TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ...

30

Transcript of TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ...

Page 1: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:
Page 2: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

TRUYỆN

THÁNH PHÊRÔ

CỨU THẾ TÙNG THƯ

Page 3: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:
Page 4: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

MỤC LỤC

BỎ CHÀI LƯỚI, THEO TIẾNG CHÚA GỌI 2

TRÊN NHỮNG NẺO ĐƯỜNG PALESTINE 4

PHÊRÔ TRONG CHÚA THỤ NẠN 6

PHÊRÔ TRONG NGÀY CHÚA SỐNG LẠI 9

CUỘC TRUYỀN ĐẠO CỦA PHÊRÔ 10

Page 5: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

BỎ CHÀI LƯỚI, THEO TIẾNG CHÚA GỌI

Tới kinh đô của Giáo Hội, không một du khách nào có thể bỏ qua, không vàokính viếng ngôi thánh đường nguy nga tráng lệ nhất của toàn cầu: Đền thánhPhêrô.

Ngôi thánh đường xây cất ngay trên chỗ thánh Phêrô đổ máu vì đạo. Côngviệc từ khởi sữ đến lúc hoàn thành đúng 176 năm tròn. Đây là nơi tập trungnhững tác phẩm nổi danh của các nhà nghệ thuật và nghệ sĩ biệt tài, như:Michel Angen, Raphael, Bramante, Bernard. Ta thử nhìn tổng quát ngôithánh đường: mặt tiền là công cuộc vĩ đại của kiến trúc sư Madeno: chiềurộng: 117,7m, chiều cao 45,5m, trên có 13 pho tượng lớn, cao 5,7m.

Bước vào trong nhà thờ, ta cảm thấy như bước vào một không gian mênhmông, nhưng dù to lớn, hoá điệu kích thước vẫn giữ thăng bằng, làm cho toànhà có vẻ cân đối lạ lùng. Những hàng cột cao vút chống đỡ vòm mái bao lanhư nâng lòng du khách lên bầu trời sâu thẳm.

Đi tới giữa, đứng ở mồ thánh Phêrô nhìn lên; du khách sẽ nhìn thấy một đỉnhnắp cao vun vút tựa trên bốn chiếc cột khổng lồ, đường kính đỉnh nóc là42,7m và từ đất tới đỉnh đo được 120m.

Trong đền thờ con ghi lại những kỷ của đời sống Giáo Hội sơ khai và củaCông cuộc Cứu chuộc, như khăn bà thánh Vêrônica xưa đã trao cho Chúa laumặt trên đuờng đi núi Sọ; một phần cây thánh giá xưa Chúa chịu đóng đanh,lưỡi đòng đã đâm thâu cạnh nương long Chúa.

Nhìn ngôi đền thánh vĩ đại này, lòng du khách chắc sẽ thắc mắc: Sao tên củathánh Phêrô lại được đặt làm tên cho ngôi Thánh đường này? Và Phêrô là ai?

Phêrô, tức Simon, quê quán tại Betsaida, một miền nhỏ gần biển hồ Galilê.

Thời niên thiếu, Simon là một chàng trai lực lưỡng, vô tư, thường vui đùa vớinhững bạn đồng nghiệp trong lúc lênh đênh trên mặt biển hồ gợn sóng. Cũngnhư tất cả đồng hương, tiếng Aram là tiếng mẹ đẻ của Simon, còn tiếng HyLạp chỉ dùng trong thương mại. Chiều thứ bảy nào cũng vậy, Simon theo anhem bạn đến hội đường cầu nguyện và nghe cắt nghĩa Thánh Kinh, nhờ đó mà

Page 6: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

cậu thuộc được nhiều đoạn Sách Thánh. Rồi mỗi năm, dù không phải nhà tưtế, nhà đạo sĩ, hay vị tiến sĩ, luật gia, chỉ là một tín hữu trung kiên, nhưngSimon không bao giờ vắng mật trong các cuộc lữ hành đi viếng thànhGiêrusalem.

Đến tuổi thành niên, Simon nối nghiệp cha làm nghề đánh cá. Được làmtrưởng một “vạn” nhỏ, có Anre là em, Giacôbê và Gioan là những người bạnthân. Cơ nghiệp của cả “vạn” nhỏ, có Anrê là em, Giacôbê và Gioan là nhữngngười bạn thân. Cơ nghiệp của cả “vạn” là hai chiếc chài và một bộ lưới lớn.Dân chài lưới tính tình thường đơn sơ chất phát, thân hình cũng vạm vỡ khỏemạnh, coi thường sóng cả gió to. Cuộc sinh sống của dân chài còn tùy ở tiếttrời, gặp thời biển lặng, gió yên, cá chất đầy thuyền, gia đình vui vẻ; rủi lúcbiển động gió gào, thuyền đâu dám ra khơi, lúc đó cả gia đình chật vật khổsở. Nhưng với Simon bao giờ cũng tin tưởng ở Đấng Quan Phòng.

Cùng với dân tộc Do Thái, Simon vẫn nuôi một hy vọng. Hy vọng đó mỗingày một tăng trưởng, qua mỗi chiều thứ bảy, trong lúc đọc Kinh Thánh. Đólà chờ đợi Đấng Cứu Thế do Thiên Chúa sai tới. Người đến để cứu dân tộc,xây dựng một xã hội mới trên công bình thịnh vượng. Thực vậy, lúc đó concháu tổ phụ Abraham và Maisen đang sống trong thật vọng, ngai vàng Đavít,Salomon đã rơi vào tay kẻ khác và dân tộc Do Thái quằn quại dưới gót giàycủa đế quốc La Mã. Các thầy thượng tế tuy vẫn giữ lễ nghi hiến tế trong đềnthánh theo luật Maisen dạy, nhưng một số đông người sống như ngườiXadukê lòng tin sâu thẳm của các ngài đã bị vật chất vùi lấp.

Một hôm, trên nẻo đường Palestine, người ta đều nô nức về tin một tiên tri từrừng sâu ra rao giảng vể việc thống hối và tên ngài là Gioan. Ngài sống trênbờ sông Giođan, phía trên biển chết. Người ta còn thêm cho ngài một biệtdanh là Tẩy Giả, vì ngài đã kêu mời mọi người tắm mình trong dòng sông, tỏdấu sám hối và thanh tẩy.

Có vị tiên tri bên bờ Giođan ư? Đó là câu hỏi đã làm Simon bao ngày suynghĩ: Giođan, dòng sông duy nhất của Palestine, dòng sông dân Israel đi quamà chân không dính một giọt nước.

Simon thầm hỏi: Biết đâu Giođan là chốn Thiên Chúa chọn để từ đó phán dạydân gian? Rất có thể, vị tiên tri đây là đấng cứu thế? Nhưng không, ngài đãtuyên bố: “Có Đấng quyền phép hơn tôi, đến sau tôi, tôi không đáng cởi giầy

Page 7: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

cho Người. Tôi làm phép rửa cho anh em bằng nước, nhưng Người sẽ làmphép rửa cho anh em bằng Thánh Linh”. Nghe lời tuyên bố đó, nỗi thắc mắcđang vò xé tâm hồn dần dần tan biến nhưng Simon vẫn tạm im lặng đợi chờmột thời gian nữa.

