PHẦN 5bookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan5.pdf- Kiên trì và mềm mỏng là lý do em...

24
Tác gi: Dim Thanh PHƯỢNG HNG www.vuilen.com 1 PHN 5 Ông Năm Long hng ging:. - Hiu Thy đâu? Đang định qua phòng m, chào mđể đi làm, nghe tiếng ba kêu, Hiu Thy vi bước xung phòng khách. - D, con đây . - Ti ba hi chút coi. Bà Năm cũng mau mn theo chân con gái. Ông Long nhăn nhó: - Bà sao thế? Btôi ăn tht con bé hay sao, va gi con, bà đã lt đật có mt theo nó thế? Bà Năm thn nhiên: - Ông ltht! Chng phi sáng nào, tôi cũng ngi xem thi shay sao? Nếu vi tôi, ông cũng “bí mt”, thì hai cha con ông tìm chnào kín mà nói. Ông Long xua tay: - Thôi được ri. Chuyn gia đình c. Ngi xung đi con gái! Hiu Thy va ngi xung ghế, ông Năm Long đã nói ngay: - Hôm qua, ba mthng Vinh có tìm ba văn phòng SCông an. Hiu Thy chp mt: - Có chuyn gì hba? Sao tnhiên hai bác y li đến nơi làm vic tìm ba, mà không ti nhà mình? Ông Long m : - Cũng có chút lôi thôi đấy. Ông nhìn Hiu Thy đăm đăm: - Nói cho ba nghe, con tht smun làm vVit Vinh hThy?

Transcript of PHẦN 5bookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan5.pdf- Kiên trì và mềm mỏng là lý do em...

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 1

PHẦN 5

Ông Năm Long hắng giọng:.

- Hiểu Thy đâu?

Đang định qua phòng mẹ, chào mẹ để đi làm, nghe tiếng ba kêu, Hiểu Thy vội bước xuống phòng khách.

- Dạ, con đây ạ.

- Tới ba hỏi chút coi.

Bà Năm cũng mau mắn theo chân con gái. Ông Long nhăn nhó:

- Bà sao thế? Bộ tôi ăn thịt con bé hay sao, vừa gọi con, bà đã lật đật có mặt theo nó thế?

Bà Năm thản nhiên:

- Ông lạ thật! Chẳng phải sáng nào, tôi cũng ngồi xem thời sự hay sao? Nếu với tôi, ông cũng “bí mật”, thì hai cha con ông tìm chỗ nào kín mà nói.

Ông Long xua tay:

- Thôi được rồi. Chuyện gia đình cả. Ngồi xuống đi con gái!

Hiểu Thy vừa ngồi xuống ghế, ông Năm Long đã nói ngay:

- Hôm qua, ba mẹ thằng Vinh có tìm ba ở văn phòng Sở Công an.

Hiểu Thy chớp mắt:

- Có chuyện gì hả ba? Sao tự nhiên hai bác ấy lại đến nơi làm việc tìm ba, mà không tới nhà mình?

Ông Long ậm ừ:

- Cũng có chút lôi thôi đấy.

Ông nhìn Hiểu Thy đăm đăm:

- Nói cho ba nghe, con thật sự muốn làm vợ Việt Vinh hả Thy?

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 2

Hiểu Thy cúi đầu:

- Chuyện này, chẳng phải ba mẹ đều rất rõ quan điểm của con rồi ư? Tại sao hôm nay ba hỏi con nữa? Đã xảy ra chuyện cho anh Vinh hả ba?

Ông Long điềm tĩnh:

- Với tư cách của thằng Vinh, làm sao có điều tai tiến xảy ra với nó chứ. Là thằng Dũng.

Bà Năm thở nhẹ:

- Thằng đó thì liên quan gì đến hạnh phúc của anh nó chứ?

- Tại mẹ con bà chưa biết chuyện nên nói thế. Thằng đó bị công an tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu bắt cách đây hơn một tháng, vừa đi lý về công an tỉnh ta.

Bà Năm ôm ngực:

- À! Chuyện này, tôi có nghe bà Hoa nói. Nhưng tội ai làm kẻ đó chịu, thằng Vinh thì ảnh hưởng gì.

- Biết thế. Nhưng ông bà Lạc Hoa không muốn thằng đó ngồi tù, nên tìm tôi giúp.

Bà Năm gạt phắt:

- Này! Ông chớ có nhận lời đấy. Thời buổi chống tiêu cực ầm ầm, ông đừng vì chút vị nể, kẻo ân hận không kịp. Ông mặc kệ họ đi!

Ông Long nhếch môi:

- Con thì sao, Hiểu Thy?

Hiểu Thy đã được bà Lạc Hoa kể cho nghe mọi việc. Bà đã chịu cúi mình năn nỉ cô, xin cô về nói giúp với ba cô. Bà hứa bằng mọi giá sẽ tác hợp được cho cô và Vinh nên vợ nên chồng. Hiểu Thy yêu Vinh, tình yêu đơn phương và khó có cơ hội thành đôi lứa. Việt Vinh đã nhiều lần khuyên cô đừng nuôi hy vọng vào anh. Khổ nỗi, tình yêu như một thứ bùa mê đầy ma lực, lỡ thương ai rồi thì khó có thể quên. Dù quanh Thy không thiếu đàn ông, tài đức vẹn toàn hơn cả Việt Vinh, nhưng cô không sao đứt bỏ được Vinh và cái rủi ro tệ hại của nhà họ Quách được Thy coi là cái “phước” của mình.

Hai ngày nay, mấy lần cô muốn tiếp cận cha để dọ dẫm, song chưa nghĩ được cách. Bây giờ ba cô đã biết, và ông còn muốn cô đích thân đứng ra gánh vác việc này.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 3

Bà Năm sốt ruột:

- Thy à! Lập trường quan điểm của con thế nào, con mau nói ra cho ba con biết đi con.

Hiểu Thy cắn môi:

- Việt Vinh sẽ vì chuyện này mà nghe lời ba mẹ ảnh. Ba nhắm khả năng nếu có thể lo được cho Dũng, ba nên giúp họ, cũng như ba cứu con vậy. Không lấy được Vinh, con không sống nổi đâu ba ơi.

Ông Long nghiêm nghị:

- Tại sao con mãi chịu khổ vì cái thằng máu lạnh không tim ấy chứ? Chỉ cần con quên nó, ba đảm bảo con sẽ có được người chồng rất hoàn mỹ.

