Jacob, Georges. Jacob - Impressions Dominicales - Veni Creator
FICHES DOMINICALES Chú giải Lời Chúa CN năm A · 2020. 11. 1. · Page 1 of 793 FICHES...
Transcript of FICHES DOMINICALES Chú giải Lời Chúa CN năm A · 2020. 11. 1. · Page 1 of 793 FICHES...
Page 1 of 793
FICHES DOMINICALES Chú giải Lời Chúa CN năm A
FICHES DOMINICALES Chú giải Lời Chúa Chúa Nhật năm A
FICHES DOMINICALES CHÚA NHẬT
NĂM A
Dịch từ Fiches dominicales Bulletin de liaison et d'animation des équipes liturgiques du diocesè
Saint - Brieuc et Tréguier.
Contents FICHES DOMINICALES Chú giải Lời Chúa CN năm A ................................................................... 1
FICHES DOMINICALES CHÚA NHẬT NĂM A .................................................................................................. 1
CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG ....................................................................................................................... 8
CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG ...................................................................................................................... 12
CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG ..................................................................................................................... 17
Page 2 of 793
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG..................................................................................................................... 23
ĐÊM NOEL ............................................................................................................................................... 28
NGÀY LỄ GIÁNG SINH .............................................................................................................................. 32
LỄ THÁNH GIA ......................................................................................................................................... 36
LỄ HIỂN LINH ........................................................................................................................................... 41
THỨ TƯ LỄ TRO ....................................................................................................................................... 46
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY ........................................................................................................................ 50
CHÚA NHẬT II MÙA CHAY ....................................................................................................................... 57
CHÚA NHẬT III MÙA CHAY ...................................................................................................................... 62
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY ...................................................................................................................... 68
CHÚA NHẬT V MÙA CHAY ....................................................................................................................... 73
CHÚA NHẬT LỄ LÁ ................................................................................................................................... 80
THỨ NĂM TUẦN THÁNH ......................................................................................................................... 82
THỨ SÁU TUẦN THÁNH ........................................................................................................................... 85
THỨ BẢY TUẦN THÁNH ........................................................................................................................... 87
CHÚA NHẬT PHỤC SINH .......................................................................................................................... 89
CHÚA NHẬT II PHỤC SINH ....................................................................................................................... 93
CHÚA NHẬT III PHỤC SINH ...................................................................................................................... 97
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH .................................................................................................................... 102
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH ..................................................................................................................... 106
CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH .................................................................................................................... 110
CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH ................................................................................................................... 113
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................... 119
CHÚA NHẬT III THƯỜNG NIÊN .............................................................................................................. 122
CHÚA NHẬT IV THƯỜNG NIÊN.............................................................................................................. 127
CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN............................................................................................................... 133
CHÚA NHẬT VI THƯỜNG NIÊN.............................................................................................................. 138
CHÚA NHẬT VII THƯỜNG NIÊN............................................................................................................. 143
CHÚA NHẬT XI THƯỜNG NIÊN .............................................................................................................. 149
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................. 153
CHÚA NHẬT XIII THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................ 157
CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................... 160
Page 3 of 793
CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................ 165
CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................... 169
CHÚA NHẬT XVII THƯỜNG NIÊN .......................................................................................................... 174
CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN ......................................................................................................... 177
CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................ 182
CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................. 187
CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN ............................................................................................................ 192
CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................... 198
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG NIÊN .......................................................................................................... 203
CHÚA NHẬT XXIV THƯỜNG NIÊN ......................................................................................................... 209
CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN .......................................................................................................... 213
CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN ......................................................................................................... 219
CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 223
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN ....................................................................................................... 229
CHÚA NHẬT XXIX THƯỜNG NIÊN .......................................................................................................... 234
CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................... 239
CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN .......................................................................................................... 244
CHÚA NHẬT XXXII THƯỜNG NIÊN ......................................................................................................... 249
CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 254
CHÚA NHẬT LỄ THĂNG THIÊN ............................................................................................................... 260
LỄ NGŨ TUẦN ........................................................................................................................................ 266
LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA KITÔ ........................................................................................................ 269
FICHES DOMINICALES -Chú giải lời Chúa CN năm B ................................................................................. 273
CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG ................................................................................................................ 274
CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG ............................................................................................................... 278
CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG ............................................................................................................. 284
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG ............................................................................................................. 287
ĐÊM NOEL ............................................................................................................................................. 291
NOEL ....................................................................................................................................................... 297
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI .................................................................................................................... 297
LỄ THÁNH GIA ..................................................................................................................................... 304
LỄ CHÚA HIỂN LINH .......................................................................................................................... 310
Page 4 of 793
ĐỨC GIÊSU CHỊU PHÉP RỬA ........................................................................................................... 314
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 319
CHÚA NHẬT III THƯỜNG NIÊN ....................................................................................................... 325
CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 330
THỨ TƯ LỄ TRO ................................................................................................................................... 336
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY ................................................................................................................ 340
CHÚA NHẬT II MÙA CHAY ............................................................................................................... 344
CHÚA NHẬT III MÙA CHAY ............................................................................................................. 348
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY.............................................................................................................. 353
CHÚA NHẬT THỨ V MÙA CHAY ..................................................................................................... 357
CHÚA NHẬT LỄ LÁ ............................................................................................................................. 363
THỨ NĂM TUẦN THÁNH ................................................................................................................... 367
THỨ SÁU TUẦN THÁNH ..................................................................................................................... 371
THÁNH LỄ VỌNG PHỤC SINH.......................................................................................................... 374
CHÚA NHẬT PHỤC SINH ................................................................................................................... 378
CHÚA NHẬT THỨ II PHỤC SINH ..................................................................................................... 380
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH .............................................................................................................. 389
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH ............................................................................................................... 394
CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH .............................................................................................................. 398
CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH ............................................................................................................ 402
CHÚA NHẬT THĂNG THIÊN ............................................................................................................. 406
CHÚA NHẬT LỄ HIỆN XUỐNG ......................................................................................................... 409
LỄ CHÚA BA NGÔI .............................................................................................................................. 412
LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA .......................................................................................................... 418
CHÚA NHẬT X THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 423
CHÚA NHẬT XI THƯỜNG NIÊN ....................................................................................................... 426
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN ..................................................................................................... 430
CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 436
CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN ..................................................................................................... 441
CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 445
CHÚA NHẬT XVII THƯỜNG NIÊN .................................................................................................. 450
CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 456
Page 5 of 793
CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 460
CHÚA NHẬT XX THUỜNG NIÊN ...................................................................................................... 465
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI ................................................................................................................ 465
CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 470
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI .................................................................................................................... 470
II. BÀI ĐỌC THÊM. .......................................................................................................................... 472
1. Đức tin : một cuộc mạo hiểm (H. Vulliez, “Thiên Chúa rất gần, năm B”, DDB, tr.141-142) ...... 472
2. Tin vào Đấng Thiên Chúa sai đến và bước theo Ngài. (J. Guillet, trong “Đức Giêsu trong niềm tin
của những môn đệ đầu tiên”, Desclée de Brouwer, 1995, tr.82…84). ................................................. 473
3. Trở thành môn đệ và chứng nhân cho Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô. (Thư Hội đồng giám
mục gởi cho người công giáo nước Pháp, Cerf, tr. 19…21) ................................................................. 475
CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN .................................................................................................. 475
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI .................................................................................................................... 476
II. BÀI ĐỌC THÊM ........................................................................................................................... 479
1. Giới răn của Thiên Chúa và tập tục phàm nhân. (Nocent, trong « Célébrer Jésus Christ »,
Editions universitaires, số 7, tr.20…22) ............................................................................................... 479
2. Truyền thống là gì ? (H. Vulliez, trong « Thiên Chúa rất gần. Năm B », Desclée de Brouwer, tr.
146) ....................................................................................................................................................... 480
3. Đức Giêsu giải phóng chúng ta. (Mgr Daloz, trong « Vậy, Ngài là ai ? », Desclée de Brouwer, tr.43) 481
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 482
CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN ................................................................................................... 487
2. “Ai là người lớn nhất?” (Noel Quesson, trong “Les entretiens du Dimanche. Année B”, Droguet &
Ardant, trang 194-195). ......................................................................................................................... 491
CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 492
1. Rừng cấm! (F.Deleclos trong “Prends et mange la Parole” Centurion - Duculot, trang 169-171). ........ 495
3. Tự do của Thiên Chúa (Các Giám mục Pháp, trong “Lettre aux catholiques de France”, Cerf, trang
76-77). ................................................................................................................................................... 496
CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN ............................................................................................... 497
2. Những đòi hỏi của Tin Mừng về hôn nhân: đường lối khả thi để xây dựng cuộc sống gia
đình. (“Lettre des Evêques aux Catholiques de France”, Cerf, trang 93)............................................. 502
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN .............................................................................................. 503
CHÚA NHẬT XXIX THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 508
1. Vinh quang đầy mâu thuẫn của Con Người (B.Standaert trong “L'Evangile selon Marc”, Cerf, trang
80-81). ................................................................................................................................................... 511
Page 6 of 793
2. Đối với Đức Giêsu, chức quyền là để phục vụ (N.Quesson, “Les entretiens du dimanche, Année B”, tr.
208-209). ................................................................................................................................................ 512
CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN ................................................................................................... 513
1. Chúng ta thuộc loại “trung gian” nào đây? (Mgr.Daloz, trong “Qui donc est-il?”, DDB, trang 66).
.............................................................................................................................................................. 515
CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN .............................................................................................. 517
1. Ơn gọi của người môn đệ cho đến ngày tận thế là làm người canh thức cho thế giới(Mgr. L.
Daloz, “Vậy Ngài là ai?”, DDB, trang 83-84). ..................................................................................... 519
2. Hôm nay, hãy đón nhận sự sống mới Thiên Chúa ban và hãy thay đổi cuộc đời. (H.Vulliez, trong
“Dieu si proche - Année B.” DDB trang 176-177). ................................................................................. 520
3. Vẻ bình tĩnh đến khó hiểu... ngay ngưỡng cửa cuộc khổ nạn (N.Quesson, “Les entretiens du
Dimanche, Année B”, Droguet & Ardant tr. 223-224). ........................................................................ 521
ĐỨC KITÔ VUA VŨ TRỤ .................................................................................................................... 522
FICHES DOMINICALES -Chú giải lời Chúa CN năm C.................................................................................. 524
FICHES DOMINICALES CHÚA NHẬT NĂM C............................................................................................... 524
CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG ................................................................................................................ 524
CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG ............................................................................................................... 529
CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG ............................................................................................................. 534
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG ............................................................................................................. 539
LỄ ĐÊM GIÁNG SINH .......................................................................................................................... 543
LỄ BAN NGÀY ....................................................................................................................................... 549
LỄ HIỂN LINH ....................................................................................................................................... 554
THỨ TƯ LỄ TRO ................................................................................................................................... 558
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY ................................................................................................................ 563
CHÚA NHẬT II MÙA CHAY ............................................................................................................... 568
CHÚA NHẬT III MÙA CHAY ............................................................................................................. 574
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY.............................................................................................................. 578
CHÚA NHẬT V MÙA CHAY ............................................................................................................... 583
CHÚA NHẬT LỄ LÁ ............................................................................................................................. 589
THÁNH LỄ TIỆC LY ............................................................................................................................ 592
THỨ SÁU TUẦN THÁNH ..................................................................................................................... 597
LỄ VỌNG PHỤC SINH ......................................................................................................................... 600
LỄ PHỤC SINH ...................................................................................................................................... 603
Page 7 of 793
CHÚA NHẬT II PHỤC SINH ............................................................................................................... 606
CHÚA NHẬT III PHỤC SINH.............................................................................................................. 610
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH .............................................................................................................. 615
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH ............................................................................................................... 618
CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH .............................................................................................................. 621
CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH ............................................................................................................ 625
CHÚA LÊN TRỜI .................................................................................................................................. 629
CHÚA NHẬT LỄ HIỆN XUỐNG ......................................................................................................... 633
LỄ CHÚA BA NGÔI .............................................................................................................................. 636
LỄ MÌNH MÁU CHÚA KITÔ .............................................................................................................. 639
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 645
II. BÀI ĐỌC THÊM ....................................................................................................................... 649
CHÚA NHẬT III THƯỜNG NIÊN ....................................................................................................... 651
CHÚA NHẬT IV THƯỜNG NIÊN ....................................................................................................... 657
CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN ........................................................................................................ 661
CHÚA NHẬT VI THƯỜNG NIÊN ....................................................................................................... 666
CHÚA NHẬT VII THƯỜNG NIÊN ..................................................................................................... 672
CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 675
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN ..................................................................................................... 678
CHÚA NHẬT XIII THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 683
CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 688
CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN ..................................................................................................... 693
CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 698
CHÚA NHẬT XVII THƯỜNG NIÊN .................................................................................................. 702
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI .................................................................................................................... 702
CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 707
II. BÀI ĐỌC THÊM ........................................................................................................................... 711
CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 713
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI ................................................................................................................ 713
CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN ..................................................................................................... 717
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI ................................................................................................................ 717
II. BÀI ĐỌC THÊM ....................................................................................................................... 719
Page 8 of 793
CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN .................................................................................................... 721
CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN .................................................................................................. 724
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 728
CHÚA NHẬT XXIV THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 733
CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN ................................................................................................... 736
CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 741
CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN ............................................................................................... 746
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN .............................................................................................. 749
CHÚA NHẬT XXIX THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 754
CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN ................................................................................................... 757
CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN ................................................................................................. 760
CHÚA NHẬT XXXII THƯỜNG NIÊN ............................................................................................... 766
CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN .............................................................................................. 771
LỄ ĐỨC KITÔ VUA .............................................................................................................................. 775
LỄ ĐỨC MARIA, MẸ THIÊN CHÚA ................................................................................................. 778
ĐỨC MARIA HỒN XÁC LÊN TRỜI .................................................................................................. 781
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI ................................................................................................................ 782
II. BÀI ĐỌC THÊM ....................................................................................................................... 784
LỄ CÁC THÁNH .................................................................................................................................... 787
CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG
SỐNG TỈNH THỨC
(Mt 24, 37-44)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Những câu hỏi “Khi nào” và “Thế nào” không có giải đáp:
Chúng ta mở đầu bài Phúc Âm bằng đoạn cuối cùng, hay gần như cuối cùng của
Page 9 of 793
Tin Mừng thánh Matthêu. Như thế, Phụng vụ muốn khẳng định ngay rằng, Đấng
mà chúng ta đang chờ đón đến với chúng ta dịp lễ Giáng Sinh, chính là Đấng sẽ trở
lại vào ngày tận thế, và cũng là Đấng luôn luôn đến với chúng ta.
Đáp lại lời các môn đệ đang trầm trồ trước vẻ huy hoàng của đền thờ Giêrusalem,
Đức Giêsu khiến mọi người sửng sờ khi báo trước rằng, dấu chỉ tuyệt vời của sự
hiện diện Thiên Chúa đối với dân Ngài ấy chắc chắn sẽ bị huỷ diệt. Ngài khẳng
định: Tất cả những gì các con xem thấy, sẽ chẳng còn hòn đá nào trên hòn đá nào;
tất cả sẽ bị huỷ diệt (24,2).
Trở lại núi Cây Dầu, nơi ta có thể nhìn thấy toàn cảnh Thành Thánh và Đền Thờ,
Đức Giêsu ngồi xuống. Lập tức các môn đệ tới tấp đặt câu hỏi: “Xin Thầy hãy nói
cho chúng con biết khi nào điều đó xảy đến. Xin hãy nói cho chúng con đâu sẽ là
dấu chỉ cho biết Thầy đến, và đâu là dấu hiệu của ngày tận thế” (24,3).
Đức Giêsu bỏ qua không trả lời những câu hỏi này, bởi vì theo Ngài, đó là điều bí mật
của Chúa Cha (24,36).
2. Một huấn lệnh cần phải được tuân giữ ngay lập tức.
Nếu Đức Giêsu từ chối không tham dự vào những cuộc tranh luận của các môn đệ
- xưa cũng như nay - về việc Con Người sẽ trở lại “Khi nào” và “thế nào”, thì Ngài
lại mạnh mẽ khẳng định rằng đó là điều không thể tránh né. Vì thế, Ngài khuyến
khích các tín hữu đang sống trong dòng lịch sử, hãy luôn luôn sẵn sàng: “Vậy hãy
tỉnh thức, bởi vì các con không biết khi nào Chúa sẽ đến. Vậy các con hãy sẵn
sàng: chính vào giờ các con không ngờ mà Con Người đến”.
Trong Phúc Âm thánh Matthêu, có bốn dụ ngôn minh hoạ lời Ngài dạy. Sau đây là
những dụ ngôn được chọn cho Chúa nhật thứ I Mùa Vọng:
* Dụ ngôn về lụt đại hồng thuỷ:
Vào thời Noe, chỉ một mình tổ phụ được “chừa lại”, khi ngài vào trong tàu; chỉ
một mình ngài được cứu thoát, bởi vì ngài biết nhìn thấy trước biến cố lụt lội phủ
lấp trái đất, ngài đã đọc được những dấu chỉ loan báo việc sắp xảy đến. Những
người khác cứ tiếp tục cuộc sống thường ngày, không chút mảy may nghi ngờ, nên
đã bị “nuốt trửng”, không phải vì hạnh kiểm họ xấu, mà vì không biết phòng xa.
Cũng vậy, khi Con Người đến, Ngài sẽ quyết định dứt khoát mối liên hệ đời
Page 10 of 793
thường nhất giữa những người đang sát cánh bê nhau miệt mài trong cùng một
công việc, “đang làm ruộng” hay “đang xay bột”. Một số người biết chuẩn bị tích
cực sẽ “được đem đi”, nghĩa là “được cứu thoát”. Những người khác, cứ sống mà
không biết thấy trước ngày sắp đến, sẽ bị “bỏ lại”.
* Dụ ngôn kẻ trộm ban đêm:
Con Người đến như lụt đại hồng thuỷ không ai biết trước, như việc tên trộm lẻn
đến ban đêm, âm thầm chọc thủng những tấm vách mỏng mang của những mái nhà
rách nát xứ Palestine. Vì thế, thái độ duy nhất phải có là luôn luôn “tỉnh thức”,
“sẵn sàng”. Không phải trong sợ hãi, mà là trong thanh thản; không phải co rúm tê
liệt đi, mà là trong niềm khao khát và năng động mong chờ ngày Chúa đến. Bằng
cách lãnh nhận trách nhiệm của chúng ta. Bằng cách chu toàn sứ mạng được trao
phó (24,45-51). Bằng cách đến cứu giúp những anh em nghèo túng.
“Vậy người Kitô hữu dấn thân sống như là ngày phán xét đã đến. Hiện tại của thế
giới bị chất vấn bởi tương lai. Ước mong rằng người tín hữu luôn trung thành với
ơn gọi và sứ mạng đã lãnh nhận”("Célébrer”, n.224, trang 18).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Đức Giêsu đến gặp chúng ta một cách bất ngờ, nhưng không phải là không
báo trước” (Mgr L.Daloz trong “Le règne des cieux s'est approchè”, Desclèe de
Brouwer 1994, trang 334... 336).
Ngày và giờ là bí mật của Chúa Cha. Đó không phải là cơn thịnh nộ và sự trừng phạt
vào ngày đã định. Nói rằng, chỉ một mình Chúa Cha biết ngày tận thế và việc Con
Người trở lại, có nghĩa là đặt thế giới và nhân loại trong tay của Ngài, trong đôi tay
nhân từ của Ngài. Đó là đặt chúng ta trong sự thanh thản, an toàn: ai có thể rứt chúng ta
ra khỏi đôi tay của Chúa Cha? Chúng ta còn sợ gì, nếu chúng ta được ấp ủ trong tình
yêu của Ngài?
Đức Giêsu không mời gọi ta sợ hãi, nhưng mời gọi ta tỉnh thức. Ngài so sánh lụt
đại hồng thuỷ và ông Noe: Người ta không nghi ngờ gì hết cho đến khi lụt đại
hồng thuỷ đến cuốn trôi hết tất cả mọi sự. Tất cả mọi người mãi lo lắng sự đời:
người ta mãi lo ăn uống, cưới vợ gã chồng. Chúng ta cũng vậy, chúng ta mãi lo
Page 11 of 793
lắng sự đời, và đó là điều cần thiết! Chính lúc đó, Chúa đến gặp chúng ta. Nhưng
để khỏi bị bất ngờ khi Ngài đến, chúng ta phải chuẩn bị như ông Noe. Cũng giống
như ông, chúng ta có lời Chúa cảnh báo và nhắc nhở chúng ta; Đức Giêsu nói: Đó,
Thầy đã báo trước cho các con. Ngài đến gặp chúng ta một cách bất ngờ, nhưng
không phải là không báo trước. Cuộc gặp gỡ này không chỉ diễn ra vào lúc tận thế.
Cái chết của mỗi người cũng sẽ bất ngờ. Phải chăng cái chết không là ngày tận thế,
ngày tận thế riêng của mỗi người, lúc mà Đức Giêsu đến gặp riêng mỗi người? Ít
nhất điều đó đã cảnh báo chúng ta qua ví dụ của Phúc Âm: Bấy giờ hai người đàn
ông trên cánh đồng: một người sẽ được đem đi, người kia bị bỏ lại; hai người đàn
bà đang xay bột ở cối xay: một người được đem đi, một người bị bỏ lại...
Quan trọng nhất vẫn là tỉnh thức. Không lo lắng, nhưng chú ý, chú ý vào Chúa
Cha, chú ý vào Đức Giêsu Kitô. Nếu chúng ta không biết ngày và giờ, thì điều
quan trọng là phải biết Ngài, và phải nhận ra Ngài khi Ngài đến với chúng ta. Đức
Giêsu nhắc đi nhắc lại hai lần rằng vì ta không biết nên ta phải tỉnh thức: Vậy hãy
tỉnh thức, bởi vì các con không biết ngày nào Chúa sẽ đến... Để kết thúc, Ngài
dùng một ví dụ chỉ cho thấy sự nghiêm trọng của tình thế, và sự gấp rút phải tỉnh
thức. Ví dụ hơi mâu thuẫn, vì nói về một ông chủ nhà tỉnh thức, bởi lẽ ông ta biết
giờ kẻ trộm lẻn đến ban đêm. Khi biết, thì dễ chờ đợi hơn! Còn chúng ta, chúng ta
thấy thời gian dài, mà chẳng hay biết gì. Không biết là một lý do khiến chúng ta
đừng ngủ say. Được hay thua thì điều quan trọng là đừng để tường nhà mình bị
chọc thủng. Con Người đến gặp chúng ta. Đừng có ngủ say trong thời gian
đó: “Đó là lý do tại sao các con phải tỉnh thức, bởi vì vào giờ mà các con không
ngờ Con Người sẽ đến”.
2. “Vì không biết Ngày, các con hãy tỉnh thức” (P.Geoitrain, trong “Assemblèes
du Seigneur”, n.5, trang 28).
“Lời khẳng định của Đức Giêsu về việc chúng ta không biết ngày, giờ tránh cho
chúng ta khỏi mọi tính toán về ngày Chúa đến. Niềm hy vọng Ngài trở lại luôn
luôn còn đó, không phải là một chờ đợi bồn chồn, mà là một chắc chắn về Đấng đã
đến, đang đến sống giữa những người thân yêu cuả Ngài, sẽ đem lại ý nghĩa đích
thực cho cuộc sống và cho vũ trụ của chúng ta, Thiên Chúa nên mọi sự trong mọi
Page 12 of 793
người” (1Cr 15,24-28).
Được giải thoát khỏi những vấn nạn “khi nào và thế nào” rồi, người Kitô hữu chỉ
còn lo chú ý vào việc phải sống như là ngày đó đã đến thực sự. Trong ý nghĩa đó,
những câu chúng ta vừa đọc mời chúng ta hướng về trời ít hơn là gọi chúng ta quan
tâm đến những bổn phận hằng ngày mà Thầy chúng ta đòi hỏi. Sự tỉnh thức càng
quyết liệt hơn khi giờ kết thúc vẫn còn chưa điểm. Tiếng kêu của Phúc Âm: “Hãy
sẵn sàng, hãy tỉnh thức” phải vang dội trong tâm hồn của người đang chờ đợi cuộc
hội ngộ lớn lao, không phải như một nỗi ám ảnh liên hệ đến ơn cứu độ riêng tư của
mình, mà như một đòi hỏi trung thành với những sứ mạng Thầy trao phó”.
3. “Hãy có một con tim tỉnh thức” (G.Boucher, “La terre parle au ciel”, trang 5
(tại nhà tác giả: Résidence de Kerampir, 19820 Bohars).
“Thiên Chúa cứu chuộc dân Ngài. Thiên Chúa cứu chuộc nhân loại. Thiên Chúa
thức tỉnh ta. Thiên Chúa mời gọi ta. Tới phiên ta trả lời Ngài.
Nếu ta ngủ mê, quá bận rộn với những công việc vật chất, ta sẽ ở bên lề biến cố
Thiên Chúa tỏ mình ra là Đấng Cứu độ.
Chẳng lẽ mối lo mua bánh hay thu hoạch rau quả không thể nối tiếp những phút
suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời? Những phút ta dừng lại để kiểm điểm mối tương
giao với Thiên Chúa? Một tinh thần nhắc nhở chúng ta đừng quá đầu tư vào cuộc
sống vật chất đến nỗi không nhìn ra ơn cứu độ mà Thiên Chúa thực hiện nơi ta,
“ngày tốt đẹp” mà Ngài đã nói với ta hay sao?
Nếu muốn chụp lấy tấm ván cứu độ, ta hãy mở rộng đôi mắt. Tinh thần minh mẫn.
Con tỉm tỉnh thức. Tâm hồn đợi chờ.
Và ta sẽ đi chuyến tàu đang tới”.
CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG
HÃY DỌN ĐƯỜNG CHO CHÚA
(Mt 3, 1-12)
Page 13 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Nước Trời đã gần đến:
Chính dưới ánh sáng của Đấng Phục Sinh sẽ đến trong ngày quang lâm mà ta khai
mạc mùa Vọng này. Cũng chính dưới ánh sáng ấy, với thánh Matthêu, ta cùng đến
vào thời đầu sứ vụ của Gioan Tẩy Giả.
- Một câu nói đủ gợi lên sự nhập vai của Gioan: “Vào những ngày ấy, Gioan xuất
hiện, loan báo trong hoang địa rằng: Hãy sám hối, vì Nước Trời đã gần...”.
- “Vào lúc ấy...” một công thức báo trước một giai đoạn mới. Một bắt đầu mới.
- “... Gioan xuất hiện...”.
+ Sự bắt đầu mới này loan báo việc nhập vai của Gioan, giới thiệu sự xuất hiện của
Đức Giêsu, trong câu 3,13: “Bấy giờ, Đức Giêsu đến từ Galilêa, xuất hiện bên bờ
sông Giôđan”.
+ Ở đây, Gioan nhận lấy biệt danh: Tẩy Giả (người làm phép rửa), danh hiệu xếp
ông vào vòng ảnh hưởng những nhóm tu sĩ thực hành nghi thức làm phép rửa, vào
thời Đức Giêsu; một nghi thức mà các Kitô hữu sẽ du nhập. Và có thể đó là dấu vết
của sự căng thẳng liên lỉ, mãi cho tới thời thánh Matthêu, giữa một số môn đồ của
Gioan Tẩy Giả và cộng đoàn các môn đệ Đức Giêsu?
+ “Ông loan báo trong hoang địa xứ Giuđê...”. Trong ký ức tập thể của dân Israel,
hoang địa là nơi thử thách, nhưng cũng là nơi tình nghĩa cha con của Thiên Chúa,
và là nơi của mọi khởi đầu. Chỉ cần gợi lại bốn mươi năm vượt qua sa mạc, bốn
mươi ngày bốn mươi đêm của tiên tri Elia trên đường về núi Heorb, bốn mươi
ngày bốn mươi đêm của Đức Giêsu nơi hoang địa, bắt đầu sứ vụ của ngài.
+ Ông loan báo điều gì? “Hãy ăn năn thống hối, vì Nước Thiên Chúa đã gần
đến”. Trọng tâm của lời giảng của Gioan Tẩy Giả, trong Phúc Âm Matthêu, cũng
sẽ là trọng tâm của lời công bố của Chúa Giêsu (Mt 4,17), cũng như sẽ là trọng tâm
lời rao giảng của Giáo Hội, theo Tông đồ Công vụ 10,7. Điều Gioan loan báo đã là
Phúc Âm rồi: Phúc Âm của Đức Kitô, Phúc Âm của Giáo Hội Ngài.
- Từ nay, theo sự hướng dẫn của Matthêu, chúng ta có thể hiểu con người của
hoang địa này hơn, ngài vừa nhập vai, mở màn cho một đoạn mới của lịch sử ơn
cứu độ.
Page 14 of 793
+ Vấn đề một tiên tri mà sứ mạng làm trọn lời tiên báo của Isaia 40: “trong sa
mạc, có tiếng kêu: Hãy dọn đường Chúa, hãy săn phẳng lối Ngài”.
Cl. Tassin chú giải: “Ngày xưa, Israel sinh ra từ hoang địa trong cuộc Xuất Hành,
rồi từ chuyến trở về từ nơi lưu đày. Ngày nay, phải tái sinh nhờ lắng nghe lời tiên
tri, và phải dọn đường Chúa đến. Chính Đức Giêsu sẽ làm gương qua việc Ngài
chịu phép rửa và thời gian ở trong hoang địa”("L'Evangile de Matthieu”,
Centurion, trang 39).
+ “Y phục ngài bằng lông lạc đà”, nghệ thuật làm tượng thường trình bày như thế,
có thể là rất lạ lùng đối với chúng ta ngày nay. Vào thời đó, nó có giá trị biểu
tượng rất lớn, bởi vì nó gợi nhớ y phục của Elia (xem sách Các Vua, quyển thứ hai
1,8), mà theo truyền thống Do Thái, sự trở lại phải mở đầu cho chính Đấng Cứu
Thế đến (xem Mt 11,4).
+ Còn sự toả lan ra của lời giảng của ngài, thì cũng giống như của Đức Giêsu trong câu
4,23-25, “Giêrusalem, tất cả xứ Giuđêa và khắp miền sông Giođan”.
Theo lời kêu gọi của tiên tri trong sa mạc, một dân tộc tội lỗi sẽ đến dìm mình
trong dòng nước mà ngày xưa họ đã vượt qua để vào Đất Hứa: “Họ để ông làm
phép rửa trong sông Giôđan khi nhìn nhận tội lỗi họ”. Đó là một khởi đầu mới,
một sự sinh thành mới được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Jean Perron kết luận trong “Lire la Bible”, số 52, trang 14-15: “Thu tóm trong
chính mình tất cả những tiên tri từ thời Elia,đấng tiền hô rõ ràng là tiên tri sau
cùng, đồng thời cũng là người thứ nhất trong các tông đồ Kitô giáo; kết thúc tiên
tri và mở đầu Phúc Âm, ngài là bản lề nối kết Cựu Ước và Tân Ước”.
2. ... Sự cấp bách trở về:
Sau khi đưa ra một cái nhìn tổng quát về những đám đông tuốn đến sông Giođan, tác
giả Phúc Âm kê ra những loại người đặc biệt: “những người biệt phái và những người
Sađuceo” đến “chịu phép rửa rất đông”.
+ Xuất thân từ giới bình dân, danh xưng biệt phái (Pharisêu) chỉ “những người tách
biệt”, “những người tinh sạch”, họ rất lo lắng đến sự tinh sạch và tuân theo lề luật,
đó cũng là một khuynh hướng nệ luật triệt để và nệ hình thức tôn giáo.
+ Xuất thân từ giới thượng lưu và tư tế, những người thuộc phái Saduceo, đồng
Page 15 of 793
minh với trật tự đã được thiết lập, chấp nhận sự có mặt của người Roma, khác với
những người biệt phái, nỗi tiếng bảo thủ trong vấn đề tôn giáo.
Tuy hoàn toàn đối lập họ với nhau, hai nhóm tôn giáo này cùng có mặt ở đây, cùng đi
về sông Giođan theo lời kêu gọi của Gioan, cũng như chẳng bao lâu sau, họ sẽ cùng
liên kết với nhau để bắt bẻ Đức Giêsu Nagiarét.
Vị tiên tri của sa mạc không nể nang họ. Vừa nhìn thấy họ, ông đã mạt sát: “Hỡi
loài rắn độc”, nghĩa là: “những môi miệng chỉ tuôn ra những lời độc địa”, “ai đã
chỉ dạy cho các ngươi tránh khỏi cơn thịnh nộ sắp tới?”. Liệu những con người
độc địa, túi tiết ra nọc độc có thể thoát khỏi sự phán xét sắp tới của Thiên Chúa
không?
Lời nói nghiêm khắc nhắm vào họ tựu trung ở hai điểm, bằng một lời đe doạ tương
tự như nhau: ở câu 10, “cái rìu đã ở kề gốc cây”; và ở câu 12, “tay Người cầm
nia”.
+ Điểm thứ nhất là một lời khuyến khích “sinh hoa kết quả”, “một hoa trái diễn tả
sự trở về cuả các anh”. Kêu nài đến Abraham cũng không ích lợi gì cả. “Con cái
đích thực của Abraham” không phải là những người nói hay nghĩ những điều đúng
đắn về Thiên Chúa, mà là những người sống theo ý Thiên Chúa. Cl. Tassin chú
giải: “Như thế, trái ngược với một phép rửa cứu thoát một cách tự động, Gioan đòi
phải có một sự trở lại thực sự” (O.C. trang 40).
+ Sau cùng, trong điểm thứ hai, Gioan trình bày phép rửa “trong nước dẫn đến sự
trở lại” như để chuẩn bị cho một phép rửa khác, một phép rửa “trong Thánh Thần
và lửa”. Bởi vì kẻ “đến sau ông” (một từ ngữ chỉ môn đệ), thực ra lại “mạnh mẽ”
hơn ông. Đến độ Gioan nhìn nhận rằng mình “không xứng đáng cởi dây giày cho
Ngài”, là nhiệm vụ dành riêng cho người nô lệ.
Gioan Tẩy Giả đã khiêm nhường tự xoá mình đi trước Đấng mà ông đã nhận
nhiệm vụ dọn đường.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Không thể có Phúc Âm hóa mà không có sự trở lại”. (Đức Cha L.Daloz,
trong “Nước Thiên Chúa đã gần”, Desclée de Brouwer, trang 23-24).
“Gioan chất vấn bằng lời nói, nhưng cũng bằng cách sống của ông: hoang địa, y
Page 16 of 793
phục, lương thực... Chính cuộc sống của ông đặt vấn đề và lôi cuốn. Sau này, Đức
Giêsu nhắc lại điều đó: “Các ông nhìn thấy gì nơi hoang địa? Một cây sậy phất phơ
trước gió ư? Vậy thì các ông thấy gì? Một người ăn mặc lịch sự sang trọng ư?
Nhưng những người ăn mặc lịch sự sang trọng thì ở trong cung điện nhà vua”(11,7-
8). Tiên tri là người đầu tiên phải trở lại. Trước khi loan báo Nước Trời cho người
khác, chính ông phải sẵn sàng đón tiếp Nước ấy. Không thể nào loan báo cho người
khác nếu chính mình không hồi tâm trở lại, bởi vì đó không phải chỉ đơn thuần là
chuyển giao một kiến thức. Thông tin về Nước Trời chỉ có thể được tiếp nhận bởi
người nào chấp nhận biến đổi đời mình: Hãy ăn năn thống hối: Nước Trời đã gần
đến. Không ăn năn trở lại, thì Nước Trời vẫn ở ngoài cửa mà thôi. Chúng ta cần
nghe lại sứ điệp của Gioan Tẩy Giả. Trong một thế giới mà việc loan báo Tin Mừng
về Nước Thiên Chúa là nước không được nhận biết, không được tiếp nhận, thì
không được quên rằng, sẽ không được Phúc Âm hoá nếu không có sự ăn năn trở lại
của người loan báo, cũng như của người lắng nghe Phúc Âm. Chúng ta luôn luôn
phải chạm trán với sự không tin hay với sự thờ ơ, dửng dưng. Chúng thách thức ta
phải kiểm điểm lại sự trung thành với Phúc Âm, trình bày Phúc Âm không phải là
một giáo huấn đơn thuần cho trí hiểu, nhưng là một lời mời gọi biến đổi đời mình.
Bởi vì Phúc Âm là sức mạnh đổi mới, hướng dẫn đời sống một cách khác. Phúc Âm
khơi gợi một sự ý thức về tội lỗi, một ý chí muốn thay đổi cuộc sống. Đó là ý nghĩa
của phép rửa của Gioan: trong khi xưng thú tội lỗi, họ để ông làm phép rửa trong
sông Giođan”.
2. “Với Thiên Chúa, chúng ga không thể gian lận” (G.Boucher, trong “Đất nói
với trời” xuất bản tại nhà tác giả “Résidence de kerampir, 29820 Bohars).
“Gioan không rào trước đón sau, mắng nhiếc thậm tệ những người đến với ông.
Chúng ta có thể nghĩ rằng những người đến với ông đều tỏ ra thiện chí. Bởi vì họ
đã bước xuống nước sông Giođan. Bởi vì họ đã dầm mình xuống dòng sông thanh
tẩy. Nhưng không đúng thế.
Nghi thức tự nó không đủ. Chính con tim và cách sống mới can hệ. Và khi Thiên
Chúa đến thì sẽ là phép rửa bằng lửa: một ngọn lửa tinh luyện và đúc rèn. Một
ngọn lửa thiêu đốt thế giới. Một ngọn lửa cháy lên huy hoàng vinh quang.
Page 17 of 793
Chúng ta thấy đó: không phải là vấn đề giả bộ. Với Thiên Chúa, chúng ta không
thể gian lận. Và nhất là, nếu chúng ta để Thiên Chúa hành động, thì Ngài sẽ cho
thực hiện các phép lạ. Các bạn sẽ sản xuất ra nhiều hoa trái một cách dồi dào
phong phú, các kho lẫm trên trời sẽ đầy tràn chan chứa.
Nhưng trước tiên, các bạn hãy ăn năn trở lại! Hãy từ bỏ sự tự mãn! Hãy để Thiên
Chúa tràn ngập các bạn và đốt lửa lên trong lòng các bạn!
Các bạn hãy thành thật đi! Đừng tìm cách đánh lừa Thiên Chúa. Hãy từ bỏ sự bảo
đảm dựa trên các tập quán để mở rộng con tim các bạn đón nhận những cái mới
căn bản của Nước Trời!”.
CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG
HÃY THUẬT LẠI NHỮNG GÌ ĐÃ THẤY ĐÃ NGHE
(Mt 11, 2-11)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Vào một khúc quanh quyết định, một cuộc đối thoại kỳ lạ:
Phúc Âm Chúa nhật vừa qua trích dẫn thời gian đầu của sứ vụ của Gioan Tiền Hô,
chương thứ bốn Phúc Âm thánh Matthêu. Ông loan báo: “Anh em hãy sám hối, vì
Nước Trời đã đến gần. Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi”. Đốt giai đoạn,
sách bài đọc hôm nay đưa chúng ta đến chương thứ 11 của thánh Matthêu, nơi diễn
ra cuộc đối thoại kỳ lạ giữa vị tiên tri vùng hoang địa và Đức Giêsu.
- Thực ra Gioan đang ở trong tù (xem 4,12). Trong khi chờ đợi trả giá sự can đảm
bằng chính mạng sống mình, ông đành mất tự do vì đã tố cáo phẩm hạnh xấu của
Hêrôđê Antipas, con của Hêrôđê Cả (ông ta sống với nàng Hêrôđiađê, là vợ của
Philipphe, anh ông ta: 14,4-5). Về phương diện thể xác, ông từ từ tự xoá mình đi
trước Đấng mà ông đã nhận lãnh sứ mạng loan báo đang đến.
- Còn Đức Giêsu, sau nhiệt tình ban đầu của cuộc đời công khai, Ngài đã có kinh
nghiệm đau đớn về tính hay thay đổi của những đám đông xứ Galilê. Lời giảng dạy
Page 18 of 793
của Ngài, thôi thúc thính giả phải chọn lựa, phải quyết định, đã gây chia rẽ về con
người của Ngài. “Những công trình” của Ngài không phải là những việc mà cách
chung người ta chờ đợi nơi Đấng Cứu Thế! Và sự đối lập căng thẳng sẽ buộc Ngài
phải khôn ngoan rút lui.
Chính ở khúc ngoặt quyết định này, đối với Đức Giêsu, cũng như với Gioan Tiền
Hô, mà tác giả Phúc Âm đã đặt cuộc đối thoại kỳ lạ, qua trung gian những người
được sai đến.
2. Câu hỏi của một tiên tri bị hoang mang:
Như chúng ta thấy trong Chúa nhật vừa qua, Gioan Tiền Hô không ngừng loan báo
việc Đấng Cứu Thế sẽ đến, “sức mạnh của Ngài giáng xuống” như sấm sét. Nhưng
thái độ của Đức Giêsu rất không phù hợp với những lời khuyên bảo nghiêm khắc
của ông. Không hề có ý định tiêu diệt những người tội lỗi, Ngài đi từ làng này sang
làng khác, mở rộng đôi tay đón nhận tất cả những cảnh khốn khổ cùng quẫn của
con người, chữa lành bệnh nhân (8 và 9), tha thứ tội lỗi (9,1-8), kêu gọi một người
thu thuế bước theo Ngài (9,9), đồng bàn với những người tội lỗi (9,10). Khác xa
với vị quan toà đáng sợ mà Gioan đã loan báo, Đức Giêsu xuất hiện như người tôi
tớ kín đáo, người ta không nghe tiếng Ngài trên quảng trường, Ngài không bẻ gãy
cây sậy bị giập nát và không làm tắt tim đèn còn bốc khói (12,19-20).
Ở đây Gioan đối đầu với cớ vấp phạm (scadale), nghĩa là đối đầu với một chướng
ngại có nguy cơ làm ông sụp ngả. Một Đấng Cứu Thế Tôi Tớ, khiêm nhường và
đau khổ, khác xa với Đấng mà ông đã loan báo. Đó là thử thách đức tin của ông:
đang chờ đợi một sự biểu lộ công bình, thì ông lại gặp lòng thương xót của Thiên
Chúa.
Vì thế, từ trong tù ngục Machéronte, từ đáy sâu suy tư mà hoàn cảnh đã nhận chìm ông
vào, Gioan, vị tiên trị bị hoang mang, đã sai các môn đệ đến đặt cho Đức Giêsu câu hỏi
từ lâu thiêu đốt tâm hồn và môi miệng ông: “Ông có phải là Đấng phải đến (một sự chỉ
định Kitô-giáo về Đấng Cứu Thế, lấy từ thánh vịnh 118,26), hay chúng tôi còn phải chờ
đợi một Đấng khác?”.
3. Câu trả lời của một Đấng Cứu Thế gây hoang mang.
Page 19 of 793
Đức Giêsu trả lời trong hai hồi. Trước hết là nói với chính Gioan. Sau đó, là nói về
Gioan.
- Trong hồi thứ nhất, Đức Giêsu gởi gắm một sứ điệp cho những người được Gioan
phái đến: “Các anh cứ về thuật lại cho Gioan những điều mắt thấy tai nghe: người
mù xem thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết
sống lại, kẻ nghèo được loan báo Tin Mừng”.
Một sứ điệp diễn tả những hoạt động từ thiện của Đức Giêsu ưu ái dành cho đám
đông. Một sứ điệp thực sự đưa Gioan Tiền Hô về lại với những lời loan báo tiên tri
của sách Isaia; đặc biệt là Is.35 của bài đọc thứ nhất Chúa nhật hôm nay: “Bấy giờ
mắt người mù sẽ mở ra và tai người điếc...”, và Is.61:“Thánh Thần Chúa ngự trên
tôi... Ngài sai tôi đem Tin Mừng cho người nghèo khó”.
Như A.Marchadour giải thích điều đó rõ ràng trong một tác phẩm mới xuất bản:
“trong kinh nghiệm của dân Israel, phép lạ được định vị chủ yếu trong thời gian
cuộc Xuất Hành... Dân Israel hy vọng rằng, những dấu lạ này sẽ lại đến trong thời
gian sau hết, khi Thiên Chúa còn gần gũi với dân Ngài và sẽ bày tỏ điều đó ra bằng
những dấu chỉ: “Bấy giờ mắt người mù sẽ mở ra, và tai người điếc sẽ nghe được.
Bấy giờ người què sẽ nhảy lên như nai, và lưỡi người câm sẽ kêu lên vui mừng!
Bởi vì, nước sẽ chảy vọt ra trong hoang địa và thác sẽ trào dâng trong thảo
nguyên” (Is 35,5-6).
Đó là điều mà Đức Giêsu và Giáo Hội kế tiếp Ngài sẽ hiểu (xem 7,18,23). Chỗ
đứng quan trọng của các phép lạ thời Đức Giêsu (và cũng một phần trong thời
Giáo Hội sơ khai) là sự hoàn thành của thời gian sau hết (Les Evangiles au feu de
la critique”, Bayard Editions, Centurion 1995, trang 120-121).
Như vậy thời gian viên mãn đã đến; Đấng Cứu Thế được mong đợi đã đến. Nhưng
còn phải phân định những dấu chỉ của sự hiện diện của vương quốc, và, như vậy là,
như J.Radermarkers đã viết: chấp nhận được kể vào số những người mù được nhìn
thấy, người câm điếc được nghe, người nghèo được Phúc Âm hoá” ("Au fil de
l'évagile selon saint Mathieu” trang 154).
Sau cùng, Đức Giêsu nói với Gioan: “Phúc cho ai không vấp phạm vì Ta”. Nói
khác đi, phúc cho ai sẽ vượt qua chướng ngại, sẽ phá vỡ cạm bẫy được giương ra,
sẽ không vấp ngã! Ngoài Gioan, một thứ phúc thật có thể được áp dụng cho tất cả
Page 20 of 793
các tín hữu, cho mỗi người chúng ta.
- Sau khi các sứ giả trở về trại giam (pháo đài) Machéronte, sang hồi thứ hai, Đức
Giêsu, đối chiếu sứ vụ của Gioan với sự vụ của mình, đã khen ngợi Gioan Tẩy Giả.
Nếu những nhân chứng tuốn về phía con người của sa mạc.
+ Không phải là đến để xem “cây sậy phất phơ trước gió” trên bờ sông Giođan,
một con người nhu nhược ngả nghiêng trước gió: can đảm trong việc giảng thuyết,
Gioan đã tỏ ra không nao núng trong nghịch cảnh và cơn bách hại.
+ Cũng không phải là để đi xem “một người mặc y phục sang trọng”, một nhân vật
trần thế: nhà khổ hạnh của sa mạc mặc y phục của tiên tri Elia, vị tiên tri được
mong đợi trong thời sau hết, kẻ phải đến trước Đấng Cứu Thế;
+ Chính là để đi đến với “một vị tiên tri”, và Đức Giêsu khẳng định: “còn hơn một
vị tiên tri nữa": ông là “vị sứ giả” cuối cùng, được tiên tri Malachia loan báo (3,1),
“kẻ dọn đường”, Đấng tiền hô.
Theo nghĩa đó, ông là vị tiên tri lớn nhất trong các tiên tri, bởi vì ở nơi ông, tất cả
sự trông đợi được diễn tả qua truyền thống các tiên tri đã đạt đến đích điểm: Đức
Giêsu long trọng tuyên bố: “Giữa con cái loài người, không ai lớn hơn Gioan Tẩy
Giả”. Tuy nhiên, ngay lập tức, Ngài nói thêm một cách ngược đời: “người nhỏ
nhất trong Nước Trời còn lớn hơn ông ta”. Cl. Tassin diễn giải: “Theo lịch sử
nhân loại, không có ai lớn hơn ông. Thế nhưng, người bé nhỏ nhất trong các Kitô
hữu lại vượt qua ông trong phẩm cách, với tư cách là thành viên của một vương
quốc đảo ngược những tiêu chuẩn nhân loại và ưu đãi những người bé mọn”
("L'Evangile de Matthieu, Centurion, trang 122).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. “Những dấu chỉ của sự hiện diện Nước Thiên Chúa không có ly
kỳ” (F.Deleclos, trong “Prends et mange la Parole”, Centurion-Doculot, trang 10).
Người ta chờ đợi một người làm sáng tỏ công lý không biết thương xót và ở đây lại
là một vị thuyên chữa thân xác, một lương y của các tâm hồn. Người ta đã loan báo
sự báo oán của Thiên Chúa, thế mà ở đây lại là lòng thương xót được trao ban với
sự dịu hiền và khiêm nhường. Một nhà giải phóng kỳ lạ và rất khác biệt với dung
mạo được tiên báo!... “Ông có phải là Đấng phải đến hay là chúng tôi còn phải
Page 21 of 793
đợi một người khác?”.
Đấng tiền hô sẽ thoả mãn với những dấu chỉ và bằng chứng. Thế nhưng ở đây,
không phải là vinh quang rực rỡ, cũng không phải là sự báo oán thẳng tay. Cũng
không là một lời giải đáp cho những hy vọng chính trị, tôn giáo, ái quốc của một số
đông. Đấng Cứu Thế đang ở đó, sự giải phóng đã bắt đầu. Nước Thiên Chúa đã
khai mào. Một cách khác. Bất thình lình. Không ngờ. Đức Kitô thực sự không đáp
ứng dễ dàng những tiêu chuẩn tự nhiên, những cái nhìn quá chật hẹp và quá khô
cứng bởi những lợi lộc vật chất trần tục của chúng ta.
Nếu Gioan đã có thể hồ nghi, điều này cũng dễ hiểu, thì những người khác đã hiểu
ngay tức khắc, dù Thiên Chúa thinh lặng: những người được chữa lành, những
người được thanh tẩy, những người được biến đổi và đám đông những người nghèo
hèn này sau cùng được nhìn với sự yêu thương, được xem như là những con người
được hoàn toàn ưu ái, con cái của vương quốc, những người thừa kế thực sự. Có thể
là họ không biết tất cả những sắc thái của các lời tiên tri, không biết đến cả ngàn thứ
quy định của Lề Luật, dù là thuộc về giáo thuyết, phụng vụ hay luân lý. Họ không có
kiến thức khoa học, không quyền bính, không tiền bạc và không cả sự kính trọng.
Phúc cho “những con người bé nhỏ này”, nghèo túng rất nhiều thứ, nhưng lại giàu
sự hiểu biết của con tim. Họ hiểu biết mà không xét nét, và đã trở nên bằng chứng
sống động của sự thâm nhập của một thế giới khác. Những nhân chứng đầu tiên.
Còn lớn hơn cả đấng tiền hô nữa.
Những dấu chỉ sự hiện diện của Nước Thiên Chúa và của Đấng Cứu Tinh không có
gì là ly kỳ cả. Trái lại, kín đáo và ẩn giấu trong khối bột của đời sống thường ngày,
chúng dễ dàng lướt qua, không ai để ý.
Những bằng chứng về tính đích thực không bị đông cứng lại trong những tuyên bố
những nguyên tắc, những đe doạ và những vạ tuyệt thông ầm ĩ, cũng không có
trong sự rõ ràng của những tín điều được công bố. Chính Đức Giêsu từ chối trả lời
cho đấng tiền hô qua việc giới thiệu những danh hiệu của Ngài, cho những thái độ
khiêu khích gây kinh ngạc, đụng chạm và chia rẽ của Ngài.
Những bằng chứng ư? Những cử chỉ yêu thương và tha thứ, bằng chứng của một tinh
thần rộng mở và luôn luôn niềm nở, một trái tim không biên giới, một sự hoàn toàn
kính trọng tất cả mọi người, một sự say mê chân lý và công bình, một sự trung thành
Page 22 of 793
không ngừng bênh vực quyền lợi của Thiên Chúa và của con người. Thiên Chúa và
con người không thể tách rời nhau.
2. “Mở mắt, mở tai... tâm hồn” (Mgr. L.Daloz, trong “Le Règne de Diei s'est
approché”, Desclée deBrouwer, 1994, trang 160).
“Tìm kiếm sự phi thường, kỳ diệu luôn luôn là một cám dỗ; còn tế nhị hơn nữa, tìm
kiếm sự thành công, sự kính trọng, lòng khao khát lôi cuốn sự chú ý, thủ đắc uy tín
xã hội cho chúng ta hay cho Giáo Hội. Chúng ta muốn gây một ấn tượng tốt, nếu có
thể gây nên cảm giác, muốn giới thiệu những dấu chỉ như là những thư giới thiệu.
Thế nhưng, những dấu chỉ đích thực của Đấng Thiên Sai lại chiếu cố đến những
người bé mọn, những người bệnh tật, những người nghèo. Vì thế, dấu chỉ của ơn
cứu độ thường được giấu kín, không hiểu thấu được. Để có thể thấy được, phải tìm
kiếm, phải chú ý, lắng nghe và nhìn xem: “Hãy đi báo cho Gioan những gì các ông
nghe và thấy”. Đang ở trong tù, Gioan vẫn theo dõi những gì người ta nói về Đức
Giêsu: ông sai các môn đệ đến với Đức Giêsu để phỏng vấn Ngài... Cũng phải mở
rộng con tim để hiểu: “Phúc cho ai không vấp ngã vì Ta”. Chính những dấu chỉ phải
đương đầu với sự mâu thuẫn... Quả thật người ta có thể bỏ qua, quả thật người ta có
thể thấy chúng “không có gì đáng kể”, hay người ta có thể lầm lạc khi tìm kiếm
những việc phi thường. Để nhận ra Đức Kitô, phải mở mắt, mở tai... và mở con tim
nữa”.
3. “Phép lạ, dấu chỉ ơn cứu độ của Thiên Chúa cho con người” (A.Marchadour,
“Les Evangiles au feu de la critique”, Bayard Editions, Centurion, trang 121-122).
“Không được cô lập phép lạ ra khỏi toàn bộ Phúc Âm. Đó là phần chính yếu của sứ
mạng Đức Giêsu. Có nghĩa là, ơn cứu độ do Đức Giêsu đem đến không phải chỉ là
Tin Mừng suông, một sự hiểu biết giúp thoát khỏi sự tối tăm ngu dốt, và chuyển
thông một kiến thức mới về Thiên Chúa; nhưng đó cũng là một sự giải phóng thân
xác, một sự khôi phục toàn diện cho những người què quặt, cho những người sống
bên lề, cho những người bị đánh mất chính mình (bị ám ảnh bởi một người khác),
cho những người bị loại trừ ra khỏi xã hội. Phép lạ tượng trưng cho một chương
trình cứu độ, chịu trách nhiệm về những thực tại thân xác, vật lý, thiêng liêng và xã
Page 23 of 793
hội của con người.
Phép lạ luôn luôn xuất hiện như một sự phản kháng, chống lại một trạng thái nào
đó của những sự vật, một sự từ chối chống lại tai ương, dù là sinh vật học, thiên
nhiên hay xã hội. Người có ơn đoàn sủng là người vượt qua những ranh giới và
giúp cho người khác vượt qua những ranh giới đó. Có thể chúng ta chạm ngón tay
vào một nét lớn của phép lạ, là phải nắm giữ lại khi chúng ta tự hỏi về tính thời sự
của phép lạ. Ngày nay, chúng ta ít thấy những phép lạ thuộc loại sinh vật học; tuy
nhiên, phải tự hỏi về những vươn lên, những vượt qua các giới hạn mà chúng ta
được mời gọi. Phép lạ giả thuyết hai người nghèo túng: người thứ nhất là Đức
Giêsu, “Ngài là Đấng vốn giàu có đã tự trở nên nghèo hèn vì anh em” (2Cr 8,9).
Người thứ hai là người đón nhận dấu chỉ của Đức Giêsu, là người khốn quẩn đến
nỗi đã để cho sức mạnh của Đức Giêsu hành động trên chính mình và qua chính
mình”.
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG
BÁO TIN CHO GIUSE
(Mt 1, 18-24)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một gia phả kỳ dị:
Chúa nhật thứ IV này, bài đọc năm A trích trong đoạn mở đầu Phúc Âm thánh
Matthêu (1,1-4,16). Claude Tassin giải thích: Một đoạn mở đầu như một cái sàng,
cho phép đi từ Cựu Ước đến Tân Ước. Bởi vì, đối với Matthêu, Đức Giêsu không
đến cắt đứt những quỹ đạo lịch sử Kinh Thánh thời trước, nhưng nối kết chúng lại
trong một chiều hướng bất ngờ ("L'Eangile de Matthieu”, Centurion, 1991, trang
19). Đó rõ ràng là điều nỗi bật của đoạn văn dùng cho ngày 24 tháng 12 này.
Khác với thánh Luca đã gom lại các mẩu chuyện về thời ấu của Đức Giêsu, nhưng
tập trung vào Đức Maria, thánh sử Matthêu đưa Giuse ra trước; như thế, ngài cống
Page 24 of 793
hiến cho các độc giả của ngài một con đường đi đến mầu nhiệm Đức Giêsu.
Gia phả của ông: “Đây là gốc gác Đức Giêsu Kitô...” (1,1-17) trước hết muốn tỏ
cho biết Đức Giêsu Kitô là Ai: “Đức Kitô, con vua David, con của Abraham”. Tuy
nhiên, việc giới thiệu ấy bất ngờ chuyển hướng; một khâu cuối cùng bị trục trặc, sự
liên tục của các thế hệ bị đứt đoạn, bởi vì, ông nói rõ ràng là, Giuse không phải là
cha ruột của Đức Giêsu: “Giacob sinh Giuse, chồng của Maria, từ nơi bà Đức
Giêsu sinh ra, cũng gọi là Đức Kitô” (câu 16).
Mặc dầu vậy, Matthêu sẽ chỉ cho biết, làm thế nào Đức Giêsu là con của David
được các tiên tri báo trước, và làm thế nào, Giuse, không hề cắt đứt sự liên tục, lại
là người nối kết lại. Ông nhấn mạnh ở câu 18: “Đây là gốc tích (nguồn gốc) của
Đức Giêsu”.
- “Maria, mẹ của Đức Giêsu, đã đính hôn với Giuse...”. Vào thời đó, đôi vợ chồng
đính hôn khi còn là thanh niên, sau một thời gian mới đi đến hôn nhân và vợ về
nhà chồng.
Chính trong khoảng thời gian này, “trước khi hai ông bà về chung sống với nhau”
Maria “có thai”. “Do tác động của Chúa Thánh Thần”, Matthêu thêm vào ngay
lập tức, nhìn nhận đây là sự khởi đầu thánh thiêng, thay thế một hành động tạo
dựng, cho tiến trình sinh vật học.
- “Giuse, người công chính...”. Chúng ta đừng tìm cách đi vào tâm lý của Giuse,
đang phải đương đầu với một hoàn cảnh tế nhị. Tuyệt nhiên, bản văn không nói với
chúng ta điều gì cả. Chúng ta chỉ có thể đọc được ở đấy quan điểm của thánh sử.
C.Tassin chú giải: “đối với ông, Giuse là người công chính, bởi vì ngài đã từ chối
đảm nhận tư cách làm cha không phải là của ngài, và bởi vì ngài đã vâng lời Thiên
Chúa mà chịu nhận vai trò làm cha này” (O.C. trang 26).
- “Thiên thần Chúa hiện ra với ông trong giấc mơ...”. Rõ ràng là chúng ta đang
gặp thể loại văn chương chuyên loan báo việc hạ sinh trong Kinh Thánh mà
Matthêu đi theo sơ đồ truyền thống: 1- một hoàn cảnh bế tắc. 2- Thiên thần hiện ra
và uỷ thác sứ mạng. 3- Việc thực hiện sứ mạng này.
Giữa hoàn cảnh bế tắc, Giuse được uỷ nhiệm một sứ mạng: với tư cách là “Con vua
David”, ngài được giao phó sứ mạng “đặt tên cho con trẻ”, dành riêng cho ngài. Mà,
theo H.Vulliez giải thích: “Theo luật Do Thái lúc bấy giờ, đứa bé hiện hữu hợp pháp
Page 25 of 793
bằng tên mà người ta gọi nó, và nó thuộc dòng dõi người cha, dù đó là người cha
(sinh vật học) ruột thịt hay không” ("Dieu si proche”, Desclée de Brouwer, trang
16). Như vậy, tư cách con vua David thực sự của hài nhi và sự thực hiện trọn vẹn
các lời tiên tri cứu thế tuỳ thuộc ở sự vâng lời của Giuse. Chẳng những ngài không
phải mờ nhạt đi, mà Thiên Chúa muốn cần đến ngài để thực hiện ý định cứu độ của
Thiên Chúa.
- “Khi thức dậy, Giuse đã thực hiện điều Thiên Chúa truyền...” Với sự mau mắn của
người công chính, hoàn toàn sẵn sàng trước sự mới lạ của Thiên Chúa, Giuse đón
nhận về nhà mình mầu nhiệm của Giao Ước mới: “Ông rước vợ về nhà mình”, như
thế, cho phép các lời tiên tri được thực hiện trọn vẹn: “Này đây, một trinh nữ sẽ thụ
thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ đặt tên là Emmanuel, có nghĩa là “Thiên
Chúa ở cùng chúng tôi” (xem Is. 7). Nhờ Giuse, Đấng Cứu Thế, thụ thai trong lòng
Đức Maria, bởi Thánh Thần của sự sáng tạo mới, được đưa nhập vào dòng dõi
David. Với đoạn các Nhà Đạo Sĩ kế tiếp, Ngài sẽ tỏ mình ra cho Israel và dân ngoại.
2. Một tên gọi khai mào và kết thúc Phúc Âm:
Thế nhưng, hơn cả vai trò của Giuse trong ý định cứu độ, chính sứ mạng của Đức
Giêsu mới làm cho Matthêu quan tâm. Một sứ mạng mà hai tên gọi loan báo được
trao phó cho Ngài:
- Tên mà Giuse được uỷ thác trao phó cho Ngài: “Giêsu”, và có nghĩa là: “Thiên
Chúa cứu chuộc”, “bởi vì, chính Ngài sẽ cứu dân Ngài khỏi tội lỗi”.
- Tên gọi mà sau này sẽ dùng để chỉ định Ngài, khi mà, trong ánh sáng phục sinh,
các môn đệ sẽ hiểu là đã thực hiện lời sấm của Isaia: “Người ta gọi tên Ngài là
Emmanuel, nghĩa là: “Thiên Chúa ở cùng chúng tôi”. Thực ra, vào cuối Phúc Âm,
khi gặp nhau tại điểm hẹn, Đấng Phục Sinh sẽ sai họ ra đi với sứ mạng không biên
giới, Ngài tuyên bố với họ: “Và Ta, Ta ở cùng các con mọi ngày cho đến tận
thế”,thì họ sẽ hiểu rõ tầm mức quan trọng cuối cùng của lời tiên tri về
Emmanuel, “Lời loan báo cho Giuse đã vẽ nên quĩ đạo sứ mạng của Đức
Kitô” (C.Tassin, O.C. trang 28).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Page 26 of 793
1. “Nguồn gốc khác” (Mgr L.Daloz, trong “Le Règne des cieux s'est approché”,
Desclée de Brouwer, trang 16-17).
“Đây là gốc tích của Đức Giêsu...”. Sau quyển sách gốc tích của Đức Giêsu Kitô,
thì đây là một nguồn gốc khác được trình bày cho chúng ta. Đức Giêsu, bám rễ sâu
vào một lịch sử, trong một dân tộc, cũng là Đấng đến từ nơi khác. Giacob sinh
Giuse, chồng của Maria, từ nơi bà, Đức Giêsu sinh ra... Giuse đã đưa đứa trẻ sắp
sinh nhập vào trong dòng dõi tổ tiên mình một cách hợp pháp; nhưng hài nhi này
lại đến từ một Đấng khác: đứa con bà sinh ra là bởi Chúa Thánh Thần. Giuse,
người công chính, sẽ đặt tên cho hài nhi: bà sẽ sinh một con trai mà ông sẽ đặt tên
là Giêsu. Tên gọi có ý nghĩa, cho biết hài nhi không phải là hậu duệ như những
người khác, đóng kín trong những giới hạn của khả năng loài người: bởi chính
Ngài sẽ cứu dân Ngài khỏi tội lỗi. Ai có thể giải thoát khỏi tội lỗi, nếu không phải
là Thiên Chúa? Lời tiên tri nhận lấy đầy đủ tất cả ý nghĩa: người ta sẽ gọi tên Ngài
là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng tôi. Đức Giêsu ghi tên vào một
gia phả, nhưng Ngài làm nổ tung gia phả đó. Chính Thiên Chúa bước vào trong thế
giới loài người chúng ta.
Tuy nhiên, vai trò của Giuse không phải là tầm thường. Khoa tâm lý hiện đại đã tỏ
cho chúng ta biết tầm quan trọng của hình ảnh người cha đối với việc tạo thành
nhân cách của hài nhi. Chính nhờ gần gũi với Giuse mà Đức Giêsu sẽ học biết
người cha là gì. Chính nơi ông, mà Ngài sẽ nhìn thấy phản ánh nhân loại tình phụ
tử của Thiên Chúa. Biết nói với chúng ta rõ ràng về Cha của Ngài, phải chăng khi
đã nhìn thấy Giuse mà Ngài đã có kinh nghiệm về sự âu yếm của cha: “Ai trong
các anh, nếu đứa con xin bánh mà lại cho một hòn đá ư? Hay, nếu nó xin một con
cá, mà lại cho nó một con rắn?”(7,9-10). Ngài đã học biết rằng, các người cha
dưới đất biết cho con cái mình những sự tốt lành. Ngài đã học biết điều đó nơi
thánh Giuse.
Chúng ta đừng quên rằng, những đoạn văn đến “sau": sau một sự khám phá lâu dài
về con người Giêsu, con của bác thợ mộc, sau những lời nói và những dấu chỉ đã
làm nảy sinh đức tin trong tâm hồn các môn đệ, sau những hồ nghi và sau cùng,
sau một sự chắc chắn về sự phục sinh: phải nhìn nhận rằng, Đức Giêsu đã là một
Đấng khác, để chúng ta có thể hiểu rằng Ngài đã từ nơi khác mà đến. Trong lịch sử
Page 27 of 793
nhân loại, nguồn gốc thần thiêng của Đức Giêsu là một sự kiện không ai để ý đến,
không ngừng được tranh cãi và chối bỏ: Đó không phải là con bác thợ mộc sao?
Nhờ Thánh Thần, Thiên Chúa dẫn nhập cái mới vào trong thế giới chúng ta. Ngài
đã trở thành Thiên-Chúa-Ở-Cùng-Chúng-Tôi. Chỉ nguyên việc đón nhận cái mới là
chính Đức Giêsu, cái mới mà Ngài đem đến cho cuộc đời chúng ta, có thể dẫn ta
đến chấp nhận điều bất ngờ trong việc Ngài sinh ra. Chính kết quả của việc khám
phá này mà Matthêu muốn gởi gắm cho chúng ta. Chúng ta không thể chấp nhận
nguồn gốc của Đức Giêsu bởi tác động của Chúa Thánh Thần mà không nhìn nhận
là Ngài đến từ Thiên Chúa. Chính khi đã nhìn biết Ngài, chính khi đã hiểu rằng,
Ngài là Đấng khác, thì chúng ta mới có thể đón nhận mầu nhiệm giáng sinh của
Ngài”.
2. “Tính cách làm cha của Giuse đối với Đức Giêsu chắc chắn quan trọng hơn
như gnười ta vẫn thường nghĩ” (Jean-Noel Bezancon, trong “Jésus Christ”
("Petit encyclopédie moderne du christianisme") Desclée de Brouwer, trang 43-
45).
“Tính cách làm cha của Giuse đối với Đức Giêsu quan trọng hơn ta vẫn thường
nghĩ. Để gọi tên Đấng mà tất cả mọi người xưng là Thiên Chúa, để chỉ định sự hiện
diện rất gần gũi mà từ đó Ngài lãnh nhận tất cả mọi sự, hữu thể mà Ngài luôn luôn
ý thức chỉ là một với Ngài, Đức Giêsu tự động dùng lại danh xưng mà Ngài âu
yếm gọi Giuse: “Cha, Ba, Bố”. Và khi phải giải thích sự thật gây kinh ngạc này với
Thiên Chúa của Israel, Thiên Chúa mà Ngài đòi tiếp tục công trình sáng tạo, Đức
Giêsu lại dùng những từ ngữ đơn giản nhất khi còn tập tành ở Nagiarét, trong
xưởng của bác thợ mộc Giuse: “Cho đến bây giờ vẫn làm việc, và Ta cũng vậy, Ta
cũng làm việc... Điều mà Cha làm, thì Con cũng làm giống như vậy. Chính Cha
yêu mến Con, và chỉ cho Con tất cả những gì Ngài làm” (Jn 5,17-20). Chính nơi
những từ ngữ thường ngày, những từ ngữ mà Ngài dùng để diễn tả cuộc đời Ngài,
những mối liên hệ của Ngài, những tình cảm của Ngài, mà Đức Giêsu muốn nói
đối với Ngài, Thiên Chúa là ai. Làm sao không tìm thấy trong tình cảm của cha mẹ
Ngài những từ ngữ đúng đắn nhất để nói cho chúng ta biết mối liên hệ tuyệt đối
duy nhất vốn vẫn hiện diện trong con tim Ngài: “Cha và Ta, Chúng Ta là một” (Jn
Page 28 of 793
10,30).
ĐÊM NOEL
ĐỨC GIÊSU GIÁNG SINH
(Lc 2, 1-14)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một sự sinh ra âm thầm giữa lòng lịch sử chúng ta:
Nếu thánh Luca, trong lời dẫn nhập, rất muốn làm công việc của nhà viết sử, thì điều
đó không theo ý nghĩa hiện đại của từ ngữ, nhưng chỉ như một nhà thần học nhạy
cảm đặc biệt với lịch sử ơn cứu độ mà thôi.
- Để đăng ký việc Đức Giêsu sinh ra trong lịch sử tổng quát, ông nối kết điều đó với
“một sắc dụ của hoàng đế Augusto, ra lệnh kiểm tra dân số trong tất cả thiên hạ” (một
cuộc kiểm tra dân số không phải là không đặt thành vấn đề lịch sử cho một số nhà
chuyên môn).
- Để giải thích sự liên tục của lịch sử cứu độ và sự hoàn thành của nó trong Đức
Kitô, thánh Luca thích nhấn mạnh mối quan hệ dòng dõi vua David của Đức
Giêsu.
+ Chính là đi về Bêlem, “thành quả của vua David”, mà Giuse, rời bỏ Nagiarét xứ
Galilêa, để được đăng ký trong nguyên quán, bởi vì ông thuộc về nhà và con cháu
vua David”.
+ Chính ở tại Bêlem mà “Maria, vợ ông, đang có thai”, sẽ cho ra đời hài nhi mà bà
cưu mang. Biến cố đã được kể lại với một sự điều độ đáng kể. Giữ một vai trò
quyết định trong việc lên Giêrusalem, giờ đây, Giuse phai mờ đi để nhường cho
Maria nhiệm vụ chủ động: “Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tả bọc con, rồi đặt nằm
trong máng cỏ” điều này không thể không gợi lên cảnh đặt trong mộ, trong Lc
23,53: “Ông quấn Ngài trong một khăn liệm và đặt Ngài nằm trong huyệt”, bởi lẽ
không có chỗ cho họ trong phòng chung ("phòng chung” sắp tới mà chúng ta sẽ
thấy nơi Luca sẽ là phòng chung cho bữa tiệc ly: Lc 22,11).
Page 29 of 793
Trái ngược với sự thinh lặng, âm thầm và nghèo nàn của việc sinh ra, thì đây,
“trong vùng chung quanh”, đêm được soi sáng và vang lên lời giải thích ý nghĩa
của biến cố vừa mới được thực hiện trọn vẹn: trời đất đều có liên quan.
Những người đầu tiên đón nhận mạc khải lại là những người cùng đinh thời đó:
“những người chăn chiên”, một trong những hạng người bị xã hội khinh khi nhất,
bị liệt kê ngang hàng với những tội lỗi công khai và những người thu thuế. H.
Cousin giải thích: “Những người chăn chiên có tiếng xấu trong xứ Palestine, là
nơi mà người ta thường coi họ như là không lương thiện và trộm cắp. Kinh Talmud
của Babylone xếp họ vào một bọn có ý nghĩa: “những người chăn chiên, thu thuế
và publicanô thật khó lòng mà sám hối ăn năn”. Những người bị khinh khi, hạ cấp
trong bậc thang xã hội là những người đầu tiên liên hệ trong việc sinh ra của
Đấng có một người mẹ là “người hèn hạ” (1,48),người đem Tin Mừng cho những
người nghèo khổ (4,18). Hài nhi mới sinh ra đã là Đấng gần gũi với những người
tội lỗi và sẽ ăn uống cùng bàn với họ” (15,2) ("L'Evangile de Luc”, Centurion,
trang 38-39).
- Sứ điệp mà “Thiên thần Chúa” nói với họ là “Một Tin Mừng” (một Phúc Âm),
một niềm vui lớn lao. Sứ điệp được gởi “đến cho toàn dân”. Nó liên quan đến việc
sinh hạ của một hài nhi mà tất cả những danh hiệu như “Đấng Cứu Thế”, “Đấng
Thiên Sai”, “Chúa” chỉ có đầy đủ ý nghĩa khi được trao ban cho em bé đó mà thôi,
bởi vì em bé chính là sự mạc khải sống động của lòng thương xót Thiên Chúa.
“Đấng Cứu Thế”, “Đấng Thiên Sai” ("Đức Kitô"), “Chúa”, là ba danh hiệu phát
xuất từ lời tuyên xưng đức tin phục sinh của Giáo Hội, mà chúng ta sẽ thấy trên
môi miệng của Phêrô (Cv 2,36) và của Phaolô (Cv 13,33).
- “Dấu chỉ” được cung cấp cho những người chăn chiên vùng phụ cận Bêlem
là: “Một hài nhì mới sinh, quấn trong tả và đặt nằm trong máng cỏ”. Chính là để
nói cho những người biết đón nhận dấu chỉ này là, Thiên Chúa muốn thực hiện việc
cứu độ đã hứa bằng một cách gây hoang mang, bất ngờ như thế nào.
R.Meynet diễn giải: “Đấng trước hết đã trở thành sau hết. Ngài là Đấng Cứu Thế,
là Vua, Đấng Thiên Sai, Đấng sẽ được trao ban ngôi báu David, đã được đặt vào
trong máng ăn của súc vật, được quấn bằng những tấm tả, và nằm trong một cái
nôi của vận mệnh, cũng như là Ngài sẽ kết thúc khi nằm trong ngôi mộ mượn tạm,
Page 30 of 793
quấn trong một chiếc khăn liệm. Và, một cách mâu thuẫn, chính điều đó lại được
coi là dấu chỉ cho những người chăn chiên và những người tín hữu của mọi thời
đại. Dấu chứng của sự vĩ đại của Thiên Chúa là sự bé nhỏ của Ngài, dấu chứng
của quyền lực của Ngài lại chính là sự yếu đuối của Ngài” ("L'Evangile selon saint
Luc, Analyse rhétorique”, Cerf, trang 36).
2. Việc tạ ơn Thiên Chúa “thình lình” xuất hiện.
Về phía trời cao, biến cố được phối hợp với một tầm quan trọng, một sự trọng thể
đi đôi với việc kiểm tra dân số tổng quát của Augusto: “Cùng với thiên thần, có
muôn vàn thiên binh cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa: “Vinh danh Thiên Chúa trên
các tầng trời, và bình an dưới thế cho người Chúa yêu”.Trời và đất đều vui mừng:
kỷ nguyên cứu độ đã bắt đầu. Thiên Chúa, Đấng đặt vinh quang qua việc tha thứ sẽ
đổ tràn đầy trên những người thân của Ngài “sự bình an” mà Ngài đã hứa trong
những ngày cứu độ: không phải là sự an toàn vật chất của “hoà bình Roma” mà lúc
bấy giờ thế giới đang chờ đợi từ hoàng đế Augusto, nhưng là sự sống sung mãn mà
chỉ mình Ngài mới có thể bảo đảm được mà thôi.
Trong đêm, trở lại yên tĩnh của đồng quê Bêlem, những người chăn chiên đã lên
đường “theo lời loan báo”. “Họ khám phá ra Maria và Giuse, với hài nhi mới sinh
nằm trong máng ăn súc vật”. Rồi, như là kiểu mẫu của những nhà truyền giáo Kitô
mà Luca sẽ trình bày trong cuốn sách thứ hai, sách Tông Đồ Công Vụ, họ ra về,
vừa đi vừa tạ ơn Thiên Chúa “vì tất cả những điều họ đã thấy và đã nghe”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Một tình yêu được diễn tả qua sự yếu đuối của một hài nhi mới
sinh” (J.Potel, trong Jesus, I'histoire vraie”, Centurion, 1994, trang 94).
“Bà sinh con trai đầu lòng. Bà lấy tả bọc con và đặt nằm trong máng ăn súc vật, vì
không có chỗ cho họ trong nhà trọ”. Khó mà nói một cách đơn giản hơn điều mà
người ta xem như là một trong những mầu nhiệm lớn lao nhất: Việc sinh ra của Con
Thiên Chúa ở giữa loài người! Thông tin này trước hết sẽ liên quan đến những người
chăn chiên, một nghề bị các người cầm quyền tôn giáo Israel khinh khi. Tuy nhiên,
thiên thần đã thông tin cho họ. Tin Mừng Đấng Cứu Thế đến với những người
Page 31 of 793
nghèo, những người mà Đức Giêsu sẽ tuyên bố là những người có phúc. Họ sẽ
không tìm thấy Đấng Cứu thế trong một dinh thự. Ngài chỉ là một hài nhi nằm trong
máng ăn của súc vật.
“Đây là dấu chỉ cho anh em: anh em sẽ gặp một trẻ sơ sinh bọc tả, nằm trong
máng cỏ”. Đức tin cũng đòi hỏi những người nghèo trút bỏ những khát vọng thầm
kín nhất: sự can thiệp mạnh mẽ của Thiên Chúa không được tỏ lộ ra bằng những
hành động hiếu chiến, như là Israel đã mong đợi trong suốt lịch sử của mình. Nó
loan báo tình yêu của Chúa qua sự yếu đuối của một trẻ sơ sinh. Các thiên thần
mừng hát: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời cao, và bình an dưới thế cho người
Chúa yêu”.Thiên Chúa yêu thương loài người và muốn trao ban bình an cho họ.
Người sẽ không thiết lập bình an bằng sức mạnh của vũ khí, mà bằng em bé nghèo
hèn này”.
2. “Sự khiêm nhường của Thiên Chúa” (Mgr. L.Daloz, trong “Dieu a visiti son
peuple”, Desclée, de Brouwer, trang 20).
“Chúng ta thuộc lòng câu chuyện Đức Giêsu sinh ra. Nó vừa quen thuộc, vừa mầu
nhiệm. Cũng như toàn bộ hai chương đầu của thánh Luca, nó liên kết những hoàn
cảnh cụ thể, rõ ràng, với sự thâm nhập của sự can thiệp từ nơi khác. Những nơi
chốn, những thời điểm, những con người được xác định rõ ràng: Đó là Bêlem lúc
kiểm tra dân số, phòng trọ, máng ăn súc vật. Đó là Maria và Giuse, thuộc dòng dõi
vua David, đến đăng ký tên họ trong thành của tổ tiên mình; những người chăn
chiên canh giữ đoàn vật ban đêm. Đó không phải là những con người vĩ đại, cũng
không phải là những biến cố được lưu giữ lại trong lịch sử các quốc gia. Trong
những hoàn cảnh tầm thường này, một thế giới huyền bí tỏ hiện: các thiên thần,
vinh quang Chúa, một lời loan báo kỳ lạ, Một sự chứng nhận, một mạc khải: hài
nhi mới sinh là Đấng Cứu thế, là Đức Kitô, là Chúa, và việc Ngài đến là một niềm
vui lớn lao cho toàn dân. Dấu chỉ để nhận ra không có gì là đặc biệt: “anh em sẽ
trông thấy một trẻ sơ sinh, bọc trong tả và nằm trong máng ăn súc vật...”. Vừa
mới sinh ra, Đức Giêsu đã được chỉ định, và những nhân chứng đầu tiên là những
người chăn chiên, cho thế giới của những người khiêm nhường. Thiên Chúa luôn
xuất hiện như thế trong sự khiêm nhường, giữa những biến cố hằng ngày, và sự tỏ
Page 32 of 793
hiện của Ngài không có ồn ào, nhưng kín đáo. Để nhận ra sự xuất hiện của Ngài,
phải biết lắng nghe lời của các nhân chứng, phải biết đón nhận sứ điệp hướng về
một nơi khác. Nếu chúng ta biết chú ý, những hoàn cảnh bình thường nhất cũng
được soi rõ bằng một thứ ánh sáng mới, ánh sáng của “vinh quang Thiên Chúa”, nó
không làm loà mắt, nó nói cho những người khiêm hạ. Bấy giờ Thiên Chúa có thể
đến ở giữa chúng ta. Đức Giêsu đã đến như thế đó!”.
NGÀY LỄ GIÁNG SINH
VÀ NGÔI LỜI ĐÃ MẶC LẤY XÁC PHÀM
(Ga 1, 1-18)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
+ Bài ca thay lời mở đầu.
Matthêu mở đầu tác phẩm bằng gia phả Đức Giêsu, con vua David, con Abraham.
Luca mở đầu “câu chuyện về những biến cố đã được thực hiện giữa chúng ta” (1,1)
bằng một trình bày tỉ mỉ về thời thơ ấu của Chúa Giêsu: cuộc đời Đức Kitô vừa
được dẫn nhập, vừa được báo trước. Còn Marco thì, như chúng ta đã thấy trong
Chúa nhật thứ II Mùa Vọng, bằng lòng đặt cho cuốn sách của ông một đề tựa rất có
ý nghĩa: “Khởi đầu Tin Mừng Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa”.
Còn Gioan khai mào Phúc Âm bằng một bài ca, mà nhiều nhà chú giải nghĩ đã
được hát trong cộng đoàn Kitô giáo của Gioan trước khi được đặt vào đầu sách
Phúc Âm thứ tư. Theo kiểu “mở đầu” của một bản nhạc giao hưởng, hay hơn nữa,
theo kiểu một chương cuối, bài ca ngợi khen phối hợp các chủ đề bằng một lối nói
ngắn gọn có hiệu quả.
Alain Marchadour giải thích: “Đi tìm cho Phúc Âm của mình một dẫn nhập, Gioan
đã chọn bài ca ngợi khen, một đoạn mở đầu rất du dương, tuần tự kể ra những chủ
đề lớn của Phúc Âm: Đức Giêsu mà Phúc Âm sắp kể lại lịch sử giữa loài người,
được giới thiệu ở đây với nguồn gốc và khởi đầu của Ngài. Ngài là “Ngôi Lời” có
trước từ khởi thuỷ, thân mật với Thiên Chúa (Ngài hướng về Thiên Chúa) đến nỗi
Page 33 of 793
thi sĩ khẳng định Ngài là Thiên Chúa. Vai trò của Ngài đối với loài người vượt
khỏi dân Israel, bởi vì Ngài là Đấng tạo hoá, là Sự Sống và Ánh Sáng cho tất cả
những ai sinh ra trong trần gian? Nhập thể đánh dấu sự khởi đầu của lịch sử Ngôi
Lời, cuộc gặp gỡ quyết định với loài người, và dân Do Thái: Kẻ thì ruồng bỏ,
người thì đón nhận: đó là cộng đoàn Kitô hữu. Bài ca ngợi khen này long trọng kể
lại hành trình của Ngôi Lời từ khi còn ở nơi Thiên Chúa (1,2), đến giữa loài người
(3-5), chọn Israel (9-11), rồi việc Nhập thể (14) cho đến việc Ngài lại đến, “Ngài
là Đấng ở trong Thiên Chúa Cha” (L'Evangile de Jean, Centurion, 1992, trang 31).
Chúng ta hãy triển khai bài ca ngợi, từng đoạn một.
- Gốc tích huyền nhiệm của Đức Giêsu, Ngôi Lời Tác Tạo:
+ Hai chữ đầu tiên: “khởi đầu” liên kết việc Đức Giêsu đến với những chương đầu
của sách Sáng Thế. Như vậy, Đức Giêsu được đọc lại từ lúc khởi đầu của mạc
khải: trong suốt cuốn Phúc Âm, Ngài được giới thiệu như là kết quả của tất cả
những mạc khải, là Đấng mạc khải tối cao, tặng vật cuối cùng của Thiên Chúa, con
đường duy nhất có thể đạt tới ơn cứu độ, khuôn mặt Thiên Chúa ở giữa loài
người"(A. Marchadour, O.C. trang 34).
+ “Ngôi Lời Thiên Chúa” (thuật ngữ riêng của Gioan trong Tân Ước) trước hết
được giới thiệu trong việc Ngài đã có từ trước muôn thuở, tính thân mật vĩnh cửu
với Thiên Chúa Cha, sự phân biệt của Ngài với Cha Ngài, thiên tính của
Ngài: “Ngôi Lời ở cùng Thiên Chúa, Ngôi Lời là Thiên Chúa”.
Tiếp đến, bài ca ngợi khen loan báo tính cách phổ quát của công trình sáng tạo của
Đấng là Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa: “Nhờ Ngài, tất cả được tạo thành, và
không có Ngài thì chẳng có gì được tạo thành”. Đồng thời, Ngài ban sự sống cho
thế giới, Ngài đưa thế giới đến sự hiện hữu.
- Ngôi Lời Thiên Chúa, Ánh sáng và sự sống cho nhân loại.
Gần với Thiên Chúa, và là chính Thiên Chúa, từ khởi thuỷ Ngôi Lời sống mối liên
lạc duy nhất với con người. Ngài không chỉ là tạo hoá; Ngài là “Sự Sống” và “Ánh
Sáng”. Ngài không chỉ là nguồn mạch của tất cả sự sống; kết quả của sự hiện diện
Ngài giữa loài người là sự biểu lộ và hiệp thông của đời sống siêu nhiên. Ngài
cũng là Ánh Sáng: không phải là ánh sáng vũ trụ, mà là Ánh Sáng thần thiêng và
siêu nhiêu, ánh sáng đưa dẫn loài người.
Page 34 of 793
- Lời chứng của Gioan Tẩy Giả.
Trái ngược một cách đặc biệt với sự trang trọng của những câu đầu của Phần Mở
đầu, đây là cảnh Gioan Tẩy Giả xuất hiện: “Có một người...”.
Có một nhân chứng đi trước, báo cho biết Ánh Sáng đã đến trong thế gian: Gioan,
con ông Giacaria. Nhân vật này quan trọng vì đã được Thiên Chúa sai đến và đã
lãnh nhận sứ mạng làm chứng cho Ánh Sáng. Với tư cách là tiền hô, ông đưa dẫn
về niềm tin vào Đấng là Ánh Sáng và là Đấng phải chiếm lấy tất cả vị trí: “Người
này không phải là Ánh Sáng, nhưng ông đến để làm chứng cho ánh sáng”.
- Ánh Sáng đã đến trong thế gian.
+ Nhưng khi đến trong thế gian, Ánh Sáng đã đụng phải sự từ chối và loại bỏ của
loài người. Thế gian được Ngôi Lời tạo thành đã từ chối Ánh Sáng, đó là một sự
vấp phạm lớn lao (scandale): “Ngài đến trong thế gian, nhờ Ngài mà thế gian được
tạo thành, nhưng thế gian đã không nhìn nhận Ngài”. Còn một vấp phạm lớn hơn
nữa: đó là “những gia nhân Ngài”, dân của Lời Hứa, dân của Lời giao ước, “đã
không đón nhận Ngài”.
+ Ngược lại, “những ai đón nhận Ngài”, là người Do Thái hay không, “thì Ngài
ban cho quyền trở thành Con Thiên Chúa”.
- Ngôi Lời đã mặc lấy xác phàm.
+ “Ngôi Lời đã trở thành nhục thể: “Gioan không viết là Ngài đã làm người; ông
công bố là, Ngài đã trở thành “nhục thể": không phải là một từ ngữ chỉ định thân
xác đối chọi với linh hồn, nhưng chỉ định con người với khía cạnh mỏng dòn và dễ
bị huỷ diệt.
+ “Ngài đã ở giữa chúng tôi” (nói theo văn chương: “Ngài đã cắm lều ở giữa chúng
tôi"): đối với các độc giả của Ngài, từ ngữ gợi lên ngay “chỗ ở của Thiên Chúa” ở
giữa dân Ngài. Sự hiện diện này của Chúa ở giữa các gia nhân Ngài được tượng
trưng ngày xưa bởi Lều Tạm trong sa mạc, trong thời Xuất Hành, rồi bằng Đền
Thờ Giêrusalem, giờ đây đã được thực hiện một cách tuyệt hảo và cuối cùng, nơi
Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người (Ga 2,19-22: ”...Ngài nói về Đền thờ thân thể
Ngài").
+ “Và chúng tôi đã thấy vinh quang của Ngài": trong con người Đức Giêsu, cộng
đoàn của Gioan khẳng định là đã biết nhìn thấy Vinh Quang của Thiên Chúa, một đặc
Page 35 of 793
tính, một sự toả sáng mạc khải Thiên Chúa.
- Đức Giêsu Kitô đã mạc khải Thiên Chúa vô hình.
“Không ai đã thấy Thiên Chúa bao giờ: Con một Ngài là Đấng ở nơi cung lòng
Thiên Chúa Cha, chính Ngài đã tỏ cho chúng ta biết”.
Jean Pierre nhận xét: “Khởi đi từ Ngôi Lời nơi Chúa, bài ca ngợi khen kết thúc
bằng việc nêu lên “Người Con duy nhất nơi cung lòng Thiên Chúa Cha": đó chính
là diễn biến cuộc đời của Đức Giêsu, như sẽ được tóm tắt lại vào lúc cuối: “biết
rằng Ngài bởi Cha mà ra và Ngài trở về với Thiên Chúa”(13,3). Nhưng ngay trong
việc lên tới Đấng mà chỉ mình Ngài biết ("Không có ai đã trông thấy Thiên Chúa,
cả Môisen cũng thế!"), Ngài muốn đưa chúng ta đi theo Ngài: “Ta ở đâu, các con
cũng ở đó”(14,3). Hơn thế nữa, Ngài đã đưa dẫn chúng ta vào tình thân mật
này: “nếu ai yêu mến Thầy, sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và
chúng ta sẽ đến và ở trong người ấy” (14,23) ("lire la Bible” n.52, trang 34-35).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Ngôi Lời đã hoá thành nhục thể” (Jean-Noel Bezancon, “Jésus le Christ”
“Petite encyclopédie du christianisme”, Desclée de Brouwer, 1988, trang 98-100).
“Truyền thống Do Thái đã suy ngẫm tỉ mỉ về Ngôi Lời Thiên Chúa. Sách Sáng Thế
đã làm chứng điều đó: lúc khởi nguyên, Thiên Chúa nói, Thiên Chúa phán, và tất
cả những gì Thiên chúa phán, trời và đất, ánh sáng, rồi sự sống, tất cả đều hiện hữu
chỉ bởi sức mạnh lời này. Và dân Israel đã có kinh nghiệm này trong suốt lịch sử của
họ: chỉ bởi lời Ngài, Thiên Chúa giải thoát dân Ngài khỏi Ai Cập, hay khỏi Babylon,
Ngài dẫn dắt họ, Ngài nuôi dưỡng họ, Ngài hướng dẫn họ. Ngài tỏ mình ra cho họ
biết Ngài như là người đồng minh, một đối tác, một người bạn, và cả một người
chồng rất mực yêu thương. Lời Chúa như thế chính là sự gần gũi, trung tín, âu yếm,
sự chắc chắn của sự hiện diện của của giao ước.
Các môn đệ đã nhận thấy lời sáng tạo, giải thoát, yêu thương này nơi Đức Giêsu.
Ngài chính là lời vĩnh cửu và duy nhất của Chúa Cha, nhờ đó Ngài đã tạo thành thế
giới (Dt 1,2), và dẫn đưa dân Ngài. Nơi Đức Giêsu, lời này đã nhập thể. Nó không
còn là những ngôn từ, luôn luôn cách xa. Nó đã trở thành một cuộc sống con
Page 36 of 793
người, gần gũi, đụng chạm được và có thể bị thương tổn. Gioan loan báo:“Ngôi
Lời đã mặc lấy xác phàm” (1,14).
Và, từ sự kiện đó, một cuộc sống con người đã trở thành lời Thiên Chúa. Nếu cuộc
đời Đức Giêsu, trong những cử chỉ bình thường nhất và cho đến cả cái chết của Ngài
như thế, có thể tỏ lộ cho biết Thiên Chúa, thì từ nay, tất cả đời người, khi lặp lại
cũng những cử chỉ đó, khi phỏng theo cũng cách xử sự đó, được thúc đẩy bởi cũng
mỗi Thánh Thần, cũng có thể phản ánh cái gì đó của Thiên Chúa, trong khát vọng
được chia sẻ và hiệp thông”.
2. “Sự khởi đầu đích thực mạc khải mầu nhiệm con người Đức Giêsu” (Alain
Marchadour, “Les Evangiles au feu de la critique” Bayard Editions Centurion,
1995).
“Chúng ta có thể nói rằng, Phúc Âm của Gioan, có khác với các Phúc Âm khác đến
thế nào đi nữa, cũng có cái hay là đã đưa dẫn đến nơi đến chốn vấn đề căn bản đã làm
bối rối cho ba tác giả kia. Tất cả các Phúc Âm chỉ có lý do tồn tại là giới thiệu khuôn
mặt của Đức Giêsu và bày tỏ mầu nhiệm đó. Mỗi người một cách, nhưng hơn những
người khác, Gioan tập trung tình tiết vào mầu nhiệm Đức Giêsu. Đề tựa tác phẩm của
ông bằng một đoạn mở đầu, ông đã thành công nối kết sự khởi đầu đích thực, bày tỏ
mầu nhiệm con người của Đức Giêsu: “Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời”.
Như thế, khi thời gian bất động của vĩnh cửu mở ra về hướng lịch sử và thời gian, thì
lịch sử nhân loại của Ngôi Lời bắt đầu... “và Ngôi Lời đã trở thành nhục thể”. Điều
thần thiêng của “Ngôi Lời” chứa đựng đã không còn có thể nhìn thấy được. Chỉ còn
cho thấy nhục thể. Nghĩa là con người trong chiều kích mỏng dòn, phù du và đau khổ.
Từ nay chỉ còn con người tồn tại, và cái được thua của tất cả các Phúc Âm nằm ở chỗ
nhận ra, trong con người này, Thiên Chúa hiện ra rõ ràng cho con người. Tin hay
không tin: đó là việc phải chọn lựa một trong hai mà mỗi người Do Thái (và qua họ,
tất cả mọi người) phải đương đầu”.
LỄ THÁNH GIA
Page 37 of 793
CON ĐƯỜNG CỦA KITÔ HỮU THEO CHÂN ĐỨC GIÊSU
(Mt 2, 12-15.19-23)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một truyện kể tỉ mỉ về thời thơ ấu.
Việc báo tin cho Giuse mà ta đọc Chúa nhật trước vẫn còn rõ như in trong trí nhớ,
nên ta dễ liên hệ đến bài Phúc Âm Chúa nhật này: cũng thiên thần hiện ra trong
giấc ngủ truyền cho Giuse một mệnh lệnh liên hệ đến Maria và trẻ thơ sắp sinh ra;
cũng trích dẫn những lời tiên tri được thực hiện; cũng thái độ im lặng đón nhận và
mau mắn thi hành của Giuse. Hơn nữa, bài Phúc Âm hôm nay sử dụng 2 lần cùng
một lược đồ: ta có thể xếp thành 2 cột song song như sau:
1. Bối cảnh
Sau khi các đạo sĩ đi rồi
1. Bối cảnh
Sau khi Hêrôđê băng hà
2. Thiên thần hiện ra với
Giuse và truyền lệnh
Giuse.
2. Thiên thần hiện ra với
Giuse và truyền
lệnhGiuse.
3. Giuse mau mắn thi
hành
3. Giuse mau mắn thi
hành
4. Trích dẫn Kinh Thánh 4. Trích dẫn Kinh Thánh
“Thế là ứng nghiệm...”
Dưới hình thức ngây thơ, Phúc Âm Thời thơ ấu theo thánh Matthêu thực ra đã
được chuẩn bị rất trí thức và giàu ý nghĩa.
- Đừng quên rằng Matthêu nói với các Kitô hữu gốc Do Thái, tâm hồn thấm đẫm
Kinh Thánh và được nuôi dưỡng bằng những bài chủ giải Kinh Thánh trong các hội
đường. Không lạ gì khi thấy thánh sử, vì muốn minh chứng rằng Đức Giêsu qui tụ
tất cả niềm hy vọng của Israel và đã làm ứng nghiệm các lời Kinh Thánh, thường
xuyên trích dẫn các bản văn Kinh Thánh và các lời chú giải. Về vấn đề này, ta có thể
đọc những trang sách rất khúc chiết của Charles Perrot trong “Cahiers - Evangile số
18” trang 11 và kế tiếp.
- Không như Luca, Matthêu không tìm kích thích trí tưởng tượng hoặc thoả mãn óc
Page 38 of 793
tò mò của ta bằng một vài chi tiết lịch sử kỳ thú. Ông chỉ muốn cho ta hiệp
thông “với các Kitô hữu tiên khởi trong cuộc truy tìm, say sưa niềm tin vào Đức
Giêsu, Con Thiên Chúa”. Ánh sáng Phục Sinh soi dọi tới tận ngọn nguồn làm ta
khám phá và cùng với cộng đoàn sơ khai, tuyên xưng Con Thiên Chúa và Đấng
Cứu độ gian trần trong con trẻ sinh bởi lòng Đức Maria. Những biến cố thời thơ ấu
đã cho thấy trước những điều mà cái chết và sự Phục Sinh khai mở về Đức Giêsu:
vị tiên tri người “Galilê” (người Nadarét”, Giêsu (Thiên Chúa cứu) là Emmanuel
(Thiên Chúa ở cùng ta). Người là “Con”, con David sinh tại Bêlem và Con Thiên
Chúa; Người là Môsê mới khai mạc cuộc Xuất hành mới.
2. Môsê mới, Xuất hành mới
Nếu chú ý, ta sẽ thấy bản văn này song song một cách kỳ lạ với truyện về Môsê.
- Ngày xưa Pharaô đôi lúc đã truyền tiêu diệt trẻ nam sơ sinh của dân Do Thái.
Chúa Giêsu vừa sinh ra thì Hêrôđê độc dữ cũng truyền “tàn sát mọi trẻ nam từ 2
tuổi trở xuống tại Bêlem và các vùng phụ cận”.
- Ngày xưa, Môsê đã được cứu thoát cách kỳ diệu và đã chạy trốn ra nước ngoài
trước khi đương đầu công khai và sau khi được tấn phong làm tiên tri tại “bụi gai
cháy đỏ” (Ex 3,1-12).
Đức Giêsu cũng đã trốn thoát khỏi tay bạo chúa. Đã chạy trốn sang Ai Cập, trở lại
quê nhà rao giảng Tin Mừng sau khi được tấn phong làm Messia lúc chịu phép rửa
tại sông Giođan.
- Ngày xưa, Môsê quay trở lại Ai Cập khi cơn nguy hiểm đã qua “vì những kẻ
muốn hại ông đều đã qua đời” (Ex 4,19-20). Cái chết của Pharaô tạo cơ hội cho
việc giải phóng dân Thiên Chúa.
Chúa Giêsu cũng trở lại quê hương khi nguy hiểm đã hết, “vì Hêrôđê đã băng
hà”. Cái chết của Hêrôđê tạo cơ hội cho Chúa Giêsu trở về và công cuộc giải
phóng dân mới bắt đầu.
- Ngày xưa, Môsê vâng lời Thiên Chúa: “Vậy, Môsê đem vợ con cỡi lừa (việc
Chúa Giêsu cỡi lừa trốn sang Ai Cập phát xuất từ truyện Môsê) và trở lại Ai Cập
(Ex 4,19-20).
Trong Phúc Âm thời thơ ấu của Chúa Giêsu, Giuse lúc nào cũng nêu gương vâng
Page 39 of 793
lời. Sự im lặng mà Matthêu ghi nhận làm nổi bật đức tin trong hành động của
Ngài “Giuse chỗi dậy, đem con trẻ và mẹ Ngài trốn sang Ai Cập... Giuse chỗi dậy,
đem con trẻ và mẹ Ngài trở lại Israel”.
Câu kết của phần I đoạn Phúc Âm rất đậm đà ý nghĩa “Từ Ai Cập, Ta đã gọi con
Ta về”. Câu này mượn trong Osê (11,1) để ca tụng tình thương Thiên Chúa Người
đã đưa Israel “đứa con đầu lòng”(Ex 14,23) ra khỏi Ai Cập. Khi làm ứng nghiệm
lời Kinh Thánh, Đức Giêsu tái tạo lịch sử dân Người. Là Môsê mới, Ngài đến khai
mở một cuộc Xuất hành mới và vĩnh viễn cho một dân tộc mới.
“Ai Cập tượng trưng cho sự áp bức, Cl. Tassin chú giải. Đó là khởi điểm của cuộc
Xuất hành, từ con đường giải phóng tiến về miền Đất Hứa. Qua đoạn tường thuật
vắn tắt này, Đức Giêsu trở nên liên đới với dân Người khi đảm nhận lịch sử đầy
thử thách của dân, như lời dẫn tiên tri Osê đã chú thích... Tuy nhiên, phải làm
quen với kiểu người Do Thái trích dẫn Kinh Thánh ở đây. Nếu có ai nói: “Lũ chuột
nhảy múa”, ta sẽ tự nhiên nghĩ đến vế đối thứ 1: “Khi mèo ra đi”. Cũng vậy, các
độc giả người Do Thái của Matthêu sẽ dùng trí nhớ bổ túc đoạn văn của Osê:
“Khi Israel còn thơ, Ta đã yêu quí nó và từ Ai Cập, Ta đã gọi con Ta về”. Như thế
ý nghĩa mới trọn vẹn: trẻ thơ Giêsu chính là trẻ thơ Israel: Ngài thâu tóm nơi bản
thân ơn gọi và vận mệnh của dân được tuyển chọn, trước khi đoạn Phúc Âm kế tiếp
mạc khải Ngài là Con, hơn hẳn dân bị áp bức mà Thiên Chúa nói với Pharaô
“Con đầu lòng của tôi, đó là Israel..”. Hãy để con ta ra đi!” (Ex 4,22-23) (Mt,
Centusion, 1991, trang, 33-34).
3. Một dân tộc có tầm cỡ hoàn vũ
Tuy vậy, cuộc Xuất hành này không hướng về Giuđêa, nơi không bị đa thần giáo
xâm phạm, trái lại hướng tới “Galilê, nơi giao lưu các dân ngoại” (Mt 4,15), xứ sở
dân cư pha tạp, đất vãng lai, bị khinh miệt: Dân mới mà Đức Giêsu vừa thiết lập, là
một dân liên kết các dân ngoại ngoan ngoãn lắng nghe Phúc Âm vào với dân Do
Thái.
Chính tại Galilê mà Đức Giêsu sẽ bắt đầu sứ vụ công khai (4,15-18) và cũng chính
tại đây, Đấng Phục Sinh đã hẹn gặp các tông đồ để trao phó cho họ sứ mệnh có tầm
cỡ hoàn vũ: “Hãy đi, hãy làm cho mọi dân tộc thành môn đệ Ta...” (28,18).
Page 40 of 793
Đối với Matthêu và các độc giả của Ngài, việc trở về Galilê đã tiên báo việc mở cửa
Giáo Hội cho dân ngoại. Dân mới không còn bị giới hạn vào biên cương Israel,
nhưng sẽ có tầm vóc hoàn vũ. “Vậy, Đức Giêsu đã chuẩn bị cho sứ mệnh hoàn vũ
của mình” (Cl. Tassin p.36).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Không ai có thể cản trở ý định của Thiên Chúa (J.Potel, “Giêsu, lịch sử đích
thực”, Cantenion, 494, trang 99-100).
Không ai có thể cản trở ý định của Thiên Chúa. Pharaô đã tính trừ khử mọi trẻ em
Do Thái. Chương trình thất bại vì Môsê được công chúa con Pharaô cứu. Thiên
Chúa đã giải phóng dân Ngài và đã dẫn đưa dân về miền Đất Hứa. Hôm nay, lại
một nghịch lý nữa, Đấng Cứu Thế tị nạn sang Ai Cập! Điều đó chứng tỏ rằng
Thiên Chúa vẫn tự mình hướng dẫn các biến cố, như những lời Kinh Thánh được
Matthêu trưng dẫn đã chứng tỏ. Đấng Cứu Thế xuất hiện như một Môsê mới, như
sự nhập thể của Israel mới khi vượt qua sa mạc Sinai, cũng như xưa, dân được
tuyển chọn đã đi dưới sự hướng dẫn của Môsê.
Cuộc lưu đày này chỉ là tạm bợ. Thiên Chúa gọi Ngài trở lại Israel. Người ta tưởng
Đấng Cứu Thế sẽ định cư ở Giuđê, nơi Ngài sinh ra, hoặc ở Giêrusalem. Nhưng
con trai Hêrôđê, vua Archélaos, cũng tàn ác như cha. Nên Thiên Chúa sai Giuse
đem gia đình đến định cư tại Nadarét trong miền Galilê. Matthêu nhìn thấy trong
sự kiện này ứng nghiệm một lời tiên tri: “Người sẽ được gọi là Nazorées": từ ngữ
có nghĩa là “người tuân giữ”, như những đứa trẻ, Gioan Baotixita chẳng hạn, được
cung hiến cho Thiên Chúa ngay từ trong lòng mẹ. Nhưng từ ngữ chỉ giản đơn nói
Ngài là cư dân Nadarét. Matthêu đua tranh với các rabbi Do Thái về sự tinh tế
trong việc sử dụng các bản văn Kinh Thánh! Dù sao, điều chính yếu là Đức Giêsu
Đấng Cứu Thế sẽ tỏ mình ra trước hết tại Galilê của các dân tộc, trong thành phố
mà dân Do Thái và dân ngoại chung sống, cũng như trong các cộng đoàn Kitô hữu
vào lúc Ngài soạn thảo sách Phúc Âm, có lẽ khoảng năm 80.
2. Những truyện kể dạy ta đọc lại lịch sử (Mgr. L. Daloz, “Le règne des cieu
s'est approché, DDB, 1994, trang 21).
Page 41 of 793
Những truyện kể ấy dạy ta đọc lại lịch sử. Ánh mắt ta thường dừng lại nơi những
biến cố dễ thấy nhất; những biến cố ấy thường mờ đục và có khi nghiền nát ta... Để
đọc được niềm hy vọng trong lịch sử đời ta, lịch sử thế giới, lịch sử đời sống, cần
phải nghe lời Thiên Chúa nói với ta như Giuse. Nếu ta chăm chú lắng nghe và
trung tín với lời Ngài, thì Ngài sẽ trở thành ánh sáng xuyên thủng lớp mờ đục của
các biến cố. Lời Chúa sẽ cho ta thấy đâu là ý định với thánh ý của Người đối với
thế giới, và với ta. Lời Chúa giúp ta nhận định điều quan trọng. Lời Chúa cho thấy
những dấu chỉ hy vọng trong những hoàn cảnh vô vọng đối với loài người. Lời
Chúa dạy ta biết sống như Giuse với sự mau mắn và thấu hiểu xuyên qua tấm màn
các biến cố. Chỉ đọc thoáng qua, ánh sáng Lời Chúa giống như “một giấc
mơ”, một không tưởng. Tuy nhiên, đó chính là khải thị lớn nhất, khải thị của con
mắt đức tin. Lúc đó bóng tối đức tin biến thành ánh sáng rực rỡ, sự vâng lời của
đức tin trở thành con đường tự do. Không hẳn là ngay sau đó ta nhận ra sự hiện
diện của Thiên Chúa trong các biến cố đời mình đâu. Mỗi biến cố không mang
trong mình trọn vẹn ý nghĩa: nó chỉ thúc đẩy ta hành động, truy tìm, đức tin đâu
miễn cho ta khỏi do dự, nghi nan, tăm tối. Đức tin chỉ khơi dậy dự do, và trách
nhiệm. Ta đâu thể bước đi mà không lầm lạc, không yếu đuối, không tội lỗi. Chỉ
đến chung cuộc, khi ta thấy Thiên Chúa diện đối diện, ý nghĩa trọn vẹn của đời ta
mới được giải mã. Chỉ đến chung cuộc của thời gian mục đích mà thế giới hướng
tới mới biểu lộ. Từ nay tới lúc ấy, ta phải luôn kiên nhẫn và trung thành: chúng ta
bước tới trong đức tin.
LỄ HIỂN LINH
DÂN NGOẠI NHẬN BIẾT ĐỨC GIÊSU LÀ MESSIA
(Mt 2, 1-12)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Đọc lại bản văn dưới ánh sáng Phục Sinh.
Page 42 of 793
Đừng để cho những hình thức ngây thơ bên ngoài của truyện kể lạm dụng ta, vì
chúng được cấu tạo với một nghệ thuật siêu đẳng. Trong cả hai chương nói về thời
thơ ấu của Đức Giêsu, mục đích của thánh sử Matthêu không nhằm thoả mãn óc tò
mò của ta khi thu thập vài kỷ niệm sâu sắc. Dự kiến của Ngài thuộc bình diện thần
học: Dưới ánh sáng Phục Sinh, hãy ngược lên tận nguồn gốc Đức Giêsu để tìm ra
mầm mống nào đã làm ứng nghiệm lời Kinh Thánh và sau này triển nở trong đời
sống và Phục Sinh của Ngài.
A. Marchadour đã nói: “Tác giả Kinh Thánh không truy tìm sự chính xác lịch sử
như chúng ta, những người bị ảnh hưởng thuyết thực nghiệm, cần ghi nhớ rằng
mọi truyện kể về thời thơ ấu đều được hình thành từ những biến cố đến sau, rồi
mới được thêm thắt vào. Hiện tượng đọc lại quá khứ dưới ánh sáng hiện tại, tầm
quan trọng của Kinh Thánh như những “lời sấm”, sự huy hoàng của lễ Phục Sinh
khai mở căn tính của Đức Giêsu; tất cả những điều đó cho phép hiểu rằng những
truyện kể về thời thơ ấu đều được viết lại và sự chính xác trong lịch sử không phải
là mối bận tâm hàng đầu của người viết” (Les dossrers de la Bible, n.44, j.5).
2. Một truyện kể đặc biệt giàu biểu tượng.
Truyện kể dễ dàng chia ra làm 2 phần
1. Ở Giêrusalem: cung đình Hêrôđê.
- Các đạo sĩ - có lẽ là các nhà chiêm tinh người Babylon chuyên tìm chân lý nơi
các vì sao - đã lên đường đi Giêrusalem để thờ lạy “vua người Do Thái” mà 1 ngôi
sao đã loan báo.
- Nhưng để tìm thấy người muốn tìm, ngôi sao không đủ. Các đạo sĩ cần đến dân
Do Thái và Kinh Thánh của họ.
Nghe họ hỏi, Hêrôđê và các cấp giáo quyền ở Giêrusalem mới khảo sát các lời sấm
liên quan đến Đấng Messia.
- Các cấp thẩm quyền Do Thái đã giải nghĩa chính xác lời các tiên tri, nhưng họ
vẫn không rời Giêrusalem.
2. Tại Bêlem, vua Giêsu.
- Nhờ ngôi sao (văn hoá của họ) và Kinh Thánh (Lời Chúa nói cho Israel) các đạo
sĩ đã tới Bêlem.
Page 43 of 793
- Họ thấy Đức Giêsu và thờ lạy Ngài.
- Biết toan tính sát nhân của vua Hêrôđê, các đạo sĩ theo “đường khác” mà về.
Ba mâu thuẫn - báo trước khổ nạn - kết thành khung truyện kể rất công phu này.
1. Giêrusalem. Thủ đô chính trị và tôn giáo từ chối tiếp nhận Đấng đến hoàn thành
lời hứa, mâu thuẫn với Bêlem nơi con vua David giáng sinh như lời các tiên tri đã
loan báo.
2. Các thủ lĩnh tôn giáo Israel, những người nhờ Kinh Thánh mà hiểu biết nhưng lại
chẳng chú ý tới Kinh Thánh, mâu thuẫn với các đạo sĩ nước ngoài, những người ngoại
đạo lo truy tìm, lên đường và đã thấy!
3. Hêrôđê được gọi là “vua”, lo sợ mất ngai vàng, mâu thuẫn với trẻ thơ ở Bêlem là
vua đích thực.
- Nơi Ngài ứng nghiệm lời sấm trong Isaia 60 loan báo ngày vô số dân ngoại sẽ
tuốn về Giêrusalem mang theo lễ vật và sự phú túc của họ.
- Nơi Ngài ứng nghiệm lời sấm trong Mikê 5,1 nói về Bêlem, nơi Đấng Cứu thế
giáng sinh: “còn ngươi, hỡi Bêlem xứ Giuđêa, ngươi đâu phải là thành phố nhỏ bé
nhất trong xứ Giuđêa, vì từ nơi ngươi xuất phát vị thủ lãnh, Ngài sẽ là mục tử nhà
Israel”.
- Nơi Ngài ứng nghiệm lời sấm của Balaam kẻ ngoại đạo, trong sách Dân số 24 đã
loan báo một ngày kia “ngôi sao Jacob” sẽ mọc lên.
Như thế, qua cấu trúc và lời văn rất tinh tế, truyện kể đã công bố căn tính kỳ diệu
của Đức Giêsu, báo trước tác vụ của Ngài, việc các thủ lãnh dân Ngài chối bỏ và
cũng báo trước việc dân ngoai gia nhập Giáo Hội. Tóm lại theo Claude Tassin, ta
có ở đây dạng một “Phúc Âm thu nhỏ”.
Francois Broossiet tóm tắt: “Lồng vào toàn thể Phúc Âm Matthêu, ý nghĩa đoạn
Phúc Âm này thật rõ ràng: Những người lẽ ra phải đón tiếp Đấng Cứu Thế do
Thiên Chúa sai đến lại không nhận biết Ngài, kiến thức của họ thật vô bổ; Trái lại,
dân ngoại đến nhìn nhận và thờ lạy Ngài. Bị đa số dân Israel chối từ, được dân
ngoại đón nhận, đề tài sẽ được nhắc lại nhiều lần trong suốt Phúc Âm đã được
loan báo ngay ở đây”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Page 44 of 793
1. Cả nhân loại được mời gọi (Gérard Bessière, 'Dieu siproche", DDB 1992).
Matthêu viết một truyện kể tưởng tượng, uyên bác và giàu biểu tượng ám chỉ đến
cả quá khứ lẫn tương lai. Ngài đã dệt nên những đề tài mà Phúc Âm của Ngài đã
khai triển.
Đây là 2 ông vua: bạo chúa khát máu ở Giêrusalem và trẻ thơ mới sinh ở Bêlem.
Hêrôđê đã lầm khi lo sợ. Giêsu đâu đến để tranh cướp quyền hành chính trị. Danh
hiệu vương đế chỉ đến với Ngài trong cuộc khổ nạn. Đức Giêsu là Vua thực thụ,
nhưng vượt xa những vương triều trần gian, trong thẳm sâu nơi người ta đón nhận
hay chối từ Thiên Chúa. Truyện kể giúp ta hiểu điều đó. Vị vua bé bỏng ở Bêlem
sẽ bị bắt bớ, là những con người quyền lực, Ngài sẽ bị loại trừ.
Matthêu cũng muốn cho thấy Đức Giêsu làm ứng nghiệm các lời Kinh Thánh và
những lời sấm xa xưa. Chính Ngài là Đấng Israel mong đợi. Chính Ngài làm cho
các thế kỷ chín mùi.
Các đại giáo trưởng, các luật sĩ đã có mặt, nhưng họ không đi Bêlem. Sau này ta sẽ
thấy họ đối mặt với Đức Giêsu. Rồi nhiều người trong bọn họ sẽ trở thành thù địch
của Ngài. Chỉ có những người nước ngoài xa lạ đến phủ phục như ta làm trước mặt
vua chúa hoặc trước mặt Thiên Chúa.
Như thế Đức Giêsu được dân ngoại nhìn nhận, trái lại các vị đại diện dân Ngài
không nhìn nhận mà còn tìm cách diệt trừ Ngài. Thế là ứng nghiệm lời sấm của
Isaia 60,3-6 mà các hình ảnh được sử dụng lại sau này: “Các dân sẽ tiến về ánh
sáng của ngươi và các vua chúa hướng về ánh bình minh của ngươi... từng đoàn
lạc đà tràn ngập ngươi... mọi người từ Saba sẽ đến dâng vàng, hương và ca ngợi
Đức chúa”. Số mệnh phổ quát của Giêrusalem, sẽ được Đức Giêsu thực hiện. Các
thủ lãnh dân Người sẽ ra sức tiêu diệt Người, nhưng vương quốc của Thiên Chúa
sẽ được ban cho cả nhân loại.
Còn những dân tộc, những thủ đô đang từ trên cao hướng về những Bêlem nhỏ bé
của các quốc gia khác. Lễ Hiển Linh cho thấy toàn thể nhân loại được Thiên Chúa
mời gọi, và đối với Thiên Chúa, tất cả nhân loại chỉ là một gia đình. Cách nhìn này
nằm trong ký ức Kitô giáo như một nắm mem để xây dựng tương lai. Ta không thể
đến gần Thiên Chúa mà không gặp gỡ các mục đồng và các đạo sĩ, nghĩa là, những
con người xa lạ vì khiêm tốn. Họ là nhân loại của Thiên Chúa.
Page 45 of 793
2. Lên đường (Mgr. Lucien Daloz, Le Règne des cieux s'est approché, DDB 1994).
Họ từ đâu tới, các đạo sĩ đã khiến cả Giêrusalem xôn xao lên ấy? Họ lướt qua như
ánh sao, những nhân vật kỳ bí mà người ta chỉ cho ta biết rằng họ đến từ phương
Đông và họ theo đường khác mà trở về quê quán. Họ loan báo những người mà Đức
Giêsu tiên báo: Nhiều người sẽ từ phương Đông, phương Tây đến ngồi vào bàn tiệc
với Abraham, Isaac và Jacob trong Nước Thiên Chúa...(8,11). Hêrôđê dò hỏi các
thượng tế, các luật sĩ nhưng không phải để đi đến thờ lạy trẻ sơ sinh. Ông chỉ nhìn
thấy nơi con trẻ một địch thủ, một ông vua như mình, và ông tìm cách tiêu diệt Ngài.
Có những người tìm kiếm như các đạo sĩ, lên đường như Abraham. Cũng có những
người ngồi một chỗ như Hêrôđê. Muốn biết ư? Ông đã có các chuyên viên. Muốn
tiêu diệt đối phương ư? Ông có cả ngàn quân lính dưới quyền. Thiên Chúa hướng
dẫn những ai muốn tìm Người cách lạ lùng. Người trốn thoát khỏi những kẻ muốn
tìm bắt. Người không hung hãn chống lại những kẻ muốn huỷ diệt Người. Người
tự xoá mình đi và biến mất...
Người ở đâu, Đức Giêsu ẩn dấu của thời đại. Trong làng quê heo hút nào, trong gia
đình nghèo khó nào có ánh sáng Thiên chúa mời ta nhận ra Người? “Ta đói các
ngươi đã cho Ta ăn... Thực, Ta bảo các ngươi: mỗi lần các ngươi làm cho một
trong những người bé nhỏ nhất là anh em Ta đây, là các ngươi làm cho chính
Ta” (25,35-40). Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng có lời Kinh Thánh: Ta đã không bị
cám dỗ dùng lời Kinh Thánh để át giọng kẻ quấy rầy ư? Đức Giêsu đâu để cho ta
đền bù. Nếu ta muốn nắm lấy Người để được an tâm, Người sẽ thoát khỏi tầm tay
ta. Nếu ta chấp nhận lên đường kiếm tìm Người, ta sẽ như các nhà đạo sĩ, được đầy
tràn niềm vui và tìm thấy Người. Truy tìm, thờ lạy, chiêm ngưỡng... với họ, lời
sấm của Mikê không là những con chữ nằm chết. Đọc kỹ Kinh Thánh thôi chưa đủ:
còn phải để Kinh Thánh gợi hứng cho đời ta, để ta đem ra thực hành, để ta đặt
mình dưới sự điều khiển của Kinh Thánh. Các luật sĩ và các thầy thượng tế biết lời
sấm lắm chứ. Nhưng họ chỉ biết trưng dẫn mà thôi... Hêrôđê thì dùng Kinh Thánh
để tìm cách giết hài nhi... Còn các đạo sĩ, bản thân chẳng biết Kinh Thánh, chỉ
được Hêrôđê chỉ dẫn, đã lên đường tìm kiếm Đức Giêsu và họ đã gặp Người. Suốt
dọc dài Tân Ước, ta thấy biểu lộ mầu nhiệm này: dân ngoại quay về với Đức Kitô,
Page 46 of 793
trong khi các bậc thầy thông luật chối từ Người... Ta cũng vậy, cũng có guy cơ lập
lại lời Chúa mà chẳng lên đường. Trong khi đó, biết bao người khác đã đến gặp
Đức Giêsu dù chẳng biết lời Người! Ta tự hào là những người hiểu biết, các thầy
thông luật: vấn đề quan trọng là ta biết trở nên tôi tớ của lời Chúa. Nếu ta để Lời
Chúa hướng dẫn, hoạt động trong trái tim và cuộc đời ta, Lời Chúa sẽ dẫn đưa ta
đến nơi bí mật ấy, nơi Đức Giêsu đang chờ đợi ta.
THỨ TƯ LỄ TRO
SUNG SƯỚNG ĐƯỢC SỐNG DƯỚI CÁI NHÌN
CỦA NGƯỜI CHA
(Mt 6, 1-18)
I. VAØI ÑIEÅM CHUÙ GIAÛI :
Âæïc Giãsu væìa nãu lãn sæû cäng chênh måïi âäúi laûi våïi "sæû cäng chênh cuía caïc
kê luûc vaì biãût phaïi" trong nàm phaín âãö liãn tiãúp.
Trong âoaûn tin mæìng daình cho lãù tro, Âæïc Giãsu âãö cáûp âãún ba cäüt truû cáúu thaình
nãön âaûo âæïc Do Thaïi giaïo maì ta cuîng gàûp tháúy trong moüi tän giaïo khaïc: bäú thê -
ngaìy nay ta goüi laì chia seí - (1-4); cáöu nguyãûn (5-6); vaì chay tënh (16-18).
Thay vç haû giaï chuïng, åí âáy, træåïc khi noïi riãng tæìng âiãöu mäüt, Ngaìi chè cho ta biãút
phaíi thæûc thi chuïng våïi tinh tháön naìo : "Nãúu caïc ngæåi muäún nãn cäng chênh, haîy
traïnh laìm nhæîng viãûc naìy træåïc màût ngæåìi âåìi âãø phä træång" sæû cäng chênh âêch
thæûc hãû taûi viãûc "khuän mçnh" theo thaïnh yï Thiãn-Chuïa laì Âáúng duy nháút biãút roî
táûn âaïy loìng ngæåìi.
1. Chia seû döôùi aùnh maét Chuùa Cha.
Claude Tassin giaíi thêch : "Laì mäüt trong nhæîng yãúu täú nãön taíng cuía Do Thaïi giaïo, bäú thê giæî
vai troì cuía nhæîng cå quan tæång tråü trong xaî häüi vàn minh ngaìy nay, vaì diãùn taí tçnh huynh âãû
maì Giao æåïc âoìi buäüc: giuïp âåî ngæåìi ngheìo seî xoïa täüi (Tob.12,9) vaì coï giaï trë nhæ mäüt lãù
hi sinh (Sir.4,6;7,10)”. (Tin Mæìng theo thaïnh Matthãu, Centurion,1991, tr.72)
Page 47 of 793
Âæïc Giãsu khäng hãö chäúi boí giaï trë thiãng liãng naìy, nhæng Ngaìi täú giaïc läúi thæûc haình
phä træång cuía noï. Bäú thê phaíi âæåüc thæûc thi "khäng phaíi âãø âæåüc ngæåìi ta ngåüi khen",
khäng phaíi âãø quaíng caïo chênh mçnh (âuïng nghéa cuía giaí hçnh laì nhæ váûy) nhæng "trong ám
tháöm", phoï thaïc troün veûn cho Thiãn-Chuïa, Âáúng duy nháút coï thãø âaïnh giaï mäüt cæí chè
: "Cha ngæåi nhçn tháúy âiãöu ngæåi laìm ám tháöm, vaì Ngaìi seî thæåíng cäng cho ngæåi".
Âæïc cha Daloz nhçn nháûn: "Nguy cå maì Âæïc Giãsu âoìi ta caính giaïc -...nàûng vãö bãö
ngoaìi cho ngæåìi ta tháúy -...khäng phaíi laì mối nguy hiãøm haîo huyãön, ngay caí trong thåìi
âaûi cuía chuïng ta, dæåïi nhæîng hçnh thæïc tán thåìi... sæû vä vë låüi, sæû kên âaïo ám tháöm
trong nhæîng cäüng âoaìn giaïo häüi cuîng chàóng dãù hån trong caïc hiãûp häüi tráön thãú:
caïc thaình viãn, caïc ngæåìi hæîu traïch hay nhæîng nhaì täø chæïc, chuïng ta chàóng thæåìng
bë caïm däù giæî riãng cho mçnh nhæîng viãûc phuûc vuû hay nhæîng cäng trçnh maì ta âaî âäø
vaìo âoï loìng quaíng âaûi, âãø laìm näøi báût træåïc màût moüi ngæåìi quyãön haình vaì cäng
âæïc cuía chuïng ta âoï sao..." Âæïc Giãsu phaïn : “Tháût, Ta baío tháût caïc ngæåi, hoü âaî
âæåüc thæåíng cäng räöi"..
Nhæîng gç ta khäng tçm caïch giæî laûi cho mçnh, Thiãn-Chuïa coï thãø thu nháûn. Loìng quaíng âaûi
khäng màõc nåü... cæí chè chia seí chè coï yï nghéa troün veûn trong tçnh yãu nhæng khäng. Chè mçnh
Thiãn-Chuïa måïi coï thãø tênh âæåüc tçnh yãu, vaì thæåïc âo tçnh yãu laì vä biãn!"
2. Caàu nguyeän döôùi aùnh maét Chuùa Cha.
Cáöu nguyãûn caìng khäng thãø âæåüc thæûc thi "cho ngæåìi ta ngàõm" "âãø khoe khoang
træåïc màût ngæåìi âåìi"nhæng âãø noïi våïi "Cha trong nåi kên áøn" : "Cha ngæåi tháúu suäút
viãûc ngæåi laìm trong nåi kên áøn vaì Ngæåìi seî thæåíng cäng cho ngæåi"
Âæïc cha Daloz viãút tiãúp : "Âæïc Giãsu khäng ngæìng måìi goüi ta coï sæû chênh thæûc cuía
táúm loìng, coï sæû säúng näüi tám âêch thæûc. Phaíi têch cæûc sæí duûng nhæîng phæång
tiãûn âãø khi gàûp gåî riãng tæ, caï nhán våïi Chuïa Cha, ta khäng buäön chaïn... khi coï mäüt
cuäüc gàûp gåî quan troüng våïi Thiãn-Chuïa, Âæïc Giãsu baío ta laïnh vaìo nåi kên âaïo âãø
traïnh nguy cå tçm kiãúm aïnh màõt con ngæåìi thay vç aïnh màõt Thiãn-Chuïa. Cáöu nguyãûn
âãø âæåüc "ngæåìi ta nhçn ngàõm" thay vç cáöu nguyãûn våïi Cha "Âáúng tháúu suäút táûn
âaïy loìng", laì phaï hoíng, laì laìm sai laûc muûc âêch cuía kinh nguyãûn; âoï laì mäüt hçnh
thæïc suìng baïi ngáùu tæåüng, chuyãøn hæåïng låìi kinh lãn Âáúng chê tän thaình sæû thuí låüi
cho riãng mçnh" (Saïch âaî dáùn, tr.66).
Page 48 of 793
3. Chay tònh döôùi aùnh maét Chuùa Cha.
Cl.Tassin chuï giaíi tiãúp : "Chay tënh, tæû cå baín laì dáúu chè sæû tang chãú. Chàóng haûn, hàòng
nàm, ngæåìi ta kè niãûm viãûc âãön thåì bë phaï huíy bàòng mäüt ngaìy àn chay. Nhæng ngæåìi Do
Thaïi âaûo âæïc nháûn biãút coìn coï mäüt lê do chay tënh khaïc, nghiãm troüng hån nhæîng tai
hoüa cuía quäúc gia, âoï laì täüi läùi, caïi chãút thæûc sæû cuía mäúi tæång giao säúng âäüng våïi
Thiãn-Chuïa ... Nhæîng nhoïm häüi tän giaïo giæî nhiãöu ngaìy chay tënh thäúng häúi, nhæ ngæåìi
biãût phaïi giæî chay hai láön mäüt tuáön; ngæåìi ta thãm vaìo âoï nhæîng dáúu hiãûu tang toïc
âàûc biãût : khäng tàõm ræía, khäng xæïc dáöu thåm." (Saïch âaî dáùn, tr.77)
Âæïc Giãsu khäng hãö chäúi boí giaï trë cuía chay tënh. Nhæng Ngaìi caính giaïc caïc täng âäö
chäúng laûi viãûc giæî chay âãø khoe khoang. Phaíi giæî chay, khäng phaíi âãø thu huït nhæîng caïi
nhçn thaïn phuûc cuía ngæåìi khaïc, vaì "âãø toí ra mçnh laì ngæåìi täút", nhæng ngæåìi ta phaíi
phoï thaïc hoaìn toaìn dæåïi caïi nhçn cuía Chuïa Cha : "Cha ngæåi biãút âiãöu ngæåi laìm trong nåi
kên âaïo : Ngaìi seî thæåíng cäng cho ngæåi".
Hån mäüt láön, khi tæåìng thuáût laûi nhæîng låìi cuía Âæïc Giãsu, thaïnh Maït thãu muäún
thuyãút phuûc caïc tên hæîu, coìn trung tên våïi táûp tuûc naìy ràòng ngæåìi khäng cháúp nháûn
viãûc tçm caïch xáy dæûng danh tiãúng cho mçnh thay vç phoï thaïc theo thaïnh yï Chuïa Cha.
Âæïc cha Daloz coìn xaïc quyãút : "Nguy cå giaí hçnh. trong thæûc cháút, khäng hãö âe doüa
chuïng ta, cáön coï mäüt nháûn thæïc khaïc âãø giæî cho viãûc chay tënh Kitä giaïo yï nghéa
âêch thæûc cuía noï. Trong mäüt thãú giåïi láùn läün giæîa tän giaïo vaì tráön tuûc, thaïi âäü
cuía niãöm tin âêch thæûc âoìi ta phaíi hiãøu roî yï nghéa áúy cuía chay tënh. Chè cáön tråí vãö
våïi giaïo huáún cuía Âæïc Giãsu laì âuí. Chay tënh maì Ngaìi noïi åí âáy træåïc tiãn khäng
phaíi laì mäüt sæû thanh táøy hay giaíi phoïng caï nhán, mäüt näù læûc, mäüt sæû khäø haûnh
âãø dæåüc tæû chuí hån. noï cuîng khäng chè laì sæû giaíi phoïng cuía tinh tháön nhåì
sæû thiãúu thäún cuía thán xaïc, âãø ta coï thãø chiãm ngàõm täút hån nhæîng thæûc taûi thiãng
liãng . Âæïc Giãsu cuîng khäng hãö coi noï laì mäüt phæång caïch âãø liãn âåïi våïi nhæîng
ngæåìi âoïi hay laì mäüt sæû thiãúu thäún âãø dãù bãö chia seí. Táút caí nhæîng âiãöu âoï âãöu
täút vaì hæîu êch vaì Häüi Thaïnh, phuûng vuû, vaì caïc taïc giaí tu âæïc ... càn dàûn chuïng ta
nhæ váûy. Chay tënh âêch thæûc giuïp ta hãút tæû qui, giuïp ta läüt tráön mçnh træåïc màût
Thiãn-Chuïa. Âáy khäng phaíi mäüt thaình têch thiãng liãng.... Âáy laì phæång thãú giuïp ta nãn
heìn moün træåïc màût Chuïa, mäüt cuía lãù laì chênh con ngæåìi cuía ta khi cäú gàõng säúng
Page 49 of 793
khäø haûnh, nhæng theo ån thiãng maì chênh Thiãn-Chuïa ban cho keí, trong âãm tàm täúi vaì
tráön truûi, tin yãu vaì tin tæåíng, phä mçnh dæåïi aïnh màõt Ngaìi, khäng kiãúm tçm kãút quaí
naìo... nhæ kinh nguyãûn, nhæ bäú thê, sæû chay tënh âêch thæûc maì Âæïc Giãsu måìi goüi caïc
män âãû cuía mçnh diãùn ra trong caính kên âaïo cuía mäúi tæång giao våïi Chuïa Cha, trong
caính kên âaïo cuía niãöm tin”. (Saïch âaî dáùn, tr.82)
II. BAØI ÑOÏC THEÂM :
“Dæåïi aïnh màõt Chuïa Cha”: J.Guillet, "Âæïc Giãsu trong niãöm tin cuía caïc män âãû tiãn
khåíi" Desclée de Brouwer,1995,p.119-120.
“Nãúu caïc män âãû âaî hoüc âæåüc caïch goüi Thiãn-Chuïa laì Cha mäüt caïch âån så, thç chênh
laì do Âæïc Giãsu âaî biãút caïch giuïp hoü chia seí kinh nghiãûm phuû tæí cuía mçnh. Vaì baìi
giaíng trãn nuïi coìn voüng laûi trong ta sæû chia seí naìy. Våïi sæû xaïc quyãút âäüc nháút vä
nhë cuía Âæïc Giãsu khi noïi vãö Cha anh em nhæ mäüt thæûc taûi maì hoü âaî tæìng biãút, theo
kiãøu gàûp gåî song phæång giæîa Thiãn-Chuïa vaì con caïi Ngæåìi, thán thiãút nhæ mäüt ngæåìi
Cha chuï tám âãún con ngæåìi våïi táút caí nhæîng nhu cáöu cuía hoü.
Mäúi thán thiãút song phæång naìy bæìng lãn trong âiãûp khuïc âæåüc lặp đi lặp lại ba láön trong
baìi giaíng : Cha ngæåi nhçn tháúy ngæåi. Âáy laì ba loaûi viãûc laình, khäng âæåüc ghi trong
Lãö luáût, nhæng laì caïch maì nhæîng ngæåìi Do Thaïi âaûo âæïc nháút tçm âæåüc dëp chæïng
toí loìng quaíng âaûi cuía mçnh, vaì "væåüt lãn trãn" sæû cäng chênh theo lãö luáût : cáöu
nguyãûn, bäú thê vaì chay tënh Âæïc Giãsu khäng hãö kãút aïn loìng quaíng âaûi maì Ngaìi seî
âãö nghë caïc män âãû mçnh laìm thãm áúy. Nhæng Ngaìi caính giaïc hoü chäúng laûi sæû khoe
khoang cuía nhæîng keí "giaí hçnh" chè tçm caïch thu huït sæû thaïn phuûc cuía quáön chuïng.
Vaì caí ba láön, Ngaìi âäúi choüi caïi nhçn håìi håüt cuía con ngæåìi våïi caïi nhçn xaïc âaïng
cuía Âáúng maì Ngaìi goüi bàòng mäüt tãn måïi : Cha cuía anh.
- Coìn anh, khi bäú thê âæìng cho tay traïi biãút viãûc tay phaíi laìm, âãø viãûc anh bäú thê
âæåüc kên âaïo. Vaì Cha cuía anh, âáúng tháúu suäút nhæîng gç kên âaïo, seî traí cäng cho anh.
- Coìn anh, khi cáöu nguyãûn haîy vaìo phoìng, âoïng cæía laûi, vaì cáöu nguyãûn cuìng Cha
cuía anh, âáúng hiãûn diãûn nåi kên âaïo. Vaì Cha cuía anh, Âáúng tháúu suäút nhæîng gç kên
âaïo seî traí cäng cho anh.
- Coìn anh, khi àn chay, nãn ræía màût cho saûch, chaíi âáöu cho thåm, âãø khäng ai tháúy laì
anh àn chay ngoaûi træì Cha cuía anh, âáúng hiãûn diãûn nåi kên âaïo. Vaì Cha cuía anh
Page 50 of 793
Âáúng tháúu suäút nhæîng gç kên âaïo seî traí cäng cho anh. (Mt.6,4.6.18)
Âiãöu maì Cha coï thãø traí cäng cho con caïi mçnh, khäng phaíi laì mäüt sæû tæång xæïng maì
ta coï thãø cán âong âo âãúm, mäüt pháön thæåíng traí cho nhæîng näù læûc cuía chuïng maì coï
thãø noïi, âáy laì låìi âaïp traí cho nhæîng cæí chè cuía chuïng: chuïng dáng cho Thiãn-Chuïa
moïn quaì beï nhoí cuía chuïng, âãø âäøi láúy nuû cæåìi cuía ngæåìi nhæ nhæîng treí thå váùn
laìm, vaì Cha âaïp traí chuïng bàòng nuû cæåìi mãnh mang nhæ tçnh yãu cuía mäüt vë Thiãn-
Chuïa ".
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY
CHỊU MA QUỶ CÁM DỖ, ĐỨC GIÊSU ĐÃ CÓ LỰA CHỌN
CỦA MỘT NGƯỜI CON, PHÓ THÁC TRỌN VẸN THÂN PHẬN
TRONG TAY CHA. CÂU CHUYỆN ĐƯỢC XEM NHƯ ĐIỂN HÌNH
CHO TẤT CẢ NHỮNG THỬ THÁCH NGƯỜI PHẢI CHỊU CHO
ĐẾN HƠI THỞ SAU CÙNG.
(Mt 4,1-11)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Trung thành với phép rửa đã nhận, một chọn lựa trước sau như một của
Đức Kitô:
- Cả ba Tin Mừng Nhất lãm đều thuật lại câu chuyện Đức Giêsu chịu ma quỷ cám
dỗ trong hoang địa, và cả ba đều nối kết chặt chẽ câu chuyện này với phép Rửa
Người đã nhận trong dòng sông Giođan.
Thánh sử Máccô viết: “Thần Khí liền đẩy Người vào hoang địa. Người ở đó bốn
mươi ngày, chịu Satan cám dỗ” (Mc 1,12). Thánh Luca kể: “Đức Giêsu được đầy
Thánh Thần, từ sông Giođan trở về, và được Thánh Thần dẫn đi trong hoang địa
bốn mươi ngày, chịu quỷ cám dỗ” (Lc 4,1). Còn thánh sử Matthêu cũng nhấn mạnh
rằng nếu “Chúa Giêsu, sau khi đã chịu phép rửa,... chịu quỷ cám dỗ”, là vì
Người “được Thần Khi đưa dẫn”. Cũng chính Thần Khí ấy đã đáp xuống và ngự
Page 51 of 793
trên Người, bên bờ sông Giođan, trong lúc có tiếng từ trời phán rằng “Đây là Con
yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người”.
Câu chuyện Đức Giêsu chịu cám dỗ - J.Guillet nhận định - theo cả ba Tin Mừng
Nhất lãm, gắn liền với câu chuyện Chúa chịu phép rửa. Matthêu viết rõ: “Ngay sau
khi ngự trên Đức Giêsu, Thần Khí dẫn Người vào hoang địa để chịu quỷ cám
dỗ” (Mt 4,1). Bài tường thuật về cơn cám dỗ và phép rửa của Chúa làm thành một
tập hợp riêng, liên can đến quãng thời gian Đức Giêsu chưa thực sự bắt đầu sứ vụ
công khai của Người. Không hoàn toàn lặng lẽ ẩn mình như trong thời thơ ấu,
nhưng Chúa có vẻ như để mình bị động từ bên ngoài: Từ Thiên Chúa là Đấng đã
lên tiếng phán, từ Thần Khí dẫn Người vào hoang địa, và điều lạ lùng là ngay cả từ
ma quỉ, cho nó lân la lại gần, dụ dỗ Người, và hình như có thể khiển được cả thân
xác Người. Người ta có thể xem lúc này chỉ là giai đoạn chuẩn bị. Thực ra đây là
một luồng sáng chiếu rọi trước vào suốt lịch sử đang đến: lịch sử của Con Thiên
Chúa và lịch sử của cả nhân loại. Toàn thể cuộc đời của Đức Giêsu, diễn ra trong
ánh sáng của tiếng Chúa Cha xác nhận: “Đây là Con Yêu Dấu của Ta”, dù cho tên
cám dỗ cứ tha hồ rủ rỉ: “Nếu ông là Con Thiên Chúa...” ("Jésus dans la foi des
premiers disciples” Desclée de Brouwer, trang 44).
- Trong lúc bài tường thuật của Máccô rất ngắn gọn, vỏn vẹn chỉ có một câu, thì
Matthêu và Luca không ngần ngại dàn dựng cả một câu chuyện đầy tính biểu
trưng. Đây là một hình thức văn chương khá quen thuộc đối với những độc giả của
các ông, là những người đã thấm nhuần văn hóa Do Thái. Xung quanh ba cơn cám
dỗ (con số 3 tượng trưng cho sự viên mãn đầy đủ), câu chuyện muốn tổng hợp tất
cả cơn cám dỗ liên lỉ mà Chúa Giêsu phải chịu cho đến giây phút cuối cuộc đời.
- Và để cho thấy rõ rằng, Đức Giêsu với tư cách là Môsê mới, đang thực hiện lại
cuộc hành trình của Dân Thiên Chúa tiến về Đất Hứa, Matthêu và Luca đã có ý lựa
chọn - mặc dù khác nhau đôi chút về thứ tự - “ba nơi chốn có tính cách biểu tượng
của lịch sử Israel, đó là: Hoang địa, là nơi Dân Chúa chịu thử thách đầu tiên; Đền
Thờ, là chỗ Dân Chúa tụ họp để tôn thờ sự Hiện Diện của Thiên Chúa; Núi Cao là
nơi Môsê sã nhận lãnh Lề Luật của Chúa, và núi Nê-bô là địa điểm từ đó ông đã
nhìn về Đất Hứa” (J.Potin, “Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, 1994, trang 114).
Page 52 of 793
2. Giữa hoang địa. . . Niềm cậy trông tuyệt đối vào Thiên Chúa:
Cơn cám dỗ đầu tiên có khung cảnh là “hoang địa”. Đối với dân tộc Do Thái, đây
là nơi chốn tượng trưng cho sự gần gũi Thiên Chúa, đồng thời cho sự thử thách
làm sáng tỏ đáy lòng con người (chay tịnh, nhịn đói là nhằm thử lòng mình đối với
Thiên Chúa); Hoang địa còn là nơi có tính cách biểu tượng cho mọi khởi đầu: Đức
Giêsu ăn chay ở đây “suốt bốn mươi đêm ngày”, cũng như Môsê ngày xưa trên núi
Sinai, trước khi đón nhận Luật Giao ước.
J.Guillet viết: “Đối với những cư dân miền Palestine, hoang địa vừa là một phong
cảnh cụ thể, nhìn thấy được từ đỉnh của dãy núi chính, vừa là một kỷ vật gợi nhớ
lại thời các tổ phụ, đồng thời cũng là hình ảnh đầy ý nghĩa về những cách Thiên
Chúa đã xử sự với Dân Người: Có khi là những tai họa khổ đau Người để mặc
Dân phải chịu, có khi là niềm an ủi, vỗ về Người dành cho họ. Trong ký ức của
người Do Thái, hành trình đi qua hoang địa vừa là quãng thời gian thiêng liêng
của biến cố núi Sinai, cũng như của việc ban bố Lề Luật, vừa là giai đoạn đen tối
của thói kêu ca lẩm bẩm và những hành động chống đối của dân chúng. Thời gian
của Thiên Chúa và cũng là thời gian của ma quỉ, chính Đức Giêsu đã tự ý bước
vào đó” (Sđd, trang 44-45).
- Trong hoang địa, khi chịu cái đói thử thách “để cho biết lòng dạ chúng ra
sao” (Nhị Luật 8,2), con cái Israel đã nghi ngờ Thiên Chúa. Họ đã tỏ ra không dám
cậy dựa vào một mình Lời Chúa, không dám tin tưởng vào các lời hứa của Người.
Họ lẩm bẩm kêu ca: “Thà rằng chúng ta chết bởi tay Thiên Chúa ở đất Ai Cập...
thời ấy được ăn uống no nê” (Xh 16,3). Và Người đã ban manna xuống cho họ.
- Trong hoang địa, Đức Giêsu cũng phải trải qua cơn cám dỗ như thế: cơn cám dỗ
về sự dễ dãi tiện nghi, muốn “có tất cả, có liền”. “Hãy truyền cho những hòn đá
những hòn đá này hóa bánh đi”, tên cám dỗ đã dụ Người.
J.Radermakers giải thích: “Tiếng nói đã mời mọc Đức Giêsu biến đá sỏi sa mạc
thành mâm ngon đồ ăn, chính là tiếng nói của bản năng và xác thịt loài người luôn
có xu hướng bóp nghẹt sự sống của Thiên Chúa” ("au fil de l'Evangile selon saint
Matthieu”, trang 67). Nhưng Đức Giêsu đã có lựa chọn của “Người Con”; Người
đáp lại bằng cách trích dẫn sách Đệ Nhị Luật, chương 8 câu 3, liên hệ đến câu
chuyện về bánh manna: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ
Page 53 of 793
mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra”. Trái với dân Israel trong hoang địa xưa, Đức
Giêsu hoàn toàn phó thác nơi Chúa Cha, Người chỉ cậy dựa vào một mình Lời của
Thiên Chúa.
Rồi đây trong suốt cuộc đời hoạt động của Người, Đức Giêsu sẽ trở thành mục tiêu
công kích của những đối thủ. Họ đòi Chúa phải cho họ thấy những dấu chỉ tỏ
tường, để minh chứng điều Người tự xưng về mình: “Bấy giờ, có những người
thuộc phái Pharisêu và phái Xa-đốc lại gần Đức Giêsu, Matthêu dùng lại từ ngữ
của bài tường thuật Cám Dỗ, và để thử Người, thì xin Người cho thấy một dấu lạ
từ trời” (Mt 16,1). Nhưng cho đến giây phút cuối, Đức Giêsu vẫn muốn là một
Đấng Cứu Thế nghèo, nhận lãnh tất cả từ Chúa Cha.
3. Trên nóc Đền Thờ... Chấp nhận con đường đau khổ:
Cơn cám dỗ thứ hai có khung cảnh là nóc “Đền Thờ”, nơi là dấu chỉ Thiên Chúa
hiện diện và che chở Dân của Người.
- Trong hoang địa, khi chịu cái khát thử thách, con cái Israel đã phải trải qua đêm
tối của đức tin, khiến họ nghi ngờ và chống đối. Thiên Chúa đã dẫn họ vào hoang
địa phải chăng để bỏ rơi họ trong cảnh tuyệt vọng? “Có thực Thiên Chúa ở với
chúng ta hay không chứ?” (Xh 17), họ lẩm bẩm với nhau như thế. Họ đã đi đến
chỗ “thách thức” Thiên Chúa xem Người có thể cung cấp nước uống cho họ trong
hoang địa, họ “thử thách Người”.
- Đức Giêsu cũng phải trải qua cơn cám dỗ như thế: cơn cám dỗ về quyền lực. “Gieo
mình xuống đi!”,tên cám dỗ xúi Người bằng cách xuyên tạc một câu của thánh vịnh
90: “Thiên Chúa sẽ truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho
bạn khỏi vấp chân vào đá”.
Một lần nữa, Đức Giêsu đã có chọn lựa của “Người Con”; Người đáp lại bằng cách
trích dẫn sách Nhị Luật, chương 6, câu 16, liên hệ đến chuyện dân Do Thái kêu ca,
và Thiên Chúa đã ban cho họ mạch nước tràn trề từ tảng đá: “Ngươi chớ thử thách
Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi”. Khác với Israel trong hoang địa xưa, Đức
Giêsu không bao giờ tìm cách thử xem Thiên Chúa có hiện diện trong cuộc đời mình
hay không. Người bước đi mà không đòi dấu chỉ nào, không yêu cầu bằng chứng
nào.
Page 54 of 793
Trong suốt sứ vụ, và nhất là trên thánh giá, vào giờ phút đen tối nhất, khi chính
Chúa Cha cũng lặng thinh, Đức Giêsu đã chịu cơn cám dỗ: “Nếu ông là Con Thiên
Chúa, hãy tự cứu lấy mình và xuống khỏi thập giá đi”, những đối thủ của Chúa đã
buông lời thách thức, lập lại lời của tên cám dỗ trước kia. Nhưng Đức Giêsu, cho
đến cùng vẫn trung thành với chọn lựa là một vị Cứu Thế khiêm cung, hoàn toàn
phó thác mình cho Chúa Cha.
4. Trên núi cao... chọn lựa một đường lối cứu thế, bằng phục vụ:
Cơn cám dỗ thứ ba, theo Tin Mừng Matthêu, có khung cảnh là “một ngọn núi rất cao”.
Nghe nói đến địa điểm này, một người Do Thái chắc chắn sẽ liên tưởng đến ngọn núi
Nê-bô, nơi ông Môsê đã lên để nhìn từ biệt Đất Hứa. Trên đó, “Thiên Chúa đã chỉ cho
ông xem thấy toàn bộ miền đất” (Nhị luật 34,1), và thêm:“Miền đất này, ngươi sẽ
chẳng được vào” (Nhị Luật 34,4). Ở đây, Đức Giêsu là Môsê mới, đang chuẩn bị dẫn
dắt đoàn dân của Người đến Đất Hứa Nước Trời, Người được tên cám dỗ “chỉ cho thấy
tất cả các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy”.
- Trong hoang địa, con cái Israel bị hoang mang trước tương lai bất định, đã chịu thua
cơn cám dỗ. Họ đã bỏ quên Thiên Chúa độc nhất, Đấng đã cứu họ khỏi đất Ai Cập, để
chạy theo các thần ngoại khác dễ dãi, dễ sai khiến, dễ chiều theo ý muốn của họ, sẵn
sàng bảo đảm cho họ giấc mơ quyền lực và mộng bá chủ:“Hãy làm cho chúng tôi
những vị thần để đi trước chúng tôi”, họ yêu cầu ông Aaron (Xh 32,33)... và Aaron đã
làm cho họ một con bò vàng.
- Chính Đức Giêsu cũng đã phải trải qua cơn cám dỗ như thế: cơn cám dỗ về sức
mạnh trần thế, dụ dỗ Người theo đuổi một đường lối cứu thế kiểu trần gian, chiều
theo những mong đợi và tham vọng loài người. “Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ đó,
nếu ông sấp mình bái lạy tôi”, tên cám dỗ hứa hẹn với Chúa như thế.
Lần thứ ba, Đức Giêsu lại có chọn lựa của “Người Con”. Người đáp lại bằng cách
trích dẫn Sách Nhị Luật, chương 8, câu 17-18, hiển nhiên có liên can với câu
chuyện bò vàng: “Satan kia, xéo đi! Vì có lời chép rằng: ngươi phải bái lạy Đức
Giêsu là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà
thôi”. Khác xa dân Israel xưa trong hoang địa, Đức Giêsu khước từ mọi thỏa hiệp:
Người dứt khoát đi theo con đường cứu thế bằng phục vụ chứ không phải bằng sức
Page 55 of 793
mạnh thống trị.
Trong suốt sứ vụ, Đức Giêsu phải thường xuyên đương đầu với cơn cám dỗ ấy.
Cơn cám dỗ đến không chỉ từ phía những đối thủ hay đám đông dân chúng đi theo
mà thôi, nhưng còn ngay từ những bạn hữu của Người, những kẻ Người sẽ giao
trách nhiệm kế tục sứ mạng của Người. “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy
gặp phải chuyện ấy”, Phêrô đã lên tiếng can ngăn, thay mặt cho cả nhóm không
muốn thấy Đức Giêsu, “Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”, mà phải rơi vào
số phận bi đát như thế, ("Đức Giêsu Kitô bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết, Người
phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh
sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại"). Và Đức Giêsu đã nghiêm
khắc đáp lại, tương tự lời Người đã nói với tên cám dỗ: “Satan, lui lại đằng sau
Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phả là tư tưởng của Thiên
Chúa, mà là của loài người” (Mt 16,16-23). Cho đến cùng, Đức Giêsu vẫn chọn
làm một vị Cứu Thế Tôi Tớ chịu đau khổ mà các ngôn sứ đã loan báo.
J. Potin kết luận: “Nếu Đấng được Thiên Chúa chọn đã vẻ vang vượt qua được cơn
cám dỗ lần này, thì thử thách thực sự vẫn còn trước mắt. Như thánh sử Luca viết ở
cuối câu chuyện: “Sau khi đã xoay hết cách để cám dỗ Người, quỷ bỏ đi, chờ đợi
thời cơ” (Lc 4,13)... Đâu là khuôn mặt cứu thế mà Đức Giêsu phải đảm nhận?
Phải chăng là khuôn mặt của Đavit, người của Thiên Chúa, và cũng là người của
những cuộc chinh chiến chống lại quân thù? Phải chăng là khuôn mặt của người
Tôi Tớ Thiên Chúa mà chúng ta sẽ thấy được khắc họa ngày càng rõ nét? Matthêu
và Luca có ý cho thấy ngay trước lúc bắt đầu sứ vụ, vừa lãnh phép rửa xong, Đức
Giêsu đã có chọn lựa của Người. Đấng được Thiên Chúa chọn, là Con Thiên
Chúa, đã dứt khoát chọn lấy sự vâng phục trọn vẹn Lời của Thiên Chúa” (Sđd,
trang 117).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Mối liên lạc thâm sâu giữa Phép Rửa và Cám dỗ: (J.Guillet, “Jésus la foi des
premiers disciples” Desclée de Brouwer, 1995, trang 46-47).
“Mối liên lạc thâm sâu giữa Phép Rửa và Cám dỗ chính là mối liên lạc của đức
Page 56 of 793
tin, nơi Đức Giêsu và nơi chúng ta. Cơn cám dỗ rõ ràng là một trong những chỗ
mà người ta không thể nào hiểu được Đức Giêsu nếu không nói đến niềm tin của
Người. Sống nhờ những gì Thiên Chúa ban cho, hoàn toàn vâng phục Thiên Chúa,
một mình đối diện trước hư không, trước một tương lai vô định, dưới nhiều dạng
khác nhau, đó chính là kinh nghiệm của đức tin. Và nếu, theo các sách Tin Mừng,
kinh nghiệm ấy đi liền với biến cố Phép Rửa, là bởi vì trong biến cố ấy, nó đóng
một vai trò rất quan trọng. Và bằng chứng đây là vấn đề của đức tin, đó là những
cám dỗ của Đức Giêsu cũng chính là những cám dỗ của dân Chúa trong hoang
địa. Khi thắng những cám dỗ ấy, Chúa muốn đồng thời chỉ cho họ thấy họ đang
thiếu cái gì và hôm nay Người mang đến cho họ cái gì. Bây giờ nếu trung thành
với những chỉ dẫn của các sách Tin Mừng, đối chiếu hai biến cố phép rửa và cám
dỗ của Đức Giêsu, người ta sẽ có thể nhận ra được chỗ đứng đặc biệt của đức tin
nơi cả hai đoạn. Kết quả đối chiếu bề ngoài có vẻ mâu thuẫn: Phép rửa là nơi tràn
ngập sự hiện diện của Thiên Chúa, là nơi vang rền tiếng phán từ trời cao, trái lại,
cám dỗ là chỗ của sự xa vắng, của đói khát, của trống trải hư không. Phải nói
rằng Đức Giêsu đã lần lượt nếm qua cả hai kinh nghiệm chính yếu trên.
Đối lại với lối giải thích nông cạn đó, chúng ta phải để ý đến cách suy luận rất rõ
của các Tin Mừng, đến sự nhấn mạnh của các sách ấy vào mối liên lạc thâm sâu
giữa hai khoảnh khắc. Không phải chỉ đơn giản là sự tương phản ở hiện tượng bên
ngoài, nhưng là một sợi dây nối kết sâu bên trong. Trong câu chuyện này hay câu
chuyện kia, nội dung vẫn là Chúa Con trong tương quan với Thiên Chúa. Là Con
Thiên Chúa, điều đó mang đến một lúc hai ý nghĩa không thể tách rời nhau: là lắng
nghe tiếng nói yêu thương của Chúa Cha, và trọn vẹn vâng phục thánh ý Người. Cả
hai làm thành đức tin, đức tin của Con Thiên Chúa.
Đúng là người tín hữu thường phải sống đức tin trong tâm trạng xa vắng và đêm
tối tâm hồn. Không có sự xa vắng đó, đức tin sẽ biến chất và tiêu tan thành một thứ
thị kiến ảo ảnh. Nhưng ngay trong tâm trạng xa vắng đó, người tín hữu kinh
nghiệm một sự gặp gỡ, một sự hiện diện. Thánh Gioan Thánh giá đã xây dựng toàn
bộ học thuyết của mình trên lời dạy này: nhận biết Thiên Chúa qua đức tin chính
là đã đạt được Người trong chân lý của Người, ngay từ cuộc đời này. Cuộc gặp gỡ
trong đêm tối này, niềm xác tín thường chỉ là vô thức này, chính là trung tâm, cốt
Page 57 of 793
lõi của đức tin chân thực, mà chỉ với một đức tin như vậy chúng ta mới nhận biết
một vị Thiên Chúa thật. Đức tin một trật vừa là ánh sáng rực rỡ, vừa là bóng tối
thẳm sâu. Cũng thế, một cách bất khả phân ly, ánh sáng của Phép Rửa cùng với
đêm tối của Cám Dỗ, làm nên đức tin của Đức Giêsu Kitô, mầm mống của đức tin
chúng ta”.
2. “Những cám dỗ của Đức Giêsu cũng là của chúng ta hôm nay” (Mgr
L.Daloz, trong “Le Règne des cieux s'est approché”, Desclée de Brouwer, 1994,
trang 34-35).
“Chúng ta thấy: những cám dỗ của Đức Giêsu cũng là của chúng ta hôm nay.
Chẳng có gì phải ngạc nhiên. Chúng ta biết rằng nơi Đấng là Đầu, toàn Thân
Mình đã chiến thắng cám dỗ. Chính nhờ cậy dựa vào Người, mà đến lượt mình
chúng ta có thể thoát được cạm bẫy của tên cám dỗ. Đức Giêsu dạy chúng ta phải
đương đầu như thế nào: bằng cách chạy đến với Lời Chúa. Lời Chúa soi đường
chỉ lối cho chúng ta đi. Lời Chúa chở che, bảo đảm cho chúng khỏi bị lầm lạc.
Thật là nguy hiểm nếu chúng ta để mình buông theo xu hướng tự nhiên của loài
người: ma quỉ cũng không mong gì hơn chúng ta đồng lõa với chúng như thế. Khi
ấy Lời Chúa sẽ là thành lũy bảo vệ chúng ta...”.
CHÚA NHẬT II MÙA CHAY
ĐỨC GIÊSU BIẾN HÌNH TRÊN NÚI
MẠC KHẢI VỀ MẦU NHIỆM “NGƯỜI CON YÊU DẤU”
VÀ BÁO TRƯỚC VINH QUANG PHỤC SINH
(Mt 17,1-9)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Mối liên lạc chặt chẽ với lời báo trước khổ nạn:
Bị đám đông lòng dạ thất thường ở Galilê trở mặt và thường xuyên bị những kẻ thù
Page 58 of 793
kiếm chuyện gây rối, Đức Giêsu phải liên tục di chuyển. Người lên tận miền
Césarée Philipphe, nơi đầu nguồn sông Giođan, và ở lại đó tập trung vào việc huấn
luyện các môn đệ của mình.
“Người ta nói Con Người là ai?” Đức Giêsu thăm dò trước. Sau đó Người mới hỏi
ngay họ: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”. Phêrô lên tiếng thay cho nhóm
anh em: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Đức Giêsu đáp lại
bằng một lời chúc phúc: “Này anh Simon, con ông Giona, anh thật là người có
phúc...”, và đồng thời một uỷ thác sứ mạng: “Anh là Phêrô, nghĩa là tảng đá, trên
tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy”.
Rồi “từ lúc đó”, thánh sử Matthêu ghi rõ, Đức Giêsu bắt đầu báo cho các ông biết
trước điều khiến Phêrô phải lấy làm xúc phạm, và phải lãnh nguyên lời quở trách
của Chúa: “Satan, lui lại đằng sau Thầy”. Đó là con đường đau khổ mà Con Người
sẽ phải đi: “Người phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các
thượng tế và các kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại” (16,21).
Và Chúa tiếp tục cho biết con đường của các môn đệ cũng không thể là gì khác: “Ai
muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (16,24).
Đúng vào thời điểm quan trọng này, thánh Matthêu cho biết rõ: “sáu ngày sau” -
chúng ta liên tưởng đến chuyện ông Môsê dẫn theo ba người bạn lên núi Sinai (Xh
24,9), để nhận lãnh mạc khải của Thiên Chúa “sáu ngày sau” đó (Xh 24,16), và
cuối cùng diện mạo ông biến đổi khác thường (Xh 34,29) - Theo các tác giả Tin
Mừng đó là lúc xảy ra biến cố biến hình trên núi. Jean Potin viết: đây là một câu
chuyện “chắc chắn dựa vào sự kiện xác thực”, và được ba thánh sử nhất lãm ghi
chép lại “bằng một thứ ngôn ngữ biểu tượng, vay mượn một số những yếu tố chính
từ cuộc thần hiện (Thiên Chúa tỏ bày thần tính) trên núi Sinai” ("Giesu, lịch sự thật”,
Centurion, trang 330).
2. Cuộc biến hình trên núi cao:
1. Ba nhân chứng được tách riêng trên núi:
* Chỉ có “các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông Giacôbê” được Đức Giêsu
gọi riêng đi theo Người. Là chứng nhân mục kích cuộc biến hình của Chúa hôm
nay, rồi đây, cũng chính họ sẽ được chứng kiến cảnh khuôn mặt Chúa bị “biến
Page 59 of 793
dạng” tàn tạ trong vườn Cây Dầu (26,37).
* Chi tiết “ngọn núi cao”, nơi sẽ xảy ra cuộc biến hình, mang ý nghĩa thần học hơn
là tính chất địa lý. Trong Kinh Thánh, núi thường là chỗ cho những cuộc mạc khải
của Thiên Chúa. Ở đây nó khiến nhớ lại núi Sinai, ngọn núi lẫy lừng nhất trên trái
đất, vì là nơi xưa kia Thiên Chúa đã hiện ra và phán truyền cho con người. J.Potin
nhắc nhớ lại: “Chính trên ngọn núi này Môsê đã được đám mây bao phủ, khiến
dung mạo ông ngời sáng. Đây cũng là núi mà vị ngôn sứ vĩ đại Êlia đã đặt chân tới
để dưỡng sức, lấy lại can đảm trong cuộc chiến đấu chống lại tội thờ ngẫu tượng
của dân chúng. Đến lượt chính Đức Giêsu cũng lên núi này” (Sđd trang 330).
2. Đức Giêsu biến hình, đứng giữa Môsô và Êlia:
* Như ông Môsê khi xuống núi Sinai, sau khi đã có cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa
của Giao ước, “dung mạo Đức Giêsu bỗng rực rỡ như mặt trời, và ý phục Người
trắng tinh như ánh sáng”. Trong trường hợp của Môsê, thì đó chỉ là sự phản chiếu
trong chốc lát ánh hào quang của Thiên Chúa; còn đối với Đức Giêsu, thì lại là sự
lan toả của chính hữu thể của Người, là sự chiếu giãi của “vinh quang” Người
(xem Lc 9,32).
* Cả 3 Phúc Âm nhất lãm đã ghi nhận có hai nhân vật cùng hiện ra đàm đạo với
Đức Giêsu. Đây là hai con người đầy uy lực, là hiện thân cho cả Cựu Ước: Môsê là
biểu tượng của Lề Luật; Êlia đại diện cho hàng ngũ các ngôn sứ. Người ta tin rằng
ông này sẽ trở lại vào thời sau hết, để đi trước dọn đường cho Đấng Messia ngự
đến. Hai nhân chứng hiện ra rồi chợt biến mất, muốn ám chỉ rằng giáo ước cũ nay
đang được hoàn thành nơi Đức Giêsu Kitô.
“Vào khoảnh khắc tái diễn lại cảnh thần hiện Xuất Hành, J.Potin giải thích, có sự
tham dự của hai nhân vật lớn của lịch sử Israel, cả hai đều đã từng đặt chân trên
ngọn Sinai. Họ chính là hiện thân cho Lề Luật và các ngôn sứ, và từ bao thế kỷ, đã
loan báo và chuẩn bị cho Con Người đến. Hai vị đã trò chuyện với Đức Giêsu và
qua đó nhìn nhận Người là Đấng phải đến” (Sđd trang 330-331).
* Cũng với ý chống lại cuộc khổ nạn của Đấng mà ông xưng là “Messia”, Phêrô chỉ
muốn giây phút này trở thành vĩnh cửu: “Nếu Ngài muốn, con xin dựng tại đây ba cái
lều, Ngài một cái, ông Môsê một cái, và ông Êlia một cái”.
Page 60 of 793
3. Từ đám mây có tiếng phán:
* Người môn đệ còn đang nói thì bản thân ông và hai môn đệ kia bị bao phủ trong
một “đám mây sáng ngời”. Trong Cựu Ước đó chính là dấu chỉ sự hiện diện của
Thiên Chúa ở giữa Dân Người qua sa mạc (Xh 13,21). Từ nay, Đức Giêsu sẽ là sự
hiện diện đích thực ấy của Thiên Chúa giữa loài người.
* Từ đám mây, vang lên một “tiếng phán”. Ở đây chúng ta thấy lặp lại từng chữ
trong tiếng phán với một mình Đức Giêsu khi Người chịu phép rửa tại sông
Giođan: “Đây là Con Yêu Dấu của Ta, Ta hài lòng về Người”, nhưng thêm: “Hãy
vâng nghe lời Người”. Điều này gợi nhớ lại lời kêu gọi của Thiên Chúa đối với
dân chúng khi loan báo vị Môsê mới sẽ ngự đến (Đnl 18,15).
J.Potin giải thích: “Đức Giêsu không chỉ là vị ban lề luật, không chỉ là ngôn sứ,
Người chính là Con Yêu Dấu của Thiên Chúa, là Con Người đứng ở bên ngai
Thiên Chúa. Từ nay, phải vâng nghe lời Người. Điều Người nói làm ứng nghiệm
những gì Lề Luật và các ngôn sứ đã tiên báo xưa” (Sđd trang 331).
4. Xuống núi:
* Biết mình đang chứng kiến một cuộc hiển linh của Thiên Chúa, các môn đệ “sấp
mặt xuống đất”. Đức Giêsu “lại gần”, “chạm vào các ông”, và trong một cử chỉ
như để cứu chữa, Người thúc giục các ông hãy “chỗi dậy (động từ mà những thế hệ
Kitô hữu đầu tiên dùng để chỉ sự phục sinh): sức mạnh phục sinh của Chúa đã khởi
đầu trong cuộc sống và đức tin của các môn đệ.
* Bây giờ chỉ còn lại “một mình Đức Giêsu”. Khi xuống núi, Chúa truyền cho các
ông phải giữ kín những điều vừa xảy ra, “cho đến khi Con Người từ cõi chết chỗi
dậy”.
“Cuộc tiếp xúc của các ông với Thiên Chúa chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, J.Potin
kết luận. Liền sau đó, họ thấy Đức Giêsu đã trở lại với trạng thái bình thường của
phận làm người phải chết. Tuy nhiên, cốt lõi của sứ điệp đã được công bố. Phải
vâng nghe lời của Người Con Yêu Dấu, cho dù đôi khi lời ấy xem ra rất nghịch
thường. Bóng đen u ám của cuộc khổ nạn đã đè nặng ngay trên ánh quang của cuộc
Biến hình. Thánh sử Luca đã cho thấy rõ điều đó khi thêm chi tiết là Môsê và Êlia
Page 61 of 793
hiện ra đàm đạo với Đức Giêsu về “cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại
Giêrusalem” (Lc 9,31), nghĩa là về cái chết của Người. Máccô (và Matthêu) cũng
hướng sự chú ý của các nhân chứng tới cuộc hy sinh sắp tới của Đức Giêsu khi đề
cập đến lệnh Người truyền cho các ông “đừng nói cho ai hay những gì mình thấy,
cho đến khi Con Người từ cõi chết chỗi dậy”. Mặc dù cuộc biến hình dường như
loại trừ khả năng phải chết của Đức Giêsu, bởi nó mặc khải Người là Con Người
đến từ trời, nhưng các môn đệ chỉ nắm bắt được ý nghĩa của nó sau khi Chúa đã
sống lại” (Sđd trang 331).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
“Trên đường đời ta đi, Thiên Chúa vẫn ở bên” (L.Daloz, trong “Le Règne des
cieux s'est approché”, Desclée de Brouwer, 1994, trang 246-247).