Một buổi chiều trời đẹp, khi thánh Anrê đang len lỏi trong đoàn dân vâyquanh Gioan Tẩy Giả, bỗng nhiên một người lạ mặt tiến bước qua đoàn dân.Đó chính là người trước đây 40 ngày đã chịu phép rửa do Gioan làm nhưngkhông một ai biết. Gioan với một giọng oai nghiêm, hô lớn:

“Đây là Con chiên Thiên Chúa!

'Đây là Đấng cứu chuộc thế gian!

“Tôi thấy Thánh Thần Chúa như bồ câu ngự trên Người.

“Đây là Đấng do Thiên Chúa cử tới và tôi đã đưa tin về Người.”

Anrê đứng gần đó, nghe rõ từng tiếng hô, và nhìn tận mắt người đang tiến lại:chính là Giêsu Nazareth, Anrê vội vã chạy tìm Simon và gọi:

- Simon ơi, chúng ta đã gặp được Đấng Cứu Thế!

Vừa nghe thấy tiếng “Đấng Cứu Thế”, bao nhiêu tình cảm vui sướng làmrung động tâm hồn Simon. Nhưng đây có phải là đấng cứu thế thật không?Người mà toàn dân mong đợi bao năm nay đã tới rồi ư? Simon vội vã theoAnrê tiến đến bên cạnh Chúa Giêsu.

Chúa Giêsu đưa mắt nhìn Simon rồi hiền từ nói:

- Này Simon, chính con tên là Simon, nhưng từ nay con được gọi là Phêrô.

Ngày hôm sau, Chúa Giêsu tiến về mạn bắc từ Galilêa, những bạn mới củangười cũng lên đường.

Trên con đường xa thẳm, Phêrô lặng tiến bước, nghĩ đến Giêsu sinh quán tạiNazareth cũng là một người Galilêa như mình, ở cùng một tỉnh, nhưng tại saoGioan Tẩy Giả lại giới thiệu cùng toàn thể dân chúng đó là vĩ nhân của dânIsrael.

Page 8: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Nhưng một biến cố xảy tới: Ở Cana, Phêrô đã dự tiệc cưới vói Chúa Giêsu,nơi Phêrô đã mục kích phép lạ nước trở nên rượu, Chúa Giêsu đã làm theo ýmuốn của Mẹ Người. Mọi thắc mắc chồng chất trong tâm hồn Phêrô dần dầnxiêu đổ, cơn mây dày đặc che phủ cỏi lòng đã tan biến nhờ cơn gió thiêngphép lạ đầu tiên. Phêrô tin, tin chắc Đấng mình đang theo đây là Đấng CứuThế, như lời Gioan Tẩy Giả tuyên bố.

Chúa Giêsu ở lại Capharnaum mấy ngày. Sau đó Phêrô và các bạn đồng chàitrở về với nghề trên biển hồ.

Một hôm chiều xuống, Phêrô và các bạn đồng chài sửa soạn ra khơi kiếm củaăn ngày mai. Thả lưới buông xuồng suốt đêm nhưng vẫn thất vọng. Nhữngcon cá trắng pháu, đuôi dài cũng như những con cá mình tròn, vẩy nâu tomập chẳng thấy đâu cả, thực đúng là ngày không có cá. Tới sáng người mệtlả, thuyền trống không, các ông thất vọng tiến vào bờ và giặt lưới.

Chúa Giêsu lại đến với các ông, bước lên thuyền của Phêrô và bảo hãy chèora khơi tung lưới. Phêrô chán nản, vì vất vả suốt đêm mà không đuợc gì; bâygiờ lại chèo thuyền ra khơi thật phí công hoài sức, nhưng Phêrô vẫn vâng lời:

- Lạy Thầy, chúng con đánh cả đêm chẳng được con cá nào, nhưng Thầy dạy,chúng con xin vâng.

Chiếc bườm no gió, một lát thuyền đã ra khơi, và các ông thả lưới. Một giờsau, luới động mạnh, những chiếc phao lần lượt chuyển dịch và chúi dầnxuống. Đúng là có cá. Hai ông thích thú, sửa soạn kéo lưới lên chài. Và kìa,hàng trăm ngàn con cá đủ loại nằm trong lưới, hai ông kéo mệt lại lưới rách,liền gọi Giacôbê và Gioan đến giúp.

Trước phếp lạ hiển nhiên biểu lộ sự thánh thiện, toàn năng của thầy mình,Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa,nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

- Lạy Chúa, xin Chúa hãy xa con, con là kẻ bất xứng!

Còn Chúa Giêsu, Chúa lại quý những tâm hồn biết nhìn nhận sự yếu hèn củamình, biết suy phục quyền cao cả của Thiên Chúa nên Ngài dịu dàng bảoPhêrô:

Page 9: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

- Con đừng sợ. Hãy theo Thầy, Thầy sẽ làm cho con trở nên người đánh cánhân loại.

Thế là bắt đầu từ đấy, Phêrô đổi hẳn cuộc đời: Bỏ chài, bỏ lưới, bỏ vợ contheo Chúa. Thực ra chài lưới không là gì, nhưng đấy là tất cả gia nghiệp củaPhêrô.

Phêrô lên đường với Anrê, Giacôbê và Gioan, không hề lo lắng mình sẽ ở đâuvà sinh sống bằng nghề gì.

Page 10: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

TRÊN NHỮNG NẺO ĐƯỜNG PALESTINE

Sau phép lạ bánh hoá nhiều, dân chúng đều tin Chúa Giêsu là đấng tiên tri vàmuốn phù Ngài lên ngôi báu, để giải phóng họ khỏi ách nô lệ La Mã. Hiểu ýdân, Chúa Giêsu truyền cho tông đồ xuống thuyền trước, còn Ngài ở lại giảitán dân chúng, rồi lên núi cầu nguyện.

Khi màn đêm buông phủ, các ông đã tới khơi. Ở biển hồ Tiberi hay có giólớn bất thường. Đêm nay hiện trạng đó lại xảy đến, các môn đệ Chúa Giêsuđang thả buồm thì ngược gió. Các ông hạ buồm chèo miết, nhưng không tiếnđược. Thuyền cứ nghiêng ngửa trên khơi trong đêm khuya. Trời lại xấu tuy làtuần trăng, nhưng ánh trăng rất lu mờ vì bị mây đen che tối. Lo sợ lắm, cácông tưởng rằng đem nay sẽ không qua được biển hồ. Đang thở dài thất vọng,bỗng một bóng người đi trên mặt biển. Các ông tưởng là ma, hoảng hốt kêulớn “Ma! Ma!”. Nhung bóng đó cứ tiến dần lại thuyền các ông, rồi dừng lạitrả lời:

- Hãy yên trí. Thầy đây đừng sợ.

Nhận được tiếng của Thầy, Phêrô đang cầm mái chèo, bỏ ngay xuống hấp tấpxin phép Chúa Giêsu:

- Lạy Thầy, nếu phải Thầy, xin truyền cho con đi trên mặt nước đến vớiThầy.

Rồi Phêrô nhảy ra khỏi thuyền, đi lại với Chúa Giêsu như đi trên đường đá.Nhưng vừa được vài bước ông sợ và bắt đầu chìm, vội vã giơ tay kêu:

- Lạy Thầy, cứu con với!

Chúa Giêsu liền giơ tay đỡ ông. Mừng quá, ông đưa mắt nhìn Chúa Giêsu.Ngài trách Phêrô:

- Hỡi người ít lòng tin, sao con lại nghi ngờ?

