EngLishVT.Com - 500 giải đáp y học theo yêu cầu bạn đọc lê trọng bổng
xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chế bản · VH-ebook Project (VH-eP) xin...
Transcript of xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chế bản · VH-ebook Project (VH-eP) xin...
VH-ebookProject(VH-eP)xintrântrọnggiớithiệucùngbạnđọcchếbảnebookMOMOcủatácgiảMICHAELENDE.
––oOo––
ĐâylàmộttrongnhữngdựánchếbảnebookmàVHProject(VH-P)muốngửiđếntấtcảnhữngbạnyêuthíchsách,đặcbiệtlànhữngngườikhôngcóđiềukiệnđọcnhữngấnphẩmsáchthôngthuờng.Tuynhiêntrongkhảnăngcóthể,hãymuavàthưởngthứcsáchnhưmộtsựtôntrọngvớicácnhàxuấtbản.
Ebook được thực hiện bởi thành viên VH-P, với mong muốn mang đếnnhữngtácphẩmvănhọccógiátrịnghệthuật,nhânvănvàgiảitríchotấtcảnhữngngườiyêusách.
VH-ebookproject lànhómchếbảnebookcủaVH-P,hoạtđộnghoàn toànphi lợinhuận,mụcđíchmuốnchiasẻniềmđammêsáchvới tấtcảnhữngngười cùng sở thích.Với Tínhmở rộng và tương tác cao, hoạt động trênnguyêntắc:KhibạnlàthànhviêncủaVH-ePbạnsẽlàmchủchodựánsáchriêngcủamìnhvớisựgópsứcchếbảncủatấtcảcácthànhviêntrongnhóm.Chỉcầnbạncónguồnsáchhãythamgiavớichúngtôi.
EbooknàysẽđượcVH-Pđăngtảitrêncácdiễnđànvănhọcmạng.Bấtkỳhìnhthứcsaolưu,sửdụnglàmbàiviết,tưliệuhayđăngtrêncácdiễnđàn,yêucầugiữnguyênnộidungcũngnhưghirõnguồncungcấpvànhómchếbảnebooknhưmộtsựtôntrọngđốivớinhữngngườithựchiện.
VHProject rấtmongcácbạn thamgiavàđónggópýkiếnđểchúng tôicóhoànthiệnhơntrongcácdựántiếptheo.VHProjectluônluônchàođónbạngianhậpthànhviên,đểcùngnhaumangđếnnhữngchếbảnebookhaychomọingười.
VHProject
Giớithiệuvềnộidung:
CuốntiểuthuyếtmangmàusắcngụngônvàcổtíchtuyệtdiệucủaMichaelEndeđãthànhcôngtrênkhắpthếgiới,trởthànhthánhthưcủacảmộtthếhệ.
Momosốngởrìamộtthànhphốlớntrongmộtnhàhátlộthiênđổnát.Côbékhôngcógìngoàinhữngthứmìnhtựtìmđượchaymọingườitặngcho,vàmộtkhảnăngkỳ lạ:côbé luôncó thờigianvàkhảnăng lắngnghengườikhác.Mộtngàykia,nhữnggãmàuxámbắttayvàothựchiệnmộtkếhoạch.ChúngcầmgiữthờigianquýbáucủaconngườivàMomolàngườiduynhấtcòncóthểngănchặnđượcchúng…
Cómộtbímậttolớnnhưngaicũnghếtsứcgiảndị.Tấtcảmọingườiđềucóphần,aicũngbiếtđếnnó,nhưnglạirấtítngườisuynghĩvềnó.Hầuhếtmọingườichỉđơngiảnnhậnlấynóvàchẳngngạcnhiênmộtchútnào.Điềubímậtấylàthờigian.Thờigianlàcuộcsống,vàcuộcsốngởtrongtráitim…
Đôinétvềtácphẩm:
MomohaycòncótênđầyđủMomohayCâuchuyệnkỳlạvềnhữngkẻăncắpthờigianvàmộtcôbégiànhlạiđượcchoconngườithờigianđãmất,đượcxuấtbảnlầnđầuvàonăm1973tạiĐức.NgoàiratácphẩmcòncócáctêngọikháclàNhữngquýôngmàuxámhayBọnngườimặcđồxám.
LàtácphẩmnổitiếngthứhaicủaMichaelEndesauChuyệndàibấttận,MomođãđemvềchotácgiảvôsốgiảithưởngvănhọcthanhthiếuniêncủaĐứcvàChâuÂu,đượcdịchra40thứtiếngvớitổngsốấnbảnlêntớibảytriệu.MichaelEndecoiMomolàmộtmónquàdànhtặngchođấtnướcvàconngườiItalyvàlàbảntuyênngônvềtìnhyêuthương.
Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com
ĐôinétvềtácgiảMichaelEnde:
Michael AndreasHelmuth Ende (12/11/1929 - 29/8/1995) là một trongnhữngnhàvăn tiêubiểunhấtcủaĐức.Cóthểcoiônglàmột trongnhữngtiểu thuyết gia toàn tài vì bên cạnh sách dành cho thiếu nhi, ông còn viếtsáchchongườilớn,sángtácnhiềuvởkịchvàthơ.Nhiềutácphẩmcủaôngđã được dựng thành phim và sử dụng cho sân khấu, truyền thanh, truyềnhình.
EndelàcontraicủanhàhọasĩsiêuthựcEdgarEnde.EndesốngnhữngnămđầutiêntạiMünchen,đầutiêntrongquậnPasingvàsauđótrongquậnSchwabing. Từ năm 1940 Ende học trường phổ thông trung họcMaximmilian(Maximiliansgymnasium).BanămsauđótrườngbịditảnvàcùngvớichươngtrìnhgửitrẻemvềlàngquêEndeđãtrởvềquêquáncủaông.
Khibịgọiđi“bảovệquêhương”chỉvàituầntrướckhichiếntranhchấmdứt, ông đã đào ngũ và gia nhập tổ chức Hành động Tự do Bayern(FreiheitsaktionBayern).Chỉđếnnăm1948Endemớicóthểhọcxongphổthông tại trường Waldorf tại Stuttgart. Ngay sau đó ông học trườngFackelbergchođếnnăm1950.SaukhitốtnghiệpEndelàmviệcchonhiềunhà hát cho đến 1953, trong đó nhiều tháng tại nhà hát bang Schleswig-Holstein.
TrongthờigiannàyEndeđãviết lờichonhiềucabarettchính trị.Giữa1954 và 1962 ông cũng đã là nhà phê bình phim cho Đài phát thanh vàtruyềnhìnhBayern.ThếnhưngEndekhôngthànhcôngvớinhữngtácphẩm
cakịch(thườnglàbikịch)củariêngông.Saukhi12nhàxuấtbảntừchốibảnthảoquyển“JimKnopfundLukasderLokomotivführer”(JimKnopfvàLukasngườiláitàuhỏa)củaông,quyểnsáchvănhọcthiếuniênnàyđượcnhàxuấtbảnThienemannpháthànhvàtừđótrởthànhmộtthànhcônglớn.
VìnhiềunhàphêbìnhphêphánlàEndeđã“chạytrốnthếgiới”,đặcbiệtlàvìJimKnopf,vàhạthấpôngnhưlàmộtvănsĩquènchotrẻem,EndeđãcùngvợquaÝvàđịnhcưtạiphíanamcủaRoma,trong“VillaGentano”.Quyểntiểuthuyếtmangtínhcổtích“Momo”củaônghìnhthànhởđấy.QuaviệccộngtácchặtchẽvớinhàsoạnnhạcMarkLothar,tácphẩmLibrettochobảnopera“Momovàkẻcắpthờigian”đãrađời.BuổibiểudiễnđầutiênđượctiếnhànhtrongnhàháttiểubangCoburg.NămTrongnăm1985,Endecũnglàmộttrongnhiềutácgiảcủakịchbảnchocuốnphim“Momo”dođạodiễnPeterHeuschthựchiện.Endeđãđóngmộtvaiphụnhỏtrongphimnày.
Từ1978ôngcộngtácvớinhàsoạnnhạcWilfriedHiller.Nhiềutácphẩmcakịchđãhìnhthànhtừsựcộngtácnày,như“DerGogolori”năm1985.TácphẩmđầutiêncủaEnde“DenndieZeitdrängt”,mộtcakịchvềviệcnémquảbomnguyên tửxuống thànhphốHiroshima,đãkhôngđượcbiểudiễncũngnhưcáccakịchkháctrướckhiôngbắtđầuviếtsáchchotrẻem.
Nhà văn Michael Ende mất vào ngày 28/8/1995 lúc gần 66 tuổi tạiFilderstadt-BonlandengầnthànhphốStuttgartvìungthưbaotử.Nơiannghỉcuốicùngcủaông lànghĩa tranggầnMünchen.Viện lưu trữvănhọcĐức
(DeutscheLiteraturarchiv)hiệnquảnlýdisảnvănhọccủaông.
(TheoWikipedia)
Nhữngđánhgiávềcuốnsách:
“Thời gian là cuộc sống, và chúng ta cảm nhận cuộc sống bằng con tim.Càngtiếtkiệmthờigianthìcàngcóítcuộcsốnghơn.”
-Momo
“TiểuthuyếtcủaMichaelEndecònhơncảmộtthánhthi”-BáoNgườiStuttgarter
“Mộttruyệncổtíchdànhchotrẻemcũngnhưngườilớn”-DieWelt(Thếgiới)
MỤCLỤC:
PHẦNI:MOMOVÀCÁCBẠN
Chương1Mộtthànhphốlớnvàmộtcôgáinhỏ.Chương2MộtcátínhđộcđáovàmộtcuộccãivãthườngtìnhChương3MộtcơnbãotưởngtượngvàmộttrậnmưaràocóthậtChương4MộtônglãokiệmlờivàmộtanhchàngkhéoănkhéonóiChương5Chuyệnkểchomọingườivàchuyệnkểchomộtngười
PHẦNII.NHỮNGGÃMÀUXÁM
Chương6TínhtoánlọclừamàvẫntrúngmánhChương7MomođitìmbạnvàbịkẻthùtìmđếnChương8Nhiềumộngmơ,đôichútbănkhoănChương9Mộtcuộchọptốtlànhkhôngxảyra,mộtcuộchọpxấuxa-lại
xảyraChương10MộtcuộcsănđuổidữdộivàmộtcuộctháochạynhẹnhàngChương11KhibọnngườixấumuốnchuyểnbạithànhthắngChương12Momotớinơikhởinguồnthờigian
PHẦNIIINHỮNGBÔNGHOA–GIỜ
Chương13NơiđómộtngàyNơinàymộtnămChương14Quánhiềuđồăn,quáítcâutrảlờiChương15TìmthấyrồilạimấtChương16QuánhiềugiantruânChương17SợrấtnhiềunhưngcanđảmnhiềuhơnChương18KhichỉngótrướcmàchẳngnhìnsauChương19NhữngkẻbịbaovâyphảiquyếtđịnhChương20Cuộcsănđuổicủanhữngkẻsănđuổi.Chương21Mộtkếtthúc,nơichuyệnmớibắtđầu
PHẦNI:MOMOVÀCÁCBẠN
Chương1Mộtthànhphốlớnvàmộtcôgáinhỏ.
Thờixưa,xưalắm,khiconngườicònnóinhữngthứngônngữkháchẳnbâygiờthìtạinhữngvùngđấtấmápđãtừngcónhiềuđôthịtránglệvớibiếtbao lâu đài nguy nga của các bậc vua chúa công hầu, với những phố lớnthênhthanglẫnnhữngphốnhỏvàngõngáchquanhco,vớinhữngđềnđàiuynghiđầycácphotượngthầnđượctạcbằngvànghaycẩmthạch,vớinhữngkhuchợbánđủmặthàngtừmọinước,vớinhiềuquãngtrườngđẹpđẽrộngrãi lànơingườidân tụhọpđểbình luận tin tức,đểdiễn thuyếthoặcnghediễnthuyết.Song,đặcbiệtlàcácthànhphốnàycónhiềunhàhátlớn.
Cácnhàhátnàytrôngcũngtươngtựnhưcácrạpxiếcthờibấygiờ,chỉkháclàghếngồilẫnkhángiảđềuđượcghépbằngđátảng.Cácdãyghếchokhángiảđượcdựngcaodầnlên theohìnhbậc thang,giốngnhưtrongmộtcáiphễukhổnglồ.Từtrênnhìnxuốngthìmộtsốcôngtrìnhnàyhìnhtròn,mộtsốkháchìnhbầudục,mộtsốkhácnữahìnhbánnguyệt.Ngườitagọichúnglànhàhátlộthiên.
Cónhữngnhàhát lộ thiên lớnbằngcảsânbóngđá, lạicũngcónhữngnhàhátlộthiênnhỏhơn,chỉđủchứavàitrămkhángiả.Cónhàhátlộthiênnguyngavớinhữngcộttrụvànhữngtượngđiêukhắccôngphu,lạicónhàhát lộ thiênđơnsơgiảndị.Nhữngnhàhát lộ thiênnàyđềukhôngcómáiche, tấtcảdiễn radướibầu trời rộngmở.Vì thếởnhữngnhàhát lộ thiênnguyngacócăngnhữngtấmthảmthêukimtuyếnbêntrênthềmđángồiđểbảovệkhángiảkhỏinắngcháyhaynhữngtrậnmưabấtchợt.Tươngtự,ởnhữngnhàhátlộthiênbìnhdânngườitadùngthảmcóihaythảmrơm.Nóitómlạilà:tiềnnàocủanấy!Nhưngdùsanghayhèn,mọingườiđềucócùngsởthích,vìhọđềusaymênghehátvàxemdiễnkịch.
Khilắngnghenhữngtìnhtiếtmủilònghaykhôihàidiễntrênsânkhấuthì,lạlùngsao,họcảmthấycuộcđờiđượcdàndựngkiacònthậthơncuộcsốngthườngnhậtcủahọ.Thếlàhọliềntoàntâmtoànýlắngnghecáisựthậtkháclạấy.
Nhiềunghìnnămđãquađi từđó.Những thành thị lớnxưakianayđã
điêutàn;cácđềnđài,cungđiệnnguyngaxưađãsụpđổ.Nhữngkhốiđáxưađãbịgiómưa,thờitiếtnónglạnhxóimònđụcruỗng.Nhữngnhàhátlộthiênxưanaychỉcònlànhữngphếtíchđổnáthoangtànvớitiếngvesầunỉnonkhúcnhạcbuồnđơnđiệu,nghenhưtráiđấtđangthởdàitronggiấcngủ.
Nhưngmộtvàithànhthịcổxưanàyvẫntiếptụclànhữngthànhphốlớnchođếntậnngàynay.Tấtnhiêncuộcsốngởđâyđãkhácxưarồi.Nayngườidânđiô-tôhayxeđiện,dùngđiệnthoạiđểtròchuyệnvàđènđiệnđểchiếusáng.Nhưngđâyđó,giữanhữngtòanhàmới,vẫncònthấysótlạiđôibacộttrụ,mộtcổngthànhhoặcmộtmảngtườnghaymộtnhàhátlộthiênthờixaxưaấy.
ChuyệncôbéMomodiễnratạimộtthànhphốnhưthếđấy.Ởrìahướngnamthànhphốlớnnày,nơixưanayvẫnlônhônhữngthửa
ruộngvà nhữngngôi nhà nghèo xơ nghèoxác khôngkhác nào những túplều,cómộtnhàhátlộthiênnhỏhoangtànnằmkhuấttrongmộtcánhrừngthông.Ngaytừxaxưanóvốnđãkhôngphảithứnhàhátlộthiênhuyhoàngmàthuộcloạibìnhdân.Đếnthờichúngta,nghĩalàthờibắtđầucâuchuyệncủaMomo,phếtíchkiahầunhưbịquênlãnghoàntoàn.Chỉdămbavịgiáosưkhảocổhọccònbiếtđếnnó,nhưnghọcũngchảquantâmmấy,vìởđókhôngcòngìđểhọnghiêncứunữa.Màsovớinhữngdanhlamthắngcảnhtrongthànhphốlớnnàythìnólàmsaobìnổi.Thànhrahọahoằnlắmmớicódămbadukháchlạcbướcđếnđây,leolênnhữngbệđácỏrậmrêuphong,điloanhquanhồnàocườinói,chụpvàitấmảnhlưuniệmrồibỏđi,trảlạinhàhátlộthiêntrònxâybằngđánàysựtĩnhlặngvàrồilũvesầulạitiếptụctấukhúcnhạcsầumuônthuởcủachúng,khúcnhạcnàocũnggiốnghệtnhau.
Thậtrachỉnhữngcưdânquanhđấymớibiếtđếncôngtrìnhtròntrịalạlùngnày.Ởđóhọthảchodêăncỏ,cònđámtrẻdùngcáibãitrònngaychínhgiữa làmsânđábóng; thỉnh thoảngmới lạicódămbacặp tìnhnhândùnglàmnơihòhẹn.
Nhưngrồimộtngàynọngườitakháonhaurằngmớicómộtkẻđếnởtạikhuphếtíchnày.Mộtđứanhỏ.Mộtcôbéthìphải.Tuynhiênkhôngaidámnóichắc,vìnóănmặchơilạlùngnênchẳngrõgáihaytrai.NótênlàMomohaynanánhưthế.
QuảthậtbềngoàiMomohơikhácthường,cóthểkhiếnchonhữngngườiưasạchsẽvàngănnắpphảigiậtmìnhkinhhãi.Momonhỏthó,gầygòkhiếnkhông ai dám nói chắc cô bémới tám tuổi hay đãmười hai. Tóc cô đen
nhánhvàbùxùnhưchưatừngbiếtlượchaykéolàgì.Đôimắtcôcũngđennhánh,totrònthậtđẹp,cònđôibànchâncũngđenđúavìcôhầunhưtoànđichânđất.Chỉmùađôngcômớiđigiày,nhưngcọccạchvà rộngrinh.BởiMomo chẳng có gì khác nữa, ngoài những thứ cô nhặt nhạnh được hoặcngườitacho.Cáiváycủacômaychằngmayđụptừbaomiếngvảiđủmàu,dàitậnmắtcáchân.CôkhoácthêmmộtchiếcáokhoácđànôngrộngthùngthìnhxắnđếncổtaymàMomokhôngmuốncắtbớtphòngkhicònlớnnữa.Vảlại,biếtchừngnàocômớicóđượcchiếcáokhoácđẹp,tiệndùngnhiềutúithếnày.
Phíadướisânkhấucỏmọcumtùmcủanhàháthoangphếnàycóđôibakhoảngtrốngđãsụplởgầnhết,nhưngvẫncóthểchuirachuivàođượcquamột lỗhổngởvách tườngngoài.Momođãbiếnchỗđó thànhnơicưngụ.Mộtbuổitrưanọ,cómấyngườiởquanhđấytìmđếnhỏihan.Momosợhãinhìnhọ,vìlosẽbịđuổiđi.Nhưngcôthấyrằnghọlànhữngngườitửtế.Họcũngnghèovàtừngtrải.
“Vậylàemthíchchỗnày?”Mộtngườitrongbọnhỏi.“Vâng.”Momođáp.“Vàemmuốnởlạiđây?”“Vâng,emrấtmuốn.”“Nhưngchẳnglẽkhôngcóaichờemvềsao?”“Không.”“Ýtamuốnhỏi:chẳnglẽemkhôngphảivềnhàư?”“Đâylànhàemmà,”Momovộivàngcảquyết.“Thếemtừđâuđếnvậy,hởcôbé?”Momohuơtaytỏýđếntừmộtnơixaxôinàođó.“Thếbốmẹemlàai?”Ngườinọhỏitới.Côbébốirốinhìnôngtavàmọingười,khẽnhúnvai.Họnhìnnhauthở
dài.“Emkhôngviệcgìphảisợ,”ngườinọnói tiếp,“bọntakhôngđuổiem
đâu.Chỉmuốngiúpemthôi.”Momolặnglẽgậtđầu,nhưngchưathậttin.“EmnóirằngemtênMomođúngkhông?”“Vâng.”“Cái tên đẹp lắm, nhưng ta chưa từng được nghe.Ai đặt tên cho em
vậy?”
“Chínhemđấy,”Momođáp.“Emtựđặttênchomìnhthếà?”“Vâng.”“Thếemsinhnămnào?”Momongẫmnghĩrồiđáp:“Theonhưemnhớthìemsinhratừthờinão
thờinàorồi.”“Emkhôngcócôdì,chúbác,ôngbà,khôngcógiađìnhđểcùngởhay
sao?”Momochỉimlặngnhìnôngnọ,rồilẳmbẳm:“Đâylànhàemmà.”“Thôiđược,”ngườiđónói,“nhưngemcònnhỏdại–embaonhiêutuổi
rồi?”“Mộttrăm,”Momongậpngừngđáp.Mọingườicườiồ,chorằngcôđùa.“Hỏithậtmà,embaonhiêutuổi?”“Mộttrămlẻhai,”Momođáp,hơilúngtúng.Mãisaumớivởlẽrằngcôchỉnghelõmbõmđâuđómấyconsốnọ,song
chẳnghiểugì,vìchưatừngđượcaidạyđếm.“Nàyem,”nguờinọnóisaukhiđãbànbạcvớinhữngngườikhác,“em
cómuốnbọntabáocảnhsátchuyệnemởđâykhông?Ngườitasẽđưaemvào trạimồcôi, rồiemsẽđượcnuôiăn,cógiườngngủđànghoàng,đượchọclàmtính,họcđọc,họcviếtvàhọcnhiềuđiềunữa.Emnghĩsaonào?”
Momohoảnghốtnhìnôngta.“Không,”côlẩmbẩm,“emkhôngmuốnvàotrạiđâu.Emđãtừngởđó.
Vớinhiềutrẻkhácnữa.Ởđócửasổgắnsongsắt.Ngàynàocũngbịđòn–màtoànoan.Mộtđêmnọemmớivượt tườngtrốnra.Thànhraemkhôngmuốntrởvềđónữađâu.”
“Tahiểu,”mộtônglớntuổigậtđầunói.Nhữngngườikháccũnggậtgùvẻcảmthông.
“Thôiđược,”mộtngườiđànbànói,“nhưngcháucònnhỏ.Phảicóailochocháuchứ.”
“Cháutựlođượcmà,”Momođáp,lòngkhấpkhởiyêntâm.“Cháulođượcthậtkhôngđấy?”Ngườiđànbànọhỏi.Momoimlặngmộtlúcrồikhẽđáp:“Cháuđâucầngìnhiều.”Mọingườilạinhìnnhauthởdàirồigậtđầu.“Momonày,”ngườiđànôngđãmởđầubuổitròchuyệnlêntiếng,“bọn
tanghĩrằngemcóthểđếnởvớimộtngườitrongbọntađây.Tuynhàcửacủabọntachẳngrộngrãigì,đasốlạicònphảinuôicảbầycon,nhưngbọntanghĩthêmmộtngườinữacũngchẳngđángbaonhiêu.Emnghĩsao?”
“Emcảmơn,”Momođáp, lầnđầu tiêncômỉmcười,“cảmơn!Nhưngxincứđểemởđâycóđượckhông?”
Nhómngườikiabànquatánlạithậtlâu,rồihọđồngý.Vì,theohọthấy,sốngởđâycũnggiốngnhưsốngvớimộtngườitrongsốhọthôi.CònhọsẽcùngnhausănsócMomo,vìchungnhaugánhvẫndễhơnlàchỉriêngmộtngườilo.
Trướcmắt,họliềnrasứcdọndẹp,sửasangcănphòngtườngđãxiêuvẹoMomođangtrúngụ.Thậmchímộtngườitrongbọn,vốnlàthợnề,đắpngaychoMomomộtbếplòbằngđá.Anhcònxoayđượccảmộtốngthôngkhóihangỉnữa.Mộtbácthợmộcgiàlấyvánthùngđóngmộtchiếcbànconvàhaicáighế.Sauhết,mấybàkhiêngđếnmộtmộtkhunggiườngsắtphếthảitrangtríhoavănvớimộttấmnệmchỉmớihơisờnvàhaicáichân.Thếlàcáihanghốcbằngđádướinềnsânkhấuhoangtànđãbiếnthànhmộtcănphòngnhỏấmcúng.Cuốicùng, anhchàng thợnềkiêmhọa sĩkia lại cònvẽ lêntườngmộtbứctranhhoa,vớiđủcảkhungảnhlẫnđinhtreo.
Rồi đám con cái cái của nhóm người ấymang đến choMomo nhữngmón gia đình chúng nhịn bớt được: đứamang thỏi pho-mát, đứamang ổbánhmìnhỏ,đứamangíttráicây,vànhiềuthứkhácnữa.Chúngđônglắm,nênchiềuhômấychúngđãcùngnhaumừngMomomộtbuổitiệc“tângia”nhonhỏnhưngthịnhsoạn.Mộtbữatiệcthậtvuicủangườinghèo.
MốigiaohảothântìnhgiữacôbéMomovànhữngngườilánggiềngđãbắtđầunhưthếđấy.
Chương2
Mộtcátínhđộcđáovàmộtcuộccãivãthườngtình
TừđócuộcsốngcủaMomodễchịuhẳn,ítralàtheocô.Từđó,lúcnàocôcũngcóchútgìđấyđểăn,khinhiềukhiít,tùyhàngxómlánggiềngcógìvànhườngbớtđượcbaonhiêu.Côđãcómột‘máinhà’chenắngchemưa,giườngnệmhẳnhoi;khigặptrờilạnh,côbécũngđãcólòsưởi.Nhưngđiềuquantrọngnhấtlà:côcónhiềubạntốt.
Ta có thể nghĩ rằngvìMomomaymắnnênmới gặp được những conngườitốtbụngnhưthế.ChínhMomocũngnghĩyvậy.Nhưngngaycảhàngxómlánggiềngcủacôcũngsớmnhậnthấyrằnghọmaymắnchẳngkémgìcô.Ai cũng thắcmắc không hiểu sao hồi chưa quen biết cô họ đã có thểchungsốnghòathuậnvớinhau.ĐểrồihọnghiệmrarằngcàngchungsốnglâuvớiMomothìhọcàngkhôngthểthiếucô.HọthấycầnMomo.HọcầnMomođếnnỗiluônnơmnớplosợmộtngàynàođócôsẽbỏđibiệttămbiệttích.
VìthếmàMomoluôncónhiềungườiđếnthăm.Hầunhưlúcnàocũngcóngười tìmđếnnóichuyệnnghiêmtúcvớicô.AikhôngtựđếnđượcthìnhờngườimờiMomo.CònaichưathấycầnMomosẽđượcnghemọingườibảo:“ĐếngặpMomođi!”.
Câunàydầndàtrởthànhmộtthứthànhngữquenthuộccủanhữngngườisốngquanhnhàhátlộthiêncổ.Giốngnhưtanói:“Maymắnnhé!”hay“Ănngonnhé!”hay“CóTrờibiết!”thìhọtoànnói:“ĐếngặpMomođi!”.
Saothếnhỉ?PhảichăngMomothôngminhngoàisứctưởngtượngkhiếncôcóthểchobấtcứaimộtlờikhuyêntuyệthảo?Haycôluôntìmđượclờilẽ thíchhợpchonhữngaicầnđượcanủi?Haycôbiếtcáchphânxửsángsuốtvàcôngbằng?
Không!Giốngnhưmọiđứatrẻkhác,Momokhôngcónhữngkhảnăngấy.
Vậy chắcMomo có tài vặt khiến người ta trở nên vui vẻ?Hay cô háttuyệthay?Hoặccôbiếtchơimộtnhạccụnàochăng?Haycôbiếtmúanhàolộnnhưtronggánhxiếc?
Không,cũngkhôngphảinhưthế.
HaylàMomocótàiphùphép?Chẳnghạncôbiếtmộtcâuthầnchúbíẩnnàođấyxuađượcmọinỗiloâuvàquẫnbáchchăng?Haycôbiếtxemchỉtay,biếtbóiđoántươnglaihậuvậnhênxui,mayrủi?
Cũngkhôngluôn.ĐiềuMomolàmđược,kháchẳnmọingười,đólà:biếtlắngnghe.Thếcógìđặcbiệtđâunào,hẳnmộtsốbạnđọcsẽnói.Aimàchẳngbiết
lắngnghe!Nhầm to!Chỉmột sốngườibiếtcách lắngnghe thôi.CòncáchMomo
lắngnghethìtrênđờinàychỉcómộtlàthôi!Momobiết cách lắngnghekhiếnngaycảnhữngkẻngốcnghếchcũng
độtnhiênnảyraýnghĩkhônngoan.Khôngphảivìcôbiếtcáchtròchuyện,hỏi han khiến họ có đượcnhữngý kiến ấy, không, cô chỉ ngồi lắng nghethôi,chămchúlắngnghevớiđầythiệncảm.Lúcđócômởđôimắttođenthẫm nhìn người đang trò chuyện vớimình, thế là người ấy chợt thấy tưtưởngtràodâng,nhữngtưtưởngmàngườiấykhôngngờnổirằngvốnsẵncótrongtâmtrímình.
Momo biết lắng nghe đến nỗi những kẻ vốn luôn hoangmang do dựcũngđộtnhiênbiếtrõmìnhmuốngì.Haynhữngkẻnhútnhátbỗngcảmthấythoảimái,mạnhdạnhẳn.Haynhữngngườiđaukhổ,trởnênvuivẻlạcquan.Hoặccóaiđónghĩrằngđờimìnhkểnhưbỏđi,mìnhchẳngnêntròtrốnggì,mình chỉ làmột tronghàng triệungười, chẳng cógì đángkể, khôngkhácmột cái nồi thủng bỏ đi lúc nào cũng được; người đấy chỉ cần đến tìmMomo,kểhếtsự tình, thìngay trong lúcđangkể lể, lạ lùngsao,ngườiấyliềncảmthấyrõrằngmìnhđãnhầmto,rằngtrongmuônngườimớicóđượcđộcnhấtmộtngườinhưmìnhthôi;thếlàngườiấy,hiểutheocáchcủamình,sẽthấymìnhquantrọnghẳnđốivớithếgiớinày.
Momobiếtcáchlắngnghenhưthếđấy!Mộtngàynọcóhaingườiđànôngđếntìmcôtrongnhàhátlộthiên.Họ
đãcãinhaukịchliệtvà,tuylàlánggiềng,khôngcònmuốnnóichuyệnvớinhaunữa.MọingườiđãkhuyênhọđếntìmMomođi,vìlánggiềngmàthùhậnnhauthìthậtkhôngnên.Mớiđầuhọkhăngkhăngkhôngchịu,nhưngrồimiễncưỡnglàmtheo.
Giờđâyhọngồitrongnhàhátlộthiên,mỗingườimộtgóctrênhàngghếđá,mặtmàysưngsỉanhìntậnđâuđâu,câmlặngvàthùđịch.
Mộtngườilàanhchàngthợnềđãđắpcáibếplòvàsángtácbứctranh
hoacho‘phòngkhách’củacô.AnhtênlàNicola,khỏenhưvâm,cóbộriamép đen vểnh lên như sừng bò.Người kia tên làNino, gầy còm, lúc nàocũngmệtmỏi.Ninothuêlạiquánrượunhỏsátngoạiômàphầnlớnkháchlàdămbaônglãoluônngồisuốtbuổitốibêncốcrượuduynhất,khềkhàkểlểnhữngkỷniệmxaxưacủahọ.NinovàchịvợtobéocủaanhtacũnglàbạncủaMomo.Họvẫnthườnghaymangchocônhiềumónngonlành.
ThấyhaingườigiậnnhaunênmớiđầuMomokhôngbiếtnênđếnvớiaitrướcđểhọkhỏiphậtý;cuốicùngcôđãngồilêngờsânkhấu,cáchđềucảhai,rồihếtnhìnngườinàylạingóngườikia,chờxemchuyệngìsẽxảyra.Nhiềuchuyệncầnthờigian.MàthờigianlàthứduynhấtMomothừathãi.
Ngồichánchêrồi,chợtNicolađứnglênnói:“Thôi,anhvề.Anhđếnđâylà đã chứng tỏ thiện chí lắm rồi. NhưngMomo ạ, như em thấy đấy, hắnngoancố.Anhcònchờthêmlàmgìnữa?”
Rồianhtaquayđithật.“Ừ,xéođichokhuấtmắt!”Ninogọivớitheo.“Lẽramàychẳngnênđến
đâylàmgì.Taokhônglàmhòavớiphườnggianmanh!”Nicolaliềnquayphắt,mặtphừngphừnglửagiận,đỏnhưmặtgàchọi.“Aigianmanhnào?”Anhtavừahùnghổhỏivừađitrởlại.“Cógiỏinói
lạixemnào!”“Màymuốntaonóibaonhiêulầnthìtaosẽnóibấynhiêuchomànghe!”
Ninoquát.“Màycậykhỏevàhungtợnthìkhôngaidámnóitoạcsựthậtvàomặtmàyà?Nhưngmàtao,taosẽnóichomàyvàtấtcảnhữngaimuốnngheđiềuđó!Phải,cógiỏicứlạiđâygiếttaođinhưmàyđãcólầnmuốn!”
“Phảichitaogiếtmàyđược!”Nicolagầmlên,haitaynắmchặt.“Momo,emthấyđấy,hắnđúnglàđồnóiláongậmmáuphunngười!Anhchỉnắmcổáo,lẳnghắnvàochậunướcrửasaucáiquánrượutồitàncủahắnthôi.Đếnmộtconchuộtnhắtrơivàođấycũngkhôngchếtđuốiđược.”
RồianhtaquayquaNinohét:“Đángtiếcrằngmàyvẫncònsốngnhănnhưthếkia!”
HaingườikhôngngớthùnghổchửibớimàMomokhônghiểuchuyệngìđãkhiếnhọgaygắtvớinhauđếnthế.Dầndàmớihéra:sởdĩNicolalàmcáichuyệnhànhhungđángxấuhổkia chỉ vì trướcđóNinođãbạt tai anh tatrướcmặtvàingườikhách.Vàtrướcnữa lạivìNicolađịnhđậppháhết lytách,chénđĩatrongquáncủaNino.
“Làmgìcóchuyệnđó!”Nicolaphùngmangtrợnmắtnói.“Taochỉném
mộtlycốiduynhấtlêntường,màcáilyđóđằngnàocũngđãnứtrồi!”“Nhưngđólàlycủatao,đúngkhông?”Ninovặnlại.“Thànhramàyđâu
cóquyềnném!”NhưngNicolalạinhấtquyếtrằngmìnhcóquyền,vìNinođãxúcphạm
đếndanhdựthợnềcủaanhta.“Emcóbiếthắnnóigìvềanhkhông?”AnhtanóivớiMomo.“Hắnbảo
anhkhôngxâynổibứctườngnàochothẳngthớm,vìanhsaysưatốingày.Hắncònbảocụ tổcủaanhđãnhư thếrồi, rằngcụđãcùngxâyngọn tháp
nghiêngcủathànhphốPisa[1]!”“Ơhay,Nicola,”Ninođáp,“đóchỉlàđùathôimà!”“Thếmàgọi làđùađượcà!”Nicolagầmgừ.“Tớkhôngchịuđược lối
đùanhảnhưthế.”Hóa ra Nino chỉ muốn trả miếng một trò đùa nhả của Nicola thôi.
Chuyệnnhưthếnày:mộtbuổisángkiaNinopháthiệntrêncửaquánmìnhcómấydòngchữđỏrựcnhưsau:“Khôngnêntròtrốnggìthìmớilàmchủ
quán.”[2]VàNinolạithấycâuđùanàychẳnghàihướcchútnào.Cảhai liền ra sức tranhbiện trướcmặtMomoxemcâuđùanàoýnhị
hơn,đểrồilạicùngsửngcồ.Nhưngđộtnhiênhọchấmdứtcãinhau.Momomởtomắtnhìnhọvàcảhaingườiđềukhônghiểucônghĩgì.Cô
cườithầmhọchăng?Haycôbuồn?Gươngmặtcôkhôngbiểuhiệnđiềugì.Nhưngcảhaianhchàngbỗngdưngcócảmgiácnhưvừanhìn thấykhuônmặtmìnhtronggươngvàhọliềnlấylàmxấuhổ.
“Đúng,”Nicolanói,“lẽratớkhôngnênviếtcâuấylêncửaquáncủacậuNinoạ.Nhưngnếuhômđócậuchịubáncho tớmột ly rượuvang,một lyduynhấtthôi,thìtớđãkhônglàmthế.Đằngnàycậutừchối,khôngrótrượuchotớ;thếlàkhôngphải,đúngkhôngnào?Tớluôntrảtiềnsòngphẳngmà,đâucólýdogìđểcậuđốixửvớitớnhưthế?”
“Saolạikhông!”Ninođốplại.“ChẳnglẽcậuđãquênvụbứcảnhthánhAntoniusrồisao?Đấy,cậubiếnsắcrồikìa!Vụấycậuđãlừatớhếtnướchếtcái,làmsaotớchịuđược.”
“Tớmàlừacậuà?”Nicolanổicáu,bứtđầubứttainóilớn.“Ngượclạithìcó!Cậumuốnbịptớmàkhôngđượcđấythôi!”
Hóa ra chuyện như thế này: trong cái quán nhỏ củaNino cómột bứctranhvẽhìnhthánhAntonius.ĐólàbứchìnhmàuNinođãcắttừmộttờhọa
báonàođórồilồngkhung,treotrêntường.MộtngàynọNicolagạmuabức tranh,bảo rằng thấynóđẹp.Ninođã
khéomặc cả đểNicola chịu đổi chiếc radio của anh ta lấy bức tranh.Họđồngýtraođổi.Ninokhoáitrácườithầm,vàdĩnhiênNicolabịlỗto.
Nàongờgiữabức tranhvàbìasaucómột tờgiấybạcmàNinokhôngbiết. Bỗng dưng bị người khác chơi gian nên Nino đâm cáu. Anh ta đòiNicolatrảlạitờgiấybạc,vìnókhôngthuộcvàomónhàngtraođổi.Nicolakhôngchịu,thếlàNinokhôngbánrượuchoanhtanữa.Họcãivãnhauvìthế.
Saukhiđãđilầnvềtớigốcrễcủacâuchuyệnnhưthếthìcảhailiềnlặngthinhmộthồilâu.
RồiNinohỏi:“Nicola,bâygiờhãynóicho tớbiếtmột lần trung thực:trướckhihaitađổicháccậucóbiếtvềtờgiấybạcấykhông?”
“Dĩnhiênlàcó,nếukhôngtớđãchẳngđổi.”“Vậycậuphảinhậnrằngđãlừabịptớ.”“Tạisao?Chẳnglẽcậukhôngbiếtgìvềtờgiấybạcấythậtà?”“Không,tớthềdanhdự.”“A!Rõrànglàcậumuốnlừatớrồi.Bằngkhôngthìsaolạiđemcáimảnh
giấylộnđổilấyradiocủatớ,hả?”“Thếtạisaocậubiếtvềtờgiấybạckia?”“Tại hai ngày trước đấy tớ thấymột ông khách đã nhét vào đó cúng
thànhAntonius.”Ninocắnmôi.“Nhiềukhông?”“Bằnggiácáiradiocủatớthôi,khônghơnkhôngkém,”Nicolađáp.“Bọnmình cãi nhau,” Nino trầm ngâm nói, “hóa ra chỉ vì ông thánh
Antoniusmàmìnhđãcắttừbáora.”Ninogãiđầu.“Đúngthếthật,”anhlẩmbẩm,“tớsẵnsàngtrảlạinếucậu
muốn,Nino.”“Đâucóđược!”Ninolongtrọngđáp.“Đổilàđổi!Ngườiquântửđãbắt
taynhauđồngýrồilàxong.”Cảhai người cùng chợt cười ồ.Họ leo nhữngbậc đã xuốnggặp nhau
giữabãiđấttrònmọcđầycỏdại.Họômnhau,vỗlưngnhau,ômcảMomonữa.Họcùngnói:“Cảmơnemgái!”
Látsau,khihọravề,Momocònbịnrịnvẫytheomãi.Côhàilòngthấyhaingườibạncủamìnhlạithânmậtnhưtrướckia.
LầnkháccócậubéđemđếnmộtconchimhoàngyếnkhôngchịuhótđểnhờMomo.Côthấyviệcnàythậtkhóhơnnhiều.Côđãphảilắngnghesuốtmộttuầnlễthìchimmớilạiríurítlíulo.
Momolắngnghe tấtcả, từchómèođếndễvàcócnhái, thậmchí lắngnghe cả tiếngmưagió trên cây.Mỗi loài đều có cách riêng củanóđể tròchuyệnvớicô.
Cónhiềuđêm,khibạnbèđãravềhếtcả,côvẫncònngồimộtmìnhthậtlâutrongnhàhátlộthiênlớnhìnhtrònbằngđánày,dướivòmtrờilấplánhsao,lắngnghesựtĩnhlặngmênhmông.
Lúcấycôcảmthấynhưngồitrongmộtvỏsòthậtlớn,thảhồnlắngnghethếgiớicủacácvì sao.Momonhưnghe thấymộtkhúcnhạcdịudàngmàmãnhliệt,khiếnlòngcôbồihồikháclạ.
Trongnhữngđêmnhưthếcôluônmơnhữnggiấcmơtuyệtvời.-Vàbâygiờnếuaiđóvẫncònnghĩrằnglắngnghechẳngcógìđặcbiệt
thìxinmời,bạnhãycứthửxemcólàmđượcnhưMomokhông.
Chương3
Mộtcơnbãotưởngtượngvàmộttrậnmưaràocóthật
Tấtnhiênkhi lắngnghemọingười tâmsự thìMomohoàn toànkhôngphânbiệtgiữangườilớnvàtrẻcon.Nhưnglũtrẻthíchđếnnhàhátlộthiêncổnàycònvìmộtlýdokhácnữa:từkhiMomođếnđóởthìchúngđùavuinhiềuhơnbaogiờhết.Khôngcònmộtkhoảnhkhắcnhàmchánnào.KhôngphảivìMomocónhữnggợiýhay.Không,chỉvìMomocùngchơiđùavớichúng, thế thôi.Chínhvì thế -màkhôngaihiểu tại sao– lũ trẻđãnảy ranhữngsángkiếntuyệtvờinhấy.Ngàynàocũngchũngnghĩratròchơimớihayhơn,hấpdẫnhơn.
Cólần,vàomộtngàyoiả,ngộtngạtcónhữngchừng,mườimộtđứatrẻngồitrênbậcđáchờMomovề.Côthỉnhthoảngvẫnđichơilòngvòngđâuđó.Bầutrờinặngtrĩumâyđen.Chắcsắpcógiôngtớinơi.
“Tớđivềđây.”Mộtemgáibếemnói,“tớsợsấmsétlắm”.“Thếởnhà”mộtcậubéđeokínhhỏi,“chẳng lẽcậukhôngsợsấmsét
à?”“Sợchứ”côđáp.“Thếthìcậuởđâycũngthếthôi,”cậubénói.Côbénhúnvaigậtđầu.Látsaucônói:“NhữngcólẽMomokhôngvề
rồi.”“Thìsao?”Mọtcậubékhácănmặchơinhếchnhácnóixenvào.“Không
cóMomothìtụimìnhvẫnchơiđượcmà.”“Chơiđược,nhưngchơigì?”“Tớkhôngbiếtnữa.Nhưngchơibừagìmàchẳngđược.”“Đâucóchơibừađược.Aicósángkiến?”“Tớ”cómộtcậubémậpmạpgiọngnóithanhnhưcongáinói,“tụimình
hãycoi toànkhuphốphế tíchnày làmộtcon tàu lớn.Tụimìnhđi tàu tớivùngbiểnlạ,vượtquabaocuộcphưulưumạohiểm.Tólà thuyềntrưởng,bạnnàylàhoatiêuthứnhất,bạnnàylànhàkhảocứuthiênnhiên–mộtgiáosưđangđidukhảo,cácbạnhiểukhông?Cácbạnkháclàthủythủ.”
“Thếcònđámcongáichúngtớ?”“Cácbạnlànữthủythủ.Đâylàmộtchiếctàucủatươnglai.”
Nghehấpdẫnquá!Chúng liềnchơi thử,nhưngvì thiếumấtmộtvị trínêncứluônvấpváp,khôngmấysuônsẻ.
Chỉmộtlúcsauchúngđãchánnản,ngồithừtrêncácbệđáchờđợi.RồiMomotrởvề.
Sóng vỗ ào ào trướcmũi tàu.Con tàu thám hiểmArgo [3] hơi chòngtrànhtronglúcnhẹnhàngchạyhếttốclựctiếnvàobiểnSanhôphíanam.Từthủacótrờiđất,khôngchiếctàunàodámbénmảngtớivùngbiểnnguyhiểmnày,vìnơiđâyđầydẫynhữngbãicạn,nhữngđảosanhôngầmvànhiềuloàithủyquáilạ.Nhấtlàluônbị“Cơnbãobấttuyệt,mộtcơnlốcxoáykhôngbaogiờ ngưng nghỉ đe dọa. Không khác một động vật tinh ranh, nó luôn dichuyểntrênvùngbiểnnàyđểsăn‘mồi’.Khôngailườngtrướcđượchướngnó di chuyển.Hễ đã bị nhữngmóng vuốt khổng lồ của cơn bão này tómđượcrồithìchỉsaukhibịbópnátnhưquediêmrồimớiđượcbuôngtha.
Tất nhiên, con tàu thám hiểmArgo được trang bị đặc biệt phòng khiđụng độ với con cuồng phong di động này. Nó hoàn toàn bằng thép
Alamont[4]xanh,mềmvàdẻonhưmột lưỡigươm,đượcđúcnguyênkhốibằngphươngphápchếtạođặcbiệt,khôngcómộtmốihànnào.
Tuyvậy,mộtthuyềntrưởng,vàđoànthủythủkhácchưachắcđãđủcanđảmđốiđầuvớinhữngnguyhiểmghêgớmnhườngnày.CònthuyềntrưởngGordonthìthừacanđảm.Ôngđứnglêntrênđàichỉhuy,tựhàonhìnxuốngđoàn thủy thủ nam nữ, toàn là những chuyên gia đã được tôi huấn luyệntronglĩnhvựcchuyênmôncủahọ.
ĐứngcạnhthuyềntrưởnglàhoatiêuthứnhấtDonMelú,một thủythủgiàđiểnhìnhlãoluyệnđãtừngtrảiquamộttrămhaimươibảytrậnbão.Phía
sau, trên boong tàu cao nhất, là giáo sưEisenstein[5], dẫnđầu chuyếndukhảocùngvớihai nữphụ táMaurinvàSara có trí nhớ tuyệt vời thay thếđượccảmộtthưviệnlớn.Cảbangườivừađứngcúinhìncácdụngcụchínhxáccủahọvừakhẽtraođổibằngnhữngthuậtngữphứctạp.
CáchxamộtchútlàcônàngthổdânMomosan[6]xinhđẹpđangngồixếpbằng.Thỉnhthoảngnhàkhảocứulại lêntiếnghỏicôvềđặcđiểmcủavùngbiểnnày,vàcô líu lođáp lạiônggiáosưbằng thổngữHulamàchỉmìnhônghiểuđược.
Mục đích của chuyến du khảo là tìm nguyên nhân gây ra cơn cuồng
phongdiđộngvànếuđượcthìxóasổhẳn,chúngđểmọitàubèqualạiantoàn trênvùngbiểnnày.Nhưnghiệngiờ thìvùngbiểnvẫnyên tĩnh,chưathấychútdấuhiệunàocủacơnbãocả.
Chợt tiếngkêu thất thanhcủangười thủy thủ trênđàiquan sát cắt đứtluồngsuynghĩcủaviênthuyềntrưởng.
“Thuyềntrưởng!”Anhtakhumhai tay lại làmloagọixuống,“hoặc làtôiđiên,hoặclàtôithậtsựthấymộthònđảobằngthủytinhphíatrước!”
ThuyềntrưởngvàDonMelúngóngayvàoốngnhòm.GiáosưEisensteinvàhainữtrợtácủaôngcùngchạytớivớiđầyvẻquantâm.Riêngcôthổdânxinhđẹpkiavẫnbìnhthảnngồiyên.Phongtụclạlùngcủadântộccôcấmkhôngđượchélộvẻhiếukì.Chỉlátsaucontàuđãchạmvàohònđảothủytinh.Vịgiáosưliềntheosợidâythangthòngbênmạntàuxuốngvùngđấttrongsuốtkia.Đấttrơntrượt,khiếngiáosưEisensteinphảigắnggượnglắmmớiđứngđược.Hònđảotrònvànhvạch,đườngkínhướcđộhaimươimét,thoaithoảinổigồlênởchínhgiữatựanhưmộtvòm.Khilêntớiđiểmcaonhất, giáo sưEisenstein thấy có rõmột luồng sáng rung độngnhịp nhàngtronglònghònđảo.
Ông thôngbáođiềunàychomọingườiđangcăng thẳngđứngchờsaulancantàu.
“Như thế thìđâyhẳn làmộtconOggenmumpfbistrozinalis,”nữ trợ táSaranói.
GiáosưEisensteinđứngthẳngngười,đẩylạikínhđeomắt,gọivớitên:“Theo thôi thìchúng tagặpmộtbiến thếcủa loàiStrumplusquitschiensusquen thuộc.Nhưngchúng ta chỉ cókết luậndứtkhoát saukhinghiêncứuphầnbụngcủanó.”
Thếlàbanữthủythủđãmặcsẵnáolặn–vốnnổitiếngthếgiớivềmônlặnthểthao–liềnnhảyùmxuốngbiển,mấthúttronglànnướcxanhthămthẳm.
Mãimộtlúclâuchỉthấybongbóngsủitrênmặtbiển,chợtcôtênSandratrồilênhổnhểnnói:“Đólàmộtconsứakhổnglồ!Haingườikiakẹtcứngtrongnhữngvòicủanó,khôngthoátranổi.Phảicứungay,kẻokhôngkịp!”
Nóirồicôlạilặnmấttăm.Tức thì cả trămngười nhái nhào xuống biển, dưới sự chỉ huy của đội
trưởngFranco,cóbiệthiệulà‘Cáheo’.Mộtcuộchỗnchiếndiễnrakhốcliệtdướimặtnước,khiếnbiểnngầubọtnước.Nhưngngaycảnhữngngườinhái
nàycũngkhônggiảithoátnổihaicôgáikhỏinhữngcáivòibámchặtkhủngkhiếp.Consứakhổnglồnàykhỏeghêgớm!
“Hìnhnhưtrongvùngbiểnnàycónhữnggìđókhiếncácsinhvậtởđâypháttriểnđộtbiến!”.Ônggiáosưcaumàynhăntránnóivớihaiphụtá,“thúvịthật!”
Trong lúcđó thuyền trưởngGordonvàhoa tiêu thứnhấtDonMelúđãbànbạcvàđiđếnquyếtđịnh.
“Quaylên!”DonMelúgọi,“mọingười lên tàu!Chúngtaphảixẻconquáivậtnàyralàmhai,bằngkhôngsẽkhôngcứuđượchaicôkia.”
Độitrưởng‘cáheo’vàđoànngườinháiđềuleolêntàu.ContàuArgolùilạimộtchút,rồinhằmvàoconsứakhổnglồxảhếttốc
lực xông tới.Mũi con tàu thép này sắc như dao cạo. Nó xẻ đôi con sứakhổng lồ - êm ru,hầunhưkhôngchút tròng trành.Như thếkhôngphải làkhôngnguyhiểmchohaicôgáiđangkẹttrongvòiconsứa,nhưnghoatiêuDonMelúđã tính toánchínhxácvị trí củahọvàcon tàuxuyênquangaychínhgiữa.Nhữngcáivòiởhainửathânconsứaliềnnhũnra,rũlòngthòngvàhaicôgáithoátrađược.
Cả tàunồngnhiệtđónmừnghọ.GiáosưEisenstein lạigầnhaicônói:“Lỗitạitôi.Lẽratôikhôngđượcđểcáccôxuốngdướiđó.Xinthứlỗichotôiđãkhiếncáccôgặpnguyhiểm!”
“Đâucógìđểgiáosưphảixinlỗi”mộtcôtươicườiđáp,“chúngtôiđitheochỉđểlàmnhữngchuyệncầnthiếtnhưthếmà”
Côkianóithêm:“Nghềnghiệpcủachúngtôivốnnguyhiểmmà.”Nhưnghọkhôngcònthìgiờđểchuyệnvãnthêm.Vìbậncứungườinên
thuyềntrưởngvàđoànthủythủquênkhôngquansátmặtbiển.Thànhrabâygiờ,vàophútchót,họmớinhậnthấyrằngtrongkhiđócơncuồngphongdiđộngđãxuấthiệnnơichântrờivàđangàoàocuốnvềphíatàuArgo.
Consóngđầutiêntómlấycontàuthépđẩylêncao,lậtnghiêngrồitốngnóxuốngđáysôngsâunămmươimét.GặpđoànthủythủkémdàydạnvàkhôngđượcdũngcảmnhưđoàncủatàuArgothìchỉcúnhồiđầutiênchắcchắnđãkhiếnmột nửavăngxuốngbiển, nửa còn lại ngất xỉuhết.Nhưngthuyền trưởng Gordon đứng vững vàng trên đài chi huy như chẳng cóchuyệngìxảyra,đoànthủythủcủaôngcũngthảnnhiênkhôngkém.Riêngcô thổ dân xinh đẹp Momosan không quen với những chuyến sóng giónhườngấyđãchịuvàonấpbêntrongmộtchiếcthuyềncấpcứu.
Chỉ trongvàigiâycảbầutrờiđãđennhưhắc ín.Lốcxoáygàorú trêncon tàu, hất tung nó lên thật cao rồi némnó xuống tận đáy sâu.Cơn bãokhôngngớt lồnglộnnhưđiêngiậnvìhoàntoànbất lựctrướccontàuthépArgo.
Thuyềntrưởngđiềmtĩnhra lệnh,đượchoatiêudõngdạctruyềnđi.Ainấygiữvữngvịtrícủamình.NgaycảgiáosưEisensteinvàhaingườiphụtácũngkhôngrờicáckhícụcủahọ.Họđangtínhtoánxemmắtbãoởđâu,vìcontàuphảiđitớiđó.ThuyềntrưởngGordonthầmkhâmphụcsựđiềmtĩnhcủacácnhàkhoahọc,vốnkhôngquenlắmvớibiểnkhơinhưôngvàđoànthủythủ.
Mộttiachớpđầutiênlóelênđánhvàocontàuthép.Dĩnhiêncontàuliền
bị nhiễmđiện[7].Chạm đâu cũng bị điện giật.Nhưngmọi người trên tàuArgođầuđãđượcrènluyệnhàngthángròng.Thànhrachẳngaihoangmanghết.
Hiềmmộtnỗinhữngchitiếtmỏngmảnhcủacontàunhưdâycápvàcácđoạnốngthépcháyđỏrựcnhưdâytócbóngđèncảntrởcôngviệccủađoànthủy thủ, tuyhọđãmanggăng taychống lửa.Cũngmayđámcháynhanhchóngđượcdậptắtnhờmộttrậnmưaxốixảchưaaitừngtrảiqua-trừhoatiêuDonMelú.Mưa ken dày đến nỗi không còn không khí để thở.Đoànngườitrêntàuphảiđeomặtnạlặnhaymáythở.
Sấmchớpliêntục!Giôngbãogàorúliênhồi!Sóngcaonhưcảtòanhàlớnvànướcthìngầutrắngnhữngbọt!
ContàuArgochạyhếttốclực,lấntừngthước,chốnglạisứcmạnhthiênnhiênkinhhồncủacơnbãolớn.Nhữngthợmáyvàthợđốtlòdướihầmtàuquảđãhếtsứcphithường.Họtựcộtmìnhbằngdâychãođểkhỏibịlắclưhaychaođảohấtvàonhữnglòlửamởtoanghoácdướicácnồixúp-de.
Cuốicùngcontàuđãtiếnvàođượctrungtâmcủacơnlốc.Cảnhtượnghiệnratrướcmắthọmớikinhngạcxiếtbao!
Trênmặtbiểnphẳngnhưgương-vìmọiconsóngđềubịlốcđègiạthết-mộtquáivậtkhổnglồđangnhảymúa.Nóđứngtrênmộtchân.Thânnócànglêncaocàngphìnhtướngranomhệtnhưmộtconquaytonhưquảnúi.Conquáivậtquaytítkhiếnkhôngnhậnranổinhữngchitiếttrênthânthểnó.
“MộtconSchum-Schumgummilastikum[8]!”Ônggiáosưphấnkhởireolên,taygiữchặtgọngkínhđangkhôngngớttrượttrênsốngmũi,vìướtnước
mưa.“Thầy có thể giảng giải thêm cho chúng tôi được không ạ?”Hoa tiêu
DonMelúồmồmnói.“Chúngtôichỉlàthủythủvà…”“Xinônghãyđểyênchogiáosưnghiêncứu,”côphụtáSarangắt lời.
“Đâylàcơhộingànnămcómột,Quáivậthìnhconquaynàyhẳnphảicótừthờimớikhaithiênlậpđịa.Tuổinóchắcchắnđãhơnmộttỉnăm.Hiệnnaychỉcònmộtítbiếntháicủanóthôinhưngdướidạngliti,nhưthỉnhthoảngtathấytrongxốtcàchua-hayhiếmhơnnữa-trongmựcxanh.Lớncỡnàychắcchỉcònđộcnhấtvônhịthôi.”
“Nhưngchúngtatớivùngbiểnnày,“Viênthuyềntrưởngnói lớntrongtiếnggiólốcgầmrú,“đểhóagiảinguyênnhângâyra‘Cơnbãobấttuyệt’.Giáosưcầnchochúngtôibiếtlàmcáchnàokhiếnconvậtkiangừngquay!”
“Tôicũngchịukhôngbiết”ônggiáosưđáp.“Khoahọcchưatừngcódịpnghiêncứuchuyệnnày”.
“Được,” viên thuyền trưởng nói, “trước tiên chúng ta sẽ bắn nó xemsao!”
“Hoàicủa!”Nhưngkhẩuđạibácđãchĩavàoconquaykhổnglồkia.“Bắn!”Viênthuyềntrưởngralệnh.Một tia lửaxanh lèdàimộtcây sốphụt ra từhainòngsúng.Dĩnhiên
khôngcótiếngnổ,vìaicũngbiếtloạiđạibácnàybắnbằngđạnProtein.QuảđạnrựcbaytớiconSchum-Schum,nhưngbịcơnlốckinhhồnkia
hướngchệchđi,quayvòngmấylầnquanhconvậtnọkiahướngchệchđi,quayvòngmấylầnquanhconvậtnọ,cànglúccàngnhanhhơn,đểrồicuốicùngbayvọtlêntrờicao,biếnmấttămtrongđámmâyđen.
“Thếnàythìkhôngđượcrồi!”ThuyềntrưởngGordonlớntiếngkêulên.“Mìnhbắtbuộcphảitớigầnnóhơnnữa!”
“Khônggầnhơnnữađược!”DonMelúlớntiếngđáplại.“Máyđãchạyhếtcôngsuấtrồi,màcũngchỉđủđểkhỏibịlốcthổilùilạithôiđấy”
“Giáosưcósángkiếngìkhông?”Viênthuyềntrưởnghỏi.Nhưnggiáosưchỉnhúnvai.Haicôphụtácủaôngcũngđànhchịubí.
Xemchừnghọphảibỏdởchuyếndukhảonàymấtthôi.Chợtcóaikéotayáoônggiáosư.Hóaralàcônàngthổdânxinhđẹp.“Mulumba!”Cônóivớivẻduyêndáng.“Mulumbaoisitusono!Erweinisambainsaltu lolobrinda.Kramunahue
benisadogau.”“Babalu?” Ông giáo sư sửng sốt hỏi. “Đii mâh feinosi intu gedoinen
malumba?”Cônàngthổdânxinhđẹpgậtđầuliêntụcđáp:“Đôumaufuschulamat
wawada”“Oi-oi,”ônggiáosưđáprồitrầmtưgãicằm.“Côtanóigìvậy?”Viênhoatiêuhỏi.“Côbảorằng,”ônggiáosưgiảithích,“dântộccôlưutruyềnmộtbàihát
cổxưa,có thể rungủ‘cơnbão lang thang’nàyđược,nếucóaiđóđủcanđảmhátlên.”
“Thậtkhôihài!DonMelúlầmbầm.“Mộtbàihátmàrungủbãotố!Thậtkhôihài!”
“Giáosưthấysao?”CôphụtáSarahỏi.“Cóđượckhông?”“Takhôngnênthànhkiến,”giáosưEisensteinđáp.“Truyềnthuyếtcủa
cácthổdânthườngtiềmtàngcốtlõithật.BiếtđâuchừngmộtâmđiệunàođócótácdụngvớiconSchum-Schum.Chúngtacònbiếtquáítvềđiềukiệnsinhsốngcủanó.”
“Khônghạigìhết,”viênthuyềntrưởngquyếtđịnh.“Tacứthửxem.Giáosưbảocôấyhátđi!”
Ônggiáosưquayquanóivớicônàngthổdânxinhđẹp:“Malumbadi-lioisafalhuna.Wawadu?”
Momosangậtđầuvàbắtđầuhátngaymộtđiệunhạckhácthường,lặpđilặplạichỉvàibathanhâm:
“Enimeniallubeniwannataisusurateni!”Côvừahátvừavỗtay,vừanhảyquanhtheonhịpvỗ.Điệu nhạc đơn giản dễ thuộc, nên cómấy người hát theo, để rồimọi
người trên tàu đều vỗ tay, hát và nhảy theo. Ngạc nhiên biếtmấy khi cảngười thủy thủgià lão luyệnDonMelúvàcuốicùng làgiáosưEisensteincũnghát,vỗtay,nhảymúatheo,nhưthểhọlànhữngđứatrẻtrênbãichơi.
Màđúngvậy!Điềumọingườikhôngtinđãxảyra!Conquaykhổnglồkiaquaychậmdần,cuốicùngdừnglạivàchìmmấttăm.Nướcbiểnđồầmầmlênnó.Cơnbãođộtnhiêndịuhẳn,mưatạnh,bầutrờitrởnêntrongxanh,sóngbiểnlặngdần.ContàuArgolặnglẽphơimìnhtrênmặtnướclunglinh,nhưthểvùngbiểnnàyxưanayvẫnthanhbình.
“Cácbạn,”thuyềntrưởngGordonnhìntừngngườitỏvẻkhenngợi,“coinhưchúng tađãhoàn thànhnhiệmvụ!”.Aicũngbiết rằngôngkhôngbaogiờnóinhiều.Thành rakhiôngnói thêm:“Tôi rất tựhàovìcácbạn!” thìđiềunàylạicàngýnghĩa.
“Mưathậtrồi”côbébếemnói,“tớướtnhẹprồiđâynày”Quảthậttrongkhiấytrờiđãđổmưalớn.Côbébếemngạcnhiênvìlúc
cònngồitrêncontàuthépkiacôđãquêncảsợsấmsét.Chúngcònbàntánmộtthôimộthồinữavềchuyếnthámhiểmvừaqua;
chúng kể cho nhau nghe thật nhiều chi tiết điều mình đã cảm nhận. Rồichúngchiatay,aivềnhànấyhoặckiếmchỗtrúchokhôáoquần.
Riêngmộtđứakhôngthậthàilòngvớicuộcchơi.Đólàcậubéđeokính.KhichiataycậubénóivớiMomo:“TụimìnhphảinhậnchìmconSchum-Schumgummilastikum thật uổng biếtmấy!Conduynhất còn sót lại đấy!Phảichitớđượcnghiêncứunókỹhơn!”
Nhưngchúngvẫnnhấttrímộtđiều:khôngnơinàochúngchơiđùathúvịnhưởchỗMomo.
Chương4
Mộtônglãokiệmlờivàmộtanhchàngkhéoănkhéonói
Khitacónhiềubạnthìthếnàotrongsốđócũngluôncóvàingườiđặcbiệtgầngũivàthânthiếtvớitanhất.ĐốivớiMomocũngthế.
Côcóhaingườibạnthânnhất;ngàynàohọcũngđếnthămviếng,chiasẻmọi chuyện buồn vui vớiMomo.Một người trẻ vàmột người đã có tuổi.Momokhôngthểnóiđượcaithânhơnai.
Người lớn tuổi tên là Beppo - Phu quét đường. Đúng ra họ của ôngkhôngphảilàPhuquétđường,nhưngvìônglàmnghềnàyvàvìmọingườigọiôngnhưthế,nênôngcũngxưngnhưvậyluôn.
ÔngBeppo-PhuquétđườngởgầnNhàhátlộthiên,trongmộtcáichòidoôngtựdựnglênbằnggạch,tônlá,máichebằnggiấythùngcứng.Ngườiông thấpbékhác thường,dángđi lạihơigùnênđứngchỉcaohơnMomomộtchútít.Cáiđầutovớichỏmtócbạcngắndựngđứngluônhơinghiêngvềmộtphía.Cặpkínhnhỏluônnằmtrênsốngmũi.
MộtsốngườichorằngđầuócôngBeppo-Phuquétđườngkhôngbìnhthường.Ấylàvìkhingườitahỏithìôngchỉmỉmcườivuivẻchứkhôngđápngay.Ôngcònbậnngẫmnghĩ.Rồikhithấykhôngcầnthiếttrảlờithìôngimlặngluôn.Nhưngkhithấycầntrảlờithìôngngẫmnghĩthậtkĩ.Thànhrađôikhisauhaibatiếngđồnghồ,cũngcókhisaucảngàytrờiôngmớitrảlời.KhiấythìngườitađãquênbẵngđiềuđãhỏinênthấycâutrảlờicủaBeppomớikìquặcvàlạclõnglàmsao.
ChỉMomolàcóthểchờđợithậtlâuvàhiểuđượcđiềuôngnói.Côbiếtrằngôngnghĩlâuđểđừngbaogiờnóiranhữngđiềukhôngđúng.Theoôngthìmọibấthạnhtrênđờiđềudobaođiềudốitrágâyra,đólàcốý;nhưngcũngdovôtìnhnữa,chỉvìngườitavộivãnênthiếusuynghĩthậtchínchắn.
Hàngngày,tuycònlâumớisángnhưngôngđãlọclọcđạpchiếcxecũríchvàophố,đếnmột tòanhà lớn,cùngcácđồngnghiệpđứngởsân,chờngườitaphátchomộtcâychổi,mộtcáixeđẩyvàphâncôngconđườngphảiquét.
Beppothíchkhoảngthờigiantrướckhitrờisángnày,lúcthànhphốcònsayngủ.Ôngyêuvàtậntâmvớicôngviệccủamình,vìôngbiếtnóhếtsức
cầnthiết.Khiquétđường,ôngquétchậmrãinhưng liên tục.Cứbướcmộtbước
ônglạithởmộthơn,cùngvớihơithởlàmộtnhátchổi.Bướcmộtbước-thởmộthơi-mộtnhátchổi.Bướcmộtbước-thờmộthơi-mộtnhátchổi.Thỉnhthoảngônglạingừngmộtlúc,ngẫmnghĩvànhìnmãiđâuđâu.Rồilạitiếptục.Bướcmộtbước-thởmộthơi-mộtnhátchổi…
Trong lúcđi tớinhư thế, trướcmặt làđoạnđườngcònbẩn thỉuvàsaulưng làđoạnđườngđãquétsạchsẽ,ông thườngcónhiềuý tưởnghayho.Nhưngđólànhữngýtưởngkhônglời,khógiãibày,tươngtựmộtmùithơmtachỉcònthoángnhớhaymộtmàusắctađãthấytrongmơ.
Xongviệc,ngồibênMomo,ônggiảithíchchocôbénhữngýtưởnghayho củamình.Và vìMomo chăm chú nghe theo cách đặc biệt của cô nênBeppođâmranóinănglưuloát.
