CHƯƠ ƯỜI HAI A. A. Allen - hoidongphuchunglienhiep.org · "ĐUỔI ANH TA ĐI HOẶC GIẾT...

46
CH ƯƠ NG M ƯỜ I HAI A. A. Allen "Ng ườ i c a phép l

Transcript of CHƯƠ ƯỜI HAI A. A. Allen - hoidongphuchunglienhiep.org · "ĐUỔI ANH TA ĐI HOẶC GIẾT...

C H Ư Ơ N G M Ư Ờ I H A I

A. A. Allen

"Ngườ i của phép lạ”

“Người của Phép lạ”

Trước khi chúng ta đi vào câu chuyện của A. A. Allen, tôi muốn đưa ra vài lời bình luận mà tôi cảm nhận sẽ giúp cho cái nhìn của bạn trong câu chuyện này.

Mọi người đều có sự yêu thích riêng khi nói về các ân tứ chức vụ. Có một số chức vụ mà bạn yêu thích hơn những chức vụ khác, nhưng không phải mọi ân tứ chức vụ đều phù hợp với khuôn mẫu của riêng bạn.

Một số người trong chúng ta có thể ngạc nhiên khi nhận ra rằng ý tưởng của chúng ta về chức vụ, hoặc cách một chức vụ vận hành, không phải là khái niệm của Chúa Giê-xu. Tôi thích mô tả “yêu thích” như vài ý tưởng trong tâm trí hơn là sự mặc khải trong tâm linh bạn.

Những sự yêu thích riêng của chúng ta chỉ là những sở thích. Chúng không phải là quy tắc. Do đó, chúng ta phải hết sức cẩn thận để không đánh giá sự kêu gọi hay ân tứ chức vụ của một người khác dựa vào những yêu thích của cá nhân chúng ta. Bao quanh chính mình chỉ với những chức vụ thỏa mãn ưu tiên của chúng ta có thể khiến bạn bỏ lỡ một điều quan trọng nào đó.

Tôi có lòng thương xót rất lớn cho A. A. Allen. Chắc chắn ông ấy đã phạm nhiều sai lầm. Mọi Tướng Lãnh đều thế, và mọi Tướng Lãnh trong tương lai cũng sẽ như thế. Cá nhân tôi cũng cảm thấy có những điều mà Allen đã làm trong “xác thịt” mà ông ấy gọi là “Thánh Linh”.

Nhưng khi bạn suy nghĩ về xuất thân bất hạnh của Allen, bạn phải lưu ý cách mà ông ấy đã vượt qua mọi điều đó để ảnh hưởng thế giới này cho Chúa Giê-xu. Nếu có thì cũng rất ít người có thể vượt qua điều Allen đã làm để đáp lại sự kêu gọi của Chúa một cách thành công. Câu chuyện của ông cần được nói ra với mọi thế hệ. Hãy cân nhắc điều này khi bạn đọc.

MỘT ÍT SỮA, NHIỀU RƯỢU WHISKEY

Asa Alonzo Allen chào đời vào một buổi sáng Phục sinh bão tố,

Ông bị chỉ trích gay gắt vì thái độ kịch và xu hướng gây

giật gân của mình…

ngày 27 tháng Ba năm 1911. Cha mẹ của ông, Asa và Leona, đã quyết định đặt tên cho ông theo tên của cha và ông chú, một mục sư Trưởng Lão. Tên của cậu là sự kết nối duy nhất mà cha mẹ ông cho ông, và chắc chắn họ không nghĩ rằng cuối cùng ông sẽ trở thành một diễn giả. Nhưng Asa Alonzo xuất thân ở khu vực ít người biết của Sulphur Springs, Arkansas, để trở thành một trong những nhà phấn hưng mạnh mẽ nhất trong thời hiện đại.

Đúng là A. A. Allen đã thu hút nhiều sự tranh cãi hơn bất kỳ nhà truyền giáo Tiếng nói của sự chữa lành khác. Ông bị chỉ trích gay gắt vì thái độ kịch và xu hướng gây giật gân của mình, và ông hoàn toàn bị lên án vì những thói quen cá nhân. Truyền thông khinh bỉ ông tột độ, và nhiều nhà lãnh đạo trong hệ phái đã trục xuất ông trong khi ra lệnh những người khác phải giữ khoảng cách với ông. Dẫu vậy, một số người xem ông là một trong những nhà phấn hưng quan trọng nhất đã xuất hiện trong suốt cuộc phấn hưng Tiếng nói của sự chữa lành.1 Một điều quan trọng cần lưu ý là những người chỉ trích Allen đều ít hiệu quả hơn nhiều trong chức vụ so với Allen.

Allen được sinh ra trong một gia đình rắc rối mà “sự lộn xộn” là một từ trong gia đình. Vào lúc chào đời, Allen có hai người anh trai và bốn chị gái. Khi còn nhỏ, các chị của cậu mang cho cậu niềm vui duy nhất mà cậu biết; họ yêu thương cậu, chơi với cậu, đối xử với cậu như một hoàng tử bé. Nhưng cha mẹ cậu là những kẻ nát rượu và nuôi con trong sự nghèo đói hoàn toàn. Thậm chí đôi giày đầu tiên được mua cho Allen cũng từ một người hoàn toàn xa lạ.

Cha mẹ của Allen cũng ủ rượu phía sau túp lều của họ. Mẹ cậu say xỉn rất nhiều trong lúc bà đang mang thai Allen, và vì nghèo như thế nên một đứa con mới chào đời khó có thể vui mừng một chút nào.

Một trò giải trí ưa thích của cha mẹ cậu là đưa cho Allen với các chị gái của cậu một ít rượu cho đến khi chúng say. Sau đó họ sẽ ngồi xuống và cười nhạo những trò hề của các con mình cho đến khi chúng ngã gục hoặc ngất đi.2 Mẹ của Allen thường đổ đầy rượu vào bình của cậu để ngăn cậu không khóc, và cậu thường đi ngủ mỗi đêm với chiếc bình của em bé chứa đầy rượu được làm ở nhà.

Dẫu vậy, một số người xem ông là một trong những nhà phấn hưng quan trọng nhất đã xuất hiện trong suốt cuộc phấn hưng Tiếng nói của sự

chữa lành.

Thuốc lá cũng rất nhiều trong nhà. Được trồng từ nhà nên nó rất mạnh, tuy nhiên, Allen biết hút thuốc trước khi cậu đủ tuổi để đi học. Cậu luôn kéo vài hơi từ thuốc lá của mẹ mình khi cậu đốt thuốc cho bà ấy.3

Cha của cậu là một nhạc công tài ba, và dù ông không phải là Cơ Đốc Nhân, thì Hội Thánh địa phương đã mời ông hướng dẫn ca đoàn của họ và biểu diễn cùng với họ. Ông thường làm thế trong lúc say rượu. Cậu bé Allen nắm bắt những ta-lâng này và thỉnh thoảng đứng ở góc phố hát cho đám đông. Có thể từ việc nhìn thấy và nghe thấy mà giọng hát cậu bé đó hát những bản thánh ca mình học được từ người cha say xỉn của mình. Cậu bé Allen sẽ hát những bài thánh ca hết lần này đến lần khác vì đám đông ném những đồng một xu, năm xu, và một hào cho cậu. Cậu bước vào thế giới giải trí ở tuổi còn nhỏ, và dường như cậu được sinh ra cho điều này.

MỘT THÙNG RƯỢU VÀ RẮC RỐI

Cha mẹ của Allen luôn cãi nhau, ném đồ đạc, và đe dọa nhau bằng vũ khí. Cuối cùng, khi cậu lên bốn tuổi, mẹ cậu đã bỏ cha cậu. Bà dẫn các con đi cùng với mình đến Carthage, Missouri.

Không lâu sau khi mẹ của cậu bỏ đi, bà tái hôn, nhưng sự lộn xộn vẫn như thế. Trong những lúc say xỉn và giận dữ, mẹ cậu và cha dượng sẽ đánh nhau đến độ các con phải chạy ra khỏi nhà trong sự khiếp sợ. Lúc Allen lên sáu tuổi, cậu mang những thùng bia bằng thiếc từ quán rượu về nhà cho cha dượng.

Allen hồi tưởng:

“Mỗi một người chúng tôi lớn lên với vị của rượu. Tôi chỉ có hai người anh trai. Một người đã chết khi tôi còn nhỏ. Tôi không nhớ gì về anh ấy. Nhưng người anh cả của tôi chết như một kẻ say rượu. Cha tôi làm đầy mộ của kẻ say rượu. Mẹ tôi bỏ rượu trước khi tôi lớn, nhưng bốn chị gái của tôi và tôi đã bắt đầu trên con đường đi đến địa ngục của kẻ nát rượu.”4

Ngoài vấn đề say xỉn, mẹ của cậu có nhiều cơn ghen tuông. Bà đã

kết hôn với một người trẻ hơn, và khi cha dượng của Allen đi làm, bà sẽ theo dõi ông ấy bằng ống nhòm để xem ông ấy có dừng lại trò chuyện với bất kỳ người nữ nào hay không. Họ sống rất gần chỗ ông làm, vì thế bà theo dõi mọi điều ông làm và phải giải trình vào ngày lãnh lương. Nếu tiền lương có vẻ ít hơn bình thường, bà tố cáo ông ấy đã dùng tiền cho người phụ nữ khác. Cuối cùng, cha dượng của cậu hết chịu nổi và ông ấy bỏ đi, và cậu bé Allen cũng thế.

Năm mười một tuổi, Allen bỏ nhà đi, quyết định quay trở về Arkansas tìm cha mình. Nhưng cậu không biết chắc đường đi, và lúc cậu bỏ đi, thời tiết trở nên rất tệ, vì thế cậu trở về nhà với mẹ mình. Cẩn thận bày mưu cho lần sau, cậu quyết định lần tới này sẽ không thất bại.

Khi cậu được mười bốn tuổi, Allen đã to lớn như một người đàn ông trưởng thành, vì thế cậu lại bỏ nhà đi. Lần này, cậu quyết định bằng mọi giá phải thực hiện được, vì thế đã đi nhờ nhiều chuyến xe và những xe chở hàng trống đi qua phần lớn của miền Nam. Trong lúc đang đi cùng những người bạn lang thang khác, cậu nhặt bông, làm việc tỉa hột bông, và đào mương; và cậu vẫn kết thúc trong tù vì ăn cắp ngô.

"ĐUỔI ANH TA ĐI HOẶC GIẾT ANH TA!"

Bất cứ nơi nào cậu đi, Allen đều nổi tiếng về cuộc đời tiệc tùng. Cậu có chất giọng tê-no rất hay và cảm âm rất tốt. Cậu luôn hát, nhảy múa, uống rượu và hút thuốc. Dù năng lượng của cậu có vẻ vô bờ bến,

thì về sau Allen nói rằng cậu rất khốn khổ. Nhiều lần cậu rời khỏi bữa tiệc và đi vào rừng để khóc lóc cay đắng.

Vào thời điểm cậu hai mươi mốt tuổi, Allen là một người suy nhược thần kinh. Khi cậu đốt một điếu thuốc, cậu phải dùng tay kia giữ cổ tay của mình vì cậu run rất nhiều. Có người nói rằng

thậm chí cậu không thể cầm được một tách cà-phê mà không làm đổ. Ngực cậu nóng bừng bừng, cậu khốn khổ với chứng ho khan, và trí nhớ cậu kém dần. Tóm lại, đến độ tuổi thanh xuân của mình, Asa Alonzo Allen đang sắp chết.

Vào thời điểm cậu hai mươi mốt tuổi, Allen là một người

suy nhược thần kinh. Khi cậu đốt một điếu thuốc, cậu phải dùng tay kia giữ cổ tay

của mình vì cậu run rất nhiều.

Không còn nơi nào để đi, Allen về nhà với mẹ mình. Nghĩ rằng cuộc sống nông trại và những bữa ăn thường ngày sẽ tốt cho mình, cậu hy vọng sức khỏe mình sẽ hồi phục.

Nhưng khi trở về nhà, cậu trở lại lối sống cũ. Trong căn nhà xù xì thôn quê của họ, Allen và mẹ cậu đã xây một máy chưng cất rượu lậu để tự làm rượu cho họ. Ngoài cái máy chưng cất rượu này, họ cũng biến chỗ của mình thành vũ trường mỗi tối thứ bảy, và không lâu sau, đã thu hút một nhóm gây rối là những kẻ hăng say chơi đùa.

Ngay phía ngoài đường, một người đàn ông khác tên là Anh Hunter cũng mở cửa nhà của mình vì một lý do khác. Dù dốt nát, anh đã được tái sanh và đầy dẫy Đức Thánh Linh. Vì thế, anh quyết định lập một Hội Thánh và trở thành mục sư. Nhưng anh bực bội về vũ trường ở dưới phố.