Bấy giờ gió êm đi và mặt hồ yên tỉnh lại. Mọi người đều bỡ ngỡ cảm phục.

Sau khi Phêrô nhìn thấy phép lạ biến nước thành rượu ở Cana, cho một đứa

Page 11: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

con trai bà góa thành Naim được hồi sinh, ông rất tin phục. Và ở hội trườngCapharnaum, sau khi Chúa Giêsu giảng về việc hứa lập phép Thánh Thể,Phêrô càng vững lòng tin hơn nữa: “Ta là Bánh Hằng Sống, bởi trời xuống.Nếu ai ăn Bánh này, sẽ sống vĩnh cửu. Và Bánh ta đây chính là mình Ta, sẽbị nộp để cứu thế gian. Ta nói thật nếu ai không ăn thịt và uống máu ConNgười sẽ không được sống đời đời.”

Thật là chói tai! Thịt người ta ăn thế nào được. Ai cho phép lấy thịt mình chongười khác ăn? Một số môn đệ của Chúa Giêsu cũng nghỉ thế và lần lượt luitheo đám dân chúng.

Lúc đó Chúa Giêsu quay lại hỏi mười hai tông đồ:

- Còn chúng con, chúng con cũng muốn tháo lui nữa chăng?

Phêrô vội đúng lên, mạnh dạn thưa với Thầy:

- Lạy Thầy, nếu bỏ Thầy, chúng con đi với ai? Chỉ Thầy mói có những LờiHằng Sống. Chúng con đây, chúng con tin và biết Thầy là Đấng Thánh củaThiên Chúa.

Muốn cho tông đồ khỏi phiền lòng nản trí về những chuyện đau khổ củaThầy, Chúa Giêsu đã cho các ông xem thấy sự vinh hiển oai nghi của mình,để thêm lòng tin cậy.

Câu chuyện đã xảy ra đầu đuôi như sau: “Tabor” – người Do Thái quen gọi là“núi Thánh” – là một quả núi trơ trụi cỏ mọc phất phơ. Chúa Giêsu đem batông đồ Phêrô, Giacôbê và Gioan cùng với Chúa lên đỉnh núi. Đường lên vừadài vừa hiểm trở khó đi. Sau nhiều giờ leo bước, thầy trò tới địa điểm đãđịnh, nhưng đám môn đệ mệt lử, nên thiếp ngủ mau chóng. Một mình ChúaGiêsu vẫn thức cầu nguyện. Lúc các ông giật mình bừng tỉnh, mở mắt nhìnlên, bỗng nhiên các ông như bị chói loà vì dung nhan Chúa uy nghi sáng lángnhư mặt trời, áo Ngài trắng như tuyết. Bên cạnh Chúa Giêsu, hai vị tiên triÊlia và Maisen đứng hầu chuyện. Trước khung cảnh oai nghi đó, Phêrô sẵnlòng nhiệt thành, kính mến Thầy, nghĩ ngay đến việc dựng lều để thầy trò trúnơi đây, hy vọng được hưởng vinh quang sáng láng mãi, Phêrô vội thưa:

- Thưa Thầy, chúng ta ở đây thì tốt lắm. Chúng con xin dựng ba lều, một cho

Page 12: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Thầy, một cho Maisen và một cho Êlia.

Mừng quá, Phêrô quên không xin Chúa làm nhà cho mình và bạn mình nữa.

Giữa lúc đó, thì kìa, có tiếng uy nghi từ đám mây thoát ra như khi Chúa chịuphép rửa trên sông Giođan “Người là Con yêu dấu của Ta, hãy nghe lờiNgười”.

Nghe giọng oai nghi đó, các tông đồ sợ hãi gục mặt xuống đất tựa như ngấtđi.

Một lúc sau, Chúa Giêsu nâng các ông dậy:

- Chúng con dậy đi, đừng sợ.

Các ông bừng tỉnh, nhưng mọi vinh hiển đã biến đi đâu mất cả.

Xuống khỏi núi, Chúa Giêsu sợ các ông tung tin ra, nên dặn các ông phải giữkín cho đến khi Ngài sống lại.

Một hôm trên đường về Cêsarê, Chúa Giêsu và các môn đệ vui vẻ trò chuyện.Trong câu chuyện, Chúa Giêsu thân mật hỏi các ông:

- Các con, người ta dư luận về Thầy thế nào?

Chúa Giêsu vừa hỏi, các môn đệ lao nhao thay nhau trả lời. Người này nói:“Người ta bảo Thày la Gioan Tẩy Giả phục sinh”, người khác lại tiếp: “ThưaThầy, họ gọi Thầy là Êlia hồi trần”, ông khác cãi lại: “Không phải Gioan TẩyGiả, cũng không phải Êlia, họ chỉ gọi Thầy là một tiên tri đại danh”.

Các ông trả lời nhiều câu, nhưng Chúa Giêsu chưa hài lòng. Chúa Giêsu lạiđưa mắt nhìn các tông đồ, âu yếm hỏi:

- Còn các con gọi Thầy là gỉ?

Chưa kịp nghĩ câu trả lời cho đích xác, Phêrô vội đứng ra trả lời thay cho anhem:

- Lạy Thầy, Thầy là Đức Kitô. Con Đức Chúa Trời hằng sống.

Page 13: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Thực ra, mầu nhiệm này theo Chúa Giêsu, Phêrô đã nhờ ơn Thiên Chúa mớibiết được.

Chúa Giêsu tỏ ra vui mừng, và với giọng trang trọng, Ngài trả lời cho Phêrô:

- Simon, con ông Gioan, con có phúc không phải nhục thể đã tỏ ra cho điềuđó, nhưng là Cha Thầy ở trên trời, và Thầy bảo thật con: Con là Phêrô (nghĩalà đá). Thẩy sẽ xây lập Giáo Hội của Thầy trên đá này và các cửa hoả ngụckhông tàn phá được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá Nước Trời.... Hễ điều gìcon buộc ở dưới đất, cững sẽ bị buộc ở trên trời, và điều gì con cởi bỏ duớiđất, cũng sẽ được tháo cởi ở trên trời.

Thực vậy, Giáo Hội của Chúa như một ngôi nhà đồ sộ và Phêrô là nền móng,bảo tồn tính cách duy nhất, kiên cố, vững bền của ngôi nhà này.

Qua việc trao chìa khoá cho Phêrô, ta thấy Chúa đặc biệt tính nhiệm ông. Ravào một ngôi nhà cần phải có chìa khóa, như thế quyền tối cao của Giáo Hộiđã do Phêrô nắm giữ. Chúa còn đề cao nhiệim vụ, quyền hành cao cả củaPhêrô trong khi Chúa trao cho ông quyền “buộc cởi”. Như vậy, Phêrô đãđược tất cả mọi quyền trong Giáo Hội của Chúa theo Thánh ý của Ngài.

Page 14: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

PHÊRÔ TRONG CHÚA THỤ NẠN

Trong những ngày cuối đời của Chúa Cứu Thế, kể ra Phêrô là người luônđược Kinh Thánh nhắc tới.

Hôm khải hoàn vinh quang tiến vào thành thánh Giêrusalem, cũng có bóngPhêrô luôn luôn đi theo và an nghỉ với Chúa Giêsu ở Betsaiđa, một làng nhỏở ngoại ô kinh thành.