Bà Năm chen vô:

- Ba con nói đúng đấy Thy! Con trai út của bác Hải vừa du học ở Thụy Sĩ về. Ông bà ấy chấm con cho cậu ấm của họ...

Hiểu Thy vùng vằng:

- Con đã nói, ngoài Vinh ra, con nhất định không lấy ai cả. Ba giúp được họ thì con ba có chỗ để nương nhờ, còn không, con sẽ lên chùa tá túc vậy.

Ông Long chậm rãi:

- Chuyện này khó gỡ lắm. Nó đi ăn cướp chứ không phải chỉ ăn trộm, ăn cắp. Bây giờ bộ luật mới, những kẻ phạm tội ăn cướp bị xử rất nặng.

Bà Long rên rỉ:

- Con ơi! Đấy là còn chưa kể tới việc danh dự gia đình bị, bôi nhọ theo. Hay là con thôi thằng Vinh đi. Chúng ta không thể một chút lợi mà mất đi danh phẩm gia đình.

Hiểu Thy đứng lên:

- Con xin lỗi ba mẹ. Dù tình hình tồi tệ cỡ nào, con vẫn không bỏ ý định của con.

Bà Long rời rã:

- Con nó nói vậy, phải làm sao hả ông?

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 4

- Bà đừng làm ầm lên. Việc gì cũng phải từ từ mới tìm được gút gỡ. Chúng ta vất vả làm lụng chẳng phải vì tương lai của con hay sao? Mạng già của tôi cô đáng gì, nếu phải từ bỏ tất cả để con được hạnh phúc, tôi cũng cam lòng.

- Nhưng thằng Vinh, liệu nó có chiu hay không? Anh em kiên giải nhất phận, nhiều đứa nó chẳng dại đánh đổi bản thân nó cho thằng em chẳng còn tư cách, đạo đức.

Ông Long nhẹ tênh:

- Bà Hoa đảm bảo, hôn lễ sẽ cử hành ngay nếu thằng kia trắng án.

Bà Long lo lắng:

- Nói thế, ý ông đã quyết hay sao? Tôi vẫn sợ mọi việc không theo ý mình.

Hiểu Thy nhìn đồng hồ:

- Tới giờ con đi làm rồi. Con xin phép ba mẹ nhé.

ÔngLong gật đầu:

- Ừ! Con yên tâm. Mọi việc, ba hứa chu toàn cho con.

Hiểu Thy chạy xe đến UBND tỉnh. Cô hiện đang làm việc ở phòng kinh tế đối ngoại của sở giao dịch tỉnh.

Vừa gởi xe xong, Thy nghe điện thoại reo. Cô lấy máy và nhìn màn hình. Mặt cô tươi hẳn lên, vì điện thoại của Vinh gọi.

- Alô. Thy nghe.

Việt Vinh nói:

- Thy đang ở đâu thế?

- Thy vừa đến văn phòng. Có gì không anh Vinh?

- Cũng không có gì. Anh tưởng Thy ở nhà, nên định rủ em đi ăn sáng.

- Chà, tiếc nhỉ! Em đi làm. Ngoài ngày nghỉ và buổi tối ra, giờ giấc ở văn phòng bị quản chặt chẽ lắm. Hay là tối nay, mình lên thành phố ăn tối, được không anh?

Vinh cười:

- Chà! Ăn một bát cháo chạy ba quãng đường, có đáng không Thy?

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 5

- Đáng lắm đấy! Gặp nhau, em kể anh nghe một chuyện. Đảm bảo nghe xong, anh sẽ rất vui đó.

Vinh chậm rãi:

- Vậy có thể, anh phải chờ đến tối thật rồi. Nhớ, đừng cho nhau ăn thịt thỏ nhé.

Hiểu Thy nói như reo:

- Không bao “vờ” điều ấy xảy ra với em. Chỉ ngại anh thôi.

- Yên tâm! Anh đã hứa, nhất định không sai lời. Chúc em một ngày làm việc vui vẻ!

Hiểu Thy chưa kịp nói, lời cám ơn, Vinh đã cúp máy. Cô hơi bị hẫng. Nhưng ngay sau đó, cô đã gật gù đắc ý. Hình dung được trở thành “một nửa” của Vinh, khiến Thy cứ nôn nao.

Buổi trưa, Hiểu Thy vô tình gặp Bảo ở hành lang lầu trệt. Cô ngạc nhiên:

- Anh Bảo! Anh đi đâu vậy?

Bảo cũng reo nhỏ:

- Chào Hiểu Thy! Lâu rồi mới gặp em. Anh tới đây xin giấy phép đăng ký thêm địa bàn kinh doanh. Còn Thy, em làm việc ở đây hả?

Hiểu Thy cười:

- Dạ, em làm việc ở phòng kinh tế đối ngoại thuộc Sở giao dịch tỉnh. Anh vẫn làm ở công ty cũ à?

- Ừ! Ba anh muốn anh lãnh đạo công ty, nhưng anh thấy mình chưa đủ năng lực.

- Nghề dạy nghề mà anh. Như anh Vinh đó, hồi mới nhận chức, ảnh có kinh nghiệm quản lý đâu. Bây giờ thì khá rồi. Anh nên nhờ ảnh chỉ dẫn thêm.

Bảo dò dẫm:

- Em và Vinh dạo này thế nào? Chiều hướng khả quan không?

Hiểu Thy gật đầu:

- Sắp tới, anh sẽ nhận được thiệp hồng của tụi em.

Bảo kêu lên:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 6

- Thy nói thật?

- Ai lại đùa chuyện này nhỉ!

Bảo chậc lưỡi:

-Trời ạ! Vậy mà thằng quỷ ấy kín như hũ thóc, nó đâu cho anh biết chút gì. Còn em làm cách nào mà nắm bắt được trái tim nó thế?

Hiểu Thy cười:

- Kiên trì và mềm mỏng là lý do em được Vinh chấp nhận. Phàm con người, trái tim ai cũng là máu đỏ, ai không có chỗ yếu hà anh. Dù sao, em cũng có được Vinh, một phần cũng nhờ cô bạn bè vun vén vô.

Chợt nhớ, Thy quan tâm:

- Em quên thế anh đã được sếp chưa?

