PHẦN VI B -...

23
Tác Gi: Đỗ Quyên NHT NNG CHIU RƠI www.phuonghong.com www.taixiu.com 97 PHN VI Bng đi mt tun, sáng nay Đin Cương li đến tht sm. Gp cô ngoài vườn, anh nói gn lm: - Cô vào thay đồ đi tôi đưa đi sm ntrang. Bo Nghiên nhìn chkhác, trli lnh nht như chuyn không dính dp đến mình: - Anh mun mua gì cho tôi thì mua, bo tôi theo làm gì? Đin Cương nói ging nghiêm nghnhưng có hơi châm chích: - Không được! Cô phi đi để chn cho va ý, ko sau này li bo ông chng này keo kit. Bo Nghiên thơ: - Chuyn này tôi không quan trng. Đin Cương gt ging: - Nhưng bt buc cô phi đi vi tôi. Bo Nghiên gim chân thình thch: - Ti sao lúc nào anh cũng kiếm chuyn làm khó tôi hết vy? Tôi biết anh thù ghét tôi mi trthù kiu đó, nhưng anh có biết làm như vy là nhnhen độc ác lm không? Nếu là mt người đàn ông thc th, anh không để bng thù dai như vy. Đin Cương lng người nhìn cô cách kinh ngc. Quanh không ngcô bé hiu sai vanh đến thế. Bt lun lúc trước anh có nói gì đi na thì cũng chđùa vui thôi, vy mà cô nhóc li để bng mãi đến bây gi. Anh không thhiu ni trong cái đầu bé xíu kia còn đang nghĩ ra chuyn gì kinh khng hơn. Song anh cũng không có ý định đính chính, chnói cách đim nhiên: - Nếu không thích đi thì thôi! Đừng nên suy din lung tung kiu đó, sau này có mun hi hn cũng không được đâu đấy. Li nói khi đã tht ra không thly li được, cũng như bát nước đổ đi vy, nên ý thc nhng điu mình nói chính chn mt chút đi. Bo Nghiên gt ngang: - Tôi không còn trcon để cn anh phi dy d. Tôi schu trách nhim vnhng gì mình đã nói. Nếu ccoi tôi là con nít anh nên hy hôn đi đừng cưới na. Chng nhng không có vgì tái mà anh còn hi cc c: - Cô chu trách nhim bng cách nào?

Transcript of PHẦN VI B -...

Page 1: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

97

PHẦN VI

Bẵng đi một tuần, sáng nay Điền Cương lại đến thật sớm. Gặp cô ngoài

vườn, anh nói gọn lởm: - Cô vào thay đồ đi tôi đưa đi sắm nữ trang. Bảo Nghiên nhìn chỗ khác, trả lời lạnh nhạt như chuyện không dính dấp đến

mình: - Anh muốn mua gì cho tôi thì mua, bảo tôi theo làm gì? Điền Cương nói giọng nghiêm nghị nhưng có hơi châm chích: - Không được! Cô phải đi để chọn cho vừa ý, kẻo sau này lại bảo ông chồng

này keo kiệt. Bảo Nghiên thờ ơ: - Chuyện này tôi không quan trọng. Điền Cương gắt giọng: - Nhưng bắt buộc cô phải đi với tôi. Bảo Nghiên giậm chân thình thịch: - Tại sao lúc nào anh cũng kiếm chuyện làm khó tôi hết vậy? Tôi biết anh

thù ghét tôi mới trả thù kiểu đó, nhưng anh có biết làm như vậy là nhỏ nhen độc ác lắm không? Nếu là một người đàn ông thực thụ, anh không để bụng thù dai như vậy.

Điền Cương lặng người nhìn cô cách kinh ngạc. Quả anh không ngờ cô bé hiểu sai về anh đến thế. Bất luận lúc trước anh có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là đùa vui thôi, vậy mà cô nhóc lại để bụng mãi đến bây giờ. Anh không thể hiểu nổi trong cái đầu bé xíu kia còn đang nghĩ ra chuyện gì kinh khủng hơn. Song anh cũng không có ý định đính chính, chỉ nói cách điềm nhiên:

- Nếu không thích đi thì thôi! Đừng nên suy diễn lung tung kiểu đó, sau này có muốn hối hận cũng không được đâu đấy. Lời nói khi đã thốt ra không thể lấy lại được, cũng như bát nước đổ đi vậy, nên ý thức những điều mình nói chính chắn một chút đi.

Bảo Nghiên gạt ngang: - Tôi không còn trẻ con để cần anh phải dạy dỗ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về

những gì mình đã nói. Nếu cứ coi tôi là con nít anh nên hủy hôn đi đừng cưới nữa.

Chẳng những không có vẻ gì tự ái mà anh còn hỏi cắc cớ: - Cô chịu trách nhiệm bằng cách nào?

Page 2: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

98

Ngắc ngứ một chút, Bảo Nghiên nói bừa: - Việc gì tôi phải nói cho anh nghe! Bằng cách nào cũng không cần anh quan

tâm! Điền Cương nheo nheo đuôi mắt nói tỉnh: - Tôi không thể không bận tâm, bởi sắp tới cô sẽ là vợi của tôi, nên tôi cũng

có một phần trách nhiệm. - Trách nhiệm gì chứ? - Về mọi chuyện có liên quan đến cô. - Tôi không cần. Điền Cương vẫn nói bằng chất giọng đều đều: - Cũng như cô phải có trách nhiệm đối với tôi vậy. Bảo Nghiên xẵng giọng: - Tôi làm gì phải có trách nhiệm với anh? Điền Cương cười cợt: - Có đấy! Trách nhiệm làm vợ và trách nhiệm làm mẹ của các con nữa. Bảo Nghiên nhảy dựng, mặt cô bừng la lớn: - Đồ vô duyên, chuyện vậy cũng nói được! Điền Cương quay mặt giấu nụ cười. Lúc sau, anh quay qua nói cứng: - Vào thay đồ đi, tôi chờ. Bảo Nghiên ấm ức nhưng không dám chống đối, vì lúc này anh ta đang nhìn

cô thật ngầu nên chỉ dám giậm chân cho đỡ tức trước khi quay đi. Nhìn theo cô, anh thở dài ngán ngẩm. Tự nhiên lại vướng vào chuyện kinh dị không thể tưởng tượng như vậy.

Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô thế này. Cái nào đẹp nhất miễn ưng ý, bất luận mắc đến đâu anh ta cũng mua cho bằng được. Nhiều lần Bảo Nghiên từ chối không nhận vì quá đắt, cô sợ anh ta lại hiểu lầm, cũng như mấy chiêc áo cưới hôm trước anh mua cho cô, cô đó là một gia tài kha khá rồi.

Còn hôm nay đi sắm nữ trang, mang tiếng dẫn cô theo để chọn cho vừa ý nhưng thật sự mọi thứ đều do anh chọn lựa ngã giá rồi quyết định. Bởi nói chung, anh hỏi cô món nào cô cũng lắc đầu không ưng. Song không phải cô chê mà cô nghĩ nó quá mắc nên không dám nhận.

Page 3: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

99

Tiếng chuông báo hiệu sau tiết học cuối cùng, Bảo Nghiên quay qua hai cô

bạn thân nhất, cất giọng bồn chồn lo lắng: - Sắp đến ngày cưới rồi, ta lo sợ ghê lắm. Có lẽ hai đứa bây không thể hiểu

được đâu, có một ông chồng vừa độc đoán vừa ngang tàng như anh ta, ta nghĩ không ai có được cảm giác bình yên cả.

Vân Vi bụm miệng khúc khích cười đùa: - Mi không yên tâm về chuyện gì, nói ta nghe thử coi! Bảo Nghiên nói như sắp khóc: - Ta sợ phải ở chung nhà với anh ta lắm và còn ở chung một phòng nữa, mà

lúc đó chỉ có hai người, nghĩ đến viễn cảnh đó ta sợ… Bạch Cúc và cả Vân Vi rũ ra cười cho sự ngây ngô của cô bạn. Lúc sau,

Bạch Cúc lên giọng thầy đời: - Ngốc ơi là ngốc! Đương nhiên vợ chồng thì phải ở chung nhà, chung

phòng, thậm chí còn phải ngủ chung giường là cái chắc rồi. Chuyện đơn giản vậy ai mà không hiểu.

Như còn điều gì khó nói, Bảo Nghiên quạu quọ: - Hai đứa bây, ai mà biết gì, còn cười được. Bộ chỉ vậy thôi sao, anh ta còn

nói… Vân Vi hớt ngang: - Còn gì nữa con khỉ! Chỉ có ba đứa ở đây muốn nói gì thì nói đại ra đi, ngại

ngùng gì nữa mà cứ úp mở hoài. Phải khó khăn lắm cô mới nói được: - Bởi… bởi … anh ta còn nói, ta còn phải làm… mẹ của những đứa con của

anh ta nữa. - Nói đến đây, cô đưa hai tay ôm kín khuôn mặt đỏ bừng rồi rên lên - Trời ơi! Kinh khủng quá!

