VC037: 1/2 Hoàng Tử - Tập 2: Thực, Ảo Đại Hỗn Chiến - Ngự Ngã
-
Upload
sach-ca-ngua -
Category
Documents
-
view
224 -
download
5
description
Transcript of VC037: 1/2 Hoàng Tử - Tập 2: Thực, Ảo Đại Hỗn Chiến - Ngự Ngã
MỤC LỤCm m
Giới thiệu nhân vật
•Mí"1. Tạm biệt nhóm Rose
2 Chân tướng bị phát hiện?
3. Chiến đấu không hối tiếc
■¿¿s4. Người chiến thắng cuối cùng
Ni'ư
5. Tất cả tập hợpsU ể
6 . Tinh và Vân*ãif*7. Quỷ Vương Kennoshin
Ngoại truyện: Nhật ký
Giới thiệu tập sau
ề %
6101THIỆUNHÂNVẬT
-NG
Ự
NG
Ã
ĐỘI HAC AM T A HOANB
H oàng (M a pháp sư N hân tộc)
Một cậu bé vô cùng xinh đẹp đáng yêu,
đáng tiếc là khuôn mặt lại hoàn toàn trái ngược với tính
cách. Tính khí vô cùng nóng nảy, ghét nhất bị người khác
nhầm là con gái, bị nhận nhầm nếu không đánh đối phương
đến kêu cha gọi mẹ thì không cam tâm. Minh Hoàng là
người chuyên gây chuyện thị phi trong đội.
T à Lỉnh (Chiên s ĩ Hắc Ám Tinh Linh tộc)
Anh ruột của Minh Hoàng, chín chắn,
điềm tĩnh nhưng lại hành sự hết sức cảm tính. Được coi là
đội trưởng nhưng kỳ thực Tà Linh thường không quyết định
mọi việc trong đội, mà chủ yếu phụ trách chỉ huy chiến đấu
và thu dọn mớ hỗn độn do Minh Hoàng gây nên.
ư Kích Thủ (Cung th ủ Tinh Linh)
Một người vô cùng ôn hòa, hình như
không biết tức giận là gì. Tự cho rằng người chuyên tấn
công tầm xa chi có thể là cung thủ nên hễ thấy game thủ tấn
công tầm xa nào chọn nghề nghiệp khác là khó chịu ra mặt,
không đánh bại đối phương thì không cam tâm.
^ 1 J ắc Bách Hợp (Tư t ế tộc Thiên Sứ)
I * Nữ hoàng băng giá vô cùng xinh đẹp. Hâu như không lên tiếng, nhưng Hắc Bách Hợp lại là một Tư tế hồi máu đầy trách nhiệm.
T hâu H ương Công Tử (Đạo tặc Nhân tộc)
Tính tình lăng nhăng, thậm chí hơi lưu manh, thích những cô nàng có thân hình đẹp. Sau khi gặp Tiểu Long Nữ, Thâu Hương Công Tử liền khao khát được cô hành hạ, ngược đãi.
Ngoài đời là em trai ruột của Prince, sau này Phong Vô Tình mới gia nhập đội Hắc Ám Tà Hoàng. Cũng lăng nhăng như Thâu Hương Công Tử, nhưng lại mê các cô gái đáng yêu, e thẹn. Vì không “đụng” gu với nhau nên quan hệ giữa hai người rất tốt (thường chia sẻ bí quyết tán gái).
hong Vô Tình (Kiêm sĩ Nhân tộc)
«I
TẠM■
BIỆT■
NHÚMROSE
^ T j E A L LIFE...
I \ Reng... reng... reng...
Với tay tắt đồng hồ báo thức đang reo ầm ĩ, tôi tháo
mũ chụp chơi game khi ngủ, lòng thầm lo lắng, liệu mình có
hơi tàn nhẫn với bố mẹ không?
Hừ! Kệ đi! Là bố phũ với tôi trước nên đừng trách
phận con bất nghĩa. Hơn nữa tôi mới tặng thêm cho ông bố
chiến sĩ của mình mấy trăm cú đấm chứ mấy. Còn mẹ, tôi
rất nhân từ, chỉ một đao duy nhất đã tiễn mẹ lên trời!
