TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

90
KYếu 

Transcript of TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

Page 1: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 1/90

Kỷ Yếu

Page 2: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 2/90

phần i

trưởng thành và tri ânLễ rưởng thành và ri ân .........................................2Mục đích, ý nghĩa Lễ rưởng thành và ri ân .........3Bài phát biểu của đại diện cha mẹ học sinh .............5

Phát biểu của Ủy ban nhân dân huyện ...........rưởng thành và tri ân .....................................

Phát biểu bế mạc ...........................................

2

Page 3: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 3/90

“Tời gian đến để vội vàng tan biến Như tuổi ai cứ thế đi qua dần

Chia tay nhau thương hoài ngày cuối cấp Mắt chớp nhanh, giấu giọt lệ sắp rơi

Sắp xa rồi giấc mơ hồng có thật Ước mong tình hồng còn mãi với thời gian”

Kính thưa quý đại biểu, quý phụ huynh!Kính thưa quý thầy cô giáo; các em học sinh thân mến!Đó đây trên những nẻo đường đến trường những chùm hoa phượng bắt đầu nở đỏ rực

lăng tím nhẹ rơi trước gió hòa cùng tiếng ve râm ran trên những vòm lá báo hiệu mùa hè đanđối với các em học sinh khối 12, hè năm nay có lẽ là thời khắc quan trọng nhất mà các em đây là mùa hè cuối cùng của thời áo trắng mộng mơ, của ghế đá sân trường, của lưu luyếngày mai, các em sẽ xa thầy cô, xa bạn bè, xa mái trường thân yêu bước vào đời mang theo thức, những hoài bão, ước mơ mong làm đẹp cho bản thân, cho gia đình và xã hội. rong tâ

trường HP Tạnh An long trọng tổ chức Lễ rưởng thành và ri ân cho …khối 12. Tay mặtrường, tôi xin trình bày mục đích, ý nghĩa của buổi lễ quan trọng này. .Tưa quý đại biểu, quý thầy cô cùng các em học sinh yêu quý.Lễ ri ân và rưởng thành là một trong 15 nội dung của phong trào thi đua xây dựng trườ

học sinh tích cực do Bộ GD và Đ phát động. Nhà trường tổ chức lễ rưởng thành và ri âncơ hội cho các em có dịp để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với Ông bà, cha mẹ, ththời cũng muốn nhắc nhở rằng các em đã trưởng thành. ừ đó, các em cần ý thức hơn tronđộng của mình, để các em sống có trách nhiệm với tương lai của chính mình.

Các em thân mến!rong không khí hân hoan, vui mừng của buổi lễ hôm nay thay mặt cho nhà trường Tầy c

và ghi nhận sự trưởng thành của các em. Gọi là trưởng thành vì các em đang bước vào tuổicác em đủ điều kiện nhận nghĩa vụ và quyền lợi của người công dân. Kết thúc cấp HP ,các em sẽ thi đại học, cao đẳng hay đi du học, …một số em có thể vào đời. Mười tám năm,không quá dài, nhưng cũng đủ để hình thành nhân cách và trau dồi tri thức cho một con ngưtự hào biết bao khi những người học trò được sinh ra trong sự yêu thương của những con nchí, được lớn lên trong những truyền thống của đất Việt nghìn năm văn vật và được trưởsống sôi động của nền khoa học công nghệ tiên tiến. Giờ đây, các em khác chi những con thcăng buồm ra khơi, nhẹ nhàng lướt sóng khi trời êm bể lặng nhưng cũng cần phải hết sứclúc biển dậy sóng phong ba. Phía trước các em là cả một tương lai tươi sáng, các em hãy dũmình một hướng đi phù hợp để trở thành những con người kiên tâm son sắt, minh triết thủybiết đem hết khả năng của mình góp phần xây dựng quê hương đất nước giàu đẹp.

Các em thân mến, mỗi người trong các em được sinh ra trong sự yêu thương chăm sóc cdắt của thầy cô và luôn nhận được sự đồng cảm, sẻ chia của bạn bè. Vì thế, trong khoảnh kem hãy dừng một phút để nhớ, để tri ân những người đã góp phần làm nên thành công của cá

Như cây có cội, như sông có nguồn, người đầu tiên các em cần nói lời tri ân đó là ông bà cđã có công sinh thành, dưỡng dục các em trong những tháng năm qua. Tật là công ơn trời biể

“Đố ai đếm được vì sao Đố ai đếm được công lao mẹ thầy

Vô hình là tấm lòng thương Ai cân, ai nhắc, ai lường được chưa

Nói sao cho hết cho vừa Cám ơn đi nữa cũng chưa sánh bằng”

Vâng, tình cảm mà cha mẹ dành cho các em quả là không bờ bến. Nó dạt dào như sươngcả, mênh mông như đại dương, tha thiết như suối nguồn. Các em có được như ngày hôm nhết thuộc về cha mẹ. Cha mẹ đã cho các em hình hài, vóc dáng; cho các em cuộc sống này vớdày công cực khổ nuôi các em khôn lớn; chăm chút cho các em từng miếng ăn, giấc ngủ. Bàđi vì những buổi dãi nắng dầm sương vất vả để nuôi các em khôn lớn. Mái tóc cha đã ngả

MỤC ĐÍCh, Ý nghĨA LỄ trưởng thành và tri ânạ Minh rí - Bí thư Đoàn trư

3

Page 4: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 4/90

tim, hơi thở phập phồng khi hạt lúa quê mình đã gian nan một sương hai nắng, lại lênh đênh nổi thế sự biến thiên. Nếu một lúc nào đó các em nhìn kỹ hơn đôi bàn tay chai sạm của mẹ, mái tóthì các em sẽ nhận ra rằng cha mẹ đã vất vả hy sinh để giữ cho bàn tay của các em mãi đẹp, để em luôn rạng ngời. Vì thế, các em hãy biết trân trọng công ơn của cha mẹ, hãy nói hãy làm ngayđể ánh mắt của cha, nụ cười của mẹ luôn luôn rạng rỡ hạnh phúc vì các em.

iếp đến, trước khi rời xa mái trường Tạnh An thân yêu, các em cũng cần phải biết nói tiếng tri ân Những người đã hết lòng dạy dỗ các em không chỉ về tri thức mà còn về tư tưởng, đạo đức, về đức tínhngười. Tầy cô như những người chủ vườn ươm sớm chiều nâng niu tuổi ngọc, chăm sóc từng mầm xan

trái kết mùa sai đang bắt đầu nở rộ:“Tầy giáo trồng cây, học trò vun đất Hội đầu xuân, đi cấy một đường xanh

Xanh lá, xanh cây, xanh trời, xanh nước Như tóc em xanh thơm gió xuân lành

...Đi trồng cây xanh, trồng cây xanh Công việc tôi làm rất quang vinh

rồng cả rừng cây cho đất nước rồng cả rừng hoa cho lòng mình.

Các em thân mến, đạo làm thầy bao la mà sâu thẳm, nhưng đạo làm thầy cũng gần gũi mếndạy trò học, việc làm này đã nảy sinh bao đoá hoa đẹp: Hoa đạo đức, hoa tri thức, hoa tình thươnnhững ngọn nến tự đốt cháy đời mình để đem lại ánh sáng tri thức cho các em. Tầy cô đã xem vem không đơn thuần chỉ là một công việc mà còn là một niềm vui. Tầy cô muốn làm cho các emích cho xã hội, khám phá được năng lực của chính mình, và làm cho năng lực ấy ngày càng tốt đcố gắng giúp các em thoát khỏi cảm giác sợ hãi về những điều các em chưa biết, để đến hôm bước vào đời.

iếp đến, các em cũng cần tri ân và khắc sâu tình bạn trong sáng của những tháng năm học trò dưới mAn thân yêu:

“Ở đây gần bạn gần thầy

Có công mài sắt, có ngày nên kim” Ba năm, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để các em hiểu về giá trị của tình bạđã cùng sẻ chia với các em những niềm vui hay bên các em trong những thời khắc khó khăn của bạn tiếp thêm cho các em sức mạnh để vượt qua những nỗi buồn. Một ánh mắt cảm thông, một một lời động viên ân cần cũng đủ làm các em ấm lòng khi gặp khó khăn. Những lúc đó chắc hẳnra giá trị của tình bạn. Có lẽ sẽ còn mãi trong các em những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học tròmộng bên bạn bè: những lần cùng nhau ôn bài, luyện toán; những đêm liên hoan văn nghệ ;nhữný nghĩa chào mừng trường thân yêu tròn 50 tuổi;những lần vi phạm kỷ luật bị thầy cô trách mắnkhó quên khi bạn bè giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn …Ôi, Kể làm sao cho hết. Tành công củnay chắc chắn có hình bóng của bạn bè giúp sức. Vì thế, quá khứ, với những kỷ niệm đẹp các e với những khó khăn các em cần cố gắng vượt qua, tương lai, mong các em hãy giữ mãi tình bạn

Sau cùng, trong ngày đáng nhớ này, các em cũng phải biết thể hiện tấm lòng tri ân với tổ tiên, vị anh hùng dân tộc đã có công dựng nước và giữ nước. iếp đến, các em cũng cần thể hiện tấbiết bao người đã góp phần dựng xây, vun đắp cho các em từng ngày đó là tấm lòng nhân dân vàthương gắn bó, có các cấp Ủy đảng, chính quyền dìu dắt, đỡ nâng, có lãnh đạo ngành giáo dụctâm ưu ái, đồng hành. Để các em được sống trong một đất nước độc lập, tự do và có đủ điều kmái trường thân yêu.

Kính thưa quý vị lãnh đạo, quý đại biểu, quý phụ huynh.Kính thưa quý thầy cô cùng các em học sinh thân mến.

rên đây là đôi nét về mục đích, ý nghĩa của Lễ rưởng thành và ri ân hôm nay. rước khilần nữa thay mặt cho Hội đồng nhà trường, tôi xin chân thành cám ơn sự hiện diện của quý vị lbiểu và quý phụ huynh. Kính chúc quý vị sức khỏe, hạnh phúc và thành đạt. Tầy chúc tất cả các 12 phải hết sức cố gắng để đạt kết quả cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp HP và kỳ thi tuyển đẳng năm 2013.

rân trọng kính chào!

4

Page 5: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 5/90

Kính thưa quí vị lãnh đạo, quí Đại biểu, quí thầy cô cùng toàn thể các cháu học sinhthân mến! rước hết tôi xin gửi đến quí vị, quí thầy cô và các cháu lời chào trân trọng

và lời cầu chúc tốt đẹp nhất.Kính thưa quí thầy cô, các cháu thân mến! Hôm nay trường HP Tạnh An chúng ta

long trọng tổ chức lễ rưởng thành và ri ân cho các cháu học sinh khối 12 năm học 2012-2013. Được sự thống nhất của ban tổ chức, tôi đại diện cho Cha mẹ học sinh, có đôi lời phbiểu chia sẻ với các cháu!

Các cháu thân mến! Chúng ta hãy cùng suy nghĩ hai “ rưởng Tành”. Tật vậy, hầu hếthọc sinh khối 12 đều đã bước vào tuổi 18. Đây là mốc thời gian quan trọng đánh dấu sựtrưởng thành của mỗi con người, được xã hội công nhận là đủ khôn lớn, tự quyết định và những suy nghĩ và việc làm của mình. Dù vậy, theo Bác đây mới chỉ là bước khởi đầu, hay nthành về mặt thể chất – còn muốn một con người trưởng thành thực sự thì cần có sự trải ngyếu tố khác nhau. Vì thế, mỗi con người được sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương đùmngười thân trong gia đình, được nuôi dưỡng và cho ăn học, cha mẹ nào cũng muốn con cáinên người để mai sau thành nhân, thành danh. 18 năm trời tuy không phải là quãng thời gian tạm đủ để hình thành nên nhân cách một con người, được trau dồi kiến thức để có đủ “Đứctới việc hoàn thiện mình về nhân cách, tư duy, kiến thức và sự nghiệp. uy nhiên sự trưởngchịu chi phối vào những tác động của cuộc sống chung quanh, môi trường và điều kiện sinhsự trưởng thành cũng chịu ảnh hưởng và diễn ra ở mức độ khác nhau. Nhưng dù sao đi nữ vẫn giữ vai trò chính cho sự trưởng thành của mình. Người xưa nói:

“Công cha nghĩa mẹ ơn thầy Gắng công đèn sách có ngày nên danh”

Các cháu thân mến! rong suốt quá trình học tập, các cháu chỉ có 3 năm cuối cấp học ở trAn này. Đây là điều diễm phúc cho các cháu. Vì ngôi trường đã từng đạt nhiều danh hiệu, ccô trí thức, có nhiệt huyết, giàu kinh nghiệm, luôn tận tụy truyền đạt kiến thức lại cho các cnày đã có nhiều tấm gương vượt khó vươn lên trong học tập và đã thành đạt, đã có nhiều ththành ra đi lập nghiệp. Tầy cô giáo được ví như những người thợ lành nghề, đang âm thầm các cháu bay cao, bay xa, để cho những ước mơ của các cháu thành hiện thực. Đây cũng chbáu nhất dành tặng để các cháu tự tin bước vào đời!

Các cháu thân mến! Còn khoảng hai tháng nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp, rồi kỳ thi đạiquả của kỳ thi sắp tới là thành quả của quá trình dài đánh giá cho công việc học tập của cábão, tương lai sự nghiệp đều tùy thuộc vào bản thân của các cháu. Vì thế, các cháu phải luôntập không ngừng, phải vượt lên chính mình, không để những bối cảnh bên ngoài tác động,thế các cháu mới thực sự là người trưởng thành.

Các cháu thân mến! Buổi lễ đang diễn ra trong bầu khí vui tươi, sinh động và trang trọnNhư để nhắc nhở các cháu phải luôn nhớ về cội nguồn. Nhớ đến công lao của những ngườmình. Nhớ kỷ niệm của một thời áo trắng với mái trường thân yêu. Đó là một vài cảm xúccho cha mẹ chia sẻ với các cháu khối 12 nhân ngày lễ hôm nay.

Kính thưa quí vị lãnh đạo, quí Đại biểu, quí thầy cô giáo, một lần nữa trước khi dứt lờimẹ học sinh xin chân thành tri ân quí vị, kính chúc quí vị, quí thầy cô dồi dào sức khỏe hạnhtrong cuộc sống để tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp giáo dục nơi địa phương này. Sau cùhọc sinh luôn có nhiều niềm vui và thành công trong kỳ thi tốt nghiệp - kỳ thi Đại học - Catrọng kính chào.

Bài phát Biểu CủA Đại diện ChA Mẹ họC sinhÔng Nguyễn Duy Linh, rưởng ban đại di

5

Page 6: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 6/90

Kính thưa:- Các đồng chí và quý đại biểu;- Tưa toàn thể quý thầy cô giáo và các em học sinh

thân mến!Tực hiện lời dạy của Chủ ịch Hồ Chí Minh “Vì

lợi ích 10 năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồngngười” và để khẳng định Giáo dục - Đào tạo là quốcsách hàng đầu, nhiều năm qua tập thể cán bộ, giáo viên,công nhân viên trường HP Tạnh An đã khôngngừng nổ lực, phấn đấu luôn đạt thành tích cao trong việc dạy và học, nhiều thế hệ học sinh của trường đãtrưởng thành; đang giữ nhiều vị trí quan trọng trongxã hội, đã góp phần to lớn vào công cuộc xây dựng quêhương, để ghi nhận và khẳng định sự thành công đó.Hôm nay, rường HP Tạnh An long trọng tổ chứcchức lễ “ rưởng thành và tri ân” cho học sinh lớp 12,năm học 2012 – 2013. Tay mặt lãnh đạo Huyện ủy -UBND huyện xin gửi đến các đồng chí, quý đại biểu,toàn thể thầy cô giáo và các em học sinh lời chào mừngtốt đẹp nhất.

Kính thưa quý vị đại biểu, quý thầy cô và các emhọc sinh thân mến!

Lễ trưởng thành và tri ân cho học sinh cuối cấpcó ý nghĩa thiết thực và rất cần thiết nhằm tạo nguồn

động lực khơi dậy tình cảm và trách nhiệm của lớp họcsinh trưởng thành đối với các bậc sinh thành, thầy cô và đối với quê hương, đất nước; và trách nhiệm của cáccấp, các ngành, cộng đồng xã hội, các bậc phụ huynhcó trách nhiệm tạo điều kiện chăm lo cho các em thựchiện được ước mơ, hoài bão của mình trong tương lai.

Nhìn lại, trong những năm qua, bên cạnh nhữngthuận lợi cơ bản, nhà trường gặp không ít khó khăn vềcơ sở vật chất, trang thiết bị dạy học. uy nhiên với tinhthần đoàn kết, năng động, sáng tạo, nhà trường đã tìmra những giải pháp thiết thực để khắc phục khó khăn,đã phát động nhiều phong trào thi đua “dạy tốt, họctốt” chất lượng dạy và học không ngừng được nâng lên,số học sinh khá giỏi năm sau, cao hơn năm trước. ỷ lệtốt nghiệp HP năm học 2011-2012, đạt 99, 68%, tỷlệ học sinh hàng năm đậu vào các trường đại học, caođẳng, trung học chuyên nghiệp luôn ở mức cao.

Những thành tích đạt được đã phản ánh nhữngcố gắng vượt bậc của quý thầy cô và các em học sinhtrường HP Tạnh An góp phần cùng với huyện thựchiện thắng lợi nhiệm vụ chính trị trong nhiều năm liền.Tay mặt, Huyện uỷ - UBND huyện tôi xin nhiệt liệtbiểu dương những thành tích của nhà trường đã đạt

được trong thời gian qua.Tưa quý đại biểu, quý thầy cô, và các em học sinh!Nhằm thực hiện thắng lợi sự nghiệp công nghiệp

hoá, hiện đại hoá đất nước, đưa nền kinh tế tri thứcnước ta hội nhập ngang tầm với các nước trên thế giới và khu vực, đòi hỏi chất lượng giáo dục ngày càng phải

nâng cao. Để góp phần thực hiệnnhiệm vụ đó, khẳng định vai tròtrách nhiệm của các cấp học, bậchọc, trong đó có trường HPTạnh An chúng ta. Chất lượnggiáo dục của trường được đánhgiá toàn diện bởi nhiều yếu tố,nhưng yếu tố quan trọng nhất làgiải quyết đầu ra cho học sinh cuối12 đạt kết quả cao nhất, có ý nghĩaquyết định đánh giá chất lượng thực chất của trườn

Nhân dịp “Lễ trưởng thành và tri ân” hôm nay.Tay mặt lãnh đạo Huyện ủy - UBND huyện, đề ngquý thầy cô và các em học sinh thực hiện tốt các nhi vụ sau:

Một là, tiếp tục triển khai thực hiện nghiêm túcuộc vận động do Bộ Giáo dục phát động là: “nói kh với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong gidục”, “nói không với việc vi phạm đạo đức nhà giáo“không ngồi sai lớp”. Làm cho cuộc vận động trở thàý thức tự giác thực hiện ở các cấp các ngành đối vthầy cô giáo, các bậc phụ huynh và mỗi em học sinnhằm mục tiêu xây dựng chất lượng giáo dục ngày ctốt hơn.

Hai là, thời gian kỳ thi tốt nghiệp HP và đại họcủa các em đã cận kề, nhà trường cần có hình thứbiện pháp ôn tập hợp lý, hiệu quả, bám sát chuẩn kthức, kỹ năng của chương trình, phát huy vai trò chđạo của giáo viên và khơi dậy tính tích cực, hứng ttrong học tập của học sinh nhằm đạt kết quả tốt ntrong các kỳ thi.

Ba là, phải phối hợp tốt giữa nhà trường - gia đìn và xã hội tuyên truyền, giáo dục, động viên cho các học sinh; nhất là các em học sinh sắp ra trường nhthức đúng lý tưởng sống, ước mơ, hoài bão tương xây dựng tinh thần, nghị lực vượt qua khó khăn th

thách trong học tập và cuộc sống, vươn lên thành đmột cách mỹ mãn.Bốn là, đối với các em học sinh nói chung, họ

sinh khối 12 nói riêng, cần phát huy tốt truyền thốnhiếu học của quê hương Vĩnh Tạnh, nhằm đáp lạlòng mong mỏi của các cấp chính quyền địa phươncủa thầy cô giáo và của bậc phụ huynh. ất cả luôntưởng và chờ đợi ở kết quả học tập của các em; docác em phải cố gắng tập trung học tập, tránh lãng pthời gian, xác định phương pháp học tập phù hợp, tícực tham gia ôn tập và quyết tâm đạt kết quả cao ntrong các kỳ thi.

Cuối cùng, thay mặt lãnh đạo Huyện uỷ, UBNDhuyện xin chúc các Đ/c quý vị đại biểu, thầy cô giáo,bậc phụ huynh và các em học sinh vui - khoẻ, thành đ và tiến bộ. /.

Xin trân trọng kính chào!

phát Biểu CủA ủY BAn nhân dân huYệntại LỄ trưởng thành ChO họC sinh trưỜng thpt thạnh An

Ông rần Văn ươi - P. C Tường trực UBND huyện Vĩn

6

Page 7: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 7/90

Kính thưa quý vị đại biểu. Kính thưa quý phụhuynh học sinh. Kính thưa quý thầy cô và các

bạn học sinh thân mến!Vậy là năm học cuối cùng của tuổi học sinh chúng

em cũng kết thúc và dần khép lại. Qua 18 năm học tập với sự giúp đỡ của cha mẹ, thầy cô và bạn bè đã để lạitrong chúng em những kỷ niệm không bao giờ quênđược. Và hôm nay, ngày 30 tháng 3 năm 2013 lòngchúng em dâng trào biết bao cảm xúc trong ngày lễ“ rưởng thành và ri ân” do nhà trường tổ chức. Nhândịp này chúng em muốn nói lên lòng tri ân và biết ơnsâu sắc nhất đến các bậc phụ huynh, quý thầy cô giáo vàtoàn thể các cấp các ngành đã đồng hành cùng chúngem đến suốt thời gian qua.

Kính thưa các bậc phụ huynh, có câu hát rằng: “Basẽ là cánh chim đưa con bay thật xa. Mẹ sẽ là cành hoacho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn che chở suốt đờicon...”. Những câu hát thân thương ấy đã được cất lêntừ khi chúng con còn là một đứa trẻ. Lúc ấy, chúng conchỉ hát với sự thích thú của một đứa trẻ lên ba. Nhưnggiờ đây 18 năm đã qua đi, những từ ngữ ấy không cònđơn thuần là những ca từ cho một bài hát nữa mà đối với chúng con, và với cả những người con trưởng thànhthì những ca từ ấy tuy giản đơn nhưng lại ẩn chứa rấtnhiều ý nghĩa.

Chúng con không thể nào lớn lên mà không có sựchăm sóc, nuôi nấng, dạy dỗ của các đấng sinh thành.18 năm trôi qua, bây giờ khi ngoảnh đầu lại chúngem mới nhận ra mình đã trưởng thành, không còn lànhững đứa trẻ ngỗ nghịch ngày nào khiến mọi ngườiphải lo lắng. Bây giờ chúng con đã chuẩn bị bước vàongưỡng cửa đầy khó khăn vất vả của cuộc đời. Chúngcon đã thấy mình trưởng thành, đã thay đổi cả về thểxác lẫn tâm hồn, biết suy nghĩ và biết tập cho mìnhcách sống tự lập hơn. Suốt 18 năm dài cha mẹ đã hysinh thời gian, sức khỏe và tuổi đời của mình để nuôidạy chúng con nên người mà không mong gì ở chúngcon sự báo đáp. Công ơn sinh thành dưỡng dục đó làm

sao chúng con có thể quên được. Cha mẹ đã cho chúngcon làm người, được sống trong sự chở che của cha vàtình thương ngọt ngào của mẹ, công ơn đó ngàn đờichúng con vẫn không thể trả hết được. Vậy mà đã baolần chúng con làm buồn lòng cha mẹ, những lúc vì quánông nổi, bồng bột, bướng bỉnh mà chúng con đã gắtgỏng, hờn giận cha mẹ. 18 năm đi qua, 18 năm chúngcon được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, vậy mà đã được mấy lần chúng con làm cho cha mẹ vui? Chúng con chỉ toàn gây ra những chuyện rắc rối,làm cha mẹ phải bận tâm, nặng lòng. Chúng con sẽ cốgắng hết sức để không phụ lòng cha mẹ. Và một lầnnữa, chúng con “cám ơn cha mẹ”, cám ơn thượng đế đãcho chúng con ra đời, cho chúng con được làm con củacha mẹ, được sống trong tình thương của cha của mẹđể có được như ngày hôm nay.

Kính thưa quý thầy cô giáo!

Ngoài cha mẹ là người đã sinh thành và ddục chúng em thì thầy cô cũng là người tạo ntảng vững chắc để cho chúng em bước vào đờtrong cuộc đời mỗi con người, công lao của thrất lớn. Ngày đầu tiên cắp sách đến trường, chđược gặp người cha, người mẹ thứ hai. Nơi đsữa ngọt chính là nguồn tri thức, giúp chúng ebến tương lai, đó cũng là khoảng thời gian đẹthời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụ vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô làngười thay đổi cuộc đời chúng em, luôn theo dnắn chúng em trên con đường học vấn. Giờ đâyem đang đứng trước nấc thang cuối cùng, nấcnày sẽ quyết định tương lai của chúng em, làmchúng em vượt qua được khi không có sự dìu dbảo của thầy cô? Tầy cô chính là những “ngườ

đưa chúng em cập bến. Công ơn của thầy cô chúng em mới trả hết được? Vậy mà nhiều khem còn “trả treo” với cô thầy ngay tại lớp, vì cđiểm xấu hay bị thầy cô la rầy, vì lí do nào đó mem hay cho rằng thầy cô khó tính, dạy không hcũng chỉ là những suy nghĩ còn non nớt. Có phảthầy cô mà chúng em mới có được như ngày hômới nhận ra được cuộc sông tươi đẹp và đầynhư thế này. Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, quảngọt lành hay không cũng là do sự vui đắp của dành cho chúng em, chúng em muốn được cám ơnhiều vì tình thương che chở của thầy cô. Chúnkhắc ghi trong tâm trí mình, nguyện là những đngoan, trò giỏi, xứng đáng với bao công sức, âcủa thầy cô.

Kính thưa quý vị đại biểu!Bên cạnh những lời những lời tri ân gửi đế

mẹ, thầy cô, chúng em cũng vô cùng cám ơn stâm của các cấp các ngành...đã tạo điều kiện chem có được một môi trường học tập tốt nhất.em xin hứa rằng :Chúng em sẽ nhất định trởnhững người công nhân tốt, sẽ góp một phần ccủa mình để làm cho đất nước Việt Nam ngày đẹp hơn.

Kính thưa quý vị đại biểu. Kính thưa quýhuynh học sinh. Kính thưa quý thầy cô và các bsinh thân mến!

Chỉ với những trang viết này chúng em khônnào kể hết được công ơn của cha mẹ, thầy côđại biểu đã dành cho chúng em. Công ơn đó chúnguyện mang trên hành trình vào đời. Chúng ehứa sẽ nỗ lực học tập thật tốt để xứng đáng vcon đã thực sự trưởng thành.

Cuối cùng, em xin kính chúc quý đại biểu, qucô cùng toàn thể các bạn học sinh mãi mãi vui gặt hái nhiều thành công trong cuộc sống.

Em xin trân trọng kính chào!

TRƯỞNG THÀNH VÀ TRI ÂN Tảo rinh lớp 12B6 – GV hướng dẫn: Phạm

7

Page 8: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 8/90

Kính thưa các đ/c lãnh đạo, quý khách, quý PHHS, quý thầy cô giáo, cùng toàn thể các em họcHôm nay, trường HP Tạnh An long trọng tổ chức lễ rưởng thành và tri ân cho HS lớp 12.

tư nhà trường tổ chức lễ này theo tinh thần chỉ đạo của ngành Giáo dục.

Rút kinh nghiệm từ các năm trước, năm học này, kế hoạch triển khai đã được xác định từ đầđó, vào đầu học kỳ 2, trước khi nghỉ tết nguyên đán, nhà trường triển khai kế hoạch thực hiệndạy Văn và toàn thể HS 12, trong đó GVCN và GV dạy Văn tổ chức, hướng dẫn học sinh viết suy nghĩ, cảm xúc của mình về cha mẹ, thầy cô, bạn bè, và những người đã có công giúp đỡ cácgian học tập, rèn luyện dưới mái trường.

Tời gian nghỉ tết nguyên đán là thời gian các em tạm xa mái trường, tạm quên áp lực đèn sác với gia đình, đó cũng là thời gian tốt nhất để các em bình tâm suy nghĩ, hồi tưởng lại để tự đánhtập và rèn luyện của bản thân, nhớ lại những hành vi, thái độ của mình đối với những người tđã từng nâng bước cho các em trong tiến trình thành nhân của mình.

Chính nhờ sự chuẩn bị một cách chủ động và tích cực, dưới sự hướng dẫn của thầy cô chủcô dạy Văn, các em đã thực hiện khá tốt tập kỷ yếu của lớp với hình thức và nội dung rất phochất lượng được nâng lên so với các năm trước. Nếu năm đầu tiên 2010, trường có 22 lớp 12 nhthực hiện được kỷ yếu của mình, nhà trường chọn được 26 bài đưa vào kỷ yếu chung của trườsau tất cả các lớp 12 đều thực hiện khá tốt kỷ yếu của mình, hình thức, nội dung cũng phong phđược chọn cũng nhiều hơn. Năm học này, tất cả các lớp đều thực hiện tốt kỷ yếu của mình, dung phong phú, đặc biệt số lượng bài viết được chọn đưa vào kỷ yếu của trường nhiều hơnlượng bài viết tốt hơn, đồng đều hơn, những lớp có nhiều bài viết tốt là các lớp 12A2, 12A1, 1

Những tập kỷ yếu của các lớp sẽ được nhà trường lưu giữ trong phòng truyền thống củaphần bồi đắp truyền thống tốt đẹp của trường HP Tạnh An

rong tương lai, sau 5, 10, 15, 20 năm hoặc lâu hơn nữa, khi có dịp trở lại trường, những tậ

giúp các em tìm lại được những kỷ niệm, những dấu ấn đẹp khi còn ngồi dưới mái trường TạnhQuá trình chuẩn bị cho buổi lễ này còn giúp các em học sinh nhìn lại quá trình phấn đấu, rènthân để xác định lại động cơ, thái độ học tập, thấy được công ơn của cha mẹ, thầy cô và nhữndày công vun đắp cho các em, mong các em thành đạt trong cuộc sống, có ích cho bản thân, gia đ

Đây cũng là dịp để các thầy cô giáo kiểm điểm lại quá trình giảng dạy, giáo dục học sinh cchỉnh, khắc phục những điều chưa phù hợp, phát huy những mặt tích cực, hiệu quả, làm cho chtrường ngày càng phát triển bền vững, đồng thời cũng là dịp để quý thầy cô, cha mẹ hiểu và thơn, tình cảm cha mẹ và con cái, thầy cô và học trò ngày càng trong sáng, tốt đẹp hơn.

Mong rằng, sau buổi lễ này, tất cả học sinh đều hăng hái, chuyên cần trong học tập, nghe lờ với bạn bè để ôn tập có hiệu quả nhằm đạt kết quả cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp HP và Cao Đẳng sắp tới. Các em cần phải hiểu rằng, thành công của các em trong học tập và trong cuđáp xứng đáng nhất, trọn vẹn nhất đối với công ơn cha mẹ, thầy cô và xã hội, đối với sự tin ythế hệ học sinh đàn em.

Kính thưa quý vị!rong buổi lễ này, chúng tôi rất vinh dự được đón tiếp các đồng chí lãnh đạo Huyện ủy, UBN

vị khách quý, sự hiện diện của quý vị là nguồn động viên hết sức to lớn đối với thầy và trò trưan, mong rằng quý vị sẽ luôn đồng hành, giúp đỡ nhà trường trong việc thực hiện sứ mệnh trồn

Đặc biệt, trong buổi lễ này, thày và trò trường HP Tạnh An rất hân hạnh được nghe ý kiếnmừng và chỉ đạo của đồng chì rần Văn ươi, Ủy viên Tường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch Tưhuyện Vĩnh Tạnh, chúng tôi xin nghiêm túc tiếp thu những ý kiến chỉ đạo của đồng chí và hứa hiện thắng lợi nhiệm vụ năm học, đặc biệt là đạt kết quả cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp HPhọc, Cao đẳng sắp tới.

Cuối cùng, xin chúc quý vị lãnh đạo, quý vị đại biểu, quý phụ huynh, quý khách, quý thầy côphúc và thành đạt. Chúc các em học sinh mạnh khỏe, sáng suốt, đầy quyết tâm và nghị lực, hănđạt kết quả tốt nhất trong các kỳ thi sắp tới. rân trọng kính chào.

phát Biểu Bế MạCTầy Nguyễn Đức Mạnh - Hiệu trưởng

8

Page 9: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 9/90

phần ii

giA Đình - Bạn Bè

Gia đình - bạn bè ........................................................9Sự hy sinh thầm lặng...................................................12

Tư gửi bố ! .................................................................10Mẹ ..................................................................................13Ánh mắt của mẹ ..........................................................14Lời cám ơn ...................................................................15Con yêu ba! ..................................................................15

ri ân .............................................................................16Con yêu mẹ! ................................................................16Điều con muốn nói… .................................................17Cha tôi ...........................................................................17Mẹ ..................................................................................18Cánh cửa không bao giờ khoá ...................................18Bến bờ yêu thương ......................................................20Cảm ơn ba mẹ ..............................................................27Cha mẹ ..........................................................................21Tư gửi mẹ ...................................................................22Gửi mẹ của con ............................................................22Con biết .......................................................................23Mình có lỗi với mẹ nhiều lắm ...................................23Gia đình của con .........................................................24Lặng lẽ! .........................................................................25

Lời chưa nói ............................................Nỗi đau không mùa… ..............................

Gửi mẹ kính yêu của con! ......................Lời chưa nói! ...........................................Lời con muốn nói! ...................................

ình thương .............................................Nhớ ơn cha mẹ ........................................Mẹ ............................................................Một kỷ niệm ...........................................Nhìn lại tuổi thơ ......................................Cám ơn và xin lỗi! ..................................Lá thư không gửi. ....................................Con biết mình đã lớn… ...........................Con yêu ba mẹ .........................................Công cha nghĩa mẹ ..................................Điều con muốn nói ..................................Ba .............................................................Mẹ của con ..............................................Mẹ ơi! ......................................................Công ơn cha mẹ .......................................Ba...! ........................................................

9

Page 10: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 10/90

Page 11: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 11/90

triển thuận lợi, từ đó, gia đình mình không còn chịunhiều áp lực như lúc trước. Sau khi bà cụ mất, bố đượchưởng phần đất mà cụ để lại, gia đình không phải sốngtrong căn phòng nhỏ bé vỏn vẹn 12 mét vuông cho sinhhoạt của 5 người. Bố dùng số tiền tiết kiệm để tu sửalại căn nhà của bà cụ, gia đình mình sẽ ở đó, và bắt đầumột chặng đường mới, bắt đầu với những điều tốt đẹphơn…

Nhưng, thời gian có quá đáng không khi nó cũnglấy đi nhiều thứ khiến con người ta cảm thấy hụt hẫngđến độ ngây dại ra vì sự thay đổi, sự thay đổi của hoàncảnh, của con người. Hoàn cảnh khác đồng nghĩa với việc sự gắn bó yêu thương cũng có thể bị tác động, conngười bị chính hoàn cảnh tác động đến độ trong tiềmthức những gì là hình tượng cũng không thể lay độngđến! Và con biết, con thay đổi!

Dường như con không còn là chính con nữa bố mẹạ! Con nhận ra điều đó khi con bắt đầu biết con phảiđược sống một cuộc sống thật tốt từ bố mẹ! Chính cái

suy nghĩ ấy đã gặm nhấm những mặc định sẵn có củacon từ khi còn nhỏ, và lúc đó, con bắt đầu quay lưng vềphía bố! Con bắt đầu lãng quên những tình cảm thươngyêu mà con trao đi, con đã hận những ngọt ngào xúccảm của bố dành cho con mất rồi!

Con lớn lên chút nữa! Khoảng cách giữa hai thế hệlại càng xa…

Bố! Con xin lỗi! Con không biết, con không nhớ,con tự hỏi từ khi nào con lại thờ ơ đến thế? Ngay cảtrong những ánh mắt, những cử chỉ, những hành động,những lời nói của con đều mang dáng dấp của kẻ vôtâm đến ngỡ ngàng. Có lẽ sự đầy đủ đã biến con thànhra như thế! Con là đứa con tồi tệ! Con chẳng còn biếtđến sự tồn tại của mẹ, con chỉ biết học và ham chơi,con chẳng biết giúp đỡ mẹ một việc gì trong nhà, …conbiết con tệ lắm! Chẳng biết tự lúc nào vòng tay ấm ápcủa mẹ là điều xa xỉ đôi với con, con không còn buồnxà vào lòng mẹ khi con có chuyện buồn muốn tỉ tê vớimột ai đó để có thể quên đi, con không thể ôm mẹ mỗikhi con đi chơi đâu đó mà con nhớ mẹ kinh khủng, conchỉ giấu những nỗi nhớ, những nỗi buồn, những nỗiưu tư cho riêng con mà thôi…Bố ơi! Phải chăng con tựtách mình ra khỏi hạnh phúc không bố? Vì thế mà con và mẹ dần trở nên xa cách, cứ mỗi khi con định lại gầnmẹ, ôm mẹ và kể cho mẹ nghe, con và mẹ lại bất đồng,rồi con gây gỗ với mẹ, … ất cả là do mẹ, con không cònthương mẹ nữa!

Con trở thành một đứa ngang bướng lúc nào cũngcãi lại lời bố mẹ. Như thế là quá ngỗ ngược phải khôngbố? Con còn vô tâm đến mức những lời nói của bố conkhông thèm để ý đến, con quát lên mỗi lần bố sai conlàm một việc gì đó khi tâm trạng con đang xấu. Khôngcòn lời thưa gửi dạ vâng khi bố gọi tên đứa con gái yêuquý nữa, chỉ có những lời cọc cằn cùng với nét mặtnhăn nhó đến khó chịu của con…Những lời hỏi hancũng bắt đầu thưa thớt dần mỗi khi bố đi làm đồng về, con cứ trơ ra như thế, …Có lần bố bị lưỡi liềm xénngang vào tay mất một đoạn thịt ở ngón tay út chảy rất

nhiều máu, con chỉ biết nhìn bố đau đớn mà thôikhông làm được điều gì khiến bố vui lòng, màcòn làm cho bố thấy đau lòng vì con! Chắc bố đCó lần bố than đau lưng, bố kêu con đấm lưng con làm ngơ và viện cớ học bài để mặc bố vớsuy nghĩ trống toác cùng những đau đớn đang cắ

Anh Hai học đại học, bố lại vất vả nhiều làm quá sức mình! Con biết! Con biết điều đó c

sao con vẫn thờ ơ? rong tâm trí con, bố là ngưông tuyệt vời nhất, là người đàn ông che chở csuốt đời này thôi bố ạ! Bố luôn quan tâm chăm con gái luôn thích ngủ cùng bố khi còn thơ bé!thời gian đấy bố! Không phải con đâu! Con thèbố ôm hôn lên trán con và nằm ngủ cùng bố đkể chuyện hồi nhỏ của bố! Có lúc sự yêu thưđược diễn tả bằng hành động, và cũng có lúc sựyêu chỉ cần diễn tả qua ánh mắt! Bố ơi! Con vì những thờ ơ, những lúc vô tâm đế nỗi làm bbuồn lòng vì con! Ta lỗi cho con bố nhé! Con ynhiều lắm! Con sẽ thay đổi, sẽ trở về là con củhoặc có lẽ, con sẽ thay đổi để trở thành đứa cohơn nữa, con sẽ cố gắng đền đáp lại những đihi sinh vì con, vì…con dù có lớn cũng vẫn là cbố! Và bố, bố chính là niềm tự hào của con!

Cảm ơn bố đã cùng mẹ sinh con ra, nuôi dcon nên người như hôm nay, và cũng đã cùng comừng ngày sinh nhật lần thứ 18 của con! Bố đã lớn. Bố dù có yêu thương con thế nào đi nữkhông thể ở bên con bảo vệ con bất cứ lúc nàChặng đường phía trước mà con sắp đi sẽ khô

phẳng như con đường mà bố mẹ đã dọn sẵn ccon đường ấy ắt hẳn chứa đựng nhiều khó kthách, những chực chờ chỉ cần con sơ sẩy cũngcon vào vòng xoáy cuộc đời mà con không ththoát ra được. 18 năm bố luôn bên con khônglà ngắn, là khoảng thời gian con hạnh phúc nhchẳng muốn lớn thêm đâu bố ạ! Công lao củacon còn chưa đáp đền được nữa…Nhưng, 18 tuthấy mình trưởng thành hơn, và khi con người tra mình đã lớn, người ta nhận ra rằng mình phảđến đấng sinh thành! Khi sắp chuẩn bị rời xa, đchính là lúc con xin gửi những lời tri ân đến bNhưng trước hết con muốn nói: Con xin lỗi! Cosẽ không vì những lỗi lầm nhỏ xíu của con màcòn thương yêu con nữa phải không bố? Bởi vìcon tự tin rằng con đủ yêu thương bố để hiểubất cứ người nào khác!

Con tri ân bố mẹ, con cảm ơn bao công lao mẹ, con hứa sẽ cố gắng hết sức để không phụmẹ, con hứa trở thành một người tốt, có ích chocũng như làm cho bố mẹ tự hào vì con!

Con dù lớn vẫn là con của bố mẹ…Ngày mai, con sẽ lớn!Ngày mai nữa, con gom yêu thương bay vàoCon yêu bố!Đứa con gái nhỏ của bố!

11

Page 12: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 12/90

Mỗi người một cuộc sống, một hoàn cảnh khácnhau. Với tôi cuộc sống này chứa đựng biết bao vẻ đẹpxen lẫn những nỗi buồn, niềm vui, trong đó đã có biếtbao sự hi sinh, những lo toan, vất vả cực khổ đè nặngtrên đôi vai ba mẹ để lo cái ăn cái mặc từng ngày…

Tấm thoát 12 năm học đi qua, ta cũng như baongười, tuổi thơ đã có rất nhiều kỷ niệm khó quên, màgiờ không tìm lại được vì giờ tôi đã khôn lớn. Bên cạnhnhững kỷ niệm vui, tôi cũng đã chịu không ít niềm đau.

ừ nhỏ tôi đã phải chứng kiến những cảnh bạo lựcgia đình, sống trong sự túng thiếu về vật chất lẫn tinhthần. Còn nhỏ nhưng tôi đã phải cùng mẹ đi bán rau đểkiếm tiền. Khi về nhà tôi luôn thấy lo sợ, sợ sẽ phải thấycảnh ba đánh mẹ, sợ ba chửi mắng chị em tôi. Chínhcuộc sống túng thiếu chật vật đã khiến một người đànông hiền lành, siêng năng cần cù, trở thành người chỉbiết uống rượu và mỗi khi uống rượu lại trút hết bựctức, buồn phiền lên mẹ bằng những trận đòn dã man và vô lối. Chứng kiến những cảnh tượng đó, tôi và emchỉ biết đứng nhìn và khóc, khóc thật lớn vì thương mẹ.Ngoài ra tôi không biết làm gì, tôi chỉ mong ước có mộtngày ba sẽ thay đổi.

Ngày ngày đi qua, tôi lớn lên và ước nguyện củatôi đã dần thành hiện thực tính tình ba đã bớt nóng vàdần thay đổi, ba đã bớt uống rượu, biết chăm lo cho giađình và rất thương hai chị em tôi. Ba mẹ đã cùng nhau vật lộn với cuộc sống áo cơm. Mỗi ngày ba phải dầmmưa dãi nắng xịt từng bình thuốc, xạ từng bao phâncho người ta, phải hít biết bao khí độc. Còn mẹ thì bánmặt cho đất, bán lưng cho trời để cấy từng cây lúa, nhổtừng cây cỏ, đến khuya lại ngồi cặm cụi bóc từng hạtđiều, trong khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say. ấtcả những công việc lao động chân tay đó mục đích làkiếm từng đồng lương ít ỏi để nuôi hai chị em tôi đượcăn học. Dù sống gần nửa đời người, nhưng ba mẹ chưamột ngày được nghỉ ngơi, ngày nào cũng thức khuya

dậy sớm để tiếp tục với những công việc khó nhọc, vất vả.Những giọt mồ hôi nước mắt thấm đẫm trên lưng,

trên đôi vai gầy và trên gương mặt phúc hậu của ba mẹ,chính là nguồn động viên lớn nhất để hai chị em tôi cốgắng học thật tốt. Mỗi lần được điểm cao hay đạt đượcdanh hiệu tốt, hai chị em về khoe với ba mẹ, thì tôilại nhận thấy trên gương mặt xám đen vì nắng nhưngphúc hậu của ba mẹ luôn vui và hạnh phúc vì thànhtích con mình đạt được. Những hình ảnh đó sẽ mãi introng đầu tôi để nhắc tôi phải nỗ lực học, để ba mẹ luôn vui như vậy, để những mệt mỏi trong những ngày laođộng vất vả xua tan trong hạnh phúc.

Dù nhà không giàu, nhưng ngày qua càng tôi luônthấy vui, vì lúc nào hai chị em cũng được ba mẹ quantâm, chăm sóc và luôn yêu thương hai chị em hết mực.Đã có lần ba đã nói với hai chị em tôi: “Nhà mình không

giàu có, nhưng hai đứa hãy cố gắng học, dù ba mẹ phải bớt đi một chén cơm hay phải vất vả thêm, ba mẹ cũng sẽ cố lo hai con học tới nơi tới chốn”. Cnói của ba khiến tôi xúc động và chỉ biết nói với chímình và đứa em gái là hãy cố gắng hết sức để khôphụ lòng ba mẹ.