- Họ nhận giấy rồi, nhưng còn hẹn anh ngày mốt trở lại. Nếu có thể, em nói giúp anh một tiếng nhé. Em biết công ty của ba anh kinh doanh gì rồi đúng không?

Hiểu Thy mỉm cười:

- Em sẵn sàng. Còn anh, nhớ làm đồng minh cho em nhé.

Hiểu Thy lên phòng làm việc. Bảo nhìn theo, lòng không khỏi băn khoăn về những gì anh vừa nghe được từ Thy. Thế là thế nào nhỉ? Chẳng phải Vinh rất thích con bé Đồng Xuân em gái Mai Trang à? Vinh từng nhờ Bảo giúp hắn tìm hiểu gia đình, tính cách và sở thích của Đồng Xuân. Chơi với Vinh gần chục năm, khi xa, khi cận kề bên nhau, Vinh quen ai Bảo Thy đều biết rõ. Anh không tin nổi khi Thy nói Vinh đồng ý cưới cô ta. Thật là khó tin.

Mang cảm giác bức xúc trong lòng, Bảo chạy xe đến công ty Vinh làm việc.

Cô thư ký hỏi:

- Anh có hẹn trước với giám đốc không?

Bảo thật thà:

- Không.

- Vậy thì khó gặp giám đốc lắm. Từ sáng, giám đốc luôn nổi cáu với mọi người. Hình như giám đốc đang gặp rắc rối gì đó. Tôi không thể cho anh vô.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 7

Bảo từ tốn:

- Thế này nhé, cô giúp tôi, nói với Việt Vinh, có người tên nguyên Bảo cần gặp.

Cô thư ký ngẩn ngơ:

- Thật ra, anh và giám đốc quan hệ thế nào nhỉ? Ở đây, ngoại trừ người nhà của sếp, hầu như không ai gọi tên sếp cả.

- Tôi chỉ là bạn.

Ngần ngừ một lúc, cô thư ký mới chịu vào phòng giám đốc. Chưa đầy năm phút, cô ta đã quay ra.

- Xin lỗi anh, tôi không khó khăn với anh hoặe với bất kỳ ai. Tôi đơn thuần là thư ký hành chánh, không thể vượt thẩm quyền, nên đã gây phiền phức cho anh. Mời anh theo Nguyên Bảo theo chân cô thư ký lên phòng của Vinh. Vừa thấy Bảo, Vinh đã kêu lên:

- Tự nhiên sao mày ghé tao giờ này? Có chuyện gì hả?

Bảo rùn vai:

- Tao bận tối tăm mặt mũi, nhưng nghe được chuyện động trời, tao không thể cất trong lòng. Mày ra ngoài được không?

- Chi vậy?

- Tìm chỗ nào lai rai vài lon. Tao muốn hỏi mày một việc, để trong lòng, tao e ngực tao bể vì tức quá.

Vinh điềm đạm:

- Tao chỉ có thể đi nửa giờ. Uống cà phê thôi!

Bảo chép miệng:

- Cà phê cũng được. Đất này mày rành hơn tao, mày chọn quán nhé. Tao sợ uống lầm loại cà phê bắp rang lắm.

Cả hai sánh vai nhau đi xuống. Ngang qua phòng trực của cô thư ký, cô ta nhìn hai người đàn ông đăm đăm. Chắc chắn cô ta đang tự hỏi: Bảo là ai?

Nguyên Bảo nói:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 8

- Mày làm cái giống gì mà sáng nay, “quậy”, nhân viên dữ vậy? Bỏ tật “giận cá chém thớt” đi. Hồi nãy thư ký sợ mày đến mức không tiếp tao.

Vinh nhếch môi:

- Đàn bà quả thật nhiều chuyện kinh khủng. Là do tao dặn bọn họ: Hôm nay tao không tiếp khách.

Kéo ghế ngồi và gọi hai ly cà phê đen, thêm gói thuốc lá ba số năm. Bảo châm thuốc và rít liền hai hơi thật sâu.

Vinh kêu ngắn:

- Ôi! Cái thằng này, bộ muốn đốt cháy phổi hay sao chứ? Nói đừng hút thuốc nữa, vậy mà không chịu bỏ.

Bảo nhún vai:

- Bỏ thuốc đâu dễ như bỏ “bồ” nói dứt là dứt ngay được. Tao đang ấm ức đây.

- Mày bị ông bà già ép chuyện gì hả?

Bảo nói:

-Không phải tao, là mày đó.

Vinh kinh ngạc:

- Tao? Chuyện gì thế.

Nhìn Vinh bằng ánh mắt gườm gườm, thật lâu Bảo hỏi:

- Mày sắp lấy vợ hả?

- Lấy vợ?

Vinh nhếch môi:

- Việc tao lấy vợ, liên quan đến mày sao? Không lẽ mày thích Hiểu Thy?

Bảo cộc lốc:

- Thích cái đầu mày thì có. Giải thích tao nghe, tại sao bỗng dưng mày lại đồng ý lấy cô ta? Chẳng phải mày vẫn nói, mày không hề yêu cổ? Mày cấm tao không được quen con bé Đồng Xuân. Tao vì mày, tốn không ít công sức để nói hay nói tốt về mày với Mai Trang.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 9

Bây giờ, mày bảo tao để mặt vào đâu khi đùng cái mày đem xe hoa đón Hiểu Thy về làm vợ?

Việt Vinh cộc cằn:

- Mày cứ nói, tao vì tham tiền tài danh vọng, Hiểu Thy con một, gia đình đầy thế lực... Thời buổi “nhất bạc nhì thế” này, có thằng đàn ông nào từ chối miếng mồi béo bở chứ.

Khựng người, Bảo lắp bắp:

- Mày... nói, mày... lấy Hiểu Thy vì tiền vì địa vị của gia đình cô ta à?

- Đúng vậy!

Bảo nghiến răng:

- Không đúng. Tao đâu lạ gì tính nết mày. Mày không yêu Thy, mày cũng không cần dựa vào gia đình cô ta để tiến thân. Nhất định trong chuyện này, mày đã bị áp lực nào đó ép buộc. Phải ba mẹ mày không?

Việt Vinh rời rã:

- Phảỉ thì sao chứ?