Và nhất là vào thời điểm quan trọng của công cuộc cứu chuộc, Phêro càngđưực Chúa Giêsu đặc biệt chú ý tới. Hôm thứ năm, Phêrô được Chúa Giêsusai vào thành với Gioan, tìm nhà để dùng bữa vượt qua. Phêrô phải dọnphòng và trong nom thức ăn của uống. Mọi việc sửa soạn xong, thầy trò cùngnhau tới đó mừng lễ. Đang lúc dự tiệc, Phêrô và các môn đệ tranh luận vớinhau xem ai sẽ chiếm chỗ cao trọng trong Nước Vinh Hiển của Chúa sau này,Chúa Giêsu buồn rầu nhìn các ông: “Nơi người trần thế, các vua chúa vàngười cầm quyền thường bắt dân phải nhận quyền thống trị của mình và tônmình là vị ân nhân. Chúng con đừng như thế. Người lớn hơn cả trong chúngcon, phải ở như người ít tuổi nhất, và người thủ lĩnh phải ở như kẻ nô bộc.Vậy giữa người ngồi bàn và người hầu hạ, ai trọng hơn ai? Thế mà, Thầy đãnhư kẻ hầu hạ cũa chúng con.”

Bài giảng về khiêm nhường chấm dứt, Chúa Giêsu cởi áo choàng, lấy vải thắtlưng, rồi bưng chậu nước đi rửa chân các môn đệ, lấy khăn mà lau. ChúaGiêsu đã quỳ xuống rửa chân Phêrô trước tiên. Phêrô thẹn thùng vì cảm thấymình không xứng đáng, ông run sợ kêu lên:

- Lạy Thầy, Thầy rửa chân con ư?

Chúa Giêsu khoan thai trả lời:

- Việc Thầy làm, bây giờ con không hiểu, nhưng sau con sẽ hiểu.

Dẫu vậy, Phêrô cảm thấy không thể như thế được. Không lẽ Thầy lại rửachân cho trò. Chúa tể lại rửa chân cho thụ tạo, nên ông vẫn một mực cươngquyết, hết sức chối từ:

Page 15: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

- Không, không bao giờ Thầy rửa chân cho con được.

Chúa Giêsu vẫn biết là Phêrô không hiểu ý mầu nhiệm của việc này nhưngChúa chưa muốn tỏ rõ cho ông biết và lần này, với giọng đe dọa chứa đựngtình âu yếm, Chúa Giêsu bảo ông:

- Nếu Thầy không rửa chân cho con, con sẽ không là người thiết nghĩa củaThầy.

Vôi vàng, Phêrô vâng nghe và thưa:

- Lạy Thầy, xin Thầy không những rửa chân mà cả tay và đầu con nữa.

Thực ra thế đấy, Phêrô vẫn còn tăm tối không hiểu gì về bài học này cả. Ôngđâu có hiểu Chúa hành động như thế không phải là rửa sạch chân các ông,nhưng có ý hành động để nêu gương tình yêu và lòng khiêm tốn. Chúa Giêsulại phải giải thích cho Phêrô một lần nữa:

- Người nào mới tắm xong, thì hoàn toàn trong sạch, chỉ cần rửa chân thôi.Chúng con cũng vậy, chúng con trong sạch nhưng không phải hết cả.

Rồi Chúa Giêsu cúi xuống rửa chân cho Phêrô. Lúc này, tâm hồn Phêrô rungđộng mạnh hơn lúc nào hết. Lúc này, Phêrô cảm thấy tâm hồn mình đang insâu những cảm tình huyền nhiệm không thể xóa nhòa và tự nguyện suốt đờisẽ noi theo gương khiêm nhường của Thầy chí thánh.

Rửa chân xong, Chúa Giêsu mặc áo vào, lại bàn ăn và bắt đầu giải nghĩa bàihọc vừa mới làm cho các tông đồ hiểu. Sau đó, nét mặt Chúa buồn rầu, đămchiêu như bộc lộ bao băn khoăn ẩn chứa trong lòng, đôi mắt nhìn xuống vàmiệng ngập ngừng khẽ nói:

- Một người trong chúng con sẽ nộp Thầy.

Câu nói đó như sét nổ bên tai các tông đồ, làm cho các ông hết sức kinh ngạc,bỡ ngỡ và thẹn thùng … Các ông nhìn Chúa Giêsu, rồi đưa mắt liếc nhau...Buồn sầu và hoài nghi xâm chiếm lòng các ông. Từng người lần lượt thưa vớiChúa Giêsu:

- Thưa Thầy, có phải con không?

Page 16: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Phêrô nóng lòng, hết sức băn khoăn lơ sợ, muốn hỏi Thầy một câu để yên dạ.Nhưng vì ngồi xa, ông làm hiệu cho Gioan hỏi giúp. Sau cùng Chúa Giêsucho Gioan biết kẻ nộp Chúa là Giuđa Iscarê. Giuđa thẹn thùng và bỏ bàn tiệcđi ra. Ngoài trời, màn đêm buông rũ, che phủ lấy con người phản bội.

Khi Giuđa đã bỏ bàn tiệc đi ra, Chúa Giêsu lại báo trước cho các tông đồ biết:

- Rồi đây, chúng con sẽ trốn Thầy.

Và Chúa Giêsu ngước nhìn Phêrô khẽ nhủ ông:

- Simon, Simon, kìa Satan sẽ sàng sảy con như sàng gạo. Nhưng Thầy đã cầucho con để con khỏi mất đức tin. Phần con, một khi đã trở lại hãy làm choanh em vững tin.

Nhưng Chúa Giêsu đã thấy trước tình trạng bi đát, liền bảo cho ông biết:

Vẫn một mực quả quyết, Phêrô mạnh dạn hơn:

Thấy thái độ quá tự tin của Phêrô, Chúa Giêsu im lặng nhìn ông bằng cặp mắtthương hại, hẳn Ngài đã cầu nguyện cho ông nhiều lần.

Tiệc tan vào khoảng 10 giờ đêm. Chúa Giêsu cùng các môn đệ qua thunglũng Cedro đi ra núi Cây Dầu. Mọi người trong kinh thành hình như đã ngủyên, không còn một ai đi lại. Trên chặng đưởng thanh vằng, bầu khí hình nhưhơi nặng nề và thầy trò lặng lẽ bước trong suy nghĩ.

Đến chân núi, thầy trò đi qua một khu gọi là Gietsimani, Chúa Giêsu để cácmôn đệ ở khu này, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan đi với Chúa vào sâu hơn mộtchút. Đây là ba môn đệ được xem thấy Chúa vinh hiển trên núi Tabo, nay lạiđược xem Chúa sầu khổ hấp hối. Qua một quãng đường dốc, bốn thầy trò tớinơi. Chúa Giêsu để ba môn đệ ở lại đó, còn một mình Người tiến vào xa hơncầu nguyện. Đêm khuya không một tiếng động, ánh trăng mờ soi chiếu khuvườn lặng lẽ tĩnh mịch. Ba môn đệ nhìn thấy những cử chỉ của Chúa Giêsu,nhưng vì mệt mỏi nên đã thiếp ngủ đi. Còn Chúa Giêsu, sau mỗi lần cầunguyện, Người trở lại nơi các ông, hy vọng kiếm một lời an ủi. Nhưng ngánthay, ba lần viếng thăm là ba lần thất vọng, các ông vẫn say sưa trong giấc

Page 17: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

ngủ.

