Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: -...

21
Tác Gi: Nht Thy TÌNH YÊU NHƯ MƠ Phn 3 Thanh Trúc vi vã đạp xe đạp tht nhanh để đi đến trường đúng gi. Cô chy ngang qua nhà Nht Trung thì cu bé chn ngang trước đầu xe cô: - Giơ tay lên! Đưa tin đây! Cu bé ly cây súng đin tđưa thng vào chiếc xe ca cô: - Ình chéo! Chết queo! Thanh Trúc hi: - Em làm gì vy? Chn đầu xe là nguy him lm, em có biết không? Cu bé tnh bơ: - Không. Em mun được đi chơi. Em tìm chChâu hoài mà không gp, vy chchem đi chơi đi. Cô bo: - Không được, chphi đi hc. Thôi, em vào nhà đi để anh Hai em la đó. Thanh Trúc ra sc đạp nhanh để trn thoát khi cu bé, nhưng cu bé chy tht nhanh theo cô, gi vi theo: - Chem vi! Em mt quá ri. Cô quay li, git mình. Cô dng li, cu leo lên yên xe ca cô ngi thhn hn. - Mt quá! Chkhông thương em gì hết. Mt chút anh Hai vem méc vi anh Hai là chbmng cho coi. - Chnăn nem đó, chtrhc ri. Em vào nhà đi! - Chkhông cho em theo ch, em sngi mãi trên xe luôn. Nhìn đồng hđã trhơn mười phút, cô năn nmãi không được, cô chcu vnhà, cu không chu xung xe: - nhà không vui. Anh Hai đi dy ri, chcó vú, vú không biết chơi trò nào c, chán lm! www.vuilen.com 43

Transcript of Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: -...

Page 1: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Phần 3

Thanh Trúc vội vã đạp xe đạp thật nhanh để đi đến trường đúng giờ. Cô

chạy ngang qua nhà Nhất Trung thì cậu bé chặn ngang trước đầu xe cô:

- Giơ tay lên! Đưa tiền đây!

Cậu bé lấy cây súng điện tử đưa thẳng vào chiếc xe của cô:

- Ình chéo! Chết queo!

Thanh Trúc hỏi:

- Em làm gì vậy? Chặn đầu xe là nguy hiểm lắm, em có biết không?

Cậu bé tỉnh bơ:

- Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gặp, vậy chị chở em đi chơi đi.

Cô bảo:

- Không được, chị phải đi học. Thôi, em vào nhà đi để anh Hai em la đó.

Thanh Trúc ra sức đạp nhanh để trốn thoát khỏi cậu bé, nhưng cậu bé chạy thật nhanh theo cô, gọi với theo:

- Chờ em với! Em mệt quá rồi.

Cô quay lại, giật mình. Cô dừng lại, cậu leo lên yên xe của cô ngồi thở hổn hển.

- Mệt quá! Chị không thương em gì hết. Một chút anh Hai về em méc với anh Hai là chị bị mắng cho coi.

- Chị năn nỉ em đó, chị trễ học rồi. Em vào nhà đi!

- Chị không cho em theo chị, em sẽ ngồi mãi ở trên xe luôn.

Nhìn đồng hồ đã trễ hơn mười phút, cô năn nỉ mãi không được, cô chở cậu về nhà, cậu không chịu xuống xe:

- Ở nhà không vui. Anh Hai đi dạy rồi, chỉ có vú, vú không biết chơi trò nào cả, chán lắm!

www.vuilen.com 43

Page 2: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Nhưng chị phải đi học. Khi nào chị về, chị cùng chị Bích Châu dẫn đi chơi.

- Em không chịu đâu, chị gạt em.

Tức quá, cô quát:

- Cái thằng này, bộ muốn ăn đòn hả?

Cậu bé tỉnh bơ nhái lại:

- Cái thằng này, bộ muốn ăn đòn hả?

Chợt cô lóe lên một sáng kiến trong đầu, cô bảo:

- Vào nhà lấy nón đội đi rồi chị chở em đi, trời nắng lắm!

Cậu bé vội vàng chạy vào, cô gọi to:

- Vú ơi! Trông chừng Nhất Trung.

Bà vú đang làm thức ăn trong bếp, chạy ra thì thấy Nhất Trung chạy ra đường, bà ngăn lại:

- Trung! Nguy hiểm lắm con!

Bà không thể ngăn cậu bé. Còn Thanh Trúc thì đã chạy đến trường. Bà vú gọi điện thoại cho Nhật Trường, chợt bà nghe âm thanh của tiếng nhạc. Bà nhìn về hướng âm thanh phát ra.

- Nguy rồi, Nhật Trường bỏ quên điện thoại ở nhà.

Đến trường của Bích Châu, cậu bé chạy tung tăng khắp nơi, phòng nào

cậu bé cũng chạy vào gọi to:

- Chị ơi! Chị đâu rồi!

