Đùa Với Thần Ái Tình - sachvui.com · Và cho dù anh ta là một luật sư, cô sẽ...
Transcript of Đùa Với Thần Ái Tình - sachvui.com · Và cho dù anh ta là một luật sư, cô sẽ...
ĐùaVớiThầnTìnhÁi
(TheDuke'sBoardroomAffair)
MichelleCelmer
Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com
Dịchgiả:NguyễnThịMinhGiới thiệunộidungCharlesMeadcó thóiquen tuyển trợ lýđẹp,quen
đưahọvàogiườngngaytrongtuầnlàmviệcđầutiên,vàcũngcóthóiquenkhôngchungđụngvớiaiquámộtlần.Chuỗithóiquenấyđưađếnkếtquảlàchàng thường xuyên phải tuyển trợ lý mới. Victoria Houghton đang làmquản lý tạikháchsạngiađình thìchanàngphásản, theosắpxếpcủaôngnàngđượcnhậnvàocụmkinhdoanhhoànggia,nhưngvìyêucầuanninhnêntạmthờichỉlàmnhânviênthường.ChuỗisựkiệnnàyđẩynàngđếnvịtrítrợlýcủaCharles.Chàngcaoto,nàngnhỏnhắn.Chàngnóngbỏng,nàngthờơ.Chàngưachâmchọc,nàngưachốngđối.Sựhộitụcủacáctháicựctạorasứchútkhó lường.Mỗingàyhọbịcuốn lạimộtgầnnhau.Lầnđầutiên,Charleslạcmấtmìnhvìhammuốnngaygiữavănphòng.Lầnđầutiênchàngbiếtthếnàolàkhátkhaovôtận.Vàlầnđầutiên,conbáohungmãnhmêchinhphụcđãphảiquythuậnmãnhlựcđẹpđẽcủatìnhyêu.
Một
VictoriaHoughtonchưabaogiờbịnhụcnhãnhưvậy.Nhìn thấychamìnhbịthuatrongcuộcchuyểnnhượngkháchsạnvẫnthuộcvềgiađìnhcôtrongnhiềuthếhệqua,thậtquásứcchịuđựngcủacô–vàgiờđâyngườitatrôngchờcôlàmtrợlýriêngchongườiđànôngsẽlàôngchủtươnglaicủakháchsạnnày.CôngtướcđảoMorgan,CharlesFrederickMead,ngồiuểoảisaubànlàmviệc,vẻkiêucăngvàngạomạnđượcchedấuđằngsaunụcườiquyếnrũgiảtạo,saulưnganhtalàmàuxanhlộnglẫycủabiểnAi-lennhìnquabứctườngbằngkínhcủavănphòng.Mặcbộcom-lêchắcchắnlàhànghiệu, tư thế thoảimái của anh ta thật đối lập với vẻ ngoài uy quyền từngđườngnét.
“Tôiđượcbiết là tôisẽnhậnmộtvị tríquảnlý,”cônóivớianhta.Và
cùngvớivịtríđólàmứclươngvàmộtphầnchialợinhuậncổtức.Haylàhọcũngđãthayđổiýkiếnvềkhoảnđó?Anhtangảngườirasau.“Chotớikhigiai đoạnhai củaviệcxâydựngkhách sạnbắt đầu, thì chẳng cógì để côquảnlícả.Bởivìtrợlíriêngcủatôivừamớinghỉviệc,côsẽtạmthờithaythếcôta.”
Anhtahẳnchocôlàmấttrínếuanhtatinlàcôchấpnhậnlídokhóngheđó.Côthàlàmviệcdọndẹp,thaygatrảigiườngvàlauchùibànghếmiễnlàkhôngphảinhìnthấyanhtamỗingày.Cóthểbềngoàitrônganhtacóvẻdễchịu và thoảimái, nhưng bên trong là con người lạnh lùng và nhẫn tâm.“Vậyhãybốtrítôilàmởphầnkháchsạnđãhoànthiện,”cônói.”Tôisẽlàmbấtcứviệcgì.”
“Khôngcóchỗtrốngnàocả.”“Khôngư?”Anhtalắcđầu.Tấtnhiênlàkhôngcó.Hoặcanhtachỉnóithế.Đốivới
nhữngngườinhưanhta,nóidốicũngtựnhiênnhưngườitahítthởvậy.Vàcònthỏathuậncủahọvềvấnđềtàichínhthìsao.Chắcchắnanhtakhôngmuốn trảchomộtquản límức lươngquácaomàhọđãnêu lên tronghợpđồngcủacôchứ?“Cònvềlươngcủatôivàphầnchialợinhuận?”
Anhtanhúnvai,“Sẽchẳngcóđiềugìthayđổitronghợpđồngcủacô.”Lôngmàycôdướnlênkinhngạc.Anhtađangcốlàmgìvậy?“Nếucôtraođổivớiluậtsưcủacô,ôngtasẽkhẳngđịnhrằngchúngtôi
đangthựchiệnđúnghợpđồngvềphíachúngtôi,”anhtađảmbảovớicô.Theonhưchacô, luật sư riêngcủahọđãbánđứnghọđể lấy lònggia
đìnhhoànggia,chonênthậtkhôngmaylàôngtasẽchẳnglàmđượcgì.Côngờrằngkhôngcóluậtsưnàotrênđảolạichịuđốiđầuvớihoànggia,chonênvềcơbản,côbịoép.
“Vànếunhưtôitừchối,”côhỏi,mặcdùđãbiếtcâutrảlời.“Côviphạmcácđiềukhoảntronghợpđồng.”Anhtakhônghiểucômongmuốnlàmđiềuđónhưthếnào.Côchưabao
giờmuốncáicôngviệcnày.Nhưngtừchốicôngviệcnàysẽhủyhoạichacô.Việcbánkháchsạncủaông–đồngthờilàtàisảnthừakếcủacô–chogiađìnhhoànggiađểlàmdựánmởrộngcủahọ,đikèmtheođiềukiệnlàhọthuêcô làmgiámđốcđiềuhành,cộngvớimức lươnggầnnhưgấpđôi sốtiềnlươngcôkiếmđượctrướcđây.Chưanóiđếnlợiíchkhôngthểtinđược.Ôngmuốnrằngquyềnlợicủacôđượcđảmbảo.Vàcôkhôngthểtừchối.
Việcmấtđikháchsạnđãtạonênsựcăngthẳngkhôngcầnthiếtđốivớitráitimvốnđãyếucủaông.Mặcdùkháchsạncủahọtọalạctrênkhuđấtđẹpnhấtcủahònđảo,kểtừkhikhaitrươngkháchsạnRoyalInnmớiđượccảitạolạiđếnnay,lượngkháchđếnvớikháchsạncủahọvốncónhữngđiềukiện kém hơn bắt đầu giảm đi.Với cái cáchmà các luật sư của gia đìnhhoànggiabắtđầumuanhữngkhuđấtdọctheobãibiển,thìcảchacôvàcô
đềusợrằngviệckhôngcònaiđếnkháchsạncủahọnữachỉlàvấnđềthờigian.
Vàhọđãđúng.Trongtìnhtrạngsứckhỏemongmanhcủaông,thêmtinxấunữacólẽlà
tấtcảnhữnggìcầnthiếtđểlàmônggụcngã.Từngàymẹcôvàngườianhtraiquađờitrongtainạnxehơi,ôngvẫnluônlàcảcuộcđờiđốivớicô.Ôngđãhysinhrấtnhiềuchocô.Côkhôngthểđểôngthấtvọng.
Vớimộtquyết tâmmới,côrướnthẳngvai lênvàhỏi,“Anhcholàkhinàogiaiđoạnhaicủakháchsạnsẽbắtđầu?”
“Phầnlàmthêmvàphầncảitạođượcấnđịnhkhaitrươngvàođầumùadulịchtới.”
Mùadu lịchư?Nhưngcònnhữnggần sáu thángnữa!Theocô thì sáungàycũngsẽlàquálâuđểlàmviệccùngconngườinày.Nhưngcôcólựachọnnàochứ?
Mộtcáigìđótrôngnhưthểsựthíchthúlóelêntrongđôimắtsâu,màunâusẫmcủaanhta.Anhtanghĩchuyệnnàybuồncườiư?
“Đócóphảilàvấnđềkhông?”anhtahỏi.Cônhậnrangàicôngtướcđanggàibẫycô.Anhtamuốncôviphạmcác
điềukhoảntronghợpđồngđểcóthểloạibỏcô.Anhtakhônghềmuốncôlàmviệcởđâycũngnhưcôkhônghềmuốncủabốthícủaanhta.
Ồ,côsẽkhôngđểanhtathỏamãnnhìncôbịmắckẹt.Anhtacóthểđãhủyhoạichacô,nhưnganhtasẽchẳngcócáchnàođểhủyhoạiđượccô.
Côhơihấtcằmlênvànhìnthẳngvàomắtanhta,đểanhtathấyrằngcôkhôngbịhămdọa.“Khôngvấnđềgì.”
“Tuyệt.”Anhtanởmộtnụcườithỏamãnvàmặcdùcôghétphảithừanhận,rấtquyếnrũ.Côchắcchắnđóchínhxáclàcáianhtamuốncônghĩ.
Anhtamởngănkéotrêncủabànlàmviệc,lôiramộtthứgiốngnhưmẫuđơn,vàđẩyvềphíacô.“Côcầnphảikývàocáinày.”
Cônheomắtnhìnanhta,”Đólàcáigìvậy?”“Bảncamkếtkhông tiết lộnhững thông tinmật của chúng tôi.Tất cả
nhữngailàmviệcchogiađìnhhoànggiacũngđềuphảikýmộtbản.”Một tròquỷquyệtnữahaysao?Nhưngsaukhi liếcnhanhvănbản,cô
nhậnrađóđơngiảnchỉlàmộtbảncamkếtthiếtyếu.Vàmặcdùcôsẽkhônglàmviệctrựctiếpchogiađìnhhoànggiamàchomộtchuỗicáckháchsạnthuộcsởhữucủahọ,côkhôngthấyđángtranhcãivớianhta.Cácbímậtcủahọsẽđượcantoànvớicô.Tuynhiên,khicôcầmlấylấychiếcbútmạvàngcủaanhtađưavàkýtênmình,côkhôngthểtránhkhỏicảmgiáclàcôđãbánlinhhồncủamìnhchoquỷ.
Côđưa trả chiếcbútvà anh tagàinóvào trongbàn, sauđóđứng lên.Thấpngười,côquenvớiviệcngướclênđểnhìnvàomắtmọingười,nhưnganh tacao lững thững trướcmặtcô. Ítnhất anh tacũngcaomộtmétchín
mươi sovới chiều caomộtmét nămmươi của cô.Và trông anh ta thật…hoànhảo.Bộcom-lêrấtvừavặn,móngtayđượctỉagọngàngvàchuốtbóng,máitócđenchảiốpsát,bóngmượtkhôngmộtsợitócrối.
Nhưngnhữngngườiđànôngnhưanhtakhôngbaogiờhoànhảonhưvẻngoàicủahọ.Chúabiếtlàcôđãgặpquáđủnhữngngườinhưvậy.Mặcdùcóvẻbềngoài,tiềnbạcvàquyềnlực,anhtacũngkhiếmkhuyếtnhưbấtkỳai khác.Có lẽ còn hơn.Và cho dù anh ta làmột luật sư, cô sẽ chẳng tintưởnganhtahơncáimứccôcóthểquẳnganhtađi,mà,xétvềvócdángcủahọ,khôngđượchợpcholắm.
“Chàomừngcôđếncôngty,Victoria.”Anhtađưatayrachocôbắtvà,quyếtđịnhtỏrachuyênnghiệp,côbắttayanhta.
Tayanhtanắmlấytaycô,xiết,chắcvàấm.Vàcôthấymộtsựkíchthíchkháclạởbụngdưới.Mộtcảmgiácrạorực.Vẫnxiếtlấytaycô,anhtanói.“Tạisaochúngtakhôngthảoluậnvềtráchnhiệmcủacôvàobữatrưanhỉ?”Nhưngánhmắtcủaanhtachothấyanhtakhôngchỉnghĩđếnbữatrưa.Phảichănganhtađangcóâmmưugìvớicô?Anhchắcđangđùagiỡntôi.
Côgầnnhưtrònxoemắt.Nhữngtờbáolácảiluônmiêutảanhtanhưmộtngườiđànônglăngnhăng,vôliêmsỉ,nhẫntâm,nhưngcôvẫncoiđâychỉlànhữnglờingôilêđôimách.Khôngngườiđànôngnàocóthểnôngcạnnhưvậy.Có lẽ,họkhôngkhácvớibảnchấtđếnvậy.Nếuanh ta tin trongmộtphútchốclàanhtacóthểbổsungcôvàodanhsáchmàanhtađãchinhphục,thìanhtađãnhầm.
Mộtcáchduyêndángcó thể, côgỡ taymìnhkhỏi tayanh ta. “Không,cảmơn.”
Anhtanhìncômộtcáchtòmò.Cóthểanhtakhôngquenvớiviệcbịphụnữtừchối.“Tôiđãi.”anhtanói,ngânngatừđónhưthểmồinhử.
Anhtathựcsựnghĩcôđangtúngquẫnư?“Chúngtasẽtraođổivàtìmhiểunhaukỹhơn,”anhtanóithêm,vàcôcó
thểthềlàcônghethấysựnhấnmạnhbónggiótrongtừtìmhiểu.“Chúngtanêndànhthờigianđểhiểunhau.”
Họsẽkhônglàmviệc“tìmhiểu”đếnmứcnhưthế.“Tôikhôngmuốnxenlẫncôngviệcvớisựgiảitrí.”
Côbănkhoănliệuanhtacókhăngkhăngđòihỏikhông,vànêuviệcnàyranhưmộtphầntronghợpđồnggiữahọ,nhưnganhtachỉnhúnvai,bướcvòngquabàn.“Ồ,vậythìtôisẽchỉchocôvănphòngcủacô.”
Thayvìđưacôquaytrởlạiquavănphòngbênngoàiđingangquangườithưkýđãcótuổivớikhuônmặtnghiêmnghị,anhdẫncôquamộtcánhcửakháctớimộtvănphòngnhỏhơn,khôngcócửasổ,bàybiệnsơsài,hầunhưkhôngcógìngoàimộttủsáchtrốngkhông,mộtghếvănphòngtrôngcóvẻtiệnnghi,vàmộtbànlàmviệccỡvừaphải.Trênmặtbànlàmộtchiếcđiệnthoại,mộtmáytínhxáchtay
“Tất cả những gì cô cần đều nằm trongmáy tính của cô,” anh ta giảithích. “Cô sẽ thấymột danhmụcnhữngviệc cần làm, cùngvới những sốđiệnthoạicôcóthểsẽcầnvàmộtbảnghilịchcánhâncủatôi.NếucôkhôngrõviệcsửdụngchươngtrìnhnàynhưthếnàocôcóthểhỏiPenelope,thưkýcủatôi,đểnhờgiúp.”
“Tôichắclàtôicóthểtìmhiểuđược.”Anhtacầmchiếcphongbìlênvàđưachocô.“Bêntronglàmộtthẻra
vàochotòanhànày,vàmộtthẻkhácchophépcôtiếpcậnvớicácvănphòngcủadoanhnghiệptạihoàngcung.”
“Hoàng cung ư?”Cô không bao giờ tưởng tượng là việc đi tới hoàngcungsẽlàmộtphầncủaviệcgiớithiệucôngviệc.
“TôigiữmộtvănphòngởđóvàthỉnhthoảngdựcáccuộchọpvớivuaPhilip.Côđếnđóbaogiờchưa?”
Côlắcđầu.Côchỉmớixemcácbứcảnh.Khôngphảilàcôkhônghìnhdunglâuđàihoàngcungtrôngnhưthếnào.
“Ồ,vậythìtôisẽđưacôđixemmộtvòng.”Đượcthôi,cóthểsẽcóvàiđiềuthúvịđốivớicôngviệcnày.Ýnghĩavề
việccómặttronghoàngcung,vàviệccóthểgặpcácthànhviêncủagiađìnhhoànggia, khiến cô thực sựhồi hộp.Sauđó côkiềmchếnhững cảmxúcđangtràolêncủamìnhbằngcáchtựnhắcnhởmìnhrằngđâysẽkhôngphảilàmộtcôngviệcthúvị.Vànếunhưđượclựachọnthìcônhữngmuốnởđâuđókhácngoạitrừnơinày.
“Côcũngsẽ tìm thấymộtbộcácchìakhóabằng thẻ,”anh tanói tiếp,“chocảvănphòngcủacôvàtôi.Chúngđượcđánhdấutheothứtự.Vàtrongmộtcáiphongbìriênglàmãsốanninhcánhâncủacôđểravào
Anhtađưachocôthẻvàonhàcủaanhtalàmcáiquáigìchứ?“Láixecủatôisẽchịusựsắpxếpcủacôhaitưtrênhaitưgiờ.Tấtnhiên
nếutôikhôngsửdụnganhta,trongtrườnghợpđócôsẽđượcbồihoàntiềnxăngcôsửdụng.”
Mộtláixe?Côkhôngthểtưởngtượngcôsẽcầnláixevàoviệcgì.Côngviệcnàytiếptụcngàycàngtrởnênlạlùnghơn.
Anhtađưatayvềphíacánhcửathứhai,kềvớicánhcửathônggiữahaivănphòngcủahọ.
“CửađódẫntớivănphòngcủaPenelopevàlàlốivàocôsẽsửdụng.Bàấysẽđưacôđimộtvònggiớithiệutòanhà,chỉchocôphòngnghỉvàcáctiện nghi khác. Nếu cô cần nói chuyện riêng với tôi, hãy gọi điện trước.Đườngdâynốivớivănphòngtôiđượcghitrênđiệnthoại.Nếutôikhôngtrảlờicónghĩalàtôiđangbậnvàkhôngmuốnbịlàmphiền.”
“Đượcạ.”“Các cuộc điện thoại công của tôi sẽ qua văn phòng của Penelope.
Nhưngbấtkỳcuộcgọicánhânnàocũngsẽđượcchuyểnquavănphòngcủa
côhoặcđiệnthoạidiđộngmàtôisẽcungcấpchocô.”Trảlờiđiệnthoạivànhậncáctinnhắnư?Đâykhôngphảilàcôngviệc
đầythửtháchnhấttrênđời.NhưngngàiCôngtướccólẽlàngườithíchmọiviệcđượclàmtheomộtcáchnàođóvànếunhưkhôngcógìkhácthìcôtôntrọngđiềuđó.HơnmộtlầncácnhânviêncủacôởHoughtonđãámchỉlàcôhơi cứngnhắckhi liênquanđếnviệc thựchiệncôngviêc,nhưngcôchưabaogiờcảmthấymộtchúthốitiếcvìđãđiềuhànhchặtchẽnhưvậy.
Côđãlàmviệctừkhicômườihaituổiđếngiờ,khichacôchophépcôgiúpviệc trongvănphòngcủakhách sạnHoughton saugiờhọcở trường.Nhưngchỉsaukhicôlấyđượcbằngthạcsỹvềkinhdoanhtạitrườngđạihọccômớiđượcbổnhiệm làmgiámđốc.Chacôkhăngkhăngđòicôphảicóđượcsựhiểubiết,phòngkhicôphảicầnđến.Chaoơiđãđếnlúccôcầnđếnrồi.
“Hãydànhítthờigiantìmhiểucáctráchnhiệmcủacô,sauđóchúngtasẽthảoluậnbấtcứcâuhỏinàocủacô,”anhtanói.
“Đượcạ.”“Tôiphảibáotrướcvớicô.Đãmộttuầnnaytôikhôngcótrợlý,vàtôie
rằngmọiviệchơibừabộn.”“Tôiphảibáotrướcvớicô.Đãmộttuầnnaytôikhôngcótrợlý,vàtôie
rằngmọiviệchơibừabộn.”“Tốt.”, ngàiCông tước nói, vớimột trong nhữngnụ cười khiến người
khácchóngmặt.“Vậythìtôiđểcôlạilàmviệc.”Anh taquayngườivàđangsắp sửabướcquacửa thì cônhận ra là cô
khôngbiếtsẽphảixưnghôđốivớianhtanhưthếnào.CôphảigọianhtalàĐứcông,hayNgài?Côphảicúichàohaynhúngốicúichào?
“Xinlỗi?”,cônói.Anhtaquaylạiphíacô.“Vâng?”“Tôinênxưnghôvớianhnhưthếnào?”Anhtatỏvẻngạcnhiên,nêncô
nóithêm,“NgàihayĐứcông?HayĐiệnhạ?”Nụcười thích thúđó lại trở lại,và,giốngnhưtácđộngcủacáibắt tay
củaanhta,côcảmthấyrạorựcxuốngtậnbụngdưới.Thôiđi,côtựcảnhcáo.Anhtachỉcườikiểuđóvìanhtamuốncôcảm
thấynhưthế.“TacứcholàCharlesnhé,”anhtanói.Côkhôngchắcnhưvậy cóđúngmựchaykhông.Gọi anh tabằng tên
thườnggọicảmthấyquáxuồngxã.Nhưnganhtađangđiềuhànhvàcôsẽkhôngchoanhtabấtkỳcớnàođểtráchcôviệcviphạmhợpđồng.“Đượcthôi.”
Nụcườilạilóelênvớicôlầncuốitrướckhianhtađóngcửalạiphíasaulưng,vàcôcócảmgiácrõràngrằnganhtabiếtđiềugìđómàcôkhôngbiết.Hoặccóthểđólàmộtphầncủatròchơi.Cáchnàođinữathìcôcũngtừchối
đểanhtaépbuộccôchơi.Nếuhọchorằnghọđangépcôphảirađi,thìhọkhônghiểulàhọđangphảiđốiphóvớiai.Côcóđượcdanhtiếnglàmộtnữdoanhnhânhiểubiếtkhôngphảibằngcáchđểchomọingườiquamặtcô.
Côngồixuốngcạnhbànlàmviệcmớicủamình,thấycáighếthậtthoảimáigiốngnhưbềngoàicủanó.Nhưngchínhvănphònglạilạnhlẽovàvôcảm.Bởivìcôsẽphảitrảiquaítnhấtlàsáuthángởđây,sẽchẳnghạigìkhiđemvàibứcảnhvànhữngvậtdụngcánhânđếnnơilàmviệc.
Cômởmáytínhcánhân.Trênmáycónhữngtàiliệumàanhtađãnhắcđến.Tựthuyếtphụcmìnhlàcôngviệcnàykhôngthểtệhơnnữa,cômởmộttài liệucó tiêuđề làTráchnhiệm.Nhìnchằmchằmvàomànhình,côđọcphầnmôtảcôngviệc,trongkhiđọcdanhmụcdàihaitrangviếtcáchđơn,lòngcôtrĩuxuốngvớimỗidòng,chotớikhicôcóthểcấttiếngrủa,cônảnhẳn.Trợlýriêng,đầytớcủatôi.
CôvừamớiđồngýlàmđầytớkhôngcôngchoCharlesFrederickMead.
Hai
Charles ngồi tại bàn làm việc, theo dõi thời gian trôi qua trên chiếcRolexcủamình.AnhchoVictorianămphúttrướckhicôlaovàovănphòngcủaanhcàunhàuvềchuyệnnhữngtráchnhiệmtrongcôngviệccủacô.Vàanhnhữngđemtấtcảtàisảnthựccódồidàocủamìnhracượclàcôsẽquênkhônggọiđiệntrước.
Đốivớimộtphụnữcóhọcvấnvàkinhnghiệmnhưcô,việclùibướctừviệcquảnlýmộtkháchsạnnămtrămphòngxuốngtráchnhiệmcủamộttrợlýriêngsẽkhóchấpnhận.Nếuanhcóquyền,thìanhđãtìmchocômộtvịtríởkháchsạn.Nhưngviệcnàylạikhôngphảilàýcủaanh.Nhữngngườianhhọcủaanh,VuaPhilipvàônghoàngEthon,mớilànhữngngườiđiềuhành.
KháchsạnHoughtonkhôngđượcmuavớinhữngđiềukiệnthuậnlợi–ítnhất,không thuận lợichogiađìnhHoughton–vàhoànggiacầnphảibiếtliệuVictoriacóđángtincậyhaykhôngtrướckhihọchophépcôgianhập.Cáchhợplýđểlàmđiềunàylàgiữcôởgần.
Anhcóthểthấylàcôvẫnphiềnmuộnvìviệcmấtkháchsạnvàtàisảncủagiađình,nhưng,đángbuồnlàviệctiếpquản,khôngthểtránhkhỏi.NếukhôngnhờcóRoyalInn,thìmộtcơsởkinhdoanhkhácnàođóđãthôntínhnó rồi. Ít nhất gia đình hoàng gia cũng đối xử với họ được sòng phẳng.Nhữngngườimuatiềmnăngkhác,ítquantâmhơnđếnnềnkinhtếcủađấtnước,cólẽsẽkhôngđượcdễdàngnhưvậy.NhưngcóthểlàVictoriavàchacô,ReginaldHoughton,đãkhôngnhìnsựviệctheocáchđó.Nhưngítrathìcôcũngnênthểhiệnmộtchútlòngbiếtơn.Giađìnhhoànggiađãtránhcho
họnhữngkhókhănvềkinhdoanhcũngnhưvềmặtcánhânsosuysụpvềtàichính.
Anhhầunhưchưadứtsuynghĩkhiđiệnthoạireo.BatiếngtútngắnchothấyđiệnthoạiđếntừvănphòngcủaVictoria.Cônhớ.
Anhliếcnhìnđồnghồ.Côgọisớm.Chỉmớibaphútrưỡi.Anhtrảlờivẻnhẫnnại,“Vâng,Victoria.”“Tôisẵnsàngthảoluậnvềtráchnhiệmcủatôi,”cônói,vàsựcăngthẳng
thấyrõtronggiọngcôkhiếnanhmỉmcườithíchthú.“Nhanhđấy,”anhnói.“Vàođi”Cửamởmộtgiâysauđó,côbướcvào,vànétmặtcủacôchỉcóthểđược
môtảlàcươngquyết.Vớimộtphụnữcóvócdángnhưcô,hầunhưkhônghơnmộttiênnữ,côcóbộdạnglấnátcảmộtgianphòng.Cơnbãolửavàsựgiậndữđượcnénchặttrongmộtvócdángnhỏ,vàanhdámnói,rấtkhêugợi.Anhthườngthíchnhữngphụnữcómáitócdài,mượtvà–điểnhìnhlàvàngnhạt–nhưngtócngắn,mầunâuấm,kiểutươitắncủacôdườngnhưrấthợpvớicô.
Anhthườngkhôngbịhấpdẫnbởinhữngngườiphụnữmạnhmẽ,nhưngVictoriađãlôicuốnanh.Vàanhhoàntoànkhôngphảnđốiviệcbiếtrõhơnvềcô.Điềumàanhsẽlàmbấtchấpnhữnggìmàcôcóvẻtintưởng.Đâylàmộtthựctếđơngiản:phụnữthấyanhlàngườikhócóthểcưỡnglại.Vàđôikhi cái cáchnhữngngườiphụnữnhẩybổvàoanh thực sựkhiếnanhmệtmỏi.Anhkhông làmgìđểkhuyếnkhíchhọ,nhưngchínhanhcũngkhôngdừng được.Anh yêumọi thứ ở những người phụ nữ.Những đường congmềmmạivàsựấmápmượtmàcủalànda.Cáicáchtỏahươngvàmùivịởhọ.Trongthựctế,khiđềcậpđếnhìnhthểphụnữthìchẳngcóthứgìmàanhkhôngtônthờ.
Lầnnày,anhđãđểmắtđếnVictoria.Vàanhvẫnchưagặpmộtngườiphụnữnàomàanhkhôngthểquyếnrũ.
“Côcóđiềumuốnhỏiư?”“Mộtvàicâu.”Anhngảngườirasautrongchiếcghếbànhvàkhoanhtaylại.“Chúngtabắtđầuthôi.”Côcóvẻlựachọntừngữrấtcẩnthận.“Tôichorằngnhiệmvụcủatôisẽ
đượcgiớihạntrongcôngviệccủamộtthưký.”“Tôiđãcómột thưkýrồi.Nhữnggìcôsẽ làmlàxử lýmọikhíacạnh
trongcôngviệcriêngcủatôi.Từviệclấyđồgiặtlàtớiviệckiểmtrae-mailvànhậnđiệnthoại.Đặtbữatrưavàchuẩnbịtrướccácsựkiện.Nếutôicầnmộtmónquàchomộtngườibạnhoặchoachomột cuộchẹn, thì cô sẽ làngườithựchiệncôngviệcđó.Côcũngsẽđicùngtôitớicáccuộchọpmàtôicóthểcầncôghichép.”
Côchậmchạpgậtđầu,vàanhcóthểthấycôđangcốgắngđểgiữđiềm
tĩnh.“Tôihiểulàanhcầnthếngườivàovịtríđó,nhưnganhcócholàtôihơithừakhảnăngkhông?”
Anhtanởmộtnụcườinhẫnnạivàthôngcảmvớicô.“Tôinhậnthấyđâylàmột bước lùi từ những việcmà cô đã quen.Nhưng như tôi đã nói lúctrước,chotớikhigiaiđoạnhaibắtđầu…”Anhtanhúnvai,giơ tay lênradấubấtlực.“Nếunhưđâylàmộtsựanủithì,kểtừkhitrợlýmớiđâycủatôinghỉviệc,cuộcsốngcủa tôibịbê trễ.Sẽcóvôkhốiviệcđểkhiếncôbậnrộn.”
Trongmộtgiâycôtrôngnhưthểsẽnhấnmạnhđếnvấnđềđó,rồinghĩlại.Việcaiđókhôngphảilàngườitronggiađìnhphảnkhánganhtakhôngphảilàchuyệnthườngxuyênxảyra.Đâychỉlàmộtphầncủathỏathuận.
Côdànhchoanhmộtnụcườicứngnhắcgượngép.“Ồ,vậythì,tôinghĩlàtôinênbắtđầu.”
Anhchắclàmộtkhiđãbắtđầu,côsẽthấyviệcquảnlýcuộcsốngcủaanh là điềugì đóđầy thách thức.Anhước là có thểnói điều tương tựđểquyếnrũcô,nhưnghơihoàinghirằngviệcnàysẽkhôngquádễdàng.
Charlesđãkhôngđùakhinóirằngcuộcsốngcủaanhtabịbêtrễ.SaukhiđinhanhmộtvòngquanhtòanhàcùngvớiPenelope,ngườicó
cátínhvàsựấmápcủamộttảngbăngtrôi,Victoriabắtđầucôngviệcđầutiêntrongdanhsáchcủaanhta.Phânloạie-mail.Côphảikiểmtratàikhoảncánhâncủaanhtavàloạibỏnhữngthưrácđãlọtquathiếtbịlọc,sauđósosánhđịachỉcủangườigửi trên thưxemcóphùhợpvớidanhsáchnhữngngườimàthưcủahọcầnđượcphânthànhnhiềuloạikhông.Điềunàynghecóvẻkhônggiốngnhưcôngviệccôđãnhận,chotớikhicômởhộpthưvàpháthiệnrahơnbốntrămbứcthưđangđợicôxửlý.
Cóhàng tácácbức thư từcáccơsở từ thiệnyêucầuanh tađónggóphoặcxácnhận,vànhữnglờinhắncủagiađìnhhoặcbạnbè,gồmítnhấtbađếnbốnthưmỗingàytừbàmẹ.Vànhữngláthưcủanhữngngườihiếmhoingưỡngmộanhtahoặc,trongmộtsốtrườnghợp,nóinăngkhôngthiệncảmlắmvềanh ta.Việcxemxétvà liênhệ tấtcảnhữngbức thưnàyvớidanhsáchđịachỉmàanhtađãcungcấpchocôsẽlàmộtnhiệmvụchánngắtvàmấtthờigian.Vàcứnhưthếmỗilầncôvừaxóađihayxếploạixongmộtbứcthưthìlạicómộtbứcthưkhácđượcgửiđếnhộpthư.
Khimệtmỏivàmệtnhọckhiếnmắtcômờđi,cônghỉmộtlátvàchuyểnxuốngmụcthứhaitrongdanhsách.Thưthoại.Theochỉdẫncủaanhta,côquaysốvànhậpPIN,vàsuýtngãkhỏighếkhicómộtgiọngnóithôngbáorằnganhtacóhaitrămsáumươisáutinnhắn!Côkhôngcónhiềutinnhắnđếnthếtrongmộttháng,mộttuầncòníthơnnhiều.Vàcôkhôngthểkhôngtựhỏicóbaonhiêutrongsốnhữngthưđólàcủaphụnữ.
Khôngmấtnhiềuthờigianđểbiết.CócôAmberlàmởquầybarcủakháchsạn,Jenniferởcâulạcbộ,Alexis
ởkhutrượt tuyết,vàhơnnửa tánữa.Hầuhếtgọi tớihơnmột lần,mỗi tinnhắnnghetuyệtvọnghơnvàthiếuthốntìnhcảmhơn.Đứngđầutrongsốđó,tuynhiên,lạilàbàmẹcủaCharles.Bàdườngnhưkèmvớimỗilờinhắnlàmộtcúđiệnthoại,hoặccóthểngượclại.Thỉnhthoảngnhiềuhơn.Vàbàmởđầucáccuộcgọitheochínhxáccùngmộtkiểu,Mẹđây.Mẹbiếtlàconbận,nhưngmẹphảinóivớicon…
Như cô có thể thấy thì không có gì khẩn cấp.Chỉ những tin tức ngẫunhiênvềgiađìnhhaybèbạn,haynhữnglờinhắcnhởvềsựkiệnmàanhtađãhứa thamdự.Mộtphụnữhấpdẫntừmộtgiađìnhnềnếpmàbàmuốnanhtagặp.Vàbàdườngnhưcóvôsốnhữngtêngọicácconvậtnuôilàmcảnhđểgọianhta.QuảbíngôvàViênkẹo,TìnhYêuvàBáuvật.MặcdùcáitênmàVictoriathíchlàMiếngsườncừu.
Mẹcủaanhtadườngnhưkhôngbaogiờđòihỏi,haychờđợithưphúcđáp, và những tin nhắn của bà tràn trề sự ngọt ngào củamật ngọt khiếnVictoriasởndagà.LàmsaoCharlescóthểchịuđựngđược?
Dễthôi.Bằngcáchbắtaiđókhácđọctinnhắnchoanhta.Côdànhkhoảnghaigiờtiếptheođểnghekhoảngmộttrămthưthoạiđầu
tiên,saochéplạichoCharles,baogồmcảnhữngsốđiệnthoạiđểtrảlờinếuanhtacầntrảlời.Côgửithẳngvàohộpthưmọitinnhắnchotớikhicôcóthờigianđểxửlý.Cóthểmấtvàingàyđểxửlýgiữatinnhắnvàthưthoại.
“Sẽlàmviệckhuyaà?”Giậtmìnhvìbịbấtngờ,côsuýtnữađánhrơiđiệnthoại.Cônhìnlênvà
thấyCharlesđangđứngởcửaravàothônggiữahaivănphòngcủahọ.Côkhôngthểkhôngtựhỏianhtađãđứngởđótheodõicôbaolâurồi.
“Tôixinlỗi,anhnóigìcơ?”Cônói,đặtđiệnthoạixuống.Phảnứngcủacôdườngnhưkhiếnanhta thíchthú.“Tôihỏicôsẽ làm
việckhuyaà.”Cônhìnđồnghồcủamìnhvànhậnrađãgầntámgiờtối.Côđãlàmviệcquacảgiờăntrưavàăntối.“Tôinghĩlàtôiđãkhôngđểýtớithờigian.”
“Côkhôngbịđòihỏilàmthêmgiờ.”“Tôicónhiềuviệcphảilàmchokịp.”Ngoàiracôthàbậnrộnlàmviệc
hơn là ngồi nhàmộtmình trong khi căn hộ cô buộc phải thuê khi cha côkhôngcònkhảnănggiữđượcđiềnsảncủagiađình.Kểtừkhicôđượcsinhra,ngôinhàđólànơiduynhấtcôgọilànhà.Nhưngbâygiờcómộtgiađìnhmớiđangsốngởđó.Nhữngngườilạđangchiếmnhữngcănphòngđượcdựđịnhdànhchoconcáicủacômộtngàynàođó.
Mỗi lần cô đặt chân vào nơi ởmới làmột lần cô buồn rầu nhớ rằngnhữnggìhọcóđềuđãmất.VàcôtựnhắcmìnhrằngCharleslàngườiđãtácđộngvàochuyệnđó.
Anhtachìaracáimàcôcholàđiệnthoạimớicủacô.Mộtmónđồđiệntửloạimớinhất,đắttiềnnhấttrênthịtrường.“TrướckhiPeneloperavề,bà
ấyđãmangcáinàyđến.”Côchợtcảmthấylongại.Thưkýcủaanhtađãravềư?Cónghĩlàchỉ
cómìnhhọthôi?Côtựhỏiliệucócònaikhácnữaởtrongtòanhàhaykhông,vàliệulàm
việcmộtmình với anh ta có phải là khôn ngoan hay không. Cô hầu nhưkhôngbiếtanhta.
“Tấtcảmọingườiđã ravề rồi sao?”côhỏibằngmộtgiọngmàcôhyvọngnghecóvẻthờơ.
“Đây làmột hãng luật.Lúc nào cũng có ai đó làmviệc khuya để giảiquyếtmộtvụánhoặcmộtluậtsưtrẻlàmviệcquađêm.Nếuantoànlàđiềucôquantâmthìkhuđỗxeđượccameragiámsáthaitưtrênhaitư,vàchúngtôithuêanninhgiámsátchitiếtởhànhlanghaitưtrênbẩy.”
“Ồ,biếtđượcđiềuđóthậttốt.”Tuynhiên,khianhtabướcvềphíabàncủacôđểđưachocôchiếcđiệnthoại,côhơicăngthẳng.Anhtathậtcaolớnvàcaongạo.Vàthật…vớidángvẻnhưthế…
“ĐâylàmộtchiếcPDAvàđồngthờilàmộtchiếcđiệnthoại.Vàcôcóthểdùngkiểmtra thưcũngnhưvào Internet.NếucôđưađếnchỗNigelởphòngtrợgiúpkỹthuậtởtầngbốnvàosángngàymi,anhtasẽcàiđặtmọithứchocô.”
“Được.”Khicôcầmchiếcđiệnthoạitừtayanhta,nhữngngóntaycủahọchạmvàonhauvàcôphảicốhếtsứcđểkhôngbướcgiậtlại.Chỉlàmộtcúchạmnhẹ,tuynhiêncôcảmthấyhơiấmvàmộtluồngđiệnlướttrêndacô.Điềunàychẳngcónghĩlýgìxétviệccôkhônghềthíchanhta.
“Tôiđãxemquacáctinnhắncủaanh,”cônóivớianhta.“Mẹcủaanhgọitới.Nhiềulần”
“Ồ,thậtlàmộtsựngạcnhiên,”anhtanói,mộtvẻgiậndữthấyrõtronggiọngnói.“Cólẽtôinêncảnhbáocôrằngkhitiếpxúcvớimẹtôi,côphảitỏracứngrắnnếukhôngbàsẽlấnátcô.”
“Tôicóthểlàmthế.”Tỏracứngrắnchưabaogiờlàmộtvấnđềđốivớicô.Trongthựctế,đãcónhữngtrườnghợpcôbị tráchcứlàquácứngrắn.Một sự cần thiết đối với bất cứ phụ nữ nào ở vịtrí quyền lực. Trong sựnghiệpcủamình,côđãhọcđượctừrấtsớmkhôngđểchoailấnátmình.
“Tốt.”Anh ta liếcnhìnđồnghồ. “Tôiđang trênđườngvềnhà, vàbởidườngnhưcảhaichúngtađềuchưaăntối,saocôkhôngđểtôiđưacôđiăntối?”
Lúcđầulàlờimờiăntrưa,bâygiờlàăntối?Anhtakhôngthểchấpnhậnlờitừchốihaysaochứ?“Không,cámơnanh.”
Sựphảnđốicủacôdườngnhưkhiếnanhtathíchthú.Anhtanhúnvaivànói,“Tuỳýcôthôi.”Điềunàyphảiđượchiểuthếnàođây?Anhtatrôngchờcôcưxửtheocáchcủaaiđây?Củaanhtaư?
“Tôisẽtớicửahiệugiặtlàngàymaiđểlấyđồchoanh.Anhcóquầnáo
bẩnnàoởnhàmàtôinênđưađigiặtkhông?”“Thựctếlàcó.Sángngàymaingườiquảngiacủatôinghỉnhưngtôisẽ
cốnhớđểởbêncạnhcửatrướckhiđilàm.Côcómuốntôichoxeđếnđóncôkhông?”
“Tôicóthểtựláixeđược.”Chacôluôncótàixếriêng–chotớigầnđây,tuynhiên–nhưngcôchưa
baogiờcảmthấythoảimáikhicótàixếláixeđưacôđi.Côquáđộclập.Côthíchtựkiểmsoáthoàncảnhvàđiểmđếncủamình.Việcnàydễdànghơnkhichacôcònsởhữucôngty.Khicôđangđiềuhành.Đáplạinhữngýthíchbấtchợtcủaaiđókhácsẽlà…mộtsựtháchthức.Anhtanhúnvai.“Nếuđólàđiềucôthích.Tôinghĩlàtôisẽgặpcôvàongàymai.”
Thậtkhôngmay,vâng,tasẽgặplại.Vàhọsẽgặpnhaugầnnhưmỗisángtrongvòngsáuthángtới.“Tạmbiệt.”
Trongkhoảngvàigiâyrấtdài,anhrachỉnhìncô,sauđóanhtanởmộttrongnhữngnụcườiquyếnrũchếtngườitrướckhibướcrakhỏivănphòngcủacôvàkhépcửalại.Mặcdùcôcóýnghĩkhônghayvềanhta,côcóýnghĩkhônghayvềanhta,côkhôngthểkhôngcảmthấyhồihộp.
KhiVictoriavềđếnnhà,côkiểmtratinnhắnđiệnthoạivàthấychacôgọiđếnvàilần.Hẳnôngbănkhoănmuốnbiếtngàylàmviệcđầutiêncủacôđãtrôiquanhưthếnào.Tấtcảnhữnggìcômuốnlàmlàmlàngãvàogiườngvàngủ,nhưngnếucôkhônggọilạiôngsẽlolắng.Côquaysốcủaông,biếtrằngcôsẽphảinhẹnhàng,vàphảilựachọntừngữcẩnthận,đểkhônglàmôngphiềnlòng.
Ôngtrảlời,giọngcủangườibịtổnthươngvàphiềnmuộn.“Chađãnghĩlàconsẽkhônggọi.”
Côchoángvángkhinghegiọngônggiànhưthế.Quáyếuớtđốivớimộtngườiđànôngsáulămtuổi.Ôngtừnglàmộtngườimạnhmẽvàthíchngaodu.Gầnđâyôngdườngnhưtànúađi.“Tạisaoconlạisẽkhônggọichứ?”
“Changhĩconcóthểgiậnchavìđãbắtconnhậncôngviệcđó.Chabiếtsẽchẳngthểdễdàngkhilàmviệcchonhữngconngườiđó.”
Đólàcáicáchôngđềcậpđếngiađìnhhoànggia.Nhữngconngườiđó.“Conđãnóivớichahàngtriệulần,chaạ,rằngconkhôngbuồnphiền.Đâylàmộtcôngviệctốt.Concóthểkiếmởđâuđồnglươnghậuhĩnhnhưthếchứ?Nếucôngviệcsuônsẻ,việcchialợinhuậnsẽkhiếncontrởthànhngườiphụnữrấtgiàucó.”Côthấymộtchúttrớtrêulàcôđangsửdụngđúngnhữnglờimàlúcđầuchacôđãdùngđểthuyếtphụccônhậncộngviệcnày.