Cầu nguyện lần thứ ba xong, Chúa Giêsu đến lay tỉnh ba môn đệ và vội vãgiục:

- Hãy đứng dậy mau, kìa kẻ nộp Thầy đã tới.

Các ông đứng dậy, mắt còn ngáy ngủ, thì kìa, một toán quân cầm gươm giáo,thừng, gậy gộc, đang sán sổ kéo vào, dẫn đầu là Giuđa. Và sau cái hôn củaGiuđa phản bội, Chúa tự nộp quân dữ.

Ở trên núi Tabo, thấy Chúa Giêsu sáng láng oai nghi, ba ông xin làm nhà ở.Nay trong khung cảnh hỗn độn và đột ngột: Chúa bị bắt, các ông sợ hãi chạytrốn, còn Phêrô vội vã như muốn cứu Thầy, rút gươm chém đứt tai một tênđầy tớ thầy thượng tế. Nhưng Chúa đã mắng Phêrô:

- Hãy xỏ gươm vào vỏ vì ai dùng gươm sẽ chết vì gươm.

Thế rồi, Phêrô cũng lui ra và chỉ theo Thầy xa xa vậy, để xem công việc tiếnhành ra sao.

Đêm khuya, Phêrô mon men đến phủ thượng tế. Nhờ một môn đệ quen thuộcvới người nhà thượng tế nói hộ, Phêrô được vào sân phủ. Vào tới phủ, ônglân la bên lò sưởi với bọn gia tộc nhà thượng tế để do là tin tức.

Ở đây Phêrô hết sức giữ gìn để khỏi lộ chân tướng là môn đệ của người bị bắtkia. Nhưng giữ thế nào được, từ dáng đi đến bộ điệu, cách ăn mặc đến ngôntừ cử chỉ đều có thể tố giác ông. Và trong lúc nói chuyện, cái giọng nói trọ trẹxứ Galilêa càng làm cớ cho người ta phỏng đoán ông là người đồng hươngcủa phạm nhân. Mấy chị em đã giương mắt nhìn trọc vào mặt ông với vẻ hồnghi. Bỗng một đứa trong bọn chỉ vào mặt ông bảo:

- Cả cái ông này cũng theo ngưòi đó đấy!

Lúc đó Phêrô đã quên lời cam kết với Chúa Giêsu, ông lo run người và chối:

- Hay thật, cô này, tôi đâu có quen biết người đó.

Sau một lúc, có người khác tới bên Phêrô:

Page 18: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

- Cả ông nữa, ông cũng là một người trong bọn chúng.

Vừa nghe câu đó, Phêrô vội vàng phủ nhận:

- Ơ này, nhầm to rồi, tôi đâu có ở trong bọn đó!

Đã chối đến lần thứ hai, nhưng Phêrô vẫn chưa thể nhớ được lời cam kếttrong bữa tiệc ly. Một giờ sau, lại một người khác ở đâu sừng sổ tới, nhìntrừng trừng vào mặt Phêrô quả quyết:

- Đích thực ông này đã thấy ở trong vườn với người đó rồi.

Phêrô hoảng hốt thề thốt:

- Tôi không hiểu ông muốn nói cái gì? Tôi không hề biết người đó là ai!

Ngoài xa, gà liền gáy, đồng thời Chúa Giêsu quay lại nhìn Phêrô và ông đãnhớ ngay lời Chúa tiên phán: “Đêm nay gà chưa gáy, con đã chối Thầy balần.”

Ôi thật bất hạnh! Khốn nạn cho người hèn yếu. Bao đắng cay xâm chiếmlòng, Phêrô xấu hổ, buồn rầu, Phêrô muốn lẩn trốn. Ông bước tới sân phủ, đigiữa bóng đêm tịch mịch, đôi mắt tràn đầy lệ thống hối, dáng điệu ủ rũ nhưmột quân binh thất trận.

Page 19: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

PHÊRÔ TRONG NGÀY CHÚA SỐNG LẠI

Ngày hôm sau, chính là ngày thứ bảy, ngày hưu lễ (sabbat). Ai nấy đều nghỉngơi, duy có mấy bà đạo hạnh và một hai môn đệ thân yêu chạy đến thăm mồChúa Giêsu. Họ đi trong buồn khổ và thất vọng. Thất vọng, vì Đấng làm chokẻ chết sống lại nay vẫn còn nằm trong mồ, buồn khổ vì nghĩ đến cuộc sốngtương lai của những người theo Người thật đen tối.

Một ngày qua đi và một ngày lại tới, buồn nản vẫn xâm chiếm lòng các mônđệ. Các ông ngồi ủ rũ trong phòng kín, không khí im lìm vương sầu tang tóc.Bỗng nhiên tấm của lớn mở tung, Maria Mađalêna hốt hoảng vừa chạy vừanói:

- Này, xác Thầy không còn trong mồ nữa.

Cả căn phòng bỡ ngỡ ồn ào. Rồi Gioan và Salome cũng tới. Họ hân hoan báotin:

- Chúa sống lại thật!

Nhưng không ai tin cả, Phêrô cũng thế. Muốn chắc chuyện, ông cùng Gioanchạy tới mồ, Gioan trẻ trung, chân tay dẻo dai chạy trước, còn Phêrô theosau. Tới trước nhưng Gioan vẫn chưa vào, còn đứng đợi Phêrô ở cửa mồ.

Tim đập mạnh, Phêrô liền tiến vào xem mồ. Kìa, lạy Thầy! Đá đậy mồ vần ramột bên, khăn liệm đã đặt xác Người không còn đây nữa. Gioan tới gần vàquan sát cẩn thận. Gioan tin. Còn Phêrô cũng tin ư? Điều đó chua chắc.

Hai ông trở lại nhà.

Và cũng ngày hôm đó Chúa Giêsu hiện ra với Phêrô.

Trước khi về trời, Người đã trao quyền cai quản cho Phêrô. Một đêm trờiđẹp, mặt hồ biển Tiberi chỉ gợn sóng, Phêrô hy vọng được cá, mà lưới khôngdính một con cá. Tảng sáng Chúa Giêsu hiện ra trên bãi, nhưng các ông chưanhận ra Người, Chúa Giêsu hỏi:

- Các ông có bắt được gì không?

Page 20: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

- Không được gì hết.

- Hãy thả lưới bên phải thuyền các ôn sẽ bắt được cá.

Nghe lời, các ông tung lưới và cá thu được không thể chứa hết.

Đang tiến vào bờ, Gioan liền nhắc cho Phêrô người kia là thầy của mình. Vộivàng, Phêrô đang ở trần liền quấn áo vào lưng và nhảy xuống chạy vào bờvới Chúa Giêsu.

Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ, kéo cá lên. Chúa Giêsu bảo các ông:

- Hãy đem cá vừa bắt lại đây.

Phêrô lại bước lên thuyền, kéo lên đất tấm lưới có 150 con cá. Chúa Giêsu lạitruyền:

- Hãy nướng lên mà ăn.

Ăn xong, Chúa Giêsu âu yếm hỏi Phêrô:

- Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy hơn những người này không?

- Lạy Thầy, có. Thầy biết con yêu mến Thầy.

- Vậy hãy chăn các chiên con của Thầy.

Chúa Giêsu hỏi Phêrô lần thứ hai tương tự như thế. Rồi Người còn hỏi lầnthứ ba, như nhắc lại cho Phêrô ba lần đã chối Chúa. Chúa Giêsu hỏi lần này,Phêrô hơi buồn vì Thầy chưa tin tưởng lòng mình, nhưng Phêrô vẫn cươngquyết trả lời rành mạch:

- Lạy Thầy, Thầy biết mọi sự. Thầy biết con yêu mến Thầy.