“Cuộc biến hình của Chúa dạy cho chúng ta nhiều bài học: Thứ nhất, chúng ta
đừng thích mơ tưởng đến những mặc khải lạ lùng của Thiên Chúa. Người dành cho
ai Người muốn: ở đây Đức Giêsu chỉ đem theo ba môn đệ, và dặn họ không được
tiết lộ cho ai về thị kiến cho đến khi Người sống lại. Vậy mà đến giờ phút khổ nạn,
các ông này vẫn là những môn đệ bỏ Thầy, thậm chí chối Thầy như thường! Thứ
đến, đó là con đường bình thường người môn đệ của Chúa phải đi, luôn ngang qua
bóng tối Đức Tin của đời thường. Phêrô cảm thấy quá sung sướng được ở trên núi.
Ông đề nghị dựng ngay ba lều và định cư ở đây! Chúng ta cũng thường thích ở lại
nơi đâu mọi sự xảy ra có vẻ như ý, nơi đâu đức tin và đời sống đạo của mình xem
ra an toàn, vô sự, và chúng ta cảm thấy như Thiên Chúa rất gần. Chúng ta nghĩ
rằng chính khi đó chúng ta mới thực sự là Kitô hữu... Thực ra Thiên Chúa không
kém gần gũi với chúng ta trong giờ phút khô khan của sa mạc hơn là trong những
lúc dịu êm dưới bóng mát của ốc đảo! Hơn nữa, sự ham muốn tìm kiếm một sự
hiện diện khả giác của Thiên Chúa thực ra rất hàm hồ, và chính Đức Giêsu cũng
chẳng muốn ba môn đệ mình kể lể về thị kiến họ được hưởng. Những lần hiện ra
của Chúa sau khi Người phục sinh, cũng giống như cuộc biến hình này, đều chỉ là
chút ánh sáng vụt tắt. Chúng ta cần phải bước đi trên con đường mà Đức Giêsu đã
đi qua để đạt tới hoàn toàn và vĩnh viễn sự mạc khải của Thiên Chúa, chúng ta hãy
đối diện với cuộc sống và cái chết của mình. Môsê và Êlia là những kẻ đi tìm
Page 62 of 793
Thiên Chúa và đã từng được “thấy”, hôm nay họ là nhân chứng của Đức Giêsu
biến hình, chính họ đã chẳng từng phải vất vả lê bước trong sa mạc? Sứ điệp của
Biến hình chính là trên đường đời ta đi, Thiên Chúa vẫn ở bên...
CHÚA NHẬT III MÙA CHAY
TIẾN TRÌNH NHẬN RA ĐỨC KITÔ
(Ga,4,5-42)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI :
1. Cuộc gặp gỡ bên bờ giếng tại Samari:
Câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu và người phụ nữ Samari, một trong
những trang đẹp đẽ nhất của Phúc Âm thánh Gioan, thuộc trong số những bài đọc
quan trọng của vị thánh sử thường được Hội Thánh, ngay từ những thế kỷ đầu,
dùng trong nghi thức khai tâm các dự tòng.
+ Sự việc xảy ra tại Samari. Miền đất này ngày xưa đã từng là đất thánh của các tổ
phụ, nhưng kể từ cuộc phân ly của người Samari, đã biến nên vùng đất bị thù ghét,
tránh lai vãng.
Đức Giêsu “bỏ miền Giuđê mà trở lại miền Galilê”. Người có hai lối để đi: một
“nên đi”, khó khăn vất vả hơn vì nắng nóng; một “không nên đi”, không tốt cho
những người Do Thái phải thường xuyên giữ mình sạch sẽ theo luật tế tự, thì lại
qua ngã Samari.
Đức Giêsu cố tình chọn lối đi thứ hai này: “Người phải băng qua Samari”. Theo
X. Léon Dufour, có lẽ để chứng tỏ Người đến “để hoà giải các dân tộc, nối kết
những anh em đã phân ly” (xem “Bài đọc Phúc Âm theo thánh Gioan, tập I, trang
342).
+ Sự việc diễn ra bên bờ giếng Giacob. Trong tất cả các nền văn minh Sêmít, giữa
một thiên nhiên khắc nghiệt do hạn hán và sa mạc nóng cháy, giếng là chỗ duy
nhất cung cấp nước, đã trở thành nơi có tính chất biểu tượng: nơi của sự sống, nơi
Page 63 of 793
để gặp gỡ. Đối với những ai thông thạo Kinh Thánh, thì giếng nước còn là khung
cảnh cho nhiều cuộc Giao Ước, và là cái gợi nhớ lại ơn Thiên chúa đã ban cho Dân
Người trong thời xuất hành qua sa mạc.
2. Tiến trình nhận ra Đức Kitô...
Qua bài tường thuật Phúc Âm, thánh sử Gioan muốn đưa chúng ta vào hành trình
nhận biết Đức Kitô.
+ Những xê dịch đi lại trong không gian là hình ảnh biểu trưng cho những chuyến
trở về nội tâm.
+ Những thay đổi trong danh xưng Đức Giêsu đánh dấu từng bước của sự nhận
biết: lúc đầu chỉ là “người Do Thái”, rồi được tuyên bố là “lớn hơn tổ phụ Giacob
là người đã cho chúng tôi giếng này”,sau đó được gọi là “vị Tiên tri” trước khi
xưng mình là “Đấng Messia” và được những người Samari nhận là “Đấng cứu độ
trần gian”.
+ Những ngộ nhận giữa đôi bên đối thoại chỉ cho chúng ta thấy những chặng
đường phải vượt qua:
Từ nước giếng đến Nước Hằng Sống.
Từ nơi chốn thờ phượng đến việc tôn thờ Thiên Chúa trong tinh thần và chân lý.
Từ của ăn nuôi thân xác đến lương thực là thi hành ý Cha.
Từ chuyện mùa màng đến sứ mạng trên cánh đồng truyền giáo.
* Từ nước giếng đến Nước Hằng sống:
“Có một người phụ nữ Samari đến lấy nước”. “Chị cho tôi xin chút nước
uống”, Đức Giêsu xin với người phụ nữ ấy, như ngày xưa dân Israel cũng đã xin
cho có nước uống trong sa mạc (Bài đọc I). Người phụ nữ bỡ ngỡ trước lời đề nghi
khó hiểu của người đàn ông Do Thái qua đường này, bởi trải qua nhiều thế kỷ đã
có quá nhiều hiểu lầm và thù ghét giữa người Do Thái và người Samari. Chị không
ngại chấp nhận cuộc trao đổi: “Ông là người Do Thái mà lại xin tôi, một phụ nữ
Samari, cho ông nước uống sao?”. Vô tình chị đang từng bước đi vào một cuộc
mặc khải nhiệm mầu chưa từng có.
Đức Giêsu “xin người phụ nữ nước uống”. Vẫn theo X. Léon Dufour, “người ta có
cảm tưởng là điều mà Người thực sự đang khát chính là cái khát, là nỗi ước ao của
Page 64 of 793
người phụ nữ làm sao có được thứ Nước Hằng Sống mà chỉ một mình Người có thể
ban cho” (Sđd trang 354). Và quả thực, sau đó Đức Giêsu đã trả lời: “Nếu chị nhận
ra ân huệ Thiên Chúa ban và ai là người nói với chị: cho tôi chút nước uống, thì hẳn
chị đã xin, và người ấy ban cho chị Nước Hằng Sống”. Là kẻ “không có thùng để
múc nước”, giờ đây Người lại xưng mình sẽ ban Nước Hằng Sống, thứ nước sẽ làm
thoả mọi cơn khát, thứ nước “sẽ trở thành nơi người uống một mạch nước vọt lên,
đem lại sự sống đời đời”.
“Câu chuyện chuyển dần - theo nhận định của Alain Marchadour - từ cái giếng
nước vật chất sang người đàn ông, một người Do Thái đã mệt lả và đói khát. Con
người ấy, ngay trong tình thế thiếu thốn của mình, lại tự giới thiệu như một Đấng
có quyền ban phát. Mà ân ban ở đây lại không có liên can gì tới thứ nước trong
giếng cả, và từ nơi con người ấy, nó trở thành một nguồn suối mới, ngàn trùng
vượt xa cái giếng nước ban đầu. Đức Giêsu đã đưa vào trong cuộc đối thoại một
chiều kích mầu nhiệm: từ chuyện một cái giếng nước vật chất mà Người ghé vào
để xin nước uống, Người đã hướng đến chính bản thân Người, là ân ban của Thiên
Chúa, Đấng có quyền năng ban cho loài người Nước Hằng Sống” ("Phúc Âm
thánh Gioan, Centurion, 1992, trang 76-77).
* Từ nơi chốn thờ phượng đến việc tôn thờ Thiên Chúa trong tinh thần và chân lý:
Đức Giêsu lúc này đặt người phụ nữ trở về đối diện trước chuyện đời tư của mình:
một cuộc sống thiếu chung thuỷ chẳng khác gì biểu tượng về sự bất trung tôn giáo
nơi những người dân Samari. Chúa nói với người phụ nữ: “Chị hãy gọi chồng chị,
rồi trở lại đây”. “Tôi không có chồng”, chị ta đáp. Chúa không nhượng bộ: “Chị
nói tôi không có chồng là phải, vì chị đã năm đời chồng rồi (con số có thể khiến
liên tưởng tới năm vị thần mà người Samari thờ), và hiện người đang sống với chị
không phải là chồng chị. Chị đã nói đúng”. “Thưa ông, tôi thấy ông thật là một
ngôn sứ”, người phụ nữ nói tiếp, thêm một bước khám phá về chân tính của người
khách lạ. Sau đó chị lái câu chuyện sang một vấn đề đã từng là nguyên cớ gây chia
rẽ giữa người Do Thái và người Samari: “Nơi phải thờ phượng Thiên Chúa”.
“Trên núi này (núi Garizim)?” hay “ở Giêrusalem?”.
Đức Giêsu báo cho chị ta hay rằng từ nay, với Người “một thời cũ đã qua, một thời
mới bắt đầu: không còn chỗ cho thứ thờ phượng gắn liền với một ngọn núi, đã hết
Page 65 of 793
thời cho những cãi vã về đền thờ này hay đền thờ nọ” (D. Mollat). Kể từ bây giờ
sự hiện diện của Thiên Chúa không còn lệ thuộc vào một nơi chốn hay một đền đài
nào nữa, nhưng vào một con người: Đức Giêsu Kitô. Người loan báo:“những
người thờ phượng đích thực sẽ thờ phượng Chúa Cha trong thần khí và sự
thật”. Họ sẽ thờ phượng Chúa Cha trong Người, Đức Giêsu, Đấng là đền thờ mới
(Ga 2,19-22), và nhờ Chúa Thánh Thần, Đấng được ban cho họ để trở nên con cái
Thiên Chúa trong Người Con.
Và khi người phụ nữ đề cập tới việc “Đấng Messia mà người ta gọi là Kitô” sẽ đến,
Đức Giêsu trả lời:“Đấng ấy chính là tôi, người đang nói với chị đây”.
Để vò nước lại, bởi nó chẳng còn dùng vào việc gì nữa, người phụ nữ chạy đi chia
sẻ với bà con của mình về niềm vui của cuộc gặp gỡ: người phụ nữ từng thèm khát
được sống, được tồn tại, nay đã tìm ra được con người đã làm vọt lên trong chị một
nguồn sống mới: “ông ấy không phải là Đấng Kitô sao?”.
3. Dẫn tới việc tuyên xưng đức tin:
Đang lúc đó thì các môn đệ trở về, mang theo đồ ăn thức uống. Người phụ nữ đã đi
khỏi, các ông mời Chúa: “Rabbi, xin mời Thầy dùng bữa”. Lại một ngộ nhận nữa
liền xảy ra về chuyện “lương thực”. Điều Đức Giêsu hằng tìm kiếm, cái là lương
thực, là sự sống của Người chính là “thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy, và
hoàn tất công trình của Người”.
Rồi từ đề tài lương thực và sứ mạng dẫn tới đề tài “mùa gặt”. Thêm một ngộ nhận
mới: các môn đệ chỉ nhìn thấy cánh đồng còn phải chờ bốn tháng nữa mới đến mùa
gặt, còn Đức Giêsu lại mời gọi các ông “hãy ngước mắt lên mà xem” thấy những
người Samari đang lại gần kia, họ chính là những hoa trái đầu tiên của mùa gặt
truyền giáo.
Bài tường thuật đạt tới đỉnh cao với lời tuyên xưng đức tin của những người
Samari: “chính chúng tôi đã nghe và biết rằng Người thật là Đấng cứu độ trần
gian”. Lời tuyên xưng không trực tiếp nói với Đức Giêsu, nhưng với người phụ
nữ. X. Léon Dufour nhận xét: “Ngay những kẻ đã được nghe tin mừng người phụ
nữ loan báo, nay lại loan báo cho chị ta biết Đức Giêsu kia thực sự là ai: đúng là
một trao đổi lạ lùng!”, và kết luận: Qua phong cách và lời nói của người đàn ông
Page 66 of 793
Do Thái tên Giêsu đã đến ở giữa họ này, những người Samari đã được mở ra tới
một chân trời mới vượt xa ranh giới mảnh đất của họ. Họ đã nhận ra con người này
không chỉ là Đấng Messia cho một dân tộc mà họ mong đợi, nhưng “thật là Đấng
Cứu độ trần gian” (Sđd, trang 393 và 395).
Đức Giêsu đã sẵn lòng ở lại với họ hai ngày, điều này làm sáng tỏ rằng đối với
Người, không còn đâu là “miền đất được ưu tiên”, không còn đâu là “miền đất bị
ghét bỏ” nữa, nhưng tất cả mọi người không phân biệt đều được mời gọi đến với
ơn cứu độ.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. "Theo kiểu của họ, các anh chị em tân tòng nói với chúng ta về tính chất
muôn đời mới mẻ của Đức Tin” (H.Denis, trong “100 mots jour dire la foi”,
Desclée de Brouwer, trang 119-120)
“Người phụ nữ Samari”. Đối với nhiều người đó là tên một cửa tiệm lớn ở Paris
mà người ta đôi lúc còn nhắc đến thời còn bán đồ cũ. Nếu từ này còn có thể khiến
ai đó chú ý đến chương IV của Phúc Âm thánh Gioan này, thì chúng ta tin chắc
rằng phải có một cái gì đó đặc biệt có sức thu hút.
Nói là “thu hút”, nhưng trong câu chuyện Phúc Âm không hề có vấn đề thu hút gì
cả. Đúng hơn đây là một sự tiếp cận, một sự khám phá và là một lời mời gọi không
thể chối từ. Người phụ nữ Samari ở đây đúng là mẫu mực, là điển hình của người
tân tòng đang dấn thân tìm gặp Đức Giêsu.
Chị ta lại chịu hai mặt bất lợi: là phụ nữ và là thành phần của một sắc dân bị người
Do Thái miệt thị (bằng chứng về sự xuất hiện và có mặt của những cộng đoàn Kitô
hữu tại Samari ngay vào thời Tin Mừng IV đang được biên soạn). Nhưng đó không
thành vấn đề, Đức Giêsu vẫn tìm cách lôi kéo người phụ nữ này như bằng một sức
hấp dẫn vô hình.
Cách tiếp cận thật lạ lùng: người khách lạ đã mỏi mệt dừng chân bên bờ giếng xin
người phụ nữ chút nước uống. Đấng có quyền năng ban phát mọi sự, nay lại làm kẻ
ngửa tay xin. Thiên Chúa luôn rộng ban ơn của Người cho tất cả những ai biết sẵn
sàng cho đi chút của cải mình có. Người tân tòng sẽ tìm thấy không phải là một vị
Page 67 of 793
Thiên Chúa thích huỷ diệt để rồi lại ban phước, nhưng một Thiên Chúa nghèo, dường
như phải cần đến loài người.
Thế rồi câu chuyện bỗng đổi chiều, giờ đây cái nhìn của Đức Giêsu soi thấu vào
ngõ ngách đời tư của người phụ nữ. Cái nhìn của loài người chỉ dừng lại ở bề
ngoài, nhưng Thiên Chúa nhìn sâu vào cõi lòng. Người tân tòng phải chăng là kẻ
mà Đức Giêsu đã trở nên thiết thân hơn chính bản thân họ?
Đến đây, người phụ nữ ngỡ ngàng nhận ra vị ngôn sứ. Chị biết rằng giòng Nước
Hằng Sống kia có thể rửa sạch mọi bất trung tội tình của chị. Kẻ sắp lãnh nhận phép
Thánh Tẩy cũng thế, họ khát khao giòng nước rồi đây sẽ cho phép họ thầm thì kêu
tên Thiên Chúa là Cha.
Chưa hết, người phụ nữ còn bỏ lại tất cả, cả cái vò nước, cả những người tình, cả cuộc
đời chị, để loan báo cho mọi người về cuộc gặp gỡ có tính chất quyết định cho chị.
Chúng ta có khả năng để lắng nghe tiếng của những anh chị em tân tòng nói với
chúng ta, theo cách của họ, sau khi đã giã từ cuộc đời dĩ vãng, về cái mới mẻ muôn
thuở của Đức Tin?”.
2. "Người phụ nữ bỏ quên vò nước bên bờ giếng” (J.Cl. Giroud, trong “Dossiers de la
Bible”, trang 22).
“Bên bờ giếng, có một khách bộ hành mỏi mệt dừng chân, chân lý đã vọt lên từ
những lời ông ta nói. Cũng bên bờ giếng đó, người phụ nữ nọ đã để lại cái vò nước
của mình, bởi từ nay nó chẳng giúp gì cho chị đón nhận hồng ân Thiên Chúa ban.
Cái vò nước bỏ quên đó sẽ mãi mãi nói với chúng ta về một người phụ nữ mà số
phận từng bị giam hãm trong đủ thứ công việc hằng ngày, trong những quan hệ
chẳng tới đâu với một loạt đời chồng, nay bỗng tìm thấy ý nghĩa cho đời mình qua
cuộc gặp gỡ với Đức Giêsu, qua những trao đổi với Người. Cũng thế đối với những
người Samari kia, những kẻ đã biết đón nhận người khách đường xa không hẹn mà
đến này.
Như thế, chính qua những chuyện của đời thường như: ăn, uống, cuộc sống chung
với một người đàn ông, cố gắng quay về với Thiên Chúa... mà con người nghe
được tiếng nói của Thánh Thần. Nhưng ở đây và lúc này, Người lại đến như một
ân ban qua những bất trắc khôn lường của lời nói, qua thái độ chân thành của các
Page 68 of 793
bên đối thoại, qua những khoảnh khắc thinh lặng để cho chân lý lên tiếng nói”.
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY
DỊP LỄ ÁNH SÁNG
(Ga 9, 1-38)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Cũng như cuộc gặp gỡ của Đức Giêsu với người đàn bà xứ Samaria gần giếng
Giacob, Tin Mừng về người mù từ lúc mới sinh là một trong những bản văn lớn
của Gioan mà Giáo Hội ở thế kỷ đầu dành cho việc nhập môn của các tân tòng.
Nếu sự việc xảy ra trong một ngày Sabbat ở cửa ra vào Đền thờ, sự việc ấy diễn ra
trong khung cảnh lễ Lều. Trong lễ này, ngoài nghi lễ rảy nước từ chính giếng Siloê
còn nghi lễ ánh sáng buổi chiều tối, với cuộc rước đuốc, diễn tả sự chờ đợi ánh
sáng tràn đầy đã hứa cho Israel trong ngày của Đấng Messia. Cũng trong khung
cảnh này, Đức Giêsu tuyên bố: “Ta là ánh sáng thế gian”.
- Chúng ta ở trung tâm cuộc luận chiến. Suốt hai chương trên, Đức Giêsu luôn là
mục tiêu cho đối phương quấy rầy. Ở đây sự chống đối của người Pharisêu tập
trung trên việc kẻ mù được lành và đang trở thành môn đệ của Đức Giêsu.
1. Hành trình để nhận biết...
Cũng như Chúa nhật vừa rồi, nay Gioan đang đưa ta đến sự nhận biết.
- Sự ra vào của các nhân vật ăn nhịp với các giai đoạn và kết cấu của câu chuyện.
* Lúc đầu có mặt, sau đó Đức Giêsu vắng mặt ở sân khấu cho đến lúc tìm thấy lại
người mù, Ngài đặt cho anh ta một câu hỏi căn bản: “Anh có tin Con Người
không?”.
* Giữa khởi đầu và kết thúc của câu chuyện, người mù được lành chỉ trơ trọi một
mình, mặc cho các người “thân cận” và “người quen” tự đặt câu hỏi về anh, người
Pharisêu thì quấy rầy anh ta bằng những câu hỏi, với cha mẹ ruột đang tìm cách tránh
né vì sợ bị liên luỵ, người Pharisêu đòi anh ta đến lần thứ hai, và sau một cuộc đối
Page 69 of 793
thoại gay gắt, họ “tống anh ra ngoài”.
- Sự thay đổi danh xưng của Đức Giêsu, một sự tiến bộ trong sự nhận biết: trước
hết Chúa được chỉ như là “người mà người ta gọi là Giêsu, sau đó một “tiên tri”
và như kẻ từ Thiên Chúa mà đến”, cuối cùng anh mù tuyên xưng Ngài như
là “Con Người”.
- Những từ chính (mots clés) được dùng nơi đây với ý nghĩa sâu xa trong vai trò
của chúng:
* Trong suốt hành trình, từ “bị mù” (cụm từ được lặp lại 15 lần) đối lại
với “thấy” (13 lần).
* Ở mỗi một giai đoạn, cùng một công thức được lặp lại “Ngài đã mở mắt cho
tôi”. Tất cả đến 7 lần, con số ấy có nghĩa là hoàn hảo, chỉ ý nghĩa tượng trưng rằng
người mù được lành hoàn toàn.
* Đúng vậy cuộc gặp gỡ lần thứ hai với Đức Giêsu cho ta thấy rõ sự chữa lành thể
xác chỉ là một dấu chỉ của một sự chữa lành sâu xa hơn, cho phép từ nay
anh “thấy” trong việc “tin”. Anh hỏi: “Ai là Con Người để tôi tin?”. Chúa Giêsu
trả lời: “Anh đang thấy đấy, chính Ngài đang nói với anh”.
2. Dồn về một tuyên xưng đức tin.
- Tất cả bắt đầu bằng cái nhìn của Đức Giêsu khi Ngài ra khỏi đền thờ. Ngài “thấy
trên đường đi một người mù từ thuở mới sinh”. Theo niềm tin dân gian, bệnh hoạn
là kết quả của tội lỗi, vì thế các môn đệ liền hỏi Ngài: “Thưa Thầy, tại sao người
này mù từ lúc mới sinh? Tại tội lỗi của anh ta hay tội lỗi của cha mẹ của anh?”
“Không phải do tội lỗi của anh ta, cũng không do tội lỗi của cha mẹ anh”, Đức
Giêsu trả lời, nhưng nhờ sự dữ mà con người khốn khổ này đang chịu, “hành động
của Thiên Chúa” được biểu lộ, và việc anh ta được tỏ ra như dấu chỉ “ánh sáng trần
gian” nhờ dấu lạ buộc mỗi người phải có thái độ đối với anh ta.
- Đức Giêsu lấy bùn trộn với nước miếng. Từ thế kỷ thứ II thánh Irênê de Lyon đã
thấy trong cử chỉ của Đức Giêsu, đắp mắt người mù, chính là sự hoàn thiện cử chỉ
của Thiên Chúa đắp nên thân xác của Adam. Bôi bùn lên mắt người tàn tật, Đức
Giêsu ra lệnh cho anh ta “Đứng dậy đi rửa mắt tại giếng Siloê” (Siloê có nghĩa là
được sai đi). “Người mù liền đi và rửa mắt, khi anh trở lại, anh thấy được”.Phép
Page 70 of 793
lạ này được kể lại cách đơn sơ vỏn vẹn trong hai câu, vì thánh sử có ý dẫn ta từ dấu
chỉ đến Đấng mà dấu chỉ mặc khải! “Đấng được sai đến”.
- Anh đã được lành. Đức Giêsu đã bỏ đi khỏi nơi xảy ra sự kiện. Từ nay anh chỉ
một mình ở giữa cuộc tranh luận về việc anh đã được lành và về lai lịch của người
đã chữa anh lành.
* Trước hết là những “kẻ lân cận” và những người “quen” anh ta. Cái nhìn của họ
chỉ ở trên bề mặt của biến cố. Họ sinh ra chia rẽ trên chính thực tế của việc được
chữa lành (Người thì nói: phải chăng chính là người thường đứng ăn mày ở đó? Kẻ
khác nói: chính anh ta, kẻ khác nữa lạ bảo không phải anh ta, đó là kẻ giống anh ta
thôi). Họ tỏ ra lưu ý đặc biệt đến việc “tại sao” được lành, và đến tung tích của
người đã thực hiện: “và ông ta, ông ta đâu rồi?”.
Câu hỏi cuối cùng làm cho anh mù ngày xưa không biết trả lời sao: “Tôi không
biết”. A. Marchadour quảng diễn: Anh phải trải qua một hành trình dài trước khi
khẳng định đức tin mình vào Đức Giêsu, đi từ dấu chỉ đến việc tiếp nhận Đức Giêsu,
ánh sáng thế gian... Nhưng việc Đức Kitô đi qua trong đời của anh mù và giữa mọi
người đã có một hậu quả chắc chắn là chia người ta ra làm hai phe: “những người
chấp nhận dấu chỉ và những người từ chối Đức Giêsu” (Tin Mừng thánh Ga,
Centurin, 1992, trang 135).
Sau là những người “Pharisêu” với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, vì việc làm trên diễn
ra trong ngày Sabbat. Họ cũng hỏi. Họ cũng chia rẽ. Và người Pharisêu nói: “Ông
này không do Thiên Chúa mà đến vì không giữ luật nghỉ ngày Sabbat”. Kẻ khác
đáp lại: “Làm sao một người tội lỗi lại làm được những phép lạ như thế?”.
Nực cười là chính anh mù lại trở thành trọng tài: “Còn anh, anh nói gì về người đã
mở mắt cho anh?”Anh trả lời: “Là một tiên tri”.
* Sau cùng là “cha mẹ ruột anh mù”. Người Do Thái đòi họ đến, họ xác nhận anh
ta là con của họ thật, mù từ thuở mới sinh. Nhưng né tránh để khỏi liên luỵ vào
cuộc tranh cãi, họ đề nghị một cách giễu cợt: “Các ông hãy hỏi nó, nó đã đủ khôn
lớn để trả lới”.
Đề cập đến nguy hiểm bị người Do Thái trục xuất khỏi hội đường, A. Marchadour
viết: “Có lẽ thánh sử diễn dịch ra đây những nguy hiểm bị dứt phép thông công ở
cuối thế kỷ thứ nhất đối với những ai tin vào Đức Giêsu. Thời Đức Giêsu chưa có
Page 71 of 793
chuyện này. Nhưng trên bình diện câu chuyện, sự tách biệt đối với người mù nói lên
rằng, tin vào Đức Giêsu luôn luôn là một hành động cá nhân, trong đó cha mẹ đâu
có thể định đoạt thay cho người môn đệ được. Sự chọn lựa này không phải không
nguy hiểm vì có thể dẫn tới sự gẫy đổ với tôn giáo của anh ta? (O.C. trang 137).
* Từ đó sự căng thẳng giữa người mù xưa và người Pharisêu bị mù mắt bởi đam mê
của họ lên đến tột độ. Họ đòi anh đến lần thứ hai và yêu cầu anh một lần nữa phải
nói Đức Giêsu đã làm thế nào để mở mắt anh, anh bạo dạn đáp lại cách mỉa
mai: “Sao các ông lại muốn nghe tôi nói lần nữa? Hay các ông cũng muốn làm Môn
đệ của Ngài?”. Và việc hỏi cung thành dịp nguyền rủa. Anh tuyên bố với họ:“Nếu
người này không từ Thiên Chúa mà đến thì không làm được chuyện gì đâu”. Quá
quắt lắm rồi, người Pharisêu đuổi anh ra ngoài và dứt phép thông công anh.
* Đức Giêsu tái xuất hiện với một sáng kiến mới: “Biết họ đã trục xuất anh, Ngài
đến gặp anh”. Và cuộc đối thoại với anh mù đã được lành, dẫn anh tới việc tuyên
xưng đức tin vào Đức Giêsu là “Con Người": “Lạy Thầy con tin” anh tuyên xưng
và “sấp mình xuống trước mặt Ngài”.
A. Marchadour giải thích: “Đức Giêsu đã đưa anh qua một giai đoạn quyết định, từ
một “Giêsu tiên tri” đến một “Giêsu là Con Người”, Đấng Cứu Thế đưa anh vào
cộng đồng của thời kỳ cuối cùng... Người mù sấp mình xuống trước “Con Người”,
nhận ra thiên tính của Ngài, bởi vì theo thánh Gioan, sự thờ lạy chỉ dành riêng cho
một mình Thiên Chúa... và danh xưng Chúa (Seigneur) nói lên căn tính thần linh
của Đức Giêsu. Nhận ra Đức Giêsu như là Đấng mặc khải cuối cùng của Thiên
Chúa, việc thờ lạy Ngài là đỉnh cao của cuộc hành trình của anh mù” (O.C. trang
139).
- Giai thoại được kết thúc với một lời tuyên bố của Đức Giêsu dưới hình thức một
lời phán xét. Nó bộc lộ những gì diễn ra trong thầm kín của tâm hồn: “Tôi đến thế
gian này để đặt lại vấn đề: cho những ai không thấy được thấy và ai thấy lại không
được thấy”. Từ “để cho”, cha Guillet cắt nghĩa, ở đây không chỉ mục đích, nhưng
là hậu quả.
*Đối với mọi người, anh mù trước Đền thờ không có của cải: anh ăn xin, một
người không quyền thế: anh mất hút trong đám người cùng khổ đến chung quanh
nơi thánh, một người không hiểu biết: sinh ra mù, không đọc được sách Luật,
Page 72 of 793
người ta cho anh là người suốt đời tội lỗi.
Nhưng thật ra con người này đã trải qua một hành trình tuyệt diệu, con đường từ
tối tăm đến nhận ra“Đấng là ánh sáng”.
* Về phần người Pharisêu, họ theo một hành trình ngược lại. Họ là những con
người danh giá, những con người được coi như là điểm tựa của xã hội thời đó, họ
khẳng định họ “biết” và tưởng mình “thấy”, nhưng họ lại lún sâu vào trong sự mù
tối (câu 15-18; 29,34). Họ tố cáo Đức Giêsu là “người tội lỗi” và người mù thì trầm
mình trong tội lỗi từ lúc mới sinh”, họ “ở” trong tội lỗi của mình. Lời tố cáo họ
định gán cho Đức Giêsu, quay trở lại chống họ: người đi kiện trở thành người bị
cáo.
J.Potin kết luận; “Trong lúc người mù được thấy, người Do Thái lại lao mình vào
sự mù tối. Những dấu lạ Đức Giêsu làm cho họ thêm cứng lòng. Họ tưởng mình
biết vì cho rằng mình biết Môsê và Lề Luật cấm chữa bệnh vào ngày Sabbat. Thật
ra họ từ chối ánh sáng thật. Với Đức Giêsu, thảm trạng này làm thành một trường
hợp phải đặt thành “vấn đề” trong tiến trình ý định của Thiên Chúa, bởi lẽ những
người không tin, người ngoại tìm thấy ánh sáng cho đức tin vào “Con Người”,
trong lúc đó, những kẻ “thấy”, những người Do Thái lại trở nên mù tối, bị loá mắt
vì những sự thật giả dối của họ. Đức Giêsu nói: “Vì thế họ ở trong tội lỗi của
họ” ("Jésus, l'histoire vraie” Cent. 1994, trang 364).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Hành trình của người mù từ lúc mới sinh, con đường dẫn tới Phép Rửa của
chúng ta. (H.Denis, trong “100 mots pour dire la foi” Déchée Brouwer, trang 123-
124).
Dĩ nhiên người ta nói nhiều về Phép Rửa trong khi hướng về Phục Sinh. Đó là
chuyện bình thường. Chính vì thế mà chúng ta gợi chuyện anh mù từ thuở mới
sinh, nhờ vào câu chuyện rất sống động ấy, mà thánh Gioan đã viết cho chúng ta.
Tại sao lại người mù từ thuở mới sinh? Vì đó là bước đi của một tân tòng, là đường
nhập môn của Phép Rửa.
Trước hết phép Rửa là một sự toả sáng. Điều đó không có nghĩa là mọi người chịu
Page 73 of 793
phép rửa đều chìm trong trạng thái thiên cảm (illuminisme), cũng không phải là một
hành động ma thuật, bởi vì người mù phải đi tới giếng Siloê. Nhưng điều đó có nghĩa
là có một bước đường mầu nhiệm, từ tối tăm đến ánh sáng, từ một nhân loại còn đóng
kín trong vô nghĩa và trong lầm lạc, tới một nhân loại mở ra đón ánh sáng Đức Giêsu,
một nhân loại được đánh thức trước một sự sống viên mãn.
Nhưng chúng ta biết anh mù được chữa lành phải đối đầu với biết bao nhiêu là cản
trở, cũng vì anh được lành. Người tín hữu mới cũng phải trải qua thử thách, nhất là
khi so sánh đức tin mình với sự không tin hay dửng dưng của gia đình (đức tin
không di truyền), hơn nữa còn phải đụng chạm với những thế lực khác biệt về
chính kiến hay về tôn giáo, coi người chịu phép rửa là kẻ phải loại trừ hay đáng
nghi ngờ (Phép rửa không lẫn lộn với sự thừa nhận của xã hội, quốc gia, chính trị
hay tôn giáo).
Sau hết, đến ngày người mù được lành sẽ thừa nhận Đấng Cứu chuộc mình chứ
không phải chỉ được chữa lành mà thôi. Mọi Kitô hữu, mọi người chịu phép rửa, một
ngày nào đó cũng được mời gọi, rất sớm hay muộn màng hơn, sống một cuộc gặp gỡ
có tính quyết định, bởi vì Đức Giêsu đã không tìm thấy họ đó sao?
Ngày ấy các bạn sẽ hỏi: Ai là “Con Người”. Và Ngài sẽ trả lời bạn: “Chính tôi,
người đang nói với anh đây”. Lúc ấy sấp mình xuống, bạn sẽ nói: “Lạy Chúa, con
tin”. Đó là ngày Phục sinh của bạn.
Hãy chỗi dậy từ cõi chết,
Ngày đã bừng sáng,
Hãy thức dậy đi từ cõi chết.
Hãy toả sáng (cf. Eph 5,14).
CHÚA NHẬT V MÙA CHAY
LAZARÔ SỐNG LẠI
(Ga 11,1-45)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Page 74 of 793
1. Từ Bêtania của sự sống đến Bêtania của sự chết.
Cũng như cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu với người phụ nữ xứ Samaria, bên bờ giếng
Giacob, như bước chân của người mù bẩm sinh tiến về ánh sáng, Phúc Âm về sự
phục sinh Lazarô là một trong những bản văn quan trọng thuộc truyền thống Gioan
mà Giáo Hội, ngay từ hai thế kỷ đầu tiên, đã dùng vào việc khai tâm cho tân tòng.
- Đi liền với trình thuật về quyết định của Hội đường - dẫn đến việc kết án Đức
Giêsu - trình thuật về sự phục sinh Lazarô là một văn bản bản lề trong Phúc Âm
Gioan.
. Trình thuật này hoàn tất phần một, với dấu chỉ thứ 7 (số 7 là số hoàn hảo) và cũng
là dấu chỉ cuối cùng của Đức Giêsu.
. Trình thuật này cũng khởi đầu phần hai vì sắp đề cập đến cái chết của Đức Giêsu
khi nói với giới lãnh đạo Do Thái rằng đã đến lúc kết thúc với Người.
- Trình thuật này dẫn ta từ một Bêtania này đến một Bêtania khác. Bắt đầu ở
Bêtania bên kia sông Giođan, “nơi Gioan làm phép rửa” (1,28). Đức Giêsu đã tĩnh
tâm ở đó sau một cuộc tranh luận vào dịp lễ Cung hiến Đền thờ và người Do Thái
đã muốn ném đá Người (1,39 và 11,8). Trình thuật kết thúc ở Bêtania gần
Giêrusalem nơi Matta và Maria đã phát ra thông tin báo động: “Thưa Thầy, người
Thầy yêu mến đang bệnh nặng”.
A. Marchadour nhận xét: Như thế có hai Bêtania cách nhau bởi con sông Giođan,
xa nhau bằng một khoảng cách không chỉ đơn thuần là địa lý: Bêtania của yên tĩnh,
của sự sống, của đức tin và Bêtania của lo âu, của cái chết.
Sự chậm trễ của Đức Giêsu sẽ là nguyên nhân cho truyện kể - cho Người có cơ hội
giải thích trước rằng cơn bệnh của Lazarô không nguy đến tính mạng, nhưng chỉ để
làm vinh danh Thiên Chúa và Con Người. Nếu Đức Giêsu nói về cái chết của bạn
Người là một “giấc ngủ” chính là để ta hiểu rằng ông có thể thức dậy nếu ông nghe
tiếng Người.
- Trình thuật này là truyện kể về sự trở lại đời sống hơn là về sự phục sinh theo
đúng nghĩa. X.Leon Dufour viết: “Thực vậy, từ ngữ “phục sinh” thường được
dùng trong phép lạ này là không chính xác, vì, theo dữ kiện Kinh Thánh, từ ngữ ấy
được dành riêng để chỉ sự vượt qua từ cái chết đến sự sống vĩnh viễn; nó không
Page 75 of 793
được dùng để chỉ cuộc trở lại với đời sống ở trần gian này. Để nói về sự phục hồi
sự sống gian trần, ta có thể dùng từ ngữ hồi sinh, nhưng từ ngữ này có tính chất y
học, ít được dùng. Vậy ta nên dùng kiểu nói “trở lại đời sống” để chỉ sự kiện này”.
2. Một hành trình của nhận thức.
Một lần nữa Gioan lại đưa ta vào một hành trình nhận thức.
- Một lần nữa, ta có thể quan sát những chuyển dịch có ý nghĩa biểu tượng rất cao
của các nhân vật trong trình thuật. X. Léon Dufour ghi nhận: “Mọi người đều rời
nơi mình ở. Mọi người đều ra đi. Đức Giêsu và các môn đệ từ bên kia sông
Giođan; những người Do Thái từ Giêrusalem, Matta từ ngôi làng, Maria với
những người Do Thái từ nhà nàng trong làng; Lazarô từ nấm mộ. Nếu Đức Giêsu
ngừng chân, khi đến Bêtania và không vào nhà hiếu, chính là để lại lên đường
cùng với cả nhóm, tiến tới nơi Người phá tan sự chết, trong khi chuyển động của
các nhân vật khác, kể cả Lazarô, đều hướng tới gặp gỡ Ngài”.
- Một lần nữa, ta có thể nhận ra những bí quyết luôn làm cho truyện kể thêm sinh
động:
. Sự khinh thường của các môn đệ về giấc ngủ/cái chết của Lazarô.
. Sự khinh thường của Matta về vấn đề thời điểm phục sinh: ngày sau hết/ngay bây
giờ.
. Phải đi xa hơn nữa để vượt qua mức độ đầu tiên của ý nghĩa:
- Về ánh sáng: ta sẽ được mời, cùng với các chứng từ, vượt qua “ánh sáng của
trần gian này” đến với Đấng là “Anh sáng soi trần gian” (câu 9-10).
- Về ơn cứu độ: ta sẽ được mời, cùng với các chứng từ, vượt qua thứ chữa khỏi
bệnh một cách quá giản đơn, cả cuộc hồi phục sự sống về phương diện sinh lý, đến
sự tiếp nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô.
3. ... Lên đến tuyệt đỉnh trong lời tuyên xưng đức tin của Matta.
Tới Bêtania trong xứ Giuđêa này, Đức Giêsu phải đối diện ngay với nỗi đau khổ
của hai chị em của Lazarô.
- Trước hết đó là cuộc gặp gỡ với Matta. Bà bỏ nhà ra đón Đức Giêsu. “Khi Matta
hay tin Đức Giêsu đến, bà chạy ra gặp Ngài, trong khi Maria ở lại
Page 76 of 793
nhà” A.Marchadour cảm nhận: Matta rời bỏ nhóm đám tang gồm Maria và các
người Do Thái để đi gặp Đức Giêsu. Sự ra đi này đặt Matta vào một mối tương
quan tin tưởng đặc biệt, trước mặt Đức Giêsu.
“Nếu Thầy có ở đây, em con đã không chết” bà nói với Đức Giêsu như thế, vì biết Người
có một sức mạnh rất hiệu lực để chống lại cái chết và sự hiện diện của Người có thể cứu
Lazarô thoát chết. Bà cũng nhận biết Người có uy tín với Thiên Chúa nên lời cầu của
Người sẽ có tác dụng: “Nhưng con biết rằng, ngay cả bây giờ, Thiên Chúa sẽ ban cho
Thầy bất cứ điều gì Thầy xin”.
“Em con sẽ sống lại” Đức Giêsu trả lời, bằng cách nhắc lại cho bà niềm tin của người Do
Thái vào sự sống lại ngày sau hết. Matta không ngần ngại phụ hoạ vào niềm tin của Israel
ấy: “Con biết ngày tận thế em con sẽ sống lại”.
Ở đây Đức Giêsu lại vượt qua một ngưỡng cửa mới. Ngưỡng cửa ấy là thuộc tính
của Thiên Chúa: làm cho sống và làm cho chết. Đức Giêsu tự nhận. Ngài long
trọng tuyên bố: “Ta là Sự Sống lại và là sự sống”. Không cần phải đợi đến ngày
tận thế. Cuộc sống mới là một thực tại hiện diện nơi Người ngay lúc này. Sự sống
ấy được ban tặng cho ai tin vào lời Người: “Ai tin Ta, dù có chết, cũng sẽ sống. Và
bất cứ ai sống mà tin Ta, sẽ không chết đời đời”. “Con có tin không?”. Matta trả
lời: “Vâng, thưa Thầy, con tin Thầy là Đấng Messia, là Con Thiên Chúa đến trong
trần gian”. A. Marchadour bình luận: “Ở đây Matta là khuôn mặt của kẻ tin nhận
biết nơi Đức Giêsu sự xâm nhập của Thiên Chúa của người sống đến giữa con
người. Ở đây Đức Giêsu còn hơn Êlia hoặc Êlisêô: Ngài được nhận biết là Đấng
làm cho sống, theo hình ảnh của Thiên Chúa. Như thế, nhờ đức tin Matta đã hiểu
rằng Đức Giêsu chính là Thiên Chúa đến giữa nhân sinh. Thực là hợp lý khi bà
tuyên xưng Đức Giêsu trong căn tính của Người là Messia của Thiên Chúa (điểm
tới của Do Thái giáo) và là Con Thiên Chúa. Như thế, bà qui tụ Do Thái giáo (Đức
Messia) và Kitô giáo (Con Thiên Chúa)”.
- Rồi, đó là cuộc gặp gỡ với Maria, vẫn còn trong tang chế cả về thái độ lẫn lời
lẽ: “Cô là một trong nhóm người Do Thái chịu tang chế...”. Ngay từ đầu trình
thuật, cô vẫn chìm đắm trong tang chế với cái chết, cô tượng trưng cho con người
bị sự chia lìa của cái chết đánh gục: Sự buồn bực thái quá đã cả ngăn cô ra đón tiếp
Đức Giêsu, mạc khải của Thiên Chúa.
Page 77 of 793
4. ... Và dấu chỉ hồi sinh của Lazarô.
- Xúc động sâu xa khi thấy Maria và những người Do Thái theo cô cũng khóc, Đức
Giêsu lại xúc động khi đứng trước mộ của Lazarô bạn Người.
- Dù đã tuyên xưng đức tin mạnh mẽ, Matta vẫn nghi ngại khi phải mở cửa mồ, bà
thưa với Đức Giêsu: “Nhưng thưa Thầy, chôn đã 4 ngày rồi”. X. Léon Dufour lưu
ý: khoảng thời gian 4 ngày chẳng phải là một lựa chọn ngẫu nhiên, nó liên hệ đến
niềm tin dân giả cho rằng kể từ ngày thứ bốn linh hồn bay lởn vởn quanh xác chết
nhưng không thể nhập vào được nữa. Lazarô phải thực sự chết và xác đã bắt đầu có
mùi như thế mới biểu lộ được chiến thắng của Đức Kitô. Matta tức khắc ca ngợi
vinh quang Thiên Chúa. Đức Giêsu bảo bà: “Thầy đã không nói với con rằng nếu
con tin con sẽ thấy vinh quang Thiên Chúa sao?”.
- Theo lệnh Người, tảng đá che cửa mộ được mở ra, và lời cầu khẩn của Người quá
vững chắc đến độ biến thành lời tạ ơn: Lạy Cha, Con ngợi khen Cha vì Cha đã
nhận lời con. Theo lệnh truyền oai quyền của Người: Lazarô, hãy đi ra! Người chết
ra khỏi mộ. Thần chết nắm giữ ông trong vòng tay tượng trưng bằng các giải băng,
nay không còn chút quyền hành nào trước mặt Đức Giêsu, Người kết luận: Hãy cởi
dây và để cho ông đi.
Đức Giêsu, đến từ xứ sở sự sống đã ở lại trong nhân tính bi đát nhất của Người,
Đấng phá vỡ ranh giới phân chia Thiên Chúa - con người, sự sống - sự chết. Cái chết
của Lazarô mà Maria và các người Do Thái coi như một kết cục ở đây trở thành một
thoáng qua...
Các Kitô hữu đầu tiên, những người tuyên xưng rằng cuộc chờ đợi lâu dài của
Israel đã hoàn tất nơi Đức Giêsu Đấng được Cha Người phong làm Đức Chúa, đã
cảm nghiệm rằng cái chết vẫn còn ảnh hưởng tới các bạn hữu của Đức Giêsu; khi
cái chết đe doạ, Đức Giêsu lại vắng mặt và Người đến quá trễ không ngăn được
thân xác huỷ hoại, tang chế và nỗi buồn. Trước những lời chất vấn này, trình thuật
đề nghị một lời giải đáp bằng mượn lối văn kể chuyện để chuyển đạt một giáo
huấn khá gần với giáo huấn của Phaolô trong thư thứ nhất gởi dân thành
Thesalonica.
- Truyện kể chấm dứt, để lại độc giả - và cả chúng ta hôm nay - đối diện với
Page 78 of 793
Lazarô, đang sống, nhưng câm nín không nói gì về những gì ông đã cảm nghiệm,
sự im lặng của ông buộc mỗi người chúng ta phải tự xác định mối quan hệ của
mình với Đức Giêsu, trọng tâm của câu chuyện, đi đến cái chết và sự phục sinh của
Người. Còn về những người Do Thái, trong khi có nhiều người trong số họ tin vào
Người, có vài kẻ đến tìm những người biệt phái và kể cho họ nghe những điều
Người đã làm. Tiến trình tiếp diễn, sẽ dẫn đưa Đức Giêsu tới đồi Canvê nơi Người
dâng hiến mạng sống để ban sự sống thật cho tất cả chúng ta là những Lazarô.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Lớn lên trong đức tin (N.Quesson, Les entretiens du dimanche A, Droguet et
Ardant).
Trong câu chuyện này, cả Matta lẫn Maria đều được mời gọi tiến triển thêm. Matta
đã có đức tin ở một mức độ nào đó, đức tin Do Thái: “Con biết rằng em con sẽ
sống lại vào ngày tận thế”. Đức Giêsu mời bà tiến thêm một bước: “Ta là sự sống
lại và là sự sống. Con có tin điều đó không?”. Phải tiến từ đức tin vào sự sống lại
ngày tận thế đến đức tin vào lời Đức Giêsu Đấng ban sự sống ngay hôm nay cho ai
tin vào Người. Đó chính là mục đích của phép lạ này: “Lạy Cha, Con tạ ơn Cha đã
nhận lời Con... Con nói ra đây chính là để cho đám đông chung quanh Con đây tin
rằng Cha đã sai Con”.
Kết thúc cuộc khám phá về Đức Giêsu, và để chuẩn bị cho việc tuyên xưng đức tin,
chúng ta đã cùng Matta và Maria lãnh nhận bài giáo lý cuối cùng. Những người xứ
Samaria đã nhận biết Người là Đấng Cứu Độ trần gian... người mù bẩm sinh đã
nhận Ngài là Con Người... Matta và Maria đã tuyên xưng Người là Con Thiên
Chúa.
Đối với nhiều trẻ em, những thanh niên và cả lứa tuổi trưởng thành, Đức Giêsu
trước hết là một người bạn như thuở ban đầu Matta và Maria đã nhận biết. Có phải
vào ngày phục sinh, ta sẽ tiến triển trong đức tin khi nói lên, không chỉ bằng môi
miệng mà bằng cả một cử hành tạ ơn: “Vâng, lạy Chúa, Người là Đức Kitô, Đấng
Messia, Con tin Người là Con Thiên Chúa, Đấng đã đến trong thế gian”...Hôm
nay, con muốn xin Người đến lấp đầy lổ hổng của hữu thể con bằng Xác Thể hằng
Page 79 of 793
sống của Người, lương thực chân thật cho đức tin của con”.
2. Từ “Phục Sinh” của Lazarô đến Phục Sinh của Đức Giêsu (Missel
Communautaire).
Phép lạ đặt ngay trước cuộc khổ nạn của Đức Giêsu đã tiên báo cái chết và sự Phục
sinh của Người. Thực vậy, nếu Lazarô rút tay chân bị trói ra khỏi giải băng và
khuôn mặt bị che phủ khỏi tấm chăn liệm, điều đó nhắn nhở một cách đầy biểu
tượng rằng ông vẫn còn là một người phàm hay chết. Đức Giêsu sẽ thoát ra vào
ngày Phục sinh như một người bất tử, được vĩnh viễn giải thoát khỏi sự chết. Nơi
Đức Giêsu, sự sống đã khải hoàn.
3. Thiên Chúa của ta là một Thiên Chúa mở cửa mồ (Dossier d'animation du
CCFD dành cho Chúa nhật V Mùa Chay).
Nhìn thế giới ta sẽ thấy nó thật bệnh hoạn. Sự phát triển của phương Bắc đã bị xét
lại về sự coi thường môi trường và những nguy cơ nó gây ra cho tương lai của
hành tinh và cho những thế hệ tương lai. Sự phát triển ấy càng bị chống đối khi ta
nhìn thấy những người nghèo mới, số những người bị loại trừ chẳng bao giờ có thể
tái hội nhập. Sự phát triển ở phía Đông cũng thế, càng sinh ra sự thù hận chủng tộc,
bạo lực và nghèo khổ. Sự phát triển ở các nước thuộc thế giới thứ ba cũng bị công
kích, vì nó không nuôi được dân trong vùng một cách đúng đắn, cũng không phân
phối các sản phẩm cho công bình.
Đức Kitô đã nói: “Căn bệnh này không đến nỗi chết, nhưng chỉ làm vinh danh Thiên
Chúa” (Ga 11,4). Lời lẽ lạ lùng, ngược hẳn với cái nhìn đầu tiên của ta: Hẳn Người
đã cảm thấy điều gì... Thực ra đã 4 ngày rồi... (Ga 11,39). Tuy nhiên đó là đức tin, là
niềm hy vọng của ta. Thiên Chúa của ta là một Thiên Chúa sự sống. Thiên Chúa của
ta là Đấng mở những nấm mồ. Đức Kitô của ta là Đấng, giữa đoạn đường từ làng tới
nghĩa trang, đã bảo đảm cho ta vượt qua từ sự chết đến sự sống. Chúa của ta là Đấng
kêu lên: Hãy đi ra. Người gọi chúng ta, những kẻ đang bị giam hãm. Người cởi trói và
giải thoát ta khỏi mớ quần áo sự chết, khỏi các giải băng sợ hãi. Thế nên chiến đấu
cho công lý trở thành có thể được. Yêu thương là luôn luôn có thể được. Con người
có thể gặp được nhân tính của mình: anh em không còn dưới áp lực của thân xác
Page 80 of 793
nhưng của thần linh vì Thánh Thần Thiên Chúa ở trong anh em (Rm 8,9).
Thành viên của CCFD làm chứng về những điều đó mỗi ngày. Tình liên đới, đắt
giá lắm, nhưng là suối nguồn vui tươi. Sự phát triển rất phức tạp nhưng tiến tới là
điều có thể được nếu ta biết hợp tác với nhiều người: các quốc gia, các tổ chức phi
chính phủ, các xí nghiệp, các trung tâm nghiên cứu, tư nhân, các Giáo Hội. Mỗi
người có thể tham gia theo cách của mình. Đối với chúng ta những kẻ tin, thì trong
cố gắng của nhân loại ấy có dấu vết của Thiên Chúa trong lịch sử hoạt động: Các
con sẽ biết rằng Ta là Chúa khi Ta sẽ đem các ngươi ra khỏi mồ (Ez 37,13).
Chính Thánh Thần của Đức Kitô và của Thiên Chúa Cha cho ta đủ năng lực chiến
đấu chống lại tất cả sức mạnh của sự chết. Chính Người, một ngày kia, sẽ mở cửa
đưa ta vĩnh viễn vào sự sống.
CHÚA NHẬT LỄ LÁ
CHÚNG TÔI CA NGỢI THÁNH GIÁ
(Mt 26, 14-27,66)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Lễ Vượt Qua của Đức Giêsu
Tuy trung thành với lược đồ có vẻ như có từ rất sớm trong truyền thống Giáo Hội
sơ khai đã tạo nên những nét chính, trình thuật Thương khó của thánh Matthêu vẫn
có những nét riêng của tác giả.
Ngay từ lời khai mào bài Thương khó (26,1-2) trong khi Marcô chỉ ghi thoáng qua 1
chỉ dẫn thời gian (“Còn 2 ngày nữa tới lễ Vượt Qua và lễ bánh không men")
Matthêu chỉ rõ cả ý nghĩa của sự việc sắp diễn ra: “Các con biết rằng còn 2 ngày
nữa là tới lễ Vượt Qua và Con Người sẽ bị nộp và bị đóng đinh”.
Matthêu chỉ cho thấy Đức Giêsu là người Thầy nắm vững tình hình. Người ý thức
về mọi sự sắp xảy đến, và Người tự do tiến tới để trung thành với sứ mạng cho đến
cùng...
Page 81 of 793
Matthêu nhấn mạnh đến mối liên hệ giữa lễ Vượt Qua và sự kiện Con Người sẽ bị
nộp. Lễ Vượt Qua là một lễ quan trọng, hướng về cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai...
Người Do Thái nhớ lại chuyến vượt thoát khỏi Ai Cập với Môsê, họ nhận biết rằng
hôm nay họ còn sống sót là nhờ ơn Chúa; họ hướng về tương lai và chờ đợi tới lúc
Thiên Chúa sẽ can thiệp, như xưa kia, để giải phóng dân Người khỏi ách nô lệ... Này
đây đã tới thời viên mãn.
2. Ứng nghiệm các lời Kinh Thánh.
Điều Matthêu, tác giả viết cho Kitô hữu mà đại đa số có nguồn gốc Do Thái, muốn
chứng minh cho họ là Đức Giêsu đã hoàn tất đến tận cùng và viên mãn lời Kinh
Thánh đã loan báo. Ngài nhắc lại:“Tất cả những điều ấy đã xảy đến để ứng nghiệm
lời các tiên tri” (16,56; 27,9-10). Ngài thường xuyên đưa độc giả của Ngài về Cựu
Ước, hoặc ám chỉ (như trong những lời chế nhạo 27, 43, gợi hứng từ sách Khôn
Ngoan 2,13-18), hoặc minh nhiên (như khi Phêrô chối, Giuđa phản bội, khi Đức
Giêsu chịu chết, lúc trút hơi thở còn cầu nguyện thánh vịnh 21).
Ứng nghiệm lời Kinh Thánh không có nghĩa là tất cả đã được thấy trước và chỉ cần
đọc Kinh Thánh là biết hết. Kinh Thánh chỉ gợi lên hành trình đức tin của những
Kitô hữu đầu tiên, sau biến cố Phục Sinh, hiểu rõ hơn ý nghĩa của các biến cố đau
thương khi đọc lại Kinh Thánh. Trong suốt lịch sử dân Chúa cũng như lịch sử Đức
Giêsu, vẫn chỉ là ý định của Thiên Chúa được thực hiện qua những chống đối, đau
khổ và cái chết. Nhưng dưới ánh sáng mới của cái chết và sự phục sinh của Đức
Giêsu, Kinh Thánh từ này rõ ràng sáng sủa hơn.
3. Khai mạc một thời kỳ mới.
Lúc Đức Giêsu chết, Matthêu kể ra những hiện tượng kỳ lạ có sức biểu tượng
mạnh mẽ: màn trong Đền Thờ xé ra làm hai, động đất, “thi thể của đông đảo các
thánh” sống lại và “sau khi Đức Giêsu sống lại, đi vào thành thánh”.
Như thế Matthêu loan báo cho ta biết ta đang dự vào một cuộc sụp đổ của cả một thế
giới và sự khai mạc của một thời đại mới. Từ nay, tất cả mọi người, trong Đức Giêsu
là Đền Thờ mới, sẽ có thể tiến đến gặp gỡ Thiên Chúa. Các thánh có thể theo Đức
Giêsu Phục Sinh tiến vào Vương quốc Nước Trời. Nơi đâu sự chết tưởng đã chiến
Page 82 of 793
thắng, nơi đó sự sống chiến thắng trên sự chết và tội lỗi. Thể hiện nơi viên đại đội
trưởng Lamã, người tuyên xưng đức tin vào Giáo Hội: “Người này thực là Con
Thiên Chúa” là tất cả dân ngoại bắt đầu nhìn Đấng chịu đóng đinh bằng cả niềm
tin.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Đức Giêsu Thiên Chúa không quyền lực (Henri Denis, “Voici l'Homme”, DDB).
Vì Con Người, Đấng đã có thể gọi đến cả những sư đoàn thiên thần, vẫn chịu trói
chân trói tay trước mặt Philatô.
Đức Giêsu bị xếp vào loại người không có thế lực, nghèo hèn, bệnh tật, bị loại trừ,
để phục hồi nhân phẩm cho họ.
Đức Giêsu đã tích cực bảo vệ họ đến độ chọc tức cả những người tự cho mình có thế
lực trước mặt Thiên Chúa hơn Người. Và chính những người ấy lại kêu gọi đến
những thế lực trần gian này để làm cho Vị Tiên tri trở thành bất lực. Đó là “sì căng
đan” thánh giá.
Người đã cảnh báo các môn đệ của Người rằng giữa họ với nhau, và cả với người
khác nữa đừng bao giờ đè nặng lên nhau cái gánh mệnh lệnh. “Chớ gì kẻ ra lệnh
hãy trở thành người phục vụ, vì Con Người không đến để được phục vụ, nhưng để
phục phục” (Mt 20,27).
Vâng, Đức Giêsu chính là Con Thiên Chúa không thế lực. Chính vì thế quyền uy
của Đấng Phục sinh chẳng có gì giống với những quyền lực ở trần gian. Quyền lực
của Tình yêu không làm Thiên Chúa trở thành Thiên Chúa các đạo binh nhưng trở
thành Thiên Chúa không khí giới.
THỨ NĂM TUẦN THÁNH
ĐỂ NHỚ ĐẾN THẦY
(Ga 13, 1-20)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Page 83 of 793
1. Một cử chỉ gây ngạc nhiên.
Phúc Âm Gioan, khác với Nhất lãm, không tường thuật việc lập phép Thánh Thể,
trái lại, chỉ Phúc Âm này kể lại một cử chỉ khác của Đức Giêsu trong bữa Tiệc ly:
Rửa chân cho các môn đệ.
- Nhập đề của chương 13 này thực sự long trọng. Phần nhập đề làm nổi bật sự ý thức
tuyệt hảo của Đức Giêsu, nó hé mở cho thấy ý nghĩa của việc sắp diễn ra: Đó là, từ
nơi Chúa Cha và Chúa Giêsu con Ngài, sự biểu lộ tình yêu đã đi đến tuyệt
đỉnh: “Trước lễ Vượt qua, biết rằng đã đến giờ Người bỏ thế gian mà về cùng Cha,
Đức Giêsu, đã yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở trần gian thì yêu thương
cho đến cùng”.
- Sự tương phản càng mãnh liệt với cảnh rửa chân được tả tỉ mỉ như một màn chiếu
chậm những chi tiết bề ngoài rất tầm thường: “Đức Giêsu chỗi dậy khỏi bàn, cởi
áo, buộc khăn vào người; rồi đổ nước ra thau, Người bắt đầu rửa chân các môn
đệ”. Cử chỉ này gây ngạc nhiên cực độ vì 2 lý do:
. Vì được Đức Giêsu làm ngay trong bữa ăn trong khi bình thường, luật hiếu khách
đòi rửa chân trước bữa ăn.
. Vì chính Đức Giêsu làm việc này. Người là “Thầy và Chúa” trong khi ở Do Thái
nhiệm vụ này thường trao cho các đầy tớ người nước ngoài.
2. Một cử chỉ nhiều ý nghĩa.
Trái với khuynh hướng của ta, những con người duy lý, ta thường giải thích trước
khi làm, còn Đức Giêsu, Người làm trước hết một cử chỉ đầy biểu tượng, một cử
chỉ có ý nghĩa thâm sâu trước khi dùng lời giải thích ý nghĩa.
- Chơi trò gây hiểu lầm - Kỹ xảo quen thuộc của Gioan về sự “thanh tẩy”, cuộc đối
thoại của Đức Giêsu với Phêrô chuyển hướng ta, cũng như chính người môn đệ, từ
một giải thích đơn thuần “luân lý” - một cử chỉ khiêm nhu - chuyển sang một giải
thích “thần thiêng": Đó là một cử chỉ biểu lộ Thiên Chúa trong Đức Giêsu; là một
cử chỉ trong đó, Đức Giêsu đảm nhận trước cuộc vượt qua nhờ cái chết, như một
dấu ấn tình yêu dành cho con người mà vẫn trung tín với Cha Người.
Để dự phần với Đức Giêsu, Phêrô sẽ phải theo Người cho đến cùng, gắn bó trọn vẹn với
chương trình cứu thế của Người, kể cả đem cái chết làm chứng cho Người.
Page 84 of 793
- Lối giải thích ấy được tăng cường ý nghĩa nhờ các động từ mà Gioan sử dụng để
diễn tả hành động của Đức Giêsu: Người “cởi” áo rồi sau đó “mặc lại”. Rõ ràng
những động từ này đã được đặt lên môi Đức Giêsu ở chương 10 để Người nói rằng
Người sẽ dâng hiến mạng sống Người trước khi lấy lại. “Cởi bỏ”, “lấy lại”, 2 động từ
mà Gioan dùng để chỉ cái chết mà Đức Giêsu đã vui lòng chấp nhận và sự phục sinh
của Người.
X. Léon Dufour bình luận: Chúng ta cũng đang được chuyển qua giai đoạn Rửa
chân, một màn kịch câm cảm động là biểu tượng cái chết tự nguyện của Đức Giêsu
trên thánh giá: không hề đánh mất quyền làm Đức Chúa quyền làm con ban cho
Người, Đức Giêsu đã tỏ mình ra như một người phục vụ.
3. Một cử chỉ ta phải bắt chước để tưởng nhớ Người.
Hành động duy nhất mà Người làm chiều hôm ấy để tượng trưng cái chết tự nguyện
chấp nhận vì yêu thương và sự phục sinh, đồng thời cũng là “một tấm gương” mà
chúng ta những môn đệ Người phải bắt chước để làm cho nhau: “Đó là tấm gương
Thầy để lại cho các con để các con làm cho nhau, như Thầy đã làm cho các
con”. Nếu Người là “Thầy và là Chúa” đã đến để phục vụ chứ không để được phục
vụ, thì môn đệ của Người cũng phải tự hiến hoàn toàn theo gương Đức Giêsu để
phục vụ anh em.
X. Léon Dufor kết luận: “Nếu Gioan đã tả phép Thánh Thể ở chương 6, chỉ quảng
diễn ở đây truyền thống giao ước bằng cách tả Đức Giêsu trong việc phục vụ tuyệt
vời, chính vì truyền thống ấy đưa ra ánh sáng thực tại này: suy cho cùng, phép
Thánh Thể phải tăng cường nơi các tín hữu tình yêu huynh đệ bắt nguồn từ Thiên
Chúa. Thay vì là một thêm thắt tuỳ tiện, việc rửa chân là cần thiết để biểu lộ rằng đời
sống văn hoá thôi chưa đủ và, để tránh ảo tưởng, đời sống văn hoá chỉ tìm thấy ý
nghĩa nơi thực hành một tình yêu có hiệu quả. Nếu phép Thánh Thể làm nên Giáo
Hội, gương rửa chân vẫn là hành vi nền tảng nhờ đó Giáo Hội được thiếp lập.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Một cái gì đó trong bí mật kinh khủng của thần linh.
Như thế, trong cử chỉ rửa chân, Đức Giêsu không cho ta đơn thuần một bài học về
Page 85 of 793
lòng khiêm tốn như một nhà luân lý nào đó đề nghị cho các môn đệ. Trong hành động
biểu tượng này, Người biểu lộ cho ta biết tất cả cuộc đời của Người, tất cả sứ mạng
của Người và sự chết - sự sống lại của người có ý nghĩa gì. Hơn nữa, vì mỗi lời nói,
mỗi cử chỉ của con người ấy đối với ta đều là mạc khải của Thiên Chúa, nên việc rửa
chân cho ta thoáng thấy một cái gì đó trong bí mật thần linh. “Nơi Thiên Chúa có một
sự rửa chân triền miên”, cha Varillon thích nói như thế. Thiên Chúa là Tình Yêu,
không phải là tình yêu thống trị và khinh thị. “Nghiêng mình xuống” đó là hình ảnh
mà Cựu Ước dùng để diễn tả lòng nhân hậu, sự dịu dàng của Thiên chúa. Đó là cách
bắt đầu của từ “Xin thương xót” bằng tiếng Do Thái: Lạy Chúa, xin hãy nghiêng
xuống con theo lòng nhân hậu Chúa (Tv 51). Thiên Chúa nghiêng-mình-xuống, giờ
đây ta đã biết tình yêu dẫn đưa Người đi đến đâu: đến chỗ làm đầy tớ quỳ gối xuống
trước các môn đệ, nghiêng mình xuống đến thế, theo nghĩa đen, xuống tận chân họ, và
để phải ngước lên để trả lời khi Phêrô phản đối; một Thiên Chúa đã cúi xuống tạo vật,
đã tự đặt mình vào vị trí phải ngước lên để nhìn tạo vật. Tất cả những gì có thể còn sót
lại trong hình ảnh Kinh Thánh về sự hạ cố, về chủ nghĩa gia trưởng, tức là về mọi
ngăn cách, tự tôn, trổi vượt bỗng chốc bị phá huỷ tan tành, khi Người cho ta được
chiêm ngắm Thiên Chúa Đấng ngước mắt lên nhìn con người. Đó quả thực là sự
nghèo hèn của Thiên Chúa (Jean Perron).
THỨ SÁU TUẦN THÁNH
HẠT GIỐNG GIEO XUỐNG
ĐỂ NẨY MẦM TRONG BẠN LỄ VƯỢT QUA
(Ga 18, 1-19, 24)
I. ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một cấu trúc rất công phu.
Gần với trình thuật Nhất lãm, trình thuật khổ nạn theo Gioan cũng không kém phần
đặc sắc: mối trăn trở của tác giả muốn chuyển đạt ý nghĩa các biến cố và bộc lộ căn
Page 86 of 793
tính thực sự của Đức Giêsu Nazareth, Kitô và Đức Chúa được thấy rõ trong cấu
trúc được chuẩn bị rất công phu của trình thuật, bắt đầu từ vườn hấp hối và kết thúc
trong vườn an táng, mà cảnh trọng tâm là vụ xử án của Philatô.
2. Những im lặng biết nói.
Những im lặng của Gioan cũng đầy ý nghĩa mạc khải. Ngài bỏ không nói tới những
chi tiết gây nhục nhã cho Đức Giêsu là sự bi thảm của các biến cố để vẻ oai nghiêm
vương giả của Đức Giêsu và sự tự do tuyệt đỉnh của Người hiện rõ nét hơn: “Mạng
sống ta, không ai lấy được, nhưng là chính Ta ban tặng”(Ch. 10).
Vì thế Ngài không đề cập đến cơn hấp hối (chỉ thoáng nói ở nơi khác 12,20-36),
cái hôn của Giuđa, vụ xử án ở dinh Caipha và Hội đường (những cuộc tranh luận
dài ở các chương 7 và 10 đã thay thế), cảnh lăng nhục, chế nhạo, hoặc thập giá của
2 người trộm cướp. (chỉ nói tới thập giá Đức Kitô). Và lời sau cùng của Đức Giêsu
trên thánh giá không phải là lời thánh vịnh 21: “Lạy Chúa, sao Chúa nỡ bỏ rơi
Con” nhưng là lời: “Mọi sự đã hoàn tất”.
3. Những đoạn văn riêng biệt của Gioan.
Những đoạn văn riêng biệt của Phúc Âm thứ 4 cũng không kém phần hùng hồn.
- Như trong cảnh bắt giữ, Đức Giêsu chỉ cần nói “Ta đây” (đó là tên của Thiên
Chúa trong Kinh Thánh) thì những người đến bắt Chúa té ra hết. Thay vì là đố
chọi, Đức Giêsu hướng dẫn các biến cố.
- Như đoạn mô tả kỹ lưỡng vụ xử án trước toà Philatô, đoạn tả chiếm hơn 1/4 trình
thuật khổ nạn (29 câu trên 112). Maurice Antané bình luận: Đối với Jean, vận
mệnh hiện tại và tương lai của Đức Giêsu là ở đó. Từ nay trở đi, Đức Giêsu là Vua
toàn năng, là quan toà xét xử các dân tộc. Philatô mời Người ngồi vào ghế toà án,
có ý chỉ sự thống trị này (19,13). Ở trung tâm của màn xử án đầy kịch tính này mà
Chúa Giêsu bị đội vòng gai và được tôn xưng là vua, nhưng vẫn còn là vị vua bị
lăng nhục. Phải đợi đến Phục sinh vương quyền này mới được biểu lộ, mới thực sự
là một “tôn vinh”, một đăng quang (20,17).
- Như sau khi chết, máu và nước chảy ra từ cạnh sườn Đức Giêsu. A. Marchadour
ghi chú: “Ghi nhận này đã có thể chỉ là một nhận xét về phẫu thuật, nhưng thánh
Page 87 of 793
sử đã rút ra như một chứng từ long trọng mà Ngài nhấn mạnh. Ngài làm chứng
rằng sự nhập thể là thực sự và cái chết của Đức Giêsu, trong thực tại của nó, mở
ra mầu nhiệm cứu độ đã được loan báo ở 7,38 “Như Kinh Thánh đã nói, từ lòng
Người chảy ra những dòng sông nước hằng sống”. Trong cái chết của Đức Giêsu,
giờ tôn vinh Người đã đến, Thánh Thần được ban cho các tín hữu (7,39). Độc giả
Kitô giáo hiện tại hoá đời sống do Chúa Giêsu thông ban trong 2 bí tích Rửa tội
(tái sinh bởi nước và Thánh Thần 3,5) và Thánh Thể (6,54)”.
THỨ BẢY TUẦN THÁNH
NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA CUỘC SÁNG TẠO MỚI
(Mt 28,1-10)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Đến viếng ngôi mộ của một người chết.
Vào giờ bà Maria Madalena và bà Maria khác đi đến mộ, ngày sabbat đã kết thúc.
Một ngày mới bắt đầu: “ngày thứ nhất trong tuần”. Ngày thứ nhất của sự sáng tạo
mới.
Cuộc động đất, theo Matthêu 27,51.54 xảy ra sau cái chết của Đức Giêsu nay lập
lại ngoạn mục hơn“và có động đất lớn”. Từ cuộc thần hiện trên núi Sinai, đề tài
này, qua Kinh Thánh, diễn tả hành động mầu nhiệm của Thiên Chúa: Biến cố vừa
xảy ra khai mạc thời đại mới.
Hai phụ nữ đến “viếng mộ Đức Giêsu”. Ở đây, “tảng đá” tượng trưng cho tính
cách bất khả chuyển dịch và bất khả chống cưỡng của cái chết đã bị “lăn
ra”. “Thiên thần Thiên Chúa” ngồi “ở trên”, dấu hiệu của sự chiến thắng của
Thiên Chúa trên sự chết.
Đêm tối của nấm mồ đã nhường chỗ cho một hữu thể rực rỡ ánh sáng mà thánh sử
miêu tả rõ từng nét như nhắc lại cuộc biến hình của Đức Giêsu: “Người có dáng vẻ
như một tia chớp, y phục Người trắng như tuyết”.
Page 88 of 793
Những người lính gác sững sờ trước biến cố đã trở nên “như người chết” lạ lùng và
hàm ý đảo ngược. Cl. Tassin giải thích: Theo luật thường, vì Thiên Thần sắp báo tin
cho các phụ nữ, lẽ ra các bà phải run rẩy. Nhưng Matthêu không muốn ta quên mất
những người lính gác mộ và Ngài đã cho thấy lý do tại sao họ sợ hãi. Những kẻ gác
một người chết nay trở nên “như người chết” và chẳng nghe được sứ điệp Phục
Sinh.
2. Các bà trở về như sứ giả của Đấng Đang Sống.
Đến tìm Đức Giêsu, “Đấng chịu đóng đinh”, hai phụ nữ biết rằng “Người không
còn ở đây nữa, vì Người đã sống lại như lời Người đã nói”. Cl. Tassin ghi chú:
“Động từ được dùng ở thể thụ động giả thiết rằng Thiên Chúa chính là tác nhân
(Thiên Chúa đã phục sinh Người). Điều đó, Đức Giêsu “đã nói trước”, tin tưởng
vào Cha Người, khi Người loan báo cuộc khổ nạn của Người.
Đến để hoàn thành những động tác kính tín đối với thi thể của Thầy mình, từ nay
các bà trở thành những người mang Tin Mừng của Đấng Đang Sống, Tin Mừng
mở ra một tương lai mới cho mọi người: Đó, họ là những tác giả Phúc Âm đầu
tiên, vui vẻ chạy mang tin cho các môn đệ.
Đến nơi hẹn của sự chết, giờ đây các bà trở thành những người loan tin cho cuộc
hẹn với sự sống. “Ở Galilêa”. Vâng, chính tại Galilêa “nơi hội tụ dân ngoại” mà
mọi sự sẽ bắt đầu (Mt 4,12). Chính tại đó mà Đức Giêsu Phục Sinh mời gọi các
“anh em của Người đến để trao phó cho họ một sứ mạng phổ quát: “Hãy đi! biến
mọi dân tộc thành môn đệ Thầy. Còn Thầy sẽ ở với anh em mọi ngày cho đến tận
thế” (Mt 28,19-20).
Cl. Tassin kết luận: Chính nhờ các thành phần khiêm tốn này của Giáo Hội mà các
môn đệ cao cả mới tìm lại được con đường đức tin của họ.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Phục sinh ở trung tâm các Phúc Âm (marc Sevin).
Các biến cố Phục Sinh đã khiến các môn đệ ngạc nhiên. Các trình thuật Phúc Âm
và Công vụ các tông đồ đã chứng tỏ rằng cần phải có thời gian và sự can thiệp của
Thiên Chúa để thực hiện những gì đã xảy ra. Sự Phục sinh của Đức Giêsu không
Page 89 of 793
đơn thuần là chuyện trở lại đời sống của một người chết, nhưng là sự bắt đầu của
thế giới mới của Thiên Chúa, đã thoáng thấy và được chờ đợi nơi truyền thống con
cái Israel. Đức Giêsu, Đấng Phục Sinh, giờ đây đang sống một cuộc sống hoàn
toàn mới bên Đức Chúa Cha. “Trưởng tử từ trong kẻ chết”, Thiên Chúa đã tôn
Người lên làm Chúa. Nói cách khác, sự Phục Sinh của Đức Giêsu đã đảo lộn tất cả.
Đó là khởi đầu của một thời đại mới chưa từng có, liên hệ tới hết mọi người. Có
cái gì đó đã thay đổi trong thế giới của chúng ta. Làm sao quên được, dù chỉ trong
giây lát, cái dữ kiện bất ngờ của đức tin ấy?
Nếu các môn đệ của Đấng Phục sinh đã rèn giũa nên các Phúc Âm, chính là để làm
chứng cho Phúc Âm chứ không hề có bận tâm đơn thuần tái tạo lịch sử các biến cố
trước Phục Sinh. Họ soạn thảo các Phúc Âm để cho các độc giả hiểu rằng tất cả đời
sống và hoạt động của Đức Giêsu Nazareth chuẩn bị cho lễ Phục Sinh, chỉ có thể
hiểu được dưới ánh sáng Phục Sinh, hội tụ trong Phục Sinh. Họ kể lại bắt đầu từ
đức tin của họ vào sự Phục sinh. Họ không thể làm khác hơn. Tất cả những gì họ
viết đều phải chịu sàng lọc qua đức tin Phục Sinh. Phục sinh chính là điểm xuất
phát của họ. Đó là chuẩn mực giúp họ giữ lại thời kỳ nào đó trong đời sống của
Đức Giêsu, lời nói nào đó của Người.
Các Phúc Âm, từ chương đầu cho đến chương cuối, đều thấm đẫm đức tin vào sự
Phục Sinh của Đức Giêsu.
CHÚA NHẬT PHỤC SINH
NGÔI MỘ MỞ TOANG VÀ TRỐNG RỖNG
(Ga 20,1-9)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. “Ông đã thấy...
Thực nghịch lý, Phúc Âm hôm nay dừng lại ở việc khám phá ra ngôi mộ mở toang
và trống rỗng chẳng dẫn ta đi đến cuối trình thuật, tới cuộc gặp gỡ của Maria
Page 90 of 793
Madalena với Đấng Phục Sinh và tới lời bà loan báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy
Chúa, và Người đã nói với tôi” (28). Dường như phụng vụ hôm nay mời ta lần
bước trên con đường đức tin theo vết chân những chứng nhân tiên khởi.
Trong đoạn văn ta nghe sáng nay, rõ ràng tác giả đã sắp xếp một tiến trình đầy kịch
tính.
- Trước hết trong các di chuyển rất nhiều và rất nhanh: động từ “chạy” được nhắc
lại 3 lần trong vỏn vẹn vài câu. Maria Madalena chạy đến thấy ngôi mộ đã mở, rồi
chạy “đi tìm Simon-Phêrô và môn đệ kia”. Simon-Phêrô và môn đệ kia chạy đến
mồ, môn đệ kia đến trước. Những cuộc chạy liên tục để tìm câu trả lời đầu tiên cho
câu hỏi không thể chịu nổi về ngôi mộ mở tung và trống rỗng.
- Rồi, trong những chỉ dẫn ngày càng rõ rệt (dùng các động từ: nhìn/thấy) và trong
giải thích sự kiện đã xảy ra.
. Maria Madalena “thấy” đá cửa mộ đã được “lấy” ra và kết luận rằng thi thể của
Thầy mình đã bị “lấy” đi.
. Môn đệ kia tới trước. Nhưng không vào trong mồ trước Simon-Phêrô, “khi cúi
xuống, ông thấy khăn liệm còn đó”.
. Simon Phêrô vào mộ, “nhìn khăn liệm nằm đó, và vải phủ đầu không đặt chung
với khăn liệm, nhưng cuộn lại và để riêng ra”. Phúc Âm Luca có chỗ khác biệt
(24,12) gợi lên sự “ngạc nhiên” của Phêrô, nhưng tác giả không đi quá điều ghi
nhận. Chỉ sau này, trong cuộc gặp gỡ với Đấng Phục Sinh và đã lãnh nhận Chúa
Thánh Thần, Phêrô mới hiểu ngôi mộ trống và tâm trí ông mới mở ra, thấu hiểu lời
Kinh Thánh: “Thực vậy, tới lúc đó, Phúc Âm thứ 4 nói, các môn đệ vẫn chưa tin
rằng, theo lời Kinh Thánh, Đức Giêsu sẽ phục sinh từ trong kẻ chết”.
. Rồi môn đệ kia cũng bước vào trong mộ, và sách thánh ghi nhận rằng, ngay phút
đầu tiên của kinh nghiệm về sự Phục sinh, “ông đã thấy và ông đã tin”.
2. ... Và ông đã tin”
Phêrô, người đầu tiên vào mộ, đã trở thành chứng nhân không chối cãi được trước
mắt Giáo Hội sơ khai. Trái lại, môn đệ kia được trình bày ở đây như khuôn mẫu
của người môn đệ, người môn đệ tuyệt hảo. Ông, “người môn đệ mà Đức Giêsu
yêu mến”, người trong bữa tiệc ly ngồi tựa đầu vào ngực Chúa, với trực giác mà
Page 91 of 793
tình yêu ban cho, ông đã thấy sự trống rỗng của ngôi mộ và vị trí của khăn liệm -
xếp đặt rất ngay ngắn, chứ không lộn xộn - ngần ấy dấu chỉ của một thực tại khác,
chỉ cảm nhận được trong đức tin: “Ông đã thấy và ông đã tin”. Với ông, thi thể
của Đức Giêsu đã không bị “lấy đi” như Maria Madalena tưởng: Trộm cướp, trước
khi lấy xác Thầy đi, còn có thời giờ cởi bỏ, xếp đặt khăn áo cẩn thận đến thế ư?
Với ông, chính cái chết đã bị sự sống vĩnh viễn truất quyền. Trong ông hình thành
tiến trình vượt qua từ “thấy” đến gắn bó hoàn toàn với Đức Giêsu Phục sinh.
Quang cảnh y phục hoặc trật tự trong đó y phục được xếp đặt chứng tỏ rằng thi thể
Đức Giêsu không bị ăn trộm lấy đi nhưng là chính Đức Giêsu đã ra đi sau khi để
lại y phục trong trật tự ở nơi Người đã mang chúng. Khác với Lazarô khi bước ra
còn mặc áo liệm, Đức Giêsu không cần gì đến y phục nữa vì Người đã rời bỏ thế
giới con người.
Một trong các nhân chứng đầu tiên đã “thấy” Đức Giêsu Phục Sinh, môn đệ kia
đồng thời là khuôn mẫu của những ai, đón nhận lời chứng của họ, “tin dù không
thấy”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Phêrô và Gioan trước ngôi mộ mở, trống rỗng: những nẻo đường của đức
tin phục sinh (J. Potin, Jésus, l'histoire vraie).
Theo Gioan, vải liệm thi thể Đức Giêsu có 2 loại. Trước hết có khăm sudarium
dùng che đầu, còn othonia (khăn liệm) là những tấm vải lanh rộng bó lấy toàn thân
thể (tay, thân, chân). Ngài phân biệt rõ như vậy trong trình thuật khám phá ngôi mộ
là có dụng ý rõ rệt.
Trình thuật tìm cách xác nhận cuộc khám phá ngôi mộ trống của Phêrô, thủ lãnh
các tông đồ. “Môn đệ kia” theo Phêrô từ lúc bắt đầu vụ án, “môn đệ mà Đức Giêsu
yêu mến” để Phêrô vào trước. Ông nhận thấy rằng sudarium và othonia được để lại
trên ghế. Vậy thi thể không bị lấy cắp, nhưng đã thoát ra khỏi khăn liệm, để vải
liệm lại tại chỗ. Phêrô chưa có giải đáp cho câu hỏi. Môn đệ kia lanh lẹ hơn trong
niềm tin: “Ông đã thấy và ông đã tin”. Nếu, vì kính trọng, ông đã để cho vị thủ
lãnh Giáo Hội vào mộ trước, thì ông lại hiểu ngay điều cốt yếu chỉ bằng cách
Page 92 of 793
nghiêng mình ngó vào trong mộ. Là môn đệ được Đức Giêsu yêu mến cũng là một
cái gì đó chứ.
Tuy vậy, niềm tin của họ vẫn chưa hoàn hảo. Chỉ thấu hiểu Kinh Thánh mới đưa họ
thấm nhập vào mầu nhiệm Phục Sinh của Đức Giêsu, vì Kinh Thánh giải thích ý
nghĩa cái chết này. Gioan đã báo cho các độc giả rằng chỉ có sự thấu hiểu Kinh Thánh
mới ban cho họ Thánh Thần mà Đức Giêsu Phục Sinh đã đem đến cho các môn đệ
trong những lần hiện ra. Phêrô và “môn đệ kia” trở về nhà đóng kín cửa vì sợ người
Do Thái.
Đối với các môn đệ, ngôi mộ trống vẫn còn là một câu hỏi chứ chưa chứng tỏ được
sự Phục Sinh. Tuy nhiên nếu ngôi mộ khép chặt thì làm sao có thể rao giảng sự
Phục Sinh được?
2. Mộ mở toang (G. Boucher, “Le ciel sur terre").
Sáng hôm ấy, một phụ nữ, bà Maria Madalena đến viếng mộ Đức Giêsu. Nhưng,
kinh ngạc: mộ đã mở tung. Hòn đá lấp cửa mộ đã lăn qua một bên.
Thoạt nhìn ngôi mộ mở tung, ta nghĩ đến một âm mưu hoặc một trò lừa đảo. Đó là
một trò giễu cợt chết người. Hay là một xúc phạm không chấp nhận được.
Phản ứng thế nào trước một sự việc như thế? Maria Madalena báo ngay cho các
môn đệ của Đức Giêsu. Bà chạy đến báo động cho Phêrô. Có Gioan theo, Phêrô
thoát ra khỏi dè dặt, phá vỡ sự im lặng sợ hãi. Ông rời nơi ẩn náu. Ông chạy đến
xem và ghi nhận tại chỗ. Một sự xúc phạm như thế cần phải xem cho kỹ đã.
Phêrô và Gioan cũng chạy. Họ chạy đến ngôi mộ mở sẵn. Giờ đây họ đối diện với
sự vĩ đại của biến cố. Và, Gioan đã thấy. Ông đã thấy và ông đã tin.
Gioan thấy. Nhưng ông thấy gì? Chẳng thấy gì hết. Có gì đâu mà thấy. Tuy vậy
điều ông thấy đã dẫn ông tới chỗ tin.
Ta hãy nghiêng mình xuống như Gioan. Ta thấy gì? Một hố sâu thăm thẳm, đầy
màu trắng. Một sự trống rỗng mênh mông dâng đầy mầm sống. Cờ tang khăn tang
chuyển biến thành y phục ánh sáng. Một sự vắng mặt vang dội sự có mặt. Một sự
im lặng của nấm mồ nói nhiều hơn mọi bài diễn văn. Một bức tường mà ta chỉ thấy
được phần bị khoét lỗ. Một kết quả của tất cả mang dáng dấp khởi đầu. Một cái
chết có bộ mặt một cuộc giáng sinh. Mầu nhiệm mà ta khám phá ra bí mật.
Page 93 of 793
Vậy ai đã tạo ra ngôi mộ trống. Ngôi mộ đâu có trống. Vì Gioan đã thấy chân dung
thực sự của Đức Giêsu, bạn Ngài.
Ngôi mộ không trống, không sâu, không câm nín, không vương mùi chết chóc.
Ngôi mộ nói. Nó sẽ nói. Hôm nay nó còn nói với ta. Ta có bị cụt hứng không? Vì
sự vắng mặt này, lớn như một nấm mồ, chính là một sự hiện diện, vĩ đại như một
phép lạ.
Dưới nhãn quan của não trạng hiện đại, đã thấm nhiễm vào ta, chết là hết. Chấm
hết. Chết rồi chẳng còn gì ráo. Chẳng còn gì ngoài đêm đen. Chẳng còn gì ngoài
trống rỗng và hư vô. Cái chết khép lại tất cả. Cái chết chôn kín đời ta.
Nhưng ở đây cái chết mở ra. Ngôi mộ của Người đã mở ra. Mở ra một mầu nhiệm
lớn lao. Một mầu nhiệm loan báo sự sống. Mầu nhiệm mang tên chỗi dậy. Phục
sinh.
Ngôi mộ mở lòng mở trí ta. Ký ức sống và sống lại. Ta mở hồn ra với đức tin. Sau
cùng ta hiểu rằng Đức Giêsu, đã vượt qua bức tường sự chết, đã nâng phiến đá che
mộ, đã hoàn thành Phục sinh báo trước.
CHÚA NHẬT II PHỤC SINH
TỪ NHẬN THỨC ĐẾN TRUYỀN GIÁO
(Ga 20,19-21)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ Chúa nhật
Phần đầu của Phúc Âm Chúa nhật này - năm nào ta cũng đọc lại - đưa ta đến “Sau
cái chết của Đức Giêsu” vào buổi chiều “ngày thứ nhất trong tuần”, ngày qui tụ
phụng vụ của các Kitô hữu, thời gian thuận tiện để Chúa hiện diện giữa cộng đoàn
mà Người qui tụ để chia sẻ Lời và Bánh, và để sai họ đi vào thế giới.
Trong trình thuật, ta gặp lại 3 thời gian đặc biệt của tiến trình phục sinh.
1. Sáng kiến của Đấng Phục Sinh “đến” thăm.
Page 94 of 793
2. Nhận biết Đức Giêsu đang sống thắng vượt cái chết.
3. Sứ mệnh nhận từ Đấng Phục Sinh.
Các môn đệ hội họp ở một nơi mà các cửa “đều đóng kín... vì họ sợ người Do
Thái”, tức là chức quyền tôn giáo ở Giêrusalem. Có lẽ qua việc xác định rõ ràng
này, tác giả muốn nói tới cảnh bắt bớ mà những người nghe Phúc Âm phải chịu: bị
loại ra khỏi Hội Đường vì họ nhận Đức Giêsu là Kitô. Dần dà, họ tìm những địa
điểm họp riêng, tránh ánh mắt của những kẻ bắt bớ.
Trong lúc họ họp nhau, Đức Giêsu tới với họ “Đức Giêsu đến và ở giữa họ”. Lời
đầu tiên của Người là lời chúc bình an: “Bình an cho các con” (Shalom). Ơn cứu
độ không chỉ là một lời chúc lịch sự, nhưng là ơn cứu độ có hiệu quả, của niềm
vui, và niềm bình an.
- Nhận Đức Giêsu sống vượt qua cái chết.
Đức Giêsu cho họ xem: “Tay và cạnh sườn Người” (đối chiếu với ngọn giáo của
Gioan). Marchadour bình luận: “Dấu vết của việc đóng đinh trên tay và cạnh sườn
Đức Giêsu chứng tỏ rằng, dù những điều kiện lạ lùng trong các cuộc tỏ mình ra của
Đức Giêsu, tác giả Phúc Âm không muốn các độc giả lầm Chúa với một bóng ma,
nghĩa là một người khác với Đấng chịu đóng đinh. Chắc chắn, sự hiện diện thể lý
bình thường của Đức Giêsu không còn nữa, nhưng Đấng ngự giữa họ vẫn là Chúa
Giêsu, nghĩa là cũng vẫn là Đấng mà họ đã biết và đã yêu, nhưng từ nay đã biến
hình đổi dạng qua cuộc phục sinh. Sợ hãi tiêu tan, các môn đệ tràn đầy niềm vui.
- Sứ mệnh nhận từ Đấng phục sinh.
Sự hiện ra của Đấng phục sinh không có một mục đích tự thân. Nó khai mở ra một
sứ mệnh: sai đi, với sức mạnh của Thánh Linh, đem cho mọi người tin mừng về ơn
tha thứ của Thiên Chúa. “Như Cha đã sai Thầy thế nào, Thầy cũng sai các con
như vậy”. Nói thế rồi Người thổi hơi trên các ông và nói:“Các con hãy nhận lấy
Thánh Thần, các con tha tội cho ai thì người ấy được tha...”.
A. Marchadour bình luận: Đó không phải chỉ là một so sánh, đó chính là một nền
tảng, một cội rễ. Các môn đệ được sai đi (nguyên ngữ là: trở thành tông đồ) để nối
dài hoạt động của Đức Giêsu... Như Thiên Chúa đã thổi hơi thần khí của Người
vào Ađam (St 2,7), như Thánh Thần xuống trên Đức Giêsu (1,33-34), Đức Giêsu
mà Thiên Chúa đã tôn phong làm Đức Chúa, cũng thổi hơi (cùng một động từ như
Page 95 of 793
ở St 2,7) sức mạnh của Thánh Thần trên các tông đồ... Như Thiên Chúa, rồi như
Đức Giêsu kẻ được Thiên Chúa sai đi, các môn đệ tha thứ tội lỗi, nghĩa là thanh tẩy
tội lỗi trong sức mạnh của sự chết của Đức Giêsu.
2. Tới Chúa nhật
Sự vắng mặt của Tôma vào ngày thứ nhất trong tuần cho phép tác giả Phúc Âm
dẫn nhập vào màn kế tiếp, “tám ngày sau”. Tuýp người tiêu biểu cho sự cứng lòng,
ông từ chối xếp mình vào hàng ngũ chứng nhân của các tông đồ khác và ông nghi
ngờ Đức Giêsu phục sinh: ông đòi “thấy” và “sờ” rồi mới “tin”.
Thế là Đức Giêsu đến một lần nữa, ngôn ngữ dùng miêu tả cũng như lần hiện ra
trước. Đức Giêsu lại hiện diện, dù các cửa đều “khoá chặt”. Lại một lần nữa, người
gởi lời chào phục sinh: “Bình an cho các con”. Một lần nữa, Người cho các ông
xem tay và cạnh sườn Người. Hơn nữa, Người nói với Tôma, nhấn mạnh đến tính
cách liên tục và tính cách mạch lạc giữa tình trạng bị đóng đinh và tình trạng vinh
hiển hiện tại: “Hãy xỏ ngón tay con vào đây, hãy xem tay Thầy, hãy thọc bàn tay
vào cạnh sườn Thầy”. Gérard Bessière thắc mắc: “Người tông đồ cứng lòng tin ấy
có làm như thế không? Từ lâu người ta đã tranh cãi về điều ấy. Những bức hoạ
thường chỉ vẽ Tôma đang giơ tay về phía những vết thương. Điều quan trọng ấy là
lời nói thốt ra: “Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin”.
Và đây, tìm lại được đức tin, Tôma kẻ cứng lòng đã tặng Đức Giêsu danh hiệu lớn
lao nhất của cả Phúc Âm:"Lạy Chúa là Thiên Chúa tôi”. “Một đỉnh cao mà các
định nghĩa tín lý sau này không vượt qua nổi. Giữa “Ngôi Lời là Thiên Chúa” ở
khởi đầu (1,1) và lời tuyên xưng Đức Giêsu là Chúa và là Thiên Chúa”, không còn
gì để nói thêm nữa. Càng rõ ràng hơn nữa khi kẻ làm chứng về chân lý này lại là kẻ
không muốn tin vào lời chứng của các tông đồ.
3. Cho tới Chúa nhật hôm nay:
Màn kịch kết thúc bằng một mối phúc hứa ban cho những ai sống trong thời đại
vắng bóng sự hiện diện thể lý của Đức Giêsu, là chính chúng ta: “Phúc cho những
ai không thấy mà tin”. Mối phúc cuối cùng của các Phúc Âm, mối phúc của những
kẻ tin. A. Marchadour nói tiếp: Đó là câu kết luận của cả cuốn Phúc Âm và nhắc
Page 96 of 793
lại một chủ đề lớn trong Do Thái giáo: Giữa điều thấy và điều tin, cảnh tượng và
lắng nghe, sự trình bày và lời lẽ, chính từ thứ 2 tạo nên điều kiện bình thường và lý
tưởng của tín hữu. Ngay cả những kẻ đã thấy cũng phải tin vượt quá điều họ thấy.
Ngôi Lời, ngay từ phút giây trở thành “nhục thể” đã chỉ cho các môn đệ thấy “nhục
thể”, nghĩa là nhân tính nơi lẽ ra ta phải “thấy Thiên Chúa tỏ mình ra trong vinh
quang”. Chúng ta thật phúc đức, những người tiếp nhận Phúc Âm. Chúng ta không
thấy, nếu, do lời chứng của các tông đồ mà ta gắn bó với Đức Kitô và trở thành tín
hữu.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Sai đi như Chúa Cha đã sai (I. Potin, Jésus, l'hstoire vrare).
Phòng đóng kín, Đức Giêsu đột ngột hiện ra giữa các môn đệ, ba lời vắn vỏi: bình an,
Thánh Thần, tha tội.
Ở đây, các môn đệ sợ người Do Thái chứ không sợ ma. Trái lại, họ tràn đầy niềm
vui. Sao họ có thể dè dặt về căn tính của Đấng hiện ra, vì Người đã cho họ xem tay
và cạnh sườn Người? Đức tin vào sự phục sinh phát sinh từ khám phá này, cũng
với niềm bình an và niềm vui được gặp lại Người, 2 món quà của thời đại Messia
mà người đã hứa cho họ. Theo Gioan và Luca, sự hiện diện của Người không có
mục đích đưa họ trở lại quá khứ nhung nhớ. Đức Giêsu “sai” họ như Cha Người đã
sai Người. Họ trở nên “tông đồ” của Người. Để tấn phong, Người thổi hơi, nghĩa là
ban Thánh Thần của Người cho họ theo 2 nghĩa của từ ngữ bằng tiếng Do Thái và
Hy Lạp. Theo Gioan, thổi hơi liên hệ đến việc ban phát hào phóng Thánh Thần mà
Luca đặt vào thời điểm 50 ngày sau, trong lễ Hiện Xuống. Ân ban Thánh Thần cho
phép họ tha thứ tội lỗi mà theo Gioan, chủ yếu là tội từ chối tin Đức Giêsu là Con
Chúa Cha. Ai tuyên xưng Người sẽ được tha tội, vượt qua cái chết đến sự sống. Sứ
mạng của các tông đồ là loan báo tha tội này nhân danh Đức Giêsu.
2. Chiêm ngắm Đức Giêsu trong “tấm gương” đức tin của những kẻ đã thấy
Người. (Mgr. L. Daloz, Nous avons vu sa gloire).
Đức Giêsu tuyên bố từ nay sẽ là chế độ đức tin. Người đã tỏ mình ra trong vinh
Page 97 of 793
quang phục sinh cho các tông đồ và các môn đệ. Họ sẽ là những chứng nhân ưu
tuyển đã thấy trước điều mai sau sẽ tỏ ra cho mọi người: khi chúng ta thấy Người
diện đối diện, ta sẽ nhận ra Đấng đã cho ta xỏ ngón tay vào vết thương trên bàn tay
và ở cạnh sườn người. Trong khi chờ đợi ngày mạc khải chung cuộc ta tìm thấy sự
bảo đảm và niềm vui của đức tin trong chứng từ của các môn đệ đầu tiên. Phúc cho
những ai không thấy mà tin. Ta tin khi chiêm ngắm Đức Giêsu trong tấm gương
đức tin của những chứng nhân đã thấy Chúa, cho dù đối với ta sự phục sinh vẫn là
một điều khó hiểu. Nếu ta tiếp nhận phép lạ phục sinh trong sự vững vàng tăm tối
của đức tin, một ngày kia Đấng phục sinh sẽ tỏ mình cho ta, và ta sẽ phải kêu lên
như Tôma: “Lạy Chúa, lạy Thiên Chúa của con”.
CHÚA NHẬT III PHỤC SINH
TRÊN ĐƯỜNG EMMAU
(Lc 24, 13-35)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ mối tương giao khép kín… đến thái độ cởi mở với người khác.
Âoaûn Tin Mæìng vãö hai män âãû trãn âæåìng Emmaus âæåüc kãø laì mäüt trong nhæîng âoaûn
Tin Mæìng âeûp nháút cuía thaïnh Luca. Mäüt cáu chuyãûn væìa sáu sàõc vãö tháön hoüc, væìa
diãùm aío vãö vàn chæång. Chênh cáúu truïc cáu chuyãûn - chuyãún âi khæï häöi Giãrusalem-
Emmau-Giãrusalem laì bæïc phäng biãøu tæåüng cho "cuäüc qui häöi " sàõp thæûc hiãûn trong
loìng hai män âãû.
Cáu chuyãûn xáøy ra vaìo ngaìy "thæï ba sau khi Âæïc Giãsu lça tráön" ngaìy maì, thaïnh Luca,
ngay nhæîng doìng måí âáöu cuía Tin Mæìng, âaî coi nhæ "ngaìy thæï nháút trong tuáön" vaì
caïc Kitä hæîu âaî såïm goüi laì "ngaìy Chuïa nháût", ngaìy cuía Chuïa.
Hai män âãû tråí vãö Emmaus, laìng xæa yãu dáúu, caïc báûc thæïc giaí coìn tranh luáûn vãö âëa
âiãøm cuía laìng naìy. Nhæng coï gç laì quan troüng. Âiãöu cäút thiãút âäúi våïi chuïng ta häm
nay, chênh laì khaïm phaï kinh nghiãûm læî haình maì hai män âãû xæa âaî traíi "våïi nhæîng
Page 98 of 793
bæåïc chán nàûng nãö" (fiche A.124), mäüt kinh nghiãûm maì coï leî váùn coìn taïi hiãûn moüi
nåi trong cuäüc læî thæï naìy. Taïc giaí Tin Mæìng kãø laûi, "hoü troì chuyãûn våïi nhau"nhæng
chè quanh âi quáøn laûi våïi mäüt váún naûn nan giaíi duy nháút: caïi chãút cuía tháöy hoü âaî
dáûp tàõt moüi hi voüng hoü âaî áúp uí trong loìng vaì xoïa säø nhoïm mæåìi hai män âãû. L.M.
Chauvet chuï thêch : "hoü troìchuyãûn våïi nhau, cáu chuyãûn chè xoay quanh âåìi hoü vaì låìi
giaíi âaïp cho caïi chãút tháút baûi cuía tháöy mçnh. Màõt hoü "váùn coìn bë bæng bêt" trê hoü
cuîng bë phong toía nhæ màõt hoü. táút caí coìn phong kên. Hoü tæû phong toía chênh mçnh, våïi
xaïc chãút cuía Âæïc Jesus trong ám phuí : cæía mäü âaî bë mäüt taíng âaï låïn bêt kên." (“Tæì
biãøu tæåüng âãún biãøu tæåüng”, Cerf, tr.89)
Âang chuyãûn vaîn våïi nhau trãn âæåìng chiãöu moìn moíi, chåüt mäüt ngæåìi bàõt këp hoü
vaì "cuìng hoü âäöng haình" . Ngæåìi khaïch laû hoíi ngay âãún váún naûn cuía hoü "caïc anh
væìa âi væìa trao âäøi våïi nhau vãö chuyãûn gç váûy ? "
Cáu hoíi âæåüc gåüi lãn nhæ mäüt âiãøm dæìng cho cuäüc haình trçnh näøi träi khäng muûc
âêch cuía hoü : "hoü dæìng laûi veí màût buäön" ; cáu hoíi án cáön áúy âaî kãút thuïc cáu
chuyãûn riãng tæ giæîa hai ngæåìi âãø coï dëp thäø läü våïi mäüt ngæåìi thæï ba vãö niãöm hi
voüng âaî máút cuía hoü : "chuïng täi cæï ngåî...."
Âiãöu khiãún Cleïopas ngåî ngaìng vç ngæåìi khaïch laû háöu nhæ chàóng biãút tê gç, truìng
håüp laû luìng våïi låìi rao giaíng täng âäö trong baìi diãùn tæì cuía thaïnh Phãrä taûi nhaì viãn
baïch quaín Corneille (Xem: Baìi âoüc mäüt chuïa nháût Phuûc sinh”) vaì trong baìi diãùn tæì
cuía thaïnh Phãrä ngaìy lãù Nguî tuáön. (Xem: Baìi âoüc mäüt chuïa nháût thæï ba phuûc sinh)
Nàõm trong tay moüi maî säú cuía ä chæîî, nhæng khäng coï chça khoïa âãø giaíi maî vaì âãø
tçm ra yï nghéa. "Toaìn bäü näüi dung âaî âæåüc trao ban, âaî âæåüc cäng thæïc hoïa hoaìn
chènh, kinh Tin Kênh âæåüc âoüc âi âoüc laûi, Tin Mæìng âaî âæåüc toïm tàõt, ... chè coìn thiãúu
mäüt âäúm læía, .. ngæåìi læî khaïch âaî ngán nga táút caí, ngay âãún låìi baïo træåïc diãûu kç
"Ngaìi hàòng säúng" våïi neït màût buäön thaím. Äng coìn thiãúu niãöm tin. Ån âæïc tin, aïnh
saïng âæïc tin seî chiãúu saïng, seî mang laûi yï nghéa cho cáu chuyãûn. Táút caí âãöu âåüi chåì
luïc maìn bê máût âæåüc veïn lãn”. (“Nhæîng ngæåìi haình hæång vãö Emmaus, tr. 61-62)
2. Töø ngoõ cuït ñeán ñöôøng ñi.
Ngæåìi khaïch laû chàm chuï làõng nghe hoü. Giåì thç hoü bàõt âáöu làõng nghe Ngaìi. Ngaìi
duyãût laûi cuäüc säúng vaì caïi chãút cuía Tháöy hoü, "moüi âiãöu liãn quan tåïi Ngaìi" dæåïi
Page 99 of 793
aïnh saïng Thaïnh Kinh. "Vaì, khåíi âi tæì Mä-sã vaì caïc tiãn tri" Ngaìi heï måí cho hoü tháúy
thaïnh yï nhiãûm máöu cuía Thiãn-Chuïa âaî thãø hiãûn giæîa nhæîng biãún cäú maì hoü cho laì
thã thaím áúy. Caïi chãút cuía Âæïc Giãsu, âäúi våïi hoü dæåìng nhæ laì mäüt ngoî cuût, thæûc
sæû laûi laì "âæåìng" dáùn âãún sæû Säúng : "Naìo Âáúng Kitä laûi chàóng phaíi chëu khäø
hçnh nhæ thãú, räöi måïi vaìo trong vinh quang cuía Ngæåìi sao? "
L.M. Chauvet giaíi thêch thãm: "khi nghe noïi vãö Âæïc Giãsu, khi âoïn nháûn chæïng tæì cuía
Ngaìi vãö chæång trçnh cuía Thiãn-Chuïa trong kinh thaïnh (Mä-sã vaì caïc tiãn tri), loìng hoü
veî nãn mäüt hçnh aính khaïc vãö Âæïc Giãsu: "vë tiãn tri" bàõt âáöu biãún hçnh thaình "Âæïc
Kitä ", thaình Âáúng Thiãn Sai phaíi chëu âau khäø vaì chëu chãút âãø bæåïc vaìo chäún vinh
hiãøn." (saïch âaî dáùn, tr.90)
Hoü âæåüc måìi goüi âaío ngæåüc táûn càn niãöm tin cuía mçnh : Laìm sao maì Âáúng Thiãn
Sai cuía Thiãn-Chuïa laûi coï thãø phaíi traíi qua caïi chãút nhæ thãú âæåüc? Nhæng mäüt âiãöu
gç âoï âaî naíy máöm trong loìng hoü; taíng âaï nàûng nãö phong toía hoü âaî bàõt âáöu lung
lay. "Xin åí laûi våïi chuïng täi" hoü kháøn naìi khi âãún gáön laìng "vç tråìi âaî chiãöu vaì âãm
âaî xuäúng".
3. Töø meâ laàm ñeán ñoán ngoä.
Giåì thç caí ba âang åí trong quaïn troü, ngæåìi læî khaïch âang "âäöng baìn cuìng hoü." Nhæîng
cæí chè Ngaìi thæûc hiãûn "Ngaìi cáöm láúy baïnh, âoüc låìi chuïc tuûng, beí ra vaì trao cho
hoü", chênh laì nhæîng cæí chè cuía Chuïa trong bæîa tiãûc li. Thaïnh Luca, nãúu chàóng phaíi
laì qua caïc viãûc laìm thç chê êt trong yï hæåïng cuîng muäún nhàõm âãún caïc tên hæîu häüi
nhau mäùi ngaìy thæï nháút trong tuáön.
Vaì tháût báút ngåì, hoü âaî hiãøu roî ngoün ngaình : "khi áúy, màõt hoü liãön måí ra vaì hoü
nháûn biãút Ngaìi" ."Ngæåìi âaî chãút chênh laì Âáúng hàòng säúng! Váùn Âáúng áúy nay âaî
biãún thaình mäüt ngæåìi khaïc; chênh hoü cuîng biãún thaình ngæåìi khaïc. Vç màõt hoü nay
âaî måí ra âãø tháúy âæåüc mçnh cuîng nhæ tháúy âæåüc Ngæåìi. Viãûc duyãût laûi âåìi Ngaìi
giuïp hoü duyãût laûi âåìi mçnh. nháûn biãút Ngaìi phuûc sinh âaïnh dáúu sæû phuûc sinh cuía
riãng hoü. "Loìng ta âaî chàóng bæìng chaïy lãn khi Ngaìi càõt nghéa Kinh Thaïnh cho ta trãn
âæåìng chiãöu âoï sao?" Trong khi häöi tæåíng, niãöm tin nåi Âæïc Kitä phuûc sinh âaî phuûc
häöi quaï khæï raî råìi vaì måí ra cho hoü mäüt tæång lai måïi."
Thaïng ngaìy quaï vaîng dæåìng nhæ âaî chãút cuía hoü nay bàõt âáöu häöi sinh, bàõt âáöu
Page 100 of 793
âæåüc haìn gàõn vaì uäún nàõn laûi : mä thæïc coï tênh "biãøu træng" cuía bê têch âaî phaïc
hoüa, näúi kãút vaì hçnh thaình nãn noï. báúy giåì hoü tçm tháúy nåi noï mäüt yï nghéa chàõc
chàõn...Tæång lai âaî biãún âäøi : Nãúu thæûc sæû tháûp giaï laì säúng giáy phuït hiãûn taûi
våïi Thiãn-Chuïa vaì våïi mçnh, thi coìn coï gç khäng thãø laìm âæåüc næîa âáu?” (L.M.
Chauvet, saïch âaî dáùn, tr.91-92)
Âæïc Giãsu coï thãø "biãún máút khoíi táöm nhçn " cuía caïc män âãû âaî láúy laûi âæåüc niãöm
tin. Hoü âaî tçm laûi âæåüc Ngæåìi, hàòng säúng, trãn âæåìng âåìi cuía hoü. Phuûc sinh, tæì
nay, "Ngaìi åí våïi hoü" vaì toí mçnh ra cho hoü qua nhæîng dáúu chè cuía niãöm tin, läi keïo
hoü vaìo máöu nhiãûm phuûc sinh.
4. Töø söï tan naùt. . . ñeán choã tuyeân xöng nieàm tin cuûa Hoäi Thaùnh.
Con âæåìng dáùn âæa nhæîng ngæåìi læî khaïch tæì Giãrusalem âãún quaïn troü Emmau sao maì
xa xäi vaûn lê. ÁÚy váûy maì luïc tråí vãö Giãrusalem laûi chè trong phuït giáy vç tin mæìng
âang chaïy boíng trong tim vaì trãn mäi hoü.
Chênh nhoïm mæåìi mäüt vaì thán hæîu laûi táûp hoüp nhau âaî thäng baïo våïi hoü træåïc
ràòng "Chuïa âaî phuûc sinh : Ngaìi âaî hiãûn ra våïi Simon Phã-rä." Báúy giåì, hoü cuîng kãø
laûi nhæîng diãùn biãún trãn âæåìng vaì nhåì âáu hoü âaî nháûn ra âæåüc Ngaìi "khi Ngaìi beí
baïnh"
"Cuäüc tråí vãö nguäön cäüi, nghéa laì tråí vãö våïi caïi näi phaït sinh Häüi Thaïnh, tæïc
Jerusalem, tæåüng tæng cho cuäüc tråí laûi tæì näùi buäön sang niãöm vui, tæì sæû luìi bæåïc
âãún dáún thán, tæì sæû tan taïc âãún kãút âoaìn. nhoïm nhæîng ngæåìi theo Chuïa âaî taín
maïc åí âáöu cáu chuyãûn, nay âaî taïi håüp, nhæng khaïc hàón ngaìy xæa. hoü âaî chãút, nay
hoü "säúng laûi". ngaìy lãù Phuûc sinh cuía Chuïa Jesus âaî biãún thaình ngaìy Lãù Phuûc sinh
cuía riãng hoü : laì mäüt nhoïm nhoí, hoü cuîng âaî âi qua caïi chãút âãø phuûc sinh thaình
Häüi thaïnh." (L.M. Chauvet, saïch âaî dáùn.)
II. BAØI ÑOÏC THEÂM:
1. Caâu chuyeän naøy laø baûn löôïc ñoà hay khuoân maãu chính xaùc cuûa neàn phuïng
vuï coâng giaùo: (H. Denis, “100 tæì âãø tuyãn xæng niãöm tin”, Desclée de Brouwer, tr.145-
146).
Page 101 of 793
Cáu chuyãûn säúng âäüng naìy chênh laì baín læåüc âäö hay khuän máùu xaïc thæûc cuía táút
caí nãön phuûng vuû cäng giaïo, âàûc biãût laì bê têch Thaïnh Thãø. Haîy âoüc laûi seî tháúy.
Phuûng vuû, luän bàõt âáöu bàòng viãûc táûp hoüp. Âáy laì âiãöu khäng thãø thiãúu âæåüc. Caïc
baûn âang âäöng haình trãn con âæåìng sæû säúng. Coï leî âaî quaï quen nhau nãn khäng nháûn
ra Âæïc Kitä, ngæåìi baûn âäöng haình væìa gia nháûp vaìo nhoïm cuía caïc baûn. Mäüt cäüng
âoaìn phuûng vuû tæû cå baín laì mäüt cäüng âoaìn âæåüc hçnh thaình, gàõn boï våïi Âæïc Kitä,
tråí nãn thán thãø cuía Âæïc Kitä, Häüi thaïnh... Nhæng räöi, ngæåìi ta xao laîng, ngæåìi ta coï
nhæîng mäúi quan tám khaïc. Thãú laì baûn noïi chuyãûn ngay ngoaìi cæía nhaì thåì, baûn kãø
cho nhau vaìi tin tæïc træåïc khi bæåïc vaìo hay khi âaî ngäöi vaìo ghãú. ... Cho âãún luïc baûn
tæû hoíi xem âåìi mçnh coï thãø näúi kãút våïi âåìi säúng cuía Âæïc Kitä vaì âåìi säúng cuía
Âæïc Kitä coï thãø näúi kãút våïi âåìi mçnh khäng. "Sao, coï leî äng laì ngæåìi duy nháút truï
nguû taûi Jerusalem maì khäng hay biãút nhæîng chuyãûn âaî xaíy ra trong thaình máúy bæîa
nay..."
Cäüng âoaìn laì mäüt táûp thãø coï khaí nàng làõng nghe Âæïc Giãsu. Âoï chênh laì phuûng vuû
låìi Chuïa, trong âoï, duì laì ngaìy naìo âi næîa thç cuîng váùn laì Âæïc Giãsu cho biãút mçnh âaî
kiãûn toaìn lãö luáût vaì caïc tiãn tri ra sao.
Báy giåì, ta coï thãø bæåïc vaìo trong thám cung nhaì Chuïa. "haîy åí trong Tháöy vaì Tháöy åí
trong anh em. " (Gioan 15,4 ) nhaì cuía nhæîng ngæåìi âäöng haình trãn âæåìng Emmaus âaî
biãún thaình nåi chia seí táúm baïnh. Kç diãûu thay, chênh trong viãûc beí ra, chia seí ,viãûc
Thiãn-Chuïa tæû hiãún maì ngæåìi ta nháûn biãút nhau. Nhæîng con màõt måí ra âãø khaïm phaï,
khäng phaíi sæû tráön truûi cuía thán xaïc hay chãút nhæ trong væåìn à âen xæa kia, maì laì veí
ræûc råî huy hoaìng cuía Âáúng Phuûc sinh âaî tæû nguyãûn màûc láúy thán xaïc moün heìn
phaíi chãút cuía chuïng ta. Sæû nháûn biãút âáöy kênh tin, cáúm ngæåìi ta chaûm âãún Âáúng
Phuûc sinh. Hiãûn diãûn trong xa vàõng. Âæïc Giãsu âaî xa khuáút táöm nhçn cuía hoü...
Thãú cuîng âaî âuí âãø hoü ra âi, håüp nháút niãöm tin våïi caïc täng âäö. Haîy ra âi trong bçnh an
cuía Âæïc Kitä. Haîy ra âi loan baïo cho caïc anh em : Âæïc Kitä âaî säúng laûi, alleluia.
2. Caâu chuyeän dieãm tuyeät vaø xaùc thöïc daønh cho caùc tín höõu moïi thôøi: (M. Sevin, trong
“Häö så kinh thaïnh”, säú 41, tr.22).
Mong sao âäüc giaí Tin Mæìng hiãøu âæåüc ràòng cáu chuyãûn naìy nhàõm âãún hoü. Âãún
læåüt mçnh, hoü tæû hoíi laìm sao tháúy âæåüc Âáúng Phuûc sinh. Cáu traí låìi laì : màõt tráön
hoaìn toaìn vä duûng. Sæû hiãûn diãûn cuía Âáúng Phuûc sinh khaïc hàón sæû hiãûn diãûn cuía
Page 102 of 793
Âæïc Giãsu taûi Nazareït. Âáy laì mäüt sæû hiãûn diãûn måïi meí, chè toí hiãûn våïi con màõt
âæïc tin âæåüc nuäi bàòng Kinh Thaïnh vaì viãûc chia seí bæîa àn våïi Âæïc Giãsu.
Nãúu muäún tháúy vaì säúng sæû hiãûn diãûn cuía Âáúng phuûc sinh caïc tên hæîu phaíi trang
bë cho mçnh hai âiãöu kiãûn áúy vç hoü luän coï sàôn trong tay Thaïnh Kinh vaì Thaïnh Thãø.
ÅÍ âáy, thaïnh Luca, âaî viãút nãn mäüt cáu chuyãûn diãùm tuyãût vaì xaïc thæûc cho caïc tên
hæîu moüi thåìi.
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH
ĐỨC GIÊSU: MỤC TỬ NHÂN LÀNH
VÀ CỬA CHUỒNG CHIÊN
(Ga 10, 1-10)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Đức Giêsu, mục tử nhân lành.
Baìi Phuïc Ám häm nay nàòm trong vàn maûch cuía mäüt cuäüc luáûn chiãún. Tiãúp sau viãûc
chæîa laình ngæåìi muì báøm sinh váùn ngäöi àn xin bãn cæía âãön thåì, (Phuïc Ám chuïa nháût
thæï bäún muìa chay, nàm A) nhæîng ngæåìi biãût phaïi tæû xæng laì saïng màõt vaì tæû nháûn
laì nhæîng báûc linh sæ trong dán, thæûc ra, ngaìy caìng chçm sáu trong sæû muì quaïng cuía
mçnh. Trong khi âoï, ngæåìi muì âæåüc chæîa laình, khäng ngừng âæåüc khai saïng âãún âäü
daïm tuyãn xæng máöu nhiãûm Âæïc Giãsu, nhçn nháûn Ngaìi laì "Con Ngæåìi" vaì laì "Âáúng
Thiãn Sai"; bë ngæåìi Do Thaïi truûc xuáút khoíi häüi âæåìng vaì âæåüc Âæïc Giãsu âoïn nháûn,
äng tråí thaình máùu mæûc cuía ngæåìi coï niãöm tin, âiãøn hçnh cuía "con chiãn nháûn ra
tiãúng muûc tæí âãø âæåüc dáùn vãö cuìng Chuïa Cha" ( X. Léon Dufour, "Âoüc Tin Mæìng
Gioan" Táûp 2, Seuil, 1990, tr..348)." Âæïc Giãsu kãút luáûn" Ta âãún tráön gian chè laì âãø
cho nhæîng keí khäng tháúy âæåüc tháúy vaì nhæîng keí tháúy tråí nãn âui muì"
Thãú räöi, taïc giaí Tin Mæìng chuyãøn thàóng sang duû ngän vë muûc tæí nhán laình, mäüt
hçnh aính quen thán trong Kinh Thaïnh. Tháût váûy, trong suäút lëch sæí Do Thaïi, Thiãn-Chuïa
luän tæû giåïi thiãûu nhæ laì vë Muûc Tæí cuía dán Ngæåìi, Âáúng âaî choün láúy cho mçnh
Page 103 of 793
nhæîng täi tåï, cuîng âæåüc goüi laì "muûc tæí", âãø trao cho hoü traïch nhiãûm dáùn dàõt dán
Chuïa theo yï Ngæåìi. Tiãúc thay, hoü thæåìng báút xæïng våïi sæï vuû naìy vaì vç váûy, caïc
tiãn tri âaî loan baïo mäüt thåìi âaûi maì chênh Thiãn-Chuïa, qua Âáúng Thiãn Sai, seî nàõm
quyãön laînh âaûo dán Ngæåìi.
ÅÍ âáy, Âæïc Giãsu tæû giåïi thiãûu mçnh laì vë Muûc Tæí nhán laình, vë Muûc Tæí thiãn sai,
Ngæåìi goüi "tãn tæìng con chiãn mäüt" vaì "dáùn chuïng âi àn", khaïc hàón nhæîng tãn träüm
âaûo âãún tráún läüt âoaìn chiãn hay nhæîng keí chàn thuã khäng bao giåì daïm maûo hiãøm vç
âoaìn chiãn.
Nãn âàûc biãût chuï yï âãún kiãøu noïi naìy vç trong Thaïnh Kinh, noï gåüi lãn:
- Cuäüc xuáút haình âáöu tiãn, khi Chuïa "dáùn âæa" Israel ra khoíi nhaì nä lãû.
(Ex.3,10;6,27;Lev.19,36)
- Låìi cáöu nguyãûn cuía Mä-sã, xin Chuïa choün ngæåìi kãú vë mçnh "mäüt ngæåìi seî laînh
âaûo cäüng âoaìn,.. seî âæa chuïng ra âi vaì dáùn chuïng tråí vãö" âãø chuïng khäng tråí
thaình "nhæîng con chiãn khäng ngæåìi chàn giæî"(Nom.27,17)
- Cuäüc xuáút haình måïi vaì quyãút âënh âæåüc caïc tiãn tri loan baïo "Ta seî dáùn âæa âoaìn
chiãn Ta ra khoíi muän dán, seî qui tuû chuïng laûi tæì muän næåïc vaì âæa chuïng vãö cäú
hæång" (Ez.34,13)
Thaình toaìn nhæîng låìi tiãn tri trong Cæûu Æåïc, Âæïc Giãsu laì Mä-sã måïi âãún qui tuû
âoaìn dán måïi cuía Thiãn-Chuïa vaì "dáùn âáöu", "âæa hoü ra âi" trong cuäüc xuáút haình
måïi, trãn âæåìng vãö miãön âáút hæïa.
Âæïc Giãsu duìng duû ngän naìy âãø "noïi våïi ngæåìi biãût phaïi" laì nhæîng ngæåìi, theo taïc giaí Tin
Mæìng, "khäng hiãøu âiãöu Ngaìi muäún noïi våïi hoü" khiãún Ngaìi phaíi âãö cáûp âãún mäüt chuí âãö
måïi, âoï laì cæía chuäöng chiãn.
2. Ñöùc Gieâsu laø cöûa chuoàng chieân.
"Cæía chuäöng chiãn" khi noïi thãú, Âæïc Giãsu muäún minh âënh mçnh laì läúi vaìo duy nháút âãø
gàûp âæåüc âoaìn chiãn. "âãø âãún våïi âoaìn chiãn, hçnh aính cuía dán Thiãn-Chuïa, phaíi âi qua
Âæïc Giãsu. Ngoaìi Ngaìi ra, khäng coìn caïch naìo âãø âãún våïi dán Chuïa vaì våïi sæû säúng." A.
Marchadour, "Tin Mæìng theo thaïnh Gioan”, Centurion, 1992,p.143)
"Cæía chuäöng chiãn" khi noïi thãú, Âæïc Giãsu minh âënh mçnh laì cæía maì moüi con chiãn
phaíi âi qua nãúu muäún âæåüc tæû do vaì âaût âæåüc sæû säúng viãn maîn. A. Machadour viãút
Page 104 of 793
tiãúp "ngoaìi Ngaìi ra, khäng ai coï thãø tæû xæng laì ngæåìi mang ån cæïu âäü cho nhán loaûi
âæåüc. Âæïc Giãsu laì cæía vç qua Ngaìi, con ngæåìi âaût âæåüc ån cæïu âäü vaì âæåüc säúng.
Khung caính âãön thåì cho pheïp ta láúy âån vë (cæía) âãø càõt nghéa täøng thã ø (âãön thåì) Âæïc
Giãsu tæû giåïi thiãûu mçnh nhæ âãön thåì måïi trong âoï con ngæåìi tçm âæåüc tæû do vaì sæû
säúng".
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Nhöõng lieân heä döïa treân nhöõng hieåu bieát caù nhaân, töùc tình yeâu: (J. Potin
"Âæïc Giãsu, lëch sæí âêch thæûc" Centurion,1994,p.370-371).
Væåüt trãn cuäüc luáûn chiãún, duû ngän vaì baìi hoüc aïp duûng minh âënh mäúi tæång giao
giæîa Âæïc Giãsu vaì con ngæåìi, Chuïa biãút roî tãn nhæîng ngæåìi cuía mçnh, tæìng ngæåìi
mäüt. Ngaìi khäng âáøy hoü âi træåïc mçnh, nhæng Ngaìi âi træåïc hoü, dáùn âæåìng cho hoü,
noïi våïi tæìng ngæåìi, thu huït hoü hån laì hæåïng dáùn hoü. Tuy nhiãn, soïi khäng ngæìng laíng
vaíng quanh âoaìn chiãn, rçnh bàõt nhæîng con chiãn báút cáøn xa âaìn. Vë muûc tæí âêch thæûc
sàôn saìng âæång âáöu våïi soïi vç mäùi con chiãn âãöu quê giaï vä ngáön. Ngaìi sàôn saìng hi
sinh maûng säúng vç chiãn. Mäúi tæång giao giæîa hoü hãût nhæ giæîa Chuïa Cha vaì Chuïa
Con. Mäúi tæång giao áúy dæûa trãn sæû hiãøu biãút riãng tæ vãö nhau, nghéa laì trãn tçnh yãu.
Cha biãút Con sàôn saìng tæû hiãún troün veûn cho nhæîng nguoìi bæåïc theo vaì seî bæåïc theo
mçnh.
2. Chuùa laø muïc töû cuûa toâi. (H. Denis, trong “100 tæì ngæî âãø noïi lãn niãöm tin”.
Descleïe de Brouwer,1993,p.149-150)
Chuïa Muûc tæí, Chuïa laì Âáúng maì våïi Ngaìi, trong caính ngheìo khoï cuìng cæûc, ngæåìi ta
coï thãø caím nghiãûm vaì hiãøu biãút âæåüc sæû phong phuï cuía Thiãn Chuïa, âáy chênh laì
niãöm uíi an måïi cuía muìa phuûc sinh naìy, caïc baûn âaî laì nhæîng con chiãn laûc,nhæng
giæîa caïc baûn, Con Chiãn khäng tç vãút âaî hiãún mçnh, vaì hoïa thán thaình muûc tæí, thaình
ngæåìi chàn giæî maûng säúng quê giaï cuía caïc baûn.
Muûc tæí, mäüt tæì dán daî, mäüt nghãö gáön nhæ âaî mai mäüt, coìn chàng chè coï nhæîng du
khaïch láu láu gàûp tháúy nhæîng ngæåìi chàn cæìu vuìng sån cæåïc. Tuy nhiãn,chuïng ta váùn
coìn nhaûy caím våïi hçnh aính cuía ngæåìi muûc tæí våïi chiãúc tuì vaì âang táûp hoüp âoaìn
Page 105 of 793
chiãn. hån thãú næîa, ngæåìi ta coìn xuïc âäüng khaïm phaï ra táúm loìng cuía Thiãn Chuïa, khi
nhçn tháúy ngæåìi muûc tæí mãût laí vaïc con chiãn laûc trãn vai âæa tråí vãö báöy.
Âæïc Giãsu chênh laì ngæåìi muäún qui tuû vãö âaìn chiãn duy nháút cuía Ngaìi toaìn caí nhán
loaûi âæåüc thaïnh táøy trong maïu con Chiãn. Âiãöu âoï khiãún ta khiãm täún. Täi muäún noïi
ràòng Âæïc Giãsu khäng bao giåì quaí quyãút Ngaìi chè laì muûc tæí cuía caïc tên hæîu, vaì
chuäöng chiãn cuía Ngaìi chè gäöm caïc Häüi Thaïnh Cäng giaïo. Trong Tin Mæìng cuía thaïnh
Gioan, Ngaìi tæû giåïi thiãûu mçnh nhæ laì Âáúng âæa dáùn moüi ngæåìi thiãûn chê vãö âäöng
coí xanh, laì Âáúng maì moüi ngæåìi âãöu coï thãø nháûn ra tiãúng Ngaìi.
Caïc linh muûc hay caïc muûc tæí khäng thãø tråí thaình såí hæîu chuí cuía nhæîng ngæåìi maì
hoü phuûc vuû âæåüc. Vç thãú, tæì moüi âäöng coí, moüi tän giaïo, moüi nãön vàn hoïa âãöu coï
thãø hæåïng vãö tråìi cáút tiãúng ca : "Chuïa laì muûc tæí täi, täi chàóng coìn thiãúu thäún chi"
3. Loan baùo nhöõng kyø coâng Chuùa ñaõ thöïc hieän nôi ta vaø nhôø ta. (Taìi liãûu cuía
uíy ban khuyãún khêch ån goüi toaìn quäúc.)
Cáöu nguyãûn cho ån kãu goüi, ngaìy thãú giåïi cáöu nguyãûn ûcho ån kãu goüi ... nhæîng baín
vàn âæåüc âãö nghë cho ngaìy naìy måìi goüi ta væìa tiãún bæåïc, væìa âi theo con âæåìng hoìa
nháûp vaìo mäüt cäüng âoaìn thuäüc vãö Âæïc Giãsu. Vaì måìi goüi ta laìm theo thaïnh yï Thiãn
Chuïa, nghéa laì laìm laình, säúng trong tçnh yãu näöng naìn vaì thæûc sæû cuía Âæïc Giãsu âäúi
våïi thãú giåïi bàòng caïch säúng chiãún âáúu cho cäng bçnh vaì qua âoï biãøu toí táút caí"niãöm
hi voüng trong chuïng ta".
Âæïc Kitä âaî ban låìi Ngaìi âãø noï tháúm nháûp, tàng træåíng, âám rãù vaì triãøn nåí trong âåìi
säúng chuïng ta.
Låìi Chuïa måí cæía, måìi goüi âoïn nháûn vaì nháûn biãút sæû tuìy thuäüc vaìo Thiãn-Chuïa tçnh
yãu, Thiãn-Chuïa cuía Âæïc Kitä Âáúng biãút roî tæìng tãn, tæìng ngæåìi chuïng ta. Ngaìi kãu goüi
chuïng ta, khäng phaíi âãø nhäút ta trong voìng raìo mãnh mäng, háöu gçn giæî hay che chåí
chuïng ta, nhæng nhæ nhæîng con chiãn maì Ngaìi kãu goüi, "Ngaìi âæa chuïng ra ngoaìi" âãø
nghe roî tiãúng Ngaìi hån, ... vaì nháûn ra con âæåìng maì chênh Ngaìi âaî mæåün, trãn âoï, Ngaìi
dáún bæåïc, ra âi vaì khåi dáûy niãöm tæû do "âãø ngæåìi ta âæåüc säúng vaì säúng däöi daìo"...
Táút caí nhæîng âiãöu naìy âãöu coï thãø thaình toaìn nhåì cáöu nguyãûn, tiãúp xuïc thán máût
våïi Âæïc Kitä, nhåì mäúi dáy tçnh yãu thæåìng hàòng vaì liãn tuûc giæîa loìng våïi loìng. Vç
thãú cáöu nguyãûn cho ån goüi coï nghéa laì cáöu nguyãûn cho con ngæåìi, chia seí cuäüc säúng
Page 106 of 793
cuía Thiãn-Chuïa, tråí nãn nhæîng cäüng âoaìn, xáy dæûng nhæîng cäüng âoaìn Kitä hæîu säúng
âäüng vaì têch cæûc.
Coìn vãö ån goüi linh muûc, tu sé, âæìng mong nhæîng pheïp laû. Khäng phaíi chè cáöu nguyãûn
laì coï nhiãöu ån goüi âáu... âiãöu âoï chè coï âæåüc nãúu chuïng ta cáöu nguyãûn trong chán lê,
bàòng caïch xáy dæûng nhæîng cäüng âoaìn Kitä hæîu thæûc sæû. Luïc báúy giåì, tæû nhiãn seî
coï nhæîng låìi âaïp traí.
Nãúu häm nay, 5 triãûu tên hæîu Phaïp tuyãn xæng niãöm tin vaìo Âæïc Kitä âaî chãút vaì phuûc
sinh, thç seî coï 5 triãûu “ån goüi" vç thãú ngaìy nay, cáön phaíi noïi lãn âiãöu mçnh
säúng, điãöu mçnh tin, loan baïo nhæîng kç cäng Thiãn-Chuïa âaî thæûc hiãûn nåi ta vaì qua ta.
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH
TA LÀ ĐƯỜNG LÀ SỰ THẬT VÀ LÀ SỰ SỐNG
(Ga 14, 1-12)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Ñöôøng veà vôùi Chuùa.
Cuîng giäúng nhæ chuïa nháût tåïi, baìi Phuïc Ám Chuïa nháût thæï 5 phuûc sinh häm nay trêch
tæì chæång 14, "diãùn tæì sau bæîa tiãûc li" våïi nhæîng tæì nhæ "ra âi" “âi tåïi" "tråí
laûi", "con âæåìng", A. Marchadour minh âënh chæång naìy "âæåüc kãút cáúu xung quanh
cuäüc tråí vãö våïi Chuïa Cha cuía Chuïa Con vaì vai troì âäüc nháút cuía Chuïa Con trong
viãûc âæa dáùn caïc män âãû cuía mçnh vãö våïi Chuïa Cha." (Tin Mæìng Gioan, Centurion,
1992, p.190)
- Nhæîng låìi loan baïo liãn tiãúp vãö viãûc Judas phaín bäüi ("1 trong caïc con seî phaín Tháöy"
:14:2) vãö cuäüc ra âi dæït khoaït cuía riãng Ngaìi ("Tháöy chè coìn åí våïi caïc con mäüt êt
næîa" :13,33) vaì vãö viãûc Phãrä chäúi tháöy (træåïc khi gaì gaïy, con âaî chäúi Ta ba láön
:13,38) âaî khiãún caïc män âãû hoang mang. X. Leïon Dufour nháûn xeït,"sæû hoang mang áúy
khäng chè vç phaíi xa caïch Ngæåìi thæûc sæû cáön thiãút cho âåìi hoü, maì cuîng coìn vç näùi
tháút voüng sáu xa khi læåüng giaï cäng viãûc cuía Chuïa Jesus maì hoü âang träng mong kãút
Page 107 of 793
quaí" (Âoüc Tin Mừng theo thaïnh Gioan, táûp 3, Seuil,1993, tr.90)
Do âoï måïi coï låìi Âæïc Giãsu kãu goüi: "Loìng anh em âæìng xao xuyãún, haîy tin vaìo Thiãn-
Chuïa vaì haîy tin vaìo Tháöy" chåï gç hoü cáûy dæûa væîng vaìng vaìo låìi Ngaìi vaì vaìo chênh
Ngaìi. Dufour viãút tiãúp: "Âæïc Giãsu dæûa trãn niãöm tin cuía ngæåìi Do Thaïi, laì nhæîng
ngæåìi khäng bao giåì tæû coi mçnh âäüc láûp trong mäúi liãn hãû våïi Thiãn-Chuïa, Âáúng ban
cho thuû taûo sæû kiãn væîng cuía âaï taíng. Ngaìi cuîng dæûa vaìo niãöm tin vaìo chênh mçnh
Ngaìi: nãúu hoü coìn coï thãø theo Ngaìi, caïc män âãû phaíi dæûa vaìo Ngaìi, nhæ dæûa vaìo
chênh Thiãn-Chuïa ."
Vç thãúú nãúu Ngaìi coï ra âi, thç cuîng chênh laì âãø tråí laûi nhaì Cha, nåi Ngaìi seî "doün
chäù sàôn cho hoü".
- Tæì chuí âãö "ra âi" baìi diãùn tæì sau bæîa tiãûc li bàõt sang "âæåìng âi". "Tháöy åí âáu, anh
em cuîng seî åí âoï. Tháöy âi âáu, thç anh em biãút âæåìng räöi" Âæïc Giãsu baío hoü nhæ váûy.
Báúy giåì Täma måïi hoíi: "Thæa Tháöy, chuïng con khäng biãút Tháöy âi âáu laìm sao chuïng
con biãút âæåüc âæåìng?" Chuïa long troüng âaïp "Tháöy, Tháöy chênh laì âæåìng,laì sæû tháût
vaì laì sæû säúng. Khäng ai âãún âæåüc våïi Chuïa Cha maì khäng qua Tháöy." X. Léon Dufour
âaî diãùn dëch cáu noïi áúy nhæ sau: "Täma, nãúu anh tin Tháöy laì chán lê vaì laì sæû säúng,
chàõc chàõn anh seî tçm tháúy nåi Tháöy con âæåìng âæa vãö våïi Cha, âoï laì nåi Tháöy âi, âoï
laì nåi Tháöy åí." Âæïc Giãsu, trong âoaûn 10,9, âaî tæû coi mçnh nhæ laì "cæía" dáùn âãún sæû
säúng, åí âáy, laûi noïi nhæ mçnh âaî åí nåi maì caïc män âãû muäún âãún. Bàòng cäng thæïc vàõn
goün naìy, Ngaìi thæûc sæû cäng bäú vãö tênh âäöng nháút seî coìn vang voüng maîi trong nãön
chiãm niãûm Kitä giaïo" (p.100)
2. Baøy toû Chuùa Cha.
Tháúy thãú, Philipphã måïi lãn tiãúng "Thæa Tháöy, xin toí cho chuïng con tháúy Chuïa Cha,
nhæ thãú laì chuïng con maîn nguyãûn räöi" vaì Âæïc Giãsu âaïp "Ai tháúy Tháöy, laì tháúy
Chuïa Cha räöi". Troün cuäüc säúng, moüi låìi noïi vaì viãûc laìm cuía Âæïc Giãsu laì mäüt
biãøu hiãûn hoaìn haío hçnh aính cuía Chuïa Cha vç Ngaìi kãút håüp máût thiãút våïi Chuïa Cha
"Anh khäng tin ràòng Tháöy åí trong Cha vaì Cha åí trong Tháöy æ?" cuäüc säúng cuía Ngaìi,
âoï laì Chuïa Cha, cäng viãûc cuía Ngaìi laì do chênh Chuïa Cha thæûc hiãûn qua Ngaìi, låìi
Ngaìi noïi âoï laì tæ tæåíng cuía Chuïa Cha.
Page 108 of 793
3. . . . Ñöùc Gieâsu tieáp tuïc laøm vieäc qua caùc moân ñeä.
Nhàõc laûi låìi måìi goüi tin tæåíng trãn, Âæïc Giãsu bàõt âáöu maûc khaíi cho caïc män âãû
biãút cuäüc säúng måïi cuía hoü seî ra sao : "Ai tin vaìo Tháöy, thç ngæåìi âoï cuîng seî laìm
âæåüc nhæîng viãûc Tháöy laìm. Ngæåìi âoï coìn laìm nhæîng viãûc låïn hån næîa, vç Tháöy
âãún cuìng Chuïa Cha." Cho duì, hay âuïng hån, vç Ngaìi vãö cuìng Cha, maì caïc män âãû seî
säúng cuäüc säúng maì Ngaìi khäng ngáön ngaûi âäöng nháút våïi cuäüc säúng cuía chênh mçnh.
X. Leïon Dufour coìn minh âënh thãm : "Khäng phaíi vç cuäüc säúng cuía Ngaìi váùn laì gæång
máùu, nhæng vç chênh Ngaìi seî laì taïc giaí âêch thæûc cuía nhæîng viãûc maì hoü thæûc
hiãûn. Âoüc ké baín vàn, ngæåìi ta thæûc sæû tháúy ràòng ngæåìi tên hæîu seî khäng laìm
nhæîng viãûc Âæïc Giãsu âaî laìm, nhæng laì nhæîng viãûc Ngaìi âang laìm vaì seî laìm : Chuïa
Cha tiãúp tuûc âæåüc tän vinh nåi tráön thãú. Tæì âáy, sæï mãûnh Ngaìi âaî hoaìn táút phaíi
âåm bäng kãút traïi trong thåìi gian vaì khäng gian : vaì âiãöu áúy âæåüc thãø hiãûn nåi haình
âäüng cuía caïc tên hæîu.” (p.107)
II. BAØI ÑOÏC THEÂM:
1. Thieân Chuùa thaät gaàn”. (H. Vulliez, Descleïe de Brouwer, 1992, tr.61-62).
Khi Phuïc Ám thæï tæ âæåüc viãút ra, chàõc chàõn "nhæîng biãún cäú " âaî xáøy ra hån 60 nàm,
caïc cäüng âoaìn tên hæîu åí Palestine, Tiãøu AÏ, vaì caïc nåi khaïc âaî chëu ráút nhiãöu âau
khäø. Hoü phaíi chëu nhæîng cuäüc táún cäng dai dàóng trong caïc vuìng coï ngæåìi Do Thaïi.
Hoü âaî bë chênh quyãön Räma baïch haûi triãön miãn. Âàûc biãût niãöm tin cuía caïc Giaïo
Häüi Tiãøu AÏ luïc áúy âaî ruïng âäüng træåïc nhæîng luäöng tæ tæåíng cho ràòng mçnh khiãún
ngæåìi ta quaï tin vaìo tråìi cao maì khinh chã tráön thãú, chè âãø yï âãún tám häön maì coi
thæåìng thán xaïc. Nhæng cuäüc säúng thãú tráön vaì sæû phuûc sinh coï âäúi nghëch âãún âäü
phaíi khæåïc tæì cuäüc säúng naìy âãø säúng cuäüc säúng kia khäng? Chàóng leî cæï phaíi traíi
qua caïi chãút måïi âæåüc phuûc sinh hay sao?
Taïc giaí Tin Mæìng nháún maûnh : ngæåìi tên hæîu âaî säúng cuäüc säúng phuûc sinh ngay trãn
tráön thãú naìy. Niãöm tin vaìo Âæïc Kitä hàòng säúng âaî xoïa boí khoaíng caïch giæîa nhæîng
sæû dæåïi âáút vaì trãn tråìi, Niãöm tin áúy giuïp ngæåìi ta säúng ngay trãn tráön thãú cuäüc
säúng vénh hàòng cuía Thiãn-Chuïa ...
Chán lê tháût khoï hiãøu vaì khoï cháúp nháûn. Cuîng thãú, Âæïc Giãsu, nhaì sæ phaûm âaûi taìi,
Page 109 of 793
âãø dáùn âæa ngæåìi nghe vaìo trong aïnh saïng cuía Thiãn-Chuïa, âaî låüi duûng sæû cæïng tin
cuía Täma vaì Philipphã "Thæa Tháöy chuïng täi khäng biãút Tháöy âi âáu, laìm sao chuïng con
âæåüc âæåìng ?" Láöm låïn ! âáy khäng phaíi con âæåìng tênh âæåüc bàòng kilämeït. Khoaíng
caïch giæîa cuäüc säúng tráön thãú vaì cuäüc säúng phuûc sinh khäng låïn hån khoaíng caïch
giæîa Chuïa Cha vaì Chuïa Con : Cha åí trong Con vaì Con åí trong Cha.
Niãöm hi voüng vãö âiãöu âaî coï vaì chæa coï seî triãøn nåí vaì âám bäng trong loìng ngæåìi tên
hæîu nhæ váûy âoï.
2. Hoaìn caính cuía cäüng âoaìn tên hæîu giæîa cuäüc säúng tráön gian cuía Âæïc
Giãsu vaì ngaìy Ngaìi tråí laûi. (“Ceïleïbrer”, säú 258, tr.34, thaïng 3.1996)
Âáu laì vë trê cuía cäüng âoaìn tên hæîu giæîa cuäüc säúng tráön gian cuía Âæïc Giãsu vaì ngaìy
Ngaìi tråí laûi?
Træåïc tiãn, cäüng âoaìn tên hæîu säúng trong niãöm hi voüng vä båì mäüt ngaìy kia seî âæåüc säúng
våïi Âæïc Giãsu trong nhaì Cha Ngaìi : "Tháöy åí âáu, anh em cuîng seî åí âoï" sau âoï, hoü biãút
âæåüc âæåìng âi : "Tháöy laì âæåìng laì sæû tháût vaì laì sæû säúng ; khäng ai âãún âæåüc våïi
Chuïa Cha maì khäng qua Tháöy" hån thãú næîa, hoü coìn biãút âæåüc Chuïa Cha, hoü
âaî "tháúy" Ngaìi : "Ai tháúy Tháöy, laì tháúy Chuïa Cha" Tháúy Âæïc Giãsu, dé nhiãn laì biãút
âæåüc Ngaìi bàòng niãöm tin, laì "nháûn ra" Ngaìi laì Con duy nháút, laì låìi saïng taûo vénh hàòng
âãún âäü khi Âæïc Giãsu noïi, täi biãút ràòng Ngaìi noïi nhæîng låìi cuía Chuïa Cha, khi Âæïc Giãsu
haình âäüng, chæîa laình, tha täüi, phoï mçnh cho âao phuí, täi biãút ràòng Ngaìi laìm theo yï Chuïa
Cha vaì Chuïa Cha âaî chæîa laình, tha täüi, tæû hiãún hoaìn toaìn qua Ngaìi. täi biãút Cha vaì Con
laì "mäüt".
Nhæ váûy, cäüng âoaìn tên hæîu âaî thæûc sæû biãút Âæïc Giãsu bàòng âæïc tin, âãún læåüt
mçnh coï thãø nháûn biãút Chuïa Cha vaì hoaìn thaình nhæîng cäng viãûc cuía Ngæåìi âæåüc
khäng? âæåüc, Âæïc Giãsu noïi thãú vaì coìn hån thãú næîa, "vç Tháöy âãún cuìng Chuïa Cha".
Qua nhæîng låìi naìy, ta coï thãø hiãøu ràòng Âæïc Giãsu phuûc sinh âaî màc laûi troün veûn
sæïc maûnh siãu nhiãn maì Ngaìi âaî tæû giåïi haûn khi màûc láúy thán pháûn täi âoìi, màûc láúy
nhán tênh. Cuîng váûy, mäüt khi âaî âæåüc måìi goüi tiãúp tuûc sæû nghãûp cuía Chuïa Giãsu
trãn tráön gian, cäüng âoaìn caïc täng âäö, bàòng âæïc tin cuía mçnh, thæûc sæû thäng pháön våïi
Thiãn-Chuïa. Hoü laì cäüng âoaìn nhæîng ngæåìi con trong Âæïc Giãsu, Thiãn-Chuïa Con.
Page 110 of 793
CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH
THẦY SẼ KHÔNG BỎ CÁC CON MỒ CÔI
(Ga 14, 15-21)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Lời hứa sẽ hiện diện giữa các môn đệ.
Âoaûn Tin Mæìng chuïa nháût træåïc kãút thuïc våïi loìi loan baïo ràòng sæï mãûnh cuía Âæïc
Giãsu seî sinh hoa kãút quaí trong thåìi gian vaì khäng gian qua viãûc laìm cuía caïc tên hæîu "ai
tin vaìo Tháöy seî laìm âæåüc nhæîng viãûc Tháöy laìm. Ngæåìi âoï coìn laìm nhæîng viãûc låïn
hån næîa vç Tháöy âãún cuìng Chuïa Cha".
- Træåïc tiãn. cáu 16 vaì 17 laì låìi hæïa ban Chuïa Thaïnh Tháön : "Tháöy, Tháöy seî xin Chuïa
Cha, vaì Ngæåìi seî ban cho anh em mäüt Âáúng Baío Tråüü khaïc âãún åí våïi anh em luän
maîi : âoï laì Tháön Khê sæû tháût "
Thaïnh Tháön âæåüc Chuïa Cha ban xuäúng nhåì sæû can thiãûp cuía Chuïa Con. Nhiãûm vuû
cuía Ngaìi laì: "åí våïi anh em luän maîi". Âáy cuîng chênh laì yï nghéa cuía tãn Ngaìi. Vç thãú,
âáy laì mät sæû hiãûn diãûn thæåìng xuyãn,"luän maîi", sæû hiãûn diãûn nhæ boïng våïi hçnh
bãn ngæåìi tên hæîu vaì åí våïi hoü "våïi anh em... bãn caûnh anh em... trong anh em."
- Ngaìi âæåüc goüi laì Âáúng Baío Tråü. Ngaìi seî laì traûng sæ cuía caïc män âãû Chuïa vaì laì
Âáúng baìo chæîa cho hoü. Ngaìi seî phuû læûc vaì giuïp âåî hoü trong vuû kiãûn säúng coìn maì
"thãú gian" theo âuäøi âãø chäúng laûi Âæïc Giãsu vaì caïc män âãû Ngaìi.
- Ngaìi âæåüc goüi laì Tháön Khê sæû tháût : Ngaìi seî âaìo sáu âæïc tin cho hoü, laìm cho hoü
hiãøu biãút "táûn âaïy loìng” cuäüc säúng Âæïc Giãsu vaì sæï âiãûp cuía Ngaìi (xem Gioan
14,25;16,12-15) Ngaìi seî soi roüi nhæîng hoaìn caính måïi vaì báút ngåì maì caïc män âãû seî
phaíi âæång âáöu.
- Tiãúp theo sau, caïc cáu 18-20 laì låìi hæïa ban mäüt kiãøu Hiãûn Diãûn khaïc cuía Âæïc Giãsu
: "Chàóng bao láu næîa, thãú gian seî khäng coìn tháúy Tháöy. Pháön anh em, anh em seî
âæåüc tháúy Tháöy vç Tháöy säúng vaì anh em cuîng seî âuåüc säúng."
Page 111 of 793
Låìi hæïa vãö sæû hiãûn diãûn hoaìn toaìn måïi meí naìy seî tråì thaình hiãûn thæûc vaìo chênh
ngaìy lãù Phuûc sinh : caïc män âãû seî tháúy Âáúng Phuûc sinh (Gioan 20, 20-25) nhæng
nhæîng cuäüc hiãûn ra trong dëp phuûc sinh khäng phaíi laì kãút thuïc. Chuïng måí maìn cho
mäüt Sæû Hiãûn Diãûn keïo daìi, mäüt sæû Hiãûn Diãûn daình riãng cho con màõt âæïc tin.
Cuäüc "âàng trçnh" cuía Âæïc Giãsu khåi nguäön mäüt kè nguyãn måïi "khåíi âáöu våïi vinh
quang phuûc sinh cuía Chuïa vaì keïo daìi trong thåìi gian våïi Giaïo-Häüi. Trong suäút cuäüc
säúng chuïng ta, Chuïa âãún, chuïng ta nhçn tháúy ngæåìi. âáy khäng coìn phaíi laì thë kiãún
cuía caïc män âãû træåïc Âáúng Phuûc Sinh næîa maì laì mäüt thë kiãún cuía niãöm tin giuïp ta
yï thæïc vãö sæû hiãûn diãûn vaì hiãûp thäng âåìi säúng" (Assembleïes du Seigneur säú
27,p.42).
2. Cuoäc soáng vónh haèng ñaõ khôûi ñaàu.
Trong thåìi âaûi cuía Giaïo-Häüi, Âæïc Giãsu hiãûn diãûn cuìng våïi Chuïa Cha vaì Chuïa
Thaïnh Tháön. Tiãúp sau sæû hiãûn diãûn lëch sæí cuía Ngaìi laì mäüt kiãøu hiãûn diãûn måïi
mang laûi cho chuïng ta mäüt nãúp säúng måïi, håüp nháút våïi Âæïc Giãsu vaì Chuïa Cha dæåïi
sæû hæåïng dáùn cuía Chuïa Thaïnh Tháön.
Nhæ váûy, våïi caïc män âãû, âåìi säúng vénh cæíu âaî bàõt âáöu. Cuäüc säúng hoü "ngay trãn
tráön gian naìy âaî tæång âæång våïi cuäüc säúng cuía Âáúng Phuûc Sinh, âaî thäng pháön våïi
cuäüc säúng cuía chênh Thiãn-Chuïa, våïi cuäüc säúng cuía Chuïa Ba Ngäi. cuäüc säúng hoü
laì mäüt sæû hiãûp thäng, trong tçnh yãu, våïi tæìng ngäi Thiãn-Chuïa âang åí trong
hoü." (M.E.Boismard vaì A. Lamouille, "Tin Mæìng thaïnh Gioan" Cerf,p.360) "Chàóng bao láu
næîa, thãú gian seî khäng coìn tháúy Tháöy, Pháön anh em, anh em seî âæåüc tháúy Tháöy vç
Tháöy säúng vaì anh em cuîng seî säúng, Âæïc Giãsu hæïa nhæ váûy. Ngaìy âoï, anh em seî
biãút ràòng Tháöy åí trong Cha Tháöy, anh em åí trong Tháöy vaì Tháöy åí trong anh em."
II. BAØI ÑOÏC THEÂM:
1. Moät cuoäc soáng môùi: (G. Bessieìre, trong "Thiãn-Chuïa tháût gáön. Nàm A”. Desclée
de Brouwer, 1992, tr.64-65).
Roî raìng, âiãöu quan troüng åí âáy laì coï âæåüc mäúi tæång liãn caï biãût våïi Âæïc Giãsu
hay âuïng hån, âæåüc"yãu mãún Ngaìi". Caïc Phuïc Ám Mt., Mc., Lc. måìi goüi ta tiãún vaìo
Page 112 of 793
næåïc Tråìi. Phuïc Ám Gio-an, xuáút hiãûn trãù hån, khäng âãö cáûp âãún Næåïc Tråìi áúy næîa
maì táûp trung vaìo Âæïc Giãsu vaì qui kãút vãö Ngaìi.
Hçnh aính cáy nho vaì caình nho biãøu hiãûn roî rãût vãö âiãöu âoï : mäùi män âãû âãöu kãút
håüp træûc tiãúp våïi Âæïc Kitä. Ngæåìi ta âaî coï thãø noïi vãö "tênh âäöng âàóng" cuía thaïnh
Gioan : theo Ngaìi, moüi ngæåìi phaíi säúng våïi Âæïc Giãsu bàòng mäúi dáy tçnh yãu. Trong
loìng cäüng âoaìn tên hæîu, mäùi Kitä hæîu træûc tiãúp trao âäøi våïi Ngaìi.
Tçnh yãu naìy khäng haìm häö. Noï khäng phaíi laì mäüt thuïc âáøy caím tênh vãö mäüt hçnh
aính må häö qua âoï ngæåìi ta coï thãø dæû phoïng nhæîng giáúc må cuía mçnh. "Nãúu anh em
yãu mãún Tháöy, anh em seî giæî caïc âiãöu ràn cuía Tháöy." Âáy laì mäüt tçnh yãu våïi nhæîng
viãûc laìm cuû thãø. Toaìn bäü Phuïc Ám laì mäüt bàòng chæïng vãö cuäüc säúng måïi âaî khåíi
âáöu nåi Âæïc Giãsu: Phaíi taïi sinh, phaíi måí màõt, phaíi uäúng næåïc voüt lãn tæì nguäön
suäúi, phaíi àn baïnh hàòng säúng, phaíi âãø Âæïc Giãsu ræía chán vaì chuïng ta phaíi laìm âáöy
tåï cho nhau... Mäüt cuäüc säúng khaïc âaî khai måí, cuäüc säúng cuía chênh Thiãn-Chuïa, âuïc
kãút nåi Âæïc Giãsu.
TIN MÆÌNG cuía thaïnh Gioan diãùn ra trong báöu khê càng thàóng. Sæû càõt âæït våïi våïi Do
Thaïi giaïo âaî chên muìi, vaì sæû âäúi âáöu tháût gay go. Taïc giaí Tin Mæìng thæï tæ hãút sæïc
cæïng ràõn våïi ngæåìi Do Thaïi. Ngaìi nháún maûnh âãún tháön tênh cuía Âæïc Giãsu, Âáúng
tæì tråìi xuäúng. Tæì nay, ngoaìi Ngaìi ra, khäng coìn con âæåìng naìo khaïc. Caïc män âãû seî
khäng ngæìng âoïn nháûn sæû tæû do cuía Ngaìi vaì cuìng khaïm phaï våïi Ngaìi cuäüc säúng
yãu thæång.
Nhæng laìm sao coï thãø säúng thán thæång âæåüc våïi mäüt ngæåìi maì kè niãûm âaî xa måì
trong quaï vaîng ? Khi Tin Mæìng thaïnh Gioan âæåüc soaûn thaío xong, thãú hãû nhæîng
chæïng nhán bàòng xæång bàòng thët âaî qua âåìi. Chè coìn laûi nhæîng baín vàn, nhæîng låìi
chæïng, nhæîng máøu chuyãûn vaì nhæîng låìi noïi uyãn thám cho pheïp ta khäng ngæìng gàûp
gåî Âáúng vénh hàòng. Song coìn hån thãú næîa: Coìn coï mäüt Âáúng luän åí caûnh bãn, nhæ
mäüt traûng sæ hay mäüt Âáúng Baío Tråü, âoï laì Tháön Khê sæû tháût.
Nhåì Ngaìi. Cäng viãûc cuía Âæïc Giãsu seî luän hiãûn thæûc træåïc nhæîng hoaìn caính måïi.
Thaïnh Tháön seî khäng lặûp laûi nhæîng låìi noïi cuî moìn nhæng Ngaìi caïch tán chuïng theo
doìng âåìi luän luän âäøi måïi.
Chênh trong Ngaìi maì mäúi tæång giao dáúu aïi våïi Âæïc Giãsu seî khäng ngæìng näúi kãút
nhæîng con ngæåìi qua caïc thãú kè. Noï hãût nhæ mäüt ngoün læía luän chiãúu saïng vaì sæåíi
Page 113 of 793
áúm coîi loìng.
2. Moät Ñaáng Baûo trôï khaùc: H. Denis, trong "100 tæì ngæî noïi lãn niãöm tin" Desclee
de Brouwer, 1993, tr.161-162.
Âáúng Baío Tråü, laì tæì Hi Laûp, thoaût âáöu, theo nghéa luáût phaïp, tæïc laì traûng sæ, ngæåìi
tråü lê, ngæåìi baío vãû. Vãö sau, tæì naìy âæåüc duìng theo nghéa räüng âãø chè ngæåìi an uíi
vaì ngæåìi can thiãûp giuïp. Coï âiãöu laû laì tæì naìy âæåüc aïp duûng cho Âæïc Giãsu (trong
thæ thæï nháút cuía thaïnh Gioan, 2,1) : "Nhæng nãúu ai phaûm täüi, thç chuïng ta coï mäüt
Âáúng Baío Tråü træåïc màût Chuïa Cha âoï laì Âæïc Giãsu Kitä, Âáúng Cäng Chênh"coìn
háöu hãút thç chè Chuïa Thaïnh Tháön. Vç thãú, nãúu gaïn cho Chuïa Thaïnh Tháön moüi
pháøm tênh trãn, ta seî tháúy, nãúu chè coï mäüt mçnh, ngæåìi ta seî khoï säúng trung thaình våïi
Âæïc Kitä tåïi mæïc naìo.
Nhæng âáy cuîng chênh laì sæï âiãûp cuía Âæïc Giãsu: caïc con seî khäng mäö cäi, mäüt mçnh.
Âæïc Kitä vä hçnh nhæåìng chäù cho Âáúng Baío Tråüû caïc tên hæîu, mang âãún cho hoü
nhæîng khaïng âäüc täú cáön thiãút cho cuäüc säúng cäng chênh theo tin mæìng giæîa muän vaìn
thæí thaïch. Täút âeûp biãút bao khi tin ràòng- tæì khi Âæïc Giãsu ra âi trong ngaìy Ngaìi lãn
tråìi- táút caí nhæîng gç âæåüc Âæïc Kitä thæûc hiãûn trãn tráön gian naìy mäüt caïch hæîu hçnh
âãöu do nhæîng ngæåìi nam vaì ngæåìi con âaî maûo hiãøm våïi niãöm tin duîng caím, âäi khi
phaíi traí giaï bàòng chênh caïi chãút cuía mçnh.
Chênh vç hoü khäng âån âäüc. Vë âaûo diãùn vé âaûi, håüp nháút toaìn caí vuî truû, håüp nháút
Giaïo-Häüi chênh laì Âáúng Baío Tråü vä hçnh, Ngæåìi án ban sæïc maûnh traìn trãö cho
nhæîng ngæåìi yãúu âuäúi nháút vaì loìng can âaím cho nhæîng keí nhaït âaím nháút. Niãöm uíi
an cuía Chuïa Thaïnh Tháön seî nhæ ngoün læía lan truyãön giæîa caïc tên hæîu tæì âåìi naìy cho
tåïi âåìi kia.
CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH
“GIAO ƯỚC THIÊNG LIÊNG
KẾT THÚC TRONG KINH NGUYỆN”
(Ga 17, 1-11)
Page 114 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Cũng như bài ca của Môsê và lời chúc lành trên các chi tộc Israel, kết thúc ba lời từ
biệt của Môsê, trong sách Dân Số (32-33), lời kinh cao cả của Đức Giêsu mà hôm
nay chúng ta đọc phần đầu, kết thúc ba lời từ biệt (ch. 14-16 của Ga.) của Đức
Giêsu.
Không phải do tác giả được linh ứng - một sự tương đồng hay một kỹ thuật văn
chương - nhưng là ý muốn có chủ ý trình bày trong Đức Giêsu một Môsê mới,
Đấng trung gian của Giao ước mới.
J.Radermarker nhận xét: “Gioan muốn cho các độc giả thấy được cách Đức Giêsu,
Môsê mới, hướng dẫn tất cả lịch sử nhân loại cho đến ngày cánh chung trong đời
sống Ba Ngôi Thiên Chúa!”. Ông tiếp: “Thật vậy, chính lời kinh của Đức Giêsu
làm sáng tỏ lời kinh của Môsê, chứ không phải là ngược lại. Thật ra khi Môsê, nói
đến Thiên Chúa ở Ngôi thứ ba (Đnl 32,1-33.35) trước khi tự mình trở thành người
loan báo các phép lành của Yavê dành cho mỗi chi họ được chọn (Đnl 33,6-29),
phần Ngài, Đức Giêsu thưa trực tiếp với Cha mình ở ngôi thứ hai, từ giữa cộng
đoàn tông đồ đã có tính Giáo Hội. Một người trung gian của cả hai bên nói: Môsê
triển khai những ơn lành của Thiên Chúa ban cho dân Người, một dân luôn luôn
bất trung về ơn gọi của mình, và mặc khải niềm hy vọng mà một quá khứ đầy khích
lệ và sự chăm sóc của Thiên Chúa đã hình thành. Đức Giêsu cầu nguyện như là
Đấng mà trong Ngài sẽ diễn ra công việc của Chúa Cha, và đồng thời như là Đấng
sẽ nên một với các môn đệ, là những người mà Ngài sẽ thông ban vinh quang đang
bao bọc Ngài. Từ Đệ Nhị Luật chuyển sang Phúc Âm, cho thấy được sự đi vào
chiều sâu do Đức Giêsu mang đến cho chân lý được chiêm niệm. Sự thật do Môsê
khi ấy chỉ là hình bóng, như mở đầu Phúc Âm thánh Gioan đã loan: “Bởi vì Lề
luật do Môsê ban cho, còn ân sủng và chân lý thì do Đức Giêsu đem đến” (1,17)
(Assemlée du Seigneur, số 29, trang 48-49).
Một lời kinh hướng về Cha và về các môn đệ
- Một lời kinh vào “GIỜ” mà Đức Giêsu sẽ đi qua từ thế gian về cùng Cha. Giờ
khổ nạn và giờ của cái chết, nhưng một cách không thể chia cắt cũng là giờ tuyên
dương vinh quang của Ngài.
Page 115 of 793
J.Radermaker diễn giải: “Một cách nào đó, lời kinh này thực hiện việc Đức Giêsu
về với Cha, bởi vì “giờ” của Ngài mà thánh Gioan nói đến ở đầu và cuối bài giảng
sau bữa Tiệc Ly... là giờ của sự chết và của sự sống lại hay là tương đương với
việc tôn vinh, tôn vinh Ngài trên thập giá và trên các tầng trời... sự tôn vinh ấy bao
gồm mọi tín hữu cho đến tận thế. “Giờ” này cũng là giờ của Giáo Hội, trong lòng
Giáo Hội Chúa sống lại sẽ là Đấng cầu bầu phổ quát và cũng là Đấng trung gian
duy nhất”(O.C. p.50).
- Một lời kinh mở rộng bởi tiếng “CHA”. Cho đến lúc đó, trong ba lời từ biệt Đức
Giêsu nói với các môn đệ. Bấy giờ “ngước mắt lên trời” Ngài thưa với Cha:
- Một lời kinh được kết cấu với ba động từ: làm vinh danh, ban, biết.
* “Làm vinh dang” theo Kinh Thánh có nghĩa là biểu dương hữu thể sâu xa của ai
đó, tính cách hiện diện được nhận ra và ảnh hưởng của người đó.
Tác giả viết: “Trong thánh Gioan, người ta thấy Cha thông ban cho Con quyền
năng, sự thánh thiện, tính năng động của hữu thể mình. Mặt khác, chính nhờ đó mà
tính cách làm Cha được bày tỏ. Khi thi hành cho đến cùng công việc ở dưới đất mà
Ngài phải thực hiện: đem mọi người tới chỗ nhận biết rằng tình yêu Thiên Chúa là
căn bản sự sống của mọi người và rằng Ngài gợi lên cho mỗi người trong trường
hợp cá biệt của họ, đây Đức Giêsu vào trong vinh quang của Ngài, tất cả vinh
quang do Cha ban cho. Cái chết của Ngài mở đầu sự tôn vinh của Ngài và đòng
thời sự tôn vinh của cả nhân loại, bởi vì nhân loại có thể khám phá ra Cha như là
nguồn và sự viên mãn của sự sống mình. Sự tôn vinh Chúa Con không thể tách rời
sự tôn vinh loài người: “Vinh quang Chúa Cha chính là con người sống và sự sống
của con người chính là chiêm ngắm Thiên Chúa”, thánh Irênê đã thốt lên như thế.
Và con người sống (l'homme vivant) phải chăng là Đức Giêsu Kitô mà lời nói đầu
của thánh Gioan đã tuyên bố: “Ngài là sự sống của mọi loài” (1,4. p.57).
* “Ban cho” động từ lặp lại đến 10 lần trong đoạn này và 15 lần chỉ trong chương
17 của Gioan, cho thấy ân huệ nối tiếp nhau mà chúng ta là những người thừa
hưởng: từ Cha đến Con và từ Con đến loài người.
Đối với tác giả của Phúc Âm, một cách để làm nổi rõ sự ân cần của tình yêu là
nhấn mạnh rằng mọi sự lành đều do Cha mà ra.
* “Biết” không phải là nhận biết bề ngoài chỉ bằng trí óc, nhưng là một sự nhận
Page 116 of 793
biết phát triển qua một sự thân mật và một kinh nghiệm tiệm tiến... Theo Kinh
Thánh, biết, bao hàm cả con người, vừa là nhận ra, hiểu biết và thông hiệp. Muốn
biết người nào phải dùng tới cả một nguồn lực, mọi khả năng của hữu thể: biết
Thiên Chúa là hiến thân cho Ngài. Suốt thời gian sống ở trần gian và qua cái chết
của Ngài, khi tỏ ra cho loài người sự thật về Chúa Cha, Đức Giêsu cống hiến cho
họ con đường đi tới Thiên Chúa. Sứ điệp Tin Mừng được tóm tắt lại trong tin vui
này: trong Đức Giêsu, chúng ta được đưa tới Chúa Cha” (O.C. p.60).
- Một lời kinh đưa ta vào trung tâm của sự liên hệ giữa Đức Giêsu với Chúa Cha và
với các môn đệ Ngài. Lời kinh mặc khải sự thông hiệp sâu xa của Đức Giêsu với
Chúa Cha, và sự thông hiệp sâu xa của Ngài với các môn đệ Ngài.
* Thông hiệp sâu xa với Chúa Cha, Đức Giêsu là Con, đã nhận tất cả nơi Cha ("Tất
cả những gì Cha ban cho Con đều từ Cha mà ra...").
Tôn vinh Cha bằng cuộc sống con cái trọn vẹn của Ngài, với cuộc khổ nạn, cái
chết và sự sống lại, Đức Giêsu làm sáng tỏ vinh quang của Cha, cùng lúc ấy Chúa
Cha cũng làm sáng tỏ vinh quang của Ngài: Ngài mặc khải tấm lòng của Cha và
hữu thể sâu xa của Ngài bằng cách mặc khải rằng tình yêu nhưng không của Thiên
Chúa đối với loài người đạt tới sự điên khùng khôn tả.