Bảo kêu lên:

- Trời đất! Phải mày không Vinh? Từ khi quen mày, tao thấy mày là thằng không sợ trời không sợ đất, tự nhiên lại vì chút áp lực nhỏ nhoi của gia đình, mà buông xuôi đời mình? Mày thừa hiểu, hôn nhân không tình yêu sẽ khiến người ta đớn đau, thù hận. Tại sao mày không đấu tranh?

Việt Vinh đắng ngắt:

- Tao không còn cách chọn lựa. Chỉ có Hiểu Thy mới cứu được gia đình tao. Thôi đành vậy.

Bảo chau mày:

- Mày nói gì, tao nghe không hiểu? Gia đình mày đã gặp sự cố tài chính à? Bạn bè mày nhiều, tại sao không nhờmọi người chung tay giúp. Thằng bạn thân của mày dư khả năng kia mà.

Việt Vinh chậm rãi:

- Tao biết, nếu tao kẹt vốn làm ăn, chỉ cần mở miệng, bạn bè nhất định giúp tao. Khổ nỗi tao không vì tao, tao vì người thân của mình, mày biết thế được

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 10

rồi. Đừng suy nghĩ nữa nhé! Bây giờ tao phải vào công ty. Sắp đến giờ họp hội đồng quản trị. Dù không được như ý nguyện, ngày đám cưới của tao, mày nhất định phải đến.

Bảo kêu lên:

- Còn Đồng Xuân.

- Tao thích Đồng Xuân, à tao không hề chối cãi rằng tao yêu cô bé, duy nhất chỉ một mình Đồng Xuân. Tiếc rằng tụi tao không duyên phận với nhau, tao đành chịu. Tao có nỗi khổ tâm không ai chia sẻ được. Bạn bè, giúp được tao tiền của, nhưng không ai giúp được gia đình tao khỏi tai tiếng. Hai chục năm, ba tao đã vất vả gây dựng cơ nghiệp, tao không muốn nó bị hủy trong một thoáng, khi tao là đứa duy nhất giúp, gia đình tao qua đượe kiếp hạn này.

Bảo suy nghĩ rất lâu, nhưng anh không thể tìm ra đáp số. Việt Vinh cúi đầu bước từng bước chân mệt mỏi, nặng nề trở lại công ty.

Bầu trời nắng vẫn rất vàng, và dàn nhạc xướng ve sầu vô tư dạo bản tình ca mùa hè. Chúng mặc kệ thời gian và tạo hóa ban cho chúng sống được bao nhiêu khắc, nhưng được sống trên đời này, dù ngắn ngủi, chúng vẫn rất cám ơn. Bởi cuộc đời luôn ban tặng nhân gian rất nhiều niềm hạnh phúc.

Trúc Quỳnh lắc vai Xuân:

- Mày ngủ hả?

Xuân nhìn Quỳnh:

- Đâu có, tao đang nghe nhạc. Bài phượng hồng do nhạc sĩVũ Hoàng phổ nhạc.

Quỳnh ngơ ngác:

- Tao có thấy máy móc gì đâu

Đồng Xuân nheo mắt:

- Khờ quá! Tao nghe bằng máy, gắn tai nghe nhỏ xíu, qua điện thoai nè.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 11

Lúc này Quỳnh mới nhận ra “chiếc lá nhỏ” trên tay Xuân. Cô so vai:

- Mày xài sang ghê!

- Chị Ba cho tao mượn. Gần sáng, anh Hai tao mới hạ cánh, không nghe nhạc, không có mày tán dóc, tao thức nổi chắc.

Quỳnh bỗng kéo tay Xuân:

- Hình như bài “Phượng hồng” đang được ai mỡ đĩa kìa Xuân.

Đồng Xuân rút tai nghe. Cô ngẩn ngơ. Quán xá bên ngoài, phi trưởng sáng choang, những âm thanh nhạc Rock, nhạc ngoại ngoại ồn ào hỗn độn... Cũng như Quỳnh, cô nhận ra bài “Phượng hồng” đang vang vọng, trong không gian. Con đường rất nhiều cây cao bóng mát, nhưng chẳng thể tìm ra một cây phượng mùa hè.

“...Mối tình đầu của tôi, là cơn mưa giăng, giăng ngoài cửa lớp là áo ai bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn hoài trong vở, giữa giờ chơi, mang đến lại mang về.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây và mùa sau biết có còn gặp lại, ngày khai trường, áo lụa gió thu bay. Mối tình đầu của tôi nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi. Ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu...”

Trúc Quỳnh tròn mắt. Trời ạ con nhỏ này! Hôm nay vui đến mức ngồi ngân nga theo nhạc nữa ư? Đíng là lạ!

Quỳnh tủm tỉm:

- Xuân này?

- Gì thế?

- Liệu giờ này, ba mẹ mày có phát hiện, ra sự mất tích của tụi mình không?

Xuân so vai:

- Chắc chắn không.

Quỳnh thắc mắc:

- Tao không hiểu, tại sao phải giấu ba mẹ mày?

Đồng Xuân cười nhẹ:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 12

- Chuyện này, lát mày hỏi anh Hai nhé. Tao chỉ làm theo lời ảnh.

Quỳnh lại hỏi:

- Anh Hai mày thế nào nhỉ?

- Ơ con nhỏ này! Mày coi hình anh tao đến nát màu ảnh giờ còn hỏi câu này được sao?

Quỳnh chậm rãi:

- Thói thường, người ăn hình,chụp hình đẹp song bên ngoài chưa hẳn đã đẹp. Huống hồ tao đâu nhìn thấy hình dáng của anh Hai thế nào, cao hay thấp, phong độ lạnh lùng hay là lùn tủn một gang chứ?

Xuân gần gừ:

- Khỉ ạ! Mày thấy chị em tao, đứa nào đứa nấy đạt chuẩn “nhất dáng” cả đó chứ.

- Khó bảo đảm anh mày cũng cao ráo lắm. Biết đâu anh mày giống ai đó trong hàng tộc thấp bé thì sao?

- Vớ vẩn! Nhà tao không có loại người đó. Anh Hai tao thuộc dạng to cao, như người mẫu vậy đó, Mày sẽ không thất vọng khi gặp anh tao. Tao chỉ e một điều...

Đồng Xuân ngập ngừng. Trúc Quỳnh nôn nóng:

- Điều gì?

