Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế....

25
Tác Gi:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU Phn 10 Hai tun ltrôi qua, sc khe ông Trn vn rt yếu. Tuy ông đã tnh li nhưng chưa nhn biết được nhiu, ngay cvcon ông phi nhìn rt lâu mi nhn ra. Chvy thôi mà Thiên Hương cũng rt vui mng. Cô tin mt ngày không xa ba cõ sbình phc, chc chn là như thế. Thiên Hương nhìn đồng h. Đã năm gi, mà chng hsơ trên bàn vn còn hơn phân na. Ctun nay cô phi làm thay công vic ca ba và bng dưng trthành người tha kế bt đắc dĩ. Nếu không có chú Khi có lcô skhông kham ni mt lượng công vic khng lnhư thế này. Đang nghĩ ngi, đin thoi trên bàn bng reo vang, Thiên Hương bm nút bt loa ngoài. Tiếng chThùy phtá ca ông Trn hi, ging tht nhnh: - Cu Hoàng Tùng mun gp em, có được không? - Được. Chmi anh y lên giùm em. Ba ca Hoàng Tùng cũng đã bmt svn hùn chung vi ba cô mà Thiên Hương cũng chng biết tlúc nào, đương nhiên phi có giy t, nhưng cô vn chưa đọc đến. Hoàng Tùng gõ ca dt tiếng là tmluôn: Thiên Hương đứng lên qua ghế xa lông, cô lch s: - Xin mi vào! Hoàng Tùng hn hkhép ca li phía sau: - Chào em, tôi vào được ch? - Thì anh cũng đã vào ri. Mi anh vào. Hoàng Tùng khliếc qua bàn giy: - Em làm vic siêng năng quá, sngười khác làm hết à? Thiên Hương ngi xung ghế: - Đâu có: Tôi chi đọc tài liu cũ thôi. www.vuilen.com 155

Transcript of Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế....

Page 1: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Phần 10

Hai tuần lễ trôi qua, sức khỏe ông Trần vẫn rất yếu. Tuy ông đã tỉnh lại

nhưng chưa nhận biết được nhiều, ngay cả vợ con ông phải nhìn rất lâu mới nhận ra.

Chỉ vậy thôi mà Thiên Hương cũng rất vui mừng. Cô tin một ngày không xa ba cõ sẽ bình phục, chắc chắn là như thế.

Thiên Hương nhìn đồng hồ. Đã năm giờ, mà chồng hồ sơ trên bàn vẫn còn hơn phân nửa. Cả tuần nay cô phải làm thay công việc của ba và bỗng dưng trở thành người thừa kế bất đắc dĩ. Nếu không có chú Khải có lẽ cô sẽ không kham nổi một lượng công việc khổng lồ như thế này.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn bỗng reo vang, Thiên Hương bấm nút bật loa ngoài. Tiếng chị Thùy phụ tá của ông Trần hỏi, giọng thật nhỏ nhẹ:

- Cậu Hoàng Tùng muốn gặp em, có được không?

- Được. Chị mời anh ấy lên giùm em.

Ba của Hoàng Tùng cũng đã bỏ một số vốn hùn chung với ba cô mà Thiên Hương cũng chẳng biết từ lúc nào, đương nhiên phải có giấy tờ, nhưng cô vẫn chưa đọc đến.

Hoàng Tùng gõ cửa dứt tiếng là tự mở luôn: Thiên Hương đứng lên qua ghế xa lông, cô lịch sự:

- Xin mời vào!

Hoàng Tùng hớn hở khép cửa lại phía sau:

- Chào em, tôi vào được chứ?

- Thì anh cũng đã vào rồi. Mời anh vào.

Hoàng Tùng khẽ liếc qua bàn giấy:

- Em làm việc siêng năng quá, sợ người khác làm hết à?

Thiên Hương ngồi xuống ghế:

- Đâu có: Tôi chi đọc tài liệu cũ thôi.

www.vuilen.com 155

Page 2: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Có khó không? Em giỏi thật, từng ấy việc, đàn ông cũng phải sợ nói gì đến phụ nữ. Nếu em cần thì cứ nói, tôi rất sẵn sàng giúp.

Thiên Hương lắc đầu:

- Thôi, không dám phiền đền anh nữa.

- Tôi đã làm phiền nhiều người lắm rồi.

Hoàng Tùng dựa người ra ghề nhìn Thiên Hương chăm chăm

- Có gì đâu. Tôi nghĩ họ rất vui khi được làm điều gì đó cho em.

Thiền Hương mỉm cười:

- Chẳng lẽ anh đến để nói với tôi những điều này?

Hoàng Tùng bật cười bào chữa:

- Tôi nói những gì mình thấy mà thôi.

- Em nói đúng, tôi đi thăm bác, tiện đường rủ em đi cùng. Hôm nay bác đỡ nhịều chứ?

- Cảm ơn. Ba tôi có đỡ hơn một chút rồi.

- Như vậy thì tốt quá. Em sắp về chưa?

- Chưa đâu. Anh đi trước đi.

Hoàng Tùng nghiêm mặt:

- Hình như em ngại đi chung với tôi thì phải.

Thiên Hương đan hai tay vào nhau, cô nghiêng đầu nhìn Hoàng Tùng, cử chỉ nữ tính của cô rất thu hút anh.

- Không phải với riêng anh, với ai tôi cũng ngại cả.

Hoàng Tùng tỏ vẻ không hiểu:

- Tại sao?

Thiên Hương trả lời ngay:

- Tính tôi không thích vòng vo dễ làm người khác phật ý lắm, đó là khuyết điểm lớn của tôi.

www.vuilen.com 156

Page 3: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Hoàng Tùng lắc đầu:

- Nhưng tôi không cho đó là khuyết điểm, tính tôi cũng thích sự thẳng thắn.

- Tôi sẽ ngồi đây đợi em đến khi xong việc, chúng ta cùng có chung điểm đến mà.

Câu nói của Hoàng Tùng chứa đầy ngụ ý trong đó. Thiên Hương nhìn ra cửa sổ như suy nghĩ và cô quay vào ngay, nhìn sang Hoàng Tùng, anh đang thích thú với câu nói của mình.

Thiên Hương mỉm cười:

- Vậy há! Vậy là anh cũng có chung sở thích như tôi sao. Còn điều không thích của tôi là có người nào đó phải chờ đợi mình, tôi cảm thấy không được tự do. Anh thì sao, có giống tôi không?

Hoàng Tùng “à” lên một tiếng, anh hiểu cách nói khéo của Thiên Hương, nhưng vẫn ngọt ngào:

- Em muốn nhắc nhở tôi chứ gì? OK. Tôi đi trước đây. Em có nhắn gởi gì cho mẹ không?

- Cảm ơn anh nhé. Thật sự là tôi còn nhiều việc chưa xong. Anh đừng nói gì với bà, xem như anh không có gặp tói.

Hoàng Tùng đứng dậy. Thiên Hương cũng đứng lên. Đến cửa, anh quay qua nói: Tôi hiểu em không muốn bà lo lắng phải không? Tôi về đây. Nhớ đừng làm nhiều quá, thời gian về lâu dài em sẽ không chịu nổi đâu.

Thiên Hương gật đầu:

- Vâng. Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của anh.

Hoàng Tùng về rồi, Thiên Hương tự pha cho mình một ly cà phê đen. Cô cần một sự tỉnh táo để đọc cho hết chồng tài liệu trên bàn. Mọi người chắc đã về hết. Thiên Hương hít thở một cái thật mạnh như để dồn hết quyết tâm và sự tập trung của mình.

Gần hai tiếng đồng hồ sau, thì chứ nghĩa con số đã bắt đầu nhảy múa trước mặt cô. Thiên Hương hớp một ngụm cà phê thật đắng, cô ngả người ra ghế xoay nhắm mắt lại thư giãn.

Cửa phòng Thiên Hương chợt mở ra làm cô giật mình mở choàng mắt. Ai có thể vào đây được. Cô nhận ra bóng dáng cao lớn của Huy Đan ở ngay cửa mà

www.vuilen.com 157

Page 4: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

thỡ phào. Cái kiểu của Huy Đan y như đám bạn của anh. Anh bước vào cúi nhìn cô như giữa hai người không có chuyện gì xảy ra:

- Sao em chưa về?

Thiên Hương không trả lời, cô hỏi lại:

- Sao anh không gõ cửa?

- Sao em không bám khóa bên trong.

Thiên Hương mím môi:

- Làm sao anh vào đây được?

Huy Đan nheo mắt càng làm cô tức điên lên.

Gặp em khó thật, tôi phải chứng minh là người quen của em mới được vào đấy. Em sẽ không khiển trách họ chứ?

- Tôi không khiển trách, tôi sẽ cho họ thôi việc vì để người lạ ngang nhiên vào đây.

Huy Đan nghiêng mặt sát xuống bàn:

- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn.

Thiên Hương nhìn đi nơi khác tránh ánh mắt của Huy Đan, nó làm cô mất tự tin:

- Anh đến đây làm gì?

- Em không còn câu nào khác à? Lần nào gặp tồi, em cũng hỏi một câu đó.

Thiên Hương thu dọn đồ trên bàn. Ở đây chi có hai người mà Huy Đan thì không phải như Hoàng Tùng:

- Bởi vì anh luôn làm tôi ngạc nhiên về sự có mặt của mình. Giữa chúng ta tất cả đã kết thúc rồi kia mà.

Huy Đan bước lại ghế cô ngồi, nắm tay cầm xoay vòng ra sau đối diện với anh.

Gương mặt Huy Đan rất nghiêm túc:

- Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Anh không thể sống không có em. Thời gian làm anh càng hiểu rõ mình hơn. Anh phải cố gắng để mình không sống hoang đàng như trước. Em có biết không?

www.vuilen.com 158

Page 5: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương không nhìn lên, cô sợ mình sẽ thay đổi:

- Tôi không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Tôi cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh, với gia đình tôi. Anh cũng đâu có rảnh, đừng vì tôi mà hoang phí thời gian, không đáng đâu.

- Anh không đồng ý với suy nghĩ đó của em. Anh cũng không muốn tranh cãi với em nữa. Chúng ta bỏ hết những chuyện vừa qua, mình làm lại từ đầu nhé. Giọng nói của Huy Đan thật êm ái nhẹ nhàng rót vào tai cô như những ngày đầu tiên còn yêu nhau. Thiên Hương thoáng rùng mình, cô không quên cảm giác đau khổ dằn vặt vừa qua. Nhẹ lắc đầu, Thiên Hương đáp:

Tôi sợ mình không đủ sức chịu đựng một lần nữa và sẽ không can đảm để làm lại từ đầu đầu. Tôi không có dối đã yêu anh rất nhiều, nhưng bây giờ thì không còn cảm giác gì cả. Trong tôi là một sự hối hận, anh có biết không?

Huy Đan đưa tay nâng gương mặt Thiên Hương lên, anh yêu cô biết bao:

- Giá mà em hiểu được anh cũng yêu em đến cỡ nào hả Thiên Hương: Anh sẽ chờ em, chờ đợi một mình em mà thôi, đến khi nào em đổi ý quay lại với anh.

- Có lẽ tôi không có duyên với anh đâu. Anh đừng cố gắng nữa?

Huy Đan để ngón tay lên môi cô:

- Em đừng nghĩ vậy chứ! Anh rất có lòng tin. Chẳng qua anh chỉ muốn chiều ý của em. Em sẽ không để mất em một lần nữa.

Thiên Hương kéo tay Huy Đan xuống:

- Anh tự tin quá. Còn tôi đã rất mệt mỏi.

- Sao lại mệt mỏi? Anh biết chắc em vẫn còn rất yêu anh. Không phải em không muốn nhưng em sợ rào cản của hai gia đình, cộng với trách nhiệm của em bây giờ nữa, anh nói có đúng không?

- Dựa vào đâu mà anh nói vậy chứ?

- Vào đâu à? Vào đôi mắt của em, được không?

Thiên Hương vòng tay trước ngực. Đúng là không dối gạt được Huy Đan điều gì. Cô không ngạc nhiên vì sao Huy Đan hiểu cô quá rõ.

- Anh nói đúng lắm. Tôi không giấu giếm anh điều đó. Chẳng những là như vậy mà vì vị trí của tôi và anh bây giờ. Biết đâu ngày nào đó anh xem tôi là kẻ

www.vuilen.com 159

Page 6: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

cản trỡ việc kinh doanh của anh nữa thì sao. Tốt hơn, anh nên xem tôi như người lạ anh sẽ dễ dàng cư xử hơn.

Huy Đan nhìn cô chăm chăm, anh bỗng bật cười lớn:

- Em có coi anh như người lạ được không, làm thử anh xem. Em có ý tưởng ngộ thật, ai lại đi tranh giành với người mình yêu hả. Nếu em làm tốt anh sẽ rất vui mừng.

Thiên Hương xoay ghế vào bàn:

- Tôi đang cố gắng làm những gì mình nghĩ đây. Bản thân tôi chẳng có kinh nghiệm nào hết. So với anh, tôi thật là kém cỏi. Nếu lúc trước tôi chịu nghe lời ba tôi thì anh sẽ không xem thường tôi như thế.

- Đừng đổ oan cho anh chứ!

Huy Đan thôi cười, anh tựa người vào bàn của cô, bắt Thiên Hương phải nhìn anh:

- Em là cô gái có nhiều nghị lực, chưa bao giờ anh dám coi thường, nhưng bây giờ không phải lúc mình tranh cãi ai đúng ai sai đâu. Để anh chia sẻ với em lúc này nhé!

Thiên Hương cười nhẹ:

- Không đâu! Anh khôn thật, để rồi tôi sẽ mắc nợ anh suốt đời à.

Huy Đan cười cười, nửa đùa nửa thật:

- Anh sẽ không bao giờ đòi lại.

Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không dám đâu.

Nụ cười Thiên Hương thật đẹp, làm Huy Đan ngây ngất. Mải nói chuyện, Thiên Hương cũng không để ý, cô quên mất cảm giác để phòng khi gặp anh. Thấy Huy Đan im lặng ngây người nhìn mình, Thiên Hương bối rối:

- Tôi về đây. Anh xích ra một chút đi!

- Đã lâu rồi anh không thấy nụ cười của em.

- Tôi không định cười với anh đâu.

Không bao giờ. Nhưng dù sao đi nữa, vẫn phải cảm ơn anh vì đã giúp tôi trong khoảng thời gian này.

www.vuilen.com 160

Page 7: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Huy Đan cúi xuống nói khẽ, ánh mắt anh thật dịu dàng:

- Đừng xưng tôi với anh nũa, được không?

Thiên Hương lắc đầu nhìn chỗ khác:

- Không được! Tôi không muốn mình yêu đuối trước anh. Chúng ta sẽ gặp nhau trong công việc nhé.

Huy Đan khoanh tay nhìn Thiên Hương. Cô cũng đứng đậy nhìn thẳng vào mắt anh. Huy Đan mỉm cưới, anh đưa tay ra trước:

- Vậy thì chúc em thành công.

Thiên Hương ngần ngừ nhìn anh. Huy Đan nheo mắt tủm tỉm:

- Sao, chỉ có vậy cũng không dám hả.

Thiên Hương tự ái, cô đưa tay ra, Huy Đan nắm lấy, anh kéo lại gần mình ngay và giữ yên. Nhìn thấy nụ cười của anh, Thiên Hương vội rút tay lại, cô biết mình vừa bị lừa. Nhưng không dễ, anh nắm lấy tay cô rất chặt. Nếu muốn hôn cô lúc này không phải điều khó khăn đối với anh. Nhưng không, Huy Đan chỉ thì thầm vào tai cô:

- Nếu gặp khó khăn gì thì nói với anh nhé!

- Tôi không hứa gì hết. Anh buông tay ra!

Huy Đan không có gì vội vã:

- Anh chưa nói hết, mai mốt không được uống cà phê đen đậm đặc như vậy và làm việc đến tận tối mịt nữa, biết không?

Thiên Hương cãi lại ngay:

- Không liên quan đến anh, tôi đã nói rồi mà.

Huy Đan trừng mắt:

- Em cãi lại anh thì hậu quả thế nào biết rồi chứ?

Thiên Hương vùng mạnh ra:

- Tôi không muốn nghe anh hăm dọa đâu. Anh càng nói thì tôi càng muốn làm ngược lại.

Huy Đan giữ chặt cứng vai cô lại:

www.vuilen.com 161

Page 8: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Em có suy nghĩ không? Vậy mà cũng đòi làm người lớn. Mẹ em rất lo lắng cho em, ngày nào em cũng về trễ hết, không có ba thì liệu em sẽ làm được tới đâu.

Nghe nhắc đến mẹ, Thiên Hương thừ người ra:

- Anh đã gặp mẹ rồi à?

Anh ở bệnh viện từ chiều, đợi em hoài không thấy. Bà đã nói rất nhiều thứ.

Thiên Hương chột dạ, chẳng biết mẹ đã nói gì với Huy Đan. Cô vội hỏi:

- Mẹ nói về tôi cho anh nghe à?

Huy Đan phì cười:

- Em làm gì nhạy cảm quá vậy? Mẹ em chỉ nói chuyện công ty và những gì liên quan đến công việc.

Thiên Hương bị hớ, cô đỏ cả mặt khi nhìn thấy đôi mắt Huy Đan như chọc quê. Thiên Hương đánh trống lảng, cô nói cứng:

- Bây giờ tôi về được chưa?

- Anh đâu có cản em.

Thiên Hương nhanh chóng tắt đèn trong phòng khóa cửa lại. Huy Đan cũng im lặng suốt đoạn đường đi xuống tầng dưới. Cả hai không ai nói lời nào. Huy Đan cho hai tay vào túi, anh không giấu giềm tình yêu trong đôi mắt của mình. Anh đã tìm lại được bóng dáng quen thuộc ngày nào và mùi nước hoa làm anh cảm thấy dễ chịu. Những bộ đồ cô mặc được cất may khéo léo thế mà ngày đó anh có thể khờ khạo tin ngay vào những điều cô nói. Hôm nay cũng thế, Thiên Hương rất xinh xắn dịu dàng trong chiếc váy đen ôm và chiếc áo pull trắng dài tay đáng yêu.

Đang đi, Thiên Hương đứng lại, cô nói mà không nhìn qua Huy Đan:

- Anh làm ơn đừng nhìn tôi nữa có được không?

Giọng Huy Đan cũng lạnh lùng không kém:

- Tại sao? Em muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình kia mà. Anh chỉ nhìn thôi mà đã, thấy khó thở rồi sao?

- Anh...

Thiên Hương tức tối, chẳng bao giờ cô cãi lại miệng lưỡi của Huy Đan:

www.vuilen.com 162

Page 9: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Tôi mặc kệ anh đi!

Và cô bước đi vội vàng ra cổng. Công ty chẳng còn ai trừ hai người bảo vệ bên ngoài. Thấy Thiên Hương và Huy Đan đi ra, họ vội chào, Huy Đan mỉm cười vẫy tay lại.

- Cảm ơn nhé.

- Anh đưa cô đến chỗ đậu xe. Huy Đan nhìn chiếc Lexus đen bóng của cô đang đợi sân. Thiên Hương mở túi láy chìa khóa thành thạo mở cửa xe.

- Em lái xe cẩn thận nhé!

Thiên Hương bặm môi không thèm nhìn Huy Đan. Cô mở đên xe bật sáng và lái đi, nhưng ánh mắt vẫn buộc cô phải nhìn vào kiếng chiếu hậu. Huy Đan vẫn đứng im tại đó. Thiên Hương nén tiếng thở dài. Không bao giờ cô hết yêu anh.

Ông Trần về nhà được ba ngày. Tính ra ông đã nằm viện hết hai tháng. Hai

tháng đối với Thiên Hương dài đằng đẵng. Hai tháng đầy khó khăn và thử thách dành cho cô, chẳng biết ngày mai tốt đẹp đến cỡ nào mà hiện tại cô phải đối mặt với khó khăn mới và không dễ dàng chút nào. Lúc xưa không bao giờ nghe ba than phiền về chuyện ở công ty hay là bị người ta gầy áp lực. Còn với cô bây giờ hình như mọi thứ đều đảo ngược thì phải.

- Có chuyện gì mà con lo lắng dữ vậy?

- Công ty gặp rắc rối phải không?

Thiên Hương giật mình, cô không thấy mẹ đã đến ngay sau lưng. Bà Minh Hương đến ngồi kế bàn:

- Mẹ có thể biết được không?

Thiên Hương trầm ngầm, cô xoay đóa hoa mười giờ trong tay. Trời đã về chiếu nên nó cũng héo rũ dần như lòng của cô vậy.

- Ba ngủ rồi hả mẹ?

- Ừ!

www.vuilen.com 163

Page 10: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Lúc này mẹ gầy quá, con chẳng giúp mẹ chăm sóc ba được nhiều, mẹ có trách con không?

Bà Minh Hương nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương:

- Sao mẹ lại trách con chứ. Nếu con không cố gắng, có lẽ công ty của ba phải chuyển giao cho người khác rồi. Mẹ cũng không thể giữ được.

- Mẹ à! Đừng quá kỳ vọng vào con. Con sợ mình sẽ thất bại thôi.

- Có chuyện gì sao con buồn vậy?

Thiên Hương cúi đầu buồn bã:

- Sắp tới, hai người trong ban quản trị rút vốn đầu tư lại, con không có cách nào giữ họ được.

Bà Minh Hương tháng thốt:

- Vậy sao! Mẹ không nghe chú Khải báo cáo chuyện này kìa?

- Con bảo chú ấy đừng nói với mẹ. Chính con sẽ hỏi ý kiến mẹ.

- Con định làm sao?

- Hôm trước, bác Lâm đã bỏ thêm 5% vốn đầu tư rồi, bên họ cũng sẵn sàng nếu mình kêu gọi tiếp, nhưng làm như vậy sẽ bất lợi cho mình, con không muốn đánh mất công ty của ba.

- Có thể họ không tin tưởng con chăng. Bây giờ không phải lúc ba con khỏe mạnh, mẹ cũng không muốn để ba con nghỉ nhiều nữa.

Thiên Hương gật đầu:

- Mẹ đừng nói gì với ba: Ba không nhớ đâu.

- Chú Khải có ý kiến gì không?

- Chúng ta cần một số tiền lớn mới giải quyết được tất cả. Chú Khải thì cũng thế thôi.

- Tại sao con không nhờ Huy Đan, nó sẽ giúp được con kia mà.

Thiên Hương ngẩng lên:

- Rồi con sẽ lấy gì trả cho người ta đây.

- Mẹ ơi, con không muốn làm vậy.

www.vuilen.com 164

Page 11: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Thiên Hương! Mẹ hiểu ý của con, nhưng Huy Đan đối với con rất thật lòng. Mẹ cũng mong muốn con sẽ lấy nó, như vậy có phải vui vẻ hơn không. Công ty sẽ thuộc về con thì của vợ chồng đều chung trong đó, con sợ gì ai dị nghị nữa.

Thiên Hương nhìn mẹ, đôi mắt cô trong veo:

- Mẹ có biết không, hôm qua ba Huy Đan hẹn gặp con, ông đề nghị giúp đỡ cho con vì ông biết không có ba, công ty của mình rất yếu, giống như con rắn mất đầu, chứ không còn là đối thủ cạnh tranh của ông ấy nữa đâu. Con không chịu được sự thương hại của người khác, con cảm ơn ông và đã từ chối rồi.

Bà Minh Hương sửng sốt:

- Con làm thế không sợ ông ấy tự ái à?

Còn hơn phải cầm tiền của người ta, món nợ tình cảm sẽ không bao giờ trả được. Trừ phi con phải lấy Huy Đan, mà như vậy chẳng khác nào con bán tình yêu của mình.

Bà Minh Hương không đáp lại, cả hai rơi vào im lặng, mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Thiên Hương đã lớn, bà không muốn ép buộc gì cô hết. Huy Đan sẽ không tiếc gì với con gái bà, nhưng Thiên Hương làm vậy bà thấy phần nào nể phục cô.

- Thật lâu, bà khẽ hỏi:

- Chúng ta tìm đầu ra khoản tiền lớn như thế?

- Chúng ta bán ngôi biệt thự này, mẹ nhé!

Bà há hốc mồm nhìn cô:

- Con nói sao, bán nhà này à?

- Có sao đâu mẹ. Chỉ là một căn nhà ở thôi mà. Con sẽ mua một căn khác dù lớn hay nhỏ, ở đâu chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau.

- Con muốn giữ lại công ty, đó là tất cả công sức và hoài bão của ba. Mình không thể để mất nó được.

- Thế còn ngôi nhà?

- Ngôi nhà và cả chiếc xe nữa, đã không giữ được nhà thì chiếc xe cũng không cần thiết nữa. Chúng ta không cần đi một chiếc xe quá đắt tiền như thế.

- Con đã suy nghĩ kỹ chưa?

www.vuilen.com 165

Page 12: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Không còn cách nào khác mẹ ạ.

Bà Minh Hương ngồi thừ một lát rồi đứng lên:

- Mẹ vào nhà đây. Để mẹ suy nghĩ thêm mới được.

- Còn lại một mình cô và khoảng không trước mặt. Ngôi nhà này là kỷ niệm của ba mẹ, là tuổi thơ đẹp đẽ như mơ của cô, là sự hãnh diện của cả gia đình. Bán nó đi, Thiên Hương cũng đau lònglắm, nhưng cô buộc phải lựa chọn một trong hai, sự nghiệp của công ty hay là căn nhà này. Còn chuyện nhờ cậy vào Huy Đan không bao giờ cô nghĩ tới. Thiên Hương ứa nước mắt, cô đã nghĩ đến chuyện bán nhà từ lâu, nhưng chưa dám nói với mẹ vì biết chắc chắn bà đau lòng còn hơn cả cô nữa.

Trời đã tối. Thiên Hương đứng lên vào nhà. Cô cảm thấy thật có lỗi với mẹ. Đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng mẹ cô đang ngồi lặng lẽ cạnh giường ba. Ông Trần vẫn còn thiêm thiếp ngủ có lẽ do thuốc.

Cô rón rén bước vào:

- Mẹ...

Bà Minh Hương nhìn lên, đôi mắt bà đỏ hoe làm Thiên Hương lo lắng:

- Mẹ! Con làm mẹ buồn phải không?

Bà khẽ lắc đầu, nắm lấy tay cô ra hiệu cho Thiên Hương ngồi xuống:

- Mẹ đã hỏi ba rồi, con có thể bán ngôi nhà này.

Thiên Hương ngạc nhiên:

- Mẹ hỏi ba à? Bằng cách nào?

- Mẹ đã nói hết cho ba con nghe. Tuy ba đã ngủ nhưng mẹ tin là ba sẽ hiểu mà không trách giận chúng ta.

Thiên Hương chợt hiểu ra, cô ôm chầm lấy mẹ bật khóc:

- Ôi! Mẹ...

Bà Minh Hương cũng ôm lấy cô, sụt sùi. Hai mẹ con cùng khóc. Một lúc sau, khi đã qua cơn xúc động, bà mới nói:

- Mẹ hoàn toàn tin tưởng ở con. Thiên Hương! Con cứ mạnh dạn bán nó đi, sau này có cơ bội, chúng ta sẽ xây lại ngôi nhà khác.

www.vuilen.com 166

Page 13: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương dụi đầu vào vai bà:

- Mẹ đừng buồn, con hứa sẽ cố gắng. Con sẽ làm hết sức của mình.

- Không cần đâu, con đừng cố gắng quá, cũng không cần phải cạnh tranh quyết liệt làm gì. Con cứ làm theo khả năng mình có thôi.

Ngừng một lát, bà nói tiếp:

- Có lẽ mẹ nên đưa ba con về nhà ngoại. Ở đó khí hậu mát mẻ trong lành sẽ tốt cho sức khỏe ba con hơn.

Thiên Hương nghẹn ngào hỏi, dù cô đã biết rõ câu trả lời:

- Cả mẹ cũng đi luôn à?

Bà Minh Hương dịu dàng nắm lấy tay cô:

- Thiên Hương! Mẹ rất tiếc không thể phụ được cho con việc công ty, bởi mẹ không cô nhiều kinh nghiệm. Nếu con không an tâm thì hội ý cùng chú Khải. Mẹ cũng đóng vai phụ thôi chứ quyết định vẫn là con. Mẹ phải lo cho ba. Chúng ta không thể để ba một mình, con hiểu không?

- Dạ hiểu.

Bà dừng một lát để dằn cơn xúc động: Chưa bao giờ gia đình lâm vào cảnh phân ly như thế này.

Thiên Hương gạt nước mắt:

- Mẹ dự định bao giờ về ngoại?

- Mẹ sẽ thu xếp ngay càng sớm càng tốt.

- Mẹ không muốn ba phải dời hết nhà này sang nhà khác.

- Nói đến đó, bà siết lấy tay cô:

Công việc còn lại sẽ rất nặng nề đối với con, vừa lo công ty vừa tìm nhà và phải dọn đi nữa, thật là tội nghiệp cho con.

Thiên Hương gượng cười:

- Mẹ đừng lo, con chĩ sợ ba mẹ buồn vì phải bán đi ngôi nhà đầy kỷ niệm này, còn những việc khác dù nặng nhọc cách mấy, con sẽ cố gắng. Mẹ đừng lo.

Bà Minh Hương gật đầu:

www.vuilen.com 167

Page 14: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Được! Mẹ tin con. Còn một việc nữa!

- Mẹ muốn con nói thật cho mẹ biết, con đối với Huy Đan như thế nào?

- Sao mẹ lại hỏi như vậy?

Bà Minh Hương nói nhỏ nhẹ nhưng nghiêm vô cùng:

- Mẹ không muốn tính bướng bỉnh và tự ái sẽ làm khổ con sau này. Bằng trực giác của một người mẹ, Huy Đan là đứa đáng tin cậy, con có thể nương tựa suốt đời. Đừng quá cố chấp sẽ vuột mất hạnh phúc thì uổng lắm.

Thiên Hương cúi đầu yên lặng, cô vẫn còn nước mắt quanh mi:

- Con biết, mẹ lo lắng và muốn tốt cho con. Nhưng...

Bà mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Thiên Hương:

- Không cần trả lời ngay với mẹ đâu. Mẹ chỉ nói vậy thôi, con được hạnh phúc thì mẹ mới yên lòng được.

- Dạ, con hiểu.

Thiên Hương lui về phòng. Tấm lòng của mẹ thật bao la, bà không muốn tạo thêm áp lực nào cho cô nữa. Giờ phút này cô càng mong mỏi thành công bao nhiêu sẽ càng nhận lấy thất bại nhanh chóng bấy nhiêu. Nghĩ đến lúc phải xa ba mẹ, nước mắt Thiên Hương tự nhiên rơi xuống, dù cô cố gắng kiềm chế lại.

Chợt chiếc điện thoại của cô trên bàn cất tiếng hát véo von, báo hiệu có người gọi đến Thiên Hương cầm lên, màn hình hiện số máy của Đan Huy làm cô ngần ngừ giây lát rồi mới trả lời.

- Tôi nghe đây.

- Gặp anh một lát có được không?

Thiên Hương đáp rất nhỏ:

- Có chuyện gì không?

Huy Đan vẫn cảm nhận được ngay tình trạng của cô:

- Em khóc đó à?

Giọng anh lo lắng, bồn chồn.

- Em đang khóc phải không?

www.vuilen.com 168

Page 15: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương cắn môi không đáp. Huy Đan lặp lại:

- Anh muốn gặp em.

Cô tự mình lưu những giọt nước mắt:

- Xin lỗi, tôi chỉ muốn một mình. Nếu không còn gì nữa, tôi cúp máy đây.

Không nghe Huy Đan trả lời lại, có lẽ anh đang suy nghĩ tìm lý do, Thiên Hương tắt máy, cô kéo chiếc gối ôm vào lòng để mặc nước mắt cứ tuôn rơi. Giờ đây không còn những bó hoa cầu cạnh nữa, không còn sự săn đón niềm nở và những câu khen nịnh bợ, tất cả sự hoa mỹ giả tạo ngày nào giờ đây phơi bày ra một cách trần trụi phũ phàng. Dù đã biết rõ là như thế nhưng Thiên Hương không tránh khỏi sự tủi thân.

Chú Khải bước vào, ông đặt trước mặt Thiên Hương tờ giấy:

- Cháu xem đi, để còn qua nói chuyện với ông ta. Chú đang rất bực mình đây. Không ngờ ông ta giở trò đểu đó ra:

Thiên Hương đến bàn rót cho ông ly nước:

- Chú uống nước đi. Việc đâu còn có đó, từ từ chúng ta cũng sẽ giải quyết được mà. Chú Khải bình thường rất điềm đạm, lần đầu tiên cô thấy ông mất bình tĩnh đến vậy.

Cô nhỏ nhẹ nói:

- Để cháu qua gặp ông ấy xem sao.

Chú Khải gật đầu:

- Trong làm ăn, chuyện phần bội cũng rất thường xảy ra, nhưng chú giận vì ông Lâm với ba cháu từng là bạn với nhau, có lúc chủ tịch còn có ý kết thông gia với ông ta, thế mà bây giờ ông ấy lại muốn trở mặt. Chú không để ông ta toại nguyện đâu. Hừ...

Thiên Hương đọc tờ cam kết của ông Lâm và ba cô, cổ phần trong tay ông ấy sẽ không được chuyển nhượng cho người khác, trừ khi có sự đồng ý của ông Trần, nghĩ là Thiên Hương không biết nên ông Lâm định xuống tay kiếm lời.

www.vuilen.com 169

Page 16: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương khẽ mỉm cười:

- Dù sao cũng là chỗ bạn bè với ba, để cháu nói chuyện thử xem.

Chú Khải nói thật dứt khoát:

- Mềm mỏng dịu dàng như cháu cũng tốt, nhưng đừng để bị họ thuyết phục lại đấy. Nếu họ không thích hợp tác thì bán hết lại đây. Bây giờ không phải như lúc trước nữa. Nếu không, chúng ta sẽ đưa họ ra tòa.

Thiên Hương nhìn ông trìu mến:

- Để cháu gặp họ xong rồi sẽ quyết định sau nhé.

Chú Khải đứng dậy:

- Chú tin cháu sẽ quyết định một cách sáng suốt.

Thiên Hương đứng lên tiễn ông đến cửa. Cô suy nghĩ một lát rồi đứng dậy.

Một lát sau, cô đã có mặt tại văn phòng ông Lâm. Cô thư ký mời Thiên Hương vào phòng:

Mời chị ngồi. Tổng Giám đốc mới vừa ra ngoài.

Thiên Hương không vào vội, cô có thể đợi lần khác mặc dù trước khi qua đấy cô đã gọi điện báo trước.

- Nếu ông ấy bận thì thôi vậy. Hôm khác tôi sẽ đến.

Ngoại hình và cách nói chuyện nhỏ nhẹ của Thiên Hương làm cô thư ký của ông Lâm có cảm tình ngay:

- Nếu chị không bận thì đợi một tí, Tổng Giám đốc có nói sẽ về ngay.

Thiên Hương cảm ơn. Cô nhẹ ngồi xuống chiếc ghế nệm êm ái. Cô thư ký đã ra ngoài để cô lại một mình trong phòng.

- Sao ba không làm ăn với công ty của con nhỏ đó nữa vậy?

- Ai nói với em chuyện đó?

- Em biết mà có được không?

Thiên Hương ngạc nhiên nhìn quanh, cô phát hiện cánh cửa thông với phòng bên cạnh...

- Đúng!

www.vuilen.com 170

Page 17: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Giọng người nữ còn rất trẻ:

- Còn anh, anh cũng đồng ý với ba sao?

- Thì mọi việc đều do ba quyết định mà. Còn ý của anh? Chẳng phải anh đang đeo đuổi con nhỏ đó hay sao?

Thiên Hương giật mình vì cô đã nhận ra được chất giọng chua ngoa của Hoàng Yến và nghe cách nói chuyện của họ, Thiên Hương đoán ngay cô ta đang nói với Hoàng Tùng.

- Đừng nhắc nữa, cô ta chi quan tâm đến thằng Huy Đan của em thôi.

- Ơ hay, cái anh này! Từ đầu, em đã nói con nhỏ đó chảnh chọe thấy ghét, anh không tin. Bây giờ sáng mắt ra chưa. Khi không lại bực mình với em.

Tiếng Hoàng Yến cười chế nhạo:

- Vậy mà em tưởng anh hay hơn em chứ!

- Đừng xem thường anh Hai của mình. Anh không để cô ta kiêu ngạo như thế đâu.

- Vậy anh sẽ làm gì?

Anh đã bán hết cổ phần cho ông Toàn rồi. Ông ta cũng đang nắm trong tay một số, có thể ông ấy muốn thực hiện kế hoạch gì đấy.

- Vậy là anh tự ý bán cho người ta chứ không phải ba?

Tiếng Hoàng Tùng ấp úng, anh ta đã tự khai ra:

- Không được nói với ba. Ông Toàn cũng hứa sẽ giữ bí mật, chỉ có anh và ông ấy biết thôi.

Vô tình Thiên Hương đã nghe được câu chuyện bí mật của hai anh em họ. Chính anh ta chứ không phải bác Lâm đã bán đứng ba cô. Giờ thì cô hiểu tại sao lúc đầu ông Toàn đòi rút lui, nhưng sau đó lại đổi ý vì công ty không đến nỗi phải phá sản khi không có ông Trần. Thiên Hương cay đắng khi phải bán cán nhà vào lúc đó, bây giờ tiền thì có nhưng cô không thể mua lại được.

Thiên Hương không đợi gặp ông Lâm nữa, cô lấy giỏ đứng lên.

- Ủa! Chị về sao? Tổng Giám đốc đang trên đường về đây.

- Cảm ơn chị. Vui lòng nhắn lại tôi có đến là được rồi.

www.vuilen.com 171

Page 18: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương ngoắc chiếc taxi, cô cảm thấy chán nản vô cùng. Thì ra, anh ta đã làm chuyện đó, thế mà ở trước mặt cô, anh ta luôn tỏ ra là một người lịch sự biết tôn trọng ý kiến của cô. Không bao giờ Thiên Hương thấy thái độ ngổ ngáo ngang tàng như Huy Đan. Ngược lái, Hoàng Tùng luôn lo lắng chăm sóc cô. Nếu không nghe được câu chuyện hôm nay cả cô và chú Khải không bao giờ tin ông Lâm là người tốt. Ông Lâm cũng không thể ngờ uy tín của mình đã bị chính đứa con mình làm ô uế.

Thiên Hương có tín hiệu điện thoại gọi, cô cầm lên nhìn vào màn hình. Là số máy của Hồng Châu.

- Alô.

- Làm gì mà ỉu xìu vậy?

- Có gì không?

- Có mới gọi được hả? Đang ở đâu vậy?

Trên xe taxi.

- Vậy thì hay quá! Đến quán "Mây" đi, tao có chuyện quan trọng lắm.

- Chuyện gì, có gấp không?

- Đương nhiên rồi, vô cùng gấp. Tin vui cho mày, không đến thì thôi.

Hồng Châu lại cười réo rắt. Thiên Hương kêu lái xe đổi hướng, cô cũng không có tinh thần làm việc nữa.

Hồng Châu đứng sẵn bên ngoài. Thấy Thiên Hương đến, cô cười toe toét, đưa vào bàn ngay. Thiên Hương ngạc nhiên:

- Sao mày hồ hởi quá vậy? Mời đám cưới à?

- Không ai lại hẹn bạn ra quán mời đám cưới.

Thiên Hương sốt ruột:

- Vậy thì chuyện gì?

- Tao háo cho mày tin này, tao đã tốn nhiều công sức mới biết được đó.

- Tin gì vậy?

- Màycó biết chủ mới cản nhà của mày là ai không?

www.vuilen.com 172

Page 19: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương bỗng nghe hồi hộp mỗi khi nhắc đến ngôi nhà cô vẫn rất quan tâm. Là ai?

- Anh Huy Đan.

Thiên Hương tròn mắt, cô như không tin vào tai của mình:

- Gì?Ai chứ?

- Anh Huy Đan. Ảnh đã phải lấy toàn bộ phần hùn ngoài Phan Thiết để mua ngôi nhà của mày.

- Sao mày biết được?

Anh Dũng kín miệng lắm, cứ nói xa nói gần, tao nghi nên hỏi mãi. Cuối cùng, anh Dũng cũng phải nói cho tao nghe.

Thiên Hương thẫn thờ ngồi im. Hèn gì mà cô bán quá nhanh, bên mua chẳng hề trả giá lấy một đồng. Giấy tờ làm cực kỳ nhanh gọn.

Thiên Hương gọi mấy lon bia cho mình làm Hồng Châu ngạc nhiên kinh khủng:

- Sao hôm nay uống bia vậy?

- Có sao đâu.

- Tao có thấy mày uống bia bao giờ. Mày uống được không đó?

Thiên Hương bỗng nhớ đến Huy Đan từng nói. Cô buột miệng:

- Thử xem?

Hồng Châu trố mắt nhìn Thiên Hương nhăn mặt uống:

- Nè, không uống được thì thôi, ai bắt mày vậy?

Thiên Hương không nói, cô nhìn chăm chăm vào ly bia trên bàn, lắc đầu:

- Tao chán quá!

Thái độ của Thiên Hương làm Hồng Châu lo lắng:

- Có chuyện gì vậy, nói tao nghe với.

Thiên Hương im lặng:

- Chuyện tình cảm, hay chuyện công ty?

www.vuilen.com 173

Page 20: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Mày uống không? Hôm nay tao muốn say một bữa, xem cảm giác như thế nào.

- Không được đâu!

Hồng Châu vội cản lại, cô giữ ly bia của Thiên Hương:

- Tao không cho mày uống nữa đáu. Tao rất dị ứng với đứa con gái say xỉn đó. Tao nghĩ mày sẽ rất vui khi biết anh Huy Đan mua căn nhà đó. Tao chắc chắn ảnh làm điều đó là vì mày. Mày không thích hả?

- Uống bao nhiêu lon thì mới say hả?

- Mày không nghe tao nói gì hết hả?

Hồng Châu giận dỗi đứng lên:

- Mày ngồi đó mà uống một mình đi. Thiên Hương không giữ Hồng Châu lại, cô chẳng biết mình đang vui hay buồn nữa. Cô mắc nợ Huy Đan quá nhiều, không cần Hồng Chau nói cô mới biết tấm lòng của anh. Chiều nay, chuyện của Hoàng Tùng và Huy Đan đều tác động mạnh mẽ đến cô, có điều hai thứ chỏi ngược với nhau gây cho cô một tâm trạng chơi vơi lạ lùng. Cô chỉ muốn uống say để không phải suy nghĩ đến ai nữa hết.

Vừa đặt ly xuống bàn, Thiên Hương ngây người nhìn Huy Đan. Chẳng lẽ mới có mấy ly mà cô đã nhìn Hồng Châu ra Huy Đan rồi sao!

Huy Đan ngồi vào chỗ của Hồng Châu lúc nãy. Anh chống tay lên cằm nhìn cô. Thiên Hương không biết nói gì, đôi mắt cô chớp nhẹ.

Hồng Châu về rồi, cô ấy không biết uống nên nhờ anh đến tiếp cho em.

Thiên Hương hất nhẹ mái tóc, gương mặt cô đẹp một cách hoang dại. Cách nói của Huy Đan, cô biết ngay anh chẳng hài lòng. Thiên Hương cũng chẳng buồn trả lời. Nhìn Huy Đan, cô lại thấy ngôi nhà của mình.

- Có chuyện gì mà em phải tìm đến thứ này. Uống tiếp đi chứ!

Thái độ của anh thật đáng ghét, cô biết anh cũng ghét phụ nữ uống rượu bia. Đôi mắt của Huy Đan làm Thiên Hương không thể uống tự nhiên được nữa, cô bắt đầu chóng mặt. Huy Đan nhìn cô rồi đửng lên dứt khoát:

- Đi về với anh!

Thiên Hương khẽ cau mày:

- Tôi không muốn đi.

www.vuilen.com 174

Page 21: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Huy Đan chẳng nói chẳng rằng, anh nắm chặt tay Thiên Hương, kéo cô ra xe. Huy Đan mở cửa, lạnh lùng:

- Em muốn tự vào hay để anh giúp?

Khẽ nhìn Huy Đan, cô ngoan ngoãn bước vào dựa đầu ra nệm ghế. Huy Đan lầm lì lái vụt đi. Anh chẳng nói lời nào cho đến lúc xe dừng lại. Thiên Hương mỡ mắt, trước mặt cô là cánh cổng rất quen thuộc.

Thiên Hương ngồi ngay dậy. Huy Đan đã nhanh nhẹn bườc xuống mở cổng và cho xe thẳng vào trong sân.

Xuống xe, cô ngẩn ngơ khi thấy mình đang đứng ngay trong chính ngôi nhà đã từng thuộc về mình. Trước mắt Thiên Hương, hai cây thông xanh cao vút đang vi vu cùng gió.

Cảm giác bỡ ngỡ như được gặp người quen lâu ngày trộn lẫn với niềm vui sướng khôn tả như vừa tìm được một vật gì quý giá đã bị đánh mất, nhưng Thiên Hương vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không thể làm gì khác vì cô không có quyền đối với nó nữa.

Lúc xưa, cô đã từng nghĩ một ngày đẹp trời nào đó sẽ nói sự thật về bản thân của mình cho Huy Đan biết và sẽ đưa anh về nhà ra mắt ba mẹ. Nhưng bây giờ Huy Đan mới chính là người đưa cô về tại ngôi nhà này. Ôi, cuộc đời, có mấy ai học được chữ ngờ chứ!

Thiên Hương lúng túng cụp mắt xuống tránh tia nhìn cháy bỏng của Huy Đan bên cạnh. Anh như muốn nhìn xoáy vào cô để đọc cho hết nỗi lòng mà Thiên Hương đang cố che giấu.

Huy Đan nhẹ nâng gương mặt Thiên Hương lên, nhìn cho rỡ. Cảm giác mạnh mẽ cứng rắn trong cô như òa vỡ tan tành. Thiên Hương chồm tới ôm chầm lấy Huy Đan, cô không lừa dối lòng mình nữa và cả lý trí vô cùng tỉnh táo của cô đã bị sự kiên trì của Huy Đan khuất phục. Cô cần bờ vai vững chắc, cô cần đôi tay che chở của anh biết bao.

Thiên Hương siết chặt lấy anh như sợ bị bứt ra lần nữa.

- Huy Đan! Tha lỗi cho em.

Vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Thiên Hương, Huy Đan khẽ đáp:

- Anh đã tha lỗi cho em từ lâu rồi. Cảm ơn em đã quay lại.

Thiên Hương khóc nấc trên vai anh những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn xuống.

www.vuilen.com 175

Page 22: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Không! Chính em mới phải cảm ơn anh, Huy Đan.

Huy Đan vuốt nhẹ bờ lưng thon thả của Thiên Hương, mỉm cười:

- Đừng khóc nữa! Vào nhà, anh cho xem cái này.

Huy Đan phải kéo gương mặt cô ra khỏi vai anh và lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại:

- Anh nhớ nụ cười của em quá!

Đang khóc, cô cũng phải nhoẻn cười, gương mặt cô ửng hồng vì uống bia khi nãy giờ lại càng đẹp thêm. Thiên Hương khẽ lườm yêu anh:

- Đừng nhìn em nữa đi, làm người ta mắc ca rồi nè?

Thiên Hương bước theo Huy Đan vào nhà, cảm giác thật lâng lâng khó tả. Mọi thứ anh vẫn để nguyên chẳng mua thêm món gì hết. Cô nằm mơ cô cũng không dám nghĩ có ngày được bước vào thăm lại nơi này. Chẳng những thế, mà cô còn được sống dưới ngôi nhà yêu quý này với người cô yêu thương nhất.

Huy Đan nhéo nhẹ vào má cô:

- Coi em kìa, làm gì mà suy nghĩ đến thẫn thờ vậy chứ? Anh gọi mãi mà không nghe!

Thiên Hương giật mình, mĩm cười xấu hổ:

- Em có nghĩ gì đâu. Anh gọi em hả?

- Muốn lên thăm phòng của em không?

Thiên Hương đỏ mặt không trả lời. Huy Đan nhìn cô cười tủm tĩm và nắm tay Thiên Hương lên lầu. Anh tự mở cừa phòng cô. Những gì cô để lại vẫn còn nguyên tại đúng vị trí của nó. Ánh mắt phiên Hương đừng lại trên kệ, tấm hình chụp chân dung mà cô rất thích. Cô ngạc nhiên bước lại cầm lên xem. Chẳng lẽ cô đã bỏ sót lại lúc dọn đi.

Huy Đan cưới, anh cầm lấy khung hình từ trên tay cô và để xuống:

- Cái này của anh. Em đã cố tình để lại phải không? Đêm nào anh cũng phải mi một cái mới ngủ được.

Thiên Hương ngoảnh đi:

- Anh chỉ giỏi nói gạt em thôi. Sao không nói sai lầm vì đã yêu em nữa đi!

www.vuilen.com 176

Page 23: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Huy Đan cố nhìn sát vào đôi mắt lấp lánh của cô, thích thú:

- Anh có chối đâu. Yêu em là sai lầm lớn của anh mà.

Thiên Hương xụ mặt xuống. Huy Đan cười, anh dịu dàng hôn nhẹ lên má cô:

- Đừng giận nha, anh giỡn thôi mà! Anh phải đi làm tiếp đây, ữ nhà đợi anh về nghen.

- Anh phải đi làm bây giờ hả?

Huy Đan gật đầu:

- Anh bỏ công việc còn đang dở dang. Bây giờ vào làm tiếp cho xong, anh sẽ về ngay. Nhà của em mà, có gì ngại chứ. Một cái nheo mắt đáy ý đồ sau cầu nói của Huy Đan. Thiên Hương ngoan ngoãn gật đầu. Cô đưa anh xuống xe. Huy Đan mở cửa định ngồi vào, nhưng nghĩ sao anh kéo Thiên Hương sát lại, mỉm cười:

- Hôn tạm biệt anh đi!

Thiên Hương khẽ chớp mắt rồi hôn mạnh vào má anh, cười:

- Bye bye..

Nhìn theo xe Huy Đan chạy xa dần, Thiên Hương nhẹ đóng cửa lại. Cô cầu vào tay thật mạnh để biết không phải là mình đang mơ ngủ. Sự thật này đối với cô còn tuyệt vời hơn giác mơ gấp ngàn lần.

Huy Đan đặt chiếc túi xách sau cùng vào cốp xe và đóng lại. Anh đi vòng lên phía tay lái.

- Em lấy đủ đồ chưa, còn thiếu gì không?

Thiên Hương mỉm cười, đôi mắt long lanh:

- Xong hết rồi anh.

- Vậy mình đi nhé! Em cài dây an toàn vào đi.

Đợi Thiên Hương làm xong, Huy Đan mới lái đi. Cô xoay hắn qua nhìn Huy Đan. Anh chỉ lái một tay, còn tay kia để hờ lên tay Thiên Hương:

- Sáng nay em gọi điện cho mẹ chưa?

Dạ rồi, nhưng mà mẹ gọi em trước. Bà còn nón hơn cả em nữa.

- Đương nhiên rồi, vì hôm nay con rể lên thăm ba mẹ vợ mà.

www.vuilen.com 177

Page 24: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

Thiên Hương nguýt anh một cái thật dài:

- Xí…anh đừng có ham!

Huy Đan bật cười, trông anh thật thoải mái.

- Cô nhìn anh trìu mến, nói tiếp:

Mẹ nói ba đã chuẩn bị loại rượu gì đó ngon lắm để đãi anh. Em ganh tị nha! Từ xưa giờ cái gì ba cũng dành cho mình em thôi. Em sắp sửa bị mất quyền ưu tiên rồi, không chịu đâu?

- Huy Đan gật gù:

- Bây giờ anh mới biết em xấu tính thật.

Thiên Hương chun mũi:

- Biết rồi thì sao? Anh thấy ghét, lúc nào cũng nghĩ xấu cho người ta.

Huy Đan cười khẽ:

- Hồi nào đầu! Anh mà nghĩ xấu cho em à? Không làm xấu thì thôi, nghĩ xấu để làm gì?

Thiên Hương đỏ cả mặt, cô rút vội tay lại:

- Anh... anh thặt là đáng ghét mà. Không thèm nói chuyện với anh nữa.

- Cô kéo con gấu bông to tướng ôm vào lòng, gác đầu lên người nó thật êm ái dễ chịu. Tiếng nhạc hòa tấu du dương từ đàn loa trong xe vang êm êm đưa cô vào giấc ngủ hồi nào không hay.

Thiên Hương mở mắt. Huy Đan đã tấp xe vào sát trong lề. Cớ ngơ ngác ngồi dậy nhìn ra ngoải cửa. Hai bên đường thấp thoáng bóng cây thông, cây tùng mạnh mẽ.

Con đường mỗi khi về Đà Lạt cô rất thích ngắm nhìn.

- Ủa! Sao anh dừng ở đây?

- Anh khát quá!

Thiên Hương tưởng thật, cô lấy chai nước khoáng đưa cho Huy Đan:

- Nè, anh uống đi!

Huy Đan cầm lấy và để xuống:

www.vuilen.com 178

Page 25: Phần 10 Hbookserver.vuilen.com/book/tinhyeulaphepmau/...- Tôi biết em sẽ không làm thế. Em không phải là một người tàn nhẫn. Thiên Hương nhìn đi nơi khác

Tác Giả:Như Anh Phương TÌNH YÊU LÀ PHÉP MÀU

- Không phải cái này!

Thiên Hương hiểu ra thì đã muộn, Huy Đan cúi xuống hôn vào môi cô thật chớp nhoáng. Đôi tay anh siết lấy người cô thật đam mê: Thiên Hương cũng hôn trả lại anh.

Lần đầu tiên cô thả trôi đầu óc mình theo cảm xúc, không như những lần trước đây suy nghĩ, dằn vặt và ray rứt...

Thiên Hương nghe rõ nhịp thở của mình càng lúc càng nhanh. Huy Đan chợt dừng lại ngắm nhìn gương mặt cô, anh mỉm cười:

- Làm gì mà em thở nhanh dữ vậy? Ở đây không có bác sĩ cấp cứu đâu nha!

Quê không chịu nổi, Thiên Hương đấm vào người anh:

- Anh có thôi ghẹo em đi không? Tại anh chứ bộ!

- Tại em dễ thương quá, anh không lái xe được. Thức dậy nói chuyện với anh đi!

Thiên Hương bẽn lẽn nhìn anh. Người đàn ông bên cạnh cô sao mà đáng yêu quá. Cô nguyện gắn bó cuộc đời mình với anh mãi mãi.

- Chúng ta đi nhé!

Thiên Hương khẽ gật đầu. Huy Đan hôn nhẹ vào môi cô một nụ hôn đầy trân trọng yêu thương.

Chiếc xe từ từ lăn bánh ra đường nhựa và bon bon thẳng tiến đến Đà Lạt, xứ sở của tình yêu. Để đến được nơi tuyệt đẹp nên thơ và lãng mạn này, họ phải đi qua những đường đèo ngoằn ngoèo khó khăn hiểm trở. Tình yêu cả hai cũng vậy, vượt qua mọi thử thách của cuộc sống họ lại càng thêm yêu nhau hơn.

HẾT.

www.vuilen.com 179