PHẦN BA T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa03.pdf ·...

14
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 27 PHN BA Tú Anh tìm đến nhà Cm Phương lúc xế chiu. Cô chm trán mt anh chàng cao ráo tht phương phi ngay ca cng. Mái tóc ht cao không theo mode nào ca anh có vngng, hay hay. Tú Anh ngoái đầu nhìn theo anh chàng đi chiếc xe đạp cc cch vi vđầy quan tâm. Cô nhn còi gi Cm Phương theo ám hiu ca hai người. Chmt lát sau, Cm Phương phóng ra vi câu mng yêu: - Qunh! Cng mkhông chu vào cđứng mt chnhn còi nghe st crut. Tú Anh đưa ngón tay trlên môi, ging thì thào: - Phi nhn còi để được mt câu trli tht nóng st, anh chàng va đi ra khi nhà ca nhà ngươi là ai? Cm Phương nguýt dài: - Tri đất! Có gì đáng để quan tâm. Tú Anh mto mt: - Mt anh chàng khá n tượng. Thế mà ta cnglà… ca nhà ngươi. Cm Phương cong môi: - “Thy” dy kèm cho Khoa. - Thy giáo h? Cm Phương so vai: - Không! Sinh viên. Nghe đâu vì nghèo nên gián đon my năm hc. Nghèo tơi t. Vmt cau có ca Cm Phương khiến Tú Anh ngc nhiên: - Hình như Cm Phương có vghét anh ta? Cm Phương nhún vai: - Mình chng có thì giđể bn tâm đến nhng chàng trai dưới mc trung bình. Tú Anh tròn xoe mt: - Vy thế nào là trên trung bình? Khang Vchăng? Cm Phương ging sôi ni: - Khang Vđã chính thc ngli cu hôn vi mình. Chính mca anh và ba ca mình đã dàn xếp để mình và anh y gp nhau đêm sinh nht.

Transcript of PHẦN BA T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa03.pdf ·...

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

27

PHẦN BA

Tú Anh tìm đến nhà Cẩm Phương lúc xế chiều. Cô chạm trán một anh

chàng cao ráo thật phương phi ngay cửa cổng. Mái tóc hớt cao không theo mode nào của anh có vẻ ngồ ngộ, hay hay. Tú Anh ngoái đầu nhìn theo anh chàng đi chiếc xe đạp cọc cạch với vẻ đầy quan tâm.

Cô nhấn còi gọi Cẩm Phương theo ám hiệu của hai người. Chỉ một lát sau, Cẩm Phương phóng ra với câu mắng yêu: - Quỉ nhỏ! Cổng mở không chịu vào cứ đứng một chỗ nhấn còi nghe sốt cả

ruột. Tú Anh đưa ngón tay trỏ lên môi, giọng thì thào: - Phải nhấn còi để có được một câu trả lời thật nóng sốt, anh chàng vừa đi ra

khỏi nhà của nhà ngươi là ai? Cẩm Phương nguýt dài: - Trời đất! Có gì đáng để quan tâm. Tú Anh mở to mắt: - Một anh chàng khá ấn tượng. Thế mà ta cứ ngỡ là… của nhà ngươi. Cẩm Phương cong môi: - “Thầy” dạy kèm cho Khoa. - Thầy giáo hả? Cẩm Phương so vai: - Không! Sinh viên. Nghe đâu vì nghèo nên gián đoạn mấy năm học. Nghèo

tơi tả. Vẻ mặt cau có của Cẩm Phương khiến Tú Anh ngạc nhiên: - Hình như Cẩm Phương có vẻ ghét anh ta? Cẩm Phương nhún vai: - Mình chẳng có thì giờ để bận tâm đến những chàng trai dưới mức trung

bình. Tú Anh tròn xoe mắt: - Vậy thế nào là trên trung bình? Khang Vỹ chăng? Cẩm Phương giọng sôi nổi: - Khang Vỹ đã chính thức ngỏ lời cầu hôn với mình. Chính mẹ của anh và ba

của mình đã dàn xếp để mình và anh ấy gặp nhau đêm sinh nhật.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

28

Tú Anh sửng sốt: - Thế Cẩm Phương có yêu Khang Vỹ không? Cẩm Phương chớp mi: - Hình như là có. Anh với mình rất ý hợp tâm đầu. Suốt một tháng nay,

Khang Vỹ thường đến đây. Anh và mình đã có những cuộc hẹn hò nho nhỏ. Mình thường mơ mộng nghĩ về anh, bâng khuâng chờ đợi tiếng xe máy quen thuộc của anh. Nhớ, mong, để rồi được lặng lẽ nhìn nhau. Đó chẳng phải là tình yêu hay sao?