* Hiệp thông sâu xa với các môn đệ Ngài, Đức Giêsu nối kết các môn đệ vào dây
liên hệ thân tín của tình yêu và của sự trung thành mà Ngài là Con, Ngài sống với
Chúa Cha. Trong Ngài và nhờ Ngài, Đức Giêsu đã đưa các môn đệ vào sự “nhận
biết” đó chính là sự sống đời đời.
Đàng khác một sự sống đời đời không chỉ là một lời hứa sau cái chết trong thế giới
bên kia lịch sử, nhưng bắt đầu từ bây giờ trong cuộc sống hiện tại của người Kitô
hữu.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Một lời kinh mặc khải hai động tác của một sự sống” (Mgr. L.Daloz:
“Chúng tôi đã thấy vinh quang của Ngài” Desclée de Brouwer, p.209-210).
“Đức Giêsu kết thúc cuộc nói chuyện cuối cùng với các môn đệ bằng một lời kinh
đầy cảm động, một lời trối trăn thiêng liêng. Ngài ngước mắt lên trời và hướng về
Page 117 of 793
Chúa Cha. Trước mắt chúng ta, Ngài đặt mình một lần cuối như là Con yêu dấu mà
Chúa Cha hằng nghe lời. Chúng ta tìm lại được hai động tác của cuộc sống Ngài,
hướng về Cha và hướng về loài người. Điều Ngài muốn là vinh quang của Cha đổ
xuống trên Ngài, trong mầu nhiệm cuộc khổ nạn và sự sống lại. Giờ đã đến, giờ
quyết định mà Đức Giêsu hiến mạng sống, giờ mà vì đó Ngài được sai đến. Bây
giờ Thiên Chúa sẽ hoạt động nơi Ngài: xin Cha làm vinh danh Con để Con làm
vinh danh Cha. Có cuộc trao đổi nào lạ lùng hơn là việc trao đổi mà Chúa Cha tự
cam kết và Chúa Con tự cam kết với Chúa Cha? Động tác hướng về Cha không thể
tách rời động tác tình yêu đối với loài người: “Vinh quang Thiên Chúa chính là con
người sống (l'homme vivant). Quyền hành trên xác thịt mà Đức Giêsu nhận được
là quyền cứu rỗi, hiến mạng sống mình: chớ gì theo quyền hành trên mọi xác thịt
Cha đã ban cho Ngài, Ngài ban sự sống đời đời cho những ai mà Cha đã ban cho
Ngài. Đức Giêsu tôn vinh Chúa Cha bằng cách ban cho loài người sự sống muôn
đời.
Bởi lẽ sự sống đời đời đối với loài người chính là sự gặp gỡ Thiên Chúa. Biết
Thiên Chúa làm thay đổi con người, soi sáng cuộc sống con người, cho cuộc sống
ấy một ý nghĩa. Thiên Chúa mặc khải trong Đức Giêsu là một Thiên Chúa đầy tình
bạn với con người, tha thứ và cứu chuộc con người. Là một Thiên Chúa trở nên
thân thiện và bày tỏ vinh quang Ngài trong sự đơn sơ của những cử chỉ hằng ngày.
Chính Thiên Chúa đó, là Đấng mà Đức Giêsu mặc khải cho chúng ta. Chỉ mình
Ngài là Thiên Chúa thật chứ không phải một Thiên Chúa theo chúng ta hình dung
hay tưởng tượng ra. Phải trở lại với Ngài luôn. Đây là một sự trở lại bằng nhận
thức chúng ta bắt buộc phải có. Tin Mừng mà Đức Giêsu đến loan báo chính là cái
mới mẻ nơi Thiên Chúa. Sự sống đời đời bắt đầu khi mà chúng ta bắt đầu chấp
nhận Thiên Chúa chân thật và duy nhất: “Bởi vì sự sống đời đời là họ nhận biết
Cha là Thiên Chúa duy nhất và Đấng Cha sai đến là Đức Giêsu Kitô”.
2. Lời kinh của Đức Kitô là mẫu mực lời kinh của người Kitô hữu. (Báo
“Célébrer” số 229, p.22)
Chúa nhật này chúng ta được mời gọi trở thành một Giáo Hội “cử hành và cầu
nguyện”. Một Giáo Hội cầu nguyện là một Giáo Hội chờ đợi Chúa Thánh Thần.
Page 118 of 793
Các bài đọc cho thấy, chờ đợi và kinh nguyện nối kết với nhau, thay vì nói, chúng
ta hãy tạo một bầu khi cầu nguyện được chuẩn bị chu đáo.
Mẫu kinh của người Kitô hữu là lời kinh mà Đức Giêsu đã dùng để cầu nguyện:
- Để người ta nhận biết Thiên Chúa đích thực là như thế nào ("được tôn vinh")
nghĩa là một Thiên Chúa tình yêu. Nói cách khác, lời kinh này lấy lại những lời xin
trong kinh Lạy Cha: “Con đã tỏ danh Cha cho loài người”, nhắc lại “danh Cha cả
sáng”.
- Để cho loài người còn ở thế gian nhận biết “Thiên Chúa thật và Đấng Ngài sai đến là
Đức Giêsu Kitô”.
Như vậy phải hiểu vinh quang Thiên Chúa không giống chút nào với vinh dự của
những người làm lớn ở trần gian, bởi nó được mặc khải trong thập giá Đức Kitô,
và chính đó là sức mạnh và ảnh hưởng của tình yêu Ngài.
Thánh Thể giúp ta đi vào lời kinh của Đức Giêsu, Đấng tế lễ mình và tạ ơn Chúa
Cha, trong niềm hy vọng “Ngài sẽ tôn vinh tất cả thân thể là Hội Thánh, như Ngài
đã tôi vinh ĐẦU” (Lời nguyện sau khi rước lễ).
3. “Lời của Kitô hữu, lời kinh của Đức Kitô” (Mgr. R.Coffy, “Một Giáo Hội cử
hành và cầu nguyện”, Lourde 1973, Cent. p.3).
Danh xưng Cha (Abba) gán cho Thiên Chúa, Đức Giêsu cho phép chúng ta đọc lên
với Ngài và trong Ngài. Mục đích của việc xuống thế, mục đích của việc nhập thể
có tính cứu chuộc là đưa nhân loại vào tình trạng Giao Ước, nghĩa là liên hệ với
Cha để mọi người có thể nói trong sự thật: “Cha” (Abba). Lời kinh truyền thống,
lời kinh được diễn tả cách đặc biệt trong các câu láy trong bí tích Thánh Thể, là
kinh dâng lên Cha, bởi Con, trong Thánh Thần và hầu như luôn luôn bắt đầu bởi từ
“Cha”. Trong De Oratione, Origène nói với ta rằng Chúa Con và Chúa Thánh Thần
cầu nguyện trong ta...
Lời kinh của Kitô hữu là kết quả của Thánh Thần trong ta. Là lời thưa lên với Cha,
lời mà Đức Kitô không ngừng trình bày với Cha, lời mà Chúa Thánh Thần cho
chúng ta quyền được đọc lên “Chính Thánh Thần hiệp với tâm trí chúng ta để làm
chứng rằng chúng ta là con cái Thiên Chúa...” Thánh Thần cầu khẩn cho ta bằng
những tiếng rên xiết khôn tả (Rm 8,14-17. 26-27).
Page 119 of 793
Mỗi lần chúng ta cầu nguyện, chính Đức Kitô trong ta và bởi ta, lặp lại không
ngừng: “Abba”, lời mà Ngài đã thốt ra một ngày kia trước các môn đệ để họ lặp lại
trong Ngài và với Ngài. Nhưng việc thốt ra tiếng ấy, đòi hỏi chúng ta phải là những
đứa con nhỏ, để vào Nước Chúa nơi mà chỉ các trẻ nhỏ được vào, ta phải tìm lại
được niềm hy vọng mà tiếng Abba diễn tả.
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN
ĐÂY LÀ CHIÊN THIÊN CHÚA
Ga 1,29-34
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Gioan giới thiệu Đức Giêsu là Chiên Thiên Chúa.
- Trong một bối cảnh thù nghịch - cuộc vận động của các thầy cả, thầy Lêvi yêu
cầu Gioan tự xác định vai trò trong cuộc chờ đợi Đấng Cứu Thế: “Ông là
ai”. Gioan Tẩy Giả đã trả lời trước hết bằng ba phủ định: Ông không phải là Đấng
Cứu Thế, không phải là Êlia, cũng không là một đại tiên tri. Rồi ông tuyên bố: “Ở
giữa anh em có một người mà anh em không biết; chính Ngài đến sau tôi, nhưng
tôi không xứng đáng cởi dây giày cho Người” (1,2-27).
- Bây giờ, Gioan - Phúc Âm xác định là ngày hôm sau - đối diện với các môn đệ,
sau khi nhóm người điều tra bỏ đi.
+ Gioan Tẩy Giả thấy Chúa Giêsu “tiến về phía Ngài”. Không phải là để xin rửa
tội như ta tự nhiên nghĩ tới vì phép rửa đã xảy ra, nhưng để làm ứng nghiệm lời
sấm của Isaia 40,10 “Chúa đến”.
+ Cũng trong chiều hướng làm ứng nghiệm lời tiên tri Isaia 40,2 đã loan báo cho Israel biết
rằng “tội lỗi họ đã được tha thứ”, Gioan tuyên bố: “Đây là - hiểu ngầm một lời mời hãy
nhìn xem - Chiên Thiên Chúa Đấng xoá tội trần gian”. Một nhận dạng mà ta sẽ gặp lại ở
chương 1,36.
Sự đối chiếu với Chiên Thiên Chúa có thể có 3 nền tảng trong Cựu Ước.
Page 120 of 793
. Hoặc con chiên của Israel 53,7: “Như con chiên bị đưa đến lò sát tế, như cừu đến
trước mặt kẻ xén lông...”.
Trong trường hợp này, thánh sử Gioan đã thấy nơi Đức Giêsu khuôn mặt của
Người Tôi Tớ đau khổ gánh lấy tội lỗi thế giới. Nhưng cũng nên biết rằng cùng
một từ ngữ Aram ấy có thể có 3 nghĩa: “trẻ em”, “tôi tớ” hoặc “con chiên”.
. Hoặc con chiên bị sát tế và đứng trong sách Khải Huyền, có thể thắng vượt tội lỗi
và sự chết, là Đức Kitô phục sinh (Kh 5,6; 14,10; 17,14).
. Hoặc con chiên vượt qua. Thực vậy, theo Gioan 19,14, Đức Giêsu bị kết án vào
giờ mà các thầy cả bắt đầu sát tế chiên để mừng lễ Vượt qua.
A. Marchadour nhận định: “Một tước hiệu như thế có thể có 3 ý nghĩa. Một độc
giả không am hiểu bối cảnh Kinh Thánh của từ ngữ sẽ ghi nhận rằng có 2 so sánh
vay mượn ở thế giới động vật: con chiên Thiên Chúa và chim bồ câu từ trời xuống.
Hai hình ảnh của sự bất bạo động này rất thích hợp với bản chất của Đức Giêsu
và với công cuộc nối kết với thế giới của Thiên Chúa”.
* Và làm chứng: “Chính Ngài là Con Thiên Chúa”.
Rồi, khi gợi lại phép rửa ở sông Giođan, Gioan Baotixita, người đã loan báo trước
về Đấng Messia mà không biết ("tôi không biết Ngài” câu 31 và 33), đã làm
chứng: “Tôi đã thấy”. Ngài quả quyết 2 lần như vậy (câu 32 và 34): “Mọi người sẽ
nhìn thấy vinh quang của Chúa và ơn cứu độ”. Nơi Đức Giêsu, trên Ngài Gioan đã
nhìn thấy “Chúa Thánh Thần lấy hình chim bồ câu ngự xuống từ trời và đậu
lại”,Thiên Chúa đã mạc khải cho ông biết đó là “Con Thiên Chúa”.
X. Léon Dufour nhận xét: “Sự chứng nhận này hiển nhiên phù hợp với lời tuyên bố
của Thiên Chúa khi Đức Giêsu chịu phép rửa: Đây là Con Ta yêu dấu, Ta hài lòng
về Người” (Mt 3,17). Nhưng đây không phải là tiếng nói từ trời cao. Đó là tiếng
nói của người phàm, Gioan Tiền hô đã nói.
Trong tước hiệu “Con Thiên Chúa” độc giả Kitô hữu nhận ra 1 ý nghĩa vượt quá
lời tuyên xưng về Đấng Messia. Tước hiệu ấy nối kết với tước hiệu “Con duy
nhất” đã được nhấn mạnh ở phần nhập đề. Đó chính là ý nghĩa mà bản văn này
nhắm tới, vì Phúc Âm đã viết “để anh em tin rằng Đức Giêsu, Đấng Messia là
Con Thiên Chúa” (20,31).
Page 121 of 793
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Dấu chỉ đến từ Thiên Chúa (Mgr. L. Daloz, “Nous avons vu sa gloire, DDB).
Nơi ngọn nguồn của việc tỏ mình ra của Đức Giêsu, có chứng từ của Chúa
Cha: “Đấng mà trên Người ngươi sẽ thấy Thần Linh xuống và ở lại, chính Người
sẽ làm phép rửa trong Thánh Thần”. Ta chỉ nhận biết Đức Giêsu sau lời mạc khải
của Chúa Cha. Đức Giêsu thường nhắc lại: “Ai nghe lời Cha và đón nhận thì đến
với Ta” (6,45). Và chính Thánh Thần do Chúa Cha sai đến đã chỉ cho Gioan Tẩy
Giả biết Đức Giêsu. Nhờ ông, ta đi vào mầu nhiệm Chúa Ba Ngôi. Ta chỉ nhận biết
Đức Giêsu khi Thánh Thần Thiên Chúa đến mở mắt và chỉ cho ta thấy. Nếu không
có Thánh Thần, không có lời chứng của các chứng nhân, ta sẽ không nhận biết
Người. Người đâu phải là đối tượng của khoa học nhân văn mà ta có thể nhận dạng
nhờ việc nghiên cứu và suy gẫm. Người là ngôi vị Con Thiên Chúa mà ta chỉ nhận
biết được khi chính Thiên Chúa tỏ ra cho ta. Người là đối tượng của một chứng từ.
Không ai có thể nhận biết Người nếu họ không có trái tim rộng mở đón nhận
những dấu chỉ của Chúa Thánh Thần.
2. Con đường của Con Chiên (H. Denis, 100 mots pour dire la foi, DDB).
Hằng bao lần ta đã chẳng đọc và nghe: Lạy Chiên Thiên Chúa, Đấng xoá tội trần
gian sao? Thư thánh Phêrô sử dụng 1 đề tài Kinh Thánh cổ xưa như chuyện phiêu
lưu của Môsê bên Ai Cập. tôi muốn cùng các bạn đi lại con đường của Con Chiên
Thiên Chúa, Người đi từ sự báo oán giải phóng đến sự bất bạo động hoà bình.
Con đường ấy khởi đi từ một lịch sử đẫm máu. Dân Thiên Chúa được cứu khỏi Ai
Cập nhờ máu Con Chiên. Con Chiên sẽ trở nên biểu tượng của công cuộc giải
phóng Israel. Vì, ta đừng quên điều này, cuộc gặp gỡ của Môsê ở bụi gai cháy đỏ
không phải là một câu chuyện thần bí phóng đại hoặc truyện trẻ em ham thấy Chúa
Mẹ hiện ra. Không, Môsê đã giết ngọt một tên Ai Cập đáng ngờ và Thiên Chúa của
ông, dù chưa rõ tên Ngài, đã hứa nghe thấy dân Ngài đang bị nô lệ kêu xin. Như
thế Con Chiên thuộc về phía cánh tay báo oán của Thiên Chúa, cùng với tất cả sức
mạnh của Người.
Nhưng chẳng bao lâu, đặc biệt với các ngôn sứ (Isaia 53, Jeremia 11...) Con Chiên
Page 122 of 793
này sẽ trở nên kiểu mẫu của những ai chết cho dân Người, như con cừu câm nín bị
dẫn tới lò sát sinh...
Thiên Chúa rời bỏ ngai Đấng Toàn Năng. Ta nói rằng Người đứng về phía Con
Chiên chịu đau khổ. Như thể thời gian dần dần chín mùi để đón nhận một Đức
Giêsu nào đó, được Gioan tuyên xưng là Đấng xoá tội trần gian, còn thư Phêrô thì
nhận là Con Chiên không khiếm khuyết, không tì vết, giải thoát ta khỏi 1 cuộc
sống không mục đích như là chiên vất vưởng lầm lạc.
Nhưng sự đảo ngược hình ảnh chưa hoàn toàn. Cuộc giải phóng bằng việc báo oán
của Thiên Chúa chưa chuyển hoá thành lễ dâng của một vật hy sinh tự nguyện và
tự hạ. Thật vậy, Con Chiên phải mặc lấy những màu sắc và những hình thức của
Sự Sống thực sự và của Vương triều thiên quốc. Đó chính là Con Chiên của sách
Khải Huyền, hiện diện trong biết bao trang sách khi thời gian viên mãn.
Điều đó nhắc tôi nhớ tới một bức bích hoạ rất đẹp và rất cổ xưa ở vùng ngoại ô
Lyon, trong đó ta thấy Đức Kitô vinh hiển dưới hình Con Chiên mặt người. Đó là
cuộc khải hoàn của niềm bình an, sức mạnh của sự bất bạo động của Thiên Chúa.
Vâng, chỉ Con Chiên mới có thể ban sự Bình An của lễ Phục Sinh, niềm bình an
được hứa ban cho thế giới đã được giải phóng. Xin ban bình an cho chúng con.
CHÚA NHẬT III THƯỜNG NIÊN
TỨC KHẮC HỌ BỎ THUYỀN MÀ THEO NGÀI
Mt 4,12-23
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ một thời đại đã chấm dứt đến một thời đại đang bắt đầu.
Phần đầu bài Phúc Âm Chúa nhật thứ III hôm nay (câu 12-16) được coi như đoạn
kết chương nhập đề của Matthêu. Một đoạn kết đã phác hoạ những đề tài sắp khai
triển.
- Bắt đầu là một cuộc tĩnh tâm. Đức Giêsu rời bỏ sông Giođan, lui về ẩn ở miền
Page 123 of 793
Galilêa.
Trong phần tường thuật về thời thơ ấu, Matthêu đã giúp ta làm quen với lối “ẩn dật
chiến thuật” này khi gặp đe doạ, bắt bớ. Hãy nhớ lại cuộc chạy trốn sang Ai Cập khi
Hêrôđê ra lệnh tàn sát các trẻ vô tội, và khi trở về, không về Giuđêa nơi bạo chúa
Arkêlaô thống trị, nhưng, để được an toàn, đã về Nadarét, xứ Galilêa.
Trong khi Đức Giêsu thi hành sứ vụ, ta sẽ thấy Người “ẩn mình” khi sức ép của
địch thù quá căng thẳng, cho đến khi từ nơi ẩn dật Xêsarê Philipphê, Người bắt đầu
chuyến đi lên Giêrusalem để đương đầu với đau đớn, khổ nạn.
- Nguyên nhân của việc rút vào bóng tối này đã được thánh sử nói rõ: đó là việc
Gioan Tẩy Giả bị bắt giữ.
Đó là dấu hiệu kết thúc một thời đại - thời của Lề Luật và các tiên tri - Gioan Tẩy
Giả qua đi có nghĩa là bắt đầu một thời đại mới, thời đại hoàn tất trong Đức Giêsu
Kitô. Nhưng cách kết thúc tác vụ của Người Tiền hô đã tiên báo chung cuộc dành
cho Đấng mà Ngài có trách nhiệm loan báo việc ngự đến!
- Trốn tránh sự thù địch của Hêrôđê Antipas, môi trường hoạt động truyền giáo của
Đức Giêsu sẽ là Galilêa. Tên Galilêa có nghĩa là: nơi hội tụ các dân tộc đã phiên
dịch chính xác tính chất của miền đất biên giới nơi đủ mọi sắc dân chung sống,
tràn ngập ảnh hưởng ngoại lai, vùng đất mà Giuđêa và Giêrusalem nghi kỵ, nếu
không nói là khinh bỉ.
Matthêu nhìn thấy ở đó cả một biểu tượng. Có chỗ khác gọi đó là miền đất thuộc
Zabulon và Nephtali. Thực vậy, từ lâu, không còn ai hài tên này ra nữa. Cl. Tassin
giải thích: vì đối với các đọc giả của Matthêu cũng như đối với ta, tên ấy đã lỗi
thời, không còn ghi trong sử sách. Việc hài tên chỉ cho thấy rằng: cùng với sự khai
mạc tác vụ Đức Giêsu tại Galilêa, lời sấm Isaia loan báo từ thời 2 chi họ ấy bị sát
nhập vào Assyrie, 734-732 trước Công nguyên, đã được thực hiện: “Dân đi trong
tăm tối đã thấy ánh sáng huy hoàng” (bài đọc I chúa nhật này). Tin Mừng mà Đức
Giêsu khởi sự rao giảng tại Galilêa, “nơi hội tụ dân ngoại”, không phải chỉ dành
cho 1 dân tộc, nhưng cho tất cả mọi người, không phân chia, không loại trừ. Như
một biểu tượng, Người đã hướng về dân ngoại và những kẻ bị loại trừ.
Cl. Tassin kết luận: “Ta có thể tóm tắt tư tưởng của Matthêu như sau: Đức Giêsu
đã chọn Galilêa vì Galilêa tượng trưng cho thế giới dân ngoại. Quả vậy, trung
Page 124 of 793
thành với sứ mệnh của Emmanuel được sai đến với nhà Israel, Ngài vẫn ngỏ lời
với dân Do Thái. Nhưng biểu tượng vẫn còn đó. Vào thời của tác giả Phác Âm, các
tên “Zabulon và Nephtali” nhắc lại cảnh lưu đầy, phân tán, vết thương mở ra niềm
hy vọng mãnh liệt về một cuộc tập họp toàn thể dân Thiên Chúa. Ta thấy núi
Galilêa nơi tất cả mọi người được mời đến tập họp: dựa trên cơ sở nào, bằng cách
nào thì bài giảng trên núi sẽ cho ta biết”.
2. Một lời làm nổi lên một dân tộc mới.
Câu 17 mở ra một khía cạnh mới của Phúc Âm Matthêu, dành cho việc Đức Giêsu
khai mạc Nước Trời. Một công thức đặc sắc được dùng để dẫn nhập: “Bắt đầu từ
đó, Đức Giêsu khởi sự...”; một công thức mà ta sẽ gặp lại ở 16,21 khi Đức Giêsu
khởi hành lên Giêrusalem “Bắt đầu từ lúc đó, Đức Giêsu Kitô bắt đầu tỏ cho các
môn đệ biết Người phải lên Giêrusalem, chịu đau khổ rất nhiều vì những bậc
trưởng lão, các thầy cả và các luật sĩ, sẽ bị giết, nhưng ngày thứ ba, Người sẽ sống
lại”. Có thể nói rằng, ngay từ khi khai mạc, việc loan báo Tin Mừng đã đi vào một
lộ trình đau khổ.
- Trước hết Matthêu trình bày một bản đúc kết các lời giảng của Đức Giêsu, lời
giảng này đôi khi nhắc lại lời giảng của Gioan Tẩy Giả: “Hãy sám hối, vì Nước
Trời đã gần đến”.
+ “Nước Trời": Một kiểu nói của người Do Thái, vì kính trọng, nên tránh hài tên
Thiên Chúa ra. Riêng Marco đã dứt khoát nói về Triều đại của Thiên Chúa. Triều
đại này không ở xa khuất trên mây xanh, nhưng ở “rất gần”.
+ “Hãy hoán cải": Hiệu quả của Triều đại Thiên Chúa tuỳ thuộc vào sự đón nhận
của loài người.
- Kế đó, tác giả Phúc Âm cho độc giả một cái nhìn bao quát về những hoạt động
truyền giáo của Đức Giêsu lúc khởi đầu sứ vụ Galilêa. Di chuyển không ngừng
nghỉ (13, 18, 21, 23, 24) Đức Giêsu tự đưa mình vào hoạt động; Người mời gọi đến
với Người, bước theo Người, trở nên môn đệ của Người.
+ Trước tiên, “Khi Người đi trên bờ hồ Galilêa” Người kêu gọi các anh
em: “Simon cũng gọi là Phêrô” mà Matthêu hữu ý đặt lên hàng đầu những người
được kêu gọi và Matthêu trình bày như khuôn mẫu của những người theo Đức
Page 125 of 793
Giêsu - “và André em ông”, “Jacobê, con Zebede và Gioan em ông”.
Ta có 2 tường thuật ngắn về ơn kêu gọi xây trên cùng một kiểu mẫu và hiển nhiên
cảm hứng từ 1 Các Vua 19,19: Êlia kêu gọi Êlisêô.
. Đức Giêsu thấy có người. Đó là những ngư phủ đánh cá trong hồ.
. Người bảo họ: Hãy theo Ta.
. Lập tức họ bỏ thuyền, bỏ lưới mà theo Người.
Cấu trúc 2 vế này có ưu điểm là làm nổi bật vừa sáng kiến của Đức Giêsu, Người
kêu gọi, vừa câu trả lời nhanh nhẹn không ngần ngại của những người được gọi.
Đức Giêsu không chỉ muốn biến những người mà Người gọi đã bỏ nghề nghiệp mà
theo Người thành những người ngưỡng mộ đơn sơ hoặc những thính giả chăm chú
nghe giáo huấn của Người. Nhưng Người muốn họ trở thành những người cộng tác
với Người trong việc chinh phục con người: “Hãy theo Ta, Ta sẽ biến các ngươi
thành những kẻ chinh phục con người”.
Claude Tassin giải thích: “Kiểu nói “chài lưới người ta” đã ngầm loan báo sứ
mạng Kitô hữu. Thánh sử đã nhấn mạnh một điểm: Làm môn đệ chính là làm nhà
truyền giáo. Ở đây, Đức Giêsu kêu gọi các môn đệ, những người sẽ nghe lời Thầy
Chí Thánh và sẽ chứng kiến việc Người làm. Phêrô, Anrê, Gioan, Giacôbê quả là
những tên gọi cao cả đối với Kitô hữu thuộc thế hệ thứ hai. Nhưng, Matthêu, ta
kính trọng ký ức của họ vì họ đã từng là môn đệ, đã được kêu gọi vô điều kiện bởi
Đấng khai mạc Nước Trời”.
+ Sau đó, toàn miền Galilêa trở thành diễn trường cho Đức Giêsu rao giảng. Được
cải hoá nhờ Tin Mừng, được chữa lành khỏi bệnh tật, những người trước kia không
thể bước đi nay bắt đầu đi lại và tạo thành một “dân tộc": tại miền “Galilêa, nơi
hội tụ dân ngoại”, đã manh nha một dân mới của Thiên Chúa thuộc mọi chủng tộc,
mọi ngôn ngữ, mọi nước và mọi dân phát sinh nhờ lời rao giảng Tin Mừng.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Bình minh của hy vọng (Mgr. L. Daloz, Le Régne de cieux s'est approché).
Đức Giêsu vào cuộc có nghĩa là ánh sáng đến với nhân loại. Trích dẫn Isaia không
đơn thuần đem lại một chỉ dẫn về địa lý. Đó là một biểu tượng: là lối thoát của dân
Page 126 of 793
tộc Do Thái, sinh ở Bêlem, vì là dòng dõi David, trở thành người Galilêa ở
Nazareth, Đức Giêsu đến đón trước các dân tộc. Tức thì sứ mệnh của Người mang
lấy tầm vóc phổ quát. Tự bản thân chúng ta cũng phải cúi chào tia sáng đầu tiên
này loé lên soi cho các dân đang sống trong bóng tối: Đức Giêsu đến gặp gỡ ta, đó
là khởi đầu ơn cứu độ của ta, là bình minh của niềm hy vọng. Ta có thể chiêm
ngưỡng vẻ đẹp của ánh bình minh này với lòng biết ơn, rồi làm sống lại trong ta
cảm giác kỳ diệu khi ta khám phá ra Đức Kitô, ánh sáng bừng lên soi chiếu vào
mắt ta. Vâng, đối với ta vì cả mọi dân tộc, ánh sáng chính là Lời nói lạ lùng mà
Phúc Âm không cho ta biết đối tượng: Từ lúc ấy, Đức Giêu bắt đầu rao giảng: hãy
ăn năn sám hối, vì Nước Trời đã gần đến. Lời của Đức Giêsu trên vũ trụ, vượt qua
những biên cương của vùng đất hứa cho dân của Giao ước cũ, biến cả thế giới
thành vùng đất hứa của Nước Trời. Những nỗ lực và toan tính của các vị truyền
giáo đều phát xuất từ một lời duy nhất này. Bây giờ đến phiên chúng ta phải
chuyển tải chứng từ Phúc Âm tạo âm vang cho lời kêu gọi đầu tiên của Đức Giêsu
khi Người đứng trước miền Galilê của các dân tộc, trên bờ sông thế giới.
2. Cuộc phiêu lưu vĩ đại khởi đi từ một vùng đất bị khinh khi (F. Deleclos,
Prends et mange la Parole Centurion).
Đối với dân thủ đô, Galilêa chỉ là tỉnh lẻ. Đối với người mộ đạo sùng tín, miền Bắc
thực đáng ngờ vực. Đó là miền hầu như thuộc ngoại bang, nơi hội tụ dân ngoại.
Một dân cư pha tạp, nông dân và ngư dân có giọng nói nặng chịch vốn là đề tài
phong phú cho các câu chuyện diễu cợt hằng ngày...
Trong khi những tín đồ chính thống ở kinh đô nghiền ngẫm sự khinh khi, chiêm
ngưỡng sự siêu việt của mình, chế diễu và tránh xa những người bị loại trừ ở phía
Bắc, thì Đức Messia - Cứu Chúa, ánh sáng muôn dân, “tới cư ngụ” tại
Capharnaum, bên bờ hồ”. Xa khỏi kinh đô vĩnh hằng, khỏi thói ngạo mạn, tự tôn,
và sự mù quáng của họ.
Gioan Tiền hô, vị ngôn sứ của lòng thống hối, đã trở thành kẻ sách nhiễu, gây rối.
Ông bị chém đầu. Từ đó, Tin mừng bị nghi ngờ và sứ giả Tin Mừng bị theo dõi gắt
gao... Nhưng Đức Giêsu đã gặp những tâm hồn cởi mở đón tiếp nơi những người
hiếu động và bé nhỏ nhất của dân Người.
Page 127 of 793
Chính trên bờ hồ chứ không phải trên các bậc cấp của đền thờ, giữa đám ngư phủ
bận rộn công việc chứ không phải nơi những vị tư tế chuyên lo phụng tự mà Đức
Giêsu sẽ chọn các môn đệ của Người. Đúng là một nước cờ ngược lại mọi lôgic.
Chính những người ít khả năng nhất, ít được chuẩn bị nhất lại là những người đầu
tiên nhận được ánh sáng và đi theo Đấng là “Đường, là Sự Thật và là Sự Sống”.
Ngay tức khắc, thành phần lao động đơn sơ chất phác nhưng có trái tim nhạy bén đã
tin tưởng vào ngôn sứ, người rao giảng chẳng có danh nghĩa chính thức, người chạy
trốn chính quyền hợp pháp câu nệ thói tục và lối giải thích của họ. Những người tội
lỗi bỗng nhiên bị chất vấn, đã cảm thấy ánh sáng mà ngay những kẻ rắc rối khó tính
nhất cũng phải nhượng bộ... và họ đã đi theo Người.
Cuộc phiêu lưu vĩ đại đã khởi đi từ một miền đất bị nguyền rủa. Thế giới đổi mới
đã ăn rễ sâu vào vùng đất nhơ uế, nhưng cởi mở đón tiếp mọi bất ngờ của Thánh
Thần, của Thiên Chúa...
Hôm nay cũng thế, Đấng Phục Sinh vẫn tiếp tục sứ mệnh của Người không theo
cách người ta nghĩ. Người tỏ mình ra, dạy dỗ, và kêu gọi không theo những chuẩn
mực hay lý luận của người phàm chúng ta. Không khác gì vào thời của Đền Thờ,
Đức Giêsu không chịu giam mình trong các truyền thống nhân loại, trong các tính
toán của các chuyên gia, trong phán quyết của các quyền lực. Người không bị giam
hãm trong Giáo Hội của Người, Giáo Hội đang bị chia rẽ, nơi người thì tự cho
mình là thuộc phe Phaolô và Giacôbê, Anrê, Matthêu như thể Đức Kitô đã bị chia
cắt và như thể là giáo huấn của Người không quan trọng bằng giáo huấn của môn
đệ Người! Trong khi con cái trong nhà cãi cọ, xâu xé thân thể mầu nhiệm Đức Kitô
và đóng đinh Người, Người trốn chạy đến nơi “hội tụ dân ngoại” và tìm được sự
tiếp đón nồng hậu, tìm được môn đệ trong đám người bị khai trừ và những người
sống ngoài lề xã hội.
CHÚA NHẬT IV THƯỜNG NIÊN
CÁC MỐI PHÚC
(Mt 5, 1-12)
Page 128 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Tin vui…
Hai trong bäún taïc giaí Phuïc Ám tæåìng thuáût caïc mäúi phuïc trong pháön moí âáöu cho baìi
âaûi diãùn tæì cæång lénh cuía Âæïc Giãsu. Theo thaïnh Luca, baìi diãùn tæì quan troüng naìy
diãùn ra “åí âäöng bàòng”, vaìo luïc quan troüng nháút cuía sæï vuû Âæïc Giãsu åí Galilã, traïi
laûi theo thaïnh Maït-Thãu, noï diãùn ra vaìo buäøi âáöu cuía sæï vuû Chuïa Giãsu åí Galilã,
vaì «åí trãn nuïi » tæåüng træng nuïi Sinai nåiì Mäsã måïi seî cäng bäú Lãö Luáût cuía Giao
Æåïc måïi.
Bäún mäúi phuïc tæång æïng với bäún låìi chuïc dæî theo trçnh baìy cuía Luca chàõc chàõn gáön
våïi chênh låìi cuía Chuïa Giãsu hån taïm mäúi phuïc cuía Maït-Thãu vç Maït-Thãu nhàòm aïp
duûng giaïo huáún âêch thæûc cuía Chuïa Giãsu vaìo thæûc taûi âåìi säúng Kitä hæîu nåi caïc
cäüng âoaìn cuía Ngaìi.
Haûnh phuïc maì caïc mäúi phuïc cäng bäú cuîng nhæ haûnh phuïc cho nhæîng ngæåìi säúng
caïc mäúi phuïc naìy trong nhæîng hoaìn caính cuû thãø cuía cuäüc âåìi : « Phuïc cho ai coï loìng
khoï ngheìo ! …Phuïc cho ai hiãön laình !… » khäng phaíi do chinh phuûc maì âæåüc, nhæng laì
ån huãû Thiãn Chuïa ban qua con Ngaìi laì Âæïc Giãsu Kitä. Hoü âæåüc ban tàûng haûnh phuïc
naìy ngay tæì báy giåì : « Næåïc Tråìi laì cuía hoü », Haûnh phuïc áúy seî triãøn nåí dæåïi aïnh
saïng cuía âåìi sau : « Pháön thæåíng cuía caïc con seî låïn lao trãn tråìi. »
Cl. Tassin chuï giaíi : «'Haûnh phuïc !’ Trong Kinh Thaïnh laì tiãúng ca tuûng ngæåìi biãút laìm
cho ån Chuïa ban sinh låüi, nãn hoü caím tháúy haûnh phuïc ngay tæì báy giå, vaì nãúu hoü
luän trung thaình våïi con âæåìng âaî choün, hoü seî âæåüc nhçn nháûn laì ngæåìi cäng chênh
trong giåì phaïn xeït. » (Tin Mæìng thaïnh Maït-Thãu, Centuírion, 1991, tr.58)
2. . . . Cuûa moät hieän taïi nhaøo naën töông lai:
Bäún mäúi phuïc âáöu cuía Maït-Thãu tæång tæû nhau : ca ngåüi ngæåìi biãút hæåïng vãö Thiãn
Chuïa vaì tæì chäúi moüi baûo læûc.
+ « Phuïc cho ai coï loìng khoï ngheìo : vç Næåïc Tråìi laì cuía hoü. » « Sæû khoï ngheìo » mäúi
phuïc naìy nhàõm tåïi khäng phaíi laì sæû khoï ngheìo vãö váût cháút ; nhæng laì thaïi âäü tinh
tháön cuía mäüt ngæåìi ngheìo tæû nháûn mçnh khäng coï quyãön âoìi hoíi gç træåïc
Page 129 of 793
màût Chuïa, traïi laûi moüi sæû mçnh coï âãöu do baìn tay nhán tæì cuía ngæåìi cha.
J. Potel chuï giaíi : « Ngæåìi Kitä hæîu træåïc hãút nhçn nháûn ràòng mçnh âaî laînh nháûn sæû
säúng tæì Thiãn Chuïa maì Âæïc Giãsu daûy phaíi nháûn ra vaì yãu mãún Ngaìi nhæ ngæåìi
Cha. Sæû ngheìo khoï tinh tháön chênh laì cháúp nháûn tæì thàóm sáu loìng mçnh ràòng sæû
säúng laì quaì tàûng thæåìng xuyãn cuía ngæåìi Cha naìy. Thiãn Chuïa khäng cáön låìi khen
ngåüi, Ngaìi tæû hiãún mäüt caïch vä vë låüi : âoï chênh laì nguäön maûch sæû khiãm nhæåìng
Kitä giaïo. Mäüt âiãöu nghëch lyï laì sæû khiãm nhæåìng triãût âãø naìy laûi taûo nãn pháøm
giaï cuía mäüt con ngæåìi vaì cuía táút caí moüi ngæåìi. Thæûc váûy, pháøm giaï naìy khäng
dæûa trãn sæû giáöu coï cuîng nhæ nhæîng âæïc tênh nhán baín, nhæng trãn tçnh yãu maì Thiãn
Chuïa daình cho mäùi ngæåìi, nháút laì ngæåìi ngheìo. Chênh âáy laì troüng tám cuía Tin
Mæìng vénh cæíu ! » (Âæïc Giãsu, lëch sæí âêch thæûc, Centuíion, 1994, tr.146-147)
+ «Phuïc thay ai hiãön laình, vç hoüü seî âæåüc âáút hæïa laìm gia nghiãûp ». Mäúi phuïc thæï
hai naìy näúi daìi mäúi phuïc trãn tæì mäüt cáu thaïnh vënh 36 : « Nhæîng ai hiãön laình seî
chiãúm hæîu traïi âáút vaì seî hæåíng mäüt nãön hoìa bçnh sung maîn. »
J. Potel noïi tiãúp : « Sæû hiãön laình laì hoa traïi cuía sæû khoï ngheìo. Ngæåìi ngheìo thç
khäng coï mäüt phæång tiãûn thãø lyï hoàûc phaïp lyï naìo âãø baío vãû vuû kiãûn cuía mçnh.
Váûy phaíi chàng ngæåìi ngheìo hoaìn toaìn trå troüi træåïc nhæîng ngæåìi khäng nhçn nháûn
quyãön cuía mçnh ? Khäng, vuî khê cuía hoü chênh laì sæû hiãön laình, sæû nháùn naûi, sæû
tên nhiãûm vaìo Thiãn Chuïa. Sæû chiãún thàõng vénh viãùn khäng âãún tæì voî læûc. Ngaìy
nay ngæåìi ta noïi noï laì kãút quaí cuía sæû khäng duìng baûo læûc ! » (saïch âaî dáùn, tr.147)
+ « Phuïc thay ai sáöu khäø vç hoü seî âæåüc an uíi ». Dé nhiãn phaíi hiãøu laì : « hoü seî
âæåüc Thiãn Chuïa an uíi »,båíi vç caïc nhaì chuyãn män goüi thç thuû âäüng åí âáy laì « thç
thuû âäüng tháön hoüc ».
Táûn âaïy sáu cuía näùi tuyãût voüng, ngæåìi tên hæîu váùn tháúy aïnh lãn mäüt tia hy voüng : « Tia
hy voüng naìy laì khuän màût cuía Thiãn Chuïa. Ngaìi âãún gáön âãø an uíi ngæåìi âàõm chçm
trong cån thæí thaïch. » (Saïch âaî dáùn)
+ « Phuïc thay ai khaït khao nãn ngæåìi cäng chênh, vç hoü seî âæåüc Thiãn Chuïa cho thoía
loìng ».
Raío qua toaìn bäü Kinh Thaïnh, « Sæû cäng chênh » åí mäúi phuïc thæï bäún âæåüc hiãøu
laì « tæû âiãöu chènh » tám häön vaì thaïi âäü theo caïch thãú Thiãn Chuïa âaî laìm. Thiãn Chuïa
åí âáy laì Âáúng âaî âãún gàûp gåî con ngæåìi vaì näúi kãút våïi hoü bàòng giao æåïc.
Page 130 of 793
« Troün âåìi mçnh, ngæåìi Kitä hæîu tçm caïch âaïp æïng nhæîng âoìi hoíi tinh tháön vaì luán
lyï do giao æåïc naìy âãö ra bàòng caïch thæûc hiãûn « sæû cäng chênh » âäúi våïi Thiãn Chuïa
vaì âäúi våïi âäöng loaûi ». (Saïch âaî dáùn)
« Hoü seî âæåüc Thiãn Chuïa cho thoía loìng ». Ngæåìi Kitä hæîu hiãøu ràòng cuäúi âåìi hoü seî
nháûn âæåüc sæû säúng sung maîn tæì Thiãn Chuïa giao æåïc. Vaì theo hoü, nãúu âåìi säúng
âaûo âæïc bàõút nguäön tæìì Thiãn Chuïa thç noï cuîng seî hoaìn táút nåi Ngaìi.
- Bäún mäúi phuïc sau hæåïng âãún thaïi âäü âàûc træng cuía ngæåìi män âãû Âæïc Kitä hån.
+ « Phuïc thay ai xoït thæång ngæåìi vç hoü seî âæåüc Thiãn Chuïa xoït thæång !» Khi chiãm
ngàõm caïch Thiãn Chuïa, Âáúng nhán tæì vaì xoït thæång cæ xæí våïi ta, ngæåìi män âãû cuía
Âæïc Giãsu hoüc biãút tha thæï nhæîng xuïc phaûm vaì tråü giuïp anh em mçnh säúng trong
caính tuyãût voüng.
+ « Phuïc thay ai coï tám häön trong saûch, vç hoü seî âæåüc nhçn tháúy Thiãn Chuïa !» Sæû
trong saûch åí âáy khäng coï liãn quan træûc tiãúp âãún tçnh duûc. Noï cuîng khäng phaíi laì sæû
chênh træûc, sæû khäng giaí däúi, sæû âi âäi giæîa noïi vaì laìm, giæîa haình vi vaì âäüng cå sáu
xa cuía noï. Sæû trong saûch âáy laì con âæåìng håüp nháút våïi Thiãn Chuïa.
+ « Phuïc thay ai xáy dæûng hoìa bçnh, vç hoü seî âæåüc goüi laì con Thiãn Chuïa ! » Jean
Potel giaíi thêch : « Âäúi våïi Âæïc Giãsu, säúng hoìa bçnh bàòng caïch reìn luyãûn mäüt âåìi
säúng hoìa håüp vaì an laình khäng âuí. Ngaìi âoìi hoíi mäüt âæïc aïi têch cæûc, nháút laì khi
khäng coï hoìa bçnh trong gia âçnh, nåi cäüng âoaìn Kitä hæîu, giæîa caïc nhoïm xaî häüi cuîng
nhæ giæîa caïc dán täüc. Hoìa bçnh khäng coï biãn giåïi cuîng nhæ tçnh yãu Thiãn Chuïa khäng
coï giåïi haûn. Nhæîng ngæåìi xáy dæûng hoìa bçnh seî âæåüc goüi laì con Thiãn Chuïa : dé
nhiãn nhiãûm vuû cuía con laì tiãúp tuûc cäng viãûc cuía cha mçnh, maì âiãöu Cha trãn tråìi
muäún laì âem hoìa bçnh âãún cho con ngæåìi. » (Saïch âaî dáùn, tr.148)
+ « Phuïc thay ai bë baïch haûi vç säúng cäng chênh, vç næåïc Tråìi laì cuía hoü ! » Trung
thaình tuán giæî giaïo huáún cuía Âæïc Kitä nhæ trong Caïc Mäúi Phuïc khäng phaíi laì khäng
coï nhæîng hiãøu láöm, nhæîng âäúi nghëch, nhæîïng baïch haûi, vç nhæîng giaï trë Næåïc Tråìi
âi ngæåüc laûi våïi nhæîng giaï trë thæåìng âæåüc âãö cao nhæ nhæîng tiãu chuáøn cuäüc säúng.
Âäúi våïi Âæïc Giãsu, nhæîng män âãû bë baïch haûi cuía Ngaìi laì nhæîng ngæåìi ngheìo thæûc
sæû cuía mäúi phuïc thæï nháút. Hoü chè coï låìi hæïa Næåïc Tråìi cho nhæîng khäø âau hoü
gaïnh chëu.
Page 131 of 793
Táút caí caïc mäúi phuïc âãöu veî lãn mäüt khuän màût, âoï laì khuän màût cuía Âæïc Giãsu.
Jean Potel kãút luáûn :«Ngaìi hán hoan âoïn nháûn Næåïc Tråìi maì Ngaìi hãút loìng chåì âåüi
vaì âaî hoaìn toaìn dáún thán vç Næåïc Tråìi áúy. Cuäüc âåìi, låìi noïi, haình vi cuía Ngaìi âãöu
biãøu läü nåi Ngaìi mäüt con ngæåìi ngheìo heìn, hiãön laình, thæång xoït, trong saûch, kiãún
taûo hoìa bçnh ; mäüt ngæåìi chè säúng vç Næåïc Tråìi âang âãún, vç Triãöu Âaûi cuía Âáúng
maì caïc män âãû Ngaìi seî cáöu kháøn khi goüi laì Cha » (saïch âaî dáùn, tr. 149).
II. BAØI ÑOÏC THEÂM.
1. “Laéng nghe lôøi Ñöùc Gieâsu trong töông quan soáng ñoäng vôùi con ngöôøi cuûa
Ngaøi”: (Âæïc Cha L. Daloz, trong « Nuåïc Tråìi âãún gáön », Descleïe de Brouwer, 1994, tr.43-
44).
Máúy låìi dáùn nháûp vaì “diãùn tæì” cuía Âæïc Giãsu âæåüc táûp håüp laûi trong baìi « diãùn
tæì » : “Tháúy âaïm âäng, Âæïc Giãsu lãn nuïi. Ngæåìi ngäöi xuäúng, caïc män âãû âãún gáön
bãn. Ngæåìi måí miãûng daûy hoü ràòng”. Ta âæìng khinh thæåìng boí qua nhæîng haìng naìy.
Nhåì chuïng, toaìn bäü diãùn tæì theo sau måïi coï yï nghéa, båíi vç baìi diãùn tæì naìy khäng chè
âån giaín laì mäüt chuäùi nhæîng cáu träúng khäng noïi lãn nhæîng qui tàõc vãö mäüt läúi säúng
âaûo âæïc. Noï laì låìi cuía Âæïc Giãsu : Ngæåìi måí miãûng daûy hoü ràòng . Âæìng quãn con
ngæåìi Âæïc Giãsu. Ngaìi noïi våïi âaïm âäng vaì âaïm âäng phaín æïng : åí cuäúi baìi giaíng trãn
nuïi, taïc giaí Tin Mæìng noïi våïi chuïng ta : “Khi Âæïc Giãsu giaíng daûy nhæîng âiãöu áúy
xong, âaïm âäng sæíng säút vãö låìi giaíng daûy cuía Ngæåìi, vç Ngæåìi giaíng daûy nhæ mäüt
Âáúng coï tháøm quyãön, chæï khäng nhæ caïc kinh sæ cuía hoü.” (7,28-29) Âiãöu âaïnh âäüng
âaïm âäng khäng phaíi laì giaïo thuyãút nhæng laì con ngæåìi cuía Âæïc Giãsu vaì tháøm quyãön
nåi låìi cuía Ngaìi.
Chuïng ta cuîng váûy, haîy nghe låìi Âæïc Giãsu khäng nhæ nhæîng chán lyï ngaìn âåìi, nhæng
trong mäúi tæång quan säúng âäüng våïi baín thán Ngaìi. Chênh con ngæåìi cuía Ngaìi laìm cho
giaïo huáún cuía Ngaìi coï tháøm quyãön. Chiãm niãûm nhæîng gç mçnh âoüc laì âiãöu cáön
thiãút, âæìng chè suy nghé vãö veí âeûp vaì vãö nhæîng âoìi hoíi trong låìi Âæïc Giãsu noïi.
Tháúm nhuáön låìi Âæïc Giãsu biãún thaình mäüt baíng xeït mçnh cuîng khäng âuïng. Vç nhæ
váûy, låìi Chuïa seî tråí thaình mäüt âäúi tæåüng chiãúm hæîu, mäüt phæång tiãûn sæí duûng…
Page 132 of 793
âãø xáy dæûng mäüt âåìi säúng täút laình, mäüt sæû hoaìn thiãûn cho baín thán ta, nhæ nhæîng
ngæåìi Biãût phaïi. Traïi laûi, chuïng ta phaíi âoïn nháûn låìi tæì miãûng Âæïc Giãsu, phaíi chàm
chuï vaìo âiãöu Ngaìi muäún noïi våïi chuïng ta… chæï khäng phaíi vaìo âiãöu maì nhæîng låìi
naìy noïi våïi chuïng ta, vç laìm nhæ váûy, coï nguy cå laì « nhæîng låìi naìy chàóng noïi gç våïi
chuïng ta caí » ! Mäüt nguy hiãøm nghiãm troüng laì ta thæåìng âoüc Tin Mæìng chè nhæ mäüt
baín vàn âån thuáön, nhæ mäüt âäúi tæåüng âãø biãún thaình « phæång tiãûn » sæí duûng. Tin
Mæìng laì nåi gàûp gåî, nåi làõng nghe. Khi ta khäng hiãøu roî låìi Ngaìi noïi, chuïng ta coï thãø
xin Ngaìi giaíi thêch âãø ta hiãøu. Khi ta khäng thãø thæûc hiãûn âæåüc âiãöu Ngaìi âoìi hoíi, ta
xin Ngaìi giuïp âåî. Gàûp gåî Âæïc Giãsu, nghe Ngaìi, cáöu xin Ngaìi cho ta coï tai âãø biãút
nghe, cho ta sæïc maûnh âãø thæûc hiãûn, âoï laì caïch ta âoüc Tin Mæìng. Ta haîy làõng nghe
nhæîng gç Âæïc Giãsu noïi trong baìi diãùn tæì trãn nuïi naìy. Cáöu xin Ngaìi cho chuïng ta
hiãøu låìi Ngaìi daûy vaì âem ra thæûc haình.
2. “Caùc moái phuùc: lôøi höùa vaø moùn quaø haïnh phuùc” (J. Guillet, trong « Âæïc Giãsu
trong âæïc tin cuía nhæîng män âãû âáöu tiãn », Deïcleïe de Brouwer, 1995, tr. 96-97).
« Khi måí âáöu sæï âiãûp cuía Ngaìi bàòng caïc mäúi phuïc, Âæïc Giãsu khäng muäún phaïc
hoüa mäüt con âæåìng âæa âãún haûnh phuïc, mäüt läü trçnh buäüc ta phaíi theo, nhæng Ngaìi
hæïa mäüt quaì tàûng maì chè coï Ngaìi måïi coï thãø ban. Ngaìi khäng baío ta âi tçm haûnh
phuïc hay chåì âåüi noï. Âáy chè laì sæû må æåïc theo tênh toaïn cuía ta, niãöm hy voüng phaït
sinh tæì nhæîng æåïc muäún cuía ta. Ngay træåïc khi cäng bäú caïc mäúi phuïc, Âæïc Giãsu âaî
kãu goüi dán chuïng saïm häúi vaì tin tæåíng, anh em haîy saïm häúi vaì tin vaìo Tin Mæìng !
Khi måìi goüi saïm häúi vaì cäng bäú Tin Mæìng troüng âaûi, Âæïc Giãsu xuáút hiãûn nhæ mäüt
tiãn tri cao caí nháút tæì træåïc tåïi nay. Khi tung ra caïc mäúi phuïc, Ngaìi toí ra mçnh laì ngæåìi
khän ngoan vaì giåïi thiãûu mäüt kinh nghiãûm. Tin Mæìng væìa laì låìi tiãn tri cuía mäüt biãún
cäú vé âaûi væìa laì sæû chuyãøn thäng âæïc khän ngoan.
Tin Mæìng khäng phaíi laì âi tçm haûnh phuïc nhæng laì låìi hæïa vaì quaì tàûng haûnh phuïc vç
Thiãn Chuïa âaî taûo dæûng con ngæåìi âãø hoü âæåüc haûnh phuïc. Nhæng âoï khäng phaíi laì
thæï haûnh phuïc maì hoü æåïc må vaì hàng say chinh phuûc: Haûnh phuïc âáy chênh laì sæû
säúng cuía Thiãn Chuïa ban cho con ngæåìi vaì trong haûnh phuïc âoï, Ngaìi qui tuû táút caí con
caïi Ngaìi laûi. Ta coï thãø laìm sai laûc yï nghéa cuía caïc mäúi phuïc cuîng nhæ laìm meïo moï
hçnh aính cuía Âáúng Thiãn Sai âãún näùi khäng coìn näúi kãút hçnh aính áúy våïi Âæïc Kitä
Page 133 of 793
âæåüc næîa. Ngaìi khäng noïi : anh em ngheìo khäø nãn anh em seî âæåüc haûnh phuïc ; Ngaìi
cuîng khäng noïi : anh em haîy ngheìo khäø âãø âæåüc haûnh phuïc. Ngaìi chè noïi : anh em
ngheìo khäø, haûnh phuïc âãún våïi anh em. Ngaìi coï thãø noïi âiãöu âoï båíi vç Ngaìi âem âãún
haûnh phuïc naìy, båíi vç chênh baín thán Ngaìi laì niãöm vui vaì haûnh phuïc cuía Thiãn Chuïa.
Nhæng âãø caím nháûn âæåüc âiãöu naìy, phaíi tin vaì æng thuáûn theo Ngaìi.
Haûnh phuïc naìy khäng thuäüc vãö mäüt thãú giåïi khaïc våïi thãú giåïi ta âang säúng. Noï cuîng
khäng âæåüc cáút giáúu åí mäüt nåi bê máût. Nhæng ngay tæì báy giåì noï âaî âæåüc ban tàûng
cho táút caí moüi ngæåìi, vaì træåïc hãút laì nhæîng ngæåìi âau khäø. Nhæîng pheïp laû Âæïc
Giãsu âaî gieo trãn âæåìng rao giaíng laì dáúu chè cho tháúy Ngaìi chênh laì cäüi nguäön haûnh
phuïc. Âáy chè laì nhæîng dáúu chè, chuïng khäng biãún âäøi hoaìn caính ta âang säúng, nhæng
chè ra mäüt läúi thoaït vaì cho ta nghe âæåüc låìi måìi : Táút caí nhæîng ai âang váút vaí mang
gaïnh nàûng nãö, haîy âãún cuìng täi, täi seî cho nghè ngåi bäöi dæåîng. Anh em haîy mang láúy
aïch cuía täi vaì haîy hoüc våïi täi, vç täi coï loìng hiãön háûu vaì khiãm nhæåüng. Tám häön anh
em seî âæåüc nghè ngåi . (Mat. 11,28-30) Âoï laì phong caïch vaì ngän ngæî cuía mäüt tän sæ
vãö sæû khän ngoan, cuía mäüt ngæåìi âaî säúng mäüt kinh nghiãûm vaì tæû biãút mçnh coï thãø
truyãön âaût noï. Âoï cuîng chênh laì ngæåìi cäng bäú caïc mäúi phuïc vaì ngän ngæî váùn laì
mäüt : Phuïc cho nhæîng ai hiãön laình = Ta laì Âáúng hiãön laình ; nghè ngåi = hoìa bçnh. Tæì
duìng coï thãø thay âäøi, nhæng váùn laì kinh nghiãûm áúy, tiãúng noïi áúy, táúm loìng áúy.
Chè coï Ngaìi måïi biãút haûnh phuïc laì gç ; chè coï Ngaìi måïi coï thãø ban haûnh phuïc vç
haûnh phuïc laì quaì tàûng cuía Thiãn Chuïa. »
CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN
SỨ MẠNG CỦA CÁC MÔN ĐỆ :
ANH EM LÀ MUỐI CHO ĐỜI …
ANH EM LÀ ÁNH SÁNG THẾ GIAN
(Mt 5, 13-16)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
Page 134 of 793
1. Sứ mạng của các môn đệ . . .
Trong caïc « mäúi phuïc », Âæïc Giãsu âaî cäng bäú haûnh phuïc cho nhæîng ngæåìi âaïp laûi
låìi måìi goüi cuía Ngaìi vaì bàõt âáöu theo Ngaìi : âoï laì caïc män âãû. Haûnh phuïc âæåüc ban
cho hoü tæì báy giåì nhæ mäüt quaì tàûng, ngay trong nhæîng hoaìn caính cuû thãø – vaì âäi khi
ngay trong nhæîng hoaìn caính âau khäø täüt cuìng cuía âåìi säúng – « Næåïc Tråìi laì cuía
hoü » ; mäüt ngaìy kia haûnh phuïc áúy seî triãøn nåí trong aïnh saïng cuía âåìi sau : « Pháön
thæåíng cuía anh em seî låïn lao trãn tråìi ».
Tiãúp theo låìi måí âáöu cuía baìi giaíng trãn nuïi, Âæïc Giãsu xaïc âënh sæï maûng cuía caïc
män âãû Ngaìi : «Anh em laì muäúi cho âåìi… anh em laì aïnh saïng thãú gian ». Chuïng ta âaîï
bao giåì coï mäüt âënh nghéa hay hån âënh nghéa naìy vãö Giaïo häüi khäng ? «Giaïo Häüi
khäng phaíi laì mäüt caïi bçnh xoay trong âoï laì nhæîng ngæåìi âæåüc cæïu âäü (‘Ngoaìi Giaïo
Häüi khäng coï sæû cæïu âäü’), nhæng laì aïnh saïng trãn nuïi cao chiãúu toí yï nghéa cuäüc
säúng vaì càõm coüc tiãu chè âæåìng « cho nhæîng ai säúng trong boïng täúi » (Isaie 60), aïnh
saïng naìy qui chiãúu vãö nguäön maì nhåì âoï noï toía saïng » ! (Cahier-Evangile, säú 9, tr.11)
2. . . . laø “muoái cho ñôøi”
Trong thãú giåïi sã-mêt nåi Âæïc Giãsu cäng bäú giaïo huáún naìy vaì nåi Thaïnh Maït Thãu
viãút Tin Mæìng cuía ngaìi, muäúi laì mäüt thæûc taûi hàòng ngaìy chæïa ráút nhiãöu yï nghéa
biãøu tæåüng.
Âæåüc duìng trong viãûc chuáøn bë bæîa àn âãø cho caïc moïn àn thãm hæång vë, muäúi âaî tråí
nãn biãøu tæåüng cuía táút caí nhæîng gç laìm cho hiãûn hæîu coï hæång vë vaì yï nghéa.
Âaìng khaïc mäüt âiãöu âaïng chuï yï laì trong tiãúng la-tinh, « nãúm » (sapere) vaì « khän
ngoan » (sapientia) coï cuìng mäüt gäúc ; vaì trong tiãúng Hy laûp vaì tiãúng Do thaïi, cuîng
cuìng mäüt âäüng tæì væìa coï nghéa « laût âi », « tråí nãn laût leîo » væìa coï nghéa « tråí nãn
vä nghéa ».
Âæåüc duìng trong viãûc baío quaín thæïc àn, muäúi âaî tråí nãn biãøu tæåüng cuía sæû vénh
hàòng vaì âæåüc sæí duûng trong nhæîng nghi lãù giao æåïc – ngæåìi ta noïi « Giao æåïc cuía
muäúi » (2 Kyï sæû 13,5 vaì Lãvi 2,13) – vaì trong nhæîng nghi lãù âoïn tiãúp vaì cho khaïch åí
troü.
Muäúi khäng âæåc laût âi! Cl. Tassin chuï giaíi : «Caïc män âãû âem hæång vë cho âåìi vaì baío
âaím sæû säúng coìn cuía thãú gian træåïc màût Thiãn Chuïa. Nhæng nãúu hoü khäng âaím
Page 135 of 793
âæång âæåüc cäng viãûc naìy vaì âaïnh máút tinh tháön caïc mäúi phuïc, hoü seî chàóng coìn giaï
trë gç vaìThiãn Chuïa seî tæì boí hoü. » (‘Tin Mæìng thaïnh Maït-Thãu’, Centurion, 1991, tr.62)
3. . . . vaø “aùnh saùng theá gian”
Âãø giuïp caïc män âãû hiãøu roî hån sæû låïn lao vaì nhæîng âoìi hoíi cuía sæï maûng Ngaìi
trao, Âæïc Giãsu duìng hai hçnh aính.
- Træåïc hãút, Ngaìi noïi âãún mäüt « thaình xáy trãn nuïi », coï leî caính trê cuía thaình Safed
âaî gåüi yï cho Ngaìi. Thaình naìy nàòm trãn muîi âaï phêa âäng-bàõc ràûng Haute-Galiã nãn ban
ngaìy, nhæîng ngäi nhaì máöu tràõng phaín chiãúu aïnh saïng màût tråìi vaì ban âãm noï toía
saïng.
Tråí nãn « aïnh saïng thãú gian », âoï laì låìi caïc ngän sæï loan baïo vãö tæång lai cuía
Giãrusalem vaìo thåìi Âáng Thiãn sai : thaình naìy seî laì « thaình phäú aïnh saïng » trãn nuïi
maì moüi dán täüc seî âi vãö âoï. Laì « AÏnh saïng cho thãú gian » laì sæï maûng âæåüc trao cho
cäüng âoaìn caïc män âãû.
- Räöi Ngaìi noïi våïi caïc män âã ngæåìi ta âäút âeìn khäng phaíi âãø giáúu noï «dæåïi âaïy
thuìng » - duìng âãø xãúp âäö trong nhæîng ngäi nhaì xæï Palestine – nhæng laì âãø « trãn giaï
âeìn » háöu soi cho « táút caí moüi ngæåìi trong nhaì ». Cäüng âoaìn caïc män âãû maì Ngaìi sai
âãún trong thãú gian cuîng phaíi nhæ váûy.
Cl. Tassin kãút luáûn : Giaïo häüi seî thi haình sæï maûng laì muäúi cho âåìi vaì laì aïnh saïng
thãú gian « båíi sæû chän vuìi vaì sæû toía saïng chæï khäng phaíi laì tham voüng ‘chinh phuûc
vãö âëa dæ’ » (Saïch âaî dáùn)
II. BAØI ÑOÏC THEÂM
1. Muoái vaø aùnh saùng: (Âæïc Cha L. Daloz, trong « Næåïc Tråìi âãún gáön », Descleïe de
Brouwer, 1994, tr.48-49).
« Anh em laì muäúi cho âåìi. Âãø coï êch, muäúi khäng âæåüc máút vë cuía noï : noï chè laì gia
vë ! Chênh noï khäng phaíi laì thæïc àn, êt ra thæåìng laì nhæ váûy : noï giuïp cho thæïc àn coï
hæång vë. Tråí nãn nguäön hæång vë thåm ngon, âoï laì neït âäüc âaïo cuía chuïng ta, nhæîng
ngæåìi theo Âæïc Kitä, trong thãú giåïi chuïng ta âang säúng. Neït âäüc âaïo naìy giuïp chuïng ta
tråí nãn hæîu êch cho âåìi nhåì sæû khaïc biãût cuía noï. Chuïng ta khäng âæåüc âaïnh máút sæû
Page 136 of 793
khaïc biãût naìy : Nãúu muäúi laût âi thç láúy gç æåïp noï màûn laûi âæåüc ? Sæû khaïc biãût
cuía chuïng ta khäng åí nåi baín cháút riãng cuía mçnh hay nåi nhæîng tênh täút chuïng ta coï.
Chuïng ta khäng tæû haìo laì nhæîng ngæåìi täút nháút hoàûc muäún daûy ngæåìi khaïc. Chuïng
ta cuîng âæåüc nhaìo nàûn båíi cuìng mäüt thæï bäüt nhæ táút caí moüi ngæåìi. Chuïng ta cuîng
gàûp nhæîng thuáûn låüi vaì nhæîng chæåïng ngaûi trong chuïng ta vaì chung quanh chuïng ta
nhæ moüi ngæåìi. Nhæng chuïng ta ra laût khi khäng coìn liãn kãút våïi Âæïc Kitä, khi khäng
coìn qui chiãúu vãö Ngaìi, khi Ngaìi khäng coìn laì men cho âåìi säúng chuïng ta. Luïc âoï cuäüc
säúng chuïng ta vaì thãú giåïi chuïng ta säúng seî thiãúu « hæång vë »; båíi vç sæï maûng cuía
chuïng ta laì laìm cho thãú giåïi naìy biãút « thæåíng thæïc » Âæïc Kitä vaì Tin Mæìng cuía
Ngaìi !
Hçnh aính aïnh saïng näúi tiãúp vaì laìm roî hçnh aính vãö muäúi : Anh em laì aïnh saïng thãú
gian. AÏnh saïng laì âãø nhçn, nhæng tæû noï khäng âuí. Noï vä duûng nãúu noï khäng soi cho
caïi gç hãút. Âæïc Giãsu âàût caïc män âãû cuía Ngaìi trong thãú gian vaì qui chiãúu våïi thãú
gian. Ngaìi khäng kãu goüi hoü säúng kheïp kên, taïch råìi ngæåìi khaïc. Thaïnh Gioan cuîng
noïi nhæ váûy nhæng diãùn taí caïch khaïc : Con sai hoü âãún trong thãú gian (Gio. 17,18).
Chênh vç váûy, caïc Kitä hæîu säúng trong thãú gian vaì trong nhæîng hoaìn caính nhæ moüi
ngæåìi khäng nhæîng laì âiãöu bçnh thæåìng maì coìn cáön thiãút næîa… Hoü khäng säúng trong
mäüt thãú giåïi khaïc ! Chuïng ta phaíi thæûc hiãûn nhæîng cäng viãûc cuía aïnh saïng, nghéa laì
nhæîng haình vi täút hay nhæîng viãûc laìm täút âæåüc aïnh saïng Thiãn Chuïa soi chiãúu âãø
tråí thaình nhæîng viãûc laìm cuía chênh Thiãn Chuïa. Noïi váûy khäng coï nghéa laì Thiãn
Chuïa måìi goüi chuïng ta tin ràòng mçnh laì ngæåìi täút hån ngæåìi khaïc hoàûc tæû mçnh,
mçnh coï thãø haình âäüng täút hån họ, båíi vç moüi cäng viãûc chuïng ta laìm âãöu qui vãö vinh
quang Thiãn Chuïa laì nguäön aïnh saïng : Aïnh saïng cuía anh em phaíi chiãúu giaîi træåïc màût
thiãn haû, âãø hoü tháúy nhæîng cäng viãûc täút âeûp anh em laìm, maì tän vinh Cha anh em,
Âáúng ngæû trãn tråìi. Nåi Âæïc Giãsu, aÏnh saïng âaî toía chiãúu trong thãú gian. Chuïng ta chè
phaín chiãúu laûi aïnh saïng naìy. Âåìi säúng, haình vi cuía chuïng ta tråí nãn táúm gæång phaín
chiãúu vinh quang Thiãn Chuïa, tråí nãn nåi gàûp gåî giæîa Thiãn Chuïa vaì con ngæåìi ».
2. “Thaåm nhaäp vaøo nôi thaâm saâu cuûa theá giôùi baèng söùc maïnh linh hoaït cuûa
muoái vaø söï chieáu toaû cuûa aùnh saùng.” (J. Guillet, trong ‘Giãsu trong niãöm tin cuía caïc
män âãû âáöu tiãn’, Descleïe de Brouwer, 1995, tr.110-111).
Page 137 of 793
« Maït-Thãu âaî xen keî hai âoaûn ngàõn våïi hçnh thæïc duû ngän vãö muäúi vaì aïnh saïng vaìo
giæîa caïc Mäúi Phuïc vaì nhæîng âiãöu Âæïc Giãsu cäng bäú vãö Luáût (Do Thaïi). Caí hai
âoaûn naìy âãöu nhàõm mäüt nhoïm riãng, phán biãût roî raìng våïi nhæîng ngæåìi âi theo nghe
Ngaìi giaíng, båíi vç nhoïm naìy phaíi haình âäüng theo låìi Ngaìi daûy : ‘Anh em laì muäúi cho
âåìi…Anh em laì aïnh saïng thãú gian’ (Mat. 5,16). Trong bäúi caính Baìi giaíng trãn nuïi, roî
raìng Âæïc Giãsu noïi våïi caïc män âãû theo Ngaìi. Vaì nãúu khäng loaûi boí âaïm âäng naïo
næïc theo Ngaìi, chuïng ta coï thãø tin ràòng sæï âiãûp cuía Âæïc Giãsu âaî gáy mäüt tiãúng vang
naìo âoï trong âaïm âäng vaì coï thãø mäüt haût nhán caïc män âãû thaình hçnh, gäöm phuû næî
vaì âaìn äng muäún theo Chuïa. Tuy nhiãn hoü khäng laìm thaình mäüt dán täüc måïi, hoü váùn
luän thuäüc vãö dán cuía Abraham, cuía Mäi-sen : hoü laì nhæîng ngæåìi mang sæï âiãûp måïi
trong dán täüc hoü. Âiãöu naìy khäng coï gç laì laû båíi vç ngæåìi Israel âaî coï thoïi quen nghe
caïc ngän sæï noïi âãún tæång lai maì Thiãn Chuïa âang chuáøn bë, tæång lai âoï coï luïc âen
täúi, coï luïc laûi ræûc råî. Tuy nhiãn, tæång lai Âæïc Giãsu phaïc hoüa hoaìn toaìn khaïc træåïc.
ÅÍ âáy, sæû song haình våïi biãún cäú Sinai giuïp laìm saïng toí hån. Mäüt nhoïm nhoí nhæîng
ngæåìi dán giaî tæång æïng våïi dán chúng âaío tuû táûp dæåïi chán nuïi cuía Thiãn Chuïa.
Nhæng trong khi ån goüi cuía dán Israel laì laìm chæïng cho Thiãn Chuïa vaì laì dáúu chè sæûû
chuïc phuïc cuía Thiãn Chuïa åí giæîa caïc dán täüc, thç sæï maûng cuía nhoïm haût nhán nhoí
naìy laì tháøm nháûp vaìo nåi thám sáu cuía thãú giåïi bàòng sæïc maûnh linh hoaût cuía muäúi
vaì sæû chiãúu toía cuía aïnh saïng. Abraham laì ngæåìi âæåüc Thiãn Chuïa chuïc phuïc vaì moüi
dán täüc trãn màût âáút âãöu âæåüc chuïc phuïc qua äng (Gen. 12,1). Dán Israel cuía Mäi-sen
phaíi tråí nãn mäüt dán täüc låïn vaì moüi dán täüc khaïc âãöu thaïn phuûc caïch àn åí vaì tinh
tháön cuía hoü : ‘Khi biãút âãún caïc lãö luáût naìy, hoü seî thäút lãn : ‘Chè coï mäüt dán täüc
khän ngoan vaì minh máùn, âoï laì dán täüc låïn naìy.’ Tháût váûy, coï dán täüc naìo låïn âãún
näùi caïc tháön linh cuía hoü gáön guîi hoü nhæ Giavã, Thiãn Chuïa cuía chuïng ta åí gáön
chuïng ta mäùi khi chuïng ta kãu cáöu Ngaìi ». (Nhë Luáût 4,6) Theo Âæïc Giãsu chè coï mäüt
säú män âệ. Tuy säúng trong loìng mäüt thãú giåïi coìn chæa biãút âãún mçnh, nhæng hoü laûi
mang theo mçnh mäüt sæïc maûnh khaí dé biãún âäøi thãú giåïi. Båíi váûy, sæû toía chiãúu cuía
caïc mäúi phuïc tråí nãn âäüng læûc cuäüc säúng.
3. “Xin haõy trao ban chính baïn laøm muoái öôùp ñôøi toâi!”: (H. Denis, trong ‘100 tæì
âãø noïi vãö niãöm tin’, Desclée de Brouwer, 1993, 95-96).
Page 138 of 793
« Muäúi ! Taûi sao laûi choün váût nhoí beï chàóng laì chi hãút naìy ngoaìi cäng duûng nhæ
mäüt thæï gia vë ? Mäüt säú Kitä hæîu khäng coìn quen duìng næîa. Giaïo häüi âäi khi coìn
nuäúi tiãúc viãûc boí khäng duìng muäúi trong bê têch ræía täüi. Mäüt sæû tiãúc nuäúi vä êch khi
maì noï khäng thuïc âáøy ngæåìi ta dáún thán.
Muäúi Tin Mæìng coìn quan troüng hån mäüt nghi lãù ráút nhiãöu. Baûn haîy mæåìng tæåüng –
vaì chuïng ta coìn sæíng säút vãö âiãöu naìy – muäúi laì chênh baûn, laì chênh täi, laì táút caí
män âãû Âæïc Giãsu. Män âãû Âæïc Giãsu laì –phaíi laì- muäúi cho âåìi. Chè váûy thäi !
Mäüt tham voüng ghã gåïm, nãúu chuïng ta tæû cho mçnh laì nhæîng ngæåìi täút nháút, laì gia
vë duy nháút trong âaïm âäng nhaût thãúch, khäng coï vë màûn. Nhæng âoï seî laì mäüt traïch
nhiãûm låïn lao nãúu Âæïc Giãsu trao cho chuïng ta mäüt sæï maûng nhæ váûy vaì caïch thãú
âãø thæûc hiãûn noï.
Váng, træåïc hãút chuïng ta coï traïch nhiãûm cuía mäüt loaûi giao æåïc giæîa caïi laì muäúi vaì
caïi chæa phaíi laì muäúi. Mäüt thãú giåïi khäng coï muäúi thç chàóng coï mäüt chuït hæång vë
naìo, nhæng nãúu åí ngoaìi thãú giåïi naìy thç muäúi cuîng vä duûng. Kitä hæîu vaì thãú gian laì
hai thaình pháön liãn kãút våïi nhau. Caí hai âæåüc taûo dæûng âãø träün láùn våïi nhau. Hån
næîa, ngæåìi træåïc tiãn âæåüc låüi chênh laì ngæåìi kitä hæîu, vç hoü phaíi æåïp màûn nåi hoü
táút caí nhæîng gç chæa laì kitä hæîu.
Mäüt traïch nhiãûm khaïc maì baûn biãút ráút roî, âoï laì âæìng ra nhaût. Baûn âæìng nghé ràòng
âãø traïnh âiãöu naìy baûn phaíi träún khoíi thãú gian. ÀÕt hàón seî coï nguy cå bë tan raî åí âoï
caïch âån thuáön vaì dãù daìng. Nhæng muäúi maì cháút âäúng vaì âãø nguyãn mäüt chäù cuîng
coï nguy cå bë phán huíy âi.
Váûy, baûn haîy noïi cho täi biãút, nãúu giæîa ngæåìi våïi ngæåìi, giæîa nhæîng kitä hæîu våïi
nhau, chuïng ta cäú gàõng duy trç vë, hæång… cho thãú giåïi cuía chuïng ta thç phaíi laìm thãú
naìo ? Khäng thãø chè cáûy vaìo mçnh. Phaíi coï thãø noïi : Xin âæa cho täi chuït muäúi ! nhæ
laì trong bæîa àn cuía âäi våü chäöng, cuía cha meû vaì con caïi.
Váng, nãúu coï bao giåì Tin Mæìng nåi baûn nhaût nheîo âi thç luän coï mäüt ngæåìi anh, mäüt
ngæåìi chë âãø baûn hoaìn toaìn tin tæåíng noïi våïi ho : «Xin haîy trao ban chênh baûn laìm
muäúi æåïp âåìi täi! »
CHÚA NHẬT VI THƯỜNG NIÊN
Page 139 of 793
“TA KHÔNG ĐẾN ĐỂ BÃI BỎ
NHƯNG ĐỂ KIỆN TOÀN”
(Mt 5, 17-37)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Nguyên tắc chung: “Không bãi bỏ, nhưng kiện toàn”
Leo lãn ngoün nuïi Sinai måïi, Âæïc Giãsu, trong caïc mäúi phuïc cuía mçnh, træåïc tiãn, taïn
tuûng caính säúng haûnh phuïc cuía caïc män âãû qua låìi måí âáöu cuía baìi giaíng trãn nuïi
: "Phuïc cho nhæîng tám häön ngheìo khoï : vç Næåïc Tråìi laì cuía hoü". Âoaûn Ngaìi minh
âënh sæï mãûnh trao phoï cho hoü : "Caïc con laì muäúi âáút... caïc con laì aïnh saïng tráön
gian.." Tiãúp âãún trung tám baìi Hiãún chæång, Ngaìi maûc khaíi cho caïc ngæåìi cuía mçnh
sæû måïi meí hoaìn toaìn cuía Tin Mæìng.
Baín vàn mang âáûm dáúu áún cuía thaïnh Maït-thãu naìy gåüi lãn aïp læûc læåîng diãûn âang
âeì nàûng trãn nhæîng cäüng âoaìn ki tä giaïo.
- Træåïc tiãn, laì aïp læûc ngoaûi taûi cuía häüi âæåìng, nhán danh lãö luáût bàõt båï caïc män
âãû cuía Âæïc Giãsu.
- Sau âoï, laì aïp læûc näüi taûi cuía caïc cäüng âoaìn tên hæîu bàõt nguäön tæì Do Thaïi
giaïo, "truyãön thäúng hån"âäi khi co vaìo sæû tuán giæî lãö luáût theo nghéa ngæî, âäúi laûi
våïi caïc tên hæîu xuáút thán tæì âa tháön giaïo, luän tçm caïch gieìm pha lãö luáût.
Giaïo huáún cuía Âæïc Giãsu seî sæía læng caí hai. Quaí tháût, Ngaìi tuyãn bäú ràòng
mçnh "khäng âãún âãø baîi boî lãö luáût hay caïc tiãn tri, maì âãø kiãûn toaìn ü" Nghéa laì thãø
hiãûn mäüt caïch viãn maîn, hoaìn haío trong tçnh yãu vaì tæû do cuía Con Cha trãn tråìi.
Vç thãú, tæì nay "sæû cäng chênh" måïi hãû taûi khäng phaíi åí chäù kheïp mçnh mäüt caïch bãö
ngoaìi vaìo caïc táûp tuûc, nhæng laì "khuän mçnh” theo thaïnh yï Chuïa Cha nhæ Âæïc Giãsu.
Säúng trong cäüng âoaìn våiï tçnh yãu vaì tæû do cuía con caïi. Coï thãú, måïi "cäng chênh" hån
caïc luáût sé vaì biãût phaïi âæåüc.
Thaïnh I-rã-nã thaình Ly-on, vaìo thãú kè thæï hai âaî hoíi : nhæ váûy, khi âãún tráön gian naìy,
Chuïa âaî mang theo nhæîng gç? Ngaìi âaî mang theo sæû måïi meí hoaìn toaìn bàòng chênh con
ngæåìi cuía Ngaìi.
Page 140 of 793
2. . . . Nhöõng aùp duïng cuï theå.
Tiãúp sau laì nàm phaín âãö cuû thãø hoïa "sæû cäng chênh måïi" seî laì baìi hoüc aïp duûng
nguyãn lê täøng quaït naìy vaìo cuäüc säúng tên hæîu, vç chênh toaìn thãø lãö luáût Phuïc Ám
phaíi bao boüc toaìn thãø cuäüc säúng caïc män âãû. Nàm hçnh aính, maì chuïng ta seî theo doîi
trong baìi âoüc Chuïa nháût tåïi, âãöu bàõt âáöu våïi cäng thæïc"Anh em âaî nghe biãút ngæåìi
xæa dáûy ràòng... coìn Tháöy, Tháöy baío cho anh em biãút..." Mäüt kiãøu noïi träúng âãø traïnh
duìng tãn Thiãn-Chuïa, coï nghéa laì "Thiãn-Chuïa âaî phaïn", “Anh em âaî nghe biãút khi låìi
Chuïa âæåüc cäng bäú long troüng trong häüi âæåìng", âäúi laûi, Chuïa âæa ra nhæîng xaïc
quyãút cuía riãng mçnh "Coìn Tháöy, Tháöy baío cho anh em biãút."
Theo Jean Potin, "Âæïc Jesus tæû giåïi thiãûu nhæ laì mäüt Mäsã måïi, khäng chè âuí tháøm
quyãön giaíi thêch luáût lãû cuía Thiãn-Chuïa, maì coìn caïch tán : Luáût Chuïa âaî baío anh
em... nhæng Tháöy, Tháöy baío anh em... Ngaìi coìn hån caí mäüt Mäsã måïi næîa vç Ngaìi
khäng chè bàòng loìng noïi vãö lãö luáût måïi nhæ mäüt nhaì laìm luáût, maì coìn càõt nghéa
cho tæìng ngæåìi cuû thãø âãø hoü gàõn boï ngaìy caìng máût thiãút hån våïi Thiãn-Chuïa Cha,
laì Âáúng maì hoü phaíi nãn hoaìn thiãûn nhæ Ngæåìi." (Âæïc Giãsu, lëch sæí âêch thæûc,
Centurion, tr.198)
-Minh hoüa âáöu tiãn laì mäúi "tæång giao huynh âãû". Tháûp giåïi truyãön baío "ngæåi khäng
âæåüc giãút ngæåìi". Coìn Âæïc Giãsu, âi âãún cuìng nhæîng âoìi hoíi cuía lãö luáût, âaî tuyãn
bäú ràòng, nguyãn viãûc khäng phaûm täüi saït nhán thäi chæa âuí, maì coìn phaíi loaûi boí näùi
oaïn háûn vaì giáûn håìn khoíi loìng mçnh næîa.
J.Potin viãút "Trong tháûp giåïi cuía Mäsã, lãn aïn täüi giãút ngæåìi thuäüc giåïi ràn thæï nàm.
ÅÍ âáy, noï âæåüc noïi âãún âáöu tiãn, chàõc chàõn vç noï bao haìm mäüt caïch tiãöm áøn giåïi
ràn traìn âáöy baìi diãùn tæì trãn nuïi: tçnh yãu tha nhán, ... tinh tãú trong tçnh yãu tha nhán...
tråí thaình giåïi ràn âáöu tiãn : Âæïc Giãsu âaî tháúy máöm mäúng cuía giåïi luáût yãu thæång
naìy trong âiãöu ràn lãn aïn viãûc giãút ngæåìi. Kênh troüng sæû säúng ngæåìi khaïc måí
âæåìng cho viãûc baìy toí tçnh yãu án cáön hån âäúi våïi tha nhán. Caí hai âãöu phaíi âæåüc
xem xeït træåïc màût Thiãn-Chuïa laì Âáúng maì Âæïc Giãsu seî coi laì quan aïn vaì hiãön
phuû”. (Saïch âaî dáùn, tr. 198-199)
Hai vê duû åí ngäi thæï hai säú êt "anh" tiãúp näúi minh hoüa thæï nháút - "vç thãú, khi anh sàõp
dáng lãù váût truåïc baìn thåì...." xung âäüt laì máöm mäúng saït nhán, vaì hoìa giaíi laì mäüt
bäøn pháûn cáúp thiãút hån caí viãûc dáng cuía lãù cho Thiãn-Chuïa : "haîy âi laìm hoìa våïi
Page 141 of 793
ngæåìi anh em træåïc âaî räöi haîy tråí vãö dáng lãù váût cuía mçnh"
- "Haîy mau mau daìn xãúp våïi âäúi phæång" : thuì oaïn dáy dæa, ngaìy sau, seî vä phæång
cæïu chæîa træåïc toìa aïn Thiãn-Chuïa .
-Minh hoüa thæï hai noïi vãö mäúi tæång giao nam næî trong âåìi säúng hän nhán. Trong Do
Thaïi giaïo, thuíy chung laì nãön taíng cuía âåìi säúng hän nhán : noï âæåüc chæïng thæûc bàòng
sæû thuíy chung cuía Thiãn-Chuïa âäúi våïi giao æåïc vaì våïi dán riãng Ngæåìi.
J.Potin càõt nghéa: "Hän nhán khäng chè laì mäüt khãú æåïc coï tênh luáût phaïp. Noï raìng
buäüc con ngæåìi tæû âaïy loìng hoü. Vç thãú khi ngæåìi âaìn äng âaî coï våü theìm muäún våü
ngæåìi khaïc laì âaî phaûm vaìo dáy hän phäúi. Traïi tim âaî chãûch khoíi giao æåïc cuía
noï." (Saïch âaî dáùn, tr.199)
- Minh hoüa thæï ba noïi âãún nhæîng låìi thãö hæïa maì ngæåìi ta cho ràòng seî maûnh hån khi
naûi âãún nhæîng thæûc taûi êt nhiãöu thaïnh thiãng : "Chè tråìi, chè âáút, chè Jerusalem..."
Âæïc Giãsu xaïc quyãút, âæìng thãö gian khäng thäi chæa âuí, coìn phaíi diãût træì khoíi loìng ta sæû
láûp låì, báút chênh, âa nghi næîa. Khäng âæåüc âi xa hån låìi noïi chán thæûc giaín âån: "khi caïc
ngæåi noïi "coï" laì phaíi "coï".
Mæïc qui âënh maì Âæïc Giãsu kãu goüi caïc män âãû laì : biãún âäøi táúm loìng âãø coï thãø
hiãûp thäng våïi nhæîng tçnh caím cuía Thiãn-Chuïa âæåüc biãøu hiãûn trong âæïc Kitä Con Ngaìi.
Nhæ Âæïc cha L.Daloz viãút "Âäúi våïi caïc män âãû, kiãûn toaìn lãö luáût khaïc hàón viãûc
thæûc thi caïc mãûnh lãûnh. Âuïng hån, âáy chênh laì viãûc âãø cho lãö luáût kiãûn toaìn chênh
mçnh, âæa mçnh âi tåïi cuìng". ("Næåïc Tråìi âãún gáön", Descleïe de Brouwer, tr.51)
II. BAØI ÑOÏC THEÂM:
1. “Haõy ñeå cho leà luaät kieän toaøn chính chuùng ta” (Âæïc cha L. Daloz. trong "Næåïc
Tråìi âãún gáön",Descleïe de Brouwer, 1994, tr.51)
“Âæïc Giãsu kiãûn toaìn lãö luáût bàòng caïch traí laûi cho noï táút caí sæû trong saïng cuía låìi
Thiãn-Chuïa, khi nháún maûnh âãún âiãöu cäút loîi : "Ta muäún loìng nhán tæì chæï khäng phaíi
hi tãú." Khi âæåüc hoíi vãö giåïi ràn troüng nháút, Ngaìi khäng do dæû traí låìi ràòng toaìn bäü lãö
luáût vaì tiãn tri âãöu qui vãö giåïi ràn troüng nháút laì yãu mãún Thiãn-Chuïa hãút loìng, hãút linh
häön, hãút trê khän vaì yãu thæång anh em nhæ chênh mçnh. (Xem 22,34-40). Chênh Ngaìi âaî
kiãûn toaìn giåïi ràn cao caí áúy bàòng caïch tæû hiãún âåìi mçnh. Pháön caïc män âãû, kiãûn toaìn
Page 142 of 793
lãö luáût khaïc hàón viãûc tuán thuí caïc mãûnh lãûnh. Âuïng hån, chênh lãö luáût kiãûn toaìn ta,
âæa ta âi âãún cuìng. Coï thãú måïi âaïng âãø ta tuán giæî tæì giåïi ràn nhoí beï nháút - tháûm chê
cho tåïi mäüt neït pháøy - khäng phaíi vç tè mè hay cáöu toaìn, nhæng vç tæû hiãún hoaìn toaìn,
måí loìng troün veûn, âãø låìi cuía Thiãn-Chuïa tháúm nháûp vaì biãún âäøi táûn âaïy loìng ta, vaì
biãún ta nãn hoaìn haío nhæ Cha trãn tråìi laì Âáúng hoaìn haío. Âáy khäng phaíi laì sæû nä lãû
maì laì tçnh nguyãûn. Noï khäng bao giåì kãút thuïc vç ta luän báút toaìn. Âáy laì sæû reìn luyãûn
træåìng kç vãö tênh saïng suäút vaì loìng can âaím. Træåïc tiãn, âáy laì mäüt häöng án, mäüt án
huãû cuía Thiãn-Chuïa, Âáúng muäún vaì thæûc hiãûn nåi ta âiãöu âoï. Âáy chênh laì taïc pháøm
cuía Chuïa Thaïnh Tháön, Âáúng âãún âãø saín sinh trong ta nhæîng hoa traïi cuía Ngæåìi, nhæ
váûy kiãûn toaìn lãö luáût laì ghi khàõc noï vaìo táûn âaïy loìng ta..."
2. “Söï caáp tieán cuûa Baøi giaûng treân nuùi”: (J. Guillet, "Âæïc Giãsu trong niãöm tin cuía
caïc män âãû tiãn khåíi" Descleïe de Brouwer, 1995).
“Tênh cáúp tiãún naìy khäng hãö nãû luáût. Âiãöu hay nháút cuía baìi giaíng laì khäng coï thãm
mäüt âiãöu khoaín bäø tuïc, mäüt âoìi buäüc måïi naìo. Nhæng laûi khäng cho pheïp báút cæï ai
tæû tin mçnh âaî âaût âãún sæû cäng chênh cao siãu caí. Noï bàõt moüi män âãû tæû do tæåíng
tæåüng, tiãún xa hãút mæïc trong viãûc phuûc vuû vaì trong tçnh yãu tha nhán. Giåïi luáût âàûc
thuì cuía Tin Mæìng luän coï tênh têch cæûc. Taûi chäù maì luáût cuî mang tênh tæång âäúi vaì
haûn âënh mäüt giåïi haûn khäng thãø væåüt qua "Ngæåi khäng âæåüc giãút ngæåìi, khäng
âæåüc phaûm täüi ngoaûi tçnh" thç Âæïc Giãsu laûi cäng thæïc hoïa chuïng theo âæåìng hæåïng
têch cæûc: træåïc hãút, haîy âi laìm hoìa âaî, haîy moïc màõt phaíi maì neïm âi. Ta phaíi biãút
nháûn ra nguyãn lê nãön taíng âaìng sau nhæîng phoïng âaûi quen thuäüc theo kiãøu
noïi "phæång Âäng": anh khäng âæåüc âàût giåïi haûn cho tçnh huynh âãû, cho viãûc tän troüng
phuû næî."
3. “Cuoäc caùch maïng toân giaùo vó ñaïi nhaát töø tröôùc ñeán nay”: (H. Denis “100 tæì
noïi lãn niãöm tin”.Descleïe de Brouwer, 1993, tr.101-102).
"Baûn coï biãút tháûp giåïi khäng? Coï leî baûn coï thãø, âoüc thuäüc mæåìi âiãöu ràn bàòng vàn
xuäi hay vàn váön, âiãöu âoï khäng quan troüng. Âiãöu quan troüng hån, âoï laì biãút âæåüc âiãöu
Âæïc Giãsu âaî laìm âäúi våïi tháûp giåïi. Ta coï thãø noïi våïi Ngaìi ràòng Lãö Luáût, khäng bë
huíy boí, nhæng âæåüc thàng tiãún âãø âæåüc kiãûn toaìn. Noïi caïch khaïc, ta cuîng phaíi âãø yï
Page 143 of 793
keío khi væåüt lãn lãö luáût, ta laûi khinh thæåìng noï bàòng caïch baïm vêu vaìo âoï nhæ Âæïc
Giãsu chæa tæìng kiãûn toaìn noï váûy.
Våïi caïi nhçn naìy, baìi giaíng trãn nuïi coï leî laì cuäüc caïch maûng tän giaïo vé âaûi nháút
cuía moüi thåìi. Mäüt con ngæåìi, mäüt vë tiãn tri, mäüt sæï giaí cuía Thiãn-Chuïa daïm noïi lãn
nhæîng låìi chæa tæìng nghe "Anh em âaî nghe Luáût daûy ngæåìi xæa ràòng; coìn Tháöy,
Tháöy baío cho anh em biãút". Vë Giãsu naìy væåüt trãn caí lãö luáût.
Baûn haîy thæí tæåíng tæåüng xem. Luáût dạy ngæåìi xæa. Luáût åí âáy laì ai? Tháût âån giaín,
âoï chênh laì Thiãn-Chuïa cuía Cæûu Æåïc, Âáúng âaî ban Lãö Luáût. Vç thãú maì âäúi våïi
ngæåìi Do Thaïi, khäng ai coï thãø væåüt hån Lãö Luáût, hån âæåüc Låìi Thiãn-Chuïa âaî trao
ban mäüt láön cho âãún muän âåìi âæåüc.
Váûy maì, coï mäüt ngæåìi âaî daïm væåüt trãn Lãö Luáût. Baûn haîy láön læåüt
xeït ké tæìng giåïi ràn räöi seî tháúy, quaí tháût, khi âaî biãút Âæïc Giãsu laì ai
räöi, ngæåìi ta seî tháúy caïc giåïi ràn thiãng liãng naìy tháût tæång âäúi so våïi
mäüt âiãöu cao caí hån nhiãöu laì nháûn ra Tçnh yãu âæåüc biãøu toí nåi Âæïc
Giãsu, Con Chuïa Cha.
"Luáût daûy ngæåìi xæa ràòng, coìn Tháöy, Tháöy baío cho anh em biãút." Coï leî
caïc baûn âaî biãút âáy laì mäüt trong ba luáûn cæï maì tháön hoüc âaî ruït ra tæì
Tin Mæìng, coi nhæ âãø maûc khaíi thiãn tênh cuía Âæïc Giãsu (mäüt Âæïc Giãsu,
may thay, khäng bao giåì tæû xæng: Ta laì Thiãn-Chuïa, nhæng "Anh em baío
Tháöy laì ai?") Caïc baûn cuîng biãút hai luáûn cæï kia laì gç räöi. Thæï nháút âoï
laì viãûc goüi Thiãn-Chuïa laì Cha, ngæåìi Cha (Abba) thán thæång thæûc sæû.
Sau âoï laì låìi yãu saïch quaï quàõt "Moüi täüi con âaî âæåüc tha" chè mçnh
Thiãn-Chuïa måïi coï quyãön tha täüi maì thäi.
Baûn tháúy Lãö luáût âæåüc kiãûn toaìn naìy âæa ta âãún âáu. Vaìo nhæîng luïc
nghi nan, hay nhæîng giáy phuït moíi moìn vç phaíi trung thaình våïi Lãö luáût,
baûn haîy nhåï âãún sæû can âaím áúy cuía Âæïc Giãsu: "Luáût daûy ngæåìi xæa
ràòng, coìn Tháöy, Tháöy baío cho anh em biãút."
CHÚA NHẬT VII THƯỜNG NIÊN
Page 144 of 793
“ANH EM HÃY NÊN HOÀN THIỆN
NHƯ CHA ANH EM TRÊN TRỜI LÀ ĐẤNG HOÀN THIỆN”
(Mt 5, 38-48)
I. VAØI ÑIEÅM CHUÙ GIAÛI:
1. Nhöõng aùp duïng cuï theå cuûa luaät môùi . . .
Khi tuyãn bäú ràòng Ngaìi "âãún khäng phaíi âãø huíy boí Lãö Luáût vaì caïc Tiãn tri, nhæng
laì âãø kiãûn toaìn"trong Baìi giaíng trãn nuïi, Âæïc Giãsu maûc khaíi "sæû cäng chênh" måïi
cuía Næåïc Tråìi hãû taûi âiãöu gç: âoï khäng phaíi laì giæî Luáût caïch hçnh thæïc, nhæng laì
"tæû âiãöu chènh" theo yï Chuïa Cha nhæ Ngaìi, laì säúng thäng hiãûp trong tçnh yãu vaì tæû do
cuía Ngæåìi Con nhæ Ngaìi.
Räöi nhåì vaìo 5 minh hoüa, Ngaìi cuû thãø hoïa "sæû cäng chênh" måïi naìy, vaì cho biãút
ràòng âãø thæûc hiãûn toaìn bäü Lãö luáût, ngæåìi tên hæîu phaíi âáöu tæ toaìn bäü cuäüc säúng
cuía mçnh. Caí nàm minh hoüa âãöu bàõt âáöu bàòng mäüt cäng thæïc duy nháút biãøu läü mäüt
quyãön læûc phi thæåìng: "Anh em âaî nghe ngæåìi xæa âæåüc daûy ràòng... coìn Tháöy, Tháöy
baío cho anh em biãút." Ba minh hoüa âáöu tiãn trong Phuïc Ám chuïa nháût væìa qua; hai minh
hoüa cuäúi cuìng trong Phuïc Ám häm nay.
- Minh hoüa thæï tæ nhàòm nhæîng mäúi tæång quan våïi "keí aïc".
Âãø traïnh nhæîng sæû traí thuì thaïi quaï ngoaìi táöm kiãøm soaït, luáût baïo thuì (loi du talion)
dæû kiãún keí gáy háún seî bë âäúi xæí tæång xæïng våïi âiãöu thiãût haûi âaî gáy ra cho naûn
nhán: "Màõt âãön màõt" - nhæng khäng phaíi laì âãön hai màõt -, "ràng âãön ràng" - nhæng
khäng phaíi laì caí haìm (xem Lãvi 21,24). Luáût naìy âaî laì mäüt tiãún bäü thæûc sæû trong
viãûc tráún aïp täüi phaûm.
Pháön Âæïc Giãsu, Ngaìi chuí træång mäüt thaïi âäü ráút caï biãût, tæång phaín hoaìn toaìn våïi
thaïi âäü bçnh thæåìng: "Âæìng chäúng cæû våïi ngæåìi aïc". Ngaìi âoìi hoíi caïc män âãû mçnh
phaíi beí gaîy voìng xêch baûo læûc, duì håüp phaïp, vaì khäng âæåüc baïo thuì.
Ba vê duû sau âãöu åí ngäi hai säú êt:
+ Vê duû thæï nháút vãö "caïi taït": "Nãúu ai vaí maï bãn phaíi con, haîy giå caí maï bãn traïi ra
næîa". Dé nhiãn khäng thãø hiãøu lãûnh máu thuáùn naìy theo nghéa âen. Chênh Âæïc Giãsu
cuîng âaî khäng giå maï khaïc cho tãn âáöy tåï taït tai Ngaìi. Ngaìi hoíi hàõn: "Nãúu täi noïi sai,
haîy cho tháúy “sai åí chäù naìo. Coìn nãúu täi noïi âuïng, sao anh laûi taït täi?" (Gioan 18,23).
Page 145 of 793
Nhæ váûy, âæïng træåïc keí gáy háún, ngæåìi theo Chuïa coï thãø coï mäüt haình vi væìa thaïch
thæïc væìa laìm cho keí âëch hãút chäúng traí.
+ Vê duû thæï hai vãö ngæåìi män âãû bë ngæåìi khaïc coï yï âënh âæa ra toìa vaì ngæåìi âoï
muäún láúy aïo trong (tunique) cuía ngæåìi män âãû laìm váût thãú cháúp, nghéa laì aïo loït.
Âæïc Giãsu chuí træång: "Haîy âãø cho noï láúy caí aïo ngoaìi næîa". Trong khi âoï, theo Luáût,
aïo ngoaìi vaì aïo trong laì cuía khäng thãø sang nhæåüng âæåüc cuía ngæåìi ngheìo; chiãúm
hæîu chuïng laì xám phaûm âãún chênh Thiãn Chuïa (coi Xuáút haình 22,25-26). Khi âãø bë
tráön truûi âãún cho âi caí aïo ngoaìi, theo gæång Tháöy mçnh, caïc kitä hæîu biãút ràòng trong
sæû khoï ngheìo nhæ váûy, hoü laì nhæîng keí chiãún thàõng båíi vç hoü seî âæåüc loìng thæång
xoït cuía Thiãn Chuïa bao boüc.
+ Vê duû sau cuìng laì vê duû vãö sæû "træng táûp", thæåìng âæåüc quán âäüi vaì caïc viãn
chæïc chaïnh quyãön Räma duìng âãø laìm viãûc cäng êch (mäüt hçnh thæïc lao dëch) thåìi âoï.
Âæïc Giãsu coìn noïi thãm: "Nãúu coï ngæåìi bàõt anh âi mäüt dàûm, thç haîy âi våïi ngæåìi áúy
hai dàûm"
Ngoaìi baìi giaíng trãn nuïi, thaïnh sæí Maït-Thãu chè duìng âäüng tæì "træng táûp" mäüt láön
khaïc khi quán lênh træng táûp Simon thaình Xyrãnã, mäüt dán ngoaûi, luïc âoï tæåüng træng
cho táút caí caïc thãú hãû män âãû cháúp nháûn tháûp giaï Âæïc Khä.
- Minh hoüa thæï nàm vaì cuäúi cuìng noïi âãún yãu thæång keí thuì.
Saïch Lãvi viãút: "Ngæåi seî yãu tha nhán nhæ chênh mçnh" (19,18). Nhæ váûy âiãöu naìy måìi
goüi con caïi Israel säúng våïi nhau bàòng tçnh yãu huynh âãû loaûi boí moüi háûn thuì oaïn
gheït. Nhæng caïc Tháöy rabbi thuäüc nhæîng nhoïm khaïc nhau tranh luáûn maîi vãö quan
niãûm tha nhán vaì nhiãöu ngæåìi âaî cho noï mäüt nghéa haûn heûp: tha nhán laì ngæåìi maì ta
coï quan hãû täút âeûp; phán biãût våïi keí thuì. Tæì âoï maì coï cáu Phuïc Ám: "Anh seî gheït
keí thuì" tuy cáu naìy khäng coï trong Luáût, nhæng biãøu läü khaï âuïng yï nghé cuía ráút
nhiãöu ngæåìi.
Ngæåüc laûi våïi tçnh yãu coï tênh caïch choün læûa âäúi tæåüng naìy, Âæïc Giãsu noïi âãún
mäüt tçnh yãu phäø quaït væåüt moüi biãn giåïi, âãún caí keí thuì vaì ngæåìi baïch haûi. Theo
Ngaìi, âoìi hoíi naìy âàût nãön taíng trãn caïch âäúi xæí cuía chênh Thiãn Chuïa våïi moüi
ngæåìi, "Keí xáúu cuîng nhæ keí täút", "ngæåìi cäng chênh cuîng nhæ keí báút chênh".
2. . . . heä taïi thao göông Chuùa Cha:
Page 146 of 793
Cáu 48 kãút luáûn toaìn thãø pháön naìy: "Váûy anh em haîy nãn hoaìn thiãûn, nhæ Cha anh em
trãn tråìi laì Âáúng hoaìn thiãûn."
Nhæ váûy, theo gæång Cha vaì Con cuía Ngaìi, Âæïc Giãsu, âoï laì nãön taíng vaì muûc âêch
cuía Luáût måïi naìy. Laì nhæîng män âãû cuía Âæïc Giãsu, âãún læåüt chuïng ta âæåüc Ngaìi
måìi goüi säúng nhæ Con, våïi Ngaìi vaì trong Ngaìi. Caïi måïi triãût âãø cuía Baìi giaíng trãn
nuïi chênh laì váûy, chæï khäng phaíi trong mäüt giåïi ràn âàûc biãût naìo.
Cl. Tassin chuï giaíi: "Ténh tæì 'hoaìn thiãûn' toïm tàõt yï tæåíng vãö sæû cäng chênh hån (caïc
kyï luûc vaì biãût phaïi) åí cáu 20, vaì sæû hoaìn thiãûn naìy chênh laì noi theo haình âäüng cuía
Thiãn Chuïa. Âaûo Do Thaïi âaî hiãøu "nhæîng cäng viãûc baïc aïi xoït thæång" nhæ nhæîng
haình vi maì chênh Thiãn Chuïa âaî laìm gæång. Vaì Häüi âæåìng âaî chuï giaíi saïch lãvi 22,28
bàòng cáu ngaûn ngæî sau: "Nhæ Ta thæång xoït trãn tråìi thãú naìo, dæåïi âáút caïc con cuîng
haîy thæång xoït nhæ váûy." Âiãöu naìy âæåüc Luca trçnh baìy bàòng nhæîng tæì nhæ sau:
"Haîy xoït thæång nhæ Cha caïc con laì Âáúng xoït thæång" (6,36). Nãúu Maït-Thãu thêch ténh
tæì "hoaìn thiãûn" hån, laì vç theo Ngaìi, loìng thæång xoït âaût tåïi mæïc yãu thæång keí thuì
chênh laì sæû hoaìn thiãûn âæåücThiãn Chuïa träng âåüi nåi nhæîng ngæåìi con cuía Ngaìi.
Nhæîng ai muäún ráûp theo khuän máùu Chuïa Cha, thç cáûy vaìo Âæïc Giãsu, Con chê thiãút
cuía Thiãn Chuïa, âãø Ngaìi trao cho caïc chça khoïa bê máût naìy". ("Phuïc Ám Maït-Thãu",
Centurion, 1991, tr.69-70)
II. BAØI ÑOÏC THEÂM:
1. “Beû gaõy voøng vaây baïo luïc”: (Âæïc cha L. Daloz, trong "Næåïc Tråìi âãún gáön",
Desclée de Brouwer, tr. 58...60).
"Âæïc Giãsu láúy laûi qui âënh cuía Luáût: anh em âaî nghe daûy ràòng: Màõt dãön màõt, ràng
âãön ràng... âäúi våïi chuïng ta âiãöu âoï dæåìng nhæ biãøu läü mäüt sæû traí thuì nghiãût ngaî,
nhæng trong thæûc tãú, noï laûi âiãöu hoìa baûo læûc vaì giåïi haûn ham muäún. Trong mäüt xaî
häüi maì mäùi ngæåìi thuåìng laì quan toìa cho chênh mçnh, âoï laì mäüt loaûi luáût "tæång
xæïng" trong sæû âãön traí laûi sæû xuïc phaûm: ngæåìi ta coï thãø traí thuì tåïi mæïc âoï, khäng
âæåüc væåüt quaï. Trong caïc quäúc gia cuía chuïng ta ngaìy nay, mäùi ngæåìi khäng thãø laìm
quan toaì cho chênh mçnh. Chuïng ta âaî coï nhæîng cå quan caính saït vaì tæ phaïp laì nhæîng
cå quan duy nháút coï quyãön báút vaì træìng phaût nhæîng keí phaûm täüi aïc. Caïc hçnh phaût
Page 147 of 793
âæåüc xaïc âënh roî båíi mäüt bäü luáût. Trong bäü luáût naìy, ngæåìi ta tçm tháúy laûi nguyãn
tàõc tæång xæïng. Nhæ váûy phaûm nhán thoaït khoíi ham muäún traí thuì caï nhán. Ngæåìi ta
læu yï âãún hoaìn caính, khäng chè tçm caïch tráún aïp vaì træìng phaût, maì coìn nhàòm tçm
caïch chæîa trë vaì náng âåî. Dé nhiãn, chuïng ta ai cuîng biãút ràòng hãû thäúng tæ phaïp coï
nhæîng âiãøm yãúu, nhæîng trç trãû, nhæîng sai láöm hay nhæîng "vãút chaìm". Nhæng dáùu sao
noï váùn laì mäüt âaím baío vãö sæû tiãún bäü cuía nhán loaûi.
Chênh trong khung caính xaî häüi vaì phaïp lyï naìy maì häm nay chuïng ta âoïn nháûn Låìi
Âæïc Giãsu . Vaì ngay caí åí trong khung caính naìy, Ngaìi váùn kiãûn toaìn Luáût bàòng caïch
laìm cho noï âi sáu vaìo tám häön con ngæåìi. Coï khi yï muäún traí thuì khäng coìn biãøu läü
qua haình âäüng næîa nhæng váùn coìn bë khêch âäüng vaì khåi gåüi lãn trong cäng luáûn qua
caïc haình vi baûo læûc vaì caïc vuû kiãûn. Khäng dãù gç chäúng laûi âæåüc tçnh caím táûp
thãø, nháút laì khi noï âæåüc chia seí båíi mäüt âaïm âäng nhæîng khaïn giaí trong mäüt thãú
giåïi maì táút caí moüi sæû âãöu bë caïc phæång tiãûn thäng tin âaûi chuïng truyãön âi. Âaìng
khaïc chuïng ta dãù ham muäún kãu goüi traí thuì vaì træìng phaût khi chênh chuïng ta khäng
phaíi chëu traïch nhiãûm. Trong xæï såí chuïng ta, ngaình tæ phaïp coï sæï maûng xaî häüi væìa
baío vãû, giaïo duûc væìa laìm gæång ; nhæng cuîng væìa sæía âäøi, chæîa trë væìa giuïp taïi
häüi nháûp. Låìi Âæïc Giãsu daûy âæìng chäúng cæû nguåìi aïc khäng caín tråí cuîng nhæ khäng
goì boï sæï maûng naìy. Nhæng coìn coï mäüt caïi gç khaïc hån laì nhæîng biãûn phaïp cáön
thiãút âãø baío âaím an ninh xaî häüi, mäüt caïi gç khaïc hån laì sæû háûn thuì, ghen gheït, baïo
oaïn. Âæïc Giãsu kãu goüi âãún caïi täút nháút nåi con nguåìi, âäi khi âãún caí sæû anh duîng
âãø coï âæåüc mäüt con tim biãút thæï tha ; chuïng täi coï thãø laìm chæïng caïc kitä hæîu âaî
säúng sæû tha thæï naìy caïch cäng khai ! Âæïc Giãsu khäng cáúm chuïng ta âoìi hoíi nhæîng
quyãön låüi chênh âaïng. Khi bë viãn vãû binh taït tai, chênh Ngaìi âaî âoìi anh ta giaíi thêch lyï
do taûi sao anh ta haình âäüng nhæ váûy : Nãúu täi noïi sai, haîy troí cho tháúy sai åí chäù naìo ;
nãúu täi noïi âuïng, thç sao laûi âaïnh täi ? (Gioan 18,23). Nhæng nåi væåìn Cáy dáöu Ngaìi âaî
khäng cho pheïp Phãrä ruït kiãúm baío vãû mçnh vaì cuîng khäng xin Chuïa Cha sai caïc âaûo
binh thiãn tháön âãún che chåí mçnh. Ngaìi âãø mçnh bë tráún läüt, taït tai, âaïnh âáûp vaì âäüi
triãöu thiãn bàòng muî gai… Ngaìi khäng haìi loìng våïi låìi kãu goüi âæìng láúy oaïn baïo oaïn,
láúy laình thàõng dæî, láúy tçnh yãu thàõng háûn thuì. Ngaìi coìn toí ra chênh mçnh laì con
âæåìng khi thæûc hiãûn låìi tiãn tri vãö ngæåìi âáöy tåï âau khäø âaî khäng quay læng, quay màût
traïnh nhæîng keí ra sæïc laìm khäø mçnh. ÅÍ báút cæï nåi âáu chuïng ta sinh säúng vaì theo
Page 148 of 793
caïch thãú cuía minh, Ngaìi kãu måìi chuïng ta âæìng âi vaìo chu kyì baûo læûc, nhæng haîy coï
âuí sæïc maûnh tinh tháön âãø âàût mäüt lä-gêch måïi trong mäúi tæång quan giæîa con ngæåìi
våïi nhau.
2. “Thöù tha nhö Thieân Chuùa tha thöù cho ta”: (L. Sintaï, trong « Suy niãûm vaì
giaíng Låìi Chuïa. Nàm A », Meïdiaspaul, tr. 83).
« Nãúu thæûc sæû sæû thæï tha cuía Thiãn Chuïa laìm täi hiãûn hæîu, nãúu Ngaìi ban cho täi
tçnh yãu Thiãn Chuïa vaì khaí nàng yãu mãún, laìm sao täi laûi khäng thãø hoaïn chuyãøn tçnh
yãu thaình thæï tha theo chæìng mæûc maì täi coï thãø laìm âæåüc âäúi våïi nhæîng ai âaî phaín
bäüi, chäúi boí vaì laìm täøn thæång täi ? Hoàûc täi khäng laì kitä hæîu vaì råi vaìo läúi säúng
theo cáu ngaûn ngæî cäø : « màõt âãön màõt, ràng âãön ràng », hoàûc täi muäún säúng nhæ laì
mäüt kitä hæîu thç láûp tæïc, täi phaíi nhåï âiãöu loan baïo cäút yãúu nháút cuía âæïc tin : táút caí
anh em âãöu laì nhæîng täüi nhán âaî âæåüc thæï tha, táút caí anh em âãöu laì nhæîng âæïa con
cuía loìng thæång xoït. Nãúu anh em muäún laì nhæîng kitä thæûc sæû säúng âaûo, âiãöu thæûc
haình âáöu tiãn, cå baín nháút, chênh laì thæûc haình âiãöu Thiãn Chuïa âaî säúng âäúi våïi anh
em, âiãöu maì Âæïc Giãsu âaî laìm vaìo luïc Ngaìi sàõp qua âåìi, âoï laì thæï tha. Âoï laì caïch
thãú duy nháút laìm chæïng cho moüi ngæåìi sæû tha thæï ta âaî laînh nháûn vaì noï âæåüc trao
ban cho táút caí moüi ngæåìi.
Dé nhiãn, sæû tha thæï nhæ váûy khäng thãø laì sæû quaï ngáy thå, caìng khäng thãø laì sæû cäø
vuî cho sæû dæî. Âãø thæûc sæû laì tha thæï, noï chè coï thãø phaït xuáút tæì mäüt læång tám
khäng coï aío tæåíng naìo vãö nhæîng aïc tám, ä nhuûc, täüi aïc cuía thãú gian naìy vaì cuía lëch
sæí con ngæåìi. Tuy nhiãn, væåüt lãn trãn nhæîng báút haûnh maì ngæåìi kitä hæîu dáún thán
âáúu tranh nhán danh cäng lyï, hoüü coìn laìm chæïng vãö niãöm hy voüng Thiãn Chuïa âàût
sàôn nåi mäùi nguåìi, duì laì nhæîng keí phaûm täüi nhå nhåïp nháút. Nhæ váûy, Thiãn Chuïa
mong muäún táút caí hoaïn âäøi aïc tám vaì háûn thuì thaình tçnh yãu. Âiãöu naìy tháût âuïng, vç
chuïng ta chè laì kitä hæîu do niãöm tin vaì hy voüng nhæ váûy, vaì chuïng ta âang cäú gàõng
hãút sæïc mçnh säúng niãöm tin vaì hy voüng âoï nhåì ån Chuïa ».
3. “Yeâu thöông moïi ngöôøi vì Thieân Chuùa yeâu thöông hoï”: (Martin-Luther King, trong « Chè coï
mäüt cuäüc caïch maûng », Casterman, 1968, tr. 108-109).
« Trong Tán Æåïc, chuïng ta tháúy tæì Agapeì âæåüc duìng âãø chè tçnh yãu. Âoï
Page 149 of 793
chênh laì tçnh yãu däöi daìo khäng âoìi mäüt âaïp traí naìo hãút. Caïc nhaì tháön
hoüc noïi âoï laì tçnh yãu Thiãn Chuïa âæåüc thæûc hiện nåi tám häön con ngæåìi.
Khi væån lãn âãún mäüt tçnh yãu nhæ váûy, chuïng ta seî yãu hãút moüi nguåìi,
khäng phaíi vç chuïng ta coï thiãûn caím våïi hoü, cuîng khäng phaíi vç chuïng ta
âaïnh giaï cao läúi säúng cuía hoü, chuïng ta yãu thæång hoü vç Thiãn Chuïa yãu
thæång hoü. Âoïï chênh laì yï nghéa Låìi Âæïc Giãsu Anh em haîy yãu thæång keí
thuì. Pháön täi, täi sung sæåïng vç Ngaìi âaî khäng noïi : « Anh em haîy coï thiãûn
caím våïi keí thuì cuía anh em » båíi vç coï nhæîng ngæåìi maì täi khoï coï thiãûn
caím näøi. Thiãûn caím laì mäüt xuïc caím. Täi khäng thãø coï xuïc caím våïi
ngæåìi âaî neïm bom vaìo gia âçnh täi. Täi khäng thãø coï thiãûn caím våïi ngæåìi
boïc läüt täi. Täi khäng thãø coï thiãûn caím våïi ngæåìi âeì beûp täi dæåïi sæû báút
cäng. Khäng, khäng thãø coï mäüt thiãûn caím naìo âäúi våïi ngæåìi âãm ngaìy âe
doüa giãút täi. Nhæng Âæïc Giãsu nhàõc täi ràòng tçnh yãu coìn låïn hån thiãûn
caím, ràòng tçnh yãu laì thiãûn chê biãút caím thäng, coï tênh saïng taûo, cæïu âäü
âäúi våïi hãút moüi ngæåìi ».
CHÚA NHẬT XI THƯỜNG NIÊN
SỨ MẠNG ĐẦU TIÊN CỦA 12 TÔNG ĐỒ
(Mt 9,36; 10,8)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một sứ mạng bắt nguồn từ “lòng thương xót” của Đức Giêsu.
Sau những hoạt động truyền giáo của Đức Giêsu tại Galilê, câu 35 cho một cái
nhìn tổng quát về hoạt động này: “Đức Giêsu rảo khắp các thành phố, làng mạc,
rao giảng trong các hội đường. Công bố Tin Mừng Nước Thiên Chúa, chữa mọi
bệnh hoạn, tật nguyền”, nay đến giờ tổng kết, để tạo một đà lực mới cho sứ mạng.
Nguồn mạch của đà lực mới cho sứ mạng này phát xuất từ cái nhìn của Đức Giêsu, từ
trái tim Mục Tử nhân hậu của Người, từ “lòng thương xót” của Người đối với “đám
Page 150 of 793
đông mệt mỏi rã rời”, tệ hơn nữa, bị những người có trách nhiệm hướng dẫn - Luật sĩ
và Biệt phái - bỏ rơi vì những vị này khép lòng lại trước tính chất mới mẻ của Nước
Chúa. “Họ bơ vơ như đàn chiên không người chăn dắt”.
- Thấy nhiệm vụ quá lớn lao mà phương tiện lại nghèo nàn, trước khi cất tiếng kêu
gọi và sai các tông đồ lên đường sứ mạng, Đức Giêsu hướng tầm mắt các môn đệ
về phía “Ông chủ mùa gặt": “Hãy cầu nguyện xin chủ ruộng sai nhiều thợ gặt
đến”.
2. Một sứ mạng không khác sứ mạng của Đức Giêsu.
Nhân việc Đức Giêsu kêu gọi “mười hai môn đệ”, tác giả Phúc Âm phong cho họ
tước hiệu “tông đồ” nghĩa là “được sai đi”. Simon được gọi là “Phêrô” đứng đầu
nhóm. “Matthêu” người “thu thuế” ở chương 9,9; “Giuđa”, “kẻ sẽ nộp Người”.
Việc kêu gọi đi liền với việc sai đi truyền giáo được diễn tả dưới hình thức diễn từ,
đó là diễn từ thứ 2 trong 5 diễn từ quan trọng của Phúc Âm thứ I mà ta sẽ đọc tiếp
ở Chúa nhật XII và Chúa nhật XIII sắp tới. Đoạn Phúc Âm hôm nay trả lời hai vấn
nạn: Họ được sai đến với ai? Sứ mạng của họ là gì ?
- Đến với ai? Với cuộc hẹn cuối cùng tại Galilê, Đức Giêsu phục sinh đã mở chân trời
truyền giáo ra tới “mọi dân tộc” (28,19). Còn hiện tại, những người được sai đi đến
trước hết: “với những chiên lạc nhà Israel”.
- Sứ mạng gì? Y hệt sứ mạng của Đức Giêsu. Như Người, họ sẽ loan báo việc
Nước Thiên Chúa đến. Họ sẽ thực hành những cử chỉ nhân hậu của Chúa, những
dấu chỉ mà tác giả Phúc Âm, ở 11,2, gọi là “những công việc của Đức Giêsu”. Khi
nhớ lại rằng họ chỉ hành động như vậy nhờ Đức Giêsu ban các quyền năng của
Người cho họ một cách nhưng không, họ đã đi đến một thái độ sống nghèo: “Anh
em đã lãnh nhận nhưng không; hãy ban phát nhưng không”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Chính nơi trái tim Đức Giêsu ta tìm thấy động lực cho việc truyền giáo, sứ
mạng của ta. (Mgr. L. Daloz, le Règne de Dieu s'est approché DDB).
Cho tới nay, Đức Giêsu chưa trao cho những kẻ Người kêu gọi một nhiệm vụ nào.
Page 151 of 793
Giờ đây Người sắp trao cho họ và sai họ đi. Trước đó, Mt đã cho ta thấy nguồn cội
của sứ mạng của họ: Thấy đám đông, Người động lòng thương, vì họ mệt mỏi rã
rời như bầy chiên không người chăn dắt. Rất nhiều lần, Phúc Âm đã nói về lòng
thương của Đức Giêsu đối với đám đông. Nguồn cội của việc sai đi, của sứ mạng
truyền giáo là tình thương của Đức Giêsu, tình thương mà ta gọi là lòng thương
xót, không phải là sự hạ cố, nhưng vì tình thương ấy đã nhìn thấy đám đông “mệt
mỏi rã rời” và Đức Giêsu đã xúc động... Từ ngữ Hi Lạp còn nói mạnh hơn: Người
đau thắt ruột lại. Chính nơi trái tim Đức Giêsu, nơi sự âu yếm của Người, nơi sự
xúc động tâm can của Người, ta tìm thấy động lực của sứ mạng truyền giáo của
ta...
Có lẽ ta nghĩ rằng lời kế tiếp sẽ là lời mời gọi lên đường làm việc thu hoạch mùa
màng, vì có quá ít thợ! Nhưng Đức Giêsu lại không nói điều đó với các môn đệ.
Hãy nghe Người: Các con hãy xin Chủ ruộng sai thợ gặt đến. Tự nguyện chưa đủ.
Quảng đại chưa đủ. Còn phải hiệp thông với tình yêu của Chúa Cha, ông chủ ruộng
nữa. “Lòng thương xót” của Đức Giêsu diễn dịch tình yêu của Thiên Chúa đối với
nhân loại lầm lạc. Vâng, thật cần thiết, những người muốn làm việc cho mùa gặt,
loan báo Nước Trời, làm chứng Phúc Âm, đi kín múc từ nguồn tình yêu làm cho
hoạt động của họ có ý nghĩa. Lời kêu gọi trước hết là theo Đức Giêsu. Hiểu biết
Đức Giêsu, nhận biết Người là Đấng Cứu Thế, Đấng đến nhân danh Chúa Cha, để
Người khai tâm mở trí, chiêm ngắm Người, năng lui tới với Người, khám phá bằng
nghe Người nói, nhìn Người hành động không mỏi mệt, và tặng ban chính sự sống
của Người, thấy Người xúc động vì “thương xót” đến mức nào, thổn thức vì khổ
đau của nhân loại... và như thế, chia sẻ sự bao la, sự sâu xa của tình yêu Thiên
Chúa, một tình yêu không giới hạn cháy bỏng: Thiên Chúa muốn nhân loại vào
một cuộc xuất hành khác với cuộc xuất hành do Môsê hướng dẫn, muốn ban cho
nhân loại một cuộc giải phóng vĩ đại hơn! Đó là tất cả điều kiện của một “sứ mạng
thực sự” không phải là trước khi lên đường, nhưng không ngừng, ở nền tảng của sứ
mạng. Trước đây, không biết điều đó, ta vẫn có thể xúc động trước nỗi khổ của con
người, trước sự thiếu thốn của họ và dấn thân phục vụ họ, can đảm hành động.
Điều đó rất quan trọng, và đó cũng là công việc của Thánh Thần Thiên Chúa.
Nhưng Phúc Âm còn đưa ta đi xa hơn: Nó mạc khải tình yêu mà chính Thiên Chúa
Page 152 of 793
mang đến cho nhân loại, say mê, không mỏi mệt. Đời sống và cái chết của Đức
Giêsu là bằng chứng hùng hồn về điều đó. Người mời gọi ta đến chia sẻ tình yêu
ấy, làm tôi tớ phục vụ tình yêu ấy cho anh em ta, bắt tay vào hành động, vì Người
sai ta đi truyền giáo. Truyền giáo không phải là tác phẩm của ta. Cũng không do
sáng kiến của ta. Truyền giáo đâm rễ sâu trong lời cầu nguyện làm trái tim và ý chí
ta phù hợp với tình yêu trong trái tim Thiên Chúa. Truyền giáo không thể tách rời
cầu nguyện: Hãy cầu nguyện xin chủ ruộng sai thợ gặt đến.
2. Chúng ta là Giáo Hội (L. Sintas, Parole de Dieu pour la méditation et l'homélie,
Médias Paul).
Sứ mệnh trao ban cho các tông đồ cũng là sứ mệnh trao ban cho ta hôm nay. Giáo
Hội hôm nay chính là chúng ta. Vậy đến lượt ta phải loan báo Nước Thiên Chúa đã
đến. Chắc rằng ta không đi tìm mặt trời giữa đêm khuya. Xuyên qua hoạt động
hằng ngày, cuộc sống gia đình, nghề nghiệp, ta có thể, hoặc trở nên tôi tớ của
Vương quốc sự dữ khi ta gieo rắc chia rẽ, vun trồng ghen tương, ích kỷ, hoặc trở
nên chứng nhân cho hoạt động của Thiên Chúa khi trở thành men tình bạn, men
bình an, men hoà giải. Cần cầu nguyện để nhắc nhớ những gì Thiên Chúa đã làm
cho ta dù ta tội lỗi. Nhưng cầu nguyện còn có mục đích giúp ta kiên vững trong sứ
mệnh là tác nhân hoà bình, chữa lành bệnh và hiệp thông. Muốn là Kitô hữu, phải
làm cho cách hành động của ta phù hợp với niềm tin. Đó là cách duy nhất để trở
thành tông đồ, làm cho Giáo Hội nên sống động và có sức hấp dẫn. Thực vậy, đối
với những người không cùng chia sẻ niềm tin với ta, thành phần hữu hình của Giáo
Hội mà họ thấy được chính là các Kitô hữu cụ thể ở làng ta, trong khu phố ta ở. Là
chính chúng ta. Chính ta có trách nhiệm tạo cho Giáo Hội một khuôn mặt của
Thiên Chúa, khuôn mặt ấy có sức lôi cuốn mọi người sống quanh ta. Đó là loan
báo Nước Thiên Chúa đã đến.
3. Cầu nguyện và truyền giáo (Mgr. R. Coffy, cine Ezlia qui célèber et quiprie,
Le Centurion).
Truyền giáo là lãnh nhận trước khi là hành động. Truyền giáo chỉ là hành động
nhân danh Đấng sai đi. Được sai đi chính là hành động nhân danh ai. Nó giả thiết
Page 153 of 793
mối quan hệ quen thuộc thông thường giữa người sai và kẻ được sai, trong sứ
mạng tông đồ, đó là cầu nguyện. Hoạt động truyền giáo không dựa trên cầu nguyện
sẽ có nguy cơ trở nên hoạt động thuần tuý nhân loại chứ không còn là hoạt động
của Chúa Thánh Thần nơi con người. Nói về truyền giáo mà không nói trong cầu
nguyện, có thể vi phạm tính cách chân thực của sứ mạng.
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN
ĐỪNG SỢ
(Mt 10,26-33).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Được tiếp đón hay bị từ chối như Thầy...
Thấy đám đông, Đức Giêsu động lòng thương xót, vì họ mệt mỏi rã rời như đàn
chiên không người chăn dắt, Người liền kêu gọi 12 môn đệ mà Người gọi là “tông
đồ” (nghĩa là được sai đi).
Nhưng trước khi sai họ đi “đến với những chiên lạc nhà Israel”, Người còn nói với họ
một “diễn từ sai đi”, là diễn từ thứ 2 trong số 5 diễn từ chính của Đức Chúa Giêsu
trong Phúc Âm thứ nhất. Sách Bài đọc chia ra hai bài, hôm nay và Chúa nhật tuần tới,
nhưng không chia ra hai loạt những nhắn nhủ các nhà truyền giáo:
- Một đàng là những nhắn nhủ về sự dứt bỏ, vô vị lợi mà họ phải làm chứng, về
cách họ phải cư xử khi được đón tiếp hay bị chối từ khi loan Tin Mừng (câu 9-15).
- Đàng khác là những cảnh báo liên hệ đến sự bắt bớ mà họ sẽ phải chọn (câu 16-
23) vì Thầy, nếu họ trung thành với sứ điệp của Người (câu 24-25): “Nếu chủ nhà
đã bị coi là Belzebu, thì những người trong nhà sẽ còn bị đối xử tệ hơn”. Hai câu
cuối cùng này là cao điểm của bài diễn từ Cl. Tassin bình luận: “Hai câu này nhìn
sứ mạng của Kitô hữu như đồng bộ với thái độ của Đức Giêsu: cũng Người hiến
mình cho đoàn chiên mệt mỏi lang thang, và chấp nhận những thử thách như
Người, đó là sứ mạng đích thực của mọi Kitô hữu. Mười hai tông đồ vẫn là những
Page 154 of 793
mẫu mực không so sánh được về truyền giáo, không phải do những thành công,
nhưng do các Ngài đã cùng Đức Giêsu cảm nghiệm đến cùng cảm tính định mệnh
của các ngài.
2. Những người được sai đi của Đức Giêsu không được sợ nói.
Sau khi đã loan báo cho các môn đệ biết sự bắt bớ đang chờ họ và họ thấy rõ
nguyên nhân của sự bắt bớ - căn tính sâu xa giữa Người và các môn đệ - Đức
Giêsu hướng dẫn họ thái độ phải có khi gặp thử thách. Một tư tưởng hướng dẫn
chạy xuyên suốt các lời Thầy, một điệp khúc tạo nên dấu chấm câu:“Các con đừng
sợ!... Đừng sợ!... Đừng sợ gì cả...”.
- Đừng sợ, dám nói, vì lời họ nói không phải là lời của riêng họ nhưng là lời Đức
Giêsu, lời có hiệu quả của lời Thiên Chúa. Do đó, môn đệ đừng mất can đảm nếu
thành công trong hiện tại còn mỏng manh, thậm chí còn chưa thấy; như mặt trời mọc
lên chiến thắng đêm đen, sứ điệp rồi cũng sẽ xuyên thủng tăm tối.
- Đừng sợ khi bị bắt bớ, vì nếu những kẻ bắt bớ chỉ có quyền trên sự sống dương
trần (thân xác) chỉ mình Thiên Chúa nắm giữ đời sống vĩnh cửu và phán quyết của
Người có thể huỷ diệt trần thế con người (cả xác lẫn hồn).
- Đừng sợ, vì Thiên Chúa, Đấng xét xử ta cũng là “Người Cha” chăm sóc mọi người,
dù bé nhỏ đến đâu, và yêu thương từng người con bằng sự âu yếm của người mẹ: “Các
con đáng giá hơn những con chim sẻ nhiều”.
Đối với những ai gắn bó sự nghiệp của họ với sự nghiệp của Người đến liều cả
mạng sống, Đức Giêsu cũng hứa sẽ gắn bó với họ trong ngày phán xét. Người sẽ là
luật sư biện hộ cho họ “Ai tuyên xưng ta trước mặt người đời, ta sẽ tuyên xưng họ
trước mặt Cha Ta trên trời”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Trong bày tay Thiên Chúa (Mgr. L. Daloz, Le Règne des cieux s'est approché,
DDB).
Với môn đệ được sai đi, Đức Giêsu không hứa hẹn một đời sống dễ dãi. Nhưng
Người cũng không để các ông trắng tay. Người bảo đảm cho các ông có sự trơ giúp
Page 155 of 793
của Chúa Thánh Thần. Người cũng trấn an các ông rằng từ nay các ông được Chúa
Cha gìn giữ nên họ sẽ không lo gặp sự dữ. Chúng ta sống trong bàn tay của Thiên
Chúa hằng sống, Chúa Cha, Chúa Con, Chúa Thánh Thần. Loan báo Phúc Âm đâu
phải là của riêng của những bậc anh hùng, những con người có óc phiêu lưu mạo
hiểm! Loan báo Phúc Âm đòi có sự can đảm, có sức mạnh, nhưng không phải sự
can đảm hay sức mạnh của riêng ta. Ta tìm thấy sự bảo đảm vẹn toàn ấy ở nơi
Thiên Chúa. Dù bản chất ta yếu ớt, nhát sợ, ta vẫn có chỗ trong việc truyền giáo.
Các tông đồ đã chẳng nhát sợ đó sao? Chính Thánh Thần Thiên Chúa trong ngày lễ
Hiện xuống đã ban cho họ sức mạnh để họ ra khỏi nhà, đến với mọi người. Thánh
Phaolô tự phụ vì những yếu đuối của Ngài, vì qua những yếu đuối ấy, quyền năng
Thiên Chúa được tỏ hiện. Ta là con của Người Cha trên trời, của Thiên Chúa sáng
tạo và giữ gìn tạo vật của Người. Là con Thiên Chúa thì khác hẳn với chỉ là tạo
vật. “Người ta chẳng bán hai chim sẻ một đồng đó sao? Thế mà không một con
nào rơi xuống đất mà không do ý Cha. Còn các con, ngay cả tóc trên đầu các con
cũng đã được đếm rồi”. Ta có giá trị trước mặt Thiên Chúa. Người yêu ta như cha,
như mẹ ta. Vì thế, Đức Giêsu luôn khuyên ta đừng sợ hãi: “Đừng sợ, các con có
giá trị hơn chim sẻ kia nhiều”.
Tuyên xưng niềm tin khi ta sống giữa những người đồng đạo, trong một cộng đoàn
Kitô giáo thì thật dễ. Cho dù ở trong cộng đoàn, ta vẫn có tự do. Nhưng điều tối
quan trọng, cực kỳ khó khăn đó là ta dám hành xử, ăn nói theo đức tin giữa một thế
giới lãnh đạm, nghi kỵ hoặc thù ghét. Đức Giêsu đòi hỏi ta điều đó. Đức Giêsu sai
môn đệ để họ đi rao giảng Nước Trời cho thế gian, chứ đâu phải chỉ để họ rao
giảng cho nhau. Không đủ nếu ta chỉ mời người khác đến tham dự các buổi họp,
thánh lễ vì ở đó, ta vẫn thường nói về Đức Giêsu Kitô, ta chẳng phải liều lĩnh gì cả,
ta vẫn ở “nhà” ta, trong khuôn viên của ta. Nhưng cũng không cần phải ra ngoài
đường phố mà rao giảng. Tuy nhiên, khi dám nói một lời trong xã hội ta sống,
trong gia đình, với các bạn bè, các đồng nghiệp, “tại nhà họ”, không khiêu khích,
nhưng cũng không sợ hãi, đó là gieo hạt giống Nước Trời vào thúng bột trần gian...
Đó là một liều lĩnh, nhưng lười biếng, im lặng còn là một liều lĩnh lớn hơn...
Lạy Chúa, xin hãy gìn giữ chúng con trong trung tín với Chúa. Chúng con chỉ
đứng vững nhờ sức mạnh Chúa ban. Chúa là sự vững mạnh, là tảng đá cho chúng
Page 156 of 793
con nương tựa. Xin cất khỏi chúng con mọi sợ hãi loài người. Xin hãy tuyên xưng
chúng con trước mặt Cha để Người ban cho chúng con đủ sức tuyên xưng Chúa
trước mặt người đời. Xin cho chứng từ của chúng con là một bằng chứng cho mọi
người thấy rằng Chúa chính là bảo đảm cho chúng con trước mặt Chúa Cha. Xin
cho lời tuyên xưng đức tin của chúng con cho mọi người biết Chúa là Con yêu dấu
của Chúa Cha. Khi chúng con sợ chống đối hay chế diễu, không dám tuyên xưng
danh Chúa, xin hãy tha thứ cho chúng con, như Chúa đã tha thứ cho Phêrô. Nếu
chúng con phản bội, thì Chúa vẫn một mực trung tín. Xin nâng đỡ chúng con để dù
chúng con sợ hãi, tình yêu của Chúa vẫn là mạnh nhất. Để qua sự yếu đuối của
chúng con, chúng con biết làm chứng về sức mạnh của ơn Chúa tha thứ.
2. Im hay nói? (G. Bessierè, Dieu si proche, DDB).
Ngày nay Kitô hữu nói về Thiên Chúa ít hơn xưa. Tuy nhiên, Đức Giêsu yêu cầu
ta: “Hãy la lớn trên mái nhà” điều gì đã “thì thầm vào tai”. Lời chúc dữ của
Người: “Ai từ chối Ta trước mặt người đời, ta cũng sẽ từ chối họ trước mặt Cha
Ta trên trời”.
Im hay nói? Có nhiều loại im lặng. Im lặng sợ hãi, im lặng lãnh đạm, im lặng phản
bội. Cũng có những im lặng mừng vui, im lặng sung mãn, im lặng yêu thương, im
lặng dấu kín một bí mật. Những phút mãnh liệt nhất trong đời là những lúc “Không
còn lời lẽ”. Lúc ấy im lặng còn diễn tả hơn mọi lời lẽ: nó cho ta nghe thấy điều
không diễn tả được.
Làm sao trẻ em, và giới trẻ biết được Đức Giêsu nếu ta cứ im lặng mãi? Ta đề nghị
niềm hy vọng nào nếu ta lặng thinh? Im lặng cần có từ ngữ mới có sức mạnh: nếu
không có bản giao hưởng, làm sao nghe được sự im lặng tràn ngập căn phòng sau hợp
âm cuối cùng?
Đức Giêsu đã chẳng nói đó sao: “Tất cả những gì che giấu sẽ được tỏ lộ. Tất cả
những gì giấu giếm rồi mọi người sẽ biết”. Phải chăng ta không cần như thánh
Phaolô, nói “vào lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện” để rao giảng Phúc
Âm cho cả nhân loại qua mọi thế hệ?
Cần phải loan báo thứ sứ điệp vượt quá mọi từ ngữ và mọi giáo thuyết. Nhà khôn
ngoan lớn tuổi viết sách Giảng Viên đã nói: “Có thời để nói, có thời để im
Page 157 of 793
lặng”. Những thời điểm này tiếp nối nhau trong cuộc đời con người cũng như trong
Giáo Hội từ ngàn đời. Vì đôi khi ta nói quá nhiều, rồi sẽ tới ngày những từ ngữ biến
nghĩa và chẳng còn “nói lên được điều gì nữa”. Chính sự sống và sự im lặng để làm
chín muồi những lời lẽ mới mẻ và tươi trẻ.
Ta đang ở vào một mùa lịch sử mà nhiều từ ngữ không nói lên điều gì nữa: vì đôi
khi trong quá khứ người ta đã dùng sai từ ngữ, và vì ta đã bước vào một lối hiện
hữu mới nơi mọi người đang thay đổi lối sống, lối suy nghĩ, diễn tả và truyền đạt.
Mong sao Kitô hữu cố gắng mỗi ngày sống Phúc Âm hơn. Thánh Thần của Đức
Giêsu sẽ khơi dậy trong họ sự im lặng hoặc từ ngữ. Lời đầu tiên cua họ vẫn luôn
luôn là sự sống của họ. Còn những lời khác sẽ không ngừng tái tạo, từ thời đại này
qua thời đại khác, mà không bao giờ bị sa lầy trong những từ ngữ bị thói quen làm
cho lu mờ.
CHÚA NHẬT XIII THƯỜNG NIÊN
AI ĐÓN TIẾP CÁC CON LÀ ĐÓN TIẾP THẦY
(Mt 10,37-42)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Với Chúa nhật XIII này, kết thúc bài “diễn từ sai đi truyền giáo”.
1. Sẵn sàng để theo Đức Kitô.
Đức Giêsu nói với “mười hai môn đệ” thân thiết mà Người vừa phong làm tông đồ,
tức là những kẻ “được sai đi” của Người.
Bài diễn từ có chia làm phần rõ rệt:
- Phần thứ nhất tập trung vào SỰ SẴN SÀNG TRỌN VẸN và sự gắn bó triệt để
của người môn đệ vào Đức Kitô.
. Đức Giêsu đòi người môn đệ yêu mến Người hơn những gì thân yêu nhất: “Ai
yêu cha mẹ hơn Thầy không xứng đáng làm môn đệ Thầy. Ai yêu con cái hơn Thầy
không xứng làm môn đệ Thầy”.
Những lời này không đi ngược với giới răn thảo kính cha mẹ. Trong thể văn khoa
Page 158 of 793
đại kiểu sêmít, những lời này chỉ nhắm thiết lập một trật tự ưu tiên trong những lựa
chọn. Những tình cảm gia đình, dù chính đáng, không thể kìm hãm, càng không
thể ngăn chặn những môn đệ bước theo Đức Giêsu. Những mối dây liên hệ thiêng
liêng này chỉ là tương đối so với mối liên hệ tuyệt đối: gắn bó vô điều kiện vào bản
thân Đức Giêsu.
Ở đoạn văn trước đó, cũng đậm đặc chất sêmít, Đức Giêsu đã nói không úp mở cho
những ai muốn theo Người biết những chọn lựa đau đớn mà họ sẽ phải trải
qua: “Thầy đến để tách lìa con trai khỏi cha, con gái khỏi mẹ, con dâu khỏi mẹ
chồng, người trong một nhà sẽ chống đối nhau”. Claude Tassin gợi ý: “Hãy nghĩ
tới những người ngoại đạo mới trở lại, từ chối không thờ lạy thần của gia đình vì
đức tin Kitô hữu... Giữa “ngôi nhà” của Thiên Chúa (câu 25) và “ngôi nhà của
riêng mình”, người môn đệ luôn luôn bị đẩy vào chỗ phải lựa chọn giữa “nhà” của
Thiên Chúa và “nhà của riêng mình”.
. Đức Giêsu sẽ đi xa hơn nữa: Người mời gọi môn đệ yêu mến Người hơn chính
bản thân họ, hơn cả mạng sống của họ! Và vì người môn đệ đã chọn chia sẻ vận
mệnh với Người, Đức Messia chọn đóng đinh, họ sẽ không ngại ngùng vác lấy
“thập giá bản thân” mà “theo Người”.
Nếu ta thường cho rằng kiểu nói “vác thánh giá” thuộc về một ngôn ngữ ước lệ thì
các độc giả của Mt không nghĩ thế, vì họ phải sống trong một hoàn cảnh bắt bớ, đe
doạ, nơi cái chết trên thập giá xảy ra rất thường và là hình khổ tàn bạo, nhục nhã
hơn hết, hình khổ dành cho nô lệ.
Thế nên ai chọn nối bước Đức Giêsu chắc chắn rồi sẽ, như Thầy mình, gặp phải
hiểu lầm, thù ghét, và cả bắt bớ nữa.
2. Đón tiếp các môn đệ Đức Kitô.
- Với 4 câu, phần thứ hai trở lại đề tài “ĐÓN TIẾP” môn đệ Đức Kitô.
. Trước hết để xác định sự duy nhất giữa Đấng sai đi và người được sai đi: “Ai tiếp
đón các con là tiếp đón Thầy; ai tiếp đón Thầy là tiếp đón Đấng đã sai Thầy”.
. Sau đó, để phân biệt chi tiết sự đón tiếp theo 3 mức độ giảm dầm một cách nghịch
lý: các “tiên tri”, những “người công chính”, những “kẻ bé mọn”, và long trọng xác
nhận họ có tư cách xứng đáng là sứ giả của Phúc Âm.
Page 159 of 793
- Các “tiên tri” hiển nhiên là những Kitô hữu. Họ đã thi hành một tác vụ được chấp
nhận trong Giáo Hội sơ khai.
- Những “người công chính” có lẽ là những thành phần được kính trọng trong cộng
đoàn Kitô hữu.
- Còn những kẻ “bé mọn” là các môn đệ, họ chẳng làm gì hơn là “tin” vào Đức
Giêsu. Họ cũng đáng được trân trọng và yêu mến đặc biệt.
J. Perron ghi nhận: “Không ý nghĩa sao, khi “diễn từ tông đồ” này khởi đầu như
chỉ nói riêng với nhóm 12, tách họ riêng ra, trao cho họ trách nhiệm và tư cách
người được sai đi của Đức Kitô, lại kết thúc bằng trao ban cho cả những người bé
nhỏ nhất sự cao trọng và trách nhiệm y như thế?”.
III. BÀI ĐỌC THÊM:
1. (Mgr. L. Daloz, Le Règne descieux s'est approché DDB).
Đức Giêsu không chỉ đồng hoá với các tông đồ mà Người sai đi loan báo Nước
Thiên Chúa. Người còn đồng hoá với mỗi một môn đệ, nhất là với những người bé
nhỏ nhất. Người sẽ nói: “Ai vì danh Thầy mà đón tiếp một trẻ nhỏ chính là đón
tiếp chính Thầy” (18,5). Đặc biệt, Người mời gọi ta nhận biết Người trong những
kẻ túng cùng, khốn khổ: “Quả thực, Thầy bảo anh em, mỗi lần anh em làm như thế
cho một trong những kẻ bé mọn này, là anh em làm cho chính Thầy” (25,40). Hôm
nay, ngay khi nói với các tông đồ: “Ai tiếp đón anh em là tiếp đón Thầy”. Người
nói tiếp và cho biết Người gắn bó biết bao với từng người: cho một tiên tri vì họ là
tiên tri, cho người công chính vì họ là người công chính, cho kẻ bé mọn nhất vì họ
là môn đệ. Ai đón tiếp họ, Người hứa sẽ ban phần thưởng. Khi đón tiếp họ, cũng là
chọn đứng về phía Người. Giữa Đức Giêsu và các môn đệ có một dây hiệp thông
sâu xa. Đôi khi ta nói về “bí tích huynh đệ”. Các bí tích, trước hết là bí tích Rửa
tội, không biến anh em ta, một cách nào đó, thành những “bí tích” của Đức Giêsu
Kitô mà họ đã được ghi dấu đó sao? Cái nhìn đức tin phải giúp ta nhận biết Đức
Giêsu hiện diện trong anh em ta. Mỗi người chúng ta được sai đến với con người
để cho họ biết Đức Giêsu đã đến gần...”.
2. Điều bình thường nhất trở thành nơi diễn ra lắm bất ngờ.
Page 160 of 793
Yêu thương, tiếp đón là những từ ngữ thuộc về ngôn từ và phong tục của Nước
Trời. Cái bình thường, cái thường ngày trở thành ân sủng, khả năng khám phá ra
niềm vui Nước Trời. Điều bình thương nhất như cho một ly nước uống, bỗng trở
thành nơi diễn ra sự bất ngờ, mạc khải. Có lẽ Thiên Chúa muốn thời gian nghỉ hè
sắp tới sẽ giúp ta trở nên biết quan tâm tới người khác, tới Đấng khác. Như thế,
chúng ta sẽ trở thành những con người của niềm tin, những tín hữu.
CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN
KINH TẠ ƠN CỦA ĐỨC GIÊSU
(Mt 11,25-30)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
+ Trong một bối cảnh đối nghịch và thất bại hiển nhiên sau những chỉ dẫn làm nòng
cốt cho sứ mạng Kitô hữu (ở Chúa nhật 11, 12 và 13), ta chờ đợi được thấy 12 môn đệ
lên đường sứ mạng. Nhưng hôm nay, ta gặp lại Đức Giêsu giữa bộn bề hoạt động
truyền giáo. Mt viết: “Dạy bảo 12 môn đệ rồi, Đức Giêsu lên đường dạy dỗ và rao
giảng tại các thành thị trong nước” (11,1). Trong hoạt động truyền giáo ấy, Người
phải trả lời những chất vấn của Gioan Tiền hô cũng như phải đương đầu với sự cứng
lòng, sự chống đối của các đối thủ và sự bất tín của các thành thị xứ Galilê.
- Đối diện với các sứ giả của gioan Tiền hô. Gioan Tiền hô nhận thấy thái độ của
Đức Giêsu không phù hợp với những lời rao giảng nghiêm khắc của ông, nên từ
trong tù, ông sai người đến hỏi Đức Giêsu: “Ngài có phải là Đấng phải đến, hay
chúng tôi phải đợi một người khác?”.
Để trả lời họ, Đức Giêsu đưa họ trở lại những lời tiên báo của Isaia: “Hãy về thuật
lại cho Gioan những gì các ngươi đã nghe và đã thấy: người mù nhìn thấy, kẻ què
đi được, kẻ chết sống lại và người nghèo được nghe giảng Tin mừng”. Thời ứng
nghiệm lời tiên tri đã tới. Phải biết nhận định những dấu chỉ loan báo về Nước
Trời. Đức Giêsu nói với Gioan: “Phúc cho ai không vấp phạm vì Ta”.
- Khi “những sứ giả của Gioan đi rồi”, Đức Giêsu tiếp tục liên hệ sứ mạng của
Page 161 of 793
Gioan với sứ mạng của Ngài và tố cáo những ai không đón tiếp sứ mạng của các
Ngài. Vạch trần ý đồ xấu xa của các đối thủ, Đức Giêsu so sánh họ với đám trẻ con
hư đốn muốn chơi trò đám tang khi ta đề nghị chúng chơi trò đám cưới, và đòi chơi
trò đám cưới khi ta đề nghị chúng chơi trò đám tang.
- Vì thái độ bất tín của miền Galilê quê hương Ngài dù họ đã thấy biết bao phép lạ
Người làm sau cùng Ngài đã phải thốt lên những lời đau đớn y hệt các tiên tri trong
Cựu Ước.
1. Kinh tạ ơn của Đức Giêsu.
Vậy mà Mt đã đặt lời kinh nguyện lạ lùng của Đức Giêsu vào trong cái bối cảnh
chống đối và thất bại hiển nhiên của sứ vụ Galilê ấy. Lời kinh mà trong Phúc Âm
Luca 10,21-22, ta gặp thấy trong sứ mạng của các môn đệ.
- Một lời cầu nguyện mang âm hưởng rất Do Thái, trong đó Đức Giêsu ngỏ lời với
“Chúa trời đất”.
- Một lời cầu nguyện mà tiếp theo đó, Đức Giêsu, trong tương quan với Đấng mà
Ngài gọi là “Cha”, đã tự nhận mình là “Con": một danh hiệu bất ngờ qua đó hiển lộ
mối liên hệ duy nhất nối kết các Ngài: “Cha Ta đã trao cho Ta mọi sự; không ai
biết Con trừ ra Cha; cũng không ai biết Cha, trừ ra Con và người mà Con muốn
mạc khải cho”.
- Một lời cầu nguyện còn vang âm lời phán ra từ đám mây, khi Đức Giêsu chịu
phép rửa ở sông Giođan “Đây là Con Ta yêu dấu: Ta hài lòng về Người”.
Bây giờ Đức Giêsu cầu nguyện: “Điều Cha đã giấu những bậc khôn ngoan thông
thái, Cha lại mạc khải cho những kẻ bé nhỏ. Vâng, lạy Cha, Cha đã muốn như vậy
vì lòng nhân lành của Cha”. Cha cũng dùng tình yêu thương ấy ấp ủ Đức Giêsu,
Con rất yêu dấu, Tôi tớ của Người, và những kẻ bé nhỏ sẽ nhận biết Cha trong
cảnh nghèo hèn của họ.
- Một kinh nguyện tạ ơn, một tiếng reo vui, một lời tuyên xưng đức tin, một "bài ca
tán tụng”.
Tại sao lại tạ ơn? Vào đúng lúc khó khăn này? Không phải vì Ngài đã thất bại đối
với những bậc khôn ngoan thông thái, những kẻ cho rằng họ nắm giữ đặc quyền
hiểu biết, nhưng vì sự đón nhận mà đám đông những “người bé nhỏ”, những kẻ
Page 162 of 793
khiêm nhường, những người có tâm hồn nghèo khó, dành cho Người. Những người
ấy đã nhận ra nơi Người mầu nhiệm Thiên Chúa Cứu Độ, bí mật tình yêu của
Người đối với nhân loại. Họ đã nhận biết nơi Người Thiên Chúa tối cao đã tỏ ra
gần gũi, Thiên Chúa vĩ đại đã tỏ ra ngang hàng với những kẻ bé nhỏ.
Cl. Tassin ghi nhận: “Lời kinh này phản ánh đúng sự lượng giá của Đức Giêsu về
sứ mạng của Người. Lời kinh cũng cho ta mẫu mực của mọi lời kinh tông đồ, lời
kinh, biết nhìn lại những thành công và những thất bại, để khám phá ra ý định của
Thiên Chúa với niềm hạnh phúc.
Trong lời nói và cử chỉ của Đức Giêsu, những người bé nhỏ khám phá ra Thiên
Chúa là một người Cha. Họ hiểu rằng giữa Thiên Chúa và con người ấy có một sự
hỗ tương toàn vẹn, rằng Đức Giêsu muốn mạc khải Thiên Chúa và rằng, trong sứ
mạng của Người, Thiên Chúa tỏ mình ra trong một ngôi vị.
2. ... và lời mời gọi trở nên môn đệ Người.
Đối với những người được tỏ cho biết mối liên hệ duy nhất nối kết Người với Chúa
Cha, Đức Giêsu kêu gọi hãy trở nên môn đệ của Người. Để qua Người đi sâu vào
sự hiểu biết trừu tượng, nhưng trong một liên hệ sống động giữa các ngôi vị.
“Gánh” mà Người gọi ra ở đây có lẽ là gánh của thói duy lề luật tỉ mỉ. Người là
Đấng đến không phải để phá huỷ, nhưng"hoàn thành”, Người “chống lại thói tục
chính yếu của tôn giáo thời ấy là áp đặt một kỷ luật khắt khe trên con người mà
không thông truyền cho họ niềm vui ơn cứu độ”. Người đề nghị một sự công chính
mới. Một sự công chính đòi hỏi hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn, vì đó là sự gắn bó
với cá nhân của Người, Đấng khai mở ra tình yêu của Chúa Cha. Một sự công
chính mà bản thân Người rất “nhân lành và khiêm nhường trong lòng” đến hoàn tất
trong những ai gắn bó với Lời Người.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một lời nguyện không tách rời những câu Phúc Âm ở đoạn trước. (L.
Monloubou, Evangile de Matthieu, Salvator).
Lời cầu nguyện của Đức Giêsu được trích dẫn ở đây không tách rời những câu
Page 163 of 793
Phúc Âm ở đoạn trước. Vì quen chia cắt chương này, ta hay coi thường mối liên hệ
chặt chẽ nối kết Lời của Đức Giêsu với sự thất bại khi Người rao giảng tại Galilê.
Thất bại này giải thích tại sao Đức Giêsu kết án những thành thị bất tín.
Điểm lý thú của lời kinh nguyện của Đức Giêsu là, sau khi cảm nhận sự thất bại
trong chuyến đi vòng quanh Galilê, Đức Giêsu “chúc tụng” Chúa Cha.
Trong Cựu Ước không thiếu gì những bản văn miêu tả phản ứng hiếu chiến rất
nhân loại của các ngôn sứ. Sau khi bị tổn thương vì gặp thất bại, họ qui trách
nhiệm cho Thiên Chúa về những thất bại đó. Bài tự thuật của Giêrêmia tường thuật
lại mối thất vọng nặng chất người - trừ Đức Giêsu ai dám kết án một sự thất vọng
như thế? - của vị ngôn sứ bất hạnh, bị các thính giả mà ngài kết án vây hãm tứ bề.
Những câu nói của một vị ngôn sứ tuyệt vọng vì thất bại, muốn nghi ngờ Thiên
Chúa đã được Giêrêmia thuật lại (15,15-18 hoặc 15,19-21) có thể dùng trong bài
đọc 1; những lời ấy cho thấy sự yếu đuối của tín hữu, và của chính vị ngôn sứ đã
muốn nghi ngờ Thiên Chúa, chúng cho thấy sức mạnh vô song của Đức Giêsu, vì,
thay vì phản loạn, nghi ngờ Ngài đã “chúc tụng” Ngài nói “Vâng, lạy Cha, đó là ý
định của Cha”.
Đức Giêsu chúc tụng. Chúc tụng phát xuất từ sự ngưỡng mộ. Ta chúc tụng vì
ngưỡng mộ một tác phẩm, một nhân vật có những dấu hiệu của sự hoàn hảo, toàn
bích. Như thế Đức Giêsu nghĩ rằng kết quả của chuyến rao giảng tại Galilê, tuy bề
ngoài có vẻ bi quan, vẫn có cái gì tích cực. Để thẩm định sự vật như thế, phải vượt
qua những lý do tự nhiên. Vì tiếng kêu thán phục thốt lên trong lời chúc tụng không
chỉ phát xuất do sự vật mà ta nhìn ngắm, ngưỡng mộ. tiếng kêu ấy phát xuất từ việc
đối chiếu với Thiên Chúa. Một ... ngất ngây phát sinh khi ta thoáng thấy Thiên
Chúa; tình trạng đó là kết quả của một hành vi của Thiên Chúa, như một tác phẩm
thần linh. Vậy ta ngưỡng mộ Thiên Chúa hơn là tác phẩm của Người. Và ta chúc
tụng.
Đức Giêsu chúc tụng Thiên Chúa vì, tuy không quên trách nhiệm đối với những kẻ
bất tín trong thất bại của Ngài (sự kết án những thành thị minh chứng điều đó)
Ngài đã nhận ra một mầu nhiệm thần linh; Ngài biết rằng Thiên Chúa có mặt trong
tấn kịch. Nó đã hầu như phá huỷ nỗ lực rao giảng Phúc Âm của Ngài. Ngài ngưỡng
mộ sự hiện diện này, công trình của Thiên Chúa này.
Page 164 of 793
Chính Thiên Chúa đã che mắt những kẻ bất tín, cùng chính Thiên Chúa mạc khải
cho “những ai đơn sơ": vì tất cả những điều đó, Ngài phải được chúc tụng. Ngài tỏ
ra là một Thiên Chúa hiện diện còn hơn cả hiện diện: một Thiên Chúa “là Cha”
Đức Giêsu nói: “Lạy Cha, Con chúc tụng Cha”.
2. Đức Giêsu, sự mạc khải của Chúa Cha cho những kẻ bé nhỏ. (Mgr. L. Daloz,
Le Règne des cieux s'est approché, DDB).
Lời nguyện của Đức Giêsu: “Lạy Cha là Chúa trời đất, Con chúc tụng Cha, vì Cha
đã giấu không cho những người khôn ngoan thông thái biết, nhưng Cha đã mạc
khải cho những người hèn mọn...”.Không có ý nói Thiên Chúa phân biệt đối xử;
Đức Giêsu không tuyên bố cửa Nước Trời vĩnh viễn khép chặt đối với một vài loại
người. Nhưng mỗi người chúng ta đều bị đe doạ vì thói tự mãn, kiêu căng về kiến
thức, về sự khôn ngoan phàm trần... Để đón nhận Thiên Chúa và ơn cứu độ, con
người phải diệt trừ thói tự mãn. Đó không phải là hạ mình. Ngược lại, đó là sự cao
cả của con người: năng lực của họ mở ra vô biên và do đó đạt đến viên mãn. Vì thế
Đức Giêsu có thể ca ngợi Chúa Cha đã ban cho con người được đi vào mầu nhiệm
của Ngài: “Con chúc tụng Cha... vì Cha đã mạc khải cho những kẻ bé mọn”. Đó
không phải là một lựa chọn cứng ngắc, nhưng là sự quan tâm yêu thương của
Ngài. “Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha”.
Điều mà Chúa Cha che giấu những người khôn ngoan thông thái, nhưng mạc khải
cho những kẻ bé mọn, đó là mầu nhiệm Thiên Chúa, đời sống thân mật của Thiên
Chúa. Thiên Chúa Tình Yêu tỏ mình ra trong mầu nhiệm đời sống của Ngài, mầu
nhiệm sự thân mật của Ngài, là Thiên Chúa Ba Ngôi:“Tất cả đã được ban cho Ta
từ Cha. Không ai biết Con trừ ra Cha, cũng không ai biết Cha trừ ra Con và
những người mà Con muốn mạc khải cho”. Vì đó là mầu nhiệm của Thiên Chúa,
của tình yêu là sức sống Thiên Chúa mà Ngài muốn ta chia sẻ, sự khôn ngoan
thông thái loài phàm trần chúng ta không tài nào hiểu được. Ta không thể phán
đoán Thiên Chúa theo chuẩn mực nhân loại. Ta không thể tiến vào mối thân mật
thâm sâu với Thiên Chúa bằng những nỗ lực hay bằng lý luận của loài người. Ta
chỉ có thể mấp mé ở ngưỡng cửa nơi lý trí còn có thể phiêu lưu, nơi lòng muốn có
thể vươn tới nhưng không bao giờ đạt được đối tượng. Các triết thuyết lý luận về
Page 165 of 793
Thiên Chúa, các nhà thần bí hướng dẫn cuộc tìm kiếm Thiên Chúa. Nhưng sau
cùng Thiên Chúa vẫn là “Đấng vượt trên tất cả”. Ta chỉ nhận biết Ngài nếu để Ngài
dạy dỗ. Ta chỉ gặp được Ngài nếu để Ngài dẫn ta đi. “Không ai biết được Chúa
Cha trừ ra Con và những ai mà Con muốn mạc khải cho...”. Đức Giêsu là con
đường duy nhất. Ngài là Con Thiên Chúa làm người để nói lời Thiên Chúa bằng
ngôn ngữ loài người và để tỏ ra tình yêu Thiên Chúa trong cử chỉ của con người...
Ngài đã trở nên anh em của ta, để dẫn đưa ta về với Cha qua những nẻo đường
quanh co của hiện tồn nhân loại. Mắt ta ngây ngất chiêm ngưỡng nơi Ngài một sự
khôn ngoan và một tình yêu đích thực. Tim ta bốc lửa vì lời Ngài trao ban cho ta bí
mật của bụi gai cháy đỏ. Ta chỉ biết được Chúa Cha và Chúa Con nhờ thờ lạy,
chiêm ngắm trong ngọn lửa của Thánh Thần.
CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN
NGƯỜI GIEO GIỐNG
(Mt 13,1-23)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Hiệu quả của Hạt giống Lời Chúa
Ta đã kết thúc “bài diễn từ sai đi” bằng kinh nguyện truyền giáo của Đức Giêsu.
Một lời nguyện tạ ơn, trái ngược hẳn với sự tiếp đón hờ hững lời Người giảng dạy
tại Galilê.
Với chương 13, ta lại gặp nhau trong một đoạn mới của Phúc Âm thứ nhất (12,22;
16,20) mà sợi chỉ đỏ là căn tính thực sự của Đức Giêsu. Căn tính ấy đạt tới cao điểm
trong lời tuyên xưng của Phêrô ở chương 16,16.
- Trong lúc các luật sĩ và biệt phái không ngừng lún sâu vào con đường mù quáng.
Họ tuyên bố:“Người này trừ quỉ nhân nhân Belzéboul, tướng quỉ”.
- Những tâm hồn “bé nhỏ” lại mở rộng đón tiếp mầu nhiệm bản thân và sứ vụ của
Ngài. Họ tự hỏi:“Phải chăng Người này là con vua Đavit?”.
Trong bối cảnh này, Mt đặt bài diễn từ thứ ba của Đức Giêsu, bài “diễn từ bằng dụ
Page 166 of 793
ngôn": một tập họp bảy dụ ngôn và bốn là của riêng ngài (dụ ngôn cỏ lùng, viên
ngọc và lưới cá). Trong các dụ ngôn, Đức Giêsu biểu dương một “tài năng không
ai bắt chước được, một người kể chuyện độc đáo” như J. Potin nhận định. “Dụ
ngôn kích thích óc tò mò, nắm bắt thực tại của cuộc sống hằng ngày, tách ra một
mảng, dàn dựng thành cảnh để hướng dẫn thính giả về một thực tại vô hình, phụ
thuộc vào điều mắt thấy tai nghe hằng ngày”.
Ngồi trên thuyền, Đức Giêsu thấy một đám đông mênh mông chen chúc nhau trên
bờ hồ. Ngài bắt đầu giảng dụ ngôn người gieo giống. Một dụ ngôn nói với những
người thất vọng vì kết quả ít ỏi của lời Người giảng dạy, nói với các môn đệ vì họ
có cảm tưởng rằng Lời Người chỉ gặp thuần thất bại. Một dụ ngôn của niềm hy
vọng, rất hiện thực, vì như J. Dupont viết: “Những thất bại ấy, ngày nay đâu thiếu,
cũng không thiếu những Kitô hữu chán nản”.
Đức Giêsu muốn thông truyền niềm tin không gì lay chuyển được của Người.
Được Đức Chúa Cha sai, Người đã đến khai mạc Nước Thiên Chúa: “Này người
gieo giống đi gieo”. Và, bất chấp những khó khăn, chậm chạp, thất bại, mùa gặt
cũng sẽ tới. Dường như Thiên Chúa gieo thuần trong thất bại! Nhưng từ những
khởi đầu ít hứa hẹn ấy, sẽ bừng lên một mùa thu hoạch vượt quá mọi niềm hy
vọng: huê lợi kỳ diệu của hạt giống rơi trên “đất tốt”, sẽ đền bù rộng rãi những thất
bại.
J. Potin nói tiếp: “Đức Giêsu không phải không biết đến hoàn cảnh phức tạp của con
người trong đó Thiên Chúa muốn gieo mầm mống Nước Trời. Cách thế gieo hạt ở
Palestine đã cho Ngài cơ hội giải thích Nước Trời. Người ta gieo trước khi cày
ruộng. Người qua kẻ lại băng ngang làm đất chai lì, không cho hạt giống mọc lên.
Đất không mầu mỡ hoài hoài. Đá trồi, gai mọc bóp nghẹt cây lúa trước khi nó kịp
nẩy nở. Nhưng dù huê lợi không đồng đều, đất mầu mỡ vẫn có. Người gieo, tức
Thiên Chúa, ước lượng rằng hạt giống có mất mát, mùa gặt vẫn bội thu. Đức Giêsu
khẳng định Nước Thiên Chúa sẽ đạt đến viên mãn dù có những chướng ngại. Đến
mùa gặt, Thiên Chúa sẽ có lý do để mừng vui. Trong viễn tượng này, ta cảm thấy
Đức Giêsu reo lên vui mừng. Ta đoán được điều đó trong các kết quả tăng dần: 30,
60, 100 cho một hạt! Hành động của Thiên Chúa không thể dẫn đến thất bại. Hành
động ấy có hiệu quả, như “Lời của Người”.
Page 167 of 793
2. Những thửa đất khác nhau:
Tự thân dụ ngôn, dụ ngôn của niềm hy vọng, tập trung vào Hạt giống - Lời Chúa và
hiệu quả của nó. Việc giải thích dụ ngôn cho cộng đoàn ở các câu 10 và tiếp theo lại
nhấn mạnh đến tính chất khác biệt của các thửa đất và phẩm chất đón nhận của chúng.
Tin vào hiệu quả của Lời Chúa không được làm quên đi trách nhiệm của những kẻ
nghe lời: Kết quả cụ thể của việc gieo hạt tuỳ thuộc vào thái độ đón nhận của họ. J.
Potin kết luận: “Giáo Hội đã, nhân dụ ngôn này, tố cáo những thiếu sót tinh thần ngăn
cản sự tiến bộ của đời sống Kitô hữu... Ở mỗi thửa đất, ta dễ dàng thấy những thái độ
mà các nhà giảng thuyết tố cáo: sa chước cám dỗ của Satan, nhất là trong lúc bị bắt
bớ, sự hời hợt của đức tin, gắn bó với của cải vật chất.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Gieo Lời Chúa với lòng can đảm và hào phóng. (Mgr. L. Daloz, Le Règne des
cieux s'est approché, DDB).
Ta có thể rút ra được một bài học nữa từ dụ ngôn người gieo giống. Thái độ của
người có trách nhiệm loan báo Lời Chúa. Đức Giêsu cảnh báo họ trước một cám
dỗ: chỉ lo phân tích đất đai, đoán xét lòng người và hoàn cảnh, chuẩn bị sao cho đất
sinh hoa kết trái. Vì thế, họ có khuynh hướng dành hạt giống cho thửa đất tốt, loại
trừ những thửa đất xem ra không xứng đáng hoặc không có khả năng đón nhận Lời
Chúa... Sau cùng dụ ngôn nói rằng chính hạt giống bộc lộ phẩm chất của đất đai.
Hạt giống không chỉ dành riêng cho đất tốt, cho những người lành, cho những
người tốt, trong những hoàn cảnh rõ ràng, sau khi các vấn đề về quân bình, công
bình, phát triển, lương thiện, luân lý... đã được giải quyết. Ta vẫn thường bị cám
dỗ: “Làm thế có ích gì?” “Với những người này, trong hoàn cảnh ấy, ta chẳng có gì
để làm”. Không, phải tung gieo Lời Chúa với lòng can đảm và sự hào phóng.
Chính Thiên Chúa chứ không phải ta, sẽ thăm dò các tâm hồn. Ta vẫn thường ngạc
nhiên: Lời Chúa bộc lộ đáy lòng thầm kín của con người. Những người thu thuế và
gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các thượng tế và các tiến sĩ luật.
Page 168 of 793
2. Người gieo giống kỳ lạ, vừa là người gieo, vừa là người bị gieo. (H. Denis,
100 mots pour diu la foi, DDB)
Dụ ngôn đưa vào cuộc một Thiên Chúa còn có nhiều điều để nói với ta, dù đã có
nhiều bình luận, giải thích, để ta bắt đầu bằng những bình luận, giải thích của chính
Phúc Âm.