Hai cô bạn được dịp cười bò ra đất. Hồi lâu hết cười, Bạch Cúc lại hỏi: - Anh ấy nói với mi vậy à? Bảo Nghiên gật đầu vẻ xấu hổ. Bạch Cúc lại nghĩ, chắc anh ấy chọc ghẹo cô

vợ ngốc cho vui thôi, chớ ai lại đi nói mấy chuyện trần trụi đó ra như thế. Vân Vi vẻ hiểu biết hơn, giải thích: - Không có gì phải sợ hết! Con gái, đứa nào lớn lên cũng phải lấy chồng và

sinh con đẻ cái, mà đó cũng là quy luật tự nhiên thôi. Bảo Nghiên giãy nảy: - Trời đất! Chuyện động địa vậy mà mi nói không sao?

Page 4: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

100

- Chẳng lẽ là bạn bè thân nhau bao nhiêu năm mà ta lại đi dối gạt mi.

Bảo Nghiên nhìn nhìn bạn, hỏi:

- Nhưng sao mi rành rẽ chuyện này quá vậy?

- Mi cũng biết ta sống khá tự do thoải mái và được đọc nhiều sách báo, coi nhiều phim ảnh tiến bộ. Còn mi thì dì Mai quá khắt khe nên đã già đầu mà mi như đứa con nít chẳng biết gì. Tâm hồn mi trắng như trang giấy trắng học trò, cũng như chưa được điền tên một gã con trai nào lên đó cả, nên cũng không trách mi ngây thơ đến ngờ nghệch như vầy.

Bảo Nghiên cũng hiểu phần nào điều bạn vừa nói. Song cô không thể tưởng tượng nổi cảnh sống chung chạ của một đời vợ chồng mới cưới sẽ ra sao, và tiếp theo nữa là những chuyện kinh dị nào sẽ xảy ra trong khi cô và anh như lửa với nước. Chuyện nói thì ai nói không được, nhưng ai đã lầm vào hoàn cảnh như cô đi rồi mới biết thế nào là sự hoang mang, lo sợ cuống cuồng.

Thật lâu sau, Bạch Cúc chợt lên tiếng đề nghị:

- Tối nay, ta với Vân Vi hẹn nhau đi coi ca nhạc, mi có đi không?

Bảo Nghiên lắc đầu với bộ mặt đưa đám. Vì chỉ còn một tuần nữa là đến đám cưới rồi, nên giờ đây cô đâu còn đầu óc tâm trí nào mà vui chơi, hay coi hát sướng nữa chứ.

Thấy mặt mày cô như vậy, Vân Vi chì chiết:

- Có chồng chớ phải sắp chết đến nơi đâu mà xem bộ dạng mi kìa, chán hết sức. Thấy mi lúc này chắc đám con gái tụi tao hết dám lấy chồng.

Bảo Nghiên xụi lơ:

- Thôi, tụi bây đi đi! Hổng chừng chiều nay hay sáng mai tao về quê coi có gì phụ mẹ tao không?

Bạch Cúc nắm tay Vân Vi nói:

- Thôi, thông cảm cho nó đi, mai nó còn về quê chuẩn bị “chống lầy”. Mình đi đi!

Hai đứa bạn đã đi khuất tự lúc nào mà Bảo Nghiên vẫn còn ủ rũ ngồi trên băng ghế suy nghĩ lung tung. Đến lúc nghe tiếng con gái đột ngột cất lên, cô mới giật bắn người ngước lên.

Ngọc Trinh đang đứng trước mặt cô cách bất ngờ. Lúc sau, cô bình tĩnh lại, hỏi:

- Chị tìm tôi hả?

- Ừ. Tôi muốn nói chuyện với cô.

- Muốn nói gì, chị cứ tự nhiên.

Page 5: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

101

- Tôi nghĩ câu chuyện hơi dài, nên tôi muốn mời cô đến một quán nước nào đó nói chuyện tiện hơn.

Bảo Nghiên cũng nghe tò mò, phần muốn tìm hiểu đôi chút về Ngọc Trinh, cô gật đầu ngay:

- Cũng được! Hai người vừa ngồi xuống ghế, Ngọc Trinh ra vẻ lịch sự hỏi: - Cô uống gì? - Chanh muối. Gọi nước xong, Ngọc Trinh nhìn cô khá kỹ không cần giấu giếm trước khi

cất cao giọng: - Cô nghĩ gì khi chấp nhận làm đám cưới với một người đàn ông mà trái tim

anh ấy đã trao cho người con gái khác? Không trả lời câu hỏi của Ngọc Trinh, Bảo Nghiên hỏi lại cách trầm tĩnh: - Chỉ dựa vào đâu mà đến đây hỏi tôi những câu có tính chất riêng tư như

thế? Ngọc Trinh bị bất ngờ mím chặt môi. Cô không ngờ con bé khá thông minh

hỏi vặn lại mình một câu quả là hóc búa đến cứng lưỡi. Phải một lát sau, cô mới nói:

- Cô cũng biết tôi và anh Điền Cương yêu nhau đã khá lâu rồi, vậy mà hôm nay anh đột ngột đòi chia tay với toô để cưới cô, cô không thắc mắc gì hay sao?

- Buồn cười! Chuyện anh ta đòi chia tay với chị thì liên quan gì đến tôi. Sao chị không hỏi thẳng anh ta lại tìm gặp tôi làm gì? Cũng như anh ta suy nghĩ gì làm sao tôi biết được. Vả lại, chuyện riêng tư của hai người, tôi chả thắc mắc.

Ngọc Trinh tức giận lớn tiếng: - Hóa ra, cô cũng khá thông minh chứ không ngây ngô như cái vẻ bên ngoài

mà bao người vẫn tưởng. Cũng như từ lâu cô đã biết chúng tôi từng yêu thương nhau sâu đậm như thế nào rồi, vậy mà cô vẫn cứ nhào vô bám lấy anh Điền Cương. Bởi làm sao cô không tường tận gia thế ảnh giàu sang tột bực và bản thân anh ấy lại hoàn hảo về mọi mặt, mà giữa cái xã hội hỗn độn này dễ gì tìm được kẻ thứ hai như ảnh, đúng không?

Bảo Nghiên nghiến răng tức giận, bởi cách gán ghép, nhục mạ của Ngọc Trinh, nên cô không còn có thể nhỏ nhẹ với một người thiếu tư cách như chị ta. Bảo Nghiên độp lại:

- Chị ăn nói giữ mồm giữ miệng một chút đi. Tôi không phải người như chị nghĩ đâu, đừng suy bụng ta ra bụng người. Trong đầu chị lúc nào cũng toàn những mưu tính xấu xa, đen tối nên chị nghĩ ai cũng như mình hết sao? Thế mới nói, quả hai người là một cặp xứng đôi, vừa ăn cướp vừa la làng.

Page 6: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

102

Ngọc Trinh trợn mắt hùng hổ: - Ê, con kia! Mày muốn ám chỉ, mỉa mai chuyện gì đấy, đúng không? Nói rõ

ra coi, mày có dám trước mặt anh Điền Cương ba mặt một lời không? Tưởng ảnh cưới mày như vậy là ngon lắm rồi hả? Nói cho mày biết, ảnh mà lại đi yêu thương một con nhỏ ngớ ngẩn quê mùa như vầy à? Đừng vội hoang tưởng nghĩ mình là kẻ chiến thắng rồi lên mặt. Thấy mày ảo tưởng ngỡ rằng sắp được lên thiên đường nên tao tội nghiệp mà không hẹp hòi bật mí cho mày nghĩ một chút mặt trái của sự việc khá đê hèn. Chính bà mẹ vô liêm sỉ của mày lợi dụng tình bạn lâu năm để cầu cạnh bà ngoại và mẹ anh Điền Cương mới có được cuộc hôn nhân này và anh Điền Cương cưới mày cũng do sự ép buộc của gia đình, chớ tình yêu ảnh đã dành trọn cho tao không bao giờ thay đổi được đâu. Mày hiểu rồi chứ?

Bảo Nghiên nghe choáng váng, trời đất quay cuồng, tay chân run lẩy bẩy. Một lát sau, cô bật lên như hét:

- Chị nói láo! Chị không được xúc phạm mẹ tôi. Chị là người xấu xa, miệng mồm độc địa còn hơn loài rắn rết. Nếu là người có bản chất lương thiện không bao giờ nghĩ ra được những lời lẽ ác độc đó để hạ gục đối phương một cách sâu hiểm vậy đâu. Tôi quả là ghê sợ cái con người của chị thật đấy, nhìn bề ngoài cũng trí thức cũng đẹp đẽ vậy mà lòng dạ chất chứa toàn thủ đoạn độc ác đến kinh hoàng.