Tôi uể oải vươn vai bò ra khỏi giường đi nấu bữa sáng.
Hôm nay là ngày khai giảng, nếu đến muộn thì ê mặt lắm.
Tôi rửa mặt chải tóc rồi vào bếp chiến đấu với món trứng
rán, bánh mì nướng và cà phê.
Vừa bưng khay thức ăn thơm lừng ra đã thấy thằng
em nằm rạp trên bàn.
“Gì đấy chị?”
“Một quả trứng gà dồi dào năng lượng, bánh mì nướng
cao cấp kiểu Pháp và cà phê sữa nồng nàn chính hiệu Thổ
Nhĩ Kỳ.”
“Oa... bánh mì kẹp trứng và cà phê sữa!”
Cái thằng chết tiệt không biết khách sáo cầm đồ ăn lên
nhai nhồm nhoàm.
Hức... Đó là bữa sáng chị kỳ công nấu nướng đấy! Mày
không thể ăn uống lịch lãm hơn được à?
“Hôm nay tan học xong mày với tao phải đi chợ mua thức ăn đó, bố mẹ sắp về rồi.” Tôi đột nhiên nhớ ra.
“Sao chị biết?” Em tôi nhìn lại.
Tôi giật mình: “Ờ, bố mẹ gọi điện về.”
“Thật không? Họ biết gọi điện về hỏi thăm con cái từ bao giờ thế?” Nó tỏ vẻ không tin.
“ ...Ăn trứng rán của mày đi, còn huyên thuyên nữa thì tối nhịn!” Tôi chột dạ hét lên.
“Được rồi! Lần nào cũng lấy đồ ăn dọa dẫm em.” Dương Danh mặt mày đau khổ lẩm bẩm.
“Thì thế, chỉ có mỗi dọa cắt đồ ăn mới uy hiếp được mày mà.” Tôi nhún vai. Cả hai hiểu nhau quá rõ, đúng là chị em ruột có khác!
Nhân đây nói thêm một chút, nghiệt duyên giữa tôi và thằng em không hề đơn giản. Cấp một học cùng lớp, cấp hai vẫn cùng lớp, cấp ba cùng trường (vì phân lớp theo nam/ nữ), đến đại học lại cùng trường cùng lớp tiếp. Quả thật, chi hai chữ “nghiệt duyên” mới có thể diễn tả được mối oan gia “trời đánh” này.
Nhưng tôi đồ ràng, hai đứa học cùng chuyên ngành đại học xem ra là tại thằng em lười biếng kia cả. Ngay việc điền phiếu nguyện vọng cũng lười suy nghĩ nên nó đã lấy trộm phiếu của tôi sao y bản chính mà không chịu nhận. Thế là, tôi và nó học cùng trường, cùng khoa, cùng lớp như một lẽ đương nhiên.
•NG
Ự
NG
Ã
Tiện thể nói nốt, vì nhà rất gần trường đại học nên
chúng tôi đi học bàng xe buýt.
“Chị, nhanh lên! Xe buýt sáp chạy rồ i!” Dương Danh
hét lớn.
“Rồi rồ i!” Tôi vắt chân lên cổ m à chạy, nghĩ thầm
trong bụng: “Dương Danh đáng ghét! M ày tưởng chị cao
ráo nhanh nhẹn như trong The Second Life à?”
Chị em tôi đặt chân đến lớp khi tiếng chuông vào học
đã vang được một phút. Cả hai đang thở hổn hển thì thấy
thầy giáo đã đứng trên bục giảng rồi! Tôi vội vàng: “Em xin
lỗi, em xin lỗi!”
“Không sao, mau tìm chỗ ngồi đi.” Giọng nói dịu dàng
trầm ấm của thầy truyền đến bên tai dễ chịu vô cùng, nhưng
tôi lại lấy làm lạ... Giọng nói này sao quen quá?
Một hồi chuông cảnh báo lập tức vang lên trong đầu.
Tôi nặng nề ngẩng lên. Một gương mặt rất đẹp trai... GUI!