Cậu bé đảo mắt xung quanh tìm Bích Châu và Thanh Trúc nhưng không thấy. Cậu đi tìm từng phòng một. Cảm thấy mệt, cậu bé ngồi tựa lưng vào tường thở:

- Hì.. hì...

www.vuilen.com 44

Page 3: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Chuông reo, các sinh viên ra chơi. Thấy cậu bé, họ vây quanh thật đông. Bích Châu thấy vậy ngạc nhiên hỏi Hồng Phượng:

- Ê! Ở đó có chuyện gì mà đông vui vậy?

Hồng Phượng cũng ngơ ngác:

- Biết chết liền!

Quang Huy, bạn cùng lớp của Bích Châu đề nghị:

- Nào! Đám đông đó chúng ta cùng tiến!

Thế là thêm một nhóm nhiều chuyện nữa vây lấy cậu bé. Thấy cô cậu bé nhảy cẩng lên:

- A! Chị Bích Châu, tìm được chị rồi...

Cô ngạc nhiên:

- Sao em lại ở đây? Ai đưa em đến đây vậy?

Cậu bé không trả lời câu hỏi của cô mà bảo:

- Chị ơi! Mình đi chơi trò bịt con mắt bắt con dê đi! Em buồn quá!

Cả đám đông cười ồ lên:

- Cười cái gì mà cười, tôi đập vỡ mồm mấy bà ra bây giờ!

Nói xong, cô nắm tay kéo cậu bé vào lớp mình, cô hỏi:

- Tại sao em đến được đây vậy Trung?

- Em tìm chị!

- Sao em biết chị ở đây mà tìm?

- Em chạy theo chị Trúc, vậy là tìm được chị. Thấy em tài không?

- Vậy là em đi vào đây, anh Hai em và vú có biết không?

- Vú biết nhưng anh Hai không biết!

Cậu bé ngồi học chung với cô đến ra về luôn. Vừa reng chuông thì vú và Nhật Trường lên lớp học của Bích Châu để tìm Nhất Trung, anh quát:

www.vuilen.com 45

Page 4: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Em thật không biết nghe lời, theo anh về nhà mau!

Cậu bé không chịu về với anh, cứ nắm tay của Bích Châu:

- Em muốn về nhà với chị Châu!

Anh kéo mạnh tay cậu bé:

- Không được, em phải về với anh.

Bà vú chen vào:

- Con cứ để Trung nó về với Bích Châu đi. Thấy nó an toàn là được rồi!

Anh nghe lời vú, quay sang Bích Châu:

- Em chở Trung về nhà giúp thầy!

- Được rồi, thầy về trước đi!

Anh và vú vừa đi khuất, Trung vỗ tay cười:

- A! Họ biến mất tiêu rồi, vui quá!

Cô tìm Thanh Trúc đề nghị:

- Mi chở Trung về nhà giúp ta đi!

Cậu bé lắc đầu:

- Không được! Em muốn chị Châu về nhà với em!

Thanh Trúc bảo:

- Vậy thì leo lên, ta chở cả hai chị em mi về nhà luôn.

Bích Châu nhìn cô:

- Được không đó?

Cô cười toe:

- Chuyện nhỏ như thảm cỏ!

www.vuilen.com 46

Page 5: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Nhất Trung thích thú khi được ngồi lên xe, em vỗ tay rõ to:

- Thích quá!

Cậu bé tiếp tục:

- Chị Châu ơi! Ngồi như vậy em cảm thấy khó thở quá, hay là chị xuống xe đi bộ đi!

Bích Châu lên tiếng:

- Không được, chị không thích đi bộ đâu, xa lắm. Sao lúc nãy em bảo phải về chung với chị mới chịu mà.

Cậu bé tỉnh bơ:

- Lúc nãy khác, bây giờ khác!

Thanh Trúc chen vào:

- Hai chị em mi ồn ào quá, đến nhà rồi kìa!

Họ vừa dừng lại thì Nhật Trường và bà vú nhanh chân chạy ra đón Nhất Trung. Nhật Trường kéo tay Nhất Trung vào nhà. Cậu bé nắm tay Bích Châu và Thanh Trúc bảo:

- Hai chị vào nhà em chơi đi, em có nhiều đồ chơi mới lắm!

Nhật Trường nhíu mày:

- Nếu em thích họ như vậy thì anh ra khỏi nhà cho em chơi thoải mái.

Cậu bé tỉnh bơ:

- Vậy thì anh đi khỏi nhà đi, nhưng nhớ đi một chút rồi về khỏi phải đi tìm anh đó nha.

Cô chợt ôm bụng cười, Thanh Trúc đánh nhẹ vào vai cô:

- Con quỷ! Người ta có vẻ không thích mình thì mình về phòng tao đi!

www.vuilen.com 47

Page 6: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Bích Châu tỉnh queo:

- Bởi vì anh ta không thích nên ta mới ở lại đây để chọc tức anh ta đó.

Nhật Trường không thích lắm nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, anh bỏ đi lên sân thượng. Đúng lúc, bà vú dọn cơm lên mời hai cô cùng ở lại ăn. Thanh Trúc nghe bụng mình đói meo, cô nhanh miệng:

- Dạ!