Tú Anh chăm chú nhìn bạn. Vẻ mặt rạng rỡ của Cẩm Phương làm Tú Anh bâng khuâng liên tưởng đến cuộc tình gian nan của cô. Cô nghĩ đến Khánh, một anh chàng làm trái tim cô chao đảo. Họ yêu nhau nhưng chưa thể là của nhau. Sự khập khiễng về gia thế đã là rào chắn sau cùng ngăn trở tình yêu mãnh liệt giữa cô và anh. Mẹ cô chê Khánh nghèo, mồ côi. Bà đã chạm đến lòng tự trọng của anh.

Cẩm Phương đọc được nỗi buồn vừa thoáng qua trong đôi mắt xinh đẹp của Tú Anh, cô hỏi giọng quan tâm:

- Chuyện của Tú Anh và anh Khánh thế nào? Tú Anh so vai nhẹ: - Chưa đi đến đâu. Nhưng mình và anh Khánh sẽ cố gắng vượt qua những

trở ngại không đáng có ấy. Chậm rãi uống từng ngụm nước mát lạnh, Tú Anh im lặng ngắm Cẩm

Phương. Bạn cô đẹp quá, tựa một đóa hồng trắng thanh khiết. Cô không biết quyết định của Cẩm Phương là đúng hay sai. Nhưng cô vẫn cảm nhận tình yêu của Cẩm Phương và Khang Vỹ thật nhạt nhẽo. Có thể gọi là tình yêu không nhỉ? Khi người ta đến với nhau bằng một phép đo lường. Giàu sang như nhau. Có địa vị xã hội như nhau. Và có cả sự xếp đặt của gia đình.

Chỉ cầu mong bạn cô gặp được một tình yêu đích thực. Giọng Tú Anh quan tâm: - Cảm giác của anh chàng Vũ Phong khi thấy Cẩm Phương đi chơi với

Khang Vỹ? Cẩm Phương so vai: - Tan nát. Nhưng anh ta vẫn cứ đều đặn đến đây. Tú Anh búng lên chót mũi thanh tú của Cẩm Phương: - Bồ không thấy tội nghiệp Vũ Phong sao? Chợt thoáng thấy bóng dáng anh chàng điển trai có mái tóc cắt ngắn như tân

binh đang bước vội vào cổng, Tú Anh huých nhẹ vào vai Cẩm Phương:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

29

- Có phải “thầy” của Khoa không? Cẩm Phương cong môi: - Nghèo tả tơi. Tú Anh trách nhẹ: - Sao lại nói như thế, Cẩm Phương? Đăng Hoàng đi thẳng vào phòng khách, anh trầm giọng: - Xin lỗi, lúc nãy tôi để quên cuốn sách ở đây. Cẩm Phương vội giật lấy cuốn sách của anh đang để trên bàn, giọng khiêu

khích: - Của tôi. Đăng Hoàng từ tốn: - Đó là sách của tôi. Cẩm Phương tỉnh bơ: - Tôi thì lại nghĩ nó là của tôi, vì nó nằm trên bàn của tôi. Khẽ so vai, Đăng Hoàng phán: - Tùy cô. Cẩm Phương nheo mũi: - Lần sau, anh đừng nhận bừa như thế nữa nhé. Đăng Hoàng cau mày: - Cô có thể nhìn vào trang đầu của cuốn sách, có cả chữ ký của tôi. Ngượng ngùng với cách xử sự của Cẩm Phương, Tú Anh dịu giọng: - Cẩm Phương, trả cuốn sách cho anh ấy đi! Quay sang Đăng Hoàng đang khoanh tay nhìn Cẩm Phương, Tú Anh phân

trần: - Anh thông cảm. Con nhỏ này thích đùa. Cẩm Phương hừ nhẹ trong cổ. Cô lườm Đăng Hoàng một cái thật dài: - Tôi chẳng có thì giờ để đùa với anh đâu. Không rảnh. Đăng Hoàng nhướng mày. Đúng là một cô nhóc gai góc. Không nói thêm một lời nào, anh lẳng lặng rời khỏi phòng. Tú Anh nhìn theo anh cho đến lúc Đăng Hoàng khuất sau cánh cửa cổng.

Quay lại nhìn Cẩm Phương, cô trầm giọng hỏi: - Anh ấy tên gì?

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

30

Khuôn mặt Cẩm Phương lùng bùng:

- Mình không muốn nhắc lại tên của anh chàng nhà quê ấy.

Tú Anh rời khỏi ghế. Cô đến bên cửa sổ nhìn ra mảnh vườn nhỏ. Sau cơn mưa chiều trút xuống thành phố đầy bụi bặm, những cây cỏ dại chợt xanh um. Những cây hoa sao nhái vươn thật cao bên những bông cúc thúy màu tím nhàn nhạt u buồn.

Giọng Tú Anh xa vắng:

- Chẳng hiểu vì sao mình lại có cảm tình với anh chàng lúc nãy. Phải chăng vì anh ấy có nét tương đồng với anh Khánh của mình. Cũng gương mặt cương nghị, cũng đôi mắt trong sáng với ánh nhìn cương quyết.