Chúa Giêsu lại nhắc thêm:

- Hãy chăn các chiên con của Thầy...

Không còn lý chứng nào mạnh hơn, thực ra Phêrô đã được chính Chúa Giêsu

Page 21: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

trao quyền chỉ huy Giáo Hội của Người.

Page 22: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

CUỘC TRUYỀN ĐẠO CỦA PHÊRÔ

Sau khi Chúa Giêsu về trời, các môn đệ vâng nghe theo lời Người, tập họp lại“cấm phòng” để chờ đợi Chúa Thánh Thần. Vào ngày lễ Ngũ tuần, các mônđệ vẫn tụ họp cầu nguyện tại nhà Tiệc ly với Thánh Mẫu Maria. Bỗng nhiêntiếng gió ào ào từ trời thổi đến, và kìa, những hình lưỡi lửa xuất hiện trên đầumỗi người. Cùng lúc đó, mọi người tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần và bắt đầunói nhiều thứ tiếng.

Tin đó lan truyền khắp phố xá trong thành Giêrusalem. Dân chúng kéo tới đủmọi loại người thuộc nhiều quốc gia khác nhau và họ bỡ ngỡ vì thấy các tôngđồ nói tiếng riêng của xứ mình. Rất nhiều người tin phục, nhưng cũng cóngười cho đó là những trò đùa ngộ nghĩnh, họ chế nhạo các tông đồ:

- Chúng nó say rượu mà.

Để chấm dứt tình trạn hỗn độn và để giảng giải cho dân chúng, Phêrô đứnglên, cao giọng tuyên bố:

- Đây là bài giảng đầu tiên của cuộc truyền đạo.

Tâm hồn tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần, Phêrô đã nói với dân:

- Hỡi người Do Thái và hết thảy các người Giêrusalem, xin hãy lắng nghe tôinói đây... Những người này chẳng có say sưa như anh em ngờ đâu, vì bây giờmới là 9 giờ sáng (theo tục Do Thái, giờ này chưa có ăn uống gì).

Rồi Phêrô rao giảng Tin Mừng cho dân chúng:

“Giêsu Nazareth, ngưòi mà anh em đã kết án tử hình, đã đóng đanh, Người đãđược Thiên Chúa cho sống lại. – Vẫn một giọng đanh thép, Phêrô tiêp – VuaĐavít đã băng hà, đã được an táng, và lăng tẩm của vua vẫn còn ở nơi chúngta tới nay. Vua chính là một đấng tiên tri nên biết rằng Thiên Chúa thề truyềnvới vua sẽ cho một người trong hoàng tộc ngồi trên ngôi báu. Vì thế vua đãnói: Ngài không bị bỏ rơi dưới âm phủ, xác thịt Ngài chẳng phải tiêu tan,chính Chúa Giêsu đã được Thiên Chúa cho sống lại, mà toàn thể chúng tôiđều chứng nhận.

Page 23: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

“Hãy thống hối, hãy lãnh nhận phép rửa, nhân danh Chúa Giêsu Kitô, rồi anhem sẽ được tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần, vì Đấng Cứu Thế đã đến để cứuanh em”.

Bài giảng kết thúc, ba ngàn dân Do Thái tiến đến xin chịu phép rửa.

Thành công của buổi giản dạy đầu tiên đã khuyến khích Phêrô và các tông đồrất nhiều, các ông chia nhau đi giảng các tin lành khắp cả thành. Đến đâu cácông cũng rao giảng mầu nhiệm chịu nạn và báo tin Chúa sống lại. Các ngàilàm phép rửa. Chữa kẻ tật nguyền, phân phát và làm phép bánh. Số giáo dânmỗi ngày một đông thêm, họ như những con chiên hiền lành, sống chung vớinhau trong tình huynh đệ. Tất cả đều để của chung và chăm lo cầu nguyệnđêm ngày.

Một buổi chiều, Phêrô và Gioan lên đền thờ cầu nguyện. Một người què từkhi mới sinh, ngày nào cũng nằm ăn xin ở cửa đền thờ, gọi là Cửa Đẹp, hắnliền xin làm phúc.

Cảm động, Phêrô chăm chú nhìn rồi bảo:

- Hãy nhìn vào chúng tôi.

Hắn liền ngước đôi mắt mờ lên nhìn các ông, hy vọng được của gì. NhưngPhêrô tiếp:

- Bạc vàng tôi không có, nhưng tôi tặng anh cái này, là: nhân Danh ChúaGiêsu Kitô Nazareth, anh hãy đứng lên mà đi.

Rồi Phêrô nắm tay phải hắn, đỡ hắn đậy. Tự nhiên bàn chân hắn trở nênvững. Hắn đứng dậy, vào đền thờ với Phêrô, vừa đi vừa nhảy mừng ca ngợiThiên Chúa.

Biến cố lạ lùng làm xôn xao đám thính giả đang theo sát cạnh Phêrô vàGioan. Để trấn tĩnh, Phêrô lại bắt đầu thuyết giảng:

“Hỡi người Israel, sao anh em bỡ ngỡ quá như thế. Sao anh em lại tưởng nhưchúng tôi có quyền phép khiến người ta đi như thế được? Không, chính ThiênChúa của Abraham, của Isaac, của Giacop và của tổ phụ chúng ta đã làm vinh

Page 24: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

danh Chúa Giêsu, con Ngài, là Đấng anh em bắt nộp trước mặt Philatô, trongkhi muốn tha bổng cho Ngài”.

Câu chuyện người què khỏi bệnh tới tai các thượng tế và bè phái Xadukêu.Họ uất ức lắm, vì ai cũng biết Giêsu Nazareth mới chết rũ trên thập giá, thếmà nay “tụi” này lại cả gan giảng là Giêsu đã sống lại, và chính là vị CứuThế. Lập tức, họ truyền lệnh tống giam Phêrô và Gioan.

Ngày hôm sau, các quan, các trưởng lão, các luật sĩ hội họp tại Giêrusalem,Anna là thượng thẩm cũng có mặt, Phêrô và Gioan bị điệu ra trước tòa côngluận và bị chất vấn:

- Các ngươi căn cứ vào uy quyền nào, hoặc nhân danh ai mà hành động nhưthế?

Bấy giờ Phêrô được tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần, đanh thép trả lời:

- Thưa trưởng lão, xin hãy nghe: các ông chất vấn chúng tôi về việc chữalành môt người tàn tật ư? Việc đó các ông và toàn dân đã biết chúng tôi làmlà nhờ quyền năng của Chúa Giêsu Nazareth, Chúa chúng tôi.

Giọng nói cương quyết của Phêrô đã làm hội đồng nhìn nhận ông không phảilà người dốt nát như họ vẫn tưởng. Và những phép lạ sờ sờ trước mắt, nhữngcông việc lạ lùng toàn dân biết rõ, đã khiến hội đồng phải bối rối vì khôngtìm được cách đối phó. Bắt giam tù mãi ư? Các ông có làm trái phép đâu?