Ngoài ba mẹ thì người tôi luôn kính trọng, yêu qungười đã giúp đỡ tôi tiếp bước đến trường đó chínhngười cậu thân thương của tôi…Sau khi học lớp 9 xotôi đã có ý định nghỉ học đi làm để giúp đỡ thêm chgia đình. Biết tôi có suy nghĩ non dại đó, cậu đã khuytôi: “Con đã trải qua chín năm, giờ chỉ còn ba nămhãy cố gắng học để lấy cái bằng, vì thời buổi nàycó tri thức mới giúp con và ba mẹ bớt khổ, hãy đi h

tiếp, cậu sẽ lo và giúp đỡ con”. Những lời cậu khuđã thấm sâu trong tôi, tôi muốn đi làm vì thấy ba mđã già mà phải làm lụng vất vả, tôi thấy thương barất nhiều. Nhưng tận sâu trong lòng tôi luôn khát khađược đi học, cuối cùng tôi đã quyết đi học tiếp. roba năm học, cậu đã đi làm và gửi tiền cho tôi trang t việc học, thời điểm đó cậu đã bị bệnh do phải làm quá sức, nhưng cậu đã không đi chữa bệnh và khôncho ai biết. Sau đó, tôi biết được cậu bị bệnh mà vẫgắng đi làm kiếm tiền lo cho tôi tất cả, để tôi đượcđủ như bao bạn khác. Những hi sinh của cậu đã khitôi tự động viên mình phải cố gắng học để nhữngsinh cậu dành cho tôi không bị bỏ phí…

Khi có tâm sự, khó khăn, thì bên tôi luôn có mộtngười bạn rất tốt để sẻ chia cùng tôi những buồn của cuộc sống. Đó chính là…người bạn thân nhất mtôi xem như chị gái mình. Chị luôn ở bên gắn bó cùntôi trong suốt thời phổ thông, chị đã giúp tôi rất nhiềtừ những chuyện nhỏ nhặt nhất đến những chuyện lcả trong học tập lẫn trong cuộc sống. Mỗi khi buồnkhông biết giải bày cùng ai, thì chị luôn bên cạnh lắnghe những tâm sự suy nghĩ trong tôi, chị là bờ vai đtôi tựa vào. Chị luôn giành những gì tốt nhất cho tôchỉ bảo tôi những chuyện tôi không biết. Chị là ngưđứng sau để hỗ trợ tôi và là người luôn sát cánh cùtôi khi tôi cần ai đó chia sẻ cảm xúc. ôi mong tình bgiữa tôi và chị sẽ mãi keo sơn và đẹp như giờ….

Giờ đây khi chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa cuđời. rong khi các bạn đang hăng hái xôn xao chọngành nghề, thì trong tôi lại thấy băn khoăn lo lắntôi không biết sẽ tiếp tục học hay sẽ đi làm giúp đỡmẹ. Nếu tiếp tục học thì chi phí học sẽ rất lớn đốitôi và gia đình, tôi không muốn nhìn thấy những ngưthân của mình vất vả thêm nữa, tôi không muốn họtôi mà phải hi sinh nhiều như vậy. Có lẽ tôi sẽ dừng và nhường cơ hội học tiếp cho em mình. ôi sẽ đi lđể phụ giúp cho ba mẹ, để ba mẹ bớt cực, để lo chohọc tiếp để cậu bớt đi gánh nặng…Nếu mọi ngườitôi có dự định như vậy, chắc hẳn ai cũng sẽ buồn và vọng về người họ đã kì vọng rất nhiều. Nhưng nếu

SỰ HY SINH THẦM LẶNG Mai Ngọc Bích - 12B5

12

Page 13: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 13/90

hời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào con còn bibabibo, mà naycon đã khôn lớn; trở thành một cô gái 18 tuổi; cái tuổi mà người ta coi

là đã trưởng thành. Nhưng trong thâm tâm con, con vẫn luôn coi mình còn bébỏng; cần sự chở che, bảo bọc của mẹ. Vì không có mẹ con không chắc sẽ làm việc gì cho ra trò; vì mẹ luôn dạy dỗ, bảo ban cho dù con đã khôn lớn, nhưngcon biết mẹ vẫn luôn đồng hành với con, động viên, khích lệ tinh thần để concố gắng chu toàn trong công việc của mình. Tế nhưng đôi khi con lại không vâng lời mẹ, giận hờn mẹ khi được nhắc bảo, lúc đó con cứ nghĩ trong đầu làchắc mẹ ghét con nên mẹ mới nói vậy. Nhưng sau khi ngồi bình tâm suy nghĩlại, con cảm thấy hối hận về hành động sai trái khi nãy của mình, vì con biếtmẹ có la mắng con cũng chỉ để cho con nên người mà thôi, người xưa có câunói rất đúng “cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư”chính vì câu nói này đã thức tỉnh lòng con, và con muốn nói lời xin lỗi mẹ, thếnhưng sao con không làm sao thốt lên một tiếng “con xin lỗi mẹ” và lúc đó concảm thấy hận bản thân mình vô cùng.

Mẹ thân yêu!rong suốt quãng thời gian qua, mẹ vẫn luôn ở bên con, lo lắng, che chở

cho con, cho dù con không xứng đáng. Nhìn mặt mẹ tiều tụy, gầy đi nhiều vìthức đêm, làm cho trán mẹ in hằn những vết nhăn trên mặt mẹ và con thấythương mẹ nhiều lắm, dù con đã lớn khôn, nhưng mỗi khi con bị bệnh mẹ lạilo lắng thuốc thang cho con, để cho con mau khỏi bệnh, mà mẹ chẳng ca thánmột lời. Nhưng đôi khi đối với mẹ con lại tính toán chi li, con thấy mình thậtlà đáng trách.

Nhìn những đứa trẻ mồ côi, đã phải lao động từ khi còn rất nhỏ để kiếmtiền nuôi sống bản thân, con mới cảm nhận được mình sung sướng hơn chúngrất nhiều vì con còn có mẹ lo lắng cho con từ miếng ăn đến giấc ngủ. Đôi khicon còn xem thường sự săn sóc của mẹ dành cho con. Bây giờ nghĩ lại thấy thậthổ thẹn cho bản thân mình, và con luôn tự hứa sẽ cố gắng sửa đổi tính hư tậtxấu để hoàn thiện bản thân cho tốt không phụ lòng dạy dỗ của mẹ. Bây giờ conkhông biết lấy gì để đền đáp công ơn to lớn ấy, chỉ một điều duy nhất mà bâygiờ con có thể làm được là cố gắng học hành, nhất là năm nay, mặc dù khôngbiết nó sẽ ra sao, nhưng việc gì đến thì nó sẽ đến. Mong mẹ hãy tha thứ chocon. Con yêu mẹ!

này có điều kiện thì tôi vẫn sẽ tiếp tục học, tôi sẽ khôngtừ bỏ khi mình có điều kiện, bởi với tôi học luôn quantrọng và giúp ích cho tôi để tôi có thể giúp những ngườicó hoàn cảnh giống mình.

Xin cảm ơn, cảm ơn tất cả nhất là những ngườiluôn bên cạnh ủng hộ giúp đỡ an ủi động viên tôi đểtôi được như hôm nay. Cảm ơn tất cả khổ đau đã giúptôi trưởng thành. Để đáp đền lại những hi sinh, nhữngcông lao to lớn như trời như biển của ba mẹ, của cậu

của mọi người…. tôi sẽ cố gắng hết mình đểthật tốt trong năm cuối này…Có thể một mai nkhi ra trường, chính là lúc tôi bước chân vào cuộmới, khi đó tôi sẽ phải đối mặt với biết bao thcám dỗ, tôi sẽ phải sống bươn chải trên conmình đi và có thể chính cuộc sống mới sẽ khthay đổi suy nghĩ. Mong là khi đó tôi có thể tìm những kí ức xưa kia của mình, để tôi nhớ lại nsinh thầm lặng và để kí ức trở về trong tâm tôi

Mẹ Phạm Phương Anh - 12A2

13

Page 14: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 14/90

“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớước muốn cho thời gian trở lại …”

Gửi mẹ thân yêu!

Vậy là phượng lại bắt đầu đỏ, bằng lăng lại bắt đầutím, một mùa hè nữa lại sắp sửa đến – mùa hè thứ 12, và cũng là mùa hè cuối cùng trong đời học sinh củacon.

Tời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức concũng chẳng kịp nhìn lại con đường mà mình đã đi qua.Chỉ đến bây giờ, khi đã ở cuối một chặng đường, conmới ngoảnh đầu lại, để rồi nhận ra mình đã đi được xađến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao. Và điều đặcbiệt nhất, con đã nhận ra, đó là luôn có một ánh mắtdõi theo từng bước đi của con, luôn có một bàn tay sẵn

sàng nâng con đứng lên mỗi khi con vấp ngã.Quãng đường 12 năm cũng khá dài để con có thểnhìn lại một chặng đường. Mới hôm nào, con vẫn cònlà một thằng nhóc chạy quấn quýt sau lưng mẹ, nhớnhững ngày mẹ cầm tay con dắt con tới trường, nângniu cho con từng nét chữ, nét người; nhớ những ngàymẹ cõng con trên lưng lặn lội trời mưa. Nhưng giờ đây,con đã trưởng thành và ở tuổi 18.

18 năm, con được sống trong ngôi nhà thân yêunày, có ba mẹ, có những tiếng cười hạnh phúc. Nhưngcon đâu hiểu được trong những tiếng cười đó, đã cónhững tiếng khóc của mẹ.Chỉ vài ba tháng nữa là con đi học xa nhà, con sẽnhớ gia đình nhiều lắm. Nhớ những tiếng cười của mẹ và cha, nhớ những bữa cơm thân mật bên gia đình, nhớnhững tiếng mẹ mắng khi con làm điều gì sai. Nhưngxa nhà, mẹ biết con nhớ điều gì nhất không? Con nhớnhất đôi mắt của mẹ. Mắt con giống mắt mẹ nên mỗilần nhìn vào gương, con lại hình dung ra đôi mắt củamẹ. Con có thể tưởng tượng được đôi mắt ấy đã khóc,đã hân hoan thế nào khi con cất tiếng khóc chào đời.

Và con biết rằng, kể từ lúc đó, đôi mắt ấy lại phảigánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, đó là trôngnom con. Con biết lắm chứ, con nhớ lắm chứ.

Ánh mắt ấy là sự khích lệ khi con chập chững bướcnhững bước đi đầu tiên về phía mẹ.

Ánh mắt ấy ánh lên niềm vui sướng khi con cấttiếng gọi mẹ đầu tiên.

Ánh mắt ấy là sự hãnh diện khi bắt đầu cắp sáchđến trường, mặc trên mình bộ quần áo mới tự tay mẹmay cho con.

Ánh mắt ấy là sự tự hào khi con mang về những

điểm 10 đầu tiên, hay khi con hớn hở khoe mình đãđậu giải thành phố.

Ánh mắt ấy là sự trìu mến khi con lon ton chạy rđón mẹ đi làm về.

Ánh mắt ấy là sự xót xa khi thấy con bị ngã ngatrước cửa nhà hay khi nhìn thấy ánh đèn đến 2-3 gisáng để ôn thi.

Con nhớ những ánh mắt đó lắm!Nhưng mẹ biết không, điều con nhớ hơn tất cả

lại là những giọt nước mắt của mẹ, những giọt nmắt chảy vì con. Chỉ một lần thôi cũng đủ làm con nsuốt đời.

Con đi học xa, ra vào trò chơi điện tử. Mẹ biếđược, mẹ đã khóc. Con chắc lúc đó mẹ sốc lắm, bởcon ngoan thế cơ mà, bây giờ lại như thế này.

Con quỳ yên chịu trận cơn thịnh nộ của bố nhưncon bàng hoàng khi nhìn thấy những giọt nước mắt ltrên má mẹ. Lúc đấy con cũng sốc lắm, bởi vì con chthấy mẹ khóc bao giờ.

Hình ảnh những dòng nước mắt ám ảnh con, đủsức để lôi kéo con ra khỏi sự cám dỗ. Những giọt nưmắt đã làm con trưởng thành hơn rất nhiều và có đưngày hôm nay.

Con biết ơn những giọt nước mắt ấy lắm, con không để cho những giọt nước mắt đó phung phí nh vậy đâu. Con chỉ muốn mẹ rơi nước mắt vì vui sưthôi, đó là điều con sẽ luôn cố gắng từ bây giờ và cảsau. Suốt ngần ấy năm, đôi mắt ấy vẫn không được ngơi, và có lẽ sau này vẫn thế.

Em con đã vào lớp sáu rồi, cái tuổi mà rất khódạy dỗ và rất ham chơi, đó lại là một vòng quay khđến với mẹ. Nhưng con hy vọng, em con sẽ không lnhững giọt nước mắt ấy phải rơi ra như con đã từgây cho mẹ.

Một ngày nào đó, con hy vọng sẽ chỉ thấy ở đôi mmẹ những ánh nhìn vui tươi không còn chút lo toan knhìn thấy hai đứa con trưởng thành.

Con đang đứng ở cuối chặng đường học sinhCổng trường đại học đang hé mở. Con tin chắc rằmẹ cũng thấy điều đó.

Cảm ơn mẹ, đã dắt con đi qua những năm tháng ấthơ. Cảm ơn mẹ đã ở bên con trong những năm thánhọc trò. Cảm ơn những giọt nước mắt đã giúp con tlại chính mình. Có lẽ con đã đủ trưởng thành để tmình bước tiếp. Và con thật hãnh diện khi con có mngười mẹ như mẹ. Một câu nói mà chưa bao giờ cdám nói lên với mẹ, câu nói của trái tim con muốn gđến mẹ: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ! Hãy luôn bên con m

nhé.”

ÁNH MẮT CỦA MẸHồng Phúc - 12A5

14

Page 15: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 15/90

C O N Y Ê U B A !

LỜi CáM Ơnrần Tị Hoàng Yến - 12B5

Năm nay tuy con đã 18 tuổi, con thấy mình đã lớnlên từng ngày theo năm tháng, nhưng đối với ba mẹcon vẫn là một đứa bé, để ba mẹ luôn tận tâm về con. Vìba mẹ ai cũng vậy mong muốn lớn nhất và hạnh phúcnhất của họ là thấy con mình luôn học tập và sống tốt.Nhưng ba mẹ ơi! Nhiều lúc con thấy mình là một đứa vô tích sự không làm được gì cho ba mẹ vui, mà chỉđem lại những gánh nặng buồn phiền, tạo thêm nhữngnếp nhăn trên trán ba mẹ. Con đã nhận được nhiềunhưng con chưa bao giờ đáp trả lại cho ba mẹ nhữngthứ gọi là xứng đáng, mà ba mẹ đã giành cho con. Tânxác con, trái tim con và cả dòng máu đang chảy trongcơ thể con, đều là những món quà quý giá mà ba mẹ đãgiành cho con. Nhưng không dừng lại ở đó, ba mẹ còncho tình yêu thương và sự ấm cúng của một gia đìnhnhỏ, mà đó chính là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trêntrái đất này.Ba mẹ cho con tất cả, nhưng ba mẹ không hề mongmuốn mình nhận lại. Con biết trong thâm tâm của bamẹ vẫn mong được nhìn thấy con lớn lên và trở thànhngười có ích cho gia đình và xã hội. Ba là người luônmở rộng lòng tay để ôm con, những lúc con đi học về.Mẹ là người nắm lấy tay con dắt con tới trường và cũng

là người tập cho con những bước đi chập chữđời. Có lần mẹ nói với tôi “Con là niềm hạnh pba mẹ, mỗi lần nhìn thấy con cười thì mọi nỗ vất vả đều tan biến hết” chỉ cần con được vuilà món quà mà con gửi đến cho ba mẹ. uy có đi làm về rất mệt, nhưng khi nghe tiếng con hcó mệt không” thì mẹ mỉm cười và nói “Không

uy mẹ nói “không” nhưng con biết trong lòng nặng những nỗi sầu, sự lo lắng cho ngày mai.

Con biết trong lòng của ba mẹ vẫn mãi yêu tcon, và con luôn giữ vị trí quan trọng trong trái tiba mẹ. Ba mẹ cũng vậy, ba mẹ là người con yênhất, là người luôn bên cạnh, an ủi động viên vluôn bên con những lúc con cần. Ba mẹ có biết Ba mẹ là người không thể thiếu trong cuộc sốcon. Con sẽ giữ mãi những kỷ niệm tuổi thơ bêcho dù khi con đã lớn và phải rời xa ba mẹ, như vẫn muốn trở về bên vòng tay của ba mẹ nhưngày thơ ấu. uy giấy bút không thể nói hết đưlòng của con đối với ba mẹ, nhưng con tin bahiểu cho con.Cuộc đời này sẽ vô vị và tẻ nhạt biết mấy, ba mẹ không ở bên cạnh con. Vì vậy, ba mẹ hở bên con và đừng rời xa con nhé. Và nếu có đicon sẽ ước ba mẹ luôn sống mãi và hạnh phúc gái yêu của ba mẹ. Và cuối cùng, con muốn nómẹ một điều rằng “Con yêu ba mẹ rất nhiều!”

CON YÊU BA!

Nhật rường - 12A5

Gửi ba thân yêu!Có lẽ trong gia đình, ba là người con ít nói chuyện và tâm sự nhất những tình cảm cha c

thắm và lòng tôn trọng, tin tưởng của con luôn hướng về ba và ghi nhớ công ơn dạy dỗ, dưCông cha như núi Tái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Những công lao của cha mẹ là vô tận, làm sao có thể đền đáp hết được đây? Dẫu biết tì

thế nhưng nhiều lúc con vẫn làm ba buồn nhiều, lo lắng nhiều. Con vẫn nhớ khi con còn nrăng, tập cho con chạy xe đạp, mỗi ngày ba vẫn chở con đi học bằng chiếc xe đạp, luôn chứayêu con. Rồi cứ mỗi bữa ăn sáng, ba lại làm đồ ăn sáng hay mua đồ ăn sáng cho con. Mặc dcon hiểu ba yêu cái gia đình nhỏ này hơn chính bản thân mình. Và mỗi khi con có chuyện vuhay tâm sự với ba.

Nhưng khi con đã đủ lớn, con có một thế giới riêng, một thế giới rộng lớn với nhiều mốichuyện mà con tâm sự với ba cũng ít dần và con cũng hay tâm sự với mẹ và bạn bè. Con khcon vì con học sút bởi con tham gia những hoạt động, trò chơi mà con rất thích chúng, nhữnthì con cũng rất giận dữ và con biết ba cũng thất vọng về con nhiều lắm.

Và giờ đây, khi con đã 18 tuổi, tuổi được xem là trưởng thành, con vẫn nhiều lần khiến bcho con, dù con biết thế nhưng cũng không biết làm sao, con chỉ biết cố gắng học cho tốt, vđể cho ba vui lòng. Mới đây thôi mà con đã học lớp 12 rồi, năm nay là năm quyết định và rấcó thể quyết định tới tương lai của con sau này, kì thì tốt nghiệp và đại học, cao đẳng sắp thật tốt để có thể làm ấm lòng ba và vì ước mơ của con.

ình cha ấm áp như vầng thái dương, ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn, tình ch vô tận… Bây giờ con không biết nói sao cho được công lao của ba, con cầu chúc ba luôn mbên con.

Con của ba!15

Page 16: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 16/90

Vũ Tị Ngọc Hà – Lớp 12B3

uổi 18 đó là tuổi mà được coilà đã trưởng thành, là cái tuổi màchúng con đã nhận thức được mìnhphải làm gì, quyết định đúng đắncho tương lai của mình và chịu tráchnhiệm trước hành động của bảnthân. uổi 18 là cái tuổi mà chúngcon phải rời khỏi vòng tay của chamẹ để tìm tòi góp nhặt nhiều điều về cuộc sống. Mặc dù biết rằng cuộcđời lắm gian nan, khó khăn đangchờ phía trước nhưng chúng con

muốn thử đương đầu với nó một lầnđể hiểu được những ơn sâu, nghĩa

nặngcủa cha mẹ dành

cho con, chúng con biết không gì cóthể so sánh bằng công ơn như trờinhư biển của cha mẹ. Cả cuộc đờitình yêu thương con là vô bến bờ vànó luôn đặt ở nơi quan trong nhấttrong tình cha, mẹ. Cả cuộc đời dằmmưa dãi nắng, không quản ngại mộtnắng hai sương, không quản ngạikhó khăn chồng chất, những nỗi lo vùi dập của cuộc sống. Nhưng cuộcsống làm sao có thể vùi dập nhữngcon người vĩ đại ấy, bởi vì động lựcmà người làm cha, làm mẹ chínhlà đứa con thân yêu, mỗi khi thấycon ăn no, mặc ấm, vui mừng vàkhi nhìn thấy niềm hạnh phúc của

chúng con, tất cả những điều đó đã

thôithúc, nung nấu,

củng cố tinh thần của cha mẹ. Côngơn cha mẹ con luôn mang nặngtrong lòng mỗi khi nhìn thấy giọtnước mắt của mẹ bao lần khóc vìcon và mỗi đêm những ưu tư trằnchọc lăn dài trên tiếng thở của cha.Chúng con không biết lấy gì đápđền công sinh thành của cha mẹ, chỉbiết ra sức học tập để mai này giúpích cho chính bản thân và chăm sóccho cha mẹ như những lúc cha mẹđã vất vả vì con. Cả cuộc đời con chỉyêu thương cha mẹ mới có thể đápđền tình yêu thương mà cha mẹ đãdành cho chúng con.

CON YÊU MẸ!Đoàn rọng Hữu

Con ra đời có mẹ cha, tình yêuthương biển lớp bao la quả thế, đối với mọi người, ai ai cũng đã và từngnâng niu và bồng bế bởi bàn tay củaCha, của Mẹ, tuy khoảng khắc đócó dài có ngắn khác nhau với mỗingười nhưng có thể nói đó chính làthời gian hạnh phúc nhất của mỗingười, hạnh phúc là có Mẹ, có Cha,hạnh phúc là khi trưa về đêm tới,được âu yếm và cưng chiều trongcung lòng của Cha được mẹ ôm vàolòng. Nhưng đối với tôi, cuộc sốngnhư vậy đã vào quá khứ, hình bóngngười Cha sao đối với tôi quá xa lạ,tôi dường như không có một chútấn tượng nào về ông. Ngày còn nhỏ,có lẽ là khi mới lên 3 ông đã bỏ tôira đi mãi mãi, ở cái tuổi mà đánglẽ tôi đang còn nô đùa trên lưng Bathì ở đây lại…giữa cuộc đời khốnkhổ, một đứa con nhỏ mất Cha,một người vợ trẻ mất chồng, ôi cuộcđời Mẹ góa con côi, khốn khó vất vảtrăm bề.

rái đất vẫn quay, cuộc sống vẫnđang tiếp tục thương cho con nhỏmất Cha, thương cho phận hèn tủi

nhục, người phục nữ ấy đã và phảibuôn ba trăm nẻo, lặn lội kiếm sốngnuôi lũ con trẻ đang nheo nhóc lớnkhôn. Mặc mưa sa, mặc bão giôngtừng ngày từng ngày phải lao côngchấn ruộng cày. Có lẽ chính vì thế,người phụ nữ này không biết tự baogiờ người phụ nữ ấy đã đi sâu vàocuộc đời tôi, bà chính là hơi thở vàcuộc sống của tôi, bà đã dành cảđời, cả tuổi trẻ để hi sinh và cưumang tôi, tôi ra đời cũng là nhờ bà và trưởng thành cũng nhờ vòng taycủa bà. Như người ta vẫn nói “ChếtCha ăn cơm với cá, chết Mẹ thì kiếmlá đầu đường “coi như tôi vẫn hơnmột số đứa trẻ khác vẫn có vòng taycủa mẹ mỗi khi đêm về, vẫn đượcnghe câu hò “à ơi! “của Mẹ nhưngcũng không thể phủ nhận mất đimột người là mất đi tình thương,mất đi một bờ vai nương tựa mất cảkí ức đẹp đẽ bởi thế nên khi so vớinhững đứa bạn cùng trang lứa, tôiluôn thấy tự ti, nhỏ bé và cực kì nhútnhát nhất là khi nhìn bạn bè đượcnô đùa, được ba bồng bế hay là cõngtrên vai thì tôi thường rất mặc cảm,chỉ biết chạy về ôm chầm lấy Mẹ,mỗi lần như thế, khi tôi ngước nhìnMẹ tôi không hiểu sao nước mắt Mẹlại rơi, mắt Mẹ cứ đỏ hoe lên, đôidòng nước mắt cứ tuôn tràn trên

hai hõm má đã rám đen lại vì nắng, vì mưa. Tương thân xót phận, Mẹ vừa phải đóng vai trò là người Cha, vừa phải là một người Mẹ hiền,chuyện này dường như quả nặng vàquá sức trên vai một người phụ nữđang tuổi đôi mươi. Bởi thế có thểnói Mẹ là người đặc biệt quan trọng với tôi. Nếu trời thương cho tôi mộtđiều ước thì tôi ước Mẹ sẽ mãi chắpcánh bước đi củng tôi, cùng tôi rảobước trong cuộc đời lắm trông gainày, để có thể bù đắp những lỗi lầm,những lỗi phạm mà tôi đã và từnglàm phụ lòng mẹ và để mỗi ngày đi về, tôi đều được vòng tay êm ái củaMẹ nhết nhẹ trên má tôi và đặc biệtlà có thể lao thẳng lại ôm quàng lấybà, kể cho bà nghe về nhưng trải ng-hiệm của tôi, cùng mẹ ngồi ăn bữacơm tối với dưa hành và đặc biệt làlúc nào cũng được ngồi bên bà thủthỉ mọi chuyện nhỏ to và để hằngngày mỗi sáng thức dậy, tôi có thểđến bên Mẹ và nói: “Con yêu Mẹ“Giờ đây, con đã lớn khôn khôngcòn thơ bé, không còn đòi mẹ khócnhè, đòi mẹ dỗ dành và kể con nghenhững câu chuyện cổ tích nhưngcon vẫn muốn có mẹ kề bên, vẫnmuốn con bình trong vòng tay củaMẹ vẫn muốn cất cao câu hát: “Conyêu Mẹ lắm Mẹ ơi!”

T R I Â N

16

Page 17: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 17/90

ĐIỀU CON MUỐN NÓI… Nguyễn Văn Phúc

Khi tôi sống bên gia đình củamình, tôi đã không biết quý trọngnhững tình cảm mà người thântrong gia đình dành cho tôi, tôi đãthờ ơ và không nghĩ đến cảm xúccủa họ. Có lẽ trong bảy anh chị emtôi là đứa ít nói nhất, tính tình thìcộc cằn, ngang ngược. ôi ham chơihơn ham học, tôi tham gia tất cảcác trò quậy phá trong trường màkhông một học sinh nào dám cómặt, không ai có thể khuyên ngănđược sự cứng đầu của tôi. Dù thầycô, bạn bè và đặc biệt là Ba, ngườithương yêu tôi nhất cũng có lầnkhóc vì những chuyện tôi làm.

Giờ đây khi trưởng thành vàbiết suy nghĩ tôi mới thật sự biếtđược tình cảm bao la mà Ba dànhcho tôi là vô bờ bến. Lúc vừa tròn 1tháng tuổi tôi đã không được sốngtrong vòng tay yêu thương của mẹ,mẹ tôi mất sau khi sinh tôi được 1tháng, bỏ lại Ba tôi gà trống nuôicon. Nhìn thấy mọi người ai ai cũngcó mẹ chăm sóc, yêu thương đượcnũng nịu bên mẹ, tôi ao ước một

lần được gọi tiếng “Mẹ ơi! “nhưngkhông được. Khi mẹ tôi mất, gia

đình tôi đã mất đi bóng dáng đảmđang của một người nội trợ và quảnxuyến công việc gia đình. Tế là mộttay Ba đã tảo tần chăm sóc và nuôinấng anh chị em tôi nên người. Batôi đã hi sinh rất nhiều cho anh emtôi, thế mà không biết đã bao lần tôilàm Ba buồn và mệt mỏi vì minh.

Nhớ lúc đặt chân vào trườngcấp 3, trường lớp mới, bạn bè mới,thầy cô mới, mọi thứ xung quanhtôi điều lạ lẫm, khi bắt đầu học lớp10 tôi là một học sinh lười biếng,phá phách và cá biệt, không ít lầnbị thầy cô la mắng và phải mời phụhuynh. Năm đó tôi rất chán nản và muốn bỏ học. ôi đến trườngnhưng không vào lớp, chỉ la cà vàocác quán cafê, những tiệm game…

ôi cứ tưởng tương lai đã chấm hếtrồi. Và bất chợt một hôm khi Ba biếtđược những việc động trời của tôithì chính Ba là người thắp lại niềmtin vào tương lai cho tôi, tôi nhớnhư in ngày hôm đó, Ba vừa đánh vừa nói với tôi rằng: “Con cố gắnghọc để mai này có công việc làmmà tự nuôi thân, Ba không thể nàosống với con cả đời được nên khôngphải lúc nào cũng ở bên cạnh lo lắngcho con. ương lai của con là do

con quyết định”. Lời Ba nói đã làmsống lại con người tôi, tôi thật hạnh

phúc khi được làm con của Ba. àh! Con sẽ ghi nhớ những lời Ba và con sẽ cố gắng sống thật tốkhông làm Ba buồn lòng vì con n

Nay con đã lớn, đã trưởngthành và đến một lúc nào đó con phải rời xa vòng tay yêu thương chở của Ba để đi tìm tương lai riêng mình. Bây giờ con đã khôn l và đã biết suy nghĩ, con thật sự cơn cuộc đời đã cho con có Ba, ngđã âm thầm, lặng lẽ, nuôi nấng dạy con suốt 18 năm qua. Con sẽgắng sống thật tốt, phấn đấu họđể đền đáp những gì Ba đã dành ccon. Con biết dù nước biển có mêmông cũng không thể đông đầy tìMẹ, mây trời lồng lộng đến đâu ckhông phũ kín được công ơn to lcủa Ba. Con thật sự rất xúc độngnhìn thấy những hình ảnh người người Mẹ cả đời hi sinh cho conmà không chờ đền đáp. Con monBa luôn sống vui vẻ, mạnh khỏe anh em con, để gia đình mình luôtràn đầy tình thương, ấm ấp nnhững cái tên mà Ba đã đặt cho banh chị em con “Sách, Sài, TànhHiếu, Hạnh, Phúc”. Ngàn lần cơn Ba vì Ba đã bao dung, tha thứ con mắc sai lầm. Con yêu Ba! !

àh!

CHA TÔI

Nguyễn Tị Kim rinh -12B1

“Nhớ đến những lúc ấu thơ,nhớ đến mái ấm mến thương giađình, nhớ đến tiếng nói cha tôi dạytôi biết bao điều …”

Câu hát đã làm cho con bậtkhóc và càng khóc to hơn nữa khinhớ những đêm dài bên giườngbệnh, bên cái bàn học của con vàkhi con gặp thất bại trong cuộcsống, cha vẫn an ủi con, cho con lờikhuyên chân thành bổ ích, và conbiết chỉ có cha mới có thể giải quyếtnhưng thắc mắc trong con, nên lúcnào con buồn, con vui, con cũng chỉtìm đến cha để nói ra nỗi lòng củamình, tâm tư nguyện vọng của con.Nhưng giờ đây, khi con không cònlà trẻ thơ nữa, con đã bước sang tuổimười tám:

Mười tám năm bên cha Không xa cách một ngày

Tế mà giờ đây…Con tự mình tập bước Con vẫn cần có cha Để ân cần nhắc nhở

Khi con chùn bước chân…Cha ơi! Giờ thì con mới hiểu

được tình cảm cha dành cho con, vàcon cũng đã hiểu tại sao suốt mấynăm trời cha la mắng, gắt gỏng vớichị em con…cũng chỉ vì bốn chữ“cho con thành người”. ình thươngyêu của cha dành cho con vô bờ đếnthế, mà nhiều lúc con tỏ ra bất hiếu với cha, con đã làm nhiều điều saitrái, để cho cha phải buồn lòng vìcon, phải thức khuya trăn trở lo chocon…thế nhưng cha đã tha thứ tấtcả những thiếu sót của con, sự thiếuhiểu biết của đứa con ngây thơ này,để thay vào đó là sự quan tâm yêuthương. Năm tháng cứ dần trôi, bàntay cha đã dần chai sạn, tấm lưnggánh vác việc gia đinh của cha cũngdần đuối sức và nhất là mái tóc củacha đã dần phai màu, điều đó cũng

đồng nghĩa là con sẽ dần xa cnhưng cha ơi, con luôn cầu mocho cha được khỏe mạnh để tiếpcùng con bước tiếp quãng đời cmình, chỉ bảo cho con những đihay lẽ phải và là một người bạn được tâm tư nguyện vọng của co

Cha ơi! năm nay là năm cuốcấp ba của con rồi, không biđương đời con chọn có thành côhay không, nhưng con luôn tin rằndù con có gặp khó khăn, có thất btrong cuộc sống thì cha vẫn luônbên con, nâng đỡ con và cùng cotiếp bước trên cuộc sống này. Nhkhi con nghĩ con thật hạnh phúc kcó được món quà vô giá là có “CMẹ” và dược sống trong tình yêu gia đình. Quả thật cha luôn là ngưđồng hành cùng con trong cuộsống. Con hứa sẽ chăm ngoan trán cha bớt nhăn, vai cha bớt gầĐiều cuối cùng con muốn nói rất lâu chính là “con yêu cha nhilắm!”.

17

Page 18: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 18/90

MẸPhạm Tị Hồng Loan

Đã là con người ai chả yêu gia đình mình, yêu cáihương khế ngọt tuổi thơ dải dọc theo triền sông nhỏ,yêu cái buổi tinh mơ cắp sách tới trường, yêu thầy cô,bạn bè, yêu tất cả những gì trong kí ức thời trẻ nhỏ mộtthời thơ dại và ngây ngô là một lẽ tất nhiên, trẻ con yêumẹ, yêu cha, yêu thầy cô, yêu bạn bè những người gắnbó cả đời với chúng. uổi thơ tôi gắn bó nhất với mẹ, tôiyêu nhất mẹ của tôi.

Mẹ - người luôn sát cánh bên con khi con còn làhọc sinh bé bỏng. Mẹ! – tiếng gọi thân thương, đầu tiênkhi con tập nói. Mẹ là người đầu tiên đặt chân vào cuộcđời con, luôn bên con những lúc con cười, con ốm, conbuồn và con khóc. Mẹ tần tảo vất vả sớm hôm nuôi nấngcon nên người như ngày hôm nay. Nhưng có lẽ, chưa

một lần con làm cho mẹ vui, mẹb u ồ n

C NH C A KHÔNG BAO GI KH Arần Hiếu Linh âm

“Ba mẹ” không bước đi mà là chạy… chạy và làmbằng phẳng con đường mà “Ba mẹ” biết con mình sẽđi qua! Hai tiếng ba mẹ thật thân thương và gần gũi,tôi yêu sao dòng chữ ấy và xin mượn lời thơ của TanhNguyên để nói về người:

“Ba mẹ”!Cái tiếng gọi mà từ khi bặp bẹ

Đến lúc trưởng thành Con cũng chưa hiểu hết chiều sâu

“Ba mẹ” Có nghĩa là bắt đầu

Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc.“Ba mẹ” ơi! Mười tám năm một quãng thời gian

không hề ngắn ngủi, nhưng chưa một lần nào con cóthể nói lên những dòng cảm xúc chân thật này...Đã từrất lâu con muốn nói rằng: “con yêu ba mẹ” nhưng khi

đứng trước “Ba mẹ” tim con như muốn thắt lại, môi concứ mím chặt và dường như cổ họng con có cái gì đó chắnngang làm con chẳng thể nói điều gì. Có lẽ con chưa quen,từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ con bộc lộ tình cảm với bamẹ vì con nghĩ điều đó không hợp với cá tính của con.

con không biết, mẹ khóc con chỉ đứng nhìn, thmột câu nói “Mẹ ơi! Con yêu mẹ! “nhân ngàytháng 3 con cũng không đủ can đảm cất giọng.gây cho mẹ những rắc rối phiền hà để rồi bị mđánh đòn, lúc đó con ấm ức và cảm thấy ghét Nhưng bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu tcủa mẹ, đằng sau những trận đòn cả một tấmcon mênh mông như biển cả, trái tim mẹ như

vì con.Mẹ ơi! Mẹ là người quan trọng nhất của cuộc đcon, con yêu mẹ lắm. Con nhớ mẹ biết mấy mỗi khmẹ, những giọt nước mắt lăn dài trên má ướt đẫmgối những đêm không ngủ được. Con luôn cố gắng hhành để làm cho mẹ vui vì con biết mẹ chả monghơn là con ngoan ngoãn và thành đạt con nhớ mãi nămlớp 11 con bị học sinh trung bình, lúc đó con cảmthấy buồn trước sự thất

“Bamẹ” ơi! Con

cảm ơn “Ba mẹ” vì đã cho con có mặttrong cuộc đời này, con là người hạnh phúc nhất thgiới này, vì con có “Ba mẹ” yêu thương dạy dỗ …. mà…. nhiều lúc con thấy mình vô tâm và ích kỉ quá, lnào con cũng cho là ý kiến của mình là đúng. Con nhcó một lần vào năm ngoái, vì con cãi lời mẹ để rồi cđã phải nhận lấy một cái tát vào mặt. Con đau lắm. Cthấy ghét mẹ, con tưởng mình không thể tha thứ chmẹ. Con thấy mình lạc lõng và nghĩ mình đã bị bỏ rsẽ chẳng còn ai yêu thương mình nữa! Con thất vọCon ước rằng mình đừng xuất hiện trong cuộc đời nCó khi ba mẹ la mắng, cấm đoán mọi điều và tất việc làm hành động của con đều phải được mẹ đồnCon thấy mình bị mất tự do và trở nên cô lập ba mẹKhông hiểu từ lúc nào con lại hành động như một đtrẻ, khi thì bỏ cơm, khi thì ra vẻ giận dỗi, có lúc còn tưởng bỏ nhà đi, đi để cho “Ba mẹ” không phải bận về cục nợ này nữa! Tật tồi tệ phải không “Ba mẹ”? lấy đâu ra cái quyền ấy? Sao con không nghĩ rằng tấlà vì “Ba mẹ” thương con! Con chưa hiểu được nỗi lcủa người cha, người mẹ, con chưa một lần hiểu hế vất vả lo toan của “Ba mẹ” hằng ngày; con chỉ biết cuộc sống này một cách đơn giản, lúc nào con cũntrách móc “Ba mẹ” rằng: “Ba mẹ không hiểu con”. sao con không cảm ơn vì con nay đã hạnh phúc hơn khác. ại sao con không nhận ra được rằng hằng ng

“Ba mẹ” phải bôn ba kiếm sống chắt chiu từng đồnnuôi con lớn, “Ba mẹ” chưa bao giờ để con phải ththòi hay phải thua chúng bạn cả… Tế mà đáp trả lđiều đó lại chính là thái độ vô tâm hờ hững của co“Ba mẹ” ơi! Xa nhà con mới biết cảm giác đó là nthế nào… rong lòng con đột nhiên buồn, tâm can co

18

Page 19: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 19/90

bại của chính bản thân mình. Bạn bè xung quanh anủi, động viên con rất nhiều, lúc đó sức mạnh của tìnhbạn đã an ủi xoa dịu con rất nhiều; nhưng con đâu nàongờ khi về nhà những giọt nước mắt mẹ giấu sau gò másương sương của me, mẹ biết không, lúc đó trái tim conđau không tả nổi trái tim đó càng bị bóp nát hơn nữakhi con biết cả ba cũng khóc vì con sau buổi họp phụhuynh năm ấy. Lúc đó, chưa bao giờ con cảm thấy giận

và ghét bản thân mình đến thế, con đã khóc rất nhiềutinh thần như suy sụp hẳn đi.Bây giờ, nỗi đau cũng tan dần, vết thương cũng đã

lành, câu chuyện năm ấy chỉ còn lại trong quá khứnhư những bài học quý giá màcon đã tích

lũy lại cho mình, qua thời gian, trong con vẫn còkhi con buồn, con vấp ngã luôn có bạn bè ở bênđộng viên, con muốn nói với tụi nó là con yêunhiều lắm, nó là những người bạn tốt nhất cnhưng con ngại lắm....! ^^ Và đặc biệt là mẹ, mẹ nhất trên đời, nhiều nhiều lắm!Ước gì mẹ được đọc những dòng tâm sự nà

Mẹ sẽ hiểu con nhiều hơn. Nhưng mẹ ơi! Mẹniềm hi vọng của mẹ nơi con nhé! Hãy đặt niềmcon! Con hứa sẽ không làm mẹ thất vọng đâuMẹ ơi! Con yêu mẹ!

nhưđang cào xé lên

vậy, nước mắt con đang rơi khôngsao ngưng được vì con nhớ nhà, nhớ những trận đònthật đau và nhớ “Ba mẹ” nhiều lắm… Bây giờ điều conlo lắng đó là không biết mẹ đã uống thuốc hay chưa? Mẹcó còn nhức đầu hay không? Và không biết ba có cònho nhiều như mọi lần? ất cả câu hỏi ấy cứ dồn về trongcon. Mẹ ơi! Vì chúng con mà mẹ đã bị bệnh cao máu,có những lúc máu lên tới 19, 20; vì sợ tốn tiền, sợ conlo lắng và vì mẹ phải lo quá nhiều thứ nên nửa năm qua

mẹ đã bỏ uống thuốc, tại sao con không nhận ra điềuđó để bây giờ bệnh của mẹ ngày thêm trở nặng. Mỗilần mẹ ngất đi mà tim con như ngừng đập vậy, bác sĩcòn nói nếu mẹ vận động nặng, suy nghĩ nhiều quá haybị sốc thì sẽ rất nguy hiểm có thể sẽ bị đứt mạch máu;mẹ gầy đi từng ngày vì những lo toan cuộc sống. Mẹ đã vậy ba con cũng không được khỏe, hằng ngày phải đidạy, bao nhiêu bụi phấn ba phải hứng chịu, về nhà bacòn phải lo việc đồng áng và bao nhiêu việc khác nữa!Ba đang có dấu hiệu của bệnh phổi do hút thuốc quánhiều… ất cả điều đó làm con cảm thấy lo sợ lắm, chỉcó “Ba mẹ” là niềm hi vọng duy nhất của con. Làm saocon có thể quên được những khi con bị viêm phế quảnhành với những cơn ho, cơn sốt dồn dập… Ba thì lụcđục cho con đi khám, trời lúc đó chẳng còn sớm gì lúcthì 12h, có khi là 1h – 2h sáng. Mẹ luôn ở nhà chuẩn bịmọi thứ từ miếng cháo cho đến chiếc áo con mặc, chẳngmàng đến khó khăn “Ba mẹ” luôn sẵn sàng hi sinh tấtcả, còn tình yêu nào cao quý như vậy hay không? Con vẫn nhớ mãi hình ảnh mỗi khi có bánh, có kẹo con lạiđể dành cho “Ba mẹ”, điều đó làm con thấy vui và hạnh

phúc; một việc nhỏ nhoi và ngớ ngẩn nhưng con muốnlàm suốt cuộc đời này “Ba mẹ” ạ! Con sẽ cố gắng quênđi những điều bực tức trong lòng con khi bị “Ba mẹ” lamắng, dù biết điều đó không hề đơn giản như con nghĩnhưng con sẽ học cách viết lên cát để ngọn gió của sựtha thứ sẽ mang nó đi cùng. Con sẽ khắc lên đá như

khắc vào trái tim con

tình cảm cùng những kỉ niệm c

gia đình ta để rồi chẳng có ngọn gió nào có thểđược… Con cảm ơn “Ba mẹ” vì tình yêu trọntinh khiết mà con sẽ không bao giờ nhận đượkhác. Con cảm ơn “Ba mẹ” luôn yêu thương cocon vô điều kiện. Con cảm ơn “Ba mẹ” vì máicó được ngày hôm nay là nhờ đôi bàn tay với vết chai sạm dày lên từng ngày của “Ba mẹ”. Nngôi nhà lá che mưa, che nắng cho một gia đình người; lúc rách lúc lành, khó khăn là vậy nhưnđó đã nuôi con lớn khôn. Con cảm ơn “Ba mẹtin tưởng con, tin rằng con sẽ thay đổi và trưởnCon cảm ơn “Ba mẹ” vì “Ba mẹ” luôn dành chomắt của sự tự hào. Và con cảm ơn về tất cả, co“Ba mẹ” ạ! “Ba mẹ không sống đủ trăm năm –đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát”! Đến trđời con điều duy nhất con có thể làm được đómang những dòng tâm sự này và chính cuộc sốcủa con là món quà vô giá để dâng lên “Ba mẹ”. ơi! Gia đình ta sẽ mãi hạnh phúc nhé con chỉ ư vậy, chỉ một căn nhà nhỏ, con không cần sự hay cao sang; chỉ cần gia đình ta hiểu, yêu thưcùng nhau vượt qua khó khăn như thế đối vớiquá đủ rồi “Ba mẹ” ạ! Con sẽ cố gắng học tập vấp ngã con sẽ gượng lên và thành công bằng cchân của mình; “Ba mẹ” hãy khỏe mạnh để lphương vững chắc cho con và đợi con thành cô về “Ba mẹ” nhé! “Con yêu ba mẹ thật nhiều”. con muốn nói. ôi cũng muốn gửi tới các bạn lờnhủ bé nhỏ này: “Hãy trân trọng những người thcủa mình mỗi người chỉ có một, đừng để đếnquá trễ, bạn phải hối hận…”, “Đi khắp thế gianai tốt bằng mẹ, Gánh nặng cuộc đời – Không

bằng cha… Ai còn mẹ – Xin đừng để mẹ khócđể buồn – Lên mắt mẹ nghe không”. Chốn yênhất trên đời là trái tim người cha, người mẹ. “Bngười đã âm thầm lợp lại mái dột tâm hồn để trđời ta được trắng đẹp!

19

Page 20: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 20/90

BẾN BỜ YÊU THƯƠNG rần Tị Kim Ngân

“Công cha như núi Tái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

ình cảm mà người cha, người mẹ dành cho con thật lớn lao, cao cả và vô bờ bến. Vâng! D vẫn có người chinh phục, nhưng tình cảm mà mẹ dành cho con làm sao có ai có thế khám phục được bời vì nó quá đỗi cao vời. Dù mây trời có lồng lộng, biển cả có bao la biết mấy thì tình mẹ dành cho con. Và dường như tình cảm ấy không có một ngôn từ nào có thể diễn tả. Ấy con đã không cảm nhận được điều ấy. Con hư quá phải không mẹ? Phải chăng tình cảm mẹ dànlớn lao nên dường như con không cảm nhận nổi?

Vâng “ba và mẹ” đã đem con đến với thế giới này và cho con diễm phúc được làm con của hạnh phúc được làm con của ba mẹ. Và ba mẹ ơi! Đã mười tám năm trôi qua rồi từ khi con đượmẹ, được hít thở bầu không khí này, được bước những bước đi tập tễnh trong vòng tay nâng ncất lên hai từ thiêng thiêng “Ba ơi! Mẹ ơi!” và đến nay con đã trưởng thành. Mười tám năm, mộkhông phải là quá ngắn, nhưng cũng không phải là quá dài nhưng nó đủ để chứng minh rằng tìdành cho con lớn lao và quá đỗi tuyệt vời. Mặc dù mẹ không nói ra nhưng những việc mẹ đã làmtim mẹ đã nói lên điều ấy. Suốt mười tám năm qua, đã bao lần mẹ phải thao thức trong đêm khô vì con, đã bao lầm những giọt mồ hôi khó nhọc đã làm cay nhoè mắt mẹ, đã bao lần đôi bàn tay đớn và khô ráp đi vì những vất vả, vì sương gió tất cả đều vì con. Mẹ đã gởi trọn niềm tin yêu v vào con. Nhưng mười tám năm ấy đã bao lần con làm mẹ buồn và thất vọng về con.