Cẩm Phương nhìn Tú Anh với vẻ lạ lùng:

- Tú Anh không thấy là anh ta thật đáng ghét hay sao?

Tú Anh khàn giọng:

- Một anh chàng đầy tính cách, biết đâu một ngày nào đó Cẩm Phương sẽ mềm tim với anh ta.

Cẩm Phương bật cười:

- Khoa học viễn tưởng.

Nhìn Đăng Hoàng đang dắt xe vào sân, giọng bà Linh quan tâm:

- Sao hôm nay con về trễ thế?

Dựng chiếc tựa vào bờ rào, Đăng Hoàng hắng giọng:

- Dạ con phải đi đánh vi tính đề tài luận án tốt nghiệp.

Vẻ mặt bà Linh đầy mãn nguyện. “Bêtông hóa cầu nông thôn” là đề tài tốt nghiệp mà con trai bà đã chọn để bảo vệ. Con trai của bà đầy hoài bão, bà còn niềm tự hào nào hơn nữa.

Chợt nhìn vào chạn, bà Linh mắng yêu:

- Sáng nay con lại nhịn đói nữa rồi. Tô cơm chiên mẹ để dành cho con sao vẫn còn y nguyên?

- Con không đói.

- Không ăn, lấy sức đâu mà học hả con?

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

31

Đăng Hoàng cười cầu tài. Để làm vui lòng mẹ, anh liền vào bếp. Một ly nước trà đá và một tô cơm đầy ngang miệng. Đăng Hoàng làm sạch trong vòng năm phút.

Mẹ anh lắc đầu cười:

- Cái thằng kỳ cục. Gần đến giờ cơm trưa mới chịu ăn sáng, lát nữa lại bỏ cơm trưa nữa cho mà xem.

Đăng Hoàng không giấu được vẻ phấn chấn. Suốt một tháng nay anh và Hân - bạn anh – đã phải thức khuya để hoàn tất đề án của mình. Bản thiết kế của anh tuy chưa công khai, nhưng hầu như những vị giáo sư hướng dẫn anh đều đã rõ nội dung của nó và đánh giá rất cao. Bảo vệ đề tài và phản biện giờ đây hầu như chỉ còn tính thủ tục.

Đăng Hoàng khoan khoái nằm ngả lưng xuống giường. Nếu đề tài được công nhận, sau khi tốt nghiệp xong anh và Hân cùng vài người bạn của mình sẽ bay về Cần Giờ và Thủ Đức để khảo sát thi công. Xây lại ngôi nhà cho mẹ không phải là chuyện xa vời đối với anh. Một giấc mơ… có thật.

Mãi suy nghĩ lan man, Đăng Hoàng nằm mơ màng ngủ, cho đến khi bị lay mạnh vai. Anh mở mắt ra, miệng càu nhàu:

- Thằng khỉ gió. Tao đang ngủ rất ngon. Buổi trưa nắng nóng như thế này, sao mày không ở nhà phứt cho được việc.

Hân cười xòa vui vẻ:

- Bác gái vừa than thở với tao trong bếp, rằng hình như mày đang muốn bệnh. Đừng bày đặt làm cho bác gái lo sốt vó, đồ ba xạo.

Đăng Hoàng vùng ngồi dậy. Anh vớ lấy chiếc áo cộc tay đang vắt ở thành giường xỏ vào, giọng ráo hoảnh:

- Sao? Việc tao nhờ mày đến đâu rồi?

Lấy vẻ mặt cực kỳ quan trọng, Hân cao giọng:

- Tao đến tìm mày cũng vì việc đó. Hoàn toàn bế tắc mày ạ.

Đăng Hoàng thất vọng ra mặt. Anh ngồi dựa lưng vào vách than thở:

- Chán thật. Tao chỉ hy vọng vào mày. Hôm trước tao định nhờ bọn thằng Thạch, thằng Mẫn nhưng tao nghiệm ra chỉ có mày có thể giúp tao được thôi. Mặc dù là gia đình mày ở tuốt trên Đà Lạt nhưng mày lại là thổ địa đất Sài Gòn. Nếu mày không giúp được tao, có lẽ tao tiêu điều luôn.

- Nghe mày ca bài con cá sống vì nước, tao thấy rầu cháy ruột. Không giúp được mày, tao vừa buồn vừa… quê độ. Hôm trước, tao “nổ” với mày là xong ngay, dễ ợt vì tao đâu có ngờ giá cả thị trường bây giờ cứ như trên trời.

Vỗ vai Đăng Hoàng thân mật, Hân bạ giọng:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

32

- Mấy ngày nay tao xách xe mày chạy rong kiếm phòng cho mày thuê để dạy Khoa nhưng sầu hết biết. Có một chỗ đồng ý cho thuê để dạy học nhưng họ hét giá trời ơi đất hỡi. Nghe qua muốn xỉu. Giá của họ đòi gấp năm lần tiền thù lao mày dạy cho Khoa luôn đó. Mày có thể tưởng tượng nổi không?