Anh Hunter tìm những người trẻ này, nhưng hầu hết bọn họ đã bị mê hoặc bởi “Vũ trường và Máy chưng cất rượu” của Allen nhiều hơn quan tâm đến Hội Thánh. Vì thế vị diễn giả này quyết định rằng cộng đồng sẽ xảy ra phấn hưng, nên vũ trường này phải bị đóng cửa. Một nhóm tụ họp với nhau và bắt đầu cầu nguyện. Họ kêu cầu:

“Chúa ơi, xin đóng cửa vũ trường Allen! Xin cứu người đó nếu được. Nhưng nếu người đó không đầu phục Chúa, thì xin Chúa đuổi người đó ra khỏi hàng xóm hoặc giết anh ta đi. Nhưng xin Chúa dẹp vũ trường đó, bằng cách này hay cách khác!”5 Ồ, tạ ơn Chúa, một phần lời cầu nguyện của họ có ân điển!

NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG BỘ ĐỒ TRẮNG

Tháng Sáu năm 1934, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi một trong những người bạn hung dữ của Allen bảo anh làm một việc với mình. Khi họ đi, họ đi ngang qua một Hội Thánh Giám Lý ở vùng quê. Đèn chói sáng, và bên trong có một buổi lễ với tiếng hát, vỗ tay và nhảy múa.

Allen rất ngạc nhiên, những người này đang vui vẻ! Anh nghĩ Hội Thánh phải là một nơi rất trang nghiêm và ảm đạm, vì thế anh bảo bạn mình dừng lại.

Khi anh đi vào để xem, anh thậm chí ngạc nhiên hơn thế. Diễn giả là một người phụ nữ, mặc bộ đồ màu trắng, và khi cô nói, Allen nghĩ hẳn cô là một thiên sứ. Anh không muốn người phụ nữ này để ý đến mình vì cô ấy trông có vẻ quá thánh sạch. Vì thế, mỗi lần cô ấy đến gần anh, anh sẽ trốn phía sau ống khói lò. Lần đầu tiên trong đời, sự cáo trách tác động đến anh. Nhưng trước giờ kêu gọi, anh và bạn mình đã thầm lặng lẻn ra ngoài.

Suốt cả đêm đó và ngày hôm sau, anh tranh chiến với Chúa và lòng mình. Anh mong ước niềm vui và sự bình an anh thấy trên khuôn mặt của những người trong Hội Thánh thôn quê ấy. Vì thế, khi quyết định không tranh đấu với điều này nữa, anh trở lại buổi nhóm đó vào đêm hôm sau.

Khi buổi nhóm bắt đầu, Allen chăm chú nghe từng bài hát và lời làm chứng. Bài giảng nói về dòng huyết của Chúa Giê-xu và cách mà huyết Chúa tẩy sạch mọi tội lỗi, và khi lời kêu gọi tiếp nhận Chúa vừa được cất lên, cánh tay của anh đã giơ thẳng đứng!

Nữ truyền giáo biết anh, và nghĩ rằng anh chỉ ở đó để gây rắc rối, vì thế bà mời những người nào nghiêm túc hãy đứng lên. Không chần chừ suy nghĩ, anh đã đứng lên.

Cô bắt đầu sợ hãi vì cô cảm thấy anh ở đó để gây chuyện gì đó, nhưng cô quyết định tiếp tục. Cô mời những người đang đứng hãy tiến về phía trước nếu họ thật sự nghiêm túc, và Allen là người đầu tiên tiến lên. Thực ra, anh là người duy nhất đã đứng và bước lên phía trước. Nghĩ rằng anh ở đó để gây chuyện, người phụ nữ này đã hỏi: “Anh có thật sự muốn được cứu không?”

Allen đáp: "Chắc rồi, đó là lý do tôi xuống tới tận đây.”

Cô vô cùng ngạc nhiên khi anh ấy quỳ xuống và mời Chúa Giê-xu làm Chúa của đời sống mình. Từ giây phút đó trở đi, có một A. A. Allen mới. Không còn nhảy múa. Không còn bán rượu lậu. Những người bạn cũ của anh cười nhạo, nhưng điều đó không khiến Allen quay về lối sống cũ của mình nữa. Anh đã là một tạo vật mới.6

"HỌ THUỘC VỀ MA QUỶ!"

Trong một cái rương cũ trên gác mái, Allen tìm được quyển Kinh

Thánh mà chị anh đã thắng trong một cuộc thi. Quyển Kinh Thánh này chưa được đọc bao giờ, vì thế anh lấy quyển Kinh Thánh nhỏ ra và đọc hết quyển. Anh mang nó ra ngoài đồng và đọc, và anh đọc nó trước mỗi bữa ăn. Theo Allen, dường như anh đọc chưa đủ Kinh Thánh.

Trong lúc đó, có một sự ăn mừng lớn ở Hội Thánh Ngũ Tuần của Anh Hunter ở dưới phố! “Thằng nhóc Allen đó” đã được tái sanh! Lời cầu nguyện của họ đã được nhậm, và dường như nhiều người trẻ từng đến vũ trường của Allen bây giờ đã dừng lại ở Hội Thánh vì họ tò mò về việc hát và thờ phượng. Điều kinh ngạc lớn nhất là khi chính Allen bước vào một trong những buổi nhóm của họ. Sau khi anh rời đi, hội chúng cầu xin Chúa sẽ đổ đầy Thánh Linh trên

anh và dùng anh chinh phục nhiều linh hồn.

Buổi sáng hôm sau, anh tham dự buổi nhóm của Ngũ Tuần, anh đến thăm một mục sư Giám Lý là người đã cảnh báo anh hãy tránh xa những người Ngũ Tuần khi nói rằng họ thuộc về ma quỷ vì họ nói tiếng lạ.

Allen nói: “Sau đó, tôi không thể đợi để quay trở lại, tôi rất hiếu kỳ để nghe họ nói tiếng lạ.”7

Một vài buổi nhóm sau, ân tứ tiếng lạ và thông giải vận hành trong một buổi nhóm, và khi Allen ngồi đó lắng nghe, anh có thể nói rằng điều này đến từ Chúa. Bây giờ anh thật sự muốn điều những người này có.

Ngày hôm sau, anh gặp mục sư Giám Lý đó lần nữa. Anh chia sẻ kinh nghiệm của mình với ông ấy và chỉ cho ông ấy thấy Kinh Thánh chứng minh việc nói tiếng lạ vẫn dành cho ngày nay. Vị mục sư đó tuyên bố: “Em không thể có điều đó! Ngày nay, không ai có thể có được kinh nghiệm như thế nữa!”

Allen trả lời: “Ồ, em sẽ nhận được điều đó. Và mục sư ơi, đó cũng là điều ông cần đấy.”8

Buổi sáng hôm sau, anh tham dự buổi nhóm của Ngũ

Tuần, anh đến thăm một mục sư Giám Lý là người đã cảnh báo anh hãy tránh xa những người Ngũ Tuần khi

nói rằng họ thuộc về ma quỷ vì họ nói tiếng lạ.

Vị mục sư đó bỏ đi trong giận dữ, và Allen cắt đứt liên hệ với Hội Thánh Giám Lý.

Không lâu sau, một trong những người chị của Allen được tái sanh. Và không lâu sau đó, Allen đã nhận được báp tem trong Thánh Linh. Anh nhận được và nói tiếng mới trong một kỳ trại của Ngũ Tuần ở Oklahoma mà anh và chị mình cùng tham dự.

Những ngày đó giống như thiên đàng trên đất với anh. Đêm anh được đầy dẫy Thánh Linh, anh đã mặc bộ đồ duy nhất mình có để thay đổi – một chiếc áo trắng và một cái quần trắng tinh! Anh ngã xuống đất đầy mùn cưa, nhưng anh chẳng bận tâm. Tất cả những gì Allen muốn là Chúa. Không lâu sau, anh cảm thấy như thể điện chạy từ từ xuống các ngón tay của anh, cho đến khi nó lan khắp cơ thể anh. Sau đó điều này xảy ra. Allen không để ý điều gì khác ngoài sự hiện diện của Chúa. Anh đứng dậy và la lên trong tiếng mới! Bộ đồ trắng của anh đã hỏng, nhưng Allen đã có được điều lòng anh ao ước!

COLORADO & LEXIE / TÌNH YÊU

Hạn hán tấn công Missouri dữ dội năm 1934, và ở đó không có việc làm nào. Rồi một ngày nọ, Allen nhận được một lá thư từ người bạn cũ mời anh đến Colorado làm việc trong một nông trại.

Vì thế, vào tháng Chín năm 1934, Allen thấy mình đi xuyên qua vùng đồng bằng lớn Colorado, mệt mỏi, khát nước và cảm thấy xa lạ vì thiếu sự thông công của Ngũ Tuần. Dù anh sắp đi đến một nơi mới để làm việc, anh quan tâm ở đó không có Cơ Đốc Nhân để chia sẻ niềm tin mới của anh. Trên đường đi, cơn gió thổi một tờ giấy ngay trên lối đi của anh. Anh cúi xuống nhặt tờ giấy lên. Và khi xem tờ giấy thì anh mỉm cười thật tươi. Đó là một trang của tờ báo Foursquare, Tiếng gọi của nàng dâu. Anh biết rằng ở đâu đó, một ai đó trên những đồng bằng này tin vào quyền năng của Đức Chúa Trời như anh vậy.

Khi anh vừa đến nông trại, anh hỏi thăm có ai tham dự Hội Thánh Foursquare hay không. Bạn bè bảo anh rằng có thể có một cô gái sống trên đường này tham dự ở đó. Họ nói: “Thậm chí cô ấy nghĩ mình được kêu gọi để giảng.”9

Không lâu sau, Allen giới thiệu bản thân với Lexie Scriven, là người được kêu gọi để giảng và chỉ vừa trở về nhà sau chuyến đi với

một vài người bạn truyền giáo. Hai người nhanh chóng trở thành bạn, cùng học Kinh Thánh với nhau mỗi ngày, nghiên cứu Kinh Thánh và tìm những câu trả lời cho những thắc mắc. Lexie được thách thức và được tươi mới khi cô lắng nghe Allen, người thường xuyên thách thức truyền thống tôn giáo mà cô đang tuân theo. Anh chưa từng được nuôi dưỡng bằng truyền thống, vì thế anh cảm thấy anh nhìn thấy mọi thứ rõ hơn cô. Không lâu sau, cô được thuyết phục theo cách anh nhìn thấy Kinh Thánh, và họ bắt đầu đi nhóm cùng nhau. Dường như họ không thể tách rời, nhưng không có gì vượt hơn tình bạn.

Không lâu sau, Allen trở về Missouri để giúp mẹ anh chuyển đồ đạc của bà đến căn nhà mới của bà ở Idaho. Lexie ở lại và tham dự Trường Kinh Thánh Central Bible Institute ở Springfield, Missouri, nhưng hằng ngày, những lá thư gửi đến từ Allen. Họ bắt đầu nhận ra rằng họ yêu nhau. Vì thế anh viết thư cầu hôn cô, và cả hai đã kết hôn vào ngày 19 tháng Chín năm 1936 ở Colorado. Hôn nhân của họ về sau được phước với ba bé trai và một bé gái.

LỄ TẠ ƠN BẰNG CHUỘT TÚI OPOSSUM

Gia đình Allen bắt đầu cuộc sống mới cùng nhau với 100 đô-la, một vài món quà cưới và một chiếc xe Ford Model A cũ. Họ không có việc làm và không có hứa hẹn gì cả, nhưng họ biết Chúa kêu gọi họ giảng.

Họ tiết kiệm tiền tối đa để ghi danh vào Central Bible Institute vào tháng Chín năm đó, rồi sau đó rời khỏi Colorado, đi đến Missouri, với kế hoạch dừng lại và ghé thăm mẹ anh. Nhưng họ biết được bà bị ốm nặng, không có thu nhập và không có ai chăm sóc cho bà. Vì thế, ngay lập tức, hai vợ chồng đã mua thức ăn và vật dụng cần thiết, chăm sóc nhà cửa cho bà và thanh toán các hóa đơn. Không lâu sau họ phát hiện tiền đã hết và hy vọng vào trường Kinh Thánh của họ cũng thế.

Khi sức khỏe của mẹ anh khá hơn, hai người tiếp tục hành trình của họ, tìm kiếm việc làm và một nơi để sống. Trong lúc tìm kiếm, một người nào đó đã đề nghị họ tổ chức buổi nhóm Hội Thánh trong một căn nhà địa phương. Vì thế, Chúa cho Allen cơ hội đầu tiên

Gia đình Allen bắt đầu cuộc sống mới cùng nhau với 100 đô-la, một vài món quà cưới và một chiếc xe Ford Model A cũ. Họ không có việc làm và không có hứa hẹn gì cả, nhưng họ biết Chúa kêu gọi

họ giảng.

