Từ “Con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” đến “Con ngựa già...

12
20°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi N gười xưa có câu: “Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Khi viết bài nầy, một đôi lúc, người viết sẽ phải dùng những ngôn từ chói tai nhất, hạ đẳng nhất khi nói về bọn Cộng Sản, đặc biệt là bọn Cộng Sản Việt Nam, những ngôn từ nầy, khi bình thường, một người dù chỉ với một chút giáo dục sơ đẳng trong chúng ta cũng không thể nào phát ngôn được. Không thể nào có một chút “nhân nhượng” hay cái gọi là “lịch sự” đối với bọn Cộng Sản. Những Từ “Con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” đến “Con ngựa già của Chúa Trịnh” tính chất khuyển mã của bọn Cộng Sản cầm quyền ở Bắc Bộ Phủ hà nội”. ° Người viết Ctsq/ TX2 Nguyễn văn Sơn

Transcript of Từ “Con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” đến “Con ngựa già...

20°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi

Người xưa có câu: “Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Khi viết bài nầy, một đôi lúc, người viết sẽ phải dùng

những ngôn từ chói tai nhất, hạ đẳng nhất khi nói về bọn Cộng Sản, đặc biệt là bọn Cộng Sản Việt Nam, những ngôn từ nầy, khi bình thường, một người dù chỉ với một chút giáo dục sơ đẳng trong chúng ta cũng không thể nào phát ngôn được. Không thể nào có một chút “nhân nhượng” hay cái gọi là “lịch sự” đối với bọn Cộng Sản. Những

Từ “Con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” đến “Con ngựa già của Chúa Trịnh” tính chất khuyển mã của bọn Cộng Sản cầm quyền ở Bắc Bộ Phủ hà nội”.

° Người viết Ctsq/ TX2 Nguyễn văn Sơn

Xuaân Giaùp Ngoï 2014 Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG°21

cái gọi là “nhân nhượng”, là “lịch sự” khi đề cập đến bọn chúng… tất cả đều là phù phiếm. Đối với bọn chúng, chúng phải được chỉ mặt, phải được đặt tên, phải được mô tả bằng những ngôn từ nầy, những ngôn từ thô bỉ nhất… nhưng cũng đúng và chính xác nhất. Milovan Djilas, người đã cùng với Tito lập ra đảng Cộng Sản Nam Tư, sau đó đã từ bỏ đảng và vất thẻ đảng vào sọt rác, trong hàng loạt các tác phẩm của ông như “Land without Justice”, “The Unperfect Society: Beyond the New Class”và đặc biệt trong tác phẩm “The New Class”, Milovan Djilas đã gọi các Đảng Cộng Sản trên khắp thế giới là một nhóm “băng đảng côn đồ”, dù rằng trong các phẩm đó viết với văn phong hàn lâm. Đức Dalai Lama, một người tu hành đạo hạnh gọi Cộng Sản là loài cỏ dại, là loại trùng độc, là bọn rác rưởi của loài người. Bà Hoàng Dược Thảo, Chủ Nhiệm tuần báo SàiGòn Nhỏ gọi bọn Cộng Sản là bọn “nhổ ra rồi lại liếm lại”, bọn Cộng Sản, đặc biệt là bọn Cộng Sản Việt Nam. Theo nhà văn Hoàng hải Thủy, bọn Cộng Sản Việt Nam có một đặc tính: chúng thường nói mạnh ở diễn đàn này nhưng lại nói khác đi ở một diễn đàn khác theo kiểu “lăng ba vi bộ”, như con tắc kè đổi màu tùy theo môi trường. Đài phát thanh VOA, trong một bài bình luận (qua Xướng ngôn viên Thi Nga) gọi bọn lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam là bọn “du thủ, du thực”, là bọn “vô công, rỗi nghề”, nhà văn nữ Dương Thu Hương gọi bọn lãnh đạo các đảng Cộng Sản, đặc biệt là bọn lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam là bọn “bọn dòi bọ, bọn có bộ mặt giống như bộ phận sinh dục của con ngựa cái gìa”. Và khôi hài nhất, chính Đặng Tiểu Bình, cũng là một tên Cộng Sản khác, Cộng Sản Trung Quốc, (Tổng thư ký Ban Bí thư Trung ương, chức vụ đứng sau Chủ tịch và các Phó Chủ tịch Đảng, tương đương chức vụ Thư ký Trung ương Xứ Đảng Cộng sản Trung Quốc, tương tự như Thường trực Ban Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam ngày nay, sau khi nhóm người được gọi là “bè lũ bốn tên” bị lật đổ, Đặng Tiểu Bình được khôi phục tất cả các chức vụ (1978): Phó Chủ tịch Đảng, Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương, Phó Thủ tướng, Tổng Tham mưu trưởng Quân giải phóng. Từ đây, ông bắt đầu đưa Trung Quốc bước vào kỷ nguyên cải cách mở cửa, ông chỉ đạo “dạy cho Việt Nam một bài học” trong chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979), chính Đặng Tiểu Bình là người từng ủng hộ Cộng Sản Việt Nam nhiều nhất trong hàng ngũ những nhân vật chóp bu của đảng Cộng Sản Trung Quốc, vào thời kỳ chiến tranh thôn tính miền Nam Việt Nam, trong cuộc họp báo vào tháng 12/ 1978 tại Washington DC, Đặng Tiểu Bình, đã gọi bọn lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội là “bọn chó”, là “côn đồ phản chủ của Phương Đông”. Đối với

22°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi

bọn Cộng Sản, đặc biệt là bọn Cộng Sản cầm quyền Việt Nam, bọn chúng phải được chỉ mặt, phải được đặt tên, phải được mô tả bằng những ngôn từ nầy, những ngôn từ đời thường nhất nhưng…. cũng đúng và chính xác nhất.