Nên sau khi bàn cãi sôi nổi, hội đồng chỉ còn một cách đối phó tiêu cực làcấm các ông không được nhân dan Chúa Kitô mà nói hay làm điều gì. NhưngPhêrô, con người quả cảm, đâu có chịu. Ông quyết thêm cho hội đồng mộtbài học nữa:

- Cac ông hãy xét: nên vâng lời các ông hay là vâng lời Thiên Chúa? Làm saochúng tôi đây có thể không nói những điều đã thấy và đã nghe?

Hội đồng đe dọa Phêrô một lần nữa, rồi cho hai ông về.

Thật trái ngược, càng đe dọa, thì Phêrô càng giảng; hội đồng càng ngăn cảnthì dân chúng càng hoan hô và tín nhiệm Phêrô.

Page 25: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Ngày lại ngày, phép lạ của các tông đồ làm càng nhiều, số tân tòng càng tănggấp bội; dân chúng từ muôn ngả tiến về Giêrusalem đê nghe giáo lý của ChúaKitô. Các bệnh nhân nằm la liệt trên hè phố hy vọng Phêrô qua, vì bóng ngàichạm đến ai, người ấy sẽ được khỏi bệnh.

Bọn thượng tế và bè lũ Xadukêu cảm thấy lo âu và ghen với các tông đồ. Họphải dùng thủ đoạn, hy vọng làm cho Phêrô nhụt nhuệ khí phần nào, và giảmbớt lòng tín nhiệm của dân chúng đối với ngài. Họ ra lệnh tống giam Phêrô,nhưng ngay đêm hôm đó, Thiên thần Chúa đến cứu thoát Phêrô dẫu quâncanh vây cẩn thận quanh nơi ngục thất. Và buổi sáng, lúc họ định đưa Phêrôra hội đồng thì cũng chính là lúc Phêrô đang ngang nhiên giảng giải trong đềnthờ.

Căm hờn lên tới độ chót, uất ức đã lấp đầy cổ họng, họ xấn ra bắt Phêrô vàchất vấn: nhưng dù tù ngục, dù gông cùm, dù sao đi nữa, Phêrô vẫn thẳngthắn cương quyết tuyên bố: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời người ta.Thiên Chúa của tổ phụ chúng ta đã khiến Chúa Giêsu sống. Thiên Chúa đãphong Ngài là vua, làm Đấng Cứu Thê để ban ơn cho dân Do Thái biếtđường thống hối và được tha tội. Chính chúng tôi đây là những nhân chứng.”

Càng bực tức thêm, hội đồng đã mưu toan giết Phêrô. Nhưng một ngườitrong hội đồng là Gamalica, vị luật sư được tín nhiệm nhất đã bạo dạn đứngra giữa hội đồng yêu cầu hội đồng bình tĩnh để hành động cho sáng suốt. Hộiđồng phục lý và Phêrô được gọi vào. Họ lại cấm Phêrô không được nhândanh Chúa Giêsu mà rao giảng nữa, rồi tha cho ông.

Hiên ngang tiến bước ra khỏi hội đồng, Phêrô cảm thấy mình được vinh dự làchịu ô nhục vì danh Thiên Chúa. Rồi ngày nào cũng như ngày nào, trong đềnthờ cũng như ở tư gia, Phêrô vẫn nhân danh Chúa Giêsu, Đấng đã sống lại đểđem Tin Mừng đến cho toàn thể dân chúng.

Sau ba năm từ khi cuộc bắt đạo lần thứ nhất xảy ra, Phêrô đã đón tiếp Phaolôquy thuận do phép lạ Chúa trên đường Đamátcô. Trong khi rao giảng TinMừng tại thành Giốpphê, Phêrô đã trọ ở nhà Simon thuộc da.

Một hôm trước bữa cơm chiều, Phêrô lên sân thượng cầu nguyện. Ông thấyđói, muốn ăn, nhưng đang lúc người nhà dọn cơm, thì ông xuất thần. Phêrôthấy trời mở ra: một tấm thảm lớn rủ xuống, bốn góc đều tóm lại, giữa hõm

Page 26: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

sâu, Phêrô thấy đủ mọi loài vật, vật bốn cẳng, loại bò sát dưới đất, chim chóctrên trời lặn lội dưới tấm thảm. Phêrô đang bỡ ngỡ ngắm thì, bỗng nhiên cótiếng hô lớn;

- Hỡi Phêrô, hãy trỗi dậy, giết mà ăn.

Quả thật, tiếng này từ trời phát ra và chắc là tiếng Thiên Chúa. Phêrô khôngnghi ngờ chút nào, nhưng, trong khăn chỉ toàn những vật dơ bẩn, những vậttheo luật Maisen cấm ăn, Phêrô không hiểu ý mầu nhiệm nên đã trả lời:

- Không, không bao giờ, lạy Chúa, tôi không bao giờ ăn giống do bẩn.

Tiếng đó đáp lại:

- Vật gì Thiên Chúa đã tẩy uế, người đừng bảo là dơ.

Việc lạ đó xảy ra ba lần, rồi tấm thảm từ từ kéo lên trởi.

Phêrô đang phân vân về ý nghĩa của hiện tượng vừa thấy thì lại nghe tiếngChúa Thánh Thần phán:

- Kìa có ba người đang đi tìm con đó, hãy đứng dậy, xuống mà đi với họ,đừng thắc mắc gì. Chính Ta sai họ tới.

Dù đang sống trong tình trạng hoang mang, Phêrô cũng xuống sân thượng vàgặp những người lạ mặt đứng chờ. Đây chính là những môn đệ của Côneliô,đại đội trưởng La Mã, đóng binh tại Xêxarê. Dù chưa nhập đạo Do Thái vàchưa chịu phép cắt bì nhưng Côneliô vẫn sốt sắng cầu nguyện và kiên tâmhoạt động bác ái. Theo kiểu nói của người Do Thái, Côneliô không phảingoại giáo, cũng không phải Do Thái, mà chính là một người biết kính sợThiên Chúa. Các môn đệ trình bày điềm lạ Cônêliô đã chiêm bao:

- Một Thiên thần nói với quan: “Lời cầu nguyện, của bố thí đã thấu đến lòngThiên Chúa. Quan hãy sai người tới thành Giopphê tìm một người ở nhàSimon.”

Nghe câu chuyện, Phêrô bắt đầu hiểu. Trong giấc chiêm bao của Phêrô,Côneliô được coi như những vật dơ bẩn mà ông từ chối không dám ăn. Suyxét giấc chiêm bao của mình và của Côneliô, Phêrô thấy hợp ý Chúa sắp đặt.

Page 27: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Không nghĩ nan chi nữa, ngày hôm sau Phêrô thẳng bước lên đường.

Hôm nay nữa, Phêrô tới Xexarê, vào nhà Côneliô. Trong nhà, dân chúng tụhọp khá đông, chờ đợi vị Chúa sai đến. Vừa thấy Phêrô tiến vào, Côneliôphục xuống chân ngài. Phêrô đỡ dậy, khiêm tốn nói:

- Xin ngài trỗi dậy, tôi đây cũng chỉ lả một người như ngài.

Rồi Phêrô bắt đầu câu chuyện:

- Các ông đã quá rõ, người Do Thái vốn không được phép giao dịch với dânngoại. Nhưng Thiên Chúa đã phán dạy tôi kh6ng được kể ai là người bấtxứng, dơ nhớp. Chính đó, tôi chẳng ngần ngại nhận lời các ông mời và tớiđây. Nhưng xin lỗi các ông, tôi xin hỏi, tại sao lại mời tôi?