để giảng, và trước khi buổi nhóm kết thúc, họ đã rời khỏi căn nhà đó với các kế hoạch cho buổi nhóm phấn hưng đầu tiên của A. A. Allen.

Nhưng có một vấn đề - không tiền và không ai mong đợi đến, vì thế hai vợ chồng bắt đầu chặt gỗ và bán vào ban ngày. Tiền họ kiếm được dùng để mua xăng cho những chuyến đi giảng đạo của họ. Trong hai tuần, họ đã chặt và vận chuyển gỗ, chỉ dừng lại để viết xuống những ý tưởng Chúa cho họ để giảng vào tối hôm đó.

Những anh hùng của Allen là Dwight L. Moody và Charles Finney. Bài giảng đầu tiên anh chia sẻ dựa vào những bài giảng của hai người này.

Vào buổi tối Tạ Ơn đầu tiên của họ, thay vì ăn gà tây, họ đã ăn thú có túi, là con thú mà họ vui lòng nhận từ hội chúng. Lexie nhồi nó và chuẩn bị nó giống như cô làm với một con gà tây. Hội chúng đã dâng hiến vào cuối hai tuần lễ đó để gây ngạc nhiên cho vị diễn giả, và họ thu được ba mươi lăm xu.

NHỮNG HẠT ĐẬU VÀ KHU RỪNG XA XÔI HẺO LÁNH

Khi buổi nhóm cuối cùng kết thúc, họ nhận được lời mời để tổ chức một buổi nhóm khác, nhưng có một vấn đề - địa điểm đó quá xa để lái xe từ nhà của họ trong một ngày, vì thế họ phải tìm một chỗ khác ở gần địa điểm nhóm mới của họ. Chỗ trống duy nhất là một nhà gỗ hai phòng từng dùng làm kho thóc, nhưng ông lão tốt bụng là chủ của căn nhà này đã đồng ý đem thóc ra ngoài và cho họ ở đó. Có nhiều đường nứt lớn trên sàn, các cửa sổ bị vỡ, và cửa sau đã biến mất. Tuy nhiên, họ đã tận dụng bằng cách treo một tấm chăn ngay cửa, che vải quanh các cửa sổ, và sử dụng cái nệm trong xe làm giường. Lexie dùng những cái sọt cam cũ phủ khăn lau bát đĩa để làm ghế và bàn, và trong nhiều tuần, họ đã sống bằng đậu và bánh mì ngô, hoàn toàn nhờ cậy Chúa chu cấp nhu cầu cho mình. Trong nhật ký của họ, họ ghi lại những của dâng đặc biệt với con số là “năm xu.”

Trong những buổi nhóm này, gia đình Allen học biết về quyền năng của sự cầu nguyện. Sau một buổi cầu nguyện, mọi người tham gia các buổi nhóm phấn hưng kế tiếp đều được tái sanh với tổng cộng ba mươi người tin Chúa trong hai tuần, nhiều người trong số họ đã đi bộ 6

dặm chỉ để tham dự buổi nhóm. Sau khi tổ chức một buổi nhóm báp tem, họ bắt đầu lên đường tiếp.

Nếu có công việc vào lúc này, Allen sẽ đi làm thuê, nhưng vì không có việc làm, nên anh đã chăm chỉ học Kinh Thánh và cầu nguyện. Phần thời gian còn lại anh dùng để thăm viếng mọi người và cầu nguyện cho những nhu cầu của họ.

“NHƯ MỘT CƠN GIÓ LỐC, TÔI ĐÃ NGHE TIẾNG NGÀI”

Vào cuối những năm 1930, chỉ vài tuần sau khi đứa con trai đầu lòng chào đời, Allen nhận chức mục sư Hội Thánh Tower Memorial của Assembly of God ở Holly, Colorado. Trong lúc ở đó, anh được phong chức bởi Ngũ Tuần.

Quyết tâm tìm ra bí quyết trong quyền năng của Chúa, Allen bắt đầu kiêng ăn cầu nguyện và tìm kiếm Chúa. Kiêng ăn là điều mới đối với anh, vì thế anh gặp rắc rối lớn. Khi anh vừa bắt đầu tìm kiếm Chúa, anh ngửi thấy mùi thức ăn vợ anh đang nấu cho con trai và cô ấy. Nhưng cố gắng hết mức có thể để tận tâm, tâm thần thì muốn nhưng xác thịt thì yếu đuối. Cuối cùng anh nhượng bộ, ra khỏi phòng cầu nguyện và dùng bữa với gia đình.

Rồi một ngày nọ, khi anh vừa mới ăn một miếng thức ăn, ngay lập tức anh bị cáo trách. Làm rơi nĩa của mình, anh bảo với vợ rằng anh sẽ không ra khỏi phòng cầu nguyện cho đến khi anh nghe được tiếng Chúa, và thậm chí bảo cô hãy khóa anh trong phòng đó. Cô ấy cười và bảo rằng trong vòng một giờ đồng hồ anh sẽ đập cửa để ra ngay.

Nhưng nhiều giờ trôi qua, và anh không hề gõ cửa để ra ngoài. Vật lộn với xác thịt của mình, anh tìm được sự chiến thắng bên trong phòng cầu nguyện, và bằng lời của mình, anh nói về kinh nghiệm của anh với Chúa:

“...Tôi bắt đầu nhận biết ánh sáng đang đầy khắp phòng cầu nguyện chính là sự vinh hiển của Chúa!... Sự hiện diện của Chúa quá thực và năng quyền đến nỗi tôi cảm thấy mình đã chết cứng trong lúc quỳ gối ở đó… Rồi, giống như cơn gió lốc, tôi đã nghe tiếng của Ngài. Đó là Chúa! Ngài đang phán với tôi! Đây là câu trả lời đầy vinh

hiển mà tôi đã tìm kiếm hết sức và tôi đã chờ đợi từ lúc tôi tin Chúa năm hai mươi ba tuổi… Dường như tiếng nói đó nhanh hơn bất kỳ con người nào có thể nói, nhanh hơn tôi có thể theo kịp về mặt tâm thần, Chúa đang phán với tôi… Chúa đang cho tôi danh sách những điều đứng giữa tôi và quyền năng của Chúa. Sau mỗi yêu cầu mới được thêm vào trong tâm trí tôi thì có một lời giải thích hoặc bài giảng ngắn gọn, lý giải về yêu cầu đó và tầm quan trọng của nó… Khi Chúa phán với tôi, tôi đã viết chúng xuống.”

NHÃN GIÁ CHO PHÉP LẠ

"...Khi yêu cầu cuối cùng được viết xuống trong danh sách ấy, một lần nữa Chúa đã phán: “Đây là câu trả lời. Khi con đặt nơi bàn thờ của sự thánh hóa và vâng theo điều cuối cùng trong danh sách của con, con không những chữa lành người bệnh, nhưng trong Danh Ta, con cũng sẽ đuổi quỷ, con sẽ nhìn thấy những phép lạ năng quyền xảy ra khi con giảng Lời Ta trong Danh Ta, vì kìa, Ta ban cho con mọi sức mạnh của kẻ thù”.

"Cùng một lúc, Chúa đã bày tỏ với tôi những điều ngăn trở chức vụ của tôi… chính là những điều cũng ngăn trở hàng ngàn người khác.

"Sau cùng, đây là cái giá tôi phải trả cho quyền năng của Chúa trong đời sống và chức vụ của tôi. Nhãn giá cho quyền năng đem đến phép lạ của Chúa.”10

Đây là 13 điều mà A. A. Allen nói Chúa đã phán với ông. Ông sẽ nhìn thấy quyền năng thi hành phép lạ của Chúa nếu ông hiểu và làm những điều này:

1. Anh phải nhận biết rằng anh không thể làm được những phép lạ chất lượng lớn hơn Chúa Giê-xu.

2. Anh có thể bước đi như Chúa Giê-xu đã bước đi.

Dường như tiếng nói đó nhanh hơn bất kỳ con người nào có thể nói,

nhanh hơn tôi có thể theo kịp về mặt tâm thần,

Chúa đang phán với tôi… Chúa đang cho tôi danh sách những điều đứng giữa tôi và quyền năng

của Chúa.

3. Anh phải trở nên không chê trách được giống như Chúa.

4. Anh phải đo lường mình với chính Chúa Giê-xu mà thôi.

5. Anh phải từ bỏ những ham muốn xác thịt bằng việc kiêng ăn.

6. Sau khi tự bỏ chính mình, anh phải theo Chúa Giê-xu bảy ngày một tuần.

7. Ngoài Chúa, anh không làm gì được.

8. Anh phải gạt bỏ tội lỗi khỏi thân thể mình.

9. Anh không được tiếp tục trong những cuộc bàn thảo nông cạn và vô nghĩa.

10. Anh phải tin vào mọi lời hứa của Chúa.

Hai hướng dẫn còn lại là “tội lỗi trìu mến” mà Chúa đã chỉ đích danh. Allen cảm thấy anh không thể chia sẻ chúng với người khác.

SỰ VIẾNG THĂM CỦA THIÊN ĐÀNG — PHÉP LẠ ĐẦU TIÊN

Cuối cùng, Allen bắt đầu gõ cửa phòng để vợ anh mở cửa ra, và khi cô nhìn thấy gương mặt của anh, cô nói: “Anh đã có câu trả lời!”

“Đúng… Chúa đã cho anh một cuộc viếng thăm từ thiên đàng, và đó là câu trả lời.”

Mười ba yêu cầu của Chúa được viết trên một tấm bìa cứng. Hai vợ chồng ngồi tại bàn ăn cũ. Cả hai đều khóc khi anh kể cho cô nghe câu chuyện và nói danh sách ấy.

Không lâu sau chuyến viếng thăm của Chúa, gia đình Allen từ chức khỏi Hội Thánh của họ, cảm nhận được kêu gọi vào cánh đồng truyền giáo, và khi nhận lời mời, họ đã lên đường đi đến Missouri. Chính nơi đó là nơi gia đình Allen nhìn thấy buổi nhóm phép lạ đầu tiên của họ.

Một thợ mỏ than cũ bị mù hoàn toàn do một vụ nổ mỏ than nhiều năm trước đã đến tham dự nhóm. Đêm này đến đêm khác, ông ấy ngồi và nghe Lời Chúa, và cuối cùng, đáp ứng với lời kêu gọi, ông đã tiến

lên để nhận sự chữa lành.

Gia đình Allen bị sốc bởi đức tin của ông, và cả hai người về sau thừa nhận họ phải có đức tin nhiều hơn để nhìn thấy người này nhận được sự chữa lành! Họ cầu nguyện cho mọi người tiến lên và họ để người đàn ông bị mù ở cuối hàng. Những người bị đau đầu, cảm cúm và bị điếc đều được lành và ra về trong vui mừng, nhưng người mù đó ở lại.

Thình lình, Allen kêu gọi những ai có đức tin cho sự chữa lành người mù này hãy tiến lên và cầu nguyện với họ. Rồi anh nói: “Có sự vô tín trong phòng này. Tôi có thể cảm nhận điều đó!” Và với điều đó, một người đã đứng dậy và dậm chân đi ra khỏi cửa.

Chúa đã nhậm lời cầu nguyện của họ. Khi cầu nguyện xong, người mù đó có thể nói được màu sắc của chiếc cà-vạt của Allen và nêu ra những vật dụng trong phòng!12

NGƯỜI PHỤ NỮ—CHIẾC ÁO KHOÁC NHIỀU MÀU

Trong bốn năm rưỡi kế tiếp, Allen đi khắp nơi với tư cách là nhà phấn hưng của Ngũ Tuần. Dù anh giữ một vị trí uy tín, lương của anh rất thấp, và về mặt tài chính, cuộc sống vẫn cứ khó khăn trong suốt những năm đầu của thập niên 40, đặc biệt khi họ đã có 4 đứa con. Lexie ở nhà để chăm sóc cho con nhỏ. Allen thỉnh thoảng đi xa ba tháng liên tiếp trong một lần.

Lexie phải đương đầu với thất vọng vì không gặp chồng mình thường xuyên, trong khi cô phải xử lý với sự kêu gọi của mình nữa.

Dù cô mong ước ổn định cuộc sống gia đình bình thường, cô đã biết bài học chức vụ quý giá. Cô được gọi vào trong

chức vụ, nhưng chức vụ của cô cũng bao gồm việc làm mẹ. Cô nhận ra

Lexie phải đương đầu với thất vọng vì không gặp

chồng mình thường xuyên, trong khi cô phải xử lý với sự kêu gọi của mình nữa.

có thời điểm cho mọi điều. Làm mẹ và một gia đình ổn định không bao giờ là điều hy sinh cho sự kêu gọi hầu việc Chúa của cô, vì những ngày đó sẽ đến với cô lần nữa, và rồi cô sẽ làm trọn, nhận biết rằng mọi mặt của sự kêu gọi mình đã được hoàn tất.