………………..“Con ngựa thành Troy” là một thành ngữ trong văn học, nhất là

trong văn học phương tây thường được dùng để chỉ sự cài đặt nội ứng của bên tấn công vào bên bị tấn công trong một trận chiến nào đó. Thành ngữ nầy được dùng rộng rãi trong nhiều phạm vi từ chính trị, quân sự, kinh tế, tình báo... v.v….,ngày nay thành ngữ nầy cũng được dùng cả trong phạm vi điện toán.

Câu truyện Con ngựa Thành Troy, xẩy ra vào năm 1184 trước Công Nguyên. Con ngựa thành Troy là con ngựa gỗ mà quân Hy Lạp đã sử dụng để chiến thắng quân Troia trong cuộc chiến thành Troia. Sau 10 năm chiến đấu ở thành Troia, quân Hy Lạp không thể chiến thắng quân Troia bằng sức mạnh quân đội nên đã buộc phải làm theo kế của Odyssey là dỡ tàu ra và lấy gỗ để làm thành một con ngựa, sau đó dùng kế nghi binh giả vờ rút đi, để đánh lừa quân Troia, khiến họ tưởng rằng ngựa gỗ là món quà của quân Hy Lạp đền bù cho bức tượng Athena đã bị phá hủy. Thực chất trong con ngựa chứa đầy lính. Khi quân Troia, sau bữa tiệc chiến thắng vui chơi, ăn uống no say, mất cảnh giác canh phòng, quân Hy Lạp trong bụng ngựa đã xông ra đánh và mở cổng thành cho quân bên ngoài vào. Nhờ có ngựa gỗ mà quân Hy Lạp đã chiến thắng.

Bọn Cộng Sản Việt Nam, kể từ khi thành lập (1930) đến nay, từ Hồ chí Minh đến đám lâu la như Phạm văn Đồng, Trường Chinh, Võ nguyên Giáp, Lê Duẫn, Lê đức Thọ… lai lịch của bọn chúng là lai lịch của một bọn vô lại, du thủ du thực, vô công rỗi nghề, lang bạt kỳ hồ…, lai lịch của mỗi đứa trong bọn chúng được chính bọn chúng và đàn em của chúng đánh bóng, chúng tự tô hồng chuốc lục lẫn nhau. Từ những lai lịch xuất thân như thế nên những suy nghĩ và hành động của bọn chúng cũng mang những dấu ấn “côn đồ”, bất định và đầy phản trắc. Chứng tích lịch sử vẫn còn đó, tháng 12 năm 1991, khi Đế Quốc Liên Xô tan rã, cả khối Cộng Sản Đông Âu sụp đổ, bọn Cộng Sản cầm quyền Việt Nam ở Hà Nội như “con chó nhà tang”, những con chó mất chủ, đã muối mặt khấu đầu quay lại với bọn Cộng Sản ở Bắc Kinh, dù trước đó cả bộ máy tuyên truyền của Hà Nội đã ra rả chưởi rũa bọn cầm đầu đảng Cộng Sản Trung Quốc là bọn “ Bành Trướng Bắc Kinh” với “chủ nghĩa Đại Hán”, nay bọn chúng cuối đầu liếm lại những gì chúng ra nhổ ra. Lịch sử còn ghi lại, trước

Xuaân Giaùp Ngoï 2014 Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG°23

đây, cũng bọn nầy- bọn cầm quyền Cộng Sản Hà Nội- đã từng chửi rũa khối Asian là “công cụ xâm lược Á Châu của Đế Quốc Mỹ”, vào tháng 9 năm 1978, Phạm văn Đồng, nickname là Đồng Vều, ( người dân miền bắc Việt Nam gọi hắn như vậy vì hắn có cặp môi dầy như như cặp bánh dầy, như bánh donut của Mỹ ), để đối phó với Trung Cộng lúc đó đang chuẩn bị “dạy cho bọn cầm quyền Cộng Sản Việt Nam một bài học” và cũng để thi hành kế hoạch thôn tính Kampuchia, Đồng đã đi thăm viếng các nước Đông Nam Á…. chống Cộng!!. Với thái độ bất thường, nhưng đã được tính toán trước, Đồng đã đặt vòng hoa tại đài tưởng niệm tử sĩ ở Kuala Lumpur, đây là đài kỷ niệm các người lính tử trận trong cuộc chiến chống bọn phiến

loạn Cộng Sản. Chưa hết hành động “liếm lại những gì bọn chúng nhổ ra”, Đồng Vều còn xin lỗi giới lãnh đạo Malaysia về những hành động Hà Nội đã ủng hộ và viện trợ cho bọn phiến loạn Cộng Sản đó. Đồng Vều sang Bangkok, cũng với thái độ như vậy, Đồng xác nhận với chính quyền Thái Lan là đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ không hỗ trợ cho đảng Cộng Sản Thái, một đảng bị đặt ra ngoài vòng pháp luật ở Thái. Đồng Vều đã ngây thơ và ngu si một cách đáng ngạc nhiên khi muốn dùng thái độ ngoại giao để kéo khối Asian vào liên minh với Hà Nội và Liên Xô để chống Trung Cộng và để xâm lược Kampuchia. Tại các nước trong khối Asian, những hành động đóng kịch nầy của Đồng Vều đã bị các nước lật tẩy.