Quả thực người ta có khuynh hướng lái dụ ngôn ra khỏi ý nghĩa quan trọng nhất
khi biến nó thành, không phải dụ ngôn Người gieo giống nữa, nhưng là dụ ngôn về
chất đất. Điều đó hợp pháp vì đó là một lối đọc do tác giả Phúc Âm đề nghị, một
lối đọc theo luân lý, cảnh báo về những thái độ của con người khi đón nhận Lời
Chúa, để Lời Chúa sinh hoa kết quả dồi dào. Hãy nhớ lại lối giải thích và áp dụng
do nhóm “Hành động Công giáo” đề nghị, ứng vào những “cảnh vực đời sống”.
Nhưng ta hãy trở lại với Người gieo giống.
Tôi muốn rút ra từ hình ảnh người gieo giống, mà những con tem Pháp luôn minh
hoạ bằng người phụ nữ,một vài đặc điểm của Thiên Chúa chúng ta.
Trước hết, Thiên Chúa của Đức Giêsu trao ban lời của Ngài có lẽ như một “hơi thở
mong manh”. Nhưng Người đã trao ban. Người không giữ Lời cho riêng mình. Người
cho nó mặc lấy hình hài trong thửa đất của con người.
Kế đó, Thiên Chúa gieo lúc thuận tiện cũng như không thuận tiện. Cũng cần thêm
rằng, người gieo hào phóng đến độ chẳng cần nhìn chỗ hạt giống rơi: trên đường
đi, trong đá sỏi, trong gai góc, trên đất mỏng..., nghĩa là, gieo khắp nơi. Đương
nhiên có nhiều hạt giống chết đi. Người gieo giống là kẻ đầu tiên thực hành câu nói
thời danh: Ai muốn cứu mạng sống mình sẽ mất, ai liều mạng sống sẽ gặp được sự
sống.
Thực kỳ dị, vì người gieo giống vừa là người gieo, vừa là người bị gieo. Làm sao
quên được rằng Đức Giêsu là hạt giống gieo vào lòng đất? Làm sao tin vào sự
phong nhiêu của Ngài nếu ta từ chối cái chết của Ngài?
Đức Giêsu không chỉ là cánh tay Thiên Chúa tung gieo Lời Hằng Sống. Chính Đức
Giêsu là hạt lúa mì đã chôn vùi vào thửa đất có cả cỏ lùng của ta và tan biến trong
lòng đất, để phục sinh trong muôn ngàn bông lúa.
Chính vì thế mà Mùa gặt đỏ ối dưới ánh mặt trời Phúc Âm sẽ được thu hoạch, khi
Thiên Chúa muốn, vào những kho lẫm của Tình yêu vĩnh cửu.
Page 169 of 793
CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN
DỤ NGÔN HẠT CẢI VÀ CỎ LÙNG,
DỤ NGÔN BỘT VÀ MEN
(Mt 13,24-43)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Theo gương nhẫn nại của Chúa
Chúa nhật trước, chúng ta đã bắt đầu đọc bài giảng thứ ba trong năm bài giảng lớn
của Phúc Âm thánh Matthêu là dụ ngôn Người gieo giống. Hôm nay chúng ta tiếp
tục với ba dụ ngôn khác. Trước tiên là dụ ngôn hạt cải và cỏ lùng, rồi sau là dụ
ngôn bột và men. Cả ba đều tiếp theo sau phần giải thích dụ ngôn người gieo
giống.
- Dụ ngôn hạt cải và cỏ lùng đều mở đầu giống như dụ ngôn người gieo giống: “Nước
Trời thì ví như người kia gieo giống tốt trong ruộng mình...”. Thế rồi đột nhiên câu
chuyện trở nên bi đát: các đầy tớ sửng sốt khám phá thấy cỏ lùng đã mọc lan khắp cả
ruộng lúa vừa gieo. Họ hỏi ông chủ: “Cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?” Ông đáp: “Kẻ thù
đã làm đó”. Họ sẵn sàng đi ra ruộng ngay để nhổ hết thứ cỏ dại làm hư ruộng của chủ.
+ “Vậy ông có muốn chúng tôi nhổ cỏ đi không?”. Phản ứng tự phát của những
người đầy tớ trong dụ ngôn cũng đúng là phản ứng của những người đã mắt thấy
tai nghe bài giảng của Đức Giêsu, phản ứng của những tín hữu ở mọi thời.
. Đó là phản ứng của thánh Gioan Tẩy Giả, người đã vẽ nên bức tranh gây ấn tượng
về việc Đấng Mêsia sắp đến: “Tay Người cầm nia. Người sẽ rê sạch lúa trong sân:
thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt
đi” (Mt 3,12). Hụt hẫng vì không thấy cách xét xử của Chúa diễn ra y như mình đã
loan báo, nên từ trong ngục tù, Người sai hai môn đệ đến hỏi Chúa rằng: “Thầy có
thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?”.
. Đó là phản ứng ngỡ ngàng của tất cả những ai đã nghe lời Đức Giêsu loan
Page 170 of 793
báo: “Nước Trời đã đến gần”, thế mà họ lại chẳng thấy có gì được phác hoạ giống
như sự xét xử vẫn trông đợi khi Nước này tới.
. Đó là phản ứng tỏ ra thất vọng của mấy môn đệ thân tín của Chúa khi thấy người ta
không lịch sự tiếp đón Thầy mình. Giacôbê và Gioan, hai con ông Dêbêđê rất bực
mình vì thái độ tiêu cực của một thôn làng miền Samari, liền hỏi Chúa: “Thưa Thầy,
Thầy có muốn chúng con khiến lửa trời xuống tiêu diệt họ không?”.
Thực vậy, làm sao tin được rằng những hành động chẳng có gì là vẻ vang của Chúa
Giêsu như chữa lành người bệnh, quan tâm đến các trẻ em và những người hèn
mọn, tiếp xúc gần gũi với những người tội lỗi, mà lại loan báo và thực thi Nước
Chúa một cách hiệu quả đang lúc giờ phút xét xử của Thiên Chúa còn muộn màng,
chưa tỏ hiện và sự ác thì hoành hành và có mặt khắp nơi.
+ Ông chủ bình tĩnh đáp lời những người giúp việc tỏ ra quá mẫn tiệp: “Đừng, cứ
để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt... sợ rằng khi nhặt cỏ lùng, các anh làm bật
luôn rễ lúa”.
Từ mùa gieo - hình ảnh Nước Thiên Chúa đến - đến mùa gặt kèm theo việc đập lúa
- hình ảnh việc xét xử - có một khoảng giữa: Lúc này đang là thời kỳ lúa lớn lên là
thời gian nhẫn nại của Thiên Chúa: nếu Thiên Chúa gớm ghét sự ác, thì Người vẫn
cứ phải yêu thương con người - kẻ tội lỗi cũng như người công chính - và Người
biết rõ tiềm năng lạ lùng của Lời gieo trong lòng họ. Ngày thu hoạch mùa và lựa
lọc sẽ đến vào giờ của Người; ngày đó không thể dự đoán trước. Ông chủ nói với
các gia nhân ông rằng: “Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy nhặt cỏ lùng trước
đã, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi”.
Là một lời mời gọi sống theo gương nhẫn nại của Thiên Chúa, dụ ngôn này đồng
thời cũng đề nghị ta suy niệm về thời gian của Giáo Hội: đó là thời gian mà tiềm
năng của Lời đang hoạt động, bất chấp mọi trở ngại và chống đối; thời gian chờ
đợi ngày cánh chung, thời gian của niềm hy vọng.
Lời giải thích dụ ngôn Chúa có ý nhắm nói riêng cho các môn đệ khi đã về tới nhà
xem ra xa với bài học về lòng nhẫn nại mà dụ ngôn đã đưa ra. Điểm nhấn mạnh ở
đây không còn nhắm tới sự sống giữa giống tốt và cỏ lùng nữa, mà là sự chọn lựa
cuối cùng; đang khi chờ đợi sự chọn lựa này, thì phải cố gắng sống không như
“con cái ác thần” mà như “những con cái Nước Trời”.
Page 171 of 793
2. ... trong niềm hy vọng hạt giống sẽ nẩy mầm:
Xen giữa dụ ngôn cỏ lùng và người gieo giống được giảng cho đám đông, mà giải
thích thì dành cho các môn đệ, ta thấy có hai dụ ngôn mới: dụ ngôn hạt cải và dụ
ngôn men trong bột.
Dụ ngôn này cũng như dụ ngôn kia đều nói đến mối tương quan bé/lớn, mà có ý
làm nổi bật sự bất cân xứng khác thường giữa một bên là cái bé nhỏ, khiêm tốn hầu
như vô nghĩa lúc khởi đầu và bên kia là sự bành trướng lạ thường khi tới đích.
- Quả thực, chẳng có tỉ lệ cân xứng chút nào giữa “một hạt nhỏ nhất trong tất cả
các hạt giống” và một cây lớn lên từ hạt đó” vì khi mọc lên thành cây lớn nhất
trong vườn, nó trở thành cây cổ thụ, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được!”.
- Và thật là chẳng cân xứng chút nào giữa một bên là một dúm men hầu như không
trông thấy mà người phụ nữ vùi vào trong bột, và ba đấu bột là dùng để ủ men: từ
ba trở thành 40 lít đủ bảo đảm bữa ăn cho hơn 100 người!
Cũng vậy, để làm cho Nước Chúa đến, Thiên Chúa cũng không xử sự khác người
nông dân khi gieo vào đất một hạt bé nhỏ, hay như người đàn bà vùi một chút men
vào bột. Dù bề ngoài xem quá khiêm tốn, sứ mệnh của Đức Giêsu vẫn cứ khai mào
việc Thiên Chúa nhất định can thiệp vào lịch sử của con người. Vậy thì có lẽ nào mà
phải nghi ngờ về kết quả chung cuộc?
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Chưa nhẫn nại đợi chờ” (A. Nocent, trong “Célébrer Jésus Chirist” số 6, NXB
Đại học, 1977, trang 99-100).
“Sự nhẫn nại đợi chờ này thực là rõ nét trong dụ ngôn cỏ lùng, tâm điểm của Tin
Mừng hôm nay.
Cánh đồng được gieo toàn hạt giống tốt. Con người đã gieo vào trần thế những con
cái Nước Trời. Ban đêm kẻ thù xuất hiện, Satan tới gieo cỏ lùng. Và thế là có cảnh
lẫn lộn trên trần gian, Người lành kẻ dữ cùng chung nhau một mảnh đất. Nếu chỉ
thoáng nhìn, đôi khi khó mà không phê phán Thiên Chúa. Làm sao Chúa lại để
điều ác phát triển như vậy? Những người xấu đôi khi xem ra lại được ưu đãi trong
Page 172 of 793
đời sống vật chất hơn những kẻ lành. Đó là vấn đề thường nhật mà không phải chỉ
riêng cho những người chân chất. Thiên Chúa để cho như vậy. Và quả thực Thiên
Chúa muốn để cho mọc lên hạt giống Người đã gieo; đó là người con Chúa đã
tuyển chọn, những người Chúa đã ban ơn thánh tẩy, những người mà Thần Khí đã
biến đổi nên đồng hình đồng dạng với Con của Người. Chúa để cho họ phát triển,
cùng lúc để cho cỏ lùng Người đã không gieo và không thể gieo lớn lên. Nhưng
Người kiên nhẫn đợi chờ. Thế giới phải đi con đường của mình, và Thiên Chúa cứ
để cho họ đi. Người đợi cho đến mùa thu hoạch. Cuộc đời trần gian cứ trà trộn như
vậy, nên tốt hơn ta đừng can thiệp quá sớm kẻo làm chết đi cái gì còn đang sống.
Nhưng Nước Chúa vẫn không ngừng tiến triển như hạt cải như bột lên men. Chúa
đợi chờ cho mọi cái đạt tới độ chín muồi.
Thánh Matthêu khi viết điều này không phải là người không biết đến tình trạng của
cộng đoàn mà ngài trách nhiệm. Ngài thấy cộng đoàn ấy lớn lên bước đầu từ hạt
cải nhỏ tí ti, rồi trở thành cây lớn. Ngài hiểu biết rằng men đang nằm trong bột,
nhưng ngài cũng không thể không biết rằng cỏ lùng lẫn lộn với hạt giống. Chắc
chắn điều đó tạo nên vấn đề cho các tín hữu của ngài, cũng như ngày nay vậy và
vấn đề không chỉ đơn giản là trấn an những nỗi lo âu và hâm nóng lòng tin tưởng
vào Chúa quan phòng. Chứng tỏ cho thấy rằng Nước Chúa vẫn có sức năng động,
mặc dầu có những kẻ thù, mặc dầu có những khiếm khuyết và đồng thời giúp cho
cộng đoàn biết suy nghĩ về trách nhiệm của mình đang khi chờ đợi Ngày hội ngộ,
đấy mới phải là mục tiêu mà thánh sử nhắm tới.
2. “Hạt giống tốt và cỏ lùng lẫn lộn xà ngầu” (Đức Cha L. Daloz trong “Le
règne des cieux s'est apprché” NXB Desclée de Brouuer, trang 200-201).
“Dụ ngôn cỏ lùng cũng là lời mời gọi ta biết nhìn những con người và các biến cố
trong tất cả sự thật, trong sự phức tạp của con người và biến cố. Khi giải thích dụ
ngôn này, Đức Giêsu đối chọi hạt giống là những phần tử của Nước Chúa, với cỏ
lùng là những kẻ thuộc về Ác Thần. Sự phân biệt xem ra đơn giản. Nhưng phân
loại những “người lành”, “kẻ dữ” thực ra có quá dễ dàng như thế không? Chúa
Giêsu phán rằng sẽ chỉ đến mùa gặt thì việc phân biệt lựa chọn (nghĩa là đến ngày
tận thế) mới thực hiện được: “Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập
Page 173 of 793
trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác, mà tống ra
khỏi Nước của Người”. Phải, việc đó sẽ được thực hiện, nhưng chỉ vào ngày tận
thế! Trong thời gian chờ đợi này, hạt giống và cỏ lùng lẫn lộn tứ tung. Ta cứ
nghiệm mà coi: trong những tình huống tuyệt vọng nhất, nơi những con người xem
như tồi tệ nhất, vẫn còn lập loè vài tia sáng. Hơn nữa, trong tình liên đới giữa con
người với nhau, những người bị hãm hại và bị ức hiếp không để mình chịu thua sự
độc ác của những kẻ hành hạ mình, mà lại trở thành con đường hộ phù và cứu độ
cho những kẻ ấy. Đức Giêsu, người đứng đầu các kẻ công chính khi hấp hối trên
thập giá đã cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha cho chúng...!”. Nét đẹp của con người,
vẻ cao cả của một tấm lòng, đức tận tuỵ hy sinh của tình yêu thương cho đến tận
cùng cũng biểu lộ cả trong những tình huống tội lỗi hỗn loạn hoàn toàn. Đôi khi
chính ở đó mà những vẻ đẹp kia lại tìm được nét diễn tả thâm thuý nhất... vì sự ác
làm nảy sinh những cử chỉ yêu thương và anh hùng bất ngờ. Phải là phép lạ khi
hình ảnh của Thiên Chúa thường bị biến dạng mà vẫn ẩn vùi trong thâm sâu của
bản thân mỗi người; phải là phép lạ khi tình yêu vẫn le lói như một tia sáng yếu ớt
và kiên cường ngay ở nơi xem ra chỉ có bóng tối; hạt giống nhỏ xíu của Nước Trời
“loại nhỏ nhất trong tất cả các hạt giống” mà người ta tưởng chừng nó phải mất
hút, thế mà lại xuyên qua được đá cứng nhất nhờ sức mạnh của nhựa cây! Hạt
giống rất quý giá đó mà Thiên Chúa vốn nhẫn nại không cho phép người ta tạo
nguy cơ loại bỏ nó, chỉ vì vội muốn nhổ ngay đám cỏ dại: “Sợ rằng khi nhặt cỏ
lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa...”.Ta phải học cho biết hy vọng cả khi phải
nguyện vọng như thế nào!; phải có lòng trắc ẩn và xót thương biết bao để biết tôn
trọng tình trạng “hổ lốn” mà ta vốn thích phân loại cho rõ rệt! Ta phải học đức
nhẫn nại của Chúa, một sự nhẫn nại không mệt mỏi cho đến tận thế, học thương
yêu con người, hết mọi người để cho không một ai phải hư mất, học lòng thương
yêu của Chúa Con, Đấng đã mặc lấy xác phàm để các anh em nhân loại của Người
không phải là những nạn nhân của chính lòng độc ác của họ. Đức nhẫn nại của Cha
đâu có biết đến giới hạn? “Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt...”. Con
người thật là quý giá, nên phải coi chừng đừng để mất đi một mảnh vụn nào hết!
Thiên Chúa không hề mệt mỏi khi phải kiên nhẫn “cho đến ngày tận thế”.
Page 174 of 793
CHÚA NHẬT XVII THƯỜNG NIÊN
DỤ NGÔN KHO BÁU VÀ NGỌC QUÍ,
DỤ NGÔN CHIẾC LƯỚI
(Mt 13,44-52)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Chọn lựa Nước Trời là điều khẩn trương...
Từ hai tuần qua, chúng ta đã khởi sự đọc “Bài giảng bằng dụ ngôn”, với dụ ngôn
người gieo giống. Hôm nay chúng kết thúc với những dụ ngôn kho báu và ngọc
quí, dụ ngôn chiếc lưới và lời kết thúc bài giảng.
- Như một cặp, nên hai dụ ngôn kho báu và ngọc quí đều được xây dựng cách cân
đối. Không muốn ta chú ý đến những sự vật là kho báu, ngọc quí vì cho ta ít giáo
huấn - hai dụ ngôn muốn tập trung chú ý của ta vào thái độ ứng xử của các nhân
vật. Việc họ khám phá ra kho báu, viên ngọc chỉ làm nên điều giả sử đã có, sẽ cho
phép ta hiểu được ngay cách hành xử mà hai người đã chọn.
+ Người thứ nhất là một người làm công nhật, cầy ruộng của một người khác, tình
cờ trong lúc làm ruộng, anh gặp thấy chôn giấu trong đất một kho báu. Một kho
báu mà theo con mắt của anh là vô giá, nên anh liền “đi bán tất cả những gì có mà
mua thửa ruộng ấy”.
+ Người thứ hai là một thương gia buôn bán ngọc quý. Tình cờ trong khi chạy
hàng anh đã tìm được một viên ngọc thượng thặng, liền “bán tất cả những gì mình
có mà mua viên ngọc ấy”.
Cả hai đều không muốn bỏ lỡ cơ hội có một không hai, không muốn để cho vận
may của cuộc đời qua mất, và vì thế họ hành động.
Lời đáp trả cho sứ điệp Tin Mừng về Nước Chúa, như J. Dupont chú giải, có thể
khác nhau tuỳ theo hoàn cảnh và ơn gọi của mỗi cá nhân; nhưng không làm tất cả
những gì cần thiết để được vào Nước Chúa, không lợi dụng vận may hiếm có đưa
Page 175 of 793
đến, đó là tỏ ra một thái độ khờ dại không thể tha thứ được. Chẳng có gì là phải trả
giá quá đắt đối với sự thiện có được: lấy tất cả những gì ta có, đem tất cả con người
của mình để đặt cọc cho sự thiện này, đó chính là việc mua bán tuyệt vời. Đã cam
kết trọn vẹn, lẽ nào lại keo kiệt, đắn đo?
Hiểu như vậy, ta mới thấy hai dụ ngôn khó ăn ý với nhau để minh hoạ cho lời rao
giảng ban đầu của Chúa Giêsu: “anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt
4,17) (cf. Assemblées du Seigneur, số 48, trang 20).
2. ... Đang khi đợi chờ ngày Chúa đến:
Tiếp theo là dụ ngôn chiếc lưới, đúng hơn là lưới vét: một loại lưới để rà, hoặc là
được kéo đi nhờ hai thuyền, hoặc được một thuyền đánh cá bố trí, rồi dòng giây dài
vào bờ mà kéo đi.
+ Rất gần gũi với dụ ngôn cỏ lùng và hạt giống tốt, dụ ngôn thứ bảy và cũng là dụ
ngôn cuối cùng này đưa chúng ta gặp lại biển, bờ biển cùng những người ngồi trên
bờ lúc Chúa bắt đầu giảng (Phúc Âm Chúa nhật thứ XV).
J. Dupont giải thích: “Đức Giêsu loan báo việc Nước Chúa đến là điều sắp xảy ra.
Thế nên mọi người biết rằng việc đến này phải bắt đầu bằng một cuộc tẩy rửa lớn
lao... Bởi vậy, người ta chờ đợi xem Đức Giêsu bắt đầu cuộc thanh tẩy: luận phạt
kẻ có tội, qui tụ người công chính chung quanh Người. Nhưng sứ vụ của Đức
Giêsu lại chẳng tương xứng chút nào với sự mong chờ đợi này... Đức Giêsu phải tự
giải thích. Người thực hiện điều này bằng nhiều cách khác nhau: Sứ mệnh của
Người liên can tới những người tội lỗi mà Chúa muốn cho họ được cứu độ (Mt
20,1-15; Lc 15); làm cho giờ xét xử đến trước thời gian, việc đó không thuộc
quyền Người... Thiên Chúa xử sự không khác với các ngư phủ; họ gom tất cả vào
lưới rồi mới tiến hành việc lựa chọn.
Bởi vậy lòng nhân từ yêu thương Đức Giêsu tỏ ra đối với những người tội lỗi
không được là căn cớ gây nên xì-căng-đan: trong viễn ảnh ngày cánh chung khi mà
Thiên Chúa ra tay can thiệp, thì sứ vụ của Đức Giêsu được coi là giai đoạn một,
giai đoạn mà lưới được đầy cá đủ loại. Thời điểm tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ
người công chính hãy còn chưa tới. Nhưng sẽ tới, đó là điều chắc (O.C., trang 22-
23).
Page 176 of 793
+ Lời giải thích tiếp theo ngay dụ ngôn này rõ ràng có một sự chuyển hướng tầm
nhìn. Trong dụ ngôn, Đức Giêsu có ý cắt nghĩa tình trạng hiện hành là việc trà trộn
người tốt với kẻ xấu. Còn cách giải thích của Phúc Âm thứ nhất thì nhấn mạnh đến
sự trừng phạt sẽ giáng xuống những kẻ có tội vào ngày tận thế, vào giờ sẽ thực hiện
sự lựa chọn. J. Dupont kết luận: “Trong lời cảnh giác nghiêm nhặt này, người ta
nhận thấy mối bận tâm có tính huấn giáo của thánh sử. Ngài lo lắng vì thấy có biết
bao tín hữu mà nơi họ Lời Chúa vẫn trơ trơ không sinh kết quả gì” (O.C. trang 24).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Chỉ có một thực tại đáng kể, chính là Thiên Chúa. (J. Potin, trong “Jésus,
l'histoire vraie” NXB Centurion, 1994, trang 134).
Bằng hai dụ ngôn nhỏ này. Đức Giêsu gợi ý rằng Nước Trời là giá trị tuyệt đối
không thể đem ra so sánh được với cái gì khác. Mọi sự còn lại đều mờ nhạt khi ta
nhận thức được Nước Trời là gì và cao quý thế nào. Nhân vật trong dụ ngôn như bị
thôi miên, bị choáng ngợp vì sự khám phá của mình, từ nay trở đi chỉ có một cái đó
là đáng kể đối với anh mà thôi. Và để cái đáng kể đó trở thành của mình, anh sẵn
sàng rũ bỏ mọi sự. Đức Giêsu chỉ cho thấy chỉ có một thực tại đáng kể chính là
Thiên Chúa, Đấng mà ta phải loại trừ và hy sinh tất cả mọi sự khác ở trần gian này
để mà chiếm lấy”.
2. “Đức tin, trường học ưu tiên và hấp dẫn” (F. Deleclos, trong Preuds et mange
La Parole”, Centurion - Duculot, 1992, trang 68-69).
Vì thế phải nhìn Kitô giáo trong sự thực sâu xa của nó. Không phải là tôn giáo chủ
trương tìm kiếm đau khổ hay cam chịu đau khổ, không phải là tôn giáo sùng bái
những hy sinh và từ bỏ chỉ vì phải từ bỏ, hy sinh. Đức tin mới là trường học được
ưa chuộng nhất và hấp dẫn, là bước dẫn đến kho báu đích thực làm cho cuộc sống
và trọn vẹn cuộc sống được phong phú. Sứ điệp và giáo huấn của Đức Kitô là Tin
Mừng chân lý và hạnh phúc.
Đối diện với kho báu, chúng ta bị dồn vào thế phải chọn lựa và chọn lựa ngay
không trì hoãn: bán đi để có được, từ bỏ để chiếm hữu, khước từ để được tự do.
Chắc chắn là phải khởi sự đi tìm và tìm cho được, bởi lẽ tài sản quý giá vô cùng
Page 177 of 793
này, viên ngọc vô giá kia được chôn giấu trong đất mà chúng ta vẫn giẫm lên mỗi
ngày. Kho báu và viên ngọc quý ấy hoà trộn vào cái làm nên sinh hoạt đời thường
của ta. Bởi vậy ta có thể đến gần nó mà không biết, xéo lên chúng mà lại vô tình.
Vì thế ta phải biết chú ý đến “những dấu chỉ của thời đại”, những tiếng gọi bí ẩn
vẫn dội lên mỗi ngày và trong mọi trường hợp.
Bị loá mắt nếu không muốn nói là mù quáng bởi ánh sáng của những của cải phù
vân giả dối, chúng ta có nguy cơ bỏ qua “chiếc đồng hồ vàng” và lạc đường khi
đuổi theo những ảo ảnh.
Bí tích Thánh Thể là phút dừng chân đặc biệt trong cuộc săn đuổi tìm kiếm kho
báu. Hãy mượn lời ca của thánh vịnh để hát lên: “Niềm hy vọng của con, chính là
lời Chúa!”. Nhờ để tâm lắng nghe Lời khôn ngoan, lòng ta “bừng cháy”. Việc
khám phá ra tài sản quý giá không xa. Nhưng liệu ta có đủ tin tưởng và lòng tin để
bán đi những gì ta có hầu mua lấy viên ngọc quí hoặc thửa ruộng có kho báu ấy
chăng?”.
CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN
VỚI NĂM CÁI BÁNH VÀ HAI CON CÁ,
ĐỨC GIÊSU ĐÃ CHO ĐÁM ĐÔNG ĂN UỐNG THOẢ THUÊ
(Mt 14,13-21)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một cử chỉ là biểu tượng sứ mệnh của Đức Giêsu.
Bốn thánh sử đều tường thuật câu truyện hoá bánh ra nhiều. Cả thảy là sáu lần mà
hai lần trong Matthêu và Máccô trong những bối cảnh khác nhau. Ở đây chúng ta
gặp một trường hợp duy nhất là cùng một biến cố mà có những ngần ấy trình thuật
khác nhau; điều đó đủ nói lên tầm mức quan trọng và vẻ phong phú của biến cố đối
với huấn giáo.
Hôm nay Giáo Hội đề nghị ta suy niệm trình thuật thứ nhất trong hai trình thuật
Page 178 of 793
của thánh Matthêu.
- Tác giả đã đặt câu truyện vào một bối cảnh bi thảm. Nỗi thất bại đã trải qua trong
“chính quê hương của mình” ở Nagarét (13,53-55) Đức Giêsu lại vừa mới hay tin
Gioan Tẩy Giả bị Hêrôđê ra lệnh chém đầu (14,1-3). Khởi sự một chuyến đi lánh
nạn sẽ dẫn Người từng chặng lần lượt đến miền Césarée Philipphe “Người lánh
khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng, riêng biệt”.
- Không như một bài báo tường thuật biến cố xảy ra, bài trình thuật rất mau chóng
lộ ra - cho ai xem xét kỹ lưỡng - là một bài tích luỹ những vay mượn các mẫu của
Cựu Ước, đồng thời được đọc lại dưới ánh sáng kinh nghiệm bữa ăn Thánh Thể
của các cộng đồng tín hữu đầu tiên.
+ Gặp lại “đám đông” đã đi bộ mà theo Chúa, còn Người thì dùng thuyền tìm nơi
êm ả, thanh vắng, Đức Giêsu “chạnh lòng thương” (đúng chữ là “quặn lòng") họ.
Lúc bắt đầu bài giảng về truyền giáo, Đức Giêsu đã quặn lòng như vậy khi nhìn
thấy đám đông không người chăn dắt (9,36). Người cũng sẽ quặn lòng như thế khi
gặp người mờ ở Giêricô (20,34). Trước mặt đám người đông đúc mà Người trông
thấy khi “ra khỏi thuyền”, Đức Giêsu tỏ mình ở đây là MỤC TỬ ĐÍCH THỰC mà
các ngôn sứ đã loan báo (cf. Ez, 34), là Mục Tử Thiên Chúa sai đến để quy tụ dân
Người và đưa họ đến những đồng cỏ xanh tươi.
F. Prud'homme chú giải: “Người chạnh lòng thương”. Từ ngữ chỉ thứ xúc động của
tình yêu sâu xa, như bản năng, bắt nguồn từ trong tim hay trong “ruột gan” của một
người mẹ; đó không phải chỉ là tình cảm thuần tuý, nhưng là lòng trắc ẩn có sức
tác động. Trong Cựu Ước động từ ấy chỉ tình yêu của Đức Giavê đối với dân
Người, một tình yêu thuộc bản tính của Thiên Chúa...
Truyền thống nguyên thuỷ đã trình bày việc Chúa hoá bánh ra nhiều như một cử
điệu chỉ thoát ra từ lòng trắc ẩn của Đức Giêsu. Trong bài tường thuật của mình,
thánh Máccô dùng Ezechiel 34 để mô tả Đức Giêsu mang những nét của vị Mục tử
đích thực mà dân trông đợi. Thánh Matthêu lại dùng cũng điểm quy chiếu trên ở
9,36 để nói lên ý tưởng là sứ mệnh của các tông đồ có nguồn gốc trong tình yêu
trắc ẩn của Đức Giêsu. Ở đây cũng vậy, cử chỉ xót thương của Đức Giêsu được gợi
nên do tình cảnh của đám đông đang đi tìm kiếm mà chẳng biết, đang “đi theo” mà
đích thực chẳng khám phá ra Đấng Cứu Thế. Cái “đói” đích thực của đám đông
Page 179 of 793
này là thế đó. Hành động của Đức Giêsu sẽ mang tính biểu tượng cho tất cả sứ
mệnh của Người, và các tông đồ sẽ tham dự chặt chẽ vào sứ mệnh đó.
Những con người nghèo khổ đói khát này, tất cả đều cần được chữa lành và hết
thảy không trừ một ai đều được mời gọi tham dự bàn tiệc” ("Assemblée, du
Seigneur” số 49, trang 24).
Cũng giống như ba tác giả kia, thánh Matthêu nhấn mạnh đến sự bất cân xứng lớn
lao giữa số thực phẩm mang tới: “Năm cái bánh và hai con cá”, và đám đông ăn no
nê: “Chừng năm ngàn người, không kể đàn bà và trẻ em”. Như thế Đức Giêsu được
giới thiệu như vị NGÔN SỨ ĐƯỢC TRÔNG ĐỢI, vượt trên cả chính Élisée người
đã nuôi ăn một trăm người bằng hai mươi cái bánh lúa mạnh (2 Các Vua 4,42-44).
Thời đại mới, thời đại ứng nghiệm những hình ảnh của Giao ước cũ, đã được khai
trương trong con người Đức Giêsu.
+ Cảnh được đặt vào “một chỗ hoang vắng”. Đối với thánh sử Matthêu, đó là một
cách để chào mừng Đức Giêsu là Môsê mới tụ họp dân Chúa tiến vào hoang mạc
(Xh 16,4) rồi dẫn họ tới Đất Hứa thực, nơi đó “mọi người sẽ được nuôi ăn và ăn no
nê” (Nl 6,11; 11,15; 31,20).
+ Sau cùng khi nhấn mạnh đến số thực phẩm quá dồi dào được ban tặng miễn phí,
thánh sử hàm ý chỉ Đức Giêsu là CHỦ BÀN ĂN quy tụ quanh Người những đám
dân tản mác vào dự bàn tiệc của Đấng Cứu thế (Cf. Isaie 55, bài đọc một của Chúa
nhật XVIII thường niên).
2. Một cử chỉ biểu tượng sứ mệnh của Giáo Hội:
Nếu cảnh hoá bánh ra nhiều mạc khải bằng biểu tượng căn tính đích thực và sứ
mệnh của Đức Giêsu, thì cảnh ấy cũng vén lên bức màn về sứ mệnh của các môn
đệ Người phải thực hiện cho tới ngày Người trở lại.
- Vả lại khi đặt cảnh hoá bánh ra nhiều vào lúc “chiều đến”, giống như ở Tiệc Ly
(26,20), thánh Matthêu có vẻ như muốn đúc kết trình thuật của mình để cho nó có
vẻ long trọng hơn, một phong cách phụng vụ hơn, và như thế tập trung hơn những
cái nhìn hướng về những cử chỉ của Đức Giêsu. Những cử chỉ được thánh sử tường
thuật bằng cùng những lời lẽ như những cử chỉ Chúa đã làm trong bữa ăn sau hết
với các môn đệ: “Cầm lấy bánh”, “đọc lời chúc tụng” (hoặc “tạ ơn"), “bẻ ra” và
Page 180 of 793
“trao cho” (Mt 26,26). Những cử chỉ này chính là những cử chỉ của truyền thống
phụng vụ về nghi lễ “Bẻ bánh” diễn ra trong các buổi họp hội của các tín hữu. Đối
với thánh sử, đó là một cách để trình bày việc hoá bánh ra nhiều như là một báo
hiệu tiệc Thánh Thể sau này.
- Còn về nhiệm vụ dành cho các môn đệ, thánh Matthêu cũng loan báo bằng biểu
tượng thừa tác vụ mà sẽ là chính tác vụ của các ông trong việc cử hành Thánh Thể
vốn được sinh hoạt trong các cộng đồng tín hữu: “Đức Giêsu cầm lấy bánh... bẻ
ra, trao cho các môn đệ. Và môn đệ trao cho đám đông”.
J. Perron giải thích: “Đức Giêsu đã muốn cần đến các tông đồ, và muốn cho các
ông khai trương ngay hôm đó, nhiệm vụ vốn phải là nhiệm vụ của chính các ông.
Thánh Matthêu còn nhấn mạnh ở đây tầm quan trọng và phẩm cách của chức vụ
này khi dùng cũng một động từ “trao cho”, mà chủ từ trước tiên là Chúa Giêsu, rồi
sau là các môn đệ; điều đó hàm ý rằng: có cùng một ơn ban, và ơn đó được trao
qua tay các môn đệ. Phải chăng Đức Giêsu đã muốn như thế, bởi trước đó, Người
vừa mới nói với các ông: “Chính anh em hãy cho họ ăn?” ("Lire La Bible”, số 52,
trang 227).
- Chuyện kể kết thúc ở việc thu gom những “mẩu bánh còn thừa": “mười hai giỏ
đầy”, cũng bằng con số các chi tộc Israel là dấu hiệu nói lên rằng công việc Chúa
làm vượt trên số những người được hưởng ơn ngay tức thì, mà còn lan rộng tới cả
một dân tộc. Là biểu tượng tiêu biểu việc Chúa ban ơn tràn trề, mười hai thúng đầy
này cũng còn là dấu chỉ rằng thứ lương thực này còn mãi cho những ai được mời
gọi tham dự cùng một bữa ăn trong cuộc lữ hành hôm nay của Giáo Hội: mỗi lần
chúng ta cử hành Bí tích Thánh Thể, một cách nào đó, là chúng ta lấy ra ở trong
“mười hai thúng” đã được uỷ thác chiều hôm đó cho mười hai tông đồ.
Như thế, việc hoá bánh ra nhiều, suy niệm về “bánh” của Đức Giêsu, về chính con
người Đức Giêsu, và về sứ mệnh của Người, dưới ngòi bút của thánh sử Matthêu,
trở thành sự chiêm ngắm Giáo Hội kẻ trao bánh, Giáo Hội kẻ trao ban Đức Giêsu
trong khi tiếp tục sứ mệnh của mình trong thế giới.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Page 181 of 793
1. “Một biến cố biểu tượng nhiều ý nghĩa” (J. Potin, trong “Jésus, L'histoire
vraie”, Centurion, trang 276-277).
“Thực tế mà nói, biến cố ấy có một tầm mức mà những người chứng kiến không thể
lĩnh hội hết mọi chiều kích. Sau này các tín hữu sẽ không chỉ xem đó là kỷ niệm
việc hoá bánh và cá ra nhiều mà thôi. Tất cả mọi chiều kích của ơn cứu độ Đức
Giêsu Kitô mang đến cho toàn thể nhân loại, được diễn tả qua phép lạ này. Người là
Môsê mới. Cũng như Môsê, Người đã dẫn Israel, từ bên kia biển, đi qua sa mạc, để
tìm đất Hứa. Như Môsê, sau lễ mừng Vượt qua đầu tiên đã ban bố Lề Luật cho dân,
thì ở đây, dân chúng cũng đã được nghe Người loan báo Luật mới của Nước Trời.
Dân chúng đông đảo. Thánh Matthêu nói rõ là bốn hoặc năm ngàn người, không kể
đàn bà và con trẻ. Đức Giêsu đã chia họ thành từng nhóm năm mươi hoặc một trăm
cũng như Môsê xưa đã tổ chức nhóm nô lệ chạy trốn này thành một dân tộc chính
cống.
Xưa, để nuôi dân Israel, Thiên Chúa cho họ Manna mỗi ngày. Cũng thế, để nuôi
những kẻ theo Người, Đức Giêsu hoá bánh ra nhiều. Nhưng bánh này không phải
chỉ là đồ ăn nuôi xác mà thôi Đức Giêsu còn loan báo bánh Thánh Thể mà Người
sẽ phân phát cho các môn đệ của Người chiều hôm trước ngày chịu chết và là bánh
các môn đệ đến phiên mình cũng sẽ phân phát cho các tín hữu trong các cộng đồng
tụ họp lại nhân danh Người. Vì thế, hình ảnh chàng trẻ tuổi làm-phép-lạ sẽ mờ nhạt
đi sau con người Đấng Cứu Thế, Đấng mà trong bữa ăn cuối cùng đã phán: “Này
là Mình Thầy bị nộp vì các con”. Không thể gợi nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở ven
biển hồ mà lại không nghĩ đến cảnh ở nhà Tiệc Ly. Buổi chiều hôm đó, nhóm
Mười Hai là tất cả Giáo Hội non trẻ. Đám đông hưởng phép lạ lúc ấy há chẳng
phải là hình ảnh loan báo Israel mới mà Thiên Chúa ban cho dư đầy của cải Nước
Trời sao? Thì sách Xuất hành cũng đã tường thuật rồi đó: chiều hôm trước ngày
Sabát, Thiên Chúa đã ban cho dân Người khẩu phần manna gấp đôi, để họ giữ lại
cho ngày hôm sau, vì ngày hôm đó không có manna rơi xuống. Đức Giêsu cũng
vậy, Người đã không đành chỉ làm dịu cơn đói, mà còn ban cho họ lương thực dự
trữ để tiếp tục con đường. Quả thực, sau khi dân chúng ăn no nê, các môn đệ thu
lại các mẩu bánh thừa được mười hai thúng, theo thánh Matthêu (con số biểu tượng
Giáo Hội). Chúa Giêsu quả thật làm no đầy những kẻ thuộc về Người.
Page 182 of 793
Nhờ việc sử dụng bài tường thuật về việc ra khỏi Ai Cập, và hơn nữa, bài nói về
việc Chúa lập bí tích Thánh Thể mà biến cố hoá bánh ra nhiều được kể lại trong
các Phúc Âm có được một tầm mức biểu tượng nói lên rất nhiều điều, biểu tượng
ấy đã nuôi dưỡng việc rao giảng của Giáo Hội.
2. “Giáo Hội không thể là Giáo Hội mà không chia sẻ tình yêu của Chúa mình
cho quảng đại quần chúng” (Đức Cha L. Daloz, trong “Le Règne des cieux s'est
approché” Desclée de Brouwer, trang 219-220).
Giáo Hội có sứ mệnh biểu lộ và làm cho người ta chia sẻ cho mọi người tình yêu
thương và lòng nhân ái của Thiên Chúa. Điều đó không chỉ giới hạn trong nội bộ
của chính Giáo Hội, mà còn vì Giáo Hội có liên quan với tất cả nhân loại. Giáo Hội
chỉ có thể là một căn nhà mở ra tứ phía, đón gió muôn phương. Các tín hữu là
những người sống liên đới với đồng bào của mình, với những người sống cùng thời
với mình, nên các tín hữu ấy chia sẻ những vấn đề, những niềm vui và những nỗ
lực của họ. Đức Giêsu luôn luôn tiếp đón đám đông là một mẫu gương luôn luôn
hiện thực đối với ta. Ở mọi thời đại, các tín hữu đã dấn thân không biết mệt mỏi để
phục vụ con người; họ phục vụ cách nhưng không, không đòi hỏi được đền đáp,
không bận tâm về vấn đề chủng tộc hay tôn giáo. Thời nay, nhờ những phương tiện
thông tin đại chúng, các nhu cầu của con người được truyền đi mau lẹ và được toàn
cầu biết đến, thì Giáo Hội nhất thiết phải quan tâm đến mọi nỗi thống khổ của con
người, mọi tiếng kêu gọi có tính nhân đạo. Giáo Hội không thể sống khép kín, chỉ
biết lo lắng cho những phần tử của mình. Trong mọi lãnh vực thăng tiến nhân loại,
bênh vực quyền con người, Giáo Hội phải là người có mặt. Giáo Hội không thể là
chính mình, nếu không chia sẻ tình yêu của Chúa mình cho quảng đại quần chúng
mà Người luôn luôn quan tâm”.
CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN
NGƯỜI KÉM TIN,
SAO NGƯƠI LẠI NGHI NGỜ?
Page 183 of 793
(Mt 14,22-33)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Nỗi sợ hãi của các môn đệ cô đơn giữa cơn bão táp.
Đoạn văn tường thuật việc Đức Giêsu đi trên mặt nước, ta đọc thấy cả trong Mt,
Mc (6,45-52 và Ga (6,16-21). Cả ba tác giả đều đặt biến cố này sau phép lạ hoá
bánh ra nhiều.
Tường thuật của Matthêô gồm 4 phần nối kết chặt chẽ với nhau: 1. Tương quan với
việc hoá bánh ra nhiều; 2. Việc Đức Giêsu rút lui lên núi; 3. Việc Đức Giêsu đi
trên mặt nước; 4. Việc Phêrô bước đi trên mặt nước và tuyên xưng đức tin.
1. Tương quan với phép lạ hoá bánh J.Potin coi như tương quan thần học. Trong sa
mạc Sinai, Thiên Chúa đã nuôi dân bằng Manna và đã dẫn dắt họ đi qua Biển Đỏ.
Cũng vậy, Đức Giêsu nuôi dân chúng và bước đi trên biển để dẫn dắt các môn đệ
tới bến bờ bên kia.
("Jésus, l'histoire vraie”, Centurion 1994, trang 257).
Thánh Matthêô thuật lại: “Ngay sau khi đã nuôi dân trong sa mạc, Đức Giêsu bắt
buộc các môn đệ lên thuyền và chèo qua bờ bên kia trước”. Tại sao phải lên
thuyền vội vã và bị bắt buộc như vậy? Cả hai tác giả Matthêô và Maccô đều không
giải đáp câu hỏi này. Trái lại, Gioan cho ta biết: dân chúng quá cuồng nhiệt về
phép lạ hoá bánh, nên muốn ép buộc Ngài làm vua (Ga 6,15). Phải chăng Đức
Giêsu muốn ngừa môn đệ khỏi ô nhiễm bởi cám dỗ về một thành công hão huyền.
2. Sau khi đã giải tán đám đông, Đức Giêsu rút lui lên núi một mình để cầu
nguyện. Núi là khung cảnh của bài giảng Bát Phúc, và cũng là nơi diễn ra biến cố
Hiển Dung (17,1) và cuối cùng là nơi hẹn của Đức Giêsu phục sinh với các môn đệ
ở Galilê (28,16). Đọc qua Thánh Kinh, ta thấy núi là một địa điểm thần học hơn là
một địa điểm địa lý; núi là nơi được chọn để Thiên Chúa tỏ mình ra và để ta gặp gỡ
Thiên Chúa (xem bài đọc I Chúa nhật này), là nơi ưu tiên dành cho việc cầu
nguyện.
Page 184 of 793
G.Gaide giải thích: Đức Giêsu hướng về Cha của Người. Dự kiến của quần chúng
là một thử thách đối với Đức Giêsu, một cơn cám dỗ lôi kéo về thành công dễ dãi -
cơn cám dỗ số hai (Mt 4,5-7) - là muốn lôi kéo quần chúng theo mình bằng những
hành động kỳ diệu, trong khi Chúa Cha muốn cho Người lôi kéo mọi người lên với
Người bằng việc chịu treo lên thập giá (rồi lên ngự bên hữu Chúa Cha, Ga 12,32).
Trong cơn cám dỗ này, Đức Giêsu hướng về Đấng đã sai phái mình, để hiểu rõ ý
nghĩa sứ mạng của mình ("Assemblee du Seigneur”, trang 25-26).
“Chiều đến” Đức Giêsu ở đó, múc lấy sức mạnh trong cuộc đàm thoại với Cha
Người, sức mạnh để đẩy lui cơn cám dỗ, dụ dỗ Người chiều theo ý kiến cứu chuộc
bằng cách thức loài người. Người “cô đơn” giống như vào một buổi tối hấp hối sau
này, trong khi các môn đệ của Chúa bất lực, thiếp ngủ vì buồn sầu.
3. Đức Giêsu bước đi trên mặt biển. Matthêô thuật tiếp: “Thuyền bị sóng dập vùi
bởi vì gió ngược”. Trong khi Đức Giêsu ở cách xa họ để cầu nguyện, thì con
thuyền của các môn đệ - tượng trưng cho Hội Thánh - phải đương đầu với đêm tối
bão táp.
“Vào canh tư đêm tối, Đức Giêsu đến với họ, bước đi trên mặt biển”. Cuộc đi bộ
trên biển trong đêm tối không chỉ biểu dương một phép lạ suông, xét theo cách
diễn tả của tác giả Tin Mừng, nhưng nó hàm ngụ nhiều ý nghĩa khác:
- Biển đối với người am hiểu Thánh Kinh, tượng trưng cho quyền lực của sự ác;
biển rẽ ra hai bên dưới cây gậy của Môsê, mở một con đường cho Dân Chúa đi về
tự do. Thánh vịnh 77 ca ngợi: “Trên biển cả là đường Chúa đi, khắp nẻo trùng
dương là lối của Chúa”. Đi trên biển, Đức Giêsu tỏ mình ra là Đấng chiến thắng sự
dữ, Người đến để mở cho dân của Giao ước mới lối đi từ sợ hãi qua tin yêu.
- Chính “vào lúc đêm tàn” giống như buổi bình minh của ngày Phục sinh, Đức
Giêsu đến: cách nói điển hình chỉ cuộc hiển linh phục sinh (xem Ga 20). Cuộc tỏ
mình này, thánh ký Tin Mừng trình bày như báo hiệu và như tiến trưng của cuộc
toàn thắng phục sinh của Đức Giêsu đối với biển cả chết chóc.
- Vì “xao xuyến” nên các môn đệ không nhận ra Người. Họ sợ hãi kêu lên: “Ma
kìa”. Lời của Đức Giêsu nói với các môn đệ lúc đó còn hơn là một lời trấn
an: “Hãy vững tin. Đừng sợ. Thầy đây mà”. Đây là một lời mạc khải: Đức Giêsu
Page 185 of 793
có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Họ không phải sợ hãi. “Thầy đây mà
”. J.Potin đã giải thích: Đàng sau câu nói quả quyết này, các môn đệ được mời gọi
cảm nghiệm câu định nghĩa mà Thiên Chúa đã phán với Môsê về chính mình, khi
Người xuất hiện đột ngột với ông ở núi Sinai: Ta là Ya-vê: Đấng Tự Hữu”.
2. Tuyên xưng đức tin vào Đức Giêsu “Con Thiên Chúa”
4. Và cuối cùng là việc Phêrô đi trên biển, việc này cũng mang ý tượng trưng, cùng
với việc tuyên xưng đức tin.
“Lạy Chúa, nếu thực là Chúa thì xin truyền cho con đi đến với Ngài trên mặt
nước”.
Nơi Maccô, tường thuật chấm dứt lúc Đức Giêsu bước lên thuyền với các môn đệ
và lúc đó sóng gió lắng dịu. Nơi Matthêô tường thuật còn nối dài với cảnh tượng
báo trước thái độ mà Phêrô sẽ xử sự sau này: một buổi chiều kia, sau khi đã tuyên
xưng lòng tin không hề lay chuyển của mình, Phêrô sẽ té nhào cách thảm hại. Ông
còn cần phải gặp gỡ Đấng Phục sinh để bước qua thử thách ngày thứ sáu đau
thương, mà tới được bến bờ lòng tin vào Chúa Phục sinh.
Lúc này Phêrô liều mình bước đi trên mặt nước để đến gặp Đức Giêsu, đó là một
hình ảnh sống động về thân phận của người tín hữu. Bị giằng co bởi một bên là
lòng tin, lòng tin đem ông đến với Chúa, và bên kia là sự nghi ngại, nghi ngại
khiến ông chìm xuống nước. Ông kêu lên: Chúa ơi, cứu con với! Và Đức Giêsu giơ
tay ra để cứu ông.
“Và khi đã lên thuyền, sóng gió lắng dịu”. Lúc này Phêrô đã lên thuyền với Đức Giêsu.
Gió lắng dịu. Mọi người trên thuyền, con thuyền Hội Thánh, đều sấp mình để tung hô lời
tuyên xưng đức tin đầu tiên mà ta thấy được trong sách Tin Mừng: “Thầy thật là Con
Thiên Chúa”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Đi từ mạc khải đến nhận biết” (L.Montoubou, trong "Evangile de Matthieu”,
Salvator trang 198-199).
Page 186 of 793
Chính vào lúc con thuyền của các tông đồ bị bóng đêm vây kín vào canh tư đêm tối
(khoảng 4 giờ sáng), lúc thuyền bị những đợt sóng lớn nhồi đập dữ dội, bị cản trở
bởi gió ngược, thì chính lúc đó Đức Giêsu đến với họ, bước đi trên mặt biển. Đó là
kiểu nói quen thuộc của Kinh Thánh, Thiên Chúa bước đi trên biển cả. Ta đọc
trong Thánh vịnh 77: Trên biển cả là đường Chúa đi, khắp nẻo trùng dương là lối
của Người, không ai biết được đường lối Chúa”.
Các môn đệ ngạc nhiên, vì họ không nhận ra Đức Giêsu là Đấng vạch lối đi trên
biển cả, họ nghĩ đó là một bóng ma. Họ cần đến câu nói của Chúa: Thầy đây mà!
mới nhận ra Người.
Nhận ra Chúa trong khi tuyên xưng Người là Đấng nào. Thành ngữ “Ta đây” là
một cách chuyển dịch câu: “Ta là Ta: Ya-vê”. Mà câu “Ta đây” nói ở giữa biển cả
là câu nói, theo Matthêô, công bố thần tính. Đây là thuật ngữ mà Thiên Chúa đã tự
mạc khải cho ông Môsê, rồi sau đó cho dân Israel, trong quá trình một cuộc phiêu
lưu lịch sử, ở đó biển đóng một vai trò quan trọng, Thiên Chúa Ya-vê dùng để tỏ ra
quyền lực vô biên của Người.
Nhưng mạc khải này đã không đi sâu vào nội tâm của các môn đệ, như thái độ của
Phêrô chứng tỏ. Ông còn cần cảm nghiệm bản thân và trực tiếp sự phũ phàng của
cơn bão táp, cảm nghiệm sự nguy hiểm mà ông phải đương đầu, sau đó ông mới
tìm được tận thâm sâu con người ông một thái độ sẵn sàng để tin. Ông kêu
lên: “Chúa ơi, xin cứu con!”. Kìa Đức Giêsu được Phêrô kêu bằng danh hiệu “Đức
Chúa” (KURIOS, chuyển ngữ Hy Lạp của danh Chúa YAHVE), có nghĩa là Thiên
Chúa ở gần, Thiên Chúa hiệu năng, Thiên Chúa cứu độ.
Giờ đây bão táp đã chấm dứt, gió đã lắng dịu, các môn đệ mới hiểu rằng Đức
Giêsu là “Con Thiên Chúa”. Trước hết Người là Đấng mà họ tìm đến, bởi vì khi
Người xuất hiện giữa lúc họ gặp nguy nan, Người có dáng vẻ hấp dẫn, nên đã
khiến cho Phêrô kêu lên: “Xin Ngài truyền cho tôi đến với Ngài”.Lúc này, Người
là Đấng mà họ phục lạy và tuyên xưng: “Thầy thật là Con Thiên Chúa”. Những
người ở trong cùng một con thuyền đã có được sự đồng nhất trong đức tin, cùng có
một thái độ trước Đức Giêsu và tuyên xưng cùng một đức tin.
2. Chúng ta cũng giống như các môn đệ trong thuyền. (Mgr Daloz trong cuốn
Page 187 of 793
“Le Règne de Dieu s'est approché” Desclée de Brouwer, trang 222).
Các môn đệ hoảng sợ khi thấy Đức Giêsu đi trên mặt biển tiến đến với họ, và họ
tưởng Người là ma. Chính họ đã hoạt động với Người để phục vụ dân chúng, thế mà
giờ đây họ không nhận ra Người. Chỉ Đức Giêsu cho người khác thì dễ hơn là nhận
ra Người trong giờ phút gian nan của cuộc sống của chính bản thân ta. Trong những
giờ phút đó, đức tin của ta bị thử thách, đức tin với những bóng tối của nó. Lúc đó
chính Chúa phải tự tìm cách tỏ cho ta biết Người. Khi ta tuyên xưng đức tin, khi ta
chia sẻ hoặc giáo huấn đức tin, khi ta hoạt động rao giảng Tin Mừng, đức tin được ta
coi như một của sỡ hữu yên tĩnh, một hiểu biết êm vui giúp sống và hoạt động.
Nhưng những thời điểm quan trọng nhất, quyết liệt nhất của đức tin thì không êm ả
chút nào: đó là những lúc ta gặp thử thách, như một tai hoạ lớn, một sự đe doạ liên
quan đến mạng sống, đe doạ cho lẽ sống của ta, đe doạ những người thân nhất của
ta, hoặc có thể là một hoàn cảnh hay một ý nghĩ thúc giục ta tự vấn sống để làm gì,
hoặc khi công việc mà ta đang làm gặp thất bại, ta cảm thấy mình yếu đuối, bệnh tật,
tội lỗi vv... Bấy giờ đức tin không còn là của sở hữu yên tĩnh nữa, ta không cảm thấy
sự hiện diện của Thiên Chúa nữa. Ta giống như các môn đệ ở trên thuyền. Cuộc gặp
gỡ với Đức Giêsu có thể gây ngộ nhận, nó khác với điều mà ta tưởng tượng hoặc ta
giảng giải cho người khác. Ta không nhận ra Người nữa, giống như các môn đệ nghĩ
rằng mình thấy ma...
Tuy nhiên, phải chăng những lúc này mới là giờ phút ta có được đức tin tinh tuyền
hơn. Phải chăng đến gần Thiên Chúa thường làm ta mất phương hướng, chẳng là
chuyện thường tình sao? Người là Đấng khác, Hoàn Toàn Khác, làm sao ta có thể
nhận biết Người, nếu Người không tỏ mình cho ta? Những giờ phút ta bị lạc hướng
bởi sự hiện diện mầu nhiệm của Chúa, chính là những thời điểm nền tảng cho đức
tin. Đó là lúc Chúa nói với trái tim ta, là lúc ta nhớ đến một trong những lời của
Chúa để ta đoán biết Người ở đó: Hãy an tâm, Thầy đây mà. Đừng sợ!
CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN
Page 188 of 793
ĐỨC TIN CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ CANAAN
(Mt 15,21-28)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một cử chỉ tượng trưng xảy ra ở ngoài biên giới...
Đám đông dân chúng theo Chúa trong hoang địa Đức Giêsu đã nhân 5 ổ bánh và 2
con cái lên nhiều đến dư dật (Chúa nhật thứ 18). Rồi Người bắt buộc các môn đệ
lên thuyền và chèo sang bờ bên kia trước. Trong khi đó Người rút lui lên núi cầu
nguyện một mình. Rồi sau đó Người đã đến nhập bọn với họ, bằng cách đi trên mặt
biển, lúc thuyền của họ đang bị sóng gió dập vùi (Chúa nhận 19).
Giờ đây, các biệt phái và ký lục đến từ Giêrusalem chất vấn Người về chuyện các
môn đệ Chúa không giữ luật thanh sạch, phá tục lệ của tổ tiên. Đức Giêsu đặt lại
các lề thói của tổ tiên vào đúng chỗ, nghĩa là các tục lệ đó phải phục vụ các giới
răn của Thiên Chúa. Đức Giêsu quả quyết rằng sự thanh sạch của một người không
lệ thuộc vào những thực hành, cho dù nó hợp pháp và theo truyền thống đến đâu
chăng nữa, nhưng chỉ lệ thuộc vào hành động, phản ảnh nội tâm sâu xa nhất của
người đó, phản ảnh con tim của họ. Điều đó dẫn đến việc gặp gỡ người đàn bà
Canaan ngoại giáo.
Sau cuộc tranh luận về chuyện “sạch” và “dơ”, Đức Giêsu lui về miền Tyrô và
Sidon, ngày nay thuộc miền Nam Liban, đó là miền giáp ranh với đất của dân
ngoại. Một phụ nữ từ miền đó tiến đến gặp Chúa. Một phụ nữ mà tác giả Matthêô
đã cố ý gọi là người đàn bà Canaan, để chỉ rõ ý nghĩa cái hố sâu không thể vượt
qua giữa họ và thế giới Do Thái. Địa danh cổ kính này dùng để chỉ miền đất mà
dân Hipri đã đánh chiếm làm lãnh thổ của mình. Người phụ nữ ấy thuộc về “kẻ
ngoại” những kẻ “dơ”, những dân mà dân Do Thái coi khinh như những “con chó”.
Còn tệ hơn nữa, bà thuộc một dân tộc mà người Do Thái chính thống tránh xa hơn
các dân khác, mà từ thời cha ông họ đã thề nguyền giữ mối thù truyền kiếp.
“Lạy Chúa, xin thương xót tôi” bà ấy van xin, trong khi kêu Đức Giêsu bằng danh
hiệu “con vua Đavit”.
Trước hết Đức Giêsu làm thinh. Nhưng rồi bị các môn đệ nài ép đuổi người đàn bà
Page 189 of 793
vẫn đeo đẳng kêu van ấy, Người nhắc đến sứ mạng của Người là chỉ được sai đến
với những “chiên lạc của nhà Israel” mà thôi. J. Radmakers giải thích: “Câu đáp
của Đức Giêsu am hạp hoàn toàn với bài diễn từ khai mạc sứ mạng của Người
(câu 10,6). Ơn cứu độ của Thiên Chúa phải đi theo con đường lịch sử và địa lý
trước, sau đó mới tới toàn thể các dân nước và lan rộng ra tới tận cùng thế
giới” ("Aufil de l'Evangile selon St Matthieu”, trang 211).
“Lạy Ngài, xin hãy đến cứu giúp” người phụ nữ một lần nữa sấp mình trước mặt
Chúa và kêu cầu theo lời kinh phụng vụ.
Đức Giêsu bấy giờ nói trắng ra rằng: Người không thể lấy bánh của con cái - là của
dân Do Thái, dân của Lời hứa - để ném cho con chó nhỏ. Tuy câu nói “chó nhỏ”
thì đã nhẹ bớt ý khinh dể, nhưng câu nói vẫn còn mang vẻ sỗ sàng.
Người phụ nữ không phật lòng trước câu nói đó, bà còn dùng chính lời đó để đáp
lại Chúa một cách tinh tế. “Đúng vậy, thưa Ngài, nhưng những con chó nhỏ cũng
được ăn những miếng bánh vụn rơi xuống từ bàn ăn của chủ”. Cl. Tassin giải
thích: Bà ấy nhìn nhận rằng dân Israel theo lịch sử thánh được ưu tiên, họ là “chủ”,
còn bà là dân ngoại, bà chỉ cầu được những “miếng bánh vụn” trong sự tuyển chọn
mầu nhiệm của Thiên Chúa (L'Evangile de Matthieu Centurion, trang 167).
Đức tin mãnh liệt ấy đã gây nên sự ngỡ ngàng nơi Đức Giêsu. “Bánh” Lời Chúa bị
người Do Thái khước từ, vậy mà người đàn bà này, một người ngoại giáo, một
người xa lạ, một người “dơ” đối với con mắt Do Thái, đã chấp nhận và chấp nhận
với đức tin vững vàng. Chúa liền kết luận “Hỡi bà, đức tin của bà thật to lớn, bà
muốn sao thì được vậy”. Đức Giêsu đả phá mọi cấm cản, dẹp tan mọi loại trừ để
ban cho bà điều bà ta xin, đó là con bà được lành.
2. Báo hiệu một Tin Mừng không biên giới
Tác giả Matthêô thuật lại câu truyện người đàn bà Canaan này có ý nhắm những
người Kitô hữu gốc Do Thái. Những người này tuy bị người đồng bào ruồng rẫy,
nhưng họ cũng vẫn cảm thấy lòng nghi kỵ mãnh liệt đối với những Kitô hữu gốc
dân ngoại, những người đón nhận Tin Mừng và gia nhập Hội Thánh ngày càng
đông.
* Đặt cuộc gặp gỡ này vào trong khung cảnh “bé bánh”, tác giả như muốn làm
Page 190 of 793
sáng tỏ giáo lý Tin Mừng về sự cách biệt giữa người “sạch” và người “dơ” từ nay
không còn nữa. Từ nay điều kiện duy nhất để được ngồi vào bàn tiệc Hội Thánh đề
ra cho dân ngoại, và nhận “bánh của con cái” là lòng tin vào Đức Giêsu.
* Từ một thái độ ban đầu của Đức Giêsu xem ra Ngài chỉ chịu chết để cứu chuộc
những người thuộc dân tộc tuyển chọn, Matthêô đã dẫn đến bài học về thái độ cởi
mở trong truyền giáo. Cl. Tassin viết:“Đức Giêsu thật đã thi hành sứ vụ cứu thế
đối với dân Israel cách trung thành, tuy nhiên Người đã mềm lòng trước lòng tin
mạnh mẽ của người phụ nữ ngoại đạo... Ngày nay, nếu những người ngoại giáo
cũng chứng tỏ một đức tin mạnh mẽ như thế đối với Đấng Cứu thế, lẽ nào Hội
Thánh lại có thể đóng cửa không cho họ vào? Lẽ nào Hội Thánh lại có thể đặt giới
hạn cho Đức Kitô, ngăn cản Người chiếu sáng cho dân ngoại?” (sđd trang 167-
168).
Cuộc tranh luận giữa những Kitô hữu gốc Do Thái và Kitô hữu gốc dân ngoại đã
tắt từ lâu. Nhưng trong Hội Thánh vẫn còn âm ỉ cơn cám dỗ đối nghịch giữa những
người thuộc các chủng tộc khác nhau: cám dỗ giả điếc làm ngơ trước những kêu
gọi đến từ những nước xa xôi; cám dỗ cuộn tròn trong vỏ ốc của mình; cám dỗ trốn
tránh mạo hiểm và khước từ mở rộng cửa để đón những cơ may.
Do đọc lại đoạn Tin Mừng Matthêô hôm nay câu truyện người phụ nữ Canaan mời
gọi Hội Thánh hãy tìm ra trong lịch sử của mình niềm hứng khởi và sức mạnh cần
thiết để trung thành với sứ mạng toàn cầu và liên tục tự vượt thắng chính mình.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Đức tin phá đổ mọi rào cản” (G.Bessière, trong cuốn “Dieu si proche” NXB
Deschée de Brouwer, 1992, trang 136-137).
Người ta không biết tên bà, người ta gọi bà là “người phụ nữ Canaan”. Tuy nhiên
bà giữ một vai trò độc đáo.
Đức Giêsu và các môn đệ vừa vượt ranh giới, bởi vì tình hình căng thẳng ở Galilê:
Dĩ đào vi thượng mà. Họ đi về hướng Bắc, đến Tyr và Sidon, ngày nay là miền
Nam Liban. Đã từ nhiều thế kỷ, người Do Thái giữ một khoảng cách đối với dân
chúng miền này, tôn giáo của người Canaan bị người dân trung thành với Thiên
Page 191 of 793
Chúa Israel khinh miệt.
Một phụ nữ của xứ này đến kêu xin Đức Giêsu chữa con gái bà. Chúa làm thinh.
Khi các môn đệ nài xin Chúa ban phép lạ để thoát khỏi người đàn bà quấy rầy, thì
Chúa trả lời rằng Người chỉ được sai đến kiếm những chiên lạc nhà Israel. Rồi khi
người đàn bà sấp mình dưới chân Chúa, thì Người còn tỏ ra cứng cỏi hơn: “Không
nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó con”. Và đây chính là lúc sự việc diễn
ra.
Một người phụ nữ chộp lấy cách gọi khinh bỉ đó và đối đáp lại bằng câu ví: “thật
đúng vậy, nhưng chó con được ăn những miếng bánh vụn từ bàn ăn của chủ rơi
xuống”. Bà ấy không phản đối, không chống lại. Bà chỉ kêu mời Đức Giêsu đi tới
cùng. Đức Giêsu ngạc nhiên: “Lòng tin của bà quá lớn...”.Và đứa con được lành
bệnh.
Đức Giêsu vừa bước qua một ranh giới, ranh giới nội tâm. Chúa mở rộng tâm hồn
cách quyết liệt. Câu đối đáp của người phụ nữ ngoại này có chiều kích nhân đạo và
tôn giáo vô hạn.
Đối với các Kitô hữu đến từ các dân tộc và tôn giáo khác - người ta thường kêu là
“dân ngoại” - đoạn Tin Mừng thuật lại việc Đức Giêsu đến với người ngoại quốc,
được coi là quý hoá. Bởi vì họ có thể đồng hoá với viên đại đội trưởng, với người
phụ nữ Canaan. Khi có cuộc tranh luận xem có cần phải theo đạo Do Thái để theo
chân Đức Giêsu không, thì người ta nhắc lại kỷ niệm này.
Tại sao Đức Giêsu khen ngợi người phụ nữ Canaan? Chính là vì đức tin kiên trì
của bà. Nhìn bà, chúng ta cũng khám phá ra rằng chúng ta cần phải học hỏi người
khác, đôi khi cần chúng ta phải bỏ đi cái nhìn hẹp hòi của ta, và nhận ra rằng Thiên
Chúa Cha đến từ nơi khác.
2. “Đức tin của một người phụ nữ ngoại” (F.Declos, trong cuốn “Prends et
mange la Parole” NXB Centurion - duculot, 1992, trang 73).
Người phụ nữ Canaan, tuy biết rằng những người Do Thái mà bà đang khẩn cầu
này nhìn bà cách kinh tởm vẫn cứ nài nỉ dai dẳng. Các môn đệ, những người rất
tôn trọng truyền thống, gợi ý với Thầy mình: Xin Thầy làm phép lạ cho bà ấy đi,
để chúng ta được yên.
Page 192 of 793
Đây là cuộc gặp gỡ do Chúa quan phòng xếp đặt. Vì lòng kiên trì của người phụ nữ
sẽ thắng thái độ thinh lặng “theo luật” của Đức Giêsu. Nào Người sẽ giữ thái độ
khép kín trong bốn bức tường định kiến của dân tộc Người chăng? Nhưng vị tiên
tri Nadarét đã phản ứng một cách bất ngờ và gây sốc biết bao. Bằng chỉ một lời,
Đức Giêsu đã quét sạch mọi cấm kỵ, mọi luật lệ, mọi quy ước do những con người
nhỏ nhen tạo ra, và bắt đầu một cuộc đổi đời mà sẽ trở thành cuộc hiệp thông giữa
mọi người.
Đứng trước nhóm biệt phái tức tối và nhóm môn đệ bàng hoàng, Đức Giêsu đã trân
trọng lời của một phụ nữ, trân trong đức tin của một người ngoại đạo, thái độ
chứng tỏ cho mọi người thấy tâm hồn cao thượng và lòng tin tưởng sâu xa của bà.
Bà nhận được phép lạ như lòng mong ước, đồng thời nhận được tình bạn của vị tôn
sư, điều mà bà không dám nghĩ tới.
Giờ đây, người “dơ” trở nên mẫu mực cho người “sạch”. Người mà đáng lẽ phải bị
ruồng bỏ giờ đây được đón tiếp, người đáng lẽ bị nguyền rủa giờ đây được chúc
mừng. Người phụ nữ Canaan bị các môn đệ khinh bỉ, giờ đây được sư phụ của họ
tôn vinh. Người khách lạ trở nên người thân thuộc, và “con chó nhỏ” được ngồi
vào bàn ăn của Chúa. Sát bên Người.
Chúng ta cũng có những phụ nữ Canaan, những con chó nhỏ. Tinh thần Ghetto
(pháo đài) về giai cấp, địa vị luôn rình rập ta. Tính tự cao tự đại khiến ta nghi kỵ ra
mặt, khinh bỉ người khác không giấu giếm, hoặc kiêu căng nghĩ mình là trên hết.
Nhưng nhiều khi những “con chó nhỏ” giúp ta nhảy qua rào cản của bè phái để mở
ra đón nhận sự phong phú từ người khác, và mở ra đón nhận tình huynh đệ toàn
cầu. Đâu là những “người khách lạ” khi chúng ta tham dự tiệc Thánh Thể?
CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN
PHÊRÔ TUYÊN XƯNG ĐỨC TIN
(Mt 16,13-20)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Page 193 of 793
1. Phêrô tuyên xưng đức tin
Phải luôn lẩn tránh những địch thù quấy nhiễu Ngài, Đức Giêsu dẫn dắt môn đệ
của Người đi vào một chỗ những cuộc tĩnh tâm liên tiếp. Nó đặt cột mốc - vừa về
địa lý, vừa về tinh thần - trên chặng đường tìm hiểu căn tính thực của Ngài.
Vừa trải qua cuộc tranh luận với Biệt phái, những kẻ xin Người làm một dấu lạ,
này đây Đức Giêsu và các môn đệ sang miền đất dân ngoại, phía nguồn sông
Giođan. Césarée Philipphe là thành phố mới được xây dựng do kinh phí của hoàng
tử Philipphe, con của vua Hêrôđê Cả. có ý tôn vinh hoàng đế Rôma, nên đã đặt tên
là Césarée. C. Tassin chú giải: Dân ở đây là người Siri gốc Hy Lạp, họ thờ cúng
thần Pan và thần Nymphe, tạo nên một khung cảnh gần giống với môi trường mà
Matthêô đang sống (L'Evange le de Matthieu” (Centurion, trang 173).
Chính tại đây, trước khi khởi hành đi Giêrusalem trong cuộc hành trình cuối cùng mà
Đức Giêsu đặt câu hỏi quan trọng mà chúng ta đọc trong Tin Mừng hôm nay.
- Con Người, Đức Giêsu hỏi, người ta bảo Con Người là ai?
+ Chúa đã dùng hình ảnh “Con Người”, một hình ảnh mầu nhiệm (xem Danien
7,13) mà Matthêô nhắc lại tới 30 lần trong chính Tin Mừng của ông, để nói về
chính mình và sứ mạng của Người: một con người thực thụ có tương quan với
Thiên Chúa Đấng Cứu độ.
+ Để đáp lại câu hỏi, các môn đệ đã nêu ra một loạt các ý kiến về Người. Mọi ý
kiến đều coi người là một nhân vật đóng vai trò quan trọng, như là Gioan Tẩy Giả
đã sống lại từ cõi kẻ chết, như ngôn sứ Êlia mà dân chúng trông đợi trở lại để loan
báo Chúa Cứu thế đến, như ngôn sứ Giêrêmia, một vị ngôn sứ phản kháng vì bị
phản kháng, như một ngôn sứ nào đó.
- Còn anh em, Đức Giêsu hỏi thẳng ý kiến các ông, anh em bảo Thầy là ai? -
Simon Phêrô trả lời, tuyên xưng đức tin “Thầy là Đấng Messia, Con Thiên Chúa
hằng sống”. Lúc này ông không những là phát ngôn viên của nhóm môn đệ, nhưng
còn là gương mẫu cho việc tuyên xưng đức tin Kitô hữu.
Lời đáp của Phêrô, theo C. Tassin, nhắc lại một mẩu tuyên tín phụng vụ của Hội
Thánh thời Matthêô (sđd). Trong đó người Kitô hữu tuyên xưng đức tin cách toàn
vẹn.
Page 194 of 793
. “Thầy là Đấng Messia” (tiếng Hy Lạp Christos) nghĩa là Đấng được xức dầu mà
các ngôn sứ đã tiên báo; Đấng đáp ứng lòng mong đợi bao thế kỷ của Israel, Đấng
thực hiện mọi lời hứa của Thiên Chúa nói với dân Người.
. “Con” nghĩa là Đấng liên kết với Thiên Chúa bằng một dây liên hệ có một không
hai.
. “Của Thiên Chúa hằng sống” nghĩa là, theo truyền thống Kinh Thánh, là Thiên
Chúa ban sự sống, còn theo quan niệm Kitô giáo, là Thiên Chúa, Đấng làm cho
Đức Giêsu từ trong cõi kẻ chết sống lại.
- “Con có phúc”, Đức Giêsu đã thốt lên câu đó, cũng là dạng thức Kinh Thánh của
“Bát phúc” để chào mừng “con của Yona”, là người vừa nhìn nhận Người như
“con của Thiên Chúa hằng sống”. Bởi vì Simon Phêrô không có thể công bố lời
tuyên xưng này phát xuất từ thịt và máu, nghĩa là phát xuất từ bản tính nhân loại
yếu giòn, nhưng chỉ có thể phát xuất từ cuộc mạc khải thần thiêng. “Bản văn không
đề xuất cho Phêrô công lao đặc biệt nào, cũng không đề cao ông như một anh hùng
của đức tin. Tác giả chỉ nhấn mạnh tính chính xác của đức tin nơi Phêrô, bởi vì nó
đến từ một mạc khải thần thiêng” (C. Tassin).
2. Sứ mạng “đá” nền tảng của Phêrô.
Những lời long trọng mà Đức Giêsu phán chỉ về Simon Phêrô chỉ có trong Tin
Mừng Matthêô.
“Anh là đá, trên đá này...”.
+ Trong Kinh Thánh sự thay tên đổi họ thường chỉ rằng sứ mạng Thiên Chúa trao
làm cho người nhận thành một người mới. Cũng như Abram, khi được đổi thành
Abraham thì thấy mình được giao sứ mạng trở nên “tảng đá duy nhất”, từ đó phát
xuất cả một dân tộc (Is 51,1-2).
+ Trong ngôn ngữ Aramê “Kê pha” “Đá” không phải là một tên riêng, nhưng chỉ là
một danh từ. Đặt cho ông cái tên mới này, nó sẽ thay thế hẳn tên cũ, Đức Giêsu tỏ
cho thấy Người giao cho ông một sứ mạng: ông sẽ là đá nền, đá tảng, đá sẽ bảo
đảm cho toà nhà mà Người sẽ xây dựng được vững chắc.
“Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy...”.
+ Trong Kinh Thánh, từ “Hội Thánh” (nguyên ngữ mang ý nghĩa mời dự hội) chỉ
Page 195 of 793
cộng đoàn tôn giáo của Israel, cộng đoàn mà Thiên Chúa đã quy tụ giữa loài người
để trở thành dân của Giao ước, dân - dấu chỉ lòng thương xót và tình thương của
Thiên Chúa.
+ Từ ngữ này được dùng ở đây, lần đầu tiên trong Tin Mừng Matthêô, ở trên đất
ngoại giáo, để chỉ cộng đồng những người mà Đức Giêsu quy tụ, giữa các dân tộc
tràn qua mọi biên giới để làm nên một dân của Giao ước mới, dân - dấu chỉ ơn cứu
độ cho mọi người.
Nếu cộng đồng này đứng trên tảng đá Phêrô thì quyền lực của sự chết cũng không
thể phá đổ được.
“Thầy ban cho con chìa khá Nước Trời”.
+ Không nên nghĩ đến những chiếc chìa khoá hiện đại thời chúng ta, mà phải nghĩ
đến những chìa khoá của những thành phố cổ, những lâu đài vua chúa. Loại chìa
khoá giống như những thanh sắt khổng lồ mà người ta mang trên vai. Trao chìa
khoá cho ai là trao cho người đó nhiệm vụ thủ tướng.
+ Trao cho Phêrô chìa khoá Nước Trời, Đức Giêsu làm cho Phêrô thành thủ tướng.
Người trao cho ông quyền lực chính Người nắm giữ, như sách Khải Huyền diễn
tả: “Đấng Chân Thật, Đấng Thánh, Đấng giữ chìa khoá của Đavit. Người mở ra
thì không ai đóng lại được. Người đóng lại thì không ai mở ra được” (đoạn văn có
liên quan với 22 trong bài đọc I).
Chức vụ trao cho ông ở đây là ở dưới đất; ông không phải người canh giữ cửa thiên
đàng (C.Tassin): Phêrô là người bảo lãnh, là thông dịch viên của sứ điệp cứu rỗi của
Đức Giêsu, Con Thiên Chúa hằng sống.
“Sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở”.
Cầm buộc/Cởi mở là những thuật ngữ vùng Palestine chỉ ý nghĩa đại khái: toàn bộ
quyền lực, như thiết lập luật pháp, như loại trừ một ai ra khỏi cộng đoàn hoặc cho
phép một ai gia nhập cộng đoàn.
+ Trong Mt 18,18 quyền cầm buộc cởi mở được hứa ban cho các môn đệ (ở số
nhiều) như vậy không chỉ dành riêng cho Phêrô, nhưng Phêrô chia sẻ quyền đó với
những người phụ trách khác.
. Dặn dò giữ im lặng
Tin Mừng Chúa nhật hôm nay kết thúc bằng một lời khuyến dụ ngược đời: “đừng
Page 196 of 793
nói với ai Người là Đấng Messia”. Tại sao có lời khuyến cáo này sau cuộc tưng
xung đức tin cảm động như vậy? Chắc hẳn danh xưng “Messia” còn mang ý nghĩa
mơ hồ, còn mang nhiều trông đợi có tính dân tộc quá khích, đi ngược lại sứ mạng
mà Người nhận được từ Chúa Cha - phản ứng của Phêrô mà ta sẽ đọc trong Chúa
nhật tới minh chứng điều đó.
Chỉ những ai mở tâm hồn đón nhận mạc khải thập giá mới hiểu chính xác danh
xưng ấy. Thật vậy, chỉ dưới ánh sáng của cuộc Khổ nạn - Phục sinh danh xưng
Messia mới tìm thấy ý nghĩa đích thực, và mọi ngộ nhận sẽ vĩnh viễn bị dẹp tan.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Thầy là Đấng Messia, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mgr. Daloz, trong cuốn
“Le règne de Dieu est approché” Desclée de Brouwer 1993, trang 237-238).
“Đức Giêsu không chỉ là một tôn sư khởi xướng một trào lưu tâm linh; Người
không phải một ngôn sứ được sai đến để cảnh tỉnh hoặc kêu gọi người ta trưởng
thành với giao ước. Sự nhận biết Đức Giêsu vượt quá điều đó. Với những kẻ Chúa
gọi và đã đi theo Người, Chúa đặt câu hỏi: Còn anh em, anh em nghĩ Thầy là ai?
Người cũng hỏi chúng ta câu đó. Người muốn chúng ta tiến tới, phát huy trong
việc khám phá ra bản ngã đích thực của Người. Ta không thể tự thoả mãn khoác
cho Người những mong ước của ta, hoặc phóng lên Người những ước vọng của ta.
Cần phải đi xa hơn những ý kiến của những con người, cần lột bỏ những ấn tượng
hời hợt, cần chấp nhận rằng không thể nắm bắt và không thể tóm gọn Người vào
những ý tưởng và những ước muốn của ta. Như ta đã thấy đó, có một hiểu biết về
Đức Giêsu theo cách loài người “Người ta bảo Thầy là ai?”. Từ thời Thượng cổ,
trải qua giai đoạn lịch sử đã có rất nhiều câu giải đáp. Những giải đáp ấy vừa
không vô nghĩa, vừa không đáng coi thường. Nhưng sự hiểu biết đích thực không
chỉ của loài người đâu - Nó là do Thiên Chúa ban cho: “Không ai có thể biết Chúa
Con chỉ trừ Chúa Cha” (11,27). Bởi vậy Đức Giêsu nói cho Phêrô biết do đâu ông
có sức lực nhận biết và tuyên xưng đức tin của ông: “Simon con Jona, phúc cho
con, vì không phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con điều đó, nhưng là
chính Cha Thầy, Đấng ngự trên trời”. Một con người, con người rặt chính miệng
Page 197 of 793
Simon con ông Jona, nhận quyền do Thiên Chúa quyền kêu đích danh xác thật của
Đức Giêsu - Lời tuyên xưng của ông đã trở thành tiêu chuẩn cho các môn đệ Chúa
mọi thời đại. Nhưng lời tuyên xưng nó đã không tránh cho ông chối Chúa 3 lần.
Ông vẫn còn là con người phàm tục - còn mang tính người với những ưu và khuyết
điểm của con người. Tuy nhiên ông được chọn để đáp câu hỏi của Đức Giêsu và để
làm điều đó ông nhận được mạc khải do Chúa Cha ban - Từ đó ông trở nên tiêu
chuẩn về sự chính xác cho mọi lời tuyên xưng đức tin và cho sự nhận biết chính
xác về Thiên Chúa. Nhờ ông mà người tín hữu có thể vượt xa ngoài tầm vóc những
lời người ta dư luận. Đức tin của ông nâng đỡ đức tin của chúng ta”.
2. “Con là Đá” (J.Potin trong cuốn “Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, 1994, trang
322).
Hội Thánh của Đức Giêsu, ở đây Người kêu là “Hội Thánh của Người”, được xây
dựng trên nền tảng là đức tin vào thiên tính của Người. Hội Thánh đó chỉ một
mảng dân Israel chấp nhận đi vào giao ước mới. Simon, do việc tuyên xưng, đã trở
nên viên đá tảng, trên đó Đức Giêsu xây “Hội Thánh của Người” bởi vì Hội Thánh
đó là cộng đoàn những kẻ tin rằng Đức Giêsu là Thiên Chúa. Ông nhận được tên
mới: Kêpha, Đá - Quyền lực của tử thần (dịch theo chữ: quyền lực hoả ngục),
nghĩa là mọi thế lực nhằm chống lại sự thiết lập vương quốc, không có sức phá đổ
Hội Thánh đó. Mà ngược lại, Đức Giêsu sẽ ban cho Hội Thánh của Người quyền
và thế mà Ngài thi hành ở trong tay Người. Thiên Chúa công nhận Hội Thánh của
Con của Người chính thức là dụng cụ đặc trưng để điều hành vương quốc của
Người giữa loài người. Những phát quyết và nghị định của Hội Thánh này được
Thiên Chúa công nhận là do Chúa ban hành.
Phải chăng Đức Giêsu phán những lời này trong khi đi đường lên Giêrusalem? Có
nhiều nhà chú giải đặt những lời này sau biến cố Phục sinh, trong một cuộc hiện ra.
Thật vậy, trước khi Chúa chết, từ “Hội Thánh chỉ thấy xuất hiện có một lần duy
nhất ở Mt 18,17 nói về đời sống của cộng đồng Kitô hữu.
Lời tuyên bố với Phêrô xem ra diễn tả cách Hội Thánh sơ khai hiểu về chính mình:
Hội Thánh tuyên xưng rằng Đức Giêsu là Đấng Kitô, là Con Thiên Chúa. Simon
Phêrô đã là phát ngôn viên của lời tuyên xưng. Lời tuyên bố cũng có liên hệ với
Page 198 of 793
việc đổi tên Simon ra Kêpha: Đá. Trong tiếng Aramê, Đá không phải là một tên
riêng. Tên mới này chí tính cách vững bền của đá tảng mà người ta có thể xây an
tâm trên đó... Phêrô là đá tảng mà Đức Giêsu sẽ xây Hội Thánh của Người. Do đó
Người sẽ trao ông địa vị ưu tiên trên nhóm Mười Hai. Ông được Hội Thánh nhìn
nhận dưới cái tên mới và coi như quên hẳn cái tên cũ kia”.
CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN
CON ĐƯỜNG DẪN TỚI SỰ SỐNG
(Mt 16,21-28)
I. VÀI ĐIỂN CHÚ GIẢI
1. Con đường của Con Người...
Đáp lại câu hỏi Đức Giêsu đặt ra cho các môn đệ “trong miền Xêsarê Philip” trước khi
lên đường đi lên Giêrusalem: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Phêrô đã trả lời:
“Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Tiếp liền theo Đức Giêsu đã đặt cho
ông một tên mới, tượng trưng cho sứ vụ mà Chúa trao cho:“Con là Đá, trên đá này Thầy
sẽ xây Hội Thánh của Thầy”.
Đến đây Matthêô lấy lại công thức mà ông đã giới thiệu mục vụ ở Galilê, đã thuật
tiếp: “Từ thời gian này....” đó là một cách nói báo trước một bước ngoặt quyết định
trong hành trình của Đức Giêsu, Kitô.
2. Thông báo lần đầu về cuộc khổ nạn.
Những kẻ theo Chúa cho đến lúc đó, và đã tuyên xưng qua miệng lưỡi của Phêrô
căn tính đích thực của người, còn cần phải khám phá xem Người phải thực thi sứ
vụ của Người bằng con đường bất ngờ và khó đoán nào. Đức Giêsu từ nay bắt đầu
vào việc: “Bắt đầu từ lúc này, Matthêô viết, Đức Giêsu Kitô bắt đầu tỏ cho các
môn đệ biết: Người phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục,
các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại.”
Page 199 of 793
Thông báo lần đầu trong ba lần về cuộc khổ nạn phân chia cuộc hành trình lên
Giêrusalem (xem 17,22-23 và 20,17-19). Mỗi lần đó đều gặp phải sự không hiểu từ
phía các môn đệ. Mỗi lần đó đều quả quyết rằng không có con đường nào khác cho
các môn đệ ngoài con đường mà sư phụ đã đi.
= Lời can ngăn hăng hái mạnh mẽ của Phêrô.
Phêrô không thể giữ thinh lặng mà không nói lên lời phiền trách trước cái viễn
tượng đen tối, mà ông và các bạn ông đã không thể tin được, nên ông “kéo Đức
Giêsu ra khỏi đám đông, và bắt đầu trách Người: “Xin Thiên Chúa thương đừng để
Thầy gặp phải chuyện ấy!”. Dù ông đã tuyên xưng sứ cụ Cứu thế của Thầy mình,
nhưng quan niệm về một Đấng Kitô phải chịu nhục mạ, chịu khổ hình và chịu chết
là điều ông không thể chịu nổi. Ông lấy danh Đức Kitô vinh thắng để chối bỏ Đấng
Cứu thế đau khổ.
= Lời khiển trách nghiêm ngặt của Đức Giêsu
Vào lúc đương đầu với cuộc khổ nạn và cái chết, Đức Giêsu trải qua cơn thử thách
cô đơn. Không những đám đông dân chúng lìa bỏ Người, mà cả đến các bạn hữu
cũng không hiểu Người. Kẻ mà Người vừa chọn làm “đá” tảng, đá nền để xây Hội
Thánh của Người trên đó, giờ đây bỗng biến thành viên đá cản đường, hòng làm
Người té nhào trên đường. Ông gợi ý cho Người một con đường “cứu thế” theo ý
loài người, chứ không theo con đường của Thiên Chúa.
Việc Phêrô không muốn chấp nhận, theo J.Potin giải thích, làm sống lại cơn thử
thách vĩ đại mà Chúa đã phải trải qua vào lúc đầu thi hành sứ vụ. Con đường của
người không phải là đường vinh quang mà những người Do Thái mơ ước cho
Đấng Cứu thế của họ, con đường trải đầy những việc phi thường, những chiến
thắng, những cuộc biểu dương vinh hiển. Đức Giêsu đã phải loại bỏ những điều đó,
bởi vì Thiên Chúa không thể thiết lập vương quốc bằng vũ lực. Và giờ đây Phêrô
làm sống lại trước mắt Người sự hiện diện của Satan, mà Người đã thắng (trong
“Jesus, l'historc vraic”, Centurion 1994, trang 334-335).
“Satan, lui lại đàng sau Thầy”. Đức Giêsu đã đáp lại ông cách hết sức gay gắt. Nghĩa
là: anh hãy giữ địa vị môn đệ, đàng sau Thầy. Lời quở trách này, Cl. Tassin quảng
giải, vẽ nên nét tương phản với lời chúc phúc mà Chúa đã nói với Phêrô ở câu 16,7.
Ông đã biết tuyên xưng đức tin, nhưng ông lại không biết từ bỏ ý mình mà chấp
Page 200 of 793
nhận ý Thiên Chúa. Sự phản kháng của ông không những phát xuất từ tính ích kỷ
của “ý tưởng loài người”, mà còn phục vụ Satan, cả một thế giới thù nghịch với sứ
mạng của Đức Kitô ("L'Evangile de Matthieu” (Centurion 1991, trang 181).
= Đường của các môn đệ
Và để cất đi mọi ngộ nhận, Đức Giêsu quả quyết rằng đối với môn đệ không có
con đường nào khác con đường mà sư phụ đã đi trước: đó là đường thập giá. “Nếu
ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.
Ba câu tiếp theo đều xây dựng trên từ “mạng sống” sẽ soi sáng tư tưởng lựa chọn
này: “Ai muốn cứu mang sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mất mạng sống mình vì
Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy”.Ai tự đặt mình làm trung tâm lẽ sống, người
ấy đi vào cõi diệt vong; nhưng ai xem bề ngoài thất bại để uổng mất mạng sống
mình vì Đức Kitô; thực tế tiến tới thành công. - “Nếu người ta được cả thế giới mà
phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì?”. Mạng sống con người không đồng
hoá với của cải họ có, cho dầu họ chiếm được cả thế giới.
- “Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình?": nào ai trả được giá thục hồi
cho Thiên Chúa, thánh vịnh 49,8 đã nói.
Chỉ cần môn đệ - đầy tớ giống như sư phụ - đầy tớ là đủ rồi (10,24-25), Jean
Rachemakers kết luận, từ bỏ chính mình, nâng thập giá lên vai và theo Chúa, là những
thành phần làm nên cuộc sống người môn đệ. Điều mà Thầy đòi hỏi nơi Phêrô thì
Người cũng đòi hỏi nơi mọi môn đệ là: chấp nhận ý định cứu thế của Thiên Chúa theo
cách thế được tỏ ra nơi đời sống Đức Kitô, bởi đó, chấp nhận rằng Chúa Cha khác hẳn
với điều mà “xác thịt và máu huyết” có thể nghĩ ra, hình dung được (trong L'Evangile
clon St. Matthieu trang 221).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Theo Đức Giêsu (Mgr. Daloz trong cuốn “Le Règne des cieux s’est approché”
desclée de Brouwer,trang 242-243).
Nếu ta chăm chú nghe lời Đức Giêsu, ta sẽ thấy rằng Người không nói chống đối sự
sống. Người không đòi hỏi các môn đệ phải bỏ sự sống. Trái lại Người kêu mời họ
hãy sống phong phú hơn. Người chỉ cho thấy con đường sống thôi thúc người ta
Page 201 of 793
sống tốt tối đa, tức là sống để trao ban chính bản thân. Ai khép kín trong vỏ ốc của
mình, ai chỉ lo cho bản thân mình, sẽ héo tàn, bởi vì con người không thể thành tựu
nếu chỉ đóng kín lo cho mình. Nếu bạn khép kín, bạn sẽ chết trong khi nghĩ rằng
mình giữ được sự sống. Thu tích của cải để phòng thân sẽ không ích gì, nếu bạn
đánh mất chính mình. Con người ta không được cứu rỗi nhờ những của cải mình có,
nhờ của “sở hữu” nhưng nhờ đức tính của đời sống. Tính “người” được lớn lên khi
ta quên mình và trao ban thân mình. “Nếu người ta được cả thế giới mà thiệt mất
mạng sống mình, thì nào có lợi gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống
mình?”. Đức Giêsu nhắc cho ta vẻ cao trọng của con người, trái tim con người được
tạo nên để mở ra, để yêu thương, và bạn không thể yêu thương nếu bạn không cho đi
và trao ban chính mình. “Yêu là cho tất cả và trao ban chính bản thân mình”, thánh
Têrêxa Hài Đồng Giêsu đã nói. Nếu bạn muốn tự cho mình là trung tâm vũ trụ, nếu
bạn muốn qui chiếu mọi sự về bạn, bạn sẽ đánh mất bản thân: mất linh hồn, yếu tố
nhờ đó mà sự sống thực sự là của con người.
Thật là một nghịch lý cho con người, anh ta chỉ thật sự thành tựu cuộc sống trong
khi anh khước từ nó để cho đi. Chúng ta có thể nhận thấy ở ngay quanh ta, mặc
dầu ta không dễ chấp nhận điều đó áp dụng cho chính mình; những người thành
tựu cuộc sống đẹp và hữu ích, là những người không tìm dễ dãi, là những người
cho đi thời gian, sức lực, lòng tận tuỵ để phục vụ tha nhân... cho đến hy sinh sự
sống của mình. Đức Giêsu đã đề cập và soi sáng vẻ cao đẹp chỉ con người mới có
này. Không những Người đã sống như thế, Người còn mạc khải ý nghĩa đầy đủ.
Người đã đi con đường mà Người muốn cho những ai theo Người phải đi: Ai
muốn theo tôi... Nào chúng ta lại không muốn bước theo Người sao? Con đường
thập giá, Người đã làm cho nó trở thành cửa ngõ quãng đường dẫn vào cuộc sống
sung mãn bất ngờ: đó là sự phục sinh. Những câu tiếp theo liên quan đến phần
thưởng Người nói về kết cục của cuộc sống con người. Không phải một lời đe doạ
đâu, mà là một lời hứa. “Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha
Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ Người sẽ thưởng phạt ai nấy
xứng việc họ làm”. Không có gì phải sợ khi bạn liều mạng sống vì Đức Giêsu, vì
đó là một bảo đảm tốt nhất cho sự thành tựu cuối cùng: “Ai liều mạng sống mình vì
Thầy, sẽ tìm lại được nó. Đức Giêsu mời ta cân nhắc tầm vóc đời đời của những
Page 202 of 793
lựa chọn của ta, và tương lai vô tận của tình thương đã trao ban”.
2. Biểu trưng của thập giá (Đ.Ponnau, Giám đốc trường Louvre, trong tạp chí
“Le Monde de la Bibbe” số 97, trang 5).
Biểu tượng của Thập giá đi trước và vượt quá biên giới của thế giới Kitô giáo. Tuy
vậy nó là dấu chỉ quen dùng nhất có tính đặc trưng và tính phổ quát của Kitô giáo.
Từ thời trước Đức Kitô và từ thời Đức Kitô, thập giá là một biểu tượng có tính
toàn cầu phổ biến nhất và được nói đến nhiều nhất, ở ngoài những miền đã tin theo
Phúc Âm. Nó liên kết hết mọi người “phương Đông” ở mặt đất, ở trên trời và trong
không gian. Lâu đời trước thời Đức Kitô, thập giá đã là dụng cụ khổ hình ghê sợ và
ô nhục, chỉ dành cho những cặn bã của xã hội, những tên nô lệ phản động. Nhưng
Đức Kitô đã làm nó trở nên biểu tượng của Đức Kitô và của các môn đệ của Đức
Kitô.
Người Do Thái đòi phép lạ, người Hy Lạp tìm sự khôn ngoan, còn chúng tôi,
chúng tôi rao giảng một Đức Kitô chịu đóng đinh, là vấp phạm đối với người Do
Thái, là điên dại đối với dân ngoại, còn đối với những kẻ được gọi, cả Do Thái và
Hy Lạp, Người là Đấng Kitô, quyền năng và khôn ngoan của Thiên Chúa. Thánh
Phaolô đã nói như thế và chính Đức Giêsu cũng đã nói: “Ai không vác lấy thập giá
và không theo Ta, thì không xứng đứng với Ta”. Đấng là Ngôi Lời hằng hữu, nói
theo các môn đệ, tự trao ban ngay từ khởi thuỷ, như Đấng bị đóng đinh và Đấng
kêu gọi người ta chết đi đóng đinh vào thập giá. Người trao ban bản thân với tư
cách đó trong lời Người và trong lời của những kẻ mà Người linh hứng. Không
phải trong ảnh tượng của Người. Phải chờ đến thế kỷ IV thì ảnh tượng thập giá của
Chúa mới được trưng bày cho người ta chiêm ngưỡng. Thánh nữ Helena đã phát
minh ra ở Giêrusalem và rồi sau đó xuất hiện vinh quang ở thành thánh. Từ đó thập
giá được làm bằng kim loại quý và được cẩn đá quí. Rồi nhiều thế kỷ sau đó mới
thấy xuất hiện tượng thánh giá có mang Đấng chịu khổ hình. Nghịch lý thay một
biểu tượng có tính toàn cầu lại là một biểu tượng ô nhục. Nghịch lý thay sự vinh
quang được tung hô bằng lời nói, lại không thể chịu được bằng mắt nhìn.
Người ta đã có thể gây vấp phạm là trương lên tên gọi của thập giá và của Đức
Giêsu bị đóng đinh. Nhưng phải đợi rất lâu sau người ta mới có thể trưng bày thập
Page 203 of 793
giá cho mắt thấy, và đợi một thời gian nữa, mới thấy trưng bày Đấng mà họ đã
đóng đinh vào thập giá.
Dấu ấn của thập giá đã trở nên dấu ấn tối ưu của Kitô hữu trên thế giới. Trên đó
người Kitô hữu chiêm ngắm vị Thiên Chúa đã chọn vâng lời cho đến chết, và chết
trên thập giá.
Đức Kitô và Kitô hữu đã không sáng chế ra biểu tượng có dạng thập giá được tôn
vinh từ Đông sang Tây và khổ hình độc ác nhất. Họ chỉ tạo cho nó thành địa điểm để
Thiên Chúa siêu vời thấm nhập vào mầu nhiệm cô đơn của con người. Đức Giêsu bị
đóng đinh trên đó đã mời gọi một cách độc đáo những kẻ từ nay có thể nhìn ngắm
Người - Người từ đỉnh núi thánh gọi những kẻ đang ở đáy vực cuộc sống - nhìn ngắm
Người, hoặc như gương mẫu tuyệt hảo của tận hiến và yêu thương, hoặc như dấu chỉ
của tận hiến và yêu thương.
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG NIÊN
CÓ TRÁCH NHIỆM VỚI NHAU
(Mt 18,15-20)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Giáo Hội, một cộng đoàn huynh đệ.
Sau lần thứ nhất loan báo cuộc khổ nạn, Đức Giêsu cùng các môn đệ rời miền
“Cêsarée Philipphê” đi lên Giêrusalem. Sau cuộc biến hình trên núi, giờ đây Ngài
tới Capharnaum, tại đó, theo Matthêô Ngài đã loan báo diễn từ thứ tư trong Phúc
Âm Mt “diễn từ về đời sống Giáo Hội”. Những hướng dẫn giúp cho cộng đoàn mà
Ngài sáng lập phản ảnh được hình ảnh của “Cha trên trời”.
J. Potin báo trước: “Trong chương 13 này, Mt đã tập họp lại những lời nói khác
nhau của Đức Giêsu về đề tài cộng đoàn. Rất nhiều lời đã được Đức Giêsu nói với
các môn đệ trong tình thân mật, nhất là trong những tháng ngày Ngài bỏ Galilê để
chuẩn bị lên Giêrusalem. Đức Giêsu chuẩn bị cho các môn đệ sống trong một bầu
Page 204 of 793
khí yêu thương huynh đệ, khi phải xa lìa Ngài sau cuộc khổ nạn. Bất kể tương lai
có ra sao, tinh thần quan tâm tới những kẻ bé nhỏ, yếu ớt tinh thần tha thứ lẫn cho
nhau này phải tràn ngập cộng đoàn. Bốn mươi năm sau, lúc Matthêô viết Phúc Âm,
những lời mời gọi của Đức Giêsu vẫn còn hiện thực. Cộng đoàn mà Ngài nhắn nhủ
gồm các Kitô hữu gốc Do Thái lẫn gốc dân ngoại, thuộc nhiều tầng lớp xã hội khác
nhau. Đời sống cộng đoàn giữa anh chị em đôi lúc có khó khăn. Tới những lời Đức
Giêsu nói với nhóm các môn đệ vẫn còn là thực tế. Chính vì thế, tác giả Phúc Âm
đã gom chúng vào trong một diễn từ, quảng diễn một chút cho phù hợp với Giáo
Hội “của ông”, nghĩa là cộng đoàn của ông.
- Trước tiên, Đức Giêsu miêu tả cộng đoàn các môn đệ của Ngài như một cộng
đoàn đặc biệt quan tâm tới những kẻ “bé nhỏ” tin vào Chúa, những Kitô hữu mà
đức tin còn rất mỏng manh (18,1-10) và lo lắng cho những “con chiên lạc”, người
Kitô hữu tránh xa cộng đoàn và liều mình hư mất (18,12-14).
- Ngài trình bày một cộng đoàn sống động thực hành sự nâng đỡ và tha thứ lẫn cho
nhau.
. Đó là thái độ phải có đối với một người “anh em" đã “phạm tội”.
. Đó là thái độ phải có khi anh chị em bất hoà, xung khắc.
2. ... Thực hành sự tương trợ và tha thứ lẫn cho nhau.
- Sửa đổi anh em: một việc làm có tính chất Tin Mừng.
. Chỉ có sự âu yếm của Người Mục Tử tốt lành mới làm ta hiểu được hết chiều sâu
của đoạn Phúc Âm nói về người “anh em” đã “phạm tội” này. Bản văn không nói
về tính chất của tội, nhưng lời Đức Giêsu cho thấy đó là một xúc phạm đến Thiên
Chúa và xúc phạm đến một người anh em, đó cũng là một việc liên quan đến Giáo
Hội, cộng đoàn Kitô hữu.
. Qua những luật lệ và các thực hành ít nhiều chịu ảnh hưởng của Do Thái giáo,
việc xoá lỗi anh em vừa giúp duy trì sự hài hoà trong Giáo Hội vốn bị đe doạ vì lỗi
của một thành viên trong cộng đoàn, vừa giúp che chở tội nhân khỏi những biện
pháp khắc nghiệt, vội vã. Vì thế tác giả Phúc Âm nhấn mạnh trên yếu tố xem ra
nền tảng nhất đối với Ngài: đòi hỏi của Phúc Âm về việc nâng đỡ, lòng thương xót
và sự tha thứ lẫn cho nhau.
Page 205 of 793
Chính tinh thần ấy đã làm phát sinh ra những cuộc vận động tiệm tiến nhiều đợt
nhằm chinh phục người anh em lầm lạc mà nếp sống làm tổn tưởng sự duy nhất và
chứng tá của toàn thể cộng đoàn Kitô hữu. Mục đích không phải để hoà giải với
một anh em như trong Luca 17,3, nhưng là để “chinh phục"người anh em này, để
đưa người ấy về với Chúa, đồng thời cũng về với cộng đoàn mà anh đã xa lìa vì tội
lỗi.
- Sửa lỗi anh em: một cuộc vận động tiệm tiến.
. Bước 1, nói chuyện riêng, kín đáo giữa một người anh em với một người anh em
mà anh có quyền mong đợi sự giúp đỡ ngược lại trong trường hợp chính anh ta lầm
lỗi.
Đó không phải là hạ nhục người tội lỗi, nhưng là giúp anh nhận ra lầm lỗi.
. Bước 2: nếu bước 1 không đem lại kết quả mong đợi, sẽ đến bước 2: gặp gỡ có 2
hoặc 3 chứng nhân, theo đề nghị của sách Đệ Nhị luật 19,1 như đã từng được thực
hành, dưới sự chứng giám của Phaolô, trong cộng đoàn tín hữu tại Côrintô (2Cor
13,1).
Sự hiện diện của các chứng nhân bảo đảm cho tính khách quan, đồng thời đưa vào
đó 1 yếu tố cộng đoàn, dù luôn luôn kín đáo.
. Bước 3: nếu vẫn không có kết quả, ta còn một phương thế cuối cùng: đưa ra trước
Giáo Hội: “trình bày sự việc trước cộng đoàn Giáo Hội”.
Nếu tội nhân từ chối nghe Giáo Hội, thì, theo như bài Phúc Âm, “ta hãy coi họ như
người ngoại và người thu thuế”. Một công thức dứt khoát không phải là một khinh
miệt hoặc kết án: Đức Giêsu đã trở nên “bạn bè với những người thu thuế” kia mà.
Công thức ấy chỉ tuyên bố rằng người tội lỗi tự loại trừ mình ra khỏi cộng đoàn và
Giáo Hội chỉ chứng nhận sự tách lìa này và sẵn sàng đón nhận lại người mà một
ngày nào đó, hy vọng thế, sẽ được ơn thánh thay đổi, giải phóng.
- Sửa lỗi anh em: một cuộc vận động từ đầu đến cuối đều nhờ lời cầu nguyện của
cộng đoàn.
Lời cầu nguyện theo dõi và yểm trợ tiến trình này từ đầu đến cuối. Lời cầu nguyện
vẫn tiếp tục cả khi tội nhân đã lìa xa Giáo Hội, van nài cho người anh em lầm lạc
được ơn hối cải.
Đó là một lời cầu nguyện có sức nặng của sự hiện diện của Đấng đã hứa: “Khi có
Page 206 of 793
2, 3 người tụ họp lại nhân danh Ta, Ta ở giữa họ”.
Cl. Tassin bình luận: “Vì chính danh thánh Đức Giêsu đã qui tụ các tín hữu lại,
nếu họ thực sự tụ họp lại chỉ để hành động nhân danh Ngài trong những vấn đề
khó, họ chắc chắn họ sẽ có sự hiện diện chủ động và hiệu quả của Ngài.
Vậy, Mt coi sự thực hành việc “sửa lỗi anh em” là một bổn phận của các cộng
đoàn tín hữu Ngài nhấn mạnh đến bầu khí cầu nguyện và ý chí hành động “nhân
danh” Đức Kitô. Chính Đức Kitô sẽ nối kết mọi người đã tham dự cuộc vận động
này”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Việc sửa lỗi anh em. (Mgr. L. Daloz, Le Règne des cieux s'est approché, DDB)
Đoạn Phúc Âm này đưa ra một tiến trình hoà giải một trường hợp tế nhị trong đời
sống các cộng đoàn: “Phải làm gì khi anh em ngươi phạm tội?”. Câu trả lời không
dễ... Đức Giêsu nói gì? Hãy đi tìm nó và trách móc! Đó không phải là cách hành
động. Ta thường cho rằng đó là việc cá nhân của người đó, “vấn đề của nó” và
rằng nó có tự do! Can thiệp, tìm gặp và trách móc, chẳng phải là tôi đã pha mình
vào những việc không có liên hệ đến tôi, xen vào đời tư cá nhân; không kín đáo,
không khoan nhượng, và liều mình gây gổ với anh ta sao? Ngay trong mối tương
quan giữa tín hữu với nhau, ta vẫn thường hành xử như người đời quen làm trong
xã hội. Ta không muốn pha mình vào công việc của người khác, ta né tránh. Dĩ
nhiên trước khi can thiệp ta phải kiểm chứng xem có nên trách móc không, làm
cách nào cho có kết quả. Hơn nữa xã hội ta đang sống khác với xã hội thời Đức
Giêsu. Ta ít cảm thấy liên đới hơn. Tự do cá nhân là một cuộc chinh phục tương
đối mới, và tuyên ngôn Nhân quyền là một hiến chương phần lớn dựa trên những
tự do cá nhân này. Ta không muốn phá huỷ nó vì người khác và ta cũng không
muốn người khác can thiệp vào đời sống, tư cách của ta. Ta khó chịu khi có ai đến
cho ta một bài học luân lý! Còn nữa, thường thường điều mà ta không muốn nói
trước mặt người khác, ta lại ít tế nhị khi nói sau lưng họ...
Đức Giêsu đã nêu lên thái độ phải giữ trong cộng đoàn môn đệ của Ngài. Ta không
thể rập khuôn cách làm của ta theo những gì diễn ra chung quanh. Cảm thấy có liên
Page 207 of 793
hệ đến những hành vi của anh em, đó là chuyện bình thường. Chính vì thế mà Đức
Giêsu nói: Nếu anh em ngươi phạm tội... Anh em ngươi, đâu phải là người xa lạ,
ngươi không thể nói rằng tội lỗi của nó chẳng liên hệ gì tới ngươi. Vì sự sống của
anh em ngươi, sự sống vĩnh cửu của anh ta, liên hệ tới ngươi lắm chứ. Khi yêu ai,
ta đâu dửng dưng để mặc người ấy lún sâu vào sự dữ. Ta sẽ tìm dịp cảnh tỉnh, giúp
đỡ không làm anh ta phật lòng, không la mắng anh. Lỗi khuyên dạy của Đức Giêsu
giả thiết ta phải có mối liên lạc huynh đệ. Phải chăng đó là vấn đề cần đặt ra cho
đời sống cộng đoàn chúng ta? Có tình thân rồi, ta có thể nói với nhau nhiều
chuyện, giúp đỡ nhau nhiều việc. Trách móc không có nghĩa là nói nặng lời, hung
hăng, dữ tợn. Trái lại lời khuyên của Đức Giêsu kêu gọi ta hành động với sự tế
nhị: “Nếu anh em ngươi phạm tội, hãy đi gặp và trách móc nó giữa hai người với
nhau”. Sự kín đáo của cuộc vận động tránh đưa tội lỗi ra công khai. Điều này hoàn
toàn phù hợp với một mối liên lạc cá nhân, huynh đệ. Và Đức Giêsu nhấn mạnh
đến mục đích của cuộc vận động: đó là cứu lấy anh em, chinh phục anh em, để nó
đừng hư mất: nếu nó nghe ngươi, ngươi đã lợi được một người anh em. Đó không
phải là lời nói gắt gỏng, của thói phê bình chỉ trích, hay đối nghịch. Đó không phải
là từ ngữ hạ nhục, là sự dò xét chế tài của kẻ bề trên. Ai tiến hành cuộc vận động
ấy cũng phải sẵn sàng đón nhận sự trách móc ngược lại.
2. Mô hình căn bản của mọi cuộc hoà giải trong Giáo Hội. (B. Marliangeas,
Dans vos assemblées, DDB).
Trong chương 18 mà ta quen gọi là “diễn từ về cộng đoàn các môn đệ”, là sự miêu
tả một tiến trình hoà giải trong Giáo Hội tạo nên, một cách nào đó, mô hình căn
bản cho mọi hoà giải trong Giáo Hội.
. Đó là một tiến trình bao gồm cả gặp gỡ của cá nhân lẫn vận động của cộng đoàn.
“Nếu anh em ngươi phạm tội, hãy đến nói với nó...” (Mt 18,15). Một cuộc hoà giải
thực sự luôn luôn đòi có một tiếp xúc cá nhân bằng cách nào đó. Giáo Hội luôn ý
thức về tầm quan trọng của tiếp xúc này. Chính vì thế, ở mọi thời, dù phép cáo giải
có mặc hình thức nào đi nữa, vẫn luôn luôn dành chỗ cho một đối thoại cá nhân.
Một đối thoại như thế thường rất khó khăn - Chính Đức Giêsu đã có kinh nghiệm
đau đớn về điều đó - nhưng không phải vì thế bỏ cuộc: “nếu nó không nghe ngươi,
Page 208 of 793
hãy nhờ 1 hoặc 2 người khác đi với ngươi...nếu nó từ chối nghe họ, hãy đưa ra
cộng đoàn Giáo Hội...” (Mt 18,16-18). Hãy ghi nhận sự tiệm tiến của những
phương thế được sử dụng để thoát ra khỏi tình trạng gãy đổ: đó là phối hợp những
cố gắng để nối lại đối thoại, nói lên sự thực và tìm lại được sự hiệp thông.
Chính nhờ cộng đoàn mà quyết định được thi hành, trước mặt cộng đoàn mà sự
hoà giải phải được ký kết. Trong trường hợp sự hoà giải thất bại, Phúc Âm nói
tiếp: “nếu nó từ chối nghe Giáo Hội, hãy coi nó như người ngoại hoặc như người
thu thuế...”.
Rất nhiều nhà bình luận đã chú giải lời nói như kết án, loại trừ này: nhưng ta có thể
hiểu một cách hoàn toàn khác hẳn, dưới ánh sáng của Phúc Âm: vào thời Đức
Giêsu, từ ngữ “ngoại đạo” chỉ những người, tuy theo một đạo (thời đó ai mà không
có đạo!) nhưng vẫn chưa quay trở về với Thiên Chúa Hằng Sống và Chân thật; còn
về “những người thu thuế vào thời chiếm đóng của đế quốc Lamã, họ khép mình
trong một hệ thống bất công. Tuy nhiên, trong Phúc Âm ta thấy Đức Giêsu, dù
người Do Thái đạo đức lấy làm vấp phạm, vẫn ăn uống với những người thu thuế.
Dưới ánh sáng của thái độ của Đức Giêsu, đối xử ai như “kẻ ngoại đạo và người
thu thuế” là một lời mời gọi hãy có thái độ đồng hành với những người, mà vì lý
do nào đó, vẫn chưa có đức tin hoặc đóng kín trong sự bất công và không thể tự
mình thoát ra. Họ chưa đón nhận được Tin mừng của một Thiên Chúa “không
muốn kẻ tội lỗi phải chết, nhưng muốn nó ăn năn sám hối và được sống” (Ez 18,
23).
. Chính trong bối cảnh cầu nguyện cộng đoàn mà sự hoà giải có thể được thực
hiện.
Điểm cốt yếu trong cuộc vận động không gì khác hơn là ơn tha thứ của Thiên
Chúa. Ở đây ta gặp lại lời tuyên bố long trọng: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, điều
gì các con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc và điều gì các con cởi mở
dưới đất, trên trời cũng cởi mở” (Mt 18,18). Lời nói đó được sử dụng để nói lên uy
quyền của Phêrô là đầu Giáo Hội (Mt 15,19). Nhưng Đức Giêsu nói thêm:“... Ta
lại bảo các ngươi: nếu hai người dưới đất hiệp ý với nhau mà xin sự gì, Cha Ta
trên trời sẽ ban cho họ” (Mt 18,19-20). Đây không đơn thuần là một giải quyết
giữa anh em loài người, nhưng là cùng nhau đến trước tình yêu Thiên Chúa, chỉ
Page 209 of 793
mình Ngài có quyền tha thứ.
Trong một bối cảnh như thế, người thi hành tác vụ hoà giải phải cư xử không phải
như chủ nhân của sự tha thứ nhưng phải như tôi tớ của sự tha thứ của Thiên Chúa
mà chính đương sự là kẻ đầu tiên được thụ hưởng.
Trong lịch sử, mô hình Phúc Âm này có lẽ đã được ứng dụng nhiều cách khác nhau
mà chúng ta đã phần nào được thừa kế.
CHÚA NHẬT XXIV THƯỜNG NIÊN
HÃY THỰC LÒNG THA THỨ
(Mt 18,21-35)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Đức Giêsu nói về người anh em phạm tội vừa xong, thì bài diễn từ lại cộm lên với
câu hỏi của Phêrô. Ông tiến đến hỏi Thầy: “Thưa Thầy, khi anh em tôi lỗi phạm
đến tôi, tôi phải tha thứ bao nhiêu lần? Đến 7 lần chăng”. Nêu lên con số 7, vị
tông đồ tin chắc rằng thế đã là nhiều lắm rồi, vì các thầy rabbi thời đó cho rằng
người ta chỉ có thể tha thứ quá lắm là 3 lần thôi. Quá tam ba bận mà.
Câu trả lời của Đức Giêsu nhắc lại, nhưng đảo ngược, bài thơ tàn bạo về lamek mà
Kinh Thánh đã trích dãn (St 4,24): “Cain bị báo thù bảy lần, nhưng Lamek bị 77
lần”. Đối nghịch với vòng thù oán lẩn quẩn, Ngài để ra sự dễ lây nhiễm của sự tha
thứ không giới hạn: “Ta không nói 7 lần, nhưng đến 70 lần 7”.
Cũng giống như phần đầu bài diễn từ về những “kẻ bé mọn” đã kết thúc bằng dụ
ngôn con chiên lạc (18,12-14), câu trả lời cho câu hỏi của Phêrô dẫn đến dụ ngôn
người mắc nợ tàn nhẫn. Một dụ ngôn của riêng Mt diễn ra theo 3 màn và kết thúc
bằng một phần kết luận.
- Màn 1: Chúng ta hiện diện trong phòng có ngai vàng của cung điện nhà vua. Ở đâu
đó bên Đông phương. Một ông vua tính sổ với các viên chức cao cấp.
Một người mắc nợ “10.000 nén vàng” nghĩa là 60 triệu francs (120 tỷ đồng). Một
món nợ đến chóng mặt mà chỉ “cấp bộ trưởng đã biển thủ tài nguyên của 1 tỉnh lớn
Page 210 of 793
trong nhiều năm mới có thể có” (J. Potin).
Án phạt của nhà vua xem ra quá khắc nghiệt. Nhưng trong thế giới cổ đại, không
những người ta tịch thu tài sản của người mắc nợ mà không trả nổi, mà còn có thể
bán anh ta cùng cả gia đình làm nô lệ, để trả nợ. Ông vua trong dụ ngôn đã áp dụng
đạo luật đó: “Vua truyền bán anh ta, vợ con và cả tài sản để trả nợ”.
Bỗng người đầy tớ mắc nợ khổng lồ ấy quỳ xuống chân vua mà van xin: “Xin hãy
cho tôi khất ít lâu, tôi sẽ xin hoàn trả hết”. Thực là những lời không tưởng, một cam
kết vô phương tuân thủ, vì món nợ quá khổng lồ! Vậy mà điều không ngờ đã diễn
ra: vượt quá điều hắn dám nài xin, vua tha cho hắn toàn bộ số nợ và thả hắn về.
Tại sao có sự thay đổi bất ngờ và đột ngột này? Chính ông chủ, phút trước đã
truyền bán hắn cùng với cả vợ con làm nô lệ, giờ đây đã “động lòng thương”. L.
Deiss nhận xét: “Động từ “động lòng thương” là một trong những từ đẹp nhất của
Phúc Âm nhất lãm. Theo nghĩa đen, có nghĩa là xúc động trong bụng, hay như
ngày nay ta thường nói: xúc động trong lòng. Áp dụng vào Đức Giêsu, động từ
diễn tả sự xúc động rất nhân loại khi Ngài đứng trước những vết lở loét của người
bệnh phong (Mc 1,41), trước đám đông mệt mỏi bơ vơ như đàn chiên không người
chăn giữ, hoặc trước những dòng nước mắt của bà goá Naim (Lc 7,13). Lòng
thương xót của nhà vua khiến ta đoán được lòng thương xót của Thiên Chúa đối
với nhân loại khổ đau, là tuyệt đối quan trọng để hiểu được dụ ngôn: nó giúp ta
khám phá ra nguồn mạch phát xuất ra sự tha thứ của nhà vua và sự tha thứ của
người anh em đối với người anh em.”
- Màn 2: Bây giờ chúng ta ra khỏi chính điện, nơi vua ngự. Trong lúc màn 1 nâng
cao sự ngưỡng mộ của các nhân chứng trước sự cao thượng của nhà vua, thì màn
hai sẽ khơi dậy sự phẫn nộ.
Thật vậy, vừa ra khỏi đền thờ, kẻ được tha nợ gặp “một người bạn mắc nợ y 100
đồng bạc” tức là 1/600.000 món nợ của y đối với nhà vua, chỉ khoảng 200.000
đồng. Một món vặt vãnh. Thế mà y “phóng tới bóp cổ người bạn” và lãnh đạm
trước lời bạn van xin, đó chính là lời van xin hồi nãy y đã dùng nói với nhà
vua: “Xin hãy khoan giãn cho tôi ít lâu, tôi sẽ trả anh đầy đủ”. Y cho “tống bạn
vào ngục cho đến khi trả hết nợ”.
- Màn 3: Chúng ta trở lại trong chính điện của hoàng cung. Các nhân chứng kinh
Page 211 of 793
hoàng vì thái độ ấy, đã trình tâu lên đức vua. Đức vua vô cùng tức giận. Chắc chắn
tên mắc nợ nhẫn tâm phải chịu gia hình. Chủ đã tha nợ cho y đâu buộc y tha nợ
cho bạn y. Nhưng, đây rõ ràng là cái đinh của dụ ngôn, vì vua phân xử tôi tớ không
dựa trên công lý cứng ngắc, nhưng dựa trên lòng thương xót của họ đối với nhau.
Vua bảo y: “Hỡi tên đầy tớ xấu xa, ta đã tha nợ cho ngươi vì ngươi đã van xin ta.
Sao ngươi không thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi?”. Và chủ đối xử với
con người tàn nhẫn này như hắn đã đối xử với bạn hắn: Ngài “trao hắn cho lý hình
cho tới khi hắn trả hết nợ”.
J. Potin bình luận: “Qua dụ ngôn, Đức Giêsu muốn nói rằng hành động của Thiên
Chúa khác xa với lý luận và công lý của con người. Con người chỉ biết trừng phạt
cho cân xứng với tội lỗi. Thiên Chúa thì “nghịch lý”, như Ngài đã cư xử với người
thợ giờ thứ 11. Chúa muốn con người cũng cư xử với nhau trong cùng một tinh
thần như thế, vì Chúa đã tha cho họ những món nợ khổng lồ so với những món nợ
của họ với nhau. Không thể có ranh giới cho sự tha thứ vì tha thứ đâu phải thứ
công bình cân đo đong đếm được, đó là tình yêu, mà tình yêu tự bản tính là không
biên giới.
- Kết luận: Đức Giêsu tuyên bố với các thính giả đang tức giận vì thái độ nổi loạn
của người mắc nợ nhẫn tâm, để đưa họ trở về với lối sống của chính mình: “Cha
Ta trên trời cũng đối xử với các ngươi như thế nếu các ngươi không biết thật lòng
tha thứ cho anh em”.
Sự kiện có ý nghĩa cao độ, lời này của Đức Giêsu cũng là lời kết luận cho diễn từ
về đời sống trong Giáo Hội: Sự tha thứ lẫn cho nhau là nền tảng trong một Giáo
Hội được kêu gọi để trở thành một cộng đoàn huynh đệ yêu thương tha thứ cho
nhau.
J. Potin kết luận: “Cộng đoàn phải được tác động bởi cùng một tình yêu như Chúa
Cha đã tỏ ra khi tha thứ những lỗi lầm không cùng kích cỡ với những lỗi lầm mà
họ phải chịu hoặc đã phạm. Chính vì thế, mỗi thành viên phải sẵn sàng tha thứ và
chấp nhận sự tha thứ”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Page 212 of 793
1. Một sự tha thứ không giới hạn (F. Deleclos, Prends et mange la Parole,
Centurion - Duculot.)
Ta nợ Thiên Chúa nhiều vô kể. Dù ta đã cố giảm nhẹ, quên lãng, những món nợ ấy
vẫn không ngừng chồng chất thêm mỗi ngày. Ta thật là những con nợ không có gì
để trả. Nhưng Thiên Chúa tốt lành, ta thường nhủ mình như thế. Ngài thấu hiểu,
Ngài cảm thông, Ngài tha thứ, Ngài quên lãng những lỗi lầm, những yếu đuối rất
con người, rất dễ hiểu ấy, nếu không, dù có được biện hộ, Người cũng chẳng thể
tha thứ cho ta. Vậy mà, khi phải tha thứ, ta lại ngần ngại và rất thường ta mặc cả và
từ chối. Trong thánh lễ, ta hát: “Xin Chúa thương xót chúng con” nhưng ta lại rất ít
thương xót người khác.
Chắc chắn là Thiên Chúa tha thứ kiên nhẫn và quảng đại không khác gì ông vua
mà Đức Giêsu nói tới trong dụ ngôn. Tuy nhiên ơn tha thứ của Ngài đòi hỏi bài
học ấy phải sinh hoa kết quả trong lòng ta. Ta cũng vậy, phải biết thông cảm,
thương xót, ta thứ và tha nợ cho anh em ta. “Xin tha lỗi chúng con như chúng con
cũng tha kẻ có lỗi với chúng con”. Còn hơn nữa, phải “tha cho kẻ mắc nợ chúng
ta”.Sự tha thứ của Thiên Chúa là toàn vẹn, nhưng vẫn đòi điều kiện. Phải chăng sự
tha thứ không được đo lường bằng chính thước đo mà ta dâng lên Chúa?
Từ nay ta đã biết đường lối Thiên Chúa phán đoán và xét xử ta. Danh dự thực sự
của ta dựa trên khả năng và chất lượng của sự tha thứ.
Giống như Phêrô, ta dễ hài lòng với một sự tha thứ có chừng mực, tuỳ trường hợp
định sẵn, tha thứ đến 7 lần thôi, không hơn nữa. Nhưng Đức Giêsu rao giảng một
tình yêu, và vì thế một sự tha thứ không giới hạn.
Làm sao tham dự mầu nhiệm Thánh Thể nếu ta không biết tha thứ? “Khi con dâng
của lễ mà nhớ còn có người bất hoà với con, hãy để của lễ lại đó, về làm hoà với
anh em trước đã rồi sẽ dâng của lễ sau” (Mt 5,23-24).
2. Tha thứ tự đáy lòng (Mgr. L. Daloz, Le Règne de cieux s'est approché, DDB.)
Mục đích của dụ ngôn là dạy ta biết tha thứ cho anh em tự đáy lòng mình. Dụ ngôn
kết thúc một loạt những lời răn dạy của Đức Giêsu về những mối liên hệ trong cộng
đoàn các môn đệ, và trong Giáo Hội. Tha thứ chính là lời kết cho những mối liên hệ
này. Nó là chất xi măng xây dựng cộng đoàn, nếu các cộng đoàn biết sống trong sự
Page 213 of 793
thật. Sự hiệp nhất đâu phải ngẫu nhiên. Các mối liên hệ của ta thường bị đe doạ bởi
những bất đồng, khinh miệt, gây gỗ, bạo lực. Sự hiệp nhất, tình huynh đệ là kết quả
của hoà giải. Chính Thánh giá của Đức Giêsu đã đánh đổ những bức tường ghen ghét,
như thánh Phaolô nói trong thư Êphêsô (2,15). Trái tim con người cần được chữa lành
và đổi mới nhờ ơn cứu độ của Đức Kitô, mới có thể tiến bước trên con đường tha thứ
cho anh em. Chính vì thế, ta cần hiểu rõ lời Đức Giêsu: “Cha các ngươi trên trời cũng
đối xử với các ngươi như vậy, nếu các ngươi không biết thật lòng tha thứ cho anh
em”. Ơn tha thứ của Thiên Chúa không bị điều kiện hoá bởi sự tha thứ hỗ tương của
ta, hiểu theo nghĩa sáng kiến đến từ ta! Dụ ngôn chỉ khiến ta ý thức rằng chính ta cũng
là người tội lỗi được tha thứ, được kêu gọi để đến phiên ta, cũng tham dự vào nguồn
động lực tha thứ. Sau cùng, chất xi măng xây dựng những mối liên hệ của ta chính là
tình yêu của Cha trên trời, một tình yêu đi đến tận cùng của tha thứ, một tình yêu Ngài
cho ta được tham dự để ta có thể tha thứ như Ngài, tha thứ từ đáy lòng.
CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN
TÌNH YÊU VƯỢT XA CÔNG LÝ
(Mt 20,1-6)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Bảo vệ quyền lợi và đặc quyền.
Sau khi Phêrô tuyên xưng đức tin tại Xêsarê Philipphê, Đức Giêsu trước khi lên
Giêrusalem, đã loan báo lần đầu tiên về cuộc khổ nạn sắp tới, Ngài không quên
cảnh báo các môn đệ: “Ai muốn theo Thầy, hãy bỏ mình, vác thập giá mình và theo
Thầy”.
Tại Caphanaum, Ngài đã phác hoạ khuôn mặt của cộng đoàn mà Ngài sáng lập
phải có, nếu cộng đoàn ấy muốn phản ánh hình ảnh của “Cha trên trời”. Một cộng
đoàn biết quan tâm tới “những kẻ bé mọn”; một cộng đoàn huynh đệ biết giúp đỡ,
thương xót và tha thứ cho nhau.
Hôm nay Ngài đến Giuđêa, bên kia sông Giođăng (19,1) tại đó Ngài bắt đầu dạy cho
những kẻ theo Ngài biết sự đảo nghịch mà họ phải đi tới. Sự đảo nghịch có trong
Page 214 of 793
mọi lãnh vực đời sống, đời sống vợ chồng, thái độ với trẻ em, mối liên hệ với của
cải vật chất (19,3-39). Dụ ngôn những người thợ làm vườn nho giờ thứ 11 - Phúc
Âm Chúa nhật XXV Thường niên - cho ta một minh hoạ về sự đảo nghịch Phúc Âm
này.
Thoạt tiên, dụ ngôn này gây phẫn nộ nơi công chúng quen có mặt trong các buổi
qui tụ ngày Chúa nhật, vốn nhạy cảm với việc bảo vệ quyền lợi xã hội và với vết
thương do nạn thất nghiệp gây ra. Đức Cha L. Daloz tự hỏi: “Dụ ngôn đó không
chống lại tất cả những qui tắc về công bình phân phối và về quản lý tốt đẹp đó
sao? Ai đời đi thuê mướn thợ vào các giờ giấc khác nhau rồi cuối cùng trả lương
cho người cuối cùng cũng bằng người đầu tiên! Tự nhiên ta dễ đồng ý với những
người mong được trả nhiều hơn, lẩm bẩm kêu trách chủ: “Những người đến sau
cùng chỉ làm việc có một giờ mà ông đối xử cũng như chúng tôi, trong khi chúng
tôi phải chịu vất vả, nóng nực suốt ngày”. Nếu dụ ngôn muốn dạy ta rằng đó là
cung cách hành xử của Thiên Chúa, thì chúng ta phải thất vọng. Trong Phúc Âm,
có những lời của Đức Giêsu rất bí hiểm, nếu không nói là gây vấp phạm. Ta cảm
thấy đồng ý với phản ứng của người anh của đứa con phung phá khi nó trở về,
người cha dọn tiệc ăn mừng, dù nó đã phung phí hết tiền bạc. Ta không hiểu làm
sao những phường trộm cắp, đĩ điếm lại vào Nước Trời trước chúng ta. Ta khó mà
chấp nhận cung cách hành xử của người chủ vườn nho. Để kết thúc dụ ngôn, Đức
Giêsu đã rút ra một kết luận: “Vậy những kẻ sau cùng sẽ trở nên trước hết, và
những kẻ trước hết sẽ trở nên sau cùng”. Ta muốn la lên: không, không công bình!
Vậy thì trung tín, chung thuỷ có ích gì? Tội gì mà chịu cực giữ luật Thiên Chúa,
nếu Ngài ban Nước Trời cho những kẻ đến sau cùng, chẳng chịu nắng nôi khó
nhọc gì? Ta cần phải tìm hiểu dụ ngôn này.”
Việc quan trọng nhất là phải xác định cử toạ mà dụ ngôn nhằm nói với. Ở đây Đức
Giêsu nói với người Do Thái, đúng hơn, với những thành phần ưu tuyển trong tôn
giáo của họ: những biệt phái và luật sĩ vừa tức giận vì thái độ của Đức Giêsu đối với
những người thu thuế, những người tội lỗi, vừa ghen tương vì sự quan tâm mà Đức
Giêsu bày tỏ với họ. Một bối cảnh rất gần với dụ ngôn người cha và hai con trai ở Lc
15 mà dụ ngôn này có nhiều điểm tương đồng. Đức Giêsu không hề muốn đụng
chạm tới lãnh vực công bình xã hội. Điều Ngài tìm kiếm là, qua dụ ngôn nghịch lý
Page 215 of 793
này, dẫn các thính giả tới chỗ tự tra vấn về mối tương quan của họ với Thiên Chúa
và với anh em: cả họ nữa, họ đã chẳng bị cám dỗ co lại trong đặc quyền đặc lợi của
họ, không còn biết kinh ngạc trước lòng quảng đại kỳ diệu của Thiên Chúa đối với
mọi người và hoa trái của ân sủng Người nơi anh em họ đó sao?
- Câu chuyện khởi đầu rất bình thường. “Nước Trời giống như ông chủ vườn nho
sáng sớm ra chợ thuê người làm...”. Ông chủ vườn nho này “ra đi” nhiều lần (cũng
như người cha trong dụ ngôn của Luca 15 ra nhiều lần) vào những giờ khác nhau
để nhắc lại lời mời gọi: “Hãy vào làm vườn nho cho ta” chẳng có gì đặc biệt khiến
ta phải chú ý...cho tới lúc, bất chấp những luật lệ sơ đẳng về lợi nhuận, ông còn ra
chợ “vào lúc 5 giờ chiều”, trong khi mặt trời sắp lặn nhường chỗ cho bóng đêm!
- Ta vẫn còn chưa hết ngạc nhiên! Vào lúc chiều tối, thay vì trả công cho người
làm sớm nhất và để cho họ ra về, ông chủ lại ra lệnh cho viên quản lý trả
lương “bắt đầu từ những người làm sau hết và kết thúc bằng những người làm đầu
tiên”, họ sẽ là chứng nhân cho cử chỉ của ông!
. Những người được thuê vào lúc 5 giờ chiều tiến đến và nhận “mỗi người 1 đồng
bạc”. Những người đầu tiên, đã chịu cực khổ suốt ngày, tò mò quan sát cảnh tượng
và hy vọng sẽ được trả “nhiều hơn”.Nhưng khi đến phiên họ, họ cũng chỉ nhận
được “một đồng bạc” như hợp đồng lúc thuê mướn.
. Từ im lặng ngạc nhiên đến “lẩm bẩm kêu trách": “Họ lẩm bẩm kêu trách ông
chủ”. Những tiếng lẩm bẩm khiến ta nhớ lại tiếng lẩm bẩm của đứa con trưởng khi
cha long trọng đón tiếp đứa con phung phá trở về (Lc 15). Những tiếng lẩm bẩm
hoà nhịp với tiếng lẩm bẩm của con cái Israel suốt thời gian băng qua sa mạc, và
tiếng lẩm bẩm của bọn biệt phái và luật sĩ khi nhìn thấy thái độ của Đức Giêsu đối
với những người thu thuế và tội lỗi họ lẩm bẩm kêu trách Ngài: “Người này tiếp
đón kẻ tội lỗi và ăn uống với họ” (Lc 15).
Điều khiến những người thợ đầu tiên bất mãn đó là thấy những kẻ “chỉ làm việc
một giờ” lại được đối xử ngang hàng với họ: “Ông đối xử với họ cũng như chúng
tôi!” Việc làm đã xong, những điều kiện trong đó họ làm việc chẳng đem lại cho
họ đặc quyền đặc lợi nào, so với những người khác, “những người cuối cùng này"
mà họ nói đến với sự khinh miệt y như đứa con trưởng trong dụ ngôn ở Luca
15: “Thằng con trai cha đó” (Lc 15,30) hoặc người biệt phái trong Luca 18: “tên
Page 216 of 793
thu thuế kia”.
2. ... hay ngây ngất vì ơn Thiên Chúa ban nhưng không cho mọi người.
Ông chủ vườn nho nói với người phát ngôn của những người thợ bất mãn: “Hay là
bạn bất bình vì tôi nhân lành?”.
Giống như anh cả của đứa em hoang đàng, những người thợ làm giờ đầu tiên là biểu
tượng cho tất cả những ai nhân danh quyền lợi tự cho là nhận được từ Thiên Chúa,
nhân danh cái gọi là đặc quyền, ngạc nhiên và vấp phạm vì thái độ của Đức Giêsu
đối với những người tội lỗi: đó là những người biệt phái và luật sĩ của hôm qua... và
cả hôm nay nữa. Làm như ơn cứu độ không phải là ân huệ ngoại thường và nhưng
không, vượt xa sự xứng đáng của ta muôn trùng.
Đức Giêsu tự đứng về phía ông chủ vườn nho cũng như về phía người cha đón tiếp
đứa con trai đã mất mà nay lại tìm thấy. Thái độ của hai nhân vật này phản ánh lối
sống của họ, lối sống bị người ta chê trách. Với những người phản đối thái độ của
Ngài đối với người tội lỗi, Ngài dám tuyên bố: Thiên Chúa không hành động khác
hơn! Thiên Chúa giống như người Cha ăn mừng đứa con trở lại, như ông chủ vườn
nho trả lương cho người thợ làm sau cùng cũng bằng người thợ làm đầu tiên.
Chắc chắn khi thuật lại dụ ngôn này của Đức Giêsu, Matthêu muốn áp dụng nó vào
Giáo Hội thời đó: “Những người đầu tiên” là những người Do Thái; “những người
cuối cùng”, dân ngoại đã nhận được cái mà Israel coi như đặc quyền.
Claude Tassin kết luận: “Vậy, dụ ngôn nhắm tới những người có phản ứng giống như
phản ứng của đứa con trai cả trong truyện người con phung phá... Thiên Chúa đã
quyết định tỏ sự âu yếm đối với những người tội lỗi, đó là lý do tại sao Đức Giêsu, sứ
giả của Ngài, lại thích gần những người này đến thế, điều đó gây phẫn nộ cho một số
người công chính vì họ tự coi mình có quyền được Thiên Chúa quan tâm hơn những
phường chẳng ra gì kia, đâu quan tâm gì đến phục vụ Trời - làm như thể khi cứu vớt
những người tội lỗi, Thiên Chúa đã lấy đi điều gì của những kẻ trung thành.
Trái với bài học mà tác giả Phúc Âm rút ra (16) dụ ngôn không hạ “những người
đầu tiên” xuống hàng “những người sau cùng”, nhưng dụ ngôn chỉ nhấn mạnh
đến sự bình đẳng làm phát sinh ơn phúc lạ thường cho người tội lỗi”.
Page 217 of 793
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Công bình kỳ cục (G. Boucher, La terre parle au ciel)
Công bình! Ta gọi ngươi bằng tất cả khát vọng. Ta đấu tranh vì một thế giới công
bình hơn. Ta phát động cách mạng để đập tan bất công. Thậm chí ta còn nói tới -
thật là ghê tởm - cuộc chiến tranh chính nghĩa. Các toà án của ta đó để thực thi
công bình. Lời cầu nguyện của ta kêu lên tới Chúa để cho người nghèo, người bị
bóc lột được lắng nghe. Niềm vinh dự của các xã hội, các quốc gia là tạo lập được
một hiến pháp, những luật lệ và những cơ chế giúp cho trật tự công bình tiến bộ.
Do đâu dụ ngôn Phúc Âm bắt ta làm ngược lại? Do đâu khi đọc dụ ngôn lần đầu ta
khó chịu như những người thợ làm đầu tiên đã khó chịu, họ tự cho mình và nạn
nhân của một sự bất công. Đối với con người, thực thi công bình không phải là trả
cho mỗi người điều gì thuộc về họ, theo sức lao động và giá trị của họ sao?
Nhưng trong khuôn khổ Nước Trời lại là chuyện khác: có một Đấng tên là Thiên
Chúa, là sự viên mãn, ban cho mọi người những gì chính đáng. Thiên Chúa công
chính hoá những ai mong muốn. Ngay từ giờ đầu tiên. Ngay từ phút khởi đầu.
Nhưng cũng có khi ở nửa đời người, thậm chí cả ở phút chót của cuộc đời nữa.
Thiên Chúa kêu mời mọi người hãy đến để được công chính hoá như người ta nhận
một quà tặng, một ân ban. Có người trả lời ngay tức khắc từ lúc rạng đông. Có kẻ chỉ
nghe được lời đề nghị ở giữa ngày. Đôi khi mãi đến cuối ngày có người mới nhận ra
cơ may Chúa ban mà theo ngôn ngữ bác học, ta gọi là ân sủng.
Thiên chúa làm cho nên công chính như ta trở nên trong suốt khi ta ở trong ánh
sáng. Thiên Chúa biến ta nên công chính như chính Ngài là Đấng công chính, điều
đó không có gì giống với những mô hình nhân loại. Bởi vậy ai nhận biết mình
được Thiên Chúa công chính hoá sẽ chỉ có thể mừng vui khi thấy ân phúc đó đến
với người láng giềng, người đối thủ, người đối địch... vì lối sống của Thiên Chúa
đã thấm nhập đời anh. Thời giờ chẳng có gì quan trọng.
Ta chỉ có thể cầu mong cho mọi người biết nắm lấy cơ may của mình, những người
cùng sống trong chung cư, những bạn đồng nghiệp, những người thân và cả những
người không thân nữa.
Vì công bình theo nghĩa của Thiên Chúa chỉ được thực hiện khi ta biết nắm bắt cơ
Page 218 of 793
may của mình, như người thợ giờ thứ 11 đã chọn đi làm việc. Và qua kinh nghiệm,
ta biết rằng, để lãnh được lô độc đắc của Thiên Chúa, không có gì bằng một biến
cố thúc bách ta, một chứng từ chất vấn ta.
Phần ta hãy biết đón nhận ân sủng mà Thiên Chúa ban cho và sống sao cho mọi
người chung quanh ta khao khát được ân sủng ấy, lương bổng ấy.
2. Một ví dụ khiêu khích bắt ta phải tự vấn (Mgr. L. Daloz, Le Règne des cieux
s'est approché DDB).
Đức Giêsu lấy làm gương thái độ của người chủ đối với thợ của mình. Thực là một
ví dụ khiêu khích, chứng minh điều Thiên Chúa không là. Không giống như ta
tưởng. Ngài hành động không theo cách ta làm. Ngài tốt lành vượt xa các ông bố
trần gian muôn trùng. Nhờ đó, Đức Giêsu cho ta chứng nghiệm được tình yêu của
ta hẹp hòi biết bao: “Bạn bất bình vì tôi nhân lành ư?”. Dụ ngôn này dạy ta biết
Thiên Chúa, nhưng cũng biết chính mình. Nếu ta thấy đồng tình với những người
thợ lẩm bẩm kêu trách, chẳng phải vì ta đã tưởng tượng Thiên Chúa theo thước đo
của ta, và muốn đóng khung Ngài trong những quan niệm chật hẹp của tình yêu
giới hạn của ta sao? Dụ ngôn của Đức Giêsu trước hết là nói với dân Do Thái, họ
là những người được kêu gọi trước hết, rồi mới tới dân ngoại. Dụ ngôn soi sáng
tình trạng các cộng đoàn đầu tiên, trong đó những người từ đa thần giáo tới sau
cũng có cùng quyền lợi như các tín hữu gốc Do Thái. Ngày nay, vấn đề vẫn còn
đó, tuy hoàn cảnh có khác. Giáo huấn của Đức Giêsu vẫn luôn có cùng mục đích,
cùng hiệu quả: Ngài mạc khải sự cao thượng của tình yêu Thiên Chúa “chiều cao,
chiều rộng và chiều sâu của tình yêu ấy”. Tình yêu ấy thay đổi đường lối của ta,
mở rộng lòng ta. Phản ứng của ta thường là giới hạn tình yêu ấy theo khuôn thước
của ta. Nhưng “giới hạn của tình yêu là yêu không giới hạn”! Sau cùng, sứ điệp
của dụ ngôn phải chăng không nằm trong những từ ngữ đơn sơ này, chúng nói với
ta về Thiên Chúa: “Ta nhân lành!... Hơn cả lương bổng, điều quan trọng là tiếng
gọi, luôn luôn đổi mới từng ngày, từng giờ, ở mọi thời trong lịch sử cũng như ở
mọi lứa tuổi của đời người, tiếng gọi này không gạt ai ra ngoài lề đó là ân sủng cho
những người đầu tiên cũng như cho những người cuối cùng, tiếng gọi của Thiên
Chúa nói với con người mà Ngài yêu thương không mỏi mệt và Ngài muốn rằng
Page 219 of 793
không ai bị bỏ quên: “Nào, cả anh nữa, hãy đến làm vườn nho cho tôi”.
CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN
PHỤC VỤ THIÊN CHÚA KHIẾN CON NGƯỜI TỰ DO
(Mt 21,28-32)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Ai trong hai...
Trước sự phẫn nộ của các đối thủ, Đức Giêsu, được một đám đông cuồng nhiệt chào
đón bằng những tiếng: “Hosana”, đã long trọng tiến vào Giêrusalem. Trong Đền Thờ,
nơi Ngài giảng dạy, Ngài thường xuyên chịu đựng sự quấy nhiễu của “các thượng tế, và
kỳ lão trong dân”. Hiển nhiên họ đến chất vấn Ngài về uy quyền nào cho phép Ngài nói
và làm như vậy: “Do quyền nào ông đã làm điều đó, và ai đã ban cho ông uy quyền
đó?” (21,33). Nhưng Đức Giêsu từ chối trả lời bao lâu họ còn né tránh câu hỏi Ngài đặt
ra: “Phép rửa của Gioan từ đâu đến, từ trời hay từ con người?” (21,44).
Chính trong bối cảnh tranh cãi này, trong đó có 3 dụ ngôn về ngày phán xét, Đức
Giêsu đã cho họ 1 lời cảnh báo mạnh mẽ sau cùng:
- Dụ ngôn 2 đứa con trai được sai đi làm vườn nho (PÂ CN 26).
- Dụ ngôn thợ làm vườn nho sát nhân (PÂ CN tới).
- Dụ ngôn khách được mời dự tiệc cưới (PÂ CN 28).
Dụ ngôn đầu là của riêng Mt, dụ ngôn 2 đứa con trai được sai đi làm vườn nho có
một vẻ đạm bạc đặc biệt, bỏ đi tất cả những chi tiết phụ thuộc để làm nổi bật sự
tương phải giữa hai chàng trai.
. Tương phản trong thái độ ban đầu.
* Đối lập thái độ vụng về của đứa con thứ nhất, nó phản đối thẳng thừng: “Tôi
không muốn đi!”.
* Với thái độ kính cẩn thái quá của đứa con thứ hai: “Vâng, thưa cha”.
. Nhất là tương phản trong thái độ sau cùng.
Page 220 of 793
* Trong khi đứa thứ nhất, sau khi đã chối từ, nghĩ lại và ra vườn làm việc.
* Đứa thứ hai, sau khi đã kính cẩn vâng phục và chấp nhận, lại chẳng làm gì hết.
2. ... đã thi hành ý Cha?
Lúc đó Đức Giêsu quay lại phía các người chất vấn và hỏi họ: “Ai trong hai đứa
con đã thi hành ý của Cha?”. Họ chỉ có thể đồng loạt trả lời: “đứa thứ nhất”. Đâu
còn gì rõ ràng hơn, con người xứng danh được phán xét theo hành động họ làm,
không theo ý hướng hay thay đổi của họ.
Sự ngỡ ngàng ập đến khi Đức Giêsu chuyển sang phần áp dụng dụ ngôn, đã làm họ
thấy rằng họ vừa tự phán xử và tự kết án chính mình: “Thật, Ta bảo thật các
ngươi: những người thu thuế và đĩ điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ngươi.
Vì Gioan Tẩy giả đã đến với các ngươi, sống công chính và các ngươi không tin
vào lời Ngài, trong khi những người thu thuế và đĩ điếm đã tin. Còn các ngươi, cả
sau khi đã chứng kiến điều ấy, các ngươi vẫn không hối cải, không tin lời Ngài”.
- “Các thượng tế và các kỳ lão trong dân” tuyên xưng để trả lời “vâng” với Thiên
Chúa bằng cách lo âu gắn bó với lề luật và mọi ghi chú từ lề luật. Thực ra, họ ẩn
núp sau Lề Luật để từ chối tin sứ mệnh của Đức Giêsu, cũng như họ đã từ chối tin
vào sứ mệnh của Gioan Tẩy giả. Họ né tránh ý Chúa: đón tiếp lời và con người
Đức Giêsu; trở về với Chúa để tiến vào Nước Trời.
- Ngược lại, những người mà Do Thái giáo chính thức coi là đáng khinh bỉ và vô
phương cứu chữa, những “người thu thuế” và “đĩ điếm”, những người tội lỗi công
khai xem ra rất xa đường “công chính”, lại đón nhận lời rao giảng của Đức Giêsu
cũng như họ đã đón nhận lời rao giảng của Gioan Tẩy giả: họ đã “hối cải và tin vào
lời Ngài”.
Cl. Tassin bình luận: “Vì trước hết đức tin không phải là một “nhà tư tưởng công
chính”, nhưng là một hành động công chính. Những người tội lỗi tồi tệ đã hiểu
điều này nên đã bằng mọi giá cố gắng “thi hành ý Cha”. Còn các ngươi, Đức
Giêsu nói, các thượng tế, chứng nhân của các cuộc hoán cải này mà các ngươi
chẳng nhúc nhích các ngươi đã lỡ cơ hội đầu tiên, thậm chí các ngươi còn để vuột
mất tất cả mọi cơ hội: dụ ngôn kế tiếp sẽ minh chứng điều đó.
Khi thuật lại dụ ngôn này cho cộng đoàn, thánh sử Mt muốn biện hộ cho một Giáo
Page 221 of 793
Hội mở rộng vòng tay đón tiếp những người thu thuế, gái điếm đã hoán cải Ngài
cảnh giác các Kitô hữu, xưa cũng như nay, chống lại một thứ tôn giáo bề mặt chỉ
biết lải nhãi: “Lạy Chúa, lạy Chúa” nhưng không bao giờ “thi hành ý Cha”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một ví dụ khiêu khích đối với những người đối thoại với Đức Giêsu,... và đối với
ta hôm nay. (Mgr. L. Daloz, Le Règne des cieux s'est approché, DDB).
Đức Giêsu đã nói: không phải những kẻ kêu rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa! mà được
vào Nước Trời, nhưng là những kẻ làm theo ý Cha. Hôm nay Ngài còn đi xa hơn:
Ngài nói con người có khả năng thay đổi ý kiến, thái độ, từ vâng lời có thể trở
thành bất tuân, ngược lại từ chống đối có thể hoán cải. Ví dụ Ngài đưa ra quả là
khiêu khích những người đối thoại: Thật, Ta bảo các ngươi, những người thu thuế
và đĩ điếm sẽ vào Nước Trời trước các ngươi. Ngài chỉ cho thấy chìa khoá mở cửa
Nước Trời: đó không phải là vị trí người ta chiếm giữ, cũng không phải địa vị đắc
thủ, càng không phải là một lần đồng ý với Lời Thiên Chúa. Đó là tình trạng của
các thầy thượng tế, các kỳ lão, các luật sĩ và các tiến sĩ luật. họ có một nhiệm vụ
chính thức trong dân; đó cũng là sự tự hào của bọn biệt phái, họ khoe khoang sự
trung tín không hề lơi lỏng đối với Lề Luật và truyền thống. Khốn nỗi lối vào
Nước Trời đâu mở ra cho giá trị, công phúc, trọn lành. Đó là món quà Thiên Chúa
tặng không cho những ai tiếp nhận lời Ngài và hoán cải. Chìa khoá lối vào Nước
Trời là sự hoán cải: “Hãy hoán cải, vì Nước Trời đã gần” (3,2) Gioan Tẩy giả đã
la lên như thế. Hoán cải là nhận biết những giới hạn của bản thân, là phó mình cho
Thiên Chúa và ý định của Ngài. Đức Giêsu phân biệt những người khẳng định sự
trung tín nhưng không hề nhúc nhích, với những người không sống “theo luật tắc”,
nhưng nhận biết Người và thay đổi theo tiếng gọi của Thiên Chúa: Hoán cải là đi
đến nơi. Để giải thích rõ, Đức Giêsu đưa ra một ví dụ cực kỳ, gây phẫn nộ nhất:
những người thu thuế và đĩ điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ngươi.
Chứng cớ mà Ngài trưng dẫn là sự rao giảng của Gioan Tẩy giả: “Thật vậy, Gioan
đã đến với các ngươi trong đường công chính và các ngươi đã không tin, trái lại
những người thu thuế và đĩ điếm đã tin ông. Sau đó, đã nhìn thấy như vậy, các
Page 222 of 793
ngươi vẫn không hoán cải và tin ông”. Đã có những người tin, đón nhận lời của
Gioan và dấn thân thay đổi đời sống. Đức Giêsu nhận thấy đó là những người
không tự hào, chẳng có đặc quyền đặc lợi gì, nhưng bị khinh miệt, coi thường. Họ
chẳng có gì để bảo vệ, họ không sợ bị mất mặt hay bị nghi ngờ. Ai có “danh dự”
cần bảo vệ, ai tự tin mình công chính, người ấy khó mà nhận mình tội lỗi, khó mà
ăn năn hối cải, khó mà nhận mình cần thay đổi, khó chấp nhận rằng mình sẽ vào
Nước Trời không do công phúc của mình... Ta không ngừng cầu xin Chúa ban cho
ta một trái tim nghèo, xin Ngài tẩy sạch thói tự mãn, cho ta ý thức sự yếu hèn, tội
lỗi của mình. Khi giảng dạy, Đức Giêsu đã ban một chìa khoá “chung” để vào
Nước Trời: đó là sự hoán cải, thống hối, ai cũng làm được cho dù họ có những
phẩm chất nào, khuyết điểm nào, thuộc dòng chủng tộc nào, dân tộc nào đi nữa. Ơn
cứu độ ban cho tất cả những ai chấp nhận mở lòng ra và tin tưởng.
2. Chúng tôi chấp nhận bị Phúc Âm làm phiền (M. Hubaut, Prier les paraboles,
DDB).
Lạy Chúa
Mỗi buổi sáng, Chúa nhắc lại lời mời:
“Hãy đi làm vườn nho cho ta!”
Nhưng lời Chúa
Con đã nghe hằng trăm lần
Giờ thì còn là một âm thanh quen thuộc
Mỗi Chúa nhật ru ngủ cộng đoàn
Tuy vậy chúng con vẫn máy móc trả lời
“Vâng, vâng lạy Chúa !”
Rồi chúng con lặng lẽ trở lại
với những công việc thường lệ.
Chúng con đã thuần hoá sự mãnh liệt của Phúc Âm Chúa để chỉ còn nghe những
lời lẽ dịu êm những công thức rất tế nhị.
Chúng con đã làm giảm cường độ ánh sáng Phúc Âm qua lăng kính của quan niệm
về trật tự, của Giáo Hội và xã hội.
Và Phúc Âm của Chúa sẽ chẳng còn phiền nhiễu chúng con nữa.
Page 223 of 793
CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN
DỤ NGÔN NHỮNG TÁ ĐIỀN SÁT NHÂN
(Mt 21,22-43)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ vườn nho... đến những tá điền muốn chiếm đoạt vườn:
Trước sự phẫn nộ của đối phương, còn dân chúng thì lại hồ hởi chào mừng Người
bằng những lời tung hô “Vạn tuế” Đức Giêsu đã tiến vào Giêrusalem trong tư cách
Messia. Khi Người giảng dạy ở trong Đền Thờ, Người thường bị các thượng tế và
các kỳ mục trong dân “sách nhiễu”. Rõ ràng là họ tới có ý chất vấn Người đã lấy
quyền nào mà nói và hành động như vậy: “Ông lấy quyền nào mà làm các điều
ấy? Ai đã cho ông quyền ấy?” (21,23). Nhưng Đức Giêsu đã từ chối trả lời họ, khi
mà chính họ vẫn lẩn tránh câu Người hỏi họ: “Phép Rửa của ông Gioan do đâu mà
có? Do Trời hay do người ta?” (21,24).
Ba dụ ngôn về việc xét xử mà Chúa nói với họ như một lời cảnh giác cuối cùng và
mạnh mẽ, được đặt vào trong bối cảnh gay cấn ấy:
- Dụ ngôn hai người con được sai đi làm vườn nho (Phúc Âm Chúa nhật tuần
trước).
- Dụ ngôn những tá điền sát nhân (Phúc Âm Chúa nhật 27).
- Dụ ngôn tiệc cưới (Phúc Âm Chúa nhật tới).
Ph. Gruson đặt câu hỏi: “Tại sao Đức Giêsu kể câu truyện dụ ngôn thứ hai này?
Chính Người bắt đầu tự dàn cảnh khi tuyên bố rằng “người Con” sắp bị “quăng
ra”. Người ý thức rõ mình là người cuối cùng được Chúa sai đến, sau tất cả các
tôi tớ, các ngôn sứ của Chúa; Người loan báo Nước Thiên Chúa sắp đến. Vậy mà
Người cũng chẳng được đón nhận hơn những người kia, những kẻ đã từng “bị
đánh, bị giết, bị ném đá”. Vì thế Người lên tiếng kêu gọi những người lãnh đạo
Israel một lần cuối cùng để đặt họ trước trách nhiệm nặng nề, bởi vì chính lúc này
Page 224 of 793
đây, hoặc không bao giờ nữa, mà họ phải đón nhận Nước Trời và kéo theo họ tất
cả dân Chúa. Nhưng những dấu hiệu của chối từ, và thất bại ngày càng tăng thêm.
Nhiều lần Đức Giêsu báo trước cái chết dữ dằn của Người, vì Người cảm thấy mối
thù địch hoàn toàn từ phía các nhà lãnh đạo tôn giáo đối với Người, ngày một lên
cao”("Lesdossiers de La Bible” số 61, tháng Giêng 1996, trang 9).
Ngay từ những lời mở đầu: “Có gia chủ kia, trồng được một vườn nho, chung
quanh vườn, ông rào giậu, trong vườn ông khoét bồn đạp nho và xây một tháp
canh..” dụ ngôn những tá điền sát nhân hẳn gợi nhớ lại “bài ca vườn nho” của Isaia
5, bài đọc một lễ hôm nay. Được thấm nhuần Thánh Kinh từ hồi còn trẻ, mỗi thính
giả không thể không có ngay trong đầu óc họ một sự liên tưởng đối chiếu là: như
thời của ngôn sứ, dân được tuyển chọn đã không làm nẩy sinh hoa lợi, mà Chúa có
quyền trông đợi, nên họ phải bị Chúa xét xử.
Nhưng rất mau chóng, sau mấy câu mở đầu, sự chú ý được chuyển từ chính vườn
nho đến những tá điền mà ông chủ đã trao vườn nho cho. Khi “gần đến mùa hái
nho”, ông chủ vườn, theo quyền chính đáng, đòi thu hoa lợi, thì những người ta
điền bắt đầu giở trò. Sự tàn ác của họ ngày càng tăng.
- Trước hết, ông chủ vườn nho đã sai “các đầy tớ của ông”, nghĩa là các ngôn sứ -
Nhưng những người này đều bị chúng tống khứ, hành hạ, giết chết. Ngôn sứ
Néhémia, thế kỷ thứ ba trước Chúa Giêsu cũng đã viết: “Nổi loạn chống lại Chúa, họ
đã quăng sách Luật của Chúa đi, họ đã giết các ngôn sứ, những người đã lên tiếng
bảo họ phải trở về với Chúa” (Nh 9,26).
- Ông chủ còn sai đến với họ “một số đầy tớ khác đông hơn trước” họ cũng chịu
chung số phận như những người trước.
- “Sau cùng”, ông sai “con trai” mình đến gặp chúng vì nghĩ rằng: “Chúng sẽ nể
con ta”. Nhưng bọn tá điền liền “bắt lấy cậu, quăng ra bên ngoài vườn nho, và giết
đi”, vì nghĩ rằng làm như vậy là chiếm được “gia tài”.
2. Những địa chỉ được sai đến hôm xưa... đến những địa chỉ được sai đến hôm
nay:
- Câu truyện kết thúc ở đó? Không, vì Đức Giêsu đưa thính giả của Người ra làm
chứng: “Vậy xin hỏi: Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền
Page 225 of 793
kia?”. Câu trả lời đến từ nhóm người bao quanh Chúa không làm cho người ta phải
chờ đợi: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng,và cho các tá điền khác canh
tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông”.
- Đức Giêsu chỉ còn việc đưa ra điểm chủ chốt của dụ ngôn này: “Bởi đó, tôi nói
cho các ông hay: Nước Thiên chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các ông nữa,
mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi”.
- “Các thượng tế và người Pharisêu đã hiểu ngay là Người nói về họ “và họ vừa
mới tự xét xử chính mình họ trước mặt mọi người. Chỉ còn nỗi “sợ đám đông” là
ngăn cản được họ tra tay bắt Đức Giêsu mà thôi. Nhưng từ nay thời giờ đã gần kề
lắm rồi. Nếu bắt được Người, họ sẽ lôi Người ra “bên ngoài thành” để giết Người
(21,45-46).
- Khi tường thuật dụ ngôn này của Đức Giêsu cho các độc giả của mình, thánh sử
Matthêu chủ tâm làm cho dụ ngôn lại được mang tính hiện thực theo như ý họ.
3. Nên khi nghe dụ ngôn này,
- Các độc giả là tín hữu của Ngài có thể thấy dụ ngôn được thực hiện trong việc tàn
phá khủng khiếp thành Giêrusalem năm 70;
- Họ có thể nhận ra mình trong “những tá điền khác này” là những kẻ mà vườn nho
của Chúa đã được trao cho họ.
- Sau hết họ có thể tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu chết và phục sinh khi dùng
thánh vịnh 117 mà cầu nguyện dưới ánh sáng mầu nhiệm phục sinh:
“Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ,
lại trở nên đá tảng góc tường
Đó chính là công trình của Chúa,
công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta!”.
4. Nhưng thánh sử Matthêu cũng còn đưa ra hai thông điệp cho Giáo Hội thời
đó, cũng như cho Giáo Hội của mọi thời:
- Ph. Gruson giải thích tiếp: Chính Giáo Hội cũng luôn luôn bị thử thách chiếm
đoạt những ơn huệ Chúa ban, nên Chúa cũng đòi Giáo Hội phải sinh hoa lợi, nếu
không muốn thấy đến lượt mình phải rút khỏi vườn nho. Cũng như những người có
Page 226 of 793
trách nhiệm của Israel, Giáo Hội phải chịu phán xét.
- Giáo Hội không được suy diễn từ dụ ngôn ấy mà cho rằng minh thay thế Israel,
bởi vì, như Ph. Gruson nhận xét tiếp, phần kết thúc của trình thuật phân biệt rõ hai
nhóm người: một bên là những thượng tế và các người Pharisiêu (các nhà chức
trách Do Thái mới thời Matthêu viết Phúc Âm), họ muốn bắt Đức Giêsu, còn bên
kia là đám đông vốn xung khắc với họ, bởi “vì đám đông cho Người là một ngôn
sứ”. Chính đám đông ấy vẫn tiếp tục nối dài trong Giáo Hội, trong số những độc
giả của Matthêu như chính chúng ta đang là lúc này vậy” (O.C., trang 10).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Coi chừng đừng làm hư hỏng Giáo Hội” (Giám Mục L. Daloz, trong “Le
Règne des cieux s'est approché” Desclée de Brouwer, trang 298-299).
Đúng là một chuyện chiếm đoạt. Chúa Giêsu khiển trách những kẻ đối thoại với
Người vì họ tưởng mình là những kẻ nắm giữ lời hứa, nắm giữ Giao ước, nên đã
không còn muốn tường trình với Thiên Chúa nữa. Tổ phụ Abraham đã tin tưởng vào
Chúa, vẫn luôn hy vọng cả khi không còn gì để hy vọng. Và ông đã nhận được lời
hứa. Hậu duệ của ông sẽ có khuynh hướng tưởng mình là những người sở hữu lời
hứa này như một gia sản mà họ có thể quản lý theo ý họ và cho chính họ. Họ đã
không muốn hoàn lại cho Đức Giêsu, người Con, những gì họ đã nhận được từ Chúa
Cha. Họ đã ỷ thế mà từ khước điều ấy: Chúng tôi đã có tổ phụ Abraham (3,9)...
Nguy cơ sử dụng tôn giáo như gia sản của ta, thứ bảo hiểm cho ta thì thời nào cũng
có và luôn luôn đáng lo ngại. Lời Chúa, các bí tích, các “công đức” của ta... Không
phải là tài sản riêng của ta, mà là những ân huệ Chúa ban cho ta. Chúng phải hướng
ta về với chúa, khơi dậy và phát triển lòng tin của ta. Những ân huệ đó thúc đẩy ta
hiến dâng chính mình, để ta sống đời tận hiến, hoàn toàn thuộc về Người. Cách riêng
trong Bí tích Thánh Thể, Đức Giêsu hiến mình Người để kết hiệp ta với Người là
của lễ mà dâng lên Cha, ngõ hầu Thần Khí của Người đến làm cho ta nên của lễ
muôn đời tôn vinh Chúa!... Tôn giáo đích thực là một mối dây, một tương quan khởi
đi từ Chúa, lại đưa ta quay trở về với Chúa và với tha nhân. Những “thực hành đạo
đức” là những phương thế giúp tăng cường mối tương quan này. Những thực hành
Page 227 of 793
đạo đức ấy mở lòng ta ra cho tình yêu: yêu Chúa và yêu tha nhân là hai tình yêu
không thể tách biệt, như hai mặt của một bàn tay. Tôn giáo đích thực khiến chúng ta
trở nên nghèo để có thể yêu mến.
Đức Giêsu tranh luận với các thượng tế và kinh sư. Người hỏi họ: “Vậy khi ông chủ
vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?” Họ đáp: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru
diệt bọn chúng, và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp
hoa lợi cho ông”. Câu trả lời này phải làm cho họ suy nghĩ. Nhưng chính họ mù
quáng rồi, như ta vẫn thường như vậy. Họ biết rút ra câu kết luận của dụ ngôn,
nhưng lại không nghĩ rằng lời kết đó lại nói về họ.
Là những người kế nghiệp Nước Trời, chúng ta không thể tự phụ mình là những kẻ
trên người khác, nếu không, đến lượt ta lại trở thành những kẻ chủ trương chiếm
đoạt vườn nho của Chúa! Ta phải coi chừng đừng làm hư hỏng Giáo Hội, dân tộc
mới, khi mắc phải những tật xấu Chúa đã khiển trách những thượng tế và kinh sư
Do Thái xưa. Ai ngã xuống đá này, kẻ ấy sẽ tan xương; đá này rơi trúng ai, sẽ làm
người ấy nát thịt. Giáo Hội chỉ theo đuổi một mục đích là loan báo Đức Giêsu
Kitô, minh chứng Đức Giêsu Kitô, làm cho người ta sống sự chết và phục sinh của
Người.
2. “Những ngôn sứ của Người Con thừa tự” (M. Hubaut, trong “Prier les
Paraboles” Desclée de Brouwer, trang 108-110).
Chúa ơi,
Lịch sử phải chăng chỉ là một sự tái diễn khôn nguôi,
Là tấn thảm kịch được diễn lại mãi mãi muôn đời?
Đây vườn nho của Chúa,
Mảnh đất này Chúa đã trao cho con.
Đây vườn nho của Chúa,
Lòng, trí con và tự do này
Tất cả đều do Người ban tặng.
Con lại chiếm cho mình mà không biết thẹn;
Và để chiếm trọn gia tài,
Con lại quyết không nhìn Người Con Thừa Tự
Page 228 of 793
Dồn Người vào ngục tối sử xanh.
Thế là Chúa đã chết rồi!
Hoan hô con người!
Một mình sở hữu mọi của trần gian!
Vạn tuế con người,
Chỉ mình làm chủ kiếp người và lịch sử!
Chúa liền sai báo sứ giả đến
Để thu phần hoa lợi của tình yêu,
Đem chia sẻ, an bình và công lý.
Thế mà tất cả lại bị đánh đập tơi bời,
Hoặc bị tống giam vào nơi ngục thất.
Hoặc bị tù đày hay là bị giết.
Jérémia bị ném đá, Isaia bị xé xác tan tành.
Roméro Giám mục bị bắn gục trước bàn thờ;
Cha Popieluko bị đánh nhừ tử và trấn sâu dưới nước,
Thân thể cha Jarland đạn ghim lỗ chỗ như tổ ong bầu.
Ôi lạy Đức Kitô!
Sao Người luôn bị ghét bỏ khinh khi,
Bị miệt thị và đóng đinh vào thập giá!
Xin ban cho con tâm hồn hiểu biết
Gương mù này của thập giá tình yêu.
Hiểu biết hơn sự ngoan cố của con người
Không cộng tác làm vườn nho của Chúa;
Xin cho con luôn nghiệm ra rằng:
Mọi viên đá nào bị loại bỏ
Đều trở nên viên đá góc tường,
Cho thế nhân hưởng nguồn ơn cứu độ.
Ôi lạy Đức Kitô phục sinh!
Ngài là Con Thừa Tự của Trời, Đất mới.
Xin mở mắt con để con thấy rõ
Qua gian lao của những bậc tôi trung,
Page 229 of 793
Qua cái chết của những ngài ngôn sứ,
Chúa đang thực hiện công trình của Chúa,
Công trình kỳ diệu còn khuất mắt chúng con.