Con còn nhớ vào mỗi bữa cơm đầm ấm của gia đình mình, mẹ thường kể cho con nghe về mẹ. Tời ấy thật khó khăn và vất vả lắm phải không mẹ? Cái đói và sự nghèo khổ luôn đeo bámhoàn cảnh ấy, mẹ đã phải lao động ngay từ thuở nhỏ nhưng mẹ vẫn đảm đương mọi thứ và việrất tốt. Mẹ thật là người mẹ vĩ đại của lòng con. Mẹ thường nói, đời mẹ khổ nhiều lắm rồi và cũng không sao nhưng miễn sao con có được điều kiện sống và học tập tốt nhất. Con cảm ơn

vì mẹ đã hi sinh mọi thứ vì con. Mẹ à! Giờ thì con sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều để chạy và tthể hiện con là người sống tốt, học tốt để lấp đầy những khoảng trống về sự hi sinh, những vấnhoài của mẹ. Mặc dù con không biết phải đến bao giờ con mới có thể lấp đầy những khoảng trsẽ cố gắng suốt cả đời con.

“Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha”

Cả đời mẹ lặn lội trong sương gió vất vả, cay đắng để nuôi con ăn học, để gây dựng cho consau này. Song mẹ không bao giờ tính toán, kể lể về những gian khổ mà mình phải trải qua. Mẹchắc, là chỗ dựa tinh thần hoàn hảo cho con bước vào đời. Mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sốmẹ. Và khi đó mẹ luôn an ủi, động viên cho con thêm nghị lực để vững bước trên con đường đờ

Mẹ luôn sống trọn đời vì con. Mặc dù đã khôn lớn nhưng con tin chắc rằng mình luôn là đứa bémẹ, mặc cho con có mang nhiều tội lỗi khiến mẹ phiền lòng. Tật không sao kể hết được nhữnmẹ.

Mỗi bước đi lên của con là hơi thở và sức khỏe của mẹ yếu dần, nhưng tình thương của mẹmãi tăng lên theo với thời gian “Mẹ nuôi con không quản tháng ngày”. Sức chịu đựng bền bỉ củathể so sánh được. ình mẹ không bao giờ biến đổi và không bao giờ chấm dứt. Mẹ chỉ cho đi mnhận lại, bởi vậy cuộc đời mẹ là một chuỗi hi sinh.

Con chưa làm cho mẹ vui bao giờ. Con vẫn vô tâm trước những gì mẹ làm và phải chịu đựnglỗi mẹ nhiều lắm. .

Mẹ ơi giờ đây con mới cảm nhận tình cảm, những gì mẹ đã làm cho con. Có phải sự nhận ra

phải không mẹ?. Con sẽ cố gắng để trở thành đứa con mẹ hằng kỳ vọng: kiên cường, sống tốtphụ lòng mong mỏi của mẹ.Mẹ ơi! Con muốn nói với mẹ từ lâu lắm rồi nhưng con chưa có đủ can đảm thể hiện. Giờ c

dòng chữ để nói với mẹ rằng: “Con cảm ơn và con yêu mẹ nhiều lắm”.Đứa con ngỗ nghịch của mẹ!

20

Page 21: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 21/90

Cha mẹ là người đã sinh thành con, chăm sóc,dạy dỗ con từ khi cất tiếng khóc chào đời. Đối

với con cha mẹ là niềm hạnh phúc nhất khi con cảmgiác được sống trong một vòng tay ấm áp từ một giađình yêu thương.

ôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, nhà tôikhông giàu, không nghèo chỉ là một căn nhà nhỏ bìnhthường nhưng nơi đó là một nơi ngập tràn hạnh phúc.Cha mẹ tôi làm nông và thêm một cái máy xay xát nhonhỏ. Anh hai tôi đã lập gia đình và ở riêng, còn anh bathì đang học đại học năm cuối ở Sài Gòn, còn tôi đanglà một học sinh lớp 12, tính tôi lầm lì ít nói. Gần đây dotâm lý của tôi thay đổi, có một số về tình cảm xảy ra, vì vậy cha mẹ tôi cấm chơi với một số bạn thuộc dạng“Đàn anh đàn chị” bên ngoài. Họ đâm ra ghét tôi và kéocác bạn khác vào để tẩy chay tôi. Dần dần tôi cũng xalánh mọi người vì tôi biết rằng họ chơi với tôi là chỉ đểlợi dụng tôi thôi. ôi là người bảo thủ luôn cho ý kiếncủa mình là đúng, chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyêncủa cha mẹ. Nên mọi việc đến mức như thế này đều làdo tôi gây ra cả. Đến lúc này tôi đã hiểu…

Cha tôi là một người đàn ông cứng rắn, tính trầm,là người hay khuyên bảo và hay tâm sự với tôi. Sau sựcố vừa rồi, cha dạy cho tôi biết rằng phải vươn lên, đối

mặt với mọi điều khó khăn gian khổ. Cha cũng thườngdạy cho tôi phải biết tiết kiệm vì cha mẹ cũng sẽ đến lúckhông còn làm ra tiền nữa, không còn đủ vật chất chosinh hoạt của gia đình. Qua những trải nghiệm thì tôithấy cơ sở vật chất không phải là thứ luôn đầy đủ, cóthể cạn kiệt bất cứ lúc nào. Vì vậy, tôi không được ănxài xa hoa phung phí như các bạn giàu có. Cuộc sốngkhông phải sung sướng mãi mãi được đâu.

Còn mẹ, mẹ là người nóng nảy ít tâm sự với tôi,hay la tôi, nhiều khi đánh tôi luôn. Nhưng tôi biết mẹlàm vậy vì tôi đã quá ngang bướng không chịu nghe lời,mẹ luôn kiềm lòng lại, tôi nhận ra trong mắt mẹ điềuđó. Khi tôi quậy phá, tôi bảo thủ luôn tự cho ý kiến củamình là đúng nên không thèm để ý đến những lời khu-yên ân cần của mẹ, cũng như chẳng bao giờ có một lời

xin lỗi. Bây giờ khi nghe những lời khuyênhiểu được rằng mẹ đánh tôi không phải làlà thương tôi theo cách riêng của mẹ. Mẹ điều tốt nhất sẽ đến với tôi. Mẹ ít tâm sựmẹ hiểu tôi hơn bất kì ai khác. Và mẹ cũngbảo vệ tôi. Mẹ dạy cho tôi cách giao tiếp với người lớn tuổi, biết nhường nhịn mọixử những tình huống bất ngờ trong cuộc stôi lại chằng thèm nghe lời cha mẹ, giờ trằng cha mẹ chỉ mong những điều tốt đẹpcon, cha mẹ là người yêu thương con nhất

Cha mẹ ơi! Có lẽ con đã thay đổi nh về suy nghĩ về hành động, con không cònnhóc ham chơi, bướng bỉnh như ngày nào

thành thật xin lỗi cha, xin lỗi mẹ, con sẽ kcha mẹ buồn nữa đâu. Vì con biết cha mẹthương con nhất, luôn bảo vệ con, sẵn sàcon, luôn động viên con. Con hứa sẽ luôn vàng, không bao giờ gục ngã, có khó khănsẽ vượt qua. Con sẽ lạc quan, vô tư và luôcười thật tươi với cuộc đời vào mỗi sớm

Kể từ đây con sẽ mở rộng lòng mình, kbướng nữa và luôn cố gắng học hỏi. Con cha, cảm ơn mẹ đã sinh thành con, ngườicon biết bao nhiêu là mới lạ, lo lắng từng mngủ cho con. Mong muốn cho con thành cônghiệp. Cảm ơn cha mẹ thật nhiều mai đlớn thành người con sẽ không bao giờ qucha và mẹ đã giành cho con. Và giờ đây cođoạn ngưỡng cửa của bậc HP Tạnh Anđã gắn bó với con qua gần ba năm học cùbạn bè. Con không biết những tháng ngàyra trường rồi thì con sẽ làm gì và sống nhưVà rồi con phải rời xa ba mẹ để đi tìm tưmình. Và cuộc sống mới. Vì vậy, những thcon sẽ luôn quan tâm và nghe lời cha mẹ đđược tình cảm sâu sắc mà cha mẹ đã giàCon yêu cha mẹ nhiều lắm! ! !

Cha Mẹ rần Tị Hương - 12B5

21

Page 22: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 22/90

GỬI MẸ CỦA CONRo Phi Á

hời gian cứ trôi, mới đây mà con đã là học sinh lớp mười hai rồi. Nhanh thật mẹ nhỉ! Bưmười tám cái tuổi đầy nhiệt huyết và nhiều mộng mơ. Nhưng lúc này khi chỉ còn vài thán

con phải rời xa trường, rời xa tuổi học trò, con phải đối mặt với kì thi quan trọng của đời mình,dâng trào nhiều cảm xúc khó tả. Ngày còn bé con thường ao ước mình mau trưởng thành để cóđiều gì mình thích mà không bị ba mẹ la mắng, vậy mà giờ đây khi điều đó sắp trở thành sự thậsợ phải rời xa bạn bè thân quen, rời xa vòng tay gia đình; sợ phải đối mặt với dòng đời đầy chôbiết làm sao được, sự thật rồi cũng sẽ tới và con phải chấp nhận nó. Con sẽ học cuộc sống tự lậnhìn nhận mới về cuộc sống này.

Mười hai năm học trôi qua, gia đình mình đã trải qua nhiều thăng trầm, nhiều lúc nghĩ lại congàng. Con biết mẹ đã rất buồn, rất khó khăn để vượt qua cú sốc này. Tế là gia đình ta xa nhau, được sống với mẹ nữa, mười ba tuổi con phải tập sống không có mẹ, lúc đó con thật sự hụt hẫnhững khi mẹ còn ở nhà chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ, nhớ những lúc mẹ dặn dò conphải học bài làm bài tập đầy đủ dưới sự “giám sát” của mẹ, nhớ cả những lúc bị mẹ đánh thật đthật sự rất nhớ. Ấy vậy mà cũng đã năm năm rồi! Vết thương rồi cũng sẽ lành nhưng nó sẽ để lphai mờ…Ba mẹ rồi cũng có cuộc sống riêng, còn con sắp trưởng thành và phải chịu trách nhiệmình.Dần khôn lớn con càng thấm thía công lao to lớn của mẹ. Hiểu những điều mẹ đã hi sinh ch việc vất vả cũng chỉ để lo cho việc học của con sau này. Con biết mẹ đã rất lo lắng cho kì thi quacon. Con xin lỗi mẹ vì luôn làm mẹ phải lo lắng, bận lòng vì con, đã không học tập thật tốt như mẹ. Tời gian đã không còn nhiều để con làm lại từ đầu nhưng con sẽ cố gắng hết mình cho gia

ìm cho mình một ngành nghề phù hợp.

THƯ GỬI MẸ Phùng Nguyên Đăng rình

Mẹ à! Con trai mẹ lớn rồi đấy! Con đã học đến lớp 12 rồi đây! Mười

Mười mấy năm đong đầy yêu thương và nước mắt.

Mẹ à! Mẹ gầy đinhiều quá! Ngày con còn nhỏ con hay nghịch dại, con bây giờ con hư, mẹ không đánh con, mẹ khóc. Con biết mẹ thương con nhiều lắm, conhưng truyện một đứa con trai nói thương mẹ là một điều khó thực hiện, vì con ngại, coMẹ à! Mẹ chăm lo cho chúng con cực nhọc lắm phải không, nhưnhọc con lại thấ

mẹ vui. Sao mẹ trả lời không mệt trong khi toàn thân mẹ ướt đẫmnóino rồi mẹ chờ con ăn xong rồi lại ăn cơm nguội.

Mẹ à! Có phải mẹ dạy chúng con không được nói dối không? Vnói dối nhiều lắm, mẹ nóidối chúng con nhiều lắm rồi! Mẹ làm mệt, mệt lắmnhà mình khốn khó, mẹ cố giấu tụi con, dè sẻn để lo cho chúng con đầy đủ. Thậ

giấu, mẹ nói không sao, nó trở nặng, mẹ vẫn nói không sao, đến l không nói dốiđược nữa thì mẹ lại khiến tụi con hoảng sợ. Mẹ gọi điện thoại c

sao, bốn anh em tụi mày không biết thế nào nữa!”. Con sợ, con sợ lắm, con s sao. Bây giờ mẹ đã đỡ nhiều rồi, con vui lắm, con cầu nguyện, cầ thật nhiều, cầu nguyện thật khỏe để tiếp tục yêu thương tụi con, chăm sóc cho tụi con.

Mẹ à! Mẹ nhớ không, con luôn giỡn với mẹ luôn đùa với mẹ, đ luôn tíu tít, lăng xăng mỗi lúc đi bên mẹ, mẹ luôn đánh yêu, chửi yêu con với vợ tới nơi rồi mà còn nghịch như con nít”.

Mẹ à! Từ lúc mẹ bị bệnh, con không được giỡn với mẹ nữa! M lại lăng xăng bên mẹ mỗi lúc mẹ làm, hô thật to mỗi khi đi học về

Con yêu mẹ! ba từ này chắc không bao giờ con dám nói với mẹ,này thôi!Lỡ mẹ đọc được thì đừng cười con nhé! Cứ lờ đi như là khôn

22

Page 23: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 23/90

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy a có thêm ngày nữa để yêu thương”

Cuộc đời là những chuỗi ngày nối tiếp nhau, mộtngày trôi qua là một ngày ta trưởng thành hơn. Và tôicũng thấy mình trưởng thành hơn cả về con người lẫnnhận thức. Có người khi nhìn lại quá trình trưởngthành của mình họ cảm thấy hạnh phúc và hài lòng vớinhững gì mình đã làm được, mình đã có. Có người lạicảm thấy tiếc nuối với những việc mình chưa làm được.Riêng tôi, suốt mười tám năm qua, tôi đã chưa thực sự

biết quý trọng cuộc sống mà mình đang có, chưa biếtcảm nhận hạnh phúc gia đình mình một cách trọn vẹn.ôi luôn ghen tị trước hạnh phúc gia đình của bạn bè

mình nhưng không nhìn lại mình cũng có điều này, chỉlà tôi đang cố chấp không muốn tin. Có thể mỗi cha mẹcó cách quan tâm, yêu thương con cái khác nhau, chỉ vìtôi luôn mong muốn một điều lớn lao, xa vời hơn màkhông nhận ra hạnh phúc mình đang có.

Nhớ lại những năm học cấp hai, tôi thật có lỗi vớiba mẹ mình. Khi đó, tuổi mới lớn nhận thức còn nonnớt, cái tuổi mà người ta thường hay nói “ăn chưa no,lo chưa tới” tôi thường hay cãi lời mẹ. Vì cả mẹ và tôiđều chẳng hiểu nhau. Mẹ không quan tâm và hiểu tôimuốn điều gì, cần điều gì cũng như tôi chẳng hề biếtnhững vất vả mà ba mẹ tôi đang đối mặt hàng ngày.Mỗi khi làm việc mệt mỏi mẹ hay la mắng vô cớ còntôi thì ngang ngược cãi lại mẹ, nhiều lúc giận mẹ tôikhông thèm nói chuyện suốt mấy ngày. Lúc này nghĩ lạitôi thấy mình thật có lỗi với mẹ và cả ba nữa, tôi thấymình thật trẻ con, thật ngang ngược. Những suy nghĩnày giờ tôi mới hiểu ra có lẽ cũng khá muộn nhưng vẫncòn kịp để tôi sửa lỗi của mình. Vì chẳng có cha mẹnào giận con mình khi nó làm sai. ôi biết mẹ khônggiận nhưng rất buồn. ôi biết ba thương tôi nhưng tôilại hay làm mẹ giận. ôi thật ích kỷ, thật vô tâm khi nói và hành động không suy nghĩ làm buồn những ngườiyêu thương nhất của mình. ôi như một đứa con nítlúc nào cũng muốn ba mẹ quan tâm đến mình để rồinhận ra mình thật vô tâm khi có lần mẹ nói: “Mẹ phảilo lắng nhiều việc lắm, mẹ hay chửi chúng con cho nênchúng con đừng làm mẹ buồn nữa”. Suốt bao nhiêunăm, tôi cứ nghe mẹ nói câu này vậy mà chẳng làm tôithay đổi gì. Bây giờ những lời mẹ nói, những hình ảnhkhuôn mặt mẹ buồn thường xuất hiện trước mắt tôi.Càng lớn người ta lại càng chín chắn về suy nghĩ hơn.

ôi nhận thấy mình thêm thông cảm và hiểu những vất vả, những hi sinh mẹ dành cho tôi, thấy ân hận vìmình làm buồn mẹ nhiều, thấy tiếc nuối vì không nhận

ra mình cũng được ba mẹ yêu thương mà cứ cmong muốn những điều xa vời ở đâu đó…Có thể sẽ có người hỏi tôi sao lại có suy ng

đổi như thế? ôi nhận thấy thời gian làm tôi thành hơn, suy nghĩ rộng hơn về cuộc sống, về về thái độ của bản thân đối với ba mẹ và mxung quanh. ôi thấy mình thật vô lí khi có thmái, vui vẻ trước bạn bè, những người xung qchia sẻ suy nghĩ của mình với bạn bè. Ngượchẳng bao giờ tâm sự hay chia sẻ những suy nglòng với mẹ. Những lúc càng giận, càng cố rời lại càng thấy mình cô đơn và thiếu thốn tình cđình hơn. Bởi trên hết, càng làm mẹ buồn tôi lnhận ra mình buồn hơn, tổn thương bởi nhữntức, oán hờn do mình tự tạo thêm ra cho chính m

Càng thấy có lỗi với mẹ tôi càng nhận thấlớn lên trong suy nghĩ, trưởng thành hơn trongthức. ôi biết mình còn phải thay đổi nhiều về cần rèn luyện nhiều để trưởng thành, để chítrong mọi lời nói và hành động. Cảm nhận đưthương và sự quan tâm của mẹ chất chứa trong

vất vả hàng ngày để biết quý trọng và biết ơn hơn. Để nhận ra mình thật hạnh phúc khi đưcon của ba mẹ và tự hào về những gì ba mẹ mình trong thời gian qua. Con xin lỗi vì nhữnlàm buồn lòng mẹ, làm phiền lòng ba. Con sẽ thay đổi bản thân, sẽ suy nghĩ và hành động chhơn để không làm ba mẹ buồn nữa. Mong ướluôn mạnh khỏe, luôn bên con mỗi khi con làmhướng dẫn và sửa đổi con. Con yêu ba mẹ!

COn Biết

Minh cO lÔI vƠI ME nhIÊU lĂM Bùi Tị Ánh Hồng – 12A

23

Page 24: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 24/90

Mẹ!Người Mẹ cho con cuộc

sống trong cuộc đời này, 9 tháng10 ngày Mẹ mang con, rồi vào cáingày ấy, Mẹ đã chịu lấy từng cơnđau mà sinh ra con, tiếng khóccủa con cất lên khi Mẹ cũngđang khóc trong sự vui mừng vìđã có con trong cuộc đời Mẹ

Con yêu Mẹ!Dù những lúc Mẹ la con,

đánh con vì con sai… Những

lúc đó con giận Mẹ, cãi Mẹ, …Mẹ đau…con hối hận…nhữnggiọt nước mắt Mẹ rơi xuống vìcon, con chưa hiểu được rằngMẹ thương con thật nhiều. Vàbây giờ từng ngày con lớn lêntrong sự che chở, đùm bọc củaMẹ, con đã nhớ…chưa một lầncon khóc cho Mẹ, cho sự vất vảcủa Mẹ mà con chỉ biết khóc chocon, cho bản thân minh, con rơitừng giọt nước mắt ngu ngốc visự ngu ngốc khờ dại của minh…Còn những giọt nước mắt củaMẹ từng ngày rơi thì lại vì conchứ không phải vì sự vất vả vàđau khổ của chính Mẹ. Mẹ lolắng cho con trong khi con chỉích kỷ lo lắng cho bản thânmình…

Mẹ biết không, con thật làđứa con có lỗi vì những suy nghĩbồng bột cua con…. ngu xuẩnđến độ muốn rời xa vòng tay yêuthương của Mẹ, vì những lần Mẹla con là sự dạy dỗ, Mẹ muốn tốtcho con…sau này khi từng ngàycon đã lớn lên và ngay lúc nàycon đã nhận ra rằng càng ngàynhững lời la mắng đó đã khôngcòn bên tai con. Có phải vì Mẹđã thấy con lớn…

Giờ thì con đã hiểu, Mẹnói đúng: “ rong Mẹ, con cũnglà đứa con vụng về không biếtgì?”… con vẫn là một đứa con nítMẹ ạ! Vì con vẫn chưa biết suynghĩ, con hèn nhát và vẫn là đứa

trẻ chẳng biết gì? Lúc nào cũngcần Mẹ tù những chuyện nhỏnhất. Con đã hiểu con không thểthiếu mẹ và con sợ mất Mẹ rấtnhiều. Con đang là học sinh cuối12 mà người ta thường kêu cáituổi đã lớn và đã có những dựđịnh ước mơ lớn lao… Con đangchuẩn bị cho việc học hành thậttốt của mình, nhưng Mẹ ơi! Conđang thất vọng về mình quá!Con đã không hề cố gắng mộtchút nào…con vẫn cứ ì ra như

một con rùa chậm chạp. Và conlại làm Mẹ thất vọng vì con….Con không muốn vậy nữa, conmuốn Mẹ ạ! Con muốn mìnhlớn lên, biết lo lắng va chăm sóccho mình mà không cần Mẹ phảilo lắng cho con từng chút mộtnữa. Con muốn, con không cònlà đứa con nít ngang ngược. Conmuốn chăm sóc cho Mẹ. conmuốn con không còn là con bâygiờ chỉ biết ảo tưởng vào nhữnggì không thực tế…con cần cốgắng hơn nữa, nhiều thật nhiềuđể đáp trả lại công ơn của Mẹ.Và chỉ có như vậy con mới có thểgiúp đỡ Mẹ và chăm sóc Mẹ đểMẹ không vất vả vì con.

Con yêu Mẹ!Lúc này đây con đã biết

khóc cho Mẹ rồi. Con dần cảmnhận được sự đau khổ vất vả củaMẹ…Dù muộn màng nhưngMẹ ơi! Con muốn nói với Mẹrằng:”CON YÊU MẸ” con sẽ ghinhớ thật kỹ lời Mẹ tất cả và concám ơn người đã nâng đỡ con,nuôi con dạy dỗ con. Sự tri ân đócó hành động nào bằng việc conphải học thật tốt để Bố Mẹ, TầyCô và những người yêu thươngcon sẽ không thất vọng.

Con cầu nguyện cho Mẹluôn bình yên, cuộc sống của Mẹsẽ không còn là những giọt nướcmắt và trên vai Mẹ sẽ hết nhữnggánh nặng vì con.

GIA ĐÌNH CỦA CONBùi Tanh uyền

24

Page 25: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 25/90

Ngồi lặng trong phòng thi,tôi như chết lặng với đề

toán giữa kì II. Những câu hỏi ấynhư đang đùa, đang giỡn tôi. Quảthật, trong đầu tôi không nghĩ rađược điều gì để giải quyết cái đềtoán này và làm sao hết 150 phút nàyđây? Khi ấy, tôi chợt nhớ đến mộtđiều, nhà trường yêu cầu mỗi họcsinh viết một bài văn tri ân nhữngđấng sinh thành, dưỡng dục và làmthành một tập kỷ yếu của trườngnăm học 2012-2013. Gia đình làmột đề tài khá quen thuộc nhưngsao tôi cảm thấy nhói và không viết

nổi thành lời.Sinh ra và lớn lên trong giađình có sáu nhân khẩu. Gia tài chỉcòn một hecta ruộng do ông bà cònsống để lại cho con, cho cháu.

rước năm 2007, cả gia đìnhphải sống trong cảnh “nhà tranh vách đất” thiếu trước hụt sau. Bố làngười trụ cột, năm nay bố đã ngoài40 tuổi. uy vậy, bố luôn cố gắngkiếm tiền cho con đi học. Với những

việc mà hầu như năm nào cũng làm:xịt thuốc, chở đất…mướn cho bàcon khu xóm vì đóng tiền cho con đihọc. Khi nước rút ra, trật bờ tôi lạithấy bố đưa cái bình xịt ra sửa, thayda bơm, bôi nhớt…để chuẩn bị cho vụ mùa mới và đi xịt thuốc mướn.Khi tôi thức dậy chuẩn bị đi học thìthấy bố dậy rồi, lục thục dưới bếpđể nấu nước uống café và cơm (đôikhi nhìn lại bố thấy bố đảm đangchẳng kém gì mẹ cả^_^). Bố bảo:

“ ao ráng làm được tới đâu hay tớiđó, tụi mày ráng ăn học chứ tao đâycũng không cần con cái phải phụngdưỡng đâu!” ôi bèn trả lời: “Tì bốlàm hết nổi nữa thì con nuôi bố, cógì đâu mà bố phải lo!” Với nhữnggiây phút ấy tôi như vỡ vụn vì chưalàm được gì giúp bố, chỉ biết xòe tayxin tiền bố. ôi lại cảm thấy thươngbố biết bao. ừ khi mua được chiếcbình máy, công việc của bố lại vất vả hơn. Với những bình thuốc đượctrả 9. 000 đồng mà bố phải đeo trênđôi vai quá mệt mỏi, bây giờ thêm25 lít nước, chưa kể đến cái máy vàmột lượng thuốc sâu phải hít vàophổi. Nhìn những giọt mồ hôi lăndài trên khuôn mặt bố, lúc ấy tôimới cảm nhận được đâu là nỗi vất vả, khó nhọc mà bố phải chịu đựngtrong những năm qua. Có khi tráigió trở trời, người bố đau nhức, tôichỉ biết ngậm ngùi. Xoa xoa bópbóp cho bố với những vết chai sạmtrên đôi tay, trên cả vai tôi mới thếnào hiểu là tình cảm cha mẹ dạtdào. Không ngại khó nhọc vất vả đểnuôi con thành người.

Mẹ thua bố hai hay ba tuổigì đó? ôi không nhớ rõ nữa. Mẹlà người hiền hòa, tính tình ngaythẳng, có gì nói đấy nhưng khôngđể trong lòng. ôi chỉ nghe mẹ kểsơ qua khi mẹ về làm dâu. “Khi tao về làm dâu ông bà cất cho căn nhà,chia cho ít ruộng canh tác. Cái thổcư này là bố mày chở đất để lấp cáiđìa nên mới có được chỗ này mà xây

tạm được căn nhà như ngày nay”Mẹ với những công việc đả

đang của người nội trợ, ngoài ra còn nhận khâu dép, nhổ cỏ, cấy mướn…ai kêu là mẹ làm với nhữđôi dép khâu chỉ lời được khoả2000 đồng/đôi. Việc mẹ thường là đi cấy lúa. Nhổ cỏ mướn chocon khu xóm. Công việc của mẹđầu vào lúc 6 giờ sáng, nhưng trưđó mẹ phải dậy từ lúc 4 giờ để cbị cơm nước và đồ ăn đi làm (buđứng, ngày làm 8 tiếng từ 6 giờ sđến 14 giờ chiều). Cực nhọc vấlà vậy nhưng mẹ ráng chịu đự

tất cả chỉ vì thương con. Cùng bố, mẹ ráng lo toan, gây dựng ngia đình nhỏ này. Với những thángày lam lũ ở đồng ruộng, tôi vthấy nụ cười trên môi như xuanhững vất vả cực nhọc và đầy lũ của người nông dân “chân lấtay bùn”.

Ba ba! ! ! Má má! ! ! Là nhữtiếng đầu đời mà đứa trẻ khi tậpphát ra. Nhưng nó không dễ gọi,

còn hàm chứa biết bao ý nghĩa, tìcha, nghĩa mẹ, sự tần tảo sớm hnuôi con khôn lớn. Vui khi con vubuồn khi con khóc và xót xa khcon phạm lỗi. Đứt ruột mà dạy cthành người… ôi cắm đầu vào ltoán, làm hết khả năng của mìnhcũng vì tình thương rất đỗi bờ bcủa đấng sinh thành. ôi đành tân, cất giữ trong lòng và chỉ bihiện qua cách sống, sinh hoạt không phụ lòng bố-mẹ.

LẶNG LẼ…! ! ! Nguyễn Phước rọn

25

Page 26: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 26/90

Bất kì ai trên đời này cũng có cha mẹ, điều mà trờiđất cũng phải chấp nhận không ai là ngoại lệ và

đúng như vậy tôi như bao người khác cũng có cha mẹ. Hômnay nhân dịp ngày lễ trưởng thành và tri ân này tôi cũng trảilòng mình để nói về cha mẹ mình và cũng để giao lưu vớicác bạn về tình cảm của cha mẹ mình với cha mẹ các bạnlà như thế nào? Hôm nay, tôi viết bài này cũng như thay lờimuốn nói lời xin lỗi và lời cảm ơn đến cha mẹ yêu dấu củatôi khi mà tôi không thể mở miệng ra để nói với họ hai từ“xin lỗi” và “cảm ơn” ấy.

“Mẹ” từ mẹ này với cách hiểu là người sinh ra ta, nhưng với mỗi chữ mẹ đó đã làm nên bao nhiêu con người cho cáixã hội này. Mẹ là người đã bỏ công sức mang tôi suốt 9tháng 10 ngày trong bụng, mẹ cam chịu sự nặng nhọc khimang tôi, người chấp nhận đớn đau khi tôi đạp và mẹ đãkhóc trong cơn đau khi sinh tôi ra đời. ôi khi vừa sinh rađã bám chặt vào bầu vú mẹ đó là điểm tựa cho tôi lớn khôn.Ánh mắt thơ ngây của tôi ngày đầu tiên bước vào thế giới làhình ảnh khuôn mặt đẫm mồ hôi của mẹ. Đó là hình ảnh vôcùng đẹp đẽ của giây phút thiêng liêng đó.

“Cha” là người nuôi nấng những đứa con, là mái nhàche chở cho những sinh linh bé bỏng của mình. Cha củatôi là một người đầy nghị lực và sẵn sàng đối đầu với tháchthức. Lúc tôi sinh ra thật sự chẳng ai thích và còn muốn bỏtôi đi vì lúc đó nhà tôi rất nghèo, cha mẹ tôi đã có đứa congái đầu lòng rồi và mọi người luôn mong có con trai. Nhưngcha là người quyết định giữ tôi lại với đời và muốn cho tôikhôn lớn đến bây giờ. ôi vô cùng biết ơn cha người đã chocon tất cả.

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”.

Hai câu thơ này quả không sai, chẳng ai bỏ của cải haytình yêu thương bằng mẹ và cũng chẳng có ai bỏ công sứcbằng người cha yêu dấu của mình. ừng chén canh hay bátcơm mẹ nấu có thể nó không ngon bằng nhà hàng hay quánxá nhưng nó chứa chan bao nhiêu tình thương mà mẹ bỏcông làm lấy. Chỉ năm ngàn ba cho mỗi ngày, nhưng đó làhạnh phúc của tôi mà cho dù người ta có cho nhiều hơnbao nhiêu lần đi nữa thì tình cảm đó vẫn không bằng…Đó là cái chung chung mà xã hội đều có. ôi được nghemọi người nói là trước đây cuộc tình của cha mẹ tôi gặp rấtnhiều khó khăn nhưng vì tình thương say đắm và mãnh liệtđó đã chiến thắng mọi rào cản để có chị em tôi như bây giờ.Lúc nhỏ tôi rất khó, luôn khóc và quấy cha mẹ suốt, nhưngcha mẹ tôi đã ngày đêm bỏ công bỏ sức ra để nuôi tôi khônlớn. ôi nhớ rõ lần đó bồn nước nhà tắm bị hư nên cha mẹcho phép chị em tôi ra ngoài sông tắm, chỉ vì không nghelời cha mẹ và sự quậy phá của tôi nên suýt nữa tôi đã phải xa

cuộc đời này khi mới học lớp 2, tôi bị ngộp nước.được tôi lên bờ thì lúc đó tôi không còn biết gì nữmẹ chở tôi đến bệnh viện...Khi mở mắt ra tôi đã bhình ảnh rất đáng nhớ, đó là mẹ tôi đang nhìn tôihai mắt mẹ đỏ sòng và sưng lên vì khóc quá nhiềtôi rất muốn ôm mẹ khóc và nói với mẹ lời xin không hiểu sao tôi chỉ biết nằm đó nhìn mẹ cho t vào. Có lần chỉ vì câu thách đùa của chị mà tôi dámlên chém vào tay chị, làm tay của chị chảy rất nhtôi sợ lắm, sợ mẹ mắng và sẽ đánh đòn tôi, nhưbất ngờ khi mẹ không la tôi mà mẹ chỉ nhắc “lầkhông được chơi dại như vậy nha”. Sự bao la vô mẹ làm tôi rất ân hận và tôi tự hứa với lòng mình

làm mẹ buồn và lo lắng nữa. Tế nhưng bây giờ tuổi (mình bị rút tuổi nên học hai năm lớp 1 luôn đmà hàng tối mẹ vẫn luôn phải vào giường bôi dbóp người cho tôi vì xương tôi rất yếu, nó luôn làmỏi và khó chịu lắm! Lòng đã tự nhủ rằng mẹ đrồi, không được làm mẹ mệt nhọc nữa nhưng chỉcon của tôi mà mẹ luôn luôn phải dõi theo mọi hàcủa tôi để mẹ chỉ dạy và giúp đỡ tôi. Bởi vậy klưu xá ở trọ, chủ nhật đó tôi không được về, đếntôi đã gọi điện thoại cho mẹ và tôi đã khóc nức ncon nít. Không chỉ có thế, hồi tôi học lớp 11 bị mrê nên tôi đã lơ là việc học, mẹ chỉ nhắc tôi “cố gnha con!” chỉ có câu nói đó mà đến cuối năm tôihạng mười hai đã vượt lên hạng nhất luôn. Khi cliên lạc của tôi trên tay mẹ lại khóc nhưng tôi bimẹ khóc vì hạnh phúc, vì tôi đã biết cố gắng. ôlúc đó mẹ đã ôm tôi vào lòng và mẹ hứa sẽ thưởmột chuyến đi chơi hè, tôi muốn nói với mẹ ngaycon không cần chuyến đi chơi đó mà con chỉ muố vẻ và không vì tôi mà lúc mẹ nằm nghỉ mà nước rơi nữa… Nhưng sao tôi không mở lời được. Còn

cha thì cha luôn cưng chiều tôi, hình như chưa có tôi xin mà cha không cho cả. Có những lúc hai chanhau nhưng thường là cha bắt chuyện trước bởi cngang ngược và lì lợm của “con gái rượu của bố

Các bạn à! Hãy cố gắng làm những gì tốt nhấmẹ nha! Đừng để họ phải bận tâm nữa, hãy làmcười và đừng làm mẹ khóc như tôi nhé! ôi đã rấkhi nhìn thấy mẹ khóc vì tôi như thế, và giờ đâychạy ngay đến ôm lấy cha mẹ để nói với họ rằng vì những gì họ đã làm cho tôi và lời xin lỗi từ đá

tôi muốn gửi đến cha mẹ đấng sinh thành của tômột câu nữa mà tôi muốn nhắn đến cha mẹ là: “Cmẹ lắm! Con hứa sẽ cố gắng để cha mẹ không bcon này nữa …”

LỜI CHƯA NÓIHoàng Tị Mỹ Ngọc Kim

26

Page 27: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 27/90

CẢM ƠN BA MẸ Nguyễn Tị Tu Hiền - 12B

Lên lớp 12 con bước vào guồng quay của việc học, của những kỳ thi. Đến lúc này, consự quan tâm của ba mẹ đối với con là lớn lao như thế nào, con nhận thấy mình quá v

mà ba mẹ đã dành cho con, con thật sự xin lỗi ba mẹ và trong lòng con giờ đây chỉ muốn nóiƠN”, cám ơn thật nhiều vì tình yêu mà ba mẹ đã dành cho con.

Ba mẹ đặt hết tình yêu thương cho 3 chị em con lên hàng đầu. Con nhớ như in những ngcon được “kìm kẹp” rất chặt trong vòng tay của ba mẹ. Ba mẹ luôn quan sát con rất kĩ từ si việc đi học.

Bước vào mẫu giáo, ba mẹ gửi con lên ông bà nội trên thành phố để học, phải xa nhà ntự lập vì ba mẹ đã dạy con phải cứng rắn trong cuộc sống, thế rồi, 3 năm mẫu giáo cũng trlại được trở về bên ba mẹ. Con không chịu đi nữa, ba mẹ lại quyết định để con ở dưới quêba là người đưa con đến trường, con chẳng hiểu vì sao lúc đó con lại khóc nhè, ba là người lúc đó sự cứng rằn của con đi đâu hết không biết, bạn bè lạ xung quanh cười con, con chỉ mkhuyên con mạnh dạn hơn. Tế là con đành chịu, dần dần con cũng quen với các bạn, giờ nghlà xấu hổ! Khi đi học về, mẹ luôn là người kiểm tra bài vở của con, luôn ngồi bên để chỉ dnhiều khi con lì quá khiến mẹ phải dùng roi, những lúc bị ăn đòn hay những cái cú đầu khiếnhưng con vẫn biết mẹ làm vậy chỉ là muốn tốt cho con.Tế là 9 năm thơ ấu thấm thoát trôi qua nhanh, con bước vào lớp 10. rường xa nhà ba mnhững ngày đầu tiên, ba mẹ đã phải đôn đáo tìm chỗ trọ gần trường để tiện việc đi học chocon từ A đến Z, không để con phải cực nhọc xa nhà.

Học xa nhà con không được sự “kìm kẹp” của ba mẹ, môi trường xung quanh có nhiềuđến trò chơi vô bổ, có lúc vì ham chơi quá con cũng đã bỏ bê việc học hành, chính lúc này bacon khuyên nhủ con nên chú tâm vào việc học hành nhưng cuộc sống va chạm bên ngoài đnên cứng đầu, lì lợm hơn. Nhiều khi con đua đòi, về nhà đòi thứ này thứ kia cho bằng chúmắng con một trận, con nhận thấy sự nổi giận trong mẹ vì thế mà còn không dám đua đòi bạn nghe nhạc hiện đại, mẹ lại mắng “nghe nhạc gì mà cứ xình xịch rồi lại nhảy nhót”, corồi con cũng nhận ra sai lầm của mình.

Mẹ luôn là nhà tâm lí đối với con, ba thì luôn hỗ trợ con trong việc học hành. Năm lớp người đưa rước con, thứ hai ba chở con đi, thứ bảy vì con học thêm về muộn nên ba phải rước con về. Cứ đều dặn hết lớp 11 con được ba đưa rước, không phải lo việc đi đi về về

Tế mà suốt bao năm qua con không có lấy một lần nói tiếng cám ơn ba mẹ, chỉ đến bâthức là một cô bé lớp 12 con mới bỡ ngỡ nhận ra mình đã quá vô tâm trước tình yêu của ba bấy lâu nay. Đã là cô bé lớp 12 mà tính tình cứ như con nít, lớn rồi mà con vẫn cứ hơn thua vlần như thế con lại là người bị mắng nhiều hơn. Con đã rút ra kinh nghiệm sống tốt hơn, vìbảo, trong việc dạy đỗ con cái thì ba mẹ rất nghiêm và cả những việc học hành cũng vậy. Cấy mà con đã hoàn thiện hơn về cách sống, bước ra xã hội con cảm thấy tự hào về bản thâdưỡng trong tình yêu, và sự quan tâm hết mực của ba mẹ.

Năm nay chính là năm cuối cấp, thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của con. Conthời gian trôi qua thật mau, mình đã lớn mà sự quan tâm của ba mẹ vẫn không có gì thay đổ vắng nhà thì ba mẹ thay phiên nhau ra đổng, nhưng vẫn dành thời gian lo việc nhà để con ctập. Ấy mà con chỉ biết cho bản thân, không nghĩ gì về sự vất vả của ba mẹ.

Khi viết những dòng này, con mới nhận ra những khoảng thời gian mà ba mẹ dành cho cthật sự vô tâm và hững hờ với ba mẹ. Con xin lỗi ba mẹ thật nhiều, xin lỗi vì sự vô tâm, vđến ba mẹ. Công ơn dưỡng dục của ba mẹ quá lớn lao đối nới con. rong lòng con chỉ munhiều, và cám ơn ba mẹ đã cho con một chỗ tựa vững chắc, một niềm tin vào tương lai, vàba mẹ vì cho con những ngày hạnh phúc. Con sẽ không quên những ngày hạnh phúc nhất tro vì đã được làm con của ba mẹ.

Con sẽ khắc ghi những câu này vào sâu trong đáy lòng:Công cha như núi Tái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thời mẹ kính chaCho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

27

Page 28: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 28/90

Mẹ ơi! Cũng đã sáu tháng rồi kể từ ngày con biết cái tin đó- cđã xé nát tâm hồn con, nó làm con đau, đau lắm. Con vẫn nh

không quên ngày hôm ấy - 21.10.2012. Con ước gì đừng có ngày đó…ại sao khi ở làn ranh giữa cái chết và sự sống con mới thấy đư

mẹ thương con như thế nào? ại sao suốt 17 năm 5 tháng đến phút cmới nhận ra mình sai? Sao đến khi mẹ nằm trên giường bệnh con msợi dây gắn kết giữa con và mẹ sắp không còn nữa? Con hối hận, colắm…Mẹ ơi!

Dù đã rất nhiều lần con viết thư cho mẹ; là đêm giáng sinh 2010, mẹ nhập viện để mổ, là lá thư con chợt buồn mà viết nhưng không con cất giữ nó và muốn chôn hết vào lòng mình, nhưng đến giờ này cthấy nỗi đau trong lòng mình đang ngày một tăng, con sợ…

Con ước gì có thể nhỏ bé như trước, được mẹ che chở, dắt dìu; mđường con đi dù là giông tố, thất vọng, … con luôn có thể hướng đếnở bên cạnh con, ủng hộ con. Nhưng giờ đã khác… con đã tự đứng lêchính đôi chân của mình, con biết bây giờ chính con phải biết đối mquyết mọi vấn đề và học cách tự lập. Nhiều lúc con trống trải lắm,lắm nhưng những lần như thế hình ảnh của mẹ như một tia sáng lbừng tỉnh, con không thấy cô đơn nữa.

Con không tin mọi thứ lại trớ trêu với con, với gia đình ta. Con ktin căn bệnh quái ác có thể cướp đi mẹ của con, cho dù đó là căn bệthư mà mẹ đang phải mang, con cũng tin rằng Tượng Đế không lấy ra khỏi cuộc đời con đâu; con tin mẹ sẽ hồi phục, sẽ sống hạnh phúnhư xưa nhưng sao con thấy bất lực quá. Con sợ lắm, con muốn khónhư một đứa con nít để mẹ có thể nghe và dỗ dành con, nhưng lí trí mcon không khóc, không được khóc… con cố gắng cứng rắn trước mặgắng vui vẻ với mọi người nhưng con không thể dấu được nỗi đau tmình vào mỗi giấc ngủ… con yếu đuối…

Con đã từng tự nhủ rằng: Có biết bao người còn trớ trêu, đau khta, họ mất cha, mất mẹ; còn ta có đủ cả, phải biết trân trọng gìn giữbuồn, không đau nữa… thế nhưng sao mỗi lần nghĩ đến mẹ dù ở nhàtrên đường về nhà, nơi nhà thờ… mỗi lần như thế con lại trở nên y và đau…

Căn bệnh làm mẹ yếu đi rất nhiều, gầy hơn nhiều, mấy ngày quanhiều quá, nhưng mẹ không hề than trách một lời, con lén thấy mẹ cmôi mà chịu con đau... rồi lại cười với con. Mẹ có biết mẹ càng làmcon càng thấy xót xa, hối hận và cay đắng đến tột cùng… “Con ướcbệnh là con”, con không dám nói điều này với mẹ nhưng chỉ thầm Đấng thiêng liêng của mình, mẹ đừng trách con ấu trĩ, nhưng con bhiểu, mẹ hiểu rõ con hơn ai hết, mẹ hiểu rõ tâm trạng con, phải khô

… Con xin lỗi mẹ… xin lỗi mẹ…Con yếu hèn không nói trước mchỉ có thể dùng những dòng chữ này để nói lòng mình. Bây giờ trong đrỗng tuếch, dường như cú sốc đó đã làm con chai sạn mẹ à… con cbóng hình mẹ, dường như mọi thứ đã chết thật rồi…

Rồi thời gian kế tiếp sẽ như thế nào? Mỗi ngày trôi qua với conquá, nó chiếm hết cả thời gian con gần mẹ, thủ thỉ với mẹ; nó làm giác nỗi đau lòng mình ngày càng mạnh hơn. Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ ccần mẹ lắm! con muốn được mẹ ôm ấp như xưa! Con ngoan, con sCon không khóc! Con đang trưởng thành trước mặt mẹ đây, mẹ à…MẸ!

Tạnh An, ngày 17 tháng 03 năm 2013

Nỗi

đau không mùa…

Nguyễn Tị Phương Hồng Tắm

28

Page 29: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 29/90

Con sinh ra và lớn lên trong một gia đình vốnkhông đầm ấm và hạnh phúc như những đứa

trẻ đồng trang lứa khác. ừ khi biết nhận thức được sựđời thì con đã biết chắc một điều: thể giới này không

phải chỉ mang một màu hồng của sự hạnh phúc mà nócòn bao quát rất nhiều mảng màu xám, đen của nhữngđau khổ, bất công cùng cực chồng chất, xen kẽ nhau. Vìđiều đó, trong đầu con luôn có những ý nghĩ tiêu cực về đời, về người.

Con ngại cho đi và nhận lại của ai bất cứ thứ gì!Bởi mọi vật đều có cái giá riêng của nó. Con nhận củangười ta một thì chắc gì thứ con phải trả không phải làmười đúng không mẹ? Và hơn hết con gái mẹ khôngmuốn sống kiếp thân tầm gửi nhờ vả, dựa dẫm vào bấtcứ ai. Chính vì điều đó, con đã sống như một đứa ích kỷtrong suốt mười tám năm dài tồn tại.

Con đã từng chán ghét và cảm thấy tức tối đếncùng cực vì đám bạn biết sự đổ vỡ trong chính gia đìnhmà con đang sống. Vì với một đứa có niềm kiêu hãnh và sĩ diện cao ngất ngưỡng một cái đầu như con thì làmsao con có thể nhận từ ai đó một ánh nhìn thương hạiđây hở mẹ? Nhưng nay con đã khác đi rất nhiều, bởichúng nó không phải ban phát cho con một ánh nhìnthương hại mà là sự cảm thông, muốn lắng nghe nhữngmong có thể giúp con vơi bớt phần nào nỗi bực tức vốnđã tích lũy và mang một hình khối nhất định trong tâmhồn con.