Ngọc Trinh nghênh mặt tỉnh bơ: - Chứ thời buổi này mà cứ ngây ngô khờ khạo như cô chỉ có nước đi ăn mày.

Nhưng cũng may là cô còn bà mẹ, bà ta đã biết tính toán mọi chuyện cho cô rồi đấy.

Bảo Nghiên lại nói lớn tiếng: - Một lần nữa, tôi cấm chị xúc phạm mẹ tôi. Dù sao chị cũng nên cũng kính

người lớn tuổi đáng cha mẹ mình. Vì nếu tính ra, mẹ tôi cũng cỡ bằng tuổi mẹ chị đấy. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này do đôi bên gia đình đều tự nguyện. Riêng bản thân tôi không có chút xíu tình cảm nào với Điền Cương, nên nếu có bị oan ức gì, chị nên tìm anh ta mà bạch hỏi,chớ đừng tìm tôi quấy rầy kiếm chuyện nữa. Tôi không thích vướn vào ba chuyện vớ vẩn vầy đâu. Chào!

Bảo Nghiên bước nhanh ra khỏi quán cố kềm cho nước mắt đừng rơi. Lúc nãy trước mặt Ngọc Trinh, Bảo Nghiên cố lắm mới thu xếp được cho mình cái vỏ bọc cứng cỏi như vậy để chị ta đừng tìm cô kiếm chuyện nhiếc móc, xỏ xiên. Giờ đây, còn lại một mình, cô muốn khóc một trận tơi bời hoa lá, cho vơi bớt phần nào đớn đau nhục nhã. Lúc này cô để đôi chân mặc sức dẫn đi như bị mộng du, mất hết phương hướng.

Bỗng một chiếc du lịch thắng rít lại bên chân khiến cô hoảng hốt, rồi cánh cửa bật ra, một người đàn ông cũng hấp tấp bước xuống kêu lên thảng thốt:

Page 7: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

103

- Trời đất! Là em sao Bảo Nghiên? Em bị sao mà qua đường không chịu dòm ngó xe cộ gì hết vậy? Em có sao không? Có chuyện gì xảy ra với em vậy hở?

Không trả lời Nam Kha mà cô chỉ nói: - Anh có thể đưa tôi đi đâu đó thư giãn một chút được không? Nam Kha gật nhanh vừa mở cửa xe cho cô: - Được, em lên xe đi! Xe chạy một đoạn khá xa, lúc này Bảo Nghiên như đã bình tĩnh lại, cô quay

qua Nam Kha, hỏi: - Anh định đưa tôi đi đâu? Xin lỗi tôi đã làm phiền anh rồi. - Đừng khách sáo với anh. Chúng ta tìm một nơi nào yên tĩnh nói chuyện

nhé. Bảo Nghiên im lặng cách đồng tình, Nam Kha nhìn vào kính chiếu hậu,

giọng lo âu: - Xảy ra chuyện gì vậy Bảo Nghiên? Bảo Nghiên bỗng ôm mặt khóc ngon lành làm cho Nam Kha bất ngờ đến bối

rối không còn biết xử lý ra sao. Anh tấp xe vào lề rồi rút khăn đưa cho cô, giọng lạc hẳn:

- Nín đi em, có gì nói với anh đi được không? Vừa lau nước mắt, Bảo Nghiên vừa giải thích: - Tôi khổ sở quá, tự nhiên vướng vào cuộc hôn nhân kinh khủng như vầy,

còn bị người ta nặng nhẹ, mỉa mai. Tôi hết chịu nổi rồi, kiểu này hoài chắc tôi không sống nổi.

Nam Kha nhìn cô ánh mắt xót xa: - Em nói rõ ra xem, ai dám làm chuyện đó? Nói anh nghe đi, anh giải quyết

giùm em. Nghe anh nói bằng chất giọng quan tâm lo lắng như vậy, Bảo Nghiên càng

tủi thân khóc dữ. Cô nghĩ nếu Điền Cương được một phần tính cách này thôi chắc cô sẽ không đến nỗi ghét anh và cũng không bị người ta hiếp đáp như vầy. Bảo Nghiên lại nói qua tiếng nấc:

- Hu… hu… Còn ai ngoài Ngọc Trinh dám làm chuyện động trời vậy chứ. Lúc trưa, cô ấy đón tôi ở sân trường, bảo có chuyện muốn nói với tôi.

Nam Kha nóng nảy hớt ngang: - Rồi em đi theo cô ta? Bảo Nghiên gật đầu.

Page 8: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

104

Nam Kha nói cách lo sợ: - Sao em khờ vậy? Còn dễ tin người nữa. Rồi cô ta có làm gì em không? Bảo Nghiên gật đầu buồn bã: - Chị ta mắng nhiếc nhục mạ tôi đủ điều bằng những ngôn từ kinh tởm nhất.

Chị ấy còn cấm tôi không được lấy Điền Cương làm chồng, bởi Điền Cương còn yêu thương chị ta chứ không dứt khoát.

Nam Kha nói cách tức giận: - Được rồi, em yên tâm đi. Anh sẽ đi gặp Điền Cương để giải quyết chuyện

này. Bảo Nghiên hoảng hồn níu tay anh lại: - Đừng làm vậy Nam Kha, không khéo anh ta lại hiểu lầm. - Hiểu lầm cái gì? Bảo Nghiên hơi lúng túng: - Anh ta… nghĩ tôi với anh có một… mối quan hệ mật thiết nào đó, nên anh

mới làm ầm lên như vậy. Nam Kha khựng lại. Anh không ngờ Bảo Nghiên lại có ý nghĩ sâu xa như

vậy. Song phải công nhận cô nói đúng, anh nghe đau nhiều hơn giận dỗi bởi cách nói vô tình ấy của cô. Đúng vậy, anh lấy tư cách gì để ra mặt dàn xếp chuyện hai người, không khéo anh cũng bị vướng vào vòng lẩn quẩn như Điền Cương mất. Nhưng anh nghĩ mình cũng sẽ làm một cái gì đó để Điền Cương biết được Ngọc Trinh quá lộng quyền, chớ không thể khoang tay đứng trước nhìn Bảo Nghiên bị cô ta hiếp đáp…

Tiếng Bảo Nghiên lại cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nam Kha. - Mình đi đâu đó cho khuây khỏa một chút đi, Nam Kha. Nam Kha nhỏ nhẹ: - Em muốn đi đâu? - Tùy anh. - Em tin tưởng anh đến vậy sao? Bảo Nghiên cúi đầu im lặng. Nam Kha chợt nuốt tiếng thở dài, cô chỉ tin

tưởng thôi chớ có yêu đâu anh đã vội mừng. Quả là đau đớn cho anh, người mình yêu đang gần trong gang tấc mà không với tới được, bởi có một ranh giới vô hình phân chia ngăn cách. Sắp tới đây, Bảo Nghiên đã là vợ của thằng bạn thân nhất nhóm của anh rồi.

Page 9: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

105

Ngồi trong ngôi quán bên đường với điếu thuốc trên tay cháy dở vừa

nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt không đường, Điền Cương vừa đưa mắt ra màn mưa giăng đục mờ trắng xóa, nét mặt trầm tư xa vắng. Chưa lúc nào anh cảm thấy chán nản như lúc này. Anh chợt mỉm cười chua chát cho sự đời nghiệt ngã trớ trêu. Như anh, một thằng đàn ông từng “hô phong hóa vũ” trên thương trường cũng như trên đường tình ái, giờ bỗng nhiên chịu ép mình chấp nhận cuộc hôn nhân ngoài ý muốn, mà có lẽ hoàn cảnh kinh dị này chỉ rơi đúng một mình anh.

Một bóng người bước vào quán đã vội lên tiếng, làm Điền Cương giật mình: - Tôi bận chút chuyện nên đến trễ. Ông đến đây lâu chưa? - Cũng mới đến, lúc vừa bắt đầu mưa. Ông uống gì gọi đi. Nam Kha gọi lớn: - Một cái đen, cô chủ ơi! Đốt cho mình điếu thuốc, rít một hơi cách trầm ngâm, lúc sau Nam Kha chợt

hỏi: - Còn mấy hôm nữa hai người đám cưới? Như không muốn nghe nhắc đến chuyện này, Điền Cương lơ là quay nhìn ra

cửa sổ im lìm. Thời gian trôi đi cách nặng nề chậm chạp, hai người đàn ông vẫn lặng thinh rít thuốc. Khá lâu rôi, Điền Cương mới cất giọng trầm ngâm:

- Dường như giữa chúng ta có một sự hiểu lầm nào đó. - Nên hôm nay toi mới hẹn ông ra đây nói cho rõ ràng. Đâu phải ông không

biết tôi đã từng đeo đuổi Bảo Nghiên, tại sao ông còn chơi tôi một vố đau hơn ngã ngựa vậy, ông giải thích đi!