“Cháuthấykhông,Momo,”chẳnghạnôngnói,“thếnàynhé:đôikhitathấymộtconđường thậtdài trướcmắt.Ta liềnnghĩdài thếnày thìchẳngbaogiờquétxongnổi.”
Ônglặngimnhìnxaxămmộtchặprồinóitiếp:“Rồitaliềnvộivàng.Cứvộivànghơnnữa.Mỗi lầnnhìn lên lại thấyđoạnđường trướcmặtkhôngngắnđi.Taliềngắngsứcthêm,tađâmrasợ,cuốicùngtathởdốc,chịuthua.Màđoạnđườngvẫncònsờsờngaytrướcmắt.Khônglàmthếđượcđâu.”
Ông ngẫm nghĩmột lúc rồi nói tiếp: “Ta không nên nghĩ đến cả conđườngluônmộtlúc,cháuhiểukhông?Chỉnênnghĩđếnbướcchânkếtiếpthôi,tớihơithởkếtiếp,tớinhátchổikếtiếp.Lúcnàocũngchỉnênnghĩđếnbướckếtiếpthôi.”
Ôngngừnglạingẫmnghĩrồinóithêm:“Nhưthếlàmviệcmớivui.Quantrọnglắm,cháuạ.Nhưthếmớilàmviệctốtđược.Nênnhưthế.”
Rồiônglạingừngmộtlúclâutrướckhinóitiếp:“Bỗngdưngtanhậnra:à,thếlàtađãtừngbướcquétsạchconđường.Takhôngđểýđóthôi,nhưngrõràngtakhôngthởdốc.”Ônggậtđầukếtluận:“Điềuđóquantrọnglắm,cháuạ.”
Hoặcmột lầnkhácBeppođếnngồi im lặngcạnhMomo.Cô thấyôngđămchiêu,nhưcóđiềugìkhácthườngmuốnnói.ĐộtnhiênôngnhìnvàomắtMomo:“Chúđãnhậnrahaichúcháumình.”Rồimãimộtlúcsauôngmớirủrỉnóitiếp:“Thỉnhthoảng-buổitrưa-tấtcảsaygiấcnồng-Thếgiớitrong suốt - Như một dòng sông, cháu hiểu không? - Nhìn thấy tận đáy
được.”Ônggậtgù,imlặngmộtlúcrồinóikhẽhơn:“Dướiđâylànhữngthờiđại
khác.”Rồiônglạingẫmnghĩthậtlâucốtìmchođúnglời.Nhưngcóvẻnhưtìm
chưa ranênôngnóivớigiọnghoàn toànbình thường: “Bữanaychúquétcạnhbức tường thành cổ.Chú thấy trongbức tường cónăm tảngđákhácmàu.Đấy,cháuhiểukhông?”
Rồiôngđưangón tayvạch trên lớpbụimộtchữT[9] to.Ôngnghiêngđầungắmnghíarồithìthầm:“Chúđãnhậnrađượcmấytảngđáđó.”
Lát sauôngngậpngừngnói tiếp:“Những thờiđại,hồixâybức tường,kháchẳnbâygiờ.Baongườiđãlàmviệcởđấy.Nhưngcóhaingườiđãđặtnhữngtảngđánàyvàođấy.Đólàdấuhiệu,cháuhiểukhông?Chúđãnhậnrađượcnó.”
Ôngđưataydụimắt.Rồinhưphảicốsứclắmôngmớinóiđược,vìnghecóvẻkhónhọc:“Hồiđóhaingườinàytrôngkháchẳn.”Rồiôngbậtranhưtứcgiận:“Nhưngchúnhậnrachínhlàhaichúngta:haichúcháumình.Chúnhậnra!”
Thànhrakhông thể tráchngười tađãcườinhạokhingheBeppo-Phuquétđườngnóinăngnhữngđiềuđạiloạinhưthế.Cóngườicònlénđưangón
taychỉđầu[10]nữachứ.NhưngMomorấtquýôngvàghinhớmọiđiềuôngnóitrongtâmkhảm.
Người bạn thân kia củaMomo còn trẻ và khác hẳnBeppo - Phu quétđường vềmọimặt. Gã xinh trai, có đôimắtmơmàng và cái miệng liếnthoắng,lúcnàocũngsẵntrongđầumộtcâuđùa,thậmchícợtnhả,độngmộttílàcườikhiếnaicũngphảicườitheo.TêngãlàGirolamo,gọitắtlàGigi.
VìchúngtađãđặthọchoônggiàBeppotheonghềnghiệpcủaôngthìchúngtacũngcứthếmàđặtchoGigi,tuyrằnggãkhôngcónghềngỗnggìthậtsự.ThôithìchúngtahãycứgọigãlàGigi-Hướngdẫnviêndulịchđi.Nhưngnhưđãnói,hướngdẫndulịchchỉlàmộttrongbaothứnghềgãlàmkhigặpdịpthôi,chứgãkhôngphảinhânviênSởdulịch.
Thứduynhấtcầnthiếtmàgãcóđượcchocôngviệcnàylàmộtcáimũlưỡi trai.Hễ thấy đôi ba khách du lịch lạc bước trong vùng, gã liền chụpngaycáimũkia lênđầu, rồinghiêmtrang tiến lạigần,đềnghịhướngdẫnkháchđithamquanvàgiảithíchtườngtậnmọiđiều.Khikháchđãnhưcá
mắccâuthìgãliềnliếnthoắngkểtoànnhữngchuyệnvớvẩnkhôngđâuvàođâu.Gãbịarađủthứdữkiện,têntuổi,nămthángtronglịchsửkhiếncácvịkháchdulịchđángthươngrốitinhđầuóc.Cóngườibiếtbịmắclừaliềnbựcbộibỏđi,nhưngphầnđôngcứtinlàthậtnêntrảtiềnchoyđãhướngdẫn,khiGigingửacáimũlưỡitraivàophútchót.
NgườitrongvùngthườngchỉcườivềmánhlớicủaGigi,nhưngđôilúchọcũngbănkhoănrằnggãbịachuyệnmàlạinhậntiềncủakháchnhưthếlàkhôngổn.
“Nhà văn, nhà thơ nào cũng đều làm thế cả thôi,” Gigi đáp. “Vả lạichẳng lẽ những khách du lịch kia không nhận được tí gì tương xứng vớiđồngtiềnhọđãbỏrasao?Tôinóichocácngườibiết:họđãnhậnđượcđúngnhữngthứhọmuốnđấy!Cònnhữngthứấycótrongsáchvởhaykhôngthìđã sao nào?Ai dám nói chắc với các người rằng những chuyện ghi chéptrongsáchvởuyênthâmkhôngphảibịađặt?Chẳngquakhôngcònaibiếtrằngchúngđượcbịađặtđấythôi.”
Haymột lần khác gã nói: “Trời đất ơi, đúnghay sai nghĩa là saomớiđượcchứ?Aibiếtđượcmộtnghìnnămhayhainghìnnămtrướcởđâyđãxảyrachuyệngì?Chẳnglẽcácngườibiếtchắcchắnà?”
“Không,”mọingườinhìnnhận.“Thấychưa!”Gigi-Hướngdẫnviêndulịchreolên.“Vậylàmsaocác
ngườidámbảo rằngnhữngchuyện tôikể làbịađặt?Có thểđúngnhư thếlắmchứ.Nghĩalàtôichỉkểtoànsựthậtthôi!”
Thậtkhómàcãilạigã.Đúngthế,vềkhoảnliếnthoángthìkhócóaiđịchnổiGigi.
Nhưng tiếc thay họa hoằn lắmmới có khách du lịchmuốn thamquanNhàhátlộthiên,thànhthửGigithườngphảilàmnhiềunghềkhác:gáccôngviên,làmchứnghônlễ,dắtchóđidạothuê,chuyểnthưtình,khócmướnchocácđám tang, bánhàng lưuniệm,bán thựcphẩmchomèovànhiềunghềkhácnữa.
NhưngGigimơsẽcómộtngàynổitiếngvàgiàusang.Gãsẽởtrongmộttòanhàđẹpnhưtrongtruyệncổ tích,chungquanhlàvườnrộng.Gãsẽănbằng đĩamạ vàng, ngủ gối đầu trên gối lụa. Choáng ngợp trước ánh hàoquangdanhvọngchóilọisẽđếntrongtươnglai,gãthấymìnhnhưmặttrờimànhữngtianắngcủanó,tạmgọilàtừxa,đãsưởiấmgãngaytronglúccơhànnày.
“Tôisẽđạtđượcnhưýnguyệnchomàxem!”Gãnóitokhimọingườicườinhạonhữngướcmơcủagã,“rồicácngườisẽnhớđếnlờitôi!”
Nhưng làmgìđểđạtđượcnhưýnguyện thìgãchịukhôngbiết.Vìgãkhôngmấythíchquầnquậtlàmănchămchỉvànhữngviệcnặngnhọc.
“Nhưthếquádễ,”gãnóivớiMomo,“aithíchthìcứviệctheođómàlàmgiàu.Emhãynhìnnhữngkẻbáncảcuộcđờivàlinhhồnđổilấychútítphồnvinh ấy xem mặt mũi họ như thế nào! Không, anh không làm theo họ.Không!Chodùlắmkhianhkhôngcótiềnmuamộttáchcà-phê,nhưngGigivẫnlàGigi!”
Chắcaicũngđềunghĩrằnghaingườikháctínhkhácnết,kháccảquanniệmvềxãhộivàcuộcđờiđếnthế,nhưGigi-HướngdẫnviêndulịchvàBeppo-Phuquétđường,thậtkhôngthểnàokếtbạnvớinhauđược.Ấythếmàhọlàbạncủanhauđấy.Màlạthay,ngườiduynhấtkhônghềtráchGigivềtínhhờihợtcủagãlạichínhlàônggiàBeppo.VàcũngthậtlạlùngkhôngkémrằnggãGigi liếnláulàngườiduynhấtkhôngbaogiờnhạobángônggiàBeppokìcục.
HẳnđócũnglàdocôbéMomobiếtlắngnghecảhaingườiấy.Nhưngkhông ai trongbộbanày lại ngờđược rằngmột bóngđen sắp
trùmlêntìnhbạncủahọ.Khôngchỉthế,nócòntrùmlênkhắpcảvùngnày.Bóngđenấy,lạnhlẽovàâmu,khôngngừnglannhanhvàngaybâygiờđâyđangtrảikhắptrênthànhphốrộnglớnnày.
Ngày ngày nó lặng lẽ âm thầm lấn chiếm. Không ai chống lại nó, vìchẳngaithậtsựchúýtớinó.Thếthìkẻâmthầmlấnchiếmkialàai?
NgaycảônggiàBeppo,xưanayvốnvẫn thấynhữngđiềungườikháckhôngthấy,cũngkhôngđểýđếnnhữnggãmàuxámđangcàngngàycàngđilạiđônghơn,khắp trong thànhphố rộng lớnnày.Họ làmviệckhôngmệtmỏi.Mà hoàn toàn không phải là họ vô hình. Người ta nhìn họ, thế màkhôngthấyhọ,vìhọtránhtrởnênlộliễurấtgiỏi,khiếnchẳngaibuồnchúýđếndiệnmạocủahọ,hoặccóthấythìcũngquênngay.Chínhvìthếnênhọcó thể hoạt động âm thầm.Bởi không ai chú ý đến họ nên dĩ nhiên cũngkhôngaithắcmắchọtừđâutới.
Họmỗingàymộtđônghơn.Họláinhữngchiếcxeô-tôxámhảohạngtrênđườngphố,họđivàomọi
ngôinhà,họngồi trongmọinhàhàng.Vàhọ thườngghighichépchépgìđấytrongquyểnsổtaynhonhỏcủahọ.
Họ lànhữnggãđànôngmặc toànmộtmàuxámnhưmàumạngnhện.Ngaycảmặtmũihọcũngxámnhưtro.Họđộimũcứngtrònhìnhquảdưavàhútloạixì-gànhỏmàuxámtro.Ngườinàocũngkèkècắptheomộtchiếccặpmàuxámchì.
CảGigi -Hướngdẫnviêndu lịchcũngkhôngđểýrằngđãvài lầnrồinhiềugãmàuxámnàyđikhắpvùngquanhNhàhátlộthiêncổ,vừađivừacầnmẫnghichépvàosổtaycủahọ.
ChỉriêngMomolàđãđểýđếnhọ,vàomộtbuổichiềunọkhinhữngcáibóngxámsẫmcủahọxuấthiệntrênbờđátrêncùngcủakhuphếtích.Họrahiệuvớinhaurồingồichụmđầulạinhưbànbạc.Khôngthểngheđượchọbànbạcgì,nhưngMomochợtớnlạnh,songđâylàthứlạnhkhácthườngcôchưatừngtrảiqua.Momokéochặtchiếcáokhoácrộngthùngthìnhmàcũngkhôngđủấm,vìđókhôngphảithứlạnhbìnhthường.
Rồinhữnggãmàuxámkiabỏđi;từđókhôngthấyhọxuấthiệntrởlạinữa.
TốihômấyMomokhôngngheđượctiếngnhạcêmáimàmãnhliệtnhưmọi khi. Nhưng rồi hôm sau cuộc sống lại tiếp tục như bình thường vàMomokhôngcònbậntâmnữavềnhữngngườikháchlạlùngkia.Côcũngđãquênhọluônrồi.
Chương5
Chuyệnkểchomọingườivàchuyệnkểchomộtngười
Gigi-HướngdẫnviêndulịchcàngngàycàngcảmthấykhôngthểthiếuđượcMomo.Gãyêumến-nếutacóthểnóiđượcnhưthếvềmộtgãtrẻtuổi,lôngbôngvàvôtư-côtócbùxùnàyquá;nếuđượcthìđiđâugãcũngsẵnsàngdẫncôtheo.
Kểchuyện,nhưchúngtađãbiết, lànỗiđammêcủagã.Vàgãđãcảmthấy cómột sự đổi khác rõ rệt từ khi quenMomo.Trước kia, những câuchuyệngãkểđôilúcvẫncònhơinghèonàn.Đơngiảnvìgãkhôngnghĩrađượcgìhấpdẫnhơn.Nênđôikhigãcứphảixàolạichuyệnđãkểrồihoặcgópnhặttừmộtcuộnphimnàođóđểxemhaytừnhữngchuyệngãđãđọctrên báo.Có thể nói rằng những câu chuyện của gã chẳng có gì đặc biệt.NhưngtừkhiquenbiếtMomothìchuyệncủagãnhưđộtnhiênđượcchấpcánh. Sự thể là như thế.Nhất là khi có cảMomo lắng nghe thì trí tưởngtượngcủagãkhácnàomộtbãicỏnonđầyhươngsắcgiữamùaxuân.Trẻcon lẫn người lớn xúmquanh gã. Lúc ấy gã có thể kể những câu chuyệnnhiềukỳkéodàinhiềungày, thậmchínhiều tuần.Trí tưởng tượngcủagãnhưkhônghềcạn.Vàchínhgãcũngcăngthẳnglắngnghechuyệnmìnhkể,vìgãkhôngbiếtsựtưởngtượngkiasẽđưamìnhtớiđâu.
MộtlầnnọlạicókháchmuốnthamquanNhàhátlộthiên(Momođangngồikhuấtmộtnơitrênthềmđá),gãliềnmởđầunhưthếnày:“Thưaquýbàvàquýông!HẳnquývịtừngbiếtrằngnữhoàngStrapaziaAugustinađãphảitiếnhànhkhôngbiếtbaonhiêucuộcchiếntranhđểbảovệvươngquốccủa
bàtrướcnhữngcuộctấncôngliêntụccủangườiZitternvàZagen[11](11).Saukhi,một lầnnữa,đánhbạihai tộcnày,nữhoàngcăm tứcviệchọ
khôngngừngquấyrốinênđedọasẽtậndiệt,trừkhivuaXaxotraxoluscủahọchịuchấpnhậndânghiếnconcávàngcủaôngta.
Thờibấygiờ,thưaquýbàquýông,cávàngcònlàvậtlạởnướcchúngta.TuynhiênnữhoàngStrapaziađãđượcnghemộtngườikháchdulịchkểrằngvuaXaxotraxolus kia cómột con cá nhỏ, khi lớn lên sẽ lập tức biếnthànhvàngròng.Nữhoàngnhấtđịnhphảichiếmbằngđượcconcáquýhiếm
kia.VuaXaxotraxoluscườithầmtrongbụng.Ôngtagiấuconcávàngcóthật
kiadướigậmgiường,rồiđemdângnữhoàngmộtconcávoiconthảtrongliễnxúpđínhngọcngàchaubáu.
Nữhoànghơingạcnhiênkhithấycálớnnhườngấy,vìbànghĩcávàngnhỏhơnnhiều.Nhưngbàtựnhủrằngcànglớncàngtốtvìcuốicùngcásẽchonhiềuvànghơn.Cóđiềubàbănkhoănvìconcávàngnàychẳngóngánhvàngchútnàohết.SứthầncủavuaXaxotraxolusliềntâurằngchỉkhicálớnmớibiếnthànhvàng,lúcnhỏthìchưa.Chínhvìthếkhôngđượclàmphươnghạiđếnsựtăngtrưởngcủanó.NữhoàngStrapaziarấtvuidạ.
Concánonkiamỗingàymộtlớn,nuôitốnkhôngbiếtbaonhiêulàthứcăn.NhưngnữhoàngStrapaziađâunghèohèngì,nêncángốnbaonhiêuđềuđượccungphụngbấynhiêu.Nólớnnhưthổivàliễnxúptrởthànhquánhỏ.
“Càng lớn càng tốt,” nữhoàngStrapazia phán rồi cho chuyểnnó sangbồntắmcủabà.Nhưngchỉsaumộtthờigianngắnbồntắmcũngtrởthànhquáchật.Cámỗingàymộtlớnthêm.Nóliềnđượcchuyểnsanghồbơicủanữhoàng.Việcchuyênchởkháphứctạpvìcáđãnặngbằngconbò.Mộtgãnôlệcónhiệmvụkéocáđãtrượtchânngã;kẻxấusốnàyliềnbịnữhoàngralệnhnémngayvàochuồngsưtử,vìconcálàtấtcảniềmhạnhphúccủabà.
Ngàyngàybàngồihànggiờbênhồbơinhìncálớnlên.Bàchỉcònnghĩđếnthậtnhiềuvàng,vìaicũngbiếtbàsốngrấtxahoanênbaonhiêuvàngcũngkhôngđủ.
“Càng lớn càng tốt,” bà luônmiệng lẩm bẩmmộtmình. Câu nói nàyđượcbanbốnhưlàphươngchâmchungchomọichuyệnvàđượckhắcthànhnhữngchữsắttrênmọicôngthự.
Cuốicùngthìcảhồbơicủanữhoàngcũngthànhquáchậtđốivớiconcá.NữhoàngStrapazialiềnchodựngmộttòanhàmàphếtíchcủanóquýbàvàquýông thấyởđây,ngay trướcmắtquývị.Đó làmộthồcáhình trònkhổnglồ,đầynướctớitậnrìa,đểconcáđượcthoảimáiduỗihếtthânmình.
Bấygiờnữhoàngđíchthânngàyđêmngồiởchỗkiakìađểquansátconcákhổnglồxemnóbiếnthànhvàngchưa.Bàkhôngcòntinbấtcứai,dùlànôlệthântínhayhọhàng;bàsợngườitalấytrộmmấtconcácủabà.Chonênbàcứngồiđó,gầymòndầnvìâulo,khôngngủđểcanhchừngconcá,cònnó thì cứ tung tăngnhởnnhơkhôngchịunghĩđếnchuyệnbiến thành
vàng.VànữhoàngStrapaziacàngngàycànglơlàviệctriềuchính.Các tộc Zittern và Zagen chỉ chờ có thế. Dưới sự lãnh đạo của vua
Xaxotraxolushọmởmộtchiếndịchcuốicùng,chiếmtoànvươngquốcnhưtrởbàntay.Họkhônghềgặpmộtngười línhnàocủađốiphương,cònvớingườidânthìaicaitrịcũngthếthôi.
Cuối cùng, khi rõ sự thật, nữ hoàng Strapazia đã thốt lên câu nói nổitiếng:“Khốnkhổthânta,bởitađã…”Tiếcthayphầncuốicủacâunóinàyđãbịthấttruyền.Songchắcchắnlàbàđãđâmđầuxuốnghồ,chếtđuốibênconcá-nấmmộvùichônmọihyvọngcủabà.VuaXaxotraxoluscholàmthịtconcávoiđểănmừngchiếnthắng.Toàndânđãđượcănphi-lêcáránsuốttámngày.
Thưaquýbà,quýông!Nhưquývị thấy, lòngnôngnổicóthểđưađếnhậuquảnhườngnào!”
Gigikếtthúcbuổihướngdẫnbằngnhữnglờinày,vàkháchdulịchđềurấtấntượng.Họnhìnkhuphếtíchvớiđôimắttônkính.Chỉcómộtngườihòainghi,hỏi:“Chuyệnđóxảyrahồinào?”
NhưngGigikhôngbaogiờ lúng túng,đápngay: “NữhoàngStrapazia,
nhưđãbiết,làngườicùngthờivớitriếtgianổitiếngNoiosius-già.[12].Ngườikháchhòainghikiadĩnhiênkhôngmuốnthúnhậnrằngmìnhùù
cạccạc,khôngbiếttriếtgianổitiếngNoiosius-giàđãsốngthờinàonênchỉậmừ:“Rathế,xincámơn.”
Hết thảykháchdulịchđềucựckìhài lòngnóirằngchuyếnthămquannàythậtbõcông,rằngcólẽchưaaitrìnhbàysốngđộngvàhấpdẫnđếnthếvềcái thờixaxôiấy.Gigikhiêmnhườngngửamũ lưỡi traivàmọingườiđềubàytỏlònghàophóng.Ngaycảngườikháchhòainghikiacũngbỏvàomũmấyđồngkẽm.
ĐặcbiệtlàtừkhiquenbiếtMomo,Gigikhôngbaogiờlặplạichuyệncũ.Phảilặplạinhưthếthìchánlắm.KhicóMomotrongđámthínhgiảthìgãthấynhưlòngđượcmởngỏ,chuyệncứthếkhôngngừngtuônranhưnướcchảy,chẳnghềmấtcôngđộngnão.
Ngượclại,gãcònthườngphảitìmcáchhãmbớtđểkhỏibịhốnhưlầnhướngdẫnhaibàgiàngườiMỹsangtrọng.Lầnđógãđãkhiếnhaibànọthấtkinhvìđãkểnhưsau:
“Thưaquýbà,dĩnhiênởtậnnướcMỹtựdoxinhđẹphẳnquýbàcũng
đượcbiếtrằngbạochúaMarxentiusCommunusđãcóýđồbiếnđổicảthếgiớithờibấygiờtheođầuóctưởngtượngcủaôngta.Nhưngdùôngtalàmgìđinữathìconngườivẫntạmgọilàcứnhưcũ,khôngchịubiếnđổi.ThànhthửkhivềgiàMarxentiusCommunusđãphátđiên.Bấygiờ,dĩnhiênnhưquýbàcũngbiết,chưacóbácsĩtâmthầnđiềutrịnhữngchứngbệnhnhưthế.Thành ra người ta đànhphải để bạo chúa tha hồ nổi cơn.Trong cơnđiênMarxentiusCommunusnảy ra sángkiếnphómặc thếgiới sẵncómuốn rasaothìra,cònôngtaxâydựngthếgiớihoàntoànmới.
Ôngtaliềnralệnhdựngquảđịacầutoynhưtráiđấtcũ,trênquảđịacầumớinàyphảiđựngđầyđủnhàcửa,câycối,núinon,biểncả,sônghồyhệtnhưtrêntráiđấtcũ.Cảlòaingườithờibấygiờbịépbuộcphảithamgiavàocôngtrìnhghêgớmnày,aitrốntránhsẽbịxửtử.
Trướchếtngườitadựngmộtcáibệđỡquảđịacầukhổnglồnọ.Vàphếtíchcủacáibệđó,thưaquýbà,quýbàthấyngaytrướcmắt.
Sauđóngườitatựtaytiếnhànhviệctạodựngquảđịacầu,mộtquảcầukhổng lồynhưquảđất cũ.Xongxuôi,người taphảicẩn trọngmôphỏngtrênđómọithứyhệttrênquảđấtcũ.
Tấtnhiênngườitacầnrấtnhiềuvậtliệuchoquảđịacầumớivàkhôngthểtìmvậtliệunàyởđâukháchơnchínhquảđấtcũ.Thànhratráiđấtcũcứnhỏdầnđi,cònquảđịacầumớicứphìnhthêmra.
Sauhết,ngườitaphảilấynốthònsỏicuốicùngcủaquảđấtcũchothậtkhớpđểhoànthànhthếgiớimới.Vàdĩnhiênmọingườiđềuphảidọnsangquả địa cầu mới, vì quả đất cũ đã tiêu mất rồi. Nhưng khi MarxentiusCommunusthấyrằngmọisựvẫnchẳngkhácxưatínàothìôngtaliềntrùm
kínđầutrongchiếcToga[13]rồibỏđimấtdạng.Ôngđiđâu,khôngaibiết.Quýbàhãyxemđây,chỗtrũnghìnhcáiphễutavẫnnhậnthấyđượcở
phếtíchnàyxưakiachínhlàcáimóngmàquảđịacầutìtrênmặtđấtcũđấy.Quýbàphảihìnhdungmìnhxoayđầulạithìmớitưởngtượngrađược.”
HaibàgiàMỹsangtrọngtáimặt,rồimộtbàhỏi:“Thếquảđịacầumớiđâurồi?”
“Bàđangđứngtrênchínhnóđấy!”Gigiđáp.“Thếgiớingàyhômnay,thưaquýbà,chínhlàquảđịacầumớiđấy.”
HaibàgiàMỹ sang trọngkia liền rú lênkinhhoàng rồi bỏ chạy.CònGigitahòaicôngngửamũ.
NhưngGigithíchkểchuyệnchocôbéMomonhất,khikhôngcóaikháccùngnghe.
Thườnglàchuyệncổ,vìMomothíchnghechuyệncổnhất,vàhầunhưtoànlànhữngchuyệnmàGigivàMomolàcácnhânvậtchính.Đólànhữngchuyện dành riêng cho hai đứa, khác hẳn những chuyệnGigi kể chomọingười.
Vàomột buổi tối đẹp và ấm áp kiaGigi vớiMomo ngồi im lặng bênnhau trên thềmđá trên cùng.Bầu trời đãbắt đầu lấp lánh ánh saovàmặttrăngtotrònánhbạcđãlơlửngtrênrặngthôngđen.
“Kểchuyệnemnghe,đượckhông?”Momokhẽyêucầu.“Dễthôi,”Gigiđáp,“vềaimớiđượcchứ?”“EmthíchnhấtlàchuyệnvềMomovớiGirolamo,”Momođáp.Gigingẫmnghĩmộtlúcrồihỏi:“Chuyệntêngìđây?”“Tênlà‘Chuyệntấmgươngthần’nhé?”Gigigụcgặcđầungẫmnghĩ.“Ngheđượcđấy.Haiđứamìnhsẽxemthử
chuyệnrasao,nhé.”GãđặtmộttaylênvaiMomorồibắtđầu:“Ngàyxửangàyxưacómộtcô
côngchúaxinhđẹptênlàMomo.Côsốngtrênnhunglụa,trongmộttòalâuđàibằngkínhmuônmàu,chótvóttrênmộtđỉnhnúicaotuyếtphủ.
Cômuốngìcónấy,ăntoàncaolươngmỹvị,uốngtòanrượungọtrượungon.Cô ngủ trên gối bọc tơ, ngồi trên ghế ngà.Cô không thiếu thức gì,nhưngcôlạirấtcôquạnh.
Mọithứquanhcô:nôtì,thịnữ,chómèo,chimmuông,thậmchícảhoanữa,đềuchỉlànhữnghìnhảnhtronggương.
ẤylàvìcôngchúaMomocómột tấmgương thần tovà trònbằngbạcròng.Mỗingày,mỗiđêmcôđềupháitấmgươngxuốngthếgiớibêndưới.Tấmgươngbayqua cácnước, cácbiển cả, các thànhphốvà ruộngđồng.Nhìnthấynóngườitakhôngngạcnhiênmàchỉnói:“Mặttrăngkìa.”
Lầnnàoquaytrởvề tấmgươngcũngđổrachonàngcôngchúanhữnghìnhảnhnóthuđượctrongchuyếnviễndu.Đủloạihìnhđẹp,xấu,thúvịlẫnnhàmchán.Cógìthunấythôi.Côngchúalựaranhữnghìnhcôthích,cònlạicôđổcảxuốngsuối.Nhữnghìnhđượctrảtựdokianhẹnhànglướttrênsôngnướccủatráiđấtvềvớichủcũcủachúng,nhanhhơntatưởngnhiều.Chínhvìthếmàbấtcứlúcnàonhìnvàogiếnghaysoimìnhtrênvũngnướctađềuthấyhìnhmìnhtrongđó.
AnhquênchưakểrằngcôngchúaMomobấttử.Côchưatừngnhìnvàotronggương thần kia.Bởi hễ ai thấy hìnhmình trong gương thì người ấykhôngcònbấttửnữa.CôngchúaMomobiếtrõnhưthếnênđãkhôngnhìnvàogương.Thànhracôsốngvớibiếtbaohìnhảnhkia,chơiđùavớichúng.Côhòantoànhàilòng.
Nhưngrồimộtngàynọtấmgươngthầnđãđemvềchocômộthìnhảnhmàcôquýhơnmọihìnhảnhkhác.Đólàhìnhảnhmộtônghoàngtrẻ.Khinhìnthấyhìnhnọ,côkhaokhátđượcgặpchàngđếnnỗicônhấtquyếtđitìmchàngchokìđược.Nhưngtìmsaođây?Vìcôkhôngbiếtchàngởđâu,làai,ngaycảtênchàngcôcũngkhôngbiết.
Túngkế,bấygiờcôquyếtđịnhnhìnvàotấmgươngthần,vìcônghĩ:cóthểtấmgươngsẽđemhìnhảnhcôtớiônghoàngkia.Biếtđâuchừngkhitấmgươngbayqua trênbầu trờivàchàng tìnhcờngướcnhìn lên thìchàngsẽthấyhìnhcô.Biếtđâuchàngsẽdõitheotấmgươngvàtìmthấycôởđây.
Thế là cô liềnnhìn thật lâuvào tấmgương thần rồi gửinómang theohìnhcôbayxuốngthếgiới.Songcũngchínhvìthếmàcôkhôngcònbấttửnữa.
Emsẽđượcnghe tiếpvềnàngcôngchúa.Cònbâygiờanhkểvềônghoàngkiađã.
Chàng tên là Girolamo. Chàng trị vì một vương quốcmênhmông dochínhchàngtạodựngnên.Vươngquốcđóởđâu?Nókhôngởquákhứ,cũngkhôngởhômnay,mà luôn luônởmộtngàysauhômnay -nghĩa là trongtương lai.Vì thế nó có tên là ‘Vươngquốc ngàymai’.Thầndânnước ấythảyđềuyêuquývàkhâmphụcchàng.Mộtngàynọcácthượngthưtâuvớiông hoàng trẻ kia rằng: ‘Muôn tâu, bệ hạ phải theo phép nước mà tínhchuyệntrămnămchứ.”
ÔnghoàngGirolamokhôngphảnđối,thếlànhữngphụnữxinhđẹpnhất‘Vươngquốcngàymai’đượcđưavàohoàngcungđểônghoàngkia tuyểnchọnlấymộtngười.Cônàocônấyrasứcđiểmtrangthậtđẹp,vìtấtnhiênaicũngmuốnđượcchàngchọn.
Trongdámphụnữkiacómộtnàngtiênáctràtrộnvào.Dòngmáutronghuyếtquảncủaảkhôngđỏvànóng,màxanhvàlạnh.Khôngainhậnthấyđược,vìảđãtrangđiểmcựckìxảodiệu.
Đếnkhiônghoàngcủa‘Vươngquốcngàymai’bướcvàođạingựsảnhbằng vàng để chọn vợ thì ả nọ lầm rầm đọc thần chú, khiến ông hoàng
Girolamo đáng thương kia chỉ thấy ả thôi, chứ không thấy ai khác. Ônghoàngthấyảđẹptuyệttrầnnênliềnhỏiảcóưnglàmvợôngkhông.
“Thiếprấtvuilòng,”ảtiênáckiarítlên,“nhưngvớimộtđiềukiện.”“Tasẽđápứng,”ônghoàngGirolamođápngaykhôngsuynghĩ.“Thếthì,”ảtiênáccườiđápngọtngàođếnnỗiônghoàngbấthạnhkia
bủnrủncảchântay,“suốtmộtnămròngbệhạkhôngđượcngướcnhìnlêntấmgươngbạcbay lơ lửng trên trời.Nếu trái lời, bệhạ sẽphải chịuhìnhphạtnhư sau:quênhết ngay tại chỗnhữnggì là củabệhạ.Bệhạ sẽphảiquênmìnhlàai,sẽphảiđến‘Vươngquốchômnay’khôngmộtaiquenbiết,sốngkiếpmộtkẻnghèohènkhốnkhổ.Bệhạcóđồngýkhông?”
“Nếuchỉcóthếthìdễquá!”ÔnghoàngGirolamoreolên.TronglúcđóchuyệngìxảyđếnvớicôngchúaMomo?Cômỏimònchờđợimàônghoàngkiakhôngtới.Côbènquyếtđịnhsẽ
đíchthânxuốngtìm.Côtrảlạitựdochohếtthảynhữnghìnhảnhvẫnsốngquanhcô.Rồicôxỏđôidépmỏng,mộtthânmộtmìnhrờitòalâuđàikínhmuônmàu,vựơtngọnnúituyếtxuốngthếgiớidướikia.Quabaođấtnướccômớiđếnđược‘Vươngquốchômnay’.Lúcấyđôidépđãmòntã,côphảiđichânđất.Nhưngtấmgươngthầnmanghìnhảnhcôvẫntiếptụclơlửngbaytrênvòmtrời.
MộttốikiaônghoàngGirolamongồitrênsânthượnglâuđàivàng,chơi
cờĐam[14]với ả tiênmáu lạnhvàxanh.Chợtmộtgiọt nướcnhỏxíu rơitrênbàntayông.
“Mưarồiđấy,”ảtiênmáuxanhnói.“Đâucó,”ônghoàngđáp,“làmsaomưađược,trờiquangthếnày.”
Rồiôngngướclên,nhìnđúngvàotấmgươngthầnlớnbằngbạcđanglơlửngtrêncao.BấygiờôngmớithấyhìnhcôngchúaMomo,thấycôđangkhócvàmộtgiọtnướcmắtrơitrênbàntayông.Cùnglúc,ôngnhậnrađãbịảtiênkia lừa, rằngđúng ra ả khôngđẹpvàmáu ả xanh.Công chúaMomomớichìnhlàngườiôngthươngyêu.
“Ngươiđãbội thề,”ả tiênmáuxanhnói,gươngmặtảbiếndạngthànhnhưmặtrắn,“thìngươisẽphảitrảgiáđắt!”
Ảvươnnhữngngón tay dài ngoẳngxanh lèmócvào ngực ônghoàngGirolamođangngồinhưhóađá,thắtmộtnútnơitráitimông.Tứcthìôngquênmìnhlàônghoàngcủa‘Vươngquốcngàymai’.Đangđêmônglenlén
nhưmộttêntrộmrờikhỏihoàngcungvàvươngquốc.Rồicứthếôngđithậtxa,đếntận‘Vươngquốchômnay’,sốngkiếpvôdụngnghèohènvôdanh,chỉdámlấytênlàGigi.Ôngchỉmangtheođượcmộtthứduynhất,đólàbứchìnhtrêntấmgươngthần.Từđó,tấmgươngtrởthànhtrốngkhông.
TronglúcđónhunglụatrênthânnàngcôngchúaMomocũngđãthànhnhưxơmướp.Côđànhphảimangmột cái áokhoácđànôngcũ rộngquákhổ,cáiváychắpvátừbaomụnvảiđủmàu.Côởtrongmộtphếtíchhoangtàn.Rồimộtngàynọônghoàngvàcôngchúagặpnhau.Nhưngcôngchúakhôngnhậnraônghoàng‘Vươngquốcngàymai’,vìhiệngiờôngchỉlàmộtgãnghèohènkhốnkhổ.Gigicũngkhôngnhậnracôngchúa,vìcôchẳngradángcôngchúa tínào.Nhưnghaingườiđãkết thânvàanủi lẫnnhau,docùngbấthạnh.
Mộttốikia,khitấmgươngthần-nayđãtrốngkhông-lạilơlửngtrênkhungtrời,GigimóctấmhìnhvẫngiữbênmìnhchoMomoxem.Tuyhìnhđãnhàunátvàmờnhạtsongcôngchúavẫnnhậnrangayđólàtấmhìnhcôgửiđingàynọ.VàcôngchúacũngnhậnraônghoàngGirolamo-dướilốtgãGiginghèohènkhốnkhổ,ngườicôkhôngngừngtìmkiếmbấylâunayvàvìôngmàcôkhôngcònbấttửnữa.Côliềnkểhếtmọichuyện.
NhưngGigichỉbuồnbãlắcđầu:“Anhkhônghiểuemnóigì,vìtimanhbịthắtnútmấtnênanhkhôngcònnhớgìhết.”
Nghethế,côngchúaMomoliềnđưataynhẹnhànggỡnútthắttrênngựcông.ÔnghoàngGirolamoliềnbiếtmìnhlàai,quêquánởđâu.Rồiôngnắmtaycôđimãitớiphươngtrờixa,vềnơi‘Vươngquốcngàymai’.
Gigikểxong,họcònngồiimmộtlúc,đoạnMomohỏi:“Rồihọcóthànhchồngvợkhông?”
“Anhnghĩlàcó,”Gigiđáp,“saunày.”“Họchếtrồià?”“Không đâu,”Gigi khẳng định, “tình cờmà anh được biết rất rõ điều
này.Ngườitachỉthànhkhôngbấttửkhimộtmìnhnhìnvàotấmgươngthầnkia.Cònkhicảđôinhìnvàothìlạithànhbấttử.Màhaingườikiađãcùnglàmnhưthế.”
Mặt trăng tonhưdát ánhbạc lung linh trên rặng thông tối thẫmkhiếnnhữngtảngđácổxưacủakhuphếtíchngờisángđầybíẩn.MomovàGigingồi im lặng bên nhau, ngước nhìn lên thật lâu. Cả hai cảm thấy rõ rằngmìnhbấttửtronggiâyphútấy.
PHẦNII.NHỮNGGÃMÀUXÁMChương6
Tínhtoánlọclừamàvẫntrúngmánh
Cómộtđiềubí ẩndiễn rahàngngàymàai cũngbiết.Aicũngđềudựphần,đềubiếtnólàgì,nhưngkhôngmấyaibậntâmnghĩvềnó.Phầnlớnngườitacứchấpnhậnnólànhưthếmàkhônghềthắcmắcchútnào.Điềubíẩnnàylàthờigian.
Người tacó lịchvàđồnghồđểđo thờigian,nhưngđiềunàychẳngcónghĩa gìmấy, vì ai cũng biếtmột giờ có thể dài vô tận song đôi khi chỉthoảngquanhưmộtnháymắt,tuỳtheođiềugìxảyđếnvớitatrongmộtgiờnày.
Vìthờigianlàcuộcsống.Màtacảmnhậncuộcsốngbằngcontim.Khôngaibiếtrõđiềunàybằngbọnngườimàuxám.Khôngaibiếtbằnghọvềgiá trịmộtgiờ,mộtphút, thậmchímộtgiây
duynhấtcủacuộcsống.Dĩnhiênhọamtườngvềthờigiannhưloàiđỉarànhvềmáu.Vàhọhànhđộngtheokiểucủanhữngconđỉa.
Họcónhữngtoantínhvềthờigiancủaconngười.Đólànhữngtoantínhlâudài,đượcchuẩnbịchuđáo.Điềuquantrọngnhấtđốivớihọlàkhôngđểbịaichúýđếnviệchọlàm.Họthầmlặngbámrễvàocuộcsốngthịthànhvàcủangườidânởđấy.Rồingàyngày,từngbướcmột,họthâmnhậpvàchếngựconngườimàchẳngaihaybiết.
Họbiếtrànhmạchailàngườiđángđượclưuýtrongnhữngtoantínhcủahọ,biếttừlâulắnrồi,trongkhichúnhđốitượnglạichẳngbiếtgìsất.Thànhrahọchỉ cònchờđúngdịpđểchụp lấyđối tượng.Vàchínhhọgópphầnthúcđẩycáidịpấymautới.
Lấy ví dụ ông thợ hớt tócFusi. Tuy không phải thợ hớt tóc trứ danh,nhưngôngcóuytíntrênconđườngôngđặtcửatiệm.Ôngkhônggiàucũngchẳngnghèo.Cửahiệucủaôngởngaytrungtâmthànhphố,nhỏthôivàcómộtcậuhọcnghềphụviệc.
MộtbữakiaôngFusiđứngởcửatiệmchờkhách.Hômấycậuhọcnghềđượcnghỉ,trongtiệmchỉcómìnhôngFusi.Nhìnmưarơixốixảtrênđường
màlòngôngFusicũngrầurĩnhưbầutrời.“Đờimình rồi sẽ qua đi theo tiếng kéo, theo bọt xà phòng cạo râu và
nhữngchuyệngẫuvớikháchhàngthôi,”ôngthầmnghĩ,“chứnàomìnhcóđượchưởngquáigìđâu!Mộtmainhắmmắtxuôitaythìcũngtựanhưchưahềcómìnhtrênthếgiannày.”
Thật ra ôngFusi khôngghét gì chuyện tángẫu.Thậmchí ông còn rấtthíchtranhluậndôngdàivớikháchđểđượcbiếthọnghĩgì.Ôngcũngkhônghềghéttiếngkéohaythùxàphòngcạorâu.Ôngrấtyêuthíchcôngviệccủamìnhvàôngbiếtrằngmìnhlàmtốt.Nhấtlàcạorâucằmtừdướicổcạolênthìkhôngdễgìaihơnđượcông.Nhưngcónhữnglúcôngchợtthấytrênđờichẳngcógìquantrọngcả.Aimàchẳngcólúcnghĩnhưthế.
“Mìnhđãphíhoàicảcuộcđời,”ôngFusinghĩ.“Chứđãnênvươngnêntướnggìnào?Chỉthànhnổimộttayphócạotầmthường.Nếunhưmìnhcóthểquyếtđịnhđượcconđườngđờimìnhmuốnđithìnaymìnhđãlàmộtconngườihoàntoànkhácrồi!”
NhưnglàmthếnàocóđượcmộtcuộcđờichoratròthìôngFusikhôngrõ.Ôngchỉhìnhdungnónhưmộtcáigìđónổitiếng,cáigìđấyxahoa,cáigìđấytaluônthấytrêncáchoạbáo.
“Nhưngmà,”ôngcaucónghĩ,“côngviệccủamìnhđâucóđượcrảnhrỗichonhững chuyện ấy.Vìmuốn sống cho ra hồn cũng cầnphải có thì giờchứ.Phảirảnhrỗichứ.Màmìnhthìcảđờikẹtcứngvớitiếngkéo,vớinhữngmẩuchuyệngẫuvàxàphòngcạorâumấtrồicònđâu.”
Đúnglúcấymộtchiếcô-tôsangtrọngmàuxámtroxịchtớidừngtrướctiệmhớttóccủaôngFusi.Mộtgãmàuxámxuốngxe,bướcvàotiệm.Hắnđặtchiếccặpmàuxámchì lêncáibàn trước tấmgương, treocáimũcứnghìnhquảdưalênmóc,ngồivàoghếrồimóctúilấysổtay,vừalậttớilậtluivừaluônmiệngbậpbậpđiếuxì-gànhỏmàuxám.
ÔngFusilậtđậtkhépcửa,vìchợtcảmthấylạnhkhácthườngtrongcáitiệmhớttócnhỏhẹpcủamình.
“Thưa,ôngmuốngìạ?”ÔngFusilúngtúnghỏi,“cạorâuhaycắttócạ?”Rồiliềnthầmtráchmìnhsaoquávôývôtứ,vìđầuôngkháchhóibóngnhưgương.
“Khôngcạorâucũngchẳngcắttóc,”ngườikháchmàuxámkhôngcườimàlầmlìđápvớimộtgiọnglạkỳkhôngcótrọngâm,tatạmgọilàthứtiếngmàu xám tro. “Tôi là đại lý sốNYQ/384/b củaQuỹTiết kiệmThời gian.
Chúng tôi được biết ôngmuốnmởmột chươngmục tiết kiệmởQuỹ củachúngtôi.”
“Đâuccóchuyệnấy,”ôngFusicàng lúngtúng tợn.“Thúthật,chođếnnaytôichưahềbiếtcómộtQuỹnhưthếnữacơ.”
“A,nhưngbâygiờthìôngbiếtrồiđấy,”tayđạilýđápgọlỏn.Rồihắnlậtlật quyển sổ tay nói tiếp: “Ông tên là Fusi, làm nghề hớt tóc, phải khôngnào?”
“Chínhphải,chínhlàtôi,”ôngFusiđáp.“Vậylàtôiđếnđúngchỗrồi,”ngườikháchmàuxámtrovừagậpsổtay
vừanói.“ÔnglàngườidựtuyểnởQuỹcủachúngtôi.”“Ôngnóisaoạ?”ÔngFusihỏilại,vẫnchưahếtsửngsốt.“ÔngFusinày”,tayđạilýnói,“nhưôngthấy:ôngphíhoàicuộcđờivới
tiếngkéo,nhữngcâuchuyệngẫuvàxàphòngcạorâu.Mộtmaiôngnhắmmắtthìcoinhưchưatừngcóôngtrêncõiđờinày.Nếunhưôngcóthìgiờđểsốngchorasốngthìôngsẽlàmộtconngườikháchẳn.Thànhracáimàôngcầnlàthờigian.Tôinóiđúngkhông?”
“Vềđiềunàythìtôicũngnghĩtớihồinãy,”ôngFusilẩmbẩmtronglúccảmthấyớnlạnh,vìtuyđãkhépcửarồimàsaovẫncứlạnhthêm.
“Đây,ôngthấychưa!”Ngườikháchmàuxámđáprồirítxìgàradánghàilòng.“Nhưngngườitalấythờigiantừđâumớiđượcchứ?Chỉcócáchduynhấtlàtiếtkiệmthôi!ÔngFusiạ,ôngđãphíphạmthờigianmộtcáchrấtvôtráchnhiệm.Tôimuốnchứngminhđiềunàyquamộtcontínhnhỏchoôngthấy.Mộtphútcó60giây.Mộtgiờcó60phút.Ônghiểuýtôichứ?”
“Dạ,hiểuạ,”ôngFusiđáp.TayquảnlýsốXYQ/3844/bliềnviếtnhữngconsốnàytrêntấmgương
vớimộtcâybútnỉmàuxám.“60nhân60là3600.Nghĩalàmộtgiờcó3600giây.Mộtngàycó24giờ, 24nhân3600giây thành86400giây.Vị chimột
ngàycó86.400giây.Mộtnăm,nhưtabiết,có365ngày,vịchilà31.536.000giây.Nghĩalà315.360.000giâytrongmườinăm.ÔngFusitheoôngđoánthìôngthọđượcbaonăm?”“À,à…,”ôngFusilúngtúnglắpbắpđáp,“tôihyvọngnếuđượcChúa
thươngthì70,80năm.”“Được,”vịkháchmàuxámđáp,“tacứtạmcoinhư70nămđi.Thếnghĩa
là315.360.000nhân7.Sẽđượchai tỉnăm trăm lẻbảy triệunăm trămhaimươingàngiây.”
Rồihẳnviếtconsố2.207.520.000nàylêntấmgương.Đoạnhắngạchdướimấylầnrồimớinóitiếp:“ÔngFusi,cónghĩađâylà
khoảnthờigianmàôngcóđược.”Ông Fusi đưa tay lên trán, miệng nuốt khan. Con số kia khiến ông
choángváng.Ôngkhôngngờmìnhlạigiàuđếnthế.“Chà,”tayđạilýgụcgặcđầurồilạirítđiếuxì-gànhỏmàuxám,“thậtlà
mộtconsốđầyấntượng,nhỉ?Nhưngtathửtínhtiếpxemnào.Nămnayôngbaonhiêutuổirồi,ôngFusi?”
“Thưa,bốnmươihaiạ,”ônglắpbắpnhưthểcólỗivìđãkhaigian.“Trung bìnhmỗi tối ông ngủmấy tiếng đồng hồ?”Người kháchmàu
xámtiếptụccậtvấn.“Khoảng8tiếngạ,”ôngFusithúthật.Tayđạilýtínhtoánnhanhnhưchớp.Chiếcbútnỉchạykenkéttrênmặt
gươngkhiếnôngFusinổigaiốc.“42năm,mỗingày8tiếng,chưachiđãmấthết441.504.000giây.Con
sốmàtacóquyềncoinhưđãmấtthậtrồi.ÔngFusi,mỗingàyôngphảibỏrabaolâuchocôngviệc.
“Cũngkhoảng8tiếngđâuđó,”ôngFusilínhíđáp.“Thếnghĩalàchúngtalạiphảighicũngbấynhiêuđóvàobênchi,”tay
đạilýtiếptụcmộtcáchnghiệtngã.“Rồiôngphảibỏramộtsốthìgiờcầnthiếtchochuyệnănuốngnữachứ.Ôngmấtbaonhiêuthờigianchomấybữatrongngày?”
“Tôikhôngbiếtchắc,”ôngFusilolắngđáp,“khoảng2tiếngchăng?”“Tôithấynhưthếlàhơiítđấy,”tayđạilýnói,“nhưngthôicứcoinhư
thế đi, vị chi trong 42 năm hết 110.376.000. Ta làm tính tiếp! Theo nhưchúng tôibiết thìôngsốngvớibàmẹgià.Hàngngàyôngdànhchocụbàmộtgiờchẵn,nghĩalàôngngồitròchuyệnvớicụ,dùcụđiếcđặcchẳngcònnghethấygìnữa.Đúnglàthờigianbỏđi:55.188.999giây.Ngoàiraôngcònmộtconhoàngyếnhoàntoànkhôngcầnthiếtmàmỗingàyôngmất15phútsănsóc,tínhrathành13.797.000giây.”
“Nhưngmà…,”ôngFusikhẩnkhoảnnóixenvào.“Đừngcắtnganglờitôi!”Tayđạilýquát,tronglúcvẫntiếptụctínhtoán
nhanhnhưchớp.“ÔngFusi,vìmẹôngkhôngđilạiđượcnênôngphảitựtay
đảmtráchmộtphầncôngviệcnhà.Ôngphảiđichợ,đánhgiàyhoặcnhữngchuyệnphiềntoáilẩmcẩmkhác.Mỗingàyhếtbaolâu?”
“Khoảng1tiếng,nhưngmà…”“Ông Fusi, thế là ông mất thêm 55.188.000 giây. Chúng tôi còn biết
thêmlàmỗituầnôngđixemphimmộtlần,mỗituầnthamgiahátmộtlầntrongcađoàn,hailầnđiđếnquánnướcquen,cònnhữngtốikhácthìônggặpbạnbèhoặclâulâuđọcsách.Nóigọn,ôngphíthìgiờvàonhữngviệcvôbổ,mỗingàykhoảng3 tiếng,nghĩa là165.564.000giây.ÔngFusi,ôngkhôngđượckhoẻhaysaovậy?”
“Đâucó,”ôngFusilúngbúng,“tôixinlỗi,nhưngmà…”“Sắpxong rồi,”ngườikháchmàuxámnói: “Nhưngchúng ta cònphải
nóivềmộtchươngđặcbiệt trongcuộcđờicủaôngnữađấy.Ôngcònmộtchútbímât.Ônghiểumà.”
RăngôngFusiđánhlậpcập.Ônglạnhđếnnhưthếđấy.“Chuyệnấymàôngcũngbiếtcảư?”Ônglẩmbẩmkhôngrahơi.“Tôicứ
tưởngngoàitôivàcôDaria…”“Trongthếgiớihiệnđạicủachúngta,”tayđạilýsốXYQ/384/bngắtlời,
chẳngcòngìlàbímậtcả.ÔngFusinày,ônghãynhìnsựvậtchokháchquanvàthựctế.Ônghãytrảlờitôicâuhỏinày:ôngđịnhlấycôDariaư?”
“Không,”ôngFusiđáp,“chuyệnnàykhôngđược…”“Đúngthế,”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“vìcảđờicôDariadínhvào
xelăn,dohaichâncôbịtànphế.Nhưnghàngngàyôngmanghoachocô,thămviếngcônửatiếngđồnghồ.Đểlàmgì?”
“Lầnnàocôấycũngrấtmừng,”ôngFusiđápmàsuýtứanướcmắt.“Nhưng,ôngFusiạ,tỉnhtáomàxét,”tayđạilýnói,“đólàthứthìgiờphí
phạm.Tổng cộng đã lên tới 27.594.000 giây.Nếu bây giờ phải tính thêmrằngôngcó thóiquenmỗi tối trướckhiđingủngồi15phút trướccửa sổngẫmnghĩvềchuyệntrongngàythìchúngtalạiphảikhấutrừđi13.797.000giâynữa.Nào,ôngFusiạ,bâygiờtahãyxemthửôngcòndưđượcnhữnggìnhé.”
Trêntấmgươngđãghithếnày:
Ngủ441.504.000giâyLàmviệc441.504.000“Ănuống110.376.000”
Mẹ55.188.000“Chimhoàngyến13.797.000“Đichợv..v…55.188.000“Bạnbè,cahátv..v…165.564.000“Chuyệnbímật27.594.000“Nghĩvẩnvơbêncửasổ13.797.000“Tổngcộng:1.324.512.000giây
“Đây,”ngườikháchmàuxámvừanóivừaliêntụcgõbútthậtmạnhlêntấmgươngnghekhôngkháctiếngsúnglục,“đâylàtổngcộngkhoảngthờigianôngđãmấtchođếnnay.ÔngFusi,ôngnghĩsao?”
ÔngFusikhôngmởmiệngnổi.Ôngbuôngphịchngườixuốngghếtronggócphòng,lấykhănlautrán,vìôngvẫntoátmồhôidùngườiônglạnhtoát.
Ngườikháchmàuxámgụcgặcđầuravẻnghiêmtrọng.“Đây,ôngthấyrấtrõ,”hắnnói,“đãhếtquánửasốthờigianôngđượcsở
hữurồiđấy,ôngFusiạ.Bâygiờtaxemthửrằng42nămquacủaôngcònđược gì nhé. Một năm là 31.536.000 giây, như ông biết. Nhân 42 thành1.324.512.000giây.”Hắnviếtconsốnàydướiconsốtổngcộngthờigianđãmất.
1324512000giây1324512000“0000000000giây
Hắngiắtbútvàotúi,rồingồiimmộtlúcđểnhữngconsố0kiatácđộnglênôngFusi.Vàhắnđãthànhcông!
“Đó,”ôngFusivôcùngnảnchíthầmnghĩ,“hoárađólàbảnquyếttoáncuộcđờitađếngiờ.”
Contínhcựckìchilikiađãkhiếnôngquáđỗiấntượng,đếnnỗiđànhcắnrăngcamchịu.Màcontínhkiađúngthật.Đólàmộttrongnhữngmánhlớimàbọnngườimàuxámkialừabịpmọingườicảnghìnlần.
“ÔngFusi,”tayđạilýsốXYQ/384/bdịudàngnóitiếp,”ôngthấyrằngkhôngthểtiếptụclàmănnhưthếđượcnữarồichứ?Ôngcóđịnhbắtđầutiếtkiệmchưanào?”
ÔngFusilặnglẽgậtđầu.Đôimôiôngđãlạnhtímcả.
“Phảichi,”cáigiọngnóimàutrocủatayđạilývangbêntaiôngFusi,“từhaimươinămtrướcôngbắtđầudànhdụmmỗingàychỉmộttiếngđồnghồthôi,thìbâygiờôngđãcóđượcvốnliếnglà26.280.000giâyrồi.Nếudànhdụmđược2giờmỗingàythìsốvốnsẽgấpđôi,nghĩa là52.560.000giây.ThưaôngFusi,haitiếngđồnghồnhỏnhoinàocónghĩagìsovớiconsốvừanóinày?”
“Chẳngthấmthíagìcả!”ÔngFusinóilớn,“chỉlàmộtconsốquáưvụnvặt!”
“Tôirấtmừngvìôngđãvỡ lẽ rađược,” tayđại lý thảnnhiênnói tiếp.“Tínhthửtrongcùngđiềukiệnxemôngsẽtiếtkiệmđượcbaonhiêutrong20nămnữa thì chúng tađạtmột con sốđáng tựhào là105.120.000giây.Đâylàsốvốnmàôngđãđượctựdosửdụngvàonămông62tuổi.”
“Tuyệtvời!”ÔngFusitrốmắtlắpbắp.“Chưahết,”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“cònhayhơnnhiềunữacơ.
Chúngtôi,nghĩalàQuỹTiếtkiệmThờigian,khôngchỉgiữsốthờigiantiếtkiệmnàychoôngmàcòntrảlãinữa.Nghĩalà,trongthựctếôngsẽcónhiềuhơn.”
“Nhiềuhơnbaonhiêuạ?”ÔngFusithềuthàohỏi.“Cái đó tuỳ ở ông,” tay đại lý giải thích, “tuỳ theo ông tiết kiệm bao
nhiêuvàgửitiếtkiệmchếtởQuỹchúngtôibaolâu.”“Gửichết,”ôngFusihỏi,“nghĩalàsaoạ?”“Dễhiểu lắm,”ngườikháchmàuxámđáp. “Nếuôngkhôngđòi lại số
thờigian tiếtkiệm trước5nămthìchúng tôi sẽ trả thêmchoôngngầnấynăm.Cứsau5nămthìsốthờigiancủaôngsẽgấpđôi,ônghiểuchứ?Sau10nămsẽlàgấp4sốvốnbanđầu,sau15nămlàgấp8.Vàcứthếtiếptục.Nếuôngbắtđầutừ20nămtrước,vàmỗingàychỉtiếtkiệmcó2giờthôi,thìkhiông62tuối,nghĩalàsautổngcộng40năm,ôngsẽcóđược256lầnsốthờigianôngtiếtkiệmđượcđểsửdụng.Nghĩalà26.910.720.000giây.”
Hắnlạilấycâybútxámraviếtconsốnàylêntấmgương.“ÔngFusi,ông thấyđó,”hắnnóivà lầnđầu tiênkhẽnhếchmépmỉm
cười,“sẽlàgấphơnmườilầncảđờiông.Màmớichỉlàtiếtkiệmmỗingàycó2tiếngđồnghồthôiđấy.Ôngthấysao,cóđángkhôngnào?”
“Đángquáđichứ!”ÔngFusikiệtsứcđáp.“Thậtchẳngcònnghingờgìnữa!Tôiđúnglàsốconrệpnênđãkhônglotiếtkiệmtừsớm.Mãibâygiờtôimớimởmắtra.Vàthúthật…tôituyệtvọngquá!”
“Ấychết,”ngườikháchmàuxámdịudàngđáp,“đâucógìmàphảituyệtvọng.Chẳngbaogiờquámuộncả.Nếuôngmuốnthìtiếtkiệmngaytừbâygiờvẫnkịpchán.Ôngsẽthấyđángđồngtiềnbátgạolắm.”
“Cònphảinói!”ÔngFusikêu.“Thế,tôiphảilàmgìbâygiờạ?”“Thưaông,”tayđạilýnhướngđôimàyđáp,“nhấtđịnhôngsẽthấycần
tiếtkiệmthờigianbằngcáchnào!Chẳnghạnôngphảilàmviệcnhanhhơn,bỏhếtmọichuyện thừa thãi.Ôngdànhchomộtngườikhách15phút thôithayvìnửagiờ.Ôngbỏnhữngchuyệnphiếmtốnthìgiờđi.Ônggiảmmộtthờigiờởvớicụbàxuốngcòn30phútthôi.Tốtnhấtôngđưacụbàvàomộtnhàdưỡnglãotốtvàrẻ;cụđượcchămsócvàôngdôirađượcmỗingàynửatiếngđồnghồ.Ôngbỏconchimhoàngyếnvôbổkiađi!VànếubắtbuộcthìhaituầnthămcôDariamộtlầnthôi.Ôngnênbỏ15phútkiểmđiểmchuyệntrongngày,nhấtlàđừngnênthườngxuyênphíthờigiờquýbáuchoviệccahát,đọcsáchhaygặpnhữngngườigọilàbạn.Ngoàiratôikhuyênôngnêntreo trongcửa tiệmmộtcáiđồnghồ thật to,chạyđúngđểcó thểkiểm trachínhxáccôngviệccủamấycậunhóchọcnghề.”
“Đượcthôi,”ôngFusinói,“tôigiảiquyếtđượchết,nhưngtôiphảilàmgìvớisốthờigiantiếtkiệmđượcbằngcáchnày?TôiphảibỏvàoQuỹà?Ởđâu?Haytôiphảitựgiữnó?Cácchuyệnnàyphảigiảiquyếtnhưthếnào?”
“Chuyện này,” người kháchmàu xám lại nhếchmép cười lần thứ hai,“ôngkhôngcầnphảilo.Đãcóchúngtôilohết.Ôngcứtinchắcrằngkhôngmộttítinàotrongsốthờigianôngtiếtkiệmbịthấtthoát.Ôngsẽthấychúngkhônglòirachỗnàođượccả.”
“Đượcrồi,”ôngFusibốirốiđáp,“tôitinvàođiềuôngnói.”“Ôngcứyên tâmđi,” tayđại lývừanóivừađứng lên.“Vậy là tôixin
phép chào mừng, ông là thành viên mới trong cộng đồng đông đảo củanhữngngườitiếtkiệmthờigian.ÔngFusi,giờđâyôngthậtsựlàngườitiếtkiệmhiệnđạivàtiếnbộ.Xinchúcmừngông!”
Rồihắncầmlấymũvàcặp.“Khoanđã!”ÔngFusinói.“Chúngtakhôngphảilàmhợpđồnggìhếtà?
Tôikhôngphảikígìhếtsao?Tôikhôngcómộthồsơgìà?”TayđạilýsốXYQ/384/bquayngườilạiởngưỡngcửa,chămchúnhìn
ôngFusivớivẻkhôngmấyhàilòng.“Để làmgìmới được chứ?” hắn hỏi. “Chuyện tiết kiệm thời gian này
khôngsosánhđượcvớibấtcứkiểutiếtkiệmnàokhác.Đâylàchuyệnhoàn
toàntincậygiữahaibên!Chúngtôichỉcầnôngđồngýlàđủ.Khônghồilạiđượcđâu.Chúngtôisẽ lochokhoản tiếtkiệmcủaông.Còntiếtkiệmbaonhiêulàhoàntoànởnơiông.Chúngtôikhôngépuổnggìônghết.XinchàoôngFusi!”
Rồitayđạilýleolênchiếcxexámsangtrọngphóngàođi.ÔngFusixoa tránnhìn theo.Ngườiông từ từấmhơnnhưngông thấy
yếuớt nhưnhuốmbệnh.Làn khói xanh của điếu xì-gà vẫn còn đặc trongphòng,chưachịutan.
ChỉsaukhitanhếtkhóithuốcôngFusimớithấyđỡ.Màkhóithuốctanbaonhiêuthìnhữngconsốtrêntấmgươngcũngmờđichừngnấy.Rồikhinhữngcon sốbiến sạch thìngườikháchmàuxámkia cũngbiếnmất luônkhỏikíứcôngFusi.Chỉngườikháchđóthôi,chứquyếtđịnhnọthìkhông!Vìôngnghĩrằngnólàquyếtđịnhcủariêngông.Ýđịnhtừnaysẽtiếtkiệmthờigianđểmộtlúcnàođótrongtươnglaicóthểbắtđầumộtcuộcđờikhácbámchắcvàotâmhồnôngnhưmộtcáingạnh.
Rồi người khách đầu tiên trong ngày đến tiệm. Ông Fusi cau có tiếpkhách.Ôngbỏhếtmọichuyệnkhôngcầnthiết,chỉlẳnglặnglàmvàquảthậtchỉsauhaimươiphútlàxong,thayvìnửatiếng.
Từđótrởđikháchnàocũngđềuvậycả.Dĩnhiên,khi làmthế thìôngkhôngcònthấyhứngthútrongcôngviệc,nhưngđiềunàykhôngquantrọnggìnữa.Ngoàicậuhọcviệcraôngcònthuêthêmhaingườiphụnữavàkiểmsoát gắt gaođểhọkhôngphungphímột giâynào.Mỗimột động tác đềuđượcquyđịnhbàibảnchili.TrongcửahiệucủaôngFusigiờđâytreomộttấmbiểnmangdòngchữ:THỜIGIỜTIẾTKIỆMGIÁTRỊGẤPHAI!
ÔngviếtmộtbứcthưngắngọngửicôDariamóirằngôngrấttiếckhôngthểđếnthămcôđượcnữa,vìthìgiờeohẹp.Ôngbánconchimhoàngyếnchomộtcửahàngbuônthú.CònbàmẹthìôngtốngvàomộtViệndưỡnglãotốtnhưngrẻtiềnvàmỗithángđếnthămmẹmộtlần.Cònthìônglàmtheomọilờikhuyêncủangườikháchmàuxámkiamàgiờđâyôngcoilànhữngquyếtđịnhcủariêngông.
Càngngàyôngcàngnóngnảyvàbấtan,vìcómộtđiềulạthếnày:quảthậtôngkhônghềcóchútđượcnàodưtừsốthờigiờdànhdụmđược.Chúngbiếnmấtsạchmộtcáchbíhiểm.Ngàythángcủaôngcứngắndần,mớiđầucònkhôngnhận ranhưngcàng lúc càng thấy rõ.Chưachimàđãhếtmộttuần,mộttháng,mộtnăm,lạimộtnăm,thêmmộtnămnữa.
Lẽrakhikhôngcònnhớđếnchuyếnviếngthămcủangườikháchmàuxámkia thìôngphảikhẩn thiết tựhỏi thờigiancủamìnhbiếnđiđâuhết.Nhưngôngcũngnhưmọingườitiếtkiệmthờigiankhác,chẳngaibuồnthắcmắccả.Ôngcứnhưbịcuồngsi,thếthôi.Thảnghoặcôngcóhốthoảngthấythờigianquavùnvụtthìônglạicànggồngngườitiếtkiệmtợnhơnnữa.
ĐãcónhiềungườitrongthànhphốlớnnàycũngcảnhngộychangnhưôngFusi.Vàcàngngàythêmnhiềungườinữabắtđầulàmcáichuyệnhọgọilà“tiếtkiệmthờigiờ”.Màhọcàngđôngthìlạicàngthêmnhiềungườibắtchước,vì ngaynhữngkẻkhôngmuốn làm theocũngkhôngcòncáchnàokháchơn.
Hàngngày trênradio, truyềnhìnhvàbáochíngười taquảngbávà tántụng những ưu điểm của các trang thiết bịmai này sẽ cống hiến cho conngườiđờisống“thậtsự”.Trêntườngnhàvàcáccộtdánápphíchnhannhảnnhữngtấmquảngcáođểainấythấyđượcvềmọihìnhảnhkháthểcủahạnhphúc.Bêndướilànhữnghàngchữsángngời:
NGƯỜI TIẾT KIỆM THỜI GIAN CÀNG NGÀY CÀNG KHẤM KHÁHƠN!