- Mày đó. Lỡ như anh Hai tao có bồ rồi. Và lát nữa đây, tụi mình bất ngờ gặp “chị ấy” đi đón anh ai hoặc về cùng anh tao từ nước Pháp...

Trúc Quỳnh thản nhiên.

- Được vậy càng vui chứ sao. Tao bất quá cũng như đứa em gái của anh mày thôi. Mày đừng tốn công mơ mộng cáp đôi nhé. Chuyện gì đến sẽ đến.

- Nhưng tao thích mày làm chị dâu hơn.

- Để dễ ăn hiếp phải không?

Bờ môi Xuân cong lên:

- Dĩ nhiên rồi! Để tao được dịp tỏ rõ oai phong “Giặc bên Ngô không bằng cô em chồng” chứ.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 13

Quỳnh cười rũ ra. Đồng Xuân là vậy. Nó luôn có những suy luận trên mây, trên gió khiến người ta cười ra nước mắt.

Quỳnh chợt nhớ:

- Xuân! Tao nghe được một tin khá động trời. Tính kể mày nghe,thế mà tao quên béng.

Đồng Xuân nhìn Quỳnh:

- Tin gì? Có cần phải mua không?

-Khỉ ạ! Tao nói thật đấy, Tin anh Vinh sắp đám cưới.

Đồng Xuân lặp lại:

- Anh Vinh...đám cưới? Với chị Thy à?

Quỳnh nhẹ giọng:

- Ừ. Tao nghe dì Út nói, ông Vinh đến hôm nay vẫn chưa chịu đi chơi riêng với Hiểu Thy.

- Mày có lộn không Quỳnh? Hôm dì Phượng đãi tiệc ở Vũng Tàu, hai người họ không đi chung là gì?

Quỳnh chậm rãi:

- Không phải. Hôm ấy, ông Vinh cùng mấy người ở Tập đoàn thương mại đi chung với nhau, còn chị Thy đã ở sẵn ngoài Vũng Tàu với dì Út. Lúc họ vô là do chị Thy ra đón, rồi chủ động dẫn Việt Vinh vào.

Xuân ơ hờ:

- Vậy hả! Mày kể tao nghe chuyện này để làm gì?

Quỳnh thản nhiên:

- Tao dám chắc trái tim mày có hình bóng của anh Vinh.

- Không hề.

- Có mà.

- Mày khiến tao phát điên lên được. Cứ cho là mày đoán đúng thì sao đây? Khi kết cục cuối cùng không thuộc về tao.

Quỳnh nhẩn nha:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 14

- Đối phương chưa lên xe hoa, mày vẫn còn cơ hội. Ông Vinh đang rất buồn, nỗi buồn bị mày xa lánh có, nỗi buồn khônh thương phải lấy vợ, cũng có tuốt.

Xuân nói:

- Một người đàn ông đầy bản lĩnh cỡ Vinh, tại sao phải buông xuôi? Tại sao anh ta không phản kháng?

Quỳnh hạ giọng:

- Ông Vinh lấy Hiểu Thy để cứu thằng em trai.

Xuân sững sờ:

- Cái gì?

Quỳnh chưa kịp trả lời, thì trong phòng phát thanh viên, giọng cô phát thanh vang lên chậm rãi.

- Chuyến bay quốc tế đường dài từ Paris về Việt Nam đã hạ cánh an toàn xuống đường băng...

Đồng Xuân bật đứng dậy, kéo tay Quỳnh:

- Về tới rồi! Mình ra cửa chờ anh Hai. Mau lên Quỳnh.

Trúc Quỳnh cong môi:

- Mày lạ thật! Máy bay vừa hạ cánh từ đường băng vào phòng kiểm soát còn bao nhiêu thời gian, vội vàng chi vậy:

Xuân cười hiền:

- Tao nôn quá. Hơn nữa, phải chen vào gần cửa, tụi mình mới dễ dàng nhận ra anh hai chứ.

Đông người và náo nhiệt. Nhìn khung cảnh này, Xuân không còn ấn tượng, bây giờ đang là hai giờ sáng. Đâu đó cận kề sân bay, những căn nhà cao tầng im lìm trong giấc ngủ. Còn ở đây, đêm và ngày, hình như không có ranh giới.

Cuối cùng, Đồng Tín cũng hiện ra ở cửa kiểm soát. Đồng Xuân nhảy lên:

- Anh Hai! Em ở đây.

Quỳnh cũng cố nhón chân, luồn lách đến bên cạnh Xuân. Quỳnh rất dễ nhận ra Tín, anh Hai của Xuân không khác so với hình chụp bao nhiêu. Quỳnh chợt kéo áo Xuân, đúng lúc nhỏ Xuân cũng dừng lại, lẩm bẩm:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 15

- Thế là thế nào? Việt Vinh quen anh hai tao?

- Mày hỏi tao, tao hỏi ai? Mày là em, không biết bạn anh trai mình, thì tao, làm sao biết?

Đồng Xuân thở dài:

- Oan gia nữa rồi! Dạo này, tao luôn phải gặp mặt Vinh. Tức thật!

Quỳnh nheo mắt:

- Tao thì nghĩ, giữa mày và anh Vinh đúng là có duyên phận.

- Duyên cái cùi loi ấy. Giờ phải làm sao?

- Phải tới gặp anh Hai, nếu không anh mày sẽ chờ đấy.

Đồng Xuân làm mặt tỉnh, đến trước mặt Tín. Cô hét nhỏ:

- Anh Hai!

Đồng Tín giật mình nhận ra em gái, anh giơ hai tay ra.

- Bé Tư!

Quên nhanh Xuân lao vào vòng tay, anh trai.

- Em nhớ anh Hai quá!

- Anh cũng vậy.

- Em cứ sợ lỡ máy bay xảy ra sự cố... Bây giờ em yên tâm rồi.

- Ba mẹ chưa biết tin anh Hai về hả Xuân?

- Dạ. Anh đã dặn, em phải bí mật mà.

- Rồi sao em ra được?

- Hai đứa em cả tuần nay học bài thi ở nhà mình. Mẹ tin tưởng, nên không chú ý lắm.

Xuân đẩy vai Tín, cô cười gượng, chỉ vào Quỳnh:

- Anh Hai! Đố anh Hai, ai đây?