Điền Cương rít thuốc liên tục cách khó mở lời. Chuyện này chỉ có một mình anh hiểu và đau cũng một mình. Là thằng đàn ông đặt chữ tín lên hàng đâu làm sao anh có thể bộc bạch hết những điều đã hứa với một người lớn tuổi đáng cha mẹ, lại đang lâm vào ngõ cụt của sự sống còn chỉ trong gang tấc. Nghĩ đến đây, anh quyết định nhanh:

- Tôi thích cô ấy. Mắt Nam Kha long lên cách tức giận: - Ông đối xử với bạn bè kiểu như vậy đó ư? Quả thật, tôi đã lầm ông rồi,

Điền Cương. Ngày trước, lúc chưa xảy ra chuyện này, ông là một thằng bạn phóng khoáng cao thượng nhất trong đám, tuy có ngang tàng kiêu ngạo cũng đâu có tính nhỏ nhen đi giành giật với tôi một người con gái. Vì quanh ông đâu lúc nào thiếu những cô gái đẹp, thì sá gì một cánh hoa đồng nội như Bảo Nghiên. Ông nói đi! Ông trở nên ti tiện từ lúc nào vậy?

Page 10: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

106

Điền Cương cố trầm tĩnh: - Ông chỉ biết cần bấy nhiêu là đủ, bởi chuyện tình cảm làm sao có thể phân

tích rõ ràng chi li với ông được. Nó thoắt đến thoắt đi đều thật bất ngờ, cho nên tôi thích cô bé lúc nào chính toi còn không biết.

Nam Kha giận dữ đấm mạnh xuống mặt bàn làm ly tách nảy tưng: - Ông nói láo! Chẳng phải lúc đầu ông đâu ưa gì cô bé, còn mối mai gán

ghép cho tôi đó sao? Như suy đoán ra điều gì, ngược lại gục gặc đều mai mỉa: - Hay lúc đó ông chưa nhận ra Bảo Nghiên là một người con gái tốt. Để đến

tận hôm nay ông mới nhận ra và để có được Bảo Nghiên, ông bất chấp tất cả, mặc xác thằng bạn ông đau đớn, bẽ bàng, ôm mối tình tuyệt vọng. Tôi quả không ngờ Điền Cương, thằng bạn tri âm tri kỷ nay trở mặt lại với mình.

- … - Nếu là một thằng đàn ông thì ông không nên lợi dụng vào sự thân thiết của

hai gia đình mà ép Bảo Nghiên phải ưng lấy ông làm chồng. Ông có biết làm như vậy là hèn hạ lắm không? Ông giờ đây dưới mắt tôi là thằng bạn tồi nhất mà tôi chưa từng gặp trong đời.

Trong thoáng chốc, Điền Cương xám mặt. Anh không ngờ Nam Kha lại phản ứng cách mạnh mẽ như vậy. Những câu nói vừa rồi của nó khiến anh nghẹn ngang cũng như không thể mở miệng. Hãy cứ để nó hiểu lầm như vậy cũng tốt, bởi giờ đây anh cũng chả biết nói gì, khi chính anh đã tự nguyện lao vào cuộc hôn nhân không lối thoát thế này.

Thật lâu sau không nghe anh nói gì, Nam Kha lại cất tiếng khàn khàn giận dữ:

- Ông có còn là bạn tôi không hở Điền Cương? Và có là thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nữa không? Chắc chắn là không rồi, đúng không? Bởi giờ đây chẳng những ông hèn với bạn mà còn khá nhẫn tâm. Bảo Nghiên nào có tội tình chi đâu chứ, tại sao hai người đã sắp cưới nhau rồi mà ông vẫn còn dan díu với Ngọc Trinh, để cô ta có cơ hội tìm đến tận trường dằn mặt Bảo Nghiên vì nghĩ mình có quyền làm chuyện đó.

Nghe đến đây, Điền Cương nhíu tít mày nhưng vẫn im lặng không nói. Như càng nói càng hăng, Nam Kha cứ tuôn hết những gì bấy lâu nay ôm ấp trong lòng, còn Điền Cương chỉ im lìm nghe cách âm thầm nhẫn nại.

Không biết đến bao lâu, lúc này như hết kiên nhẫn nổi, Điền Cương khoát tay ngăn Nam Kha lại:

- Thôi đủ rồi! Lúc này dưới mặt ông, tôi là thằng bạn hèn hạ nhất trên thế gian này, đúng không? Cứ cho là vậy đi, song tôi không trách ông cũng như không thể biện minh gì cho mình, bởi những chuyện tôi làm đều bày ra trước

Page 11: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

107

mắt cách xấu xa không ai có thể chấp nhận chứ gì? Cũng đúng thôi, bởi với ai khác, tôi không cần họ hiểu, vậy mà chơi thân với nhau lâu như vậy, ông cũng không hiểu được tôi một chút nào à?

Anh lắc đầu cách bất mãn rồi nói tiếp: - Thôi! Giờ tôi còn bận chút chuyện không thể tiếp ông lâu hơn được. Còn gì

muốn nói, ta gặp lại sau nhé. Tôi phải đi đây! Nói xong, Điền Cương đứng lên cách dứt khoát bước ra ngoài. Lúc này trời

chưa dứt hẳn cơn mưa, song anh cũng chẳng nghe thấy gì ngoài tâm tư trống rỗng. Cứ thế, anh băng ngang qua đường đến bên chiếc xe rồi mở cửa bước lên. Anh thực hiện các động tác như một quán tính, chưa bao giờ anh thấy nghe mất tự chủ như hôm nay.

Hóa ra, bạn bè đều nghĩ anh giành giật con bé chả ra làm sao ấy với Nam Kha, có nghĩa họ đã từng là một đôi khắng khít. Vậy mà với anh, cô ta lại nói khác, cô ta bảo giữa họ không có gì ngoài tình bạn. Nghĩ đến đây, Điền Cương chợt nghe giận dữ. Anh nghiến chặt răng mở máy, chiếc xe chồm lên theo sự tức giận của chủ nó trước khi lao vút ra đường như tên bắn.

Ngọc Trinh đón anh tận cổng với gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Trong khi Điền Cương xuống xe đóng sầm cánh cửa với sắc mặt hầm hầm khiến Ngọc Trinh giật mình lo sợ, song cũng cố lấy lại tự nhiên, giọng ngọt ngào:

- Anh vào nhà ngồi nghỉ đi, em lấy khăn cho anh lau mặt. Điền Cương khoát tay, lạnh nhạt: - Thôi khỏi! Tôi đến đây để hỏi cô vài chuyện rồi đi ngay chớ không có thời

gian ở lại lâu đâu. Ngọc Trinh trố mắt như rất ngạc nhiên: - Sao hôm nay anh lại xưng “tôi” với em? Em hổng chịu vậy đâu. Điền Cương phớt lờ sự mè nheo của cô, rít giọng: - Nghe tôi hỏi đây! Ai cho phép cô đến đó tìm Bảo Nghiên? Ngọc Trinh giật thót, cúi đầu giọng nhỏ xíu: - Sao anh biết? Điền Cương gắt gỏng: - Trả lời đi! Có không? - Có. Nhưng… em… Không thèm nghe cô giải thích, Điền Cương nói một tràng: - Kể từ bây giờ, tôi cấm tuyệt đối em không được tìm đến quấy rầy cô ấy,

cũng như không được tự ý đến tìm tôi. Có gì cứ gọi điện tôi sẽ tới. Nếu muốn giữ mối quan hệ này được lâu dài thì phải biết vâng lời, bằng không thì đừng trách tôi vô tình.

Page 12: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

108

Vì ngay lúc này đây anh chợt quyết định không chia tay ngay với Ngọc Trinh, cũng gần giống như một sự trả thù. Vì hiện tại trong tim cô ta cũng đang đầy ắp hình bóng của Nam Kha, nên anh là đàn ông dù có lăng nhăng một chút cũng chả ảnh hưởng gì. Hơn nữa, cô ta cũng đâu có tình cảm gì với anh thì tội tình gì anh phải ép xác chung thủy với một cuộc tình không có thật. Đời là thế, khi đã không yêu thì chuyện ăn miếng trả miếng cũng thường tình.

Nghe anh nói vậy, Ngọc Trinh mừng rỡ muốn hét thật to, vì cách nay hơn một tuần, Điền Cương đòi chia tay dứt khoát với cô, nên vì tức giận cô mới tìm gặp Bảo Nghiên hăm he dằn mặt. Chớ nếu anh không bỏ rơi cô để cô còn cơ hội đoạt lại anh trong một sớm một chiều, thì tội vạ gì cô phải hấp tấp vội vàng, chạy đôn chạy đáo.