Haylà:TƯƠNGLAITHUỘCVỀNHỮNGNGƯỜITIẾTKIỆMTHỜIGIAN!
Hay là: ĐỂ SỐNG NGON LÀNH HƠN – HÃY TIẾT KIỆM THỜIGIAN!
Nhưngthựctếlạikháchẳn.TuynhữngngườitiếtkiệmthờigiờănmặcbảnhbaohơnnhữngkẻsôngquanhNhàhátlộthiênthật:họkiếmđượcnhiềutiềnhơnnênchitiêucũngrộngrãihơnthật.Nhưngmặtmũihọkhinhkhỉnh,mệtmỏivàcaucóvàmắthọkhôngthânthiện.Dĩnhiênhọkhônghềbiếtcâunóikiếu“ĐếnvớiMomo!”Họkhôngcóaichịulắngngheđểhọđượctrởnênchínchắn,hoàdịuvàthậmchívuivẻ.Màngaycảnếukhuhọởcóđượcmộtngườinhưthếthìcũnghoàntoànkhôngchắchọchịutìmđếnvớingườiấy,trừ khu người ấy có thể giải quyết những vấn đề của họ trong vòng nămphút.Bằngkhônghọsẽcoinhưmất thìgiờ.Ngaycả thìgiờrảnh,nhưhọnghĩ,cũngphảiđượctậndụng.Chúngphảinhanhchóngđemlạichohọthậtnhiềulạcthúvàthoảimái.
Thànhrahọkhôngcònbiết tiệc tùng thậtsự làgìnữa,dù tiệcvuihay
nghiêmtrang.Vớihọthìmơmộngcũnggầnnhưtộiác.Nhưngsựtĩnhmịchlàđiềuhọkhóchịunổihơncả.Trongsựtĩnhmịchhọbịnỗisợchếngự,vìhọ linh cảmđiều xảy ra với cuộc đời họ trong thực tế.Thành thửhọ làmhuyênnáo,mỗikhiphảiđốidiệnvớisựtĩnhmịch.Nhưngđókhôngphảilàsựhuyênnáovuivẻnhưởbãichơicủatrẻcon,màmộtsựồnàogiậndữvàbấtmãnngàyngàytrànngậpcácthànhthị.
Anhcóưa thích,hammêcôngviệckhông,điềuđókhôngquan trọng.Màngượclại,vìyêuthíchvàhammêchỉsinhra trễnải.Điềuquantrọngduynhấtlà:làmđượcthậtnhiềutrongkhoảngthờigianngắnnhất.
Chonêntạicáchãngxưởnglớnvàtrongcácvănphòngđềutreonhữngtấmbiển,viết:
THỜIGIỜRẤTQUÝ-ĐỪNGĐỂMẤT!Hay:THỜIGIỜLÀTIỀNBẠC–HÃYTIẾTKIỆM!
Nhữngtấmbiểntươngtựcũngđặttrênbàncácôngchủ,treophíatrênđầucácgiámđốc,trongphòngkhámbệnhcủacácbácsĩ, trongcáchiệubuôn,quánăn,siêu thị, thậmchí trongcảcác trườnghọcvàvườntrẻ.Khôngai,khôngnơiđâulàngoạilệ.
Để rồi thànhphốcũngcàngngàycàng thayđổidiệnmạo.Nhữngkhuphốcổbịpháđi,nhàmớiđượcxâynên,ngườitabỏhếtnhữnggìbịcoilàthừathãi.Khônghơiđâuxâynhàphùhợpýthíchngườisốngtrongđó,vìsẽphảixâynhiềukiểunhàkhácnháu.Cònxâynhànàocũnggiốngnhànàothìvừarẻhơn,lạivừatiếtkiệmđượcthờigianhơn.
Phíabắcthànhphốđãcónhữngkhunhàmớitrảirộngbátngát,vớicơmannhữngdãynhàcaotầngchothuêgiốngnhauyhệt.Vàvìnhànàocũngnhưnhànấynêndĩnhiênphốxácũnggiốngnhaumọclên,trảidàithẳngtắptới tận chân trời. Thật làmột samạc ngăn nắp!Cuộc đời của những conngườisốngởđâycũngynhưthế:thẳngtắptớitậnchântrời!Vìởđâymọithứ,từngxăng-ti-métvàtừngkhoảnhkhắc,đãđượctínhtoánvàhoạchđịnhchili.
Khôngaingờđượcrằngkhimìnhtiếtkiệmthờigianthìthậtralạiđãtiếtkiệmmộtthứhoàntoànkháchẳn.Khôngaichịunhậnrằngcuộcsốngcủamìnhngàycàngmộtnghèonànhơn,ngàymộtđơnđiệuhơnvàngàymộtlạnhlẽohơn.
Nhưnglũtrẻcảmthấyđiềunàyrõrệt,vìnaykhôngcònaicóthìgiờchochúngnữa.
Màthờigianlàcuộcsống.Màtacảmnhậncuộcsốngbằngtráitim.Càngtiếtkiệmthờigianthìlạicàngcóítcuộcsốnghơn.
Chương7
Momođitìmbạnvàbịkẻthùtìmđến
“Khônghiểusao,”mộtngàynọMomonói,“cháucảmthấylàcácbạncũcủachúngtabâygiờcàngngàycàngítđếnđâychơi.Cómấyđứalâulắmrồicháukhônghềgặp.”
Gigi -Hướngdẫnviêndu lịchvàBeppo–Phuquét đườngđangngồingắmnhìnmặttrờilặnbêncạnhcôtrênbậcđálúnphúncỏhoangcủaNhàhátlộthiên.
“Ừ,”Gigi trầmngâmđáp, “anh cũng thấy thế thật.Càngngày càng ítngườichịungheanhkểchuyện.Khôngnhưtrướckianữa.Hẳnlàcóchuyệngìđây.”
“Nhưngchuyệngìmớiđượcchứ?”Momohỏi.Giginhúnvai,đămchiêuphunnướcbọtxóamấychữcáigãviếtnguệch
ngoạctrêntấmbẳngcũbằngphiếnthạch.TấmbảngnàyônggiàBepponhặtđược trong thùng rácmấy tuần trước rồi đemvề choMomo.Dĩ nhiên nókhôngcònmớinữa,ởgiữanứtmộtđườngto,nhưngdùngvẫntốtchán.TừhômấyngàyngàyGigidạyMomotậpviếtchữcáinàychữcáinọ.Vìcótrínhớtốtnêncôđãdầndầnđọcrấtkhá.Riêng,chuyệntậpviếtthìcôchưathậtrành.
Beppo – Phu quét đường, sau khi ngẫm nghĩ về điềuMomo vừa hỏi,chậmrãigậtgù:“Ừ,đúngthế thật.Nósắp tới rồi.Nóđãcómặtkhắpnơitrongthànhphốnày.Chúđãnhậnthấytừlâurồi.”
“Chúnóichuyệngìvậy?”Momohỏi.Beppolạingẫmnghĩmộtlúcrồimớiđáp:“Chuyệnkhônghay.”Látsau
ôngnóithêm:“Lạnhthậtthôi.”“Có gì đâu!”Gigi choàng tay lên vaiMomo an ủi, “bù lại càng thêm
nhiềutrẻcontớiđâychơi.”“Phải,chínhvìthế,”Beppolẩmbẩm,“chínhvìthế.”“Chúnóivềchuyệngìmớiđượcchứ?”Momohỏi.Beppongẫmnghĩthậtlâurồiđáp:“Đámtrẻđếnđâykhôngphảiđểchơi
vớibọntađâu.Chúngchỉtìmmộtchỗtrúẩnđấythôi.”BachúcháucùngnhìnxuốngvạtcỏhìnhtròngiữaNhàhátlộthiên,nơi
lũtrẻđangchơimộttròchơibóngmàchúngmớinghĩrachiềunay.TrongđámnàycóvàiđứađãtừlâulàbạncủaMomo:cậubéđeokính
Paolo,côbéMariavớithằngemDedé,thằngMassimomậpúgiọngnhưcongáivàthằngFrancolúcnàotrôngcũngnhếchnhác.Ngoàiracònmấyđứanữamớinhậpbọntừvàingàynayvàmộtcậubémớiđếnđâyhồichiều.CólẽGiginóiđúng:càngngàycàngthêmnhiềutrẻconđếnđây.
Lẽ ra thìMomovui lắmcơ.Nhưngđáng tiếc làphần lớnđám trẻnàykhôngbiếtcáchchơi.Chúngchỉ rầu rĩbuồnchánngồinhìnMomovàcácbạncủacô.Đôikhichúnglạicòncốýpháđámlàmmấtcảvui.Thànhrakhôngmấykhitránhkhỏicãivã.NhưngdĩnhiênchỉcầnMomoxuấthiệnlàchúngliềnhòagiảingay;rồichúnglạinghĩranhiềutròchơiđộcđáovàthúvị.Hầunhưngàynàocũngcóthêmnhữngđứatrẻmớikháctìmđếnđây,cónhiềuđứađếntừnhữngkhuphốxa.Thànhramọitròchơicứphảithườngxuyênlặplạitừđầuvì,nhưtabiết,chỉcầnmộtkẻpháđámthôilàđủlàmhỏnghếttấtcả.
LạithêmchuyệnnàynữamàMomokhôngthểhiểurõnguyêndo.Cũngmớigầnđây thôi;càngngày lũ trẻcàngmangđến lắmthứkhóchơi thoảimái được, chẳng hạnmột chiếc xe tăng điều khiển được từ xa, cho chạyloanhquanh, thế làhết chuyện, chứngoài rakhông làmgìhơnđượcnữa.Haylàmộtchiếchỏatiễngắnvàođầucâyquechỉbayquanhđượctheohìnhtròn, chứkhông thể chơi cáchkhácđược.Haymộtmộtngườimáy tí honbướcchậpchững,đầulắclư,mắtsángngời,ngoàirakhôngdùngđượcvàochuyệngìkhác.
DĩnhiênđólànhữngđồchơirấtđắttiềnmàcácbạncủaMomochẳngđờinàocónổi,huốngchiMomo.Tấtcảnhữngmónnàylạithậthoànchỉnhđếntừngchitiếtnhỏ,khiếnchúngchẳngcầnphảitưởngtượnggìhếtmàvẫnchơiđược.Bởivậynênđámtrẻthườngngồihànggiờnhìnnhưbịthôimiên–nhưng thậtnhàmchán–vàomộtmónđồchơichỉbiếthoặcchạyào tớihoặcđichậpchữnghoặcbayquanhtheohìnhtròn.Nhưngchúngkhôngnảyrađượcmộtsángkiếnnàohết.Vìthếmàcuốicùngchúngquaytrởlạivớinhữngtròchơiquenthuộc,chỉcầnvàibahộpgiấy,mộttấmkhănbàntetua,mộtgòchuộtchũihaymộtnắmsỏilàđủ.Vừachơichúngvừanghĩrađủtrò,đủcách.
Tròchơi củađám trẻ chiềuhômnaychẳnghiểu saocũngkhôngđượcsuônsẻ.Hếtđứanàynghỉchơiđếnđứakhác.Cuốicùngchúngngồixúm
quanhGigi.BeppovàMomo.ChúngmongrằngcóthểsẽđượcngheGigikểchuyệngìđấy,nhưngGigikhôngkể.Cómột thằngnhỏ,mớiđếnđây lầnđầu,xáchtheocáiradio.Nóngồihơicáchbiệtvớimọingười,mởmáythậtto.Mộtchươngtrìnhquảngcáo.
“Màykhôngvặncáimáyngungốccủamàynhỏhơnđượcà?”ThằngFranconhếchnháchỏivớigiọngdọanạt.
“Mày nói gì tao không hiểu,” thằng nhỏ lạmặt kia ngoácmiệng cườiđáp,“radiocủataokêutoquá.”
“Vặnnhỏlạingay1”Francovừalớntiếngvừađứnglên.Thằng nhỏ kia hơi tái mặt nhưng vẫn ngang ngạnh: “Mày không có
quyềngìđểralệnhchotao.Khôngaicóquyềncả.Taomuốnvặnlớnbaonhiêutùythích.”
“Nónóiđúng,”ÔnggiàBepponói,“chúngtakhôngcấmnóđược.Chỉcóthểyêucầuthôi.”
Francoliềnngồixuống.“Nóxéođâukhuấtmắtđichoxong,”Francocaucónói,“suốtcảbuổi
chiềunaynótoànpháđámtụicháu.”“Hẳn lànóphảicó lídochứ,”Beppođáp rồi thầnmặtchămchúnhìn
thằngbéquađôimắtkínhnhỏ.“Nhấtđịnhnóphảicólído.”Thằngnhỏlạmặtkiangồiim.Látsaunóvặnnhỏlạirồingóquahướng
khác.Momolạigần,lặnglẽngồixuốngcạnhnó.Nóliềntắtmáy.Mọingườiimlặngmộtlúc.Rồimộtđứatrongđámtrẻmớitớiđâylầnđầuyêucầu:“AnhGigikể
chuyệnđi”.“Phảiđấy,anhGigikểđi,”nhữngđứakháchùatheo,“kểchuyệnvui!–
Không,chuyệnkíchđộngcơ!–Không,chuyệncổtíchcơ!–Không,chuyệnphiêulưucơ!”
NhưngGigikhôngkể.Đólàlầnđầutiêngãkhôngchiềuýtụinhỏ.“Anhmuốn,”gãnói,“cácemkểanhnghevềcácem,vềgiađìnhcácem,
cácemlàmgìvàvìsaotìmđếnđâychơi.”Lũtrẻngồiimnhưhến.Mặtđứanàocũngbỗngdưngbuồnbãvàkhép
kín.“Nhàemmớitậumộtchiếcô-tôthậtđẹp,”cuốicùngmộtđứalêntiếng.
“Thứbảy,khibốmẹemrảnhthìbốmẹemđemxeralaurửa.Nếuemngoan
thìemđượcbốmẹchorửaxeké.Maisaulớnlênemcũngmuốncómộtcáixenhưthế.”
“Cònem,”mộtbégáinói,“nếumuốnthìmỗingàyemđềuđượcđixemphim.Đólàbốmẹemđềnbùchoem,vìbốmẹemkhôngcóthìgiờchơivớiem.”
Ngừngmộtlúccônóithêm:“Emkhôngmuốnđượcđềnbù.Vìthếemléntớiđây,còntiềnmuavéthìemđểdành.Khinàođủtiềnemsẽmuavéxeđếnthămbảychúlùn.”
“Cậulẩnthẩnquá!”Mộtđứakháckêulên,“làmgìcóbảychúlùn.”“Cóchứ!”côbướngbỉnhcãi.“Tớđãtừngthấytrongcáctờquảngcáo
dulịchrồi.”“Emđãcóđượcmườimộtđĩanhựakểchuyệncổrồi,”mộtcậubénói,
“emmuốnnghebaonhiêucũngđược.Hồitrước,đilàmvề,tốitốibốemvẫnthườngkểchuyệncổtíchchoemnghe.Thíchlắm.Bâygiờbốemchẳngbaogiờ có nhà. Còn nếu có nhà thì bố em hoặc là mệt hoặc không thích kểchuyệnchoemnữa.”
“Thếmẹcậu?”CôbéMariahỏi.“Bâygiờmẹtớcũngđivắngsuốtngày.”“Ấy,”Marianói, “nhà emcũng thế.MaymàemcóbéDedé.”Nócúi
hônđứaemđangbếtronglòngrồikểtiếp:“Đihọcvềemhâmmónănchohaichịem.Rồiemlàmbài.Rồi…,”nónhúnvai,“rồichúngemchạychơirôngchotớitối.Thườngthìtụiemtớiđây.”
Nhữngđứakiagậtđầu;hoàncảnhcủachúngítnhiềuđềugiốngnhưthếcả.
“Đúngraemrấtvui,”Franconóinhưngmặtnólạichẳngvuichútnào,“khibốmẹemkhôngcóthìgiờchoem.Vìnếucóthìgiờthìhaiôngbàluôncãivãnhau,cònemtoànbịhứngđòn.”
Chợt thằng nhỏ với chiếc radio xách tay kia chõmiệng nói: “Còn emđượcnhiềutiềntiêuvặthơnhẳntrướcđây!”
“Rõ ràng rồi!”Franconói, “cácôngbốbàmẹ làmnhư thế làđể thoátkhỏichúngta!họkhôngthươngchúngtanữa.Màchínhhọcũngkhôngcònthươngnhaunữa.Họchẳngcònthíchgìhếtthảy.Emnghĩthếđấy.”
“Khôngđúng!”Thằngnhỏlạmặtkiagiậndữlớntiếngcãi.“Bốmẹtớrấtthương tớ.Nhưngbốmẹ tớkhôngphảichịu tráchnhiệmvìkhôngcòn thìgiờrảnhnữa.Tạihoàncảnhmà.Vìthếbốmẹđãchotớcáiradioxáchtay
này. Đắt tiền lắm đấy. Nó chứng minh rằng bố mẹ rất thương tớ, đúngkhông?”
Cảđámngồilặngthinh.Bỗngdưngthằngnhỏcảchiềunaypháđámòalênkhóc.Nócốnín,đưa
haibàntaybẩnthỉulaumắt,nhưngnướcmắtcứtuôntràođểlạinhữngvệttrắngtrênđôimálấmlemcủanó.
Lũ trẻ nhìn nó đầy cảm thônghoặc ngó xuốngđất.Bâygiờ thì chúnghiểunórồi.Vìthậtrađứanàocũngđềucảmthấy,đãbịbốmẹbỏrơi,nhưthằngbékia.
“Ừ,”mộtlúclâusauônggiàBepponói,“lạilạnhđấy.”“Cólẽtớsắpkhôngcònđượcphéptớiđâynữađâu,”Paolo–thằngnhỏ
đeokính–nói.“Saothế?”Momongạcnhiênhỏi.“Bốmẹtớbảocácbạntoànlàlũlườibiếngăncắpvặt.”Paolođáp.“Các
bạnăncắpthờigiancủaChúa,bốmẹtớbảothế.Vìthếmàcácbạnthừathãithời gian.Chínhvì cóquánhiềuhạngngười như cácbạnnênngười kháccàngngàycàngítthờigian.Bốmẹtớbảothế.Tớkhôngđượcđếnđâynữa,kẻosẽtrởthànhynhưcácbạn.”
Cóvàiđứađãđượcnghengườilớnnóinhữngđiềutươngtựliềngụcgặcđầu.
Giginhìn từngđứamộtrồinói:“Cácemcũngtinnhữngđiềungười tanóinhưthếvềbọnanhư?Màsaocácemvẫncứtớiđây?”
Francolêntiếngsaumộtlúcimlặng:“Ainóigìcứnói,cònemmặckệ.Bốmẹemvẫnbảomaisauđằngnàoemcũngthànhquâncướpđường.Emđứngvềphíacácanh.”
“Thếà?”Giginhướngmàyhỏi,“cácemcũngxemcácanhđâylàquânăncắpngàyđấy?”
Lũ trẻ bối rối nhìn xuống đất. Cuối cùng Paolo nhìn xoáy vào mặtBeppo.
“Bốmẹcháuđâucónóidối,”nókhẽnói.Rồinóhỏi–cònkhẽhơnnữa:“Cácchúkhôngphảiquânăncắpngàychứ?”
Người phu quét đường già liền đứng thẳng lên trong vóc dáng khôngmấycaolớn,chĩabangóntaylêntrờinói:“Trongđời,chúchưahề-chưahềnhé–ăncắpcủaChúakínhyêuhaycủamộtđồngloạichútxíuthờigiannàogọilàcó.ChúthềcóChúachứnggiám”
“Tớcũngthềluôn!”Momonói.“Anhcũngvậy!”Giginghiêmtrangnói.Lũtrẻimlặng,thánphục.Khôngđứanàohoàinghilờithềcủabangười
bạnkia.“Đã thế thì bây giờ anh có điềumuốn nói với các em,”Gigi nói tiếp.
“Trướcđâymọingười luôn thích tìmđếnMomođểđượccô lắngnghehọtâmsự.Quađóhọtìmthấychínhmình,nếucácemhiểuanhnóigì.Nhưngmàbâygiờhọkhôngcónhucầuấynữa.Trướckiangười ta thường thíchđến nghe anh kể chuyện.Họ nghe đến quênmình luôn.Bây giờ họ cũngkhôngcónhucầunữa.Họbảorằngkhôngcóthìgiờchonhữngchuyệnnhưthế.Thìgiờchocácemhọcũngkhôngcóluôn.Cácemcónhậnthấyđiềulạlùngnàykhông:họkhôngcóthìgiờvìchuyệngìmớiđượcchứ?”
Gãnheomắtgụcgặcđầu,rồinóitiếp:“MớiđâyanhgặpôngthợhớttócFusi,mộtngườiquencũtrongthànhphố.Đãlâurồimớiđượcgặpnêntínữaanhkhôngnhậnra.Ôngtađổikhácquá:nóngnảy,caucó.Trướckiaôngtarấtvuitínhvàdễthương,háthaylắmvàthườngcónhữngýnghĩđộcđáovềnhiềuchuyện.Naybỗngdưngôngtakhôngcònthìgiờchonhữngchuyệnấynữa.Ôngtachỉcòn làbóngmacủacủaôngFusingày trước,cácemhiểuchứ?Nếuchỉmộtmìnhôngtanhưthếthôi thìhẳnanhsẽchorằngôngtahơidởngười.Đằngnàynhìnđâucũngtoànthấynhữngngườigiốngnhưthế.Màngàymộtnhiềuhơn.Thậmchíngaynhữngngườibạncũcủabọnanhcũng bắt đầu giống như thế luôn rồi!Anh tự hỏi có thứ bệnh điên truyềnnhiễmkhông?”
ÔnggiàBeppogụcgặcđầu.“Chắcchắn,”ôngnói,“hẳnphảilàmộtthứbệnhtruyềnnhiễmrồi.”
“Thếthìchúngtaphảigiúphọấychứ!”Momohốthoảngnói.TốihômấyônggiàBeppo,Gigi,Momovàcảđámbạncủacôcònbàn
bạc rất lâu xem có thể làm được gì. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai ngờ tớinhữnggãmàuxámvànhữnghoạtđộngkhôngmệtmỏicủahọ.
HômsauvànhữngngàykếtiếpMomođitìmmấyngườibạncũhỏixemđãcóchuyệngìkhiếnhọkhôngđếnchơivớicônữa.
TrướchếtcôtìmđếnanhthợnềNicola.Côbiếtrõngôinhàanhtaởtrọ,trongmộtcănphòngnhỏsátmái.Nhưnganhkhôngcónhà.NgườitrongnhàchỉbiếthiệnnayNicolalàmviệcởkhuphốmới,tậnđầukiathànhphốvàkiếmđượcbộntiền.Bâygiờanhtathảnghoặcmớivềnhàvàthườnglàrất
khuya.Anhtalạithườngkhôngmấytỉnhtáonênkhôngtròchuyệnđượcănýnhưxưanữa.
MomoquyếtđịnhngồiởcầuthangngaytrướccửaphòngchởNicolavề.Trờitốidầnvàcôthiếpđi.
Khicôbịtiếngchânrầmrầmvàtiếnghátkhànkhànlàmchothứcgiấcthìchắcđãkhuyalắmrồi.ChínhlàanhthợnềNicolađangloạngchoạngleocầuthang.Thấycôanhtaliềnbốirốiđứngkhựnglại.
“Ơ,Momo!”Anhtalầmbầm,lúngtúngvìgặpcôtrongtìnhhuốngnhưthếnày.“Tưởngkhôngcòngặpemnữachứ!Emtìmaiởđây?”
“Tìmanh,”Momorụttèđáp.“Thậtlàquásức!”Nicolalắcđầuquầyquậycười.“Téragiữakhuyacô
đếnđâytìmbạncũNicolađấy!Chà,lẽraanhphảiđếnthămemtừlâurồicơ,nhưnganhkhôngcóthờigiờnữacho…nhữngchuyệnriêngtưnhưthếnày.”
Anh ta bồn chồn vung tay rồi nặng nề ngồi xuống bậc thang, cạnhMomo.
“Theoemthìbâygiờanhrasaonào?Khôngcònnhưxưanữađâu!Thờibuổiđã thayđổi rồi.Chỗanh làmviệcbâygiờ theomột tốcđộkháchẳn.Nhưbịmađuổi.Mỗingàybọnanhphảiđậpnátcảmột tầngnhà;đậphếttầngnàyđếntầngkia.Màcôngviệckháchẳnxưakia!Mọichuyệnđềuđượctổ chức hết, từng động tác một, em hiểu không, cho tới động tác cuốicùng…”
Nicolanóitiếp,cònMomolắngnghe.Côcànglắngnghethìanhtacàngbớtsôinổi.Thìnhlìnhanhtangừnglại,đưađôibàntaychaisạnvuốtmặt.
“Anhnóitoànchuyệnvớvẩnđâuđâu,”bỗngdưnganhtarầurĩ.“Momo,emthấyđấy,anhlạiquáchénrồi.Đúngthế.Hiệnnayanhthườnghayquáchén.Nếukhôngthìanhkhôngchịunổinhữngviệcbọnanhlàmởđó.Nótráivớilươngtâmngườithợnềchânchính.Vữatrộnquánhiềucát,emhiểukhông?Nhưthếchỉchịunổichừngbốn,nămnăm;rồikhicóngườiholàđổsụpngay.Mọiviệcđềucẩuthả,cựckỳcẩuthả!Nhưngđóchưaphải là tệnhấtđâu.Tệnhấtlànhữngngôinhàbọnanhđãxâykia!Đókhôngthểgọilànhàđược,màlànhữngcáikho…chứalinhhồn!Thấymàbuồnnôn!Nhưngliênquangìtớianh?Anhlĩnhtiền,thếlàxong.Thìđãbảothờithếđổithaymà.Trướcđâyanhkháchẳn,anhtựhàovềcôngviệccủamình,khibọnanhxâyđượcchútgìđáng trân trọng.Cònbâygiờ…Đếnmột lúcnàođó,khi
kiếmđượcđủtiền,anhsẽgiảinghệ,làmnghềkhác.”Anhtacúigầm,rầurĩnhìnmônglung.Momokhôngnóigìhết,chỉlắng
nghe.“Có lẽ,”Nicolakhẽnóisaumột lúc lâu,“một lúcnàođóanhphải tìm
đếnemmớiđược,đểkểemnghehếtmọiđiều.Phảiđấy!Ngayngàymai,đượckhông?Hayemmuốnngàykiahơn?Ừ,đểxemanhsắpxếpthếnào.Nhưngchắcchắnanhsẽđến.Đồngýkhông?”
“Đồngý,”Momovuisướngđáp.RồiMomochiatayNicola,vìcảanhthợnềlẫncôbéđềuđãmệtnhoài.
NhưngngàykiaNicolakhôngđến,cảhômsaunữacũngkhông.Hoàntoànkhôngđến.Cólẽanhtakhôngcóthờigiờthật.
RồiMomođếnthămanhchàngchủquánNinovàchịvợphụcdịchcủaanhta.Ngôinhànhỏcũkỹvớilớptườngvôiloanglổnướcmưavàgiànnhotrướccửanằmventhànhphố.Nhưmọilần,Momođivòngtớicửabếpsaunhà.Cửakhôngđóngnênngay từxaMomođãnghe thấyNinovàchịvợLiliana đang to tiếng với nhau. Liliana đang bận rộn với xoong chảo trênbếp.Khuônmặtbéotốtcủachịnhẫymồhôi.Ninođangkhoachânmúataythuyếtphụcvợ.Cònđứaconnhỏcủahọkhócrétrongnôiởmộtgócbếp.
Momokhẽkhàngngồixuốngbêncạnh,ômđứabévàolòng,nhẹnhàngđungđưachotớilúcnónín.Haivợchồngngừngcãinhaunhìnvềphíađứanhỏ.
“A,Momođấyà,”Ninokhẽnhếchmépcười. “Gặp lại em thật làquýhóa.”
“Muốnăngìkhông?”Lilianahỏicộclốc.Momolắcđầu.“Vậy emmuốn gìmới được chứ?”Nino nóng nảy hỏi. “Lúc này vợ
chồnganhquảthậtkhôngcóthìgiờchoemđâu.”“Em chỉmuốn hỏi là sao lâu lắm rồi anh chị không đến chơi với em
nữa?”Momokhẽđáp.“Anhcũngkhôngbiếttạisao!”Ninobựcbộiđáp.“Hiệngiờanhchịcó
chuyệnkhácđểlo.”“Đúngthế,”Lilianavừađápvừakhuaxoongchảo,“bâygiờanhấybận
tâm chuyện khác!Chẳng hạn làm cách nào tống cổ những ông khách giàthânquý.HIệnnayđólàchuyệnanhấybậntâm!Momo,emcònnhớnhữngôngkháchgiàtrướcđâyvẫnluônngồiởcáibàntronggóckiakhông?Anh
ấyđãxuađuổihọđấy!Anhấyđãtốngcổhọđấy!”“Anhkhônghềlàmthế!”Ninocãi.“Anhđãlễphépyêucầuhọtìmmột
quánnàokhác.Làchủquánanhcóquyềnchứ.”“Quyềnvớihành!”Liliananổinóng.“Khônglàmthếđược.“Nhưthếlà
bấtnghĩavàđêtiện.Anhbiếtrõrằnghọkhôngtìmđượcmộtquánnàokhác.Ởđâyhọchẳnglàmphiềnaicả!”
“Dĩnhiênhọchẳnglàmphiềnaihết!”Ninokêulên.“Nhưngchẳngcóvịkháchhàngđànghoàngnàochịutrả tiềnđểvàoquáncủamìnhchừngnàonhữnglãogiàrâuriakhôngcạonàyvẫncònngồilỳởđó.Emnghĩlàkháchhàngthíchnhưthếà?Rồimỗilãogiàchỉmuađúngmộtlyvangđỏrẻtiềnđểngồi suốt buổi tối thì chúngmình lãi ở đâu!Cứ thế thì chúngmình sẽchẳngbaogiờlàmnêntròtrốnggì?”
“Chođếnnayvợchồngmìnhvẫnsốngđầyđủ,”Lilianađáplại.“Phải,chođếnnay!”Ninogaygắt.“Nhưngembiếtrấtrõrằngkhôngthể
tiếptụcnhưthếđượcnữa.Chủnhàđãtăngtiềnthuê.Bâygiờphảitrảhơntrướcmộtphầnba.Mọithứđềuđắtđỏhơn.Đàođâuratiền,nếuanhbiếncáiquánnàythànhnơitạmtrúchonhữngônggiàrunlẩybẩykhốnkhổkia?Tạisaoanh lạiphảiquan tâmđếnngườikhác?Trongkhichẳngai thèmquantâmđếnanhcả.”
ChịLiliananúngnínhgiằngmạnhchảolênbếp.“Emnóichoanhbiết,”chịchốnghaitaytrêncáihôngtokềnh,lớntiếng.
“Trongsốnhữngônggiàrun lẩybẩykhốnkhổkia,nhưanhgọiđó,cócảchúEttorecủaem!Vàemkhôngchophépanhhạnhụcgiađìnhem!Chúấylà một người tốt và đàng hoàng, cho dù chú không được nhiều tiền nhưkháchhàngcủaanh!”
“ChúEttorecứviệctớiđây!”Ninokhoátrộngtaynói.“Anhcónóinhưthếvớichúrồi.Chúmuốnngồibaolâucũngđược.Nhưngchúkhôngchịu.”
“Dĩnhiênchúkhôngchịu,nếuthiếucácôngbạncủachú!Anhtưởngsaonào?Chẳnglẽchúấychịungồithuithủimộtmìnhmộtgócà?”
“Anh không làm khác được!”Nino gào lên. “Dẫu sao anh cũng khôngmuốn làmchủmộtcáiquán tồi tànchođếnkhinhắmmắtxuôi tay,chỉvìphảiquantâmđếnôngchúEttorecủaem!Anhmuốncáiquánnàyănnênlàmra!Anhmuốnlàmđượcchútgìtừcáiquánnày!Anhlàmđâuphảichỉvìanh.Anhlàmvìemvàconchúngtanữa.Chẳnglẽemkhônghiểunổiư,Liliana?”
“Không,”Lilianagaygắtđáp,“nếuchỉbằngsựnhẫntâm,nếuđãbắtđầunhư thế rồi, thìkhôngcóem!Rồi sẽcóngàyembỏđi chomàxem.Anhmuốnlàmgì,tùyanh!”
RồichịômlấyđứabéđangkhócmếutrởlạitronglòngMomo,chạyrakhỏinhàbếp.
Ninokhôngnóigìmộtlúcthậtlâu.Anhchâmđiếuthuốcrồivânvêgiữanhữngngóntay.
Momonhìanhchămchú.Cuối cùng anh nói: “Ừ, thì họ toàn là những ông già dễmến cả.Anh
cũngmếnhọlắm.Embiếtkhông,Momo,anhrấttiếcđã…nhưnganhbiếtlàmsaođây?Thờithếđổithayrồi.”
Anhngừngmộtlúcrồinóitiếp:“CóthểchịLilianacólý.Từkhinhữngônggiàkiabỏđithìanhthấycáiquánnàykháclạlàmsaoấy.Anhthấynólạnhlẽo,emhiểukhông?Ngaychínhanhcũngkhôngưng.Anhthậtkhôngbiếtnênlàmgì.Nhưngngàynayaicũngđềuthếcả.Tạisaoriênganhphảikhácchứ?Haylàtheoemanhnênlàmkhác?”
Momogậtđầurấtnhẹ.Ninochămchúnhìncôrồicũnggậtđầu.Rồicảhaianhemcùngmỉm
cười.“Emđếnchơithậthayquá,”Ninonói.“Anhquênbéngrằngtrướckia,
mỗikhigặpchuyệntươngtựanhchịluônnói:“ĐếngặpMomo!”–Anhsẽlạiđếngặpemđấynhé,cócảchịLiliananữa.Ngàykiaquánđóngcửanghỉhàngtuầnthìanhchịsẽđến.Nhé?”
“Đồngý,”Momođáp.RồiNinođưacômộttúiđầycamtáo.Momoômtúiquàvềnhà.ĐúngngàyhẹnNinovàchịvợnúngnínhđếnthật.Họđemtheocảđứa
bévớimộtgiỏđầynhữngmónngonlành.“Emnghĩxem,Momo,”Lilianarạngrỡnói,“anhNinođãđếngặpchú
Ettorevàcáccụgià,xinlỗitừngngườivàyêucầuhọlạiđếnquánanhchị.”“Đúngthế,”Ninogãitaicườinóithêm,“cáccụấyđềutrởlạiquánrồi.
Quánanhchịchắcrằngsẽchẳngphấtnổiđâu,nhưnganhlạithấyvui.”Anhcười,cònchịvợnói:“AnhNino,vợchồngmìnhsốngđượcmà.”Chiềuhômấythậtvui.Cuốicùng,khiravề,họhứasẽsớmtrởlại.Cứ thế,Momohết tìmgặpngườibạnnàyđếnngườibạnkhác.Momo
đếngặpanhthợmộctrướcđãđónggiúpcôcáibànconvớinhữngcáighếtừ
vánthùng.Côtìmđếncácbàđãkhiêngchocáigiường.Nóitómlại:Momođi gặp hết thảy nhữngngười trước đây cô vẫn chămchúnghe họ tâm sự,khiếnhọtrởnênchínchắn,kiênquyếthayvuivẻ.Ainấyđềuhứasẽlạiđếnthămcô.Cóngườikhônggiữhaykhôngthểgiữđượclờihứa,vìkhôngcóthờigiờ.Nhưngquảthật,nhiềungườiđãđếnthămcô,khôngkhácgìngàytrước.
Thành ravô tìnhmàMomođãcản trởbọnngườimàuxámđó.Vàhọkhôngthểnàochấpnhậnđược.
Chẳngbảolâusauđó,vàomộtbuổitrưacựckỳoibức,Momonhặtđượctrênthềmđákhuphếtíchnàymộtconbúpbê.
Lũ trẻ vẫn thường bỏ quên nhữngmón đồ chơi đắt tiềnmà không dễchơi.NhưngMomokhôngnhớđãtừngthấycóđứabạnnàochơiconbúpbênày.Nếucóthìchắcchắncôsẽnhớrangay,vìđâylàmộtconbúpbêkháclạ.
NólớngầnbằngMomovàynhưthậtkhiếnaicũngsẽnghĩđó làmộtconngườivócdángbénhỏ.Trôngnókhônggiống trẻnítmà lạinhưmộtthiếunữthanhlịchhaymộtbúpbêngườimẫu.Nómặcváyngắn,áođỏ,đigiàyquaidacaogót.
Momosaymênhìnsữngconbúpbênọ.Mộtlúcsaukhicôđưataysờnhẹ,conbúpbêchớpmắtbabốnbận,mấpmáymôirè lênnhưtiếngđiệnthoại:“Chàobạn,Tôilàconbúpbêtoànhảo,tênBibigirl.”
Momohếthồnnhảylùilại,nhưngrồitựđộngđáp:“Chàobạn,tớtênlàMomo.”
Conbúpbêlạimấpmáymôinói:“Tôilàcủabạn.Aicũngganhtịvớitôicả.”
“Tớkhôngnghĩrằngbạnlàcủatớ,”Momođáp.“Chắcaiđóđãquênbạnởđâythôi.”
Côcầmconbúpbêgiơlêncao.Nóliềnmấpmáymôinói:“Tôimuốncónhiềuthứhơnnữa.”
“Vậyà?”momotrâmngâmđáp.“Tớkhôngbiếtcóthứgìthíchhợpvớibạnkhông.Đợichútxíu,tớsẽchobạncoiđồchơicủatớ,xembạncóưngkhôngnhé.”
Momoômconbúpbêchạyxuống,chuiquahốctườngvàophòng.Côlôi
mộtcáihộpđựngmấymónđồquýgiádướigầmgiườngra,đặt trướcmặtBibigirl.
“Đây,”Momonói:“đâylàtấtcảnhữnggìtớcóđược.Thíchthứnàobạncứnói.”
Rồicôchìachoconbúpbêxemmộtcáilôngchimsặcsỡ,mộtviênđácóvânrấtđẹp.mộtcúcáomàuvàng,mộtmiếngkínhđủmàu.Conbúpbêlặngthinh,Momoliềnhuýchnhẹnó.
“Chàobạn.Tôilàconbúpbêtoànhảo,tênBibigirl.”“Biếtrồi,Bibigirlạ,”Momonói.“Nhưngbạnmuốnkiếmchọnđồchơi
mà. Chẳng hạn tớ có một vỏ sò màu hồng rất đẹp. Đây này. Bạn thíchkhông?”
“Tôilàcủabạn,”conbúpbêđáp,“aicũngganhtịvớitôicả.”“Ừ,điềunàybạnđãnóirồimà,’Momonói.“Nếubạnkhôngthíchmấy
mónđồcủatớthìchúngmìnhchơiđùavớinhaunhé?”“Tôimuốncónhiềuthứhơnnữa,”conbúpbêlặplại.“Tớkhôngcónhiềuthứhơnnữađâu,”Momođáp,rồiẵmbúpbêleotrở
ra.CôđặtconbúpbêtoànhảoBibigirlxuốngđấtrồingồiđốidiệnnó.“Tụimìnhchơitròbạnđếnthămtớnhé,”Momođềnghị.“Chàobạn,”conbúpbênói,“tôilàconbúpbêtoànhảo,tênBibigirl.”“Côđếnthămtôi,thậtlàquýhóaquá!”Momođáp.“Thưacô,côởđâu
tớivậyạ?”“Tôilàbạn,”conbúpbêlạinói,“aicũngganhtịvớitôicả.”“Ấy…ấy…,”Momonói,“nếubạncứnóiđinóilạimãicóbấynhiêuthì
tụimìnhkhôngchơigìđượcđâu.”“Tôimuốncónhiều thứhơnnữa,” conbúpbênhấpnháyhaihàngmi
đáp.Momothửmộttròchơikhác,thấykhôngđược,côlạithửmộttròkhác
rồimộttròkhácnữa.Nhưngchẳngtròchơinàođượchết.GiảthửconbúpbêđừngmởmiệngnóigìhếtthìMomocònđápthaynóđược,vànhưthếsẽcómộtbuổitròchuyệntuyệtvời.NhưngchínhvìBibigirllêntiếngthànhranóđãcảntrởkhiếnkhôngđốithoạiđược.
LátsauMomoliềncómộtcảmgiác trướcnaycôchưa từngcó.VìnóhoàntoànmớilạnênmãimộtlúcMomomớihiểuđượcđólàsựbuồntẻ.
Momođànhchịu thua.Côchỉmuốnbỏmặcxácconbúpbê toànhảo,chơitrògìkhác,nhưngkhônghiểusaolạikhôngbỏnóđược.
NênMomocứđànhngồinhìnsữngconbúpbê,ngượclạinócũngnhìnsữngMomobằngđôimắtthủytinhxanh,nhưthểthôimiênlẫnnhau.
CuốicùngMomoquyếtrờimắtkhỏiconbúpbê,quaymặtđi.Vàrồicôgiật thótngười:mộtchiếcxehơisangtrọngmàuxámtrođếnđậugầnđấyhồi nàomà côkhônghay.Ngồi trongxe làmột gã trangphụcmàumạngnhện,độimũquảdưacứngmàuxám,hútđiếuxì-gànhỏmàuxám.Khuônmặthắncũngxámnhưtro.
ChắclàhắnđãquansátMomomộtlúclâurồi,vìcôthấyhắnmỉmcườigậtđầuchào.Buổitrưahômấynóngđếnđộkhôngkhínhưbịrangtronglòlửa,vậymàMomochợtớnlạnh.
Bấygiờngườinọmởcửaxebướcxuống, lạigầnMomo.Tayhắnômmộtcáicặpđựnghồsơmàuxámchì.
“Emcóconbúpbêxinhquálàxinh!”hắnnóivớimộtgiọngkhôngcótrọngâmkỳquái.“Cácbạncủaemhẳnđềuganhtịvớiemcảthôi.”
Momochỉhơinhúnvai,khôngđáp.“Chắcđắttiềnlắmnhỉ?”ngườikháchmàuxámnóitiếp.“Emkhôngrõ,”Momolúngtúngđáp,“emtìmthấynómà.”“Thếđấy!”Ngườikháchmàuxámnói.“Tôi thấyemđúng làquámay
mắn.”
Momolạiimlặng.Côkéochặtcáiáokhoácđànôngthùngthìnhvìthấylạnhhơn.
“Nhưng tôi có cảm tưởng rằng em không thích gìmấy,” người kháchmàuxámnhếchmépcười.“Phảithếkhông,côbé?”
Momokhẽlắcđầu.Côbỗngdưngcảmthấymọiniềmvuibiếnđâumấtsạchcả-không,phảinóilànhưchưatừngcóniềnvui.Vàmọiđiềucôngỡrằngđãthấyđềuchỉlàtưởngtượnghết.Nhưngđồngthờicôlạicảmthấycóđiềugìđóđangcảnhbáomình.
“Tôiđãquansátemkhálâurồiđấy,”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“vàtôicócảmtưởngrằngemkhôngbiếtcáchchơivớimộtconbúpbêtuyệtvờithếnày.Tôichỉemcáchchơinhé?”
Momogậtđầu,sữngsốtnhìnhắn.“Tôimuốncónhiềuthứhơnnữa,”conbúpbêchợtrélên.“Côbéthấychưa,”ngườikháchmàuxámnói,“chínhconbúpbêtựnói
vớiemđấy.Khôngthểchơivớimộtconbúpbêtuyệtvời thếnàynhưvớibấtcứconbúpbêvớvẩnnàokhácđược,dĩnhiênrồi.Người ta làmranóđâuphảiđể chơinhưvớibất cứconbúpbêvớvẩnnàokhác.Nếukhôngmuốnchánngánthìphảicógìmờimọcnómớiđược.Nhìnxemnày!”
Rồihắnquayramởcốpxe.“Trướchết,”hắnnói,“conbúpbêcầnnhiềuquầnáo.Chẳnghạnđâylà
mộtbộdạphụctuyệtvời.”HắnlấyrarồiquăngchoMomo.“Cònđâylàmộtchiếcáolôngchồnquý.Cònđâylàbộkhoácngoàiáo
ngủbằngtơlụa.Cònđâylàbộđánhvợt.Đâylàbộtrượttuyết.Đâylàbộáotắm.Đâylàbộđểcưỡingựa.Đâylàbộđồngủ.Đâylàáongủ.Mộtcáikhác.Mộtcáikhácnữa.Lạimộtcáikhácnữa.Nữa…”
HắnkhôngngừngquẳnggiữaMomovàconbúpbê,dầndầnchấtthànhmộtđống.
“Đấy,”hắn lạinhếchmépcười,“vậy làemchơiđượcmột lúcrồiđấy,phảithếkhông,cô?Nhưngemnghĩchỉsauvàingàysẽlạinhàmchánchứgì?Ấy,bấygiờemphảicónhiềuthứchoconbúpbêcủaemthôi.”
Rồihắnkhomngườitrêncốpxe,quẳngđồchoMomo.“Chẳnghạnđâylàmộtxáchtaynhỏhẳnhoi,bằngdarắn,vớimộtthỏi
sonmôinhỏxíuvàhộpphấncon.Đâylàmộtmáyảnhnhỏ.Đâylàcâyvợtten-nít.Đâylàmáytruyềnhìnhchobúpbê,chạyđànghoàng.Đâylàvòngtay,xuyến,hoatai,súnglục,vớlụa,mũlông,mũmùaxuân,gậyđánhgôn,sổchiphiếu, lọnướchoa,muối tắm, thuốcxịtkhửmùihôicủacơ thể…”Hắnngừnglại,thămdònhìnMomođangngồinhưtêliệttrênnềnđất,giữabaonhiêumón.
“Emthấyđấy.”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“đơngiảnlắm.Cứluôncó thêmnhiều thứ thì chẳngbaogiờnhàmchánhết.Có thểemnghĩ rằngmộtngàynàođóconbúpbêBibigirlhoànhảocóhếtmọithứrồisẽnhàmchánchăng.Khôngđâu,côđừnglo!Lúcấychúngtasẽcómộtngườibạnthíchhợphơnchonó.”
Rồihắnlôiratừhòmxemộtconbúpbêkhác,cũngtoyBibigirl,cũngtuyệthảonhưthế,chỉkhácđâylàmộtbúpbêtrai.Ngườikháchmàuxámđặtnó ngồi cạnh Bibigirl-hoàn-hảo nói: “Đây là Bubiboy! Nó cũng có cả lôhàng.ChơichánrồithìcómộtbạngáicủaBibigirlvớimộtloạtđồtrangbịriêng.Bubiboycũngcómộtbạntrai.Cậunàylạicóthêmnhiềubạntraibạn
gáinữa.Emthấyđấy:đừngbaogiờlonhàmchán,vìsẽtiếptụchếtthứnàyđếnthứkhác,màthếnàocũngsẽcóthứđểemaoướcchomàxem.”
Hắnvừanóivừalôihếtconbúpbênàyđếnconbúpbêkháctừcáicốpxechừngnhưvôtậnkia,đặtquanhcôbéMomovẫnđangngồibấtđộngvàchừngnhưđanghốthoảngnhìnhắn.
“Sao?”Hắnphunmộtcụmkhóidày,hỏi:“emđãhiểuphảichơivớibúpbêloạinàybằngcáchnàochưa?”
“Rồi,”Momođáp.Côbắtđầurunrẩyvìlạnh.Ngườikháchmàuxámrítđiếuxì-gà,gậtđầuhàilòng.
“Bâygiờhẳnlàemmuốngiữnhữngthứnàychứgì?Đượcthôi,tôitặngemđấy!Emsẽcótấtcả-dĩnhiênkhôngphảihếtmộtlần,màtừngmónmột-vàcònnhiềuthứnữa.Emchẳngcầnphảilàmgìhết.Emchỉcầnchơinhưtôiđãgiảithíchthôi.Emthấysao?”
NgườikháchmàuxámmỉmcườikhấpkhởinhìnMomo,nhưngkhithấycôchỉlặngthinh,đămđămnhìnhắn,thìhắnliềnvộivãnóithêm:“Thếlàemsẽkhôngcầnphảicóbạnbègìnữa,emhiểuchứ?Emsẽcóđủmọithứđểgiải trí,mộtkhi tấtcảnhữngthứđẹpđẽnàythuộcvềemvàemsẽvẫncòn nhận được thêm nhiều nữa, đúng không nào?Mà emmuốn thế, phảikhông nào? Emmuốn con búp bê tuyệt vời này chứ gì? Emmuốn có nóbằngđược,đúngkhông?”
Momolờmờcảmthấysắpphảiđươngđầuvớimộtcuộcđấutranhcamgo,không,phảinóilàcôđangđangchiếnđấumớiđúng.Nhưngcôkhôngbiếttranhđấuvềchuyệngì,vớiai.VìcàngnghevịkháchnàynóithìMomocàng cảm thấy sao giống như con búp bê hồi nãy: cô nghe rõ âm thanh,nhưngkhôngnghethấyngườinóiâmthanhấy.Côlắcđầu.
“Sao, sao?”Ngườikháchmàuxámnhướngcaomàyhỏi. “Thếmàemvẫnkhôngđủhàilòngư?Trẻconthờibuổinàythậtđòihỏinhiềuquá!Emcóthểnóichotôibiếtconbúpbêhoànhảonàycóchỗnàokhiếnemkhônghàilòngnào?”
Momocúinhìnxuốngđất,ngẫmnghĩ.“Emnghĩ rằng,” cô khẽ đáp, “người ta không thể nào yêu thương nổi
nó.”Ngườikháchmàuxámlặngthinhmộtlúc,cặpmắtvôhồngiốngnhưmắt
conbúpbêkianhìnsữngđâuđâu.Rồihắnmệtnhọcgắng sứcđáp,giọng lạnhnhưbăng. “Chuyệnđó thì
dínhdánggì.”Momonhìnvàomắthắn, thấysợ,nhất làsợánhmắt lạnhlẽocủahắn.
Nhưnglạlùngsaocôcũnglạithấytộinghiệphắnmàkhôngthểnóiđượctạisao.
“Nhưngmà,“Momonói,“emyêumếncácbạncủaem.”Ngườikháchmàuxámnhănmặtnhưchợtbịđaurăng.Nhưnghắntrấn
tĩnhngayđượcvàliềnnhếchmépmỉmcười.“Tôinghĩrằng,”hắndịudàngđáp,“chúngtanênnóivớinhaumộtlần
chorađầurađũa,embéạ,đểembiếtchuyệnnàyýnghĩathếnào.”Rồihắnmóctúilấyramộtquyểnsổnhỏ,lậtmãichotớichỗmuốntìm.“EmtênlàMomo,phảikhông?”Momogậtđầu.Ngườikháchmàuxámcấtsổvàotúirồikhẽthởhổnhển
ngồixuốngcạnhMomo.Hắnimlặngmộtlúclâu,trầmngâmbậpbậpđiếuxì-gàxámnhỏ.
“Momonày,emnghechokỹđiềutôinóinhé!”Cuốncùnghắnlêntiếng.ThìMomovẫncốlắngnghetừnãyđếngiờđấychứ.Nhưnglắngnghehắnthật khó hơn lắng nghemọi người khác từ trước đến nay nhiều.VớimọingườithìcóthểnóilàMomođiguốctrongbụnghọ,hiểuhọnghĩgìvàthậtlòng tới đâu. Còn với vị khách này thìMomo đành chịu thua. Cô đã thửnhiều lầnmà lần nào cũng đều có cảm tưởng như rơi vào bóng tối trốngrỗng,nhưthểhắnkhôngcóthật.Momochưatừnggặpchuyệnnhưthếbaogiờ.
“Điềuchínhyếuduynhấtởđời,”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“làtalàmnênchuyệngìđó, thànhmộtngườinàođó, cóđượcgìđó.Ai tiếnxahơn,ainổitiếnghơn,aicóđượcnhiềuhơnthìtựkhắcsẽcómọiđiều:tìnhbạn,tìnhyêu,danhdựvànhiềuthứkhácnữa.Embảorằngemyêumếncácbạncủaem.Tahãythửkháchquanxétxemthếnàonhé.”
Ngườikháchmàuxámnhảkhóithànhhìnhvàoconsốkhông.Momocohaibànchântrầndướiváy,cốhếtsứcthungườilạitrongcáiáokhoácrộngthùngthình.
“Câuhỏiđầutiênđặtralà,”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“cóemthìcácbạncủaemđượcgì?Cóemthìcácbạnemlợilộcgìkhông?Không.Cóemthìcácbạnemtiếnthânhơn,thunhậpnhiềuhơn,thànhđạthơnchăng?Rõ ràng là không. Em giúp được họ tiết kiệm thời gian chăng? Không,ngượclạithìcó.Emcảntrởhọ!emlàgánhnặngchohọ,empháhoạibước
tiếncủahọ!Momoà,cóthểtừtrướcđếnnayemkhôngbiếtđiềunày,nhưngsựhiệnhữucủaemđãlàmhạibạnbècủaem.Đúngthế,vôtìnhemđãthànhkẻthùcủahọ!Vậymàembảonhưthếlàyêumếnhọđượcư?”
Momokhôngbiếttrảlờisao.Côchưabaogiờnghĩđếnchuyệnnày,nênbănkhoănrằngbiếtđâungườikháchmàuxámnàycólý.
“Chínhvìthế,”ngườikháchmàuxámnóitiếp,“bọntamớiđịnhchechởchocácbạnemtrướcảnhhưởngtaihạicủaem.Nếuemthậtlòngyêumếnhọthìemhãygiúpbọntatrongchuyệnnày.Bọntamuốnrằnghọthànhđạt.Bọntalànhữngngườibạnchânchínhcủahọ.Bọntakhôngthểđànhlòngimlặngnhìnemcảntrởhọtrướcnhữngchuyệnquantrọng.Bọntasẵnlònglàmtấtcảmiễnlàemđểhọyên.Chínhvìthếmàbọntatặngemnhữngmónđồđẹpđẽnàyđây.”
“Ôngnói‘bọnta’làaimớiđượcchứ?Momorunrunđôimôihỏi.“BọntalàngườicủaQuỹtiếtkiệmThờigianấymà,“ngườikháchmàu
xámđáp.“Tôi làđại lýsốBLW/553/c.Tôiđây thật lòngnghĩ tốtchoem,chứkhôngđùavớiQuỹtiếtkiệmThờigianđượcđâu.”
TứcthìMomonhớtớiđiềumàchúBeppo–PhuquétđườngvàGigiđãnóivềviệctiếtkiệmthờigianvàvềsựlâynhiễm.Côhếtsứclovìcảmthấyngườikháchmàuxámnày liênquan tới chuyệnkia.ChưabaogiờMomothấycôđơnđếnthế.NhưngcôquyếtkhôngsợMomotậptrunghếtsứclựcvàcamđảmlănxảvàobóngtốiâmuvàsựtrốngrỗnglàhaithứbìnhphongmàngườikháchmàuxámnàyđãdùngđểcheđậytrướcmặtcô.
TrongkhiđóthìhắnliếcmắtquansátMomo.Nhữngthayđổi trênnétmặt côbékhông lọt quakhỏimắt hắn.Hắnmỉmcười chếnhạo trong lúcdùngmẩuxì-gàxámmồiđiếumới.
“Đừngphícông,côbéạ,”hắnnói,“côkhôngđịchnổibọntađâu.”Momokhôngchịuthua.“Khôngcóaithươngyêuôngsao?”Côthìthầmhỏi.Ngườikháchmàuxámủrũcorúmngườilại.Rồihắntrảlờibằnggiọng
màuxámtro:“Quảthậttachưatừnggặpphảingườinàonhưem.Thậtđấy.Màemnên
nhớrằngtabiếtkhốingườinhé.GiảthửcónhiềungườinhưemthìbọntađếnphảiđóngcửaQuỹ tiếtkiệmsớm, rồi sẽphải tự tanbiếnmất tăm.Vìbọntasẽsốngbằnggì?”
Viênđạilýngừngnói,đămđămnhìnMomocóvẻnhưhắnđangchống
chọilạiđiềugìđómàhắnkhôngđủsứcvàkhônghiểunổi.Khuônmặthắnlạicàngxámhơn.
Rồikhihắnlêntiếngtrởlạithìnhưthểmiễncưỡng,nhưthểcứtuônraồngộckhôngngănlạiđược,cònkhuônmặthắnkhôngngớtméomóvìkinhhãivềchuyệnhắnđanggặpphải.BấygiờMomomớingheđượcgiọngnóithậtcủahắn:“Bọntaphảigiấukíntungtích,”cônghenhưtừđâuđóxalắm,“khôngaiđượcbiếtrằngcóbọntavàviệcbọntalàm…Bọntaphảilàmsaođểkhôngainhớrằngcóbọnta…Chỉgiữkínđượctungtíchthìbọntamớicóthểdấnthânđượcvàocôngviệc…bònrútcủađờingườitừnggiờ,từngphút,từnggiây…quảthậtlàmộtcôngviệckhónhọc…vìthờigianhọtiếtkiệmđượcthậtrasẽmấttrắng…Bọntasẽgiằnggiật lấynó…bọntatíchtrữnó…bọntacầnnó…bọntathèmkhátnó…Chặc,loàingườikhôngbiếtthờigianlàgì!…Nhưngbọntabiếtrấtrõ,nênrasứcbònrútthờigiancủaloàingườitớitậnxươngtủy…Bọntacầnnhiềuhơnnữa…nhiềuhơnnữa…vìchínhbọntacũngngàymộtđônghơn…ngàymộtđônghơn…ngàymộtđônghơn…”
Những lờicuốinàyngườikháchmàuxámbật ranhưkhòkhè, rồihắnđưahaitaybụmmiệng.Đôimắthắnlòira,ngóMomotrừngtrừng.Mộtlúcsauhắnnhưvừatỉnhcơnmê.
“Tađã…tađãnóinhữnggì thế?”Hắn lắpbắp.“Côđã lụcvấn ta!Tabệnhrồi!Côđãlàmtabệnhrồi!”Rồihắnnóinhưkhẩnkhoản:“Tachỉtoànnóivớvẩn,côbéạ.Quênđi!Emphảiquêntanhưmọingườiđãquênbọntavậy!Emphảiquên!Emphảiquên!”Rồihắnvồ lấyMomo, lắc lia lắc lịa.Momomấpmáymôinhưngkhôngnóinênlời.
Chợtngườikháchmàuxámnhảydựng lên,nhìnquanhnhưbịmaám,chộpcáicặpmàuxámchìrồichạyàoraxe.Mộtchuyệnhếtsứclạkỳliềnxảyra:cảđámbúpbêvớinhữngthứđangnằmngổnngangbỗngdưng–nhưbịvụnổtrongmộtđoạnbăngquayngược–bayvọttrởlạivàohòmxe,rồihòmxetựđóngsầmlại.Rồichiếcxephóngàođikhiếnđấtđávăngtớitấp.
Momovẫncònyênngồi tạichỗ thật lâu.cốgắnghiểunhữngđiềuvừamớingheđược.Dầndầnchântayđãbớtlạnh,bớtlạnhchừngnàothìcôthấymọisựsángtỏhơnchừngnấy.Côkhôngquêngìhết.Vìrõràngcôđãngheđượcgiọngnóithậtcủangườikháchmàuxám.
Trướcmặtcô,trênthảmcỏhéokhô,mộtbụmkhóinhỏbốclên.Nơiấycómộtmẩuxì-gàmàuxámbịgiẫmbẹpđangtỏakhóivàcháythànhtro.
Chương8
Nhiềumộngmơ,đôichútbănkhoăn
XếtrưahômấyGigivàBeppo–Phuquétđườngđếnchơi,thấyMomongồi dưới bóngbức tường, trôngxanhxaovà cóvẻhoangmang.Họ liềnngồingayxuốngbêncạnhcô,lolắnghỏihan.Momoấpúngkểlạichuyệnđãxảyra,thuậtlạitừnglờibuổitròchuyệnvớingườikháchmàuxámnọ.
TronglúcấyônggiàBeppochămchúquansátcôbé,vớivẻmặtưutư.Tránônghằnsâunhữngnếpnhăn.Momođãkểxongrồimàôngvẫnlặngthinh.
Gigi,ngược lại, càng lắngnghechuyệnMomokể thìgãcàng thấyhồihộphơn.Đôimắtgãlonglanh,nhưvẫnthườngthấykhigãkểchuyệnđếnlúccaohứng.
“Momoơi,”gãđặttaylênvaicôbé,“thờicơcủachúngmìnhđãtớirồiđấy!Emđãpháthiệnđượcmộtđiềumàchođếnnaychưaaibiết!Bâygiờchúng mình không chỉ ra tay cứu bạn bè của chúng mình, không, chúngmìnhcòncứucảthànhphốnàynữa!Cảbachúngmình,anh,chúBeppovàem,Momoạ!”
Gãđứngbậtdậy,giơhaitaylêntrời.Gãtưởngtượngtrướcmắtlàcảmộtđámđôngđanghòreohoanhôgã,cứutinhcủahọ.
“Haylắm.”Momongơngácđáp,“nhưngbằngcáchnàomớiđượcchứ?”“Emnóisao?”Gigibựcmìnhgắt.
“Emmuốnnóirằng,”Momogiảithích,“làmcáchnàochúngmìnhthắngnổinhữnggãmàuxámấy?”
“Ừ…à…,”Gigiđáp,“dĩnhiêntạmthờianhcũngchưarõphảilàmsao.Nhưngđiềunàylàdứtkhoát:chúngmìnhđãbiếtlàcónhữnggãmàuxámvàviệchọlàm,thìchúngmìnhphảiđấutranhchốnglạihọ,haylàemsợ?”
Momobốirốigậtđầu.“Emtinrằnghọkhôngphảilàngườibìnhthườngnhưmìnhđâu.Emthấyngườikháchmàuxámđếnđâykháclạthếnàoấy.Màlạnhlắmcơ.Nếuhọđôngthìthậtnguyhiểmlắmđấy.Emsợ.”
“Sợquáigì!”Gigihàohứngnóito.“Chuyệnđơngiảnlắm!Bọnngườimàuxámnàychỉlàmđượccáichuyệnđentốicủahọkhichưabịphátgiácthôi.Chính ông khách của emđã tự tiết lộ như thếmà.Thành thử chúng
mìnhchỉ cần làm thếnàokhiếnmọingườinhậnbiếthọ làxong.Vì aiđãtừng có lần biết họ rồi ắt sẽ nhớ,mà đã nhớ thì sẽ nhận ra họ ngay thôi!Thànhrahọkhôngthểlàmhạichúngtađược.Chúngtalàbấtkhảxâmphạmmà!”
“Anhnghĩthếà?”Momohỏi,vẫncònhoàingghi.“Dĩnhiên!”Gigiđáp,mắtsánglên.“Nếukhôngthìôngkháchcủaemđã
chẳngchạyvắtgiòlêncổnhưthế.Họrunsợtrướcchúngmìnhmà!”“Nếuvậy,”Momonói,“thìcólẽchúngmìnhkhôngtìmthấyhọđâunhỉ?
Cókhihọtrốnmấtrồi.”“Cóthểlắm,”Gigicôngnhận.“Lúcấychúngmìnhđànhphảinhửhọra
khỏichỗẩnnúpthôi.”“Bằng cách nào, hở anh?”Momohỏi. “Theo em thấy thì họ tinh ranh
lắm.”“Dễợt!”Gigicười lớn.“Chúngmìnhnhửhọbằngchínhđiềuhọ thèm
khát.Tadùngmỡđểbẫychuộtthìtasẽbẫynhữngkẻăncắpthờigianbằngthờigian.Chúngmìnhcó thừa thờigianmà!Chẳnghạnemngồiđây làmmồinhửhọ tới.Hễhọ tới thìchúBeppovàanhsẽ từchỗnấpvọt ra, tómgọn.”
“Nhưnghọđãbiếtemmấtrồi,”Momocãi.“Emkhôngtinhọsẽmắclừađâu.”
“Ừnhỉ,”Gigiđáp trong lúc liên tụcnghĩhết kếnàyđếnkếkhác, “thìmìnhlàmcáchkhácvậy.GãmàuxámđócónóivềQuỹTiếtkiệmThờigian;nhấtđịnhnóphảilàmộttòanhàởđâuđótrongthànhphốnày.Mìnhchỉcầntìmchoranóthôi.Nhấtđịnhmìnhsẽtìmra,vìanhtinchắcrằngnóphảilàmộttòanhàrấtđặcbiệt:xámxịt,đángsợ,kínmítkhôngcửasổvớimộtcáikétkhổnglồbằngbê-tông!Anhnhưđangthấynóngaytrướcmắt.Tìmthấynórồi,bọnmìnhsẽxôngvàođấy.Mỗingườitrongbọnmìnhlămlămhaitayhaikhẩusúnglụcto.Anhsẽhô:‘Giaongaytoànbộthờigiancácngườiđãăncắprađây!’…”
“Nhưngchúngmìnhlàmgìcósúng,”Momobănkhoănngắtlời.“Thìkhôngcầnsúngluôn,”Gigihùngdũngđáp.“Họsẽlạicàngkhiếp
sợhơn.Chỉcầnchúngmìnhxuấthiệncũngđủkhiếnhọsợhếthồnrồi.”“Theo em thấy,”Momonói, “để làmviệc này thì nếu đôngnữa sẽ tốt
hơn,chứđừngchỉbangườichúngtathôi.Ýemmuốnnóirằngnếucóthêmnhiềungườikhác cùng tìm thì chúngmìnhdễpháthiện raQuỹTiết kiệm
Thờigiankiahơn.”“Thậtlàmộtýkiếnrấthay,”Gigiđáp.“Cầnhuyđộnghếtcácbạnbècủa
chúngmình.Thêmcảđám trẻ vẫnhayđến chơi đâynữa.Anhđềnghị bachúngtachianhauđingay,báotincàngđượcnhiềungườicàngtốt.Rồihọlạibáo tin tiếpchongườikhácnữa.Chiềumaimọingườihợpnhauởđâyvàolúcbagiờđểcùngbànbạc!”
Bangườilênđườngtứcthì.Momođimộthướng,cònBeppovàGigiđihướngkhác.
ĐiđượcmộtquãngthìBeppo–từnãyđếngiờvẫnimlặng–bỗngđứnglại.
“Giginày,”ôngnói,“chúthấylolắm.”Gigiquaynhìnônggià.“Chúlochuyệngìchú?”Bepponhìngãbạntrẻmộtlúcrồiđáp:“ChútinlờiMomo.”“Rồisao?”Gigingạcnhiênhỏi.“ChúmuốnnóirằngchútinnhữnggìMomokểlàcóthật.”Beppođáp.“Vâng,rồisaonữa?”GigilạihỏivìkhônghiểuBeppomuốnnóigì.“Cháubiếtkhông,”Beppogiảithích,“nếuđiềuMomonóilàsựthậtthì
chúcháumìnhphảisuytínhchokĩchuyệnmìnhcầnlàm.Nếuquảđólàmộtbăngtộiphạmbímậtthìmìnhkhôngthểnàotựdưnggâychuyệnvớichúngđượcđâu,cháuhiểuchứ?NếutựdưngtatháchthứcchúngthìcóthểkhiếnchoMomogặpnguyhiểm.Vềhaichúcháumìnhthìchẳngcầnnóilàmgì,nhưngnếubây giờ kéo cả đám trẻ convào nữa thì có thể khônghay chochúng.Mìnhphảisuynghĩthậtkĩmớiđược.”
“Ối giời!” Gigi cười lớn, “chú lúc nào cũng lo với lắng! Càng đôngngườithamgiacàngtốtchứsao.”
“Theochúthấy,”Bepponghiêmgiọngnói,“thìcháukhôngtinnhữnggìMomokểlàcóthật.”