Ngày 14-09-1958, Hồ chí Minh chỉ thị Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký “công hàm” giao đứt quần đảo Hoàng Sa cho Trung Quốc, đó là cái gía để nhận viện trợ súng đạn trong cuộc chiến xâm lược miền Nam Việt Nam. Cái gía phải trả của bọn cầm quyền Hà Nội khi chổ dựa “ vững chắc” là “ thành đồng Liên Xô, cái nôi của Cách Mạng Xã Hội Chủ Nghĩa” không còn nữa, là phải quay đầu quy phục về với đảng Cộng Sản Trung Quốc, là phải cúi đầu liếm lại những điều mà chúng đã nhổ ra. Ngày 10-08-1987, Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, qua Trùng Khánh gặp Hồ Diệu Bang, Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Lý Bằng, Lương Quang Liệt, Diệp Tuyển Ninh, Dương Đắc Chí, Hứa Thế Hữu… tại Thành Đô bàn luận về các kế họach cắt đất, cắt biên giới và phát họa rõ ràng hơn 1 chương trình “sát nhập Việt Nam vào

24°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi

lãnh thổ Trung Quốc” qua chiến thuật “Hoà Bình, hữu nghị”. Đảng Cộng Sản Việt Nam, tất cả bọn chúng quan niệm rằng “thà mất nước còn hơn mất đảng”, một quan niệm vong bản của bọn Cộng Sản Việt Nam bán nước cầu vinh, một bọn tuy mang hình hài người nhưng trí não lại là “chất” khuyễn mã.

Và cũng mới đây thôi, vào tháng 6, 2013, tên đương kim Thủ tướng Việt Cộng, Nguyễn Tấn Dũng, nickname “anh Ba chích dạo”, đọc tại Hội nghị Shangri-La, Singapore. Với tư cách Thủ Tướng, khi trả lời các câu hỏi trong lúc họp báo, “ anh Ba chích dạo” đã giữ một thái độ “lăng ba vi bộ”, đến mức độ phải coi là hèn nhát. Như khi một ký giả của hảng thông tấn AP nhắc lại rằng trong bài phát biểu Nguyễn Tấn Dũng đã nói việc phải dùng luật pháp quốc tế giải quyết các tranh chấp trong vùng biển. Dựa vào câu đó của chính Dũng, ký giả này hỏi rằng Nguyễn Tấn Dũng có ủng hộ việc Phi Luật Tân đang nộp đơn thưa kiện Trung Quốc trước tòa án quốc tế hay không? - Trước câu hỏi này, câu trả lời hiển nhiên của Dũng phải là xác nhận việc ông Aquino, tổng thống của Phi, làm là đúng và phải ủng hộ! Nhưng Nguyễn Tấn Dũng không dám trả lời thẳng rằng mình ủng hộ hành động của Phi Luật Tân. “Anh ba chích dạo”, sau khi ngồi im nghe lời dịch của thông dịch viên để suy nghĩ đối đáp, đến lúc bắt đầu nói thì cũng chỉ nhắc lại, một lần nữa, các ý kiến mơ hồ, tổng quát như “hòa bình, ổn định, hợp tác, phát triển”, để chứng tỏ mình vẫn theo sát chương trình nghị sự của hội nghị. Sau cùng, câu nói mà mọi người chờ đợi để “anh Ba chích dạo” trả lời người ký gỉa của hảng AP làm cho tất cả mọi người nghe rất nản. Dũng bảo, “Về vấn đề này chúng tôi đã có thông cáo từ trước rồi! Xin phép không nhắc lại, sợ mất thời giờ!” - Nhưng Dũng vẫn giữ vững đường lối: Không nói một lời nào ủng hộ việc chính phủ Phi Luật Tân thưa kiện Trung Cộng. Tức là Dũng không nói một lời nào có thể khiến các đồng chí quan thầy của Dũng ở Bắc Kinh nổi giận. Chưa hết câu chuyện “con ngựa thành Troy của Bắc Kinh”, một nữ ký giả người Trung Quốc của nhật báo Nhân Dân ở Bắc Kinh đặt câu hỏi. Cô ta mặc bộ quân phục Trung Quốc, mang quân hàm thiếu tướng, với cả đống huy chương đeo trước ngực. ( với ý đồ “nhát ma” anh Ba chích dạo??, hay cố tình làm cho Dũng “teo” vì cái quân hàm thiếu tướng và những tấm huy chương nầy?? ). Cô ta nhắc lại một câu của chính Nguyễn Tấn Dũng đã nói: “Ðâu đó đã có những biểu hiện đề cao sức mạnh đơn phương, những đòi hỏi phi lý, những hành động trái với luật pháp quốc tế, mang tính áp đặt và chính trị cường quyền. Mọi người khi nghe hai chữ “đâu đó” mà tên thủ tướng Việt Cộng dùng trong câu tuyên bố