Ngọc Trinh nũng nịu ngả vào lòng anh như biết lỗi: - Tại trước đó anh đòi chia tay với em khiến em đau khổ đến điên cuồng, nên

mới làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy. Chớ bây giờ anh đã hứa vậy rồi, em còn đòi hỏi gì hơn. Chỉ cần được kề cận chăm sóc cho anh, thì cực khổ thiệt thòi đến đâu em cũng chấp nhận được hết, em hứa sẽ không quấy rầy cô ta nữa đâu. Thậm chí nếu cần thiết vì anh, em cũng tự nguyện.

Điền Cương xúc động bồi hồi trước những lời nói ấy. Một người con gái đã yêu anh, vì anh hết mình đến như vậy, chấp nhận thiệt thòi chỉ để nhận được một chút yêu thương như sự ban bố. Trong khi cô vợ sắp cưới lại ngang đầu cứng cổ chống đối anh cách quyết liệt, còn tuyên bố không bao giờ có thể yêu anh nữa chớ. Phải vậy không đâu, cô ta còn công khai mang cả hình bóng thằng đàn ông khác trong tim trước khi về nhà chồng hỏi có phải cô ta muốn khiêu khích anh không. Dù gì anh cũng còn lòng tự trọng của thằng đàn ông nữa chứ.

Nên với sự thiệt thòi đó của Ngọc Trinh, anh hứa sẽ bù đắp hết khả năng anh có thể để cô được phần nào an ủi.

Rồi ngày cưới cũng đến, cái ngày mà có thể nói vui vẻ hạnh phúc nhất

trong đời của một người con gái, vậy mà Bảo Nghiên lại cảm thấy trời đất như đen tối thê lương, không gian cũng đột nhiên buồn bã ảm đạm. Kể từ hôm nay, cô là gái đã có chồng, nên phải ép mình sống với một người đàn ông không có một chút tình cảm nào, chả khác gì sống trong địa ngục trần gian. Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình sợ hãi, lệ rưng rưng.

Bỗng ngay lúc ấy có tiếng hô to khiến cô giật bắn người trở về thực tại: - Đàng trai đến, chuẩn bị đưa cô dâu ra!

Page 13: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

109

Đồng thời Vân Vi và Bạch Cúc bước vào rối rít:

- Sao còn ngồi thừ ra đó, mặt mày mày còn bí xị thế kia? Cười lên coi nào! Tại mi không nhìn thấy nên không biết đấy thôi, hôm nay anh Điền Cương đẹp kinh khủng luôn, làm mấy đứa con gái có mặt phải ganh tị với mi đấy. - Đang nói Bạch Cúc bỗng hạ giọng nhỏ hơn - Nhưng hôm nay mi cũng đẹp ghê hồn, chả kém mấy cô hoa hậu đâu. Hai người giống nhau như trời sinh một cặp không thể chê vào đâu được. Thôi, đứng lên đi, hai đứa tao đưa mi ra ngoài!

Bảo Nghiên thực hiện lời bạn như cái máy và cũng không khỏi run vì lo sợ, lại vừa thắc mắc muốn thấy Điền Cương ra sao mà tụi nó ca ngợi không tiếc lời.

Bức rèm cửa vừa được ai đó vén lên làm Bảo Nghiên giật mình sửng sốt, vì trước mắt cô không ai khác ngoài Điền Cương. Hôm nay anh ta lạ hoắc trong bộ veston màu xám mây trời, mái tóc bồng bềnh vài cọng buông lơi xuống vầng trán rộng, làm anh có vẻ thật quyến rũ, khiến cô không thể quay mặt đi dù rất ghét.

Thật tự nhiên, anh nắm lấy tay cô cười mỉm như chào. Bảo Nghiên chợt nghe cứng người bởi sự va chạm này, song cô cũng bước ra chào hai họ đúng lễ nghi.

Điều mà Bảo Nghiên sẽ mãi mãi không bao giờ quên là gương mặt mẹ lúc đó như bừng lên sự rạng rỡ cách hạnh phúc, thỏa mãn mà lần đầu tiên cô nhìn thấy. Mẹ bước đến nắm lấy tay cô đặt vào tay Điền Cương - mà cô mới vừa rút ra - một cách gởi trao, với những câu nhắn nhủ lời nói cuối cùng của một người sắp đi xa vĩnh viễn.

Nhưng lúc này đầu óc cô rối rắm ghê gớm, nên đâu còn nghĩ ra được chuyện gì, cô chỉ biết cúi đầu im lặng.

- Mẹ giao đứa con gái duy nhất cho con như trao gởi tất cả niềm tin hy vọng và tương lại của đời mẹ vào tay con đó. Mong con hãy nghĩ đến người mẹ này mà mãi mãi yêu thương, bảo bọc, lo lắng cho nó suốt đời được không? Mẹ muốn nó được vui tươi hạnh phúc bên con, mẹ mới yên lòng, con có hứa với mẹ không?

Bảo Nghiên chỉ thấy Điền Cương gật đầu chớ không nói mà nét mặt có vẻ xúc động. Còn cô lúc này chỉ biết khóc muồi, để cho mẹ và Điền Cương phải mấy phen vỗ về an ủi - sau này nghĩ lại cô còn thấy ngượng.

Đến giờ rước dâu, cô lại khóc một trận tơi bời, không hiểu sao tâm trạng cô lúc đó giống như ra đi lần này là vĩnh viễn không bao giờ còn trông thấy mẹ cô nữa vậy.

Điền Cương mở cửa xe kiên nhẫn đứng chờ cô khá lâu, bởi cô cứ ôm lấy mẹ không muốn rời, khiến bà phải gỡ tay cô đẩy về phía Điền Cương nhắc nhở.

- Con lên xe nhanh lên đặng về cho kịp giờ làm lễ, chồng con đang chờ kìa.

Page 14: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

110

Bảo Nghiên chợt giật thót người như thể vừa bừng tỉnh cơn mơ, bởi tiếng “chồng” mà mẹ vừa thốt ra như tiếng chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở một bổn phận đang chực chờ cô phía trước.

Điền Cương lúc này như cũng dịu dàng hơn, anh ta ôm vai cô dìu lên xe cách nhẹ nhàng thận trọng, như nâng niu món đồ vật quý hiếm dễ vỡ mà anh sợ va chạm mạnh sẽ không còn giữ được nguyên lành.

Xe bắt đầu chuyển bánh, Bảo Nghiên cũng bắt đầu sụt sịt trong chiếc khăn tay. Mãi một lúc, cô mới nghe giọng anh trầm trầm vang lên cách hơi châm chọc:

- Có khóc hoài như vậy cho đến khi về tới thành phố sẽ không còn ai còn nhìn ra cô là cô nữa đâu đấy.

Bảo Nghiên thôi khóc, ngước lên sừng sộ: - Anh muốn ám chỉ gì mà nói vậy? Biết mình đã chọc đúng nhược điểm của cô, anh nhún vai nói tiếp: - Tôi không ám chỉ mà nhắc nhở. Hôm nay cô đang làm cô dâu trong một

đám cưới linh đình đấy nhé. - Thì đã sao? Điền Cương tỉnh tỉnh: - Nếu để hai họ nhìn thấy bộ mặt cô dâu trong lúc này, họ lại ngỡ mình mới

được xem một vở bi hài kịch. Bảo Nghiên liếc xéo anh một cái: - Kệ họ, tôi không quan tâm! Biết tính cô bướng bỉnh cứng đầu, song Điền Cương không thể để cho cô vợ

bất đắc dĩ của mình trong ngày cưới lại trở thành chú hề dưới mắt bàn dân thiên hạ như vầy thì thật là mất mặt.

Không nói không rằng, anh đưa tay kéo mặt cô cho đối diện mình, với chiếc khăn tay trong tay như sẵn sàng, anh nhanh nhẹn lau những vệt nước mắt ngang dọc trên gương mặt lấm lem son phấn. Giờ này, trước mặt anh, cô thật hoàn hảo, hồn nhiên bé bỏng với đôi má ửng hồng, đôi mắt long lanh đầy lệ, khiến tim anh trong thoáng chốc bị đập sai nhịp. Nhưng chỉ trong tích tắc, Điền Cương đã đè nén cảm xúc đó xuống ngay. Anh trở lạ lạnh lùng trầm tĩnh, buông cô ra phán gọn:

- Tôi không muốn lau mặt cho cô lần nữa đâu đấy, bớt con nít một chút. Bảo Nghiên xúc động thật sự trước hành động đột ngột vừa rồi của anh, song

cô còn chưa kịp ngỏ lời cảm ơn hay thể hiện một chút dịu dàng thì ngay tức khắc anh đã trở mặt làm cô nghẹn ngang, giống như tên tử tội trước lúc ra pháp trường được ban bố cho một bữa ăn khá thịnh soạn, thì thử hỏi làm sao có thể nuốt cho vô.