“Thếnàolàcó thật?”Gigiđáp.“Chúthật là thiếuđầuóc tưởngtượng,chúBeppoạ.Cảthếgiớinàylàmộtcâuchuyệndàibấttận,mọingườicùngthủvaitrongđó.ChúBeppoạ,cháutinchứ,cháutinhếtmọiđiềuMomokể,hệtnhưchúvậy!”
Beppokhôngbiếttrảlờisao,nhưngcâutrảlờicủaGigikhônglàmôngthấybớtlotínào.
Rồihọchiataynhaumỗingườiđimộthướngđểbáotinchobạnbèvàlũtrẻconvềbuổigặpngàymai.Bepporấtlo,cònGigicứtỉnhbơ.
Tốihômấy,Gigimơthấymìnhtiếngtămlừnglẫylàngườiđãgiảithoátthànhphốnày.Gãmơthấymìnhmặcáođuôitôm,Beppomặcáokhoácdàitớiđầugối,cònMomotrongbộáodàibằnglụatrắng.Rồicảbađượccácvịchứcsắcđạidiệnchothànhphốchoàngquanhcổnhữngsợixíchvàng,độilênđầuvòngnguyệtquế,trongkhibannhạctấulênnhữngkhúcnhạctuyệtvời.Rồithànhphốtổchứcmộtbuổirướcđuốchuyhoàng,kéodàithậtlâu,chưatừngthấyđểchàomừngnhữngvịcứutinh.
TrongkhiGigiđangmơthìônggiàBepponằmtrằntrọcmãi,khôngsaongủđược.Càngnghĩôngcàngthấychuyệnnàynguyhiểmquásức.DĩnhiênôngsẽkhôngbỏmặcchoGigivàMomogánhchịutaihọa.Ôngsẽthamgia,dùsẽcó thểxảyrachuyệngìđinữa.Nhưng ítnhất thìôngcũngphải tìmcáchkìmbớthaiđứachúngnó.
Bagiờchiềuhômsau tiếnghò reo, tiếngcườinóihuyênnáovang lêntrongkhuphếtíchnhàhátlộthiên.Rấttiếccácbạnbèngườilớnkhôngđếnđược(dĩnhiêntrừBeppovàGigi),nhưngbùlạicónămmươitớisáumươiđứa trẻ: lớn lẫn nhỏ, ở gần lẫn ở xa, nhà giàu lẫn nhà nghèo, dễ bảo lẫnbướngbỉnh.Cóđứa,nhưcôbéMaria, còndắthoặcbế theoem.Đám launhaunàyvừangậmngóntayvừatrốmắttheodõibuổihọpkhácthường.DĩnhiêncóđủmặtFranco,Paolo,Massimo.CònnhữngđứakiaphầnlớnchỉmớiđếnkhuNhàhátlộthiêndạogầnđây.Dĩnhiênchúngrấtháohứcmuốnbiếthọpvềchuyệngì.Thằngnhỏvớichiếcradioxáchtaycũngtới–nhưngtấtnhiênlầnnàynóđitaykhông.NóngồicạnhMomovàcôlàngườiđầutiênnóchobiếttênnólàClaudio.Nóbảorằngnórấtphấnkhởiđượcthamgiachuyệnnày.
Khithấycólẽsẽkhôngcònaiđếnnữa,Gigi–Hướngdẫnviêndulịchviêndulịchmớiđứnglêntrịnhtrọnglàmhiệuyêucầumọingườiimlặng.Mọilờitròchuyệnhuyênnáoliềnnínbặt.Nhữngkhuônmặtngồiquanhtrêncácthềmđáđềulặnglẽcăngthẳngđợichờ.
“Các em,” Gigi dõng dạc lên tiếng, “hẳn các em đã biết đại khái cóchuyệngìrồi,vìcácemđãđượcthôngbáokhimờitớidựbuổihọpmặtnày.Chuyệnnhưthếnày:chotớinaycàngngàycàngthêmnhiềungườicóítthờigiờhơn,dùhọđãliêntụctiếtkiệmthờigiờbằngmọicách.Cácemcóbiếtrằngchínhsốthờigiờtiếtkiệmnàyđãbịmấtcắpkhông?Saolạicóchuyệnnhưthếđượcnhỉ?Momođãpháthiệnratạisao!Sốthờigiờnàyquảthậtđãbịmộtbọnăncắp thờigiancuỗmmất!Chúng tôicầncácemgiúpsứcđể
buộcđámtộiphạmtànnhẫnnàyphảichấmdứthoạtđộngcủachúng.Nếutấtcảcácemđềuđồnglòngthamgiathìcáibóngmahạingườikiasẽchấmdứtngaytứcthì.Cácemcóthấynênthamgiavàocuộcđấutranhnàyhaykhông?”
Gãngừnglời,cònbọntrẻvỗtaynhiệtliệt.“Lát nữa,”Gigi nói tiếp, “ta sẽ bàn bạc xemnên làmgì.Còn bây giờ
trướchếtMomosẽkểchocácembiếtcôđãgặpmộttrongnhữngtayăncắpấynhưthếnàovàyđãtựlộdiệnrasaonhé.”
“Khoan đã,” ông già Beppo đứng lên nói, “các cháu nghe này! ChúkhôngđồngývớiviệcMomothuậtlạichuyệnnày.Khôngđượcđâu.Vìnhưthếthìchínhcôbévàcáccháusẽgặpnguyhiểmvôcùng…”
Khôngsao!”Vàiđứakêulớn,“Momocứkểđi!”Thếlàđámtrẻkiahùavàođồngthanhgào:“Momo!Momo!Momo!”ÔnggiàBeppođànhngồixuống,gỡkínhrồimệtmỏiđưamấyngóntay
lêngiụimắt.Momobốirốiđứnglên.CôkhôngbiếtnêntheoýchúBeppohaycácbạn
nhỏ. Cuối cùng cô lên tiếng kể. Đám trẻ căng thẳng lắng nghe. Rồi khiMomokểxongthìtấtcảđềulặngthinhthậtlâu.
TronglúcngheMomothuậtlạithìlũtrẻthấyhơisợ.Chúngkhôngngờlũtrộmthờigiannàyghêgớmđếnthế.Mộtđứabéconđếnđâytheoanhchịlớnchợtkhócrélên,nhưngđượcdỗdànhliềnnínngay.
“Sao?”CâuhỏicủaGigiphátansựimlặng,“nhữngemnàodámthamgiachốngchọilạibọnngườimàuxámnày?”
“TạisaohồinãychúBeppokhôngmuốnđểMomokểlạinhữnggìbạnấyđãgặp?”Francohỏi.
“Tạivì,”Gigimỉmcườiđộngviênđámtrẻ,“chúBepponghĩrằngnhữnggãmàuxámkiasẽxemaibiếtđiềubímậtcủahọlàmốiđedọachohọvàvìthếsẽnhấtquyếttruyđuổichobằngđược.Nhưnganhtinchắcrằngngượclại,aibiếtđiềubímậtcủahọthì lạiantoàn,họsẽchẳnglàmhạigìđược.Thậtquárồ!ChúBeppohãycôngnhậnđi!”
NhưngônggiàBeppochỉchậmchạplắcđầu.Cònlũtrẻimthinthít.“Nhưngcómộtđiềunàylàchắcchắn,”Giginóitiếp,“từnaydùthếnào
thìchúngmìnhcũngphảisátcánhbênnhau!Chúngmìnhphải thậntrọng,nhưngđừngđểtrởthànhkhiếpsợ.Vìthếmàanhhỏilạicácemmộtlầnnữa:aichịuthamgia?”
“Em!”Claudiođứngbậtdậy,mặthơitáiđi.Rồicảđámnoigươngcậubé,tuymớiđầucóhơingầnngừnhưngdần
dầnmạnhdạnhơn.“ChúBeppo,”Gigichỉvàođámtrẻ,“chúnghĩsaođây?”“Tốt,”Beppobuồnbãgậtđầu,“dĩnhiênchúcũnglàmtheoluôn.”“Vậythì,”Gigiquaysangđámtrẻ,“chúngmìnhthảoluậnxemphảilàm
gì.Aicóýkiếnnào?”Lũtrẻtrầmngâm.CuốicùngPaulo–cậubéđeokính–hỏi:“Nhưnghọđãlàmcáchnào?Ýemmuốnhỏilàhọăncắpthờigianbằng
cáchnào?Cụthểralàmsao?”“Phảiđấy,”Claudionóilớn,“vớilạithờigianlàgìmớiđượcchứ?”Khôngaibiếtphảitrảlờithếnào.ChợtcôbéMariaẵmcậuemDedéngồiphíathềmđábênkiađứngdậy
nói:“Chắcthờigiannhưnguyêntửchăng?Họcóthểdùngmáymócghilạinhữngýtưởngnảysinhtrongđầuócconngười.EmđượcxemtrênTruyềnhìnhmà.Ngàynaycáigìcũngcóchuyêngiahết.”
“Em có ý kiến!” CậuMassimomập ú giọng eo éo nói. “Nếu ta quayphim thìmọi cảnh vật đều ghi trên phim.Còn nếu ta thu âm thìmọi âmthanh đều ghi trên băng từ. Phải chăng họ cómột thứmáy thu được thờigian.Nếuchúngmìnhbiếtđượcthờigianấythuvàođâuthìchúngmìnhchỉviệcchochạymáy,thếlàthờigiansẽtáihiện!”
“Dẫusao,”Paolovừanóivừađẩykínhtrênsốngmũi,“trướchếtchúngmìnhphảitìmchođượcmộtnhàkhoahọcđã,đểôngấygiúpchúngmình.Nếukhôngthìchúngmìnhchỉùùcạccạcchịuchếtthôi.”
“Khoahọckhỉgì!”Francolớntiếng.“Khôngtinđượchọđâu!Cứgiảdụchúngmìnhtìmđượcmộtnhàkhoahọcamhiểuchuyệnnày,nhưnglàmsaobạnbiếtđượcrằngôngtakhôngđồnglõavớibọnăncắpthờigian?Vànhưthếthìchúngmìnhkẹtcứng!”
Thậtlàmộtđiềuphảnđốichílí.Bấygiờmộtcôbétrôngrấtlễđộđứnglênnói.“Emthấytốtnhấtlàmình
báochuyệnnàychocảnhsát!”“Thếnữacơ!”Francophảnđối. “Cảnh sát làmđượcquáigì!Đâyđâu
phảibọncướptầmthường!Hoặccảnhsátđãbiếtchuyệnnàytừlâurồi,thếcónghĩalàcảnhsátbấtlực.Hoặccảnhsátchưabiếtgìhếtvềcáichuyệnbẩnthỉunày,mànhưthếthìvôphương!Ýemnhưthếđấy.”
Tiếptheolàmộtsựimlặngnặngtrĩuđầyhoangmang,bấtlực.“Nhưngchúngmìnhphảilàmgìđấymớiđược,”saurốtPaololêntiếng.
“Vàphảithậtnhanh,trướckhibọnăncắpthờigiankiabiếtđượcýđồcủachúngmình.”
BấygiờGigi–Hướngdẫnviêndulịchviêndulịchmớiđứnglên.“Cácemạ,”gãnói,“anhđãsuynghĩcặnkẽchuyệnnày.Anhđãphácra
cả trăm kế hoạch rồi lại bỏ, cuối cùng tìm đượcmột cách chắc chắn đưachúngtatớiđích.Vớiđiềukiệnlàtấtcảcácemcùngthamgia!Nãygiờanhchỉmuốnnghexememnàocóýgìhayhơnkhông.Bâygiờanhsẽchocácembiếtmìnhcầnphảilàmgì.”
Gãngừngnói,chậmrãinhìnquanh.Hơnnămmươigươngmặt trẻ thơđămđămnhìngã.Đãlâulắmrồigãkhôngcóđượcnhiềungườingheđếnthế.
“Bọnngườimàuxámnàysởdĩmạnh,”gãnóitiếp,“làvìhọbímậthoạtđộngmàkhôngbịpháthiện–nhưcácembiết.Thànhracáchđơngiảnnhấtvàhiệuquảnhấtđểvôhiệuhóahọlàlàmchomọingườirõsựthậtvềhọ.Muốnthếchúngtaphải làmcáchnào?Chúngtasẽ tổchứcmộtcuộctuầnhành lớn của thiếu nhi! Chúng ta sẽ kẻ bích chương, viết khẩu hiệu, kéonhauđitrênđườngphố.Chúngtasẽkhiếnmọingườichúý.RồichúngtasẽmờicảthànhphốđếnNhàhátlộthiênnàyđểgiảithíchchohọbiếtđầuđuôicâuchuyện.Chắcchắnainấysẽhếtsứcxônxaochomàxem!Hàngnghìn,hàngvạnngườisẽđổvềđây!Khiđámngườicựckìđôngđảokiađãtụlạirồi thìchúng ta sẽ“bậtmí”điềubímậtnày!Rồi…rồi thì thếgiớinàysẽbiếnđổingaytrongnháymắt!Sẽkhôngcònaiăncắpthờigiờcủaaiđượcnữa!Aicầnbaonhiêuthờigiansẽcóbấynhiêu,vìtừlúcấytrởđisẽlạicóđủthờigian.Điềunày,cácemạ,chúngtalàmđược,chỉcầnchúngtađồnglòngmuốn.Chúngtacómuốnkhông?”
Cảlũnhấttríhòreotánthành.“Như vậy là,”Gigi kết thúc lời phát biểu, “chúng ta đã nhất trí quyết
địnhtrưachủnhậtsắptớisẽmờicảthànhphốtớiNhàhátlộthiêncổnày.Nhưngchotớingàyđóphảituyệtđốigiữkínkếhoạchcủachúngta,cácemnhớnhé?Nào,cácem,chúngtahãybắttayngayvàoviệcđithôi!”
HômấyvànhữnghômsaunữatạikhuNhàhátlộthiênhoangphế,mọiviệcđượcchuẩnbịkhẩntrươngnhưnghếtsứckínđáo.Giấy,thùngsơn,cọ,keodán,ván,bìacứng,nẹpgỗvàmọithứcầnthiếtđượckhuântới.(Chúng
takhôngnênhỏicácbạntrẻkiađãtìmđượcnhữngthứnàytừđâuvàbằngcáchnào).Rồi trong lúcnhómnàycắtgiấy làmbiểungữcầm tayvàbiểungữkhoác trướcngực thìnhómkhácvănhaychữ tốt suynghĩvàviết saochocónộidunggâyấntượngmạnh.
Chẳnghạnđólànhữnglờikêugọinhưthếnày:Trêncácbiểungữđềughingàygiờvàđịađiểmmờigặp.
Xong xuôi, đám trẻ xếp thành đội ngũ, cóGigi,Beppo vàMomo dẫnđầu,nốiđuôinhauthànhmộtđoàndàitrươngbiểungữ,tiếnvàothànhphố.Đểgâychúý,vừađichúngvừagõvungnồixoong,thổicòi,hôkhẩuhiệuvàhátbàihátGigiđãsángtácđặcbiệtchochuyệnnày:
“Mọingườihãylắngnghechúngtôinóiđây:Chínguyrồiđấy.Hãythứctỉnhvàsángsuốt:vìhiệnđangcóbọnăncắpthờigiancủamọingườiđấy.
Mọingườihãylắngnghechúngtôinóiđây:Đừngchịukhổsởlâuthêmnữa!ChiềuchủnhậtbagiờĐếnnghechúngtôinóithìmọingườisẽlạiđượcthoảimáitựdo!”Bàihátcónhiềuđoạnnữa,cảthảyhaimươitámđoạn,nhưngchúngta
khôngcầnphảiviếtrahếtởđây.Cóđôilúcđámtrẻbịcảnhsátxuađuổikhiđoànbiểutìnhcảntrởgiao
thông,nhưngchúngkhôngvìthếmàngãlòng.Chúnglạitụtậpởchỗkhácrồitiếptụccuộctuầnhành.Ngoàirachúngkhônggặptrởngạigìkhác.Vàtuyđãhếtsứcđểtâmtìmkiếm,chúngcũngkhôngpháthiệnrađượcmộtgãmàuxámnàohếtcả.
Cónhiềubạnbèkhácchưatừngbiếtchuyện,naythấyđoànbiểutìnhliềntham gia ngay, khiến đoàn đông tới hàng trăm, thậm chí lên tới cả ngàn,thànhđoàndài,kéonhauđihếtđườngnàyquađườngkháctrongthànhphố,mờigọingườilớntớidựbuổihọcquantrọng,mộtbuổihọpcóthểsẽthayđổicảthếgiới.
Chương9
Mộtcuộchọptốtlànhkhôngxảyra,mộtcuộchọpxấuxa-lạixảyra
Giờphúttrọngđạikiađãtrôiqua.Màchẳngaiđếndựcuộchọp.Chínhngườilớn,nhữngkẻliênquanthiết
thânđếnchuyệnnàynhiềunhất lạichẳngthèmquantâmgìđếncuộctuầnhànhcủabọntrẻ.
Thếlàmọinỗlựccủachúngđềuhoàicông.Vầngôđãnghiêngxuốngsát tậnchântrời, tovàrựclêntrênmộtbiển
mâyđỏối.Nhữngtiasángnóhắtrachỉcònchạmđượctớinhữngbậcthềmcaonhấtcủanhàhátlộthiên,nơicảtrămđứatrẻđãngồichờđợihànggiờqua.Tịnh không nghemột âm thanh nhốn nháo,một tiếng ồn ào nào.Cảđámngồiđó,lặngthinhủrũ.
Bóngchiềuđổdàithậtnhanh.Chỉlátnữathôilàtốiđếnnơi.Lũtrẻđãchớmrunvìtrờichiềulạnh.Mộtngôithápchuôngnhàthờxa
xagiónggiảtámtiếng.Bâygiờthìkhôngcòngìđềhoàinghinữa:Ýđịnhchúngấpủthếlàđãkhôngthànhrồi.
Đã cómấy đứa đứng lên lặng lẽ ra về,mấy đứa khác nữa bắt chước.Khôngainóimộtlời.Nỗithấtvọngthậtquáêchề.
CuốicùngcậubéPaolotiếnlạinóivớiMomo:“Momoơi,chẳngđượcgìnữamàđợi.Sẽchẳngcóaitớiđâu.Ngủngonnhé,Momo.”
Rồinóbỏđi.RồiFrancocũngđếnnóivớicô:“Tụimìnhđànhchịuthua.Tụimìnhhết
mongchờđợiđượcgìởngườilớn,nhưbạnthấyđó.Xưanaytớvẫnnghikịngườilớn,thànhrabâygiờtớchẳngmuốndínhdánggìđếnhọnữa.”Rồinóravề,một sốđứakhácđi theo.Cuốicùng,khiđã tốimịt,đám trẻcòn lạicũngbỏvềluônvìchúngchẳnghyvọnggìnữa.ChỉcònMomongồilạivớiBeppovàGigi.
Mộtlúcsaungườiphuquétđườnggiànuacũngđứnglên.“Chúcũngđiluônà?”Momohỏi.“Chúphảiđi”Beppođáp,“chúcócathêm.”“Vàobuổitốià?”“Ừ,họđộtxuấtgiaobọnchúviệcđổrác.Thànhrabâygiờchúphảiđi
thôi!”“NhưnghômnayChủNhật!Chúchưa từngphảiđi làmvàoChủNhật
baogiờmà!”“Đúngthế,nhưngbâygiờhọgiaoviệcchobọnchú.Ngoạilệmà,họbảo
vậy.Nếukhôngthìkhôngxongviệc.Neongười,cháuạ!”“Tiếcquá,”Momonói,“nếuhômnaychúởlạiđâyđượcthìcháumừng
biếtmấy.”“Ừ,chúcũngrấttiếcphảibỏđinhưthếnày,”Bepponói.“Mainhé.”Rồiôngnhảylênchiếcxe,đạplọccọckhuấtvàotrongbóngđêm.Gigikhẽbângquơhuýtsáomộtbảnnhạcbuồn.Momolắngnghevìgã
huýtsáorấthay.Nhưngbỗngdưnggãngưnggiữachừng.“Anhcũngphảiđithôi!HômnayChủnhật,anhphải thủvaingườigácđêm!Anhđãchoembiếtđólànghềmớicủaanhchưanhỉ?Tínữaanhquênmất.”
Momomởtomắtnhìngã,khôngnóigì.“Đừng buồn,” Gigi nói tiếp, “vì kế hoạch của bọnmình không thành
côngnhưđãtưởng.Anhcũnghyvọngkháckia.Nhưngdẫusao…cũngrấtvui!Thậttuyệtvời.”
VìMomovẫnlặngthinh,gãliềnvuốttóccôanủivànóithêm:“Đừngquá bận tâm vì chuyện ấy,Momo à. Ngàymai mọi chuyện sẽ khác hẳn.Mìnhsẽlạinghĩrachuyệnmới,nhé?”
“Nhưng đây nào có phải là câu chuyện tưởng tượng đâu.”Momo khẽđáp.
Gigiđứnglên.“Anhhiểumà,nhưngmaibọnmìnhbànbạctiếpnhé,emđồng ý không?Bây giờ anh phải đi.Muộnmất rồi. Còn em ngủ ngay đinhé.”
Rồigãbỏđi,tiếptụchuýtsáokhúcnhạcbuồnnọ.Chỉ cònMomongồi lạimộtmình trongkhuNhàhát lộ thiên bằngđá
hoangphế.Đêmhômấykhôngmộtvìsao.Bầutrờiđầymây.Chợtmộtcơngiólạthổitới.Cơngiókhôngmạnhnhưngdaidẳngvàlạnhkhácthường.Cóthểgọiđólàcơngiómầuxámtro.
Nhữngđốngráckhổnglồcaonghệuchấtngaytrướcthànhphố.Thậtlàmộtdãynúitoàntro,mảnhvỡ,vỏhộp,nệmgiườngcũ,hộpnhựa,baonhựa,hộpgiấyvàtrămthứkhácmàthànhphốthảiramỗingày,chờđếnlượtchuivàonhữnglòđốtkhổnglồ.
ÔnggiàBeppocùngvớicácđồngnghiệpdùngxẻngxúcrác từcácxe
rácxếphàngdàichiếuđènsángrực.Họlàmquầnquậttớitậnkhuya.Màsốxeráccàngnhiềuthêmchứkhôngítđi.
“Nhanh lên, mấy bố!”. Họ luôn bị thúc giục. “Gấp lên, gấp lên! Nếukhôngsẽchẳngđờinàoxongđâu!”
ÔngBeppoxúcliêntụcđếnnỗiáođẫmmồhôidínhsátvàongười.Mãigầnnửađêmmớixong.
Đãgià,lạithêmtạngngườikhôngkhỏenênBeppokiệtsứcngồithởdốctrênmộtcáichậunhựathúngúpngược.
“BốBepponày,”mộtđồngnghiệpcủaônggọi,“bọntôivềđây.Bốcóvềcùngkhông?”
“Gượmtí.”Beppovừanóivừađưataylênngực,nơitráitimđanglàmôngđaunhói.
“Bốkhôngkhỏeà?”mộtngườikháchỏi.“Khôngsao.”Beppođáp,“cáccậucứvềtrướcđi.Tôinghỉthêmmộtlát
nữa.”“Vậythìchúcbốngủngonnhé!”Họnói,rồiláixeđi.Cảnhvậttrởnên
yênắng.Thỉnhthoảngmớinghetiếnglũchuộtsộtsoạt,rítlênđâyđótrongbãirác.RồiBeppongủngục,đầutìtrênhaicánhtay.
ChợtmộtcơngiólạnhthốctớiđánhthứcBeppo.Ôngkhôngbiếtmìnhđãngủgụcnhưthếbaolâu.Ôngngướcnhìnlênvàtỉnhngaytứcthì.
Trêncáinúiráckhổnglồkiađầynhữnggãmàuxámđóngbộcom-lêhảohạng,đầuđộimũquảdưa tròncứng, taykẹpcặpmàuxámchì,miệngphìphèođiếuxìgànhỏcũngmàuxám.Bọnhọlặnglẽnhìnđămđămlênđỉnhđốngrác.Trênđócódựngmộtcáibàngiốngnhưbàncủacácphánquan.Bagãngồisauchiếcbànkiatrôngchẳngkhácđámngườimàuxámđangngồidướitínào.
Thoạt tiênBeppohoảngquá, lo bị phát hiện.Chẳng cần suy nghĩ ôngcũngbiết rằng lúcnàymìnhkhôngđượcphépcómặtnơiđây.Nhưng rồiBepponhận thấyngayrằngbọnngườimàuxámđềungướcnhìn lênchiếcbànphánquanđằngkianhưbị thôimiên.Cóthểhọkhôngtrôngthấyôngđâu,hoặchọchoônglàmộtthứcrácphếthải.Đànhvậy!Bepponghĩ,thôithìmìnhhãycứimthinthítcáiđã.
“ĐạilýsốBLW/553/chãyratrìnhdiệntrướctòa!”Tiếnggãngồigiữa,sauchiếcbàntrêncaokiaxétansựimlặng.
Lờikêugọinàyđượcphíadướilặplạilầnnữa,nghenhưtiếngvọngtừ
rấtxaxôi.Rồiđámđôngkiađứngtáchrathànhmộtlốinhỏvàmộtgãmàuxámchậmchạpleolênđốngrác.Điểmkhácbiệtrõrệtduynhấtgiữayvàđámcònlạilàmặtytừxámđãbiếnthànhgầnnhưtrắngbệch.
Yđứngtrướcbànphánquan.“ÔnglàđạilýsốBLW/553/c,phảikhông?”ngườingồigiữahỏi.“Thưaphải.”“ÔnglàmviệcchoQuỹTiếtKiệmThờigiantừbaogiờ?”“Từkhiđượchìnhthànhạ.”“Dĩ nhiên rồi. Ông đừng nói những điều thừa thãi như vậy nữa! Ông
đượchìnhthànhbaogiờ?”“Trướcđây11năm,3tháng,6ngày,8giờ,32phútvà…tínhđếnđúng
lúcnày…18giây.”Tuyviệchỏiđápnàydiễnrarấtkhẽ,hơnnữalạirấtxa,nhưnglạ lùng
saoBeppongherõmồnmộttừnglời.“Ôngcóbiếthômnay,”ngườingồigiữabànphánquanhỏitiếp,“trong
thànhphốnàycómộtđámtrẻcon,khôngítđâunhé,đãgiươngbiểungữđituầnhànhcùngkhắp,thậmchíchúngcòncóýđịnhghêgớmlàmờicảthànhphốđếnhọpđểnghechúnggiảithíchvềchúngtakhông?”
“Dạ,tôicóbiết,”tayđạilýđáp.“Ônggiảithíchthếnàovềchuyệnlũtrẻbiếtvềchúngtavàviệcchúngta
làm?”viênquantòanghiệtngãhỏitiếp.“Tôichịukhônggiảithíchnổi.”tayđạilýđáp.“Nhưngnếuđượcphéptrìnhbàythìtôiyêucầuquítòađừngquáquantrọnghóasựviệc.Đóchỉlàmộttròđùavớvẩncủatrẻnhỏ,thếthôi!Hơnnữaxinquý tòa lưuýcho rằngchúng tôiđãdễdàng làm thấtbạikếhoạchkêugọihọphànhcủachúngbằngcáchkhôngđểchongườilớnnàocóthìgiờrảnhrang.Giảthửchúngtôikhôngngăncảnđượcngườilớnđinữathìtôivẫntinchắcrằnglũtrẻkhôngbiếtkểgìchohọngoàibacáichuyệncướpvặt trẻcon.Theoý tôi thì lẽrachúngtanêncứđểchocuộchọpkiađượctiếnhành,rồiquađó…”
“Bị cáo!” Viên chánh án ngỗi giữa liền cắt ngang. “Ông có biết hiệnđangởnơinàokhông?”
Tayđạilýcorúmlại,đápkhôngthànhtiếng:“Dạbiết!”“Ông không đứng trước tòa án của con người,” viên chánh án kia nói
tiếp, “mà trước tòaáncủanhữngkẻnhưông.Ôngbiết rõ rằngkhông thểgiấugiếmchúngtôiđược.Vậytạisaoôngvẫncốnóidối?”
“Thưa…đólàdothóiquennghềnghiệpạ,”bịcáolắpbắp.“Chuyệnđánhgiáviệclàmcủalũtrẻ,”viênquantòanói,“xinôngvui
lòngđểbồi thẩmđoànphánxét.Nhưngchínhbịcáocũngbiết rất rõ rằngkhônggìvàkhôngaicóthểnguyhiểmchoviệclàmcủachúngtahơnlũtrẻkia.”
“Tôibiếtạ,”taybịcáorụtrèđáp.“Trẻnhỏ,”viênquantòaphán,“làkẻthùđươngnhiêncủachúngta.Nếu
khôngcóbọnchúngthìloàingườinàyđãbịchúngtathaotúngtừlâurồi.Khiếnlũtrẻtiếtkiệmthờigiankhóhơnngườilớnrấtnhiều.Vìthếmàmộttrongnhữngđiềukiệnkhắtkhenhấtcủachúngtalàtrẻconthuộcloạikháchhàngcuốicùng,cựcchẳngđãthôi.Bịcáobiếtđiềulệnàychứ?”
“Thưaquýtòa,tôibiếtạ”yhổnhển.“Thếmàchúngtacónhữngbằngchứngrànhrành,”viênquantòanói,
“rằngmộtngười trongchúngta, tôinhắclại,mộtngườitrongchúngta tôivừanóitớiđólàaikhông?”
“Thưalàtôiạ”,viênđạilýsốBLW/553/ctiunghỉuđáp.“Tạisaoôngviphạmđiềulệnghiêmngặtcủachúngta?”Viênquantòa
hỏitiếp.“Tạivìđứanhỏnày,doảnhhưởngcủanóđốivớingườikhác,cản trở
ghêgớmcôngviệccủachúngta,”bịcáobàochữa.“TôilàmthếcũngvìhảoýđốivớiQuỹTiếtKiệmThờigianđấyạ.”
“Chúngtôikhôngquantâmđếnhảoýcủaông,”viênquantòalạnhlùngđáp. “Chúng tôi hoàn toàn chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi. Mà trongtrườnghợpông thì kết quả khôngnhững chẳng thêm tí thời gian nào chochúngta,ngượclại,ôngcòntiếtlộchođứanhỏnàyvàibađiềutốimậtcủachúngtanữa.Ôngcóthúnhậnkhông,bịcáo?”.
“Tôithúnhận,”tayđạilýcúiđầuthìthào.“Nghĩalàôngnhậnrằngcótội?”“Thưavâng,nhưngtôiyêucầuquýtòacứuxéthoàncảnhđểrộnglượng
khoanhồng,vìtôithậtsựbịmaámạ.Đứanhỏđóchỉlắngnghethôimàđãmoiđượctừtôimọiđiều.Tôichịukhônggiảithíchđượctạisaolạixảyranhưthế,nhưngtôithềlàđúngsựthật.”
“Chúngtakhôngquantâmđếnlờixinlỗicủaông.Chúngtacũngkhôngkhoanhồnggìhết.Luậtlệcủachúngtakhôngthểbịviphạm,cũngkhôngchophépbấtkỳngoạilệnào.Rútcục,chúngtasẽphảiđểmắtchútítđến
đứanhỏquáilạnàymớiđược.Nótêngì?”“Thưa,Momoạ.”“Traihaygái?”“Dạ,gáiạ”“Cưngụởđâu?”“Dạ,ởkhuphếtíchNhàhátlộthiênạ.”“Được rồi.”viênquan tòa–nãygiờvẫnghichéphếtmọichuyệnvào
quyểnsổnhỏcủaôngta–phán,“Bịcáo,ônghãycứyêntrírằngconbénàysẽkhônggâythiệthạichochúngtamộtlầnnữađượcđâu.Chúngtasẽcóđủcách.Mongrằngđiềunàykhiếnôngđượcanủi,khigiờđâychúngtôi thihànhánngaytứcthì.”
Kẻbịkếttộiliềnruncầmcập.“Bảnánnhưthếnàoạ?”Ythìthàohỏi.Bangườingồisaubànphánquantụmvàonhauthìthầmgìđấyrồigật
đầu.Rồingườingồigiữalạiquayvềphíabịcáo,tuyênán:“BảnánchođạilýsốBLW/553/cđượcnhấttrínhưsau:bịcáobịkếttội
bộiphản.Chínhbịcáođã thúnhận.Luật lệcủachúngtaquyđịnhrằngbịcáobịtịchthutứckhắcmọithờigian.”
“Xinkhoanhồng!Xinkhoanhồng!”Kẻbịkếttộikêuthấtthanh.Nhưnghaigãmàuxámkhácđứnghaibênđãgiậtphăngcủaychiếccặpvàđiếuxì-gàxám.
Vàrồichuyệnlạlùngđãxảyra:ngaysaukhikẻbịkếtánkiakhôngcònđiếu xì-gà nữa thì y liền dần dần biến thành trong suốt.Cả tiếng kêu thấtthanhcủaycũngyếudần.Yđứngđó,haitaychemặtrồibiếnmấttăm.Cuốicùng,chỉthấyvàimẩutroxoáyquanhnhưcógióthổiđểrồicũngbiếnmấtluôn.
Nhữnggãmầuxámngồixửánvàđámngườicómặtlặnglẽbiếnđi.Họlẫnvàotrongbóngđêm.Chỉcòncơngiólạnhthổitrênđốngráchoangvu.
Beppo–Phuquétđườngvẫnngồiimthinthít,nhìnsữngvàochỗkẻbịkết tội nọ vừa biếnmất.Ông cảm thấymình vừamới như bị đông thànhnướcđá,giờđâyđangrãdần.BâygiờchínhmắtBeppothấyrằngcónhữnggãmàuxámthật.
Cũngquãngthờigianđó–lúcấythápchuôngxaxabáohiệunửađêm–côbéMomovẫncònngồitrênthềmđákhuphếtích.Côngồichờ,màkhông
biếtchờgì.Nhưngcógìđókhiếncôcảmthấycứphảichờthôi.Thànhthửcôvẫnchưathểquyếtđịnhnênđingủhaykhông.Chợtcôcảmthấycógìchạmnhẹvàobànchânmình.Momophảicúinhìn,vìlúcấyđãtốilắm,thấymộtconrùa tođangngẩngđầu–và lạkỳsao–mỉmcườinhìn thẳngvàomặtcô.Đôimắtđenláycủanóthậtdễthương,nhưthểcóđiềugìmuốnnói.
Momocúigậpngườixuống,đưataygãinhẹcổconrùa.“Ơ,emlàaithế?”Côkhẽhỏi.“Emđếnthămchịthếnày,thậtquýhóa
quá.Emmuốngìnào?”Momokhôngbiếttạimìnhkhôngđểýhayquảthậtđúnglúcấycômới
thấyrõ:trênmairùahìnhnhưhiệnlênmờmờnhữngchữcáitheodạnghoavăn.
“CHỊĐITHEOEM!”Momomãimớiđọcranổi.Momosửngsốtngồithẳnglên.“Emmóivớichịà?”
Nhưngconrùađãbỏđirồi.Đượcvàibướcnódừnglạingoáinhìncô.“Hóaranónóivớimìnhthật!”Momolẩmbẩmrồiđứnglênđitheocon
vật.“Emcứđitrướcđi!”Côkhẽnói.“Chịsẽtheosau.”Rồicôtừngbướcđitheoconrùa.Nóchậmchạp,rấtchậmchạp,dẫncô
rakhỏikhuphếtích,nhắmhướngthànhphốmàđi.
Chương10
Mộtcuộcsănđuổidữdộivàmộtcuộctháochạynhẹnhàng
ÔnggiàBeppolọccọcđạpchiếcxecọccạchtrongđêmkhuyatămtối.Ôngcuốngcuồngđạp.Taiôngkhôngngớtvanglêntiếngcủaviênquantòamàuxám:“…Chúngtasẽphảiđểmắtđếnđứanhỏquáilạnàymớiđược…Bịcáo,ôngcứyêntrírằngconbénàysẽkhônggâythiệthạichochúngtamộtlầnnữađượcđâu…Chúngtasẽcóđủcách…”
NhấtđịnhlàMomođanggặpchuyệnnguykịchlắmrồi!Ôngphảigặpcôngay,phảicảnhbáocôvềnhữnggãmàuxám,phảibảovệcô–tuyôngchưabiếtbảovệbằngcáchnào.Nhưngôngsẽnghĩđượccáchthôi.Beppođạplấyđạpđể.Máitócbạccuảôngphấtphơtronggió.ĐườngtớiNhàhátlộthiêncònxalắm.
Khuphếtíchsángtrưngánhđèncủanhữngchiếcô-tômàuxámđậukínchungquanh.Hàngchụcgãmàuxám leo lên rồi lại leoxuốngnhữngbậcthềmcỏmọc,soi tìmkhôngsótmộtngócngáchnào.Cuốicùnghọ tìmrađượccáilỗhổngtrênbứctườngdẫnvàophòngMono.Mấyngườitrongbọnhọ chui vào, ngó tận dưới gần giường, rúc đầu vào cả trong lò sưởi ghépbằnggạch.Rồihọlạichuira,nhúnvaiphủibụitrênbộcom-lêxám.
“Nótrốnmấttămrồicònđâu,”mộtgãnói.“Khuyakhoắtrồimàtrẻconkhônglođingủ,cònmảichạyrôngmãi,thế
cótứckhôngchứ!”,mộtgãkhácnói.“Tôithấythậtkhôngổnchútnào,”gãthứbalêntiếng.“Nhưcóaiđóđã
cảnhbáoconbékịpthời.”“Vôlý!”gãthứnhấtnói.“Vậythìngườiấyphảibiếttrướccảkhichúng
taquyếtnghị!”Bọnngườimàuxámliềncảnhgiácnhìnnhau.“Nếuquảthậtconbéđượcngườiấycảnhbáo,”ngườithứbabănkhoăn,
“thìchắcchắnnóđâucònquanhquẩnởđâynữa.Thànhratìmkiếmchỉtổmấtthờigiờthôi.”
“Thếôngcóđềnghịgìhayhơnkhôngnào?”“Theotôithìchúngmìnhphảibáovềtrungtâm,đểhọralệnhtổnghuy
động.”
“Trướctiêntrungtâmsẽhỏichúngtađãtìmkiếmthậtrốtráoquanhđâychưa,vàhọhỏithếlàphải.”
“Thôi được,” gãmàuxám thứnhất đáp, “trước hết chúng ta tìmkiếmquanhđâycáiđã.Nếutronglúcấyconbéđượcngườikiatrợgiúpcónghĩalàchúngtaphạmsailầmđấy.”
“Vớvẩn!”Mộtgãmàuxámkhácđốpngay.“Trongtrườnghợpnàythìtrungtâmvẫntổnghuyđộngngườiđượccơmà.Lúcấyhếtthảyđạilý,nhânviênhuyđộngđượcđềusẽthamgiavàoviệctruylùng.Conbéđừnghòngchạythoát.Cònbâygiờthìmờicácôngbắttayngayvàoviệccho!Cácôngbiếtrõrằngchúngtađangởtrongtìnhtrạngcựckìnguyhiểm!”
Đêmhômấydâncứ trongvùngngạcnhiênvìxecộkhôngngớtàoàoqualại.Ngaycảnhữngconđườngnhánhnhỏxíuhaylồilõmổgàcũngồnào cho đến tận mờ sáng, không khác những con đường huyết mạch lớn.Chắngainhắmmắtđược.
VàođúnggiờấycôbéMomo,đượcconrùadẫnđường,chậmchạpđiquacáithànhphốkhôngchịungủkia,dùđãđêmhômkhuyakhoắtthếnày.
Người ta đi lại đông nghịt, liên tục hối hả xô lấn, chen đẩy hay lữngthữngnốinhauthànhhàngdàibất tận.Trênmặtđường,xecộcũngkhôngngớtlấnnhau,lạithêmnhữngchiếcxebuýttokềnhlúcnàocũngchậtníchluôngầmrú.Ánhđènquảngcáosángrựckhôngngừngchớptắttrênnhữngmặttiềnnhà,tuônđủsắcmàulêndòngxecộqualạinườmnượp.
Momochưatừngthấycảnhtượngnàynênvừamởtomắtnhìnvừatheosau con rùa nhưđi trongmơ.Chúngbăngqua nhữngquảng trườngmênhmôngvànhữngconđườngsángrựcánhđèn,xecộvùnvụtqualạitrướcsau.Kháchbộhànhnườmnượphaibênmàchẳngaingóngàngđếncôbévớiconrùa.
Haiđứacũngchẳngcầnné tránhai,chẳngbịaiđạpphải,chẳngkhiếnchiếc ô-tô nào phải phanhgấp lại.Khôngkhác gì còn rùa biết trước chắcchắnchỗnàovàlúcnàokhôngvướngxehaykháchbộhànhqualại.Thànhra chúng chẳng cần gấp gáp, cũng chẳng phải ngừngmột lần nào để chờsangđường.Momolấylàmlạrằngsaođichậmmàhóaralạinhanhđếnthếđược.
Cuốicùng,khivềtớiđượcNhàhátlộthiênthìkhôngcầnphảixuốngxeBeppo–Phuphépđườngcũngđãpháthiệnrađườngdướiánhđènvàngvọtcủachiếcxeđạpnhiềuvệtô-tôquanhkhuphếtích.Ôngquẳngchiếcxeđạp
trênbãicỏ,chạyùlạilỗhổngtrêntường.“Momoơi!”Mới đầu ông thì thầmgọi, rồi lớn hơn: “Momo!”Nhưng
khôngnghetrảlời.Beppo nuốt nước bọt, họng ông khô khan. Ông leo qua lỗ hổng; căn
phòng tối đen khiến ông vấp ngã trẹo chân. Ông run rẩy bật diêm nhìnquanh.
Bànvàhaichiếcbằngvánthùngbịhấtđổlănlóc;chănnệmbịlôitungkhỏigiường.CònMomokhôngthấyđâuhết.
Beppocắnmôiđểkhỏibậtlêntiếnggàomuốnphátunglồngngực.“LạyChúa,”ônglẩmbẩm,“lạyChúa,bọnhọđãlôiconbéđimấtrồi.
Bọnhọđãlôimấtcôbécủatôirồi.Tôiđãvềquámuộn.Tôiphảilàmgìbâygiờđây?Phảilàmgìbâygiờđây?”Quediêmcháybỏngngóntaykhiếnôngphảiquẳngđirồicứthếđứngtrongbóngtốiâmu.
Rồiônghốihảchuirangoài,khậpkhiễngchạytớixeđạp, leolênđạpdấn.
“BâygiờGigiphảilàmtiếpthôi!”Ôngkhôngngớtlẩmbẩm.“Bâygiờthì Gigi phải làm tiếp thôi! Hy vọngmình sẽ tìm ra chỗ cậu ấy ngủ quađêm.”
BeppobiếtrằngdạonàygầnđâytốiChủnhậtnàoGigicũngngủtrongmộtgarachuyêntháodỡxeô-tôcũđểkiếmchácthêmchútđỉnh.Gãphảicanhchừngđểnhữngbộphậncòndùngđượccủaô-tôkhỏibịnẫngđimất.
Tớinơi,BeppođậpcửaầmầmnhưngGigivẫncứnằmyên.Nhỡlàbọntrộmphụtùngxeô-tô thìsao.NhưngrồigãnhậnragiọngBepponênliềnmởcửa.
“Cóchuyệngìvậy?”Gãhốthoảngcàunhàu.“Cháukhôngthíchbịdựngcổdậylúcđangngủnhưthếnày.”“Momo…,”Beppovừanóivừahổnhển,“Momogặpchuyệnkhôngmay
rồi!”“Sao cơ?” Gigi bàng hoàng ngồi phệt xuống giường. “Mono à? Có
chuyệngìthế,hởchú?”Rồiôngkểhếtmọichuyện:từphiêntòatrênbãirácđếncácvệtxeô-tô
quanhkhuphếtíchđếmMomokhôngcònđónữa.MãimộtlúclâuBeppomớikểhếtmọichuyện,vìtuyngayngáylochoMomoôngcũngkhôngnói
nhanhhơnđược.“Chúđã linhcảmngày từđầurồi,”ôngkết thúc.“Chúbiết rằngsẽcó
chuyệnkhônghay.Bâygiờbọnhọ trả thù.Bọnhọđãbắt cócMomo rồi!Chúaơi,mìnhphảicứuMomothôi,Gigiạ!Nhưngbằngcáchnàođây?Bằngcáchnàođây?”
NgheôngBepponóimàmặtGigixanhnhưtàulá.Gãthấynhưđấtdướichânsụplở.Chotớilúcnàygãvẫncoicâuchuyệnvừaquanhưmộttròđùathôi.Gãcũngquantâmlắm,songcũngchỉquantâmnhưởmọitròchơivàmọi câu chuyện khác thôi, chứ không hề nghĩ đến hậu quả. Lần đầu tiêntrongđờigã,mộtcâuchuyệnchứmặcsứctiếptụcmàkhôngcầntớigã.Dùgãgiàutưởngtượngbaonhiêucũngkhôngthểquayngượccâuchuyệnkiađược!Gãnhưbịtêliệt.
“ChúBeppoà”mãisauGigimớilêntiếng,”cóthểMomochỉđidạođâuđóthôi.Thỉnhthoảngcôbévẫnđidạomà.Thậmchícólầncôbéđãlangthangcảbangàyđêmcơmà.Cháunghĩcó lẽchưacógìchắcchắckhiếnmìnhphảilođâu,chúạ.”
“Thếcácvệtbánhô-tôthìsao?”Bepponóngnảyhỏi.“Rồinệmgiườngbịlôitungrathìsao?”
“Vâng,”Gigitìmcáchvòngvo,“cứgiảsửcóngườiđếntìmMomothậtđi.NhưngaidámchắcvớichúrằnghọtìmthấyMomochứ?Cóthểcôđãrờikhỏicănphòngtrướcđórồi.Nếukhôngthìhọlụctunghếtcảlênlàmgì.”
“CònnếuquảthậtbọnhọtìmraMomothìsao?”Beppolớntiếng,“thìsao,hở?”ÔngtúmveáoGigilắclialắclịa.“Gigiơi,đừngcóngớngẩnnữa!Những gã màu xám kia là có thật đấy! Chú cháumình phải làm gì đấy.Nhưngphảicânnhắcthậtkỹmớiđược.MìnhcònkhôngbiếtphảitìmMomoởđâunữalà.”
BeppobuôngGigirarồinói:“Chúđibáocảnhsát!”“Chú phải nghĩ cho kỹ đã!”Gigi hoảng hốt đáp. “Đâu có thể làm thế
được!Giảdụcảnhsátbủađi,rồitìmthấyMomo.ChúBeppo,chúcóbiếthọsẽlàmgìvớicôbékhông?Chúcóbiếtkhông?Chúcóbiếttrẻmồcôilangthangsẽbịđưatớiđâukhông?HọsẽtốngMomovàomộttrạitrẻchứalangthang,cửasổchắnsongsắt!ChẳnglẽchúmuốnMomocủachúcháumìnhphảichịunhưthếư?
“Không,”Beppolẩmbẩm,nhìnsữngđâuđâuvớivẻbấtlực,“chúkhôngmuốnthế.NhưngnhỡMomogặpnguykhốnthìsao?”
“Nhưngchúthửnghĩmàxem,nếuMomokhônggặpnguykhốnmàquảthậtchỉlangthangđâuđómộtlúcthôi,rồichúkhiếncôbélọtvàotaycảnhsát thì hậuquả sẽ như thếnào.Lúc ấy cháu thật khôngmuốnởvàohoàncảnhcủachúkhimàcôbénhìnchúlầncuốicùng.”
Beppobuôngngườixuốngchiếcghếcạnhbàn,gụcđầutrênhaitay.“Chúthậtkhôngbiếtphảilàmgìnữa,”ôngrềnrĩ,“chúthậtkhôngbiết
phảilàmgìnữa.”“Theocháunghĩ, “Giginói, “dẫu saomìnhcũngnênđợi tớingàymai
hoặcngàykia,rồimớitínhphảilàmgì.NếuđếnlúcđóMomovẫnchưavềthìmìnhsẽđibáocảnhsát.Songcháuchắclàchođếnlúcấymọichuyệnổnlạitừlâuvàbachúcháumìnhsẽcườivỡbụngvìđãloconbòtrắngrăng.”
“Cháunghĩthếthậtà?”Beppolẩmbẩm.Bỗngdưngôngcảmthấymệtbãcãngười.Ngàyhômnayônggiàđãgặpnhiềuchuyệnquárồi!
“Chắc chắn,” Gigi đáp rồi tháo giày khỏi bàn chân bị trật khớp củaBeppo. Gã dìu ông già tới giường, đặt ông nằm lên đó rồi lấy khăn ướtchườmchânchoông.
“Chúơi, rồi sẽổncả thôi,”gãdịudàngnói, “mọichuyện rồi sẽổncảthôi.”
KhithấyBeppođãthiếpđi,Gigithởdàirồinằmluônxuốngđất,lấyáokhoác làm gối.Nhưng gã không ngủ được. Suốt đêmgã toàn cứ nghĩ tớinhữnggãmàuxám.Lầnđầutiêntrongcuộcđờivôtưlựgãcảmthấysợ.
TừTrungtâmcủaQuỹTiếtkiệmThờigianphátđilệnhhuyđộngmọiđạilývànhânviêntrongthànhphốtạmgáccôngviệcđểchỉtậptrungtruytìmMomo.
Nhữnggãmàuxámđilạinhannhảntrênmọingảđường.Họngồicanhtrêncácmáinhà,dướimọihầmthoátnước,họkínđáokiểmsoátmọinhàgavàsânbay,mọixebuýtvàxeđiện.Nóitómlạilà:chỗnàocũngcóhọhết.
NhưngkhôngthấyMomođâucả.“Rùaơi,”Momohỏi,“emdẫnchịđiđâumớiđượcchứ?”Côvàconrùađangchậmrãiđingangquamộtcáisântốiđen.“ĐỪNGSỢ!”Hiệntrênmairùa.“Chịđâucósợ,”Momonóisaukhiđánhvầnđượcmấychữkia.Nhưng
thậtraMomonóithếchỉđểthêmcanđảm,vìcôcóhơisợthật.Conđườngmàconrùadẫnđicànglúccànglạlùngvàngoắtngoéo.Haiđứađãđiquanhững khu vườn, những cây cầu, những đường chui, những ngõ nhà và
nhữnghànhlang,thậmchíđãđiquacảnhữngcănhầm.NếuMomobiếtđượcrằngcócảmộtđạoquânnhữnggãmàuxámđang
truytìmmìnhthìchắccôcònsợhơnnữa.NhưngvìMomokhôngbiếtnêncôvẫn từngbước, từngbướcnhẫnnại theo con rùa trên conđườngcóvẻngoắtngoéoquáchừngnày.
Thếmàlạihóahay.Nhưtrướcđâyconrùađãtìmralốidẫncôđigiữaxecộqua lại ngượcxuôi nườmnượp, thì bây giờ có vẻ nhưnó cũngbiết rõnhữngkẻđangtruylùngkiasẽxuấthiệnởđâu,vàolúcnào.Đôikhibọnhọđiquamộtnơinàođó,chỉchậmhơnhaiđứachúngnómộtnháymắt thôinênvẫncứhụt.
“Maymàchịbiếtđọcgiỏirồi,”Momovôtưnói,“phảithếkhông,rùa?”Trênmairùanhấpnháynhưmộtngọnđènbáođộng:“IM!”Momokhônghiểutạisao,nhưngvẫnlàmtheo.Hóarangaygầnđấycó
bacáibóngmàuxámvừađiqua.Nhữngngôinhàtrongkhuphốhaiđứahiệnđangcómặtcànglúccàng
cóvẻtiêuđiềuvàảmđạm.Cáccaoốccủanhữngcănhộchothuêvuôngvứcnhư trại línhvới tườngvôi lở lói nằmsan sát, chekínhai bên conđườngnham nhở ổ gà đọng đầy nước. Cảnh tượng thật là đìu hiu, tăm tối, tịnhkhôngmộtbóngngười.
TrungtâmQuỹTiếtkiệmThờigiannhậnđượctinbáorằngđãpháthiệnraMomo.
“Tốt,”Trungtâmđáp,“thếđãbắtđượcnóchưa?”“Chưa.Nóthìnhlìnhbiếnmấtnhưđãđộnthổ.Chúngtôikhôngbiếtnó
biếnđiđâu.”“Saolạithếđược?”“Nhưngchínhchúngtôicũngtựhỏinhưthế.Cóchuyệngìlạlùngđây.”“Mấyngườivừathấynóởchỗnào?”“Đâylàmộtvùnghoàntoànxalạvớichúngta.Thếmớisinhchuyện.”“Khôngcóvùngnàotrongthànhphốnàyxalạvớichúngtacả,”Trung
tâmQuỹTiếtkiệmThờigiankhẳngđịnh.“Cóđấy.Như thể,biếtphảidiễn tả thếnàonhỉ,nónằmngoài rìa thời
gianvàconbéđangđivềhướngđó.”“Sao?”Trung tâmQuỹTiết kiệmThờigianhét lớn. “Truyđuổingay!
Bằngmọigiáphảibắtnóchokỹđược!Rõchưa?”“Dạrõ!”Trungtâmnghetiếngtrảlờimàuxámtro.
MớiđầuMomotưởngmặttrờimọc.Nhưngluồngánhsánglạkỳnàysaođộtngộtquá;nóicho thậtchínhxác thìnóchỉmớivừa tỏasángkhicôrẽvào trong con đường này thôi.Nơi đây không còn là đêm tối nữa, nhưngcũngchưaphảibanngày.Và thứ ánh sángmờnàykhônggiốngánhbìnhminh,cũngkhônggiốnghoànghôn.Đólàthứánhsángkhiếnchođườngnétnổi bật lạ thường, vậymà lại nhưkhông tỏa chiếu từ nơi nào cả, hay nóiđúnghơn”nóđược tỏachiếuđồng thời từkhắpmọihướng.Vìnhữngcáibóngđenđổdàikia,đềungảvềmọiphía,ngôinhàkiatừbênphảivàphotượngnọtừphíatrướcmặt.
Màphotượngkiatrôngmớilạlùngsao:trêncáibệtohìnhkhốivuôngvứcbằngđáđenchỉthấymộtquảtrứngmàutrắngkhổnglồ.Tấtcảchỉcóthế.
NhàcửatrôngcũngkhácmọingôinhàmàMomođãtừngthấy.Chúngtoànmộtmàutrắng,chóicảmắt.màsaunhữngcửasổlạichỉtoànbóngđen,khiếnkhông thể thấyđược cóngườiởhaykhông.Nhưngkhônghiểu saoMomocócảmtưởngchúngkhôngđượcxâyđểởmàđểdùngvàomộtviệcđầybíẩnnàokhác.
Những con đường ở đây cũng vắng tanh vắng ngắt, khôngmột bóngngười;cảđếnchómèo,chimchócvàxecộcũngkhông.Mọivậtchừngnhưbấtđộngvàđượcchụpkínbằngkính.Tịnhkhôngmộtlàngióthoảng.
Momongạcnhiênthấysaoởđâymìnhlạitiếntớinhanhđượcđếnthế,tuyconrùađichậmhơnhẳnbìnhthường.
Lúcnàythìởbênngoàikhuphốlạkỳkiađanglàbanđêm.Bachiếcxeô-tôsangtrọngchiếuđènsángchoanglùngsụctrênnhữngconđườngtoànnhữngngôinhàtrắngtoátvớithứánhsánglạlùngkia.
Nhưngkhinhữngchiếcxenọchạyđếngócđườngthìxảyramộtđiềuvôcùngkhóhiểu:bỗngdưngchúngkhôngnhúcnhíchthêmđượcmộtbướcnàonữa.Người lái tha hồ dận ga, bánh xe cứ quay tít tại chỗ, nghe nhức óc,chẳng khác chúng chạy trên một đường băng chuyền quay ngược chiềunhưngcùngvậntốc.Tănggamấycũngvậythôi.Thấythế,bọnngườimàuxámlớntiếngchửirủa,nhảyxuốngxe,địnhchạybộđuổibắtMomomàhọvẫncònthấyđangđiphíađàngxa.Họcốsứcđuổiđếnméocảmặt,phờcảngười; cuối cùngkiệt sứcphảibỏcuộc thìmới chỉ chạyđượcvỏnvẹncómườimét.CòncôbéMomođãbiếnđâuđógiữanhữngngôinhàtrắngnhưtuyếtkiamấtrồi.
“Hỏng rồi!”Một gãmàuxámnói, “hỏng thật rồi!Khôngbắt được nónữarồi!”
“Tôi chịu không hiểu nổi,” một gã khác nói, “tại sao xe chúng mìnhkhôngnhúcnhích.”
“Tôicũngchịu,”gãđầutiênnói,“biếtngườitacóchịuchâmchướchoàncảnhmàkhoanhồngchosựthấtbạicủachúngmìnhkhôngđây.”
“Ôngnghĩrằngngườitasẽđưachúngtaratòaà?”“Chắcchắnlàkhôngcóchuyệnchúngtađượckhenthưởngrồi.”Cảbọnngườimàuxámủrũngồighétrênđầuxehoặcthanhchắn.Gấp
gápnữamàlàmgì.TrongkhiđóthìMomođãlữngthữngtheoconrùađiđượcrấtxa,vào
tậnđâuđó trongkhubàncờ củanhữngđườngphốvàquảng trườngvắnglặng trắng như tuyết kia. Chính vì chúng đi từ từmà thật không khác gìđườngphốđãlướtdướichânchúng.Conrùalạirẽởmộtgócđường.Momorẽtheo,đểrồiđứngsữnglạingayvìsửngsốt.Cảnhtượngnơiđâykháchẳnmọiphốxálúctrước.
Phảigọilàmộtngõhẹpmớiđúng.Nhàcửachenchúchaibêntrôngtoànnhưnhữnglâuđàinhỏnhắnxinhxinhbằngthủytinh,vớiđủcảtháplẫnsânthượngvốnđã chìm sâudưới đáybiển từ thời nàonayđột nhiên trồi lên,bámđầyrongrêulẫnvớinghêusòốchếnsanhômuônmàuóngánh.
Ngõhẹpnàydẫnđếnmộtngôinhàbiệt lậpnằmchắnngangcuốingõ.Ngaychínhgiữalàmộtcổnglớnmàulục,đầynhữnghìnhthùchạmtrổcôngphu.
Momongước nhìn tấmbiển tên đường gắn ở tường ngay trên đầu cô.Tấmbiểnbằngcẩmthạchtrắngmangnhữngchữvàng:
NGÕ-CHẲNG-BAO-GIỜMomomớichỉdừnglạinhìnlên,đánhvầncómộtchútthôimàrùatađã
đixatrướcrồi,gầntớitrướcngôinhànọởcuốingõrồi.“Rùaơi, đợi chị chứ!”Momogọi,mà lạ lùng sao côkhôngnghe thấy
tiếngcủachínhmình.Ngượclại,chừngnhưconrùanghetiếngcôgọinênnódừnglại,ngoái
nhìn.Momođịnhđi theo,nhưngmớivừabướcchânvàongõcô liềnchợtthấynhưphảilộingượcmộtdòngnướccựcmạnhhayđingượcmộtluồnggióngầmthổihắtdữdội.Côphảicúingườichống lạicái sứcđẩy lạ lùngkia,mentheocáchiênnhà,cólúccònphảibònữa.
“Chịkhôngtiếnlênnổi!”Cuốicùngcôphảigọiconrùađangngồiởcuốingõ,“giúpchịvới!”
Conrùachậmchạpquaytrởlại.KhinótớitrướcMomo,côthấytrênmairùalờikhuyên:“XOAYNGƯỜIĐILÙI!”
Momolàmtheo.Côquayngườiđilùi.Vàcôđãđiđược,chẳngkhókhăngìhết.nhưngkhiấynhữngchuyệnxảyravớicômớithậtlàhếtsứclạkỳ:ấylàkhiMomođilùithìcôcũngnghĩlùi,thởlùi,cảmnhậnlùi,nóitómlạilà:côsốnglùi!
CuốicùnglưngMomođụngphảimộtvậtcứng.Côquaynhìn,thấymìnhđang đứng trước ngôi nhà chắn ngay cuối ngõ.Cô giật thót người, vì khinhìngầnthìcáicửađầyhìnhthùbằngkimloạimàulụckiamớilớnkhủngkhiếplàmsao.
“Mìnhcómởnổikhôngđây?”Momothầmlo.Ngaylúcấyhaicánhcửatokiabỗngtựđộngmởtoang.
Momovẫnđứngyênmộtlúc,vìcôvừathấyphíatrêncủamộttấmbiển
khác,domộtconkìlân[15]đội,mangmấychữ:NHÀ-CHẲNG-NƠI-NÀOVìMomochỉcóthểđánhvầnthôinênkhicôđọcxongthìhaicánhcửa
kiađangtừtừkhéplại.Côchỉvừakịpphóngàoquathìcánhcửakhổnglồcũngvừađóngkínsaulưng.
BâygiờMomođứngtrongmộthànhlangcaongất,rấtdài.Haibênbàynhữngphotượngnamnữkhỏathânbằngđácáchquãngđềuđặnnhưđểđỡlấytrầnnhà.Nơiđây,côkhôngcòncảmthấyluồnggióngượcđầybíẩnkianữa.
Momobướctheoconrùađangmòmẫmđitronghànhlangdàinày.Tớicuốihànhlangconrùadừnglạitrướcmộtcáicửarấtnhỏ,chỉvừađủlớnđểMomokhomngườichuiquathôi.
Trên mai rùa hiện mấy chữ: “TỚI NƠI RỒI!” Momo liền ngồi xổmxuống, thấy trên cánh cửanhỏngay trướcmũimình cómột tấmbiển conmangchữ:
THẦYSECUNDUSMINUTIUSHORA[16]
Momohítmộthơithậtdàirồidứtkhoátđẩyvàotaynắmởcửa.Cửamởra,bêntrongnghecónhiềuloạitiếngtíchtắc,lốctốc,lengkeng,vovonhưtiếngnhạc.Côđitheoconrùa.Cánhcửanhỏliềnđónglạisaulưngchúng.
Chương11
Khibọnngườixấumuốnchuyểnbạithànhthắng
CácđạilývànhânviênQuỹTiếtKiệmThờigianhốihảluitớitrongánhsángmàuxámtroởnhữnghànhlangngangdọcnhưbàncờdàihunhút.Họthìthàovềcáitinnónghổi:toànbanquảntrịđanghọpphiênbấtthường.
Cónhữngngườiđoángiàđoánnon rằngnhư thếnghĩa là cómộtmốinguycực lớnnàođây.Lại cónhữngkẻkhác chắc rằng là có thêmnhữngbiệnphápmớichưatừngthấyđểkiếmchácthờigian.
Banquảntrịhọptronghộitrườnglớn.Nhữnggãmàuxámchứcsắcnàyngồisátnhauquanhmộtcáibàndàingútmắt.Gãnàocũngluônkèkècáicặpmàuchì,miệngphìphèođiếuxì-gànhỏmàuxám.Vìhọđãgỡnhữngchiếcmũ cứng quả dưa ra nên thấy đầu gã nào cũng hói, nhẵn bóng nhưgương.
Tâmtrạngcủahọ-nếucónổichútgìđượcgọilàtâmtrạng–nóichunglàuuất.
Viênchủtịchbanquảntrịngồiđầubànđứngdậy.Tiếngrìrầmtứcthìimbặt,haihàngnhữngkhuônmặtxámquaysangnhìnlão.
“Thưaquývị,”lãolêntiếng,“hoàncảnhcủachúngtađangrấtnghiêmtrọng.Tôibuộclòngphảithôngbáovớiquývịngaytứcthìvềnhữngsựkiệnchuaxótvàkhôngthểthayđổiđược.
NguyênlàchúngtađãsửdụnggầnnhưtoànbộsốđạilývànhânviêncóđượcvàoviệctruytìmconbéMomo.Cuộctruytìmnàykéodàitấtcảlà6giờ,13phút,và8giây.Mọinhânviênthamgiachuyệnnàyđãbuộcphảibỏbêcứucánhtồntạicủahọ,đólàphảikiếmchácthờigian.Ngoàimấtmáttrêncònphảitínhthêmsốthờigianmànhânviêncủachúngtatiêuthụtronglúctruytìm.Cộnglạichínhxácmấtlà3.738.259.114giây.
Thưaquývị, thế làhơncảmộtđờingườirồi!Điềunàycóýnghĩa thếnàođốivớichúngtathìhẳnkhôngchờđếntôigiảithíchthêm.”
Lãongừngmộtlúcrồilàmđiệubộtrịnhtrọnghướngvềphíacáicửasắtkhổnglồsừngsữngởmộtđầutường,chichítnhiềuloạikhóa.
“Trữlượngthờigiancủachúngta,thưaquývị,”lãocaogiọng,“khôngphảilàvôtận!Giámàcuộctruylùngkiacókếtquảthìcũngcònchấpnhận
được!Đằngnàylạiphí thờigianhoàntoànvôích!ConbéMomođãchạythoát.
Thưaquývịkhôngthểđểxảyrathêmmộtlầnthứhainhưthếnàynữa.Tôi sẽ cực lực chống lạimọi hành động tiếp tục gây tổn thất đến cỡ đó.Chúngta, thưaquývị,phải tiếtkiệmchứkhôngđượcphungphí!Chonêntôiyêucầuquývịsoạnranhữngphươngánkế tiếpphùhợpvới tinhthầnnày.Tôikhôngcógìđểnóithêmnữa.Cảmơn.”
Lãongồixuốngrồinhảranhữngbụmkhóidày.Haihàngghếdàiồnlênnhữngtiếngthìthàololắng.
Rồimột lãoởđầubànkiađứngdậyvàmọikhuônmặtđềuquaysangnhìnlão.
“Thưaquývị,”lãonói,“chúngtaaicũngđềuquantâmđếnannguycủaQuỹTiếtKiệmThờigiancủachúng tacả.Song tôi thấyhoàn toànkhôngcầnthiếtphảilolắngvềchuyệnnàyhaychuyệnbéxéthànhto,cứnhưsắpxảyrathảmhọađếnnơi.Chuyệnnàythậtchẳngđánggìhếtthảy.Chúngtađềubiết rằng trữ lượng thờigian của chúng ta thật đãkhổng lồ rồi, khiếnngaymộtvụmấtmátgấpnhiềulầncũngkhôngthểlàmchochúngtabịnguyhiểmthựcsự.Mộtđờingườiđốivớichúngtacólàbao?Chẳngcógìđángkể!
Tuy nhiên, tôi cũng hoàn toàn nhất trí với ông chủ tịch kínhmến củachúngtarằngmộtchuyệnnhưthếkhôngthểđượctáidiễn.NhưngmộtvụnhưvụconbéMomochỉlàngànnămmộtthuở.Chođếnnaychưatừngxảyravụnàotươngtựcảvàrấtkhócókhảnăngxảyralầnthứhai.
Ôngchủ tịch tráchchúng tavìđãđể sổngmấtconbéMomo thìđúngquá.Nhưngchúngtađâumuốngìhơnlàbiếnconbénàythànhvôhạichochúngtachứ?Mànhưthếthìchúngtađãđạtđượcđiềuđótrămphầntrămrồi!Conbéđãbiếnmất,nóđãcuốnxéokhỏiCõiThờiGiannàyrồi!Chúngtahếtvướngnórồi!Tôinghĩchúngtacóthểhàilòngvớikếtquảấyđượcchứ.”
