Thơ Nguyễn Phong Việt

14
Bởi vì không thể quên Bởi vì không thể quên nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình! Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường nấu cho nhau một bữa ăn mua một viên thuốc khi người kia đau ốm hay vuốt dùm sợi tóc bay ngang tầm mắt... nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được chẳng dễ gì có thể sẻ chia... Đã bao giờ người muốn gọi tên ta muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời... Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi xót xa nào hơn... Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa không phải con người này, không phải ngôi nhà này... mà là ở nơi đó với một vòng tay bao dung! Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung yêu một người và lấy một người khác... rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi??? Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời. Nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng. Người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt... Dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn...

Transcript of Thơ Nguyễn Phong Việt

Page 1: Thơ Nguyễn Phong Việt

Bởi vì không thể quên

Bởi vì không thể quênnên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gianđã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!…Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thườngnấu cho nhau một bữa ănmua một viên thuốc khi người kia đau ốmhay vuốt dùm sợi tóc bay ngang tầm mắt...nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người đượcchẳng dễ gì có thể sẻ chia...…Đã bao giờ người muốn gọi tên tamuốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấcmuốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhấtmuốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khácmuốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời...…Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao ngườikhi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tớikhi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhóikhi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổixót xa nào hơn...…Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mìnhcứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựakhông phải con người này, không phải ngôi nhà này... mà là ở nơi đóvới một vòng tay bao dung!…Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chungyêu một người và lấy một người khác...rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnhtự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???…Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời.Nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng.Người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt...Dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn...…Bởi vì không thể quênnên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!

Bên kia là nắng ấm.

Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mátlà khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm

Page 2: Thơ Nguyễn Phong Việt

dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu...*

 

Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêubởi vết thương nào trong tim người cũng không đáycó người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dạinhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi(như ta đang bạc tóc mỗi ngày...)*

Bên kia là nắng ấm...sao mưa gió còn siết chặt trên vaikhi người trở về với cuộc đời người từng sốngkhi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độckhi người giang tay ra mà trái tim khép chặtkhi người đau mà không thể khóc...ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!(Lạy trời còn biết phải làm sao?)*

Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâuta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấmgiữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sốngmà không cần mặt trời qua đây...*

Bên kia là nắng ấmnhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...(Vì có những tình yêu trong cuộc đời này không đến lần thứ hai!)

 

 

P.S: Mà dẫu bên kia ko nắng ấm thì đời đã sẵn những nắng ấm từng ngày, cho bao nhiêu để cảm nhận nhiều bấy nhiêu!

Page 3: Thơ Nguyễn Phong Việt

còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây ?

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtkhi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...

Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sángđể biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đếnđể biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trướcđể biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm đượcngày hạnh phúc bỏ rơi...

Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đờinên nếu muốn khóc thì đừng khócnên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn họcnên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sángthì cứ tin qua từng đêm trắng...(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)

Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quêncho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúccho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớncho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cátđể sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!

Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cườiđến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sốngđến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắtđến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ứccó lẽ người sẽ vui...?

Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đờiphó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễnphó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốnphó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộcphó mặc những ngày nóng sốtnằm và nhớ một đôi tay...

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtcòn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...chúng ta đi qua nhau như những người xa lạngười quay đi để ngăn trái tim mình hóa đáta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...không ai giống như ai?

Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?_NPV_

 

Khi ta mỉm cười và nói...

Page 4: Thơ Nguyễn Phong Việt

Khi ta mỉm cười và nói – không saolà riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệtta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thươngnhững giọt nước mắt rơi không thành tiếngnhững lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịtnhững người sống mà không hề biết rằng mình đã chếtmãi đến tận cuối đời...

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấmxếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộprồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảmbiết đến bao giờ mới mở ra?

Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặtta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhautrả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợitrả lại những nghi ngờ vào một câu hỏitrả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dốita có thật lòng yêu?

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâuthêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắngta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đếnlầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắtta kiệt sức vì lo toan…

Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơnlà riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớsao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêmchẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phútchẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đaulà riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Người này và người đó

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó

Page 5: Thơ Nguyễn Phong Việt

cũng như giữa nước chanh và tắc đávì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõđể rồi ta trượt dài xuống vực sâu...

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâuta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợmột điều gì đó không thể gọi tên...

Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đángta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khácta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giácrồi cứ thế bước đi...

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thayngười đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủngười đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủcho tất cả thương nhớ này...

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cườihay ta chọn người này để mong được bình yên mà sốngnhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặnglàm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này...tại sao ta không chọn người đódù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!

Chỉ cần được thấy người cười vui

Chỉ cần được thấy người cười vuilà những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...Ta đã có tháng ngày sống như hạt sươnghạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắmnhững nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấmmỗi ngày là một giấc mơ...

Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kiayêu thương với những gì mình có đượcchỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhấtđược khóc, được cười...cùng nhau!

Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đaungoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúngngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngựcngoài kia chỉ toàn là mất mát...

Page 6: Thơ Nguyễn Phong Việt

cho những ai muốn sống đến tận cùng...

Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn- Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi- Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại- Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy- Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui...

Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đờitiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứata đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựakhi chúng ta sống là để cho nhau...

Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đaunhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lạitại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãikhi người biết không ai thay thế được chúng ta!

Người buông tay để chấp nhận những xót xathử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩathử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thếcho những lần gặp lại nhau trong đời...

Chỉ cần được thấy người cười vuilà những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )

Ở lại đi.