Nhiều năm sau, khi con cái đã lớn, Allen tiếp tục truyền giáo một mình. Lexie nhìn quanh cộng đồng của mình và tìm được một khu vực không có Hội Thánh Phúc Âm Toàn Vẹn. Vì thế cô bắt đầu một Hội Thánh và trở thành mục sư! Khi cuối cùng Allen có đủ tài chánh để mang cô và các con đi cùng, cuối cùng cô từ chức và giao Hội Thánh lại cho một mục sư khác!13

THIÊN ĐÀNG TRÊN ĐẤT —TEXAS!

Và đến năm 1947, Lexie nhận được một cú điện thoại từ Allen, bảo rằng cô hãy sẵn sàng để chuyển đến Corpus Christi, Texas. Anh đã được mời để làm mục sư của một trong những Hội Thánh Ngũ Tuần lớn nhất trong khu vực đó, và anh rất phấn khởi khi nghĩ về sự ổn định mà điều này mang lại cho gia đình mình. Anh bảo Lexie rằng có lẽ họ sẽ ở đó cho đến khi Chúa Giê-xu trở lại.

Gia đình Allen yêu thích Corpus Christi và Hội Thánh ở đó, nhưng một thành phố hơn một trăm ngàn người thì chỉ có một vài Hội Thánh Phúc Âm Toàn Vẹn ở đó.

Gia đình Allen đến vào lúc có chương trình xây dựng Hội Thánh, và khi một số người cảm thấy choáng ngợp thì lòng khao khát thuộc linh của Allen lại chỉ mới được khuấy lên mà thôi. Anh lao vào giai đoạn mới của công tác, mơ ước một Hội Thánh sẽ vận hành trong các ân tứ Thánh Linh, truyền giáo và tấn tới trong những điều thuộc về thiên đàng. Hội Thánh này dường như là lời giải đáp của anh. Các thành viên trong Hội Thánh nghe anh giảng hai tuần trước khi mời anh làm mục sư của họ. Anh giảng cứng rắn, không giữ lại điều mình tin, và họ vẫn muốn anh!

Anh dành mọi sự tập chú của mình vào từng lãnh vực trong chức vụ đó, cùng với việc chọn lựa nhân sự và cung cấp sự huấn luyện đặc biệt. Số người tham dự gia tăng, và không lâu sau họ không đủ chỗ.

A DEADLY BLOW

Lúc này, Hội Thánh đã có vài trăm người, nhưng Allen vẫn xem xét làm thế nào để vươn đến cả thành phố qua đài phát thanh. Vì thế anh bắt đầu lên kế hoạch cho một chức vụ đài phát thanh hiệu quả và thậm chí tham dự một khóa học phát thanh ở Springfield, Missouri.

Anh trở về nhà, hồi hộp và đầy năng lượng, vì thế anh kêu gọi một buổi họp lãnh đạo đặc biệt và thận trọng giải thích kế hoạch đài phát thanh để vươn ra thành phố này, biết rằng những người trong ban lãnh đạo sẽ nắm bắt khải tượng của anh.

Nhưng một trong những người đó đến để báo cho anh biết rằng ban lãnh đạo không ủng hộ điều anh đang làm, và anh đang làm họ mệt mỏi! Người đó tiếp tục nói rằng Allen đã giúp họ xây dựng một trong những Hội Thánh tốt nhất ở Texas nhưng họ cần thời gian để phục hồi từ điều đó, và họ không thể bắt kịp tiến độ này.

Rồi một người khác đứng lên và kêu gọi sự chú ý đến chi phí và gánh nặng rất lớn sẽ có trên Hội Thánh này. Ý kiến chung là với hiện tại là mọi thứ đã quá đủ, và không nên có những quyết định khác trong một khoảng thời gian.14

Allen hoàn toàn thất vọng, và anh nhanh chóng kết thúc buổi họp.

Vấn đề ở đây: Đó là sự kêu gọi của Allen để giúp anh mạnh mẽ tiến về phía trước. Sự kêu gọi của anh không phải là chăn bầy, nhưng là truyền giáo cho các dân tộc. Về mặt thuộc linh, Allen được dựng nên cho sự thúc đẩy này; đó là sự kêu gọi của anh. Những người nhân sự không tự động được dựng nên theo cách đó, và không có điều gì sai với điều này cả. Nó chỉ là một thực tế. Chúa ban cho chúng ta các ân tứ chức vụ năm mặt để tiến lên trong tiến trình thuộc linh để tất cả chúng ta đều có thể giữ đúng thời điểm của thiên đàng. Chúng ta cần những nhân sự, và chắc chắn chúng ta cần các mục sư. Nhưng điều quan trọng là, chúng ta cần mọi người đứng vào chức vụ họ được kêu gọi và vận hành trong sự xức dầu của thiên đàng.

Buồn thay, Allen ngây thơ cố gắng che giấu và hạn chế sự kêu gọi

Allen đã cố gắng thỏa hiệp sự kêu gọi thiên thượng với sự an toàn trên đất, là điều

có thể hiểu được, vì ông muốn là cha của các con

mình.

của mình là một mục sư. Bạn có thể tưởng tượng mình sẽ cảm thấy thế nào khi cố gắng hạn chế sự kêu gọi của một nhà truyền giáo phấn hưng không? Khi ban lãnh đạo bác bỏ điều thúc đẩy Allen, họ không biết rằng mình đã giết đi phần lớn của con người anh bằng việc kiềm chế cuộc đời và làm tiêu tan một phần định mệnh của anh.

Allen đã cố gắng thỏa hiệp sự kêu gọi thiên thượng với sự an toàn trên đất, là điều có thể hiểu được, vì ông muốn là cha của các con mình. Nhưng không lâu sau, Allen nhìn thấy cái giá là quá lớn. Dù có thể khó khăn hơn nhưng sẽ tốt hơn nếu anh tìm kiếm Chúa và tìm một cách khác để thực hiện điều đó.

TỐI TĂM, GIÀY VÒ, SUY NHƯỢC

Khi Allen về nhà, anh không nói gì với vợ mình, cố gắng hành xử như thể không có gì xảy ra. Thậm chí anh bàn về một chuyến nghỉ mát với vợ.

Nhưng trong đêm đó, cô nghe Allen thổn thức ở phòng kế bên. Cô nghĩ anh đang cầu thay cho một ai đó cho đến khi anh vào phòng ngủ, vẫn còn rất thổn thức.

Giật mình, cô hỏi anh. Đến lúc đó anh nói với cô điều đã xảy ra trong buổi họp lãnh đạo, và cô nhìn thấy anh không chỉ thất vọng, anh bị đánh bại. Không có sự cay đắng, tức giận hay đổ lỗi – chỉ là một tấm lòng tan vỡ.

Allen nộp đơn từ chức và anh cảm thấy mình không thể giảng được nữa. Nhưng Hội Thánh vẫn yêu quý anh và họ cho anh vài tháng nghỉ ngơi mà vẫn nhận lương đầy đủ. Thậm chí họ nhất mực dâng hiến thêm để lo cho bất kỳ chi phí nào phát sinh trong chuyến đi đó.

Rõ ràng Allen đã bị suy sụp tinh thần. Hội Thánh nghĩ rằng anh làm việc quá sức, nhưng vợ anh để ý sức lực và lòng nhiệt huyết của anh, biết rằng điều này không thể. Cô biết sự suy sụp này đến từ tấm lòng tan vỡ. Một phần trong con người anh đã bị giam cầm, và anh tưởng rằng mình đã đánh mất nó mãi mãi.

Lexie dẫn anh đi một kỳ nghỉ dài, nhưng anh quá đau khổ, anh chỉ có thể tìm được một phần nghỉ ngơi khi họ đi du lịch, và khi tình trạng của anh ngày càng tệ, cả hai người đều không thể nghỉ ngơi. Chỉ sau

một tuần ở trên núi mà không được giải khuây, anh muốn về nhà, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại bình thường được.

"HÃY RA KHỎI ANH ẤY!"

Lexie bắt đầu tha thiết tìm kiếm Chúa. Đột nhiên, nó đến với cô! Họ không hề thất bại… Chúa chưa qua khỏi họ! Sự kêu gọi và mục đích của Chúa dành cho A. A. Allen vẫn luôn là như thế từ trước đến giờ! Khi cô nhận ra rằng Sa-tan đã lợi dụng lòng tổn thương sâu sắc của anh, cô bắt đầu cầu nguyện chống trả sự tấn công đó. Không lâu sau, Allen cũng thấy rằng anh đã đau khổ bởi ma quỷ lợi dụng trên sự tổn thương về mặt tình cảm của anh. Anh nhận ra rằng mình đã bị tấn công bởi một linh làm cho khốn khổ.

Trong lúc lái xe trở về Texas, Allen lái xe sang bên đường và nhờ vợ đặt tay trên anh. Theo Allen, ngay giây phút Lexie nói: “Hãy ra khỏi anh ấy, ta ra lệnh cho người phải đi”, thì ác linh rời khỏi anh, và họ vui mừng cùng nhau khi anh thực sự cảm thấy sự giải phóng về thể xác và sự nhẹ nhàng thay thế cho sự nặng nề anh từng cảm nhận. Rồi thình lình, anh bắt đầu thiếp đi, và trước khi Lexie tiếp tục lái xe, anh đã ngủ, không nhớ về việc về nhà hay về giường của mình nữa. Anh đã ngủ như một đứa bé trong suốt ba ngày liên, và khi anh tỉnh dậy, anh hoàn toàn bình phục.

"CON THẤT BẠI TRONG VIỆC TRẢ GIÁ"

Vào mùa thu năm 1949, gia đình Allen bắt đầu nghe những câu chuyện về các buổi nhóm chữa lành kỳ diệu đang xảy ra. Nhiều nhà truyền giáo tổ chức các buổi nhóm đó không nhất thiết phải là những diễn giả ưu tú. Thực ra, nhiều diễn giả có tài hùng biện trong bài giảng của họ hơn những nhà truyền giáo này, nhưng khi những nhà truyền giáo chữa lành này cầu nguyện cho người bệnh, các phép lạ xảy ra quá nhanh

đến nỗi không ai có thể đếm hết. Gia đình Allen không chịu tin nửa câu chuyện họ nghe được, nhưng tính hiếu kỳ của họ bị khuấy động.

khi những nhà truyền giáo chữa lành này

cầu nguyện cho người bệnh, các phép lạ xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai có thể đếm

hết.

Một ngày nọ, một người bạn đưa cho Allen một bản sao chép của báo Tiếng nói của sự chữa lành. Sau khi đọc xong, Allen nói: “Khi tôi đọc những trang báo đó, tôi cười nhạo. Tôi nghĩ, những người cuồng tín, khi tôi đóng tạp chí lại và đặt sang một bên trong sự nghiên cứu của mình.”15 Một số thành viên trong Hội Thánh xuất thân từ những buổi nhóm ngoài trời này với những báo cáo sinh động, nhưng Allen không để ý đến họ và cảm thấy rằng họ đang dần trở nên cuồng tín.

Về cá nhân, tôi không tin đó là tấm lòng thật sự của anh trong vấn đề này. Anh có thể đã nói những lời đó, nhưng tôi tin rằng anh bị khuấy động bên trong rất nhiều, vì anh biết đây chính là sự kêu gọi của mình được bày tỏ ngay trước mắt anh. Tuy nhiên, bạn có thể trở nên quá sa sút trong sự kêu gọi của mình đến nỗi mọi thứ từng là điều bạn quý trọng và có thể đạt được thì bây giờ là một ký ức xa vời.

Không lâu sau đó, một số người bạn mục sư thuyết phục Allen đi đến Dallas và tham dự một buổi phấn hưng ngoài trời của Oral Roberts. Trên đường đi, anh nhớ kinh nghiệm mình từng có với Chúa trong phòng cầu nguyện cách đây nhiều năm, nhớ lại mười ba điều để anh có thể bước vào điều kỳ diệu. Thay vì vậy, bây giờ ở bên ngoài chức vụ thuộc linh của mình và việc cố gắng làm mục sư khiến anh xếp xó khải tượng Chúa đã ban cho anh.

Khi anh đến Dallas, anh càng lúc càng nhận ra rằng ở đó anh chứng kiến điều mà Chúa kêu gọi mình làm. Anh nói thêm: “Nhưng tôi chưa bao giờ trả giá cho quyền năng thi hành phép lạ của Chúa trong cuộc đời mình.”16

Anh đã bị giam giữ bởi buổi nhóm đó và bởi quyền năng của Chúa được bày tỏ qua Roberts, cảm nhận như thể anh đang sống trong sách Công vụ. Phép lạ này đến phép lạ khác cứ xảy ra khi anh đứng xem, nhưng nó không phải là sự cuồng tín; đó là quyền năng thi hành phép lạ của Chúa.