Con cũng đã từng mang trong mình những ý nghĩđáng chê trách khi quá vô tâm, hời hợt đổ mọi sự đaukhổ con đang có lên đôi vai ngày một gầy yếu đi củamẹ. Con hờn, con oán, con giận vì mẹ đã chọn nhầmngười để trao gởi cuộc đời mình. Một đứa ương bướng và ngỗ ngược như con chưa bao giờ chịu chấp nhận cáitư tưởng “thân gái 12 bến nước, trong nhờ đục chịu”.Bởi trong xã hội ngày nay có khó khăn gì để quyếtđịnh giải phóng cuộc đời một ai đó ra khỏi một cuộchôn nhân vốn dĩ không có sự tồn tại của hai từ “hạnhphúc”!?. Nhưng mẹ nói : “mẹ muốn hai đứa con gái củamẹ có một gia đình toàn vẹn như tất cả mọi người”. Tế vì cớ gì con lại tiếp tục hờn, tiếp tục oán, tiếp tục giậnmẹ mà quên mất đi rằng nếu con cảm thấy mệt mỏi,đau khổ một thì mẹ phải hứng chịu nỗi đau khổ và mệtmỏi ấy gấp nhiều lần hơn thế. Ấy vậy mà con lại nguxuẩn nhẫn tâm xát muối vào con tim vốn đã mang đầy vết tích của một cuộc hôn nhân gần như đã đến hồitan vỡ-thứ mà một người tuyệt vời như mẹ con khôngđáng phải hứng chịu.

Bước vào ngưỡng cửa của trường cấp ba, nó nhưmột mốc son đánh dấu sự chuyển biến, dần dà trưởngthành trong tâm thức của mỗi con người. Nhưng con vẫn vậy! Hệt như một đứa trẻ không chịu lớn, luôn cónhững hành động thiếu kiểm soát cứ làm nặng thêmgánh lo gần như đã đánh gục đôi vai đã hao gầy đi quánhiều vì năm tháng và lo toan chồng chất.

Con thương mẹ rất nhiều! Nhưng lại chẳquan tâm thế nào cho đúng. Con muốn mẹ luôncười nên cứ như một con chim chích suốt ngàyhót bên mẹ, kể đủ mọi thứ chuyện về trường

cô và bạn bè. Mẹ còn nhớ không!? Con rất hađám bạn mà con coi là “giặc” ở trường. Giữa ch vẫn thường xuyên có những trận chiến nảy lửaỪ! Tì những lúc như thế, tất cả đều bất cần vra những câu, những lời chẳng hay ho gì, nhưntối kị là không chạm vào những khoảng lặng rinhau. Cãi nhau mà vẫn còn kiêng kị! Lạ quá mNhưng còn lạ hơn nữa là chỉ cách dăm ba phút hhơn là không quá một ngày thì đâu lại vào đấy…cổ, vỗ vai và cùng nghịch dại. Những lúc như thấy ghét chúng nó bao nhiêu thì lại thấy thươnnó bấy nhiêu mỗi lần rối rít chạy đến an ủi buồn. Chỉ đơn giản như vậy thôi…. nhưng lạcon ấm lòng đến lạ! ình bạn của chúng con đĐơn giản, trong sáng và đáng trân trọng đến nỗnếu bước vào một ngưỡng cửa mới, con khó lòntìm được một tình bạn tương tự. Chúng con hbản sao của nhau vậy. Ương bướng và ngỗ ngưthầy cô giáo, nhưng đó chỉ là những chiêu trò chọc sinh vụng dại.

“Đừng chống đối, ngang ngạnh với thầy cô câu nói ấy mẹ đã nhắc đi nhắc lại không biết blần vì nhận lời phàn nàn từ phía giáo viên chủ Nhưng thực chất, con không muốn chống đối anăm cắp sách đến trường tuy không đủ để nói lgì về sau này nhưng chắc chắn một điều con đthức để phân biệt được đâu là đúng, đâu là sailà tốt nhất cho con. Bởi thế, phản kháng trướchướng giải quyết không hoàn toàn đúng đắn là yếu. Chả vì muốn nịnh nọt mà làm theo lời ai cách thiếu kiểm soát, đó chẳng phải là thứ con học hay sao? Cũng có thể là con đã sai, bởi ai ccái tôi riêng…và thái độ phản kháng của con đquá sự cho phép, và con cũng biết một điều thứ

mong muốn cũng chỉ là tốt cho học sinh mình, giữa thầy và trò thực sự chưa có sự hòa nhập cDo vậy, con nhận ra mình cần phải học cách tự cảm xúc của chính bản thân mình.

Con đã nói, nói rất nhiều và cũng nhận, nhậnrất nhiều lời khuyên từ mẹ. Nhưng thiết nghĩlần nào thực sự lắng nghe mẹ chia sẻ và bàythương của mình đối với mẹ hay chỉ luôn xử cách nông nổi và thiếu suy nghĩ. Có những đêm con nghe thấy tiếng khóc lặng lẽ và cam chịu Nhưng con đã làm được gì để xóa đi những giọtrên khóe mắt đã in hằn những vết chân chim kiđã làm được gì hay chỉ khiến mẹ thêm mệt mỏbiết, thứ trước giờ con làm là chỉ biết lặng khmẹ và ôm mẹ thật chặt. Con là đứa con cả trđình nên phải có trách nhiệm và bổn phận chia snặng cùng mẹ. Có một điều tụi con trai trong l

Gửi mẹ kính yêu của con! Mai Anh - 12A7

29

Page 30: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 30/90

nói: “Mày không phải là con gái!”. Đúng vậy! con thẳngtính và cục mịch hệt như một thằng con trai, khôngdịu dàng, nữ tính như những đứa con gái khác mẹ à!Nhưng làm con trai lại chính là điều con mong muốnhướng tới. Nếu là con trai con có thể che chở, bảo bọc,đỡ đần cho mẹ. Nếu là con trai con sẽ là một bờ vai vững chắc cho mẹ tựa vào. Và nếu là con trai, con sẽmạnh mẽ, sẵn sàng vào can ngăn bênh vực mẹ mỗi lầnba mẹ tranh cãi chứ không phải chỉ đứng rúm ró trongmột xó rồi khóc nấc lên như con đã từng.

Con không muốn phải ganh tị và bắt chước bất cứai, vì nếu như thế con đã chấp nhận thua kém người đó về mọi mặt. Nhưng con lại cảm thấy ganh tị với chínhđứa em gái của con mẹ à! Không phải vì người ta nhậnxét nó đẹp hơn con gấp nhiều lần. Nếu nói không ganhtị thì đó chỉ là tự lừa dối chính mình. Nhưng với nhữngthứ gì đã tồn tại như một sự thật hiển nhiên thì conbuộc phải chấp nhận và chung sống với nó. Cũng cóthể xem em con như là vật mà tạo hóa đã ưu ái ban tặngcho riêng mẹ…một đứa con gái xinh đẹp, đáng tự hào.Tứ con ganh tị với em ở đây chính là có thế ôm hôn,nói con yêu mẹ, cảm ơn mẹ bất cứ lúc nào nó muốn.Như tất cả những gì mẹ đã biết về con: cục mịch và ngỗngáo hệt như một thằng con trai thì làm sao có thể dễdàng bày tỏ tình cảm với bất cứ ai. Con có thể nói và viết hàng trăm thứ, trải lòng và đắm mình trên nhữngdòng nhật ký nhưng chỉ một câu “Con yêu mẹ” dườngnhư lại khiến con bất lực. Mỗi lần nghe ba từ “con yêumẹ” dễ dàng phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp kia thìcon lại cảm thấy ganh tị đến tột độ.

Mẹ nói tính tình con là bản sao và gương mặt gầnnhư thừa hưởng toàn bộ từ ba. Và dường như con cũngkhiến mẹ mệt mỏi hệt như ba đã làm vậy. Con biếnglười trong học tập, luôn viện cớ cho những con điểmthấp. Con biết mẹ lo cho tương lai của con sau này, nóthể hiện qua từng cử chỉ, từng lời nói và ánh mắt củamẹ. Con nói con thi khối D thì Sinh, Lý, Hóa con họcnhiều để làm gì. Nhưng mẹ à! ất cả chỉ là ngụy biện,bởi chính những môn con thi, con học cũng chẳng ra

trò trống gì. Vậy con đường vào Đại học của con sẽsao? Liệu con có thể vượt qua nổi với tình trạng họcngày một đi xuống thế này không?

Con nhớ lắm cái niềm tươi vui hạnh phúc trêngương mặt mẹ mỗi kì con được học sinh giỏi ở cấpCon muốn lúc nào cũng được nhìn thấy mẹ vui như tnhưng chính sự biếng lười, buông thả nên con đã đámất tất cả. Con không dám chắc rằng con có thể đnổi trường đại học con mơ ước không. Nhưng vớicố gắng và quyết tâm con hi vọng lại một lần nữa đnhìn thấy mẹ tự hào về con như chính cái ngày xưa

Cảm ơn mẹ đã cho con một cơ hội được sinh ra đđể con biết ngoài mẹ còn có rất nhiều người vẫn thương con. Cảm ơn mẹ đã cho con một cơ hội đưsinh ra đời để con biết mọi vật thật đẹp biết bao được ánh dương chiếu rọi. Và cảm ơn mẹ đã cho một cơ hội được sinh ra đời để có thể yêu thương,đắp những gì mẹ đã mất mát trong quá khứ.

“Mẹ chẳng biết khi nào con vui nhất

Nhưng biết khi nào con thất vọng, đớn đau Mẹ chẳng biết con đã từng đi những đâu

Nhưng biết nơi nào con nhớ thương quay quắt Mẹ cũng chẳng biết con đã yêu bao nhiêu người tất thả

Nhưng biết người nào sẽ bên con dài lâu” Mẹ biết tất cả, tất cả về con…nhưng con chắc

điều không sao mẹ biết được: Người con thương nngười bên con dài lâu nhất không ai khác ngoài mẹChứ không phải là một người xa lạ mà con chưa từmột lần biết mặt. Có thể người ta cười cho lời con sương khói. Nhưng đó là lời hứa…của con gái với mSuốt đời bên cạnh bù đắp cho tất cả những đau khmất mát mà mẹ phải hứng chịu. Và mong đến một ngnào đó, con có đủ can đảm để thốt lên câu “CON YÊMẸ” như em con vẫn thường làm!

-Con gái của mẹ-

LỜI CON MUỐN NÓIKhuya rồi nhưng con không ngủ được bố ạ!

Hôm nay làm mệt, có lẽ bố đã ngủ rồi đúngkhông? Giờ con ngồi tự nhiên nghĩ đến việc mình sẽlàm trang kỷ yếu của lớp sao đây? Tật lòng con muốn viết nhiều điều về bố, về mẹ, về thầy cô, bạn bè vàotrong đó. Những người mà thật sự rất quan trọng trongcuộc đời của con, mà con rất yêu mến và kính trọng.Chợt con nhớ đến câu hát này:“Và nếu cho con một điều ước

Con chỉ cần được ở mãi bên cha mẹ.” Một điều ước nhỏ nhoi nhưng lại rất lớn lao. Đó

là câu hát trong một ca khúc con rất thích “Mỗi ngày

con nhận ra”. Nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nhưng mlần nghe ca khúc này đều để lại cho con một thứ cxúc thật lạ. Tời gian thấm thoát trôi qua thật nhanhCòn con nhớ mới ngày nào còn là một học sinh Mẫgiáo, được bố mẹ chở đi, đón về, lo lắng cho rất nhchuyện. Để rồi hôm nay giật mình nhận ra con đã học sinh cuối cấp Ba. Mười tám năm không phải khoảng thời gian dài nhưng cũng không phải là qungắn để con đi tìm hướng đi tốt nhất cho tương lại chính mình. Mỗi ngày một trải nghiệm giúp con có đã trưởng thành hơn rất nhiều. Con không còn hakhóc, không còn phải yêu cầu bố mẹ lúc nào cũng phđi theo và giúp đỡ con nhiều như trước nữa.

30

Page 31: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 31/90

“Mỗi ngày con nhận ra, tóc cha thêm sợi bạc, chamẹ hằn năm tháng, trải qua nhiều lo toan”. “Mỗi ngàycon nhận ra, những điều cha đã dạy những lời mẹthường nói chưa bao giờ thấy sai”. ất cả là để cho con,là vì con. Bố mẹ, con xin lỗi! Con rất yêu bố mẹ! Conluôn thật sự cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tật lòngđấy! Nếu không được bày tỏ trên trang giấy này, conthật sự không đủ can đảm để nói ra bố mẹ ạ. Con luônmuốn nói lời xin lỗi và cám ơn rất nhiều. Nhưng……

Bố mẹ yêu của con! Con biết con là đứa con gái bốmẹ lo lắng nhất. Con khá hậu đậu lại có tính hay quên,bố mẹ phải nhắc nhở con hoài. Vì vậy, khi nghĩ đến chảcòn bao lâu nữa, con sẽ phải xa gia đình, xa vòng tayche chở của bố mẹ, sự dìu dắt của thầy cô, gian khổ cónhau cùng bạn bè, thì lòng con lại dâng lên một cámxúc khó tả.

Con đã suy nghĩ rất nhiều. Điều làm con hạnhphúc đầu tiên là con được có bố mẹ, được quan tâm,yêu thương, che chở và cũng là để con có người để yêuthương. Khi con còn nhỏ, con đã không hiểu và cảmnhận được những tình cảm chân thành đó. Bố vẫnluôn nói với con: “ ất cả đều phải thật cố gắng”. Bố biếtkhông? Mỗi lẫn nhìn bố làm việc nặng nhọc, mồ hôiướt đẫm, những lúc ngồi trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắtđượm buồn, lo lắng; những đêm trằn trọc khó ngủ haynhững con học của bố. Con thấy tim mình như thắtlại. ại sao vẫn là nụ cười ấy, vẫn câu nói “bố có saođâu?”. Vì muốn con được an tâm, được vui và vô tưsao? Nhưng thật lòng con làm sao có thể vui nổi, thàbố cứ nói ra rằng bố mệt, bố cần cái này, cái kia. Cũngchính điều này làm con không thể để bố thấy con buồnhay những những giọt nước mắt thương bố của con.Con không thể để bố lo lắng thêm nữa. Con thấy xấuhổ, thấy có lỗi, thấy mình chả làm được tích sự gì cả.Con rất muốn được giúp bố, nhưng con lại không biếtlàm gì và phải bắt đầu từ đâu nữa. Con tệ lắm đúngkhông bố? Bố ơi! Bố mệt! Con chỉ muốn đến ôm chặtbố, con muốn truyền hơi ấm, muốn san bớt đi nhữngmệt nhọc ấy từ bố. Con muốn cho bố biết được con gáiyêu bố đến thế nào. Nhưng thật khó….! ! ! Là người conlớn nhất trong gia đình, con phần nào biết được tráchnhiệm và bổn phận của con. Con cũng đang rất cố gắngđây ạ. Bố mẹ đã vất vả vì biết sẽ phải lo cho con học xanhà. Nhưng bố mẹ biết không? Vì là năm cuối cấp nên việc học tập khá áp lực. Nhiều lúc con mệt mỏi lắm vàbuồn nữa, vì không biết mình có đủ khả năng để đạtđược mục tiêu đặt ra hay không? Tế nhưng, mỗi khicon nghe được ca khúc “ấy” con lại lấy lại tinh thần. Vìcon biết rằng, ngày mai sẽ có nhiều thay đổi, con lạikhông thể níu lại được thời gian, nên con phải cố gắng vì con, vì cả bố mẹ nữa. Bố mẹ hãy tin vào con nhé!

Tiên đường thứ hai mà chắc chắn phải chiếm mộtphần trong kí ức của con đó là mai trường, là nơi biếtbao thầy cô, ban bè thân yêu. Họ như bạn_ba mẹ thứhai của con. Họ cũng cho con sự dìu dắt, cho con sự yêuthương, cho con được thứ ấm áp gần như bố mẹ vậy.Con không thể nhớ hết được đã có bao nhiêu những

kỷ niệm trong khung trời yêu dấu này rồi nữa.luôn nhớ đến những tiết học có khi rất nghiêmkhi lại rất vui, rồi những khi ương bướng khiếkhông được hài lòng. Con sẽ đặc biệt nhớ đếntiết chia sẽ kinh nghiệm của thầy Tượng ( oán(lý), cô Khuyên (Văn) và người không thể thiếcô chủ nhiệm rang. Phải nói năm nay, cô phải đầu với đám học học trò quậy A7 chúng con. Ncô cũng đã vui vì những thành tích chúng con đạNhưng lại “nhiều nhiều” lúc cô đã buồn, đã khcon không ngoan, hay vì cô trò không hiểu nhaubiết thầy cô thật sự cũng rất vất vả, tận tâm vớNhưng tuổi học trò thì bố biết rồi đấy: ươngthích khẳng định mình…nên nhiều khi suy nghĩnổi, xảy ra những chuyện không đáng. Cuối cấcô càng chú ý đến việc học và cách học của chúLắm lúc, chúng con đã không hiểu và làm cho tthất vọng. Chúng con muốn gửi đến thầy cô lờthật nhiều.

A7 đã đọng lại trong con thật nhiều kỷ niệmLũ bạn thân yêu của con, có lẽ đi đâu con cũngthể nào quên được. Dù là lớp năm nay co nhiều viên mới nhưng vẫn rất đoàn kết. Lớp con ‘cực lắm trò vô cùng. Học hành có thể không trội, tham gia phong trào này nọ thì rất tích cực. Cnhiệm con nói: “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học tma không có tụi em là số một rồi”, mà nghĩ chcũng đúng. Hj. Nhắc tới bọn con gái lớp con thchụp hình “rữ”. Chụp mọi lúc, mọi nơi, mọi thờ

Bố mẹ, thầy cô, bạn bè chính là những mtuyệt vời trong bức tranh cuộc đời con. Đườkhông lúc nào cũng trải toàn hoa hồng, sẽ có l vấp ngã, không có bố mẹ thầy cô, con phải tựmình cách đứng lên để bước tiếp. Mỗi ngày chơn, con nhận ra được những tình cảm mà bố mcô đã dành cho con. Tứ tình cảm đã góp phần dưỡng con có được mọi thứ như bây giờ. Chúlại chuẩn bị kết thúc quãng đường học sinh, mnăm mà đặc biệt trong ba năm ở ngôi trường Tạnh An yêu dấu này, con như thấy mình sắp mthứ gì ấy. Dù đã lớn, con đủ suy nghĩ, đủ chín cphải tự quyết định những việc quan trọng cholai của mình. Nhưng con vẫn rất cần sự ấm áp mẹ, thầy cô. “Mỗi ngày con nhận ra, con vẫn còtrong vòng tay êm ái, con chưa hề muốn xa”. Nhthất vọng, mệt mỏi con sẽ luôn nhớ về gia đìnhtrường, về những kỷ niệm của tuổi vui nhất nbiệt, khi con cần, con vẫn có thể nghe được như lời động viên của bố “ ất cả mọi sự đềugắng”. ất cả những điều ấy, chắc chắn sẽ nhưlực giúp con mạnh mẽ hơn và vững tin hơn trđường tiếp theo. Con cầu chúc cho bố mẹ, thầybè, những người con yêu quí nhất luôn mạnh khạnh phúc. Con hứa sẽ luôn cố gắng hết mình vọng, con sẽ không làm mọi người thất vọng.Con yêu và xin tri ân tất cả! ! !

31

Page 32: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 32/90

hời gian thấp thoáng thoiđưa. Câu nói dân gian chứa

ẩn thật nhiều hàm ý. Với tôi, câunói ấy thật chan chứa bao cảm xúc.Mười hai năm đèn sách, một khoảngthời gian không quá dài, nhưng đủ

để mỗi người học trò có thể nhận ra và khám phá được nhiều điều. Riêngtôi khi đã đứng trước cánh cửa đểbước sang cuộc đời mới tôi nhận rađược một thứ thật đáng giá mà cuộcđời này từ lúc sinh ra tới giờ tôi đãkhông một lần thực sự cảm nhậnrõ như vậy. Ấy chính là “tình yêuthương của má”.

ôi không gọi người đã cưumang tôi chín tháng mười ngày là

mẹ, nhưng tôi lại thích gọi người vĩđại ấy là má. Má, cách xưng hô thânthuộc gần gũi một cách lạ thường,chắc có lẽ từ lúc lọt lòng tới giờ, ngaygiây phút mà tôi cất tiếng nói đầutiên trong cuộc đời tôi đã gọi “má”.Dân gian thường nói con trai gầnmẹ, con gái gần cha. Nhưng với tôitôi yêu má tôi nhiều hơn. Lúc tôi vẫnđang được má che chở trong bụng,hồi ấy năm 1995, gia đình lúc đó cònkhó khăn lắm, tuy mang thai nhưngmá vẫn phải đi làm. ôi đã chào đời

ở nhà một thầy lang thay vì ở bệnh viện. Có lẽ thương tôi thiệt thòi hơnanh tôi má đã thương tôi, chăm locho tôi rất nhiều.

Với má, tôi còn nhớ biết bao kỷniệm thật thân thương. Lúc nhỏ tôiphá lắm! uy là con gái nhưng tínhcách lại vô cùng giống con trai, thíchquậy phá lắm. ôi còn nhớ có lần tôitrèo lên một cây đã chết khô cạnh mésông. Tế là lúc vừa chạm tới đỉnhcây, vì thân hình khá ú của tôi câykhông thể chịu nổi sức nặng nên đãbật gốc, vậy là cả người lẫn cây ngảhẳn xuống sông. Cái cảm giác từ trênkhông ngã xuống một cách bất ngờđến giờ tôi vẫn còn nhớ. Hôm ấy về

tôi bị một trận đòn nhớ đời. Khi ấymá tức lắm nhưng bây giờ nhớ lại,nếu tôi là má thì tôi cũng làm như vậy, vì ai mà có thể chấp nhận mộtđứa con gái mà quậy phá như vậy.Những điều mà tôi nhớ nhất là câunói của má sau trận đòn: “lần sauđừng phá nữa nha con”. uy giậndữ nhưng má lại nói với tôi rất nhẹnhàng còn tôi thì đang khóc nức nở vì trận đòn.

Tời gian càng trôi đi, tôi càngnhận ra tình yêu thương má dành

cho tôi. Năm tôi học lớp năm má đãchạy ngược chạy xuôi, nhờ cậy ngưnày người nọ để cho tôi ra thị trấnhọc, để lên cấp hai tôi có thể vào họ

rường HP Tạnh An. Để khôngphụ lòng yêu thương của má tôi đã

đạt được những thành tính như mámong muốn. ôi càng lớn chi phíhọc tập ngày càng cao và gánh nặngcũng càng đè nặng trên đôi vai ba,má tôi. Bây giờ sắp bước sang mộchặng đường mới tốn rất nhiều chphí thì ba, má lại càng khổ hơn. Máphải làm lụng vất vả hơn để nuôi banh em tôi đi học. Con yêu má nhiềulắm! ôi chưa bao giờ có thể nói vớmá điều đó. Đến bây giờ ở cái tuổmười tám tròn tôi đã nhận biết baotình thương của má, tôi được nhưngày hôm nay là nhờ biết bao mồ hôcông sức ba, má đã đổ ra vì chúngtôi.

Tương má nhiều lắm nhungchưa một lần tôi dám nói chẳng hiểtai sao câu nói “con yêu mẹ nhiềulắm” lại khó nói đến thế.

Má thân yêu! xin lỗi má vì nhữnglầm lỗi của con trong mười hai nămqua đã làm má buồn lòng.

Nguyễn rần Bích Duyên

NHỚ ƠN CHA MẸ Nguyễn rường Giang 12B7

Mỗi người chúng ta, ai cũngđược sinh ra và lớn lên

trong sự che chở và dìu dắt của chamẹ dưới mái ấm gia đình cùng với sựquan tâm của mọi người trong tìnhthân ái. Với mười hai năm đèn sáchnay là học sinh lớp 12. rong nhữngtháng cuối cùng của năm học, emxin viết vài dòng cảm nghĩ.

Mỗi buổi chiều chập tối, vô tìnhnghĩ về công ơn cha mẹ. Em cảmthấy có điều gì đó nghẹn ngào trongtim, làm cho em cảm thấy trân trọngmái ấm gia đình mình hơn. Nhớ vềcông ơn cha mẹ một sương hai nắng vất vả nuôi em khôn lớn nên người,

em lại cảm thấy thương cha mẹ mìnhlắm, nói sao cho hết tình thương yêucha mẹ dành cho chúng con.

Tương cha mẹ mình lắm,thương nhũng buồn vui với sự lolắng của cha mẹ, thương cả những

công việc vất vả thấm đẫm mồ hôi vai áo.

Cám ơn, xin cám ơn nhiều lắmtình yêu thương cha mẹ dành chocon, làm sao đền đáp công ơn ấy, vìcông cha to lớn bao phủ núi thái sơn,nghĩa mẹ dạt dào hơn biển cả, biểncó thể cạn, núi có thể mòn, nhưngtình thương và sự quan tâm đến chamẹ thì bền vững và luôn trường tồnqua năm tháng.

Cha mẹ như những người trồngcây thật tài giỏi, luôn quan tâmchăm sóc và không ngừng uốn nắnnhững cây non trong vườn ươm, concây non ấy thể hiện sự dứt khoát vàquyết tâm, con sẽ là cây tùng, con sẽ vươn lên, con sẽ mạnh tiến và bền vững qua năm tháng. Cuộc sốngtươi đẹp nhưng cũng không ít thửthách buộc chúng ta phải vươn qua.Với em trong học tập thì cũng có lúc

chán nản, nhưng nghĩ tới vất vả vsự lo lắng của cha mẹ, thì nơi em lcó động lực giúp em vượt qua nhữngkhó khăn. Nhờ câu nói của mẹ màem đã thành công trong cuộc sốngcũng như trong học tập, ngắn gọnnhưng hiệu quả, đó là:”Hãy cố gắnhết sức”. Cha mẹ là nguồn động lự và là chỗ nương thân của con, chamẹ là ngọn lửa cháy sáng và ngọn lửấy luôn luôn bừng cháy và rực sángtrong trái tim nhỏ bé của con, nếu cónhiều ước mơ, con sẽ ước mơ ngọlửa ấy mãi mãi rực cháy trong tráitim của con.

Dù có nói nữa hay viết nữa thì

cuối cùng cũng là cảm ơn tình yêuthương của cha mẹ dành cho anh emchúng con, trước khi dừng bút conxin kính chúc sức khỏe đến cha mẹCha mẹ, gia đình mình mãi mãi làniềm tự hào của con.

32

Page 33: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 33/90

hời gian trôi qua nhanh như một cơn gió th-oáng qua, chợt nhìn lại, quanh tôi đã có biết

bao sự thay đổi lớn. Giờ đây tôi đã bước sang tuổi mườitám, chuẩn bị chắp cánh bay vào đời, xa rời vòng tayyêu thương của cha mẹ, thầy cô, tạm biệt bạn bè để đitìm một tương lai tươi sáng.

ôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên đi học, mẹđẫn tôi đến trường, từng bước chân tôi rụt rè khôngdám bước, bàn tay bé nhỏ ấy của tôi cứ bám vào mẹkhông buông. Đó là khoảnh khắc tôi không bao giờquên, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy cô đơn.đầy lo sợ. tuy chỉ mới ba tuổi nhưng tôi lại cảm nhậnđược rất rõ về điều đó. ôi đã luôn khóc đòi mẹ, đòi về, vì thế mà mẹ tôi đã phải cùng tôi đi học trong suốt mấytuần đầu.

Lúc ấy tôi đâu có hiểu được nỗi vất vả của mẹ. Mẹtôi phải thức rất khuya để làm hàng, sáng sớm hai giờđã phải dậy chuẩn bị, mẹ phải đi bán suốt buổi sáng vớichiếc đòn gánh nặng nề trên vai. Bờ vai ấy, đôi tay ấyđã chai đi vì những công việc nặng nhọc. Sức khỏe mẹtôi không tốt, làm nhiều quá lại đau. Tế mà kìm nénnỗi đau và những giọt nước mắt ấy, mẹ đã cố gẵng hếtsức vì thương con. Mẹ đã bao lần nhịn ăn, nhịn mặc đểgiành tiền nuôi con ăn học, để giành tiền sắm sửa quầnáo mới cho con, hy sinh tất cả vì con.

Hồi bé có lần tôi bị thương hàn, phải nhập việnmột thời gian dài. Suốt thời gian ấy, mẹ đã luôn ở bêntôi, chăm sóc cho tôi từng chút một. Cả tháng trời đêmnào mẹ cũng thức, ngồi cạnh con, quạt cho con ngủ,dỗ dành con mỗi khi con giật mình thức giấc. Giờ nhớlại tôi thấy thương mẹ quá! ! ! ừ nhỏ tới lớn, tôi chưabao giờ bị mẹ đánh một roi nào hết, mẹ chỉ trách mắng và khuyên răn thôi, nếu hư quá thì mẹ bắt quỳ, nhưngkhông bao giờ đánh.

Me ơi! Những yêu thương mẹ giành cho con,những hi sinh vất vả vì con kể sao cho hết?

Tế mà đã biết bao nhiêu lần con không vâng lờimẹ, đã biết bao lần làm mẹ không vui. Mẹ không chocon đi chơi vì lo lắng cho sự an toàn của con, nhưnghồi đó có bao giờ con hiểu, con luôn luôn tức giận, bựcmình, vùng vằng khó chịu.

Mẹ ơi! ! con biết mẹ đã bao lần chảy nước mắt vì con, con biết mẹ đã bao lần nghẹn ứ trong tim màkhông nói nên lời

Mẹ ở nhà làm lụng vất vả, bệnh tật cũng gắng gượngtừng ngày vì chúng con, thế nhưng con đã chưa từng cốgắng hết mình để học. Nhưng mẹ chẳng hề than phiền

vì con, con biết không phải mẹ không quan tâm, nhưngmẹ sợ con bị áp lực. Mẹ đã tạo những điều kiện tốt đẹpnhất cho con ăn học mà con phụ lòng mẹ quá! ! !

Với đôi gánh hàng rong, mẹ đã nuôi lớn đời contừng ngày. Con sẽ khắc ghi mãi trong tim, không phútnào quên.

Ru con những giấc ngủ trưa hè:” À… hỡi.ơi…hòi…ru. .! !” iếng ru đong đầy, chất chứa thương ấy vẫn vọng mãi trong lòng con, vẫn lucon trên suốt đường đời. Đó chính là nguồn độnkhích lệ lớn nhất giúp con có đủ nghị lực để vnhững gian nan, thử thách.

ình thương ấy bao la như biển cả, con chẳlấy gì đền đáp. Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ, ngàn lờnay con xin gửi đến mẹ, vì những lỗi lầm conphải, vì những sai sót trong cuộc sống của con. lỗi mẹ, mẹ đừng buồn lòng mẹ nhé! Ngàn lờitận đáy lòng này, con muốn gửi đến mẹ, vì côngthành, dưỡng dục, vì những hy sinh vất vả, côn vời biển cả mẹ dành cho con.

Mẹ ơi! Giờ con mới lớn, mới phần nào hiểlòng mẹ. Con quyết sẽ cố gắng học tập thật tốtphụ lòng mẹ, để báo đáp công ơn nuôi dậy của Những lời mẹ dạy bảo con sẽ khắc ghi trong tâsâu vào trái tim, không bao giờ quên lãng. Con snghe lời mẹ, sống tốt đạo đẹp đời, không phụ dưỡng dục của mẹ.

Cám ơn mẹ ngàn lần vì đã sinh ra con, cho ccả, hy sinh tất cả chịu đựng tất cả vì con. Mai nđi xa đến đâu đi nữa, thì vòng tay yêu thương củmãi là điểm tựa vững chắc cho con, là niềm an viên khích lệ con trong cuộc sống, là điểm dừmỗi khi con mệt mỏi, là niềm vui, yêu thươnhạnh phúc của con: “MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!”

MẸ Nguyễn Tị Phương Dun

33

Page 34: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 34/90

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ

Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha” Ba mẹ thân thương của con, ngay lúc này đây còn

viết lên những dòng cảm xúc chân thật, xuất phát từtận đáy lòng mình, con muốn nói với ba mẹ là con yêuba mẹ rất nhiều, và con cảm ơn ba mẹ vì tất cả nhữngđiều mà ba mẹ đã dành cho con. Mặc dù con là một đứacon gái khá bướng bỉnh và lì lợm, thường xuyên khôngnghe lời ba mẹ và làm ba mẹ buồn lòng, nhưng đó chỉlà những hành động bồng bột của đứa con gái bé bỏng,chưa nhận thức rõ về mọi điều trong cuộc sống này đểcó thề làm vui lòng ba mẹ.

“Cho con làm người, bàn tay cha nâng đỡ chở che.Cho con vào đời, mẹ thương yêu dạy con bước đi. Chocon thắm nụ cười, cho con lớn thành người. Ôi tình mẹcha, quá bao la. Ôi tình thương đó, tựa biển xa!” ìnhthương đó làm sao con có thể trả hết được. Đã có lầncon gắt gỏng, hờn giận ba mẹ. Con cứ tự hỏi tại saolúc nào con cũng phải làm theo ý của ba mẹ mà khôngđược tự do theo ý của mình...Vâng! Mười tám năm quađi là khoảng thời gian con được sống trong vòng tay yêuthương, dìu dắt của ba mẹ, vậy mà được mấy lần conlàm ba mẹ vui? Con chỉ toàn gây ra những chuyện rắcrối làm ba mẹ phải buồn lòng, bận tâm vì con. Nhiềuđêm ba mẹ đã phải vì con mà mất ăn, mất ngủ để lotừng miếng cơm manh áo trang trải cho gia đình. Vất vả lắm, cực nhọc lắm nhưng biết làm sao được vì bổnphận làm ba làm mẹ mà, chỉ biết làm lụng lo cho con ănhọc đầy đủ như bạn bè.

Ngay từ nhỏ, hai con đã được ba mẹ chăm lo, nuôinấng, dạy dỗ và yêu thương hết mực, mong sao hai consẽ mau lớn thành người. Bởi hai con là niềm hạnh phúcnhất mà ba mẹ có được, và lại là hai chị em song sinh,hơn nữa hai cô “Công chúa bé bỏng” ấy luôn được bamẹ mọi người trong gia đình nội ngoại thương yêu,trong gia đình lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười và niềm vui, hạnh phúc trên gương mặt của tất cả các thành viên. Ngày qua ngày hai con đã lớn khôn, hiểu được sự vất vả của ba mẹ đã hy sinh vì con nên đã học tập thậtgiỏi để mang lại sự hãnh diện, niềm tự hào cho ba mẹ.Với sự cố gắng, nỗ lực hết mình nên hai con đã mangđược nhiều phần thưởng cũng với những bằng khenCon ngoan- trò giỏi, làm ba mẹ vui lòng.

Nhưng rồi khi sống với gia đình được 11 năm

thì người em song sinh của con đã qua đời đ và ba mẹ ở lại bơ vơ giữa dòng đời, con biếmẹ rất đau lòng, ngay cả con cũng thế, khi ntim con đau thắt lại, không nói ra lời…. còn cngày đó lần đầu tiên còn đã bị xỉu, có lẽ do qlòng không chấp nhận được sự thật, …. . Cobiết làm gì với những ngày tháng tiếp đó khi kngười đồng hành cùng con, cùng chơi đùa và với con. Nhưng với tính cách mạnh mẽ vốn cmau chóng vượt qua cú sốc đau thương ấy. Bakhông? Con luôn tự nhủ với bản thân mình phcho tốt, vâng lời ba mẹ để bù đắp những mất mmẹ đã phải gánh chịu. Con biết ba mẹ sẽ khógiọt nước mắt vui khi con ngoan và học giỏi, ba mẹ cũng sẽ khóc những giọt nước mắt tủicon lười biếng và không nghe lời.

Nhưng ba mẹ ơi! Không phải lúc nào conngoan ngoãn vâng lời ba mẹ, bởi với tính cáchbướng, lì lợm cộng thêm tính ham chơi đua đcon lắm lúc đã làm ba mẹ phải tức giận vì conấy luôn thích khẳng định mình, muốn làm nhmình thích nên ba mẹ đã không hài lòng, và kế

những trận đòn lớn nhỏ con đã lãnh đủ ba mẹ ạlúc như thế con cảm thấy rất tủi, con thấy ghlắm. Ghét vì ba mẹ đã đánh con, làm tổn thươNhưng ……Ba mẹ ơi! rong tâm trí ngây thơ lúc ấy vẫn chưa hiểu hết cuộc đời này là nhưCon vẫn chưa hiểu tại sao ba mẹ đánh con? Nthì con đã biết. Con biết rồi! Và khi biết ra mọcon mới thấy mình quá trẻ con, quá nông nỗthể hiểu hết được tình thương bao la mà ba mcho con. Dân gian ta có câu: “Tương cho roi chghét cho ngọt cho bùi”. Vâng! Ba mẹ đánh con vì thương con muốn nhắc nhở con phải ngoa vâng lời ba mẹ, chăm chỉ học hành, không đưchơi để rồi sau này phải hối hận!

“Cha mẹ cho em hình hài Tầy cô cho em tri thức”

Ba mẹ đã sinh ra con cho con được làm ngưthầy cô những người mang đến cho con kho thức vô giá để con có thể thành người. Tầy cdìu dắt chúng con trên bước đường tương lai,

những người ba người mẹ thứ hai của con, nhngười không bao giờ quản ngại khó khăn vấphần nhỏ của mình vào sự nghiệp trồng ngưcon: rường học, thầy cô và bạn bè như là mộđình, luôn sát cánh cùng con, ở đó con được họ

lơi Chưa Noi !Đỗ Như Ngọc - 12A7

34

Page 35: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 35/9035

Page 36: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 36/90

Liệu tôi có đủ niềm tin trong cuộc sốngnày không? Cuộc sống có quá nhiều

phẫn uất, sự tức giận, thậm chí là tôi không cònnghị lực, mong muốn nào khác ngoài sự trôngđợi nơi Chúa. Cuộc sống đã làm hao mòn, haomòn những tháng ngày trong tôi, một nỗi đauđược che dấu bởi một nụ cười, một vẻ hồnnhiên… ôi thực sự thất vọng khi nhìn về cuộcđời tôi - không một ai chia sẻ, không một ai tròchuyện, những cảm xúc của tôi ngày một lắngđọng, khô cằn, tôi muốn giải thoát chính tôi, tôighét cuộc sống đó, tôi muốn từ bỏ! ! ôi thực sựxin lỗi những ai tôi đã xúc phạm, những ngườikhông thích tôi, ghét tôi và ngay cả gia đình tôinữa…vì tôi không xứng đáng để được mọi ngườiyêu thương, giúp đỡ… ôi thực sự đã đánh mấtchính mình, không thể tin tưởng vào mình vàkể cả những người bạn của tôi nữa, …đôi khi tôikhông thể quyết định được những đường lối, kếhoạch cho con đường học tập của mình, tôi cứhọc, học không mục đích, rồi chán nản… ngàynào cũng giống ngày nào, làm việc như một cỗmáy: soạn sách, vở, đeo cặp, nhảy lên xe chạyđến trường rồi tan học lại về… ôi thực sự muốnchấm dứt mọi việc ngay bây giờ để không bị gòbó, bị áp lực bởi việc học, việc thi cử nữa, thậtchán nản! !

Tời gian lặng lẽ trôi nhanh qua từng mốcđiểm của cuộc đời, từng lớp học, … và giờ tôi đãtrở thành cậu học trò 12 với một chặng đườngdài, vất vả dựng ngay trước mắt và cũng là đíchđiểm cuối cùng của chặng đường đó: một bướcngoặt vào đời…Con thực sự cám ơn mọi người:gia đình – nguồn động lực, chỗ dựa và là nềntảng cho con hình hài, nuôi dạy con khôn lớn,

giúp con cảm nhận được những tình cảm, nhữnghy sinh một cách thầm lặng, cho dù gánh nặngnối tiếp gánh nặng mỗi ngày một đè lên trên đôi vai gầy hao mòn của gia đình nhưng cha mẹ vẫngạt bỏ gánh nặng, xóa tan nước mắt để chăm lo,

nuôi dạy con nên người, … con đã vô tình đặtgia đình ở vị trí bình thường trong trái tim con,con cảm thấy con thật vô tâm vì chưa bao giờthực tâm giúp đỡ cha, mẹ trong công việc giađình và thường tức giận thậm chí còn nổi nónglên vì những lời than phiền, răn dạy của cha mẹ,dù đúng nhưng sau đó lại quên ngay như chưatừng được nghe, con xin lỗi vì con chưa từng nóitiếng “Yêu” với cha mẹ mặc dù con biết nhữngđau khổ, những giọt nước mắt đó luôn được giấu vào sâu tận đáy lòng và con cũng chưa từng chúcmừng hay tặng quà cho mẹ nhân ngày sinh nhật,ngày 8/3, …dù là đơn giản nhất. Giờ con cũngđã trưởng thành hơn một chút, con bắt đầu hiểucha mẹ khó nhọc, vất vả thế nào để nuôi conkhôn lớn với tuổi thơ đầy những ước mơ ngọtngào, nhỏ bé…Chỉ khi nào thật sự mất đi mộtđiều gì đó con mới thấy gia đình quan trọng biếtbao! ! ...Và thầy cô – người cho con kiến thức,học vấn để con lớn lên trong chặng đường lịchsử, nền văn hóa của dân tộc, đất nước và là nơiấp ủ những ước mơ của con thêm bay cao, bayxa,...cùng với đó là sự tận tụy, bảo ban nhằmhướng con đến một tương lai tươi sáng, hạnhphúc…Con cám ơn nhiều! ! ... uy có những lúcrất cô đơn vì nhiều điều nhưng chính lúc đó bạncũng đã đến bên tôi, chia sẻ cùng tôi để niềm vuitrở nên thật đẹp hay giảm bớt nỗi buồn, xua tannhững ưu tư, lo lắng để cùng vui cười thoải mái,tuy bạn không thân thiết hay không học cùng tôinhiều năm nhưng chính những suy nghĩ vô tưcủa bạn đã làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng, ấm áphơn… “ ình bạn chân thành là một cái cây mọcchậm và phải thử thách, phải chịu đựng nhiềunghịch cảnh trước khi được kêu bằng danh hiệuđó”…

“Tầy đó, trường đây mà bạn tôi đâu rồi”Và khi gặp lại, chắc hẳn những lưu bút ấy sẽ

in đậm vào tâm khảm của tôi. Một kỷ niệm! ! ! !

MỘT KỶ NIỆM Nguyễn Chính Hưng - 12A1

36

Page 37: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 37/90

18 năm thấm thoát trôi qua, bây giờ con đã được 18 tuổi rồi. Khi con nhìn lại kí ức tuổi rất nhiều, rất nhiều niềm vui và hạnh phúc gia đình mang lại. Nhưng trong những ni

những nỗi buồn bất chợt. Và những nỗi buồn đó đã làm những giọt nước mắt con rơi xuốnCon cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con, đã cho con một hình hài, một con người lành lặn như

mẹ đã ấp ủ nuôi dưỡng con trong suốt 18 năm qua. Lúc con chập chững biết đi và bập bẹ đđó ba mẹ vui lắm!Khi con bước vào lớp 1. Ngày đầu tiên con biết đến trường lớp, con biết được thầy, cô

con không bao giờ quên được. Ba - chính là người đã cõng con từng bước đến trường. Khi con sợ, sợ lắm ba mẹ ơi! Con đã khóc rất nhiều. Con sợ cô giáo, con sợ thầy giáo. Vì con ng“mày đi học mà không nghe lời thầy cô, không ngoan thì thầy giáo và cô giáo sẽ đánh mày, kh với ba mẹ…” Con sợ ba sẽ bỏ con ở đó một mình, nên con đã ôm chặt lấy đôi chân của ba đến giờ vào lớp học. uy con sợ ba sẽ bỏ con, nhưng khi con nhìn ra ngoài thì thấy ba luôn con học. Con biết là ba sẽ không bỏ con mà. Ngày thứ hai đi học trong lòng con cũng rất sợngoài cửa sổ đợi con tan học. Và cũng có một ngày ba đã bỏ con ở lại một mình với lớp học khóc nữa. Con biết là con lớn rồi, con sẽ tự đi học được mà phải không ba? Lần đầu tiên congười cầm chắc lấy tay con để tập con viết từng chữ đầu đời. Con thấy mình lúc đó hạnh những lúc con đi học được điểm 10 con chỉ muốn chạy nhanh về nhà để khoe với ba, với mẹđược con trai của ba mẹ giỏi như thế nào. Giờ học cũng đã tan, khi thầy bước ra khỏi lớp, c vở và chạy nhanh về nhà khoe cho ba mẹ biết. Tấy ba mẹ vui khi con được điểm 10, lúc đó cũng 10 điểm cho ba mẹ vui hết, nhưng không có ai mà không có sai phạm. Những lần congiấu ba mẹ, sợ ba mẹ sẽ la con, sợ ba mẹ buồn…

Những lúc mà con phạm lỗi ba mẹ đánh con để cho con nên người, nhưng con biết ba mkhi lên lớp 5 con đã phạm vào một lỗi đó là trộm cắp. Cái lỗi này con nhớ mãi vì ba mẹ đã đáđánh nặng tay nhất. Con và anh Luân đã ăn cắp bia của Bác Sáu để uống. Khi ba biết chuyệba đã đánh con đúng 11 cây. Lúc đó con đã khóc hết nổi nữa rồi, nhưng khi ba đánh xong coCon đã không nói chuyện với ba hết một ngày. Mà giờ nhìn lại con thấy mình ngốc lắm phđể dạy con nên người mà con lúc đó chưa đủ trí khôn mà nhận ra rằng con đã sai. Con xin lNhưng rồi thời gian vẫn tiếp tục trôi đi khi lên cấp 3 con đã tái phạm lỗi lầm lúc trước, cba mẹ để đi chơi game. Rồi ba mẹ cũng đã biết chuyện, khi con đi học về mẹ không nói ch và nói một câu duy nhất là : “đợi ba mày về xử tội của mày”. Là lúc đó con đã đoán được chcon. Khi nhìn thấy ba về là con biết chắc là con sẽ bị đánh nhưng ba lại làm ngược lại vớkhông đánh con, mà chỉ ngồi cạnh con và đặt ra hàng loạt câu hỏi: “con có biết nhà mình khngười ta không? Con có biết ba mẹ nuôi con cực khổ thế nào không? … Hàng loạt câu hỏi đếbiết trả lời sao hết mà chỉ biết đứng khóc một mình. Và từ đó trở đi con đã không ăn trộm ălà ba mẹ chỉ muốn con trở thành một người tốt, người có ích cho xã hội.