Page 15: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

111

Bảo Nghiên mím chặt môi cố kèm nén cơn giận. Cô quyết sẽ không nói thêm câu nào nữa mới mong giữ được hòa khí giữa hai người cho đến khi về tới nhà. Nhìn nhìn cô, Điền Cương không nói gì thêm. Bảo Nghiên vờ khép mắt như ngủ để đừng bị quấy rầy châm chích.

Mãi đến gần mười một giờ đêm, cả hai mới về được đến nhà riêng. Vào phòng, cô cởi phăng đôi giày cao gót quăng đại ở đâu đó cô cũng không cần biết. Lúc này, cô chỉ muốn ngã ngay xuống giường đánh một giấc cho tới sáng vì quá mệt mỏi.

Bước vào phòng, Điền Cương cúi xuống nhặt đôi giầy đi đến để lên giá em giầy dép, gương mặt vẫn im lìm nhìn cô như cảm thông. Sức anh là đàn ông còn nghe mệt nhừ tử, huống chi cô bé. Tuy không có tình cảm nhưng anh cũng muốn làm tròn trách nhiệm một người chồng như lời đã hứa với bà mẹ vợ tội nghiệp mà không biết tồn tại được bao lâu trên thế gian này.

Không đầy mười phút sau, anh thấy cô bé ngủ say như chết. Giá như lúc này anh có làm mưa làm gió gì cô bé chắc cũng không hay biết. Ấy vậy mà có lúc cô bé lại hồn nhiên vô tư đến khờ khạo, song có lúc lại bướng bỉnh gai góc không ai bằng, mà người bản lãnh như anh có lúc còn bị quay như chong chóng.

Chợt nghĩ đến Ngọc Trinh, giờ này có lẽ cô đang khóc âm thầm vì cô biết hôm nay là ngày đám cưới của anh. Nghĩ đến đây, anh quay mặt nhìn ra cửa sổ, buông tiếng thở dài với bao tâm sự ngổn ngang nỗi lòng day dứt.

Bỗng chiếc điện thoại rung lên trong túi áo. Quả là anh đã đoán không sai, tiếng Ngọc Trinh vang lên cách nghẹn ngào nức nở khiến anh cũng nghe khổ sở không kém:

- Anh ơi! Cứ nghĩ đến giờ này đây anh đang hạnh phúc bên người con gái khác, em muốn chết cho xong, để đừng nghĩ và đừng phải nhớ đến anh nữa cho rảnh nợ, chớ tình trạng này cứ kéo dài mãi thế này em làm sao sống nổi.

Nãy giờ tuy rất mệt nhưng Bảo Nghiên đâu dám ngủ, cô sợ Điền Cương giở trò xấu xa. Cô làm như vậy là muốn chứng minh coi anh ta có thật sự là người đàn ông chân chính cao thượng như lời nói của mọi người hay không. Nên vô tình cuộc nói chuyện của anh với Ngọc Trinh cô đã nghe rất rõ. Anh ta chủ quan vì nghĩ cô đã ngủ say, hay anh coi thường cô nên không cần ý tứ giữ gìn, tiếng anh lại cất lên có vẻ rất đau lòng. Dù không thường anh, nhưng lần đầu cô nghe giọng anh ngọt lịm với Ngọc Trinh cũng khiến cô chao đảo. Có lẽ suốt đời này, cô sẽ không tha thứ được cho anh bởi sự xúc phạm hôm nay.

- Đừng như vậy Ngọc Trinh! Anh cũng như em có vui sương gì đâu với cảnh vợ tạm chồng hờ này. Anh cố ép mình cho ngoại và mẹ anh được vui lòng nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân thế này, em hãy hiểu và thông cảm mà đừng làm khổ anh nữa có được không? Em cứ khóc lóc khổ đau kiểu này làm sao anh chịu nổi. Nghe lời anh ngủ đi cưng. Ngày mai, anh đến và hứa sẽ đền bù xứng đáng.

Page 16: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

112

Bảo Nghiên cắn chặt môi muốn bật máu để đừng thốt ra câu nguyền rủa nặng nề: “Một con người hai mặt, đồ gian dối”.

Sáng hôm sau, Bảo Nghiên choàng thức dậy và hoảng hốt khi thấy mình hiện diện trong căn nhà lạ hoắc mà chỉ một mình cô. Một lát sau, như bừng tỉnh lại, cô sực nhớ ra mọi chuyện. Lúc này cô mới nhìn xuống chiếc áo ngủ mỏng dính trên người và suýt hét lên kinh hoàng. Cô moi óc nhớ lại… Hôm qua mệt mỏi quá cô định nằm nghỉ một chút rồi dậy thay quần áo, nhưng lúc vô tình cô nghe được cuộc điện thoại của Điền Cương và Ngọc Trinh xong cô lại không kềm được cơn buồn ngủ ập đến. Vậy thì đúng ta lúc này đây cô vẫn còn mặc trên người chiếc áo cô dâu chớ đâu phải…

- Trời ơi! Chẳng lẽ lúc cô ngủ mê anh ta đã… Càng nghĩ, Bảo Nghiên càng kinh hoàng sợ hãi rồi bật khóc ngon lành. Chợt cánh cửa phòng bật ra, Điền Cương bước vào điềm nhiên cất giọng

cách giễu cợt: - Sao hả, đến giờ mới tỉnh mộng à? Câu nói vừa rồi của anh khiến Bảo Nghiên càng khẳng định sự nghi ngờ của

mình là đúng. Ngẩng phắt lên, cô chiếu vào anh tia nhìn sắc lạnh căm hờn: - Tôi không ngờ anh đê tiện đến vậy, không đáng mặt đàn ông chút nào. Vì

nếu là đàn ông thực thụ, anh sẽ không… làm vậy đối với tôi. Mặt Điền Cương đang hồng hào dần chuyển sang xám ngắt vì giận. Anh

trừng mắt nhìn cô, gườm gườm lạnh giọng: - Cô đang nói bậy bạ gì vậy? Cô có biết đây là đâu và cô đang là gì của tôi

mà dám giở cái giọng hỗn hào ra vậy hở? Lúc này cơn giân như đã len đến đỉnh điểm nên cô cũng không còn biết sợ là

gì, cô hét lớn: - Anh cũng đừng giở giọng hăm he dó ra với tôi! Chỉ có cô ta mới bị anh ru

ngủ, nắm thóp. Trò con nít đó để dành cho Ngọc Trinh của anh đi, chớ tôi thì đừng hòng. Anh không đáng mặt đàn ông, đồ dối trá, hèn hạ!

Vừa nói dứt câu thì Bảo Nghiên đã nhận ra cái tát tai như trời giáng ngã lăn ra giường. Bị bất ngờ nên không gượng được chỉ biết trợn mắt nhìn anh cách ngỡ ngàng và cũng thật nhanh cô vùng dậy nhào vào chụp lấy ngực áo Điền Cương dặc mạnh vừa nghiến răng:

- Anh là ai mà dám bạt tai tôi? Mẹ tôi sinh ra rồi nuôi tôi mấy mươi năm dài công lao khó nhọc còn chưa dám đánh tôi một roi nào sợ tôi đau. Vậy mà hôm nay vì những lời nói sự thật, lật tẩy của tôi khiến anh xấu hổ nên anh mới đánh tôi để che lấp tội trạng xấu xa của mình thì quả là đê tiện.

Điền Cương mím chặt môi, mắt tối sầm, giọng lạnh lùng:

Page 17: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

113

- Cô còn ăn nói hỗn hào kiểu đó nữa thì đừng trách tôi vô tình. Bởi từ trước đến nay, cô quá được nuông chiều nên chả coi ai ra gì, nhưng với tôi, cô đừng tưởng dễ dể ngươi!

Lúc này đã bình tĩnh lại đôi chút, cô mới hơi lo. Bởi đôi mắt Điền Cương như có lửa đang trừng trừng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Tuy nhiên, sự tức giận đang lấn át nỗi lo nên cô vẫn thách thức:

- Vậy thì anh cứ giết tôi chết đi để giải thoát giùm tôi luôn thể. Đời người, ai rồi không trở về cùng cát bụi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng đừng hòng bảo tôi tôn trọng hay khuất phục, vì anh đã cứa sâu vào trái tim tôi bởi những hành động xấu xa bỉ ổi mà không thể nào lành lại được. Anh giống như loài cầm thú không có tình người, đến chết tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.

Điền Cương nổi giận, đập bàn quát lớn: - Hôm nay cô phải giải thích cho rõ ràng cái việc ghê gớm nào đó mà nãy

giờ cô gán ghép cho tôi, nếu không đừng hòng bước ra khỏi cửa. Tôi đã làm gì mà cô dám đem tôi so sánh với loài cầm thú hở?