Đăng Hoàng thở dài. Trước khi nhờ Hân tìm phòng để thuê, anh cũng đã đạp xe đi khắp thành phố để kiếm tìm.

Hân nháy mắt với Đăng Hoàng nói tiếp: - Vậy là mày vẫn còn “duyên” với nàng. Thượng đế đã sắp đặt mày còn có

cơ hội gặp nàng. Mày biết không, chuyện gì bạn bè nhờ tao, tao cũng làm trót lọt, suông sẽ. Chỉ có riêng việc đơn giản này hình như là có… huông mày ạ. Tìm đến chỗ nào để liên hệ họ cũng đều lắc đầu quầy quậy. Làm tao phát cáu lên.

Đăng Hoàng bực dọc: - Duyên cái con khỉ mốc. Cô nhóc này phách lối làm tàng hết biết. Ngặt một

nỗi Khoa rất mến tao nên tao không đành nghỉ dạy. Hân nói càn: - Mày dạy Khoa hay mày dạy nàng. Nàng nói gì thây kệ nàng, mày cứ phớt

tỉnh Ăng-lê là xong. - Mày cứ thử gặp cô ta rồi biết. “Khủng bố” tao, đó là niềm vui của cô ta.

Hết xả hơi lốp xe, đến cắt đứt phanh xe… Cứ thử dắt bộ dưới trời nắng nóng chang chang rồi mới thấy được nỗi khổ của thằng bạn thân của mày.

Không nhịn được, Hân phá lên cười: - Tao nghĩ ra rồi. Hay là mày đưa Khoa đến đây. Đăng Hoàng nhún vai. Bộ dạng của anh trông thật thiểu não: - Mày đùa hay sao. Không lẽ ba mẹ của Khoa lại chấp nhận cho cậu con

cưng của họ chui vào xó xỉnh ẩm thấp như thế này hòng kiếm ít chữ. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Tao không thể lợi dụng tình cảm tốt đẹp của họ cũng như của Khoa. Mày hiểu chứ. Có thể tao sẽ nghỉ dạy ở đó là xong.

Hân gật gù. Anh vớ đại chiếc quạt giấy ở trên bàn phe phẩy: - Nóng quá. Mày nói có lý. Đến cái quạt máy ở đây cũng chạy cà rịch cà

tang, không đủ sức để lấy gió. Phải chi gia đình tao ở tại thành phố này thì tao sẽ giúp được mày, đằng này tao đang ở nhờ nhà ông bác ruột.

Chợt Hân đổi giọng vui vẻ: - Mày cất giùm khuôn mặt rầu rĩ đưa ma đó đi Đăng Hoàng. Suy cho cùng.

Chẳng có gì ghê gớm. Mày nên “tận nhân lực tri thiên mệnh”. Thôi thì đành “thế thời phải thế”, gồng xô chịu đựng “em”. Mày không còn con đường nào khác để chọn lựa nữa đâu. Nói chung, cũng chẳng có gì là ghê gớm khi đối thủ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

33

của mình là phụ nữ. Nếu “em” gặp phải tao, tao sẽ cho em biết thế nào là… lễ độ.

Đăng Hoàng nhướng mắt dò hỏi: - Mày sẽ làm gì trong trường hợp của tao? Hân ném chiếc quạt giấy xuống bàn, giọng tỉnh rụi: - Ôm em… hôn đại. Bảo đảm với mày lần sau chỉ cần thấy mặt mày từ xa là

em chạy dài, chẳng còn hồn vía để đứng lại cà khịa kiếm chuyện gây gổ với mày đâu.

Dù đang rối rắm không biết có nên tiếp tục dạy Khoa nữa hay không, nghe hân giở trò quân sư Đăng Hoàng cũng không nhịn được cười. Anh gắt gỏng:

- Thằng khỉ, chỉ thích nói nhảm! - “Em” có đẹp không? - Không biết. - Sao lại không biết? - Tao không quan tâm. - Chẳng lẽ mày… mù. Ít ra suốt mấy tháng trời cong lưng phun cho em của

nàng một mớ kiến thức… hổ lốn, mày phải có nhận xét gì đó về nhan sắc của nàng chứ. Tóc ngắn nhí nhảnh hay tóc dài tha thướt. Xấu, hay trung bình xấu, hơi đẹp, đẹp hay quá đẹp.