Tôi đứng ngây như phỗng, hai m ắt như muốn rớt ra ngoài.
Có phải tôi đang chơi game không?
“Chị? Muốn ngắm trai đẹp cũng phải ngồi vào chỗ rồi
hẵng ngắm chứ.” Cái giọng trời đánh của thâng em vang
vọng kháp giảng đường khiến mọi người cười ồ lên.
Tôi ngẩn ngơ bước đến chỗ ngồi quen thuộc, hai bên
là hai đứa bạn thân chí cốt: Cổ Vân Phi (đực rựa chính hiệu
nhưng tính cách hệt như bà tám , nên tôi và Tinh thường
coi cậu ấy như chị em gái) và Lục Tinh (một cô bạn rất
đáng yêu).
“Anh ta là ai?” Tôi chỉ gương mặt quen thuộc trên bục
giảng hỏi Vân và Tinh.
“Hình như là giáo sư mới.” Tinh say mê ngắm nhìn vị
“giáo sư mới” .
“Trẻ quá nhỉ?” Tôi nghi ngờ ngó nghiêng “Gui”, bảo
30 tuổi thì hơi quá, cùng lắm chỉ 25, 26 thôi! Lớn hơn sinh
viên có vài tuổi mà đã là giáo sư rồi sao?
“Nghe nói thầy ấy là một thiên tài với chỉ số IQ 200.
15 tuổi đã vào đại học, 18 tuổi tốt nghiệp, 22 tuổi học xong
tiến sĩ rồi ra nước ngoài chuyên tu, 25 tuổi lại lấy thêm một
học vị tiến sĩ chuyên ngành khác, 26 tuổi về nước liên được
các trường đại học tranh giành nhau mời về giảng dạy đó.”
Mặt Vân đầy vẻ đố kỵ.
... Vậy thầy ấy không thể là Gui được! Tôi luôn nghi
ngờ não Gui có chất xám hay không. Nhưng mà giống nhau
quá, giống hệt Gui trong The Second Life, không hơn không
kém một li nào.
Giáo sư “giống hệt Gui” mỉm cười nói: “Chào các bạn,
tôi là Mẫn Cư Văn, giáo sư môn Cổ Văn của các bạn. Mọi
người có thể gọi tôi là Gui1. Tuổi của chúng ta thật ra không
1 . Tên của Guileastos trong bản gốc được viết bằng cách dùng âm hán tự ghi phiên âm tiếng nước ngoài, nguyên văn H án Việt sẽ là “Cư Lý Á Tư Đặc Tư”. Trong game, Guileastos bảo mọi người hãy gọi m ình là “Gui”, cũng tức là chữ “Cư” đâu tiên của tên. Ở đây, Mẫn Cư Văn nói mọi người có thể gọi m ình là “Cư” trong tên M ẫn Cư Văn, và để thống nhất, cách gọi thân m ật này cũng được giữ là “Gui”. (Các chú thích trong sách đêu của người dịch và biên tập viên.)
•NGỰ
N
GÃ
hơn kém nhau bao nhiêu, mong rằng mọi người có thể xem
tôi như một người bạn.”
Tôi ngã vật ra bàn. Thầy ấy không phải Gui thì còn ai
trồng khoai đất này nữa!! Gui là thầy giáo của tôi? Trời ơi,
tôi không tin...
“Tinh, bồ giúp mình hỏi hắn... hỏi giáo sư Mẫn xem có
phải thầy đang chơi The Second Life phải không” Tôi dồn
hết dũng khí để xác minh xem vận mệnh của mình có thật
sự tồi tệ đến mức đó hay không.
Tinh nghi ngờ nhìn tôi: “Sao bồ không tự hỏi đi?
“ừm, mình... mình xấu hổ!” Tôi lúng túng.
“ .....” Ánh nhìn ngờ vực của Tinh và Vân khiến tôi1 A ' » V »boi roi.
“Chả hiểu bồ tính giở trò gì... Thôi được, mình sẽ hỏi
giúp! Mình cũng chơi The Second Life mà.” Vân lẩm bẩm
rồi giơ tay hỏi: “Giáo sư Mẫn, em có thể hỏi thầy một chuyện
ngoài lề được không?”