Bị uất ức, Bảo Nghiên bật ra nói: - Ai cho phép anh thay đồ cho tôi, trong khi tôi đang ngủ mê không còn biết

gì và còn… Trời ơi! Còn chuyện… xấu hổ nhục nhã như vầy làm sao tôi nói được… Hu…hu…

Nói đến đây, cô ôm mặt khóc ròng. Điền Cương như vừa chợt hiểu ra, anh vội quay mặt chỗ khác của khỏi phải

bật cười. Chỉ có vậy mà cô ta quậy tưng làm anh điên đảo. Thật lâu sau, chờ cho cô nín khóc, anh mới cất giọng tỉnh bơ có pha chút cợt

đùa: - Tôi nhận là đã thay quần áo cho cô lúc cô đang ngủ, song có chuyện đó thì

đã sao? Đã là vợ chồng với nhau rồi thì chuyện vậy đâu có gì ghê gớm lắm, bởi trước sau gì mình cũng là của nhau mà. Còn chuyện tày đình gì gì nữa, thì đó là do cô tự nghĩ ra chớ tôi vô tội. Không tin, cô cứ đi kiểm tra.

Bảo Nghiên đỏ mặt, vừa tức vừa xấu hổ. Cô hét lên: - Anh có im đi không! Người gì nhìn bề ngoài cũng lịch sự mà ăn nío trần

trụi báng bổ không chịu được! Bộ anh không biết xấu hổ là gì hay sao? Hơi nheo mắt, Điền Cương ngồi ngay xuống mép giường, giọng trầm ấm: - Vậy là cô đã từng công nhận con người tôi cũng rất lịch sự, đúng không? Bảo Nghiên hơi né ra, trề dài môi: - Hổng dám lịch sự đâu! Mơ… đi! Anh lại nghiêm mặt khoát tay chấm dứt câu chuyện:

Page 18: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

114

- Thôi, xuống thay đồ nhanh đi còn ăn sáng, rồi tôi đưa về quê thăm mẹ. Nghe anh nói vậy, Bảo Nghiên mừng quýnh quáng, nên như quên hết mọi

chuyện vừa xảy ra. Cô lính quýnh lật đật nên vướng chân vào chiếc áo ngã nhào, nếu Điền Cương không nhanh tay chụp lấy cô thì giờ này cô đã nằm ngay dơ dưới đất mà hổng chừng “lỗ mũi còn ăn trầu” nữa là khác.

Ôm cô gọn lỏn trong tay, Điền Cương cằn nhằn: - Cái tật bộp chộp này đến bao giờ cô mới sửa được đây. Nếu cứ mửng này

có ngày không gãy tay chân cũng bươu đầu sứt trán. Còn Bảo Nghiên thì nghe xấu hổ đến không dám mở mắt. Bình thường cô

cũng độp lại ngay chớ đâu để anh lên lớp kiểu đó, bởi giờ đây cô đang trong lòng anh với chiếc áo ngủ mong manh trong suốt. Cô chợt rủa thầm ai đó đã thiết kế ra chiếc áo kinh dị như vầy.

Điền Cương đặt cô xuống trước cửa phòng tắm, giọng mệnh lệnh: - Làm gì nhanh nhanh lên, tôi còn công chuyện nữa đấy! “Hẹn hò với bà Ngọc Trinh chớ gì!” Nghĩ thầm như vậy song Bảo Nghiên lại

nói khác: - Nếu bận công chuyện, anh cứ đi đi, tôi đi xe ngoài cũng được. Điền Cương nói ngay: - Để cho ngoại và mẹ tôi biết được sẽ bằm nhỏ tôi ra cho vịt ăn à? Cô muốn

vậy lắm, đúng không? Bảo Nghiên liếc nhìn anh, chì chiết: - Hứ! Ngoại và mẹ bằm anh ra, tôi té vàng chắc! Mở miệng ra là gieo tiếng

ác cho người ta, vậy cũng làm chồng! Nghe cô chì chiết một cách trẻ con như vậy, Điền Cương không khỏi buồn

cười, song miệng vẫn hối thúc: - Nhanh nhanh giùm đi, đừng ở đó nhiều chuyện nữa! Bảo Nghiên bĩu môi, khép nhanh cánh cửa mà không hay sau lưng cô, anh

nhìn theo với ánh mắt rất lạ.

Vuốt mái tóc mềm mại lửng ngang vai của con gái, bà Mai âu yếm:

- Chồng con có tốt với con không? Nó có thương yêu chiều chuộng con không?

Page 19: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

115

Bảo Nghiên lựng khựng một chút rồi gật đầu cho qua, chớ cô thấy mình giờ đây giống như con thuyền bé tẹo chòng chành giữa đại dương không tìm được bến bờ và cũng không biết lúc nào gặp cơn giông tố phải lật nhào chìm ghỉm. Nuốt tiếng thở dài, cô trộm nghĩ: Thôi thì phó mặc cho định số đến đâu hay đến đó, giờ có nói ra chỉ khiến mẹ thêm buồn.

Điền Cương bước vào chào bà Mai cách lễ phép: - Con chào mẹ. Hôm nay con đưa vợ con về thăm mẹ, tiện đường con có

mua ít quà về biếu mẹ dùng lấy thảo. Bà Mai cảm động nhìn con rể nói: - Mẹ cám ơn con. Mai mốt hai đưa về chơi là mẹ mừng rồi, đừng bày đặt

mua quà cáp làm gì cho tốn kém. Mẹ ngày càng lớn tuổi lại hay… Bỗng bà như sực nhớ ra nên ngưng ngang. Suýt chút nữa bà đã nói lộ ra căn

bệnh quái ác của mình, mà từ lâu bà cố tình giấu giếm. Bà sợ con bé sẽ ngã gục mất nếu biết được chuyện này. Tuy nhìn bề ngoài nó gai góc bướng bỉnh nhưng thực chất bên trong rất yêu đuối, nên bà quyết định gả nó cho Điền Cương, vì chỉ có Điền Cương mới khiến bà yên tâm tin tưởng, để một ngày nào đó bà có ra đi vĩnh viễn thì bên cạnh nó còn có được một người đàn ông vững vàng, bản lĩnh, để nó nương tựa tấm thân. Nghĩ đến đây, bà bắt sang chuyện khác:

- Thôi, hai đứa ra sau rửa mặt cho mát rồi nghỉ ngơi. Chút nữa, mẹ dọn cơm ăn luôn.

Bảo Nghiên ôm tay mẹ ghì lại: - Để con dọn cơm cho. Mẹ nghỉ đi, con làm một mình được mà. Bà Mai nhìn con gái nghi ngờ: - Được không đó! Không khéo lát nữa mẹ và chồng con không còn cái chén

nào mà ăn cơm. Bảo Nghiên bị quê nên càu nhàu: - Mẹ nói làm như con gái mẹ hư lắm vậy, lúc nào dưới mắt mẹ, con cũng tệ

vậy à? Thấy Điền Cương tủm tỉm cười mình, Bảo Nghiên liếc ngang khai chiến: - Cười gì, bộ vui lắm hả! Còn không phụ người ta dọn cơm nữa! Điền Cương nhướng mày vờ vịt: - Anh đâu có cười em! Dọn thì dọn chứ! Bảo Nghiên trợn mắt ngó anh, nghĩ thầm: Anh ta uống lộn thuốc hay sao cà,

tự nhiên giở chứng xưng “anh, em” ngọt ngất làm cô nghe nổi da gà hết trơn hết trụi.

Bà Mai lên tiếng la rầy con gái:

Page 20: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

116

- Con nói gì kỳ cục vậy, sao dám bảo chồng dọn cơm. Còn con cũng vậy, đừng có chiều nó quá, sau này sẽ khốn đốn vì nó đấy!

Cười cười, anh nói cách nhún nhường:

- Con nghĩ chiều cô ấy một chút cũng không hại gì, mẹ cứ yên tâm đi!

Bảo Nghiên trề môi lầu bầu:

- Tốt dữ! Bởi vậy cho nên mọi người không lầm sao được. Với anh ta phải dùng từ “quỷ quyệt” mới đúng!

Bảo Nghiên bịn rịn từ giã mẹ trở về thành phố, cô thấy lúc này mẹ gầy đi nhiều quá và như buồn hơn trước. Đôi lúc cô bắt gặp mẹ nhìn mình hơi lâu. Những lúc như vậy, mẹ thường lảng sang chuyện khác như để khỏa lấp, che giấu một nỗi niềm nào đó…

Trên đường về, cô cứ mãi lo nghĩ miên man về những cử chỉ lạ thường của mẹ nên đến nhà lúc nào cô cũng không hay. Đến khi xe đổ lại trước cổng, cô mới giật mình choàng tỉnh. Quay qua cô, gương mặt Điền Cương trở lại vẻ lạnh lùng, buông gọn:

- Cô vào nhà đi! Tôi đi công chuyện có lẽ đến tối mới về.