Đăng Hoàng cố nhịn cười, anh hắng giọng: - Tóc vàng cháy và xấu khủng khiếp. - Mày nói thật. - Tao nói thật. - Tao không tin. Vì chỉ những con nhỏ xinh đẹp mới hay ngông nghênh thích

làm… bà nội thiên hạ. Mày nói thật đi, em có đẹp hay không? Đăng Hoàng ôm bụng rền rĩ: - Thây kệ cô nhóc ấy! Tao đói bụng quá xá rồi. Mày ở lại ăn cơm với tao

nhé. Thực đơn như tuần trước. Canh “toàn quốc” và cá nhiều vô kể. Khoảng mấy… trăm con cá trên một cái đĩa. Nếu không chê và thấy lạ miệng, ở lại đây ăn cơm với tao. Chỉ có điều xin mày cho tao yên, tắt luôn volume.

Hân cười thành tiếng: - Đừng vờ vịt đánh trống lảng. Món cá cơm kho rặc nước tao rất khoái. Thế

nhưng tao khoái nghe mày kể chuyện về con nhỏ ấy hơn. Mày hãy trả lời thành thực câu hỏi lúc nãy của tao đi.

Đăng Hoàng lắc đầu cười:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

34

- Tao đang đói bụng quá trời. Giọng Hân háo hức: - Cứ cho là như vậy đi. Sao, em đẹp không? Nhìn thẳng vào mắt tao để trả

lời. Đăng Hoàng xẵng giọng: - Thôi được rồi! Đẹp, bụi bặm. Thắc mắc hoài. - Rất tiếc tao không có cơ hội tiếp xúc với Cẩm Phương của mày. - Mày đừng vớ vẩn. Của… tao hồi nào. - Trước sau gì, em cũng là của mày. Tao linh cảm được điều đó chính trong

giọng nói của mày. Mày không hoàn toàn thờ ơ với em đâu. Cuộc đời vốn đầy dẫy bất ngờ…

Đăng Hoàng phì cười: - Mày đồng bóng lắm. Tao là mặt trời, con nhỏ lấc cấc đó là mặt trăng. Hai

người là hai thái cực. Mày đừng ngồi đọc truyện khoa học viễn tưởng, nghe hài hước lắm.

Hân nhướng mày phán: - Sẽ có nhực thật và nguyệt thực. Biết đâu một ngày nào đó mày và em sẽ

ngả vào cuộc đời của nhau. Cest la vie. Tuyên bố xong, Hân vọng xuống bếp: - Bác ơi… Cho hai đứa con măm măm. Con đói quá rồi.

Mưa. Thành phố của tháng 7 với những cơn mưa chiều đột ngột ập

xuống. Những sợi mưa dài vào thu cứ giăng mãi nối liền trời với đất, vẽ lên một bức tranh buồn ảm đạm, đìu hiu. Những giọt mưa nhỏ xuống tong tong, gieo buốt lạnh cho những người khách lữ hành.

Phóng xe ào ào trong mưa là một thói quen của Cẩm Phương. Không mũ nón, không áo đi mưa, để mái tóc dài mềm mại rối tít bời vì gió và nước. Để những anh chàng trú mưa ven đường chép miệng thở dài vì một bóng hồng vụt qua quá nhanh.

Tiếng cười của Cẩm Phương khanh khách đuổi theo gió theo mưa trên những con đường ngập những bong bóng nước. Những hạt nước mưa ràn rạt quất vào khuôn mặt xinh đẹp.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

35

Cô về đến nhà lúc cơn mưa gần ngớt. Tin… tin… tin. Đang dọn dẹp trong nhà, nghe tiếng còi xe chị Sáu liền cầm dù tất tả chạy ra

mở cửa cổng. Giọng chị lo lắng: - Cô Hai. Cô dầm mưa như thế này, thế nào cũng cảm đấy. Cô nhảy vọt lên các bậc cấp. Nền sân trơn trợt suýt nữa làm Cẩm Phương

vấp té. Vắt kiệt nước mưa ở hai chéo áo sơ mi, cô giũ giũ tóc. Bộ quần áo mỏng

manh dán chặt vào thân hình đầy gợi cảm. Vừa thơ ngây, vừa trần tục. Chợt Cẩm Phương giật mình bắt gặp Đăng Hoàng đang lặng lẽ nhìn cô với

đôi mắt buồn thiu. Dùng những ngón tay xới tóc rối, cô hỏi giọng khiêu khích: - Chiều nay, sao “thầy” không dạy Khoa? Phân vân tự hỏi có nên trả lời câu hỏi xách mé của cô hay không, Đăng