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN
DỤ NGÔN TIỆC CƯỚI VÀ ÁO CƯỚI
(Mt 22,1-14)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ những khách mời “không xứng đáng... đến gặp ai cũng mời:
Trước sự phẫn nộ của đối phương, còn dân chúng lại hồ hởi chào mừng Người
bằng những lời tung hô “vạn tuế”, Đức Giêsu đã tiến vào thành Giêrusalem trong
tư cách Messia. Khi giảng dạy ở trong Đền Thờ, Người thường bị các thượng tế và
kỳ mục trong dân hạch sách. Rõ ràng là họ tới có ý chất vấn Người đã lấy quyền
nào mà nói và hành động như vậy: “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy? Ai đã
cho ông quyền ấy?” (21,23). Nhưng Đức Giêsu đã từ chối trả lời họ, bao lâu mà
chính họ vẫn lẩn tránh câu Người hỏi họ: “Phép Rửa của Gioan, do đâu mà có?
Do Trời hay do người ta?” (21,24).
Trong bối cảnh gay cấn như vậy, mà ba dụ ngôn về xét xử Chúa dùng để nói với
họ như một lời cảnh giác mạnh mẽ và cuối cùng, được đặt vào:
- Dụ ngôn hai người con được sai đi làm vườn nho (Phúc Âm Chúa nhật 26).
- Dụ ngôn những ta điền sát nhân (Phúc Âm Chúa nhật tuần rồi).
- Dụ ngôn tiệc cưới (Phúc Âm Chúa nhật 28 này).
Đọc bản văn dụ ngôn những khách mời dự tiệc như được viết trong Phúc Âm
Matthêu, chúng ta có thể nhận thấy ngay những lời giáo huấn của Chúa được các
cộng đồng tín hữu gìn giữ và nghiền gẫm, đã phải trải qua quá trình truyền đạt và
thích nghi cho tới khi được các thánh sử soạn thảo thành văn nhất định.
- Chắc hẳn trong nội dung lời giáo huấn của Chúa, thì dụ ngôn này, theo như diễn
Page 230 of 793
ý của J.Jérémias, có nghĩa như “một sự bênh vực và biện minh” cho Phúc Âm.
Th. Matura giải thích: “Những người đạo đức (các Pharisiêu), những nhà “thần
học” (các kinh sư), những người lãnh đạo tôn giáo của dân (các tư tế) đã không
đón nhận Tin Mừng Nước Trời Chúa Giêsu loan báo, mà theo nguyên tắc là có ý
dành cho họ trước tiên. Trái lại dân chúng và nhiều người sống bên lề (các người
thu thuế, “tội lỗi"), những người bị những kẻ thống trị loại bỏ thì lại tỏ ra sốt sắng
lắng nghe lời Chúa kêu gọi và vui lòng đi theo Người (Lc 15,1-2), khiến cho giới
có đầu óc khó chịu và buông lời chỉ trích. Dụ ngôn Những khách mời dự tiệc cưới
là câu trả lời cho thái độ giả hình này. “Chính các ông cũng giống như những
người khách được mời này mà lại chối từ. Các ông cho là chướng mắt, vì tôi được
các người vốn bị các ông khinh bỉ, quây quần bên tôi: Chính các ông mới là những
người đã không thèm đếm xỉa tới, đã từ chối, và các ông còn quên điều này: không
phải những người công mà là những người tội lỗi mới cần cứu độ!”.
Điểm hóc búa của dụ ngôn Chúa kể, quả là gay cấn. Phải chứng tỏ là đúng, cách
Người cư xử với những người tội lỗi và lên án thói giả hình của giới lãnh đạo. Đức
Giêsu đã biểu lộ tình yêu của Thiên Chúa đối với những người bé nhỏ, đồng thời
người cũng tố cáo những kẻ từ chối lời mời gọi của Phúc Âm, và như thế bị loại
khỏi bàn tiệc Nước Trời mà Người đến khai trương” ("Assemblées du Seigneur”
số 59, trang 18-19).
Khi đem nội dung trên vào Phúc Âm của mình để trình bày cho cộng đồng tín hữu
của ngài là những người gốc Do Thái giáo, thánh sử Matthêu khác với tác giả
Luca, có sửa đổi nhiều chi tiết làm thay đổi ý nghĩa ban đầu của dụ ngôn này để
hướng tới một ý nghĩa ẩn dụ (mỗi chi tiết đều mang một ý nghĩa).
2. “Người kia” trong dụ ngôn ban đầu, trở thành “một ông vua kia mở tiệc
cưới cho con mình”.
Cl. Tassin gợi nhớ lại: Cựu Ước đã hứa hẹn sự hiệp nhất phu thê giữa Thiên Chúa
và dân Người và Phúc Âm đã trình bày Chúa Giêsu như vị Tân lang của những
đám cưới được trông đợi này (x. Mt 9,15). Thế nên thánh Matthêu cung cấp ngay
cho ta những chìa khoá cần thiết giúp cho việc đọc “("Phúc Âm thánh Matthêu”,
NXB Centurion, trang 230).
Page 231 of 793
+ Cũng vậy, người đầy tớ duy nhất trong Phúc Âm Luca được tăng lên thành nhiều
loại: các câu 3.4.8.13.
+ Và không những, các người đầy tớ này bị người ta hắt hủi, mà còn bị xỉ nhục và
giết chết (các câu 6 và 7) như trong dụ ngôn những tá điền sát nhân. Và cũng như
trong dụ ngôn này, sự trừng hạt không muộn màng.
Th. Matura chú giải: “Đức Giêsu khiển trách những người lãnh đạo tôn giáo, vì họ
khăng khăng chối từ sứ mệnh của Người... Việc đưa xen vào dụ ngôn, hai câu 6 và
7 càng làm rõ nét phương diện này, bởi vì rõ ràng là, đối với thánh Matthêu,
những khách mời thoái thác kia, chính là những người Do Thái không tin. Cách họ
đối xử với các người được sai đến (các ngôn sứ bị chúng giết: 23,32-36) lôi kéo sự
trừng phạt đến cho họ: ám chỉ quá rõ ràng việc thành Giêrusalem bị tàn
phá” (O.C. trang 20-21).
+ Không trì hoãn, vua liền sai những sứ giả khác “đi ra các ngã đường”, gặp ai cũng
mời hết vào tiệc cưới.
+ Các đầy tớ thi hành lệnh ngay, gặp ai “bất luận tốt xấu” cũng tập hợp cả lại.
Th. Matura nhận định: “Cách diễn tả này chứng tỏ rằng: Thiên Chúa yêu thương
hết mọi người, Người lựa chọn mà không đòi hỏi, nhưng chỉ vì lòng thương xót (Mt
5,45). Giống như những dụ ngôn cỏ lùng và chiếc lưới, nó cũng mô tả thực trạng
của cộng đồng tín hữu thời thánh Matthêu, lúc đó không phải mọi người đều thánh
thiện cả. Sau cùng lời diễn tả ấy chuẩn bị cho câu chuyện về người xâm nhập
phòng tiệc bị loại ra” (O.C. trang 23).
3. Từ việc được mời... đến việc tham dự tiệc cưới:
“Phòng tiệc cưới lúc này đã đầy thực khách”. Theo tập tục Đông phương cổ, người
chủ tiệc không ngồi bàn ăn với các thực khách, nhưng ông đi lại chuyện trò, thăm
hỏi họ. Chỉ tiết hơi lạ là gia nhân ra các nẻo đường, gặp ai bất luận tốt xấu, cũng tập
hợp cả lại vào phòng tiệc, thì những người ấy đâu có thời giờ mà thay đồ. Thế nên
mới có câu chuyện về áo cưới.
Đang khi tất cả phần thứ nhất của dụ ngôn này nói cho những người chống đối
Phúc Âm, thì phần kết của dụ ngôn lại nhắm nhóm người vốn cho mình vẫn sống
theo Phúc Âm đó là cộng đồng các môn đệ Đức Giêsu. Th. Matura giải thích: “Họ
Page 232 of 793
phải cảnh giác đối với ý nghĩ cho rằng chỉ cần được gọi và đáp lại Tin Mừng là
bảo đảm được rỗi linh hồn. Không cần phải tuyên xưng danh Đức Kitô, tham gia
vào cộng đồng của người (tức là chịu phép Rửa để được vào phòng tiệc); còn phải
chu toàn các công việc mà đức công chính mới đòi hỏi (Mt 7,21). Nếu không dù là
đã được nhận vào phòng tiệc rồi, người ta vẫn có nguy cơ bị ném ra ngoài, bị loại
trừ vĩnh viễn khỏi Nước Trời” (O.C. trang 25).
Bởi vậy Giáo Hội không thay thế Israel, vì lịch sử dân tộc này vẫn trước sau như
một. Phần các tín hữu, nên biết lượng sức mình yếu đuối giòn mỏng và vẫn chưa
đáp trả đủ tình yêu Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô dành cho mình, chứ đừng vội
thấy người khác bị Chúa trừng phạt mà vui mừng.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
“Một Giáo Hội mời gọi hết mọi người” (Giám mục L. Daloz trong “Le Règne
des cieux s'est approché”, Desclée de Brouwer, trang 301-302).
“Thế chỗ cho dân tộc được kêu gọi trước nhất, những kẻ được mời gọi ở đây, chính
là những lớp người của mọi dân tộc, họ ở trên các công trường, tại những ngã ba,
ngã tư đường. Không còn nữa những chiếc ghế được dành riêng cho ai: “Gặp ai
cũng mời hết vào tiệc cưới!”. Vấn đề được xét đến không phải là dân Do Thái là một
dân như thế, mà là thái độ tự mãn, và chối từ, sự không chú ý lắng nghe lời mời gọi
của Chúa: “Họ không thèm đếm xỉa tới lại bỏ đi: Kẻ thì đi thăm trại, người thì đi
buôn”. Thái độ đó vẫn xảy ra hôm nay, bất cứ lúc nào. Người ta cố gắng và cho là
điều quá tự nhiên khi xếp đặt các giờ phút gặp gỡ với Chúa, các việc đạo đức của
đời sống Kitô hữu, việc cầu nguyện... vào những giờ phút thừa thãi, những ngày giờ
chẳng còn công chuyện gì để làm, sau giờ lao động, sau những công việc thường
ngày, cả sau khi đã vui chơi nữa. sớm muộn, còn đâu thì giờ rảnh rỗi nữa. Người ta
bắt đầu trở nên bê bối, rồi tìm cớ chữa lỗi cho mình rằng: “Làm việc cũng là cầu
nguyện rồi...”. Dần dần mỗi ngày một chút, người ta không còn cầu nguyện, tham
dự các bí tích, các buổi hội họp và việc huấn luyện nữa, viện cớ rằng: “Tôi không
còn thì giờ để cầu nguyện nữa...”. Đôi khi thái độ từ chối tiếp nhận Đức Giêsu, từ
chối đáp lại tiếng gọi của Chúa là do không biết hoặc thù địch với Người. Đức Giêsu
Page 233 of 793
gây phiền hà, là chướng ngại. Thế là chống đối, là bách hại. Không cứ gì một dân
tộc mới làm thế, mà mọi người đều có khả năng làm như vậy, và chúng ta đều là
thành phần của nhân loại này!
Nhưng tiệc cưới không thể bị ế. Thiên Chúa vẫn mời gọi không ngừng: “Các đầy
tớ ấy liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận tốt xấu, cũng tập hợp cả lại”. Tiếng
Chúa kêu gọi dành cho hết mọi người; Người ngỏ lời với những người lương thiện
cũng như kẻ bất lương, với người công chính cũng như kẻ tội lỗi... đặc biệt là
những người tội lỗi! Điều đó giúp ta nhìn rõ Giáo Hội vốn quy tụ mọi người. Giáo
Hội nhất định không phải là nơi tập hợp những “người thập toàn”, là tổ chức gồm
những người không có gì đáng chê trách cả. Đôi khi chúng ta quan niệm Giáo Hội
là thành phần ưu tuyển, có cảm giác rằng Giáo Hội phải loại trừ ra khỏi lòng mình
tất cả những ai không sống theo Phúc Âm. Phải chăng đã đến lúc tôi sẽ là người
đầu tiên phải bỏ đi ý nghĩ lầm lạc ấy?... Đúng là Giáo Hội đón nhận khá rộng rãi và
điều đó không làm thoả mãn những ai muốn Giáo Hội tạo cho mình một hình ảnh
không tì vết! Liệu Giáo Hội đưa ra một hình ảnh như thế có tốt không? Đó chẳng
phải là con đường mở ra cho lối sống giả hình như đối với những người Pharisêu
sao? Phần cuối dụ ngôn nói đến một sự lựa lọc phải diễn ra, nhưng là vào giờ phút
chót khi “vua tiến vào quan sát khách dự tiệc”. Đấy cũng là điều mà hai dụ ngôn cỏ
lùng và chiếc lưới đều nói lên: “Đến ngày tận thế, cũng sẽ xảy ra như vậy. Các
thiên thần sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công
chính...” (13,49). Ai muốn vào dự tiệc Nước Trời, phải mặc y phục lễ cưới: “Này
bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới?”. Rồi vua
truyền “quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài: ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến
răng”. Vào dự tiệc Nước Trời không tuỳ thuộc nòi giống, hay là người của một
dân tộc, nhưng căn cứ vào sự trở lại, thay đổi đời sống, những việc lành phúc đức...
Khi nhận chiếc áo trắng trong lễ nghi Rửa tội, chúng ta đã được mời gọi “giữ cho
tinh tuyền phẩm giá người con Chúa”. Y phục của dân mới, y phục lễ cưới, chính
là Đức Kitô mà chúng ta đã “mặc lấy”, là phẩm cách người Kitô hữu, là ân sủng
Chúa trao ban. Sống sao cho xứng đáng với những gì ta đã lãnh nhận, đó chính là
một lời mời gọi.
Page 234 of 793
CHÚA NHẬT XXIX THƯỜNG NIÊN
VẤN ĐỀ NỘP THUẾ CHO CÉSAR
(Mt 22,15-21)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Kẻ khéo giăng bẫy...
Ba dụ ngôn về xét xử mà chúng ta đã suy gẫm suốt mấy tuần rồi (dụ ngôn hai
người con được sai đi làm vườn nho, Chúa nhật 26; dụ ngôn những tá điền sát
nhân, Chúa nhật 27; dụ ngôn khách dự tiệc cưới, Chúa nhật 28) vẫn không đủ làm
cho các kẻ thù địch Chúa tan rã hàng ngũ. Trái lại họ còn liên minh với nhau và
thay phiên nhau trong cố gắng làm cho Chúa phải rơi vào bẫy của họ. Sau khi đã
“bàn bạc với nhau, tìm cách làm cho Đức Giêsu phải lỡ lời mà mắc bẫy” thì một
lần nữa những người Pharisêu, không ngại gì sai các môn đệ của họ cùng đi với
những người thuộc phe Hêrôđê.
Vấn đề họ đặt ra cho thấy rất rõ những thái độ khác nhau của họ đối với người
Rôma chiếm đóng. Đang khi những người Pharisêu đành phải bằng lòng coi sự có
mặt của quân chiếm đóng như một điều xấu không tránh khỏi được, miễn là tự do
tôn giáo được bảo đảm - những người phe Hêrôđê là nhóm chính trị ủng hộ gia
đình Hêrôđê lại thân với chính quyền Rôma - thì những người thuộc nhóm “Quá
khích” (Zéloté) lại chủ trương bày tỏ sự chống đối công khai, nên nhóm này cấm
các thành viên của nhóm không được đụng chạm đến tiền bạc của người Rôma. Họ
lên tiếng hỏi Đức Giêsu, sau mấy lời mở đầu đầy vẻ phỉnh phờ: “Vậy xin Thầy cho
biết ý kiến: có được phép nộp thuế cho César hay không?”.
P. de Surgy đưa ra nhận xét sau: “Vấn đề họ đặt ra này liên can tới sứ vụ thiên sai,
điều đó không làm ta ngạc nhiên, bởi lẽ họ chỉ muốn nhắm đả kích việc Đức Giêsu
cho mình là Đấng cứu thế mà thôi. Vả lại họ đặt ra vấn đề cũng là vì lòng thù địch
ganh ghét muốn cho dân chúng hay chính quyền thù ghét Người” ("Assemblées du
Page 235 of 793
seigneur” số 60, trang 10). Họ nghĩ: Dù Đức Giêsu trả lời đàng nào, thì Người
cũng không thể thoát khỏi bẫy.
- Nếu Người trả lời “không”, nếu Người không nhìn nhận công khai việc phải nộp
thuế này, thì đúng là Người chống lại với hoàng đế César - Và những người
phe Hêrôđê sẽ vội vã tố cáo Người với nhà chức trách Rôma - Trái lại, nếu Người
trả lời “Có”, nếu Người công khai thừa nhận là nên nộp thuế cho César, thì Người
hợp thức hoá sự hiện diện vô đạo và bất nhân của người Rôma trên một đất thánh
mà Thiên Chúa đã ban cho tổ phụ Abraham và con cháu ngài; vậy thì trước con mắt
của một dân tộc đang trông đợi một cuộc giải phóng quốc gia, Người mất hết tín
nhiệm và đừng hòng coi mình là Đấng Messia đến thực hiện những ước mơ của họ.
Những người Pharisêu sẽ không bỏ lỡ cơ hội để đánh trống la làng về chuyện này.
2. ... thì chính họ lại mắc bẫy:
Trước khi trả lời câu hỏi của họ, Đức Giêsu làm cho lộ ra thanh thiên bạch nhật
“thói giả hình” của những kẻ đối thoại với Người. Người yêu cầu họ: “Đưa đồng
tiền nộp thuế cho tôi coi”. Lạ thay! Họ có đem theo một đồng. Quả là hồi đó “đồng
tiền này”, đồng quan Rôma, đều có mang hình tượng hoàng đế Rôma, đầu đội vòng
hoa như một vị thần, cùng với danh hiệu rõ ràng này: César Tiberio con của thần
Augusto: Augusto”. Cl. Tassin chú giải: “Rõ ràng là có chuyện coi mình như thần
thành, mặc dầu bản thân Tiberio vẫn coi mình là “một người như mọi người”. Nhất
là từ thời Caligula, thì các hoàng đế Rôma vẫn hiên ngang đòi cho mình có căn tính
thần thánh. Cựu Ước đã rõ ràng cấm chỉ những hình ảnh phàm trần cũng vì xu
hướng thần thánh hoá này. Để tôn trọng cái cảm quan tôn giáo này, các nhà cầm
quyền Rôma chỉ đúc những đồng tiền không có hình ảnh để dùng trên lãnh thổ Do
Thái. Nhưng, đối với việc nộp thuế trong đế quốc, thì người ta không tránh khỏi
được đồng bạc bất nhân ấy, mà đồng tiền ấy, theo nét trào phúng của câu chuyện,
xem ra lại được móc ra từ túi của những người Pharisêu vốn dĩ rất trung thành với
những điều cấm đoán của Luật Chúa” ("Phúc Âm thánh Matthêu”, NXB Centurion,
trang 233).
Chúa hỏi họ: “Hình và danh hiệu này là của ai đây? Họ đáp: “của César”. Và
Chúa Giêsu nói lên một câu bất hủ - nhưng lại rất hay bị người ta cắt nghĩa sai -
Page 236 of 793
khiến những kẻ đối mặt với Người phải “hết sức ngạc nhiên": “Thế thì của César,
trả về César; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa”.
Người không phải là Đấng Messia mà, để chu toàn công việc của mình, phải nắm
lấy quyền chính trị và đảm nhận những trách nhiệm và chức vụ của César.
- Và bởi vì chính họ đã được tạo dựng giống hình ảnh Chúa, nên Người khuyên
nhủ họ hành động sao cho trong mọi sự Thiên Chúa phải được phụng sự trên hết;
còn đối với quyền hành chính trị, mặc dầu vẫn hết mực tôn trọng, nhưng khi quyền
ấy ngẫu nhiên tự thần thánh hoá mình mà chiếm đoạt luôn cả những quyền chỉ
thuộc về Thiên Chúa, thì họ phải lên tiếng phản đối vì: “Của Thiên Chúa, trả về
Thiên Chúa”.
Không muốn để mình kẹt vào thế lưỡng nan do đối phương bày ra, Đức Giêsu xác
định lập trường của Người và xoay chuyển vấn đề. Nước Thiên Chúa không phải là
nước cạnh tranh với nước của César; Nước ấy thuộc về một trật tự khác và nằm ở
một bình diện khác, Đấng Messia không đến để chiếm chỗ của César và thực hiện
một sứ vụ thiên sai có tính tôn giáo - chính trị; Người đến thiết lập Nước Thiên
Chúa.
P. de Surgy kết luận: “Khi mời gọi người ta trả về César... cái mà thông thường
Người có thể đòi hỏi theo như trách nhiệm của chính mình, và nhất là khi làm cho
hiểu rõ bản chất của Nước Chúa cũng như sứ vụ cứu thế của Người và khi khẳng
định quyền ưu tiên của Thiên Chúa, Đức Giêsu đem vào quan niệm của Người xưa
một sự phân biệt rạch ròi và rất cách mạng: nghĩa là Người làm cho chính trị mất
đi tính thần linh và thánh thiêng, chống lại với mọi xu hướng tôn thờ nó như một
ngẫu tượng; Người trả chính trị về cho chính trị, bằng cách nhìn nhận giá trị của
nó và quy cho nó một trách nhiệm riêng.
Khi trả chính trị về cho chính trị, Đức Giêsu không có ý để cho chính trị ở trong
một hoàn cảnh trung lập với Phúc Âm... “Của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa”.
Với những lời dứt khoát này Đức Giêsu kêu gọi ta sống cuộc đời của ta, kể cả đời
sống chính trị, trong niềm trung tín với Thiên Chúa, Đấng đã tỏ mình ra nơi
Người. Người đòi hỏi đời sống chính trị của ta phải trung tín với những ước vọng
và tinh thần Phúc Âm. Người cũng kêu gọi Giáo Hội cũng như cộng đồng đức tin
phải nắm giữ, không phải là phận vụ thống trị hay quản lý đối với chính trị, nhưng
Page 237 of 793
là vai trò tiên tri về Phúc Âm hoá mà bằng con đường hoán cải các tâm hồn sẽ
đem lại hiệu quả thực sự: sống giữa lòng lịch sử nhân loại, Giáo Hội phải dùng
đời sống và lời nói mà lặp lại cho César, tiếng gọi của Thiên Chúa hằng sống và
lên tiếng mời gọi, mời gọi chuyên chăm, và mời gọi không ngừng tất cả mọi người
tiếp tay thực hiện những gợi hứng tích cực của Phúc Âm trong công cuộc xây dựng
thành đô của loài người” (O.C. trang 24).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Hình tượng này là của ai đây?”
Thánh Augustino bài giảng 24.
Anh em thân mến, Thiên Chúa đòi chúng ta trả lại hình ảnh Người (hình ảnh mà
theo đó chúng ta đã được tác tạo). Đó chính là điều Người muốn nói cho những
người Do Thái khi họ đưa Người coi một đồng bạc. Trước hết họ muốn thử Người
khi hỏi Người rằng: “Xin Thầy cho biết ý kiến: có được phép nộp thuế cho César
hay không?” để, nếu Người trả lời: được phép, thì họ có thể tố cáo Người là nhục
mạ dân tộc Israel vì muốn cho dân thần phục bằng việc đóng thuế và trở thành chư
hầu dưới ách thống trị của hoàng đế. Còn nếu Người trả lời là không được phép,
thì họ sẽ có thể tố cáo Người tội phát ngôn chống lại hoàng đế César, là căn cớ cho
dân chúng từ chối nộp thuế mà họ phải nộp, bởi lẽ người ta đang sống dưới ách của
hoàng đế. Đức Giêsu nhìn thấy mưu mô của họ, như sự thật tìm ra điều gian dối, và
Người đã làm cho họ phải chịu là chính miệng lưỡi họ gian dối. Người không dùng
miệng lưỡi mình mà kết án họ, nhưng bắt chính họ phải tuyên án cho mình, như có
lời chép rằng: “Vì nhờ lời nói của anh, mà anh sẽ được trắng án, và cũng tại lời
nói của anh mà anh sẽ bị kết án” (Mt 12,37). Người nói với họ: “Tại sao các
người lại thử tôi, hỡi những kẻ giả hình! Đưa đồng tiền nộp thuế cho tôi coi!”. Họ
liền đưa cho Người một đồng bạc. “Hình và danh hiệu này là của ai đây?” Họ
đáp:“Của César”. Bấy giờ Đấng Cứu Thế bảo họ: “Thế thì của César, trả về
César; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa” Cũng như César tìm hình ảnh mình
trên đồng tiền thế nào, thì Thiên Chúa cũng tìm hình ảnh của Người trong linh hồn
bạn như vậy. Đấng Cứu chuộc phán rằng: “Của César, trả về César”. César đòi bạn
Page 238 of 793
trả gì? Trả hình ảnh của ông. Chúa đòi bạn trả gì? Hình ảnh Người. Nhưng hình
ảnh của César thì in trên đồng tiền, hình ảnh của Thiên Chúa ở trong lòng bạn. Nếu
mất đồng tiền khiến bạn phải khóc, vì bạn đã đánh mất hình ảnh César. Thì gây xỉ
nhục cho hình ảnh Chúa trong lòng bạn, lẽ nào điều đó lại không hề làm cho bạn
phải nhỏ lệ sao?”.
2. Hôm nay đến lượt ta làm chứng Tin Mừng": (Sổ tay sinh hoạt Ngày thế giới
Truyền giáo).
“Năm 180, tại miền đất nay là nước Tunisit có 5 phụ nữ và 7 người đàn ông là nông
dân bị bắt vì là những người có đạo. Người ta ép họ chối bỏ đức tin và nhìn nhận
hoàng đế Rôma là Chúa. Theo án lệnh, một phụ nữ trong đám đáp: “Chúng tôi kính
trọng César vì là hoàng đế, nhưng chúng tôi chỉ tôn thờ Thiên Chúa mà thôi”. Tất cả
đều bị kết án tử, họ là những vị tử đạo tiên khởi của Bắc Phi.
Họ làm chứng cho lời Chúa mà chúng ta vừa nghe: “Hình và danh hiệu của César,
trả về César, vì đồng tiền này là dấu hiệu sự tổ chức xã hội mà con người tham dự
vào, tỉ dụ như việc nộp thuế, nhưng con người được tạo dựng theo hình ảnh Chúa
(St 1,26-27) và mang danh hiệu: Con thuộc về Chúa (Is 44,5), nên phải trả về
Chúa”...
Đây chẳng qua là một thí dụ xưa rồi, nhưng ta có thể tìm ra vô vàn những mẫu
tương đương trong tất cả lịch sử Kitô giáo. Cho tới thời hiện đại...
Đó chẳng phải là kết quả của việc loan báo Tin Mừng, của Lời Chúa được đón
nhận có sức làm biến đổi đời sống con người như đã thể hiện nơi Giáo Hội trẻ
trung ở Thessalonica mà thánh Phaolô nói tới đó sao? Chính ngài, ngài biết rõ
mình được sai đi rao giảng bí ẩn của Thiên Chúa mà Đức Giêsu đã mạc khải...
Nhưng điều làm cho thánh nhân vui mừng là được thấy sống dậy một cộng đồng
các người nam nữ mà đời sống của họ được đổi mới nhờ việc họ đón nhận Tin
Mừng này. Họ có một lòng tin sống động, một lòng mến tích cực và một lòng cậy
trong vững vàng như ta thấy thánh tông đồ nói về họ. Những cộng đồng này, đến
lượt mình, trở thành những nhân chứng giúp mở ra những hàng rào xã hội trong đó
con người có nguy cơ bị giam hãm. Những cộng đồng này móc nối với cộng đồng
kia lần lượt nổi lên như những hoa trái của Lời Đức Giêsu, tạo thành một chuỗi các
Page 239 of 793
mắt xích, đã dần dần thể hiện một sự hiệp thông các Giáo Hội địa phương và đó
chính là Giáo Hội của Chúa trong thế giới. Các giáo hội ấy cùng nhau thực thi Lời
Chúa “Của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa...”.
CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN
VẤN ĐỀ GIỚI RĂN TRỌNG NHẤT
(Mt 22,34-40)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Vấn đề cạm bẫy về “điều răn lớn nhất”...
Ba dụ ngôn về xét xử mà chúng ta đã suy niệm trong các Chúa nhật 26,27 và 28 đã
chẳng làm cho các kẻ thù địch Chúa phải câm miệng, mà con châm ngòi một loạt
các cuộc tranh cãi khác. Họ liên minh với nhau và lần lượt thử Chúa cốt làm cho
Người phải rơi vào bẫy của vấn đề họ đặt ra.
- Trước hết - Phúc Âm tuần rồi - là sự xoay sở của đám “môn đệ những người
Pharisiêu cùng đi với những người phe Hêrôđê”. Họ tới hỏi Chúa một câu, bấm
bụng rằng bẫy đặt ra như vậy là không tài nào tránh thoát: “Xin Thầy cho biết ý
kiến: có được phép nộp thuế cho César hay không?”.
Nhưng Đức Giêsu chẳng để mình bị kẹt chút nào trong thế lưỡng đao của họ, mà
đã chuyển hướng vấn đề, và, nhìn vào hình tượng in trên đồng tiền mà họ đưa cho
coi, Người đã tuyên bố: “Của César, trả về César; của Thiên Chúa, trả về Thiên
Chúa”. Một câu trả lời đã khiến cho đối phương của Người không nói thêm được
câu nào nữa: “Họ ngạc nhiên, và để Người lại đó mà đi”.
Tiếp đến - đoạn chuyển tiếp không có trong sách Bài đọc năm A - là ngón xoay sở
của những người “phe Sadducée” nhóm này chủ trương “không có sự sống lại”. Họ
đem câu chuyện kỳ cục về một phụ nữ, có bảy đời chồng, hy vọng chế giễu chính
Đức Giêsu, và lòng tin vào sự sống lại. Nhưng Đức Giêsu đã nhắc lại cho họ điều
Thiên Chúa mạc khải trong câu chuyện về bụi gai rực cháy ở sách Xuất Hành 3,6:
Page 240 of 793
Đấng đã tỏ mình ra với ông Môsê như là “Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa
của Isaac, Thiên Chúa của Jacob. Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết,
nhưng là của kẻ sống”.
- Khi nghe tin Đức Giêsu “đã làm cho nhóm Sadducée phải câm miệng”, thì đến
lượt những người Pharisiêu trở lại vào cuộc. Nhưng lần này là một nhóm; một
người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giêsu để “thử Người” rằng: “Thưa Thầy,
trong sách luật Môsê, điều răn nào là điều răn lớn nhất?”.
Nên biết rằng, thời đó, sách Luật gồm, không hơn kém 613 điều răn; các kinh sư
phân ra 365 điều cấm (bằng với số ngày trong năm) và 248 điều truyền (bằng với
số bộ phận trong cơ thể con người). J.Potin giải thích: “Cuộc tranh luận về điều
răn nào lớn nhất tạo nên mối xung khắc giữa những người Pharisiêu chủ trương
613 điều răn đều quan trọng như nhau, với những ai ước mong phải có tôn ti đẳng
cấp, ngõ hầu có thể giải thích cho người ngoài biết đâu là điều cốt yếu, là bản chất
của đạo” ("Đức Giêsu, lịch sử đích thực”, NXB Centurion, 1994, trang 376).
2. ... Dẫn vào điểm cốt lõi của Tân Ước:
Đức Giêsu đã trả lời thật khôn khéo vấn đề của những người Pharisêu về việc nộp
thuế cho César - Người đã trích dẫn Lời Chúa để phá vỡ mưu đồ của những người
phe Sadducée. Còn về giới răn lớn nhất, thì câu trả lời Người là thẳng thắn, không
do dự, nhắm thẳng đích.
Đức Giêsu không nhắc nhớ họ về lời ban bố của sách Xuất Hành, đoạn 20: Mười
Điều răn Đức Chúa Trời. Người trích dẫn hay đúng hơn, Người đọc thuộc lòng lời
tuyên xưng lòng tin của sách Đệ Nhị Luật 6,4-5 mà mọi người Do Thái vẫn đọc
khi đi ngủ cũng như khi thức dậy; lời này được ghi trên các thẻ kinh mà những
người Pharisêu vốn đeo trên trán và trên cánh tay; một lời khẳng định tính cách
duy nhất của Thiên Chúa mà theo sau là giới răn yêu mến Thiên Chúa, một tình
yêu phải thấm nhập vào tận đáy lòng, sức lực và ý nghĩ: “Nghe đây, hỡi Israel,
Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Hãy yêu mến Đức Chúa,
Thiên Chúa của anh em, hết lòng, hết dạ, hết sức anh em...”.
Nhưng điểm độc đáo của Đức Giêsu là Người gắn liền “điều răn thứ nhất” này với
“điều răn thứ hai cũng giống điều răn ấy": “Ngươi phải yêu người thân cận như
Page 241 of 793
chính mình” (Lv 16,18). Làm như vậy không những Người diễn tả được “tất cả
Luật Môsê và các sách Ngôn sứ”, nghĩa là tập trung tất cả vào hai giới răn đứng
đầu này, không có vậy thì mọi điều răn khác đều mất hết ý nghĩa, nhưng Người
còn tỏ cho thấy bí quyết của chính cuộc đời Người, một cuộc đời tự hiến vì yêu
mến Cha và yêu thương các anh em của Người.
Cl. Tassin chú giải: “Hai điều răn này chi phối toàn bộ Kinh Thánh (Luật Môsê và
sách Ngôn sứ) không phải để bãi bỏ Kinh Thánh, nhưng là để đọc Kinh Thánh mà
thấy rõ hơn. Và, trong Kinh Thánh, lòng yêu mến không dính dáng gì với thứ tình cảm
bồng bột, đổi thay tuỳ cảm xúc; lòng yêu mến đây chính là sự quyết định gắn bó với
một ai đó mà mình cho người ấy có quyền trên mình và là những hành động cụ thể
nuôi dưỡng quyết định này... Không bao lâu nữa Đức Giêsu sẽ dùng cuộc khổ nạn
của Người mà chứng tỏ rằng Người là hiện thân chính lòng yêu mến Thiên Chúa và
lòng yêu thương mọi người này” ("Phúc Âm thánh Matthêu”, NXB Centurion, trang
236).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Một lời để ghi nhớ: Ngươi phải yêu mến” (Giám mục L. Daloz, “Le Règne
des Cieux s'est approché”. Desclée de Brouwer, trang 309-311).
Đúng là hai điều răn: điều răn thứ nhất là điều răn lớn. Điều răn thứ hai cũng quan
trọng không kém. Có nghĩa là những giới răn ấy không cho phép ta tuỳ thích. Tình
yêu mà những giới răn ấy nói tới, đối với Thiên Chúa cũng như đối với tha nhân
không phải là một thứ tình cảm trôi nổi tuỳ theo tính khí của ta. Tình yêu là một sự
cam kết lớn lao, một sự dâng hiến chính mình, hiến mạng sống mình. Tình yêu
không dừng lại ở nửa đường, mà đi cho tới cùng giống như đám lửa cháy. Giới răn
ấy khơi dậy tình yêu khi mà thường tình và một cách tự nhiên tính lãnh đạm hay
chối từ có nguy cơ thống trị. Giới răn ấy là như tia lửa làm bùng lên đám cháy.
Giới răn ấy nâng đỡ tình yêu khi nỗi chán chường hay thói quen sẽ làm cho tình
yêu ra nguội lạnh hoặc tàn lụi. Giới răn ấy làm bừng lên nhuệ khí khi tình yêu chân
thực đòi hỏi nhiều hy sinh, quên mình... Nhờ tương phản và hỗ trợ giữa tình yêu và
giới răn này mà đời sống ta được thăng tiến!
Giới răn yêu thương có hai mặt, hai mặt mà không tách biệt nhau như mu và lòng
Page 242 of 793
bàn tay: Điều răn thứ hai cũng giống, cũng quan trọng như điều răn thứ nhất, là:
“ngươi phải yêu người thân cận, như chính mình”. Chỉ có một mình Chúa là Đấng
ta phải yêu mến cách tuyệt đối, hơn cả chính mình ta, hết lòng, hết linh hồn và hết
trí khôn ta. Khi yêu mến Chúa hết mình, vượt khỏi chính mình, ta được vào trong
tình yêu Chúa ban tặng, được sống trong tình yêu của Người, lòng ta mở ra hướng
về vô biên, và con người được tạo nên cho cõi vô biên, bởi lẽ Thiên Chúa muốn
thông phần sự sống của Người cho con người, muốn thần hoá con người! Còn về
người thân cận, Đức Giêsu truyền phải yêu người thân cận, như chính mình. Đây
không phải là một sự so sánh bình thường, mà còn hơn thế nữa. Không chỉ đơn
giản là muốn và làm cho người thân cận điều ta muốn cho ta. Đức Giêsu đã đưa ra
một điểm son, một khuôn vàng thước ngọc: “Vậy tất cả những gì anh em muốn
người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta, vì Luật Môsê
và lời các Ngôn sứ là thế đó” (Mt 7,12). Giới răn thứ hai thật minh bạch và đi xa
hơn. Giới răn ấy đòi ta yêu mến người thân cận như người ấy là chính ta, là ta đồng
hoá với người ấy. Nó diễn tả một sự hiệp thông giữa hai hữu thể, giữa hai cuộc
sống, giữa anh em trong một nhà, trong một gia đình Thiên Chúa. Nếu tôi không
yêu mến người thân cận của tôi, nếu tôi khinh chê người ấy, chính là tôi gây thiệt
hại cho bản thân tôi. Yêu người thân cận như chính mình, chính là tôi dành cho tôi
một tình yêu tuyệt vời... Thế nên, và nhất là có điều răn ấy, thật là điều hạnh phúc!
Bởi lẽ khi tôi yêu mến người giống như tôi, người mà tôi nhận ra tôi nơi con người
ấy, thì tôi cũng được người ấy đáp lại bằng lòng yêu mến tự nhiên, bằng mối thịnh
tình theo nghĩa mạnh nhất, còn nếu theo bản năng tôi ngờ vực một người, thì người
ấy có thể trở thành một đối thủ, một người cạnh tranh, một kẻ thù của tôi. Lịch sử
từng minh chứng những biến cố thật lớn lao đượm tình huynh đệ, cũng như những
cuộc bùng nổ dữ dội nhất từng châm ngòi cho thù hận giữa con người.... Điều răn
thứ hai quả là cần thiết, và rất cần thiết nên Đức Giêsu mới dùng tất cả những lời lẽ
trang trọng mà tuyên bố là điều răn ấy cũng giống như điều răn kia, cũng quan
trọng không kém. Người đã đặt con người vào đúng tước vị của nó là hình ảnh và
là con Thiên Chúa!
Quả thực, đây cũng là điều đơn giản và chắc chắn Chúa muốn ta tham khảo...
Yêu mến thế nào, thường là điều phức tạp; bạn phải tìm kiến, nhận thức rõ, kiểm
Page 243 of 793
soát những tình cảm tốt, xấu của bạn, chứ không được miễn trừ. Bạn hãy luôn luôn
phải tìm xem để yêu mến thế nào cho đúng sự thật; cần được học hỏi về điều này.
Nhưng nếu bạn có một ý chí muốn yêu thương, nếu để cho ngọn lửa của Thánh Linh
điều động cuộc đời bạn, thì bạn sẽ thấy con đường phải đi và phương cách để làm.
Bạn hãy tìm kiếm hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn bạn. Bạn hãy tìm kiếm như cho
chính mình. Thì bạn sẽ gặp...!
2. “một từ tóm tắt tất cả Phúc Âm: Yêu mến” (H. Denis “100 mots pour dire la
foi” Desclée de Brouwer, trang 31-32).
Khi nói đến yêu, tôi vốn thích dùng động từ Yêu mến, nó có tính cách chủ động và
tích cực, hơn là dùng từ Tình yêu một từ rất đẹp nhưng cũng rất dễ bị phê phán.
Làm sao có thể là tín hữu mà lại không yêu mến? Làm sao có thể nhận biết Thiên
Chúa của chúng ta nếu Người không phải là Đấng yêu mến chúng ta?
Nhưng vậy thì có nhiều cách yêu mến không? Chắc hẳn là có rồi, nên trong vấn đề
này, tôi vẫn cứ theo gót nhà sư phạm trứ danh là thánh Augustino. Ngài phân biệt
ba trình độ trong hành vi yêu mến.
Trình độ thứ nhất, thấp nhất, không có ý nói là xấu nhất: Thích được yêu (aimer
être aimé). Bạn hãy nói cho tôi hay, có ai mà lại không thích điều đó không? Phải
là con người hư hỏng mới dám nói ngược lại. Mọi người đều như vậy thôi... nhưng
cuộc sống cũng đã dạy cho ta rằng tình yêu còn phải là cái gì khác hơn là niềm
khoái chí (tự tôn kia).
Trình độ thứ hai: Thích yêu (aimer aimer). Ta hãy tạm dịch ở đây là: lấy làm vui
khi yêu mến người khác. Ở bậc này, người ta có ra khỏi mình một chút, có quảng
đại, có vị tha.
Chúa ơi, thật vui và đẹp biết bao khi làm được một việc thêm khi xả thân, và đôi
khi đi tới chỗ đóng vai con chim bồ nông tự để cho con rỉa thịt mình.
Ngay ở điểm này, ai lại không muốn nhận khen thưởng chứ? Bạn hãy nói cho tôi
hay bạn có đủ can đảm để đi thăm một bệnh nhân nào đó, đi uỷ lạo một cảnh khốn
này, chẳng tìm thấy được ở đó một điều gì khích lệ chăng? Nhưng bạn hãy coi
chừng! Tất cả thái quá trong lãnh vực này - quảng đại thái quá - có lẽ là một hình
thức tự tôn tự đại của lòng yêu mến chính mình đó thôi.
Page 244 of 793
Còn trình độ thứ ba: Yêu (aimer). Có thế thôi! Yêu mến người khác vì chính họ,
không phải vì ta làm điều tốt cho họ, không phải vì làm cho nhân đức của ta lớn
lên. Không phải thế, bởi lẽ xét cho cùng, người ta không yêu mến vì... Ta yêu là
yêu thôi. Đó mới là đỉnh cao của “tình cho không, biếu không”.
Hãy nhìn nhận điều này: Ta chẳng mấy khi đạt tới trình độ đó. Chỉ có một vị đã hiến
thân chỉ vì yêu mà thôi, một Đức Giêsu ấy muốn lấy bản tính nhân loại của ta, một
Đức Giêsu ấy mới ban cho ta Thần Linh tình yêu, khi Người tắt thở, một Đức Giêsu
ấy mới có thể sáng nghĩ ra nhân vật Samaritano nhân lành yêu thương mà không đòi
đáp trả và hình dung ra một người Cha đang mở rộng vòng tay đón nhận đứa con đi
hoang trở về.
Nếu phải cần đến một từ để tóm tắt cả Phúc Âm, đó là: Yêu mến.
CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN
TRONG HỘI THÁNH, CHỨC VỤ LÀ ĐỂ
PHỤC VỤ, THEO GƯƠNG ĐỨC GIÊSU TÔI TỚ
(Mt 23,1-12)
I. VÀI ĐIỂM GHI CHÚ:
1. Thi hành chức vụ....
Thay vì làm cho những đối thủ của Đức Giêsu im tiếng, ba dụ ngôn về ngày chung
thẩm mà chúng ta đã suy niệm trong các ngày Chúa nhật thứ 26,27 và 28, lại làm
nổ ra một loạt những tranh luận, trong đó bọn họ bắt tay nhau và thay phiên nhau
giăng những cạm bẫy hòng để Đức Giêsu mắc vào.
- Trước hết, trong Phúc Âm Chúa nhật thứ 29, là mưu mô của “môn đệ nhóm Biệt
phái và những người thuộc phe Hêrôđê": “Có nên nộp thuế cho hoàng đế hay
không?”. Họ nêu lên câu hỏi, chắc ăn là sẽ bắt được con mồi.
Nhưng Đức Giêsu chẳng dại gì để mình rơi vào thế lưỡng nan, Người chuyển hướng
vấn đề, và dựa vào hình khắc trên đồng tiền người ta trao cho, Đức Giêsu tuyên
Page 245 of 793
bố: “Hãy trả cho César những gì thuộc về César, và trả cho Thiên Chúa những gì
thuộc về Thiên Chúa”. Một câu trả lời làm cho những kẻ hạch hỏi phải im tiếng:
“Mọi người đều sửng sốt và rút lui”.
- Thứ đến, một đoạn không có trong bài đọc năm A, là thủ đoạn của những người
thuộc phái Sadducée, “những kẻ không tin có sự sống lại”. Bằng câu chuyện tưởng
tượng về một người đàn bà với bảy đời chồng, họ nắm chắc phen này sẽ giễu cợt
được Đức Giêsu và niềm tin vào sự sống lại. Nhưng Đức Giêsu bắt họ phải quay
về với mặc khải của Thiên Chúa trong câu chuyện bụi gai bốc lửa trong sách Xuất
Hành, chương 3: Người là Đấng tự xưng mình là “Thiên Chúa của Abraham,
Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Giacob, không phải là Thiên Chúa của kẻ
chết, mà là Thiên Chúa của người sống”.
- Nghe tin Đức Giêsu đã “khoá miệng những người Sadducée”, các ông Biệt Phái
lại tấn công Chúa. Lần này họ kéo đến cả nhóm: “Thưa Thầy - một người trong
bọn họ, một tiến sĩ luật, lên tiếng vặn hỏi Chúa - điều răn nào là điều quan trọng
nhất?”.
Đức Giêsu đã trả lời bằng cách liên kết chặt chẽ hai giới luật mến Chúa và yêu
người. Người kết luật:“Tất cả Sách Thánh, gồm Lề Luật và các Ngôn sứ, đều tuỳ
thuộc vào hai điều răn ấy”.
Các đối thủ của Chúa, sau khi đã ê chề với kết cục của ba cuộc tranh luận, “không
còn dám hạch hỏi Chúa điều gì nữa”. Đức Giêsu đã lật ngược thế cờ, chính những
kẻ giăng bẫy để kết tội Chúa nay lại bị Người vạch tội. Người không hề có ý xem
thường quyền bính của những bậc “ngự toà Môsê” và nắm giữ nhiệm vụ giải thích
Lề Luật, nhưng chỉ muốn vạch trần cho họ thấy sự bất nhất giữa cái nói (giáo huấn)
và cái làm của họ: “Họ chỉ biết nói mà không làm”.
- Lợi dụng quyền giải thích Luật của Môsê, họ chất trên vai kẻ khác những gánh
nặng mà bản thân họ không hề đụng vào. Hoàn toàn trái ngược với Đức Giêsu,
Người “chu toàn” Lề Luật, nhưng lại tỏ ra dịu dàng, ân cần đối với những ai phải
mang gánh nặng nề (Mt 11,28-30).
- Cho mình là mẫu mực của thiên hạ - có thể họ chân thành nghĩ thế - “họ luôn làm
mọi việc tốt để cho mọi người thấy”. Họ lo tô điểm cái vỏ bên ngoài - vỏ đạo đức,
vỏ địa vị xã hội - hơn là làm sao để lời nói và việc làm của mình đi đôi với nhau.
Page 246 of 793
* “Hộp kinh": Đó là những túi da đựng những đoạn Kinh Thánh mà mọi người Do
Thái đạo đức thời đó cũng như nay thường mang trên cánh tay trái và trên trán của
mình mỗi lần cầu nguyện. Vì sợ người ta thấy không rõ, nên họ đã nới những hộp
kinh này ra quá khổ.
* “Tua áo": Đó là những chùm len may ở bốn góc của áo ngoài mà những người
Do Thái ngoan đạo thời đó, cũng như Đức Giêsu, đã mang và ngày nay cũng thế,
để thường xuyên nhớ đến các giới răn của Chúa. Những tua áo ấy cũng có kích
thước quá phô trương.
* Danh vọng, địa vị là những thứ họ đặc biệt thèm khát: “Họ ưa ngồi cỗ nhất trong
đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những
nơi công cộng và được thiên hạ gọi là Rápbi”.
2. ... Để phục vụ theo gương Chúa Giêsu:
Khi viết Phúc Âm, vị thánh sử muốn kể lại những câu chuyện về Đức Giêsu, bằng
cách thời sự hoá chúng lại cho các cộng đoàn Kitô hữu hôm nay đang sống trong
những năm 80. Những cộng đoàn ấy đang gặp chống đối và bách hại từ phía Hội
đường Do Thái. Những cộng đoàn ấy đang có nguy cơ bị lây nhiễm vi rút Biệt
phái, và một số người có trách nhiệm trong đó đang tỏ ra cho thấy một thứ tinh
thần kẻ cả rỗng tuếch.
Thánh Matthêu cũng thế, sau khi đã gom góp những lời của Đức Giêsu nói với các
luật sĩ và biệt phái giả hình ("họ"), ông liền thuật lại những điều Chúa dạy nhằm
xác định đâu là những nét đặc thù của việc thi hành quyền bính trong cộng đoàn
“các môn đệ” của Người. Đó là:
* Tình huynh đệ: “Tất cả anh em đều là anh em với nhau”. “Anh em” là từ thông
dụng nhất xuyên suốt cả Tân Ước, để gọi thành viên của cộng đoàn Kitô hữu,
nghĩa là của gia đình Hội Thánh. Do đó phải dứt khoát loại trừ tính kẻ cả, tinh thần
tự mãn, làm cho những ai đang thi hành một tác vụ hay một chức năng trong Hội
Thánh quên đi họ cũng chỉ là một người anh em giữa các anh em của mình.
* Lòng đơn sơ: “Anh em chỉ có một Vị Thầy là Đức Kitô... anh em chỉ có một Cha,
Đấng đang ngự trên trời”. Những danh xưng mà người ta có thể dành cho những vị
có trách nhiệm trong cộng đoàn Hội Thánh, không bao giờ được phép che khuất tính
Page 247 of 793
cách là con một Cha duy nhất mà người Kitô hữu tuyên xưng. “Tư cách của các vị
lãnh đạo trong Hội Thánh bắt buộc phải là một hiện diện phục vụ, và hoàn toàn là một
phản ánh trong suốt về Đấng Duy Nhất ("Assemblées du Seigneur, số 62, trang 31).
* Tinh thần phục vụ: “Người lớn nhất trong anh em, phải là người phục vụ”. Mọi
chức vụ trong Hội Thánh từ nay đều phải được thi hành theo gương Đức Giêsu, là
Thầy và là Chúa, nhưng lại “hạ mình xuống” và làm đầy tớ phục vụ các anh em
của Người (cf. Rửa chân các môn đệ).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Một trách nhiệm phục vụ” (L.Daloz, trong “Le règne de Dieu s'est approché”,
Centurion, trang 315).
Đức Giêsu khiển trách những người Luật sĩ và Biệt phái vì họ tự cho mình hơn kẻ
khác, và muốn tỏ mình ra hơn kẻ khác: họ nới rộng hộp kinh, nối dài tua áo, nghĩa là
họ muốn những thứ đó của họ phải nổi bật hơn của người... Họ muốn khoe mình đạo
đức, sốt sắng với Chúa và với Lề Luật hơn; Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc,
chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, thích được người ta chào hỏi giữa nơi công
cộng và được thiên hạ gọi là “rápbi”... Lời mô tả của Đức Giêsu thật rõ ràng, dễ sợ,
không bỏ qua điều gì! Ngược lại, chúng ta hãy nghe những gì Người căn dặn các
môn đệ: đừng đễ ai gọi mình là “rápbi”, đừng gọi ai dưới đất là cha, đừng để ai gọi
mình là người lãnh đạo. Ở đây cũng thế: tất cả đều rõ ràng! Dĩ nhiên chúng ta không
nên hiểu theo nghĩa sát mặt chữ: nếu như thế lại phải thêm dài dài không biết bao
nhiêu danh xưng khác nữa mới đủ! Tuy vậy, điều rất quan trọng các môn đệ của
Đức Giêsu không bao giờ được quên, là đừng để mối tương quan giữa họ với nhau
rập khuôn theo kiểu tương quan của xã hội họ đang sống. Cách con người liên hệ
với Thiên Chúa luôn ảnh hưởng tới tính chất của mối liên hệ giữa người với nhau.
Nó cho thấy rằng mọi địa vị của con người, mọi chức vụ trong xã hội và cả trong gia
đình, mọi trách nhiệm... đều phải ở trong thế lệ thuộc với một Đấng vừa là Tạo Hoá
vừa là Cha của mọi người. Và không một thứ quyền bính nào có giá trị nếu không
qui chiều về Người: Thử hỏi nhân danh cái gì một con người tự cho mình ở bên trên
một con người khác, cũng mang hình ảnh Thiên Chúa như mình, đòi kẻ đó phải
Page 248 of 793
phục vụ và vâng lời mình? Bởi chỉ có một Thầy, một Cha, và một Người Chỉ Đạo
duy nhất! Và do việc chúng ta chỉ có Thiên Chúa là Cha, nên tất cả loài người chúng
ta đều bình đẳng như nhau trong cùng một nhà: “tất cả anh em đều là anh em với
nhau!”.Quyền bính, chức cả, đều chỉ là những trách nhiệm phục vụ. Chỉ trong phục
vụ, chúng mới có lý do tồn tại: “Kẻ làm lớn trong anh em sẽ là người phục
vụ”. Chúng chỉ có thể là những danh hiệu của tình yêu, là ánh phản chiếu chính uy
quyền và sự cao cả của Thiên Chúa. Đức Giêsu đã cho thấy rõ điều đó khi Người hạ
mình xuống làm người đầy tớ đau khổ và vâng phục. Mẫu gương đó của Chúa đã từ
nay trở nên qui luật cho mối tương quan giữa các môn đệ với nhau: “ai treo mình
lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên”.
2. “Ở bên các gia đình đang gặp tang chế: một sứ mạng của Hội Thánh, một
phục vụ huynh đệ”.(do một nhóm thành viên cộng tác thuộc giáo phận về mục vụ
bí tích và phụng vụ của vùng truyền giáo phía Tây, trong “Vers la lumière” (CRER,
Angers).
- “Ai có trách nhiệm?”
“Tất cả mọi người thuộc cộng đoàn Dân Chúa đều phải ý thức trách nhiệm của
mình trong việc cử hành an táng. Tất cả không cùng một danh nghĩa như nhau,
nhưng mỗi người có phần mình tuỳ hoàn cảnh và tuỳ chức vụ của mình (...). Cả
cộng đoàn nói chung cũng có vai trò của nó” ("Nouveau rituel des funérailles”,
Desclée Mame, N.5).
Cả cộng đoàn được mời gọi làm chứng về niềm hy vọng và niềm tin của mình vào
sự phục sinh. Vấn đề không phải là tìm cách đưa người giáo dân thế chỗ của linh
mục, nhưng làm sao để họ hợp tác vào việc trình bày một Hội Thánh tôi tớ.
- Hai thái độ phải có:
1. Một hiện diện huynh đệ:
Khi có người qua đời trong khu xóm, trường học, thôn làng, nhà máy... của mình,
chẳng lẽ người Kitô hữu chúng ta không biết đến hiện diện, một cách thực tế, và đầy
kính trọng sao? Mối liên hệ đơn sơ giữa người với người, sự quan tâm chân thành đến
người khác, có khả năng làm dịu đi nỗi đau thương của cái chết. Đến đó, hiện diện và
thinh lặng bên những con người đang đau khổ. Lắng nghe tiếng thở than, mỗi tức tưởi
Page 249 of 793
sự câm nín của họ. Đây không phải là lúc để diễn thuyết hay dạy đời, nhưng là cơ hội
để hiệp thông và đồng cảm, theo nghĩa trọn vẹn của nó.
2. Một chứng tá:
Sự hiện diện như thế sẽ làm sáng tỏ giá trị của mọi cuộc sống, và làm chứng về sự
trân trọng của Hội Thánh đối với tất cả những gì làm nên lịch sử của một đời người.
- Những vai trò khác nhau:
Tình trạng giảm sút số linh mục, sự nhìn nhận chỗ đứng của những người đã chịu
phép thanh tẩy, ý thức về tính cộng đoàn trong mục vụ tang lễ, mời gọi mọi phần
tử trong cộng đoàn Kitô hữu phải làm tròn nhiều vai trò khác nhau... Trước khi cử
hành (...) đang lúc cử hành (...) sau cử hành (...).
Sự ra đi của một người thân, một người bà con, một người hàng xóm hay một
người bạn luôn là một biến cố đau thương. Người Kitô hữu trong cùng khu xóm đó
không được phép tỏ ra hờ hững. Công tác mục vụ an táng của Hội Thánh là một
yếu tố quan trọng cho việc loan báo Tin Mừng hôm nay. Tham dự vào lễ nghi an
táng không phải là chuyện chẳng đặng đừng ở đời, nó là một phần của ơn gọi của
những ai đã lãnh nhận phép Thanh Tẩy. Do đó khi ở bên những tang gia trong lúc
bối rối, các Kitô hữu đang thi hành sứ mạng của họ trong Hội Thánh. Có lẽ cần
khẩn trương lên một kế hoạch đào tạo và thông tin cho các cộng đoàn Kitô hữu,
sao để hình thành được những nhóm phụ trách tang lễ”.
CHÚA NHẬT XXXII THƯỜNG NIÊN
DỤ NGÔN
10 CÔ TRINH NỮ ĐƯỢC MỜI DỰ TIỆC CƯỚI
(Mt 25,1-13)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một dụ ngôn gởi đến những thính giả Do Thái ngày xưa:
Bài Tin Mừng của ngày Chúa nhật thứ 32 hôm nay lấy trong diễn từ thứ 5 của Đức
Page 250 of 793
Giêsu, “diễn từ về thời cánh chung”. Đức Giêsu đã từ chối trả lời câu hỏi của các
môn đệ: “khi nào những sự việc ấy sẽ xảy ra?”. Bù lại, sau khi kể ra những dấu
hiệu báo trước biến cố, Người ân cần giải thích cho họ phải chuẩn bị trước như thế
nào: Năm dụ ngôn về sự tỉnh thức là những minh hoạ cho điều đó.
- Trước hết, Chúa dùng câu chuyện lụt đại hồng thuỷ và ông Nôe để so sánh (Mt
24,37-42): “Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thuỷ ập tới cuốn đi hết
thảy”. Ai nấy chỉ lo chuyện đời:“thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng”; Họ
không muốn biết rằng Thiên Chúa có thể thi hành việc xét xử ngay giữa cuộc sống
hiện tại này. Một mình Nôe đã biết chuẩn bị cho tai hoạ sắp đến.
- Tiếp đến, Chúa kể dụ ngôn về kẻ trộm đêm, Người quả quyết: “nếu chủ nhà biết
vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình
đâu”. Và kết luận: “Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ
phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến”.
- Sau đó Chúa móc nối với dụ ngôn người đầy tớ trung tín để tuyên bố: “Phúc cho
đầy tớ ấy nếu chủ về mà thấy anh ta đang làm như vậy!”.
- Đức Giêsu tiếp tục kể tới dụ ngôn mười cô trinh nữ được mời dự tiệc cưới. Bối
cảnh của câu chuyện chẳng xa lạ gì đối với các thính giả của nó: một tiệc cưới như
thường xảy ra ở Palestine thời đó:
* Như người ta thường biết, cô dâu phải ở tại nhà cha mẹ, chờ chú rể cùng với bạn
bè đến rước.
* Khi chú rể đến một cách long trọng để tìm đón cô dâu về nhà mình, nơi sẽ diễn
ra nghi thức chúc hôn và tiệc cưới, có một đám rước tưng bừng ra đón chàng với
đèn đuốc sáng trên tay, rồi sau đó cùng với chàng tiến vào tận phòng tân hôn.
Dụ ngôn của Đức Giêsu được Matthêu thuật lại gồm 3 hồi và một màn kết:
* Hồi 1: màn mở với cảnh mười cô trinh nữ “được mời dự tiệc cưới”, cầm đèn “ra
đi đón chú rể”. Nhưng chú rể đến trễ, nên các cô “thiếp đi rồi ngủ cả”.
* Hồi 2: Câu chuyện đang mở màn một cách tốt đẹp, bỗng sang một khúc quanh bi
đát, khi thình lình “nửa đêm có tiếng la lên: kìa chú rể, ra đón đi”.
Lúc này xảy ra một sự tách biệt giữa nội bộ các cô.
Một bên, gồm năm cô được gọi nào là “biết phòng xa”, “thận trọng”, “khôn”.
Trong Thánh Kinh, đức tính này không chỉ sự khôn khéo theo kiểu người đời cho
Page 251 of 793
bằng một sự sáng suốt trong hành động, một cách thực tiễn, đối với ý định của
Thiên Chúa. Được kể là “khôn” những ai ý thức được tính khẩn trương của ngày
giờ, và biết ứng xử phù hợp.
Năm cô gái này “vừa mang đèn, vừa mang dầu theo”. Họ lập tức sẵn sàng, đèn
trong tay cháy sáng, để nhập vào đám rước đi đón chú rể và đám bạn bè của chàng.
Bên kia là năm cô được gọi là “dại”. Trong Thánh Kinh, tính từ này không chỉ sự
bất cẩn, lơ đễnh, cho bằng một thái độ quên lãng đối với Thiên Chúa: được xem là
“dại” kẻ nào lạc xa con đường của Thiên Chúa.
Cả năm cô này mang đèn mà không mang dầu theo. Các cô nửa chừng bị thiếu dầu
vì chú rể đến trễ và bất ngờ. Do không thể xin các chị em khác chia dầu cho, bởi
chẳng ai có thể tỉnh thức dùm ai, nên họ phải nửa đêm đi đánh thức chủ tiệm dậy
bán dầu cho. Nhưng đi rồi trở về thì đã quá trễ!
* Hồi 3: Đám rước đã vào trong phòng cưới. Cửa đã đóng lại và sẽ không mở ra
nữa. Các cô khi ấy mới năn nỉ: “Thưa ngài, thưa ngài! mở cửa cho chúng tôi
với!”, nhưng vô ích. Chỉ có tiếng trả lời:“Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các
cô!”. Thật trùng hợp lạ lùng với câu của Đức Giêsu trong Bài Giảng trên
núi: “Đến ngày đó, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa... Bấy
giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: Ta không hề biết các ngươi” (Mt 7,22-23).
* Màn kết: với lời khuyên: “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày
nào, giờ nào”.
Các thính giả của Đức Giêsu là những người rất rành Kinh Thánh, không thể lầm
vào đâu được: dụ ngôn với bối cảnh một bữa tiệc cưới này gợi nhớ đến giao ước
của Thiên Chúa với Dân Người (cf. Ed 16,1-43.49-63). “Qua hình ảnh các trinh
nữ này, J.Potin nhận định, Đức Giêsu nhắm đến tập thể những người Do Thái đang
mong đợi Đấng Cứu Thế. Nhưng ơn cứu độ đòi phải chờ đợi. Dân Chúa đã thiếp
ngủ về mặt thiêng liêng. Nhưng nay thời cứu thoát đã đến. Người ta phải mau
chóng đáp lại lời loan báo Tin Mừng, phải nhập vào đám rước đang ngang qua.
Để vài giờ nữa thì không thể kịp. Khi gởi gắm lời kêu gọi tối hậu của Thiên Chúa,
Đức Giêsu muốn cảnh tỉnh dân Israel, đám dân cũ ở Giêrusalem, các vị lãnh đạo
tôn giáo. Nếu họ chối từ lời loan báo ơn cứu độ này, họ sẽ không thể được gia
nhập Nước Trời! Cả một tai hoạ nghiêm trọng sẽ dành cho họ trong tương
Page 252 of 793
lai” ("Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, trang 383).
2. Một dụ ngôn gởi đến những Kitô hữu chúng ta hôm nay:
Dụ ngôn mà Đức Giêsu gợi ra cho các thính giả Do Thái của Người suy tư, vẫn có
giá trị cho mọi thời, cả cho thời chúng ta nữa. Được Matthêu đưa vào trong diễn từ
dài sau cùng của Phúc Âm ông, khi được gởi đến cho cộng đoàn Kitô hữu, nó trở
thành một lời kêu gọi thôi thúc phải tỉnh thức, vì loài người chúng ta không thể biết
trước “giờ” chú rể đến, “ngày” Chúa trở lại. Cl.Tassin nhận xét: “Để được dự vào
bữa tiệc có một không hai này, được mời mà thôi không đủ, còn phải chuẩn bị sẵn
sàng nữa”. Cũng như mười cô phù dâu ở đây, được mời không có nghĩa đương
nhiên được vào dự tiệc cưới, thì tự xưng mình là Kitô hữu thôi cũng chưa đủ. Do
đó phải khẩn trương chuẩn bị đón Chúa trở lại. Đến ngày đó, Đức Giêsu chỉ “nhận
ra” thuộc về Người những ai, trong lúc tích cực mong chờ Người, biết thi hành ý
muốn của Chúa Cha; như thế mới là “người khôn”, theo nghĩa của Kinh Thánh.
Cl. Tassin viết tiếp: “Kitô hữu không phải là kẻ bị ám ảnh bởi ngày tận thế sắp
đến. Bổn phận của họ là phải luôn sẵn sàng sống đức tin của mình giữa dòng thời
gian, phân biệt với những kẻ chỉ biết có hiện tại trước mắt: chính đây là điểm mà
trên đó Thiên Chúa sẽ phán xét loài người. Lối sống say sưa với hiện tại, kiểu dư
thừa phù phiếm không cần biết trước sau đôi khi lại lấn át khả năng ý thức đúng
đắn về hiện tại, biết rút ra những bài học từ quá khứ, biết sửa soạn cho tương lai.
Hiểu như thế thì dụ ngôn mới thể hiện được hết sức tra vấn của nó.
Dụ ngôn về lụt đại hồng thuỷ trình bày cho thấy sự phán xét của Thiên Chúa ập
xuống nghiệt ngã ngay giữa dòng đời thường của con người. Dụ ngôn kẻ trộm đêm
kêu gọi phải tỉnh táo trước mọi thứ bất ngờ không hẹn trước. Và dụ ngôn về người
đầy tớ trung tín nêu rõ tinh thần vâng phục Chủ phải là linh hồn của thời gian đợi
chờ. Hội Thánh sống với niềm mong đợi ngày cánh chung ở cuối chân trời, nhưng
cuộc phán xét đã bắt đầu hôm nay, trong những lựa chọn của đời sống hằng
ngày”("l'Evangile de Matthieu”, Centurion, trang 259-260).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Page 253 of 793
1. “Hãy chong đèn sáng” (Mgr. L.Daloz, trong “Le Règne des cieux s'est
approché, Desclée de Brouwer, trang 335-336).
“Việc loan báo Chúa đến không có mục đích hù doạ chúng ta, hay bắt chúng ta
phải chờ đợi trong sợ hãi kinh hoàng. Thiên Chúa đến trễ không có nghĩa Người
tìm cách bắt chợp chúng ta. Người không rình mò bắt tội bắt lỗi con người để
trừng phạt! Người là Cha, người Cha nhân từ chỉ muốn mọi người được cứu
độ” (1Tm 2,4). Người ban cho chúng ta thì giờ vì lợi ích cho chúng ta, để chúng ta
biết sử dụng cho nên. Thời gian cho sự kiên nhẫn đợi chờ của Thiên Chúa cũng là
thời gian cho sự bền đỗ của chúng ta, thời gian của lịch sử chúng ta, là cơ hội cho
chúng ta hoán cải đổi đời, sám hối trở về. Chúng ta phải biết cảm tạ Thiên Chúa về
món quà thời gian ấy, và chính chúng ta cũng phải biết nhẫn nại đối với người
khác như Thiên Chúa, cầu nguyện cho mọi người, để thông hiệp vào trong lòng
nhân hậu và tình thương bao la của Thiên Chúa. Phải biết tận dụng thì giờ, phải
hiểu lý do tại sao ông chủ về trễ!
Chúng ta thấy các cô trinh nữ khôn ngoan, có vẻ ích kỷ quá: khi chú rễ đến, họ từ
chối không chịu chia chút dầu cho các cô kia: “Sợ không đủ cho chúng em và cho
các chị đâu, các chị ra hàng mà mua thì hơn”. Phải chăng họ quá khôn, quá thủ
cho mình, y hệt như con kiến trong câu chuyện ngụ ngôn? Chúng ta đã biết rằng:
dụ ngôn không phải là một câu chuyện dạy ăn ngay ở lành. Nó dùng sự so sánh lấy
ra từ sinh hoạt hằng ngày, từ lối xử sự thông thường ở đời. Nó không có ý đưa ra
một qui luật đạo đức, hay một mẫu mực nhất thiết phải theo... Người ta cũng có thể
có nhận xét tương tự về thái độ quá ngờ vực hay quá cứng cỏi của chú rể đối với
các cô khờ dại. Đúng là Đức Giêsu tự nhận mình là chú rể, nhưng điều đó không
có nghĩa là Người xử sự theo kiểu chú rể trong dụ ngôn, xua đuổi những kẻ đến
trễ: “Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô!”. Giáo huấn của dụ ngôn được
chính Đức Giêsu rút ra. Đó là thái độ luôn sẵn sàng để đáp lại tiếng gọi: “Kìa chú
rể, ra đón đi!”. Cần phải cảnh giác, tỉnh táo, khôn ngoan, để nhận ra, phân biệt,
biết cách đáp trả; Cần phải chong đèn cho sáng và dự trữ trong mình lúc nào cũng
đầy dầu Bác Ái, để giữ cho ngọn lửa đừng tàn lụi; Cần phải có mặt ngay khi Chúa
đến, và đừng đi đâu xao lãng việc gì... “Anh em hãy canh thức, vì anh em không
biết ngày nào giờ nào...” Chúa không chỉ đến trong ngày tận thế. Nếu chúng ta chờ
Page 254 of 793
Người đến vào ngày tận thế, chúng ta sẽ thấy thời gian quá dài và chúng ta cũng sẽ
thiếp đi rồi ngủ cả. Nếu biết rằng Người có thể đến trong mỗi phút giây của cuộc
sống, chúng ta sẽ lo thắp sáng ngọn đèn đức tin, đổ đầy bằng dầu đức Ái, để mau
ra nghênh đón Người không chút chậm trễ. Rồi sẽ đến một ngày, Người tỏ ra cho
chúng ta biết Người là ai, và đã đến với chúng ta như thế nào: “Ta bảo thật các
ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất
của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính ta vậy” (25,40).
2. “Con ve và con kiến” (Bible du dimanche, trang 339-340).
“Một đán cưới to ở một làng quê Palestine: 10 cô phù dâu đến để tháp tùng chú rể
đi đón cô dâu. Nhưng chỉ có năm trong số các cô xứng đáng được vào phòng tiệc.
Tại sao chú rể lại có thái độ có vẻ cứng cỏi như thế? Dường như tiêu chuẩn chàng
đòi hỏi nơi các cô chính là sự “khôn ngoan”. Một khi đã quyết định đi theo chú rể
(nói cách khác: một khi đã quyết định là Kitô hữu), phải hoàn toàn qui hướng về
Đức Kitô, không được xao lãng tỉnh thức vì đủ ba mươi sáu thứ chuyện phù phiếm
vô bổ ở đời. Phải biết chọn lựa, đó là một chuyện. Phải tận dụng mọi phương tiện
cần thiết để trung thành với lựa chọn của mình và để đi đến cùng, đó là một
chuyện khác nữa... và là chuyện quan trọng hơn cả.
Thánh Matthêu kể lại dụ ngôn này vào cái thời mà chắc chắn các Kitô hữu đã quá
quen với đức tin của mình, và đang dần dần làm cho đức tin ấy chỉ còn là vâng
theo Hội Thánh một cách máy móc mà thôi. Thời nào thì cũng thế, và những
phương thế để tìm lại sức sống cho niềm tin cũng thế thôi”.
CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN
CÁC NÉN BẠC
(Mt, 25,14-30)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Page 255 of 793
1. Một dụ ngôn nói với người Do Thái hôm qua:
Hơn tất cả 4 dụ ngôn trước nói về sự tỉnh thức - đại hồng thuỷ (24,37,42), kẻ trộm
đến ban đêm (24,43-44), người đầy tớ trung tín (24,45-51) và trong PÂ Chúa nhật
trước, mười người trinh nữ (25,1-13) - dụ ngôn Các Nén bạc nhấn mạnh đến trách
nhiệm của các môn đệ. Một trách nhiệm không nhỏ (21) nếu ta nhớ rằng vào thời
ấy, nén bạc (talent: tiếng Pháp cũng có nghĩa là tài năng) không là những khả năng
tự nhiên khả năng trí thức hoặc khả năng nhân loại phải phát triển, nhưng là một
đơn vị trọng lượng, đơn vị tiền. H. Vulliz giải thích: “Nó là kim loại thực sự, cân
nặng từ 35 đến 60kg trị giá từ 4300 đến 8700 quan Pháp (8 triệu 6 đến 17 triệu 4
tiền Việt Nam), nếu bằng bạc, và trị giá 140.000 đến 152.000 quan (từ 250 triệu
đến 304 triệu đồng Việt Nam), nếu bằng vàng.
Sau khi đã đo lường kỹ lưỡng trọng lượng của những trách nhiệm được chủ giao
cho các đầy tớ, ta hãy đọc lại dụ ngôn kỹ hơn. Ta có thể chia diễn biến ra làm 3
thời kỳ rất rõ ràng.
- Thời kỳ ra đi của ông chủ. Ông “đi xa”. Ông trao cho 3 đầy tớ, mỗi anh một số
nén bạc. Đó thực là một tài sản như ta đã thấy! Hoàn toàn tin tưởng các đầy tớ, ông
không đưa ra một thoả thuận nào về cách họ phải sử dụng số bạc đó. Nhưng đó là
một niềm tin tưởng rõ ràng, vì ông “đưa cho mỗi người tuỳ theo khả năng của họ”.
- Thời kỳ vắng mặt: sự ra đi của ông chủ “tức khắc” tạo nên những phản ứng trái
ngược nhau nơi các đầy tớ.
. Hai người đầu liều lĩnh có tính toán: họ gởi tiền vào ngân hàng “để sinh lợi”.
. Người thứ ba lại sợ hãi. Theo “lời khuyên của luật rabbi đối với những ai nhận
tiền gởi và tự cho mình không có trách nhiệm trong trường hợp trộm cắp”, anh đào
lỗ chôn nén bạc của chủ, và phủi tay trốn trách nhiệm.
- Thời kỳ tính sổ, cũng với sự trở về của chủ, sau một thời gian dài vắng mặt.
. Hai người đầu thay phiên nhau trình lên số bạc đã sinh lợi gấp đôi.
Chủ đã gọi họ là những đầy tớ “tốt lành và trung tín”. Họ đã đáp ứng lòng mong
đợi của ông, họ xứng đáng với niềm tin tưởng của ông: thay vì để tiền nhàn rỗi vô
ích, họ đã liều mình để sinh lợi. Họ hành xử không như nô lệ, nhưng như người
cộng sự. Vì thế chủ sẽ trao phó cho họ những trách nhiệm lớn hơn đưa họ từ địa vị
tôi tớ lên hạng đồng bàn với chủ. Ông bảo họ: “hãy đến hưởng sự vui mừng của
Page 256 of 793
chủ ngươi”.
. Còn người thứ ba thật kỳ dị, anh vẽ nên hình ảnh một ông chủ khó chịu, anh cho
đó là “một người khó tính” “gặt ở nơi không gieo”, “thu ở nơi không phát”. Anh
thú nhận: “Tôi sợ, nên đã chôn nén bạc của ông dưới đất”. Và anh kết luận: “Đây,
nén bạc của ông đây”.
Tức giận vì lời lẽ của người đầy tớ này, ông chủ, có phần nào mỉa mai, chỉ cho anh
thấy thái độ bất nhất của anh: “Ngươi đã biết ta hay gặt ở nơi không gieo, thu ở nơi
không phát. Sao người không gởi bạc vào ngân hàng, để khi ta về sẽ thu cả vốn lẫn
lời?”. Ông chủ đã tin cậy thì phải đáp lại bằng thái độ trách nhiệm xứng đáng với
nhiệm vụ được trao chứ.
Án phạt ban xuống: “Tên đầy tớ xấu xa và lười biếng” bị chủ tước cả nén bạc duy
nhất, vì anh không biết sử dụng. Nhiệm vụ bị bãi bỏ. Anh bị ném “vào nơi tối
tăm”.
Sự hồi hộp được khéo léo sắp xếp kéo dài cho đến cuối dụ ngôn, và diễn tiến câu
chuyện cho đến cuộc đối thoại giữa người đầy tớ thứ ba với ông chủ cho thấy rõ
những đối tượng đầu tiên mà dụ ngôn có thể nhắm tới, những người mà Đức Giêsu
muốn tạo cho một cơ may cuối cùng.
. Đó là các lãnh tụ tôn giáo, luật sĩ và biệt phái tự xưng là “đầy tớ của Thiên Chúa":
Họ đã nhận gìn giữ Lời Chúa. Liệu họ có để tài sản này nhàn rỗi vô ích? Liệu họ
có chiếm hữu làm của riêng?
. Đó là những người Do Thái, quên lãng sự nhân từ và lòng thương xót của Thiên
Chúa, liều mình tìm kiếm an toàn tôn giáo trong việc lo âu giữ Luật cách cứng
nhắc và tự giam mình trong thực hành nệ luật.
J. Potin bình luận: “Đức Giêsu cho thấy có một số chức sắc tôn giáo đã biết làm
cho Lời Chúa sinh hoa kết trái giống như các thiếu nữ sẵn sàng đi theo chồng.
Làm sao Ngài có thể không công nhận công trạng của những người công chính đã
giúp phát triển đức tin của dân Người, các tổ phụ, một vài vị vua, các tiên tri, số
đông thầm lặng của những kẻ tin. Tuy nhiên có những kẻ, do tính bảo thủ sợ hãi,
đã không làm được như vậy. Có lẽ Đức Giêsu nhắm vào giới Sađucêô rất bảo thủ.
Đó là lý do tại sao ông chủ trao nén bạc cho kẻ biết sinh lợi nhiều nhất. Nước
Thiên Chúa tiếp tục sinh hoa kết trái nhờ những đầy tớ trung thành, nhưng khốn
Page 257 of 793
cho ai từ chối sinh lợi kho tàng đã nhận lãnh”.
2. Một dụ ngôn nói với Kitô hữu chúng ta.
Dụ ngôn mà Đức Giêsu đề nghị thính giả Do Thái suy nghĩ này, thánh sử Mt đã
thuật lại với mục đích giúp cộng đoàn tín hữu sống trong lúc chờ đợi mỏi mòn
ngày trở lại của Chúa. Các thành viên của cộng đoàn có lẽ đã mê ngủ, bị cám dỗ
chỉ thực hành giới răn với tinh thần nệ luật, bị tê liệt vì sợ hãi.
Khi lồng dụ ngôn này vào “diễn từ cánh chung” và nối kết chặt chẽ nó với dụ ngôn
10 người trinh nữ, tác giả PÂ đã biến dụ ngôn này thành 1 dụ ngôn về sự tỉnh thức
trong trung tín.
J. Dupont nhận xét: “Khi truyền đạt dụ ngôn này, Mt vẫn giữ được giáo huấn mà
độc giả của ông phải biết rút ra. Dù cuộc trở lại của Chúa có chậm trễ, các tín
hữu vẫn phải “tỉnh thức” và nhớ rằng họ sẽ bị xét xử về cách sống, liệu họ có
được vào Nước Trời hay không, cũng tuỳ thuộc vào đó. Sự tỉnh thức chính là sự
trung tín trong khi hoàn thành các nhiệm vụ được uỷ thác, nghĩa là mọi bổn phận
của đời sống Kitô hữu. Để tham dự vào ơn cứu độ, chỉ nghe Lời Chúa chưa đủ:
cần phải thực hành, làm cho Lời Chúa sinh hoa kết trái... Người tín hữu không
biến sứ điệp thành hành động sẽ chẳng rút ra được lợi ích nào từ điều họ đã lãnh
nhận được...”
PÂ là một số vốn: đã ký thác cho ai thì người ấy phải sinh lợi. Họ phải để PÂ biến
đổi cuộc đời, hướng dẫn mọi hoạt động. Chỉ như thế họ mới chứng tỏ mình “trung
tín” với Đấng đã ký thác PÂ cho họ.
Lòng đạo đức và ý hướng tốt chưa đủ. Đời sống Kitô hữu là một hành động có
trách nhiệm. Bức tranh vĩ đại vẽ cảnh phán xét cuối cùng, trên đó ta kết thúc năm
phụng vụ Mt, sẽ cho ta toàn bộ nội dung vào Chúa nhật tới.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một chờ đợi khiến những nhiệm vụ hiện tại thành nghiêm túc. (Mgr. L.
Daloz, Le Règne des cieux s'est approché, DDB).
Dụ ngôn giúp soi sáng hoàn cảnh của ta. Những nén bạc không là của ta, chúng
Page 258 of 793
được trao phó cho ta. Trước khi đưa các nén bạc ra làm việc, ta đã lãnh nhận
chúng. Sau đó, ta sẽ phải tường trình cách thế ta đã dùng để làm cho những nén
bạc sinh lợi. Đời sống ta, những khả năng, những phương tiện hành động, các hoạt
động, tất cả đều là ơn Chúa ban. qua việc sáng tạo, qua ân sủng, Thiên Chúa đổ
đầy hồn ta, mỗi người tuỳ khả năng đón nhận. Đời sống ta chỉ ở trong sự thật nếu
nó là một bài ca tạ ơn, là của lễ, là đợi chờ và hy vọng! Ta không có quyền chiếm
đoạt, sử dụng nó theo ý riêng, như thể chính ta ban cho mình sự sống. Ta không thể
quên đời sau, không được quên nơi ta xuất phát, nơi ta sẽ đến, Đấng ta sẽ phải trả
lời, điều đó giúp ta can đảm ý thức bổn phận mình ở đời này mà không quên đời
sau. Sự trở lại của chúa khiến ta khẩn trương đến độ không có thời giờ nghĩ đến
điều gì khác nữa. Đời sau làm cho đời này có ý nghĩa. Kết thúc thời gian làm cho
thời gian có ý nghĩa! Kết thúc thời gian mở ra cho thời gian một chân trời. Công
việc hiện tại của ta không đơn thuần là một “việc làm”, đó là một bổn phận, một sứ
mạng. Nó chỉ có ý nghĩa khi hướng về vô biên. Sự chờ đợi ngày Chúa đến không
làm mất giá trị của nó cũng không biến nó thành vô nghĩa. Trái lại sự chờ đợi Chúa
đến tạo cho nó một tầm quan trọng, mà giá trị chắc chắn chính sự chờ đợi này biến
công việc thường ngày thành cơ hội bày tỏ lòng trung tín và mối tương giao với
Chúa: “tốt lắm, hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, ngươi đã trung tín trong việc nhỏ,
ta sẽ đặt ngươi coi sóc những việc lớn, hãy đến hưởng sự vui mừng với chủ
ngươi”.
2. Ta chỉ là quản lý (H. Denis, Cent mot pour diu la foi, DDB).
Một tư tưởng cũ kỹ ta không được phép quên, tư tưởng rất gắn bó với tôn giáo
Nhập Thể, đó là trên trần gian này ta chỉ là quản lý. Hiển nhiên phải là những quan
lý năng nổ, sáng tạo, quan trọng. Nhưng cũng chỉ là quản lý.
Nói cách khác, ta không phải là chủ nhân các của cải mà ta làm sinh lợi: “Lạy Cha
rất nhân lành, mọi sự đều bởi Cha!”. Đúng thế, đúng đối với mọi nghề nghiệp,
mọi công tác nguy hiểm, táo bạo nhất (tôi nghĩ đến những ai đụng chạm đến lãnh
vực đạo đức sinh học). Nhất là đối với Giáo Hội, với các tác vụ và sự phục vụ của
Giáo Hội hiểu theo nghĩa rộng nhất.
Vị trí người quản lý quan trọng đến nghịch lý. Cuối cùng không những ông chủ sẽ
Page 259 of 793
trao lại kết quả của công việc đã hoàn thành mà còn ban thêm rất nhiều.
Nhưng ông cũng trừng phạt nặng nề đầy tớ nào không làm việc. Theo một tục ngữ
Do Thái, ngày nay người ta vẫn còn nói: Ai không có, người ta sẽ lấy đi luôn cái
nó có. Rốt cuộc, nó không còn lại chút gì.
Cũng nên lưu ý rằng Phaolô, dù không được nghe Đức Giêsu rao giảng ở Palestine,
vẫn có cùng ngôn ngữ với Ngài:
“Xin mọi người hãy coi chúng tôi là tôi tớ của Đức Kitô và là quản lý các mầu
nhiệm của Thiên Chúa. Vậy điều mà mọi người đòi hỏi nơi các quản lý, đó là hãy
trung tín”.
Hãy để Chúa đến, chính Ngài sẽ soi sáng những bí mật trong bóng tối và phơi bày
công khai mọi ý nghĩa trong tâm hồn. Rồi, mỗi người sẽ nhận được từ Thiên Chúa
lời ca tụng, lời ca tụng ấy lại trở lại với Ngài (1Cor 4,1.2.5).
3. Thế giới được trao phó cho ta nhưng không kèm theo bản hướng dẫn cách
sử dụng (Secours Catholique).
Hãy lưu ý rằng Thầy Chí thánh không đưa ra một qui ước nào. Ngài đã có thể nói:
“Ta báo trước, khi ta trở lại, Ta muốn gấp đôi số vốn, hãy đầu tư vào bất động sản
hay vào dịch vụ để sinh lợi”. Không, các tôi tớ đã đủ trưởng thành để biết điều phải
làm.
Đó là bài học đầu tiên của bài Phúc Âm này.
Thế giới được trao phó cho ta mà không kèm theo bản hướng dẫn cách sử dụng. Có
lẽ ta đã mơ màng nghĩ rằng Đức Giêsu, khi trở về bên Chúa Cha sau ngày Thăng
Thiên, vẫn giữ đường dây điện thoại trực tiếp với các môn đệ, vẫn sẵn sàng ngày
đêm trả lời những câu hỏi băn khoăn nhất của các dân tộc và các cá nhân: “Lạy
Chúa, phải làm gì trong trường hợp chiến tranh huynh đệ tương tàn, trong các vấn
đề tài chính, thiên tai?... Chúa ơi, hãy tìm cho con công ăn việc làm, hãy chữa
bệnh cho đứa con của con, hãy sửa lại căn nhà sắp sập...”.
Giấc mơ ảo tưởng ấy, ta chưa giũ bỏ hết đâu. Nó vẫn ghi khắc trong tế bào di
truyền của ta. Nhưng sự im lặng của Thiên Chúa cứu ta khỏi ma thuật, sự vắng mặt
của Ngài khơi dậy trong ta niềm khao khát khác hẳn với một nhu cầu.
Và từ đó, ta phải luôn tỉnh thức đối với những ai tự cho rằng có thể lấp đầy quảng
Page 260 of 793
không của sự vắng mặt, đưa ra những giải đáp đơn sơ cho các câu hỏi phức tạp, và
nắm trong tay tự do gai góc mà chính Thiên Chúa đã trao phó cho ta. Sự vắng mặt
chỉ là tương đối, vì Đức Giêsu đã hứa: “Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi. Thánh
Thần của Thầy sẽ ngự trong các con”. Trong các con chứ không ở nơi đâu khác
hoặc ở trên mây. Trong nơi sâu thẳm nhất của Giáo Hội và của chính các bạn. Bản
hướng dẫn cách sử dụng đời sống và thế giới, nếu có, nằm ở đó...
CHÚA NHẬT LỄ THĂNG THIÊN
“VÀ ĐÂY, THẦY Ở CÙNG ANH EM
MỌI NGÀY CHO ĐẾN TẬN THẾ”.
(Mt 28,16,20)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Kết thúc mà lại khởi đầu
Phụng vụ bài đọc năm A về lễ Thăng Thiên mời gọi ta suy niệm những câu cuối
cùng của Phúc Âm thứ nhất. Đoạn văn kết thúc Phúc Âm Matthêu này đặc biệt gợi
nhớ đến hai chương đầu của Phúc Âm.
- Thực vậy, khi viết “Phúc Âm về thời niên thiếu”, thánh Matthêu muốn mời gọi ta
coi việc Đức Giêsu giáng sinh tại Belem, thành vua Đavít là ứng nghiệm lời tiên tri
về một Đấng “Emmanuel": Đấng“Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta” (Is 7), còn các
Đạo sĩ đến từ phương Đông tiêu biểu cho những người tiên phong của Dân Ngoại
đang đi đến niềm tin vào Đức Kitô: “Họ THẤY Hài Nhi với thân mẫu là bà Maria,
liền SẤP MÌNH THỜ LẠY NGƯỜI”.
- Ở đoạn kết thúc, rõ ràng là thánh sử, đã lấy lại cũng những lời lẽ trên để thuật lại
cuộc gặp gỡ lần cuối cùng của Đấng Phục Sinh với các môn đệ của Người ở
Galilê: “Khi THẤY Người, các ông SẤP MÌNH THỜ LẠY Người”. Rồi Đức Giêsu
trao cho các ông sứ mệnh đến với “MUÔN DÂN” và long trọng tuyên bố rằng:
“THẦY Ở CÙNG CÁC CON” mọi ngày cho đến tận thế”.
Page 261 of 793
J. Radermakers chú giải: “Ở đây chúng ta thấy con người Đức Giêsu dầu mang dấu
vết của một con người được sinh ra ở một thời điểm và sinh sống ở một nơi chốn nhất
định, vẫn có cả một sự bao trùm lớn lao, trải rộng đến mọi chiều kích của toàn thể
lịch sử nhân loại” ("Au fie de l'Evangile selon saint Mathieu, Viện Nghiên cứu Thần
học, Bruxelles, 1974, trang 362).
2. Khi hồi kết thúc loan báo một khởi sự mới
Sau Phục sinh, Đức Giêsu hẹn gặp lại các môn đệ Người, không phải ở
Giêrusalem, thủ đô và là thành thánh như trong Phúc Âm Luca, mà là ở “Galilê”
miền đất vẫn bị mọi người nhìn bằng nửa con mắt, là “nơi qui tụ dân” là biểu
tượng của thế giới ngoại giáo (Mt 4,12-23).
“Giáo Hội... phải rời bỏ Giêrusalem mà về mặt địa lý cho tới lúc ấy vẫn được coi
là trung tâm đức tin, nơi có Thiên Chúa hiện diện, để đi tới miền vốn được coi là
“Galilê của dân ngoại”. Một Giáo Hội được định nghĩa ngay là một “Giáo Hội vì
mọi người": đó chính là sứ mệnh của Giáo Hội, điều mà không bao lâu sau Đức
Giêsu sẽ nói rõ ràng” (Cahiers - Evangiles” số 9, trang 6).
Nơi Đức Giêsu truyền cho các môn đệ đi tới, là một “ngọn núi” vốn là nơi rất thích
hợp cho việc Chúa mạc khải. Một lần nữa ở dân cũng như trải dài suốt Phúc Âm
của Ngài, thánh Matthêu đều trình bày Đức Giêsu như một Môsê mới ban Luật của
Người cho dân tộc mới của Thiên Chúa.
Cl. Tassin chú giải: “Như trong một cuốn phim, người ta lần lượt thấy xuất hiện
những ngọn núi: núi quỷ cám dỗ khi chỉ cho Đức Giêsu xem thấy các nước trần
gian, núi Bát Phúc, nơi Thầy công bố hiến chương Nước Trời, và Núi Hiển Dung
nơi vinh quang Con Người được tỏ hiện; nổi bật hơn cả vẫn là cảnh âm u tịch
mịch của núi Nê-bô, nơi Môsê phải nói lời giã biệt trước khi dân tiến vào Đất
Hứa”("Phúc Âm thánh Matthêu, NXB. Centurion, trang 303).
- Khi thấy Đức Giêsu, các môn đệ liền “sấp mình thờ lạy Người” trong một cử chỉ
vừa tôn kính theo đạo giáo, mà cũng có tính cách phụng thờ, y như các đạo sĩ đã
làm khi thấy hài nhi với thân mẫu là bà Maria (2,2.8.11); cũng như các môn đệ đã
bày tỏ khi ở trong thuyền lúc sóng to gió cả, và đó cũng là cử chỉ của người phụ nữ
xứ Canaan vậy (15,25).
Page 262 of 793
Nhưng lòng tôn thờ của các ông còn vương vấn “sự hoài nghi”, mối hoài nghi này, theo
như J. Radermakers nhận xét chí lý, chính là người bạn đồng hành không thể tách biệt
của một lòng tin đang lần bước”.
- Đấng tỏ mình ra cho các môn đệ ("Đức Giêsu đến gần"), Đấng mà các ông sấp
mình thờ lạy ấy, chính là Đức Chúa hiển vinh. Một khi đã được vinh thăng, được
trao ban quyền tối cao xét xử toàn cầu ("Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới
đất") thì giờ đây Người có lý khi sai các môn đệ của mình đi khắp thế giới để làm
cho vương quyền ấy được thực hiện.
Những lời Người ban bố cho họ đánh dấu sự khai trương một giai đoạn mới trong
sứ mệnh của Người, sứ mệnh mà từ này trở đi Người sẽ vẫn tiếp tục nhờ Giáo Hội.
+ “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ”. Suốt thời gian thừa
hành sứ vụ công khai, Đức Giêsu đã phải tự ý giới hạn hoạt động của Người đối
với “các chiên lạc của nhà Ít-ra-en”. Từ nay những biên giới ngăn cách do không
gian và thời gian đều bị bãi bỏ vì Người có thể thực thi trọn vẹn sứ mệnh Người
Tôi Tớ của Thiên Chúa đúng như Matthêu đã loan báo, khi mượn lời sấm của Isaia
42,1-4: “Và môn dân sẽ đặt niềm hy vọng nơi danh Người” (Mt 12,18-21). Dân
ngoại có mặt ngay từ buổi đầu của Phúc Âm thì cuối cùng vẫn thấy mình là những
con người được Tin Mừng nhắm tới. Đức Giêsu trao phó cho Giáo Hội Người sứ
mệnh truyền giáo khắp hoàn cầu này.
Cl. Tassin còn muốn lưu ý ta rằng: “Điểm nhấn mạnh không ở tại động từ “Đi”
hay ở tại sứ mệnh chinh phục địa lý, mà cốt ở việc mở ra cho hết mọi nhóm người
không phân biệt một ai. Bởi lẽ Đức Giêsu đã được “trao toàn quyền” thì mọi
người đều phải thần phục quyền bính của Người. Đối với Matthêu, truyền giáo là
gì? Thưa là: những môn đệ làm cho những người khác trở thành môn đệ; là những
người nam cũng như nữ cảm nghiệm sâu sắc rằng giáo huấn của Đức Giêsu biến
đổi chính cuộc đời của họ, họ chia sẻ kinh nghiệm này với các người khác, dạy bảo
cho những người ấy tuân giữ mọi giới luật của Đức Giêsu mà thực ra chỉ tóm gọn
lại trong một luật là tình yêu” (O.C., trang 304).
+ “Làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh
Thần”. Truyền giáo không phải là tuyên truyền một ý thức hệ, dù là cao siêu tuyệt
vời, mà là chủ trương không ngừng xây dựng một cộng đồng: cộng đồng của
Page 263 of 793
những con người nhờ chịu phép rửa mà muốn sống gắn bó mật thiết với nhau bởi
cùng thuộc về một Thiên Chúa là “Cha, Con và Thánh Thần”.
+ “Dạy bảo họ tuân giữ những điều Thầy đã truyền cho anh em”. Truyền giáo
không thể chỉ thu gọn lại trong việc kêu gọi người ta trở lại rồi bỏ mặc đấy. Giáo
Hội sẽ phải giúp đỡ những tân tòng ngày qua ngày sống hoà nhập với cuộc đời mới
mà họ đã bước vào.
J. Radermakers đưa ra nhận xét sau: “Chính Phúc Âm nhìn toàn bộ là một giáo
huấn về cuộc sống, được hiểu như dấu chỉ của bí tích trong phép rửa tội và được
triển khai cách hài hoà trong cuộc sống đời thường; đời sống luân lý trong cộng
đồng Kitô hữu chẳng qua là sống Tin Mừng bằng việc làm cụ thể” (O.C., trang
365).
+ “Và đây Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”. Đây là lời tuyên bố
cuối cùng và cũng là điểm cao nhất của lời Chúa phán vì là lời hứa bảo đảm một sự
hiện diện tích cực và hữu hiệu vô bờ bến. Cuối Phúc Âm của mình, thánh Matthêu
mới cao rao rằng lời thiên thần hứa với Giuse đã hoàn toàn ứng nghiệm nơi Đức
Giêsu: “Người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-
chúng-ta”.
J. Potin kết luận: “Đức Giêsu không xa lìa Giáo Hội của Người. Mặc dầu ta không
trông thấy Người, Người vẫn hiện diện ở mọi nơi mà Giáo Hội sẽ lan rộng tới, cho
đến tận thế. Theo thánh Matthêu, Đức Giêsu không biến mất lên trời. Nhưng lời nói
cuối cùng của Người cũng là câu sau chót của Phúc Âm, hứa rằng: “Thầy ở cùng anh
em mọi ngày cho đến tận thế”. Vả lại trước đây há chăng Người đã chẳng tuyên bố:
“Ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ” (Mt
18,20). Đấng Phục Sinh không ở lại trên núi Galilê, Người đi theo các tông đồ của
Người trên mọi nẻo đường trần gian” ("Jésus, l'histoire vraie” NXB Centurion, 1994,
trang 516).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Bài kết thúc Phúc Âm thánh Matthêu thực ra là một sự khởi đầu, một sự
khai mở (Đức Cha L. Daloz, trong “Le Règne de Dieu s'est approché”).
“Bài kết thúc Phúc Âm thánh Matthêu thực ra là một sự khởi đầu, một màn khai mở:
Page 264 of 793
đó là khai trương công cuộc truyền giáo toàn cầu. Phải suy niệm, và nhìn ngắm mới
thấy rõ việc truyền giáo là con tim đang đập trong lồng ngực Giáo Hội có tác dụng
kích thích Giáo Hội. Nhờ việc sai đi và uỷ quyền cho các tông đồ, và qua các ông,
cho chung tất cả mọi môn đệ, Đức Giêsu thành người sống đương thời với chúng ta:
Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế... Việc gặp gỡ Mười Một
Tông đồ là điều có liên hệ chặt chẽ với mầu nhiệm Phục sinh. Trước khi đi vào cuộc
khổ nạn Người đã báo trước: Sau khi sống lại, Thầy sẽ đến Galilê trước anh em. Sau
khi Phục sinh, Người nói lại sứ điệp ấy với các phụ nữ đứng bên mồ và triệu tập các
môn đệ: “Các bà hãy về báo cho anh em Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy
Thầy ở đó”. Vì nhờ mầu nhiệm Phục sinh của Đức Kitô, sự phục sinh nhân loại mới
có thể được thực hiện. Khi sai các môn đệ... Đức Giêsu phục sinh là cội nguồn của
việc truyền giáo. Quyền năng Thiên Chúa đã cho Người sống lại trở nên quyền năng
cứu độ cho mọi dân tộc. Chúng ta nhận biết quyền năng ấy, và chỉ có lòng tin mới
tiếp nhận được thôi (cũng như 11 tông đồ) các ông gặp Đức Giêsu trên núi, là nơi
vốn xảy ra những cuộc hiển linh của Chúa, như ở núi Sinai hay ở núi Hiển Dung.
Thái độ của các tông đồ lúc ấy diễn tả lòng tin của ta: tôn thờ mà lại do dự: khi thấy
Người, các ông bái lạy, nhưng có mấy ông lại hoài nghi. Cảnh tượng thật long trọng,
giống như một cuộc hành lễ, chứ không còn là buổi gặp gỡ thân tình như những lần
hiện ra trước đây. Là vì lần gặp gỡ này xác định nền tảng, hình thức và chân trời cho
sứ mệnh truyền giáo vậy.
Nền tảng ấy là quyền hành mà Đức Giêsu nhận được: Thầy đã được trao toàn
quyền trên trời dưới đất. Không phải là quyền của kẻ có sức mạnh trong tay và
thống trị, mà là ách êm ái và gánh nhẹ nhàng. Không phải là quyền chiếm đoạt như
Tên Cám dỗ đã đề nghị cho Người. Nhưng là quyền của tình yêu không để bị khuất
phục. Đó là sức mạnh của sự phục sinh được khơi nguồn trong Đức Giêsu và nhờ
Người sức mạnh ấy làm thay đổi cả thế giới. Những nỗ lực truyền giáo, tinh thần
can đảm để không ngừng thực thi sứ mệnh, tất cả đều nhờ sức mạnh ấy mà tìm
được chỗ dựa bảo đảm. Sức mạnh này không phải do ta khôn ngoan, tài khéo, tận
tuỵ mà có được... anh em hãy đi! Đó là một lệnh truyền. Từ buổi đầu cho đến nay,
lệnh sai đi này vẫn vang lên không ngừng, vẫn luôn luôn gợi ra những sáng kiến
mới lạ, những cuộc lên đường mới, một đà tiến mới tới miền xa xăm hay rất gần
Page 265 of 793
mà chúng ta đều mắt thấy tai nghe qua suốt dòng lịch sử.
Bởi lẽ chân trời truyền giáo là tất cả mọi quốc gia, và hạn kỳ là cho đến tận thế.
Việc truyền giáo chẳng bao giờ cùng về mặt địa lý cũng như về lịch sử. Ta tham
gia vào công việc này ngay ở nơi ta đang ở và thời đại ta đang sống. Mỗi người
lãnh phần trách nhiệm của mình, nhưng mỗi người không phải chịu trách nhiệm về
tất cả. Quan tâm thôi, không đủ; mà phải hành động. Mỗi người chúng ta được sai
đến ở nơi mình đang ở; ta không thể chỉ là người hưởng ơn cứu độ, mà cũng còn là
dụng cụ Chúa dùng để ơn cứu độ của Đức Giêsu Kitô đạt tới những kẻ khác,
những người ta đang sống với, những người ta được sai đến với họ ở cận kề bên ta
hay ở xa ta. Nhiệt tình do Đức Giêsu phục sinh ban cho vẫn có trong con tim của
mọi cuộc đời Kitô hữu. Đời sống này trở nên suy nhược khi bóp nghẹt nhiệt tình
này bằng lối sống vị kỷ, khép kín. Cần phải biết sống chia sẻ để khởi xơ cứng và
chết. Cũng vậy, Giáo Hội không thể ở thể tĩnh. Giáo Hội được sai đi...
Hình thức việc truyền giáo cũng được chỉ rõ ràng: Làm cho muôn dân trở thành
môn đệ, làm phép rửa cho họ, nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh
Thần, và dạy bảo họ tuân giữ những điều Thầy đã truyền cho anh em. Chúng ta
nhận thấy có ba mặt: loan báo Tin Mừng để khơi dậy được những con người môn
đệ, tham dự vào mầu nhiệm Phục sinh bằng việc lãnh nhận phép Rửa và các bí
tích, sống đời sống mới bằng cách thi hành các điều Chúa truyền. Truyền giáo là
tất cả như thế đó. Không có ba yếu tố này, công việc ấy không đầy đủ, và chẳng
một yếu tố nào trong ba làm nên được công chuyện bởi lẽ “một cây làm chẳng nên
non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Quả thực, đây là một thách đố đặt ra cho
Giáo Hội, vì rằng mọi dân tộc đều có quyền chia sẻ mầu nhiệm Phục sinh, đón
nhận ơn cứu độ của Đức Giêsu để được biến đổi và trở nên mới. Như thế các dân
tộc ấy cũng hội nhập vào mầu nhiệm sự sống Thiên Chúa: “Nhân danh Chúa Cha,
Chúa Con và Chúa Thánh Thần”.Qua việc truyền giáo của các tông đồ, Đức Giêsu
vẫn theo đuổi công việc Người đã khởi sự trong mầu nhiệm Phục sinh của Người;
Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế. Ta còn sợ hãi gì nữa, một
khi có Đức Giêsu phục sinh đang ở cùng chúng ta.
2. “Là dịp để ta canh tân lại quyết định làm môn đệ trung thành của Đức
Page 266 of 793
Kitô” “Célébrer” (Nguyện san của Trung tâm Quốc gia về Mục vụ Phụng vụ) số
258 trang 42.
“Thiên Chúa vẫn luôn luôn là Emmanuel”, vẫn là “Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-
ta”.Việc Người-lên-trời không hẳn là một sự lìa bỏ. Phải học hỏi để nhận ra điều
này dầu không trông thấy Người như các môn đệ đã thấy xưa. Chúa lên trời nhắc
nhở ta sống thân phận của một người tin và yêu: tin rằng Người vẫn đang có mặt,
và thực hành yêu thương để làm cho Người được hiện diện. Lễ này phải là dịp để
ta canh tân lại quyết định trở thành những môn đệ trung tín của Đức Kitô: những
môn đệ vững tâm vì Người vẫn có mặt bên ta “mọi ngày”, những môn đệ sẵn sàng
đáp lại tiếng gọi sai đi truyền giáo cho “muôn dân” của thời đại hôm nay”.
3. “Emmanuel, Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta” J. Radermakers chú giải thêm
cho bài viết ở trên.
Đức Giêsu Nagiarét xuất thân.
Từ miền Galilê của chư dân,
Đất thuộc Zabulon và Néptali
Người là ánh sáng bừng lên
Soi cho dân ngồi trong tăm tối;
Người là Quý Tử chí ái
Của Ngôi Thánh Phụ muôn đời quang vinh.
Để tha tội lỗi môn dân
Người đành hiến máu để làm Giao ước;
Người đã chỗi dậy ngày thứ ba
Làm cho muôn dân trở thành môn đệ.
Người là Emmanuel vẫn luôn có mặt,
Người còn đi trước các anh em
Đến những Galilê của mọi miền trái đất.
LỄ NGŨ TUẦN
Page 267 of 793
NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA CUỘC TẠO DỰNG MỚI
(Ga 20, 19-23)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
(Xem tập Chúa nhật II Phục sinh)
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Thánh Thần sáng tạo, mọi sự khởi đầu là do Ngài” (F.Deleclos trong
“Prends et manges la Parole” Cent. du Duculot 1992, p.38-40).
Sự ra đời của Giáo Hội được trình bày hai cách: một của Luca và một của Gioan.
Một bên là bão táp bên kia là trầm tư (recueillement) nhưng biến cố chỉ là một và sứ
điệp cũng không khác nhau. Giáo Hội, tuy có các thành phần khác nhau, được rửa
tội do cùng một Thánh Thần duy nhất để làm thành một thân thể. Trung tâm của
biến cố là Thánh Thần. Một vai trò rộng lớn nhưng vô hình. Thánh Thần không có
mặt nạ cũng không có khuôn mặt, nhưng Ngài ở khắp nơi. Những danh xưng về
Ngài làm thành một kinh cầu dài đáng ngạc nhiên, và mỗi danh xưng gợi lên một
trong những khía cạnh khác nhau do tác động của Ngài. Thánh Thần là lửa đốt cháy,
than hồng ủ dưới tro. Ngài sôi lên như nước giòng thác. Ngài cũng là nguồn suối
bình an. Người ta tìm thấy Ngài trong sấm sét, nhưng nhiều khi tiếng rỉ tai của Ngài
chỉ là một hơi thở nhẹ. Ngài là bão tố nổi giận phá tan tất cả trên đường đi, Ngài là
gió thoảng dịu dàng, luồng gió êm dịu.
Nhưng nếu mắt chúng ta không thấy được Ngài thì làm sao nhận ra sự hiện diện
của Ngài? Bởi những việc làm mà Ngài linh ứng và hoa trái Ngài mang tới, người
ta có thể đón nhận không sợ sai lầm.
Thánh Thần là Đấng sáng tạo: mọi sự khởi đầu là do Ngài, mọi sự mới mẻ cũng là
do Ngài. Ngài là sự linh hoạt của chính Thiên Chúa, Ngài làm phát sinh và tái sinh
Giáo Hội. Ngài thổi hơi sự sống và đổi mới mặt đất.
Khi virus của Babel phá tan sự hài hoà và làm phát sinh ra chống đối giữa các khác
biệt, Thánh Thần đem lại sự duy nhất trong sự khác biệt, thúc giục sự hiệp thông
Page 268 of 793
trong sự bất đồng. Khi các rào cản dựng lên, Thánh Thần phá đổ. Có biên giới
không? Ngài không biết? Bị các thói quen đe doạ chăng? Ngài rung chúng như
rung một cậy mận. Ngài thích quấy rầy những gì đã được xếp đặt vững bềm và
Ngài phóng đi những gì đã dừng lại.
Các minh hoạ không thiếu. Phải xem lại cuốn phim ngày lễ Ngũ Tuần. Đàn ông và
đàn bà là chiến sĩ và là rường cột của Giáo Hội, đóng kín, ẩn náu dưới cánh cửa
khoá chặt và tê bại bởi sợ hãi. Và này đây Thánh Thần sai họ đi mang sứ điệp tha
tội, tội đã chia rẽ và làm tổn thương nhân loại. Ngài sai họ đi trong đám đông có đủ
mọi hạng người, ở đó họ trà trộn và đối đầu với các ngôn ngữ và các nền văn hoá,
để làm cho các ngôn ngữ, văn hoá đó tìm thấy sự hiệp thông duy nhất trong đức
tin...
Nhưng sự ngần ngại luôn phải diễn dịch lại Tin Mừng mà tất cả đều hiểu, biết bao sự
do dự nặng nề để đưa sứ điệp vào giữa lòng các não trạng, các môi trường, các nền
văn hoá của thời đại chúng ta. Biết bao sợ hãi và từ chối khi Thánh Thần “nói với Hội
Thánh!”.
2. “Với Chúa sống lại, một tạo dựng mới xuất hiện” (J.Guilleux, trong “Đức Giêsu
trong đức tin của các môn đệ tiên khởi” Desclée de Brouwer, 1995, p. 235).
So sánh với khoảng trống mênh mông được mở ra nơi thánh Matthêu và Luca, cái
nhìn hình như bị thu hẹp lại bằng một cử chỉ vừa quá đơn giản vừa có vẻ máy móc.
Nhưng thật lạ lùng đối với một sứ mạng bề ngoài có vẻ giới hạn, Đức Giêsu lại làm
một cử chỉ vừa rộng lớn, lại vừa quyết định như cử chỉ Thiên Chúa tạo dựng vũ
trụ. Bởi lẽ khi Ngài thổi hơi vào các môn đê, và nói “hãy nhận lấy Thánh
Thần” (20,22) Ngài làm lại cử chỉ của Đấng Tạo hoá, thổi hơi vào lỗ mũi của con
người đầu tiên và làm thành một con người sống (Ga 2,7).
Có lẽ phải hiểu với một tầm rộng lớn ý nghĩa tượng trưng của cử chỉ của Đức
Giêsu cũng như tầm mức của lời Ngài, ấy là vấn đề khác hơn là một biến cố lớn
nhất lịch sử chúng ta. Với Đức Giêsu sống lại, một tạo dựng mới hình thành, một
trạng thái hoàn toàn mới của vũ trụ chúng ta. Dù bề ngoài có vẻ đơn sơ, sự tha thứ
tội lỗi như là sự đáp trả lại do Đức Giêsu trước tội nguyên tổ. Tội đã đưa vào thế
gian sự chết và sự gian dối.
Page 269 of 793
Cũng như với lời sai đi vì sứ mạng, “Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con
đi” (Ga 20,21), phải hiểu các lời nói song song với nghĩa tròn đầy của chúng, lời
nói mà trong Phúc Âm này, từ lời hứa bánh ban sự sống cho đến lời kinh vĩ đại,
mở về cuộc khổ nạn, những lời luôn khẳng định rằng, giữa liên hệ duy nhất và
không thể phá vỡ được, nối kết Cha với Con và liên hệ nối kết Con với các môn
đệ, có một cái gì hơn cả sự kế thừa huyền diệu: một sự duy nhất đích thực và thần
thiêng: “Như Cha hằng sống đã sai Thầy, và Thầy sống nhờ Cha, cũng vậy ai ăn
Thầy người đó sẽ sống nhờ Thầy”(6,5) “Lạy Cha, như Cha ở trong Con và Con ở
trong Cha, chớ gì chúng cũng nên một trong Ta”(17,21). Trong cái nhìn này, sứ
mạng không phải là sự phát minh ra một khuôn mặt mới, nhưng là tình thương tràn
đầy được làn rộng.
LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA KITÔ
ĐỨC GIÊSU HOÁ BÁNH RA NHIỀU
(Ga 6, 51-58)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Tác giả Tin Mừng nói rõ, chúng ta ở vào thời kỳ “ít lâu trước lễ Vượt qua, một đại
lễ của người Do Thái” (6,4). Tác giả đưa biến cố được sống thời Đức Giêsu (bánh
hoá nhiều, bài giảng ở Capharnaum) về với thời của Israel (Manna thời xuất hành
với sự hướng dẫn của Môsê) để các độc giả thấy rõ hơn tính thời sự trong thời của
Giáo Hội (sau khi Đức Giêsu phục sinh, trong việc chia sẻ Lời Chúa và bánh của bí
tích Thánh Thể).
Vì lòng thương xót đám đông đã theo Ngài, Đức Giêsu đã nuôi họ bằng “năm
chiếc bánh mạch nha và hai con cá” (6,9), như thế Ngài cho thấy rõ phần nào căn
tính đích thực của Ngài. Bởi thế các chứng nhân đã không lầm, họ đồng hoá Ngài
với vị đại ngôn sứ, Đấng đã được ông Môsê loan báo trong sách Đệ Nhị Luật
(18,15): “Giữa các ngươi, trong số anh em các ngươi, Chúa là Thiên Chúa sẽ cho
xuất hiện một ngôn sứ như tôi”. Thật vậy, trước những dấu lạ mà Đức Giêsu đã
Page 270 of 793
thực hiện, người ta nói chính “Ngài là vị đại ngôn sứ, Đấng phải đến trong thế
gian”. Nhưng, thánh Gioan viết, hiểu lầm sứ mạng của Ngài, họ “toan bắt ép Ngài
làm vua của họ” (6,14-15). Vì thế để tránh họ, Đức Giêsu rút lui “một mình lên
núi” trước khi đi qua bờ bên kia cách kín đáo với các môn đệ của Ngài.
Chính “ở trong hội đường Capharnaum” (6,59) đám đông đi tìm và gặp Ngài,
Đức Giêsu giảng cho họ một “bài về bánh ban sự sống”, trong đó Ngài đào sâu ý
nghĩa của bánh, ý nghĩa đã hiện hữu trong dấu chỉ, và dạy họ rằng, đối với họ,
Đấng đã hoá bánh ra nhiều cũng chính là bánh của nhân loại.
Câu 51 đến 58, đã được ghi trong sách bài đọc năm A này, và đã làm thành đoạn
cuối của bài giảng, không thể tách rời khỏi các câu trên, bởi sự song song rất rõ
ràng giữa phần đầu và phần cuối của bài giảng tại Capharnaum.
- Cũng lời mở đầu: “Ta là bánh sự sống” (câu 35) và “Ta là bánh hằng
sống” (câu 51).
- Cũng lời cuối về sự sống vĩnh cửu: “Ai tin Ta sẽ có sự sống đời đời” (câu 58).
- Cùng lời quảng diễn về những “xì xầm” (đối chiếu với những “xì xầm” trong
sách Xuất Hành, và những chống đối của người Do Thái) “Làm sao ông ta có thể
nói: Ta từ trời xuống” (câu 42), và “làm sao con người ấy lại có thể lấy thịt mình
cho chúng ta ăn?” (câu 52).
Nhưng trong lúc phần đầu của bài giảng trình bày “bánh sự sống” trong Đức Kitô
với tư cách là Đấng mặc khải của Chúa Cha, Lời Thiên Chúa từ trời xuống, thì
phần hai lại qui chiếu cách rõ nét về bí tích Thánh Thể.
ĐỨC GIÊSU BÁNH HẰNG SỐNG TỪ TRỜI XUỐNG.
Ở phần đầu của bài đọc của sách này, khi quảng diễn Đệ Nhị Luật 8,3 Đức Giêsu
tự giới thiệu mình trước hết như là “Bánh sự sống” cho những ai tiếp nhận sứ điệp
của Ngài. Bánh hằng sống từ trời xuống, đó là mặc khải cuối cùng cho loài người.
Đức Giêsu đã mặc khải bằng lời nói và việc làm của Ngài, bằng mầu nhiệm trọn
vẹn của Ngài, bằng chính con người của Ngài vì Ngài là “Ngôi Lời trở thành xác
phàm” (Ga 1,14). Ngài có thể áp dụng cho chính mình những gì mà Cựu Ước đã
nói về Lời của Thiên Chúa hay sự khôn ngoan thần linh, là của ăn duy nhất có thể
làm dịu cơn đói khát của con người: “Ta là bánh sự sống, ai đến với Ta, sẽ không
bao giờ đói nữa, ai tin Ta sẽ không hề khát bao giờ” (cf. Pro. 9,5, - Sir.24,21).
Page 271 of 793
- Một giai đoạn mới đã vượt qua với phần hai của bài giảng.
- Ở đây sự gợi lại cái chết của Đức Giêsu, như nguồn sống, được làm rõ nét
hơn “bánh mà Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, ban cho thế gian được sống”. Và chữ
“THỊT” làm nhớ lại lời mở đầu của thánh Gioan 1,14: “Ngôi Lời đã hoá thành xác
phàm”. A. Marchadour quảng diễn: chính Đấng nhập thể hiện diện. Nhưng ở đây
lời lẽ thích đáng được diễn đạt: cái chết của Đức Giêsu như nguồn sống cho nhân
loại. “Ngôi Lời trở thành xác phàm” (1,14). Thịt trở thành bánh (6,51). Giữa việc
nhập thể, cái chết trên thập giá và bí tích Thánh Thể có một sự liên tục mật thiết.
(Phúc Âm thánh Gioan “Centurion”, 1992, trang 108).
- Và nếu, cho đến bây giờ các tiếng chính là “TIN”, “ĐẾN VỚI TÔI” thì bây giờ
chúng ta lại thấy những từ: “BAN”, “ĂN và UỐNG”. A. Marchadour viết tiếp:
“Trong phần cuối của bài giảng của Đức Giêsu, những từ về Thánh Thể
(eucharistiques) chiếm chỗ quan trọng với tính hiện thực mà người ta chỉ có thể
hiểu vào thời đại của Giáo Hội. Giữa các câu 53, 54-56, thay vì từ “Ăn” truyền
thống, Gioan dùng một từ có vẻ sống động hơn: “nhai, cắn” điều đó còn nhấn
mạnh hơn đến sở hữu và nghĩa nội tâm hoá cần thiết.
- Trong trường hợp này, phần bài giảng này có thể chịu ảnh hưởng những cuộc
tranh cãi trong cộng đồng Kitô giáo của Gioan trên tính hiện thực của Thánh Thể
(Phúc Âm thánh Gioan “Centurion”, p.109) Đức Giêsu cũng là bánh từ trời xuống
vì trong bí tích, cái mà Ngài ban làm của ăn chính là “thịt” Ngài hiến dâng cho sự
sống của thế gian. Ăn thịt (động từ lặp lại 8 lần trong một ít câu) và “uống” máu
Ngài, là nhận lấy sự sống của Ngài, là thông hiệp với mầu nhiệm chết và sống lại
của Ngài: chúng ta ở vào thời “ít lâu trước lễ Vượt qua, thịt của Đức Giêsu được
ban để cho thế gian được sống” (câu 51). Giờ Giuđa nộp Thầy mình đã gần đến,
Gioan lưu ý (câu 64 và 70-71). Đến phiên mình, nhờ Ngài với Ngài và trong Ngài,
Ngài chấp nhận liều mình trở nên “tấm bánh bẻ ra cho thế giới mới”. (Đại hội
Thánh Thể Lộ Đức, 1981).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Ngày nay cũng thế, khi thông hiệp với Đức Kitô trong đức tin, người Kitô
Page 272 of 793
hữu ở trong Ngài và nhận được sự sống đời đời (A. March, “Dossier biblique”
số 41, trang 13-14).
Khi giảng tại Capharnaum, Chúa Giêsu đã không thể nói rõ cách trực tiếp về
Thánh Thể, điều người ta không thể hiểu nỗi trước bữa tiệc ly, trước cái chết và sự
sống lại của Ngài. Cụm từ “bánh sự sống” trước hết là một cách nói về Đức Giêsu
như Đấng mặc khải từ trời đến và lời Ngài là của ăn và của uống (Hãy đến mà ăn
bánh của Ta hãy uống rượu nho mà Ta đã dọn sẵn cho các con: Prov. 9,5). Tất cả
bài giảng trước hết gợi lên lòng tin vào Đức Giêsu Đấng mặc khải, nhưng việc thực
hiện Thánh Thể cũng lộ ra trong thuật ngữ Kitô giáo: “ăn, uống, có sự sống”. Tuy
nhiên phần cuối thì trực tiếp chỉ về “Thánh Thể” chúng ta hãy quan sát.
Thật vậy, từ câu 51, Đức Giêsu gợi lên cái chết của Ngài như là nguồn sự sống:
bánh mà tôi sẽ ban cho, chính là thịt tôi để cho thế gian được sống. Từ “thịt” làm
nhớ đến lời mở đầu: Lời trở nên xác phàm (1,14). Chính việc nhập thể
(Incarnation) được diễn tả ở đây, trong giai đoạn kết thúc: cái chết của Đức Giêsu,
Ngôi Lời trở nên thịt (xác phàm), thịt làm thành của ăn. Giữa việc nhập thể, cái
chết và Thánh Thể có một sự liên tục. Ngày nay Đức Giêsu vắng mặt trong thân
thể Người, sự mặc khải của Ngài vẫn còn đó và Thánh Thể là trọng tâm mà loài
người được mời gọi, cùng với cơ may cũng như rủi ro bị từ chối như vào thời Đức
Giêsu vậy: Lời này chói tai quá, ai mà nghe được! (6,60).
Ở câu 53-56, thay vì động từ “ĂN”, Gioan dùng một từ rất mạnh: “nhai, cắn”. Có
lẽ là để nhấn mạnh đến tính hiên thực của Thánh Thể. Thật vậy, một số Kitô hữu,
những người thuộc phái ngộ đạo, từ chối sự trung gian thể chất của các bí tích để
kết hiệp với Đức Giêsu, cũng như họ từ chối không tin sự hiện hữu của nhân loại
tính trong Đức Giêsu, đến trong xác thịt (1Ga 4,2). Nhưng vì thế, để sự trung gian
của bánh không phải là ma thuật: “Chính tinh thần làm cho sống, xác thịt có ích
chi” (Ga 6,56). Thánh Thể, Mình Máu thông ban cho tín hữu ơn mà những người
đồng thời với Đức Giêsu tìm kiếm: sự sống vĩnh cửu từ bây giờ và mãi mãi, ở với
Đức Giêsu. Hôm nay cũng vậy, người Kitô hữu thông hiệp với Đức Giêsu trong
đức tin, ở với Ngài và có sự sống đời đời.
2. “Cao quí thay mầu nhiệm đức tin” (Mgr. L.Daloz trong “Chúng ta đã thấy
Page 273 of 793
vinh quang Ngài” Desclée de Brouwer, trang 87-88).
Đức Kitô phải mời gọi chúng ta đặt mình vào đỉnh cao của đức tin để mặc khải cho
chúng ta về mầu nhiệm đức tin. Chúa nhắc lại lời khẳng định đã đưa đến những lời
“xì xầm": “Ta là bánh ban sự sống”. Ngài bác lại lời bắt bẻ về manna mà người ta
nại ra để chống lại Ngài: “Trong sa mạc, cha ông các ngươi đã ăn manna và đã
chết, cho nên chưa phải là thứ bánh ban sự sống. Trái lại, ai ăn bánh bởi trời sẽ
không hề chết bao giờ: ai tin và ăn bánh này sẽ sống muôn đời”. Và đây là lời
tuyên bố gây vấp phạm..."Bánh mà Ta ban, chính là thịt Ta để cho thế gian được
sống...”.
Tuy nhiên trước sự chống đối, Chúa Giêsu chẳng những không dịu giọng mà trái
lại còn nhấn mạnh bằng bốn câu rất rõ ràng và thực tế:
FICHES DOMINICALES -Chú giải lời Chúa
CN năm B
FICHES DOMINICALES -Chú giải lời Chúa Chúa Nhật năm B
FICHES DOMINICALES CHÚA NHẬT NĂM B
Dịch từ Fiches dominicales Bulletin de liaison et d'animation des équipes
Page 274 of 793
liturgiques du diocesè Saint - Brieuc et Tréguier.
CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG
Tỉnh thức chờ ngày Chúa trở lại
(Mc 13,13-37)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Trong ánh sáng ngày Con Người trở lại.
Người ta chờ đợi phụng vụ năm B sẽ mở đầu bằng những trang đầu của Tin Mừng
theo thánh Mác-cô là một điều hợp lý. Thế nhưng, không như người ta tưởng,
phụng vụ hôm nay lại trích dẫn một đoạn trong phần gần cuối của Tin Mừng Mác-
cô nói về “ngày Tận Thế” để giúp soi sáng thêm ý nghĩa của Mùa Vọng ta đang
bước vào.
Sở dĩ Đức Giêsu nói về ngày Tận Thế là vì các môn đệ đã lo lắng hỏi Người khi
nghe Người loan báo đền thờ Giêrusalem sẽ bị tàn phá. Khi nhắc lại những lời Đức
Giêsu nói với các môn đệ về ngày Tận Thế, thánh Mác-cô muốn các độc giả của
Ngài hiểu rằng lời Chúa xưa nói với các môn đệ cũng là lời Người nói với họ hôm
nay:
- Với những độc giả của Tin Mừng Mác-cô, là những người đã biết hay sẽ biết
những năm tháng bi đát (năm 64 Nêrôn bắt bớ, năm 66 cuộc nổi dậy ở Palestin,
năm 70 đạo binh của Titus chiếm đóng và phá hủy đền thờ), thì phải học biết rằng
ngày Chúa trở lại mà họ tin là sắp dến còn lâu mới xảy ra.
- Còn với độc giả hôm nay và mọi thời cho đến ngày Đức Giêsu trở lại, lời Chúa
loan báo soi sáng cho họ biết tầm quan trọng của thời họ đang sống: lịch sử đang
tiến đến viên mãn và Đấng sẽ đến gặp gỡ chúng ta ở thời sau cúng này là Đức
Giêsu cũng là “Con Người”.
2. Mạc khải những thách thức thời hiện đại.
Page 275 of 793
Thật ra khi né tránh câu hỏi KHI NÀO – bí mật của Chúa Cha – và NHƯ THẾ
NÀO, Đức Giêsu có ý khuyến khích các môn đệ mình sống giây phút hiện tại trong
sự dấn thân khiêm tốn và tin tưởng cùng với sự tỉnh thức nhạy bén. Người nói với
các ông: “Anh em phải coi chừng ( tiếng Hy lạp: hãy mở mắt), phải tỉnh thức, vì
anh em không biết khi nào thời ấy đến.”
Những lời đó được minh hoạ tức khắc bằng dụ ngôn ngắn gọn cuối cùng: dụ ngôn
một người trẩy đi phương xa, chắc là xa lắm, và trao tất cả quyền hành cho các đầy
tớ, sắp đặt mỗi người một việc, và dặn người gác cửa tỉnh thức. Chúa nhấn mạnh
đến việc không biết trước ngày giờ sẽ đến (người ta không biết khi nào thời ấy sẽ
đến: c. 33, người ta phải chờ đợi việc Chúa trở lại cách thình lình, không báo
trước: c. 33,35,36) có mục đích duy nhất như một lệnh truyền hãy tỉnh thức.
Cách chỉ giờ giấc nối tiếp nhau của trình thuật rất có ý nghĩa, chứ không chỉ có tính
cách kể chuyện, vừa thể theo cách người Rôma chia đêm thành bốn canh, vừa gợi
nhớ bốn giai đoạn của cuộc thương khó, vừa đề ra bốn giai đoạn mà các môn đệ
phải tỉnh thức, nghĩa là không những phải chống trả với sự buồn ngủ về thể lý,
nhưng còn phải sẵn sàng đối đầu với sự việc sắp đến cách bất ngờ.
- “Buổi chiều”: Giờ mà Đức Giêsu đoán trước sự phản bội của Giuđa và sự từ chối
của chính Phêrô (14,13-31).
- “Nửa đêm”: Giờ Chúa hấp hối trong vườn Giếtsêmani, mời gọi các môn đệ tỉnh
thức, và ba lần “Người thấy họ ngủ”. Người nói: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện,
kẻo sa chước cám dỗ” (14,32-42).
- “Lúc gà gáy”: Giờ Phêrô chối thầy trong sân Thượng tế (14,66-72).
- “Sáng sớm”: Giờ các môn đệ bỏ trốn, Đức Giêsu bị Hội đồng trao nộp cho
Philatô (15,1...).
Một lần nữa khi nhấn mạnh lệnh truyền của Thầy “Hãy tỉnh thức” trước cuộc tử nạn,
thánh sử Mác-cô muốn khuyến khích anh chị em ngày hôm qua, hôm nay và ngày
mai đừng để cho lòng mình ra nặng nề, rối loạn, thất vọng. Nhưng luôn vững tâm
tỉnh thức đón tiếp Đấng vẫn đến cho những ai luôn biết hiện diện với Người, và một
ngày kia, Người sẽ đến trong vinh quang. Bởi lẽ chính ngay bây giờ, chính trong
thực tại khiêm tốn diễn ra hằng ngày, mầu nhiệm cuộc gặp gỡ được thể hiện.
Sau hết, hình như điều quan trọng Đức Giêsu muốn nói với chúng ta không nằm
Page 276 of 793
trong chữ KHI NÀO hay BẰNG CÁCH NÀO vào thời sau hết mà nằm trong chữ
AI: phải gặp gỡ AI trong cuộc gặp gỡ sau cùng, cũng như nằm trong sự tỉnh thức
tích cực giữa những lo toan của cuộc sống hằng ngày. Đó chính là điều Con Người
mời gọi mời gọi các tín hữu khi Người đến.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Ơn gọi của các môn đệ: trở nên người canh thức cho thế giới (Mgr. L. Daloz,
trong “Vậy Ngài là ai?”, Desclée de Brouwer, tr. 83-84).
Chương này dựng cảnh trí cho Đức Giêsu nói đến bi kịch của thế giới sẽ diễn ra:
viễn ảnh của ngày tận thế. Sự chết và sống lại của Đức Giêsu làm cho lịch sử nhân
loại có ý nghĩa. Tại núi Câu Dầu, đối diện với Đền thờ, Đức Giêsu tâm sự với bốn
môn đệ mà Người kêu gọi trước hết là “Phêrô, Giacôbê, Gioan và Anrê...”. Qua
các ông, Người mạc khải cho chúng ta ý nghĩa của thời kỳ ta đang sống: đó là thời
kỳ chờ đợi, người môn đệ phải là người canh thức, ngóng chờ chủ trở về. Đó là
thời kỳ đầy mơ hồ cần sự phân định, và chúng ta được mời gọi phải canh phòng
cẩn mật, đừng để bị phỉnh gạt chạy theo những đấng Mêsia giả hiệu. Đó là thời kỳ
phấn đấu và chịu bách hại, thời kỳ chuyển bụng của một thế giới đang đau đớn
trước khi sinh con. Đó là thời kỳ được ban cho các nhân chứng để rao giảng Tin
Mừng cho mọi dân mọi nước. Đó là thời kỳ của Thần Khí, Đấng hướng dẫn miệng
lưỡi các vị tử đạo... Sự chết và sự sống lại của Đức Giêsu phá vỡ cái vòng luẩn
quẩn của những biến cố xoay vần bất tận. Xuyên qua ngay cả những bất an và
những cùng khổ, từ nay lịch sử quy hướng về Con Người đang đến. Khi mọi chỗ
nương tựa chắc chắn hữu hình và cả đến “trời và đất” đều sụp đổ, Người để lại
cho các môn đệ Người một chỗ nương tựa vững chắc, đó là những lời Người
không thể qua đi. Họ có bổn phận phải kiên trì quan sát những cành cây vả, để
nhận ra và loan báo rằng, cây sắp đâm chồi nẩy lộc, và sau mùa đông rét buốt thì
mùa hạ đang đến gần. Họ có bổn phận phải lắng tai để nghe hồi chuông báo hiệu
giờ quyết định, mà không ai ngoài Chúa Cha được biết, và phải mở to đôi mắt để
chiêm ngắm ngày mới, tỏa ánh vinh quang của Con Người. Từ nay ơn gọi của
người môn đệ cho đến ngày tận cùng thời gian là làm người canh thức cho thế
giới... “Lạy Đức Giêsu, xin hãy đến!”.
Page 277 of 793
2. “Đợi chờ rạng đông” (H.Vulliez, trong “Thiên Chúa rất gần” năm B, Desclée de
Brouwer, tr. 9-10).
Đức Giêsu luôn đến với ta cách đột ngột. Ngài loan báo những ngày thống khổ, mặt
trời, mặt trăng và tinh tú sẽ không còn chiếu sáng, đồng thời Ngài gợi lên “sự trở lại
của Con Người”, sự trở lại của chính Ngài, “trong uy quyền và vinh quang” viên mãn.
Tất cả là để nói lên: “Hãy sẵn sàng, hãy tỉnh thức”.
“Hãy tỉnh thức”, đó là lời mời gọi khẩn cấp vang lên trong khung cảnh của ngày
sau hết trong lúc xuất hiện một thế giới mới. Trong bài đọc ngày hôm nay, lời mời
gọi này được lặp lại bốn lần! Khi nói như thế, không phải Đức Giêsu muốn tung ra
một lời đe doạ ghê gớm của ngày chung thẩm, hay muốn tạo cho người nghe cảm
giác nổi gai ốc về tai hoạ sắp xảy đến. Nhưng ở đây, qua dụ ngôn nén bạc chẳng
hạn, không phải là chuyện tính sổ, mà trước hết là đừng ngủ mê, phải tỉnh thức sẵn
sàng để đón tiếp, vì bất cứ lúc nào Thầy cũng có thể đến một cách bất ngờ. Làm
sao các môn đệ hiểu được những lời này khi Đức Giêsu nói với các ông? Phải đợi
đến sáng sớm Phục sinh, bừng lên trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, dụ ngôn
ngắn ngủi nay mới rõ nghĩa. Một chi tiết của bài đọc làm ta ngạc nhiên: Thầy sẽ
đến ban đêm, vào bất cứ giờ nào: buổi tối, nửa đêm, lúc gà gáy hay lúc rạng đông?
Không ai biết cả. Từ muôn thuở, từ lúc Thiên Chúa tách ánh sáng ra khỏi bóng tối,
ngày và đêm chiến đấu với nhau và sẽ như thế mãi cho tới khi Chúa đến chiến
thắng vĩnh viễn cho ánh sáng. Chiến thắng trên những quyền lực sự dữ của bóng
tối. Thời gian ở đời này là thời gian chiến đấu.
Đức Giêsu thúc giục bạn hữu mình và các môn đệ của Ngài hãy tỉnh thức, không
như những người lính gác hay người lính tuần đêm, nhưng như người đợi chờ ánh
bình minh, mong ngày tới để hưởng niềm vui và loan báo cho mọi người. Người
cũng muốn các ông luôn phải sẵn sàng đón Người, vì Chúa đến bất cứ lúc nào, chứ
không chỉ vào “giờ chết” hay “ngày tận thế” mà thôi đâu. Trong mọi giây phút tăm
tối của cuộc đời, ánh sáng soi dẫn của Chúa luôn bên ta. Nhiều người mời gọi
người ta ăn năn trở lại bằng cách loan báo những tai hoạ khủng khiếp: “Hãy run
sợ, hãy chuẩn bị”. Còn Đức Giêsu kêu mời một cách thanh thản, thực tế. Thanh
thản như bầu trời lúc bình minh đầy ánh sáng. Thực tế như trái đất sống nhờ ánh
Page 278 of 793
sáng. Cái nhìn thanh thản và thực tế này tạo nơi chúng ta niềm cậy trông bởi vì nó
đưa chúng ta vượt qua cái chết, vượt qua trần thế này. Cái nhìn ấy cũng hướng về
ánh sáng luôn đến gần bên ta. Chúng ta có phải là những người đang mong chờ ánh
bình minh không? Bước vào ngưỡng cửa Mùa Vọng này, chúng ta có sẵn sàng
nhìn ngắm và đi theo ngôi sao dẫn chúng ta đến với Đức Giêsu, Thiên Chúa làm
người không?
CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG
LỜI TỰA Tin Mừng Máccô:
Từ Gioan Tẩy giả đến Đức Giêsu
(Mc 1, 1-13)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Một lịch sử mới bắt đầu
Tin Mừng thánh Mác-cô hôm nay bất đầu bằng một câu không có động từ, gồm
một ít tiếng được chọn lọc kỹ càng, mỗi chữ đều rất nặng nghĩa: tác giả đã cho thấy
rõ trọng tâm sứ điệp của Đức Kitô và phác hoạ cho độc giả con đường đức tin.
- Đó là sự “Khởi đầu”, J.Hervieux lưu ý: “Trong Kinh Thánh, sách Sáng Thế và
nhiều sách khác đã bắt đầu như thế. Chắc hẳn thánh sử muốn gợi lên rằng Đức Giêsu
sẽ mở đầu một lịch sử thánh mới, một tạo dựng mới” (“Tin Mừng thánh Mác-cô”,
Centurion, tr. 15).
- Đó là sự khởi đầu của “Tin Mừng” (tiếng Hy Lạp: Evangile). Điều mà tiên tri
Isaia đã loan báo (bài đọc 1 của Chúa nhật này) – tức “Tin Mừng” do sáng kiến của
Thiên Chúa vì lợi ích cho dân Ngài - đã hoàn tất, mặc lấy xác phàm trong lịch sử
loài người.
- Đó là khởi đầu Tin Mừng của Đức Giêsu, Đấng đã giảng dạy Tin Mừng này
trước khi trở thành đối tượng của Tin Mừng sau khi Ngài sống lại. Hơn là một
cuốn sách, hơn là một sứ điệp mừng vui, Tin Mừng này chính là Đức Giêsu.
- Thánh sử Mác-cô đã mặc khải về Đức Giêsu bằng hai danh hiệu đầy ý nghĩa: “Kitô”,
Page 279 of 793
“Con Thiên Chúa”.
+ “Kito”, là từ mà ngày nay chúng ta không còn hiểu hết ý nghĩa nguyên thủy của
nó.
M.E. Boismard lưu ý: “ Lẽ ra phải đặt một dấu phẩy giữa hai từ GIÊSU và KITÔ,
để nhấn mạnh từ thứ hai là một danh hiệu đặt cho Đức Giêsu, đó là một danh hiệu
hoàng tộc.
Từ “Kitô” chuyển âm từ “Christos” của tiếng Hy Lạp . “Christos” dùng để dịch
động từ “meshiah” của tiếng Do thái có nghĩa là “xức dầu". Động từ Do thái này
cũng biến thành “messias” trong tiếng Hy lạp. Bởi vậy, “Kitô” có nghĩa tương tự
như “Mêsia” để chỉ người được Thiên Chúa xức dầu ... bằng dầu đã được hiến
thánh...
Do đó, trong số những người được thánh hiến bằng dầu thánh, các vì vua mà
Thiên Chúa chọn dẫn dắt dân Người chiếm một vị trí chính yếu và sau này người
được xức dầu thánh chỉ còn dùng để chỉ các vì vua mà thôi.
Như vậy, nghĩa đầu tiên của từ “Kitô” có ý nói Đức Giêsu là Đấng được Thiên Chúa
xức dầu để làm vua dân Người.
Đàng khác, chúng ta sẽ thấy cảnh Đức Giêsu chịu phép rửa (1,9-11), được Mác-cô
trình bày như là một sự đăng quang làm vua vậy.” (“Giêsu, người Na-gia-rét”, Cerf,
1996, tr.14-16).
+ “Con Thiên Chúa”, vào thời Đức Giêsu, danh hiệu này được gán cho Đấng
Mêsia. Điều này có nghĩa là Thiên Chúa che chở cách riêng Đấng Người nhận làm
con, và giữa họ có mối dây liên hệ đặc biệt. Nhưng đối với các môn đệ, họ cần thời
gian để nhận ra Đức Giêsu là Con Thiên Chúa trong mối tương quan có một không
hai; trong Người, chính Thiên Chúa đến với nhân loại. Các ông chỉ có thể nhận ra
điều này sau ngày Chúa phục sinh nhờ Thánh Linh ban ơn trong ngày lễ Ngũ Tuần.
KITÔ, CON THIÊN CHÚA, hai danh hiệu trả lời trước cho câu hỏi luôn vang lên
trong suốt 8 chương đầu của Tin Mừng thứ hai: “Người này là ai?”. Hai danh hiệu
đã phân chia hai phần lớn của Tin Mừng này:
- Phần đầu dẫn chúng ta đến lời tuyên xưng đức tin của Phêrô: “Ngài là Đấng
Kitô” (8,29...).
- Phần thứ hai dẫn ta đến sự hiệp thông với niềm tin của viên sĩ quan Rôma được
Page 280 of 793
chứng kiến cái chết của Chúa, đã tuyên xưng: “Người này thật là Con Thiên
Chúa” (15,39).
- Benoit Standaert kết luận: “Phúc Âm hay Tin Mừng, chính là Đức Giêsu và với
Ngài, thời đại mới bắt đầu, màn trời xé ra, Thánh Thần ngự xuống, và quyền năng
Thiên Chúa chiến thắng quyền lực sự dữ... Ngay những từ đầu tiên của Mác-cô đã
là sự khai mở, từ đó xuất hiện một danh hiệu mới, một sự hiên diện mới: Đức
Giêsu, Đức Kitô, Con Thiên Chúa. Mác-cô đã nói quá đủ! Ngài chẳng còn gì để
nói với chúng ta nữa.” (“Tin Mừng theo thánh Mác-cô, chú giải”, Cerf, tr.41).
2. “Khúc dạo đầu” cho một màn kịch khác.
Ngay sau danh xưng đầy ý nghĩa trên về Đức Kitô, không một lời chuyển tiếp,
thánh sử cho Gioan Tẩy Giả xuất hiện: “Và Gioan Tẩy giả đã xuất hiện trong
hoang địa”. Ở ngay phần đầu, đã có những trích dẫn Thánh Kinh (Xuất Hành
23,20; Mal. 3,1 và 23; Is 40,3); điều đó hàm ý ghi tên Gioan Tẩy Giả vào truyền
thống ngôn sứ và giới thiệu ông như “sứ giả” được Thiên Chúa sai đến “để dọn
đường”, như người sẽ mở đường cho Thiên Chúa đến, qua đấng Mêsia của Ngài.
- Nơi Gioan Tẩy giả thi hành sứ mệnh là “hoang địa”, là nơi của Xuất hành, là nơi
vừa để chịu thử thách vừa để được mặc khải tình yêu dịu dàng của Thiên Chúa,
đồng thời là nơi tượng trưng cho mọi khởi đầu. Và chính vì thế, Gioan “Kêu gọi
người ta chịu phép rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội.” bên giòng nước sông
“Gióc-đa-nô” nơi dân Chúa đã băng qua để vào đất hứa,
- Lời ông vang dội “khắp miền Giuđê và thành Giêrusalem”. Một cách nói của
thánh sử để cho ta hay là tiếng gọi của con người sa mạc nay gởi đến tất cả mọi
người.
- Y phục ông làm ta ngạc nhiên. Y phục ấy mang ý nghĩa tượng trưng vì đó cũng là
y phục của ngôn sứ Êlia. Sách Các Vua viết: “Ngài mặc áo lông lạc đà và thắt
lưng bằng dây da” (IR 17,1-6; 19,5-8). Đó là cách thánh sử trình bày Gioan Tẩy
Giả như một ngôn sứ Êlia, đấng mà thời Đức Giêsu người ta tin là phải đến trước
Đấng Mêsia.
- Cách sống của ông rất khắc khổ, trái hẳn với cách sống của Đức Giêsu.
J.Hervieux nhận xét: “Người không ăn bận khác thường, không ăn chay, Người
Page 281 of 793
uống rượu và ăn thịt. Thay vì ở trong hoang địa như Gioan, Người sống trong đời
thường, giữa quần chúng” (sách đã dẫn, tr.19).
- Công việc của Gioan là mở đầu thời đại mới: “Khởi đầu Tin Mừng”, và chỉ cho thấy
Đấng mà ngài có bổn phận loan báo rằng: Người đến, rồi tức khắc Gioan rút lui.
“Đấng đến sau tôi - ông tuyên bố cách ngược đời, - bởi lẽ đi đằng sau ai, điều đó có
nghĩa là môn đệ của người ấy - Người quyền phép hơn tôi, tôi không xứng cúi xuống
cởi dây giày cho Người”. Chẳng những Gioan tuyên bố không xứng làm môn đệ của
Đấng đến sau ông, mà còn cho mình không xứng làm tôi tớ của Người. Ông khẳng
định rõ ràng: phép rửa của Đức Giêsu vượt trên phép rửa của ông: “Tôi đã làm phép
rửa cho anh em trong nước, phần Người, Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong
Thánh Thần”.
J.Hervieux kết luận: “Sứ điệp rất rõ ràng: Gioan tự giới thiệu như là kẻ đến trước
Đức Giêsu. Ông đi trước “Đấng quyền năng” hơn ông. Ông ý thức về sự thấp kém
của mình. Ông phải tự hạ trước Đức Giêsu như tôi tớ trước chủ, đến nỗi không
xứng cởi dây giày cho Chúa! Sau cùng và nhất là sự khác biệt chính được công
nhận giữa phép rửa của Gioan và phép rửa của Đức Giêsu. Gioan đã làm phép
rửa trong nước. Đức Giêsu thì làm phép rửa trong Thánh Thần. Cái độc đáo của
Đấng Mêsia khi so sánh với vị tiền hô của Người, là Người nắm giữ Thần Khí (xem
1,10). Với ơn Thánh Thần mà Người sẽ ban sau khi phục sinh, Đức Giêsu đem đến
ơn tha tội một cách dứt khoát (Cv 2,38).
Vì thế ngay từ trang đầu của Tin Mừng, Mác-cô đã đặt Gioan Tẩy Giả, sứ mệnh và
phép rửa của ông vào đúng chỗ của nó. Tất cả chỉ là để loan báo và để dọn đường
cho Đấng Mêsia đến (...). Phần sau sẽ soi sáng mối liên hệ họ hàng mật thiết giữa
Gioan và Đức Giêsu, cũng như sự khác biệt sâu xa giữa hai con người này” (Sách
đã dẫn, tr. 19)
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Đáp lại lời mời gọi của Gioan, chúng ta hãy chuẩn bị đón nhận Đức
Giêsu (Mgr. L. Daloz trong: “Ngài là ai”, Declée de Brouwer, tr. 10).
“Lời công bố của Gioan Tẩy giả như khúc dạo đầu mở màn cho Đức Giêsu, Đấng
Mêsia xuất hiện. Đức Giêsu có mặt giữa những người đáp lại lời mời gọi của
Page 282 of 793
Gioan nơi hoang địa. Nhưng ý nghĩa của việc Chúa đến được giải thích bằng
những lời của tiên tri Isaia: “Hãy dọn đường cho Chúa...”. Trước khi Đức Giêsu
xuất hiện, một sứ giả đã đưọc phái đến để loan báo dọn đường cho Người. Người
ta không thể đón nhận Đức Giêsu nếu không có chuẩn bị trước.Người đến với
những ai chấp nhận đi vào con đường hoán cải bằng cách xưng thú tội mình, chấp
nhận sự đổi mới của phép rửa thống hối. Nhờ the, chúng ta biết thêm sự cao trọng
của Đấng sẽ đến. Ngài là “Đấng quyền năng hơn…”, và sẽ làm phép rửa trong
Chúa Thánh Thần. Đây là một thái độ đón nhận, chú tâm, một thái độ hoán cải cần
có để chuẩn bị gặp gỡ Đức Kitô. Ngài là người đơn sơ và nghèo khó, người anh em
của chúng ta. Nhưng đằng sau dáng vẻ bề ngoài ấy, chúng ta được mời gọi tìm
hiểu mầu nhiệm của Đấng Mêsia, Con Thiên Chúa.
2. “Đức tin, sức mạnh đổi mới” (Mgr. Cl. Dagens trong: “Trình bày đức tin trong
xã hội hôm nay”, Cerf, tr. 39-41).
Đánh giá những biến đổi đang diễn ra trong cách sống đạo của những cộng đoàn
kitô giáo không phải nhằm làm một bản tổng kết, nhưng là để nhìn nhận sức mạnh
đổi mới do Chúa ban và được thể hiện nhờ việc chúng ta sống đức tin.
- Chúng ta có thể bắt đầu từ sự kiện mới mẻ sau đây: đó là sự đón tiếp và tháp tùng
những tân tòng trưởng thành hay những trẻ em chưa được rửa tội dến học các lớp
giáo lý do những bạn bè có đạo dẫn dắt. Con số những người theo học giáo lý như
vậy gia tăng không ngừng. Tại sao đức tin nơi những tín hữu đạo gốc lại được đổi
mới nhờ những cuộc gặp gỡ này? Thưa bởi vì họ thường đồng hóa Tin Mừng với
cách nhìn đời của họ, và vì họ thường có thói quen chỉ giữ lại những gì trong Tin
Mừng củng cố lý tưởng nhân loại của mình. Chỉ khi va chạm với những người
không thuộc nền “văn hóa công giáo”, họ mới thẩm định lại sự mới mẻ nơi Mạc
khải của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô và sức đổi thay của Tin Mừng. Cũng
nhờ đó, họ phát hiện lại sự phong phú của truyền thống phụng vụ và tâm linh trong
Kitô giáo, cũng như niềm vui được thuộc về Giáo Hội như một gia đình mới. Gia
đình này không tuân theo những luật lệ của xác thịt nhưng tuân theo lời mời gọi
của Thánh Thần.
Đó là cách chúng ta phải suy gẫm về những gì đã xảy ra bởi vì Lời Chúa mà các
Page 283 of 793
tân tòng khám phá cũng chính là Lời mà chúng ta phải đón nhận và loan báo.
Chúng ta không thể phủ nhận cú sốc về niềm tin do hiện tượng trở lại này. Vả lại,
cần phải tìm hiểu sâu xa hơn để nhận ra rằng sự kiện tân tòng trở lại, một hiện
tượng mới mẻ, biểu lộ sự tìm kiếm đời sống tâm linh của rất nhiều người đương
thời. Trong bối cảnh này, trình bày đức tin Kitô giáo không thể là một việc duy ý
chí, nhưng chúng ta phải dấn thân vào công cuộc tìm kiếm này, hiểu biết nó, phân
định những lời mời gọi, những cám dỗ và cả những ảo tưởng của nó nữa. Bằng
những phương tiện của mình, chúng ta cũng cần khắc ghi vào đấy Mạc Khải về
Đức Giêsu Kitô, Đấng đã nói với mọi người: “Thầy là đường, là sự thật và là sự
sống.”
-Tương tự như vậy, chúng ta cũng nên nói đến mục vụ cho trẻ em và thanh thiếu
niên. Cần phải có những thái độ sư phạm phù hợp và xác định đâu là vai trò và
thẩm quyền của chứng nhân trong việc truyền giảng đức tin trong bối cảnh có sự
“đứt đoạn với các truyền thống” hiện nay.
Ngay cả ở đây nữa, điều chúng ta cần thực hiện không chỉ là so sánh những ý kiến
khác nhau về mục vụ hay giáo dục, nhưng là hiểu biết sự phong phú của niềm tin
vào Đức Kitô trong việc khai tâm đức tin cho những thế hệ trẻ.
- Chúng ta cũng có thể đề cập đến những phương tiện mục vụ đang được cải tiến
trong Giáo hội Pháp.
- Sau cùng, chúng ta có thể chứng tỏ niềm tin vào Đức Kitô đã gợi lên và cổ xúy
cuộc đấu tranh cho quyền con người thế nào, và nói rõ hơn, niềm tin ấy làm thế
nào đã giúp hòa hợp được giữa đấu tranh và chiêm niệm, giữa đời sống tâm linh và
dấn thân trong xã hội. Ở đây, những tương quan mâu thuẫn giữa những người bề
ngoài như xa cách nhau có thể nói không còn tồn tại: chiến sĩ công giáo tiến hành,
linh mục thợ, thành viên của những cộng đoàn mới, hoặc đan sĩ nam nữ. Dĩ nhiên,
nói vậy không có nghĩa là xóa bỏ những khác biệt có thực trong những hình thức
dấn thân. Nhưng xét đến động cơ sâu xa của sự dấn thân, chúng ta sẽ nhận ra
những đòi hỏi như nhau: không thể sống với Đức Kitô trong thân phận tôi tớ của
Người mà không sống với những anh em bị xã hội loại trừ; cũng vậy, không thể
sống dài lâu với những anh em bị xã hội loại trừ mà không tìm kiếm gặp gỡ Đức
Kitô trong chiêm niệm. Nỗi đam mê phục vụ nhân loại hiện rõ đằng sau sự khác
Page 284 of 793
biệt về cách sống đức tin.
Do đó, chúng ta có thể trình bày đức tin Kitô giáo như một sức mạnh hoán cải và
biến đổi thực sự cho cá nhân cũng như cho xã hội. Bởi vì, trong thực hành của
Giáo hội, tin và sống đức tin giúp luôn có những sáng kiến và những đổi mới trong
vô số lãnh vực.
CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG
CHỨNG NHÂN CỦA ÁNH SÁNG
(Ga 1,6-8 và 19-28)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Ngài chỉ là chứng nhân của sự sáng.
Bài đọc cho Chúa nhật thứ III Mùa Vọng hôm nay lấy trong Tin Mừng của thánh
Gioan.
Trong lúc lời mở đầu được viết như một thánh thi: “Từ đầu đã có Ngôi Lời...”, thì
bỗng nhiên cung giọng trên như bị ngắt ngang (6-8), tác giả làm xuất hiện “một
người” tên là Gioan.
- Khi khẳng định Gioan được “Thiên Chúa phái đến”, thánh sử đã xếp ông vào hàng
những ngôn sứ lớn.
- Ngài được sai đến như “một chứng nhân” để làm chứng cho “Ánh Sáng”, bởi vì
chính ngài không phải là ánh sáng.
2. Ngài chỉ là đấng mặc khải sự hiện diện huyền nhiệm.
Từ câu 19 đến câu 28, chúng ta thấy Gioan thực hiện điều mà đoạn mở đầu đã loan
báo về ngài.
- Bị thúc bách bởi người Do Thái (phải hiểu là giáo quyền của phái Giuđa) muốn
biết rõ ngài có phải là Đấng Mêsia họ đang mong đợi hay không, thì ba lần Gioan
Tẩy Giả đều trả lời bằng cách phủ nhận:
. Không, ngài không phải Đấng Mêsia cho dù hành động làm phép rửa của ngài gợi
Page 285 of 793
lên thời kỳ đã mãn đang đến, và có thể làm cho người ta tin như thế.
. Không, ngài không phải là “Êlia”, đấng sẽ đến trước Đấng Mêsia như người ta
khẳng định từ khi ông được cất lên trời trong cỗ xe bằng lửa (xem Mal. 3,23: “Này
đây Ta sẽ sai Êlia, vị ngôn sứ trước khi ngày của Yavê đến” ).
. Không, ngài không phải là “vị tiên tri vĩ đại” nhân vật mà Môsê đã loan báo sẽ
đến (trong Đệ Nhị Luật 18,15-18).
- Trước sự gạn hỏi của đối phương: “Nếu ông không phải là Đấng Messia, là Êlia
hay vị ngôn sứ vĩ đại, tại sao ông lại làm phép rửa?” Gioan Tẩy Giả xác định vị trí
của mình đối với Đấng ngài loan báo, ngài có hai vai trò:
. Trước hết ngài là “tiếng kêu” mở đường cho Đấng mà họ không biết. Ngài thực
hiện lời tiên tri trong Isaia 40 nơi bản thân và trong sứ mạng của ngài: “Tôi là tiếng
kêu trong sa mạc: hãy san bằng đường của Chúa như ngôn sứ Isaia đã loan
báo” (bài đọc thứ nhất Chúa nhật II Mùa Vọng).
X.Léon Dufour dẫn giải: “Tự giới thiệu mình là “tiếng kêu”, Gioan đảm nhận
phẩm cách cao trọng của Kinh Thánh. Nếu tự ngài không có gì cả cho riêng mình,
ngài nhận lấy Lời Hứa trong chính bản thân ngài. Nếu thánh sử không diễn tả
những nét đặc biệt của Gioan Tẩy giả, là vì muốn mặc cho ngài khuôn mặt của
Cựu Ước, để qua nhân chứng này, chính Thánh Kinh của Israel nhận ra và chỉ rõ
Đức Kitô là Đấng Mêsia. Từ lúc mở đầu cuốn sách, cái nhìn này là chủ yếu trong
suốt cuốn Tin Mừng của Gioan.” (Sđd., Tr. 161).
. Sau đó, ngài là đấng làm phép rửa “trong nước”, phép rửa khai tâm để hướng về
phép rửa “trong Thánh Thần”. A. Marchadour viết: “Đối với Gioan Tẩy Giả, Đức
Giêsu phải được tiếp nhận như một ân huệ nhiệm mầu của Thiên Chúa, Đấng mà
không ai biết nguồn gốc. Chính ông cũng không xứng đáng cởi dây giày cho
Ngài”, một việc chỉ do hàng tôi tớ làm mà thôi. Điều đó nói lên sự cách biệt giữa
Đức Giêsu và Gioan Tẩy giả” (“Tin Mừng thánh Gioan”, Centurion, tr. 43).
Sự hiện diện của Đấng Mêsia sẽ hoàn tất lời Chúa hứa với Israel. Điều cần thiết là
biết được đấng sẽ đến là ai. Ít lâu sau, Gioan Tẩy Giả sẽ chỉ cho thấy Đức Giêsu
là “Chiên Thiên Chúa” (Tin Mừng Chúa nhật II, năm B).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
Page 286 of 793
1. “Đáp lời kêu gọi của Gioan Tẩy Giả, chúng ta hãy sẵn sàng để đón rước
Con Thiên Chúa làm người” (Sintas trong: “Lời Chúa để suy gẫm và dọn bài
giảng năm B”, Mediaspaul, tr. 14-15).
“... Gioan Tẩy Giả là ngôn sứ trong cả cuộc sống của ngài... lời dạy của ngài là một
lời kêu mời sám hối và đền tội. Đến nỗi giáo quyền Giêrusalem lo lắng và sai
người đến hỏi ông: “Ông là ai?”. Đằng sau câu hỏi này, còn có một câu hỏi khác:
ngài có phải là Đấng Mêsia mà tất cả truyền thống Do Thái chờ đợi không?
- Gioan khẳng định ông không phải là Đấng “Mêsia”, đồng thời ông loan báo một
điều lạ lùng: Đấng Mêsia đã ở giữa họ mà họ không biết. Họ hãy mau chuẩn bị.
Nếu muốn nhận ra Người thì hãy đọc lại lời tiên tri Isaia. Lời đó sẽ nói cho hay cứ
dấu nào họ sẽ nhận biết Người.
Isaia đã hứa những gì? Chúng ta vừa nghe ông nói. Đấng Mêsia không tỏ mình ra
trong sự huy hoàng mà loài người thường gán cho thần thánh. Ngài đến với người
nghèo để loan báo Tin Mừng cho họ. Ngài đến với người tàn tật để loan báo họ sẽ
được lành. Ngài đến với tù nhân để loan báo họ sẽ được tự do.
Để gặp được Đấng Thiên Chúa sai đến, điều quan trọng là chúng ta nhận ra mình
đứng về phía những người mà Người được sai đến. Nếu chúng ta không muốn
sống nghèo giữa người nghèo, chúng ta sẽ không gặp được Đấng Cứu thế. Nếu
chúng ta không nhận ra mình là người bệnh hoạn, và trái tim tan nát hay bị tù đày,
Giáng sinh đích thực sẽ không phải là của chúng ta.
Tự nhận và muốn mình là người nghèo của Thiên Chúa, đó là thống hối, đó là phép
rửa mà chúng ta được Gioan mời gọi, nếu chúng ta muốn dọn mình để mừng Con
Chúa làm người.
Lẽ tất nhiên sự hoán cải này là bổn phận thiêng liêng và thuộc nội tâm. Nhưng nếu
sự tiến triển bên trong không được diễn tả ra bên ngoài bằng việc làm và một đời
sống cụ thể thì không có gì là thật. Bởi thế, Mùa Vọng mời gọi chúng ta đến gặp
những anh em nghèo vật chất hay tinh thần, bệnh hoạn và tù nhân. Không phải với
một thái độ trịch thượng, thương hại. Ta phải đến với họ như đến vời người anh
em, bởi lẽ những gì biểu hiện ra trong thân xác, trong cuộc sống của họ, là dấu chỉ
những gì xảy ra trong thâm tâm ta. Chúng ta thuộc về họ và họ thuộc về chúng ta.
Có lúc do nghề nghiệp mà chúng ta đến gặp họ. Nếu không, chúng ta cũng có thể
Page 287 of 793
tình nguyện đến gặp họ. Lẽ tất nhiên, trước vô vàn những khốn khổ, chúng ta cũng
không làm được bao nhiêu. Nhưng ít ra nó cũng gợi lên trong ta niềm hy vọng đích
thực mà đôi khi chúng ta cũng cần có. Niềm hy vọng ấy giúp ta quay trở về với
Thiên Chúa để ước ao Ngài ban cho ta một Đấng Cứu độ, Đấng có thể hoàn tất mỹ
mãn những gì mà lòng quảng đại của chúng ta chỉ mới bắt đầu. Niềm hy vọng ấy
cũng sẽ cho ta thấy giá trị của những việc chúng ta định làm và đã bắt đầu, dù cho
là thật nhỏ bé.
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG
Đức Maria đã đón nhận quyền năng Thánh Thần
VÀ NHỜ LỜI XIN VÂNG CỦA MẸ, LỜI HỨA VỚI DAVID XƯA KIA
NAY ĐÃ MẶC LẤY XÁC PHÀM,
MỘT BIẾN CỐ VƯỢT XA MỌI TRÔNG ĐỢI THƯỜNG TÌNH.
(Lc 1,26-38)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Trong gian nhà khiêm tốn ở Nadarét.
So sánh giữa việc truyền tin cho Dacaria và cho Đức Maria, ta thấy rõ địa vị của
Đức Giêsu cao trọng hơn Gioan Tẩy giả rất nhiều.
Phải, sự việc không diễn ra trong sự huy hoàng của Đền thờ Giêrusalem, nơi sứ
thần Gabriel hiện ra với Dacaria, nhưng một cách khiêm tốn “trong một thành xứ
Galilê”, trong một gian nhà khiêm tốn ở Nadarét, “Khung cảnh tuyệt vời, trong đó
mầu nhiệm cao siêu nhất lại sát cánh với sự nghèo khó trần trụi nhất” (J.Potin:
“Đức Giêsu, chuyện có thật”, Centurion, tr. 92). Sứ thần Thiên Chúa Gabriel dời
gót đến gặp Đức Maria và “vào trong nhà Mẹ”.
Trái với tôn ti thứ bậc thời đó, Đức Maria được nêu tên đầu tiên như người nhận sứ
điệp của Thiên Chúa. Thánh sử đã hai lần nhấn mạnh người thiếu nữ này là “một
trinh nữ”. Còn Giuse, người đã đính hôn với Maria, được nói đến tên vì Đức Maria
và được đề cập đến vì là “một người thuộc dòng tộc Đavid”. Chính nhờ ngài, Đức
Page 288 of 793
Giêsu mới thuộc dòng tộc Đavid một cách hợp pháp.
Cuộc đối thoại giữa sứ thần và Maria bắt đầu với lời mời gọi hãy vui lên, một tên
mới và một lời chào.
- Lời mời gọi hãy vui lên: “Hãy vui lên”, chứ không phải “Kính chào bà” theo cách
dịch trước đây. Ngày xưa, các ngôn sứ đã hô vang lời kêu gọi đó ở Giêrusalem
(Soph.3,14; Joel 2,21; Zach. 9,9), mời gọi hãy vui lên vì Thiên Chúa đến hay vì
Người hiện diện: “Hãy vui lên, hỡi con gái Sion vì Chúa ở với ngươi!”.
Tương lai loan báo cho Giêrusalem trở nên hiện tại cho Maria: chúa ở “cùng
bà” để ở cùng dân bà.
- Một tên mới: trong Kinh Thánh, những người lãnh nhận một sứ vụ thường được
Chúa ban cho một tên mới. Danh hiệu này là: “Đấng đầy ơn sủng”, “ Đấng đẹp
lòng Thiên Chúa”; tất cả có nghĩa là Thiên Chúa tỏ lòng nhân hậu đối với Đức
Maria.
- Một lời chào: “Chúa ở cùng bà”. Trong Kinh Thánh, lời chào này không chỉ
được thốt lên ở đây, nhưng sứ điệp đi liền theo sẽ đem đến cho lời chào của sứ thần
một ý nghĩa độc đáo. Đức Maria rất“bối rối” trước lời chào này, và Mẹ tự hỏi lời
đó có nghĩa gì. Vì thế sứ thần tiếp tục nói rõ hơn điều ẩn ý trong câu đầu tiên.
2. Đấng “Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta” hoàn tất lời đã hứa.
Tiếp sau đó là sứ điệp về con trẻ sắp sinh gồm hai phần tách biệt nhau bởi câu hỏi
của Đức Maria.
- Phần một lấy trong Cựu Ước nói về Đấng Mêsia nhà Đavid, phần này mạc khải
chức năng của Đấng Mêsia: “Ngài sẽ nên cao trọng... Ngài sẽ cai trị...”. Việc Ngài
sinh ra làm trọn hai lời tiên tri quan trọng:
. Lời thứ nhất của Isaia 7,14 “Này đây một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh con, và ngài
sẽ đặt tên cho con trẻ là Emmanuel”. H.Cousin lưu ý: “Câu này trong văn bản
bằng tiếng Do thái hàm ý chính người mẹ đặt tên cho con trẻ là: “Giêsu” (“Tin
Mừng Luca”, Centurion tr. 28).
. Lời thứ hai là sấm ngôn của Nathan (bài đọc I), Thiên Chúa tuyên bố cùng
Đavid: “Đối với Ta, nó sẽ là Con... ngai vàng nó sẽ bền vững mãi mãi”. Sứ thần
báo cho Đức Maria biết con trẻ sắp sinh ra vừa là con vua Đavid (“Thiên Chúa sẽ
Page 289 of 793
ban cho Ngài ngai báu Đavid tổ phụ Ngài”), vừa là “Con Đấng Tối cao”.
- Câu hỏi của Đức Maria: “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc
vợ chồng?”. Câu hỏi này sẽ đưa đến câu trả lời, tâm điểm của sứ điệp.
- Phần hai làm rõ việc thụ thai mà vẫn còn đồng trinh, chứng tỏ một nền Kitô học
sâu xa hơn là những gì đã diễn giải cho đến bây giờ. “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên
bà": một cách nói thường được dùng trong Cựu Ước, để chỉ ý nghĩa sự khởi xướng
của Thiên Chúa, và Luca lập lại trong Công vụ tông đồ để loan báo lễ “Ngũ
Tuần” (Cv 1,8: “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự
xuống trên anh em” ).
. “Quyền năng Đấng Tối cao sẽ bao trùm bà”: Lời này chỉ về Thánh Thần, Đấng
sáng tạo bay là trên mặt nước để ban sự sống lúc khởi đầu của vũ trụ (Gn 1,2).
Những gì Thánh Linh, Hơi Thở sáng tạo làm từ lúc khởi đầu vũ trụ, Ngài sẽ lại làm
trong lòng Đức Maria: đó là sự thụ thai mà vẫn còn đồng trinh.
. “Ngài sẽ được gọi là Con Thiên Chúa”. H.Cousin diễn giải: “Đức Giêsu không
chỉ là Con Đấng Tối cao, Đấng ban cho Người vương triều Đavid, Người được
tuyên bố là Con Thiên Chúa, vì Người được tạo dựng bởi quyền năng vô cùng của
Thiên Chúa trong hành động của Thánh Thần. Ngài là thánh, được Thiên Chúa
chọn riêng. Nền Kitô học này thiết lập một sự khác biệt căn bản giữa hai người
con được thụ thai lạ lùng: Gioan, vị tiền hô và Đức Giêsu, Đấng Messia thuộc
dòng Đavid. Hơn nữa, khi Thánh Thần ngự xuống trên Gioan biến ông thành ngôn
sứ ngay từ lòng mẹ, một ngôn sứ đặc biệt nhất trong các ngôn sứ, cũng chính
Thánh Thần ấy đã làm cho Đức Giêsu trở thành một hữu thể hoàn toàn mới nhờ
dây liên kết giữa Người và Thiên Chúa” (Sđd).
Cuộc đối thoại kết thúc bằng lời “xin vâng” của Đức Maria, đấng luôn sẵn sàng vâng
lời sứ thần dạy. Cha Benoit kết luận: “Chính Đức Maria là người đầu tiên đã hiểu lời
tiên tri xưa, nay được thể hiện cách cụ thể và lạ lùng trong lòng ngài. Từ Đức Mẹ mà
cộng đoàn tiên khởi, tức Hội Thánh đã nhận được mầu nhiệm này, rồi Hội Thánh đã
truyền lại cho các tín hữu...”.