Bảo Nghiên không thèm hỏi nhưng nghĩ nhanh trong đầu: Là chồng mà dối vợ đến thăm nhân tình, hình động đó gọi là gì cho chính xác nhỉ! Đểu cáng, lọc lừa hay vô liêm sỉ đây!

Không nói gì thêm, cô bước xuống xe đi nhanh vào nhà như muốn tránh xa cái điều xấu xa ghê tởm nhất. Cử chỉ này của cô lại làm Điền Cương thấy lạ lùng, thắc mắc. Song lúc này anh biết Ngọc Trinh đang ngóng trông ra vào thắc thỏm, nên phớt lời cử chỉ đó của Bảo Nghiên mà lao vút xe mất dạng.

Đứng tần ngần trong sân một lúc chờ Điền Cương đi khỏi, rồi không biết nghĩ sao Bảo Nghiên quay trở ra đón taxi đi đâu đó…

Gần mười giờ đêm, Điền Cương mới về đến nhà. Thấy đèn tối om om, hơi lấy làm lạ, anh nghĩ: Chả lẽ lúc ngủ cô ấy không mở đèn, luôn cả các bóng đèn xung quanh nhà, thậm chí ngoài cổng.

Mở cửa vào nhà, anh càng kinh ngạc hơn, bởi các cô một trăm người thì hết chín mươi chín rưỡi cô sợ ma. Chả lẽ cô vợ anh ở vào trong trường hợp ngoại lệ.

Nhẹ nhàng vào bên trong, anh mở hết các ngọn đèn trừ phòng ngủ vì sợ cô thức giấc, tuy không thương nhưng anh cũng có trách nhiệm chăm sóc cho cô.

Tắm rửa thay quần áo xong, anh nhẹ bước vào phòng ngủ. Cánh cửa cũng không được gài lại như mọi ngày và tối om không thèm bật đèn ngủ tuốt. Anh dò dẫm đến bên bàn bật sáng chiếc đèn ngủ. Ánh sáng dìu dịu lan tỏa khắp phòng, tuy không rõ lắm nhưng cũng có thể nhìn thấy mọi vậy chung quanh.

Page 21: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

117

Lúc này, nhìn chiếc giường trống không, anh mới giật mình. Không có một dấu hiệu nào chứng tỏ cô đã có mặt ở đây! Chả lẽ giờ này cô dám trở về quê.

Với bao ý nghĩ rồi lên trong đầu, anh vội vàn quay ra phòng khách, thả người rơi phịch xuống ghế vì mệt. Giờ đã gần nửa đêm, cô có thể đi đâu được nhỉ!

Chợt như vừa mới nghĩ ra điều gì, anh đến bấm số điện thoại lần lượt từng người cô quen biết hay bạn bè thân thiết nhất nhưng cũng không một chút thông tin nào về cô. Buông ống nghe điện thoại xuống bàn một cách giận dữ, Điền Cương nghe rối rắm quay cuồng. Giờ biết đi đâu tìm cô ta đây? Quả là điên lên được!

Đang gục đầu trong đôi tay suy nghĩ, bỗng điện thoại đổ dồn, Điền Cương chụp lấy ống nghe áp vào tai. Tiếng bà Liên đanh lạnh:

- Con về lúc nào bây giờ mới nghe điện. Con đã đi đâu từ chiều đến giờ, làm việc gì quan trọng đến phải tắt cả máy di động vậy? Con đến ngay đây đi, vợ con đang ở đây. Mẹ sẽ nói chuyện với con sau.

Buông ống nghe xuống, Điền Cương thở phào nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng. Vậy là cô ta đang ở nhà mẹ. Đây lại là nỗi đau lớn nhất anh phải đương đầu, vì làm gì cô ta không ton hót này nọ, nên mẹ mới nói chuyện với anh một cách khủng bố như vừa rồi.

Bật ra khỏi ghế đi nhanh ra xe với tâm trạng lo âu, tức tối, Điền Cương lái xe băng băng trong màn đêm dày đặc.

Vừa vào đến phòng khách, anh thấy ngay mẹ và ngoại chớ không có Bảo Nghiên, gương mặt người nào cũng căng thẳng.

- Chào mẹ và ngoại, con đến đón vợ con về. Bà Liên chỉ xuống chiếc ghế, mặt hầm hầm: - Con ngồi xuống đó đi! Ngồi xuống, anh đưa mắt qua ngoại, thấy bà cũng đang nhìn anh với ánh mắt

nghiêm khắc, trách móc. Bà Liên nói cách giận dữ: - Con giải thích sao về chuyện này, hở Điền Cương? Điền Cương hơi nhăn mặt: - Con có làm gì đâu, chỉ đi uống cà phê với bạn bè về hơi trễ một chút thôi

mà mẹ. - Hơi trễ của con là tận đến nửa đêm vầy đấy! Bộ con tưởng nói vậy là mẹ

tin con sao? Tại sao con có thể vô tâm với con bé như vậy chứ? Con cũng biết sự chờ đợi chỉ một khắc một giây dài bằng thế kỷ mà. Con đi đâu đến tận giờ này mới mò về mà còn bảo không có gì? Giữa con và con bé đã xảy ra chuyện

Page 22: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

118

gì nói mẹ nghe? Hay con còn lăng nhăng, nhập nhằng với những cô bồ cũ không dứt được?

Điền Cương giật thót khi nghe mẹ nói đến đây. Anh vội khỏa lấp: - Mẹ nghĩ con tệ đến vậy sao? Làm gì có chuyện đó! Mẹ mất niềm tin ở con

từ bao giờ vậy? Bà Liên phán gọn: - Ngay hôm nay, khi thấy con bé bước vào nhà với khuôn mặt buồn rười

rượi, hỏi gì nó cũng chỉ lắc đầu chứ không nói. - Vậy rồi mẹ gán ghép cho con đủ chuyện ghê gớm vậy sao? - Đừng hỏi lại mẹ những câu hỏi đại loại như vậy! Mẹ đẻ ra con được thì

chuyện con tính toán hay nghĩ ngợi gì mẹ không hiểu được hay sao? Đừng hòng qua mặt mẹ và đừng để mẹ biết được điều con đang giấu giếm hoặc làm chuyện có lỗi với vợ con, thì mẹ và ngoại sẽ không tha thứ cho con đâu.

Chỉ vì cô ta mà nãy giờ mẹ dần anh một trận ra trò, còn chưa đến phiên ngoại đấy! Mai mà cô ta chỉ về đây chơi thôi chớ chưa biết gì mà anh còn te tua như vầy, nên nếu chuyện vỡ lở ra anh có nước chui xuống đất chưa chắc đã trốn khỏi.

Lúc bây giờ bà ngoại mới lên tiếng: - Thôi! Khuya rồi, để cho nó chở con bé về nghỉ đi. Hôm khác nói tiếp. “Trời! Còn nói tiếp nữa sao!”. Điền Cương chỉ kêu thầm như vậy rồi bước

theo mẹ lên lầu. Đẩy cửa phòng ra, anh thấy Bảo Nghiên nằm ngay đơ trên nệm ngủ ngon

lành khiến Điền Cương chợt nổi nóng. Sướng chưa! Giờ còn định đày mình ẵm xuống xe nữa chắc! Dễ gì mẹ cho anh đánh thức cô anh lúc này.

Quả thật đúng y như rằng, đang lúc anh còn suy nghĩ chưa dứt, mẹ anh đã thì thầm bên tai:

- Tội nghiệp! Con bé ngủ say quá, con đừng làm nó thức giấc. Có lẽ trằn trọc ghê lắm nên vừa chợp mắt đã ngủ say. Hãy bồng nó xuống, nhẹ nhàng thôi!

Thế là dù có tức giận bầm gan tím ruột cũng không làm gì được cô ta, anh chỉ biết bấm bụng im lìm làm theo mệnh lệnh.

Lên xe, cô vẫn ngủ ngon lành. Điền Cương lầm bầm chì chiết: - Con gái con đứa gì hư hết chỗ nói! Giá như lúc này tôi đem cô bán vào lầu

xanh chắc cô cũng không hay đâu. Bảo Nghiên chợt hoảng hồn bật dậy, la lớn: - Anh nói cái gì, định bán tôi vào lầu xanh hả? Anh dám làm chuyện đó?

Page 23: PHẦN VI B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi06.pdf · Phải nói là anh ta rất hào phóng trong chuyện mua sắm cho cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

119

Điền Cương nheo nheo đuôi mắt vì không phải anh không biết nãy giờ cô vờ ngủ say để trả đũa anh, song anh cũng không nói chỉ nhìn thẳng phía trước im lìm.

Về đến nhà, Bảo Nghiên đi thẳng lên phòng ngủ tiếp, không ai nói thêm gì.