“Chabiết,”ôngnóitiếp.“Nhưngkhôngcóđồnglươngnào,chodùlớnđếnđâu,cóthểbùđắpchonhữnggìmàchúngtađãbịlấycắp.”
Vàcôbiếtôngsẽsốngvớisựtiếcnuốiđóchođếncuốicuộcđời.Tấtcảnhữnggìcôcóthểlàmlàtiếptụcanủiôngrằngđókhôngphảilỗicủaông.Tuynhiên,bỏquachuyệnđâylàlỗicủaai,côkhôngthểkhôngcócảmgiác
rằngcôsẽdànhphầncònlạicủacuộcđờimìnhđểtrảmónnợđó.“Kháchsạncóđẹpkhông?”ônghỏimộtcáchmiễncưỡng.“Ồ,thựctếlàconvẫnchưanhìnthấykháchsạnđó.”“Tạisaokhông?”Ôi,trời,sẽkhógiảithíchđây.“Vẫnchưacóvịtrígiámđốctrongkhách
sạnngaylúcnày,”cônói,vàkểchoôngvềcôngviệcvớingàiCôngtước,nhấnmạnhrằnghợpđồngcủacôsẽkhôngthayđổi.
“Điềuđóhoàn toànkhông thể chấpnhậnđược,” ôngnói và cô có thểthựcsựcảmthấylàhuyếtápcủaôngđangtăng,cũngcóthểhìnhdungmạchmáuởtháidươngcủaôngtănglên.Ôngđãbịhaicơnđautim.Mộtcơnnữacóthểgâychếtngười.
“Khôngsaochaạ.Thựcđấy.”“Concómuốnchagặpluậtsưcủachakhông?”Khôngđờinàocômuốnthế.“Khôngạ.”“Concóchắckhông?Chắcchắnlàôngtacóthểlàmđượcđiềugìđó.”
Phải chăng ông quên là chính luật sư của ông phải chịu một phần tráchnhiệmvìđãđẩyhọvàotìnhcảnhrốirennày?
“Khôngcầnđâu,chaạ.Thựcsựkhôngtồinhưvậy,Trongthựctế,connghĩ chuyện này có thể làmột thách thức.Một sự thay đổi nhịp độ tuyệtvời.”
Ôngchấpnhậnlờinóidốicủacô,vàgiọngôngbớtchútcăngthẳng.Ôngnóisangchuyệnkhácvàhọtiếptụcnóivềbữatiệcsắptớichomộtngườibạncủagiađình,vàcôcốgắnggiữtháiđộvuivẻvàlạcquan.Chotớilúccôgácmáy,côcảmthấykiệtsứcvìcốgắng.
Việcthựchiệnnghĩavụcủacôcóthểkhálàmệtmỏi,nhưngcôcóthểthấylàviệcnghĩramộtmưumẹođểgiữchochacôbớtgiậnsẽlàmộtcôngviệclâudàivàkhókhăn.Nhưngcôcólựachọnnàokhác?Côlàtấtcảnhữnggìchacôcònlạitrênđờinày.Ôngđãhysinhrấtnhiềuvìcô.Ôngđãbiếncôthànhtrungtâmvũtrụcủaông.
Chodùcóchuyệngì,côcũngkhôngthểđểôngthấtvọng.
Ba
Charlessốngởmộtkhuriêngbiệt,cócổngđóngnặngnềvàđượcbảovệkỹlưỡng,ởthànhphốPineBluffcáchbờbiểnmườilămdặm.Ngôinhàcủaanhta,mộtcôngtrìnhcaochótvótbằngđávàkính,tọalạctrênmộtdảiđấthìnhcungtrênsườndốcnhìnrađạidương.Đólàmộtngôinhàlớnđốivớimộtngườiđộcthân,nhưngđiềuđóchẳngkhiếncôngạcnhiên.Côchắclàanhtacótiềnđểmàphungphí.
Victoriađưaxelênconđườngvòngcungvàđỗxecạnhcửaravào.Côtrèorakhỏixevàngắmnhìnquangcảnhtuyệtđẹp,hítđầyphổikhôngkhímùa thu trong sạch cóvịmằnmặn.Nếukhông cógì khác, thì ngàiCôngtướccósởthíchvềbấtđộngsảnkhôngchêvàođâuđược.Cũngnhưsởthíchcủaanhtavềthiếtkếnộithất,côthừanhận,saukhidùngmãsốmởcửavàbướcvàosảnh.Màubeấmvàsắcthẫmcủaxanhlácâyvàxanhdatrờiđónchào cô bên trong.Gian sảnh dẫn vàomột phòng khách rộng rãi vớimộtchiếc lò sưởi bằngđá nhámcaođến tận đỉnh của trần nhà nghiêng.Lẽ ratrôngnócóvẻ lạc lõngvớicáchbài tríhiệnđại,nhưng thayvì thế,nó lạiđemlạichogianphòngsựấmápvàđộcđáo.
Côđãđịnhchỉvớlấyđồđểgiặtvàđingay,nhưngcáitúimàanhtanóilàsẽđểcạnhcửakhôngcóởđó.Hoặclàanhtachưađểhoặclàđãquên.Côđoánlàtrườnghợpthứhai.
“Xin chào!” cô gọi, cố lắng nghe xem có dấu hiệu của sự sống nàokhông,nhưngngôinhàvẫn lặng lẽ.Cô sẽphải tự tìm lấyquầnáobẩnđểđemgiặt,vànơihợplýđểtìmlàphòngngủcủaanhta.
Côđi theocầuthangđượctrải thảmsangtrọnglêntầnghaivàtớimộthành lang thoángvàrộngnhìnxuốnggianphòngsinhhoạtgiađìnhởbêndưới.Ngôinhànơicôđã lớn lêncósựbài trí truyền thốnghơn,nhưngcôthíchcáchbốtrímặtbằngtrongngôinhàcủaCharles.
“Xinchào!”côlạigọi,nhưngkhôngđượctrảlời.Giữasựlựachọnđivềbêntráihaybênphải,côchọnbênphảivàghénhìnvàokhoảngnửatácáccánhcửađangmở.Hầuhếtlàphòngkhôngcóngườiở.Nhưngởcuốihànhlangthìcôgặpmay.Mộtdãyphònglớn.
Nơiđâybàitríấmápnhưphòngkhách,nhưngrõrànglànamtínhhơn.Mộtchiếcgiườnglớn,chưađượcxếpdọn,cônhậnthấy,đượcchạmkhắctừgỗanhđàomầusẫmnằmchínhgiữagianphòng.Vàkhôngkhí trànngậpmùinướchoaanhtađãdùnghômtrước.
Côthửgọitomộtlầnnữa“Xinchào!Cóaiởđâykhông?”vàđượcđáplạibằngsựimlặng.
Cóvẻnhưchẳngcóaiởnhà.Cócảmgiácnhưmộtkẻđộtnhập,côbướcvàobêntrong,tựhỏitủquần
áođượcgiấuởđâu.Cô tìm thấtnóbênngoàiphong tắm,một tủ rộngvớitừnghàngtừnghàngnhữngbộvétbằngchấtliệutốtnhấtcôtừngthấyđượctreongayngắntheothứtựmàusắc.Bêncạnhchúnglànhữngchiếcsơ-micôngsở,vàbêncạnhđólàchiếcgiáchắcchắncótờibatrămchiếccàvạttreotrênmắc.Côtựhỏiliệuanhtacódùngtớitấtcảkhông.Ngănbênkiacủachiếctủcóvẻkhôngngănnắp,vàởphíasaucôpháthiệnmộttúiquầnáobẩntrànrangoàichiếcsọtđựngđượcghirõQuầnÁoBẩnCầnGiặt.
Hầuhếtlàáosơ-mi.Trắng,be,vàichiếcxanhdatrờinhạt.Côcũngnhậnthấymùinướchoaởđâyđậmhơn.Vàquenthuộcmộtcáchlạlùng.Không
phảilàmùinướchoacủangườiđànôngmàcôchỉbiếtmớicómộtngày.Cólẽcôbiếtmộtaiđócũngdùngloạinào.
Hoàntoànvìtòmòcônhặtmộtchiếcsơ-milênvàđưalênmặt,hítmộthơidài.“Tôithấylàcôđãtìmthấyđồđểgiặtcủatôi”Côbịgiậtmìnhbởigiọngnóibấtngờđếnnỗi côkêu ré lênkinhngạcvàquay lại, nhưnggótgiàyvướngvàothảmvàcôngãnhàovàodãyquầntreogọnghẽ,lôitheovàibộkhicôngãxuốngsànnhà.Máđỏcháyvìbốirối,côngẩnglênvàthấyCharles đangđứngnhìn cô, khôngmặcgì ngoài chiếckhăn tắmướt quấnquanhhôngmảnhmaivàmộtnụcườithíchthú.
Cônhanhchóngđưamắtnhìnđichỗkhác,nhưngđãkịpghinhậnmộtbộngựcnổivồngnựccười,nhữngcơngựchoànhảo,đôivairộngcứngcáp,vànhữngbắptayđángđểkhaokhát.Chếttiệtcáitrínhớnhưinđángghétcủacô.
“Tôikhôngcóýlàmcôgiậtmình,”anhtanói.Anhtađưamộttayrađểgiúpcôđứngdậyvàcôbốirốiđếnnỗiđànhphảichấpnhậnđiềuđó.
“Anhđanglàmgìởđây?”cônạtnộkhiđãđứnglênđượcAnhnhúnvai.“Tôisốngởđây”Cônhìnđichỗkhác,giảvờvuốtlạinhữngnếpváy,đểkhỏinhìnvàotất
cảsựhoànhảonhưcủamộtphotượngcủaanhta.“Tôichorằnganhđãđilàm.”
“Bâygiờmớibảygiờbốnlăm”“Tôiđãgọinhưngkhôngaitrảlời.”“Đá granite ở phòng tắm lớn được trám ngày hôm qua, nên tôi dùng
phòngđểtrốngởsảnhbêndướinhà.”“Xinlỗi,”côlầmbầm,chạyrachỗkhácđểanhtakhôngnhậnralàcô
đangcốý“Cáiđólàmsaovậy?”anhtahỏi.Côvẫnđangcầmchiếcsơ-micônhặtlêntừchiếcsọtđựngđồđểgiặt,và
cônhậnrarằnganhtahẳnđãthấycôngửichiếcáođó.Cógìcóthểkhóxửhơnthếnữa?
“Tôiđangkiểmtraxemnócóbẩnkhông,”cônói,tronglòngcảmthấykhóchịuvìlờibàochữavụngvềnhưvậy.
Charlesnherăngcười,“Ồvậythì,đểtiệnchosaunày,tôisẽkhônggiữthóiquenđểquầnáosạchvàocáisọtđó”
“Tôisẽnhớđiềuđó,”Vàcôsẽghinhớ trongđầu làsẽkhôngbaogiờbướcvàonhàanhtachotớikhicôhoàntoànchắcchắnlàanhtakhôngởnhà,hoặcítnhấtthìcũngănmặcchỉnhtề.
“Ồtôisẽtránhđườngchoanh.”Côquaylạivàvơlấychỗquầnáocònlạitrongsọt,chấtđầycánhtay.
Anhtabướctránhravàcôlaoquaanhta,vàlaoquacửa.“Côđừngđingaynhé”anhtanói.
Côdừnglạivàquaynhìnanhta.Côthấyanhtađangđứngdựalưngởlốivàophòng thayquầnáo.Côcốkhôngnhìnxuốngphíadướicổanh ta.“Tạisao?”
“Tôiđangđịnhgọitàixế.Nhưngmộtkhicôđãởđây,tôisẽđinhờđếnnơilàmviệccùngcô.”
Anhtamuốnđixecùngcô?“Nhưngtôiphảighéquatiệmgiặtlàtrước.Tôikhôngmuốnđểanhđilàmmuộn.”
“Tôikhôngngại.Anhtaluồnngóntayquanhữnglượntócướtbóng,bắptaynổilêndướilàndarámnắng,cơngựcrộngrắnchắcvànổicuồncuộn,vàphủmộtlớplôngđenmịn.Anhtacóthểlàmộtgãlốbịchcaongạo,nhưngChúaơi,lạilàmộtgãrấtđẹptrai.
“Chotôinămphút,anhtanóivàcôimlặnggậtđầu,hyvọngrằngmiệngmìnhkhôngháravàđangchảynướcmiếng.
“Cócàphêtrongbếp,”anhtanóithêm,sauđóquaylạiphòngthayđồ,vừatháonútbuộcởthắtlưng.
Điềucuốicùngcônhìnthấy,trướckhianhtabiếnmấtvàobêntrong,làchiếckhăntắmrơixuốngsàn,vàđườngcongtrêungươicủacáimôngđượccấutạohoànhảo.
Charlesngồiởghếbêncạnhláixetrongchiếcxehaichỗbỏmuiđượccủa Victoria, ngắm nhìn cô qua cửa sổ của cửa hàng giặt là. Anh nhữngtưởngcôsẽ láimộtchiếcxe tiệndụnghơn.Mộtchiếcmuikín,hoặc thậmchímộtchiếcminiSUV.Khôngphảilàmộtchiếcthểthao,màuđỏmàtốcđộchỉphùhợpchoxa lộ.Và chiếcxe cóbộ truyền lựcđiềukhiểnbằng tay,điềuanhhiếmthấyởxecủanhữngngườiphụnữ.Tuynhiênchiếcxerấtvừavặn,vớikíchcỡ thíchhợp.Nhỏvàgọn,giốngynhưcô.Nhỏđếnnỗiđầuanhcóthểlàmbậttungnócxenếuanhkhôngcúixuống.
Ngàyhômnaycôđãđemlạirấtnhiềuđiềukinhngạc.Nhấtlàphảnứngcủa cô khi anh chào cômà khôngmặc gì ngoài chiếc khăn tắm.Nóimộtcách nhẹ nhàng, cô đã bị xáo động. Sau sự tiếp đón lạnh nhạt trong vănphòngcủacôtốiqua,anhđãbắtđầutựhỏiliệuquyếnrũcôcóhơichútkhókhănhơnlàanhđãdựliệukhông.Bâygiờthìanhchắcchắnlàcôcũngcảmthấynhưanhvậy.Thậmchínếuđiềunàycónghĩalàchơibẩn.Giốngnhưviệclàmrơichiếckhăntắmtrướckhianhbướcvàophòngthayđồ.
Victoriabước rakhỏi tòanhàvớimộtôm lớnquầnáo sạch,gói trongnhữngtúini-lôngvắttrêntay.Côchấtchúngvàotrongthùngxe,sauđóchuivàoghếláixe.Váycôxếchlênvàixen-ti-métchoanhthấycặpđùingonlànhđitấtcủacô,
Nếucôcónhậnthấyanhđangnhìn,côcũngkhôngđểlộ.“Họđãtẩyvếtốtrêntayáovétcủaanh,”cônóivớianhta,khicôxoay
khóavàđộngcơrồlên.Côkiểmtragươngchiếuhậuđểquansátxecộđangđến,sauđóđạpchângavàxe lao lênđường,sangsốêmđếnnỗianhhầu
nhưkhôngcảmthấycôgàisố.Côđánhvòngquamộtgócphố,vàanhphảitúmlấytayvịnđểkhỏibị
ngãlộn.“Côđangvộià?”Côliếcnhìnanhlạnhnhạt,“Không”.Côvềsốvàvòngmộtgócphốnữanhanhđếnnỗianhcóthểthềlàbánh
xemộtbênbịnhấchẳnkhỏivỉahè..“Côbiếtđấy,cáitòanhàđósẽchẳngbiếnmấtđâu,”anhnói.“Đây làcách tôi láixe.Nếuanhkhông thích thìđừngyêucầuđicùng
tôi.”Côquànhmộtgócphốnữarấtnhanh,vàanhhoàntoànchắccôlàmthếđểlàmanhkhóchịu
Nếucôluônláixenhưvậythìthậtngạcnhiênlàcôvẫncònsống.“Chỉlàtòmòthôi,côgặpbaonhiêutainạnrồi?”“Tôichưabaogiờbịtainạn.Côlaovàolànđườngbêncạnh,cắtngangmộtchiếcxengayđằngsauhọvàtàixếchiếcxeđóbấmcòiinhỏiđểtrảđũa.
“Côđãgâynhiềutainạnphảikhông?”Côbắnchoanhtamộtcáinhìnlạnhnhạtnữa,“Không”“Tiếptheocôsẽnóivớitôirằngcôchưabịphạttốcđộlầnnào.”Lầnnàycôimlặng.Anhđãhoàntoànđúng.Côrẽmạnhvềbêntráivàochỗđỗxedướitầnghầmtrongtòanhàcủa
anhta,dùngkhóathẻđểmởcổng,laovàochỗquiđịnhchocôvàtắtđộngcơ.
“Ồ,đâyđúnglàmộtcuộcphiêulưu,”anhnói,tháothắtlưngantoàn.Cô thảchìakhóavào trongvívàmởcửaxe.“Tôiđãđưaanhđếnđây
vẫncònsống,khôngphảivậysao?”ChỉbằngphépmàucủaChúa,anhtinvậy.Họrakhỏixevàđiđếnchỗthangmáy,lêntầngmười.Côđứngimlặng
bêncạnhanhsuốtcảthờigianđó.Thangmáydừnglạiởtầngcủahọ,vàkhihọbướcraanhđặtmộtbàntay
lêneolưngcô.Mộthànhđộngtựnhiên,nhưngcóvẻnhưcôkhôngđánhgiácaocốgắngtỏralàmộtngườiđànônglịchsựđócủaanhta.Côbắnchoanhtamộtcáinhìngiậndữ.“Anhđanglàmgìvậy?”
Anhgiơtaylênbằngcửchỉphânbua.“Xinlỗi.Chỉlàtỏralịchsựthôi.”“Anhcóchạmvàotấtcảcácnhânviênnữmộtcáchkhôngphùhợpnhư
vậykhông?”Côtacóvấnđềgìvậy?Lúcnàyanhnghĩcôđãbắtđầutỏrathânthiện
vớianh,nhưnganhdườngnhưkhôngthểhiểucômộtcáchchínhxác.“Tôikhôngcóýxúcphạmcô.”“Ồ,anhđãlàmthế.”Mộtcặpđangđứngngoàihànhlangbênngoàivănphòngcủaanhngừng
nóichuyệnđểnhìnanhvàVictoria.“Tạisaochúngtakhôngvàovănphòngcủatôivànóivềchuyệnnày,”
anhđiềm tĩnhnói.Côgậtđầu,và anh suýtnữa lạiphạmsai lầmkhiđịnh
chạmvàocô,vàrúttaylạimộtgiâytrướckhichạmvàovaicô.Anhkhông thểđừngđược,anh làmộtngườiđànôngcường tráng.Và
chotớihômnay,dườngnhưchưatừngcóaithấyphiềnvìđiềuđócả.Penelope đã đang ngồi sau bàn làm việc của mình, đang gõ trên bàn
phím.PhảnứngthấyđượcduynhấtkhianhđưaVictoriavàovănphòngcủaanhlàmộtbênmàycủacôhơinhếchlên.Anhthíchđiềunàyởngườithưkýcủamình.Côluôntỏrakínđáo.Anhcũngbiếtchínhxáccôđangnghĩgì.Anhđãmấtmộttrợlýnữa.Việcnàykhônghoàntoànkhácthường,chotớikhianhnhậnrarằngmìnhthậmchíchưangủvớingườinày.
“Penelope,làmơnhãyhoãncáccuộcgọiđếnchotôi.”AnhmởcửavàrahiệuchoVictoriavàotrong,sauđóđóngcửalại.“Côngồiđi”.
Cằmcôhấtlênbướngbỉnh.“Tôithíchđứnghơn,cảmơn.”“Được.”Anhcó thể thấy làcô sẽkhôngdễdàngchoquachuyệnnày.
Anhvòngquabànvàngồixuống.“Nàocôcóthểchotôibiếtvấnđềlàgìkhông?”
“Vấnđềlàcáchcưxửcủaanhhômnayhoàntoànkhôngphùhợp.”“Tấtcảnhữnggìtôilàmlàchạmvàolưngcô.”“Vấnđềởđây làcácôngchủkhôngđượcphépkhỏa thânđiđi lại lại
trướcmặtnhânviêncủamình.”“Tôikhôngkhỏathân.”“Khôngphảilúcnàocũngvậy.”Thếđấy,vậylàcôđãnhìn.“Tôicócầnphảichỉralàcôđangởtrongnhà
của tôi không?Khi tôi bướcvàophòng thayđồ củamình tôi không trôngchờlàcôcómặtởđó.Đangngửinhữngchiếcsơmicủatôi.”
Mácôđỏhồnglên,nhưngkhôngchịuthua.“Vàtôichorằngchiếckhăntắmkhôngngẫunhiênrơixuống.”
“Tôinhắclại,nếucôkhôngđangnhìntôi,thìcôđãkhôngnhìnthấygìcả.”
Mắtcômởtogiậndữ.“Tôikhôngnhìnanh.”“Thừanhậnđi,cưng,côkhôngthểrờimắtkhỏitôi.”Anhngảngườidựa
vàolưngghế.Thựctếtôicảmthấyhơibịxâmphạm”.“Anhcảmthấybịxâmphạmư?”Cônghiếnrăngmạnhđếnnỗianhsợcô
sẽlàmvỡrăngcủamình.Côkhôngdễbịđiềukhiển,nhưngmộtlầnanhđãkhiếnđượccô…tứcgiận.
“Nhưngtôisẵnsàngbỏquavàquênđichuyệnđó,”anhnói.“Tôiđãđọcemailvànghecáctinnhắnđiệnthoạicủaanh.Tôibiếtanh
là loại đàn ông như thế nào, và tôi sẽ bảo anh tránh xa tôi ra. Tôi khôngmuốnởđâycũngnhưanhkhôngmuốnvậy,nhưnganhđã làmcáiviệc làhủyhoạigiađìnhtôikỹlưỡngđếnnỗitôicầncócôngviệcnày.Nhưtôithấyđượcthìchúngtabịgắnvàonhau.Nếuanhđangcốbuộctôiphảibỏviệc,thìsẽkhôngcóhiệuquảđâu.Vànếunhưanhtiếptụckhỏathânđinghêng
ngangtrướcmặttôivàchạmvàotôimộtcáchkhôngphùhợptôisẽkiệnanhvì tội quấy rối tình dục nhanhđếnmức anh sẽ khôngbiếtmìnhbị đập vìchuyệngì.”
Anh không thể kiềm chế được nụ cười cứ chực xuất hiện trên khóemiệngmình.“Tôiđãđinghêngnganghả?”
Côháhốcmiệng,nhưthểcôkhôngtinlàanhtađangbiếnchuyệnnàythànhtròđùa.“Anhthựcsựhếtcách.”
“Cámơn.”“Đókhôngphảilàlờikhen!Anhhẳnlàmột–“côcốtìmtừthíchhợp,
nhưngnhữnggìmàcônghĩ rađược là“kẻhợmhĩnh, tựmãnnhấtmà tôitừnggặp!”
Anh tanhúnvai. “Hợmhĩnh,đúng.Tựmãn,đôi lúc.Nhưngbấtkỳ aicũngsẽnóivớicôrằngtôilàmộtgãtuyệtvời.”
“Tuyệtvờiư?”“Vàcôngbằng.”“Côngbằng?Anhđãdànxếpmộtvụlàmănmànóđãhủyhoạichatôi.
Việcđóđãlấyđiđấtđaicủachúngtôitrongnămthếhệqua,vàanhgọiđólàcôngbằng?Chúngtôimấtviệckinhdoanh,vàngôinhàcủamình.Chúngtôiđãmấtmọithứlàdoanh.”
Anhkhôngbiếtcôlấythôngtintừđâu,nhưngcôđanglầmlẫn.“Chúngtôikhônglấycắp thứgìcả.Thỏa thuậnmàchúngtôiđưaravớichacô làmộtmónquà.”
Mặtcônhănnhúmvìgiậndữ.“Mộtmónquàư?”“Ôngấykhôngthểcómộtthỏathuậntốthơntừbấtkỳmộtaikhác.”“Việc hủy hoại những người tốt trên danh nghĩa gia đình hoàng gia
khônglàmchoviệcnàybớtbẩnthỉuhaysaitrái.”Tấtcảnhữngđiềunàybắtđầutrởnênrõràng.Tháiđộthiếubiếtơncủa
côđốivớigiađìnhhoànggiavàvớihợpđồngtuyểndụnghàophóngmàcônhậnđược.Vàchỉcómộtcáchgiảithích.“CôkhôngbiếtgìvềtìnhtrạngtàichínhcủakháchsạnHoughtontrướcđâyphảikhông?”
Côngaylậptứctỏtháiđộphòngthủ.“Điềuđóphảiđượchiểunhưthếnào?Đúng, cha tôi quản lý vấn đề tài chính, nhưngông luôn cho tôi biếtthôngtin.Việckinhdoanhkhôngtốt,nhờphúccủaRoyalInn,nhưngchúngtôisẽkhôngđờinàothấtbại.”
Độtnhiênanhcảmthấytiếcchocô.Vàanhkhôngthíchđiềuanhsẽphảilàmtiếptheo,nhưngviệcnàylàcầnthiết.Côxứngđángbiếtsựthật,trướckhi cô làmđiềugì đókhờdại vàbiến cả cha cô lẫnbản thânmình thànhnhữngkẻngốc.
Anhấnđiệnthoạinộibộtrênbànlàmviệccủamình.“Penelope,làmơnmangchotôihồsơvềviệctiếpquảnkháchsạnHoughton.”
“Anhđang làmgìvậy?”Victoriagặnghỏi.Có lẽ làđangmắcmột sai
lầmlớn.“Mộtcáigìđóđingượclạisựphánxétđúngđắnhơncủatôi.”Victoriađứngđó,đờngườivàkhôngnóiđượcgìcho tớikhiPenelope
xuấthiệnmộtkhoảnhkhắcsauđóvớicặphồsơlớnmàunâuđầychặt.Côtađưa nó cho anh, nhưng chỉ sau khi bắn cho anhmột cái liếcmắt nghiêmkhắc.Penelopebiếtanhsẽlàmgìvàsựmạohiểmmàanhsẽgặp.Vàrõranglàcôtakhôngtánthành.Nhưngcôtakhôngnóimộtlời.Chỉđiravàđóngcửalại.
“Nhữngthứchứatrongnàylàhồsơmật,”anhnóivớiVictoria.“Tôicóthểkhiếnsựnghiệpcủamìnhbịnguyhiểmbằngviệcchocôxem.Nhưngtôinghĩđâylàmộtthứmàcôcầnxem.Trongthựctế,tôibiếtđólàgì.”
Lúcđầuanhnghĩlàcôsẽtừchốiđọc.trongmộtvàikhoảnhkhắckéodàicôchỉchằmchằmnhìnanh.Nhưnghẳnsự tòmòđãchiphốicô,bởicuốicùngcôđưatayracầmlấycặphồsơ.
“Hãyđemvềvănphòngcủacôvàxemkỹ,”anhnói.Khôngnóimột lời cô quay đi và bước qua khung cửa thônggiữa văn
phòngcủahọ.“Hãyđếngặp tôinếucôcóđiềumuốnhỏi,”anhnóivới theocô,ngay
khicôđóngsậpcửalạisaulưng.Vàanhchắclàcôsẽcócáccâuhỏi.Bởinhưanhcóthếthấy,tấtcảnhữnggìchacônóivớicôđềulàgiảdối.
Bốn
Victoriacảmthấykhổsở.Khổsởtrongtâmtrívàtronglòng.Chotớitậnsâuthẳmtrongtâmhồn.
Vàcàngđọc,côcàngcảmthấytồitệhơn.Côđọcchưađượcmộtphầntưtậphồsơthìđãthấyrõlàkhôngthểphủ
nhậnlàgiađìnhhoànggiakhôngnhữngkhônglấycắpbấtcứthứgìcủahọmàcòncứuhọthoátkhỏisựphásảnhoàntoànkhôngthểtránhkhỏi.
Nếunhưhọkhôngcanthiệp,thìngânhàngđãtịchthutàisảnthếchấp.Côthậmchíkhônghaybiếtchacôđã thếchấpkháchsạn.Vàôngnợ tiềnthuếbấtđộngsảnlớnđếnmứccơngơinàychỉcònvàingàynữalàbịtịchthu.
ĐiềutồitệlàrắcrốinàybắtđầutừkhiVictoriacònlàmộtđứatrẻ.Saukhiôngnộicôquađời,vàchacôthừahưởngviệcquảnlýkháchsạn.Suốtthờigianđó,ôngsốngmộtcuộcsống thăng trầm,bấpbênh,vượtquákhảnăngcủahọ.Chotớikhiviệcnàycuốicùnglàmôngsuysụp.Vàôngđãgiữkínviệcnàybằngcáchnóidốicômộtcáchhiểnnhiên.Côđãtintưởngông.Đãhysinhrấtnhiềuvìcônghĩcômắcnợông.
Nhờcóđềnghịhàophóngcủahoànggia,côvàchacôcòncómộtmái
nhà.Vàcôcómộtcơhộicóthểđưacôtiếnxahơnlàcôcóthểmơtới.Vậymàcôvẫncócảmgiáchụthẫngmộtcáchkhủngkhiếp.Tấtcảnhữngđiềucôbiếtvềchamìnhvàvềcôngviệckinhdoanhcủahọ,vềcuộcđờicủacô,đềulàgiảdối.
Vàcôđãthấyđủ.Côthugiấytờlạivàxếpgọnghẽvàotrongkẹphồsơ.Mặcdùcôsợđối
mặtvớiCharles, sợ thúnhận sựdối trácủachamình, côcó lựachọnnàokhác?Ngoàira,cólẽanhtađãbiếtrấtrõcóđiềugìđótrongsựđốikhángcủagiađìnhcôlàkhôngphùhợp.Nếunhưkhôngcóchuyệngìkhác,thìcônợanhtamộtlờixinlỗivìlờibuộctộikhôngcócơsởvàlờicảmơnchânthànhvìmọithứ.Vìsựrộnglượngcủagiađìnhanhtavàđặcbiệtlàsựthậntrọngcủahọ..
Vàchỉcómộtviệcduynhấtcònlạiphảilàm.Mộtviệcduynhấtcôcóthểlàm.CônhấcđiệnthoạivàquaysốcủaCharles.Anhta trả lờingayởtiếng
chuôngđầutiên.“Lúcnàycóthuậntiệnđểnóichuyệnvớianhkhông?”“Tấtnhiên,”anhtanói.“Hãyvàongayđi.”Côgácmáy,nhưngtrongvàigiâykéodài,côchỉngồiđó,dồnhếtcan
đảmđểđốimặtvớianhta.Vàcônghĩchuyệnhômtrướcthậtnhụcnhã.Việcnhấcmìnhlênkhỏighếvàđivàovănphòngcủaanhta,vẻkhépnép,làmộttrongnhữngđiềukhónhọcnhấtmàcôtừnglàm.
Charlesngồi tạibàn.Anh tacómọi lýdođể tỏ ra tựmãn,nhưng thayvàođólànụcườithôngcảm.Vàcôthựcsựkhôngthểnóiđiềunàotệhơn.Côkhôngđángđượcanhtathôngcảm.Côtraochoanhkẹphồsơ.“Cảmơnđãchotôixemhồsơnày,vàđãtỏrarấttrungthựcvớitôi.”
“Tôinghĩcôxứngđángđượcbiếtsựthực.”Côhítmộthơidài.“Trướchết,tôimuốncảmơnanhvàhoànggiavìsự
hàophóng.Làmơnchohọbiếtchúngtôitrântrọngsựcanthiệpcủahọđếnnhưthếnào.”
“Chúngtôi?”anhhỏi,biếtrằngchacôkhônghềđánhgiácaobấtkỳđiềugìmàhoànggiađanglàmvìhọ.Mặcdùcóhếtcảcuộcđờicôcũngkhôngthểhiểutạisao.Lòngkiêuhãnh,côcholàvậy.Hoặcsựbướngbỉnh.Dùcholýdo làgìđinữa, thìcôkhôngcó tưcáchxin lỗihộông.Vàcũngkhôngcần.Ôngđãkhiếnhọmắcvàosự lộnxộnnày,vàbấtcứhậuquảnàoôngphảichịuđềulàdoôngcả.
“VàtrongkhitôiđánhgiácaocơhộilàmviệcchoRoyalInn”,cônói,tháothẻIDvàđặtlênbàncủaanh,“tôierằngtôikhôngthểnhậncôngviệcnày.”
Lôngmàyanhcaulại,“Tôikhônghiểu.”Côđãnhậncôngviệcnàychỉđểlàmhàilòngchacủacô,vàbâygiờmọi
thứđềukhác.Côkhôngnợchamìnhđiềugìcả.Lầnđầutiêntrongđờimình
côsẽđưaramộtquyếtđịnhdựahoàntoànvàođiềumàcômuốn.“Tôikhôngphảilàmộttrườnghợptừthiện,”cônóivớiCharles.“Tôinợ
anhquánhiềurồi.Vàkhônggiốngnhưchatôi,tôikhôngmuốnmắcnợbấtkỳai.”
“Côđãxemhồsơ,Victoria.Chúngtôikhôngbuộcphảicótráchnhiệmgìvớichacô.Côcóthựcsựtinlàchúngtôisẽtuyểndụngcônếukhôngtinlàcôcóđủnănglựcchovịtríđókhông?”Côkhôngcònbiếttinvàocáigìnữa.“Tôixinlỗi,nhưngtôithựcsựkhôngthể.”
“Côsẽlàmgì?”Cônhúnvai.Côđãlàmcôngviệcđiềuhànhkháchsạn,vàRoyalInnlà
kháchsạnlớnnhấttrênhònđảonày.Côsẽchẳngthểtìmđượcmộtvịtrívớiđồng lương tương xứng ở bất kỳ đâu khác. Ít nhất thì cũng không ở đảoMorgan.Điềuđócũngcónghĩalàrờikhỏiđảo.Cólẽđâylàlúcnêncósựthayđổi,làlúcnênthôidựavàochacôvàthựcsựđộclậplầnđầutiêntrongđời.Hoặccóthểlàôngvẫndựavàocô.
“Tôisẽtìmmộtcôngviệckhác.”“Côsẽlàmgìchotớilúcđó?”Cô thựcsựkhôngbiết.Kể từkhikháchsạnbịchuyểnnhượng,số tiền
tiếtkiệmmàcôcóđượcnhanhchóngbiếnmất.Nếucô tiếp tụckhôngcóđượcviệclàm,côsẽphảisốngngoàiđường.
“Tôi có ý này,” Charles nói.“Một sự sắp xếp có lợi cả hai bên.” Côkhôngchắccôcó thíchngheđiềuđókhông,nhưng ítnhấtcôcũngcó thểngheanhtanóihết.Côkhoanhtaylạivànói,
“Tôingheđây.”“Côđãthấysựhỗnloạnmàcuộcsốngcủatôiđangmắcvào.Hãyởlại,
chỉđủlâuđểsắpxếpmọithứtrậttựtrởlạivàđểtuyểndụngvàđạotạomộttrợ lýmới, và khi cô ra đi, cô sẽ cómột bức thư giới thiệumà bất kỳ aikhôngtuyểndụngcôcũngsẽlàmộtkẻngốc.”
Điềunàythậtcámdỗ,nhưngcôđãnợanhquánhiều.Đâylàmộtđiềugìđómàcôphảitựlàmmộtmình.
Côlắcđầu.“Anhđãlàmquánhiềuchotôirồi.”Anhngồingảngườiraphíatrước.“Cômớilàngườichotôimộtânhuệ.
Tôithựcsựkhôngcóthờigianđểđàotạomộtngườikhác.”“Tôimớiởđâycóhaingày.Thựcchấtlàaiđósẽphảiđàotạotôi.”“Côlàngườihọcrấtnhanh.”Khicôkhôngtrảlời,anhnghiêngngườira
phíatrướcvànói,“Victoria,tôithựcsựtuyệtvọng.”Trông anh thực sựhơi tuyệt vọng, nhưng côkhông thể thoát khỏi suy
nghĩlàanhlàmthếcốtđểcôthấydễchịu.Đâykhôngthểlàmộtđiềutồitệ.Vàlẽracônênvơvộiđềnghịcủaanh,nhưngcôkhôngthểkhôngnghĩlàcôkhôngđángđượcanhthôngcảm.
“Hãylàmviệcnàyvìtôi,”anhdỗngọt,“Vàchúngtacoinhưhòa.Côsẽ
khôngnợgìtôivàtôicũngsẽkhôngnợgìcô.”Cônhữngchẳngmuốngìhơn làquênđi tấtcảnhữngđiềukinhkhủng
màcôvừatrảiquavàbắtđầulạitừđầu.“Tôiphảinhấnmạnhvớianhmộtđiềulàanhsẽtrảlươngchotôichỉnhư
lươngcủatrợlýthôi,”cônói.Anhnhìncôngạcnhiên,“Nhưvậykhôngnhiều.”“Cóthể,nhưngđiềuđólàcôngbằng.”“Tốt,”anhđồngý.“Nếucômuốnthế.”“Tôisẽphảiởlạibaolâu?”côhỏi.“Haithángđượckhông?”Ồ,phải.“Mộttuầnđượckhông?”Anhnheomắtnhìncô.“Sáutuần.”“Haituần,”côđáplại.“Bốn”“Ba”.“Thỏathuận,”anhnóivớinụcườithíchthú.Côhítmộthơidàivàthởra.BatuầnlàmviệccùngvớingàiCôngtước.
Lâuhơncômuốn,nhưngítnhấtviệcnàycũngchocôthờigianđểtìmmộtcôngviệckhác.Côđãphỏngvấnvài trămngười trongnhữngnămcô làmviệcởkháchsạnHoughton,vậymàcôvẫnchưatổngkếtđượclýlịchtómtắtcủachínhmình.Còníthơnnữađểtìmviệc.Côhầunhưkhôngbiếtbắtđầutừđâu.
“TôisẽbảoPenelopeđăngquảngcáotìmtrợlý.Tôisẽđểcôphỏngvấnhọ.Sauđó,tấtnhiên,họsẽphảiđượctôitánthành.”
“Tấtnhiên.”“Tạisaochúngtakhôngăntrưasớmvàthảoluậnchínhxáctôiđangtìm
kiếmtrợlýthếnào?”Nụcườicủaanhnóirằngcôngviệclàđiềuanhítbậntâmtớinhất.
Họlạiquaytrởlạichuyệnđóư?Nếucômuốnsốngsótquabatuầnsắptớilàmviệcchoanhta,côsẽphải
đặtranhữngranhgiới.Thiếtlậpnhữnggiớihạn.“Tôisẽkhôngngủvớianh,”cônói.Nếunhưcáchđặtvấnđềthẳngthừngcủacôcólàmanhngạcnhiên,anh
cũng không để lộ. Anh chỉ hơi nhướn một bên mày. “Tôi không biết ởHoughtonlàmviệcthếnào,nhưngởđây,ăntrưakhôngphảilàmậtkhẩucủatìnhdục.”
Ngượclại,đóchínhxáclànghĩacủatừnày.Thựctế,mọiđiềuanhtanóiđềucóhainghĩa.“Tôikhôngphảilàthànhviêntronghậucungcủaanh.”
Mộtbênkhóemiệnganhtanhấclên.“Tôicómộthậucungà?”Anhtaquênlàcôđãnghetinnhắnđiệnthoạicủaanhtahaysao?“Tôi
chỉnghĩlàtôinênlàmchuyệnnàyrõràngtừđầu.BởivìanhcóvẻnhưchorằngmìnhlàmónquàcủaChúadànhchonữgiới.”
Anh ta bắn cho cômột cái nhìn ngạc nhiên giả tạo. “Cômuốn nói làkhôngphảisao?”
“Tôixinlỗiphảinói,tôikhôngthấyanhcóchúthấpdẫnnào.”Đólàmộtlờinóidối.Côthấyanhtavềdiệnmạohấpdẫnđếnkhótin.Vềtínhcáchthìanhtacầnphảicảitạothậtnghiêmtúc.
Anhtanhúnvai.“Nếucônóivậy.”Anhtađangnhửcô,nhưngcôsẽkhôngđểanhtathỏamãncóđượclời
đáplại.“Hãychotôidanhmụcnhữngyêucầuvềtuyểndụngvàocuốingàyvàtôisẽchođăngquảngcáo.”Côđãbiếtrõanhtađangtìmkiếmmộtnhânviênnhưthếnào.Chúýđếnvẻngoàihơnlàsựthôngminhhaykhảnăng.Nhưngcôsẽtìmchoanhtamộttrợlý,ngườicóthểthựcsựlàmcôngviệcnày.Vàcôhyvọngcóthểlàmviệcnàysớmhơnbatuần.Côcàngsớmrờikhỏiđâybaonhiêucàngtốtbấynhiêu.
“Côsẽcótrướcnămgiờchiều,”anhtanói.“Cảmơn.Tôinênquaylạilàmviệc.”Côcònmộtđốnge-mailvàtinnhắnđiệnthoạiphảiphânloại.
Côgầnvề tớivănphòngkhianh tagọi têncô,vàcóđiềugìđó tronggiọngcủaanhtanóirằnganhtacóýđịnhgìđókhônghay.Côlặnglẽthởdàivàđặtmộttaylênnắmcửa,côquayvềphíaanhta.Sẵnsàngđểchiếnđấu.“Vâng?”
“Cảmơncô.”“Vìđiềugì?”côhỏi,chờđợicáigìđóđạiloạimộtlờiđốpchátmỉamai
hoặclờiámchỉbónggióvềtìnhdục.Thayvìthế,anhchỉnói,“Vìđãởlạiđây.”Côthậtsựngạcnhiên,tấtcảnhữnggìcôcóthểlàmlàgậtđầukhicômở
cửavàláchvàotrongvănphòngcủamình.Điềuthựcsựkhácthườnglàcôchắcchắnlàanhtathựcsựcóýđó.Vàđiềuđókhiếncôcảmđộngsâusắc.
Nếucôkhôngcẩn thận,côcó lẽ sẽquênmìnhkhông thíchanh tađếnnhưthếnào.
GầnbốngiờbamươikhiCharlesthòđầuvàovănphòngcủaVictoriavàđưachocôdanhmụcnhữngyêucầuvềviệctuyểndụng.Vàđưasớm.
“Côđangbậnà?”anhtahỏi.Bâygiờlàgìđây?Khôngphảilàhơisớmđểmờiăntốihaysao?“Sao
cơ?”“Côphảiđithựcđịaphảikhông?”Côđể tờdanhmụcvàokẹphồ sơnhữngviệccần làmgấp.“Tôiđoán
chuyệnđóphụthuộcvàoviệcanhmuốnđiđâu.”Nếuđólàchuyếnđithựcđịađếngiườngngủcủaanhta,thìkhông,côsẽbỏqua.
“Tôicómộtcuộchọptạicungđiệnsaunửatiếngnữa.Tôinghĩcôcóthểmuốnđitheo.Đósẽlàcơhộiđểcônắmvữngcôngviệc.”
Mộtcảmgiáchồihộpdânglêntrongcô.BấtkỳaisốngởđảoMorganđềumơướcđượcđếncungđiệnvàgặpgiađìnhhoànggia.
Nhưngnóimộtcáchtrungthực,việcnàycóíchlợigìchứ?“Tạisaophảibậntâmchứ?Tôisẽchỉlàmviệcchoanhbatuầnthôi.”
“Đúng,nhưngcôsẽđàotạongườithaythếcôthếnàonếucôkhônghọcviệctrước?”
Anhtanóiđúng.Mặcdùsựlậpluậncủaanhtahơingược.Nhưngsựthậtlàcôthựcsựmuốnđi.Nóichocùng,khinàocômớilạicómộtcơhộinhưthếnàynữa?