Khi anh ngồi đó nhìn thấy hàng người cầu nguyện, một lần nữa anh nghe tiếng Chúa phán:

“Con trai của Ta, mười một năm trước con tìm kiếm mặt Ta… Mười một năm trước Ta kêu gọi con vào chức vụ giống như thế này… Nhưng con đã không trả giá và tận

hiến. Do đó, con đã không thể làm điều mà Ta đã kêu gọi con.” Với những giọt lệ lăn dài trên má, Allen giơ tay lên và kêu cầu: “Chúa ơi, con sẽ làm!”17

ĐI, ĐI... ĐÃ ĐI!

Hai Chúa Nhật sau, anh từ chức làm mục sư. Anh bỏ Chúa Nhật đầu tiên sau khi quay trở lại, nhưng vợ anh bảo anh hãy chờ và bảo đảm điều anh đang làm là đúng.

Ngay lập tức, nhiều mục sư từ khắp đất nước gọi mời anh phục vụ như một nhà truyền giáo, và chưa đến một tháng, một mục sư khác đã chiếm chỗ bục giảng. Gia đình Allen vẫn xem Hội Thánh ở Corpus Christi là Hội Thánh nhà của họ và họ đã đi ra từ nơi đó.

Họ chuyển mọi đồ đạc vào xe moóc, và chưa đến ba tháng sau “cú suy sụp” của anh, A. A. Allen đã ở trên con đường phấn hưng.

Alen bắt đầu nghiên cứu danh sách mười ba yêu cầu mà Chúa đã cho anh mười một năm trước. Anh không thể tin là suốt thời gian qua đã bị lạc mất. Mười một năm! Khi anh nghiên cứu danh sách này, anh để ý số mười hai và mười ba chưa hoàn tất trong cuộc đời mình, nhưng mọi mục khác đã được đánh dấu qua. Cuối cùng, với quyết tâm lớn lao, anh có thể đánh dấu hai mục cuối cùng. Sau đó, nhiều phép lạ đáng chú ý bắt đầu xảy ra trong chức vụ của anh.

Vào tháng Năm năm 1950, Allen gửi báo cáo đầu tiên của mình đến tạp chí Tiếng nói của sự chữa lành, kết quả về một chiến dịch tuyệt vời ở Oakland, California. Nói về buổi nhóm đó, anh đã viết:

“Nhiều người nói đây là cơn phấn hưng lớn nhất trong lịch sử của Oakland… Hết đêm này đến đêm khác, nhiều làn sóng của Vinh quang Thiên thượng tràn ngập trên hội chúng đến nỗi nhiều người làm chứng rằng họ được chữa lành trong lúc đang ngồi tại chỗ mình.”18

Năm 1951, Allen đã có một hành động rất mạo hiểm. Anh quyết định mua một cái lều và quảng bá mình như là nhà phấn hưng “chữa lành”. Anh nghe nói một cái lều được rao bán, trang bị ánh sáng, chỗ ngồi, một sân khấu, và một hệ thống âm thanh công cộng, tất cả với giá 8.500 đô!

Nhưng anh chỉ có 1.500 đô, vì vậy anh gọi mục sư đó và đề nghị gửi 1.500 đô như là chi phí trả trước. Người chủ bảo anh rằng có một diễn giả khác vừa mới gọi điện thoại và đề nghị trả toàn bộ số tiền, nhưng ông ta sẽ cầu nguyện về việc này và gọi lại cho anh vào hôm sau.

Ngày hôm sau khi Allen gọi điện cho người đó, anh không ngạc nhiên khi người chủ đó quyết định bán cái lều cho anh với tiền cọc 1.500 đô. Phần còn lại sẽ được trả theo những lần 100 đô, như Allen có thể trả được, vì thế cái lều đó thuộc về anh!

Vào ngày 4 tháng Bảy năm 1951, Lều Phấn hưng A. A. Allen đã được dựng lên cho chiến dịch đầu tiên ở Yakima, Washington.19

CUỐI CÙNG — ĐÀI PHÁT THANH!

Tháng Mười Một năm 1953, cuối cùng Allen cũng nhìn thấy ước mơ mình trở thành hiện thực, khi ông bắt đầu đài phát thanh nổi tiếng quốc gia, Giờ Phấn Hưng Allen, trên chín trạm và hai trạm mang tính quốc gia. Đến năm 1955, Allen đã có mặt trên mười bảy trạm Châu Mỹ La-tin và mười tám trạm ở Mỹ.10 Không lâu sau, ông phải lập một văn phòng lâu dài để chăm lo vô số thư từ gửi về. Ông bắt đầu tổ chức các buổi nhóm đầu tiên ở Cuba và

Mexico. Nhiều người đáp ứng với sự kêu goi bằng việc tuyên bố từ bỏ phù thủy và hủy phá các hình tượng của họ trên sân khấu. Những cơn phấn hưng này tiếp tục từ năm 1955 đến năm 1959 khi Castro lên nắm quyền.

Dường như Allen ngày càng gặp nhiều bắt bớ và áp lực. Được mô tả là một người đàn ông thấp, “có cằm nọng”, gương mặt của ông thường nhăn nhó cáu kỉnh khi ông hét lớn trong phút trước rồi thì thầm trong phút sau. Ông là một diễn giả “tôn giáo thời xưa”, bao gồm việc giậm chân, la hét, nức nở, kêu lên “Vinh hiển thuộc về Chúa!”, cầu nguyện tiếng mới lớn tiếng, nhảy múa nhiệt tình và sôi nổi. Thỉnh thoảng ông cũng nhảy lên nhảy xuống trong lúc gõ lên tambourine

Dường như Allen ngày càng gặp nhiều bắt bớ và áp lực. Được mô tả là một người đàn ông thấp, “có cằm nọng”, gương mặt

của ông thường nhăn nhó cáu kỉnh khi ông hét lớn trong phút trước rồi thì

thầm trong phút sau.

(trống lục lạc), và trong những buổi nhóm của ông, bạn sẽ thấy một ai đó lăn bánh xe xuống lối đi, “thình lình đẩy mạnh” về phía trước sân khấu, và nhiều người nhảy múa kiểu ba-lê xuyên khắp đám đông.

Allen chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi những mốt thay đổi nhất thời, nhưng ông cảm thấy phần việc của mình là giảng theo cách đó. Ông không õng ẹo khi giảng, và dường như ông luôn biến điều bất lợi thành điều ích lợi cho mình. Ông nói điều mình nghĩ và đó là lý do vì sao mọi người đến để nghe ông.

BỊ CHỈ TRÍCH KỊCH LIỆT Ở KNOXVILLE

Năm 1955, nhiều lời tố cáo bắt đầu xuất hiện, mỗi lần đều nghiêm trọng hơn lần tố cáo trước, mỗi lần đều ảnh hưởng đến Allen rất nhiều. Lời cáo buộc rằng Allen từng lạm dụng rượu dường như luôn theo đuổi chức vụ của ông. Cho dù người ta có tin những lời cáo buộc đó, hay không dựa vào việc người ta nghe kẻ thù hoặc bạn bè của ông.11 Một số người tin rằng ông có thể vượt qua việc quá lạm dụng rượu mà nó từng là một phần rất lớn trong thời trai trẻ của ông..

Nhưng khủng hoảng lớn nhất của ông xảy ra vào mùa thu năm 1955 trong lúc đang tổ chức một cuộc phấn hưng ở Knoxville, Tennessee.

Allen bị bắt vì xỉn trong lúc lái xe, nhưng vụ kiện đó chưa bao giờ đến chỗ xét xử vì Allen không ra tòa, vì thế ông nộp tiền bảo lãnh 1.000 đô và rời khỏi tiểu bang đó.11

Toàn bộ sự việc đó mơ hồ. Nhưng Allen xác nhận rằng truyền thông Knoxville có tiếng xấu trong việc họ vu cáo cho nhiều nhà truyền giáo, và ông khẳng định rằng thậm chí ông nhìn thấy danh sách những điễn giả đã trả cho một số tờ báo để vu cáo ông. Theo một người phụ tá thân cận, Allen bảo với bạn bè của ông rằng ông đã bị bắt cóc và đánh bất tỉnh. Khi Allen thức dậy, một người bạn nói rằng ông đã ở trong “một căn phòng đầy khói, và mọi người đang đổ rượu vào cổ họng của ông.” Tuy nhiên, có lời đồn rằng Allen đã thừa nhận lời cáo

…Allen bảo với bạn bè của ông rằng ông đã bị bắt cóc và đánh bất tỉnh. Khi Allen thức dậy, một người bạn nói rằng ông đã ở trong “một

căn phòng đầy khói, và mọi người đang đổ rượu vào cổ

họng của ông.”

buộc trước các mục sư ưu tú ở Knoxville.13

RÚT LUI Ư? KHÔNG ĐỜI NÀO!

Vào năm 1956, khi nghe về những lời cáo buộc và tranh cãi này, Ralph M. Riggs, Tổng quản nhiệm của Ngũ Tuần đã gửi cho Allen một lá thư yêu cầu ông hãy rút lui khỏi các buổi nhóm công cộng cho đến khi mọi chuyện được làm rõ. Allen cảm thấy yêu cầu này là điều không thể, và cảm thấy tổ chức của ông đã bỏ rơi ông khi ông cần họ nhất, để giữ danh tiếng của họ. Ông gửi cho Riggs một lá thư cứng ngắc, nhắc cho Riggs nhớ rằng mình đã hầu việc Chúa cùng ông ấy “mười tám năm mà không hề có thắc mắc nào xuất hiện liên quan đến sự ngay thẳng của tôi,” và sau đó trả lại những bằng cấp chức vụ của mình cho Ngũ Tuần, nói rằng làm như thế thì sẽ “không có thiệt hại lớn.” Ông bảo Riggs rằng “sự rút lui khỏi chức vụ công khai trong thời điểm này sẽ hủy hoại chức vụ của tôi, vì điều đó cho thấy tôi thừa nhận mình có lỗi.”24

Lời cáo buộc cũng gây ra nhiều rắc rối lớn trong Hội Tiếng nói của sự chữa lành. Dù Lexie bảo đảm với ban lãnh đạo Hội Tiếng nói của sự chữa lành rằng những cáo buộc đó không đúng sự thật, Gordon Lindsay cảm thấy những người nằm trong nhóm phải có lập trường vững vàng về mặt đạo đức, vì thế Allen cũng rút khỏi nhóm đó.

Con gái của Allen cảm thấy Tiếng nói của sự chữa lành thật sự là một tổ chức truyền giáo của Ngũ Tuần, nói rằng họ đang cố gắng “hết sức để làm việc trong khuôn khổ của Ngũ Tuần.” Nếu các quy tắc không được tuân thủ trong hệ phái chung, một mục sư có thể gặp rắc rối với mạng lưới Tiếng nói của sự chữa lành.25

R W. SCHAMBACH GIẢNG

Một trong những chức vụ truyền giáo vĩ đại nhất trong thế hệ của chúng ta là chức vụ của R. W. Schambach đến từ Tyler, Texas. Khi Schambach vừa mới bắt đầu chức vụ, anh đã gia nhập đội phấn hưng của Allen và không lâu sau đã trở thành cánh tay phải của ông. Là một người có phẩm chất tốt và ngay thẳng, anh biết việc trả giá cho sự phấn

hưng có nghĩa gì.

Gần đây, Schambach và tôi ở cùng một thành phố, tham dự cùng một buổi nhóm, khi tôi chia sẻ về quan niệm của mình với anh ấy liên quan đến tầm quan trọng của việc bảo tồn lịch sử cho những thế hệ tiếp theo.

Anh ấy đồng ý kể với tôi phía của anh ấy trong câu chuyện của A. A. Allen, vì thế khi chúng tôi trò chuyện, anh ấy chia sẻ

với tôi một số điều rất thú vị. Schambach nói với tôi cách anh tham gia trong đội phấn hưng của A. A. Allen vào đêm trước vụ việc Knoxville. Rồi, anh đã nói một câu khiến tôi giật mình, ngược lại với những sự ghi chép khác về A. A. Allen.

Schambach nói rằng không có say rượu. Anh ấy nói: “Tôi biết, vì tôi ở trong xe cùng với ông ấy!” Anh ấy nói toàn bộ sự việc đó là một âm mưu để hủy hoại chức vụ của Allen, và sau rắc rối ở Knoxville, anh nhìn thấy sự bắt bớ quá lớn mà Allen phải chịu. Chính lúc đó, Schambach bắt đầu học cách để trả giá cho sự phấn hưng. Cho dù lời cáo buộc nào tấn công Allen, Schambach biết sự vô tội của ông ấy, vì anh luôn ở cùng với ông. Vì thế, Schambach cứ trung tín phục vụ Allen trong chức vụ. Schambach đã làm phụ tá của ông trong sáu năm, rồi anh tham gia mọi chiến dịch cùng với nhà truyền giáo ấy.