Hoàng so vai: - Tôi ngồi đợi Khoa. Có lẽ do cơn mưa bất ngờ nên Khoa không về kịp. Cẩm Phương nhìn mái tóc hớt ngắn như tân binh của Đăng Hoàng bằng đôi

mắt ác cảm. Vẻ mặt buồn buồn của anh làm cô khó chịu. Cô cười giễu cợt: - Chiều mưa đã buồn. Nhìn mặt “thầy” tôi cảm thấy còn rầu hơn. Có lẽ mưa

sẽ kéo dài đến tận nửa đêm để hợp tình, hợp cảnh. Đăng Hoàng nhướng mày: - Sẽ không đến tận đêm đâu, cô bé ạ. Nhưng muốn nói gì thì lát nữa hẵng

nói. Cô nên chịu khó thay quần áo ướt của mình đi. Cẩm Phương bĩu nhẹ môi: - Nếu tôi bị cảm cũng thay kệ tôi. Mắc mớ gì đến anh. Đăng Hoàng cười nửa miệng: - Cô nói đúng. Nếu cô có… sốt thương hàn đi nữa, điều đó đối với tôi cũng

chẳng quan trọng. Hôm trước, cô đã… dạy cho tôi một bài học về sự tế nhị. Rất cảm ơn về điều đó. Tôi là một học trò tiếp thu khá nhanh. Vì thế tôi cần… tế nhị cho cô biết, một cô gái với bộ y phục mỏng manh bị thấm nước mưa thì không nên… đứng trước mặt một người đàn ông với tư thế khiêu khích như thế.

Cẩm Phương trừng mắt: - Mặc tôi! Vốn ương bướng thay vì đi vào phòng để thay quần áo như dự định, Cẩm

Phương nghênh ngang đứng trước mặt Đăng Hoàng để gườm gườm với anh. Đôi môi của cô cong lên với vẻ đầy khiêu khích.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

36

Cái lạnh đến từ mái tóc và bộ quần áo sũng nước, cọng với khí áp của thành phố đột ngột thay đổi làm Cẩm Phương không thể thi gan với Đăng Hoàng lâu hơn được. Đôi môi của cô chực chờ run lên. Cô ném cho Đăng Hoàng một ánh nhìn sắc nhọn và bước về phòng ngủ.

Chợt soi mình trong gương, cô mới phát hoảng lên. Trời ạ! Lúc nãy, cô như thế sao?

Cẩm Phương đỏ mặt. Hắn ta ngồi. Còn cô thì đứng. Ngông nghênh đầy tục lụy với bộ quần áo rất mỏng và ướt.

Xấu hổ không thể tả. Cẩm Phương vùng vằng mở tủ quần áo. Lục lội một hồi, cô vẫn không chọn được một bộ quần áo vừa ý. Chiếc áo dài tay này đề mốt rồi, cô ném qua một bên. Chiếc quần short này màu sáng quá, cô ném xuống sàn nhà. Chiếc áo pull này sặc sỡ và cầu kỳ quá, cô ném bừa trên giường…

Để chọn cho mình bộ quần áo thích hợp với một buổi chiều mưa đang bắt đầu chuyển sang rả rích, Cẩm Phương đã làm căn phòng đang ngăn nắp của cô trở nên bộn bề với một đống quần áo vương vãi. Chị Sáu lại sẽ có việc để bù đầu với cổ…

Sau một hồi xáo tung tủ quần áo, Cẩm Phương ngồi trên giường gỡ tóc rối. Nghiêng đầu ngắm nhìn mình trong gương. Cô chợt nhớ lại lời nói của mẹ. Con gái chỉ có một thời. Không, cô muốn sẽ là một đời. Dùng chiếc băng đô màu than cài lên tóc, cô thấy mình lại càng đẹp hơn. Một vẻ đẹp kiêu sa.

Xô cửa bước ra khỏi phòng, cô phóng xuống cầu thang dẫn xuống phòng khách.

Thật hả hê khi đọc được vẻ bồn chồn hiện ra trên nét mặt của Đăng Hoàng, cô hỏi giọng khiêu khích:

- “Thầy” có sốt ruột không?

- …

- “Thầy” có nghe tôi hỏi gì không?

- Cô rất thông minh. Hỏi có nghĩa là đã trả lời. Sao không sốt ruột được khi tôi chờ Khoa đã hơn mười lăm phút rồi.

- Nếu thông minh như thầy nói, tôi đã đi dạy kèm như “thầy”.

Đăng Hoàng không thích đôi co với Cẩm Phương, anh đưa tay nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ đeo ở tay. Chờ đợi đã hai mươi phút, không hiểu sao Khoa vẫn chưa về.

Chợt chuông điện thoại reo lên. Cẩm Phương vội cầm lấy máy:

- Alô… ừ… Chị Hai đây. - …

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

37

- Khoa bị kẹt hả? “Thầy” của em đang ngồi đợi em về, mưa nên “thầy” cũng chưa về.

- … - Ừ. Chị sẽ chuyển lời xin lỗi của em đến… “thầy” của em. Bai. Đăng Hoàng đưa mắt nhìn Cẩm Phương dò hỏi. Cô đút hai tay vào túi quần short màu xanh, lững thững bước đến chiếc ghế

salon đối diện với Đăng Hoàng và ngồi phịch xuống: - Khoa nhờ tôi chuyển lời xin lỗi của nó đến “thầy” về việc để “thầy” phải

ngồi chờ nó. Nó nhắn lại, khoảng 15 phút nữa nó sẽ về để… thụ giáo. Khuôn mặt Đăng Hoàng giãn ra. Nãy giờ anh chỉ sợ chuyện gì không may

xảy ra cho Khoa vì từ trước đến nay, dù bận đến đâu Khoa cũng không bỏ buổi học nào.