Nóixong,lãotựđắcmỉmcườingồixuốnggiữavàitiếngvỗtaylẹtđẹt.Bâygiờđếnlãothứbangồigiữachiếcbàndàiđứngdậy.“Tôixinnói
ngắnthôi,” lão tuyênbốvớivẻmặtkiềmchế.“Tôi thấynhữnglời trấnanchúngtavừanghethậtlàthiếutráchnhiệm.Conbénàykhôngphảimộtđứatrẻbìnhthường.Chúngtađềubiếtrằngnócónhữngkhảnăngcóthểhếtsứcnguyhạichochúng tavàviệc làmcủachúng ta.Chođếnnayvụnàymới
xảyramột lầnđộcnhất,nhưngđiềuđóhoàntoànkhôngchứngtỏrằngsẽkhôngthểtáidiễn.ConbéđãcóthểrờikhỏiCõiThờigianthìnócũngcóthểquaytrởlạibấtcứlúcnào.Nósẽquaytrởlạichomàxem!”
Lãongồixuống.Nhữnglãokháctrongbanquảntrịđềurụtcổhết.“Thưaquývị,”mộtlãothứtư–ngồiđốidiệnlãothứbakia–lêntiếng,
“tôixinlỗi,nhưngđànhphảinóitrắngrathôi:từnãytớigiờchúngtatoàncứnóivòngvo.Chúngtacầnnhìnthẳngvàosựthật:đólàcómộtthếlựclạđãnhúngtayvàochuyệnnày.Tôiđãtínhtoánchínhxácđủmọikhảnăngrồi.XácxuấtđểmộtconngườitựsứcmìnhrờiđượcCõiThờigianlà1:42triệulượt.Nóikhácđi:hầunhưkhôngthểđược.”
Mộttiếngkêukhẽhồihộptruyềnsuốthaidãyghếcủacácvịtrongbanquảntrị.
“Mọisựkiện,” lãonói tiếpsaukhiđã lắng tiếngrì rầm,“đềucho thấyrằngconbéMomođãđượctrợgiúpđểthoátkhỏitaychúngta.Quývịđềurõtôinóivềai.ChínhlàvềkẻmệnhdanhlàthầyHorađấy.”
Nghethấycáitênnày,phầnlớncáclãomàuxámđềugiậtbắnngườinhưbịđánhđòn,cònnhữnglãokhácnhảydựnglênkhoachânmúatay,thinhaulớntiếng.
“Xincácông!”Lãothứtưdangrộnghaitay,“tôikhẩnthiếtxincácônghãybìnhtĩnh.Tôicũngbiếtrấtrõ,nhưhếtthảyquývị,rằngnhắctớicáitênvừarồilà…thôithìtacứcholàkhônghợplúcđi.Tôicũngphảitựkiềmchếlắmđấyạ,nhưngchúngtamuốnvàphảinhìnchorõvấnđềmà!NếuKẻ-mệnh-danhkiađãtrợgiúpconbéMomo,thìhẳnyphảicóđầyđủlýdođểlàmchuyệnấy.Vàrõrànglànhằmchốnglạichúngta.Nóitómlại,thưaquývị,chúngtaphảitínhtớichuyệnKẻ-mệnh-danhkiasẽkhôngchỉpháiconbéquaytrởlạithôimàysẽcòntrangbịthêmchoconbéđểchốnglạichúngtanữađấy.Nhưthếnósẽthànhmộtmốinguysinhtửchochúngta.Thànhrachúngtakhôngnhữngsẽphảisẵnsànghysinhthêmlầnnữasốthờigiancủamộtđờingười,haynhiềulầnsốthờigianấy–không,thưaquývị,nếucầnthì chúng ta phải đánh cược hết, tôi nhắc lại, đánh cược hết số thời gianchúngtacóđược!Vìtrongtrườnghợpnàymọisựtiếtkiệmđềucóthểkhiếnchúngtaphảigánhchịuhậuquảxấukhônlường.Hắnquývịhiểuđiềutôimuốnnói.”
Các lãomàu xám càng kích động thêm, tranh nhau nói. Lão thứ nămnhảylênghế,haitayvunglialịa.
“Imnào,imnào!”Lãohétlớn,“Đồngnghiệpvừaphátbiểutiếcthaychỉgiới hạn vào việc nói bóng gió về đủmọi thảm họa có khả năng xảy ra.Nhưngrõràngôngkhôngbiếtchúngtanênlàmgìđểđốiphó!Ôngbảorằngchúng taphải sẵn sàngchobấtkỳhy sinhnào.Được thôi!Rằngchúng taphảihếtsứcquyếttâm.Cũngđượcthôi!Rằngchúngtakhôngđượcquátiếtkiệmvớitrữlượngthờigianhiệncó.Cũngđượcluôn!Nhưngtấtcảnhữngđiềuấyđềurỗngtuếch!Ôngnênbảochúngtathựcsựcóthểlàmgìthìhayhơnđấy!KhôngaitrongchúngtabiếtKẻ-mệnh-danhkiasẽtrangbịnhữnggìchoconbéMomođểchốnglạichúngta!Chúngtasẽphảiđươngđầuvớimộtmốinguymàchúng tahoàn toànmù tịt.Đóchính làvấnđềphảigiảiđáp!”
Hộitrườngtrởnênồnào,huyênnáoquámức.Chẳngaichịungheaimàchỉtoànlaó.Cólãođấmtaylênbàn,lạicólãođưahaitaylênbụmmặt.Ainấythảyđềuhoảngloạncả.
Lãothứsáuphảikhónhọclắmmớiđượcngườitanghe.“Chếtnỗi,quývịơi,”lãoluônmiệngkhuyêngiảichođếnkhihộitrường
imlặngtrởlại,“thưaquývị,tôixinquývịtỉnhtáocho.Đólàđiềucốtyếulúcnày.ChúngtahãycứchorằngconbéMomo–dùđượcKẻ-mệnh-danhkiatrangbịthếnàođinữa–quaytrởvề,thìchúngtađâucầnphảiđấutayđôivớinó.Chúngtakhôngmấythíchhợpchomộtcuộcđụngđộnhưthế.SốphậnhẩmhiucủatayđạilýsốBLW/553/cbịtanbiếnđủđểchúngtathấyrõquárồi.Nhưngthậtrachúngtađâucầnphảitrựctiếpđụngđộvớiconbé.Chúngtacóđủtaysaitrongthếgiớiconngườimà!Nếuchúngtabiếtdùngbọnnàychokhéoléovàkínđáothì,thưaquývị,chúngtacóthểdiệttrừconranhMomo lẫnmối họa gắn liền với nómàkhông cần phải tự xuất hiện.Cáchnhưthếthậtvừatiếtkiệm,vừaantoànchochúngtavừachắcchắncóhiệuquả.”
Cảbanquảntrịthởphào.Aicũngthấyđềnghịnàythậtquásángtỏ.Hắnnósẽđượcchấpnhậnngay,nếuởđầubànbênkiakhôngcólãothứbảyxinphátbiểu.
“Thưaquývị,”lãonói,“từnãygiờchúngtachỉ toànnghĩcáchnàođểthoátkhỏiconranhMomo.Hãythúnhậnrằngsợhãiđãkhiếnchúngtanênnôngnỗiấy.Nhưngthưaquývị,sợhãilàmộttaycốvấntồi.Vìtheotôithấythìchúngtađãđểlỡmộtcơhộilớnvàthậmchílàduynhất.Ngạnngữdạyrằng:nếukhôngthắngđượcaithìthìhãybiếnngườiấythànhbạn.Vậythì
tạisaochúngtakhôngthửlôikéoconbéMomovềphíachúngta?”“Ngheđược!Ngheđược!”cóvài lão lên tiếng,“ônggiải thíchkỹhơn
xemnào!”“Thậtrõrànhrành,”lãothứbảynóitiếp,“rằngconbéđãtìmrađường
tớiKẻ-mệnh-danhkia,màchúngtangaytừđầuđãkhôngtìmnổ!Hẳnlàconbécóthểlạitìmđượcđườngđếnđóbấtkỳlúcnào,nhưthếnócóthểdẫnđườngchochúng ta!Rồichúng tasẽ thương lượngvớiKẻ-mệnh-danhkiatheocáchcủamình.Tôichắcchắnchúngtasẽgiảiquyếtyrấtnhanhgọn.Mộtkhiđãgiànhđượcvịtrícủayrồithìtừđấytrởđichúngtachẳngcầnphải khónhọcvơvét nhặt nhạnh từgiờ, từngphút, từnggiâynữa.Xoạchmộtcái,chúngtađãlàmchủhếtthảythờigiancủamọingười!Ainắmđượcthờigiancủaconngườisẽcóquyềnuyvôhạn!Thưaquývị,quývịhãysuynghĩchokỹ;nếuchúngtađạtđượcmụctiêuấythì…ConnhãiMomomàhết thảy quý vịmuốn trừ khử kia có thể giúp cho chúng ta trong chuyệnnày!”
Cảhộitrườngimphăngphắc.Rồimộtlãolêntiếng,“Nhưngmàôngbiếtrõrằngkhôngthểnàobịpcon
nhãiMomonàyđược!ÔnghãynghĩđếnđạidiệnBLW/553/cmàxem!Aitrongchúngtacũngđềucóthểphảichịuchungsốphậnnhưy!”
“Nàoaicónóivề‘bịp’đâuchứ?”lãovừaphátbiểuliềnđáp.“Chúngtasẽnóirõvớiconbévềkếhoạchcủachúngtacơmà.”
“Nhưng,”mộtlãokhácvungtaylên,“conbésẽchẳngđờinàochịucộngtácđâu.Đừngảotưởng!”
“Thưađồngnghiệpquýmến,khôngchắcnhưôngvừanóiđâu,”mộtlãokhácnhảyvàocuộctranhluận,“dĩnhiênchúngtasẽphảiđemmồiradụdỗconbé.Chẳnghạnchúngtahứachonóbaonhiêuthờigiantùynómuốn…”
“Một lời hứa,” lão nói trước liền xen vào, “mà đương nhiên chúng takhônggiữlời!”
“Dĩnhiênchúngtasẽgiữlờichứ!”Lãokiamỉmcườilạnhnhưbăngđáp.“Vìnếuchúngtakhôngthànhthậtthìchỉvừamởmiệnglàconbésẽnhậnrangay.”
“Khôngđược,khôngđược!”Lãochủtịchbanquảntrịđấmtaylênbànkêulớn,“tôikhôngthểchấpnhậnđược!Nếunhưchúngtachịuchoconnhãiđóbaonhiêuthờigiantùynómuốnthìchúngtasẽmấtcảmộtgiatài!”
“Làmgìtới,”lãonọliềntrấnan.“Mộtconnhóctiêuphíhếtbaonhiêu
thờigiannào?Đósẽlàmộtmấtmátnhỏ,nhưngliêntục,dĩnhiênrồi;nhưngthửnghĩxemđổilạichúngtasẽđượclợinhữnggì!Chúngtasẽđượcthờigiancủamọingười!Trongsổsáchchithu,chúngtachỉcầnghichútxíuthờigianchoconbéMomo tiêuxàivàokhoảnchi tiêungoàidự toán làxong.Xinquývịhãynghĩđếnnhữnglợiíchkhổnglồ!”
Dứtlời,lãongồixuốngtronglúcmọilãokhácsuytínhvềnhữngkhoảnlợiíchlớnlaocóthểđược.
“Ấythếmàkhôngđượcđâu,”lãothứsáunói.“Tạisao?”“Vìlýdorấtđơngiản:conbénày,tiếcthay,vốnsẵnthừathờigiannhư
nómuốnrồi.Thànhrathậtvôíchnếudụdỗnóivớimộtthứmànócóthừa.”“Vậythìchúngtaphảitướcbớtthờigiancủanótrướcđã,”lãothứchín
nói.“Cácvịơi,”lãochủtịchbanquảntrịmệtmỏinói,“chúngtachỉtoànbàn
quẩnthôi.Cáichínhlàchúngtakhônglạigầnconnhãiđónổi.”Haihàngdàibanquảntrịthởdàingaongán.“Tôi cómột đề nghị,” lão thứmười xin phát biểu. “Ông chủ tịch cho
phép?”“Xinmời,”lãochủtịchđáp.Lãokialiềnhơikhomngườichàoviênchủtịchrồinóitiếp:“Connhãi
nàyrấtgắnbóvớibạnbè.Nóthíchtặngbạnbèthìgiờcủanó.Tathửnghĩxemnếukhôngcònaiđểnóchiasẻthờigiờnữathìnósẽlàmsao?
Connhãikhông tựnguyệnủnghộkếhoạchcủa chúng ta thì chúng tađànhphảidựavàođámbạnbècủanóvậy.”
Lãomởcặplấymộtkẹphồsơ,lậtra,nói:“ChủyếulàmộttayBeppo–Phuquét tườngvàmộtgãGigi–Hướngdẫnviêndulịch.Cònđâylàmộtdanhsáchdàinhữngđứanhỏ thườngxuyênđến thămnó.Quývị thấy,dễquámà!Chúngtachỉviệckéobọnnàyrakhỏinó,khiếnnókhônggặpđượcchúngnữa.LúcấyconnhãiMomokhốnkhổsẽtrơmộtthânmộtmình;thìcónhiềuthìgiờnhưnóphỏngcónghĩalýgìnữa,nếukhôngnóiđósẽlàmộtgánhnặng,thậmchímộtaiương!Sớmhaymuộnconbésẽkhôngchịunổinữa.Lúcấy,thưaquývị,chúngtasẽđếnđặtđiềukiệnvớinó.Tôidámcược1000nămđổilấy1/10giâyrằngconnhãisẽphảichịudẫnchúngtatìmđếnKẻ-mệnh-danh kia ngay chomà xem, chỉ để được gặp lại bạn bè của nóthôi.”
Nhữnglãomàuxámđámđangủrũchợtngẩngcaođầu,nởnụcườichiếnthắngsắcnhưdao.Tiếngvỗtaynồngnhiệtâmvangtrongnhữnghànhlanghunhútdọcngangnghenhưđánúilở.
Chương12
Momotớinơikhởinguồnthờigian
Momođang đứng trongmột sảnh đường to chưa từng thấy, to hơn cảngôinhàthờvĩđạinhấtvàsângarộnglớnnhất.Nhữngcâycộtkhổnglồđỡlấycáitrầnnhàmàngườitachỉcóthểtưởngtượnglàcaovòivọithôi,chứkhôngthấyrõđượctronglànánhsángmờmờảoảo.Ởđâykhôngcócửasổ.Muônvàncâynếnđặtkhắpnơitỏarathứánhsángvàngóngnhưtơtrongcănphòngmênhmôngnày,nhữngngọnlửabấtđộngnhưđượcvẽbằngmàuchứkhôngphảilửathật,nhưthểchúngsángmàkhônglàmchảysáp.
Hàngngànthứtiếngtíchtắc, lengkeng,vovo, lốccốcMomođãnghethấyngaykhivừamớibướcchânvàolàcủamuônvànchiếcđồnghồtonhỏđủkiểu,trênnềnnhàhaytrêncácbàndài,trongtủkínhhaytrêncácbệbằngvàngrònggắnsáttườngvàtrêncáctấmkệdàitíttắp.
Cónhữngchiếcđồnghồquảquýtnhỏxíunạmđáquý,nhữngchiếcđồnghồbáothứcbìnhthường,nhữngchiếcđồnghồcát,nhữnghộpnhạcgắnbúpbênhảymúa,nhữngđồnghồmặttrời,nhữngchiếcđồnghồbằnggỗ,bằngđá,bằngthủytinhvàcảnhữngđồnghồchạybằngtianướcphunrócrách.Trêntườnggắnđủloạiđồnghồ“Chimtuhú”vànhữngchiếcđồnghồkhácchạybằngquảcânhoặcbằngquảlắc,cáinặngnềlắcchậm,cáikháclắchốihảvìquảlắccủachúngbéxíu.
Ởđộcaotươngđươngvớitầngmộtcủanhữngngôinhàbìnhthườngcómộthànhlangvòngquanhsảnhđường.Mộtcầuthangxoắnốcdẫnlêntrênđấy.Lêncaohơnnữa lại thêmmộthành lang tròn thứhai, rồi thứba, thứtư…Đâuđâucũnglaliệtđồnghồhoặctreohoặcđứng.Cócảnhữngđồnghồ“toàncầu”chỉgiờgiấcmọinơitrêntráiđất,nhữngmôhìnhvũtrụvớiđủcảmặttrời,mặttrăngvàmuônvìtinhtú.Chínhgiữasảnhđườngsừngsữngmộtrừngđồnghồđểđứng,từloạibìnhthườngđểtrongphòngchotớithứgắntrêncácthápchuông.
Đibấtkỳchỗnàocũnggặpmộtchiếcđồnghồđanggõchuông,vìmỗichiếcchỉmộtgiờkhácnhau.
Nhưngâmthanhnghekhôngồnàokhóchịumàđềuđềunhưtiếngrìrầmtrongmộtkhurừnggiữamùahè.
Momođi quanh,mở tomắt ngắmnhìn nhữngmónđồ lạ lẫmnày.Côđứngtrướcmộtchiếchộpâmnhạcchạmtrổcôngphugắnhaihìnhnhânnhỏxíu,một nammột nữ, đưa taymời nhau trongmột điệu nhảy.Momovừađịnhđưangóntayđẩynhẹxemhaihìnhnhânkiacócửđộngkhôngthìchợt
nghethấymộtgiọngnóithânái:“Ah,Kassiopeia[17]đãvềđấyà!ThếmàycódẫncôbéMomovềchotakhôngđấy?”
Momo quay lại thấy trongmột ngách nhỏ, giữa những chiếc đồng hồđứng,mộtông lão tócbạc trắngdáng taonhãđangcúinhìncon rùangaytrướcmặt.Ôngkhoácmộtchiếcáovétdàithêukimtuyến,quầnlụaxanhdàitớiđầugối,vớtrắng,giàycókhóavàng,tayvàcổáosơ-miviềnđăngten.Máitócbạcnhưcướccủaôngbuộctúmthànhmộtbúinhỏsauđầu.Momochưa từng thấykiểuyphụcnàybaogiờ,cònaibiếthơncôchút íthẳnsẽnhậnrangayđâylàmốtănmặccủahaitrămnămvềtrước.
“Màynóisao?”Ônglãohỏitiếptronglúcvẫncúinhìnconrùa,“đếnđâyrồià?Thếcôbéđâu?”
“Cháuđây!”Momogọi.Ông lãocườimừngrỡ,đưahai tay tiến lạiphíaMomo.Momocócảm
tưởngcứsaumỗibướclạigầnthìônglãotrẻthêmmộtchút.Cuốicùng,khiônglãođứngtrướcmặtMomo,thânmậtnắmhaitaycôthìnomkhônggiàhơnMomomấytí.
“Xinchào!”Ôngcườivuisướng,“nồngnhiệtchàomừngcháuđếnngôiNhà-Chẳng-Nơi-Naonày.Momo,xinđược tựgiới thiệu: ta là thầyHora -SecundusMinitiusHora.”
“Thầyđợicháuthậtà?”Momongạcnhiênhỏi.“Thậtchứ!ChỉvìchuyệnnàymàtađãpháiconKassiopeiađiđóncháu
vềđây.”Ông lão móc túi áo khoác lấy chiếc đồng hồ quả quýt dẹp nạm kim
cương,bậtnắp,nhìnrồinói:“Thậmchícháucònđếnquásứcđúnggiờnữacơ,”ông lãomỉmcười
đưađồnghồchoMomoxem.Momothấytrênmặtđồnghồkhôngcókim,cũngchẳngcósố,chỉcóhai
sợi lò xo rấtmảnh chồng lên nhau và từ từ xoay ngược chiều nhau thôi .Thỉnhthoảngkhihaiđầulòxocắtnhaumớilóelênmộtchấmsáng.
ThầyHoranói:“Đâylàmộtchiếcđồnghồ“Giờphúthuyhoàng”.Nóchỉ
chínhxácnhững“Giờphúthuyhoàng”hiếmcó.Vừarồilạicómộtgiờnhưthếđấy.”
““Giờphúthuyhoàng”làgìạ?”Momohỏi.“Thếnày, thỉnh thoảng trongsựvậnhànhcủavũ trụcónhữngkhoảnh
khắcđặcbiệt,”thầyHoragiảithích,“lúcấy,mọisựvật,kểcảnhữngvìsaoxanhất, tácđộngđồng thờimột cáchhết sứckì diệu, khiến có thểxảy ranhữngđiềumàtrướcđóhoặcsauđókhôngthểxảyra.Tiếcthay,conngườitanóichungkhôngamtườngnênthườngbỏlỡdịp,khiếnnhững“Giờphúthuyhoàng”ấytrôiqualặnglẽphíhoài.Nhưngnếucóngườinhậnbiếtđượcthìsẽcónhiềuchuyệnlớnlaoxảyratrênthếgiới.”
Momođáp:“Chắclàngườitacầnphảicómộtcáiđồnghồnhưthếnàythìmớinhậnbiếtđược.”
ThầyHoramỉmcườilắcđầu.“Đồnghồkhôngthôichẳngíchlợigìchoai.Cònphảibiếtxemnónữachứ.”
Nóixongthầyđậynắpđồnghồlại,cấtvàotúiáovét.ThấyMomonhìnmìnhvớiđôimắtngạcnhiên, thầymớinhìnquần áo, vớ, giàyngẫmnghĩmột lúc rồi nhăn tránnói: “Ah, ta hơi lạc hậu trongmốt quần áomất rồi.Thậtvôýquá!Tasẽsửangay.”
Thầyliềnbúngngóntaymộtcáivàchỉnháymắtđãhiệratrướccôbétrongchiếcáokhoáccổcao,dàitớiđầugối.
“Cháuthấythếnàykháhơnchưa?”Thầybănkhoănhỏi.KhithấyMomocàngtỏvẻsửngsốtthìthầynóingay:“Dĩnhiênlàchưa!Tathậtlẩnthẩn!”
Thầybúngngóntaylầnnữa.lầnnàythầymặcthứyphụcchưaaitừngthấy-chứkhôngriênggìMomovìđólàmốtmàtrămnămsaungườitamớimặc.
“Vẫnchưađượcà?”ThầyhỏiMomo,“Chếtthật,phảitìmđượcchứsaolạikhôngnhỉ!Cháuđợichomộtchút,tathửlầnnữa.”
Thầybúngngóntaylầnthứba.Lầnnàythầyxuấthiệntrướccôtrongbộquầnáobìnhthườngnhưmọingườithờinay.
“Thếnàylàđúngrồi,nhỉ?”Thầynháymắthỏicô.“Tahyvọngđãkhônglàmcháuhoảngsợ.Tachỉđùachútthôimà.Cònbâygiờ,cháubéyêuquý,tamời cháuăn sángnhé.Bànđãdọn sẵn rồi.Cháuvừaphải trảiquamộtchặng đường dài, thành ra tamong rằng cháu sẽ thấy ngonmiệng.”ThầynắmtayMomo,dắtcôvàogiữakhurừngđồnghồ.Conrùalẽođẽotheosauvàibước.Lốiđihếtrẽnganglạirẽdọcnhưtrongmộtmêcung,đểrồidẫn
vàomộtcănphòngnhỏ,nằmngaysaulưngmấychiếcđồnghồđểđứngtotướng.Trongmộtgócphòngđặtmộtchiếcbànnhỏxinhxắnvớimấychiếcghếnệm.Nơiđâymọivậtcũngđượcgắnnhữngcâynếnvớingọnlửabấtđộngchiếusángbởithứánhsángvàngóng.
Trênbànbàymộtchiếcbìnhvàngbụngphệ,haicái táchvớiđĩa, thìa,daonĩacũngbằngvàngsánglóa.Mộtcáirổconđựngbánhmìổtrongvàngsẫmgiòn tan,một cái chénnhỏđựngbơvàmột chénkhácđựngmậtongtrôngynhưvànglỏng.ThầyHoracầmbìnhrótsôcôlavàohaicáitáchrồiđưataymời:“Nào,mờicôkháchbébỏngcủata,ănmạnhvàonhé!”
Momokhông cần chờđượcmời lần thứhai.Xưanay cô chưa hề biếtrằngcóloạisôcôlađểuống.Ngaycảbánhmìổtrònphếtbơvớimậtongthìcảđờicôcũngrấthiếmkhiđượcăn.Màthật,côchưatừngđượcnếmmóngìngonnhưthếnày.Chonênmớiđầucôchỉchămchúănthôi,phồngmiệngnhai,chứkhôngnghĩđếnchuyệngìkhác.Lạkìsao,nhờănsángmàMomohếtsạchmệtmỏi,dùsuốtđênkhônghềchợpmắt.Côthấyhoàntoàntỉnhtáovàkhỏekhoắn.Càngăncàngthấyngonmiệng.giáăncảngàycũngđược.
TrongkhiđóthầyHorathânáinhìnMomo.Thầyýtứkhôngtròchuyện,đểcôănuốngtựnhiên.Thầybiếtngườikháchbénhỏcủathầyphảilàmdịucáiđóicủanhiềunămqua.Cólẽđólàlýdokhiếnthầycàngnhìncôthìthầylại cànggià đi, để rồi lại thànhông lãomái đầubạc trắng.Khi nhận thấyMomodùngdaovụngvề,thìthầyliềnphếtbơvớimậtrồiđểlênđĩachocô.Cònthầychỉănqualoa,gọilàbồitiếpthôi.
NhưngcũngđếnlúcMomonochứ.Tronglúcuốngsôcôla,cônhìnquavànhchiếctáchvàngthămdò,ngẫmnghĩxemchủnhànàylàai,làmgì.Dĩnhiêncôbiếtthầykhôngphảingườithườngrồi,nhưngngoàitênthầyracôvẫnchưabiếtgìhơnvềthầycả.
“Tại sao,”Momo đặt tách lên bàn hỏi, “thầy lại cho con rùa đến đóncháu?”
“Đểbảovệcháukhỏinhữnggãmàuxám,”thầyHoranghiêmgiọngđáp.“Họtruylùngcháukhắpnơi.Chỉởđâyvớitathìcháumớiđượcantoàn.”
“Họđịnhlàmgìcháusao,thưathầy?”Momosợhãihỏi.“Đúngthế,cháuạ,”thầyHorathởdài,“đúngthếđấy.”“Tạisaomớiđượcchứ?Momolạihỏi.“Tạihọsợcháu,” thầyHoragiải thích,“vìcháuđãchohọmộtvốđau
nhấtđời.”
“Cháucólàmgìhọđâunào!”Momonói.“Cóđấy.Cháuđãkhiếnchomộtkẻtrongbọnhọtựtiếtlộtungtích.Rồi
cháu lại kể cho các bạn cháu biết. Thậm chí các cháu còn định chomọingườirõchântướngcủanhữnggãmàuxámnày.Cháutưởngthếchưađểđểhọcoicháulàtửthùsao?”
“Nhưng mà lúc nãy chúng cháu, con rùa với cháu đi qua giữa phố,”Momonói.“Nếuhọtruylùngcháukhắpnơi,nhưthầynói,thìhọbắtcháudễnhưbỡn.Chúngcháuđichậmrìmà.”
ThầyHoranhấcconrùađangnằmdướichânthầylênlòng,khềukhềucổnó.
“Màynghĩsao,Kassiopeia?”Thầymỉmcườihỏi.“Họcóbắtnổihaiđứabaykhông?”
Trênmairùahiệnlênmấychữ“KHÔNGBAOGIỜ!”nhấpnháythậtvuimắt,chẳngkhácconrùađangcườikhúckhích.
“Kassiopeia,” thầyHoragiải thích,“nhìnđượcmộtchútvào tương lai.Khôngnhiều,songítracũngđượckhoảngnửagiờ.”
Trênmairùahiệnlên:“ĐÚNGNỬAGIỜ!”“Xinlỗi,”thầyHorachữalại,“đúngnửagiờ.Nóbiếtchắcchắnchuyện
gìsẽxảyratrongnửagiờtới.Chonêntấtnhiênnócũngbiết,thídụ,cógặpphảibọnngườimàuxámkiakhông.”
“A,” Momo kinh ngạc, “hay quá! Nghĩa là nếu nó biết trước nếu điđường này đường nọ sẽ gặp phải bọn người màu xám thì nó chỉ việc điđườngkhácthôi,phảikhôngạ?”
“Khôngphảithế,”thầyHorađáp,“khôngchỉđơngiảnthếđâu.Chuyệngìnóthấytrướcthìnócũngkhôngthểthayđổiđược,vìnóchỉ thấytrướcđượcđiềunhấtđịnhsẽxảyrathôi.Chẳnghạnnếunóbiếtnơiđónơikiasẽgặpphảibọnngườimàuxámthìnócũngsẽgặpphảibọnhọthôi.Nókhôngtránhđượcđâu.”
“Cháukhônghiểu,”Momohơithấtvọng,“thếthìbiếttrướccũngchẳngđượcgìhết.”
“Đôikhicóíchchứ,”thầyHorađáp,“chẳnghạntrongtrườnghợpcủacháu, nó biết đi đường này đường nọ sẽ không gặp bọn ngườimàu xám.Cũngcóíchđôichútchứ,cháuthấykhông?”
Momoimlặngkhôngđáp.Ýnghĩcủacônhưmộtcuộnchỉđangbungra.
“lạinóivềcácbạncủacháu,”thầyHoranóitiếp,takhencháuđấy.Biểungữvàkhẩuhiệucủacáccháuđãgâychotamộtấntượngrấtmạnh.”
“Thầycóđọcà?”Momovuithíchhỏi.“Đọchết,”thầyHorađáp,“tađọckhôngchừamộtchữ!”“Tiếcthay,”Momonói,“hìnhnhưngoàithầyrakhôngcònaikhácđọc
cả.”ThầyHorabuồnphiềngậtđầu.“Phải,thậttiếc.Tạibọnngườimàuxám
cảđấy.”“Thầybiếtrõhọà?”Momohỏi.ThầyHorathởdàigậtđầu:“Tabiếtrõhọmàhọcũngbiếtrõta.”Momochịukhôngbiếtnêngnhixthếnàovềcâutrảlờinày.“Thầyđãtừngthườnggặphọrồià?”“Chưa,chưahề.TachưatừngrakhỏingôiNhà-Chẳng-Nơi-Naonày.”“Thếbọnngườimàuxám,ýcháumuốnhỏilàthỉnhthoảnghọtớithăm
thầyà?”Thầy Hora mỉm cười. “Momo ơi, cháu đừng lo. Họ không vào được
trong này đâu. Ngay cả nếu họ biết đường tới Nhà-Chẳng-Nơi-Nao này.Nhưnghọkhôngbiếtđườngđâu,cháuạ.”
Momongẫmnghĩmộtlúc.NhữngđiềuthầyHoragiảithíchtuycólàmcôyêntâmnhưngcôvẫnmuốnbiếtthêmchútítvềthầy.
“Làmsaochuyệngìthầycũngbiếthếtvậy,”Momolạihoit,“cháumuốnnóivềmấybiểungữcủachúngcháuvớibọnngườimàuxámđó?”
“Ta luôn theo dõi họ vàmọi chuyện liên quan tới họ,” thầyHora giảithích.“Chonêntacũngtheodõicháuvàcácbạncháuluôn.”
“Nhưngthầychưabaogiờrakhỏinhàmà?”“Khôngcần,”thầyHoranóivàcànglúccàngtrẻlại,“tacócáikínhthấy
hếtmọichuyện.”ThầygỡcáikínhvàngđangđeođưachoMomo.“Cháucómuốnnhìnthửkhông?”Momođeo, chớp chớpmắt, nghiêng ngó rồi nói: “Cháu chẳng thấy gì
hết.”Vìcôchỉ thấymộtvòngxoáycuồncuộnmờảođủthứmàusắc,ánhsángvàbóngtối,đếnchóngcảmặt.
“UF,”MomonghethấytiếngthầyHora,“mớiđeoaicũngthếcả.Khôngdễ nhìn qua cái kính thấy hếtmọi chuyện này.Nhưng cháu sẽ quen ngaythôi.”
Thầyđứngdậy, lại sau lưngMomo,đưa tay ấnnhẹhai gọngkính lênmũiMomo.Tứcthìhìnhrõngay.
MớiđầuMomothấynhómbọnngườimàuxámvớibachiếcô-tôbênrìakhuphốcóthứánhsánglạkỳ.Họđangrasứcđẩyxechạylùilại.
Nhìn xa hơn, cô thấy có thêmnhiều nhómnữa trên nhữngđườngphốkhácđangvungtayvungchân,nhưbáotingìđấychonhau.
“Họđangnóivềcháuđấy,”thầyHoranói,“họchịukhôngthểhiểuđượclàmsaomàcháuđãthoátkhỏitayhọ.”
“Saomặtmũihọxámthế,hởthầy?”Momovừatiếptụcngóvừahỏi.“Vìhọsốngvấtvưởngnhờvàomộtthứđãchết,”thầyHorađáp.“Cháu
nênbiếtrằnghọtồntạiđượclàdoăncắpnhữngnămthángcủađờingườibaokẻkhác.Nhưngchuỗithờigiannàythựcrabịtiêuhủy,khinóbịrứtrakhỏingười chủ thật sựcủanó.Ai cũngcó thờigiancủamình.Bởi chungmỗi con người nắm quyền sở hữu số thời gian riêng đó. Chừng nào cònthuộcquyềnsởhữucủamộtcánhân thì cácquãng thờigianđómới sốngđộng,khôngphảilàthờigianchết.”
“Hóarabọnngườimàuxámkhôngphảilàngườisao,thưathầy?”“Không,họchỉmanghìnhdạngngườithôi.”“Thếhọlàgìmớiđượcchứ?”“Thậtrahọkhônglàgìcả.”“Thếhọtừđâutới?”“Sởdĩcóhọvìconngườiđãtạocơhộikhiếnhọxuấthiệnđượctrêncõi
đờinày.Đểlỡxảyrachuyệnnàycũngđãlàđángtiếclắmrồi.Đằngnàyconngườilạicònchohọcơhộiđểthốngtrịmìnhnữa.Đểđếnnôngnốinàythìthậtquámứcchịuđựng.”
“Cònnếuhọkhôngăncắpthờigianđượcnữa,thìsaoạ?”“Thìhọsẽphảitrởvềcõihưvôlànơihọđãxuấtphát.”ThầyHoragỡkínhMomođangđeocấtđi.“nhưngđángtiếc,”chặpsauthầynóitiếp,“làhọđãcóđượcquánhiều
ngườilàmđồnglõarồi.Thếmớigay.”“Cháusẽkhôngđểchoailấythờigiancủacháuhết!”Momocảquyết.“Tamongthế,”thầyHorađáp.“NàoMomo,cháuhãyđivớita.Tacho
cháuxembộsưutậpcủata.”BâygiờtrôngthầyHoralạinhưmộtônggià.ThầynắmtayMomodẫnrangoàiđạisảnh,chỉchocôhếtđồnghồnày
đếnđồnghồkhác,vặnchocônghecáchộpâmnhạc,giảithíchvềmôhìnhvũtrụ.Nhờcócôkháchnhỏvuithíchtrướcnhữngvậtlạkỳkiamàthầytrẻlạidần.
“Cháu có thích chơi đốkhông?”Vừađi thầyvừahỏi, như thể tình cờthôi.
“Có,cháuthíchchơiđốlắm!”Momođáp.“Thầycótròđốnàokhông?”“Có,”thầyHoramỉmcườinhìnMomonói,“nhưngkhólắmnhé.Hiếm
gặpngườigiảiđápđượcđấy,cháuạ.”“Hayquá,”Momotrảlời,“cháusẽcốghinhớrồiđólạibạnbè.”“Ta rất háo hức,” thầyHora nói, “muốnbiết cháu giải đáp nổi không.
Cháulắngnghechorõnày:
Baanhemởchungmộtnhà,khôngngườinàotrônggiốngngườinào,nhưngkhicháumuốnphânbiệthọ,thìhọlạigiốnghệtnhau.Anhcảkhôngcónhà,cònđangởtrênđườngvề.Anhhaikhôngcónhà,vìđãđikhỏi.Chỉcócậuba,emút,ởnhàthôi,vìkhôngcócậuthìcũngchẳngcóhaianhkia.Ấythếmàchỉcóđượccậuthứbađangnóitớinày,vìanhcảbiếnthànhanhhai.Địnhnhìncậuthứba,cháusẽlạichỉluônnhìnthấymộttronghaingườianhkia!vậythì:cảbangườichỉlàmột?Haylàhai?Haychẳngcóai?Nếucháunóiđúngđượctêncủahọ,tứclàcháunhậnrabangườiquyềnlựcvôhạn,Cùngtrịvìmộtvươngquốcmênhmông.Họchínhlàvươngquốcấy!Ởđấyhọgiốngnhưnhau.”
ThầyHoragậtgùnhìnMomovớivẻkhuyếnkhích.Côđãhồihộplắngnghe.Nhờcótrínhớtốtnênbâygiờcôtừtừnhẩmlạitừngcâucủacâuđố.
“Chucha!Momothởra,“khódữ!Cháuthậtkhôngbiếtđólàgì.Cháukhôngbiếtgỡcâuđótừchỗnào.”
“Cháucứthửxem,”thầyHorađộngviên.Momolạilẩmnhẩmcảbàiđó,rồilắcđầu.“Cháuchịuthua,”cônóiTrongkhiconrùađãbòtớichỗhai thầycháu.Nóđứngbêncạnhthầy
Hora,mắtchămchúngóMomo.“Kassiopeianày,”thầyHorahỏi,“màybiếttrướcmọichuyệnđượcnửa
giờ.ThếMomocógiảiđượccâuđốnàykhông?”Trênmairùahiệnlênchữ:“ĐƯỢC!”“Cháuthấychưa!”thầyHoraquayquanóivớiMomo,“cháugiảiđược
câuđónàymà.Kassiopeiakhôngbaogiờnhầmcả.”Momolạinhăntránnhíumày,căngócsuynghĩ.Baanhemnàoởchung
mộtnhànhỉ?Khôngthểlàchuyệnvềngườiđượcrồi,chắcchắnthế.Thườngtrongcâuđóthìanhemluônvínhưhạttáohayrănghoặcthứgìđótươngtự,nhưngbaogiờcũngcùngmột loạicả.Cònởđâyanhemlạibiếnthànhranhauđược.Cóthứgìbiếnranhauđượcnhỉ?Momonhìnquanh.Cómấycâynếnvớinhữngngọn lửabấtđộng.Sápnhờ lửabiến thànhánhsáng.Đúngrồi,chúng làbaanhemđấy.Ấy,nhưngmàkhôngđược,vìcảba thứnàycùnghiệndiện.Trongkhiởđâyhaithứkhôngđượccómặt.Cóthểnàolàhoa,tráivàhạtmầmđượckhôngnhỉ.Phải,giốngvớicâuđốnhiềuđấy.hạtmầmlàthứnhỏnhấttrongbathứkia.Khicóhạtmầmthìhoavàtráikhôngcònnữa.Nhưngcũngkhôngổn!Vìhạtmầmthìaimàchẳngnhìnthấydễợt.Thếmàlạiđórằnghễđịnhnhìnngườiemútthìsẽluônluônthấymộttronghaingườianh.
Momothậtrốitrí.Côchịukhôngtìmramanhmốiđểcóthểgiảicâuđótiếpđược.NhưngmàKassiopeiavừabảorằngcôsẽgiảiđược.NênMomobènthửlạitừđầu,từtừnhẩmlạitừnglờicủacâuđố.
Tớicâu:“Anhcảkhôngcónhà,cònđangtrênđườngvề”thìMomothấyconrùanháymắtvớicô,trênmainóhiệnlênmấychữ“CÁIĐÓEMBIẾTMÀ!”rồitắtngay.
“Kassiopeiaim!”thầyHoramỉmcườinóituymắtkhônghềliếcmắtngó,“khôngđượcmách!Momotựbiếtcáchgiảimà.”
DĩnhiênMomođãtrôngthấynênliềnngẫmnghĩxemmấychữtrênmairùa có nghĩa gì.CáimàKassiopeia biết ấy là gì nhỉ?RằngMomo sẽ giảiđượccâuđốnàyư?Điềunàychẳngcónghĩagìhết.
Vậyconrùabiếtđiềugìđây?Nóluônbiếthếtmọichuyệnsẽxảyra.Nó
biết…“Tươnglai!”Momonói to. “Anh cảkhông cónhà, anh cònđang trên
đườngvề,đólàtươnglai!”ThầyHoragậtđầu.“Anhhaikhôngcónhà,”Momonóitiếp,“vìđãđikhỏi-đólàquákhứ!”ThầyHoralạivuisướnggậtđầu.“Nhưngbâygiờ,”Momotrầmngâm,“bâygiờmớikhóđây.Anhbalàgì
nhỉ?Anhlàútnhưngcâuđốbảorằngkhôngcóanhthìkhôngcóhaingườikia.Màanhlàngườiduynhấthiệndiện.”Côngẫmnghĩrồichợtkêu lớn:“Đólàhiệntại!Làgiâyphútnày!Quákhứchínhlàkhoảnhkhắcđãqua,còntươnglailànhữngkhoảnhkhắcđãtới!Cónghĩalànếukhôngcóhiệntạithìsẽkhôngcóhaithứkia.Đúngthếrồi!”
HaimáMomonóngbừngvìhămhở.Cônóitiếp:“CònđoạnẤythếmàchỉcóđượccậuthứbađangnóitớinày,vìanhcảbiếnthànhanhhainghĩalàgì?Nghĩalàchỉcóđượchiệntạivàtươnglaibiếnthànhquákhứ!”MomosửngsốtnhìnthầyHora.“Đúngrồi!Thếmàcháukhôngnghĩtới.
Thếnghĩalàkhôngcóhiệntại,màchỉcótươnglaivàquákhứthôiư?Vídụkhoảnhkhắcnàyđây,khicháunóivềnóthìnóđãthànhquákhứrồi!À,bâygiờcháuhiểucâunày:
“Địnhnhìn cậuba, cháu sẽ lại chỉ luônnhìn thấymột tronghaingườianhkia!”
Cónghĩalàgìrồi.Cháucũnghiểuluônnhữngcâucònlại,vìtacóthểnghĩ rằngnóichungchỉcómột trongbaanhemkia thôi:hoặc làhiện tại,haylàquákhứhoặctươnglai.Hoặcgiảchẳngcóngườinàocả,vìchỉđượcngườinàynếucóhaingườikia!Phứctạplàthế!”
“Nhưngcâuđóđãxongđâunào,”thầyHoranói.““Vươngquốclớncóbaanhemcùngtrịvì,đồngthờilàchínhhọ”nghĩalàgì?”
Momochịuthuanhìnônglão.Đólàcáigìnhỉ?Quákhứ,hiệntại,tươnglai,cảbacáihợplạithànhracáigì?Côngóquanhsảnhđườngrộngmênhmông.Đôimắtcôlướtnhìncảngàncáiđồnghồ,đểrồibấtchợtbừngsáng.
“Thờigian!”Momovỗtayreolên,“phảirồi,đólàthờigian!Thờigian!”rồicôvuimừngnhảycẫnglên.
“Thếngôinhàcảbaanhemcùngởgọilàcáigì?”ThầyHorahỏi.“Đólàthếgiới,”Momođáp.
“Hoan hô!” Thầy Hora cũng vỗ tay reo lên. “Cháu thật đáng khen,Momoạ!Cháuđúnglàbiếtchơiđó.Tathậtrấtvui!”
“Cháucũngthế!”Momođápvàthầmngạcnhiên,khôngbiếttạisaothầyHoralạivuikhicôgiảiđượccâuđó.
“Thầyơi,”cuốicùngcôhỏi,“thờigianlàgìvậy,hởthầy?”“Thìcháumớivừatựtìmrađấythôi,”thầyHorađáp.“Không,”Momogiảithích,“cháumuốnhỏithờigiantựnólàgìcơ.Nó
phảilàcáigìđóchứ.Rõrànglàcóthờigian.Thếthìnóthậtsựlàgì?”“Nếucháucũngtìmrađượccâutrảlờithìhaylắm,”thầyHorađáp.Momongẫmnghĩthậtlâu.“Nócóđó,”cô lơđãng lẩmbẩm,“chắcchắn thế.Nhưngkhôngsờmó
được.Níuchặtnócũngkhôngđượcluôn.Cóthểnàogiốngnhưmùithơmchăng?Mànólạilàthứgìđókhôngngừngquađi.Vậynóphảiđếntừđâuđóchứ.Cóthểnógiốngnhưgióchăng?Àkhông!Bâygiờthìcháubiếtrồi!Cólẽnólàmộtthứâmnhạc,màvìnóliênmiênbấttậnnênngườitakhôngnhậnra,khôngnghethấyđấythôi;còncháuthỉnhthoảngcónghethấy,dùrấtkhẽ-cháutinlàthế.”
“Tabiết,”thầyHoragậtđầu,“chínhvìthếmàtamớigọicháuđếnvớitađượcchứ.”
“Nhưngchắclàcònphảicógìkhácnữacơ,”Momonói-vẫnđămchiêu,“vì tiếngnhạc thìvọngđến từđâuxa lắm,nhưngmànó lạingânnga sâutrong lòng cháu. Phải chăng thời gian cũng như thế.”Rồi cô bối rối lặngthinh,látsaumớingượngngịunóithêm:“Cháunghĩrằnggiốngnhưnhữngđợtsónglăntăntrênmặtnước.Chặc-Momotặclưỡi-cháuchỉtoànnóivớcẩn!”
ThầyHorađáp:“Tathấycháunóihaylắmđấychứ.Chínhvìthếmàtamuốntiếtlộriêngchocháumộtđiềubímậtnàynhé:ThờigiancủahếtthảymọingườiđềutừngôiNhà-Chẳng-Nơi-NaotrongcáiNgõ-Chẳng-Bao-Giờmàrahếtđấy.”
Momokínhphụcnhìnônglão.“A!”Côthìthào,“thếrathầytựlàmrathờigianà?”ThầyHoralạimỉmcười.“Khôngphảiđâucháu,tachỉlàngườiquảnlý
thôi.Nhiệmvụcủatalàphânchiachomỗingườisốthờigianđượcquyđịnhchohọ.”
“Thếthầykhôngbốtríđượcthếnàođểbọntrộmthờigiankiakhôngăn
cắpđượcthờigiancủaconngườitaư?”“Không,takhônglàmđược,”thầyHorađáp,“vìconngườiphảitựquyết
địnhlấysẽlàmgìvớisốthờigianấycủahọ.Họcũngphảicanhgiữlấy.Tachỉcóthểphânphốichohọthôi.”
Momonhìnquanhphòngrồihỏi:“Vìthếmàthầycầnnhiềuđồnghồđếnthếà?Mỗiđồnghồchomộtngườisao,thưathầy?”
“Khôngphảithếđâu,Momoạ”thầyHorađáp,“sưutậpđồnghồlàthúriêngcủa ta thôi.Chúngchỉ là thứphụcchếkhông toànhảonhữnggìmàmỗingườiđềumangtronglồngngực.Vìconngườita,chẳnghạnnhưcháu,cómắtđểthấyánhsáng,cótaiđểngheâmthanhthìcũngcótráitimđểnhậnbiết thờigian.Thành rahết thảy thờigianconngườikhôngcảmnhậnnổibằngtráitimđềusẽmấtđi,giốngnhưmàusắccầuvồngđốivớingườimùhaytiếngchimhótđốivớikẻđiếc.Tiếcthayvẫncónhữngtrái timmùvàđiếckhôngcảmnhậnđượcgìhết,dùlàvẫnđập.”
“Nếumộtlúcnàođótimcháungừngđậpthìsaohởthầy?”Momohỏi.“Khiấy,”thầyHorađáp,“thờigiansẽngừnglạiđốivớicháu.Cũngcó
thểnóirằngchínhcháusẽđingượcdòngthờigian,đingượchếtthảynhữngngàyđêm,nhữngnămtháng trongđờicháu.Cháusẽquay trởngượccuộcđờicháu, trở lạicáicổngbằngbạc trònkhổnglồmàxưakiacháuđãchuiquađóđểvàocuộcđờinày.Cháusẽrakhỏicáicổngấy.”
“Saucáicổngấylàgìah?”“Cháusẽđếncáinơiphátratiếngnhạcmàthỉnhthoảngcháuvẫnnghe
khekhẽđấy.Nhưnglúcấycháusẽhòavàođó,cháusẽthànhmộtthanhâmtrongtiếngnhạcấy.”ÔnglãonhìnMomoraýhỏi:“Chắccháukhônghiểuđiềutavừanóiđâunhỉ?”
“Cóạ,”Momokhekhẽđáp,“cháunghĩlàcháuhiểuđấyạ”Rồi nhớ tới lúc phải đi ngược trongNgõ-Chẳng-Bao-Giờ cô liền hỏi:
“ThếthầylàThầnchếtà?”ThầyHoramỉmcườiimlặngmộtlúcrồimớiđáp:“Nếuconngườibiết
chếtlàgìthìhọđâucònphảisợcáichếtnữa.Khikhôngcònsợcáichếtthìsẽchẳngailấytrộmđượcthờigiancủahọnữa.”
“Vậychỉcầnbảochohọbiếtthôi,”Momođềnghị.“Cháutưởngthếà?”ThầyHorahỏi.“Mỗikhiphânphốimộtgiờnàocho
họtađềubảochohọbiếtđấychứ.Nhưngtaerằnghọkhôngchịunghe.Họtinnhữngkẻkhiếnhọsợhơnlàtinta.Thậtkhóhiểuquáchừng.”
“Cháukhôngsợ.”Momonói.ThầyHorachậmrãigậtđầu.ThầynhìnMomothậtlâurồinói:“Cháucó
muốnxemchỗthờigianxuấtphátkhông?”“Có,”côthìthàođáp.“Tasẽdẫncháutớiđó,”thầyHoranói.“Nhưngởđóphảiimlặngđấy
nhé.Khôngđượchỏihaynóigìhết.Cháuhứachứ?”Momolặnglẽgậtđầu.ThầyHoraliềncúixuống,ẵmchặtcôtrongđôi tay.Độtnhiênônglão
biếnthànhlớnkhổnglồvàgiàghêgớm,nhưngkhônggiốngngườigiàbìnhthườngmànhưmộtcâycổthụhaymộtnúiđálớn.RồithầyđưataychemắtMomo.Côliềncảmthấynhưcómộtlớptuyếtmềmmạivàlạnhgiáphủlênmặt.
MomothấynhưđượcthầyHorabồngđitrongmộtlốiđivừadàivừatối,nhưng vì cảm thấy được bao bọc nên không sợ hãi gì.Mới đầu cô tưởngngherõtráitimmìnhđập,nhưngdầndầnmớivỡlẽrarằngđólàtiếngbướcchânthầyHoravangtrênđường.
Đường đi dài khiếp, nhưng cuối cùng thầy Hora cũng đã đặt Momoxuống.Gươngmặtthầysátmặtcô.Thầychămchúnhìncôrồiđặtmộtngóntaylênmôi,rahiệuimlặng.Rồithầyđứngthẳnglên,bướclùilại.
Mộtvầngsángmờmờnhưdátvàngbaoquanhcô.Dần dầnMomo nhận ramình đang đứng dướimộtmái vòm tròn trịa
khổnglồ;côthấynótobằngcảbầutrời.Máivòmkhổnglồnàybằngvàngròng.
Títtrêncao,chínhgiữamáivòmcómộtkhoangtròn.Mộtcộtánhsángchiếuthẳngxuốngmộtcáihồtrònkhôngkém,mặthồđenbóngkhônggợnsóngtrôngnhưmộttấmgươngtốithẫm.
Sátmặtnướccóvậtgìđấylấplánhnhưmộtngôisaotrongcộtsángkia.Nódiđộnghếtsứcchậmrãi.Momonhậnrađólàmộtconlắclớnđangđungđưa trênmặtgương thẫmkia.Nhưngkhông thấycon lắcđược treoở chỗnào.Nóbồngbềnhnhưkhôngcótrọnglượng.
Khiconlắclấplánhnhưngôisaokiachậmrãitớigầnsátbờhồthìtừlànnướcđenngòmtrồilênmộtnụhoathậtto.Conlắccàngsáthồbaonhiêuthìnụhoakìacàngxòetobấynhiêu,đểrồicuốicùngnónởrộtrênmặtnướcbóngnhưgương.
ThậtlàmộtbônghoađẹptuyệtvờiMomochưatừngđượcthấy.Trông
nónhưhoàn toànđược tạobằngnhững sắcmàu rực rỡ.Momokhông thểngờnổirằnglạicónhữngmàunhưthế.Conlắccủangôisaosángkiađungđưamộtlúctrênbônghoanọ,cònMomongâyngấtnhìnđếnquênhếtmọisựchungquanh.Momocảmthấyhươngthơmcủahoagiốngnhưmùihươngcôluônkhaokhát,chỉcóđiềukhôngbiếtđólàmùigìthôi.
Rồiconlắctừtừtrởquaphíabênkia.TronglúcnóchậmchạpxadầnbờhồthìMomokinhhoàngthấybônghoarựcrỡkiabắtđầuhéotàn.từngcánhhoarờirã,chìmxuốngđáysâuđenthẫm.Momocảmthấyđauđớnnhưđãmấtđichútgìđóvĩnhviễn,khôngníukéolạiđược.
Khiconlắctớigiữamặthồthìbônghoatươiđẹpkiađãúahoàntoàn.Nhưngđồngthờiphíabờhồbênkiamộtnụhoalạitrồilêntừmặtnướcđenthẫm.Rồikhiconlắc từtừtớigầnthìMomothấynụhoakiahénở, tuyệtdiệuhơnbônghoatrước.Côliềnchạybaysangbờkiađểngắmchogần.
Bông hoa này khác hẳn bông hoa trước.Màu sắc của nóMomo cũngchưa từng thấy,nhưngcôcócảmtưởng làđẹphơnnhiều.Hoa thơmkháchẳn, tuyệt diệu hơn vàMomo càng ngắm càng phát hiện ra nhiều chi tiếttuyệtvờihơn.
Nhưngrồikhiconlắctrởngượcquaphíakiathìbônghoacũnglạimấtđisắchươngtuyệtdiệu,từngcánhhoanàycũngrãra,rơixuốngđáyhồsâuthămthẳmđenngòm.
Con lắc lại chậm rãi chuyển qua phía hồ bên kia. Nhưng lần này nókhôngchỉ lắc tớichỗcũmàxahơnmộtchút.Mộtnụhoamới lại trồi lên,cáchchỗcũmộtchút,vàlạibắtđầunở.
Bônghoanày, theoMomo thấy, tuyệtvờihơncả.mộtbônghoachúa,mộtkỳquan!
Momochỉchựckhóckhithấybônghoatoànmỹkiacũnglạihéotànvàchìmsautronghồnước.NhưngcônhớtớiđiềuđãhứavớithầyHoranênnínlặng.
Conlắccũnglắcxahơnmộtchútphíabênbờhồkiavàmộtbônghoatuyệtđẹpmớicũnglạitrồilêntừlànnướcđenthẫm.
DầndàMomohiểurằngmỗibônghoamớiđềukháchẳnmọibônghoatrướcvàlầnnàothìcôcũngđềuthấybônghoađangnởlàđẹpnhất.
Momocứmảimiếtđiquanhhồ,tầnngầnngắmnhìnhoanởrồitàn,nhưcóthểngắmnhìnmãikhôngbiếtmệt.
NhưngdầndầnMomocảmthấycòncógìkhácnữaluôndiễnramàcho
tớigiờcôkhôngchúý.Momo không chỉ thấy cái cột sáng chiếu xuống qua lỗ tròn giữa đỉnh
vòmkiamàcònnghethấynónữa!Mới đầu chỉ rì rào như tiếng gió thổi trên ngọn cây. Nhưng rồi nghe
mạnhdầnhơn,tớikhitựatiếngthácđổhaytiếngsóngvỗìầmtrênghềnhđá.
CàngngheMomocàngthấyrõrằngnhữngtiếngìầmkialàtậphợpcủabiết bao thanh âm; chúng không ngừng thay đổi, sắp xếp, hòa trộn thànhnhững giai điệumới.Đó là âm nhạc, nhưng đồng thời là gì đó khác hẳn.ChợtMomonhậnra:đólàthứâmnhạcthậtnhẹnhàngthỉnhthoảngcôvẫnnghetừnơixaxămdướikhungtrờiêmảlấplánhsao.
Còngiờđâynhữngthanhâmkiarõràngvàrựcrỡhơnnhiều.Momolờmờhiểurằngluồngánhsángrộnràngnhữngthanhâmkiađãkhiếnchomỗinụhoanọtrồilêntừđáynướcđenthẫm,biếnthànhnhữnghìnhdạngkhácnhau,mỗiđóahoađềulàđộcnhất,khôngbaogiờtáixuấthiệnynguyênnhưvậylầnnữa.
CànglắngnghethìMomocàngcóthểphânbiệtđượcrõhơntừngthanhâmmột.Đó không phải là thanh âm của người,mà nghe như tiếng vàng,tiếngbạcvàmọithứkimloạikháccùngngânngathánhthót.Rồitiếpngaysau đó là những âm thanh khác hẳn, nghe dữ dội không tả xiết như vangvọngtừmộtnơixathậtxa.Nhữngthanhâmnàycànglúccàngrõhơn,dầndàMomohiểuđượcrằngđóchínhlàmặt trời,mặt trăng,cáchànhtinhvàmọingôisaođangtiếtlộtênriêng,tênthậtcủachúng,dùđólàthứngônngữcôchưatừngnghebaogiờ.Trongnhữngcáitênnàyđãhàmchứasẵnviệcchúngphảilàm,cáchchúngphảiđồngthờitácđộngđểtừngbôngHoa-Giờnảysinhrồitàntạ.
Momochợt hiểu rằnghết thảynhững lời này là đểnói với cô!Cả thếgiannàychođếntậnnhữngtinhtúxatíttắpkianhưthểmộtkhuônmặtsuynhất,lớnkhôngtưởngtượngnổi,cúinhìnvàtròchuyệnvớicô!
Lòngcôtrànngậpmộtđiềugìđấyátcảnỗihoảngsợ.VừalúcấyMomonhìnthấythầyHorađanglặnglẽgiỡtayvẫy.Momo
liềnlaotớivàthầyômcôvàolòng,còncôúpmặtvàongựcthầy.Rồihaibàntaythầylạivuốtmắtcô,nhẹnhưtuyết.Cảnhvậtliềntốivàimắngtrởlại.Côcảmthấyđượcchechở.Thầyvàcôquayngượclạitrênconđườngdàilêthê.
Về tới căn phòngnhỏgiữa những chiếc đồnghồ kia, thầy đặt cô nằmxuốngchiếctrườngkỷnhỏnhắn.
“ThầyHora,”Momo thì thầm, “cháukhônghềbiết rằng thời gian củamọingười lại…”– cô cố tìm từ thíchhợpnhưngkhông ra – “lại lớnđếnthế,”cuốicùngcônói.
“Momoạ,cáicháuvừađượcthấyvànghe,”thầyHorađáp,“khôngphảichỉ là thờigiancủahết thảymọingườiđâu.mớichỉ là thờigianriêngcủacháuthôiđấy.Trongmỗiconngườiđềusẵncócáichỗmàcháuvừamớitớiđó.Nhưngchỉnhữngaibằnglòngđểtamangtớithìmớiđếnđóđượcthôi.Cònnhìnbằngđôimắtthườngthìkhôngthểthấyđượcđâu.”
“Nhưngcháuvừaởđâumớiđượcchứ?”“Trong trái timcủacháuđấy,” thầyHoravừađápvừanhẹnhàngvuốt
máitócbùxùcủacô.“ThưathầyHora,”Momoloạithìthầm,“cháucóđượcphépđưacácbạn
cháutớigặpthầykhôngạ?”“Khôngđược,”thầyđáp,“bâygiờthìchưađược.”“Cháuđượcởđâyvớithầytớibaolâu?”“Chotớikhicháutựtrởvềvớicácbạncủacháu,cháugáiạ.”“Nhưngcháuđượcphépkểchocácbạnnhữngđiềucácngôisaođãnói
chứạ?”“Được.Nhưngcháusẽkhôngkểnổiđâu.”“Saovậyạ?”“Vìtrướchếtnhữngtừngữấyphảipháttriểnbêntrongcháuđã.”“Nhưngcháumuốnkểchocácbạn,kểhết!Cháumuốnhátchocácbạn
nghenhữngthanhâmkia.Cháunghĩrằnglúcấymọichuyệnsẽlạitốtđẹp.”“Momoạ,nếucháuthậtsựmuốnnhưthếthìcháuphảibiếtchờđợiđã.”“Cháuchờđợiđượcmà.”“Cháuạ,chờđợicũnggiốngnhưhạtngũcốcngủyêntronglòngđấtsuốt
mộtvòngquaycủamặttrời,trướckhinảymầm.Phảichờbấylâuthìtừngữkiamớipháttriểntrongcháuđược.Cháuchịukhôngnào?”
“Cháuchịu,”Momothìthào.“Vậycháuhãyngủđi,”thầyHoravừanóivừavuốtnhẹđôimắtMomo,
“ngủđi!”Momosungsướngthởthậtsâurồithiếpđi.
PHẦNIIINHỮNGBÔNGHOA–GIỜ
Chương13
NơiđómộtngàyNơinàymộtnăm
Momothứcgiấcvàmởchoàngmắt.Côphảihồi tưởngmột lúcxemmìnhđangởđâu.Côhoangmangkhi
thấymìnhđangngồi trênmộtbậcđácỏmọcxanh rìcủaNhàhát lộ thiênhoangphế.KhôngphảichỉmớivàiphúttrướcđâycôcònởtrongngôiNhà-Chẳng-Nơi-NaocủathầyHoraư?Saobỗngdưngmìnhlạiởđây?
Trờitốiđenvàlạnh.Chântrờiphíađôngvừachớmhứngánhbìnhmình.Momoớnlạnh,vộikéosátchiếcáokhoácrộngthùngthình.Cônhớtườngtậnnhữnggìđãtrảiqua,nhớđãtheoconrùađixuyênquathànhphốtrongđêm,nhớkhuphốcóánhđènkỳlạvớinhữngngôinhàsánglóa,nhớNgõ-Chẳng-Bao-Giờ,nhớđạisảnhvớicảrừngđồnghồ,nhớlysôcôlavàbánhmìphếtmậtong,nhớtừngchữđãtròchuyệnvớithầyHora,nhớcâuthầyđãđố.Nhưngnhớnhấtlàchuyệncôtrảiquadướimáivòmvàngrònglộnglẫy.Chỉcần nhắmmắt lại là nhữngbônghoamuônmàu rực rỡ cô từng thấy hiệnngaytrướcmắt.Vànhữngthanhâmcủamặttrời,mặttrăng,củamuônvạnvìsaovẫncònâmvangbêntaicô,thậmchírõmồmmột,rõđếnđộcôcóthểngâmngatheonhữngâmđiệuấyđược.
Rồi trong lúchồi tưởng thì từngữhình thành trong lòngcô,những từngữthậtsựdiễntảđượchươngthơmvàmàusắccủabaoloàihaocôchưatừng thấy! Chính những thanh âm trong hồi tưởng củaMomo đã phát ranhữngtừnày–thêmmộtchuyệnlykỳxảyracùngvớisựhồitưởngấy,đólà:Momokhôngchỉtìmthấytronghồitưởngkianhữnggìcôtừngthấytừngnghemàcònnhiềuhơnnữa,nhiềuhơnnữa.HàngnghìnbứchìnhcủanhữngđóaHoa-Giờmọclênnhưtừmộtchiếcgiếngthầnkhôngbaogiờcạnkiệt.Từmỗibônghoađềuvanglênnhữngtừmới.Momochỉcầnchămchúnghechothuộclàlặplạiđượcngay,thậmchícònngâmngađượcnữa.Cứbảolànhữngtừkiakìlạvớibíẩn,nhưnghễnóitheolàMomoliềnhiểungaynghĩacủachúng.
HóarađólàđiềuthầyHoramuốnnóikhibảorằngtừngữphảimọclên,
phảipháttriểntronglòngcôtrướcđã.Hay cuối cùng chỉ là một giấc mơ thôi? Phải chăng mọi chuyện đều
khôngxảyrathật?TrongkhicònđangngẫmnghĩthìMomothấygiữabãiđấttròncómột
vậtgìđangbò.Hóaracôrùađangungdungbòtìmcỏđểgặm!Momoliềnnhanhnhẹnbướcxuốngngồitrênnềnđấtcạnhconvật.Rùa
tachỉhơingẩmđầu,nhìncôvớiđôimắtđennhánhgiànuarồithoảimáitiếptụcgặmcỏ.
“Chàoemrùa,”-Momonói.Trênmairùakhônghiệnlêncâutrảlờinào.“Cóphải em,”Momohỏi “tối hômqua đã dẫn chị đến gặp thầyHora
không?”Vẫnkhôngcócâutrảlời.Momothởdàithấtvọng.“Thậttiếc,”côlẩmbẩm,“hóaraemchỉlàmộtconrùabìnhthườngchứ
khôngphảiconrùa…chặc,chịquênmất tênnórồi.Mộtcái tênnghethậthay,nhưngdàivàlạ.Chịchưatừngnghethấycáitênấybaogiờ.”
“KASSIOPEIA!” Trên mai rùa bỗng hiện lên những chữ cái lập lòe.Momothíchthúlẩmnhẩmđánhvần.
“Phảirồi!”Côvừakêuvừavỗtay,“đúngcáitênnày!Đúnglàemrồi?EmchínhlàconrùacủathầyHora,phảikhông?”
“CÒNAIKHÁCNỮA?”“Nhưngsaoemkhôngtrảlờichịngay?”“EMBẬNĂNSÁNG”hiệntrênmairùa.“Chịxinlỗi!”Momonói.“Chịđâumuốnquấyrầyem.Chịchỉmuốnbiết
saobỗngdưngchịlạiởđây?”“CHỊMUỐNTHẾMÀ!”Lưngrùahiệncâutrảlời.“Lạthật.”Momolẩm
bẩm,“chịkhôngnhớđấy.ThếcònemKassiopeia?SaoemkhôngởlạivớithầyHoramàtheochịvềđây?”
“EMMUỐNTHẾ”Hiệnlêntrênmairùa.“Cámơnem.”Momonói,“emthậttốt.”“KHÔNGDÁM,”đólàcâuđáp.Chừngnhưrùatatạmthờikhôngmuốn
tròchuyệnnữa,vìnólạilẫmchẫmbòđiđểtiếptụcbữaănsáng.Momongồixuốngbậcđá,khấpkhởimừngsẽđượcgặplạichúBeppo,
anhGigivàđámbạntrẻ.Cólạithảhồnlắngnghetiếngnhạckhôngngừngnổi lên trong lòng.Vàrồi tuymộtmình trơ trọi,khôngcóainghe,côvẫn
khôngngầnngại,khôngđiệubộ,cấttiếngháttohơntrongánhmặttrờilênnhữnglờivàâmđiệukia.Vàlầnnàycônhưcảmthấychimchóc,giundế,câycối,đếncảnhữngtảngđáxưacũcũngđềulắngnghe.Côkhôngthểnàobiếtđượcrằngsẽcómộtthờigiandàicôkhôngtìmđượcaikháclàmthínhgiả.Côkhông thểnàobiếtđược rằngmìnhchỉhoàicôngchờđợibạnbè,rằngcôđãđivắngquálâuvàtrongthờigianđóthếgiớiđãđổithay.
VớiGigi-Hướngdẫnviêndulịchthìmàuxámđãgiảiquyếttươngđốidễdànghơn.
Đầuđuôinhưthếnày:khoảngmộtnămtrước,ítngàysaukhiMomođộtnhiênbiếnmấtkhôngtôngtích,trênbáocómộtbàidàivềGigi.Tựađềlà“Nhàkểchuyệnchânchínhcuốicùng.”Bàibáocònchobiếtcóthểnghegãkểchuyệnởđâu,lúcnào.Ngườiyêuchuộngkhôngthểbỏqua.