Tín mỉm cười:

- Quỳnh phải không? Em đẹp hơn trong ảnh. Cám ơn em đã đi đón anh.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 16

Trúc Quỳnh cắn môi:

- Em còn xách dép chạy dài mới mong theo kịp Đồng Xuân nha anh.

Anh nói thiệt mà:

- Chợt nhớ, Tín quay qua người đàn ông im lặng nãy giờ. Anh không nói, bởi anh chưa hình dung được em gái của bạn anh, lại là cô bé đang khiến con tim anh bất ổn.

Đồng Tín cười:

- Đây là anhVinh, bạn của anh Hai. Anh nhờ anh Vinh đón anh cùng tụi em. Vinh à! Đồng Xuân là đứa em tao thương nhất.

Đồng Xuân so vai:

- Trái đất rộng vô cùng, vậy mà vẫn bị đụng. Chào anh! Cám ơn aảnh đã đón anh tôi.

Quỳnh cũng nói:

- Anh Vinh, bất ngờ ghê!

Tín kinh ngạc:

- Hóa ra mấy người quen nhau rồi hả? Nghe cách Xuân nói, hình như em và bạn anh có sự căng thẳng phải không?

Xuân hất mặt:

- Em không dám quen mấy người đáng mặt “bề trên” của mình đâu.

Tín bật cười:

- Em phủ nhận không quen Vinh. Khổ nỗi, cách em nói lại tố cáo em rằng em quen Vinh đấy nhóc.

Xuân ngúng nguẩy:

- Em không phải nhóc.

Việt Vinh tủm tỉm:

- Tín à! Chuyện gần chuyện xa, hạ hồi hẵng nói, nếu không sẽ làm nhiễm bụi tình cảm anh em của mày, tao vô tình mang thêm. Xuân tỉnh bơ hất mặt, líu lo hỏi anh trai đủ chuyện. Cô thản nhiên, bởi Quỳnh đã có Vinh tiếp chuyện giùm. Nhỏ Quỳnh sẽ “sàng lọc” thông tin để kể cho Xuân nghe thôi.

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 17

Chuyển hành lý ra ngoài, Vinh nhìnXuân:

- Hai em đến bằng xe gì vậy?

Quỳnh chậm rãi:

- Hai tụi em đi tắc xi. Anh có thể bàn giao anh Tín lại cho tụi em. Em gọi tắc xi!

Vinh chậm rãi:

- Không nên gọi xe nữa. Xe của tôi đủ chỗ, để tất cả chúng ta về đấy. Tín thấy sao? Tín mỉm cười:

- Trước lạ sau quen. Đều người nhà cả. Tại sao phải gọi tắc xi, khi đang sẵn xe nhỉ? Xuân, phụ anh đưa hành lý lên xe nhé.

Quỳnh nhận xét:

- Em thấy mấy người Việt kiều về nước, họ đem theo quá trời va li, giỏ xách, sao anh Tín chỉ có hai chiếc xắc, nhưng nặng quá trời luôn.

Vinh tưng tửng:

- Đồ đạc nhiều, chỉ tổ mang vác nặng. Cái chính là bóp của thằng bạn anh nặng hay nhẹ kìa. Hai chiếc xắc da này, anh dám cá, đựng toàn sách Y khoa.

Tín cười vang:

- Đúng là không ai hiểu tao bằng mày, và cũng không ai kinh nghiệm bằng người đã một lần đi du học, phải không?

Xe chạy, và Tín rơi vào im lặng. Anh bận quan sát thành phố sau năm năm đi xa. Quỳnh có yẻ ăn ý với Vinh. Xuân tỉnh bơ, dựa vào thành ghế ngủ. Trời còn khuya. Phải đến nhà trời mới sáng, Xuân chả, dại gì không tranh thủ chợp mắt cho ngày mai khỏi ngáp ngắn ngáp dài. Ôn thi, rời trang vở, cái đói nhất của các cô các cậu học trò là thèm ngủ.

Nghe tiếng xe dừng trước cổng nhà, bà Mai nhổm dậy. Chưa kịp gọi chồng, bà nghe chuông cổng reo inh ỏi. Thật khổ! Tụi nhỏ thức suốt đêm học bài, giờ này chắc chỉ vừa chợp mắt. Tiếng chuông reo, không khéo làm tụi nhỏ thức giấc mất thôi. Bà Mai lật đật chạy xuống lầu. Không biết mà kêu cổng lúc trời chưa sáng thế này?

Cánh cổng mở ra, bà Mai nhìn người đàn ông đứng trước đầu xe:

- Cậu là ai, tìm ai trong nhà tôi thế?

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 18

Tín xoay người lại, anh khắc khoải:

- Mẹ! Là con đây.

Bà Mai lắp bắp:

- Tín hả con? Phải con không?

- Dạ...

- Trời phật ơi! Sai lại về bất ngờ thế này, về không chịu báo cho ba mẹ biết phải đã xảy ra chuyện gì với con không?

Vỗ nhẹ lên vai mẹ, Tín xúc động:

- Con không sao. Con muốn dành bất ngờ cho mẹ thôi. Với lại con đâu đi một mình.

Bà Mai ngẩn ngơ:

- Không đi một mình, thì con về cùng ai thế?

- Mẹ! Con nè.

Bà Mai nhanh như cắt, đẩy nhẹ Tín ra. Bà dụi mắt:

- Mẹ không hoa mắt chứ? Tại sao lại là hai đứa hả? Không phải hai đứa học bài rồì ngủ hay sao? Trời ạ...

Đồng Xuân cắn môi:

- Mẹ! Con xin lỗi. Là anh Hai muốn thế, chúng con chỉ làm theo “lệnh” của sư huynh. Muốn mắng gì, mẹ cứ mắng quý tử của mẹ thôi, tụi con vô can.

Bà Mai lắc đầu:

- Đúng thật là... hết biết. Đi vào lúc nửa đêm nguy hiểm đã đành, mà lỡ trộm vào nhà, rinh mất chiếc Dylan của con bé Quỳnh, thì khốn khổ cả nhà chứ đùa sao. Lần sau không được làm mấy việc tương tự thế này nữa nhé. Đồng Xuân che miệng:

- Dạ, tụi con biết ạ. Không biết có cái lần sau nào nữa không, mẹ lo chi cho mệt.