“Nếuanhnóithế,”cônói,đẩyghếđứngdậy,“tôicholàtôinênđi.”“Xeđangđợichúngtaởdướinhà.”Côvơlấychiếcvíởngănkéodướicùngcủabànlàmviệcvàchiếcáo
lendàitaytrênmắcsaucánhcửa,rồiđitheoanhtaquavănphòngbênngoàingangquaPenelope–ngườithậmchíkhôngngẩngđầulênđểnhìnhọ-tớichỗthangmáy.Anhtalặnglẽkhácthườngkhihọđixuốngvàkhianhđưacô ngang qua hành lang tới chỗ chiếcBentley đen, bóng láng trông trangnghiêmđangđậuphíatrước.Khôngphảilàcôkhôngbiếtrõanhta,nhưnganhtadườngnhưluôncóđiềugìđóđểnói.Thườnglàquánhiều.
Họngồiởhàngghếsauđượcbọcda,vàngườitàixếđánhxelênđường.Côkhôngthuộctuýpngườihaynóichuyện,nhưngcảmthấysựthôithúcvôlýkhôngkiểmsoátđượcmuốnlấpđầysựimlặng.Cóthểbởivìchừngnàohọcònnóichuyệnthìcôkhôngphảinghĩtớicảmgiáckhôngcưỡnglạiđượcsựhiệndiệncủaanhtabêncạnhcô.Anhtathậttolớn,choánhếtcảchỗbênphíacôkhiếncôcảmthấyhầunhưbịépvàocửaxe.Chỉcầnmộtcửđộngnhỏnhất cũng sẽkhiếnđầugốihọvavàonhau.Vàýnghĩvềbất cứ loạiđụngchạmnàotrongkhônggiancủachiếcxe,thậmchítìnhcờ,cũngkhiếntimcôloạnnhịp.
Khicôkhôngthểchịuđựngsựimlặngthêmmộtgiâynàonữa,cônghethấymìnhhỏi,“Anhkhôngmuốndựcuộchọpnàyphảikhông?”
Âmthanhcủagiọngnóicôlàmanhtagiậtmình,nhưthểanhtađãquênlàkhôngchỉcómộtmình.
“Saocôlạihỏi?”“Anhcóvẻđămchiêu.”“Vậysao?”“Anhkhông đưa ramột nhận xét nào kể từ khi chúng ta rời khỏi văn
phòngcủaanh.”Anh ta phá lên cười và nói. “Không, tôi rất khôngmuốn dự cuộc gặp
này.Mangđếntinxấuchẳngbaogiờthúvịcả.”Anhtakhôngnóichitiết,vàmặcdùrấttòmò,côkhônghỏi.Khôngphải
côngviệccủacô.Côcàngbiếtítvềcôngviệccủagiađìnhhoànggiacàngtốt.
Chuyếnđi tớicungđiện làmộtchuyếnđingắn.Khinhữngcánhđồnghiện ra, timVictoriađập thình thịch trongngực.Cô thực sựsẽ thămcung
điệnhoànggia.Nơicácvịvuavàhoànghậuđãsốngquanhiềuthếhệ,vàcácnguyênthủquốcgiathườngxuyênthămviếng.MặcdùcôđãsốngởđảoMorgansuốtcảcuộcđời,cáchlâuđàichưatớimườidặm,côchưabaogiờtưởng tượngmình lúcnàođó sẽđặt chânvàobên trongnhữngbức tườngnày.Hoặcđốimặtvớigiađìnhhoànggia.
Charlescúingườiraphíatrướcvàbảongườiláixe.“Chochúngtôiđếncửatrước.”
AnhquaylạiphíaVictoria.“Bìnhthườngcôsẽsửdụnglốivàolàmviệcởđằng sau, nhưng tôi nghĩđây là lầnviếng thămđầu tiên của cô, cônênđượctiếpđónbởihoànggia.”
Chiếcxedừngbánh,vànhữngngườihầumặcchếphụchoànggiaxếphànghaibêncánhnhữngcửađúplớndẫnxuốngcácbậcthềm.Mộtngườimởcửaxechìabàntayđigăngtrắngtinhđểđỡcôrakhỏixe.Điềunàyphithựctếmộtcáchkỳquặc.Côkhôngbaogiờtinvàochuyệncổtích,nhưngđứngdướichânbậcthềmcủacungđiện,côcảmthấyhơigiốngCôBéLọLem.Chỉcóđiềucôkhôngđếnđểdựvũhội.Vàthậmchínếucó,sẽchẳngcóhoàngtửnàoởđâyđểphảilòngcô.ChỉcómộtngàiCôngtướctựmãn,chuyênquyếnrũphụnữ.
Điềunàygiốngnhưmộtcơnácmộnghơnlàcâuchuyệncổ tíchcôđãtừngđọc.
Bướcvàobêntrongcungđiện,ngangquaphònggiảilaotrôngnhưmộtđộnglớn,giốngnhưbướcvàomộtthếgiớikhác.Mộtthựctạikhác,nơimọithứđềugiầucó,trangnhãvàlớnhơntrongđờithực.Côchưabaogiờnhìnthấy nhiều đến thế những thứ bằng cẩm thạch, vàng, và nhung, tuy nhiênchúngđềucókíchthướctinhtếđểkhôngthấylòeloẹt.Côrẽvàomộtphònghìnhtròn,đếgiầygõvàođácẩmthạchđượclauchùisángbóng,ngắmnhìnnhữngđồgỗcổ,nhữngtrầnnhàhìnhmáivòmđượctranghoànglộnglẫy.
MặcdùcôđãnhìnthấycungđiệnnhiềulầntrênảnhhaytrongcácphimtàiliệutrênTV,thaychocungđiệnthật.
“Cônghĩthếnào?”“Thật đáng kinh ngạc,” cô thở ra. “Tất cả những người đến thăm đều
đượctiếpđónthếnàyhaysao?”“Khônghẳn.Nhưng tôicócảmgiácnhư thể tấtcảmọingườiđềunên
trảinghiệmsựtiếpđóncủahoànggiaítnhấtlàmộtlần.Côcónghĩnhưvậykhông?”
Côgậtđầu,mặcdùkhôngthểkhôngbănkhoănanhtalàmthếvìlòngtốthayvìanhtacónhữngđộngcơkhôngnóira.Côbiếttừkinhnghiệmrằngđànônggiốngnhưanhtathườnglàmvậy.Anhtađãđưabaonhiêuphụnữkhácđếnđây,hyvọnggâyấntượngđốivớihọbằngđịavịhoàngthâncủamình?Khôngphảilàcôcoimìnhlàmộttrongnhữngngườiphụnữcủaanhta.Nhưnganhtacóthểlắm.Trongthựctế,côchắclàanhtanghĩvậy.Đàn
ônggiốngnhưanhtacoiphụnữlàđồvật,coihọnhưnhữngđồchơi.Vàcôđangbịmuachuộc.Tròchơinằmtrongtayanhta.Côthậtđáng
xấuhổđãbuônglơisựcảnhgiáccủamình.Côkiềmchếsựhồihộpvànởmộtnụcườimiễncưỡngvớianhta.“Ồ,
rấtcảmơnanh.Đâylàmộtsựngạcnhiêntuyệtvời.”“Côcómuốngặpgiađìnhkhông?”Timcônhưnhảybậtlênkhỏilồngngực.“Giađìnhư?”“Chúngtôicócuộcgặpmặtđãđượcsắpxếp,chonêntấtcảsẽcómặtở
phòngcủanhàvua.”Tất cả gia đình ư? Tất cả cùng lúc ư?Và anh ta nói điều này thật tự
nhiên,nhưthểviệcgặpgỡnhữngthànhviêncủahoànggialàviệchàngngàyđốivớicô.
Nhưngcôsẽnóigìvớianh ta?Từchốiư?“Nếuđókhôngphải làvấnđề,”cônói,mặcdùcôkhôngcómộtýtưởngnàovềviệcsẽnóigìvớihọ.
“Họđangđợichúngta.”Đangđợihọư?Côchuyểntừtrạngtháihơilolắngsangrunrẩy.Anh ta bước về phía trước, về phía cầu thang, nhưng cô không nhúc
nhích.Côkhôngthể.Côcảmthấybịđôngcứngtạichỗ,nhưthểchâncôbịbiếnthànhđácẩmthạch.
Anhtadừnglạivàquaynhìncô.“Côđếnchứ?”Cô gật đầu, nhưng dường như cô không thể khiến chânmình chuyển
động.Côchỉđứngđónhưmộtkẻngốc.Charleshơinhăntrán.“Côổnchứ?”“Tấtnhiên.”Nếunhưcôlờđithựctếlàchâncôkhôngthểcửđộngvà
rằngcáibúithầnkinhtobằngviênđácuộiđangđènặngtronglòngcô.Mộtnụcườithíchthúxuấthiệntrênkhóemiệnganhta.“Cólẽhơihồi
hộp,phảikhông?”“Cólẽ,”côthừanhận.“Mộtchút.”“Côchẳngcógìphảilolắngcả.Họkhôngcắnđâu.”Anhtangừnglạirồi
nóithêm.“Khôngnhiều.”Côliếcnhanhanhta.Anhtacườithíchthúvànói,“Tôiđùađấy.Họđangtrôngchờđượcgặp
cô.”Anhtahấtđầuvềphíacầuthang.“Đinào.”Lầnnàycôkhôngnổinóngkhianhđặttayvàoeocôđểkhẽđẩycôđi
đúnghướng.Nhưnganhtakhôngchạmvàocôkhidẫncôtheonhữngbậcthangcẩmthạchlêntầnghai,rahiệuchỉvàonhữngđiểmthúvịdọchaibênđường.Nhữngbứcchândunggiađìnhcótừnhiềuthếkỷ,nhữngđồvậtgiatruyềnvôgiávànhữngmónquàcủanhữngvịkháchvàcácyếunhânnướcngoài.
Tấtcảnghenhưđượcnhắclạiđốivớicô,nhưngsựthậtlà,vớitưcáchlà
luậtsưcủagiađình,cólẽanhtađãđưarấtnhiềungườiđithămnhưthếnày.này.Không chỉ nhữngphụnữmà anh tamuốngây ấn tượng.Vàđiềuđókhiếncôkhôngcònhồihộpnữa.
“Nơigiađìnhsốngđi lốinày,”anhtanói,đưacôvềphíamộtloạtcáccánhcửađượcgácbởihaisỹquananninhrấttolớn,trôngđángsợ.Anhđưatayrahiệuvềphíabênkiasảnh.“Dãyphòngkháchcủagiađìnhlốinày.”
Cócảmgiácnhưmộtkẻxâmnhậptráiphép,côđi theoanhtavềphíanơiởcủagiađình.Nhữngngườigácbướcvềphíatrướckhihọtớigần,vàVictorianghĩhọsẽxử trícô trướckhicôbướcquađượcnhữngcánhcửa.Thayvìthế,họmởcửavàbướcquamộtbênđểcôvàCharlescóthểbướcvào.Bên trong làmột hành lang dài, rộng, tĩnh lặng và có ít nhấtmột tánhữngcáicửahaicánh.
Đằngsaumộttrongnhữngcánhcửađó,cônghĩ,cảgiađìnhhoànggiađangđợi.Vàđiềumàcôđãkhôngnghĩtớichotớitậnlúcnàylàmỗingườivàtấtcảbọnhọđềubiếthoàncảnhtàichínhtệhạimàcôvàcha.Vớitấtcảnhữnggìmàcôbiết,cólẽhọnghĩcôlàngườichịutráchnhiệm.CôchỉcóthểhyvọnglàCharlesđãchohọbiếtsựthật.
“Sẵnsàngchưa?”anhtahỏi.Sẵnsàngư?Làmsaomộtngườicó thểsẵnsàngvàokhoảnhkhắcnhư
thế này?Nhưng cô hítmột hơi dài và thở ra, sau đó nhìnCharles và nói,“Nào,tađithôi.”
Năm
Victorialàngườicứngrắn,Charlessẽchocôthểhiệnđiềuđó.Thôngthườngkhingườitađượcgiớithiệuvớithànhviêncủagiađình
hoànggia,thườnglàgặpmộthoặchaingườimỗilần.VictoriađanggặpgỡvớiVuaPhillipPhillipvàHoànghậuHannah;HoàngtửEthanvàvợ,Lizzy;CôngchúaSophiavàchồngsắpcướilàAlex,tấtcảcùnglúc.
TấtcảtềtựutrongphòngkháchtrongdãyphòngcủaHannahvàPhillip,vàtấtcảđềuđứnglênkhianhtavàVictoriabướcvào.
Nếucôcóhồihộp,côcũngkhôngđểlộđiềuđó.Độngtáccúichàocủacô tuyệtmỹ, và khi cô nói giọng cô rõ ràngvà điềm tĩnh.Anh luônngạcnhiênlàmsaomộtphụnữdườngnhưnhỏbévàkhiêmtốnnhưthếcóthểápđảomộtgianphòngvớisựtựtinhoàntoànnhưvậy.Anhcóthểthấylàtấtcảmọingườiđềubịgâyấntượng.Vàmặcdùđiềunàyhoàntoànvôlý,anhcảmthấytựhàovềcô.Tuyểndụngcôkhônghềlàýtưởngcủaanh.Anhchỉlàmtheomệnhlệnh.
Saumàngiới thiệuvànhữngcâuchàohỏi lịch sự,một sĩquanphụ tá
đượcgọivàođểđưacôđithămmộtvòngcácvănphòngđểlàmquencôvớicácthủtụctrongcungđiện.
“Tôi thích cô ấy,”Sophia nói, ngaykhi họ vừa đi.Chínhvì sự cươngquyếtcủabàlúcđầumàhọđãthuêcô.
Charlesgậtđầu.“Côấyrấtcókhảnăng.”“Vàhấpdẫn.”Ethannhậnxét,điềukhiếnôngbịmộtcáithúcvàosườn
bởibàvợLizzyđangmangthairấtnặngnề.“Đángkinhngạc,”Hannahnóithêm.“Đúngthế,”Charlesđồngý.“Vàcôấylẽracóthểlàmộtvốnquícủa
RoyalInn.”“Lẽraư?”Philliphỏi.SophianheomắtnhìnCharles.“Anhđãlàmgì?”“Chẳnggìcả!”Anhgiơcảhaitaylêntựvệ,“Tôithề.”AnhgiảithíchsựgiậndữcủaVictoriavàthúnhậnđãchocôxemhồsơ
vềviệcbánkháchsạnHoughton.“Côấydườngnhưnghĩrằngchúngtacoicôấynhưmộttrườnghợptừthiện.Côấykhônghềnghĩmìnhlàmộtchuyêngia.Cũngnhưkhôngbiếtmìnhcógiátrịnhưthếnào.Nếunhưkhôngcócôấy,tôinghĩHoughtonđãsụpđổtừlâurồi.”
“Thế thì nhiệm vụ của chú là làm sao để cô ấy thấy được giá trị củamình,”Phillipnói.
Nói thìdễhơn làmkhi cônghingờmỗimột cửđộngcủaanh. “Cô taươngbướngnhưquỉấy.Nhưngtôichắctôicóthểthuyếtphụccôấy.”
“Ươngbướngnhưquỉ,”Alexnói, liếcnhìnvềphíaCôngchúaSophia.“Côtasẽrấthợpđấy,đúngkhông?”
Công chúa nheomắt nhìn anh ta. “Có gì sai khi tôi khôngmuốn đámcưới củamình trở thànhmộtmàn trình diễn.Và tôimuốnnódiễn ra đơngiảnvàthânmật?”
“Chú còn tin nào khác nữa cho chúng tôi phải không?” Phillip hỏiCharles,chặntrướcmộtcuộccãivãvềđámcưới.
Đúng. Đã đến lúc họ đề cập đến chuyện đó. Charles ngồi xuống trênchiếcđi-văngcạnhSophia,xoahaitayvàonhau.
“Tôiđoánđâykhôngphảilàtinhay,”Ethannói.“XétnghiệmADNđãkhẳngđịnhđiềuđó.Côtathựcsựlàvấnđềđấy,”
Charlesnóivớihọ.“Melissalàchịemngoàigiáthúcủacôvàlàngườithừakếngaivàng.”
“Chúngtacómộtngườichịemgái,”Sophianói,nhưthểđangthửâmvangđó.PhillipvàHannahvẫnchămchúmộtcáchlặnglẽ.
“Vậymàtôiđãtinmìnhlàngườiduynhấtcódanhhiệulàngườithừakếngaivàngngoàigiáthú,”Ethanchếnhạo,mặcdùôngtalàngườiđãdànhthờigianđểđiềutraquanhệtaitiếngvớiphụnữcủachahọ,vàkhảnăngcónhữngngườiconngoàigiáthú.NhưngaicóthểtưởngtượnglàVuaFredrick
lạicóthểcảgankhôngnhữngcóquanhệvớivợcủacựuthủtướngmàcòncó cả con với bà ta nữa?Và ông chẳng nói với ai cả.Và nếu nhưEthankhôngtìnhcờtìmđượccặptàiliệulưunhữngbàibáomàVuaFredrickgiấulạisaukhiôngquađờithìhọđãchẳngbaogiờbiếtđượcsự
“CôtanhiềutuổihơnPhillipà?”Lizzyhỏi.“Nhiềuhơnhaimươibangày,”Charlesnói.Mọingườiđưamắtnhìnnhaulongại,nhưngHannahđãđềcậpđếnchủ
đềmàkhôngaimuốnnóira.“Liệucôtacóthểgiànhlấyngaivàngkhông?”ĐâylàphầncâuchuyệnmàCharlesđãkhôngmuốncó.“Vềmặtkỹthuật
thìcôtacóthểđấy.Cómộtnửadòngmáuhoànggiahaykhông, thìcôtacũnglàngườinhiềutuổinhất.”
Hannahcaumày.“Nhưngcôtathậmchíkhôngđượcnuôidưỡngởđây.”“Tuynhiên,cô tađượcsinh raởđây.Cô tavẫnđượccoi làmộtcông
dân.”Vớicáchthểhiệncảmxúckhácthường,Philliprủathầm.Việcmấtngai
vàngđốivớiôngkhôngphảilàvấnđềđịavịhayquyềnlực.Ôngthựcsựyêuđấtnướcmìnhvàđãdànhcảcuộcđờichoviệcchuẩnbịtrởthànhngườilãnhđạo.Việcmấtđivịtríđósẽhủyhoạiông.“Chúngtasẽchốnglạiđiềuđó,”ôngnói.
“Tôikhôngnghĩsẽđếnmứcđó,”Charlesnói.“Côtadườngnhưkhôngphải là tuýpngườidànhchoviệcnắmvai trò làngười lãnhđạođấtnước.Mặcdùcóđượcmộtsựgiáodụchạngnhất,côtachưabaogiờlàmgìkhácngoàiviệcđiềuhànhmộtsốcáchoạtđộngtừthiện.”
“Điềumàmộtcôngchúađíchthựcsẽkhônglàm,”Phillipnói,nghecóvẻlạcquanmộtcáchdèdặt.“Cónghĩalàcôtarấtphùhợp.”
“Liệucôtacóphảiloạingườitheođuổitiềnbạccủachúngtakhông?”Sophiahỏi.
Charleslắcđầu.“Tôihoàntoànnghingờđiềuđó.”“Tạisao?”“Bởivìcôtacũngcónhiềutiềngầnnhưcôvậy.Côtathừahưởngtừcha
mẹmìnhmột tài sảnủy thácđángkểvàongàycô ta trònhaimốt tuổi,vàngườicôvàchúcủacôtađểlạichocôtacảmộtgiatài.CôtalàmchủmộtchuỗicácnhàhàngởxãhộithượnglưuNewOrleans.
“Côtatiếpnhậntinnàynhưthếnào?”Hannahhỏi.“Theonhưngườiluậtsưthìđâyrõrànglàmộtcúsốc,nhưngcôtatha
thiếtmuốngặp tất cảmọingười.Đếnmứccô ta sẽ từbỏ tất cảđể có thểchuyểnđếnđây.Lúcđầuchỉlàtạmthời.Sauđócôtasẽquyếtđịnhcóởlạihaykhông.”
“Chỗcủacôtalàởđâycùngvớigiađìnhcủamình,”Sophianói.“Chúngtakhôngthểépbuộccôtaởlại,”Lizzychỉra.“Đúngvậy,”Hannahnói,nhìnPhillipvớingụý.
AicũngbiếtlàkhiEthangianhậpvàogiađình,Phillipđãkhôngnhiệttình lắmvới người emcùng chakhácmẹ củamình.Nhưng trước sựnghingạicủaPhillip,Ethanđãvượtquađược.Và từđóđếnnay,họbỏquasựkhácbiệtcủamìnhvàcưxửnhưanhem.Mặcdùthỉnhthoảnghọcóđốiđầunhau.
“Khinàocôtasẽtới?”Philliphỏi.“Thứbảy.”“Chúngtasẽchochuẩnbịmộtdãyphòng,”Sophianói.“Tôiđềnghịxếp
chocôtaởdãyphòngkháchtrongthờigianđầu,vớinhữngđặcquyềnhạnchế.”
“Tôi đồng ý,” Phillip nói. “Lizzy, cô làmơn lo những chuyện chi tiếtđượckhông?”
Lizzygậtđầuháohức.Việcchuyểntừvịtríngườilàmcôngănlươngtớiđịavịthànhviêntronghoànggiavẫnluônkhókhănđốivớicô.Vàmặcdùđangmangthai,côluôntìmkiếmcôngviệcđểchomìnhbậnrộnchotớilúcđứabéchàođời.“Tôisẽloviệcđóngaylậptức.”
Phillip quay sang Sophia, người chịu trách nhiệm về quan hệ với cácphươngtiện truyềnthông.“Tôikhôngmuốnthấymộtcâuchuyệnnàotrênnhữngtờbáolácảitrướckhichúngtađưarathôngbáochínhthức.”
Sophiagậtđầu.“Tôisẽlođểviệcđóđượclàmngayhômnay.”“Nóivềnhữngtờbáolácải,”Alexnói,“mọingườibiếtlàhọsẽtúmlấy
chuyệnnày.Vàcảcôtanữa.”Vừamới bị làmục tiêu củabáo chí gầnđâykhi người vợ cũ củaông
cungcấpchohọnhữngthôngtinkhôngđúngvềmốiquanhệcủaôngvớicôngchúa,ôngbiếthọcóthểđộcácđếnthếnào.
“Côtasẽđượcchỉdẫnchínhxácnênvàkhôngnênnóigì,”Charlesanủiôngta.“Mặcdùvớiđịavịcủacôtatrongxãhội,tôikhôngnghĩbáochísẽlàmộtvấnđề.”
“Tôinhữngmuốnhạnchếviệcnày,”Phillipnói,rồiđứnglên,rahiệukếtthúcbuổihọpmặt.“Hãythôngbáokịpthờichochúngtôinếucóthôngtinmới.”
Hannahgiậttayáocủaông.“Ngàiquênmộtđiều,thưaĐiệnhạ?”Ôngcúixuốngnhìnvợvàmỉmcười. “Emchắc làmuốn làmviệcnày
bâygiờđấychứ?”Bàgậtđầu.Ôngchạmvàomábàtrìumến,sauđótuyênbố,vớiniềmhạnhphúcvà
kiêuhãnhthựcsự,“Hannahđangmangthai.”Tấtcảmọingườidườngnhưđềusửngsốtcũngnhưphấnkhích.Sophiacười tovànói,“Trờiơi,haingười thựcsựkhông lãngphí thời
gianmộtchútnào.Fredrickmớichưađượcbathángtuổi!”Hannahđỏbừngmặt.“Điềunàykhôngđượcđịnhtrước,vàchỉsángnay
tôimớibiết.Chúngtôimuốngiữyênlặngchotớikhigầnhếtcữbathángđầu.Nhưngtôiquámừngnênkhôngthểkhôngbáotinchogiađìnhđược.”
“Tôinghĩđiềunàythậttuyệtvời,”Lizzynói,mộttayđểtrênchiếcbụngtròncăngcủamình.CôliếcnhìnSophiangụý.“Vớitốcđộnàychúngtasẽchẳngmấychốcmàlàmchocungđiệnđầytrẻcon.”
Sophiacươngquyết lắcđầu.“Sẽkhôngcó tôiđâunhé.Alexvà tôiđãbànvềchuyệnnàyvàquyếtđịnhchờchotớikhianhấythôikhôngđiđivềvềHoaKỳnhiềunhưbâygiờnữa.”
“Lúcnàythìcônóithếthôi,”Lizzytrêuchọc.“Mọichuyệnxảyrakhôngnhưtasắpđặtđâu.”
Cô từngbiết.Việcmang thai củacô làmột sựngạcnhiênkhôngđịnhtrước.Côđãđitừchỗlàngườilàmcôngchogiađìnhhoànggiađếnchỗlàmộtthànhviêntronggiađìnhnàybằngmộtcâutrảlờivộivãnhưngthựcsựhạnhphúcconđồngý.
“CònCharles thì sao?”Sophia nói, liếc nhìn anh vớimột nụ cười chếgiễu.“Anhấythậmchívẫnchưalậpgiađình.Tạisaolạikhôngchếgiễuanhấy?”
“Khinói tớichuyệnkếthôn,”Phillipnói,nghehơicóvẻgiận,“từvẫnchưakhôngcótrongtừvựngcủaCharlesđâu.”
Phillip hoàn toàn đúng.Và đây không phải là câu chuyệnmàCharlesmuốnthamgia.Điềuanhkhôngmuốnnhấtlàcảgiađìnhthamgiavàođờisốngtìnháicủamình.
“Wow,”anhnói,liếcnhìnđồnghồtrêntay.“Cácvịhãynhìnđồnghồ.Tôinênđithôi.”
“Cóchuyệngìvậy,Charles?”Sophiahỏi.“Anhcómộtcuộchẹngấpà?”Thựctếđúnglànhưvậy.Mặcdùtừhẹnhòchưađượcnóira.Phillipchỉcười thích thú.“Nếuchúngheđượcgìkhácnữa từMelissa
hayluậtsưcủacôta,hãychochúngtôibiết.”“Tấtnhiên.”Anhnóinhữnglờitạmbiệtbắtbuộc,sauđóvộivãrờikhỏi
gianphòng.Trướckhianhrakhỏikhudinhthự,Ethangọivớitheo.“Charles, đợimột chút.”Ông ta có vẻmặt lo lắng, đủ để khiến chính
Charlescũng lo lắng,Ethan làmột trongnhữngngườidễdãinhấtmàanhbiết.
“Cóvấnđềsao?”anhhỏi.Ethan im lặngmột lúc, sau đó thở dài và lắc đầu, “Tôi nghĩ thực sự
khôngcócáchtếnhịnàođểnóiđiềunày,chonêntôisẽchỉnóithếnày.Giađìnhyêucầu,nhưlàmộtưuáicánhân,rằngchúkhôngcóquanhệgìvớiVictoria.”
Trongmộtkhoảnhkhắcanhquásửngsốtkhôngnóiđượcgì.Sauđótấtcảnhữnggìanhcóthểthốtralà“Xinlỗi,tôikhônghiểu?”
“Chúnghethấytôinóirồiđấy.”
Đúng,anhđãnghethấy.Nhưngchắchẳnanhđãnghelầm.Anhđãcốnghiếncảcuộcđờimìnhchogiađìnhnày,thựcsựlàvậy,nhưngđiềuđókhôngchohọcóquyềnđịnhđoạtanhcóthểhoặckhôngthểngủvớiai.“Anhcógợiýgì,Ethan?”
Ethan hạ giọng, “Tôi chẳng gợi ý gì cả. Tất cảmọi người đều biết lànhững nhân viên mà chú ngủ với không trụ lại lâu. Bình thường thì đâykhôngphảilàvấnđềvìtấtcảbọnhọlànhânviênriêngcủachú,vàviệcchúđiều hành hãng luật của mình như thế nào là việc riêng của chú. NhưngVictorialàmộtnhânviêncủahoànggia,cũngnhưchú,vànhưvậy,nóimộtcáchlịchsự,làkhôngthểcómộtquanhệcánhânnào.Nếunhưchúngtacóthểthuyếtphụccôtaởlại,thìnănglựccủacôtasẽlàvốnquíđốivớiRoyalInn.Cóvẻnhưđiềuđósẽkhôngxảyranếuchúvàcôtatrởnên…cóquanhệgầngũi.”
“Điềuđócóchútđạođứcgiảtừphíaanh”,Charlesnói.“Xétviệcanhđãquyếnrũmộtnhânviênhoànggianhưthếnào.”
Đólàmộtđònđánhgianlận,nhưngmũitênđãtrúngđích.VẻmặtcủaEthansầmlại.“Đừnghiểunhầm,Charles,đâylàđiềumàcả
giađìnhyêucầu.Khôngchỉmìnhtôi.”VàsẽthếnàonếuCharlestừchối.Sẽthếnàonếuanhngủvớicôvàcô
từchốiởlại.Anhcóbịđuổinhưmộtluậtsưcủagiađình?“Điềunàynghenhưlàmộtlờiđedọađốivớitôi.”
“Đâychỉlàmộtyêucầuthôi.”Mặcdùchỉmộtngườianhemhọ,Charlesvẫnluônlàmộtphầnkhông
thểthiếutronggiađìnhhoànggia.Lầnđầutiêntrongđờianhcảmthấymìnhnhưmộtngườingoài.Vàanhkhôngthíchđiềunày.
“Hãylàmbấtcứđiềugìcầnthiếtđểkhiếncôtaởlại.”Ethannói,vàsựdứtkhoáttronggiọngnóicủaôngtakhiếnCharlesthậmchíbựcbộihơn.
“Tôiphảiđiđóntrợlýcủamình,”Charlesnóivớiôngta,sauđóquayngườivàbỏđi trướckhinóimộtđiềugìđómàanhcó thểsaunàysẽhốitiếc.Anh thấyVictoria trongvănphòngchínhcùngvớimột trongcác thưký.Mặcdùcốhếtsứcanhvẫnkhôngthểnhớnổitêncôta.CôtađanggiảithíchhệthốngđiệnthoạivàanninhchoVictoria.Khianhtớigần,cảhaiđềungướclênnhìn.
“Đãxongrồiư?”Victoriahỏi.Charlesgậtđầu.“Sẵnsàngđichưa?”“Sẵnsàng.”Côcảmơnngườithưkýmàanhvẫnkhôngnhớnổitên,cầm
lấyví tay,và theoCharles rangoài.Cô thực sựphải sảibướcđể theokịpbướcchânnhanhvàdàihơncủaanh.Lầnnàyanhđưacôrangoàitheolốicửa sau, nơi cô sẽ đếnvàđi nếunhư côngviệcyêu cầu côquay lại cungđiện.
“Cuộcgặpgỡkhôngtốtđẹpphảikhông?”côhỏitừphíasauanhkhihọ
đingangquanhàbếp.“Điềugìkhiếncônghĩthế?”“Anhlặnglẽkinhkhủng.Vàdườngnhưanhđangvộivãrờikhỏiđây,”
cônói,nghenhưgầnhếthơi.Anhcốgắngbướcchậmlại.Khôngphảilàcuộcgặpkhiếnanhkhóchịu.
Chuyệnđódiễnrakhásuônsẻ.Tấtcảđềuđượccânnhắc.“Khôngsao,”anhnói.
Xeđangđợikhihọbướcrakhỏicổngsau.Họlênxe,vàanhsuýtralệnhcho lái xe đưa họ về văn phòng, nhưng sau đó anh nhớ là mình sẽ mờiVictoriaăntối.Vìthếanhnóivớiláixe.
“KháchsạnRoyalInn.”“TạisaochúngtalạitớiRoyalInn?”côhỏi.“Tôisẽđưacô tớiLesRégalDeRoisđểăn tối,”anhnói.Anhchờcô
phảnđốihoặctừchối.Thayvìthếcôtỏvẻthíchthú,điềutácđộngthêmvàothầnkinhvốnđãcăngthẳngcủaanh.
“Đócóphảilàlờimờikhông?”côhỏi.“Không.Chỉlàmộtthựctế.”“Thựcư?”Anhgậtđầu.“Đúng.”“Thếcònxecủatôi?”“Sẽkhôngsaokhiđểquađêmởbãiđỗxe.Tôisẽsắpxếpđểxetôiđón
côvàosángmai.”Cô ngẫm nghĩ, trông có vẻ nghi ngại. Anh tỏ ra cứng rắn trước cuộc
tranhcãikhông thể tránhkhỏi.Trong thực tếanhđang trôngchờđiềuđó.Anhcầnmộtcáiđíchđểtrútgiận.Mặcdùmọingườitrôngđợianhthuyếtphụccôởlại,chứkhôngphảilàdùngcôđểgiảitỏagiậndữ.
Thayvìtranhcãicônói,“Đượcthôi.”“Đượcthôi?”“Tôisẽđiăntốivớianh,nhưngchỉvớiđiềukiệntôisẽchọnnhàhàng.”Anhnhúnvai.“Thôiđược.”Anhnhúnvai.“Thôiđược.”“Vàanhphảiđểtôitrảtiền.”Tuyệtđốikhông.Anhkhôngbaogiờđểphụnữtrảtiền.Điềunàyđãin
sâutronganhtừkhimớirađờirằngnghĩavụcủađànông–làtráchnhiệmcủaanhta–làcầmlấyphiếutínhtiền.Nhưmẹcủaanhquanniệm,tinhthầnhiệpsĩvẫnsốngvàvẫnmạnhmẽ.
“Xéttìnhtrạngcôngviệccủacôhiệnnay,đểtôitrảcólẽlàkhônngoan,”anhnói.
Côkhoanhtaytrướcngực.“Hãyđểtôilochuyệnđó.”Liệu để cô nghĩ là cô sẽ trả tiền có khiến anh bị tổn thương không?
Nhưngkhitớilúclấyhóađơn,anhsẽcầmlấy.Khônglẽnàocôlạigiậtlấy
hóađơntừtayanh.Cóthểcôvẫnluônlàngườiđộclập,nhưngkinhnghiệmchoanhbiếtlà,trongsâuthẳmtấtcảphụnữvẫnthíchđượcchiềuchuộng.Họthíchkhiđànôngmởcửachohọvàthanhtoánhóađơn.Thậmchícònmongchờđiềuđó.
“Tốtthôi,”anhđồngý.Côcúingườivềphíatrướcchỉdẫnchongườiláixetớimộtđịachỉlạở
khuvựcvịnh.Vớinhữnggìanhbiếtthìcôcóthểsẽđưahọtớimộtcửahàngănnhanh.NgườiláixenhìnCharlesđểkhẳngđịnh,vàanhgậtđầu.
Thậtchếttiệt.Anhluônsẵnsàngchomộtcuộcphiêulưu.
Sáu
Đókhôngphảilàmộtcửahàngănnhanh.Đólàmộtquáncàphênhỏấmcúngnằmgiữahaicửahàngquầnáophụ
nữsangtrọngởkhumuasắm.NgườichủnhàhàngchàoVictoriavớivẻthânthiện,vàCharlesvớivẻsănđóndànhchohoànggia,sauđóxếphọngồitạimộtchiếcbànởmộtnơibiệtlập.Đólàmộtchỗyêntĩnhvàthânmậtvàtrànngậpánhsánglunglinhcủanhữngngọnnến.Ngườiphụcvụxuấthiệnngaytứcthìđểnhậnđặtrượu-vangtrắngchoVictoriavàmộtlyscotchđúpchoCharles–sauđóanhtagiớithiệunhữngmónđặcsảndànhchobuổitối.
“Tôixingiớithiệumónsườn,”Victorianói,saukhianhtađãđikhỏi.Charleschấpnhậnđểngườihẹnhòvớianhgọimónchomình,vàanh
dùngtừhẹnhòmộtcáchrấtthoảimái.Ngoàira,cuộcđốiđầuvớiEthanlàmanhkhôngcònthấyngonmiệng.
“Tôithấylàcôthườngxuyêntớiđây,”anhnói.“Tôithíchnơinày,”Victorianóivàmỉmcười.Mộtnụcườithânthiện,
chânthànhthựcsựvàsứcmạnhcủanólớnđếnmứclàmanhsuýtbậtrakhỏighế.Cóvẻnhưcôkhônghaycười,nhưngđó lànụcườiđángđểngười tachờđợi.
Ngườiphụcvụlạixuấthiệnchỉsauvàigiâyvớiđồuốngcủahọ.Charlestợpmột ngụm lớn scotch, tận hưởng sức nóngdịu nhẹn của rượukhi trôixuốnghọngvàdạdày.Bahoặcbốnlynhưthếnàynữavàanhsẽcảmthấyhoàntoànổn,nhưngkhôngbaogiờlàngườitìmsựanủitrongrượu.
Victorianhấpmộtngụmvang,nhìnanhmộtcáchtòmò.“Anhcómuốnnóivềchuyệnđókhông?”
Nóivềchuyệngìcơ?”“Bấtcứđiềugìđangkhiếnanhbậntâm.”Côchốngkhuỷutaylênbàn,
tựacằmvào tay,vànhìnanhquaánhnến,đôimắtcôấmáp,nétmặtdịudàngdướiánhsángmờ.
Côthựcsựkhiếnngười takinhngạc.Vàhoàntoànkhôngphải là tuýpphụnữkhiếnanhđặcbiệtbịlôicuốn.Nhưngđâycóthểlàmộtsựhấpdẫn.Cóthểanhđãchánnhữngthứnhàmcũ.Cóthểanhcầnthêmmộtchútgiavụchocuộcsốngcủamình.
Dùvậy,giađìnhđãcảntrởđiềuđó,khôngphảisao?Vàkểtừkhinàoanhđểchongườitaralệnhchoanhcóthểhoặckhôngthểtheođuổiaiđó?
“Saocônghĩlàcóđiềugìđóđangkhiếntôibậntâm?”“Đólàlýdotôiđồngýđiăntốicùnganh,”cônói.“Trônganhnhưthể
đangcầnmộtđôitaibiếtthôngcảm.”Trôngcôthựcsựthôngcảm,điềukhiếnanhngạcnhiêuvìmộtlýdonào
đó.Anhkhôngbaogiờhìnhdungcôcómộtkhíacạnhdịudàngnhưvậy.Nhưnganhkhôngphảilàngườithíchphôbàyrắcrốicủamình.Tuynhiên,cótổnhạigìnếuchơiquânbàitrắcẩnmộtlần?Vàcóthể,trongquátrìnhđó, thực hiện công việc của mình và thuyết phục Victoria ở lại làm chokháchsạn?
Anhhítmộthơidàisuytư,rồithởra.“Nhữngvấnđềgiađình,”anhnói,giữgiọngbíẩn.Nhửmồicô.Nhưngnếunhưanhtrôngchờcôgợichoanhnóirathìanhđãnhầm.
Côchỉngồiđó,nhấmnháplyvangcủamình,đợianhnóitiếp.Anh thả thêmmộtmồi câunữa. “Chỉ cầnnói rằnggiađìnhkhônghài
lòngkhinghelàcôsẽkhôngởlạiRoyalInn.”“Tôirấtlấylàmtiếcvìđiềuđó.”“Tôiđượcchỉđạolàmbấtcứđiềugìcầnthiếtđểthuyếtphụccôởlại.”Nếucôcảmthấymìnhđượctônlênthìđiềuđócũngkhôngthểhiệntrên
nétmặtcô.“Nhưngđókhôngphảilàđiềukhiếnanhbậntâm,”cônói.Aiđangnhửaiđây?Mặcdùanhkhôngcóýđịnhkểchocônghesựthật,
anhchorằngnếuaiđóhiểuđượcmộtgiađìnhhaynóilénsaulưng,haycanthiệpvàođợitưcủangườikháclànhưthếnào,thìđóchínhlàcô.
“Tôiđượcgiađìnhyêucầukhôngtheođuổicômộtcáchgầngũi.”Mộtnụcườithíchthúxuấthiệntrênkhoémiệngcủacô.“Nóimộtcách
kháclàkhôngngủvớitôi.”Sựbộctrựccủacôkhiếnanhhơingạcnhiênnhưngrồi,côcógìđểmất
chứ?Đâychỉlàmộtvịtrítạmthờiđốivớicô.“Đólàlýdochính,đúngvậy.”“Vàđiềuđókhiếnanhphiềnlòngư?”“Điềuđókhôngkhiếncôphiềnlòngư?”“Tôinghĩ làcó.Nhưngdẫusao, tôikhôngbị tai tiếng làngủvớinhân
viêncủamình.”Anhkhôngthểkhôngtựhỏicôđãngheđượcchuyệnđóởđâu.“Côngheainóivậy?”“Cáccôgáiởvănphòngtạicungđiệnnóinhưvậy.”Anhkhôngthểphủnhậnmộtcáchchínhxác,nhưngtuynhiênanhcảm
thấy…bịxúcphạm.Việcanhhẹnhòvớiaikhôngliênquanđếnbấtkỳai.Đặcbiệtlàcáccôgáilàmviệcởvănphòng.“Cáccôgáinàycònnóigìvềtôinữa?”
“Anhcóchắc làmìnhmuốnbiếtkhông?”Anhcómuốnbiếtkhôngư?Điềunàythậmchícóquantrọngkhông?Anhđãbaogiờquantâmđếnviệcmọingườinóigìvềmìnhchưa?
Nhưngsựtòmòđãthắng.“Tôi làmộtngườitrưởngthành.Tôinghĩ làmìnhcóthểxửlýđượcchuyệnđó.”
“Họnóivới tôi làcác trợ lýcủaanhkhôngbaogiờ trụ lại lâuhơnvàituần.”
Mộtlầnnữa,anhkhôngthểphủnhậnđiềuđó.Nhưngđóchỉ làvấnđềcôngviệc.Vịtrícủatrợlýluônmangtiếnglàcótỷlệbịthaythếcao.Hầuhếtphảilàmviệcquágiờvàđượctrảlươngthấp.
Cóphảicáccôgáiởvănphòngquantâmđếnchuyệnđókhông?Chưanóiđếnviệclàanhlàmộtôngchúkhôngcôngbằng.Nhưnganh
khôngnợbấtkỳaimộtlờigiảithíchnàocả.“Vàtôikhôngphảilàtuýpngườiưathíchcủaanh.”“Tôicómộttuýpphụnữsao?”“Cao,chândài,bịấntượngbởiquyềnlựcvàvịtrícủaanh.”“Anhcóthểngănmọingườikhôngbịgâyấntượngbởi tướcdanhcủa
anhkhông?”“Ồ,vàhọnóivớitôirằnganhbiếnphụnữthànhđồvật,”cônói,“nhưng
tôiđãbiếtchuyệnđó.”“Đợiđã,cáigì?Anhbiếnphụnữthànhđồvậtư?Không,tôikhônglàm
nhưvậy.”Cônhìnanhhơingạcnhiênvìlờiphủnhậncủaanh.“Có,anhcóđấy.”
“Tôikhôngcógìlàkhôngtôntrọngđốivớiphụnữ.Tôiyêuphụnữ.”“Phảihiểucáichuyệnquáiquỉđónhưthếnào?”Vàtạisaoanhphảibận
tâmđếnchuyệncônghĩgìvềanh?“Điềunàyđangkhiếnanhbậntâm,”cônói.“Cólẽchúngtanênbỏqua
chuyệnđó.”“Cóthểđólàmộtphầncủavấnđề.”“Không.Tôimuốnbiếtsaotôilạibiếnphụnữthànhđồvậtđược.”Cônhìnanhchămchúmộtlúc,sauđóhỏi,“Anhđãhẹnhòvớibaonhiêu
phụnữthángtrước?”“Chuyệnđóthìcóliênquangìchứ?”“Hãytrảlờitôiđi.”“Támhoặcmười,cólẽ.”Cóthểnhiềuhơn.Trongthựctế,nếuanhđếm
cáccuộcgặptìnhcờtạicácquánbarhaycâulạcbộdẫnđếnphòngngủcủaanh, thì con số đó gần mười lăm. Nhưng điều đó chằng có nghĩa gì cả.Việcanhthiếutôntrọngnhữngngườikhácgiới.