Thế là càngngàycàngcónhiềungười tìmđếnNhàhát lộ thiên cổđểđượcnghevàtậnmắt thấyGigi.Dĩnhiêngãkhôngphảnđối.Gãkể-nhưxưanayluônvẫnkể-nhữngchuyệngãchợtnghĩra,rồicuốicùngngửamũđiquanh;lầnnàochiếcmũcũngđầynhữngtiềngiấyvàtiềnđồng.Ítlâusaogãđượcmộthãngdulịchnhậnvàolàm,lạicòntrảgãthêmmộtkhoảntiềnđểđượcđộcquyềnquảngcáogãnhưmột“kỳquan”.Dukháchđượcchởđếnbằngxebuýtđểnhìnngắmgãvàchỉítlâusaugãphảigiữđúngthờikhắcquyđịnhđểnhữngaiđãtrảtiềnđượcdịpnghegãkểchuyện.
NgayhồiđóMomođãthấyGigikhôngcònthậtlàGiginữa,vìchuyệncủagãđãnhạtnhẽorồi,dùGigivẫnkiênquyếtkhôngkểhailầncùngmộtcâuchuyện,tuyngườitasẵnlòngtrảthùlaogấpđôi.
ChỉvàithángsauGigiđãkhôngcầnphảitrìnhdiễnởNhàhátlộthiêncổvàngửamũđiquanhxin tiềnnữa.Đàiphát thanhđãmờigã, rồiđếnĐàitruyềnhình.TừđóGigikểmỗituầnbalầntrướchàngtriệukhánthínhgiảnhữngcâuchuyệncủagãvàkiếmđượcbộntiền.
RồiGigicũngkhôngcònởgầnNhàhátlộthiêncổnữa,màdọnvềkhuphốkháchoàntoànnhữngkẻgiàusang,nổitiếng.Gãthuêmộtngôinhàbềthế, hiện đại nằm giữamột khu vườn rộng được chăm sóc kỹ lưỡng. GãkhônglấytênGiginữa,màđổithànhGirolamo.
Tấtnhiênđã từrất lâurồigã thôikhôngnghĩ rachuyệnmới-nhưngàytrướcnữa.Gãđâucóthìgiờ!
Gãbắtđầudèsẻnvớinhữngcốtchuyệnmớinghĩra.Bâygiờtừmộtcốtchuyệnđôikhigãxàonấuthànhnămchuyệnkhácnhau.
Rồikhivẫnthấychưađủđểđápứngyêucầungàycàngtăng,mộtngàynọgãđãlàmcáiviệclẽrakhôngđươclàm:gãđãkểmộttrongnhữngcâuchuyệnvốndànhriêngchoMomo.
Câuchuyệnnàyđượcngườitanghevộivãnhưmọichuyệnkhácvàrồilạiquênngay.Người ta tiếp tụcđòihỏigã thêmchuyệnmới.Gigichoángvángtrướcnhịpđộnàykhiếnchẳngcònsuytínhđượcgìnữa,màlầnlượtkểhếtmọichuyệnvốndànhriêngchoMomo.Khiđãkểnốtcâuchuyệnchótrồi thìGigichợtcảmthấynhưgãbịkhoéttrốngrỗng,khôngnghĩrađượcchuyệngìmớinữa.
Sợrằngsựthànhcônglìabỏmình,gãbắtđầuxàolạimọichuyệncũ,chỉthaytênmớivàđổiđôibachitiết.Lạlùngsaohầunhưchẳngainhậnthấyđiềunày,hayítranókhôngảnhhưởngđếnyêucầucủanhữngkẻáimộgã.
Gigi bám khư khư vào sự thành công như kẻ sắp chết đuối giữ chặtmiếngván.Giờđâygãquảđãgiàusangdanhtiếngrồi,đóchẳngphảilàđiềutrướcđâygãvẫnluônmơướcsao?
Nhưngđôikhigiữađêmkhuya,nằmđắpchănlụatrênchiếcgiườngêmái,gãlạikhaokhátmộtcuộcsốngkhác,vớiMomo,vớiônggiàBeppo,vớiđámtrẻ,và trongcuộcsốngấygãvẫncònbiết thếnào làkểchuyệnđúngnghĩa.
Nhưngchẳngcònconđườngnàođưagãvềnơiấyđượcnữa,vìMomođãvàhiệncònđangmấttích.ThoạttiênGigicóvàilầnthửtìmcô,sauđógãkhôngcònchútrảnhrangnàonữa.Giờthìgãcóbacôthưkýnăngnổ;gãđọcchuyệnnghĩrachohọghichép,cònhọloviệckýhợpđồng,quảngcáovàsắpxếplịchlàmviệcchogã.NhưngkhôngthểdànhchútngàygiờnàochoviệctìmkiếmMomođược.
GigigiờđâykhôngcòngiốngGigingàytrướcđượcbaonhiêu.Nhưngmộtngàynọ,gãthuhếtchút ítcònsót lạinày,quyếtđịnhthứctỉnh.Naygãlàngười có tên tuổi rồi, gã tựnhủ, tiếngnói củagãcó sứcmạnhđượchàngtriệungườinghe.Ai,nếukhôngphảigã,cóthểnóitoạcchomọingườibiếtsựthật!Gãmuốnkểhếtchomọingườivềbọnnày!Gãsẽnóithêmrằngđâykhôngphải làchuyệnbịađặtvàyêucầukhán, thíchgiảgiúpgã tìmkiếmMomo.
Gãcóquyếtđịnhvàocáiđêmgãthathiếtnhớnhữngngườibạncũ.Rồivừamớihửngđônggãđãngồivàosauchiếcbàngiấyđồsộđịnhghinhớ
vắntắtkểhoạchhànhđộngcủamình.Nhưnggãchưakịpviếtchữnàothìchuôngđiệnthoạiđãrélên.Gãnhấcmáy,ngherồicứngngườivìsợ.
Mộtgiọngnóikhôngcótrọngâm,tạmgọilàgiọngmàuxámtro,nóivớigãquamáymàgãliềncảmthấybuốtgiádânglêntrongngười,nhưtừtủyxươnglạnhra.
“Đừng cómà giở trò!” giọng kia nói. “Bọn ta lấy lòng tốt khuyênmiđấy.”
“Aiđó?”Gigihỏi.“Mibiếtrõquámà,”giọngkiađáp.“Bọntađâucầnphảitựgiớithiệu.
Tuymichưađượchânhạnh làmquenvớibọn ta,nhưngmiđãhoàn toànthuộcvềbọntatừlâurồi.Chớcóbảorằngmikhôngbiếtchuyệnnàyđấy!”
“Cácngườimuốngìởtôichứ?”“Bọn ta không hài lòng về chuyện mi vừa định làm đấy. Hãy ngoan
ngoãndẹpngaychuyệnđóđi,nghechưa?”Gigithuhếtcanđảm“Không,”gãnói,“tôikhôngbỏ.TôikhôngcònlàthằngGigi-Hướngdẫn
viêndulịchtầmthườngvôdanhnữa.Bâygiờtôilàmộtnhânvậtnổitiếng.Rồicácngườisẽmởmắtxemcóđọsứcnổivớitôikhông.”
CáigiọngkiacườikhôngthànhtiếngmàhaihàmrăngcủaGigivavàonhaulậpcập.
“Michẳnglàcáithớgì.”giọngđónói.“Bọntađãtạonênmi.Michỉlàconbúpbêbăngcaosuthôi.Bọntađãbơmphồngmilênđấy.Nếumichọcgiậnthìbọntasẽxìhơirangay.Haymitưởngthậtrằngnhờchúttàimọncủamimàmiđượcnhưngàynay,hử?”
“Phải,đúngnhưthế,”Gigikhànkhànđáp,“TộinghiệpgãGigioắtconchưakìa,”giọngkianói,”mivẫncứmãiảo
tưởng.TrướcđâymilàônghoàngGirolimodướilốtcủagãGiginghèokhổđángthương.Cònbâygiờmilàgìnào?LàgãGigikhốnkhổđángthươngdưới lốt ông hoàngGirolimo.Dẫu saomi cũng nên biết ơn bọn ta, vì rốtcuộcchínhbọntađãđápứngtrọnvẹnmọiướcmơcủami.”
“Khôngđúng!”Gigilắpbắp.“Nóiláo!”“Trờiạ!”Giọngnọđáprồilạicườikhôngthànhtiếng,“thớmimàlạiđòi
đôicovớibọntavềsựthậtthìhỏicóngượcđờikhông?Trướckiamiluôncónhiềuchâmngônhayhovềthậtgiảlắmmà.Khôngđượcđâu,Gigiđángthươngơi,nếumilạiđịnhvinvàosựthậtthìchẳngănthuagìđâu.Michỉ
giỏihuênhhoangkhoáclác,thếmànổitiếngđượclànhờcóbọntatrợgiúp,thànhranóivềsựthậtthìmikhôngcóthẩmquyền.Đừngcóbẻmmépnữa!”
“CácngườiđãlàmgìMomo?”Gigithìthào.“Mibậntâmvềchuyệnnàylàmgìchomệtcáiđầuxinhxắnnhưngđần
độncủami!Mikhôngthểgiúpgìconbéđượcnữa.Miđịnhkểchuyệnvớvẩnvềbọntathìlạicàngkhônggiúpgìđược.Làmnhưthếthìđiềuduynhấtmi đạt được là sự thành công rực rỡ củami đến nhanh bao nhiêu sẽ quanhanhbấynhiêu.Dĩ nhiênmiphải tựquyết định thôi.Bọn ta khôngđịnhngăncảnmiđóngvaingườihùngđểrồitantànhsựnghiệp,nếumithathiếtmuốn.Nhưngđừngchờđợibọntatiếptụcgiơtaychechởmi,nếumivongơnnhưvậy.Thếnào,giàucóvànổitiếngchẳngsướnghơnnhiềuư?”
“Cóchứ,”Giginghẹnngàođáp.“Đấy,thấychưa!Vậythìchớdạimàđụngđếnbọnta,rõchưa?Hãycứ
tiếptụckểchongườitanhữngđiềuhọmuốnnghelàtốthơncả!”“Làmsaogiờđâytôicóthểtiếptụcnhưthếđượcnữa,khiđãbiếtrõhết
cảmọichuyện?”Gigigắnggượngnói.“Tachomimộtlờikhuyêntốt:đừngquáquantrọnghóamình.Vụnày
thật chẳng liên quan gì tới mi. Xét như thế thì mi vẫn tiếp tục làm mọichuyệnmộtcáchtuyệtvờinhưtừtrướctớinayđượcthôi!”
“Vâng,”Gigithìthầm,mắtnhìnsữngđâuđâu,“xétnhưthế…”RồicótiếnggácmáynênGigicũnggácmáyluôn.Gãgụcđầutrêntấm
bàn viết lớn, giấumặt trong hai cánh tay, người rung lên, nức nở khôngthànhtiếng.
TừhômấyGigimấthếtmọitựtrọng.Gãtừbỏýđịnhkiavàtiếptụclàmnhưtừtrướcđếnnay,nhưngkhisốngnhưthếgãcảmthấymìnhgiốngnhưmộttênđạibịp.Màgãbịpbợmthật.Trướcđâytrítưởngtượngcủagãđãdắtgãtrênnhữngconđườngphiêubồngvàgãcứviệcvôtưđitheonó.CòngiờđâygãthànhkẻnóidốinhưCuội!
Gãbiến thànhmột thằnghề,mộtconrốicủakhángiả,gãbiết!Gãbắtđầu chán ghét việcmình làm. Thành ra những câu chuyện gã kể cứ càngthêmngớngẩnvàướtátkiểucảilương.Nhưngchúnglạikhônglàmtổnhạiđếnsựthànhcôngcủagã,ngượclại,ngườitabảođólàphongcáchmớivàlắmkẻtìmcáchbắtchướcgã.Gãtrởthànhmốtthờithượnglớn.NhưngGigikhôngthấyvuithíchchútnào.Vìbâygiờgãđãbiếtnhờaigãmớiđượcthếnày.Gãchẳngđượcchútlợilộcgì,màđãmấttấtcả.
Nhưnggãvẫnphóngxehếttừnơitrìnhdiễnnàyđếnnơikhác,vẫnlấynhững chuyến bay nhanh nhất, đi đâu đứng đâu gã cũng đều đọc khôngngừngchocáccôthưkíghichépnhữngcâuchuyệncũcủagãdướilớpvỏmới.Gã“thànhcôngđếnkinhngạc”-nhưmọitờbáođưatin.
GãGigimơmộngđãbiếnthànhgãGirolamobịpbợmnhưthếđấy.CònvớiônggiàBeppo-Phuquétđườngthìbọnngườimàuxámđãphải
tốncôngsứcđốiphóhơnnhiều.SaucáiđêmMomobiếnmất,mỗikhirảnhviệc,ngàynàoôngcũngngồi
ởNhàhát lộthiêncổ,ngóngchờcô.Mỗingàyôngmộtthêmlolắnghơn.Cuốicùng,chịukhôngnổinữa,ôngquyếtđịnhđibáocảnhsát,bấtchấpmọiphảnđốihợplýcủaGigi.
“Nếuconbécònsống,”ôngtựnhủ,“thìdùcóbịcảnhsáttốngtrởlạivàotrạimồcôivớicửasổcósongsắtvẫntốthơnlàbịbọnngườimàuxámgiamgiữ.Conbéđãtừngtrốnkhỏimộttrạimồcôinhưthếnàythìcóthểnósẽlạitrốnđượcnữa.Cóthểmìnhxinđượcchonókhỏiphảivàotrại.Nhưngtrướchếtphảitìmchoranóđã.”
Thếlàôngtớiđồncảnhsátgầnnhấtbênrìa thànhphố.Ôngđứngmộtlúc lâu trước cửa đồn, hai tay xoay xoaymãi vànhmũ, rồimới dám dứtkhoátđivào.
“Ôngcầngì?”Viêncảnhsát,đangbậnđiềnmộttờkhaidàivàphứctạp,hỏi.
MấtmộtlúcBeppơmớilêntiếngnổi:“Thưa,đãcómộtchuyệnđángsợxảyra.”
“Thếà?”,viêncảnhsátvừatiếptụcviếtvừahỏi,“nhưngchuyệngìmớiđượcchứ?”
“ChuyệnliênquanđếnbéMomocủachúngtôi,”Beppođáp.“Mộtđứabéà?”“Vâng,mộtbégái.”“Conôngà?”“Không,”Beppobối rối,“cónghĩa là…vâng,nhưng tôikhôngphải là
bố.”“Khôngmàlạicónghĩalàvâng!”Viêncảnhsátbựcbộinói.“Đứabéđó
làconai?Ailàbốmẹnó?”“Khôngaibiếtcả,”Beppođáp.“Thếđứanhỏđăngkýởđâu?”
“Đăngkýà?”Beppohỏi.“À, tôinghĩ rằngởchỗchúng tôi.Chúng tôibiếtnhaucả.”
“Nghĩalàkhôngđăngkí,”viêncảnhsátthởdài,nói“Ôngbiếtnhưthếlàcấmchứ?Khôngđăngkýthìsẽthànhbátnháohếtcả!Đứabéởnhàai?”
“Ởnhànó,”Beppođáp,“nghĩalàởNhàhátlộthiêncổ.Nhưnghiệnnókhôngcònởđónữa.Nóbiếnmấtrồi”
“Khoan đã!”Viên cảnh sát nói, “nếu tôi hiểu không nhầm thì hiện cómộtbégáilangthangđangsốngởkhuphếtíchkia,tênlà…ôngvừanóitêngìnhỉ?”
“Dạ,Momoạ,”Beppođáp.Viêncảnhsátbắtđầughibiênbản.“..tênlàMomo.Momogìnữa?Xinchobiếthọđầyđủcủađứabé!”“Momothôi,khôngcòngìhết,”Bepponói.Viêncảnhsátgãicằm,chánnảnnhìnBeppo.“Nhưthếđâucóđược,ôngbạn.Tôithậtlòngmuốngiúpông,nhưngnhư
thếnàythìkhônglậpbảnthôngbáođược.Thôi,ônghãychotôibiếttênhọônglàgìcáiđã.”
“Beppo,”Beppođáp.“Gìnữa?”“Dạ,Beppo-Phuquétđường.”“Tôihỏitênhọ,khônghỏinghềnghiệp!”“Vừalàhọvừalànghềnghiệpluôn,”Bepponhẫnnạigiảithích.Viêncảnhsátbuôngbút,úpmặtvàohaibàntay,“Chúaơi!”Ông ta chánnản lamảbẩm, “Tại sao tôi phải trựcbannhè
đúnglúcnày.”Rồiôngtađứngthẳngngười,duỗithẳngvai,mỉmcườikhíchlệnhìnông
già,đoạnnóibằnggiọngôntồncủamộtngườihộlý:“Thôi,tađểlátnữaghilýlịchcũngđược.Bâygiờônghãykểchotôinghetuầntựviệcgìđãxảyravàsựviệcnhưthếnào.”
“Mọisựà?”Bepponghingạihỏi.“Mọi sự liên quan đến chuyện này,” viên cảnh sát đáp. “Tuy tôi hoàn
toànkhôngcóthìgiờ,chotớitrưanaytôiphảiđiềnhếtnúiđơnnàyđây,sứclựcvàđầuóc tôiđãkiệtquệ rồi,nhưngôngcứviệc thong thảkểhếtmọiđiềuôngmuốnnói.”
Ôngtangảngườirasau,nhắmmắtlại,chẳngkhácmộtngườitửvìđạo
đangtrêngiànhỏa.RồiônggiàBeppobắtđầukểbằngcáicáchkìquặcvàdôngdàicảcâuchuyện,kểtừlúcMomođếnởtạiNhàhátlộthiêncổ,vềcátínhđộcđáocủacô,chotớichuyệncủabọnngườimàuxámnơibãirácmàchínhôngđãnghelénđược.
“Rồicũngchínhđêmđó,”Beppokếtthúc,“Momobiếnmất.”Viêncảnhsátbuồnphiềnnhìnônghồilâu.“Nóicáchkhác,”cuốicùngôngtanói,“đãtừngcómộtcôbérấtkhông
chắccóthực,vớisựhiệnhữukhôngthểchứngminhđãbịmộtloạibóngma-nhưôngvừanóimàaicũngbiết làkhôngcó-bắtcócđemđi tậnđâuđâu.Ngaycảviệcnàycũngkhôngchắcchắnnũa.Vậymàgiờđâycảnhsát lạiphảilochuyệnnàyư?”
“Thưavâng!”Beppođáp.Viêncảnhsátcúitớitrước,sẵnggiọng:“Ôngthởvàomũitôixemnào!”Beppokhônghiểuýviêncảnhsát,ôngnhúnvai,tuânlệnhthởmộthơi
vàomặtviêncảnhsát.Ôngtalắcđầuquầyquậy.“Rõràngôngkhôngsayrượu.”“Không,”Beppolẩmbẩm,mặtđỏbừngvìbốirối,“tôichưahềsayrượu
baogiờ.”“Vậytạisaoônglạikểchotôinhữngchuyệnvớvẩnnày?”Viêncảnhsát
hỏi.”Ôngchorằngcảnhsát lẩmcẩmđếnnỗi tinbacáichuyệnbịađặtđóhaysao?”
“Dạ,”Beppothậtthàđáp.Bâygiờthìviêncảnhsátkhôngcònnhẫnnạinổichútnàonữa.Ôngta
đứngbậtdậy,đấmmạnhlêntờđơndàivàphứctạp.“Đủrồinhé!”Ôngtađỏmặttíataihétlớn.“Ôngcútxéongaychokhuấtmắt,kẻotôicùmônglạivìtộiphỉbángcôngquyền!”
“Xinlỗi,”Beppohoảngvíalẩmbẩm,“ýtôikhác.Tôimuốnnóirằng…”“Xéo!”Viêncảnhsátgàolên.Beppoquayngườiđira.NhữngngàysauBeppolạiđếnnhiềuđồncảnhsátkhác.Chuyệndiễnra
ở những nơi đó không khác lần đầu này tí nào.Người ta tống cổ ông ra,ngườitathânmậtkhuyênôngvềnhàhoặcngườitaanủiông,đểôngđichorảnhnợ.
NhưnglầnnọBeppogặpmộtviênchứccaocấphơnsonglạithiếutínhhàihướccủacácđồngnghiệp.Ôngtanghehếtcảcâuchuyệnmàmặtvẫn
thảnnhiênrồilạnhlùngnói:“Lãogiànàyđiênquá.Phảichẩnđịnhxemlãocógâyphươnghạichoxãhộikhông.Nhốtlãovàonhàgiam!”
Beppophảinằmnửangàytrongphònggiam,rồibịhaiviêncảnhsátlôiraxenhưlôihànhlý.Họchởôngxuyênthànhphố,tớimộttòanhàlớnmàutrắng, cửa sổ có song sắt. Nhưng đó không phải nhà tù như Beppo thoạtnghĩ,màlàmộtnhàthươngchonhữngngườibệnhtâmthần.
Ởđâyngườitakhámnghiệmôngtớinơitớichốn.Ônggiáosưvàcáchộlýniềmnởvớiông,họkhôngcườinhạo,khôngchửimắng,thậmchícòntỏvẻthíchnghechuyệncủaôngnữa,nênôngcứphảikểđikểlạimãi.Tuyhọkhônghềphảnbác,nhưngBeppochẳngbaogiờnghĩrằnghọthậtsựtinôngcả.Ôngchẳngbiếtthậtrahọnghĩthếnào,cóđiềuhọcũngkhôngchoôngvềluôn.
Mỗi lầnônghỏibaogiờđượcvề thìđềunghe trả lời:“Sắp rồi,nhưngbâygiờchúngtôicòncầnông.Ôngnênhiểulàviệcnghiêncứuchưaxong,nhưngchúngtôicótiếnbộ.”
BeppolạinghĩrằnghọđangđiềutraxemcôbéMomohiệnbịgiamgiữởđâunênnhẫnnại.
HọxếpchoBeppomộtcáigiường trongmộtphòngngủ lớn,cùngvớinhiềubệnhnhânkhácnữa.Mộttốinọôngthứcgiấc,thấytrongánhđèndựphòngmờmờcóngườiđứngngaybêncạnhgiườngmình.Mớiđầuôngchỉpháthiệnrađốmlửađỏlậplòecủađầuđiếuxìgà,nhưngrồiôngnhậnrachiếc mũ cứng tròn và chiếc cặp mà hình dạng kia xách trong bóng tối.Beppobiếtngayđólàmộttrongnhữngtayáomàuxám.Ôngthấylạnhthấutim,địnhkêucứu.
“Im!”Giọng nóimàu xám tro cất lên trong bóng đêm, “tôi được giaotráchnhiệmthương lượngvớiông.Hãynghe tôinóiđã; rồichỉ trả lờikhinàotôihỏithôi!Ôngđãđượcnếmchútítquyềnlựccủabọntôiđểthấynóvươntớitậnđâurồiđấy.Nếuôngmuốnnếmthêmnữathìtùyôngthôi.Mặcdùôngchẳnglàmhạiđượcbọntôichútxíunàoquacâuchuyệnvớvẩnmàôngbắtmọingườiphảinghe,nhưngbọn tôicũngkhông thích thúgì.Nóithêm làdĩnhiênôngđoánđúnghoàn toàn rằngbọn tôiđãbắtgiữcôbạnMomo bé bỏng của ông. Nhưng ông hãy từ bỏ hy vọng hão huyền rằngngườitacóthểtìmthấycôbéởchỗbọntôi.Chẳngbaogiờcóchuyệnđóđượcđâu.Cònviệcôngđịnhcốgắnggiảithoátcôbéthìcũngchẳnglàmchohoàncảnhđứanhỏđáng thươngkiadễchịuhơnđâu.Ôngbạnquýhóaạ,
mỗilầnôngthửlàmộtlầncôkiaphảitrảnợhếtđấy.Vậythìtừnayvềsauônghãycânnhắcnênnóigìvàlàmgì.”
TaymàuxámkianhảvàivòngkhóirồihàilòngngắmnghíatácdụnglờinóicủamìnhtrênBeppo.Ônggiàquétđườngđãtinkhôngsótmộtlời.
“Ngắngọn thôi,vì thờigiancủa tôi rấtquýbáu,” taymàuxámnọnóitiếp,“tôingãgiánhé.Bọntôitrảôngđứanhỏvớimộtđiềukiện:ôngkhôngbaogiờđượchémộtlờinàovềbọntôivàviệclàmcủabọntôi.Ngoàirabọntôiđòiông,cứgọilàđểchuộcđi,100000giờtiếtkiệm.Đừngthắcmắcbọntôisởhữusốthờigianấybằngcáchnào,đólàviệccủabọntôi.Ôngchỉcóviệctiếtkiệmsốthờigiannàythôi.Tiếtkiệmthếnàolàviệccủaông.Nếuôngđồngý thìbọntôisẽ lođểôngđượcthảvề trongmấyngàytới.Bằngkhông,ôngsẽởlạiđâymãnđờivàMomocũngsẽởvớibọntôimãnđời.Ôngsuynghĩđi.Bọntôichỉrộnglượnglầnnàythôiđấy.Sao?”
Bepponuốtnướcbọthailầnrồiđằnghắng:“Đồngý.”“Biết điều lắm,” taymàu xámhài lòng nói, “hãy nhớ là: tuyệt đối im
miệngvà100000giờ.NgaysaukhibọntôicóđượcnhữngthứnàythìôngsẽnhậnđượccôbéMomo.Chàoôngbạnquý.”
Rồitaymàuxámkiarờikhỏicănphòngngủ.Trongbóngđêm,lànkhóihắnđểlạiphíasaunhưsángmờmờ,tựamatrơi.
TừtốihômấyBeppokhôngkểcâuchuyệnnọnữa.RồikhiđượchỏisaotrướckiaônglạikểthìBeppochỉbuồnbãnhúnvai.Chỉvàingaysauhọthảôngra.
SongBeppokhôngvềnhà,màđến thẳngngôinhà lớn có cái sân, nơiôngvàcácđồngnghiệpvẫnnhậnchổivàxecútkít.Ônglấychổirồiđivàothànhphố,bắttayvàoviệcquétdọn.
NhưnggiờđâyBeppokhongquéttheokiểumỗibướcmộthơithở,mỗihơithởmộtnhátchổinhưtrướckianữa,màônghốihảquét;ôngchẳngcònthíchthúcôngviệcmìnhlàmnữamàquétchỉđểgomđủthờigianđichuộcthôi.Ôngđauđớnthấyrõrằngnhưthếlàđãchốibỏvàphảnbộiniềmtinmãnhliệtcủamình,phải,và luôncảcuộcsốngcủamìnhtừtrướcđếnnaynữa.Ôngkhổsởvịthấychánghétviệcmìnhlàm.
NếuchỉvìriêngôngthìBeppothàchếtđóihơnlàphảnbộichínhmình.Nhưng vì ôngmuốn chuộcMomo,mà đó là cách duy nhất tiết kiệm thờigianmàôngbiết.
Ôngquétcảngàylẫnđêm,khônghềvềnhà.Khinàoquámệt,ôngngồi
bừaxuốngnhữngbăngghếtrênđườngphốhaytrêngờrãnhnước,chợpmắtmộtlúcngắn.Rồiônglạibậtdậy,tiếptụcquét.Giữatầm,ôngcũngchỉnuốtvộichútgìđóchođỡđói.ÔngkhôngtrởvềmáilềucạnhNhàhátlộthiênnữa.
Ôngquéthếttuầnnàyquatuầnkhác,hếtthángnàyquathángkhác.Hếtthurồisangđông.Beppocứtiếptụcquét.
Rồisangxuânvàlạiđếnhè.Beppochẳngchúýtớinữa,ôngchỉquétrồilạiquét,đểdànhdụm100000giờtiềnchuộc.
Ngườidân thànhphốkhôngcógiờ rảnhđểchúýđếnônggiànhỏ thókia.Cònnhữngaiquantâm,sốnàyrấtít,lạiđưangóntaygõlêntrán,saulưngông,khiônghổnhểnvộivãvungchổiđiqua,nhưthểđólà tấtcả lẽsốngcủađờimình.ViệcngườitachoônglàdởhơiđâucógìlạnênBeppochẳnghềđểýtới.Chỉthỉnhthoảngcóaiđóhỏiôngsaovộivãvậythìôngmớingừngtaymột lúc,buồnrầuvàsợhãinhìnngườinọrồiđặtngóntayngangđôimôi.
Nhưngkhókhănnhất chobọnngườimàuxám là hướngđámbạn củaMomotheokếhoạchcủahọ.SaukhiMomomấttích,đámtrẻvẫnthườngcốgắngtụhọptạiNhàhátlộthiêncổ.Chúngluônnghĩratròchơimới;chỉcầnđôibacáithùng,mấyhộpgiấycũđủđểchúngthựchiệnnhữngchuyếndulịch tuyệt vời quanh thế giới hay dựng nên những lâu đài, thành quách.Chúngvẫncứbàntínhvàkểchuyệnchonhaunghe,nóitómlại,chúngchơiđùanhưvẫncóMomocùngchơivậy.Màthậtvậy,lạlùngsao,mọichuyệndiễnranhưthểMomovẫncómặtởđó.
HơnnữađámtrẻkhôngmảymaynghingờmộtkhoảngkhắcnàorằngMomosẽkhôngtrởlại.Chúngthấyđềcậptớiviệcnàylàthừavàvônghĩa.Chínhsựvững tinngầmấyđãgắnbóchúngvớinhau:Momovẫn luôn làmộtđứatrongbọnchúnglàđiểmtrungtâmcủacảbọnmàchúngngầmcôngnhận,dùcôcómặthaykhông.
Vềđiểmnàythìbọnngườimàuxámchằnglàmgìnổi.Không trực tiếp ảnh hưởngđược trên đám trẻ này để tách chúngkhỏi
Momothìhọphảiđạtchokỳđượcbằngđườngvòngthôi.Đườngvòngnàychính làngười lớn,nhữngkẻ cóquyền trên lũ trẻ.Khôngphảimọingườilớn,tấtnhiênrồi,nhưngnhữngngườicókhảnănglàmđồnglõachohọthìtiếcthaylạikhôngphảilàítđâu.Đúnglàbọnngườimàuxámđãdùngchínhvũkhícủalũtrẻđểtrịlạichúng.
Thế làđộtnhiêncóvàingười lớnnhớ lại lần lũ trẻdiễuhành,nhớ lạinhữngbiểungữvàbíchchươngcủachúng.
“Chúngtaphảilàmgìmớiđược,”họnói,“khôngthểnàobàochữachochuyện ngày càng có thêm nhiều đứa trẻ bị bỏ bê ở nhàmột mình. Đâykhôngphảilàtráchcácbậcphụhuynhbởivìchínhđờisốngvănminhhiênđạiđãkhôngcó thìgiờchămloconcáiđếnnơiđếnchốn.NhưngỦybanHànhchínhcủathànhphốphảiquantâmđếnviệcnày.”
“Cũngkhông thểbàochữa.”-nhữngngườikhácnói,”chochuyệnviệcgiaothôngvốnthôngsuốtlạibịnhữngđứatrẻluẩnquẩnphấtphơgâyáchtắcđược.Thiệthạidotainạngiaothônggâyrabởitrẻnhỏcàngngàycàngtăng,màsốtiềnnàytacóthểdùngvàoviệckháchợplíhơn.”
“Trẻconthiếusựgiámsát,”lạicónhữngngườikhácnói,“sẽthoáihóađạođứcvàtrởthànhtộiphạm.ỦybanHànhchínhcủathànhphốphảilolàmcáchnàotómhếtbọnnày.Phảixâytrạitrừnggiớiđểgiáodụcchúngthànhnhữngthànhviênhữuíchvàcónănglựcchoxãhội.”
Rồilạicónhữngngườikhácnói;“Trẻnhỏlàtàinguyênconngườicủatươnglai.Tươnglaisẽlàthờiđạicủađộngcơphảnlựcvàócđiệntử.Sẽcầnđếncảmộtđạoquânchuyêngiavàthợchuyênmônđểsửdụngnhữngmáymócnày.Nhưngthayvìchuẩnbịconemchúngtachothếgiớingàymaithìchúngtavẫncònmảiđểchonhiềucháuphíhoàinhữngnămthángquýbáucủachúngvàonhữngtròchơivôbổ.Thậtlànhụcnhãchonềnvănminhcủachúngtavàlàtộiácđốivớiloàingườitrongtươnglại!”
Nhữngluậnđiệunàykhiếnnhữngkẻtiếtkiệmthờigianthấysángtỏvôcùng. Và vì thành phố đã có rất nhiều người tiết kiệm thời gian, nên họnhanhchóngthuyếtphụcđượcỦybanHànhchínhvềviệccầnthiếtphảilàmgìđấychonhiềuđứatrẻthiếungườichămsóc.
ThếlàmọikhuphốđềuthànhlậpnhữngKhoGiữTrẻ.Đólànhữngngôinhàtomàmọiđứatrẻthiếungườichămsócđềuphảiđượcgửiđếnvàcóthểđượcđónratùyđiềukiện.Nghiêmcấmtrẻchơingoàiđườngphố,côngviênhaybấtcứđâukhác.ĐứatrẻnàobịbắtgặpthìsẽcóngayngườiđưatớiKhoGiữ Trẻ gần nhất. Và chamẹ của chúng phải tính đến chuyện sẽ bị phạtnặng.
ĐámbạncủaMomocũngkhôngtránhkhỏiquyđịnhmớinày.Chúngbịtáchkhỏinày,rồibịtốngvàocácKhoGiữTrẻkhácnhautùytheochúngởkhuphốnào.Ởnhữngchỗnàythìchúngđừnghòngđượcphéptựnghĩratrò
chơinữa.Tròchơilàdocácgiámthịquyđịnh,vàchỉnhữngtròchơinàomàchúngcóthểhọcđượcchútgìbổíchthôi.
Dĩnhiên,nếuchỉchơinhư thế thìchúngsẽquênnhữngđiềunhư:biếtvui,biếtphấnkhởivàbiếtmơmộng.
Dầndà lũ trẻ sẽcóbộmặtcủanhữngkẻ tiếtkiệm thờigian tíhon thìchúngchẳngcònnghĩrađượctrògìnữa.
Chuyện duy nhất chúng vẫn còn có thể làm được là ồn ào, nhưng tấtnhiênđókhôngphảilàthứồnàovuinhộn,màlàgiậndữvàpháphách.
Cònbọnngườimàuxámkhông tự tìmgặpmộtđứanhỏnàohết.Tấmlướihọbủavây trên thànhphố lớnnàygiờđâyđãkendàyvàxemchừngkhôngxẻráchnổi.Ngaynhữngđứatrẻtinhranhnhấtcũngkhôngchuiquađược.Kếhoạchcủabọnngườimàuxámđãthựchiệnxong.MọichuyệnđãchuẩnbịđâuvàođấyđểchờđónMomotrởvề.
Từấy,Nhàhátlộthiêncổnằmtrơđó,đầyhoangvắng.VàthếlàgiờđâyMomongồitrênbậcđángóngchờcácbạn.Côđãngồi
chờnhưthếsuốtngày,ngaytừlúctrởvề.Nhưngkhôngmộtaitớicả.Khôngmộtai.
Mặttrờiđãngảvềhướngtây.Bóngđãđổdàivàtrờiđãlạnh.CuốicùngMomođứngdậy.Côđói,vìkhôngcóainghĩđếnchuyệnđem
đồănthứcuốngchobénữa.Chưatừngcóchuyệnnhưthếnày!Bữanay,cólẽ cả anhGigi và chú Beppo cũng đã quênmất cô rồi cũng nên. Nhưng,Momonghĩ,hẳnđâychỉlàsơýthôi,mộtngẫunhiênđángtiếcnàođấythôi,rồimaisẽđượcgiảithíchrõngayấymà.
Momobướctớichỗconrùađangngủ,rụtkíncảđầuvớichân.Côngồixuốngbêncạnh, rụt rèdùngđốtgiữangón taygõnhẹ lênmai rùa.Rùa taliềnthòđầuranhìncô.
“Chịxin lỗi,”Momonói, “đãđánh thứcem.nhưngemcó thểchochịbiếttạisaocảngàyhômnaychẳngthấybạnnàocủachịtớiđâyvậy?”
Trênmairùahiệnlênmấychứ:”KHÔNGCÒNAIỞĐÂYCẢ.”Momođọcmàkhônghiểumấychứkiamuốnnóigì.“Thếà,”côvữngtinnói,“chuyệnnàyrồingàymaisẽrõcảthôi.Ngày
maicácbạnchịchắcchắnsẽđếnmà.”“KHÔNGBAOGIỜNỮAĐÂU,”đólàcâutrảlời.Momonhìnđămđămmấychữsángmờkiamộtlúc.“Emnóisao?”Cuốicùngcôhốthoảnghỏi.“Cóchuyệngìxảyravớicác
bạncủachị?”“ĐIHẾTRỒI,”côđọc.Momolắcđầuquầyquậy.“Khôngthểđược,”côkhẽnói,“lẽnàolạithế
được.Chắcchắnemnhầmrồi,Kassiopeiaạ.Hômquatấtcảcònhọpđôngđủởđây,rồichẳngđiđếnquyếtđịnhnàomà.”
“CHỊNGỦLẤUQUÁĐẤY,”Kassiopeiađáp.Momonhớ lại thầyHorađãbảo rằngcôphảingủsuốtmộtvòngquay
củamặttrời,giốngnhưhạtngũcốcngủtronglòngđất.Khiđồngýngủ,côkhôngnghĩnhưthếlàbaolâu.Giờđâycômớibắtđầuvỡlẽ.
“Baolau?”Côthìthầmhỏi.“NĂMVÀNGÀY.”PhảimấtmộtlúcMomomớihiểuđượccâutrảlờinày.“NhưngchúBeppovàanhGigi,” cuối cùngcô lắpbắp, “haingườiđó
nhấtđịnhcònđợichịmà!”“CHẲNGCÒNAICẢ”hiệnlênmairùa.“Saocóthểnhưthếđượcnhỉ?”ĐôimôiMomorunrun.“Đâuthểnàotất
cảbiếtmấtdễdàngnhưthếđược,tấtcảđã….”TrênmaiKasssiopeiachậmchạphiệnlênchữ:“QUARỒI”Lần đầu tiên trong đờiMomo hiểu với tất cả phũ phàng hai chữ này
nghĩalàgì.Tráitimcôtrĩubuồnhơnbaogiờhết.“Nhưngmình,”côsữngsờlẩmbẩm,“mìnhvẫncònđây…”Momomuốnbậtkhócmàkhôngnổi.Mộtlátsaucôcảmthấyconrùacọvàođôichântrầnkhônggiàydépcủa
mình.“EMỞBÊNCHỊMÀ!”hiệnlêntrênmainó.“Ừ,”Momomỉmcườicanđảm,“Kassiopeia, emởbênchị.Chịmừng
lắm.Thôi,tađingủđi.”Cônângconrùalên,chuiqualỗhổngnơibờtườngxuốngphòngmình.Dướiánhchiềutà,Momothấytấtcảvẫnynhưkhimìnhrờikhỏiđây.(LúcấyBeppođãlạidọndẹpcănphòng).Nhưngchỗnàocũngmộtlớpbụidày,mangnhệngiăngkhắpnơi.
Trênchiếcbànconghépbằnggỗthùngcómộtphongthưtựanhưchiếchộpthiếc.Cảphongthưcũngđầytơnhện.
Trênbìthưviết“GửiMomo”.Trái timMomorộn lên.Côchưa từngnhậnđượcmộtbức thưnào.Cô
cầmláthưtrongtay,lậttớilậtluingắmnghía,rồimởphongbìlấyramột
mảnhgiấy.
“Momothânquý!”Côđọc.“Anhđãdọnđichỗkhácrồi.Khitrởvề,nhớtìmanhngaynhé.Anhlochoemlắmđấy.Thiếuemnhiều.Mongrằngemkhônggặprủirogì.KhinàođóithìemhãylạichỗNinonhé.Anhấysẽgửigiấytínhtiềnvàanhsẽthanhtoánhết.Cứviệcănthảcửa,emhiểukhông?MọichuyệnkhácNinosẽkểembiết.Hãynhớđếnanh!Anhcũngnhớđếnem!
Mãimãilàcủaem
Gigi”
MãimộtlúcMomomớiđánhvầnhếtbứcthưnày,tuyhiểnnhiênlàGigiđãhếtsứccốviếtnắnnótvàrõràng.Côvừađọcxongthìtiasángsótlạitrongngàycũngvừatắtngấm.
NhưngMomo lại thấyđược anủi nhiều.Cônhắc con rùa, đặt lêngiườngngaycanhmình.Trongkhiđắptấmchănđầybụibậm,côkhẽnói:“EmthấychưaKassiopeia,chịđâucócôđộc.”
Nhưngconrùahìnhnhưđãngủrồi.CònMomokhiđọc thư,như thấyGigirõmồnmộttrướcmắtnênchẳnghềnghĩrằngbứcthưkiađãnằmđâysuốtgầnmộtnămtrời.
Momoápmávàotờgiấy.Giờđâycôkhôngcònthấylạnhnữa.
Chương14
Quánhiềuđồăn,quáítcâutrảlời
TrưahômsauMomoômconrùatìmđếnquánăncủaNino.“Rồiemsẽthấy,Kassiopeiaạ,”cônói,“bâygiờmọichuyệnsẽtựsáng
tỏchomàxem.AnhNinobiếtanhGigivàchúBeppohiệnđangởđâumà.Rồitụimìnhsẽđitìmcácbạnnhỏvàchúngtasẽlạiquâyquầnnhưxưa.CóthểanhNinovàchịvợcũngsẽđếnluônđấy,vớihếtthảymọingườingười.Cácbạncủachịchắcchắnsẽlàmemhàilòng.Cóthểchiềunaychúngtatổchứcmộtbuổivuinhonhỏ.Chịsẽkểchomọingườithứkhácnữa.Chà,chịmongđượcgặplạihếtthảymọingưoiừquá.Cònbâygiờchịphấnkhởivìsắp đượcmột bữa ăn trưa ngon lành trước đã. Chị đói ngấu rồi, em biếtkhông.”
Momokhôngngừng liền thoắng,chốcchốc lạiđưa taysờbức thưcủaGigimangtheotúiáokhoác.Conrùachỉngướcđôimắtgiànuanhìncôchứkhônggiảlời.
RồiMomovừađivừangânngavàcấttiếnghát.Nhạcđiệuvàlờicacủanhữngthanhâmngàytrướclạivangtrongtrínhớcủacô,rõmồnmột.Momobiếtrằngcôsẽmãimãichẳngbaogiờquên.
BấtchợMomongừnglại.TrướcmặtcôlàquánăncủaNino.Thoạttiêncôtưởngmìnhđãnhầmđường.Nơitrướckialàcănnhàcũkĩtồitàn,tưởngvôiloanglổvệtnướcmưa,trướccửalàlốiđinhỏcómáichenaysừngsữngmộtngôinhàbê–tôngtrảidàitheohìnhhộpvớinhiềucửasổbằngkínhthậttochoánnguyêncảmặttrước.Conđườngtrướcnhànayđãtrảinhựa,nườmnượpxecộqualại.Phíađốidiệnquáncũngđãmọclênmộttrạmxăngrõto,kểđếnlàmộttòanhàkhổnglồ,nơiđặtvănphòngcủanhiềuhãngxưởng.Xeđậusansáttrướccáiquánănmớinày.Phíatrêncửaravàonổibậtmộthàngchữlớn.QUÁNĂNNHANHCỦANINO
Momobướcvàoquán.Thoạttiêncôhếtsứcbỡngỡ.Dọchàngcửasổlànhững chiếc bàn bé tẹo, cao lênh khênh trông cứ như những cây nấm lạ.Chúngcaođếnnỗingườilớncóthểđứngănđược.Nhưngtuyệtnhiênchẳngthấychiếcghếnàocả.
Phíabênkiacómộthàngthanhchắndài,nhưkiểuhàngrào,bằngkim
loạibóng loáng.Sauhàng rào lànhững lồngkínhdàiđặthơi cáchquãng,bày bánhmì kẹp giăm – bông, pho-mát hay dồi, những đĩa xa lát, những
chénpút–đin[18],lạicócảbánhngọtvànhiềuthứkhácmàMomokhôngbiết.
Nhưng Momo chỉ nhận ra được những thứ này dần dần thôi, vì cănphòngchậtníchkháchhàngđangkhôngngớtchenlấn;Momoluôncócảmtưởngrằngmìnhtoànđứngcảnlốiđicủahọ,vìbướctớiđâucôcũngbịhọđẩysangbênhoặcxôtớitrước.Momothấyphầnlớnkháchhàngđềubưngkhay,trêncóđểnhữngđĩathứcănvớichainướcuống;họcốgiữchokhaykhông đổ rồi gắng tìm cho ramột chỗ trống bên những cái bàn cao lênhkhênhkia.Họchầuchựcsẵnchờláychỗsaulưnglạigiữangườiđangănvàkẻđứngchờ.Nóichungainấyđềuthấykhôngthoảimái.
Giữahàngràokimloạivànhữnglồngkínhkialàcảmộthàngngườidàichậmchạpnhíchtới.Mỗingườitựlấytừlồngkínhnàyhoặclồngkínhnọmộtđĩađồăn,cònnướcuốngthìhoặctrongchaihoặctrongmộtlygiấybồi.
Momosửngsốt!Hóaraởđâyaimuốnănuốnggìthìcứtựtiệnlấy!Côchẳngthấyaingăncảnhayđòitiềngìcả.Cólẽởđâyănkhôngtốntiền!Dĩnhiênđólàcáchgiảithíchsángtỏnhấtvìsaongườitachenlấnnhautợnđếnthế.
Lát sauMomo thoáng trông thấyNino đang bị nhiều người đứng chekhuất.Anhngồi cuốihàng lồngkínhdài saumáy tính tiền, bấm luôn tay,nhậntiềnrồitrảlạitiền.Hóarahọtrảtiềnchoanh!AicũngphảiđidọctheohàngràokimloạinênkhôngaicóthểrađượcbànmàkhôngphảiđingangchỗNino.
“AnhNino!”Momo gọi to, rồi tìm cách len vào giữa hàng người.CôcầmláthứcủaGigivẫyvẫynhưngNinokhôngnghethấy.Quầythutiềnquáồnnênanhphảihếtsứcchúý.
Momoliềuleoqua“hàngrào”,lenquahàngngườngtớichỗNino.Anhngướcnhìnlênvìnghevàingườilớntiếngcàunhàu.
ThấyMomo,vẻbựcbộitrênkhuônmặtanhliềnbiếnmấttứcthì.“Momo!”Anhrạngrỡkêuynhưngàytrước,“emđãvềrồià!Thậtngạc
nhiênquáđimất!”“Đitớiđi!”Mấyngườiđứngtronghànglêntiếng,“conbénàycũngphải
xếphàngnhưchúngtavậy.Đâuthểtựtiệnlấnlênđược!Nhóccontrơtrẽn!”
“Thôimà!”Ninonói,giơhai taykhuyêngiải,“xinquýkháchvui lòngnhẫnnạimộtchútmà!”
“Nói như anh thì ai cũng xử sự như vậy được!” một ông trong hàngngườinốiđuôichờcàunhàu.“Đitiếpthôi!Đitiếpthôi!Conbéthừathờigiờhơnchúngtamà.”
“Gigibaohếtchoemđấy,Momoạ,”Ninovộivãthìthầmvớicô,“thànhrathíchăngìemcứviệclấy.Nhưngmànhớxếphàngnhưmọingườinhé.Emđãnghehọcằnnhằnrồiđấy!”
Momochưakịphỏihangìthêmthìngườitađãđẩycôtớitrước.Thànhracôkhôngcòncáchgìkháchơnlàlàmymọingười.Nghĩalàcôxếpvàocuốihàngrồilấymộtcáikhaybàytrênkệ,lấydao,nĩa,thìatừmộtcáihộc.Rồicôbịđẩytớitrước,từngbướcmột.HaitayvướnggiữkhaynêncôđểluônKassiopeialênđó.Vừađitớitrướccôvừalấytừnhữnglồngkínhmónnàymónnọ,xếpquanhconrùa.
BịrốitrínênMomođãchọnmột“tổnghợp”khákỳquái:mộtmiếngcáchiên,một látbánhmìquyếtmứt,mộtcâydồicon,một suấtnhỏpa-têvàmộtlynướcchanh.Nằmgiữanhữngmónlạlùngkia,Kassiopeiathàrútkínvàomairồinằmyênhơnlàbàytỏýkiến.
KhitớiđượcquầytrảtiềnMomoliềnvộivãhỏiNino:“AnhcóbiếthiệngiờanhGigiởđâukhông?”
“Biết,”Ninođáp,“Gigicủachúngtagiờnổitiếnglắmrồi.Tấtcảchúngtađềutựhàovềcậuấy,vìdẫusaothìcậuấycũnglàmộtngườitrongnhómchúngta!Gigixuấthiệntrêntruyềnhìnhrấtthườngxuyên,cảtrênradionữa.Báochívẫnđưatinvềcậuấyluôn.Thậmchímớiđâycóhaiphóngviêntớigặpanhđểtìmhiểuchuyệnxưa.AnhđãkểhọnghehồiđócólầnGigi…”
“Phía trước đi tới đi chứ!”Vài giọng nóng nảy cất lên từ hàng ngườiđứngchờ.
“NhưngsaoanhGigikhôngđếnchỗemnữa?”Momohỏi.“Chặc,”Nino–đãhơicăngthẳng–tặclưỡithìthầm,“embiếtkhôngcậu
ấykhôngrảnhnữarồi.Hiệnnaycậuấycónhiềuchuyệnquantrọnghơnphảilàm,chứởNhàhátlộthiêncổthìđằngnàocũngchẳngcònchuyệngìnữa.”
“Saothế?”Phíasaucónhiềutiếngbựcdọckêu.“Hẳncácngườitưởngchúngtôithíchđứngđợimãiởđâychắc?”
“Hiệnnayanhấyởđâu?”Momocốhỏithêm.“TrênĐồiXanhđâuđó,”Ninođáp,“nghenóicậuấyở trongmộtbiệt
thựnguyngacóvườnrộngbaoquanh.Nhưngemtiếptụcđitớiđinhé!”Momothậtlòngkhôngmuốnđitới,vìcôcònnhiều,thậtnhiềucâuhỏi,
nhưngcôcứbịđẩytới.Côbưngkhaylạicáibàntrongnhưcâynấmconkia.Phảiđợimộtlúcmớicôcóđượcchỗ.Nhưngcáibànquácaokhiếnmũicôchỉvừachạmmặtbànthôi.
KhiMomođẩykhaylênbànthìnhữngngườiđứngquanhnhìnhconrùavớivẻkinhtởm.
“Tởmquá,”mộtôngnóivớingườibêncanh,“màthờibuổinàythìmìnhvẫnphảichịuthôi.”
Ôngbêncạnhlầmbầm:“Thếôngmuốngìmớiđượcchứ-thanhthiếuniênthờinaymà!”
RồihaiôngnọkhôngchuyệntrògìthêmnữamàcũngchẳngtiếptụcđểýđếnMomo.Momocũngkhônghơiđâuđểýtớihọ,vìkhôngđủcaođểthấy trênkhay cónhữngmóngì nên ăn thôi cũngđủmệt cho cô lắm rồi.Nhưngđóiquánêncôvẫnănhếtsạch.
TuyđãnorồinhưngMomonhấtđịnhmuốnbiếtchúBeppobâygiờrasao,nêncô lạixếpvàohàng.Sợ rằngnếukhôngmuasẽkhiếnmọingườibựcmình,chorằngcôchỉđứngvướngchânvướngcẳnghọ,nênkhiđiquacáclồngkínhMomolạilấythêmđủthứ.
Cuốicùng, tớichỗNini,cô lạihỏi:“ThếchúBeppo -Phuquétđườngbâygiờởđâu?”
“Chúấyđãđợichờemlâulắm,”Ninovộivãđáp,vìsợkháchsẽkhônghàilòng.“Chúấynghĩrằngemđãgặpphảichuyệngìđángloghêgớm.Chúấycứkểmãigìđấyvềbọnngườimàuxám,anhkhôngcònnhớlàchuyệngìnữa.Thìembiếtchúấyquámà,chúấyvẫnluônhơikìquặc.”
“Nè,haingườiphíatrướckia!”Cóaiđótronghàngngườikêulên,“ngủhaysaothế?”“Xongngay,thưaông!”Ninovộivãtrảlời.
“Rồisao?”Momohỏi.“Rồichúấyđãlàmchocảnhsátloạncảlên,”Ninovừanóitiếpvừacăng
thẳngvuốtmặt.“Chúấykhăngkhăngđòicảnhsátphảitìmkiếmem.Theoanhbiếtthìcuốicùnghọđãđưachúấyvàomộtmơinhưnhàandưỡng.Anhkhôngbiếthơnnữa.”
“Bốkhỉ!”Mộtgiọnggiậndữvanglêntừphíasau,“đâylàquánănnhanhhayphòngchờ?Cácngườihọpmặtgiađìnhphíatrướchaysaođấy?”
“Dạ,gọithếcũngđượcạ!”Ninonănnỉđáplờingườinọ.
“Chúáycònởnhàandưỡngđókhông?”Momohỏi.“Anhnghĩrằngkhông,”Ninođáp,“nghenóingườitathảchúấyrarồi,
vìchúấyvôhại.”“Haylắm,nhưnghiệnnaychúấyởđâu?”“Anhkhôngbiết,thậtđấy.Momoạ.Nhưngkìa,emđitớiđichứ!”ThêmmộtlầnnữaMomobịnhữngngườichenchúcphíasauđẩytới.Cô
lạitìmtớimộtchiếcbànnhưcâynấmchờcóchỗđểlạingốnchohếtnhữngmóntrênkhay.Lầnnàycôthấykémngonhẳn.NhưngMomochẳngbaogiờdámbỏmứa.
BâygiờMomocònphảibiếtthêmchuyệngìđãxảyravớiđámbạntrẻtrướcđâyvẫn luôn luônđếnchơivớimình.Khôngcòncáchnàokhác,côđànhlạixếphànglầnnữa, lạiđiquanhữnglồngkính, lạichấtmónănlênkhayđểkhỏilàmngườikhácbựcmình.
LầnnữaMomolạitớitrướcquầytínhtiềncủaNino.“Thếcònđámnhóc?”Côhỏi.“Cácbạnấybâygiờrasao?”“Bâygiờkhác trướchết rồi,”Ninođáp.Vừanhìn thấyMomo lầnnữa
tránanh tađãvãmồhôi.“Bâygiờanhkhông thểgiải thíchchoemđược.Chínhemđãthấyhòancảnhởđâynhưthếnàorồiđấy!”
“Nhưngsaocácbạnấylạikhôngtớichỗemnữa?”Momokhăngkhănghỏi.
“BâygiờmọiđứabékhôngaisănsócđềuphảiđưađếnKhoGiữTrẻ.Chúngkhôngđựơc thả lỏngnữa,bởivì…nói tómlại là:bâygiờchúngcóngườichămlorồi.”
“Gấp lên đi nào,mấy người lềmề phía trước kia!” Lại có thêm tiếngngườiđứngtronghàngkêulớn.“Chúngtôicũngphảiđựơcănchứ.”
“Các bạn của em à?”Momo ngờ vực hỏi. “Các bạn ấy thậtmuốn thếsao?”
“Ngườitacóhỏiýkiếnchúngnóđâu,”Ninovừađápvừabồnchồnbấmcảhai tay trênnútmáy tính tiền. “Trẻ con cóđượcquyết định chuyệnđóđâu.Ngườitalàmthếlàđểchúngkhôngcònphấtphơlêulổngtrênđườngphốnữa.Nóichocùngthìđólàđiềuquantrọngnhất,đúngkhông?”
Momokhôngđáp,màchỉchămchúnhìnNinothôi,khiếnanhtahếtsứclúngtúng.
“Quỷquáithật!”Lạimộtgiọngnóigiậndữtừphíasau,“bữanaykềcàthếnàythìhỏicóđiêntiếtkhôngchứ!Cácngườicứphảinhèngaylúcnày
màtánphétthỏaimáià?”“Embiếtlàmgìbâygiờ,”Momokhẽhỏi,“khikhôngcócácbạnkia?”Ninonhúnvai,bẻngóntay.“Momoà,”anhtanóirồihíthơithậtdàinhưmộtngườicốépmìnhgiữ
bìnhtĩnh,“emhãybiếtđiềumộtchútvà trở lạiđâyvàolúcnàokhácnhé;bâygiờanhthậtkhôngrảnhđểbànbạcvớiemnênxemlàmgì.Emmuốnđếnđâyănbấtcứlúcnàocũngđược,embiếtmà.NhưngởvịtrícủaemthìanhcũngsẽđếnbừamộtKhoGiữTrẻnhưthế,ởđóemsẽcóchuyệnlàm,đượcchămsóc, lại đựơc cảhọcnữa.Nếuemcứmột thânmộtmình langthangthếnàythìtrướcsaungườitacũngsẽđưaemtớiđóthôi.”
Lần nàyMomo cũng không nói gì, chỉ đămđămnhìnNino.Người tachennhauđẩycôtớitrước.Nhưcáimáy,côđilạibànrồicũngnhưcáimáyngốncảbữaănthứbanày,dùnuốtkhôngtrôivàthứcănchẳngkhácnàobìagiấyvàphoigỗ.Côcảmthấykhốnkhổlàmsao.
MomoômKassiopeia,lặnglẽđira,khôngmộtlầnngóailại.“Này,Momo!”VàophútchótNinocònkịpthoángthấycôliềngọivới
theo,“khoanđãnào!Emchưakểanhnghegìhết thờigianquaemởđâumà!”
Nhưngkháchhàngđãlấntới,thànhthửNinolạitíutítbấmmáy,nhậnvàtrảlạitiền.Nụcườitrêngươngmặtanhtađãbiếnmấttừlúcnàorồi.
“Ănquánhiều,”MomonóivớiKassiopeiakhichúngvềđếnNhàhátlộthiêncổ, “chịđượcchoănquánhiều,quánhiều.Tuyvậychịvẫncócảmgiáckhôngno.”Látsaucônóithêm:“DùcómuốnthìchịcũngkhôngthểkểchoanhNinovềnhữngbônghoavàtiếngnhạcđượcđâu,emạ.”Látsaunữacô lạinói: “Nhưngmaichị emmìnhsẽđi tìmanhGigi.Chắcchắnemsẽmếnanhấychomàxem,Kassiopeiaạ.Rồiemsẽthấy.”
Trênmairùachỉhiệnmộtdấuchấmhỏitotướng.
Chương15
Tìmthấyrồilạimất
Hômsau,ngaytừsángtinhmơ,MomođãlênđườngtìmnhàcủaGigi.Dĩnhiêncômangcảconrùatheo.
MomobiếtĐồiXanhởchỗnào.Đólàkhubiệtthựởngoạiô,xavùngNhàhátlộthiêncổ,gầnkhunhàmớixâycùngmộtkiểuđơnđiệu,nghĩalàphíabênkiathànhphố.
Đườngđixathậtlàxa.TuyMomovẫnquenđichânđấtmàkhiđếnđượcĐồiXanhthìhaibànchânđãđaunhưdần.Côphảingồibênrãnhnướcnghĩmộtlúc.
Thật làmộtvùng sang trọng.Đườngphố rộng rãi, sạch sẽvàhầunhưkhôngmộtbóngngười.Phíasaucácbứctườngcaohoặchàngràosongsắtcónhữngcâycổthụvươntánlênbầutrờibátngát.Trongcácthửavườnnàyphầnlớntọalạcnhữngtòanhàmáibằngtrảidàitoànbằngkínhvàbê-tông.Những thảmcỏxénphẳng lì trướcnhàxanhmướtnhưmờimọcngười tanhàolộn.Nhưngkhắpnơichẳngthấycóaiđidạohayngồichơitrênthảmcỏ.Hẳnlànhữngchủnhâncủacácngôinhànàykhôngcóthờigiờ.
“Giámàchịbiếtcócáchnào tìmranhàcủaanhGigi!”Momonóivớiconrùa.
“CHỊSẮPBIẾTNGAYTHÔI”hiệntrênmairùa.“Emnghĩthếà?”Momohỏi,khấpkhởihyvọng.“Này,connhãiranhbẩnthỉukia,”chợtcótiếngaivanglênsaulưngcô,
“màytìmgìởđâythếhở?”Momoquaylại.Mộtngườiđànôngđứngđó.Hắnkhoácchiếcáosọcrất
kỳlạ.Momokhônghềbiếtrằngnhữngngườilàmchonhàgiàulạimặcthứáonhưthế.Côđứnglênnói:“Cháuchàochú,cháutìmnhàanhGigi.AnhNinobảocháurằngbâygiờanhấyởđây.”
“Màytìmnhàai?”“NhàanhGigi–Hướngdẫnviêndulịch.Anhấylàbạncủacháuđấyạ.”Ngườiđànôngáokhoácsọcnhìncômộtcáchnghikị.Cánhcổngvườn
saulưnghắnhémởvàMomoliếcnhìnvào.Côthấymộtthảmcỏrộng,cómấyconchólớnmìnhthonđangnghịchtrênđóvàmộthồphunnướcróc
rách.Mộtđôichimcôngđangđậutrênmộtcáicâychichítnhữnghoa.“Ô!Momotrầmtrồkêu,“chimđẹpquá!”
Momođịnhvàotrongđểđượcnhìnđôichimthậtgần,nhưngngườiđànôngáokhoácsọcđãtúmcổáocôlại.
“Đứngđây!”Hắnnói.”Màylàmgìthế,nhãicon?”RồihắnbuôngMomora,lấykhănlautay,nhưthểvừacầmphảithứgì
nhơbẩn.“Mọithứnàylàcủachúà?”Momohỏi,taychỉvàovườn.“Không,”giọngngườiđànôngáokhoácsọccàngkémthânthiện,“cút
ngay!Màychẳngcócớgìđểlảngvảngởđâycả.”“Có,”Momođápdứtkhoát,“cháuphảitìmanhGigi–Hướngdẫnviên
dulịch.Đúngrathìanhấyđangđợicháu.Chúkhôngbiếtanhấysao?”“ỞđâychẳngcóHướngdẫnviêndulịchvớiduliếcnàohết,”ngườiđàn
ôngáokhoácsọcđáprồiquayđi.Hắnvàovườn,địnhđóngcổng thìhìnhnhưchợtnghĩragìđấyvàophútchót.
“Có phải mày muốn nói đến ông Girolamo, nhà kể chuyện trứ danhkhông?”
“ThìđíchthịlàanhGigi–Hướngdẫnviêndulịchrồi,”Momohíhứngđáp,“têncủaanhấyđấy.Chúbiếtnhàanhấyởđâukhông?”
“Thếôngấychờmàythậtà?”Ngườiđànônghỏi.“Vâng,”Momođáp,“chắcchắnmà.Anhấylàbạncháu,anhấytrảcho
cháuhếtnhữngthứcháuănởquánanhNinođấy,chúạ.”Ngườiđànôngáokhoácsọcnhướngmắt,lắcđầuquầyquậy.“Nghệsĩcókhác!”Hắnchuachátnói,“cứthỉnhthoảnglạinổihứngbất
tử!Nhưngnếumàythậtsựnghĩrằngôngấytrântrọngviệcmàyđếnthămthìôngấyởnhàcuốicùng,títđầuđườngtrênkiakìa.”
Rồicánhcửavàovườnkiađượcđónglại.Mấychữ“ĐỒCÔNGTỬBỘT!”hiệntrênmairùa,nhưnglạibiếnmất
ngaysauđó.Ngôinhàởtítcuốiconđườngkiacómộtbứctườngcaovượtđầungười
bao quanh. Cả cái cổng cũng bằng thép tấm, giống như cửa ngôi nhà cóngườiđànôngáokhoácsọckia,khiếnkhôngthểngóvàođược.Chẳngthấynútbấmchuônghaytênchủnhàđâucả.
“Chị tự hỏi,” Momo nói, “có thật đây là ngôi nhà mới của anh Gigikhông.Trôngchẳnghợpvớianhấytínào.”
“NÓĐẤY”hiệnrênmairùa.“Nhưngsaocửađóngkínmítthếnày?”Momohỏi.“Chịđâuvàođược.”“ĐỢITHÔI!”làcâutrảlời.“Đànhvậy,”Momothởdàinói,“chắcchịsẽphảichờdàicổthôi.Làm
saoanhGigibiếtđượcchịđứngngoàinày–nếuquảđúnganhấyở trongấy.”
“GÃRANGAYẤYMÀ,”Momođọctrênmairùa.NênMomo liềnngồingay trước cổng,kiênnhẫnchờ.Mãi chẳng thấy
nhúcnhíchgì,MomomớingẫmnghĩrằngbiếtđâuKassiopeialạichẳngcólầnnhầm.
“Emcóchắcchắnkhôngđấy?”Mộtlúcsaucôhỏi.Thay vì câu trả lời, trên mai rùa lại hiện lên mấy chữ: “TẠM BIỆT
CHỊ!”Momo hốt hoảng. “Kassiopeia, sao thế? Em định bỉ chị mà đi ư? Có
chuyệngìthế?”“EMĐITÌMCHỊĐÂY!”làcâutrảlờibíẩncủaKassiopeia.Đúnglúcấycánhcổngmởtoangvàmộtchiếcô-tôlịchsựdàitừtrong
phóngàora.Momochỉcònkịpnhảylùirasauđểtránh,ngãdúidụi.Chiếcô-tôtiếptụcàođimộtquãngngắnmớiphanhgấpkhiếnbánhxe
nghiến ken két trên mặt đường.Một cánh cửa xe bật tung ra, Gigi nhảyxuống.
“Momo!”Gãkêuto,dangrộnghaitay,“đúnglàMomobébỏngcủaanhthậtrồi!”
Momonhảyvọtlên,chạyàotới.Gigiđónlấycô,nhấcbổnglên,hôntớitấplênhaimárồinắmtaycôkhiêuvũngaytrênđường.
“Emngãcóđaukhông?”,gãvừahỏivừathởhổnhển,nhưngkhôngchờcô trả lờimà nói tiếp đầy hưng phấn: “Anh xin lỗi đã làm em hoảng sợ,nhưnganhvộilắm,emhiểukhông?Vậylàanhlạiđếnmuộnmấtrồi.Emởđâu suốt từ đó đến nay?Emphải kể cho anh rõmới được.Thật tình anhkhôngcòntinrằngemsẽtrởlạiđấy.Emcóthấyláthưcủaanhkhông?Cóà?Nóvẫnnằmchỗđóà?Hay lắm, thếemcóđếnquánanhNinokhông?Ngonkhông?Chà,Momoơi,anhemmìnhsẽphảikểchonhaunghenhiềuchuyện lắm.Trong thờigianemđivắngđãcóbiếtbaochuyệnđángbuồnxảyra.Emcókhỏekhôngnào?Emnóiđichứ!ChúBeppocủachúngmìnhhiệnlàmgì?Đãlâulắmrồianhchưagặpchúấy.Còncácbạntrẻthìsao?
Chà,Momo ơi, em biết không: anh vẫn thường nhớ tới thời tất cả chúngmìnhcònquâyquầnbênnhauvàanhđãkểchuyệnchocácemnghe.Thờiấymớiđẹplàmsao.Cònbâygiờmọisựkháchẳn,kháchẳm.”
Momođãmấylầnđịnh trả lờinhữngcâuGigihỏi,nhưngvìgãcứnóikhôngngừngnêncôchỉcònbiếtchờvàđămđămnhìngã.Trônggãkháchẳnngàytrước, trauchuốthơn,đỏmdánghơn, lại thơmphứcnữa.Nhưngsaocôthấygãhơikháclạ.