Xuaân Giaùp Ngoï 2014 Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG°25

đó đã thấy một thái độ lảng tránh, sợ sệt, hèn nhát rồi, vì không dám nói thẳng là ai, ở đâu! Nhưng cô thiếu tướng tự xưng ký giả báo Nhân Dân (Bắc Kinh) lại dựa vào câu nói của Nguyễn Tấn Dũng mà khiêu khích, đặt thẳng một câu hỏi, đòi Dũng phải nói rõ hơn: “ Xin ông cho biết rõ ràng khi ông nói câu đó thì ông ám chỉ chuyện gì xẩy ra ở nước nào vậy? Và khi ông nói tới “những hành động trái với luật pháp quốc tế” thì xin ông làm ơn cho biết đó là vi phạm những điều luật nào vậy? Ðúng là một câu hỏi mang tính chất defiant, thách thức xem Nguyễn Tấn Dũng có dám nói thẳng thắn hay không! - Nhưng hỡi ơi, “anh Ba chích dạo” đã không dám nhân cơ hội này vạch ra những vụ vi phạm luật biển quốc tế của chính quyền Bắc Kinh. Và…. “ Ngài Thủ Tướng của cái gọi là Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” cũng không dám nói gì đến các hành động Trung Cộng cho tàu hải giám chạy vào vùng biển Việt Nam, Và ….than ôi !!….“Ngài” cũng không dám “ho” gì về việc tầu chiến Trung Cộng đóng vai cướp biển bắn phá tầu đánh cá, bắt cóc, đánh đập ngư dân Việt Nam. Những chuyện đó đều là sự thật, cả thế giới đều biết, có gì mà “Ngài Thủ Tướng” không dám “ho” lên, dù chỉ “ho” lên một tiếng rất nhỏ ???- Dũng chỉ biết nói những câu, những từ ngữ “Hòa bình”, “ổn định”, “phát triển”, “tự do hàng hải”, những từ ngữ không liên hệ gì đến câu hỏi của người đặt ra câu hỏi- Sau cùng, Dũng cũng trả lời cô ký giả báo Nhân Dân ở Bắc Kinh theo cách “ fold” bài, có nghĩa là không dám “tố” bài theo, hèn hạ và khiếp nhược không thể nào tả được : “Chuyện này đã nói có lẽ mọi người đã biết cả rồi, tôi không cần nhắc lại nữa!”- Ðiều nên biết thêm nữa là trong hội nghị lần này, một tên thiếu tướng Trung Cộng khác, Thích Kiến Quốc (Qi Jianquo) cầm đầu phái đoàn quân đội sang dự. Ông ta đã ngang nhiên tuyên bố rằng việc tàu chiến của nước ông đi tuần trong vùng biển Ðông Nam Á là tự nhiên, vì vùng đó thuộc lãnh hải Trung Quốc! Ông tướng chuyên viên ngoại giao, phó tư lệnh quân đội họ Thích đã khẳng định một điều hoàn toàn sai sự thật. Cả phái đoàn Nguyễn Tấn Dũng có mặt hội nghị, nghe nói thế nhưng không một tên chó đẻ nào trong phái đoàn của Dũng dám lên tiếng phản đối, ít nhất cũng để nói rằng chính phủ Việt Nam không đồng ý với ông tướng này! Chúng chỉ biết hèn với giặc và ác với chính người dân Việt Nam. Sau đó đến lượt nghe cô thiếu tướng phóng viên đặt câu hỏi đầy tính chất thách thức giữa cuộc họp báo, các nhà báo khắp thế giới sẽ nghĩ thế nào khi thấy Nguyễn Tấn Dũng không dám trả lời thẳng vào câu hỏi của cô? - Với tư cách một thủ tướng, người đứng đầu chính phủ một nước đang bị Trung Cộng áp bức, bắt nạt, kinh thường, thì thái độ né tránh đó chỉ