Càng ngày con cũng đã lớn, con biết ngày con một khôn lớn là ngày mà con cũng dần dầấm áp yêu thương của ba mẹ để tự lập trên đôi bàn chân của mình. Nhưng con biết rằng cocuộc đời con phải đi sẽ không bằng phẳng, không có con đường nào trải đầy hoa hồng chođường con chọn sẽ gặp nhiều khó khăn và thử thách. Nhưng con xin ba mẹ đừng dìu dắt cocon còn nhỏ mà hãy để con tự tìm cách đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Vì con biết tựrút kinh nghiệm cho lần sau không để vấp ngã nữa, “thất bại là mẹ thành công” mà ba mẹ th

Ba mẹ ơi! Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi là con phải đối mặt với hai kì thi quan trọhọc tập trong suốt 12 năm học đã và đang sắp qua. Và trong hai kì thi này, đó là bước ngoặt lquyết định được sự thành công hay thất bại. Cho dù kết quả có như thế nào thì con hứa sẽ của mình. Và con xin ba mẹ luôn dõi theo con để tiếp thêm sức mạnh và nghị lực cho con. Đhướng về một tương lai tốt đẹp sau này. Con yêu ba mẹ nhiều lắm. Con hiểu được rằng:

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha

Mang cả thân gầy cha che chở đời con”.Kính tặng bậc sinh thành

NHÌN LẠI TUỔI THƠ Văng Phước Minh – 12B

37

Page 38: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 38/90

Bỗng dưng trong tôi lại trở nên trống rỗng mộtcách lạ thường. Không hiểu tại sao! ! Và rồi sau

khoảng trống ấy hầu như tất cả các kỷ niệm về thầy cô,bạn bè ùa về tâm trí tôi.

Đúng là thời gian không đợi ai bao giờ. uy nó âmthầm, lặng lẽ như thế đấy, nhưng khi nhìn lại thì nóđã bỏ lại sau lưng của tôi rất nhiều việc mà tưởng nhưtôi chưa từng trải qua. Nhớ lại, mới ngày nào tôi cònlà một cậu bé được mẹ dắt đến trường hằng ngày. Màgiờ đây, khi nhìn lại tôi đã là một học sinh cuối cấp,sắp phải xa trường, xa bạn bè, thầy cô và nhất là phảixa vòng tay che chở, yêu thương, bao bọc của cha mẹđể bước đến cánh cổng cuộc đời, để trưởng thành hơn,hoàn thiện hơn bản thân mình giữa cuộc đời đầy bonchen, thử thách.

Ai cũng đã biết, khi đến trường chúng ta được sựdạy dỗ chân tình của thầy cô, đó là một công ơn to lớnmà chúng ta phải chịu. Nhưng càng to lớn hơn, cao cảhơn đó chính là công ơn trời biển của cha mẹ.

rong suốt 18 năm qua, tôi cũng như tất cả mọingười đã được cha mẹ đùm bọc, che chở, yêu thương.Và những công ơn đó tôi không biết phải dùng lời nàođể diễn tả được mà chỉ biết mượn những dòng chữ đểnói lên tâm trạng thôi.

Con cám ơn cha mẹ rất nhiều, vì cha mẹ đã cho con

cuộc đời này, đã cho con tình cảm, yêu thương như baobạn đồng trang lứa khác. Vậy mà con không cảm thấyđược, cho đến khi con hầu như đã trưởng thành, conmới nhìn lại và mới cảm nhận được tình yêu thươngcủa cha mẹ. Tế nhưng, trong suốt thời gian qua conđã nhiều lần làm cho cha mẹ buồn, khổ tâm vì con.Con biết gia đình mình là nông dân, cha mẹ lam lũ suốtnăm để làm ra đồng tiền để cho con có đủ cơm ăn, áomặc. Nhưng vì những suy nghĩ còn trẻ con, ngây thơnên chưa thấy được những điều đó. Cho đến ngày hômnay con đã là học sinh 12, suy nghĩ của con đã chínhchắn hơn, con mới nhận ra: con đã có lỗi rất nhiều vớicha mẹ...

Với cha, con đã làm cho cha buồn rất nhiều. Lầgần đây nhất con vẫn còn nhớ rõ. Hôm đó, cha thấy cmệt mỏi nên đã nói đùa nhằm cho con bớt căng thẳnmà con đã không nghĩ như thế. Ngược lại, con đã ltiếng làm cho cha buồn. Con “XIN LỖI” cha rất nhiềCon không cố ý đâu cha...giờ đây, con nhìn lại con ththương cha vô cùng. Còn với mẹ, điều con làm cho m vui thì ít, nhưng làm cho mẹ buồn thì không thể đếxuể. Con chỉ biết nói lời “XIN LỖI” với mẹ thôi!

ừ ngày con bắt đầu đi học, con đã được biết:“Cha sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa...

Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực.Ba mẹ là lá chắn che chở suốt đời con.

Vì con là con ba, con của ba...Vì con là con mẹ, con của mẹ...”

Còn những câu tiếp theo, con không dám nói. Bở vì con không phải là một đứa con ngoan của cha, đcon hiền của mẹ.

Đã 18 năm trôi qua, con đã trên lưng cha để chađưa con đi khắp nơi, chắc cha cũng đã mệt lắm rồi.giờ đây, cha hãy để cho con làm đôi cánh để mang ctrên lưng đi khắp nơi. Và mẹ cũng vậy, hãy để con mnhững bông hoa thành công con gặt hái được để cài láo mẹ. Vì con đã trưởng thành rồi, đã biết suy nghĩ htrước.Tế đấy, chỉ một vài điều mà con đã kể ra, Nếu nhcon kể hết không biết bao nhiêu giấy, bút mới đủ, B vì:

“Công cha lớn lắm cha ơi!Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang.” rong tâm trạng của đứa con sắp phải xa trườn

xa gia đình, con không biết nói gì hơn nữa. Con chỉ bhứa với cha mẹ: Con sẽ cố gắng để thành công hơnmang vinh quang về cho cha mẹ. Và một điều con r

muốn nói với cha mẹ là: “Cha mẹ, hãy cho con “CÁƠN” và “XIN LỖI”, con rất yêu cha mẹ! !”

Cám ơn và Xin lỗi!Đỗ Nhật Quy - 12A1

38

Page 39: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 39/90

Lá thư không gửi. Bàn học 21h45’ ngày 28/2/2013.Gửi mẹ!Hình như con chưa bao giờ nói với mẹ bất kì lời yêu thương hay bày tỏ bất cứ cử chỉ ấm

điều ấy con vẫn được học từ môn GDCD, từ bao nhiêu truyện ngắn hoặc biết bao tấm gươđọc và bắt gặp trong cuộc sống, hay từ những bộ phim gia đình mà cả nhà mình vẫn thườngđã không kiềm được nước mắt vì một cảnh “hi sinh”, “chia lìa” hoặc “đoàn tụ” nào đó…

Mẹ có trách con không khi mà con vẫn còn là một đứa con gái luôn cứng đầu với nhữngđàn đúm hội họp vô bổ với những lý do lý trấu như: “tuổi chúng con là phải như thế”, “phảđẹp với bạn bè chứ mẹ.”, “mẹ ơi, cho con đi thả diều để ‘trở-về-tuổi-thơ’ với mấy đứa nhđồng nhà người ta nữa (xin lỗi mẹ vì con ‘quên’ xin điều này). Và mỗi lần như thế con lại bnhà được mấy bữa nữa mà suốt ngày lêu lỏng?”, “ruộng ở nhà còn rất nhiều, không lo học htha hồ mà thả diều”...Và hẳn mẹ chẳng vui tí nào vì cái tính “nết na” của con, vì cả những phịu lười làm việc nhà hay nhổ tóc bạc cho mẹ…

Nhưng mẹ ơi, con nhận ra rằng ánh mắt mẹ còn buồn hơn là lúc con tự đánh mất niềm thân mình khi con vấp ngã; là lúc con la cà quán xá học đòi theo chúng bạn, lúc vụng về việhò hẹn, ăn nói vô ý tứ trong khi đã già đầu rồi, cả lúc không nghiêm túc trong giờ kinh gia đìn vậy, dù như cơm bữa, mẹ vẫn tha thứ, bỏ qua tất cả và vui vẻ trở lại sau khi không quên phthì quỳ thật lâu, nặng thì nằm úp xuống ăn đòn.

Nhưng thà như thế. Con thà quỳ thật lâu hoặc chịu ngủ úp suốt đêm vì đau mông còn hơnhư hôm đó của mẹ một lần nữa - cái nhìn đầy thất vọng, vô định nhưng mãi cứ xoáy sâu v

Con đã không trung thực. Không phải với mẹ mà là với đấng rất cao trọng. Đó là lần đầmình có lỗi như thế, lần đầu tiên mẹ nhìn con, …không nói…, im lặng suốt quãng đường ấy con còn quá nhỏ, con chưa hiểu được rằng lòng tin và sự bất tin quan trọng còn sự dối tnào. Nhưng bây giờ con đã hiểu. “Lòng tin như một tờ giấy. ờ giấy bị vò nát thì không thể đầu được”. Nhưng mẹ ơi, giấy có thể tái chế lại được và con tin lòng tin cũng như thế. Cotin ở con!

…“ rưởng thành không phải chỉ là ngẩng đầu lên mà còn phải cúi xuống để nhìn lại”…Liệu con đã trưởng thành chưa?….

rước ngưỡng cửa lớn của 12 năm học, con run sợ… Nhưng cái tôi của con sẽ lấn át nó.mình tiếp tục dựa dẫm vào mẹ (tất nhiên là cả ba nữa). Con hiểu mẹ và ba sẽ lo lắng: khnướng thế nào, giặt giũ ra sao…. Mẹ và ba đừng lo. Phải có lần đầu tiên thì mới có lần thứ 2khăn và không chu toàn như mấy đứa khác được nhưng con sẽ cố gắng.

Con phải trưởng thành, tự mình trưởng thành thôi.Ba mẹ cũng đừng buồn vì những lời cộc lốc, khô khan không biết bày tỏ và cái tính thí

cứng rắn trước những thứ hay làm người ta ứa nước mắt của con nhé. Con chả thích nói mnhư “dù mai này con khôn lớn, trưởng thành thế nào chăng nữa thì con vẫn là đứa con gái bđâu, vì cả ba mẹ và con đều hiểu điều đó… Con biết điều làm ba mẹ vui nhất là con có thểcông thì càng tốt hơn, quan trọng là không ăn bám vào ba mẹ nữa. Con sẽ cố gắng mà, nhưcon sẽ lại chạy về đấy.

Hãy chờ xem con gái ba mẹ sẽ làm nên tích sự gì. Đó là cách tri ân duy nhất mà con có th………Cảm ơn ba mẹ.Bàn học 00h17’ ng ày 01/03/2013.

Ký tên

Tiên Ân

ái bút: xin lỗi ba vì con không viết thư gửi ba. (Con không biết phải nói gì với ba cả. Xấu hổ cBa hiểu con gái ba mà….

39

Page 40: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 40/90

Đêm nay lạnh, tiếng gió rít bên ô cửa nhỏ hòa với bản hợp ca trong veo của tiếng dế ngoài

hiên đã đưa tôi về với những câu chuyện cổ tích ngàyxưa của mẹ và khơi lại trong tôi những xúc cảm, nhữngkỷ niệm về ngày ấu thơ hồn nhiên, về ngày đầu tiên mẹdắt tay đến trường, về những ngày theo cha đi thả diềutrên cánh đồng đầy hương rạ thơm ngát…. . Chợt cóchút vui, chút nghẹn ngào khi nghĩ lại những hoài niệmđẹp về cha mẹ tôi……!

ôi nhớ như in cái tuổi thơ ngày xưa đó. Tuở ấy,gia đình khó khăn lắm! Cha tôi phải đi làm công nhâncho một công xưởng nhỏ. Cực lắm! Nhưng đồng lươngcha kiếm được chỉ vỏn vẹn mười lăm nghìn một ngày.Còn mẹ, ngày nào cũng đạp chiếc xe cũ rích chở tôi đến

nhà trẻ, rồi một mình mẹ lại đạp xe đi khắp nơi với 2can nước mắm nặng trịch chỉ để kiếm thêm thu nhậpcho gia đình….

uy là con gái nhưng tôi hiếu động lắm, vì thếnhững đòn roi của mẹ là không tránh khỏi. Những lúcnhư thế cha lại chạy ra đỡ cho tôi rồi lén mẹ bế tôi chạyđi…. ôi còn nhớ những chiều cha đi làm về, tôi cứôm lấy ông, bắt ông phải dẫn đi bắn bi, đi xoay gụ vớilũ bạn cùng xóm. Những lúc như thế, cha chẳng màngđến những mỏi mệt sau một ngày dài lao động, cõng tôitrên lưng và luôn miệng hát “nhong nhong nhong….Cha làm con ngựa, để cho con vui cưỡi trên lưng…. .”

Là người phụ nữa của xã hội hiện đại, nỗi cơ cựccủa mẹ không như cô Mị ngày trước, nhưng mẹ cũngtần tảo lắm! Không biết bao lần mẹ đã rơi lệ vì đứa congái chưa ngoan này. ôi nhớ mãi cái lần bị mẹ đánh vìlười học và viết xấu…. . Chưa trận đòn nào mẹ nặngtay với tôi như thế…. Rồi âm thầm mẹ lấy dầu xức vào những vết sưng của tôi mà nước mắt mẹ cứ giàngiụa……. Lúc ấy mẹ buồn xiết bao….

Và theo thời gian tôi trưởng thành, những ngỗ ng-hịch, ương bướng cũng theo đó mà lớn dần. Nào là cãilời cha, nào là không vâng lời mẹ, rồi cả những lời tráchmóc, hờn giận những khi không vừa ý…. . Mỗi khiphạm lỗi như thế, hai từ XIN LỖI cứ mấp máy nơi khóemôi nhưng chưa bao giờ tôi cất lên thành tiếng……

Cha Mẹ Kính Yêu Của Con….!Hơn bao giờ hết, ngay lúc này, con ước cha mẹ có

thể đọc được những dòng cảm xúc vụng về này, vì đólà tất cả những gì mà mười tám năm qua con chưa mộtlần dám nói…. .

Mẹ ơi! Con nhớ những ngày đầu tiên mẹ cầm taycon tập viết, những nét chữ nguệch ngoạc nhưng lòngmẹ vui sướng biết bao. Con nhớ giọng mẹ vang trầmấm khi dạy con đọc ê a những bài học vỡ lòng. Concòn nhớ từng câu ơi à mẹ ru con trong giấc mơ, nhớ cả

dáng mẹ liêu xiêu với gánh hàng rong trong ngày mgió rét……

Nếu mẹ là người dạy con từng nét bút, dáng đi, cha là người dạy con cách sống với đời. ừ ngày em trai của con có mặt trên quả đất này, dường ncha đã quên mất đứa con gái này rồi. Con ganh tị vnó cha à! Con ganh tị bởi nó suốt ngày được líu lo, đưôm ấp trong lòng cha mà cái vị trí ấy trước đây là ccon. Cũng từ đó, trong con bắt đầu hình thành cái quaniệm là cha không còn thương con nữa…. . Chưa bgiờ con viết về cha như thế này! Bởi con chưa từngcho những hành động và việc làm của cha ngoài vtrách hờn cha cả. Những đêm cha thức trắng vì concon đâu biết! Những ngày cha dãi nắng, dầm mưa v

cho con – con nào hay! Rồi những sợi tóc cha nay ngả màu sương khói – con cũng chưa hề nhận ra…Con yêu cha mẹ, con yêu cái gia đình nhỏ này

không biết con sẽ ra sao trong những ngày tháng htập xa nhà đến với vùng đất phồn hoa, đô hội sắp tớ. Và cũng đã đến lúc con trưởng thành, trưởng thàntrong tính cách cũng như trong hành động và suy nghCon dần hoàn thiện bản thân mình hơn chứ không ctrẻ nít như cái vỏ bọc về hình dáng bên ngoài mà mngười vẫn nhận xét…… Con biết cuộc sống này nhiều thử thách, nhưng con sẽ cố gắng bước tiếp bđôi chân của mình, bằng tất cả những gì cha mẹ con trong suốt 18 năm qua. Và nếu một ngày nào đkhi bước chân con đã mỏi mệt thì con vẫn sẽ không ngã, vì con biết con còn 1 mái ấm, mà nơi đó luôn ddào tình thương của mẹ và vòng tay êm ấm của chhai bóng cả che mát đời con.

Tời gian qua, con cứ mải chạy theo những hơnthua của cuộc sống mà đâu biết sức nặng của đôi g vô hình cha mẹ hàng ngày phải oằn gánh trên vNhưng có một điều con biết…. . Đó là……Dù sau ncon có làm gì thì con chẳng thể nào trả lại tuổi xuân mẹ và cũng chẳng thể trả lại màu tóc xanh cho cha…Ngay lúc này đây, nếu ai đó cho con một điều ước, sẽ ước mỗi ngày được nhìn ánh mắt mẹ luôn bừng trong nụ cười hiền hòa, con ước được nhìn thấy gưmặt tươi tắn và luôn rạng rỡ của cha, chứ không phgương mặt lúc nào cũng nặng trĩu lo toan vì những cnợ chưa được trả…. .

Cha mẹ ơi! ất cả những từ ngữ không thể nói được con cần cha mẹ đến nhường nào, cũng chẳng

thay lời xin lỗi cho những lỗi phạm của con, nhưtrong trái tim con, CHA MẸ LUÔN LÀ NHẤ ! Dù đlúc cha mẹ cũng sai, nhưng với con, bây giờ điều không còn quan trọng nữa. Cha mẹ con không hoàhảo đâu, nhưng cha mẹ luôn thương con bằng cáhoàn hảo nhất! ! !

CON BIẾT MÌNH ĐÃ LỚN… Nguyễn Cao Hồng Nhung – 12A7

40

Page 41: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 41/90

Page 42: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 42/90

“Công cha như núi Tái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.” Ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục của cha mẹ thật

lớn lao, Có lẽ rằng không một ngôn từ nào diễn tả đượchết khó khăn, nhọc nhằn mà cha mẹ phải gánh chịu,cũng chẳng một hình ảnh nào ví von cho bằng nhữngtình thương mà cha mẹ dành cho chúng con. Tế mà,có mấy ai hiểu thấu được những hy sinh, nhọc nhằn ấyđể rồi thông cảm và biết thương cha mẹ hơn, hay lại vôtình là những suy tư, lo lắng chất thêm trên đôi vai đầynhững gánh nặng kia của cha, của mẹ.

Những ngày tháng qua, sống trong sự yêu thương,chăm sóc của mẹ, ân cần dạy dỗ của cha. Nhưng, chẳng

biết được bao nhiêu lần nhìn vào những gánh nặngtrên đôi vai cha mẹ để con đã biết thương cha mẹ nhọcnhằn, lam lũ. Có lẽ, vì con được sống một cuộc sốngkhá tiện nghi, đầy đủ, tuy rằng có thể không giàu sang,sung túc như nhiều người, nhưng cũng chẳng bao giờcha mẹ để con phải thiếu thốn điều chi. Nhưng hômnay, cái ngày con trưởng thành đã gần tới. Con sẽ phảiđứng vững trên đôi chân cha mẹ ban cho, thì con lạilo sợ, lo sợ sẽ phải rời xa cha mẹ, rời xa cái tổ ấm thânyêu của con. ự dưng lúc này lòng con thấy thương chamẹ lạ. Tương những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầngtrán, thương những nếp nhăn xếp chồng nơi mi mắtđầy những khó nhọc, thương đôi bàn tay rám nắng sầnsùi vì sương gió. Bây giờ đây, con thương tất cả, thươngtừ cái lớn lao đến cái nhỏ nhặt nhất mà thường ngàycon bỏ quên. Để rồi, con thấy lòng mình ngậm ngùi khinhìn lại bản thân, sao ngang bướng, khó dạy quá, luônkhiến lòng cha mẹ phải đượm buồn. Nghĩ lại nhữnglúc như vậy, con thấy mình thật chẳng nên. Người tahay bảo:

“Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trămđường con hư.”

Cha mẹ cũng vẫn thường dạy con như thế, nhưngcái tuổi ương bướng, ngỗ nghịch khiến con trái ý chamẹ. Dù biết những lúc như thế con sẽ làm cha mẹkhông vui. Nhiều lần chứng kiến đôi mắt mẹ rưngbuồn, cha thì lặng thinh không nói, nhưng con hiểucon đã làm sai, con lại chợt thấy hối lỗi cho những hành vi của mình, con thấy buồn lắm! Chỉ biết tự lui mình vào những góc lặng để biết mình sai điều gì, sai ở chỗnào. Tế nhưng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”,

nhận ra lỗi sai đấy, biết hối lỗi đấy, nhưng ngày lạicon vẫn chứng nào tật nấy, vẫn ương bướng, khiếnmẹ buồn lại càng buồn.

ừ khi khôn lớn đến nay, con hiểu nhiều chuyệlắm. Con biết nhiều lúc cha mẹ to nhỏ với nhau chutiền nong, lo lắng cho cuộc sống. Những lúc gia đìkhó khăn, cha mẹ phải chạy đôn chạy đáo, vay mượncon tiền học phí. Nhưng cha mẹ chẳng bao giờ muđể con biết cha mẹ khó khăn thế nào. Lúc nào cũđộng viên khuyến khích con học tập. Cha nói: “Dù phải thiếu thốn thứ gì, nhưng cha mẹ không bao giờcon phải thiếu thốn trong học tập.” Có những bữa cngày thiếu thốn, cha mẹ luôn nhường cho con nhữmiếng ngon nhất, cha mẹ chỉ giành cho mình nhữnphần cuối còn sót lại. Nhưng cha mẹ ơi, thế mà đã giờ con nhường cho cha mẹ được miếng ngon nào đđã bao giờ con hỏi han cha mẹ được điều gì. Con thậmột đứa con đáng trách. Nhưng hơn hết, con hiểu đưrằng mọi hy sinh của cha mẹ lúc này, tất cả là vì mcon có được một tương lai tươi sáng, mong rằng snày, con sẽ thoát khỏi cuộc sống cơ cực mà cha mẹtrải qua. Vì vậy, với con lúc này chỉ có học tập, vângmới có thể bù đắp vào những trống trải, vất vả màmẹ phải chịu. Bởi con biết một điều, cha mẹ khôngsống đời với con. Rồi cha mẹ sẽ già đi, tay cha sẽ khcòn đủ sức để đánh con thật đau, giọng mẹ sẽ khôcòn đủ lớn để la rầy con những khi con ương bướNhưng khi nghĩ đến điều ấy con thấy khóe mắt thậtcon chỉ muốn ôm mãi cha mẹ, để con được mãi là đcon bé bỏng cần cha mẹ yêu thương, bao bọc.

Vì con ý thức được một điều, khi con bước châ vào cuộc sống xô bồ, gian trá này. Con sẽ có những vấp ngã, con sẽ ngã thật đau, sẽ mệt mỏi thật nhsẽ có những người yêu quí con, nhưng cũng khôngngười sẵn sàng chờ chực xô con ngã. Khi đó, chỉ có mnhà của cha mẹ là nơi duy nhất chờ đợi con mà khôtính toán, thương con bằng tấm lòng chân thật. Bởiđối với cha mẹ dù con có thành công hay thấy bại,là ông nọ bà kia, hay bị người đời khinh miệt thì c vẫn luôn là con của cha mẹ, vẫn bé bỏng, vẫn cầnấp như ngày nào. Và con, con thực sự khắc cốt ghi tmột điều rằng:

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ,Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.”

Công Cha Nghĩa Mẹ ạ Túy Vi - 12A1

42

Page 43: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 43/90

K hi ở bên Mẹ, tôi đã không biết quý trọng những tình cảm của đã thờ ơ và không nghĩ đến cảm xúc của Mẹ. Có lẽ trong mườ

ngang ngược nhất, phá nhất, tôi ham chơi hơn là ham học và khi tôi tnghĩ thì tôi mới thực sự biết tình cảm bao la mà Mẹ dành cho tôi là v

Lúc mới bắt đầu lên năm, tôi không còn được nhìn thấy mặt cha mcơn bệnh nhồi máu cơ tim, bỏ lại mười anh chị em tôi và Mẹ. Nhìn tcó cha tôi ao ước được gọi “tiếng cha” nhưng không được. Khi cha mđi một trụ cột của gia đình, một chỗ dựa tinh thần cho anh em tôi. ôthì em tôi vừa mới sinh được mấy tháng. Tế mà một tay Mẹ tôi đã tanh em tôi học nên người. Mẹ tôi đã hi sinh thật nhiều cho anh em tôbao lần tôi làm cho Mẹ buồn và khóc. Nhớ năm học lớp 11, tôi là mộtphá phách, thường xuyên trốn học để đi chơi, năm đó tôi đã có ý địnhthành phố, tôi nghĩ là tương lai mình đã chấm hết. Tế mà, chính Mẹ ltin và làm mà tự nuôi thân, Mẹ tôi nói Mẹ không thể nào sống với cophải lúc nào cũng ở bên con, lo cho con được, tương lai của con là doLời Mẹ nói đã làm sống lại con người tôi, tôi thật hạnh phúc khi đưcon thật sự ghi nhớ những lời Mẹ dạy con và con sẽ cố gắng học th

Năm nay con mười tám tuổi cũng là lúc đã trưởng thành, khôn lớn,Mẹ hết năm này là con phải xa Mẹ, để đi tìm tương lai cho mình. Bâ và biết suy nghĩ, con thực sự cám ơn Mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời sóc, dạy dỗ con suốt mười tám năm qua. Con sẽ cố gắng sống thậthọc tập để đáp lại những gì Mẹ đã dành cho con và để không phụ lòn

ình Mẹ bao la như biển rộng. Con thật sự cảm thấy xúc động kcả đời hi sinh cho con cái mà không mong đền đáp.

“Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng Mẹ.Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng Cha.

Nước biển mênh mông, không đong đầy tình Mẹ.Mây trời lồng lộng, không phủ kín công Cha.

Tần tảo sớm hôm, Mẹ nuôi con khôn lớn.Mang cả tấm thân gầy, Cha che chở đời con.

Ai còn Mẹ, xin đừng làm Mẹ khóc.Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe con. ”

Đây là những câu nói con luôn mang theo bên mình để ghi nhớ nhữCha Mẹ đã dành cho con và con hi vọng Mẹ sẽ luôn luôn được khỏesống với anh chị em con đến suốt cuộc đời.

ĐiỀu COn MuỐn nÓi Nguyễn Hoàng Minh - 12B8

43

Page 44: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 44/90

Lòng con thương cha nhiều lắm Cha hiền yêu dấu ơi!

ừng ngày qua vẫn luôn nguyện cầu

Cầu mong cho cha, sẽ luôn bên đời Để cho con được sống trong tình yêu hiền hòa.

Chiếc radio khẽ vang lên khúc hát “Hình bóng cha già” bài hát màcon vô cùng yêu thích, nó như làm sống lại tất cả những kí ức đẹp nhất về ba trong con, khiến lòng con xao xuyến, bâng khuâng nhìn lại mộtbóng hình. Cuộc đời con đã đi qua 18 mùa mưa nắng, 18 mùa buồn vui,12 mùa tết thầy, những chưa bao giờ con nhớ mình đã bao nhiêu lần điqua con đường tình yêu ấy.

Cuộc đời con là sự kết tinh của ba và mẹ, là món quà thượng đế bantặng cho tình yêu của 2 người và con tự hào vì điều đó, tự hào vì đượcmang trong mình dòng máu của ba. Ba yêu! Hôm nay con đã trở thành côgái 18 tuổi rồi ba ạ! Cái tuổi người ta vẫn thường nói là đẹp nhất của cuộcđời, cái tuổi đầy ước mơ, hoài bão và cũng không ít lần sóng gió, thất bại.Con đã biết khóc, biết cười trước những cảnh đời, biết đứng lên khi téngã, biết lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân người đi sau. Để chocon biết rằng thế nào là hi sinh, là cuộc sống. Con thầm cảm ơn cuộc đờinày, cảm ơn sự sắp đặt của thượng đế cho con được làm con của ba, điềumà trước giờ chắc có lẽ ba không biết rằng con tự hào như thế nào đâu.

Ba…gái út của ba 18 tuổi rồi, nhưng con biết con vẫn vô cùng bébỏng, non nớt trong mắt ba, con còn rất nhiều thiếu sót và con đang cần

lắm sự yêu thương, hướng dẫn của ba có lẽ điều này ba biết đúng khôngba? Con cảm nhận được tình yêu thương cháy bỏng nơi trái tim ba dànhcho con qua ánh mắt qua nụ cười và cả khi ba giận dữ, trách mắng, 18tuổi nhưng chưa bao giờ con nói với ba rằng : “Con Yêu Ba” nhưng tậnđáy lòng con yêu ba nhiều hơn 3 chữ ấy nữa và xa hơn con yêu ba cảnhững hành động, cử chỉ, lời nói của ba.

Con yêu những tin nhắn của ba động viên con hàng ngày, tiếp thêmcho con nghị lực lúc phải sống xa gia đình để lo cho việc học, làm hongđi giọt nước mắt những khi khó khăn, thử thách khiến con yếu lòng. Yêutừng viên thuốc bổ ba để trong ngăn cặp kèm theo lời nhắn “nhớ uốngnha con”, yêu mỗi buổi chiều thứ bảy cuối tuần ba cùng chiếc xe cũ kĩ rađón con sau một tuần học tập, yêu những ly sữa, những viên kẹo, giúpcon tỉnh táo, tiếp sức khi con phải học bài trễ, yêu những lúc đêm khuyaba khẽ qua phòng đắp lại chăn rồi hôn lên má khi tưởng rằng con đã ngủsay, yêu những lần ba xông pha xuống bếp nấu mì cho con mỗi lần họcbài khuya, con than đói, yêu những lúc ba chở con đi chơi, đi tham quanchỉ vì ba muốn hai cha con mình có thật nhiều kỷ niệm. Nhưng ba ơi!Con không chỉ yêu những điều ngọt ngào nơi ba không thôi đâu, con cònyêu những lúc ba nóng giận khi con cãi lời ba mẹ, giận hờn không thèmăn, trốn mẹ đi chơi để rồi bị xe quẹt, con yêu những trận đòn giúp connên người, những cái ôm thật chặt, khi con òa khóc lúc gặp khó khăn,thất bại.

Và ngày hôm nay thưa ba kính yêu con xin gởi lời tri ân sâu sắc nhấttới ba, cảm ơn vì những bài học để con biết quý trọng thời gian, chữ tín,biết giữ lòng trong sạch để ngẩng cao đầu với bạn bè. Xa hơn ba dạy conlòng yêu quê hương và tổ quốc. Xin dành riêng nơi đây để nhìn lại cuộcđời, nhìn lại sự yêu thương của ba và gửi tới ba lời biết ơn trân trọng nhất.

Mẹ tôi xuất thân trong mộtgia đình nghèo, làm nông,

đến lúc gặp ba tôi thì hai người yênhau và sống chung với nhau. Cuộc

sống gia đình tôi rất đỗi bình thườnnhưng không kém phần hạnh phúcmặc dù cuộc sống không đầy đủ.

Ngày tôi chào đời cũng chínhlà lúc ba tôi tìm đến một hạnh phúckhác mà không phải là gia đình tôi,thời gian cứ trôi qua và tôi cũng dầnlớn lên, mẹ phải sống trong nhữntháng ngày không còn ba bên cạnh,gánh nặng mưu sinh đè nặng lên đô vai của một người phụ nữ gầy gò, yếu, gia đình chị em tôi cũng kháđông nên mẹ phải cố gắng làm lụnkiếm tiền để trang trải cho cuộc sốhàng ngày, quanh năm tần tảo vớiruộng đồng, sớm hôm không còn thờgian để nhìn lại nỗi vất vả, khó nhcủa người phụ nữ khi trong gia đìnhlại thiếu đi người trụ cột. Người pnữ ấy đóng vai trò vừa là người mhết lòng yêu thương con, vừa là ngưba lo lắng những việc trong gia đìnhNhưng đổi lại những vất vả khó nhấy là những lời xúc phạm đến mẹ một đứa con gái trong gia đình, đứacon gái ấy chính là tôi. Bước vào cấba từ một em bé học ở trường làngGiờ đây, lại được bước chân vào mngôi trường ở thị trấn, bước vào ngtrường mới tôi cảm thấy lạ lẫm trưnhững ánh mắt xem thường và cản vật nơi đây như hững hờ với tôi. Vtôi là một bé gái ù lì, nhà nghèo nênrất hiếm bạn bè. Khi bước vào họlớp 10 tôi phải tốn khá nhiều chi phcho việc học, từ quần áo, giầy dép đsách vở, dụng cụ học tập. Gia đình tlại không có đủ điều kiện nhưng mtôi lại không ngần ngại vì thế mà tđi ước mơ vào cấp ba của tôi. Cuộsống gia đình như vậy nhưng tôi lạkhông cố gắng học tập. rái lại, tcòn học theo thói ăn chơi đua đòi vớcác bạn cùng trang lứa, bạn tôi có gthì tôi phải có thứ ấy. Mẹ tôi vất vnhư thế mà tôi không hiểu nỗi khổtâm của mẹ. Hôm đó, mẹ đã nóichuyện với tôi: “ ại sao tiền mẹ ccon đóng học phí, con lại không đóng

Mẹ Ơi!BA Nguyễn Tị Bạch Mai - 12A3

44

Page 45: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 45/90

MẸ CỦA CON

“Lòng mẹ bao la như biển Tái Bình dạt dào. .” Tật cảm ơn ạo hóa đã ban cho chúng con một người

bây giờ con mới thấu hiểu được tình cảm của mẹ dành ch

vô bờ bến như thế nào?! ! Vì yêu thương chúng con mẹsinh, chịu đựng cả nỗi đau thể xác và tinh thần.Nếu ai đã từng đọc tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” c

Minh Châu, chắc cũng đã hiểu được nghịch cảnh gia đìnhđàn bà làng chài đang phải gánh chịu. Đó là thảm họa của đình. Mỗi lần đọc đoạn trích ấy, sống mũi con cứ cay caynhững hình ảnh đau thương mà mẹ phải gánh chịu, mẹ đchịu đựng mặc cho thân xác bị hành hạ, con biết tất cả đchúng con. Mẹ đã cố níu giữ gia đình để cho chúng con cyêu gia đình trọn vẹn. Mẹ ơi...! ! ! Lúc đó con còn nhỏ, khmọi sự, nhưng bây giờ nhìn lại, lòng con đau như thắt...cmẹ quá! !

Tời gian cứ lặng lẽ và “đau khổ” vì cuộc sống gia đìnlàm lụng vất vả để lo “miếng cơm manh áo” và để nuôi chọc. Bàn tay mẹ chai sần vì năm tháng, mỗi khi cầm tay mthấy thương mẹ vô cùng. Con không nhớ nổi mẹ đã phnhiêu nghề, bôn ba bao chốn để gồng gánh gia đình, giúp vượt qua khó khăn. Mẹ đã dành cho chúng con những điềnhất! Mẹ đã nhịn ăn để dành cho chúng con khi trong nhà hđã phải mặc áo bạc màu, vá vai để có tiền mua cho chúngchiếc áo mới để có với bạn bè. Nhưng mẹ ơi! Chúng co

mặc những chiếc áo đó đâu...Con sẽ không quên cái mùa giá buốt cóng ấy, chúng con được ngủ với “chăn ấm gối thức nhiều đêm để may một chiếc chăn mới bằng vải vchiếc chăn cũ không đủ ấm, không đủ che cho chúng conlại chúng con cảm thấy bất hiếu quá! Và con sẽ nhớ mãi mẹ phải chật vật, mặc cho lưng mẹ, chân mẹ cứ nhức mđể nuôi ba và hai anh ở bệnh viện. Lúc đó mẹ đã phải vaynhiêu khoản tiền để lo viện phí, mẹ đã phải thức nhiều đđể bớt chi tiêu, , , Hình ảnh ấy khiến con chạnh lòng. ừnặng đẻ đau chúng con ra, mẹ đã khổ vì chúng con rất nhimẹ đã hi sinh cuộc sống này cho chúng con. Vì chúng con

chưa từng sống một ngày sung sướng, và có lẽ chúng conlàm cho mẹ vui mà toàn mang lại nỗi buồn cho mẹ thôi! Gcon thấy thương mẹ và con thấy buồn lắm mẹ ơi!

Dù con có nói bao nhiều, có nhiều đến đâu cũng khônhững tình cảm mà mẹ dành cho chúng con. Những lời vătuy không ngọt ngào, trau truốt, nhưng tất cả những lời ấphát từ một trái tim của một đứa con hiếu thảo và đầy hốcó thể sáng tác nhiều bài thơ, bao nhiêu bản nhạc về mẹ vbao nhiều thứ cho mẹ nhưng mẹ ơi, con không bao giờ trảơn sinh thành và nuôi dưỡng to lớn của mẹ, con chỉ muốnhãnh diện về con thôi. Nếu bánh xe thời gian có thể ngừngược trở lại, con sẽ làm lại mọi thứ, con sẽ làm cho mẹ cuộc sống hạnh phúc và ấm cúng hơn...Mẹ ơi, con yêu mCon sẽ cố gắng học tập, cố gắng mọi thứ để làm được nh và đang kì vọng vào con mẹ ơi! !

Con yêu mẹ!

Nguyễn Tị Mỹ iên

mà đem số tiền đó để ăn chơi phungphí?”. ôi chỉ biết im lặng, mắt mẹ đỏhoe, gương mặt buồn sầu và nhữnggiọt nước mắt chảy ra tràn trề trên

khuôn mặt đó, tôi quay lưng bước rakhỏi nhà và đi đến khuya mới về, đếnlúc về nhà tôi gặp mẹ đang ngồi đợitôi, vừa tới nhà tôi lẵng lặng bước vàonhư không nhìn thấy mẹ và bước lêngiường ngủ đến sáng, sáng dậy lại đihọc tiếp. ôi đến trường học khoảnghai tiết thì nghe tin mẹ ngất xỉu ngoàiđồng, tôi liền bỏ tập vào cặp da và cốgắng đạp xe thật nhanh về nhà củamình. Các bác ở xóm đã đưa mẹ đến

trạm xá, mẹ rất nguy cấp nên đã nhập viện, khi nghe các bác nói: “Mẹ con bịbệnh lâu rồi mà kêu bà đi khám bệnhbà lại không chịu đi vì muốn dànhdụm tiền để đóng học phí cho con gáiút, còn dư thì để lại khi nào nó có cầntiền để sắm sửa cho việc học khi cần,nếu bà chữa bệnh thì lấy đâu tiền màmua, bạn bè nó có mà nó không cóthì cũng tội nó lắm, nó từ khi sinh rađã thiếu tình thương nên tôi cần bù

đắp cho những tháng ngày không cònba bên cạnh nó’’. ôi nghe xong câuchuyện mà tim tôi như thắt lại, hơithở cứ dồn dập, nhịp đập cứ thôi thúctôi, khi bác sĩ nói: “Mẹ con có thể sẽ rađi con hãy chuẩn bị tâm lý’’. Lúc nàytôi cảm thấy bầu trời như tối sầm lại,từ đôi mắt của tôi xuất hiện nhữnggiọt nước dần dần tràn ra khỏi hàngmi, tôi nhắm nghiền mắt lại và cầunguyện: “Xin thần chết đừng cướp đisinh mạng sống của người mẹ đã hếtlòng vì con”, ngày ngày trôi qua và làkì tích đã xuất hiện, mẹ tôi mở mắtra, với vẻ mặt hiền hòa, tôi cảm thấymình là một đứa bé ngu ngốc, hỗnhào khi luôn làm những điều sai tráikhiến mẹ buồn.

Bây giờ tôi đã học 12 có thể nhậnđịnh được mọi ý thức mà mình làmra, tôi đã hối hận rất nhiều vì nhữnggì tôi đã làm cho mẹ, nhân dịp lễtri ân tôi xin gửi những lời này đếnngười mẹ thân yêu của tôi là “con yêumẹ rất nhiều và con hứa sẽ cố gắnghọc tập để không phụ lòng những gìmẹ đã vất vả nuôi con nên người! ’’

45

Page 46: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 46/90

Mẹ - hai đấng sinh thành

ra mình. Chính nhờ ChaMẹ mà ta mới được hiện diện trongcõi đời này, được chập chững nhữngbước đầu tiên và được hưởng nhữngtình cảm thân thương nhất. Cha Mẹdõi theo ta từng ngày cho đến khi tanhư chim đủ lông, đủ cánh để bay vào khung trời rộng lớn. Cho đếntận khi ấy, ánh mắt của Cha Mẹ vẫnluôn hướng theo cánh chim này – vìđó là một phần cuộc sống của ChaMẹ. Tật vậy, Cha Mẹ là người đãsinh thành ra ta, chăm sóc, dạy dỗta từ lúc ta cất tiếng khóc chào đời.Và đối với mỗi con người hạnh phúcnhất là cảm giác được sống trong vòng tay ấm áp từ một gia đình yêuthương. Và con cũng vậy! ! !

Em sinh ra trong một gia đìnhở nông thôn, nhà em cũng bìnhthường như bao nhà khác nhưngđó lại là một nơi ngập tràn hạnhphúc. Ba em ngày trước cũng là giáo viên nhưng do sức khỏe yếu nên đãnghỉ không đi dạy nữa, còn Mẹ emthì đảm nhận việc nhà và chăm sóccon cái. Em hiện đang là học sinhlớp 12, tuy học không được giỏinhưng em vẫn đang cố gắng từngngày, trong lớp em luôn là người ítnói, không được hòa đồng lắm vớibạn bè nhưng em cũng rất vui khibạn bè không vì thế mà xa lánh em.Ngày còn bé em luôn là đứa con

bướng bỉnh, rất ghét Bố Mẹ vì haybị ăn đòn. Nhưng đến lúc này emđã hiểu…

Ba em là một người đàn ôngcứng rắn, tính trầm, ít nói nhưngmỗi lời Ba nói đều là để răn dạycon cái. Nhà em có bảy anh chị em,anh chị đều đã có công ăn việc làmổn định, đã có thể phụ giúp Ba Mẹnuôi em và em gái em nên Ba Mẹem cũng đỡ vất vả hơn. Vào những

ngày nghỉ như 30/4 hay nghỉ ết,anh chị đi làm xa đều quy tụ về nhà và đó cũng là những ngày ấm ápnhất, những dịp đó Ba cũng hay kể về những chuyện ngày xưa, nhữngngày sau giải phóng, đất nước còn

nhiều khó khăn, nhiều gia đình còn

không có cái mà ăn, Ba còn kể ngàytrước Ba còn là giáo viên, lúc đó đidạy học còn khó, nhà xa trường, mỗilần đi dạy phải vượt hàng chục câysố bằng chiếc xe đạp cũ kĩ, nhữnglúc dạy về trễ trời tối không thấyđường nên chạy xe thường hay bị tékhi gặp những cái hố, nhưng không vì thế mà Ba nản chí, Ba vẫn tiếptục công việc giảng đường, cho đếnmột ngày Ba bị nhức đầu kinh niên,không thể tiếp tục dạy được nữanên Ba đành ngừng công việc giảngdạy, sau lần nhức đầu ấy tóc Ba đãbạc hết. Ba thường dạy cho các controng nhà là phải biết vươn lên đốimặt với khó khăn trong cuộc sống,phải biết tiết kiệm vì Ba Mẹ rồi cũngsẽ đến lúc không làm ra tiền nữa, vì vậy con không được tiêu xài phungphí, cuộc sống không sung sướngmãi được đâu. Con rất khâm phụcBa, khâm phục nghị lực, ý chí củaBa. Ba đã bảo vệ và hi sinh cho conrất nhiều, những lúc con tập đi Ba làngười nâng bước chân, khi học bàikhông làm bài được Ba đã cố giảnggiải cho con hiểu. Con biết ơn Banhiều lắm! ! !

Nhưng hiện giờ tuổi Ba đãkhá cao, mới đây gia đình em cònphát hiện Ba bị ung thư, cả nhà rấtbuồn, nhưng may là bệnh viện vẫnnhận và chữa trị cho Ba em. Dạo

gần đây Ba thường phải lên P. HồChí Minh để chữa bệnh, có lần điba, bốn ngày, có lần suốt cả tuần Bamới được về. Ba nói: “Mỗi lần lênđó Ba rất buồn, Ba chỉ muốn về nhàcho khuây khỏa, thoải mái”, nhưngem biết mỗi lần Ba đi về như vậy làrất tốn sức, mà sức khỏe của Ba lạirất yếu, hiện giờ Ba ăn cơm khôngđược mà chỉ uống sữa hay ăn tí cháonhưng mỗi lần ăn hay uống sữa Bađều phải uống thuốc giảm đau. Badạo này gầy đi rất nhiều, nghe báoBa sắp được xạ trị để chữa bệnh, cảnhà ai cũng vừa mừng vừa lo chosức khỏe của Ba. Chị em có chia sẻmấy dòng tâm sự trên trang mạng

xã hội: “Ba năm trước, Ba đưa conlên Sài Gòn nhập học. Mặc dù con ởcùng với anh Hai và anh Lê nhưngBa vẫn ở lại với con một tuần đểcùng con làm quen với môi trườngsống mới. Mỗi khi đi học về cùngBa đi chợ, mua đồ nấu ăn hay cùngBa đi dạo ở nhà thờ, con sẽ khôngBao giờ quên cái cảm giác hạnhphúc ấy...Và rồi giờ đây, con và Balại lên Sài Gòn một tuần, cùng nhauđi đến bệnh viện nơi mà Ba đangphải trải qua những đợt điều trị vôcùng mệt nhọc. Ba ơi! Cố lên nhé! ”.Mấy hôm sau chị còn chia sẻ: “Mộtcảm giác nghẹn ở cổ và nước mắtrơi, khi Ba bước vào phòng bệnh với bác sĩ. Nhanh chóng gạt nước

mắt và chờ Ba ra, không thể để Banhìn thấy mình khóc. Và rồi Babước ra, Ba cười và nói: "Họ làm rấtnhẹ nên Ba không đau". uy Ba bịbệnh và yếu đi nhiều nhưng Ba luônlo lắng, quan tâm cho gia đình, Bathường gọi điện về nhà để hỏi thăm việc nhà, Ba lúc nào cũng thế, luôn vui vẻ, để gia đình không phải locho Ba.

Còn Mẹ, Mẹ là người em hay

tâm sự, hay kể về việc học của mìnhnhất, mỗi lần làm sai Mẹ khôngla rầy mà Mẹ chỉ dạy bảo em, cònnhiều khi không nghe lời hay lì lợmthì em cũng chuẩn bị lãnh nhữngđòn roi của Mẹ. Em còn nhớ hồi lúcchưa biết bơi, Mẹ không cho em đitắm sông, có một lần em lén Mẹ đitắm với mấy đứa bạn, thế là lần đóem bị ăn roi. Hồi đó em cũng khóchịu lắm, nhưng bây giờ lớn rồi,ngẫm nghĩ lại mới thấy hối hận. Giờmuốn được nghe câu mắng, thật làkhó và có thì cũng chỉ là câu: “Lớnrồi con có thể lo cho mình được nênmẹ không muốn la mắng hay đánhđòn nữa”. Mẹ cũng chính là người

CÔNG ƠN CHA MẸ Nguyễn Ánh Nhật Tanh - 12B8

46

Page 47: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 47/90

che chở, bảo vệ, hi sinh, quan tâmlo lắng cho em như Ba vậy, Mẹ còndạy anh em trong nhà là phải biếtnhường nhịn nhau, biết lễ phép,lịch sự, nhất là phải biết vươn lêntrong cuộc sống, cũng chính nhờ vậy mà các anh chị em đều thànhcông. Ngày còn bé có những lầnhỗn láo với Ba Mẹ nhưng chính BaMẹ đã răn dạy lại em, cho em đượchưởng một vòng tay yêu thương ấmáp của gia đình.