Trong lúc ấy cóbốnngườikhác từô-tôbướcxuống, tiến lại gần:mộtôngtrongbộđồngphụcdacủangườiláixevàbaquýcômặtmũikhóđămđăm,phấnsonlòeloẹt.
“Conbébịthươngà?”Mộtcôhỏi,nghetráchmóchơnlàquantâm.“Không, không, không sao cả,” Gigi quả quyết, “cô chỉ bị hoảng vía
thôi.”“Nóluẩnquẩntrướccổnglàmgìchứ!”Côthứhainói.“Nhưngđây chính làMomo!”Gigi vừa cười vừa nói: “CôbạnMomo
củatôitừxưađấy!”“A,thếracócônàythậtà?”Côthứbangạcnhiênhỏi.“Emcứnghĩlà
cậubịarađấy.Chúngmìnhcóthểđưangaychuyệnnàylênbáođượcđấynhỉ. ‘Táingộnàngcôngchúa trongchuyệncổ tích’,đạiđể lấy títnhưthế,độcgiảsẽthíchmê!Emsẽbảohọlovụnàyngay.Sẽlàtingiậtgânchomàxem!”
“Không,”Giginói,“tôikhôngthíchđâu.”“Thếcòncô,”côđầutiênquaysangMomomỉmcườihỏi,“chắcchắnlà
côthíchđượcxuấthiệntrênbáo,chứgì?”“Cáccôhãyđểchocôbéđượcyên!”Gigicáukỉnhnói.Côthứnhìnhìnđồnghồđeotay.“Nếubâygiờchúngtakhônggấpgáp
lênthìsẽnhỡchuyếnbayđấy.Cậubiếtnhưthếsẽcónghĩalàgìrồi.”“Chúaơi,”Giginóngnảy,“chẳnglẽsaubấylâutôikhôngthểnóidăm
bacâuvớiMomosao!Momoơi,chínhmắtemthấyđó,mấycôlàmcáiviệcđốcthúcnôlệnàykhôngchịuchoanhtròchuyệnvớiem!”
“Này!”Côthứhaicayđộc,“bọnemđểtùycậuđấy.Thưacậu,bọnemchỉ làmnhiệmvụcủamình.Bọnemđượccậu trả tiềnđểsắpđặt lịch làmviệccủacậuthếthôi.”
“Phải,tấtnhiênrồi!”Giginhượngbộ.“Vậythìtađithôi!Momonày,emnghĩsaonào:emcứđivớianhtớisânbay.Anhemmìnhcóthểtròchuyện
dọcđường.Rồisauđótàixếcủaanhsẽđưaemvềnhà,đồngý?”GãkhôngchờMomotrả lờimànắmtaycôkéo luôn lênxe.Ba cônọ
ngồibăngsau.Gigingồicạnhtàixế,vớiMomongồitrênlònggã.Rồixelănbánh.
“Nào,Momo,”Giginói,“bâygiờemkểđi!Kểrànhmạch,lớplangnhé.Tạisaohồiđóemtựdưngbiếnmấttăm?”
MomovừađịnhkểvềthầyHoravànhữngbôngHoa-Giờthìmộttrongbacôkiacúitớitrước.
“Emxin lỗi,”cônói,“nhưngemmớivừanảyramộtýnày tuyệt lắm.Chúng mình dứt khoát phải giới thiệu Momo với hãng phim Public mớiđược.Côbéthậtđúngynhưnhưngôisaođiệnảnhtrẻconchotruyện“Trẻbụiđời”củacậusắpđượcdàndựng.ChínhMomolạiđóngvaiMomo!Cậuthửhìnhdungđiềulýthúnàyxem!”
“Côkhônghiểutôià?”Gigigaygắthỏi.“Tôikhôngkhinàomuốncáccôkéocôbévàotrongchuyệnnày!”
“Emthậtchẳnghiểucậumuốngìnữa,”cônàngphậtýđáp.“Bấtcứaikháccũngsẽthemkhátmộtcơhộibởnhưthếnày.”
“Tôikhôngphảibấtcứaikhác!”Gigichợtgiậndữhétlê.RồigãquaysangMomonói:“Momo,anhxinlỗi,cólẽemkhônghiểuđâu,nhưngchỉvìanh khôngmuốn cả em nữa cũng lọt vào tay bọn lưumanh này nốt đấythôi!”
Thếlàcảbacôđềubịxúcphạm.Gigiômđầurênrỉ,rồimócmộtốngnhỏbằngbạctrongtúiáokhoác,lấy
mộtviênthuốc,uốngựcluôn.Đếncảvàiphútchẳngainóicâunào.CuốicùngGigiquayrasaunói:“Xinlỗicáccô,”gãcốlẩmbẩmthuyết
phục,“tôikhôngámchỉcáccôđâu.Chỉ tạiđầuóc tôicăng thẳngđếnhếtchịunổi.”
“Khôngsao,bọnemquendầnmà,”côthứnhấtđáp.“Cònbâygiờ,”GigigượnggạocườivớiMomorồinóitiếp,“chúngmình
chỉcònnóivềchúngmìnhthôinhé,Momo.”“Emchỉhỏimộtcâunữathôikẻomuộnmất,”côthứhaixenvào.“Ấylà
vìtasắpđếnnơirồi.Ítnhấtcậucóthểchoemphỏngvấnchớpnhoángcôbéđượckhông?”
“Dẹp!”Gigihéttoánglên,giậndữtớicựcđiểm.”BâygiờtôimuốntròchuyệnvớiMomo,màchuyệnriêng!Vớitôilàrấtquantrọng!Tôicònphải
giảithíchchocáccôbaonhiêulầnnữa?”“Chínhcậuvẫnkhôngngừngchêtrách,”côthứhaicũnggiậndữđốplại,
“rằngemkhôngquảngcáođủhiệuquảchocậuthôi!”“Phải rồi!” Gigi rên rỉ. “Nhưng không phải bây giờ!Không phải bây
giờ!”“Quá phí!” cô nọ nói. “Cuộc phỏng vấn sẽ khiến người xem ứa nước
mắt.Nhưngtùycậuthôi.Cóthểtasẽlàmsaunàycũngđược,nếuta…”“Không!”Gigingắtlời.“Bâygiờkhôngmàsaunàycũngkhông,không
baogiờcả.CònbâygiờxinhãyvuilòngimmiệngtronglúctôitròchuyệnvớiMomo!”
“Xin lỗi cậu chứ!” cô kia đáp, gay gắt không kém. “Dù sao thì đó làquảngcáochocậu,khôngphảichoem!Cậunênnghĩchokĩ,xemhiệngiờcậucóthểbỏquamộtcơhộithếnàykhông!”
“Không,”Gigichánnảnkêulên,“tôikhôngthểbỏquamộtcơhộinhưthế!NhưngMomokhôngđượcdínhgìtới!Cònbâygiờ,tôivancô,hãyđểchohaichúngtôiđượcyêntrongnămphút!”
Baquýcôtrẻkianínthinh.Gigimệtmỏiđưataydụimắt.“Em thấy rồi đấy: anh đã đến nông nỗi này đây.”Gã khẽ cười thành
tiếng,nghecayđắng.“Anhkhông thể lùiđượcnữa,dùmuốn.Đờianhkểnhưxongrồi.‘GigimãilàGigi!’–Emcònnhớchứ?NhưngnayGigikhôngcònlàGiginữarồi!Momoơi,anhnóivớiemmộtđiềunày:nỗinguyhiểmnhấttrongđờilàmongchoướcmơthànhtựu.Ítranhưtrườnghợpanh.Giờđâyanhchẳngcòngìđểmàmơướcnữacả.Anhcũngkhôngcòncóthểhọcmơướcởcácem.Anhchánmọithứđếntậncổrồi!”
Gãnhìnsữngquamộtbêncửakínhxe.“Điềuduynhấtanhcòncóthểlàmđượcbâygiờlà:ngậmmiệng,không
kểlểgìnữa,câmnín,cólẽđếnhếtquãngđờicònlại,hayítnhấtlàđếnkhihọquênanh,chotớikhianhlạilàmộtgãvôdanhkhốnkhổ.Nhưngnghèohènmàthiếuướcmơthìkhôngđược,Momoơi,vìđólàđịangục.Chonênanhthàđượcnhưbâygiờ.Tuyđócũnglàđịangụcthôi,nhưngítravẫndễchịuhơn.Chà,anhnóigìvớvẩnvậy?Dĩnhiênemkhôngthểhiểuhếtđâu.”
Momochỉđămđămnhìngã.Côchủyếuhiểurằnggãđangbệnhhoạn,bệnhhoạnnguykịch.Côthầmđoánrằngtrongvụnàybọnngườimàuxámcónhúngtayvào.màcôkhôngbiếtphảigiúpgãthếnào,khichínhgãkhôngmuốn.
“Nhưngnãygiờanh toànnóimãivềanh,”Giginói,“bâygiờđến lượtemkểđãtrảiquanhữngchuyệngìtừđóđếnnayđi,Momo!”
Vừa lúcấyxengừng trướcsânbay.Mọingườixuốngxe,hốihảbướcvàophòngđợi.NơiđâyđãcósẵnnhữngcôtiếpviêntrongđồngphụcđónchờGigi.Dămbaphóngviênchụphình rồihỏigãvàicâu.Nhưngcáccôtiếpviênđãhốithúcgã,vìchỉítphútnữamáybaysẽcấtcánh.
GigicúinhìnMomođămđăm.Chợtmắtgãứalệ.“Momo,ngheanhnóinày,”gãnóithậtkhẽđểnhữngngườiđứngchung
quanhkhôngthểnghethấy,“đứngđâyvớianh!Anhsẽđưaemtheotrongchuyếnđinàyvàsẽcònđikhắpnơi.Emsẽởlạitrongngôinhàxinhđẹpcủaanh,sốngtrongnhunglụaynhưmộtcôngchúa.Emchỉcầnởđóvàngheanhnóichuyện thôi.Có thểanhsẽ lạinghĩ rachuyệnđánggọi làchuyện,nhữngchuyệnnhưhồiđó,emhiểukhông?Momo,emchỉcầnnóiừthôilàmọichuyệnsẽđâuvàođấy.Hãygiúpanhđi!”
Momomuốn giúpGigi quá đi chứ.Tim cô đau nhói khi nghe gã nói.Nhưngcôcảmthấyrằngnhữngđiềugãvừanóilàkhôngđúng,rằnggãphảitrởlạiGiginhưngàytrước,rằngsẽchẳngíchgìchogãnếucôkhôngcònlàMomonữa.Đôimắtcôcũngrưngrưng.Songcôlắcđầu.
NhưngGigihiểuđượcMomo.Gãbuồnbãgậtđầu,rồigãbịnhữngquýbà,quýcôkia–nhữngngườiđượcgãtrảtiền–kéođixềnhxệch.Từphíaxagãđưatayvẫylầnnữa,Momovẫylại,rồikhôngthấybónggãđâunữa.
MomokhôngnóiđượclờinàotrongsuốtlầngặpgỡGigi.Màcôcóbaođiềuđểnóivớigã.CôcảmthấyphảichăngvìđãtìmthấyGigimàcólẽgiờđâymớithậtsựmấtgã.
Momo chậm chạp quay tới cửa ra. Chợt cô hốt hoảng: cả Kassiopeiacũngđãbiếnmấtrồi!
Chương16
Quánhiềugiantruân
“Thếnào,điđâuđây?”ngườitàixếhỏikhiMomochuivàochiếcxedàingoằnglịchsựcủaGigi.
Côhoangmang,đămđămnhìn tậnđâuđâu.Biết trả lờiông tàixế thếnàođây?Mìnhđiđâumớiđượcchứ?CôcầntìmKassiopeia.Nhưngtìmđâubâygiờ?Khôngbiếtcoođãsểnhnóởđâu, lúcnào?TrongsuốtchuyếnđivớiGigicôkhôngtrôngthấynó;Momochắcchắnnhưthế.VậylàmìnhđãsểnhnótrướccổngnhàanhGigirồi!Côchợtnhớrarằnglúcấytrênmairùacóhiệnlênmấychữ“TẠMBIỆTCHỊ!”với lại“EMĐITÌMCHỊĐÂY”.Nhất định làKassiopeia đã biết trước rằng hai đứa chúng nó sẽ lạc nhau.ThànhraKassiopeiamớiđitìmMomo.CònMomobiếttìmnóởđâu?
“Nóinhanhlênchứ!”Ngườitàixếvừanóivừagõngóntaylênbánhláiravẻsốtruột.“Taocònnhiềuchuyệnkhácphảilàm,chứđâuláixechomàyđichơiđược”.
“ChotôivềnhàanhGigi,”Momođáp.Ngườitàixếtỏrahơisửngsốt.“Taotưởngsẽđưamàyvềnhàmàychứ.
Haylàmàyđịnhsẽđếnởvớibọntao?”.“Không.”Momo đáp, “tôi đánh rơi trên đườngmột vật, nên cần phải
tìm.”Ngườitàixếthấyhợpýquá,vìđằngnàoycũngphảivềnhà.XevừangừngtrướccổngnhàGigi,Mômđãvộibướcxuống,nháonhác
tìmquanh.“Kassiopeia!”Côluônmiệnggọikhẽ,“Kassiopeia!”“Màytìmgìđấy?”Viêntàixếhỏichõquacửaxe.“TôitìmconrùacủathầyHora,”Momođáp,“tênnólàKassiopeia.Nó
luônbiếttrướcnửatiếngđồnghồchuyệnsẽxảyra.Nóbáotrướcbằngcáchviếtchữtrênmaicủanó.Tôinhấtđịnhphảitìmnóchobằngđược.Chúlàmơngiúptôivới!”
“Taokhôngcóthìgiờchobacáichuyệnvớvẩncủamày!”Ngườitàixếcàunhàurồiphóngxevàotrong.Xevừaquakhỏithìcánhcổngliềnđóngngaylại.
Momođànhtìmmộtmìnhvậy.CôtìmsuốtconđườngnhưngchẳngthấyKassiopeiađâu.
“CóthểnóđãmòvềNhàhátlộthiênrồi,”Momonghĩ.Momoliềnđingượclạituyếnđườngtừnhàtớiđây,đirấttừtừ.Vừađi
vừađểmắtnhìnkĩtừnggóctường,tìmkĩtrongtừngrãnhnướcbênđường.Côluônmiệnggọitênconrùa,nhưngchỉhoàicông.
MãitậnkhuyaMomomớivềđếnNhàhátlộthiêncổ.Cảởđâycôcũngcốcăngmắttìmconrùa,khitrờicònđủasáng.Côthầmhivọngmongmanhrằng nhờ phép lạ nào đómàKassiopeia đã về đây trướcmình.Nhưng tấtnhiênkhôngthểnàođượcvìrùabòrấtchậm.
Momođànhchuilêngiường.Lầnđầutiêncôthậtsựcảmthấyđơnchiếc.NhữngtuầnsauđóMomolangthangkhắpcảthànhphốlớnđểtìmchú
Beppo–Phuquétđường.VìkhôngaimáchđượcchocôbiếthiệnnayôngởđâunênMomochỉcònchúthyvọngmongmanhduynhấtlàtìnhcờmộtlúcnàođóhaichúcháugặpnhautrênđườngphố.Nhưngtấtnhiênkhảnănghaiconngườinàođótìnhcờgặpnhauởthànhphốkhổnglồnàycũnghihữunhưchuyệnmộtbứcthưmàmộtkẻbịđắmtàubỏvàochai,thảđâuđótheosóngđạidương, rồimộtchiếc thuyềnđánhcávớtđượcởmộtbãibiểnxaxăm.
Nhưngchưabiếtchừng,Momotựnhủ,haichúcháulạiởrấtgầnnhau.AibiếtđượccóbaolầncôđiquađúngmộtnơinàođấymàchúBeppovừamớiởđótrướcmộtgiây,mộtphút,cóthểchỉmộtnháymắtthôi.HayngượclạicóbaolầnchúBeppođếnquảngtrườngnàyhaygócphốnọtrướchoặcsaucô.VìnghĩthếnênMomothườngđứnghànggiờliềnởmộtchỗ.Nhưngcuốicùng,đếnmộtlúcnàođấy,côphảiđitiếp,vàhaichúcháucóthểlạiđãhụtnhauchỉtrongchốclát.
LúcnàycôcầnKassiopeiabiếtmấy!Nếucónóởđâyhẳnnósẽkhuyêncô“CHỊCHỜĐI!”hay“CHỊĐITIẾPĐI!”.NhưngthếnàythìMomochịukhôngbiếtnênlàmgì.CôcứsợhụtmấtchúBeppovìđãđợi,nhưnglạicũngsợhụtvìkhôngđợi,
Momocũngđểýtìmkiếmnhữngbạntrẻtrướckiavẫnluônđếnchơivớimình.Nhưng chẳng thấyđứanàohết.Côkhông còn thấy trênđườngphốmộtđứatrẻnào,vàcônhớlạilờiNinonóihômnàorằnggiờđâycácđứatrẻđềuđãđượcthànhphốchămlo.
CònsởdĩMomokhônghềbịcảnhsáthaymộtngườilớnnàođấytúm
đượcđưavàoKhoGiữuTrẻcũnglàdobọnngườimàuxámkhôngngừngbímậttheodõivàbốtrí,vìnếuđểchoMomobịtómthìâmmưucủachúngsẽthấtbại.Momođâubiếtđượcchuyệnnày.
NênmỗingàycôvẫnđếnquánNinomộtlần.Nhưngcôcũngkhôngthểhỏichuyệnanhnhiềuhơn lầnđầu tiênvìNino luôn tấtbật,chẳngkhinàorảnh.
Hếttuầnrồiđếntháng.Momovẫncôđộc.Chỉmỗimột lầnnọ,Momođangngồi trongnắngchiềutrênthànhmột
câycầu,chợtthoángthấytrêncâycầukhácphíaxamộtdángngườinhỏthólomkhomđangvungchổiquétlấyquétđể.CônghĩrằngđấylàchúBepponên rối rít vẫy gọi, nhưng người ấy vẫn không ngừng quét tí nào.Momochạyàođi,nhưngkhitớicâycầuấythìkhôngcònthấyainữacả.
“ChắckhôngphảichúBepporồi,”Momotựanủi.“Khôngđâu,khôngphảichúấyđâu.MìnhbiếtrõcáchchúBeppoquét
mà.”CónhiềungàyMomoởlìtrongkhuNhàhátlộthiêncổ,khôngđiđâu,vì
chợthyvọngcóthểchúBepposẽghéquaxemcôvềchưa.Nếuđúnglúcấymìnhkhông có nhà thì nhất định chú sẽ nghĩ rằngmình vẫn cònđi vắng.Momo lại thấy quặn lòng, vì chuyện có thể đã xảy ra đúngy như cô vừanghĩa, chỉmột tuần trướchayvừamớihômqua thôi!Nêncôcứnằmnhàchờ,vàdĩnhiênchỉhoàicông.Cuốicùngcôviếtlêntườngmấychữthậtto:ĐÃVỀRỒI.Nhưngchẳngcóaiđọc,ngoàichínhcô.
NhưngcómộtthứkhônghềrờibỏMomotrongsuốtnhữngngàynày:đólàkíứcsinhđộngvềnhữngbónghoavàtiếngnhạcmàcôđãtrảiquatrongngồinhàcủathầyHora.Côchỉcầnnhắmmắt,lắngnghetronglòngmìnhlàthấyngaymàusắcrựcrỡcủabiếtbaobônghoavàngheđượcngaymuônvàntiếngnhạc.Côcóthểlặplại,ngânngaynhưngàyđầunhữngthanhâmnọ,dùchúngluônbiếnđổichứckhôngbaogiờchỉlàmột.
Đôikhicôsuốtngàyngồimộtmìnhtrênthềmđá,nóivàhátchoriêngmình,vìkhôngcóaiởđóđểcùngnghe,ngoàicâycối,chimchócvànhữngkhốiđácổxưa.
Cónhiềukiểucôđơn,nhưngrấtítngườicôđơnnhưMomovàlạicàngítaicảmthấymộtcáchmãnhliệtnhưcô.
Momothấynhưmìnhbịgiamkíntrongmộthangđộngchứamuônvànchâubáu;chúngkhôngngừngsinhsôikhiếncôngộpthở.Màkhôngcólối
ra!Khôngaicóthểvàotậnnơiđểcứucôđược,côcũngkhôngcócáchnàolàmchoainhânjrađượctìnhcảnhcủamình.Côđãbịvùisâuthậtsâudướingọnnúithờigian.
Lạicónhữnggiờphútcôướcgìmìnhchưatừngnghenhữngtiếngnhạckia,chưatừngthấynhữngmàusắckia.Nhưngnếuphảichọnthì,bằngmọigiá,côsẽkhôngđờinàotừbỏnhữngkỉniệmấy.Dùphảichết.Vìgiờđâycôđãthấuhiểuđượcđiềunày:cónhữngthứgiàusangkhiếnconngườitànlụi,nếukhôngchiasẻđượcvớingườikhác.
CứvàibangàyMomolạichạyđếnngôibiệtthựcủaGigi,ngồichờthậtlâutrướccổng.Cômongđượcgặplạigãmộtlầnnữa.VìnaycôđãsẵnsàngchấpnhậnmọiđềnghịcủaGigirồi:cômuốnđượcsốngtrongnhàgã,nghegãtròchuyệnvàtròchuyệnvớigã,bấtkểcóđượcnhưnhữngngàyxưacũhaykhông.NhưngcổngnhàGigikhôngbaogiờmởranữa.
Chỉmới vài tháng trôi qua như vậymàMomo cảm thấy sao quá dài.Chínhvìthờigianthậtsựkhôngthểđobằngđồnghồvàlịch.
Khôngaicóthểnóiđượcgìvềnỗicôđơnnhưthế.Song,nóithêmthếnàycólẽcũngtạmđủ:nếutìmđượcđườngtớinhàthầyHora–Momođãthửhoàirồiđấychứ-thìcôsẽđếngặpthầyngay,xinthầyđừngchiathờigianchomìnhnữa,hoặclàchophépmìnhởlạimãimãivớithấytrongngôiNhà-Chẳng-Nơi-Naokia.
NhưngkhôngcóKassiopeiathìcôkhôngtìmnổiđường.Màconrùathìđãbiếnmấttămmấtdạngởđâuchẳngbiếtnữa.CóthểnóđãtrởvềvớithầyHoralâurồi.Haynóđãlạcđâuđótrênthếgiớinày.Chỉbiếtchắcchắnmộtđiềulànókhôngtrởlạivớicô.
Khônggặpconrùanhưnglạigặpchuyệnkhác.ẤylàmộtngàynọMomogặptrongphốbađứanhỏtrướckiavẫnluôn
đếnchơivớicô.Đó làPaolo,FrancovớicôbéMariahồiđóvẫn luônẵmtheo thằngemDedé.Bađứa trôngmớiđổikhác làmsao.Chúngmặcmộtthứđồngphụcxám,vẻmặtchúngtrongmớiđờđẫn,vôhồnlàmsao.NgaycảkhiMomomừngrỡchàohỏi,chúngcũngkhôngmỉmcườiđáplại.
“Tớtìmcácbạnquáchừng,”Momonóikhôngrahơi,“bâygiờcácbạnlạiđếnchỗtớđấyà?”
Bađứanhỏnhìnnhaurồilắcđầu.“Haylàmaivậy,nhé?”Momohỏi.“Hayngàykia?”Bacáiđầulạilắc.
“Nào,đến chơivới tớđimà!”Momokhẩnkhoản. “Hồi trước cácbạnvẫnđếnmãiđấythôi.”
“Hồiđókhác!”Paolođáp,“bâygiờkhác.Bọn tớkhôngđượcphí thờigiờnữa.”
“Tụimìnhcókhinàophíthờigiờđâu.”Momonói.“Ừ,hồiđóvuithật,”Marianói,“nhưngchuyệnkhôngphảiởchỗđó.”Bađứanhỏlạivộivãbướcđi.Momochạytheobêncạnh.“Bâygiờcácbạnđiđâuvậy?”côhỏi.“Đéndựgiờchơi,”Francotrảlời.“Tụimìnhhọcchơiởđó.”“Chơigì?”Momohỏi.
“Hômnaychơiđụcthẻmáytính[19].Mỗithẻchứanhiềuthứckhácnhaulắm: chiều caonày, tuổi này, cănnặngbaonhiêunày, vânvân.Nhưngdĩnhiênkhôngrànhrànhrađó,nếuthếthìdễchơiquá.Cókhibọntớchỉ làmộttràngsốdài,thịdụMUX.763/y.Rồithẻcủabọntớđượctrộnkĩthànhmộttậpthẻ.Rồimộtđứaphảitìmmộtthẻnhấtđịnhnàođó.Đứaấysẽphảiđặtranhiềucâuhỏinhưthếnàođểloạibỏdầnhếtcácthẻkhác,cuốicùngchỉcònmộtthẻduynhất.Ainhanhnhấtngườiđóthắng.”
“Vậymàvuià?”Momokhôngtin,hỏi.“Khôngphảiđểvui,”Mariasợhãiđáp,“bạnkhôngđượcphépnóinhư
thế.”“Thếchơiđểlàmgì?”Momomuốnbiết.“Đểcóíchchotươnglai,”Paolođáp.Vừahaychúngtớitrướccổngmộttòanhàtomàuxám,Phíatrêncổngcó
mấychữKHOGIỮTRẺ.“Tớmuốnkểchocácbạnnghenhiềuchuyệnlắm,”Momonói.“Cóthểmộtlúcnàođótụimìnhsẽgặplạinhau.”Mariabuồnbãđáp.Quanhchúngcònthêmnhiềuđứatrẻnữacũngđivàotrongcáicổngkia.
ĐámtrẻnàytrôngmớigiốngbađứabạncủaMomolàmsao.“Ởchỗđằngấyvuihơnnhiều,”Francobỗngnhiênnói.“Ởđótụimình
luôntựnghĩrađủthứtròchơi.Nhưnghọbảorằngchơinhưvậychẳnghọchỏiđượcgìhết.”
“Thếcácbạnkhôngtrốnbừađượcà?”Momogợiý.Bađứakialắcđầuhìnquanhxemcóainghethấykhông.“Lúcđầutớcũngđãthửtrốnvàilần,”Francothìthầm,“nhưngchẳngăn
thua.Luônbịhọtómlại.”“Đừngnóithế,”Marianói,“chẳngquavìhọlochotụimìnhđấychứ.”Cảđámimlặng,nhìnđâuđâu.CuốicùngMomothuhếtcanđảmhỏi:
“Cácbạndẫntớvàovớiđượckhông?Giờđấytớcôđơnquá.”Độtnhiênmộtchuyệnlạlùngxảyra:chưađứanàokịpđápthìchúngđã
bị hút vào trong ngôi nhà kia, nhưbởimột lực namchâmcựcmạnh.Rồicánhcổngđóngrầmsaulưngchúng.
Momohoảngcảvía.Nhưngmộtlúcsaucôvẫnmonmentớigần,địnhsẽbấmchuônghaygõcổng.Cômuốnxinđượcchochơivới,trògìcũngđược.Nhưngmớiđiđượcmộtbướcthìcôđãđờngườivìsợ.Mộtgãmàuxámđộtnhiênđứngchắngiữacôvàcánhcổng.
“Vô ích!”Gãvừa nói vừa nhếchmép cười, điếu xì-gà ngậmnơi khóemiệng.“Đừngthửlàmgì!Bọntakhôngđượclợilộcgìkhimàyvàotrongđó.”
“Saothế?”Momohỏitronglúccảmthấyngườilạnhbuốtdần.“Vìbọntatínhvớimàychuyệnkháccơ,”gãmàuxámđáprồinhảmột
lànkhóithuốcquấnquanhcổMomonhưchiếcthònglọng,mãimớitan.
Ngườitađiquađilại,nhưngainấyđềuhốihả.Momochỉtayvàogãmàuxám,muốnkêucứunhưngkhôngcấtnênlời.“Đừngkêucứulàmgì!”Gãmàuxámnóirồikhanhkháchcườiđầythê
lương,nụcườixámmàutro.“Màyvẫnchỉbiếtvềbọntaítđếnthếsao?Màyvẫnchưabiếtbọntaquyềnlựcvôbiênư?Bọntađãtómcổhếtđámbạnbècủamày.Khôngcònaicóthểgiúpmàyđượcnữa.Ngaycảvớimàybọntacũngsẽmuốngìđượcnấy.Nhưngbọntathachomày,nhưmàythấyđấy.”
“Tạisao?”Momokhókhănlắmmớihỏinổi.“Vì bọn tamuốnmày giúp chomột việc nhỏ thôi,” gãmàu xám đáp.
“Nếumàybiếtđiềuthìmàysẽđượclợinhiềulắm,lợichomàyvàcácbạnmày.Màycómuốnkhông?”
“Có,”Momokhẽđáp.Gãmàu xám nhếchmép cười. “Thế thì nửa đêm nay chúng ta sẽ gặp
nhaubànchuyện.”Momolặnglẽgậtđầu.Nhưnggãmàuxámkhôngcònđónữa.Chỉcòn
mùikhóithuốccủagãlởnvởntrongkhôngkhí.
Phảigặpởđâu,gãcũngkhôngnóichocôbiết.
Chương17
Sợrấtnhiềunhưngcanđảmnhiềuhơn
MomosợphảiquayvềNhàhát lộthiêncổ,vìgãmàuxámkia-kẻđãhẹngặpcôvàonửađêmnay-thếnàocũngđếnđó.
CôkhiếphãikhinghĩđếnviệcmộtthânmộtmìnhgặphắnởNhàhátlộthiên.Không,côkhônghềmuốngặphắn,dùởNhàhát lộthiênhayởnơinàokhác.DùhắnđềnghịgìđinữathìnhấtđịnhcũngchẳngtốtlànhgìchoMomovàcácbạncủacô,hiểnnhiênlànhưthế.
Nhưngbiếttrốnhắnởdâubâygiờđây?Theocôthấythìantoànnhấtvẫnlàtrốngiữanơiđôngngười.Vẫnbiết
rằngchẳngaiđểýđếncôvàgãmàuxámcả,nhưngnhỡxảyrachuyệngìthìvẫncònkêucứuđượcvàchắcchắnsẽkhiếnngườitachúý,cứugiúpmình.Hơnnữa,côtựnhủ,giữachốnđôngngườithìhắnrấtkhópháthiệnramình.
Thế làsuốtbuổichiềuvàbuổi tốihômấyMomođi lẫnvàogiữadòngngườichenchúcqualạitrêncácđườngphốvàquảngtrườngtấpnập,chotớikhicôquaytrởvềnơiđãxuấtphát,nhưthểvừađánhmộtvòngthậtlớn.Côlạiđiconđườngnàylầnnữa,rồithêmlầnthứba.Côcứđểchodòngngườicànglúccànghốihảkiacuốntheo.
Nhưngcôđãđikhắpnơisuốtcảngàyrồinênhaichânbắtđầumỏi.Trờitốidần,cònMomovẫncứđinhưngườinửatỉnhnửamơ,đimãi,đimãi…
“Mìnhkiếmchỗnghỉ tạmmột lúc,” cuối cùngcônghĩ, “chỉmộtnháymắtthôi,sauđómìnhsẽtỉnhtáovàchúýđượctốthơn…”
Vừakhớplúcấycómộtchiếcô-tônhỏgiaohàngloạibabánhđậubênlềđường,trênsànxechấtđầynhữngbaobìlẫnthùnggỗ.Momoleolên,tựalưngvàomộtcáibaomềmrồithuđôichânrãrờidướichiếcváy.Chao,thoảimáilàmsao!Côthởmộthơidàikhoankhoái,tựasáthơnnữavàocáibaonọrồithiếpđivìkiệtsứclúcnàokhônghay.
Baonhiêugiấcmơ lộnxộnđãđếnvớiMomo.Cô thấyônggiàBeppodùngchổilàmcâysàogiữthăngbằngkhiôngđangloạngchoạngđitrêndâyquamộtvựcsâumờmịt.
“Đầudâykiađầurồi?”Côngheôngkhôngngừngkêu.“Chúkhôngthấyđầudâykiađâucả!”
Sợidâyquảthậtdàinhưvôtận.Cònhaiđầudâykhuấttrongbóngtối.MomomuốngiúpchúBeppoquá,nhưngcôkhônglàmcáchnàođểcho
ônggiàchúýđược.Chúchơvơtíttrêncao,xaquá.RồicôthấyGigiđanglôitừtrongmiệngramộtbănggiấydàilêthê.Gã
kéo,kéomãimàbănggiấyvẫnkhônghết,cũngchẳngchịuđứt.bănggiấydướichânGigiđãcaonhưnúi.RồiMomothấygãnhìncônhưcầucứu,rằnggãsẽngộpthởnếucôkhôngrataygiúpgã.
Momomuốn chạy tới giúpgã, nhưnghai chânvướng chặt trongđốngbănggiấykia.Càngcốvùngvẫythìlạicàngvướngchặthơn.
Rồicôthấyđámbạntrẻcon.Đứanàođứanấydẹplépnhưnhữnglábài.Lá bài nào cũng đều được bấm những lỗ nhỏ thành họa tiết đàng hoàng.Những lábàinàyđượcxáokĩ, rồiđượcbấmthêmlỗmới.Nhữngđứa trẻ,dướidạnglábài,khóckhôngthànhtiếng,rồichúnglạibịxáokĩlầnnữa,lábàinàyrơixuốngchồnglênlábàikiangheláchtách.
“Khoan!Ngừng lạiđi!”Momomuốnkêu lớn,nhưngnhững tiếng láchtáchkiaátmấttiếnggọiyếuớtcủacô.Nhữngtiếngkêukiacứlớnhơnmãitớilúccôbừngtỉnhgiấc.
Mớiđầucôkhôngnhớmìnhđangởđâu,vìchungquanhđãtốirồi.mãisaucômớinhớrarằngmìnhđãleolênnằmtrênsànmộtchiếcxegiaohàng.Xeđangchạyvàtiếngđộngcơgầmrúồnkhiếp.
Momolauhaimácònướtnướcmắt.Mìnhđangởvùngnàođây?Hẳnchiếcxe chạycũng lâu rồi, nhưngchỉdongủquênnêncôkhông
biếtthôi,vìhiệnxeđangchạytrênmộtkhutrôngnhưđãchếtvàolúckhuyakhoắt:phốxákhôngmộtbóngngười,cònnhữngngôinhàcaotầngđãtắthếtđènđóm.
Chiếc xe giao hàng chạy không nhanh lắm. Momo nhảy bừa xuống,chẳngbuồncânnhắc.Cômuốnquaylạinhữngngảđườngtấpnập,vìnghĩrằngởđấymình sẽđượcan toàn trướcnhữnggãmàuxám.Nhưng rồi cônghĩtớinhữnggìmớivừađượcmơnênliềnđứngkhựnglại.
Tiếngxegiaohàngchìmdầntrênphốsátốiomom,rồitắtngấm.Momo khôngmuốn trốn chạy nữa. Cô trốn chạy vì mong được thoát
thân.Suốt thời gian ấy cô chỉ toàn nghĩ đến sự lẻ loi và nỗi sợ của riêngmình!Trongkhibạnbècôđangthậtsựgặpnạn.Nếumayracòncóaiđógiúpđượchọ,thìngườiấychínhlàMomo.Dùkhảnănglaychuyểnlòngdạcủabọnngườimàuxámđểhọtrảtựdochocácbạncủamìnhnhỏđếnđâuđi
nữathìcôvẫncứphảithửđã.Nghĩ đượcnhư thế thìMomo liền cảm thấy trong lòng có sự thayđổi
kháclạ:cảmgiácsợhãivàbấtlựccủacôđãvượtquámứcnênchuyểnsangtháicựcngượclại.Nóđãbịvượtqua.Côliềnthấycanđảmvàtrànđầytintưởng,nhưthểkhôngmộtthếlựcnàotrênthếgiannàycóthểlàmphươnghạiđếnmìnhđượcnữa;haynóichođúnghơn:côchẳngbuồnthắcmắcrằngrồiđâysẽgặpchuyệnrủirogì.
Giờđâycômuốnđượcchạmtrántaymàuxámkia.Nhấtđịnh.“MìnhphảivềNhàhátlộthiêncổngaytứcthì,”côtựnhủ,“cóthểchưa
muộnđâu,cóthểhắncònđợimìnhởđấy.”Nhưngnóithìvẫndểhơnlàm.Côkhôngbiếtmìnhhiệnđangởđâu,nên
chạytheohướngnào.Tuyvậycôvẫncứnhắmmắtchạybừa.Momocứchạymãitrênđôibànchântrầnquanhữngconđườngtốiom,
imlìmnhưchết.Mỗilầnngoặtvàoconđườngmới,Momođềumongsẽpháthiệnđượcchútgìđó,mộtdấuhiệunàođóchomìnhmanhmốiđểbiếtphảichạytiếpvềhướngnào.Nhưngchẳngthấygìhết.Màkhôngbiếthỏiai,vìsinhvậtduynhấtcôgặplàmộtconchógầycòmbẩnthỉuđangmoitìmthứcăntrongđốngrác,nóđãhoảngsợbỏchạykhicôtớigần.
Cuối cùng Momo chạy tới một quảng trường lớn, hoang vắng. Đâykhôngphải làmột trongnhữngquảngtrườngđẹptuyệtvờiđầycâycỏvớiđàiphunnước,màchỉ làmộtbãivắngmênhmôngvớinhữngchiếcbóngđenthẫmcủanhữngngôinhàchungquanhbãiintrênbầutrờiđêm.
Momođingangquabãi.Tớigiữabãi thìnghetiếngchuôngđồnghồởmộtngọnthápgầnđó.Chuôngđiểmnhiềulần;chắcnửađêmrồi.NếugiờnàygãmàuxámvẫncònchờcônơiNhà thờ lộ thiêncổ,Momonghĩ, thìmình không tài nào về kịp.Hắn sẽ lại bỏ đi.Mà chuyện của các bạn vẫnchưađượcgiảiquyết.Cơhộiđểcôgiúpcácbạnsẽhụtmấy,cóthểhụtmãimãi.
Côcắnmóngtay.Mìnhnênvàcóthểlàmgìbâygiờđây?Côbếtắc.“Tôiđâynày!”Côgào lên,gàohết sức,vào trongbóngđêm.Songcô
khônghyvọngrằnggãmàuxámkiasẽnghethấy.Nhưngcôđãnhầmto.Vìtiếngchuôngcuốicùngvừađiểmthìcùnglúctrênmọingảđườngđổ
vàobãitrốngrộngthênhthangnàyđềucóánhđèn,mớiđầumờmờrồisánglóarấtnhanh.Momonhậnrađólàánhđèncủanhiềuchiếcô-tôđangtrên
mọingảđườngtừtừtiếnvàogiữabãi,nơicôđangđứng.QuayquahướngnàoMomocũngbịánhsángchóichangtừmọiphíachiếuthẳngvàongười,khiếncôphảiđưataychemắt.bọnhọđãtớirồi!
Momokhôngngờhọtớiđôngnhưthế.Trongmộttíchtắcmọicanđảmcủa cô biến đâumất hết, bị bao vâymà không biết phải chạy đâu nên côđànhcốhếtsứcthungườitrongchiếcáokhoácđànôngrộngthùngthình.
NhưngrồiMomonghĩđếnnhữngbônghoatuyệtvờimàcôđãthấyvànhữngthanhâmtrongkhúcnhạckìvĩđãnghe,côliềncảmthấyđượcanủivàtiếpthêmsứcmạnh.
Nhữngchiếcô-tôrìrìtiếnlạigầnhơn,gầnnữa.Cuốicùngchúngdừnglại,kềcácthanhchắnsốcsátnhauthànhmộtvòngtrònbaoquanhMomoởngaygiữa.
Rồi những gãmàu xámbước xuống xe.Momo không thể biết có baonhiêugãtấtcả.Vìhọđứngtrongbóngtối,khuấtsauđènxe.Nhưngcôcảmthấynhiềucặpmắtchĩathẳngvàomìnhvớinhữngcáinhìnkhôngchútthiệncảm.Côlạnhcảngười.
Suốtmột lúc lâu không ai nói tiếng nào.Momo khôngmà bọn ngườimàuxámcũngkhông.
“Hóara,”cuốicùngcônghemộtgiọngmàuxámtronói,“đâylàconbéMomo,kẻ tưởngrằngsẽ thách thứcnổichúng tađấy.Bâygiờ thìcácônghãythửnhìnconnhãigầygòthảmhạinàymàxem!”
Tiếptheolànhữngtiếnglạoxạoloảngxoảngnghexaxămnhưmộttràngcườigồmnhiềugiọng.
“Nàynày!”Mộttiếngnóimàuxámtrohạgiọng,“ôngđãbiếtrằngconbénàycóthểgâynguyhiểmchochúngtalắmchứchẳngchơi.Thànhralừanóchẳngíchlợigìđâu.”
Momolắngtainghe.“Thôiđược,”giọngthứnhấtnóitừtrongbóngtốisaunhữngchiếcđèn
xe,“vậythìchúngtahãythửnóithậtxemsao.”Rồi lạiyên lặngmột lúc lâunữa.Momocócảmtưởngbọnngườimàu
xámsợnóirasựthật.Xemrahọphảicốgắngghêghớmlắmđểnóirađượcsựthật,vìMomonghetừcáccổhọngkiabậtranhữngtiếngnghenhưhổnhển.
Cuốicùngmộtgiọngnóicấtlêntừmộthướngkhác,songcũnghệtmộtmàuxámtro:
“Chúngtanóithẳngvớinhauvậynhé.Màybâygiờtrơtrọimộtthânmộtmình,côbéạ.Màykhôngthểgặplạiđượclũbạncủamàynữarồi.Chẳngcònaiđểmàycóthểchiasẻthờigiancủamàyđượcnữa.Kểcảbọntacảđấy.màythấychưa:bọntamạnhbiếtchừngnào.Chốnglạibọntalàvôích.Màythấy thếnàokhiphảinếmmùibaonhiêu làgiờphútcôđơn,hử?Côđơnchínhlàmộtlờinguyềnđèlênmày,mộtgánhnặngkhiếnmàyngộpthở,mộtbiểncảkhiếnmàychếtđuối,mộtsựdằnvặtkhiếnmàykhôhéo.Màyđãbịloạirakhỏimọingười.”
Momovẫnimlặnglắngnghe.“Sẽtớilúc,”giọngkiatiếptục,“màychịukhôngnổicôđơnnữa,cóthể
làmai,cóthểlàtrongmộttuầnhaytrongmộtnăm.Bọntachẳngcầnquantâm,bọntacứviệcchờthôi.Vìbọntabiếtrằngsẽcólúcmàyquìxuốngtìmđếnbọntanănnỉ:hãysẵnsànglàmhếtmọichuyện,chỉxingiảithoátcháukhỏigánhnặngcôđơnnày!Haylàmàyđãsẵnsàngrồi?màychỉcầnnóivớibọntamộttiếngthôi.”
Momolắcđầu.“Màykhôngmuốnbọn tagiúpmàyà?”Giọngkiahỏi, lạnhnhưbăng.
MộtlànsónggiábuốttừmọiphíaùatớiMomo,nhưngcôvẫncắnrănglắcđầumộtlầnnữa.
“Nóbiếtthờigianlàgìrồi,”mộtgiọngkhácrítlên.“Điều này chứng tỏ nó quả thật đã tới chỗ “Kẻ-mệnh- danh kia rồi,”
giọng thứnhấtcũngrít lên theo.Rồiy lớn tiếnghỏi:“Màybiết thầyHorakhông?”
Momogật.“Màyquảthậtđãtớichỗlãoà?”Momolạigật.“VậymàybiếtbôngHoa-Giờchứgì?”Momogậttớilầnthứba.Ôi,côbiếtbôngHoa-Giờrõquáđichứ!Lạiyênlặngmộtlúclâu.Rồikhigiọngnóimàuxámtrocấtlênthìlần
nàylạitừmộthướngkhác.“Màythươngbạn,phảikhôngnào?”Momogật.“Vànếuđượcthìmàyrấtmuốngiảithoátchúngkhỏidựkiềmchếcủa
bọnta,đúngkhông?”Momolạigật.
“Màycóthểlàmđượcthôi.Nếumàymuốn.”Momohếtsứckéoáokhoácsátngười,vìchântaycôrunlênvìlạnh.“Thậtsựmàychỉbỏmộtchútcôngsứcnhỏmọnlàgiảithoátđượccác
bạnmàyngaythôi.bọntagiúpmày,cònmàygiúpbọnta.Thếlàcôngbằngrồi.”
Momochămchúnhìnvềhướngvừacấtlêntiếngnói.“Chẳngquabọn taaoướcđượcgặpmặt thầyHoramột lần,màyhiểu
không?Nhưngbọntakhôngbiếtthầyởđâu.Bọntakhôngđòihỏigìhơnlàmàydẫnbọntatớiđó.Chỉthếthôi.Đây,nghechorõnày,Momo.Đểmàychắcchắn làbọn tahoàn toàncởimởvà thành thậtvớimày thìbọn tađềnghị:Dổilấyviệcnàymàysẽnhậnlạiđượccácbạncủamàyvàtụimàylạicóthểsẽsốngcuộcđờivuivẻnhưcũ.Quảlàmộtđềnghịcólợi!”
BâygiờlànlầnđầutiênMomomởmiệng.Côphảigắnghếtsứcmớinóinênlời,bởivìđôimôicônhưbịđôngcứng.
“CácôngmuốngặpthầyHoralàmgì?:Côchậmchạphỏi.“Bọn tamuốn làmquenvới thầy,”giọngkiagaygắtđápvà luồngkhí
lạnhtănghẳnlên.“màybiếtthếđủrồi.”Momolặngthinhchờđợi.Bọnngườimàuxámhơixônxao,chừngnhư
họlolắngkhôngyên.“Tathậtkhônghiểuđượcmày,”giọngkianói,“hãynghĩtớithânmàyvà
cácbạnmàyđi!BậntâmchothầyHoralàmgì.Chuyệncủalãoấythìđểlãotựlo.Lãođãđủgiàđểcóthểlothânđược.Hơnnữa,nếulãobiếtđiềuvàsẵnsàngthỏathuậnvớibọntathìbọntasẽchẳngđộngđếnmộtsợitóccủalão.Bằngkhông,bọntasẽcóđủcáchđểépbuộc.”
“Épbuộcgìmớiđượcchứ?”Momomấpmáyđôimôitímngắt.Giọngkiabấtchợtthethé,hếtcảnhẫnnãi:“Bọntamệtmỏivìcứphải
gópnhặttừnggiờ,từngphút,từnggiâylắtnhắtcủatừngngườilắmrồi.Bọntamuốn cóđượchết thảy thời gian của conngười. lãoHoraphải nhườngchuyệnđóchobọnta.”
Momokinhhoàngnhìnsữngvàobóngtối,vềhướngcótiếngnóikia.“Thếcònconngười?”Côhỏi.“Rồihọsẽrasao?”“Conngười,”giọngkialạithethé,“khôngcòncầnthiếttừlâurồi.Chính
con người đã gây ra nông nỗi này, khiến thế giới không còn có chỗ chonhữngloạinhưbọnchúngnữa.Bọntasẽthốngtrịcảthếgiới!”
Bâygiờlạnhkhủngkhiếp,đếnnỗiMomokhónhọclắmmớimấpmáy
môiđược,nhưngkhôngnóinổiralời.“NhưngmàbéMomoạ, cháuđừng lo,”giọngkiabỗngdịudàng,như
mớntrớn,“cháuvàcácbạnđươngnhiênlàngoạilệ.Cáccháusẽlànhữngconngườicuốicùngđượcthahồchơiđùa,thahồkểchuyệnchonhaunghe.Cáccháukhôngxenvàochuyệncủabọntathìbọntacũngsẽđểcáccháuđượcyên.”
Giọng kia im bặt để rồi ngay sau đó lại vang lên từmột hướng khác:“Cháubiếtlàbọntađãnóisựthật.Bọntasẽgiữlờihứa.BâygiờcháudẫnbọntatớichỗthầyHoranhé.”
Momocốlêntiếng.Côgầnnhưmêđivìlạnh.Cốmãicômớinóiđược:“Ngaycảnếutôibiếtđườngchăngnữathìtôicũngkhôngdẫn.”
Từđâuđógiọngkiahămdọa:“Nếubiếtđườngchăngnữalàthếnào?Dĩnhiênmàybiết!màyđãtừngởchỗlãoHora,nghĩalàmàybiếtđường!”
“Tôikhôngtìmranổiđườngnữa,”Momothềuthào.“tôiđãthửrồi,chỉcóKassiopeiabiếtđườngthôi.”
“Kassiopeialàđứanào?”“LàconrùacủathầyHora.”“Nóđangởđâu?”Momo–đãmê rồi - lắpbắp: “Nó…cùngvề…với tôi…nhưng… tôi
lạc…mấtnó…rồi.”Cônghequanhmình,mànhưtừxaxămlắm,nhữngtiếngxônxaohậm
hực.“Báođộngngay!”Cônghechúnglớntiếngkêu.“Phảitìmchoraconrùa
này.Phảikiểmtrahếtmọiconrùa!PhảitìmchoraconrùaKassiopeia!Tìmchora!Tìmrabằngđược!”
Nhữngtiếngnóikialắngdi.Khônggianimắntrởlại.Momotừtừhồitỉnh.Mộtmìnhcôtrênbãiđấtrộngthênhthang.Chỉthấymộtlàngiólạnhthổiqua,nhưtừmộtvùngtrốngvắngmênhmôngnào.Mộtlàngiómàuxámtro.
Chương18
Khichỉngótrướcmàchẳngnhìnsau
Momokhôngbiếtđãởtrênbãivắngnàybaolâurồi.Tuythỉnhthoảngchiếcđồnghồtrêntháplạiđiểmvàitiếngnhưngcôchẳnghềnghethấy.Mãisauchântaytêcóngcủacômớitừtừấmtrởlại.Côthấymìnhnhưbịtêliệt,khôngthểquyếtđịnhgìđược.
CónênvềkhuNhàhátlộthiêncổngủmộtgiấckhông,khigiờđâymọihyvọngchomìnhvàbạnbèđềuđãtiêutan?Vìcôđãbiếtrõrằngtừnaysẽchẳngbaogiờđượcnhưngàytrước,chẳngbaogiờnữa…
Lại thêmnỗi lochoKassiopeianữachứ.Chuyệngì sẽxảy ranếubọnngườimàu xám tìm ra được nó?Momo tự tráchmình thậm tệ, vì đã nhỡmiệngnhắcđếnconrùa.Nhưnglúcấycônhưđãmêđirồi,đâuthểnàocânnhắcđượchếtmọichuyện.
“Vớilại,”Momocốtựanủi,“cókhiKassiopeiađãvềchỗthầyHoratừđờinàorồi,chưabiếtchừng.Ừ,mongrằngnókhôngđitìmmìnhnữa.Nếuthếthìmaychonó…vàcảchomình…”
ĐúnglúcấycóvậtgìđónhẹnhàngchạmvàobànchântrầncủaMomo.Côgiậtmình,từtừcúinhìn.
Conrùađangởngaydướichâncô!Trongbóngtối,trênmainóhiệndầnmấychữ:“EMTRỞVỀĐÂYNÀY.”
Khôngnghĩngợigìhết,Momoômngaylấynógiấudướiáokhoác.Rồicô đứng lên, nghe ngóng, quan sát trong bóng tối chung quanh, vì e bọnngườimàuxámcóthểvẫncònquanhquẩnđâuđó.
Nhưngtấtcảđềuimắng.Kassiopeiaquẫychânthậtlựcdướichiếcáokhoác,mongthoátrađược
&Momogiữchặtnósátngười,cúinhìnnóthìthầm:“Yênnào!”“CHỊNGHỊCHTRÒGÌTHẾ?”hiệntrênmairùa.“Họkhôngđượcthấyem!”Momonóikhẽ.Trênmai rùa liền hiện lên hàng chữ: “CHỊKHÔNGMỪNGGÌHẾT
SAO?”“Cóchứ,”Momonói,tínữathìbậtkhóc,“cóchứ,Kassiopeia,chịmừng
lắmchứ!”Rồicôhôntớitấplênmũirùa.
Rùađáp:“ĐỪNGCHỊ!”Chắclànóxấuhổlắmnênnhữngchữkiamớiđỏửngrõràngthếkia.
Momomỉmcười.“Emtìmchịtừđóđếngiờà?”“DĨNHIÊN.”“Thếtạisaolạitìmthấychịđúngngaylúcnàyvàởđây?”“EMBIẾTTRƯỚCMÀ.”Đólàcâutrảlời.ThếcónghĩalàconrùađãtìmMomosuốtthờigiantrướcđây,chodùnó
biếtsẽkhôngtìmracôư?Vậythìlẽranókhôngnêntìmlàmgìchứnhỉ?Đúng làmột câu đố hóc hiểm nữa củaKassiopeia, càng nghĩ cô càng bí.Nhưngbâygiờkhôngphảilàlúcđểmàngẫmnghĩthêmvềchuyệnnày.
Momoliềnthìthầmkểchorùanghechuyệnvừamớixảyra.“Mìnhphảilàmgìbâygiờ?”Saucùngcôhỏi.Kassiopeiađãnghechămchúhếtmọiđiều.Giờđây,trênmainóhiệnlên
mấychữ:“MÌNHTỚICHỖTHẦYHORA.”“Bâygiờsao?”Momohoảnghốthỏi.“Nhưngbọnhọđangtruylùngem
khắpnơimà!Chỉcónơinàylàvắngbóngbọnhọthôi.Mìnhởlạiđâychẳngkhônngoanhơnư?”
Mairùachỉhiệnlên:“EMBIẾTMÀ,MÌNHĐITHÔI.”“Thếnày thì,”Momonói, “mình sẽgặpbọnhọ trênđườngđi chomà
xem.”“MÌNHSẼKHÔNGGẶPAICẢ.”Kassiopeiađáp.Ừ,một khi nóđãbiết chắc chắnnhư thế thì dĩ nhiên có thể tin tưởng
được.MomoliềnđặtKassiopeiaxuốtđất.Nhưngnghĩđênquãngđườngxaxôimệtnhọchaiđứatừngđitrướckiacôchợtthấykhôngcònđủsứcnữa.
“Kassiopeiaơi,emđimộtmìnhthôi,”cônóikhẽ,“chịkhôngđinổiđâu.EmđiđivàchochịgửilờichàothầyHora.”
“GẦNLẮMMÀ!”hiệntrênmaiKassiopeia.Momođọcmàngẩnngườinhìnquanh.Dầndầncômơhồnhậnrađâylà
khuphốnghèonhưthểphốchếtmìnhđãtớilầntrước;haiđứađãđitừđâyđi tớikhucónhữngngôinhà trắngvà thứánhsáng lạ lùng.Nếuđúng thếthật thì có thểcôcònđủ sứcđinổi tớiNgõ-Chẳng-Bao-GiờvàngôiNhà-Chẳng-Nơi-Nao.
“Được,”Momonói,“chịđivớiem.Nhưngchịbồngemchonhanhhơn,đượckhông?”
“TIẾCRẰNGKHÔNGĐƯỢC,”côđọcthấytrênmairùa.“Saoemcứnhấtđịnhphảitựmìnhbòmớiđược?”Momohỏi.Câu trả lời bí ẩn liền hiện trênmai rùa: “ĐƯỜNGĐIỞTRONGEM
MÀ.”Trảlờixongrùataliềnbòđingay,còncôlẽođẽotheotừngbướcnhỏ.Momovàconrùavừamớikhuấtvàomộttrongnhữngconđườngnhỏtừ
bãi trống tỏa ra thì quanh cái quảng trường nằm giữa bóng tối âm u củanhữngngôinhàgầnđấyliềnsốngđộnghẳnlên.Quảngtrườngxàoxạcnhưcóaicườikhúckhíchkhôngthànhtiếng.Đóchínhlàbọnngườimàuxám.Họđã rìnhnghehết từđầuđếncuối.Họđãcắtmộtnhómở lạiđểbímậttheodõiMomo.Nhómnàyđãphảichờrấtlâu,nhưngkếtquảsớmđếnthếthìthậtlàngoàisựchờđợi.
“Chúngnókia kìa!”Một giọngnóimàuxám tro thì thầm. “Tóm luônchứ?”
“Dĩnhiênlàkhông,”mộtgiọngkháckhẽđáp.“Cứđểchochúngđi.”“Saovậy?”Giọngthứnhấthỏi.“Taphảitómconrùa.Bằngmọigiámà.”“Phảirồi.Nhưngtacầnchúngđểlàmgì?”“ĐểchúngdẫntatớichỗlãoHora.””Chính thế. Chúng nó đang làm chuyện ấy đấy. Mà ta chẳng cần ép
uổng,cưỡngbáchgìhết.Chúngtựnguyện–dùkhôngchúý.”Tiếng khúc khích không thành tiếng lại truyền đi trong bóng tối âmu
quanhquảngtrường.“Ônghãybáongaychomọiđạilýtrongthànhphố.Chấmdứtviệctìm
kiếmđược rồi.Mọi người phải nhậpvàobọn ta.Nhưngnhớ là phải cảnhgiáccaođộđấy,cácôngạ!Khôngmộtaiđượccảnđườngchúng.
Phảiđểchúngđitựdokhắpmọinơi.Khôngaiđượcđểchúngbắtgặp.Cònbâygiờ,thưacácông,hãycứviệcđiềmnhiênđitheohaikẻdẫnđườngvôtìnhkiacủabọnta!”
DovậyMomovàKassiopeiaquả thậtkhônggặpphảimộtkẻ theodõinào.Vìhaiđứađitớiđâuthìbọnkiađềunétránh,lẩntrốnkịpthời,đểrồinhậpvàobọnđangbámtheocôvàconrùa.Mộtđoànngườimàuxám,cànglúc càngđôngnhưđám rước, hết népvào tường lại népvào cácgócnhà,lặnglẽbámtheohaikẻđangtrốnchạy.
Momochưabaogiờmệtđếnthế.Đôikhicônghĩrằngchỉtínữathôilàmình sẽ lăn bừa ra ngủ vùimất. Nhưng rồi cô cố gượng bước thêmmột
bước,rồilạimộtbướcnữa.Saumộtlúccôthấyđỡmệthơn.Phải chi rùa ta không bò chậm chạp đến thế! Nhưng không sao khác
được.Momokhôngcònngósangphảicũngchẳngngósangtrái,chỉcònđểýđênbướcchânmìnhvàKassiopeia.
Saumộtthờigianrấtlâu–Momocócảmtưởngnhưthế-cônhậnthấyđườngphốdưới chânmìnhđộtnhiên sánghẳn.Momonhướngmímắtđãnặngnhưchìnhìnquanh.
Đúngrồi,cuốicùnghaiđứađãtớiđượckhuphốcóthứánhsánglạkìđổxuốngmuônchiềunàymàkhôngphảiánhsángbanmaihayhoànghôn.Cácngôinhàtrắnglóađứngđómộtcáchngạomạnvớinhữngcửasổmàuđen.Vàởđằngkiacũngvẫnphotượnglạlùngnọ,khôngdiễntảgìkháchơnmộtquảtrứngkhổnglồtrênmộtbệđáđenvuôngvức.
Momocanđảmtrởlại,vìchẳngcònbaolâunữacôsẽtớiđượcchỗthầyHora.
“Kassiopeiaơi,”cônóivớiconrùa,“mìnhkhôngthểđinhanhhơnchútnữađượcsao,em?”
“CÀNGCHẬMTHÌCÀNGNHANH,” đó là câu trả lời trênmai convật.
Nótiếptụcbò,màlạichậmhơntrướcnữa.Momonhậnthấyrằngchínhvìđichậmnhưthếmàlạihóanhanhhơn,giốngynhưlầntrước.Thậtchẳngkhácnàođườngsálướtdướichânhaiđứa.Chúngđicàngchậmthìđườnglướtcàngnhanh.
Vìđâychínhlàđiềubímậtcủakhuphốmàutrắngnày:càngđichậmthìdichuyểnhóaracàngnhanh;cànghốihảthìthànhracàngchậm.Lầntrướcbọnngườimàuxámkhôngbiếtđiềunàykhihọđuổitheocôtrongbachiếcô-tô.Nêncômớithoátđược.
Nhưngđólàchuyệnlầntrước!Cònbâygiờkhácrồi.BâygiờhộkhônghềmuốnđuổikịpMomovàcon
rùa.Bâygiờhaiđứađichậmthếnàothìhọđuổitheocũngchậmynhưthế.Thếlàhọpháthiệnrađiềubímậtnày.Lầnlần,sau lưnghaiđứađầybọnngườimàuxám trênnhữngconđườngmàu trắng.Bâygiờ,dođãbiếtcầnphảiđiđứng thếnào trongkhuphốnàynênhọcònđichậmChúnghếtđinganglạiđidọcquanhữngconđườngnhưtrongmơnày,cànglúccàngvàosâuhơntrungtâmkhuphốmàutrắng.ĐểrồitớiđượcgócNgõ-Chẳng-Bao-Giờ.
KassiopeiađãrẽvàoconđườngnhỏđórồivàđangbòthẳnghướngngôiNhà-Chẳng-Nơi-Nao. Momo nhớ lại lần trước, trên con đường này mìnhkhông tiến tớinổi,cho tớikhiphảiquayngườiđigiật lùi.Nên lầnnàycôcũnglàmynhưtrước.
Nhưng,vừamớiquayngườilạicôđãsợđếnrụngrờitaychân.Bọn ăn cắp thời gian đang lừng lững tiến tới, sát nhau như một bức
tườngdiđộngmàuxámgiăngngangconđường,hànghànglớplớp.Momohét lênnhưkhôngnghe thấyđược tiếngkêucủamình.Côvừa
chạygiật lùivào trongNgõ-Chẳng-Bao-Giờvừamởtomắtnhìnđạoquâncủabọnngườimàuxámđanglừnglữngtiếnvàotheo.
Chợtlạlùngsao:đámmàuxámđầutiênđịnhchạytheovàoNgõ-Chẳng-Bao-GiờđuổicôliềnbịbiếnmấtngaytrướcmắtMomo;mớiđầulànhữngbàn tay chìa tới trước, tiếpđếnhai chânvà thânmình, sau cùng lànhữngkhuônmặtcònđầyvẻsửngsốtlẫnkinhhoàngcủahọ.
KhôngchỉriêngMomochứngkiếncảnhnày,màdĩnhiêncảbọnngườimàuxámđangtừphíasaulấntớinữa.Đámmàuxámphíatrướccốsứctrìlạiđểkhỏibịcácđồngnghiệpphíasauđẩyvàongõ,thànhrađãxảyramộtcuộcloạnđả.Momonhìnthấynhữnggươngmặtgiậndữvànhữngnắmtayvunglênđedọa.NhưngkhôngmộtgãmàuxámnàodámvàoNgõ-Chẳng-Bao-Giờđuổitheocônữa.
Cuốicùng,MomođãtớiđượcngôiNhà-Chẳng-Nơi-Nao.Cánhcửalớnnặngnềbằngkimloạimàuxanhtừtừmởra.Momophóngngayvàorồivộivàngchạyquahànhlangcóbàynhữngphotượngđá,mởcánhcửanhỏxíuởcuốihànhlang,chuitọtvàorồichạyquađạisánhvớirừngđồnghồ,tớicáibuồng nhỏ khuất giữa những chiếc đồng hồ đứng, gieo mình lên chiếctrườngkỷnhỏnhắndễthương,lấygốichekínmặtđểkhỏinhìnvànghethấygìhết.
Chương19
Nhữngkẻbịbaovâyphảiquyếtđịnh
Cótiếngaiđókhekhẽ.Momotừtừthứcdậysaumộtgiấcngủsaykhôngmộngmị.Côcảmthấy
đãtỉnhtáovàlạisứcnhiều.“Côbékhôngbiếtgìđãđành,”Momonghecótiếngngườinói,“nhưng
màmày,Kassiopeia,saomàylạilàmnhưthế?”Momo mở bừng mắt. Thầy Hora đang ngồi bên chiếc bàn con trước
chiếc ghế dài.Thầy cúi nhìn con rùa, gươngmặt đầy vẻ lo âu. “Chẳng lẽmàykhôngđoànđượcrằngbọnngườimàuxámsẽđuổitheohaiđứabayà?”
“CONCHỈBIẾTTRƯỚCTHÔI,” hiện trênmai rùa, “CHỨKHÔNGBIẾTSUYNGHĨ!”
ThầyHorathởdàilắcđầu.“KassiopeiaơilàKassiopeia,đôikhitachịukhônghiểuđượcmày!”
Momongồidậy.“A,côbéMomo thứcdậy rồi!”ThầyHoravuivẻnói.“Tamong rằng
cháuđãkhỏelại.”“Cháu khỏe lắm, cảm ơn thầy,”Momo đáp, “cháu xin lỗi đã ngủ bừa
ngaytạiđây.”“Cháuđừngbậntâmvềchuyệnđó,“ thầyHorađáp.“Cógìđâu.Cháu
khôngcầnphảigiảithíchgìcả.ChuyệngìtakhôngthấyđượcquacặpmắtkínhvạnnăngthìKassioperiađãbáocáohếtrồi.”
“Thếbọnngườimàuxámđanglàmgìvậyạ?”Momohỏi.ThầyHoramóctúiáolấyramộtchiếckhănmùixoalớnmàuxanh.“Họ
đangbaovâycũngta.QuanhngôiNhà–Chẳng–Nơi–Naonày.Nhưnghọchỉdámmonmentớigầngầnthôi.”
“Cònvàotậnđây,”Momohỏi,“thìkhôngđượcsaoạ?”ThầyHoralớntiếng:“Khôngđâu.Chínhcháuvừathấyđấy.Họsẽbiến
mấttămngay,nếudámthòchânvàoNgõ–Chẳng–Bao–Giờnày.”“Thưa,tạisaovậyạ?”Momohỏi.“Đó là domáy hút thời gian đấy, cháu ạ.” thầyHora đáp. “Cháu biết
ngayrằngởngõnàyviệcgìcũngphảilàmgiậtlùi,đúngkhôngnào?Đólà
vì quanhngôiNhà–Chẳng–Nơi –Naonày thời gian chạyngược.Bìnhthườngthìthờigianđivàotrongcơthểconngườita.Docơthểcàngngàycàngchấtchứathêmnhiềuthờigiannênconngườitagiàđi.CòntrongNgõ–Chẳng–Bao–Giờnày thờigian từ trongcơ thểđi ra.Có thểnói rằngcháuđãtrẻhơntronglúcđiquacáingõnày.Khôngtrẻhơnnhiềuđầu,chỉvừabằngkhoảngthờigiancháucầnđểđihếtcáingõấythôi.”
“Cháuchẳngnhậnthấygìhết,”Momongạcnhiênnói.“Thếnày,” thầyHoramỉmcười giải thích, “đối với conngười thì bấy
nhiêuthờigianchẳnglàbao,vìconngườiđâuphảichỉgồmsốthờigianchấtchứa trongcơ thể thôi,màcònnhiều thứkhácnữa.Nhưngvớibọnngườimàuxámkiathìkháchẳn.Họđượccấuthànhtoàndựavàosốthờigianăncắp được.Mà số thời gian này sẽ biến ngay trong nháymắt, chẳng khácbongbóngbịxìhơi,mộtkhihọbịhútvàomáyhútthờigian.Bongbóngxìthìítracũngvẫncònlạichútcaosu,chứhọthìchẳngcòngìhết.”