Bài đọc thứ nhất của Chúa nhật này (2 Sam 7,1-16) cho thấy Thiên Chúa từ chối
ngôi đền vật chất mà Đavid đã muốn xây dựng cho Ngài, nhưng trái lại đã hứa cho
ông một ngôi nhà thiên thu là dòng dõi Đavid. Lời hứa này đã được thực hiện nơi
Page 290 of 793
Đức Maria, đấng trở nên “hòm bia Thiên Chúa”, “đền vàng”, tại đây, Con Thiên
Chúa đến ở với loài người. Phải chăng đó là mạc khải của mầu nhiệm “được giữ kín
từ muôn thuở nhưng nay được bày tỏ ra” mà bài đọc 2 hôm nay đã đề cập đến (Rm
16, 25-27)? (Xem “Assemblée du Seigneur”, số 8, trang 49-50).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Đức Giêsu là ân huệ nhưng không đặc biệt của Thiên Chúa” (L.Monloubou
trong: “Tin Mừng Luca”, Salvator trang 57-58).
Người ta không được nhìn bài Tin Mừng này như một bài suy gẫm về “Đức nữ
trinh mang tên Maria”. Chỗ đứng của thân mẫu Đức Giêsu tuy cao sang, nhưng là
phụ thuộc. Thực ra trang Tin Mừng này nói về chuyện khác.
Nó dẫn ta đến chiêm ngưỡng Mầu nhiệm Thiên Chúa: Thiên Chúa hiện diện như là
người bạn đồng hành: Người “ở với” Maria như một người đối thoại thân tình.
Người “sai sứ giả Người... Người nói”. Đức Maria ngạc nhiên: “Làm sao chuyện
ấy... Sứ giả trả lời... Khi ấy Đức Maria nói... Lời Người...”. Người là Thiên Chúa
bình an: đừng sợ”. Thiên Chúa của ân huệ nhưng không: “ngài đẹp lòng... ơn cứu
rỗi... đầy ơn sủng”.
Đây là một mạc khải cao trọng về mầu nhiệm Thiên Chúa mà sứ thần có sứ mạng
loan báo. Bởi vậy, trang Tin Mừng này quảng diễn những suy tư của thánh sử về
Thiên Chúa qua việc tuyên xưng niềm tin vào Chúa Ba Ngôi. Chính thánh sử nói lên
đức tin của ngài qua việc tuyên xưng này: tin vào Thiên Chúa là Chúa, Chúa Trời,
Đấng quyền năng...; tin vào Người Con là Đức Giêsu, Đấng vĩ đại, Con Đấng Tối
Cao, Con vua Đavid, Con Thiên Chúa...; tin vào Thánh Linh: Chúa Thánh Linh,
Quyền năng của Đấng Tối cao…
Trọng tâm chính là Đấng đóng vai trò then chốt trong tương giao giữa Thiên Chúa
và nhân loại. Bởi vì Người là “Con vua Đavid” : do mẹ Người “đã đính hôn với
một người thuộc nhà Đavid” nên “Người được Đức Maria đặt tên là Giêsu”;
nhưng cũng chính Người còn được gọi là “Con Đấng Tối cao”, thậm chí là “Con
Thiên Chúa”. Hai cách xưng hô sau làm mọi người kinh ngạc, nhất là khi so sánh
với những cách xưng hô trước. Những xưng hô ấy có ý nghĩa gì?
Chúng nói lên sự hiện diện: Thiên Chúa đang ở đây, Thần Khí Ngài “đến”, phủ
Page 291 of 793
rợp “bóng” trên Maria, “bóng” nhắc lại bóng mây trong Cựu Ước chỉ sự hiện diện
đầy uy quyền của Thiên Chúa giữa dân Người (Xh 40,34-38, 1R 8,10).
Chúng cũng nói lên một hồng ân cao cả vượt hơn hẳn những hồng ân xưa nay Thiên
Chúa vẫn ban (...). Đức Giêsu là hồng ân tuyệt hảo Thiên Chúa ban cho nhân loại
cách nhưng không. Hồng ân mà họ không hề mơ tới, đừng nói chi là ao ước.
2. “Ngày nay trình bày đức tin là đón nhận Đấng “Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta”
(Mgr. Cl. Dagens trong: “Trình bày đức tin trong xã hội hiện tại”, Kỳ họp HĐGM
Pháp tại Lộ Đức 1994, Cerf, tr. 45-46).
Trước hết, tin vào Đức Giêsu Kitô không phải là sự hiểu biết cao siêu dành riêng
cho tầng lớp ưu tú những người đã được khai tâm. Niềm tin này được trình bày cho
tất cả mọi người, cách riêng những người nghèo hèn, nhỏ bé. Thực sự, những
người nghèo hèn, nhỏ bé, những người đau ốm hoặc những người bị loại trừ là
những người có thể sống như Đức Kitô một cách sâu xa bằng lời cầu nguyện và
bằng của lễ là chính bản thân họ.
Đàng khác, kinh nghiệm đức tin này không nhằm vươn tới Thiên Chúa để chiếm
hữu hay điều khiển Ngài. Hành vi đầu tiên của đức tin là đón nhận ơn Chúa, Lời
Chúa và Ngôi Lời của Thiên Chúa đã mặc xác phàm và ở giữa chúng ta.
Thái độ cởi mở chính yếu này đối với Mạc khải và ân sủng Chúa đánh dấu hành trình
thiêng liêng thâm sâu của Kitô hữu.
Là giáo dân hay tu sĩ cũng vậy, các tín hữu đều muốn nói lên điều này, đó là làm
thế nào đức tin đã giúp họ có thái độ cởi mở với Thiên Chúa nhờ cầu nguyện hay
lắng nghe Lời Chúa. Và ngày nay, những anh chị em nào đã trải qua thử thách về
sự cô độc và cuộc sống bất định cũng thích nói đến tự do của con cái Thiên Chúa,
tự do chúng ta luôn có thể đạt được một khi đã vượt qua sa mạc.
Hình ảnh của kinh nghiệm thiêng liêng trong đức tin Kitô giáo là: tiến vào giao
ước, vào cuộc đối thoại, và vào mối tương quan mà chính Thiên Chúa là người
khởi xướng.
ĐÊM NOEL
Page 292 of 793
Đức Giêsu sinh ra ở Bêlem
và thiên thần báo tin cho các mục đồng.
(Lc 2,1-14)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Bóng tối của một sự ra đời...
Trong phần mở đầu của tác phẩm mình, thánh sử Luca không muốn làm công việc
của một sử gia - lẽ tất nhiên không theo nghĩa hiện đại của từ ấy - nhưng như một
nhà thần học đặc biệt nhạy cảm với lịch sử cứu độ.
- Thánh sử muốn đưa việc Đức Giêsu sinh ra vào lịch sử chung, bằng cách nối kết
sự giáng sinh của Người với “sắc lệnh của hoàng đế Augustô ra lệnh kiểm tra dân
số trong khắp cả thiên hạ.” J. Potin suy diễn thêm: “Ở Syria việc kiểm tra dân số
thường diễn ra 12 năm một lần. Flavius Joseph cho hay, vào năm thứ 6 của kỷ
nguyên chúng ta, dưới thời Quirinius có cuộc kiểm tra dân số, điều này tương hợp
với cuộc kiểm tra dân số Luca đã đề cập đến. Như vậy, năm thứ sáu trước kỷ
nguyên chúng ta, rất có thể là năm Đức Giêsu sinh ra” (“Đức Giêsu, lịch sử có
thật”, Centurion tr. 93).
- Vì muốn nhấn mạnh sự nối tiếp của lịch sử cứu độ và lịch sử ấy hoàn tất với Đức
Kitô, nên Luca đề cập đến dòng dõi Đavid của Đức Giêsu:
. Bỏ Nadarét ở Galilê, Giuse đi về Bêlem “thành của Đavid” để “khai hộ khẩu, bởi lẽ
ông thuộc nhà và dòng dõi Đavid”.
. Chính tại Bêlem “Maria vợ ông đang có thai” sẽ hạ sinh con trẻ. Biến cố được
diễn tả cách giản dị lạ thường. Trong chuyến đi về Bêlem, tuy đóng vai trò quyết
định, nhưng Giuse tự xoá mờ trước Maria. Mẹ mới là người quan trọng: “Ngài sinh
con đầu lòng, bọc trong tã và đặt nằm trong máng cỏ” (cảnh này gợi lên cảnh đặt
vào mồ: Lc 23,53 họ lấy khăn liệm bọc Ngài và đặt vào mồ), vì không có chỗ cho họ
trong “phòng tập thể” (sau này chúng ta sẽ gặp lại phòng tập thể” trong Luca, đó là
phòng tiệc ly: Lc 22,11).
2. “Sẽ soi sáng mọi đêm tối”.
Trái với sự thanh vắng, bóng tối và sự nghèo nàn của cảnh ra đời, này đây “trong
Page 293 of 793
vùng lân cận”, đêm tối rạng ngời và tiếng hát vang dội, nói lên ý nghĩa của biến cố
vừa mới hoàn thành: trời và đất gặp nhau. Những người đầu tiên được lãnh nhận
ơn mạc khải là những người hèn mọn nhất của thời đại:“các mục đồng”, một lớp
người trong xã hội bị khinh chê nhất, được xếp với hạng người tội lỗi và bọn thu
thuế. H.Cousin giải thích: “Ở Palestin, chăn chiên là lớp người mang tiếng xấu,
thường được người ta coi là bọn bất lương và trộm cắp. Sách Talmud ở Babylone
xếp họ vào hạng người đáng chú ý : “Dân mục tử, bọn thu thuế, thật khó mà ăn
năn trở lại”. Những người bị khinh chê và được xếp vào bậc thang cuối cùng của
xã hội lại là những người đầu tiên được đoái đến bởi Đấng vừa sinh ra, con của
một người mẹ “hèn hạ” (Lc 1,48: phận nữ tỳ hèn mọn); chính Ngài sẽ đem Tin
Mừng cho người nghèo khó (4,18...). Đấng vừa sinh ra là Đấng để cho người tội
lỗi đến với mình và đồng bàn với họ” (15,2) (“Tin Mừng thánh Luca”, Centurion
tr. 38-39).
- Sứ điệp mà “các thiên thần của Chúa” mang đến cho họ là một “Tin
Mừng” (Evangile), một niềm vui lớn. Tin vui ấy là tin vui cho “toàn dân”. Sứ điệp
ấy liên can tới sự giáng sinh của một hài nhi, nơi Người các tước hiệu: “Đấng cứu
độ”, “Đấng Mêsia”, “Chúa” đạt được sự viên mãn bởi lẽ chính Ngài là sự mạc
khải sống động về lòng nhân từ của Thiên Chúa. “Đấng cứu độ”, “Đấng
Mêsia”(Kitô), “Chúa”, ba tước vị phát xuất từ việc Giáo Hội tuyên xưng đức tin
phục sinh, mà chúng ta sẽ thấy trên môi miệng của Phêrô (Cv 2,36...) và của
Phaolô (Cv 13,33...).
- “Dấu chỉ” cho các mục tử vùng Bêlem: “Một trẻ sơ sinh, bọc tã, nằm trong
máng cỏ”, để nói với những ai biết đón nhận rằng Thiên Chúa ban ơn cứu độ như
Người đã hứa theo cách thế không ai ngờ tới.
R.Meynet dẫn giải: “Kẻ trước hết sẽ nên sau hết. Con người được coi là Đấng Cứu
độ, là Vua, là Đấng Mêsia và được thừa kế ngai vàng Đavid tổ phụ Người, lại nằm
trong máng cỏ của súc vật, bọc tã, nằm trong cái nôi tạm bợ, cũng như sau này,
Người sẽ được bọc trong khăn liệm và nằm trong ngôi mộ không phải dành cho mình.
Dù mâu thuẫn, đó vẫn là dấu chỉ cho các mục tử và cho Kitô hữu của mọi thời. Dấu
chứng cho sự cao sang của Thiên Chúa lại là sự nhỏ bé, và cho quyền năng của
Người lại là sự hèn yếu”(“Tin Mừng theo thánh Gioan: phân tích tu từ học”, Cerf, tr.
Page 294 of 793
36).
- Lời tạ ơn “đột nhiên” vang lên. Trên trời, biến cố được diễn tả với chiều kích rộng
lớn và trong bầu khí trang trọng. Cùng lúc, dưới đất, là cuộc tổng kiểm tra dân số
của Augustô: “Với thiên sứ, một cơ binh trên trời đông vô số ngợi khen Thiên Chúa
rằng: Sánh danh Thiên Chúa trên các tầng trời, bình an dưới thế cho người Chúa
thương": Cả trời đất đều mừng vui: kỷ nguyên cứu rỗi đã mở đầu. Thiên Chúa, Đấng
lấy việc ban hồng ân làm vinh quang, sẽ đổ xuống trên dân Ngài sự “bình an” mà
Ngài đã hứa trong ngày cứu độ: không phải sự đảm bảo vật chất của nền “hoà bình
Rô-ma” mà con người chờ đợi ở Augustô, nhưng là sự tràn đầy sự sống mà chỉ mình
Ngài có thể ban cho.
Trong đêm tối, trở về với cảnh thanh vắng, từ cánh đồng quê Bêlem, mục tử lên
đường để “xem sự việc đã xảy ra”. “Họ tìm thấy Maria, Giuse và Hài nhi mới sinh
nằm trong máng cỏ”. Sau đó, họ trở về và ca ngợi tạ ơn về những gì họ đã thấy và đã
nghe, họ là gương mẫu cho các nhà truyền giáo mà thánh Luca sẽ trình bày trong
cuốn sách thứ hai: Sách Công Vụ Tông Đồ.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Từ Bêlem đến Phục sinh” (A.George, trong “Assemblées du Seigneur”, số 10,
tr. 66-67).
“Thánh Luca muốn diễn tả một sự kiện diễn ra tại Bêlem thời César Augustô mà
ông đã nghe kể và hiểu theo truyền thống của Giáo Hội. Ông chú ý đến sự kiện này
như một biến cố rõ ràng, xảy ra ở một nơi nhất định, nhưng ông tỏ ra không mấy
chú ý đến các chi tiết. Điều đáng ông lưu ý trong sự kiện này là ý nghĩa của lịch sử
cứu độ. Đó chính là tính hiện tại của ơn cứu độ. Nó diễn ra trong suốt cuộc đời của
Đức Giêsu, từ Bêlem đến Phục sinh. Khi ông định nghĩa Đức Giêsu như Đấng cứu
chuộc, như Kitô Đức Chúa, ông không muốn nói những gì người ta đã hiểu về Đức
Giêsu ngày Ngài sinh ra, nhưng Ngài vẫn là như thế cho đến muôn đời. Khi ông kể
lại câu chuyện các mục tử, ông nghĩ đến tất cả những ai đã rao truyền sứ điệp thời
các tông đồ, nghĩ đến tất cả những ai đã đón nhận sứ điệp ấy. Vì thế ngày nay, câu
chuyện đó liên quan đến chúng ta. Đối với ông, mầu nhiệm kết hợp cách bất khả
phân ly với lịch sử. Ông tin rằng ơn cứu rỗi đã được ban trong biến cố Đức Giêsu.
Page 295 of 793
Và vì thế ông đã viết cuốn sách này.
Đức tin của ông, cũng như của chúng ta, không chỉ dựa trên câu chuyện ấy. Đức
tin ấy phát xuất từ việc biết Đức Giêsu trong tất cả mầu nhiệm của Ngài, trong
nhân cách huyền nhiệm được mặc khải dần dà, trong sứ điệp cứu rỗi muôn đời,
trong việc Ngài luôn toả sáng. Bởi lẽ sự mặc khải về Đức Giêsu là một sự kiện duy
nhất đã xảy ra trong thời Đức Giêsu và kéo dài cho đến chúng ta, thời của Giáo
Hội. Mỗi người chúng ta đều được mời gọi đưa ra một chọn lựa trước sự kiện này.
Quyết định như thế thật khó khăn vì nó đòi chúng ta phải hoàn toàn dấn thân. Sự
quyết định đó cũng không bao giờ hoàn tất, bởi vì Đức Kitô vượt xa hơn bất kỳ ai
khác, nên sự hiểu biết về Người là một khám phá của tất cả cuộc đời.
Câu chuyện giáng sinh ở Bêlem chỉ có ý nghĩa đối với những ai đã nhận ra Đức
Giêsu là Đấng Cứu độ, là Kitô Đức Chúa. Sự Giáng sinh làm lộ rõ điều nghịch lý
nơi con người Giêsu: sự nghèo hèn song hành với vinh quang. Điều nghịch ký này
làm cho người Do Thái thời Ngài cũng như mọi người chưng hửng: một bên là sự
trần trụi của một Hài nhi yếu ớt, từ lúc mới sinh đã phải tùng phục sắc lệnh của
một hoàng đế ngoại giáo, và trong cảnh xa nhà, chỉ được một người mẹ tứ cố vô
thân, một bác thợ mộc và mấy người chăn chiên tiếp đón... bên kia là sự xuất hiện
của cả một đạo binh ngời sáng trên trời, vinh quang Thiên Chúa tỏ hiện và lời tung
hô Đấng Cứu thế, Kitô Đức Chúa. Sự gặp nhau giữa nỗi khốn cùng của loài người
và vinh quang của Thiên Chúa chính là sự kiện Thiên Chúa đến trong lịch sử
chúng ta: một sự hiệp thông với cả nhân loại, để dấy lên niềm hy vọng, một sự hiện
diện trong tình yêu cho đến muôn đời.
Cuộc gặp gỡ này không chỉ diễn ra trong mầu nhiệm của đêm Giáng sinh mà còn
kéo dài trong tất cả cuộc đời Đức Giêsu, từ những phép lạ và thử thách của cuộc
sống trần gian cho đến vinh quang phục sinh, toàn thắng mà thế gian không biết
đến. Suốt dòng thời gian, sự hiện diện của Thiên Chúa giữa nhân loại chính là Giáo
Hội. Giáo Hội này tuy còn đầy dẫy sự yếu hèn của chúng ta nhưng lại là nguồn
mạch ơn cứu độ muôn đời của Thiên Chúa. Trong Giáo Hội, trong chúng ta, cũng
như trong đêm Giáng sinh và Phục sinh, “chính trong sự yếu hèn mà quyền năng
được toả lan” (2Cr 12,9).
Page 296 of 793
2. “Đã 2000 năm” (Mgr. F.Favreau trong “Mùa Vọng năm 2000”, Documents
épiscopat, số 14, tháng 10, 1996).
(Tạm dịch)
Hai ngàn năm đã trôi qua,
Giêsu, Chúa đã sinh ra giữa đời.
Kỷ niệm bất diệt đầy vơi,
Mừng cùng Giáo Hôi khắp nơi, vũ hoàn.
Niềm vui cảm tạ tri ân,
Chúa đà thăm viếng cõi trần chúng con.
Lời xưa Chúa hứa vẫn còn:
Ở cùng nhân loại chúng con mỗi ngày.
Chúng con cảm nghiệm giờ đây,
Chúa đang hiện diện mọi ngày đời con
Ban ơn trông cậy trường tồn,
Một niềm phó thác, con luôn vững bền.
Trên vùng Đất Hứa nửa đêm,
Chúa đến mặc khải êm đềm tình Cha.
Chúa yêu ta, chết vì ta.
Chúa ơi! Xin dẫn con và anh em
Vào trong nguồn suối êm đềm
Của tình yêu Chúa ở trên cõi đời.
Tình Cha bí mật tuyệt vời
Chính là ơn gọi con nơi thế trần.
Tibêriat dừng chân,
Tám mối phúc, Chúa ân cần dạy con.
Biến con thành sứ giả luôn
Loan truyền mối phúc cho muôn muôn người.
Thánh Thần xin gởi đầy vơi,
Trên Hội Thánh Chúa ở nơi thế trần:
Ngài ban sức mạnh hồng ân
Giúp con lướt thắng tinh thần cứng tin.
Page 297 of 793
Dắt con vững bước đăng trình,
Anh em, đến với mối tình tri âm.
Biến con thành thợ Phúc Am.
NOEL
NGÔI LỜI ĐÃ TRỞ NÊN NGƯỜI PHÀM
VÀ CƯ NGỤ GIỮA CHÚNG TA
(Ga 1,1-18)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Lời Tựa là một Thánh Thi.
Matthêu mở đầu Tin Mừng bằng “Gia phả của Đức Giêsu Kitô, Con vua Đavít,
con Ápraham”. Luca thì bắt đầu “trình thuật về những biến cố đã diễn ra giữa
chúng ta” (1,1) bằng cách trình bày gẫy gọn một ít giai thoại về đời thơ ấu của
Đức Giêsu: những giai thoại này vừa giới thiệu vừa tiên báo về cuộc đời Chúa.
Máccô (như ta đã đọc ở Chúa nhật thứ II Mùa Vọng) đặt cho tác phẩm của ông
một tựa đề đầy ý nghĩa: “Khởi đầu Tin Mừng Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa”.
Về phần Gioan, ông bắt đầu Tin Mừng bằng một Lời Tựa dưới dạng Thánh Thi,
mà nhiều nhà chú giải nghĩ rằng thánh thi này đã được hát trong cộng đoàn của
Gioan, trước khi được đặt vào đầu cuốn Tin Mừng. Cũng giống như khúc mở đầu
một bản hoà tấu - hay đúng hơn như đoạn kết, thánh thi này nối kết các đề tài thành
một bản tóm tắt đầy sức mạnh.
Alain Marchadour giải thích: “Để mở đầu cho Tin Mừng của mình, Gioan đã chọn
một thánh thi. Lời mở đầu này như khúc dạo đầu một bản nhạc, lần lượt kể ra
những đề tài lớn của Tin Mừng; và nói đến nguồn gốc cũng như nguyên thủy của
Đức Giêsu mà Tin Mừng sẽ tường thuật cuộc đời của Ngài khi Ngài sống giữa loài
người. Lúc khởi đầu Người là Ngôi Lời, hưởng tình thân thiết với Thiên Chúa đến
Page 298 of 793
nỗi thi sĩ quả quyết rằng Người là Thiên Chúa. Vai trò của Người vượt khỏi ranh
giới dân Israel bởi vì Người là Đấng tạo thành, là Sự Sống, là Ánh Sáng cho mọi
người sinh ra nơi trần thế. Biến cố nhập thể đánh dấu việc Ngôi Lời xâm nhập lịch
sử, cuộc gặp gỡ định mệnh với loài người và với dân Do Thái, người thì từ chối, kẻ
thì đón nhận. Những người đón nhận là cộng đoàn Kitô hữu. Thánh thi này long
trọng kể ra cuộc hành trình của Ngôi Lời, từ lúc ở với Thiên Chúa (câu 1-2), rồi
đến giữa loài người (3-5), chọn dân Israel (9-11) rồi nhập thể (14) cho đến ngày
trở lại, “Người là Đấng hằng ở nơi cung lòng Thiên Chúa”.” (“L'Evangile de
Jean”, Centurion 1992, trang 31).
2. Ca ngợi cuộc hành trình của Ngôi Lời Thiên Chúa
Chúng ta hãy theo dõi sự triển khai từng phần một.
- Nguồn gốc bí nhiệm của Đức Giêsu, Ngôi Lời sáng tạo:
+ Hai từ đầu tiên “Khởi đầu” liên kết việc Đức Giêsu xuống trần với những
chương đầu sách Sáng Thế, như thế phải đọc về Đức Giêsu từ giây phút đầu của
mạc khải: xuyên suốt Tin Mừng, Người được giới thiệu “như điểm hòan tất của tất
cả mạc khải, như Đấng mạc khải tối cao, như ân huệ tối hậu của Thiên Chúa, như
con đường duy nhất dẫn tới ơn cứu độ, và như khuôn mặt của Thiên Chúa giữa
loài người” (A.Marchadour, Sđd, trang 34).
+ Trước hết, thánh thi nói đến “Ngôi Lời Thiên Chúa” (danh hiệu của riêng Gioan
trong Tân Ước) trong hiện hữu vĩnh cửu, tình nghĩa thiết muôn đời với Chúa Cha
nhưng khác biệt với Cha, và thiên tính của Người: “Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên
Chúa và Ngôi Lời là Thiên Chúa”.
Sau đó thánh thi công bố tính phổ quát của công cuộc tạo thành do Đấng là Lời
vĩnh cửu của Thiên Chúa: “Nhờ Người vạn vật được tạo thành, và không có Người
thì chẳng có gì được tạo thành”. Đồng thời, Người trao ban sự sống cho vạn vật,
Người đem họ vào cuộc sống.
- Ngôi Lời của Thiên Chúa, Ánh Sáng và Sự Sống loài người.
Ở gần Thiên Chúa và là Thiên Chúa, Ngôi Lời từ nguyên thuỷ đã sống trong tương
quan độc nhất với con người: Người không chỉ là Đấng tạo thành, Người còn
là “Sự Sống” và “Ánh Sáng”. Người không chỉ là nguồn gốc của mọi sinh vật,
nhưng sự hiện diện của Người ở giữa chúng sinh còn tạo nên sự hiệp thông với sự
Page 299 of 793
sống siêu nhiên. Người cũng là Ánh Sáng: Không phải là ánh sáng vũ trụ, mà là
ánh sáng thần linh và siêu phàm, hướng dẫn con người.
- Chứng tá của Gioan Tẩy Giả.
Trái ngược với vẻ trịnh trọng trong những câu đầu của Lời Tựa, giờ đây Gioan Tẩy
Giả bước lên sân khấu: “Có một người...”.
Sự Sáng đến thế gian đã có một nhân chứng đi trước, đó là Gioan, con ông
Giacaria. Vẻ cao cả của con người này là ông được Thiên Chúa sai đến, và ông đã
đón nhận sứ mệnh làm chứng cho Ánh Sáng: với tư cách là Tiền hô, ông hướng
dẫn người ta đến với đức tin, tin vào Đấng là Ánh Sáng, là Đấng phải chiếm được
tất cả địa vị: “Ông không phải là Ánh Sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh
sáng”.
- Ánh Sáng đã đến trong thế gian.
+ Nhưng khi Ánh Sáng đến thế gian thì con người lại từ chối và chống đối. Thế gian
mà Ngôi Lời đã tạo thành lại khước từ Ánh Sáng, thật là trớ trêu! (vấp phạm): “Người
ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết
Người”. Còn trớ trêu hơn nữa, là “gia nhân của Người”, dân của Lời Hứa, dân của
Giao Ước, “đã không đón nhận Người”.
+ “Còn những ai đón nhận Người - dù là dân Israel hay dân ngoại - thì Người cho
họ quyền trở nên Con Thiên Chúa”.
- Ngôi Lời đã trở nên người phàm.
+ Gioan đã viết “người phàm”, theo đúng chữ là “trở nên xác thịt”, từ “xác
thịt” ở đây không có nghĩa đối nghịch với linh hồn, nhưng có ý nói con người dưới
chiều kích mỏng giòn, dễ hư nát.
+ “Người cư ngụ giữa chúng ta” (theo đúng chữ: Người cắm lều của Người giữa
chúng ta): độc giả của Gioan đọc cụm từ này liền nghĩ ngay đến “nơi ở” của Thiên
Chúa ở giữa dân Người. Sự hiện diện của Đức Chúa ở giữa dân Người, được tượng
trưng bằng Lều giao ước trong sa mạc, thời Xuất Hành, rồi bằng Đền thờ
Giêrusalem, giờ đây thể hiện cách hoàn hảo nơi Đức Giêsu trở nên người phàm:
(Ga 2,19-22: “Chúa nói về Đền thờ thân xác Người”).
+ “Chúng tôi được nhìn thấy vinh quang của Người” trong con người Giêsu, cộng
đoàn của Gioan quả quyết rằng họ được nhìn thấy vinh quang của Thiên Chúa,
Page 300 of 793
nghĩa là: một phẩm chất, một vầng hào quang mạc khải Thiên Chúa.
- Đức Giêsu Kitô đã mạc khải Thiên Chúa vô hình.
“Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả, nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa và là
Đấng vốn hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết”.
Jean Perron nhận xét: “Bài Thánh Thi đã khởi đầu từ Ngôi Lời ở nơi cung lòng
Chúa Cha cũng kết thúc bằng tư tưởng “Con Một ở nơi cung lòng Chúa Cha": đó
chính là dòng chảy cuộc sống của Đức Giêsu, cũng giống như sẽ nhắc lại ở câu kết
vào cuối đời Người: “Người bởi Thiên Chúa mà đến, và sắp trở về cùng Thiên
Chúa” (Ga 13,3). Nhưng trong tiến trình đi lên cùng Đấng duy nhất cần nhận biết
("Không ai đã nhìn thấy Thiên Chúa, ngay cả đến Môsê"), Người muốn đem ta đi
cùng: “Để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (14,3). Và còn hơn thế nữa, trong cuộc
sống thân mật mà Người đã dẫn ta vào: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy.
Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại trong người ấy”
(14,23)” (“Lire de Bible”, số 52, trang 34-35).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Một câu không có “động từ” thì không có nghĩa (“Bible du Dimanche” trang
511-512).
(Trong tiếng Pháp, “verbe” vừa nghĩa là động từ, vừa là Lời: một cách chơi chữ ở
đây.)
“Và Ngôi Lời đã trở nên người phàm”. Một từ ngữ, nhẹ hơn một làn khói, làm sao có thể
nắm bắt được?
Thiên Chúa đã không sử dụng thuật pháp của từ ngữ, mà đã nói qua một trẻ thơ
được bọc trong tã nơi máng cỏ và còn chưa biết nói, đã nói qua một tử tội không
còn có thể nói được nằm trên thập giá. Người nói trong yếu đuối và thinh lặng. Sự
thinh lặng hùng biện từ nay đã chứng minh cho mọi người rằng Thiên Chúa không
im lặng. Lời của Người không còn là một chuỗi tiếng nói mà đã trở nên người
phàm.
Từ khi con người trông đợi Thiên Chúa, họ cảm nghiệm sự xa vắng của Người hơn
là được hưởng sự hiện diện của Người: “Không ai đã được thấy Thiên Chúa”.
Điều đó không ngăn cản họ nói nhiều về Người, tuy Người vẫn vắng bóng và xa lạ.
Page 301 of 793
Họ nói mà không cần nhờ đến những bậc hiền triết, Môsê, Lề Luật, và ngay cả đến
Gioan Tẩy Giả hoặc các nhà thông thái.
Dù dùng rất nhiều từ cũng không thể có sức thuyết phục bằng một lời nói. Bởi vậy
trong Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa không ngừng nói “lời cuối cùng” của Người.
Chỉ có Lời (“động từ”) này mới làm cho câu có ý nghĩa. Nhờ Người mà những
chuỗi từ của con người mới tìm được sự mạch lạc. Người không loan báo những
chân lý phụ thuộc, nhưng chính Người là Chân lý; Người soi sáng những sai lầm
nơi chúng ta vì chỉ có Người là Ánh Sáng.
Tuy nhiên, chỉ có Ánh sáng mới khơi dậy bóng tối. Chỉ có chân lý mới làm thương
tổn. Bởi vậy, số phận của Lời này là bị chống đối và đôi khi bị khai trừ. Nhưng
cũng chính vì vậy mà Lời Chúa đánh động chúng ta và trở nên hiển nhiên trước
mắt chúng ta”.
2. Vài câu Kinh Thánh tóm tắt hoàn hảo cả công trình Thiên Chúa đã thực hiện
để cứu độ nhân loại (L.Sintas trong “Parole de Dieu pour la méditation et l'homélie -
Năm C”, Médiaspaul, trang 20-21).
Mấy câu Gioan dùng để bắt đầu Tin Mừng là những câu nổi tiếng nhất trong truyền
thống bình dân của Hội Thánh. Cách đây không lâu, mọi thánh lễ đều kết thúc
bằng bản văn này. Trong các giáo xứ ở Pháp, khi cha mẹ lo lắng về con cái đến xin
linh mục cầu nguyện cho chúng, thì họ đưa chúng đến nhà thờ, và linh mục thường
đọc những câu Tin Mừng này, trong khi đặt dây stola trên đầu chúng. Đó không
chỉ là do lòng sùng mộ của một vài người, mà là một thói quen phổ biến trong quần
chúng Kitô giáo. Việc chọn những câu Tin Mừng này thật ra rất chính đáng. Bởi vì
những câu này là như bản tóm lược tất cả công trình mà Thiên Chúa đã thực hiện
để cứu độ nhân loại.
- Khởi đầu là xác quyết long trong về bản tính của Đức Giêsu, Lời của Thiên Chúa.
Do Lời, Thiên Chúa tạo dựng vũ trụ. Thiên Chúa phán... và sự vật liền có. “Nhờ
Người vạn vật được tạo thành, và không có Người thì chẳng có gì được tạo
thành”. Gioan đã cả quyết rằng lúc tạo dựng, dù bóng tối dày đặc, cũng không thể
cản được ánh sáng tạo dựng. Ánh sáng đã xô đẩy và quét sạch bóng tối để ngự trị.
Trái với quyền lực mạnh mẽ lúc ban đầu của Lời Thiên Chúa, bỗng chốc Lời đó trở
Page 302 of 793
nên bất lực. “Ngôi Lời là sự sáng thật... Người ở giữa thế gian và thế gian đã nhờ
Người mà có, nhưng thế gian lại không nhận biết Người”. Đó là xác quyết về mầu
nhiệm Nhập Thể. Lời của Thiên Chúa, Lời tạo thành, đã đến ở giữa phàm nhân.
Nhưng bóng tối dày đặc đã ngăn cản ánh sáng nên thế gian không đón nhận ánh
sáng. Ngay khi xác định việc Thiên Chúa Nhập thể, thì cũng cho thấy sức mạnh
của tự do con người. Tự do ấy có thể khiến họ khước từ ánh sáng. Tội lỗi là một
chướng ngại ngăn cản con người đến với Thiên Chúa, chướng ngại mà chính Thiên
Chúa cũng không thể vượt qua nếu con người không đồng ý.
- Con Thiên Chúa “đã đến nơi nhà Người và gia nhân Người không đón nhận
Người”. Đó là số phận của Người mới đến giữa nhân loại. Từ khi trốn sang Ai
Cập, cho đến cuộc khổ nạn, chết trên thập giá, Người từ Thiên Chúa mới đến này
bị anh em đồng loại của mình ruồng bắt, nghi ngờ, tố cáo, xét xử và hành quyết.
Đó là công việc của ý muốn con người khi ý muốn ấy bị chi phối bởi đam mê xác
thịt, đam mê trần thế và tính khát máu. Chúng ta gọi tên nó là tội. Khi phạm tội,
người ta tìm thoả mãn ý riêng mình, thay vì tìm ý Chúa và vinh quang của Người.
Như vậy, qui ngã là dấu cho thấy con người có thể gây cho Thiên Chúa những đau
khổ tệ hại nhất, nỗi nhục nhằn kinh khủng nhất.
Tuy nhiên, Lời Thiên Chúa sẽ chiến thắng. Chiến thắng không do áp chế con người
nhưng nhờ sự hoán cải trong tâm hồn. “Nhưng những ai đón nhận Người, những
kẻ tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên Con Thiên Chúa”.
Một bức hoạ diễn tả thảm kịch của nhân loại đã được vẽ lên. Nó họa lại sự cao cả
của Thiên Chúa, Đấng Sáng tạo và ơn cứu độ dành cho những người thiện tâm. Là
nạn nhân của tính tự mãn, loài người không thể nào nhận biết Con Thiên Chúa nên
đã đóng đinh Người trên thập giá. Chính thập giá lại trở nên cửa mở vào sự sống
lại cho những ai chấp nhận đóng đinh tính tự mãn của mình trong cuộc sống hằng
ngày, bằng tự nguyện từ bỏ vì đức tin. Lúc đó ánh sáng sẽ phủ ngợp con người
họ”.
3. Tổng hợp sống động giữa hai quy trình xem ra trái ngược (“Célébrer” số
264, trang 41-42).
Có thể coi phần thứ nhất (1-14) là lịch sử của Ngôi Lời; người ta dùng ngôi thứ ba để
Page 303 of 793
nói về Ngài:“Người”, “trong Người”, “nhờ Người”. Qua việc dùng các động từ khác
nhau, người ta lần lượt kể ra mối tương quan của Ngôi Lời với Thiên Chúa, vai trò
của Người trong công cuộc tạo dựng, hoạt động của Người ở trần gian, và việc Người
đến trong lịch sử nhân loại.
Cách trình bày này có lẽ do thánh thi ở sách Châm Ngôn đoạn 8 và sách Ben Sira
đoạn 24 gợi ý. Ở hai sách này, Khôn Ngoan tự thuật về đời mình: được Thiên Chúa
tạo dựng, Khôn Ngoan gợi ý cho Thiên Chúa trong việc tạo dựng, Khôn Ngoan đi lại
với con người, chất vấn con người và sau cùng cư ngụ ở Israel.
Vậy sự Khôn ngoan được nhân cách hoá này là gì?
Có lẽ phải hiểu là kế hoạch mà Thiên Chúa có ở trong trí khi tạo dựng vũ trụ. Ngay
từ đầu, Người biết rằng một ngày kia Người sẽ mạc khải mình trọn vẹn để đem
hạnh phúc đến cho loài người. Kế hoạch này đã có sẵn trong mọi công trình của
Người, mọi sự đều nói lên ý nghĩa do Người đặt định; mọi tạo vật nói về Người, ai
cũng có thể nhận biết Người và giao tiếp với Thiên Chúa...
- Đọc phần thứ hai của Lời Tựa, ta cảm thấy mình ở trong một bối cảnh hoàn toàn
khác: ba lần dùng danh xưng “chúng tôi” để chỉ cộng đoàn các môn đệ, ba câu
vang lên như tiếng reo mừng, biểu lộ một cảm nghiệm ưu tuyển, mà ta cũng thấy ở
thơ I Gioan, chương 1: “Điều vẫn có ngay từ lúc khởi đầu, điều mà chúng tôi đã
nghe...”. Lần này không còn nói về điều ở trên trời, nhưng nói về cuộc gặp gỡ lịch
sử, cụ thể với Đức Giêsu Nagiarét, một cảm nghiệm không thể quên, được kêu lên
trong niềm kinh ngạc và xúc động: phải, chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của
Chúa Cha, phải, chúng tôi đã nhìn thấy sự sống chiến thắng sự chết, phải chúng tôi
đã nhìn thấy bóng tối không ngăn cản được ánh sáng. Từ cuộc gặp gỡ lịch sử này,
chúng ta đi ngược lên tới tận nguồn gốc của Ngôi Lời.
Như vậy Lời Tựa đã tổng hợp hai quy trình xem ra trái ngược nhau một cách sống
động: giải thích tổng quát lịch sử và cảm nghiệm độc nhất vào một thời điểm nhất
định.
Bởi vậy, Ngôi Lời đã trở nên người phàm, có nghĩa cụ thể là: ý định mà Thiên Chúa
có khi tạo thành vũ trụ đã được tỏ lộ qua sự kiện Nhập Thể – đó là dấu chỉ mà
Người nhắn gởi đến nhân loại qua mọi thành phần trong vũ trụ, qua sự gắn bó chặt
chẽ của mọi vật trong trời đất, qua Giao Ước tạo lập nên một dân tộc – tất cả những
Page 304 of 793
điều đó giờ đây đã hình thành và mang khuôn mặt của Đức Giêsu Nagiarét, Lời duy
nhất của Chúa Cha, và từ nay mọi người hoàn thành số phận của mình bằng cách trở
nên giống Chúa Con”.
LỄ THÁNH GIA
LÒNG TIN KHÔNG ĐẮN ĐO CỦA ĐỨC MARIA VÀ THÁNH GIUSE
Trung thành với Luật Môsê,
các ngài dâng hiến Hài Nhi cho Thiên Chúa và cùng Đức Giêsu dấn thân lên
đường.
(Lc 2,22-40).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Chúa GIêsu tỏ mình ra trong Đền Thờ...
Đây là lần Chúa tỏ mình ra trong Đền thờ, trung tâm sinh hoạt tôn giáo của người Do
Thái. Cũng trong tư cách là Đấng cứu thế, việc tỏ mình này có liên hệ chặt chẽ với việc tỏ
mình ra cho các mục đồng vùng Bêlem.
- Luca làm cho các độc giả của mình liên tưởng ngay đến “Luật Môsê” ấn định một
thời hạn là bốn mươi ngày kể từ ngày sinh con cho đến khi làm lễ thanh tẩy cho
người mẹ trẻ. H.Cousin nhận xét: Như vậy là “Bảy mươi tuần đã trôi qua kể từ
ngày thiên thần Gabrien loan báo Gioan Tẩy Giả chào đời” : công cuộc giải
phóng Giêrusalem được loan báo trong Isaia (Is 40-55) nay trở thành hiện thực,
như lời ông Simêon rồi đây sẽ hát lên (“L'Evangile de Luc”, Centurion, trang 42).
- Việc xảy ra tại thánh đô “Giêrusalem”, nơi khi lên mười hai tuổi, Đức Giêsu sẽ
đi hành hương lần thứ nhất (2,42); nơi sẽ diễn ra cuộc “Xuất hành” của Người
(khổ nạn, chết, sống lại, lên trời) vào những ngày chót của cuộc hành hương long
trọng cuối đời. Đây là điểm quan trọng, vì đối với Luca, Giêrusalem sẽ là trung
tâm của biến cố Phục sinh và khởi điểm của công cuộc truyền bá Kitô giáo.
- Bối cảnh của sự việc là “Đền thờ”, nơi đây Luca đã khởi đầu Tin Mừng bằng
việc truyền tin cho ông Dacaria (1,5,25); nơi đây Tin Mừng Luca sẽ kết thúc bằng
Page 305 of 793
lời cầu nguyện của cộng đoàn các môn đệ Đức Giêsu “Hằng ở trong Đền thờ mà
chúc tụng Thiên Chúa” (24,25).
- “Cha mẹ Đức Giêsu” đem con lên Giêrusalem, “để tiến dâng cho Chúa”. Luca
đặt vào đây hai nghi lễ riêng biệt:
+ Một đàng theo sách Lêvi 12,8, lễ “thanh tẩy” cho người mẹ trẻ, 40 ngày sau khi
sanh con, nếu là con trai, kèm theo của lễ là “một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu
non” đối với gia đình nghèo.
+ Đàng khác, theo sách Xuất Hành 13,12 và để kỷ niệm ngày tổ phụ Abraham sẵn
sàng dâng hiến cho Thiên Chúa người con trai duy nhất của ông là Isaac (bài đọc
hai), còn có việc thánh hiến và chuộc“con trai đầu lòng”.
Có tới ba lần Luca nhấn mạnh đến ý muốn của Giuse và Maria là trung thành làm
xong mọi việc “như Luật Chúa truyền”. Ngay cả những việc không tiên liệu nữa,
bởi lẽ các ngài đích thân dâng tiến con trai đầu lòng theo gương bà Anna đến Nhà
Chúa dâng bé Samuen vậy (1Sam 1,22-24).
2. ... Ứng nghiệm những lời hứa, loan báo sứ mệnh của Đức Giêsu.
Hai nhân vật bất ngờ xuất hiện, một nam một nữ tiêu biểu cho niềm mong đợi
Đấng Cứu Thế từ bao đời nay của Israel. Không hẹn, mà cả hai cùng đến gặp
Maria và Giuse: “Và này đây, tại Giêrusalem, có một người tên là Simêon... cũng
có một nữ ngôn sứ là Anna”. Hai khuôn mặt đẹp gợi nhớ lại những vị thánh nam
nữ trong Thánh Kinh kể từ Abraham và Sara. Hai bậc cao niên mà vì họ Hài nhi
được Thánh Thần tác động, sẽ đến vén lên bức màn bao trùm biến cố để lộ ra ý
nghĩa thực: nơi hài nhi ấy các lời hứa đã được ứng nghiệm, hài nhi ấy loan báo
việc sắp xảy ra.
- Trước tiên phải nói đến ông Simêon. Ông không phải là người có trách nhiệm
phục vụ Đền Thờ vì ông không phải là tư tế, cũng chẳng phải là Lêvi hay Kinh sư.
Ông chỉ là “người công chính” (nghĩa là người hoàn toàn “khớp” với ý muốn của
Thiên Chúa) “và sùng đạo” (nghĩa là người được lòng tin và niềm hy vọng của
Israel hun đúc).
+ Trong Bài ca “an bình ra đi” của ông, ông chào mừng cuộc giáng lâm của Đấng
cứu độ và tỏ ra mãn nguyện thấy lời Chúa hứa nay được thể hiện nơi Đức Giêsu.
Page 306 of 793
. Hài Nhi này đến làm cho lòng mong đợi của riêng ông và dân tộc ông được mãn
nguyện; ông lên tiếng ngợi ca ơn lạ lùng Chúa đã ban cho chính ông, người trông
đợi cuối cùng của Giao Ước cũ, là được “bồng bế trên tay mình” hài nhi trưởng tử
của một thế giới mới mà ông đã hình dung ra.
. Rồi ngỏ lời trực tiếp với hài nhi, ông chào mừng con trẻ là “Đấng Mêsia” là “ơn
cứu độ” của Thiên Chúa, một ơn cứu độ vượt khỏi biên giới Israel và có liên can
tới mọi dân tộc, bởi lẽ hài nhi Giêsu này“là ánh sáng soi đường cho dân ngoại”.
. Ông kết thúc bài ca khi loan báo rằng nhiệm vụ trông đợi của ông đã đến hồi kết
thúc: “Giờ đây ông có thể ra đi an bình”.
. Những lời tiên tri của ông Simêon khiến cho cha mẹ Hài Nhi “ngạc nhiên”, đồng
thời cũng gây cho ông bà những thắc mắc đi đôi với sự hài lòng (xem dưới).
+ Thế rồi, sau khi chúc phúc cho cha mẹ Hài nhi, ông nói với Maria một lời tiên tri
đau buồn, tương phản với niềm vui được bày tỏ trong Bài Ca: “Này, người con của
bà đây...”. Ông loan báo cảnh“chia rẽ”, sẽ có sự chia lìa vì Đức Giêsu: những kẻ
ủng hộ Người thì Người sẽ là sức mạnh vực họ“chỗi dậy”; những ai chống đối
Người, thì Người khiến họ phải “vấp ngã”. Bởi lẽ, R.Meynet chú giải “Chúa
không áp đặt ơn cứu độ của Người cho ai cả; Người chỉ đưa ra, chỉ “dành sẵn cho
muôn dân”, cho mọi dân tộc cũng như cho Israel. Người chỉ kêu mời người ta đón
nhận trong tự do. Nhưng mọi người đều sẽ phải quyết định. Đức Giêsu không phải
là một chứng cứ không thể phi bác. Người là một dấu chỉ trước niềm tin và tự do
của con người. Nhiều người trong Israel sẽ từ chối Người, nhưng những người
khác sẽ chấp nhận đi theo Người. Nơi các dân tộc cũng thế thôi. Mọi người sẽ bị
phân rẽ, ngay cả giữa cha mẹ mình, ngay cả Đức Maria cũng sẽ phải chịu thử
thách ấy. Sự ngạc nhiên của cha mẹ Người là sự ngạc nhiên của lòng tin trộn lẫn
với những thắc mắc và sự hài lòng trước những biến cố bất ngờ này. Trước xì-
căng-đan của thập giá, lòng tin của Đức Maria cũng như của tất cả các môn đệ
đều sẽ phải trải qua cơn xâu xé dày vò” (“L'Evangile selon saint Luc - Analyse
rhétorique”, Cerf, trang 40).
- Và này đây một nhân vật khác, bà Anna, mà Luca gọi là “nữ ngôn sứ”. J.Potin
viết: ““Bà cũng là hình ảnh người phụ nữ thánh thiện của Kinh Thánh. Bà kết hôn
từ thuở niên thiếu, nhưng có lẽ chịu phận son sẻ, giống như bà mẹ của Samuen đã
Page 307 of 793
một thời hiếm muộn; bà ở goá để tưởng nhớ chồng, những ăn chay cầu nguyện, sớm
hôm thờ phượng Thiên Chúa trong Đền Thờ. Qua bà, cả một đoàn lũ đông đảo các
phụ nữ thánh thiện Israel đang dâng lời cảm tạ Thiên Chúa vì từ nay Người khởi sự
thực hiện việc giải thoát dân Người” ("Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, trang 95).
Phần cuối câu truyện không quên nhắc lại việc cha mẹ Đức Giêsu trung thành tuân
thủ Lề Luật. Rồi bằng ít lời vắn gọn, Luca tóm kết tất cả cuộc đời thơ ấu của Đức
Giêsu ở Nadarét như sau: “Khi hai ông bà đã làm xong mọi việc như Luật Chúa
truyền, thì trở về nơi cư ngụ là thành Nadarét, miền Galilê. Còn Hài Nhi, ngày
càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ơn nghĩa cùng
Thiên Chúa”.
Ơn khôn ngoan mà Hài Nhi được tràn đầy, chẳng bao lâu nữa người ta sẽ thấy biểu
lộ trong trình thuật tìm gặp lại con trong Đền thờ (Lc 2,46-47).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Một khởi đầu mới mong manh” (L. Sintas, trong “Parole du Dieu pour la
méditation et l'homélie. Năm B”, Médiaspaul, trang 22-23).
Để ghi nhớ việc tổ phụ Abraham hiến tế con đầu lòng cho Thiên Chúa, Luật truyền
cho mọi con trai đầu lòng phải được hiến dâng cho Chúa (...). Maria và Giuse tuân
thủ Luật Chúa truyền. Vì hai ông bà nghèo, nên dâng một cặp bồ câu non làm của
lễ.
Hôm nay nghi lễ hiến dâng này có một tầm mức thật là độc đáo. Nếu đúng là mọi
hài nhì ra đời đều là ơn huệ của Thiên Chúa mà mọi cha mẹ phải nhìn nhận và vui
mừng, thì điều đó càng đúng biết bao đối với trường hợp của hài nhi Giêsu. Không
ai trong số những người được trông thấy Maria và Giuse tiến vào Đền thờ hôm ấy,
hiểu được điều ấy. Các môn đệ, các thánh sử thực ra chỉ hiểu rõ điều này sau khi
Chúa phục sinh. Chỉ tới lúc ấy, các ông mới nhận ra sự cao cả lạ lùng của Đức
Giêsu, Đấng các ông đã sống kề cận trong ba năm qua. Sự cao cả lạ lùng đó Đức
Giêsu đã có từ lúc Đức Maria mang thai và sinh ra Người, dầu rằng lúc đó còn bị
che giấu. Chỉ sau biến cố phục sinh, các ông mới có thể viết Tin Mừng về thời thơ
ấu của Đức Giêsu và làm nổi bật được tính cách độc nhất vô nhị của Người.
Nơi bản thân ông Simêon, Luca như đọc được một bản tóm tắt toàn bộ mầu nhiệm
Page 308 of 793
ấy. Simêon là một con người được nhào nặn trong lòng tin của Israel. Nếu ông
được coi là một người công chính, thì điều đó có nghĩa là nơi ông, người ta gặp
được sự thánh thiện của những chính nhân đầy lòng tin. Ông giữ một vị trí chính
đáng trước mặt Thiên Chúa, trước lề luật của Thiên Chúa, cũng như trước mặt mọi
người. Bởi được viết sau biến cố Chúa Thánh Thần hiện xuống, nên Luca có thể
gọi đích danh nhiệt tình thúc đẩy ông Simêon lên Đền Thờ, là sức mạnh dun dủi
của Thánh Thần. Chúa Thánh Thần được giới thiệu ở đây như là sức mạnh duy
nhất kiến tạo nên dân Chúa, dẫn dắt dân trong lòng tin (...). Sự hiệp nhất sống động
giữa Cựu Ước và Tân Ước được biểu lộ ra bằng một biến cố. Một ông già mà cả
đời đã được nuôi dưỡng trong lòng tin của tổ phụ Abraham giờ đây tiến đến trước
Đấng Mêsia của lời hứa và được khao khát từ bao đời. Ông già ấy giờ đây ẵm bế
trên tay mình Đấng Mêsia kia và hát lên lời ca chúc tụng và tri ân Thiên Chúa:
Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này
được an bình ra đi (...).
Ông già ấy có thể qua đi. Vậy thì ngọn lửa thiêng kia phải được trao lại cho ai?
Trao cho một hài nhi bé bỏng. Điều này muốn nói lên rằng giai đoạn đầu mới lạ
này quả là mong manh bé nhỏ. Nước Thiên Chúa giống như một hạt giống dù là
loại hạt nhỏ nhất, nhưng vẫn hứa hẹn sẽ trở nên một cây to lớn. Nó cũng nói lên
tầm quan trọng của Thánh Gia trong vai trò được trao phó và gìn giữ hạt giống
mỏng manh kia. Quả là mong mang bé nhỏ khi toàn bộ thế lực sự ác sẽ ập đến tấn
công hạt giống ấy. Và ông Simêon cũng nói cho Maria hay một lưỡi gươm sẽ đâm
thấu tâm hồn bà. Cuộc khổ nạn đã có mặt ngay từ đây rồi. Phải, người ta sẽ chia rẽ
vì hài nhi này. Trẻ ấy sẽ làm cho nhiều người phải vấp ngã. Thực tế cho thấy hận
thù ghen thét dường như toàn thắng. Những thù địch của Đức Giêsu sẽ thắng được
Người. Họ sẽ kết tội và đóng đinh Người.
Tuy nhiên, cũng chính GIêsu ấy sẽ làm cho nhiều người được chỗi dậy. Phục sinh
đã được loan báo và ơn cứu độ của Thiên Chúa sẽ đem đến một cuộc phục hồi lớn
lao vô cùng. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn cho muôn
dân.
Page 309 of 793
Đó chính là lý do khiến nữ ngôn sứ Anna, lúc ấy cũng tới nơi để cùng hát lên
những lời tán tụng Thiên Chúa với ông Simêon.
2. “Trung tín với Thần Khí” (Đức Cha L.Daloz, trong “Dieu a visité son peuple”;
Desclée de Brouwer, trang 21-22).
“Để chu toàn các điều Luật truyền, cha mẹ Đức Giêsu đem Người lên Đền Thờ
dâng tiến cho Thiên Chúa, và dâng của lễ nghèo hèn là “một đôi chim gáy hay một
cặp bồ câu non” dành cho việc thanh tẩy Đức Maria. Được Thần Khí thúc đẩy,
ông Simêon lên Đền Thờ gặp hai ông bà. “Ông Simêon là người đã được Thánh
Thần linh báo cho biết là ông sẽ không thấy cái chết trước khi được thấy Đấng
Kitô của Đức Chúa”. Hoạt động của Thần Khí là sợi dây nối kết mọi hoàn cảnh
xảy ra khi Đức Giêsu giáng sinh. Công trình Thần Khí thực hiện thì sung mãn,
phong phú và hưng phấn. Câu truyện trong hai chương đầu của Tin Mừng Luca
mang dấu ấn rõ rệt về hoạt động của Thần Khí. Những biến cố luôn hàm ý về
tương lai, và người ta đã linh cảm được sứ mệnh phổ quát của Đức Giêsu. Những
nhân vật như Maria, Dacaria, Êlisabét, Simêon và nữ ngôn sứ Anna đều là những
người loan báo ơn giải thoát mà hạt giống đã được chôn vùi trong thế giới chúng
ta. Các ngài đều làm chứng rằng ơn cứu độ đã tới và hết sức vui mừng. Thần Khí
hoạt động dựa trên các ngôn sứ, Thần Khí ấy của Thiên Chúa tràn đầy vũ trụ, đến
thực hiện các lời hứa và ban ơn thông hiểu. Qua miệng ông Simêon, Thần Khí tỏ
cho thấy ánh sáng đang đi vào thế giới và Người Con của Đức Maria nắm giữ vai
trò quyết định. Người con ấy sẽ là dấu hiệu cho người ta chống đối, khi phanh phui
ra những tranh cãi của nhiều tâm hồn. Chúng ta hết thảy đều liên can tới điều mạc
khải này vì nó cũng phanh phui những tranh chấp trong lòng ta. Cũng Thần Khí ấy
của Thiên Chúa còn thâm nhập vào nơi sâu thẳm của bản thân ta và thúc đẩy ta,
phải nhận biết Đấng ban ơn cứu độ. “Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại”. ...
Chỉ mình Thần Khí mới có thể mở mắt ta đón nhận ánh sáng này. Như ông già
Simêon, như nữ ngôn sứ Anna, tâm hồn ta phải biết lắng nghe và nhạy bén với làn
gió âm thầm của Thần Khí. Như vậy, chúng ta mới có thể đón nhận Đức Kitô -
Ánh sáng.
Page 310 of 793
LỄ CHÚA HIỂN LINH
BỊ DÂN NGƯỜI TỪ CHỐI NGAY KHI MỚI SINH RA,
ĐỨC GIÊSU ĐƯỢC DÂN NGOẠI TIN NHẬN LÀ VUA
KHẮP THIÊN HẠ.
(Mt 2,1-12)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Đọc lại dưới ánh sáng Phục sinh...
Luca đã thuật lại việc các mục đồng đến viếng thăm hang đá, bài tường thuật ấy ăn
nhịp với quan điểm lựa chọn người nghèo của ông. Về phần Matthêu, ông này kể
lại chuyến thăm viếng của các vị Đạo sĩ, bởi ngay từ những trang đầu của Tin
Mừng, họ đại diện cho những vùng đất xa xôi mà Đấng Phục Sinh sẽ sai các môn
đệ đến, trong lần gặp gỡ cuối cùng ở Galilê: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân
trở thành môn đệ...” (Mt 28,19).
Bên dưới cái bề ngoài có vẻ ngây ngô trẻ con kia, đoạn Tin Mừng về các vị Đạo sĩ
rất quen thuộc này thực ra đã được hình thành một cách tài tình, bằng một thứ nghệ
thuật ngôn ngữ biểu tượng hoàn hảo, và chứa đầy những ẩn dụ của Cựu Ước mà nó
hoàn tất: dưới ánh sáng của Phục sinh, tác giả Tin Mừng đã tìm về nguồn gốc lai
lịch của Đức Giêsu, cho chúng ta khám phá thấy dưới dạng còn mới tiềm ẩn,
những gì rồi đây sẽ hiện tỏ trọn vẹn trong cuộc đời và biến cố vượt qua của Người.
A.Marchadour lưu ý chúng ta: “Tác giả Kinh Thánh, không có bận tâm về tính xác
thực lịch sử như chúng ta ngày nay, là những kẻ đầu óc mang nặng chủ nghĩa thực
nghiệm. Nên nhớ tất cả những trình thuật về thời thơ ấu của Chúa đều được biên
soạn từ các dữ kiện xảy ra về sau, được đưa vào muộn màng sau này. Phải đọc lại
quá khứ dưới ánh sáng của hiện tại, tầm quan trọng của Kinh Thánh như là những
“lời tiên tri”, vẻ huy hoàng của biến cố vượt qua, tất cả đều tỏ cho thấy căn tính
đích thực của Đức Giêsu. Tất cả cho phép chúng ta hiểu rằng các trình thuật thơ
ấu đều đã được viết lại, và tính xác thực lịch sử không phải là bận tâm hàng đầu
Page 311 of 793
của tác giả Kinh Thánh” (“Les dossiers de la Bible”, số 44, tr. 5).
2. ... Một tường thuật sử dụng ý nghĩa biểu tượng của những đối lập:
Người đọc dễ dàng nhận ra được ngay hai phía đối lập nhau:
1. Phía thứ nhất có khung cảnh là đền thờ Giêrusalem, nơi triều đình của Hêrôđê.
- Các Đạo sĩ - có thể là những nhà chiêm tinh xứ Babylon, chuyên tìm đọc những
bí ẩn của những vì sao - đã lên đường đi Giêrusalem, trái tim của thế giới Do Thái,
để đến bái lạy “Đức Vua dân Do Thái”, bởi thấy sao của Người xuất hiện loan báo
(c.1 và 2).
- Tuy nhiên, để gặp được Đấng họ tìm kiếm, ngôi sao lạ kia không đủ. Các ông cần
đến sự trợ giúp của dân Do Thái và Kinh Thánh của họ.
Khi được các vị đạo sĩ đến hỏi, Hêrôđê và thành phần lãnh đạo tôn giáo ở
Giêrusalem quay sang tra cứu các lời sấm liên can đến Đấng Mêsia (c.3 và 6).
- Để trả lời cho các vị khách phương xa này, nhóm cầm quyền Do Thái đã chú giải
một cách chính xác lời các Ngôn Sứ, nhưng vẫn ở lại trong thành Giêrusalem (c.7
và 8).
2. Phía thứ hai ở tại Bêlem, nơi Đức Vua Giêsu đang chờ đón các vị đạo sĩ.
- Được Kinh Thánh chỉ dẫn lại, các vị đạo sĩ tìm thấy lại ngôi sao lạ. Lần này, nó
đưa các ông đến với Đấng Mêsia ở Bêlem (c.9 và 10).
- Đến nơi họ gặp được Chúa Giêsu và sấp mình bái lạy Người, rồi dâng tiến Người
những bảo vật quý giá nhất của xứ sở mình, đó là “vàng, nhũ hương và mộc
dược” (c.11).
- Hêrôđê thì chỉ nuôi những ý đồ giết người, nhưng không thành do sự can thiệp của
Thiên Chúa: “được báo mộng là đừng trở lại gặp vua Hêrôđê nữa, nên các vị đạo sĩ đã
đi lối khác mà về xứ mình” (c.12).
Nếu phân tích kỹ hơn, người ta sẽ phát hiện thấy một bộ ba những cặp đối lập nhau
- một lời báo trước về khổ nạn - làm thành cái khung của câu chuyện:
1. Giêrusalem, trung tâm chính trị và tôn giáo, đã khước từ Đấng đến để hoàn tất
những lời hứa, đối chọi với Bêlem, nơi hạ sinh của Con Vua Đavid các ngôn sứ
từng loan báo.
2. Các đầu mục dân Israel (các thượng tế và kinh sư hợp thành Thượng Hội Đồng, cơ
Page 312 of 793
quan thẩm quyền đại diện cho Do Thái giáo) là những kẻ tự cho mình là hiểu biết
Kinh Thánh, nhưng lại tỏ ra bất lực không thể ra đi, rời bỏ khỏi nơi ở của mình là
Giêrusalem, họ đối chọi với các vị đạo sĩ ngoại giáo đã biết tìm kiếm, lên đường và
sau cùng đã tìm thấy. Trong lúc phía bên kia “bối rối, xôn xao” thì phía bên
này“mừng rỡ vô cùng”.
3. Hêrôđê, kẻ được tác giả gọi là “vua”, và là kẻ chỉ nơm nớp lo sợ cho ngai báu
của mình, đối chọi với Hài Nhi Bêlem, Đấng thật sự là vua: - Nơi Người đã ứng
nghiệm lời ngôn sứ Isaia 60 (bài đọc I), loan báo ngày mà dân ngoại lũ lượt tiến về
Giêrusalem, mang theo vô vàn châu báu để triều cống.
- Nơi Người đã ứng nghiệm lời ngôn sứ Mica 5,1, nói đến Bêlem như là nơi sinh
của Đấng Mêsia:“Phần ngươi, hỡi Bêlem, nhỏ bé nhất trong hàng các bộ tộc
Giuđa. Chính tự nơi ngươi sẽ xuất hiện cho Ta, Vị có mệnh thống lĩnh Israel”.
- Nơi Người đã ứng nghiệm lời tiên tri của Balaam, một người ngoại giáo, trong
sách Dân Số 24, báo trước sẽ có một ngày xuất hiện “một ngôi sao mọc lên từ
Giacob”.
Như thế, qua nét tinh tế của bố cục và lối viết của mình, câu chuyện đã công bố
cho thấy căn tính nhiệm mầu của Đức Giêsu, loan báo sứ mạng của Người, báo
trước việc Người sẽ bị những đầu mục của dân Người chối từ, cũng như sự kiện
dân ngoại sẽ tìm đến với Hội Thánh. Tắt một lời, nói theo kiểu của Claude Tassin,
chúng ta đang có ở đây một thứ “Tin Mừng ở dạng thu nhỏ”.
Được đặt lại trong toàn bộ Tin Mừng của Matthêu, ý nghĩa của đoạn văn sẽ trở nên
sáng tỏ. Francois Brossier tóm tắt như sau: “Những kẻ đáng ra phải đón nhận
Đấng Mêsia do Thiên Chúa gởi đến, lại không nhận biết Người, bởi đầu óc chúng
đã ra cằn cỗi. Đang khi đó, chính những dân ngoại lại đón nhận và tôn thờ Người.
Sự chối từ nơi phần lớn dân Israel và thái độ đón nhận nơi dân ngoại, một chủ đề
sẽ bàng bạc trong khắp cả Tin Mừng, đó là điều đang được minh nhiên công bố ở
đây” (“Le Monde de La Bible”, số 85, trang 18).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Chúng ta có để mình được Phúc Âm hoá bởi chính Tin Mừng mà chúng ta
có bổn phận phải loan báo?” (L.Sintas, trong “Parole de Dieu pour la méditation
Page 313 of 793
et l'homélie”, Médiaspaul, tr. 27).
“Nơi chúng ta, là Giáo Hội, hôm nay, được ký thác một ánh sáng có khả năng soi
dẫn đường đi nước bước cho tất cả những ai đi tìm Đức Giêsu. Điều đó chẳng do
bởi nhân đức thánh thiện của chúng ta, cũng chẳng do bởi đời sống tốt lành hay
đức tin cá nhân của chúng ta. Tất cả chỉ vì đó là sứ mạng chúng ta đã nhận lãnh từ
nơi Đức Kitô. Những gì chúng ta phải loan báo không có cơ sở chân lý từ chính
bản thân chúng ta, nhưng duy nhất từ Đấng đã giao phó sứ mạng ấy cho chúng ta.
Sức mạnh của việc phúc âm hoá đến từ Thiên Chúa. Đừng chờ đến khi nào nên
thánh rồi mới thi hành nhiệm vụ. Một cách đơn sơ, khiêm tốn, chúng ta hãy để
mình được phúc âm hoá bởi chính Tin Mừng mà chúng ta có bổn phận phải loan
báo”.
2. Bạn có biết rõ câu chuyện về Balaam và con lừa của ông ta chưa? (H.Denis,
trong “100 mots pour dire la foi”, Desclée de Brouwer, tr. 71-72).
“Không có hang đá nào mà lại không có ngôi sao. Chẳng có lễ Hiễn Linh nào mà lại
thiếu vằng vì sao lạ ấy... Nhưng sự thực mà nói, bạn có biết rõ hay không câu
chuyện về Balaam? Người ta không biết đích xác nó xảy ra khi nào (sách Dân Số,
ch. 22-24), nếu không phải là vào khoảng giai đoạn cuối cuộc xâm nhập của Israel
vào Đất Hứa, không xa thành Giêricô bao nhiêu. Những người dân xứ Moab kinh
hoàng trước sức tiến của Israel. Họ tìm đến với một người tên Balaam nào đó, có lẽ
là một thầy bói, để nhờ ông ta trù ẻo cho Israel (vào thời đó, người ta còn tin vào
hiệu năng hầu như ma thuật của những lời trù ẻo).
Được Thiên Chúa can ngăn trong giấc mộng, lúc đầu Balaam từ chối, rồi sau đó lại
quyết định lên đường và cưỡi con lừa cái của mình. Thiên Chúa liền nổi giận và
hiện ra cho con lừa dưới dạng một Thần sứ với gươm tuốt trần cầm tay. Con lừa
tránh sang một bên đường và phóng xuống ruộng. Balaam đánh đập và hành tội
con vật. Nó lại chui vào một khúc đường trũng và hẹp, vô phương tới lui hay nhúc
nhích bên này bên kia. Con lừa đáng thương quỵ xuống dưới làn roi tới tấp. Lúc
ấy, Thiên Chúa cho nó mở miệng nói: nó trách móc Balaam đã đối xử với nó sao
quá tàn nhẫn. Phút chốc, Balaam nhìn ra được vị thần sứ với lưỡi gươm trần, ông
quì xuống sấp mặt bái lạy. Sau đó, ông được tiếp tục ra đi, nhưng với một điều
Page 314 of 793
kiện: chỉ được phép nói trước mặt các thù địch của Israel điều Thần sứ bảo nói!
Thế là cái ông Balaam của chúng ta xổ ra một tràng những lời chúc phúc cho
Israel: “Làm sao tôi sẽ trù ẻo kẻ Thiên Chúa không cho trù ẻo? Ai nào đếm được
số đông của Giacob và Israel? Một ngôi sao mọc lên từ Giacob và một vương
trượng xuất từ Israel sẽ đập tan Moab lẫn Eđom”.
Câu chuyện là như thế, trong đó có nói đến một con lừa biết nói, y như trong chuyện ngụ
ngôn của La Fontaine.
Đó cũng còn là lời loan báo trong trời đất về ánh huy hoàng của Đấng Mêsia: “Một
ngôi sao mọc lên từ Giacob”. Rồi đây chẳng bao lâu, các nhà đạo sĩ sẽ công bố cái
âm hưởng vang vọng khắp địa cầu của cuộc giáng sinh của Chúa Giêsu. Từ nay,
trong Người, toàn thể nhân loại, đã được chúc phúc.
Tôi muốn nghĩ rằng ngôi sao của Noel bắt đầu từ chuyện một con lừa cái bị kiệt
sức và quỵ ngã, là kẻ đầu tiên nhận thức được tầm mức lớn lao của biến cố. Đúng
thế, nhân loại vừa được sinh ra dưới một ngôi sao tốt, ngôi sao của Đức Giêsu.
ĐỨC GIÊSU CHỊU PHÉP RỬA
ĐỨC GIÊSU CHỊU PHÉP RỬA Ở SÔNG GIÓC-ĐA-NÔ VÀ
CUỘC TỎ HIỆN CỦA THIÊN CHÚA
(Mc 1,7-11)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Đọc lại dưới ánh sáng Phục sinh...
Dưới ánh sáng Phục sinh, tác giả Tin Mừng ngược dòng thời gian trở về tới biến cố
Đức Giêsu chịu phép rửa. Cùng với sứ vụ của Vị Tiền Hô, biến cố này làm thành
phần “khởi đầu Tin Mừng Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa” (1,1).
Ở đây, tác giả cho chúng ta khám phá trong một lúc sự hoàn tất những lời đã hứa
cho Israel, cuộc mạc khải về mầu nhiệm bản thân Đức Kitô, khởi đầu và lời loan
báo về sứ vụ của Người.
D. Jacquemin viết: “Được các thánh sử Tin Mừng kể lại ngay trước khi Đức Giêsu
Page 315 of 793
bắt đầu sứ vụ, bài tường thuật cho thấy từ nay phải hiểu toàn bộ cuộc đời công
khai của Đức Kitô dưới ánh sáng đó (nó chiếu rọi trước hào quang của Phục
sinh). Và rồi, trong lần hiển hiện đầu tiên của Thánh Thần này, trong cuộc xuất
đầu lộ diện của Con Thiên Chúa đến hiện diện giữa loài người này, người ta được
chứng kiến thời buổi cánh chung đã khởi đầu, triều đại Nước Trời đã khai
mở” ("Assemblées du Seigneur, số 12, trang 66).
2. ... Một biến cố hoàn tất những lời hứa xưa.
. Bài đọc Tin Mừng của ngày lễ Chúa chịu phép rửa hôm nay, được bắt đầu bằng một
màn “ra mắt” nhân vật Giêsu:
+ Hoạt động của Người được thuật lại bằng một công thức xem ra xa lạ nơi Máccô,
được vay mượn từ Cựu Ước. Nó có thể lấy từ đoạn ra mắt của Môsê, ở đầu sách
Xuất Hành: “Xảy ra là, vào những ngày ấy, Môsê lớn rồi, thì...” (Xh 2,11). Ngay
từ đầu, Đức Giêsu đã được giới thiệu như là Môsê mới.
+ Điều trớ trêu, Đức Giêsu đã không đến từ miền Giuđêa hay từ thành thánh
Giêrusalem, nhưng lại“từ Nazareth, miền Galilê”, một làng quê hẻo lánh thuộc
một vùng vốn bị thiên hạ coi rẻ. Bởi đó mới có câu: “Từ Nazareth, làm sao có cái
gì hay được” (x. Ga 1,46). Và Người đến như bao kẻ khác, để chịu phép rửa của
Gioan Tẩy Giả trên sông Giođan.
. Máccô bỏ qua không nói đến cuộc trao đổi giữa Đức Giêsu và vị Tẩy Giả, cũng
như chi tiết việc Chúa dìm mình xuống sông Giođan. Bù lại, nhờ khả năng vận
dụng khéo léo và làm khơi lên phong phú những hình ảnh Kinh Thánh, ông đã
minh hoạ được điều mà cộng đoàn Kitô hữu sau này, dưới ánh sáng Phục sinh,
xem là đặc thù nơi biến cố Chúa Giêsu chịu phép rửa.
+ Cuộc tỏ hiện của Thiên Chúa xảy ra, tác giả Tin Mừng xác định rõ, “khi Đức
Giêsu vừa lên khỏi nước”. Nhận xét này, một lần nữa, có ý trình bày Đức Giêsu
như là Môsê mới.
Quả thực, theo J.Hervieux giải thích: “Người ta tìm thấy nơi sách ngôn sứ Isaia
một lời cầu tha thiết xin Thiên Chúa tái diễn lại những hành động cứu thoát như
thời Xuất Hành. Máccô được gợi hứng từ một đoạn trong sách đó có câu: “Đâu
rồi Đấng (Thiên Chúa) đã từng làm cho bước lên khỏi nước biển vị mục tử (=
Page 316 of 793
Môsê) chăn dắt đàn chiên của Người?”. Bởi đó chẳng phải ngẫu nhiên mà tác giả
Tin Mừng nói rằng chính lúc “vừa lên khỏi nước”, Đức Giêsu đã được nhận lấy
Thánh Thần. Đối với Máccô, Đức Giêsu chính là Môsê mới. Phép rửa Người chịu
là một cuộc vượt qua mới khỏi Biển Đỏ”(“L'Evangile de Marc”, Centurion, 1991,
trang 20).
+ Khác với Tin Mừng Matthêu, cuộc tỏ hiện ở đây xảy ra nhằm chính Đức Giêsu.
Nó gồm hiện tượng: các tầng trời xé ra, Thần Khí ngự xuống, và tiếng từ trời phán.
1. “Đức Giêsu liền thấy các tầng trời xé ra”. Theo truyền thống Do Thái, từ thời các
ngôn sứ cuối cùng thì các tầng trời, nơi Thiên Chúa ngự, đã khép lại rồi. Ngôn sứ
không còn nữa, nên mối liên lạc giữa Thiên Chúa và loài người cũng đã bị cắt đứt.
Bởi thế đến hôm nay, khi Người đáp lại tiếng van nài của vị Ngôn sứ trong cảnh lưu
đày khốn khổ: “A! Ước gì Ngài xé trời và ngự xuống”, thì đúng là một thời mới đã
mở màn, mối liên lạc đã được tái lập giữa Thiên Chúa và loài người.
Kiểu nói “xé ra” sau này chỉ trở lại dưới ngòi bút của Máccô vào giây phút Đức
Giêsu tắt thở trên thánh giá: “Bức màn trướng trong đền thờ bỗng xé ra làm hai từ
trên xuống dưới” (15,38). Điều đã được khai mở hôm nay trên dòng sông Giođan
rồi đây sẽ được hoàn tất mỹ mãn trên đồi Canvê: Đức Giêsu đã mở ra một lối đi
cho hết mọi người được tự do đến với Thiên Chúa.
2. “... Và thấy Thần Khí tựa chim bồ câu ngự xuống trên mình”. Trước khi Đức
Giêsu đến, Thần Khí đã như bị dập tắt: Người không còn ngự xuống để tác động
thêm những ngôn sứ mới. Ở đây, Đức Giêsu vừa lên khỏi nước sông Giođan liền
thấy Thần Khí ngự xuống trên mình, chỉ định Người làm vị Ngôn sứ của thời đại
mới.
3. “... Lại có tiếng từ Trời phán rằng: Con là con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng
về Con”. Thiên Chúa (trong thế giới Do Thái, Trời là một cách để gọi Thiên Chúa
mà tránh đụng đến Người) chứng thực cho sứ mạng của Đức Giêsu: Người không
chỉ là một ngôn sứ như bao ngôn sứ khác, bởi ở đây Thiên Chúa đã nói với Người
những lời mà ngoài Người ra chưa từng nói với ai. Những lời này có tầm mức vô
Page 317 of 793
cùng quan trọng, chúng hoạ lại và đồng thời làm sáng tỏ ý nghĩa hoàn tất của một
số câu nói trong Cựu Ước:
- Hoạ lại một câu trong Thánh vịnh 2: “Con là con của Cha, ngày hôm nay Cha đã
sinh ra Con” (c.7), mà truyền thống Do Thái vốn đọc lên như lời sấm về Đấng
Mêsia. Ngay từ những trang đầu của Tin Mừng, Đức Giêsu đã được tuyên phong là
Vua Cứu Thế thuộc dòng tộc Đavid, là Đấng Kitô của Thiên Chúa.
- Hoạ lại câu nói được nhắc đi nhắc lại đến 3 lần trong Sách Sáng Thế 22, lúc
Ápraham vì vâng lệnh truyền của Thiên Chúa, toan hạ tay sát tế Isaac, đứa con của
lời hứa, “đứa con yêu dấu” của ông. Đức Giêsu được xem như một Isaac mới,
khác chăng là Người đã không thoát khỏi cái chết.
- Sau cùng, hoạ lại nhiều từ trong Isaia 42,1, Đức Chúa phán bảo cùng Người Tôi
Tớ: “Này đây Tôi Tớ của Ta, kẻ Ta nâng đỡ, Người Ta đã chọn và hồn Ta sủng
mộ”. Giống như Người Tôi Tớ đó, Đức Giêsu, Đấng Thiên Chúa hằng một niềm
dấu ái và Thần Khí ngự xuống dư đầy, nay được sai đi thi hành sứ mạng là trở
nên “ánh sáng các nước”, “mở những mắt mù loà”, “đưa tù nhân ra khỏi nhà lao,
khỏi ngục thất dân cư bóng tối” (Is 42,6-7). Và cũng cùng một thân phận với
Người Tôi Tớ được vị ngôn sứ loan báo trên, Chúa sẽ phải thực hiện sứ mạng ấy
qua con đường tự hạ, và khổ đau.
3. ... Và mở ra sứ mạng sẽ tới:
Như vậy, ngay từ trang đầu tiên của Tin Mừng Máccô, tất cả đã cho thấy một tấn
kịch đang được mở màn. Tuy nhiên, mọi sự chỉ mới ở mức độ nói xa nói gần, nói
dè dặt, gần như còn cần phải giữ kín đáo, để vạch ra một cái hướng cho những gì
cần phải được khám phá trong suốt bản văn.
Jacques Hervieux kết luận: “điều hiển nhiên là, đối với Máccô, phép rửa Đức
Giêsu chịu không phải nhằm tẩy sạch những tội lỗi mà Người không hề phạm. Đó
chính là tín hiệu khởi hành, là trái giao banh cho sứ mạng mà Thiên Chúa ký thác
cho Đấng được gọi là “Mêsia”, và là “Con Thiên Chúa” (theo nghĩa mạnh của
niềm tin Phục sinh).
Đức Giêsu quả là Sứ Giả đặc biệt của Thiên Chúa để thiết lập Vương Quốc của
Người. Từ giây phút này, Người đã có thể vào cuộc để thực hiện sứ mạng ấy”.
Page 318 of 793
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Đức Giêsu, Người Con Chí Ái của Chúa Cha. (Mgr. Daloz, trong “Qui donc
est-il?”, Desclée de Brouwer, tr. 11).
“Đức Giêsu, kẻ xuất thân từ làng Nazareth ấy, là Con Thiên Chúa, đó không chỉ là
một định nghĩa hay một danh xưng mà thôi đâu. Đó là một liên hệ tình yêu, một
mối dây “gia đình”. Tiếng Chúa Cha đã vang lên trìu mến: “Con là Con yêu dấu
của Cha, Cha hài lòng về Con”. Đúng là một khẳng định của tình yêu Đức Giêsu
vừa là con người xuất thân từ Nazareth, vừa đồng thời là Đấng sống mật thiết với
Chúa Cha trên trời: Các tầng trời xé ra, và Thần Khí tựa chim bồ câu ngự xuống
trên Người. Đây mới thực là “mầu nhiệm của Đức Giêsu”, mà người ta chẳng bao
giờ khám phá cho cạn, suy cho thấu. Mầu nhiệm của một đời người hoàn toàn cho
tình yêu, tràn đầy Thần Khí. Cuộc đời của Đức Giêsu ngay từ ban đầu đã được xác
định qua tương quan với Chúa Cha và với Thần Khí. Đó chính là mấu chốt thâm
sâu nhất của bản thân Người. Đức Giêsu được giới thiệu cho chúng ta qua lời xác
nhận yêu thương của Chúa Cha. Đây là danh thiếp của Người: “Con Chí Ái của
Cha”.
2. “Hội Thánh và những anh chị em tân tòng hôm nay” (Guy Cordonnier, trong
“Pastorale sacramentelle. Points de repères”, Cerf, trang 138-139).
“Kitô giáo, xét như là một hiện tượng xã hội học, ngày nay đang trên đường bị xoá
sổ. Trào lưu ngoại giáo cổ lại như đang tìm cách trở lại với khoa chiêm tinh, các
giáo phái, ma thuật, bói toán, các thầu gu-ru vv... Không còn những khuôn mẫu, mọi
cơ chế bị đặt lại vấn đề, nỗi thèm khát để có nhiều, biết nhiều, xu hướng ngày càng
nghiêng về những cảm nghiệm tức thời và hời hợt... đó là những dấu đậm nét trên
thời đại của chúng ta hôm nay, và người Kitô hữu đôi khi không biết làm sao để tìm
thấy lại được chân tính của mình trước nền văn minh hiện đại. Giữa lòng một xã hội
như thế, những tín hữu Kitô chúng ta có bổn phận phải làm chứng về các giá trị Tin
Mừng. Họ được mời gọi đừng co cụm lại trong thế giới của mình, nhưng hãy tham
gia vào số phận chung của nhân loại và khám phá những dấu chỉ của Nước Trời
khắp nơi. Những dấu chỉ đó vượt xa biên giới hữu hình của Hội Thánh: Nước Thiên
Page 319 of 793
Chúa phải chăng hôm nay đang hiện diện ở bất cứ nơi nào có tình yêu bày tỏ, có
công lý ngự trị, có sự quan tâm thương mến những người nghèo?
Thời buổi hiện đại hôm nay là một thời cơ tốt cho Hội Thánh, đang chịu thách đố
để trả lời cho những vấn nạn và khát vọng mới. Những người trưởng thành mới
chịu phép Rửa Tội, trong lúc gắn bó với môi trường sinh sống của mình, trở nên
một thứ nhịp cầu nối liền môi trường ấy với Hội Thánh. Họ đã am hiểu những gì ở
trong thế giới chưa-có-đức-tin, nên họ nói với chúng ta: “Xin quí vị đừng bỏ quên
những người chưa được rửa tội, những người đã bỏ đạo, những người ở vị trí vòng
ngoài của Hội Thánh. Làm sao để loan báo Tin Mừng cho họ bây giờ?”.
Những câu hỏi như thế phải giúp chúng ta trở về với điều được xem là hiển nhiên
nơi các hiểu biết và thực hành của chúng ta trong Hội Thánh. Chúng hoà hợp
những điều đó nơi các anh chị em “mới trở lại”, tức là những người quay về lại
với Hội Thánh sau một thời gian đoạn tuyệt ít nhiều lâu dài, với nơi một số đông
các Kitô hữu nhạy bén với thế giới hôm nay: làm sao đễ hội nhập đầy đủ vào trong
Hội Thánh như hiện nay? Làm sao chất vấn, thậm chí thúc đẩy Hội Thánh đáp ứng
được nhiều hơn sứ mạng của mình?
Những anh chị em tân tòng chỉ là số nhỏ, nhưng sự hiện diện của họ mang nặng ý
nghĩa. Việc tiếp nhận họ có liên can đến mức độ phong phú thiêng liêng của Hội
Thánh. Các giáo đoàn của chúng ta có ý thức đầy đủ điều đó? Sự kiện những người đã
lớn ngoài Kitô giáo tìm đến với Đức Tin còn là một hiện tượng quá mới mẻ để chúng ta
có được một mục vụ đặc biệt cho họ. Đây đó đã có vài sáng kiến trong một số giáo
phận, nhưng người ta vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu và thử nghiệm”.
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN
- TỪ LỜI CHỨNG CỦA GIOAN TẨY GIẢ
ĐẾN CUỘC GẶP GỠ VỚI ĐỨC GIÊSU.
- TỪ CUỘC GẶP GỠ VỚI ĐỨC GIÊSU
ĐẾN LỜI CHỨNG CỦA NHỮNG MÔN ĐỆ ĐẦU TIÊN
(Ga 1,35-42)
Page 320 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ lời chứng của Gioan đến cuộc gặp gỡ với Đức Giêsu:
- Người đọc có thể nhận ra ngay những điểm dị biệt so với bài tường thuật về ơn
gọi của các môn đệ đầu tiên nơi các Tin Mừng Nhất lãm.
. Theo sự trình bày của Gioan, các môn đệ đầu tiên, những con người sẽ tập hợp
thành cái nhân ban đầu, của nhòm Mười hai, quả là dân gốc gác xứ Galilê. Nhưng
câu chuyện họ được Chúa gọi ở đây lại không xảy ra ở ngay tại Galilê, bên bờ hồ
nào đó thuộc miền ấy, mà lại ở bờ sông Giođan nơi họ từng theo làm môn đệ của
Gioan Tẩy Giả.
. Cũng vậy, trong lúc nơi các Tin Mừng Nhất lãm, lời kêu gọi của Chúa mặc hình
thức một lệnh truyền: “Các anh hãy theo tôi”, thì ở đây, hai môn đệ đầu tiên, là
Anrê và chắc là Gioan, con ông Giêbêđê, lại được khởi động bởi lời chứng của
Gioan Tẩy Giả: “Thấy Đức Giêsu đi ngang qua, tác giả Tin Mừng viết, ông lên
tiếng nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa”. Lời chứng xác nhận các điều đã hứa xưa,
nay đã được thực hiện nơi Đức Giêsu. Rồi thánh sử Gioan tiếp ngay: “Hai môn đệ
nghe ông nói, liền đi theo Đức Giêsu” ("đi theo”, trong ngôn ngữ Kinh Thánh có
nghĩa là: làm môn đệ).
- Tuy nhấn mạnh tới vai trò quan trọng của lời chứng ông Gioan trong quá trình gặp
gỡ Đức Giêsu, tác giả Tin Mừng thứ tư cũng quan tâm không kém đến tư cách chủ
động của Chúa trong suốt bài tường thuật.
. Chính việc Đức Giêsu “đi ngang qua” đó là cơ hội để Gioan Tẩy Giả làm
chứng: “Đây là Chiên Thiên Chúa”.
. Chính Người đã “quay lại”, thấy hai môn đệ của Gioan đi theo mình, mới
hỏi: “Các anh tìm gì thế?”. Câu hỏi này là lời nói đầu tiên của Đức Giêsu trong
Tin Mừng Gioan. Cũng một câu hỏi tương tự như thế sẽ là lời đầu tiên Đấng Phục
Sinh sau này nói với Maria Mácđala: “Bà tìm ai?”. Câu hỏi đó đã gợi lên cho hai
người môn đệ ý thức rõ điều thực sự họ đang tìm kiếm, và đồng thời mời gọi chính
chúng ta là những độc giả Tin Mừng hôm nay, biết đặt mình trước mặt Chúa, để
làm sáng tỏ ý nghĩa sau cùng của cuộc hành trình nội tâm của chúng ta.
Anrê và người bạn kia đáp lại bằng cách hỏi Chúa: “Thầy ở đâu?”. Câu hỏi vượt xa
Page 321 of 793
chuyện đơn giản chỉ liên can đến nơi ăn chốn ở của Chúa, nó đã hướng tới đời sống
thân mật của Đức Giêsu với Chúa Cha.
. Và chính Đức Giêsu mời gọi các ông: “Đến mà xem”. Lời mời không chỉ là đến
tham quan cho biết chỗ Người chọn làm nhà ở, mà là đi vào một cuộc gặp gỡ thiết
thân với Người, là biết Người một cách thâm sâu hơn, là “kiểm nghiệm bằng mắt
thấy tai nghe, bằng con người xương thịt, cái thực tại lịch sử sẽ làm nền tảng cho
đức tin” (x: P.E Jacquemin, “Assemblées du Seigneur”, số 33, trang 57). Chúng ta
đọc thấy nơi 1Ga 1,1-3: “Điều chúng tôi đã nghe, điều chúng tôi đã thấy tận mắt,
điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng và tay chúng tôi đã chạm đến... Chúng tôi loan
báo cho cả anh em nữa, để chính anh em cũng được hiệp thông với chúng tôi”.
2. Từ cuộc gặp gỡ với Đức Giêsu đến lời chứng của các môn đệ:
- Thế là có một cuộc gặp gỡ: “Họ đã đến xem chỗ Người ở, thánh sử viết tiếp, và ở
lại với Người ngày hôm ấy”.
. A.Marchadour ghi nhận: “Cuộc gặp gỡ được bao trùm trong một bức màn kín
đáo, đem đến cho bài tường thuật một chiều kích vừa mầu nhiệm vừa sáng tỏ: từng
người tín hữu chúng ta, đều được mời gọi thực hiện cùng một bước đi
ấy” (“L'Evangile de Jean”, Centurion, trang 48).
. Việc láy đi láy lại động từ “ở (lại)” (“demeurer”) lôi kéo chú ý của người đọc đến
một yếu tố cốt thiết. A. Marchadour nhận xét thêm: ““Ở (lại)” trong Tin Mừng của
Gioan, vẫn theo tác giả trên, là một thuật ngữ thần học chỉ sự hoàn tất trong Đức
Tin, sự gắn bó trọn vẹn vào Đức Giêsu... Đó là những bước đi đúc kết nên Đức Tin:
đi theo Đức Giêsu, đến xem chỗ Người ở, ở lại với Người” (Sđd, trang 47).
- Đàng khác, tác giả Tin Mừng dừng lại lâu để mô tả cái phản ứng dây chuyền phát
sinh từ cuộc gặp gỡ ấy với Đức Giêsu.
. Anrê gặp em mình là Simon, và dẫn ông này đến gặp Đức Giêsu, người mà ông
xưng là “Đấng Mêsia”. Và rồi Đức Giêsu đặt cho ông em này một tên mới, mang
ý nghĩa tượng trưng, cái tên công bố và biểu lộ ơn gọi rất riêng của ông ta, giữa
hàng ngũ các môn đệ: “Anh là Simon, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là
Kêpha (tức là Phêrô)”.
Theo truyền thống Nhất Lãm, Anrê và Simon cả hai được Đức Giêsu kêu gọi cùng
Page 322 of 793
một lần. Theo Gioan, Simon đến gặp Đức Giêsu qua trung gian giới thiệu của anh
mình; một cách nào đó ông là “kẻ đến sau”. Tuy nhiên điều đó không phủ nhận chút
nào vị thế hàng đầu của Simon trong nhóm các môn đệ, bởi chính ông này, theo
tường thuật của Tin Mừng thứ tư, là người được vinh dự Đức Giêsu ngỏ lời riêng
đầu tiên.
. Sau đó, Đức Giêsu gặp Philípphê và nói: “Anh hãy theo tôi” (Philípphê là người
Bétxaiđa, đồng hương với Anrê và Phêrô). Và Philípphê lại tiết lộ với
Nathanaen: “Đấng mà sách Luật Môsê và các ngôn sứ nói tới, chúng tôi đã gặp:
đó là ông Giêsu, con ông Giuse, người Nazareth” (c.45).
Cứ như thế, theo lối diễn tả của X.Léon-Dufour, “ngọn lửa loan tin được chuyền
đi, từ người này sang người khác” (“Lecture de l'Evangile selon Jean”, tập 1,
Seuil, trang 185). Phải chăng cũng chính nhờ lời chứng của các môn đệ đầu tiên đó
mà biết bao tín hữu khác, đến lượt mình, cũng đã gặp gỡ được Đức Giêsu, là Đức
Kitô? Làm sao Anrê và người bạn kia của ông đã phát hiện được Đấng Mêsia, nếu
không nhờ Gioan Tẩy Giả? Simon Phêrô cũng thế, nếu không có anh mình là
Anrê? Và cả Nathanaen, nếu không có Philípphê? Đến lượt chúng ta cũng vậy,
chúng ta sẽ chẳng bao giờ lãnh nhận được Đức Tin nếu không nhờ sợi dây chuyền
vĩ đại móc nối chúng ta với những môn đệ đầu tiên ấy.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Những cuộc gặp gỡ đầu tiên” (Mgr. L.Daloz, “Nous avous vu sa gloire”,
Desclée de Brouwer, trang 28-30).
“Tin Mừng thứ tư không hề mô tả cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu và ông Gioan Tẩy
Giả. Không một lời trao đổi nào giữa hai vị được thuật lại. Gioan nhìn thấy Đức
Giêsu, giới thiệu Đức Giêsu, nói về Đức Giêsu. Ông là nhân chứng, là bạn, là tiếng
nói. Điều ông phải nói, ông đã học được từ Đấng sai ông. Ông không phải là môn
đệ của Đức Giêsu. Ông là vị tiền hô. Sau ông, sau Đức Giêsu, là một thời mới đã
khởi đầu. Sau phép rửa trong nước, là phép rửa trong Thánh Thần. Gioan vừa là kẻ
được chiêm ngưỡng cái thực tại mới mẻ, như ông Môsê được từ xa nhìn thấy Đất
Hứa, vừa đồng thời là người hướng mọi người về đó, bằng cách giới thiệu Đức
Giêsu: “Thấy Đức Giêsu đi ngang qua, ông lên tiếng nói: “Đây là Chiên Thiên
Page 323 of 793
Chúa”. Lời nói của Gioan tác động ngay trên các môn đệ: Các ông đi theo Đức
Giêsu. Gioan phải có được một sức mạnh từ bỏ lớn như thế nào để có thể sẵn sàng
gởi chính những môn đệ của mình đến với Đức Giêsu. Ông không chỉ đã dọn
đường cho Chúa, mà còn đã dọn lòng những con người, để họ biết Chúa và theo
Chúa. Ngay khi vừa tiếp nhận những môn đệ của Gioan, Đức Giêsu khai trương sứ
mạng của Người. Mẩu đối thoại thật ngắn gọn, dứt khoát: “Các anh tìm gì thế? -
Thưa Rápbi, Thầy ở đâu? - Đến mà xem”. Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại
với Người ngày hôm ấy. Tác giả xác định giờ giấc của cuộc gặp gỡ ban đầu ấy:
Lúc đó vào khoảng giờ thứ mười. Như vậy, bước thứ nhất của những kẻ sau này sẽ
là tông đồ và nhân chứng của Đức Giêsu là nhận biết Người, đi theo Người, ở lại
với Người. Vấn đề trước hết không phải là đi đâu và làm gì. Điều này vẫn luôn
luôn đúng cho chúng ta. Đức Giêsu là Đấng đến để hoàn tất công việc mà Chúa
Cha đã giao phó cho: Người loan báo Nước Trời, Người chết cho mọi người,
Người cứu chuộc qua mầu nhiệm Vượt Qua của Người. Trước tiên, chúng ta cần
phải bước vào Nước ấy, phải nhận biết Đức Giêsu, phải làm môn đệ của Người.
Rồi sau đó chúng ta mới sẽ là nhân chứng của Người. Nếu chúng ta tưởng rằng
chính chúng ta sẽ ra đi cứu độ thế gian thì coi chừng lầm to. Chỉ có một Đấng Cứu
độ là Đức Giêsu. Không ai có thể làm chứng nhân nếu trước hết không là môn đệ.
Dù sao, cuộc gặp gỡ ban đầu này đã mau chóng dẫn đến hành động làm chứng đầu
tiên: Anrê đi gặp em mình trước hết: Chúng tôi đã gặp Đấng Mêsia. Câu nói nghe
thấy đơn giản làm sao! Chúng ta không còn được nghe thấy âm thanh cảm xúc có
thể đã dâng trào trong cõi lòng người thanh niên Do Thái dám thốt lên lời đó. Đấng
Mêsia, niềm khát vọng của Israel... Thánh sử Gioan cho phép chúng ta cảm thấy
điều lạ lùng trong việc Đấng Messia đọc được điều thầm kín trong lòng con người,
và ngay từ giây phút đầu đã ghi dấu đậm đà trên cuộc đời những kẻ Người gọi.
Đức Giêsu nhìn Simon và nói:“Anh là Simon, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là
Kêpha tức là Phêrô”. Đức Giêsu luôn biến đổi những ai đến với Người. Người đặt
cho họ một tên mới. Người trang bị cho họ đủ khả năng để nhận lãnh sứ vụ mà
Người sẽ sai thực hiện.
Cả ba người môn đệ đầu tiên đều đến với Đức Giêsu nhờ sự dẫn dắt của một người
khác. Điều đó có thường xảy ra cho chúng ta? Có được bao nhiêu người trên
Page 324 of 793
đường đời đã giúp chúng ta nhận ra Đức Giêsu...?”.
2. “Khởi đầu của một cuộc phiêu lưu lạ lùng” (F.Deleclos, trong “Prends et
mange la Parole”, Centurion-Duculot, trang 131-132).
Có những phút giây hay những lần gặp gỡ mà người ta không bao giờ quên được.
Đó là những khoảng khắc của ánh sáng hay của sự đồng cảm sâu xa sẽ mãi mãi ghi
dấu và định hướng cuộc đời con người.“Lúc đó vào khoảng giờ thứ mười...”. Năm
mươi năm về sau, Gioan còn nhớ chính xác cái ngày hôm đó, khi cùng với ông bạn
Anrê, ông đã được nghe tiếng người anh em bà con với Thầy mình đặt câu
hỏi: “Các anh tìm gì thế?”. Đó chính là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu lạ lùng.
Cuộc đời của các ông từ đây sẽ rẽ sang một khúc quanh mới, một hướng đi mới
(...).
Bắt gặp một cái nhìn qua đó biểu lộ cả một con người. Cảm nghiệm được nhìn
nhận, được tôn trọng và được kêu gọi. Cảm thấy được trở thành chính mình và trở
nên khác, được lớn lên và tiếp tục vươn lên thêm mãi. “Thầy ở đâu? Đến mà
xem”. Họ đi theo và đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. Lúc
đó vào khoảng giờ thứ mười. Tất cả chỉ đơn giản thế thôi và gây ngỡ ngàng biết
bao.
“Các anh tìm gì thế?”. Câu hỏi hệ trọng ấy không chỉ đặt ra cho những “hiện
tượng hiếm hoi” trong trời đất, hay cho những nhân vật xuất chúng. Nó được dành
cho tất cả chúng ta. Nó không chỉ khai sinh ra các bậc ngôn sứ và các vị thánh
được tôn phong, nhưng chủ yếu mọi người tín hữu.
Ngày hôm nay, trên khắp mọi nẻo đường trần gian, chúng ta vẫn có thể giáp mặt
với Đức Giêsu khi Người đi ngang qua giữa chúng ta, như xưa Người đã “đi ngang
qua” giữa các môn đệ bên bờ sông Giođan.
Đức Giêsu không bao giờ ép uổng, không bao giờ giăng bẫy rình bắt ai. Người
chẳng hề làm áp lực, cũng không tìm cách mê hoặc dụ dỗ người nào. Người ta vẫn
có thể đi sát một bên Người mà không hay không biết, vẫn có thể thấy Người mà
không buồn nhìn theo. Có khi chúng ta phải cần đến cái nhìn hay lời khuyên của
một ai khác, của ai đó thì thầm bên tai: “Đây là Chiên Thiên Chúa”. Tuy nhiên chỉ
có những người nào biết tìm kiếm và khao khát chân lý và tình yêu thật mới có thể
Page 325 of 793
nắm bắt, mới có thể lay động và lắng nghe. Ngoài ra còn phải có thái độ sẵn sàng
để đi theo Người và đến mà xem.
Đức Tin chớm nở từ lời hỏi đáp: “Thầy ở đâu?”. Thế là bắt đầu cuộc trao đổi với
Chúa. Con người còn cần phải đi theo Người, đồng hành với Vị Thầy và ở lại với
Người để hiểu biết thêm”.
CHÚA NHẬT III THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU KHỞI ĐẦU SỨ VỤ Ở GALILÊ
VÀ KÊU GỌI NHỮNG MÔN ĐỆ ĐẦU TIÊN
(Mc 1,14-20)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Vừa bắt đầu sứ vụ ở Galilê
+ Ngay sau khi thuật lại biến cố Chúa chịu phép rửa trên sông Giođan (Mc 1,4-11),
Chúa chịu cám dỗ trong hoang địa (Mc 1,12-13: Chúa nhật I Mùa Chay), tác giả
Tin Mừng Máccô đề cập đến việc Đức Giêsu khai trương sứ vụ của Người ở
Galilê. Hai câu 14 và 15 tuy ngắn ngủi, nhưng có nội dung hết sức cô đọng: xác
định thời gian và nơi chốn của biến cố, đồng thời cho thấy ý nghĩa quan trọng của
nó, đó là khoảng khắc bản lề trong chương trình thực hiện kế hoạch của Thiên
Chúa.
- Câu chuyện diễn ra “sau khi ông Gioan bị nộp”. Tác giả có ý nêu bật mối dây
liên tục giữa sứ vụ của Đức Giêsu và sứ vụ của Gioan, và hé mở cho thấy số phận
mà thiên hạ dành cho Đức Giêsu cũng chẳng khác gì số phận của vị Tiền Hô.
- Câu chuyện xảy ra “tại Galilê”. Một vùng đất ở bên lề, mà nội tên gọi cũng có
nghĩa như thế: “Miền đất của dân ngoại”, “Ngã tư đường của lương dân”, nghĩa
là một tỉnh biên giới, một khu vực xôi đậu giữa Do Thái và dân ngoại. Được nhắc
tới 12 lần trong Tin Mừng thứ hai này, địa danh Galilê đóng vai trò biểu tượng:
chính nơi đây Đức Giêsu sẽ xây dựng nên “trung tâm truyền giáo” của Người.
Chính từ xứ sở này, vốn bị người ở Galilê và Giêrusalem miệt thị, mà Chúa sẽ
Page 326 of 793
chọn làm địa bàn hoạt động ưu tiên của Người, đúng như lời sấm nơi Isaia 8,23
đến 9,1: “Dân đi trong tăm tối đã thấy một ánh sáng lớn. Trên những kẻ ở xứ âm
u, một ánh sáng đã rạng ngời”.
- Ở đây, thánh sử Máccô viết, Đức Giêsu rao giảng “Tin Mừng của Thiên Chúa”;
Nói cách khác, Người loan báo ơn Cứu độ đến từ Thiên Chúa, đó chính là “Tin
Mừng” mà các tông đồ đến lượt mình sau này, khi Chúa đã sống lại, sẽ nhận lãnh
sứ mạng phải rao giảng (x: 1Tx 2,8).
. “Thời kỳ đã mãn”, tác giả viết tiếp, kế hoạch của Thiên Chúa đã được nên trọn
vẹn nơi Đức Giêsu: Người là Đấng Mêsia sẽ hướng dẫn lịch sử tới cùng đích của
nó.
. “Triều đại Thiên Chúa đã đến gần”: Niềm hy vọng của Israel nay đã được toại
nguyện quá mức mong đợi. Với Người, Đức Giêsu, Thiên Chúa đã đích thân hành
động, Triều Đại của Người đang kề bên: Thực sự, theo lối nói tuyệt vời của
Origêne, nào Đức Giêsu chẳng phải là “Triều-Đại-Thiên-Chúa-bằng-xương-bằng-
thịt?”.
Sứ điệp của Chúa kết thúc bằng một lời tha thiết kêu gọi mọi người ăn năn sám hối
để đón nhận niềm hạnh phúc trong đức tin: “Anh em hãy sám hối và tin vào Tin
Mừng”. Vào giai đoạn khởi đầu sứ vụ ở Galilê này, Đức Giêsu là Đấng loan báo
Tin Mừng. Nhưng rồi đây, qua cuộc đời, cái chết và cuộc Phục sinh của Người,
Người sẽ lại chính là đối tượng loan báo của Tin Mừng ấy.
2. Đức Giêsu đã kêu gọi các môn đệ đi theo Người:
Ở đây có một sự khác biệt rõ rệt với cảnh Chúa kêu gọi các môn đệ đầu tiên được
mô tả dưới ngòi bút của thánh sử Gioan, trong bài Tin Mừng Chúa nhật vừa qua;
khác biệt nơi khung cảnh, khác biệt ở giọng văn lẫn nội dung. J.Potin đưa ra giả
thuyết, và P.E. Boismard trong “Jésus, un homme de Nazareth” (Cerf, 1996) cũng
cùng quan điểm: “Chúng ta đã thấy, theo Tin Mừng Gioan, Đức Giêsu đã có lần
gặp gỡ với các ông Phêrô, Anrê và Gioan ở bờ sông Giođan. Dường như cảnh xảy
ra bên bờ hồ này trình bày lần kêu gọi dứt khoát cho vài người được tuyển chọn
đích danh. Các ông không đứng lên đi theo một kẻ chưa quen đâu, nhưng là một
Đấng mà họ đã bắt đầu đón nhận sứ điệp”(“Jésus, l'histoire vraie”, Centurion,
Page 327 of 793
trang 241).
Chỉ với bốn câu viết, Máccô trình bày ở đây việc kêu gọi những môn đệ đầu tiên
dưới hình thức hai mẩu chuyện được đặt song song với nhau, rập một khuôn như
nhau, cùng lấy lại lược đồ truyền thống của những câu chuyện Kinh Thánh về ơn
gọi, đặc biệt câu chuyện ông Êlisa được ngôn sứ Êlia kêu gọi, trong I Các Vua
19,19-21. Ở đây, Máccô nhấn mạnh hai điểm, một mặt là vai trò chủ động từ phía
Đức Giêsu trong ơn gọi; mặt khác, tính chất triệt để nơi lời đáp trả ơn gọi.
- Đức Giêsu “đi dọc theo biển hồ Galilê”. Người đang trên đường đi, bởi sứ mạng
luôn thôi thúc.
- Người để mắt chú ý hai ngư phủ trên biển, “ông Simon và người anh là ông Anrê
đang quăng lưới xuống biển”. “Các anh hãy theo tôi, Người bảo họ, tôi sẽ làm cho
các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá”.
. “Đi đằng sau Thầy”, “theo Thầy”, đó chính là ý nghĩa của từ “môn đệ”. Làm
môn đệ Đức Giêsu là dấn thân đi theo Người, dù tới đâu thì tới. Theo gương
Simon, kẻ được gọi là đầu tiên ở đây, và người anh là Anrê, cũng như Giacôbê và
người em là Gioan, là những người chỉ thực sự theo Đức Giêsu khi các ông loan
truyền Tin Mừng đến cho lương dân và lúc các ông hy sinh mạng sống vì Đức
Giêsu và vì Tin Mừng.
. Về phần câu “lưới người như lưới cá”, đó là một lối nói chơi chữ, xem ra lạ tai đối
với người tây phương, cũng chẳng kém giàu ý nghĩa. Cần phải hiểu rằng, đối với
người Do Thái, biển sâu chính là nơi qui tụ những mãnh lực của sự dữ và sự chết.
Đức Giêsu ở đây được khẳng định như là Đấng đến để lôi kéo loài người anh em của
Người thoát khỏi những mãnh lực của sự dữ và sự chết ấy. Và nếu Người“có ý
tuyển chọn các ngư phủ làm những môn đệ đầu tiên, P.E. Boismard giải thích, là bởi
vì Người thấy được mối liên hệ biểu tượng giữa nghề nghiệp hiện nay của họ và sứ
mạng mà Người sẽ giao cho họ sau này: đó là “đánh bắt” những con người để đem
họ vào trong Nước Thiên Chúa mà Người đã đến để thiếp lập nên” (Sđd, trang 37),
để dẫn đưa họ từ cõi chết sang cõi sống.
. Thái độ đáp trả phải mau mắn và vô điều kiện: “Lập tức, các ông bỏ chài lưới mà
đi theo Người”.
Từ nay, theo Tin Mừng Máccô, ngoại trừ giờ Khổ Nạn, Đức Giêsu không còn cô
Page 328 of 793
độc một mình, nhưng luôn luôn “có các môn đệ cùng đi theo” (Mc 1,21; 1,29),
những kẻ sau này sẽ là nhân chứng về việc Người đã làm.
Đây quả là một bài tường thuật đầy tính linh hoạt, nó cho chúng ta cảm tưởng như
những sự kiện cứ dồn dập xảy tới. Nó có vẻ giống như “khúc mở đầu” của một bộ
phim sẽ diễn ra qua suốt cuốn Tin Mừng. Đức Giêsu là Đấng đã đi bước trước, và
lời Người kêu gọi đã hoàn toàn lay chuyển được các môn đệ, khiến các ông một
lòng đi theo Người. Các ông sẽ là hạt nhân nảy sinh Hội Thánh và trở nên một thứ
đội quân tiên phong của một dân tộc mới, mà theo lời của Đức Giêsu, sẽ nổi lên
giữa một“Galilê của dân ngoại”, Galilê xưa cũng như Galilê nay.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Thiên Chúa cần đến con người” (L.Monloubou, trong “Evangile de Marc”,
Salvator, tr. 29-30).
Cựu Ước là giai đoạn của lời hứa. Hiện thực của hành động Thiên Chúa, mặc dù
cũng đã được kinh nghiệm qua những dấu lạ phi thường, nhưng là cái gì thuộc về
ngày mai nhiều hơn. Với Tin Mừng, tương lai vẫn không ngừng là điểm nhắm tối
hậu của cái nhìn người tín hữu. Tuy nhiên, cũng thế và hơn thế, chính hiện tại mới là
điều đáng nói. Từ nay, Thiên Chúa đã ra tay hành động; “Thời kỳ (của lời hứa) đã
mãn.... Triều Đại của Thiên Chúa đã đến gần” (thì của các động từ ở đây cho thấy
kết quả thực sự của một hành động đã xảy ra rồi). Bổn phận những ai nghe lời của
Người là tin vào điều đó, và tin có nghĩa là không để mình nao núng bởi những cái
bề ngoài có vẻ ngược lại. Bởi vì nếu Thiên Chúa hành động, thì chắc chắn là Người
sẽ làm theo kiểu của Người, mà loài người không dễ dàng gì chấp nhận được, hiểu
được. Tuy nhiên, nếu “Tin Mừng của Thiên Chúa” (c.14) cũng được gọi là “Tin
Mừng của Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa” (c.1), là do bởi nơi Đức Giêsu cũng sẽ
hiện lên cái đường lối kiểu cách hành động của Thiên Chúa và sẽ sáng tỏ cho thấy
nó đúng đắn như thế nào. Toàn bộ sách Tin Mừng của Máccô sẽ nhằm để phác hoạ
cho chúng ta những đường nét, giúp chúng ta hiểu ý nghĩa, dạy chúng ta biết đón
nhận những yêu sách của hành động Thiên Chúa, như được minh hoạ ra nơi Đức
Giêsu, Con Thiên Chúa.
Thiên Chúa hành động, nhưng không thể thiếu vắng con người. Điều đó cũng có
Page 329 of 793
nghĩa là con người phải hoà mình vào với hành động mà Thiên Chúa thực hiện
giữa nhân loại, qua việc thiết lập cho họ Triều Đại của Người. Đó chính là ý nghĩa
của việc hoán cải và thay đổi đời sống được đòi hỏi nơi họ. Phần tiếp theo của Tin
Mừng sẽ trình bày cho thấy một vài thí dụ về các khía cạnh cụ thể bao hàm nơi sự
hoán cải cần thiết phải làm đó. Tuy nhiên, nên biết rằng, khác với Luca, và càng
khác với Matthêu, Máccô không có những diễn từ “huấn đức” dài dòng, đề cập
đến những phương diện khác nhau của lối sống đạo đức người môn đệ phải có.
Không bỏ quên khía cạnh đó, Máccô quan tâm nhiều hơn đến sự chọn lựa tiên
quyết đòi buộc nơi mọi người, đó là: đón nhận, qua Đức Tin, Tin Mừng về Nước
Thiên Chúa và quyết tâm thay đổi toàn bộ đời sống mà ta gọi là: hoán cải.
Hiển nhiên là tác giả nhìn thấy nơi thái độ của những môn đệ đầu tiên, một thí dụ
điển hình về sự hoán cải và đức tin phải có. Không để ý cho lắm đến những tình
tiết lịch sử, chắc là cũng khá ly kỳ phức tạp, của các lần gặp gỡ giữa Đức Giêsu và
bốn người ấy, mà sau đó là cả một cuộc đời gắn bó hoàn toàn với sứ mạng và với
con người Đức Giêsu, Máccô, chỉ giữ lại cái chính yếu. Vốn là dân gốc Galilê, làm
nghề đánh cá như bao người đồng hương, là thành phần lao động giữa nhóm bạn
đồng nghiệp và thân thuộc, các ông đã được Đức Giêsu, Đấng rao giảng Triều Đại
Thiên Chúa, mời gọi đi theo. Bên tai các ông đã vang vọng lời công bố, được gởi
gắm đến từng người, về hành động của Thiên Chúa, đòi hỏi nơi các ông một sự
hợp tác chặt chẽ. “Lập tức”, các ông đáp lại tiếng kêu gọi mình, phát ra từ chính
Đức Giêsu, và các ông gắn bó ngay với Người: “họ đi theo Người”.
Sự kiện được kể lại để làm gương. Nhưng chắc chắn là tác giả Tin Mừng, dù
ngưỡng mộ tư cách của bốn ngư dân xứ Galilê ấy như là mẫu mực của sự hoán cải
mà Đức Giêsu đòi hỏi, vẫn trước tiên nhắm đến một cái gì khác nơi việc làm của
các ông. ông nhắm đến hành động của Thiên Chúa đang sinh hiệu quả. Đúng hơn,
ông nhận thấy Triều Đại của Thiên Chúa đang được xây dựng qua sự hình thành
một nhóm nhỏ khiêm tốn những con người rồi đây sẽ trở thành, và đang thực sự là
cái mầm nảy sinh ra Triều Đại ấy”.
2. “Những kẻ lưới người” (G.Bessière, trong “Dieu si proche: Année B”, Desclée
de Brouwer, trang 87-88).
Page 330 of 793
“Có hai bài “tường thuật ơn gọi” đi liền nhau trong đoạn Tin Mừng này: ơn gọi
của Simon và Anrê, và ơn gọi của Giacôbê và Gioan.
Cấu trúc của cả hai giống nhau: Đức Giêsu đi ngang, các ông đang làm việc, Chúa
kêu gọi, các ông từ bỏ công việc (và những người thân, trong bài tường thuật ơn
gọi thứ hai), các ông đi theo Đức Giêsu. Mỗi bài tường thuật đều giản dị và sinh
động: nó cho thấy hiệu năng của lời Chúa Giêsu, khiến cho những con người kia
lên đường, đi theo Chúa. Người ta thường áp dụng lời kêu gọi của Chúa Giêsu cho
những ai có “ơn gọi” làm linh mục hay tu sĩ, thực ra, nó được gởi đến mọi môn đệ
của Chúa. Tất cả đều được yêu cầu phải dành ưu tiên tuyệt đối cho Đức Giêsu.
Kiểu nói: “những kẻ lưới người” muốn nhắn gởi cho bốn người được gọi đó nhớ
rằng họ vẫn không bị bó buộc phải bỏ nghề của mình, để rồi trở thành những kẻ ăn
không ngồi rồi: trong sứ mạng loan báo Nước Thiên Chúa, họ cũng phải tỏ ra thành
thạo như trong lúc hành nghề của mình. Vấn đề là phải loan báo cho mọi người biết
một “tin” sẽ thay đổi tất cả. “Thời kỳ” đã đến hồi viên mãn. Một cuộc tạo dựng mới
khởi đầu. Nước Thiên Chúa đang có đó. Phải sám hối, nghĩa là phải thay đổi tâm trí,
phải thực hiện một sự cải tạo toàn diện, phải làm lại thế giới. Với Đức Giêsu”.[1]
CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN
- TỪ HỘI ĐƯỜNG CA-PHÁC-NA-UM
ĐẾN KHẮP MIỀN GALILÊ.
- LỜI CẦU NGUYỆN CỦA CHÚA GIÊSU
NGAY GIỮA LÚC THI HÀNH SỨ VỤ
(Mc 1,29-39).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ âm thầm trong “nhà...”.
Lễ Dâng Chúa trong Đền Thờ khiến chúng ta không được đọc bài Tin Mừng của
Chúa nhật vừa qua, nói về những sự việc đầu tiên trong ngày ra mắt công chúng
của Đức Giêsu tại hội đường Caphácnaum (1,21-28). Chúng ta tiếp tục chỗ bị gián
Page 331 of 793
đoạn trong Tin Mừng Máccô, từ lúc Đức Giêsu ra khỏi hội đường, nơi Người vừa
vào tham dự một buổi nghi lễ ngày Sabát; Ở đó, Người đã giảng dạy như một Đấng
có “thẩm quyền”, đã dùng quyền năng để giải thoát “một người bị thần ô uế
nhập”, khiến khơi lên dư luận bàn tán và người ta thắc mắc về Người: “Thế nghĩa
là gì?”.
Sau đó là ba câu chuyện nhỏ xảy ra liên tiếp trong bài Tin Mừng Chúa nhật thứ V
hôm nay. Cả ba tương phản nhau như được tượng trưng qua những địa điểm chúng
xảy ra: bắt đầu từ một chỗ âm thầm trong“nhà của ông Simon” (Phêrô); rồi
đến “ngoài cửa”, nơi “cả thành xúm lại”; sau cùng là “một nơi hoang vắng”, ở đó,
trong lúc Chúa đang cầu nguyện, vang lên lời Người gọi mời phải mở rộng cánh
đồng truyền giáo.
- Đức Giêsu, có các môn đệ đầu tiên “cùng đi theo”, ra khỏi hội đường
Caphácnaum, đến “nhà hai ông Simon và Anrê”. Luật Do Thái có qui định nghiêm
ngặt, trong ngày Sabát như ngày hôm đó, người ta được phép đi lại bao xa. Kết quả
những công trình đào xới khảo cổ học gần đây cho thấy, quãng đường phải đi từ
hội đường đến “căn nhà” mà Đức Giêsu và các ông định đến, quả thực rất gần.
Căn nhà này hình như là địa điểm họp mặt, đồng thời là cứ điểm truyền giáo của
Đức Giêsu. Nó đóng một vị trí quan trọng trong Tin Mừng thứ hai này.
- Máccô thuật tiếp: “Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simon đang lên cơn sốt”. Để hiểu được
ý nghĩa câu chuyện, cần phải nhớ rằng vào thời đó, bệnh sốt được xem như là một
trong những hình phạt mà Thiên Chúa doạ sẽ giáng xuống trừng phạt dân tộc bất
trung: “Nếu các ngươi khinh thường các luật điều của Ta, và hồn các ngươi ớn
ghét các phán quyết của Ta, không làm theo tất cả các lệnh truyền của Ta, đến thủ
tiêu giao ước của Ta, thì chính Ta, Ta sẽ làm điều này cho các ngươi: Ta sẽ giáng
xuống trên các ngươi kinh hoàng, tiêu hao, cảm sốt làm cho mắt đờ, hơi kiệt” (Lv
26,15-16a).
J.Potin chú thích thêm: “Người bị bệnh sốt, là kẻ bị tình nghi phạm một tội nào đó,
khiến tuỳ mức nặng nhẹ của cơn sốt mà không được tham dự, hoặc tất cả hoặc một
phần; vào sinh hoạt chung tôn giáo và xã hội” (“Jésus, l'histoire vraie”, Centurion,
trang 162).
Câu chuyện được tiếp tục kể, giọng điệu mau lẹ, ngắn gọn, không thấy một lời nói
Page 332 of 793
nào.
. Trước tiên là sự thỉnh cầu của các thân nhân người bệnh: “Lập tức họ nói cho
Người biết tình trạng của bà”.
. Tiếp đó là cử chỉ chữa lành: “Đức Giêsu lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy”.
Dưới ánh sáng Phục Sinh, cử chỉ này của Đức Giêsu mang một ý nghĩa biểu tượng
đối với Máccô và cộng đoàn Kitô hữu của ông. J.Hervieux lưu ý chúng ta: “Đó là
điều được ám chỉ một cách kín đáo, , qua việc sử dụng một kiểu nói đặc biệt. Trong
tiếng Hy Lạp, động từ “đỡ dậy” cũng là động từ Máccô dùng để nói về Đức Giêsu:
“Người đã chỗi dậy rồi” (16,6). Chúng ta cần phải đặt mình trong khung cảnh
những Kitô hữu tiên khởi khi đọc trang Tin Mừng này. Đối với họ, Đức Giêsu
không chỉ là Đấng có quyền phép chữa bệnh lạ lùng trong giai đoạn đầu của sứ
vụ. Với cuộc Phục sinh, Người được suy tôn là “Đức Chúa và Đấng Kitô” (Cv
2,36), nghĩa là Đấng qua từng ngày vẫn tiếp tục cứu chữa loài người khỏi tội lỗi,
tiếp tục giải thoát họ khỏi sự chết” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 33).
. Người bệnh bỗng phút chốc được lành bệnh, sức khoẻ được hồi phục hoàn toàn,
bằng chứng là sau đó bà bắt đầu phục vụ Đức Giêsu và các người đi theo Chúa. Đó
cũng là hình ảnh người Kitô hữu đã từng bị nằm liệt, do bị hành hạ bởi cơn sốt là
tội lỗi. Nhưng Đức Kitô đã đến “cầm lấy tay mà đỡ dậy”, nhờ đức tin và phép Rửa
tội, để một khi đã được chữa lành, họ sẽ trở thành kẻ phục vụ Chúa và anh em
mình: “Cơn sốt dứt ngay, và bà phục vụ các ngài”.
J. Hervieux tiếp tục: “Khi trình bày cho thấy, người đàn bà đã được chữa khỏi, bắt
đầu phục vụ các vị khách của mình, Máccô chắc chắn nghĩ đến việc “phục vụ”
Đức Kitô mà mọi Kitô hữu được mời gọi phải làm. Đấng Cứu Thế không ngừng
giải thoát các tín hữu của Người khỏi sự dữ để họ bắt tay vào công việc phục vụ
đó” (Sđd).
2. ... Rồi đến “trước cửa” có “cả thành xúm lại":
Khi mặt trời lặn, đối với người Do Thái, đó là lúc kết thúc ngày Sabát, và bắt đầu
một ngày mới.
- Hết bị ràng buộc bởi những khoản cấm đoán liên can đến ngày hưu lễ, mọi người
từ lúc này ai nấy trở lại với sinh hoạt bình thường, và họ dẫn đến cho Đức
Page 333 of 793
Giêsu “mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỉ ám”. Chẳng mấy chốc, theo lời của
Máccô, “cả thành xúm lại trước cửa”. Phép lạ chữa lành bà mẹ vợ ông Phêrô diễn
ra âm thầm giữa một nhóm vài ba người, nay đã bung ra cho niềm khát mong của
bao kẻ bên ngoài: “Đức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ
nhiều quỷ”.
- Người ra lệnh cho chúng không được nói gì cả, lần này cũng nghiêm khắc không
kém gì lúc ở trong hội đường (c.25): “Người không cho quỷ nói, vì chúng biết
Người là ai”.
M.E.Boismard đặt câu hỏi: “Tại sao lại có lệnh cấm đoán đó, ở đây cũng như chỗ
khác, trong ch.1 câu 25, khi Đức Giêsu bắt thần ô uế phải im tiếng mà xuất ra khỏi
nạn nhân?... Vào thời đó, cũng chính ông trả lời, đất nước Palestin đã bị mất chủ
quyền, và rơi vào ách đô hộ của người Lamã. Do vậy, dân tộc Do Thái ngày đêm
mong mỏi một vị anh hùng giải phóng đến để “khôi phục lại vương quốc Israel”
(Cv 1,6; Lc 1,68-73). Nhưng Đức Giêsu được Thiên Chúa sai đến không phải thực
hiện công cuộc khôi phục có màu sắc chính trị đó. Chính Đức Kitô rồi đây sẽ giải
thích thực chất vương quyền của Người là gì, khi triển khai giáo huấn của Người
bằng những dụ ngôn (Mc 4,1 và tiếp theo). Chúng ta sẽ hiểu rõ hơn sự sai biệt
giữa vị vua mà dân Do Thái mong đợi và vị vua mà Thiên Chúa gởi đến cho họ.
Chính vì muốn tránh sự hàm hồ đó mà Đức Giêsu đã không cho phép quỷ xưng
Người là ai, cũng như sau này Người chỉ thị cho những kẻ được chữa lành phải
thinh lặng. Đó là lý do của cái quen gọi là “bí mật Mêsia” (“Jésus, un homme de
Nazareth”, Cerf, trang 46-47).
Danh hiệu “Đấng Kitô” và “Con Thiên Chúa” chỉ được giải nghĩa chính xác sau
ngày dưới ánh sáng của Khổ Nạn và Phục Sinh. Phải giữ thinh lặng cho đến khi
thật sự sáng tỏ rằng Đấng Messia chỉ đến cứu loài người qua con đường hy sinh
chịu chết.
3. ... Và “những nơi khác” phải đến để rao giảng:
Các câu từ 35 đến 39 đóng vai trò chuyển tiếp giữa sứ vụ của Đức Giêsu được khai
trương ở Caphácnaum và mở rộng ra khắp miền Galilê.
Trái ngược hoàn toàn với công việc bề bộn của Người để phục vụ đám đông ở
Page 334 of 793
Caphácnaum, giờ đây Đức Giêsu chỉ có một mình “trong một nơi thanh vắng”.
- Chúng ta đang ở vào lúc “sáng sớm, lúc trời còn tối mịt”, hôm sau ngày Sabát,
ngày thứ nhất trong tuần, sau này sẽ là Chúa nhật của người Kitô hữu, “ngày của
Chúa”. Đức Giêsu cầu nguyện, như Người từng làm như thế vào mỗi khoảng khắc
quan trọng của sứ vụ (x. Mc 6,46 và 14,35-39). Chắc chắn trước sự ồn ào nô nức của
đám đông vây quanh mình, Người cảm thấy nhu cầu được đắm chìm lại trong sự
thân mật với Chúa Cha, cũng như xác định lại vị trí của mình trên con đường sứ vụ.
P.E. Boismard chú giải, “Trong nơi hoang vắng, tất cả đều im tiếng, chỉ có sự tĩnh
lặng tràn ngập ánh sáng, chỉ có con người và Thiên Chúa. Bởi vì mọi sự đều lặng
thinh nên con người mới nghe được tiếng Thiên Chúa” (Sđd, trang 49).
- Các môn đệ thì chạy đi tìm Chúa, mong mời cho được Người trở về
Caphácnaum, ở đó “mọi người đang tìm Thầy”. Nhưng Đức Giêsu cương quyết
nhắc cho họ biết cái cốt lõi trong sứ vụ của Người là: loan báo Tin Mừng. “Chúng
ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quang, Người trả lời họ, vì Thầy ra đi
cốt để làm việc đó”.
- Từ đó, “Người đi khắp miền Galilê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ
quỷ”. Đoạn Tin Mừng chấm dứt ở giai đoạn mở màn của sứ mạng truyền giáo ấy.
“Vài câu Tin Mừng ở trên có những nét đặc trưng của Máccô: Đức Giêsu ra đi
trước, một mình, cầu nguyện. Lúc đó là đêm thứ bảy bước sang ngày Chúa nhật,
quãng thời gian của sáng sớm ngày Phục Sinh (x.16,1-8). Các môn đệ ra đi sau,
tìm Chúa để cố lôi kéo Người lại. Thế nhưng trong Tin Mừng Máccô, không bao gì
có điểm dừng, người ta luôn luôn được gởi đi đến một nơi khác: “Chúng ta hãy đi
nơi khác, đến các làng xã chung quang, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó”. Các phụ
nữ đi viếng mộ Chúa sau này cũng được gởi đi đến một “nơi khác” như thế
("Người không còn đây nữa. Xin các bà về nói với môn đệ Người và ông Phêrô
rằng Người sẽ đến Galilê trước các ông"). Bài tường thuật ngắn ngủi này có thể
được dùng làm tấm gương soi cho cộng đoàn Kitô hữu đang họp nhau trong đêm
thứ bảy vọng sáng Chúa nhật, để cầu nguyện và tìm Chúa. Họ cũng sẽ được gởi đi
đến một nơi các: “Tin Mừng phải được rao giảng cho mọi dân tộc”
(13,10)” (“L'Evangile selon saint Marc”, Cerf, trang 37).
Page 335 of 793
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Cầu nguyện và truyền giáo” (Mgr. L.Daloz, trong “Qui donc est-il?”, Desclée de
Brouwer, trang 17).
“Cuộc đời của Đức Giêsu luôn xáo động. Người thường không được ở yên. Thế
nên Người phải ra đi để cầu nguyện, giữa đêm tối, ở một nơi hoang vắng. Simon
và các bạn chạy đi tìm Chúa và quấy rầy Người: “Mọi người đang tìm Thầy
đấy!”. Trong cuộc sống luôn bị xáo trộn như thế, Đức Giêsu tận dụng thời gian để
cầu nguyện. Người cầu nguyện cách kín đáo, thường là một mình. Người lắng
nghe Chúa Cha, trong thinh lặng, và nói với Chúa Cha. “Thầy phải lo việc của Cha
Thầy”. Người là Người Con Chí Ái, hằng yêu mến Cha, và luôn sống thân mật với
Cha. Khi đi rao giảng cũng là lúc Người lo việc của Cha. Mọi người tìm Người,
đợi Người. Nhưng Người đi “nơi khác”, “đến các làng xã chung quanh”, theo
tiếng gọi của sứ vụ truyền giáo của Người: “vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó”. Mối
tương quan thân mật giữa Đức Giêsu và Chúa Cha ảnh hưởng trực tiếp đến sứ vụ,
lời rao giảng của Người. Người làm điều Cha muốn và tìm kiếm thời gian để ở với
Cha. Đó cũng là điều kiện phải có của mọi sứ vụ. Nó đòi hỏi phải có sự gặp gỡ
thân tình với Chúa Cha trong cầu nguyện, và lắng nghe ý Người”.
2. “Một bài giáo huấn về vài khía cạnh trong Bàn Tiệc ngày Chúa
nhật” (F.Deleclos, trong: “Prends et mange La Parole, “Centurion - Duculot, trang
137-138).
“Đoạn Tin Mừng kể về phép lạ chữa lành bà mẹ vợ của ông Phêrô không chỉ đơn
giản là “chuyện nhỏ”, nó xứng đáng được xem như “một bài giáo huấn về vài khía
cạnh trong Bàn Tiệc ngày Chúa nhật”. Là những kẻ tội lỗi, chúng ta được qui tụ
bởi đức tin, làm nên cộng đoàn Hội Thánh tìm kiếm Đức Kitô và kêu cầu Người.
Giống như bà mẹ vợ của ông Phêrô, chúng ta bị nằm liệt giường và lên cơn sốt,
chẳng được vui hưởng cuộc sống đích thực. Chúng ta bị hành hạ bởi bệnh sốt của
những kẻ không chịu lắng nghe tiếng Chúa và chăm chú thực hành những điều răn
của Người (Tl 28,15 và 22). Đức Giêsu đến làm cho chúng ta được bình phục, đủ
sức khoẻ để phục vụ bàn tiệc Thánh Thể và dấn thân vào cuộc chiến chống lại mọi
hình thức của đau khổ”.
Page 336 of 793
2. “Phép lạ chữa lành như là dụ ngôn về sự sống lại” (H. Denis, trong “100
mots pour dire Jésus”, Desclée de Brouwer, trang 183).
“Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào lòng con, nhưng xin Chúa phán một lời thì
linh hồn con được lành mạnh”.
Câu kinh đọc trước Rước lễ có thể soi sáng một vài suy tư sau đây về phép lạ chữa
bệnh.
Đức Giêsu đã làm nhiều phép lạ chữa bệnh, đó là điều rõ ràng ai cũng biết. Chúng
có mặt hầu như ở từng trang Tin Mừng. Đằng khác, nếu không chữa bệnh, làm sao
Đức Giêsu chứng tỏ mình là Đấng Mêsia được? Đó là điều đòi hỏi phải có vào thời
của Người, mà người ta còn gặp thấy lại nơi mọi lãnh tụ tôn giáo thời nay.
Nhưng Đức Giêsu không chỉ là một người chuyên chữa bệnh. Chắc chắn không!
Người không, đến để chữa bệnh nhưng để cứu con người. Nếu có chữa bệnh đi nữa
thì cũng là để cứu độ. Người không bảo:“Đức Tin đã chữa lành con”,
nhưng: “Đức Tin đã cứu con”. Thế mà ơn cứu độ là gì nếu không phải là được
sống nhờ sự sống của Đức Kitô, dù khi khoẻ mạnh hay ốm đau, cả sau khi chết
cũng như lúc còn sống. Phép lạ chữa bệnh chỉ là một thứ dụ ngôn về sự sống lại.
Một nhà chú giải hiện nay đã có một nhận định, mà theo sự đánh giá của tôi, đã soi
sáng cho tôi rất nhiều. Trong Phụng vụ, vị ấy nói, ngay từ ban đầu người ta chưa
hề bao giờ đọc một bài Tin Mừng về phép lạ Đức Giêsu chữa bệnh để cầu cho
bệnh nhân được lành (như thế chẳng khác nào đọc thần chú!), nhưng chỉ để công
bố sự Phục sinh của Chúa”.
THỨ TƯ LỄ TRO
SỐNG DƯỚI ÁNH MẮT CỦA THIÊN CHÚA
(Mt 6,1-18)
I.VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Sống dưới ánh mắt Chúa Cha...
Page 337 of 793
Bằng năm luận đề tương phản liên tiếp, Đức Giêsu trình bày đời sống công chính
mới, đối lại lối sống công chính của các kinh sư và biệt phái.
Trong bài đọc I lễ Tro, Đức Giêsu nói đến 3 trụ cột, làm nên khung sườn đời sống
đạo của người Do Thái, và người ta còn thấy ở mọi tôn giáo, đó là: bố thí (ngày
nay người ta dùng từ chia sẻ), cầu nguyện và chay tịnh.
Chúa không khinh thường những việc đó, Người muốn nêu bật phải có tinh thần
thế nào khi thực hành những việc ấy: “Nếu anh em muốn sống như người công
chính, anh em phải coi chừng chớ có phô trương những việc ấy trước mặt thiên hạ,
để người ta thấy”. Sự công chính “đích thực” hệ tại thích nghi với ý Thiên Chúa,
Đấng độc nhất có thể biết những gì thầm kín trong tim con người.
2. Chia sẻ.
Claude de Tassin giải thích: “Bố thí là một cơ chí quan trọng Do Thái, giống như
dịch vụ từ thiện của xã hội thời nay, nhằm tỏ tình huynh đệ do Giao ước đòi buộc:
cứu giúp người nghèo khó có sức xoá sạch tội lỗi (Tob 12,9) và có giá trị ngang
với lễ hy tế (Si 4,6; 7,10)” (“L'Evangle de Matthieu”, Centurion, 1991, trang 72).
Đức Giêsu không chối bỏ tinh thần tu đức này, nhưng Người tố giác cách làm phô
trương. Bố thí không phải để “được sự vinh vang do người ta”, cũng không để đề
cao mình cho người ta thấy (từ hypocrite có nghĩa phô trương mình), nhưng trong
nơi kín nhiệm, phó thác hoàn toàn cho Thiên Chúa để một mình Người đánh giá
nghĩa cử đó: để “Cha ngươi, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ trả công cho ngươi”.
Nguy cơ mà Đức Giêsu kêu gọi phải coi chừng, là để cái bề ngoài, cái nhìn thấy
được chiếm ưu thế... Nó không phải là một nguy cơ tưởng tượng đâu, ngay cả đối
với thời đại ngày nay, tuy dưới những hình thức tân tiến. Tính vô vị lợi và tính
khiêm nhu cũng không dễ hơn cho các cộng đồng hội thánh hơn là cho các cộng
đoàn thế tục. Nào chúng ta, những thành viên, những người phụ trách hoặc người
tổ chức không thường bị cám dỗ nhận là của mình những dịch vụ hoặc công việc
mà ta cống hiến công sức; khoe khoang công trạng và quyền lợi của ta trước mặt
mọi người đấy sao! Đức Giêsu đã tuyên bố: “Thật tôi bảo thật anh em, họ đã được
phần thưởng rồi”.
Điều mà ta không gởi lại cho mình, thì Thiên Chúa đón nhận. Cả đến lòng quảng
Page 338 of 793
đại cũng vậy. Cử chỉ chia sẻ được đầy đủ ý nghĩa khi vì yêu mà tặng không. Chỉ có
Thiên Chúa có thể ghi sổ tình yêu, bởi vì kích thước của tình yêu là vô tận.
3. Cầu nguyện.
Cả việc cầu nguyện cũng không được thi hành “để biểu diễn” “để tỏ cho người ta
thấy”, nhưng để nói với Cha, Đấng ngự nơi bí ẩn: “Cha ngươi Đấng thấu suốt
những gì kín đáo, sẽ trả công cho ngươi”.
Đức cha Daloz nói: “Đức Giêsu đã không ngừng mời gọi người ta sống chân thành
với lương tâm, sống hướng nội. Cần phải chủ động tìm phương thế để đừng quấy
rầy cuộc gặp gỡ thân mật, cá nhân với Chúa Cha. Khi bàn đến một hành động quan
trọng như việc gặp gỡ với Thiên Chúa, Đức Giêsu dạy ta phải gạt bỏ mọi nguy cơ,
khiến cho người ta lấy cái nhìn của người trần, thế chỗ cho cái nhìn của Cha trên
trời. Cầu nguyện để cho người ta nhìn, thay vì cầu nguyện Cha trên trời, Đấng thấu
suốt mọi bí ẩn, tức là bôi nhọ việc cầu nguyện, là nhắm sai mục đích, là một dạng
thờ ngẫu tượng, vì nó hướng lời cầu nguyện, thay vì vào Đấng mà lời nguyện nhắm
tới, thì hướng về lợi lộc của người giả bộ cầu nguyện.”(Sđd, trang 66).
4. Chay tịnh.
Chay tịnh tự căn bản là một dấu hiệu của tang chế. Claude Tassin quảng giải: “Kỷ
niệm ngày đền thờ bị phá huỷ, người ta ăn chay. Nhưng một người Do Thái đạo đức
còn biết một nguyên nhân tang tóc to lớn hơn cả việc phá huỷ đền thờ, đó là tội lỗi,
sự chết thật sự đối với mối liên hệ sống động với Thiên Chúa. Những nhóm tôn giáo
thích gia tăng việc ăn chay đền tội; thí dụ nhóm Pharisêu ăn chay 2 lần mỗi tuần;
họ còn thêm những dấu hiệu tang tóc thích hợp, như không tắm rửa, không xức
thuốc thơm” (Sđd trang 77).
Đức Giêsu không công kích giá trị của việc ăn chay. Nhưng Người muốn bảo môn
đệ hãy coi chừng cách làm phô trương. Không được ăn chay để kéo sự trầm trồ
khen ngợi của người ta, để tỏ cho người ta thấy là mình ăn chay, nhưng phải đặt
dưới cái nhìn của Chúa Cha và phó thác hoàn toàn cho Người:“Và Cha của anh
Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh”.
Khi thuật lại những lời này của Đức Giêsu, một lần nữa Mátthêu muốn can ngăn
Page 339 of 793
những Kitô hữu, còn muốn trung thành với việc ăn chay (ông không phản đối việc
này), đừng nên tìm danh giá thay vì chỉ cần Thiên Chúa chứng giám.
Đức cha Daloz còn quả quyết: “Nguy cơ giả hình, về vấn đề chay tịnh này, không
còn đe doạ chúng ta. Cần có một loại nhận định khác cần thiết cho giới tín hữu trẻ
để giữ cho việc chay tịnh ý nghĩa đích thực của nó. Trong một thế giới pha trộn
các tôn giáo và phong trào tục hoá đang nở rộ, thái độ của niềm tin chân thật đòi
hỏi người tín hữu phải hiểu đúng ý nghĩa của chay tịnh. Để được điều đó chỉ cần
trở về với những lời của Đức Giêsu. Chay tịnh mà Chúa đề cập ở đây không nhằm
thanh tẩy hay giải thoát bản thân, cũng không phải là một cố gắng, hay một khổ
chế để làm chủ bản thân hơn. Nó cũng không chỉ là một cuộc giải phóng tâm hồn
qua sự khổ chế thể xác, để ta có thể chiêm ngắm những chân lý thần linh tốt hơn.
Đức Giêsu cũng không đề cập chay tịnh như một phương thế tỏ tình liên đới với
những người đói rách, hoặc như một tự chế để chia sẻ cho tha nhân. Những ý đó
đều tốt và bổ ích, và Hội Thánh, phụng vụ và các tác giả tu đức đều khuyên dạy...
Chay tịnh chân thật “xô” chúng ta rời cái “lỗi” bản thân, lột trần chúng ta trước
Thiên Chúa. Không phải là một cuộc biểu diễn tâm linh... Nhưng là một phương
tiện giúp ta sống nghèo trước Thiên Chúa, là một của lễ hiến dâng bản thân ta nhờ
sức mạnh khổ chế, trong ân huệ mà Thiên Chúa ban chính mình cho ta nếu ta tự
đặt mình dưới con mắt Thiên Chúa trong bóng tối và trong lột bỏ, mà không ham
đạt kết quả, chỉ hoàn toàn vì tình yêu và với lòng tin... Giống như cầu nguyện,
giống như bố thí, chay tịnh mà Đức Giêsu mời gọi các môn đệ thực thi, phải thi
hành trong bí ẩn của tình nghĩa với Cha, bí ẩn của đức tin” (Sđd, trang 82).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
Hãy lột bỏ mặt nạ! (Claude Tassin, trong cuốn “L'Evangile de Matthieu”,
Centurion, trang 72).
“Từ giả hình (hypocrite) chỉ xuất hiện 1 lần trong Tin Mừng Máccô, 3 lần trong
Tin Mừng Luca, ngoài ra, không chỗ nào trong Tân Ước có từ đó, ngoại trừ trong
Tin Mừng Mátthêu, từ đó xuất hiện tới 14 lần, như một trong những từ tán thán ưa
dùng để chỉ giới kinh sư và biệt phái.
Theo nghĩa hiện tại, thái độ giả hình là “che giấu con người thật mà phô trương
Page 340 of 793
những phẩm chất tốt mà mình không có” (Tự điển Petit Larousse). Mátthêu chỉ
chịu trách nhiệm gián tiếp trong việc từ đó tuột dốc về hướng xấu. Đối với
Mátthêu, từ đó còn giữ ý nghĩa theo ngôn ngữ Hy Lạp thực tế: hypocrite nghĩa
là “diễn viên”, là người đóng một vai cho khán giả xem, - “cho phòng trưng
bày” - không nên quên rằng ở tuồng cổ xưa diễn viên mang mặt nạ. Theo nghĩa
xưa, từ “hypocrite” không mang ngụ ý xấu (là đánh lừa khán giả) nếu hoàn cảnh
chung quanh không chỉ rõ ý đó.
Sự dụng từ của Mátthêu khiến ta chú ý 2 điều:
1. Tự căn bản, giới kinh sư và biệt phái muốn nêu gương một lòng trung thành
tuyệt đối với Lề Luật cho một dân tộc nhỏ bé thường bị mất phương hướng.
Mátthêu cho thái độ này như là nhằm phô trương trưng bày, và do đó ông gieo rắc
sự nghi ngờ trên ý hướng nội tâm của những kẻ muốn đặt mình làm mẫu gương.
Nhưng linh đạo Pharisêu cũng phi bác thái độ đạo đức phô trương.
2. Sẽ không tốt cho cuộc tranh luận nếu vịn vào những người biệt phái đã được
ngòi bút Matthêu tô vẽ, coi như họ là chứng cớ chắc chắn. Thường thì trong những
cuộc tranh luận người ta hay cường độ nhân chứng, chính Matthêu muốn cho
người tín hữu tránh rơi vào lỗi này, như vậy mục tiêu chính mà ông nhắm là họ
trước tiên qua chân dung méo mó này.
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY
SAU KHI CHỊU THỬ THÁCH VÀ CHIẾN THẮNG,
ĐỨC GIÊSU KHỞI ĐẦU SỨ MẠNG TRUYỀN GIÁO Ở GALILÊ.
(Mc 1,12-15).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Thần Khí đẩy Người vào hoang địa.
Mỗi năm cứ đến Chúa nhật thứ I Mùa Chay chúng ta lại đọc tường thuật về cuộc
Cám dỗ của Đức Giêsu. Matthêu và Luca trình bày giai thoại này như một cuộc đọ
sức mà hai bên dùng lời Cựu Ước để tranh thắng bại, giữa Đức Giêsu và Tên Cám
Page 341 of 793
Dỗ. Còn về phần Máccô, ông đã khôn khéo tóm lược trong hai câu, vừa ngắn gọn
lại vừa đầy đủ.
Đức Giêsu vừa đến xin Gioan Tẩy Giả làm phép rửa ở sông Giođan. Ở đó Người
đã được thánh hiến để làm Đấng Mêsia - Vua và làm người Tôi Tớ của Thiên
Chúa. “Đây là Con Ta yêu dấu”, tiếng từ đám mây đã tuyên phán như vậy, “trong
Người, Ta được hài lòng”. Là Môsê mới, Người đã băng qua nước thuộc về một
cuộc Xuất hành mới, Người được giao trọng trách tụ họp một dân mới để dẫn họ
về đất hứa; Người đã nhận lãnh Thần Khí là quyền năng của Thiên Chúa để chu
toàn trọng trách đã nhận.
Máccô viết tiếp: Chính Thánh Thần liền đẩy Người vào hoang địa.
+ “Liền”: Còn cách nào nhấn mạnh mối tương quan giữa phép rửa và cuộc thử
thách hơn thế? Nào ta có thể cảnh báo những ai đã chịu thanh tẩy hoặc những dự
tòng đang chuẩn bị để lãnh bí tích này một cách rõ ràng hơn, rằng họ đừng ngạc
nhiên khi họ phải đương đầu với thử thách?
+ “Thần Khí đẩy Người vào hoang địa”, nếu dịch nguyên văn thì phải
viết: “ném Người vào hoang địa”, giống như dân Israel thuở xưa, khi được lôi ra
khỏi cảnh nô lệ Ai Cập, đã bị ném ra ngoài, bị xua đuổi đi (Xh 6,1; 11,1; 12,33).
Tại sao lại vào “sa mạc” ? - Thưa bởi vì theo truyền thống Kinh Thánh, hoang địa nơi
thử thách cũng là nơi con tim Thiên Chúa và lòng tin con người được bộc lộ, nơi khởi
đầu mọi sự; nơi thiết lập Giao Ước.
J.Potin viết: “Đối với người Do Thái thì hoang địa là nơi thử thách ròng rã 40 năm
dài. Dân Israel lâm vào một cuộc chiến không ngừng là chọn giữa Thiên Chúa thật,
Đấng vừa cứu họ khỏi ách nô lệ và tự mạc khải ở núi Sinai, với bên kia là những tà
thần, nào là của Ai Cập, nào là của những dân ở Canaan, những thần mà lúc nào
họ cũng muốn chạy theo. Đức Giêsu không thoát khỏi cuộc thử thách này. Thử thách
bắt buộc Người, Vị được chọn của Thiên Chúa, phải lựa chọn một lần dứt khoát, cái
lựa chọn sẽ dẫn Người đến con đường thảm kịch. Trong hoang địa, cái đói cái khát
làm nổi lên trước mắt những vùng sáng chói ngời, đó có thể là những ảo ảnh, mà
cũng có thể là Đất Hứa. Không ai có thể chọn trải qua cuộc chiến như thế, nếu
không là kẻ tự phụ. Người ta bị Thần Khí đẩy vào, như Máccô đã viết, Thần Khí sức
mạnh của Thiên Chúa từ nay được che giấu sâu kín trong ý chí và trong con
Page 342 of 793
tim” (“Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, trang 114).
2. Đức Giêsu đối đầu và toàn thắng thử thách.
“Người ở trong hoang địa bốn mươi ngày, chịu Satan cám dỗ”, Máccô viết tiếp.
- “Bốn mươi”: đối với người am hiểu Kinh Thánh đây là một con số mang nặng ý
nghĩa: con số tượng trưng sửa soạn cho một cuộc khởi đầu mới. Nước Đại hồng thuỷ
đã tràn ngập mặt đất suốt 40 ngày và 40 đêm, trước khi Thiên Chúa lập giao ước với
ông Noe và dòng dõi. Trong 40 ngày và 40 đêm, ông Môsê chuẩn bị trên núi Sinai
lãnh nhận Lề Luật của Giao Ước trước khi truyền lại cho dân. Trong suốt 40 năm,
dân Israel được Thiên Chúa gỡ cho khỏi ách nô lệ Ai Cập đã dong duổi hành trình
trong hoang địa trước khi vào được Đất Hứa. Cũng trong 40 ngày và 40 đêm, ngôn
sứ Êlia đã đi bộ về núi Horép, núi của Thiên Chúa, để ở đó lãnh nhận sứ mạng tái
lập giao ước.
Ở đây thánh ký Máccô tỏ cho ta thấy rằng một khởi đầu mới đã khai mào. Đức
Giêsu đã muốn làm lại cuộc hành trình do chính bản thân, cuộc hành trình thiêng
liêng của dân Người; Người chiến thắng những cám dỗ mà xưa kia dân Israel đã bị
thất bại trong hoang địa, với vai trò Môsê mới, Người đi đầu dẫn dắt dân mới về
Đất Hứa.
- Trong Tin Mừng của ông, Máccô cũng không quên nhấn mạnh cám dỗ, mà Đức
Giêsu phải liên lỉ đương đầu, là dùng quyền năng thần thiêng để áp đặt vương quốc
Thiên Chúa. Ông tuy chỉ nhắc đến bằng một câu hết sức sơ sài; ông viết: “Người
chịu Satan cám dỗ”.
- Rồi bằng một câu ngắn, ông công bố cuộc khải hoàn của Đức Giêsu trên quyền
lực của sự dữ:
- “Người sống giữa loài dã thú”. Đó là một cách tuyên bố rằng Đức Giêsu khánh
thành thời đại cứu thế, mà ngôn sứ Isaia đã nói đến: “Sói sẽ ở với chiên con, beo
nằm bên dê nhỏ, bò tơ và sư tử non được nuôi chung với nhau, một cậu bé sẽ chăn
dắt chúng” (Is 11,6).
+ “Và có các thiên sứ hầu hạ Người”. Một kiểu nói của Máccô ám chỉ sự trợ giúp
thần thiêng dành cho người mà trong gian nan thử thách đã đặt hoàn toàn tin tưởng
vào Thiên Chúa. Ở trong Cựu Ước - Matthêu và Luca trong tường thuật song hành
Page 343 of 793
đã trích dẫn rõ ràng Thánh vịnh 90: “Người truyền cho thiên sứ và thiên sứ sẽ tay
đỡ tay nâng cho bạn khỏi vấp chân vào đá”.
J.Hervieux kết luận: “Đấng Mêsia xuất hiện như một Con người mới, sống hoà
hợp tuyệt vời với trời cao cũng như đất thấp. Câu kết của đoạn Dẫn Nhập này nói
lên rất nhiều điều. Ở nơi mà dân Israel đã tỏ ra bất trung với Thiên Chúa, thì Đức
Giêsu, vị Chủ chăn của dân mới, đã tỏ ra thái độ trung thành tuyệt
hảo” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 25).
3. Khai mạc sứ mạng của Người ở Galilê.
Thế giới mới mà Đức Giêsu vừa khai mở do toàn thắng Satan trong cuộc thử thách
nơi hoang địa, bây giờ Người công bố bằng lời nói và bằng hành động.
- Máccô nêu rõ, Đức Giêsu bắt đầu sứ mạng của người “Sau khi ông Gioan bị
nộp” để nói lên sự liên tục của sứ mạng Người với sứ mạng của Gioan.
- “Người đến miền Galilê”, là quận của dân ngoại, là miền đất cư ngụ người Do
Thái pha trộn người dân ngoại, là tỉnh bị Giêrusalem coi khinh.
- Người công bố khai mạc thời đại mà những loan báo của các tiên tri được thực
hiện. Giờ đây Thiên Chúa bắt đầu hoạt động ra tay, Vương quốc của Người đã đến
gần: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần”. Người ta cần phải
thống hối ngay để đón nhận biến cố hồng phúc này trong đức tin: “Anh em hãy
sám hối và tin vào Tin Mừng”.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
Một cuộc lật ngược ngoạn mục, chỉ bằng 1 câu văn (H.Vulliez, trong cuốn
“Dieu si proche, Năm B” Desclée de Brouwer, trang 34).
Thánh ký Máccô chỉ dùng một câu văn mà trình bày được một cuộc lật ngược
ngoạn mục: một Đức Giêsu bị cám dỗ trong hoang địa, trở thành một Đức Giêsu
sáng ngời trong một vũ trụ hoà hợp và xinh đẹp. Đó là tạo thành mà Thiên Chúa
yêu quý. Một Đức Giêsu toàn thắng sự dữ, trong một thế giới được hoà giải với
chính mình và với Thiên Chúa. Ở đó ta tìm thấy toàn bộ Kinh Thánh, toàn bộ lịch
sử nhân loại, chỉ trong vài hàng chữ đầy kỷ niệm, ta thấy nổi lên nguồn hy vọng
vượt khỏi tầm mức con người.
Page 344 of 793
Đức Giêsu ở trong hoang địa 40 ngày chịu Satan cám dỗ. Thế rồi, báo trước buổi
bình minh vượt qua, Người sống an hoà với mãnh thú, và các thiên sứ từ trời
xuống hầu hạ Người. Hoang địa, một vùng đất mênh mông đầy thế lực thù nghịch.
Cuộc sống luôn bị thần chết đe doạ. Đức Giêsu là Thiên Chúa làm người đến để lật
ngược tình thế: là trả lại cho Thiên Chúa và cho vũ trụ đã ra méo mó, dung mạo
của Thiên Chúa. Thần Khí bay lượn trên miền khô ráo và kìa Đấng Hằng Sống
chỗi dậy trong một khu vườn xanh tươi và nở đầy bông. Bức phù điêu khắc hình
Ađam đã lật sang mặt kia có hình Đức Kitô. Địa đàng đã không bị đánh mất phía
sau mình. Mà nó đang ở phía trước, người ta phải tìm kiếm thì mới tìm thấy, nhờ
cộng tác với Đức Giêsu và nhận lấy Thần Khí.
Chúng ta đang sống trong Mùa Chay, 40 ngày sa mạc để được quyến rũ và lôi kéo
bởi niềm hy vọng mãnh liệt, hy vọng rằng mọi vật trong vũ trụ sống hoà hợp trong
Đức Kitô, tuy chưa hoàn tất, nhưng đang hoạt động rồi.
CHÚA NHẬT II MÙA CHAY
ĐỨC GIÊSU HIỂN DUNG TRÊN NÚI
(Mc 9,2-10)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Sau khi loan báo cuộc khổ nạn.
Đáp lại câu hỏi thúc ép của Đức Giêsu, Phêrô vừa mới tuyên bố “Thầy là Đấng
Messia”. Đức Giêsu liền dẫn các môn đệ vào con đường khổ nạn và chết mà Người
sẽ phải đi để hoàn thành sứ mạng của Người. Máccô viết: “Rồi Người bắt đầu dạy
cho các môn đệ biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế
cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày sống lại”. Viễn tượng kinh hoàng
như thế đi ngược với tư tưởng người thời đó về Đấng Cứu thế. Nghĩ rằng Đấng Cứu
thế mà cũng phải trãi qua đau khổ và sự chết là điều không ai dám nghĩ, cả những
người Do Thái thời đó cũng như các môn đệ của Đức Giêsu. Bởi đó Phêrô tức tốc
phản ứng, “ông liền kéo riêng người ra và bắt đầu trách Người”. Cử chỉ đó đã làm
Page 345 of 793
cho Phêrô bị một lời quở trách cực mạnh từ Đức Giêsu: “Satan, lui ra đàng sau
Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài
người”. Sau đó, Đức Giêsu nói tiếp: “Ai muốn theo tôi phải từ bỏ chính mình, vác
thập giá mình mà theo”. Con đường mà Con Người đi cũng là con đường bắt buộc
đối với các môn đệ Người.
2. Cuộc hiển dung của Đức Giêsu trên núi.
Máccô đã đặt tường thuật hiển dung của Chúa trong tương quan với việc công bố lần
thứ nhất cuộc khổ nạn, việc này đã vấp phải sự không hiểu nơi các môn đệ và khiến
bọn họ kinh hoàng. Giống như Matthêu và Luca, tác giả Tin Mừng thứ hai diễn tả
bằng một lối văn tượng trưng, mượn những yếu tố chính từ cuộc thần hiện (cuộc
Thiên Chúa tỏ mình) ở núi Sinai (“Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, trang 330).
Ngày xưa, trong cuộc xuất hành qua hoang địa, Môsê đã công bố cho con cái Israel
rằng: “Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, sẽ cho nổi lên giữa các ngươi một vị ngôn sứ
giống như Ta, các ngươi hãy nghe lời Người”. Hôm nay Máccô đã bật mí: vị ấy đã đến
rồi, đây là thời gian hoàn tất, một kỷ nguyên mới đã khai sinh.
- Máccô viết: “Sáu ngày sau” mà lại không chỉ rõ sau cái gì, nhưng rất có thể là
ông muốn nói về biến cố Xuất Hành.
+ Hoặc là nói về sáu ngày mà sau đó, theo Xh 24,16, “Thiên Chúa gọi ông Môsê từ
giữa đám mây trên núi Sinai”. Nếu thế, theo Máccô, đó là một cách giới thiệu biến
cố hiển dung như một Sinai mới và đồng thời giới thiệu Đức Giêsu như một Môsê
mới.
+ Hoặc là nói về sáu ngày chuẩn bị cho đại lễ Lều Trại, lễ đó người ta dựng lều
bằng cành cây (như người Do Thái còn làm ngày nay) để tưởng nhớ cuộc Xuất
Hành, với hy vọng vào thời đại cứu thế mà Thiên Chúa sẽ đến cư ngụ mãi mãi ở
giữa dân Người. Nếu thế, theo Máccô, đó là một cách công bố thời đại mới đã khởi
đầu.
- Cũng như ngày xưa Môsê lên núi Sinai, thì Đức Giêsu cũng dẫn các bạn hữu của
Người lên một ngọn núi cao. Nhưng ngọn núi nào? Từ ngữ này mang ý nghĩa thần
học nhiều hơn là địa lý: núi ở trong Kinh Thánh là địa điểm đặc tuyển cho việc
mặc khải thần linh. Ở đây nói về một Sinai mới, một cuộc mặc khải quyết định của
Page 346 of 793
Thiên Chúa.
- Cũng như Môsê, lúc lên núi nhận giao ước, chỉ đem theo Giosuê, Đức Giêsu chỉ
gọi riêng đi theo Người có “Phêrô, Giacôbê và Gioan”. Cũng ba người đó, những
người bạn thân thiết nhất được theo Chúa vào phòng bé gái chết mà được Người
làm cho sống (5,37-43); ba người đã chứng kiến cuộc hấp hối của Người trong
vườn cây dầu: Đức Giêsu đã liên kết họ với Người trong những thời điểm mạnh
của mặc khải, để họ trở nên những trụ cột của Hội Thánh Người.
- Cũng như da mặt của Môsê ngời sáng, vì ông đã đàm đạo với Thiên Chúa và
cũng như dân Israel xem thấy mặt ông chiếu sáng (Xh 34,29-35), Đức Giêsu “hiển
dung” trước các môn đệ, vinh quang Thiên Chúa, cái vinh quang mà Đức Giêsu
chiếu toả vào buổi sáng Phục sinh, lúc này đang xâm chiếm bao phủ Người.
Vào lúc đó, ông Môsê và ông Êlia hiện ra đàm đạo với Người. Đó là hai vị có thần
thế trong Cựu Ước. Cả hại vị đều đã trèo lên núi: Môsê lên để lập giao ước, Êlia
lên để nhận sứ mạng cải tổ giao ước. Hai vị tượng trưng cho toàn bộ Cựu Ước: Lề
Luật (Môsê) và các Ngôn sứ (Êlia) giờ đây được thực hiện: thời đại cứu thế đã
khởi đầu.
Phêrô đề nghị “Chúng ta hãy làm ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho
Êlia”. Thực ra, ông không biết mình nói gì do quá kinh hoàng, Máccô giải thích.
Phêrô đã lầm lẫn vì nghĩ rằng đã đến giờ mà Thiên Chúa cư ngụ vĩnh viễn ở giữa
dân Người và họ có thể ở đó miên trường.
- Sau cùng, cũng giống như khi lập giao ước ở núi Sinai, một đám mây, dấu chỉ
hữu hình của sự hiện diện Thiên Chúa, đã bao phủ ngọn núi, thì ở đây một đám
mây che phủ các ông.
Rồi cũng giống như ở Sinai, có tiếng nói phát ra từ đám mây. Những lời này gần
giống như tiếng vang của những lời đã phán lúc chịu phép rửa ở sông Giođan.
Nhưng, lúc xưa tiếng đó nói với Đức Giêsu:“Con là Con Ta yêu dấu, Cha hài lòng
về Con” (1,11), còn ngày nay tiếng đó nói với ba môn đệ: Tiếng đó soi sáng các
môn đệ cho biết căn tính của Đấng mà Phêrô mới đây đã tuyên xưng là Đấng Thiên
Sai (Mêsia): “Đây là Con yêu dấu của Ta”. Tiếng đó xác nhận giáo huấn của Đức
Giêsu về cuộc khổ nạn - phục sinh của Con Người: “Các ngươi hãy vâng nghe lời
Người”.
Page 347 of 793
- J.Hervieux quảng giải: “Giờ đây, dường như qua tia chớp loè sáng, họ đã thoáng
thấy Đức Giêsu là “Con Thiên Chúa”, và vượt qua khỏi sự chết, Người được Thiên
Chúa dành cho một cuộc sống vinh quang. Lẽ nào họ không giữ niềm hy vọng và
không tiếp tục theo Thầy trên con đường thập giá?”(“L'Evangile de Marc”,
Centurion trang 125).
- Bỗng chốc, Máccô kết luận: “Các ông chợt nhìn chung quanh, thì không thấy ai
nữa, chỉ còn Đức Giêsu với các ông mà thôi. Ở trên núi xuống Đức Giêsu truyền
cho các ông không được kể lại cho ai nghe những điều vừa thấy, trừ khi Con Người
đã từ cõi chết sống lại”. Chúng ta lại thấy ở đây một lần nữa “bí mật thiên sai”, mà
Máccô rất quí trọng: điều mà ba môn đệ vừa thấy vượt quá sức tưởng tượng quá đỗi,
nó làm xáo trộn tận cùng hình ảnh Đấng Thiên Sai của các ông, nên tốt hơn các ông
nên giữ im lặng ít lâu. Sau này, dưới ánh sáng của Phục Sinh, các ông sẽ hiểu rõ ý
nghĩa. Lúc đó, các ông sẽ có thể làm chứng.
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. “Mọi sự chứng tỏ một khởi đầu mới” (“Célébrer”, tạp chí C.N.P.L. số 266,
trang 26).
Cuộc hành trình này kêu mời chúng ta từ bỏ một số hình ảnh Thiên Chúa. Ông
Ápraham đã khám phá dung mạo của một Thiên Chúa, không chấp nhận máu của
tế vật và không đòi hy lễ nào khác ngoài sự vâng phục toàn tâm con người. Người
Kitô hữu còn có thể khám phá một Thiên Chúa không đòi hỏi hy sinh “vượt sức
người” (siêu phàm), mà chỉ đòi tin tưởng và phó thác.
Phêrô, Giacôbê và Gioan, cả các ông cũng vậy, phải loại bỏ một thứ hình ảnh Thiên
Chúa, để khám phá ra một hình ảnh khác nơi Đức Giêsu Kitô. Loại bỏ thứ quan hệ dựa
trên sự sợ hãi, họ phải cảm nghiệm được một Thiên Chúa, Đấng đã không dung tha con
ruột mình, và chấp nhận sự mạc khải đau đớn một Đấng Thiên Sai chịu khổ nạn, Đấng
ấy sẽ lôi kéo họ đi theo Người.
Và còn hơn nữa, Người còn đề nghi ta khám phá rằng nhân loại là con đường tới
Thiên Chúa. Mà không phải một Thiên Chúa không có thân xác, nhưng một Thiên
Chúa trong xác thịt hẳn hòi. Một thân xác được mời gọi để biến đổi hình dạng. Đó
là con đường do Đức Giêsu vạch ra.
Page 348 of 793
Người Do Thái trông đợi sự biến dạng sẽ xảy ra vào ngày tận thế. Khi trình bày
điều đó đã thực hiện nơi Đức Giêsu, Máccô muốn tuyên báo rằng ngày tận thế đã
khai mào. Thực vậy, mọi sự chứng tỏ một khởi đầu mới: Một hy vọng đáng nể cho
tất cả những gì đang rên xiết “chuyển dạ sinh ra”.
2. “Điều kinh ngạc là trong Đức Giêsu, Thiên Chúa tỏ mình rất phàm
nhân” (Thơ gởi các người công giáo Pháp, Cerf, trang 49-50).
“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì
khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16). Cả cuộc đời của Đức Giêsu, từ
lúc sinh ra cho tới ngày chịu chết và sống lại, luôn tỏ ra quy hướng về Chúa Cha;
Người lãnh nhận tất cả mọi sự từ Chúa Cha, và dấn thân hoàn toàn vào công trình cứu
độ theo mệnh lệnh của Chúa Cha.
Nhưng điều kinh ngạc không phải chỉ là việc nhập thể của Chúa Con, Đấng đến cư
ngụ ở giữa chúng ta để bày tỏ tình thương của Chúa Cha.
Điều kinh ngạc còn là trong Ngôi Lời nhập thể, Đức Giêsu, Thiên Chúa tỏ mình ra
quá phàm nhân. Trước hết, người phàm vì Người tỏ mình phàm hơn chính người
trần: Chúa đi đến với những người lạc mất trong số người trần, kẻ bé nhỏ và kẻ bị
loại trừ, kẻ đau yếu và kẻ tội lỗi. Người phàm, bởi vì Người chia sẻ hết mọi sự của
bản tính nhân loại, đau khổ và bạo lực, bất công và chết chóc, chết trên cây thập tự.
Hoàn toàn người phàm, đến độ ban tặng cho ta được thông công sự sống của
Người. “Lạy Cha, Con muốn rằng, con ở đâu thì những người Cha đã ban cho Con
cũng ở đó với Con, để họ chiêm ngưỡng vinh quang của Con, vinh quang mà Cha
đã ban cho Con” (Ga 17,24).
Lòng tin vào Đức Giêsu, Chúa Con, bao gồm sự bạo dạn dám đón nhận sự sống
của chính Thiên Chúa vào sự sống người phàm của ta. Nếu chúng ta trình bày Lời
Chúa và các Bí tích cho người khác, ta làm cũng vì mục đích đó: là để chúng ta
biết được niềm vui sống và yêu mến như con thảo của Thiên Chúa, theo bước chân
của Chúa Con, trong sức mạnh của Chúa Thánh Thần.
CHÚA NHẬT III MÙA CHAY
Page 349 of 793
ĐỨC GIÊSU XUA ĐUỔI NGƯỜI BUÔN BÁN
RA KHỎI ĐỀN THỜ
(Ga 2,13-25)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ đền thờ bằng đá, nơi Đức Giêsu đuổi quân buôn bán...
Nếu Tin Mừng của hai Chúa nhật trước trích từ Máccô, thì Tin Mừng của ba Chúa
nhật cuối cùng Mùa Chay này trích từ Gioan.
Các thánh sử khác đã đặt câu chuyện này vào cuối thời gian rao giảng của Chúa
(Mt 21,12-17; Mc 11,15-17; Lc 19,45-46). Còn Gioan chủ ý đặt biến cố này vào
đầu đời công khai của Chúa. Để như vậy, nêu rõ sự đoạn tuyệt với đạo Do Thái
chính thống, lúc đó đang là hoàn cảnh lịch sử của Giáo Hội, đồng thời khôn khéo
nối kết Kinh Thánh, các sự kiện và cử chỉ của Đức Giêsu bằng cái nhìn sau phục
sinh.
Câu chuyện này xảy ra trong hoàn cảnh Đức Giêsu lên Giêrusalem “bởi vì lễ Vượt
qua đã đến gần”, Gioan nhắc lại công thức này 4 lần trong Tin Mừng (Ga
6,4;11,55) để chuẩn bị cho độc giả thấy lễ Phục sinh của Kitô giáo trùng hợp với lễ
Vượt qua của Israel (X.Léon-Dufour, “Lecture de L'Evangile selon Jean” cuốn I,
Seuil, trang 253).