“Têncủahọlàgì?”
Câuhỏicủacôlàmanhsữnglại,“Côcóýgì?”“Têncủahọ.Nhữngngườiphụnữmàanhhẹnhòấy.Họcó tên,đúng
không?”“Tấtnhiên.”“Vậy,têncủahọlàgì?”Anh caumày.Rất nhiều những cái tên.Anh có thể nhớ những khuôn
mặt,hoặcdángngười.Màutóc,thậmchímàumắt.Tênthìanhkhônggiỏinhớlắm.
“Tôisẽlàmchoviệcnàydễhơnchoanh.Trongsốhaimươicôanhhẹnhòthángtrước,hãychotôibacáitên,”cônói.
Bacáitênư?Cáicôtócbạchkimanhgặpởquánbartuầntrướcthìsaonhỉ.Côtalàlànhânviênngânhàng.Chuyệnđơngiản.MộtcáitênbắtđầubằngJ.Jenny,Julie,Jeri.HoặccóthểlàSara.
Anhthườngnhớtốtkhibịáplực.Nhưnglúcnàyđầuócanhtrốngrỗng.“Anhkhôngthể,đúngkhông?”Victorianói,trôngrấthàilòng.“Đâylà
mộtviệcdễ.Còncôtrợlýmớiđâycủaanhthìsao?Têncôấylàgì?”Bâygiờ thìanhbiếtcái tênnày.Cao, tócđenvớigiọngnóinhỏ,nhục
cảm…Tênđócóngayởđây,trênđầulưỡianh.“Nào,nóiđi,”cônói.“Thậm
chítôicũngbiếtcáitênđó.”Anhđoán,điềumàanhbiếtlàmộtýtưởngkhônghay.“Diane”“TêncủacôấylàRebecca.”“Ồ,tôithấycôấygiốngDiane.”Hầunhưanhchỉgọicôlàemyêu,cưng,
vàanhkhôngphảinhớtêncủacôta.Bởivìchỉmộtlátsauhọđãbệnvàonhau.Nhưngđiềuđókhôngcónghĩagìcả.
Côlắcđầu.“Điềuđóthậtđángbuồn”“Tôikhônggiỏinhớtên.Thếthìsaonào?”Hãygọitênnămkháchhànganhgặpgầnđâynhất.”Chúnglầnlượtxuấthiệntrongđầuanhmộtcáchnhanhchóng.Hếttên
nàyđếntênkhác,rõràngnhưthểanhđọctừmộtdanhsách.Vàmặcdùanhkhôngnóigìcả,côcóthểđọcđượcđiềuđótrongvẻmặtcủaanh.
Nụ cười của cô sau đó thể hiệnmột sự tựmãn. “Dễ dàng hơn, đúngkhông?”
Anhkhoanh tay trướcngực,không thíchchiềuhướngcủacâuchuyện.“Côcóýgì?”
“Anhnhớtêncủađànôngvìanhtôntrọnghọ.Anhcoihọbìnhđẳngvớimình.Mặckhácphụnữ tồn tạichỉđểmuavuichocánhânanh.Họ làđồchơi”
Mặcdùphảnứngđầutiêncủaanhlàphủnhậnlờibuộctộinày,nólạilàmộtgiảthuyếtthúvị.Vàlàcáigiảthuyếtmàanhkhôngmuốnsuyngẫmvàolúcđặcbiệtnày,hayvớicô.
Anhuốngnốtlyrượuvàrahiệuchongườiphụcvụtínhtiền.“Chúngtanênđithôi.”
“Chúngtavẫnchưaăn.”“Sángmaitôiphảilàmviệcsớm.”Côlạimỉmcườithoảmãn,nhưthểcôđangthưởngthứcsựkhóchịucủa
anh.Đểkhiếnchosựviệctồitệhơn,trướckhianhkịpcầmlấyhoáđơntừtayngườiphụcvụthìcôđãgiậtlấy.“Tôiđãi,anhnhớkhông?”
Tranhcãidườngnhưkhôngíchgì.Vàbởivìchỉcóđồuốngthôi,anhsẽđểcôtheoýmìnhlầnnày.
Côtrảbằngtiềnmặtvàđểlạitiềnthưởnghậuhĩnhdùhọthậmchíkhôngăngìcả,sauđóhọđứngdậyvàimlặngđiracửa.Xeđãđangđợihọởbênngoài.
“Tôisẽgặpanhvàosángmai,”cônói.“Côkhôngmuốnđixeà?”Côlắcđầu.“Không,cảmơn.”“Trờikhálạnhđấy.”“Tôiởchỉcáchđâyvàitoànhàthôi.Tôicóthểthởhítkhôngkhítrong
lành.”“Tôisẽđưacôvề,”anhnóibởi,lạyChúa,côsẽlạitráchanhvìkhôngtỏ
ralịchthiệp.“Không,tôiổn.”cônói,vớimộtnụcười.“nhưngtôiđánhgiácaolờiđề
nghịcủaanh.”Cócáigìđórấtkhácởcôtốinay.Anhchưabaogiờthấycôthoảimái
nhưvậy.Thậtdễchịuvàvuivẻ.Làdoanh,điềuđólàchắcchắn.“Hẹngặpanhsángmai tạivănphòng.”Côquaylạiđểbướcđi,nhưng
chỉmớiđiđượcmột,haibướccôđãdừngvàquaylại.“Nhântiện,anhđãquyếtđịnhsẽlàmgìchưa?”
“Côcóýgì?”“Giađìnhcủaanhấy?Vềviệckhôngtheođuổitôi.Anhsẽnghetheohọ
chứ?”Câuhỏithậthay.Vàmặcdùtấtcảnhữnglờinóiấpúngcủahọvànhững
lờituyênbốlàkhôngaicóthểbảoanhgặpaivàkhôngthểgặpai,anhphảichịuơngiađìnhcủamình.Cuốicùng,chỉcóthểcómộtcâutrảlờithựcsựrõràng.
“Tôithựcsựkhôngcónhiềulựachọn.”“Vậythì,trongtrườnghợpđó…“Lạimộtnụcườithíchthúnữaxuấthiệntrênmôicô,bôngđùa,gầnnhư
ranhmãnh,vàanhcócảmtưởngchắcchắnlàcôđangdựđịnhmộtđiềugìđókhônghay.
Côbướctớigầnhơn,làmgầnlạikhoảngcáchgiữahaingười,sauđóđưamộttaynắmlấycà-vạtcủaanh.Côgiậtmạnh,vàanhkhôngthểlàmgìkhác
làcúixuống,cônhónchânlênvàhônanh.Mộtcáichạmdịudàng,trêuchọccủađôimôicôvàomôianh.
Trướckhianhkịpphảnứng,trướckhianhcóthểômlấyđầucôvàkéocôgần lại để hôn tiếp, thì nụ hônđã dứt.Côđã buông cà-vạt của anhvàbướclùilại.Môianhcháybỏngvìkhaokhátđượchôncônữa.Tayanhphátđauvìmuốnđượcchạmvàocô.
Anhthèmmuốncô.“Cáiđólàvìcáigìvậy?”anhhỏi.Cô nhún vai, như thể cômồi chài đàn ông trên phốmột cách thường
xuyên.“Tôichỉnghĩlàanhnênbiếtlàmìnhđangđểmấtcáigì.”Victoriabiết rằngviệchônCharles làmộtý tưởng thựcsựkhônghay,
nhưngtrônganhhoangmangmộtcáchđángyêubởicuộcnóichuyệnvớicôtrongnhàhàng,bối rối đếnvôvọngkhiến côkhông thể cưỡng lại.Côđãnghĩsẽthúvịkhiđấutrívớianh,làmanhbốirốimộtchút.Nhưngđiềumàcôđãkhôngtínhđến,điềumàcôkhônglườngtrước,làcáicáchnókhiếncôcảmnhận.
Côđãhônđànôngtrướcđây,nhưngcôcảmthấynhưthể,lầnđầutiêntrongđời,côthựcsựhônmộtngườiđànông.Giốngnhưthểmộtcáicông-tắctrongđầucôbậtlênvàmọithứtrongconngườicôđangnóirằng.Anhchínhlàconngườiấy.
Chuyệnnàykhiếncôthấynựccườicũngnhưphiềnmuộn.Tuynhiênchâncôlảođảovàđầucôquaycuồngđếnmứckhicôđãrẽ
vàogócphốvàđikhuất,côsụpxuốngmộtcáighếbăngđểtĩnhtrílại.Côsaovậy?Đóchỉlàmộtnụhôn.Vàthậmchícònchưaphảilàmộtnụ
hôn.ậysaođầugốicôlạiyếuớt.Saotimcôđậpđiênloạnvàkhôngthểthởđược?Saolạicócảmgiácnóngbỏngnhóiđaunơibầungựcvàgiữaháng.
Cólẽđóchỉlàtácđộngmàanhtathườnggâyrađốivớiphụnữ,mộttácđộngcótínhhoáhọchoặcsinhlýhọc.Cóthểđólàlýdoanhtahẹnhòvớinhiềuphụnữnhưvậy.Họthựcsựkhôngthểcưỡnglạianhta.
Cóthểnhưvậy,côtựanủi.Chấtpheromonehoặchormonehoặccáigìđó.Vàtácđộngđósẽphainhạtđi.Cuốicùngcôsẽhoàntoànmiễndịchvớinó.
CôchỉcầuChúalàanhtakhôngnhậnthấyrằngtrướckhicôbuônganhrataycôđangrun,rằnganhkhôngthấymạchcôđậpnhanhnơicuốnghọng,haymặtcôđangđỏlên.Rằnganhkhôngnghethấysựdodựtronggiọngcôtrướckhicôquayngườibỏđi.Nếuanhbiếtđượcanhđã tácđộngđếncônhưthếnào,anhrấtcóthểsẽbiếncuộcđờicô–vàituầnsắptới–thànhmộtđịangụcsống.
Khicôcảmthấyđủkhoẻ,côđibộquahaikhốinhàđếncănhộcủamình.Cômởcửangoàivàđithẳnglêntầngba.Toànhàsạchsẽvàđượcquảnlýtốt,nhưngcănhộnàychỉlàmộtnơinhỏnhoisovớidãyphòngcủacôtại
điềntrangcủagiađình.Côbướcvàovànémchìakhoácùngchiếcvítrênchiếcbàncạnhcửara
vào.Cănhộsẽrộnghơnnếucôdỡtấtcảcáchộpvẫncònđangđượcđónggóiởmỗiphòng.Nhưngcôchẳngcólòngnàolàmviệcđó.Đâychẳngcócảmgiácnhưlànhà.
Đèntrênmáytrảlờiđiệnthoạicủacôđangnhấpnháygiậndữ.Côkiểmtra thôngtinvềngườigọivàthấyrằngtấtcảcáccuộcgọihômnaylàcủachacô.Cólẽôngrấtnônnóngmuốnnóichuyệnvớicôvềgiađìnhhoànggia,nóidốicôthêmđểchegiấunhữngsailầmcủamình.
Ồ,côkhôngsẵnsàngđểnóichuyệnvớiông.Sựđauđớnvìsựphảnbộicủaôngvẫncònđó.Côcó thểsẽnóimộtđiềugìđómàsaunàycôsẽânhận.Côxoácáctinnhắnmàkhôngnghevàtắtchuôngđiệnthoại.Vàonhữnglúc như thế này cô ướcmình cómột người bạn gái thân thiết để tâm sự.Thậmchímộtngườibạnsơ.Chỉlúcnày,khisựnghiệpcủacôbebét,cômớibắtđầunhậnracôđãđểmấtđiđiềugìgìkhiquyếtđịnhcốnghiếnhoàntoànchosựnghiệpcủamình.Lầnđầutiêntrongđờicôthựcsựcảmthấycôđơn.Vàkhicônghĩtớisựphảnbộicủachamình,cảmgiácđólạitănglên,giốngnhưmộttảngđátronglòngcô.
Tấtcảnhữngnămthángtậntuỵvàlàmviệcvấtvảđó,vàcôđãđượcgì?Vìchacômàcôđãmấttấtcả.
Nhưngđổlỗichoôngtấtcảcócôngbằngkhông?Khôngphảilàcôcũngcómộtphầncólỗihaysao?Khôngphảilàcôđãđểchođiềunàyxảyrakhikhônghỏiđếnviệcquảnlýtàichínhcủaônghaysao?Bằngviệckhôngtựkiểmtrasổsách?
Bằngviệcđãtintưởngông?Nhưngôngđãchocôlýdonàođểcôkhôngtintưởngông?Cô lắc đầu và xát vào chỗ đau bắt đầu nhói lên nơi thái dương. Tự
thươnghạisẽchẳngđưacôđếnđâucả.Côphảivượtquađiềunày,hàngắnlại,vàtiếptụccuộcsốngcủamình.VàviệcđầutiêntrongchươngtrìnhcủacôlàtìmchoCharlesmộttrợlýmớivàtìmchomìnhmộtcôngviệckhác.Mặcdùhọmuốngiữcôlạilàmviệcchohọ,côsẽkhôngbaogiờcảmthấythoảimáikhilàmviệcchogiađìnhhoànggia.Côkhôngthểrũbỏýnghĩlàcôngviệchọđềnghịchẳngliênquangìđếnkhảnăngcả,rằnghọthuêcôvìthươnghại.Côsẽchẳngbaogiờcócảmgiácnhưthểmìnhthựcsựphùhợp.
Việcđầutiêncôsẽlàmvàobuổisánglàđăngquảngcáotìmtrợlývàgọiđiệnchocácđốitáccủamìnhtạicáchãngtuyểndụngởkhuvựcvịnh.CôsẽnhanhchóngtìmđượcchoPhillipmộttrợlýmới.Mộttrợlýcócónănglực.
Vàchotớilúcđó,côsẽtránhxaCharlescàngvềmặtconngườicàngtốt.
Bảy
ChẳngcóhyvọnggìgiữđượckhoảngcáchvớiCharles.Nhưđãhứa,anhtachoxetớiđónVictoriatrướcgiờlàmviệcvàosáng
hômsau.Khicônghethấytiếnggõcửacănhộcủamình,côchỉchođólàngườiláixeđếnđóncô.Nhưngkhicômởcửa,Charlesđangđứngởđó.
Anhtadựathoảimáivàokhungcửa,trôngnhanhnhẹnvàsungsứctrongbộcom-lêkẻtăm,mộtnụcườithíchthútrênkhuônmặt.Vàkhôngcómộtchútvẻkhóchịugiốngnhưvẻđưađámcủađêmhômtrước.
“Chàocô”,anhnói,sauđónóithêm,“Victoria”.Đượcthôi,“Chàoanh…Charles”.“Tôiđãnghĩcôsẽbịgâyấntượng.Tôiđãnhớtêncủacô”.Anhtarõràngđãđểtâmđếnnhữnggìcônói.Côthấyngạcnhiênthực
sựvàdễchịu.Tuynhiên,cảmgiácđókhôngkéodài.“Tôinhữngmuốnnói là tôixứngđángđượckhenthưởng”,anh tanói,
dướnlôngmàymộtcáchtháiquá.Ngườiđànôngnàylàmộtkẻtántỉnhtrơtrẽn,màmặcdùcôghétphải
thừanhận,lờinóitrêuchọcvàbónggiócủaanhtahầunhưkhôngcóvẻxúcphạmnhưthườngthấy.
Vànóichocôngbằng,anhđãnhớtêncôngaytừđầu.Điềunàykhôngcóýnghĩagìkhicôvàchacôlàđầuđềđểbàntánrấtnhiềutrướckhicôđếnlàmchoanhta.Tấtnhiênlàanhtanhớtêncô.Miđangbàochữađấy,Vic.Lờiđáplạihaynhấtlàkhôngđáp
“Tôichỉcầnlấychiếcáovétthôi”,cônói.“Anhhãyđợiởđây”.Côlaotrởlạiphòngngủ,vơlấychiếcáovét,vàkhoácvàongười.Côđi
chưa tớimột phút, nhưng khi cô quay ra cửa đã được đóng lại và anh takhôngcóởđó.Hayanhtađãquayraxe?
“Cảnhđẹpđấy”,cônghethấyanhtanói,vàquaylạiđểthấyanhtađangđứngtrongphòngkháchbừabộncủacônhìnrangoàicửasổ.
Anhtađangởtrongcănhộcủacô.Mặcdùthựctếlàcănhộởtrongtìnhtrạngcựckìhỗnđộn,anhtađangở
đó.Mộtsựhiệndiệnrõràngvàkhôngcưỡnglạiđượctrongmộtcănphòngmàngaykhoảnhkhắctrướcđómanglạicảmgiácthoángđãngvàrộngrãi.Bâygiờhọcóvẻnhưbịkhóatrongmộtcănbuồngnhỏcùngnhaukhôngcóchỗđểthở.
thưgiãn.Điềunàykhôngtệnhưcóvẻnhưvậy.Miđangphảnứngmộtcáchhoàntoàntháiquá.
Côkhoanhtaytrướcngực,cốhếtsứcđểgiọngnghebựcbộihơnlàbốirối.“Anhkhônghiểurõchỉdẫnà?”
Anhtaquaylạiphíacôvàmỉmcười,vàcôcócảmgiácgiốngnhưmộtcáihútgiácđậpvàobụngcô.Tệnhất là côhoàn toànchắc là anhđãbiếtchínhxáclànụcườicủamìnhcótácđộngnhưthếnàođốivớicô.Vàanhtađãcốýlàmnhưvậy.
Michỉbuộcphảihônanhtathôi,đúngkhông?Anhtarahiệuvềphíangoàicửasổ.“Côcócảnhđạidương”.Khônghẳnnhưvậy.Chỉvàimảnhvụnmàuxanhdatrờiđượcthấyqua
khoảngtrốnggiữacáctòanhàbênkiađường.Chắngcógìgiốngnhưcảnhnhìntừngôinhàcủaanhta.Mặcdùcảnhởđâytrôngchắcchắnthúvịhơnnhiềuvớianhtađangđứngởđó.
Ôi.Côthựcsựphảingưngngaynhữngsuynghĩtùytiệntiêucựcđóđi.“Tôikhôngnhớlàđãmờianhvàotrongnhà”.“Cólẽcôcầnchỉnhđốnlạicáchcưxửnhưthế”.Côlắcđầu.“Chúaơi,anhthậthợmhĩnh”.Anhtachỉnherăngcườivàchỉtayxuốngđườngphốbêndưới.“Côthấysốngởtrungtâmthànhphốthếnào?”Điềunàythìkhác.Điềntrangcủachacô,điềntrangcủahọ,ởmộtnơi
thôndã,nhưngcôdànhphầnlớnthờigianlàmviệcởthànhphố.Mộtngôinhàởvùngvịnhcóvẻlàmộtlựachọnlô-gic.“Cũng…thuậntiện.Ngoàira,tôicầnmộtsựthayđổinhịpsống.Mộtnơikhônglàmtôinhớtớinhữnggìmìnhđãmất”.
Côthầmcomìnhlại.Tạisaocôlạinóivớianhtađiềuđó?Chuyệnnàyquácánhân.Quáriêng tư.Côkhôngmuốnanh tacóýnghĩ rằngcô thíchanhta.Côkhôngmuốnthíchanhta.
Anhtagậtđầutrầmngâm.“Vàviệcđócótácdụngđốivớicôthếnào?”Tồitệ,nhưnganhtacóvẻnhưđãnhậnrađiềuđó.“Tôisẵnsàngđểđirồi”.Côbướcraphíacửa,vơlấychìakhóavàvítay
ởtrênbàn.Anhtakhôngđitheocô.Chỉđứngđó,cườinhănnhở,nhưthểanhtabiết
điềumàcôkhôngbiết.“Vộigìchứ?”Cônhìnđồnghồđeotay.“Bâygiờlàtámgiờhaimươi”.Anhtanhúnvai.“Thếthìsao?”“Khôngphảilàxeđangđợisao?”“Nósẽchẳngđiđâumàkhôngcóchúngta”.Côkhôngthíchcáchanhnhìncô.Hoặccóthểvấnđềthựcsựlàcôquá
thích cách anhnhìn cô.Ngàyhômqua cô những coi cái nhìn chằmchằmthămdòvànụcườithấuđếntậnxươngđólàxúcphạm,nhưngsángnaynókhiếncôcảmthấytronglòngấmápvàyếuđuối.
Việchônanhtarõrànglàmộtýtưởngtồi.“Tôiđangcómộtvàisuynghĩ”,anhnói,bướcmộtvàibướckhôngchủ
địnhvềphíacô.
Timcôrộnlên,nhưngcôtừchốiđểanhtathấyanhtađangkhiếncôhồihộpnhưthếnào.“Vềchuyệngì?”
“Vềtốihômqua”.Côthèmmuốnđượchỏi,Phầnnào?Nhưngcôcócảmgiácnônnao là
mìnhđãbiết.Chonênthayvìthếcôhỏi,bằngmộtgiọngmàcôhyvọnglàchánchườngvàthờơ,“Và?”
Anhtiếptụcđivềphíacô,vớimỗibướclạigầnthêm.“Tôinghĩtôiđãthayđổitìnhcảmcủamình”.
Ôichao.Côhyvọnganhtađịnhnóianhtađãthayđổivềcáicáchanhtacoiphụ
nữnhưnhữngmónđồ,nhưngvìsaođócôkhôngnghĩvậy.“Rằngbâygiờtôibiếtmìnhđangđánhmấtcáigì,cólẽtôisẽhoàntoàn
khônghợptácvớigiađìnhnữa”.Ồđúngvậy,hônanhtathựcsựlàmộtýtưởngtồiAnhtađangtiếnđếngầnhơn,ánhmắtđócủaanhta,giốngnhưanhta
đãđịnhchiếmđoạtcôbấtcứgiâyphútnào,nhưngchuyệnngạcnhiênnhấtlàcôcũngmuốnanhtalàmthế.Tuyệtvọng.Côđãnghĩrằngviệccôđóngvaimộtkẻgâygổtồitrước,tấncônganhtamộtcáchdữdộikhianhtađanghoàntoànbốirốivàyếuớt–vàcóchútdễthương–khônghiểusaosẽđặtcôởvịkiểmsoát.
Trờiơi,côđãnhầm.Anhtađãgiànhđượcưuthế.Vàokhoảngkhắcđócôchưabaogiờcảm
thấymìnhbốirốihơnthế.Vàđiềuđángsợthựcsựlà,côhồnhưthíchđiềuđó.
“Ýtôilà.Điềutệnhấtsẽxảyralàgì?”,anhtanói.Hyvọnglàmộtđiềugìđóthựcsựtồitệ.“Treocổư?”Anhđangđứnggầnđếnnỗicóthểvớitayravàchạmvàocô.cô.Vàmặc
dùmỗibảnnăngtrongcôđềuđanggàothétbảocôhãybướclùilại,côsẽkhôngđểanhtađượcthõamãnthấycôcóchútnaonúng.
“Vàrồitôibắtđầusuynghĩ”.Anhtacúingười,khuônmặtcủaanhghésátmặtcôđếnnỗicôcóthểngửiđượcmùikemđánhrăngtronghơithởcủaanhta.“Ainóihọthậmchíphảibiết?”
Thậtquásức,chínhcôđanggặprắcrối.Nếuanhtahôncôngaylúcnày,côsẽchẳngthểlàmgìkhácngoàiviệchônlại.Vàkhiđóanhtasẽbiếtsựthật.Rằngcôkhôngcứngrắnnhưcômuốnanhtatinnhưvậy.
Anh nhìn xoáy vào mắt cô. Tròng mắt nâu thẫm với những vẩy đendườngnhưđangtuônratừconngươicủaanhta.Đôimắtchứađầymộtcáigìđóđộcácvànguyhiểm.Vàsaymê.VàcóChúabiếtcônhữngcóthểcómộtchúthammêtrongcuộcđờimình.
Không,không,không.Hammêlàkhôngtốt.Côthíchnhữngthứcónhịpđộđềuđặnvàcóthểdựđoántrướcđược.Cáinàychỉ làphảnứngcótính
hóahọcthôi.Điềunàykhiếncôchoángváng,nhưngcôcũngnóiđược,vớigiọngôn
tồnnhưvẻmặtcủacô.“Anhxongchưa?”“Xong?”“Chúngtađilàmđượcchưa?”Nụcườicủaanhtakhôngmấtđi,cuốicùnganhbướclùilạivànói,“Cô
thậtcứngrắn,VictoriaHoughton”.Côkhôngmongđólàsựthật.Côkhôngmonglàtimcôđừngđậpmạnh
đếnnỗicócảmgiácnhưthểnócóthểbậtrakhỏilồngngựccủacô.Rằngchântaycôkhôngcảmthấynặngnềvìphấnkích.Rằnglàndacôthôinóngbừngvìmuốnđượcanhtachạmvào.
Đừngđểanhtabiết.“Vâng,đúngvậy”,cônóidối.Mộtnụcườithíchthúkhiếnmôianhnhếchlên,vàanhvớitayquangười
côđểmởcửa.“Nhưngtôicòncứngrắnhơn”.Cho tới ba giờ chiều hôm đóVictoria đã giải quyết xong những cuộc
điệnthoạivàe-mailtồnđọng.BấtchấpviệcCharles,trongkhoảngthờigianngắnđó,chứngtỏlàmộtconngườithựcsựkhóchịu.
Anhtathòđầuvàophòngcôsaubagiờmộtchút,chắcchắnlàlầnthứnămtrongngàyhômđó.“Tôinghethấytiếngchuôngđiệnthoại.Cótrảlờichoquảngcáotuyểndụngchưa?”
Anhtabiếtrấtrõrằngcôvừachỉmớichođăngquảngcáovớicôngtytuyểndụngsánghômđó.Vàhọrấtcóthểsẽchẳngnhậnđượctingìchotớitậnsánghômsau.
Anh tađứngphíasaughếcủacô,chống tay lên lưngghế,nhữngngóntaylướttrênvaiáovétcủacô.Lôngtrêncánhtaycôsởnlênvàcôcảmthấynhoinhóinơibụng.Nhưngbảoanhtađứnglùirathìchỉkhiếnanhtathíchthúvìbiếtmìnhđangtácđộngđếncô.
“Đólàmẹcủaanh”,cônói,bỏquatừlạilàlẽrađãnói.Ngườiđànbànàylàngườinhẫntâm.Loạingườimẹxuađuổiconcáimìnhbằngtìnhyêu.RằngviệcCharles làngườiconduynhấtvà thứduynhấtbàyêuquícó lẽchẳnggiúpđượcgì.
Chẳngngạcnhiênlàanhkhôngmuốnổnđịnhcuộcsống.Anhtađãbịngạtthởvìtấtcảnhữngsựquantâmcủanữgiớimàanhtacóthểxoaysởđược.
“Côđanglàmgìvậy?”anhtahỏi,cúixuốngmộtcáchtựnhiênđểghénhìnvàomànhìnhmáytínhcủacô,khuônmặtcủaanhghésátđếnnỗicôcóthểcảmthấyhơithởcủaanhtalàmlayđộngtócbêntaicô.
“Mộtmẫuthốngkêchocáccuộcgọivàthưđượccậpnhậtcóhiệuquảhơn”.
Anhtacúisáthơnđểnhìn,mácủaanhtagầnnhưchạmvàomácủacô,
vàanhtathựcsựcómùithơmngọtngào.Cônhữngmuốnvùimặtvàochỗhõmnơicổanhtavàhítmộthơidài,sâu.Ghìsátvàodacủaanhta.Cóthểlànhấmnhápmộtchút.
“Hiệuquảthếnào?”“Hiệuquảư?”“Cáibảngtínhấy”.Ồ,đúngrồi.“Khitôinhậpsốhoặcđịachỉe-mail,nósẽtựđộngliệtkêtất
cả các thông tin thích hợp, như vậy ta khôngmất thời gian tìmkiếm.Nóđượcmãhóabằngmẫutrongtrườnghợpkhẩn”.
“Điềuđóthậttuyệt”,anhtanói.Côkhônghiểuanh ta thựcsựcóýđóhayđangmỉamai.“Ồvậng, tôi
chắclàhọsẽtraochotôigiảithưởngPulitzer.HoặcthậmchígiảiNobelvìHòabìnhnữa”.
Tiếngcườigiòntancủaanhtakhiếncảngườicôrungđộng.“Cônóilàmẹtôilạigọiphảikhông?Lầnnàybàấymuốngì?”
Côxoayghếvàchìa tập tinnhắnđiện thoạivàomặt anh ta,để anh takhôngcòncáchnàokhácbuộcphảibướclùilạihoặcbịngậpmặttrongmớgiấy.“Đểnhắcanhvềbữatiệcsinhnhậtcủachaanh.Bàmuốnchắcchắnlàanhsẽdànhcảkỳnghỉcuốituầnvớihọ”.
Anhtacầmlấynhữngtinnhắnvà,thayvìbướclùilại,ngồilênmépbàncủacô,lậtgiởcáctranggiấy.“Côđãnóigìvớibàấy?”
“Rằnganhsẽđến.Suốtcảtuần.Vàanhthựcsựmongđợiđiềuđó”.Anhtabắnchocôcáinhìntòmò.“Nghiêmtúcđấychứ?”Cônởmộtnụcườitươivà,đúngvậy,hơitinhquái,“Nghiêmtúc”.Anhtanheomắtnhìncô.“Côthựcsựkhôngnóivậy”.“Cóđấy”.Côcóthểthềlàmặtanhtahơitáiđi.“Điềuđóthậtkỳquặc,bởivìcóvẻ
nhưtôinhớđãbảocônóivớibàlàtôikhôngthểởlạicảcuốituần”.“Vậyư?”côhỏimộtcáchngâythơ.“Tôinghĩlàmìnhđãquênmất”.Anhtabiếtrấtrõlàcôchẳngquênđiềugìcả.“Thậtđộcác”,anhtanói.Côchỉmỉmcười.Đólàcáianhtanhậnđượckhicanthiệpvàochuyện
của cô – tuy nhiên, cô là người đã hôn anh ta.Nhưng cô có cảm giác làchẳngcógìcôngbằngtrongcuộcđuatranhngầmmàcảhaiđangđểmìnhbịcuốnvào.
“Vìchuyệnđó,tôisẽkéocôđivớitôi”,anhnóivớicô.MộtvịCông tướcđưa trợ lý riêngvềnhàvàodịp thămviếnggiađình
vào cuối tuần. Như thể chuyện này sẽ xảy ra vậy. Cô thầm ngờ rằng, lànhững thành viên hoàng gia, họ có những chuẩnmực cao hơnmột chút.Hoặccólẽhọsẽbắtcôởkhuvựcdànhchonhânviênvàăntrongnhàbếp.
Đócóphảilàvịtrímàcôbịđẩyxuốngkhông?Vịtrícủamộtngườihầu?
Côvàchacôcóthểkhôngphảilànhữngngườicựcgiàu,nhưnghọđãsốngmộtlốisốngrấtthoảimái.Bênrìacủatầnglớpthượnglưu.Vàđểcókếtcụcnhưthếnào?Giánhưôngtrungthực,sốngtrongkhảnăngcủamìnhthôithìcôđãkhôngvướngvàomớlộnxộnnày.
Nhưngbâygiờkhôngphảilàlúchaylànơinhắclạisựphảnbộicủachacô.
“Tôicó thểgọi chobàvànói rằnganhkhôngmuốnở lại”, cônóivớiCharles.“Rằnganhcónhữngviệchayhơnđểlàmhơnlàdànhthờigianvớichamẹcủamình.Mặcdù,anhbiếtđấy,họsẽkhôngcòntrẻnữađâu”.
“Ồ”,anhnói,lắcđầu.“Côvàmẹtôisẽrấthợpnhauđấy”.Cônghi ngờđiều đó.Côkhông có ấn tượng làmẹ của anh ta là tuýp
ngườithíchgiaothiệpvớinhữngngườilàm.“Anhcòncầngìnữakhông?”côhỏi,muốnanhrờikhỏibàncủacô.Anh
taởquágần,cómùiquádễchịu.“Tôimuốnquaylạilàmviệc”.“Côngviệccấpbáchhả?”“Xửlýkịptấtcảnhữngcúđiệnthoạivàtinnhắncủanhữngngườihâm
mộnữgiớicủaanhlàcôngviệcchínhcủatôi”.“Có thể,nhưngngay lúcnày”, anh tanói,nhìnxoáyvàođôimắtmày
nâusẫmcủacôvàcúixuốnggầnhơn,nêncôbịépvàolưngghếđangngồi.“Tôichỉcómộtngườiphụnữđặcbiệttrongcuộcđờimình”.
Ôitrời.Làmơn, làm ơn.Victoria thầm cầu nguyện, hãy để đó là ai khác chứ
khôngphảicon.Anhtagiơtậpgiấytinnhắnlên.“Vàtốthơnlàtôisẽgọichobàvàcho
bàbiếttôimongchờbữatiệcấynhưthếnào”.Côthởranhẹnhõm.Anh ta đứng lên khỏi góc bàn, nhưngmùi hương của anh ta vẫn còn
vươnglạikhianhtađiraphíacửa.“Hãygọichotôikhicônhậnđượctinvềchuyệnquảngcáo”.
“Ngaykhitôinhậnđượcbấtkỳtingì”,côhứa.Hyvọngđâylàlầncuốicùngcônhìnthấyanhtachotớilúcravềvàobuổitối.
Thậmchíkhiđócũnglàquásớm.Cólẽcôcóthểlẻnravềmàkhôngainhìnthấy.
Đâylàtròchơinguyhiểmmàhọbắtđầuchơi,nhưngcôsẽkhôngđầuhàng.Côsẽkhôngđểanhtathắng.Anhtacầnđượclàmchohếtvênhváo.Anhtacầnđượcđặtvàođúngchỗcủamình.Vàcôlàngườiphụnữsẽlàmđiềuđó.
Tám
MẹcủaCharlesgọilạichưatớimườilămphútsauđó.Ngườiđànbànàythậtnhẫntâm.Victoriacốgắngđểgiọngkhôngcóvẻbựcbộivìnhữngcúgọiliêntục
củabà.“Tôielàanhấyđanghọp”,cônói,đúngnhưanhtachỉdẫnchocô.Đanghọp.Ởđườngdâykhác.Anhtakhôngbaogiờnhậnđiệnthoạiriêngkhiđanglàmviệc.“Nhưngtôisẵnlòngnhậntinnhắn”.
“Tôikhôngcóýđịnhlàmphiền”,bànói,đólàcáchmàbàluônbắtđầutấtcảcáccuộcnóichuyệnđiệnthoạicủamình,đólàcuộcgọiđầutiênhaylầnthứmườitrongngày.“Tôichỉgọiđểnóivềbữatiệc,đểmờithêmmộtngườinữa”.
Lạinữaư?KhôngphảilàVictoriađãgửimộtdanhsáchkháchmờichoanhtasao?Bàphảimờichínhcontraicủamìnhbaonhiêulần?“TôisẽbáođểCharlesbiết”,cônóimộtcáchmáymóc.
“Ồkhông,khôngphảichoCharles,”bànói.“Chocô”.Chocô?Nhưng…Ồkhông,anhtađãkhônglàmthế.“Chotôiư,thưabà?”“Nónóivớichúngtôilàcôsẽđicùngnóvàocuốituần”,bàbộclộmột
cáchháohức.Vàđiềukỳ lạ lànghegiọngbà thực sựvuimừng.“Tôichỉmuốnnóivớicôlàchúngtôimongđượcgặpcônhưthếnào.Charleshiếmkhiđưacáccôbạngáivềnhà”.
Cáccôbạngáiư?Chẳng lẽbàấynghĩ…?“Thưabà, tôi làmviệcchoCharles”.
“Ồ,tôibiết.Nhưngnóđánhgiácaotìnhbạncủacô.VàbấtkỳngườibạnnàocủaCharlesđềulàbạncủachúngtôi.Chanóvàtôichỉmuốncôbiếtlàcôđượchoannghênhởđây”.
Tìnhbạnư?CôvàCharleslàbạntừkhinàovậy?“Vậy,chúngtôisẽgặpcôlúcđóchứ?”mẹanhtahỏi.Victoriacólòngnàonóichobàbiếtsựthậthaykhông?Giọngbànghe
cóvẻbàthựcsựthathiếtmuốngặpcô.Làmsaocôcóthểnóivớibàrằngđóchỉlàtròchơikhămđộcácmàthôi.
Nêncônóiđiềuduynhấtcôcóthể.“Ồvâng,tôisẽgặpbàvàolúcđó”.Victoriarakhỏighếtrướccảkhicôgácđiệnthoại.Khôngbuồngõcửa,
côlaovàovănphòngcủaCharles.Vàcócảmgiácrõràngrằnganhtađangđợicôlàmđúngnhưvậy.Anhtađangngồingãlưngghế,khuỷutaychốnglêntayvịn,haitaykhoanhtrênngực.Nhưngquámuộnđểquaylạilúcnày.
“Anhđãgọitôilàđộcácphảikhông?”Anhtamỉmcười.“Tôithấylàmẹtôiđãgọichocô”.“Điềuđóthậthènhạ,thậmchíđốivớianh”.Anhtacóvẻhàilòngvớibảnthân.“Ănmiếngtrảmiếng.Khôngphảilà
ngườitavẫnnóithếsao?”
“Tôikhôngmuốndànhkỳnghỉcuốituầntạiđiềntrangcủachamẹanh”.“Tôicũngvậy.Nhưngtôichorằnglúcnàykhôngaitrongchúngtađược
lựachọncả”.“Họkhôngphảilàchamẹcủatôi.Tôikhôngcónghĩavụphảiởđó”.Anh tanhúnvai. “Vậy,hãygọichobàấyvànói rằngcôkhôngmuốn
đến.Tôitinlàhọsẽkhôngcảmthấyquábịxúcphạmđâu”.Côlườmanhta.“Ồ,côcóthểđicùngtôivàcólẽcôsẽthựcsựthấyvuivẻ”.“Tôithựcsựnghingờđiềuđó”.“Tạisao?”“Tạisaoư?Chínhanhthậmchíkhôngmuốnđi!”“Chamẹtôilànhữngngườitốt.Họcóýtốt.Nhưngkhichỉcóbachúng
tôi,cóthểtrởnên…ngộtngạt.TôivềđóvàotốithứSáu,vàchotớichiềuthứBảy,chúngtôiđãkhôngcòngìđểnóinữa.Cócôởđócóthểgiảmbớtáplựcmộtchút.
“Tôikhôngbiếtmộttígìvềviệcsẽnóigìvớihọ.Họhoàntoànkhôngthuộcgiớicủatôi”.
Lôngmàyanhtacaulại.“Cônghĩthếnào?”“Tôilàmộtngườilàmcôngchogiađìnhhoànggia”.“Thếthìsaonào?Côvẫnlàmộtconngười.Chúngtatấtcảchỉlànhững
conngười”.Anh ta thực sự ngây thơ như vậy sao?Anh ta thực sự không hiểu cái
cáchthếgiớinàyđượcvậnhànhrasaoư?Họlàthànhviêncủahoànggia,vàcôlà,vàsẽluônnhưvậy,chẳnglàaicảtrongconmắtcủahọ.Hoặcchỉlàmộtphầncủatròchơimàanhtađangchơi?Lôikéocôtớiđiềntrangcủachamẹanhtađểlàmnhụccôtrướcmặtgiađìnhanhtaư?
Nhữngtoantínhcủaanhtathậmchíkhôngphảilàvấnđề.Vấnđềthựcsựlàcôkhôngtincậyanhta.
“Côbiếtđấy.Côgầnnhưkhôngđánhgiáđúngbảnthânmình”,anhtađứnglênkhỏighế,vàcôcảmthấycăngthẳng,nghĩrằnganhsẽđivềphíamình,nhưngthayvìthế,anhđivòngđểngồilênmépbàncủamình.Kểtừkhianhởvănphòngcủacôlầncuối,anhđãcởibỏáovét,nớilỏngcà-vạt,vàxoắntayáo-sơ-mitớikhuỷutay.Anhdườngnhưlàmthếmỗingày,saumộtcuộcgặpcuốicùng.
Trônganhrấtthoảimái,dùthế,vẫntạonênvẻquyềnlực.Anhlúcnàocũnglàmchủtìnhhuống.
Ồ,gầnnhưluônluônlàmchủtìnhhuống.“Hãychotôibiết”,anhnói.“Làmsaomộtphụnữcóđầyđủtàinănglại
cóthểtựhạthấplòngtựtrọngnhưvậy?”“Chuyệnnàychẳngliênquangìtớilòngtựtrọngcả.Màthôithìcóđủ,
rấtcámơnanh.Chỉlàcáicáchmọichuyệntrênđờinàydiễnrathôi”.
“Khicôgặpnhữngngườianhchịemhọcủatôi,họcótỏrakênhkiệukhông?”“Tấtnhiênlàkhông”.
“Tôinghĩchamẹtôisẽkhiếncôngạcnhiên.Việcđivớitôivàtìmhiểuchẳngthểlàmcôbịtổnthương.Ngoàira,bữatiệccóthểsẽrấttuyệt.Thứcănngonvàkháchkhứathúvị.Vàbấtcứlúcnàocôcảmthấykhôngthoảimái,tôisẽđưacôvề”.
Nếunhưcôcóđi,côsẽtựláixe.Nếunhưcôđiư?Côkhôngthểtinlàmìnhđangsuynghĩvềchuyệnđó.Nếunhưkhôngcógìkhác,chỉlàtòmòthôi.Ítnhấtthìđócũnglàđiều
côđanggiảvờnóivớibản thânmình.Còncónhữngđộngcơcó thểkháckhônghềkhiếncôbuồnphiềnkhinghĩtới.GiốngnhưmuốnxemCharleslàconngườinhưthếnàokhiởbêngiađìnhmình.Xemanhtathựcsựlàngườinhưthếnào.
“Tuyệt.Tôisẽđi”,cônói.Sauđónóithêm.“Khôngphảilàvìtôikhôngcólựachọnnàokhác”.
“Tuyệtvời”,anhnói,tỏrahàilòngthựcsự,điềuđókhiếncônghingờquyếtđịnhcủamình.
Anhtađangâmmưugìđây?“Chúngtakhởihànhtừbuổichiều,haituầnnữakểtừngàythứSáunày
vàtrởvềvàochiềuChủnhật”Tôi sẽ gặp anhởđó”, cônói.Cômuốnđi xe củamình, phòngkhi cô
muốnbỏđisớm.Vàthậtngạcnhiênlàanhkhôngtranhcãi.“Mangquầnáobìnhthườngthôi.NhưngbữatiệctốithứBàythìmặcđồ
sangtrọng”.Sangtrọngsao?Côđangtrôngđợimộtbuổigặpgỡgiađìnhthânmật.
Khôngphảilàmộtsựkiệnmangtínhxãgiao.“Sẽcóbaonhiêungườicómặtởđó?”
Anhtanhúnvai.“Khônghơnmộttrămhoặckhoảngđó”.Mộttrăm?Ngựccôthắtlại.Tấtcảđềugiàucóvàcóảnhhưởnghơncô.Tuyệtvời.“Cô cóváydài dạhội không?”Côcómột chiếcđãdùng trongmột sự
kiệntừthiệnbốnnămtrước.Bâygiờthìnóhoàntoànlỗimốtrồi.Côthựcsựlàkhôngcótiềnđểmuanhữngchiếcváyđắttiền.Vàvớimộtbữatiệcnhưthếnày,thìchỉthứtốtnhấtmớithíchhợp.
“Tôi chắc là tôi có thể xoay xở đượcmột cái gì đó”, cô nói hy vọnggiọngcôtựtinhơnlàcôcảmnhận.