Momosuynghĩthậtlungmộtlúcrồihỏi:“Chẳnglẽkhôngthểnàođểthờigianxoayngượcđượcsaoạ?Cháunghĩ,chẳnghạnchỉmột lúcngắnthôi.Mọingườisẽ trẻđượcmột ít, tuychẳngnhiềunhặngìnhưngbọnăncắpthờigiansẽbiếnmấttămhết.”
ThầyHoramỉmcười.“Nếuđượcthếthìhaybiếtmấy.Nhưngthậtđángtiếc!Vìhaidòngthờigian,dòngravớidòngvào,phảicânbằnglẫnnhau.Nếutabỏđimộtdòngthìdòngkiacũngbiếnmấtluôn.Lúcấysẽkhôngcócảthờigiannữa…”
Thầyngừnglại,đẩycặpkínhvạnnănglêntrán.“Cónghĩalà…”thầylẩmbẩm,đứnglên,trầmtưđiđilạilạitrongcăn
phòngnhỏ.Momohồihộpnhìnthầy,cảKassioperiacũngđưamắtdõitheo.Rồithầylạinhìnxuống,chămchúnhìnMomo.“Điềucháuvừanóiđãkhiếntanảyramộtsángkiến,”thầynói,“nhưng
cóthựchiệnđượckhôngthìkhôngchỉphụthuộcvàota.”Rồithầyquayranóivớiconrùanằmdướichân:“Kassiopeiayêuquý!Theoýmàythìkhibịbaovâythếnàychúngtanênlàmgìlàhaynhất?”
“ĂNSÁNG!”Câutrảlờihiệntrênmairùa.“Phảiđấy,”thầyHoranói.“Mộtýkiếnkhôngdở!”Ngay lúc ấy chiếc bàn cũng bày biện xong.Hay đúng ra đã bày biện
xonglâurồimàMomokhôngđểýchăng?Dùthếnàothìtrênbànđãlạicónhữngchiếc lynhỏbằngvàngvànhữngmónăn sáng lóng lánhánhvàng
khác:bìnhsôcolabốckhói,mật,bơvànhữngổbánhmìconnónggiòn.BaolâunayMomovẫnthèmthuồngnhớtớinhữngmónngonlànhnày
nêncôliềnănngấunghiếnngay.Lầnnàycôthấycònngonhơnlầntrước.CảthầyHoracũngngồiănngonlành.
“Họmuốn,” látsauMomovừaphồngmángaivừanói,“rằngthầyđưahọ hết thảy thời gian của con người đấy.Nhưng thầy sẽ không đưa, phảikhôngạ?”
“Khôngđâu,cháuạ,”thầyHorađáp,“khôngđờinàotalàmnhưthểcả.Thờigianđãcókhởiđầuthìnócũngsẽcólúckếtthúc,nhưngchỉkhinàoconngườikhôngcầnđếnnónữa.Bọnngườimàuxámđừnghòngnhậnđượccủatachútxíunào.”
“Nhưng,”Momonói tiếp,“họbảorằngcó thểsẽépđược thầychuyệnnày.”
“Trước khi mình nói tiếp chuyện này.” thầy nghiêm giọng, “ta muốncháuhãytựnhìnngắmbọnhọcáiđã.”
ThầygỡcặpmắtkínhnhỏbằngvàngđưachoMomo.Côliềnđeovào.Thoạttiênmàusắcvàhìnhdạngvẫnnhòenhoẹtkhiếncôchóngmặtnhư
lầnđầu.Nhưngchỉmộtlúcthôi.Látsaumắtcôquenngayvớicặpkínhvạnnăng.
Côđãtrôngthấyrõđạoquâncủanhữngkẻđangbaovây!Bọnngườimàuxámđứngsátnhau,vaikềvai,hàngnọtiếpnốihàngkia
dàingútmắt.HọkhôngchỉđứngtrướcNgõ–Chẳng–Bao–Giờmàcònxanữa, xa nữa, thànhmột vòng tròn lớn quanhkhuphốvới nhữngngôi nhàtrắngnhưtuyếtvàtâmđiểmcủanólàngôiNhà–Chẳng–Nơi–Nao.
Vòngvâykínbưng,khôngcólấymộtkẽhở.NhưngrồiMomonhậnthấymộtđiềukhácnữa,khálạlùng.Mớiđầucô
tưởngrằngcặpkínhvạnnăngbịmờhoặcmìnhvẫnchưanhìnđượcthậtrõ,vìcôthấymộtmànsươngkhácthườnglàmnhòenhoẹthìnhdạngbọnngườimàu xám.Nhưng rồi có hiểu rằng không phải do kínhmờ haymắtmìnhchưanhìnquenmàmànsươngkiatừđườngphốbốclênthật.Cóchỗmànsươngdàykhôngnhìnxuyênquađược,chỗkhácchỉmớihìnhthành.
Bọnngườimàuxámđứngimlìmbấtđộng.Gãnàocũngluônluônsùmsụptrênđầuchiếcmũquảdưacứng,tayômcặp,miệngphìphèođiếuxì-gànhỏ màu xám. Nhưng khói thuốc không tan trong không khí như bìnhthường.Nơiđâylặnggió;tronglànkhôngkhígiốngnhưthủytinhnàykhói
thuốckết thànhnhững lớpmàngmờvàdainhưmạngnhện, từđườngphốchậmchạpbaylên,mentheomặt tiềnnhữngngôinhàtrắngnhưtuyết, rồigiảngtừnhànàysangnhàkianhưnhữnglácờdài lê thê.Nóquyệnthànhnhữngluồngxanhlụclẫnxanhdươngkinhtởm,từtừnhưngliêntụcchồngchấtlênnhau,khiếnngôiNhà–Chẳng–Nơi–Naonhưbịmộtbứctườngcaomãikhôngngừngbaoquanhtừmọiphía.
Momo thấy lúc lúc lại cómột đámngườimàu xámmới tới đứng vàohànglốithaychobọncũ.Tạisaolạithếnhỉ?Bọnăncắpthờigiannàyâmmưugìđây?CôgỡkínhranhìnthầyHoranhưmuốnhỏi.
“Cháunhìnđủrồihả?”Thầyhỏi.“Vậylàmơnđưalạitacặpkính.”Rồi vừađeokính thấyvừanói tiếp: “Hồi nãy cháuhỏi họ có épbuộc
đượctakhông.Nhưcháubiếtthìhọchẳnglàmgìđượctacả.Nhưnghọcóthểgâythiệthạichoconngườinhiềuhơnnhữnggìhọlàmtừtrướcđếnnay.Họmuốndùngchuyệnnàyđểépta.”
“Thiệthạinhiềuhơnnữacơ?”Momohốthoảnghỏi.ThầyHoragậtđầu.“Taphânchiachomỗingườisốthờigiancủabọn.
Bọnngườimàuxámkiachẳngngăntrởgìđược.Họcũngkhôngthểchặnlạisốthờigiantagửiđi.Nhưnghọcóthểđầuđộcnó.”
“Đầuđộcthờigianư?”Momokinhngạchỏi.“Đầuđộcvớikhóixì-gàcủahọ,”thầyHoragiảithích.“Đãbaogiờcháu
thấymột người trongbọnhọkhôngngậmđiếuxì-gànhỏmàuxámchưa?Chắcchắnlàkhôngrồi,vìkhôngcóđiếuxì-gàthìhắnđâuthểtiếptụctồntạiđược.”
“Xì-gàgìmàlạvậyạ?”Momomuốnbiết.“Cháu còn nhớ những bôngHoa –Giờ chứ?” ThầyHora nói. “Ta đã
từngnóivớicháurằngngườinàocũngcómộtngôiĐền–Thời–Gianbằngvàngròngnhư thế,vìaicũngcó trái timcả.NhưngkhiconngườiđểchobọnmàuxámkiaxâmnhậpvàongôiđềnđóthìnhữngbôngHoa–Giờnàydầndàsẽbịbọnhọtướcđoạtmất.NhưngnhữngbôngHoa–Giờnàybịrứtkhỏitráitimconngườikhôngthểtàntạđượcvìchúngkhôngthậtchết.Màcũngkhôngthểsốngvìđãbịrứtkhỏichủnhânđíchthựccủachúng.Vìgắnbóvớichủnhân,chúngcốtìmmọicáchtrởvềvớingườiấy.”
Momonínthởlắngnghe.“Cháu nên biết rằng kẻ ác cũng giấu giếm những điều bímật.Nên ta
không rõbọnngườimàuxámkiagiữnhữngbôngHoa–Giờhọ ăn cướp
được ở đâu. Chỉ biết rằng bằng sự giá lạnh của chính họ, họ đã làm chonhữngbônghoakiađôngcứng tựanhữngchiếc lycóchâncaobằng thủytinh,khiếnkhôngquayvềvớichủnhâncủachúngđược.Nhữngkhochứakhổng lồcủabọnhọ tàng trữhết thảy số thờigianbịđôngcứngnàynhấtđịnhphảiởđâuđósâudướilòngđấtthôi.TuybịgiamgiữtrongkhonhưngcácbôngHoa–Giờcũngvẫnchưachếtđâu.”
Momonóngranhaimávìcămgiận.“Bọnngườimàuxámđãtựnuôisốngtừnhữngkhodựtrữnày.Họngắt
cánhnhữngbôngHoa–Giờ,đểchohéo.Khichúngngảmàuxámvàcứngquèo thìhọcuốn thành thứxì–gànhỏcủahọđấy.Tuyvậy, trongnhữngcánhhoakiavẫncònsótlạichútmầmsống.Vớibọnngườimàuxámthìthờigiansốngkhótiêuhóa.Nênhọphảiđốtvàhútchúng.Vìchỉkhibiếnthànhkhóithìthờigianmớithậtsựchếthoàntoàn.Họsốngvấtvưởngnhờvàosốthờigianchếtcủaconngườiđấy,cháuạ.”
Momođứngdậy.“Chà!”Cônói,“nhiềuthờigianchếtquá…”“Phải,bứctườngkhóiquanhngôiNhà–Chẳng–Nơi–Naongoàikialà
họdựnglêntừthờigianchếtđấy.Chođếnnaybầutrờivẫncònđủquangđãngnêntavẫnchuyểnđượcthờigianchoconngườimàkhôngmấtmátgì.Nhưngkhicáichuôngkhổng lòbằngkhóiâmukiachụpkínchúng ta thìmỗimộtgiờthờigiantagửiđisẽlầnphảimộtítthờigianđãchếtkinhtởmcủabọnngườimàuxám.Nhậnđượcsốthờigiannàythìconngườisẽbịđauốm,thậmchínguykịch.”
MomosữngsờnhìnthấyHora.Rồicôkhẻhỏi:“Bệnhgìvậyạ?”“Mớiđầungườitachưanhậnthấygìmấyđâu.Nhưngrồitớimộtngày
người takhôngcònhứng thú làmgìnữa,chẳngcònhamthíchgìnữa,chỉthâybuồnchán.Sựchánchườngnàykhôngbiếnđi,màcànglúccàngnặngthêm theomỗi ngày,mỗi tuần trôi qua.Người tamỗi ngàymột thêm bấtmãn, càng thấy trong lòng trống trải dần, càng không hài lòng với chínhmìnhvàthếgiới.Rồitớilúccảmgiácnàycũngmấtluôn,ngườitasẽchẳngcòncảmthấygìnữacả.Ngườitathờơvàbiquantrướcmọichuyện,thấythếgiớitrởnênxalạ,chẳngliênquangìđếnmìnhnữa.Hếtcảgiậndữlẫnphấnkhởi.Khôngcònvuihaybuồnđượcnữa.Ngườitaquênmấtkhóccườilànhưthếnào.Rồingườitatrởnênlạnhlùng,khôngcònthíchgìhayyêuthươngaiđượcnữa.Đếnmứcnàythìbệnhtrởthànhbấttrị.Vôphươngcứuchữa.Lúcấyngười ta sẽ tấtbật chạy tứ tungvớibộmặtxámkhônghồn.
Ngườitatrởthànhyhệtnhưbọnngườimàuxám.Phải,lúcấyngườitatrởthànhmộtkẻtrongbọnhọ.Bệnhnàygọilàbệnhbuồn–chán-đến–chết–được.”
Momorùngmình.“Vậynghĩalànếuthấykhôngchịutraochohọhếtthảythờigiancủamọi
người.”côhỏi,“thìhọsẽlàmchomọingườitrởthànhnhưhọư?”“Đúng thế,” thầyHora đáp. “chúngmuốn gây sức ép với tamà.”Rồi
thầyđứngdậyquayđi.“Chođếnnaytavẫnhằngchờđợirằngconngườisẽtựgiải thoátkhỏi
bọnnhũngnhiềunày.Lẽrahọphảilàmđược,vìchínhhọđãtạođiềukiệnchobọnkiatồntại.Nhưngnaytakhôngthểchờđợithêmđượcnữa.Tađànhphải rat ay thôi.Nhưng takhông làmmộtmìnhđược.”ThầynhìnMomo.“Cháusẵnlònggiúptachứ?”
“Vâng,cháusẵnlòng,”Momokẽđáp.“Tasẽphảinhờcháudấnthânvàomộtnơinguyhiểmkhônlường,”thầy
Horanói.“Momoạ, thếgiớinàysẽngừngquayvĩnhviễnhaysống lại từđầu,hoàntoàntùythuộcvàocháu.Cháucóthậtsựdámmạohiểmkhông?”
“Thưacó,”Momođáp,giọngkiênquyết.“Vậythì,”thầyHoranói,“cháuhãychúýnghethậtkĩnhữnggìtadặn
dò,vìcháuphảitựxoayxởlấymọichuyện,takhôngcòngiúpgìcháuđượcnữa.Takhônggiúpđượcmàcũngchẳngaikhácgiúpđượccháucả.”
Momogậtđầu,mắtnhìnthầyHorahếtsứcchămchú.“Cháunênbiết,” thầyHoranói,“rằng takhôngngủbaogiờ.Vìnếu ta
ngủthìngaygiâyphútđóthờigiansẽngừnglại.Thếgiớisẽđứngim.Khikhôngcònthờigiannữathìbọnngườimàuxámcũngkhôngcònăncắpcủaaiđượcnữa.Tuychúngvẫncòntồntạiđượcmộtlúc–vìchúngcómộttrữlượngthờigiankhổnglồ-nhưngkhidùnghếttrữlượngnàyrồithìchúngsẽphảitanbiếnmất.”
“Thếthìdễquá,”Momonói.“Khôngdễđâu,cháuạ.Nếudễthìtađãchẳngcầnnhờcháugiúp.Bởivì
nếukhôngcònthờigianthìtacũngsẽkhôngthứcdậyđượcnữa.Thếgiớisẽđứng immãimãi.NhưngMomo ạ, ta có quyền cho cháu, cho riêng cháuthôi,mộtbôngHoa–Giờ.Tấtnhiênchỉmộtđóathôi,vìlúcnàocũngchỉcómộtđóanở thôi.Nghĩa làkhi thờigian trên thếgiớinàyngừng tồn tại thìcháuvẫncònmộttiếngđồnghồnữa.”
“Nghĩalàcháuvẫncóthểđánhthứcthầyđược!”Momonói.“Khoan,”thầyHorađáp,“nếuchỉthếthôithìmìnhchẳngđạtđượcgìhết
thảy,vìtrữlượngcủabọnngườimàuxámlớnhơnnhiều,rấtnhiều.Trongmộtgiờduynhấtthìcoinhưhọchưatiêudùnggìhết.Nghĩalàsaumộtgiờđóchúngvẫntồntạinhưtrước.Việccháusẽphảilàmkhókhănhơnnhiều!Ngaysaukhibọnngườimàuxámnhậnthấythờigianngừnglại–họnhậnraviệcnàynhanhlắm,vìthiếuxì–gàtiếptếmà–họsẽhủybỏviệcbaovâynàyđểchạyvềkhodựtrữthờigianngừnglại–họnhậnraviệcnàynhanhlắm,vìthiếuxì–gàtiếptếmà–họsẽhủybỏviệcbaovâynàyđểchạyvềkhodựtrữthờigian.Cháusẽphảitheođếnđó,Momoạ.Tìmthấynơicấtgiấucủahọrồithìcháuphảingăncản,khôngđểhọtớiđóđược.Hếtxì–gàthìđờihọcũngtàntheo.Nhưngsauđóvẫncònchuyệnphảilàm,cóthểlàchuyệnkhónhấtcơđấy.Đólà:saukhitênăncắpthờigiancuốicùngbiếnmấtthìcháuphảigiảitỏahếtsốthờigianhọđãăncắp.Vìchỉsaukhisốthờigiannàyvềđượcvớiconngười thì thếgiớimớihếtđứngim,còntasẽ tựthứcdậyđược.Chobấynhiêuviệccháuchỉcómộtgiờđồnghồthôiđấy.”
MomohoangmangnhìnthầyHora.Côkhôngngờrằngsẽnhiềuchuyệnvànguyhiểmđếnthế.
“Cháuvẫnmuốnthửchứ?”ThầyHorahỏi.“Đólàcáchgiảiquyếtcuốicùngvàduynhấtđấy,cháuạ.”
Momonínlặng.Côthấykhôngthểnàolàmnổibấynhiêuchuyện.“EMCÙNGĐIVỚICHỊ!”CôđọcđượctrênmaiKassiopeia.Con rùamà giúp được gì cho cô trong bấy nhiêu chuyện chứ!Nhưng
Momothấyđólàtiahyvọngnhỏnhoi.Côthấycanđảmvìmìnhkhôngđơnđộc.Tuychỉlàcanđảmhãothôi,songcũngđãgiúpchocôquyếtđịnhđược.
“Cháusẽcốthửxemsao.”Momokhẳngkháiđáp.ThầyHoranhìncôhồilâurồimỉmcườinói:“Nhiềuchuyệnsẽdễdàng
hơncháutưởng.Cháuđãtừngnghethanhâmcủamuônvì tinhtúrồiđấy.Đừngsợ.”
Rồithầyquayquahỏiconrùa:“ThếKassiopeia,màyđìnhcùngđivớicôbéthậtà?”
“THẬTCHỨẠ!”hiệntrênmairùa,rồibiếnmất,hiệnlênhàngchữmới:“PHẢICÓAITRÔNGCHỪNGCHỊẤYCHỨ!”
ThầyHoravàMomomỉmcườinhìnnhau.
“NócũngđượcmộtbôngHoa–Giờhaysao,thưathầy?”Momohỏi“Kassiopeiakhôngcần,”thầyHorađáprồidịudànggãinhẹcổrùa,“nó
làmộtsinhvậtởngoàicõithờigian.Trongcơthểnócóthứthờigiancủariêngnó.Ngay cả khi thế gian ngừng lại vĩnh viễn thì nó vẫn tiếp tục bòđược.”
“Haylắm,”Momohăngháinói,“bâygiờmìnhphảilàmgìạ?”“Bâygiờ,”thầyHorađáp,“mìnhchiataynhau.”Momo nuốt khanmãi rồi khe khẽ hỏi: “Thầy và cháu không còn gặp
nhaunữasao?”“Mìnhsẽgặplạinhauchứ,Momo,”thầyHorađáp,“chotớilúcấythì
mỗigiờ taphânphốichođờicháuđềumangtheomột lờichàocủatađếnvớicháu.Tavẫnlàbạncủanhau,phảivậykhông?”
“Vâng,”Momogậtđầuđáp.“Tađiđây,”thầyHoranói,“cháukhôngđượcđitheota,cũngkhônghỏi
tađiđâu.Vìgiấcngủcủatakhôngphảigiấcngủbìnhthườngvàcháukhôngcómặtthìhayhơn.Chỉcònviệcnàynữathôi:ngaysaukhitađikhỏi,cháuphảimởliềnhaicáicửa,cáinhỏcógắntêntavàcáilớnbằngkimloạimàuxanhlụcdẫnraNgõ–Chẳng–Bao–Giờ.Vìngaysaukhithờigianngừnglại thìmọi sựcũngđứng im luôn, cảhai cái cửanàycũng thế,không sứcmạnhnàomởđượccả.Cháuhiểuvànhớhếtmọichuyệnrồichứ?”
“Vâng,”Momođáp,“nhưnglàmsaocháubiếtđượcthờigianngừnglạirồi?”
“Đừnglo,cháusẽnhậnrathôimà.”ThầyHorađứnglên,Momocũngđứnglêntheo.Thầydịudàngvuốtnhẹ
máitócbờmxờmcủacô.“Tạmbiệt,Momobé bỏng,” thầy nói, “ta rất vui vì cháuđã chịu lắng
nghelờitanói.”“Saunàycháusẽkểhếtchomọingườivềthầy,”Momođáp.ThầyHora bất chợ trông già ghê gớm, già đến khó hiểu nổi, già như
ngọnnúiđáhaymộtcâycổthụ,ynhưlầnthầybếcôvàotrongNgôiĐềnVàng.
Thầy quay người, lẹ làng rời khỏi căn buồng được ngăn bằng nhữngchiếcđồnghồđểđứng.Momonghetiếngbướcchânthầyxadần,rồikhôngcònphânbiệtđượcvớitiếngnhữngchiếcđồnghồtíchtắcnữa.Cóthểthầyđãbiếnvàotrongtiếngtíchtắccủanhữngconlắcnàyrồi.
Momo nhắcKassiopeia lên, ôm sát vào người. Chuyếnmạo hiểm lớnnhấttrongđờicủacôđãbắtđầu,khôngthoáiluiđượcnữa.
Chương20
Cuộcsănđuổicủanhữngkẻsănđuổi.
Trước hếtMomo chạy tớimở cửa cánh cửa nhỏ trong nhà có gắn tênthầyHora.Rồicôchạyùadọchànhlanhvớinhữngphotượngđá,mởluôncánhcổngkimlọaimàulục.Côphảicốhếtsứcvìmấycánhcửakhổnglồnàynặngnhưcùm.
Xong xuôi cô chạy trở vào trong căn phòng chứa đầy đồng hồ, ômKassiopeiatrongtay,chờxemsẽxảyrachuyệngì.
Vàđãcóchuyệnxảyrathật!Mộtcơnchấnđộngthìnhlình,nhưngkhônglàmrungchuyểncănphòng
màrungchuyển thờigian.Tạmgọiđó làcơnchấnđộng thờigian.Khôngbiếtphảidiễntảthếnàochođầyđủ.Kèmtheolàmộtthứâmthanhchưaaitừngđượcnghe.Nhưtiếngthởdàitứđáysâucủahàngthếkỷ.
Rồixong.Ngaylúcấybaonhiêuthứtiếngtíchtắccủarừngđồnghồchợtimphăng
phắc.Cáccon lắcđangởđâu liềnđứng luôn tạiđó.Hòan tòankhôngcònnhúcnhíchnữa.Mộtsựyênắnghòantòan,chưatừngcóởbấtkìđâutrênthếgiới,lankhắp.Khôngcònthờigiannữa.
RồiMomochợtnhậnthấytaycôđangcầmmộtbôngHoa-Giờtuyệtđẹpthậtto.Rấtthìnhlình,nhưthểtừhồinàođếngiờnóvẫnluônluônởtrongtaycô.
Momo thận trọng bước một bước. Cô thấy mình bước được, dễ nhưkhông.Trênchiếcbànconvẫncònthừanhiềumóncủabữaănsáng.Momongồixuốngmột chiếcghếnệm,nhưngnệmghếgiờđâycứngnhưđáhoacương.Trongchiếclycủacôcònmộtítsôcôla,nhưngkhôngnhắclênnổi.Momo liền thửnhúngngón tayvào, thấychất lỏngcũngkhôngkhác thủytinh.Mậtongcũngynhưthế.Ngaycảnhữngvụnbánhmìnhvươngvãitrênđĩacũnghoàntòanimlìm.Giờđây,khikhôngcònthờigianthìkhôngmộtchútgìcóthểthayđổihaydidộngđượcnữa.
Kassiopeiaquẫychânlialịa.Momocúinhìn.“THÌGIỜCỦACHỊĐANGTRÔIQUAĐẤY!”hiệntrênmainó.Trời đất ơi, đúng thế thật!Momo gượng đứng dậy. Cô chạy qua căn
sảnh,chuiquachiếccửanhỏ,chạytiếpdọchànhlangrồighémắtnơigóchànhlang,ngóquachiếccổnglớnrồigiậtbắnngười.Timcôđậnrộn lên.Bọn ăn cắp thời gian không bỏ đi! Ngược lại, chúng đã vượt qua Ngõ-Chẳng-Bao-Giờ,nơithờigianngừnglạiluônkhôngchạygiậtlùinữa,nhắmngôiNhà-Chẳng-Nơi-Nàomàtiếntới!ChuyệnnàyđãkhôngđượcdựkiếntrongkếhọachcủathầyHoravàcô!
Momochạyngượclạiđạisảnh,ômKassiopeianấpsaumộtcáiđồnghồđểđứngthậtlớn.
“Chưagìmàđãcóchuyệnrồi,”côlẩmbẩm.Rồicônghetiếngchânbọnngườimàuxámvangtrênhànhlang.Chúng
nốinhaugắngchuiquachiếccửanhỏ.Mộtđámchuilọt,đứngđầyđường,nhìnquanh.
“Ântượngquá!”Mộtgãnói.“Nhàmớicủabọntađây.”“ConbéMomođãmởcổngđónbọn ta đấy,”một giọngxámmàu tro
khácnói,“tôiđãquansátnókĩlắm.Conbébiếtđiềuđây!Tôirấtmuốnbiếtnóđãlàmcáchnàolaychuyệnđượclãogià.”
Mộtgiọngnóithứba,nghegiốnghệthaigiọngtrước,nói“theotôinghĩthìKẻ-mệnh-danhkiađãphảichịuléprồi.ViệcchiếcmáyhútthờigiantrênNgõ-Chẳng-Bao-Giờtạmngưngđãchứngtỏrằnglãophảitắtnó.Nghĩlàlãothấyrằngphảiquyphụcbọnta.Bâygiờbọnrasẽphảithẳngtayvớilãothôi.Lãotrốnđâurồi?”
Bọnngườimàuxámnhìnquanhtìmkiếm,chợtmộtgiọngkêulên,nghecònxámxịthơnmộtbậc.“Cácôngơi,cógìkhôngổnrồi!Đồnghồ!Cácôngnhìnnhữngchiếcđồnghồnàyxem!Chúngngừngchạyhết.Thậmchícảchiếcđồnghồcátnàyđây.”
“Thìlãovừamớitắtthôi,”mộtgiọngkháckhôngtựtinlắm.“Khôngthểtắtđồnghồcátđược!”Giọngthứnhấtkêulên.“Thếmà,các
ôngnhìnxem,cátđangchảybỗngngữnggiữachừngthếkia!Lắcnócũngkhôngchảytiếp!Thếlàthếnào?”
Gãchưadứtlờiđãnghecótiếngchânchạyngòaihànhlangdộivào,rồimộtgãmàuxámnữavừacốépngườichuiquachiếccửanhỏvừakíchđộngvungtaymúachân:“Vừanhậnđượchungtincủacácđạilýngòaiphố;xeô-tôcủahọđứnglạihếtcả.Mọithứđứnglạihết.Thếgiớiđứngim.Khôngthểnàomoiđượccủabấtkỳaichútxíuthờigiannàođượcnữa!Nguồntiếptếcủabọntagiánđọanrồi!Khôngcònthờigiannữa!LãoHorađãtắtthờigian
rồi!”Cănphònglặngđinhưbãithama.Mãisaumớicómộtgiọngnói:“Ông
nóisao?Nguồntiếptếcủabọntagiánđọanrồià?Nếuthếthìkhihếtsốxì-gamangtheobọntasẽrasao?”
“Ôngbiếtsẽxảyrachuyệngìmà?”Mộtgiọngkháchétlớn.“Sẽlàmộtthảmhọađángsợđấy,cácôngạ!”
Bấtchợtchúngthinhaugàolên:“LãoHorađịnhtiêudiệtbọnta!–Phảichấmdứtngaychuyệnbaovâynày!–Phảitìmcáchtớikhodựtrữthôi!–Chạybộà?Khôngthểnàokịpđược!Xì-gàcủatôichỉcònđủcho27phútthôi–Củatôiđược28phút!–Đưangayđâychotôi!–Ôngđiênà?–Thânainấylomà!”
Cảđámchạyùaracánhcửanhỏ,giànhnhauchuira.TừchỗnấpMomothấytrongcơnhỏanglọanhọđấmđá,xôđẩy,níukéonhau,thànhcuộcẩuđả càng lúc càng thêmdữ dội. Tay nào cũngmuốn thóat ra trước.Chỉ vìmuốnbámvíucuộcsốngxámngắtmàchúnghấtvăngmũtrênđầunhau,vậtnhau,giậtlấynhữngmấtxì-gàthìbỗngdưngnhưtiêuhếtsứclực.Gãsụtsùiđứngđó chìa hai tay,mặtmũi đầyvẻkinhhòang, rồi thân thểgã trởnêntrongsuốtdần,cuốicùngbiếnmất.Chẳngcònchútgìsótlại,kểcảmũ.
Sauhếtthìcònlạibataymàuxámtrongsảnh.Chúnglầnlượtchuiquachiếccửanhỏrồichạyđi.
Momo,mộttayômconrùa,taykiagiữbôngHoa-Giờ,chạytrốn.Vấnđềbâygiờlàlàmsaokhôngđểmấtdấubọnchúng.
KhicôrakhỏichiếccổnglớnthìvừakịpthấymấytaymàuxámkiađãchạytớicuốiNgõ-Chẳng-Bao-Giờrồi.Ởđó,dướinhữngcụmkhóithuốcxìgà,cónhiềuđámmàuxámkhácđangmúataymúachânhốithúcnhau.KhithấyđồngbọntừngôingôiNhà-Chẳng-Nơi-Naochạyrathìchúngliềnnhậpvàochạytheoluôn.Chỉlátsauđãthànhcảmộtđạoquânmàuxámdàidằngdặccắmđầucắmcổchạyvềhướngtrungtâm,xuyênquakhuphốlạ lùngnhưmơvớinhữngngôinhà trắngnhư tuyếtvànhữngcáibóngngảmuônchiều.Vìthờigianđãbiếnmấtnênsựđảongượcđầyhuyềnbígiữanhanhvàchậmởđâycũngchấmdứt.Bọnngườimàuxámrồngrắnchạyquatượngđàucóquảtrứngthậtto,kéovềphíanhữngdãynhàbìnhthườngmáuxámđầutiên,nhữngdãynhàtàntạchothuêtrongnhưdoanhtrại,nơitrúthâncủanhữngconngườisốngbênlềthờigian.Thếmàngayởđâytấtcảcũngđềucứngđờ,bấtđộng.
Momogiữmộtkhỏangcáchvừađủvớibọnngườimàuxámchạy saucùng.Thế là bắt đầumột cuộc truyđuổi ngượcđời xuyênqua thànhphố:đòanngườimàuxámchạytrướccòncôtaycầmbônghoa,tayômconrùađuổitheosau.
Nhưngthànhphốgiờđâytrôngmớilạlùngsao!Trênđườngsácáchàngxeô-tôimlìmđậucạnhnhau,nhữngngườiláixengồibấtđộngsaubánhlái,tayđặttrêncầnsốhayđangbópcòi(mộtôngđangchỉngóntaylêntrán,giậndữnhìnchòngchọcvàongườiláichiếcxebêncạnh),nhữngngườiđixeđạpgiơ thẳng taybáohiệumuốnrẽ,còn trênhèphốhết thảykháchbộhành–đànông,đànbà,trẻcon–lẫnchómèocũngđứngngayđơnhưtrờitrỗng.Thậmchícảkhóixecũngngưngđọngởđầucácốngxả.
Nơingãtư,cácviêncảnhsátgiaothôngcũngđứngsữngtronglúcmiệngvẫnngậmcòi,tayvẫntrongtưthếvẫyđiềukhiểnxecộ.Mộtđànchimbồcâu lơ lữngbất động, trênkhông trung, ngayphía trênmột quảng trường.Tuốttrêncaomộtchiếcmáybayđứngimlìmnhưtrênvẽlênbầutrời.Cáctianướcphuntừhồtrơtrơnhưđôngthànhnướcđá.Nhữngchiếclácâyrơinằm lơ lửngbấtđộng trongkhôngkhí.Mộtconchóconđangghếchchânsaulêncâycộtđènđứngimnhưchónhồibông.
Bọn ngườimàu xám cắmđầu cắm cổ chạy xuyên qua thành phố chếtkhôngkhácmộtbứctranhtĩnhvậtnày.Momoluônbámsáttheo,nhưngrấtthậntrọngđểbọnăncắpthờigiankhôngphátgiátđược.Nhưngđằngnàothìchúngcũngchẳngcònlòngdạđâuchúýđếnchuyệnkhácnữa,vìcuộctrốnchạycủachúngcànglúccàngkhónhọchơn.
Chúng vốn không quen chạy bộ quãng đường dài đến thế.Chúng hổnhển thở. Miệng vẫn cứ luôn phải ngậm điếu xì-gà xám nhỏ, vì thiếu nóchúngsẽchếtngay.Cógãđánhrơixì-gàtronglúcđangchạy,chưakịpcúinhặtthìgãđãtanbiếnmấttăm.
Nhưng chúng không chỉ tháo chạy khó nhọc,mà càng lúc càng nguyhiểmbởichínhnhữngđồngbọnđangchạybêncạnh.Sốlàcónhữngtaytànhếtxìgà rồi, liều tuyệtvọnggiậtbừađiếu thuốc lá từmiệnggãbêncạnh.Thếlàchúngcànglúccànggiảmđi,tuychậmthôi,nhưngliêntục.
Nhữngtaycònchútxì-gàdựtrữtrongcặpđềuhếtsứccảnhgiác,kẻohởraắtsẽbịđồngbọnđãhếtthuốcgiậtmấtcủabáungay.Chúngđánhnhautúibụi,laovàogiànhgiật,cốvồlấymóndựtrữsốngcònnày.Trongcơnlọanđả,xì-gàrơilănlóctrênđường,bịchínhbọnngườimàuxámhỗnlọannày
giẫmđạpnátbét.Nỗisợhãiphảibiếnkhỏithếgiớinàyđãkhiếnchúngtrởthànhmấttrínhưthếđấy.
Càngchạyvàosâutrongthànhphốbọnngườimàuxámcànggặpthêmkhókhăn.Cónơikháchbộhànhđứngrấtđôngkhiếnchúngkhónhọclắmmới lách qua nổi, không khác luồn lách trong rừng rậm. Thậm chí, nếukhôngchúýcó thểvađầuvàmộtchiếc lôngchimnàođóđang imlìmlơlửng giữa trời dễ như chơi.CònMomovừa bé vừa thấy nên luồn dễ hơnnhiều.
Chạynhưthếđãlâulắmrồi.Momokhôngbiếtsẽcònbaoxanữa.CôloâucúinhìnbôngHoa-Giờ.Nóchỉmớivừaxòenởhết.Chưacầnphảilo.
Chợt Momo thóang thấy ông Beppo – Phu quét đường trên một conđườngngangkhiếncôquênhếtnhiệmvụcủamìnhvàmọichuyệnkháctrênđờinày.
“ChúBeppo!”Côkêu rối rít,mừngquà đỗimừng, chạy vội lại. “ChúBeppo,cháutìmchúkhắpnơi!Chúđiđâutừbaolâunay?Saochúchẳnglạichơivớicháugìhếtvậy?ChúBeppoyêuquý!”
Momobálấycổôngnhưnglùilạingayvìđauđiếng;ngườiôngnhưthểbằngsắt.Nướcmắtrànrụa,cônứcnởđừngnhìnông.
Thânhìnhnhỏbécủaôngcòncònghơntrước.Khuônmặthiềntừgầytópxanhxao.Cằmlởmchởmchùmrâubạcvìôngkhôngdànhthìgiờchoviệccạo râunữa.Hai tayôngnắmcâychổi cũmèmđãquétđếncùnvẹt.Ôngđứng im lìmnhưbaongườikhác,đôimắtnhìnxuốngbụiđườngquacặpkínhnhỏ.
Cuốicùngthìgiờđâycôcũngđãgặpđượcông,đúngthế,nhưngthậtvôích,vìcôkhôngthểlàmchoôngnhậnramìnhđượcnữa.Cóthểđâylàlầncuốicùngcôcònđượcthấyôngchăng?Aibiếtrồiđâysẽrasao.NhỡchẳngmaythìchúBepposẽcứđứngthếnàymãimãi.
ConrùagiẫytrêntayMomo.“ĐITIẾPTHÔI!”hiệntrênmainó.Momochạyngượcraconđườngchính;côchợthếthồnhếtvía.Không
cònthấybóngdángmộttênăpcắpthờigiannàonữa!Momochạytiếpmộtđọanvềhướngvừamớiđâybọnchúngcònchạy,nhưnghòaicông!Chúngđãbiệttămbiệttíchrồi!
Momo tần ngần đứng đó. Nên làm gì bây giờ đây? Cô cúi nhìnKassiopeianhưmuốnhỏi.
“CHỊ SẼ TÌM THẤY CHÚNGMÀ, CỨ CHẠY TIẾP ĐI!” Con rùakhuyênnhưthế.
A,nếuKassiopeiabiếttrướcrằngcôsẽtìmthấybọnăncắpthờigianthìchắcchắnđúng,bấtkểcôchạytheođườngnào.ThếlàtrongđầubảochạyhướngnàothìMomocứviệcchạytheohướngđấy,khirẽtrái, lúcrẽphải,khichạythẳng.
Côđãchạy tớivùnggiáp ranhphíabắc thànhphố,nơinhữngkhunhàmới xây giốnghệt nhauvà những conđường thẳng tắp đến tận chân trời.Momochạymãi,chạymãi,nhưngvìphốságiốnghệtnhaunêncôcứcảmtưởngmìnhđãchạytạichỗchứkhôngnhíchthêmđượcchútnào.Thậtđúnglàmộtmêcung.
Momođãnảnchí lắmrồi,chợtcô thấymột trongnhững taymàuxámchạy sau cùng rẽ nơi góc đường.Gã chạy khập khiễng, quần rách bươm,văngđâucảmũlẫncặp, riêngcáimiệng lì lợmngậmchặtmẩuxì-gàxámnhỏvẫncònthởrakhói.
Momo chạy theo gã tớimột chỗmà dãy nhà đang dài ngútmắt bỗngdưngkhuyếtmộtcái.Ởđấycómộthàng ràocaobằngván thôbaoquanhmộtkhuđấtrộng,vuôngvức,vớimộtcáicổngđanghémở.Taymàuxámchạysaucùngnàyđãchuitọtvàođấy.
Phíatrêncổngcómộttấmbiển.Momoliềnđứnglạiđánhvầnxemtấmbảnviếtgì.
Chương21
Mộtkếtthúc,nơichuyệnmớibắtđầu
Momomấtkhálâumớiđánhvầnxongmấychữtrêntấmbiển,đểrồikhichuivàocổngthìchẳngcònthấytămhơigãmàuxámkiađâunữa.
Trướcmắtcôlàmộtcáihốthậtto,sâudễđếnhaibachụcmét.Cómấychiếcmáyxúcvàmáydùngtrongviệcxâycấtkhácnữađậuquanhhố.Vàichiếcxetảiđứngkhựnglạigiữachừngtrongthếđangđàlêncheoleotrênmột triềndốc tới tậnđáyhố.Rải rácđâyđó lànhữngngười thợxâyđứngcứngđờnhưphotượng,mỗingườimộtthếkhácnhau.
Điđâubâygiờđây?Momokhôngpháthiệnrađượcmộtngõngáchnàomàgãmàuxámkiacóthểđãchuivào.CôcúinhìnKassiopeia,nhưngconrùaxemracũngchịuthualuôn.Chẳngthấychữnàohiệntrênmainócả.
Momođànhlầnmòleoxuốngđấyhốrồinhìnquanhtìmkiếm.Chợtcôlạipháthiệnthêmmộtkhuônmặtthânquen:anhthợnềnNicola,ngườiđãtừngvẽnhữngbônghoathậtđẹplêntườngphòngchocô,đangđứngđó.Dĩnhiênanhcũngcứngđờnhưbaođồngnghiệpkhác,nhưngthếđứngcủaanhnom mới lạ lùng sao! Một tay anh khum nơi miệng như đang gọi ai vềchuyệngìđó,taykiachỉvàomộtcáiốngtokềnhtừdướiđáyhốlólênngaycạnhanh.NhưthểanhvừachỉchỏvừanhìnMomovậy.
Momokhôngchầnchừsuynghĩ; côxemnhưđượcanhmáchbảonênchui ngayvào trong ống, để rồi liền bị trượt xuống sâu hơnnữa.Cái ốngxoắnvòngkhiếncôhếtbịvăngsangbênnàylạivăngquabênkia,nhưđangngồitrênsàntrượt.Momohầunhưchẳngcònnghehaynhìngìđượcnữavìtrượtnhanh lắm,xuốngsâu, sâumãi.Thỉnh thoảngcô lạibị lộnnhào, laođầuxuốngtrước.NhưngcôvẫngiữchặtbôngHoa-Giờvớiconrùa,khôngbuông.Càngxuốngsâucànglạnh.
Có lúccô tựhỏikhôngbiết làmcáchnào trở rađược,nhưngmớivừachớm nghĩ thì đã tuột tới cuối ống: hoá ra ống này nối liền vớimột conđườnghầm.Nókhôngđếnnỗiâmulắm,vìtừhaibêntườnghìnhnhưtoảramờmờmộtthứánhsángxámtro.
Momođứnglên tiếp tụcchạynữa.Vìcôchạychânđấtnênkhônggâytiếngđộng; ngược lại, cô nghe rõ tiếng chân gãmàuxámđang chạy phía
trước.Côcứnghetiếngchângãmàchạytheo.Rồiđườnghầmnàylạirẽrathànhnhiềunhánh,nhưmộtthứmạchmáu,
chừngnhưchúngchạychằngchịtkhắpbêndướikhunhàmới.RồiMomonghecó tiếnghuyênnáo.Cô lạihướng theođómàđi.Tới
mộtgócđườnghầmcôthậntrọnglóđầunhìnquanh.Trướcmắtcôhiệnramộtđạisảnh,chínhgiữađặtmộtchiếcbànhợpdài
thậtdài.Bọnngườimàuxám–haynóiđúnghơn:đámtànquâncủachúng-ngồi thànhhaihàngdàiquanhchiếcbàn.Bọnăncắp thờigiancònsót lạinày trôngmới thảmhại sao!Áoquần ráchbươm,những cái đầuhói xámsưngvù,trầytrụa,cònkhuônmặtchúngméomóvìsợhãi.
Nhưngnhữngđiếuxì-gàvẫncòncháy.Momo thấysát tườngsaucủađại sảnhcómột tủ sắt to tướngđanghé
mở.Khílạnhnhưbăngtừsảnhtuônra.Tuybiếtchẳngănthuagì,nhưngcôvẫncứngồicoro,lấyáokhoácquấnquanhhaibànchântrần.
“Chúngta,”cônghegãmàuxámngồi títđầubàn, trướccái tủsắtnói,“phảihếtsứctiếtkiệmsốdựtrữhiệncó,vìchúngtakhôngbiếtsẽphảidùngnóđếnbaogiờ.Phảitầntiện.”
“Chúngtachỉcònloengoengầnnàythôi!”Mộtgãkháclớntiếng.“Thìkhodựtrữthừađủchonhiềunăm!”
“Càngsớmtiếtkiệm,”gãđầutiênthảnnhiênnói,“thìchúngtacàngchịuđựngđượcthêmlâudài.Thưacácông,cácônghẳnbiếttôitiếtkiệmnghĩalàthếnàorồi.Chỉcầnvàingườitrongchúngtasốngsótkhỏitaihoạnàylàđủ.Cầnphảinhìnvấnđềchohợplí!Thưacácông,đámchúngtangồiđâythếnàylàquánhiều!Chúngtaphảigiảmhẳnmớiđược.Đólàđòihỏicủalítrí.Thưacácông,tôiđượcphépyêucầuchúngtađếmchứạ?”
Đámmàuxámnàybènđếmsốđangcómặt.Sauđógãchủtoạmóctúilấyramộtđốngtiềnkẽmrồigiảithích:“Chúngtasẽphảichơitròsấpngửa.Nếulàmặtsốthìcácôngsốchẵnsẽởlại,nếumặthìnhthìcácôngsốlẽởlại.”
Gãtungđồngtiềnlêncaorồiđưataybắt.“Số!”Gãkêulên.“Cácôngsốchẵnđượcởlại,yêucầucácôngsốlẽtan
tứckhắchộcho!”Mộttiếngrênrỉkhôngthànhtiếngtruyềntừkẻbịthuanàyđếnkẻbịthua
khác,nhưngkhôngaiphảnkháng.Bọnăncắpthờigianmangsốchẵnliềngiậtphăngxì-gàcủabọnsốlẻ,thếlàbọnbịthuatanbiếnngay.
“Bâygiờ,”gãchủtoạlạinóitoạcvàobầukhôngkhílặngnhưchết,“tôixinđượcyêucầutachơisấpngửathêmmộtlầnnữa.”
Tròchơirùngrợnnàylặplạilầnthứhai,lầnthứba,thậmchílầnthứtưluôn.Cuốicùngchỉcònsótlạisáugãmàuxám.Chúngngồicảởmộtđầuchiếcbàndàingútmắtnọ,bagãbênnàybagãbênkia,nhìnnhaulạnhnhưbănggiá.
Momothấymàrùngmình.Côcảmthấyrằngcứmỗikhibọnkiagiảmđithìcáilạnhđángsợcũngbớthẳn.Sovớilúcđầuthìbâygiờtạmchịuđược.
“Sáu,”mộtgãtrongbọnmàuxámnói,“làmộtconsốđángghét.”“Thélàđủrồiđấy,”mộtgãngồiphíabànbênkiađáp,“giảmxuốngnữa
cũngchẳngđượcgìđâu.Nếubọnchúngtasáungườikhôngquakhỏitaihoạnàythìbangườicũngvậythôi.”
“Khôngchắcđâu,”mộtgãkhácđáp,“nhưngnếucầnthìbọnmìnhvẫncònthảoluậnđượcmà.Ýtôimuốnnóilàsaukhiquakhỏivụnàycơ.”
Rồicảbọnlặngthinhhồi lâu,chođến lúcmộtgã lên tiếng:“Maylàmsao,cửakhodựtrữlạimởkhixảyrataihoạ.Nếugặpđúnglúcquyếtđịnhmànóđóng thì trời cũngchịukhôngmởnổi.Bấygiờbọnmìnhchỉđànhchịuchếtmàthôi.
“Thưaôngbạnquý,tiếcthayôngđãnhầm,”mộtgiọngkhácđáp.“Cửakhomởkhiếnkhílạnhtừhầmlạnhnàythoátrangoài.DầndànhữngbôngHoa-Giờsẽrãđông.Cácôngđềubiếtđấy,nhưthếtasẽkhôngthểngăncảnchúngquayvềlạichốncũcủachúngđượcnữa.”
“Ông muốn nói,” một giọng thứ ba hỏi, “rằng hơi lạnh của chúng takhôngđủgiữchosốdựtrữkiađôngcứnghaysao?”
“Chúng ta chỉ có sáu người thôi,” gã thứ hai đáp, “thì ông tự tính rachúng ta có thểcungứngđượcbaonhiêukhí lạnh.Tôi thấyviệcgiảmsốngườiàoạtnhưvừa rồi làkhávộivã.Chúng tachẳngđược lợi lộcgìhếtthảy.”
“Chúngtaphảichọnmộttronghaikhảnăng,”gãđầutiênnói,“vàchúngtađãquyếtđịnhrồi.”
Rồicănsảnhlạiimắng.“Thành racó lẽchúng ta sẽngồi thếnàysuốtnăm,chẳng làmgìkhác
hơnlàcanhchừnglẫnnhau,”mộtgãnói.“Xinnóithật:nghĩmàchánlàmsao.”
Momo ngẫm nghĩ.Mình cứ ngồi đây chờ thì thật vô nghĩa quá. Nếu
khôngcòngãmàuxámnàonữathìcácbôngHoa-Giờsẽ tựđộngrãbăng.Nhưngtạmthờivẫncònlũmàuxámkia.Vàchúngsẽtiếptụctồntạinếucôkhônglàmgìcả.Nhưngcôcóthểlàmđượcgìchứ,khicánhcửakhodựtrữvẫnmở,cònbọnăncắpthờigiancứviệcthahồlấyratiêudùng?
KassiopeiagiãygiụakhiếnMomophảicúinhìn.“CHỊĐÓNGCỬAKHOLẠI!”hiệntrênmairùa.“Đâucóđược!”Momothìthầm.“Cửakhôngdichuyểnđượcmà.”“LẤYBÔNGHOAGIỜCHẠMLÊNNÓ!”làcâutrảlời.“Lấy bông Hoa-Giờ chạm lên nó thì chị đẩy được cánh cửa kia à?”
Momothìthào.“ĐƯỢC.”hiệntrênmaiconvật.Kassiopeiađãthấytrướcthìchắcchắnsẽđúngnhưvậythôi.Momoliền
thận trọngđặtconrùaxuốngđất.RồicôkẹpbôngHoa-Giờđãhơihéovàkhôngcònnhiềucánhhoanữadướichiếcáokhoác.
Momochuidướichiếcbàndàimàsáugãmàuxámkiakhôngbiết.Rồicôbòtớiđầubànbọnchúngđangngồi.Bâygiờcôkẹtgiữahaihàngchâncủabọnăncắpthờigian.Timcôđậpnhưtrốnglàng.
CônhẹnhànglôibôngHoa-Giờra,ngậmgiữahaihàmrăngrồibòtiếpgiữahaihàngghếmàbọnmàuxámkhôngpháthiệnđược.
Momobòtớiđượccánhcửađangmởngỏkia,chạmbôngHoa-Giờlênđórồirasứcđẩy.Cánhcửaxoaytrênbảnlềkhônggâymộttiếngđộngnào,xoay nữa, rồi đóng rầm vào ổ khoá, gây ra nhiều âm vang trong sảnh vàtrongcảnghìnngõngáchngầm.
Momođứngbậtdậy.Lũmàuxámđâungờđượcngoàichúngra lạicóthểcòncómộtsinhvậtnàokháckhôngbịcứngđờ,nênchúngkinhhoàngngồinhưhoáđáchòngchọcnhìncô.
Khôngnghĩngợigì,Momochạyvụtquabọnchúng,vềhướngcửa ra.Bấygiờlũmàuxámmớihoànhồnđuổitheocô.
“Đúnglàconnhãiđángsợnàyrồi!ĐúnglàconbéMomorồi!”Cônghemộtgãkêu.
“Đờinào,”mộtgãkháckêu.“Làmsaonócửđộngđượcchứ?”“NócómộtbôngHoa-Giờ!”Gãthứbarốnglên.“Nhờthếmànóđóngđượccửaà?”Gãthứtưhỏi.Gãthứnămmừngquýnh.“Thếthìbọnmìnhmởdễợt!Bọnmìnhcóđủ
bôngHoa-Giờmà!”
“Hồinãycơ,hồinãycơ!”Gãthứsauthethé,“bâygiờthìcánhcửađóngmấtrồicònđâu!Chỉcònmộtcáchthôi:phảiđoạtlấybôngHoa-Giờcủaconbé,nếukhôngsẽhỏnghết!”
TrongkhiđóMomođãbiếnmấttrongnhữngngõngáchcànglúccàngchichít.Nhưngnơiđâybọnmàuxámkiadĩnhiêntườngtậnhơncô.Momochạyđông chạy tây, lắm lúc tí nữa rơi vào tay bọn chúng, nhưng lần nàocũngđềuthoáthiểm.
NgaycảKassiopeiacũngthamgiavàocuộcchiếnđấunày–theocáchcủanó.Tuynóchậmchạpthật,nhưngvìluônbiếttrướcbọnkiasẽđuổitheolốinàonênnóvẫnbòđếnchỗđókịpthời,nằmchắnngangđườngkhiếnlũmàuxámvấpphải,ngãđèlênnhau.Bọnchạytớisaulạingãđèlênbọnngãtrước,nhờthếKassiopeiađãnhiềulầncứucôthoáthiểmtronggangtấc.Dĩnhiênnhiềulầnnóbịđávănglônglốcvàotường.Nhưngrùatavẫntiếptụclàmnhữngđiềumànóbiếttrướcrằngnósẽlàm.
Cóđôigã,dokhôngkiềmchếđược thèmkhátbôngHoa-Giờ,hămhởđuổibắtMomođếnnỗixì-gàrơikhỏimiệng,liềntheonhautanbiếnvàohưkhông.Cuốicùngchỉcònlạihaigã.
Momochạy trở lạicănsảnh lớnvớichiếcbàndài.Hai tayăncắp thờigianđuổi theo côquanh chiếcbàn, nhưngkhôngbắt kịp.Chúng liền chianhaumỗigãchạymộtchiều.Thế làMomohếtđường thoát.Côđứngnépngườivàomộtgócphòng,khiếphãinhìnhaigãđangđuổitheomình.BôngHoa-Giờ,lúcnàychỉcònlạibacánhhoalấplánh,côgiữsátngười.
Gãchạytrướcgiơtayrađịnhchộpbônghoathìgãkianíungaylại.“Khôngđược,”gãthétlên,“bônghoanàylàcủatao!Củatao!”Chúngliềnníukéonhau.Tronglúcgiằngco,gãthứnhấttốngvăngđiếu
xì-gàkhỏimiệnggã thứhai.Gã thứhaivừakêuaioánngheghê rợnvừaquaymòngmòng,thânhìnhgãđộtnhiêntrởnêntrongsuốtrồibiếnmấttăm.BấygiờgãmàuxámcuốicùngtiếnvềphíaMomo.Gãvẫncònngậmmẩuxì-gàbétẹođangbốckhóinơikhoémiệng.
“ĐưabôngHoa-Giờ ngay cho ta!”Gãvừa nói vừa thở hồnghộc, ngờđâumẩuthuốckiarơikhỏimiệng,lănraxa.Gãnhàongayxuốngđất,nhoàingười,vươndàitayđểnhặtnhưngkhôngvớitới.GãquaybộmặtxámtronhìnMomo,khónhọcnhỏmngười,runrẩychìatayra.
“Cháungoan,đưatabôngHoa-Giờđi!”Gãthềuthào.Momovẫnđứngnép tronggócphòng,càngépchặthơnbônghoavào
người,chỉlắcđầuchứkhôngnóinổi.Gãmàuxámcuốicùngchậmchạpgậtđầu.“Thếcũnghay,”gãlẩmbẩm,
“mọichuyệnquahết…thếcũnghay…”Rồigãcũngbiếnmấtluôn.Momosữngsờnhìnxuốngchỗgãvừanằm,chỉthấyKassiopeiađangbò
lổmngổm.Trênmainóhiệnlênhàngchữ:“CHỊMỞCỬAKHORA.”Momotiếnlạicửakho,chạmbôngHoa-Giờ-lúcnàychỉcònlủnglẳng
mộtcánhduynhất–lênđórồimởtoangra.Gãăncắpthờigiancuốicùngbiếnmấtthìhơilạnhcũngkhôngcòn.
Momo bước vào kho dự trữ mênh mông, không ngớt tròn mắt ngạcnhiên.CôthấycảrừngHoa-Giờnămsansắtnhautrênnhữngchiếckệdàingútmắt,nhưnhữngchiếclychâncaobằngthủytinh,chẳngbôngnàogiốngbôngnào,màđềuđẹptuyệtvờicả:đóchiínlàhàngtrămnghìn,hàngtriệugiờcủaconngười.Momocảmthấykhomỗilúcmộttrởlênấmhơn,khôngkhácđứngtrongnhàkính.
RồikhicánhhoacuốicùngcủabôngHoa-GiờMomođangcầmtrêntayrụngxuốngthìgiôngtốnổilên:mộtcơnbãohoa.BiếtbaođámmâyHoa-Giờxoáytítquanhcôrồibayvụtđi.Thậtcứnhưmộtcơngiôngtrongmùaxuânấmáp,nhưngđâylàcơngiôngcủathờigianđượcgiảithoát.
Momonhìnquanhnhư thể trongmơ, thấyKassiopeia đangở trênnềnnhàngaytrướcmặt.Trênmainósánglênhàngchữ:“BAYVỀNHÀTHÔI,MOMOBÉBỎNG,BAYVỀNHÀTHÔI!”
Đólà tấtcảnhữnggìmàMomothấylầncuốicùngnơiKassiopeia.Vìngaylúcấycơnbãohoabỗngtrởnênmãnhliệtkhôngbútmựcnàotảxiết,hútMomolêncaorồicuốnđi,nhưthểcôcũnglàmộtbônghoa.Cơnbãocuốncô rakhỏinhữngconđườnghầmchằngchịt âmu,nângcô lênkhỏimặtđấtrồicuốncôbaytrênbầutrờithànhphốlớn.Momobayquanhữngnócnhà, nhữngngọn tháp trongđámmâyhoakhổng lồ khôngngừng lớnmãi.Lúc nó bay lên cao, lúc hạ xuống thấp như thể hào hứng nhảymúa,quaytíttheomộtkhúcnhạctuyệtvời.
Rồiđámmâykiatừtừnhẹnhànghạxuống.Muônvànđóahoarơinhưbôngtuyếttrênthếgianđôngcứng.Rồi,giốngnhưtuyết,chúnglặnglẽtanđi, trở thànhvôhìnhđểquayvềvớinơichốnthậtsựcủanó:giữatrái timconngười.
Tứcthìngaylúcđóthờigianlạivậnhành.Vạnvậtđềuvậnhànhtheo:
nhữngchiếcô-tôđangngừnggiữađườngphốlạichạy,cảnhsátgiaothônglại thổicòi,nhữngconchimbồcâulạivỗcánhbay,chúcẩuconkiacũngthảixongbãinướcnhỏdướicộtđènnóđãghếchchân.Khôngainhậnthấythếgiớivừamớingừnglạimộttiếngđồnghồ.Vìquảthậtthờigiankhôngmấtđigiữalúcngừngvàlúcvậnhànhtrởlại.Vớiconngườithìđócũngchỉnhưmộtnháymấtthôi.
Ấythếmàcókháctrướcđấy:ainấybỗngdưngđềuthừathãithờigiờ.Aicũngcựckìphấnkhởi,nhưngkhôngaibiếtrằngthậtrađóchỉlàsốthờigiantiếtkiệmcủachínhhọnaytrởlạivớichủnhâncủachúngbằngmộtcáchthậttuyệtvời.
Khitỉnhcơnmơ,Momotháymìnhđứngtrênmộtđườngnhánh,nơicôđãgặpBeppo.Quảthậtôngđangđứngkia!Ôngxoaylưngvềphíacô,tựachổi,trầmngâmngótậnđâuđâu,hệtnhưngàytrước.Bỗngdưngôngthấychẳng cầnphải hối hảnữa,mà cũngkhônghiểunổi tại sao lòngmình lạiđượcanủivàtrànđầyhyvọngnhưthế.
“Có thểvìmìnhđãbiết tiếtkiệmđủ10.000giờvàchuộcđượcMomorồi,”ôngthầmnghĩ.
Bỗng có ai kéo áo ông.Ông xoay người thấyMomo đang đứng ngaytrướcmặt.
Hẳnkhôngcólờinàođủđểdiễntảhạnhphúccủacuộctáingộ.Haichúcháu lúccười lúckhóc, tranhnhaunóihuyên thuyên,dĩnhiên toànnhữngchuyệnlẩmcàlẩmcẩm,nhưvuiquáhoásay.Rồihọkhôngngớtômchầmlấynhaukhiếnngườiquakẻlạidừngchânvuinhìnvàcùngcười,cùngkhóc.Vìgiờđâyhọđãcóđủthìgiờđểsốngvớilòngmìnhrồi.
CuốicùngBeppovácchổilênvai,vìđươngnhiênvàomộtngàynhưthếnàyôngkhôngthểnghĩđếnchuyệnlàmviệcđượcnữa.Thếlàhaichúcháukhoáctaynhauđixuyênquathànhphố,vềNhàhátlộthiêncổ.Aicũngcóvôvànchuyệnđểkể.
Trên đường đi hai chú cháu lại thấy những điều lâu nay không đượcthấy:trẻconchơiđùangaytrênđườngphố.Nhữngngườiláixephảidừnglạichờ,songvẫnmỉmcườinhìnchúng.Cóngườicònxuốngxecùngchơivớichúngnữa.Đâuđâucũngthấyngườitavuivẻtròchuyện,âncầnhỏihannhau.Trướckhiđilàm,ngườitacóthìgiờđểtrầmtrồbônghoatrênthànhcửasổhaylàchochimăn.Bácsĩcóđủthìgiờthămhỏi,chuẩnđoántừngngườibệnh.Ngườicôngnhântậntụyvớicôngviệcmàvẫnthoảimái,vìbây
giờkhôngcònphảihoànthànhthậtnhiềutrongkhoảngthờigianthậtngắnnữarồi.Aicầnbaonhiêuthờigiờcứtựđộnglấybấynhiêu,vìtừnaymọingườilạicóđủthờigian.
Nhưngnhiềungườikhônghềbiếtnhờaimớiđượcnhưthếnàyvàtrongkhoảng thời gian đối với họ chỉ như một nháy mắt kia đã xảy ra nhữngchuyệngì.Dùcóbiếtđinữathìhẳnkhôngmấyaichịutinđâu.ChỉbạnbècủaMomobiếtvàtinnhữngchuyệnnàylàcóthậtthôi.
Vìhômấy,khiMomobébỏngvàônggiàBeppotrởvềNhàhátlộthiêncổthìmọingườiđãchờsẵnởđấyrồi:Gigi–Hướngdẫnviêndulịchnày,mấychúnhócPaolo,Massimo,Franconày,côbéMariavớithằngemDedénày,Claudiovớiđámtrẻnữanày,anhNinochủquánvàcôvợLilianađẫyđàvới thằngconnày,anh thợnềNicolavàhết thảyhàngxóm lánggiềngtrướckiavẫnluônđếnchơivớiMomođểcôchămchúlắngnghetâmsựcủahọ.
Họ liềnmở tiệc ănmừng,vuinhộn thật lực,đúngkiểubạnbèMomo,chơitớilúcnhữngngôisaoquenthuộclunglinhsángtrênbầutrời.
Khiđãbớtreohò,ômnhautaybắtmặtmừng,cườiđùa,lahétthìmọingườingồiimphăngphắctrênthềmđá.
Momođứnggiữabãiđấttrốnghìnhtròn,nhớtớithanhâmcủanhữngvìsao,nhớtớingànvạnbôngHoa-Giờ.
Rồicôcấttiếnghát,giọngthậttrongtrẻo.CòntrongngôiNhà-Chẳng-Nơi-NaokiathầyHorađangngồibênchiếc
bànconxinhxắn,mỉmcườinhìnMomovàcácbạncủacôquacặpkínhvạnnăng.Thầyvừađược thờigian trởvềđánh thứckhỏigiấcngủđầu tiênvàduy nhất của thầy. Trông thầy xanh xao nhưmới vừa qua cơn ốm nặng.Nhưngđôimắtthầyrạngrỡ.
Chợtthầycảmthấycógìchạmvàochân.Thầygỡkínhnhìnxuống.Hoáralàconrùađangởngaydướichânthầy.
“Kassiopeia,”thầyâuyếmnóirồiđưataygãinhẹcổrùa,“haiđứagiỏiquá.Màyphảikểhếtchotanhé,vìlầnvừarồitakhôngnhìnthấyhaiđứađược.”
“ĐỂMAIKIA!”hiệnlêntrênmairùa.Rồinóhắthơi.“Màybịcảmà?”ThầyHoralolắnghỏi.“NẶNGNỮACƠ!”Kassiopeiatrảlời.“Hẳnlàdokhílạnhtừbọnngườimàuxámchứgì,”thầyHoranói.“Ta
nghĩlàmàyđangmệtlắm,cầnđượcnghỉngơiđànghoàng.Thôi,cứđinghỉđi.”
“CÁMƠNTHẦY!”hiệntrênmairùa.RồiKassiopeialẫmchẫmbòđi,tìmmộtgóctốivàyêntĩnh.Nórụtđầu
vàbốnchân.Trênmainótừtừhiệnlênmộtchữmàchỉnhữngaiđọctruyệnnàymớithấyđượcthôi:
[1]mộtthànhphốởÝ,nổitiếngvìtòatháp(xâyvàothếkỷ12)nghiêngdobịlún,hàngnăm,thu
hútrấtnhiềudukhách.TươngtruyềnnhàvậtlýhọcthiêntàiGalilei(1564-1642)đãlênthápnàythínghiệm‘sựrơitựdo’)
[2](NguyênvăntiếngĐức:“Wernichtswird,wirdWirt”.Baâmwird/Wirt(đềuđọcnhưlàviệc)
điliềnnhau.Đúnglàchơichữ!TiếngAnhcũngcócâuchơichữthậthay:“twototwototwotwo”(haigiờkémhaiphúttớihaigiờhaiphút)–6âm‘tu’liêntiếp!)
[3]Argo:tênmộtcontàutrongthầnthoạiHiLạp.Đồngthờicũnglàtênmộtchòmsao.
[4]Loạithépdotácgiảtưởngtượng
[5]Nômnalà“ôngđãsắt”hayvănhoalàgiáosư“thiếtthạch”
[6]TácgiảithêmvàotênMomochữ“san”–giốngnhưtrongtiếngNhật.Cólẽđểtỏsựkínhtrọng
trongkhixưnghô[7]
Cácbạnthiếunhinênbiếtchớphaysétchỉlàmộtdạngđiệncaothế(cảtrămnghìnvôn)trongthiênnhiêmmàthôichứkhôngphảido“Thiênlôi”nàođánhcả
[8]TácgiảghépGummicaosuvớiEtastchấtđànhồithànhgummilastikum
[9]KhôngrõýtácgiảchochữTnàylàviếttắttừchữgì,phảichăngtừchữTempo:thờigian?
[10]Đưangón tay trỏgõnhẹ lên trán,gần tháidươngýnóingườinàođóđầuóckhôngbình
thường[11]
GigiđặtranhữngtênnhưStrapazia(mệtnhoài),Zittern(runrẩy),Zagen(dodự,khépnép[12]
Nếucóhaingườicùngtênthìmộtngườiđượcgọilàtrẻ,ngườikialàgiàđểphânbiệt;nhưtrườnghợphaichaconnhàvănPhápnổitiếngAlexandreDumascha-cũnggọilàDumasgià(tácgiảnhững truyệnnổi tiếngnhư:Ba chàngngự lâmpháo thủ,Bá tướcMonteChrisso…)vàAlexandreDumascon-hayDumastrẻ.
[13]Toga:loạiáochoàngrộngthùngthìnhvắtquanhngườivẫnthấytrongnhiềuphimvềthờicổ
LaMã.[14]
CờĐam(Dame):mộtloạicờ24quân,bàncờcũngkẻônhưCờVua.Bênnàobịvâybíhoặcănhếtquânlàthua.
[15]Unicorn:conmộtsừng:convậtthầnthoạiởphươngTây,đượcvẽgiốngyconngựavớimột
chiếcsừngởgiữatrán.Tagọilà‘KìLân’[16]
TiếngLatinhnghĩalà‘giây,phút,giờ’[17]
Kassiopeia:tênmộtchòmsaonằmxanhấtvềphíabắcvòmtrời[18]
Mộtloạibánhngọtmềm,ănbằngthìa,trônghaohaogiốngthạch.[19]
Chođếngiữanhữngnăm1980,khimáy tínhcánhân (PersonalComputer) cònchưaphổbiến,thìdữliệuchovàomáytínhlớn(máychủ)phảiquamộtthứthẻbằnggiấycứngtokhoảng¼tờA4.Mỗithẻchứamộtdữliệudướidạngcáclỗđụcnhỏ,mỗilỗchừng1mm.