Bà Mai kinh ngạc khi thấy tài xế là Vinh:

- Ủa? Hai con nhỏ này, vận động được cả cháu lái xe theo nữa hả?

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 19

Vinh trầm tĩnh:

- Thưa bác, cháu là bạn học của Tín. Ngày ấy cháu có theo Tín về nhà bác chơi, nhưng cháu không gặp hai bác, nên bác cháu ta đã không biết nhau. Tín nhờ cháu đi đón nó.

Bà Mai chép miệng:

- Nói thế, không chừng cháu có duyên với gia đình bác cũng nên. Thôi, lái xe vô đi cháu.

Bên cạnhVinh, Trúc Quỳnh vẫn ngủ ngon lành, mặc kệ ai nói gì nói.

Xuân che tay ngáp dài:

- Con giao anh Hai cho mẹ, con đi ngủ đây. Với con, nếu không ngủ, con sẽ gục trước khi vào phòng thi. Dậy Quỳnh ơi!

Trúc Quỳnh ngơ ngác:

- Đến nhà rồi hả?

- Ừ, Tụi mình lên phòng ngũ thôi.

Quỳnh mỉm cười chào Vinh:

- Cám ơn cái nệm xe êm ái của anh nhé.

Vinh khẽ cười. Anh đang nghĩ đến những gì anh gặp mấy ngày qua, và cô bé Đồng Xuân nói chuyện đành hanh, chua hơn me, không ngờ lại là em gái của Tín. Trái đất này đúng là không hề lớn mà.

Buổi sáng, bà Mai tự xuống bếp làm điểm tâm cho cả nhà. Thằng Minh đi tới đi lui trong phòng khách, đến mức ông Nghĩa phải la lên:

Con làm ơn ngồi một chỗ giùm ba được không? Muốn chạy bộ thì ra đường mà chạy đi tới đi lui chóng cả mặt.

Thằng Minh cười hì hì:

- Ba ơi!

- Gì hả?

- Anh Hai về phải không ba?

Ông Nghĩa cười nhẹ:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 20

- Muốn biết, sao không lên phòng ảnh con coi sao. Ba ngủ say, giờ này mới dậy, có biết gì đâu.

Thằng Minh vẻ suy nghĩ:

- Anh Hai về mà không cho ai biết... - Minh hất mặt - Chả phải là anh Vinh gì đó chở anh Hai về sao? Hóa ra họ là bạn của anh Hai. Phen này chị Tư, chạy trời không khỏi nắng.

Đồng Xuân hất mặt:

- Cho cậu biết, chính bà chị của cậu được đặc cử đi đón anh Hai đấy nhóc.

- Chị xạo nữa!

- A thèm xạo với mày chứ.

Bà Mai bước lên, trên tay là bình trà. Bà đặt trước mặt chồng:

- Trà móc câu Thái Nguyên thứ thiệt, ông uống coi có khác trà trơng này không?

Đồng Xuân mở tủ trà, lấy ra vài viên đường phèn bỏ vào chiếc dĩa nhỏ:

- Ba, đường để ba uống nước, đây ạ!

- Ừ, để đó cho ba.

Thằng Minh cười cười:

- Công nhận có người cũng biết lấy điểm ba đấy nhỉ.

- Con gái rượu của ba chứ bộ. Ai như mày, tối ngày chỉ biết ôm khư khư cái máy vi tính.

Hạ giọng Xuân đe:

- Coi chừng chị kể tội nhà ngươi để anh Hai “xử trảm” mi là con trai trong nhà, ngoài việc cắp sách đến trường, đi học về, quăng cặp lùa vội ba hột cơm vô miệng là biến mất tăm.

Thằng Minh nhăn nhó:

- Đã hứa rồi, sao chị nói dai như....dỉa thế. Bắt đầu từ thứ tư tới, em sẽ học đàng hoàng, nhất định chỉ thua chị khoảng mười bậc.

Quỳnh cười rũ rượi:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 21

- Ôi trời! Là tiểu thiếu gia nhà họ Lưu Trần, sao không xếp hạng nhất hạng nhì, mà nhảy xuống tới hạng mười lận vậy? Con trai gì yếu thế hả nhóc?

Út Minh cẩn môi:

- Ém vốn kém thông minh nhất nhà. Muốn phấn đấu vươn lên, phải từ từ chớ bộ.

Quỳnh dứ dứ tay lên trán Minh:

- Lẻo miệng quá nhóc ơi. Học thì xếp hạng “bèo bọt mây trôi”, lên mạng chơi “Võ lâm truyền kỳ”, nghe nói út đạt điểm “Bang chủ” trở lên. Rõ ràng là mê chơi, nhác học, chứ đổ lỗi cha sinh mẹ dưỡng không đủ chất cái gì hả.

Thằng Minh rùn vai. Cỡ nó, địch sao nổi miệng lưỡi chị Trúc Quỳnh, nổi tiếng gai góc nhất nhì trường trung học phổ thông của thị xã.

Đồng Xuân tìm bình tưới hoa. Buổi sáng, ngoại trừ ba cô, chỉ còn lại Xuân chịu làm công việc tẩn mẩn này. Chị Trang, ngày nào cũng mua hoa về cắm, nhưng chẳng bao giờ chịu cầm bình tưới cây. Con gái xinh đẹp lộng lẫy khổ một nỗi Mai Trang không biết làm bất kỳ việc gì trong nhà. Đi chợ, Trang toàn lỉnh đến nơi bán thời trang. Nhà nấu tiệc, mẹ muốn chhỉ dạy thêm cho con gái nên chịu cực, tự tay nấu nướng; món ăn mẹ nhờ xắt hành, Trang kêu cay mắt, nấu cơm sợ cơm nhão, mẹ. bảo chiên phụ mẹ vài cuốn chả, chị sợ dầu bắn lên mặt... Rốt cục thì mẹ bày ra để mẹ lui cui dọn dẹp, nếu hôm nào rảnh, Đồng Xuân có thời gian phụ mẹ. Như vậy, Xuân rành rẽ tất cả các việc nấu cơm, kho thịt, cá cho đến việc phải nấu mâm cỗ cầu kỳ nhất Xuân đã tự làm được từ năm cô học cấp hai lận.

Hôm nay, Xuân không phải đến trường à?

Đồng Xuân mỉm cười, cô nhìn Vinh:

- Ba ngày nữa, tụi em thi tốt nghiệp rồi. Ở nhà tự học, không đủ thời gian nữa đó.