Ba Mẹ thường khuyên bảo conphải biết nhìn đến tương lai, maisau Ba Mẹ sẽ không thể sống mãilo cho con được nên con phải biếtsống tự lập. Nhưng Ba Mẹ ơi! Conrất sợ! Rất sợ không biết sao đốimặt với ngày đó, con chỉ mong BaMẹ luôn bình an, khỏe mạnh. Nếubây giờ được chọn lại con vẫn muốn

chọn Ba là Ba của con, Mẹ là Mẹ củacon, gia đình mình là gia đình củacon.

ình Cha như núi, nghĩa Mẹnhư biển. Phận làm con sao có thểđáp trả, cuộc sống thực tại luôn kh-iến phận làm Cha Mẹ phải lo toan,săn sóc cho đứa con của mình, dù làbé hay trưởng thành.

Con biết nước biển cho dù cómênh mông cũng không thể đongđầy tình Mẹ, mây trời có lồng lộngcũng đâu phủ kín công Cha. Nói vềcông Cha nghĩa Mẹ, quả thật khôngcó lời nào nói cho thoả. Ba Mẹ ơi,con biết ơn Ba Mẹ nhiều lắm!

Bài viết này em viết bằng chínhnhững lời từ cảm xúc thật của mình.Hỡi những ai còn Cha, còn Mẹ hãy

biết trân trọng những gì mình đangcó, đừng nghĩ rằng Cha Mẹ có thể

theo ta suốt cuộc đời. Rồi có mngày nào đó, bạn cũng phải xa CMẹ để đi tìm tương lai cho mìnhbắt đầu cuộc sống mới, trong nhtháng ngày này hãy biết quan tâ và nghe lời Cha Mẹ, cảm nhận cảm sâu sắc mà Cha Mẹ đã dàcho ta. Dù trong những hoàn cảnkhác nhau, vui hay buồn thì Cha Mnào cũng là một phần rất lớn trotâm hồn những người con. Dù CMẹ đối với ai đó không phải là mhình ảnh tốt đẹp, thì đó vẫn là Clà Mẹ, là những người đã sinh ratrong thế giới này. Và Cha Mẹ aidù còn nhiều khiếm khuyết thì cũng là những người độc nhất nhị trên thế gian này đối với nhữngười con của họ.

Hãy tự hào vì bạn được làm ccủa Cha Mẹ bạn.

Ba…!Đặng Tị Ngọc Hà

B a à! Con xin lỗi…Chắc rằng lá thư này chẳng baogiờ đến được tay của ba và ba chẳngkhi nào đọc được nó. Vì con đâucó đủ can đảm để đưa cho ba cũnggiống như chẳng bao giờ có thể conđối mặt với ba nói lời xin lỗi.

Con là một đứa con gái ngốcnghếch, nóng tính, nói năng thìthẳng thừng không suy nghĩ. Nhưngba luôn yêu quý chăm sóc con hếtmực. Con hiểu hết, hiểu rất rõ làkhác. Vậy mà con lại không nghe lờiba học hành cho tử tế, giỏi giang saunày còn phải nuôi thân. Nhiều lúccon đã cư xử không phải với ba làmcho ba buồn lòng vì con.

Công việc đồng áng của ba mẹdạo này bận lắm và nặng nhọc nữa.Vì vậy mà ba ngày nào cũng có vẻmệt mỏi và trở nên hay cáu gắt. Đôikhi là vô cớ với mọi người trong nhà.

ối đến nếu ăn cơm xong khôngphải đi đâu đó vì công việc thì ba đingủ ngay chứ không còn nói chuyệnchơi đùa với tụi con như trước nữa, và con nhận thấy ba cũng khôngcòn cười đùa như trước. Ba và má

thường hay lớn tiếng với nhau mặcdù chỉ một lúc là xong, ba dườngnhư thay đổi hoàn toàn.

Còn con, một con bé lớp 12 với biết bao sự bề bộn của bài vở vàáp lực, con đã tự buông thả mình,không lo học, không biết kiềm chế về cả hành động và lời nói để rồi giờđây con đang phải hối hận, dày vò…

rong lòng con giờ đây như một mớhỗn độn.

Con nhớ những buổi tối thứbảy con phải ở lại học thêm vềmuộn, ba đến đón con về nhà mặcdù ba phải ra đồng từ sáng sớm đểlàm cỏ cho cây lúa phát triển tốt nênrất là mệt, chẳng được nghỉ ngơi lạiphải đi một quãng đường dài đếnđón con. Ba không cho con đạp xe về nhà vì lo đường xa và tối dễ xảyra chuyện và sợ con sẽ mệt. Nhữnglúc nghe ba mắng “con gái 17, 18tuổi đầu đáng lẽ phải khỏe khoắnđằng này lại cứ xanh xao động tí làốm”. Con chỉ cười nhưng rất hạnhphúc ba à!

Nhưng đổi lại sự chăm sóc tậntình là vậy ba đã nhận lại được gì từcon chứ? Chẳng có gì ngoài những

việc đi chơi, bỏ bê học hành và nđược một kết quả làm cho ba t vọng. Tậm chí cả những câu nmà ngay cả con cũng không hiểsao lại thốt ra “ba chẳng hiểu gìđừng có nói…” Những câu nói nnhững cây kim nhọn đâm vào trtim của ba.

Con thật là một đứa trẻ hphải không ba? Nhưng con nhậra thì quá muộn, những lời nói đâu thu lại được nữa. Con rất làm cho người khác đau khổ, phkhóc nhưng con lại làm điều đó chính ba của mình, người luôn lắng chăm sóc cho mình. Con thlà có lỗi mà!

Ba à! Mong ba hãy tha thứ chcon, con sẽ thay đổi, sẽ không bỏhọc tập, học cho thật tốt vượt quthi tốt nghiệp và đại học để cho vui lòng. Không thốt ra những làm cho ba phải buồn. Con đã bmình sai rồi. Nhưng con vẫn munói với ba rằng: con vẫn luôn cba, ba là người quan trọng nhất con.

Con xin lỗi ba!

47

Page 48: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 48/90

phần iii

nhà trưỜng - thầY CÔ

Lễ nhà trường - thầy cô ..............................................4812 ơi ...............................................................................49Cái nôi của sự trưởng thành ......................................50Cảm xúc ........................................................................51Lời con muốn nói ........................................................51Hạnh phúc nhỏ nhoi... <3 ..........................................52Kí ức ..............................................................................55Kỷ niệm tuổi học trò ...................................................54Điều tôi muốn nói .......................................................58Lớp tôi ...........................................................................56Lời cám ơn ...................................................................57Kí ức ..............................................................................59Năm cuối cấp ...............................................................60Người thầy .....................................................

Người thầy con kính yêu ................................Nhớ trường xưa ..............................................Nhớ… .............................................................Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay ........................

Nhớ ơn ............................................................Những người tôi quên chưa... cám ơn! ..........Phút cuối..........................................................

ri ân ...............................................................Suy nghĩ trong tôi ............................................Viết cho gia đình tôi 12A1 ..............................Viết về trường ................................................

rưởng thành ..................................................

48

Page 49: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 49/90

Năm học cuối đã dội về dịu ngọt.uổi học trò ta thầm gọi mười hai

Nhớ thật nhiều một khung trời hoa cỏ Lúc tan trường làn tóc đổ mờ phai

ôi thoáng đọc được mấy câu thơ ấy qua một mẫugiấy mà tôi vô tình nhặt được lúc sáng nay. Ngẫm nghĩlại cũng thấy đúng năm học cuối cấp thường để lại chongười ta biết bao ấn tượng và kỷ niệm đẹp đẽ khó quên.Năm học cuối cấp của tôi cũng thế! Cũng đầy ắp nhữngkỷ niệm và chứa chan bao ước mơ cháy bỏng của mộtthời học sinh nhí nhố! ! !

Nếu có một ai đó hỏi tôi “năm học 12 bạn nhớ hayquên?” tôi sẽ chẳng ngại ngần mà đáp ngay rằng “tôisẽ không quên, không muốn quên và cũng không thểquên cái năm học cuối cấp này”. Bởi lẽ tôi không muốnquên đi cái nơi mà tôi đã gắn bó suốt mười hai năm trời và ở đó tôi đã có với bạn bè biết bao kỷ niệm đẹp, khóquên. Phải chi cái giây phút cầm trên tay cái bộ hồ sơđăng kí thi đại học – cái giây phút chia tay để rồi mỗiđứa một phương sẽ mãi không đến để chúng tôi có thể vui vẻ, đoàn kết và phấn đấu bên nhau.

Tời gian quả là một dòng chảy vô hình, khi đã quathì sẽ không lấy lại được. ôi nhớ mới ngày đầu bướcchân vào lớp còn rụt rè và bỡ ngỡ, nhưng giờ đây tạingôi nhà số “hai”, phố “ba” trường “Tạnh An” tôi đã cóthể “tung hoành ngang dọc” thoải mái trò chuyện, tándóc với bạn bè, tự tin thể hiện bản thân cũng như hănghái tham gia các hoạt động của trường của lớp.

ôi nhớ có lần cô chủ nhiệm tổ chức cho cả lớp đidã ngoại ở nhà em Như, chúng tôi tranh giành nhautừng miếng gà rán nóng hổi đến bỏng cả môi. ôi nhớcó lúc vô tình chúng tôi làm cô chủ nhiệm đỏ mắt. ôinhớ có lần chúng tôi hò hét cỗ vũ cho bạn uấn Anh thi

nhảy cao. ôi nhớ có lần chúng tôi bị phạt đi lao động vìquá ư là nghịch ngợm, vô tâm.Các bạn có biết: điều gì làm cho một lớp học trở

nên ý nghĩa? Điều gì làm cho tình bạn trở nên giá trị?Có nhiều ý kiến khác nhau xoay quanh câu hỏi này. ôibiết mỗi người mỗi ý tùy thuộc ở nhận định của mỗingười, nhưng riêng tôi điều làm một lớp học trở nên ýnghĩa là tình thầy trò, điều làm một lớp học trở nên giátrị là sự chân thành và ở đất nước 12A2 của chúng tôithì không thiếu những điều ấy! ôi không muốn quênđi năm học 12 này cũng vì thế chẳng là tôi không thểquên được hai đứa bạn bảy năm học cùng “giàu sinh ratừ” là uyết rinh và Mai Liên; tôi không thể quên đượcmột Ngọc Quế đôi chút hài hước, hiền lành nhưng lạirất chín chắn và hiểu chuyện; rồi thì làm sao quên được“sư phụ” Tùy râm ngây ngô, dí dỏm; làm sao quên

được một tay “paparazzi” lành nghề Phan uylàm sao quên được mấy đứa em Quỳnh NhưTu, Tu Tảo, Kiều Linh thường gọi tôi là chị rồi một Tiện Nguyễn nói năng lưu loát, một Tysáng suốt thông minh, một Ngọc Vũ gầy gò ốmột Hồng Nhung hiền lành chăm chỉ, một Tanh văn hay chữ tốt, một K(z)iều Diễm, một Hải(Lê Quốc ùng)… làm sao quên được những mặt thân quen mà đối với tôi giờ đã là một gia

Nhưng có lẽ nhớ nhất vẫn là những ngườhiền hòa và vui tính, nhớ cô chủ nhiệm “Cẩmhiền lành, hiểu ý học sinh, cô luôn quan tâm đtrong mỗi phong trào đoàn đội. Cô hăng hái tổ ch

chúng tôi những buổi dã ngoại để thắt chặt tìnnhờ có cô mà lớp 12A2 của chúng tôi mới lớn và đoàn kết như bây giờ. Nhớ cái phong cách thầy Đạt gõ tay lên bảng và rồi “phải hiểu thậthiểu vớ va vớ vẫn là có chuyện đấy nhé! ! !” hquen gõ thước vào mỗi học sinh mỗi khi làm của thầy. Nhớ thầy uấn da ngăm đen, mái tóc và hàng răng trăng trắng, nhớ cả câu “bạn nàothì len lén lấy bút xóa, xóa đi” của thầy mỗi khnào đó ghi sai một phương trình phản ứng do tra. Nhớ cô Vân – xinh đẹp, nụ cười lấp lánh vớkinh điển “học bài đi nhá!”… Nhớ mái tóc xù xxoăn của thầy Huy tai mắt 10/10. Nhớ những tin“express” của thầy Nghiêm (công dân). Nhớ câucô Nghi” của thầy Nam (sử) mỗi khi tôi hơi nNhớ thầy Tắng “nam mô a di đà lạt”. Nhớ cái bHàn Quốc của thầy èo (thể dục)… Nhớ tất cgì là của thầy cô, nhớ những tình yêu thương ccô dành cho chúng em – những vị khách nhỏ tuổchuyến đò tri thức mà thầy cô là những người lrất gian nan và khó nhọc.

Niên học cuối sắp trôi qua, chúng mình sắxa nhau, xa mái trường, xa thầy cô, xa những này sẽ trở thành kỷ niệm. Là một người học scấp nhân đây em xin gửi lời cảm ơn đến các thnhững người đã và đang dạy dỗ em; cảm ơn đã bao dung tha thứ cho tất cả những gì mà 12A2cho thầy cô phiền lòng, cảm ơn thầy cô đã hếttụy vì chúng em. Bên cạnh đó, em cũng gửi lờđến thầy cô vì những gì em đã gây ra cũng nhưgì mà chúng em (12A2) không đạt được để rồthầy cô buồn lòng bởi từ xưa nhân gian ta có câquỷ, nhì ma, thứ ba học trò!”

Nhân đây em gửi đến thầy cô, bạn bè lời tri thành nhất. Chúc thầy cô thành công trong cuộđặc biệt là trong sự nghiệp trồng người. Chúcbang trong 12A2 thành công, hạnh phúc và vuirồi như bồ công anh tung bay trong gió.

12 ƠI Nguyễn Tị Mộng Nghi - 12

49

Page 50: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 50/90

Năm nay tôi đã bước sang tuổi 18. không còn làmột cô bé hay nũng nịu bên cha mẹ nữa. 18

năm qua một khoảng thời gian thật là dài va ý nghĩatrong đời tôi. ôi đã được sinh ra và lớn lên trong vòngtay yêu thương của cha mẹ, gia đình và được sự quantâm hết lòng chỉ bảo của thầy cô, sự chia sẻ giúp đỡ củabạn bè. ất cả điều đó tạo thành CÁI NÔI để tôi lớn lên và trưởng thành cũng là niềm tin, chỗ dựa cho tôi khitôi sắp phải xa họ nhưng có một điều tôi tin rằng họ sẽmãi mãi là chỗ dựa cho tôi. ôi xin dành những lời cảmơn đặc biệt và chân thành nhất đến….

Cha mẹ! không gì hạnh phúc bằng khi đượcsinh ra và lớn lên trong một gia đình có cha mẹ và cácanh.Mẹ! cám ơn mẹ vì đã vất vả sinh ra và lo cho conđến ngày hôm nay.

Cha! cám ơn cha vì đã luôn quan tâm, dạy dỗ vàchăm sóc con.

Các anh! Em cám ơn các anh vì đã yêu thương vàchiều chuộng em hết mực.

Con luôn cảm thấy rất hạnh phúc vì điều đó. Conbiết cha mẹ đã phải vất vả hy sinh niềm vui riêng đểlo cho anh em chúng con có cuộc sống đầy đủ bằng

bạn bằng bè. Con biết cha mẹ đã rất cực khổ để lo choanh em chúng con ăn học. Tế mà … chưa một lần connói lời xin lỗi hay cảm ơn cha mẹ một cách thật lòng.Đôi lúc con còn tỏ ra ngỗ nghịch với cha mẹ vì cha mẹkhông đáp ứng các yêu cầu của con. Nhưng cha mẹ ơigiờ con đã 18 tuổi cái tuổi không đủ lớn nhưng cũngđủ để nhận thức được những lỗi lầm trước kia. Conbiết đối với cha mẹ con luân là đứa con bé bỏng cầnchăm sóc. Nhưng cha mẹ biết không? Không lâu nữacon sẽ phải xa cha mẹ để bước vào xã hội, phải đối đầu với những khó khăn, những nghiệt ngã của cuộc sống. vậy nên con xin cha mẹ hãy tin tưởng vào con, con sẽhọc cách tự lo cho bản thân, cách làm việc và học cáchtự kiềm chế bản thân để không phải xa ngã. Nhưng con vẫn rất muốn cha mẹ mãi là chỗ dựa vững chắc, sẽ luôndang rộng vòng tay đón con khi con cảm thấy bế tắc vàtuyệt vọng trước cuộc sống. Con vẫn luôn rất cần đếnnhững lời khuyên cha mẹ dành cho con. Cảm ơn cha

mẹ vì tất cả… Tầy cô! Những người cho tôi hy vọng, dạy tô

từng nét chữ, chỉ bảo tôi, dạy tôi sống tốt, cho tôi hàtrang vào đời.Tầy cô ơi! Con thấy yêu sao mái trường HP

thạnh an, yêu thầy cô, yêu luôn bác bảo vệ và yêu cả những gì thuộc về ngôi trường này. Yêu lắm nhữtiết học được thầy cô chỉ bảo tận tình, yêu lắm nhgiây phút vui đùa bên thầy cô. Tầy cô không phải chỉ người đã cho em kiến thức còn là người anh, người thậm chí là mẹ (Cô vui khi con vui) thầy cô an ủi kcon buồn. Vâng tất cả. ất cả những gì nhỏ nhặt ncho đến những điều cao cả nhất con và học sinh totrường đều coi trọng, vì đó là tình cảm, sự tâm huymà thầy cô dành cho chúng con. Xa cô, xa thầy xa mtrường mến yêu. Nhưng con tin với vốn kiến thức thầy cô hết lòng dạy dỗ. ất cả chúng con sẽ đậunghiệp và xa hơn là cao đẳng đại học. Phải xa nhữgì mình yêu thương nhất quả thật sẽ rất buồn. Nhưchúng con đều biết phải xa đi để mà lớn lên, lớn lthành người, chúng con xin hứa sẽ mãi mãi khắc gnhững lời dạy bảo của thầy cô để có thể bay cao, bahơn mang lại niềm tự hào cho cho mái trường HPTạnh An.

Bạn bè ơi! Hai từ mới thân thương làm sao. Mngày nao ta còn bỡ ngỡ gặp nhau ở ngôi trường nàVậy mà bây giờ chúng ta sắp phải chia tay nhau rồi đBạn bè ơi! Lòng mình chợt thấy thắt lại, buồn thấutim, chúng mình sắp phải rời xa mái trường xa bạn thân yêu. Để lại đây với bao kỷ niệm, cờ caro đầy trsau cuốn tập, những giờ chọc phá vui đùa bên nhauNhưng chưa. Có lẽ chưa hết chỉ là mới bắt đầu thChúng ta còn phải cố gắng học và học hết sức đểđậu tốt nghiệp 100% lớp ta phải “mọc cánh” trở thàkì tích để làm (mở) nở mày nở mặt thầy chủ nhiệm

ta là thầy PHAN HUY HOÀNG. Chúng ta sẽ làm đưmà phải không? ôi rất hạnh phúc khi được bên cábạn. ôi sẽ không bao giờ quên bạn đâu. Bạn cũng nhé! ! !

Cảm xúc ngày 26-03-2013

CÁI NÔICỦA SỰ TRƯỞNG THÀNH

Vũ Mộng Ti - 12B10

50

Page 51: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 51/90

Ngày xưa ấy có cô thầy dìu dắt Có tóc thầy phấn trắng rắc như mây Và lời cô thấm vào từng trang sách

Để giờ đây vương vấn chút buồn này…!Tầy cô ơi!Có nghe thấy từng lời yêu thương của học trò gửi

đến thầy cô? Những lời lẽ thân thương nhưng cũngkhông sao diễn đạt được hết công ơn của thầy cô. Tấmthoát cũng gần 3 năm, chúng em được học tập và vuichơi ở đây, thời gian hầu hết của gần 3 năm nay emđược sống dưới mái nhà thứ hai đầy ắp yêu thương,Được gặp những người cha mẹ thứ hai-những ngườidạy em cách sống. , biết yêu thương và chia sẻ, chấpcánh ước mơ cho chúng em, thầy cô luôn bên cạnhđộng viên và giúp đỡ chúng em biết vượt khó, chăm lotừng trang viết, từng nét chữ. Khi chúng em vấp ngã,thầy cô đỡ nâng, dạy cho chúng em hiểu: cái gì cũngcần phải cố gắng và tích cực thì mới đạt hiệu quả, để rồitừng bước từng bước chúng em sẽ vươn tới thành công.Vâng, từng bước của thầy cô ngày xưa giờ cũng đã giúpchúng em trưởng thành hơn, học hởi từ thầy cô, chúngem đã lớn lên về cách suy nghĩ và cảm xúc cũng đượctrọn vẹn. Nhớ! Em sẽ nhớ lằm những bài giảng trênlớp, nhớ thầy cô đau đầu vì chúng em không chịu cốgắng học tập, nhớ những nụ cười đằm thắm chan chứayêu thương. Khi thầy trò pha trò nghịch nghợm tronglớp, nhớ tiết học buồn ngủ của môn Vật Lý của thầyNam iến, nhớ tiếng cười của cô Hương dạy Sinh, nhớtiết học ngơ ngác của thầy Tắng dạy Anh Văn, nhớphút giây nặng nề trả bài của thầy ừ dạy Hóa và nhớ

lắm những giây phút căng thẳng khi giảng nhữtoán hóc búa của thầy Bắc iến và những lúc quanh trong lớp cầm theo cây roi làm đứa nàotoát mồ hôi, nhưng vui và thật thích khi thầy plớp đứng chỉ vì một câu hỏi khó. Em sẽ nhớ lắmkỉ niện ngọt ngào và khoảnh khắc khó quên nàynổi bất chợt mà khi qua đi em mới thấy nó quanđến nhường nào, ước gì thời gian có thể quay lạcó thể nói lên những điều chất chứa trong lònmà thời gian qua em đã bỏ lỡ, lời tri ân, lời xin lmàng với thầy cô, nhưng quy luật tự nhiên là thcho phép em được đừng lại, chắc hẳn thế giới bsẽ rất rộng lớn khiến em bơ vơ và lạc lõng, nhcô hãy tin vào em, em không cho phép mình yếuem sẽ đứng vững trên đôi chân của mình để thước mơ, hoài bão của mình. Em cảm ơn thầy cthương mà thầy cô trao cho bao thế hệ học tem. Nhửng hy sinh thầm lặng để chúng em cngày hôm nay. Và “dẫu đếm hết sao trên trời dêdẩu đếm hết lá mùa thu rơi nhưng làm sao đếcông ơn người thầy”. Vâng, làm sao chúng emđếm hết công ơn của thầy cô. Xin cho em một lmong ước, cơn gió ban đêm thổi nhè nhẹ để thầthể cảm nhận được hơi ấm của có bên bàn làbụi phấn nghiệt ngã vô tình làm tóc thầy bạc thchúng em thấm nhuần tình yêu thương của thầcô.

Cuối cùng em xin cầu chúc cho thầy cô đượsức khỏe, sống vui vẻ và hạnh phúc. Để khi ácủa ngày mai đang lên, nó sẽ mang những tấm lthầy cô lan tỏa khắp cuộc đời, để nó mãi mãi và bay xa.

CẢM XÚC Phan Tị Tảo - 12B2

“Ngày ngày cắp sách đến trường.Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”

Lời thơ như vang vọng trong tâm hồn mỗi chúngta. Khi sinh ra, cha mẹ cho ta hình hài, dáng đứng, chota dòng sữa mát lành và nuôi ta lớn lên. Rồi cuộc đờilại bước sang một hướng đi mới khi ta cắp sách đếntrường, cho ta gặp những người cha, người mẹ thứ hai,nơi đó dòng sữa ngọt chính là nguồn tri thức và lời cha,mẹ dạy, là lời thúc giục, vẫy gọi ở ngoài kia khơi xa củacuộc đời. Công ơn trời bể đó, chúng con không mộtphút lãng quên. Nhân ngày Hiến chương các nhà giáoViệt Nam, con được bày tỏ lòng mình, được nói lênnhững lời tri ân sâu sắc đến thầy cô giáo thân yêu. Tầycô ơi! Hai tiếng gọi thân thương chúng con mang trongtim suốt cuộc đời bởi dẫu có đi hết chiều dài của cuộcsống, chúng con vẫn chưa đi hết lời thầy cô chỉ dạy, vàcó bước lên tới đỉnh vinh quang thì người nâng bướccho chúng con chính là đôi tay không bao giờ mệt mỏicủa các thầy, các cô:

“Tời gian qua mùa thu nay có khác Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu

Nghĩa thầy cô một đời không trả hết Dẫu đời con qua mấy nhịp cầu”.

Tời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, thầy cô vngười lái đò kiên trì, lặng thầm chở bao thế hệđến bến bờ tương lai. Đối với thầy cô, các họmình giống như những cánh buồm đỏ thắm. Đếngày nào sẽ rời bến, theo cánh sóng ra khơi đếnmiền tri thức mới và cập bến những miền vui. Brồi, ve và phượng cũng theo mùa hạ mà xa mãi, thầy cô ở lại tiếp tục đón những cánh buồm thơchắp cánh ước mơ và lại ngóng tin chờ.

Nhân ngày lễ tôn vinh các nhà giáo Việt Ncon xin gửi tới thầy cô giáo, những người lái dòng đời, những người đã và luôn đồng hành chchúng con những đôi cánh ước mơ lời cảm ơthành nhất. Con xin kính chúc thầy cô luôn mạn và tràn ngập niềm vui trong cuộc sống.

L I CON MUỐN N I Nguyễn Chí Cường

51

Page 52: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 52/90

Giai điệu ngọt ngào của bài hát ạm Biệt vanglên rộn cả căn phòng...kéo theo đó là bao ký ức

kỷ niệm về thời học sinh của chính tôi!12 năm học không khẳng định hết khả năng bản

thân! 12 năm học không dạy bạn hết các chân lý và quyluật cuộc sống! và 12 năm học là chưa đủ để bạn nhậnra được: “You will always be in love with love”! (Bạnluôn được sống trong hạnh phúc!)

Hạnh phúc trong gia đình! <3Có phải tất cả các gia đình đều hạnh phúc?!

Không! Mỗi gia đình đều có những khó khăn, những vất vả riêng. Nhưng gia đình nào đi nữa, thì cũng là

một nơi hạnh phúc ngự trị. Hạnh phúc nhỏ nhoi trongmỗi thành viên được góp nhặt tạo nên những giây phúthạnh phúc của gia đình, dù là ngắn ngủi hay bền lâu,thì đó cũng là những phút giây vô giá!

ôi thấy mình thật may mắn!May mắn vì tôi được ạo hóa ban tặng cho mình

một gia đình hạnh phúc! Chắc chắn, một gia đình hạnhphúc!

Không có niềm vui nào lớn hơn khoảng thời gian

cả gia đình cùng ăn bữa tối. Và kể về sự thành công củangày hôm đó! một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của giađình tôi!

ôi thật sự cảm thấy được hạnh phúc tuy nhỏ nhoinhưng vô cùng lớn lao của mình chính là những lúcnhư thế này, lúc mình sắp sửa phải rời xa mái nhà thânyêu, tự mình chứng tỏ bản thân và dùng đôi tay củamình mà kiếm sống! Lúc đứng trước ngưỡng của củasự trưởng thành! uổi mười tám! ôi phải là một conngười có ích! một con người thành công! Nhưng tất cả!

tôi muốn mình luôn là người con lý tưởng của ba mẹ!Hạnh phúc tuy nhỏ nhoi, nhưng nếu biết trântrọng, nó sẽ là một món quà vô giá mà Tượng Đế bantặng cho bạn! và gia đình là một món quà như thế! <3

Hạnh phúc vì được đi học...<3Tầy cô, người luôn dạy chúng ta đạo lý căn bản

của con người, và những giây phút đáng quý cần trântrọng trong cuộc đời. Tầy cô không phải là người ảnhhưởng trực tiếp đến đời sống của chúng ta, nhưng họ là

một nơi ngả đầu cho bất cứ học trò nào, dù thành cônghay thất bại, luôn là người động viên và truyền cảmhứng cho chúng ta.

ôi cũng là học sinh, được học nhiều Tầy cô, vàcó những người để lại cho tôi một sự ngưỡng mộ trong

lòng mà nhiều năm sau tôi mới nhận ra: ôi được rất nhiều từ người Tầy, người Cô kính

ôi áp dụng một cách tự nhiên, mà không hề bchính điều này là do Tầy cô dạy dỗ. Điều tôi ấnhất đó là lời nói của Tầy, của Cô. uy khônngào như những giai điệu bài hát, thường machất sử thi và anh hùng cách mạng nhưng phnhận rằng, nếu không bị gò bó bởi mảng kiếnmột nền giáo dục áp đặt! Tì tất cả các giáo vnhững nhà văn học, bởi vì họ luôn có một nétrong phong cách, những câu nói triết lý sâu sắ

ôi đi học, không siêng năng được như mọiôi thích nghe Tầy cô nói chuyện ngoài lề hơ

kiến thức để chúng tôi có thể đạt được ước mắt là đậu đại học! Đối với tôi, kinh nghiệmcô là thứ kho báu luôn mở rộng trước mắt nhưnthể nào làm nó vơi đi, Kiến thức vô hạn, nhưnnhiêu cần cho cuộc sống?!

ôi thích cách kể chuyện hồi HP của CTầy iến, những câu chuyện đó luôn ẩn chứabài học cuộc sống, hay những lời khuyên quýlẽ, lời khuyên của Tầy cô không bao giờ thừanó cũng không bao giờ là đủ cho chúng tôi, nhchim non còn yếu ớt, nhìn trời, nhìn đời bằng của con trẻ.

ôi khát khao sống trong niềm hạnh phúcnhoi của sự học! <3

Nhà trường không chỉ là nơi để chúng ta hkiến thức, nó còn là nơi của những tình cảmliêng. ình thầy trò và tình bạn bè.

Đời học sinh là trải dài của những ngày th vẻ bên nhau. Là nơi tình bạn thiêng liêng và trnhất. Lớp tôi 12A1, một tập thể đoàn kết!

Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi...12A1!Lớp học nào thì cũng có niềm vui và nỗi bu

hai mặt đối lập của một chỉnh thể để giúp cđó phát triển. Lớp tôi cũng vậy, cũng không nằquy luật đó, xen kẽ những tiết học vui nhộn lnhững tiết học nặng nề và u ám. Con người athiếu sót, và nhiều người, thì thiếu sót đó có tthoa” để triệt tiêu, nhưng đôi lúc lại làm cho n

hơn tạo thành những “cực đại”. Và những tiếđã đem lại nụ cười đề hong khô tất cả...ôi may mắn có được những người bạn tố

tôi tìm thấy được chính mình, tôi nhận ra đượcủa bản thân, và cả tinh thần đoàn kết. ôi th

Hạnh Phúc nhỏ nhoi.... <3 Minh Tông 12A1 – lil. sky9

52

Page 53: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 53/90

vọng mình là một người bạn tốt với tất cả các bạn củatôi. ôi chia sẻ suy nghĩ của mình với họ. rao đổi kinhnghiệm và sáng kiến. ôi lắng nghe họ những lúc họcần. ôi động viên họ, khuyến khích họ nhìn về tươnglai tươi sáng. Và họ cũng như tôi. Họ luôn ở bên tôinhững lúc tôi cần, luôn động viên tôi những lúc tôi vấpngã và mất đi niềm tin.

Nào là những câu truyện thân thương truyềnmiệng, những trò tinh nghịch mà chúng tôi thường gọilà chơi khăm, những giây phút chém gió, những giờhát hò live show, tất cả đã ghi lại trong tôi một dấu ấnkhông thể nào quên, đó là những người bạn. Họ khôngphải là những thiên thần, cũng chẳng phải những ngôisao màn bạc. Họ, đơn giản là bạn của tôi! ôi cần họ, tôimuốn mãi mãi là bạn của họ! Phải, mãi mãi!

ình bạn quý giá hơn bao thứ khác, nó cũng là nơita tìm được hạnh phúc nhỏ nhoi của cuộc đời mình!

Hạnh phúc tuy nhỏ nhoi, nhưng nếu biết trântrọng, nó sẽ là một món quà vô giá mà Tượng Đế bantặng cho bạn! và tình thầy trò tình bạn là một món quànhư thế! <3

Hạnh phúc vì được là chính mình! <3Có bao giờ trên con đường đi tìm ánh sáng của đời

mình, bạn tự hỏi: Mình đã thay đổi như thế nào?!Con người thật của chúng ta luôn được che giấu

dưới một số hình thức bên ngoài. Chúng ta che giấu tậtxấu, thói hư, những điều không đẹp, sự dại khờ, ngâyngô, hay thậm chí là cả sự hạnh phúc! Chúng ta sốngkhép mình trong một khoảng không chật hẹp không lốithoát. ất cả chỉ để cho người khác thấy: ta là hoàn hảo.Bạn sợ sống thật sẽ làm mình thua kém người khác,nhưng bạn quên rằng, chính những lúc sống thật màbạn có cơ hội thay đổi, thay đổi để hoàn thiện hơn, phùhợp hơn với cuộc sống còn nhiều vất vả lo toan.

ôi cũng là người luôn đi tìm cho mình một sựhoàn hảo, hoàn hảo đối với những người mà tôi yêuquý, tôi hạnh phúc khi thấy họ hạnh phúc, hãnh diện vì tôi. Và bạn tôi, một thằng bạn rất thân, đã làm tôicảm thấy thật sự hạnh phúc. “ ao hãnh diện vì mày,Tông ạ!” một câu nói đơn giản nhưng đủ khiến tôicảm thấy, mình đang là chính mình, chính cái bản thâncủa tôi không một chút giả tạo! ôi cảm thấy yêu quý vàngưỡng mộ mình lạ lùng, tôi tự tin hơn hẳn, thấy mìnhcó giá trị với cái cuộc sống này.

Con người thường quên đi hết những gì mà họnói, họ làm, và như thế họ cũng quên luôn cả bản thânmình. Có những lúc tôi chợt thấy, đời sống của mộtkẻ điên hạnh phúc biết nhường nào. Họ không quá longhĩ cho cuộc sống này, họ tung tăng hái hoa bắt bướm,mỗi ngày mới như là một cơ hội đối với họ để tìm raniềm vui của cuộc sống. ại sao ta không sống đơn giản

là chính ta, làm những việc ta muốn, tự tạniềm vui mỗi ngày để thêm yêu cuộc sốnSao cứ phải nghĩ cuộc sống này quá u mờ?những con người lạc quan, ở bên họ, tôi tniềm tin tưởng vào tương lai, dù trong bcảnh nào, họ vẫn sẽ cười, cười trong cả của người khác, để đem lại niềm tin cho h

Gìn giữ sự tự tin của chính bản thân! Schính mình! Và hạnh phúc nhỏ nhoi sẽ tìôi chắc chắn!

Hạnh phúc tuy nhỏ nhoi, nhưng nếu trọng, nó sẽ là một món quà vô giá mà Tưtặng cho bạn! và bạn là một món quà như

Và. . viết cho ước mơ.! !Sống là phải có mơ ước! Mơ ước khôn

giàu sang, hay tiền bạc, nhưng nó là nấc bạn đến sự thành công! Mơ ước tuy nhỏ btạo cho ta một cuộc sống đầy thú vị.

Nếu coi mơ ước, là một việc muốn làmcủa tôi là thành công trong sự nghiệp.

Nếu coi mơ ước là một người bạn muốthì ước mơ của tôi là được làm một ngườ

Nếu coi mơ ước là một sự cống hiến, cống hiến cho nụ cười của mọi người.

Và coi mơ ước là một mục đích, thì ướlà yêu thương và được yêu thương.

Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đờikhông?! ôi không hề cảm thấy sợ sệt! Vlúc, tôi chính thức dang đôi tay của mìnhthuyền ước mơ! ôi sẽ đứng vững trong Vì tôi luôn có những người bạn! Những kính mến. Và cả gia đình yêu thương củalà hậu phương vững mạnh cho tôi vững tiđường đời.

ôi hứa với lòng mình!Phải cố gắng, cố gắng hết mình trong Tật tin tưởng vào tương lai tươi sáng

rộng và ước mơ của mình!Nhẫn nại, kiên nhẫn trong công việc!

âm bất biến giữa đời vạn biến!ôi sẽ vươn lên tới đỉnh cao đó! Đỉnh

thành công! ! :)Hạnh phúc tuy nhỏ nhoi, nhưng nếu

trọng, nó sẽ là một món quà vô giá mà Tưtặng cho bạn! và ước mơ là một món quàChúc cho mọi người nhận ra và giữ gìn

của chính mình!P/s: ôi yêu các bạn!

53

Page 54: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 54/90

“Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…” Đây là lời một bài hát mà em đã nghe từ rất lâu rồi

nhưng luôn cảm thấy không chính xác vì em luôn trôngmong đến ngày nghỉ hè. Ấy vậy mà bây giờ em cảmthấy thật đúng…

Năm nay đã là năm cuối cấp, hết năm nay mỗingười trong lớp sẽ đi theo hướng riêng, không còn ngồicùng nhau làm bài, kể chuyện phiếm nữa… Nghĩ đếnđây sao thấy buồn quá. Chợt nhớ đến mấy câu ca dao:

“Tời giờ như thể tên bay

Năm năm, tháng tháng, ngày ngày thoảng qua Ai ơi! Nên phải nghĩ xa

Dẫu vàng nghìn lạng khó mà chuộc mua”.Tời gian trôi thật nhanh. Mới ngày nào đi học

phải có ông chở đến lớp, rồi đến tự mình đi học, thoángcái đã bước chân lên cấp ba trung học phổ thông để bâygiờ lại sắp phải chia xa mái trường, bạn bè thầy cô, nơiđầy ắp những kỷ niệm vui buồn tuổi học trò và hìnhảnh thầy cô vất vả mỗi ngày với bụi phấn bay bay.

Nhớ lắm ngày đầu năm lớp 12 vào lớp chỉ thấyquen mặt vài bạn, em ngồi yên lặng nhìn cô chủ nhiệmbước vào và sinh hoạt một số nội qui đầu năm, cô nóichọn chỗ ngồi em cũng chỉ ngồi yên ngại ngùng nhìncác bạn lạ.

Vậy mà giờ đây em đã ngồi nói chuyện vui vẻ vớicác bạn trong lớp như đã quen từ lâu lắm rồi.

Nhớ lắm lúc thầy cô giảng bài và đôi lúc nóichuyện vui vẻ ngoài lề để không khí lớp bớt tẻ nhạt.Nhớ những lúc cô Hừng giảng bài xen kẽ là những hình

minh họa hay đôi lúc hỏi han bạn nào xem đã hiểu bàichưa, nhớ giọng người Nam Bộ ngọt ngào mà đầy quantâm dịu dàng của cô, nhớ những lúc mắt cô hoe đỏ vìhọc trò, không ngờ một người dạy môn Lý khô khan màlại dễ xúc động đến vậy… Nhớ lúc thầy Đạt ra đề toáncho cả lớp làm, thầy đi xem mọi người làm rồi bất ngờgõ thước vào một bạn làm sai khiến cả lớp giật minh,hay nhớ cả những lúc thầy uấn ghi tựa bài lên bảng với những nét chữ uốn lượn mà có nét khỏe khoắn,nhớ lúc thầy đọc thơ cho lớp nghe, tuy thầy là giáo viêndạy Hóa nhưng rất giỏi Văn. Nhớ thầy Tắng luôn âncần giảng bài cho học trò, nhớ cái cách thầy vừa dạy bàimới vừa ôn bài cũ cho học trò mà không than van cáicảnh “Chữ thầy trả thầy” chỉ mong học trò có đủ kiếnthức mà thi cử. Nhớ thầy Huy giảng bài thường hay đọcbài cho lớp nghe những tác phẩm liên quan, đọc thuộc

lòng luôn! Phục trí nhớ của thầy lắm lắm!Nhớ những lúc cô Hừng giảng mà cả lớp chưa h

ngồi ngây ngô cô bảo: “Sao dốt thê?”, cô giảng lại hiểu, lớp ngồi tự hào với nhau, cô giảng tiếp lại khhiểu cô bảo: “Đấy, thế mới bảo các em dốt đấy!” vcả lớp ngồi vui vẻ với nhau. Nhớ lúc làm toán sai tĐạt hay nói “Ơ, cái cô nường này!” hay “Ơ, cái conày” chỉ bảo tại chỗ cho “Cô nường” ấy xong đi mmạch lên bảng giảng lại cho cả lớp nghe để tránh trạng “sử cũ lặp lại”. Nhớ thầy uấn có cả bản dịcsu có nghĩa là những giọt nước mắt của cây. Nhớ tTắng hay nói chuyện “tếu” cho học trò cười, lớp hsinh động, học trò trả lời sai thầy hay nói “Nam mô Đà Lạt”. Nhớ thầy Huy hay cho điểm cộng nhữngphát biểu trả lời đúng câu hỏi khó và hay dành tặngngồi gật gà gật gù trong lớp câu “Anh bạn dãi dầu khbước nữa – Gục lên súng mũ bỏ quên đời”.

Nhớ những lúc cô Hừng gọi em và bạn Mộng Ngra nói về hoàn cảnh gia đình và khuyên cố gắng họcMột chút quan tâm đó làm ấm lòng em lắm cô ơi!

Nhớ những lúc ra chơi hay cả lớp đi chơi chunđược vui chơi, trò chuyện với nhau thật là thích. N việc cả nhóm góp tiền mua bút xóa xài chung rồi chutừ bàn này đến bàn kia… Nhớ bạn Mộng Nghi làm vhay, siêng học, học giỏi, nhớ “em rinh” giọng nói nngào, nhẹ nhàng, gọi em là “chị”, em rinh học rất gHóa học, Hải Phượng hay ngồi tâm sự, trước kia làngồi cùng bàn. Nghi và rinh ngồi bàn trên (bàn đầuNghi có những từ ngữ nghe rất ngộ, tính rất vui vẻcon, đáng yêu, nhớ Ngọc Tiện to lớn, nói chuyện rràng, phát biểu như nhà hùng biện, Duy Tăng họcrất giỏi, đặc biệt là oán, rung Chánh ngồi gần chuyện nghe có vẻ rất thật thà, chịu khó học và hlành… Nhớ cả nấm Bảo râm (còn gọi là gà), Huy

râm (còn gọi là vịt), uyết Nhi (người đã giúp em hrất nhiều!), Tủy iên, uấn Anh, Đức Ân, Ngọc VMinh Hiển “mập thù lù” dễ thương, …rất rất nhngười nữa, em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!

Sắp phải chia xa, em xin mượn trang giấy ghi những kỷ niệm nho nhỏ và cả những lời cảm ơn những thầy cô là những người đã giúp đỡ em rất nhtrong thời gian qua. Sau này dù có đi đâu, làm gì, e vẫn sẽ luôn nhớ về mái trường Tạnh An này – nơinhững kỷ niệm đẹp.

Chúc thầy cô, các bạn và cả mái trường thật nhđiều tốt đẹp và thành công!

Ky Niêm Tu i HVũ Ngọc Quế - 12A2

54

Page 55: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 55/90

hời gian trôi qua thật nhanh

nhưng vẫn luôn để lại ở nhữngnơi nó đi qua một dấu ấn không thểphai mờ. Không còn bao lâu nữa tôiphải rời xa mái trường thân yêu nàycùng bao nhiêu kỷ niệm đáng nhớ vềthầy cô và bạn bè thân thương. Mườihai năm cắp sách đến trường cùng vớibao nhiêu kỷ niệm thơ ấu đã gắn liền vớinó. Một khoảng thời gian không quá dàicũng không quá ngắn, nhưng sao trongtôi lại luôn vấn vương một điều gì đókhôn tả. Giờ đây tôi đã là học sinh lớp12 và đang đứng trước ngưỡng cửa cuộcđời- một mốc thời gian khá quan trọngđối với cuộc đời tôi cũng như nhữngđứa bạn cùng trang lứa, tâm trạng lúcnày cũng chen lẫn cả niềm vui và sự lolắng. Vui vì mình đã ngày một khôn lớn và trưởng thành hơn sắp vươn xa bước vào cuộc sống mới với bao nhiêu thửthách và một tương lai tươi sáng đangchờ đón tôi, nhưng đâu đó lại thoángtrong tâm trí tôi một nỗi lo lắng lạthường. Lựa chọn ngành nghề, trườnghọc là một vấn đề khiến tôi không khỏisuy nghĩ. Và điều quan trọng là rời xamái nhà thân yêu này nơi đã vun đắpcho tôi hành trang vững chắc bước vàođời thì giờ đây phải rời xa nó sao tôi lạilưu luyến thế. Nói đến đây, tôi lại nhớmãi những kỷ niệm năm lớp 11 với baonhiêu là hoạt động, lớp tôi ai nấy cũnghăng hái tham gia còn cả trường rầm rộlên những hoạt động thể thao. Mặc dùlớp tôi không giỏi nhưng vẫn hết mìnhtham gia với bao niềm náo nức.... saonhớ quá cái không khí thân thương ấy,giờ đây tôi không còn cảm nhận được vìmọi người cũng đang cùng tâm trạng lolắng như tôi. Lớp 12 rồi, tuy căng thẳng và áp lực thật nhưng là học sinh nênkhông thoát khỏi những trò ma quái,những lúc nghịch ngợm náo động cảlên làm cô phải buồn lòng. Tế nhưngcô ơi tụi em phá thế thôi nhưng thương

cô lắm, nhiều lúc bị cô mắng, b

cũng tức lắm nhưng bù lại nhữnlo lắng và quan tâm thì lại thấyhậu và thân thương biết mấy. Sxa tất cả mọi thứ quen thuộc nàsẽ nhớ lắm! Nhớ thầy cô, bạngia đình tôi nữa. Gia đình luôn phương vững chắc của tôi mỗ về nhà. Nhớ lắm, thương lắmtôi bị ốm hay phải thức khuya là ba mẹ cũng như không ngủ mthức với tôi, lo cho tôi từng li từtôi đói hay khát nước nhưng lườđi uống hay những lúc ngủ quênđắp chăn, không tắt điện là ba mlẽ làm tất cả. Nhiều lúc tôi thngang lắm, hư lắm cãi mẹ hoàiphải khóc nhiều. Nghĩ lại tôi thcó lỗi nhiều quá, giờ tôi đã lớnchuyện hơn thì lại sắp phải rờiđể tự lập, để tập sống cuộc skhông được cưng chiều như mcon nít nữa. Nói tới đây sao tôi thgian trôi nhanh quá, ước gì thờquay trở lại để có thể làm nhữmà tôi chưa làm được, nhưng thời gian cứ dần trôi mãi không ai và tôi cũng không thể quay khứ mà phải nhìn đến tương lsắp chạm vào nó. ôi mong saokỷ niệm ấy sẽ luôn được ấp ủ tôi, mãi mãi tỏa sáng như nhữnđèn soi đường để tôi trở về nhữtháng êm đềm hạnh phúc đó. Đitôi muốn gửi đến các thầy cô, và gia đình thân thương lời chkhỏe, thành công và hạnh phúccác thầy cô luôn mạnh khỏe đểlớp người sau đến bến bờ tươnsáng, chúc các bạn luôn thành c vững bước trên con đường tươnmình. Riêng ba mẹ tôi, con xin mẹ luôn mạnh khỏe để dõi thecon đi trên đường tương lai và lcon mỗi khi con vấp ngã, ba mẹ

KÍ ỨCHoàng Hồng Uyên

55

Page 56: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 56/90

LỚP TÔI Nguyễn Duy Anh - 12A1

ôi viết về lớp tôi, hai năm ngắn ngủi đã gắn

kết chúng tôi bên nhau và đó là sự maymắn. ôi biết rằng đường đời còn rất dài, nhưng rấtkhó để tôi có thể tìm được sự quan tâm nhau, chiasẻ những suy nghĩ thân tình như bây giờ.