Liếc xéo Đăng Hoàng một cái, Cẩm Phương kênh kiệu ngồi dũa móng tay. Thái độ bất nhã của cô làm anh phát gượng. Chờ đợi Khoa đến mười lăm phút với sự có mặt của cô gái xí xọn này, đó là điều đau khổ với anh.

Đăng Hoàng lôi từ chiếc xắc-cốt ra một bản vẽ kỹ thuật và chăm chú ngồi đọc. Gian khổ cơ cực của anh và Hân cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng. Niềm khao khát muốn được tự khẳng định mình bằng chính nghề đang học đã giúp anh rất nhiều. Đề án của anh đã được các tiến sĩ thuộc phân viện Kỹ thuật giao thông công nhận. “Dùng chất permajyme và các hoạt chất khác để gia cố đất làm móng mặt đường ôtô cho các loại đất thuộc các khu vực khác nhau”. Đó là một đề án hết sức tuyệt vời, theo như lời nhận xét của các nhà chuyên môn. Khoảng tháng tới, anh và Hân sẽ bay về Cần Thơ để thi công cùng với công nhân.

Dù vờ săm soi mấy ngón tay hồng, Cẩm Phương vẫn ngầm theo dõi mọi cử đọng của Đăng Hoàng. Chẳng thấy anh quan tâm đến sự có mặt của mình, thậm chí anh còn tỏ ra bất cần đời qua cái nhún vai rất khó hiểu, Cẩm Phương lại cà khịa:

- Anh học có… giỏi không? Không buồn ngẩng đầu lên, Đăng Hoàng trả lời nhát gừng: - Tàm tạm. Cẩm Phương dài giọng: - Tàm tạm, kể ra anh cũng thành thật đấy. Đăng Hoàng nhún vai: - Cô hỏi… làm gì? Cẩm Phương nheo mũi:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

38

- Dĩ nhiên không phải vì… cảm tình với anh. Chẳng qua là tôi lo cho Khoa đó thôi. Nếu tôi là anh, thay vì liều mạng đăng báo tìm chỗ dạy kèm như anh, tôi sẽ văn ôn võ luyện học hành tử tể để cuối năm khỏi bị… thi lại.

Anh nheo mắt nhìn Cẩm Phương:

- Cô muốn gì?

Cô hếch chiếc mũi xinh xắn lên:

- Chẳng muốn gì cả. Thấy sao nói thế. Nếu không anh cứ tưởng mình là… ông trời.

Đăng Hoàng so vai:

- Tôi chỉ muốn yên thân. Tôi đang tự hỏi là tại sao cô không để cho tôi yên?

Cẩm Phương hắng giọng:

- Nếu anh… tự lượng sức mình, chấm dứt dạy kèm cho Khoa, anh sẽ được toại nguyện.

Đăng Hoàng nhếch môi cay đắng:

- Tôi nhận dạy kèm cho Khoa với hai lý do, một vì kế mưu sinh và một do tình cảm giữa bác Châu và gia đình tôi. Bác Châu đã giới thiệu tôi đến đây nên tôi không thể làm bác ấy thất vọng. Theo như lời bác ấy thì ba mẹ cô và bác ấy là chỗ quen biết nhau.

Cẩm Phương hằm hè:

- Tôi không muốn nhìn thấy anh trong ngôi nhà này. Anh còn định dạy Khoa đến lúc nào mới chịu nghỉ.

Đăng Hoàng khẽ so vai:

- Cô chịu khó chờ đợi chừng một tháng nữa, lúc Khoa thi xong.

- Một ngày nữa cũng không được. Anh phải nghỉ việc!

- Một tháng nữa. Không thay đổi.

Cẩm Phương kêu lên:

- Tôi sẽ làm đủ mọi cách để anh không còn cơ hội đến đây nữa.

Anh nhếch môi:

- Cô tưởng là tôi thích… gặp cô lắm hả?

Cẩm Phương nheo mắt:

- Một kẻ như anh mà cũng bày đặt phách lối, kể ra cũng lạ.

Đăng Hoàng mỉm cười chua chát. Nhìn như xoáy vào đôi mắt đang long lên vì tức giận của Cẩm Phương, giọng anh chậm rãi:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

39

- Cuộc đời là một lớp học không có lỳ nghỉ hè. Tôi mong rằng, sau này đời sẽ dạy cho cô nhiều bài học đắt giá. Một ngày nào đó, cô sẽ thấy rằng, với cách sống như hiện tại, cô chẳng bao giờ chạm tay đến hạnh phúc.