Côneliô kể lại tất cả việc lạ lùng đã xem thấy, sau cùng kết luận:

- Chúng tôi ước ao nghe những lời Thiên Chúa đã dạy ngài nói.

Phêrô không chút ngần ngại, liền giảng tin lành cho gia quyến Côneliô. Đanglúc giảng Chúa Thánh Thần ngự xuống trên toàn thể người trong phòng.Phêrô tuyên bố:

- Những người này chịu Chúa Thánh Thần như chúng ta rồi. Vậy ai có quyềncầm lấy nước mà làm phép rửa cho họ nữa?

Phêrô liền làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Giêsu Kitô, và ông ở lại vớihọ ba ngày nữa để dạy dỗ giáo lý thêm.

Giáo Hội càng bành trướng, thịnh vượng, thì lòng ghen tuông, căm phẫn củaphe địch càng tăng. Vua Hêrôđê ra tay đàn áp các vị cầm quyền Giáo Hội.Chính vua đã ra lệnh chém đầu tông đồ Giacôbê. Hành động dã man đó đượcdân Do Thái tán thưởng nên vua càng hành động bạo ngược hơn. Nhằm đúngngày lễ ăn bánh không men, vua truyền bắt Phêrô tống vào ngục, giao chobốn đội quân canh giữ cẩn thận để sau lễ Vượt qua sẽ điệu ra cho dân xử.

Trong khi đó, toàn thể Giáo Hội Công Giáo cầu nguyện cho vị giáo chủ vàChúa quan phòng đã cứu thoát Phêrô. Chính đêm trước Hêrôđê định điệungài ra pháp trường, Phêrô đang nằm ngủ giữa hai quân lính, tay chân đeo

Page 28: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

xiềng lớn, bỗng nhiên Thiên thần Chúa đến, tỏa ánh sáng chói rực vào ngụctối. Thiên thần lay mạnh Phêrô:

- Dậy, dậy mau.

Xiềng liền rơi khỏi tay, Thiên thần lại tiếp:

- Hãy thắt lưng, xỏ giày, mặc áo ngoài và đi theo ta!

Phêrô bước ra như lời Thiên thần dạy, nhưng chẳng biết là thật hay hư, ngàivẫn tưởng mình mơ ngủ. Phêrô đàng hoàng ra khỏi cửa ngục, mặc dừ cửangục vẫn có lính canh. Đi qua vọng canh thứ nhất, rồi qua vọng canh thứ hai,sau cùng ra tới cửa thành. Chiếc cửa sắt lón vẫn đóng kín, liền tung mở đểPhêrô đi qua. Thiên thần và Phêrô ra khỏi thành, khi tới đầu đường phố,Thiên thần liền biến mất. Phêrô bừng tỉnh, tạ ơn Thiên Chúa: “Lạy Chúa, bâygiờ tôi mới rõ Chúa đã sai Thiên thần cứu tôi khỏi tay hung dữ của Hêrôđê vàthoát khỏi lòng căm thù của dân Do Thái.

Phêrô đi tới nhà Maria, mẹ Gioan. Nơi đây giáo dân đang tụ họp cầu nguyệncho ngài. Phêrô gõ cửa, cô bé Rôđê chạy ra nghe ngóng. Vừa nhận ra tiếngPhêrô, cô mừng quá, quên cả mở cửa, chạy thẳng vào nhà reo ầm lên, báo tinPhêrô đã vể.

Ai có thể tin được vì họ biết Hêrôđe nhất định xử Phêrô để làm gương và đểdẹp tan xôn xao trong dân chúng, hỏ liền quở cô:

- Em điên rồi.

Cô bé nhất định không chịu, tỏ ra quả quyết hơn. Họ bảo cô:

- Lầm đó em ạ. Không phải Phêrô đâu, đó là Thiên thần bản mệnh của người.

Mọi người bàn cãi quên ra mở cửa. Phêrô đứng ngoài cứ gõ hoài. Lát sau họra mở cửa, và ai nấy đều bỡ ngỡ vui mừng vì đó chính là Phêrô. Phêrô vàonhà giơ tay làm hiệu cho họ yên lặng, rồi ngài thuật lại đầu đuôi câu chuyện.Mọi người chăm chú nghe như quên thở. Sau cùng Phêrô căn dặn:

- Anh em nhớ đem tin này cho Giacôbê và các anh em.

Page 29: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Phêrô từ biệt mọi người và đi nới khác.

Ngày nay Giáo Hội còn giữ chiếc xiềng Phêrô đã được Thiên thần cởi cho vàđã lập một ngôi đền thờ lớn để tôn kính. Hằng năm cứ tới ngày 1 tháng 8,Giáo Hội kính nhớ kỷ niệm đặc biệt này.

Mỗi ngày mối hiềm thù giữa dân ngoại và giáo dân càng lớn. Họ đổ và gáncho giáo dân đủ các thứ tội. Đây là một bằng chứng rõ rệt: Néron, hoàng đếLa Mã, con người vũ phu, kiêu căng và ích kỷ đã muốn đốt tất cả kinh thànhLa Mã đi để thiết lập một kinh thành mới nguy nga, tráng lệ. Kinh thành bịthiêu hủy, Néron ngồi trong hoàng cung uống rượu, gảy đàn theo nhịp ngọnlửa đang cuộn bay trên kinh thành. Lòng dân phẫn uất vì cuộc tàn phá. Néronlo sợ sẽ có cuộc bạo loạn vì hành động táo bạo của mình, ông liền tung tin làgiáo dân đốt kinh thành. Ai mà không oán ghét, và lời vua chắc là lời thật,nên dân chúng đã đổ tất cả oán thù lên đầu đám giáo hữu.

Giáo dân bị lùng bắt và bị xử tử bằng những hình khổ tàn bạo. Taxít, sử giathời đó đã ghi: “Chính khi còn ở đây, đã đưọc mục kích với bao đoàn ngưòiphải chết trong một ngày, người bị trảm quyết, người bị thiêu sinh, đến nỗicác lưỡi kiếm phải cùn, và chính những lỳ hình cũng mệt mỏi không còn sứcchém giết, phải thay đổi nhau.”

Cũng vào thời Néron, Phêrô, vị Giáo Hoàng tiền khởi của Giáo Hội bị giamngục và đem đi xử.

Người ta đem đóng đanh Phêrô trên đồi Vatican, Ngài rất cảm động vì chịuchết cùng một hình khổ như Thầy mình là Chúa Giêsu. Nhưng ngài cảm thấymình không xứng đáng, không đáng được ngẩng đầu lên như Chúa, nên xinchịu đóng đanh ngược đầu dốc xuống đấr. Lý hình đã cho ngài thỏa nguyện.

Ngài chịu chết năm 67, và hằng năm Giáo Hội kính nhớ ngài vào ngày 29/6.

Vị Giáo Hoàng tiền khởi qua đi, nhưng Giáo Hội vẫn bành trướng và tồn tạicho tới nay và cho tới ngày tận thế.

Page 30: TRUYỆN - memaria · Phêrô tự cảm thấy bất xứng, không đáng được theo vị sứ giả của Thiên Chúa, nên ông run sợ, miệng ngập ngừng khẩn khoản:

Sách này được gửi miễn phí đến các đọc giả từ:

http://ebooks-tsconggiao.blogspot.com

Xin đừng sao chép rồi bán lại dưới mọi hình thức.