Bắt đầu từ ngày ngồi ghế 11A6, chúngtôi còn quá xa lạ để có thể mở lời chào hỏi nhau.Những cái cười ngượng vẫn còn thấp thoáng trênnhững gương mặt quen thuộc suốt năm học ấy. ôicòn lo sợ những ngày đến trường, có thể nó quáchán khiến tôi không còn hứng thú. Mọi người ainấy một chỗ, bài ai nấy học. Có thể nhớ lại quãngthời gian đó là điều kinh khủng lắm nhỉ: D. Nhưngrồi thời gian, tình cảm cũng đã gắn kết chúng tôi,đó là lớp 12A1. Gia đình tôi! Và giờ đây tôi xindành những dòng cảm xúc riêng cho họ.

“Chẳng còn bao lâu nữa, mình phải đối mặt với ngã rẽ cuộc đời, chẳng con bao lâu nữa mìnhphải bước ra ngoài kia, cái xã hội nhiều lắm sự bonchen và thiếu thốn tình cảm. Mình sẽ rất nhớ, rấtnhớ nơi này, 12A1.

Nhớ những ngày đầu còn ngượng ngùng câuchào, câu hỏi năm 11. Nhớ ngày đầu bỡ ngỡ với côchủ nhiệm năm 12. Tời gian mình học bên nhauquá ngắn để xây dựng một tình cảm gắn bó nhưngbây giờ lớp mình đã làm được. Mình cảm thấy yêu và tự hào vì lớp mình lắm. Những con người thôngminh, năng động, nghịch ngợm và còn nhiều lắmnhững ưu điểm chưa được bộc lộ.

Bắt đầu làm lớp trưởng từ học kì II với mongmuốn lớp mình trở nên hòa đồng hơn, vui vẻ hơn,để rồi những ngày tháng xa quê hương, những ngàytháng trên bước đại học và mãi suốt cuộc đời sẽkhông phải nuối tiếc về những ngày mình bên nhau vì nơi đó sẽ không còn những buổi “live show” tựphát bất cứ lúc nào, khiến cả lớp phát điên lên vớitên Tông MC, hay những giờ ra chơi chúng mìnhcùng ngồi hát hò đối chọi nhau, cùng lên những

ý tưởng điên rồ, đem ra bàn bạc rồi ngồi c

ra. Tật đẹp những tiếng cười không còn chmỏi việc học, không vướng bận những dòcuộc đời, vì đó là lúc chúng ta bên nhau. Vthời gian đó thật quý giá, tôi không nghĩ rằtìm được tình cảm ấy ở nơi đất khách quêkia. Ước gì tôi có thể lưu lại toàn bộ nhữngkhắc đẹp ấy trong suốt cuộc đời mình. Nhữđi chơi thật vui và ý nghĩa. Cùng ngồi gói crồi chém gió, cùng làm lông vịt, cùng chungcơm chén rượu. Có còn nữa những trò khiên“đi tắm”, những ngày rượt đuổi khắp xóm :áo ướt sũng nhưng tình cảm vẫn đang nónlên. Mình luôn cùng nhau và lúc nào cũng thnhững đêm thức học bài trước kì thi, nhữngtin nhắn ân tình từ các bạn trong lớp luôn lđộng viên lớn tiếp sức “Học bài thôi, mai nhé”, “Chúc mai thi tốt”, đúng rằng đó chỉ làdòng tin nhắn ngắn ngủi thôi, nhưng nó cũlàm ấm lòng những đêm một mình trên bàn

Có những lúc lớp mình đầy những căng táp lực lo lắng, trước việc học, trước ngã đời mà chính bản thân phải đặt bút lên quyếNhững chia sẻ những mong muốn, dự địntương lai. Điều đó rất quan trọng, chúng ta lo lắng cả. Nhưng hãy nhớ rằng mình vẫn đnhau. Hãy chia sẻ cho nhau những suy nghmình để những lo toan được xua tan, sẽ chỉnhững tiếng cười.

Lớp mình thật vui, thật đầm ấm. uy biếcòn nhiều bạn trong lớp vẫn còn cách li vcảnh hay vì những ngại ngùng, và đang cầ

sự hòa đồng từ mọi người. Hãy sống hết mhết tình người, để rồi chúng ta mãi nhà nhữem, những người. Mai đây khi trở về nơi nànhững dấu chân kỷ niệm còn lại trong quybút, sẽ còn lại những kỷ niệm đẹp trong đờcòn mãi những tình cảm gắn bó thiêng liênchúng ta. Gia đình 12A1!

56

Page 57: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 57/90

Ba năm rung Học Phổ Tông. Ba năm - một

khoảng thời gian không dài, song nó lại làmột đoạn đời đẹp nhất của một con người. Nhữngnăm tháng ấy chất chứa bao kỷ niệm, những lúckhông làm vừa ý thầy cô, để rồi bị rầy la; nhữnglúc cùng nhau chụm đầu giải bài toán khó; nhữnglúc chạy nhảy vui đùa trên sân trường. Khi nhữngtháng ngày cuối cùng của chặng đường học sinhsắp hết, tô xin viết đôi dòng cảm xúc về sự chămlo, yêu thương của gia đình, về sự quan tâm dạydỗ của thấy cô và cả những chia sẻ, đồng cảm củabạn bè….

Ba năm gom góp, chắt chiu hành trang đượctrao từ thầy cô, cũng sắp đến lúc chúng tôi phải lênđường bước vào cuộc sống mới. Cái quy luật khắcnghiệt của cuộc sống là thế. Giờ chia tay sắp đến!Những vui buồn hiện lên trong ánh mắt trìu mếncủa thầy cô, những nụ cười của bạn bè sẽ đi vàokỷ niệm. Dù không muốn, nhưng không bao lâunữa, chúng tôi sẽ phải xa những giờ sinh hoạt lớpđầy ấm cúng. uy chúng tôi chỉ mới cho cô đượcmột lần – một lần đứng hạng nhất thi đua. Nhưngchỉ vậy thôi, tôi đã thấy được sự hạnh phúc hiện

lên trong ánh mắt của cô. Chúng tôi sẽ nhớ mãiCô Hạnh “đầy khó nhọc”_dạy cho tôi văn học củađời người, chúng tôi_lớp 12A4 còn gọi cô một cáchthân mặt bằng hai từ nghe thật ngọt ngào là “Mẹyêu!” nữa đấy!

Chúng tôi cũng sẽ chẳng thể quên những tiếtđược thầy làm tư vấn về việc lựa chọn ngành nghề và kể chuyện về những cố gắng và thành công củađàn anh, đàn chị đi trước….

Một lần trong tiết học oán, Tầy Lộc đã nói với lớp tôi một câu mà tôi không thể nào quên:“Đối với tôi, mấy em còn trên cả tuyệt vời”. Mộttiếng “ồ!” vang lên khi thầy vừa dứt câu. Câu nóiđó làm chúng tôi xúc động muốn rơi cả nước mắt.

uy chúng tôi là học sinh lớp 12A4, nhưng trongHọc Kì 1 vừa qua lớp chúng tôi chỉ đứng hạng thứtám trong khôi 12. Nhờ câu nói khích lệ của thầybô môn oán mà chúng tôi đã có lòng tin vào chínhmình, có ý chí phấn đấu hơn trong học tập….

Không chỉ có thầy cô, mỗi bước chân chúng ta

đi còn có sự che chở của gia đình. Đó là sự ân cầncủa Ba, vòng tay ấm áp của Mẹ. Càng lớn, tôi cànnhận ra được rằng tình yêu của ba mẹ thật cao qubiết bao. ôi sẽ không thể hiểu hết được những llắng, vất vả, những hi sinh thầm lặng của ba mnhưng tôi biết rằng tôi rất hạnh phúc vì tôi còn cóba mẹ bên cạnh, che chở cho tôi, cho tôi một tìnhyêu vô bờ bến! . “Con cám ơn ba mẹ vì ba mẹ đsinh ra con, nuôi dưỡng và dạy dỗ con thành ngườicông ơn của ba mẹ con sẽ không bao giờ quên”.

ôi chưa thực sự trưởng thành, nhưng tôi cũng

đã có đủ thời gian để nhìn lại những gì đã qua. ừđáy lòng của một người học sinh, tôi xin nói lời“cảm ơn” và “tri ân” đến những người thầy, ngườcô. Cảm ơn thầy cô vì những kiến thức và nhữnglời dạy dỗ của thầy cô. Tầy cô đã hi sinh gian khổkhông quản ngại khó khăn, miệt mài bên tranggiáo án để cho chúng em những bài học hay. Chắcthầy cô buồn lắm vì những trò quậy phá của chúngtôi, những khi chúng tôi lười biếng, ham chơi,không học bài ở nhà hay lo ra trong tiết học trênlớp. “Tầy ơi! Cô ơi! Chúng em thật lòng xin lỗi vìnhững lời nói cũng như những hành động đã làmcho thầy cô buồn”

Sau này, dù ở đâu và làm gì, chúng tôi cũngsẽ nhớ về thầy cô, nhớ về ngày nhà giáo Việt Na20-11.

Chúng tôi sắp kết thúc quãng đời học sinh củamình. Ba năm cấp ba là khoảng thời gian mà tôisẽ không thể nào quên, vì nó chứa đựng biết baonhiêu tình cảm của chúng tôi đối với thầy cô, bạnbè và gia đình.

ôi sắp phải xa thầy cô và bạn bè. ronglòng tôi bây giờ là những cảm giác bâng khuângkhó tả đan xem vào nhau. Mai đây, tôi sẽ bước vàomột ngôi trường mới mang tên “trường đời”. Chắchẳn ngôi trường này sẽ không ít cạm bẫy, nhữngkhó khăn và cả những gian nan, thử thách nữa.Nhưng tôi sẽ cố gắng để trở thành một con ngoantrò giỏi, không phụ lòng mong mỏi của ba mẹ vàthầy cô.

LỜI CÁM ƠNBùi Tị Mỹ Duyên - 12A4

57

Page 58: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 58/90

18tuổi – mốc đánh dấu sự trưởngthành thực sự của mỗi người.

Lúc mà các bạn học sinh 12 đang chuẩn bịbước vào một thế giới, một chân trời mới.Bởi giờ đây các bạn đã trưởng thành vềmọi mặt nhận thức cũng như thể xác, đãtrang bị cho mình đầy đủ những kiến thứccần thiết để sẵn sàng trải nghiệm với đời,có được như vậy là nhờ vào sự giúp đỡ củatất cả mọi người từ mái trường, thầy cô,cha mẹ, bạn bè, xã hội…

Đến giờ phút này đây thì ta thực sự trởthành người lớn, lớn về thể xác cũng nhưnhận thức đã chín chắn hơn nhiều, khôngcòn là đứa con nít ngây thơ hồn nhiên,nông nổi như trước nữa mà thay vào đó làmột con người trưởng thành về mọi mặt,đã hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm vềnhững việc mình làm. Bước vào tuổi 18 làbước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời, bỏlại sau lưng những gì sót lại của một đứatrẻ ngây thơ, bước tới giai đoạn mới củamột con người mới, với những thay đổimới về thể xác lẫn tâm hồn.

Đối với các bạn học sinh 12, đây lànăm học cuối cấp và cũng không lâu nữađâu, các bạn sẽ rời xa mái trường đã gắnbó với mình để bước lên con đường đạihọc-cao đẳng. Tế là sắp tới đây, các bạnsẽ không nghe tiếng giảng bài của thầy cô,không còn thấy giọng cười của bạn bè, vàchính nơi đây đã ấp ủ bao kỷ niệm, bao kýức tươi đẹp, nó là nơi gắn kết ta thành mộtđại gia đình. rong ngôi nhà đó có thầy côlà cha mẹ thứ hai của mình, họ là người đãcung cấp những kiến thức cần thiết để ta vững bước vào đời. Nhớ mãi tiếng giảngbài, giọng nói ấm áp của thầy cô trongnhững trưa nắng hè gay gắt. Sự quan tâm,nhắc nhở, lời động viên chân thành củathầy cô là động lực cho chúng em tin rằng

thành công đang ở trước mắt chúng em.Xin tri ân tất cả người thầy, người cô đãdành trọn cuộc đời mình lo cho những đứahọc trò bé nhỏ của mình.

uổi học trò là tuổi đẹp nhất của đờingười, chúng ta gặp gỡ, quen biết nhau vàtừ đó trở thành tri kỷ từ lúc nào không hay.Nếu cuộc đời này mà không có đến mộtngười bạn thì thật là buồn tẻ và chẳng còný nghĩa gì hết. Mỗi lúc ta vui, buồn đều cóbạn đến tâm sự, trò chuyện rất vô tư, hồnnhiên. Có được ngày hôm nay là một quátrình lao động vất vả một nắng hai sươngcủa ba mẹ, ba mẹ đã hi sinh cuộc đời củamình để lo cho con cái được đến trường,đươc biết đọc biết viết rồi sau này có thểtrở thành người tốt giúp ích cho xã hội. Bamẹ có công sinh thành, nuôi dưỡng ta nênngười và chắc hẳn rằng họ rất vui khi nhìnthấy đứa con ngây thơ, hồn nhiên ngày nàogiờ đã trở thanh thiếu niên thiếu nữ, mộtngười trưởng thành thật sự. Bên cạnh đóchúng con hứa sẽ luôn phấn đấu vươn lênđể không phụ công sức và niềm hi vọng màba mẹ đã dành cho chúng con. Ngoài ra,cũng ghi ơn với tất cả mọi người, nhữngngười đã giúp đỡ, ủng hộ, động viên từ vậtchất đến tinh thần, nếu không có họ có lẽchúng ta sẽ khó có đươc như ngày hômnay.

Tời gian đã đem lại cho ta sự thayđổi: trưởng thành hơn về nhận thức, to lớnhơn về thể xác. Giờ đây khi sắp phải rờixa mái trường, xa thầy cô, bè bạn để bướclên giảng đường mới. Sẽ không bao giờquên những kỷ niệm ngọt ngào, ký ức tươiđẹp và hơn nữa không quên công ơn củanhững người đã giúp đỡ, dạy dỗ để ta cóđươc ngày hôm nay. Xin tri ân tất cả! ! !

ĐIỀU TÔI MUỐN NÓIPhạm Tị Sơn Tảo – 12B4

58

Page 59: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 59/90

ừ ngày cắp sách đến trường, với bao kỷniệm thân thương, vui buồn của tuổi

học trò gắn liền với mái trường mến yêu. Nơichôn giấu những hình ảnh về bạn bè và thầy côcòn ghi khắc mãi trong tâm trí đọng lại trongem.

Cảm giác của ngày đầu học lớp mầm emrất sợ và bỡ ngỡ, lòng xao xuyến có cả nhữngsợ hãi vì ở lớp có nhiều bạn mới. Nhưng sựsợ hãi, lo lắng vụt tan mau khi cô giáo bắt đầubước vào lớp với nhiều cử chỉ rất thân thiện,nên tinh thần em phấn khởi, vui vẻ cùng vớicác bạn…. Rồi qua năm tháng trôi nhanh, emđã được vào lớp một. Em cảm thấy mình càngbé bỏng với ngôi trường rộng hơn, cảnh vậtxung quanh cùng với bạn bè đông đúc như baotrùm lấy em. Vào lớp một em được mẹ chuẩnbị đầy đủ sách vở, cặp, đồng phục đều mới cả.Ngày đầu bước chân vào lớp một em khôngdám vào lớp dù mẹ ở cạnh, nhưng ngay lúc đócô giáo đã bước ra tận tình dắt tay động viên…em cảm nhận được cô giáo cũng có nhiều nétgiống mẹ em qua lời nói, hành động…Vì ởcấp một, nên chúng em vừa học vừa chơi coi việc học rất vui, chưa nhận thức được việc họclà quan trọng. Cũng đến ngày lớp chúng emphải từ biệt mái trường thân yêu để lên lớp sáu.Nói đến cấp hai, em thấy mình lớn nhanh nhưbao bạn cùng trang lứa. Khi bước vào lớp sáutrở đi việc học ngày càng khó, nhưng các bạn

trong lớp ai cũng quý mến nhau nhiều truyện vui buồn kể cho nhau nghe. Ở nơi đây thầy côtuy đông, mỗi thầy cô dạy một môn khác nhaunhưng thầy cô nào cũng quý mến các học sinhcả, không thiên vị một ai. rường cấp hai củachúng em ở tầm dông đường xá khó khăn đilại…. nhưng em và các bạn vẫn đi học đầy đủ,không bỏ buổi học nào trừ khi ốm đau. Ngôitrường cấp hai của chúng em nằm ở giữa cánhđồng lúa nên lúc nào cũng mát mẻ, cây xanhche bóng mát. Em còn nhớ, có một cây còng

hầu như giờ ra chơi nào em cùng với mấy bạcùng nhau nói chuyện chơi đá cầu…đó cũng lànơi mỗi đứa chia sẻ cảm xúc niềm vui trong gđình, hay với nhũng câu truyện ma rất ghê sợ…Vì còn nhỏ, tuổi đang lớn nên chúng em cũnghay ham chơi lười học bài, biếng làm bài tập…có khi đến lớp thầy gọi tên khảo bài lại khônthuộc. Có nhiều lúc tụ tập nhau ngồi nói xấuthầy cô, cho thầy cô là quá đáng không hiểu

cho chúng em, hay tại thầy cô bắt học nhiềuchấm điểm keo…Nhưng càng lớn em cảm thấmình nghĩ như vậy là không đúng, thầy cô bắmình chép phạt, …. đều muốn tốt cho mìnhthôi, mong muốn mình học càng tiến bộ và cónhiều kiến thức sâu xa hơn. Tời gian trôi quaquá nhanh, nó không đợi một ai cả nếu chúngta không có ý thức nhìn nhận hay đánh giámột sự việc gì. Mới đây thôi, giờ em đang họlớp 12, lại sắp phải rời xa mái trường HPTạnh An, sắp bước vào con đường tương laimà ai cũng phải trải qua dù chưa biết là êmđềm hay gian khổ… rước tiên, chúng em cónguồn kiến thức bổ ích mà có tiền của cũngkhông mua được. Chúng em hy vọng thầy côluôn dồi dào sức khỏe để nuôi trồng nhữngmầm xanh đang đi lên…Bên cạnh đó, ngườicó công không kém chính là cha mẹ. Vì cha mẹđã dầm mưa dãi nắng không quản nhọc nhằncạnh tranh với đời phong ba để nuôi nấng locho chúng em ăn học tới nơi tới chốn. Ngoài rabạn bè…cũng là chỗ dựa để em học hỏi nhữncái hay, an ủi nhau là chỗ dựa tinh thần quýgiá những lúc em cảm thấy cô quạnh, buồn tnhất.

uy sắp rời mái trường Tạnh An, chia tayTầy Cô, bạn bè…với tất cả các kí ức đọng đầkhông quên của tuổi học sinh, nhưng em vẫntrân trọng từng giây phút hiện tại…và khôngquên “Kì thi tốt nghiệp” đang đến dần quatừng ngày.

Ki ưc Hoàng Tị rinh - 12B5

59

Page 60: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 60/90

Nơi đong đầy kỷ niệmết đã hết, học sinh trở lại với việc đến trường. Đối

với bao học sinh khác, tết là khoảng thời gian được yêuthích nhất, hết tết, đồng nghĩa với việc phải đi học trởlại, phải chấm dứt những chuyến du lịch hay nhữngbuổi họp mặt bạn bè,. Nhưng đối với học sinh 12, việcđi học chưa bao giờ trở nên nặng nề như thế này, nhữnghọc sinh năm cuối phải đối mặt với những bộ hồ sơ dàycộm nhưng đó lại quyết định tương lai của mỗi người.

Nhớ ngày đầu tiên đi học, tôi được mẹ đưa đếntận cửa lớp vậy mà vẫn nằng nặc đòi về, thế là mẹ phảingồi trên ghế đá, để mỗi khi nhìn ra cửa lớp, lại gặp mẹ,lòng thấy yên tâm. Lớn hơn chút nữa, lần đầu tiên mộthọc sinh biết thế nào là ganh đua, là trường chuyên lớpchọn.

ốt nghiệp cấp hai, để lại cho tôi những kỷ niệmthật đẹp của tuổi học sinh tuổi mới lớn. Lưu luyến bạnbè thầy cô, lần đầu tiên tối thấy cảm xúc ấy nhiều đến vậy. N2, đó là cái tên “đọc nhất vô nhị” được đặt bởibọn học sinh 9A dưới sự dìu dắt của thầy chủ nhiệmsuốt 4 năm cấp hai, đó là thầy Linh. N2 đồng nghĩa vớinhững từ vui nhộn, tinh nghịch nhất để nói về lớp tôi:nhí nhố, nhây nhớt, nhanh nhẹn, nghịch ngợm, ngâyngô, nhõng nhẽo, …Gia đình N2 chỉ vỏn vẹn 32 đứacon và một người ba (ba Linh) nhưng lại chất chứa thậtnhiều tình cảm và kỷ niệm, những hình ảnh được lưutrữ cả hơn 4GB dữ liệu, đó là kỷ niệm những lần đi chơi

cùng nhau, liên hoan, tết mùng 5 nhà thầy, sinh nhậtthầy, chia tay…Rời xa cấp hai, lần đầu tiên một cô bé lớp 9 mơ

về một ngôi trường cấp ba với bao mối tình học tròlãng mạn mà ngây thơ, lần đầu tiên một cô bé mới lớnbiết đỏ mặt khi gặp cái nhìn của anh lớp trên, hay thẹnthùng về cái chạm tay bất ngờ với cậu bạn cùng bàn.

Bước vào lớp 10, bạn bè thầy cô mới, chỉ vỏn vẹn vài đứa N2 học cùng, đứa bạn thân nhất của tôi cũngchuyển nhà vào Cờ Đỏ học. Một tháng đầu, hầu nhưtôi chỉ quen được tầm 10 bạn mới, nhưng lớp tôi cótận 47 học sinh và tôi chỉ biết được chưa đầy nửa lớpmà thời gian thì tận cả tháng trời. Và sau một thángđó, chúng tôi phải chia tay với cô chủ nhiệm cấp 3 đầutiên, cô Điệp. ôi thừa nhận rằng cô rất khó và có cảkhi tôi ghét cô nữa, nhưng rồi sắp chia tay cô, lòng tôilại thấy vô cùng lưu luyến. Lúc này chúng tôi luyến tiếc và cũng chính lúc này mới biết được cô tốt với chúngtôi biết chừng nào. Chia tay 10A1, chúng tôi được chialại lớp, những bạn nào có thành thích vượt trội trongkhối A sẽ được tuyển vào 11A6, tôi chỉ học khá nênđương nhiên tôi vẫn là thành viên 11A1. Chia lại lớp,

có nghĩa chúng tôi bị chia cắt về khoảng cách nhưngtình bạn trong tôi vẫn được giữ nguyên và trọn vẹn nhưlúc ban đầu. Bốn đứa tôi: iên, Tơ, My, Huyền rất thântrong năm lớp 10 nên việc chia tay với Huyền khiến cảbốn đứa tôi vô cùng lưu luyến. Lớp 11A1 có 28 thành viên còn lại và 8 thành viên mới của lớp 10P, phải nói

rằng ban đầu tôi cũng có những ấn tượng không tốt những thành viên mới này, không thể gần hơn ngo việc chào hỏi. Và năm 11 qua đi, để lại không ít kỷ nđáng nhớ, mọi người có một sự gắn bó nhất định. B vào 12, nhà trường lại chia cắt chúng tôi một lần n

lần này 11A6 trở thành 12A1, một số học sinh của clớp gom lại thành 12A2, các bạn còn lại và một số nữa trở thành 12A7, lại phỉa chia tay nữa rồi, sao mtôi ghét cái cảm giác này đến thế. 12A2 là học sinh hhợp của nhiều lớp A dưới sự dìu dắt của cô chủ nhCẩm Hừng, người mà tôi có cảm giác đầu tiên đó sợ. Chẳng biết sao lần này lớp tôi thân rất nhanh, mtháng, đó là thời gian để chúng tôi tìm hiểu, kết thân trở thành những người bạn tốt của nhau. Hợp chủquốc A2, cái tên được cả lớp tôi nhất trí tán thành đặt cho lớp. Lớp tôi có một điểm đặc biệt vui nhộnlà hễ có sinh nhật đứa bạn nào trong lớp là hôm đó vnhộn hẳn lên. Mở màn là bài hát “Happy birthday tyou” đồng thanh cả lớp, sau đó là màn “chào hỏi”, lớp lớp cùng tặng cho nhân vật chính một cái vỗ vthật kêu, đặc biệt hơn khi nhân vật chính là các bnam. Còn sinh nhật của má (má Hừng) chúng tôi hùnhau tổ chức tại nhà má với món bánh khoọc nóng hổthơm ngon mà đứa nào cũng len lén ăn vụng. Buổi sinnhật thật vui, chỉ tiếc là thiếu một số bạn. Có nhữngbạn bè cãi vã nhau những chuyện nhỏ nhặt, giận hrồi lại thân với nhau hơn, hay có những bạn cả hai n10 và 11 vẫn chưa nói chuyện với nhau, ấy vậy mà giờ mọi người lại khắng khít, gắn bó hơn bao giờ chia nhau từng bịch bánh trong lớp học thêm, hay cũntrú mưa dưới mái hiên trường sau những buổi ra về

ừ lúc tốt nghiệp cấp hai, việc chia tay gia đình N và nhỏ bạn thân Quỳnh Phan khiến tôi đã ít bạn nacòn ít hơn, cái lưu luyến chia tay bạn bè trong cấp càng khiến tôi ấm ức hơn. Tế nhưng mỗi lần chia tnhư vậy, tôi càng thấy quý trọng và yêu thưng mọi txung quanh hơn. ôi và nhỏ Quỳnh vẫn giữ liên lạthường xuyên qua điện thoại và mạng thông tin, và như rằng mỗi lần hai đứa tôi gặp mặt là có cả trăm

hình với thật nhiều kỷ niệm. Với lớp và các bạn nglớp, tôi cởi mở nhiều hơn, trao đổi với thầy cô nhihơn để mọi người hiểu nhau hơn. Bốn đứa MHcó dịp là lê la hàng quán, vui nhất là mỗi dịp sinh nhậdù không có thời gian nhưng vẫn chuẩn bị cho nhanhững món quà đặc biệt, một cái bánh kem nhỏ xíxíu và buổi tiệc sinh nhật được làm thật nhanh, thật để kịp buổi học thêm trên trường. Điều đó có ý nghrất lớn và đọng lại những kỷ niệm đẹp về tình bạnchúng tôi. Riêng tôi với nhỏ Tơ thì cứ díu lấy nhausuốt, nào là học thêm chung, nào là về nhà của nhanào là rong chơi những buổi ra về sớm, ăn uống có,hát có, …đi chung với nhau suốt nên có khi người thiểu lầm, ngồi suy đoán chuyện hiểu lầm đó mà bbao lần hai đứa cười nghiêng ngả. Mỗi buổi đi cùnhư vậy là có cả khối hình đủ thể loại, có lần liên hlớp ở nhà bạn, hai đứa rủ nhau ra vườn ớt chụp hìn

nĂM CuỐi CẤpĐỗ Ngọc Tủy iên - 12A2

60

Page 61: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 61/90

“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa...” Hôm nay, tình cờ được nghe lại bài hát “Người

Tầy” khiến con chợt nhớ ra bao điều, như lật lại trongđầu con từng trang kí ức về “Người Tầy”.

Hình như hôm qua con đã cãi lại lời mẹ, ngườithầy đầu tiên trong đời con, không những có công dạydỗ con nhưng lớn hơn là sinh ra con và nuôi dưỡngcon nên người. Tế vậy, mà con lại không nghe lời mẹ,không phải chỉ là hôm qua nhưng đã không biết baonhiêu lần rồi, từ nhỏ đến giờ; cũng vì sự vô tư và ngangbướng của con nên đã làm mẹ buồn lòng bao nhiêu lần và đã nhiều lần mẹ phải khóc vì con. Mặc cho mẹ làm việc suốt ngày, không có giờ nghỉ ngơi. Mẹ luôn chămlo cho con từng chút một kể cả việc tắt quạt khi về đêmsợ con lạnh cũng phải nhờ đến đôi tay mẹ. rái lại, conluôn ăn chơi, chỉ lo xem tivi suốt; mỗi lần mẹ nhắc haynói gì thì con luôn không đồng ý và nói nhiều câu rấtxúc phạm: “mẹ nói nhiều quá đi”, “mẹ biết gì mà nói”,“kệ con”, “con biết rồi”...và rất nhiều câu khác tương tựnhư vậy. Lúc đó, con đâu biết rằng đó là một sự tổnthương rất lớn đối với mẹ. Giờ đây, con cảm thấy thậthối hận và con xin nói lên ngàn lời xin lỗi đến mẹ củacon. Xin mẹ hãy tha thứ cho con nhé!

Mẹ chính là người thầy đầu tiên của con lúc ởnhà; khi đến trường, thầy cô cũng như là người mẹ thứ

2 trong đời con vậy. Con rất an tâm khi đưrất hạnh phúc và vui mừng khi được tiếpthầy cô. Có lẽ con sẽ chẳng bao giờ quênlời khuyên răn, dạy dỗ và cả những lời chcô Hà trong tiết chủ nhiệm đâu, những khchương hay khi kiểm tra...mỗi lần cô nhắctim con như thót cả ra ngoài. Chắc chẳngquên được những bài kiểm tra năm phút đầhấp dẫn của Tầy iến đâu, chỉ cần thầy vđề 1, đề 2 là biết rồi đó...những lần thầy c

vẽ sai hình thì...con rất sợ và nhiều khi chngoài nữa cơ. Nhưng thầy cô ơi! ất cả nmắng đó, những lần khó khăn, gắt gao coicô đó; những bài kiểm tra 0đ, 1 đ; những 5 phút đó đã giúp con vững bước trên con thiện bản thân.

Đứng trước không biết bao là công ơchắn con sẽ không quên được đâu, con nghsẽ chẳng bao giờ đền đáp cho hết được nnày. Con tự nhủ với lòng mình: sẽ cố gắng

siêng năng học tập, rèn luyện đạo đức đểlòng những “người thầy” đã dạy dỗ con.không bao giờ cãi lời mẹ nữa đâu, con sẽ chủ nhiệm là tiết phán xét đâu cô ơi! Và cbao giờ con phải nhận điểm thấp của ththầy an tâm.

vậy là có cả trăm tấm hình ngộ nghĩnh cười ra nướcmắt, mà chủ nhà không biết là hai đứa tôi đã bứt cảchục trái ớt để tạo kiểu.

Rồi thời gian trôi qua, những kỷ niệm vui có, buồncó. ôi nhớ thầy Linh, nhớ cô Hừng, nhớ đến từng giáo viên mà tôi đã được biết. ôi nhớ những buổi thể dụcquốc phòng đùa giỡn dưới sân trường, tôi nhớ nhữnglần kiểm tra được điểm cao vui đến cỡ nào, nhớ những

lần không thuộc bài bị phạt đứng, nhớ những lần cảlớp làm thầy cô buồn, tôi nhớ lời dạy chân thành, sựtận tụy của thầy cô, …nhớ lắm! Dần dần, chúng tôinhận ra chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa sẽ rời xamái trường. Ừ! Tì năm cuối…

Hơn hai năm trôi qua, những ngày tháng vui vẻcùng nhau, những kỷ niệm được đong đầy qua ngần ấythời gian, giờ đọng lại trong mỗi người niềm vui khôntả. Để rồi, tôi đã là một học sinh năm cuối, cô bé ngàynào bây giờ đã chững chạc hơn, không còn mãi mơ vềmột cuộc sống tươi đẹp đầy màu hồng, mà đã biết lolắng, biết trân trọng những khoảnh khắc quý báu cùnggia đình, thầy cô, bạn bè, để khi đi xa, rời khỏi quêhương thì tất cả sẽ là hành trang đáng quý.

8 giờ 30 phút tối, sương xuống lạnh cả hai vai,

lòng chợt thấy nao nao. Hết năm nay, có lẽ sẽbao gờ có dịp đứng giữa sân trường như thế nbiết những thứ hiện hữu trước mắt rồi sẽ thànnhưng sao ta vẫn cứ níu kéo. Tời gian trôi cứnhưng tuổi học trò thì chỉ có một. rường đây, lthầy cô đây, nhưng chỉ một năm sau, mọi thứ khác, rồi sau này, khi về thăm trường cũ, nhữnghọc trò ngày nào sẽ đứng đây, ngay giữa sân trưnhưng với một tư cách hoàn toàn mới, thành côthất bại, tự hào gặp thầy cô hay nép sau cánh ngậm ngùi tiếc nuối, tất cả sẽ phụ thuộc vào qucủa mỗi người.

Năm cuối cấp là một năm học đầy căng thẳlực nặng nề, nhưng đằng sau những căng thẳn vở, những áp lực từ thầy cô, gia đình, hãy gạt thứ để dành cho ta một khoảng lặng, những giyên bình để nghĩ về những gì đã qua, những thứta tự hào hay thất vọng.

Kỷ niệm sẽ mãi mãi là kỷ niệm, nhưng hnâng niu, trân trọng những phút giây hạnh phúbạn bè, để sau này trưởng thành, khi nhắc đếnkỷ niệm thời học sinh, thì đó sẽ là những kỷ nimà ta mãi mãi không bao giờ quên.

NGƯỜI THẦY

Đặng Đức Bằng - 12A

61

Page 62: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 62/90

“Một nét chữ nghiêng nghiêng theo cơn gió Chữ cuộc đời ghi nhớ mãi công ơn”

Hai câu thơ trên tuy không hay như những lời thơ

của thi nhân, nhưng nó mộc mạc giản dị và là toàn bộtất cả sự kính yêu của tôi giành cho thầy, chính là ngườithầy mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi mãi mãi ghi ơn.

Tầy đã truyền cho tôi tất cả tình yêu về cuộc sống,tri thức và cả một tấm lòng, một tấm lòng của một tâmhồn đầy yêu thương. Nếu có ai hỏi tôi rằng điều bạnnhớ nhất về người thầy sẽ là gì? Tật khó để tôi trả lời vì những điều ở thầy thật giản dị, nhưng suốt cuộc đờitôi không thể quên đặc biệt là ánh mắt nghiêm nghị và nụ cười của thầy, thầy không phải là một người quánghiêm, nhưng cũng không quá hiền. Không hiểu saochỉ cần nhìn ánh mắt của thầy chúng tôi lại tin tưởng

Tầy đã cố gắng truyền đạt kiến thức cho chúngtôi. Tầy luôn tạo cho chúng tôi sự tôn trọng giữa thầy và trò. rong mọi vấn đề, ý kiến của chúng tôi luônđược tôn trọng dù đúng hay sai, điều đó càng làm chochúng tôi yêu quý thầy hơn. Đặc biệt tôi học trong lớpkhông giỏi bất cứ môn gì, nhưng tôi lại hay nghịchngợm. Có lần vô tình tôi làm thầy không vui, nhưngthầy không chỉ mỉm cười mà thầy còn chỉ cho tôi biếtra cái sai của mình và tôi chắc chắn rằng các bạn tronglớp cũng yêu quý thầy giống như tôi, chúng tôi rất thíchnụ cười của thầy nhưng tôi lại rất sợ thầy. Có lần tôi vi

phạm không thuộc bài hai lần trên một tuần bắt tôi viết tự kiểm, hậu quả là tôi bị ba mẹđó là lần tôi sợ thầy nhất. Sự nghiêm, khắc nđiều mà tôi rất thích thầy là thầy rất quan tâmhoàn cảnh của từng bạn trong lớp thầy đều các vấn đề trong lớp thầy thường giải quyết gọn. Các hoạt động của lớp thầy định hướngquyết, thầy luôn ở bên động viên mỉm cười ktôi thành công. Tầy không chỉ hiểu tâm lý của học trò mà thầy còn biết cách làm cho học siquấn vào những bài giảng của thầy, thầy truchúng tôi niềm hăng say học tập, sự công bằnlàm tôi rất tâm đắc, bất cứ việc gì đều có cái có thưởng có phạt công bằng phân minh. Bênthầy luôn dạy cho chúng tôi phải cố gắng họđứng dậy từ đôi chân của mình, vượt qua khtrong học tập, sống phải có mục đích…Ơn thầy mãi trong cuộc đời này không ai

quên được. Có lẽ đó là những điều giản dị,nhưng chắc chắn sẽ khắc sâu vào tâm trí chún

Đã là lớp mười hai, năm học cuối cấp, năcùng ngồi trên ghế nhà trường chắc chắn rằngnhớ thầy, nhớ ánh mắt nụ cười, hình dáng cần

thầy, nhớ mãi hàng ghế đá sân trường, nhớ bạcô với bao kỷ niệm. Giờ tôi chỉ muốn hét thậcác bạn ơi chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qkhó khăn để đền đáp công ơn thầy cô nhé!

Giờ là một học sinh cuối cấp, đang manglòng với bao nhiêu tâm trạng, buồn có, v

lo lắng, hồi hộp cũng có, buồn vì tôi sắp sửa trường Tạnh An thân yêu, thời gian tôi gắn trường là không quá ngắn, không quá dài nhưnlại trong tôi bao kỷ niệm của thời học sinh, cánhất của một đời người. rường lớp đã góp tôi cả một tương lai tươi sáng đang chờ đón p

ôi yêu sao mái trường Tạnh An xen lẫn nỗi trường, xa lớp, xa thầy cô bạn bè.

Đã gần hết năm học 12 đồng nghĩa là tôi đlớn và trưởng thành, cuộc đời sẽ tiếp tục bướtrang mới đó là ngày tôi tốt nghiệp lớp 12, thicác trường đại học cao đẳng… đó là ước mơ

NGƯ I THẦY CON KÍNH YÊUHoàng kim Long

Nh Trương Xưa Phan Ngọc Giàu

62

Page 63: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 63/90

Không biết từ bao giờ tôi lại cảm thấy tình bạnlại trở nên quan trọng và đáng quí với tôi như

bây giờ, tình bạn đã làm thay đổi con người tôi: từ mộtcon người lạnh lùng, ít nói tôi dần trở nên hoạt bát,

vui vẻ hơn, và cũng chính tình bạn đã làm cho tôi lấylại một thứ quí giá đó là nụ cười: nụ cười trong lúc gặpkhó khăn bạn bè luôn ở bên động viên, bạn cho tôi sứcmạnh để vượt qua mọi thử thách, nụ cười xoa dịu đinhững vết thương khi tôi vấp ngã trong cuộc sống…

ình bạn quan trọng thế đấy vậy mà đến bây giờ tôimới nhận ra thì cũng là lúc phải chia tay nhau mỗingười một hướng, mỗi người một con đường; nhưngđối với tôi con đường kia không phải là đường đời màđó là con đường đi thẳng vào trong kỷ niệm của tôi; tôisẽ nhớ mãi những người bạn thân thương và vui vẻ; tôihi vọng sau này bước trên đường đời bạn sẽ mãi giữđược nụ cười trên môi và một tinh thần lạc quan nhưthời học sinh, bạn nhé!

ôi sẽ không quên những thầy cô đã giảng dạy chotôi, thầy cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thời gian đểtìm ra những cách giải mới, những phương pháp dạyphù hợp cho học trò mình để có thể đạt kết quả tốtnhất. Có lẽ đối với tôi ấn tượng hơn cả là người thầychủ nhiệm năm 12 của tôi, thầy luôn quan tâm đến tìnhhình học tập của từng học sinh trong lớp, nhiều khi tôi

có cảm giác thầy là người cha nhưng cũng có lúc thầylại là người mẹ hiền luôn ở bên cạnh các con mình,chăm sóc chúng những khi trái gió trở trời, động viêncon khi gặp khó khăn và la rầy chúng mỗi khi phạm lỗi

để những người con, những người học trò củngày một trưởng thành hơn và có một tương sáng.

ôi được sinh ra trong một gia đình có hoànkhó khăn cho nên cuộc sống của tôi luôn thiếu vật chất nhưng bù lại tôi luôn thấy vui khi cảđược niềm hạnh phúc của cha mẹ khi đượcgiấy khen của con mình trên tay và nhn thấy nhcười rạng rỡ trên gương mặt của cha mẹ, gươdường như đã bị sạm đen vì cái nắng trưa gayphải làm việc vất vả ở ngoài đồng… cha mẹnhiều công sức, bỏ ra nhiều thời gian để làmtiền cho tôi đi học, cha mẹ luôn động viên và acũng là người đã dạy tôi, khuyên tôi những điềphải để tôi nên người

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha

Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha ình cảm cha mẹ dành cho con thật lớn la

hứa sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòmỏi của cha mẹ giành cho con.

Lời sau cùng em xin chân thành cám ơn qu

cô và các bạn đã dành cho tôi những tình cảm mến, chúc mọi người luôn dồi dào sức khỏe vcông trên con đường đã chọn.

Tạnh An, ngày 16 tháng 03 năm 2013

NHỚ… Nguyễn uấn Lộc

vọng mà tôi sắp đạt được. Để vươn tới ước mơ đó làhoàn thành khát vọng trong tôi. ôi phải còn trải quanhiều chặng đường thử thách phía trước đang đón chờ,điều đó là nỗi lo lắng riêng tôi cũng như tất cả các bạnhọc sinh khác. Tấu hiểu được suy nghĩ trong chúngtôi nhà trường và thầy cô đã sát cách bên chúng tôi nàolà phụ đạo nhiệt tình trong các buổi học, động viên khichúng tôi không đạt được kết quả tốt. Đôi khi thầy côcũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi lơ là không chútâm vào việc học cũng phần nào hiểu được nỗi lòngcủa thầy cô giành cho chúng tôi. Sự nghiêm khắc, kỷluật xuất phát từ tình thương của từng thầy cô trườngTạnh An giành cho học sinh của trường mà thầy côxem là những đứa con, đứa em của mình.

ại ngôi trường Tạnh An này cũng đã ttình bạn đẹp cùng nhau học tập, cùng nhkhó khăn chia sẻ cho nhau những buồn vungoài những lời cảm ơn tôi giành cho thầhọc sinh trương Tạnh An. Cảm ơn trườncho đất nước những thế hệ tài năng, cảmcho tôi cùng bạn bè tình thương của thầy tôi xem là cha, người mẹ thứ hai của mìnanh em một nhà đối với tôi.

Em xin hứa sẽ cố gắng trở thành ngườgia đình và xã hội để không phụ công thầychúng em.

63

Page 64: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 64/90

Khi những cánh hoa phượng đổ màu rực rỡ trênkhắp sân trường và quanh các con đường – mùa

hè đến, mạnh mẽ và quyết liệt như một ông hoàng thtrị cả bộ mặt trái đất. Ông ấy thiêu đốt hết cả chúngkhiến chúng nó tan chảy đến gầy rộc qua từng ngày xe đến trường, trên những con đường đầy nắng, gióhương lúa mới, khiến chúng nó no nê với những cándiều thả những ước mơ lên bầu trời xanh ngắt, khchúng nó vui buồn lẫn lộn với những cảm xúc cuối cChúng nó là những đứa con sinh ra từ nông thôn, lớn lêbằng những trò chơi dân gian mẹ dạy, và được hưởng nền giáo dục hiện đại, mang trong mình ước mơ, hoài cho một tương lai tươi sáng. Chúng nó là những học silớp 12, bận rộn và vô vàn cảm xúc chuẩn bị đón một bngoặt quan trọng cho cuộc đời mình.

Lớp 12, lớp 12...Chúng nó – đôi khi mệt mỏi với ctuổi 18 đang học lớp 12 của mình. Với hai kỳ thi qutrọng, chúng nó phải đối mặt với đống bài vở chất cao núi, tâm trạng lo lắng, bất an. Biết bao nhiêu đêm chúnó muốn buông quyển sách xuống, muốn rời cây bút rađược nghỉ ngơi, thư giãn.

Nhắm mắt lại...Cả thế giới như thu hẹp trong cái đầu bé xíu củ

chúng nó. Qua các phương tiện truyền thông, chẳng thông tin nào mà chúng nó không biết. Qua lời bà và mkể, đất nước và quê hương chúng nó được khắc họanét hơn. Và qua ký ức của chúng nó, từng ngày chúnnó lớn lên, chúng nó có thể kể lại cuộc đời mình dài ncâu chuyện Nghìn lẻ một đêm. Điều tiến bộ rõ nét nhấchúng nó được hòa bình, có được cuộc sống no đủ, chúnó được đi học, được tiếp thu những điều mới mẻ. Chnó không phải chạy giặc, không phải khao khát muốnhọc mà không được đi, chúng nó cũng không phải đi bđường đất hàng chục cây số đến trường như ông bà, mẹ của chúng nó...Chúng nó sinh ra được ấm no, đượlắng toàn diện để phát triển. Nhưng chúng nó không cảnhận được sự sung sướng đó. Chúng nó thấy mệt mỏáp lực với khối lượng bài vở thật nhiều, chúng nó thgánh nặng với sự gửi gắm của gia đình phải học thật

phải thi điểm thật cao, phải thành đạt...Mở mắt ra...Chúng nó nhìn thấy cả một đoạn đường dài đang ch

chúng nó phía trước. Chúng nó sẽ ra sao? Cuộc sống cchúng nó phải tự lo cho bản thân mình, lo cho gia đìnhbáo hiếu cha mẹ. Chúng nó không phải những đứa cbất hiếu, những đứa học trò bất nghĩa. Có biết bao mđời bất hạnh hơn chúng nó, họ quyết tâm, họ vượt quphận, họ thành công. ại sao chúng nó có điều kiện mchúng nó không cố gắng.

“Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay”

Chúng nó muốn học. Chúng nó muốn thành công.Chúng nó sẽ cố gắng trưởng thành hơn, sẽ cố gắng hành, để không phụ lòng cha mẹ, thầy cô đã đặt nhikỳ vọng nơi chúng nó, gửi gắm biết bao tâm tư, tình cnuôi chúng nó nên người. Không gì có thể khuất phụđược chúng nó – những học sinh lớp 12.

