Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác...

21
Tác Gi: Trn ThBo Châu ĐÊM NGC LAN Phn 9 Bà Thư nhìn chng: - Anh nghĩ sao vđề nghca thng Chí? Ông Thun m : Anh thông cm và đương nhiên sgii quyết. Bà Thư hi ti: - Anh gii quyết bng cách nào? Ông Thun chép ming: - Thay người khác vào chNa đang làm. Tc là không để con nhvà Sơn gp nhau. Ông Thun ngp ngng: - Đó chlà gii pháp tình thế. Thng Chí thiếu bn lĩnh khi yêu cu anh như vy! Bà Thư nhíu mày: - Ý anh là sao? Ông Thun nhìn v: Thng Chí trói chân con Na nhưng đâu trói được trái tim nó. Bà Thư nhíu mày: - Chng lanh cho là con Na có tình ý vi thng Sơn. Rõ ràng như vy, "tình cũ không rcũng đến". Anh có hi và Sơn đã ktht. Hi hai đứa còn cnh nhà, chúng nó rt thương nhau nhưng thím Huvà mthng Sơn đều cm. Sau đó Sơn vô Sài Gòn hc, ri hai đứa mt liên lc vì nhng suy nghĩ nông ni, trcon. Thng Chí tha biết chuyn này nên mi ghen ra mt. Bà Thư thdài: - Em không biết phi làm sao đây. Hi đó, em đã bcon bé li, nên bây gi... Ông Thun ngt li bà: - Đừng ttrách mình. Người ta chcó mt cuc đời và cũng chsng mt ln. Em có dn vt, chuyn cũng qua ri. Cái trước mt là làm sao cho Na được hnh phúc. Bà Thư ru rĩ: www.vuilen.com 152

Transcript of Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác...

Page 1: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Phần 9

Bà Thư nhìn chồng:

- Anh nghĩ sao về đề nghị của thằng Chí? Ông Thuần ậm ự: Anh thông cảm và đương nhiên sẽ giải quyết. Bà Thư hỏi tới: - Anh giải quyết bằng cách nào? Ông Thuần chép miệng: - Thay người khác vào chỗ Na đang làm. Tức là không để con nhỏ và Sơn gặp nhau. Ông Thuần ngập ngừng: - Đó chỉ là giải pháp tình thế. Thằng Chí thiếu bản lĩnh khi yêu cầu anh như

vậy! Bà Thư nhíu mày: - Ý anh là sao? Ông Thuần nhìn vợ: Thằng Chí trói chân con Na nhưng đâu trói được trái tim nó. Bà Thư nhíu mày: - Chẳng lẽ anh cho là con Na có tình ý với thằng Sơn. Rõ ràng như vậy, "tình cũ không rủ cũng đến". Anh có hỏi và Sơn đã kể thật.

Hồi hai đứa còn ở cạnh nhà, chúng nó rất thương nhau nhưng thím Huệ và mẹ thằng Sơn đều cấm. Sau đó Sơn vô Sài Gòn học, rồi hai đứa mất liên lạc vì những suy nghĩ nông nỗi, trẻ con. Thằng Chí thừa biết chuyện này nên mới ghen ra mặt.

Bà Thư thở dài: - Em không biết phải làm sao đây. Hồi đó, em đã bỏ con bé lại, nên bây

giờ... Ông Thuần ngắt lời bà: - Đừng tự trách mình. Người ta chỉ có một cuộc đời và cũng chỉ sống một

lần. Em có dằn vặt, chuyện cũng qua rồi. Cái trước mặt là làm sao cho Na được hạnh phúc.

Bà Thư rầu rĩ:

www.vuilen.com 152

Page 2: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Dạo này nó buồn lắm. - Anh biết! Hôm bất ngờ gặp lại Sơn, Na y như mất hồn, thằng Sơn cũng

vậy. Tách hai đứa ra đôi khi lại vô tình làm chúng xích lại gần nhau hơn. Bà Thư nhìn chồng: - Không làm vậy, thằng Chí chịu để yên sao. Ông Thuần chép miệng: - Chí không phải là mẫu người đàn ông rộng lượng, không chỉ trong tình yêu

mà cả trong đời thường. Khi yêu cầu đổi việc cho Na, nó đã để lộ bản chất của mình qua cách nói gay gắt, ích kỷ. Anh lo con Na sẽ khổ khi đã là vợ nó.

Bà Thư im lặng. Bà còn lo hơn ông nhưng không nói ra thôi. Sống với ông Thuần, bà có thêm hai đứa con trai, chúng đều đang đi học ở nước ngoài, bà không có gì phải lo cho chúng.

Tất cả thương yêu bây giờ bà dồn cho cả Na. Bà muốn bù đắp cho đứa con gái của mình, bà đâu muốn Na khổ.

Chuông cổng reo. Chị giúp việc ra mở cửa. Lan đẩy xe vào với vẻ mệt mỏi. Ông Thuần ái ngại nhìn cô: - Con đến một mình à? Dạ, anh Chí bận họp. Mà có chuyện gì ông Thuần nói: - Không thấy Chí thì bác hỏi vậy thôi. - Con vừa ở công trình về à? - Dạ? Bà Thư xót xa: - Trông con phờ phạc quá. Ông Thuận im lặng, một lát ông báo: - Bác sẽ thế anh Hùng vào chỗ của con nữa ông phù hợp với công việc này

hơn phụ Lan nói ngay: - Con làm được mà! Bà Thư buột miệng: Nhưng mẹ không yên tâm. Lan hỏi gặng lại: Mẹ không yên tâm về con hay về công việc con đang đảm nhận? Bà Thư nhìn Lan: - Mẹ không muốn thấy con xác xơ như Lan vuốt tóc:

www.vuilen.com 153

Page 3: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Con...con vẫn bình thường. Bà Thư ái ngại: - Con cần có thời gian nghỉ ngơi. Ông Thuần nói: - Bác cho con nghỉ một tuần, hai đứa đi đâu chơi đi, rồi về nhận việc khác. Lan đều giọng: - Vâng! Con sẽ xin nghỉ vài ngày. Bây giờ con về, không thôi thím Huệ lại

trông. Bà Thư hỏi tới: - Chừng nào con xin nghỉ? - Dạ... hết tuần này. Ông Thuần gật gù: - Vậy cũng được! Nhớ mai khỏi ra công trình! Lan chạy xe về. Tới nhà đã thấy Chí ngồi trong phòng khách với vẻ nôn

nóng. Anh nhìn cô vờ vực: - Em đi đâu vậy? Lan ngồi xuống xa-lông: - Em ghé nhà mẹ. - Để làm gì? - Anh hỏi lạ quá! Ghé nhà mẹ cũng phải có lý do à? Chí nuốt nước bọt, anh cau có: - Sao lại tắt điện thoại? Lan thản nhiên: - Tại nó hết pin. Chí hậm hực: Dạo này em giỏi thật, anh hỏi cái gì em cũng trả lời thật trơn tru, mau lẹ. Lan

châm chọc: Chắc tại những câu hỏi của anh dễ trả quá lời. Chí cau mày: - Em thách thức anh há? Hừ! Dẹp thái độ ấy đi, anh rất khó chịu. Lan làm thinh. Cô thật sự mệt mỏi mỗi khi đối diện với Chí. Dường như lâu

rồi hai người không có lấy một nụ hôn. Chưa cưới nhau mà mặn nồng đã nhạt, ngồi cạnh nhau chỉ toàn những câu chua cay. Lan nghĩ tới tương lai mà rùng

www.vuilen.com 154

Page 4: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

mình. Liệu rồi cô và Chí có suốt ngày ra rá cãi nhau vì khắc khẩu như thím Huệ vẫn hay nói về hai người không?

Giọng Chí hạ xuống: - Bác Thuần có nói gì với em không? Lan lắc đầu. Cô vẫn chưa hiểu ý anh. Chí bực dọc: - Vậy mà ông hứa sẽ đổi việc làm cho em. Lan nhìn Chí: - Việc này thì có. Thì ra, anh đã yêu cầu bác Thuần. Tại sao anh chen vào

chuyện của em? Chí tổ vẻ phân bua: - Anh không muốn em cực. Chỉ vậy thôi! Lan cười khẩy: Anh không muốn em làm chung với Ty thì đúng hơn. Chí xụ mặt: - Nếu vậy thì sao? Anh không có quyền ghen à? Lan mỉa mai: - Ghen hay đố kỵ? Chí vênh váo: Thật ra anh không ghen, cũng không đố kỵ, vì thằng Ty chẳng có gì hơn anh.

Anh không thích nó gặp em vì anh ghét nó. - Chỉ như vậy mà anh bất bác Thuần đổi việc cho em? Anh chỉ nghĩ tới

mình. Anh có nghĩ tới cảm giác của em không? Mẹ và bác Thuần vin vào lý do sức khỏe để đổi công việc em đang làm, hai người không nói ra lý do thật là vì muốn em nghĩ tốt về anh. Tiếc thay, anh không cần điều đó vì anh nghĩ anh có toàn quyền đối với em...

Lan ngừng lại để thở trước khi nói tiếp: Đã vậy, em sẽ đòi tiếp tục công việc này. Chí gằn: - Đố em dám! Anh sẽ quậy cho ông Thuần biết tay. Lan nhìn anh: Nếu anh quậy, anh sẽ khỏi đi học. Em dám nói như vậy. Mặt Chí đỏ bằng lên:

www.vuilen.com 155

Page 5: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Em hăm dọa anh vì thằng Ty à? Lan không trả lời, cô vơ cái túi xách rồi đi thẳng một mạch. Thái độ của Lan

làm Chí điên tiết. Lan mới bước vài bậc thang, Chí đã kéo cô lại, mất thăng bằng cô ngã ngữa ra sau suýt té.

Lan hoảng hồn la lên: - Anh làm gì vậy? Chí lầm lì: - Muốn dạy em cách đối xử. Chưa trả lời câu hỏi của anh, em đâu thể bỏ đi

ngang xương được. Em không được phép coi thường anh. Lan phản ứng: - Vì tôn trọng anh, em mới không trả lời. Anh sỉ nhục em khi hỏi câu đó. Chí hậm hực: - Nhưng rõ ràng em quá đáng khi nói như vậy. Lan bướng bỉnh: - Em nhất định sẽ tiếp tục công việc. Chí gầm lên: - Em dám hả? Bà Huệ dưới bếp ngơ ngác chạy ra: - Hai đứa bây sao vậy? Chí tiếp tục quát: - Thím coi đó! Sắp đám cưới tới nơi nhưng Na vẫn lượn lờ với thằng Ty

trước mặt con. Lan giận run lên: - Lượn lờ là sao? Cách nói của anh là phỉ báng người khác, em không thể

chấp nhận. Bà Huệ giãy nãy: - Thôi! Thôi! Không gây nữa! Chí thờ hào hển: - Con đã yêu cầu bác Thuận phân công Na vào việc khác, bác ấy đã chịu

đựng nhưng Na lại không đồng ý, nếu không vì thằng… chó đó thì vì lý do gì? Hai người nhắn qua điện thoại bao nhiêu lời tình tứ rồi? Nào là… “Nhớ em nhiều nhưng…”

Lan phẫn nộ: - Anh kiểm tra cả điện thoại của tôi à?

www.vuilen.com 156

Page 6: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Chí cười khẩy: - Có vậy mới biết rõ con người của em Bà Huệ sững sờ: - Có chuyện nhắn gởi qua điện thoại nữa sao? Con Na! Mày hò hẹn với

thằng Ty thật hả? Lan uất nghẹn: - Con không có. Chí khinh khỉnh: - Ngày nào chẳng gặp nhau, cần gì phải hò hẹn hả thím. Lan mím môi: - Chúng tôi gặp vì công việc chứ không như sự tưởng tượng tối tăm của anh. Chí nghiến răng: - "Chúng tôi"! Nghe tình tứ chưa? Lan tức tối: - Anh thật ác miệng! Dứt lời, cô chạy nhanh lên lầu, vào phòng khóa trái cửa lại. Ngay lúc này

đây nỗi khát khao có Sơn bên cạnh chợt bùng lên dữ dội. Nó như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí Lan. Lẽ ra Chí phải khôn ngoan dập tất từ khi nó mới là đốm đỏ vùi trong tro, nhưng tệ thay anh không làm được điều này,trấi lại anh lại đổ dầu thêm vào lửa.

Lan thả người xuống giường. Cô không thèm mở cửa mặc kệ Chí đứng gọi bên ngoài. Giọng Chí đã chuyển từgiận dữ sang năn nỉ ỉ ôi:

- Anh xin lỗi đã quá nóng. Anh yêu em nên không dằn lòng được vì ghen. Em phải hiểu với anh, em là tất cả…

Bỗng dưng Lan muốn cười vì những lời như ca cải lương của Chí. Anh không làm cô cảm động chút nào. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ dây thần kinh cảm xúc của Lan đứt thật?

Chí vẫn nói ra rả những lời thật dịu dàng: - Mở cửa đi Lan. Anh hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa. Anh sẽ đem niềm

vui và hạnh phúc đến cho em. Lan ôm đầu, kêu lên: - Em muốn được yên. Anh về đi! Bên ngoài im bặt, rồi Chí đổi giọng: - Anh sẽ đi khỏi đây nhưng chưa về đâu.

www.vuilen.com 157

Page 7: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Anh gọi điện cho thằng Ty gọi nó ra một cái quán nào đó để hai mặt một lời... Anh bắt nó dang em ra.

Lan bật dậy: - Anh không được làm vậy! - Tại sao? Có gì đâu em lại cuống lên? - Thôi! Anh đi cho em được yên... Lan nhắm mắt lại như trốn tránh thực tại. Cô không mắc lừa Chí đâu. Mặc

xác anh và Ty muốn nói gì với nhau thì nói. Cô chưa bao giờ phản bội anh, sao phải cuống lên chứ?

Lan nghĩ vậy nhưng không phải vậy. Cô quá hiểu Ty. Anh nóng nảy đâu kém Chí, lỡ như hai người lao vào nhau như lần nào ngoài biển Ty lao vào bọn "Dũng quắn" thì sao?

Lan bật dậy tung cửa chạy xuống nhà. Chí đã phóng xe đi rồi. Cô thẫn thờ trở vào...

Bà Huệ nghiêm nghị: - Con nên nghe lời Đốm, không làm công việc đó nữa. Nếu cần, nghỉ làm

cho ông Thuần cũng được. Nó thừa sức nuôi con mà. Lan nhìn bà: Nhưng con không muốn lệ thuộc vào người khác. Con không muốn giống

thím ngày xưa. Bà Huệ khựng lại. Na vừa chạm vào nỗi đau của bà. Ngày đó bà hoàn toàn lệ

thuộc vào chồng, để đến khi ông thay lòng đổi dạ, bà túng thế liều bán nhả để mong kiếm riêng cho mình chút ít. Nếu bà có một công việc, bà đã không bài bạc và biết đâu bà đã không mất chồng.

Lan lí nhí: - Con xin lỗi đã nói vậy. Bà Huệ gượng gạo: - Con không sai. Thời buổi này, không thể để chồng nuôi, dù thằng chồng đó

thương mình cỡ nào chăng nữa. Con người ta biết đâu mà lần.... Lan ngập ngừng: - Thím còn hận chú Lĩnh không? Bà Huệ nói khẽ: Thím quên ổng rồi... Lan không tin, cô biết thím Huệ nói dối nhưng không dám hỏi thêm. Giá như Lan có thể quên dễ dàng như thím Huệ nhỉ?

www.vuilen.com 158

Page 8: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Sơn nhíu mày nhìn người thợ phụ đang lom khom khiêng gạch. Đó là một người đàn ông đứng tuổi, mặt khuất dưới vành nôn, dáng quen của ông ta đã khiến Sơn chú ý từ nãy giờ.

Sơn bước đến gần đúng lúc ông ta ngẩn lên. Anh thảng thốt gọi: - Chú Lĩnh! Ông Lĩnh cũng bất ngờ không kém. Quẹt mồ hôi trán, ông ấp úng: - Ủa, thằng Ty hả? Sơn kêu lên: - Dạ... Trời ơi! Chú... chú vô đây hồi nào? Ông Lĩnh gượng gạo: Cũng gần hai tháng rồi... Sơn ngập ngừng: - Chú chưa gặp thím Huệ à? Ông Lĩnh cộc lốc: - Chưa! Nấm càng xe cút kít giở lên, ông Lĩnh nói: - Cháu làm gì ở đây? Sơn trả lời: Công ty cháu thầu công trình này, cháu chú kiểm tra. Thật tình cháu bất ngờ

khi gặp ông Lĩnh nhếch môi: - Đời mà! Thôi, chú làm việc đây. Sơn nhìn ông Lĩnh đẩy xe đi với vẻ cam chịu mà chạnh lòng. Nghe nói ông

đã có vợ khác, nhưng Sơn không ngờ ông tới nông nỗi này. Tại sao ông Lĩnh phải bỏ Nha Trang vô Sài Gòn làm phụ hồ nhỉ? Nếu ông làm công trình khách sạn của ông Thuần chắc ông đã gặp Na rồi. Sơn rất muốn hỏi thăm hoàn cảnh hiện tại nhưng hình như chú Lĩnh không muốn nói nên anh thấy ngại.

Phước, cai thợ đến cạnh Sơn: - Ông cự cãi gì cậu hả? Sơn lắc đầu: Đâu có ổng là người quen. Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại, chưa kịp hỏi thăm gì

ông đã đi. Phước chép miệng: Ông cũng siêng, mà cũng hoàn cảnh lắm... Sơn ngạc nhiên:

www.vuilen.com 159

Page 9: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Hoàn cảnh là sao? Phước nói: - Nghe đâu bị vợ bỏ, một thân một mình vô đây kiếm sống. Thấy ổng cũng

tội. Sơn nhìn đồng hồ: Đã sắp hết giờ làm việc. Chắc anh phải gặp riêng ông

Lĩnh một chút để xem ông sống như thế nào ở đất Sài Gòn. Hôm trước qua trò chuyện, Sơn biết Lan có về Nha Trang tìm nhưng không

gặp ông. Chẳng biết bây giờ Lan côn muốn tìm chú mình nữa. Anh ngồi chờ, thợ, phụ ra hết cả nhưng không thấy ông Lĩnh. Không lẽ ông ở lại đây?

Sơn trở vào lán thợ và thấy ông Lĩnh đang nấu cơm bằng bếp dầu. Ngẩng lên nhìn Sơn xong ông lại gằm mặt xuống. Sơn ngồi kế ông, anh

không biết phải ông Lĩnh cười: - Chú tàn tạ lắm phải không con? Sơn nắm tay ông lắc mạnh: - Thôi, đừng nấu cơm nữa! Chú cháu mình kiềm cái quán nào đó ngồi... Ông Lĩnh nheo mắt nhìn Sơn: Trông ngon lành như vầy, mày không thấy xấu hổ khi ngồi với chú sao? Sơn hùng hồn: - Với cháu, chú là chú của Na. Ngày xưa đã thế, bây giờ và về sau này cũng

vậy. Ông Lĩnh gật gù: - Mày là đứa có trước có sau chứ không như thằng khác... Được, chú sẽ uống

với mày! Sơn chở ông Lĩnh tới quán ăn gần đó. Anh gọi thức ăn, bia... Khui bia, Sơn hỏi: - Chú vào một mình à? - Ờ. - Thế cờn vợ chú đâu? Ông Lĩnh bật cười: - Mày hỏi cung chú hả? - Cháu thật sự thắc mắc... Ông Lĩnh nhếch môi: - Nó bỏ tao rồi... Rốt cuộc, tao không có được cái nhà để thờ cha mẹ. Số tao

khổ vì vợ, bà Huệ bài bạc, bà sau đề đóm, huê hụi... Tao phải bán cả ghe, cả nhà

www.vuilen.com 160

Page 10: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

để trả nợ. Khi tao trắng tay cũng là lúc nó cặp với thằng khác. Đời tao thật chó má!

Sơn dè dặt: - Chú không có con với bà sau à? Ông Lĩnh buồn bã: - Có một đứa nhưng nuôi không được. Họ nhà tao coi như tuyệt tự. Sơn nhìn ông: - Sao chú lại nói vậy, vẫn còn Na mà... Ông Lĩnh khẽ lắc đầu: - Liệu thằng chồng nó có để con nhó Na thờ cúng ông bà cha mẹ không? Tao

không tin thằng Đốm là đứa biết nghĩ tới bên vợ. Sơn nốc cạn lon bia. Anh xót xa cho Na khi nghe ông Lĩnh nói vậy. Dạo này

không được gặp cô, Sơn buồn rũ rượi. Anh giống kẻ thất tình đến mức Thoa phải phát ghen, mà không biết mình ghen với ai khi Sơn kín như bưng.

Sơn không trách ông Thuần,đã phân cho cô công việc khác. Cũng đúng thôi, đâu ai muốn con cháu mình gặp rắc rối trong tình cảm.

Sơn ngập ngừng: - Na biết chú vô không? Ông Lĩnh gật đầu: Biết, nhưng nó từ chối gặp tao. Sơn thắc mắc: - Sao chú biết Na từ chối gặp chú? - Thằng Đốm nói chớ ai. Hôm ở Nha Trang vô, tào nô nức chờ gặp con Na.

Ai ngờ chỉ thấy thằng Đốm ra bến đón. Nó nói con Na và bà Huệ không muốn thấy mặt tao, tao nên về lạingoài đó, nếu không sẽ bị bà Huệ đầm chết vì hận.

Sơn bức bối: - Cháu không tin Na như vậy. Ông Lĩnh cười khẩy: Tao cũng đang cố không tin. Nhưng hơn hai tháng rồi, nó có tìm tao đâu. Sơn nói: Để cháu điện thoại cho Na hỏi xem. Ông Lĩnh đưa tay ngăn lại: - Không cần! Tao tệ thật nhưng không chịu nhục với thằng Đốm thêm lần

nữa.

www.vuilen.com 161

Page 11: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Sơn nhìn ông Lĩnh uống cạn lon bia. Ông đáng trách thật nhưng cũng đáng tội nghiệp.

Người vợ thường mà rộng vòng tay đón người chồng lạc lối quay về, bà Huệ vậy mà lạnh lùng, sắt đá quá.

Sơn nhìn ông, giọng chân tình: - Cháu ở có một mình, chú về ở với cháu ông Lĩnh xúc động: - Chú biết mày thật lòng, nhưng thôi con. Sơn nói: Chú có tuổi rồi, ở ngoài lâu đâu có tốt. Cứ về nhà cháu... Cháu nói thật đó. Ông Lĩnh lắc đầu: - Tao đâu ngại sương gió. Thỉnh thoảng chú cháu gặp nhau cùng lai rai là vui

rồi. Bây giờ mày đưa chú về. Tao phải ngú sớm. mai mới có sức mà làm. Sơn gật đầu. Trên đường về, ông Lĩnh dặn anh đừng nói với Na và bà Huệ

đã gặp ông. Sơn ậm ự hứa nhưng trong lông vẫn không vui. Tại sao Na lại nhẫn tâm thế

kia? Về nhà, Sơn thấy Thoa ngồi chờ mình trên yên chiếc Attila dựng ngoài lề

đường. Cô hỏi ngay khi Sơn,dừng xe: - Sao anh tất điện thoại? Sơn vừa mở cửa vừa đáp: - Máy hết pin. Thoa cong cớn: - Em biết thế nào anh cũng trả lời như vậy, nhưng chẳng lẽ em không hỏi

chứ. Sơn buông mình xuống ghế: - Đó là dạng cầu hỏi và câu trả lời đã được lập trình mà chúng ta lại có rất

nhiều trong cuộc sống. Em có thấy đơn điệu và tẻ ngắt không? Thoa nhún vài rất... Tây: Cuộc sống với em còn nhiều thứ khác chớ đâu chỉ dăm ba câu hỏi cho có đó.

Sao bữa nay anh lại xa xôi quá nhỉ? Sơn nhìn lên trần nhà: - Anh đang tự hỏi em tìm thấy gì ở anh. Sà xuống kế bên Sơn, Thoa phụng

phịu:

www.vuilen.com 162

Page 12: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Vậy anh tìm thấy gì ở em? Sơn nói ngay: - Sự cô đơn của anh. Mặt Thoa xụ xuống: - Anh không cần nói như thế, em biết anh chưa bao giờ yêu em, nhưng

chúng ta đang là một đôi rất đẹp mà. Sơn cười: Là do em nghĩ chớ một đôi rất đẹp đâu có nghĩa là một đôi hạnh phúc. Thoa bướng bỉnh: - Bên anh, em luôn thấy mình hạnh phúc. Chỉ là cảm giác của riêng em. Em hạnh phúc khi ngồi trong quán với anh,

cảm giác đó có do nhiều người khen mình là một đôi rất Thoa nhăn nhó: Anh nói lòng vòng khó hiểu quá. Sơn chuyển đề tài: - Tìm anh làm chi? Thoa tươi nét mặt: - Uống cà phê. Sơn mỉa mai: - Lại muốn tìm cảm giác hạnh phúc à? Thoa im bặt: Cô nhìn ạnh: - Bữa nay anh sao vậy? Sơn nhìn lên trần nhà. Một lát, anh mới nói: - Em nên tìm cho mình một người khác anh. Thoa thảng thốt: - Chúng ta đang rất vui cơ mà. Sơn đều giọng: - Nhưng chúng ta vẫn cô đơn khi ở cạnh nhau. Anh vẫn buộc lòng quên

người này khi bên anh là người khác. Như vậy thật không công bằng. Thoa hằn học: - Anh đã gặp lại con Na à? Sơn nói:

www.vuilen.com 163

Page 13: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Đó là chuyện riêng của anh, em không cần biết. Lâu nay chúng ta từng thỏa thuận không xâm phạm đời tư của nhau mà.

Thoa cười ngạo nghễ: - Em biết sẽ có một ngày nhưvầy. Không anh, em vẫn còn người khác, đâu

cần phải tìm kiếm gì. Có điều em tức vì không biết con Na hơn em ở điểm nào để bao nhiêu năm anh vẫn chưa quên được nó.

Sơn nhỏ nhẹ: Na thua em tất cả mọi điểm, nhưng khi yêu thật lòng, không ai so sánh giữa

tình yêu với kẻ khác. Thoa nhếch môi: - Sâu đậm đến thế kia à? Em thua nó không vì điểm nào hết nhưng lại là thua

đau. Thoa đứng dậy: - Em về đây, nhưng khi buồn hay khi vui chúng ta lại uống cà phê chứ? Sơn gật đầu. Anh tiễn Thoa ra, chờ xe cô chạy khuất mới trở vào. Lại thêm một ngày dài trôi qua không được thấy Na. Sơn nhìn cái di động

trên bàn. Anh thèm gọi cho Na vô cùng nhưng anh không thể. Điện thoại giúp Sơn nghe được giọng nói của Na nhưng đâu giúp anh có được cô. Thôi thì nhắm mắt mà quên như suốt sáu bảy năm dài anh đã từng quên vậy.

Lan nhìn số điện đang.gọi cho mình. Là của Sơn. Cô chợt hốt hoảng nhìn quanh dù bên cô không có ai. Lan để mặc nhạc chuông vang lên. Bài "Dạ khúc" như cắt đôi buổi tối.

Cuối cùng, cô áp máy vào tai. Giọng Sơn gấp rút khác thường: - Có chuyện quan trọng anh phải nói với em, xin đừng ngắt máy. Lan dơ dự một hồi mới nhỏ nhẹ: - Được! Anh nói đi! Chú Lĩnh,vừa nhập viện. - Anh nói ai? Chú Lĩnh của em. Anh vừa đưa chú vộ Lan khựng lại, cô ấp úng: - Anh... anh đang ở Nha Trang à? Sơn hơi gắt: - Sao lại Nha Trang? Anh đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện Nguyễn

Tri. Phương với chú Lĩnh. Anh báo cho em biết thế thôi, còn em và thím Huệ có vào với chú hay không thì tùy. Thôi nhé!

www.vuilen.com 164

Page 14: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Lan chưa kịp hỏi gì thêm, Sơn đã ngắt. Cô ngạc nhiên và hoang mang quá sức. Chú Lĩnh bệnh gì mà phải vào tận Sài Gòn nằm.

Lan nhan số của Sơn. Nhưng không được vì anh khóa máy. Hấp tấp cô bước xuống nhà, nơi bà Huệ đang xem ti vi. Lan nói ngay:

Anh Ty vừa cho con biết chú Lĩnh đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện Nguyễn Tri Phương.

Mắt bà Huệ biến sắc khi nghe đến tên ông Lĩnh, bà vẫn còn rất hận chồng. Lan biết điều đó nên cô hạ giọng:

Con sẽ vào xem chú bị bệnh gì. Thím cứ ở nhà, con sẽ gọi điện về. Bà Huệ nói như rên:

- Sao lại nằm phòng cấp cứu ở đầy chứ! - Ông bị bệnh gì? Chuyẩn vô đây chắc phải nặng lắm. Lan lắc đầu: Con chưa kịp hỏi Ty đã tắt máy. Lan dẫn xe ra, bà Huệ bảo: - Gọi thằng Đốm đi cùng. Lan lắc đầu: - Mất công phiền, con không muốn. Bà Huệ lại thắc mắc: - Không biết ổng vô đây với ai nữa. Lan mặc thêm chiếc áo Jeans vào: Con sẽ gọi điện vể. Thím vào nhà đi. Lan chạy xe với một mớ thắc mắc hỗn độn trong đầu. Tại sao? Tại sao? Và

tại sao? Sơn lại gất gọng với cô vả tại sao anh lại gặp mà đưa chú Lĩnh vào bệnh viện.

Lan là cháu ruột, côn thím Huệ là vợ cũ từng bị chú Lĩnh ruồng bỏ. Chú chỉ có mỗi Lan là cháu, cô đâu để mặc chú của mình. Tới bệnh viện, gởi xe, Lan hớt hái bước tới phòng cấp cứu, người y tá trực cho cô biết họ vừa chuyển ông Lĩnh tới phòng phẫu thuật.

Lại hớt ha hớt hải Lan chạy tuốt vào trong. Cô gặp Sơn đang đi tới đi lui đây sốt ruột ngoải hành lang.

Sơn nhìn cô mặt lạnh tanh: - Tưởng em không đến nên vừa rồi anh nhận mình là người nhà của chú Lĩnh

để ký tên vào giấy chỉ định mổ. Lan cau mày:

www.vuilen.com 165

Page 15: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Anh ký tên thay, em xin cám ơn. Nhưng sao anh lại nghĩ em lại không vào khi nghe tin chú mình nhập viện?

Sơn cười nhạt: - Tại sao à? V vịt đâu phải tính cách của em, nhưng dù gì em cũng đã tới. Lan hỏi: - Chú Lĩnh bệnh gì vậy? - Viêm ruột thừa cấp tính. Lan ngạc nhiên: - Viêm ruột thừa cấp tính mà chuyển từ Nha Trang vào đây à? Sao lại thế? Sơn hơi nhíu mày. Anh thấy rõ Lan không hề biết ông Lĩnh đã vào Sài Gòn

từ lâu. Sơn buột miệng: Chú Lĩnh vào đầy hơn hai tháng rồi. Lan kêu lên: - Sao anh không cho em biết? Sơn dài giọng: - Không phải em đã biết rồi sao? Lan ngơ ngác: - Không! Em không biết! Sơn định nói gì đó rồi lại thôi. Anh kéo Lan ngồi xuống ghế đá. Anh hỏi vặn: - Có thật là em không biết chú Lĩnh đã vô Sài Gòn không? Lan khó chịu: - Sao em phải nói dối chuyện này? Sơn ngập ngừng: - Chú Lĩnh bảo em và thím Huệ không muốn gặp chú vì chú bây giờ là kẻ

trắng tay. Lan nghẹn ngào: - Sao chú Lĩnh nói vậy trong khi em từng về Nha Trang tìm chú. Sơn nhỏ nhẹ: Không phải tự nhiên chú Lĩnh nói thế đâu. Đợi khi chú mổ xong, em hỏi chú

sẽ rõ đầu đuôi. Rồi từ tốn, Sớn kể cho Lan nghe mình đã gặp lại chú Lĩnh trung trường hợp nào. Di động của Lan có tín hiệu. Giọng của

www.vuilen.com 166

Page 16: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Sao con không về nhà? Chú mày có bị gì không? Lan ôn tồn: - Chú Lĩnh mổ ruột thừa, chắc không gì nguy hiểm đâu. Con sẽ ở lại bệnh

viện. - Thằng Đốm đã vô chưa? - Con chưa thấy. Nhưng thím gọi ảnh làm chi? Con đã dặn rồi... Bà Huệ ngập ngừng: - Tại không nghe con gọi về, thím sốt ruột. Lan bỗng nói: - Chú Lĩnh cô một mình thôi. Bà ta đã bỏ chú rồi... Giọng bà Huệ thảng thốt: - Vậy sao? Hay thím vô với con. - Con lo được. Thím cứ ở nhà, sáng mai còn buôn bán nữa. Thôi, há thím! Sơn nhìn Lan: - Em về đi. Anh ở lại với chú được rồi. Đốm không thích em vào đậy đâu. Lan tỏ vẻ không hài lòng: - Anh nói nghe lạ thật! Em là con cháu, em lo cho chú mình, sao anh Đốm

lại không thích nhi? Chú Lĩnh nghe được thì tội nghiệp em và Đốm. Sơn nhếch môi cười. Anh vừa thương vừa lo cho Lan. Em đã chọn lầm

người rồi Na bé nhỏ của anh. Giọng Lan đầy trách móc: - Lẽ ra khi gặp chú Lĩnh, anh phải nói cho em biết ngay. Sơn xa xôi: - Anh cũng định như vậy, rồi cứ lần lựa mãi. Anh sợ người ta nói anh kiếm

cớ để gọi điện cho em. Lan liếc anh: Nhưng đây là cái cớ chính đáng chớ bộ... Sơn nhún vai: - Có người không ưa, thậm chí rất ghét cái cớ này: Với lại, chú Lĩnh đã nói

em từ chối gặp chú, nên anh đành im lặng. Thú thật, anh giận cách đối xử của Na vô cùng.

- Cho nên lúc nãy gọi điện giọng anh rất gắt gọng? Sơn gật đầu:

www.vuilen.com 167

Page 17: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Đúng vậy? Lan chi muốn khóc: - Em không có. Thật mà! Sơn vội vàng: - Bây giờ anh tin rồi.. Lan ấm ức: - Nhưng tại sao chú em lại nói vậy? Chắc chắn anh biết nên anh mới giận

em. Sơn không trả lời. Di động của Lan lại có tín hiệu. Cô nhìn số, là của Chí. Bước ra khoảng sân bệnh viện, cô mở máy. Giọng Chí dửng dưng: - Chú em sao rồi? Chú Lĩnh viêm ruột thừa. Phải mổ gấp. - Viêm ruột là chuyện thường. Hồi nãy, nghe thím Huệ gọi, anh tưởng ổng bị

gì ghê gớm lắm. Lan khó chịu: - Lên bàn mổ mà anh cho là chuyện thường hả? - Ôi dào? Mổ, cắt bỏ phần viêm là yên thần tới già. So với những bệnh nhân

khác, viêm ruột thừa có nhằm gì. Lúc nãy thím Huệ báo anh vào bệnh viện, nhưng anh đang bận dữ lắm. Sắp phỏng vấn tới nơi rồi, lỡ có gì sơ sót là mất suất du học...

Lan ngắt lời Chí: - Anh không cần vào... - Anh cũng nghĩ vậy. Mà em sắp về chưa? - Coi chừng khuya đó. - Sao lại về? Chí nhấn mạnh: - Ở trỏng em cũng ngồi chờ bên ngoài cho tới khi ổng tỉnh chớ có làm được

gì đâu. Đó là chú em, em không bỏ chú một mình. Chí cười khẩy: Nhưng ổng đã từng bỏ mặc em và thím Huệ giữa lúc khốn khổ nhất. Em

quên rồi sao? Lan cộc lốc: - Em quên rồi?

www.vuilen.com 168

Page 18: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Nhưng anh vẫn nhớ. Anh không thích em ở trỏng chút nào. Lan lặng đi mất mấy giây vì câu vừa nói của Chí. Cô thấy có gì là lạ trong

cách gằn của Chí. Chăm sóc người bệnh là trách nhiệm, là bổn phận, sao lại đặt vấn đề thích hay không?

Lan nhả từng tiếng một: - Đây là chuyện của gia đình em. Anh không thích thì đừng can dự vào. Thôi

nhé... Chí quát trong máy: - Khoang đã! Thằng Ty trong đó nên em khơng chịu về chớ gì? Lan giận dữ: - Anh nói đủ chưa? Thật là lố bịch! Lan tắt máy. Cô chưa bước lện tới hành lang, điện thoại lại vang lên bài "Dạ

khúc". Vẫn là Chí. Anh còn muốn làm tình làm tội gì Lan nữa đây? Lan khoanh tay, cô nhất định không nghe cuộc gọi này. Chí đâu chịu thua. Anh gởi tin nhắn cho Lan:

“Nếu em không về, coi như chúng tư chấm dứt từ bây giờ”. Lan cười mà mắt cay sê. Cô hoàn toàn thất vọng về Chí. Sao anh lại ích kỷ

đến mức trở nên ác như vậy. Có thật Chí không thích chú Lĩnh vì chú đã bỏ Lan và thím Huệ, hay anh ghét chú vì lý do gì khác? Sao Chí không vẻ gì ngạc nhiên khi nghe tin chú Lĩnh nằm viện trong Sài Gòn, dường như Chí biết chú Lĩnh vô đây từ trước rồi.

Lan hối hả nhấn số của Chí. Cô lấp bắp lắp hỏi: - Anh không biết chú Lĩnh vô đây lâu rồi phải không? - Phải! - Và anh đã nói với chú tôi và thím Huệ không muốn gặp lại chú? Giọng Chí trơn tuột: Đã rất nhiều lần thím Huệ nói như vậy với anh. Anh đâu hề láo với chú Lĩnh. Lạn hét trong máy: - Anh đừng làm bộ ngây thơ như trẻ con. - Tại sao anh không đưa chú Lĩnh về nhà tôi? Chí nói một hơi: - Ông không đáng làm chú em. Anh không muốn em đây vào một người tồi

tệ như ổng... Lan mím mói:

www.vuilen.com 169

Page 19: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

- Ổng là người chú duy nhất của tôi, ổng đã thay cha mẹ nuôi tôi... Nhưng ổng cũng đã bỏ mặc em lúc ngặt nghèo nhất để chạy theo vợ bé.

- Chuyện này không liên quan tới anh. Chí gào lên: - Sao lại không! Anh không muốn có một chú vợ như vậy. Em không thấy

xấu hổ sao? Lan sững sờ. Cô im bặt, người run lên vì giận. Xấu hổ à? Giọng khàn đặc, Lan nói: - Chúng ta chấm dứt là đúng. Dứt lời, cô tắt máy và đứng như trời trồng giữa sân bệnh viện. Lan định thần

trở lại, mọi thắc mắc của cô rõ cả rồi. Chí đã rất thật khi nói như vậy. Anh xấu hổ vì có một ông chú vợ như chú Lĩnh nên anh đã tìm cách nói dối nhầm chú cháu Lan không liên lạc được với nhau. Ai có một ông chú như thế lại không xấu hổ, nhưng đâu phái vậy rồi bỏ mặc chú mình. Càng nghĩ Lan càng khổ tâm trước.

Chí và lòng hiếu thảo. Một mối tình đã nhiều năm bộ dễ dàng chấm dứt như câu nói sau cùng đó sao? Dẫu gì hai người cũng đã chọn ngày cưới rồi mà.

Sơn bước đến bên Lan: - Điện của Đốm hả? Lan gật đầu. Rồi không dằn lòng được, cô bật khóc ngon lành. Lan nức nở: - Em đã sai, đã sai rất nhiều... Sơn vỗ về: - Bình tĩnh đi Na. Chú Lĩnh sẽ hiểu mà. Lan lắc đầu, giọng vẫn sũng nước mắt: - Không! Không ai hiểu em dâu, kể cả Sơn giữ chặt vai Lan: - Chẳng có gì nghiêm trọng như em tưởng. Đã nhận ra điểm sai thì em sẽ sửa

đổi. Lan nhìn Sơn: Nói nghe dễ lắm, nhưng anh biết em sai vấn đề gì không? Em... Sơn đặt tay lên môi Lan không cho cô nói nữa, giọng anh lạc đi và xúc động: - Anh sai chứ không phải em. Ngày xưa chính anh đã ngu ngốc không biết

giữ em chính anh đã tạo cơ hội cho Đốm tới gần em. Anh đã đau đớn, đã ân hận đến cỡ nào, em hiểu không?

www.vuilen.com 170

Page 20: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

Lan gục đầu vào ngực Sơn, nước mắt cứ thế mà tuôn: Sơn tiếp tục trách bản thân: - Giá như ngày xưa mình dám sống thật là mình, ta đã chẳng làm tổn thương

nhau. Giá như ngày xưa anh đừng u mê thì bây giờ em chẳng khổ thế này. Lan ngẩng lên: Anh đừng nói nữa, em không chịu nổi Sơn lau nước mắt cho Lan: Hãy tha thứ cho anh... Tha thứ cho hững lầm lạc của anh ngày xưa...Lan để

Sơn giữ hai tay mình. Cô muốn nói với Sơn rằng: "Được tin yêu và tha thứ cho nhau là hạnh phúc" nhưng cô không sao. Cô nghe Sơn dịu dàng gọi: "Na ơi..." Giọng anh tha thiết hơn bao giờ khiến cô không biết giấu vào đâu nhịp đập của trái tim. Cô hốt hoảng thấy mình đang sống với cảm giác lập lại từ đầu một tình yêu đã cũ.

Vội vã Lan rút tay về và vụt chạy, nhưng Sơn đâu buông có ra dễ dàng như vậy, anh giữ riết lấy Lan. Điều không tưởng bỗng dập dồn xô đến, khoảnh khắc nghiệt ngã của tình yêu lâu nay nén tận đáy lòng của cả hai chợt bùng lên dữ dội. Lan chới với ngã vào Sơn. Môi Lan run rẩy đón môi anh cuống quýt không rời... Yêu, điên và say đắm vây quanh hai người.

Sơn thảng thốt: - Anh không thể để mất em lần nữa. - Không thể, em hiểu không Na? Lan cứ úp mặt vào ngực Sơn trong im lặng. Cô không thể nói gì với Sơn

trong giây phút điên rồ này. Hãy để mặc lý trí mù lòa cùng con tim. Hãy cứ để thời gian trôi và cứ để cô nép vào Sơn như vầy.

Ngày mai biết đâu chừng Chí sẽ tới nhà xin lỗi cô, anh sẽ nỉ non, năn nỉ như anh đã từng làm thế bao nhiêu lần, biết đâu chừng Lan sẽ xiêu lòng như cô đã từng xiêu lòng. Hai người lại tiếp tục yêu nhau, chờ từng giờ cho mau tới ngày Chí đi học, sau đó chờ Chí và làm đám cưới với Lan. Buổi tối nồng nàn môi hôn này chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, lãng mạn chớ không hề có thật.

Biết đầu chừng... Chỉ nghĩ thế thôi, Lan đã thấy sợ. Cô bàng hoàng nhận ra từ khi gặp lại Sơn

tới nay cuộc sống của cô thay đổi nhiều, khổ nỗi những thay đổi ấy đều liên quan tới Sơn. Thời gian qua không được gặp anh, với Lan đúng là cực hình. Cô chờ đợi qua diện thoại, hy vọng tình cờ gặp gỡ Sơn nhưng tất cả chỉ nhận được con số không to tướng. Cả hai đã cố gắng hết sức để không liên lạc với nhau.

Cả hai đã bóp nghẹn máu tim mình để đến về chỉ mong được ngủ ngon với những giấc mơ được có nhau. Nỗi nhớ không hình hài màu sắc cứ nhấn chìm cô

www.vuilen.com 171

Page 21: Phần 9 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/demngoclan/demngoclan09.pdf · Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN - Dạo này nó buồn lắm. -

Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ĐÊM NGỌC LAN

trong những cơn mộng tràn hương quá khứ. Mà giấc mơ đâu có thật bao giờ. Thôi thì hãy coi như bây giờ cả anh và cô đang mơ.

- Vâng! Xin giấc mơ điên đừng bao giờ vỡ.

www.vuilen.com 172