Đức Giêsu thấy “trong đền thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu và những người
đang ngồi đổi tiền”. Danh từ “Đền thờ” nhắc đến ở đây không phải khu vực thánh
của ngôi đền, cung thánh, nơi Thiên Chúa hiện diện giữa dân Người. Những người
đổi tiền ở đó, là cần thiết, bởi vì đồng tiền chính thức mang hình và ký hiệu hoàng
đế Rôma không được dùng trong phượng tự, và buộc phải đổi sang một đồng tiền
không dơ. Còn bọn bán chiên, bò, chim bồ câu ở đó để bán những vật cần cho việc
hy tế.
Chính trong khung cảnh này mà Gioan đặt cuộc can thiệp của Đức Giêsu, một cuộc can
thiệp gồm hành động và lời quở trách.
+ Cử chỉ của Đức Giêsu giống với cử chỉ của các ngôn sứ thời xưa, khi thông báo
sứ điệp của các ông. Gioan đã tả hết sức tỉ mỉ với những chi tiết mà không thấy nơi
các tác giả nhất lãm: “Đức Giêsu cầm lấy một dây thừng dùng làm roi, Người đuổi
Page 350 of 793
những lái buôn chiên, bò, Người lật đổ bàn của người đổi tiền bạc; Người xua
đuổi bọn bán chim bồ câu”.
+ Lời giải thích rất ý nghĩa: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà
Cha tôi thành nơi buôn bán”. - Lời này gợi nhớ ngôn sứ Giacaria 14,21 loan báo
việc tẩy uế Đền thờ được tiên báo vào cuối đời, lúc này đã khởi sự rồi
(A.Marchadour, “L'Evangile de Jean”, Centurion, trang 60). - Lời này tỏ cho thấy
mối liên hệ đặc biệt giữa Đức Giêsu và Thiên Chúa. Khi nói về Đền thờ, Người đã
không dùng từ “nhà của Chúa”, mà Người nói “nhà của Cha tôi”.
Những người chứng kiến liền phản ứng tức khắc. Mọi người đều biết lời tiên báo
về việc tẩy uế đền thờ. Họ hiểu ngay rằng: Đức Giêsu không những đến như một
người cải tổ, chỉ tố cáo những lạm dụng nơi Đền thờ, mà còn như một vị đến để
làm cho lời tiên tri thực hiện.
Người Do Thái hỏi Đức Giêsu: “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy
là ông có quyền làm như thế?”. Bởi vì dưới con mắt họ, quyền thiên sai mà Đức
Giêsu tự nhận, cũng như những gì thuộc Đền thờ phải được chuẩn nhận bằng một
dấu lạ.
2. ... Đến Đền Thờ mới là Thân Thể của Chúa.
Bấy giờ Đức Giêsu đáp: “Các ông cứ phá Đền Thờ này đi (Đền Thờ này “nos"),
nội trong ba ngày tôi sẽ xây dựng lại” (từ “dựng lại” là từ mà thánh ký sau này,
câu 22 dùng để chỉ “sống lại”). X.Léon-Dufour quảng giải: “Trong câu nói long
trọng mà chúng ta đang đọc Đức Giêsu đối chiếu đền thờ sẽ bị phá huỷ với đền thờ
mà Người sẽ là kẻ xây dựng lại” (“Lecture de L'Evangile selon Jean”, cuốn I,
Seuil, trang 261).
Những kẻ đối thoại với Chúa càng tỏ ra bực bội và ngạc nhiên. Sự không hiểu nhau
về vấn đề Đền Thờ - đây là lần đầu trong một loạt những không hiểu dẫn Người
đến núi Canvê - như vậy là hết cứu chữa.
Và cuối cùng, cộng đoàn Kitô hữu đã làm gì khi đọc lại những lời này dưới ánh
sáng của Đức Giêsu Phục sinh: “Khi Người từ cõi chết chỗi dậy, các môn đệ nhớ
lại Người đã nói điều đó. Họ tin vào Kinh Thánh và lời Đức Giêsu đã nói”.
+ Nhớ lại cử chỉ của Chúa, cộng đoàn Kitô hữu khám phá ra rằng lời Thánh vịnh
Page 351 of 793
69 đã thực hiện, lời mà họ đặt ở tương lai: “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi
đây sẽ phải thiệt thân”. Họ hiểu ra rằng, câu chuyện Đền Thờ này, mọi tiến trình
đã bắt đầu để dẫn Đức Giêsu đến cái chết; rằng Đức Giêsu đã trả giá bằng chính
mạng sống Người, để thực hiện lời tiên tri về việc tẩy uế Đền Thờ mà Giacaria đã
loan báo.
+ Nhớ lại những lời của Chúa về Cung Thánh Đền Thờ: “Các ông cứ phá huỷ đền
thờ này đi, nội ba ngày tôi sẽ xây dựng lại”, họ hiểu rằng Người nói về thân thể
Người, là dấu chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa giữa loài người; nơi mở cửa cho hết
thảy mọi người, nơi gặp gỡ giữa Thiên Chúa với con người; là Đền thờ của Giao
ước mới.
Và X.Léon-Dufour kết luận: “Có thể nghĩ rằng, đoạn văn đã được biên tập sau
năm 70, tức là sau khi đền thờ Giêrusalem thực sự bị phá huỷ, đền thờ mà Israel
coi là nơi có sự hiện diện Thiên Chúa. Bởi đó sau khi đền thờ bị phá huỷ, câu hỏi
hóc búa được đặt ra là: cung thánh đã tan tành, vậy từ nay Thiên Chúa hiện diện ở
đâu? Theo thúc đẩy của đức tin, người Do Thái thời đó tin rằng: nơi mà họ gặp
Thiên Chúa là Lề Luật. Còn đối với những Kitô hữu, những người còn chăm chỉ
lên đền thờ cầu nguyện, câu trả lời sẽ là: Chúa Kitô sống lại hiện diện ở giữa họ
khi họ tụ họp để cử hành lễ tưởng niệm Người” (Sđd, trang 266-267).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Ơn gọi của chúng ta: làm dấu chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa giữa loài
người (Đức cha Daloz, trong cuốn “Nous avons vu Sa gloire”, Desclée de
Brouwer, trang 38-39).
“Ngay từ chững chương đầu của Tin Mừng, thánh Gioan đã nói cho chúng ta biết
về cuộc hành trình lên Giêrusalem của Đức Giêsu nhân dịp lễ Vượt Qua của người
Do Thái. Chính trong dịp này, ngài đề cập đến việc tẩy uế Đền thờ, trong khi
những thánh sử khác thuật lại việc này sau khi Đức Giêsu long trọng vào thành
Giêrusalem lần cuối. Cử chỉ của Đức Giêsu là cử chỉ của một tiên tri. Người xua
đuổi những kẻ mua bán chiên bò để cúng tế và những kẻ đổi tiền ra khỏi đền thờ.
Ở đây, hành vi đầy bạo lực của Đức Giêsu là hành vi của một tiên tri, chính các môn
đệ của Người cũng hiểu như vậy. Họ nhớ tới lời Thánh vịnh: Vì nhiệt tâm lo việc
Page 352 of 793
nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân. Người Do thái cũng hiểu rõ ý nghĩa của cử
chỉ này. Họ đòi Đức Giêsu phải làm một dấu lạ để biện minh cho hành động của
mình: “Ông lấy dấu lạ nào để chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như
thế?” Đức Giêsu trả lời họ bằng một câu bí ẩn, mầu nhiệm: “Các ông cứ phá huỷ
đền thờ này đi; nội ba ngày tôi sẽ xây dựng lại”. Chúa có ý nói đến tính cách tạm
thời của những hy lễ trong đền thờ của giao ước cũ. Chúa nói về một đền thờ khác,
đền thờ mà ở đó sẽ ký kết giao ước mới. “Nhưng đền thờ Đức Giêsu muốn nói ở đây
là chính thân thể Người”. Chính nơi Đức Giêsu mà từ nay Thiên Chúa bày tỏ sự
hiện diện của Người. Cần chờ đến biến cố phục sinh, các môn đệ mới nhớ lại và tin
vào Kinh Thánh và những lời Chúa đã nói. Chính đền thờ mới, thân thể Đức Kitô và
nhà của Chúa Cha, mà ta ngày nay cần phải gìn giữ, đừng biến nó thành nơi buôn
bán. Ta cần phải hết sức cung kính đối với lễ vật của giao ước mới, đã thay thế cho
lễ vật hy sinh của đền thờ ngày xưa. Ta cần phải hết lòng tôn trọng đối với thân thể
mầu nhiệm, mà Đức Giêsu là đầu, thân thể có ơn gọi làm dấu chỉ sự hiện diện của
Thiên Chúa giữa nhân loại”.
2. Một đền thờ mới xây dựng bằng những viên đá sống (H.Denis, trong cuốn
“100 mots pour dire la foi”, Desclée de Brouwer, trang 39-40).
Đức Giêsu làm một cuộc cách mạng, lật đổ cấu trúc tôn giáo. Không những Người
muốn cho người ta hiểu rằng những ngôi đền thờ vật chất trở nên vô dụng, mà
Người còn muốn tỏ cho biết một ngôi đền thờ mới, đích thực là thân thể Người, đã
chết đi và sống lại.
Đền thờ mới là chính Người, trong Người tình yêu của Thiên Chúa và của con
người chuyển thông nhau trong một cuộc hiệp thông duy nhất.
Thật là một giao hoán lạ lùng. Nhưng chưa hết. Tân Ước còn thêm rằng ngôi đền
thờ này mà Đức Giêsu là viên đá góc, được xây dựng bằng những viên đá sống là
các Kitô hữu, và nói rộng ra là toàn thể nhân loại. Là đền thánh, bởi vì nó không
được làm bằng đá, gạch hay bất cứ vật liệu cao quí nào, nhưng bằng những con
người, con người được kêu gọi để thương yêu nhau, để hiến mạng sống cho nhau,
nhờ đó lưu thông tình yêu vô hạn của Đức Giêsu.
Page 353 of 793
2. Thánh lễ Chúa nhật: lúc dân mới kết hợp nên một thân thể hữu hình (Thơ
mục vụ của Hội Đồng Giám Mục Pháp “Lettre aux catholiques de France”, Cerf,
93-94).
Trong tiệc Thánh Thể, các cộng đoàn ý thức hơn về tầm quan trọng của mình trong
đời sống của Giáo Hội. Nhưng điều tuyệt đối cần thiết là phải canh tân rộng khắp ý
nghĩa của việc cử hành ngày Chúa nhật, hiểu như thời điểm mà dân mới, gồm những
người đã được rửa tội, làm nên thân thể hữu hình, để đáp lại lời Đức Kitô mời gọi
các môn đệ, kêu gọi họ dâng hiến sự sống kết hiệp với của lễ Đức Giêsu Kitô để thế
giới được sống.
Chúng ta hết thảy đều có lần cảm nghiệm những lần cử hành cởi mở, đầm ấm, khiến
ta dường như cảm nhận được ơn cứu độ mà Thiên Chúa ban tặng, nhờ đó, ta được
bồi dưỡng sức lực để tiếp tục lên đường. Điều đó không chỉ là một lý tưởng viễn
vông đối với các cộng đoàn, nhất là nếu những cảm nhận và những truyền thống tu
đức biết hoà hợp những đòi hỏi mà đôi khi người ta lầm tưởng là đối nghịch nhau,
như tôn trọng truyền thống phụng vụ, kêu gọi mọi thành phần tham gia tích cực, và
sự góp phần của thẩm mỹ và mỹ thuật vào phụng vụ.
Như vậy, việc thực hiện lễ tạ ơn không thể tách rời khỏi ý thức về thừa tác vụ được
uỷ thác để ban sự sống và xây dựng cộng đoàn Giáo Hội.
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY
THIÊN CHÚA ĐÃ YÊU THẾ GIAN ĐẾN NỖI ĐÃ BAN
CON MỘT, ĐỂ AI TIN VÀO CON CỦA NGƯỜI...
(Ga 3,14-21).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Tình yêu nhưng không của Thiên Chúa…
Trong khi bầu khí căng thẳng do việc Chúa đuổi quân buôn bán ra khỏi đền thờ
gây ra chưa lắng dịu, thì ông Nicôđêmô, một kỳ mục trong dân tìm gặp Đức Giêsu.
Ông đến vào lúc đêm tối, nhằm giữ kín sự việc, nhưng dưới ngòi bút của Gioan nó
Page 354 of 793
mang một ý nghĩa tượng trưng: phải chăng Nicôđêmô đang ở trong bóng tối tìm
đến ánh sáng?
Cuộc đối thoại mở đầu với đề tài phải tái sinh. Đức Giêsu tuyên bố: “Không ai có
thể vào Nước Thiên Chúa, nếu không sinh ra bởi nước và Thần Khí” (3,5).
Rồi từ câu 11 trở đi, cuộc đối thoại biến thành độc thoại. Đức Giêsu bắt đầu giảng
dạy bằng cách kể lại những biến cố trong lịch sử dân Israel. Người nhắc đến biến
cố bí ẩn trong sách Xuất Hành: con rắn đồng được treo lên làm dấu hiệu, chẳng
những được hoàn tất, mà còn bị vượt lên trên trong biến cố khổ nạn, cái chết, phục
sinh và lên trời ngự bên hữu Thiên Chúa của Người.
+ Ngày xưa, thời xuất hành trong hoang địa, con cái Israel vì kêu trách và thiếu tin
tưởng vào Thiên Chúa, nên đã bị rắn độc tràn ra cắn chết nhiều người. Sách Dân Số
thuật lại (21,4-9): bấy giờ ông Môsê treo một con rắn đồng lên cao: hễ ai nhìn lên
con rắn đồng với lòng tin thì được thoát chết. Sách Khôn Ngoan giải thích (để tránh
lối giải thích ma thuật): “Hễ ai nhìn lên thì được cứu vớt, cứu không phải do vật
được nhìn, mà do Chúa, Đấng Cứu độ của mọi người” (Kn 16,7).
+ Dấu chỉ giờ đây nhường chỗ cho thực tại mà nó ám chỉ, đó là sự hiện diện của
Đức Giêsu, Môsê mới, là Lời hằng sống ban sự sống của Thiên Chúa.
“Bị treo lên”, Đức Giêsu cũng sẽ bị treo lên bởi những kẻ đóng đinh Người vào thập
giá; Người sẽ được nâng lên bởi Chúa Cha, Đấng đón nhận Người vào hưởng vinh
quang với Thiên Chúa (8,28-30). Và cũng như xưa, hễ ai nhìn lên con rắn đồng thì
được sống, ngày nay hễ ai nhìn lên “Con Người” bị đóng đinh và phục sinh thì được
Người ban cho sự sống đời đời.
- Nguồn gốc của hành vi cứu độ này không cần tìm đâu xa, nó ở ngay trong tình
thương điên dại của Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô đối với thế gian. X.Léon-Dufour
diễn tả: “Ở trọng tâm của tất cả mọi sự, và đặc biệt của vai trò Con Người và của con
đường đi đến thập giá, ta thấy Thiên Chúa yêu thương thế gian (...) Lời xác quyết nêu
bật Thiên Chúa và tình thương của Người như thực tại tuyệt đối (...) Tình thương đi
trước mọi sự, cũng như trong Lời Mở Đầu, ánh sáng thần linh của Ngôi Lời soi chiếu
mọi người trong bóng tối. Thiên Chúa thương yêu chỉ có một ý định là ban ơn cứu độ
và sự sống” (“Lecture de L'Evangile selon Jean”, cuốn I, Seuil, trang 305-306).
Như thế, ở đây, thập giá được trình bày như địa điểm mạc khải tình thương của
Page 355 of 793
Thiên Chúa, một biểu lộ tối hậu là nguồn mạch sự sống.
2. …Mời gọi ta đáp trả.
Đến đây coi như Nicôđêmô biến mất. Đức Giêsu xem như đối thoại với một nhóm
thính giả, chính là chúng ta ngày nay:
Tình yêu vô điều kiện của Thiên Chúa tỏ bày qua Đức Giêsu Con Ngài, luôn kêu
mời sự đáp lại của con người có tự do. Và nó đòi một lời đáp ngay lúc này, đối
diện với Đức Giêsu, Đấng Chúa Cha sai đến, Đấng mặc khải tình yêu của Thiên
Chúa Cha. Bởi vì ngay bây giờ, cuộc xét xử đang được thực hiện:
- Hoặc từ khước Thiên Chúa, đóng cửa không đón tiếp, mù quáng không muốn
nhận ánh sáng, chìm đắm trong tối tăm và bị luận phạt.
- Hoặc cởi mở đón nhận ánh sáng, đón nhận sự cứu độ của Thiên Chúa, và như thế
tất cả đều thay đổi, vì mọi hoạt động của ta sẽ được nhìn nhận như những hoạt
động của Thiên Chúa, và trở nên dấu chỉ sự hiện diện của Người.
X. Léon Dufour giải thích thêm: “Trong những câu chúng ta vừa đọc, thái độ lựa
chọn hay từ chối đều thể hiện trong lời đáp trả của con người trước Đấng Thiên
Chúa sai đến. Một đặc điểm quan trọng khác là: sự sống vĩnh cửu và luận phạt đời
đời không chỉ được thi hành vào ngày thế mạt, nó được thực hiện ngay trong giây
phút hiện tại, ngay khi gặp gỡ Đức Giêsu. Tin vào Đức Giêsu, lập tức được sống,
trái lại, từ khước tin Chúa, con người tự ý chọn lựa cái chết (vĩnh viễn), mà Thánh
Kinh thường ám chỉ bằng câu “bị xét xử”.” (Sđd, trang 308-309).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. “Cái nhìn cứu sống” (G.Bessière, trong “Dieu si proche” năm B”, DDB, trang
42-43).
Đem câu chuyện con rắn đồng so sánh với Đức Giêsu, kể cũng hơi lạ thường! Câu
chuyện lạ thường này có ý nghĩa gì đây? Truyền thống Thánh Kinh có thuật rằng,
trong cuộc Xuất hành, khi dân Do thái bị đói, bị khát đã kêu trách Thiên Chúa và ông
Môsê. Họ đã phải chịu hình phạt: những con rắn lửa bò ra gieo chết chóc cho dân.
Nhưng rồi Thiên Chúa đã xót thương. Người truyền cho ông Môsê treo con rắn bằng
đồng lên cột cao: “Ai nhìn lên con rắn đồng sẽ được cứu sống” (Ds 21,8). Ở đây, sự
Page 356 of 793
so sánh nằm ở từ“treo lên”. Đức Giêsu bị treo lên cây thập giá, cũng như con rắn
đồng bị treo lên trước toàn dân. Và ở từ“sống”. Ai bị rắn độc cắn trong hoang địa,
nếu nhìn lên con rắn đồng sẽ được cứu sống; những ai tìm kiến “sự sống vĩnh cửu” sẽ
tìm thấy trong Đức Giêsu, nếu kẻ ấy “tin”.
Đức Giêsu ban sự sống, và Ngài ban cách sung mãn. Không phải sự sống nhân
tính, mà “sự sống vĩnh cửu”. Bởi đâu có ân huệ vô biên thoả mãn mọi ước muốn
như vậy? “Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi Người đã ban chính Con duy
nhất của Người”. Nguồn gốc không thể diễn tả đó, chính là Tình thương phát xuất
từ mầu nhiệm cao siêu mãnh liệt đối với muôn loài muôn vật.
Viễn tượng thật hết sức lạc quan. Có người chủ trương rằng Đấng Thiên Sai sẽ đến
tiêu diệt những kẻ ô nhơ, tội lỗi. Đức Giêsu lại bày tỏ thái độ chống lại chủ trương
tàn bạo này. Thiên Chúa không sai Con của Người đến để phán xét, nhưng “để nhờ
Người mà thế gian được cứu sống”.
Nếu có ai cố tình giam hãm mình trong sự dữ, hay trong bóng tối, thì không phải
Chúa luận phạt, mà chính họ đã chọn bóng tối cho mình.
Phải chăng, như vậy là nói rằng những người ngoài Kitô giáo, nghĩa là không gắn
bó với Đức Giêsu, đều bị mất phần rỗi? Thánh Gioan nhìn nhận rằng sự gặp gỡ
Thiên Chúa còn sâu xa hơn; nó được thể hiện trong sự thành tâm, trong giá trị của
các hành động và trong sự mở rộng tâm hồn ra với người khác. Thánh sử đề cập
cuộc tranh luận này khi viết: “Phàm ai thực thi chân lý, thì đến với ánh sáng...”.
2. Một cuộc sống được nâng niu và bao bọc bằng một tình thương vô điều
kiện (Thư mục vụ của Hội Đống Giám Mục Pháp “Thư gởi những người công giáo
Pháp”, Cerf, trang 55-56).
Sau hết, tin vào ơn cứu độ của Thiên Chúa làm thay đổi cách thế hoạch định cả
cuộc sống trần thế, và khiến ta hiểu khác đi lịch sử của ta trong thế giới này, và cả
cách hoàn tất lịch sử đó nữa. Bởi vì “cho dầu sự chết hay sự sống, thiên thần hay
ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay
vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra
khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Rm
8,38-39).
Page 357 of 793
Mặc dầu chúng ta chia sẻ những ưu tư của thế giới này, chúng ta vẫn tin rằng cuộc
sống con người như được nâng niu và bao bọc bằng một tình thương vô điều kiện,
mà không gì làm thay đổi được, và rằng ân sủng của Thiên Chúa hằng theo dõi và
sẽ còn theo dõi trong mọi hoàn cảnh của lịch sử chúng ta. Và chúng ta cũng hy
vọng rằng cái chết, đôi khi là cái chết tàn bạo, không chấm dứt số phận chúng ta,
bởi vì Chúa hứa cho ta sống lại và sống vĩnh cửu.
Đứng trước những nỗi sợ hãi của thời đại chúng ta, chúng ta không thể im lặng về
kết cục của số phận con người, dưới ánh sáng của Tình Thương. Giao ước của
Thiên Chúa sẽ được thực hiện trong thế giới mới, thế giới đã được biến đổi, mà
chúng ta mong đợi. Niềm hy vọng này luôn nâng đỡ những người (nam cũng như
nữ) đang đấu tranh chống lại sự chết và những quyền lực của sự chết, những người
dám hiến dâng sự sống mình vì tình yêu Đức Giêsu Kitô.
CHÚA NHẬT THỨ V MÙA CHAY
CÁI CHẾT CỦA ĐỨC GIÊSU
SINH NHIỀU HOA TRÁI TỐT ĐẸP...
(Ga 12,20-33).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Dân ngoại tiến đến.
Bài Phúc Âm chúng ta đọc hôm nay nằm trong chương bản lề nối hai chủ đề lớn
của Sách Tin Mừng Gioan: chủ đề “Những dấu chỉ” (từ phép lạ Cana cho đến
phép lạ Lagiarô sống lại) và chủ đề “Giờ của Chúa” (tức là cuộc khổ nạn, chết và
sống lại).
Đức Giêsu đã long trọng tiến vào thánh đô Giêrusalem để mừng lễ Vượt qua lần cuối
cùng mà cũng sẽ là chuyến từ giã thế gian này mà về cùng Cha Người.
Trong khuôn viên Đền thờ, “có mấy người Hy lạp” muốn tìm gặp Chúa. Họ không
phải là những người Do thái nói tiếng Hy lạp, nhưng là dân ngoại có cảm tình với
Do Thái giáo. “Họ lên Giêrusalem thờ phượng Thiên Chúa dịp lễ Vượt qua”. Việc
Page 358 of 793
họ tìm đến với Chúa mang giá trị biểu tượng: là dấu chỉ báo trước sự lên đường
của những người thuộc muôn dân sẽ đến với ĐK sau này, là dấu chỉ loan
báo GIƠ ơn cứu độ ban tặng cho hết thảy mọi người đã điểm.
- Họ tìm “gặp Đức Giêsu”, không phải chỉ để trông thấy Người mà thôi, muốn vậy
họ đâu cần nhờ đến ai. Nhưng họ muốn gặp để chuyện trò với Người, để đàm đạo
với Người. Họ đang trên con đường đức tin rồi đấy.
- Họ “lại gần ông Philipphê”, chắc bụng vì ông này với cái tên Hy lạp, sinh trưởng
ở một vùng đông dân ngoại nói tiếng Hy lạp có thể giúp làm môi giới cho họ được.
- “Ông Philipphê đi nói với ông Anrê” cùng sinh trưởng như ở ông Bétsaiđa và
cũng mang tên Hy lạp như ông.
- “Và hai ông đến thưa với Đức Giêsu”. Như vậy, cũng giống như ở 1,35-51 (Phúc
Âm Chủ nhật 2 thường niên) Gioan một lần nữa nêu bật tầm quan trọng trong vai
trò môi giới của con người giúp đi đến với Đức Giêsu.
2. ... Dấu chỉ loan báo Giờ của Chúa.
Thay cho câu trả lời, Đức Giêsu tuyên bố: “Đã đến Giờ Con Người được tôn
vinh”. Giờ mà việc hồi sinh của Ladarô đã báo trước Giờ báo hiệu những người Hy
lạp tìm đến đã gần kề: đó là giờ Chết-Sống lại của Đức Giêsu sẽ mở ra cho mọi
người
ơn cứu độ.
Để diễn tả cái chết sắp tới của mình là nguồn ơn phong phú đem lại muôn vàn hoa
trái, Đức Giêsu nhập đề cách trịnh trọng: “Thật, Thầy bảo thật anh em” cho một
dụ ngôn nhỏ mà giới nhà nông hiểu dễ dàng: dụ ngôn hạt lúa mì với hai ý đối chọi
nhau “trơ trọi một mình” và “sinh được nhiều hạt”. Để có thể sinh nhiều bông hạt,
hạt lúa mì nhất thiết phải chết đi: đó là quy luật của sự sống. Đối với Đức Giêsu
cũng vậy: cái chết của Người là quá trình bắt buộc để Người tiến vào vinh quang,
là điều kiện để Hội Thánh được sinh ra nhân lên gấp bội. Với các môn đệ Chúa
cũng sẽ như vậy thôi: “Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất, Chúa Giêsu nói
tiếp, còn ai coi thường mạng đống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống
đời đời. Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng
sẽ ở đó”.
Page 359 of 793
X. Léon-Dufour quảng giải thêm: “Cuộc sống có thể được coi như là “của tôi”, và tôi
có thể dập tắt đi hay giữ nó lại như thể sự tồn tại hay tàn lụi của nó là tuỳ ở tôi, cái báu
vật duy nhất cần phải bảo vệ bằng mọi giá ấy, cái tàn sản chỉ tuỳ thuộc vào tôi ấy. Nếu
thế cuộc sống sẽ như giòng nước đang chảy xiết sẽ vuột khỏi tay tôi, khi tôi cố giữ nó
lại mà không chế ngự được dòng chảy của nó. Ngược lại nếu tôi không cố bám víu vào
cuộc sống này, nếu tôi chấp nhận mở ra với AI đó, cũng là chết đi cho những gì khiến
tôi co cụm lại, thì này đây sự “chết” ấy không có gì khác hơn là một sự “xuất thần”, và
một khi cuộc sống tôi mở ra như thế “thì sẽ giữ lại được như lời Chúa nói, cho sự sống
đời đời”. Như ta biết, theo thánh Gioan, sự sống đời đời là sự hiệp thông với chính
Thiên Chúa vậy” (“Lecture de l'Evangile selon Jean”, quyển II, Seuil, trang 464).
3. ...Giờ chôn vùi xuống cũng là giờ nâng cao lên.
Vẻ nghịch lý mà từ đầu trình thuật vốn nối kết giờ chết với giờ vinh hiển, còn diễn
ra ở phần hai. Trong phần này, Gioan chỉ mượn và sử dụng theo chủ đích của mình
một số yếu tố trong những câu chuyện kể lại trong Phúc Âm nhát lãm như: một
bên là cảnh Chúa hấp hối trong vườn Giệtsêmani, và bên kia là sự kiện Chúa Hiển
dung trên núi Taborê.
- Thực vậy, Gioan sẽ không tường thuật lại cơn hấp hối của Đức Giêsu, nhưng ở
đấy Gioan có ý báo trước rằng Giờ bị chôn vùi trong sự chết đang đến, giờ ấy sẽ
phải là một quá trình đau thương mà nỗi xao xuyến và buồn sầu sẽ choán hết. Thế
nên lời “Thầy xao xuyến” cũng như lời nguyện cùng Cha“Lạy Chúa, xin cứu con
khỏi giờ này” được tiếp theo ngay bằng tâm tình hoàn toàn phó thác nơi Cha của
Người: “Nhưng không, chính vì Giờ này mà Con đã đến! Lạy Cha, xin tôn vinh
danh Cha!”. Một kinh nguyện, như A. Marchadour nhận xét: “Vang lên như một
bản tóm lược “kinh Lạy Cha” vậy (kinh này không có trong Tin Mừng Gioan).
Đức Giêsu quả là người đầu tiên từ bỏ chính mình để vâng nghe lời Chúa
Cha” (O.C. trang 169).
- Gioan cũng chẳng kể lại câu chuyện, Chúa Hiển Dung, nhưng ở đây ngài nhắc
đến “có tiếng phán từ trời”. Một tiếng nói mà những người chứng kiến giải thích
khác nhau: Người thì cho rằng “đó là tiếng sấm”, người khác lại bảo: “Tiếng một
thiên thần nói với ông ta đấy”. Tiếng nói đó tuyên bố cho mọi người biết rằng lời
Page 360 of 793
Đức Giêsu cầu xin cũng như việc dâng hiến mạng sống Người đã được Chúa Cha
đoái nghe và đón nhận, sẽ sinh nhiều hoa trái.
Tác giả kết luận: “Bởi tính chất độc đáo của sự việc, lại nằm ở cuối phần thứ nhất
của sách Tin Mừng, nên sự can thiệp này của Chúa Cha coi như Đức Giêsu được
Cha người long trọng xác nhận là Con và là Đấng được sai đi. Đó là một sự phê
chuẩn có tính tôn vinh một phần cho lúc này, một phần hứa cho tương lai. Cuộc
khổ nạn đối với Đức Giêsu đúng là một thử thách vinh quang vậy”(idem).
Buổi đầu khi thi hành sứ vụ, ở Cana, Đức Giêsu đã nói với Mẹ Người rằng: “Giờ
con chưa đến”; thế mà Người cũng “đã tỏ vinh quang” Người cho các môn đệ.
Giờ đây, “Giờ đã đến” lúc vinh quang này sẽ được tỏ ra trên khắp thế giới. “Khi
làm những dấu lạ đầu tiên” ở Cana, các môn đệ “đã tin vào Người”. Từ nay “khi
được giương cao lên khỏi đất” (một kiểu nói ám chỉ cùng một trật “Người sẽ phải
chết cách nào” và được Chúa Cha đem lên vinh quang), Đức Giêsu sẽ “kéo mọi
người lên theo với Người” và sẽ mở cho họ con đường đến với Chúa Cha.
X. Léon Dufour hỏi để kết luận “Đức Giêsu có đã đáp ứng lòng mong đợi của
những người Hy lạp muốn “gặp” Người không? Không có lời đối đáp nào được kể
lại, ông trả lời, thế nhưng bài diễn từ đã cho thấy rằng muốn gặp Đức Giêsu, thì ta
phải hướng mắt nhìn lên Đấng-bị-đóng-đinh-Được-tôn-vinh (...).
Nói một cách tổng quát, ta đã được tỏ cho biết rằng người ta chỉ có thể đến với
Đức Giêsu tại thế, nhờ nhận ra Đức Giêsu được nâng lên cao, có nghĩa là mọi
nhận thức, mọi cái nhìn về Đức Giêsu khi Người chưa được tôn vinh đều là không
đầy đủ, nếu không nói là ảo tưởng. Ý nghĩa cuộc đời trần thế của ta cũng được soi
sáng từ đó: chính bằng cách mở lòng ta ra với Lời và những đòi hỏi quyết liệt của
Người, vượt thắng khuynh hướng muốn hoàn toàn tự lập, mà người ta tiến đến “sự
sống”. Đi theo Đức Giêsu là phải có tinh thần phục vụ. Phục vụ cốt tại ở cái gì, thì
bài Diễn từ giã biệt sẽ nói cho ta hay. Điều cốt yếu là để cho Chúa Con lôi kéo ta
đi” (O.C. trang 478).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Người thời nay mải mê với những vấn đề căn bản” (Các Giám mục pháp,
trong “Trình bày đức tin trong xã hội hiện nay.Thư gởi các tín hữu Pháp”. Cerf,
Page 361 of 793
trang 40-41).
“Nhiều dấu chỉ cho thấy rằng người thời nay nếu không đang đi tìm tòi những điều
cốt lõi, thì cũng đang mải mê với những vấn đề căn bản, như: Kinh nghiệm yêu
thương trong thời điểm nóng bỏng của Sida, ý nghĩa của hiện hữu con người, nhất
là khi cuộc sống bị thử thách, đâu là cái giá của nhân vị con người đứng trước vô
vàn những vận dụng kỹ thuật hay kinh tế mà đối tượng là nhân vị con người.
Sẽ không có cơ may đối thoại với người thời nay nếu chúng ta không phải là
những người có đầu óc cấp tiến. Vậy chúng ta có điều cốt lõi nào để trao đổi với
người ta?
Phải xuất phát từ đòi hỏi đi đến cốt lõi ân ban của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô,
mới hiểu được điều chúng tôi gọi là đề nghị đức tin trong xã hội hiện nay.
Chúng tôi không có tham vọng trình bày điều gì mới lạ, mà chỉ muốn nhìn nhận
những điều kiện mới mà ta phải sống và loan báo Tin Mừng. Trong những điều
kiện mới này, mặc dầu vẫn là những người có quyền thụ hưởng gia sản mà ta đã
lãnh nhận, ta phải trở thành những “người đề nghị” đức tin. Để đạt mục đích đó,
chính chúng ta đều được mời gọi phô diễn sự mới lạ của ân huệ Thiên Chúa, như
được tỏ ra trong Đức Giêsu Kitô, nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần. Bởi vậy hai
điều không thể tách biệt nhau là ta vừa phải chứng tỏ tính thời sự của mầu nhiệm
đức tin, vừa phải tạo nên một Hội Thánh rao giảng Tin Mừng bằng cách sống mầu
nhiệm ấy và bằng cách đáp lại lời mời gọi của Chúa mình: “Ánh sáng của anh em
phải chiếu giãi ra trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tót đẹp anh em
làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời” (Mt 5,16).
2. Phục vụ đời sống con người theo cách thế của Đức Giêsu, Người Tôi Tớ:
(idem trang 95-96).
Không thể cử hành mầu nhiệm đức tin đúng theo chân lý, nếu chỉ quan tâm đến
hành vi phượng tự.. Bởi lẽ Thiên Chúa cứu độ đến với ta trong Đức Giêsu Kitô đã
đồng hoá mình với người nghèo khổ và kẻ bé mọn. Vì thế có một mối tương quan
không thể tách rời giữa phượng tự Kitô giáo và đời sống con người, vì không gì
mong manh và bị đe doạ hơn đời sống ấy. Ta không thể phục vụ và yêu mến Thiên
Chúa Đấng ta không trông thấy mà lại không tôn kính Người hiện diện trong
Page 362 of 793
những anh em hẩm hiu nhất của ta. Tác vụ của các phó tế đặc biệt nhắc nhở ta mối
tương quan cơ bản này, tương quan giữa việc phục vụ Thiên Chúa và phục vụ con
người.
Giới Công giáo Pháp hôm nay có sự quan tâm đặc biệt đối với những người nghèo
và người bị loại trừ được coi như “bí tích của Đức Kitô”. Sự quan tâm có tính Tin
Mừng này khơi gợi nên rất nhiều dấn thân cá nhân cũng như cộng đoàn. Những
con người đang bắt tay vào việc được tăng thêm xác tín rằng họ đang chu toàn ơn
gọi Kitô hữu và đang rao giảng Tin Mừng bằng cách phục vụ con người như thế.
Để tôn vinh sứ mạng cao cả này, Hội Thánh đang tìm cách gởi những thành viên
có những hoàn cảnh sống cụ thể, khuyến khích họ nhận lãnh trách nhiệm đối với
giới được uỷ thác cho họ, giúp họ biết sống tinh thần liên đới và sáng kiến cần có
theo tinh thần ấy. Để làm công việc này, các phong trào, đặc biệt là phong trào
Công giáo Tiến hành đều phải chuẩn bị cho các thành viên của mình biết sống và
hành động theo tinh thần Tin Mừng khi họ phải chăm lo cho đời sống cá nhân và
xã hội của con người, giúp họ gây một ảnh hưởng tập thể trên nếp sống của con
người.
- Cùng lúc đó, Hội Thánh cũng sử dụng những phương tiện của riêng mình để khơi
gợi, nâng đỡ và ngay cả điều phối hoạt động của giới công giáo trong việc phục vụ
cộng đồng nhân loại, nhờ vào các cơ quan như Tổ chức Cứu trợ Công giáo (secours
Catholique) hoặc C.C.F.D (tổ chức chống đói và giúp phát triển), cũng nhờ vào
những tổ chức y tế và học đường hoặc những phong trào giáo dục và tự thiện nữa.
3. “Sức năng động của Lời Chúa” (Kỷ yếu của C.C.F.D).
Ngày nay ở Pháp cũng như trên toàn thế giới, người ta nhận thấy LỜI CHÚA có
tính năng động và khả năng biến đổi lòng người.
. Lời Chúa mở rộng trí khôn để biết phải hành động ở đâu và thế nào hầu giúp cho
các xã hội được công bằng hơn (lấy các dự án - đèn pha làm thí dụ).
. Lời Chúa giải phóng óc sáng tạo để tìm ra những con đường mới (cứ nhìn vào
con số những hiệp hội được thành lập mỗi năm). Điều này không phải không gặp
trắc trở khó khăn trong một số quốc gia.
. Lời Chúa kích thích những con người mà người ta nghĩ là quá nghèo và trình độ
Page 363 of 793
quá kém, biết đảm nhận lấy những trách nhiệm (...).
Mọi người đều không biết rằng tính năng động kia, sự phát triển kia, và tinh thần liên
đới ấy đều xuất phát từ Đấng là “chủ tể của thế gian này đã bị ném ra ngoài”. Họ vui
sướng hành động, nhưng không nhận ra Đấng ban sự sống. Họ hân hoan hoạt động
cho sự hoà giải, nhưng lại không biết gì về Mầu nhiệm Thập giá.
Hiệp cùng với các anh em dự tòng, những người đã nhận ra Đấng đang lôi kéo mọi
người đến với Ngài, Đấng đang khắc ghi lề luật của Ngài vào đáy lòng người,
Đấng hứa cho những tôi tớ Ngài sẽ được ở bên cạnh Ngài, chúng ta hãy cảm tạ vì
đức tin đã được lãnh nhận và vì những tấm lòng đang rộng mở. Trong bánh và
rượu đã kết hợp lao công, đau khổ và sướng vui của mọi người. Quyền năng Chúa
Thánh Thần đang tác động trên lễ vật của chúng ta như Người đang tác động trên
khắp thế giới, đó là: thánh hoá mọi sự, quy tụ dân Người, ban sự sống và biến
chúng ta thành của lễ thực sự làm vinh danh Chúa (xem PE số 3).
CHÚA NHẬT LỄ LÁ
BÀI THƯƠNG KHÓ
ĐỨC GIÊSU KITÔ THEO THÁNH MÁCCÔ
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một trình thuật có sự liên kết rất chặt chẽ.
Trình thuật Cuộc Khổ Nạn chiếm một khoảng lớn trong Tin Mừng Máccô, bởi vì nó
chiếm đến hai chương, gồm một đoạn nhập đề và hai phần, tất cả đều liên kết với
nhau rất chặt chẽ.
- Nhập đề (14,1-11) mở đầu trình thuật bằng ba phối cảnh, hướng dẫn độc giả vào
cuộc, đó là:
+ Âm mưu chống Đức Giêsu, nguồn gốc của tấn thảm kịch (14,1-2).
+ Xức dầu tại Bêtania (14,3-9), cử chỉ có tính tiên tri báo trước việc táng xác.
+ Giuđa phản bội (14,10-11) khai mào thảm kịch.
- Phần thứ nhất (14,12-52) của trình thuật xoay quanh bữa tiệc Vượt Qua của Đức Giêsu
Page 364 of 793
với các môn đệ.
+ Chuẩn bị bữa Tiệc ly (14,12-16).
+ Thông báo việc Giuđa phản bội (14,17-21).
+ Đức Giêsu lập Bí tích Thánh Thể (14,22-26).
+ Tiên báo việc Phêrô chối Người (14,27-31).
+ Lời cầu nguyện trong vườn Ghetsêmani (14,32-42).
+ Đức Giêsu bị bắt (14,43-52).
- Phần thứ hai dẫn chúng ta vào giữa tấn thảm kịch, qua việc Xét Xử và Lên Án Tử
cho Đức Giêsu (14,53-15,47).
+ Vụ Xét Xử diễn tiến trong hai giai đoạn:
. Toà án Do Thái, trước Thượng Hội Đồng (14,53-65)
. Toà án Rôma, trước tổng trấn Philatô (15,1-15). Trong hai giai đoạn này, có kèm
hai sự cố.
. Phêrô chối Thầy (14,66-72)
. Quân lính nhạo cười Chúa (15,16-20)
+ Thi hành án tử cho Đức Giêsu (15,21-47).
. Đức Giêsu bị đóng đinh trên thập giá (15,21-32)
. Đức Giêsu chết trên thập giá (15,33-41): trọng tâm của trình thuật.
. Sau cùng, Đức Giêsu được mai táng.
2. Chóp đỉnh của trình thuật: một người ngoại giáo tuyên xưng đức tin.
Trong khuôn khổ của quyển sách này, chúng tôi không thể quảng giải từng chi tiết
của trình thuật, chỉ xin nhấn mạnh một vài điểm tiêu biểu mà thôi.
- Những biến cố được thuật lại cách hờ hững, làm chúng ta bực bội. Như thế, cùng
với Máccô và các môn đệ, ta có thể nhận thức được rằng: việc thực thi kế hoạch
của Thiên Chúa làm cho con người cảm thấy thật hụt hẫng. Thập giá đúng là cớ
vấp phạm. Vậy mà chính ở đó mầu nhiệm Con Thiên Chúa được mạc khải!
(E.Charpentier, trong “Lire ba Bible” số 55, trang 113).
- Sự Thinh Lặng của Đức Giêsu thật đáng kinh ngạc.
E.Charpentier, giải thích: “Đức Giêsu biết rằng mầu nhiệm của Người vượt quá
tầm hiểu biết của loài người. Người biết rằng: chúng ta bị “tắc nghẽn”. Bởi vậy,
Page 365 of 793
trong cuộc đời công khai, Người đã từ chối nói ra Người là ai. Trong cuộc thương
khó, Người chịu vén mở một chút bức màn thinh lặng bởi vì Người đã bị kết án tử
và không còn nguy cơ diễn dịch danh hiệu của Người theo nghĩa ham muốn quyền
lực,” (Sđd).
Mặc dù bị thúc bách bởi những câu thẩm vấn, Người chỉ mở miệng ba lần sau khi
bị bắt:
+ Khi vị thượng tế hỏi Người có phải là Đấng Mêsia, Con Thiên Chúa không,
Người đáp: Phải, chính thế. Rồi Người giới thiệu mình là “Con Người”, Đấng mà
ngôn sứ Đaniel đã loan báo sẽ đến vào ngày tận thế, để phán xét chung.
+ Khi Philatô hỏi với ẩn ý chính trị rằng Ngài có phải “Vua dân Do Thái” không,
Đức Giêsu xác nhận lời ông: “Chính như ngài nói đó”. Nhưng rồi Ngài thinh lặng
(“Đức Giêsu không trả lời gì nữa”) ngay cả khi liên quan đến số phận Ngài; điều
đó nhắc ta nhớ “Người Tôi Tớ đau khổ” trong sách Ngôn sứ Isaia: “Bị ngược đãi,
Người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như
cừu câm nín khi bị xén lông” (Is 53,7).
+ Sau cùng, trên thập giá, Người mượn lời kêu than của người vô tội bị bách hại
trong TV 21: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con” để nói
lên tiếng than van trong cơn nguy khốn và kết thúc bằng lời ca hy vọng tuyệt vời.
- Sự Cô Đơn nghiệt ngã của Đức Giêsu nổi rõ trong Tin Mừng Máccô: Bị mọi
người bỏ rơi, Người bước đi thui thủi một mình trong đêm tối thập giá.
- Chính trong giờ phút Đức Giêsu chết, bị mọi người bỏ rơi, trong khi gánh mọi đau
khổ, mọi tang tóc của nhân thế, chúng ta nghe vang lên Lời Tuyên Xưng Đức Tin
của viên sĩ quan Rôma, chóp đỉnh của Tin Mừng: “Quả thật, người này là Con
Thiên Chúa”.
J.Hervieux nhận xét: “Máccô đã tô đậm sự cố này. Trong nhân vật sĩ quan Rôma,
(người đứng trông coi việc thi hành án tử), ông nhìn thấy các dân ngoại đang ăn
năn trở lại. Ngay lập tức, người ngoại này đã tặng Đức Giêsu danh hiệu cao cả
trên mọi danh hiệu. Người không những là Đấng Mêsia dân Do Thái trông đợi, mà
còn là “Con Thiên Chúa”. Tác giả đặt vào danh hiệu này ý nghĩa mạnh mẽ nhất
để chứng tỏ nét độc đáo trong đức tin Kitô giáo: Thiên Chúa làm người trong Đức
Giêsu Kitô.
Page 366 of 793
Người ta nhận ra cảnh trái ngược trong trình thuật: trong khi người Do Thái (đám
đông qua lại, các lãnh đạo dẫn đầu) chỉ biết cười nhạo, báng bổ Đấng Mêsia bị
đóng đinh, thì một người dân ngoại lại nói lên lời biểu lộ một đức tin tinh tuyền
nhất (...).
Đồng thời Máccô dẫn độc giả tới chóp đỉnh của Tin Mừng. Ngay từ đầu sách, ta
còn nhớ câu hỏi về Đức Giêsu: “Ông này là ai”. Với lời tuyên xưng của Phêrô, đại
diện cho nhóm Mười Hai, ngưỡng cửa thứ nhất đã được bước qua: Đức Giêsu
chính là Đấng Mêsia (8,29). Nhưng đức tin mới chớm nở còn cần phải đào sâu.
Cuộc Khổ nạn và Cái Chết của Đức Giêsu đã tạo điều kiện cho việc đó. Với việc
viên sĩ quan tuyên xưng đức tin, bước quyết định đã hoàn tất: Đức Giêsu là “Con
Thiên Chúa”, điều mà tiếng Chúa Cha đã công bố khi Đức Giêsu chịu phép Rửa
(1,11). Và, theo nguyện ước của Đức Giêsu khi xảy ra biến cố tẩy uế Đền Thờ, giờ
đây mọi dân tộc có thể nhận biết sự hiện diện của Thiên Chúa (11,17). Đã hẳn,
nhờ ánh sáng của Chúa Phục Sinh và việc dân ngoại gia nhập Giáo Hội sơ khai,
tư tưởng cao siêu này mới được hình thành. Hơn nữa, nó còn là kết quả của một
cuộc suy tư dài lâu nơi cộng đoàn Kitô hữu (gần 40 năm). Chúng ta không nên
coi thường vấn đề thời gian”(“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 230).
- Sau cùng, địa vị của PHỤ NỮ, tuy rất âm thầm kín đáo, cũng rất có ý nghĩa. Họ
đi theo Chúa - việc hi hữu đối với một rabbi Do Thái - trong sứ vụ ở Galilê, họ đi
lên Giêrusalem, họ can đảm theo Chúa cho đến núi Sọ, trong khi các môn đệ bỏ
trốn hết. Họ được thánh sử nhắc đến ở đây, trong tư thế“nhân chứng” duy
nhất: “họ đứng nhìn”, “đứng xa xa”, bởi vì họ là phụ nữ, nên không được phép lại
gần người thụ hình. Họ làm nên dây liên kết ba biến cố diễn tiến liền sau: cái chết
của Đức Giêsu, việc táng xác trong mồ, và nhất là vào buổi sáng Phục Sinh, việc
khám phá rằng “Đức Giêsu Nagiarét”, Đấng bị đóng đinh, đã chỗi dậy (16,6).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Bí mật rồi cũng được mạc khải (“La Bible du dimanche” trang 403-404).
Xuyên suốt Tin Mừng, Máccô đã bảo vệ phẩm cách thiên sai của Đức Giêsu, bằng
cách bao trùm lên Người vẻ bí mật và thinh lặng, mỗi khi Người chạm trán với sự
chậm tin hoặc sự mù quáng của dân chúng. Trong suốt cuộc khổ nạn, vẻ bí mật và
Page 367 of 793
thinh lặng này đã trở thành nỗi cô đơn của Đức Giêsu vì Người xác tín mình là
Đấng Mêsia.
Người đã đánh mất cử toạ là quần chúng và người thân cận, khi mà những biến cố
đầu tiên của cuộc Thương Khó làm cho các tông đồ lìa bỏ Ngài. Trong vườn
Ghetsêmani, những môn đệ lẽ ra phải thức với Người thì đã thiếp ngủ (Mc 14,37-
40), họ đã chạy trốn lúc Chúa bị bắt (14,50), dù phải chạy trần truồng vì hoàn cảnh
bắt buộc (15,51-52). Trong cuộc tra vấn, khi Phêrô bộc lộ tính nhát đảm (14,62-
71)và hai nhân chứng dối trá tố cáo Người (14,56-60), thì chỉ còn một nhân chứng
dám hai lần phát biểu ủng hộ Người, đó là con gà trống đáng thương. Nỗi cô đơn
quả là khủng khiếp: người ta nhạo cười Đức Giêsu khi Người tự nhận mình là
Đấng Cứu The; Người là vua, nhưng là vua giấy trong căn phòng của đám lính
gác; Ngài được giới thiệu cho quần chúng, nhưng họ lại là một đám đông la ó xin
xử tử Ngài. Trên thập giá, khi mà các môn đệ đứng xa xa đề tránh bị lộ (15,40),
Đức Kitô cảm thấy cô đơn đến độ dường như Chúa Cha cũng ruồng bỏ Người luôn
(15,34-35).
Đức Giêsu chịu đựng nỗi cô đơn càng lúc càng dữ dội, trong thinh lặng tuyệt đối
(Mc 14,61; 15,3-4). Trái với các thánh sử khác, Máccô chỉ ghi lại một lời ngắn gọn
duy nhất của Chúa trên thập giá. Sự thinh lặng này đánh dấu sự cách biệt giữa quan
niệm mà Đức Giêsu hiểu về sứ mạng của mình với quan niệm của những thù
nghịch nghĩ về Ngài. Nó chứng tỏ rằng Đức Giêsu luôn trung tín với chính mình
giữa những cơn thử thách.
Nhưng vừa khi cái chết đóng dấu ấn vào nỗi cô đơn, thì Đức Kitô liền được tung hô
là Đấng Mêsia và là Con Thiên Chúa (Mc 15,39), và một nhóm môn đệ lại hình
thành quanh Người (Mc 15,40-43). Đức Giêsu không còn cô độc; Giáo Hội được
thiết lập và những người ngoại giáo cũng thuộc về Hội Thánh ấy.”
THỨ NĂM TUẦN THÁNH
ĐỨC GIÊSU RỬA CHÂN CHO CÁC MÔN ĐỆ
(Ga 13,1-15).
Page 368 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một cử chỉ gây kinh ngạc.
Khác với các Tin Mừng Nhất Lãm, Tin Mừng Gioan không thuật lại việc lập Bí
tích Thánh Thể, nhưng lại là sách duy nhất tường thuật một cử chỉ khác của Đức
Giêsu trong bữa Tiệc Ly: đó là việc rửa chân cho các môn đệ.
- Nhập đề của chương 13 này mang một vẻ long trọng đặc biệt. Nó làm nổi bật ý
thức rất sâu xa nơi Đức Giêsu; nó bày tỏ ý nghĩa của những gì sẽ xảy ra, đó là: sự
bộc lộ một tình yêu được thúc đẩy đến cùng độ, phát xuất từ Chúa Cha và từ Đức
Giêsu, Con của Người. “Trước lễ Vượt Qua, Đức Giêsu biết giờ của Người đã đến,
giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc
về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến cùng”.
- Sự việc càng như đập vào mắt khi tác giả miêu tả tỉ mỉ từng chi tiết, như cảnh
phim quay chậm:“Đức Giêsu đứng dậy, rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn
mà thắt lưng. Rồi Đức Giêsu đổ nước vào chậu, bắt đầu rửa chân cho các môn
đệ”. Dĩ nhiên, cử chỉ này gây kinh ngạc bỡ ngỡ vì hai lý do:
+ Đức Giêsu rửa chân “trong bữa ăn”, trong khi luật hiếu khách quy định phải làm
trước bữa ăn.
+ Cử chỉ đó là do chính Đức Giêsu làm mà Người là Thầy và là Chúa, trong khi
theo tục lệ Israel, việc làm này thường được dành cho nô lệ ngoại giáo.
2. Một cử chỉ dạy dỗ nhiều điều.
Trái với thói quen của con người duy lý ngày nay muốn giải thích trước khi làm
một cử chỉ, Đức Giêsu lại thực hiện cử chỉ tượng trưng trước, một cử chỉ mang
nhiều bài học, rồi mới giải thích sau.
Theo tiến trình Gioan quen dùng, lợi dụng sự hiểu lầm về việc “thanh tẩy”, qua
đối thoại, Đức Giêsu dẫn ta (cũng như dẫn Phêrô) từ cách hiểu hoàn toàn “luân
lý” (một cử chỉ khiêm nhường), sang cách hiểu “thần hướng”: một cử chỉ muốn
nói rằng Thiên Chúa tỏ mình nơi Đức Giêsu Kitô; và qua cử chỉ này, Đức Giêsu
muốn biểu lộ trước việc Người vui lòng nhận lấy cái chết như một dấu hiệu yêu
thương đối với loài người và lòng trung thành với Chúa Cha (A.Marchadour, trong
Page 369 of 793
“L'Evangile de Jean”, Centurion 1992, trang 184).
Để “được dự phần” với Đức Giêsu, Phêrô sẽ phải theo Người đến cùng, phải toàn
tâm toàn ý gắn bó với chương trình cứu thế của Người, dù phải làm chứng bằng cái
chết.
- Cách hiểu này còn được củng cố thêm do những động từ mà Gioan dùng để diễn
tả hành động của Đức Giêsu: “Người cởi áo ngoài” ra, rồi sau đó “lại mặc vào”.
Cũng chính những động từ “cởi ra”,“mặc vào” đã được Đức Giêsu sử dụng, trong
chương 10, để nói Người sẽ hy sinh và lấy lại mạng sống. “Cởi bỏ”, “mặc lại” là
hai động từ mà tác giả dùng để chỉ cái chết mà Đức Giêsu tự nguyện nhận lấy, và
sự sống lại của Người.
X.Léon Dufour giải thích thêm: “Câu chuyện rửa chân là cách diễn tả tượng trưng
cho cái chết tự nguyện của Đức Giêsu: Người không đánh mất chức vị Đức Chúa,
chức vị Ngài có do địa vị là Con Thiên Chúa, dù Người coi mình là Đấng đến để
phục vụ” (“Lecture de l'Evangile selon St Jean”, cuốn III, Seuil 1993 trang 34).
Đức Giêsu đồng hoá mình với “người tôi tớ của Thiên Chúa” trong sách Isaia,
Đấng làm cho muôn người nên công chính nhờ những đau khổ của mình.
3. Một cử chỉ cần noi theo để nhớ đến Người.
Cử chỉ duy nhất Người đã thực hiện tối hôm đó để tượng trưng cho cái chết Người
tự ý chấp nhận vì yêu thương và cũng để tượng trưng cho sự sống lại của Người,
thì đồng thời cử chỉ đó cũng là một“tấm gương” nêu lên cách sống mà các môn đệ
phải học để đối xử với nhau. “Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm
như Thầy đã làm cho anh em”. Nếu Người “là Chúa và là Thầy” đã đến để phục
vụ, chớ không để được phục vụ, thì các môn đệ Người cũng phải đi theo con
đường tận hiến để phục vụ anh em theo gương Người.
Léon Dufour kết luận: “Nếu Gioan đã nhắc đến phép Thánh Thể ở chương 6, thì ở
đây ông lại trình bày truyền thống giao ước bằng hình ảnh Đức Giêsu thi hành
việc phục vụ cao trọng nhất, chính bởi vì truyền thống giao ước ấy làm sáng tỏ
“thực tại” mà bí tích Thánh Thể phải tăng cường nơi các tín hữu: thực tại đó là
tình thương huynh đệ bắt nguồn từ Thiên Chúa. Việc rửa chân cho nhau không chỉ
là việc làm thêm tùy ý, mà là việc cần thiết để chứng tỏ rằng phụng tự tự nó chưa
Page 370 of 793
đủ, rằng phụng tự chỉ có giá trị khi thi hành tình yêu thương cụ thể, nếu không nó
chỉ là hão huyền. Nếu Thánh Thể làm nên Hội Thánh, thì việc rửa chân cho nhau
là hành động tác tạo, nhờ đó Hội Thánh được thành hình”(Sđd, trang 57).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Đây chính là sự khó nghèo của Thiên Chúa (Jean Perron, trong “Lire la Bible”,
số 54, trang 85-86).
Như vậy, trong việc rửa chân cho các môn đệ, Đức Giêsu không chỉ để lại cho ta
gương mẫu về đức khiêm nhượng, giống như một tôn sư luân lý dạy cho đệ tử của
mình mà qua cử chỉ biểu trưng này, Người còn tỏ cho ta chính cả cuộc sống, cả sứ
mạng, sự chết và sự phục sinh của Người nữa. Hơn thế nữa, bởi vì mỗi lời nói, mỗi
cử chỉ của Người đều mạc khải Thiên Chúa cho ta, nên việc rửa chân cho các môn
đệ khiến ta thoáng thấy điều bí ẩn của Thiên Chúa, điều bí ẩn có thể làm đảo lộn
tất cả.
Cha Varillon quen nói: “Trong Thiên Chúa luôn có việc rửa chân muôn đời”.
Thiên Chúa là Tình Yêu, nhưng không phải một Tình Yêu từ trên ngó xuống hay
thống trị hoặc có vẻ coi thường. “Cúi xuống trên” là hình ảnh mà Cựu Ước thường
dùng để tả lòng tốt, sự âu yếm của Chúa: thí dụ Thánh vịnh nổi tiếng Miserere (TV
51) bắt đầu bằng câu: “Ôi lạy Chúa, xin lấy lòng nhân hậu cúi xuống trên con”. Vị
Thiên Chúa “cúi xuống trên”, ngày nay chúng ta biết được rằng tình thương đã
dẫn Người tới đâu: một đầy tớ quỳ gối trước môn đệ mình, cúi xuống sâu đến tận
chân của họ, đến nỗi để trả lời cho Phêrô Người buộc phải ngẩng đầu lên; một
Đấng tạo thành cúi đầu sâu trước tạo vật của mình, đến độ phải ngước mặt nhìn lên
họ. Tất cả những gì là hạ cố, là cha chú, là xa cách, là trịch thượng mà hình ảnh
Kinh Thánh có thể còn diễn tả, bỗng chốc bị phá huỷ, khi chúng ta được chiêm
ngưỡng một Thiên Chúa đang ngước mắt nhìn lên con người. Chính đây mới là sự
nghèo khó của Thiên Chúa”.
2. Bổ túc thiết yếu cho Bí tích Thánh Thể (Claude Ducheneau, trong “Célébrer”
tạp chí CNPL, số 267, trang 23).
Điều hết sức ngạc nhiên là trình thuật về việc lập Bí tích Thánh Thể không có trong Tin
Page 371 of 793
Mừng thánh Gioan.
Tuy vậy, Giáo Hội không quên trình thuật về việc lập Bí Tích Thánh Thể. Nhưng
thay vì chọn một trình thuật cho bài đọc Tin Mừng trong thánh lễ, Giáo Hội lại
chọn đoạn trích Thơ thứ nhất của thánh Phaolô gởi tín hữu Côrintô, đoạn duy nhất
không trích từ Tin Mừng, làm bài đọc thứ hai. Làm như vậy, là để có thể đọc đoạn
Tin Mừng tả việc rửa chân cho các môn đệ.
Thật đáng kinh ngạc khi cử chỉ bổ túc thiết yếu cho Bí Tích Thánh Thể này bị một
số linh mục và nhóm phụng vụ coi là lỗi thời. Những người chối bỏ cử chỉ này
không hiểu rằng họ đang từ chối chuyển đi một sứ điệp Tin Mừng rất quan trọng
đó sao?
“Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không? Anh em gọi Thầy là “Thầy”
và là “Chúa”, điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy và là Chúa. Vậy nếu Thầy
là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho
nhau”.
Chỉ một lần trong cả năm, vị linh mục đứng đầu cộng đoàn, quỳ trước mặt những
người mà thường ngày ngài là người chỉ huy. Cũng chính vì ngài là vị chủ toạ
thường xuyên, nên để theo chân Đức Kitô, hôm đó ngài trở thành đầy tớ (ministre:
thừa tác viên) cho mọi người, như chính Đấng là Thầy và là Chúa đã làm và đòi
hỏi các môn đệ làm theo.
Không nên thay thế cử chỉ rửa chân này bằng một bài suy gẫm đơn giản, kể cả
bằng một cử chỉ bày tỏ tình liên đới dù đó là một cử chỉ nên làm, nhưng dầu sao
vẫn không đúng lúc.”
THỨ SÁU TUẦN THÁNH
CUỘC THƯƠNG KHÓ
ĐỨC GIÊSU KITÔ THEO THÁNH GIOAN.
(Ga 18,1-19,42).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
Page 372 of 793
1. Một cấu trúc có tính mạc khải.
Nếu khung kể chuyện của Gioan có điểm chung với các Tin Mừng Nhất lãm, thì
bài tường thuật cuộc thương khó Đức Giêsu theo ngài không khác bao nhiêu với
những bản song song. Mạc khải ý nghĩa của các biến cố và bộc lộ chân tính đích
thực của Đức Giêsu Nadarét, Đấng Kitô và Đức Chúa, là ưu tư của tác giả. Điều
này có thể được thấy rõ ngay trong cấu trúc toàn bộ cũng như trong cách phân chia
từng đoạn. Trong cấu trúc toàn bộ, điểm khởi đầu là một khu vườn, vườn hấp hối
để rồi kết thúc trong một khu vườn khác, vườn chôn cất, với vụ-xử-án trước toà
tổng trấn Philatô làm tâm điểm; còn trong cách phân chia phần đoạn, thì bài tường
thuật gồm ba phần, với động từ then chốt là “trao nộp”:
- Phần 1: Đức Giêsu nộp mình cho người Do thái (18,1-27).
- Phần 2: Người Do thái trao nộp Đức Giêsu cho kẻ ngoại (18,28-19,22).
- Phần 3: Bị trao cho đem đi đóng đinh, Đức Giêsu phó mình cho Đức Chúa Cha.
2. Một bài tường thuật về sự ứng nghiệm.
- Giống như ba Tin Mừng nhất lãm, tác giả Gioan chỉ có ý chứng tỏ rằng, trong
cuộc Thương Khó của Đức Giêsu, những lời tiên tri về biến cố này đều được ứng
nghiệm. Còn khi minh chứng rằng khổ hình thập giá đã được báo trước trong
Thánh Kinh bằng lời nói và bằng hình ảnh thì không phải là để biện minh cho xì-
căng-đan của thập giá, nhưng, X. Léon-Dufour giải thích, để “gợi lòng trí người ta
tưởng nhớ công ơn cứu chuộc do việc Đức Giêsu bị “giương lên cao”. Gioan thích
sử dụng dữ liệu Thánh Kinh nhằm giúp độc giả có cái nhìn vượt qua Khổ Nạn để
hướng tới ơn giải thoát và sự sống sẽ đem đến cho Đức Giêsu và những ai có lòng
tin, hơn là trưng dẫn lại những lời tiên tri nói về đau khổ Chúa đang phải
chịu” (“Lecture de l'Evangile selon Jean”, quyển IV, Seuil, trang 18).
- Trong cuộc Khổ nạn của Đức Giêsu, cũng ứng nghiệm những điều mà chính
Người đã báo trước:“như, vẫn X. Léon chú giải, việc Phêrô chối Thầy (“và ngay
lúc ấy gà liền gáy”: 18,27; xem 13,38); rồi rõ ràng hơn, việc Chúa bị bắt giữ và
khi bị điệu ra toà. Trong Diễn từ giã biệt, Chúa đã báo trước việc các môn đệ bỏ
Người...; trong Vườn cây dầu, lời ứng nghiệm là chính lời của Đức Giêsu: “Những
người Cha đã ban cho Con, Con không để mất một ai” (18,9). Trong 18,32, thánh
Page 373 of 793
sử còn nói rõ: “Thế là ứng nghiệm lời Đức Giêsu đã nói, khi ám chỉ Người sẽ phải
chết cách nào: độc giả được đưa trở lại lời báo trước ở 12,32: “Phần tôi, một khi
được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi” (O.C., trang
21).
3. Những điều bỏ qua không nói đến, cũng lên tiếng hùng hồn.
Vì muốn chứng tỏ rằng đối với Đức Giêsu, thập giá không phải là một sự hạ xuống
tột cùng, mà là một sự “giương cao lên”, và vì nỗi trăn trở muốn làm nổi bật lên
vẻ oai nghiêm vương giả của Đức Giêsu cũng như quyền tự do tối cao của Người,
thánh sử Gioan đành phải loại bỏ đi ít nhiều sự việc, mà chính những điều bỏ qua
ấy lại đầy ý nghĩa mạc khải, cũng lên tiếng hùng hồn.
Vì thế ngài không nói gì đến cơn hấp hối trong vườn Giệtsêmani (chỉ như dư âm
thoáng qua ở chỗ khác 12,20-36), cái hôn phản bội của Giuđa, hay vụ xử án trước
toà Caipha và Thượng hội đồng (những đối đáp gay go ở các chương 7 và 10 đã
thay thế) cũng chẳng nói chi đến những cảnh lăng nhục, và chế nhạo, hay thập giá
của hai tên tội phạm (chỉ có một thập giá ĐK là được nói tới). Và lời sau cùng của
Đức Giêsu trên thập giá mà Gioan thuật lại không phải là lời thánh vịnh 21: “Lạy
Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con”, nhưng lại là lời: “Mọi
sự đã hoàn tất”.
4. Những đoạn thêm vào cũng mang nhiều ý nghĩa.
Những tình tiết riêng của Gioan thêm vào cũng không kém phần mạc khải hùng
hồn.
- Thế nên trong cảnh bắt giữ ở vườn cây Dầu, Đức Giêsu chỉ cần nói “Ta đây” (đó
là danh xưng của Thiên Chúa trong Thánh Kinh) là bọn người đến bắt Người đều
phải té ngửa hết. Thay vì là món đồ chơi trong tay bọn họ, Đức Giêsu lại là người
điều khiển các sự việc.
- Cũng như ở đoạn mô tả tỉ mỉ vụ xử án trước toà tổng trấn Philatô, đoạn văn chiếm
hơn 1/4 trình thuật về khổ nạn (29 câu trên 112 câu), M.Autané giải thích: “Gioan
muốn cho thấy, vận mệnh hiện tại và tương lai của Đức Giêsu là ở chỗ đó. Từ nay
trở đi, Đức Giêsu là Vua toàn năng, là quan toà xét xử muôn dân. Khi Philatô cho
Page 374 of 793
đặt Chúa ngồi vào toà của ông, điều đó có ý chỉ quyền thống trị này (19,13). Chính
ngay giữa màn xử án đầy kịch tính này, mà Đức Giêsu được đội triều thiên bằng gai
và được tôn vương, nhưng vẫn còn là một vua bị lăng nhục. Phải đợi tới Phục Sinh
vương quyền này mới sẽ tỏ hiện, mới thực sự là một “giương lên cao”, một “cuộc
đăng quang” (20,17) vậy.” (“Les dossiers de la Bible”, số 57, trang 3-4)
- Hay như lời sau cùng Đức Giêsu nói với Thân Mẫu của Người (mà Người gọi
là “Thưa Bà”, giống như ở Cana) thì chính là “lúc Chúa thiết lập cách tượng trưng
một gia đình mới, gia đình những người thân tín của mình” (X. Léon-Dufour, O.C.,
trang 148).
- Cũng thế, sau khi Đức Giêsu chết máu và nước chảy ra từ cạnh sườn mở ra của
Người. A. Marchdour viết: “Trong thực tế, cái chết của Đức Giêsu mở ra mầu
nhiệm ơn cứu độ đã loan báo ở 7,38: “Như Thánh Kinh đã viết, từ trái tim Người
sẽ chảy ra, những giòng sông mang nước hằng sống”. Trong cái chết của Đức
Giêsu, giờ Người được tôn vinh đã điểm. Thần Khí được ban cho các kẻ tin (7,39).
Độc giả Kitô giáo khi lãnh nhận hai bí tích Rửa tội và Thánh Thể với lòng tin, là
thực sự đón nhận chính sự sống do Chúa thông ban vậy.” (“L’Evangile de Jean”,
Centurion, trang 238).
THÁNH LỄ VỌNG PHỤC SINH
ĐỨC GIÊSU NADARÉT
BỊ ĐÓNG ĐINH, NGƯỜI ĐÃ CHỖI DẬY RỒI...
(Mc 16,1-8)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Bên kia bóng tối, ánh sáng ngày mới đang bừng lên:
Ánh sao mai xuất hiện đã đánh dấu ngày Sabát, ngày lễ nghỉ thánh, chính thức chấm
dứt. Cuộc sống đã sớm trở lại với nhịp sống bình thường, các tiệm buôn đã mở cửa.
Bà Maria Mácđala, bà Maria mẹ ông Giacôbê, và bà Salômê - ba bà này “đã đi theo
và giúp đỡ Đức Giêsu khi Người còn ở Galilê” (15,41), đã có mặt khi Đức Giêsu bị
Page 375 of 793
đóng đinh (15,40), và khi Người được chôn cất - đã có thể đi mua dầu thơm “để ướp
xác Đức Giêsu”, mà chắc không phải là theo cách thức người Ai cập, nhưng theo tục
lệ của người Do thái: ướp xác bằng dầu thơm.
“Các bà ra mộ”, đến chỗ hẹn của cái chết. Nhưng bằng những hình ảnh biểu tượng
khác nhau: “Sáng tinh sương”, “lúc mặt trời hé mọc” trình thuật đã báo trước một
cuộc tạo dựng mới rồi. Bóng tối của sự chết sắp bị đẩy lui nhường chỗ cho ánh
sáng của một ngày mới, cho một khởi sự mới của vũ trụ; đó là “ngày đầu
tuần” của một công trình tạo dựng mới, ngày ấy chẳng bao lâu nữa sẽ được gọi
là“Chúa nhật”, tiếng latinh là “dies dominica”, Ngày Chúa phục sinh.
Dọc đường đến mộ, khi nghĩ đến tảng đá lớn chắn cửa mồ, các bà cảm thấy lo âu.
Nỗi lo âu ấy là chuyện rất bình thường, vả chăng còn là khá muộn màng: “Ai sẽ
lăn tảng đá ra khỏi cửa mộ giùm ta đây?”, bởi vì các bà biết rằng “tảng đá ấy lớn
lắm” chỉ với sức lực của hai hoặc ba người đàn ông mới có thể lăn nổi tảng đá ấy.
Tảng đá càng lớn, thì càng gây ngạc nhiên lớn hơn cho các bà sau này.
- Các bà ngạc nhiên trước hết vì “thấy tảng đá đã lăn ra một bên rồi”, điều không
thể nào làm được đối với các bà. Các nhà chú giải muốn lưu ý ta về một chi tiết có
tính khá soi sáng là: nguyên bản bằng tiếng Hy lạp dùng câu này ở thể thụ động
(tảng đá đã được lăn ra một bên) nhằm “ám chỉ đó là hành động của Thiên Chúa
mà không cần phải nói ra”, còn sách bài đọc, thì rất tiếc là đã dịch câu đó ở thể bất
định: người ta đã lăn tảng đá rồi” (J.Hervieux, “L'Evangile de Marc”, Centurion,
trang 233).
- Rồi tiếp đến là một ngạc nhiên khác: “vào trong mồ, các bà thấy một người thanh
niên (tiếng Hy lạp là “neaniskos”) ngồi bên phải, mặc áo trắng”. Người ta nghĩ
ngay đến “người thanh niên” (neanikos) được mô tả trong cảnh Chúa bị bắt; người
thanh niên ấy chỉ khoác vỏn vẹn một “tấm vải gai” (tiếng Hy lạp là “sindona” có
nghĩa là tấm vải liệm). Khi họ túm lấy anh, anh liền trút tấm vải lại, bỏ chạy trần
truồng. Đây là cách dùng biểu tượng để diễn tả việc Đức Giêsu phục sinh thoát khỏi
tay những kẻ thù tưởng là đã bắt được Người và giam hãm Người trong cái chết
(Máccô 14,50, J.Hervieux, O.C., trang 216-217).
+ “Người thanh niên” trong trình thuật “ngồi bên phải”: đó là địa vị danh dự mà
các Kitô hữu vốn dành cho Đức Kitô vinh hiển: “Người ngự bên hữu Đức Chúa
Page 376 of 793
Cha”.
+ Người thanh niên ấy “mặc áo trắng”, giống như Đức Giêsu biến hình sáng láng
trên núi, ít lâu sau khi loan báo cuộc thương khó và phục sinh lần thứ nhất (9,3).
J.Hervieux nêu ý trước, rồi P.E Boismard cũng đồng tình: “Tất cả gần như khơi gợi
một sự “xuất hiện” của Đức Giêsu. Còn tác giả Máccô thì không nói ra điều
này.” (O.C., trang 234).
2. Bên kia nỗi sợ hãi là hướng mở ra với sứ mạng:
Theo cách diễn tả sinh động của trình thuật, người thanh niên ấy không phải ở đó
để làm gì. Nhưng là để nói lên một lời, để loan báo một Tin Vui, một Tin
Mừng: “Các bà tìm Đức Giêsu Nadarét, Đấng bị đóng đinh, chứ gì? người thanh
niên ấy nói với ba phụ nữ. Người đã chỗi dậy rồi”.
Sứ điệp phục sinh chứa đựng trong mấy lời sau đây: “Đức Giêsu Nadarét mà các
bà đã đi theo trong thời gian Người rao giảng ở Galilê, và đã thấy Người chết tất
tưởi trên thập giá, Đấng ấy nay đã sống lại: Người là Đấng-hằng-sống! Cũng
chính sứ điệp ấy mà các tông đồ sẽ loan báo cho muôn dân sau này.” (cf. Cv 2,22-
36; 3,12-20; vv...).
Trước đây, ở phần đầu sách Tin Mừng Máccô (Phúc Âm Chúa nhật V thường niên)
ta được biết: sau một ngày bận rộn ở Caphácnaum, Đức Giêsu thức dậy sớm, đi
đến một nơi thanh vắng để cầu nguyện. Các môn đệ kéo nhau đi tìm Chúa. Khi gặp
Người, các ông được bảo đi đến một “nơi khác”: “Thôi, chúng ta đi nơi khác, đến
các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng Tin Mừng ở những nơi đó nữa”.
Còn ở đây, ở phần kết của sách Tin Mừng Máccô, khi ngày mới đang lên, các môn
đệ cũng lại nhận được sứ điệp, qua trung gian các phụ nữ, để đi đến một nơi
hác: “Người không còn ở đây nữa... Người sẽ đến Galilê trước các ông. Ở đó các
ông sẽ được thấy Người, như Người đã nói với các ông”. Nơi hẹn gặp này, nơi
Người sẽ “đến trước” các ông ấy chính là miền Galilê, nơi tiêu biểu cho sự chung
sống lẫn lộn giữa người Do thái và dân ngoại. Đức Giêsu đã chọn Galilê để khởi
đầu sứ mạng rao giảng của mình (1,14-15), nên nơi đây, trở thành biểu tượng cho
việc khai mở sứ mạng phổ quát vậy. J. Hervieux kết luận: “Các môn đệ được mời
gọi tập họp lại đàng sau Đức Giêsu phục sinh, để khởi sự một cuộc lên đường mới
Page 377 of 793
ra đi truyền giáo.” (O.C., trang 234).
- Được mời gọi đem tin này đến cho “các môn đệ Người và Phêrô”, khi vừa ra
khỏi mộ, các bà liền chạy trốn, “run lẩy bẩy”. “Các bà chẳng nói gì với ai, vì sợ
quá”. Trình thuật về biến cố Phục sinh kết thúc với những lời trên, và sách Tin
Mừng Máccô cũng kết thúc một cách chân chất như vậy.
Tại sao có sự sợ hãi như vậy? Tại sao lại yên lặng chẳng nói gì như thế? Chắc hẳn
là do sự xúc động mãnh liệt và bất ngờ trước lời loan báo quá lạ lùng về việc phục
sinh của Đấng bị đóng đinh. Nhưng nỗi sợ hãi không thốt lên lời này không thể
ngăn cản các bà ra đi truyền lại sứ điệp, cũng như không thể ngăn cản các tông đồ
rao truyền sứ điệp ấy cho đến tận cùng trái đất.
Theo P.E Boismard gợi ý, thì “Máccô coi các độc giả Tin Mừng của ngài là những
người có đủ trí thông minh để hiểu, vậy thì ngài muốn truyền lại cho họ sứ điệp
nào? Trong phần đầu sách Tin Mừng của ngài, thánh Máccô đã không ngần ngại
mà còn lấy làm hứng thú nhấn mạnh đến sự ngớ ngẩn của các môn đệ vì các ông
không sao hiểu biết được chân tính đích thực của Đức Giêsu. Ngay cả trường hợp
ông Phêrô bất thình lình tuyên xưng Đức Giêsu là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng
sống cũng vậy. Đó chỉ là do Chúa tỏ cho ông biết mà thôi (...). Trong phần thứ hai
của Tin Mừng cũng vậy. Hết thảy các môn đệ không trừ một ai, kể cả ba người phụ
nữ được coi như trung tín nhất, đều hoảng sợ và bỏ trốn cả (...). Thế nhưng các độc
giả Tin Mừng của Máccô hẳn phải nhận thấy điều này, là sứ điệp của Đức Kitô
được truyền lại cách trung thực “cho đến tận cùng trái đất” (Cv 1,8) do chính
những con người yếu đuối và khiếp nhược kia. Chính quyền năng của Thiên Chúa
(hay của Đức Kitô phục sinh) đã phải tràn ngập tâm hồn các môn đệ để thông ban
cho họ ơn can đảm và hiểu biết mà trước đây họ khiếm khuyết một cách thảm hại.
Đó chính là sự lạ của Hội Thánh lúc mới khai sinh mà thánh Luca sẽ thuật lại trong
sách Công vụ Tông đồ. Còn Máccô thì để cho độc giả của mình tự hiểu, giống như
ngài đã để cho độc giả tự hiểu rằng, nếu thánh Phêrô đã có thể nhận ra Đức Giêsu
là Đấng Kitô thì chính là nhờ một sự can thiệp của Thiên Chúa vậy.” (Xem “Jésus,
un homme de Nazareth”, Cerf, 1996, trang 176).
Page 378 of 793
CHÚA NHẬT PHỤC SINH
GẶP NGƯỜI SỐNG NƠI MỘ ĐỨC GIÊSU
(Ga 20,1-9).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ ngôi mộ “trống”.
Sau ngày Sabát, đó là “ngày thứ nhất trong tuần”; kiểu nói đó gợi ý rằng thế giới đã
khởi sự bước vào một thời điểm mới. Maria Mácđala, người phụ nữ đã đứng dưới
chân thập giá Đức GIêsu, “đi đến mộ từ sáng sớm”. Chỉ có một mình bà đi tới mộ
chứ không phải là ba bà như được kể lại trong Tin Mừng Máccô (Tin Mừng lễ Vọng
phục sinh). Bà tới đó không phải vì ý muốn xức dầu thi hài, bởi lẽ việc chôn
cất “theo tục lệ của người Do Thái” (19,40) đã hoàn tất, nhưng theo X. Léon-
Dufour, có lẽ “chỉ vì con tim thúc đẩy thôi” (“Đọc Tin Mừng Gioan”, quyển IV,
Seuil, trang 203).
Vừa nhận thấy “tảng đá đã lăn khỏi mộ”, bà vội chạy về báo tin cho các môn đệ: từ
ngôi mộ mở toang, bà kết luận là thi hài Chúa đã được đưa đi; từ “tảng đá đã lăn khỏi
mộ”, bà kết luận là “người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ”. Bóng tối bao trùm bà
Mácđala đã được gợi ý ngay từ đầu trình thuật: “lúc trời còn tối”.
2. ... đến dấu chỉ của ngôi mộ trống.
Phêrô là người được thánh sử nêu tên trước, nên dù chạy chậm hơn môn đệ kia,
ông vẫn là người thứ nhất bước vào trong mộ và “nhìn thấy những băng vải để ở
đó và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng
cuốn lại, xếp riêng ra một nơi”. Như vậy là giả thuyết Maria Mácđala đưa ra
không vững nữa, vì “kẻ trộm sẽ chẳng tội gì mà lấy băng vải, cuốn lại rồi đặt
riêng ra một nơi” (Thánh Gioan Kim Khẩu). Nhưng ngoài nhận xét trên đây,
người ta không thấy tác giả Gioan nói gì về phản ứng của Phêrô. Còn Luca thì
viết: “Ông rất đỗi ngạc nhiên” (24,12).
Trái lại, “Người Môn đệ kia, người được Đức Giêsu thương mến”, tuy chạy tới mộ
trước Phêrô, và vội cúi xuống để nhìn vào trong, nhưng lại nhường cho Phêrô tiến
vào trước, chính người môn đệ ấy bằng trực giác của tình yêu, lại đang nhìn thấy
Page 379 of 793
trong cảnh mồ trống và cảnh các khăn vải sắp xếp ngăn nắp kia dấu chỉ của một
Thực Tại Khác mà chỉ lòng tin mới cảm nhận được: “Ông đã thấy và ông đã tin”.
Theo ông, không phải người ta đã lấy trộm xác Đức Giêsu; mà chính là quyền lực
của sự sống dứt khoát tước hết quyền của sự chết.
X. Léon tự hỏi: “Người Môn đệ kia đã thấy gì? Hẳn không phải là ông đã nhìn
thấy Đấng-Phục-Sinh. Về phương diện này, ông cũng giống như người có lòng tin
được cho là có phúc vì đã không thấy mà tin (20,29). Người có lòng tin thì chỉ dựa
vào chứng từ của các môn đệ đầu tiên, còn Người-Môn-Đệ ấy thì tin khi nhìn thấy
những dấu vết để lại trong mồ. Dù rằng chưa gặp gỡ tiếp xúc với Đấng-Phục-Sinh,
ông đã có khả năng vượt qua vực thẳm ngăn cách: tuy không thấy xác ở đó, nhưng
vải liệm đã là dấu chỉ giá trị đối với ông. Trước hết, việc các khăn vải được xếp
đặt ngăn nắp đã loại bỏ giả thuyết cho rằng người ta đã lấy cắp thi hài, điều mà có
lẽ Phêrô đã kết luận. Sau nữa, tình yêu vốn đầy ắp con tim đã giúp cho người môn
đệ ấy có được ánh sáng. Đối với ông, theo J.P.Duplantier nhận định, “ngôi mộ
không trống cũng chẳng đầy, nhưng nó đã trở thành một ngôn ngữ”. Nhờ chú tâm
lắng nghe ngôn ngữ ấy, người Môn đệ kia hiểu rằng Đức Kitô đã chiến thắng điều
mà không ai tránh khỏi, nói cách khác: Đức Giêsu đã toàn thắng sự chết” (Sđd,
trang 212).
Phần Giáo Hội sơ khai, sau khi đã có kinh nghiệm về Đấng Phục Sinh, sẽ còn phải
đọc lại Thánh Kinh để soi sáng và nung đúc lòng tin cho mình. Vì “quả thực, cho
tới lúc ấy - bản trình thuật kết luận - các môn đệ vẫn chưa hiểu rằng: theo Kinh
thánh, thì Đức Kitô phải sống lại từ cõi chết”.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
“Hiện diện của tình yêu” (H.Vulliez, trong “Dieu si proche. Năm B”, Desclée de
Brouwer trang 51).
“... Maria Mácđala chạy tới mồ và thấy mộ trống. Chỉ có băng vài và khăn liệm là
lên tiếng nói rằng: xác đã để ở đó. Bây giờ thì không còn nữa! Chỉ có những điểm
mốc cho biết là trước đây đã có một hiện diện - Maria Mácđala đứng trước một
khoảng trống mênh mông. Những gì bà nhìn thấy lúc này thật khủng khiếp. Điều gì
đã xảy ra? Còn đâu những lời hứa Người sẽ sống lại?
Page 380 of 793
Lễ Phục sinh khởi đầu trước ngôi mộ trống. Ta không thể tin rằng Người-đang-sống,
sống một cách khác, nếu không trải qua khoảng trống này: đoạn tuyệt với sai lầm, từ
bỏ mình hoàn toàn, vượt qua khoảng cách thăm thẳm do những sự đời này tạo nên,
và cái chết. Phải vượt qua khoảng trống chóng mặt này, phải cảm thấy khao khát
một Hiện-diện tuyệt đối, mới có thể nói cho lòng mình, và cho người khác rằng:
Đức Giêsu, Người-bị-đóng-đinh vẫn đang sống. Thật là kỳ diệu và tuyệt vời khi
được nhìn thấy bình minh sự sống mới ló dạng sau lúc vượt qua cái không trống
rỗng này, và cũng thật là kỳ diệu và tuyệt vời khi băng qua vực thẳm tối tăm của cái
chết người ta lại thấy mình sống trong ánh sáng chan hoà của đời sống phục sinh.
Đức Giêsu vắng mặt về thể lý là điều cần thiết để ta gặp gỡ Người Hiện Diện cách
khác. Nhờ Người, đời sống thần linh lại được khơi con người. Sự Hiện Diện của
Tình yêu là men làm dậy lên một nhân loại mới.
CHÚA NHẬT THỨ II PHỤC SINH
TỪ CHÚA NHẬT NÀY TỚI CHÚA NHẬT KIA,
TỪ NHẬN THỨC ĐẾN TRUYỀN GIÁO.
(Ga 20,19-31).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ ngày đầu tuần...
Phần đầu của Phúc Âm Chúa nhật này đưa ta đến “sau cái chết của Đức Giêsu,
vào buổi chiều ngày thứ nhất trong tuần”, ngày quy tụ phụng vụ của các Kitô hữu,
thời gian thuận tiện để Đức Giêsu hiện diện giữa cộng đoàn mà Người quy tụ lại để
chia sẻ Lời và Bánh, và để sai họ đi vào thế giới.
Các môn đệ quy tụ lại ở cùng một nơi: một kiểu nói mà thánh sử dùng để báo trước
tính giáo hội của việc Chúa hiện ra mà ngài sắp tường thuật. Các cửa đều “đóng
kín” vì “sợ người Do thái”. Nỗi sự hãi cho đến lúc này vốn bao trùm những người
Israel, đến nỗi họ không dám tuyên bố ủng hộ Đức Giêsu, thì từ nay còn là phận
của các môn đệ thân tín của Chúa: các ông đang cảm nhận một tâm trạng lo âu sợ
Page 381 of 793
hãi mà lát nữa đây ơn bình an sẽ đối nghịch lại và khoả lấp hết.
Người ta dễ dàng nhận ra ba tiến trình đặc biệt của những lần gặp gỡ sau phục
sinh: Đức Giêsu có sáng kiến (1), Người tự tỏ mình ra cho các môn đệ (2) Người
uỷ thác cho các ông một sứ mạng (3).
- Sáng kiến của Đức Giêsu:
+ Đức Giêsu “đến” như vậy là Người thể hiện lời đã hứa với các môn đệ trong bài
diễn từ giã biệt:“Thầy sẽ đến cùng anh em” (14,18-28).
+ Người “đứng giữa các ông”: dịch sát nghĩa là “Người đứng dậy”, chuyển từ trạng
thái đang nằm, ý nói là chết sang tư thế thẳng đứng của Đấng phục sinh.
+ “Chúc anh em được bình an”: đó là những lời đầu tiên Đấng-Hằng-Sống gởi cho
các môn đệ của Người đang tu họp. Đây không phải chỉ là lời chào hỏi thông
thường “Shalom” của những người Do thái khi gặp nhau. Càng không phải là lời cầu
chúc suông, nhưng là ơn huệ mang hiệu quả thực sự của Bình an, đúng như lời Chúa
hứa: “Thầy ban cho anh em bình an của Thầy; Thầy ban cho anh em không như thế
gian ban tặng” (14,27).
- Các môn đệ nhận biết Chúa.
Đức Giêsu cho họ xem “tay và cạnh sườn Người” (đối chiếu với ngọn giáo của Gioan
(19,34)). Chắc chắn từ nay đã qua rồi thời gian Người hiện diện thể lý, nhưng Đấng
đang đứng giữa họ lúc này vẫn là Đức Giêsu, nghĩa là cũng vẫn là Đấng mà họ đã
thấy chết và được mai táng, nhưng từ nay đã biến hình đổi dạng nhờ mầu nhiệm Phục
sinh. Và trong cái “nhìn thấy” do lòng tin ban cho, các môn đệ “tràn đầy niêm
vui” niềm vui bất tận và Chúa đã báo trước cho các ông: “Thầy sẽ gặp lại anh em,
lòng anh em sẽ vui mừng và niềm vui của anh em không ai lấy mất được” (16,22).
- Trao phó sứ mạng:
Việc các môn đệ được gặp Đấng-đang-sống, cùng nhận ra Đấng đã trải qua và chiến
thắng vẻ vang cơn thử thách của cái chết trên thập giá, không phải là đã hoàn tất.
Cuộc gặp gỡ ấy giờ đây khai mở một sứ mệnh.
+ Sau khi đã làm mới lại ơn bình an: “Chúc anh em được bình an!”,
+ Đức Giêsu “thổi hơi vào các ông”, làm lại cử chỉ ban đầu khi tạo dựng con
người, giống như trong Sáng thế ký 2,7: ở đây hành động này càng ám chỉ rõ nét là
hành động sáng tạo của Chúa, nhất nữa vì đây là lần duy nhất Tân Ước sử dụng
Page 382 of 793
cách diễn tả của bản văn Sáng thế ký.
Đúng là một cuộc tạo dựng mới. Đức Giêsu vinh hiển thông ban Thần Khí tái sinh
cho con người. Khi cho họ được chia sẻ sự hiệp thông với
Chúa. “Như (chữ “Như” ở đây không phải chỉ là một so sánh, nhưng ám chỉ một
nền tảng, một liên hệ sâu xa) Chúa Cha đã sai Thầy, thì bây giờ Thầy cũng sai anh
em”.
+ Và nếu các môn đệ được sai đi, chính là để loan báo cho “mọi người” tin mừng
về ơn tha thứ của Thiên Chúa. X. Léon-Dufour giải thích: “Tha/cầm giữ” là lối
văn chương Do thái dùng một cặp từ trái nghĩa nhau để diễn tả một sự trọn vẹn. Ở
đây cách diễn tả ấy có nghĩa là trọn vẹn quyền thương xót được Đấng Phục sinh
trao ban cho các môn đệ. Thể văn thụ động diễn tả hiệu quả đạt được, đều ngụ ý
rằng chính Thiên Chúa mới là Đấng ban ơn tha thứ; cách dùng thì (động từ) ở quá
khứ hoàn thành có nghĩa là ơn tha thứ của Chúa là yếu tố quyết định. Người ta sẽ
có thể giải thích một cách rộng rãi là khi cộng đoàn tha thứ, thì chính Thiên Chúa
tha thứ vậy” (“Lecture de l'Evangile selon Jean”, quyển IV, Seuil, tháng 11/1996,
trang 241).
2. ... đến buổi tụ họp “tám ngày sau”.
Lần hiện ra thứ hai đã được tác giả đặt vào “tám ngày sau”, tức Ngày Chúa nhật
tiếp đó, ngày mà các Kitô hữu của Gioan quy tụ lại để cử hành Thánh Thể, để chia
sẻ Bánh và Lời như chúng tôi đã viết ở trên. Ngày đó trong sách Khải Huyền, cũng
được gọi là “Ngày của Chúa”. Đó là ngày tưởng niệm mầu nhiệm Phục sinh của
Đức Kitô.
Ông Tôma, được tác giả báo trước, “không có mặt khi Đức Giêsu đến”. Độc giả
của Phúc Âm thứ tư đồng hoá mình ngay với Tôma, bởi lẽ chính người ấy cũng
được mời gọi chỉ dựa vào nguyên chứng từ của các Tông Đồ mà có được niềm tin
phục sinh: “Chúng tôi đã được thấy Chúa!”.
Ngay lập tức, Tôma từ chối nhận chứng từ của cộng đoàn; ông đòi xem tận mắt, sờ
tận tay, tự mình xác minh thì mới tin: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu
tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi
chẳng có tin”.
Page 383 of 793
Thế là diễn ra lần hiện ra thứ hai của Đức Giêsu được mô tả cùng một kiểu cách như
lần trước. Đức Giêsu lại hiện đến, mặc dầu các cửa đều “đóng kín”. Một lần nữa
Người nói lời cầu chúc bình an cho các môn đệ, lời mang ơn cứu độ của phục
sinh: “Chúc anh em được bình an!”. Người cho Tôma xem tay và cạnh sườn như để
nhấn mạnh cho ông hiểu rằng Đấng bị đóng đinh xưa với Đấng nay được vinh hiển
cũng là một. Giữa hai tình trạng đó vẫn có sự nối kết và liên tục. Rồi Người bảo
ông: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa bàn tay ra mà đặt vào
cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng tin nữa, những hãy tin”.
Tác giả chẳng cần nói đến chuyện người môn đệ kia không còn nghĩ đến việc đưa
bàn tay ra để sờ và đặt vào cạnh sườn Chúa nữa. Ông kể lại phản ứng tức thời của
Tôma là thay đổi hẳn thái độ; con người ấy một khi đã vấp phải chướng ngại là cái
chết, thì giờ đây công khai tuyên xưng niềm tin tuyệt đối: “Lạy Chúa, lạy Thiên
Chúa của con”, trong tư cách là người phát ngôn của cộng đoàn Kitô hữu. Độc giả
nào tự cho mình có thái độ như thái độ đầu tiên của Tôma đều được mời gọi thực
hiện một sự trở lại tương tự.
3. ... Cho tới Chúa nhật hôm nay, ngày chúng ta tụ họp.
Câu chuyện Đức Giêsu hiện ra kết thúc bằng một mối phúc hứa ban cho tất cả.
Những ai đang sống vào thời không còn sự hiện diện hữu hình của Đức Kitô, cũng
hứa ban cho chính chúng ta, những con người hôm nay đang tụ họp nhân danh
Người: “Ai không thấy mà tin, mới là người có phúc”.
X. Léon Dufour kết luận: “Lời hứa này không còn liên quan tới Tôma nữa, nhưng
là nhắm đến các môn đệ tương lai (...). Cộng đoàn Kitô hữu hôm nay không có gì
phải nuối tiếc về khoảng cách và sự khác biệt về hoàn cảnh sống của mình. Nếu
cách thức cộng đoàn tiếp cận niềm tin không giống như các tông đồ trước đây, thì
những ai đang và sau này “không thấy” mà tin, chính họ là người “có phúc” vậy.
Kinh nghiệm mà những chứng nhân tận mắt được hưởng là kinh nghiệm làm nền
và không thể được tái diễn: kinh nghiệm ấy được ban cho họ không chỉ vì họ mà
thôi, nhưng còn vì những thế hệ tương lai mà lòng tin sẽ dựa vào lời chứng được
truyền lại cùng với sức mạnh của Thánh Thần, chứ không dựa vào những dấu chỉ
cụ thể về sự Chúa hiện diện (...).
Page 384 of 793
Xuyên qua các môn đệ đang đứng trước mặt Người lúc đó, Đức Giêsu hướng chú ý
của Người tới tất cả những ai sẽ nối tiếp các ngài sau này, tới tất cả con cái Thiên
Chúa mà Người đã đến quy tụ lại nên một; vào buổi chiều lễ Vượt qua, Đức Giêsu
há đã chẳng nói với các môn đệ của Người rằng sứ mạng của các ông từ nay sẽ
diễn tả và nối dài sứ mạng của Người đó sao? Giờ đây lòng trí Người hẳn đang
nghĩ tới những ai sẽ là thành quả của sứ mạng được sai đi rao giảng và làm chứng
này.
Cuộc gặp gỡ của Đấng-đang-sống với các môn đệ của Người không kết thúc bằng
sự nghỉ ngơi (...). Cuộc gặp gỡ ấy vẫn luôn là một khai mở hướng về một tương lai
vô tận trong niềm hân hoan tồn tại dù khi các chứng nhân tận mắt không còn nữa.
Đó là điều đã được diễn tả khéo léo trong thư thánh Phêrô: “Tuy không thấy Người,
anh em vẫn yêu mến, tuy chưa được giáp mặt, mà lòng vẫn kính tin. Vì vậy anh em
được chan chứa một niềm vui khôn tả” (1Pr 1,8-9)”. (O.C., trang 251-252).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
Từ những lần Đức Kitô hiện ra đến việc Người loan báo (G.Bessière, trong
“Thiên Chúa rất gần, Năm A”, Desclée de Brouwer, trang 53-54).
“Lời Chúa nói với Tôma: “Vì anh đã thấy Thầy, nên anh mới tin. Ai không thấy mà
tin, mới là người có phúc” không đặt Tôma vào vị trí đối lập với các tông đồ khác.
Lời đó phân biệt ra hai lớp người tin: thế hệ các chứng nhân trực tiếp về đời sống
Đức Giêsu và đông đảo các tín hữu sau này không được biết trực tiếp Đức Giêsu.
Chế độ thông thường của đức tin sẽ là như vậy.
Câu chuyện kể về ông Tôma đánh dấu sự chuyển đổi từ những lần Đức Kitô “hiện
ra” đến việc Người “loan báo”. Từ nay chứng từ phải khơi gợi nên sự gắn bó
với “con đường” là chính Đức Giêsu. Ta sẽ gặp lại Người đang khi cùng với các
anh em bước theo Người trên con đường ấy, và đang khi sống chan hoà tình cảm
tạ, tình huynh đệ, tình hoà hảo, là những dấu chỉ thâm sâu của Chúa Thánh Thần.
Nhiều người vẫn muốn tìm kiếm những biến cố lạ thường, những dấu hiệu giật gân
thuộc loại được Chúa hiện ra hoặc được thị kiến mà chẳng mấy khi quan tâm đến
Phúc Âm của Đức Giêsu, hay đời sống của các Kitô hữu, cùng tất cả những gì Chúa
làm trong cuộc sống đời thường của con người. “Ai không thấy mà tin, mới là người
Page 385 of 793
có phúc”: Tin là ngày qua ngày đi theo Đức Kitô phục sinh đồng thời đón nhận ơn
Người thúc đẩy biến đổi đời mình theo lòng mong ước của Chúa Cha vậy”.
CHÚA NHẬT III PHỤC SINH
ĐỨC GIÊSU HOÀN TẤT LỜI KINH THÁNH
(Lc 24,35-48).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ kinh ngạc, sợ hãi đến niềm vui.
Cũng như Chúa nhật I và II Phục sinh, theo thông lệ hằng năm, Tin Mừng Chúa
nhật thứ III này tường thuật Đấng Phục sinh hiện ra.
Câu chuyện bắt đầu từ sau chuyến hai môn đệ Emmau trở về. Họ vừa kể “cho 11
Tông đồ và cho các môn đệ những gì đã xảy ra trên đường và họ đã nhận ra Người
thế nào khi Người bẻ bánh”, thì Đức Giêsu lại một lần nữa hiện đến với các môn đệ.
Ở đây ta gặp lại 3 phần tiêu biểu của các cuộc hiện ra sau Phục sinh: 1- Đức Giêsu có
sáng kiến; 2- Người tự tỏ mình ra; 3- Người uỷ thác cho họ một sứ mệnh.
Tin Mừng kể: “Khi ông còn đang nói thì Người đã đến giữa họ”. Người ban cho
họ ơn bình an, một ơn của triều đại Cứu Thế. “Bình an cho các con”.
Cuộc hiện ra bất ngờ và lời chào của Người khiến ho “kinh ngạc và sợ hãi, vì họ
tưởng là thấy ma hiện hình”. Họ đã phải sóng giây phút khó khăn của cuộc quá độ
từ bất tín đến chân nhận.
2. Từ khổ đau đến cuộc sống mới của Đức Mêsia
Thoạt tiên Đức Giêsu mở lời. Kèm theo lại là một cử chỉ. Rồi Người ăn trước mặt
họ. Sau đó Người khai lòng mở trí để họ am hiểu Thánh Kinh.
- Trước hết, Người cho họ xem “tay”, “chân” và nói: “Tại sao các con sợ hãi?...
Hãy chạm vào Thầy: ma đâu có xương thịt như Thầy”.
Họ hoàn toàn không phải là nạn nhân của một ảo tưởng tập thể. Cũng vẫn là người
ấy, Đấng chịu đóng đinh, nhưng đến gặp họ trong một điều kiện khác, điều kiện
của Đấng Phục sinh: “Chính là Thầy đây!”.
Roland Meynet chú giải: “Đấng hiện ra với các môn đệ không phải là một xác chết
hiện hình, cũng không phải là hồn ma bóng quế. Đó chính là Đức Giêsu, Người đã
Page 386 of 793
từng ăn uống với họ, tay Người đã từng đụng chạm đến họ trước khi chịu khổ
hình... Hoàn toàn không phải là một ảo ảnh... họ có thể thấy Người, đụng chạm
đến Người cơ mà. Đúng là người.
Nhưng cơ thể Đức Giêsu không còn là cơ thể trước ngày vào cuộc khổ nạn. Người
có cho họ xem tay, chân cũng chỉ vì tay chân còn hằn dấu đinh. Dấu hiệu ấy cốt để
họ xác minh mà vững lòng tin tưởng. Phục sinh không xoá hết dấu vết khổ nạn. Đức
Kitô mãi mãi vẫn là Đấng Mêsia chịu đóng đinh” (“Tin Mừng thánh Luca”, Phân
tích từ ngữ, chú giải, Cerf, trang 238).
- Vì các môn đệ “trong niềm vui tột đỉnh, vẫn chưa dám tin, vẫn còn sững người
kinh ngạc”, Đức Giêsu bèn hỏi xin họ “cho ăn”. Người ăn “một miếng cá nướng”.
Người không ăn với họ, nhưng trước mặt họ. Theo phong tục Đông phương, người
khách được trọng vọng sẽ ăn một mình trước mặt những kẻ cung nghinh hầu cận.
Khi đưa ra chi tiết Đức Giêsu ăn trước mặt môn đệ, tác giả Tin Mừng muốn minh
hoạ thực tại của biến cố Phục sinh. Tuy nhiên, sáng kiến này của Đức Giêsu dường
như không “ép phê” bằng lần trước: các môn đệ chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
- Sau cùng, Đức Giêsu giúp các môn đệ đang hội họp ở đó đọc lại Cuộc Khổ Nạn-
Phục Sinh của Người dưới ánh sáng Thánh Kinh, như Người đã làm với hai môn đệ
trên đường đi Emmau: “Cần phải ứng nghiệm tất cả những gì đã chép về Thầy
trong sách Lề Luật của Môsê; các sách Ngôn Sứ và Thánh vịnh. Và Người soi lòng
mở trí cho họ hiểu Kinh Thánh”.
R.Meynet bình giải: “Kinh Thánh, trọn bộ Kinh Thánh, đều nói về Đức Giêsu.
Kinh Thánh loan báo những việc Người sẽ làm và những việc các môn đệ sẽ làm
nhân danh Người. Đức Giêsu chẳng nói gì ngoài những điều Kinh Thánh đã nói,
nhưng Người không chỉ lặp lại và chú giải Kinh Thánh như các Luật sĩ thường
làm. Người hành xử Kinh Thánh. Người thực hiện Kinh Thánh. Người hoàn tất
Kinh Thánh. Chính vì Người hoàn tất Kinh Thánh mà Người có thể giải thích Kinh
Thánh cho người ta hiểu. Rồi đến phiên các môn đệ, họ sẽ phải công bố rằng Đức
Giêsu đã hoàn tất các lời Kinh Thánh. Các môn đệ công bố điều này khi chính bản
thân các ông hoàn tất lời Kinh Thánh và khi các ông làm cho Kinh Thánh được
hoàn tất nơi những người mà các ông được sai đến, cho đến tận cùng trái
đất”(Sđd, trang 238).
Page 387 of 793
3. Từ chân nhận đến sứ mệnh phổ quát:
Một lần nữa, cuộc gặp gỡ không kết thúc ở thái độ chân nhận, nhưng vươn tới một
sứ mệnh.
Sứ mệnh mà Đức Giêsu ký thác cho các môn đệ, trước khi chuẩn bị họ (câu 51), sứ
mệnh mà nhờ đó họ được ban một “sức mạnh từ trên cao” (câu 49), tóm kết trong
câu nói sẽ trở thành cốt lõi cho lời rao giảng của Giáo Hội sơ khai (xem bài giảng
của Phêrô trong Công Vụ các tông đồ: đặc biệt bài đọc 1 ngày lễ Phục sinh và
Chúa nhật 3 Phục sinh):
“Đúng như lời Kinh Thánh đã loan báo về:
+ Những đau khổ của Đức Mêsia, việc Người phục sinh từ trong cõi chết, vào ngày
thứ 3.
+ Công bố sự hoàn cải nhân danh Người để được tha thứ tội lỗi cho mọi dân tộc,
khởi đi từ Giêrusalem.
+ Chính các con là chứng nhân cho những điều đó”.
Như thế việc Đức Giêsu phục sinh đã kết thúc bằng mặc khải mầu nhiệm của
Người: Người là Đức Kitô được các ngôn sứ loan báo, được tôn vinh trên cái chết,
từ nay hiện diện trong Giáo Hội nơi Người hứa ban ơn tha tội cho mọi người. Lời
rao giảng ơn hoán cải và sự tha thứ tội khiên đã được Gioan Tẩy Giả bắt đầu cho
nhà Israel, từ nay lan toả đến “mọi dân tộc”. Sứ mệnh phổ quát ấy, sự hoàn thành
ý định cứu độ của Thiên Chúa ấy, nay được ký thác cho cộng đoàn các môn đệ.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Những kinh nghiệm đầu tiên giúp các Kitô hữu hiểu những kinh nghiệm
họ phải sống hôm nay” (L.Monloubou, trong “Tin Mừng theo thánh Luca”,
Salvator, trang 286-287).
Câu đầu tiên (35) nhắc ta nhớ chính vào lúc “bẻ bánh” mà các lữ khách làng
Emmau “nhận ra Đức Giêsu”: chắc hẳn trong tâm tưởng, thánh Luca muốn qui
chiếu việc bẻ bánh về bí tích Thánh Thể, nơi các Kitô hữu “nhận ra” Đức Giêsu
phục sinh và hằng sống. Xa hơn nữa, bản văn nói về việc “khai mở lòng trí” mà
Đức Giêsu thông truyền cho các môn đệ. Người cũng trình bày cho họ một
Page 388 of 793
lối “hiểu Kinh Thánh” mới.
Ta thấy rất rõ cuộc khám phá mà cộng đoàn thực hiện tỷ lệ thuận với việc đào sâu
niềm tin phục sinh: cộng đoàn đạt tới một mức độ thấu hiểu sự vật, khiến sự vật
hiện ra trong một chuỗi những liên kết rất mạch lạc, hiển nhiên; thoạt tiên Kinh
Thánh hiện ra dưới một nhãn quan khác: Lề Luật của Môsê, các Ngôn Sứ và các
Thánh Vịnh xem ra chứa đựng một ý nghĩa mà từ trước đến giờ chưa được hiểu
cho thấu đáo. Ý nghĩa ấy nối kết Kinh Thánh thành một chuỗi mạch lạc khiến đức
tin tìm được điểm tựa.
Sau cùng bản văn kết thúc bằng cách đề ra một kinh nghiệm truyền giáo: nhân danh
Đức Giêsu phục sinh, hằng sống, phải rao giảng cho “mọi dân tộc, bắt đầu từ
Giêrusalem”, “sự ăn năn thống hối để được thứ tha tội lỗi”. Ba điểm: kinh nghiệm
Thánh Thể, giải thích Kinh Thánh mang mầu sắc Kitô học và sự rao giảng phổ quát,
được trình bày ở đây như những nối tiếp khẩn thiết của cảm nghiệm phục sinh. Đối
với các bạn đồng hành của Luca, đó là những thực tại đã được ghi nhận cách sâu sắc,
đã được sống và đã cảm nghiệm.
Sự kiện này quan trọng; nó cho biết nơi chốn các Kitô hữu nói về cuộc phục sinh
của Đức Giêsu. Không phải trong một khoá học về lịch sử Đức Giêsu, dù lịch sử là
nền tảng của suy tư; nhưng là trong lúc suy niệm về đời sống hiện tại của Giáo
Hội.
Giáo Hội ấy quây quần đọc Kinh Thánh: Môsê, các Ngôn sứ và các Thánh vịnh, để
tưởng nhớ những lời nói của Đức Giêsu: “đó là những lời mà Thầy đã nói với anh
em”, để cử hành “việc bẻ bánh”; và để đảm nhận những nhiệm vụ truyền giáo,
Giáo Hội ấy đã ý thức về việc sống một kinh nghiệm: Đức Giêsu “đích thân đứng
giữa họ” Người đang sống. Cộng đoàn ấy vẫn còn có nghi ngờ, nhưng đức tin của
cộng đoàn là sâu sắc.
Cảm nghiệm đó là gì mà đem đến cho mọi người niềm vui khôn tả như thế? Đó là
cảm nghiệm về Đấng Phục sinh mà các môn đệ là những người đầu tiên đã cảm.
Bản thân các ngài đã tham dự vào lời bữa ăn của Đức Giêsu, đã thiết lập được mối
liên hệ giữa Kinh Thánh với “những gì đã xảy ra tại Giêrusalem... những gì đã xảy
đến với Đức Giêsu, người Nagiarét”, và các ngài đã khám phá ra tầm mức phổ
quát của sự Phục Sinh mà các ngài phải loan báo cho thế giới. Chính các ngài,
Page 389 of 793
đoàn Mười Một đã trải qua những kinh nghiệm đầu tiên, nhờ đó các Kitô hữu thấu
hiểu kinh nghiệm mà họ phải sống hôm nay”.
2. Người khai mở lòng trí cho họ am hiểu Kinh Thánh (H.Vulliez, trong “Thiên
Chúa đã gần đến”. Năm B, DDB trang 57-58).
Bạn có chú ý không? Trong cả 3 trình thuật của thánh Luca về việc Đức Kitô Phục
sinh hiện ra, thì hai bài, bài các môn đệ Emmau và bài hôm nay đều kết thúc bằng
việc đọc Kinh Thánh mà Đức Giêsu chú giải. Dường như, trong cả hai trường hợp,
cuộc hiện hình không đủ đưa đến đức tin. Dường như tác giả muốn tránh nguy cơ
chỉ dừng lại và chỉ gắn bó vào những gì lạ thường.
Dường như chỉ có thể tin vào Đức Giêsu vẫn đang sống sau khi chết nhờ đặt Người
ra ngoài vòng lịch sử nhân loại.
Ta có tin rằng sự hiểu biết Kinh Thánh cách nghiêm túc là rất cần thiết để tin,
không phải vào một Đức Giêsu ta tưởng tượng ra, nhưng vào Đấng mà Tin Mừng
mặc khải cho ta, Đấng mà Chúa Cha đã sai đến với con người để trở thành người -
Chúa với họ vĩnh viễn không?”.
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH
ĐỨC GIÊSU, VỊ MỤC TỬ TỐT LÀNH
(Ga 10,11-18).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Giữa cuộc luận chiến về căn tính.
Chúng ta đang trong bối cảnh lễ Lều, với 2 nghi lễ độc đáo: thắp sáng Đền Thờ và
rước đuốc ban đêm; đoàn rước các tư tế tới múc nước ở giếng Siloê về đổ trên bàn thờ
trong Đền Thờ.
Chính trong khung cảnh lễ này mà Đức Giêsu đã chọc giận các đối thủ đang tìm
bắt Người, khi tự giới thiệu là Người được Thiên Chúa sai đến thực hiện nơi bản
thân điều mà nghi lễ loan báo: Khi lễ Lều kết thúc, Đức Giêsu đã tuyên bố: “Ai
Page 390 of 793
khát hãy đến cùng Ta và hãy uống” (7,37-38). Kế đó, Người nói với người Do
Thái: “Ta là ánh sáng trần gian. Ai theo Ta sẽ không đi trong bóng tối, nhưng sẽ
được ánh sáng cho cuộc đời” (8,12).
Ra khỏi Đền Thờ, Đức Giêsu gặp trên đường một người mù từ mới sinh. Người
truyền cho anh: “Hãy đi rửa ở suối Siloê”. Người mù đi rửa và anh đã nhìn thấy.
Bị những người Biệt phái làm khó dễ, nguyền rủa, sau cùng, bị trục xuất khỏi Hội
đường, người mù đã sáng lại gặp Đức Giêsu, anh nhận ra Người là “Con
Người: “Lạy Thầy, tôi tin”. Anh quỳ xuống trước mặt Người mà tuyên xưng. Anh
giống như con chiên đầu tiên của đoàn chiên mới được vị Mục Tử Tốt Lành qui tụ
lại (9,35-38).
2. Đức Giêsu tự giới thiệu là vị Mục Tử cứu thế.
Đức Giêsu vẫn đang nói với người Biệt phái. Người đã đối chiếu bọn “trộm
cướp”, chúng “theo ngã khác leo vào” chuồng chiên với vị mục tử đích thực “theo
cửa chính mà vào, gọi tên từng con và cho chúng ra ngoài” (10,1-6). Đối với các
thính giả tìm lương thực nơi Kinh Thánh, hình ảnh về người mục tử cứu thế được
Thiên Chúa sai đến, dẫn đầu đoàn chiên trong cuộc Xuất hành mới thật là dễ hiểu.
Trước sự chậm hiểu của những người Biệt phái, Đức Giêsu tự nhận là “cửa chuồng
chiên” (10,7-10) trước khi tuyên bố công khai: “Ta là mục tử tốt lành (người chăn
chiên đích thực)”; không phải theo nghĩa nhẹ nhàng bóng bẩy, mà theo nghĩa trọn vẹn
của chức năng, thể hiện trọn vẹn sứ mệnh mục vụ.
- Người “chăn thuê”, chẳng khi nào chịu liều mình cho đoàn chiên vì chiên đâu phải
của họ: vừa có biến là họ đào tẩu bỏ mặc đàn chiên không ai bảo vệ. Đức Giêsu, “vị
mục tử tốt lành”, cũng giống như chàng mục tử Đavid nhỏ nhắn ngày xưa dám cống
hiến cả mạng sống để bảo vệ đàn chiên của cha già Jessê (1Sam 17,31), không
sợ “nguy nan” hay “thiệt mạng”.
- Khác với người “chăn thuê”, coi “chiên chẳng ra gì”, Đức Giêsu, vị “mục tử tốt
lành”, “biết chiên và chiên biết Người, như Cha biết Người và Người biết Cha”.
Người gắn bó với họ bằng sợi dây yêu thương theo khuôn mẫu và khơi nguồn từ
tình yêu trao đổi giữa Chúa Cha và Chúa Con.
Page 391 of 793
3. Đến qui tụ đoàn chiên vượt qua mọi biên giới.
- Bỗng chốc chân trời mở rộng vượt khỏi những giới hạn chật hẹp của “chuồng
chiên” Do Thái, vươn tới những “con chiên khác” mà Đức Giêsu phải dẫn đưa về,
để chỉ còn “một đàn chiên và một chủ chiên”.
A.Marchadour chú giải: “Lời Đức Giêsu phá vỡ hoàn cảnh lịch sử, bao gồm cả
những tín hữu đến từ thế giới dân ngoại, nhờ các tông đồ mà tin nhận Người
(17,20). Thời sau hết, mọi tín hữu sẽ qui tụ chung quanh Đức Giêsu và lời Người.
Sự hiệp nhất đáng mong ước này được trao ban trong cuộc Tử Nạn của Đức Giêsu
(11,52); Sự hiệp nhất ấy có nguồn gốc nơi sự hiệp nhất giữa Chúa Cha và Chúa
Con. Đó là một cuộc chinh phục đầy gian nan mà Đức Giêsu đã quan tâm cầu
khẩn trước khi Người về cùng Cha (17,21)” (Tin Mừng theo thánh Gioan,
Centurion, trang 144).
- Đoạn Tin Mừng kết thúc bằng một câu nói lên sự viên mãn đến lạ lùng, qua đó,
dưới ánh sáng của mối thân tình giữa Người và Chúa Cha, Đức Giêsu bộc lộ ý nghĩa
của đời sống và cái chết của Người. Khi trao ban mạng sống của Người, đúng
hơn “phó thác mạng sống” trong một hành vi vừa tự do tuyệt đối (“Mạng sống Ta...
không ai lấy được: chính Ta tự trao ban”) vừa hoàn toàn vâng phục Chúa Cha (“Đây
là lệnh truyền Ta đã nhận từ Cha”), Đức Giêsu, Chúa Con, bày tỏ ở mức hoàn hảo
nhất tình yêu của Chúa Cha muốn cứu độ toàn thể nhân loại.
A.Marchadour nhận xét: “Được đặt ở khởi đầu và kết thúc, Chúa Cha xuất hiện
như nguồn mạch và cùng đích cho mọi hoạt động của Đức Giêsu. Tất cả đến từ
Người: lệnh truyền chẳng gì khác hơn là sự bày tỏ tình yêu. Cái chết, dưới ngòi bút
sống động của Gioan, được trình bày như một hành vi tuyệt đối tự do trong đó
Đức Giêsu hoàn tất lệnh truyền yêu thương của Chúa Cha. Ngay cả trong cái chết,
giờ phút mà con người thường bị truất quyền làm chủ mạng sống, Đức Giêsu vẫn
làm chủ, vì Người hoàn tất điều mà Thiên Chúa, trong tình yêu, muốn để đem sự
sống đến cho con người” (Sđd, trang 144-145).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Dung mạo đích thực của Giáo Hội (L.Sintas, trong “Lời Chúa để suy niệm và
giảng. Năm B”, Médiaspaul, trang 55).
Page 392 of 793
“Ta còn những chiên khác chưa thuộc đàn này”.
Đó là dung mạo đích thực của Giáo Hội. Giáo Hội là truyền giáo. Nếu không Giáo
Hội sẽ chẳng còn là Giáo Hội nữa. Hoặc sẽ là Giáo Hội của những Người được sai
đi (Tông đồ) hoặc sẽ chẳng còn là Kitô hữu nữa. Chúng ta, bạn và tôi, hôm nay, phải
thi hành điều mà các Tông đồ đã làm vào thời các ngài. Các ngài đã để Mầu nhiệm
phục sinh biến đổi mình. Các ngài đã hiểu rằng, nhờ Bí tích Thánh Thể và qua các
ngài, nhân tính Chúa lại hiện diện nhiều hơn nữa. Các ngài đã hiểu rằng Người
muốn nhờ các ngài đem đến cùng tận địa cầu, cũng như nhờ chúng ta đem đến tận
cùng thời gian, ơn cứu độ mà trong 33 năm, Người đã đem tới cho những người
sống cùng thời với Người.
Từ nay, chính nhờ đôi mắt ta mà Đức Kitô có thể nhìn thấy những khổ đau của
nhân loại, chính nhờ đôi chân ta mà Đức Kitô có thể đi đến gặp gỡ con người trong
đau thương hay trong lầm lạc, chính nhờ trái tim ta mà Người có thể yêu thương
thế giới hiện đại. Chính qua bản thân ta mà Đức Giêsu Cứu Thế muốn trao ban sự
sống của Người, sự sống của ta. Như thế, trở về chuồng chiên không còn là cứ giữ
nguyên lốt chiên, nhưng là trở nên, qua ơn gọi, chính Vị Mục Tử Tốt Lành đi tìm
con chiên lạc đàn.
Nói về ơn gọi là nói về cuộc chuyển hoán, cuộc đổi đời quyết liệt của tất cả những ai đã
lãnh nhận bí tích rửa tội. Ơn gọi này đòi buộc ta phải giã từ thân phận của những kẻ tiêu
thụ thuần tuý, chỉ biết đòi hỏi trong Giáo Hội. Ta phải trở nên thân thể Đức Kitô. Ta
phải là bóng hình của Người. Mỗi người ở địa vị mình, đều được kêu gọi vào những
công việc khác nhau, để thực sự trở thành những Mục tử Tốt lành cho con người thời
nay”.
2. “Tình yêu, con đường duy nhất để đến với thế giới bất tín” (Đức Hồng Y
P.Poupard, tài liệu dành cho ngày Ơn thiên triệu).
“... Thánh nữ Têrêxa đã mở ra cho chúng ta con đường duy nhất để đến với thế
giới những người không tin: đó là tình yêu. Không ai có thể sống thiếu tình yêu.
Trước tấn thảm kịch của thuyết nhân bản vô thần, thảm kịch, vì do nhân danh một
tư tưởng cao cả của nhân loại, mà con người đã khước từ Thiên Chúa. Mọi Kitô
hữu, mọi linh mục, mọi tu sĩ đều bồn chồn lo âu. (...) Thánh Phanxicô đệ Salê đã
Page 393 of 793
nói: “Tất cả đều dành cho tình yêu, đều ở trong tình yêu, đều vì tình yêu, và đều
phát xuất từ tình yêu trong Giáo Hội”. Nhưng cái chân lý cao cả ấy hầu như đã bị
lãng quên, đã bị thuyết Jansénisme khô cằn ngăn chặn. Chỉ có người nữ tu dòng
kín trẻ trung thành Lisieux đã nhắc ta nhớ lại chân lý ấy trong nét tươi tắn của thái
độ Ngài hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa. Hôn thê của Đấng chịu đóng đinh và
đã vì yêu mà tự nộp mình cho ta, chính chị cũng dâng hiến cho Người tình yêu vì
tình yêu, như vị hôn thê dâng hiến cho hôn phu. “Trong trái tim Giáo Hội, tôi sẽ là
tình yêu”, thế là đã rõ, một xác quyết như thế đụng chạm tới tất cả mọi người ở
thấy kỷ XX của chúng ta vì chúng ta không biết yêu và được yêu trong chân lý
(...).
Thánh nữ Têrêxa luôn luôn là, tôi dám nói, một âm vang đích thực của trái tim
Thiên Chúa cho thời đại chúng ta, cho mỗi người chúng ta. Dù ta là ai, ta đã được
tạo thành để sống tình yêu Thiên Chúa, tình yêu đã trao ban sự sống cho ta. Ta đến
từ Thiên Chúa và ta lại trở về với Người, Người là Đường là Sự Thật và là Sự
Sống. Công Đồng Vatican II đã mạnh mẽ nhắc lại điều này. Sử gia mai ngày có thể
thắc mắc “Giáo Hội thời Công Đồng đã làm gì?”. Đức Phaolô VI đã trả lời họ
ngay từ ngày 14/9/1965: “Giáo Hội yêu. Giáo Hội yêu, yêu bằng trái tim mục tử,
yêu bằng trái tim đại kết, yêu bằng trái tim rộng mở đón nhận mọi người, kể cả
những người bắt bớ Giáo Hội”. Ta nên tìm lại cái trực cảm quan trọng ấy của Đức
Phaolô VI. Đó cũng là trực cảm của thánh nữ Têrêxa thành Lisieux:“Giáo Hội là
Đức Kitô và Đức Kitô là tình yêu”. Chúng ta được Thiên Chúa yêu thương.
Thánh nữ Têrêxa đã khơi gợi hàng ngàn, hàng ngàn ơn gọi làm linh mục trên khắp
thế giới. Những linh mục ấy đã tìm thấy nơi thánh nữ một tình yêu tuyệt đối dành
cho Đức Giêsu và tình yêu Giáo Hội, một ý nghĩa sâu xa trong kinh nguyện và trong
sứ mệnh truyền giáo trên khắp hoàn cầu, một sự kết hợp bằng chiêm niệm và hoạt
động, một mẫu gương dùng con đường tình yêu bé nhỏ và phó thác, đường nên
thánh trong cuộc sống hằng ngày. Ngày nay, thánh nữ Têrêxa vẫn tiếp tục làm
phong phú tác vụ của các linh mục, đặc biệt là những linh mục trẻ bị cuốn hút bởi sứ
điệp tình yêu giữa lòng Giáo Hội (...).
Tất cả hành trình đức tin thâu tóm trong đức cậy và đức ái. Niềm tin là niềm hy
vọng của tình yêu, tin là hy vọng vào tình yêu. Phải chăng vai trò đã được quan
Page 394 of 793
phòng của sứ điệp của thánh nữ Têrêxa, ở ngưỡng cửa thiên niên kỷ thứ 3, chính là
trả lại cho ta tình yêu và niềm hy vọng? Con người đã được tạo dựng theo hình ảnh
Thiên Chúa Tình Yêu là để yêu thương. Trong lãnh vực tình yêu, thánh nữ Têrêxa
là bậc thầy linh đạo. Trong tình yêu, không có dè dặt, không có tính toán, không có
trung dung, không có quân bình vì con người chẳng bao giờ có thể yêu Thiên Chúa
cho xứng với tình Người yêu ta (...).
Một nữ tu hỏi thánh nữ Têrêxa: “Chị nói gì với Đức Giêsu?”. Chị thánh trả
lời: “Em không nói gì hết, em yêu Người”. Chỉ tình yêu là quan trọng.
3. “Trong trái tim Giáo Hội, tôi sẽ là tình yêu” (Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng, bản
văn được trích dẫn trong tài liệu của Uỷ ban quốc gia về ơn thiên triệu.)
“... Sau cùng con đã tìm thấy an nghỉ... tìm trong thân thể mầu nhiệm của Giáo Hội,
con chẳng thấy mình trong bất cứ chi thể nào đã được thánh Phaolô miêu tả, đúng hơn
con muốn có mặt trong tất cả những chi thể ấy... Đức Ái đã cho con chìa khoá ơn gọi
của con. Con hiểu rằng nếu Giáo Hội có một thân thể gồm nhiều chi thể khác nhau,
chi thể quan yếu nhất, cao cả nhất không thể thiếu được, con hiểu đó là TRÁI TIM, và
TRÁI TIM đó cháy đỏ TÌNH YÊU. Con hiểu rằng chỉ có Tình Yêu mới làm cho các
chi thể của Giáo Hội hoạt động, và nếu Tình Yêu vụt tắt, các Tông đồ sẽ thôi không
loan báo Tin Mừng, các thánh tử đạo sẽ từ chối đổ máu... Con hiểu rằng TÌNH YÊU
phủ trùm lên mọi ơn gọi, và tình yêu là tất cả, bao gồm mọi không gian và mọi thời
gian... Tắt một lời, Tình Yêu là vĩnh cửu!.
Thế là, trong niềm vui tột đỉnh, con kêu lên: “Ôi Giêsu, Tình Yêu của con... ơn gọi
của con, cuối cùng con đã tìm thấy ơn gọi của con chính là TÌNH YÊU!...
Phải rồi, con đã tìm được vị trí của con trong Giáo Hội. Chỗ ấy, ôi lạy Chúa, chính
Chúa đã ban cho con... trong Trái Tim Giáo Hội, thưa Mẹ, con sẽ là Tình Yêu...
như thế con sẽ là tất cả... như thế giấc mơ của con đã thành hiện thực!!!...”.
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH
Page 395 of 793
CÂY NHO THẬT
(Ga 15,1-8)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ Israel, một dân đã không sinh hoa kết quả như mong đợi...
Với nông dân vùng Palestine thời đó, cây nho là tài sản quí giá nhất. J.P.Charlier
cảnh giác: “Để có một ý niệm về cây nho ở Israel và trong những vùng phụ cận
nắng cháy, chiêm ngắm những vườn nho vùng Bourgogne hay Bordeaux chẳng ích
lợi gì. Những gốc nho ôn đới chẳng có gì giống với gốc nho vùng Palestine vốn lớn
như cổ thụ xum xuê cành lá chứ không phải là những thân nho được cắt tỉa kỹ
lưỡng và nhỏ xíu. Phải biết rằng cả một thang lầu trong đền thờ thần Diana ở
Êphêsô tạc từ một gốc nho duy nhất mang về từ đảo Chypre. Nếu không nhớ đến
vẻ oai nghi hùng tráng đó, sẽ không tài nào hiểu nổi một thành ngữ rất thông dụng
trong Thánh Kinh “nghỉ dưới gốc nho” (1V 4,25; Mk 4,4; vv)”(“Đức Giêsu ở giữa
dân Người” (“Đọc Thánh Kinh” số 78, trang 54).
Chẳng lạ gì cây nho, đã trở thành biểu tượng của sự phú túc và sự hào phóng của
Thiên Chúa, rất thường được Kinh Thánh dùng như hình ảnh để chỉ Dân Thiên
Chúa đã chọn và đã kết dệt những mối liên hệ yêu thương và âu yếm. O-sê đã
chẳng miêu tả Israel như một “cây nho xum xuê nặng trĩu quả” đó sao? (Hs 10,1).
Thánh vịnh 79 đã chẳng nài van Chúa cho cây nho mà Chúa đã bứng từ Ai Cập và
trồng trên thửa đất đã cày cuốc cẩn thận, “để nó làm đẹp cho xứ sở và vươn cành
ra đến tận biển khơi” đó sao? (Tv 79,10-12). Riêng Israel, trong bài ca cây nho
thời danh được Thiên Chúa yêu thương dành cho mọi ưu đãi, đã chẳng tuyên
xưng: “Tôi sẽ hát cho bạn nghe bài ca của người yêu dấu với cây nho của
mình...” (Is 5,1) đó sao?
2. ... Đến Đức Giêsu, “cây nho thật”.
Nếu một lần nữa, Đức Giêsu trở về với biểu tượng cây nho, đó là để thực hiện một
chuyển vị táo bạo: Người tuyên bố: “Thầy là cây nho thật, các con là cành nho”.
- Khi xưng mình là “cây nho thật”, Đức Giêsu tự giới thiệu mình là người đến để
đáp lại sự mong đợi của Thiên Chúa, người mà vì yêu đã tự nguyện hiến ban sự
Page 396 of 793
sống của mình, nên đã sinh hoa trái “làm tôn vinh Chúa Cha”.
- Những chăm nom săn sóc của “Chúa Cha chủ vườn nho” đối với cây nho cho thấy
sáng kiến của Chúa Cha, tình yêu ưu ái Người dành cho Đức Giêsu, những mối dây
duy nhất nối kết Chúa Cha với Chúa Con.
- Còn về những “cành nho-môn đệ”, phát xuất từ thân nho, chỉ có thể được nuôi
dưỡng bằng dòng nhựa chảy ra từ thân nho, chỉ có thể được sinh động nhờ sự sống
của thân cây, để sinh hoa kết quả làm tôn vinh Chúa Cha, nếu chúng “ở lại” trong
Người.
“Ở lại trong Người”: thực vậy, đó là điều kiện không thể thiếu đối với sự sống của
các môn đệ-cành nho, Người quả quyết: “vì ngoài Thầy, các con không làm gì
được”, “ở lại trong Người” là kết hiệp với Người bằng những mối dây tình yêu và
sự sống, là nhờ Người mà được dẫn đến kết hiệp với Chúa Cha (xem Ga 6,56 và
14,23). Tách mình khỏi thân Nho thật, xa lìa Đức Giêsu, là dấn thân vào chỗ
chết:“Nếu ai không ở trong Thầy, người ấy sẽ giống như cành nho bị ném ra ngoài
và chúng khô héo đi. người ta sẽ lượm những cành khô và liệng vào lửa và chúng sẽ
cháy”.
Sự gắn bó với Đức Kitô, nếu đúng, nếu thực, sẽ được phiên dịch ra thành những sử
sự cụ thể. Sự gắn bó ấy được kiểm chứng nơi những hoa trái phát sinh: “Ai ở trong
Thầy, và Thầy ở trong người ấy, người ấy sẽ sinh nhiều hoa trái”. Thử thách, bắt
bớ sẽ là những trắc nghiệm về lòng son sắt và bảo đảm cho hoa trái dồi dào.
Như thế, vinh quang của Chúa Cha, đã biểu lộ ra nơi Đức Giêsu, cũng sẽ biểu lộ ra
nơi những ai trổ sinh hoa trái bác ái nhờ kết hiệp, gắn bó với Đức Giêsu: “Điều làm
vinh danh Cha Thầy, là các con sinh nhiều hoa trái: như thế, các con sẽ là môn đệ
của Thầy”.
Nên, X.Léon-Dufour đã cảm nhận: “Môn đệ không chỉ là người thụ hưởng hoạt động
của Chúa Con, nhưng còn tham dự vào hoạt động đó, là đồng tác giả của những kết
quả đó. Kết quả đó chưa có, sẽ có, nếu các tín hữu kết hiệp sâu xa với Đức Giêsu. Kết
quả đó sẽ làm vinh danh Chúa Cha”. (Sđd, trang 168).
Việc đưa hình ảnh Cây Nho vào diễn từ sau bữa Tiệc ly củng cố thêm âm hưởng
phụng vụ và thánh thể của nó. Cần phải liên hệ hình ảnh này với lời Đức Giêsu ở
Ga 12,24: “Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không mục nát đi, nó chỉ trơ trọi một
Page 397 of 793
mình; nhưng nếu nó mục nát đi, nó mới sinh nhiều bông hạt”. Chỉ có 2 đoạn Tin
Mừng Ga (12,24 và 15,5) nói rõ: “Sinh nhiều hoa trái”. Như thế chủ đề cây nho và
chủ đề hạt lúa bổ túc cho nhau và là nền tảng của những yếu tố chính yếu trong
bữa tiệc thánh thể: rượu và bánh. Phải chăng Gioan đã chủ ý tìm kiếm hiệu quả
này? Dù sao, hình ảnh cây Nho, được tuyên xưng trong những buổi qui tụ có tính
cách phụng vụ thời những thế kỷ đầu tiên cũng như trong các buổi qui tụ ngày nay,
vẫn mời gọi các Kitô hữu thấu hiểu sâu xa hơn mầu nhiệm mà họ đang sống khi cử
hành bí tích Thánh Thể.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Hoa trái xum xuê” (Mgr. L. Daloz, trong “Chúng tôi đã thấy vinh quang của
Người”, DDB, trang 192).
Nếu ta gắn bó với Người, Đức Giêsu sẽ cho ta hoa trái xum xuê như Người đã
hứa: “Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, người ấy sẽ sinh hoa trái xum
xuê”. Đời ta có thể nên phong phú nhờ sự phong phú của Thiên Chúa. Ta nên những
môn đệ đích thực và ta làm vinh danh Chúa Cha. Lời cầu của ta cũng tương tự lời
cầu của Đức Giêsu, Người biết Chúa Cha luôn nhận lời Người: “Nếu các con ở
trong Thầy và lời Thầy ở trong các con các con hãy xin điều các con muốn và các
con sẽ được như ý”. Ta có thể xin gì khác hơn thánh ý Chúa Cha? Người môn đệ
đích thực của Đức Giêsu không đơn thuần là kẻ đi theo Người. Trong anh ta, chính
Đức Giêsu ngự đến sống đời sống của anh, biến đổi đời sống ấy và làm cho nên
phong phú. Thánh Phaolô sẽ nói: “Không phải tôi sống, chính Đức Kitô sống trong
tôi”.Môn đệ là người “mang Đức Kitô”. Nếu môn đệ trung tín với lời Người, anh sẽ
nối dài sự hiện diện và hoạt động của Đức Giêsu trên trần gian. Tim anh sẽ đập cũng
một tình yêu đó, đời anh sẽ dâng lên Chúa Cha cũng niềm vinh danh đó, lời anh sẽ
loan báo cũng Tin Mừng đó, cử chỉ anh sẽ phiên dịch cũng ơn cứu độ đó. Bây không
phải là bắt chước: nhưng là một chuyển biến sâu xa. Chính Thiên Chúa sinh hoa kết
quả xuyên qua hoạt động của anh. Chẳng đời nào ta dám tưởng tượng ra một sự thân
thiết thâm sâu dường ấy! Nên Đức Giêsu đã phải nhấn mạnh, nhắc đi nhắc lại để
hiểu hơn: “Ngoài Thầy, các con không làm được gì”. Ta rất dễ bị cám dỗ chiếm hữu
lời Người, dùng lời Người để tự mình hướng dẫn đời sống mình, để tự ta thấy trước
Page 398 of 793
những hoa trái ta muốn có... Thực ra, nếu ta là những môn đệ đích thực, thì chính
Lời Đức Giêsu sẽ nắm lấy ta, sẽ cắt tỉa ta. Khi ấy, cuộc đời ta sẽ biến đổi, nhựa sống
của cây nho thật sẽ căng phồng lên ở các cành nho của ta và sản sinh trong ta hoa
trái xum xuê”.
2. “Thánh Thể, bí tích gắn bó ta với cây nho của Chúa” (“Sách lễ Emmaus các
ngày Chúa nhật”, trang 546-547).
Qua việc rước lễ mùa Phục sinh, Giáo Hội mời gọi ta đóng ấn sự ta gắn bó với cộng
đoàn Giáo Hội. Cách chung, đó là ý nghĩa sự hiệp thông. Nhưng khi tham dự tiệc
Thánh Thể, ta có thực sự tiếp nhận được nhựa sống, tên gọi khác của ân sủng mà
Chúa Giêsu muốn dùng để làm cho ta được sống không? Ta có thực sự để Thiên
Chúa “cắt tỉa” đời ta không? Vậy mà đó là điều kiện để cho chính bản thân ta trở nên
Thánh Thể, tạ ơn Chúa”.
CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH
GIỚI RĂN MỚI
(Ga 15,9-17)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. "Như Cha đã thương Thầy, Thầy cũng thương anh em...”.
Bài Tin Mừng trích trong chương 15 của thánh Gioan nối tiếp đoạn Tin Mừng tuần
trước. Như bức tranh in chìm trong giấy, biểu tượng Cây Nho chỉ tái hiện vào cuối
đoạn Tin Mừng. Nó nhường chỗ cho điều làm nền tảng cho nó: Tình yêu phát
nguồn từ Chúa Cha, tình yêu làm nền tảng cho tình yêu của Đức Giêsu đối với
nhân loại.
Chuyển động vòng tròn của việc độc thoại về đời sống cộng đoàn các môn đệ sau
khi Người “về”cùng Cha, vốn là tiêu biểu của tư tưởng của thánh Gioan. Một tình
yêu duy nhất, nhưng không ngừng trào tràn:
- từ Chúa Cha qua Chúa Con (“Như Cha đã yêu Thầy”)
Page 399 of 793
- từ Chúa Con qua các môn đệ (”... Thầy cũng yêu anh em...”).
- rồi giữa các môn đệ với nhau (”... Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu
thương anh em...”) như thế là “trung tín với giới răn của Người” và “ở lại trong
tình yêu của Người”; như thế họ sẽ được “tràn đầy niềm vui”.
Từ ngữ chìa khoá của chuyển động vòng tròn này là “tình yêu” (tiếng Hy lạp:
“agape”), được sử dụng 12 lần trong bản văn này, dưới những hình thức khác nhau.
A.Marchadour đưa ra một nhận xét lý thú: “Trong trường hợp này, hoàn trả và
tặng đáp lễ, luật của tình yêu, luôn hướng về một đối tượng khác với người đã trao
tặng. Sự đáp trả của Đức Giêsu đối với tình yêu của Chúa Cha lại hướng về các
môn đệ. Cũng thế sự đáp trả của các môn đệ đối với tình yêu của Đức Giêsu dành
cho mình lại hướng về anh em.” (“Tin Mừng theo thánh Gioan”, Centurion, trang
202).
2. “Như Thầy đã thương anh em, anh em hãy thương nhau”.
Vừa khẳng định: “Như Cha đã thương Thầy, Thầy cũng thương anh em”, Đức
Giêsu nói tiếp ngay:“Giới răn của Thầy là: Anh em hãy thương nhau như Thầy đã
thương anh em”... Hai từ “như” nói lên mầu nhiệm sâu xa nhất của mặc khải.
A.Marchadour lưu ý ta: “Đó không phải là một lối so sánh, nhưng là một đào sâu,
một thiết lập nền tảng... ở đây Gioan nói về tình yêu mật thiết giữa Chúa Cha và
Chúa Con, đã biểu lộ trên thập giá (3,16), là kiểu mẫu phải qui chiếu, tình yêu đó
là nền tảng củacộng đoàn mới: “Phần chúng ta, chúng ta yêu thương vì Người đã
yêu thương ta trước” (1Ga 4,19)”(Sđd, trang 202).
Chính do cách thực hiện lời Người truyền: yêu nhau, mà Đức Giêsu nhận ra họ là
môn đệ Người, mà Người trở nên “bạn hữu” của họ khi Người chia sẻ cho họ điều
thiết thân nhất: sự hiểu biết Chúa Cha.
“Từ bao đời, sự gần gũi với Thiên Chúa là ước mơ của con Người. Trong Cựu Ước,
vài người bạn của Thiên Chúa như Abraham, đã gặp gỡ Thiên Chúa như gặp một
người thân. Môsê cũng đã sống cái kinh nghiệm thần bí ấy, “Yahvê đã chuyện trò với
Môsê diện đối diện, như người ta chuyện vãn với bạn bè” (Xh 33,11).
Đó là đặc quyền Đức Giêsu dành cho những ai chấp thuận làm môn đệ Người.
Thực ra, tình yêu này không phải do người tín hữu chọn mà được: chính Đức
Page 400 of 793
Giêsu chọn lựa bạn hữu của Người (6,70; 13,18). Đó là một ân ban nhưng không
để con người không thể tự mãn” (Sđd, trang 202).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Con đường tình yêu” (Đức Cha L.Daloz, trong “Chúng tôi đã thấy vinh quang
của Người”, DDB, trang 194).
Đức Giêsu đã ban cho các môn đệ Người một giới răn mới (13,34). Người nhắc đi
nhắc lại 2 lần: “Điều răn của Thầy là: anh em hãy thương nhau như Thầy đã thương
anh em... Điều Thầy truyền cho anh em là: anh em hãy thương nhau”. Người dạy ta
một cách yêu thương mới. Tình yêu tự nhiên bộc phát phải chăng là mối tình có lợi
cho ta, giúp ta phát triển? Một tình yêu dựa trên sự hấp dẫn, cảm tình; một tình yêu
không những trong đó ta vẫn là ta, mà ta còn cảm thấy mình được đánh giá cao, có
cảm giác mình lớn lên khi cho và nhận. Thứ tình yêu bè bạn, tình yêu hôn phối như
thế đúng là một lý tưởng giúp ta triển nở. Tự nhiên ta dễ cảm xúc trước một tình yêu
như vậy. Chính Đức Giêsu cũng đã biết đến thứ tình bạn rất nhân loại ấy, Người yêu
thương Mátta, em gái bà và Ladarô (11,5).
Nhưng Người muốn ta tiến xa hơn trong tình yêu. Người muốn đưa ta lên đến tận
ngọn nguồn tình yêu: “Như Cha đã thương Thầy, Thầy cũng thương các con: Hãy
ở lại trong tình yêu của Thầy”. Điều Đức Giêsu mong đợi, mời gọi các môn đệ, đó
là hãy tháp nhập vào tình yêu phát xuất từ Chúa Cha, để yêu như Thiên Chúa.
Tình yêu Thiên Chúa hoàn toàn nhưng không. Đó thật là một quà tặng. Tình Yêu
Thiên Chúa thì phổ quát Người cho mặt trời mọc lên soi người lành cũng như kẻ
dữ, cho người công chính cũng như kẻ bất lương! Trái tim Thiên Chúa vui rộn ràng
khi thấy kẻ tội lỗi ăn năn hối cải, Người không ngừng kêu gọi, Người sẵn sàng tha
thứ cho bất cứ ai trở về với Người. Thiên Chúa yêu thương trần gian đến nỗi đã
ban Con Một mình! Tin Mừng có gì khác hơn là một mặc khải về tình yêu vô biên
của Thiên Chúa mà Đức Giêsu đã biểu lộ khi Người yêu ta đến cùng? Thiên Chúa
là tình yêu. Làm sao ta có thể yêu như Thiên Chúa được?
Đức Giêsu vạch cho ta một con đường. Nếu muốn học yêu như Chúa, ta hãy để
Người chỉ dạy. Ta đâu phải là người mở ra con đường tình yêu. Chính Lời Chúa
chỉ cho ta. Ta phải nghe và trung thành tuân giữ Lời Chúa. Như thế là ta thực tập
Page 401 of 793
yêu theo đường lối của Thiên Chúa: “Nếu anh em tuân giữ điều răn của Thầy, anh
em sẽ ở trong tình yêu của Thầy, cũng như Thầy tuân giữ điều răn của Cha nên
Thầy ở trong tình yêu của Cha”. Đó không phải chỉ là cảm tính. Đó là sự hoà hợp
giữa ý muốn của ta với ý muốn của Chúa. Đó là sự hoà hợp giữa đời sống của ta
với đời sống của Đức Giêsu. “Không ai có tình yêu lớn hơn người dám hy sinh
mạng sống cho bạn hữu”. Đức Giêsu, người mục tử tốt lành, đã hy sinh mạng sống
cho đoàn chiên. Người kêu mời ta: hãy làm đầy tớ phục vụ anh em, hãy hiến mạng
sống vì anh em. Người mời gọi ta yêu đến cùng như Người: “Như Thầy đã yêu anh
em”.
Lời mời gọi này quả là một thách đố bất khả kham nếu chỉ nhắm vào sức riêng của ta
(...). Tình yêu trong ta không phải là kết quả của năng lực riêng của ta. Nếu Đức Giêsu
trao phó cho ta sứ mệnh yêu như Người, thì chính Người làm trổ sinh trong ta những
hoa trái của một tình yêu như thế: “Chính Thầy đã tuyển chọn và cắt đặt anh em để
anh em ra đi và sinh nhiều hoa trái và để hoa trái của anh em tồn tại”.Vì thế chỉ có ta
mới có thể loan báo tình yêu đến cùng và làm chứng về tình yêu ấy bằng chính đời
sóng của ta. Biết được nguồn mạch phát sinh tình yêu ấy rồi, ta sẽ tin tưởng trở về với
Đấng duy nhất có thể khơi nguồn tình yêu ấy trong ta. “Tất cả những gì các con xin
Chúa Cha nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho các con”.
2. “Như”! từ ngữ chìa khoá nhưng thường bị cố ý bỏ qua và rất thường bị
quên lãng (F.Deleclos, trong “Hãy cầm lấy mà ăn Lời”, Centurion-Duculot, trang
124).
Hãy yêu thương nhau... Lời trích dẫn thiếu sót ấy có thể chẳng đi đến đâu nếu ta
không qui chiếu về khuôn mẫu, không vượt qua được những khía cạnh cảm tính,
hời hợt và chiếm hữu của tình yêu.
Để hiểu biết thực tại, phải ngụp lặn trong dòng sông huyền nhiệm mà Tin Mừng
thánh Gioan trình bày cho ta.
... Không mơ mộng đâu, nhưng đó là lời tâm huyết của “Con Người”. Một xâm
chiếm khu vườn bí ẩn của Thiên Chúa nhập thể, một tuyên ngôn tình yêu, thú nhận
một tâm tình dịu dàng vô biên: “Như Cha đã thương Thầy, Thầy cũng thương anh
em”. Khó tin, nhưng có thật! Người nói với cả tôi nữa đấy.
Page 402 of 793
Người nài nỉ: “Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy... để niềm vui của Thầy ở trong
anh em và anh em được tràn đầy niềm vui”. Nhưng tình yêu có qui luật ở lại trong
ta để trái tim ta có thể đập nhịp đập của trái tim Người... để tâm tư, hành động của
ta rập khuôn theo tâm tư và hành động của Người:“Anh em hãy yêu thương nhau
như Thầy đã yêu thương anh em”. “Như”, từ chìa khoá nhưng thường bị cố ý bỏ
qua và rất thường bị lãng quên.
CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH
LỜI NGUYỆN LONG TRỌNG CỦA ĐỨC GIÊSU
(Ga 17,11-19)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Trọng tâm lời nguyện của Đức Giêsu...
Hằng năm, Tin Mừng Chúa nhật thứ VII Phục sinh đều trích từ chương 17 của
thánh Gioan, lời nguyện long trọng của Đức Giêsu.
- Đó là một lời nguyện kết thúc diễn từ giã biệt của Người, y hệt lời chúc phúc cho
12 bộ lạc Israel kết thúc diễn từ giã biệt của Môsê trong sách Thứ Luật vậy. Là
Môsê mới, Đức Giêsu đưa tất cả lịch sử tới hồi viên mãn giữa lòng đời sống Chúa
Ba Ngôi.
- Đó là một lời nguyện “dâng lên Cha Người”, không phải là không có tương quan
với “kinh Lạy Cha”: “Lạy Cha... xin cho danh Cha hiển thánh... Nhưng xin cứu
chúng con khỏi Ác thần”.
- Đó là một lời nguyện “đọc lớn tiếng” khi Đức Giêsu bày tỏ tình thân mật với
Chúa Cha trước mặt các môn đệ: một tình thân mật mà Người sẽ chia sẻ với họ.
2. ... Cho những kẻ Người sai vào trần gian.
Trước hết Đức Giêsu cầu nguyện cho chính mình (câu 1-5): “Xin hãy tôn vinh
Con, để Con cũng tôn vinh Cha. Để Con sẽ ban sự sống đời đời cho những kẻ Cha
đã ban cho Con”. Rồi, Người cầu nguyện cho các môn đệ. Đến giờ Người trở về
Page 403 of 793
cùng Cha nơi Người đã xuất phát ra đi, Người trao phó cho Cha tất cả những kẻ mà
Người để lại trên trần gian; trần gian là vùng đất sứ mệnh của họ cũng như đã từng
là vùng đất sứ mệnh của Người, trần gian không miễn cho họ sự thù nghịch mà
trần gian đã bày tỏ với Người.
- Là môn đệ của một Đấng chịu đóng đinh đã tự nguyện đổ máu mình vì tình yêu,
các ngài cũng phải noi gót Người, nhờ Người, với Người và trong Người, vì yêu
mà tự hiến toàn thân mình cho Thiên Chúa và cho anh em. Bách hại của trần gian
đã hành hạ Đức Giêsu cho đến chết, rồi sẽ giáng trên các ngài, vì cuộc đời các ngài
tiếp tục, cũng như cuộc đời Đức Giêsu, bày tỏ tình yêu của Chúa Cha: “Lạy Cha,
xin hãy gìn giữ các môn đệ của con trung thành với danh Cha mà Cha đã ban cho
con...”.
- Qui tụ chung quanh Đức Giêsu vào giây phút quyết định này, các ngài vẫn liên kết
với Người và với nhau sau khi Người đã ra đi để làm chứng cho sự liên kết giữa Chúa
Cha và Chúa Con: “Xin cho chúng nên một, như Cha và Con là một”. Một lời nài xin
sẽ được khai triển trong những câu 21-23 sau này.
- Được sai vào “trong thế giới” như Người, các ngài sẽ nhờ ơn trên hỗ trợ mà chiến
đấu chống lại ảnh hưởng xấu xa của thế gian, sự quyến rũ của Ác thần: “Con không
xin Cha kéo chúng ra khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ chúng khỏi Ác
thần”. J.Radermakers giải thích: “Giữ gìn không có nghĩa là miễn trừ, che giấu:
Đức Giêsu không xin Chúa Cha “đóng hộp” các môn đệ, nhưng xin Người củng cố
họ, ban cho họ biết như Người, cùng Người đương đầu với thế gian” (“Assemblées
du Seigneur” số 29, trang 71).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Ở trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian” (H.Vulliez “Thiên Chúa rất
gần, năm B”, DDB, trang 71-72).
Lời nguyện này của Đức Giêsu, như Tin Mừng thánh Gioan tường thuật, gây xúc
động vì sự tha thiết và khẩn khoản. Cũng một động tác, mà mâu thuẫn thay, vừa
nhận ta chìm vào thế giới loài người, vừa lôi kéo ta đến thế giới Thiên Chúa.
“Thế gian” là một trong các từ ngữ quan trọng của bản văn, được sử dụng với hai
ý nghĩa khác nhau. Trước hết “thế gian” ám chỉ thế giới nơi con người sinh sống.
Page 404 of 793
Ngày nay, ta gọi là “xã hội” với tất cả mọi phức tạp của nó, đó là nơi làm việc: xí
nghiệp, văn phòng, trường học vv... Hoặc một nơi chốn khác hẳn: giải trí, hiệp hội,
công đoàn, đảng phái, gia đình...
Đức Giêsu nói không còn thuộc về thế gian này, có nghĩa là cách Người hiện diện
nơi thế gian không giống như cách của các môn đệ, Người có sự hiện diện đã phục
sinh.
Kế đó, từ ngữ “thế gian” chỉ những ai chối bỏ lời Chúa. Để cho ta dễ hiểu tính cách khốc
liệt của cuộc chiến giữa Thiện và Ác, Gioan đã làm như tranh biếm hoạ, xếp người ta
thành 2 loại. Những người tiếp nhận Tin Mừng thì ở trong thế gian (xã hội) nhưng không
thuộc về thế gian (thế gian tội lỗi). Và những người chối bỏ lời chúa một cách ý thức thì
ở trong thế gian (xã hội) đồng thời cũng thuộc về thế gian (thế gian tội lỗi, từ khước).
Cái cách phân loại con người quá giản đơn ấy có lẽ là do thời thế: vào lúc Gioan
viết Tin Mừng, thời thế rất khó khăn. Các Kitô hữu bị chống đối quyết liệt. Họ
phải chịu bắt bớ nữa.
Cả hai ý nghĩa giao thoa nhau suốt dọc bản văn, lúc đầu có làm ta bị rối, nhưng nếu
ta lưu ý sẽ thấy các câu văn sáng lên mãnh liệt và chuyển động của chúng thúc đẩy
ta ở trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian. Ở trên mặt đất đã là ở trong thế
giới của Thiên Chúa.
2. “Kinh nguyện của Kitô hữu, kinh nguyện của Đức Kitô” (Mgr. P.Coffy, “Một
Giáo Hội cử hành và cầu nguyện”, khoá họp HĐGM Pháp, Lộ Đức 1973, Le Centurion,
trang 42-43).
Nét độc đáo của kinh nguyện Kitô hữu trước hết và trên hết đó là kinh nguyện của
Đức Kitô đã biến thành của ta. Kinh nguyện ấy có trước ta và một cách nào đó,
không cần ta. Đó là kinh nguyện mà Đức Kitô không ngừng dâng lên Chúa Cha
nhờ Chúa Thánh Thần. Vậy ta đâu cần sáng tác kinh nguyện, chỉ cần đón nhận
kinh nguyện của Đức Kitô, Người “luôn hiện diện để chuyển cầu cho ta”(Dt 7,25),
đón nhận, nghĩa là biến thành của mình. Cầu nguyện là tham dự vào kinh nguyện
của Đức Kitô, Đấng cầu nguyện duy nhất được Chúa Cha nhận lời. Vậy, mọi kinh
nguyện Kitô hữu đều là kinh nguyện “nhân danh Đức Kitô”. Thành ngữ ấy không
có nghĩa là “thay thế cho... cũng không có nghĩa là “uỷ quyền cho”, nhưng
Page 405 of 793
là “trong Đức Kitô, với Đức Kitô”. Đó là ý nghĩa của các lời Đức Kitô trong thánh
Gioan (16,23,24): “Thật vậy, Thầy bảo các con, điều gì các con xin Chúa Cha,
Người sẽ ban cho các con nhân danh Thầy. Cho tới nay, các con chưa xin gì nhân
danh Thầy: hãy xin, các con sẽ nhận được, và để niềm vui của các con được trọn
vẹn...”.
Một kinh nguyện như thế không thể là lời lẽ tỏ bày với một Thần Linh không tên
tuổi, một Thiên Chúa vô ngôi vị, hờ hững, xa xôi. Kinh nguyện ấy luôn luôn là lời
của người con ngỏ với Cha tự tỏ mình ra trong Đức Giêsu Kitô. Một lần, Đức
Giêsu đã thốt lên “Abba” nghĩa là “Ba ơi”. Việc khảo sát toàn thể nền văn chương
cầu nguyện cao cả và phong phú của người Do Thái cho thấy rằng chưa có ai, ở
đâu dám gọi Thiên Chúa là “Abba”. Điều đó có nghĩa gì? ... “Abba”, “Imma” là
những từ đầu tiên khi một đứa trẻ bập bẹ tập nói. Abba là tiếng trẻ thơ dùng thường
ngày: chẳng ai dám sử dụng từ ngữ ấy để gọi Thiên Chúa, trừ Đức Giêsu. Người
luôn gọi Thiên Chúa “Abba” trong tất cả mọi kinh nguyện của Người, trừ tiếng
kêu trên thập giá... Vậy Đức Giêsu đã nói với Thiên Chúa như một em bé nói với
cha mình, với sự đơn sơ thân mật, với niềm tin tưởng phó thác... Gọi Thiên Chúa
thân mật như một em bé gọi cha, đó là đặc quyền dành cho Người vì Người đã
nhận từ nơi Cha trọn vẹn sự hiểu biết về Thiên Chúa.
Đức Giêsu cũng cho phép ta được nhờ Người, với Người gọi Thiên Chúa
là “Abba”. Mục đích của việc Người xuống trần gian, mục đích của việc nhập thể
cứu thế là đưa nhân loại trở lại giao ước nghĩa là vào tương quan với Chúa Cha để
mỗi người có thể nói lên trong chân lý: “Abba”. Kinh nguyện truyền thống cao cả,
đặc biệt diễn tả trong kinh nguyện Thánh Thể, là lời kinh của Chúa Con ngỏ với
Chúa Cha trong Chúa Thánh Thần, luôn luôn bắt đầu bằng lời thân thưa “Lạy Cha”.
Trong tập De oratione Origênê nói rằng Chúa Con và Chúa Thánh Thần cầu nguyện
trong ta. Thậm chí Origênê còn nói ta không phải khẩn cầu Chúa Con và Chúa
Thánh Thần vì khi cầu nguyện, các Ngài đứng về phía ta. Vậy kinh nguyện Kitô hữu
là hoa trái của Chúa Thánh Thần trong ta. Kinh nguyện là lời ngỏ với Chúa Cha, là
lời Đức Kitô không ngừng ngỏ với Cha Người, là lời Chúa Thánh Thần ban cho ta
sức mạnh thưa lên. “Chính Thánh Thần hiệp với tâm trí ta để chứng nhận ta là con
cái Thiên Chúa... Chính Thánh Thần khẩn cầu cho ta bằng những tiếng than khôn
Page 406 of 793
tả” (Rm 8,14-17 và 26-27).
Mỗi khi ta cầu nguyện, chính Đức Kitô không ngừng nói trong ta và nhờ ta
tiếng “Abba” mà xưa kia Người đã nói trước mặt các tông đồ để họ nhắc lại với
Người và trong Người. Nhưng gọi Thiên Chúa là “Abba” đòi hỏi ta phải trở nên
những đứa con bé nhỏ. Để vào Nước Trời, nơi chỉ dành cho những trẻ nhỏ, ta phải
tìm thấy niềm tin tưởng phó thác mà từ ngữ “Abba” diễn tả.
CHÚA NHẬT THĂNG THIÊN
ĐỨC GIÊSU HIỆN RA LẦN CUỐI VÀ SAI CÁC MÔN ĐỆ ĐI
(Mc 16,15-20).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Trong đoạn kết thứ hai của Tin Mừng Máccô...
Đoạn kết của Tin Mừng Máccô, dùng trong lễ Thăng thiên năm B này, thực ra là
đoạn kết thứ hai của Tin Mừng này. Thực vậy, thoạt tiên - như các bản chép tay
cho thấy - Tin Mừng Máccô kết thúc ở đoạn các phụ nữ đi viếng mộ Chúa và các
bà im lặng vì sợ hãi: “Các bà không hé cho ai biết điều gì, vì các bà sợ” (xem bài
Tin Mừng lễ Vọng Phục Sinh). Hiển hiện những hàng trên đã có từ rất lâu (đã được
thánh Irênê, Giám mục Lyon vào cuối thế kỷ thứ hai công nhận thuộc về Tin Mừng
thánh Máccô) và đã được Giáo Hội nhận vào Quy Điển, nghĩa là thuộc về Kinh
Thánh được linh ứng.
2. ... Việc sai đi trong một sứ mệnh phổ quát...
Đoạn kết này cắt ngang những truyền thống mà ta thấy ở nơi khác, trong các Tin
Mừng khác. Đức Giêsu hiện ra với 11 tông đồ “khi họ đang ăn”. Sau khi đã khiển
trách “những kẻ đã thấy Người sống lại” mà vẫn không tin (14), Người sai họ lên
đường sứ mạng.
- Đó là một sứ mạng phổ quát: “Hãy đi khắp thế giới. hãy rao giảng Tin Mừng cho
mọi tạo vật”.J.Hervieux nhận xét: “Ta có thể lường được ý thức của Giáo Hội sơ
Page 407 of 793
khai. Giáo Hội sơ khai biết mình được kêu gọi đem Tin Mừng cho hết mọi người,
hết mọi tạo vật” (“Tin Mừng theo thánh Máccô”, Centurion, trang 238).
- Đó là một sứ mạng có “các dấu lạ đi kèm”. Những dấu lạ đó, đoạn kết thứ hai
của Máccô kể ra và ta thấy minh hoạ trong sách Công vụ các Tông đồ: trừ quỉ nhân
danh Đức Giêsu (Cv 5,12-16; 8,9; 16,16-18); nói tiếng lạ (một đoàn sủng đôi khi đi
với ơn Chúa Thánh Thần (Cv 2,4-13; 10,44-46); đặt tay chữa bệnh (Cv 4,30; 9,10-
17); cầm rắn mà không sợ nguy hiểm (Cv 28,3-6).
Đối với một vài người thì những dấu chỉ cổ điển ấy muốn diễn tả uy quyền tất định
của Đấng Phục Sinh thắng những thế lực sự Ác và sự Chết. L.Monloubou
viết: “Xuyên qua bảng liệt kê bằng thứ ngôn ngữ kỳ diệu của thời ấy, ta thấy xuất
hiện niềm xác tín rằng sự phục sinh của Đức Giêsu đem đến một chất men làm đổi
mới con người: một “tạo dựng mới” đã “bắt đầu” nhờ cuộc phục sinh của Đức
Giêsu. Mới, vì mọi tấm màn che dấu chân lý về Thiên Chúa đã bị xé rách. Mới, vì
mọi rào cản chia cách con người đã bị loại bỏ. Và mới, vì mọi sự ác dày vò con
người trong quá khứ nay đã bị khuất phục. Sự thể hiện chiến thắng này không toàn
vẹn; trần gian luôn phô bày bộ mặt của một thế giới trần trụi, nhưng đã có những
dấu chỉ cho thấy cuộc chiến thắng sẽ hoàn tất” (“Tin Mừng theo thánh Máccô”,
Salvator, trang 166).
Những dấu chỉ ấy có thể thay đổi, tuỳ theo khung cảnh văn hoá, nhưng điều cốt lõi
vẫn luôn luôn, như trong mọi dấu chỉ Đức Giêsu đã thực hiện, là mặc khải một
chút về tình yêu của Chúa Cha mà sứ điệp đã loan báo.
3. ... Và loan báo sự hiện diện huyền nhiệm của Đấng Phục Sinh:
- Bức tranh Chúa thăng thiên chỉ được chấm phá bằng vài nét. Như kết thúc cuộc mầu
nhiệm phục sinh của Đức Giêsu. Người được “cất lên trời” giống như Êlia trong sách
Các Vua 2,11; Người ngự “bên hữu Chúa Cha”, Người được tôn phong là Kitô và là
Chúa, ứng nghiệm lời Thánh vịnh 110,1 nói về Người:“Đức Chúa đã nói với Chúa
tôi: “Hãy ngồi bên hữu Ta”.
- Nhưng việc thăng thiên không mở ra một giai đoạn vắng mặt của Đức Giêsu, mà
đánh dấu một“khởi điểm”, khởi đầu một hiện diện mới cho các môn đệ, một hiện
diện tích cực đem lại vô vàn hiệu quả cho hoạt động truyền giáo của họ. Đoạn kết
Page 408 of 793
thứ hai của Máccô kết luận: “Có Chúa cùng hoạt động với các ông và dùng những
dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng”.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Hãy đi khắp thế giới, rao giảng Tin Mừng cho mọi tạo vật” (G.Bessière,
trong “Thiên Chúa rất gần, năm B”, DDB, tr. 68-69).
Bản văn không đề cao hiện tượng kỳ diệu của việc lên trời, nhưng nhấn mạnh sứ
mệnh của các tông đồ. Các ngài mang đi một tin bất ngờ, một tin mừng cho “mọi
tạo vật”. Đó là ơn cứu độ, ơn giải phóng, ơn chữa lành, đương đầu với mọi nguy
cơ để đổi thay thế giới, cho nhân loại mới ấy, nhân loại ngồi bên hữu Thiên Chúa
ấy được hiện hữu và lớn mạnh. Lịch sử đâu có thể nhờ một chiếc đũa thần mà biến
đổi trong tích tắc mà phải qua hằng bao thế kỷ, hằng bao thiên niên kỷ, như một
nạm men âm thầm nhưng phải luôn luôn khơi dậy tin mừng này, để Thánh Linh
Thiên Chúa tái tạo bộ mặt địa cầu.
Suốt dòng thời gian, các môn đệ sẽ là những “chứng nhân hăng say”, “cho đến
tận cùng trái đất”, nhờ sức mạnh Chúa Thánh Thần. Đức Giêsu ra đi, nhưng
Người không vắng mặt, trái lại dường như cuộc ra đi này còn làm cho Người hiện
diện nhiều hơn qua tất cả những người tiếp tục đón tiếp, sáng tạo và mưu tìm một
thế giới mới. Họ cũng sẽ là những kẻ làm phiền vì tin rằng nhân loại có thể tiến xa
hơn trên con đường công bình, tha thứ và yêu thương. Những con người mơ về
một nhân loại thần linh này (humanité divine) sẽ luôn luôn phản kháng những gì là
hỗn loạn, tồi tệ và chai lì trong đời sống cá nhân cũng như tập thể. Họ cũng sẽ trở
thành mục tiêu tấn công của những chủ nhân ông sống một đời sống trì trệ, những
tay quản lý ù lỳ và phó mặc cho số phận, những kẻ tôn thờ tiền bạc. Nhưng ngay cả
trong cơn bắt bớ, những con người thân cận với Chúa Cha, Chúa Con và Chúa
Thánh Thần ấy, những người ban phép rửa tội trong tương tai ấy, sẽ nghe thấy
trong bản thân một tiếng nói bí ẩn thầm thì: “Thầy ở với các con cho đến ngày tận
thế”.
2. “Sự hiện diện của Đấng Phục Sinh” (Đức Cha L.Daloz, trong “Vậy Người là
ai?”, DDB, tr. 109-110).
Page 409 of 793
Đức Giêsu chứng minh sự hiện diện phục sinh của Người. Đoạn kết của Tin Mừng
Máccô kể lại tóm tắt một vài tình huống chứng minh cho việc này. Đó là 3 tình
huống khác nhau: Đức Giêsu “xuất hiện”, “tỏ mình ra” cho Maria Madalena, cho
hai môn đệ, cho mười một Tông đồ. Những chứng nhân ấy sẽ đi loan truyền điều
họ đã thấy. Người ta không tin các ngài; trong lần sai đi cuối cùng này cũng thấy
nói đến “ai tin” và “ai không tin”. Đức Giêsu phải “áp đặt” sự hiện diện của
Người vì biến cố phục sinh quả thực là bất ngờ! “Người khiển trách sự chậm tin và
sự cứng lòng của họ, không tin lời những người đã thấy Người sống lại”. Đoạn kết
Tin Mừng này thật ngắn ngủi, vắn tắt như một bài điểm sách. Biến cố Phục sinh
đâu cần chi đến những lời lẽ dao to búa lớn, những bài diễn văn dài dòng. Biến cố
có đó để mời gọi đức tin. Biến cố tự nó đã có sức thuyết phục, có tính cách quyết
định và đòi hỏi một quyết tâm. Biến cố quá mãnh liệt đã mở ra một tương lai và
một chân trời bao la cho:“toàn thế giới” và “mọi tạo vật”. Tin Mừng đầy ắp một
sức mạnh phục sinh, có khả năng xuyên thấu bề dày tăm tối của thế giới, đem đến
cho nó một chất men mới. Đó là ý nghĩa của những dấu chỉ này. Sức mạnh của Tin
Mừng được biểu lộ qua con số không nhỏ những dấu chỉ này và tính cách phi
thường của chúng. Sức mạnh đó không chỉ là những lời nói suông, nhưng còn là
chất men biến đổi cuộc sống. Các môn đệ có thể lên đường rao giảng. Đối với các
ông, dù “đã được cất lên trời ngự bên hữu Thiên Chúa”, Chúa vẫn tiếp tục hoạt
động và xác nhận Lời. Ngày nay, đến lượt chúng ta, chúng ta cũng được sai đến
tận cùng thế giới để làm chứng nhân cho Tin Mừng, nhờ sức mạnh của mầu nhiệm
Phục Sinh...”.