Mọi người cùng ăn cơm, Thanh Trúc rất tự nhiên, món nào cô cũng gắp vào chén của mình, tấm tắc khen:

- Vú nấu thức ăn ngon quá!

Bà vú cười toe:

- Vậy thì con thường xuyên qua đây ăn cơm đi, cứ tự nhiên!

Bích Châu đế vào:

- Tự nhiên đi rồi chủ nhà tự giận hả vú?

Bà vú cười:

- Đâu phải ăn miễn phí đâu, ăn xong phải giúp vú rửa chén, lau nhà, dọn dẹp nhà cửa… Ôi! Nhiều thứ để làm lắm!

Nhật Trường cảm thấy chẳng ngon miệng tí nào, không hiểu sao hôm nay toàn những món anh thích mà anh lại cảm thấy như vậy, có lẽ vì tâm trạng của anh thì phải.

Ăn cơm xong, hai cô giúp vú rửa chén và dọn dẹp bàn ăn. Thấy vậy, cậu

bé Nhất Trung cũng muốn giúp họ, cậu bé đề nghị:

- Con rửa chén với vú nha?

Bà vú ngăn lại:

- Không được! Con ngồi đó xem thôi, đụng nước lạnh lắm?

www.vuilen.com 48

Page 7: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Cậu bé phụng phịu:

- Ngồi nhìn chán lắm. Vú để con rửa phụ, con sẽ vui lắm!

Bà vú cười tươi:

- Con mà rửa chén cái gì, đập chén của vú thì có.

Bích Châu chen vào:

- Tại sao vú không thử để cho Trung giúp vú, biết đâu cậu bé làm được thì sao?

Bà vú cười:

- Nhất Trung là cậu chủ của vú, làm sao có thể giúp vú rửa chén được.

Thanh Trúc chen vào:

- Vú mà không cho cậu bé làm việc thì đầu óc của cậu bé chẳng thể nào phát triển được!

Câu nói của Thanh Trúc làm bà suy nghĩ. Bà quay qua hướng Nhất Trung bảo:

- Con hãy lại đây ngồi gần vú nè!

Bà vú hướng dẫn cậu bé cách rửa chén, nhưng eo ôi, rửa được bốn cái thì bể hết ba cái, xà phòng thì xịt ra đầy thau. Tuy cậu bé không làm được gì cả nhưng Bích Châu khen:

- Nhất Trung giỏi quá, biết rửa chén nữa!

Cô cố ý khen để cậu bé cố gắng phấn đấu hơn. Nghe cô khen, cậu bé cảm thấy mừng rỡ vô cùng. Cậu bé cầm cái chén đã được rửa rồi của mình chạy lên phòng khách định khoe anh Hai, bỗng:

- Á!

Cậu bé bị trượt chân, té nằm sấp xuống nền nhà. Nhật Trường nhanh chân đỡ cậu bé lên, anh hỏi:

- Em làm gì mà chạy dữ vậy Trung?

Cậu bé thút thít trả lời:

www.vuilen.com 49

Page 8: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Em định khoe với anh Hai mới rửa được cái chén nhưng bây giờ bị bể rồi!

Trường chợt bật cười:

- Em rửa hay vú rửa?

Cậu bé nhanh miệng:

- Là em đó, giỏi không?

- Em làm ơn lên ghế ngồi xem ti vi với anh Hai đi. Em chẳng làm được gì ở dưới bếp đâu, em xuống đó phá vú thêm.

Cậu bé kênh anh mình:

- Anh Hai thấy ghét, chê em hoài, hổng thèm chơi với anh Hai nữa đâu!

Xem ti vi xong, Nhật Trường vào phòng mình nghỉ trưa. Anh bỗng nghe

tiếng nhạc thật to, anh bực bội:

- Thật là quậy hết mức mà, trưa không chịu về nhà nghỉ mà cứ ở mãi nhà người ta thế này!

Anh nghe tiếng nhạc ồn ào không thể chợp mắt được, anh sang phòng Nhất Trung bỗng thấy Bích Châu, Thanh Trúc và cậu bé nhảy loạn xạ. Anh lắc đầu:

- Đúng là ba đứa trẻ mẫu giáo. Hai cô đó đã là sinh viên rồi mà trẻ con, thật tự nhiên như con nít vậy. Mình đứng trơ trơ thế này mà không biết xấu hổ hay sao? Đang hào hứng nhảy, Nhất Trung quay qua thấy anh Hai mình, cậu bé bảo:

- Anh Hai! Vào nhảy với em đi, hay lắm!

Nghe cậu bé nói, hai cô quay qua thấy anh, chợt xấu hổ đỏ cả mặt. Thanh Trúc vừa lấy tay che mặt lại vừa nói:

- Chết rồi, những động tác lắc, xoay, ưỡn của mình bị thầy thấy hết rồi.