Giáo sư Mẫn cười vô tư: “Được.”
“Thầy có chơi The Second Life không ạ?”
Giáo sư Mẫn ngẩn người một lúc, rồi vui vẻ trả lời:
“Tất nhiên là có. Gần đây thầy còn tham gia Đại Hội Mạo
Hiểm và cùng nhóm giành chiến thắng vòng đầu tiên.”
Bốn phần năm số học sinh trong lớp nhao nhao lên.
“Thật sao?”
“Giỏi quá!”
“Là đội gì ạ?”
Bầu không khí trong lớp náo nhiệt hẳn lên. Giáo sư Mẫn cũng không giữ vẻ nghiêm nghị xa cách thường thấy trên bục giảng nữa và hồ hởi trả lời: “Thầy là thi sĩ hát rong Ma tộc, thành viên của đội Phi Thường.”
Vân gào to: “Đội Phi Thường? Đội đó nổi tiếng rất kỳ quặc, nghe đồn chiến sĩ chủ lực của đội là Prince vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai phải không thầy?”
Giáo sư Mẫn... Gui niềm nở đáp: “Đúng vậy, Prince thật sự rất mạnh, hơn nữa còn vô cùng khôi ngô tuấn tú.”
“Không thể nào? Đẹp hơn cả thầy sao?” Lục Tinh kinh
ngạc kêu lên.
“Đẹp hơn thầy nhiều.” Gui nói như đinh đóng cột.
“Trời ơi, bồ nghe thấy chưa Lam? Có phải bồ cũng đang chơi The Second Life không? Bồ đã từng gặp Prince
chưa?”
Người tôi vốn đang cứng đơ bỗng bừng tỉnh vì bị cô bạn lắc lấy lắc để.
“Cứ cho là có đi!” Tôi yếu ớt trả lời.
“Oa... Hẳn là bồ đã từng gặp giáo sư Mẫn trong game nên mới bảo tụi mình hỏi thầy, đúng không?” Giọng nói sang sảng của Vân khiến Gui chú ý.
Trời ơi, Gui đang nhìn tôi. Tôi tránh đông né tây, vừa lấy một tay che mặt vừa đáp qua quýt: “Không có, mình đi xem Đại Hội Mạo Hiểm nên nhìn thấy từ đằng xa thôi.”
Thế giứi năm 2100.Từ lúc được tung ra thị trường, game ũnline "The Second Life" đã nhanh chóng chinh phục đông đảo người chơi, và Phang Lam tôi cũng không ngoại lệ. Trử thành Nhân Yêu duy nhất trong game dưứi tên Prince, hăng lòng đam mê chiến đấu (?) và dung mạo tuấn tú ngời ngừi của mình, tôi đã tập hợp đội mạũ hiểm tên gọi Phi Thường, cùng xâng pha The Second Life gây dựng một truyền thuyết.
Nhưng...
□N LINE"Eại hội Mạo Hiểm" đang tiến đến cao trào và đen đủi làm sao, đội tôi lại đụng ỊDhải nhóm Rũse... Bã thế, trận chung kết lại là một màn hân chiền tổng hạp giữa cả trăm đội còn lại. "Cho nó gọn!" - Ban tổ chức giải thích. Trời ạ!
Chưa hết.
REAL LIFENăm hạc mứi đã hắt đầu, Phong Lam tâi cũng ngũan ngũãn đến trường như bao sinh viên khác.Ngay ngày khai giảng:Thây giáo mứi của lớp tôi trâng chả khác gì Gui!Nom vị bác sĩ cao to ử phòng y tế quen quá đi mất!Ai như Eose đang npồi cùng một chuyến xe buýt về nhà tôi!Và, người anh em kết nghĩa thủa xưa té ra lại lá địch thủ Tà Linh. Thế này thì có khác gì "The Second Life" đâu?
Thực, ảo, ảD, thực... cháng hết cả mặt! Dây mứi là một trận chiến đúng nghĩa - "Thực, ảo đại hỗn chiến"!