Cẩm Phương đứng phắt dậy: - Hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ đến với những người nghèo kiết xác như anh. - Nghèo còn có hy vọng làm giàu. Còn cô, cô sẽ nghèo mãi mãi, chẳng bao

giờ… khá hơn với một tâm hồn đã bị xo cứng đi. - Đi ra khỏi nhà tôi ngay! Đăng Hoàng tặc lưỡi: - Trời còn mưa và tôi phải chờ Khoa. Cẩm Phương phán: - Đợi đến… mai chưa chắc Khoa về. Lúc nãy Khoa gọi điện thoại báo rằng

nó phải ở lại trường có chút việc, nó hẹn anh vào một buổi khác. Anh ngạc nhiên: - Lúc nãy, cô… Cẩm Phương tỉnh bơ: - Khoa không hề bảo anh chờ nó. Tôi không có nhiệm vụ phải báo lại cho

anh những gì mà Khoa đã nhắn qua điện thoại. Đăng Hoàng nheo mắt nhìn Cẩm Phương. Thế là anh bị cô nhóc này lừa thật

ngoạn mục. Chỉ tại anh mất cảnh giác. Anh cười nhạt: - Cô đã nói dối để làm gì? Hay là cô… khoái nói chuyện với tôi nên đã giữ

tôi ngồi nán lại cho… vui. Cẩm Phương ấm ức nhìn Đăng Hoàng, cô mà khoái tên đàn ông ngang tàn

này coi bộ trời sập quá. Giọng cô khiêu khích: - Anh chẳng là cái gì cả. Anh chỉ là một con số không vô nghĩa. Mong rằng

ngày mai anh sẽ không đến đây nữa. - Cố gắng… chịu đựng thêm một tháng nữa nhé. Tính tôi rất khác người.

Nếu ba mẹ cô thiếu tế nhị với tôi một… tí thôi, tôi đã nghỉ dạy. Đáng tiếc trong trường hợp này lại là cô nên tôi muốn thử sức cô vậy mà. Xem cô thua hay là tôi… thắng.

Thật đúng là ranh mãnh. Cách dùng chữ của hắn còn siêu hơn cô một bậc. Cẩm Phương tức anh ách. Cô hét lên:

- Anh sẽ hối hận vì đã chọc giận tôi. - Cô có một thói quen rất… xấu. Tại sao lại buộc mọi người chiều theo ý

thích quá đáng của mình. Với tôi thì… đừng hòng.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

40

Cẩm Phương hằm hè nhìn Đăng Hoàng. Lẽ nào cô lại thua trí tên sinh viên đang ngồi nhơn nhởn đọc sách với khuôn mặt bất cần đời (mà đời cần gì đến hắn!?).

Cẩm Phương nhìn quanh trong phòng khách để tìm một vật gì đó. Chụp đại cây chổi lông gà đang đặt cạnh đầu máy vidéo, cô huơ huơ trên tay:

- Đứng dậy! Bước ra khỏi nhà của tôi ngay! Đăng Hoàng giật mạnh cây chổi. Không ngờ, do Cẩm Phương nắm quá chặt

nên cô bị ngã nhào vào người anh. Hoảng hồn, anh vội đỡ cô dậy: - Thề có trời đất, tôi không cố ý… Chưa nói hết câu, Đăng Hoàng đã lãnh trọn một bạt tay như trời giáng của

Cẩm Phương. Cô trút hết tất cả những ấm ức với Đăng Hoàng bị dồn nén bấy lâu nay vào cú đánh sấm sét.

Anh siết chặt cổ tay của cô, giọng giận dữ: - Hỗn láo! Cô làm cái trò gì thế? - Buông tôi ra! - Đâu dễ vậy. Nếu bây giờ tôi… tôi… tát trả lại cô thì cô tính sao? Mím chặt môi, cô vênh mặt lên giọng… ỉu xìu: - Tát đi! Anh dám không? Đăng Hoàng cười nhạt. Đúng là một cô gái hết sức gai góc. Ấn Cẩm Phương ngồi xuống ghế, Đăng Hoàng phán: - Cô chỉ là một chú ngựa non háu đá vì chưa được thuần hóa. Cô chê tôi

nghèo rớt mồng tơi à? Biết đâu một ngày nào đó cô sẽ phải khóc lóc để… cầu cạnh tình yêu của tôi thì sao?

Cẩm Phương nheo nheo mắt: - Anh mơ ngủ à. Nếu Khang Vỹ nghe được câu nói này, có lẽ ảnh sẽ tức cười

mà chết. Hèn gì người ta thường bảo, những kẻ nghèo thường ngông cuồng. Đăng Hoàng co rúm khuôn mặt. Thật không có câu nói nào tàn nhẫn hơn. Anh đẩy chiếc xe đạp ra khỏi cổng một cách vô hồn. Cánh cửa khô dầu kêu

ken két khép lại. Màn mưa trắng xóa. Đường phố vắng tênh và buồn thiu như đôi mắt của anh.