Ở lại đi!Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hếttiếng cười chưa dứtđêm chưa về sáng...Nơi này còn cần một người để lau nước mắtcần một tiếng thở dài đồng cảmcần một cái lay vai thức tỉnh...Nơi này còn những ngày thật ngắncòn những đêm thật dàicòn những bình minh một người chưa thức giấcnhững hoàng hôn một người đã chợp mắt...Nơi này còn cần một giọng nói tha thiếtcòn cần một tấm lòng thành thậtcòn cần những ước mơ viển vông...Nơi này còn một giấc ngủ bình yêncòn một cơn gió về thật nhẹcòn một ánh trăng qua cửa...

Ở lại đi.nơi này còn cần tất cả!

Page 7: Thơ Nguyễn Phong Việt

Đã từng

Đã từng...Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái timkhông bao giờ trở lậichiếc chìa khóa mang theo vào cuộc đời của một người đi mãivẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân...

Đã từng...có nhiều tháng năm ta chỉa yêu bản thân mình với sự cô đơnnhư một ngôi nhà khóa trái cửabất cần cuộc đời với những chọn lựamiễn sao được thấy lòng bình yên

Chưa bao giờ ta biết quí một nỗi đau riêngmột nụ cười ai đó dành cho mình cũng không thèm nhớmột cái ôm xiết nhau mà ta vùng vằng như chạm phải lửamột đôi lần hạnh phúc chìa tay ra nhưng ta cứ mãi nhìn về đâu đókhông chút gì đắn đo...

Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơthấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng độngbiết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khócđau đớn mà vui...

Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cườibiết ôm một con người như thế nào là chặtbiết hôn như thế nào để người kia hạnh phúcvà biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách(rồi người lại khóa trái cửa và mang theo chiếc chìa khóa ra đi!)

Người (nhẫn tâm) sưởi ấm một trái tim bằng đôi taybằng những vỗ về, tha thiết...sao lại còn ném nó trở về với những bông tuyếtđưa thân nhiệt một con người trở về nhiệt độ âm...

Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đôngđợi một bàn chân quay trở lại…trên ổ khóa cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãitreo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi“Đã từng...biết yêu thương một con người!”. nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Page 8: Thơ Nguyễn Phong Việt

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đờinhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vuitrong quãng đời quá nhiều mưa giónhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thểchỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia

Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưacó một cái tựa vai nhau rất khẽcó giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữacó những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ – Nhớ...có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày...

Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bayngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều giókhi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổthì hãy tự sưởi ấm cho nhau!

Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâunên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đậpnên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sốngnên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọngđể có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người...

nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vuikhi ta biết trong lòng người đau đớncó những lằn ranh mà người không được phép vượtmặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!

Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa...người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt...dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phậnmà không ai trong chúng ta muốn lặng im...

Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chimcòn ta sống quãng đời ấy như một cơn giókhông có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thởsao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười...

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đờinhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Hãy để chúng ta đưa nhau về

Page 9: Thơ Nguyễn Phong Việt

Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ hãy để chúng ta đưa nhau về... trong thương nhớ...

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở và chúng ta chỉ giữ lại bình yên...

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen rồi từ mai sẽ từ bỏ... rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó... rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ... rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ... làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút để dù mai sau có đánh mất vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa trong tim vang tiếng chuông gió mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ như thiên đường...

Đừng trách gì và cũng đừng ủi an hết con đường này sẽ đến con đường khác biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc khi khoé mắt rung lên...

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi kể cả khi cần phải đánh đổi một phần đời...

Hãy để chúng ta đưa nhau về dù là tận xa xôi*...

* Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!

Page 10: Thơ Nguyễn Phong Việt

Cần một người mua dùm viên kẹo

Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được và ta buông tay là vĩnh viễn...

Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc... từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?

Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác giữa bóng đêm...

Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc nhớ những hoàng hôn ngoài kia và ghét những ngày ẩm thấp biết bao nhiêu...

Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người

Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá đến tận cùng...

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!

Chỉ những chiếc lá mới biết…

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhàrơi không chạm đấtđể những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thậtthì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?

Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yêngiữa thành phố xa lạ

Page 11: Thơ Nguyễn Phong Việt

và tự hỏi giá như có thểchọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gióchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhà theo năm tháng của chúng ta rơi về đâunhững chiếc lá vừa xanh non đã lìa cànhnhững chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đấtnhững chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mátnhững chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…có ai biết?

Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mìnhngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếcvà tự hỏi giá như có thểchọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhà theo năm tháng của chúng ta rơi thật maukhông kịp nhớ mình đã sốngnhững chiếc lá chưa bao giờ mọc ra làm sao biết cảm giác chạm đấtnhững chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa làm sao biết cảm giác của một tia nắngnhững chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng…làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?

Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đingay khi hình dung về đích đếnvà tự hỏi giá như có thểchọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhàNhìn- đẹp- biết- bao…(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đấtcó lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?

Cho một đóa hoa cúc vàng!

Cơn gió về ngang cửa với một niềm tingặp lại hoa cúc vàng năm trướccâu chuyện về thiên đường vẫn chưa được kể hếtkhi có người đi lạc giữa những vì sao

Page 12: Thơ Nguyễn Phong Việt

Trong một đêm có bao nhiêu triệu giấc chiêm baogiống nhau trong khoảnh khắcthấy lại mình từ kí ứcvui mà nghẹn ngàođể cơn gió khỏi thấy lòng nôn nao

Hoa cúc vàng không nhớ rõ những vì saothiên đường hay cuộc sốngcó những mùa dài cứ lẩm nhẩm đọc- đừng quên!

Cơn gió trở về trong đêm gọi têntin mình còn may mắncuộc viễn du suốt 12 thángmà nỗi nhớ vẫn như vừa bắt đầu

Tiếng chuông đồng hồđánh thức đêm qua maucơn gió thổi không ngừng xao xácmặc những vì sao đã tắt

Mà nào đâu biếthoa cúc vàng đã nở trên khung cửa một ngôi nhà khác!