Tản Văn - Mưa Hạ

2
TẢN VĂN – MƯA HẠ Được viết bởi: Hoài An Con dốc lặng thinh trong gió chiều mênh mang thổi. Gió ôm con dốc đẩy chiếc lá vàng từ đỉnh dốc rơi xuống vùng cỏ xanh phía cuối con dốc. Gió tiếp tục đẩy chiếc lá vàng về phía công viên rồi dừng lại vì chiếc lá tìm được một chỗ an toàn bên cạnh chiếc giày thể thao màu hồng của một cô gái. Gió thổi càng lúc càng mạnh. Trời chuyển giông…Cơn mưa thứ 2 của mùa hạ đang sắp kéo về. Những ngày mùa hạ nắng rực…cần mưa để xoa dịu cái gắt gỏng, bỏng rát phả từ mặt đường ráng nhựa khô khốc lên mặt người. Nắng cần mưa để xoa dịu trái tim gắt gỏng của nắng. Trong cái thành phố hơn 8 triệu dân này, một năm có 2 mùa Mưa và Nắng. Nắng đợi mưa rất dài và rất xa…để được gặp lại. Vậy mà có đôi lúc vì mưa nhớ nắng quá nên nhiều khi người ta sẽ thấy mưa lặng lẽ rơi trong

Transcript of Tản Văn - Mưa Hạ

Page 1: Tản Văn - Mưa Hạ

TẢN VĂN – MƯA HẠ

Được viết bởi: Hoài An

Con dốc lặng thinh trong gió chiều mênh mang thổi. Gió ôm con dốc

đẩy chiếc lá vàng từ đỉnh dốc rơi xuống vùng cỏ xanh phía cuối con

dốc. Gió tiếp tục đẩy chiếc lá vàng về phía công viên rồi dừng lại vì

chiếc lá tìm được một chỗ an toàn bên cạnh chiếc giày thể thao màu

hồng của một cô gái.

Gió thổi càng lúc càng mạnh. Trời chuyển giông…Cơn mưa thứ 2 của

mùa hạ đang sắp kéo về. Những ngày mùa hạ nắng rực…cần mưa để

xoa dịu cái gắt gỏng, bỏng rát phả từ mặt đường ráng nhựa khô khốc lên

mặt người. Nắng cần mưa để xoa dịu trái tim gắt gỏng của nắng. Trong

cái thành phố hơn 8 triệu dân này, một năm có 2 mùa Mưa và Nắng.

Nắng đợi mưa rất dài và rất xa…để được gặp lại. Vậy mà có đôi lúc vì

mưa nhớ nắng quá nên nhiều khi người ta sẽ thấy mưa lặng lẽ rơi trong

Page 2: Tản Văn - Mưa Hạ

lòng nắng. Những lúc cơn mưa nắng thảng qua thành phố, anh có để ý

không…mưa rất khẽ, rất nhẹ, rất êm…vì mưa được đi trong nắng nên cô

ấy cũng dịu dàng hơn khi chỉ mình cô ấy đơn côi bước đi. . Anh…giữa

mưa và nắng có thời gian ước hẹn để mưa được đến. Nhưng giữa em và

anh không có ước hẹn, càng không biết hạn định của sự chờ đợi này sẽ

là bao lâu…Bao lâu? Để em được đến bên đời anh?

Nếu Sài gòn không đổ mưa báo hạ…em đã chẳng chợt giật mình nhận ra

em đã xa anh một mùa xuân rất dài…đã băng qua một nửa mùa đông và

chạm vào đầu mùa hạ…có nắng có mưa nhưng không anh. Thời gian

quá dài rồi…nên em có lý do để cần anh đến xoa dịu tâm hồn em. Như

nắng đợi mưa đến làm dịu mát rồi mưa lại đi để lại tâm hồn hanh hao

đợi chờ của nắng.Dù biết rằng theo quy luật anh rồi cũng sẽ đi. Và em

cũng biết rằng em sẽ phải như nắng đếm tháng ngày để đợi anh trở về.

Nhưng em vẫn cần anh đến dù là trong chốc lát, thảng qua như cơn mưa

rào để em biết bờ vai em ướt vì anh đã đến.

Chiếc lá vàng vẫn nằm an toàn bên đôi giày màu hồng vì cô gái ấy

đang ngồi yên trên băng ghế gỗ, ngẩng mặt lên vùng trời rộng phía

trên, chìm mình vào đợt mưa me đang rơi... Những chiếc lá me li ti

phủ đầy khoảng trời phía trên rồi rơi thong dong xuống bờ vai cô

gái…phủ lấy khoảng trống để lại trên băng ghế gỗ bên cạnh…đang

cần một người thương!