Bích Châu nhăn mặt:

- Thầy bất lịch sự dễ sợ, thấy người ta nhảy mà đứng nhìn không lên tiếng gì cả. Cứ tưởng chỉ có ba người mình. Trời ơi, sao lại có người thứ tư. Xấu hổ quá!

www.vuilen.com 50

Page 9: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Tiếng chuông điện thoại của Bích Châu reo lên, đầu dây bên kia:

- Bích Châu, con đang ở đâu vậy. Trễ rồi sao vẫn chưa về nhà ăn cơm vậy con?

Cô chợt giật mình xem nhanh đồng hồ, cô la lên:

- Chết rồi! Hai giờ rồi sao? Cậu ta giận lắm rồi Trúc ơi, chỉ nói một câu rồi cúp máy liền, ta không về là nguy to.

Cô cong chân chạy nhanh ra cửa để về nhà, Nhất Trung gọi lại:

- Chị không ở lại chơi với em hả?

Cô quay lại bảo:

- Xin lỗi! Chị phải về nhà, mai chị ghé nhảy tiếp với em.

Cô nhanh chân ra đường. Đi được một đoạn, cô la lên:

- Thôi tiêu rồi, chiếc cặp của mình để quên ở nhà Nhất Trung rồi!

Cô không dám về nhà khi không có cặp táp, ngộ nhỡ cậu cô bảo cô không đi học thì sao? Cô cong chân chạy trở lại nhà Nhất Trung, cô đập mạnh cổng:

- Mở cửa! Mở cửa! Đúng lúc Nhật Trường chuẩn bị đi dạy, anh thấy vậy ra xem ai. Thấy cô, anh lớn tiếng:

- Em đã là sinh viên rồi mà không biết lịch sự sao? Bộ không biết nhấn chuông hả?

Cô chợt nhớ là mình hơi bất lịch sự, chưa kịp nói gì, anh lại tiếp tục:

- À! Chắc là chiều cao em khiêm tốn nên nhấn chuông không được chứ gì?

Cô chu môi:

- Thầy đừng có quá đáng nha. Mà mắt thầy có vấn đề sao? Em cao hơn cái chuông cửa nhà thầy chứ bộ.

- Vậy tại sao em không nhấn chuông?

- Tại gấp quá em quên nhấn chuông. Thầy chưa già mà đã khó quá coi chừng ế nha thầy!

www.vuilen.com 51

Page 10: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Nói xong, cô nhanh chân chạy vào nhà anh lấy chiếc cặp của mình ra về. Anh lắc đầu:

- Con gái đây sao? Thật khổ cho ai là chồng của cô ấy!

Bích Châu vừa về đến nhà, cô gặp ngay gương mặt cau có của bà mợ

mình:

- Mày đi đâu để cho cậu mày phải đợi mày trong bữa cơm?

Cô hỏi:

- Cậu đâu rồi mợ?

Bà cộc lốc:

- Đi làm rồi!

Bích Châu ngạc nhiên:

- Lúc sáng, cậu bảo với con là đi công tác vào ngày mai mà!

Bà khó chịu:

- Có gì mày điện thoại hỏi ông ấy đi, làm sao tao biết được!

Bích Châu đi vào phòng mình với vẻ mặt buồn hiu, cô tiếc vì không ở nhà ăn cơm cùng cậu. Cô nhớ lại chuyện của Nhật Trường, cô lại tức anh ta thêm, cô lẩm bẩm:

- Phải chi hắn ta chở mình về giúp thì cậu đâu có đi mất. Mà mình cũng ngốc thật, không đề nghị anh ta chở về, vì anh ta đi dạy cũng ngang qua nhà mình.

Cô đang buồn bực. Cô ngả lưng xuống chiếc giường của mình, gác chéo chân nhịp nhịp nghe nhạc. Bà mợ cô từ ngoài cửa đi vào:

- Mày bật nhạc nhỏ chút đi, ồn ào quá!

Cô chẳng thèm để ý đến lời nói của mợ mình, cô nhắm mắt lại vờ ngủ. Bà ta lại tắt nhạc, cô hí hửng trong đầu:

- Hên quá, mình làm biếng tắt nhạc, nhờ bà ta tắt dùm là bà ta làm liền!

www.vuilen.com 52

Page 11: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Buổi chiều, Bích Châu cùng Thanh Vi đi công viên. Thanh Vi tay dẫn chú

chó Lucky xinh xắn của mình. Hai cô chọn cho mình một chỗ ngồi thật lý tưởng. Bích Châu nói:

- Em ăn kem không Vi?

- Dạ ăn!

- Chị em mình đến đó mua đi!

Cả hai cô đến chỗ anh chàng bán kem, anh ta thật điển trai, nụ cười thu hút:

- Hai em ăn kem loại nào?

Thanh Vy trả lời:

- Trái cây!

Bích Châu cầm ly kem trên tay đưa vào miệng:

- Ngon thật!

Bất ngờ con Lucky chồm lên, có lẽ nó cũng muốn được thưởng thức món kem này. Bích Châu giật mạnh ly kem của mình lên khỏi con Lucky. Thật không may mắn, cô hất mạnh quá làm ly kem đổ ra văng tung tóe. Đúng lúc đó Nhật Trường và Phương Trinh cùng đi dạo ở đó. Phương Trinh chợt la lên:

- Ối! Mắt của em?

Phương Trinh mặt nhăn nhó, bởi vì mặt cô đã dính đầy kem trái cây. Cả tóc của cô cũng còn đọng lại miếng dâu tây thật chín đỏ. Nhật Trường nhìn xung quanh để tìm ra chủ nhân của ly kem đó. Bích Châu hoảng quá trốn sau lưng anh chàng bán kem. Thấy cô, Phương Trinh giả vờ như chẳng thấy cô đến gần anh chàng bán kem:

- Cho tôi hai ly kem!

Anh chàng bán kem đưa cho cô hai ly kem nhưng cô cố ý:

- Rồi! Rớt hết kem rồi!

www.vuilen.com 53

Page 12: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Hai ly kem mát lạnh ấy đổ ngay vào người Bích Châu, cô đứng dậy la to:

- Cô kia! Cô cần phải như vậy không? Tôi làm đổ chút kem lên người cô mà cô cố ý đổ cả hai ly kem lên người tôi hả?

Phương Trinh giả lả:

- Ủa! Vậy hung thủ là cô sao. Tôi đâu có biết, tôi chưa đánh mà cô đã khai rồi!

Bích Châu lớn tiếng:

- Đỗ phụ nữ xấu xa!

Nhật Trường quay qua thấy Bích Châu bị dính kem đầy người, anh che miệng cười. Cô quạu:

- Cười cái gì? Đúng là đồ xấu xí cặp bồ chung với đồ xấu xa.

Tại lớp học, Nhật Trường thao thao giảng bài, còn Bích Châu thì tỉnh queo

ngồi vẽ. Tuy anh đang giảng bài nhưng vẫn quan sát xem cô đang làm gì, anh chợt gọi:

- Bích Châu! Bạn hãy cho tôi biết giá trị thặng dư là gì?

Do từ đâu tiết học đến giờ cô không để ý nghe giảng nên giật mình. Cô trả lời rất vụng về. Làm cả lớp cười ồ lên:

- Bích Châu đang ngủ hay sao? Câu hỏi dễ như vậy cũng trả lời không được, chỉ việc đọc trong sách là có thể trả lời ngay được rồi?

Bích Châu kênh mặt:

- Tại câu hỏi dễ nên Châu không thèm trả lời đúng thôi?

Cô lại làm cho cả lớp có một trận cười như pháo nổ, cô nghĩ thầm:

Ông thầy dễ ghét, dám gọi ta hỏi câu hỏi dễ để ta bị bọn nó cười, nếu hỏi câu hỏi khó thì ta trả lời không được cũng chẳng quê.

Nhật Trường khó chịu:

www.vuilen.com 54

Page 13: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Nếu bảo không muốn học giờ tôi thì bạn có thể xin ra ngoài tôi sẽ đồng ý ngay!

Cô lẩm bẩm trong miệng:

- Tôi đâu có ngốc mà xin ra ngoài để bị điểm danh vắng.

Anh bảo:

- Lần sau, trong giờ tôi, bạn còn vẽ siêu nhân nữa là tôi sẽ cho bạn miễn học luôn.

Cô chợt đỏ mặt khi anh biết cô đang vẽ siêu nhân, cô nhớ là mình vừa vẽ vừa lấy sách che lại mà sao thầy thấy hay vậy ta.

Sau khi tan học, Bích Châu vọt nhanh về nhà ra quán bánh canh của Minh

Quân ngồi tán dóc, Minh Quân bảo:

- Sao mặt mày khó coi vậy Châu.

Cô nhanh miệng:

- Tại ông thầy dạy môn kinh tế chính trị chứ ai, hắn ta còn dám đòi đuổi học tao nữa chứ!

Minh Quân đùa:

- Thầy đó anh minh thật, đuổi mày ra khỏi lớp cho lớp được xanh - sạch - đẹp!

- Ê! Thằng quỷ! Mày có tin hai chiếc dép của tao chuyển động bay lên người mày không?

- Tao không sợ bay lên người tao mà tao sợ bay vô nồi nước lèo bánh canh là mẹ tao nghỉ bán luôn.

- Thấy ghét, không thèm nói chuyện với mày nữa, tao đi qua nhà của thằng Nam Anh uống nước mía.

- Không tiễn! Cám ơn?

www.vuilen.com 55

Page 14: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Lần sau tao không thèm lại đây giúp mày bán bánh canh đâu. Cho mày bán ế luôn.

Vừa nói xong, cô chạy nhanh khỏi quán bánh canh, Minh Quân la to:

- Con mắm kia! Bánh canh tao chưa mở hàng mà mày dám bảo ế, nếu ế tao đem qua nhà mày cho mày ăn hết đó nha!

Cô quay đầu lại thè lưỡi trêu Minh Quân. Thấy Nam Anh từ đằng xa, nhưng mùi thơm của xe cá viên tưởng chừng như rất gần, cô gọi to:

- Nam Anh! Sáng giờ bán được mấy trăm cây cá viên rồi!

Nam Anh quay lại bảo:

- Hỏi gì đến mấy trăm cây cá viên nghe kinh khủng vậy, tao chỉ bán được có mấy chục cây à.

- Vậy hả? Tội nghiệp quá! Bán tao nửa cây cá viên đi!

- Ê nhỏ! Muốn ăn tương ớt đầy mình hả? Cá viên ai bán cho mày nửa cây.

- Mày lạ quá, không coi khách hàng là thượng đế gì cả. Người ta mua ủng hộ mà thái độ của mày như vậy hả?

Đưa một cây cá chiên vào chảo, Nam Anh xoay cây cá viên qua lại cho chín, cậu ta vớt ra:

- Nè, chị Hai!

Cầm cây cá viên trên tay, cô cong môi:

- Buôn bán chẳng lịch sự gì cả, bán cá viên sao không cho tương vào.

- Tao nhớ mày có hai tay đầy đủ mà, tự làm đi mày!

- Được thôi, tao sẽ tự làm nhưng ăn xong rồi tao cũng tự đi về luôn.

- Mày về mà được với tao à, tự ý đi về nhưng phải nhớ để tiền lại.

- Tao có mua hồi nào đâu mà mày bắt tao trả tiền?

- Vậy mày đang ăn cái gì đó?

Cô đáp tỉnh queo:

- Cá chiên viên!

www.vuilen.com 56

Page 15: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Ừ! Mày ăn thì phải trả tiền chứ.

- Lúc nãy tao bảo mày bán nửa cây, bây giờ tao trả tiền đủ nửa cây cá viên.

Cô đưa ra đúng một ngàn rưỡi cho Nam Anh, cậu ta cười:

- Tao đùa thôi, tao không lấy tiền của mày đâu. Tao khuyến mãi cho mày đó, vì cây cá viên này tao bán ế cả tuần rồi!

- Cái gì?

Cô la to. Nam Anh ôm bụng cười:

- Nếu mày không ăn thì một chút bán xong, tao cũng ghé nhà mày tặng con Lucky.

- Cái thằng này, mày muốn tao đập bể xe cá viên của mày không?

Anh cười toe:

- Có ngon thì nhào vô, tao chấp mày hai tay, hai chân và cả đôi dép, còn tao chỉ cần một bình xịt tương ớt này là đủ.

- Mày nhớ cái mặt khó ưa của mày đi, lần sau tao không qua nhà mày giúp vò cá viên đâu.

- Cám ơn nha, mỗi lần có mày giúp tao đều lỗ vốn.

- Vậy lần sau, tao sẽ không giúp mày rao cá viên nữa.

- Không có mày, tao vẫn rao bán được! À nãy giờ mày có qua quán bánh canh của thằng Quân chưa Châu?

- Rồi.

- Vậy mày có bán phụ nó được tô nào không?

- Không. Nó ế lắm?

- Mày xạo quá đi, bánh canh nhà nó chẳng lúc nào ế cả.

- Ừ! Không có lúc nào ế, chỉ có lúc bán không được thôi.

- Mày dám nói bánh canh nhà nó ế, chút tao lại méc nó cho mày biết.

- Tao đâu có sợ, lúc nãy nó chưa mở hàng tao còn dám nói nữa kìa!

Nam Anh giật mình:

www.vuilen.com 57

Page 16: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Con quỷ này liều thật!

- Có gì đâu, liều ăn nhiều!

Cô cười toe. Thế là cả hai cùng nhau ghé nhà của Khánh Bình, cô gõ cửa:

- Bình ơi! Ăn cá viên ế không?

Mẹ của Khánh Bình mở cửa, bà vui vẻ:

- Hai con tìm Bình hả?

- Dạ.

- Nó đi xin việc làm rồi con ơi!

Nam Anh và cô trố mắt nhìn nhau:

- Hèn chi hôm qua trời mưa to đùng.

Sau khi cùng chơi đùa với mấy đứa bạn xung quanh nhà, Bích Châu cảm

thấy đói bụng, cô nhanh chân về nhà, cô nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ bà ta dám dẫn cả đàn ông vào nhà?

Cô tự trấn tĩnh mình:

- Không đâu, bà ta không dám làm như vậy đâu.

Cô lấy tay nhấn chuông cổng:

- Bính... poong...

Cô vẫn không thấy ai mở cổng, cô gọi to:

- Thanh Vi ơi! Mở cổng cho chị!

Thì ra Thanh Vi đã đi học, cô đoán như vậy vì mỗi lần cô bé ở nhà đều mở cổng rất nhanh khi nghe tiếng Bích Châu gọi. Thấy chiếc xe SH dựng ngay trước sân, cô càng muốn biết chủ nhân của nó là ai, cô đưa tay nhấn chuông liên tục. Bà mợ cô hối hả chạy ra mở cổng, co hỏi:

www.vuilen.com 58

Page 17: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- Mợ làm gì trong nhà mà lâu mở cửa vậy?

Bà ấp úng:

- Ờ mợ bận tiếp khách.

- Tiếp khách gì mà con nhấn chuông rất lâu mới ra mở cổng?

Bà nhanh miệng:

- Tại mợ đang bận mang nước mời khách.

Cô vừa vào trong nhà thì thấy một người đàn ông, cô nghĩ thầm:

Mình đoán chẳng sai mà, bà ta quá quắt lắm rồi! Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.

- Xin lỗi! Bác là ai? Nếu con nhớ không lầm thì bác không phải là bạn của cậu con? Vậy bác là bạn của mợ con hả?

Ông ta không trả lời câu hỏi của cô mà nhoẻn miệng cười:

- Bác về đây! Lần sau bác sẽ đến nữa.

Cô cười cười:

- Sao bác thấy cháu mà vội về vậy bác?

Ông ta điềm nhiên:

- Bác có công chuyện, thôi bác về. Tôi về luôn nha chị.

Ông ta gọi mợ bằng chị, cô nghe sao thấy khó chịu quá. Cô có cảm giác gì đó rất lạ, rất bực tức. Cô đảo mắt sang chiếc bàn tiếp khách thấy chẳng có ly nước nào cả. Biết là mợ mình nói dối, cô tiếp tục:

- Mợ lại làm chuyện có lỗi với cậu của tôi phải không?

Bà ta xua tay lia lịa:

- Đâu có, con hiểu lầm mợ rồi, mợ và người đó rất trong sạch.

Cô cười nhếch môi:

- Trong sạch, mợ tiếp khách sao trên bàn không có bánh trái, nước uống gì cả vậy?

www.vuilen.com 59

Page 18: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

- À, chắc tại ông ấy thấy mợ ra mở cổng cho con nên đã dọn bàn giúp mợ rồi!

- Tốt quá, khách mà cũng dọn giúp chủ nhà thân thiện quá!

Bà nói tránh sang chuyện khác:

- Con đi chơi có vui không? Sao về sớm vậy con?

Nghe bà ta xưng hô ngọt xớt, cô cảm thấy ớn lạnh, cô trả lời:

- Về để biết được bà như thế nào. Bà an tâm, khi nào tôi chụp được hình, quay được phim thì tôi sẽ cho cả thế giới này biết chứ tôi không cho cậu tôi và em Vi biết đâu.

- Nhưng mợ có làm gì xấu đâu?

- Bà làm điều gì thì bà biết.

Cậu cô đi công tác cả tuần vẫn chưa về. Ăn cơm chỉ có cô, mợ cô và Thanh

Vi. Bích Châu không muốn ăn, cô thay quần áo xuống cầu thang, lên tiếng:

- Mợ và Thanh Vi ăn cơm đi. Con đi qua nhà thằng Quân có chút chuyện.

Cô gọi bà bằng mợ và tỏ vẻ bình thường với mợ cô để cho Thanh Vi không buồn, chuyện mợ cô ngoại tình cô cũng chẳng nói gì cho Thanh Vi biết cả.

Thanh Vi hỏi:

- Sao chị không ở nhà ăn cơm? Chị hôm nay em có điểm kiểm tra rồi nè! Em được mười điểm, cao nhất lớp luôn.

Tự nhiên cô cảm thấy thương Vi không thể tả, cô nghĩ thầm:

- Nếu Vi biết mợ mình xấu xa thì em ấy có chịu nổi cú sốc đó không? Chắc Vi sẽ buồn và đau khổ lắm.

Cô nhoẻn miệng cười:

- Em chị giỏi thật!

www.vuilen.com 60

Page 19: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Thanh Vi mè nheo:

- Chị! ở nhà ăn cơm với em đi. Chỉ có em và mẹ ăn cơm buồn lắm!

Bà mợ cô chen vào:

- Phải đó, con ở nhà ăn cơm cho vui.

Cô ngồi vào bàn ăn không phải vì lời nói của bà mợ mình, mà vì thương Thanh Vi. Bà ta gắp thức ăn cho Bích Châu đầy chén, cô nghĩ thầm:

- Làm điều xấu nên thấy có lỗi mà đối xử tốt với mình, không dễ đâu, tôi sẽ không nghĩ tốt về bà đâu.

Cô gắp thức ăn cho Thanh Vi:

- Em ăn nhiều vào, ở đây toàn là món em thích nè!

Thanh Vi buồn buồn:

- Tiếc quá! Phải chi có ba cùng ăn cơm thì vui rồi!

Bích Châu chợt nhớ đến cậu của mình, cô nghĩ nếu như cậu của cô mà biết mợ cô không chung thủy thì ông ta sẽ ra sao? Có lên máu và... Cô không dám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra. Cô cố gắng ăn cơm thật nhanh để được đến nhà những thằng bạn ở xóm. Tuy nhà của tụi nó không giàu sang phải bán bánh canh, cá viên chiên nhưng hạnh phúc lắm!

Như mọi ngày, Thanh Vi đi học bằng chiếc xe đạp điện thật teen của

mình. Khi cô vào tới cổng trường thì nghe một tốp con gái đứng ngay cổng xì xào:

- Là con nhỏ này nè! Nó đó, chạy chiếc xe đạp điện màu hồng nè.

Cô nghe nhưng vờ như chẳng biết gì cả. Cô đi thẳng vào trường, vào lớp học. Thanh Vi ngồi nhưng cảm thấy không yên. Lúc ở cổng trường, tốp con gái nhìn cô toàn là dân “chị đại”, cô tự trấn an mình:

- Chắc người họ nói không phải là mình!

www.vuilen.com 61

Page 20: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Vào tiết học, cô học rất tích cực và cũng quên ngay nỗi lo ấy. Đến khi chuông reo hết giờ, cô nghĩ:

- Sao nhanh vậy.

Cô dẫn xe ra khỏi trường định về nhà thì một tốp “chị đại” lúc sáng chặn lại:

- Con kia! Mày học giỏi là chảnh hả?

Vừa nói, một đứa con gái hung hăng táng mạnh vào mặt cô. Cô đau quá, nước mắt tuôn trào ra. Cô tủi thân gọi thầm:

- Ba mẹ ơi! Con bị người ta bắt nạt.

Những giọt nước mắt của cô không làm những đứa con gái đó bớt hung dữ. Bọn họ lớn tiếng:

- Mày làm bài điểm cao tại sao không chỉ bài cho em tao hả?

Thanh Vi chợt nhớ đến người bạn học chung lớp với cô, cô nghĩ thầm:

Chắc có lẽ họ đang nói về Uyên Trang.

Cô chẳng nói gì với họ cả, chỉ nhìn vào họ một cách tội nghiệp. Bọn họ lại tiếp tục:

- Lần sau mày không chỉ bài em tao thì đừng có trách.

Cô tức giận hét to:

- Mấy người vừa phải thôi, có phải tôi không muốn chỉ bài cho em mấy người đâu. Tại tôi chỉ mà cô ấy không chịu nghe, còn bảo tôi đưa bài cho bạn ấy chép nữa.

Một cô gái trong nhóm đó lên tiếng:

- Mày còn dám trả treo nữa hả? Nếu mày cho em tao xem bài thì nó đâu có bị điểm kém.

Cô bật cười:

- Các người thật ngốc, nếu tôi cho Uyên Trang chép bài thì lần sau khi đi thi cô ấy sẽ chẳng thi đậu đâu. Phải để cho cô ấy biết mình kém chỗ nào để ra sức cố gắng chứ.

www.vuilen.com 62

Page 21: Phần 3 Tbookserver.vuilen.com/book/tinhyeunhumo/tinhyeunhumo03.pdf · Cậu bé tỉnh bơ: - Không. Em muốn được đi chơi. Em tìm chị Châu hoài mà không gp, vặậy

Tác Giả: Nhật Thụy TÌNH YÊU NHƯ MƠ

Lại một cái tát tay vào gương mặt trắng mịn của Thanh Vi, lần này cô không khóc. Nhưng mặt cô hình như đã in đầy dấu của những ngón tay thô bạo, một đứa con gái chỉ vào mặt cô:

- Cái tát này tao cảnh cáo mày vì tội dám dạy đời bọn tao. Lần sau mày không chỉ ăn tát tay không đâu.

Nói xong, cả nhóm “chị đại” đó đi mất. Cô xoa xoa vào mặt mình, cảm giác đau làm cô buồn kinh khủng, cô chợt ước thầm:

- Ước gì có ba mẹ và chị Châu ở đây giúp mình!

Cô chạy xe về nhà. Thấy không có ai ở nhà, cô mừng thầm:

- May quá! Nếu có mẹ và chị Châu ở nhà, họ sẽ thấy gương mặt đỏ hoe của mình.

Thay quần áo xong, cô định vào phòng mình ngủ một giấc thật ngon. Nhưng có tiếng Bích Châu gọi to:

- Thanh Vi, em làm gì mà về nhà trễ vậy?

Cô chợt giật mình, quay lại thấy Bích Châu. Cô che nhanh mặt mình lại bằng hai bàn tay vụng về:

- Mặt em không bị gì cả!

Chính vì câu nói này của cô, Bích Châu cảm thấy lạ, cô hỏi:

- Em sao vậy. Mau lấy tay ra cho chị xem!

Nước mắt cô bỗng dưng tuôn như thác đổ. Bích Châu xót xa hỏi nhanh:

- Ai đánh em vậy?

Cô vừa khóc vừa trả lời:

- Dạ! Không có ai đánh em cả, tại có muỗi đậu trên mặt em đập muỗi đó mà.

- Em còn dám gạt chị nữa hả? Nhìn mặt em là chị biết ngay. Nói mau, đứa nào dám đánh em?

Thanh Vi trả lời:

- Là nhóm của Uyên Trang!

- Sao tụi nó lại đánh em? Liều thật, bọn nó dám đánh em của Bích Châu này.

Thanh Vi kể lại toàn bộ sự việc cho Bích Châu nghe, cô nóng giận đến ngay trường của Thanh Vi để tìm bạn của “chị đại” đó hỏi tội.

www.vuilen.com 63