26°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi

làm nhục quốc thể. Vì tất cả các nhà báo có mặt trong phòng, và hầu hết khán giả coi cuộc phỏng vấn trên ti vi sau này, họ đều biết những gì đã và đang xẩy ra giữa Trung Cộng và Việt Nam. Họ phải biết đứng trước câu hỏi đầy khiêu khích đó, người cầm đầu chính quyền Việt Nam phải nói sự thật ra. Khi thấy Nguyễn Tấn Dũng dùng thủ thuật “lăng ba vi bộ”, mọi người phải tự hỏi: Tại sao một thủ tướng nước Việt Nam lại không dám nói thẳng những vụ vi phạm đó ra? Trước thái độ khiếp nhược và đớn hèn đó đó, người ngoại quốc coi ti vi sẽ thấy cái tên viết đặt trước mặt ông Nguyễn Tấn Dũng rất thích hợp, khi hiểu theo nghĩa tiếng Anh. Thay vì viết họ “Nguyễn,” (đáng lý ra, Ban Tổ Chức phải lịch sự và tỏ lòng kính trọng với một vị thủ tướng của một nước được mời tham gia hội nghị, phải viết last name của Dũng trên bảng ở chỗ ngồi của Dũng, nhưng Ban tổ chức hội nghị đã xem thường hắn, xem thường cái gọi là “ Thủ tướng CSVN”) giống như họ ông Chipman ngồi kế bên, không hiểu sao ban tổ chức họp báo lại ghi first name của ông thủ tướng là DUNG. Mà trong tiếng Anh, một ngôn ngữ chính thức của Singapore, “Dung”, theo định nghĩa trong tự điển Microsoft Encarta College Dictionnary, “Dung” được định nghĩa là….-“ the solid excrement of animals, especially large animals such as cattle or horses”. Đương nhiên, có nghĩa là những lời của Dũng phát ra chỉ là “cứt đái” của một con ngựa mang tên DUNG hay nói một cách chính xác hơn: người ngồi đàng sau cái bảng tên có chữ DUNG chỉ là thứ “cứt đái”. Là người “Việt Nam không phải Cộng Sản” ai mà không một chút xót xa và hỗ thẹn trong hoàn cảnh nầy, nhưng nghĩ cho tận cùng kỳ lý, thì đâu có gì gọi là “xót xa” và “hỗ thẹn” đâu!- Con người như thế thì sẽ có hành động và phản ứng như thế.“Con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” nói năng như thế, phản ứng như thế, thì mới đúng là “con Ngựa thành Troy của Bắc Kinh”…….- Không chỉ có một mình Dũng là “con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” mà là tất cả bộ sậu trong băng đảng côn đồ bán nước ở trong Bộ Chính Trị của đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay, tất cả bọn chúng, mỗi đứa đều là “Con ngựa gỗ thành Troy của Cộng Sản Bắc Kinh”. Mười bốn đứa, nay thêm hai đứa nữa vào cái gọi là “Bộ Chính Trị” của đảng Cộng Sản Việt Nam, thực chất là một băng đảng cướp bóc, tất cả 16 đứa bọn chúng, đều là những con ngựa thành Troy của Bắc Kinh để xâm lược nước ta. Chính bọn chúng đã “cõng” quan thầy của chúng là Trung Cộng vào Hoàng Sa vào Trường Sa, vào vùng Tây Nguyên, vào vùng biển Vịnh Bắc Bộ, vào các vùng biên giới phía bắc, vào tỉnh Bình Dương, vào Nha Trang, vào Cà Mau, chính bọn chúng đã cõng “thầy” của chúng vào Ải Nam Quan, vào thác Bản

Xuaân Giaùp Ngoï 2014 Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG°27

Giốc….và biết bao vùng đất khác của nước ta. Vừa mới đây thôi, vào tháng 5/2013, Hội nghị Trung ương 7 của

băng đảng cướp bóc Mafia nầy họp, các vấn đề của chúng họp bàn chỉ là các vấn đề “Tiếp tục đổi mới, hoàn thiện hệ thống chính trị; Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992; Quy hoạch cán bộ cấp chiến lược…” Ðọc bản chương trình nghị sự này, điều đáng chú ý không phải là những tên ủy viên trung ương đảng sắp bàn những chuyện gì. Ðáng kinh ngạc nhất là những chuyện họ không bàn! Bài diễn văn khai mạc của ông Tổng Bí…đái Nguyễn Phú Trọng, nickname “Sáu Lú”, người cầm đầu băng đảng nầy, đã định hướng một chương trình nghị sự chung chung để cho đám lâu la của chúng họp bàn, trong đó không có vấn đề nào liên quan đến những vấn đề sống còn của đất nước như Quốc phòng yếu kém, Kinh tế sa sút, Tham nhũng lộng hành.Giáo dục xuống cấp, Xã hội băng hoại, tuyệt nhiên không một câu nào nhắc tới các mối đe dọa của Trung Quốc ở biển Ðông với những hành động gây hấn, lấn áp trắng trợn. Hội nghị Trung ương 7, tất cả bọn chúng không màng đến những vấn đề đó, nhất là vấn đề quốc phòng. Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản làm như không hề biết đến những vấn đề sống còn nầy của đất nước.Thay vì lo suy nghĩ về mối nguy hiểm mà nước Việt Nam đang phải đối đầu, cái gọi là trung ương đảng của bọn chúng đã họp với nhau 10 ngày để bàn những vấn đề có thể nói là “chuyện nội bộ” của bọn chúng để tiếp tục xà xẽo, làm thịt đất nước, toàn chuyện “trời ơi đất hởi” trong đảng với nhau, dân chúng sống thế nào, an ninh của đất nước sẽ ra sao, họ không cần bàn tới. Người dân Việt Nam gọi bọn chúng - những tên đảng viên đảng Cộng Sản - là những tên “Chó đẻ”. Nhưng thôi, năm 2014 là năm con ngựa, để hợp thời, gọi bọn chúng là những “Con ngựa gỗ thành Troy của Bắc Kinh”, cho đúng thân phận và đầu óc khuyển mã của bọn cầm đầu ở Bắc Bộ Phủ tại Hà Nội, từ tên Hồ chí Minh trở xuống đến tên Nguyễn phú Trọng, nickname “Sáu Lú” hiện nay.

Trong một bản tin trên báo điện tử VN.Express cách đây không lâu của đám chó má Hà Nội, có đưa một tấm hình chụp khu sinh hoạt của đám công nhân Trung Cộng đang làm việc tại vùng Cao Nguyên Việt Nam. Bức hình với lời lẽ huyênh hoang ngu dốt vì hớ hênh, cho rằng đây là khu nhà nước “ ta ”, dành riêng cho công nhân nước ngoài, bên cạnh đó có một tấm bảng với hàng chữ viết bằng tiếng Việt : “ Cấm người lạ mặt lai vãng ”. Hiển nhiên đây là tấm bảng viết để cho người Việt đọc và để… thi hành - Chẳng lẽ, chúng viết cho đám công nhân Tàu Cộng đó đọc để mà thi hành?? – Hình ảnh nầy làm chúng ta nhớ đến phim Tinh Võ Môn, hình ảnh Lý Tiểu Long bay lên

28°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi

đá rơi tấm bảng với hàng chữ : “ No Dogs and Chinese allowed .”…Concession – (Tô giới – Nhượng địa) – là nhựng phần đất nhường

cho người nước ngoài đến cư ngụ, buôn bán, khai thác .Tại những tô giới nầy công dân của nước ngoài được quyền cư trú, đi lại, sinh sống, làm kinh tế mà không bị chính phủ sở tại chi phối - điều nầy có nghĩa là Chính quyền sở tại không còn quyền hạn nào hết đối với những người nầy- dù họ đang ở ngay trên phần đất trực thuộc chính quyền sở tại .

Vào những năm của những thế kỷ XVIII, XIX và đầu thế kỷ XX, những hình thức nhượng địa đã xẫy ra dưới triều đình nhà Mãn Thanh bên tàu . Triều đình Mãn Thanh đã phải nhường nhiều khu cho các cường quốc Tây Phương như Bồ Đào Nha, Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Nhật, Hòa Lan, Nga, Bỉ. …- Ở các tỉnh và thành phố lớn như Thượng Hải, Thiên Tân, Quảng Đông, Vũ Hán, Quãng Châu, Áo Môn, Ma Cao …đều có các tô giới, các nhượng địa nầy . Đây là những phần đất mà mà các công dân của các nước ngoài được hoàn toàn đi lại, sinh sống được hưởng quyền đặc miễn tài phán mà không bị chính quyền và luật pháp bản địa chi phối hay ràng buộc. Tình trạng nầy đã chấm dứt với đất nước Trung Quốc khi Anh Quốc trao trả Hồng Kông và Bồ Đào Nha trao trả Ma Cao cho Trung Quốc vào cuối thế kỷ XX vừa qua. Những điều này, nay lại được mấy tên Tàu Cộng đem áp dụng tại các nước ở Phi châu như ở Dafur, Mozambic, Gambia, Angola …cùng một số nước Á Châu khác như Lào, Campuchia và Việt Nam, nói chung là những nước với chế độ độc tài, đảng trị, khi chúng đến với cái gọi là “ hợp tác kinh tế ”. Tại Việt Nam hiện nay có khoảng 75 ngàn công nhân Trung Quốc đang làm việc tại các công trường xây cất và khai thác khoáng sản – chưa kể Việt Cộng còn ký kết với Trung Cộng thỏa ước miễn thị thực Visa nhập cảnh giữa hai nước, chính điều nay đã tạo thêm điều kiện thuận lợi cho Trung Cộng nhập cảnh ( thật sự là di dân ) người ào ạt vào Việt Nam một cách ….thật tự do. Tại những nơi “ Concession kiểu mới nầy ” người Việt Nam không được quyền lai vãng đến, nhưng những giao tiếp vẫn có qua những hình thức buôn bán, trao đổi, tiếp xúc, sinh hoạt đơn lẻ…- Những điều nầy tất yếu sẽ đưa đến sự hình thành những khu, những vùng, những thị trấn, những thành phố nhỏ, những

“ Chinatown ”nhỏ, và nếu chính quyền bản xứ là một chính quyền khiếp sợ và nhu nhược trước cái bóng Bắc Kinh, một tên thực dân mới, như chính quyền hiện nay tại Hà Nội,thì những khu vực nầy, chẳng sớm thì chầy , sẽ biến thành những vùng tự trị của bọn Tàu Cộng, Những xung đột giữa người dân bản xứ và những công nhân

Xuaân Giaùp Ngoï 2014 Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG°29

Trung Quốc sẽ được chính bọn Trung Cộng dàn dựng để xẩy ra và tự đó để chúng có cớ đòi hỏi những “ tự quản lý ” hơn nữa ( thực chất là một hình thức tự trị !!! - chỉ là trò chơi chữ !! ) , để rồi về lâu về dài, những khu nầy, mặc nhiên là của chúng nó. Khai thác khoáng sản ? - thời gian là bao lâu ? 5 năm ? , 10 năm ? hay 50 năm hay 100 năm sau ? , hay lâu hơn thế nữa 1000 năm sau, chương trình “ hợp tác khai thác ” nầy mới chấm dứt ?? Thật sự là một thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 3 – Một thời kỳ Bắc thuộc mới lại bắt đầu . Trên toàn đất nước Việt Nam hiện nay đã có rất nhiều “Khu gia cư” như thế nầy dành cho bọn Trung Cộng như ở Hải Phòng, ở Vinh- Nghệ An, ở Dung Quất- Quãng Ngãi, ở Tây Nguyên, ở Tánh Linh, Phan Thiết , và trong tương lai sẽ còn rất nhiều khu vực như thế nữa …cộng thêm vào đó là một chính quyền đã bị bọn Trung Cộng khuynh loát, hũ hóa và chỉ còn là đám khuyển mã của nhà cầm quyền Trung Cộng.

Như thế không gọi bọn chúng là….“bọn chó đẻ”, là những “con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” thì gọi chúng bằng cái tên gì đây ??-

Nói đến “con ngựa thành Troy” cũng chưa đủ về tính chất của bọn thổ phỉ Cộng Sản Việt Nam ở Bắc Bộ Phủ Hà Nội, chúng ta phải nói thêm chuyện“ Con ngựa gìa của Chúa Trịnh” – Đây là tựa của một truyện ngắn, tác gỉa là ông Phùng Cung, một người nổi tiếng trong nhóm”Nhân Văn Giai Phẩm”. Năm 1956, Cộng Sản ở miền Bắc Việt Nam, bắt chước theo quan thầy của chúng ở Bắc Kinh cũng phát động phong trào “ Bách hoa tề phóng, bách gia tranh minh” ( trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng) ở miền Bắc nước ta. Nhân Văn Giai Phẩm là một tập họp các trí thức, văn nghệ sĩ miền Bắc, nổi lên chống lại đường lối văn hóa của Cộng Sản miền Bắc từ mùa xuân năm 1956. Gồm có các ông Trần Dần, Phùng Quán,Nguyễn hữu Đang, Văn Cao, Hữu Loan,Thụy An, Phùng Cung, Trần đức Thảo, Nguyễn mạnh Tường…- Ngụ ý của câu chuyện là đả kích những kẻ chỉ vì lợi ích riêng tư về vật chất mà cam tâm làm tôi mọi, làm thân khuyển mã cho chế độ Cộng Sản Nga và Tàu. Bài viết “Con ngựa gìa của Chúa Trịnh”của ông Phùng Cung trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm đã nói lên tính chất lão suy, và quan niệm về “nhân bản và tự do” của bộ máy Đảng và Nhà Nước Cộng Sản.

Người Cộng Sản Việt Nam như con ngựa bị hai lá đa che hai bên mắt, hai lá đa đó là “ Chủ Nghĩa Mác-Lê Nin và cái gọi là “Tư tưởng Mao chủ tịch”( vào thời điểm 1956 và những năm sau đó, về sau bọn chúng đổi lại là “tư tưởng Hồ chí Minh- chú thích của người viết), chỉ thấy một hướng đi duy nhất là hướng trước mặt. Một đoạn văn của ông Phùng Cung đã tả con ngựa ở phủ Chúa Trịnh như sau:…

30°Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG Cô quan ngoân luaän cuûa THCTSQ Vieät Nam Haûi Ngoaïi

(trích)…“Trong những buổi chầu, nó thấy hàng trăm đôi hia, ủng và đủ loại ống quần, tà áo, quan văn có, quan võ có, lướt đi lướt lại trước mắt, nó càng thấy chức vị của nó to tát ghê gớm! Chốn thâm nghiêm nào mà chân nó không bước tới? Có việc quốc sự của triều đình nào vắng mặt nó? Nó đi đến đâu cũng thấy người khấu đầu tung hô vạn tuế. Đời nó qủa là đã sang một bước đường hiển hách, hơn tất cả những lúc oai phong chiếm giải đầu trên các trường đua…..-

(trích)… “Một buổi chiều, trên cổng thành đã nổi trống thu không, mặt trời đã khuất hẳn mái lầu tây, mặt hồ đã gợn lên một màu đỏ nhạt của ráng chiều, nó sung sướng kéo Chúa và bà Phi đi ngoạn cảnh. Đi chẳng cần đến đâu, nó được đôi lúc thong dong đứng lại, soi bóng dưới nước. Chà! mắt nhìn mặt, ta uy nghi lộng lẫy đến thế nầy ư? Nó càng nhìn càng thấy bóng nó dưới nước to ra, to mãi, uy nghi trong sắc nước lẫn sắc trời.”…

(trích tiếp)… “Tiếng trống liên hồi, con Thiên Lý, càng cắm đầu cắm cổ chạy. Nó tưởng mình thắng cuộc, nó đắc chí ngoảnh đầu lại thì bọn ngựa chiến đã tới đàng sau. Chỉ trong chớp mắt nó đã bị tụt lại. Không chịu, nó càng lồng lên. Bỗng nó thấy nhói một cái ngang bụng như bị một nhát gươm chém mạnh, nó ngã vật xuống, vùi đầu trong bụi lốc của đàn ngựa bay qua, nó biết là bị đứt ruột, không thể sống được….”

Cũng vì bài viết “ Con ngựa gìa của Chúa Trịnh” mà Phùng Cung đã bị bọn Cộng Sản Hà Nội trù dập đọa đày thảm khốc, bị đi tù cùng với các nhân vật khác trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm hàng chục năm trời, đã bị đảng Cộng Sản Việt Nam dùng những từ ngữ hằn học nhất để bôi lọ các nhà văn trong phong trào nầy: Thụy An bị gọi là “con phù thủy xảo quyệt”, Trần đức Thảo bị gọi là “triết gia phản bội chân lý”, Trần Dần là “một tâm hồn đồi trụy”, Hoàng Cầm là một “tên bội bạc”….- Cầm đầu nhóm băng đảng Cộng Sản kết tội phong trào Nhân Văn Giai Phẩm là tên Tố Hữu, một tên chỉ có trình độ lớp 7, bị đuổi học khỏi trường Quốc Học Huế lúc 13 tuổi vì không chịu học và là thành phần côn đồ, du thủ du thực. Năm 18 tuổi hắn gia nhập đảng Cộng Sản (1938), chức vụ sau cùng cao nhất của hắn trong chính quyền Cộng Sản Việt Nam là Phó Thủ Tướng đặc trách Kinh Tế (như thế thì Việt Nam làm sao mà khá được?), dưới thời tên Thủ Tướng Phạm văn Đồng. Tố Hữu và Lê thanh Nghị (trước khi Tố Hữu nắm chức vụ nầy) đã được Trung Cộng đặt cho một cái tên là… hai “Thằng ăn mày” (theo lời thuật lại của Nayan Chanda, phóng viên đặc trách Đông Dương Vụ của tạp chí Far Eastern Economic Review trong cuốn Brothers Enemy). Nếu bọn chúng không phải là những

Xuaân Giaùp Ngoï 2014 Ñaëc san NHAÂN TRÍ DUÕNG°31

con ngựa thành Troy thì sao Tố Hữu lại thốt lên những câu đầy tính chất nô lệ, nịnh hót, bợ đở, và đầy sắt máu như: “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ/ Cho ruộng đồng tốt lúa, thuế mau xong/ Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng/Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít Ta Lin…. bất diệt”!!

Cộng Sản sợ sự thật, như… “ma sợ có danh, heo sợ mập”, lịch sử hình thành của các đảng Cộng Sản trên toàn thế giới, tất cả đều là sự dối trá, bịp bợm, đứa nầy đánh bóng cho đứa kia , thậm chí chúng còn trơ trẻn tự đánh bóng cho chính cá nhân chúng, trường hợp của Hồ Chí Minh (trong cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện” tác gỉa Trần Dân Tiên, thật là trơ trẻn Trần Dân Tiên cũng là… Hồ Chí Minh!!). Trong thời đại ngày nay, thời đại của siêu máy tính điện toán, của thông tin toàn cầu, những trò “ảo thuật bịp bợm” nầy chỉ là trò cười cho mọi người. Các đảng Cộng Sản trên toàn thế giới đã hiện nguyên hình chỉ là một bọn thảo khấu, một băng đảng cướp bóc. “Sự Thật” là một yếu điểm của Cộng Sản, một trong hai gót chân của Achilles. Gót chân thứ hai kia là: - Ý thức được “Quyền làm người” của người dân sống dưới sự cai trị của bọn chúng, đồng lòng đứng lên đòi lại quyền căn bản nầy, quyền làm người, là người chứ không phải là bầy gia súc.

“Mỗi người làm một trận, trăm ngàn người làm trăm ngàn trận, trăm ngàn người cùng làm một trận”, đây là một thế trận trong “Binh Thư Yếu Lược”, một tác phẩm của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn về nghệ thuật quân sự, trong Quyển 4 chương 4, 5 và 6 “Xông vây & Ứng cứu”,“Lui đánh”, “Thắng & đặt phục” mà Ngài đã vận dụng để thắng quân Nguyên Mông vào năm 1258, năm Mậu Ngọ, năm con Ngựa.

“Mỗi người làm một trận, trăm ngàn người làm trăm ngàn trận, trăm ngàn người cùng làm một trận”- “ Trận”, ở đây được hiểu theo nghĩa rộng nhất, gởi một email, hay bày tỏ một thái độ cho người quen biết để nói về những gian ác, tham nhũng, dối trá, điêu ngoa, thái độ côn đồ của bọn Cộng Sản cũng là một “trận” của mỗi người, trong năm Ngọ nầy để quét sạch bọn “Con ngựa thành Troy của Bắc Kinh” và những “Con ngựa gìa của Chúa Trịnh” khỏi đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta.

Mỗi người không thể có thái độ “ấu trỉ hữu khuynh” với câu nói... “tôi không làm… chính trị”, thái độ và quan niệm này đã vô tình đồng lõa với Cộng Sản, với tội ác, với bọn cướp và bán nước Cộng Sản Việt Nam, và đã vô tình rơi vào cái bẫy của bọn chúng ª

Ctsq / TX2 Nguyễn văn Sơn 1728