CHÚA NHẬT LỄ HIỆN XUỐNG
ĐỨC GIÊSU PHỤC SINH
BAN THÁNH THẦN CHO CÁC MÔN ĐỆ
(Ga 20,19-23)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
Page 410 of 793
(Xem Chúa nhật II Phục sinh).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Trái Tim Chúa Cha, nguồn mạch sứ vụ truyền giáo (Đức Cha L.Daloz, trong
“Chúng tôi đã thấy vinh quang của Người”, DDB, trang 251-252).
Gioan đã xác định thời điểm cuộc gặp gỡ giữa Chúa phục sinh với các môn đệ là
chiều ngày thứ nhất. Ngày phục sinh, ngày tạo dựng mới, ngày “Chúa nhật” thứ
nhất của các Kitô hữu... Đức Giêsu lướt qua những cánh cửa khoá chặt vì sợ hãi, -
Người “đến” như đã hẹn và biến đổi sợ hãi thành vui mừng: “Thầy sẽ không bỏ
các con mồ côi, Thầy sẽ đến với các con” (14,18). Thế là niềm tin đã trào tuôn
trong trái tim hai tông đồ chạy đến mộ. Thế là Maria Madalena đã loan báo sứ điệp
nhận được trong vườn. Và bây giờ chính Đức Giêsu, sau cơn đau đớn, đem đến
bình an, thứ bình an mà không ai còn có thể mong ước gì hơn: “Bình an cho các
con!”. Những vết thương của Đấng chịu đóng đinh trở thành những dấu chỉ để
nhận biết Đấng Phục sinh: “Người cho họ xem tay và cạnh sườn Người”. Các lời
hứa được ứng nghiệm. Sau cái chết đau thương, giờ đây là tràn đầy niềm
vui: “Thầy nói điều ấy với các con để niềm vui của Thầy ở trong các con và để
niềm vui của các con được trọn vẹn” (15,11).
Niềm vui của Tin Mừng này cần phải toả lan khắp vũ trụ. Phải mở tung khoá cửa,
ra đi khắp thế giới. Cũng như các tác giả Tin Mừng khác, Gioan khơi nguồn sứ
mệnh truyền giáo nơi mặc khải của Đức Giêsu phục sinh. Thánh sử lội ngược lên
tận ngọn nguồn, đến trái tim Chúa Cha, Đấng muốn bày tỏ tình thương của Người
cho mọi người: “Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con”. Các môn đệ tiếp
tục sứ mạng của Đức Giêsu. Vì giờ đây Người đã được tôn vinh, Chúa Thánh Thần
có thể châu lưu trong họ như những dòng sông mang nước sự sống, như hơi thở
sáng tạo bắt đầu hoạt động để từ những bộ xương khô xuất hiện một dân tộc
mới: “Người thổi hơi trên các ông và bảo: hãy nhận lãnh Thánh Thần”. Nhờ ơn
Chúa Thánh Thần, trong quyền năng Phục sinh, các môn đệ tụ tập được cắt đặt đi
phục vu ơn cứu độ cho anh em mình. Khi loan báo Tin Mừng, Người đặt mỗi
người trước trách nhiệm của mình, và trao cho họ quyền giải phóng: “Các con tha
tội cho ai, kẻ ấy được tha, các con cầm buộc ai, người ấy bị cầm buộc”. Buổi
Page 411 of 793
chiều phục sinh ấy là bước ngoặt lịch sử: đó đã là lễ Ngũ Tuần, và Giáo Hội khai
sinh! Cùng với Đức Giêsu, cả thế giới bước vào bình minh của sự sống lại...
2. “Bổn phận của tín hữu” (“Thư các Đức Giám mục gởi người Công giáo Pháp”,
Cerf, trang 25).
Dù là Kitô hữu và có lời giải đáp chân lý và sự sống, ta vẫn chia sẻ số phận chung
của những con người ở xã hội ta. Chính vì thế sứ mạng và trách nhiệm trao cho ta
trong thế giới này không thể cho ta niềm tự mãn, càng không cho ta phương tiện
nhìn thế giới từ trên cao làm như thể ta vượt trên thế giới.
Như thế, ta được mời gọi rà soát lại tính chất mới mẻ của ân ban Thiên Chúa, của
chiều sâu nội tâm đức tin của ta khi sống trong cái xã hội đầy biến động này.
Như thế, ta được mời gọi tự mình đi kín múc nơi nguồn suối đức tin lòng can đảm
và niềm hy vọng thiết yếu để đảm nhận những trách nhiệm mà không sợ hãi, không
e dè.
Như thế, ta được mời gọi rao truyền Tin Mừng không như một chương trình đi
ngược lại văn hoá, xã hội, nhưng như một tiềm năng đổi mới mời gọi con người,
tất cả mọi người đi lên tới nguồn sự sống.
Nói cách khác, đòi hỏi phúc âm hoá là một lời mời gọi mà ta có bổn phận phải lắng
nghe vì ta phải tìm và phải thấy trong Tin Mừng và trong nhân cách Đức Kitô, hiệp
thông với Giáo Hội, những điểm tựa và những điểm qui chiếu có mặt vừa trong
hiện hữu của ta, vừa trong những bất ổn của xã hội.
3. Tin vào Chúa Thánh Thần, trước những thách đố mà Giáo Hội phải đương
đầu trong thế giới ngày nay. (“Célébrer”, tạp chí của Uỷ ban quốc gia về Phụng
vụ, số 268, trang 18).
Ba bài đọc đã thống nhất nhờ sự hiện diện của Chúa Thánh Thần, tại sao không đề
nghị với cộng đoàn một hành vi đức tin vào Chúa Thánh Thần, trước những thách
độ mà Giáo Hội phải đương đầu trong thế giới hôm nay? Ba trong các thách đố nên
lưu ý:
- Sự năng động truyền giáo trong một Giáo Hội cần tập trung lực lượng vào mục
vụ.
Page 412 of 793
- Sự độc đáo của một đời sống dưới tác động của Chúa Thánh Thần, trong một xã
hội mà sự phân định các giá trị chân thực ngày càng tăm tối hơn. Ta sẽ chú ý rằng
sự tiến bộ thiêng liêng trước hết không hệ tại nhìn ngắm chính mình, nhưng do ở
phó thác cho Chúa Thánh Thần.
Sự ngoan ngoãn đối với Thánh Thần chân lý, nhân tố tự do và tiến bộ, trong một
thế giới mà những phong trào bảo thủ tôn giáo và những phong trào chính thống
quá khích khác nhau đang gào thét.
LỄ CHÚA BA NGÔI
HÃY RỬA TỘI CHO HỌ NHÂN DANH CHÚA CHA,
VÀ CHÚA CON, VÀ CHÚA THÁNH THẦN
(Mt 28.16-20)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Đoạn kết Tin Mừng trả lời cho đoạn mở đầu:
Bài Tin Mừng lễ Chúa Ba Ngôi năm B trùng hợp với bài Tin Mừng lễ Thăng Thiên
1996. Nên ta sẽ nhắc lại những điểm chú giải của lễ ấy. Đó là đoạn kết thúc Tin Mừng
Matthêu: một kết thúc dưới dạng mở ra.
- Thực vậy, trong “Tin Mừng về thời thơ ấu”, Matthêu mời ta chiêm ngắm trong
cuộc hạ sinh của Đức Giêsu tại Bêlem, thành của Đavid, sự ứng nghiệm lời tiên tri
về “Emmanuel”; “Thiên Chúa ở với ta”(Is 7) và miêu tả trong các vị đạo sĩ đến từ
Phương Đông hình ảnh của những người dân ngoại tiên phong đã tin vào Đức
Kitô... và họ “sấp mình thờ lạy Người”.
- Trong đoạn kết thúc, rõ ràng Tin Mừng nhắc lại nguyên văn những kiểu nói trên
để thuật lại cuộc gặp gỡ cuối cùng tại Galilê của Đấng Phục sinh với các môn
đệ: “Khi họ thấy Người, họ sấp mình thờ lạy”. Đức Giêsu liền sai họ đi truyền giáo
cho “tất cả các dân tộc”, và Người long trọng tuyên bố với họ: “Thầy sẽ ở với các
con mọi ngày cho đến tận thế”.
J.Radermakers chú giải: “Đoạn kết Tin Mừng trả lời cho đoạn mở đầu; đó là một
Page 413 of 793
bao hàm vĩ đại, con người Đức Giêsu mở ra một chiều kích phổ quát trên toàn thể
lịch sử nhân loại, mà vẫn không quên nguồn gốc xác thân của Người đâm rễ trong
thời gian và không gian” (“Au fil de l'évangile selon saint Matthieu”, Institut
d'Etudes Théologiques, Bruxelles, 1974, trang 362).
2. Một đoạn kết dưới hình thức mở ra.
Sau phục sinh, Đức Giêsu đã chọn điểm hẹn với các môn đệ, không phải ở
Giêrusalem, thủ đô, thành thánh, như trong Tin Mừng Luca, nhưng là “Galilê” bị
khinh miệt, “nơi qui tụ các dân” (Mt 4,12-23), biểu tượng của thế giới dân ngoại.
“Cũng thế, Giáo Hội phải rời Giêrusalem, hồi đó vẫn được coi là trung tâm địa lý
của đức tin, để lên đường đi tới “Galilê của dân ngoại”. Một Giáo Hội được định
nghĩa là “Giáo Hội cho trần gian": đó chính là sứ mệnh của Giáo Hội như Đức
Giêsu sẽ định rõ sau này” (“Cahiers-Evangile” số 9, trang 6).
Nơi mà Đức Giêsu truyền họ đi tới, đó là “ngọn núi”, nơi dành riêng cho các mạc
khải thần linh. Hơn nữa, ở đây cũng như dọc dài suốt Tin Mừng của Ngài, thánh
Matthêu luôn trình bày Đức Giêsu như Môsê mới ban Lề Luật cho dân mới của
Thiên Chúa.
Claude Tassin chú thích: “Như những hình ảnh trong phim nối tiếp nhau, ta thấy lại
ngọn núi nơi ma quỉ chỉ cho Đức Giêsu các vương quốc trần gian, ngọn núi Tám mối
phúc nơi vị Tôn sư công bố hiến chương Nước Trời và ngọn núi biến hình nơi vinh
quang Con người được hiển lộ, và sừng sững uy nghi phủ trên tất cả là bóng ngọn
Nêbô cao vời (Tl 34) nơi Môsê nói lời giã từ khi dân chúng tiến về Đất Hứa” (“Tin
Mừng theo thánh Mátthêu, Centurion, trang 303).
- Khi thấy Đức Giêsu, các môn đệ “sấp mình thờ lạy”. Đó là một cử chỉ tỏ lòng
kính trọng mang màu sắc tôn giáo và phụng vụ, như khi các đạo sĩ thấy con trẻ và
Maria, mẹ Người (2,2-8.11), như khi các môn đệ ở trên thuyền, lúc sóng gió nổi
lên (14,33); như người đàn bà xứ Canaan (15,25).
Tuy thờ lạy nhưng họ vẫn còn “hoài nghi”, niềm hoài nghi, theo Jean
Radermakers, “là bạn đồng hành bất khả phân ly với niềm tin biến động”.
- Đấng tỏ mình ra cho các môn đệ (“Đức Giêsu đến gần họ”) và các môn đệ sấp
mình thờ lạy chính là Đức Chúa vinh hiển. Được tôn vinh, được trao quyền tối
Page 414 of 793
thượng xét xử toàn thế giới (“Mọi quyền năng trên trời dưới đất đã được ban cho
ta”), từ đó Người có thể sai các môn đệ đi khắp thế giới làm cho uy quyền này trở
thành hiện thực.
Những lời Người nói với họ ghi dấu sự mở ra một giai đoạn mới trong sứ mệnh
của Người; một sứ mệnh từ nay Người tiếp tục nhờ Giáo Hội.
+ “Hãy đi...! Làm cho mọi dân tộc trở thành môn đệ Thầy”. Trong suốt thời hoạt
động công khai, Đức Giêsu đã giới hạn các hoạt động vào các “chiên lạc nhà
Israel”. Từ nay, Người phá huỷ mọi biên cương phân chia không gian và thời gian:
Đức Giêsu đã có thể hoàn thành trọn vẹn sứ mệnh người Tôi Tớ Thiên Chúa như
Matthêu loan báo khi nhắc lại lời sấm của Isaia (42,1-4): “Dân ngoại sẽ đặt niềm
hy vọng vào danh Người” (Mt 12,18-21). Dân ngoại, đã hiện diện ngay ở những
trang đầu của sách Tin Mừng trong hình ảnh các vị đạo sĩ, lại thấy xuất hiện ở đoạn
kết Tin Mừng như đối tượng mà Tin Mừng nhắm tới. Và Đức Giêsu trao phó sứ
mệnh phổ quát ấy cho Giáo Hội của Người.
Claude Tassin nhận xét: “Điều quan trọng không phải là “đi” cũng không phải là
một sứ mệnh chinh phục đất đai, nhưng là một sự cởi mở đón nhận mọi nhóm
người, không phân biệt. Vì Đức Giêsu có “mọi quyền năng”, nên mọi người được
mời gọi đặt hiện hữu cuộc đời dưới uy quyền của Người. Sứ mệnh, theo Mátthêu,
là gì? Các môn đệ hãy chiêu mộ thêm các môn đệ khác; những ai cảm thấy giáo
huấn của Đức Giêsu biến đổi cuộc đời mình, hãy chia sẻ kinh nghiệm ấy với người
khác, “dạy cho họ tuân giữ mọi giới răn” của Đức Giêsu gồm tóm trong luật duy
nhất: tình yêu” (O.C., trang 304).
+ “Hãy rửa tội cho họ, nhân danh Chúa Cha, và Chúa Con, và Chúa Thánh Thần”.
Sứ mệnh không phải là quảng bá một ý thức hệ, dù rất cao siêu; sứ mệnh không
ngừng đề nghị thiết lập một cộng đoàn: cộng đoàn những người, nhờ bí tích Rửa tội,
muốn những mối liên hệ hỗ tương của họ đâm rễ sâu vào một gắn bó chung “nhân
danh Chúa Cha, và Chúa Con, và Chúa Thánh Thần”. Tạp chí “Célébrer” số 269
nói: “Công thức nhân danh Ba Ngôi này chỉ có trong Tân Ước. Những bản văn khác
nói về phép rửa “nhân danh Đức Giêsu” hoặc phép rửa “nhờ Chúa Thánh Thần”.
Tuy không có ngay từ buổi ban đầu, nhưng công thức này không xuất hiện quá trễ.
Có lẽ công thức ấy được vay mượn từ truyền thống phụng vụ của cộng đoàn nơi
Page 415 of 793
thánh Matthêu phụ trách... Công thức rửa tội ấy diễn tả mối kết hiệp chặt chẽ giữa
người lãnh bí tích Rửa tội với Ba Ngôi Thiên Chúa”.
+ “Hãy dạy họ tuân giữ mọi điều răn Thầy đã truyền cho anh em”. Đừng giản
lược sứ mệnh truyền giáo vào việc cải đạo không có tương lai. Giáo Hội phải giúp
những người đã lãnh bí tích Rửa tội sống mỗi ngày mỗi phù hợp với nếp sống mới
mà họ đã bước vào.
J. Radermakers nhận xét: “Như thế toàn thể Tin Mừng khi trở nên lời giáo huấn
bằng đời sống cho các môn đệ, về phương diện bí tích sẽ rất có ý nghĩa trong bí
tích Rửa tội và về phương diện nhân loại sẽ trương rộng ra trong đời sống hằng
ngày; trong cộng đoàn Kitô hữu, đời sống luân lý chẳng gì khác hơn là Tin Mừng
biến thành hành động” (Sđd, trang 365).
+ “Và Thầy, Thầy sẽ ở với anh em mọi ngày cho đến tận thế”. Đó là chóp đỉnh của
lời Đức Giêsu tuyên bố: bảo đảm một hiện diện tích cực, hiệu quả, không giới hạn.
Ở đoạn kết Tin Mừng, Matthêu đã công bố rằng lời thiên thần hứa với Giuse đã
hoàn toàn ứng nghiệm nơi Đức Giêsu: “Tên Người là Emmanuel nghĩa là Thiên
Chúa ở với chúng ta”.
J. Potel kết luận: “Đức Giêsu không lìa xa Giáo Hội của Người. Dù Người vô hình,
Người vẫn hiện diện ở mọi nơi Giáo Hội có mặt, cho đến tận cùng thời gian. Theo
thánh Matthêu, Người không biến mất trên trời cao. Trái lại, lời cuối cùng của
Người cũng là câu cuối cùng của Tin Mừng đã hứa: “Thầy sẽ ở với anh em mọi
ngày cho đến tận thế”. Chính Người đã nói: “Khi có hai ba người tụ họp nhân
danh Thầy, Thầy sẽ ở giữa họ” (Mt 18,20). Đấng Phục Sinh không ở lại trên núi
Galilê. Người đồng hành với các môn đệ trên mọi nẻo đường trần gian” (“Đức
Giêsu, lịch sử đích thực”, Centurion, 1994, trang 516).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Ba khía cạnh trong sứ mệnh của Giáo Hội (Mgr. L.Daloz, “Nước Thiên Chúa
đã đến gần”, Centurion-Duculot, tr. 385).
Hình thức của sứ mệnh đã được chỉ dẫn rõ ràng: “Hãy làm cho mọi dân tộc nên môn
đệ của Thầy, rửa tội cho họ nhân danh Chúa Cha, và Chúa Con, và Chúa Thánh
Thần, dạy họ tuân giữ tất cả những điều Thầy đã truyền cho anh em”. Ta thấy có ba
Page 416 of 793
khía cạnh: Loan báo Tin Mừng là động lực thôi thúc các môn đệ; tham dự vào mầu
nhiệm Vượt Qua nhờ bí tích Rửa tội và các bí tích; cuộc sống mới thực hành những
lời Đức Giêsu đã truyền dạy. Tất cả những điều đó làm thành sứ mệnh của Giáo Hội.
Không có ba yếu tố đó, sứ mệnh không hoàn hảo, và không có yếu tố nào trong ba
có thể tự mình thực hiện được sứ mệnh truyền giáo. Điều quan trọng là tất cả các
dân nước được thừa hưởng cuộc Vượt Qua của Đức Giêsu, là họ đón nhận Đức
Giêsu để được đổi mới. Như thế, họ đi vào mầu nhiệm sự sống của Thiên
Chúa: “nhân danh Chúa Cha, và Chúa Con, và Chúa Thánh Thần”. Qua sứ mệnh
của các Tông đồ, Đức Giêsu tiếp tục nhiệm vụ mà Người đã khởi đầu trong lễ Vượt
Qua: “Còn Thầy, Thầy sẽ ở với anh em mọi ngày cho đến tận thế”. Ta còn sợ gì nếu
Đức Giêsu phục sinh luôn ở với ta”.
2. Trong Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa cho ta biết Người ở “với ta” (Báo Fêtes
et Saisons số 496, “Ba Ngôi Thánh”, trang 31).
Thiên Chúa là Đấng hoàn toàn khác, tự đầy đủ ở nơi chính mình, nhưng Người đã
cởi mở đón nhận một tạo vật do tay Người sáng tạo, hay đúng hơn - từ ngữ loài
người giới hạn khó mà diễn tả được một mầu nhiệm như thế - Chúa Cha, nguồn cội
và sự duy nhất của Ba Ngôi, đã đưa dẫn thế giới mà Người tạo dựng vào hiệp
thông với Chúa Con và Chúa Thánh Thần. Khi gợi lại sự Nhập Thể của Chúa Con
và Ân Ban của Chúa Thánh Thần, ta khẳng định Thiên Chúa Hoàn Toàn Khác đã
trở nên Hoàn Toàn Gần Gũi. Thực vậy, trong viễn tượng Ba Ngôi, nói cho đúng
chính Thiên Chúa đã đem ta lại gần Người vì, thực ra, Người đã tác tạo nên ta
trong Người. Sự gần gũi thân mật lạ lùng của Thiên Chúa là thế. Nhưng để xúc
động sâu xa về điều đó lại cần phải linh cảm được Thiên Chúa vô vàn khác biệt và
siêu việt dường nào.
Nơi Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa tỏ cho ta biết Người ở “với ta”. Nhờ Chúa Thánh
Thần, Người là Thiên Chúa ở trong ta, nhưng chính là để ta được ở với Người và
trong Người. Ở đây không có ý nói rằng, để yêu mến Thiên Chúa, con người phải
xa lìa trần gian. Như cuộc đời Đức Kitô là bằng chứng, cuộc hiệp thông với Thiên
Chúa thực hiện trong trần gian và với anh em ta; Chính ngay từ cõi đời trần tục
này, bên cạnh và cùng với những người anh em này mà Thiên Chúa gọi ta đến với
Page 417 of 793
Người.
3. Được mời gọi đến khám phá Thiên Chúa hằng sống và chân thật (“Thư các
Đức Giám Mục gởi người Công giáo Pháp”, Cerf, trang 50-52).
Niềm tin vào Đức Giêsu bao gồm lòng can đảm chấp nhận chính sự sống của Thiên
Chúa trong cuộc sống nhân loại chúng ta. Nếu ta có đặt Lời Chúa và các bí tích, đức
tin đối nghịch với con người, cũng chỉ nhằm mục đích hiểu biết niềm vui được sống
và được yêu như những người con của Thiên Chúa, theo gương Chúa Con, trong sức
mạnh của Chúa Thánh Thần.
Chính qua ân ban của Chúa Thánh Thần từ biến cố Hiện Xuống mà Chúa Cha nối
kết con người vào đời sống của Người Con riêng của Người.
Như thế mầu nhiệm phục sinh mà Đức Giêsu đã trải qua ghi đậm dấu ấn vào cuộc
sống chúng ta: mầu nhiệm ấy được thông ban cho ta để ta sống sự sống và cái chết
của ta trong tinh thần năng động của ân ban mà Chúa Thánh Thần đã khơi lên và
linh hoạt. Về sự năng động mới phải lan toả ra toàn thể lịch sử và tạo vật “còn đang
rên la trong cơn đau sinh con” (Rm 8,22), nhưng vẫn “giữ vững niềm hy vọng sẽ
được giải thoát khỏi tình trạng nô lệ sự hư nát” (Rm 8,20-21).
Chúa Thánh Thần đến từ Cha trên trời, qua Đức Giêsu, được gởi đến để hoán cải tâm
hồn ta theo Tình Yêu Thiên Chúa và tha nhân, nhưng cũng để giữa lòng nhân loại
phát sinh một tạo vật mới, được giải thoát khỏi sự dữ và sự chết (x. Rm 8,22-23).
Ta đừng phân cách hai hoạt động ấy của Chúa Thánh Thần. Người muốn tạo ra
một sự hạ sinh mới vừa trong thâm sâu các tâm hồn và các lương tâm, vừa trong sự
phức tạp của thế giới và của lịch sử. Cảm nghiệm của người Kitô hữu về Chúa
Thánh Thần luôn có hai chiều kích: cá nhân và lịch sử, sâu xa trong tâm hồn con
người và trong dòng toàn bộ lịch sử cứu độ.
Đứng trước mạc khải về chiều sâu của Ba Ngôi và của nhân tính Thiên Chúa, hiển
nhiên ta cần một cuộc khai tâm thường xuyên. Chỉ dạy cho các tân tòng và các
thanh niên xin được rửa tội và thêm sức những yếu tố cơ bản của kinh “Credo” là
không đủ. Tất cả chúng ta đều được mời gọi đi đến khám phá Thiên Chúa hằng
sống và chân thật, tìm kiếm Người, nhận biết Người và cầu khẩn Người như Người
đã tỏ mình ra qua Đức Kitô.
Page 418 of 793
Dấu chỉ đó cho thấy tất cả chúng ta đều cần đến Giáo Hội như cần nơi để được chăm
lo bú mớm, nơi cảm nghiệm đức tin bén rễ. Thực vậy, Giáo Hội không ở ngoài mầu
nhiệm mà Giáo Hội loan báo. Giáo Hội không chỉ là một nhóm các “bạn hữu Đức
Kitô” hoặc hiệp hội những người tưởng nhớ đến Người.
Theo Công đồng Vatican II, Giáo Hội là “bí tích trong Đức Kitô, nghĩa là vừa là
dấu chỉ, vừa là phương tiện giúp kết hiệp thân mật với Thiên Chúa và sự hiệp nhất
của toàn thể nhân loại” (Lumen Gentium 1).
Chính trong và nhờ Giáo Hội mà nhân tính của Thiên Chúa, hôm nay và cho đến
ngày tận thế, có thể được trao ban để được nhận biết trong thế giới. Giáo Hội, thân
thể Đức Kitô và Đền thờ Chúa Thánh Thần, phải làm vang vọng lên nơi nhân loại
lời mời gọi mà Thiên Chúa muốn ngỏ với họ.
LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA
NÀY LÀ MÌNH TA - NÀY LÀ MÁU TA
(Mc 14,12-25)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Bữa tiệc Vượt Qua “của Người”...
Các câu từ 12 đến 16, làm thành phần thứ nhất của bài Tin Mừng hôm nay, tập
trung vào việc chuẩn bị lễ Vượt Qua của Đức Giêsu, lễ Vượt Qua “của Người”.
Những miêu tả rất chi tiết không phải để thoả mãn óc hiếu kỳ của ta, nhưng để dẫn
ta vào ý nghĩa sâu xa của những biến cố sắp diễn ra.
- Cũng như Matthêu và Luca, Máccô biến bữa ăn cuối cùng của Đức Giêsu với các
môn đệ thành một bữa tiệc Vượt Qua, bữa tiệc Vượt Qua “của Người”: “Ngày thứ
nhất trong tuần lễ bánh không men, lúc người ta sát tế chiên vượt qua, các môn đệ
Đức Giêsu hỏi Người: Thầy muốn chúng con dọn lễ Vượt Qua của Thầy ở đâu?”.
Chắc chắn lối ghi chép tuần tự theo dòng thời gian của Gioan đúng hơn (xem
chương trình “Corpus Christi” phát hình trên kênh “Arte” suốt Tuần Thánh 1997),
nhưng dù sao, tác giả Tin Mừng muốn độc giả chú ý đến ý nghĩa của bữa ăn cuối
Page 419 of 793
cùng của Đức Giêsu: bữa ăn Vượt Qua của người Do Thái, tưởng niệm biến cố lập
quốc của dân Israel, phát triển thành một lễ Vượt Qua mới, cái chết / sự sống lại của
Đức Giêsu, từ đó phát sinh một dân tộc mới. Trong bài tường thuật về bữa tiệc của
Đức Giêsu với các môn đệ, không thấy có chỗ nào nhắc đến con chiên Vượt Qua, vì,
theo đức tin Kitô hữu, như thánh Phaolô đã viết: “Đức Kitô là chiên Vượt Qua đã bị
sát tế” (1Cor 5,7).
- Nếu bài Tin Mừng mở đầu bằng cuộc vận động của các môn đệ, đoạn kế tiếp lại
nhấn mạnh đến sáng kiến của Đức Giêsu. Cũng như ngày Người long trọng vào
thành Giêrusalem như Đấng Cứu Thế, Người đã sai hai môn đệ dắt về một con lừa
non (Mc 11,1-6), Đức Giêsu cử hai môn đệ đi chuẩn bị lễ Vượt Qua:
+ Không những Người đã thấy trước “căn phòng”.
+ Mà Người còn đưa ra một dấu hiệu để nhận ra ông chủ nhà: “một người đàn ông
mang vò nước”,cử chỉ rất khác lạ ở miền Trung Đông nơi phụ nữ phải làm công
việc múc nước.
+ Thậm chí cả đến một mật hiệu: “Thầy chúng tôi hỏi ông: Căn phòng Thầy ăn lễ
Vượt Qua với các môn đệ ở đâu?”.
Cũng như trong đoạn trước, Đức Giêsu “hành xử như một tiên tri, có khả năng biết
những sự việc ẩn giấu” (M.E.Boismard, trong “Đức Giêsu, một người Nadarét”,
Cerf, 1996, trang 150).
2. ... Bữa tiệc Vượt Qua mới cho một dân tộc mới.
Bỏ qua các câu 17-21 loan báo việc Giuđa phản bội, bản văn dùng trong lễ hôm
nay kể ngay đến việc lập phép Thánh Thể. J.Hervieux nói trước: “Truyện kể vắn
tắt, sắp xếp gọn gàng. Hiển nhiên đó là một bản văn phụng vụ đã thành hình.
Trong những từ ngữ ít ỏi, rất cô đọng, bản văn chỉ nhắm làm sáng lên ý nghĩa của
các động tác và các lời nói của Đức Giêsu trong Bữa Dạ Tiệc (Cena tiếng latinh
có nghĩa là “bữa ăn tối")” (“Tin Mừng Máccô”, Centurion, 1991, trang 208).
- Trong bữa ăn cuối cùng với các môn đệ, Đức Giêsu đã lặp lại hai cử chỉ theo nghi
thức nơi người Do Thái để mở đầu và kết thúc bữa tiệc: “chúc phúc” trên bánh
mì; “chúc phúc” trên rượu.
+ Đầu bữa ăn, vị chủ toạ cầm bánh dâng lời chúc tụng Thiên Chúa: “Lạy Chúa là
Page 420 of 793
Thiên Chúa chúng con, chúc tụng Chúa, Vua vũ trụ, Chúa đã tạo ra bánh từ ruộng
đất!”. Rồi ông bẻ bánh, chia cho mỗi người đồng bàn một miếng; khi ăn bánh, mọi
người đều nhận biết đó là một quà tặng của Thiên Chúa.
+ Cuối bữa ăn, người ta mang tới cho vị chủ toạ một ly rượu có pha nước. Ông
cầm ly rượu trong tay, nâng lên, rồi, trong một lời đối thoại theo nghi thức, ông
mời gọi các khách tham dự cũng tạ ơn Chúa:“Nào ta hãy tạ ơn Chúa, Người đã
nuôi dưỡng ta no thoả!”. Mọi người đáp lời: “Chúc tụng Đấng đã dùng sự phú túc
nuôi dưỡng ta và dùng lòng nhân hậu làm cho ta được sống!”. Rồi ông xướng
kinh“chúc tụng”: tạ ơn vì sự sáng tạo, vì Giao Ước và vì quà tặng Đất hứa, đồng
thời cầu nguyện cho hiện tại và tương lai của Giêrusalem. Sau đó ông chuyển ly
rượu cho mọi người tham dự.
+ Khi làm lại những cử chỉ nghi thức của dân Người: chiều hôm ấy, Đức Giêsu đã
ban cho những cử chỉ ấy một ý nghĩa tuyệt đối mới mẻ, đặt chúng trong tương quan
với mầu nhiệm phục sinh của Người.
+ “Này là Mình Ta”, Người nói khi trao bánh đã bẻ ra cho các môn đệ. Như thế,
Người xác định, theo nhân chủng học Do Thái, không có tách biệt giữa xác và hồn,
nhưng toàn bộ con người của Người:“Này là chính Ta (tự hiến). Phải hiểu như thế.
M.Autané bình luận: “Đối với một người Do Thái như Đức Giêsu, chẳng có phân
biệt giữa “nhục thể” (Sarx) và “xác thân” (Sôma) như đối với người Hy Lạp. Xác
thân hay nhục thể cũng là trọn vẹn con người. Khi nói: “Này là Mình Ta” Đức
Giêsu chỉ có ý nói “Đây là tất cả bản thân, sự sống của tôi”. Như người chủ gia
đình, trong bữa ăn Vượt qua, cắt nghĩa rằng bánh không men là “bánh nhục
nhằn” (Tl 16,3), Đức Giêsu giải thích bánh của bữa tiệc vượt qua mới bằng cách
đồng hoá bánh với chính bản thân Người. Người trao cho các môn đệ không chỉ có
bánh để ăn, nhưng là chính bản thân Người” (“Hồ sơ Kinh Thánh” số 14).
+ Cũng vậy, sau khi đã chuyền ly rượu đầy, Người tuyên bố: “Này là Máu Thầy,
máu Giao ước, đổ ra cho mọi người” (nghĩa là “cho toàn thể nhân loại”), để công
bố ý nghĩa của cái chết của Người.
M.Autané nói tiếp: “Máu “giao ước” gọi nhớ đến Xuất hành 24,3-8, khi Môsê ký
giao ước với Thiên Chúa bằng rảy máu con vật tế hiến lên bàn thờ rồi trên dân
chúng. Giao ước mới ra đời nhờ chính mạng sống của Đức Giêsu, sự sống được
Page 421 of 793
tượng trưng bằng máu đổ ra để cứu chuộc số đông, nhân loại. Đức Giêsu, khi sắp
bị địch thù tuyên án tử, đã để lại cho cộng đoàn của Người Thánh Thể như một lễ
Vượt Qua mới. Như thế, trong bữa ăn này, các môn đệ vừa cảm nghiệm được sự
giải phóng - không phải giải phóng khỏi tay người Ai Cập, nhưng khỏi những lực
lượng sự chết - và nếm trước bữa tiệc trong Nước Thiên Chúa, khi thời gian chấm
dứt.
Ta chẳng bao giờ biết được lời lẽ chính xác của Đức Giêsu trong bữa Tiệc Ly.
Nhưng ta biết chắc rằng các môn đệ đã lưu giữ, dạy dỗ, và lưu truyền những gì
các ngài cho là chính yếu: sự trao tặng của Đức Giêsu, sự trao tặng chính mạng
sống của Người vì tình yêu. Và điều họ phải ghi nhớ đó là sự hiện diện mới của
Đức Giêsu: Đấng Phục sinh đã đảo lộn đời họ và Người còn tiếp tục biến đổi thế
giới qua Giáo Hội” (Sđd, trang 19).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Vĩnh viễn ta chỉ bập bẹ nói về bí tích Thánh Thể (Đức Cha L.Daloz, trong
“Vậy Người là ai?”, DDB, trang 90-91).
Chỉ bằng một cử chỉ đơn sơ và duy nhất, Đức Giêsu trao phó cho các môn đệ kho
tàng Mình và Máu Người. Bằng những lời lẽ vắn tắt và long trọng Người tuyên
đọc di chúc của Người. Đó sẽ là trung tâm của các cộng đoàn Kitô hữu, và sẽ thẩm
định các cộng đoàn dọc dài suốt lịch sử, cho tới ngày các môn đệ Người sẽ uống
rượu mới trong Nước Thiên Chúa. Đức Giêsu truyền lại cho các môn đệ những cử
chỉ và những lời lẽ của phép Thánh Thể, dấu chỉ của thân thể và máu giao ước.
Người nộp mình vào tay chúng ta. Vào thời điểm Người sắp bước vào cuộc khổ
nạn và hoàn tất thời hiện diện hữu hình, Người có ý tiếp tục bằng sự hiện diện vô
hình và tầm vóc phổ quát của hiến tế đời Người.“Chén mà ta sắp uống, các ngươi
sẽ uống”, Đức Giêsu đã loan báo như thế (11,39). Người lên tiếng, cầm lấy chén
và trao cho ta. Nhờ bánh và rượu này, ta thực sự dấn bước theo Người trên con
đường khổ nạn và phục sinh của Người. Ta không chỉ dừng lại ở việc gợi lại lịch
sử và thử bắt chước Người. Chúng ta bị kéo vào cuộc phiêu lưu của Người và
thành những kẻ tham dự vào số phận của Người. Lời lẽ bất ngờ chưa từng
thấy: “Hãy cầm lấy, này là Mình Thầy...” “Này là Máu Thầy...”. Thật ra, người
Page 422 of 793
này là ai mà dám nói những lời như thế? Người đã khai mở lỗ hổng nào nơi nhân
tính chúng ta để cho giáo ước có thể đi vào, thấm nhập vào đến tận thâm tâm của
mỗi người? Ta có thể làm gì khác hơn là linh cảm được điều đó trước khi uống
chất rượu mới của Nước Trời? Vĩnh viễn ta chỉ biết bập bẹ nói về phép Thánh Thể.
2. Những bài tường thuật nền tảng về việc cử hành Thánh Thể (M.Scouarnec,
trong “Hồ sơ Thánh Kinh” số 41, “Phép Thánh Thể”, trang 24).
Giáo Hội coi những bài tường thuật bữa Ăn Tối là nền tảng của việc cử hành
Thánh Thể. Luca (cũng như Phaolô) tường thuật lệnh truyền của Chúa: “Các con
hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”. Lệnh truyền mới tương quan với giao ước
mới. Dẫu việc soạn thảo bản văn có những khác biệt, vẫn thấy xuất hiện những nét
chính yếu:
(1). Bài ca tiếp liên trọng tâm của phép Thánh Thể:
. Đức Giêsu cầm lấy bánh, rồi cầm ly rượu.
. Người tạ ơn, hoặc dâng lời chúc tụng.
. Người bẻ bánh.
. Người trao cho các môn đệ.
Bốn động từ, 4 hành động diễn ra trong nghi thức của phép Thánh Thể: chuẩn bị và
trình bày những quà tặng, kinh nguyện tạ ơn long trọng, cử chỉ bẻ bánh và rước lễ.
(2). Trong cử chỉ cuối cùng, cử chỉ trao ban, Đức Giêsu đã nói những lời này: “Này
là Mình Thầy”...Như vậy, đó là chìa khoá để hiểu toàn bộ hành động. Đức Giêsu
ban tặng mình và máu Người, mạng sống của Người, chính bản thân Người. Cái
chết của Người, hy tế của người, là một quà tặng cụ thể chính bản thân Người: một
hành vi tạ ơn dâng trước cho Chúa Cha và một quà tặng bản thân Người cho anh em.
(3). Một khung cảnh Vượt qua. Dù có những mâu thuẫn giữa Gioan và các Tin
Mừng nhất lãm về ngày giờ chính xác của bữa Tiệc ly, ta vẫn thấy ý định của các
tác giả Tin Mừng nhất lãm là ghi lại bài tường thuật về việc lập phép Thánh Thể
trong khung cảnh lễ Vượt Qua của người Do Thái và của Giao Ước, và cho biến cố
một nội dung Vượt qua: Đức Kitô vượt qua từ sự chết đến sự sống, thực hiện công
cuộc giải phóng mới khỏi tội lỗi nhờ Đức Kitô - Tôi Tớ, cho mọi người chứ không
riêng cho dân Israel.
Page 423 of 793
(3). Cử hành ngày Chúa nhật: ngày dân Chúa làm nên một thân thể hữu hình (Thư
các Đức Giám Mục gởi người Công giáo Pháp, Cerf, 1996, trang 93-94).
Còn về phép Thánh Thể, các cộng đoàn đã tiến bộ trong nhận thức tầm quan trọng
của bí tích ấy đối với đời sống Giáo Hội. Nhưng vẫn phải luôn luôn đổi mới ý
nghĩa việc cử hành ngày Chúa nhật như thời gian dân đã được Rửa tội kết thành
thân thể hữu hình, khi đáp lại lời mời gọi mà Đức Kitô ngỏ với các môn đệ với
mục đích cho họ tham dự vào việc tặng bản thân của Người cho sự sống của thế
giới.
Tất cả chúng ta đã có kinh nghiệm về những buổi cử hành đầy tinh thần đón tiếp
nồng ấm khiến cho ta như cảm được ơn cứu độ Thiên Chúa ban tặng, đến phục hồi
sức lực cho ta giúp ta tiếp tục rong duổi đường dài. Đó không phải là một lý tưởng
không đạt tới được đối với các cộng đoàn của ta, nhất là nếu tất cả những ý thức và
những truyền thống thiêng liêng chấp nhận điều tiết những đòi hỏi sau đây mà đôi
khi người ta chống báng vì sai lầm: sự tôn trọng truyền thống phụng vụ, lời kêu gọi
mọi người tích cực tham dự, sự đóng góp của những diễn tả khác nhau về thẩm mỹ
và nghệ thuật.
Một thực hành Thánh Thể như thế không thể tách rời khỏi ý thức về những tác vụ
được loan truyền vì sự sống và vì sự xây dựng Thân Thể Giáo Hội.
CHÚA NHẬT X THƯỜNG NIÊN
HAI CĂN NHÀ
(Mc 3,20-25)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ căn nhà chia rẽ chống lại chính mình.
Trên núi, Đức Giêsu thiết lập nhóm “mười hai để họ ở với Người và để sai họ đi
rao giảng với quyền xua đuổi ma quỷ”. Giờ đây, Người “vào một ngôi nhà” nơi
đám đông tụ tập. Họ khao khát nghe lời Người đến nỗi Người “không có thời giờ
ăn uống”.
Page 424 of 793
Chính trong khung cảnh ấy Máccô tường thuật lại hai cuộc chống đối Đức Giêsu.
Sự chống đối của“gia đình Người”. Thân nhân của Người nói: “Người đã mất
trí” và họ đến “bắt Người về” (kiểu nói “bắt” được nhắc lại 4 lần trong bài Thương
Khó để chỉ việc bắt giam Đức Giêsu). Sự chống đối của các “Luật sĩ đến từ
Giêrusalem”, uy quyền tôn giáo ở Israel: Họ tố cáo Người bị quỷ “Bê-en-dê-bun
ám” và Người xua đuổi ma quỉ vì Người là “tướng quỉ”.
Đức Giêsu đã trả lời họ tức khắc bằng hai dụ ngôn ngắn:
- Dụ ngôn thứ nhất về “vương quốc” hoặc về “gia đình” chia rẽ. Đức Giêsu viện
dẫn lương tri: làm sao Satan có thể xua đuổi Satan (hoặc quân quốc của Satan?).
Đó là dấu hiệu “hắn tự chống lại mình”, “tự chia rẽ”, như thế “đâu thể đứng
vững; quả hắn đã đến ngày tàn”.
- Dụ ngôn thứ hai về “người mạnh” khi xua tuổi ma quỉ, Đức Giêsu chứng tỏ
Người mạnh hơn Satan, có thể “trói gô” hắn lại. Đối với các Luật sĩ, những kẻ
hiểm ác đến độ qui về Satan cả những hoạt động của Thánh Linh, Đức Giêsu tràn
đầy Thánh Thần Thiên Chúa đã cho họ biết rằng Người đến truất phế Satan khỏi
vương quốc của hắn và Người sẽ trị vì thay hắn.
2. ... đến căn nhà qui tụ các anh em Đức Giêsu.
Thân nhân của Đức Giêsu tới để “bắt Người”. Họ, những kẻ “đòi hỏi Người” hiện
nay đang “ở ngoài” theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng; ở bên ngoài căn nhà, họ
đụng phải dòng người vây quanh Thầy để lắng nghe.
Đức Giêsu đảo mắt nhìn những người tụ tập quanh Người (theo Máccô, cái nhìn
chăm chú ấy luôn mang một ý nghĩa quan trọng) và đưa ra một lời tuyên bố long
trọng: gia đình thực sự của Người không phải là gia đình theo xác thịt, nhưng là
những người lắng nghe lời Người và thực hành thánh ý Thiên Chúa: “Ai thi hành
thánh ý Thiên Chúa, người ấy là anh em, chị em và là mẹ Ta”.
J. Hervieux giải thích: “Đối với Máccô, đó là một cách diễn tả Giáo Hội vừa rõ
ràng vừa đơn sơ cho các Kitô hữu thời ấy. Cơn bách hại của người Rôma đã đẩy
bao gia đình vào thảm cảnh chia lìa đớn đau. Những người trở lại đạo luôn bị bắt
buộc phải lựa chọn hoặc dây liên hệ gia đình, hoặc gắn bó với cộng đoàn Kitô
hữu. Tác giả Tin Mừng chỉ cho họ thấy rõ chính Đức Giêsu cũng đã bị bắt buộc
Page 425 of 793
phải cắt đứt hoàn toàn mối dây liên hệ với thân nhân” (“Tin Mừng Marco”,
Centurion, trang 63).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Một gia đình khác, mạnh hơn gia đình thuộc huyết tộc, đang thành hình (G.
Bessière, trong “Thiên Chúa rất gần. Năm B”, DDB, trang 107-108).
Dư luận xì xầm. Làng xóm bàn tán. Gia đình mở cuộc họp. Đó là mối nhục của gia
tộc. Và ta không thể gả chồng cho các cô gái nữa. Chỉ cần thốt ra tên một người,
tức khắc mọi người sẽ tránh xa. Hội đồng gia tộc đã quyết định: “Người ta bảo ông
ta khùng rồi” trong khi đám đông vây xúm xít quanh Đức Giêsu, “gia đình Người
tới để bắt Người, vì họ cho rằng: Người đã mất trí”. Những ông cậu, những ông
anh bà con lực lưỡng cũng biết rằng một uỷ ban luật pháp - các luật sĩ - đã được
phái tới từ Giêrusalem để điều tra. Kết luận của họ nguy hiểm cho Người và cho
danh giá của cả gia tộc: “Người bị tướng quỷ Bê-en-dê-bun ám; Chính nhờ uy
quyền của tướng quỷ Người mới trừ được lũ quỷ con”. Tốt hơn nên nói rằng:
Người đã “mất trí”.
Người đã làm gì để đến nỗi bị coi là điên khùng hay một người ủng hộ Satan?
Người loan báo rằng Thiên Chúa đã đến gần, giải thoát những người bị quỷ ám,
chữa lành các bệnh nhân, gần gũi những người cùi, thậm chí còn dám đụng chạm
để chữa lành họ, Người còn đi đến mức tha thứ cho người tội lỗi, ăn uống tại nhà
những người tội lỗi công khai. Người tự do trong việc giữ luật ngày Sabát. Người
có lập trường riêng chẳng hề dựa trên truyền thống. Người nói phải chứa rượu mới
trong bầu da mới! Tóm lại là đảo lộn tất cả, và còn tự xưng là... Thiên Chúa!.
Chẳng có cách nào băng qua những vòng người ngồi chung quanh để tóm lấy
Người. Gia đình Người đành ở lại bên ngoài và cho đòi Người. Người ta nhắn
vào: “Mẹ Thầy và anh em Thầy ở ngoài kia tìm Thầy”. Nhưng Người trả lời: “Ai
là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?”. Rồi đưa mắt nhìn mọi người đang ngồi thành vòng
tròn chung quanh, Người bảo: “Đây là mẹ Ta và anh em Ta. Ai thực hành thánh ý
Thiên Chúa, người ấy là anh em, chị em, và mẹ Ta”.
Ở một thời buổi và giữa một dân tộc coi gia đình là thánh thiêng, Đức Giêsu đã có
một thái độ thoát ly táo bạo. Một gia đình khác chào đời, mạnh hơn gia đình theo
Page 426 of 793
huyết tộc, mở rộng đón nhận cả nhân loại, gia đình của Cha Đấng ngự trên trời. Ai
đo lường được mức độ mới mẻ gây tranh cãi mà đứa con lạc loài của Nadarét
mang lại?
2. Cuộc hành hương đức tin của Maria (G.Garde trong “Các cộng đoàn của
Chúa” số 41, trang 51).
Máccô buộc ta phải hiểu đức tin của Đức Maria là một đức tin lớn mạnh tiệm tiến.
Chẳng phải ngay lúc nhập thể, Đức Maria đã hiểu biết con trai mình là Thiên Chúa.
Luca không nói khác, vì theo ông, Mẹ không hiểu câu trả lời của Đức Giêsu ở Đền
Thờ năm Người lên 12 tuổi (Lc 2,50). Cũng vậy, hôm nay Mẹ tin rằng phải dùng
quyền làm mẹ, để đưa Đức Giêsu trở lại cuộc sống đơn sơ ở Nazareth, nhất là khi
giáo quyền của đạo Do Thái xem ra chống lại con Mẹ. Dần dà, nhờ “lắng nghe Lời
Chúa” và nhờ thực hành thánh ý mà Đức Maria đã lớn lên trong đức tin, một đức
tin càng ngày càng sáng tỏ. Quyền làm mẹ đã tìm thấy một chiều kích mới, để trở
nên Mẹ Giáo Hội.
CHÚA NHẬT XI THƯỜNG NIÊN
HAI DỤ NGÔN VỀ NƯỚC TRỜI
(Mc 4,26-34).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Hạt giống tự mọc lên.
Tiếp theo trình thuật về ai là thân nhân thực của Đức Giêsu (Tin Mừng Chúa nhật
trước), Máccô đã long trọng đưa vào một chương mới, phải nói là quan trọng. Lúc
ấy Đức Giêsu đang ở “ven Biển Hồ”Galilê. “Một đám người rất đông” tụ họp
chung quanh Người. Nên Người phải “xuống thuyền mà ngồi dưới biển để giảng
dạy đám đông đang ở trên bờ” (4,1-2).
Đây là lần đầu tiên Người giảng dạy “bằng dụ ngôn” (4,2). J. Hervieux giải
thích: “Dụ ngôn là một câu chuyện rút ra từ thiên nhiên hay trong đời sống thường
Page 427 of 793
nhật. Nhờ hình thức rất đơn giản và tính cách lạ thường, dụ ngôn dễ làm cho
người nghe chú ý và khiến họ phải suy nghĩ đến điều mà dụ ngôn có ý nhắm tới
thông qua những hình ảnh” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 65).
Bỏ qua các dụ ngôn người gieo giống (1-9, 13-20) dụ ngôn cái đèn (21-23) cái đấu
(24-25), là những dụ ngôn ta đã suy niệm trong năm A-Matthêu, bài đọc năm B
này chỉ giữ lại hai dụ ngôn cuối cùng: dụ ngôn hạt giống tự mọc lên và dụ ngôn hạt
cải.
Mở đầu Tin Mừng Chúa nhật XI thường niên này là dụ ngôn Hạt giống tự mọc lên.
+ Tiên vàn trình thuật vắn tắt gợi lại thời gieo vãi: “Chuyện Nước Thiên Chúa thì
cũng tựa như chuyện một người vãi hạt giống xuống đất”.
+ Rồi kết thúc cũng một cách vắn gọn, nói về “thời gặt lúa”: “Lúc vừa chín, người
ta đem liềm hái ra gặt”. Kiểu nói sau này là mượn lời của ngôn sứ Joel 4,13 loan
báo ngày phán xét của Chúa tương tự như mùa gặt: “Ta sẽ ngự tòa phán xét muôn
dân - Hãy đem liềm hái ra, vì đã đến mùa gặt rồi”.
+ Khoảng giữa hai thời kỳ là việc nảy mầm và phát triển của hạt giống diễn ra
trong âm thầm và chậm chạp, được tác giả Tin Mừng gợi ra bằng những giai đoạn
lần lượt nối tiếp nhau: “cây lúa”, “trổ đòng” rồi “bông lúa nặng trĩu hạt”.
Đối lại với sự hoạt động của hai thời kỳ gieo và gặt, là tính vô lo rõ ràng của người
gieo trong giai đoạn trung gian này. Thật vậy, bác nhà nông của chúng ta đã trở lại
nhịp sống thường ngày. Bác lo toan những công việc khác mà chẳng phải bận tâm
đến đồng ruộng nữa. Vậy mà đang lúc ấy, “đêm hay ngày, người ấy có ngủ hay
thức”, thì hạt giống vẫn nẩy mầm và mọc lên, “bằng cách nào”, thì người ấy
không biết.
Một dụ ngôn trả lời cho tâm trạng thiếu kiên nhẫn hoặc thất vọng của đám thính
giả vốn dựa vào lời giáo huấn của Gioan Tẩy Giả nên đang trông đợi ngày Chúa
phán xét và trừng trị những quân gian ác, cùng với sự xuất hiện của Nước Chúa.
Về phần Đức Giêsu, Người muốn cho họ hiểu rằng Người sẽ thi hành quyền xét xử
đó vào ngày tận thế, tức là vào thời kỳ gặt lúa. Còn sứ vụ hiện nay của Người là
thời gian để hạt giống nẩy mầm và lớn lên; đó là thời trung gian cần thiết để Lời
được gieo vãi vào lòng đất, hoạt động không ngừng trong lòng mọi người hầu
chuẩn bị cho Ngày Thu Hoạch.
Page 428 of 793
Khi lấy lại những lời này của Đức Giêsu để gởi đến cho các độc giả của mình,
Máccô muốn đoan chắc với họ rằng dù họ đang phải sống những giờ phút gian nan
thử thách thế mà Thiên Chúa lại có vẻ như vắng bóng, nhưng kỳ thực Người vẫn
đang lèo lái công trình của Người bằng một hoạt động lặng lẽ và âm thầm, nhưng
miệt mài và có kết quả.
2. Hạt nhỏ nhất lại trở thành cây lớn.
Dụ ngôn thứ năm và cũng là dụ ngôn cuối cùng của chương 4 Tin Mừng Máccô,
cho thấy vẻ tương phản rõ rệt giữa một bên là sự nhỏ bé, vô nghĩa lúc ban đầu, và
bên kia là kết quả cuối cùng lại phong phú không ngờ. Thật chẳng tương xứng chút
nào! “Hạt cải... là loại hạt nhỏ nhất trên mặt đất. Nhưng khi gieo rồi, thì nó mọc
lên lớn hơn mọi thứ rau cỏ”.
Ngỏ lời với đám thính giả đang đánh giá sứ vụ của mình theo những tiêu chuẩn
phàm trần, và với những ai đang thất vọng khi thấy vẻ khiêm tốn lúc ban đầu của
mình, Đức Giêsu báo trước cho họ biết rằng, dù thế nào, họ cũng vẫn là những
người được chứng kiến công cuộc khai trương Nước Thiên Chúa. Nơi bản thân
Đức Giêsu, dù bằng cách kín đáo thế nào chăng nữa, thì Nước Thiên Chúa cũng đã
xuất hiện rồi. Một ngày nào đó, nhân loại sẽ phải ngỡ ngàng chứng kiến sức mạnh
vô địch và vẻ phong phú lạ lùng của Nước ấy. Cái gì mắt người được nhìn thấy
hiện nay không cho ai đoán trước được nó sẽ như thế nào ở giai đoạn chót của mức
phát triển.
Tường thuật lại cho các độc giả của mình những lời này của Đức Giêsu, Máccô
muốn trấn an họ rằng hoạt động của Đức Giêsu khi còn tại thế dù khiêm tốn, nhỏ
bé, và cộng đoàn các môn đệ của Người là Giáo Hội, dù có yếu đuối thế nào, thì tất
cả đều đang tham gia vào thành tựu vẻ vang của một công trình tràn đầy sức sống
mà khi tới giai đoạn chót của mức phát triển, phải đạt được chiều kích toàn cầu”
(J.Hervieux).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Chính Thiên Chúa mới là tác giả của Nước Trời” (L.Sintas, trong “Parole de
Dieu pour la méditation et l'homélie, năm B”, Médiaspaul, trang 90-91).
Page 429 of 793
Đức Giêsu kể tiếp một dụ ngôn khác liên kết với dụ ngôn nói về sự phát triển từ
những cái nhỏ bé. Dụ ngôn này đem lại rất nhiều sức nâng đỡ, ủi an, nếu ta biết
sống đúng chân lý của dụ ngôn ấy. Thật vậy, nhiều khi vì lòng nhiệt thành mà ta lại
phải chuốc lấy lo âu phiền muộn. Khi ta mệt mỏi phần nào vì trông cho Nước Chúa
trị đến, nên có lẽ vì sự mệt mỏi đó, mà ta đòi hỏi phải có ngay và thấy được sự
thành tựu. Đó cũng là điều tự nhiên thôi. Thế nhưng thái độ đó thật nguy hiểm. Vì
rốt cuộc nó sẽ làm cho ta ngờ rằng chính ta là những tác giả, là những người thợ
kiến tạo Nước Trời. Mà thực ra chỉ mình Thiên Chúa và chính Thiên Chúa mới là
tác giả của Nước ấy. Về phần ta, chỉ phải coi mình là những dụng cụ bé mọn mà
tay Chúa dùng. Hãy nhìn hạt giống đã gieo vãi xuống đất. Đêm hay ngày, người
gieo có ngủ hay thức, lo âu hay thanh thản, thì hạt giống vẫn nảy mầm và mọc lên.
Không ai có thể thúc bách cho hạt giống mọc vội, mọc nhanh. Bởi lẽ chính Chúa
mới là Kẻ Kiến Tạo Nước Trời.
Trong những thời kỳ khủng hoảng chúng ta đang trải qua trong Giáo Hội, thiết
tưởng ta nên coi trọng dụ ngôn này. Những xao xuyến, bồn chồn, cuồng nhiệt của
ta sẽ chẳng thêm gì hơn cho Nước Chúa. Nước Chúa chỉ cần ta góp phần vào một
việc là người gieo hãy làm công việc của mình cách trung thực. Đành rằng công
việc gieo vãi này, ta phải chu toàn. Nhưng hãy ở đúng vị trí của mình, chứ đừng
bao giờ lấn sang chỗ không phải là của ta. Hạt giống mọc lên không tùy thuộc ở ta
mà hoàn toàn tùy thuộc ở Chúa. Nếu tình hình hiện nay của Giáo Hội cho phép ta
hiểu biết khá hơn chân lý này, thiết tưởng cũng là điều hữu ích vậy.
2. “Chỉ trong vài dòng mà đã nói lên tất cả hành trình cuộc đời của Đức Giêsu, và
tất cả bước đường phiêu lưu của Nước Trời” (G.Bessière, trong “Dieu si proche,
năm B”, Desclée de Brouwer, trang 111-112).
Quả thực, chuyện Nước Thiên Chúa cũng giống như chuyện của hạt giống vậy.
Được gieo vãi vào lòng đất, hạt giống sẽ nẩy mầm, mọc lên và phát triển, không
cần đến bày tay can thiệp của người gieo, không cần biết hạt giống mọc lên như
thế nào. Nước ấy sẽ tỏ hiện vào mùa gặt, nghĩa là vào ngày “chung thẩm”. Trong
ngôn ngữ Kinh Thánh, liềm hái và mùa gặt gợi ra hình ảnh “ngày tận thế”. Từ khi
gieo vãi cho đến mùa gặt, là thời gian đất hoạt động âm thầm: mầu nhiệm sự chết
Page 430 of 793
và sự sống. Khi kể dụ ngôn này, Đức Giêsu có vẻ đặc biệt nhấn mạnh đến giai
đoạn phát triển của hạt giống. Trọn hành trình cuộc đời của Đức Giêsu được nói
lên ở đây, vắn gọn trong một vài dòng - Và đó cũng là tất cả bước đường phiêu lưu
của Nước Trời. Lời Chúa đã mang mầm mống nhân loại: “và Ngôi Lời đã trở nên
người phàm”. Giờ đây Người đang ở trong cánh đồng nhân loại để gieo vãi. Rồi sẽ
tới ngày là mùa gặt. Hiện giờ là phải sống tin tưởng và hy vọng vì là lúc hạt giống
đang nẩy mầm và lớn lên.
Dụ ngôn thứ hai, dụ ngôn hạt cải nhấn mạnh đến tính cách nhỏ bé của hạt và tầm
vóc lớn lao của cây. Thật lạ lùng! Hãy nhìn coi, vật nhỏ bé nhất của trần gian, mà
phát triển như vậy đó!
Nước Trời ở khắp mọi nơi. Ở đâu người ta đón nhận Lời Chúa, ở đó Lời Chúa trở
nên hữu hình. Hạt giống của Lời nẩy mầm và lớn lên trong âm thầm của những cõi
lòng, trong huyền nhiệm của những cuộc đời vậy.
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU DẸP YÊN SÓNG GIÓ
(Mc 4,34-41).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Một trình thuật giống kiểu trừ tà.
Đức Giêsu rời bỏ ven Biển Hồ Galilê, nơi Người đã dùng dụ ngôn mà giảng dạy
cho dân chúng (x. Tin Mừng Chúa nhật trước) để phiêu lưu sang “bờ bên kia”, nơi
có đông dân cư là người ngoại. Trình thuật Máccô ta đọc hôm nay nằm trong bối
cảnh đó.
Đọc trích đoạn trên, người đọc chỉ có thể thấy cái hời hợt bên ngoài, nếu không
biết gió và biển trong Kinh Thánh có ý nghĩa biểu tượng gì, và nếu không để giờ
đối chiếu đoạn văn này với câu chuyện Chúa gặp người bị quỷ ám ở hội đường
Capharnaum.
- Thực vậy, “gió” và “biển” đối với người am tường Kinh Thánh, mang rất nhiều
Page 431 of 793
ý nghĩa. M.E.Boismard giải thích: “Trong ngôn ngữ Do Thái, cùng một tiếng
“gió” cũng có nghĩa là “Thần Trí”. Ngoài ra trong Kinh Thánh, biển thường là
biểu tượng những thế lực gian tà mà Thiên Chúa phải đánh gục để kế hoạch của
Người toàn thắng. Ở đây, biển động dữ dội do ảnh hưởng của cuồng phong. Ta
phải hiểu là có một “thần trí” xấu (Satan chăng?) đang tung những ma lực dưới
quyền để ùa đến tấn công con thuyền, tức là tấn công các môn đệ” (“Jésus, un
homme de Nazareth”, Cerf, 1996, trang 78). Quả là một trở ngại lớn lao cho việc
loan báo Tin Mừng trên miền đất dân ngoại!
- Còn nếu đối chiếu với phép lạ giải thoát người bị quỷ ám ở hội đường
Capharnaum (Mc 1,23-27) ý nghĩa lại càng rõ.
+ Nơi Mc 1,25, Đức Giêsu đã quát mắng “thần ô uế”: “Câm đi, hãy xuất khỏi người
này!”. Còn ở đây, sau khi được các bạn đồng hành đánh thức dậy, vì Người đang ngủ
ở đàng lái, Đức Giêsu ngăm đe gió và truyền cho biển: “Im đi, câm đi”.
+ Nơi Mc 1,26, thần ô uế, sau khi đã lay mạnh người ấy, thì thét lên một tiếng và xuất
khỏi anh ta. Còn ở đây, gió và biển đều tuân phục Đức Giêsu: “Gió liền tắt và biển
lặng như tờ”.
+ Nơi Mc 1,27: cảnh kết thúc với lời bàn tán của những người chứng kiến: “Mọi
người đều kinh ngạc và bàn tán: Thế nghĩa là gì? Giáo lý thì mới mẻ, người dạy
lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và chúng phải tuân
lệnh”. Còn ở đây, các môn đệ cũng bàn tán: “Các ông hoảng sợ và nói với nhau:
Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh”.
Thế nên, trong chuyện kể về bão táp được dẹp yên, không chỉ đơn thuần là việc
Đức Giêsu biểu dương quyền lực đối với thiên nhiên mà chính là vấn đề trừ quỷ
đích thực: Đức Giêsu có quyền trấn áp Satan và những thế lực của sự ác đang hoạt
động song hành với Người.
Còn về lời bàn tán của các môn đệ “Vậy người này là ai mà cả đến gió và biển
cũng tuân lệnh”, thì rõ ràng là lời mạc khải. J.Potin chú giải: “theo cách nhìn của
Kinh Thánh, bão táp là biểu hiện của những ma lực tiềm ẩn trong biển cả (...). Chỉ
mình Thiên Chúa hoặc kẻ được Chúa ban quyền mới có thể chế ngự được những
thế lực ấy (...). Ở đây các môn đệ được mời gọi khám phá ra chân lý tiềm ẩn đàng
sau cảnh dẹp yên sóng gió là: Đức Giêsu được Thiên Chúa trao ban quyền lực để
Page 432 of 793
thu hồi mọi lực lượng về phục tùng Thiên Chúa. Nhờ thế lực của Đức Giêsu mà
các môn đệ đã khắc phục được hiểm nguy lớn lao. Việc hồi tưởng lại một biến cố
rõ rệt đã trải qua, sự hộ phù che chở của Chúa trong chuyến vượt biển nguy hiểm
ấy, đều là biểu tượng ơn nâng đỡ Người sẽ ban cho các ông trong lúc con thuyền
Giáo Hội lâm cảnh lênh đênh sóng gió” (“Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, 1994,
trang 256-257).
2. Khi đọc lại câu chuyện dưới ánh sáng phục sinh.
Một sự đối chiếu khác không kém phần lý thú và chứa đựng nhiều giáo huấn. Đó là
cảnh khởi đầu của sách Giona mà trích đoạn Tin Mừng này coi như đã sao họa lại.
- Trong cả hai trường hợp, câu chuyện đều cùng mở đầu bằng việc hành khách
xuống thuyền (Gio 1,3; Mc 4,35-36).
+ Nếu Giona xuống thuyền để đi Taxê là vì ông nghĩ mình có thể trốn lánh mặt
Chúa, Người đã lệnh cho ông phải đi tới Ninivê, một thành phố lớn của dân ngoại
để kêu gọi dân thành ở đây trở lại.
+ Còn Đức Giêsu xuống thuyền là để tới ven bờ bên kia của Biển Hồ, miền đất
thuộc dân ngoại, cũng là để rao giảng Tin Mừng ở đây. Đây là một khúc quanh
quan trọng trong sứ vụ của Người.
- Trong cả hai trường hợp đều có một trận cuồng phong nổi lên khiến biển động dữ
dội.
- Trong khi đó, Giona và Đức Giêsu đều cùng ngủ mệt: Giona ngủ vùi dưới lòng
tàu, còn Đức Giêsu thì dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ ở đàng lái, chỗ thường dành
cho người thủy thủ cầm lái (T.O.B).
- Tất cả đều “cùng sợ hãi”: các thủy thủ trong Giona 1,5, các môn đệ Đức Giêsu
trong Mc 4,40.
- Cùng xoay sở và cùng buông lời trách móc. Nói với Giona: “Ông làm nghề gì? Sao
ngủ mê mệt như vậy? Hãy chỗi dậy cầu khẩn cùng Thiên Chúa của ông, may ra
Người sẽ đoái đến chúng ta, và chúng ta khỏi chết chăng?”. Nói với Đức Giêsu trong
Mc 4: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi. Thầy chẳng lo gì sao?”.
- Cùng cảnh êm ả trở lại.
+ Ở Giona 1: Sau khi các thủy thủ đã kêu cầu Chúa, trước khi ném Giona xuống
Page 433 of 793
biển theo yêu cầu của ông.
+ Nơi Mc 4: Theo lệnh truyền của chính Đức Giêsu.
- Cùng một phản ứng từ phía những người chứng kiến sự việc:
+ Nơi Giona 1: “Mọi người đều rất kính sợ Chúa; họ làm lễ tế dâng lên Chúa cùng với
lời khấn hứa”.
+ Nơi Mc 4: “Các ông hoảng sợ và nói với nhau: Vậy người này là ai, mà cả đến
gió và biển cũng tuân lệnh?”.
Ở đây, “dấu chỉ Giona” há chẳng phải là một lối ám chỉ và là một biểu tượng loan
báo cuộc đối đầu quyết liệt của Ngày Thứ Sáu Thánh (nhất nữa, giấc ngủ theo
Kinh Thánh thường là biểu tượng của sự chết và động từ “chỗi dậy” được trình
thuật sử dụng vốn là một trong những động từ thế hệ Kitô giáo ban đầu dùng để chỉ
sự phục sinh) ?
J.Hervieux đưa ra nhận xét: “Câu chuyện Chúa dẹp yên sóng gió không chỉ đơn
giản là một tường thuật về một phép lạ. Câu chuyện đó được coi như một biểu
tượng nói lên một cách cô đọng số phận nghiệt ngã của Đức Giêsu. Nếu Người có
đưa các môn đệ vào trận cuồng phong, thì cũng không phải do ngẫu nhiên! Toàn
bộ cuộc đời Người là một cuộc chiến cam go với những thế lực của sự Ác. Người
phải tiến lên đối đầu với một cuộc chạm trán khốc liệt nhất: đối đầu với chính cái
chết của mình. Việc Người ngủ - chẳng ai lại ngủ giữa lúc phong ba bão táp - lại
là điều rất có ý nghĩa. Trong Kinh Thánh, giấc ngủ vẫn thường là biểu tượng sự
chết. Ở đây cuộc khổ nạn của Đức Giêsu như được diễn trước bằng kịch câm. Đức
Giêsu thiếp ngủ đi như chết giữa cảnh xôn xao náo động của hỏa ngục được gợi
hình bằng những đợt sóng lồng lộng điên cuồng. Trong một tình huống như vậy,
mà Thầy vẫn ngủ, thì chuyện các môn đệ hoảng sợ cũng là điều dễ hiểu. Trước
cảnh tượng của thập giá sau này, cũng như ở đây lúc này, các ông sẽ mất lòng tin
là điều hiển nhiên” (“Evangile de Marc”, Centurion, trang 75).
Cũng tác giả J.Hervieux kết luận: “Khi đọc lại câu chuyện Chúa đi qua biển và
dẹp yên sóng gió như vậy, Máccô cố gắng đáp ứng những nhu cầu hiện thực của
Giáo Hội thời ngài. Những tín hữu Rôma đang phải điêu đứng vì những cuộc bách
hại. Họ đang sống trong nỗi sợ hãi, giống như các môn đệ trong con thuyền vượt
biển xưa. Đối với họ, Đức Kitô hình như đang ngủ. Việc Người “vắng mặt” rõ
Page 434 of 793
ràng trong những biến cố bi thảm họ đang sống, tạo cho họ thêm e dè, sợ sệt!
Chúa phải làm gì để giải thoát họ khỏi cảnh chết chóc đang rình rập?
Cuối cùng ta đừng quên, bão táp xảy đến trong lúc Đức Giêsu đã quyết định đem
các bạn hữu theo mình đi truyền giáo ở phía bên kia Biển Hồ, nơi các dân ngoại.
Người ta có thể nghĩ bụng phải chăng các tín hữu đầu tiên ở Rôma không linh cảm
việc loan báo Tin Mừng cho những người đương thời của họ là một công việc đáng
dễ sợ sao?” (Sđd)
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Vậy người này là ai” (Đức Cha L.Daloz trong “Qui donc est-it?”, Desclée de
Brouwer, trang 33).
“Có một thứ mâu thuẫn trong cách phản ứng của các môn đệ: khi sợ hãi trong lúc
gặp sóng gió, các ông liền lên tiếng kêu cứu Chúa, đánh thức Người dậy: “Thầy ơi,
chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?”. Thế nhưng khi Chúa truyền cho
gió yên bể lặng rồi, thì các ông lại kinh ngạc:“Vậy người này là ai mà cả đến gió
và biển cũng tuân lệnh” ? Đức Giêsu biết rõ lòng trí các ông còn lẫn lộn bán tín
bán nghi: “Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?”. Lắm lúc chúng ta cũng
mang một tâm trạng như vậy. Ta cậy dựa vào Chúa, biết rõ mình có thể kêu cầu
Chúa, chẳng cần phải đánh thức Người dậy! Cùng lúc ấy, tâm trí ta lại vương nỗi
do dự này: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, mà Thầy chẳng lo gì sao?”. Chúa
liền ra tay để củng cố lòng tin cho ta. Tin như vậy là tiếng kêu gọi thiết tha, là niềm
cậy trông còn nhỏ bé và mong manh thúc đẩy ta chạy đến với Chúa. Rồi lòng tin
ấy trở nên tâm tình cảm phục, vững tin khi Chúa cho ta biết Người là ai, Người có
thể làm gì cho những ai dám đến cùng Người. “Vậy người này là ai...?”. Lời đó
phải vừa là câu hỏi, vừa là tiếng kêu bày tỏ lòng suy tôn vậy”.
2. “Từ sợ hãi đến tin tưởng” (F.Deleclos, trong “Prends et mange la Parole”,
Centurion- Duculot, trang 148-149).
“Hãy xem ông Gióp, bị điêu đứng vì những thứ thách trăm bề, về mặt vật chất
cũng như tinh thần, mặt đạo đức cũng như thiêng liêng. Một người chính trực như
ông mà đã phải gánh chịu bao bất công, phải chao đảo vì những tai ương dồn dập,
Page 435 of 793
và vì sự thinh lặng của chúa. Ông tố cáo Chúa, Chúa sẽ chẳng đưa ra lời giải thích
nào, và sẽ chẳng vén lên bức màn bao trùm mầu nhiệm khôn dò về sự Ác.
Thế nhưng chỉ giữa lúc phong ba bão táp thì Chúa mới nhắc nhở cho ông biết rằng
Người là chúa tể của bão, Người có quyền đặt ranh giới và ngăn chặn những đợt
sóng kiêu hùng của bão. Thế là ông Gióp nghiêng mình bái phục Chúa với lòng tin,
đồng thời thú nhận sự ngu muội của mình.
Máccô dùng cũng thứ ngôn ngữ ấy để nói với các tín hữu của giáo đoàn Rôma
đang hốt hoảng và bị chấn thương vì cơn bách hại. Ngài để lại cho họ một kinh
nghiệm bản thân: chính các tông đồ cũng đã từng biết đến một Đức Giêsu ấy nằm
ngủ và tỉnh bơ trước thảm cảnh của những bạn đồng hành, hoảng hốt thấy mình
sắp “đi đời” rồi, dù họ là những tay ngư phủ dày dạn. Thực tế là các ông đã chỉ
thiếu lòng tin mà thôi, hay nói cách khác là lòng tin tưởng và yêu mến, vì theo kiểu
nói của thánh Phaolô, họ đã chỉ biết Đức Kitô theo quan điểm loài người (Bài đọc
2).
Đường lối sư phạm của Chúa vẫn trước sau như một. Những lớp sóng vẫn liên lỉ và
ồ ạt vập vào thuyền khiến thuyền đầy nước... Vậy mà Đức Kitô luôn có mặt ở đó,
vẫn cứ ngủ. Giống như thời ông Gióp, ta cũng thường tra hỏi, chất vẫn, sửng sốt, đòi
hỏi Chúa phải giải thích và trình bày. Tại sao vẫn xảy ra những vụ tàn sát những
người vô tội, những cảnh anh em chém giết nhau không nương tay, những cuộc bách
hại đẫm máu, những trận dịch kinh hoàng, những bất công chỉ biết kêu trời báo oán,
những cảnh chết đói khiến phải đào mồ chôn tập thể.
Ta đừng chờ đợi phép lạ, có chăng chính là phép lạ của lòng tin, cậy, mến. Thực
ra “Đức Kitô hôm qua, hôm nay và ngày mai” cũng vẫn là một. Hằng ngày ta vẫn
còn thấy Người thực hiện những điều kỳ diệu khi làm nẩy sinh những tạo vật mới,
khi tạo dựng một thế giới mới. Đó là mỗi lần mà tha thứ thay thế cho hận thù, ích
kỷ nhường chỗ cho quảng đại và lòng can đảm quét sạch đi những hèn nhát.
Còn một câu hỏi và nỗi sợ hãi khác từ phía những tín hữu vốn khư khư với những
tập quán, quan niệm hẹp hòi, với những chương trình và kế hoạch tương lai cho
Giáo Hội do họ suy luận ra, nên họ la ó lên rằng: “Hỏng hết cả rồi” khi họ nhìn
thấy những bảng thống kê sụt giảm, những cơ cấu rạn nứt, những hình thức đổi
thay và những cánh cửa canh tân mở toang. Câu trả lời của Chúa vẫn không thay
Page 436 of 793
đổi: “Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?”. Há các bạn không nhìn thấy
trong “cơn gió chướng mạnh” Thần Khí vẫn đang thổi hơi, làm nổi lên cho mãi tới
những gốc cây cổ thụ đang chết một giải đất bao la đầy những chồi non đang vươn
lên ngợi ca sự sống và hy vọng. Bởi lẽ “cái cũ đã biến mất, và cái mới đã có đây
rồi” (Bài đọc 2)”. [2]
CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN
“BỤT NHÀ KHÔNG THIÊNG”
(Mc 6,1-6).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Dân làng Nagiarét ngạc nhiên mà không tin.
Trong thời gian rao giảng Tin Mừng ở Galilê, Đức Giêsu hẳn đã có nhiều dịp trở về
Nagiarét. Thế nhưng Tin Mừng nhất lãm (Mt 13,54-58; Lc 4,16 và tiếp theo; Mc 6,1-
6) đã chỉ ghi lại có một lần viếng thăm này mà thôi, bởi lẽ đối với các ngài, thái độ rẻ
rúng của dân làng Nagiarét đối với Đức Giêsu trong lần viếng thăm ấy, đã mang ý
nghĩa tiêu biểu cho thái độ chối từ của dân Do Thái mà Người đã phải hứng chịu.
Phần đầu của buổi viếng thăm này rất giống với những gì Máccô kể ra ở 1,21: thiên
hạ đều sửng sốt về lời giảng dạy của Đức Giêsu. Nhưng phần kết thúc của hai bài
tường thuật lại khác nhau hoàn toàn. Ở đây, “nơi quê quán” của Người, những
người nghe mà cảm phục, rồi lại mau chóng thay lòng đổi dạ, không tin Chúa, tiên
vàn họ đều là những người cùng làng xóm với Người. M.E. Boismard tự hỏi: Làm
sao giải thích sự thay đổi tình hình như vậy? Ông gợi ý: “Có thể là vì thời Đức
Giêsu, người Do Thái vốn có một niềm tin khá phổ biến như sau: Đấng Kitô phải có
một nguồn gốc siêu phàm huyền nhiệm. Sau này trong buổi đối thoại với một người
Do Thái là Try-phon, thánh Giút-ti-nô (khoảng năm 150) sẽ làm vang vọng lại niềm
tin này khi kể lại ý kiến sau đây của những học giả Do Thái: “Nếu có người nói
rằng Đấng Mêsia đã đến rồi, người ta đâu biết ai. Chỉ khi Ngài tỏ mình ra trong
vinh quang, là người ta sẽ nhận ra ngay Ngài là Đấng Mêsia" (Dial. 110,1). Đó
Page 437 of 793
đúng là luận điệu của những người làng Nagiarét (...). Mà cũng là luận điệu của cư
dân Giêrusalem được Tin Mừng Gioan tường thuật: “Ông ấy, chúng ta biết ông
xuất thân từ đâu rồi, còn Đấng Kitô khi Người đến, thì chẳng ai biết Người xuất
thân từ đâu cả”, nghĩa là không ai biết rõ nguồn gốc của Người (Ga 7,27). Đối với
những dân làng Nagiarét cũng vậy, Đức Giêsu không thể là Đấng Mêsia được, vì
người ta biết rõ Người, biết cả tông chi họ hàng của Người nữa” (“Jésus, un homme
de Nazareth”, Cerf, 1996, trang 84).
- Cụ thể là họ biết rõ nghề nghiệp của Người: “Ông ta không phải là bác thợ mộc
sao?” (thời ấy nghề thợ mộc không chỉ chuyên lo về mộc, mà cũng còn lo cả việc xây
cất nhà cửa nữa).
- Họ biết rõ bà thân mẫu của Người: “Ông ta không phải là con bà Maria sao?”.
- Họ biết bà con họ hàng của Người: “Ông ta không phải là anh em của các ông
Giacôbê, Doxê, Giuđa và Simon sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm
với chúng ta sao?”.
Thế nên, làm sao mà họ nhận biết được Người là vị ngôn sứ, Đấng được Thiên
Chúa sai đến để nói nhân danh Chúa? Họ “hoàn toàn vấp ngã” (sát nghĩa là bị sì-
căng-đan) vì Người”. Đức Giêsu, người đồng hương của họ, mà trước đây họ lấy
làm vui sướng đón tiếp, thì giờ đây lại trở nên một chướng ngại vật khiến họ vấp
ngã.
2. Đức Giêsu “ngạc nhiên” vì họ cứng lòng tin và đành bó tay.
- Con người mà, các môn đệ đã từng thấy truyền lệnh cho sóng yên bể lặng (Tin
Mừng Chúa nhật 12), xua đuổi quỷ dữ (phép lạ chữa người bị quỷ ám ở Ghêrasa,
5,1-20) cho người đàn bà mang bệnh bất trị được khỏi và đem cô gái con ông
Giairô ra khỏi giấc ngủ ngàn thu, thì nay bỗng trở thành kẻ bất lực, vô
phương, “ngạc nhiên” vì những người đồng hương của mình cứng lòng tin.
Máccô chẳng e ngại khi phải viết lời này: “Người đã không thể làm được phép lạ
nào tại đó”. Không phải là vấn đề thiếu yếu tố tâm lý cần thiết cho sự lành bệnh,
mà chính là tại thiếu lòng tin, vì có tin thì “phép lạ” mới có được ý nghĩa đích
thực. Nên Đức Giêsu đành phải mượn ý câu ngạn ngữ “Bụt nhà không thiêng” mà
kết luận rằng: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay
Page 438 of 793
giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi”.
- Nhưng không gì có thể ngăn chặn được tính năng động của Lời. Thái độ chối từ
của người làng Nagiarét, cũng như sự ngạc nhiên mà thúc thủ của Đức Giêsu, đều
đã loan báo tấn bi kịch về cuộc khổ nạn và sự thất bại tỏ tường của Thập giá; còn
việc Đức Giêsu khai trương đi rao giảng cho “các làng chung quanh” lại báo trước
chiến thắng phục sinh và công việc truyền giáo cho các dân ngoại.
- Đây là đoạn bản lề phân chia Tin Mừng Máccô thành hai phần rõ rệt.
+ Một giai đoạn đang hoàn thành. Trong suốt giai đoạn này vấn đề chân tính của
Đức Giêsu không ngừng được vang lên như một điệp khúc: “Vậy người này là
ai?”.
- Về phía các môn đệ, vấn đề luôn mở ra: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và
biển cũng tuân lệnh?”. Các môn đệ đã khởi sự đi vào gia đình đích thực của Đức
Giêsu, gia đình của những người thực hành ý muốn của Thiên Chúa (3,31-35). Rồi
đây sau cơn hốt hoảng của Ngày Thứ Sáu Thánh, các ông sẽ có thể tuyên xưng
Đức Giêsu, Đấng bị đóng đinh, chết, sống lại là “Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng
sống” (lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng Rôma nơi Máccô 15,39).
- Về phía dân làng Nagiarét, vấn đề được khép lại: “Ông ta không phải là bác thợ
mộc, con bà Maria sao?”. Câu hỏi đó đã là điềm báo trước con đường bi thảm của
hiện tượng này: thái độ chối từ Chúa.
+ Một giai đoạn mới đang mở ra. Giai đoạn đó sẽ đưa ta đi từ việc tham gia công
việc truyền giáo của Nhóm Mười Hai (Tin Mừng Chúa nhật tới) để rồi cùng tuyên
xưng lòng tin với Phêrô (8,26).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Đức Giêsu đối mặt với thái độ không tin” (“Cahiers-Evangile”, số 1/2 trang
53).
Câu chuyện Đức Giêsu đến Nagiarét (6,1-6) xoay quanh vấn đề không tin và tạo
nên bức tranh tương phản với chuyện xảy ra trước đây.
“Đức Giêsu lấy làm lạ vì họ không tin” (6,6). Một sự kiện thật là tương phản với
loạt phép lạ xảy ra trước đây, và chứng tỏ rằng để nhận ra được Đức Giêsu có
quyền làm cho kẻ chết sống lại, người ta phải có một lòng tin đến thế nào.
Page 439 of 793
Tới Nagiarét, nơi quê quán của Người lúc này Đức Giêsu phải đối mặt với thái độ
không tin của con người. “Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó, ngoại
trừ đặt tay trên vài bệnh nhân và chữa lành họ”. Việc Người không thể làm được
phép lạ ở đây có liên quan tới thái độ không tin của những người trong cuộc, chứ
không phải do yếu tố tâm lý nơi người bệnh vốn cũng là điều kiện cho người ấy
được khỏi. Không có bối cảnh của lòng tin, phép lạ chẳng còn ý nghĩa gì, và sẽ
không thể nói đến phép lạ.
Đức Giêsu đã phải sửng sốt vì thái độ không tin này. Ta hãy xem Người đã tỏ thái
độ thế nào với các môn đệ khi gặp bão táp: “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em
vẫn chưa có lòng tin?” (4,40). Người ta không có lòng tin là điều Chúa không hiểu
nổi, thì ngược lại, “khi thấy một lòng tin mạnh như thế, ngoài Israel”, Người tỏ ra
rất ngạc nhiên như Matthêu và Luca sẽ ghi nhận (Mt 8,10; Lc 7,9).
Còn trong trường hợp này, Đức Giêsu đang ở quê nhà, giữa đám bà con họ hàng.
Người đã nói với họ rằng: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê
hương mình hay giữa đám bà con thân thuộc và trong gia đình mình mà
thôi” (6,4). Chỉ có mình Máccô nhấn mạnh và xác định rõ là “giữa đám bà con
thân thuộc”. Tại Nagiarét, người ta lại thấy có sự phân biệt trong liên hệ “ai là mẹ
tôi” đã diễn tả trước đây (3,20-35). Ở đây sự thu hẹp (về liên hệ) còn rõ nét hơn.
Bởi lẽ có lần Chúa đã xác định gia đình mới của Người là những ai nghe Lời Chúa,
những kẻ mà trong một buổi gặp gỡ trước đây được mô tả là ngồi chung quanh
Chúa. Lúc này Đức Giêsu và các môn đệ Người lại giữ khoảng cách với những
người đứng ở ngoài, những người không thuận với Người.
Trước đây có lời chép rằng: “Ai nghe Lời Chúa, người ấy là bà con thân thuộc với
tôi” (3,35). Còn ở đây, Người muốn tỏ cho thấy rằng ai tin, người ấy là bà con thân
thuộc của Người. Nghe lời Chúa và tin vào Người là hai mặt luôn kết hợp hài hòa
và bổ túc lẫn nhau.
2. “Ta biết người ấy quá mà” (Đức Cha L.Daloz trong “Qui donc est-it?”,
Desclée de Brouwer, trang 37-38).
“Nếu lòng tin tạo khả năng đón nhận ơn cứu độ Chúa mang đến, thì sự thiếu lòng
tin dựng lên hàng rào ngăn cản. Ở Nagiarét, Đức Giêsu không thể làm được một
Page 440 of 793
phép lạ nào, dù là đang ở tại quê nhà, giữa đám bà con thân thuộc của mình... Ở
giữa đám bà con, mà Người phải “lấy làm lạ vì họ không tin”. Đức Giêsu lấy làm
lạ, Còn họ khi được nghe lời Người giảng dạy ở hội đường thì “rất đỗi ngạc
nhiên”. Đôi bên ngạc nhiên nhau, một thứ không hiểu nhau. Ở đây sự gần gũi với
Đức Giêsu lại nên như bức màn che giấu mầu nhiệm về bản thân Người. Người
đang có mặt ở đây, rõ ràng là người đồng hương của ta. Người ta biết Người rành
rọt: biết nghề nghiệp của Người, biết bà mẹ và các anh chị em của Người. Họ biết
tất cả, mà cái cốt yếu thì lại không biết. Bác thợ mộc Giêsu, người Nagiarét đã phải
kín đáo lắm, bình dị lắm, phải y hệt như mọi người, “chẳng có dấu hiệu gì đặc
biệt”: “Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy nghĩa là
làm sao?”... Như vậy, Đức Giêsu đã tỏ ra hoàn toàn là người, hoàn toàn là một
người Nagiarét, nên ở quê hương mình, người ta không thể công nhận được rằng
ngoài những điều mà tới nay ai nấy vốn đã có thể biết, Người còn có gì hơn nữa.
Từ bé đến nay, việc ta quen lui tới với Chúa, với nhiều cách thế để được nghe nói
về Người phải chăng đôi khi cũng là bức màn che giấu đi cái cốt yếu? Người môn
đệ đích thực của Chúa lúc nào cũng phải mới để có khả năng đón nhận. Người ấy
biết rằng Đức Giêsu không chỉ như mình hiểu biết. Người ta không thể đóng khung
hạn định được Người. Người luôn vượt khỏi tầm tay của ta và vượt xa điều ta hiểu
biết về Người. Ta có hiểu biết Người ở đời này, thì cũng như biết qua tấm gương
mù mờ thôi. Khi nói về Đức Giêsu, phải chăng ta hay đưa ra những thông tin về
Người, những thông tin có thể tạo ảo tưởng là ta biết đủ rồi mà không mời gọi ta
tiến thêm lên, hay là ta cố gắng đi sâu vào sự gặp gỡ với chính bản thân và huyền
nhiệm của Người?”
3. “Chỉ có tin với tin” (G.Bessière, trong “Dieu si proche. Năm B”, DDB, trang
120-121).
Thật cũng lạ: Đức Giêsu lấy làm lạ vì những đồng hương của Người lại thiếu lòng
tin. Vậy mà những người đồng hương của Người thảy đều là kẻ tin Thiên Chúa,
một Thiên Chúa cứng rắn, thảy đều đã từng hội họp với nhau ở hội đường. Họ đều
là những kẻ có lòng tin từ đầu đến chân, như tục ngữ nói. Lòng trí họ không một
dấu vết do dự hay ngờ vực nào. Họ tôn thờ Chúa là Đấng tạo dựng vạn vật và điều
Page 441 of 793
khiển dòng lịch sử. Thời đó, đâu đã có những người vô thần hay những kẻ không
tin như ngày nay!...
Họ có lòng tin không? Tất nhiên có. Nhưng lòng tin Đức Giêsu đòi hỏi người ta ở
đây, không phải chỉ là lòng tin vào Thiên Chúa, theo kiểu cha truyền con nối, mà
chính là tin vào Người bác thợ mộc của làng. Liệu một bác thợ mộc mà người ta biết
rõ cha mẹ và tất cả bà con của ông, lại có thể đòi hỏi người ta phải tin vào mình như
tin vào Thiên Chúa chăng? Nè, còn hơn thế nữa kìa, lòng tin mà con người ấy muốn,
không phải là một mớ những điều phải tin, nhưng là sự đảo lộn cuộc sống: “Ai liều
mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy...”. Người còn
nói: phải đi theo Người, phải cho đi và hiến thân, phải yêu mến cả kẻ thù, phải vác
thập giá mình...
Nào, chúng ta hãy lật ngửa các con bài (quyết định). Chúng ta đây là những kẻ tin,
chúng ta đây “có”(than ôi!) lòng tin, mà có thật là ta đang vạch đường đời ta đi
trong niềm tin như Đức Giêsu đã đề ra không? Xin đừng trả lời quá gấp”.
CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN
CHÚA KÊU GỌI VÀ SAI CÁC ÔNG ĐI TRUYỀN GIÁO
(Mc 6,7-13)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Công việc truyền giáo của Nhóm Mười Hai.
Ngay từ những trang đầu Tin Mừng của mình, Máccô đã muốn kể lại việc Chúa
kêu gọi Simon và anh của ông là Anrê, cùng với hai anh em Giacôbê và Gioan khi
Người đang đi dọc theo Biển Hồ Galilê (1,16-20); Người nói với các ông ấy: “...
Tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá”. Máccô cũng cho
ta thấy khi tới Capharnaum vào một ngày Sabát, Đức Giêsu “cùng với các môn đệ
đi vào thành” (1,21). Sau đó thánh sử còn cho ta thấy Đức Giêsu “lập Nhóm Mười
Hai để các ông ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng, với quyền trừ
quỷ” (3,14-15). Con số Mười Hai ám chỉ mười hai chi tộc Israel là dấu chỉ Chúa
Page 442 of 793
muốn khai sinh một dân Thiên Chúa mới nơi bản thân các ông.
Giờ đây Máccô gợi nhớ lại buổi truyền giáo ban đầu của Nhóm Mười Hai mà ngài
lại đặt vào trong một nghịch cảnh là sau chuyến viếng thăm thất bại của Đức Giêsu
khi trở về quê hương Nagiarét. Máccô viết: “Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt
đầu sai đi”. Hai động từ “Gọi/Sai đi” diễn tả rõ rệt ơn gọi của các ông. Các ông sẽ
là những “Tông đồ” của Đức Giêsu, nghĩa là những người được Chúa “sai đi”,
như Tin Mừng thứ hai sẽ nói đến, khi các ông đi truyền giáo về (6,30).
Những lời tiếp theo là chỉ thị Đức Giêsu ban bố cho các tông đồ trước khi lên
đường truyền giáo. M.Quesnel ví những lời đó như “một loại thủ bản, một cẩm
nang cho một nhà truyền giáo hoàn hảo”(“Comment lire un évangile?”, Seuil,
trang 103).
- Đức Giêsu sai các ông đi: “từng hai người một”. J.Potin giải thích: “Đó là tập
tục các kinh sư vẫn thi hành đối với các môn sinh của họ. Hai người có chứng từ
phù hợp nhau chứng tỏ rằng họ cùng được sai đi từ một người. Thực vậy, sứ điệp
họ mang đi không phả là của riêng các ông, mà là của Đức Giêsu” (‘Jésus,
l'histoire vraie”, Centurion, trang 266-267). Nhóm Mười Hai không được “tính
toán cho mình”: sứ mệnh của các ông bắt nguồn từ Đức Giêsu; đây là công việc
của nhóm, là hành động mang tính cộng đoàn.
Và thực tế như vậy, trong Công vụ Tông đồ, chúng ta sẽ thấy các nhà truyền giáo
ấy thường lên đường với nhau “từng hai người một”: Phêrô đi với Gioan (Cv 3,1;
4,13); Phaolô với Banabê (Cv 13,2); Giuđa và Sila (Cv 15,22).
- Đức Giêsu ra chỉ thị cho các kẻ Người gọi và sai đi như vậy, phải có tinh thần
khó nghèo và từ bỏ:
+ Khó nghèo xét về hành trang đi đường: “Một cây gậy, một đôi dép” là những gì
Người cho phép. Người cũng không đồng ý cho “mang hai áo”. Những kẻ được
Chúa sai đi sẽ là những con người thanh thoát, không cồng kềnh, mà rong ruổi như
Người và luôn sẵn sàng lên đường đi loan báo Tin Mừng.
+ Khó nghèo xét về những phương tiện sinh sống: “Không được mang lương thực,
bao bị, tiền giắt lưng”. Hành trình như vậy đặt các người được sai đi trong tư thế tùy
thuộc. Họ sẽ nhận lương thực và tiền túi từ tay những ai sẽ tiếp rước họ.
- Đức Giêsu không giấu giếm ho: con đường truyền giáo là con đường gian khổ.
Page 443 of 793
Cũng như Người họ phải đón nhận rủi ro bị chối từ hay xua đuổi; Các ông phải đi
theo Người đến độ phải bị chống đối, phải hy sinh thân mình.
2. ... Một sứ mệnh nối tiếp sứ mệnh của Đức Giêsu.
Sứ mệnh của Nhóm Mười Hai không phải là của riêng các ông, đó chính là sứ
mệnh của Đức Giêsu nối tiếp nơi bản thân các ông: các ông rao giảng cùng một sứ
điệp như Đức Giêsu là “Sám hối” ("Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng” Mc
1,14-15); các ông thực hiện cùng những dấu chỉ như Đức Giêsu là “trừ quỷ” và
nếu Máccô ghi nhận rằng nhờ việc “xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ
khỏi bệnh” thì hẳn là để ám chỉ rằng các ông hành động nhờ quyền năng của một
ai khác là Đức Giêsu vậy.
Là những người được kêu gọi và sai đi, Nhóm Mười Hai không được giới thiệu ở
đây như là những chuyên viên có ít nhiều chuyên môn hay là những người chuyên
trách rao giảng Tin Mừng. J. Delorme kết luận: “Máccô mang lại cho sứ mệnh của
Nhóm Mười Hai một chiều kích rộng lớn hơn cả: không phủ nhận một sự thật là
bất cứ tác vụ nào trong Hội Thánh đều có thể tìm thấy nền tảng nơi sứ mệnh của
Nhóm Mười Hai, trình thuật này của thánh Máccô có thể nhắc cho mọi tín hữu nhớ
rằng họ thuộc về một Hội Thánh được sai đến với mọi người và họ phải là nhân
chứng của Đức Giêsu trước mặt người đời”.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Sứ mệnh của Nhóm Mười Hai,một cột mốc quan trọng và mang nhiều ý
nghĩa” (J.Delorme, “Assemblées du Seigneur” số 46, trang 49).
Không những mang giá trị lịch sử, bài trình thuật về sứ mệnh của Nhóm Mười Hai ở
Galilê, trong Tin Mừng Máccô còn hoàn thành một chức năng cao hơn. Trình thuật
ấy ghi một cột mốc quan trọng, có ý nghĩa, ở buổi ban đầu của Hội Thánh cũng như
trong sự triển khai một công trình vẫn được theo đuổi trong Hội Thánh và thế giới.
Khi đọc trình thuật này Hội Thánh được mời gọi nhận ra ơn gọi của mình. Ơn gọi
này bao hàm một sứ mệnh không cho phép Hội Thánh được tự kết cấu thành xã hội
khép kín đối với chính mình hoặc đối với bất kỳ mô hình văn hóa-xã hội nào. Trong
trình thuật của Máccô, khi sai Nhóm Mười Hai ra đi, không kèm theo một xác định
Page 444 of 793
rõ ràng nào về địa điểm, nơi chốn phải tới để hạn định các ông (so sánh với Mt 10,5-
6 và Lc 9,6; 10,1). Mà theo sau đó là cả một bài tập nghề khó khăn đối với các môn
đệ, khiến Đức Giêsu phải gia tăng các phép lạ và những lời cảnh giác rút vào ngay
trong Do Thái giáo (7,8-13) (...). Theo cái nhìn của Hội Thánh, Nhóm Mười Hai
chính là những bảo chứng cho phần vụ mà Hội Thánh phải gánh vác là giới thiệu
Tin Mừng cho tất cả mọi người.
2. “Được liên kết với sứ mệnh của Chúa” (Đức Cha L.Daloz, trong “Qui donc est-
it?”, Desclée de Brouwer, trang 39).
“Đức Giêsu cho con người liên kết với công việc chính Người đang thực hiện.
Người mở rộng công việc rao giảng, rời bỏ làng mạc cùng gia đình, đi đến các làng
chung quanh mà giảng dạy. Người gọi Nhóm Mười Hai để ở bên Người rồi sai họ
đi. Các ông sẽ phải lao vào cùng một cuộc chiến như Chúa, nên Người ban cho các
ông “quyền trừ quỷ”. Thế là các ông ra đi từng hai người một, kêu gọi người ta ăn
năn sám hối, trừ được nhiều quỷ, chữa nhiều người đau ốm khỏi bệnh. Rồi đây
cuộc đời của các Tông đồ sau khi Chúa sống lại và ban Thánh Thần, sẽ như thế
nào, thì lúc này đã được khởi sự như một bước thí nghiệm vậy. Bởi đấy người môn
đệ của Đức Giêsu chia sẻ sứ mệnh của Người. Người môn đệ ấy loan báo và truyền
đạt ơn cứu độ, ơn chữa lành, ơn giải thoát. Đức Giêsu làm cho người môn đệ ấy trở
thành cộng tác viên của Người. Người môn đệ mang cùng một tâm tư, có chung
cùng hoạt động và những bận tâm như Thầy mình. Từ nay, những “ưu tư” của
người môn đệ trở nên đơn giản vì “Người chỉ thị cho các ông không được mang gì
đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng...”.
Đi theo Đức Giêsu, không phải là sống cách biệt với sứ mệnh. Nhưng là dấn thân
đi đến gặp gỡ mọi người với tinh thần đơn sơ, từ bỏ và tự do, để loan báo tin vui và
mang đến cho họ ơn cứu độ”.
3. “Từ di sản đến cử chỉ đề nghị” (“Thư gởi người Công giáo Pháp”, Cerf, trang
36-37).
Cái thời mà Hội Thánh thực sự hoá thân với đại bộ phận xã hội, dầu gặp phải nhiều
chống đối và thách đố, công việc truyền bá đức tin đều được tiến hành gần như tự
Page 445 of 793
động, nhờ vào những bộ phận chuyên lo việc truyền bá này còn có mặt ở cả những
cơ quan điều hành thông thường của xã hội nữa. Do đó mà kiểm chứng được câu
ngạn ngữ cho rằng người ta không sinh ra làm người tín hữu, nhưng cứ thành
người tín hữu (có đạo theo kiểu cha truyền con nối).
Dần dà với thời gian, chúng ta phải nhìn nhận rằng hoàn cảnh xa xưa này có những
điều bất tiện, bởi lẽ khi việc loan báo đức tin ít nhiều bị thu gọn vào công việc thi
hành những thủ tục gần như tự động để truyền đạt, người ta khó mà nhận thấy
được những lệch lạc có thể xảy ra. Có những lệch lạc thực sự đã dẫn đến một thứ
tục hóa đức tin chừng nào đạo Công giáo nhắm trở thành một phận vụ của xã hội
và Hội Thánh thì được coi như một dịch vụ bình thường của xã hội.
Hoàn cảnh hiện nay lại có những khó khăn mới. Thực vậy, việc truyền bá đức tin
ngày nay đang bị thỏa hiệp, hoặc rất khó thực hiện trong những khu vực rộng lớn
của xã hội Pháp.
Điều có vẻ nghịch lý là hoàn cảnh này đòi buộc chúng ta phải đón nhận chiều kích
mới mẻ của đức tin và kinh nghiệm sống đức tin ấy. Chúng ta không còn có thể chỉ
hài lòng với một di sản đã thừa hưởng dù nó có phong phú đến đâu. Mà phải mở
lòng đón nhận ân huệ Chúa ban trong những điều kiện mới mẻ và đồng thời tìm lại
được cử chỉ ban đầu của việc phúc âm hóa đó là thái độ đề nghị đơn sơ mà cả
quyết của Tin Mừng Đức Kitô (Giáo Hội chỉ rao giảng Tin Mừng như một đề nghị
để mỗi người tự ý quyết định lựa chọn).
CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU, VỊ MỤC TỬ THIÊN SAI
(Mc 6,30-34)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ đám đông như bầy chiên không người chăn dắt...
Sự thể bắt đầu gần giống như một trò chơi ú tim, khác một điều là ở đây người
chơi không có cách để ẩn mình! Thầy trò Đức Giêsu muốn trốn khỏi đám đông, thì
Page 446 of 793
rốt cuộc lại phải chăm lo cho đám đông. Trình thuật nhìn bề ngoài có vẻ như một
cảnh “chụp vội”, nhưng xét kỹ mới thấy là rất công phu. Trình thuật cốt ý làm một
nhịp cầu nối hai sự kiện lại với nhau là công việc truyền giáo vừa hoàn thành của
Nhóm Mười Hai và việc hóa bánh sắp diễn ra bằng cách đặt Đức Giêsu trước mặt
đám đông mà Người không thể lánh khỏi được. Đúng là có một vài chi tiết không
thích hợp, theo như nhận xét của M.E. Boismard: “Việc mô tả đám đông tụ tập lại
thật là kỳ lạ, và người ta có cảm tưởng là Máccô phối hợp hai tư liệu khác nhau.
Theo tư liệu thứ nhất, có một đám đông đã ở bên cạnh các ngài trước khi các ngài
lên đường ra đi (c.31). Họ thấy thầy trò Đức Giêsu bỏ đi (c.33a) nên họ đi bộ
(c.33c) đến nơi trước các ngài (c.33e). Còn theo tư liệu thứ hai, thì có nhiều người
ở quanh vùng khi nghe tin Chúa đến (c.33b) họ liền từ khắp các thành thị chung
quanh đó tuốn đến nơi các ngài đang có mặt (c.33d)”. (“Jésus, un homme de
Nazareth”, Cerf, 1996, trang 89).
Ở đây, Nhóm Mười Hai lần đầu tiên được gọi là “các Tông đồ” (nghĩa là “những
Người-được-sai-đi”) đã đi truyền giáo về. Đây là giờ các ông báo cáo về công việc
truyền giáo ấy: “Các ông kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi
điều các ông đã dạy”. Đầy vẻ ân cần chăm lo cho các cộng sự viên của mình, Đức
Giêsu bảo các ông tìm nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi và trốn khỏi những chuyện rầy
rà vốn làm cho các ông “cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa”. Người bảo các
ông: “anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”.
Nơi đây hoàn toàn hoang vắng! Vậy mà người ta “đã theo đường bộ chạy đến
nơi” trước cả các ngài ở phía bờ bên kia Biển Hồ. Khi các vị vừa ra khỏi thuyền thì
đã thấy đám đông trước mặt mình.
2. ... đến dân tộc được lời Chúa quy tụ:
Thánh sử ghi: “Người chạnh lòng thương họ”. Dịch là chạnh lòng thực ra không
lột được hết ý nghĩa rất mạnh của kiểu nói trong Kinh Thánh: “ruột gan bồn
chồn”. Giống như trường hợp Thiên Chúa tỏ ra với dân Người, trong sách ngôn sứ
Ôxê (11,8); như ông chủ trong dụ ngôn tha món nợ khổng lồ cho người đầy tớ van
xin ông (Mt 18,27); như người Cha thấy đứa con trai đã mất nay trở về (Lc 15,20);
như người Samaria trước cảnh người đàn ông bị cướp đánh nhừ tử nằm lây lất bên
Page 447 of 793
đường (Lc 10,33); như Đức Giêsu trước cảnh hai người mù lòa van xin khi Người
vừa ra khỏi Giêricô (Mt 20,34); hoặc như lần khác, trước những giọt nước mắt đầm
đìa của bà quả phụ Naim trên đường đi chôn đứa con duy nhất của bà (Lc 7,13).
Từng ấy nơi lòng thương xót bao la của Thiên Chúa đối với con người được cử
hành, được biểu lộ ra nơi con người Đức Giêsu Kitô.
Như vậy là trong trích đoạn Tin Mừng Chúa nhật 16 này, qua thái độ Đức
Giêsu “chạnh lòng” thương đám dân chúng, đáp lại nỗi khốn khổ của họ, chính là
lòng thương xót của Chúa được mặc khải, tình thương yêu của Người được biểu lộ
ra; chính là lời Thiên Chúa hứa được thực hiện, như phần tiếp theo của trình thuật
sẽ cho thấy.
“... vì họ như bầy chiên không người chăn dắt”. Biểu tượng của đoàn chiên và
người Mục tử là những chủ đề quen thuộc trong Cựu Ước. Cựu Ước thường dùng
những hình ảnh ấy để gợi nghĩ đến tình cảnh đáng thương của dân Chúa bị bỏ rơi,
vất vưởng, không người chăn dắt như Êgiêkien 34 hoặc Giêrêmia được trích đọc
trong bài đọc I hôm nay. Cựu Ước cũng dùng biểu tượng ấy để tán tụng sáng kiến
của Chúa và Người lãnh đạo đoàn chiên của Người, như còn thấy trong Giêrêmia
23, hoặc Thánh vịnh 22 được dùng làm đáp ca của Chúa nhật này và là Thánh vịnh
tạo hậu cảnh cho trình thuật của Máccô. Nhưng lời Tin Mừng hay dùng, đặc biệt gợi
nhớ lại lời Môsê cầu nguyện cùng Chúa trước khi chết; ông xin Chúa ban cho dân
Người một vị lãnh đạo “để cộng đoàn dân Chúa không rơi vào tình trạng bầy chiên
không người chăn dắt” (Ds 27,17).
Vậy giờ đây, Máccô mời gọi chúng ta cùng ngài hướng nhìn về Đức Giêsu như vị
Mục Tử Thiên Sai mà các ngôn sứ đã loan báo; như Môsê mới của một Xuất hành
mới; như Đấng Chúa sai đến để quy tụ một dân mới và dưỡng nuôi họ bằng Lời và
Lương thực của Người.
- Máccô kết luận: “Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều”. Việc đầu tiên Người
đáp ứng những nhu cầu của dân chúng là dạy dỗ, dùng lời có khả năng quy tụ, tập
họp, sau đó là săn sóc và cung cấp lương thực cho dân.
J.Hervieux nhận xét: “Thánh sử đã hai lần ghi nhận tầm quan trọng của lời Thầy
dạy dỗ (1,22; 4,1-2) không lần nao Máccô ghi rõ ràng nội dung lời dạy dỗ. Cả ở đây
cũng vậy. Nhưng sự việc diễn ra lại mang nhiều ý nghĩa. Trước khi phân phát lương
Page 448 of 793
thực thì tiên vàn Đức Giêsu đã dùng lời mà quy tụ người ta lại. Trình thuật về hóa
bánh xảy ra sau đó không được tách biệt với việc xảy ra lúc trước. Chính nhờ “Lời”
mà Đức Giêsu quy tụ được đám đông thành một dân mới của Thiên Chúa. Hội
Thánh lúc ban đầu đã ghi nhớ rõ ràng và cẩn thận duy trì việc này. Trong cử hành
nghi lễ bẻ bánh, Hội Thánh luôn đặt “hai bàn” nối tiếp nhau: đầu tiên là bàn để
Lời, rồi mới đến bàn để bánh” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 95).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Từ một đám đông không người chăn dắt, Đức Giêsu khai sinh một dân
tộc” (G.Bessière, trong “Dieu si proche, năm B), Desclée de Brouwer, trang 125-
126).
“Kìa họ đang trở về, những con người mà Đức Giêsu đã sai đi trên mọi nẻo đường.
Không mang theo lương thực, tiền bạc, bao bị. Họ chỉ được mang theo một cái áo
và cây gậy đi đường. Các ông ra đi nhẹ nhàng như gió Thánh Linh. Nhưng các ông
có quyền trừ quỷ, chữa người đau ốm khỏi bệnh. Các ông kêu gọi người ta ăn năn
sám hối, dứt khoát trở lại với Đấng hoán cải lòng người và có thể biến đổi toàn bộ
xã hội.
Kìa họ đang trở về, những con người tay mang gậy. Các ông phải trở về báo cáo về
chuyến đi của mình! Các ông quây quần bên Đức Giêsu “và kể lại cho Người biết
mọi việc các ông đã làm và mọi điều các ông đã dạy”. Các ông đã không chỉ nói
suông mà còn hành động, như Đức Giêsu đã làm gương. Tin Mừng không chỉ ở
trong những lời nói suông mà là bằng những việc làm: một cuộc sống chứng từ.
Chúa nói với các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng
mà nghỉ ngơi đôi chút”. Nhóm nhỏ đó cần tìm lại được những giây phút thân tình
với Chúa, và được Người bồi dưỡng cho tâm hồn. Tiên vàn Chúa đã chọn các ông
để các ông “ở với Người” (Mc 3,14) rồi mới sai các ông đi rao giảng. Ngày mai
đây các ông sẽ lại phải ra đi, có mang gậy hay không nhưng hiện giờ thì còn cần
phải được thưởng thức thêm hương vị của tình nghĩa rạng ngời, phải nói cho
Người biết rằng hạt giống gieo đã mọc lên, phải nhận định cho rõ ràng hơn cái gì
đã làm và cái gì còn phải làm. Phải ra đi, rồi phải biết lui về nơi yên tĩnh hoặc
trong thanh vắng của tâm hồn, thiết tưởng luôn luôn là vấn đề sinh tử.
Page 449 of 793
Đức Giêsu đã kéo các môn đệ của Người ra khỏi vòng xoáy của cơn lốc đám đông.
Những kẻ lui người tới, những cuộc chuyện trò, những lúc gặp gỡ không để cho
các ông có thời giờ ăn uống nữa. Đức Giêsu vẫn là trọng tâm của phong trào quần
chúng này. Người cố gắng “đồng hội, đồng thuyền”với các tông đồ. Khi thuyền
các ngài cập nơi được kể là hoang vắng, “Đức Giêsu thấy một đám người rất
đông”.
Người đã - theo đúng chữ - “bồn chồn ruột gan”, như Người cũng đã cảm thấy khi
đứng trước những người ốm đau hay tật nguyền. Bởi lẽ họ “như bầy chiên không
người chăn dắt”, nghĩa là một quần chúng lạc đường đang trông mong một vị
Thiên Sai nào đó. Cả một quần chúng bệnh hoạn...
Trong đám quần chúng này, Đức Giêsu sẽ khai sinh ra một dân tộc. Người bắt
đầu “dạy dỗ” họ, bởi lẽ“người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ
mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra” (Dnl 8,3). Sau đó, Người sẽ hóa bánh ra nhiều
là Manna mới để làm giao ước mới cho một dân tộc đang trên đường xuất hành. Cả
một tương lai bao la được cô đọng trong cảnh quá mạnh này.
2. “Thách thức lớn lao nhất cho việc chỉnh đốn mục vụ hiện hành...” (J.Rigal
trong “Fêtes et Saisons”, số 483: “Để chuẩn bị tương lai Giáo Hội”, trang 11-12).
Thiết tưởng Hội Thánh sẽ đi lầm đường nếu vì nghĩ đến tương lai mình, mà chỉ lo
lắng trước tiên cho sự sống còn của mình. Thiết tưởng Hội Thánh sẽ không tìm,
được đường đi cho mình khi chỉ con đường trong sự thu mình vào nội bộ và cậy
dựa vào việc củng cố hàng ngũ của mình.
Thách đố lớn lao nhất cho việc chỉnh đốn mục vụ hiện hành, tất nhiên không phải
là thách đố về số người điều hành, hay là về nguồn tài chánh, cho dù những vấn đề
này có tầm quan trọng thế nào đi nữa. Đúng hơn chính là thách đố về nhiệt tình
truyền giáo và sống tình huynh đệ, yêu thương đối với thế giới chung quanh ta.
Người ta cũng có thể nói được là Hội Thánh đánh mất đi lẽ sống của mình và tự
tan rã, nếu chỉ quan tâm đến chính mình hơn là lo cho những con người nam nữ mà
Hội Thánh được sai đến. Trái lại Hội Thánh được biến đổi, tìm được nhuệ khí mới,
khi nỗ lực đối chiếu sứ điệp Tin Mừng với nếp sống duy thực của những con người
thời nay, và với những thách đố của lịch sử. Cần nhắc lại rằng truyền giáo không
Page 450 of 793
nhằm bành trướng Hội Thánh mà nhắm mở rộng Nước Trời.
Mọi lựa chọn liên quan tới tương lai của Hội Thánh đều phải quy hướng trước nhất
về mục tiêu truyền giáo. Điều này sẽ không bao giờ nói đủ. Được Chúa triệu vời,
cộng đoàn Kitô hữu quy tụ để cầu nguyện, đón nhận Lời Chúa, liên hệ Lời Chúa
với những khát mong của con người thời nay. Bởi lẽ việc quy tụ luôn được bố trí
để hướng tới sự ra đi, gần gũi, chia sẻ. Đáp lại tiếng Chúa kêu mời tụ họp, tốt rồi,
nhưng còn để hòa mình hơn vào cuộc sống thường ngày của mọi người, hầu làm
chứng Tin Mừng Phúc Âm cho họ.
Công đồng Vatican II mở đầu Hiến chế Mục vụ “Gaudium et Spes” bằng những lời
thấm thía sau đây:“Vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của con người ngày
nay... cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của các môn đệ Đức Kitô”.
Khi phác họa bản đồ mục vụ của địa phận, thiết tưởng phải tự hỏi xem làm thế nào
để hiện thực hóa những lời kêu gọi này của Công đồng Vaticanô II trên một quy
mô thật rộng rãi.
CHÚA NHẬT XVII THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU HÓA BÁNH VÀ CÁ RA NHIỀU
CHO ĐÁM ĐÔNG ĂN
(Ga 6,1-15)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Bánh hóa nhiều dư dật...
Tạm rời bỏ Tin Mừng Máccô, sách Bài đọc năm B hôm nay lấy ở Tin Mừng Gioan
câu chuyện Chúa hóa bánh ra nhiều, rồi tiếp liền đó là “diễn từ về Bánh trường
sinh” được phân chia để đọc liền trong bốn Chúa nhận tiếp theo.
Chỉ có phép lạ hóa bánh là được cả bốn Tin Mừng cùng tường thuật (Máccô còn
tường thuật tới 2 lần ở 6,35-44 và 8,1-9). Khi tường thuật việc Hóa bánh, tác giả
Tin Mừng bốn đã tập trung vào Đức Giêsu như con người lèo lái hành động từ đầu
đến cuối.
Page 451 of 793
- “Sang bên kia Biển Hồ Galilê”, Đức Giêsu “lên núi” và “ngồi” đó với các môn
đệ.
- Người “ngước mắt lên” và nhìn “thấy đông đảo dân chúng” đến với mình.
- Hoàn toàn biết mình sắp làm gì rồi, Người hỏi ông Philípphê: “Ta mua đâu ra
bánh cho họ ăn đây?”. Câu hỏi thật lấp lửng: “Thưa có mua đến hai trăm đồng
bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút”.
- Dù chẳng có sự tương xứng (5 cái bánh và 2 con cá thì thấm vào đâu với đám
đông chừng 5000 người), Người vẫn nói: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống
đi”.
- Người cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn và phân phát thật sự bánh đã hóa ra rất nhiều.
- Người bảo các môn đệ thu lại những miếng thừa.
- Sau cùng biết được ý đồ và sự hồ hởi của dân chúng sau khi đã được ăn no,
Người lại lánh mặt đi lên núi một mình.
2. Manna mới trên đường Xuất hành mới...
Trình thuật này tập trung vào Đức Giêsu, lại mang âm hưởng sâu xa của thời dĩ
vãng xa xưa trong Cựu Ước mà nay đang ứng nghiệm nơi Đức Giêsu; trình thuật
cũng loan báo bí tích Thánh Thể.
Chuyện kể lấy hậu cảnh là Thánh Kinh (Cựu Ước) nên cần được khai thông để có
thể thấu triệt được tất cả ý nghĩa phong phú của câu chuyện.
+ Tác giả trình thuật lấy hứng từ việc hóa bánh xảy ra trong thời ngôn sứ Êlisê.
- Cùng không có sự cân xứng
. 20 bánh lúa mạch cho 100 người, trong trường hợp của ngôn sứ Êlisê;
. 5 cái bánh và 2 con cá cho chừng 5000 người đàn ông, trong Tin Mừng.
- Các người chứng kiến cùng tỏ vẻ lo lắng:
- “Làm sao mà đủ cho 100 người được?” người đầy tớ của ngôn sứ Êlisê hỏi.
- “Thưa, có mua đến 200 đồng bạc bánh cũng chẳng đủ...”, ông Philípphê trả lời.
- Cùng ra lệnh bảo làm:
. “Cứ cho hết mọi người ăn”, ngôn sứ Êlisê nhấn mạnh.
. “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”. Đức Giêsu bảo.
- Bánh ăn rồi đều cùng có dư thừa:
Page 452 of 793
. “Họ ăn rồi mà còn dư lại...”, trình thuật của sách Các Vua quyền hai.
. “Họ chất đầy được mười hai thúng miếng bánh vụn”, Tin Mừng Gioan viết.
Như vậy, thánh Gioan muốn cho thấy rằng việc làm của Đức Giêsu vượt trội hơn
hình ảnh mờ nhạt của Cựu Ước tiên báo về thời của Đấng Thiên Sai nhiều. Và nếu
bánh thừa nhiều vô vàn hơn thời kỳ ngôn sứ Êlixê còn thừa, thì chính là để ngụ ý
rằng hôm đó Đức Giêsu không những bẻ bánh cho đám đông ăn, mà còn cho hết
thảy mọi người nữa.
+ Trình thuật của Gioan cũng ám chỉ nhiều đến những biến cố của thời Xuất hành.
. Đức Giêsu đã lên “núi”, núi Sinai mới nơi đó Người là Môsê mới, sẽ ban Lời
Chúa và Manna mới cho dân Người.
. Tác giả xếp đặt cho cảnh xảy ra vào “ít ngày trước Lễ Vượt qua”, đặt biến cố vào
bối cảnh cuộc giải thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập có ngụ ý đây chính là một cuộc
Xuất Hành mới đang mở màn, một cuộc Vượt qua mới được loan báo, lễ vượt qua
của Đức Giêsu (cf. Ga 2,13-20; 11,55-57).
. Còn về câu Chúa hỏi Philípphê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” chính là
tiếng vang vọng lại lời của Môsê hỏi Thiên Chúa khi dân Do thái lẩm bẩm kêu
trách ông trong hoang mạc: “Con sẽ kiếm đâu ra thịt mà cho dân này đây?”. (Ds
11,13). Nhưng X.Léon-Dufour nhận xét thêm: “Khác với Môsê có vẻ lo lắng, Đức
Giêsu “đã biết Người sắp làm gì rồi”... Việc Đức Giêsu sắp “làm” đây sẽ không
chỉ là một việc lạ lùng sắp diễn ra mà còn bao gồm luôn chính thực tại mà phép lạ
ấy là dấu chỉ nữa: để cho muôn người được sống, Đức Giêsu sẽ ban không chỉ
những lời nghe được từ Cha, mà cả chính bản thân Người qua cái chết nữa. Điều
này còn quí trọng hơn cả những tấm bánh hóa nhiều lạ lùng hôm nay.” (“Lecture
de l'Evangile selon saint Jean”, cuốn II, Seuil, trang 107).
Nếu Gioan thêm câu “Người nói thế là để thử ông”, thì cũng là để ám chỉ những
thử thách dân Do Thái đã trải qua xưa trong cuộc hành trình qua hoang mạc vậy.
Ngần ấy hình ảnh ám chỉ như vậy, khiến tấm bánh hóa nhiều chính là Manna mới
dành để dưỡng nuôi một dân mới do Đức Giêsu là Môsê mới lãnh đạo.
- Nhưng nếu trình thuật này mang âm hưởng sâu xa của thời Cựu Ước xa xưa, thì
đồng thời cũng báo trước Bí tích Thánh Thể.
A.Marchadour nhận xét: “Lời lẽ của trình thuật, “Người cầm lấy bánh, dâng lời tạ
Page 453 of 793
ơn” (c.11) chính là những lời cộng đoàn Gioan vẫn thường nghe trong những buổi
cử hành Thánh Thể... Như ta được biết, trong bữa ăn tối trước khi chia tay, chính
Đức Giêsu làm cử chỉ phân phát, (chứ không phải các môn đệ đã làm việc này theo
như tường thuật của ba Tin Mừng nhất lãm). “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo
phí” (c.12) lời nhận xét này ngụ ý diễn tả thời điểm lịch sử của Đức Giêsu là trổi
vượt, rất đáng trân trọng, nên đừng để uổng phí. Người ban dư đầy ân huệ, để chính
Giáo Hội cũng được thụ hưởng dồi dào. Đức Giêsu đến “cho người ta được sống và
sống dồi dào” (10,10). Phải dồi dào đủ cho hết thảy các thế hệ Kitô
giáo” (“L'Evangile de Jean”, Centurion, trang 101).
3. Đức Giêsu là Môsê mới lãnh đạo cuộc Xuất hành mới. Đây là trường hợp hi
hữu trong Tin Mừng Gioan: Đấng làm phép lạ ấy được dân chúng hoan hô, vì họ
nhận thấy Người còn hơn là vị ngôn sứ; Người là nhân vật Thiên Chúa hứa trong
Nhị Luật 18,15 giống như Môsê; dân chúng nói: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ,
Đấng phải đến thế gian”.
Nhưng thay vì lấy lòng tin để mở lòng ra đón nhận Đấng mà phép lạ ấy nói cho
biết, thì dân chúng lại chỉ nghĩ đến cơm bánh mà họ đã được no nê. Họ còn ra sức
giam hãm Đức Giêsu trong quan niệm quá phàm trần họ vốn có về Đấng
Mêsia: “Họ sắp đến bắt Người đem đi mà tôn làm vua”.
Vì thế Đức Giêsu lánh mặt đi “lên núi một mình”. Người không phải là “vị ngôn
sứ” đúng như họ mong muốn khi trông đợi một Đấng Mêsia trần tục.
A.Marchadour kết luận: “Thánh Gioan đã khéo léo lồng vào câu chuyện này ba
thời điểm khác nhau: thời Xuất hành lúc dân Israel đã bắt đầu rong ruổi trong sa
mạc, thời gặp gỡ lịch sử với Đức Giêsu làm khung cho câu chuyện, và thời của
Giáo Hội. Điều đó phải muốn nói lên rằng qua ba hoàn cảnh lịch sử khác nhau
này, vẫn một câu hỏi căn bản còn phải được đặt ra là: Làm thế nào để sống tin
tưởng vào Chúa khi ở trong sa mạc (manna)? trong lúc Chúa nhập thể ở giữa con
người (Đức Giêsu)? và trong Giáo Hội (Thánh Thể)?
Trong tư tưởng của Gioan, Đức Giêsu không nhắm mục tiêu tỏ bày lòng thương xót
của Người đối với đám đông đang đói cho bằng muốn mạc khải nhân tính đích thực
của mình; vì thế Gioan đã đẩy các môn đệ lui vào hậu cảnh, để tất cả câu chuyện
Page 454 of 793
tập trung vào con người toàn năng là Đức Giêsu, Đấng lèo lái các biến cố và làm
cho các biến cố có ý nghĩa. Trình thuật kết thúc bằng một thất bại, nhưng phần sau
câu chuyện lại sẽ cố gắng làm cho mạc khải được sáng tỏ khi đào sâu ý nghĩa biểu
tượng của bánh vốn đã có ngay trong dấu chỉ rồi. Người ta sẽ nhận ra ngay được
rằng Đấng ban lương thực, thì chính Người cũng là lương thực nuôi sống mọi
người.” (O.C. trang 101).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Một dấu chỉ cần tìm ra ý nghĩa, một mầu nhiệm cần phải hiểu
biết” (F.Deleclos, trong “Prends et mange la Parole de Dieu”, Centurion-Duculot,
trang 156-157).
Trong tâm tưởng của Đức Giêsu Nagiarét, đây chính là một kiểu chia sẻ lương
thực mới lạ... Một dấu lạ gây được niềm hồ hởi, những sẽ bị ngộ nhận. Một dấu lạ
cần tìm ra ý nghĩa, một mầu nhiệm cần phải hiểu biết, mà chỉ có đức tin mới tiếp
cận được. Một Bánh Trường sinh cần khám phá. Nhưng Bánh nào và sự sống nào?
Chắc hẳn chúng ta đều bị lôi cuốn muốn đọc những biến cố này một cách quá ư
duy vật khi chỉ cho đó là phép lạ. Nên không đòi hỏi nhiều đức tin. Trái lại
điều “người môn đệ Chúa yêu” trình bày, là thuộc lãnh vực thiêng liêng. Nên coi
như phải đòi hỏi nhiều đến đức tin, bởi lẽ, đàng sau hình ảnh hay dấu chỉ là chân lý
sâu xa phải đạt tới, là giáo lý Chúa dạy, là kho tàng phong phú Chúa ban cho.
Dân chúng thích được ăn “bánh ngọt” mà không quan tâm đến Đấng muốn nhân
đấy tỏ mình ra là Đấng Mêsia mà đức tin cho biết là Đấng ban tặng lương thực và
là chính lương thực. “Các ông đi tìm tôi, không phải vì các ông đã thấy những dấu
lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê” (Ga 6,26).
Manna trong sa mạc xưa đã nên như biểu tượng nói lên tính cách chân thật của Lề
Luật vì rằng khi Thiên Chúa thử thách dân Người và thực hiện vô số những dấu lạ, thì
Người muốn dạy cho họ biết rằng:“Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng
còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra” (NL 8,3b).
Lương thực của kẻ nghèo và vài con cá nhỏ cũng đã được coi như một Manna mới.
Nhưng đàng sau những thực tại khiêm tốn của con người, đức tin sẽ phải dần dần
tìm thấy ở đấy là nghi lễ “Bẻ Bánh”tên ban đầu được dùng để chỉ cử hành Thánh
Page 455 of 793
Thể. Đức Giêsu là Lời và Bánh, ban mình làm lương thực cho dân mới mà Người
đã qui tụ lại để khai trương và xây dựng một vương quốc sung túc mọi bề.
Giờ đây hẳn chúng ta cũng đang ở trước “một phép lạ lịch sử” gây ngỡ ngàng cảm
phục, khiến chúng sẽ phải vỗ tay ca ngợi Đấng làm phép lạ và gợi cho lòng ta ước
muốn tôn Người làm vua - cứu tinh vậy”.
2. “Từ Mười Hai Thúng, chúng ta nhận lấy Bánh Thánh Thể” (Mgr. L. Daloz,
trong “Nous avons vu sa gloire”, DDB, trang 130).
Những kiểu nói này dùng trong kinh nguyện Thánh Thể ngày nay: Cầm lấy bánh,
tạ ơn, bẻ ra, trao cho, hẳn phải làm ta nghĩ ngay đến mối liên hệ giữa bữa ăn đột
xuất ngoài trời khi xưa và Bữa Tiệc Ly. Chính Đức Giêsu trao bánh cho mọi
người; một cử chỉ hoàn toàn khó tin, bởi lẽ làm sao mà chính Người có thể phân
phát bánh cho cả năm ngàn Người? Điều đó cũng khiến ta phải nghĩ rằng tấm bánh
hóa nhiều đó là dấu chỉ của Thánh Thể.
Sau cùng, còn lại mười hai thúng đầy, số mười hai chỉ mười hai chi tộc Israel có
nghĩa là ân huệ Chúa ban sẽ luôn dư dật cho Israel mới. Mười hai thúng cũng nói
lên sự dồi dào phong phú của Chúa! Chính trong mười hai thúng này mà chúng ta
được múc lấy tình yêu vô tận, không bao giờ cạn kiệt, được nhận lấy bánh thánh từ
bàn tiệc Thánh Thể, bánh đem lại phúc trường sinh.
3. “Phải vừa là người của lương thực hằng ngày, vừa là người của Thánh
Thể” (H.Vulliez, trong “Dieu si proche. Năm B”, Desclée de Brouwer, tr.76-77).
Dấu lạ Đức Giêsu làm diễn ra thật vĩ đại. Nên sau đó những kẻ mục kích nhìn nhận
Người là vị ngôn sứ phải đến và muốn tôn Người làm vua, âu cũng là điều dễ hiểu!
Nhưng rõ ràng cũng chính bởi tại đó nên mới xảy ra đổ vỡ. Đức Giêsu phải lánh ra
và rút lui. Khi gặp lại họ ở phía bên kia Biển Hồ, Người phải giải thích nhiều để họ
hiểu rằng sự sống Người đến để ban cho họ không phải là chuyện ăn uống sinh
sống ở đời này. Đó là sự sống đời đời. Bánh Người chia cho ăn hôm ấy chỉ là thứ
đồ ăn mau hư nát. Thực ra, đó chính là dấu chỉ của một lương thực khác, thứ lương
thực “trường tồn đem lại phúc trường sinh” (6,27). Phải có được sự tỉnh táo của
Đức Giêsu thì những dấu lạ Người làm cho con người mới không bị thu hẹp vào
Page 456 of 793
chỉ một vấn đề tìm thỏa mãn những nhu cầu trần thế mà thôi. Phải được Người gắn
bó ta với sứ mệnh Chúa Cha đã trao phó cho Người.
Chúng ta cũng sẽ gặp phải cơn cám dỗ này, mối nguy hiểm này là khuynh hướng
thích thu hẹp lại. Những nhu cầu cấp bách vốn dằn vặt con người khiến chúng ta
phải trăn trở. Chúng ta đành phải dấn thân như Đức Giêsu để đối phó với những
nhu cầu của họ. Thái độ dấn thân này, đối với lòng tin của ta, là dấu chỉ tình yêu
của Chúa muốn cho con cái Người được hạnh phúc. Chúng ta không thể vô tình
trước các nỗi bệnh tật, đói khát, bất công. Ta phải không ngừng mở rộng con tim
và bàn tay, không ngừng bắt tay vào việc chia sẻ và xây dựng một thế giới công
bằng và có tình liên đới. Việc làm ấy tham dự vào sứ mệnh của ta. Đồng thời ta
phải tỉnh thức để không chỉ thu hẹp tầm nhìn vào những nhu cầu vật chất mà thôi,
không say sưa vì khao khát cho công việc thành tựu, hoặc ngây ngất trước vẻ cao
cả lớn lao của công trình đang thực hiện. Ta phải mở mắt nhìn vào một nhu cầu
khác kín đáo hơn, vì sâu xa hơn: đó chính là sự sống đời đời, chỉ sự sống đó mới
làm cho con người được phỉ chí toại nguyện. Ăn uống no nê, con người chưa lấy
làm đủ. Đây là một thế quân bình khó giữ. Chúng ta vừa phải là những con người
đem lại cơm no áo ấm, vừa phải là những con người đem đến Thánh Thể”.
CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU, BÁNH TRƯỜNG SINH
(Ga 6,24-35).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ lương thực “mau hư nát”... đến lương thực “trường tồn":
Sau phép lạ hóa bánh, Đức Giêsu “đã lánh mặt đi lên núi một mình”. “Chiều
đến”, các môn đệ Người xuống thuyền đi sang “bên kia Biển Hồ”, còn Đức Giêsu
lát sau đó “đi trên mặt biển” mà đến với các ông. Hôm sau đám đông cũng xuống
thuyền vượt qua Biển Hồ về hướng Capharnaum để tìm kiếm Người. Mọi người
sắp được Chúa mời gọi sống một cuộc “vượt qua” khác, sâu xa hơn nhiều: vượt
Page 457 of 793
qua từ bánh hóa nhiều đến với Đấng ban bánh ấy, vượt qua từ dấu chỉ là bánh đến
với Đấng chính là bánh trường sinh.
- Trước tiên Chúa cảnh giác đánh thính giả của Người về mong muốn lệch lạc của
họ. Họ có sự hiểu lầm về lương thực (xem sự hiểu lầm của phụ nữ Samari về nước
uống): “Các ông đi tìm tôi, Chúa nói với họ, không phải vì các ông đã thấy dấu lạ,
nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê”. X.Léon-Dufour nhận xét: “Động cơ
thúc đẩy họ vẫn là mùi vị của bánh trần gian: họ đã không nhìn thấy trong ân huệ
bánh dư thừa, dấu chỉ của một lương thực khác phải tìm kiếm, thứ lương thực
thường tồn ban phúc trường sinh mà Con Người sẽ ban cho” (“Lecture de
l'Evangile de Jean”, cuốn II, Seuil, trang 132). Chính thứ lương thực này mà con
người phải khao khát được ăn; chính vì lương thực ấy mà con người phải “làm
việc” để kiếm tìm.
- Ngộ nhận mới do những từ ngữ “làm”, “những việc” gợi nên. Dân chúng
hỏi: “Chúng tôi phải làm gì để thực hiện những việc Thiên Chúa muốn?” Theo họ
nghĩ, đó là những việc bên ngoài mà Chúa đòi hỏi nơi những kẻ thờ phượng
Người, như những nghi lễ và một số những việc khác.
Lập tức Đức Giêsu bắt họ bỏ qua “những việc” (số nhiều) để nghĩ đến “Việc Thiên
Chúa” (số ít); bởi lẽ “việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Đấng
Người đã sai đến”.
2. Từ “bánh bởi trời”... đến chính Đấng là “bánh trường sinh"
Những người đàm đạo với Chúa xem ra sẵn lòng tin nhận Người là Đấng Thiên Chúa
sai đến, nhưng dẫu sao cũng có điều kiện: “Ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi
thấy để tin ông?”.
Dân chúng vừa mới được thấy dấu lạ là bánh hóa nhiều, thế mà họ còn đòi xem một
dấu lạ khác, thì kể cũng là lạ thường. Nhưng ta đừng quên câu chuyện mới xảy ra
gần đây, khi những người miền Galilê này đã coi Đức Giêsu như Vị Ngôn sứ, đó là:
theo truyền thống tiên tri, một dấu lạ được chứng thực là đúng thì phải được người
thực hiện nó loan báo trước. X. Léon-Dufour còn nhấn mạnh: “Thực ra người ta
không đòi hỏi Chúa thực hiện ngay dấu lạ, mà chỉ cần nói cho biết Người sẽ làm
dấu lạ nào” (O.C., trang 134).
Page 458 of 793
Giống như phụ nữ Samari nại đến tổ phụ Giacóp (4,12), những người Do Thái nại
đến tổ phụ Ápraham, thì đám đông người miền Galilê nại đến Môsê, người đã bầu
cử với Chúa ban cho có manna: “Tổ tiên chúng tôi đã ăn manna trong sa mạc”.
- Đức Giêsu đã bài bác lối giải thích của họ, dựa vào lời họ trưng dẫn trong sách
Xuất hành mà làm bằng cứ:
+ Người ban manna, “bánh bởi trời” không phải là Môsê, như ý họ muốn nói,
nhưng là Đấng mà Người gọi là “Cha” của Người.
+ Điều cải chính trên về ai là kẻ ban phát manna không chỉ nói về thời dĩ vãng xa
xưa của cha ông họ khi Xuất Hành, mà còn liên quan tới thời buổi này đối với
những kẻ đang nghe Chúa nói. Ân huệ manna đó được ban cho chính họ ngay lúc
này, ơn huệ đó là đích thực. Lương thực Chúa Cha ban cho hôm nay làm cho hình
ảnh manna tiên báo và những lời hứa của Luật được ứng nghiệm. X.Léon-Dufour
viết tiếp: “Giữa quá khứ và tương lai thì đây là “hiện tại” của Thiên Chúa. Từ
việc nhớ lại “manna trong sa mạc” (hồi ức) và khao khát “được ăn mãi thứ bánh
ấy” (trông mong) người ta đạt tới thực tại mang tính bản thể” (O.C., trang 137).
+ Sau cùng “Bánh Thiên Chúa ban, bánh từ trời xuống” không chỉ dành riêng cho
một mình dân Israel thôi. “Bánh đem lại sự sống cho thế gian” ấy, hết mọi dân tộc
trên trái đất đều có quyền được hưởng.
- “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy”, dân chúng liền nói,
giống như phụ nữ Samari đã nói với Đức Giêsu bên bờ giếng Giacóp: “Thưa Ngài,
xin Ngài cho tôi thứ nước ấy” (4,15).
- Với lời lẽ trang trọng Chúa nói với họ “chính tôi đây là bánh trường sinh”, bánh
các ông ao ước ăn đó, là chính tôi đây. “Đức Giêsu làm ứng nghiệm nơi Người
hình ảnh manna mang tính cánh chung vậy” (X.Léon-Dufour, Sđd, trang 136).
Bởi vậy, điều kiện duy nhất để được ăn bánh đó là “đến” với Người và “tin” vào
Người. Vì tự coi mình là sự Khôn ngoan của Thiên Chúa (Kn 9,1: bài đọc I Chúa
nhật 20), là Nguồn sống đáp ứng được sự đói, khát của con người, Đức Giêsu trân
trọng mời gọi anh em Người tới dùng bữa: “Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai
tin vào tôi, chẳng khát bao giờ”.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
Page 459 of 793
1. “Từ bánh được ban tới Người ban bánh, từ dấu lạ tới Đấng mà dấu lạ biểu
thị” (R.Josse trong “Célébrer” tạp chí của CNPL, số 240, trang 41).
Câu hỏi tỏ vẻ quan tâm ghi ở đầu trình thuật này ("Thưa Thầy, Thầy đến đây bao
giờ vậy") cho thấy đám đông có phần nào bị lạc hướng. Họ đã tìm kiếm Đức
Giêsu, nhưng không phải để hiểu biết Người: dấu lạ đã chỉ khơi dậy nơi lòng họ
ước muốn có bánh ăn, chứ không phải niềm khao khát được ánh sáng soi rọi giúp
hiểu biết về con người Đức Giêsu. Họ chẳng hiểu được ám chỉ về quyền năng của
Con Người. Theo kiểu đối thoại, Tin Mừng Gioan lần lượt trình bày cho biết sự
ngộ nhận do họ không hiểu biết.
Họ ỷ mình đã từng được biết câu chuyện manna ghi trong sách thánh. Đức Giêsu
vịn vào lý lẽ của họ và hướng người nghe chú tâm đến Thiên Chúa: Môsê xưa đã
cho các ngươi ăn bánh bởi trời, nhưng không phải là bánh bởi trời đích thực, mà
chỉ là bánh nếm thôi. Trong Xuất Hành, manna nói lên ân huệ cụ thể thật cần thiết,
là lương thực được cung cấp sáng chiều: người ta hầu như nghĩ tưởng đến trình
thuật về sáng tạo, lực sáng tạo của Chúa hoạt động một cách vô cùng rộng rãi.
Nhưng ân huệ ấy vì là dấu chỉ thôi thúc lòng tin, nên phải nhắc nhở (con người thụ
hưởng) nhớ đến Đấng ban phát ơn tuy mắt không thấy, nhưng Ngài vẫn hiện diện
và hoạt động, vẫn lèo lái con đường giải thoát. Bánh Chúa ban, lúc này đây, là
chính Đấng từ trời xuống, Đấng đem lại sự sống cho thế gian.
Cuộc đối thoại sẽ còn dẫn đến một ngộ nhận mới cũng giống như ngộ nhận của
phụ nữ Samari nơi Ga 4,15: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh
đó!”. Nay Chúa không lấy một cái gì đó mà cho người ta, Chúa cho chính mình
Người. Từ quan tâm đến việc Chúa làm, người ta chuyển quan tâm đến Người là
ai. nghĩa là phải từ bánh được ban tới Người ban bánh, từ dấu lạ tới Đấng mà dấu
lạ ấy biểu thị. Lòng tin vào Đức Kitô đòi phải có một chuyển biến sâu xa tự thâm
căn con người vậy.
2. “Lương thực đích thực” (Đức Cha L.Daloz, trong “Nous avons vu sa gloire”,
Desclée de Brouwer, trang 81-82).
“Việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Đấng Người đã sai đến”. Lời
khẳng định mạnh mẽ này phơi bày điều thầm kín từ đáy lòng họ. Họ đã biết đôi chút
Page 460 of 793
về Đức Giêsu. Họ đã muốn tôn Người làm vua, sau khi được thấy dấu lạ hóa bánh.
Điều Chúa yêu cầu họ lúc này có tính cách bó buộc. Họ phải tin vào Người, phải từ
bỏ những tính toán riêng tư để đem lòng tin cậy Người. Đó cũng chính là vấn đề
quyết liệt được đặt ra cho tất cả những ai gặp gỡ Đức Giêsu, cho cả chính chúng ta
nữa. Ta có nhận là không nhờ Người để rà xem những ý tưởng riêng tư của ta đúng
hay sai, để thực hiện những chương trình của ta, mà trái lại ta biết nhờ Người giúp đi
vào chương trình Người hoạch định, đi theo Người đến nơi Người muốn đưa ta đến?
Những người đàm đạo với Chúa khi ấy lẫn tránh không muốn sự lựa chọn quyết liệt
này. Họ muốn được kiểm chứng, họ cần phải có được một cuộc “giám định lại”,
một dấu lạ khác... Họ không muốn dấn thân: “Ông làm được dấu lạ nào cho chúng
tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây?”. Tuy họ đã được thấy dấu lạ về bánh,
nhưng họ chưa lấy làm đủ. Nhân danh Sách Thánh họ từ khước Người: tổ tiên chúng
tôi đã ăn manna trong sa mạc. Cần phải có cái gì hơn thế mới có thể lay chuyển
được họ, những con người được liệt vào bậc thầy về Kinh Thánh. Đối với người
không tin Đức Giêsu, luôn luôn có cách tìm thoái thác. Thế nhưng Đức Giêsu vẫn
tiếp tục cuộc đối thoại. Người đi cho tới cùng mặc khải Người đã bắt đầu. Người
biện bác khởi đi từ chính vấn để họ đặt ra: “Thật, tôi bảo thật các ông, không phải
ông Môsê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu. Ơn manna khi ấy chỉ là một ân huệ
tạm thời, chỉ là một loan báo mà giờ đây mới có ý nghĩa đích thực. Chính việc hóa
bánh ra nhiều cũng chỉ là một dấu chỉ. Chính Đức Giêsu mới là bánh đích thực, từ
trời xuống để cho thế gian được sống: Vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời
xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian”.
CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN
BÁNH HẰNG SỐNG TỪ TRỜI XUỐNG
(Ga 6,41-51)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Bỏ qua “những lời xầm xì phản đối”...
Page 461 of 793
Hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục tìm hiểu bài “diễn từ về Bánh hằng sống” đã khởi
sự được đọc từ Chúa nhật trước.
Đức Giêsu vừa long trọng khẳng định: “Tôi là bánh từ trời xuống”. Manna là của
ăn tạm bợ, mau hư nát phải gợi lên cho con cái Israel một cơn đói khác: đói Lời
Chúa, một thứ lương thực duy nhất có khả năng làm cho lòng người được no đầy
phỉ chí. Còn trổi vượt hơn manna kỳ diệu, Đức Giêsu tự xưng là “Bánh Trường
Sinh”, là Mạc khải quyết định, nên nghe Người là được mời dùng bữa, hấp thụ lời
Người trở thành lương thực đem lại kết quả là sự sống. Chúa nói tiếp: “Ai đến với
tôi không hề phải đói, ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ”.
Lời tuyên bố này vì có tính cách thúc ép họ phải xác định lập trường đối vớí Đức
Giêsu, nên khiến cho quan hệ đôi bên trở nên tồi tệ: từ ngộ nhận này đến ngộ nhận
khác đánh dấu hồi đầu của cuộc đối thoại, người ta đi tới thái độ không hiểu và
chống đối.
Những điềm báo trước sự đổ vỡ này được Tin Mừng Gioan mô tả trong ba nét sau:
- Trước tiên đã có sự thay đổi từ vựng. Trước đây, thánh sử đã dùng những từ “đám
đông” hoặc “dân chúng” để chỉ đám người nghe Chúa nói. Từ nay, Ngài sẽ nói
là “những người Do Thái”, kiểu nói này trong Tin Mừng Gioan không có ý chỉ dân
Do Thái chút nào, mà được hiểu là những chức sắc tôn giáo ở Giêrusalem, họ là
những người đã có lập trường chống đối Đức Giêsu. Kiểu nói đó, hiểu rộng ra cũng
ám chỉ tất cả những kẻ đã từ chối tiếp nhận Chúa.
- Thứ đến là việc lặp đi lặp lại hai động từ “xầm xì phản đối” để nêu bật những
phản ứng tiêu cực trong bụng dạ họ thay cho những thỉnh cầu tỏ tường và trực tiếp
lúc ban đầu. Những động từ này rõ ràng mang âm hưởng Kinh Thánh vì gợi cho
người ta nhớ đến thái độ phản loạn của con cái Israel trong hành trình ở sa mạc.
X.Léon-Dufour giải thích: “Trung thành với câu chuyện về manna trong sa mạc
được làm nền cho cả chương sách, thánh sử coi những thính giả của Đức Giêsu
lúc này như thế hệ của những người trong sa mạc xưa: “họ xì xầm, phản đối”,
chẳng khác nào cha ông họ xưa tỏ ra cứng đầu cứng cổ, bị cơn đói dày vò, đã
buông lời kêu trách ông Môsê vì đã dẫn đưa họ ra khỏi đất Ai Cập. Mối liên hệ
giữa hai bản văn là sự thiếu lòng tin (...) Trong sa mạc khi những người Do Thái xì
xầm phản đối ông Môsê, ông đã trả lời rằng không phải họ đã phản đối ông, mà
Page 462 of 793
chính là đã phản đối Đức Giavê vậy” (...) Có thể là Gioan thích dùng động từ “xì
xầm phản đối” hơn bất cứ động từ nào khác, vì từ ấy thích hợp hơn để gợi ý rằng
từ chối tin vào Đức Giêsu chính là từ chối đi theo chương trình của chính Thiên
Chúa vậy. Ở 6,35-40, Đức Giêsu đã nhấn mạnh đến việc Người được Chúa Cha
sai đến và Người hoàn toàn làm trọn ý Cha Người” (“Lecture de l'Evangile selon
Jean”, cuốn II, trang 152).
- Sau cùng có vấn nạn gay gắt họ đưa ra: “Ông này chẳng phải là Ông Giêsu, con
ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết cả. Sao bây giờ ông ta lại nói:
Tôi từ trời xuống”? Họ nghĩ bụng:“Quả thực, có thể nhìn nhận cái gốc gác thần
linh ông ta đòi, nơi một kẻ mà người ta còn biết rõ cả gia đình, nghề nghiệp và địa
vị xã hội được chăng?”.
2. ... Tiến đến lòng tin vào Đức Giêsu, Đấng Thiên Chúa sai đến
Không những không nhẹ giọng, Đức Giêsu còn lên tiếng mạnh mẽ quả quyết rằng
Người từ Thiên Chúa mà đến, rằng chỉ mình Người đã thấy Chúa Cha. Tin Đức
Kitô là tuyên xưng Người có nguồn gốc từ trời, không căn cứ vào những vẻ bề
ngoài, không nệ vào những gì ta biết được về liên hệ gia đình và xã hội của Người.
Tin chính là khởi đi từ dấu chỉ để học cho biết nhận ra và hết lòng tin cậy vào
Đấng Chúa Cha sai đến... Và đó hẳn không phải là chuyện con người một mình
tiến hành; chỉ những ai được Chúa Cha lôi kéo mới đến được với Đức Kitô
thôi: “Chẳng ai đến với tôi được, nếu không được Chúa Cha, là Đấng đã sai tôi,
lôi kéo người ấy...”.
Dựa vào những lời hứa và hình ảnh tiên báo của Cựu Ước, Đức Giêsu liền tuyên bố rằng
những lời hứa và hình ảnh ấy nay đang ứng nghiệm nơi bản thân Người:
- Vị ngôn sứ xưa đã loan báo rằng Thiên Chúa sẽ tỏ mình ra cho toàn thể dân
Người: “Mọi người sẽ được chính Thiên Chúa dạy dỗ” (Is 54,13 và 11,8 hoặc Giê
31,34). Chính bây giờ là lúc - Đức Giêsu khẳng định - lời hứa ấy được ứng
nghiệm. Người còn nói với họ: Chính bây giờ là lúc Chúa Cha kêu gọi các ông và
lôi kéo các ông đấy, bởi lẽ lời dạy dỗ của tôi là lời dạy dỗ của Chúa Cha; người mà
các ông chỉ muốn coi là “con ông Giuse” chính là mạc khải trọn vẹn của Thiên
Chúa đã được các ngôn sứ loan báo trước.
Page 463 of 793
Manna, lương thực lạ lùng đấy, nhưng tạm bợ, đã không thể giữ cho lớp người ở sa
mạc khỏi phải chết. Còn Đức Giêsu, vì Người bởi Thiên Chúa mà đến, mới thực
là “bánh hằng sống”, bánh đem lại phúc trường sinh: “Tổ tiên các ông đã ăn
manna trong sa mạc, nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn
thì khỏi phải chết”.
Ở câu 51: “Bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây để cho thế gian được sống”, Đức
Giêsu loan báo cái chết của Người là một ân huệ, một ân huệ nguồn sống. Đây là câu
chuyển tiếp sang phần hai của “Diễn từ về Bánh hằng sống” chúng ta sẽ đọc vào Chúa
nhật tới.
A.Marchadour muốn lưu ý ta rằng: “Trong bối cảnh lịch sử ấy, rõ ràng là bài diễn
từ về bánh hằng sống này không thể trực tiếp ngụ ý nói về bí tích Thánh Thể, càng
không thể hiểu được là bữa ăn sau hết, cái chết và sự phục sinh của Đức Giêsu.
Vậy ta nên coi đây là mặc khải về chính bản thân con người Đức Giêsu. Nhưng vì
được viết sau Phục sinh, cùng với những từ ngữ mang âm sắc mạnh mẽ của việc cử
hành Thánh Thể, thì rõ ràng là toàn bộ chương 6 là một bài diễn từ gợi lại cùng
một lúc lòng tin và bí tích Thánh Thể với một tỉ lệ đảo ngược: từ câu 51-52 trở đi,
nốt chủ âm là bí tích Thánh Thể (51/71), còn từ đầu chương cho đến câu 51, thì
lòng tin vào Đức Giêsu Đấng Mạc Khải chính là nốt chủ âm thứ nhất (1/51)
vậy. (Sđd, trang 107)
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Sâu thẳm của lòng tin” (Đức Cha L.Daloz, Trong “Nous avons vu sa Gloire”,
Desclée de Brouwer, trang 85-86).
Những lời Chúa nói gây nên trong đám đông một cuộc tranh luận sôi nổi. Như
Cộng đồng Israel trong sa mạc, vì sợ chết đói, nên đã xầm xì phản đối hai ông
Môsê và Aaron thế nào, thì những người Do Thái, như Tin Mừng cho biết, cũng
bắt đầu xầm xì phản đối Đức Giêsu như vậy. Lời quả quyết của Người có vẻ lố
bịch: Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta
chúng ta đều biết cả. Vấn đề chân tính của Đức Giêsu được họ đặt ra rất gay gắt.
Con người này, người ta biết rõ gia đình của ông, thế mà ông ấy lại quả quyết mình
từ trời xuống! Đó là cái nút thắt của mầu nhiệm mà sau này các Công đồng và các
Page 464 of 793
nhà thần học sẽ cố gắng tập trung nghiên cứu, mầu nhiệm Nhập Thể của Ngôi Con
vừa là Thiên Chúa thật vừa là người thật. Vào thời điểm Tin Mừng Gioan được
viết ra, các tín hữu đã suy niệm mầu nhiệm này rồi, nên không lạ gì mầu nhiệm ấy
đã được trình bày cho chúng ta một cách khá rõ ràng.
Đây là một vấn đề luôn có tính thời sự. Cả chúng ta cũng phải đối diện với mầu
nhiệm này nữa, nếu ta muốn tiếp nhận Đức Giêsu đúng như chân tính của Người:
vừa gần gũi vừa khiến ta ngỡ ngàng, vừa dễ hiểu vừa nhiệm mầu. Để được như
vậy, thì ta cần phải để cho Chúa Cha lôi kéo, để Người nói với con tim ta: “Chẳng
ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi không lôi kéo người ấy”.
Đức Giêsu vừa rất gần gũi, rất người, mà cũng xa cách biết bao. Để nhận biết
Người cho đúng, ta phải“đến với Người”. Trong con người Giêsu ấy mà ta tưởng
là đã nắm được lý lịch, ta sẽ khám phá ra Đấng đã thấy Chúa Cha, Đấng có quyền
cho mọi người sống lại trong ngày sau hết. Đức tin ngay từ bây giờ đưa ta đi vào
cuộc sống đời đời: “Thật, tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự sống đời đời”.
Đây chính là một giai đoạn mà ta phải quyết định. Đằng sau vẻ ồ ạt bên ngoài của
đám đông theo Đức Giêsu vì Người đã thỏa mãn nhu cầu cơm bánh của họ, đằng
sau ngay cả vẻ tán đồng của các môn đệ vì đã nhìn thấy qua các dấu chỉ của Người,
vinh quang Chúa tỏ hiện, thì bước sau cùng tiến đến lòng tin vẫn là ngoan ngoãn
để Chúa Cha lôi kéo. Những con mắt thịt của ta chỉ có thể trông thấy những cái
bên ngoài; còn trực giác của ta chỉ có thể làm cho ta cảm nghiệm được mầu nhiệm.
Việc tuyên xưng niềm tin chỉ nảy ra trong lòng và tràn trên môi miệng ta nếu Thiên
Chúa rọi sáng cho con mắt tâm hồn của ta và ta được ánh sáng hướng dẫn. Ta có
lòng tin sâu thẳm khi trong mật thiết sâu xa và huyền nhiệm Chúa đến gần gũi ta
và ta tự do dâng hiến toàn thân và dấn thân cho Người.
2. “Chúng ta có tránh khỏi xầm xì không” (H.Vulliez, trong “Dieu si proche,
Năm B”, Desclée de Brouwer, tr. 137).
Khi những tiếng xầm xì, nhỏ to nổi lên từ một đám đông, thật đáng buồn. Những
lời xầm xì nham hiểm, tệ hơn những lời phản đối mạnh mẽ! Không có gì đáng sợ
và có sức phá hoại hơn thái độ khinh thị ngạo mạn này. Khi lang thang trong sa
mạc, dân Do Thái đã luyến tiếc “những củ hành và miếng thịt” của Ai Cập mà
Page 465 of 793
quên đi kiếp nô lệ phũ phàng đã phải chịu. Họ bắt đầu xầm xì phản đối ông Môsê
và Aaron.
Thực ra chính là họ đứng lên chống lại chính Thiên Chúa. Trong cả bộ Kinh
Thánh, từ “xầm xì phản đối” đều có một ý nghĩa đạo đức nhất định. Đó sẽ là sự
biểu lộ thái độ ngoan cố chối từ kế hoạch Chúa muốn cho con người. Như ta thấy
biểu lộ trong phần đầu chương 6, Tin Mừng Gioan: những người lãnh đạo Do Thái
giáo chối từ “bánh hằng sống”. Xa hơn (Ga 6,61) ta thấy thái độ chối từ của chính
các môn đệ. Những lời xầm xì thường là thái độ chối từ chưa dám đem niêm yết
công khai vậy.
Liệu chúng ta có tránh khỏi thái độ xầm xì không?
CHÚA NHẬT XX THUỜNG NIÊN
DIỄN TỪ VỀ BÁNH trường sinh
(Ga 6, 51-58)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Một lời huyền nhiệm mới:
Chúa nhật trước, chúng ta đã kết thúc phần thứ nhất “diễn từ bánh trường sinh” ; theo
thánh Gioan, Chúa nói những lời này ở hội đường Capharnaum, tiếp theo sau phép lạ
bánh hóa nhiều. Lúc ấy, Đức Giêsu tự giới thiệu Ngài là “Bánh từ trời xuống”, cao
trọng vô cùng so với manna của cuộc Vượt Qua thứ nhất. Điều này đã gây ra sự
chống đối nơi nguời Do Thái : “Người này không phải là Giêsu, con của ông Giuse
đó sao ? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết rõ, sao bây giờ ông ta lại nói : “Tôi từ trời
xuống ?” Trước sự chống đối này, Đức Giêsu cho họ biết một mạc khải mới về mầu
nhiệm con người và sứ vụ của Ngài : “Tôi là bánh trường sinh. Tổ tiên các ông đã ăn
manna trong sa mạc, nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì
khỏi phải chết. Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này sẽ được sống
Page 466 of 793
muôn đời.”
Câu nói này còn gây ra một chống đối khác, và để trả lời cho sự chống đối lần thứ
hai này, lại có thêm một mạc khải mới nữa về mầu nhiệm Đức Giêsu, lời huyền
nhiệm mới của Ngài ở câu 51 (câu kết bài Phúc âm chúa nhật trước) mở đầu cho
phần thứ hai của diễn từ. Lời này chủ yếu nói đến Thánh Thể : “Bánh tôi sẽ ban
tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.”
Đức Giêsu không những chỉ rõ mình là “bánh trường sinh” mà còn là “bánh trường sinh
từ trời xuống”.
Động từ “ban” (“Bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được
sống” ) chủ từ của nó không phải là Cha, nhưng chính là Đức Giêsu. Ngài là người
ban tặng, nhân danh Chúa Cha.
Bánh này đồng nhất với “thịt “ của Đức Giêsu. Từ này không chỉ bản chất của cơ
thể con người, nhưng chỉ chính Đức Giêsu trong thân phận con người phải chết.
Tại sao tác giả Tin Mừng thích dùng từ này hơn từ “thân mình” mà truyền thống
đã quen khi nhắc lại những lời Đức Giêsu nói ở bữa tiệc ly ? Cha X. LéonDufour
trả lời : “Có thể do từ “thịt” đã nêu lên cách hiện diện của Ngôi Lời giữa chúng ta
trong Lời Tựa của phúc âm thánh Gioan (1,14 : “Ngôi Lời đã trở nên xác
thịt ) ; như vậy, ở đây, tác giả phúc âm muốn giữ lại ý tưởng về mầu nhiệm nhập
thể mà diễn từ muốn làm nổi bật khi nói đến vấn đề từ trời xuống.” (‘Lecture de
l’Evangile selon Jean’, tập 2, Seuil, tr. 160). Ngôi lời đã trở nên xác thịt (1,14). Và
thịt đã trở nên bánh (6,51).
Còn công thức : “Ban để cho thế gian được sống” nói rõ mục đích của việc Đức
Giêsu dâng hiến mạng sống mình làm quà tặng.” (sách đã dẫn, tr.161)
2. Một phản đối mới:
Điều khẳng định mới mẻ về cái chết của Ngài là mạch suối hằng sống cho thế gian
đã gây ra một phản đối mới : “Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta
Page 467 of 793
được ?”
Mới đó, Đức Giêsu đã gây xung đột khi xưng mình có nguồn gốc từ trời, giờ lại
thêm một xung đột khác. Nếu đúng thực là người Thiên Chúa sai đến, là Đấng
Thiên sai như đã tự phụ thì làm sao Thiên Chúa có thể để Ngài phải trải qua cái
chết vì Ngài quả quyết : “Bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế
gian được sống.” Làm sao Thiên Chúa có thể không cứu Ngài thoát khỏi quân thù
và bảo đảm cho Ngài chiến thắng ? L.M. Chauvet cảnh báo : “Nếu khó khăn thứ
nhất về căn tính Đức Giêsu đã khó có thể tiêu hóa nổi thì khó khăn thứ hai về cách
thực hiện sứ mạng của Ngài càng không thể nuốt trôi : vì như vậy, Thiên Chúa có
lẽ sẽ không còn là Thiên Chúa nữa.” (“Symbole et sacrement”, Cerf, tr.229-230)
Chính xung đột thứ hai là hậu cảnh cho “diễn từ về bánh trường sinh”, chứ không
phải việc bánh trở nên thịt Ngài được gọi là sự « biến đổi bản thể ». Chính niềm tin
vào Đức Giêsu, Đấng từ Thiên Chúa mà đến và lại trở về với Thiên Chúa sau khi
trải qua cái chết để ban sự sống cho thế gian mới là trung tâm của tất cả diễn từ.
“Như thế, chúng ta mới nói hết được tầm quan trọng của vấn nạn ở câu 52 (“Làm
sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được ?”): Thiên Chúa có còn là
Thiên Chúa nữa không một khi Người để cho kẻ Người sai đi phải chết ?” (L.M.
Chauvet, Sđd, tr.230).
3. Mạc khải mới của Đức Giêsu về chính mình :
Thay vì hạ giọng làm cho người nghe khỏi bị vấp phạm, Đức Giêsu còn lên tiếng
mạnh mẽ, quả quyết hơn: “Thật, tôi bảo thật các ông : nếu các ông không ăn thịt
và uống máu Con người, các ông không có sự sống nơi mình.”
Không chỉ có vấn đề “thịt “, mà còn phải “ăn” (nghĩa đen là “nhai”, như chúng ta
“nhai” bữa ăn phục sinh ; chúng ta gặp động từ này 8 lần trong những câu này), và
phải uống « máu » Ngài.
Để “ở” với Ngài ngay từ bây giờ, để sống sự sống Ngài đã nhận từ Cha, chúng ta phải
nhờ đức tin đón nhận mầu nhiệm sự chết là quà tặng Ngài ban cho ta.
Page 468 of 793
Khi đọc bản văn này, một bản văn rất tương hợp với bài tường thuật về việc Chúa
lập bí tích Thánh Thể, người kitô hữu không thể không nhận biết đó là lời loan báo
về Thánh Thể. Tài liệu thần học chuẩn bị cho Đại hội thánh thể quốc tế tại Lộ đức
viết rằng : “Khi ăn mình mầu nhiệm Chúa, các kitô hữu «nghiền ngẫm» (nhai lại)
biến cố gây vấp phạm là việc Đấng Thiên sai bị đóng đinh vì muốn ban sự sống
cho thế gian (xem Gioan 6,51), và nên một với Người nơi chính thân thể mình, hầu
đời sống hằng ngày được biến đổi nên giống Người.” (“Jésus Christ, pain rompu
pour un monde nouveau”, Centurion, 1980, tr.64)
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. “ Ngôi lời đã trở thành xác thịt. Xác thịt đã trở nên bánh” (A. Marchadour,
trong “Les dossiers de la Bible”, số 41, 1992, tr.13-14).
“Khi giảng dạy tại Capharnaum, Đức Giêsu không thể tuyên bố trực tiếp về Thánh
Thể vì trước bữa tiệc ly, cũng như trước khi Ngài chết và sống lại, điều đó còn rất
khó hiểu. Trước hết, thành ngữ “Bánh trường sinh” là cách để chỉ Đức Giêsu là
Đấng mạc khải từ trời đến, và lời Ngài là của ăn và của uống giống như sự Khôn
ngoan của Thiên Chúa được trình bày cụ thể bằng bánh và rượu (“Hãy đến, hãy ăn
bánh và hãy uống rượu ta đã dọn cho các ngươi”, Prov. 9,5). Toàn bộ diễn từ
nhằm gợi lên niềm tin vào Đức Giêsu, Đấng Mạc khải ; ngoài ra, việc cử hành bí
tích Thánh Thể cũng được biểu lộ rõ ràng trong những kiểu nói: “ăn, uống, có sự
sống”. Hơn nữa, phần cuối (câu 51-58) của diễn từ còn trực tiếp nói đến Thánh
Thể. Chúng ta hãy xem xét phần này.
Quả thật, từ câu 51, Đức Giêsu nói đến cái chết của Ngài như nguồn mạch sự
sống : “Bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”. Từ
thịt làm chúng ta nghĩ đến Lời Tựa : “Ngôi Lời đã trở thành xác thịt” (1,14). Ở
đây, rõ ràng, mầu nhiệm nhập thể được diễn tả ở điểm chót là cái chết của Đức
Giêsu. Ngôi lời đã trở thành xác thịt. Xác thịt đã trở nên bánh. Có sự liên tục giữa
nhập thể, cái chết trên thập giá và Thánh Thể. Ngày nay, Đức Giêsu vắng mặt về
thể xác, nhưng điều Ngài mạc khải còn đó và Thánh Thể vẫn là điểm hẹn để con
Page 469 of 793
người có thể gặp gỡ hoặc từ chối Người như những người đương thời với Đức
Giêsu vậy : “Lời này chướng tai quá, ai mà nghe nổi ?” (6,60)
Trong các câu 53-56, thay vì động từ “ăn”, Gioan dùng một động từ có nghĩa
mạnh hơn : “nhai”, “nhai rau ráu”. Điều này có thể nhằm nhấn mạnh đến thực tại
của Thánh Thể vì có một số kitô hữu theo thuyết ngộ đạo bác bỏ sự trung gian của
vật chất trong việc kết hợp với Đức Giêsu qua các bí tích, và không nhận Ngài
cũng là người như chúng ta: đến trong xác thịt (1 Gioan 4,2). Tuy nhiên, sử dụng
vật chất làm trung gian trong các bí tích, không có nghĩa là chúng ta sử dụng ma
thuật : Chính Thần Khí mới làm cho sống, còn xác thịt chẳng ích chi (6,63). Thánh
Thể, xác và máu, thông truyền cho tín hữu hai quà tặng mà những người thời Đức
Giêsu tìm kiếm : đời sống vĩnh cửu ngay từ bây giờ và sự luôn « ở » với Đức
Giêsu. Ngày nay cũng vậy, kitô hữu nào thông hiệp với Đức Kitô trong đức tin thì
ở trong Ngài và được sự sống đời đời.
2. “Hai bàn tiệc” ( Cl. Duchesneau, trong “Petit traité d’animation liturgique”,
Atelier, 1997, tr. 52-53).
“ “Thánh lễ gồm hai phần : phụng vụ Lời Chúa và phụng vụ Thánh Thể ; cả hai
liên kết chặt chẽ để làm nên một hành động phượng tự duy nhất. Thật vậy, thánh lễ
vừa là bàn tiệc Lời Chúa vừa là bàn tiệc Thân Thể Chúa nhờ đó các tín hữu được
giáo huấn và được bồi dưỡng” (PGMR 8) Bản văn này sáng sủa rõ ràng nên không
cần phải giải thích thêm. Nó nói đến tính cách đặc biệt của mỗi phần trong thánh
lễ : có hai bàn tiệc nên có hai của ăn, nhưng cũng nói đến sự duy nhất làm cho hai
bàn nên một hành động phượng tự duy nhất. Chúng ta đi từ Lời đến Thánh Thể,
hay, dựa trên câu nổi tiếng của phúc âm thánh Gioan : “Ngôi Lời đã trở thành xác
thịt” (1,14), để nói rằng chúng ta không thể đi tới xác thịt (thân thể) mà không qua
Ngôi Lời (lời), và cả hai đều chỉ là duy nhất một Chúa; có nghĩa là để gặp Chúa,
đến với Chúa, phải nhờ Lời của Người.
Chúng ta cũng biết rằng từ thế kỷ XVI, anh em tin lành nhấn mạnh hơn đến tầm
quan trọng của bàn tiệc thứ nhất và người công giáo chú trọng đến bàn tiệc thứ hai,
nhưng từ công đồng Vaticanô II, phụng vụ có được sự cân đối hài hòa giữa hai bàn
tiệc này. Đàng khác, Công đồng không canh tân mà chỉ trở về nguồn là nền thần
Page 470 of 793
học của các Giáo phụ nổi tiếng như Origênê, Ambrôsiô, Hiêrônimô, Gioan Kim
Khẩu và Xê-da thành Ác”.
CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN
THẦY CÓ NHỮNG LỜI BAN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI
(Ga 6,60-69)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Khi mọi người đã bỏ đi, Đức Giêsu lại đặt một câu hỏi hết sức quyết liệt…
Ở Capharnaum, diễn từ về bánh hằng sống kết thúc bằng sự khủng hoảng công
khai. Sau « người Do Thái » là những người đầu tiên bỏ đi, đến lượt « nhiều môn
đệ » của Đức Giêsu xầm xì và đả kích Ngài giống như con cái Israel trong thời kỳ
băng qua sa mạc (vào đất hứa). Họ nói : « Lời này chướng tai quá, ai mà tiếp tục
nghe nổi ? »
Không làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng, