Nữ Sinh - linktruyen.com · bằng gàu nước nơi cửa bếp, vô tâm hỏi tôi như vậy....

108

Transcript of Nữ Sinh - linktruyen.com · bằng gàu nước nơi cửa bếp, vô tâm hỏi tôi như vậy....

NỮSINHTủsáchTinhhoaVănhọc

Nguyêntác:⼥⽣徒Tácgiả:DazaiOsamuDịchgiả:HoàngLong

Côngtypháthành:PhươngNamNhàxuấtbản:NXBHộiNhàVănTrọnglượngvậnchuyển:150g

Kíchthước:13x19cmSốtrang:177

Ngàyxuấtbản:02/2014Giábìa:47.000₫

Nguồn:Tve-4uType+Làmebook:thanhbtNgàyhoànthành:26/02/2015

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Cuốnsáchnàyđượcgiớithiệuởđâynhằmchiasẻchonhữngbạnkhôngcóđiềukiệnmuasách!

Cònnếubạncókhảnănghãymuaủnghộnha!

Giớithiệu

Hầuhếtcác truyệntrongtuyểntậpđềucónhânvậtchính lànữvớinhữngmiêutảtâmlýhếtsứctinhtếvàcaosang.Khôngnhữngthànhcôngvớithểloạitựtruyệntưtiểuthuyết,Dazaicònchứngtỏbảnlĩnhbậcthầycủamìnhtrongviệcamhiểu tâm lýphụnữxứPhùTang.Qua tácphẩmcủaDazai,tâmhồnNhậtBản;vốnkiềmnénvàkhépkín,cóthểhiệncũngrấtcôđọng,nhưthơHaiku,nhưkịchNo,nhưphimcủaOzu; lạiđượcchuyênchởquangônngữcủavănchươngmộtcáchdịudàngnhưngkhôngkémphầnmãnhliệt.Truyện“Nữ sinh” được dịch từ nguyên tác “Nữ sinh đồ” trong tậptruyệnngắnNữSinhdoNhàxuấtbảnKadokawatáibảncósữachữalầnthứnămnămBìnhThành21(2009).

Tác phẩm này được đăng tải lần đầu tiên trên tạp chí “Văn học giới” sốtháng4năm1939.DựatrênnhậtkýcủamộtđộcgiảnữtênlàAriakeShizu(lúcbấygiờ19 tuổi) gửi choDazai vào tháng9năm1938,Dazai đã viếtthànhmộttruyệnvừaxuấtsắcnóivềbiếnchuyểnnộitâmcủamộtnữsinh14 tuổigóigọn trongvòngmộtngày, từkhi thứcdậyđếnkhiđingủ.Tácphẩmkhắchọarấtthànhcôngtâmlýbiquanhaytrầmuấtcủamộtthiếunữtuổidậythìvớimộtvănphongvôcùngtinhtế.Chínhvìvậy,ngaytừkhirađời, tác phẩm được giới văn nghệ thời bấy giờ, tiêu biểu là văn hàoKawabataYasunarivôcùngtánthưởng.

Đến năm sau, 1940, tác phẩm được giải nhì của giải thưởng văn họcKitamuraTokoku.Tácphẩmđãđượctáibảnrấtnhiềulầnvàluônđượccácđộcgiảnữyêu thíchchođếnnay.Bản thân tậpnhậtkýcủaAriakeđã trởthànhmộttưliệuvănhọcquývàđượctrưngbàytạibảotangvănhọccậnđạiAomorivào tháng2năm2000.Cũngnhư“Nữsinh”, sự tinh tế trongviệcmiêutảtâmlýphụnữcủaDazaimộtlầnnữađượcthểhiệnquatruyện“Nữtácgia”.Tâm lý củamột côgái nuôimộngvăn chươnghiện ra thậtsinhđộngvàthúvịvôcùng.Làchứngnhâncủacuộcthếchiếntànkhốcvàlà nạn nhân của thời cuộc,Dazai đã đưa những trải nghiệm cay đắng củamìnhvàotácphẩm.

Truyệnngắn“Tờtiềngiấy”nóivềsựđảođiêncủacuộc thếchiếnnhưngvẫncómộttiasángấmápnhỏnhoicủatìnhngười.Quahaitácphẩm“Mộtngàytrọngđại”và“Ngườivợ”nhữngtâmtìnhcủangườiphụnữNhậtBản

trongngàymởmàn cuộc chiến tranhTháiBìnhDương, hay khi bị chồngphảnbộiđềuhiệnrahếtsứcchânthật.Riêngtruyện“Mộtchuyếnđi”nóivềnhàvănKasai,mộtchândungtựhọacủaDazai,quađóchúngtathấyđượcphầnnàosựcốgắngcủatácgiảtrongviệctheođuổivănchương,nhiềukhikhôngphảivìđammêmàcònvìsinhkếnữa.

Mụclục

LỜINGƯỜIDỊCH

NGƯỜIVỢ

NỮTÁCGIA

NỮSINH

MỘTCHUYẾNĐI

MỘTNGÀYTRỌNGĐẠI

TỜTIỀNGIẤY

PHỤLỤC

LỜINGƯỜIDỊCH

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Sau“Tàdương”và“Thấtlạccõingười”,chúngtôixinđượcgiớithiệuđếnquýđộcgiảmột tác phẩm tiêubiểunữa củaDazai là “Nữ sinh” cùngvớinămtruyệnngắnxuấtsắckhác.Hầuhếtcác truyện trong tuyển tậpđềucónhânvậtchínhlànữvớinhữngmiêutảtâmlýhếtsứctinhtếvàcaosang.Khôngnhững thànhcôngvới thể loại tự truyện(tư tiểu thuyết),Dazaicònchứngtỏbảnlĩnhbậc thầycủamìnhtrongviệcamhiểutâmlýphụnữxứPhùTang.Qua tác phẩmcủaDazai, tâmhồnNhậtBản; vốnkiềmnén vàkhépkín, có thểhiện cũng rất côđọng,như thơHaiku,nhưkịchNo,nhưphimcủaOzu;lạiđượcchuyênchởquangônngữcủavănchươngmộtcáchdịudàngnhưngkhôngkémphầnmãnhliệt.

Truyện“Nữsinh”đượcdịchtừnguyêntác“Nữsinhđồ”(⼥⽣徒)trongtậptruyệnngắn“Nữsinh”(⼥⽣徒)doNhàxuấtbảnKadokawa(⾓川⽂庫)táibản có sửa chữa lần thứ năm nămBình Thành 21 (2009). Tác phẩm nàyđượcđăngtảilầnđầutiêntrêntạpchí“Vănhọcgiới”sốtháng4năm1939.Dựa trên nhật ký củamột độc giả nữ tên làAriakeShizu (lúc bấy giờ 19tuổi)gửichoDazaivàotháng9năm1938,Dazaiđãviếtthànhmộttruyệnvừaxuất sắcnóivềbiếnchuyểnnội tâmcủamộtnữ sinh14 tuổigóigọntrongvòngmộtngày,từkhithứcdậyđếnkhiđingủ.Tácphẩmkhắchọarấtthànhcôngtâmlýbiquanhaytrầmuấtcủamộtthiếunữtuổidậythìvớimộtvănphongvôcùngtinhtế.Chínhvìvậy,ngaytừkhirađời,tácphẩmđượcgiớivănnghệthờibấygiờ,tiêubiểulàvănhàoKawabataYasunarivôcùngtánthưởng.Đếnnămsau,1940,tácphẩmđượcgiảinhìcủagiảithưởngvăn

họcKitamuraTokoku[1]

.Tácphẩmđãđược tái bản rất nhiều lầnvà luônđượccácđộcgiảnữyêuthíchchođếnnay.BảnthântậpnhậtkýcủaAriakeđãtrởthànhmộttưliệuvănhọcquývàđượctrưngbàytạibảotàngvănhọccậnđạiAomorivàotháng2năm2000.

Cũngnhư“Nữsinh”,sựtinhtếtrongviệcmiêutảtâmlýphụnữcủaDazaimộtlầnnữađượcthểhiệnquatruyện“Nữtácgia”.Tâmlýcủamộtcôgáinuôimộngvănchươnghiệnrathậtsinhđộngvàthúvịvôcùng.

Làchứngnhâncủacuộc thếchiến tànkhốcvà lànạnnhâncủa thờicuộc,Dazaiđãđưanhững trảinghiệmcayđắngcủamìnhvào tácphẩm.Truyệnngắn“Tờtiềngiấy”nóivềsựđảođiêncủacuộcthếchiếnnhưngvẫncómộttiasángấmápnhỏnhoicủatìnhngười.Quahaitácphẩm“Mộtngàytrọngđại”và“Ngườivợ”nhữngtâmtìnhcủangườiphụnữNhậtBảntrongngàymởmàncuộcchiếntranhTháiBìnhDương,haykhibịchồngphảnbộiđềuhiện ra hết sức chân thật. Riêng truyện “Một chuyến đi” nói về nhà vănKasai,mộtchândungtựhọacủaDazai,quađóchúngtathấyđượcphầnnàosự cố gắng của tác giả trongviệc theo đuổi văn chương, nhiều khi khôngphảivìđammêmàcònvìsinhkếnữa.

NhưvậylàsaubanămròngrãđọcvàdịchDazai,chúngtôiđãgiớithiệuđếnquýđộcgiảnhữngtácphẩmchínhyếu,xuấtsắcnhấtcủaông,cảtiểuthuyếtvà truyện ngắn. Chỉ riêng một số thư từ, vài truyện ngắn khác như “Kỷniệm”(思い出),“VợcủaVillon”(ヴィヨンのつま)vàvởkịch“Pháohoamùađông”(冬の花⽕)làchưađượcdịchvàgiớithiệu.HyvọngnhữngtácphẩmđósẽđượcbổsungđầyđủkhiấnhànhtuyểntậptácphẩmcủaDazaitrongtươnglai.

Nagoya,tháng9năm2012

HoàngLong

NGƯỜIVỢ

Truyện “Người vợ” được dịch từ nguyên tác “Osan” (おさん) trong tậptruyệnngắn“Nữsinh”(⼥⽣徒)doNhàxuấtbảnKadokawa(⾓川⽂庫)táibảncósửachữalầnthứnămnămBìnhThành21(2009),từtrang215đếntrang 236.Nguyên vănOsan là tên người vợ củaKamiji (紙治) trong vởtuồng“Joururi”(浄瑠璃)“TựsátđôiởAmijima”(ShinjutennoAmijima-⼼中天の網島), đượcdựa trêncâuchuyệncó thật.Kamiji vốn làmột thợbuôngiấyởTenmaOsaka,qua lại thânmậtvớimộtcôdunữ tênKoharu(⼩春),bịdằnvặtgiữanàngvớingườivợtrinhthụcOsan,cuốicùngcùngvớiKoharutựsátđôiởchùaDaichouji(⼤⾧寺)ởAmijima

(網島)

1

Điratừhànhlang,khôngnghecảtiếngbướcchânnhưthểđãbịrútmấtlinhhồn.Vừadọndẹpchénbátsaubữacơmtối,tôivừacảmnhậnđượcđiềuđóvà thấybuồnđếnmứcđánhrơichiếcdĩa, rồibấtgiác thởdài,vươn thẳngngườimởcánhcửabếpnhìnrangoài, thì thấybóngdángbuồnbãvô tìnhcủangườichồngtừphíasautrongchiếcáoyukatatrắngcósợidâyđailưngnhỏquấnhờchậpchờnhiệnratrongánhhoànghônmùahạ,nhưmộtbóngma,nhưkhôngphảivậtsốngtrongthếgiớinày,đangđitrênconđườngnhỏvenbờgiậucónhữngcọngbíleo.

“Chađâuhảmẹ?”

Con bé gái đầu lòng nămnay lên bảy tuổi chơi ngoài sân, đang rửa chânbằnggàunướcnơicửabếp,vô tâmhỏi tôinhưvậy.Conbénày thíchchahơnmẹ,mỗi tối cùng ngủ chungmàn với cha trên tấm futon trải nơi cănphòngsáuchiếu.

“Đichùarồicon.”

Tôitùytiệntrảlờiconbénhưvậynhưngnóixongmớicảmthấynhưmìnhđãnóimộtđiềugìđóbấtthườngvàlạnhbuốtsốnglưng.

“Đếnchùaà?Đểlàmgìcơ?”

“LễObonmà.Vìthếmàchađichùađấy.”

Nhữnglờinóidốicứ thếmàtuônrakhôngngờ.Thựcsựngàyđóđúng làngàymườiba lễObon.Connhàngười tamặcáokimonođẹpđẽ, ra trướccổngnhà,phấttayáodàimàchơiđùathỏathích,cònquầnáokimonocủamấyđứaconmìnhbịthiêucháyhếttrongchiếntranhnêndùlễOboncũngmặcmấyquầnáothômạtkhôngkhácchithườngngày.

“Vậyư?Chắclàchasẽvềsớmnhỉ?”

“Chà,biếtsaonhỉ.NếubéMasakomàngoanthìcólẽchasẽvềsớmđấy.”

Mặcdùtôinóivậynhưngnhìnđiệubộcủachồngthìtôichắcchắnđêmnaylạingủlangbạtởngoàirồi.

BéMasakobướcvàonhàbếp,rồiđilêncănphòngbachiếu,ngồinơicửasổvớivẻcôđơnmàngướcnhìnrangoài.

“Mẹà,câyđậucủaMasakonởhoarồiđấy.”

Conbélẩmbẩmvậyrồinướcmắtlưngtròngvìcảmđộng.

“Đây,đâynữa.A,thựcsựrồi.Đậumọclênnhiềuquá!”

Phíabênhànhlang,cómộtmảnhđấtkhoảngmườitsubo[2]

,trướcđâytôicótrồngnhiềuloạirautráinhưngsaukhicóbađứaconthìkhôngcònđụngtaychânđếncôngviệcđồngángnữa;ngàyxưachồngtôicũngđôikhigiúpđỡlàmvườnnhưnggần đây thì đến việc nhà cũngkhông làmchút gì.Mảnhvườnnhàbênđượcchămbóncẩn thận, trồng rấtnhiều loại rau tươingonmơn mởn còn vườn nhà mình chỉ toàn cỏ dại, so sánh thấy mà xấu hổ.Masakomớilấymộthạtđậuđượccấpphátchomàvùixuốngđất,tướinướclênvậymàlạinảymầm,đólàthứtàisảnduynhấtcủabéMasakokhôngcólấymộtcáiđồchơinàokhác,mỗilầnsangnhàhàngxómlạihuyênthuyênkhôngbiếtngượnglàcâyđậunhàmìnhthếnày,câyđậunhàmìnhthếkia.

Sasútbithảm.Côđơn.Không,đốivớiNhậtBảnbâygiờmànóithìkhôngchỉriêngchúngtôimàtấtcảnhữngngườisốngởTokyonàynữa,nhìnđâucũngthấymộtsựsasúttrầmkha,dùchạyquanhquẩnthếnàothìnhữngvậtmàchúngtôimangtheocũngbịthiêucháyhếtcả,tuyvậyđiềukhổsởbâygiờcấpbáchhơncảsựsasútđólànỗicựcnhọccủamộtngườivợtrongthếgiớinày.

ChồngtôiđãlàmviệcgầnmườinămtrongmộttòasoạnbáokhánổitiếngởKanda.Khoảngtámnămtrướcđãcùngtôilàmmộtlễkếthôngiảndịthôngquamaimối.RồithìlúcđónhữngcănnhàchothuêởTokyongàycàngítđi,nêncuốicùngchúngtôiđãtìmcănnhànhỏnày,giốngnhưmộtcănnhàgiữacánhđồngởngoạivithànhphố,ventuyếnđườngtàuchínhChuosenvàsốngởđâychođếnkhiđạichiếntranhxảyra.

Chồngtôivìcơthểyếunhượcnênđượcmiễntrưngdụngvàtriệutậpnêncứmỗingàyvôsựđếnlàmviệcchỗtòasoạnbáo,nhưngrồichiếntranhkhốcliệthơn,vìvùngngoạivi thànhphốchỗ tôiởcóxưởngsảnxuấtmáybaynênbomđạnthườngxuyênrơixuốngsátngaynhà,cuốicùngvàomộtđêmbụi trúc saunhà trúngbom, thế lànhàbếp,nhàvệ sinhvới cănphòngbachiếu tan hoang hết cả. Gia đình bốn người chúng tôi (lúc đó ngoài béMasakorathìtrưởngnamYoshitarocũngmớivừađượcsinh)khôngthểnàotiếptụcsốngtrongcănnhàhưhoạinhưvậyđượcnữanêntôicùnghaiđứacontảncưvềquênhàởthànhphốAomori,cònchồngtôithìquyếtđịnhởlạitrongcănphòngsáuchiếu,tiếptụcđilàmtòasoạnbáonhưthườnglệ.

Tuy nhiên chúng tôi tản cư về thành phốAomori chưa đến bốn tháng thìthànhphốnàyđãbịkhôngkíchdữdội,toànthànhphốbịpháhủy,khổsởvôcùng,tấtcảđồđạcmangtheobịcháytrụihết,trongcảnhthêthảmtrắngtay,chúng tôi đến nương nhờ nhà một người quen còn sót lại ở thành phốAomori,hỗnloạnnhưthấygiấcmơđịangục.ChừngkhoảngmườingàyănnhờởđậunhưvậythìNhậtBảnđầuhàngvôđiềukiện.Tôinhớchồngmìnhđang sốngởTokyonênmớidắtdíuhaiđứacon thất thểunhưkẻănmàyquayngượcvềTokyo,rồivìkhôngcócănnhànàokhácđểdọnđinênmớinhờvảngườithợmộcsửachữaqualoacănnhàhưhỏnghơnphânnửađó,quaytrởlạicuộcsốngđầmấmcủagiađìnhnhưtrướckia,vừamớithởphàođượcmộtchútthìtâmtínhchồngtôithayđổi.

Tòa soạnbáo bị hưhại, rồi nhữngngười đứngđầu tranh cãi nhauvề vốnliếng nên cuối cùng phá sản, chồng tôi lập tức trở thành kẻ thất nghiệp,nhưngvìlàmviệcchotòasoạnbáonhiềunămnêncórấtnhiềungườiquenbiết,trongsốđócómộtvịcóthếlựcxuấtvốnrathànhlậpmộtnhàxuấtbảnmới,vàđãxuấtbảnđượchaibachủngloạisách.Nhưngcôngviệcxuấtbảnrồithìviệcmuagiấycũngthấtbại,tổnthấtkhálớn,chồngtôimangnợrấtnhiều,nênmỗingàyngơngẩnrờikhỏinhàrồiđếntốitrởvềvớibộdạngmệtlử,vốntrướcđâylàngườiítnóitừdạoấythìcâmlặngluôn.Đếnkhitổnthấtcủaviệcxuấtbảnđãđượcbùđắpphầnnàothìchồngtôichẳngcònkhílựcđểlàmviệcgìnữa.Chồngtôimỗingàycứđứngtrầmngâmbênkhungcửasổ,suynghĩđiềugì,vừahútthuốcvừanhìnrachântrờixaxăm.Khitôicảmthấylolắng“aa,lạibắtđầurồichăng”thìchồngtôithởdàinhưthểkhôngthểlàmgìđượcnữarồivứtmẩuthuốcđanghútdởrangoàisân,lấycáivítrongngănkéonhét vào túi, rồi lặng lẽ bước ra từhành langkhông tiếngđộngnhưthểmộtngườibịrútmấtlinhhồnvàthườngthìtốiđókhôngtrởvề

nhà.

Mộtngườichồngtốtvàdịudàng.Rượuuốngchừngmộtchai,biauốngmộtloncòn thuốc lá tuycóhútnhưngở tầmvừađủ số lượng thuốcđượccấpphát, cưới nhau đã gầnmười nămmà anh ấy chưa từng đánh đập hay lamắngtôimộtlầnnào.Chỉcómộtlầnkhicókháchđếnnhàchơi,lúcấybéMasakomớichừngbatuổithìphải,anhấyphatràmờikháchbịtrànramớigọitôinhưnglúcấytôiđangquạtlòtrongbếpkhôngnghe.Thấykhôngtrảlời, chồng tôi, chỉ lúc ấy thôimới làm ra vẻmặt sưng sỉa ômbéMasakoxuốngbếp,đặtbéxuốngphản,rồitrừngtrừngnhìntôiđầysátkhí,cứđứngchônchânnhưvậymộtlúclâukhôngnóilờinàorồixoaylưngvềphíatôimàđivềphòng,đóngcánhcửagiấyđánhsậpmộttiếnglớnnhưvọngvàođếntủyxươngtôikhiếntôirunbắnngườiđivìsợ.Tôinhớlàmìnhbịchồnggiậnchỉcómộtlầnđóthôi,tuyvìchiếntranhmàtôicũngvấtvảkhổsởnhưnhữngngườikhácnhưngmỗi lầnnghĩđếnsựdịudàngcủachồng, tôinhủthầmrằngtrongtámnămquamìnhlàngườihạnhphúc.

(Thànhmộtconngườikhácrồi.Chuyệnđóbắtđầutừkhinàonhỉ?SaukhitrởvềtừnơisơtánởAomori,saukhoảngbốnthángmớigặpmặt,tôithấyvẻmặtchồngcócáigìđêtiện,tháiđộcứnhấpnhanhấpnhổmnhưtránhánhmắtnhìncủatôinhưngtôichorằngđóchỉ làvìchồngtôisốngthiếuthốnmộtmìnhđã lâunênmới tiều tụynhưvậy rồi cảm thấyđau lòng.Hay làtrongbốnthángđó,àmàthôi,khôngnghĩnữa,càngnghĩ thìcàngvùisâuvàovũngbùnkhổsởmàthôi).

Chắchẳnlàchồngmìnhkhôngvề,nêntôimớitrảimềnfutoncủachồngvớifutoncủabéMasakorarồivừagiăngmàn,tôivừacảmthấykhổsởvàbuồnbã.

2

Đếntrướcbuổitrưangàyhômsau,khitôiđanggiặttãcủađứacongáithứhailàbéToshikovừamớisinhvàomùaxuânnămnaybênthànhgiếngcạnhhiênnhàthìchồngtôigiơcáimặttốitămnhưthằngkẻtrộmnhẹnhàngtiếnđến,nhìntôi,imlặngcúimặtrồivấpngãchúiđầuđivềphíahànhlang.Bấtgiáccúiđầu trướcvợmìnhvậy thì raanhấycũngkhổ.Nghĩnhưvậy, tôithấyngựcnghẹnngào,khôngsaogiặtđồtiếpđượcnữanênđứngdậytheochồngđivàonhà.

“Nónglắmphảikhônganh?Haythửcởitrầnraxemsao?SángnayngườitacấpphátphầnlễObonđượchaichaibia.Emđãướplạnhsẵnrồi.Anhuốngnhé?”

Chồngtôinhấpnhổmrồicườiyếuớt.

“Đằngấytuyệtvờinhỉ!”

Giọngnóithiếuđiềumuốnđứthơi.

“Vậymìnhvớimẹnóuốngmỗingườimộtchainhé!”

Nhìnthấurồinhé,nóiralờinhưbợđỡcơđấy.

“Thếthìemsẽtiếpmìnhvậy!”

Ngườichađãmấtcủatôilàmộttaybợmrượunêncólẽvìthếchăngmàtửulượngcủa tôicònmạnhhơnchồngnữa.Hồimớicướinhau, tôivớichồnghaingườiđiđếnShinjuku,vàocácquánOdenuốngrượu.Chồng tôingaylập tứcmặtđỏgay rồinóikhôngđượcnữa, còn tôivẫnchẳng thấygì, cóchănglàtiếngongongởtrongtaimàthôi.

Trongcănphòngbachiếu, lũ trẻăncơm,chồng tôi cởi trần, cáikhănướtkhoáctrênvai,uốngbia.Tôichỉlàmmộtcốcrồisauđóthấylãngphínênthôi, ômbéToshikomàchobú.Bềngoàinhìnnhưmộtgiađìnhđầmấm

nhưngthựcrachẳngdễchịugì,chồngcứlảngtránhtianhìncủatôicòntôicũngphảichọnnhữngchuyệnđểkhôngchạmđếnnỗiđaucủachồngmìnhthành ra câu chuyện cứ lạc lõng.Con béMasako với thằng emYoshitarohìnhnhưcũngmẫncảmvới tâmtìnhcủachamẹnênrấtđỗingoanngoãnchấmbánhmìhấpvàocốctràcóbỏđườnghóahọcmàănngonlành.

“Rượuuốngbuổitrưa,sayđấynhỉ?”

“Ừ,đúngnhỉ,cảngườicứđỏaulênnày.”

Lúcđómớithoángnhìntôimộttí.Dướicằmcủachồngtôicómộtconnhậymàutímbámvào,không,khôngphảilàconnhậyđâu,khinhìnthoángvếtbớt hình con nhậy, đột nhiên tôi nhớ đến chuyện lúcmới vừa cưới nhau.Chồngtôihìnhnhưcũngngaylậptứcnhậnranênmớinhấpnhổmdùngđầuchiếckhănướtđangvắttrênvaivụngvềchevếtbớtbịcắnđó.Mặcdùhiểurằngngaytừđầuchồngtôikhoácchiếckhănướttrênvailàđểchegiấuhìnhdángconnhậynhưngtôilàmravẻnhưchẳngnhậnthấygì,tiếptụccốgắng.

“BéMasakođượcngồicùngcha,ăncơmthấyngonlànhquánhỉ!”

Tôithửnóiđùanhưvậynhưngchồngtôinghecóvẻmỉamaihaysaođónênmặtmũitrắngbệchra,khinỗikhổsởcủatôiđếnmứccựchạnthìđộtnhiêntiếngradionhàhàngxómbắtđầuphátbàiquốccaPháp,chồngtôilắngtainghe:

“A,ravậy,thìrahômnaylàngàykỷniệmcáchmạngPháp.”

Và thầm thì như độc thoại, rồimỉm cười, như nói cho tôi và béMasakonghe:

“Ngàymườibốnthángbảy,ngàynàyđây,cáchmạng...”

Chồngtôinóidởgiữachừngnhưvậyrồingưng.Tôiliếcnhìn, thấychồngtôimiệngméoxệch,nướcmắt ầng ậc trênmi, khuônmặtnhìnnhưmuốnkhócrồicấtgiọngnghẹnngào.

“PhángụcBastille,dânchúngnhé,từkhắpnơivùngdậy,rồisauđódùbữatiệchoamùaxuâncủaPhápđãvĩnhviễn,vĩnhviễnmấtđinhưngcũngphảipháhoại,dùchohiểu rằng sựkiến thiếtmột thứđạođứcmới,một trật tự

mớivĩnhviễnkhôngthểnàothựchiệnđượcnhưngvẫnphảipháhoạithôi,cáchmạngvẫnchưahoànthành;TônDậtTiênnóivậyrồichếtnhưngviệchoànthànhcáchmạngcólẽvĩnhviễnchẳngbaogiờđược,tuyvậycũngvẫnphảilàmcáchmạng,bảnchấtcủacáchmạnglàthứđẹpvàđaukhổ;nóirằngsẽlàmchuyệnnhưthế,mìnhsẽtrởthànhgìđây,nỗiđaukhổ,vẻđẹpấy,vàrồitìnhyêu...”

BàiquốccaPhápvẫntiếptục,chồngtôivừanóivừakhóc,rồisauđóchừngnhưthấyngượngnênlạicốnặnramộtnụcườikhinhkhỉnh.

“Chà,cóvẻchalàmộttaysayrượukhócnhèrồi.”

Nóivậyrồingoảnhmặtđứngdậy,đirabếprửamặt.

“Không được rồi. Say quá.Lại khóc vì cáchmạngPháp nữa chứ.Đi ngủchútđây.”

Chồngtôinóirồiđivàocănphòngsáuchiếu,sauđólàlặngyênnhưngchắcchắnlànằmcomìnhmàkhócsụtsịtthôi.

Chồng tôikhôngphảikhócvìcáchmạng.Không,nhưngcó lẽcáchmạngPhápvà tìnhyêugiađình thì cũnggiốngnhau.Cáinỗikhổcủachồng tôiphảipháhoạicáivươngtriềulãngmạnPhápvàcáigiađìnhêmấmvìthứđẹpvàbuồnấythìtôicũnghiểurõnhưngvìyêuchồngnêntuykhôngphảilàngườivợOsancủaKamijingàyxưa,cũngcathán:

Trongngựcvợmình

cómộtconquỷtrúngụ

A,a,a

haylàconrắnđộcchăng?

Nếubỏquamọichuyệnlàmravẻnhưchẳngliênquangìđếntưtưởngcáchmạngvàtưtưởngpháhoại, thìcònmộtngườivợbịbỏlạiởmộtchỗnày,mộttưthếnàylúcnàocũngchỉthởdàibuồnbã.Cuốicùngchuyệnnàylànhư thếnàođây?Phómặcvậnmệnhchoông trời, cầumongchocơngiótìnhyêucủachồngđổihướng,rồicứnhẫnnạiphụctùngvậysao?Cũngđã

cóđếnbađứaconrồi,vìnhữngđứaconmàkhôngthểnàochiataychồngđượcnữa.

Khoảnghaiđêmngủlangbạtởngoàithìcũngcómộtđêmchồngtôingủởnhà.Cơmtốixong,chồngcùngcácconchơiđùangoàihànhlang,cònnóinhữnglờiđùacợttitiệnvớilũtrẻnữa,vụngvềbếđứacongáiútmớisinhnămnaylênmàkhen:

“Mậplênrồiđấynhé,côbémỹnhânnày.”

Tôicũngchợtnói,khôngcóýgì:

“Dễ thương đúng không? Nhìn thấy con cái mình như vậy chắc ai cũngmuốnmìnhsốnglâuđấy.”

Vẻmặtchồngngaylậptứcbiếnđổi.

“Khôngđâu.”

Vìnghechồngtrảlờivớivẻkhổsởnhưvậynêntôibấtgiáckinhngạc,mồhôilạnhtúarađầmđìa.

Khoảng tám giờ, lúc đi ngủ, chồng tôi trải cái futon củamình và của béMasakotrongcănphòngsáuchiếurồigiăngmàn,conbéMasakocóvẻcònmuốnchơivớichathêmchútnữanhưngbịchabắtthayđồrồingủ,sauđóchồngtôicũngtắtđèn.

Tôidỗđứacontraivàconbégáithứhaingủtrongcănphòngbốnchiếurưỡibêncạnhrồikhâuváđếnkhoảngmườimộtgiờthìgiăngmànchuivàogiữahaiđứabémàngủkhôngphảitheohìnhchữ“xuyên”(川)màchụmđầuvàonhautheohìnhchữ“tiểu”(⼩).

Khôngthểnàongủđược.Phòngbênchừngnhưchồngtôicũngvậy,tôinghethấytiếngthởdài.Bấtgiáctôicũngthởdàitheovàlạinhớđếnbàicathankhóc:

Trongngựcvợmình

cómộtconquỷtrúngụ

A,a,a

haylàconrắnđộcchăng?

Chồngtôithứcdậy,lầnsangbênnày.Tôicứngngườilạinhưngnghechồngtôibảo:

“Thuốcngủhếtrồisaoem?”

“Cóđấy,nhưngđêmquaemuốnghếtrồi.Chẳngcóchúthiệuquảgìanhạ!”

“Nếuuốngnhiềuquáthìngượclạichẳngcócônghiệugìđâu.Uốngchừngsáuviênlàvừađủđấy.”

Giọngnóichồngtôicóvẻkhóchịu.

3

Mỗingày,mỗingày,nắngnóngkéodài.Vìtrờinóngvàvìlolắngnữanênđếnbữatôikhôngthểnàonuốttrôi,xươnggòmánhôlên,đầuvúchoconbúcũng teo lại,cònchồng tôicũngchẳngănuốngđượcchútgì,haimắt lõmsâuxuống,lấplánhnhữngtianhìnđángsợ,đôikhitựxỉvảmìnhrồilạicườikhùngkhục,cònnóilà:

“Chẳngthàphátđiênlêncònvuihơnemạ.”

“Emcũngvậyđấy.”

“Ngườiđúngchắcchắnkhôngcógìphảikhổsởcảđâu.Anhcảmđộnglắm!Tạisaomẹconemlạinghiêmtúc,lươngthiệnnhưvậy?Đánglẽngaytừđầuphảicósựphânbiệtrõnhữngconngườiđượcsinhrađểsốngđànghoàngtrongthếgiớinàyvớinhữngconngườikhôngphảinhưthếchứ.”

“Khôngđâu,emchậmchạpngumuộilắm,chỉlà...”

“Chỉlà...”

Chồngtôinhìntôivớiánhmắtvôcùngkỳlạnhưcủangườiđiên.

Tôi ngậmmiệng.Ah, không thể nào nói được.Những chuyện cụ thể thậtđángsợ,khôngthểnóigì.

“Chỉlàthấyanhkhổsởnhưvậylàmemcũngkhổtâmtheo.”

“Cáigìchứ,vớvẩn.”

Chồngtôinhẹngườimàmỉmcườinóivậy.

Lúcđó,độtnhiêntôihưởngthụđượccảmgiáchạnhphúcmátlànhđãlâurồikhôngcóđược.(Đúngvậy,chỉcầnlàmchotâmtrạngcủachồngmìnhtrởnênvuivẻthìtâmtrạngcủatôicũngvuivẻtheo.Chẳngcầnđạođứcgì,chỉ

cầntâmtrạngvuivẻlàđược).

Khuyahômđó,tôichuivàomàncủachồng.

“Đượcrồi,đượcrồi.Anhđừngsuynghĩgìcả.”

Tôinóivậyrồingảngườivàothìchồngtôicấtgiọngkhànkhàn.

“Thứlỗichoanh,Escuseme.”[3]

Chồngtôinóinhưđùacợtrồingồidậyxếpbằngtrêngiường.

“Đừngphiền,đừngphiền.Don’tmind,don’tmind.”[4]

Đêmmùa hạ trăng tròn, có bốn năm tia sáng từ khe hở của tấm liếp chexuyênvàomàn,rọilêntấmngựctrầngầygòcủachồngtôi.

“Anhgầyđinhiềuđấy.”

Tôibậtcườivànóiđùanhưvậyrồicũngngồidậy.

“Emmớigầyđiđấy.Cứlolắngkhôngđâunênmớivậymà.”

“Khôngđâu,chẳngphảiemđãnóirồisao.Đượcrồi,anhđừngsuynghĩgìnữa,bởivìemnhạycảmđấy.Chỉcóđiềuđôikhicũngphảiyêuchiềuemtíchứ.”

Tôinóivậyvàbậtcười.Chồngtôicũngcười,nhehàmrăngtrắngởntrongánhtrăng.Khitôicònnhỏ,ôngbàtôicũngthườngcãinhau,mỗilầnthếbàlạinóivớiônglà“yêuchiềuemđichứ”đếnnỗilúcấytôicònlàtrẻconmàcũngthấybuồncười,rồisaukhicướicũngkểchochồngnghe,cảhaiđứacùngcườilăncườibò.

Lúcđókhinghetôinóinhưvậy,chồngtôiquảthậtcócườinhưngngaylậptứclạilàmravẻmặtnghiêmtúc.

“Anhdựđịnhlàmmộtviệcquantrọng.Bấtchấpsựchỉ tríchcủathếgian,

anhcũngđịnhlàmmộtviệcquantrọng.Emthựcsựlàmộtngườitốt.Đừnglo lắngđếnnhữngchuyệnkhôngđâu.Hãybình tâmlạivàcó lòng tựhào.Anhlúcnàocũngchỉnghĩchoemthôi.Vềđiểmnàythìdùemcóthểtựtinđếnmấycũngkhôngthừađâu.”

Tựnhiênnóiratoànnhữngchuyệnmấthứng,nghiêmtrangđángghétnêntôikhóchịu,cúimặtmàlínhí.

“Nhưngmàanhđãthayđổirồiđấy.”

(Emchẳngthàkhôngđượcanhnghĩđến,chẳngthàbịanhghét,cămhậnthìtâmtưemcólẽcònthoảimáihơn.Nghĩchoemđếnmứcnhưvậymàcònđiômấpngườikhác,cáikiểucáchđócủaanhđãđẩyemxuốngđịangụcrồi).

Có lẽđànông thườnghiểu lầmrằng lúcnàocũngnghĩvềvợmình làđạođứcchăng?Chodùcóthíchngườikhácđinữamàvẫnkhôngquênvợmìnhlàđiềuđúngđắn,làlươngtâm,chẳngphảiđànôngthườngxuyênnghĩphảinhưvậyhaysao?Vàhễbắtđầuyêungườikhácrồilàcứthởdàiuuấttrướcvợmình,bắtđầucảmthấydằnvặtvềđạođức,vìthếmàngườivợcũngcảmnhiễmcáiuuấtcủachồngmình,rồicũngthởdàitheo,rồinếungườichồngvuivẻbìnhthườngthìngườivợcũngsốngmàkhôngnghĩđếnđịangục.Nếuyêungườita,xinhãyquênvợmìnhđimàyêuchotậntụy,chomiệtmài!

Chồngtôicườinhưkhôngcóchútsứclựcnào.

“Thay đổi à?Không có thay đổi đâu.Chỉ có điều dạo này trời nóng quá.

Nóngkhôngsaochịunổi.Đànhphảixinlỗiexcuseme[5]

mùahạthôi.”

Vìkhôngbiếtbámvíuvàođâunêntôihơimỉmcười.

“Đúnglàconngườiđángghét.”

Tôinóivậyrồibắtchướcchồng,lậptứcchuirakhỏimànvềchỗcủamình,chenvàonằmgiữahaiđứaconmàngủtheohìnhchữ“tiểu”(⼩).

Tuynhiên,chỉcầnnũngnịu,nóichuyệnvàcườivớichồngnhưthếthôilàtôicũngvuivàcảmthấycáikhốingưngkếttrongngựcmìnhđãtanramộtchút,đêmđótôiđãngủđượcmộtgiấclơmơđếnsángmàkhôngtrằntrọc

suytư.

Từgiờtrởđitôithayđổisuynghĩcủamình.Cứduytrìtìnhtrạngnày,nũngnịuvớichồng,nóiđùa,vờvĩnhmộtchútthìcóchuyệngìnữacũngkhôngsao,khôngcầncótháiđộđúngđắncũngchẳnghềgì,đạođứcgìcũngđược,chỉlàmuốnsốngvuivẻmộtchút,lâulâu,chodùmộtgiờhaigiờvuivẻlàđược,bámvíuvàochồng làmsao trongnhàcất tiếngcườivuivẻ làxong.Đúnglúctôiđịnhthựchiệnđiềuấythìmộtbuổisángkia,chồngtôinóilàmuốnđisuốinướcnóng.

“Anhnhứcđầuquá.Đúng làchịu thuacáinóngmất rồi.ỞgầnsuốinướcnóngShinshuanhcómộtngườiquenbảorằngcứđếnchơibấtcứ lúcnàocũngđược,khôngcần lo lắngmang theogạomuối làmgìđâu.Anhmuốnđếnđótĩnhdưỡngchừnghaibatuần.Cứnhưthếnàythìanhsẽphátđiênlênmất.TrướchếtanhmuốnthoátkhỏiTokyocáiđã.”

Bấtchợttôinghĩlàchồngmìnhđidulịchvìmuốntrốnchạyngườiấy.

“Tronglúcanhđivắng,lỡcótrộmvàothìlàmthếnào?”

Khitôivừacười(nhữngngườibuồnbãthìthườnghaycười)vừahỏivậythìchồngtôitrảlời:

“Thì emcứnóivớibọn trộm làôngchồng tôi bị điên rồi.Bọn trộmchắccũngkhôngnỡratayvớingườiđiênđâu.”

Vìkhôngcólýdogìđểphảnđốichồngđidulịch,tôimớimởngăntủđịnhlấyđồmùahècủachồngra,nhưngtìmkhắpnơimàchẳngthấy.

Tôixanhxámcảmặt.

“Khôngcó.Chuyệngìvậynhỉ?Mìnhởnhàhoanghaysao?”

“Anhbánrồi.”

Chồngtôicườimànhưsắpkhóc,trảlờinhưvậy.

Tôikinhngạcnhưnggiảvờnhưkhông.

“Nhanhvậysao?”

“Cáinàycònghêgớmhơncảăntrộmnữađấy.”

Tôinghĩchắcchắnlàchồngcầntiềnvìngườiđànbàấy.

“Vậythìanhsẽmặcgìđây?”

“Chỉcầnmộtmảnháosơmihởcổlàđược.”

Vừamớinóibuổisáng,buổitrưachồngtôiđãđịnhđi.Dùmuốnrờinhàsớmphútnàohayphútấy,nhưnghômđóTokyogiữanhữngngàynắngnóngkéodàilạiđổmộttrậnmưarào.Chồngtôikhoácbalô,đigiày,ngồiởbậcthềmhànhlang,vẻmặtrấthấptấpvộivàngchờchomưatạnh,bấtchợtnóilẩmbẩm:

“Cây bách nhật hồng hình như cứ cáchmột nămmới nở hoamột lần thìphải.”

Câybáchnhậthồngtrướchànhlangnămnaykhôngnởhoa.

“Chắclàvậyđấy.”

Tôitrảlờibângquơ.

Đólàcuộcnóichuyệnthânthiếtcóvẻvợchồngcuốicùngcủahaichúngtôi.

Trờitạnhmưa,chồngtôivộivàngrờikhỏinhànhưchạytrốnrồi;bangàysau,trênbáocómộtbàinhỏviếtvềvụtựsátđôiởhồSuwako.

Sauđó,tôinhậnđượcbứcthưcủachồngtôigửitừlữquánởSuwa.

“Cáichếtcủaanhvớingườicongáinàykhôngphảivìtìnhyêu.Anhlàmộtkýgiả.Kýgiảphảidụdỗconngười tavàoconđườngcáchmạngvàpháhoạiđồngthờiphảitoátmồhôimàtìmcáchthoátrakhỏiđó.Đúnglàmộtsinhvậtkỳquái.Làmộtconácmathờihiệnđại.Anhkhôngchịunổisựcămghétchínhbảnthânmìnhmớiquyếttâmleolêncâythánhgiácủanhàcáchmạng.Mộtvụtaitiếngcủakýgiả.Chắcđâylàmộtsựviệcchưatừngcótiềnlệ chăng?Cái chết của anh nếu giúp được sự phản tỉnh hay hổ thẹn nơi

những con ácma hiện đại dù chỉmột chút thôi thì anh cũng lấy làm vuimừng.”

Đạikháitrongláthưviếtchotôitoànnhữngđiềungungốcvàvớvẩnnhưthế.Cólẽđànôngchođếnlúcchếtcũngphảirauy,dốitráhànhxửnhưthểhànhvicủamìnhcũngphảicómộtýnghĩagìđóchăng?

Nhờhỏithămbạnbècủachồng,tôimớibiếtđượcrằngngườiphụnữkialàmộtkýgiảhaimươitámtuổi,làmởtòasoạnbáoKandanơitrướckiachồngtôitừnglàmviệc.NghenóitrongkhitôiđisơtánởAomorithìcôtađếntátúcởngôinhànày,rồithìbầubìhaygìđó,dùchỉvìthếthôimàchồngtôináođộngomsòmlênlàcáchmạnggìgìđórồitựsátthìthậtđúnglàcàngnghĩcàngthấychồngtôilàconngườikhôngragì.

Tiến hành cáchmạng là để conngười ta sốngvui.Tôi không tin vào nhàcáchmạngcógươngmặtbitráng.Tạisaochồngtôikhôngthểcôngkhaiyêungườicongáiđómộtcáchvuivẻđểlàmchovợmìnhcũngvuivẻtheo?Thứtìnhyêuđịangụcấyđốivớiđươngsựcóthểlàmộtnỗikhổđauriêngnhưnglạigâyphiềnhàđếnbaonhiêungườikhác.Nếunhưcó thể thayđổiphầnnàocảmxúccủamìnhbằngmộtcuộccáchmạngchânchínhthìchắcchắnđâuphảilàchuyệngìkhókhăn.Vậymàsựgớmghêcủacáithậptựgiácáchmạngchẳngthayđổiđượcmộtchútcảmxúcnàođốivớivợmìnhcả.Sựngungốcđếnmứckinhngạcấylàmtôiphiềnmuộnrãrờihơnlàcảmthấybuồnthương và giận dữ khi đưa ba đứa con lên tàu điện đi nhận xác chồng ởSuwa.

NỮTÁCGIA

Truyệnđượcdịchtừnguyêntác“Chiyojo”(千代⼥)trongtuyểntậptruyệnngắn“Nữsinh”(⼥⽣徒)củavănhàoDazaiOsamu(太宰治)donhàxuấtbảnKadokawa

(⾓川⽂庫)ấnhànhkhổbỏtúinămBìnhThành21(2009)từtrang142đến161.Nguyênvăntruyệnlà“Chiyojo”(千代⼥-ThiênĐạinữ) làbútdanhcủanữ thi sĩ thơHaikuKaganochijo (加賀千代-GiahạThiênđại) (1703-1775)thờitrungkỳEdo.Tácphẩmđểlạicó“Chiyonikushu”(千代尼句集-ThitậpcủanisưChiyojo)và“Matsunokoe”(松の声-Tiếngthôngreo).

Phụnữquảthậtlàthứkhôngragì!Cólẽtrongsốphụnữchỉcómộtmìnhtôilàhưhỏng,cứkhôngngừngnghĩmìnhlàthứvôdụngbỏđi.Tuynóinhưvậynhưngquảthật,tôicảmthấymìnhvẫncómộtsựngoancốbámrễsâudày,đenđúatrongđáytâmtưrằngmìnhcũngcómộtđiểmhaynàođómàtôicũngkhônghiểurõnữa.Tôibâygiờcócảmgiácnặngnềuuấtkhôngsaotanđượcnhưthểđangđộimộtcáinồirỉséttrênđầumìnhvậy.Chắcchắnlàmìnhđầuócngusi.Thậtsựlàngusi.Nămsautôisẽmườichíntuổi.Đâucócònlàtrẻconnữađâu.

Vàonămmườihai tuổi, chúKashiwagiđãgửibàivăncủa tôicho tạpchí“Chimxanh”,đượctuyểnhạngnhấtvàvịtiênsinhtuyểnbàicứkhenngợimãiđếnphátsợ,rồisauđóthìtôitrởnênchẳngragì.Bàivănlúcấythậtlàxấuhổ.Bàivănnhưvậymàthậtsựhaysao?Cuốicùngthìhayởchỗnàochứ?Bàivănấycónhanđềlà“Tiêutiền”chỉviếtmộtchútchuyệncỏnconkhitôiđimuathuốcláchochúthôimà.TôinhậnnămđiếuBattotừbàbánthuốc,nhưngvìthấytoànlàmàuxanhcóvẻbuồnbãquánêntôitrảlạimộtđiếuđểđổilấycáihộpthuốcmàuđỏmàtiềnkhôngđủnênchẳngbiếtlàmsao.Bàbánthuốccườivànóithôiđểlầnsautrảcũngđượclàmtôivuimừngkhônxiết.Trêncáihộpthuốcmàuxanh,tôichồngthêmcáihộpthuốcmàuđỏ,đặtnóvàolòngbàntaythửxemthấyđẹpnhưhoaanhthảonênngựctôicứphậpphồng,đilạithậtkhókhăn.Đạikháilàtôiviếtnhưvậyđó.Cóvẻrất chi là trẻ convànũngnịuquánêngiờnghĩ lại tôi cứ thấybất an.Rồingaysauđó,đượcchúKashiwagikhuyếnkhíchnênlạigửichobáobàiviết“KhuphốKasuga”,lầnnàythìkhôngnằmtrongmụcbàiviếtnữamàđược

đăngtrangtrọngchữlớnngaytrêntrangnhấtcủatờbáo.Bàiviết“KhuphốKasuga”nàyviếtvềchuyệnngườicôtôiởkhuIkebukuronóilàlầntớisẽchuyểnnhà lêndãyNerimakhuphốKatsuga,cóvườnrộngrãivàmời tôinhấtđịnhphảiđếnchơimộtlầnchobiết.VìthếmàvàongàychủnhậtđầutiêncủathángsáutôiđãlêntàutừnhàgaKomagome,tớigaIkebukurothìđổitàurồixuốnggaNerimanhưngnhìnxungquanhthấytoànđồngkhôngmôngquạnh,khôngbiếtkhuKasugalàởchỗnào.Hỏimấyngườilàmvườnthìhọcũngkhôngbiếtluônlàmtôithậtmuốnkhóc.Trờithìnóngnực.Cuốicùng hỏi thử người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đang kéo xe chất đầynhữngchairượurỗngxemsaothìôngtacườibuồn,đứnglạirồivừadùngmộtcáikhăncáubẩnlaumồhôichảyròngròngtrênmặtvừalẩmbẩmmấylầnkhuKasuga,khuKasugamà suynghĩgiúp tôi.Sauđó,ông tanói thếnày:

“Khu Kasuga ấy rất chi là xa. Từ ga Nerima này phải lên tàu đi đếnIkebukurosauđóđổitàuđếngaShinjuku,rồilạiđổitàuđivềhướngTokyo,đếnmộtnơitênSuidobashithìxuống,thậtsựrấtchilàxaxăm”.ÔngtarángsứcgiảithíchchotôibằngthứtiếngNhậtbậpbẹđólàconđườngthuậntiệnnhấtđểđếnkhuKasugaởHongođấy.Nghechuyện,tôibiếtngayôngtalàngườiTriềuTiên,vìthếmàtôicàngbiếtơnônghơn,nghẹnngàocảmđộng.NgườiNhậtnhiềukhibiếtđườngđấynhưngvìphiềnphứcnênhọcứnóilàkhôngbiếtcònngườiTriềuTiênnàytuykhôngbiếtđườngrànhrẽlạirasứcchỉđườngchotôi,vừalaumồhôiròngròngvừarángsứcgiảithích.Tôinói“cámơnchú”rồitheolờiôngtachỉđiđếngaNerimarồilêntàuquaytrởvềnhàmình.MặcdùlúcấytôicũngđãđịnhđiđếnkhuKasugaởHongochorồi.Vềđếnnhà,cảmthấycócáigìbuồnbã,khôngthoảimáitựnhiên.Tôicứviết trung thànhnhữngcảmxúcđó.Vậymà lại đượcđăng trang trọngchữ lớn trên trang đầu của báo mới thật ái ngại làm sao! Nhà tôi ở khuNakasato,gầnsôngTakinogawa.Cha tôi làngườiTokyonhưngmẹ thì lạisinhraởIse.ChatôilàgiáoviêntiếngAnhcủatrườngđạihọctưthục.Tôikhôngcóanhhaychịgìcả.Chỉcómộtđứaemtraiốmyếu,quặtquẹo.Emtraitôinămnayđãvàohọcởtrườngtrunghọccủathànhphố.Tôituyệtđốikhôngghétbỏgìgiađìnhmìnhcảnhưnglúcnàocũngcảmthấyvôcùngcôđơn.Trướcđâyhạnhphúchơn.Thậtsựlàhạnhphúc!Thahồnũngnịuvớicha vớimẹ, nói những chuyện vui, chọc cười cả nhà.Đối xử với em traicũngdịudàngnữa,tôiđãlàmộtngườichịtốt.Vậymàtừsaukhiđăngđượcbàiviếttrênbáo“Chimxanh”,độtnhiêntôitrởthànhmộtđứacongáiđángghétvànhútnhát.Thậmchícòncãitayđôivớimẹnữachứ.Khiđượcđăngbài“PhốKasuga”trênbáo,tiênsinhIwami,ngườituyểnbàiđãviếtmộtbài

cảmtưởngdàigấphaigấpbalầnbàiviếtcủatôi.Tôiđọcvàcảmthấybuồnbã.Nghĩ bụng thầy Iwami đó đã bịmình lừa rồi. Tôi nghĩ thầy Iwami làngườicócáitâmđẹpđẽvàđơngiảnhơnmìnhnhiều.Rồisauđónữa,thầySawadatronggiờdạyviết luậnở trườngđãmangvàotronglớpquyểntạpchíđó,viếttoànvănbài“PhốKasuga”củatôilênbảngrồidànhcảtiếngcấttiếngoangoangmàkhenngợivớivẻhưngphấnlạthường.Tôisợđếnnỗikhóthở,mắtmũitốităm,thấycảthânmìnhbiếnthànhtảngđá.Tôibiếtlàmìnhkhôngxứngđángđượckhenngợi nhưvậynênnếu saunàymàviếtmộtbàivăndởtệbịchúngbạnchêcườithìsẽlàmộtchuyệnkhổsởvàhổthẹnđếnthếnàođây.Tôicứlolắngmãinhưvậyđếnkhôngcònthiếtsốngnữa.MàthựcsựthìthầySawadađâucócảmđộngvớibàivăntôiviếtđâu,chỉlàvìbàivănđóđượcinchữlớntrênbáovàcònđượctiênsinhIwaminổitiếngngợikhennênmớihưngphấnđếnmứcnhưthế,ngaycảđến trẻconcònbiếtđượcnữa là,vì thếmàtôicàngbuồnbãhơn,đếnmứckhôngsaochịunổi.Nỗilolắngcủatôisaunàyđãhoàntoàntrởthànhsựthật.Toànlànhữngchuyệnkhổsởvàhổthẹnmàthôi.Bạnbètrongtrườngngaylậptứcxemtôinhưngườixalạ.Ngaycảngườibạnthânthiếtnhấtcủatôiđếngiờlà

bạnAndocũnggọitôibằngnhữnglờicạnhkhóenhư“nữsĩIchiyo[6]

”,“nữ

sĩ Murasaki Shikibu[7]

” cuối cùng cũng tránh xa tôi, chạy đến chơi vớinhómbạnNaravàImaivốntừxưađếngiờvẫnghét,mỗilầnthấybóngtôitừxalạichụmđầuthìthầmvớinhauđiềugìđó,rồicùngnóicườivớinhau,trêuđùađếnmứchạphẩm.Tôinghĩlàcảđờimìnhsẽchẳngviếtvănnữa.NghelờitántụngcủachúKashiwagimàtrótgửiđi,cuốicùnghỏnghếtmọichuyệnnhưvậyđấy.ChúKashiwagilàemcủamẹtôi.ChúđanglàmởvănphòngquậnYodobashi,nămnaychừngbamươibốnbalămtuổi,nămngoáicũngđãcóđứacontrairồiđấynhưnglàmnhưmìnhvẫncòntrẻlắm,nghenóichúđôikhivẫnnhậusay“quắccầncâu”rồibịđuổilàmnữachứ.Mỗilầnđếnnhàchơihìnhnhưchúđềulấyíttiềncủamẹrồimớivềthìphải.Tôicónghemẹkể lại làhồimớivàođạihọc,chúhọcđểnuôimộng làmnhàvăn,cũngđượccácvịtiềnbốikỳvọngnhưngrồivìgiaoduvớibạnxấumàtrởnênhưhỏng,bỏhọcnửachừng.NghenóichúđọcrấtnhiềutiểuthuyếtcủaNhậtBảnvàcủanướcngoài.Bảynămtrước,chúđãépuổnggửibàiviếtdởtệcủatôichobáo“Chimxanh”rồisauđótrongsuốtbảynămtrườngtôicứbịchúépuổngmãi.Tôirấtghéttiểuthuyết.Bâygiờthìkhácrồinhưnghồiđólúcbàiviếtđơngiảncủatôiđượcđăngtrênbáohaikỳliêntụcthìbịbạnbèxalánh,đượcthầycôđốixửđặcbiệtkhiếntâmtưnặngnềnênthựcsựlàtôirấtghétviếtvăn.RồisauđóchodùchúKashiwagicódụdỗthếnào

đinữa,tôicũngquyếtkhônggửibài.Bịtruybứcquácólầntôiđãkhócthétlên.Tronggiờlàmvănởlớp, tôicũngkhôngviếtmộtchữnào,chỉvẽvờinhữngkhuônmặt phụnữhình trònhình tamgiác trongvởmà thôi.ThầySawadađãphải lôi tôi lênphònggiáoviênmàlamắngrằng“kiêungạolàkhông được đâu, em hãy biết tự trọng đi”. Tôi cũng cảm thấy hối hận.Nhưng vì chẳng bao lâu sau đó tôi tốt nghiệp trường tiểu học nên dù saocũngthoátđượcchuyệnkhổsởnhưvậy.SaukhitôivàotrườngtrunghọcnữởOchanomizu,tronglớpkhôngcóaibiếttôiđượcchọnđăngmấybàivănchánngắtcảnêntôithởphàonhẹnhõm.Đếngiờtiểuluận,tôicũngvuivẻviếtvàđạtđiểmthườngthườngbậctrung.TuynhiênchỉcóchúKashiwagilà lúcnàocũng trêuđùa tôi.Cứmỗi lầnđếnnhà tôi lạimang theobabốnquyểntiểuthuyếtmàbảorằng“đọcđi,đọcđi”.Vìđọcthửthấykhóquá,hầunhưkhônghiểulắmnêntôigiảvờnhưmìnhđãđọcrồitrảlạisáchchochú.Vàonămthứbacủatrườngtrunghọcnữ,độtnhiêntiênsinhIwamicủabáo“Chimxanh”gửichochatôimộtbứcthưdài.Xấuhổquátôikhôngthểnàokể rahếtđược,nhưngkhen tôiquáchừng,đạikhái làmột tàinăngmàđểchônvùi nhưvậy thì thật đáng tiếc, liệu có thể cho cháuviết lại đôi chútkhông ạ, tôi có thể chăm lo đến những tạp chí đăng bài cho cháu... Nóichunglànóinhữngđiềunghiêmtúcbằngngônngữvôcùnglịchsựnhưvậy.Chachỉ lẳng lặngđưabức thưđócho tôixem.Đọc thư tôinghĩ rằng tiênsinhIwaminàythậtlàmộtngườiđànghoàngnghiêmtúcnhưngquabứcthưnàytôibiếtchắcđượcrằngsaulưngcósựgiậtdâycủachútôi.Chắcchắnlàchú đã dùng chiêu trò gì đó để tiếp cận Iwami tiên sinh, lập ra nhiều kếhoạchmàtrongđócóviệcgửibứcthưnàychochatôi.Khôngnghingờgìnữa.Tâmtrạngnhưmuốnkhóc,tôicúiđầumànói“Cáinàylàdochúnhờvả đây. Chắc chắn là vậy. Tại sao chú có thể làm điều đáng sợ như vậychứ?”.Khingướclênnhìnchatôithấychacóvẻđãthấuhiểuchuyệnnày,khẽgậtđầumànóivớivẻkhôngvui“cậuemKashiwagichắclàmchuyệnnàyvới ý đồ xấu đây,mìnhmàkhôngđến chỗ tiên sinh Iwami chàomộttiếngthìcũngkhóxử”.ChatôitừtrướcđãkhôngưachúKashiwagicholắm.Khi bài văn của tôi được tuyểnđăngbáo cảmẹvà chúđều rất vuimừngnhưngchỉcóchalànóikhôngđượcvuimừngquátrớnnhưvậy,rồilamắngchúKashiwagi.Saunàymẹnóilạichotôinghevớivẻbấtmãn.Mẹthìtuylúcnàocũngnóixấuchúnhưngmàhễnghechatôinóixấuvềchúmộtlờilàđùng đùng nổi giận.Mẹ vốn là người tốt, dịu dàng và hoạt bát nhưng vìchuyệnchúKashiwagimàđôikhicũngcãinhauvớichatôi.Chúthậtlàconácmacủanhàtôi.KhoảngsauhaibangàykểtừkhinhậnđượcbứcthưlịchsựcủatiênsinhIwami,giữachamẹtôiđãxảyramộttrậntranhcãikịchliệt.Đếnbữacơmchiều,chatôibảo“TiênsinhIwamiđãnóivớithànhýnhưvậy

nênđểkhôngthấtlễtôisẽdẫnKazukođếnchỗtiênsinhđểtrìnhbàytâmtưcủanómàxinlỗitiênsinhvậy.Chỉcómộtbứcthưmàđểphátsinhsựhiểulầmrồicónhữngchuyệnkhônghayxảyrathìcũngkhóxử”.Mẹtôithìcúigầmmặt, suynghĩmột chút rồinói “cậuemmình tệquá.Làmphiềnmọingườivấtvảbaonhiêu”,rồisaukhingẩngmặtlên,lấyngóntayútcủabàntayphảivénmớtóctrễxuốnglạinóirấtnhanh“cóthểlàtạichúngemngungốcnênthấyconbéKazukođượcmộtngườinổidanhnhưthếkhenngợithìcảmthấytừnayvềsaulạimuốnnóđượctiếptụcnângđỡnữa.Nếunhưcóthểpháttriểnnữathìemcũngmuốnchopháttriểnnữaxemsao.Mặcdùlúcnào emcũngbịmình lamắngnhưng chẳngphảimình cũngquá cứngnhắchaysao?”vàmỉmcườinhợtnhạt.Changừngđũarồinóivớigiọngbảoban,dạydỗ“nếucứđểchonópháttriểnthìsẽchẳngrasaocả.Văntàicủaphụnữlàthứkhôngđánggiágìlắmđâu.Cóthểvìsựhiếmhoimàđượcưathíchnhấtthờiđấynhưngcuốicùngcảđờisẽchẳngragì.ConbéKazukonhàmìnhcũngsợđiềuấy.Đốivớicongáimànóicứđilàmdâurồitrởthànhmộtbàmẹtốtlàcáchsốnghaynhất.Cácngườilợidụngcongáimìnhchỉđểlàmthỏamãncáilònghưvinhvàhamcôngdanhcủamìnhthôi”.Mẹchẳngcóýnghelờichanóimộtchútnào,vươntaynhấccáinồitrêncáibếpthankếbêntôiđặtxuốngđất,rồiđưangóncáivớingóntrỏcủabàntayphảilênmôi, ngoảnh mặt đi mà nói “nóng quá, nóng quá, bỏng mất rồi. Nhưngkhôngphảilàcậuememcóýxấuđâunhé”.Lầnnàythìchađặtchénđũaxuốngđấtmàlớntiếng“emcóhiểumìnhđangnóigìkhông.HaichịemcôđangănthịtconbéKazukođấy”.Chadùngtaytráikhẽđẩykínhlên,rồisauđóđịnhnóigìđấynữathìđộtnhiênmẹkhócrốnglênrồivừadùngtạpdềlaunướcmắtvừađembaonhiêuchuyệntiềnbạctrongnhànhưlàtiềnlươngcủacha,tiềnquầnáocủahaichịemtôinóirahếtcả.Chahấtcằmvềphíachịemtôi,làmhiệunhưlà“đirachỗkhác”vậynêntôithúcemtôi,rútlênphònghọcnhưngvẫnnghevọngtiếngtranhcãitừphòngkháchgiữachavàmẹđếncảtiếngđồnghồ.Mẹbìnhthườngvốnlàngườivuivẻ,dễchịuvậymàcứhễphấnkhíchlênlànóiratoànnhữngchuyệnthôtục,cựcđoanđếnmứckhôngthểnàonghenổi;thànhratôirấtbuồn.Sánghômsau,nghenóichatừtrườngvềđãghénhàtiênsinhIwamiđểcảmơnvàtạlỗi.Sánghômđóchacũngđềnghịtôicùngđinhưngmàtôisợhãi,miệngcứrunlên,răngđánhlậpcập,khôngđủsứcmàđicùngchađược.Tốiđóchatôitrởvềnhàvàolúcbảygiờ,kểchomẹcontôinghelàIwamitiênsinhtuyhãycòntrẻnhưnglàngười thôngminhsángláng,hiểurõđượctâmtrạngcủachaconmình,ngượclạicònxinlỗichanữa,nóilàthựcsựcũngkhôngmuốnkhuyếnkhíchcongáiđivàoconđườngvănhọc,rồithìtuykhôngnóirõtênnhưngquảthậtlàdobịchúKashiwaginhờvảnămlầnbảylượtnênbấtđắcdĩđành

phảiviết thưchocha thôi.Khi tôicàocào taycha, thấyđằngsauđôimụckỉnh,mắtchanhắmlạimàcười.Mẹthìrấtđiềmtĩnh,nhưđãquênhếtmọichuyệnđãxảyra,cứliêntụcgậtđầutheolờichatôivàkhôngnóithêmđiềugìnữa.

Từkhoảng thời gian đó trở đi, không thấy bóng chúKashiwagi xuất hiệnthườngxuyênnữa,màchodùcóđếncũngđốivớitôirấtưlàxalạrồilạibỏvềngay.Tôiđãhoàntoànquênđichuyệnviếtvăn,cứtừtrườngtrởvềnhàlàlạichămsócmấychậuhoa,đichợ,giúpmẹviệcbếpnúc,làmgiasưchoemtrai,mayvá thêu thùa,họcbài,xoabóp lưngchomẹ,quáưbậnrộn,đảmđươngđủcácvaitrò,cóngàycòncảmthấysứccùnglựckiệtnữa.

Nhưng rồibãođến.Khi tôihọcnăm tư trường trunghọcnữ,vàodịpTết,thầySawadadạythờitiểuhọcbấtngờđếnthămnhà.Chamẹtôiquásứcvuimừnghỏihanđủ thứnào là trời thật làhiếmkhi thầyđếnchơi, rồi thật lànhớnhungngàycũ...nghethầySawadanóichuyệnlàđãthôidạytiểuhọctừlâu,giờlàmgiasưchỗnàychỗkia,sốngmộtcuộcđời thưthả.Tuynhiêntheocảmnhậncủatôi,tuynóirathìthấtlễnhưngthầychẳngcóvẻungdungthư thảmộtchútnào.Chắcchắn là thầycũngbằngcỡ tuổichúKashiwagithôinhưng trông thầycứnhưngườiđã trênbốnmươi,gầnnămmươi tuổiấy, trướcđâykhuônmặt thầy trôngcũngđãkhắckhổ rồinhưngchỉ trongvòng bốn năm năm không gặp thôi mà trông thầy có vẻmệt mỏi, già đichừnghai chục tuổivậy.Tuykhôngcó sứcđểcườinhưng lại cốmàcườinêntrênmáhằnlênnhữngnếpnhăncứngcòngkhổsởkhiếnthầythậmchítrôngcóvẻbầntiệnthếnàoấyhơnlàsựđángthương.Đầuthầyvẫnhúiđinhnhưthườnglệnhưngtócbạcđãthấynhiều.Khácvớitrướcđây,thầygiờcứtângbốctôiquáđángnênkhiếntôibốirốivàkhổsở.Thầynóitoànnhữnglời nịnh bợ trơ trẽn đếnmức nghe không nổi như dungmạo đoan trang,phẩmhạnhquýphái,quảlàtôiđượcthầyđốixửquámứclịchsựnhưđấngbềtrêncủathầyvậy.Thầycứhướngvềchamẹtôimànóihuyênthuyênvềchuyệnthờitôicònhọctiểuhọcđếnmứckhóchịu,mangcảchuyệnbàivănmàtôiđãquênbẵngđitừlâuranóinữa,nàolàthậttiếcchomộttàinăng,ngàyxưatôikhôngquantâmmấyđếncácbàiluậncủacácemthiếunhitạivìkhôngcóphươngphápgiáodụcnàonhằmpháthuy tâmtrícủacácemdựavàobàiluậncả,nhưngbâygiờthìkhácrồi.Vềcácbàiluậnápdụngchocácemthiếunhi,tôiđãnghiêncứuđầyđủvàcóthểtựtinvàophươngphápgiáodụcđó.Saonào,Kazuko,dướisựchỉdẫnmớicủathầy,emthửhọclạivănchươngmộtlầnnữaxemsao.Thầycứnóidaidẳngmãinàolàthầysayrượurồinênnóiranhữnglờikhoatrươngkệchcỡm,nàolàthôithìbắttay

thầymộtcáinhénênchamẹtôicũngcườicườinhưngtronglòngdườngnhưcũngthấykhóchịu.NhưngđókhôngphảichỉlàchuyệnđùanóisuôngmàthầySawadanói tronglúcsaysưa.Khoảngchừngmườingàysau, thầy lạiđếnnhàtôichơivớivẻmặtđầyhàmý,rồinóilàbâygiờchúngtabắtđầuluyệnlạicácbướccơbảncủaviếtluậntừngchútmộtnhélàmtôithậtsựbốirốikhóxử.Saunàytôimớibiếtđượctìnhcảnhcủathầylàvìtrongchuyệnhọchànhluyệnthicủahọcsinhtiểuhọcxảyravấnđềnênthầybịbuộcthôidạy, rồicuộcsốngkhôngnhưýmuốnnênthầy lần lượtđến thămnhàhọcsinhcũ,gầnnhưcưỡngbứchọckèmđể lấy tiền trang trảichocuộcsống.SaukhiđếnthămnhàtôivàodịpTếtthìngaysauđóthầygửichomẹtôimộtlá thư, tán tụngvăntàicủa tôi, rồi lấyvídụmộtnữsĩ thiêntàiđangđượcmếnchuộnglúcđóđểdẫndụmẹtôi,màcũngvìmẹtôichođếngiờvẫncònlưuluyếnvớivănchươngcủatôinênđãtrảlờilàvậyxinthầykhoảngtuầnmộtlầnđếnlàmgiasưhộcho;cònchatôithìcũngchủtrươnggiúpđỡchútítcuộcsốngcủathầySawadanênbảorằngthầyấyvốnlàthầydạyconbéKazukonênkhôngthểnàotừchốiđượcrồi làmravẻmiễncưỡngmàđónthầySawada.ThầySawadavàomỗithứbảylạiđếnnhà,lênphònghọccủatôimà thì thầm toànnhữngchuyện tào laongungốckhiến tôighétkhôngsaochịuđược.Thầycứnóiđinóilạinhữngchuyệnđươngnhiênnhưlàvănchươngđầutiênlàphảibiếtsửdụngđúngtrợtừ,nhưthểđólàmộtchuyệngì rất đỗi trọngđại, khiến tôi ganh tỵ với cậu emTarođang chơiởngoàivườn.Quảthật làquásứcghentỵvớicậuemTarođangchơingoàivườn.NgheTaronóinóphảiravườnchơilàmtôicườikhúckhích,thìngaylậptứcánhmắtthầycóvẻtráchmóc,nhìnchămchúvàomặttôirồithởdàimàrằngemthậtthiếusựthànhthật,chodùngườitatàinăngphongphúbaonhiêuđinữamàkhôngcósựthànhthậtthìcũngsẽkhôngthànhcôngđượcởtrongbấtkỳlĩnhvựcnàođâu,emcóbiếtthiếunữthiêntàitênlàTeradaMasakochứ,nàngấysinhrabầnhàn,giacảnhđángthươngđếnnổimuốnhọcmàkhôngmuanổimộtquyểnsách,tuynhiênchỉnhờvàosựthànhthật,tuânthủtheonhữnglờigiáoviêndạymàcóthểhoànthànhđượcmộtdanhtácđếnnhưthếđó.Đốivớinhữnggiáoviênmànóithìcũngcảmthấyđượckhíchlệbiếtbaonhiêu.Chỉcầnemcóthêmmộtchútthànhthật,tôicũngcóthểđàotạo em thànhTeradaMasako chomà xem,mà không, em còn được hoàncảnhưuđãinêncóthểtrởthànhmộtvănsĩtàicaohơnnữa.ThầyđâycũngcómộtvàiđiểmtiếnbộhơncảthầydạycủaTeradaMasako,đólàđiểmgiáodụcđạođức.EmcóbiếtRousseaukhông,JeanJacquesRousseauđấy,ởvàokhoảng nămmột ngàn sáu trămTây lịch, khôngmột ngàn bảy trăm,mộtngànchíntrăm,cứcườiđi,cườichonhiềuvào,emquáỷlạivàotàinăngcủamìnhmàkhinhmiệt thầydạy,ngàyxưaởTrungHoacómộtngười tên là

NhanHồi...Trongvòngmộttiếngthầynóiđủchuyệntrêntrờidướiđấtrồilàmravẻđãxongxuôinóilầntớisẽtiếptụcnhérồirờikhỏiphòngtôimàxuốngphòngkháchnóichuyệnthờitiếtgiómưavớimẹrồiravề.Nóixấuvềngườithầyđãtừnggiúpđỡmìnhítnhiềuhồicònhọctiểuhọcthìcóvẻkhônghaynhưng thật sự thì chỉ cómình tôi cho rằng thầySawadađã lẩnthẩn.Chẳnghạnnhưthầyvừaxemquyểnsổtaynhỏvừanóinhữngđiềuquáđángnhưlàvănchươnglàphảicoitrọngmiêutả,nếuviếtnhữnggìkhôngthểhiệnnétmiêutảthìngườitakhônghiểuđược,nhưtrườnghợphìnhdungmộtcảnhtuyếtrơinhé.Thầynhétquyểnsổnhỏấyvàotúiáongực,nhìnranhữngbôngtuyếtnhỏrơingoàicửasổnhưdiễnkịch.Tuyếtrơidàylàkhôngđược.Khôngcócảmgiác tuyết.Rơi liên tục làcũngkhôngđược.Thếnếurơibồngbềnhthìsaonào,vẫnchưađủ.Phảigầnvớisựlữnglờ.Cảmgiáctuyếtsẽđếndầndần.Cáinàymớilàthúvị.Thầyvừalắcđầumộtmình,vừakhoanhtayvớivẻcảmđộng,rồihìnhdungcảnhmưaxuânthìsaonào.Cóphải lâmthâmlà tuyệtnhấtkhôngnào?Đúngvậylâmthâmđếnlắcrắc làthúvịnhất.Lắcrắclâmthâm,thầyhạgiọnglẩmbẩmrồinheomắtlạinhưmuốnthưởngthứcquangcảnhđóthìđộtnhiênlại,âydà,vẫnchưađủ,tuyếtphảibaytánloạnnhưlôngngỗngmớiđẹpchứhả?Trongcổvăncóxácthựcđiềunày, rơinhư lôngngỗng làmộtcáchnói tuyệtdiệuđấynhỉ.EmhiểukhôngKazuko?Đấy,từbuổiđầutiênthầyđãhướngvềtôimànóinhưvậy.Tôivừathấytộinghiệpthầy,vừacămghét,nhưmuốnkhócluôn.TôichịuđựngsuốtbathángtrờimànhậnchịusựgiáodụcvônghĩatàolaonhưvậyrồiđếnlúcchỉcầnnhìnthấymặtthầySawadalàtôiphátchánnênđànhkểhếtmọichuyệnchochanghe,thỉnhcầuchatừchốikhôngchothầySawadađếndạynữa.Nghexongchanói“thậtkhôngngờ”.Chatôiđầutiênvốnphảnđốichuyệngọithầyđếnlàmgiasưnhưngvìđểgiúpđỡmộtphầncuộcsốngcủathầychonênmớiquyếtđịnhvậy,đâungờlàthầydạychoconmìnhthứgiáodụcvănchươngvôtráchnhiệmnhưthế,chachỉnghĩmỗituầnmộtlầnthầyđếnđểgiúpđỡchuyệnhọchànhcủaKazukomộtchútthôi.Ngaytứcthì cha lại tranh cãi kịch liệt vớimẹ.Nghe tiếng cãi nhau của chamẹ từphòngkhách, tôicứ thếmàkhócròng.Vìchuyệncủa tôimà trởnênầmĩnhưthếnày,tôicảmthấykhôngcóaibấthiếu,tệhạinhưtôicả.Thậmchítôiđãnghĩđếnchuyệnnếuvậythìchẳngthàmìnhchuyêntâmhọctậpviếtvănhaytiểuthuyếtđểlàmmẹvuilòngcókhicònhayhơnnhưngtôikhôngthể.Tôikhôngthểviếtrađượcmộtchútgìhết.Ngaytừđầutôiđãkhôngcóvăntàirồi.NếuđểhìnhdungcảnhtuyếtrơithìthầySawadachắcchắnlàmgiỏihơntôinhiềuấychứ.KhônglàmđượcgìcảvậymàcòncườichêthầySawada nữa,mình thật làmột đứa con gái quá chừng ngu ngốc.Ngay cảhìnhdungnhữnglắcrắclâmthâmtôicònkhôngthểnghĩrađượcnữamà.

Vừa lắng nghe chamẹ cãi nhau trong phòng khách tôi vừa không ngừngnghĩmìnhthậtlàmộtđứacongáihưhỏng.

LúcđómẹđãchịuthuachavàthầySawadatừđókhôngthấybóngdángđâunữanhưngnhữngchuyệnxấuthìcứliêntụcxảyra.KhuFukagawaởTokyocómộtcôgáimườitámtuổitênlàKanazawaFumikođãviếtmộtángvănchươngtuyệttác,đượcnhiềungườikhenngợi.Sáchcủabạnấycósốlượngbánvượtxahơntấtcảnhữngtácgianổitiếngkhác,chỉmộtbướcmàthànhtriệuphú.ChúKashiwagivớivẻmặtđắcýnhưthểmìnhđãlàkẻgiàucórồiđếnnhàtôichơimàlantruyềntinđồnđó,nóichomẹtôinghe.Mẹtôi lạihưngphấnlên,bảorằngKazukocóvăntàichỉcầnmuốnviết làviếtđượcthôi, tại saokhông thửđi; với lại bâygiờkhácxưa rồi, congái cứquanhquẩnmãiởtrongnhàlàkhôngđượcđâu,cứđểchúKashiwagidạychorồiviết thử xem thế nào; chú ấy khác với những người như thầy Sawada, làngườiđãhọc lênđếnbậcđạihọcnênnóigì thìnóicũngcóchỗtin tưởngđược;nếuđượcgiàucónhưthếthìđếnchacũngthathứthôi.Vừadọndẹpnhàbếpmẹvừanóihămhởnhưvậy.ChúKashiwagitừhômđóđếnnhàtôigầnnhưlàhàngngày,lênphònghọccủatôimàdạybảo,đầutiênphảiviếtnhậtkýđi,cứviếtranhữnggìmìnhnhìnthấyvàcảmnhậnthìđócũnglàmộtángvănchươngtuyệtvờiđấy.Rồisauđóthuyếtgiảngchotôirấtnhiềulýluậngìđấykhólắmnhưngvìtôikhôngcóýmuốnviếtnêncứnghechoquachuyệnmàthôi.Mẹtôimỗi lầnphấnkhíchlênlà tanngaynhưngcơnphấn khích bữa đó kéo dài cả tháng, nhưng rồi cũng xong; chỉ riêng cơnphấnkhíchchúKashiwagithìkhôngnhữngkhôngtiêubiếnđimàcònđậmđặchơn.Nhữnglúcchavắngnhà,chúthườnglớngiọngbảovớihaimẹcontôivớivẻmặtnghiêmtrangrằng“emquyếttâmbiếnKazukotrởthànhtiểuthuyếtgia, rồi thìKazuko làmộtđứacongáimàchỉcònđường trở thànhtiểuthuyếtgiachứkhôngthểkhác,mộtđứacongáithôngminhtuyệtđỉnhnhưthếlàmsaocóthểđilàmdâumộtnhàbìnhthườngđược,màphảibỏtấtcảđểdấn thânvàoconđườngnghệ thuật thôi”.Mẹthìcũngbịchú thuyếtphục đếnmức như thế nên cũng ra vẻ không vui, cười buồnmà nói rằng“đúngvậynhỉ,mànhưvậythìtộinghiệpchoKazukoquá”.

Nhữnglờichúnóikhôngbiếtchừnglàđúng.Khitôitốtnghiệptrườngtrunghọcnữvàonămsauđó,thìtôivừacămghétnhữnglờidựbáocủaôngchúácmađến chết đi đượcnhưngmộtmặt sâu trongđáy tâm tư tôi lại thầmkhẳngđịnhlàcólẽđúngnhưvậynhỉ.Tôiđúnglàmộtđứacongáichẳngragì.Đầuóctămtốingumuội.Tôicũngchẳnghiểuđượcconngườimìnhralàmsaonữa.Saukhiratrườngđộtnhiêntôihoàntoànthayđổi.Mỗingày

đềucảm thấychánchường.Tôi thấychuyện làmviệcnhà,chămsócchậuhoa,luyệnđànkoto,chămsócemđềucóvẻngungốc,lénchamẹmàđọctiểuthuyếtdiễmtình.Tạisaotiểuthuyếtlạitoànviếtvềnhữngđiềuxấuxabímậtcủaconngườinhưthếnày?Tôiđãtrởthànhmộtđứacongáidơbẩnmơ tưởng toànchuyệnviểnvônghưhỏngmất rồi.Chính lúcnày tôinghĩrằngmìnhmuốnviếtranguyênxinhữngđiềumìnhthấyvàcảmnhậnnhưlờichúdạyđểtạlỗivớithầnlinhnhưngtôilạikhôngcódũngkhíđó.Khôngphải,tôikhôngcótàinăng.Tâmtrạngtôicứquanhquẩnkhôngcùngnhưthểđangđộimộtcáinồirỉséttrênđầuvậy.Tôikhôngthểviếtramộtchútgì.Dạogầnđâytôimuốnviếtthửxemsao.Mấyngàytrướcđâytôiđãlénviếtvàosổtaymộttruyệnnhanđềlà“Cáihộpngủ”viếtvềmộtđêmchánngắtrồinhờchúđọcthửxemsao.Chưađọchếtmộtnửa,chúđãmấthứng,bỏdởgiữachừngmànghiêmmặtnóirằngKazukoà,cháunênbỏmộnglàmnữtácgiađi.Sauđóchúlạicườikhổsởmànóivớitôinhữnglờikhuyênnhủrằngtrongvănchươngmàkhôngcótàinăngđặcbiệtthìkhôngđượcđâucháuạ.Ngượclạigiờchathìcườivuivẻmànóirằngnếunhưconthíchthìcứlàmthửxemsao.Mẹthìcứ lâu lâunghemấylờiđồnđạiởmấychỗkhácnhưKanazawaFumikohaymộtthiếunữnàokhácmộtbướcnổidanhlàlạiphấnkhíchlên,bảorằngnếukhôngbềnchíthìkhôngđượcđâu,nhưnữsĩKaganoChiyojongàyxưaấy,lầnđầutiênđếnchỗthầyhọclàmthơhaiku,khiđượcbảolàlàmthửmộtbàithơvềchimcuốcthìnhanhchóngthảomấybàiliềnđưathầyxemnhưngthầybảolàchưađạt; thếlàvềnhàsuynghĩmộtđêmliềnkhôngngủ,đếnkhinhậnrathìtrờiđãsángbạch,mớikhôngnghĩgìmàthan“chimcuốc,chimcuốckêu,trờiđãsáng”rồiviếtratrìnhthầyxemthếlàtrởthànhnữsĩChiyojo.“Đầutiêncóthểmìnhchưađượckhenngayđâunhưng làm chuyện gì cũng phải bền chí con ạ”.Mẹ nói xong, nhấp mộtngụmtrà,lầnnàyhạgiọngthìthầm“chimcuốc,chimcuốckêu,trờiđãsáng,quảthậtlànhưvậy,mộtbàithơthậttuyệt”rồitựmìnhcảmđộngmàthưởngthứcbàithơ.Mẹơi,conkhôngphảilàChiyojo.Conchỉlàmộtcôbéham

mêvănhọcthiểunăngchẳngviếtđượcgìcảmớichuivàokotatsu[8]

đọctạpchírồibuồnngủnênmớinghĩra làcái lòsưởikotatsuthật làcáihộpngủcủaconngườirồithửviếtramộttiểuthuyếtnhưngchúđọcgiữachừngđãbỏdở.Saunàyconcóđọc lại thì thấyđúng làchẳng thúvịmộtchútnào.Làmthếnàomớicóthểviếtđượctiểuthuyếthayđâychứ?HômquatôiđãléngửithưchotiênsinhIwami.Trongthưtôiviếtrằngxintiênsinhđừngvứtbỏđimộtthiếunữthiêntàicủabảynămvềtrước.Cólẽtôiđãphátđiênmấtrồi!

NỮSINH

A,cáicảmgiáckhimởmắtthứcdậythậtthúvị.Nhưkhichơitrốntìm,ngồibógốinấptrongngăntủđựngchănmềntốităm,độtnhiênbịDekochankéocửamởra,ánhsáng trời trànvàovàDekochannói“tìm thấy rồinhé”.Sựchóimắtrồithìmộtnỗibấtankỳlạlanđếnvàngựcđậpthìnhthịch,chỉnhtranglạiphíatrướcbộkimono,hơingạingùngbướcrakhỏingăntủrồiđộtnhiênbừngbừnggiậndỗi.Cáicảmgiácnhưvậyđó.Màkhông,cũngchẳngphảicảmgiácđóđâu.Cómộtcáigìđókhôngthểnàochịuđựngnổi.Nhưkhitamởmộtcáihộpra,trongđólạicómộtcáihộpnhỏhơn,tamởcáihộpnhỏđóralạithấymộtcáihộpnhỏhơnnữa,rồimộtcáihộpbéhơn,cáihộpbéxíunữa,cứnhưvậymởđếnbảytámcáihộpracuốicùngđếnmộtcáihộpnhỏnhưconsúcsắc, tamở thử raxemsao thì thấychẳngcógìhết,hoàntoàntrốngrỗng.Mộtcáicảmgiácgầnnhưlàvậyđấy.Cáichuyệnthìnhlìnhmởmắtdậylànóidốiđấythôi.Cứnhưlàmộtlớpđùngđục,đùngđụcrồitronglúcấynhữnghạtbộttừtừchìmxuống,lớpcặntừtừđầylênvàcuốicùngmệtmỏimởmắtthứcdậy.Buổisángthậttrắngtrợnlàmsao.

Nhữngđiềubuồnbãcứchấtđầylênđầylêntronglồngngực,khôngsaochịuđựngnổi.Khôngđược,ghétquáđi!Buổi sáng làkhimình trởnênxấuxínhất.Haichânmệtrũrarồichẳngmuốnlàmgìnữacả.Cólẽtạichưangủđẫygiấcchăng?Buổisángthìkhỏemạnhgìchứ,cũnglàlờidốitrácảthôi.Buổi sángmàu xám tro.Lúc nào cũng như nhau cả.Là hư vô trống rỗngnhất.Nằmtrêngiườngvàobuổisáng,lúcnàotôicũngthấyyếmthếbiquan.Ghétquá!Baonhiêuchuyệnxấuxahốihậnđếnậpvàotimtôicùngmộtlúckhiếntôiphiềnmuộnrãrời.

Buổisángthậtkhóchịu!

“Chaơi”,tôithửkêulênkhekhẽ.Tuyxấuhổnhưngvuisướng,tôithứcdậyvà nhanh chóng gấp chăn mền. Khi mang chăn cất đi, tôi cất giọng “ây

dà”[9]

vàngạcnhiên.Chođếnbâygiờtôikhôngnghĩmìnhlàđứacongáicóthểnóiranhữnglờitùytiện“âydà”nhưthế.Cứnhưlờithốtracủamộtbàgiàvậy,đángghétquá!Tạisaomìnhlạibậtramộtlờinhưvậynhỉ?Tôicảmthấykhóchịunhưcómộtbàgiàđangẩnnấpởđâuđó trongcơ thểmình

vậy.Từgiờphảichúýnào.Cứchêcườikiểucáchti tiệncủangườitamàgiờmìnhcũnghànhxửynhưthế.Khinhậnrađiềuấy,saomìnhbuồnquáđỗi!

Buổisánglúcnàomìnhcũngchẳngcóchúttựtin.Cứmặcnguyênquầnáongủmàngồilặngtrướctấmgươngsoi.Vìkhôngđeokínhnênkhinhìnvàogươngthấygươngmặttôihơimờnhạtvàlặnglẽ.Trêngươngmặtmìnhtôighétnhất làđôimắtkínhnhưngnócũngcóđiểmhaymàngười takhôngbiết.Tôithíchtháokínhravànhìnxaxăm.Toànthểlắngxuốngnhưnhìnbứctranhquamộtchiếcốngnhỏ, tuyệtvờinhưmơ.Khôngnhìn thấymộtchútgìdơbẩncả.Chỉcónhữngthứlớnlao,chỉcónhữngmàusắcmạnhmẽtươimới,chỉcóánhsángngậptrànánhmắtnhìn.Tôithíchtháokínhrađểnhìnngắmngườita.Gươngmặtcủahọđềudịudàng,đẹpđẽvàtươicười.Hơnthếnữa,khitháokínhratôihoàntoànkhôngcóýmuốncãinhauvớingười,khônghềmuốnnóixấungườita.Chỉlàmộtsựlặngyênmơmàng.Vànhưthế,khinghĩmìnhlúcấythậtngâythơkhờkhạotôilạicàngyêntâmvớisựmơmàng,muốnnũngnịucủamìnhvàtâmtưcũngrấtdịudàngthưthả.

Tuyvậynhưngtôiquảthậtlàghétđôimắtkínhlắm.Khiđeokínhvàotôichẳngcócảmgiácgìvềkhuônmặtmìnhcả.Nhiềuxúccảmtừgươngmặttừlúcđượcsinhranhưsựlãngmạn,đẹpđẽ,nghiêmtrang,khiếpnhược,ngâythơ,nỗisầubiai...Tấtcảnhữngđiềuấybịcặpmắtkínhcheđimấtcả.Hơnnữa,khiđeokínhvàomuốnnóinhữnglờibằngánhmắtthìkhôngthểnàolàmđược.

Cáikínhlàmộtconma.

Chắclàdolúcnàotôicũngghétcặpmắtkínhcủamìnhhaysaomàtôinghĩconngườitađẹpnhấtlàđôimắt.Chodùkhôngcómũiđichăngnữa,haylàchecáimiệngđithìchỉcầnđôimắtmàkhitanhìnvàokhiếnchomìnhphảisốngđẹpđẽhơnnữathếlàđủrồi.Mắtcủatôichỉđượccáitomàthôi.Chứhễnhìnchămchúvàođôimắtmình,tôilạithấychánngắt.Ngaycảmẹcũngbảonhưvậy.Chắclàmắtmìnhchẳngcóchútnàolonglanhchăng?Nhưcụcthanđenvậy.Nghĩvậykhiếntôichánchường.Tệthậtđấy!Cứmỗilầnsoigương,tôilạikhôngngừngmuốnđôimắtmìnhtrởnêntươisáng,longlanh.Mộtđôimắtnhưnướchồsâu,nhưkhitanằmtrênbãicỏmàngắmmâytrời,đôikhiphảnchiếunhữngđámmâybayqua.Thậmchíphảnchiếurõràngcảnhữngcánhchimbaynữa.Tôimuốnmìnhđượcgặpgỡnhiềungườicóđôi

mắtđẹp.

Từsánghômnayđãlàbắtđầuthángnăm.Khinghĩvềđiềuấykhônghiểusaotôilạithấyhồihộp.Quảthậtlàvuisướng.Đãsắpđếnmùahèrồi.Bướcchânravườn,nhữngchùmhoadâutâyđọngvàođôimắt.Cáisựthậtchatôiđãmấtđithậtlàkỳbí.Chếtđi,khôngcònnữa;chuyệnnàythậtkhómàlýgiảiđược.Thậtkhôngsaohiểunổi.Tôinhớđếnchịtôi,đếnnhữngngườiđãchiatay,nhữngngườiđãlâurồikhônggặpmặt.Buổisánggợichotanhớđếnnhữngchuyệnquákhứ,nhữngconngườixaxưabỗngphảngphấtquanhtathậtgầngũinhưthểcáimùidưacảichualàmtakhôngthểnàochịuđựngnổi.

HaichúcúnJapiivàKaatội(vìthấynótộinghiệpquánêntôigọilàconKaa

tội[10]

)cùngchạyđếnbên tôi.Chúngngồingay trướcmặtvà tôichỉ thấycon Japii làdễ thương.Bộ lông trắng tinhcủa Japiingời sáng lênđẹpđẽ.CònconKaathìdơdáylàmsao.TôibiếtrõlàkhimìnhnựngnịuconJapiithìconKaangồicạnhbêncáimặtnhưsắpkhóc.Tôicũngbiết làconKaachânbịtật.Kaabuồnthiuvàtôighétnó.Vìthấynóquátộinghiệpchonêntôi cố tình chơi xấu nó.Bởi conKaa nhìn cứ như con chó hoang nên tôikhôngbiếtbaogiờthìnóbịngườitagiết.Vớicáichânnhưthếchắcnóchạytrốnsẽchậmchạplắm.Kaa!Màyhãymauchạyvàosâutrongnúiđi.Màykhônglàmchoaicảmthấydễthươngđượccảvậythìchếtchorồi.KhôngphảichỉriêngvớiKaamàvớiconngườitôicũngtànnhẫnnhưvậy.Khichơixấungườitatôicảmthấyđượckíchthích.Tôithựcsựlàmộtđứađángghét.Ngồitrêntrườngkỷ,vừalấytayxoađầuconJapiivừanhìnnhữngchiếcláxanhđang thẩm thấuvàođôimắt, tôi cảm thấyvô cùngkhổđauvàbỗngdưngmuốnngồibệtxuốngđất.Tôimuốnthửkhóclên.Tôinínthở,chorằngkhilàmmắtbịsunghuyếtthìsẽcóchútnướcmắtứaranhưnglàmthửrồimới thấylàkhôngthể.Cólẽmìnhđã trở thànhmộtđứacongáikhôngcónướcmắtmấtrồi.

Tôibỏcuộc,bắtđầuđứngdậydọndẹpcănphòng.Vừadọndẹpvừahátbài“CôgáiOkichi”.Vừahátvừacảmthấymìnhđãnhìnxungquanhmộtchút.ThườngthìtôirấtsaymênhạccủaMozartvàBachnêntựnhiênthấymìnhhátbài“CôgáiOkichi”nênthúvị.Nângchănmangcấtđithìnói“âydà”rồikhidọnphòngthìlạihátbài“CôgáiOkichi”,mìnhthậtđúnglàkhôngđượcrồi.Cứvậythìaibiếttrongkhingủmơmìnhthốtranhữnglờinàotùytiệnnữachứ,vàcảmthấyvôcùngbấtan.Nhưngtựnhiêncũngcảmthấycóchút

gìbuồncườinêntôingừngquétvàtủmtỉmcườimộtmình.

Tôimặcchiếcáolótmớimayxonghômqua.Nơivùngngực,tôithêumộtbônghồngtrắngnhỏ.Khimặcáongoàivàothìngườitasẽkhôngnhìnthấybônghồngnày.Chẳngaibiếtcả.Tôiđắcýlắm!

Mẹtôiđãrờinhàđi từsángsớmđểchuẩnbịchomộtđámcướicủaaiđókia.Từkhitôicònnhỏ,mẹđãtậnlựcgiúpngườinhưthếrồinêntôicũngđãquennhưngvẫnngạcnhiêntrướcsựnhiệttìnhcủamẹ.Thậtcảmđộng!Chatôingàyxưasuốtngàychỉchămchúvàoviệchọchànhnênmẹthườnglàmthayviệccủachanữa.Chatôiítgiaotiếp,khôngphảilàconngườixãgiaonhưngmẹthìlạibiếtcáchtậphợpnhữngconngườitửtế.Mặcdùhaingườikhácbiệtnhưvậynhưnghìnhnhưđềutônkínhlẫnnhau,cóthểnóilàmộtđôivợchồnghòathuận,đẹpđẽ,khôngcóchútxấuxanào.A,khôngđược,thậtlàhỗnxược,hỗnxượcquá!

Trongkhichờhâmmóncanhsúpmisochonóng,tôingồinơicửabếp,nhìnbângquơrahàngcâyphíatrướcnhà.Vàbấtchợttôicảmthấymìnhđãngồiđâyvàvẫnsẽngồiđâytừngàyxưađếnsaunàynữa,cũngvẫnvớimộttưthếnàyvàcảmgiácthậtkỳlạnhưthấyđượcquákhứ,hiệntại,tươnglaingaytrongmộtkhoảnhkhắc.Nhữngchuyệnnhưthếnàyđôikhivẫnthườngxảyra.Chẳnghạnnhưtôingồi trongphòngnóichuyệnvớimộtaiđó.Mắt tôilướtquamộtgócbànvàdừnglại,chămchúnhìn.Chỉduycómiệngtôilàcửđộng.Nhữnglúcnhưthế,tôicómộtảogiáckỳlạ.Tôitinrằngmìnhđãtừngnhìnvàogócbànnhư thế, nói cùngmột câu chuyệnnhưvậyvà rồi trongtươnglaitôicũngthấymìnhlàmnhữngchuyệnynhưbâygiờ.Khiđibộtrênconđườngquêởchốnxalạ,tôicũngnghĩconđườngnàymìnhđãđiquarồichăng?Vừađi vừa ngắt lá đậuở bên đường, tôi cũngnghĩmình cũngđãtừngngắtláđậuởconđườngnàyrồithìphải.Rồilạitiếptụctinlàsẽcólúcnàođómìnhcũngđilạiconđườngnàynhiềulầnvàlạingắtláđậunhưvậynữa.Rồi lạicòncóchuyện thếnàynữachứ.Tôingâmnướcnóngvànhìnngắmđôibàntaymìnhrồinghĩnhiềunămsaukhimìnhđitắmngâmmình,nhìnngắmđôibàntaychắcchắnmìnhsẽnhớlạilúcbâygiờđây.Khinghĩnhưthế,bấtchợtthấylòngsaouám.Rồitrongmộtbuổitối,khixớicơmrabát,tôichợtcảmthấycómộtthứgìđóchạydọcthânthể.Cảmgiácnàynếugọilàcảmhứngthìcóvẻnhưhơikhoatrươngnhưngcóthểgọilà“ýniệmtriếthọc”.Rồi thìđầu,ngực,đến từngngõngách trongngườiđều trởnêntrongsuốt,mộttrạngtháibìnhlặngbồngbềnhsốngđộng,mộtvẻmềmmạinhưmiếngthạchdừađượclấyratrongimlặngkhôngtiếngđộng,vẫncòn

mịnmàngnhư thế,mộtcảmgiác tươimới,đẹpđẽnhẹnhàng.Lúcnàynóchẳnggiốngnhưtriếthọcgìcả.Cáidựcảmgắnliềnvớicuộcđờicủamìnhcứnhẹnhàngkhông tiếngđộngnhưmộtconmèorình trộmchẳngphải làđiềuvuisướnggìmàngượclạicònđángsợnữa.Nếucáicảmgiácnàykéodài,chẳngphảiconngườitrởthànhsựthểnhậpcủathầnlinhsao.NhưĐấngGiêsuvậy.MàGiêsucongáithìthậtchán.

Cuối cùng thì bởi tôi rảnh rỗi quá, khôngphải khổ sởvì sinhkếnênmỗingàytôikhôngthểnàoxửlýđượccáitínhcảmthụnghenhìnđócủamìnhvà trong lúc mơ màng, cái mặt tôi nhìn như con ma cứ nóng sốt phừngphừngnhưvậy.

Tôiăncơmmộtmìnhtrongphòngăn.Trongnămnayđâylàlầnđầutiêntôiăndưaleo.Mùahạđếnquamàuxanhmướtcủatráidưaleo.Trongvẻmướtmátcủadưaleothángnăm,cómộtnỗibuồnnhộtnhạt,âmỉkhiếnngựctôinhưtrởnêntrốngrỗng.Cứhễmàngồiăncơmmộtmìnhlàtôilạimuốnđidu lịchvô cùng.Muốnđượcđi tàuhỏa.Đọcbáo.Thấy tấmhình củaông

Konoe[11]

.ÔngKonoecóvẻlàmộtngườiđànôngtốtđây.Tôikhôngthíchgươngmặtnày.Cáitránkhôngđược.Thíchnhấtlàmụcquảngcáotrênbáo.Vìmỗichữ,mỗihàngđềuphảitrảphímộttrămđếnhaitrămyênnênngườitađềucốgắnghếtsức.Mỗichữ,mỗicâuđềulànhữngdanhcú,đượcnénchặtlạiđểđạtđượchiệuquảcaonhất,đểưửngâmnga.Nhữngcâuvăntốnnhiềutiềnnhưthếnàytrênthếgiannàychắclàítlắmđấy.Tôicảmthấycócáigìrấthay.Thậtthốngkhoái.

Ăn cơm xong, tôi khép cửa lại và đi đến trường.Mặc dù nghĩ rằng chắcchẳngsao,trờisẽkhôngmưađâunhưngvìrấtmuốnmangtheochiếcdùmẹmớitặnghômquađểđidạonêntôiđãmangnótheo.Chiếcdùnàymẹtôiđãsửdụngtừhồicòncongái.Dođãtìmrađượccáidùthúvịnàynêntôicóphầnđắcý.Cầmcáidùnhưthếnàytrongtay,tôimuốnđidạoởnhữngconphốParis.Chắcchắn làkhi cuộcchiến tranhnàykết thúc, chiếcdùmangphongcáchcổkínhnhưmangtheomìnhmộtgiấcmơnàysẽrấtthịnhhành.Chiếcdùnàyrấthợpvớichiếcnónkiểubêrê.Chiếcáocổtomởravớiviềnáomàuhồng,đôigăngtaydàiđượcmaybằnglụađen,vớimũrộngvành,gắnđườngviềnmàutímđẹpđẽ.RồiđiăntrưaởmộtnhàhàngParis.Chốnggậychậmchạpkhẽkhàngnhìndòngngườiđitrênphốđôngbênngoài,chợtaiđóvỗvaimình.Độtnhiênâmnhạcnổi lên,điệuvanxơhoahồng.A,dịquá,dịquá.Hiện thựcchỉ làmộtcâydùdàicánsắp longra,kiểudáng lạ

lùngcũkỹphaimàu.Tựnhiênthấytộinghiệpmìnhquá.Congáicủamộtnhàbándiêm.Thôithìđibứtcỏchơivậy.

Khirakhỏinhàtôiđãbứtmột ítcỏphía trướccửa,coinhưlàmviệcgiúpmẹ.Hômnaykhôngchừngcóchuyệnhayđây.Chỉlàmộtloạicỏthôinhưngcũngcócọngcỏmà tôimuốnbứtvôcùngvàcónhữngcọngcỏ lạimuốnlặng lẽđể lại.Cónhữngngọncỏdễ thươngvànhữngngọncỏkhôngnhưthế,mặcdùhìnhdángchúngchẳngkhácnhauchútnào,cónhữngngọncỏmongmanhđángyêuvàngọncỏđángghétđượctôiphânchiararànhmạchrõràng.Chẳnghợplýchútnàocả.Tôinghĩrằngcáiyêughétcủacongáithậthếtsứctùytiện.Saukhinhổcỏgiúpmẹchừngmườiphút,tôivộivàngđiđếntrạmxe.Vừađingangquaconđườngruộngtôivừavôcùngmuốnvẽtranh.Giữachừng, tôiđixuyênquamộtconđườngnhỏ trongrừngnơicómộtngôiđềnthầnđạo.Đâylàconđườngtắtmàtôi tựmìnhkhámphára.Khiđingangquaconđườngnhỏtrongrừngnày,bấtchợtnhìnxuốngdưới

chân, tôi thấynhữngngọn lúamạchcaochừnghai tấc[12]

mọc rải rácđóđây.Nhìnthấynhữngngọnlúamạchxanhmuốtấytôimớihiểurằngnămnayquânđộiđãcóghéquachỗnày.Nămngoáicũngđãcómộtđoànngườingựarấtđôngghéquanơinàynghỉngơi.Mộtthờigiansau,khitôiđingangquachốnđâyđãthấynhữngngọnlúamạchtrồilênmơnmởnnhưngàyhômnay.Tuy nhiên, những ngọn lúamạch này không thể lớn thêmđược nữa.Năm nay cũng vậy, những ngọn lúa mạch xanh run rẩy vương vãi ra từnhữngcái túi trên lưngngựamới tộinghiệp làmsaovì trongkhurừng tốitămthếnày,ánhsángkhônglọttớinênchúngchỉmọcđượcđếnđórồicứthếmàchếtđithôi.

Rờikhỏiconđườngmòntrongrừngnơicóđềnthờthầnđạo,đếngầnnhàga, tôi nhập bọn với bốn, năm người nông dân. Những người này nhưthườnglệ lạihướngvềphía tôikhạcranhữnglờiđángghétmàkhôngthểnàonóiraởđâyđược.Tôiphânvânkhôngbiếtphảixoayxởnhưthếnào.Nếuvượtquabọnhọđểđi lênphía trướcmộtquãngxa thìphảichenvàogiữađoànbọnhọđểxuyênqua.Sợquá.Nhưngnếucứđứngyênđóchờchobọnhọđi trướcmộtquãng rồigiữkhoảngcách thì lạicầnnhiềudũngkhíhơnnữa.Điềuđócũnglàthấtlễnênkhôngbiếtchừngbọnhọnổigiậnthìtiêu.Ngườitôinóngran,nướcmắtcứchựcứara.Vìngượngngùngvớicáivẻsắpkhócđónêntôihướngvềbọnhọmàcười.Rồicứchậmchạpđitheosaulưngbọnhọ.Lúcđólàđãđếncựchạnrồinhưngnỗiuấtứcnàylêntrêntàuđiệnvẫnchưa tiêubiếnđi.Tôimuốnmìnhnhanhchóng trởnênmạnh

mẽvàtinhkhôiđểcóthểđiềmnhiênvớinhữngchuyệnchẳngragìnhưthếnày.

Gầnngaycửatàuđiệncómộtchiếcghếtrống,tôilặnglẽtiếnđến,đặtđồđạcxuống,khẽsửalạivạtáovàkhichuẩnbịngồixuốngthìcómộtngườicontraiđeokínhđiềmnhiêndờiđồđạccủatôisangmộtbênvàchiếmchỗ.

Khitôicấttiếngnói“A,đólàchỗtôitìmramà”thìanhtacườikhổrồithảnnhiênmàđọcbáo.Suynghĩkỹthìtôikhôngbiếtbênnàomặtdàyhơnđây.Cólẽlàphíabênmìnhchăng.

Chẳngcòncáchnàokhác,tôiđànhchấtcáidùđimưavàđồđạccủamìnhtrên kệ lưới, nắm hờ hững sợi dây da rồi tính đọc tạp chí như thường lệ,tronglúcdùngmộttaylậtlungtungcáctrangthìtôichợtnghĩramộtchuyệnkỳlạkhôngngờ.

Nếuaiđólấyđimấtsựsaymêđọcsáchcủatôithìchắctôichỉcónướckhócròng.Tôi lệ thuộcvàonhữngđiềuđượcviết trong sáchđếnmứcnhư thế.Khiđọcmộtquyểnsách,tôitrởnênsaymê,tintưởng,đồnghóa,cảmthôngvàđắmmìnhvàocuộcsốngtrongđó.Rồikhiđọcmộtquyểnsáchkhác,tôilạingaylậptứcthayđổi,đọclướtquachoxong.Cáitàinăngvaymượnăncắpcủangườirồisửalạiđànghoànglàmcủamìnhvàsựtàmađólàcáiđặckỹduynhấtcủatôi.Thựcsựthìcáisựtàtâmnàyđãtrởnênđángghétvôcùng.Mỗingàymỗingàychồngchấtthấtbại, toànlànỗihổthẹnthìcólẽngườitasẽtrởnênđiềmđạmchắcchắnhơnchăng?Tuynhiênngaycảđốivới sự thất bại như thế, khônghiểu sao tôi cũngvẫn cưỡng từđoạt lý, sửdụngđượcmộtcáchdiệuxảođểlàmramộtcáilýluậnrấtđànghoàngnhưvẻtựuthànhtoànmãnmộttấntuồngkhổnhụcvậy(Nhữngtừnhưthếnàytôiđãđọcđượcởtrongmộtquyểnsáchnàođó).

Thậtsựthìtôikhôngbiếtcáitôinàolàcủamìnhthậtsựnữa.Khihếtsáchđọc,haykhikhôngtìmramộthìnhmẫunàođểbắtchướcthìtôisẽnhưthếnàođây?Có lẽkhông thể làmgìkhác,vớidángvẻphờphạcvà toàn làmnhữngchuyệntổnhạiđếnmìnhthôi.Dùsaocứmỗingàysuynghĩlungtungtrêntàuđiệnnhưthếnàylàkhôngđượcđâu.Hơiấmđángghétcứvươnglấycơthểtôi,khôngtàinàodứtđiđược.Nếukhônglàmgìcả,nếukhônglàmchuyệngìđóthìtôinghĩkhôngthểnàonắmbắtđượcchínhbảnthânmình.Tôinghĩnhữngphêphánbảnthânmìnhchođếnbâygiờquảthậtchẳngcóýnghĩagìcả.Khithửphêphánmìnhchỉnhậnratoànchỗyếuđuốivàyếmtrá

thếlàngaylậptứclạivuốtvexoadịu,anủimình,thầmđưarakếtluậnlàvì

sửasừngmàphảigiếttrâu[13]

,lợnlànhchữathànhlợnquèthìchẳnghayhochútnàorồicuốicùngchẳngcógìphêpháncả.Thôi,chẳngsuynghĩnữa,chẳngthàsốngtheolươngtâmthìhơn.

Trêntờtạpchínày,tôiđọcthấymộtbàivề“khuyếtđiểmcủanhữngngườiphụnữtrẻtuổi”donhiềungườiviết.Trongkhiđọctôithấynhưngườitanóivềchínhbảnthânmìnhvàcảmthấyxấuhổvềđiềuđó.Tôinhìnhìnhcủahọ,tùytừngngườimàcókiểuviếtkhácnhau.Ngườitôichorằngngốcnghếchthìquảthậthọviếtranhữngđiềulảmnhảm,rồingườimàhìnhchụpravẻsànhđiệuthìquảthậtsửdụngngônngữhoalácànhnênrấtlàthúvị,đôikhitôivừađọcvừacườikhúckhích.Ngườimangtôngiáothìviếtngayra tínngưỡng,nhàgiáodục thì từđầuđếncuối toànviết“ânân”“nghĩanghĩa”.ChínhtrịgiatríchdẫnHánThi,tácgiathìlàmravẻtađây,sửdụngngôntừhoahòehoasói.Chảnhchọekinh.

Tuynhiêntấtcảnhữngđiềuhọviếtralạivôcùngchínhxác.Nàolàkhôngcócátính.Khôngsâusắc.Nhữngthứchúngtôiômấpkhácxavớinhữnghyvọngvàthamvọngđúngđắn.Cónghĩalàchúngtôikhôngcólýtưởng.Chodùcóphêphánthìcũngkhôngcótínhtíchcựcgắnliềnvớicuộcsốngcủamình.Khôngphảntỉnh.Khôngcótựgiác,tựái,tựtrọngthậtsự.Chodùcóthựchiệnnhữnghànhđộngdũngcảmthìcũngkhôngbiếtcó thểgánhváctráchnhiệmvớihậuquảxảyrahaykhông.Thuậnchiềuvàcóxảodiệutrongviệcxửlývớikiểucuộcsốngxungquanhbảnthânmình,nhưngbêncạnhđólại không có tình cảmmạnhmẽ đúng đắn với cuộc sống đó.Không có ýkhiêmtốn thậtsự.Nghèo tínhsáng tạo.Chỉbắtchướcngười ta.Thiếuhụtcáicảmgiác“yêuthương”củabảnlaiconngười.Làmravẻcaoquýnhưnglạikhôngcókhíchất.Ngoàiracònrấtnhiềuđiềukhácnữa.Thậtsựkhiđọcđiđọclạitôithấykinhngạcvìquáđúng.Khôngthểnàophủđịnhđượcđiềugì.

Tuynhiêntôicảmthấytoànbộngôntừđượcviếtnơiđâychỉđơnthuầnlànhữngđiềuhọviếtrathôi,khácxavớicáicảmxúclạcquanvàbìnhthườngcủabọnhọ.Mặcdùcórấtnhiềuhìnhdungtừnhư“ýnghĩathựcsựcủa...”hay“bảnchấtcủa...”nhưngcái tìnhyêu“thật sự”,cái tựgiác“thật sự” lànhữngcáigìthìkhôngđượcviếtrarõràng.Cólẽlàbọnhọhiểuđấynhưngnếunhưvậythìtôikhônglýgiảiđượctạisaohọlạikhôngnóicụthểhơn,chỉbằngmộtlời,mangtínhquyềnuynhưngóntaychỉhãyđisangtrái,hãy

đisangphảichẳnghạnthìcóphảitốthơnkhông.Vìchúngtôikhôngnhìnrađượcphươngchâmbiểuhiệncủatìnhyêuchonênthayvìnóicáinàykhôngđược,cáikiakhôngđượcthìnhấnmạnhchochúngtôirằnghãylàmcáinày,hãylàmcáikiađithìtấtcảchúngtôiđềusẽlàmđúngnhưthế.Cólẽchẳngaitrongsốhọcóđủtựtin.Cólẽnhữngngườiphátbiểuýkiếnởđâykhôngphảitrườnghợpnàovàlúcnàocũngcóýkiếnnhưvậycả.Mặcdùlamắngchúng tôi là không có hy vọng và tham vọng đúng đắn đấy nhưng trongtrườnghợpchúngtôimanglýtưởngđúngđắnmàhànhđộngthìbọnhọcóthểtrôngchừngvàchỉbảochochúngtôiđếnđâuđâychứ?

Chúngtôicứphảimơmàngphánđoánvềnhữngchỗtốtnhấtmàmìnhnênđi,nhữngnơiđẹpđẽmàmìnhmuốnđến,nhữngnơimàmìnhnênvươntới.Tôimuốnsốngmộtcuộcđờitốtđẹp.Chínhvìvậymàcầnphảicóhyvọngvàthamvọngđúngđắn.Hễcóniềmtincóthểdựavàomàkhônglaychuyểnthìtôisẽvộivànglên.Nếunhưmuốnthểhiệnnhữngđiềunàyratrênbìnhdiệncuộc sốngcủamộtngườiphụnữ trẻ thì cầnphảinỗ lựcnhư thếnàođây?Rồicònnhữngcáchsuynghĩcủachamẹ,anhchịnữachứ. (Mặcdùngoàimiệngnóilàcổlỗsĩnhưngtuyệtđốitôikhôngcóýkhinhmiệtnhữngbậctiềnbốihaynhữngngườigiàcảhayđãkếthônđâu.Ngượclạitôicòn

kínhnhiviễnchimàgiữkẽhaibabước[14]

ấychứ.Chúng tacóquanhệthânthiếtvớihọtrongcảcuộcđờimà.Chúngtacónhữngngườiquenbiết.Chúngtacóbạnbè.Chúngtacòncócáigọilà“dòngđời”xôđẩychúngtađivớisứclựcmạnhbạo.Rồikhisuynghĩ,nhìnngắmvềtấtcảnhữngđiềunàythìviệcnângcaocátínhchẳngphảilàchuyệngìkinhđộngcả.Điềuđókhiến tôibắtbuộcphảinghĩ rằng“À,đừngcónổibật,chỉ imlặngđi theoconđườngmàngườitathườngđichẳngphảilàkhônngoannhấthaysao”?Hướngnềngiáodụcchothiểusốvềtoànthểchẳngphảilàtànnhẫnquásao?Cáilốigiáodụcđạođứcởtrườnglớpvớinhữngluậtlệcủacuộcđờinàyvốnkhácnhauquáxa,màtôibiếtrằngdầndầnsựkhácbiệtnàycòntrởnênrộnglớn hơn nữa. Nếu như tuyệt đối tuân thủ theo những bài học đạo đức ởtrườngngườiđósẽbịxemlàkẻngungốc,bịcoikhinhlàkẻlậpdị.Khôngthểthànhđạtvàtrởnênbầncùng.Ngườikhôngnóidốiư,cólẽsẽcóđấy.Nhưngnếucóthìkẻấyvĩnhviễnsẽlàkẻthuacuộc.Trongsốnhữngngườiquanhệhọhàngvớitôicũngcómộtngườihànhxửđúngđắn,mangniềmtinvữngvàng,truycầulýtưởng,sốngvớinhữngđiềuđótheoýnghĩathựcsựcủanónhưnglạibịtấtcảnhữngngườihọhàngthânthíchnóixấuđủđiều.Đốixửtàntệ.Mặcdùtôibiếtrằngnếunhưtôibịđốixửtàntệnhưthếthìmình là kẻ thất bại nhưng tôi không thểnàonuôi dưỡng cái suynghĩ của

mìnhđếnmứcbịmẹvàtấtcảmọingườiphảnđốichođược.Đángsợlắm.Ngaytừhồinhỏ,khithấytâmtrạngcảmxúccủamìnhkháchoàntoànvớingườitavàđãhỏimẹrằng“tạisaonhưthếạ?”.Khiấymẹtôiđãchấmdứtcâuhỏiấybằngmộtlờigìđórồinổigiận.Mẹnóihìnhnhưthếlàxấu,khôngtốtđâuconrồiravẻbuồnbãlắm.Tôicũngtừngnóivớicha.Chaimlặngmộtlúcrồimỉmcười.Vàsauđótôinghechanóivớimẹlà“conbénàykỳcụcthật”.Rồicànglớnlêntôicàngcảmthấysợhãi.Ngaycảviệcmaymộtcáiáothôitôicũngphảisuynghĩđếncảmnhậnvàphảnứngcủangườikhác.Mặcdùthậtsựtôilényêuthíchcáigọilà“cátínhriêngcủamình”vàmuốnlàm theo điều đó nhưng tôi sợ phải thể hiện điều đó như nét đặc sắc củamình.Tôilúcnàocũngmuốntrởthànhmộtcôgáiđượcmọingườiđánhgiálàngoanhiền.Mỗi lầncóchuyện tụ tập lại tôimới thấymìnhđê tiện làmsao.Cứthảnnhiênnóilíulodôngdàinhữnglờidốitrávềnhữngđiềumìnhkhôngmuốnnói,vềnhữngđiềukhácxavớicảmxúccủamình.Bởitôinghĩrằnglàmnhưthếsẽvôcùngcólợi.Dùtôichođólàmộtđiềuđángghét.Tôimuốncáithứđạođứcnàynhanhchóngthayđổi.Nếuđượcvậythìcólẽtôisẽ không còn phải đê tiện và sống nhỏ giọt từ ngày này qua tháng kháckhôngphảivìmìnhmàđểchiềulòngngười.

A,đằngkiacómộtchiếcghếtrống.Tôivộivànglấytúiđồtrênkệlướivàcầmchiếcdùchenvàongồigiữa.Bên tayphải làmộthọcsinh trunghọc,bên tay trái làmộtngườiđànbàđịuđứabéđangngủ.Mặcdùđã có tuổinhưngbà ta trangđiểmrấtkỹ,cuốntóc theokiểu thịnhhànhthờibâygiờ.Tuygươngmặtbà tađẹpđẽnhưngngaycổ lại cómộtvết nhăn sâugớmghiếcđếnmứcmuốnvả chomột cái.Conngười ta lúcđứngvới lúcngồinhiềukhisuynghĩhoàntoànkhácnhau.Khingồiconngườitachỉtoànnghĩđếnchuyệnyếumềm,khôngchỗdựa,yếuớtvôlựcmàthôi.Nơidãyghếđốidiệntôicóbốnnămngườicôngnhânviêntrạctuổinhaungồiđómơmàng.Họ chừng khoảng ba mươi. Tất cả họ đều đáng ghét. Mắt cứ đục ngầu.Khôngcótinhthần,thamvọng.Tuynhiênnếubâygiờtôimỉmcườivớimộtaiđótrongsốhọ,khôngchừngtôisẽbịngườitađuổibámvàcuốicùngcólẽrơivàotìnhcảnhkhóxửlàphảikếthônvớingườiđókhôngchừng.Cáiquyếtđịnhsốphậncủamộtngườiphụnữnhiềukhichỉở trongmột tiếngcườimàthôi.Thậtđángsợ.Gầnnhưlàđiềulạlùngkhônghiểunổi.Mìnhphảitỉnhtáolênnào.Từsángđếngiờtoànsuynghĩnhữngchuyệnlạkỳvớvẩnkhôngđâu.Tựnhiêngươngmặtcủangườiđếnlàmvườnchonhàtôihaibangàytrướclạihiệnrakhôngsaokìmđược.Ngườiấylàdânlàmvườnthứthiệtnhưngtôicócảmgiáckhuônmặtthìhơikhác.Nếunóimộtcáchkhoatrươngthìgươngmặtấycóvẻnhưgươngmặtcủamộtnhàhiềntriết.Nước

dađenbóng.Mắtđẹp.Lôngmàydínhsátnhau.Mũigầnnhưlàmũisưtửnhưngđiềuđóhợpvớinướcdangămđenvàanhtachoấntượnglàmộtconngườicóýchímạnhmẽ.Hìnhdángđôimôicũngưanhìn.Nhưng taihơithô.Bàntayrõrànglàtaycủangườithợlàmvườnnhưngkhuônmặttrongánhnắngdướicáimũmềmcho tacảmgiácđáng tiếc làanh tachỉ làmộtngườithợlàmvườn.Tôiphảihỏimẹbabốnlầnlàcóphảingườiđànôngđóvốndĩlúcbanđầulàmthợlàmvườnkhôngđếnmứcmẹnổigiậnvàmắngchotôimộttrận.

Cáikhănfuroshikimàtôidùnggóiđồngàyhômnaylànhậnđượctừmẹvàođúngngàyngườithợlàmvườnđếnnhàlầnđầutiên.Vàongàyđó,nhàtôitổngdọndẹpvệsinhnênngườisửanhàbếp,ngườithaychiếutatamicũngđếnphụgiúpmộttay.Lúcmẹtôisắpxếplạitủquầnáomớipháthiệnracáikhănfuroshikinàyvàđãcho tôi.Cáikhănnhưmộtngườiphụnữđẹp.Vìđẹpnêndùngđểgóiđồmớiđáng tiếc làmsao.Tôingồixuống,đặt chiếckhănlênđầugối,lặnglẽngắmnhìn.Tôivuốtvechiếckhăn.Tôimuốnmọingười trên tàuđiệnchiêmngưỡngnónhưngchẳngcómộtai.Nếunhưcóngườichỉliếcnhìncáikhăndễthươngnàymộtchútthôilàtôicóthểvềnhàngườiđó làmdâucũngđược.Khiđụngchạmđếncái từ“bảnnăng” là tôimuốnkhóc.Khihiểurarằngcáisựlớnmạnhcủabảnnăng,cáilựcmạnhmẽmàýchíchúngtakhôngthểnàolaychuyểnđượcấyđôikhibừngdậytrongtôilàtôicứcảmthấynhưbịphátcuồng.Tôimơmàngkhôngbiếtcưxửthếnàochophải.Không thểkhẳngđịnhcũngkhông thểphủđịnh,cái thứ lớnmạnhấycứthếmàphủchụpxuốngđầumình.Vàrồinóvàyvòtôimộtcáchtựdothỏathích.Cùnglúctôicócáicảmgiácvừabịdẫndắtvàyvòvừathỏamãnvàmộtcáicảmxúckháckhinhìnthấyđiềuđóbằngtâmtrạngbuồnbã.Tạisaochúngtakhôngthểthỏamãnvớichínhbảnthânmình,khôngthểyêuriênglấymìnhtrongsuốtkiếpđờinày?Khinhìnthấythứcảmxúccủatôigiờđây, cáibảnnăngđangăn tươinuốt sống lý trí củamình, tôivôcùngbuồnbã.Saukhiquênlãngbảnthânmìnhtrongthoángchốc,thìchỉcònlạisựchánngánmàthôi.Khiphânbiệtđượccáitôiđóvàcáitôibảnnăngnàythìtôicóthểkhóclênđược.Muốngọichaơi,mẹơi.Nhưngsựthựccólẽnằmởchỗtôicảmthấycămghétbảnthânmìnhvàdođótôilạicàngbuồnthảm.

ĐãđếngaOchanomizu.Khibướcxuốngbậcthềmnơinhàga,tôiquênhếtnhữngđiềuvừanghĩ.Dùtôicốgắngnhớlạinhữngđiềuđónhưngchẳnglàmsaonhớrađượcnữa.Tôivộivàngtựnhủsuynghĩtiếpđinàonhưngchẳngsuynghĩđượcgì cả.Hoàn toàn trống rỗng.Lúc suynghĩ, tôi cócảmgiác

nhữngtưtưởngđãđánhtrúngvàocảmxúccủamìnhvàcảmthấyvôcùngxấuhổnhưngkhinóđãtrôiquathìthấynhưhoàntoànchẳngcógì.Cáigiâyphút“hiệntại”nàythậtthúvị.Bâygiờ,bâygiờ,bâygiờtronglúcchúngtadùngngóntayấnvàonóthìcái“bâygiờ”đóđãtrôixavàcái“bâygiờ”mớixuấthiện.Vừabướclênbậccầuthangtôivừanghĩ“cáigìvậychứ”.Thậtlàngớngẩn.Cólẽtạivìcuộcđờitôisungsướngquámà.

SángnaycôKosugitrôngthậtđẹp.Đẹpnhưcáikhănfuroshikicủatôivậy.Côrấthợpvớimàuxanhđẹpđẽ.Bônghoacẩmchướngđỏnơingựcáocũngthật nổi bật.Nếu như không có chuyện làmbộ điệumàumè thì có lẽ tôithích giáo viên này nhất. Nhưng cô làm duyên làm dáng quá. Có điều gìkhông tựnhiên.Chắccôcũngcảm thấymệtmỏinhỉ?Tínhcáchcôấycómộtchútgìđóthậtkhóhiểu.Córấtnhiềuđiềutôikhônghiểuđược.Mặcdùtính cách cô ấyubuồn tăm tối nhưng cô luôngắng sức thểhiện ra vẻbềngoàivuivẻhoạtbát.Tuynhiênnóigìđinữathìđócũnglàmộtngườiphụnữhấpdẫn.Vàtôicảmthấytiếckhicôấylàmgiáoviêntrườngtrunghọc.Côấykhôngđượccáchọcsinhcũyêumếnnhưngchỉcótôilàvẫnyêumếncônhưlúcđầu.Tôicảmgiáccônhưmộtlãnhnươngsốngtrongngôithànhcổvenhồsâutrongnúi.Cólẽtôikhencôquálờirồi.TrongcâuchuyệncủacôKosugiluôncóvẻcứngnhắcthếnàođó.Khônglẽlàvìcôkhôngđượcthôngminhchăng?Thậtlàbuồnquá.Từnãyđếngiờcôcứthuyếtgiảngdàidòngvềlòngyêunướcnhưngchẳngphảichúngtôiđềuhiểuhếtđiềuđóhaysao?Aimà chẳng có tình yêu với nơi chốnmàmình được sinh ra? Thậtchán.Tôilấytaychốngcằmvànhìnmơmàngrangoàicửasổ.Cólẽdogióthổimạnhmàmâymớiđẹpmêhồn.Nơigócsântrườnghoahồngđãnởbốnđóa.Mộtbôngmàuvàng,haibôngmàu trắng,mộtbôngmàuhường.Vừanhìnchămchúnhữngđóahoatôivừanghĩconngườicũngcóđiểmhaycủanó.Chỉconngườimới tìmthấyvẻđẹpcủahoavàchỉconngườimớiyêuhoa.

Vàogiờcơmtrưatôinghechuyệnma.Đólàchuyện“Cánhcửakhéphoài”,mộttrongbảyđiềukỳbícủaTokyocủaYasubeelàmmọingườicứhétthấtthanh.Khôngphảilàsựkịchtínhvớitiếngtrốngchiêngrềnvangkhibóngmaxuấthiệnvàbiếnmấtmàlàmộtcâuchuyệntâmlývôcùngthúvị.Vìquákinhngạcnêndùtôivừamớidùngbữaxonggiờđãlạiđóimeo.Ngaylậptức“phunhânbánhbao”mangkẹocaramenđimờimọingười.Rồisauđómọingườilạisaysưavớicâuchuyệnđángsợkia.Hìnhnhưaicũnghứngthúvớicâuchuyệnmanhưvậythìphải.Chắcaicũngcầnmộtthứkíchthíchchăng? Tiếp theo sau đó là truyện về nhân vật Kuharabusa no suke, tuy

khôngphảilàcâuchuyệnmanhưnglạivôcùngkỳlạ,rấtkỳlạ!

Buổichiềulàgiờhọcvẽnênmọingườiđềurasântrườngluyệnvẽpháchọa.KhônghiểutạisaolúcnàothầyItocũnggâykhódễchomìnhvậynhỉ?Hômnaythầymuốntôilàngườimẫutranhchothầy.CâydùcũmàtôimangngàyhômnayđượccảlớphoannghênhthưởnglãmnêncuốicùngthầyItocũngbiếtđượcvàbảotôicầmdùđứngbêncạnhcâyhoahồngnơigócsântrường.Nghenóilàthầyvẽtranhvớitưthếđócủatôichođợttriểnlãmsắptới.Tôiđồngýlàmngườimẫuchothầychỉtrongvòngbamươiphútthôi.Hễgiúpđượcchútgìchongườitalàtôivuighêlắm.NhưngđốimặtvớithầyItothậtvô cùngmệtmỏi.Cáchnói chuyện của thầy thật tẻ nhạt, lập luận thì quánhiềuvàkhôngbiếtvìcứphải tập trungvào tôiđểvẽchăngmà thầyvừapháchọavừacứtoànnóichuyệnvềtôithôi.Cứphảitrảlờithầythậtphiền,phiềnphứcquá.Thầykhôngthểhiệnrõrànggìcả.Cáicườikỳdịcủathầy,sựkhôngthoảimáivớisựngượngngậpcủathầymặcdùlàgiáoviênkhiếntôicảmthấykhôngưachútnào.

Đếnkhi nghe thầy nói “Em làm thầy nhớđếnđứa emgái đãmất” thì tôikhôngchịunổinữa.Chắchẳnthầylàngườitốtthậtđấynhưngđiệubộkiểucáchquá.

Nóiđếnkiểucáchđiệubộ,thìtôiđâycũngnhiềulắmđâuthuakémai.Tệhơnnữa,tôicònhànhxửmộtcáchlợihạivàgiantàhơnnhiều.Thựcsựchỉlàmàumèlấylethôinêncuốicùngdẫnđếntoànchuyệnkhóxử.Chẳnghạnnói“tôilàmộtconmadốitrálàmđiệubộnhiềuquávàbịlôikéobởiđiệubộkiểu cách” thì câu nói ấy cũng làmột thứ điệu bộ kiểu cách rồi, nên tôichẳngcònđườngnàomàthoátđược.Vànhưthếtuyngoanngoãnđứnglàmmẫuchogiáoviênnhưngtôikhôngngừngcầunguyệnmuốnmìnhtrởnêntựnhiênvàthànhthậthơnnữa.Nênbỏđọcsáchđilàvừa.Trongcuộcsốngchỉcókháiniệmnày,tôikhinhmiệt,vôcùngkhinhmiệtnhữngkẻbiếttuốt,caongạovàvônghĩa.Nào là sốngkhôngcómụcđích,phải tíchcựchơnnữatrongcuộcsốngvàcuộcđời,nàolàtựmìnhmâuthuẫn...Nhữngsuynghĩvàkhổsởdằnvặtcủanhữngkẻấyvềtôichỉđơnthuầnlàsựcảmthương.Chỉbiếtvuốtve,nuôngchiềuvàanủimìnhư?Rồithìđánhgiáquácaovềbảnthânmình.Mộtkẻtâmhồnvẩnđụcnhưtôimàlàmngườimẫutranhthìchắctranhcủathầysẽbịđánhrớtmất.Chắcchắnlàchẳngđẹpchútnào.Mặcdùkhôngthểđượcrồinhưngthầygiáothìngốcnghếchquá.Thầythậmchícònchẳngbiếttrongáolótcủatôicóthêumộtbônghoahồng.

Cứđứngimlặngtrongmộttưthếđótựdưngtôichợtmuốncótiềnýnghĩđókhôngsaongănđược.Nếucóchừngmườiyênthìhaybiếtbaonhiêu.Giờtôimuốn đọc nhất là quyển “MadameCurie”. Rồi tôi chợt nghĩ đến việcmongsaochomẹsốnglâu.Làmngườimẫutranhchothầythậttrầnaimộtcáchkỳlạ.Tôimệtbãcảngười.

Saugiờhọc, tôi cùngvớiKinko, con củamột thầy chùa[15]

lénđến tiệm“Hollywood”đểlàmtóc.Nhìnmáitócđượccắttỉaxongkhônggiốngnhưýmìnhmuốnnêntôichánnản.Nhìnkỹtôi thấymìnhchẳngdễthươngchútnào.Mộtcảmgiácthậtthảmhại.Hoàntoàntuyệtvọng.Lénlútđếnđâylàmtócđểrồicảmthấymìnhnhưmộtcongàmáibẩnthỉulàmtôikhôngngừnghốihận.Đếnnhữngnơinhưthếnàylàchúngtôitựkhinhmiệtchínhmìnhrồi.Nhưngcôcongáithầychùathìvôcùngcaohứng.

“Cứthếnàymàcóthểđigặpgỡngườita[16]

thôinhỉ?”

BạnấycứnóiloạnbạonhưvậyrồithìchínhbạnấycũngảogiácrằngmìnhsắpsửađiđếnmộtcuộcgặpOmiaithựcsựnênhỏitôivôcùngnghiêmtúcnhữngcâunhư“vớimáitócnàymìnhcàibônghoamàunàothìhợpvậy?”rồi“khimặcđồkimonocáiđailưngphảidùngloạinàođây?”

Thậtlàmộtcôgáidễthươngchẳngsuyxétđếnđiềugìcả.

Khi đến tôi cũng vừa cười vừa hỏi thăm rằng “Bạn đi gặp đối tượng nào

vậy?”thìbạnấytrả lờirấtrõràng“nồinàothìvungnấythôi[17]

”.Tôicóchútkinhngạcvàhỏi thếnghĩalàsaothìbạnấynói làcongái thầytuthìnênlấythầytulàhaynhấtvìcảđờichẳngphảilođếnmiếngcơmmanháo.Câutrảlờicủabạnấylạicànglàmtôingạcnhiên.BạnKinkonàyquảthậtlàkhôngcó tínhcáchcủa riêngmìnhgìcảnênbạnấymới trànđầynữ tính.Mặcdùtronglớpbạnấyngồicạnhtôivàtôicũngkhôngthânthiếtvớibạnấy lắm nhưngKinko thì cứ nói vớimọi người tôi là người bạn thân thiếtnhất.Thậtlàmộtcôgáiđángyêu.Cứcáchmộtngàylàbạnấylạiviếtchotôimộtláthư,rồichămsócchotôiđủđườngkhiếntôithậtcảmđộngnhưngvìhômnaybạnấyvuiđùacaohứngquánêntôicảmthấykhóchịu.Chiatayvớicôcongáithầychùa,tôilênxebuýt.Cócáigìcứuuấttronglòng.Trênxebuýttôinhìnthấymộtngườiphụnữđángghét.Mặcmộtchiếcáokimonovới cái cổ áo dơ hầy, dùng chiếc lược để quấn lại mái tóc bờm xờm đỏ

quạch, taychânbẩn thỉu,khuônmặtđỏ tốiámsưngsỉachẳngbiết lànamhaynữ.Aa,chịtađangbuồnnôn.Ngườiđànbànàyđangcóchửa.Đôilúccứ cười nhăn nhở một mình. Một con gà mái. Tôi lén lút đến tiệmHollywoodmàlàmtócchẳngphảigiốngychangnhưngườiđànbànàyhaysao?

Tôinhớđếnngườiphụnữlòeloẹtphấnsonngồicạnhtôitrêntàuđiệnsángnày.A,thậtlàbẩnthỉu,bẩnthỉu.Làmphụnữkhóchịuquá.Vìtôilàphụnữ,hiểuđượcsựdơbẩntrongcơthểmìnhnêntôikhóchịuđếnmứcnghiếnchặtrăng.Giốngnhưsaukhiđùagiỡnvớiconcávàng,mùivịtanhtưởikhôngchịu được ấy thấmđầy vào cơ thể tôi, cho dù rửa bao nhiêu đi nữa cũngkhôngthểnàogiũsạchđượcrồicứtừngngàytừngngàytôicứpháttánmùivịhôihámcủaconmái ra.Khinghĩđếnđiềuđó, thìmộtýnghĩkhácxuikhiếntôimuốnchẳngthàcứthếmàchếtđikhimìnhvẫncònlàthiếunữ.Tôimuốnbịbệnh.Nếubệnhnặng,mồhôitúaranhưthácđổlàmtôigầytongteovàcólẽtôisẽtrởnênthanhsạchhoàntoàn.Nhưngcólẽchừngnàocònsốngthìmìnhvẫnkhôngthểnàothoátkhỏiđượcsựdơbẩnchăng?Tôicảmthấymìnhđãhiểuđượcýnghĩacủamộttôngiáothậtsựlànhưthếnào.

Bướcxuốngxebuýttôicảmthấynhẹngười.Đúnglàmìnhkhônghợpvớiphươngtiệngiaothông.Khôngkhítrongđócứngộtngạt,khôngtàinàochịunổi.Mặt đất thật tuyệt.Khi dẫm trênmặt đấtmàbướcđi, tôi trởnênyêuthích chínhmình.Hìnhnhư tôi hơi nông cạnphùphiếm.Một cánh chuồn

chuồnnhỏchốnthiênđường[18]

.Tôithửngâmnga“vềđithôilàvềđithôi,thửnhìnxemtrênđườngtrởvề,thấycủhànhtrêncánhđồngkia,ngheếchkêuvềnhàvềnhà”.Mày thật làconbévô tư lự, tôinóivớimìnhvàchợtphát cáu, cảm thấy ghét sự phát triển chiều cao của mình. Tôi muốn trởthànhmộtcôgáingoan.

Trênđườngvềnhànơiconđườngquê,vìhàngngàyhàngngàytôiđềunhìnchánchêđếnmứckhôngcònhiểuđượcsựyêntĩnhcủamiềnquêlànhưthếnàonữa.Chỉcònnhìnthấyhàngcây,conđườngvàcánhđồngmàthôi.Hômnaymìnhphải thửbắt chước làmnhưmột ngườimới lầnđầu tiênvềquêvậy.TôiđóngvailàcôcongáinhàbánguốcvùngKandalầnđầutiêntrongđờiđượcđi rangoại thành.Nhưvậy thìmiềnquênàysẽđượcnhìnngắmnhưthếnàođây?Mộtýtưởngtuyệtvời.Mộtýtưởngtộinghiệp.Tôilàmvẻmặttươimớihânhoan,cốtìnhnhìnngắmmộtcáchtòmòtháiquá.Khiđixuốngconđườngcóhàngcâynhỏ, tôingướcnhìn lênchămchúcáccành

câylámàuxanhnõn,thửcấttiếngkêukhekhẽ;khiđingangquacâycầugỗphủ đất, tôi nhìn xuống dòng sông nhỏmột lúc lâu, thấymặtmình phảnchiếu trong làn nước, tôi thử bắt chước con chónhỏmà sủa gâu gâu; khinhìnracánhđồngxaxăm,tôinheomắtlại,làmravẻsữngsờcảmkhái,vừathởdàivừalẩmbẩm“đẹplàmsao!”.Đếnthầnđạo,tôidừngchânnghỉmộtthoáng.Vìkhu rừngnơiđền thầnđạo tối tămnên tôivộivàngđứngngaydậy,sovairụtcổnói“đángsợ,đángsợquá”rồicắmđầucắmcổđirakhỏirừng.Đếnchỗsángsủahơn,tôilàmbộcốtìnhkinhngạc,dặnlòngluônlàmnhưmọithứđềumớilạrồitrongkhitậptrungđitrênconđườngquê,khônghiểusaotôilạicảmthấycôđơnvôhạn.Cuốicùngkhiđếncánhđồngcỏvenđường thì tôingồibệtxuống.Khingồi trêncỏ,nhữngcảmxúccuồncuộnngaylúcvừamớiđâychợtbiếnđivàtôitrởnênvôcùngnghiêmtúc.Rồitừtừvàlặnglẽtôinghĩvềbảnthânmìnhdạogầnđây.Tạisaodạonàymìnhlạihưhỏngnhưvậy?Tạisaomìnhlạibấtannhưthếkia?Lúcnàomìnhcũngsợhãimộtđiềugìđó.Lầntrướcmìnhđãngheaiđónóirằng“bạndầndầntrởnêncóvẻthôtụcđiđấy.”

Cólẽlàđúngvậy.Chắcchắnmìnhđãkhôngrathểthốnggìnữarồi.Trởnênvô dụng. Không thể được, không thể được. Yếu đuối, yếu đuối, bất chợtmuốngàolênmộttiếngthậtto.Ahhh...mớivừakêuđượcchừngđóthìtôiđã cóvẻ lừađược tínhnhútnhát củamình rồi.Khôngổn.Mìnhphải làmthêmmộtđiềugìđómớiđược.Cólẽlàtôiđangyêu.Tôinằmngửangườiratrênbãicỏ.

Tôithửkêu“chaơi”.Chaơi,cha,bầutrờihoànghônthậtđẹp.Vàsươngmùbanchiềucómàuhồng.Ánhnắngchiềutanvàotronglànsươngmù,thấmvàotrongđónênvìvậymàsươngmùtrởthànhmộtmàuhồngmềmmạinhưvậychăng?Lànsươnghồnglờlữngtrôiđi,lặnsâuvàophíagiữahàngcây,lướttrênmặtđường,vuốtveđồngcỏvàrồibaobọclấytôibồngbềnhvàêmdịu.Lànánhsánghồngdịudàngchiếusángđếntừngsợitóctôi,xoavuốttôimộtcáchmềmmại.Hơnthếnữa,bầutrờithậtđẹp.Trướcbầutrờinày,lầnđầutiêntừkhisinhratôimuốncúiđầunhìnxuống.Bâygiờtôiđãtinvàothần linh.Màusắccủabầu trờibâygiờ làmàugìvậynhỉ?Hoahồng, lửacháy, cầuvồng,đôi cánh thiên sứ,mộtngôi chùa lớn.Không,khôngphảinhưthế.Cócáigìđóthầnthánhhơn.Nướcmắttôinhưsắpsửaứaravàtôinghĩ“mìnhmuốnyêumếntấtcảmọingười”.Nhìnchămchúvàobầutrời,tôithấybầutrờidầndầnbiếnđổi.Dầndầntrởthànhmàuxanh.Chỉtoànthởdài,tôimuốnmìnhtrởnêntrầntrụi.Đếnbâygiờtôichưatừngthấylácâyvàcỏdạitrongsuốtđẹpđẽđếnthế.Tôilénchạmthửvàomộtcọngcỏ.

Tôimuốnsốngmộtcáchđẹpđẽ.

Nhàtôichắclàcókhách.Mẹtôicũngđãtrởvề.Tôiđoánđượcđiềunàyvìtrongnhàcó tiếngcườinóiồnào.Khichỉcó tôivàmẹthìvẻmặtmẹtuycườinhưnglạiítnghetiếngnói.Nhưngkhimẹnóichuyệnvớikháchthìvẻmặtkhôngcóchútcườiđùanàolạinghetiếngnóicườirổnrảng.Chàohỏixongxuôi,tôilỉnhranhàsau,đếnbêngiếngrửatay,cởigiày,trongkhirửachânthìngườibáncáđếnnóixinlỗiđãbắtchờ,cámơnvìmỗilầnđềumuarồiđặtmộtconcátobêncạnhgiếng.ĐâylàloạicágìthìtôicũngchẳngbiếtnữanhưngnhìnvảycánhỏnênnghĩchắclàcánơibiểnBắcHải.Tôibỏcávàođĩa,lạirửatay,cảmthấymùivịmùahècủaBắcHảiĐạo(Hokkaido).Tôi nhớ lại chuyện mùa hè năm kia đã đi đến chơi nhà người chị ởHokkaido.NhàchịTomakoMaidoởgầnbờbiểnnên tôinghemùicá tốingày.Hìnhảnhngườichịmộtmìnhđanglàmmóncávớibàntaytrắngnuộtnànơi cănbếp rộng trốngvắng trongbuổi chiều tà chợtvụthiện rõ ràng.Không hiểu sao lúc đó tôimuốn làm nũng với chị, cứ chèo kéo chị hoàinhưngvìchịđãsinhbéToshinênchịkhôngcònlàcủatôinữa.Khinhậnrađiềuđó,tôicảmthấynhưmìnhvừabịmộtcơngiólạnhbuốtthổiqua.Mìnhkhôngthểnàocònômlấyđượcbờvainhỏnhắncủachịnữa.Cáicảmgiáccôđơnvôhạnđếnmứccóthểchếtđiđượcấykhiếntôicứđứngchônchânnơigócnhàbếptốitămmànhìnnhữngngóntaytrắngmuốtdịudàngcủachịthoăn thoắt lại qua đếnmức sững sờ. Tôi nhớ đến những chuyện đã qua,nhữngngàythángxaxưa.Mốiquanhệmáumủruộtràthậtlàcáithứkỳlạ.Nếulànướclãngườidưngthìchỉcầnxacáchnhaulàdầndầnphainhạtvàquênđinhưngnhữngngười thân thiết chínhvìxa cáchnên càngkhiến tanhớnhungnhữngđiềuđẹpđẽvềnhau.

Nhữngquảnhótdại(gumi)bênthànhgiếngđãhơichuyểnsangmàuđỏ.Cólẽchừnghai tuầnnữamìnhsẽănđượcđây.Nămngoái thật làbuồncười.Buổi tối tôimộtmìnhrahái tráigumiănthìconJapii lặnglẽ theosau.Vìthấytộiquánêntôiháichonómộttrái.ConJapiiănluôn.Tôilạiháimộttráinữa,Japiicũngănhếtluôn.QuásứcthúvịnêntôirasứcrungcâychotráirụngxuốnglộpđộpvàconJapiibắtđầuănsaymê.Đúnglàngungốc.Chómàănđượctráigumithìtôimớithấylầnđầutiênđấy.Tôicũngkiễngchânhái tráigumiăn.ConJapii thìcũngđangănởdướichân tôi.Thật làbuồncười.NghĩlạichuyệnđótôichợtcảmthấynhớconJapii.

“Japiii.”

Con Japii đang ở ngoài hành lang nghe tiếng tôi gọi điệu đàng chạy tới.NgaylậptứctôithấynósaomàquásứcdễthươngnênlấytaynắmchặtcáiđuôicủaJapiithếlànóquayđầulạicắnnhẹbàntaytôi.Tôiphụngphịunhưsắp khóc, lấy tay đánh vào đầu đó. Japii cứ điềm nhiên như không, uốngnướcchỗbờgiếngsoạpsoạp.

Khitôiquayvàotrongnhà,thìánhđènđiệnđãsánglờmờ.Yênlặngquá.Khôngcócha.Quảthậtkhikhôngcóchatôicứcảmthấymộtnỗitrốngvắnglớnlaoquanhquẩnởđâuđótrongnhàkhiếntôimuốnrùngcảmình.Saukhithayđồkimonovàhônyêuvàobônghoahồngnơicáiáolótvừacởira,tôingồitrướctấmgươnglớn,nghethấygiọngcườicủamẹvàkháchvọngvàotừphòngkháchchợttôicảmthấygiậndữquá.Khichỉcóhaimẹconthìcònđượcđi,nhưngmỗilầncókháchđếnchơi,mẹlạitrởnênvôcùngxacáchvớitôi,lạnhlùngnhưngườidưngnướclã;nhữnglúcấytôibuồnvànhớchahơnhết.

Nhìn vào trong gương, khuônmặt tôi tươimới sống động đếnmứcmìnhcũngngạcnhiên.Gươngmặtlàthanhân.Gươngmặtcứtươimớisốngđộngvôngầnmộtcáchđặcbiệt,chẳngliênquangìtâmtrạngtôinhưnỗikhổđausầuthảmgìcả.Dùhômnaytôikhôngcótôsonđiểmphấnnhưnggòmáửnghồng,lànmôitươithắmthậtdễthương.Tôitháokínhra,thửmỉmcườilặnglẽ.Mắtthậttuyệt!Trongsuốtlonglanh.Chắctạivìtôiđãnhìnlênbầutrờichiềuđẹpđẽmộtlúclâunênmắttôimớitrởnêntuyệtnhưthếnàychăng?Vuiquáthể!

Hơibịkíchđộng,tôiđixuốngnhàbếpnhưngtrongkhivogạotôilạicảmthấy buồn trở lại. Tôi nhớ căn nhà cũ ởKoganei.Nỗi nhớ quay quắt đếnthiêuđốtngựctôi.Cănnhàcũtuyệtdiệucóchavàcóchị.Mẹtôilúcđóhãycòn trẻ.Tôi từ trường học trở về nhà là nói chuyện tíu tít vớimẹ với chịnhữngđiềuthúvịtrongcănbếphaynơiphòngkhách.Tôiđượcănnhẹrồikhithìlàmnũngvớihaingười,khithìcãinhauvớichịrồisauđóthểnàotôicũngbịmắng,tôilaorangoài,lấyxeđạpchạyđithậtxa,đếntốiquaytrởvềnhàmọingườilạiăncơmvuivẻ.Thậtsựđãrấtvui.Khôngcóchuyệnngắmnhìnmìnhhaygớmghiếcvềsựdơbẩncủamình,chỉđơnthuầnlàsựnũngnịumàthôi.Tôiđãhưởngthụđượcmộtđặcquyềntolớnngầnnào.Vàcảsựêmđềm.Không lo lắng, khôngcôđơn,khôngkhổ sở.Cha tôi lúc ấy còntuyệtvờiphongđộ, chị thìdịudàng, tôi thì suốtngàycứ lẵngnhẵngbámtheochịthôi.Tuynhiêncứcànglớnlêntừngchútthìtôicàngcămghétbản

thânmình,cáiđặcquyềncủatôiđãbiếnmấtđitừlúcnàokhôngbiết,tôitrởnêntrụitrầnvàxấuxí,xấuxí.Tôikhôngthểlàmnũngvớingườitamộtchútnàođượcnữa,chỉcòntoànlànhữngsuytưnghiềnngẫm,chỉcònđầynhữngchuyệnkhổsởđauthương.Chịtôiđilàmdâunhàngười,chamấtđi.Chỉcònlại trơ trọimẹvà tôi.Mẹchắccũngngậptràn trongsựcôđộcchăng?Lầntrướccólầntôinghemẹnói:“Từgiờtrởđimẹđãmấtđiniềmvuisốngrồi.Khinhìnconmẹthậtsựcảmthấykhôngđượcvuilắm.Thalỗichomẹ.Nếuchaconkhôngcònởđâynữathìhạnhphúckhôngcầntìmđếnđâynữalàmgì”.Tôinghemẹnóikhinhìnthấyconmuỗibayvào,mẹchợtnhớđếncha;khi gỡ len,mẹ cũngnhớ cha; khi cắtmóng taymẹ cũngnhớ cha đến khiuốngtràngonchắcmẹcũngnhớchalắm.Chodùtôicóủianmẹnhưthếnàođinữa,chuyệntròvớimẹrasaothìcũngkhácvớichanhiềulắm.Tìnhcảmvợchồngchắclàmạnhmẽnhấtđờinày,làthứquýgiácònhơncảtìnhthântộcnữa.Chắclàtôisuynghĩmộtcáchhỗnhàonênmặtchợtửngđỏ,tôiđưabàntaycònướtvuốtlạimáitócmình.Vừavogạosoạtsoạt,tôivừacảmthươngmẹtựđáylòngvừathấymìnhcầnphảichămsócmẹchuđáovàcẩnthậnhơn.Việcđầutiênlàmìnhcầnphảitháotungmáitóccũncỡnnàyđểnuôitócdàihơnmớiđược.Trướcđâyhìnhnhưmẹcóvẻkhôngưamáitócngắncủatôinênnếutôiđểmáitócdàivàbuộctếtlạiđànghoàngthìchắcmẹ sẽvui lắm.Nhưngmànghĩđếnđó tôi lại cảm thấykhôngưacáiviệcchăm lo an ủi chomẹ.Thật đáng ghét làm sao!Thử nghĩmà xem, tất cảnhữngnỗibấtanlolắngcủatôidạogầnđâyđềuliênquanđếnmẹcả.Tôimuốnlàmộtđứacongáilàmvừalòngmẹnhưngtôikhôngưaviệclấylòngnhưvậy.Cứimlặngnhưvậymàmẹhiểuđượctâmtrạngcủatôivàantâmvềcongáimình là tuyệtnhất.Chodù íchkỷnhư thếnàođinữa, tôicũngquyếtkhôngbaogiờlàmtròcườichothếgian;chodùvấtvả,buồnbãđếnđâuđinữa,tôicũngrángtuânthủnhữngđiềuquantrọng.Vàvìvôcùngyêuquýmẹvàcănnhànày,nênmẹphảituyệtđốitintưởngtôirồicứungdungmơmàngcũngđược.Tôichắcchắn làm tốtmọiviệc.Tôisẽgắnghếtsứcbìnhsinhmàlàmviệc.Chođếnbâygiờmặcdùtôinghĩđólàniềmvuilớnnhất,làconđườngsốngcủacuộcđờitôinhưngmẹthìchẳngtintôilấymộtchútnào,cứđốixửvớitôinhưmộtđứatrẻcon.Cứhễtôinóiranhữngđiềunhưcontrẻlàmẹlạivuilắm.Nhưlầntrướcđây,tôicốtìnhlấyracâyđàn

ukelele[19]

gảytưngtưnglàmtròcườithếlàmẹcóvẻvuithậtsự.Mẹgiảvờnói“Sao,mưaà?Mẹnghenhưcó tiếngmưarơi”đểchọcghẹo tôi;cóvẻnhưmẹnghĩlàtôiđangsaysưabiểudiễnđànukelelethiệtvậy.Điềuđólàmtôibuồnbãvàmuốnkhóc.Mẹà,conđãlàngườilớnrồiđấy.Conđãbiếthếtvề cuộcđời.Mẹhãyyên tâm, hãy traođổi với convề tất cảmọi chuyện.

Ngaycảchuyệnkinhtếtrongnhàcũngvậy,nếumẹnóihếtvớiconchẳnghạn“bâygiờtìnhtrạngnhàmìnhlàvậyđó,connóithửxemsao?”thìconcũngđâucóđòimuađôiguốcmớilàmgì.Conlàmộtđứacongáibiếttằntiệnchilymà.Thậtsựđiềuđólàchắcchắnđấy.Vậymà,ah,tôinhớđếnbàihát“vậymà”rồicườikhúckhíchmộtmình.Khinhậnra thì tôi thấymìnhđangnhúnghaitayvàotrongnồicơmmơmàngnhưkẻngốc,nghĩngợilungtung.

Khôngổn,khôngổn.Nếukhôngnhanhtaylàmbữatốimờikháchthì...Concálớnlúcnãygiờphảilàmsaođâynhỉ?Thôiquyếtđịnhchặtlàmbakhúckhovớitươngmisochorồi.Làmnhưvậyănchắcchắnsẽngon.Việcnấuăntấtcảphảidựavàotrựcgiác.Cònmộtítdưaleomìnhsẽlàmmónmuốidấmchua.Sauđóđếnmóntrứngchiênđầytựhàomình.Rồicònphảimộtmónnữa.A,phảirồi.Mìnhthửlàmmónkiểurococoxemsao.Đâylàmóndotôitựnghĩ ra.Sắpvàodĩa lần lượt thịtnguội, trứng, raumùi tây,bắpcải, raubina,tấtcảnhữngthứcònlạitrongbếp,đủmọimàusắcsắpxếpchúngmộtcáchnghệthuậtkhéoléo.Mónnàykhôngcầnphảiphiềnphứcchuẩnbị,lạikinhtếnữa;chắckhôngngonlànhtínàođâunhưngđặttrênbànănnóchotacảmgiáchoalệvàxaxỉ.Nơicáibóngcủaquảtrứngcómàuxanhcủaraumùi tây, bên cạnhđó tảng sanhôđỏ củamiếng thịt nguội thoánghiện ra,chiếc lámàuvàng của cải bắpđược trải trêndĩa giốngnhưmột cánhhoamẫuđơn,nhưmộtcáiquạtlôngvũ,cònmàuxanhcủaraubinanhưmộtbãicỏcủanôngtrạihaynhưmặtnướchồsâu.CứsắpchừnghaibadĩanhưvậylênbànănlàkháchbấtgiácsẽnghĩngayđếnvươngtriềuLouischomàxem.

Màcũngkhôngđếnmứcvậyđâuchẳngqualàtôikhôngthểlàmđượcmóngìngoncảnênítnhấtvềmặthìnhthứcphảiđẹpđẽđểhuyễnhoặcvàđánhlừangườikháchthôi.Mónănthìcáivẻbênngoàilàđiềuquantrọngtrướchết.Bởicáchbàitrícóthểđánhlừangườita.Nhưngtrongcáimónrococonày, ít nhiều đòi hỏi conmắt nhìn nghệ thuật. Nếu khôngmẫn cảm hơnngườithườngtrongviệcphốihợpmàusắc,mónnàysẽthấtbại.Ítnhấtthìcũngcầnmộtsựtinhtếnhưtôiđây.Lầntrướckhi tôi thửtracứutrongtừđiểntừ“rococo”nàythìthấynóđượcđịnhnghĩalà“mộtkiểucáchtrangtríchỉ chú trọngđến tính hoa lệmàkhông coi trọngnội dung” và tôi đã bậtcười.Mộtcâu trả lời thậtxuất sắc.Không lẽ trongcáiđẹpđẽđềuphảicómột nội dung hay sao?Một cái đẹp thuần túy là vô ý nghĩa, vô đạo đức.Chắcchắnlàvậy.Vìvậymàtôithíchcáitừrococo.

Lúcnàocũngvậy,khitôinấuănrồinêmnếmgiavịtôiđềuthấymộtsựhư

vôkinhkhiếp.Tôiuuấtvàmệtmỏiđếnchếtđiđược.Tôirơivàotrạngtháibãohòacủa tất cả cácnỗ lực.Tôi chẳngcòn tha thiếtbất cứđiềugìnữa.Cuốicùng tôikêumột tiếng“Êê” rồi tuyệtvọng tựkhinhbỉmình,muốnnémbayhếtđicảmùivịcảvẻngoài,làmquaquítchoxong,rồilàmravẻmặtkhóchịuthựcsựmangđồănramờikhách.

Mấyvịkháchhômnayđặcbiệtuuất.ĐólàhaivợchồngcôImaidacùngvớiđứa conYoshio nămnay lên bảy tuổi.Chú Imaida đã gần bốnmươi tuổinhưngdadẻtrắngnhưmộtchàngthanhniên,đángghét!TạisaochúấycứphảihútthuốcShikishima?Cứkhôngphảithuốckhôngcóđầulọclàtôicảmthấydơdơlàmsaoấy.Thuốclálàphảiđượccắtởhaiđầugọngàngchứ.CứthấyngườinàohútthuốcláShikishimalàtôicảmthấynghingờđếntậncảnhâncáchcủahọnữa.Cứchốcchốcchúấylạingẩngđầunhìnlêntrầnnhànhảkhóirồinói“Hả?Sao?Quảlànhưvậyà?”.Tôinghenóichúấylàgiáoviêncủamộttrườngdạybanđêm.Vợchúấynhỏthó,nhútnhátvàhạphẩm.Đốivớicâuchuyệnchánngắtnàocôấycũngcúigậpngườilạimàcườinhưdánmặt vào tấm chiếu tatami.Chuyện đáng buồn cười đếnmức như vậysao?Rồi cònkiểucố tìnhcúigậpngườimàcườinữakhiếnngười tahiểunhầmlàcócáigìđóđêtiện.Trongcuộcsốnghiệngiờ,nhữngngườiởgiaicấpnhưvậychẳngphảilàtệhạinhấthaysao?Dơbẩnnhất.Chẳngphảilàdântiểutưsảnư?Bọnquanviêntiểulạichứgì.Ngaycảđứatrẻcũngcóvẻgìrấttinhranh,chẳngcóvẻbụbẫmtựnhiêngìcả.TuynghĩthầmnhưvậynhưngtôiđènéncảmxúccủamìnhlạivẫnchàohỏicườinóirồicònxoađầuthằngbéYoshiomànói “dễ thương,bụbẫmquá”;quả thật tôi thấymìnhtoànnóilờidốitráđểlừagạtmọingườithôinêncólẽcảhaivợchồngcôchúImaidanàycòntrongsạchthanhthuầnhơntôiđấychứ.Mọingườiănmónrococo,khenngợitàinấunướngcủatôilàmtôibuồnvàtứcgiậnmuốnkhócnhưngtôicốgắnglàmravẻmặtvuimừngchohọthấyrồicùngăncơmvớimọingười,nhưng lờinịnhbợ trơ trẽnngungốccủacôvợchúImaidalàmtôinổigiậnlôiđìnhnêntôiđãkhôngthèmnóidốinữa.

“Mónnàychẳngngonlànhchútnàođâuạ.Vìchẳngcógìcảnênđâychỉlàbiệnphápkhẩncấpthôi”,tôinóiynguyênsựthựcranhưvậyđấynhưngvợchồngchúImaidalạivỗtaycườihứngthúvànói“biệnphápnàymớihaylàmsao”.Tôithấyđángtiếc,dừngđũalạimàmuốngàokhócthậtto.Nhưngrồilạicốnhẫnnhịnmàcườitoetoét.Mẹtôicũngnóithêmvào:

“Conbénàydầndầnđỡđầntôinhiềuviệcđấy”.MặcdùmẹhiểurấtrõtâmtrạngbuồnbãcủatôinhưngđểđónývợchồngcôchúImaidanênđãnóira

nhữnglờichẳngragìnhưvậyrồikhẽmỉmcười.MẹđâucầnphảilấylòngnhữngngườinhưgiađìnhImaidađếnmứcđó.Cứmỗilầntiếpkháchlàmẹkhôngcònlàmẹnữa.Chỉcònlàmộtngườiđànbàyếuđuối.Khônglẽlàvìkhôngcó chanênmẹ trởnênkhúmnúmxunxoevậy sao?Tôibuồnquá,không thểnóigìđượcnữa.Xinhãyvềđi,xinhãyvềđi.Cha tôi làngườituyệtvờilắm!Ngườidịudàngvàcónhâncáchcaothượng.Bởivìkhôngcóchamàmẹconmìnhbịngườitacoithườngnhưthếđó.Hãyvềngayđi.TôithựcsựđịnhnóivớigiađìnhImaidanhưvậyđó.Nhưngquảthậttôilàmộtconbéyếuđuối,hếtcắtthịtnguộiđưachobéYoshiolạilấythêmvàimiếngdưamuốichocôvợanhImaida.

Cơmnướcxongxuôi, tôi lẩnngayvàobếpvàbắtđầudọndẹp.Tôimuốnđượcmộtmìnhcàngsớmcàngtốt.Tôikhôngphảilàkẻkiêukỳtrịchthượnggìnhưngtôi thấymìnhkhôngcầnthiết tánchuyệnrồicườiđùavớinhữngngườinhưvậythêmchútnàonữa.Khôngcầnthiếtphảilịchsựvàtângbốcbợđỡnhữngconngườinhưvậy.Ghétquá,nếucònphảilàmhơnvậynữathìtôighétlắm.Tôiđãcốgắnghếtmứctrongtầmcóthểđượcrồi.Chẳngphảimẹcũngvuimừngtrướctháiđộchịuđựngdễthươngcủatôingàyhômnaysao?Chỉriêngđiềuđóchẳngphảicũngtốtrồihaysao?Tôikhôngbiếtlàmsaochophải.Phânbiệtrõràngconngườiriêngtưvớiconngườimìnhkhigiaotìnhvớithếgian,xửlýmọichuyệnvớitâmtrạngđànghoàngthíchứngtheosựvậtthìhayhơnhaylàchodùbịngườitanóixấucũngkhôngbaogiờđánhmấtmình,hànhxửkhônggiấugiếmconngườithựccủamìnhthìmớiđược. Tôi ghen tỵ với những người có thể dành cả đờimình chỉ để sốngchungvớinhữngngườicũngnhiệttình,dịudàngvàyếuđuốinhưhọ.Khôngcầnphảikhổsởvìcốtìnhtìmkiếm,chỉlặnglẽsốngêmđềmchocuộcđờimình.Nhưvậychẳngphảihaysao?

Mặcdùcáichuyện tận lựcvớingười,giếtđicảmxúccủamình làchuyệnhayđấynhưngtừbâygiờtrởđinếumỗingàyphảiépmìnhcườiđùa,đưađẩyvớinhữngloạingườikiểunhưgiađìnhImaidathìcólẽtôisẽphátđiênlênmất.Tôichợtcóýnghĩbuồncườilàcỡngườinhưmìnhchắckhôngthểnàomàvào trong tùđượcđâu.Màđừngnóingồi tù, ngay cả chuyện làmngườihầuchongườitacònkhôngthểnữa.Cũngkhôngthểtrởthànhngườivợ.Ànhưngtrongtrườnghợplàmộtngườivợthìlạikhác.Nếuhiểurõđượclàmìnhsẽtậnhiếncảcuộcđờichongườinày,dùchogiankhổthếnàođinữacũnggắngsứcchămchỉlàmviệcnhưvậylàđãcóđủýnghĩasốngvàcóhyvọngrồinênngườinhưtôisẽchutoànđượcchuyệnnày.Làđươngnhiênthôi. Từ sáng đến tối tôi làm việc chăm chỉ như con chuột chũi.Giặt giũ

khôngngừngtay.Chodùđồdơcóchấtcaonhưnúicũngkhôngvìthếmàlấy làmkhóchịu.Tôisẽhồihộpkhôngyênnhư thểbịchứngcuồng loạn.Tôisẽnhưngườichodùcóchếtcũngchưachếtđược.Tộisẽgiặtsạchsẽđồdơ,khôngchừalạimộtmảnhnào.Rồisaukhiphơichúngtrênsàoxongxuôithìtôinghĩmìnhchếtlúcnàocũngđược.

GiađìnhImaidatừtạravề.Dườngnhưcóchuyệngìcầnbànbạchaysaođómàdẫncảmẹtôiđitheoluôn.PhíamẹtôithìlúcnàomàchẳngvângvângdạdạcònviệcnhàImaidalợidụngmẹtôi thìđâuphải là lầnđầutiênđâunêntôivôcùngcămghétcáisự trơ trẽnmặtdàycủanhàImaidavàmuốnđánhchohọmột trận ra trò.Đưa tiễnmọingười rađếncổng, tôi thẫn thờnhìnconđường trongánhhoànghônchạngvạngvàcảm thấymìnhmuốnkhóc.

Trongthùngthưcótờbáobuổichiềuvàhaibứcthư.Mộtbứcgửichomẹnhưngđóchỉ làbảnghướngdẫncủacửahàngMatsuzakavềđợtbánhàngmùahè.CònmộtbứcthưnữalàcủangườianhhọJunjigửichotôi.Đóchỉlàmộtthưthôngbáođơngiảnlà“anhđãđượcthuyênchuyểnvềtrungđoànMaebashi.Choanhgửilờihỏithămmẹ”.Mặcdùbiếtlàđốivớimộtviênsĩquan chỉ huy ta không thể kỳ vọng gì vàomột cuộc sống tuyệt vời đượcnhưngtôighentỵvớinhữngquyđịnhnghiêmngặtkhôngchútdưthừagìvềcuộcsốngquânnhân.Lúcnàocũng làmtheonhữngquyđịnhrõ ràngnênchắchẳnlàtâmtìnhvuithíchlắm.Nhưtôiđâynếukhôngthíchlàmgìcảthìtôicứđểmặcvậycũngxong;rồicóthểbịrơivàotìnhhuốngcóthểlàmđiềuxấuxathếnàocũngđược.Hơnnữanếutôimuốnhọcthìtôicótấtcảthờigianđểdànhchoviệchọc; cònnóiđến lònghammuốn thì tôi lại cócảmgiácnhưmìnhcóthểhammuốnbaonhiêucũngsẽđạtđược.Nếunhưcóaiđóchotôigiớihạnvềsựcốgắngchỉcầntừđâyđếnđóthôichẳnghạnthìhọkhônghiểulàđãgiúptôiđượcnhiềuđếnthếnàođâu.Cứcâuthúctôichochặtcứngvàolàtôicảmơnlắmlắm.Tôicóđọctrongmộtquyểnsáchgìđólàdụcvọngcủanhữngquânnhânngoàichiếnđịachỉcómộtthứduynhấtthôilàđượcngủmộtgiấcđãđời.Bêncạnhviệccảmthôngchonhữngkhổcựccủaquânnhânthìtôicũngvôcùngganhtỵvớihọ.Cáitrạngtháitáchbạchrõràngtừtrongcơnlũcủanhữngýtưởngkhôngđầukhôngcuốicủasựnghịluậnbùngnhùngkhóchịuđểlấyramộtkhátvọngduynhấtlàđượcngủmộtgiấcngonlànhthậtsựlàthanhkhiết,đơnthuần,chỉcầnnghĩđếnthôilàđãthấysảngkhoáirồi.Cólẽngườinhưtôinếuđượcmộtlầnsốngvàtruirèntrongđờiquânngũ,thìcũngcóthểtrởthànhmộtđứacongáiđẹpđẽvàtươisánghơnmộtchút.Tấtnhiêncũngcóngườikhôngcầnsốngđờiquânngũ

màcũngvẫnngoanhiềnchínhtrựcnhưcậuShinvậy,còntôilàmộtđứacongáihưhỏng.Mộtđứatệhại.CậuShinlàemtraicủaanhJunji,cùngtuổivớitôi nhưng không hiểu sao lại tuyệt vời như thế. Trong những người thânthuộc,không,trongtấtcảnhữngngườitrongthếgiannày,tôiyêuquýShinnhất.Cậuấybịmù.Còntrẻnhưvậymàkhôngnhìnthấygìhết,thửtưởngtượngsẽnhưthếnàođây?Ngồi lặng lẽmộtmìnhtrongmộtđêmyêntĩnhnhưthếnày,tâmtìnhcậuấysẽrasao?NhưchúngtađâydùbuồnbãcôđơncũngcóthểđọcsáchhayngắmphongcảnhchotâmtìnhvơibớtphầnnàonhưngShinchanthìkhôngthểnàonhưthế.Chỉlàmộtsựcâmlặngmàthôi.ChođếnbâygiờShinchanđãcốgắnggấpbộingườita,chămchỉhọchành,rồicònchơiđượccảtennisvàbơilộirấtcừkhôinữavậymàgiờđâymấtđiánhsángcậuấysẽbuồnbãvàkhổsởđếnthếnàođây?ĐêmquanhớđếnchuyệnShinchantôilêngiườngvànhắmmắtlạichừngnămphútthửxemsao.Mặcdùchỉnhắmmắttrêngiườngchừngnămphútmàtôiđãcảmthấytứcngựcvàsaomàlâuquá,huốngchiShinchansángtrưachiềutối,ngàynàyquathángkhácchẳngnhìnthấygìcả.Nóiranhữngsựbấtbìnhhaynổicơnthịnhnộ,thốtranhữnglờiíchkỷvớitôithìtôicũngvuilòngmànhậnchịunhưngShinchẳngnóigì.TôichưatừngnghethấyShinchannóiranỗibấtbìnhhaynóixấungườitabaogiờ.Hơnthếnữa,mặtcậuấylúcnàocũngtrongsángthơngây,ngôntừhoạtbátyêuđời.Điềuđócànglàmtôiyêuquývàđồngcảm.

Vừanghĩngợilungtungtôivừaphủimấycáiđệmngồirồiđiđunnướctắm.Ngồitrêncáihộpđựngquítđểcanhlửa,tôitranhthủlàmhếtnhữngbàitậpở trườngnhờvào ánh lửa than đang cháy bập bùng.Nhưng làmxongmànướcvẫnchưanóngnêntôiđọclạiquyển“Chuyệnhayphíađôngdòngsông

Sumida”[20]

.Những sự thật được viết ra tuyệt nhiên khôngphải là cái gìđángghéthaydơbẩncả.Nhưngthấpthoángđâuđócónhữngchỗlàmđiệubộmàumècủatácgiảrồicógìđólàmtacócảmgiáctácgiảthậtlàlạchậucũxưavàkhôngtin tưởngđược.Cólẽ tạivì tácgiảkhiấyđã lớntuổirồichăng?Nhưngmànhữngtácgiảngoạiquốccànglớntuổihọlạicàngngọtngàovàyêuđối tượngcủamìnhnhiềuhơn.Vàngược lạicũngkhông làmcho người ta cảm thấy chán ghét. Nhưngmà quyển tiểu thuyết này chắckhôngđượcxếpvàoloạihayởNhậtthìphải.Cảmnhậnđượcsựcamchịulặnglẽvàthànhthậtnằmởdướiđáytácphẩmthậtlàtuyệtdiệu!TrongsốnhữngtácphẩmcủaNagaiKafu,đâylàtácphẩmchínchắnnhấtvàtôithíchnó.Tôicócảmgiáctácgiảnàylàngườirấtcótráchnhiệm.Tôicócảmgiáclàvìquácâuchấpvào thứđạođứcNhậtBảnnênngược lạiôngđãcó rất

nhiềutácphẩmphảnkhángvàmạnhmẽđếnkỳlạ.Đólàcáikiểugiảvờácđộccủangườicómột tình thươngyêusâuđậm.Giảvờmangmộtcáimặtquỷđộcácngượclạilàmchotácphẩmtrởnênmềmyếuđi.Tuynhiêntrongtácphẩm“ChuyệnlạphíađôngdòngsôngSumida”nàycómộtnỗicôđơn,mộtsứcmạnhkhôngthểnàolaychuyển.Tôithíchnó.

Nướctắmđãnóng.Tôibậtđènphòngtắm,cởiáokimono,rồisaukhimởtoangcửasổ, tôingâmmình trongbồn lặng lẽ.Tôinhìn ranhững láxanhcủacâyhoavôngbênngoàicửasổ,nhữngchiếcláxanhphảnchiếuánhđèncứlấp lánh.Trên trờisaosáng lung linh.Nhìnkiểunàođinữa,cácvìsaocũng lung linh. Tôi cứ nằm ngước lên vậy mà thẫn thờ, mặc dù cố tìnhkhôngnhìnthấylàndatrắngsángcủamìnhnhưngtôicứcảmthấymơmàngrồi trầmlặngđưamắtngắm.Trongsựtrầmmặc, tôicóýnghĩrằnglàndatrắngcủamìnhcóvẻkhácsovớikhicònnhỏ.Thậtkhôngthểnàochịunổi.Cáiviệcda thịt tôicứ lẳng lặng trưởng thànhđộc lậpvớicảmxúccủa tôithậtkhóxử,khôngtàinàochịunổi.Thấymìnhtrởnênngườilớnmỗingàykhônglàmsaongănđược,tôirấtbuồn.Khônglẽchẳngcòncáchnàokhácngoàiviệccứmặckệmọichuyệnvànhìnmìnhtrởthànhngườilớnhaysao?Lúcnàotôicũngmuốnmìnhnhưcôbúpbênhỏ.Tôi thửténướclàmnhưmìnhcòntrẻconnhưnglạicứthấyuuấtthếnào.Tôiđaukhổvìtừgiờtrởđitôikhôngtìmthấylýdonàođểsốngcả.Nơibãicỏphíangoàivườn,giọngcủamộtđứabéđangkhócmếumáogọi“chịơi”đâmvàotimtôiđaunhói.Tuyđứabéđókhôngphảigọi tôinhưng tôighen tỵvới“ngườichị”đượcđứabémếumáokêugàokia.Nếutôicómộtđứaemtraibiếtnũngnịuvàyêuquýmìnhnhưthế,thìtôiđãkhôngsốngquatừngngàyloayhoaychánchườngnhưvậy.Tôicóthểcạnhtranhđượcvớiđờivàcóthểchuẩnbịtinhthầntậnhiếncuộcđờimìnhchođứaem.Tôithựcsựcóthểchịuđựngđượcbất kỳ sựvất vảnào chomàxem.Nghĩ vậy rồi tôi lại cảm thươngvà tộinghiệpchochínhbảnthânmình.

Bướcrakhỏibồntắm,nhưngvìchútâmđếnnhữngvìsaođêmnaynêntôibướcthửravườn.Cácvìsaonhưsắpsửarơixuốngvậy.Ah,mùahèsắpđếnrồi.Tiếngếchkêuồmoạpđóđây.Lúamạchxạcxàotronggió.Mấylầntôingước đầu nhìn lên đều thấy đầy sao lấp lánh. Tôi nhớ đến chuyện nămngoái,màkhôngphảinămngoáiđâu,nămkianữa.Khitôinằngnặcđòiđitảnbộ,thìchatôimặcdùlúcấyđangbịbệnhcũngdẫntôiđi.NgườichalúcnàocũngtrẻtrungcủatôiđãdạychotôibàihátngắntiếngĐứctrôilà“Bạnđến một trăm còn tôi thì chín chín”, nói chuyện về sao trời với tôi, làmnhữngbàithơứngkhẩu,chốnggậyđivànhổnướcmiếngphìphì,vừanháy

mắtvừađidạobộvớitôi,thậtlàmộtngườichatốt.Tôiimlặngngắmsaotrờivànhớlạirõràngmọichuyệnvềcha.Từđótrởđiđãmộtnăm,hainămtrôiqua,tôidầndầntrởnênmộtđứacongáihưhỏngvớirấtnhiềubímậtcủariêngmình.

Tôi quay trở về phòng, vừa ngồi chống cằm nơi chiếc bàn dài vừa ngắmbônghoabáchhợptrênbàn.Mùihươngthậtthơmmát.Khingửithấymùihươnghoabáchhợp,chodùmìnhchánchườngđếnđâu,cũngquyếtkhôngkhởisinhnhữngtâmtrạngbẩnthỉuđược.Tốihômquakhiđidạođếnnhàga,trênđườngtrởvề,tôiđãmuamộtbôngởtiệmhoavànóđãlàmchocănphòngtôitrởnêntươimáthơnhẳn.Khimởcánhcửagiấy,cảmnhậnđượcngaymùi hương hoa bách hợp, tôi trở nên tươi mới lạ thường. Khi nhìnchămchúbônghoađó,thựcsựtôithấymìnhcảmnhậnđượcbằngnhụcthểcáingười tagọi là“sựxahoacủavuaSolomon”vậy.Bấtchợt tôinhớ lạimùahènămngoáiởYamagata.Khilênnúi,tôiđãkinhngạcvànhìnngẩnngơnhữngbônghoabáchhợpnởđầyởcácváchđá.Nhưngtôibiếtváchđáấydốcquákhôngthểnàotrèorađượcnênchodùbịhấpdẫnđếnmấytôicũngđànhchỉcòncáchđưamắtngắmnhìnmà thôi.Đúng lúcấy,cómộtngườithợmỏxalạnhìnthấyvậybènimlặngtrèolênmỏmđátrongthoángchốc hái đầy hoa bách hợp đến mức tay ôm không xuể. Rồi với vẻ mặtkhông cườimột chút nào, người đấy đưa hết tặng tôi. Thật là nhiều, quánhiều!Chắcchẳngcóainhậnđượcnhiềuhoanhưthếngaycảtrongmộtrạpháthàohoahaytrongmộtbữatiệccưới.Đólàlầnđầutiêntôithưởngthứchoađếnchóngcảmặt.Khitôidangcảhaitaymàômbóhoalớnơilàlớnvàtrắngmuốtđó,tôichẳngcònnhìnthấygìởphíatrướcnữacả.Ngườithợmỏtrẻtuổinghiêmtúc,tửtếthựcsựlàmtôicảmđộngấykhôngbiếtbâygiờrasao?Leorachỗnguyhiểmđểháihoatặngtôi,chỉriêngđiềuấyđãkhiếntôinhớvềngườiấykhingắmnhìnhoabáchhợp.

Tôimởngănkéobàn,lụclọimộthồi,lấyrachiếcquạttừmùahènămngoái.TrênnềngiấytrắngcóvẽhìnhmộtngườiđànbàthờiGenrokungồilảlơi,bêncạnhđólàhaicâylồngđènTrungHoamàuxanh.Từchiếcquạtnàymàchuyệnmùahènămngoáihiệnranhưmộtlànkhói.CuộcsốngởYamagata,xe lửa, áo yukata, dưa hấu, dòng sông, ve sầu, chuông gió.Đột nhiên tôimuốncầmcâyquạtnàymàleolêntàulửa.Cảmgiáckhimởcâyquạtrathậtlà tuyệt.Cácnanquạt táchraláchcáchrồicâyquạt thìnhlìnhtrởnênnhẹbẫng.Khi tôi đangmảimêđùa chơi với câyquạt thìmẹ trởvềnhà.Tâmtrạngrấtvuivẻ.

“Ah,mệtquámệtquá”,tuymẹnóinhưvậynhưnggươngmặtthìkhônglộvẻmệtmỏichútnào.Vìmẹrấtthíchgiúpđỡngườikhácnêntôicũngchẳngbiếtlàmthếnàođược.

“Chuyệnnàykhókhănquá”,mẹnóinhữnglờinhưvậyrồithayáokimonovàđitắm.Ngâmngườixong,haimẹcontôiuốngtràvàcứmỉmcườikỳlạ.Khitôiđangnghĩlàmẹsẽnóirađiềugìđâythìnghemẹnói:

“Lầntrướcconcứmuốnxemphim“thiếunữchântrần”chứgì?Nếuconđãmuốnđixemđếnmứcnhưthếthìcứđi.Nhưngthayvàođó,tốinaybópvaichomẹnhé.Nếuconlàmviệcđểđạtđượcđiềuđóthìchẳngphảivuihơnsao?”

Tôivuimừngkhôngsaotảxiết.Mặcdùtôimuốncoiphim“thiếunữchântrần”thậtnhưngdạonàytôitoànchơibờilêulổngnênchưadámngỏývớimẹ.Vậymàmẹbiếtrõđiềuđó,vàépbuộcbằngcâunóiyêucầulàmviệcđểtôicóthểđườnghoàngmàđixemphim.Thựcsựtôivuiquávàthấymìnhyêumếnmẹnêntựnhiênlạimỉmcười.

Tôicócảmgiácđãlâulắmrồihaimẹconmớicómộtđêmnhưvậy.Vìmẹtôiquásứcbậnrộntrongviệcgiaotếmà.Chắchẳnmẹđãcốgắngrấtnhiềuđể cho người đời khỏi khinh chê dè bỉu.Khi bóp vai chomẹ, tôi hiểu rõđượcđiềuđónhưthểsựmệtmỏicủamẹđãlantruyềnquathânthểtôi.Tôisẽchămlochomẹthậttốt.TôicảmthấyhổthẹnkhiđãâmthầmoánhậnmẹkhigiađìnhchúImaidađếnchơihồichiều.“Xinlỗimẹnhé”,tôithửlínhítrongmiệng.Conlúcnàocũngchỉnghĩchomình,nhưngquảthậttừtrongthâmtâmcótháiđộloạnbạonhưvậyđểnũngnịuvớimẹthôi.Nghĩđếnđótôirùngmìnhvìnhữngnỗikhổđauđãgâyrachomẹ.Từkhichamấtđi,mẹđãtrởnênyếuớtđinhiều.Tạivìtôinóilàkhổkhôngchịuđượcrồibámvàomẹnênkhimẹmuốndựavào tôidùchỉchútxíu thôi là tôicảm thấykhóchịunhưmìnhđãnhìnthấycáivậtgìdơbẩnđángghétvậy.Thậtlàquásứcíchkỷ.Cảmẹvàtôinữađềulànhữngngườiphụnữyếuđuốinhưnhau.Từbâygiờtrởđitôimuốnhàilòngvớicuộcsốngchỉcóhaimẹcon,muốntạodựngnhữngngàythángmàmẹlàtrungtâm,sẽtìmhiểutâmtìnhcủamẹmàđápứng,sẽnóichuyệnngàyxưa,nóichuyệnvềcha,dùchomộtngàycũngđược.Vàtôimuốncảmnhậnđượcýnghĩacuộcsốngtrànđầy.Mặcdùtôithậtsựlolắngchomẹ,muốntrởthànhmộtđứacongáingoannhưnghànhđộngvàlờinóicủatôicứnhưmộtđứabéíchkỷ.Hơnthếnữa,dạogầnđâycũngchẳngcóngaycảvẻđángyêucủamộtđứatrẻnữa.Chỉtoànlàsựdơ

bẩnvànỗihổthẹn.Sựkhổđau,chịuđựng,côđơnvàbuồnbãlàcáigìvậychứ?Nếunóichorõràngthìđólàcáichết.Nếuđãbiếtrõràng, tạisaotakhôngthểnóiramộttínhtừhaymộtdanhtừgiốngnhưvậy?Chỉlàsựhồihộpbấtanrồicuốicùngđộtnhiêntrởnêngiậndỗinhưthểlà...cáigìấytôicũngkhôngbiết.Nhữngngườiphụnữngàyxưabịnóixấuđủthứnhưlà“nôlệ”, “búpbê”hay“thứcôn trùng tựkhinhbỉmình”nhưnghọcònnữ tínhtheonghĩatốthơntôirấtnhiều,họcótâmhồnbaodung,cótrítuệđểnhẫnnạiphụctùng,biếtvẻđẹpsựhysinhbảnthân,vàcảmnhậnđượcniềmvuitậnhiếnkhôngđòihỏisựđápđền.

“Ah,conthậtlàmộtthợxoabóptuyệtvời.Conlàthiêntàiđấy.”

Mẹlạitrêuđùatôinhưthườnglệ.

“Thậtvậysao?Vìconlàmbằngcảtấmlòngmà.Nhưngtuyệtkỹngàymaikhôngchỉcóđấmvaitrêndướiđâu.Nếuchỉnhưvậythìchánlắm.Concònchiêukháchayhơncơ.”

Khi thửnói ranhữngđiềumìnhnghĩ,nóvọngvào tai tôi thậtmátdịuêmđềm.Đãhaibanămnaytôichưatừngnóiranhữnglờingâythơtươisángnhưvậy.Tôivuimừngnghĩ rằngkhiđãbiết rõmìnhvàcamchịu thìmộtconngườimớiđiềmđạmnơimìnhsẽđượcsinhra.

Buổitốihômnayđểcảmtạmẹvớinhiềuýnghĩa,nênsaukhibópvaixong

tôiđọcchomẹnghemộtđoạntruyệnCuore[21]

.Khimẹbiết tôiđangđọcloại sách này thì gươngmặt tỏ vẻ yên tâm.Mấy ngày trước đây tôi đọc

quyển“Ngườiđẹpbanngày”(BelledeJour)củaKessel[22]

,mẹlén lấyraxemvàkhinhìnquacáibìasách,mặtmẹtrôngthậtuámnhưngmẹkhôngnóigìchỉlẳnglặngtrảsáchlạingay,tuyvậytôicũngcảmthấyđángghétvàkhông có hứng thú đọc tiếp nữa.Chắc chắc làmẹ chưa từng đọc qua tácphẩmnàynhưngcóvẻnhưmẹbiếtnhờtrựcgiác.Trongsựyêntĩnhcủađêmkhuya,khitôicấtgiọngđọcquyểnCuore,giọngtôinghethậtlớnvàlốbịchkhiếntôicảmthấyxấuhổvớimẹ.Vìkhuvựcnàyquáyêntĩnhnênsựngungốccủatôicàngnổibật.BấtcứkhinàođọcquyểnCuore,tôiđềuthấycảmđộngnhưhồicònnhỏ,khôngthayđổimộtchútnàovàtôicảmthấytâmtưmình trởnênđànghoàngvà trongsạchhơn.Điềuđó thật tuyệt.Nhưng rõràngđọcbằngmắtvớiđọcthànhtiếngsaomàkháchẳnnhaukhiếntôikinh

ngạc và điếng người. Thế nhưng khi đọc đến đoạn về Enrico với đoạnGarronelàmẹgụcđầukhóc.MẹtôiđúnglàmộtngườimẹđẹpđẽvàtuyệtvờinhưnhânvậtEnricovậy.

Mẹđi ngủ trước.Sánghômnayđãphải rời nhà từ sớmnênchắcmẹmệtlắm.Tôitrảifutonvàlấytayđậpđậpvàobốngócmềnchomẹ.Mẹtôilúcnàocũngvậy,cứlêngiườnglànhắmmắtlạingay.

Sauđótôirađếnphòngtắmđểgiặtđồ.Dạonàytôicómộtcáitậtkỳkhôilàcứđếngầnmườihaigiờđêmthìbắtđầugiặtgiũ.Mặcdùtôinghĩrằnggiặtgiũbanngày làphí thờigiannhưngcó lẽ làngược lạicũngkhôngchừng.Tôingắmvầngtrăngtreongoàicửasổ.Vừagiặtđồtôivừathửlặnglẽmỉmcườivớitrăng.Vầngtrănglàmravẻnhưkhôngbiết.Vàrồitôichợttinrằnggiờphútnày,ởđâuđócũngcómộtngườicongáitộinghiệpcũngvừađanggiặtđồvừalặnglẽcườivớitrăng.Ngườicongáikhổsởđóđanggiặtđồbênbờgiếngtrongđêmthanhnơicănnhàtrênđỉnhnúimộtmiềnquêxaxămvàrồi cómột người congái khác giống tôi đang thầm lặng giặt đồ nơi hànhlangcủamộtcănhộcũkỹdơbẩnphíasaukinhthànhParis,rõràngđếnmứckhôngthểnghingờ,màusắccũngthậtrõràngtươimớinhưthểtôinhìnquamộtcáikínhviễnvọngvậy.

Nỗi khổ đau của chúng tôi chẳngmột ai hay biết cả.Có lẽ khi chúng tôitrưởngthànhchúngtôisẽnhớlạinỗisầukhổcôđơnnàymàcườivuinhưngchođếnlúcđócòncảmộtkhoảngthờigiandàikhóchịu,chúngtôibiếtsốnglàmsaođây?Chẳngaichỉchochúngtôicả.Cólẽnócũngnhưbệnhsởicứđểmặcvậythôichứchẳngcòncáchnàokhác.Nhưngcũngcóngườichếtvàcũng có người mùmắt vì bệnh sởi đấy. Thành ra cứ đểmặc như vậy làkhôngđượcđâu.Chúngtôimỗingàyđềukhithìuuất,khithìnổigiận,rồitrongsốđósẽcóngườilạclối,rơivàosựsangãkhôngthểvãnhồilạiđượcvàsốngmộtcuộcđờichẳngragìcả.Rồicũngcóngườivìmộtýnghĩnôngnổimàtựsátmất.Nếulỡlàmnhưvậy,ngườiđờilạichépmiệngtiếcrẻmànói“giánósốngthêmmộtchútnữathìsẽhiểuđờithôi”,“giánóngườilớnhơnchútnữathìtựnósẽhiểuthôi”nhưngđốivớichínhbảnthânngườiđómànóithìhọđãquáđaukhổrồi,đãchịuđựngđếnmứcnhưthế,đãhếtsứclắngtainghengóngthếgiannàynhưngquảthậtchẳngcógìkháchơnnhữnglờigiáohuấnlặpđilặplạichungchungvôvịđểxoadịudỗdành,nhưngđólàsựbỏmặcchúngtôimộtcáchđángxấuhổ.Chúngtôituykhôngphảilànhữngngườitheochủnghĩahưởnglạcnhưngcứchỉtaylênngọnnúixatítkia,bảorằngnếulênđónhìnphongcảnhsẽđẹplắmthìchúngtôibiếttuyđó

khôngphảilàlờinóidốitrámộtchútnàonhưnghiệntạithìđangđaubụngkịchliệt;đốivớicơnđaubụngmànóithìchúngtôimuốnnhìncũnglàmnhưkhôngnhìnthấyvậymàchỉtoànnghelờichỉbảorángchịuthêmmộtchútnữa đi, rồi thì cứ leo lên đỉnh núi kia thì tuyệt vời lắm đấy... Chắc là cóngườisaiởđây.Vàngườixấuchínhlàcácngườiđấy.

Saukhigiặtgiũxong, tôiđánhchùibồn tắmrồi lénkéocửagiấymởcửaphòngmìnhvàmùihươnghoabáchhợp.Thậtdễchịu.Tôicảmthấymìnhnhưđangởvàotrạngtháihưkhôngtuyệtđỉnh,ngườitrongsuốtđếntậnđáytâmtư.Khi tôiđanglẳnglặngthayáongủthìngườimẹmàtôinghĩ làđãngủngonlànhtừlâuđộtnhiêncấttiếngnóitrongkhimắtvẫnnhắmlàmtôigiậtcảmình.Mẹđôikhicũnghayhùdọatôinhưvậy.

“Vì con nói làmuốnmột đôi giàymùa hè.Nên hôm nay khi đi đến khuShibuyanhântiệnmẹcũngcóghéquaxemsao.Giàydépbâygiờcũngđắtthậtđấy.”

“Khôngsao,concũngđâucầnđếnmứcấy.”

“Nhưngkhôngcóthìcũngphiềnđúngkhông.”

“Dạ.”

Ngàymaichắcsẽlạilàmộtngàygiốngbữanaythôi.Hạnhphúcsẽchẳngbaogiờđếntrongsuốtcuộcđờinày.Tôihiểuđiềuđó.Tuynhiênnếubạntinlànósẽđến,ngàymaihạnhphúcsẽđếnthìbạnsẽngủngon.Tôicốtìnhngãngườiđánhrầmmộtcáivàochiếcmềnfuton.Ah,thậttuyệt.Vìfutonlạnhgiánênlưngtôicũngcảmthấymátlành,vàthấythậtmêly.“Hạnhphúcsẽđếnvàomộtđêmkhuya”.Tôimơmàngnhớ racâunóiđó.Cóngườimỏimònchờđợihạnhphúccuốicùngkhôngchịunổinữamớirờikhỏinhàmàđi, ngày hôm sau hạnh phúc tuyệt vời gõ cửa ghé thăm căn nhà bỏ ngỏnhưngđãmuộnrồi.Hạnhphúcsẽđếnvàomộtđêmthậtkhuya.Hạnhphúc...

TôinghethấytiếngbướcchânconKaađangđitrongvườn.Tiếngbướcchâncủanórấtđặcbiệtcứpata,pata,patanhưvậy.VìchânphảiphíatrướchơingắnnênnóđichânvòngkiềngtheohìnhchữO,tiếngbướcchânbuồnbãthêlương.ConKaathườngđivòngvòngquanhsânnhưvậyvàogiữađêmkhuya,khôngbiếtnóđanglàmgìđây?TộinghiệpconKaa.Sángnaymìnhđốixửtệvớinóquá.NgàymaiphảitửtếhơnvớiKaamớiđược.

Tôicómộtthóitậtbuồn.Nếukhôngđưataylênúpmặt,tôisẽkhôngthểnàongủđược.Tôiđưatayúpmặtvànằmyên.

Cáicảmgiáckhisắpsửarơivàogiấcngủthậtkỳlạ.Cómộtlựcnặngnhưchìkéođầutôibằngmộtsợidâytơnhưthểngườitarasứckéodâycâulươnhaycágiếcvậy,rồikhitôisắpsửangủ,sợidâyấylạinớilỏngramộtchút.Ngaylậptứctôitỉnhtáolạivàsợidâylạikéotiếp.Khitôilơmơ,sợidâylạiđượcthảlỏngchùngxuống.Cứlặplạichừngbabốnlầnnhưvậy,rồisauđólàmộtlầngiậtdâythậtmạnh.Vàlầnnàyđếnsángluôn.

Xinchúcbạnngủngon.TôilàcôngchúaLọLemchưacóhoàngtử.ChắcbạnkhôngbiếttôiởnơinàocủaTokyophảikhông?Chúngtasẽchẳngbaogiờcòngặplạinữa.

MỘTCHUYẾNĐI

Truyệnngắn sauđâyđượcdịch từnguyên tác“Hachijuhachiya” (⼋⼗⼋夜)trong tuyển tập“Chạyđi,Melosu” (⾛れメロス)khổbỏ túi của vănhàoDazaiOsamu,太宰治doNhà xuất bảnKadokawa (⾓川⽂庫) tái bản cósửachữanămBìnhThànhthứhaimươi(2008), từ trang60đến trang83.Nguyênvăn tên truyện là“Đêm thứ támmươi tám” (⼋⼗⼋夜).Theoâmlịchthìđâylàngàytámmươibảytínhtừngàylậpxuân,theolịchmớithìlàngàyhai thángnăm,nếunămnhuận làngàymột thángnăm.Đây làngàymàanhKasai,nhânvậtchínhcủatruyệnlênđườngđidulịch.Vìthếchúngtôimạnphépsửalạitêntruyệnthành“Mộtchuyếnđi”.

AnhKasaiHajimelànhàvăn.Rấtnghèo.Dạonàyđangrấtcốgắngviếttiểuthuyết phổ thông. Tuy nhiên, gia cảnh không khá lên đượcmột chút nào.Khổsởlắm.Sựvậtvãchịuđựnglàmtinhthầnanhcũngsútkémđi.Đếnbâygiờcũngchẳngbiếtgìhết.Khôngphải,đốivớianhKasaimànóikhôngbiếtgìcảthìlànóidốiđấythôi.Anhấycũngbiếtđượcmộtđiều.Anhchỉbiếtmộtđiềulàphía trướcmặtmìnhchừngmột tấc thì tốiđen.Sauđóthìanhchẳngcònbiếtgìhết.Khianhvừabừngtỉnhnhậnrathìđãthấymìnhnhưđangởtrongđámsươngmùvâyquanhbốnphíanhưthếnày,ngaycảđiềumìnhđangởnúicao,hayđồngbằnghayphốthịanhthậmchícònkhôngbiếtnữa,chỉcảmthấyxungquanhmìnhmộtmùisátkhíkhóchịunồngnặc,thôigiờthìcứphảitiếnlên.Anhchỉcóthểhiểuđượcchừngmộttấcphíatrước.Khôngdámkhinhsuất,anhthumìnhtiếnlêntuychẳnghiểugìhết.Khôngchịuthua,anhbạodạntiếnthêmmộttấcnữa.Cũngvẫnchẳnghiểugì.Ravẻhùngdũngmộtcáchquásứcđểchegiấunỗisợhãi,anhlại tiến thêmmộttấc.Cuối cùngđây làđâuđây, saokhôngnghe thấymột tiếnggì hết vậy.TrongsựtốitămyêntĩnhvôcùngnhưvậychỉcómộtmìnhanhKasai.

Mìnhphảitiếnlênthôi.Dùkhônghiểugìhếtcũngphảicửđộngthânmìnhmàtiếnlênkhôngngừng,dùchỉmộttấc,dùchỉnămly.Nếunhưanhchỉcầnthửkhoanh tay, cúiđầuxuốngđứng lặngmơmànghay thửphómặc thânmình chonỗi hoài nghi và sự lười biếngdù chỉmột khoảnhkhắc thôi thìngaylậptức,sẽbịgõbúavàođầu,lànsátkhíxungquanhnhấtthờiépsát,thân hình mình ngay lập tức trở thành tổ ong chăng? Anh Kasai khôngngừng nghĩ như vậy.Vì thếmà anhKasai không dám khinh suất, cứ thu

mìnhlầmlũitiếnlêntrongbóngtối,mồhôichảyròngròng.Mườingày,batháng,mộtnăm,hainăm,anhKasaitiếnlêngiốngnhưvậy.Sốnghoàntoàntrongbóngtối.Cứphảitiếnlênthôi.Nếukhôngmuốnchếtthìphảitiếnlênthôi.Giốngnhưthằngnguvậy.NgaycảanhKasaicũngcảmthấychán.Nóibốnphươngtámhướngđềubítlốithìcũnglàlờinóidốiđấythôi.Cóthểtiếnlênđược.Cóthểsốngđược.Ngaycảtrongbóngtốiđen,cũngvẫnnhìnthấyđượcmộttấcphíatrước.Tiếnlênchỉmộttấcthôi.Khôngcónguyhiểm.Sẽkhôngcósai lầmnàotrongviệc tiến lên từngtấcmột.Đâylàýnghĩ tuyệtđốixácthực.Tuynhiên,phongcảnhmộtmàuđenvôhạnliêntụcsẽnhưthếnàođây?Ah,tuyệtđốichẳngcósựthayđổinàodùchỉnhưhạtbụi.Dĩnhiênkhôngcóánhsángcũngchẳngcóbãotố.AnhKasaitrongkhidùngtaychânsờsoạngđểtiếnlêntừngtấcmộtnhưkiếnnhưsâuđãýthứcđượccơnđiêncủamìnhtronglặnglẽ.Khôngđượcrồi.Biếtđâuđâylàconđườngđộcđạodẫnthẳngđếnđoạnđầuđàithìsao?Nhưvậytrongkhilặnglẽtiếnlêntừngchútmộtthìchẳngphảimìnhdầndầnrơivàomộtcáithunglũngđángsợtựhủydiệtmìnhhaysao?Ah,thửcất tiếngmàkêugàoxem.Tuynhiên,anhKasaidođãkhinhbỉbảnthânmìnhquálâutrongcảnhbithảmnênđãquênmấtngônngữcủachínhmình.Chonêntiếngkêukhôngphátrađược.Thửchạyxemsao.Nếubịgiếtthìcũngtốtthôi.Conngườitạisaophảisốngchứ?Cáimệnhđềđơngiảnấyđộtngộtanhnhớra,vàcáiviệcđilầnmòtừngtấctrongbóngtốigiờhoàntoànbiếnmất;vàođầuthángnămanhvéthếtsốtiềnmìnhcóđidulịch.Lầnchạytrốnnàynếumàsailầmthìhãygiếtchếttôiđi.Chodùbịgiếtthìmìnhcũngmỉmcườithôi.Bâygiờtôiđãcắtđứtđượcsợixíchcủasựnhẫnnhụcphụctùngvìthếmàchodùcóbịrơivàođịangụcbithảm như thế nào đi nữa thìmình cũng sẽ chẳng hối hận đâu.Đã đủ rồi.Mìnhkhôngthểnàokhinhbỉmìnhhơnmứcnàynữa.Tựdo.

Vànhưthế,anhKasailênđườngđidulịch.

Tại sao anh lại chọn Shinshu? Bởi vì anh chẳng biết nơi nào khác cả. ỞShinshuvớiYugawara,mỗinơianhKasaicómộtngườicongáiquen.Tuynóilàquenbiếtnhưngchưatừngngủcùngnhau.Chỉbiếttênvậythôimà.Cả hai người đều là những cô hầu gái trong lữ quán.Cả người con gái ởShinshuvàIzuđềulanhlợihoạtbátđốivớingườiănnóichậmchạpnhưanhKasaithìquảthậtđãgiúpíchrấtnhiều.ĐãbanămrồianhchưađặtchânđếnYugawara.Có lẽngườicongáiấykhôngcònởnơi lữquánnữa.Nếunhưthiếunàngthìmọichuyệnchẳngcònragìcả.Cònngườicongáiởsuốinướcnóng Kamisuwa, Shinshu thì vào mùa thu năm ngoái đã giúp đỡ anh rấtnhiềukhianhcóghéquatrọnămsáungàyđểsửasangnhữngbảnthảovụng

vềcủamình.Chắcchắnlànàngvẫncònlàmviệcởlữquánấy.

Anhmuốn làm loạn cả lên.Nhất quyếtmuốn thử làmnhững chuyện loạnbạo.Đối vớimìnhmà nói, chắc chắn vẫn còn những tính lãngmạn.AnhKasainămnaybamươilămtuổi.Nhưngmàtócđãthưa,răngđãrụng,nhìnvàongườitacứtưởngđãtrênbốnmươi.Vìvợconmàcũngvìtỏvẻvớiđờinữanên tuykhôngbiết chuyệngì cả nhưng anhvẫn tập trung cố sống cốchếtmàviếtvănkiếmtiềnnêndầndàanhđã tàn tạ.CácbạnvăncủaanhKasaithìcholàanhlàmộtthânsĩhànhviđứngđắn.SựthậtthìanhKasailàngười chồng,người cha tốt.Tínhnhútnhátbẩmsinhvới áp lực cảmgiáctráchnhiệmquánặngđãlàmchoanhKasaigiữvữngđượccáitiếttháocủangười tốt.Nóinăngchậmchạpcùngvớihànhđộngcựckỳ lềmề;chuyệnnàyanhKasaiđãcamchịu.Tuynhiêngiờconsâubướmtronganhđãhoàntoànbiếnmất,anhbộcphátlênmàđidulịch,quyếtýlàmnhữngchuyệnbạoloạn.Khôngbiếtánhsánggìđãsoichiếuđây?

Anhmua vé đến Shimosuwa. Nếu rời khỏi nhà, đi thẳng đếnKamisuwa,khôngliếcngangliếcdọc,chạythẳngmộtmạchđếnlữquán,thởđứthơimàgàolênrằng“ngườiđócócònkhông”,“ngườiđócócònkhông?”;cáikiểuđó thì thật đáng ghét nên anhKasai cố tìnhmua vé đến Shimosuwa cáchKamisuwa một ga. Anh tính đại khái rằng tuy mình chưa từng đếnShimosuwalầnnàocảnhưngcứxuốngthửxem,nếuthấyđượcthìtaởtrọmột đêm, lang thang quanh quẩn rồi sẽ tìm đường mà đến lữ quán ởKamisuwa.Màanhthìcũngcóphầnengạinữa.

Thếlàanhlêntàu.Mùaxuânđãchínnẫu,tanchảyvàlantrànrakhắpnhữngcánhđồng,vườnraukhiếnanhcócảmgiácnhưngửi thấymùichuốichínthoangthoảngnữa.Màcáimùanàycũnglàmchothânthểnựcnồng,nhớpnháp.

Trongxe,anhKasaichợtbuồnlạlùng.“Cứugiúptôivới”.Anhcứngửamặtlẩmbẩmcáicâunóiđầyvẻkhoatrươngnàymộtcáchnghiêmtúc,khônghềđùacợtmộtchútnào.Trongtúianhcókhoảngchừngnămmươiyên.

“VềAndreadelSarto[23]

...”

ĐộtnhiêncóngườinóirấttonhưvậynênanhKasaiquayđầulạingoáinhìn.Hai chàng thanhniênmặcđồ leonúi với ba thiếunữ ănmặcgiốngnhau.

Ngườivừanóilàmộttrangthiếuniênanhtuấn,độimũbêrê,tácphongnhưlàtrưởngnhóm.Nướcdarámnắng,cóvẻsànhđiệunhưnghạphẩm.

AndreadelSarto.Khi thửnhẩmcái tênnàyanhKasaichợt thấybần thần.Mơhồquá.Anhđãquên.Tuyanhnhớđược là thuởxaxămlắmmìnhđãthốtracáitênnàykhicùngbạnbènghịluậnvàcócảmgiácngườinàycóvấnđềnhưnggiờanhchẳngbiếtgìnữacả.Kýứcđãkhôngquaytrởlại.Tệthật,anhthầmnghĩ.Saomìnhcóthểquênbéngđi tấtcảnhưthếnàynhỉ?Đànhphảichịuthôi.AndreadelSarto.Khôngthểnàonhớra.Ngườinàylànhưthếnàoấynhỉ?Khônghiểuđược.Chắcchắnanhđãtừngviếtmộtthiêntùybútvềconngườinàymà.Quênmấtrồi.Khôngthểnhớra.Brownning.Musset.Anhcốgắnglầnmòtheosợidâycủakýứcđểtìmrachândungcủaconngườiđó.Anhmuốnnhớratheokiểu“A,đúngrồi,thếà”nhưngdùanhcốgắngkhổsởmàcũngkhôngđược.Không thểnhớ rađó làngườinướcnào,thờikỳnàothìcũngđượcđi.Bâygiờanhchỉmuốnthựccảmđượcmộtchútgìđóvềsựđồngđiệumàanhđãgửigắmvàongườikiavàolúcnàođócủangàyxưa,muốnnắmđượccáicảmgiácđóchỉmộtchútxíuthôi.Nhưnghoàntoànkhôngthể.UrashimaTaro.Đếnkhihiểuđượcmọichuyệnthìđãtrởthànhônglãobạcđầu.Xaxămquá.KhôngcòngặplạiđượcAndreadelSartonữarồi.Đãbiếnmấtvàođườngchântrời.Mơhồnhưkhóinhưmây...

“CònvềHenryBecque[24]

thì...”Người thanh niên phía sau lại nói.AnhKasainghethấythếmặtlạiđỏbừng.Anhkhôngbiết.HenryBecque.Làainhỉ?AnhKasaicócảmgiácchắcchắnrằngmìnhđãtừngnóivàviếtvềcáitênnày.Khôngbiết.PortoRiche.Gerardi.Khôngphải,khôngphải.HenryBecque.Ngườinàylàainhỉ?Tiểuthuyếtgiahayhọasĩ?Velazquez.Khôngphải.NhưngVelazquezlàgìnhỉ?Chẳngphảikhủngkhiếpsao?Nhưngmàcóngườiđókhôngnhỉ?Họasĩà?Thậtkhông.Tấtcảđềuvôvọng.HenryBecque.Cuốicùnganhvẫnkhônghiểura.CókhácvớiErenburgkhôngnhỉ?Không phải chuyện đùa đâu.Alexeyev.Không phải ngườiNga đâu. Thậtkhôngthểnàonghĩrađược.Nerval.Keller.TheodorStorm.Meredith.Mìnhđangnóigìvậynhỉ?A,đúngrồi.Honoréd’Urfé.Khôngphải.Màd’Urfélàaivậychứ?

Anhchẳngbiếtgìhết.Mọichuyệncứlungtunghếtcả.Rấtnhiềunhữngcáitênchẳng liênquangìđếnnhaucứ thayphiênxuấthiện, rốimùvà trôiđitrongkýứcnhưnganhKasaikhôngthểnhớrađượcbấtcứthựcthểnàocủanhữngcáitênkia.BâygiờthìkhôngphảilàkinhngạcvìhaicáitênAndrea

delSartovàHenryBecquenữa.Màanhchẳnghiểugìhết.CuốicùnganhKasaigiờchỉlặpđilặplạimộtcáchmơhồnhữngcáitênmàmìnhđãnghe,thửnhớxemhọ là ai chứkhôngcòn chú tâmđếnmùivị và sắc thái nữa.Trongvònghaibanămqua,mìnhđãlàmgìthếnhỉ?Mìnhđãsống.Điềuấythìanhbiết.Màkhông,anhđãránghếtsứcmìnhchonó.Vềcuộcsốngcủamình,anhnhớđượcchútchút.Nỗlựcđểanhsốngquangàycũnggiốngychangnhưnỗlựcđểsửacáiđinhcongvòngsaochothậtthẳng.Nếulàcâyđinhnhỏthìđóngvàocũngkhôngcầndùngsứcnhưngđểsửamộtcâyđinhđãcongqueochothẳngthìcầnmộtáplựcrấtlớnnênphảivậnsứcvào,mặtmũiđỏtíatai.Ngườingoàinhìnvàocũngthấytuyệtnhiênđókhôngphảilàđểgâysựchúý.VìthếmàanhKasaicứliêntụcviếtnhữngtiểuthuyếtmàngaycảanhcũngthấyvụngvề,hoàntoànquênmấtđivănhọc.Tinhthầnanh sútkém.Đôikhi anh lén lútđọc lạinhững truyệnngắncủaChekhop.Cho đến khi cây đinh cong queo thẳng dần từng chút, từng chút đến khithẳngtuộtra,khitiềnvaynợcũngdầntrảhếtthìrồisaocũngđược.Anhứanướcmắtmàbuôngthảcáinỗlựckhôngngừngchođếnkhiđó,phátcuồnglênmàlaorakhỏinhà,cácượcvớisốphậnmàđidulịch.Đãchánchường.Nhẫnnhụccũngcógiớihạnthôichứ.Khôngthểchịuđựngthêmnữa.AnhKasaiđúnglàmộtngườiđànôngchẳngragì.

“Ah,NúiYatsugatake.NúiYatsugatakekìa.”

Vẫncáigiọnglớnvọngtừphíasau.

“Thậthùngvĩ.”

“Thậttrangnghiêm.”

NhữngthanhniênvàthiếunữtrongnhómliêntiếptánthưởngvẻuynghiêmcủanúiGomagatake.

KhôngphảinúiYatsugatakeđâu.LàGomagatakeđấy.AnhKasaithấymìnhđượccứuvớtmộtchút.ChodùkhôngbiếtHenryBecque,chodùkhôngthểnhớraSartolàainhưnganhKasaibiếtđượctênngọnnúihìnhtamgiácmàubạc, giờ đang phản chiếu ánh trời chiều, lấp lánh sắc hồng. Đó là núiGomagatake.ĐóquyếtkhôngphảilàYatsugatake.TuylàmộtniềmtựhàongusivàbuồnthảmnhưnganhKasaicũngcảmthấyđượcmộtcáicảmgiácưuviệtnhạtnhòavàanhnhẹngườiđimộtchút.Phảinóichobọnchúngbiếtmớiđược,anhhơikhẽnhíchthânmìnhlênnhưngrồilạitựkiềmchế.Biết

đâu bọn họ là người của tòa soạn báo hay tạp chí thì sao?Nội dung câuchuyệnkhôngphảilàcủangườikhôngcóliênquangìđếnvănhọc.Cũngcóthể làngườicủađoànkịchnàochăng?Haycó lẽhọ lànhữngđộcgiảcaocấp.ĐằngnàođinữacólẽhọcũngbiếtđếntêntuổicủaanhKasai.Nếuđếnchỗmấyngườiđó,nhưthểcốnàiéphọbiếtđếntêntuổivôdụngcủamìnhthì chẳng cógì thúvị.Chắc chắnmình sẽ bị khinhmiệt.Nếukhông thậntrọngthìkhôngđượcđâu.AnhKasaithởdàirồilạingẩnglênngắmnhìnnúiGomanotakengoàicửasổ.Cócáigìđóthậttứctối.Thửnghĩmàxem.NóihỗnhàovềHenryBecquevàSarto,nhìnnúiGomagatakethìlạibảolànúiYatsugatakethậttrangnghiêmchứ?NúiYatsugatakeấynhélàphảiđivàosâu trongShinanomớinhìn thấyởbênchỗđốidiệncửasổcơ.Thậtbuồncười.ĐâylànúiGomagatake.TêngọikháclàKaigoma.Caohaingànchíntrămsáumươisáumét,sovớimặtnướcbiển.Chuyệnnàylàsaochứ?Sâutrongngựcanhvangvọngranhữnglờithìthầmnhưthơtankanhưngchẳnghayhogì.Nghetụctĩubầnhàn,chẳngcómộtchútcaothượnggìcủavănhọc cả.Mình đã thay đổi rồi, anhKasai cười khổ. Khoảng năm sáu nămtrước,anhđượcxemlàmộttácgiảcóphongcáchriêng,đượchaibavịtiềnbốiủnghộ,độcgiảcũnghoannghênhanhnhưmộtnhàvănhiệnđạivàphảnkhángnhưnggiờ thìhoàn toànchìm lắng.Nhữngcáiphongcáchhiệnđạivớisựmạohiểmnhưvậygiờsaomàxấuhổ,màđángghét.Anhchẳngcònchúthứng thúnàonữa.Anhđãsốngđểviếtnhiều tácphẩmdàidòng,philương tâm,viết chocóđểchỉ toànchạy theo số lượngmà thôi.Cáigọi làlương tâm trênbìnhdiệnnghệ thuật cuối cùng chỉ là têngọi khác củahưvinh.Mộtthứchủnghĩavịkỷbithảm,lạnhlùngvàxuẩnngốc.Anhchỉyêucôngviệcnàyvìkếsinhnhai.Đólàmộtthứtìnhyêuhoàinhớcủamộtthànhphốnhỏnghèonàn.Vừalẩmnhẩmnhữnglờibiệngiảinhưthế,anhKasaivừanhắmmắtmàthảoramộttácphẩmvôcùngloạnbạovàvônghĩa.Đógọilàmộtthứtìnhyêuquaycuồngvớicuộcsống.Tuynhiên,dạonày,thìkhôngcònnhưvậynữa.Màycuốicùngđãtrởthànhđêtiệnthấphènđấy.Giảoquyệtđấy.NhữnglờithìthầmnhưthếcứliêntụcrótvàotaianhKasaikhiếnanhtrởnênnghiêmtúcvôcùng.Anhnhớlạitừngchút,từngchútmộtsựkhốcliệtcủanhữngngôntừnhưsựtônnghiêmcủanghệthuật,sựtrungthànhvớichínhbảnthân.Cuốicùnganhđãlàmgìvậychứ?Mìnhcóthểnóirađượcđiềunàyhaysao?AnhKasaitừxưađếngiờchỉdừnglạiởmứcđộthôngtụcmàthôi.

Anhchậmchạpđibộ trong tàu lửa.Tàugiờđang lênnúi.Anhnghĩmìnhxuống tàu, rồi chạybộcókhicònnhanhhơn.Thật làquáchậm.Khi toànngọnnúiYatsugatakehiệnraởphíabắctàulửa,anhthấytámđỉnhnúiđứng

xếp hàng.AnhKasai ngước nhìn lên,mắt sáng lấp lánh.Quả thật làmộtngọn núi tuyệt vời.Đã gần hoàng hôn, những đỉnh núi tắm trong ánh tànquang,ánhlêndìudịu.Cácđườngnétlênxuốngcũngthoaithoảinhẹnhàng.SovớivẻưutúbạtquầncủanúiPhúSĩ,thìngọnnúinàydịudàngvớingườitahơngấpmấylần.AnhKasainghĩvậy.Haingàntámtrămchínmươichínmét.DạogầnđâyanhKasaitựnhiênlưutâmmộtcáchkỳlạđếnđộcaocủanúi,dânsốcủacáctỉnhthành,giácáTai...vàcònnhớrấtrõnữa.TrướcđâyanhKasaivốnvôcùngkhinhmiệtnhữngthứnhưghichépđiềutrahaycácchỉsố tả thựcnhưvậy;ngaycảđến tênhoa, tênchimhay têncâycốianhcũngxemlàchuyệnvặtthếtục,hoàntoànchẳngquantâm,cứngơngácmơmàng.Tứclàanhchỉthuầntúytinhthần,âmthầmyêulấycáihìnhdángcủabảnthânmìnhmàanhcũngchẳngbiếtrõ,thậmchínghĩrằngkhôngbiếtvậycóphải là cao thượnghay không, rồi đắmmình trong nhữngniềm tự hàongọtngào.Nhưnggầnđâythìanhhoàntoànthayđổi.Anhhỏivợchitiếtvềgiácảcủamóncátrênbànăn,đọcmụcchínhtrịtrênbáonhưthểbịđóikhát,dởbảnđồTrungHoanhưthểkiểmtrađiềugìtườngtậnlắm,rồilẩmnhẩmgật đầumộtmình; lại còn trồng cà chua ngoài vườn; chăm sóc chậu hoachiêunhan;rồikhicó thờigianlạimởcácbáchhoaphổ,bảnđộngvậtđồgiám,rồiNhậtBảnphongtụcđạihệraxem,điềunghiêncáctênhoacỏdọcđường,têncácloàichimhayghébaynhảynơivườnnhà,cácditíchcổNhậtBảnxemcóýnghĩagìhaykhôngrồilàmravẻmặtđắcýlắm.Cũngchẳngcònphóngtúnggìnữa.Đếndũngkhícũngkhông.Phảichăngđólàsựlẩmcẩmcủangườigiàkhôngcònphảinghingờgìnữa?

Mộtlãogiàẩncưchắccũngkhôngkhácmấy.

Vàbâygiờcũngvậy,anhKasaichỉ lặngyênchiêmngưỡngtoàncảnhnúiYatsugatake.Anhgù lưng,cằmnhô lên, lôngmàynheo lại ravẻbuồnbã,ngắmnhìnmàkêu“ah,ngọnnúituyệtquá”!Thậtlàmộtkiểudángbiaicảmđộng.Đólàhìnhdángcủakẻnhiệt thànhcầunguyện“ôi,xinbanânhuệ”vớiphongcảnhxoàngxĩnhtrướcmắt.Thậtgiốngyhệtconcua.AnhKasaichođếnkhoảngbốn,nămnămvềtrướctuyệtđốikhôngphải làconngườinhư thế.Anhdựavào lý trícủamìnhmàcắtchọnra tấtcảphongcảnh tựnhiênrồichọnlọchayvứtbỏ,hoàntoànkhôngcóvẻchìmđắmnhunhượcmột chút nào. Có nghĩa là anh quymọi thứ thành ra khái niệm, cả bônghồng,hoaviolet,tiếngcôntrùngkêu,cơngióthổiđềukhiếnanhmỉmcườimà“kínhnhiviễnchi”;đạikháilàanhđốivớivạnvậtđềutheokiểu“thựchưtựtâmmìnhbiết,thiệnácnàocầnphảihỏiai”,chỉcoitrọngduynhấtđếnđáytâmtưngườitatheokiểunhưtuyhắnmúacondaocùnmàtạorađược

khíthếoaihùngphảibiết;vậymàgiờđâykhôngđượcnữa.Cứngơngácmơmàng.

...Cógìhơnđượcnúinữachăng?...

Anhthểhiệnmộtvẻcảmkháingungốcmangtínhthờiđại,nướcmắtkhẽứara,trôngvôcùngnhếchnhác.MộtlúclâuanhcứhámiệngmànhìnlênnúiYatsugatake,anhKasaicũngthấyđượcbộdạngthảmhạicủamìnhnêncứthầmcườikhổsở.Anhvừagãiđầusoànsoạtvừanhủmìnhđidulịchlàđểlàmtanđinhữngnỗibứcbốibìnhsinhđangchịuđựng,vàđểtìmkiếmmộtđiềugìđóxấuxa,mộtthứchủnghĩalãngmạncườngliệtđếnchết.Đâuphảiđimàngắmnhìnnúinonđâu.Quảlàngungốc.Mộtthứlãngmạnkhácvớithóithường.

Đoànthanhniênthiếunữphíasaulaoxaocườinói,đãđứnglênđểchuẩnbịxuống tàu.HọđãxuốnggaFujimi.AnhKasaicảmthấynhẹngườiđimộtchút.Quảthậtmìnhđãtrìnhdiễnthếnàoấy.AnhKasai tuykhôngphải lànhàvănnổitiếngđếnmứcấynhưnglúcnàoanhcũngcócảmgiácaiđóởquanhđâyđangnhìnmình.Vìcảmgiácnhư thếmàmỗi lầnvàochỗđámđônglàanhlạibắtđầuhútthuốc,làmravẻtađâyhơikhácđời.Đặcbiệtđốivớinhữngngườicóvẻnhưquantâmítnhiềuđếntiểuthuyếtmàđứngcạnhmình,thìtuyhọkhôngchúýđếnanhKasaicảnhưnganhcũngcứngngườilại,rồinghiêngđầunghiêngcổ.Trướcđâycòntệhơnnữa.Anhrasứctrìnhdiễnđếnmứckhóthở,chóngmặtquaycuồng.Mộtácnghiệpthậtđaulòng.AnhKasaivốnbẩmsinh làngườinhútnhát,hayhãi sợ.Có lẽmangbệnhtinh thầnsuynhượccũngnên.Vìcái lũngườiAndreadelSartophíađằngsauđãxuốngtàurồi,nênanhKasaicảmthấynhưcấtđượcmộtgánhnặngtrên vai xuống, cởi guốc ra, duỗi thẳng hai chânmà gác lên cái ghế phíatrước,lấytừngựcáoramộtquyểnsách.AnhKasaicóđiềunàymớithậtlàlạ.ĐólàtuymangtiếnglàvănsĩnhưnganhKasailạihoàntoànkhôngđọcsáchvănhọc.Trướcđâyhìnhnhưkhôngphảivậyđâunhưngtừhaibanămnayanhchẳngchịuhọchànhgìcảthìthậtkhómàthôngcảmthathứđược.

Anhđọcnhữngsáchnhưtruyệncườitoàntập[25]

.Cònlén lútđọccác tạpchíphụnữcủavợ.Bâygiờquyểnsáchmàanhlấyratừngựcáolàtập“CáchngôncủaLaRochefoucauld”.Nhưvậythìhayhơn.KhônghổdanhlàanhKasaikhianhchorằngđidulịchthìnênthậntrọngvớinhữngsáchtruyệncườimànênmangtheosáchcaocấphơnmộtchútlúcđidạobộ.Cũnggiốngy changnhư cácnữ sinhkhi đi dạobộmang theomìnhnhữngquyển thơ

tiếngPhápdùchokhôngthểđọcđượcvậy.Thật làmột thứthểdiệnbiai.Tronglúclậtgiởlungtung,anhvôtìnhbắtgặpcâu“Nếungườivàtakhôngthểđạtđượcsựantĩnhvềtâmlýmàđitìmcầuđiềunàyởnơikhácthìchỉlàvôvọng”,vàcảmthấykhóchịu.Anhnghĩnónhưmộtđiềmxấu.Chuyếndulịchlầnnàycólẽthấtbạithôi.

KhitàulửavàogầnđếnvùngKamisuwathìtrờiđãtốihẳn.Ởphíanam,mộtcáihồsángbạcnhưmộttấmgươngxưamởrộngphảnchiếuánhsángtrầmđục, nướchồ như thể vừamới tan băng, lạnh cắt da thịt; đámcỏ lau trênváchđãkhôhéođi,đứngbấtđộngmộtmàuđentrùitrũi,thậtlàmộtphongcảnhhoanglươngbithảm.ĐâylàhồSuwako.Khianhđếnđâyvàomùathunămngoáicòncóấn tượng tươisánghơnmộtchútvậymà...VàanhcảmthấybấtanbiếtđâuởShinshumùaxuâncũngđãkhôngcònđượcnhưtrướcnữachăng?Shimosuwa.Anhngậpngừngbướcxuống.Rakhỏicổngsoátvécủanhàga,haitayđúttúi,anhđibộvềphíathịtrấn.Phíatrướcnhàgacũngcóbảy,támngườigiúpviệccủanhàtrọđứngsắphàngnhưngkhôngcómộtngườinàocất tiếnggọianhKasaidừng lạicả.Điềunàycũnghợp lý thôi.Người chẳngđội nón,mặc quần áo vải bông thường, hơn thế đôi guốc đicũngmònvẹt.Khôngcómangtheochúthànhlýnào.Nhìnbộdạngkhônggiốngnhưkẻlữkháchâmthầmquyếtývungtiềnrađểtrọlạimộtđêmgìcả.Cólẽhọnhìnanhgiốngnhưngườiđịaphươngchăng?AnhKasaicũngcảmthấyhơicôđơnmàtrờithậmchícònđổcơnmưaràonhẹ,anhKasaivùngchạyvộivàngnhưngcáithịtrấnShimosuwanàycóvẻgìthậtâmubithảmvàhạđẳngthếnàoấy.Đâylàthịtrấnthíchhợpchonhữngconngựathồvừalắcvangchuôngcổvừarunrẩylảođảobướcđi.Thịtrấnnhỏhẹp,máinhàđen thui, trầnnhà thấp lè tè, ánhđènđiệnhắt raâmuvàngvọt,hìnhnhưngườitacònxàicảđèndầuvớiđènlồngnữathìphải.Trờilạnhthấuxương,trênđườngcócáctảngđánằmlănlócvàđầyphânngựa.Đôilúccóchiếcxebuýtkiểudángcũkỹdơhầykềnhcànglắclưchạyqua.Anhnghĩthầmquả

thậtlàđườngKisoji[26]

.Chẳngtìmthấyđâuhơiấmtheokiểucủamộtthịtrấncósuốinướcnónggìcả.Anhthửlangthangtìmkiếmnhưngthấynơinàocũnggiốngnhau.AnhKasaicứđứngchônchângiữađườngmàthởdài.Mưamỗilúcmộtmạnhhơn.AnhKasailolắngbấtanđếnđộkhóclênđượcvàcuốicùngquyếtývứtbỏnơinày.Anhquaylạinhàgatrongcơnmưa,tìmthấy một chiếc xe hơi, khẩn khoản xin đưa gấp đến quán Tatsunoya ởKamisuwangay,anhnàinỉđếngầnbậtkhóc rồi leo lênxe,cảmthấy thấtbại,chuyếndulịchlầnnàycólẽhoàntoànthấtbạirồi;sựhốihậnđólàmanhđứngngồikhôngyên.

Ngườiđó có lẽvẫn cònởđây.Chiếcxehơi chạymen theobờđá củahồSuwako.Anhcảmthấynướchồtrongbóngđêmngưngđọnglạinhưchì,cólẽkhôngcontômconcánàosốngđượcởđâycả.AnhKasaicốtìnhkhôngnhìn vàomặt nước hồ nhưng cái vẻ hoang lương bi thảm đó vẫn lọt vàotrongtầmnhìnkhiếnanhrơivàotâmtrạngvôvọng,khôngcòncóchốnnàođểđi,nhưmuốndùngdaocứađứtcuốnghọng,nhưmuốnkêkhẩusúnglụcvào trongmiệngmìnhmàbópcòmộtcáiđoàng.Ngườiđócó lẽvẫncòn.Ngườiđó,cólẽvẫncònởđây.Khinghemẹbệnhnặngmàchạyvềgấpthìtâmtrạngchắccũngđếnnhưthếnàythôichăng?Mìnhlàkẻmêmuội.Mìnhlàkẻnguđộn.Mìnhlàkẻmùlòa.Cứcườiđi,cứcườiđi.Mìnhlà,mìnhlàkẻtrụy lạc.Khônghiểubiếtmộtchútgì.Làmộtkhốihỗnđộn.Lànước tắmnguội.Thuarồi,đãthuacuộcrồi.Mìnhhènkémhơnbấtcứai.Chỉcónỗikhổnão,chỉcósựkhổnão,màanhkhônghiểuđượcnguyêndo.Anhkhôngnóiđược làmìnhkhổnãocáigì.Đùahay saochứ?Chiếcxehơi cứchạyxuyênquamấybờđácuốicùngđãtrôngthấynhữngánhđèncủakhuphốKamisuwahiệnrarảirácđóđây.Cơnmưaràocũngđãtạnh.

Lữ quán Tatsunoya là quán cũ kỹ nhất nhưng là sang trọng nhất ở khuKamisuwanày.Khianhxuốngxe,bướcvàohànhlangthìnghegiọngchàolạnhlùng“xinchàoquýkhách”củacôchủquántrêndướibốnmươituổicógươngmặttrắngxanh,mặcáocổcaosiếtchặtđếnđaucảcổ.

“Ngàiđếnngủtrọạ?”

CôchủquánnhưthểkhôngnhớraanhKasai.

“Xincảmphiềncô.”

AnhKasaimỉmcườiyếuớt,khẽcúiđầu.

“Đếnphònghaimươi tám”, cô chủ ra lệnhchongườihầugáibằnggiọngnhỏnhẹ,khôngmỉmcườichútnào.

“Vângạ”,côhầugáichừngmườilăm,mườisáutuổiđứngdậy.

Đúnglúcấy,ngườiđóchợttìnhcờđira.

“Không,phòngsốbaởdãyriêng.”

NgườiđónóigiọnggấpgáprồinhanhchóngchạylênphíatrướcanhKasaidẫnđường.NàngtênlàYuki.

“Anhhayđếnnhỉ,hayđếnnhỉ”nànglặplạihailầnrồiđứnglại,“anhhơicódacóthịtmộtchútrồiđấynhé”.Yukilúcnàocũngđốixửvớianhnhưvớimột đứa em trai.Nàng haimươi sáu tuổi.Chắc chắn là nàng trẻ hơn anhKasaiđếnchíntuổinhưngngườinàngtoátravẻchínchắncủangườiđãtừngtrảiquavấtvảphongsương.GươngmặtnàngtiêubiểuchothờiđạiThiên

Bình[27]

. Cằm đầy đặn, mắt nhỏ dài và nước da trắng. Nàng mặc chiếckimonođen,cóhọatiếtđơngiản.Lànhómtrưởngcủacácngườihầugáiởđây.Nàngnóiđãhọc trườngcaođẳngnữđếnnăm thứba.Nàng làngườiTokyo.

AnhKasaiđượcnàngYukidẫnquamộthànhlangdàivàdocáitậtđãnóiởtrênnênanhđimàvaiphảicứnhôlênmộtcáchkhôngtựnhiên.Vừađianhvừavẩnvơkiếmtìmcănphòngsốhaitámmàkhinãycôchủquánđãnói.Cuốicùnganhkiếmkhông ranhưngđócóphải làcănphòng tồi tànhìnhtamgiácởdướichâncầuthangkhông?Chắcchắnlàđórồi.Chắcchắnđólàcănphònghạđẳngnhấtởlữquánnày.Tạivìtrangphụcmìnhtệhạiquámà.Đôiguốcthìdơbẩn.Đúngvậy,làdoquầnáocủamìnhđây,anhKasaithấmthía.Lêncầuthang,đếntầnghai.

“Cănphòngnàytrướcđâyanhđãthíchđấy.”

Yukinóivớikhuônmặtcóvẻđắcýnhưngđiềmđạm.

Anh Kasai mỉm cười đắng nghét. Đây là dãy nhà riêng biệt, có thiết kếnhữngphòngđànghoàng,nhữngcănphòngthượngđẳng.Cócảbancông,nơivườnhoacủalữquánvàothunămngoái,hoachuôngđãnởđầyđếnmứckinhngạc.Cái hồởphía đằngkia khuvườn, nhìn ra thấymộtmàuxanh.Thậtlàmộtcănphòngrấttuyệt.AnhKasaivàomùathunămngoáiđãnghỉởđâychừngnămsáungàyđểlàmviệc.

“Hômnaytôichỉghéđâyđểchơithôi.Cũngthửmuốnuốngrượuchođếnchếtxemthửrasao.Vìvậymàphòngốcthếnàocũngđược.”

AnhKasaiđãbìnhtĩnhlạiđượcmộtchút,nóibằnggiọngđiệuvuivẻ.

Saukhi thayđồdotera[28]

của lữquán, kê cái bàn ra, ngồi đối diệnđànghoàngvớiYuki,anhKasaimớilầnđầutiênmỉmcườitừthâmtâm.

“Cuốicùngthì...”anhnóiđếnvậyrồibấtgiácthởdàisườnsượt.

“Cuốicùngthì...”,nàngYukimỉmcườinhuthuậnhỏilại.

“Ah,ah,cuốicùng,cuốicùngthì...Biếtnóisaobâygiờnhỉ?TiếngNhậtthậtbấttiện.Khóquá.Cámơnem.Emthườngởbêncạnhvớitôi.Đãcứugiúptôi.Nướcmắtsắpsửachảyđâynày.”

“Emkhônghiểu.Đóchẳngphảilàviệccủaemsao?”

“Cólẽvậy.Suốinướcnóng.HồSuwako.NhậtBản.Không,cuộcsống.Tôinhớnhungtấtcả.Chẳngcólýdogì.Tôicámơnvớitấtcả.Màkhông,chắcchỉlàtâmtrạngcủamộtkhoảnhkhắcnàythôi”,vìtoànnóinhữnglờikiểucáchnênanhKasaicũngthấyhơingượng.

“Rồithìanhquênngayhếtchứgì?Mờianhdùngtrà.”

“Tôi chưa từngquênbất cứđiềugì cả đâu.Chắc emvẫnkhônghiểunhỉ.Thôitôiđitắmcáiđã.Phiềnemmangrượulêngiùmcho.”

Donhiệttìnhphấnkhíchquánênanhuốngrượukhôngđượcnhiều.MàđêmđódườngnhưYukicũngbận,chodùcómangrượulạichoanhrồingaylậptứclạiphảiđichỗkhác,cácngườihầugáikháccũngkhôngđếnthànhraanhKasaicứmộtmìnhnốc rượu tì tì.Mớiđếnbình thứba thìđãsay,với taycầmlấyđiệnthoạiđượcgắntrongphòng.

“Alô,alô.Tốinaycóvẻbậnrộnquánhỉ.Khôngthấyaiđếncả.Xinhãygọigeisha.Hãygọigiùmmộtcôgeishatầmtrênbamươituổiấy.”

Mộtlátsau,anhlạigọiđiện.

“Alô,alô.Geishavẫnchưađếnsao?Uốngrượusaymộtmìnhởcănphòngcáchbiệtnhư thếnày thìchán lắm.Xinhãymangbia lên.Lầnnàykhôngphảirượumàlàbianhé.Alô,alô,giọngnóicủaemsaomàdễthương.”

Giọngnóidễthương.Cáigiọngtrảlời“vâng,vâng”củangườicongáixalạcóphatiếngkhúckhíchvangvọngvàotaianhKasaiđãsaykhướtnghethậttuyệtdiệulàmsao.

Yukimangbiađếnchoanh.

“Nghenóianhgọiđoàngeishaà?Thôiđi,chánlắm.”

“Thìchẳngcóaiđếncảmà.”

“Hômnaykhônghiểusaolạibậnrộnquá.Anhcóvẻsayrồiđấy.Xinhãyđinghỉsớmđi.”

“Alô,alô.CôYukibảolàgeishachánlắm.Côấybảothôiđinênthôikhônggọinữa.Xinhãymangthuốclálên.ThuốcThreeCastleấy.Tôithửhưởngthụsựxaxỉxemsao.Xinlỗinhưngmàgiọngemdễthươngquá”,anhlạikhen.

Yuki đến trải chăn nệm cho anh ngủ. Vừa nằm xuống anh đã nôn. Yukinhanhchóngthaytấmnệmkhácchoanh.Rồianhngủ.

Sánghômsau,anhKasaithiếuđiềumuốnrênrỉ.Nhớlạisựyếuớt,vôkhílựccủamìnhđêmqua,anhxấuhổđếnchếtđược.Ghêgớmthật,đâylàchủnghĩa lãngmạnđấy.Nônđếnmậtxanhmậtvàngluôn.Thấyphẫnnộ,anhlấychânđávàođốngchănrồiđứngdậy,đitắm.Anhbơilungtungtrongcáibể tắm rộng, chẳng cần thể diện gì, dám bơi ngửa luôn, nhưng nỗi u uấttrong tâmcankhônghề tanbiến.Làmravẻmặtsưngsỉa,anhbướcmạnhbạolộpcộpvềphòngthìthấymộtngườihầugáixalạchừngmườilămmườisáu tuổi,dángngườinhỏnhắnmặcchiếc tạpdề trắngđang laudọnphòngchoanh.

ThấyanhKasai,nàngmỉmcườivẻthânthiết.

“Hômquanghenóianhđãsaysưa.Giờanhđãcảmthấykhỏechưaạ?”

Bấtchợtanhnhớra.

“Ah,biếtgiọngemrồi,biết rồi”.Đó làgiọngnóicủangườicongái trong

điệnthoại.

Côgáicúingườixuống,vừacườivừatiếptụclaudọnphòngchoanh.AnhKasaicũngcảmthấythoảimái,đứngngayởcửavàovàthưthảhútthuốc.

Ngườicongáiquaymặtlại.

“Mùihươngthơmquá.Cóphảilàmùithuốclángoạiquốcmàanhgọiđêmquakhông?Emthíchmùihươngđólắm.Đừngđểnóbaymất”.

Nàngbỏcáigiẻlauxuống,đứngdậyrồinhanhchóngđóngcửahànhlang,cửathôngrabancông,rồikhépcảcánhcửagiấytrongphòngnữa.Saukhiđóng cửa xong, hai ngườimới thấy bối rối. Thật làmột chuyện kỳ khôi.KhôngphảilàanhKasaitựhàogì.Không,đúngraanhKasaichỉcóđúngsựtựhàomà thôi.Chuyệnbậybạ.Chuyệnxấumàđược tiếnhành theokiểungâythơtrongsángthếnàyquảthậtanhKasaichưatừngnghĩtới.Anhthấythật là dễ thương.Anh thấymình đã cảm nhận được trực tiếpmùi ruộngđồngnguyênsơquêmùa,đãnhìnthấymộtbôngcúcquỳtrắngmuốt.

Cánhcửagiấybấtchợtmởra.

“Thưa...”,Yuki vừa cất lời như thế đã ngậm ngaymiệng lại. Trong vòngnămsáugiâysau,Yukikhôngnóiđượclờinàonữa.

Nàngđãnhìn thấy.Trongmộtkhoảnhkhắc,cái chuồngchimđenđúa,dơbẩnđãrơixuốngđấtvỡtantành.Khôngphảichỉlàkhóiđenvạntrượng,hổthẹnhayhốihậnmàthôi.AnhKasaimuốngiảvờnhưmìnhđãchết.

“Khôngbiếtanhđichuyếntàulúcmấygiờạ?”,Yukiđãlấylạisựđiềmtĩnh,hỏilạingaynhưkhôngcóchuyệngìxảyra.

“Chà”,ngườicongáikiavẫnđiềmnhiênmộtcáchkỳquái.AnhKasaithậmchícònnghĩmìnhcóthểtintưởngđượcnàng.Rồianhnghĩđúnglàkhôngtàinàomàhiểuđượcbọncongáicả.

“Tôisẽvềngay.Khôngcầncơmnướcgìđâu.Xinhãythanhtoánchoạ.”

AnhKasaivẫnnhắmmắt.Vìchóimắt,vìhoảngsợnênanhkhôngthểnàomởmắtchonổi.Anhmuốnmìnhcứvậymàhóathànhđá.

“Emhiểurồiạ”, lờinóicủaYukikhôngcóchútgìlàkhóchịu,nàngchàoanhrồirútluikhỏicănphòng.

“Nàngấynhìnthấyrồi.Nhưngchúngtađànghoàngmà.”

“Chẳngsaocảđâu”,ngườicongáiđiềmnhiên,ánhmắtrấttrongsáng.

“Anhthậtsựvềngayà?”

“Vềngay”,anhKasaicởiáodoterarồibắtđầusửasoạn.Anhnghĩthayvìvụng về sữa chữa cái thể diện củamình, cố gắng chịu đựng để ở lại, thìchẳngthàđểchongườitathấysựthấtthếcủamình,nhanhchóngbỏchạyđượcnhanhphútnàohayphút ấy thì còn thôngminhvàđànghoànghơn.Anhcảmthấyđiềuđó làkhôngthểnào tránhkhỏi.Mìnhđãhoàntoàn trởthànhmộtkẻcóhànhvicưxửđánghổthẹnrồi.Khôngcònđiểmnàotrongsạchnữa cả.Đã lấm lemdầumỡ, đụcngầu, không còn thểdiệnnữa.Ah,mìnhvĩnh viễn khôngphải là chàngWerther.Mìnhkhông cần đổ tội chomìnhđốivớihànhviđó.Xuixẻo thôi.Mất thểdiện,khôngđượcnữa rồi.Chỉtrongmộtkhoảnhkhắcđóthôi,mìnhđãthoátlyhoàntoàncáichủnghĩalãngmạn.Đóthựcsựlàmộtkhoảnhkhắcđángsợ.Bịnhìnthấyrồi.Yukiđãnhìnthấymìnhchọnngườikhôngthíchhợprồi.AnhKasaivớivẻmặtvừakỳlạvừaxấuxí,nộitâmthìmangmộthònlửaloạnđộngbùngbùngcháy,ngơngáckhônghiểugìmàđitínhtiền.Saukhiđưathêmnămyêntiềntíp,anhlậpcậpmangguốcvào.

“Thôitạmbiệt,lầntớitôisẽđếnnghỉthưthảhơn”,anhnóivớivẻhốitiếcnhưmuốnkhóc.

Nơihành lang lữquán,anh thấycôchủcógươngmặt trắngxanh, rồiđếnYukirồicảcôgáilúcnãynữađứngxếphàngcúiđầuchàoanhtrịnhtrọng,tấtcảđềumỉmcườihiềndịuvàđiềmđạmđưatiễnanhKasai.

AnhKasai thì không được như thế. Ra đến đường rồi anh kêu lên “quácquác”,nhìnngượcnhìnxuôi,cứmuốnchạyvòngvòngnhưThiênLôivậy.Mình thật vô dụng. Tạm biệt Shelley, Kleist, ah và cả Pushkin nữa. Tôikhông phải là bằng hữu của các bạn. Các bạn thật đẹp.Đừng làm nhữngchuyệnmấtthểdiệnnhưtôi.Tôibịngườitanhìnthấy,thếlàhoàntoàntrởthànhmộtkẻtheochủnghĩahiệnthựckhốnkiếp.Khôngphảichuyệncười

đâu.Tôiđãrơixuốngđáyđịangụcmườivạnứcthổ.Cótẩyrửamãimìnhcũng không phải là mình của ngày xưa nữa rồi. Trong một khoảnh khắcmìnhđãrơixuốngsựthêthảmnhưthếnày.Thậtnhưmộtgiấcmơ.Ah,ahnếunhưlàmộtgiấcmơthìhaybiếtbao.Đâu,đâucóphảimơđâu.Yukilúcấy chắc chắn đã ngậmmiệng không nói đượcmà.Nàng đã choáng váng.Mìnhmuốncắnlưỡimàchết.Saubamươilămnăm,ngườitaphảirơixuốngtậnđâyà?Sauđócòngìnữa?Mìnhvĩnhviễnkhôngphảilàmộtvịthânsĩđược.Mìnhthuacảconchó.Nóidối.Mìnhbằngvớiconchó.

Làmthếnàocũngkhôngđượcnữa,anhKasaiđiđếntrạmxemuavéhạnghai.Anhthấymìnhđượccứugiúpmộtchút.Trongvòngmườinămtrởlạiđây, lầnđầu tiênanh lên toahạnghai.Tácphẩm.Độtnhiênanhnghĩđếnđiềuđó.Chỉcótácphẩmthôi.Chínhvìlầnnàybịđávăngkhỏithếgiớimàanhbiếtđượcrõràngtầmmứcquantrọngcủacôngviệcmình.Anhmuốn

tạochomìnhmộtconđườngsống.Mộtvịvuacủabóngtối[29]

.Bìnhtĩnhlạinào.

Anhvềthẳngnhà.Tiềnbạccònhơnphânnửa.Nóitómlạilàchuyếndulịchtuyệtvời.Khônghềcóýmỉamai.CólẽanhKasaisẽviếtrađượctácphẩmhayđấy.

MỘTNGÀYTRỌNGĐẠI

Truyệnngắnsauđâyđượcdịchtừnguyêntác“Ngàytámthángmườihai”(⼗⼆⽉⼋⽇)trongtậptruyệnngắnkhổbỏtúi“Nữsinh”(⼥⽣徒)củatác giả Dazai Osamu (太宰治), từ trang 180 đến 194, do Nhà xuất bảnKadokawa tái bản có sửa chữa lần thứ năm năm Bình Thành 21 (2009).MượntâmsựcủamộtngườiphụnữtrongngàymởmàncuộcChiếntranhTháiBìnhDương,DazaikhắchọacuộcsốngvàýchícủangườidânthườngvàcảnướcNhậttrongthờiđiểmkhókhănnày.Tuythế,truyệnvẫnthoángmột nụ cườimỉmhài hước của tác giả ẩn giấu đằng sau truyện,một đặctrưngrấtriêngcủaDazaiOsamu.

Nhậtkýngàyhômnayphảighitrangtrọngđặcbiệtmớiđược.VàongàytámthángmườihainămChiêuHòa thứmườisáu(1941),mộtbànội trợ trongmộtgiađìnhnghèoởNhậtBảnđãtrảiquamộtngàynhưthếnào,naythửviết ra xem sao.Biết đâu chừng trămnăm sau, khiNhậtBản đang khánh

chúcnămkỷnguyênhaingànbảytrăm[30]

,ngườita tìmraquyểnnhậtkýcủatôiđangvùichônđâuđódướilòngđấtvàbiếtđượcmộtngườinộitrợNhậtBảncáchđâymộttrămnămtrướcđãsốngquamộtngàytrọngđạinhưthếnàođểcóchútthamkhảolịchsử.

Vìthế,dùvănchươngdởtệ, tôicũngchúýđểkhôngviếtmộtlờinàodốitrá.Màvìcònphảiviếtchohậuthếnhữngnămhaingànbảytrămnênthậtsự làvất vả.Tuynhiên cũngkhôngnênviết cứngnhắcquá.Theonhư sựđánhgiácủaôngnhàthìvănchươngtrongthưtừvànhậtkýcủatôirấtchilànghiêmtúcvàcảmxúcthìrấtđỗicùnmòn.Vìkhôngcóchútcảmxúcnàonênvănchươngchẳngcógìđẹpđẽ.Thậtsựthìtừlúccònnhỏtôichỉtoànchămchútđếnlễnghivàtuytrongtâmtưmìnhkhôngnghiêmtúcđếnnhưvậynhưngtôiluôncómộtcáigìđócứngnhắc,khôngthểnàoravẻngâythơhaynũngnịugìđược,toànlàmnhữngchuyệnbấtlợichomình.Cólẽlònghammuốncủatôithâmsâuquáchăng?Thôicứthửphảntỉnhxemsao.

Nhắcđếnnămhaingànbảytrăm,tứcthìtôinhớramộtchuyện.Tuychuyệnnàycóvẻngungốcvàkỳquái làmsaoấynhưngmấyngày trướcbạncủachồngtôi làanhImalâungàyđếnchơi,haingườingồi trongphòngkhách

nóichuyện,tôingồiởphòngbênlắngtainghevàbậtcười.

“Này,vàodịpkỷniệmnămhaingànbảytrămnămđấy, tớ thật lo lắngvàbănkhoănkhônghiểungườitagọilànămhaingànbảytrămhaylànămnhịthiênthấtbáchniênấynhỉ?Tớrấtđỗiphiềnmuộnvềvấnđềnày.Cậukhôngđểýgìsao?”,ngườibạnnói.

“Hừm”,chồngtôicóvẻsuynghĩrấtnghiêmtúc,“cậunóivậylàmtớcũngbănkhoănthậtđấy.”

“Phảivậykhông?”,anhImarấtchilànghiêmtrọng.“Cólẽngườitasẽgọilànămhaingànbảytrămđấy.Nhưngtớbănkhoănlắm.Tớcứhyvọngngườitagọilànămnhịthiênthấtbáchniên.Chứgọilànămhaingànbảytrămthìkhóxửquá.Đâycóphải làsốđiệnthoạiđâucơchứ,tớcứmuốnngườitaphảiđọcchođànghoàngvào.Lúcđó,tớmuốnngườitađọclànămnhịthiênthấtbáchniêncơ.”

Ngườibạnnóivớigiọngđiệuthậtsựlolắng.

“Tuynhiên,vấnđềlà...”,chồngtôiphátbiểuýkiếncủamìnhvớivẻquantrọng. “Saumột trăm năm nữa, có lẽ sẽ cómột cách đọc hoàn toàn kháckhôngphảilàhaingànbảytrămcũngkhôngphảilànhịthiênthấtbáchniên

đâu.Cólẽsẽlàhaingànthấtsáchniênđấy[31]

.”

Tôibậtcười.Thậtlàngớngẩn.Chồngtôilúcnàocũngnghiêmtúcđàmluậnvớikháchkhứanhữngchuyệnkhôngđâunhưthếnày.Đúnglàngườicóxúccảmcókhác.Chồngtôisốngbằngnghềviếtvăn.Màchâylườilắmnênthunhậpítỏi,chỉcầmcựsốngquangàyđượcthôi.Vìtôiđãquyếtđịnhkhôngđọcnhữngtiểuthuyếtmàchồngtôiviếtnênkhôngtưởngtượngrađượclàchồngtôiviếtnhữnggìnhưnghìnhnhưlàcũngchẳngxuấtsắcgìcholắm.

Áichà,đilạcđềmấtrồi.Cứlungtungthếnàysẽkhiếnmìnhkhôngthểnàotậptrungghichépnhữngđiềutốtđẹpđểlưulạiđếnnămhaingànbảytrămđược,phảinghiêmchỉnhlạithôi.

Ngày tám thángmười hai. Sáng sớm nằm trên nệm vừa tính toán nhữngchuyệnphải làmtrongngàyvừachobéSonokobúsữa(bésinhvàothángsáunămnay)thìbấtchợttôinghethấytiếngđàiradiotừđâuđóvangvọng

thậtrõràng.

“Đạibảndoanhlụchảiquântuyênbố.ĐộilụchảiquânđếquốccủachúngtavàorạngsángngàymồngtámhômnayđãởvàotrạngtháisẵnsàngchiếnđấuvớiquânAnhMỹởmặttrậnTâyTháiBìnhDương.”

Tiếngradiongherõràngsốngđộngnhưnhữngtiasángtrànquanhữngkhehởcủaliếpmànhđóngkínvàocănphòngtămtốicủatôi.Giọngđọclớnrõlặplạihailần.Trongkhilắngnghe,conngườitôiđãthayđổi.Tôicảmthấymìnhvừanhậnđượcmộtluồngsángmạnhmẽvàcơthểmìnhtrởnêntrongsuốt,haylàcảmgiácnhưtrongngựcmìnhcómộtcánhhoalạnhgiáđãnhậnđượchơithởthánhlinh.

NhậtBảntừsángsớmhômnayđãtrởthànhmộtNhậtBảnhoàntoànkhác.

Tôiđịnhsẽbáochochồngmìnhđangởphòngbênbiết tinnàynhưngvừacấttiếnggọi“anhơi”thìngaylậptứcnghelờiđáp“biếtrồibiếtrồi”.Giọngđiệugấpgáp,quảthậtđangtrongtrạngtháikhẩntrương.Chồngtôilúcnàocũngngủnướngnhưngsángnaylạithứcdậysớmthếnàykhiếntôicũnglấylàmngạcnhiênkỳ lạ.Tôi nghenói nhữngngười làmnghệ thuật đềumẫncảmnêndườngnhưhômnaychồngtôiđãcólinhtínhgìtrướcđórồi.Tôicũnghơicảmđộng.Nhưngliềnsauđó,chồngtôinóimộtcâudởtệkhiếntôitrầmhẳnxuống.

“TâyTháiBìnhDươnglàvùngnàovậyem?CóphảilàSanFranciscokhôngnhỉ?”

Tôichánnản.Chồngtôikhônghiểutạisaolạichẳngcóchútkiếnthứcnàovềđịa lý.Thậmchícó lúc tôi cònnghĩkhôngchừngchồng tôi cònchẳngphânbiệtđượcđông tâycũngnên.Lần trướckhinghechồng tôinói“anhnhớNamCực là nơi nóng nhất cònBắcCực là nơi lạnh nhấtmà” thì tôithậmchícònnghingờcảnhâncáchcủachồngmìnhnữa.NămngoáikhiđidulịchởSadorồivềkểchuyệnchomọingười,chồngtôicònnóilà“trêntàulửa,khinhìnbóngđảoSadotừđằngxa, tôicứnghĩđólàMãnChâu”làmmọingườichoángvánghếtcả.Ngườinhưvậymàcũngvàođượcđạihọccơà?Tôichỉbiếtlắcđầungaongánmàthôi.

“TâyTháiBìnhDươngchẳngphảiđốivớiNhậtBản làTháiBìnhDươnghaysao?”

Khinghetôinóivậy,chồngtôicóvẻkhóchịumàđáp“Vậysao?”rồidườngnhưsuynghĩ lunglắmrồi tiếp tục“Chuyệnnàyanhmớinghenói lầnđầutiênđấy.MỹởphíaĐông,NhậtởphíaTâychẳngphảilàkhóchịusao?NhậtBảnđượcgọilàđấtnướcmặttrờimọc,cònđượcxưnglàĐôngÁnữa.Anhcứ nghĩ làmặt trờimọc lên chỉ từ phíaNhật Bản thôi chứ.Không được.Nghe Nhật Bản không còn là Đông Á nữa thấy khó chịu quá. Chẳng lẽkhôngcòncáchnóinàokhácđểthểhiệnNhậtbảnlàphươngĐông,MỹlàphươngTâyhaysao?”

Nóitoànnhữngchuyệnkỳkhôi.Lòngáiquốccủachồngtôithậtquásứccựcđoan.Mấy bữa trước còn tựmãnmà nói rằng “dù bọn ngoại lai có hunghăng,bặmtrợnthếnàocũngkhôngthểnếmđượcmónkhôcáđâunhỉ,cònanhđâythìcóthểănđượctấtcảcácmónTâyphươngchomàxem”.

Không thểđốiđáp lạinhững lời lẩmbẩmkỳkhôiđócủachồngmình, tôinhanhchóngtrởdậyvàmởtấmliếpche.Trờiđẹpquá.Tuythế,tôicảmthấycáilạnhthậtkinhngười.Mấycáitãlótđêmquaphơichỗcháinhàgiờđôngcứnglạihếtcả,khuvườnthìđẫmsương.Hoasơntràđãnởnhữngđóatrangnghiêm.Yêntĩnhquá.VậymàgiờđâytrênTháiBìnhDươnglạisắpsửacóchiếntranh.Tôicảmthấythậtkỳlạ.NiềmcảmtạđấtnướcNhậtBảnthấmsâuvàochâuthântôi.

TôiđiragiếngmúcnướcrửamặtrồigiặttãchobéSonoko.Sauđóbàhàngxómcũngragiếng.Chàohỏinhauxongxuôi,tôinói:“Từgiờtrởđichắclàcănglắmđấynhỉ”?Ýtôimuốnnóiđếntìnhhìnhchiếntranhnhưngchắcbàhàng xóm tưởng là tôi nói đến chuyện bữa trước bà được bầu làm tổ

trưởng[32]

nêncóvẻxấuhổmàđáplời:“không,tôicólàmđượcgìđâumà”thànhratôicũngcũngcảmthấyhơithấtvọng.

Bàhàngxómnàykhôngphảilàkhôngnghĩđếnchuyệnchiếntranhnhưngchắclàbàcảmthấycăngthẳngvìtráchnhiệmnặngnềcủatổtrưởnghơnthìphải.Khônghiểusaotôicảmthấymìnhcólỗivớibà.Thậtrathìtừbâygiờtrởđilàmtổtrưởngcũngcựclắmchứ.Khácvớinhữngkhidiễntập,lầnnàynếunhưbịkhôngkíchthìtráchnhiệmchỉhuythậtlànặngnề.CólẽtôinênmangbéSonokovềquêlánhnạnlàhơn.Nhưngnếuđểlạichồngtôitrôngnhàthìcáiconngườikhôngthểlàmđượcbấtcứviệcgìấykhiếntôilolắng.Cólẽchẳngcóchúthữudụnggì.Ngaycảtrướcđâytôiđãnóiđếnmứcnhư

thếrồimàchồngtôivẫnkhôngchịusửamayáoquânphục[33]

haylàmbấtcứgìkhác.Đếnkhikhẩncấp thìbiết làmsaođây?Vì làngười lườibiếngnêndùtôicómangđặtxuốngtrướcmặtthìcũnglầubầu“cáigìthếnày?”nhưngtrongtâmtưchắccũngnhẹnhõmmàmặcvàocho,cònmuađồmaysẵnthìkíchthướclạilớnquánênmặckhôngvừa.Thậtcũngtrầnai.

Chồng tôisángnay thứcdậy lúcbảygiờ,nhanhchóngănsángrồibắt tayvào làmviệc.Thángnàyhìnhnhưcónhiềuviệc lặtvặthaysaoấy.Trongbữasáng,tôibấtchợthỏi:

“NhậtBảnchắckhôngsaochứanh?”

“Vìkhôngsaonênmớikhaichiếnđấychứ.Chắcchắnsẽthắngthôi.”

Chồng tôi trả lời với giọng nghiêm trang. Lời của con người này lúc nàocũngbịađặt,khôngthểtintưởngđượcchútnàonhưnglầnnàylạikhiếntôicảmthấytintưởngchắcchắn.

Vừadọndẹpnhàbếpsauđó tôivừasuynghĩmiênman.Chỉvìkhácbiệtmàumắtvàmàudathôimàcóthểgâynênlònghậnthùnhưthếnàysao?Rồitựdưngmuốnđánhđấmloạnxạcảlên.QuảthậttâmtrạnglầnnàykhácvớikhiđánhnhauvớiTrungQuốc.ThựcrachỉcầnnghĩđếnbọnlínhMỹvôliêmsỉnhưđoànquáithúchậmchạpđitrênmặtđấtNhậtBảntươiđẹpvàthânthuộcnàytôicũngđãchịukhôngnổi.Bọnnàychỉcầnnhấcchânđimộtbướctrênmảnhđất thầnthánhnàythìchâncẳngtụimàycũngmụcrữarachomàxem.Cả lũchúngmàykhôngcócái tưcáchấy.NhữngbinhđoànđẹpđẽcủaNhậtBảnthếnàocũngsẽchotụimàybiếttay.Từgiờtrởđigiađìnhchúng ta sẽquẫnbáchvà thiếu tốn trămbềnhưngkhôngcầnphải lolắng.Chúngtavẫnđiềmnhiên,khôngmộtchútphiềnlòng,cũngkhônghềcảmthấyhối tiếcchútnàovềviệcsinhratrongthờibuổicựckhổnhưthếnày.Ngượclạichínhvìđượcsinhratrongthờibuổinhưthếnàymàtanhậnrađượclẽsống.Tôinghĩmìnhđượcsinhratrongthờibuổinàythậttốtbiếtbao.A,mìnhmuốncùngaiđóbànchuyệnchiếntranhquá.Chà,đãlâmtrậnrồi;cuộcchiếnsắpsửamởmànrồiđấy...Tôimuốnnóinhữngcâunhưvậy.

Đàiphátthanhtừsángsớmđếngiờcứliêntụcphátđicáckhúcquânhành.Tậntâmtậnlực,hếtbàinàyđếnbàikháckhôngngừng.Rồicuốicùngcóvẻnhưhếtbàihay saoấymàphát lại bàiquânca “Chodùđịchcómấyvạn

người”từthuởxalơlắcnàokhiếntôibậtcườivàcảmthấycảmtìnhvớisựngâythơcủađàiphát thanh.Trongnhàchồngtôi thìcựckỳghétngheđàinênchưatừngsắmlấymộtcáicòntôithìcũngkhôngcầnđếnmứcphảimuađàinhưngtronglúcnàytôinghĩnếunhàmìnhcómộtcáiđàithìhaybiếtbaonhiêu.Tôimuốnnghethậtnhiềutintức.Đểbànbạclạivớiôngnhàxemsao.Chắccũngsẽmuachotôithôi.

Cho đến gần trưa, những tin tức trọng đại liên tục tràn về khiến tôi chịukhôngnổi,cõngbéSonokorangoài,đứngdướitàncâyláđỏmàlắngngheđài của nhà hàng xóm. Tập kích bất ngờ vào bán đảoMã Lai, tấn côngHươngCảng,NhậtHoàngtuyênbốchiếntranh.VừaômbéSonoko,tôivừaứanướcmắt.Tôitrởvàonhàthuậtlạitoànbộtintứcmìnhvừangheđượccho chồng tôi đang ngồi làm việc trong nhà. “Vậy à?”, chồng tôi nói rồicười.Sauđóđứng lênrồi lạingồixuống.Trạng tháicứphấpphỏmkhôngyên.

Đếnquátrưa,chồngtôiđãlàmxongviệc,gommớbảnthảomangtheorồitấtbậtđirangoài.Chắclàmangbảnthảođếntòasoạnbáonhưngnhìncáidángvẻđóthìchắchômnaylạivềkhuyađây.Cứhễvộivộivàngvàngđirakhỏinhànhưchạytrốnấylàynhưrằnghômđóvềmuộn.Nhưngchodùvềkhuyathếnàođinữa,chồngtôicũngkhôngkhinàongủlạiởchỗkháccả,điềuđócũngkhiếntôiyêntâm.

Saukhitiễnchồngracửa,tôinướngconkhôcáănchoxongbuổitrưađạmbạcrồicõngbéSonokotrênlưngđiragamuađồ.TrênđườngđitôisẽghénhàcôKamei.NhàchồngtôitừdướiquêgửilênrấtnhiềutáonêntôiđịnhmangchobéYuno(conbé5tuổi,rấtkháukhỉnh)nhàcôKameimộtítnêngóivàitráimangtheo.BéYunođangđứngchơingoàicổngvừathấytôiliềnchạyvàonhàgọirốirít“mẹơi,béSonokođếnnày”.BéSonokotrênlưngtôidườngnhưmỉmcườirấtthânthiệnvớihaivợchồngnhàhọ.CôKameicứluônmiệngkhenbéSonokosaomàdễthươngquá.Ngườichồngmặcáokhoácngoài, dángvẻhiênngangđangdở tay trảimấy tấmđệm rơmcuốihànhlangthìphải.

“Tôiđangvấtvảđểkhôngthuakémvớiquânthùđây.Xinlỗivìbộdạngdơdáynhưthếnày.”

Phíacuốihành lang trảimột lớpchiếurơmđể làmgìấynhỉ?Chắcđểkhikhôngtậpchuivàođấymàtrốnchăng?Tôithậttìnhkhônghiểunổi.Nhưng

dùsaothìchồngcôKameicũngkhácxavớichồngtôi,thậtsựbiếtthươngyêugiađìnhmìnhnên tôicảmthấyganhtỵ.Trướcđâyanhtacòn thươngyêugiađìnhhơnnữakianhưngtừsaukhinhà tôichuyểnđếnsốngởgầnbên,chồngtôitậptànhchoanhtauốngrượuthìcóvẻhơihưhỏngđimộtchút.ChắccôKameinàyhậnchồngtôilắmđây.Tôicảmthấytộilỗiquá.

TrướccổngnhàcôKameicógắnmộtcáigìkỳquáinhưquecời lửa.Cònnhàtôithìchẳngcógì.Chồngtôilườibiếngmànênđànhphảichịuthôi.

“Chà,cáivậttrangtrínàyđẹpnhỉ.”

Khitôicấtlờikhenthìanhtanóirấtdõngdạc:

“À,dùgìthìtôicũnglàtổtrưởngmà.”

Ngườivợthìthầmcảichínhvớitôilàthựcsựchồngmìnhchỉlàtổphóthôinhưnggiờ tổ trưởnglớntuổirồinênanhấygiờđanglàmthayviệccủatổtrưởng.ChồngcôKameithậtnghiêmtúclàmsao,sovớichồngtôithìquảthậtkhácxamộttrờimộtvực.

Saukhidùngxongítbánhkẹo,tôitạmbiệthaivợchồngnơitrướchiênnhà.

Tôighébưuđiện,nhậnsáumươilămyêntiềnnhuậnbútcủabáo“Tràolưumới”rồiđirachợ.Hànghóacũngítỏikhanhiếmnhưthườnglệ.Cuốicùngtôichỉmuađượcmựcvàcákhômàthôi.Haiconmựchếtbốnmươixu,cákhôhaimươixu.Ởchợ,tôilạingheđàiphátthanh.Cáctintứctrọngđạiliêntụcđượcphátđi.KhôngkíchđảoGuam,thảbomHawai,hạmđộiMỹquốchoàntoànbịtiêudiệt.Toànthântôirunlênđếnmứcxấuhổ.Tôimuốncảmtạmọingười.Tôiđứngnhưchônchântrướccáiđàinơichợ.Rồicóhai,bangườiphụnữkhácnói “mìnhđếnnghe thửxemsao”và tậphợp lạixungquanhtôi.Từhaibalênbốnnămvàcuốicùnglênđếngầnmườingười.

Rakhỏichợ,tôiđếndãytiệmtạphóanơinhàgađểmuathuốcláchochồngmình.Quangcảnhkhuphốvẫnkhôngcógìthayđổi.Chỉcómộttờgiấyviếttómtắtcáctintứctrênđàidántrướccửatiệmbánrau.Tìnhtrạngtrướccửatiệm và trong các câu chuyện trao đổi với nhau cũng chẳng khác gì ngàythường.Sựyênbìnhnàymớiđángtintưởnglàmsao.Hômnaycóíttiềndưdảnêntôiquyếtđịnhmuachomìnhmộtđôiguốcmới.Ngaycảmặthàngnàymàtừthángnàytrởđicũngtăngthuếhaimươiphầntrămđếnhơnba

yênvậymàtôichẳngbiếtchútgìcả.Phảichimuavàocuốithángtrướcthìhayquárồi.Nhưngmuađầucơtíchtrữthìtitiệnlắm,tôikhôngưachútnào.Muađôiguốchếtsáuyênsáumươixu, rồisaukhimuanhững thứ lặtvặtkhácnhưmuakemhếtbamươilămxu,muaphongbìhếtbamươimốtxu,tôiquaytrởvềnhà.

VềđếnnhàchưađượcbaolâuthìcócậuSatohọcởđạihọcWasedađếnnhàchào từ biệt vì cậu quyết định sau khi tốt nghiệp là nhậpngũ luôn nhưngkhôngmaychồngtôikhôngcónhànêncũnghơithấtvọng.Tôicúiđầuthậtthấpđáplễtậnthâmtâmvànóibảotrọngnhé.SaukhicậuSatovềthìđếncậuTeihọcở trườngĐạihọcđếquốcĐôngKinhđếnchơi.Tôi cũngnóichúcmừngcậuTeiđãtốtnghiệpvànghenóicậuđãnhậnđượcgiấytrưngbinh,thậtlàđángtiếc.CậuSatovàcậuTeiđếngiờvẫnđểtócdàinhưnggiờđãhúitrọccảlàmtôicảmthánsâuxacáccậuhọcsinhgiờvấtvảquá.ĐếnchiềutốilạicóôngKonlâungàychốnggậyđếnthămnhưngchồngtôivẫnchưavềnhàkhiếntôicảmthấyvôcùngkhóxử.ThậtsựcấtcôngđiđếntậnnơihóchẻmMikatanàyđể thămnhaumàchồng tôi lạikhôngcónhànênđànhcứthếmàđivề.Trênđườngvề,cáicảmgiácchánchườngsẽnhưthếnàođây?Nghĩđếnđiềuđó,ngaycảtôicũngcảmthấybuồnbã.

Ngay khi tôi vừa chuẩn bị ăn tối thì cô hàng xóm qua bàn chuyện. Temphiếurượuthángmườihainàyđãnhậnrồinhưngcảtổgồmchínnhàmàchỉcósáuphiếumộtthăngnênkhôngbiếtxoayxởthếnào.Đầutiênchúngtôiquyếtđịnhlànhậnluânphiêntừngnhànhưngvìnhànàocũngmuốnnhậncảnêncuốicùngquyếtđịnhchiasáuthăngrượuralàmchínphần.SauđómọingườinhanhchónggombìnhđựngrồiđếntiệmrượuIsemoto.Tôiđangdởbữacơmnênđượcmiễnởnhà.Nhưngvìđãdọncấtmâmcơmrồinêntôimới cõng Sonoko ra ngoài xem thử thì đã thấy mấy người trong tổ mỗingườimang theomột, hai chai chạyvề.Tôi cũngnhanh chóngđượcphátmộtchaiđểmangcùng.Sauđómọingườitậptrungởnhàtổtrưởng,bắtđầuphânchia rượu ra làmchínphần.Chúng tôi sắpchínchai rượumột thăngthànhhàngngangrồivừarótvừanhìnkỹ lưỡngsaocho lượngrượu trongcácchaiđượcđềunhau.Quảthậtchiasáuthăngrượulàmchínphầnthậtkhókhănlàmsao.

Báobuổichiềuđãđến.Báođượcinthànhbốntrang,thậthiếmthấy.Dòngchữinhoathậtlớn“BốcáotuyênchiếnvớiđếquốcMỹAnh”.Nộidungthìđại khái cũnggiốngnhư tin tức phát trên đàimà tôi nghe đượchômnay.Nhưngtôivẫnđọckỹtừngchữchođếnhếtvàlạithấyvôcùngcảmkích.

TôiăntốimộtmìnhrồicõngbéSonokođitắm.A,lúctắmchobéSonokolàphútvuivẻnhấtcủađờitôi.Sonokorấtthíchnướcấm,vừađặtvàochậulàngoanngoãnngay.Trongnướcấm,chântaybécorútlại,rồicứngướcmắtlênnhìn tôiđangômbéchămchú.Cóvẻnhưhơibất anchăng?NgaycảngườilạcũngnóibéSonokosaomàdễthương.Chắcaikhitắmchoembécũngđềunựngmáconmình.BụngcủabéSonokotrònvonhưđượcvẽbằngcompavậy.Tôithậmchícòncảmthấykỳlạlàtrongcáikhốitrắngmềmnhưtráibanhcaosuấylạicóđầyđủcảruộtvàdạdàysao?Đãthếởhướngchínhgiữabụnghơichếchxuốnglạicógắnmộtcáirốnnhỏnhưhoamơ.Rồithìtaynày,chânnàysaomàđẹpmàdễ thươngquákhiến tôicứmảisaymê.Đúnglàdùchomặcquầnáonhưthếnàođinữacũngkhôngdễthươngbằnglúcbéở trần.Khinhấcbérakhỏichậunướcấmrồimặcquầnáovàochocontôicảmthấyvôcùngtiếcnuối.Tôimuốnômấptấmthântrầnấylâuhơnnữa.

Khiđitắmtrờivẫncònsángvậymàkhitrởvềtrờiđãtốiđen.Đangcólệnhhạnchếthắpđènnữa.Bâygiờđiềunàyđãkhôngcònlàdiễntậpnữarồi.Tôicảm thấy căng thẳngkỳ lạ.Trời chẳngphải tối quáhay sao?Mà tôi chưatừngđirangoàilúctrờitốinhưvậybaogiờcả.Tôidòdẫmtừngbướcmột

nhưngđường thìxamà tôi lạihoangmangquá.Từvườncâyudo[34]

đếnkhu rừng sam thật tối đen nhưmực.Tôi chợt nhớđếnnỗi sợ khi đi trượttuyếttừsuốinướcnóngNozawađếnKijimagiữatrờituyếtbayvầnvũhồicònhọcnămtưtrunghọc.GiờthaychocáibalôhồiđólàbéSonokođangnằmngủtrênlưngtôi.Béngủngonchẳngbiếtgì.

Phíasaulưngtôinghecótiếnghátbài“TôiđượcThiênHoàngtriệutập”thậtlạcnhịppháchvàtiếngbướcchânloạnbạovềphíatôi.Đếnkhingườiđócấttiếnghokhụckhặccóđặctrưngrấtriêngthìtôiđãhiểurõràng.

Tôivừacấttiếngnói“béSonokođangkhổsởđâynày”thìnghengaygiọngđápthật to“Cáigìcơchứ?Haimẹconnhàemchẳngcótínngưỡnggìcảnênmớikhổsởgiữađườngkhuyathếnày.Cứnhưanhđâyvìcótínngưỡngrõ ràngnênđườngkhuyamàcứnhưbanngàyđấynhé, thôiđếnđây,đếnđây.”

Vàtiếngbướcchâncứxămxămtiếnvềphíatrước.Khôngbiếtcònbìnhtĩnhthảnnhiênđượcđếnđâuđây?Thậtlàmộtôngchồngđángchán!

TỜTIỀNGIẤY

TruyệnngắnsauđâyđượcdịchtừnguyêntácKahei(貨幣)trongtậptruyệnngắn“Nữsinh”(⼥⽣徒)củavănhàoDazaiOsamu(太宰治),doNhàxuấtbảnKadokawa(⾓川⽂庫)táibảnlầnthứnămnămBìnhThành21(2009)inkhổbỏtúi,từtrang204đến214.

Trongtiếngnướcngoài,danhtừđượcchialàmdanhtừgiốngđựcvàgiốngcái.Tiềntệlàmộtdanhtừthuộcgiốngcái.

Tôilàtờtiềngiấymộttrămyênsốhiệu77851.Bạnthửkiểmtramấytờtiềnmộttrămyêntrongvímìnhthửxem.Biếtđâuchừngcótôiởtrongđóđấy.Bâygiờtôiđãmệtmỏiquárồinêncũngkhôngbiếtđượclàmìnhđangnằmtrong túi ngực áo ai haybị némvào sọt giấyvụnmất rồi.Gầnđây tôi cónghenóilàsẽcónhữngmẫutiềngiấymớiđượcinracònnhữngtờtiềncũnhưchúngtôisẽbịđốthết.Cứsốngtrongtâmtrạngphấpphỏmkhôngbiếtsốngchếtthếnàonhưvậythìchẳngthàbịđốtcháyrồithăngthiêncònhayhơn.Saukhibịthiêucháyrồithìviệclênthiênđànghayxuốngđịangụctôiđều phómặc cho thần linh thôi nhưng chắc là tôi sẽ phải xuốngđịa ngụcđấy.

Lúcmớiđượcsinhratôikhôngcóhìnhdángbầnhànnhưthếnàyđâunhé.Mặcdùsaunàycórấtnhiềuloạitiềnmệnhgiáhaitrămyênvàmộtngànyênđượcpháthành ranhưng thuởmớichàođời tôi lànữvươngcủa tiềnđấy.LầnđầutiênkhirúttôiratừmộtngânhànglớnởTokyo,tayngườinhậnđãhơirunrun.Làchuyệnthậtmà.Đólàmộtngườithợmộctrẻtuổi.Chàngta

khônggấptôilạimàcứthếđúttôivàotúitạpdề[35]

,lấylòngbàntaytráiápnhẹlêntúinhưngườibịđaubụngrồicứthếmàđibộrồichuyểnsangđitàuđiện;nghĩalàtừngânhàngvềđếntậnnhà,chàngtađềuđểlòngbàntayápvàotúiáomiếtnhưvậy.Ngaykhivềđếnnhà,chàngtađặttôingaylênbàn

thờ[36]

màkhấnvái.Chuyếnkhởihànhđầu tiêncủa tôiđếnvới cuộcđờinàyhạnhphúcnhưthếđó.Tôicứmuốnở lạinhàchàng thợmộcnàymãimãi.Nhưngđâungờlàmìnhchỉtrọduynhấtcómộtđêm.Đêmđóchàngtavôcùngcaohứng,uốngrượusaytúylúyrồihướngvềngườivợnhỏbétrẻtuổimàhuênhhoang rằng “đừng cómàkhinh thường anhnhé.Anh cũng

đượcviệcđấyphảikhông?”.Chốcchốcanhtalạiđứngdậy,lấytôitừtrênbànthờxuốnglàmđiệubộkhấnváiđểchọccườinàngta.Nhưngngaylúcđóhaivợchồnglậptứclạixảyracãivãrồicuốicùngtôibịngườivợtrẻấygấplạilàmtưvànhétvàochiếcvínhỏ.Đếnsánghômsau,nàngấyđưatôira tiệmcầmđồđổi lấymười tấmáokimono.Tôibịnhétvào trongkétsắtlạnhgiávàđóngimỉmcủatiệmcầmđồ.Vừamaysaokhitôicảmthấylạnhcóngvàđaubụngkhốnkhổ thìđượcđưa rangoàinhìnánhsángmặt trời.Lần này tôi được đổi lấymột cái kính hiển vi củamột chàng sinh viên ykhoa.AnhchàngnàydẫntôiđidulịchthậtxarồicuốicùngtôibịanhvứtbỏtrongmộtlữquánnơihònđảonhỏvenbiểnSeto.Tôitrúngụtrongngănkéocủachiếctủnhỏnơiquầytínhtiềngầnmộtthángtrời.Tôinghemấyngườihầuđồnrằngsaukhivứtbỏtôi,chàngsinhviênrờilữquánvàchẳngbaolâu

sau thìnhảyxuốngbiểnSeto[37]

mà chết.Có côhầugáimậpú,mặt đầymụn,chừngbốnmươituổinóiđùarằng“Saochếtmộtmìnhngungốcquávậy? Với một mỹ nam tử như vậy, lúc nào mình cũng sẵn sàng chết

chung[38]

mà?”.

SauđótrongkhoảngbốnnămnămtôicứlưulạcqualạimiềnShikokuvớiKyushuvà trởnêngiàyếuhẳn.Tôidầndầnbịngườiđờikhinhmiệt.Chođến năm thứ sáu, khi quay trở vềTokyo thì tôi biến dạng đếnmứcmìnhcũngchánngấymìnhluôn.QuaytrởvềTokyotôichỉcònlàmộtmụchạybàntrongcáiquánẩmthấptốităm.Trongnămnămtrờixacáchkinhđô,tôiđãthayđổinhiềunhưngTokyothìcònthayđổikhủngkhiếphơn.Tôiđượcmộttaymôigiớisayrượudẫnđivàolúctámgiờtối từnhàgaTokyođếnNihonbashirồiđếnGinzavàShinbashi.Trongkhoảngthờigianđó,đườngsátốiđenkhiếntôicócảmgiácnhưlạcvàotrongrừngsâuvậy.Khôngcómột bóng người nào đã đành rồi nhưng tôi cũng không thấy có bóng conmèonàochạyngangqua cả.Đúng lànhữngdấuhiệubất thườngcủamộtthànhphốchếtchócđángsợ.Rồichẳngbaolâusaunhữngtiếngrítvéovéovunvútvanglênvàtrongcảnhhỗnloạncảngàylẫnđêmtôicứbịchuyềntừtayngườinàysangngườikháccứnhưcâygậytrongcuộcchạyđuatiếpsức,chẳngcóphútnàođượcnghỉngơi.Vìthếmàtôikhôngnhữngtrởnênnhănnhúm như thế nàymà còn dính đủ thứ xú uế, khiến tôi xấu hổ nhục nhãkhôngbútnàotảxiết.Lúcgiờ,NhậtBảncũngđangtrongthờikỳnhụcnhãtuyệt vọng nhỉ. Tôi bị chuyền qua tay những ai, với mục đích gì và vớinhữngcâuchuyệnbi thảmnhưthếnàothìchắcmọingườicũngđãbiếtrõràngrồi,đãchánphảinghe,phảinhìnđếnnêntôikhôngnóichitiếtlàmgì

nữanhưngtôinghĩrằngcáiviệcbiếnthànhquáithúấychẳngriênggìbọnlínhlácmàthôiđâu.ĐócũngchẳngriênggìlàngườiNhậtBảnmàcònlàmộtvấnđềlớncủatínhngườinóichung.Tôicứnghĩrằngnếunhưbiếtđượctốinaymìnhsẽchết thìconngườiphảiquênhếtđivậtdụcvàsắcdục thìmớiphải thếnhưnghìnhnhư làkhôngphảivậy.Conngườihễđếnđườngcùngcủasinhmạnglàkhôngcòncườivớinhauđượcnữa, làăn tươinuốtsốngnhauvôđộ.Chỉcầntrongthếgiớinàycòncómộtngườibấthạnhthìchínhcáiviệcnghĩrằngmìnhkhôngthểnàobuôngbỏcáihạnhphúcđược(cólẽlàmộtthứtìnhcảmcủaconngườithựcsự)rồiđểđạtđượcanlạcchomìnhhaychỉchogiađìnhmìnhthôithìnguyềnrủa,lừađảolẫnnhau,đạpđổngườikhác(khôngđâu,ngaycảbạncũngđãlàmđiềuấymộtlầnrồiđó.Vàvìlàmmộtcáchvôý,đếnmứcngaycảbảnthânmìnhcũngkhôngthểnhậnthứcđượcthìcònđángsợhơnnữađấy.Hãybiếtxấuhổđi.Nếucònlàngườithìhãybiếtxấuhổvìcảmgiácxấuhổlàmộtthứchỉcóởriêngconngười).

Quảthật,thếgiớinàychỉtoànphơibàyranhữngbứctranhbithảmvàhàihước như những oan hồn địa ngục xâu xé lẫn nhau.Tuy nhiên chính bảnthântôi,trongcuộcsốngđầytớhạđẳngnày,khôngphảikhôngcólầntừngnghĩrằngmìnhđượcsinhrathậtlàtuyệtdiệubiếtbao.Mặcdùbâygiờtôiđãmệtđứthơi, ngay cảviệcmìnhđangởđâu cũngkhôngnhận thấynữanhưngtrongdángvẻgiàcảlúlẫnnàyvẫnlưugiữnhữngkỷniệmvuimàđếnbâygiờvẫnkhôngsaoquênđược.Một trongsốđólà lần tôiđượcmộtbàbuônlậudẫntôiđếnthànhphốnhỏcáchTokyochừngba,bốngiờtàuchạy(tôimuốn nói thêmmột chút về điều này). Cho đến giờ tôi cũng qua taynhiềutênbuônlậulắmrồinhưnghìnhnhưconbuônchợđennàysửdụngtôihiệuquảgấpđôisovớibọnđànông.Dụcvọngcủađànbàcòncóchỗtriệtđểghêgớmhơnnhiềunữa.Ngườiđànbàdẫntôiđếnchỗnàyhìnhnhưcũngkhôngphải làkẻtầmthường.Saukhi traochongườiđànôngnọmộtchaibia,bàtamangtôiđimuarượuvangởthànhphốnhỏđó.Giáchợđenbìnhthườngcủarượuvanglànămmươihaysáumươiyênmộtthăngnhưngbàtacứlânlatonhỏthìthầmmộtlúclâu,đôikhilạimỉmcườiđưađẩylẳnglơthếnàođómàcuốicùngchỉđưacómộtmìnhtôiramàmuađượcđếnbốnthăngrượuvácvaimangvềvớivẻmặtkhôngthấymệtnhọcmộtchútnào.Cónghĩaconbuônchợđennàydùngthủđoạnđưamộtchaibiađổilấybốnthăngrượurồiphathêmchútnướcvàosanrađượcgầnhaimươichaibia.Dụcvọngđànbàthậtquáhạnđộ.Vậymàmặtmũibàtakhôngcólấymộtchútvuivẻnào,lúcquayvềcứnghiêmmặtphànnàn“cáicõiđờinàytệmạtquáthể”.Còntôithìđượcnhétvàotrongcáivítocủangườibánrượuvang.Vừachậpchờnngủlơmơđượcmộtchútthìđãbịlôituộtrangoài.Lầnnày

bịrơivàotaymộtviênđạiúylụcquântuổigầnbốnmươi.Hìnhnhưôngnàylàbạnbècủa taybuônchợđenkia.Tôiđượcđổi lấymột trămđiếu thuốcHomarechuyêndụngdànhchoquânnhân.(Đólàngheviênđạiúynóivậynhưngsauđótaybuônrượumởrakiểmtrathửxemthìchỉcótámmươisáuđiếunênmớiphátphẫnlênmàkêulà“cáithằngbẩnthỉu”).Saukhitraobọcgiấyđựngtrămđiếuthuốc,viênđạiúygấptôilạivànhétvàotúiquần.Đêmđótôitheoôngtalênlầuhaimộtquánnhỏdơdáynằmxathànhphố.Viênđạiúyquảlàtaytửuđồcóhạng.Rượubrandyquýhiếmnhưvậymàhắntừtừlàmtới.Hìnhnhưnhữngkẻsayrượuđềukhôngragìhaysaonênhắncứluônmiệngrủaxảcôhầurượu:

“Cáimặtmàynhìntừgócđộnàođinữacũngthậtlàgiốngcontruồng[39]

.(Chồnmàphátâmthành“truồng”,khôngbiếtlàphươngngữvùngnàođây).Nhớkỹvàonhé.Trênmặttruồngcócáimỏnhọnhoắtrâuria.Cáiriaấybênphảibasợi,bêntráibốnsợi.Chồnmàđánhrắmlàkhôngthểnàochịunổiđâu.Chỉ thấymột lànkhóivàngđậmđặcbốc lên,chómàngửi thấy làcứxoayvòngvòng rồingã lăn chiêng ra.Khôngphảivậyđâu, đùađấy.Mặtmàyvàngvọtnhỉ.Mộtmàuvàngkìdiệu.Chắcmặtmàybịnhuộmvàngbởicúrắmcủataođấy.Mẹthốihoắc.Màymớilàmđấyhả?Chẳngphảiquáthấtlễhaysao?Mẹ,taođâytuytitiệnvậychứcũngđườngđườnglàquânnhâncủađếquốc,dámđánhrắmtrướcmặttaochẳngphảiquávôlễhaysao?Taonhạy cảm vô cùng đấy. Bị chồn đánh rắm trước mặt mình tao đây cũngkhôngbìnhtĩnhnổiđâu.”

Hắncứrủasảhếtmứcbằngnhữnglờilẽđêtiệnnhưvậy.Rồithoángnghetiếngtrẻconkhócdướilầu,hắnlạinguyềnrủa:

“Đồquỷđóiồnào làm taomất cảhứng.Taođâynhạycảmvôcùngđấy.Đừngtrêungươitao.Đólàconmàyà?Kỳdiệunhỉ.Mẹ,concủatruồngmàcó tiếngkhócgiốngngười làmtaokinhngạcquá.Màycũngquáiđảnnhỉ.Vừachămconvừabuônbánchẳngphảiquálợihạihaysao?VìnhữngloạiđànbàtitiệnxalạnhưmàymàNhậtBảnđangchiếnđấukhổsởđấy.Màythửnghĩxemvìnhữngloạiđànbàngungốcnhưmày,NhậtBảncó thắngđược không cơ chứ? Ngu, quá ngu. Thôi không nói về chiến tranh nữa.Truồngvàchóquayvòngvòngrồingã lănra.Làmsaomà thắngđượccơchứ?Thànhramỗiđêmtaođềunhưthếnày,uốngrượuvàmuagáithôi.Taotệquánhỉ?”

“Quá tệ”, côhầu rượunói,mặt xanhxám lại. “Chồn thì đã làm sao?Nếukhôngưa thìcònđếnđây làmgìnữa.BâygiờởNhậtBảnvừauốngrượuvừaxỉvảđànbàthìchỉcóbọnchúngmàythôi.Tiềnlươngcủamàylấytừđâura,nghĩthửxemnào.Quánửaphầnbọntaokiếmđượclàđưachochínhphủđấy.Rồingườitamớidùngsốtiềnđótrảlươngchobọnmàyđểchobọnmàyuống rượuởquánđấychứ.Đừng làmnhục tao.Làmđànbà thìphảinuôiconchứ?Cáinỗitruânchuyêncủangườiđànbàcóconbúsữathờibâygiờbọnmàylàmsaomàhiểuđược.Ngựcbọntaogiờkhôngcònmộtchútsữanàođâynày.Thằngbécứbúchùnchụtcáibầuvúkhôngmàdạonàynóthậmchíkhôngcòncósứcđểmàbúnữa.À,màđúngđấy.Concủachồnđấy.Cằmnhọn,mặt đầy nếp nhăngàokhóc tối ngày.Bọn tao cũngđangchịuđựngđây.Bọnmày thắng trậnchobọn taonhờ.Chuyệnnàyvớibọnmàyquákhóà?”

Vừanóiđếnđó,còibáohiệucókhôngkíchchợtvanglênvàcùngvớilúcđólàtiếngbomnổ,nhữngtiếngrítvunvútveovéo,cửakínhnhuộmmàuđỏau.

“Đếnrồià?Cuốicùngcũngđếnrồià?”,viênđạiúygào lênrồiđứngdậynhưngcólẽvìsayquánêncứlảođảo.

Côhầurượunhanhnhẹnnhưconchimchạyngayxuốngdướirồichẳngbaolâusaucõngđứabélênlầuhai.

“Nàychạytrốnthôi,nhanhlên.Nguyhiểmlắmđấy.Tỉnhtáolạiđi.Dùchovôdụngthìôngcũnglàmộtmảnhnhỏcủabinhđộiquantrọngcủađấtnướcnàymà”.Cô hầu rượu vừa nói vậy vừa lấy tay xốc lại người viên đại úymềmnhũnnhưkhôngxươngtừđàngsaurồidìuđixuốngtầngdưới,xỏdép

vàorồinắmtaydẫngãđếnmộtđềnthầnxã[40]

gầnđóđểẩnnấp.Viênđạiúynằmvậtngửara,gianghaitayhaichânlêntrờinhưhìnhchữđại(⼤)rồihướngvềtiếngbomtrêntrờicaomànguyềnrủakịchliệt.Mưalửarơixuốngkhắpnơi.Đềnthầnxãbắtđầupháthỏa.

“Nhờôngđấy,ônglínhà.Rángchạytrốnthêmchútnữađi.Cứởđâychếtuổngthìchánlắm.Hãygắngchạytrốntrongtầmcóthểđi.”

Trongcuộcđờitămtốicủatôiđếnbâygiờđâylàlầnđầutiênnhìnramộttiasánglelóihuyhoàngnhấttừngườiđànbàxanhxaogầyyếulàmcáinghềbị

coilàhạđẳngnhấttrongcácnghềnghiệpcủaconngườinày.Dụcvọngà,biếnđi.Hưvinhà?Biếnđi.NhậtBảnbịbạitrậnvìhaithứnàyđây.Ngườihầurượunàykhônghềcóchútdụcvọnghayhưvinh,chỉmuốncứungườikháchsaytúylúytrướcmặtmìnhmàdùnghếtsứckéoviênđạiúydậy,kẹpgãdướinách, lảođảodìuđiđến ruộng lúamàẩnnấp.Ngaykhivừa trốnxong,cảđềnthầnxãbiếnthànhbiểnlửa.

Kéoviênđạiúynấpvàobờruộngvừamớigặtxonghơinhôcaolên,ngườiđànbàcũngngồibệtrađóthởhổnhển.Viênđạiúyđãcấttiếngngáyđều.

Đêmđócảkhuphốnhỏbịthiêurụi.Đếngầnsánghômsau,viênđạiúythứcdậy,nhìnmơmàngngọnlửavẫnđangtiếptụcthiêutànthànhphốrồinhậnrangườihầugáiđanggụcđầungủbêncạnhmình,bất thầncóýbỏchạy,đượcchừngnămsáubướcgãtaquaytrởlại,lôitừtúiáokhoácnămtờmộttrămyênbạnbètôi,rồimóctúiquần,lôitôira,gấpđôilạisáutờtiềnnhétsâuvàolớpáolóttrongcùngcủađứabérồivộivàngbỏchạynhưmađuổi.Lúcnàyđâytôicảmthấymìnhhạnhphúc.Tôinghĩrằngnếutiềnmàđượcsửdụngtheokiểunàythìthậtlàhạnhphúcchochúngtôibiếtbao.Lưngđứabékhôrápvàgầyđétnhưngtôinóivớicácbạnmình.

“Chỗ tuyệtdiệunhư thếnàykhôngcóởnơinàokhácđâu.Chúng tacùnghiệplựcnhé.Chođếnkhinàocònđượcởđây,tôimuốnsưởiấmvàlàmđầyđặnhơntấmlưngcủaembénày.”

Cácbạntôiđềunhấtloạtimlặngmàgậtđầu.

PHỤLỤC

DazaiOsamu,mộtđườngbaytựhủy

⼤⼈とは、裏切られた青年の姿である

“Kẻtrưởngthànhlàkẻthanhniênđãnếmmùiđờiphảnbội”(DazaiOsamu)

“Tahậntakhiđốimặtđời”(TrúcPhương)

Conngười,khitừbỏthếgiớinhỏbécủamìnhđểbướcracõiđờirộnglớn,đầu tiên luôn phải gặp gỡ với những vỡmộng đắng cay.Văn chương vànghệ thuật thănghoa lên từđóđể ruêmmộtkiếpđọađày.Cónhữngvẫyvùng,phảnkháng,cónhữngcamchịu,buông tay.Cónhữngđườngđờiđimất hút giữa samạc, có nhữngđườngđời chạyxuốngvực sâu, có nhữngđườngđờimentheováchđá.Muônnẻokhắckhoảikhôncùng.Vìcôngcuộclàmngườilàmộtkhảthể,mộtsựtrởthànhnênconngườicóthểtiếnlênhaythụt lùisaucuộcđổvỡ.Nhưngkhôngbaogiờngưngđượccuộc tranhđấumàchỉchuyểntừhìnhthứcnàysanghìnhthứckhác.Bỏcuộc,buôngxuôi,tựhủy,nổiloạn,tựsátđềulànhữngcáchthếkhácnhaumàconngườiđemragầmghè, tỉ thí vớiđịnhmệnhoankhiênđãphủchụpxuống thânphậnmìnhkhôngsaotránhkhỏi.

Vớinhàvăn,cuộctranhđấuấylàsựviết.ĐốivớiDazailạicànglànhưvậy.Tác phẩm. Đó là cái duy nhất còn lại. Là con đường sống duy nhất củaDazai.Ôngnỗlựckhôngngừngnghỉđểviết.NhưtrongtruyệnMộtchuyếnđi,gắngsứcviết,dùchokhônghiểugì,dùchoxungquanh tấtcả tốiđen.ViếtđốivớiDazai làmộthành trình tựhủy tâmhồnvà sựphóngđãng làhànhtrìnhtựhủythểxáctừtừđểđiđếnmộtbùngvỡchungcuộc,nhưpháohoađêmmùahạ.

Dazai,quacácnhânvật,đãđưasựtranhđấuvùngvẫycủamìnhvàotrongtácphẩm.CáivẻđẹptrongtácphẩmcủaDazai,đúngnhưnhàvănKakutaMitsuyođãnhậnxétlàsựmạnhmẽcủaconngườibiếtmìnhyếuđuốinhưng

vẫn không ngừng đấu tranh.NhưYozo[41]

, sống tận tụy với nỗi trăn trở

cuộcđờimìnhdùkhônghiểugìvềthếgianvàthanhân.Yozolàhiệnthân

vẻđẹp củamột thiên thần sa ngã.Kazuko[42]

là vẻđẹp củamột đóahànmai,trongmềmmạicóquậtcường.Dùcuộccáchmạngđạođứccủanàngcũngchỉgópphầnsảnsinhrathêmmộtnạnnhânmới.Củaai?Hẳnnhiênlàcủacuộcđời.

Đốivớichúng tamànói,đểhiểuđượcnhângianvàchínhbản thânmìnhchưabaogiờlàmộtđiềuđơngiản.Conngườicóthểcàngngàycàngvươnxađếnngoạigiớinhưngnẻovềnộitâmthìcólẽchưabướcsâuthêmđượcchútnào.Khôngdámđốidiệnnênconngườitrốnchạy,sợnhìnvàosựtrốngrỗngcủamình trongnhữngđêmhoang liêu.Lừagạtngườikhác chưađủ,chúngtacònlừagạtcảchínhbảnthânmình.Đểrồitạonêncảthếgiớinàysailạc.NhưNaojiđãtừngcayđắng:

“Khitôigiảvờnghiêmchỉnhđĩnhđạc,ngườitatruyềntainhaurằngtôilàngườichínchắn.Khitôigiảbộlườibiếng,ngườitanóitôilàkẻlườichảythây.Khitôilàmravẻlàmìnhkhôngviếtđượctiểuthuyết,ngườitalạinóitôikhôngviếttiểuthuyếtđượcđâu.Khitôigiảvờnóidối,ngườitabảotôilàkẻnóidốiđấy.Khitôiravẻgiàucó,ngườitabảotôilàkẻlắmtiền.Khitôilàmbộ lãnhđạm,người tabảo tôi làkẻ lạnh lùng.Nhưngkhi tôiđaukhổthậtsựbấtgiácbuônglờithanthở,ngườitalạibảotôiđanglàmbộlàmtịchkhổđau.

Thếgiớinàythậtlàsailạc”[43]

.

Quảthậtlàsailạc.Nhưnglýdosailạcnàychỉcómộtmàthôi,đólàlòngđốkị.Khithấyđượccáihaycáiđẹpcủangườikhácnghĩalànhậnrađượcsựbấttàivàrẻtiềncủachínhbảnthânmình.Khôngaicamchịuđượcđiềuấyvìaicũngtựchomìnhlàtàigiỏihơnngườikháccả.Dazaiđãthấuhiểurằng“conngườikhôngbaogiờchịuphụctùngconngười”.Đứngchungvớiánhsáng,họsợngườikhácthấymìnhtốităm,nêncứhơnngườilàlậptứcbịghẻlạnh.TrongNữtácgia,chỉcầncómộtbàivănđượcđăngbáo làcôbébịngườibạnthânmỉamailà“nữsĩIchiyo,nữsĩMurasakiShikibu”rồilậptứcxalánh.Cáisựhắthủicủangườiđờiđúnglàthứthậtkhónuốttrôi,nhấtlàđối với những tâm hồn nhạy cảm.Cõi đời rộng lớnmà lại không có chỗnươngthân,taquayvềvớichínhtacònnguyênủy.

Cáinguyênủyấybansơlàmộtnỗithươngđau,mộtsựlạcloài.Tasốngvớichínhnỗiđaucủata,vàcaohơnmộtmứcnữalàđểđùachơivớichínhnó.Bởitađâucòngìkhácnữađểchơi?Yozothấynhữngvếtthươngcủamìnhnhưtìnhnhân,đêmđêmthìthầmnhữnglờiâuyếm.

Chơi với nỗi đau còn chưađủ,Dazai cònđùa chơi với cả cái chết.Tự tửkhôngchỉlàmộtđườngthoátmàđãtrởthànhmộtthóiquen.Chưachếtthìtiếptụclaylắtsốngvàviết,rồimộtngàyđẹptrờinàođó,talạitựtử.NhữngtácphẩmcủaDazaitừđóluôncóphongvịhàihướctrongnỗibiai.CáivănphongvôcùngđặctrưngấykhôngthểtìmđượcởmộtngườinàokháctrongnềnvănhọcNhậtBảnhiệnđại.

Nỗidằnvặt,hổthẹncủaDazaiđãkết thànhmộtkhốinghi tình,đậpthẳngvàocõinhângianđểchuốclấythươngđauvàsựbộiphản.KhôngbiếtbaolầntrongcáctácphẩmcủamìnhDazaiđãtựvấnvềnhângian,vềcuộcđờilàmộtthứgìđókhôngthểnàohiểunổi.Vàcáicôngcuộclàmngườithậtlàmộtđạisựquálớnlao,sứccùnglựckiệtmàvẫnkhôngthểnàohoànthành.Ý thứcvề sựkhácbiệt củamình làmDazai thêm lẻ loi.Mộtphầnvì tínhcáchcủaôngquánhạycảm,gầnnhưđếnmứcbệnhhoạn.Mộtphầnvìtínhcách ấy lại bị bỏmặc, khôngngườiuốnnắn từ thuởấu thơnên càng làmDazai thêm cô độc.Nếu người cha thay đổi cách giáo dục thì chắcYozocũng không cần phải đóng vai gã hề làm gì nữa.Nỗi niềm bị bỏ rơi củangườithiếunữtrongNữsinhđãdầnbiếnthànhsựphẫnuất.

“Nỗikhổđaucủachúng tôichẳngmộtaihaybiếtcả.Có lẽkhichúng tôitrưởngthànhchúngtôisẽnhớlạinỗisầukhổcôđơnnàymàcườivuinhưngchođếnlúcđócòncảmộtkhoảngthờigiandàikhóchịu,chúngtôibiếtsốnglàmsaođây?Chẳngaichỉchochúngtôicả.Cólẽnócũngnhưbệnhsởicứđểmặcvậythôichứchẳngcòncáchnàokhác.Nhưngcũngcóngườichếtvàcũng có người mùmắt vì bệnh sởi đấy. Thành ra cứ để mặc như vậy làkhôngđượcđâu.

...Chúngtôituykhôngphảilànhữngngườitheochủnghĩahưởnglạcnhưngcứchỉtaylênngọnnúixatítkia,bảorằngnếulênđónhìnphongcảnhsẽđẹplắmthìchúngtôibiếttuyđókhôngphảilàlờinóidốitrámộtchútnàonhưnghiệntạithìđangđaubụngkịchliệt;đốivớicơnđaubụngmànóithìchúngtôimuốnnhìncũnglàmnhưkhôngnhìnthấyvậymàchỉtoànnghelờichỉbảorángchịu thêmmộtchútnữađi,rồi thìcứ leo lênđỉnhnúikia thìtuyệtvờilắmđấy...Chắclàcóngườisaiởđây.Vàngườixấuchínhlàcác

ngườiđấy.”

Chửirủa,lênánnhưngrồicũngphảisốngthôi.Sốngtrongphảnkhángđấutranh và nổi loạn.Viết điên cuồng. Sống thác loạn để xua tan u uất.ConđườngấytấtyếudẫnđếntựhủynhưngcũnglàmộtsựbámvíucủaDazai:

“Bọnhọgọi tôi là“tiên sinh”và tôi làmmặtnghiêmnghịnhận lấydanhhiệuđó.Tôichẳngcógìđểmàtựhàocả.Họcvấnkhôngcó,tàinăngcũngkhông.Cơthểyếuớt,tâmhồnnghèonàn.Chỉduycónỗiphiềnmuộnvànỗiphiềnnàynhẹbớtđikhiđượcđámthanhniênnàygọitôilà“tiênsinh”.Tôichỉcòncóthế.Chodùniềmtựphụnàycónhỏbénhưcọngrơmthìtôicũngmuốnmìnhbámvíulấy.Baonhiêungườiđãviếtvềtôinhưmộtkẻíchkỷvàhưhỏngnhưngbiết đượcnỗi sầu khổmuộnphiền sâu thẳm trong tôi, thế

giannàyđượccómấyngười?”[44]

Nhưngthửđiềmđạmmàngẫmxem.Phảichăngnhângianvốnkhôngcóbảnchấtmàdocáchnhìncủamìnhđốivớinhângiannhưthếnàomàthôi.Phảichăngcôngcuộclàmngườiluônphảidangdở,vàkếtthúcluônbằngsựtựhủyhoạibảnthân.Cuộcđờicủaaikếtthúctrongsựdởdangmãnnguyệnvàđểthờigianhủyhoạibảnthânbằngsinhlãobệnhtửthìđượcgọilàthànhcông?Cònnhữngaiđẩynhanhquátrìnhtựhủybằngcáchsốngthácloạn,bằng ý thức điên cuồng thì bị gọi là thất bại? Điều ấy chưa chắc. NhưKazukođãnhậnxétvềUehara là saunàyhậu thếphảicámơnUeharavềchínhsựthácloạntựhủyấynhiềuhơnlàkhíacạnhđànghoàngcủanhàvănUehara.ĐốivớiDazaicũngđâucógìkhác.Nếukhôngnhờsựdằnvặtbảnthânrồitranhđấuphảnkhángđếnmứcloạncuồngrồibỏcuộc,dùngchínhsinhmệnhcủamìnhralàmtròđùathìliệurằngchúngtahômnaycóđượcđọcTàdươnghayThấtlạccõingười,để từđó thấuhiểuvềnỗigiannancủacôngcuộc làmngười,vềsựphấnđấukhôngmệtmỏicủamộtsốkiếphiện sinh, dù khôngmuốn cũng bắt buộc phải đi theo con đường đày ải?Dazaiđãdùngchínhcuộcđờiđauthươngvàsinhmệnhcủamìnhđể trìnhbàychochúngtavấnđềtrọngđạiấy.ChonênnếutanghĩrằngsựtrìnhbàyấymangnặngphầntrìnhdiễnthìquábấtcôngchoDazai.Taphảilĩnhhội,vìconngườikhônngoan lênmộtphầnnhờvàokinhnghiệmcủakẻkhác.ĐọcDazai tuycódằnvặt,cómệtmỏinhưngđó làmộtcáigiáquáhờiđểhọcđượcnhữngđiềumàDazaitrảgiábằngchínhsinhmệnhcủamìnhtrongquaycuồngtuyệtvọng.Sautấtcảnhữngđiềuđó,nếucómộtđiềugìchúngtaphảicámơnDazai,phảicámơnvănchươngđích thựcnữa thìchính là

điềunày.Đólàsựđồngđiệurằngtrênconđườngđờigiankhổ,nhữngnỗihoangmang, những nỗi gắng sức của chúng ta, dù trong tuyệt vọng cũngchưabaogiờlàđơnđộc.Baonhiêuthếhệđãquađi, lịchsửlàsựlặplạinhữngcuộcđời, chỉ cóđiều trongmộtchiềukíchkhác,một tầm tâm thứckhác.Một giọt nước nhỏ cũngmang trongmình yếu tính của cảmột đạidươngvĩnhhằng.

Chínhtrongthêthảm,trongthấtbại,trongtưthếcủakẻyếumàýnghĩacủađờisốngmớithựcsựhuyhoàng.CóngườiđọcDazaichỉthấyđaubuồnmàkhôngthấysựhàihướccủaDazai.Đólàmộtđiềulầmlẫn.Aicũngcóthểchìmsâuvàonỗiđaubuồnnhưngcóthểlấychínhnỗiđauvàcảsinhmệnhcủamìnhramàđùacợtthìthếgiancóđượcmấyai?Cóthểđiềmnhiên,lạnhlùnglấychínhnỗiđauvàsinhmệnhcủamìnhrađùacợtthìđónếukhôngphảilàkẻtángtậnlươngtâmcũnglàmộtconácquỷ.DazaichínhlàmộtácmacủanềnvănhọcNhậtBảnhiệnđại.VìvậychúngtacầnphảichuẩnbịtinhthầnkhiđọcDazai.NhưkhiđọcNietzsche.Vànếucảmthấytácphẩmnhưcâybúasấmsétchẻthẳngxuốngbảnthânmìnhthìbạnđãđượcchếtđểtáisinh.

Từtrongtrobụi.

Nhưconphượnghoàngkiêuhãnh,baylướttrongánhbìnhminh.

Nagoya,ngày17/9/2012

HoàngLong

HẾT

[1] Kitamura Tokoku北村透⾕(1868-1894), thi nhân và nhà phê bình

cuốithờiMinhTrị.Làngườitiênphongcủaphongtràochủnghĩalãngmạnthờicậnđại.ÔngcùngvớitiểuthuyếtgiaShimazaiTosonsánglậptạpchí“Vănhọcgiới” (⽂学界).Tácphẩmchínhgồmcó“Khúcbồng lai” (蓬莱曲),“Khúccatùnhân”(楚囚之詩)vàcácbàibìnhluậnvềtìnhyêuvàcácgiátrịtinhthầnnhư“Thinhânyếmthếvàphụnữ”(厭世詩家と⼥性),“Nộibộsinhmệnhluận”(内部⽣命論).Quẫnbáchvìbệnhtâmthần,ôngtựsátbằngcáchtreocổtrongvườnnhàđêm16tháng5năm1894,lúcmới26tuổi-ND.[2]

ĐơnvịtínhdiệntíchcủaNhật.Mộttsubo(坪)chừngkhoảng3.3métvuông-ND.[3]

TiếngAnhtrongnguyêntácエキスキュウズミイ-ND.[4]

TiếngAnhtrongnguyêntácドンマイドンマイ-ND.[5]

TiếngAnhtrongnguyêntácエキスキュウズミイ-ND.

[6] Higuchi Ichiyo (樋⼜⼀葉) (1872-1896), tiểu thuyết gia Nhật Bản.

Ngoàinhữngtácphẩmnhư“Sovai”(たけくらべ),“Vàmnướcđục”(にごりえ)và“Đêmtrăngmườiba”(⼗三夜),bàcònđểlạinhiềuthưtừ,nhậtkýcógiátrịvănhọccao-ND.[7]

MurasakiShikibu(紫式部),nữvănsĩthờitrungkỳHeian,tácgiảcủa“Tiểuthuyếtmẹ”củaNhậtBảnlà“Genjimonogatari”(源⽒物語)-ND.[8]

Kotatsu(炬燵):Lòsưởiđiệnđượcgắndướibàn,trênphủchănđểgiữnhiệt-ND.[9]

Nguyênvănlà“yoisho”(よいしょ),tiếngkêuphátrakhidồnlựcđểmanghayvácvậtnặng-ND.[10]

Trongnguyên tácchữKaa (カア) là têngọi tắt củachữKawaisou(可哀想)(tộinghiệp),chúngtôidịchtạmlàconKaatội-ND.[11]

Konoe Fumimaro (CậnVệVănMa -近衛⽂麿) (1891-1945), thủtướngNhật,tựsátnăm1945-ND.[12]

Nguyênvănlà⼆⼨,một“thốn”⼨chừngkhoảng3.03cm-ND.[13]

Thành ngữNhật, nguyên văn là⾓を矯めて⽜を殺す, ý nói cố ýsửamộtkhuyếtđiểmnhỏrồingượclạigâyhạiđếnchotoànthể-ND.[14]

Nguyênvăn⼆⽬も三⽬も置いている.Xuấtxứtrongcờvây,bênyếuđượcđitrước,biểuthịtháiđộkínhývớiđốiphương,nhườngnhịnmộtbước-ND.[15]

ThầychùaNhậtBảntheophái“Tântăng”cóthểlậpgiađình,cóvợconnhưngườithường-ND.[16]

NguyênvănOmiaiお⾒合い,mộtcuộcgặpgỡdongườimốiláigiớithiệuđểhaingườinamnữgặpnhauxemcóphùhợpđểtiếnđếnhônnhânhaykhông-ND.[17]

Nguyên văn là thành ngữ餅屋は餅屋, làm bánh nếp thì phải anhchànglàmbánhnếp,ởđâyámchỉlàmônđănghộđốihaynồinàovungnấy-ND.[18]

Nguyênvăn極楽トンボ.NgạnngữNhật,chỉnhữngkẻnhànnhãvôtưlự-ND.

[19]NhạccụxuấtpháttừHawaii,mộtloạiđànguitarthunhỏ,có4dây

nylonhayruộtthú-ND.[20]

Nguyênvănlà“Mặcđôngkhỉđàm-濹東綺譚(ぼくとうきだん)tiểuthuyếtcủanhàvănNagaiKafu-永井荷⾵(1879-1959).Mặc(濹)vốnlàtênnguyênthủycủadòngsôngSumida(隅⽥川)-ND.[21]

Tác phẩmcủa nhà vănÝEdmondoDeAmicis (1846-1908), đượcdịchsangtiếngNhậtlà“Trườnghọctìnhyêu”(愛の学校)-ND.[22]

JosephKessel(1898-1979)tiểuthuyếtgiavàkýgiảPháp-ND.[23]

AndreadelSarto(1486-1531),họasĩthờiPhụcHưng-ND.[24]

HenryBecque(1837-1899):kịchtácgiangườiPháp-ND.[25]

Nguyên văn là “Lạc ngữ toàn tập” (落語全集). Lạc ngữ (落語-Rakugo)làmộtkiểutấuhàidomộtnhânvậtđăngđànkểchuyệnhoạtkê,rấtthịnhhànhởNhậtBản-ND.[26]

Chơichữ.NguyênvăntênđườnglàKisoji(⽊曽路)“Mộctằnglộ”,cónghĩalàđườngmàcâycốichậpchồnglênnhau,ýnóiđườngkhúckhuỷu,gậpghềnh-ND.[27]

Thời đạiThiênBình (天平時代), tức là thời đạiNara (奈良時代),kéodàitừnăm710đếnnăm794,đâylàtênthườnggọitrongvănhoásửvàlịchsửmỹthuật-ND.[28]

Dotera(どてら):Loạiáobằngvảibông,cótayrộng,đượcmaydàivàrộnghơnquầnáobìnhthường,mặcđểgiữnhiệthayđểngủ-ND.[29]

Nguyênvăn“ámhắcvương” (暗黒王).“Ámhắc” (暗黒) là sự tốităm,khôngcótrậttự.ÝcủaDazaichắcmuốnnóianhKasaisẽtiếptụcsốngđượctrongcảnhtămtốinhưởđầutruyện-ND.[30]

Nguyên văn là kỷ nguyên hai ngàn bảy trăm (紀元⼆千七百年).HoànggiaNhậtBảnchomìnhlàhậuduệcủaThầnVũThiênHoàng(JinmuTenno神武天皇), vị Thiên Hoàng đầu tiên có tên trong danh sách ThiênHoàngtruyềnthốngNhậtBản.GhichépsớmnhấtvềcuộcđờivàtriềuđạicủavịThiênHoàngnàylàtrongCổsựký,mangtínhhuyềnthoại.VìkhôngthểxácđịnhrõcuộcđờivàniênđạicủaThầnVũThiênHoàngnênHoànggiaNhậtBảnvàonămMinhTrịthứnăm(1872)đãquyđịnhngàylênngôi

củaThầnVũThiênhoàng(神武天皇)làtươngđươngvớingày11tháng2năm660trướccôngnguyên,đượcgọilàhoàngkỷnguyênniên.Ngàylễnàyđượcgọilà“Kỷnguyêntiết”(紀元節)đượctiếnhànhtừnăm1872đếnnăm1948.Ngàylễnăm1940là tươngđươngvớikỷnguyênhaingànsáutrămnăm,vàđếnkỷnguyênhaingànbảytrămlàtươngđươngvớinăm2040.SauchiếntranhTháiBìnhDương,ngàylễnàybịđìnhchỉvàđượcphụchồilạivàonăm1966vớitêngọi“ngàykiếnquốc”(建国記念の⽇)-ND.[31]

TrongTiếngNhật,số7(七)đượcđọctheohaiâmlà“shichi”(しち)và“nana”(なな).Nhânvậtchínhnêuýkiếnlàsauchừngtrămnămnữabiết đâu số7 sẽ đượcđọc là “nunu” (ぬぬ),một từkhông cónghĩa trongtiếngNhậtnênchúngtôidịchtạmnhưtrên-ND.[32]

Nguyênvănlà“lântổ”(隣組,mộtđơnvịquảnlýđượclậpratrongchiến tranh thếgiới thứhaiởNhậtBản.Một tổbaogồmmột sốnhànhấtđịnh, căn cứvàođóđể chínhquyềnphân chia thựcphẩmvà cácnhuyếuphẩmkháccầnthiếtchosinhhoạt;đượcthànhlậpvàonăm1940vàbịbãibỏvàonăm1947-ND.[33]

Nguyênvăn là“quốcdânphục”(国民服), loạiquầnáodânsựcủađànônggiốngnhưquânphụcbịbắtbuộcmặctrongchiếntranhTháiBìnhDương-ND.[34]

Nguyênvăn“独活”,cây thổđươngquy, rễdùng làmrauăn,cóvịthơm,đắngvàdễchịu.Cácchồinoncũngdùnglàmrauănsốngvớimuốihoặc luộcchínănvới tương (đậunành) rấtđượcưachuộngởNhậtBản -ND.[35]

Nguyên văn “haragake” (腹掛け), một dạng tạp dề của người laođộng,cómộtcáitúilớnởphíatrước-ND.[36]

Nguyênvăn“Kamidana”(神棚),bànthờThầnđạo(神道),tôngiáobảnđịaNhậtBản-ND.[37]

VùngbiểnSeto (瀬戸内海) là vùngbiểnNhậtBảnvâyquanh cácđảoHonshu(本州),Kyushu(九州)vàShikoku(四国)-ND.[38]

TứcShinju(⼼中),tựsátđôivìtình,mộtnétđặctrưngcủavănhóaNhậtBản.BảnthânDazaitừnghailầntựsátvìtình,lầnđầutiênvớimộtnữphụcvụquáncàphêtênShimeko(1912-1930)nhưngđượccứuthoát,chỉcócô gái Shimeko chết.Lần thứ hai vớiYamasakiTomie (1917-1948), trầmmình tạihồnướcngọtTamagawa,chấmdứtcuộcđời39nămngắnngủi -

ND.[39]

Nguyênvănlàchữ“hồ”(狐)đọclà“kitsune”(きつね)nhưngviênđạiúylạiđọcchệchthành“ketsune”(けつね)nênchúngtôidịchtạmnhưtrên-ND.[40]

Jinja(神社)đềnthờthầnđạoShinto(神道), tôngiáobảnđịaNhậtBản-ND.[41]

NhânvậtchínhtrongtácphẩmThấtlạccõingười.[42]

NhânvậtchínhtrongtácphẩmTàdương.[43]

TríchđoạntrongtácphẩmTàdương.[44]

TríchđoạntrongtruyệnngắnMộttrămcảnhnúiPhúSĩ.