Schambach nhớ lại: “Ông ấy là người của Đức Chúa Trời. Tôi luôn ở cùng ông ấy, giống như bàn tay đeo găng. Khi chúng tôi đi cùng nhau, thậm chí tôi ngủ chung phòng với ông ấy! Ông ấy không hề làm điều nào ngược với Lời Chúa. Ông ấy là người của sự cầu nguyện và là người của phép lạ. Đó là cách tôi biết ông ấy.”

Schambach cũng tả Allen như một người “rất dễ đến gần”, lúc nào ai cũng có thể đến gần. Schambach mỉm cười: “Không có sự ganh ghét nào trong thân thể ông. Nếu tôi bắt đầu làm điều gì đó, ông ấy sẽ hét lên ‘Đi đi, tiến tới đi Schambach, em sẽ làm được!’ Rồi ông ấy sẽ ngồi phía sau và để tôi giảng, cho dù chúng tôi ở đâu đi nữa.” Schambach hài hước so sánh quần áo của Allen và tính khí của ông là sự “trộn lẫn giữa James Cagney và Spike Jones.”

“Không có sự ganh ghét nào trong thân thể ông. Nếu tôi bắt đầu làm điều gì đó, ông ấy sẽ hét lên

‘Đi đi, tiến tới đi Schambach, em sẽ làm

được!’”

Khi Schambach và tôi đi ra khỏi khách sạn để tiếp tục cuộc trò chuyện, chúng tôi để ý một chiếc xe cứu hỏa nằm ở bãi đậu xe.

“Ồ, nó nhắc tôi nhớ một câu chuyện khác, Roberts ơi.”

Schambach nói rằng câu chuyện về lửa ở trên nóc của cái lều trong buổi nhóm ở Los Angeles thật sự đã xảy ra! Dường như các xe cứu hỏa đang chạy xuôi chạy ngược trên phố tìm đám cháy nhưng không thể tìm được. Họ biết là có một vụ hỏa hoạn ở đâu đó vì họ có thể nhìn thấy khói. Cuối cùng, các xe cứu hỏa đi theo hướng của lều, nhưng khi họ đến nơi thì chẳng tìm thấy đám cháy nào cả.

Anh ấy mỉm cười: “Chúa muốn mọi người biết rằng chúng tôi đang ở trong thành phố. Vì thế Ngài để ngọn lửa thánh trên nóc của cái lều đó để những người bạn này biết chúng tôi đang ở đó.”

“Thế còn “phép lạ dầu” xuất hiện trong lòng bàn tay của mọi người thì sao?”

Schambach đáp: “Cái đó cũng có thật. Thậm chí tôi cũng có một phần dầu đó trong tay mình.”

Ở Los Angeles, một trong những buổi nhóm của Allen, Schambach mỉm cười nói: “Mọi người có dầu trên tay họ trừ Allen. Tôi tin Chúa cho phép điều đó chỉ để chứng mình rằng nó là thật chứ không phải là trò lừa bịp.”26

Schambach rời A. A. Allen để bắt đầu chức vụ của mình vào năm 1961. Nhưng Schambach vẫn trung tín đứng cạnh Allen đến hết đời của ông. Neesu có một người vận hành chức vụ tương tự như chức vụ của A. A. Allen thì đó là nhà truyền giáo vĩ đại, R. W. Schambach.

TIẾN TỚI! TRONG MỘT LÁT

Do đó, Allen đã trả lại giấy phép của mình cho Ngũ Tuần và phá vỡ mối quan hệ với Hội Tiếng nói của sự chữa lành, và trở thành một nhà truyền giáo độc lập. Nhiều người nói rằng điều đó phù hợp với ông, và các sách lịch sử cũng ghi như thế.

Hầu hết những nhà truyền giáo làm việc độc lập tốt, hễ khi nào họ

còn giữ “kết nối” với những người hiểu được sự kêu gọi của họ và có thể nói vào cuộc đời của họ bằng Kinh Thánh. Họ có thể gọi một Hội Thánh là “Hội Thánh nhà” của mình, nhưng Hội Thánh địa phương đó phải cho họ sự tự do để theo đuổi sự kêu gọi của mình. Thỉnh thoảng các phương cách của họ khó có thể có được sự ủng hộ của một trụ sở có tổ chức vì cả hai quá khác nhau. Những nhà phấn hưng truyền giáo đều nhanh nhẹn, cuồng nhiệt, sôi nổi và có sức mạnh như một con bò đực. Nếu một mục sư hiểu được sự kêu gọi của một nhà truyền giáo, thì cả hai có thể làm việc rất tốt với nhau, nhưng nếu mục sư cố gắng kiểm soát nhà truyền giáo để phù hợp với những nhu cầu của Hội Thánh địa phương thì sẽ có rắc rối.

Năm 1956 có vẻ như là thời gian mà nhiều chức vụ thay đổi. Nhưng Allen tìm được một cách để đẩy mạnh về phía trước trong khi nhiều người đang rút lui. Ông có khả năng để gây quỹ rất tốt, và vào lúc này, nó vẫn là nỗ lực để ở trong sự kêu gọi của mình.

Vì thế, Allen tiến tới bằng cách bắt đầu tờ báo của mình, Tạp chí Phép lạ. Nó bao gồm những sứ điệp của ông về sự chữa lành, giải cứu và ghi lại nhiều lời làm chứng về sự chữa lành. Đến cuối năm 1956, nó đã có một danh sách mua báo dài hạn của hơn hai trăm ngàn người.

Đến mùa thu, Allen đã bắt đầu Hội Thông công Phép lạ Phấn Hưng (Miracle Revival Fellowship), một tổ chức độc lập để cấp giấy phép cho các mục sư và hỗ trợ truyền giáo. Ông kiên quyết từ chối bất kỳ số tiền nào có “tư tưởng hệ phái”. Allen nói rằng có năm trăm mục sư trong lễ tấn phong đầu tiên.27

DUY CẢM, TRANH CÃI VÀ PHÉP LẠ

Sau vụ việc ở Knoxville, Allen trở thành một nhân vật gây tranh cãi rất lớn, và truyền thông đi theo ông khắp nơi với hy vọng được nghe một cậu chuyện nào đó. Nhiều sự việc dữ dội và giật gân được tường thuật đã xảy ra trong các buổi nhóm phấn hưng của Allen; nhưng nhiều báo cáo trong đó nhằm mục đích làm mất uy tín chức vụ của ông. Lexie nói rằng trong suốt thời gian này, nhiều kẻ thù của Allen làm mọi điều có thể để hủy phá ông. Dường như bất cứ khi nào sự bắt bớ tấn công ông thì ông sẽ trả miếng bằng một phép lạ hay sự việc khác thường nào đó, thậm chí đến mức cố gắng để chứng tỏ sự kêu gọi của mình.

Ở Los Angeles, có người nói rằng có một thập tự giá xuất hiện trên trán của Allen, và một ngọn lửa đang bùng cháy xuất hiện trên lều của ông, như R. W. Schambach có đề cập ở trên trong chương này. Theo Allen, đó là một dấu hiệu. Như là bằng cớ, ông trích dẫn Ê-xê-chi-ên 9:4, và nói rằng một thiên sứ được sai từ thiên đàng đến để đặt một con dấu trên trán của những người kêu khóc với Chúa vì sự gian ác trên đất này. Việc nhìn thấy trên trán của Allen

và lửa trên nóc lều được truyền thông ghi lại.

Người quay phim của Allen, R. E. Kemer, đã chụp một tấm hình của một người đàn ông có dấu đinh trên tay mình. Một buổi nhóm khác, theo như đưa tin, “phép lạ dầu” bắt đầu chảy từ đầu đến tay những người tham dự các buổi phấn hưng của Allen. Allen trả lời những người thắc mắc về sự viện này bằng cách trích dẫn Hê-bơ-rơ 1:9 ghi rằng, phần thưởng cho việc ghét điều ác và yêu mến điều công bình là được xức dầu của sự vui mừng.

Ông cũng bị chỉ trích vì bán một cuộn băng thu lại âm thanh của một người phụ nữ bị quỷ ám, và ông cũng bán một quyển sách nhỏ có mười tám hình vẽ của ma quỷ, được vẽ bởi một người bị điên và quỷ ám.

Một số sự chữa lành gây náo động, và một trong những buổi nhóm gần Los Angeles, một người phụ nữ năm trăm pound đã mất hai trăm pound ngay tức thì khi Allen đặt tay trên cô. Mọi người làm chứng rằng họ nhìn thấy cơ thể của cô co lại.

Một mục sư Phúc Âm Toàn Vẹn từng có “vảy cá” trên tay của mình gần năm mươi năm, đã được chữa lành khi ông ngồi trên sâu khấu phía sau Allen. Các vảy cá đó khô lại, rơi ra, da mới xuất hiện, và vị mục sư đó có thể mặc áo sơ mi tay ngắn lần đầu tiên trong đời.

Một người khác đang lái xe trên đường cao tốc, và khi anh lắng nghe Giờ phát thanh Allen, anh được đụng chạm trong lòng. Vì thế anh tấp xe vào bên đường, đặt tay trên chiếc radio, và cầu nguyện cùng Allen xin Chúa “đem tất cả mọi phần trở lại.” Anh đã bị phẫu thuật tháo bỏ lá phổi bên phải, ba xương sườn và một cái xương ngực, ngoài

Ở Los Angeles, có người nói rằng có

một thập tự giá xuất hiện trên trán của Allen, và một ngọn lửa đang bùng cháy

xuất hiện trên lều của ông

ra vì căn bệnh anh cũng không có ngón chân trỏ ở bên chân phải nữa. Đêm đó, ngón chân của anh mọc ra hoàn chỉnh có cả móng chân, và bác sĩ của anh kinh ngạc khi phim x-quang cho thấy những thứ anh từng tháo bỏ đã trở lại vào đúng chỗ của nó.

Khi Allen trình một quảng cáo cho tờ Akron Journal năm 1957 thì ông bị từ chối. Thay vì vậy, tờ báo xuất bản trang bìa “lời vu cáo” cảnh báo về chức vụ phấn hưng của ông cho thành phố. Allen thông báo rằng ông đã nhận được 25.000 đô-la trị giá cho việc quảng cáo trang bìa hoàn toàn miễn phí.28

Vào giữa thập niên 50, ông đã tấn công mạnh mẽ vào chủ nghĩa giáo phái và “tôn giáo do con người hình thành.” Trong khi nhiều điều ông nói và viết liên quan đến chủ nghĩa giáo phái đều đúng, thì rõ ràng ông đã nói từ sự tổn thương và nản lòng. Theo Allen, khi ông cố gắng mở đường truyền thông trở lại với các trụ sở của Ngũ Tuần, họ đã xua đuổi ông và khuyên những người khác cũng hãy phớt lờ ông. Trong lúc Ban Tổng Quản trị phủ nhận lời cáo buộc của ông, họ đã nói rằng chức vụ của ông “rơi vào bóng tối.”29 Nói cách khác, nếu một ai đó liên kết với Allen, phẩm chất của người đó sẽ bị chất vấn.

CÁC PHÉP LẠ TỪ THUNG LŨNG

Ngay cả với mọi sự chống đối đó, chức vụ của Allen tiếp tục phát triển và ông bắt đầu Trại Huấn luyện Phép lạ Phấn hưng quốc tế (International Miracle Revival Training Camp) cho nhiều mục sư. Tại đây, ông dạy nhiều mục sư các nguyên tắc của sự thịnh vượng, chữa lành, đuổi quỷ và nhiều chủ đề đa dạng khác.

Và vào tháng Giêng năm 1958, trong lúc tổ chức một cuộc phấn hưng ở Phoenix, Arizona, Chúa đã dẫn dắt ông xây trường Kinh Thánh ở đó. Cũng trong buổi sáng hôm đó, một miếng đất một ngàn hai trăm năm mươi mẫu Anh cách Tombstone, Arizona vài dặm được gửi cho ông. Ông gọi vùng đất đó là “Thung lũng phép lạ”, và bắt đầu xây dựng trụ sở và trung tâm huấn luyện của mình. Ông nhân đôi diện tích, và nhiều người thuộc thổ dân Châu Mỹ đã được tái sanh như là kết quả

Ông giảng sứ điệp giống nhau với sự nhiệt thành

giống nhau cho mỗi thính giả, và chưa bao giờ thay đổi nội dung để phù hợp

với tầng lớp nào.

chức vụ của ông. Nhiều Cơ Đốc Nhân trong khu vực này được phấn hưng một cách sốt sắng, và khu vực này trở thành một thành phố phát đạt vào những năm 60.