“Côcóchắckhông”,anhnói.“Nếucókhókhănvềtiềnnongngaylúcnày…”
Ổnmà”,côcắtngang.Đâylà lần thứhaianhtanhắcđếnkhảnăngeohẹpcủacô.“Khôngphảilàtôithiếuthốn”.
Anhgiơhaitaylêntựvệ.“Thoảimáiđinào.
Tôikhôngcóýđó”.Chúaơi.Hãynghemikìa.CólẽCharlesđãđúng.Cólẽlòngtựtrọngcủacôgầnđâyđãbịtổnthương.Cólẽsựtựtincủa
côđãbịgiảmsút.Nếukhôngsaocôlạinhạycảmđếnthế?Cólẽcôcầnrangoàigặpgỡmọingười.Lấylạisựtựtinvàobảnthân.
Hoặccáigìđótươngtự.Côdịugiọng.“Tôixinlỗi.Tôikhôngcốýsẵnggiọng”.“Nếucôthựcsựkhôngmuốnđếndựbữatiệcđó…”“Tôisẽđi”,cônóikiênquyết,“mộttuần”.Aibiếtđược,cóthểmộtchuyếnnghỉngắnsẽcóíchchocô.Mộtcơhội
đểquênnhữngrắc rốimàcuộcđờicôđangvướngvàovàchỉđể thưgiãnthôi.
Vàaibiếtđược.Cólẽcôsẽthíchthú.Victoriamởcửacănhộchínhxáclúcbảygiờbamươitốihômsau.Sớm
sovớitiêuchuẩncủacô,tuynhiênngàyhômđócôcócảmgiáclàngàydàinhấttrongcuộcđờicô.
KểtừkhicôhônCharlesvàotốinọ,sauđónhậnlờiđềnghịđicùnganhtađếndựtiệctạinhàchamẹcủaanhta,nhữnglờinóibónggiótrêuchọcvàgợi tìnhkhônghềngớt.Tuynhiên, chỉ khi họ cómộtmình.Khi có ai đókhácởgần,anhtachỉthểhiệntháiđộcôngviệc.Anhđốixửvớicôgiốngnhưmộtngườinganghànghơnlàmộtngườicấpdưới.Đólàcáicáchanhtỏratôntrọng
Vàcóthểlờinóitrêuchọccủaanhtakhôngtệnhưlúcđầu.Khôngxấuxanhưthế.Côsẽkhôngđểchoviệcnàytiếnxahơnthế.
Côthảvívàchìakhóatrênchiếcbànngoàisảnhvàđithẳngtớigiáđểrượu,vắtchiếcáovéttrênlưngđi-văng.Cômởmộtchaivangnguyênchấtlàmtừnhođen,loạivangưathíchcủacô,rótchomìnhmộtlylớn,đágiàygiàyravàthảmìnhxuốngđi-văng.
Charlesravềcùnglúc,vàchocôbiết,khiđitrongthangmáyxuốngchỗđỗxetầngdưới,làanhcóhẹnăntối.Cứnhưthểcôcầnquantâmlàanhtadành thờigianrảnhcủamìnhvớiaivànhưthếnào.Mặcdùcôkhông thểkhôngtựhỏicôgáikhôngmayđócóthểlàai.CólẽlàcôAmberởcâulạcbộchăng?HaycôZoeyởbữatiệcgâyquỹthứSáutuầntrước?Hoặcmộttácáccôkhácđãgọichoanhtatrongvàingàyqua.Hoặclàaiđómời.
Chodùngườiđólàai,thìVictoriacũngmừnglàđókhôngphảilàmình.Micóthựcsựvuikhông?Mộtgiọngnóinhỏtinhquáitrongđầucôhỏi.
Khôngphảimiđanghơitòmòmuốnbiếtsựviệclàgìư?Tạisaonhiềuphụnữngãdướichânanh ta thế?Khôngphải tấtcảbọnhọđềuvì tiềnbạcvàtướcvịcủaanhta.
Đâycólẽlàdorượu.Nóbốcthẳnglênđầucô.Cólẽlàdocôcôđãbỏbữatrưa.Lạinữa.
Consẽgầyyếuđimàchẳngđượcgì,chacôthườngcảnhbáocôvìthói
quenănuốngthấtthườngcủacô.Vàđiềunàychắcchắngiảithíchsựthiếunănglượngkhácthườngởcô.Chưanóiđếntiếngsôibụngùngụctrongdạdàycô.Côhớpmộtngụmrượuvangvàliệtkêtrongđầunhữngthứcótrongtủlạnh.
NhữngđồănTháicònlạicủabahômtrướccólẽbâygiờđãhỏng.Vàihộpsữachuakhôngbéo, sữa tươi táchbơđểchua,mộtphầncây raudiếpđảoCos đã hơi héo.Những thứ chứa trong tủ đá cũng không hứa hẹn gìnhiều.Mộtvàibữatốiđônglạnhđãquáhạnsửdụngtừlâuvàmộttúiđậucảvỏđượcsấykhô.
Đãnhiềutuầncôkhôngđisiêuthị,vìgầnđâyđúnglàcôkhôngcóthờigian.Ngoàiracôcũngkhônggiỏinấunướng.Chẳngcólúcnàođểmàhọc.VàonhữngtốikhuyatạikháchsạnHoughton,côăntốitạivănphònghoặclàngườiquảngiakiêmđầubếpchuẩnbịchocôkhicầnthiết.Thựctế,trongcảcuộcđờimìnhVictoriachưabaogiờtựmìnhnấuăncảmộtbữaăn.Côcũngkhôngchắcmìnhcólàmnhưthếnàokhông.
Côcũngkhôngcókhuynhhướngmuốnhọc.Côngồidậyvàvớlấy tập thựcđơncủacáccửahàngbánthứcăntrên
chiếcbàncà-phê.Cửahàngsushigầngócphốởngaydòngđầutiên.Cáiđóđượcđấy.vớlấyđiệnthoạicầmtayvàđangchuẩnbịgọithìcótiếngchuôngcửa.
Đócóthểlàainhỉ?Côhyvọngđókhôngphảilàchacô.Côvẫnchưatrảlờibấtkỳcuộcgọinàocủaông,vàcólẽôngđangsốtruột.
Cólẽnếucôkhôngtrảlời,ngườinàođósẽbỏđi.Côđợimộtlút,nínthở,rồitiếngchuôngcửalạivanglên.Vớimộttiếngrênrỉ,côđặtchiếcđiệnthoạivàchiếclygầncạnxuống
bànvàlêngườirakhỏiđi-văng,hơichếnhchoángvìrượuvang,vàdòdẫmracửa.Cônhòmqualỗnhỏtrêncánhcửa,ngạcnhiênkhithấykhôngphảilàchacômàlàCharlesđangđứngởđó.
NhândanhChúaanhtamuốngì?Côđắnđokhôngmởcửa,nhưngcó lẽanh tađãnhìn thấyxecôđỗở
đằngtrướcvàbiếtcôđangởnhà.Côchỉkhôngthểbuộcmìnhtỏrathôlỗ.Côtháodâyxíchantoàn,mởcửaravàhỏi.“Anhmuốngì?”Mặcdùgiọngnóigaygắtcủacô,anhmỉmcười.Anhvẫnđangmặcquần
áocôngsở.Vẫnchỉnhtề,nhưnghơicóvẻnhàunátvìđãhết-ngày-làm-việc.Vàtrônganhrấtngonlành.
Hãycắnlưỡilại,Vic.“Tôinhậnrarằngtôivẫnnợcômộtbữatối”,anhtanói.Mộttayanhta
cầmtúiđựngthứcăncủachínhnhàhàngmàcôđangđịnhgọi.Nhưthểanhđọcđượcýnghĩcủacô.
Điềuđóthựcsựkỳlạ.“Tôihyvọngcô thíchsushi”,anhnói,nghiêngvaiđingangquacôđể
vàophòng.Lạivẫnkhôngđượcmời.Vậytạisaocôkhônglàmgìđểngănanhtalại?“Vànếunhưtôikhôngthíchsushi?”côhỏi,đitheoanhvàotrongbếp.“Nếu vậy thì cô đã không có thực đơn của nhà hàng sushi qua điện
thoại”,anhđặtcáigóilênbànbếp.“…phảikhông?”Làmsaoanhta…?Anhtahẳnđãnhìnthấynósánghômđó.Khilầnđầutiênanhtaxông
vàomàkhôngđượcmời.“Tôitưởnganhcóhẹn”.Ýnghĩlàcóaiđóđãbỏrơianhtakhônghiểusaonghethậtdễchịu,mặc
dùđiềuđócócónghĩalàcôlàlựachọnthứhaicủaanhta.Phầnthưởngchongườivụngvềthựcsự.
Đúng”,anhtađặtcáitúilênmặtbànbếpvànherăngcười.“Vớicô”.Côcảmthấythếnào?Nhẹnhõm?Đượcxunịnh?Rấtngờvực.Côkhoanhtaytrướcngực.“Tôikhôngcoiđâylàmộtcuộchẹnkhingười
kiakhôngbiếtgìvềviệcnày”.Anhtađưamắtnhìncôvớivẻngâythơ.“Tôiquênkhôngnóichocôbiết
à?”.Anhcởiáovétravàđưanóchocô.Nhưmộtngườingớngẩn,côcầm
lấy.Vàsuýtnữathìcôđưanólênmũiđểhítmùihươngcủaanhta,ápmávàolớpvải.Côkịpdừnglạivàogiâycuốivàthayvìthếkhoanhtaytrướcngực.
Dừngngaylại,Vic.Tuynhiên,anhtakhôngđểý.Anhtađangbậnrộnbỏcácthứởtrongtúi
ra,mởcáchộpđựngthứcăn.Mùithơmcủamónsushibayđếntậnchỗcô,khiếncôchảynướcmiếng.
Vànếucôkhôngnhanhchóngănmộtcáigìđó,rượuvangsẽkhiếnđầucôquaycuồng.
“Tôisẽăntốicùnganh”,cônói,rồinóithêm,“chỉlầnnàythôi”.Anh tanhúnvai, như thểviệc cô từchối ăncùnganh ta chưabaogiờ
đượcanhtanghĩtới.Liệuanhtacóthểhợmhĩnhhơnthếnữakhông?Hayđángyêuhơnnữa?
Không,không,không!Anhtakhôngđángyêu.Chỉcầnvàicuộctìnhvănphòngbấthạnhlàđủđểcôsẽkhôngbaogiờ
dínhtớimộtngườicùnglàmviệcnữa.Chưanóiđếnmộtdanhsáchdàithượtcáclýdođểcôkhôngbaogiờmuốndínhdángtớimộtngườinhưanhta.
Đâychỉlàmộtbữatốithôi.“Tôikhôngchắccôthíchcáigì,chonêntôilấynhữngthứkhácnhau”,
anhnói.“Tôiđoánthế”.Đâylàđủchocảnửatángườiăn.Côsẽcómộtítcònlại
chobữatrưavàbữatốingàymai.Vàbởivìanhtađãvấtvảvìnhữngthứ
này,điềutốithiểucôcóthểlàmlàmờianhtamộtly.“Tôivừamớimởmộtchaivang
Tôiđãnghĩcôsẽchẳngbaogiờmời”,anhtacườitoetoét.Sauđóhấttayvềphíatủbếp.“Côcóđĩađựngchứ?”
“Phíabêntráichậurửaấy”.Côcẩnthậnvắtchiếcáovétcủaanhtalênlưngghếbêntrênáocủacôvàrótchoanhtamộtlyvang,vàsauđórótđầylạilycủamình.mình.Côthựcsựnêntừtừ,chỉuốngsaukhiđãănmộtchútgìđó,nhưngcảmgiácấmápcủamensaykhiđó thực sựdễchịu.Khôngphảilàcôđãsayhaygìđó.Chỉlàchuếchchoángmộtcáchdễchịu.
Bànăn chất đầynhữnghộpđangmởdở,nên côđưa ly củahọ rabànuốngnước.Hoặclàthếhoặcănđứngtrongbếp,vàcôthựcsựkhôngnghĩlàchâncôcóthểgiữchocôđứngđượclâu.Cônghĩđếnviệcquaylạibếpđểgiúp anh ta, nhưng chiếc đi-văng trông quyến rũ đến nỗi cô ngồi phịchxuốngvàchọnchomìnhtưthếthậtthoảimái.Côlàchủnhàkiểugìthếkhiđểanhtaphụcvụbữatối.Nhưngdườngnhưanhtakhôngthấyphiền.
Ngoàirađólàcáianhtađángphảinhậnkhixuấthiệnđộtngộtnhưvậy.“Côcómộtđĩalớnđựngđồănkhông?”Charlesgọitừbếp.“Đâuđó trong cái đống lộn xộn ấy”, cô nói.Thực sự là cô thường ăn
thẳngtừhộpđựngđồănbánsẵn.Côngưngmộtlúc,cảmthấycólỗi,vàcôgọi.“Anhcócầngiúpkhông?”
“Không,tôitìmđượcrồi”.Tốt.Côngảđầulêngốitựa,nhấmnháplyrượu,vànhắmmắtlại.Khicô
lạimởmắtra,anhđãsắpxếpmọithứlênchiếcbànuốngnước.“Dậythôi.Đếngiờănrồi”.“Tôichỉchợpmắtthôi”,cônói.Côngồidậyvàanhngồixuốngbêncạnh
cô,gầnđếnnỗiđùihọchạmnhau.Đùianh ta rắnchắcvàấm.Cô thườngkhôngbậntâmđếnvócdángcủamình,nhưnganhcóvẻthậttolớnsovớicô.Cóvẻthậtđángsợ,mặcdùkhôngcóvẻđedọa,nếuchuyệnđócómộtýnghĩanàođó.Và, lạyChúa,anh ta trônggợi tìnhkhủngkhiếp trongchiếcsơ-mihởcổvàtayáoxắncaolên.
Côgắpmộtmiếngcángừ,chấmvàonướcxốtvàbỏvàomiệng.Anhtacũng làmnhưvậy.Côkhôngcòncảm thấyvị thơmngoncủa thứcănkhinhìnanhtaăn.Anhtathậmchícóthểkhiếnchoviệcnhaicũngrấtgợitình,
Côđưamắtnhìnđichỗkhác,trướckhianhnhậnracôđangnhìnanhtachằmchằm,vừađúnglúcchuôngcửalạivanglên.
“Côđangđợiaiđóchăng?”anhhỏi,cóvẻnhưcôcóhẹnvớimộtngườiđànôngkhácmàcôđãquênmất
Nhưtôinhớthìkhông”.Côthởdàibựcbộivàmiễncưỡngđứnglênvàđiracửa.
Nếunhưcôkhôngbịrượulàmchochuếchchoángthếthìcôđãnhớkiểmtraqualỗnhỏtrêncửa.Vànếunhưcônhìnthìhẳncôđãthấychacôđang
đứngđó.
Chín
Victoriabướcrasảnhvàkhépcánhcửalạisaulưngđểchacôkhôngthấyaiđangngồitrêngiườngcô.“Cha,chađanglàmgìởđây?”
“Conđãkhôngtrảlờiđiệnthoạicủacha.Chalolắng.”Concálànhưvậy.Chalolànhữnglờinóidốiđóđãbắtđầukhiếncha
bậntâm.Ýnghĩnàykhiếncôđaulòng,nhưngcôquágiậnkhôngmuốntỏranhẹnhàngvớiônglúcnày.
Ngoài ra,bâygiờkhôngphải là lúcchocuộc thảo luậnkhôngchútdễchịuđó.“Ngaylúcnàyconhơibận.”
“Quá bận đối với chamình ư?”Trông ông già vàmỏimệt, nhưng côkhôngcảmthấythôngcảmchoông.
Côcầnmộtngàykhácđểsuynghĩvềviệcchínhxáccômuốnnóiđiềugìvớiông.Khôngphảilàđiềumàcôđãnghĩđếnrấtnhiềutrongthờigiangầnđây.Cóthểlàcôchỉcầnthờigianđểbớtgiận.“Consẽgọichochavàongàymai.”
Miệngôngháravàôngnhìncôchằmchằm,sửngsốt,nhưthểôngkhôngthểtinlàcôsẽtừchốikhôngchoôngbướcvàongôinhàcủacô.“Victoria,chađòihỏiđượcbiếtđiềugìđangdiễnra.”
Cánh cửa được mở ra và Charles xuất hiện với vẻ quan tâm. “Mọichuyệnổnchứ,Victoria?”Côbiếtanhcóýtốt,anhđangtỏrachechở,vàtrongnhiềutrườnghợpcólẽcôđãđánhgiácaosựcanthiệpcủaanh.
Nhưngbâygiờkhôngphảilàmộttrongnhữnglúcđó.Điềuanhvừagâyracóhạihơnlàcólợi.“Hắntađanglàmgìởđây?”chacônói,văngracâuhỏiNhưthểcônợôngmột lờigiải thích.Hoặcđểýđếnchuyệnôngđang
cảmthấykhóchịu.“Ăntối”“Ăntối?”ôngnói,khôngbuồnchegiấusựkhinhmiệt.“Conđangăntối
vớihắnta?”“Vâng.”ÔngnhìncôrồilạinhìnCharles,vàcôbiếtchínhxácôngđangnghĩgì.
“Conđang-?”“Chỉlàbữatốithôi,”cônói,chứkhôngnóirằngđâykhôngphảilàviệc
củaông.“Vàngaylúcnàychanênvề.Chúngtasẽnóichuyệnnàyvàomộtlầnkhác.”
Nhưngchacôkhôngđểýnghe.Ôngquágiậndữ.Ôngthừabiếtviệcđểmìnhphiềnmuộnlàthếnào.Khôngtốtchotráitimông.Hoặccóthểlúcnày
đâytráitimôngvẫnkhỏemạnh.Vàđâycũnglàmộtsựdốitrá.“Làmsaoconcóthểlàmđiềunàyvớicha?”Ônghỏi.“Làmsaoconcó
thểphảnbộichanhưvậy?”Làmsaocôcóthểư?Ônglàaimàcóthểbuộccôtộilừadối?“Đangcó
sựlừadốiởđây.Nhưngchắcchắnkhôngkhôngphảitừphíacon.”“Concóýgì?”ÔngbắntiamắtcămghétvềphíaCharles.“Hắnđãnóigì
vớicon?”“Điềumàlẽrachanênnóivớicontừlâu.”Vẻngoàigiậndữgiảmđimộtchút.“Chakhôngbiếtlàconđangnóivề
chuyệngì.”“Conđãnhìnthấyhồsơbánkháchsạn,chaạ.Conbiếttấtcảnhữngnợ
nầncủacha.Tấtcảnhữngđiềudốitráchađãnóivớicon.”“Hắnđangcốlàmchoconchốnglạicha.”Ôngsẽvẫnphủnhậnđiềuđó
ư?Trướcmặtcôư?Côđãchờđợiítnhấtlàmộtlờixinlỗikhiêmnhường,cólẽlàmộtlờicầuxinthathứ.Thayvìthế,ôngvẫncốlừadốicôư?”
Cômuốntúmlấyôngvàlắcchoôngtỉnhngộ.Côsửngsốtlẫngiậndữvàtổnthương.Vàthậmchítệhơnnữa,côthấtvọng.Cảcuộcđờimìnhcôđãngưỡngmộông.Thậmchíđãcoiônglàthầntượng.Nhưngôngđãlàmthayđổiđiềuđómãimãi.
“Ngườiduynhấtlàmđiềuđólàcha,chaạ.”Côbuồnbãnói,biếtrằngcôsẽkhôngnhìnchacônhưtrướcđâynữa.
“Anh nên đi,”Charles nói, bướcmột bước lùi khỏi cánh cửa.Chuyệnnàyhơicăngthẳngđốivớisởthíchcủaanh.Nếunhưanhbiếtđượclàchacôđangđứngởcửathìanhđãkhôngbaogiờcanthiệp.Anhđãcóđủrắcrốitừchínhgiađìnhcủamìnhđểgiảiquyếtmàkhôngcầnphải thêmvào rắc rốicủaaiđónữa.
Victoriađưatayngănanhlại.“Không,anhhãyởlại.Anhđãđượcmời.Chaemmớiđúnglàngườicầnphảiđi.”
Thực raCharlesđãđếnmàkhông thôngbáovàcứđivào.Nhưnganhkhôngnghĩbâygiờlàlúcthíchhợpđểtranhcãivớicô.
“Chakhôngthể tin làcon lạichọnanhtachứkhôngphảicha,”chacônói.
“Vàconkhôngthểtinlàchavẫnđanglừadốicon,”côđốplại,mặcdùnghecamchịuhơnlàgiậndữ.“Chođếnkhichacóthểtrungthựcvớicon,chúngtakhôngcógìđểnóivớinhau.”Trướckhichacôcóthểthốtramộtlờinàonữa,côđóngcửavàcàichốt,vàtrongvàigiâycôcứđứngđó.Cólẽđợiôngđổiý.
Saugiâylátimlặng,cônhónchânvànhìnqualỗnhỏởcửa.Côlặnglẽthởdài,sauđóquaylạiđốimặtvớiCharlesvàtựalưngvàocửa.“Ôngấyđãđirồi.”
“Victoria,anhthậtsựlấylàmtiếc.Anhkhôngcóý…?”
“Đókhôngphảilỗicủaanh.Ônglàngườiđãnóidốiem.Ôngvẫnđangnóidốiem.”
“Anhchắclàôngsẽquaylại.”Côlắcđầu.“Emkhôngchắcvậy.Anhkhôngbiếtôngấycóthểngoancố
thếnàođâu.”CharlescómộtýnghĩthậtsựthúvịlàôngấycógìđógiốngVictoria.“Emsẽlàmgì?”
“Emkhôngchắc.Nhưngembiếtchắcchắnemsẽkhônglàmgì.”“Đólàgìvậy?”“Cảđờiemđãlàmnhữnggìmàchayêucầu.Emđãlàmnhữnggìmà
ôngmongmuốn em làm. Sẽ không như thế nữa.”Cô làm anh ngạc nhiênbằngcáchnắmlấytayanh,đannhữngngóntaycôvàotayanh.Côgiậttayanh
“Điđâu?”“Anhnghĩlàđiđâu,thiêntàicủaem?Đếnphòngngủcủaem.”Đợiđã…gìcơ?Làmthếnàohọđãnhảytừbữatốitớigiườngngủcủa
cô?“Anhxinlỗi?”Anhvẫncốtheođuổicôkểtừkhianhgặpcô.Vàrõràngđâykhôngphải
làlầnđầutiênanhlợidụnghoàncảnhđểquyếnrủmộtngườiphụnữ-mặcdùcôdườngnhưlàngườichủyếulàmcáiviệcquyếnrủđólúcnày.Chưanóiđếnchuyệnanhbấtngờrằngcôhơimấttựchủ.Lạinữa,điềunàychưahềcảntrởanh.Tuynhiên,cóđiềugìđókhôngổntrongchuyệnnày.
Anhthựcsựcảmthấycólỗi.Côlạigiậttayanhvàanhcảmthấychânmìnhđangchuyểnđộng.“Này,đừnghiểulầmanh,”anhnói,khianhđểcôdẫnmìnhđitớicuối
hànhlang,“Anhkhôngphảilàngườikhướctừchuyệntrảthùbằngtìnhdục,nhưngemcóchắcđâylàmộtýtưởnghaykhông?”
“Emnghĩrằngđâylàmộtýkiếntuyệtvời.”Côkéoanhvàotrongphòngngủvàbậtngọnđènsaugiường.Chỉkhiđócômớithảtayanhra.
Giốngnhưphầncòn lại củacănhộ,ởđâycónhữngchiếchộpởkhắpnơi,nhưngtrongánhsángmờchiếcgiườngtrôngđặcbiệthấpdẫn.Ôitrờiạ,cámdỗlàmsaochứ.
Nhưnganhbiếtlàanhthựcsựkhôngnên.Côquaysanganhvàbắtđầucởicúcáosơmicủacô.Chúaơi,côđangkhiếnchoanhkhócó thể làmđiềuđúngđắn.“Có lẽ
chúng tanên lùi lạimộtgiâyđểemcó thểsuynghĩvềchuyệnmìnhđanglàmgì.”
Côngướcnhìnanhqualànmidầy,sẫmmầu.“Emđangbiếtchínhxácmìnhđanglàmgì.”Chiếcáotuộtxuốngkhỏivaicôvàlặnglẽtrườnxuốngthảm.
Ồ,quỷthầnơi.Bêndướicômặcmộtchiếcáonịtngựcbằngrenmàuđen.Trôngcôkhêu
gợicònhơncảđiềuanhnhữngmườngtượngvềcô.Nhưnganhvẫnluônngờrằngcôcònhơnthế.Sâubêntrongconngườicôlàngườiđànbàquyếnrũđangchờđợiđượckhámphá.
Cóvẻnhưanhđãđúng.Côvớitayrasauđểcởikhóachiếcváyngắn,vàhammuốncuộnlêndữ
dộiphíadướicơthểanh.“Anhsẽchỉđứngđóthôisao?”côhỏi.“Anhchỉkhôngmuốnem làmđiềugìđómàemsẽhối tiếc.”Anh lấy
đâurađiềuvớvẫnđó?Từkhinàoanhbắtđầuquantâmđếnviệcmộtngườiđànbàcóhốitiếchaykhông?Phảichăng,xinChúathatội,anhđangbắtđầucólươngtâm.
“Emlàmộtcôgáiđãlớn,emcóthểxửlýđượcchuyệnđó.Côđểchochiếc váy tuột xuống đùi, xoay hông một cách khêu gợi và thả cho tuộtxuốngchâncô.cô.Cômặcquầnlótcùngmàurenđenvàtấtdàilêntậnđùi.Còncơthểcô?Gầnnhưhoànhảo.Thựctếlàanhchắcchắnlànóhoànhảo.Vàanhtrongmộtphútbịmêhoặcđếnnổiquêncảthở.
“Anhđãtheođuổiembaongày.Bâygiờđừngcótỏrasợhãichứ.”Gọianhlàkẻhènnhátcóhơiquáđáng,xétchuyệnhaingàytrướcđây
côđãbuộctộianhthiếutôntrọngđốivớinhữngngườikhácgiới.Ngườiđànbànàylàmộtconngườimâuthuẫn.Nhưnglàmộtngườicựckỳkhêugợivàđángkhaokhát…
Đúnglàloạianhưathích.Cô bước về phía anh – và vươn tay lên để cởi cúc áo sơmi của anh.
Trôngcônhưthểcôbiếtmìnhđanglàmgì.Mộtcúc,haicúc.Anhthựcsựnênngăncôlại.Sẽkhôngmấtnhiềuthời
gian.Mặcdùanhngờrằng,nếuanhkhướctừcôbâygiờ,anhsẽchẳngcócơhộinữa.
Chết tiệt.Khôngnênphức tạpquánhưvậy.Có lẽđây làđiều thực sựkhiếnanhbậntâm.Tấtcảnhữngchuyệnnàythậtphứctạpvàrốirắm.
Thêmmộtcúcnữa,vàrồimộtcúcnữa.Sauđócôkéotuộtáosơmicủaanhxuốngvai,rồixuốngcánhtay.Côngướcnhìnanh,thởdàithỏamãn,đôimắtcômơmàngvàmềmmại.Côxoataylênngựcanh,khẽmiếtmóngtayvàodaanhxuốngtậnthắtlưng,cônghịchcáimócởquầnanh…
Ôi,quỉthầnơi.Anhvòngmộtcánhtayômeolưngcôvàkéocôsátvàomình.Tiếngthở
hổnhểnngạcnhiêncủacôlàđiềucuốicùnganhngheđượctrướckhianhépmạnhmiệngmìnhxuốngmiệngcô.Thậtmạnh.
Côrênlênvàvòngtayômlấycổanh,nhữngngóntaylùavàotócanh.Nghiếnngấumiệnganh.
Anhômbổngcô lênvàcảhaicùngngãxuống tấmnệm.Cônhỏnhắnđếnnỗianhsợsẽnghiềnnátcô,nhưngcôđãluồnrađượckhỏingườianh,đẩyanhnằmngửađểcôcóthểvớiđượckhóaquầncủaanh.Sauđó,côkéo
tuộtchiếcquần,cùngvớiquầnlót,xuốngtậnhánganh,vàanhđáhấtđi.“Ôi,Chúaơi.”,cônói,nhìnxuốnganhvớivẻkinhngạctộtđộ.“Mình
chắcchắnđãđượcbanphướcrồi,phảikhông?”Mặcdùanhđãkhôngđểýđếnđiềunàychođếntậnlúcnày,nhưngcô
nhỏbékinhkhủng.Sẽthếnàonếucôchỗnàocũngnhỏnhưvậy?“Quálớnđốivớiemà?”“Chúngtahãyhivọnglàkhông.”Côhítmộthơidàivàthởra.“Baocao
suđâu?”“Trongvícủaanh.”Màcáivíđóởtrongphòngbêncạnh.“Em sẽ quay lại ngay.” Cô nói, nhảy ra khỏi giường và lao ra khỏi
phòng.Cônhưmộtkhốinănglượngđầynhụcdục.Côquaylạivàigiâysau,trướckhianhcóthờigianđểnghĩlại
Anhđangđùaaichứ?Họđãvượtquacáiđiểmcóthểquaylại.Ngoàira,côkhôngcóvẻgìđangđắnđocả.
Anhngồilênvàcônémchoanhchiếcví.Anhlôiramộtchiếcbaocaosu,sauđóanhnhậnrarằngmộtchiếccólẽkhôngđủ-anhhivọngthế-anhlấyramộtchiếcnữa.
“Anhchắclànhữngcáiđósẽvừachứ?”côhỏinhưnganhcóthểthấylàcôđangtrêuchọc.
“ChúngthuộccỡXLđấy,”anhđảmbảovớicô,đặtcảchiếcvívàbaocaosutrênbànngủ.
Victoriađứngbêncạnhgiường,nhìnanhchằmchằmbằngđôimắtthèmmuốn.Côcởikhóa trước của chiếc áonịt ngựcvà lôi tuột ra, để lộ rabộngựckhôngthểgâykinhngạchơn.Khônglớnlắm,nhưngcótỉlệhoànhảovớiphầncònlạicủacơthểcô.Caovàrắnchắc.VừamiệngmộtcáchhoànVàanhnônnóngđượcthưởngthức.
Côđếnbêngiườngvàthảchiếcquầnlótxuốngvàđánóvàođốngnhữngquầnáokháccủacô.Anhquyếtđịnh,khibâygiờđãnhìnthấytoànbộcơthểcô,làcôthựcsựhoànmỹ.
Vàchỉchođêmnay,côhoàntoànlàcủaanh.Mặcdùthườngthíchlàngườichủđộng,anhkhôngphảiđốikhicôđẩy
anhnằmngửara,trèolênngườianhvàgiạngđùianhra,tấtdàicủacômềmvàtrơnsátvàodaanh.Điềuanhthựcsựmuốnlàcảmthấychúngtrùmlênvai,nhưngcôđangnghĩgìđóhoàntoànkhác.Côvớlấychiếcbaocaosu,lôirakhỏivỏvàlồngvàotrongthờigianmộthơithởnhẹ.
Đólàmộtcảmgiáckỳquặc,khianhnằmđóbêndướingườicô,vớithựctếlàcôđangquyếnrũanhchứkhôngphảilàngượclại.Côkhônggiốngnhưbấtkỳmộtngườiphụnữnàomàanhtừnggặpgỡtrướcđây.Phầnlớnbọnhọcốgắnggâyấntượngvớianh,đểtrởthànhcáimàhọnghĩlàanhmuốn.ĐốivớiVictoria,điềunàydườngnhưđếnmộtcáchrấttựnhiên.Côcúixuốngvàhônanh, lúcđầuchỉmơntrớn.Chỉ làmộtcáichạmmôi, rồi lưỡi lướtqua
ngắnngủi.Côcóvịgiốngnhưrượuvangvàsựkhaokhát.Vàkhicôchạmvàoanh,khẽấnmóngtayvàongựcanh,anhthấyrúngđộng.Côdườngnhưbằngbảnnăngbiếtphảilàmgìđểkhiếnanhhammuốn.
Họhônvàvuốtve,vàmơntrớnnhauchotớikhianhnghĩmìnhkhôngthểchịuđựnghơnnữa.Victoriahẳncũngđangnghĩnhưvậy.
Cônhìnsátvàomắtanh,hạngườixuốngphíatrênngườianh,vàđưaanhvàobêntrongcô.Cóvẻngậpngừnglúcđầu.Côthậttrơnvànóngbỏng,thậtnhỏvàkhít.Anhgầnnhưtrượttrongcútrượtxuốngchậmlầnđầuđó.Sauđócôdừnglại,vàtrongmộtkhoảnhkhoắcanherằngmìnhthựcsựquálớnđốivớicô,quáto.Nhưngvẻmặtcủacônóirằngđóchẳngthểlàvấnđề.Nónóirằngcôcóthểxoaysởbấtcứcỡnàoanhcóthểcươnglên.Vàrằngcôkhaokhátđiềunàycũngdữdộinhưanhvậy.
Cônângngườilên,từtừ,chotớikhichỉcònphầnđầuchótcủaanhnằmlại trongcô.Côgiữ lơ lửngnhưvậy trongvàigiây,hànhhạanh, rồi,vẫnnhìngắnvàoanh,thảrơingườixuống.Cơthểcô,giốngnhưmộtnắmđấm,baokhítlấyanh.Anhrênlên,ngườinhưsắpnổtung.Trongđờimìnhanhchưabaogiờthấyhoặccảmnhậnmộtcáigìkíchthíchhơnthế.Vànếunhưcôlàmthêmmộtlầnnữa,anhsẽđểtuộtmất.
Anhlăncônằmngửara,vàlaovàocô.Côuốncongngườisátvàoanh,hổnhển,mắtcôdạiđivìsốcvìanhvàosâuđếnthế.Anhsuýtnữadừnglại,đểhỏicôcóổnkhông,nhưngcôbấuvàolưnganh,quặpchânquanhhônganh,giụcanhvàosâuhơnnữa.Vàđiềuđónóilêntấtcảnhữnggìanhmuốnbiết.Anhcóthểđãtohơncô,nhưnghọvừakhítđếntuyệtvời.Anhkhôngcònlosẽlàmcôđau.Tấtcảnhữnggìanhcóthểnghĩtớilàcảmgiácviệcnàyđemlạinhư thếnào.Côcảmthấynhư thếnào.Vàmỗicúdậpxuốngđưaanhgầnhơntớigiớihạn.
Ýnghĩmạch lạccuốicùngcủaanh làviệcnày thậtquá tuyệtvời,quáhoànhảo,sauđóVictoriarùngmìnhvàhétlên,cơthểcôsiếtlấyanh,vàanhhoàntoànkhôngthểnghĩngợiđượcnữakhicôcuốnlấyanhvàotronglãngquêncùngcô.
Mười
VictorianằmtrêngiườngbêncạnhCharles,ngắmnhìnanhngủ.Mộtngườiđànôngđiểnhình.Làmtìnhbahoặcbốnlầnsauđóngủthiếpđi.
Trônganhthậtthanhthản.Thật…thỏamãn.Mộtcảmgiáccôhoàntoànchiasẻ.
Theokinhnghiệmcủacô,nhữnglầnđầutiênluôncóxuhướnghơilúngtúngvàkhôngthoảimái.Nhưngchẳngcóchútnàolúngtúngtrongcáicách
Charleschạmvàocô.Côđãtừngtinlàmộtngườiđànôngkhôngnhấtthiếtgiỏichuyệnchăngốichỉvì trônganh tacóvẻnhưvậy,nhưngCharlesđãhoàntoànlàmtiêutancáilýthuyếtđó.
Trongthựctế,anhtuyệtvờiđếnmứckỳcục,thậtđiêuluyệnvớiđôitayvàmiệngvàvớimỗiphầnkháccủathânthể,đếnmứcnhữngkhiếncôngậpngừng.Rõrànganhđã thựchànhnhiều.Vậymàkhianhnhìncôvàchạmvàocô,nhưthểanhchưatừngcómộtngườinàokhác.
Điềunàygầnnhưđủđểcômềmlòng.Vàcôcólẽđãmềmlòngnếunhưkhôngtintưởngvàothựctếđếnthế.
Ítnhấtthìgiờđâycôcũngbiếttấtcảnhữnglờiđồnđạiđólàvềchuyệngì.
Trongmột phút, vào lúc đầu khi anh cởi quần, cô thực sự tin rằng sựkhácbiệtvềkíchcỡcólẽsẽlàvấnđề,nhưngrồisựkhítkhaovàsựcọsáttuyệt vờimà điều nàymang lại đã tạo ra phần lý thú nhất.Kích cỡ khácthườngchẳngđánggìnếungườiđànôngkhôngbiếtcáchsửdụngnó.
Và,ồ,anhấybiết.Điềuthúvịtiếptheolàsựnhậnthứcvềviệclàcôđanglàmmộtđiềugì
đóhoàntoànsaitrái.Saitráivềnhiềumặt.Côvẫnluônlàmộtđứacongáibiếtvânglời,làmnhữngđiềumàngườikhácmuốncôlàm.Côchưabaogiờhìnhdungmộtđiềuđơngiảnnhưviệcthựchiênmộtđiềugìđótồitệlạicóthểđemlạicảmgiácthíchthúđếnvậy
Nhưngđâychỉ là tìnhdục thôi, cô tựnhắcnhởmình, sợ rằngcôsẽbịcuốnđivàbắtđầuthựcsựcócảmtìnhvớianhta.Tinchắclàmọichuyệnsẽsángtỏhơnvàobuổisáng,cáilúcmàcônhậnramìnhđãlàmgìkhicôtớivănphòngvàcảmthấycựckỳhốitiếc.Đặcbiệtkhicôtớivănphòng.Điềuđócókhiếncôcảmthấykhóxửkhông?Nhưngchotớilúcđóthìcôphảihưởngthụđã.
Côcuộnngườisátvàoanh,đắmmìnhtrongsựấmápcủaanh.Anhthởdàitronggiấcngủvàvòngmộttayômlấycô.
Tuyệtvời.Rấttuyệtvời.Cônhắmmắtlại,cảmthấymìnhđangtrôiđi.Khicôlạimởmắtra,ánh
nắngbuổisớmđangchiếuquabứcrèm,vàCharlesđãđi.NgủvớiCharleslàmộtýkiếnthậtsựtồitệ.Victoriađứngtrongthangmáytạinơilàmviệckhinóđangđilên,cảm
thấysợhãicáigiâyphútkhithangmáylênđếntầngcủacô.Mộttiếngkengvanglênkhicánhcửatrượtralàmmỗimộtdâythầnkinhtrongcôcănglên.
Anhtathậmchíkhôngcóđượcsựtửtếđểđánhthứccôtrướckhibỏđi.Anh ta chỉ lẻn đi giữa nửa đêm.Có lẽ đây là cái cách anh ta đối xử vớinhữngphụnữmàanhtangủcùng.
Micónghĩlàmìnhcóchútnàokhácbiệtkhông?Côtrảiquacảmgiáctừhammuốnvàkhaokhát,rồicảmthấytồitệ,tới
cảmgiác…rẻtiền.Anhtađãcóthểítnhấtnóilờitạmbiệttrướckhiđi.Cóthểtraocônụ
hôncuốicùng.Mi sẽ không để điều này làmmi phiền lòng, cô tự nhủ khi đi ra khỏi
thangmáyđếnvănphòngcủamình.Penelope,ngườithườngkhôngđểýđếncô,ngẩngđầulênkhicôđingangquavàthựcsựnhìncô.Khôngphảilàcáinhìnkhóchịu.Chỉlàcáinhìntrốngrỗng.
Bàtabiết.BàtabiếtđiềumàmìnhvàCharlesđãlàm.Chuyệnnàythậtnựccười.Đâychỉlàmộtsựtrùnghợprằngbàtachọn
đúngngàyhômnayđểnhậnraVictoria.SuychocùngcôngờlàCharlestâmsựvớithưkýcủamìnhvềđờisốngtìnhdụccủaanhta.Nếukhôngbàtalàmsaobiếtđược.
Đâyđúnglàđiềungườitacảmthấyviệclàmộtconđiếmvănphònglànhưthếnào.
Thậtxuấtsắc.Victoriagậtđầuchàongườiđànbà tócđenđó, rồimởcửavănphòng.
Cảmthấybựcbộivàrốiloạn,côtreoáovétlên,ngồixuốngghế,vàcấtvívàongăndướicủabàn làmviệc.Côngviệcnhưthường lệ.Ngàyhômnaychẳngkhácgìbấtkỳmộtngàynàokhác.Chưanói làcôngviệcnàychỉ làtạm thời.Nếucóđượcmaymắn, cô sẽnhậnđược tin từvănphòng tuyểndụngvềngườithaythếphùhợp.
Côđangsắpsửamởmáy tínhkhiđiện thoạinộimạngreo làmcôgiậtmìnhmuốnchết,vàtiếngcủaCharles,bằnggiọngrấtnghềnghiệp,nói,“Côcóthểsangđâykhông,Victoria?”
Côcảmthấynghẹnthở.Đây rồi, cái lúc anh ta bảo bạn rằng chuyện này thật thú vị nhưng sẽ
khôngxảyranữa.Anhtarõràngchẳnglãngphímộtchútthờigiannào.Đókhôngphảilàđiềumàcôđãchờđợihaysao?
Côấnnútgọi.“Tôiđếnngayđây.”Càngsớmcàngtốt.Vàchỉmộtlần,trongmộtphầnnghìngiâycôchophépmìnhthúnhậnrằngcôhơithấtvọngvìchuyệnnàyphảichấmdứt.Đâycóthểchỉlàmộtcuộcânáiânái,nhưnglàmộtcuộcânáituyệtvời.
Cônhớtớilờimờinghỉcuốituầncùngvớigiađìnhcủaanhtavàcorúmngườilại.Chuyệnnàythậtkhóxử.Côsẽphảitìmralýdonàođóđểtừchối.Côngờlàanhtasẽchỉcảmthấynhẹnhõm.
Côđangnghĩgìvậy?Mộtđêm làm tình tuyệtvờikhôngđángđểphảichịuđựngnhữngchuyệnphứctạpnhưvậy.
Côhítmộthơithởsâu.Trìhoãnthêmnữachẳngíchgì.Côđứnglên,điđếncửavàmởra,bướcvàovănphòngcủaanhta.Nhưnganhtakhôngngồiởbàn.
Cánhcửakhép lại sau lưngcô,vàđiều tiếp theocônhận thấyđược là
mìnhđangởtrongvòngtaycủaCharles.“Chào em”, anh nói, với một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt, và
trướckhicôcó thể thốt lênmột tiếng,anh tađãđanghôncô.Nụhôndài,ngọtngàovàkỳdiệu.Vàmặcdùmọi thứ trongcôđanghét lên rằngđiềunàylàsaitrái,côvòngtayômlấycổanhvàhônđáplại.
Côkhôngbậntâmlàanhđanglàmtrôiđisonmôicủacôhayđanglàmrốitóccủacô.Côchỉmuốncảmnhậnđượcanh,đượcgầngũianh.
Ôi,điềunàythậttệ.Khianhngừnghôn,côcảmthấychóngmặtvàhếthơi.Anhcườithích
thúnhìncôvànói,“Chúcemmộtbuổisángtốtlành.”Côkhôngthểcưỡngmộtnụcườiđáplại.Mặcdùcảmthấynhưthểtoàn
bộthếgiớicủacôđãbịđảolộn,côthựcsựcảmthấy…hạnhphúc.“Nếukhôngvìcuộcđiệnđàmsángnay,”anhnói,vevuốtmácôbằng
nhữngđầungóntay,“chúngtacólẽvẫncòntrêngiường.”“Điệnđàmư?”Anhbỏđivìphảicómặtởnơilàmviệcư?“Vàolúcsáurưỡi.Emkhôngđọcthưanhđểlạisao?”“Thư?”Anhđãđểlạilờinhắnsao?“Trêngối”.Sựnhẹnhõmthậtsựàotớilàmcôbủnrủnđầugối.Vàcôkhôngcònquantâmchuyệnnàysaitráithếnàonữa.“Emcholà
emđãkhôngnhìnthấy.”Mộtnụcười thíchthútrênkhóemiệnganh.“Emkhôngnghĩ làanhđã
dậyvàbỏđikhôngnóimộtlờiđấychứ?”Cônhúnvai, cảm thấyxấuhổvìđãnghĩ thế.Vìđãđánhgiá anhnhư
vậy.Vàđãgiảđịnhđiềutệnhất.“Khôngquantrọng.”“Cóthờigianđểgiảilaokhông?”anhhỏivớimộtnụcườitinhquái.“Emvừamớiđếnthôimà“Anhcúiđầuxuốngđểmơnmancổcủacô.“Anhkhôngnghĩlàsếpcủaemsẽphảnđối.”Chuyệntìnhvănphòng.Ýtưởngtồitệ.Nhưngcảcôngviệcvàmốitình
nàysẽchẳngkéodài,vậythì,nóithựctình,tạisaolạikhôngchứ?Ngoàirathậtkhónghĩđượcsángsuốtkhiđôitayanhđangluồnvàodướiquầnáocô,tìmkiếmlàndatrần.
“CònPenelopethìsao?”côhỏi.Anhrùngmìnhvàlắcđầu.“Hoàntoànkhôngphảiloạicủaanh.”Côcườito,“Ýemkhôngphảithế.”“Anhđãnóivớicôtalàanhkhôngmuốnbịquấyrầy.”Anhhôncổcô,
cằmcô,cắnnhẹkhóemôicô.“Chỉcóemvàanhthôi”.Người phụ nữ già hẳn là ngốc nếu không nhận ra đang có chuyện gì,
nhưng bà ta đã không ưaVictoria, vậy chuyện này có gì khác nhau đâu?Ngoàira,Victoriachưabaogiờlàngườiquantâmxemngườikhácnghĩgìvềcô.
“Emchắclàcóthểdànhramộthaiphút,”cônói.Anhmỉmcười,“Sẽlâuhơnmộthaiphútđấy”.Anhbếcôlênvàđưacôđếnghếdài.Anhdườngnhưthíchlàmnhưvậy.
Vượt lên,giànhquyềnkiểmsoát.Vàvìmột lýdonàođó, côkhôngphảnđối.Cólẽbởianhkhiếncôcảmthấysungsướng.Anhlàmộttrongnhữngngườiđànônghiếmhoinghĩđếnsự thỏamãncủamìnhchỉsaukhicôđãđượcthỏamãn.Côvẫnnghenóilànhữngngườiđànôngnhưthếcótồntại,nhưngchưabaogiờthựcsựgặpmộtngười.
Anhngồilênghếvàđặtcôtronglòngmình.Nhưngtrướckhianhcóthểhôncô,côhỏi,“Anhđãbaogiờlàmthếnàychưa?”
“Emcóýgì?”“Ởđây,vớimộttrợlýkhác.”côkhôngbiếttạisaocôlạihỏi,haycôcó
thựcsựmuốncócâutrảlờihaykhông.Vàanhcóvẻngạcnhiênvìcôhỏi.“Anhà,hãyquênlàemđãhỏiđinhé.”Côđịnhhônanh,trướckhihoàntoànlàmhỏngtâmtrạngcủahọ,nhưng
anhômlấymặtcô.“Khoanđã,anhmuốntrảlờicâuhỏiđó.”Anhnhìnvàomắtcôvànói,
“Chưa,Victoria,anhchưabaogiờ.”Cáicáchanhnóiđiềunày,cáicáchanhnhìncô,khiếncô tinđó là sự
thật.Côkhôngcólýdo,khôngcóquyềnđểcảmthấynhẹnhõm,nhưngcôcảmthấynhẹnhõm.Vàcáiphầnnhỏvẫncònnghingạitrongcôtanradướichânhọ.
Cômuốnđiềunày,ngay tạiđây,ngay lúcnày,vàcô sẽkhôngsợđónnhậnnó.
ĐãgầntrưakhicuốicùngVictoriaquayvềvănphòngcủamình.Vàcôởđóchưađươcmườilămphút,kiểmtracáctinnhắnđiệnthoại,đãcóbatinnhắncủamẹanh–khiCharleskhẽmởcửavà, lẻnvào.Côvờnhưkhôngnhậnthấyanhrónrénđếnsaughếcônhưngkhicôcảmthấytayanhtrênvaicô,môianhvevuốtgáycô,anhtrởnênthựcsựkhôngthểphớtlờđiđược.
“Cảhaichúngtasẽchẳnglàmđượcviệcgìnếuanhcứtiếptụcnhưthế,”Cômắngmỏ,nhưnglạichẳnglàmgìđểngănanhlại.Mặcdù,cônghĩ,cônênlàmthế.Khônggiốngvớivănphòngcủaanh,vănphòngcủacôkhôngcókhóachắcchắn.Thựcsựthìcôkhôngbiếtlànócókhóahaykhông.
“Anhchỉnghĩlàghéquavàchàoem,”anhnói,hơithởcủaanhlàmdacônónglên.Côkhôngthểphủnhậnrằngmộtgiờnữatrongvănphòngcủaanhthựcsựlàđiềucámdỗ.
Không,micóviệcphảilàm.“Bàmẹ‘baobọc’củaanhđãgọitới,”cônói.“Vàilần.”Anhngừnghôncô.“Cáigìcủaanh?”Côquaylạinhìnanh.Anhđangnở
mộtnụcườiđầymưumô.“Mẹcủaanh”,cônhắclại.“Đókhôngphảilàđiềuemđãnói”.
Anhđangnóivềcáigìvậy?“Đúngmà.”Anhlắcđầu,“Không.Emđãnói‘bàmẹbaobọc’.‘Bàmẹbaobọc’của
anhđãgọitới.”Côđậptayvàomiệng.Ôitrờiơi,côđãnóisao?Thựcsựlàcôđãnóito
lên điều đó hay sao? “Em xin lỗi.Điều đó thực sự không thích hợp chútnào.”
Khôngcóvẻbịxúcphạm,anhcườito.“Không.Điềuđóthậthoànhảo.‘Bàmẹbaobọccủaanh’.Anhsẽphảinóichochaanhbiếtđiềunày.”
“Không!“ChacủaanhsẽnghĩgìvềVictoria?Khicôxúcphạmvợcủaôngnhưvậy?
Charleschỉnhúnvai.“Ôngbiếtbàấylàngườithếnàomà.Bàkhiếnchotấtcảmọingườiphátđiên.Ôngsẽnghĩđiềuđóthậtvuinhộn.”
Côxoayghếđốimặtvớianh.“Làmơnđừng,Charles.Điềuđósẽkhiếnemrấtkhóxử.Emsẽbịmấtthểdiện.”
Trônganhkhôngcóvẻlàđãhiểu,nhưnganhgậtđầu.“Thôiđược.Anhsẽkhôngnóigìcả.”
“Cámơn.”Anh bước tránh xa cô.Cô không thể không băn khoăn liệu cô có xúc
phạmanhkhông,vàcônhậnrarằngýnghĩnàythựcsựlàmcôphiềnlòng.Côchuyểntừviệckhôngthíchanhtớiviệccoitrọngtìnhbạnvớianhmớinhanhlàmsao
Quánhanh.Vàkhianhmỉmcườivớicô,cônhậnrarằnganhkhônghềcảmthấybị
xúcphạm.“Anhcóthểđưaemđiăntốinayđượckhông?”anhhỏi.Hai đêm liên tục ư?Rồi lại khỏa thân trên giường bón cho nhaumón
Sushithựcsựkhôngthểtínhlàđiăntốiởngoài.Vàphảnứngđầutiêncủacôlànóivâng,côrấtmuốn.Nhưngcôcómuốnbiếnviệcbịbắtgặpđicùngvớianhởnơicôngcộngthànhthóiquênkhông?Đểtônvinhcuộcchinhphụcmớinhấtcủaanh?Chỉlàmộtcuộcphiêulưumới?Mặcdùthậmchícôđúnglànhưvậy.
“Emkhôngnghĩđólàmộtýhay.”cônói.“Tạisao?”“Chúngtađangngủcùngnhau,chứkhônghẹnhò.”Anhnhúnvai.“Cógìkhácbiệt?”“Khácbiệtnhiềuđấy.Tìnhdụclàtạmthời.Khôngsâusắc.”“Cònhẹnhòthìkhôngư?Ainóivậy?”Anhcólý.“Emcholàthế,nhưng…điềuđóthựcsựkhácbiệt.”“Anhkhônghẹnhòvớiphụnữvớiýđịnhvềmộtmốiquanhệlâudài.
Bởivậybằngđịnhnghĩanày,hẹnhòđốivớianhrấtnhấtthời.”Anhngừnglại,rồidướnlôngmàylênvớivẻquantâm.
“Khôngphảilàemđangtìmkiếmmộtmốiquanhệđấychứ?”
“Vớianhư?Tấtnhiênlàkhông!”Trônganhcóvẻnhẹnhõm,vàcôbiếtđủđểkhôngcoiđâylàchuyệncá
nhân.Anhchỉđangthiếtlậpcácgiớihạn.Đólàđiềumànhữngngườiđànônggiốngnhưanhthườnglàm.Vàđólàsựthật.Anhtalàngườicuốicùngtrênđờinàymàcônhữngmuốnxemxétchomộtmốiquanhệnghiêmtúc.
“Ồ,vậythì,vấnđềởchỗnào?”anhhỏi.“Cólẽđểlầnkhác.”Anh khoanh tay trước ngực. “Em đang bắt anh theo đuổi em, đúng
không?”“Theođuổiemư?Cóphảianhđangquênrằngemchínhlàngườiđãkéo
anhvàophòngngủcủaemtốiqua?”“Ồđúngrồi.”Nụcườigợitìnhquỷquáilạitrởlại,vànókhiếncôcảm
thấyấmáptronglòng.Anhcúixuốnggầnhơn,đểtaylêntayghếcủacô.Côkhôngthểkhôngnghĩ,ôitrờiơi,chúngtalạibắtđầurồi.“Anhcóquênnóichoembiếtlàanhđãrấtthíchthúkhông?”
Anhđãnóivớicôvàilần,nhưngđiềumàcôthấyquýgiáhơn,quyếnrũởanhhơn, làviệcanhquan tâmtớicảmnghĩcủacô, rằngcó thểcôđanghànhđộngvộivãvàmắcsai lầm.Côđãkhông trôngđợiđiềunày từmộtngườiđànônggiốngnhưanh.
Cứmỗilầncônghĩlàđãnắmđượcanh,anhlạilàmcôngạcnhiên.“Anhkhôngcóviệcđểlàmư?”côhỏi.Anhcúixuốngsáthơnvàhônvàocổcô,ngaybêndướitaicô.Tốiqua
anhđãpháthiệnrachỗnhạycảmthứhaitrêncơthểcô.Vàanhlợidụngnóchomình.“Hãyăntốicùnganh,Victoria.”
Cônhắmmắtlạivàđầucôgầnnhưngảhẳnrasau.“Emkhôngthể.”“Không cần phải làmột nhà hàng.” Anh nhấm dáy tai cô và cô rùng
mình.“Anhsẽnấubữatốichohaichúngtatạinhàcủaanh.”Bữa tối tại nhà của anh sẽ không quá tệ.Nhưng hai đêm liên tiếp ư?
Khôngphảilàhơidồnéphaysao?Mặcdùđiềuanhđanglàmthựcsựthúvị.Côcóthựcsựmongmuốntướcđicủabảnthânmộtđêmthỏamãnvôđiềukiệnnữakhông?“Emkhôngnên”,cônói,nhưngkhôngchắclắm.
“Anhlàmộtđầubếpxuấtsắc,”anhdỗngọt,kéoáosơmicủacôsangmộtbênđểnhấmnhápvaicô.“Mónđặcbiệtcủaanhlàmóntrángmiệng.”
Anhhôndầnxuốngđếnchỗhõmtrênngựccôvàmộttiếngrênrỉkhoáicảmdânglêntronghọngcô.“Ồ,emphảiđemđồgiặtlàđến.Emnghĩemcóthểghéquamộtlúc.Vànếunhưanhtìnhcờcóbữatốisẵnsàng…”
Anhthảngườixuốngthảmtrướcmặtcô,sauđólậtáosơmicủacôsangmộtbên,đểlộmộtbênáonịtngựcbằngđăngten.Anhngậmlấy,cảngực,cảđăngtenvàcắnkhẽ.Mặcdùcôcốkiềmchế,mộttiếngrênbuộtkhỏimôicô.
Chúatôi,anhthậttuyệt.
Anhngướcnhìncôvớiánhmắtranhmãnhđó.“Vậyemsẽghéquakhinào?Khoảngbảygiờnhé?”
“Bảygiờ nghe được đấy.” cô nói, nhận ra rằng cửa văn phòng của côkhôngkhóavàaiđócóthểbướcvào.Khôngaingoạitrừanhđãbướcvào.Nhưngchínhýthứcvềmốinguyhiểm,cáikhảnăngaiđócóthểbướcvào,khiến cô càng hammuốn anh dữ dội. “Chúng ta thực sự không nên làmchuyệnđóởđây.”
“Làm điều gì?” Anh chuyển sang bên ngực kia và ngậm bên đó vàomiệng.
Côtúmlấyđầuanh,ấnmóngtayvàotóc.“Làmtình.”“Ainóichúngtasẽlàmtình?”“Emnói”“Không”.Anhkéováycôlên,mócngóntayvàodâynịtvàkéonóxuống
đùicô.Anhcắnnhẹvàochỗphía trênbên tronghángcô,vùngnhạycảmnhấttrêncơthểcô,vàcôtanratrongchiếcghếđangngồi.
“Ồ, vậy thì, anh những gọi đây là gì?” cô hỏi, giọng khàn đi vì kíchthích.
Anhngẩngnhìncôcườithíchthú.“Bữađiểmtâmbuổichiềuchăng?”Ồ,anhgọisaocũngđược,khianhhônngượclên,côhơihoàinghirằng
ngàyhômnaycảhaiđềusẽlàmviệcđượcnhiều.
MườiMột
KhiVictoria từ từ thức dậy vào sáng hôm sau, cô nhận ra, thậm chítrướckhicômởmắt,cógìđórấtkhác.Rồicôhiểura.
Côkhôngởnhàcủamình.CôđangnằmcuộntròntrêngiườngcủaCharles,ấmápvàdễchịugiữa
chiếckhăntrảigiườngbằnglụamềmmại.Quáấmápvàdễchịu.Côkhôngcóýđịnhngủthiếpđiởđâyvàmạohiểmđểaiđónhìnthấyxe
củacôđỗởtrướccửa,khôngnóiđếnviệcởlạiquađêmlàmộtviệctồitệ.Côđãdựđịnh trởvềnhàcủamình,ngủ trêngiườngcủamình.TuynhiênCharlesđãkhiếncôkhôngthểthựchiệnđượcviệcđó.
Đêmtrước,cứmỗilầncônhắcđếnviệcravềthìanhlạibắtđầuhônvàvevuốtcôkhiếncôquênlàmìnhđangnóigì.Vàđangnghĩgì.Vàkhihọkhôngngấunghiếnnhau,họnằmbênnhauvà tròchuyện.Vềtuổi thơcủacô,vàcủaanh.Khôngthểcógìđặcbiệthơnthế.
Mộtlúcsautrờitối,vàcôcảmthấythậtbuồnngủ.Cônhớlàđãnghĩcôsẽchợpmắtkhoảngnăm,mườiphútrồisẽmặcquầnáovàláixevềnhà.
Chẳngcógìđểnóivềcáikếhoạchđó.Charlescũngbiếtđiềuđó.Anhbiếtlàcômuốnravề,tuynhiênanhđãđể
chocôngủ.Côkhôngbiếtphảinghĩvềchuyệnnàynhưthếnào.Hầuhếtđànôngcoiviệcđểphụnữquađêmởnhàmìnhlàquáriêngtư.Anhcóthựcsựmuốncôởđó?Hayđâychỉlàtròchơiquyềnlực?Đểxemanhtacóthểđiềukhiểnđượccôtheoýmìnhkhông.Anhtacóthểlàmthếvớitấtcảphụnữmàanhtahẹnhò?
NóivềCharles…Côvới tayvàđạpvàochỗđệmbêncạnh,nhưngchỉ thấyvải lụa trơn,
lạnhlẽo.Anhtacómộttrongnhữngchiếcgiườngmênhmôngmàmộtngườinằm
bêncạnhcóthểnằmdanghếtchântaymàkhôngchạmvàongườinằmbêncạnh.Côvới tay xa hơn, bằng cả đầu ngón tay cho tới khi chạm tớimépgiườngbênkia.
Cô chống cùi tay nhỏm dậy, hémộtmắt và nhìn quanh. Rèm cửa đãđượckéolênvàCharleskhôngcóởđó.
Lạinữarồi,cônghĩ.Thứcdậymộtmình.Nhưnglầnnàyanhtacóthểchạyxađếnđâu,khihọởcùngnhaunhưthếnàotrongnhàcủaanhta?
Sángquaanhtađãkhôngbỏchạy.Anhđãđilàm.VàanhđãđểlạiCôngồidậyvàdụimắt.Mộtchiếcváydàitreocạnhgiườngmàcôđoán
làanhđãđểđóchocômặc.Rấttỉnhtáo,tuynhiêncôkhôngthểkhôngbănkhoănliệucóphảitấtcảnhữngngườiphụnữngủlạiđềuđãmặcchiếcváyđó?Liệu nó cómùi nước hoa của ai đó khác không?Hay cô sẽ tìm thấynhữngsợitóccủamộtphụnữkhácvươngtrêncổáo?Hoặcanhtatửtếgiặtchiếcváygiữacáclầnsửdụng?
Chiếcáosơmiđêmtrướccủaanhtavắttrênghếởđầukiagianphòng,nêncôbướcquasànnhàlạnhbằnggỗvàchuivàochiếcáođó.Nódàitớitậnđầugốicô,vàcôphảixắntayáolênkhoảngmườilần,nhưngnórấtmềmmạivà cómùi của anh.Vàcô có thểnói chắc rằngkhôngcóphụnữnàokhácđãmặcchiếcáonàytrongthờigiangầnđây.
dừnglạiởnhàtắmvànhậnrađầutóccôkhithứcdậythậttệ.Tócngắnbất tiệnvậyđấy.Côvòmạnhvàcốhếtsứcvénthànhnếp.Bêncạnhchậurửamặtlàchiếcbànchảiđánhrăngvẫncònởtronghộp.Côđoánlàđểchocô.
Người đàn ông này đã để ý đến mọi điều.Mọi thứ đều tiện lợi, nếukhông phải có chút khiến người khác bối rối.Anh ta có lẽ cómột tủ đầynhữngthứnhưvậy.Chomọingườiphụnữmàanhtađưavềnhà.Côđánhrăngvàđangcânnhắcviệctắm,nhưngbồnnướccạnkhô,vànhớlạianhtađãnóigìđóvềviệcđáhoacươngmớiđượcgắnlại.Côbướcrasảnh,bănkhoănlàanhtacóthểđangởđâu.
Côthòđầuvàomộtcănphòng,gọi,“Xinchào!”Nhưngdườngnhưanh
takhôngởtrêngác.Rồicôngửithấtmùithơmcủacà-phêmớiphabaylêntừtầngdưới,vàđitheomùihươngtớinơitỏaramùithơmđó.
CôthấyCharlesởtrongbếp,đangđứngcạnhchậurửa,mộttaycầmtờbáo, và tay kia là ly cà-phê.Anh ta đangmặcmột chiếc quần jean cũ vàchẳngmặcgìkhácnữa,vàtócthậmchícònrối.Trôngrấtbìnhthường.Anhnhìnlênvàmỉmcườikhicôbướcvào.“Xinchào?”
“Xinchào.”Mắtanhnhìncôtánthưởng.“Anhđãđểmộtchiếcváychoem,nhưng
thựctình,anhnghĩanhthíchchiếcsơminàyhơn.”Anhtađểtờbáovàlycà-phêxuống,vàtiếnvềphíacô,mộtcáinhìnthèmkhátvàgiantàhiệnlêntrongmắt,vàruộtgancôlộnnhàohếtcảlên.
Họđãngủvớinhauhailần,chẳngphảiđãđếnlúckhôngcòncảmgiácxúcđộngmãnhliệtnàysao?Trướckhicônghĩđượcđiềugìkhácnữa,anhđãômcôtrongtayvàhôncôđếnmấttrí,điềukhiếncômừnglàđãdànhthờigianđểđánhrăng.
Điềunàylẽrakhiếnanhtakhóxửvàkhôngthoảimái,nhưngkhông.Cứnhưthếcôđãởlạihàngchụclầntrướcđórồi.Cóthểanhtađãcónhiềuphụnữở lại qua đêm trong nhà củamình đến nỗi việc thức dậy với người lạtrongnhàđãtrởthànhmộtđiềutựnhiênvớianhta.
Thôiđược,côkhôngphảilàmộtngườilạ,nhưngtuynhiên…thởdài,vàlạiápđầulênngựcanh.Điềunàythậttuyệt.Thật…dễchịu.
VậymàcôkhôngthểgạtbỏvảmgiáclàcôchỉlàmộtthứnhỏbétrongtròchơiđốchữcủacuộctìnháicủaCharles.
“Anhthườnglàmđiềunàyphảikhông?”côhỏi.“Làmđiềugì?”“Ngủquađêm.”“Anhđoán làemmuốnnói làngủquađêmvớinhữngngườiphụnữ.”
Anhbướclùilạiđểnhìncô.“Tạisaoemlạihỏi?”Cônhúnvai.“Anhdườngnhưthườnglàmthế.”Anhnhướnmàytòmò.“Anhthườnglàmthếư?”“Chiếcváy,bànchảiđánhrăng.Rất…tiệnlợi.”“Thếmàanhlạitưởnglàmìnhlàngườilịchsự.”Trônganhkhôngcóvẻxúcphạm.Cólẽhơibịtổnthương.Cônhậnthấy
mìnhhơikỳcục.Ngoàiracôkhôngmuốnanhhiểulầm,nghĩrằngcôtỏramuốnchiếmhữu.Màcôkhôngphảivậy.
“Emxinlỗi,”cônói.“Quênđiềuemnóiđinhé.Emrõrànglàkhônggiỏichuyệnnàylắm.”
Anhcúixuốngcườivớicô.“Ồ,không.Emrấtgiỏi.Vàđểanhtrảlờicâuhỏicủaemvềviệcngủquađêm–nếuanhthíchmộtngườiphụnữ,vàmuốnngủvớicôta,anhmờicôtaởlại.Đơngiảnvậythôi.”
Vàtạisaoanhtalạikhôngnênchứ?Côlàaimàphánxétanhta?Dùsaothìviệcngủquađêmhoặckhôngquađêmvớiaukhôngphảilàviệccủacô.Mặcdùcôkhôngđánhgiácaosựchânthựccủaanhta.
“Nào bây giờ chúng ta đã giải quyết xong chuyện đó rồi, anh có thểkhiếnemhứngthúvớimộttáchcà-phêkhông?”
Côngướclênmỉmcườivớianh.“Choemmộttách.”“Kemhayđường?”“Mộtchút…cảhai.”Anhcầmlấytáchcàphêđểsẵnbêncạnhchiếcmáyphacà-phêhiệnđại
củamình.“Emsẽlàmgìhômnay?”anhhỏikhirótcà-phêchocô.“Cólẽemnêntiếptụcdỡđồ.Mặcdù,xéthoàncảnhlàmviệctạmthời
của em lúc này, em có lẽ phải tìm một nơi rẻ hơn. Chỉ cho tới khi mọichuyệnổnđịnh
Anhđưachocôtáchcà-phêđangbốckhóivàcônhấpmộtngụm.Cà-phêngậyvàđậmvàvịđắttiền.
Anhngảngườitựavàomépbàn.“LờiđềnghịlàmviệcchoRoyalInnvẫncòncóhiệulực.Anhvẫncóthể
tiếptụctácđộngđểđưaemrakhỏivănphòngcủaanhđểvàomộtvịtríquảnlýsớmhơnnếuđiềuđólàmemhàilòng.”
Côướclàmìnhcóthể,nhưngđiềuđókhôngcònlàmộtlựachọnnữa.Lýdoduynhấtđểcôlúcđầucânnhắcchuyệnđólàvìchacô.
“Anhbiếtlàemkhôngthểlàmđiềuđómà.Nhưngcảmơnanh.Emđánhgiácaolờiđềnghịđó.”Côtựangườivàomépbànđốidiện.“Hômnayanhsẽlàmgì?”
“Rấtcóthểlàsẽphávỡsựgiámsát.”Ồ, thẳng thừngmộtcáchđángsợ.Tuynhiêncôkhôngchắcmìnhcảm
thấythếnàovềviệcanhnhắcđếnchuyệnđêmtrướchọcùngnhau“phávỡ”.Rồi anhgiở trangđầu của tờ báo lên và cô nhận ra anhkhôngnói về
chuyệncủahọ.Hàngtítcủabàibáođượcinđậm:HoànggiatiếtlộNgườithừakếngoàigiáthú.Bêncạnhbàibáolàhìnhảnhmộtngườiphụnữxinhđẹpkhoảngngoài
bamươi tuổingườicóvẻngoàigiốngnhàvuađếnkinhngạc.“Mộtngườithừakếngoàigiáthúnữaư?”
“Côtalàngườichịcùngchakhácmẹcủahọ.”Charlesnói.“Kếtquảcủamốitìnhcủanhàvuavớivợcủacựuthủtướng.”
Cứnhư thểgiađình anh ta chưacóđủ tai tiếng trongnhữngnămvừaqua.”Ôitrờiơi.”
“Đúngvậy.Chuyệnnàysẽchẳnghayhogì.”Cô cầm lấy tờ báo từ tay anh. Cô công chúa này không chỉ là người
ngoài giá thú,mà cô ta còn là người thừa kế lớn tuổi nhất hiện đang còn
sống.Điềunày,từbáotuyênbố,cóthểcónghĩalàcôlàngườithừakếcótoànquyềnđốivớingaivàng.PhảichăngđiềuđócógìnghĩalàVuaPhillipsẽmấtngôibáu?Mộthànhđộngnhưvậyrấtcóthểsẽkhiếnchođấtnướcbịđảolộn.Côđếnchếtvìtòmò.Nhưnglàluậtsưcủahoànggia,Charlescólẽkhôngthểchocôbiếthơnnhữnggìmàbáođãtiếtlộ.
“Đâychính là lýdodẫnđếncuộcgặpmặthômtrướcphảikhông?”côhỏi.
Anhgậtđầu.“Chúng tôimuốnbáochí tiết lộđiềunàycàngsớmcàngtốt,trướckhinhữngtờbáolácảiđánhhơiđượcchuyệnnày.”
Cônghe thấy tiếng chuôngđiện thoại củamình từphòngbên cạn.Nóvẫnnằmtrongvícủacôđểtrêngiường.“Emnênlấyđiệnthoại,”cônói.
Khicôđếnđượcphòngkhách,mởvívàlôiđượcđiệnthoạira,thìcôđãđểnhỡmấtcuộcgọi.Khôngcótênngườigọivàsốthìlạ.Sauđóđiệnthoạikêubáohiệulàcótinnhắn.Côsẽđọctinđósau.
Còncóhaicuộcgọicủachacôđêmtrước.Ônggọiđểcãicọ,hayôngsẵnsàngđểxinlỗi?Côthậmchíkhôngmuốnnghĩvềviệcđóvàolúcnày.
Côcầnphảimặcquầnáovàquayvềvịtrícủamìnhtrướckhiquanhệcủahọtrởnênquáấmcúng.Vớilạicôkhôngmuốnlạmdụngsựchàođóncủaanh.Sẽrấttệkhianhphảimờicôravề.
“Mọichuyệnổncảchứ?”Cô quay lại thấy Charles đang đứng dưới vòm giữa phòng khách và
phòngxép,đangngắmnhìncô.Côgậpđiệnthoạilạivànhétvàotrongví.“Cólẽlàgọinhầmsố.”
“Anhđangđịnhnhảyvàonhàtắm,”anhnói,bướcvềphíacô.“Anhnghĩcólẽemmuốnvàocùng.”
Ôiđiềuđóthậtcámdỗ.Anhtarõrànglàkhôngvộithoátkhỏicô.Liệuởlạithêmmộtchútnữaxógâytổnthươngkhôngnhỉ…?
“Emthựcsựcầnphảiđi.”cônóivớianh.Anh không thúc ép chuyện đó, mặc dù nếu anh làm thế, cô có lẽ đã
nhượngbộ.“Tốinayanhsẽbậnchuyệngiađình,”anhnói,“nhưnganhsẽrảnhvào
tốiChủnhật.Mìnhđiăntốinhé.”Cô tựhỏi cóphải anh locôngviệccủagiađìnhkhônghaychỉ làmột
ngườiphụnữnàokhácmàanhđãcókếhoạchgặpgỡ.Mặcdù,nhưcôthấyanhvẫntỏratrungthựcvớicô.Côchỉchưasẵnsàngđểtincậyanhmàthôi.
“Hãygọichoem.”Anhvòngcánhtayquangựccô.“Tạisaoanhcócảmgiáccâutrảlờinàylạicónghĩalàkhông?”
Cônhúnvai.“Nócónghĩalàhãygọichoem.”Nhưng, nếu như hoàn toàn trung thực, thì câu trả lời này có nghĩa là
không.Thậmchínhưvậy,côkhôngthểkhônghỏi,trongkhiđilêntrêngácđểmặcđồ,lànếucôtừchối,liệucóaiđókháckhông?
Khảnăngđócóthểlàaikháckhiếncôphiềnmuộnhơntâmtrạngcônêncó.
Thật đáng kinh ngạc là mặc dù chỉ mang nửa dòng máuMead trongngười,Melissatrôngrấtgiốngvớianhchịemcủamình.Côcũngcómáitócvàđôimắtđen,vàmàudanâuvàngnhạt.Côcaovàmảnhmai,vàcưxửvớivẻ tự tin không thểphủnhận là cóphong thái hoànggia.Cô thậmchí cócùngcửchỉvàcáchbiểulộ.Charleskhôngthểkhôngtựhỏi:nếucôởlạiđảoMorgansaukhibốmẹcôquađời,thìcóaiđónhậnramốiliênhệnàytừvàinămtrướckhông?
Anhđứngtránhsangmộtbêntrongthưviệncủacungđiện,nơicuộcgặpgỡnàyđangdiễnra,khimàngiớithiệuđangđượcthựchiện.Vàonhữngdịpnhưthếnàyanhkhôngkhỏicảmthấymình làngườingoài.Và,đúngvậy,thậmchícóchútganhtị.Nhưnganhcòncómẹmình,ngườidànhchoanhnhiềuquantâmđếnnỗianhkhôngthểhìnhdungkhinàothìanhcóthờigiandành cho ai đó khác. Vàmọi người không hiểu tại sao anh khăng khăngmuốnsốngđộcthân.Anhkhôngnghĩlàanhcóthểxoaysởnổiviệccảmẹvàvợđềuđòihỏianhdànhthờigianchohọ.
Chỉduynhấtmộtđiềuđángkể,anhnghĩkhingắmnhìnPhillipnựngcontrai,làmộtngàynàođóanhmuốncónhữngđứaconcủachínhmình.Khôngphảilàanhmuốnkếthônvìchuyệnđó.Nhưnganhđãnhìnthấytrướcmộtđứaconngoàigiáthúcóthểgâyraomsòmnhưthếnàotronghoàngtộc.
Melissanhậnraanhvàbướctới.“AnhchắcchắnlàCharles.”Cônóivớigiọngphátâmhơikhácbiệt.Một
chútcủavùngmiềnnamNewOrleansphalẫnmộtchútthổngữbờbiểnphíaĐông,vàmộtchútgìđónữamàanhkhông thểnhậnra.Rấtkhác thường.Đặcbiệtlàđốivớimộtcôngchúa.
Anhgậtđầu.“Chàomừngtrởvềnhà,thưaCôngnương.”Cônắmlấytayanhvàxiếtnhẹmộtcáchthânthiện.Côcódángđiệuvà
sựduyêndángmanghơihướngdòngdõivàđặcquyền.“Tôimuốncảmơnanhvìtấtcảnhữnggìanhđãlàm.Vìtấtcảnhữngsắpxếpnày.”
Anhchỉlàmviệccủamìnhthôi.Nhưng anh mỉm cười và nói, “Có gì đâu.” “Không phải là ngày nào
ngườitacũngđượcthôngbáolàhọcócảmộtgiađìnhmàhọkhônghềhaybiếtđến.Việcnàyđãcóthểrốitunglên.Tôirấtấnấntượnglàtìnhhuốngđãđượcxửlýmộtcáchkhéoléonhưthếnày,vàtôiđượcbiếtphầnlớnlànhờanh.”
“Tôithựcsựkhôngdámnhậncônglaođóđâu.”"Anhthậtkhiêmtốn,”côtanói,vớimộtnụcười.“Mộtphẩmchấtđáng
quý.”Cô liếc nhìn gian phòng, như thể tìm kiếm gì đó. “Phu nhân của anh
khôngởđâycùnganhsao?”
“Tôichưakếthôn.”“Thếcònngườiyêu?”Khákỳcục,ngườiđầutiênanhnghĩtớilàVictoria.Kỳcụcbởicôkhông
cóýnghĩahơnbấtkỳphụnữnàomàanhđãhẹnhò.“Khôngaiđặcbiệtcả.”“Mộtngườiđẹptrainhưanh,”côtrêutrọcbằnggiọngkéodàiđặctrưng
củangườimiềnNam.“NếuởNewOrleans thìanhđãbịchộpbởimộtcôthanhnữdễthươngtừlâurồi.”
“Tôicũngcóthểnóinhưvậyvớicô.Làmsaomộtphụnữđángyêunhưvậylạicóthểvẫnđộcthân?”
“Ồ,”cônói,mộtánhhàihướcsánglêntrongmắt,“chúngtathậmchísẽchẳngđếnđóđâu.”
Mặcdùgiađìnhđangnáođộng,Charlesbiếtkhôngchútnghingờlàanhsẽthíchngườichịemhọcủamình.Côcanđảmvàcóóchàihướctuyệtvời.Anhđánhgiácaomộtngườiphụnữ,đặcbiệtlàngườiởvịtríxãhộicủacô,ngườikhôngquácoimìnhlàquantrọng.
Sophie bước tới phía họ. “Xin lỗi vì làmgián đoạn, nhưng tôi nghĩ làphảiđưaMelissađixemphòngcủachịấyvàgiúpchịấyổnđịnhchỗở.”
“Tôirấtvuikhiđượcởđây,”Mellissanói.Thậtlàmộttuầnlễđiênrồ,ítrathìcũngcóthểnóivậy.CôquaysangCharles.“Gặpanhthậtlàthúvị.Tôihyvọngchúngtasẽcòngặpnhauthườngxuyênhơn.”
“Tôicũngvậy,”vàanhthựcsựcóýnhưvậy.AnhngờlàMelissasẽlàmộtsựbổsungthúvịvàvuivẻchohoànggia.
Saukhihọđikhỏi,anhnghe thấy tiếngEthanhỏi sau lưng.“Thếnào,chúnghĩsaovềcôta?”
“Tôithíchcôấy.”“Côtakhátrựctính.”“Tôinghĩđólàđiềutôithíchởcôấy.Cólẽcôấysẽkhuấyđộngmọithứ
lênmộtchút.”Ethangậtđầumộtcáchđămchiêu,vàCharlescóấntượngchắcchắnlà
anhtacảmthấycảnhgiácđốivớingườichịmớicủamình.ĐiềunàukhiếnanhngạcnhiênbởichínhEthancũnglàconngoàigiáthú.Nếunhưaiđólàngười sẽ đón chào cô với đôi tay rộngmở thì anh trông chờ người đó làEthan.BiếtđượctàisảntolớncủaMelissa,chắcchắnhọkhôngnghingờcôtheođuổigiatàicỉahọ.Côcũngđãđảmbảovớiluậtsưcủamìnhrằngcôkhôngchútquantâmtớiviệcgiànhvịtríhợpphápcủamìnhlàngườicaitrịđấtnước.NhưngtrướckhiCharleshỏivềsựlo lắngcủaanhta,Ethannóisangchuyệnkhác.
“ChúđãcóchúttiếnbộnàotrongviệcthuyếtphụcVictoriaởlạichưa?”Charless lắcđầu.“Tôiđang thuyếtphụccôấy.Tôinghĩ làcho tớibữa
tiệcsinhnhậtcủachatôi,tôisẽlàmcôấyđổiý.”Ethannhướngmàytòmò.“Côấysẽcómặtởđóư?”
CharlesbiếtchínhxácEthanđangnghĩgì.AnhtasẽkhôngbaogiờhỏithẳngCharleslàanhđãngủvớicôchưa,nhưngrõrànglàanhtađangnghingờ.
“Mẹtôibắtđầuthíchcôấy,”Charlesnói.“Khibàgợiýmờicôấy,tôinghĩđólàcơhộituyệtvờiđểcôấylàmquenvớigiađình.Cóthểkhiđócôấysẽsẵnlòngchấpnhậnlờiđềnghịcủachúngtahơn.”
khôngphảilàmộtlờinóidốihoàntoàn,đúnghơnlàmộtphầnsựthật,nhưngdườngnhưEthanchấpnhậnđiềuđó.
“Ýhayđấy,.Tôisẽlosaođểnhữngngườikhácbiếtlàcôấysẽcómặtởđó.”
Nghĩalà,nóimộtcáchkhác,họsẽđấuvớicô.Cốgắnglàmlaychuyểncô.Điềuđókhôngthểkhiếncôtổnthương.
“ChúngracũngnênđểMelissathấylàcôấyđượchoannghênh,”Ethannói.
“Tôi sẽ nóimẹ tôi gọi cho cô ấy,”Charles nói.HaynhưVictoria nói,“ngườimẹhaybaobọc”củaanh.Vàsựthậtlàanhthíchđiềuđó.Anhthíchsựtháchthứcmớimẻnày.
Cảcuộcđờimình,mọithứđềudễdàngđốivớianh.Anhlàngườiđầutiênthừanhậnrằngkhicònlàmộtđứatrẻmìnhquáđượcnuôngchiều.Chưabaogiờcómộtđiềugìanhhỏixinlạikhôngnhậnđược.Thậmchínếunhưchanóilàkhôngthìmẹanhlạilénchosaulưngôngấy.
Bịtừchốilàmộtthayđổimớimẻ.AnhcoiVictorialàngườibìnhđẳnghơnlàsựlôicuốnnhấtthời.Khôngphảilàanhtrôngmongchuyệnnàysẽkéodài.Nhưngtạisaolạikhôngvuithúkhianhcóthể?
Mườihai
Đãgầnbagiờ chiềukhiVictoria nhớ tới tin nhắnđiện thoại và cuốicùngcômởhộpthưthoại.Khicônghegiọngnóibuồnrầuởđầudâykiatimcôhẫngđivàthấylạnhbuốttậnxương.
Chacôđãđượcđưatớibệnhviệnvìnhữngcơnđaungựcvàhiệnđangđượclàmcácxétnghiệm.Thựctếlàbácsĩđãgọiđiệnđến,màkhôngphảilàchínhchacôkhiếncôthấyhốthoảng.Côgọilạichobệnhviệnnhưnghọtừchốithôngbáoquađiệnthoại,ngoạitrừviệcnóirằnghiệntìnhtrạngcủaôngổnđịnh.
Ôngđangbất tỉnh?Hay sắp chết?Bác sĩ chuyênkhoa timcủaôngđãcảnhbáolàchỉmộtcơnđộtquỵnữa,thậmchínhẹthôi,cũngcóthểgâytổnthươngkhôngthểcứuvãn.
Tayrunrẩy,timđậpthìnhthịchđauđớntronglồngngực,côkhoácvội
áo,vớlấyví,vàlaođếnbệnhviệnBayViewMermorialnhanhhếtmứcmàđườngphốđôngnghịtchophép–nhữngdukháchchếttiệt.Côthềvớimìnhnếunhưôngquakhỏichuyệnnàylànhlặn,côsẽkhôngbaogiờtotiếngvớiông,khôngbaogiờgiậndữvớiôngchừngnàocôcònsống.
Vànếuôngkhôngquakhỏi?Sẽthếnàonếucôđếnđóvàôngđãrađi?Côsẽthathứchomìnhthếnàođâyvìnhữngđiềukhủngkhiếpmàcôđãnóivớiông?
Côđãmấtmẹvàanhtrai.Côkhôngmuốnlạimấtcảôngnữa.Côkhôngthểchịuđượcđiềuđó.
Tạibàntiếptâncủabệnhviệncôđượcphátmộttấmthẻravàovàđượcchỉdẫntớikhoatimmạchtrêntầngbốn.Khicôtớiphòngbệnh,côsợbướcvàobêntrong,sợđiềumàcôcóthểsẽthấy.Đâycóthểlàlầncuốicôgặpôngchăng?Côhìnhdungchacôbịgắnđầydâydợvàmáymóc.
Côgõcửabằngbàntayrunrẩyvànghethấygiọngchacô,khỏevàrõràng,“Vàođi.”
Côbướcvàotrong,nhìnthấyôngđangngồitrêngiường,mắtôngsángvà thần thái tốt,vàcôyếuớtbước tớivới sựnhẹnhõm.Nhữngmáymáymócvàmànhìnhcôchờđợikhôngthấyđâucả.Ôngthậmchíkhôngphảitruyềnmáu.
Ôngkhôngsaocả.Hiệnthời,ítnhấtlàvậy.Mộtgiọngnóitrongđầucôlêntiếng.“Congáiyêu,”ôngnói tỏranhẹnhõmkhinhìnthấycô.“Chađãnghĩ
conrấtgiậnchavàsẽkhôngđến.”Cônghĩcôsẽgiậnchamãi,nhưngsựgiậndữcủacôdườngnhưđãtan
biến.ÔngđưatayravàcôlaovàoCôvùimặtvàochỗhõmởcổông,ômchặtlấyôngnhưcôkhôngmuốnthảravàôngcũngômchặtlấycô.
“Xinhãythalỗi.”họnóicùngmộtlúc.“Không,congáiyêu.Conhoàntoàncóquyềngiậnta.Lẽrachakhông
nênnóidốicon.”“Giờthìổnrồi”“Không,congáiạ,khôngổn.”Ôngômkhuônmặtcôtrongtay.“Lẽra
chanêntrungthựcvớiconngaytừđầu.Chatưởnglàlàmvậysẽbảovệcon.Vàchaxấuhổvìnhữngrắcrốimàchađãgâyra.”
“Tấtcảchúngtađềumắcsailầm.”Ônglấyngóncáivuốtmácô.“Nhưngchamuốnchoconbiếtchahốitiếc
thếnào.Đãtừlâurồichỉcònhaichacon.Chachẳngbaogiờcốýmuốnlàmcontổnthương.”
“Conbiết.Tấtcảmọichuyệngiờđãquarồi,”cônói.Chẳngphảilàviệcmấtđikháchsạnđãlàsựtrừngphạtquáđủrồisao?Cócôngbằngkhôngkhivẫnbắtôngphảitrảgiáchotộilỗicủamình?Vànếunhưcôlàngườimắcsailầm,côcómuốnđượcthathứkhông?
Ông là tất cảnhữnggìmàcôcòn lại.Họ làmộtđội.Họgắnbócùngnhau.
“Chuyệngìxảyravớichavậy?”Côngồilênmépgiườngvànắmlấybàntayông.Tayôngấmvàmạnhmẽ.“Lạimộtcơnđaunữaà?”
Ônglắcđầu,mỉmcườibuồnbã.“Tràoaxit,bácsĩnóivậy.Doquácăngthẳng.Bácsĩcủachađãlàmkiểmtratoàndiệnchoantoàn,vàchotớigiờhọnóichakhỏenhưvâm.Họsẽchocharaviệnbấtcứlúcnào.”
Côkhôngtinlàkhỏenhưvâmlànhữngtừmàbácsĩđãdùng.Cólẽđúnghơnlàđãkhôngcònnguyhiểm.“Consẽđợiquanhđâyvàđưachavềnhà.”
“Victoria, cha cũngmuốn conbiết là chaxin lỗi vì đã thô lỗ với ngàiCôngtước.Chachỉhơingạcnhiên.Anhtacóvẻnhưkhôngthuộctuýpcủacon”.
Ôngkhôngđùachứ.Đãlâurồicôkhôngcómốiquanhệnào,vàcôcònkhôngchắcmìnhthuộctuýpnào.Vàxétnhữngmốiquanhệbấthạnhtrướcđâycủacô,cólẽđãđếnlúcxemxétlạicômuốnloạiđànôngnhưthếnào.
“Lúcđầuconkhôngbiếtrõanhấy,”cônóivớicha,“bởivìanhtađãlàmđiềugìđótaitiếngvớiphụnữ.Nhưngsựthậtlàanhấykhôngphảilàmộtngườiđànôngxấuxa.Thựctếlàanhấyrấtngọtngào.Nghĩalàkhianhấykhôngtỏrahợmhĩnhhaykiêungạo.”
“Chuyệnđócó…nghiêmtúckhông?”“Ồ,không.Chuyện…chẳngcócógì.”
Ôngđưamắtnhìncôvớicáinhìnngụýconkhôngthểlừatađâu.“Chathấycóvẻnhưkhôngphảilàkhôngcógì.Cáicáchanhtađếnbêncửađểxemconcóổnkhông.Anhtacótìnhcảmđốivớicon.”
Không phải như cách cha nghi ngờ đâu. “Không phải như thế đâu.Chúngconcoiviệcđóbìnhthường.Rấtbìnhthường.”
Ôngnhướnmàynhìncô.“Hãyđốimặtvớichuyệnđó,Vicki.Conkhôngxửsựbìnhthườngcholắm.Khiconngã,làconngãđauđấy.”
Trướcđâyđiềuđóđúng.Nhưngcôđãthayđổi.Vàinămgầnđâycôđãkhônghềngã.Côđãkhôngchomìnhcơhội.Côđãquáchánngánđànôngsausựchialycuốicùngđầyđaukhổcủamình.
Không thể tránhkhỏiviệccôcuốicùngsẽ rờikhỏicon tàucủanhữngngườisốngđộcthân.Côchỉchưabaogiờnghĩ làcùngvớimộtngườiđànônggiốngnhưCharles.
“Chuyệnnàykhác.Conđãkhácrồi.”“Chahyvọngnhưvậy.Chabiếtconnghĩconlàngườicứngrắn,nhưng
chađãthấytráitimcontanvỡbiếtbaolầntrướcđâyrồi.”Côkhôngcóýđịnhđểmìnhrơivàohoàncảnhnhưvậynữa.“Chakhông
phiềnnếuchúngtakhôngbànvềcuộcsốngtìnhcảmcủaconnữa,chanhé…Ngoàira,timcủachamớilàđiềuchúngtanênlolắnglúcnày.”
Ông xiết tay cô. “Cha sẽ bù đắp cho con, Vicki. Tất cả những phiền
muộn tađãgây ra.Chavẫnchưabiếtmìnhsẽ làm thếnào.Nhưngchasẽlàm.”
“Concóthểtựchămsócđược,chaạ.”Vànếunhưkhôngthìcũngđãđếnlúccônênhọccáchtựchămsóc.Côđãdựavàoôngquálâurồi.T
ấtcảnhữnggìquantrọnglúcnàylàôngcònsốngvàkhỏemạnh,vàhọlạitrởlạihạnhphúc.
***Victoria không gặp lạiCharles chomãi tới tốiChủ nhật, khi anh xuất
hiệntrướccửanhàcômàkhôngthôngbáo.Trôngthậthấpdẫntrongchiếcquần sẫmmàu,một chiếc áo len chui đầu ca-sơ-mia ấmmàu nâu vàmộtchiếcáodamàuđen.Tấtcảnhữngsuynghĩcủacôvềviệcsẽbảoanhravềlậptứctanbiếnkhianhvừamỉmcười.Côthựcsựyêunụcườiđó.
“Lạitựmờimìnhà?”côhỏi,chỉđểlàmanhbốirối.“Hômnayanhđãcốgọiđiện,nhưngemkhôngtrảlời,”anhnói,nhưthế
đólàmộtlýdothựcsựhợplý.“Điệnthoạicủaemhếtpin.Emvừanạplạikhivềđếnnhà.”“Emcóđịnhmờianhvàokhông?”Cứnhưlàcôcònlựachọnkhác.Côđứngtránhsangbênvàrahiệucho
anhvào.“Chỉvàiphútthôi.”Anhbướcvào,đemtheocảmùihươngmátmẻcủamùathu.Anhbỏáovétravàtreolênđầuđi-văng,rồingồixuống.Côngồixuốngbêncanh.Việcanhcómặtởđâycóđiềugìđórất…dễchịu.Haycóthểđâychỉlàảotưởng.
“Trôngemcóvẻmệtmỏi,”anhnói.“Emvừacómộtcuốituầnkiệtsức.Chaemphảinhậpviệnvìnhữngcơn
đauởngựctốihômthứsáu.”Anhhơinhổmngườiratrước.Sựquantâmsâusắccủaanhkhiếncôngạcnhiên.
“Ôngkhôngsaochứ?”“Ôngkhôngsao.Hóaralàdạdàycủaôngcóvấnđề,chứkhôngphảitim,nhưngemđãởlạivớiôngđêmquavàcảngàynay,chỉđểchoantoàn.”Vàtrongkhiởbênanhthậtdễchịu,cônhậnrarằngcôthấythậtthoảimáikhisốngmộtmình.Cócảmgiácrấtnhẹnhõmkhiquaytrởlạicănhộcủacô.Vềlạingôinhàcủamìnhvànhữngthứthuộcvềmình.
“Anhđoánđiềunàycónghĩalàcảhaiđềukhôngsao.”Côgậtđầu.Thậtkinhngạclàmộtnỗisợhãinhưvậylạicóthểlàmthay
đổinhậnthứccủangườita.“Khiemtưởnglàsẽmấtôngmãimãi,nhữnggìcònlạidườngnhưnhỏnhenvàkhôngcóýnghĩa.”
“Lẽraemnêngọichocanh,”anhnói.“Đểlàmgì?”Anhnhúnvai.“Trợgiúp.Đểcóaiđóđểnóichuyện.”“Thôi nào Charles. Cả anh và em đều biết là không được. Chúng ta
khôngcómốiquanhệđó.Chúngtachỉlàmtìnhthôi.”Anhcườinhănnhở.“Thựcsựlàlàmtìnhrấtkhá.”
“Đúngvậy,”côđồngý.“Vànóichocùng,thìrấtcảchỉthếthôi.”Côcó thể thề là trônganhgầnnhư là…bị tổn thương.“Nghĩđếnanh
nhưmộtngườibạncóphảilàmộtđòihỏiquánhiềuhaykhông?”Nếuanhlàmộtaiđókhác,thìkhông.“Chotớingàymai,hoặcngàykia,
khingườiphụnữtiếptheokhiếnanhchúývàembịnémsangmộtbênư?Đókhôngphảilàtìnhbạn.”
Anhcaumày.“Điềuđókhôngcôngbằng,emkhôngnghĩvậysao?”“Hoàntoànkhông.Điềunàyrấtthựctế.Ýemlà,anhcóthểbuộctộiem
sao?Khôngphảilàanhkhôngcótiếngvềnhữngchuyệnnhưvậy.”“Sẽrasaonếuanhnói,vàolúcnày,làanhchỉmuốngặpmộtmìnhem.”Lúcđầucônghĩlàanhđangnóiđùa.Sauđócônhậnralàanhthựcsự
nghiêmtúc.“Emđoánanhmuốnnóilàanhbịlừa.Anhhoàntoànkhôngcókhảnăngcómốiquanhệmộtvợmộtchồng.”
“Này,anhđãcónhữngmốiquanhệ.”“Hãykểramốiquanhệlâubềnnhất.”Anhimlặng,lôngmàynhíulại.“Embiếtmà.”“Cóthểlàanhmuốnthử.”Trongmộtmối quan hệmột vợmột chồng, cô cho là anh chỉ kéo dài
đượcmộttuần,lànhiềunhất.Nhưvậylàcôhàophónglắmrồi.“Emkhôngmuốnbịlôikéovàomộtmốiquanhệnào.Emkhôngmuốncósựcamkết.”Đặcbiệtlàvớingườigiốnganhta.
“Anhcũngvậy.Chúngtahãygiữquanhệtựnhiênnhé.”“Quanhệmộtcáchtựnhiênư?Điềuđóchẳngcóýnghĩagì.”“Chắcchắnlàcó.Emchưabaogiờhẹnhòvớiaiđóchỉđểhẹnhò,mà
khôngkỳvọngđiềugì.”Khôngthựcsựnhưvậy.Nhưchacôđãnói,khicôngã,côsẽngãđau.
Chuyệnthườngxảyranhưvậy,nhưđãxảyravớichamẹcô.Họgặpnhau,yêunhau,họkếthônvàbắtđầumộtcuộcsốnggiađình.Vớicôlạichưabaogiờnhưvậy.Phảichăngcôđãkỳvọngquánhiều?
Cólẽlầnnàysẽkhác.Trướcđâycôbắtđầumộtmốiquanhệvớisựhiểubiết,sựkỳvọnglànósẽbềnlâu,vàkhimốitìnhtanvỡ,côcảmthấymìnhnhưkẻthấtbại.Nhưngcuộctìnhnàythìkhác.Côbắtđầumàchẳngtrôngđợiđiềugì.
“Chúngtalôicuốnnhau,”Charlesnói.“Vàemkhôngthểphủnhậnrằngởtrêngiườngchúngtarấtnóngbỏng.”
Côthậmchísẽchẳngphủnhận.“Vậythì,”anhhỏi,“Tạisaolạikhông?”Anhnóithậtđơngiản,“Trongbaolâu?”Anhnhúnvai,“Chotớikhikhôngcònthúvịnữa,anhnghĩvậy.”“Ainóilàemthíchthúnào?”Anhtoétmiệngcườigợitình.
“Ồ,anhbiếtlàemrấtthích.”Đúngvậy.Chỉtìnhdụclàđánggiávớicô.NhưngsẽthếnàonếuthứduynhấtkhiếnCharlesquantâmlàsựthách
thức,sựhồihộpcủacuộcrượtđuổi?Nếucôđầuhàngmộtcáchdễdàng,liệuanhcómấthứngthúhaykhông?
“Emsẽsuynghĩvềchuyệnđó,”cônói,cảmthấythíchthúvìcáivẻkinhngạctrêngươngmặtanhkhicôkhôngngảtheoýanh.
Anhhámiệngđịnhnóigìđó–cóChúamớibiếtlàgì–nhưngchuôngcửavanglên.
Trướckhicôcửđộng,anhđãđứnglên.“Cáiđódànhchoanh.”Choanhtaư?Anhtamuốnmờiaiđóđếncănhộcủacô?“Anhsẽquaylạingay.”Anhbướcraphíacửa.Cônghethấyanhmởcửa
vàcảmơnaiđó,sauđóanhquaylạivớimộtchiếchộplớnmàutrắngtrêntay.Têncủamộtcửahànglớnsang trọngở trungtâmthànhphốđượcghitrênnắp.Cửahàngthờitrangsangtrọngdànhchophụnữ.
Lầnnàyanhlàmgìđây?“Cáigìvậy?”côhỏi“Mộtmónquà,”anhnói,đặtchiếchộpvàolòngcô.Việcnàykhiếncô
rấtngạcnhiên.“Anhnhìnthấynótrongmộtcửahàngvàbiếtrằnganhmuốnnhìnemmặcnó.”
Anhđãlàmgìvậy?“Hãymởrađi.”Anhháohứcnói,cườithíchthúnhưmộtcậubétrước
mộtmónquàGiángsinh.Cômởnắphộpvàluồntayquanhữnglớpgiấymỏngmàuvàngchotới
khichạmvàomộtcáigìđómàulamsẫmtươivàlónglánh.Côlôinórakhỏihộpvàthấymìnhđangcầmmộtchiếcváydạhộihởvai,dàichấmgót,đượcgắnnhữnghạtcườm.Chiếcváyđẹpđếnnỗikhiếncôkhôngthểthởđược.
“Emthíchkhông?”anhhỏi.“Charles,nóđẹpquá,nhưng…”“Anhbiết,anhbiết.Emcóthểtựmuachomìnhvàtấtcảnhữngthứđó.”
Anhngồixuốngbêncô.“Khianhthấynóđượcbàytrongtủkính,anhbiếtnórấthoànhảovớiem.Anhcóthểthấyngaylànórấtvừa.”
Anhnóiđúng.Nếunhưcôcótấtcàváydạhộitrênđờinàyđểchọn,thìcôcólẽsẽchọnchínhchiếcnày.Anhấythậmchíchọnđúngcỡnữa.
Miếngbìaghigiátiềnkhôngcòn,nhưngcôchắclàởcửahàngđóchiếcváyhẳnrấtđắt.Nhiềuhơnlàcôcóthểchitrả.
“Thếnàyquánhiều.”cônói.“Khôngnhiềuđốivớianh.”Cólẽđâylàmột trongnhữngđặcquyềnkhihòhẹnvớimột triệuphú.
Mặcdùhọkhôngthựcsựhẹnhò.Thườngthicôkhôngmuốnnhậnmộtmónquànhưthếnày.Nhưngnó
đẹpquá.Côluônngưỡngmộvàaoướcđượcmặchànghiệunày,nhưngnóchẳngbaogiờvừavớitúitiềncủacô.
Côtínhđếnchuyệnđềnghịtrảtiềnchoanhsau,nhưngcóChúamớibiếtkhinàothìcôsẽcósốtiềnđó.Nhưcóthểthấylàcôchỉcóvừađủtiềnđểtrảtiềnthuênhà.
Cólẽcôsẽnhận,nhưngchỉlầnnàythôi.“Emrấtthích,”cônói.“Cảmơnanh.”“Ngườiquảnlýcửahàngnóinếunhưcầnphảisửathìđemtớivàothứ
haivàhọsẽlàmngay.Anhkhôngchắcvềđồtrangsứcvàgiày.”“Emlochuyệnđórồi.”Chỉnhìnquacôcũngcóthểnóilàphảicắtbớtgấukhoảngnămcen-ti-
metlàítnhất.Côgậpcẩnthậnvàđặtlạivàotronghộp.“Emsẽkhôngmặcthửchoanhxemà,”anhhỏi.Côlắcđầuvàđậynắphộplại.“Đâysẽphảilàmộtsựngạcnhiên.”Điềugìđónóivớicôlànếucômặcchiếcváychoanhngắmtrướcngày
tiệc,sựmớilạsẽbiếnmất.Thấykhông,đâylàđiềumisẽphảitrôngđợinếumiđểchomìnhdính
dángđếnanhta.Côsẽ luônphảibănkhoănđếnviệc làmchoanhta thíchthú,lolắnglàanhcóthểcháncôbấtcứlúcnào.
“Liệuanhcóthểcóítnhấtlàmộtnụhôncảmơnkhông?”anhhỏi,gõgõngóntaytrỏlênmôi.“Ngayởđây.”
“Chỉmộtcáihônnhẹthôi,”cônói.Sauđócôsẽđáanhtavềđểcóthểđingủ sớm. Cô phải ngủ bù rất nhiều. Cô ghé lại và đặt môi lên môi anh,nhưngtrướckhicôcóthểlùilại,anhômlấykhuônmặtcôvàgiữcôlại.Vàđiềunàythậtdễchịulàmsao,côchỉkhángcựchútxíutrướckhiđầuhàngvàtanratrongvòngtaycủaanh.
Mộtnụhônbiếnthànhhai,rồisauđótrởthànhnhữngvevuốt.Rồiquầnáokhiếnhọvướngvíu,nênlẽtựnhiênlàhọphảicởibỏhếtquầnáo.
Khianhbếcôlênvàđưađếnphòngngủ,côđãmườngtượngchomìnhmộtđêmmấtngủnữanhưngđầythỏamãntộilỗi.
Mườiba
VictoriangồicùngvớiCharlesởbăngghếsaucủachiếcBentley,hànhlýdànhchocuốituầncủacôđểởtrongcốpxecạnhhànhlýcủaanh.
đãđịnhtựláixetớidinhđiềncủachamẹcủaCharles.NhưngsuốtmộttuầnởbênCharlesđãchocômọilýdođểcùngđivớianhchặngđườngdàikhoảngmộtgiờ-nàolàgiáxăngcaovọt,nàolànhữngchỉdẫnrắcrối,vàai
màbiếtđược,thậmchícóthểcócướptrênxalộ-cuốicùngcômủilòngvàđồngýđixecùnganh.
Khôngphảilàcôlolắnglàmìnhsẽkhôngđượcđónchào.Trongthựctế,côvàmẹcủaCharlesđãtrởnênthânthiếttrongvàituầnqua.BàMeadđãgọiđiệnmỗingàynhưthườnglệ.NhưngcónhữnglầnbàđặcbiệtgọiđếnchỉđểnóichuyệnvớiVictoria,chứkhôngphảivớiCharles.
HômthứsáuvừarồibàmuốnbiếtvềmónănưathíchcủaVictoriavàobữatối.Thịtbòhaylàcá?Vàcômuốnnghỉtạimộtphòngnhưthếnào?Mộtcănphòngnhìnrabiểnhayvườn?Cô thíchkhăn trảigiườngbằng lụahayvảibông?Vàcónhữngloạithựcphẩmgâydịứngnàomàđầubếpnênlưuýkhông?Côcómuốnđặt loạivangđặcbiệtnàokhông?Haycô thích rượupha?Vàdanhsáchcứtiếptục.Victoriabănkhoănliệubàcóquantâmnhưthếtớitấtcảnhữngvịkháchởlạivớihọhaykhông.
MỗilầngọiđếnbàMeadlạibàytỏlàbàvàchồngcủabàhồihộpđượcgặpVictoriađến thếnào.VàmặcdùbàMeadchưabaogiờnói thẳng ra,VictoriakhôngkhỏicócảmgiáclàbàđangsuyraẩnýnhiềuhơnthựctếvềmốiquanhệcủacôvớiCharles.Vàcôcócảmgiáclàcôđangbịlôikéovàogiađìnhnàytráivớimongmuốncủacô.CólẽđiềunàykhôngđángsợnếungườiđànôngtrongcuộckhôngphảilàCharles.
Đúngvậy,côvàCharlesđangvuivẻcùngnhau–khôngchỉvềthểxác.Anhkhiếncôcười,vàcôluôncảmthấyrungđộnghồihộpkhianhthòđầuvào văn phòng cô hay xuất hiện trước cửa nhà cô mà không thông báo.Nhưngcôvẫnchưachoanhcâutrảlờirõràngvềthựcchấtmốiquanhệcủahọ.
Vàcôgọimìnhlàxấuxa,nhưngviệckhiếnanhphảisuyđoánmạnglạichocôcảmgiáccốchấpvềquyềnlực.Giánhưcôcóthểbỏquathựctếlàcôđangtiếntớichỗthíchanhta.Nhưngcôsẽkhôngbaogiờlạingốcnhưvậy.Ngaygiâyphútcôđầuhàng,chịukhuấtphụcýmuốncủaanhta,thìsựthíchthúsẽbiếnmất,vàCharleskhôngcònhứngthúvớicônữa.
Hyvọnglàtớilúcđóthìcôđãrađitừlâu.“Anhà,”cônóivớianh,“hãngtuyểndụngđãgọitớitrướckhichúngta
đi.Họcóbốnứngcửviêncókhảnănghơnchovịtrítrợlý.”“Tuyệtvời,”anhnói.“Hãytổchứcphỏngvấnngayđầutuầntới.”Tấtcảbọnhọđềucókhảnăng.Vàkhôngcómộtkhuônmặtkiềudiễm
haymộtthânhìnhbốclửanàotrongsốbọnhọ.Điềumàcôngờsẽlàlýdođểanhtasathảihọmàkhôngcầncânnhắc.
“Anhchắclàsẽcómộtngườiphùhợp,”anhnói.Anhhoặccôsẽphải làmviệcđó.Thờihạncủacôsắphết.Với tốcđộ
nàycôsẽphảiởlạilâuhơnđểđàotạongườimàanhtachọn,màcôthìđangcó những công việc khác cần làm. Thực tế là cô đang đợimột cuộc điệnthoạivôcùngquantrọngvàobấtcứlúcnàomàcólẽnósẽquyếtđịnhtương
laitrướcmắtcủacô.Cơhộicảđời,nhưchacônói.Nhưngcôkhôngmuốnnghĩvềviệcđóvàolúcnàyvàkhiếnmìnhthêm
lolắng.Mộtgiờtrênđườngdườngnhưtrôiquarấtnhanh,vàtrướckhinhậnra
thìhọđãđangđiđếncổngdinhthự.Côthấynóchẳngkhótìmchútnào.Chỉmộtlầnrẽkhỏiđườngcaotốcdọctheobờbiểnlàhọđãtớinơi.
Vàchỉkhiđócômớithựcsựbốirối.Sẽthếnàonếuhọghétcô?Khiếncôcảmthấylàmìnhđanglạmdụng?LiệuchamẹCharlescóquávồnvãvớianhvàđểcôcócảmgiácnhưlàmộtngườithừakhông?
Nhữngđiềumàlẽracônêncânnhắctrướckhileolênchiếcxechếttiệtđó.
Khihọtớigần,cánhcổngmởtoang.Chiếcxeđitheoconđườngdàiuốnkhúcdànhchoxechạy,vàcôngắmnhìndinhthựcủachamẹanh.NgôinhàmàcôchorằngsẽthuộcvềCharles.
Toàdinhthựthậtđẹpvàthậttolớnkhiếnchongôinhàcủachacôgiốngnhưmột ngôi nhà tranh ở nông thôn.Được xây vào khoảng thế kỷmườichín, công trìnhđồ sộnàynằm trênkhoảngđấtmênhmôngnhữngbãi cỏxanhtrảidàivôtậndảibờbiểnriêng.Khuđấtđầycácnhânviênđangtíutítcôngviệc.Đểchuẩnbịchobữatiệcđêmmai,cônghĩ.
“Emthấythếnào?”anhhỏi.“Nơiđâythựcsựđángnể,”cônói,thòđầurakhỏicửasổxe.“Cóphải
nóluônthuộcvềhoànggiakhông?”“Thựcra,ngôinhànàythuộcvềđằngmẹanh.Giađìnhbàcógốcgácở
đảoThomas,hònđảochịemvớiđảoMorgan.Họđếnđâyvàocuốithếkỷmườichín.”
“EmkhôngnhậnralàanhcóliênhệvớiđảoThomas,”cônói.Mãichotới gầnđây, nềnquân chủ củahọ cai trị trong sựbất hoà sâu sắcvới nềnquânchủkia.Cáchđâykhoảngmườinăm,họthậmchícònkhônggiaotiếp.
“Emđãbaogiờtớiđóchưa?”anhhỏi,vàcôlắcđầu.“NórấtkhácvớiđảoMorgan.Hầunhưlàmộtcộngđồngnôngnghiệp,vàhơicổtheochuẩnmựccủachúngta.Mặcdùtrongvàinămgầnđây,toànbộhònđảođitheoxuhướngmới.Tấtcảhoamàumàhọxuấtkhẩuđềuđượcchấpnhận.Chúngtanênđếnđómộtlúcnàođó,thămhònđảovàtoànlâuđài.”
Côkhôngchắccôcảmthấythếnàovềmộtchuyếnđinữacùngvớianhta,hoặcthựctếlàchínhanhđãđềnghịviệcnày.Họđangởđây,tiếptụcbốntuầngặpgỡnhau,vàvẫnchưanóiđếnđiềugìđạiloạinhưanhsẽngãnhra.Họcàngkéodàigặpgỡ,họcànggắnbóhơn.Chưanóiđếnchuyệnnếumọiviệcxảyranhưcôđãđịnh,côsẽchẳngởtrênđảolâunữa.Chiếcxetừtừdừng lại cạnh cửa trước, và người lái xe bước ramở cửa cho họ.Khi họbướcrangoàivớilàngiómặnmátmẻcủađạidương,cửatrướcmởravàchamẹcủaCharlesxuấthiện.Victoriatứcthờisửngsốtvìhọlàmthànhmộtcặp
mớihấpdẫnlàmsao.Bà Mead trông trẻ hơn nhiều so với chồng mình, và điều đó khiến
Victoriangạcnhiên.Côđãhìnhdungbàgiàhơnvà trôngmệnhphụhơn.Trongthực tếbàMeadtrôngtrẻ trung, thanhlịchvàđẹpđếnsửngsốt.VàmặcdùngàiMeadtrôngđúngvớituổicủamình,ôngđẹpmộtcáchnamtínhvàvềthểlựcsungsứcnhưbàvợcủamình.Chằngcógìgiốngnhưmộtônggiàtẻnhạtmàcôđãmườngtượngsuốtcảthờigianvừarồi.RõrànglàtừaimàCharlesđãthừahưởngcáivẻngoàiđó.
Hãynóivềlợithếmàgenđemlạixemnào!CôcóthểhìnhdungnhữngđứatrẻxinhxắnmàcôvàCharles–Ôitrời.
Cáisuynghĩsailầmvàhoàntoànkhôngthựctếđóởđâuravậy?Thựclàmộtkịchbảnvớ
Côkhôngmuốnbiết.Bởivìnếucâutrả lời làcó,sẽkhiếnanhtacànghấpdẫnhơn.
“Chamẹanhđẹpquá,”côthìthầm.“Emchưabaogiờnghĩmẹcủaanhlạitrẻnhưvậy.”
“Đừngđểkhuônmặtcủabàấyđánhlừaem,”anhthầmthìđáplại.“Bàvừalàmphẫuthuậtthẫmmỹđấy.”
VictoriavừabướclùilạivàibướckhibàMeadđếngầnhọ,dangtayvàômxiết lấy con trai. “Gặp con thật tuyệt vời, con yêu.Chuyến đi tốt đẹpchứ?”
“Khôngcótrụctrặcgì,”anhnói,gỡkhỏitaymẹđểcóthểbắttaycha.“Chúcmừngsinhnhậtba.”
“Mừngcontrởvềnhà,contrai,”chaanhnóivớinụcườilàmcảgươngmặtông sáng lên.Chẳngchútnghingờ làhọhết sứcyêu thươngcon traimình.ĐókhôngphảilàđiềumàVictoriacóthểtráchhọ.Charlesrahiệuchocôlạigần.“Mẹ,ba,đâylàđồngnghiệpcủacon,VictoriaHoughton.
Victoriakhẽnhúngốichào.“Cháurấtvuivìcuốicùngđượcgặpcảhaibác,”cônói,nắmlấybàntayđưaracủangàiMead,rồitaycủavợông.
“Chúngtôimớicóhânhạnhđó,Victoria,”mẹanhnói“Vàlàmơn,hãygọichúngtôilàGrantvàPip.”
TênbàlàPipư?Victoriacắnmôiđểkìmtiếngcườikhúckhíchbốirối.“Tabiếtcháuđangnghĩgì,”bàMead,Pipnói.BàkhoáctayVictoriavà
đưacôđivềphíangôinhà.“Piplàmộtcáitênthếnào?”“Khácthườngạ,”côthừanhận.“Ồ,chamẹtôikhônglậpdịthếđâu.TôiđượcđặttênlàPersephone.”Đó chính xác cũng không phải là cái tênmà người ta nghe thấy hàng
ngày.“Takhôngbiết làCharlesđãnóichocháubiếtchưa,nhưngta từnglà
mộtngườimẫumìnhdâyđấy.”“Không,anhấykhôngnói.”Nhưngđiềunàykhôngkhótin.Ítnhấtthìbà
cũngkhôngđểphíhoàinhữngđườngnétvàthânhìnhấy.“Đólàvàonhữngnămsáumươi.”Bàliếcnhìncômỉmcườibuồnrầu.
“Tabiếtmìnhđanggiàđi.Nhưngtuynhiên,đólànhữngngàythuộcphongtràođểmìnhdây.Họthíchcaovàgầyđét.Tacũngđủgầy,nhưngvớichiềucaomộtmétsáubảytakhôngcaohơnnhữngngườimẫukhác.Chonên,bởivìtangườithấpnhất,tấtcảmọingườibắtđầugọitalàPippuieak,rồirútgọnlại thànhPip.Vàđó là cái tênmọi người gọi ta từ đó đến giờ.Đúngvậykhông,anhGrant?”
“Từkhianhbiếtemđếngiờ.”Bàkhôngcóvẻnhỏngười,nhưngngoại trừnhững trẻnhỏ, tất cảmọi
ngườiđềucaohơnVictoria.“Chamẹtôirấtghétchuyệnđó,dĩnhiên,”Pipnói,khihọđiquacửavào
trongsảnh.Charlesvàchaanhimlặngtheosau.“Nhưngđólaịlàmộtđiềugìđóởmộtthanhniênnổiloạn,vànóchỉkhiếnchocáitênlôicuốnhơn.”
Bêntrongngôinhàcũngtránglệvàlộnglẫynhưởbênngoài.Trầnnhàhìnhvòm,đồđạccổ,vàvôvànđồgỗquígiátaonhã.ThậtkhácvớinhữngđồđạchiệnđạitrongngôinhàcủaCharles.Thậtkhótưởngtượnganhđãlớnlênởđây.
“Tasẽchỉchocháuxemphòngcủacháuđểcháucóthểnghỉngơi.Sauđóchúngtacóthểgặpnhauởthưviệnđểuốngmộtchúttrướcbữatối.AnhGrant,hãytỏradễthươngvàlàmơnkiểmtraxemGeoffreyđãlấyđúngloạirượulênchưa?”
“Tất nhiên rồi.”Ông cười vớiVictoria, rồi đi về hướngđối diện.Nếunhưôngcócảmthấybựcbộivìbịsailàmnhữngchuyệnlặtvặtthìôngcũngkhôngbiểulộđiềuđó..
“Ôngấylàngườiamhiểuvềrượu,”Pipgiảithích.“Talàngườichỉbiếtrượubổthôi.”
Họđilêngác,Charlestheosau,vàPipđưacôđếnmộtphòngđượcbàitríđồgỗthờiNữhoàngVictoriavớinhữngthứmàcôcholàchắcchắnlàđồgỗthờiđó.HơichútrườmràsovớisởthíchcủaVictorianhưngrấtđẹp.
MộtngườiphụcvụtheovàomanghànhlýcủaVictoria.“Cháucócầnmộtcônhânviêngiúpsắpxếpkhông?”Piphỏi.“Dạkhông,cháucámơnạ.”Côkhôngbaogiờthíchnhữngngườihoàn
toànxalạđộngvàoquầnáocủacô–haythậmchícảbàgiúpviệcđãởvớicôvàchacônhiềunăm.
“Ồ,vậythì,cháucócầngìkhông?Tacóthểlấygìchocháukhông?”“Cháuổnạ,cảmơnbác.”“Mẹ,saochúngtakhôngđểchoVictoriaxếpđồra?Mẹcóthểđưacon
đếnphòngcủacon.”“Nếucháucầnthứgìđó,bấtcứthứgì,hãybấmchuônggọingườigiúp
việc.”Bàrahiệuvềphíabảngđiệnthoạinộibộcạnhcửaravào.“Haitưtrên
haitưgiờ.”Chà,làmộtngườiđượcvồvậpchămsócthìsaonhỉ.“Cháucámơnạ.”“Chúngtasẽgặpnhausaumộtgiờnữađượckhông?”Mộtgiờnữalàđược,mẹà.”Charlesphảikéobàrakhỏiphòng.Vàtrước
khikhépcửa lại, anhnóivớiVictoria, “Anh sẽ cómặtđểchỉ choem thưviệnvàsauđódẫnemđithămnhà.”
Cáinhìnranhmãnhtrongmắtanhnóirằnganhkhôngchỉnghĩđếnviệcđithămnhà.
***“Charles, cô ấy dễ thương quá!”mẹ anh thốt lên ngay khi họ ở trong
phòngcủaanh.“Thậtnhỏnhắnvàxinhxắn.Giốngnhưtiênnữấy.”“Mẹđừngcóđểdángvóccủacôấyđánhlừa.Côấycứngrắnlắmđấy.”“Đúnglàloạiphụnữconcần,”bànóiBàkhôngthểtếnhịhơnsao?Lẽraanhphảithấylàđiềunàysẽxảyra.“Mẹđừnglạibắtđầu.”Bànhúnvaitỏvẻkhônghiểu.Bàbiếtanhcóýnghiêmtúckhigọibàlà
mẹchứkhôngphảilàmá.“Bắtđầucáigì,conyêu?”“Thúcépcon.”Bàcaumày.“Mongmuốnthấycontraimìnhcócuộcsốngổnđịnhlàsai
sao?Hayhyvọngcómộthayhaiđứacháulàsaisao?Mẹkhôngcòntrẻnữađâu.”
Chínhvàonhữnglúcnhưthếnàyanhghétlàconmộttronggiađình.“Mẹmớichỉnămtámthôimà.”Bà bắn cho anhmột cái nhìn nghiêm khắc. “Hãy giữmồmgiữmiệng
chàngtrai.”Nếuanhnóithêm,“Nhưngtrôngmẹchỉhơnbamươituổicómộtngày
thôi.”Bàmỉmcườimàvỗvàomáanh.“Thếmớilàcontraiyêuquícủata.”Ôi.Anhghétkhibàgọianhnhưvậy.Vàbàbănkhoăntạisaoanhkhông
thườngxuyênvềnhà.Anhquăngva-lilêngiườngvàmởkhoákéo.“Hãyđểchongườigiúpviệclàm,”bàmắng.
“Mẹbiếtlàconthíchtựlàmmà.”Bàthởdàisườnsượt,nhưthểanhlàmộtkẻthấtbại,vàngồilêngiường
đểxemanhlàm.“Concóđemáoxmôc-kinhchứ?”“Tấtnhiênạ.”“CònVictoria?”“Côấysẽtrônggớmghiếctrongbộxmôc-kinh.”
Bàđẩyđùaanh.“Conbiếtlàmẹcóýgìmà.”“Côấycóđủrồiạ.”“Tađãnghĩsẽmờicôấysửdụngmộttrongchiếcváydàicủata,nhưng
côấynhỏhơnítnhấtnhấtlàhaisố.”“Conđãmuachocôấymộtchiếcváydạhội.”Bànhướnmàyngạcnhiên.“Ồ.Conđãmuaà?”“Mẹđừng có suy diễn gì trong chuyện này.Con chỉmuốn cô ấy cảm
thấythoảimáithôi.”“Lâulắmrồiconmớiđưangườiconhẹnhòvềnhà.”“Chúngconđâucóhẹnhò,”anhnói.QuiđịnhcủaVictoria,khôngphải
củaanh.Mặcdù,nếunhưđâykhôngphảilàsựhẹnhò,thìanhkhôngbiếtgọiđólàgì.Đâylàmốiquanhệđặcbiệtdàinhấtmàanhtừngcóvớimộtphụnữ.
Anh vẫn đợi mối quan hệ này mất đi sự quyến rũ, là anh sẽ chánVictoria.Thayvìthế,mỗingàyquađi,anhlạidườngnhưquantâmđếncôhơn.Mộtcáchnhấtthờithôi,nhưvậyđấy.
“Vậycácconđanglàmgì,”bànói,vàkhivừanóiranhữnglờinày,bàgiơmộttaylênvàlắcđầu.“Tanghĩlạirồi,takhôngmuốnbiết.”
“Côấy làmộtngườibạn,” anhnói, vànhận ra rằngđiềunày làđúng.Mộtngườibạn có ích.Haivai trò luôn táchbiệt vớinhau trướcđây.Anhchưatừnggặpmộtngườiphụnữnàoanhmuốnngủcùngmàlạigọilàmộtngườibạn.Côlàngườiduynhất.
Vàkhicáikếtcụckhôngthểtránhkhỏiđến,anhcócảmgiáclàanhsẽnhớcô.
Saukhiuốngvàilytrongthưviện,Victoria,Charlesvàchamẹcủaanhđãcómộtbữatốicựckỳdễchịucùngnhau.VictoriathấyPipítđộcđoánhhơn,vàGrantlặnglẽnhưngthânthiện.Mặcdùônghiếmkhichenlời.
Pipchắcchắnđãhỏicôhàngtrămcâuhỏivềgiađìnhcôvàcôngviệccủacô,mặcchonhữngcáinhìncảnhbáotừchồngvàcontrai.
“Gìcơ?”bàthườnghỏihọ.“Tôichỉtòmòthôi.”Victoria không lấy làmphiền lắm,mặc dù trong lúcmón trángmiệng
đượcđưalên,chuyệnnàybắtđầucócảmgiácnhưởtoàándịgiáoTâyBanNha. Khi câu hỏi trở nên hơi quá riêng tư, với cái điệu như, “Thế nào,Victoria, cháu có nghĩ làmột ngày nào đó cháu sẽmuốn có con không?”Charles chấmdứtviệcđóbằngcáchđưacôđi thămngôinhànhưanhđãhứa.Vàchuyếnthămnhàlạikếtthúc–thậtngạcnhiên–ngaytrongphòngcủacôgiữanhữngtấmkhăntrảigiường.Đólànơihọởlạisuốtphầncònlạicủađêm.
Họthứcdậytươitỉnhvàsớmđểănsánglúctámgiờ,sauđódànhhànggiờvớichamẹcủaCharlesđểnóichuyệnvàxemnhữngbứcảnhcủagiađình,đidạolâuquacáckhuvườnvàdọctheobờbiển.VàVictoriakhông
mongmìnhđượcđónchàohaychấpnhậnhơnthế.CôđãchờđợilàPipsẽthấycháncôhầunhưngaylậptứcvàsẽquẳngcô
sangmộtbênđểdànhthờigianvớicontraicủamình.NhưngPipcứcứdínhlấybêncạnhVictoriachochotớitậnlúcmọingườilênnhàthayđồđểdựtiệc.
Victoriakhôngphảnđốiđiềuđó.Cô thíchPip.Bàhómhỉnhvà thôngminh.ThựcsựrấtgiốngCharles.Côcóthểthậmchítưởngtượnghọsẽtrởthànhbạnbè.Nhưngcóvẻnhưkhôngcócơhộichođiềuđó.
“Chamẹ anh thực sự thích em,” Charles nói, khi họ đi lên gác cùngnhau.
“Emcũngthíchhọ.Emkhôngbaogiờtrôngđợilàmẹanhlạiquantâmnhưvậy,tuynhiên.Ítnhấtlàđốivớiem.Chẳnglẽbàkhôngnênbaobọccontraimìnhbằngsựyêuthươnghaysao?”
“Khianhkhôngởđây,bàkhaokhátgặpgỡ.Vàkhianhởđây,cảnhàchỉcómộtvàitiếngđồnghồđểbùđắpchuyệnđó,rồitấtcảchẳngcòngìđểnóivớinhaunữa.Sựmớimẻkhôngcònnữa,anhđoánthế.”
Nghenhưaiđókhácmàcôbiết.Lúcnàocũngkhaokhátđiềumàanhtakhôngthểcó.Vàmộtkhianhtađãcóđược,anhtanhanhchóngcảmthấychán.
Anhvẫnchưathấycháncô.Nhưngrồianhtasẽchán.Đâylàđiềukhôngthểtránhkhỏi.
Cóphảivậykhông?Xétđếnsựchúýngắnngủimàanhtathườngdànhchophụnữ,nếunhư
anhsẽcháncô,thìkhôngphảiđãđếnlúcrồisao?Côgạtbỏsuynghĩđórakhỏiđầu,vàkhôngphảilàlầnđầutiên.Đólà
vùngđấtnguyhiểmđểđặtchânlên.Mảnhđấtnơicôchắcchắnsẽđểchotráitimcủamìnhbịtannát.
Chúabiếtlàtrướcđâyđiềunàyđãxảyraquáđủ.“Bữa tiệcsẽbắtđầusauba tiếngnữa,”anhnói,khihọ lên tớiđầucầu
thang,nơihọ sẽ tách ravềphòngcủamỗingười. “Emcầnbaonhiêu thờigianđểchuẩnbị?”
Côkhôngcầnphảihỏitạisaoanhmuốnbiết.Điềunàythểhiệnrõràngtrongnụcườiquyếnrũcủaanh.Vàcôphảithúnhận,làlàmtìnhtrongngôinhàcủachamẹanhvàogiữatrưacósựcámdỗhưhỏngthựcsự.
Côcầmlấytayanh,đancácngóntayvàovớinhau.“Ởchỗcủaemhaycủaanh?”
Mườibốn
Victoriangồitrênmépgiường,dạdàycônhộnnhạolênvìhồihộpkhicô đợi Charles đến để đưa cô đi. Họ đã muộn nửa tiếng đồng hồ, là doCharlesngườiđãdùngmưulêngiườngcôrồikhôngchịuđiranữa.Côthựcsựphảitựmặcquầnáochoanhvàđẩyanhrakhỏicửa.
Bâygiờcôđãsẵnsàng,khônglàmgìkhácngoàiviệcngồivàsuynghĩ,cô không thể không nghĩ về khoảngmột trămngười kháchmờimà cô sẽphảigặp.Vàthựctếlàcôhầunhưkhôngbiếtlấymộtngườitrongbọnhọ.
CôhồihộpđếnnỗikhiCharlesgõvàocánhcửa,côsuýtnữa thìnhảydựnglên.
Bắtđầurồi.Côđứngbậtdậy,chỉnhlạiváyđểchắclàmìnhtrôngđượcnhất.Côhít
mộthơithởdàithậtsâu,sauđóthởravàgọi,“Mờivào!”CửamởravàCharlesxuấthiện,trôngđẹptraikhôngthểtinđượctrong
bộsmooking.“Chúng tamuộn rồi – chúng ta phải…”Anh ngưng lại ngay khi nhìn
thấycô,vàtrongmộtlúclâuanhchỉđứngđóvànhìnchằmchằm.Côđangmặc chiếc váymà anh đã chọn và bổ sung thêmbằng những đồ nữ trangbằngkimcươngmàcôthừakếtừmẹcủamình.Đơngiản,nhưngtrangnhã.
“Trông em…”anh lắc đầu, như thểđang tìmkiếmnhững từphùhợp.Anhhámiệngđểnóiđiềugìđó,rồisauđólạingậmmiệnglại.Rồianhnhúnvaivàthúnhận,“Anhkhôngcólờinàođểnóicả.”
Côcắnmôi.“Khôngcólờiđểkhenhaykhôngcólờiđểchê?”Anhbướctớigầnhơn.“Victoria,khôngcólờinàođểnóiemtuyệtvời
nhưthếnàotrongchiếcváyđó.”Anhgiơmộttaylênđểchạmvàomácô,rồianhcúixuốngvàchạmmôilênmôicô.Thậtngọtngàovàdịudàng.Vàmộtđiềugìđóxảyrangaylúcấy.Mộtđiềugìđógiữahọđãthayđổi.Côcóthểthấytrongmắtanhlàanhcũngcảmthấyđiềuđó.Mốiquanhệcủahọđã…tiếntriển,vìmộtlýdonàođó.Tiếntớimộtmứcđộkhác.
“Victoria,” anh nói, và sâu thẳm trong timmình cô biết là anh sẽ nói.Anhsắpsửanóivớicôlàanhphảilòngcô.Côcóthểcảmthấyđiềuđó.Timcôlặngđimộthainhịp,rồiđậprộnlênhainhịp.