“MẮt nhẮM rỒi Lại Mở rA ngAY”

64

Page 65: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 65/90

ôi được sinh ra và lớn lên trong vòngtay của bố mẹ và những người thân yêu

trong gia đình, bởi tôi là cậu con trai út mà bố tôihằng mong đợi. Bao nhiêu thứ tốt đẹp tôi đều có,nhưng quý giá nhất vẫn là tình cảm thiêng liêngmà tôi có chính là gia đình.

Năm tháng có trôi qua nhanh nhưng trongtôi vẫn nhớ như in, năm tôi vào lớp một mẹ dắttôi ra chợ mua cho tôi rất nhiều đồ, nào là quầnáo đến cặp sách...để đi học, được mẹ mua chonhiều đồ tôi thích thú vô cùng, tôi nghĩ đi họcchắc vui lắm. Rồi ngày tựu trường cũng đến, xómtôi ai cũng được mẹ hay bố dắt đến trường trênnhững chiếc xe đạp khung ngang trông thật đông vui, nhà tôi tuy gần trường nhưng vẫn thích đượcmẹ chở đi giống như đám bạn, đến lớp ai cũnglạ đối với tôi, nhất là cô giáo, trông cô có vẻ rấthiền và luôn cười ân cần với cả lớp. Có những lầntôi nghịch phá thậm chi đánh nhau với bạn bè,cô giáo phạt tôi bắt tôi xin lỗi nhưng tính tôi rấtbướng không chịu xin lỗi ai cả. Cái tính khôngchịu thua ai của tôi làm mọi người ít chơi với tôihơn, cảm giác buồn tủi tủi, tôi cố gắng tìm cáchchơi với các bạn trong lớp và rồi tôi cũng đượcbàn bè yêu quí, thấm thoát mà thời gian học cấpmột của tôi cũng trôi qua rất nhanh nhưng kỷniệm trong tôi về bạn bè cùng mọi người vẫn còn.iến thêm bước nữa bây giờ tôi đã là cậu họcsinh cấp hai, không còn là đứa học sinh ngỗ ng-hịch như ngày nào, bố mẹ không phải đưa tôi đếntrường nữa, tôi cùng đám bạn tản bộ đến học vừađi vừa nói chuyện rất hào hứng, rất vui, mỗi buổitan trường tôi thường ở lại trường chơi khoảngnửa tiếng với tụi bạn thân. Có lần vì mải chơiđến tối, mẹ đi tìm tôi, trên tay mẹ cầm một cái roitre, tôi sợ lắm nhưng mẹ không đánh, chỉ mắngtôi vài câu rồi đèo tôi trên chiếc xe đạp vốn đã cũkĩ của ông nội, về đến nhà tôi cứ nép vào mẹ vìsợ bố đánh vì tôi làm cho cả nhà lo lắng, nhiều

lần bố đánh tôi nên tôi có suy nghĩ bố ghét mìnên mới đánh mình đau, nhưng khi suy nghĩ lthấy biết ơn bố bởi những trận đòn giúp tôi h và lớn khôn rất nhiều, tôi không còn chơi bờilỏng mà quyết tâm học thật giỏi, nhưng nhnăm cấp hai tôi cũng chỉ được học sinnh khá thôi, nhưng chừng đó cũng đủ làm cho bố mẹcảm thấy vui. Cũng vì những điều đó đã làm tôi thay đổi, trở nên ngoan hiền, tôi đã biết tgiúp mẹ nhiều việc khi bố bận công việc khcó nhà và mọi sự quan tâm lo lắng đối với tôigiờ cũng là nhất cả. Mẹ lo cho tôi cả miếngiấc ngủ. Tức suốt đêm bởi những cơn sốt của tôi...tôi thương mẹ lắm và ít khi nào tôicho mẹ buồn lòng và lo lắng nữa.

Tấm thoát thời gian ở trường, ở nhà với gđình cũng trôi qua tôi đã thực sự trưởng thànbước chân vào một ngôi trường lớn, tôi cthấy mình bé bỏng làm sao, ngôi trường matên Tạnh An đã từng có tiếng biết bao năm, tkhoác lên mình bộ đồng phục của trường, có cái tên nghe rất hay mà người ta gọi là nsinh, nữ sinh...nghe rất hay. Ngôi trường xa ntôi phải trọ học, xa mẹ, xa gia đình, tôi thấy lắm, phải tự mình nấu ăn tôi thấy sao vất vảnhưng rồi cũng quen dần cách sống tự mình llấy, năm học cuối cấp của tôi đang trôi qua nhchóng mở ra cho tôi một con đường về tươngphía trước với biết bao sự nỗ lực và phấn đấlúc tuy rất nản nhưng nghĩ thương mẹ, gia đtôi cố gắng lên.

Tời gian cho tôi không còn nhiều vì tươnlai đang phía trước, ai cũng mong muốn điều đẹp co mình để phần nào đền đáp công ơn củmẹ đã vất vả sinh thành và nuôi sống trong smười hai năm cắp sách đến trường, với biếtnhiêu lolắng và vất vả trên đôi tay. ôi muốn nhắ với tất cả mọi người hãy biết sống hiếu thảo vmẹ vì cha mẹ cho ta tất cả những gì tốt nhất và kbao giờ ta trả hết cái ơn trời biển to lớn đó.

Tanh ùng - 12A5

65

Page 66: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 66/90

uổi 18 yêu đời, tuổi 18 mơ mộng…Tật vậy, 18 là lứa tuổi được coi là đẹp nhất của

một con người với bao khát vọng, hoài bão… Và tôi, từmột hạt mầm bé nhỏ được đất mẹ ôm ấp, nâng niu…theo thời gian, hạt mầm ấy đã nhận được đầy đủ nhựasống từ những tia nắng, những hạt mưa để vươn lên,trở thành một cái cây tuy chưa thật mạnh mẽ nhưngcũng đủ để đâm chồi, nảy lộc. Bắt đầu từ đây, tôi phảicố gắng hơn nữa để có thể sinh hoa thơm, trái ngọtcho đời. Hôm nay, tôi đặt bút xuống để viết đôi lời gửiđến những người quan trọng nhất đối với tôi, nhữngngười đã cho tôi có được như ngày hôm nay mà tôiquên chưa một lần cám ơn họ…

Ba mẹ tôi - người đã cho tôi sự sống quý báu này,người đã ươm mầm hạt giống tương lai cho tôi. 18năm qua là 18 năm ba mẹ yêu thương, đùm bọc vàcho tôi một mái ấm gia đình hạnh phúc. ừ khi tôicất tiếng khóc chào đời cho đến nay, ba mẹ luôn bêncạnh và chăm lo cho tôi từng chút một. Kể sao cho hếtnhững tình thương và sự hy sinh của ba mẹ dành chotôi với hy vọng tôi lớn lên sẽ trở thành một người tốt,một người có ích cho xã hội. Nhà tôi không dư giả gìnhưng ba mẹ luôn cố gắng dành cho tôi những gì tốtđẹp nhất. Là đứa trẻ ngang bướng, đã biết bao lần tôilàm ba mẹ buồn lòng mà tôi đâu có hay. Mỗi lần ba mẹphạt đòn thì tôi lại hờn giận và cho rằng ba mẹ đâu cóyêu thương gì mình. Giờ thì tôi đã hiểu, nghĩ lại tôibiết ba mẹ đánh tôi nhưng trong lòng của ba mẹ cònđau hơn tôi gấp ngàn lần. Bỗng nhiên tôi thấy thươngba mẹ làm sao… Nhưng cứ mỗi lần tôi muốn nói tôiyêu ba mẹ thì cổ họng tôi như có gì đó chặn lại, khiếntôi không thể thốt lên lời. ôi biết công ơn ba mẹ quálớn lao, dù cho tôi có ngàn lần nói cám ơn cũng khôngthể diễn tả cho hết, cũng như câu thơ:

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ Gắng nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha” Tầy cô tôi – những người đã chiếu những tia

nắng sáng soi cuộc đời tôi, cho tôi nguồn tri thức đểtôi tự tin bước đi trên con đường của riêng mình. ừ

trên bục giảng đến bàn giáo án, lúc nào thầy cô cũngmuốn truyền đạt cho học sinh những điều hay lẽ phải,luôn suy nghĩ để tìm ra những phương pháp giảng dạyphù hợp nhất để học trò có thể tiếp thu thật tốt. Sự hy

sinh thầm lặng của thầy cô đáng quý biết bamấy khi chúng tôi nhớ đến. Tay vào đó, chúngquá vô tư, hay làm cho thầy cô buồn lòng, thnhiều khi còn thầm trách thầy giận cô chỉ vìsuy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ. Những lúc đcô lại nhẹ nhàng khuyên bảo với tấm lòng baCũng chính vì sự vị tha cao cả đó mà lũ học trsứ” chúng tôi thêm trưởng thành trong suy nghý thức hơn về trách nhiệm của chính mình. Tơi, thầy cô mãi là ngọn gió nâng những cánh Banh của chúng em bay thật cao, thật xa đến chân trời mơ ước mà chúng em sẽ mãi không quên…

Lớp 12A1 thân thương – gia đình thứ hai cNăm cuối cấp, áp lực học tập thật nặng nề nlúc chúng tôi “quên” mất mà lại cùng nhau bàytrò quậy phá. Nhưng cũng nhờ đó mà tâm hồđứa lại cảm thấy thoải mái hơn và để lại biniệm mà tôi sẽ mãi không quên. Bạn bè chơi v

thân thiết, có niềm vui hay nỗi buồn gì cũngra tâm sự để cùng nhau chia sẻ, nhưng đôi khcó những lúc giận hờn vu vơ để rồi sau đó thnhau, gắn bó bền chặt hơn. Chỉ còn một khoảgian ngắn ngủi nữa thôi thì chúng tôi phải xa n

rong lòng tôi bỗng cảm thấy lưu luyến khó tnói với các bạn rằng: “Lớp mình ơi, chúng tagắng học tốt hơn nữa và tất cả sẽ có kết qutrong kỳ thi Đại học sắp tới nhé! Mình yêu cnhiều lắm!”

Bên cạnh tôi còn biết bao những hạt mưlạnh đã làm tâm hồn tôi thêm tươi mát. Ngườiniềm tin vào cuộc sống mỗi khi tôi thất vọngnâng đỡ mỗi khi tôi vấp ngã, người đã cho tôi dựa tinh thần vững chắc… ôi sắp phải tự trên con đường mình đã chọn, nhưng tôi sẽ khrun sợ vì tôi biết sau lưng tôi vẫn luôn có nhữmắt dõi theo. rái tim tôi tuy nhỏ nhưng tình ctôi dành cho họ sẽ không hề nhỏ bé…! ! !

Xin cho tôi một lần nhìn lại để gửi lời cảmsắc đến những người quan trọng nhất trong đtôi biết lời cảm ơn chân thành xuất phát từ trákhông bao giờ là quá muộn…

Tạnh An, ngày 18 tháng 03 năm 2013

Những người tôi quên chưa…Phạm Tị Xuân Hoài – Lớp 12A1

66

Page 67: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 67/90

Xào xạc............. xào xạc.........iếng gió mùa đông nhẹ nhàng luồn qua khe cửa

sổ trong phòng, cơn gió se lạnh làm cho nó chợt tỉnhgiấc, không khí yên tĩnh khiến cho nó suy nghĩ nhiềuhơn, rồi chợt cảm xúc từ đâu lại ùa về, giọt nước mắtlăn trên khóe mi như vô định, mà nó không hề hay biết,đến lúc nước mắt rơi làm ướt đẫm cả gối, nó mới cảmnhận được, từ đâu bắt nguồn những giọt nước mắt ấy?ừ đâu lại khiến cho nó dễ khóc đến như vậy? Hẳn là 1

cảm xúc khá lớn đang chất chứa trong lòng nó! Nó lấytay quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má!Có lẽ, có lẽ vì nó sợ, sợ cái cảm giác xa trường, xa lớp,xa thầy cô, bạn bè. .

Nó, một cô bé đã tròn 18 tuổi và đang trải quanhững tháng cuối cùng của lớp 12. Biết sẽ xa trường, xa

lớp, chia tay tất cả mọi thứ nơi đây để đi đến một khungtrời mới. Nó mơ ước sẽ được bước chân vào cánh cửaĐại học- cánh cửa của trường Đời dạy nó nhiều điềumới mẻ,. . nhưng để đi đến cánh cửa ấy thì cánh cửacủa thời học sinh, cánh cửa của những năm cấp 3 sẽđóng lại, nó chẳng phải là đứa tham lam, nhưng sao giờđây nó lại lưỡng lự đến như thế, muốn bước chân vàocánh cửa đại học nhưng lại không nỡ, không nỡ chia xangôi rường mà nó đã gắn bó suốt 3 năm trời!

Dẫu biết rằng sẽ chẳng có hạnh phúc nào đượctrọn vẹn, sẽ chẳng có chiếc lá nào không rơi khi đã già,sẽ chẳng có buổi tiệc nào sẽ không tàn nhưng sao giờđây cảm xúc nó giống với nhà thơ Xuân Diệu đến thế:

" ôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất

ôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi ''

Tời gian ơi! Sao lại vô tình đến thế! Sao lại trôinhanh đến thế, mới đó, mà nó đã là một học sinh lớp12, nó không còn bé nữa, đã đến lúc nó phải tập sống,

tập sống cho riêng mình - một thế giới chững chạc hơn,trưởng thành hơn. .Ba tháng nữa thôi, nó sẽ chẳng còn nghe thấy tiếng

thầy uấn giảng bài, sẽ chẳng được thoải mái, vui vẻtrong tiết học của thầy Nam, không còn căng thẳngnhư dây thun sắp đứt ra nhưng đôi lúc lại vui vẻ vànhí nhỏm trong tiết của thầy Đạt, chia tay những giâyphút ngồi nghe thầy Huy tâm sự, hay những lời dạybảo ân tình và sâu lắng của cô giáo chủ nhiệm, và rồinó lại phải chia xa người cô mà nó luôn ''thần tượng''- cô Vân - xa đi những tiết học như ''Kính Vạn Bông''trong giờ của thầy Tức, chia xa những buổi học tưởngchừng đến nghẹt thở vì sự chán nản nhưng đôi lúclại thích thú đến tột cùng trong tiết học Anh Văn củathầy Tắng... ất cả những buổi học đều để lại trong kíức nó thật sâu lắng và dịu êm, những kỷ niệm, nhữnggiây phút bên thầy cô, bạn bè, như đã ghi lại từng ngày

thành những trang nhật kí cuộc đời, đến một lđó nó sẽ lật lại từng trang kí ức, hoài niệm lạgiây phút cuối cùng này đây, thật không nỡ xa mnào và chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ qumãi là như vậy!

Bạn bè - nhắc đến hai từ này thôi thì cảm còn dâng trào hơn những cơn sóng đang vỗ vnó cuồn cuộn lên khóe mắt cay cay vì sợ phảinhững đứa bạn thân, có những đứa gắn bó vớ7-8 năm trời cũng có những đứa chỉ mới quen đnhưng sao nó lại không nỡ xa đến thế. Những lnhững lúc vui đều có bạn bè tâm sự - chia sẻ,cái cảm giác phải cô đơn mỗi khi buồn, cảm sướng nhưng không có người để chia sẻ và maiđứa một phương trời, một không gian riêng, khôxúm xít tán chuyện người khác, không còn vui khi ăn xoài trên lớp, không được ''dìm hàng'' nhakhi có một ý kiến phát biểu ra, đặc biệt là ''Đido Tùy râm làm rưởng Ban Môn có hai đệ tnào cũng hài hước và vui nhộn, vui lắm, vui lắnhưng sẽ chia xa hết những buổi đi chơi ngoài những buổi đi ăn bánh xèo, bánh khọt, sẽ khôn vui nhộn, nhốn nháo, bàn chuyện tầm phào, ăăn bánh trong những giờ ra chơi 5', không cònbắt nhau, những lúc dấu dép đến nỗi phải cườimắt...Nghĩ đến đây thôi thì nước mắt nó lại trra mà không ngăn lại được, nó sợ đến cái ngàyNghiệp, đến buổi học cuối cùng để chuẩn bịHọc, tất cả phải chia xa. Nhưng...thời gian cóqua những kỷ niệm ngọt ngào ấy, chỉ là thoáng lại những kí ức những kỷ niệm ấy sẽ mãi mãi trong sâu thẳm trái tim của nó.

Nó xin tri ân thầy cô, tri ân rất nhiều nhữngcha, người mẹ, người anh, người chị thứ hai trnôi của vùng đất học đã truyền đạt cho nó nhữthức quý báu để bước vào đời. Xin tri ân bạn bèđứa bạn đã từng xem nó là bạn, quan tâm, chia

nó, đã là bạn thì suốt đời cũng là bạn, dù là bngày hay một năm hay nhiều hơn thế thì nó sẽbao giờ quên. Và cuối cùng nó xin gửi đến mulời tri ân đến với gia đình, đặc biệt là với Ba Mluôn ở bên nó, động viên khuyến khích nó học gắng vững bước mỗi lần vấp ngã, có những lúctập quá nhiều, nó không có nhiều thời gian để đình, thấy mẹ làm, nó buồn lắm rồi nghĩ mai nnhà để học tập, thời gian ở với gia đình ít đi và giúp mẹ lại càng ít, mẹ nó ngày một lớn tuổicông việc ấy mẹ phải làm những lúc nó đi học

đến đó thôi tim nó lại thấy nhói lên, đau thắt, Có đôi lúc con không ngoan, có đôi lúc con làmmẹ buồn, con xin lỗi, xin lỗi mẹ nhiều nhưng thương đối với mẹ, với ba là vô bờ bến. Con shọc tập thật tốt để không phụ lòng ba mẹ, khlòng mọi người. '' XIN RI ÂN Ấ CẢ MỌI N

PHÚT CUỐIrần Tị uyết rinh - 12A

67

Page 68: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 68/90

hu qua-đông tới-xuân về-hè sang, đó là cái quy luật tuần hoàn của thiên nhiên, trong miền kí ức nhuốm màu thời gian…Không biết tự khi nào tôi đã quá quen v

hồng, và lòng vui rạo rực gom chúng lại ép vào từng trang nhật kí…Nhật kí về ngôi một tình yêu nhẹ nhàng trong sáng, và là nhật kí của những con người đã trót gắn btháng, dắt dìu nhau qua những kì thi. Để rồi hôm nay, lòng bỗng nhót một cái rõ đau xuân, mùa hè đến, chia li đã gần kề…

Chỉ như một lần chợp mắt, cái ngày xưa ấy lại hiện lên sao rõ ràng đến thế, ngàtrường HP Tạnh An với những cảm xúc rối như tơ vò, nào ai có thể hiểu được? Ncủa tôi là bị trở thành kẻ cô độc nhất thế gian giữa hàng trăm con người! Rồi nỗi sợ ấtình yêu thương của thầy cô, của bạn bè, cùng sự động viên của cha mẹ!

Con đường quen thuộc ngày ngày vẫn dẫn đưa tôi đến với ngôi trường thân thươđơn sơ và mộc mạc! Ngôi trường biết cách làm tôi cảm thấy bình yên, hơn thế. Nó dđẹp còn ẩn mình đâu đó trong cuộc sống bộn bề tấp nập. Có lẽ, ai đó sẽ cho rằng tôi lác để thể hiện đôi chút tốt đẹp về ngôi trường. Không đâu! Bạn biết đấy, đôi khi, cáở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ cần bình tâm cảm nhận bằng cả trái tim của mình thôi!tôi vốn yêu nó. Sao có thể quên những nơi chốn vốn dĩ đã quá quen và gắn liền với nhìn ngôi trường chìm trong màn sương mờ ảo vào những ngày trời se lạnh của thánmạn nhưng nó đưa tôi qua bao cung bậc cảm xúc…Những ngày đến lớp sớm, tôi mê tay đang tê tê chạm vào lan can lành lạnh. Cảm giác gì đây? uyệt! Giống như tôi và nthoa xúc cảm thì phải? ôi và ngôi trường đang trao cho nhau những yêu thương để biếđôi khi chỉ chứa trong một khoảnh khắc! Gió thổi tê tái lòng người…

Những ngày nắng ấm, tôi thường đứng với vài đứa bạn ở dãy hành lang, vươn vai áp nhảy múa tưng bừng trong khoảng không lặng lẽ. Đứng đó. Sưởi ấm. Sưởi cả cođựng những hình ảnh thân thuộc nơi ngôi trường này, những gương mặt quá đỗi thâtrong sáng, những chất chứa yêu thương, những ánh mắt giận hờn, … tất cả đều đượsâu vào tim! Để đến một ngày xa rồi, một ngày nào đó thấy nhớ, thấy mênh mang về cchỉ cần lôi chúng ra mà nhìn ngắm, và rồi sống lại tuổi thần tiên ấy, của lần đầu tiên cười tỏa nắng trong buổi tan trường!

ôi gửi tình cảm yêu thương đến bạn bè, và sự cảm ơn đến các bạn, những ngưcon đường dài dằng dặc chinh phục tri thức. Đường dài mà không đơn độc thì người mươi sáu con người trong lớp chính là ba mươi sáu màu sắc riêng biệt không thể hòacon người trót gắn bó với nhau, cùng nhau tạo ra kỷ niệm, và kỷ niệm, chính là tài sản

suốt cuộc đời…Có lần chúng ta xúm lại giành giật nhau chỉ để cố với lấy miếng xoài non chua lè cười ha há khi có đứa ham hố chấm dính miếng muối ớt mà rú lên: “Chết cha tao rùinhìn mặt nhau vì cái quạt cứ kêu ken két, đứa nhức đầu bảo tắt đi cho rồi, đứa lại ngchứ!” ôi tự hỏi điều gì khiến chúng ta trở nên bất đồng trong những chuyện nhỏ nhlà tính thơ dại của tuổi trẻ? Mà có khi, chúng ta gọi nhau là “tình yêu”, là “anh Hai-em nhỏ bé; là đủ mọi đại từ thân thương trìu mến nhất có thể dành cho nhau! ừ khi nàotrở nên thân thiết gắn bó đến nỗi như người thân rồi?

Phi vụ bánh xèo mà cô chủ nhiệm đề ra làm đứa nào cũng thèm nhỏ dãi, mỗi lần ồka”, thế là im như thóc! Còn thầy cô thì ú ớ chả hiểu “bê ka” là cái chi mô mà đám quỷNhớ hôm học quốc phòng vì trời mưa nên được nghỉ, cả lớp kéo nhau lại sân banh củla hét inh ỏi chạy như điên như dại theo quả bóng tròn lăn mình trên sân, rồi thì cười, đứa nào cũng mềm như cọng bún. Vậy mà vui lắm! ôi sẽ không bao giờ quên!

tri ân Nguyễn Tị Tanh Tơ - 12A2

68

Page 69: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 69/90

Những kỷ niệm thân thương đâu chỉ tìm thấy nơi bạn bè, nơi thầy cô, tình chứa những khoảnh khắc mà suốt cuộc đời về sau, hình ảnh của một số thầy ctrong kí ức của tôi…Giờ đây, chính là lúc mà tôi phải nói lời tri ân đến thầy cô, nhtrọng, vô cùng biết ơn…

Tầy cô-những người có khả năng khiến hết thảy ba mươi sáu đứa trong lớp trên “bục vinh danh” cạnh “bảng vàng”, miệng lắp bắp như thể chỉ cần manh độnđiểm” sẽ liền kề trước mắt! uy thế, tôi lúc nào cũng thích tiết khảo bài của thchứa những tiếng cười, mỗi lần thầy nói: “ iết sau hứa hẹn sẽ là màn khảo bài hcũng méo xệch, vừa thấy lo nhưng lại vui vì câu nói hóm hỉnh của thầy! Và còn thầy Nam, thầy lúc nào cũng bảo: “phũ phàng quá!” mà nhất khi nghe câu: “Nguy kèm điệu bộ cười gượng của thầy, cứ phải nói là chúng tôi kết đứ đừ thầy rồi! Cgũi thế thôi, khoảng cách thể hệ cũng đã được rút lại, thầy cô vì thế mà luôn là ntrong lòng những đứa học trò!

Một tuần 7 tiết toán không có đứa nào không bị thương tích đầy mình, thầy Đđứa nếu chẳng may làm bài mà cẩu thả! Cả lớp ai cũng sợ thầy, và đặt cho thầy tuy thế mà chúng tôi cũng được gần gũi hơn với thầy…Và hiểu ra, thầy làm thế, ctốt cho học trò của thầy mà thôi! Lại một lí do để thầy cô trở thành người đáng k

Làm sao tôi quên được tiết Lí của cô Hừng-cô chủ nhiệm lớp 12A2 chúng tôi, một người mẹ ôm trọn yêu thương che chở cho đám nhóc bẻ bỏng nghịch ngợmtôi…Đôi khi, cô nghiêm khắc đến độ chỉ cần nhìn vào đôi mắt cô, chúng tôi có th với những lần làm mắt cô căng đỏ, quả thật chúng tôi thấy mình có lỗi vô cùng! chỉ một lần…Chúng tôi đã làm cô buồn nhiều…

Cô! Em xin lỗi! Đây là lúc em cần phải can đảm để nói ra điều đó, cho dù có ktin, lời xin lỗi luôn có một sức mạnh kì diệu! Và cô ơi, em chẳng thể bỏ mặc nhữlại phía sau lưng để mà lớn lên, để tung cánh bay vào khoảng trời với vô vàn són

“Cô ơi, nhớ em không? Người học trò năm ấy! Những lời dạy khi xưa, theo em tận hôm nay…

Nhớ quá tiếng cô thầy, nhớ những ngày đến lớp, …Tất cả những kỷ niệm, dường như mới hôm qua,. .

Phấn trắng đã phủ mờ mái tóc bạc phơ ấy…Bỗng thấy có nỗi buồn nhòe những cánh phượng hồng!”

Tầy cô ơi! Em xin lỗi! Em cảm ơn thầy cô nhiều lắm!Sắp xa rồi. sắp không còn được sống trong giây phút hồn nhiên nhất của cuộc

của thầy cô to lớn đến nhường nào, công lao ấy sẽ mãi nằm trong trái tim của mỗnghề cao quý nhất!

Cha mẹ! Con xin tri ân đến cha mẹ! Cảm ơn cha mẹ đã sinh thành ra con, nuôi thương yêu và bảo vệ con!

Bạn tôi! Xin cám ơn bạn vì đã là bạn của tôi, luôn ở bên tôi mỗi khi chuyện bu Cuộc đời! Mười tám tuổi, tôi cám ơn cuộc đời tươi đẹp đã luôn mang đến n

vị, cám ơn đời cho tôi mỗi sớm mai thức dậy có thêm ngày nữa để yêu thương nhChỉ vài dòng ngắn ngủi làm sao có thể diễn tả hết cảm xúc và những tình c

biết nói thời tri ân như một cách hữu hiệu nhất để diễn tả chúng mà thôi! Xin tri âtôi trong cuộc đời này!

ôi trưởng thành!Và ngày mai, tôi sẽ khác!Ngày mai, tôi gom thương yêu bay vào đời!

69

Page 70: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 70/90

“Bồng bồng mẹ bế con sang Đò dọc quan cấm đò ngang không chèo

Muốn sang thì bắc Cầu KiềuMuốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”

ình thương cha mẹ tôi thật bao la biết mấy… rênkhắp thế gian này chẳng ai quan tâm, yêu thương tôiđược như thế. Cha me đã sinh ra tôi, nuôi nấng tôi lớnkhôn với biết bao khó nhọc. Và rồi cho tôi đến trườngđể học biết bao lời hay, kiến thức từ thầy cô. Giờ đây tôichợt nhận ra…

Tời gian trôi thật nhanh, thấm thoát đã 12 nămbắt đầu từ ngày tôi được cắp sách đến trường, giờ đâytôi đã trở thành học sinh lớp 12, cái năm học cuối cùngmà tôi được gọi bằng hai từ “học sinh”. Cái tuổi học

trò thật đẹp, nó chứa đựng biết bao nhiêu hoài bão,ước mơ, cùng với đó là những kỷ niệm buồn vui giậnhờn. Kết thúc bậc HCS trong tôi đọng lại một kỷ niệmkhông hay một tí nào, tôi vẫn nhớ như in cái ngày màtôi bị cô bắt “tài liệu” môn Văn. Lúc đó tôi cảm thấy vôcùng tủi nhục và xấu hổ, đó là lần đầu tiên tôi bị nhưthế. Tật đáng tiếc thay, lúc bấy giờ tôi lại là lớp phó họctập của lớp, nó đã trở thành bài học mà tôi không thểnào quên được trong cuộc đời mình.

Rồi tôi cũng tốt nghiệp HCS để tiếp tục thựchiện ước mơ của mình trên con đường học tập với bậc

HP nhiều thử thách hơn nữa. Và tôi đã được xếp vàolớp “A4’’ với 38. 5 điểm qua bốn năm ở bậc HCS. Ngàyđầu tiên bước vào trường tôi thật sự choáng ngợp với sựrộng lớn của nó, tôi rụt rè khi bước vào lớp, chỉ có mộtbạn nữ là tôi quen biết…nhưng rồi thời gian đã nhanhchóng giúp tôi làm quen với mọi thứ “mới mẻ” này. Banăm - một thời gian không dài nhưng đủ để chúng tôi- những thành viên của lớp “A4” hiểu rõ về nhau hơn,một năm…rồi hai năm trôi qua…giờ đây chúng tôi đãbước vào năm cuối của cuộc đời “học sinh”.

Đúng thật! thời gian không chờ đợi bất cứ ngườinào, nó cứ trôi mãi…trôi mãi…và cũng chính nó đãgiúp tôi nhận ra: 12A4 bây giờ đã trở thành một “đại giađình” mặc dù vẫn còn đó rất nhiều vấn đề bất cập. Dướisự “chèo lai” của cô BÍCH HẠNH lớp chúng tôi càngtrở nên tốt hơn. Ở cô là sự bình tĩnh đáng khâm phục,cô rất ít chửi mắng chúng tôi vì chỉ cần những lời nóinhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc của côđã làm cho bản thân tôi cũng như các thành viên 12A4thấy thấm thía đến từng chữ một. ôi còn nhớ vàotrước ngày 20-11, trường có tổ chức cuộc thi văn nghệ và tôi cùng với vài bạn nữa đã được chọn, nhưng đếnkhi cô hỏi thì chúng tôi đã đẩy trách nhiệm cho nhau và lần đầu tiên với vẻ mặt tức giận cô đã nói “khôngtham gia thì bị trừ điểm thi đua, lớn hết rồi, đừng để côphải nhắc chứ”, lúc đầu tôi cảm thấy vô cùng khó chịu,nhưng nghĩ lại tôi thấy “mình đã sai”, tôi đã quá thiếutrách nhiệm với tập thể lớp. Qua lần đó tôi đã nhận

ra một bài học rất lớn về “tinh thần trách nhiệm” qnhững lời nói của cô, tôi hiểu được trong một tập cần có sự hi sinh và phải biết nghĩ đến nhau, đừngcái “tôi quá lớn” cản trở, và cô một người có cách ứxử “tuyệt vời” trong cuộc sống.

Chúng tôi - 12A4 thật may mắn khi có được “ngưmẹ” như thế. Niềm vui ấy như được nhân lên gấp với lớp 12A4 khi được thầy NGUYỄN KIẾN LỘCtrách bộ môn oán. uy thầy không được nhiều họsinh biết đến như Tầy Du hay Tầy Bắc iến, nhưnthầy luôn tạo cho chúng tôi cảm giác gần gũi, thân mkhi bước vào lớp. Tầy cho chúng tôi thấy đỡ áp lựhơn trong việc học, có lần thầy đã làm cho chúng phải câm lặng vì xúc động bởi câu nói: “đối với thcác em rất tuyệt vời”. Một cảm xúc, một niềm vui khó diễn tả bao trùm tất cả các con tim của chúng tTầy là người đầu tiên nói với chúng tôi những lời nh vậy, và chính thầy đã làm cho lớp 12A4 có một sựlặng hiếm thấy. rong mắt tôi thầy cũng rất tuyệt và tôi tin với lớp 12A4 cũng vậy. Với tôi thầy khôngđơn thuần là giáo viên môn oán, thầy không chỉ dạchúng tôi về những con số, mà còn dạy chúng tôi “hlàm người”. Tầy là người đã tập cho chúng tôi cách lập, không dựa dẫm vào người khác và luôn nhắc nchúng tôi phải biết tin tưởng vào bản thân của chímình, ở thầy là cả “một nhân cách sống”, thầy luôn thận trong mọi việc và tôi đã cố gắng học điều đóthầy. Tầy đã làm cho chúng tôi phải luôn nhớ đến th với câu nói “CÁC EM PHẢI UÂN HỦ NGUYÊẮC”. Nghe có vẻ vui tai, nhưng nó lại rất thấm thía

tôi. ôi sẽ không quên người thầy “nguyên tắc” ấy!Và tôi cũng sẽ nhớ đến “cái tổ 1 của tôi”, cái tổ

tôi là người đứng đầu, có lúc tôi rất hãnh diện về nhưng cũng có lúc tôi thấy rất bực bội và quát lên. vẫn nhớ: trong một lần học trái buổi, tôi đã không ltốt nhiệm vụ trực lớp của mình, mọi người đã vào hết, nhưng trên bàn giáo viên vẫn chưa có ghế ngồi

thế là tôi bị cô phạt lao động, nhưng tôi lại không thbuồn tí nào cả vì “cái tổ” này đã cùng đứng lên nhtrách nhiệm với tôi và cùng tôi lao động. ôi thật sự vui vì tinh thần đoàn kết ấy.

ôi sẽ nhớ mãi ngôi trường HP HẠNH ANnày, với lớp 12A4 là một “ngôi nhà” được bao bọc “lớp vỏ” HẠNH AN. ôi sẽ kết thúc cuộc đời học của mình tại đây để bước vào cuộc sống nhiều camhơn… ôi “yêu” thầy cô tôi_những người đã chấp cácho ước mơ của tôi. ôi thật hạnh phúc vì có đượcyêu thương của ba mẹ, nếu có thể tôi muốn nói “

mẹ ơi! con yêu ba mẹ nhiều lắm!”. Một ngày nào đósẽ trở lại_chắc chắn là như vậy! với những thành cđể không phụ lòng những người đã nuôi lớn và nhữngười đã dạy dỗ tôi, cho tôi kiến thức…Mong rằnhững kỷ niệm ấy sẽ còn mãi theo thời gian và trtrang giấy này. ôi yêu “ngôi nhà nhỏ 12A4” của tôi

suY nghĨ trOng tÔi Lê Quang Hiển-12A4

70

Page 71: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 71/90

Page 72: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 72/90

Nghề nghiệp nào cũng cần có chiều dài

thời gian để tích lũy kinh nghiệm, đặcbiệt đối với hoạt động giảng dạy. Và với việc họccũng thế, cần có thời gian để tích lũy kiến thức.Nhưng với em, con số 3 năm là vừa và đủ để chuẩnbị hành trang vững chắc vào đời, chính là do sựtruyền đạt nhiệt huyết của tập thể giáo viên, từ giáo viên bộ môn đến giáo viên chủ nhiệm. Ba năm học với chúng em có biết bao kỷ niệm vui và buồn xenlẫn những tâm tư, tình cảm chứa đựng mà chúngem chôn giấu, đành lặng lẽ viết ra thành lời gởi máitrường HP Tạnh An!

Là thành viên của trường, em rất tự hào khichính mình là người con yêu quí trong gia đình

HP Tạnh An, một thương hiệu tri thức đãđược xây dựng và đứng vững hơn nửa thể kỷ. Vàcòn tự hào hơn nữa khi mà chính dưới mái trườngnày, bao nhiêu nhân tài đã được rèn luyện để trởthành những mầm xanh cho xã hội cũng như đấtnước. Và cũng trong thời gian không lâu nữa đây,chính chúng em sẽ là những người tiếp bước cha

anh vào đời. re già măng mọc, chim non một ngàysẽ lớn và cất cánh bay lên, rồi chính chúng em mộtngày sẽ lớn, sẽ bay lên đến tận bầu trời, không cònlà lũ học sinh ngày nào chỉ biết ngồi tán dóc, cườiđùa hay những tâm sự thầm kín của lứa tuổi mớilớn. Vẫn còn đó kỷ niệm về những ngày tháng vất vả học tập, say mê viết bút ký…

Em Xin bày tỏ lòng kính trọng và tri ân sâusắc đến tập thể ân-Cựu Giáo Viên, bởi các TầyCô không chỉ là những người yêu quý của các Em

học sinh, mà còn là người Cha, người Mẹ thứ haidạy dỗ chúng em khi rời xa gia đình. Các Tầy Côlà những nhà giáo tâm huyết và sáng tạo đã gópphần mở những lối đi mới cho nền Giáo Dục nướcnhà nói chung, và vùng đất Tành Phố Cần Tơquanh năm mưa nắng nói riêng trong hoàn cảnhhội nhập ngày nay-làm thế nào để dạy tốt học tốt!Năm 2008, Bộ giáo dục và đào tạo có công văn xâydựng: “ rường học thân thiện học sinh tích cực”trong giai đoạn 2008-2013. Ở trường HP Tạnh

An, giáo viên và học sinh luôn thực hiện theo đúngđịnh hướng đó và ngày nay đã có những thànhcông rực rỡ: trường lớp xanh, sạch đẹp, an toàn,

Tầy Cô luôn đổi mới phương pháp giảng dạy

hợp với từng bạn học sinh, nhằm khuyến kchuyên cần trong học tập, “ rường học thânhọc sinh tích cực” đó không chỉ là những mụchỉ được ghi trong sách vở, mà nó còn là thưđánh giá việc dạy và học của Tầy và rò để đthực hành, nghĩa là Giáo Viên phải quan tâmtừng học sinh, dạy và học phải là hành độnhút cả lớp chứ không trừ một học sinh nào. Đý nghĩa quyết định là việc dạy học không chcấp kiến thức, mà còn dạy tư duy, dạy cách tbên cạnh đó còn có việc rèn luyện sức khỏeluyện kỹ năng sống.

Em xin bày tỏ tâm tình xin lỗi đến tập thể Viên Bộ Môn và Tầy Cô Chủ Nhiệm vì trongthời gian 3 năm qua, học sinh chúng em đã khlàm tròn trách nhiệm và bổn phận của một ncon trong gia đình HP Tạnh An, những nnghịch và ương bướng đã làm không ít Tầybuồn lòng!

Gởi lời đến các bạn lớp 12B5, ngày xa lớpđến gần mình càng nhận ra các thành viên củđáng yêu biết nhường nào! Phải chi thời giathể quay ngược trở lại để ta có thể hết mìnlớp, với bạn bè! Rồi đây, không biết có còn dlại đầy đủ các thành viên trong lớp nữa hay kCái không khí của những buổi đến trường, nngày đi chơi…. . tất cả sẽ là kỷ niệm trong tmỗi người.

Năm 2012, rường HP Tạnh An kỷ niệ50 năm. uy quá khứ đã đi qua, dù có đẹp nhnào thì cũng như một bầu trời đêm lấp lánhsao và tương lai là ánh bình minh rực rỡ cho chim cất cánh bay cao về miền tri thức. Ngư và người học vẫn luôn luôn phải tiến về phídù con đường đi tới còn nhiều chông gai thử tNhìn lên dòng chứ: “ rường HP Tạnh Alại lần nữa lòng chúng em biết bao tự hào. tay mái trường thân yêu, tập thể lớp 12B5 xlời biết ơn chân thành đến Ban Giám Hiệu,Tầy Cô và Tầy Giáo Chủ Nhiệm đã thường -ên quan tâm, giúp đỡ, để chúng em hoàn thchương trình khóa học.

Vi t V Trương Nguyễn Duy Giang- 12B5

72

Page 73: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 73/90

‘ rưởng thành - ri ân’ là một cụm từ nghe xuy-ến xao lòng người mỗi độ hè về… Đó là tất cả nhữnggì chúng con muốn gửi đến cha mẹ và thầy cô. Cảcuộc đời của một con người đều gắn bó với cha mẹ.Và gần một phần ba đoạn đường đời đều gắn bó với thầy cô. ừ cái ngày bập bẹ hai tiếng bi bô chođến khi hoàn thiện cả về thể xác lẫn tâm hồn. Đó làcả một chặng đường dài đầy gian nan. Nhưng vẫnkhông bao giờ thiếu vắng bóng dáng của thầy cô vàcha mẹ.

Mẹ cha là người cho em mầm sống. Và thầy côcho em cả tri thức. Biết bao nhọc nhằn lo toan sớm

hôm, cha mẹ đã hi sinh cho chúng con với nhữngbửa cơm trong sương sớm, trong ánh đèn nhậpnhòe của một vùng quê nghèo quanh năm tất bậtmưu sinh, trên cánh đồng trĩu nặng phù sa… Haynhững lần con ồm, con đau ròng rã vượt màn đêmlạnh buốt đưa con đến trạm xá. ừng giọt mồ hôimặn chát thơm lùng mùi lúa mới lăn dài trên đôi gòmá ngày cáng hóp lại vì nắng gió và bụi đời. Chínhnhững hi sinh to lớn đó. Càng thúc giục chúng conphải luôn nhớ về nguồn cội - nơi đã gieo mầm sốngthành những luống người trẻ hăng say cống hiếncho đời mai sau.

Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy to lớn ngần trời…!! ! ấm lòng bao dung vị tha, hết mực hi sinh củathầy cô rộng lớn như biển cả. Mà chúng con lànhững con cá dễ thương và háu ăn luôn cần đến sự vun trồng và chăm bẩm của thầy cô, cha mẹ trênmọi nẻo đường đời. Để kịp thời uốn nắng và hướngdẫn cho chúng con thành tài.

Đến giờ phút này đây, khi mà thời gian đượctính như vàng bạc, chứ không còn dừng lại ở kháiniệm đơn giản của thời gian nữa. Chỉ còn ít ngàyngắn ngủi nữa thôi, chúng em sẽ phải xa mái trườngyêu dấu với bao nghẹn ngào tiếc nuối, đan xen sựtò mò khi bước ra khỏi nơi mình đã gắn bó ngần ấynăm trời.

Cái tuổi ô mai chua chua, ngọt ngọt… cái tuổimộng mơ, giao thoa giữa cái tôi bé bỏng luôn népmình trong vòng tay ấm áp của gia đình, thày cô với cuộc đời biết bao bão táp phong ba phía trước.Nhưng chúng con luôn vững tin vì luôn có thầy cô,cha mẹ song hành dìu dắt chúng con nên người.

Đã không còn cánh tượng đốt đèn dầu, đènmăng-sông lập lòe soạn thào giáo án. Nhưng hình

ảnh ngừoi thầy vẫn cặm cụi hàng đêm bên gõ lộc cộc cùng cái máy tính cũ kỉ theo nămHay những đêm đồng hồ đã điểm 1 2h sán vẫn miệt mài chấm bài kiểm tra. Với monkịp phát cho tiết học sáng mai, để chúng conNhững ngày lên lớp sớm phải bỏ dở ‘cái cù mì để đảm bảo tiết dạy. Tầy cô luôn là tấmsáng cho chúng con noi theo.

Tầy cô là thế đấy! Mộc mạc, chịu thươnkhó và tấm lòng yêu thương học trò vô nờ bếmuốn truyền đạt cho chúng con cả kho tàng và vốn sống của chính mình. Giận thì mắng

giận lại cười dí dỏm để lộ cái răng khểnh-hỉnh. Bộ sơ mi bạc phếch vì bụi phấn, cáirách mép thầy vẫn ngày ngày lên lớp truyềchúng con tri thức để mai sau giúp đời………

Vỏn vẹn vài tháng nữa thôi, chúng con, nngười đang trong tư thế chuẩn bị hành traxa gia đình và mái trường luôn bổi hổi bồimuốn thổ lộ hết những tâm tư tình cảm màcon giành cho cha mẹ, thầy cô trước khi bư vào đời. Nhằm tri ân công sinh thành dưỡng

cha mẹ thầy cô đã hi sinh cho chúng con.Không có bất kì lời lẻ nào có thể viết hếnhửng công lao mà cha me, thầy cô đã hi sitất cả nhiệt huyết của một con người. Vì vcon luôn biết ơn những bậc sinh thành dưỡđã ra sức dìu dắt dẫn lồi chúng con đến thàn18 tuổi là trưởng thành về thể xác nhưng trothức của cha mẹ, thầy cô chúng con mãi bnhư ngày ấu thơ.

Tầy cô như cha mẹ thứ hai của chúng ‘Nuôi con trăm tuổi vẫy phài lo’…. cha mẹ,mãi là hậu phương vững chắc, là ánh dươngcho chúng con tiếp bước trên đoạn đường đấm cho con quay về sau những trận chiến kcủa cuộc sống.

Một lần nữa, chúng con xin gửi đến chthầy cô ngàn lời tri ân thay cho tấm lòng kínhbiết ơn của chúng con. Chúng con mong rằncô, cha mẹ luôn sống mãi cùng chúng con, đtục sứ mệnh cao cả mà tạo hóa đã đặt lên vaĐó là trồng người! Mãi là tấm gương phản đẹp tâm hồn con người Việt nma hiếu họcchịu thương, chịu khó…. hi sinh vì đàn conyêu của mình!

TRƯỞNG THÀNH

73

Page 74: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 74/90

phần ivảnh hOạt Động

74

Page 75: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 75/9075

Page 76: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 76/9076

Page 77: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 77/9077

Page 78: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 78/9078

Page 79: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 79/9079

Page 80: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 80/9080

Page 81: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 81/9081

Page 82: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 82/9082

Page 83: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 83/9083

Page 84: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 84/90

phần vảnh CáC Lớp 12 nĂM họC 2012

Lớp 12A1 - GVCN: Vũ Tị rúc Hà

Lớp 12A2 - GVCN: Nguyễn Tị Cẩm Hừng

84

Page 85: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 85/90

Lớp 12A3 - GVCN: Nguyễn Mộng Sương

Lớp 12A4 - GVCN: Bùi Tị Bích Hạnh

Lớp 12A5 - GVCN: Phạm Tị Phương Uyên85

Page 86: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 86/90

Lớp 12A6 - GVCN: Nguyễn Phúc Diễm Chi

Lớp 12A7 - GVCN: Nguyễn Tùy rang

Lớp 12B1 - GVCN: Phạm Tanh Sơn86

Page 87: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 87/90

Lớp 12B2 - GVCN: Phạm Bắc iến

Lớp 12B3 - GVCN: Đặng Hải Dương

Lớp 12B4 - GVCN: Nguyễn Ngọc Hải87

Page 88: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 88/90

Lớp 12B5 - GVCN: Chu Hoàng Tư¬ợng

Lớp 12B6 - GVCN: Nguyễn Tị Liên

Lớp 12B7 - GVCN: Nguyễn Tanh Bảo Khuyên88

Page 89: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 89/90

Lớp 12B8 - GVCN: Võ Minh Đấu

Lớp 12B9 - GVCN: Nguyễn Vĩnh Huy

Lớp 12B10 - GVCN: Phan Huy Hoàng89

Page 90: TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

8/14/2019 TruongThanhTriAn2013INnnnnnnnnnnet(FILEminimizer)

http://slidepdf.com/reader/full/truongthanhtrian2013innnnnnnnnnnetfileminimizer 90/90