Năm 1958 trở thành thời điểm khủng hoảng cho cuộc phấn hưng Tiếng nói của sự chữa lành, nhưng có vẻ như điều đó không xảy ra với Allen. Năm đó, ông thông báo một chương trình năm hướng cho chức vụ của mình ở Thung lũng phép lạ - các buổi phấn hưng trong lều, chương trình phát thanh Giờ Phấn Hưng Allen, các chương trình truyền giáo hải ngoại, Trung tâm huấn luyện Thung lũng phép lạ, và một nhà xuất bản. Trong suốt thời gian đó, ông bắt đầu dạy dỗ sự thịnh vượng theo Kinh Thánh. Thực ra, hầu hết mọi điều ông dạy đều liên hệ một cách nào đó với sự thịnh vượng về mặt tài chánh.

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y31

"Chúa ở đây để giải phóng quý vị!" "Chúa ơi, bây giờ chúng con xin Ngài hãy chữa lành!"

Anh muốn Chúa Giê-xu làm gì cho anh?

A. A. Allen—"The Miracle Man

"nếu anh tin rằng Chúa chữa lành thì hãy đứng dậy bằng đức tin ngay bây giờ.”

"Đúng rồi…" "Bây giờ hãy làm một điều gì đó với hai chân này mà trước đây anh không thể làm

được.”

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y33

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y34

"Được chữa lành trong danh Chúa Giê-xu!"

"Chúng ta hãy đi một chút."

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y35

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y36

Nhiều người từ mọi tầng lớp xã hội đều tham dự các buổi nhóm của ông. Ông giảng sứ điệp giống nhau với sự nhiệt thành giống nhau cho mỗi thính giả, và chưa bao giờ thay đổi nội dung để phù hợp với tầng lớp nào. Mọi thứ từ áo lông chồn và châu ngọc, đến chân trần và mọi thứ đều có thể được nhìn thấy trong buổi nhóm của ông. Khi mọi người bước qua bãi đậu xe, họ có thể nhìn thấy mọi thứ từ những chiếc Cadillac sáng bóng cho đến những chiếc áo choàng xe được buộc bằng sợi dây gỉ sét.

Nhưng vào năm 1960, trong lúc căng thẳng về chủng tộc, Đảng 3K (đảng cực đoan phân biệt chủng tộc ở Hoa Kỳ) đã đe dọa sẽ làm gián đoạn một buổi nhóm của Allen là nơi có những người da trắng và da đen ở đó. Họ thành công trong việc làm nổ bom một cây cầu gần đó với hy vọng làm cho Allen và nhóm của ông sợ hãi, nhưng cả hai buổi nhóm thờ phượng và buổi lễ báp tem đều tiếp tục mà không có chút sợ hãi nào.

Cũng trong năm 1960 là lúc Allen xây dựng một Hội Thánh ở Thung Lũng Phép Lạ với bốn ngàn chỗ ngồi. Ông có nhiều kế hoạch lớn cho thành phố này và muốn xây dựng nhà riêng, phương tiện giải trí và trung tâm truyền thông.

MỘT KẾT CUỘC BI THƯƠNG

Một điều đã xảy ra trong những năm cuối đời và chức vụ của Allen. Dù các chi tiết không đầy đủ, Allen đã bị kiện vì nợ thuế 300.000 đô. Vào năm 1967, Allen và vợ ông là Lexie đã ly thân. Nhiều chi tiết về vụ việc này không rõ ràng, nhưng những người bạn thân của gia đình ông đều nói rằng hai vợ chồng chưa bao giờ ly dị.

Một vài chi tiết có được cho thấy trước khi họ ly thân, mỗi người đều đã hoàn toàn ngập trong việc hầu việc Chúa cho đến khi họ chết, với Lexie, một nhà báo, dành thời gian ở nhà và Allen đi khắp nơi, hiếm khi ở nhà. Một số người tin rằng nếu Allen không chết chỉ sau vụ ly thân một thời ngắn, thì ông và Lexie có thể đã trở về với nhau. Về cái chết của họ, họ được chôn bên cạnh nhau, cùng một bia mộ trên đất ở Thung Lũng Phép Lạ.

Năm 1969, Allen trở bệnh vì tình trạng viêm khớp dữ dội ở đầu gối ông. Ông dành nhiều thời gian hồi tưởng lại thời kỳ bắt đầu nhỏ bé của mình. Theo ông, năm đó Tạp chí Phép lạ đã phát hành 340.000 quyển, với

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y37

thư từ nhận được từ chín mươi quốc gia.

Nhưng chứng viêm khớp nhanh chóng nặng hơn, vì thế Allen đồng ý phẫu thuật đầu gối bên trái. Ông đau đớn quá nhiều đến nỗi Don Stewart, một thanh niên đầy nhiệt huyết, đã bắt đầu thế chỗ trong những chiến dịch đó.

Vào ngày 11 tháng Sáu năm 1970, Allen đi đến San Francisco và đăng ký ở khách sạn Jack Tar (bây giờ được đặt tên là Khách sạn Cathedral Hills Quality Hotel). Ông nhận phòng vào lúc 12:56 trưa. Ông có lịch hẹn vào 9 giờ sáng hôm sau với bác sĩ ở Trung Tâm Y Khoa của Đại Học California ở San Francisco, để bàn xem có cần phẫu thuật đầu gối của ông lần hai không.

Khoảng trước 9 giờ tối hôm đó, Allen gọi điện thoại cho người bạn thân của mình là Bernard Schwartz. Cuộc nói chuyện chính xác thì không ai được biết, nhưng Schwartz được báo động và đi đến khách sạn. Khi Schwartz đến phòng của Allen, cửa đã khóa và ông không trả lời. Schwartz nói với phó quản lý phòng về vấn đề này và cửa phòng của Allen được mở bằng một chìa khóa vạn năng.

Vào lúc 9:15, Allen được phát hiện đã chết bởi Schwartz và người phó quản lý. Báo cáo của nhân viên điều tra cái chết ghi rằng Allen đang ngồi trên ghế trước ti-vi của mình. Ông chính thức qua đời vào lúc 11:23 tối ngày 11 tháng Sáu năm 1970. Lúc đó, A. A. Allen năm mươi lăm tuổi.

CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA? BÁO CÁO CỦA NHÂN VIÊN ĐIỀU TRA

Có vài tình tiết về A. A. Allen và cái chết của ông rất quan trọng. Dù không được biết rộng rãi, ông đã chịu đựng bệnh viêm khớp rất dữ dội. Thực ra, trong tài liệu của bác sĩ riêng của ông, Bác sĩ Seymour Farber, đã kê đơn các thuốc an thần Percodan, Seconal, và Valium để làm giảm cơn đau và chứng mất ngủ do cơn đau quá lớn.

Đây là thực tế: Báo cáo của nhân viên điều tra, Vụ số 1151 về Asa Alonzo Allen được ghi nhận nồng độ rượu trong máu trong cơ thể của Allen là .036% - một mức độ rất cao và cô đặc trong hệ thống máu. Nguyên nhân cái chết theo báo cáo của nhân viên điều tra được ghi là “nghiện rượu cấp

Khi Schwartz đến phòng của Allen, cửa đã khóa và ông không trả lời.

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y38

tính và gan nhiễm mỡ.”

Thoạt đầu, có vẻ như Allen chết vì nghiện rượu mãn tính, nhưng theo sự điều tra kỹ hơn, tôi tin điều ngược lại. Đây là ý kiến của tôi về điều tôi tin là đã xảy ra.

CHỜ ĐÃ! CHÚNG TA HÃY ĐIỀU TRA

Trước tiên, bác sĩ riêng biết Allen rất rõ. Dù những người nghiện rượu mãn tính có thể lừa được một người mới, thì họ không thể lừa được bác sĩ riêng của mình; đặc biệt nếu bác sĩ của họ gặp họ nhiều lần như bác sĩ Farber đã gặp và khám cho Allen. Bác sĩ Farber sẽ không kê đơn với nhiều loại thuốc gây nghiện cao như thế như Percodan, Valium và Seconal cho một người nghiện rượu mãn tính. Nó có thể là một bản án tử hình, vì sự pha trộn của rượu và những loại thuốc an thần theo toa cùng các chất gây mê có thể dẫn đến tử vong. Khi xét nghiệm máu của Allen được thực hiện và báo cáo bởi bộ phận phòng thí nghiệm khoa chất độc, không có dấu hiệu chất gây nghiện nào trong cơ thể của ông, dù có nhiều viên thuốc được kê đơn tại hiện trường lúc đó.

Những người bạn thân nhất của Allen nói rằng ông ghét, thậm chí căm thù những viên thuốc được bác sĩ kê đơn. Ông liên tục nói rằng ông sẽ không uống thuốc và giảng, vì các tác dụng của thuốc vẫn cứ còn lại và ông không thể suy nghĩ sáng suốt được.

Khi hiểu về cách Allen được nuôi dưỡng, tôi tin rằng chúng ta phải xử lý với thái độ. Allen đã bị đau đớn rất nhiều vì chứng viêm khớm – thực ra đau đớn đến nỗi ông khó có thể đi lại được.

Những nhân viên y tế làm việc với các bệnh nhân bị viêm khớp nói rằng các bệnh nhân thường không uống rượu như là đang uống thuốc. Tôi không đang đưa ra lời bào chữa nào cả, nhưng tôi đang trình bày một thực tế.

Phải công nhận rằng báo cáo của nhân viên điều tra ghi rằng Allen chết vì nghiện rượu “cấp tính”, chứ không phải nghiện rượu “mãn tính”. Có sự khác biệt rõ ràng trong lối nói dài dòng của y khoa.

“Cấp tính” có nghĩa là khởi phát nhanh hoặc đột ngột, nhưng “mãn tính” có nghĩa là liên tục; hay nói cách khác, là một người nghiện rượu. Báo cáo của nhân viên điều ra ghi rằng Allen chết do sự khởi phát đột ngột của

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y39

rượu, không phải do nghiện rượu.

Đây là một thực tế khác. Theo khám nghiệm tử thi, mô mỡ được tìm thấy trong gan là phù hợp với việc uống rượu quá nhiều.

Chúng ta phải hiểu rằng có sự khác biệt y học giữa những người uống rượu mãn tính và uống rượu theo thói quen. Những người uống rượu mãn tính đã uống trong một thời gian dài, hầu hết thời gian đều say xỉn cho dù bạn có thể thấy hay không. Một người uống theo thói quen có thể chỉ uống trong vài tuần, hoặc họ cũng được gọi là những người uống xã giao.

Trong lúc thảo luận việc xét nghiệm tử thi này với các bác sĩ và chuyên gia ưu tú khắp quốc gia, họ giải thích với tôi rằng tình trạng gan này không phải là xơ gan. Xơ gan xuất phát từ nghiện rượu mãn tính và là nguyên nhân gây ra cái chết của mô gan từ từ theo thời gian. Nếu các mô mỡ khắp gan vẫn còn nguyên vẹn từ việc uống rượu theo thói quen, nó có thể dẫn đến xơ gan.

Việc uống rượu theo thói quen sinh ra mô mỡ. Sau nhiều ngày, nếu không uống rượu nữa, các mô này sẽ phân hủy và trở lại bình thường. Allen có gan của một người, mà trong một giai đoạn nhiều tuần hoặc nhiều tháng,

đã từng uống quá nhiều, có nghĩa là ông từng uống trong thời điểm nghiện rượu.

Trong báo cáo của nhân viên điều tra vụ chết, phần lớn cuộc bàn luận xoay quanh tình trạng viêm khớp của Allen; không phải việc trong máu của ông có cồn. Thực ra, không có bằng cớ nào cho thấy Allen là người nghiện rượu, như tình

trạng gan của ông đã chứng minh. Thay vì vậy, có nhiều bằng cớ cho thấy rượu đã được sử dụng thay cho thuốc.

Đây là điều tôi tin. Allen không phải là người nghiện rượu, nhưng tôi nghĩ ông đã có một giai đoạn uống quá nhiều rượu để giảm đau, và thành thật mà nói tôi thật sự không tin Allen nhìn thấy sự khác biệt lớn giữa việc uống rượu và dùng thuốc kê đơn. Ông ghét thuốc và những tác dụng phụ của chúng. Rượu có thể tiêu tan nhanh chóng và có thể ít ảnh hưởng tới ông hơn. Có thể không phải lúc nào ông cũng chọn rượu thay cho thuốc; nhưng về y học chúng ta biết rằng trong một vài tuần ông đã làm thế.

Nếu cơ thể chúng ta không còn đau thì chúng ta dễ dàng suy nghĩ sáng

không có bằng cớ nào cho thấy Allen là người nghiện rượu, như tình trạng gan của ông đã chứng

minh.