Anhtiếnđến thật thậtgần, rồivàogiâycuối lại thôi.“Chúngtanênđixuốngthôi.”
Côgậtđầu,vàđểanhđưacôxuốngdướinhà.Côkhôngtráchanhvìsợkhôngnóiranhữngtừđó,sợthúnhậntìnhcảmcủamình.Đâylàđiềumớimẻđốivớianh.Vàcóthểanhsợbịtừchối.Nhưngnếunhưanhcanđảmnóiranhữngtừấy,thìcôđãnóivớianhrằngcôcũngđangphảilònganh.
VictoriathấymìnhbịnémvàogiữatầnglớpthượnglưucủaxãhộitrênđảoMorgan.Nhữngconngườiđẹpđẽ.Điềukỳlạlà,mặcdùcónhữngđịnhkiếncôcó thểvềhọ, tấtcảbọnhọ thựcsự rấtđẹp.Chỉnhữngconngười.
Khôngmộtaiđốixửvớicônhư thểcô thấpkémhơnhọ.Vànếunhưsâutrongtrongtâmhọcónghĩnhưvậythìhọcũngtửtếkhôngđểlộra.
PipđảmbảorằngVictoriađượcgiớithiệuvớitấtcảmọingườitửtếvàthầmthìvớicônhữnglờiđồnđạikhácnhauvềhọmàVictoriathấythúvị.Cô được giới thiệu với các thành viên của hoàng tộc hết người này đếnngườikhác,vàmỗingườiđềunắmlấycơhộiđể thuyếtphụccômộtcáchkhôngđượctếnhịlắmhãyởlạiRoyalInn…Tấtcảnhữnggìcônóilàcôsẽcânnhắcýkiếncủamình.Côthúnhậnlàviệcnàyrấthấpdẫn,đặcbiệtlàbâygiờrõrànghọthuêcôvìcônglaocủacôchứkhôngphảilàvìchacô.Nhưngđồngthờicôcảmthấylàcôcầnmộtkhởiđầumới.Mặcdù,cóthể,nếunhưvịtríkiakhôngđược,hoặcCharlesyêucầucôđừngđừngđi…
Điềumàcôbắtđầunghĩtớidườngnhưngàycàngcókhảnăng.Dườngnhưanhkhônghềrờimắtkhỏicômộtphútnàotrongsuốtcảbuổitối.Mỗikhicôquaylạicôđềuthấyanhởđó,nhìntheocôvớicặpmắtkhaokhát.Vàcôbiếtchínhxácanhđangnghĩgì.
Anhthíchcôtrongchiếcváynày,nhưnganhcũngkhôngthểđợiđểcởinórakhỏingườicô.
Vàmọingườiđangđểý.Đặcbiệtlànhữngngườiphụnữ,nhữngngườiđangcốgắngcóđượcsựchúýcủaanh.
“Nókhông thể rờimắtkhỏi cháu,”Pipnóivới côvớimộtnụcườihyvọngvàmưumôcủamộtbàmẹsẵnsàngcướivợchocontraimình.
“Cháucónhậnthấyạ”làtấtcảnhữnggìmàVictorianói.“Nócứkhăngkhăngrằnghaiconchỉlàbạnbè,nhưngtachưabaogiờ
thấynónhìnphụnữnhưvậy.”NhữnglờinóicủabàthựcsựlàmchoVictoriathấyrunrẩyhồihộp.Có
lẽCharles thực sự yêu cô.Anhnhìn thấy họ nói chuyện và bước tới gần.“Victoria,emkhiêuvũvớianhnhé?”
“Điđi,”Pipnói,háohứcxuahọđi.PipdườngnhưcảmthấyđượcbấtcứđiềugìxảyragiữaVictoriavớiCharlesởtrêngác.Vàkhôngnghingờgì,bàyêumỗigiâyphútđó.
CharlesđưatayravàdẫnVictoriarasànnhảy.Bannhạcđangchơimộtbảnchậmlôicuốn.Charleskéocôsátvàomình,cúixuốngnhìnvàotrongmắtcô.Côcảmthấybịthôimiên.
“Emvuikhông?”anhhỏi,vàcôgậtđầu.“Đừngnóivớimẹlàanhnóiđiềunày,nhưngemlàngườiphụnữđẹpnhấtởđây.”
điềunàycóphải là sự thậthaykhông thìanhcũng làmchocô tinvàođiềuđó.Anhkhiếncôcảmthấymìnhđẹp.Anhlàngườiđànôngduynhấtởbêncôkhiếncôcảmthấyhàilòngvềbảnthânmình.
Mắtanhtìmkiếmtrêngươngmặtcô,dừnglạitrênđôimôicô.“Emsẽkhôngtinlàanhmuốnhônemđếnthếnàongaylúcnày.”
Côcườiđáplạianh.“Anhcũngsẽkhôngtinlàemmuốnanhlàmđiều
đónhưthếnào.”Nhưnghọđãcóthỏathuậnngầm.Khôngthểhiệngầngũithểxáckhihọởtrướcđámđông.Anhđangchegiấugiađìnhvềquanhệcủahọ,vàcôbảovệmìnhkhỏinhữngngườikhác.Côkhôngmuốnbịdánmáclàmộtngườinữamồichàianh.Chỉcóđiềuđấykhôngphảilàsựmồichài.Đâylàsựthật.
“Thếthìanhnênlàm,”anhnói.Điềunàydườngnhưxảy ra rất chậm.Anhcúiđầuxuống,mỗi lúcchỉ
một phần lê thê không chịu nổi, trong khi tim Victoria nảy lên khiến cônghẹn thở.Sauđómôicủaanhchạmkhẽ lênmôicô,ngay tạiđó trênsànnhảytrướcmắttấtcảmọingười,lúcđầurấtnhẹnhàng.Rồianhcúixuốngthấphơn,đỡgáycôtrongtay.
Lạigiốngnhưnụhônđầutiêncủahọ.Cuốnhútvàsayđắm,vàthậttuyệtvời.Vàmọingườiđangnhìn.Côcóthểcảmthấynhữnganhmắttòmòcủahọ.
Mốitìnhbímậtcủahọcuốicùngcũnglộra,vàcôthậmchíkhôngquantâm.Côchỉmuốnđêmnaykéodàimãimãi.
Họtáchrachậmchạm,miễncưỡng,vàcôtựamálênngựcanh,nhậnra,trongkhihọđangquaytheotiếngnhạc,rằngcôchưabaogiờhạnhphúcnhưthếtrongcảcuộcđờimình.
Cóthểanhsợnóiranhữnglờiđó,nhưngcôthìkhông.Lầnđầutiênsaumộtthờigiandài,côkhôngsợđiềugìcả.
“Charles,”côthìthầm.“Ừ?”“Emnghĩlàemđangphảilònganh.”Côchờđợianhômxiếtcômạnhhơn,nhìncôđầyyêuthươngvàchấp
nhận.Thayvì thế anh trở nên lạnhvà cứngnhắc trong tay cô.Cô cảm thấy
giốngnhưmìnhđangkhiêuvũvớimộtma-nơ-canhởcửahàng.Miđãlàmanhấyngạcnhiên,côtựnhủ.Ngaybâygiờanhấysẽnhậnra
mìnhhạnhphúcđếnthếnàokhingheđượcnhữnglờinóiđó.Hãynóigìđóđi,côthầmvanxin.Bấtkỳđiềugì.Nhưnganhimlặng.
Cóvẻnhưcôđãkhiếnanhkinhngạckhôngnóinênlời.Lầnnàybằngmộtcáchtồitệ.Đầugốicôyếuớtvàsựsợhãibópnghẹt
timcô.Quárõlàanhkhônghềcảmthấynhưvậyquaphảnứngcủaanh.Vàanhcũngkhôngquáxúcđộngkhibiếtcôyêuanh.
Côlạithếnữarồi.Thayvìbắtđầumốiquanhệnàymàkhôngkỳvọnggì,côvẫnlạisaymêCharlesvàkhiếntráitimmìnhđauđớn.SaocôcóthểngốcđếnmứctinlàCharlesthựcsựquantâmđếncô?Rằnganhtađãthayđổi?Rằngcôkhácvớinhiềungườikhácđếntrướccô?
Mọingườiđềunghĩlẽrachotớilúcnàycôphảihọcđượcmộtbàihọcrồi.
Nhữnggiọtnướcmắttủinhụclàmmắtcôcayxè,nhưngcômuốtchúngtrởlại.Côsẽchẳngđểaiởđâyđượcthíchthúbiếtrằngcôchỉlàmộttrongsốnhiềungườibịanhlàmchotráitimtannát.Côngướcnhìnanhvớicáimàcôcholàmộtnụcườigượngép.Khuônmặtcôcócảmgiácnhưbằngnhựalạnhvàcứngđơ.
“Cảmơnvìđiệuvũ.Bâygiờ,nếuanhchophép.”Côrờikhỏianhvàbướcđimòmẫmrờikhỏigianphòng,chỉmuốnrời
khỏi nơi này. Cô thậm chí không quan tâm là mọi người cắt ngang câuchuyệncủahọđểdùnglạinhìncôđingangqua.Vàcôcốhếtsứcđểmỉmcườithânthiện,vàgậtđầuchào.
Chonênkhôngainhậnrarằngcôđangchếtởtronglòng.“Conđãlàmgì?”mẹanhrít lênsaulưnganh,khiCharlesbấtlựcnhìn
Victoriabỏđi.Anh quay về phía bà, và nói khẽ trong hơi thở, “Mẹ hãy đứng ngoài
chuyệnnày.”“Dùconcónóiđiềugìvớicôấy, thìcôgái tộinghiệp táinhợtnhư tờ
giấyấy.”“Conchẳngnóigìcả.”Vàđóchínhlàvấnđề.Anhlắcđầuvàrủathầm.Đâykhôngphảilàlỗicủaanh.Tạisaocôphải
nóimộtđiềunhưvậy?Họđãcómọichuyệnthậttốtđẹp.Tạisaolạiphảipháhỏngđi?Vàthếquáinàomàcôđi từchỗtừchốichấpnhậnthậmchíđộcchiếmtạmthờiđếnchỗyêuanh?Điềunàychẳngcóýnghĩagìcả.
Cólẽcôchỉbốcđồngtrongmộtkhoảnhkhắcthôi.Cólẽlànhưvậy,anhhiểura,vàcảmthấynhẹnhõm.Anhcầnphảinóichuyệnvớicô,trướckhichuyệnnàyđiquáxa.
Anhbắtđầubướcđivàmẹanhtúmtayáoanh.“Conyêu,mọithứtrongtanóirằngcôấylàngườiphụnữdànhchocon.Vàsâutronglòngtanghĩconbiếtđiềuđó.Tạisaoconkhôngđểchochínhmìnhcảmnhậnđiềuđó?”
Anhgỡtayra.“Conxinmẹthứlỗi.”Anhbướchaibậcmộtlúc.Phòngngủcủacôđóngcửa,nênanhgõcửa
vàgọi,“Victoria,anhcầnnóichuyệnvớiem.”Anhkhông thựcsựmongchờcó lờiđáp,nhưnganhnghe thấycôđáp
lời,“Vàođi.”Côđangđứngbêncạnhgiường,valicủacôđểmởtrướcmặt.Côđãthay
váyvànónằmvắtngangchỗđểchân.“Emđanglàmgìvậy?”anhhỏi.“Tôinghĩlàtôibắtđầuxếpđồ.”cônói,nhưngcôkhôngnhìnvàomắt
anh.Côrahiệuvềphíachiếcváy.“Anhcóthểlấylạicáiđó.Tôisẽkhôngbaogiờcầnnónữa.Cólẽaiđókháccóthểsửdụngnólàmgìđó.”
Anhbiếtngaylậptứclàcôthậtlòngnhưcônói,côđangyêuanh.“Victoria,anhxinlỗi.”
Côcắnmôivàlắcđầu.“Không,đólàlỗicủatôi.Lẽratôikhôngbaogiờnênnóirađiềuđóvớianh.Tôikhôngbiếtlúcđótôiđangnghĩgì.Mộtsựđiênrồnhấtthời.”
“Emđãkhôngchoanhcơhộinóigìcả.”“Sựimlặngcủaanhđãnóilêntấtcả,tintôiđi.”“Anhxinlỗi.Anhchỉkhông…”“Yêutôi?Đúng,tôihiểuđiềuđó.”“Chúngtađãđồngýlàchuyệnnàychỉlàtạmthời.”“Anhhoàntoànđúng.”“Điềuđókhôngcónghĩalàanhkhôngquantâmđếnem.”Cuốicùngcôquay lạinhìnanh.“Anhnghenày,điềunàyphảixảy ra,
đúngkhông?Điềukỳdiệulàchúngtađãkéodàiquálâuđếnthếnày.Cuốicùngthìnócũngkếtthúc.”
“Nókhôngcầnphảikếtthúc,”anhnói.Họcóthểquaylạinhưmọiviệctrướcđây.
“Cóđấy,”cônóivớianh,“chuyệnnàyphảikếtthúc.”Họđanglàmmộtviệcđứngđắn,nhưngtạisaocảmgiácnhưđâylàmột
sailầmvậy?“Anhthựcthựcsựthấy…buồn.”Côgậtđầuthôngcảm.“Điềuđókhiếnanhcảmthấykhóxử.”“Embiếtanhmuốnnóigìmà.”“Nghenày,tôitrântrọngviệcanhđitheotôivàtấtcảnhữngviệckhác.
Nhưngthànhthựcmànói,anhkhônglàmđiềugìsaicả.Anhchỉlàmđiềuanhluônluônlàmmàthôi.Lẽratôiphảinghĩđếnđiềuđó.”
Cóthểđâykhôngphảilàlỗicủacô.Cóthểanhđãkhiếncô…cảmthấynhưvậy.Khiếncôtinlàanhcảmthấynhiềuhơntrongthựctế.Côđingangquaanhraphíacửavàmởcửara.“Làmơnhãyđiđi.”
“Emđangđuổianhđiư?”Cô gật đầu. “Tôi đã gây ra chuyện. Bây giờ đã đến lúc tôi sửa chữa
chuyệnđó.”Chuyếnxequay trở lại thànhphốvàosánghômsau lặng lẽđến tê tái.
CharlesthửnóichuyệnvớiVictoria,lýgiảivớicô,nhưngcôtừchốibiếtđếnanh.Phầntồitệnhấtkhôngphảilàcôhànhđộnggiậndữhaytổnthương.Côchỉ…lạnhlùngvàimlặng.
Anhkhôngtheocôlêncănhộcủacôkhimởxechocôxuống,tựthuyếtphụclànếuanhđểchocôcóthờigiannguôingoai,côsẽhiểura.Nhưngchotớimườimộtgiờsángthứhaianhvẫnkhôngnhậnđượctintứcgìvềcôvàcôcũngkhôngđếnlàmviệc.Anhkiểmtravănphòngcủacôxemcôcólặnglẽđivàomàanhkhôngnghethấykhôngthìnhậnrađồdùngcủacôkhôngcòn.
Chuyệnquáigìvậy?Côgiậnanh.Anhhiểuđiềuđó.Nhưngđiềuđókhôngcónghĩalàcôcó
thểbỏviệc,bỏrơi…anh.Anhvớlấychiếcáovéttrongvănphòng,vàlaoquaPenelope,némlại
saulưng,“Hủyhếtcáccuộchẹncủatôi.”Xecủacôđangđỗbênngoàitòanhà,vàanhbướchaibậclênđếntầng
củacô.Anhđậpmạnhvàocửavàgàolên,“Victoria!”Cômởcửa,nhưngvẫnđểxíchantoàn,“Anhmuốngì?”Trôngcômệtmỏi,vàcơngiậndữđãkéoanhđếnnhàcôtanbiến.“Emkhôngđilàm”anhnói.“Anhđãlolắng.”“Thựctếlàbatuầncủatôiđãhết.Tôikhôngcònlàmởđónữa.”“Nhưngchúngtavẫnchưatìmđượcngườithaythế.Aisẽlàmngườiđào
tạo.”“Tôichắcanhsẽxoayxởđược.”“Nhưngđókhôngphải là thỏathuận.”Vàanhkhôngmuốnbịđàyảiở
ngoàisảnh.Điềuítnhấtcôcóthểlàmlàmờianhvào.Cônợanhđiềuđó.“Emsẽchotôivàochứ?”
Cô lưỡng lự, sauđó tháodâyxích ravàđứng sangmộtbênđểanhđingangqua.“Chỉmộtphútthôi.Tôiphảiđónggóirấtnhiềuhànhlý.“Sắpxếphànhlýư?Emsẽđià?”
“Tôichuyểnđi.”Côđãnóivề chuyệnđónhư làphải tìmmộtnơi rẻhơn.Nếucô chấp
nhậncôngviệcởRoyalInn,côcóthểởlạingayởđây.Haycôcóthểmuamộtngôinhà.“Emsẽchuyểnđiđâu?”
“LuânĐôn.”“NướcAnhư?”“Tôiđãđượcđềnghịlàmtạimộtkháchsạnnămsaoởbênđó.Tôisẽbắt
đầuvàothứhaitới.”“Emsẽrờikhỏiđấtnướcư?”“Thứsáutuầnnày.”Côngừnglạirồinói.“Anhcóthểchúcmừngtôi.”“Chúcmừngemư?”Đợiđã.Tấtcảchuyệnnàylàsailầm.Côkhôngcần
phảitìmmộtchỗlàmmới.CôcầnthayđổiýđịnhvàđồngýlàmviệcchoRoyalInn.
“Bấtkểhọtrảembaonhiêu,RoyalInnsẽtrảhơnthế.”“Tôiđãnóivớianhnhiềutuầnnayrồi,tôikhôngmuốnlàmviệcởRoyal
Inn.”“Nhưnghọcầnem.Họtintưởngvàoanhđểthuyếtphụcemởlại.”“Anhsẽphảinóivớihọlàanhđãthấtbại.”“Nhưvậylàkhôngđược.Emkhôngthểbỏđiđược.”Cóvẻnhưcôthấytìnhtrạngkhóxửcủaanhthậtbuồncười.“Nghenày,
tôibiếtanhquenvớiviệclàmtheocáchcủamình,cóđượcmọithứtráitimanhkhaokhát,nhưnglầnnàyanhsẽphảichịuđựngnhưchúngtôithôi.”
“Khôngphảichuyệnđó.”
“Vậy thì là về chuyện gì,Charles?Bởi vì đối với tôi, nghe có vẻ anhđangtrởthànhkẻthấtbạiđauđớn.”
Anhtađangcốnóigì?Anhtathựcsựmuốngìởcô?Anhbướcvềphíacônhưthểanhcơthểbuộccôphảituântheo.Côthậmchíkhôngnaonúng.“Emkhôngthểđi.”“Tạisao?Anhcóthểđềnghịgìnếutôiởlại?Mộtmốitìnhthựcsựư?”“Nhữnggìchúngtacólàthật.”“Mộtcamkếtư?”Anhnhúnnhường.“Tạisaochúngtaphảilàmthế?Tạisaochúngtaphải
dánnhãnmáclênquanhệcủachúngta?Tạisaochúngtakhôngthểtiếptụclàmđiềuchúngtađanglàm?”
“Bởivìđókhôngphảilàđiềutôimongmuốn?”“Đólàmộttuầntrước.Vàtạisaolạikhông?Đólàmộtmốiquanhệhoàn
hảo.Hoàntoànkhôngphứctạp.”Vẻmặtcô tốisầmlại.“Đốivớianh,có thể lànhưvậy.Nhưngtôimệt
mỏivì lúcnàocũngởtrongtrạngtháibấpbênh.Đợiquanhđểcókẻkhácxenvào, để anh chán tôi vàquẳng tôi đi.Tôi chỉ không thể làm thếđượcnữa.”
“Vậyemlàngườibỏrơianhtrước,khôngphảivậysao?”Cônhúnvai.“Hoannghênhanhđếnvớithếgiớicủanhữngkẻbịbỏrơi.
Khôngphảichuyệnbuồncười,nhưnghãytintôikhitôinóianhsẽvượtquađược.”
Côđãđúng.Anh thườngxuyên là người ra đi.Làngười bỏ rơi ngườikhác.Cảmgiácbịbỏrơilànhưthếnàyđây.
Anhbiếtlànếuanhđểcôđi,anhcólẽsẽkhôngbaogiờgặplạicônữa.Nhưnganhcólựachọnnàođâu?Côđãđúng.Rấtcókhảnănglàsẽđếnlúcanhcảmthấymệtmỏivớimốiquanhệcủahọvàcầncáigìđókhác.Anhsẽcảmthấymìnhbịkẹtbẫyvàbịkiềmchếvàcómongmuốncháybỏngđượcrađi.Khiđóanhsẽlạilàmcôtổnthương.Cốgắngthuyếtphụccôởlạilàđộcácvàíchkỷ.Chonênanhsẽkhôngthuyếtphụccô.làmcôtổnthương.
Cốgắngthuyếtphụccôởlạilàđộcácvàíchkỷ.Chonênanhsẽkhôngthuyếtphụccô.
Anhquaylạivàbỏđi,rờikhỏicôlầncuối,mộtcơnđaubuốt,giốngnhưmộtmũigiáoxuyênquangựcanh,khiếnanhkhóthở.
Đóchỉlàsựkiêuhãnhcủamihơibịbầmdập,anhtựtrấnan.Saumộthoặchaingàyanhsẽlạiổnthôi.VàkhiVictoriarađi,anhsẽchẳngnóimộtlờichếttiệtnàođểngăncô.
Mườilăm
KhichuôngcửanhàcủaCharlesvanglênvàocuốingàythứnăm,anhchắcchắnđólàVictoria,đếnđểnóivớianhlàcôđãđổiý.Nhưngthayvìcô,anhthấyEthanđứngởtrướchiênnhà.
Ethannhìnanhtừđầuđếnchân,nhậnthấyđầutócbùxù,quầnáonhầunhĩ,vàrâuriabốnngàykhôngcạocủaanh.“LạyChúatoànnăng,trôngchúnhưquỷấy!”
Thíchhợplàmsao,xétviệcanhcảmthấythếnào.AnhđứngsangmộtbênđểchoEthancóthểbướcvào,sauđóđóngcửa
lạiphíasaulưng.“Tôinghĩtôibịbệnhgìđó.”“Hyvọngđókhôngphảilàbệnhtruyềnnhiễm,”Ethannóimộtcáchcảnh
giác.“Lizzysẽgiếttôinếutôithavitrùngvềnhà.Côấysẽtrởdạbấtcứlúcnào,chúbiếtđấy.”
Chỉ khi lòng kiêu hãnh bị thương tổn có thể lây lan sang người khác.“Tôinghĩlàanhantoàn.”
“CólẽlàcáigìđóliênquanđếnVictoriaphảikhông?Ngườitanóilàcôấy đã nhận một công việc ở Anh Quốc.” Trước cái nhìn kinh ngạc củaCharles,Ethannói,“Chúnghĩlàchúngtôikhôngnghethấyà?Tôiđoánlàchúkhôngthể thuyếtphụccôấyở lạiđúngkhông?Vàcáicáchhaingườihônnhautạibữatiệc,tôinghĩchúđãbỏquayêucầucủachúngtôilàkhôngngủvớicôấy.”
“Anhbựcmìnhà?”Anhtanhúnvai.“Hãycứcholàtôikhôngngạcnhiên.”“Nếu điều này có ý nghĩa, thì tôi nghĩ là cũng chẳng khác biệt gì.
Victorialàngườiphụnữươngbướngnhấttrênđờinày.”Anh đi vào trong bếp, nơi anh để đồ uống, và Ethan theo sau. “Tuy
nhiên,anhđếnđâylàmgì?”“Chúkhôngđếnchơibóngquần, thiêntàiạ.Tôigọiđếnvănphòngvà
thưkýcủachúnóichúvắngmặttừthứsáutuầntrước.”“Đúngvậy.”Charlesnhấpmộtngụmscotchvàrahiệuvềphíachairượu.
“Muốnmộtlykhông?”Ethanlắcđầu.“Sao,đãcóchuyệngì?”“Tôiđãnóivớianh.Tôibịbệnh.”“Côtabỏrơichú,đúngkhông?”Charleshámiệngđểphủnhận,nhưnganhthấymìnhkhôngcònsức.Ethanmỉm cười ranhmãnh và đập lên vai anh. “Anh chàng tai tiếng
CharlesMeadcuốicùngbịmộtngườiphụnữchorớt.Tôichưabaogiờnghĩmìnhcóthểchứngkiếnngàynày.VàcôtađicảquãngđườngdàiđếnAnhQuốcđểtránhxachú.”
Charlesnhìnanhtagiậndữ.“Tôimừngvìmìnhcóthểkhiếnanhbuồncười.”
“Chàomừngđếnvớithếgiớithực,anhbạncủatôi.”“Hãycútxuốngđịangục.”Ethancườito.“Điềukhiếntôithấybuồncườihơnlàchúyêucôta,vàchúcólẽkhông
cógannóivớicôta.”“Tôiđâucóyêucôta.”“Tấtcảmọingườicuốicùngcũngsẽyêuthôi.”“Tôikhông tìmkiếmmột sự ràngbuộc,”anhkhăngkhăng,nhưngcâu
thầnchúquenthuộcđãmấtđiánhhàoquangcủanó.Vàýnghĩvềviệcởbên ai đókháckhôngphải làVictoria làmanh cảm thấy trống rỗng.Cảmgiácấysẽquađithôi.
“Tôibiếtchúcoihônnhângiốngnhưmộtántù,vàtôithấyđiềuđóthậtđáng buồn. Cuộc đời của tôi không thật sự bắt đầu cho tới khi tôi cướiLizzy.”
Charlesmuốntinrằngvớianhcũngcóthểnhưvậy.Chỉcóđiềuđóquáxaxôivớithựctại.
“Chú có muốn lên lịch lại trận đấu của chúng ta không?” Ethan hỏi.“Haychúđịnhrầurĩởđâytrongsuốtquãngđờicònlại?”
“Tôikhôngrầurĩ.”Cólẽanhhơichánnản.Cóthểđâylàmộtcúsốcnhẹđốivớicảmxúccủaanh.Nhưngsauítngàyanhsẽquaylạivớicôngviệccủamình.Ngoài ra,Vctoriavẫncó thểđổiý.Côcó thểnhậnra làanhđãđúngvàchấpnhậnmốiquanhệtheođiềukiệncủaanh.
Hãycứtựnhủmìnhnhưvậy,anhbạn.ĐiệnthoạicủaEthanreo.Anhtalấyrakhỏithẳtlưngvàkiểmtramànhình.“Lizzygọi.”Anhtamởmáyvànói.“Chàocưng.”Anhtaimlặngcàigiây,rồimắtanhtasánglên.“Emcóchắckhông?”Mộtlúcimlặngnữa,rồithì,“Được,anhsẽcómặtởđónhanhnhấtcó thể.Nhiềunhất làmườiphút.Hãycốgắngnhé.”Anh tagậpđiệnthoạilại,cườitoetoétgiốngnhưmộtgãngốc.“Lizzyđangtrởdạ.Côấyvỡốirồi.”
AnhtacườitovàđậpvàovaiCharles.“Tôisắplàmbốrồi.”“Xinchúcmừng,”Charlesnói,thựcsựsửngsốtbởiniềmvuimãnhliệt
củaEthan.Hạnhphúcnhư thểđemlạichongười tacảmgiácnhư thếnàonhỉ?
Nhưnganhđãcócâutrảlời.Anhcũngđãtừnghạnhphúcnhưthếtrongmộtthờigian.CùngvớiVictoria.Chotớitậnlúcanhpháhỏngmọithứ.
Cólẽanhthựcsựyêucô.Cólẽcáicănbệnhanhmắcphảinàychỉlàsựthấttình.Cólẽmẹanhđãđúng,vàVictorialàngườiphụnữdànhchoanh.Cóthểthếđượckhông?
“Chúkhôngsaochứ?”Ethanhỏi,vớicáinhìnquantâm.“Chúcócáivẻrấtlạlùngtrênkhuônmặt.”
“Phải,”Charlesnói,khôngthểgiấunụcười trênkhóemiệng.Cũngcáinụcườingớngẩn,sitìnhcủaEthanvàiphúttrướcđây.Vàanhthíchnụcười
đó.Anhcảmthấydễchịu.“Tôikhôngsao.Thựctếlàtôithấymìnhlúcnày
rấtổn.”“Nếunhư tôi khôngbiết chú rõhơn, tôi sẽ nói bâygiờ chúđã tỉnh ra
rồi.”Cólẽ.Thayvìcảmthấymắckẹt,bịkiềmchế,anhcảmthấyhoàntoàntựdo.
“Anhcònlàmgìởđây,”Anhnói,đẩyEthanmộtcáivềphíacửa.”Anhquênlàvợmìnhđangđợià.Anhsắplàmbốrồi!”
Ethancười toe toétvànhìnđồnghồ.“Chúnghĩ tôicó thểđinhanhtớimứcnàotừđâyđếncungđiện.”
“Khoảnghaimươiphútđixe,nêncólẽkhoảngnămgiờthìtớinơi.Bâygiờthìrakhỏiđây.”
“OK, tôiđiđây,”Ethannói,vàCharlesnghĩ,vớimột tiếngcười thíchthú.
Khicô lôihếtmọi thứở trongngănbàn rabỏvào tronghộp,Victorianhìnthấygócmộttờgiấykẹtgiữađầugiườngvàtấmđệm.
Cólẽđólàtấmbìatrongmộttạpchíhaymộtmẩutinnhắncũ.Côsuýtđểnóởđấy,nghĩ rằngnó sẽ rơi rakhingườivậnchuyển tháogiường ra.Nhưngrồimộtđiềugìđóbuộccôluồntayvàotrongkhehẹpvàdùngđầungóntaytúmlấygóctớgiấy.Khicôkéođượcnóravàthấyđólàcáigì,côướclàmìnhđãđểnóởlạiđấymãi.
Đólàmộttờgiấyđimuahàngđãcũ,nhưngđiềukhiếncôlặngđitrongmộtkhoảnhkhắclànhữnggìviếtởmặtsau,bứcthưCharlesđểlạichocôcáiđêmđầutiênhọởcùngnhau.
Nóchắcchắnđã rơikhỏigốivàbịkẹtởđó.Đọc lạibức thư lúcnày,đượcviếtbằngnétchữgàbớicủaCharles,khiếntimcôđaunhói.
Victoria,Anhcócuộchọpsớmnhưngmuốnđểemngủ.Đêmquaanhcảmthấy
tuyệtvời.Hẹngặpemởvănphòng.XOXOCharlesP.S.Tốinaymìnhđiănnhé?Côđãcốđược,chotớitậnlúcnày,khôngnhỏmộtgiọtnướcmắtnàovì
anhta.Nhưnggiờcôcảmthấynhữnggiọtnướcmắtchếttiệtđangtràolêntrongmắtcô.
Mộtphầnnàođótrongcôvẫntinvàonhữngkếtthúccóhậucủatruyệncổ tíchvà thựcsựnghĩ rằnganhsẽđếnđóncô.Rằnganhsẽđộtnhiêncóđượcmộtsựrọisáng,giốngnhưmột tiachớp từ trên trời,vàhiểura rằnganhyêucôđếnphátđiên.Rằng,anhkhôngthểsốngthiếucô.
Ồ,điềuđóchắcchắnđãkhôngxảyra.Côđãkhônggặphaynhậnđượctingìcủaanhtừhômchủnhậtkhianhbướcrakhỏicănhộcủacôthậmchí
khôngmộtlờitừbiệt.“Victoria?”Côquaylạithấychacôđangđứngởcửabuồngngủ.“Vângạ?”Lôngmàycủaôngnhíulạilolắng.Gầnđâyônglochocô,nóirằngcô
cưxửkhônggiốngcô.Ôngthậmchícònbónggiórằngcôcólẽđangchạytrốnnhữngrắcrốicủamìnhbằngviệcnhậncôngviệcnày,hơnlàđốimặtvớichúng.Giốngnhưôngđãlàm.
Côcũngđangthựcsựbănkhoănnhưvậy.Nhưngbâygiờđãquámuộnđểquaytrởlại.
“Mọichuyệnổncảchứ?”ônghỏi.Côgậtđầu,hơiquánhiệttình,vànhétbứcthưvàotúiquầnjean.“Tốt,chaạ.”“Nhữngngườichuyểnđồgọitới.Họsẽcómặtvàotámgiờ
sángmai.”“Tốt lắm.”Nhưngviệcđókhôngtốt.CôkhôngmuốnchuyểnđếnAnh
vàbỏlạingôinhàduynhấtmàcôtừngbiết.Nhưngvềcôngviệcthìnhưvậylàkhônngoan,bởinơinàychẳngcòngìchocônữa.KháchsạnRoyalInnlàcôngviệchaynhấttrênđảo,vàcôkhôngcótươnglaiởđó.
“Gầnxongởđâyrồiphảikhông?”ônghỏi,sựlolắngvẫnhằnsâutrênkhuônmặtông.Côướcmìnhcóthểlàmgìđóđểtâmtríôngđượcnhẹbớt.Khôngnênđểđiềunàytrởnênnặngnềđốivớiôngđếnthế.Nhưngcôbiếtôngcảmthấymìnhphảicótráchnhiệmvidlúcđầuđãgắncôvàovịtrínày.
“Con nghĩ là con cầnmột hộp nữa cho tủ quần áo”, cô nói. “Một cáikhác,hộpnàyđãsắpxếprồi.”
Chuôngcửavanglênvàchacôchỉrasaulưng.“Concómuốntaramởcửakhông?”
“Được không cha?Và cha có thể lấy giúp conmột cái hộp khi ra đóđượckhông?”
“Chắcrồi,congái.”ChacômuốnđiAnhQuốccùngcôngay,nhưngcôyêucầuôngđợimột
thờigianchotớikhicôổnđịnhvàxácđịnhđượcphươnghướngcủamình.Vàcômuốncóthờigianđểkiếmchohọmộtchỗởđẹp.Tốtnhấtlàmộtnơigầnkháchsạn.Vớitiềnlươngmớicủacô,tiềnthưởngvàchiphídichuyển,miễnlàcôởbênngoàitrungtâmLuânĐôn,thìtiềnsẽkhôngphảilàvấnđề.Đâylàcơhộiđểcôcuốicùngcóthểchămsócông.Vàôngxứngđángđượcnhưvậy.
Côtốngtấtcảcácthứtrongngănbànvàotronghộp,sauđócầmcáihộpđivềphíatủquầnáo.Côvẫncònchỗchovàiđôigiầy.
Cônghe thấymột tiếngđộngcủaphòngngủ,vàvừaquay lạiphíachacô,vừahỏi,“Chađãlấygiúpconcáih…ô…”Rồicônhậnrakhôngphảilàchacôđangđứngởđó.ĐólàCharles.
Đầugốicôngaylậptứctrởnênyếuớt,vàtráitimcôtrồilênvànghẽnở
đâuđógầnthanhquản.Anhtatrôngthậthoànhảo,thậthấpdẫnkhiếnngựccônhóiđau.Vàanh
tađanglàmgìởđây?“Anhkhôngcóhồ,nhưnganhcómộtcáihộp,”anhnóivàchìacáihộp
rachocô.“Chaemnhờanhmangnóvào.”Chacôthựcsựđểanhtavàotrongcăn
hộsao?Cóthểlàanhtađãhỏitừtrước?Vànếucôkhôngmuốnnóichuyệnvớianhtathìsao?
Nhưngmicómuốn,mộtgiọngnóinhỏvanglênchếnhạotrongđầucô.Mimuốnbiếttạisaoanhtalạiởđâyđếnchếtđiđược.
Anh ta có lẽđếnđểnói tạmbiệt.Đểchúccômaymắnvới cuộc sốngmới.Khicôkhôngbướctớiđểlấychiếchộp,anhthảnóxuốngsàn.“Chaemnhờanhnóivớiemlàôngsẽvềnhàđểngủvàsẽquaylạivàobảygiờngàymai.”
Đượclắm,chaạ.Ôngđểcôxoayxởchuyệnnàymộtmình.Cáicáchchaủnghộconnhưvậyhảcha.
“Ngaylúcnàytôihơibận,”cônói.Anhgậtđầu,haitayđểtrongtúiquần,thảnnhiênnhìnquanhcănphòng
trốngtrơn.“Anhcóthểthấylàemđãsẵnsàngđểđi.”“Nhữngngườichuyểnđồsẽđếnvàotámgiờsángmai.”Tạisaocôlại
nóivớianhtanhữngchuyệnnày?Đểanhtacóthểxuấthiệnvàogiâycuốicùngvàvanxincôđừngđiư?Cứnhưlàđiềuđósẽxảyravậy.
“Vậylà,emsẽđithậtsao?”anhhỏi.Anhtanghĩtấtcảviệcnàylàđểtrìnhdiễnsao?Mộttròlừacôngphuđể
khiếnanhtránhxacôư?“Đúng.Tôithựcsựsẽđi.”Anhtatỏranhẹnhõmmộtcáchtrơtrẽn.Nhưthểviệccôrađilàchuyện
haynhấttừngđếnvớianhta.“Tôimừnglàviệctôiđicóthểlàmanhvuivẻnhưvây,”cônạtlại,trong
khitráitimcôlaitannát.Tạisaoanhtakhôngđểcôđượcyên?”“Anhhạnhphúc,”anhthừanhận,“Nhưngkhôngphảivì lýdonhưem
nghĩ.”Thoátkhỏicôkhôngphảilàlýdohaysao?“Đểtôiđoánnhé,anhcómột
bạngáimới.Haylàsáu?”Này,miđangvẽđườngchohươuchạy,khiếnanhtanghĩlàmiđangghen.Côcầnngậmmiệnglại.
“Anhhạnhphúc,” anhnói, bướcvềphía cô, “bởi vì lý donàođó anhthậmchíkhôngthểhiểu,vìviệcemsẽthựcsựrađikhiếnanhnhậnraanhyêuemnhiềuđếnthếnào,Victoria.”
Anhnóiđiềunàythậtchânthành,đếnnỗitrongmộtthoángcôsuýtnữatinanh.Nhưngviệcnàychẳngliênquangìđếntìnhyêucả,dùthựcsựhaytưởngtượng.“Anhmuốntôichỉbởivìanhkhôgthểcótôi.Đừngvội.Anh
sẽtìmđượcaiđóđểlấpvàochỗtrống,rồianhsẽhoàntoànquêntôithôi.“Quên em ư?” anh nói với một tiếng cười khô khốc. “Anh thậm chí
khôngthểhiểuđượcýnghĩmìnhởbênmộtphụnữkhác.”“Cóthểlàcholúcnàythôi.”Anhlắcđầu.“Không,đâykhôngphảilàtâmtrạngnhấtthời.Tómlạilà:
Emđượcgắnvớianh,chotớikhicáichếtchialìachúngta.”Cáichếtchialìachúngtaư?Phảichăngnóivềviệckếthôn?Charlessư?
Aiđãdànhcảcuộcđờiđểgạtbỏmọiýnghĩvềhônnhânnhỉ?Cônheomắtnhìnanh,khôngthểbắtmìnhtinvàođiềuđó.Tuynhiêncó
mộthạtnhỏhivọngđanghìnhthànhtrongcô,khiếncôsuynghĩ.Cóthể,chỉcóthểthôi…
Côkhoanhtaytrướcngực,nhìnanhđầynghingờ.“Anhlàai,vàanhđãlàmgìvớiCharles?”
“Đâylàlỗicủaem.”Anhnói.“Nếunhưemkhôngphảilàtấtcảnhữnggìanhcóthểmuốnởmộtngườiphụnữ,thìchúngtathậmchíkhôngcócuộcchuyệntrònày.Thìanhvẫnđangsốngvuivẻ,mùmịtvàhoàntoànkhôngbiếtlàcóthểcảmnhậntuyệtvờinhưthếnàokhingườitanhậnramìnhđãgặpđượcmộtngườimàmìnhmuốnchungsốngsuốtquãngđờicònlại.”
“Tôikhôngtinanh,”cônóimặcdùthiếuhẳnsựcươngquyết.Anhchỉmỉmcười.“Có,emcótinvìembiếtanhkhôngbaogiờnóidối
em.Vàanhsẽkhôngbaogiờnóiđiềugìtươngtựnếuanhkhôngthựcsựcósuynghĩđó.”
Cônuốtmộtcáchkhónhọc,vànhữnggiọtnướcmắtchếttiệtlạitràolêntrongmắt cô. Nhưng ít nhất thì lần này đó là những giọt nướcmắt hạnhphúc.
“ĐiềunàycónghĩalàemkhôngphảiđiAnhQuốcnữa?”“Anhthựcsựhivọnglàemsẽkhôngđi.”“ƠnChúa!”cônói,laovàotrongvòngtayrộngmởcủaanh.Vàcôlạicó
cảmgiácđó,cảmgiáckhilầnđầucôhônanh.Anhchínhlàngườiđó.Côbiếtchínhxácmìnhnênởđâu.Toànbộcơthểanhdườngnhưthởdàinhẹnhõm,vàtựacằmlênđầucô.
“Anhyêuem,Victoria.”Côxiếtlấyanh,vànghĩ.Misẽkhôngkhóc,đồngớngẩnạ.Nhưnggiọt
nướcmắtvẫnlănxuốngmácô.“Emcũngyêuanh.”“Anhxinlỗivìđãđểmấtnhiềuthờigianđếnthếđểhiểura.”“Anhbiếtlàngườiđónóigìmà.Nhữngthứchúngtaphảinỗlựcđểcó
được,chúngtacàngtrântrọnghơn.”Chắcchắnlàcôsẽchântrọnganh.“BởivìemsẽkhôngđiLuânĐôn,emcảmthấythếnàovềmộtvịtríở
RoyalInn?”Côngướcnhìnanhcườithíchthú.“Khinàothìembắtđầu?”“NgàymaianhsẽnóichuyệnvớiEthan.”Anhcúixuống,chàmũi lên
mũicô.“Emphảinhậnthứclàđiềunàycónghĩatừbâygiờemsẽphảichịuđựngmẹanhnhiềuhơn.Bàsẽthựcsựsốckhibiếtcuốicùngthìanhsẽkếthôn.Điềunàynhắcanh…”Anhmòmẫmtrongtúiáo.“Emcómuốndànhchoanhmộtchỗnhỏđểanhcóthểlàmviệcnàyđúngcáchkhông?
Côbước lùi lại,bănkhoăn làanhsẽ làmgì, sauđócônhìn thấychiếchộpnhỏbằngnhungtrongbàntayanh.Rồianhthựcsựquỳmộtchânxuống.
Ôi,Chúaơi.Anhbậtnắphộpvàtrênnềnnhungmàuxanhlamlàmộtchiếcnhẫnkim
cươngkhiếncô thởgấp.Khôngchỉ làviênđá rất lớn,mànócòn lấp lánhnhưsaptrêntrờiphươngBắc.
“Nóđẹpquá.”“Đâylàchiếcnhẫncủabàanh,”anhnói.Nóđượctraochoanhkhibà
quađời,đểtặngchongườiphụnữmàanhchọnlàmvợ.Chotớikhianhgặpem,anhkhôngnghĩlàsẽcóngóntaynàođótrênđờinàymàanhmuốnđeochiếcnhẫnnàyvào.”
Chotớilúcnày,đólàđiềungọtngàonhấtaiđótưngnóivớicô.Vàcôgầnnhưtanravìxúcđộng.Đầucôquaytrònvàđôitayrunrẩyvàhọngcôvướngmộtcụccỡmộttiểulụcđịa.
“Victoria,emsẽlàmvợanhchứ?”Côbiếtnếucôdámthốtramộtlờicôsẽòalênkhóc,nêncôlàmđiềutốt
nhất.Côquỳxuống,vòngtayômlấyanh.Anhcườitovàômchặtlấycô.“Anhsẽcoiđâylàcâutrảlời“
Hết