Vinh hỏi thêm:

- Năm nay thi những môn gì thế?

- Toán, văn, sử, địa, hóa, Anh văn.

Vinh ngẩn ngơ:

- Chà! Toàn các môn học thuộc bài. Năm tôi thi có bốn môn, thì ba môn thuộc về khoa, học tự nhiên, duy nhất chỉ có môn Văn thuộc về xã hội. Tâm lý

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 22

học trò bây giờ, thiên về các môn tự nhiên nhiều. Em liệu mình đạt, khoảng bao nhiêu điểm hả Xuân?

Đồng Xuân chớp mắt:

- Mục tiêu em tự đề ra cho mình là tất cả phải được tám điểm trở lên.

- Nghĩa là đâu loại giỏi hả?

- Vâng!

Vinh gật gù:

- Chắc chắn em học vào hàng cao thủ?

Đồng Xuân thở dài:

- Mười hai năm luôn đạt học sinh giỏi. Duy nhất học kỳ I vừa qua, tôi bị liệt một môn, dưới ba phết năm, vậy là bị rớt xuống hạng yếu. Vừa mất xe, suýt chút mất mạng, còn ôm nỗi đau học hành tụt hạng, tôi như người không còn phương hướng. Cũng may, ba tôi không nhắc đến chiếc xe nữa. Và tôi thề phải lấy lại vị trí của mình. Học kỳ II, tôi đạt loại giỏi ở tất cả các môn. Dù sao, nhìn vào sổ liên lạc, tôi vẫn thấy hụt hẫng, buồn bã.

Vinh cảm thông:

- Anh Hai em chắc lo cho em nhiều lắm. Nếu đậu loại giỏi, em thích du học không?

Đồng Xuân nhẹ tênh:

- Chuyện này, tôi sẽ nhờ anh Hai tôi tư vấn. Tôi chưa đi xa nhà bao giờ, nên chẳng biết tôi dám tự lập nơi đất khách quê người không nữa.

Trúc Quỳnh đến bên Vinh:

- Hai người nói chuyện gì mà sôi nổi thế?

Xuân thản nhiên:

- Mày biết tính tao mà. Ngoại trừ chuyện học, tao đâu còn chuyện gì để nói.

Vinh tủm tỉm:

- Mười tám tuổi đủ lớn để tự bảo vê mình. Xin thứ lỗi, nếu cho là tôi tò mô nhé. Hai cô bé có bạn trai chưa nhỉ?

Đồng Xuân lắc đầu:

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 23

-Bạn học thì cả trăm đứa, nhưng thích riêng ai thì không có.

Quỳnh so vai:

- Chính xác hơn, ba mẹ tụi tôi khó khăn lắm, lơ mơ là bị “giới nghiêm” liền. Mười tám tuổi vô tư, hồn nhiên chơi đùa nghịch gớm, chả thích hơn là trầm ngâm vì một chút ưu tư để rồi buồn giận vu vơ.... Mệt lắm! Quỳnh không ham.

Xổ một tràng dài, Quỳnh tinh quái:

- Quỳnh nghe dì Quỳnh kể, anh sắp lấy vợ, đúng không?

Vinh giả lả:

- Em thích coi ca nhạc như hôm rồi nữa không Quỳnh?

Trúc Quỳnh cắn môi:

- Lời mời nghe hơi bị ngọt à nghen. Kèm điều kiện không anh Vinh?

- Không hề. Tôi quý các bạn như em tôi. OK?

Đồng Xuân kêu lên:

- Dù sao, anh phải công khai cho bạn gái anh thông cảm. Bạn khác em út một khoảng cách khá xa đấy. Xuân không thích sự nghi kỵ trong bất kỳ mối quan hệ nào.

- Anh đồng ý ? Hiểu Thy chắc chắn sẽ rất vui khi có những cô em gái dễ thương thế này.

Quỳnh cười cười:

- Sợ rằng, chuyện đời không đơn giản. Em nghe nói khi yêu, người ta hay ích kỷ lắm.

- Hiểu Thy không phải týp người đó. Dù tôi và cổ đến với nhau không có tình yêu trai gái.

Xuân nhỏ nhẹ:

- Nói vậy, anh là người may mắn, đừng để bươn trên mắt bạn của anh nhé.

Vinh chậm rãi:

- Tôi rất sợ nước mắt con gái rơi. Vì thế tôi sẽ cố gắng làm theo lời Xuân nói. Cám ơn em!

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 24

Xuân cười:

- Người nói lời cám ơn phải là tôi. Mới quen anh, tôi đã nợ anh rồi.

Vinh cười:

- Nếu em coi đó là nợ, một lúc nào đó, tôi nhất định đòi.

Xuân muốn nói một câu gì đó, nhưng cô chưa nghỉ ra. Quỳnh nhìn đồng hồ, đúng lúc bà Mai đi ra:

- Quỳnh ơi! Vô ăn sáng, rồi về. Mẹ con vừa gọi điện hỏi đấy.

Quỳnh so vai cười với Vinh:

- Anh thấy chưa, các bà mẹ giám sát con mình chặt chẽ bằng mạng truyền thông.

Vinh cười:

“Thương cho roi cho vọt”, cha mẹ yêu thương lo lắng cho con, mới la rầy, trách mắng. Nhưng la rồi họ lại lo, đánh rồi họ lại xót xa.

Em có phúc mới được ba mẹ yêu thương.

- Vậy thì em chúc anh cũng có người mẹ như tụi em vậy.

Vinh khẽ cười. Lời nói vô tình của Quỳnh như mũi dao nhỏ đâm vào lòng anh, nhói buốt. Mẹ anh, có thật bà thương anh không nhỉ? Và trái đất này, liệu còn gã đàn ông nào phải lấy vợ để cứu gia đình, ở kỷ nguyên mà con người đang chinh phục các hành tinh như anh?

Vinh chợt buồn, anh biết mình có lỗi với Thy. Nhưng trái tim anh, anh đã thử rung nó cả trăm lần suốt mười năm qua, để tìm được nốt nhạc tình yêu, nhưng vẫn vô vọng. Đã chấp nhận thì phải cố gắng. Đời người, buồn vui lẫn lộn. Hãy sống cho người thân một lần nhé Vinh!