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y40

suốt, nhưng đôi khi các thái độ có thể khác nhau trong một người đang trải qua cơn đau liên tục và quá lớn.

Ý kiến của tôi cho rằng vào đêm ông qua đời, Allen đã ở trong sự đau đớn quá lớn. Điều này có vẻ rõ ràng vì ông đã bay đến San Francisco cho lịch hẹn gặp bác sĩ vào ngày hôm sau.

Từ những thực tế tôi tìm được, ý kiến của tôi về buổi tối ngày 11 tháng Sáu năm 1970 là Allen đã uống rượu một mình cho đến chết trong lúc cố gắng ngăn chặn cơn đau.

TRŨNG BÓNG TỐI

Dù một số chi tiết về mục vụ vào cuối đời của ông mơ hồ, cựu trưởng bộ phận ngân hàng của ông, Bà Helen McMaines, có lòng yêu mến và tôn kính dành cho Allen, nói rằng ông là “có một không hai.” Theo Bà McMaines, ông là người đứng đầu và thành thật với mọi nguồn lợi tài chánh mà chức vụ ông nhận được, và bà còn nhớ cách ông mang những số tiền dâng yêu thương cho bà và làm rơi cái túi tiền nặng trĩu đó trên quầy thu tiền. Bà nhớ Allen nói rằng: “Helen ơi, hãy bỏ hết vào chức vụ. Tất cả số tiền này thuộc về Chúa.” McMains nói rằng ông làm việc ngày đêm vì mọi người, dường như không bao giờ mỏi mệt.

Bà McMaines nói: “Không có gì đứng tên của ông; không có căn nhà hay bất cứ thứ gì trong Thung Lũng Phép Lạ. Theo ông, khi ông chết, toàn bộ tài sản đó cần phải chuyển cho Chúa.” Bà McMains buồn rầu nhắc lại rằng bà tin không có một mục sư nào giống như A. A. Allen. Bà tuyên bố: “Ông ấy không sợ chiến đấu với ma quỷ, và khi anh không sợ chiến đấu với ma quỷ thì mọi dạng bắt bớ sẽ chống lại anh.” Gia đình McMaines là một cặp vợ chồng đáng mến, và họ vẫn gìn giữ mối quan hệ thân thiết với con trai của Allen là James. Theo họ, James Allen vô cùng kính trọng chức vụ của cha và mẹ anh.31

Bất kể sự nhiệt thành của Allen, dường như tính tình lôi cuốn và hướng đi chức vụ của ông đã thay đổi trong những năm về sau, bằng việc xuất bản những sự từ bỏ mạnh mẽ về một số Hội Thánh, và quá tập chú vào lời thề nguyện và sự thịnh vượng tài chánh. Có phải những tổn thương tột cùng, những sự phản bội, và những âm mưu trong giáo phái chống lại ông đã đẩy ông vào dạng chức vụ này không? Có phải Chúa đã xóa bỏ sự tập chú của Allen về chức vụ phép lạ của sự chữa lành thiên thượng không? Cho dù lý

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y41

do là gì đi nữa thì tôi cảm thấy chức vụ của A. A. Allen đã kết thúc một cách đáng buồn, giống như chức vụ của John Alexander Dowie.

Giống như Thành phố Si-ôn của Dowie, không còn mục đích thuộc linh cho Thung lũng Phép lạ của Allen nữa.

Ngày nay, Thung lũng Phép lạ chỉ là một mảnh đất một ngàn hai trăm năm mươi mẫu Anh. Gần đây, tôi nghe tin rằng có một nông dân đã mua diện tích đó với kế hoạch trồng trọt. Các tòa nhà đã bị tháo bỏ hoặc cho thuê.

Tôi hỗ trợ một nhóm đi đến Thung lũng Phép lạ và tìm kiếm những kỷ niệm về Allen. Điều được tìm thấy thật là sốc.

Trong một đống khổng lồ bên ngoài một tòa nhà, nhóm của tôi tìm được hàng trăm lá thư làm chứng, sổ ghi chép cá nhân, thư từ, nhật ký về tài chánh, các hình ảnh chức vụ, nguyên bản của Tạp chí Phép lạ, cuộn phim, nhiều âm bản chưa được rửa, và vô số sổ ghi chép về những bài làm chứng chữa lành cùng với hình ảnh. Những lời chứng đó bao gồm hàng trăm sự chữa lành: bệnh điếc, dị ứng, đau nửa đầu, bệnh phổi, ung nhọt, ung thư, viêm khớp, thiếu xương, mù. Tất cả đều ở đó, và bất kỳ người nào ném những thứ này vào thùng rác hẳn đã nỗ lực để phá bỏ mọi dấu vết trong chức vụ của A. A. Allen.

Nhưng Chúa có kế hoạch khác.

Ngày nay, những vật này được gửi bảo đảm trong viện bảo tàng lịch sử của Thư viện về những nhà cải chánh và nhà phấn hưng, ở Irvine, California. Chúng sẽ được bảo toàn cho thế hệ này và nhiều thế hệ tiếp nối. Ở đây, không những bạn có thể học về lịch sử thuộc linh, nhưng bạn có thể nhìn thấy và chứng kiến nó nữa.

CHÚNG TA HÃY ĐI XA HƠN

Tôi biết Allen đã phạm những sai lầm. Tôi không có vấn đề vì với điều đó. Nhưng bất kể những sai lầm đó, ông đã nỗ lực để chỉ cho chúng ta thấy cách trả giá cho năng quyền thuộc linh. Thực tế, R. A. Schambach đã học cách trả giá bằng việc quan sát ông ấy.

Allen đã vượt qua bối cảnh xuất thân kinh khủng để theo đuổi sự kêu gọi của Chúa, và đó là lời khen tặng lớn lao cho ông và chức vụ của ông, vì ông hầu như đã thành công. Nhưng ông đã không đi xa đủ. Chúng ta cần đi

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y42

xa hơn điều Allen đã làm để thành công.

Nó đòi hỏi điều gì? Nó trông có vẻ như chuyện cũ rích, nhưng tôi sẽ nói lại điều này: Hãy cứ ở trong sự kêu gọi của bạn. Đừng liều lĩnh đi ra ngoài

để thỏa mãn một lời đề nghị của ai đó hoặc mong ước của cá nhân bạn và đừng cho phép sự bắt bớ và chỉ trích dồn bạn vào một góc.

Nó còn đòi hỏi điều gì nữa? Hãy bắt đầu xây dựng sự miễn nhiễm khỏi những thứ ảnh hưởng tiêu cực trên bạn. Làm thế nào? Canh giữ tấm lòng bạn; hãy để Chúa dẫn dắt bạn bằng Lời

Ngài cho đến khi ở trong bạn không còn dấu vết của sự rút lui hay tự động làm theo ý riêng nữa, và không lâu sau, sự bắt bớ trong lãnh vực đó của đời sống bạn thậm chí cũng chẳng ảnh hưởng đến bạn nữa. Rồi nếu bạn bắt đầu cảm thấy “bị đánh trúng” một cú khác, hay một điều gì đó bắt đầu làm bạn bực mình, thì cũng hãy xây dựng sự miễn nhiễm trong lãnh vực đó. Hãy tìm những câu Kinh Thánh nói đến lãnh vực đó, tùy theo sự kêu gọi của bạn. Sau đó, hãy đọc chúng cho lòng của bạn cho đến khi nó thấm đẫm con người bạn và trở thành một phần của bạn; đó là cách bạn phát triển một sự miễn nhiễm. Sau đó, khi điều đó cố gắng cầm giữ bạn, bạn sẽ vượt qua nó ngay, và Lời Chúa sẽ bảo vệ tấm lòng bạn. Bạn đã xây dựng sức mạnh thuộc linh trong lãnh vực đó rồi.

Hằng ngày hãy để chức vụ của bạn được đầy dẫy Thánh Linh. Hãy để Chúa chuyển giao dầu của sự vui mừng và hớn hở vào cuộc đời bạn. Niềm vui của Ngài là điều ban sức lực cho bạn để thành công.

Đừng cố gắng đứng một mình, nhưng hãy luôn để xung quanh bạn những người biết sự kêu gọi của bạn và đầy dẫy sức mạnh của Linh và Lời. Nếu bạn không có điều này vận hành trong đời sống và chức vụ của bạn, thì hãy xin Chúa đem đến cho bạn những sự kết nối và mối quan hệ thiên thượng ấy. Những người này không phải là những “người nịnh bợ” chỉ nuông chiều và khuyến khích bạn trong mọi quyết định bạn đưa ra, dù đúng hay sai, nhưng họ là những mối quan hệ thiên thượng, là những người biết cách đứng vững vàng trong Thánh Linh vì cớ kinh nghiệm cá nhân của họ. Nếu họ giữ chính mình thánh sạch, họ sẽ được trang bị để nói vào cuộc đời bạn và giúp bạn khi có một khủng hoảng nào đến với bạn.

Đừng nghiên cứu Kinh Thánh để trả thù những người tố cáo bạn. Nếu

Nó đòi hỏi điều gì? Nó trông có vẻ như chuyện

cũ rích, nhưng tôi sẽ nói lại điều này: Hãy cứ ở trong sự kêu gọi của

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y43

bạn làm thế, bạn sẽ có một chức vụ khắc nghiệt và cay đắng. Đôi khi, nó đầy cám dỗ, nhưng Chúa sẽ là Đấng chứng minh! Vì thế hãy để Chúa làm phần của Ngài và bạn làm phần của bạn. Hãy nghiên cứu Kinh Thánh cho chính mình trước tiên. Và khi Lời Chúa chữa lành bạn, bạn sẽ xây dựng một sự miễn nhiễm bằng Lời Ngài, và hằng ngày phải được đầy dẫy Thánh Linh, thì bạn có thể thực hiện mức độ kế tiếp trong chức vụ. Nhưng nếu bạn dừng lại để chỉ ngón tay, bạn sẽ cứ ở đó. Nếu bạn cứ ở trong một mức độ nào đó quá lâu, bạn sẽ ngày càng trì trệ và tìm kiếm những con đường khác của chức vụ. Hoặc, bạn có thể tìm những “điểm quan trọng” khác trong chức vụ hiện tại. Một số người cứ ở trong chỗ trì trệ quá lâu đến nỗi họ không thể tìm được đường để quay lại.

Không có gì mới dưới mặt trời. Những điều từng xảy ra với những người nam và người nữ vĩ đại trong quá khứ này cũng có thể xảy ra lần nữa, vì vậy hãy rút kinh nghiệm từ cuộc đời của họ, và hãy xây dựng sức lực cho con người bề trong của bạn. Để hoàn thành ý muốn Chúa cần có năng lực thuộc linh. Hãy quyết định rằng cuộc đời và chức vụ của bạn sẽ là một sự thành công thuộc linh trên thiên đàng và trên đất này, mọi vinh hiển thuộc về Chúa!

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y44

CHƯƠNG MƯỜI HAI, A. A. ALLEN Tham khảo

1 David Harrell Jr., Mọi việc đều có thể (Bloomington, IN: Indiana University Press, 1975J, 66.

2 Lexie E. Allen, Người của đức tin và quyền năng của Đức Chúa Trời (Hereford, AZ: A. A. Allen Publications, 1954J, 55. 3 Như trên 4. Như trên, 56. 5. Như trên, 17. 6. Như trên, 18-20. 7. Như trên, 22. 8. Như trên, 25. 9 Như trên, 29. 10 Như trên, 98-104. 11 A. A. Allen, Cái giá của quyền năng thi hành phép lạ của Chúa (Thung Lũng Phép Lạ, AZ: A. A. Allen Revivals Inc., 1950J. 12.L. Allen, Người của đức tin và quyền năng của Đức Chúa Trời,

106-108. 13.Như trên, 167-169. 14.Như trên, 143-144. 15.Như trên, 155. 16 Như trên, 159. 17 Như trên, 161-162. 18.Như trên, 165. 19.Như trên, 173-175. 20.Harrell, Mọi việc đều có thể, 68. 21.Như trên, 70. 22.Allen Spragget, Kathryn Kuhlman: Người phụ nữ tin vào phép lạ, đoạn nói về Allen theo Tòa án hình sự tỉnh Knox (New York: Signet Classics, published by the New American Library Inc., 1970J, 32-33.

23.Harrell, Mọi việc đều có thể, 70. 24.Như trên, 71.

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y45

25.Như trên, 70-71. 26.Phỏng vấn riêng với R. W. Schambach vào ngày 22 tháng Ba năm

1996, El Paso, Texas. 27.Harrell, Mọi việc đều có thể, 74. 28.Như trên, 72. 29.Như trên, 71. 30.Như trên, 74. 31.Phỏng vấn riêng Helen McMaines vào ngày 29 tháng Tư năm 1996.

A. A. Allen—"The Miracle Man

Y46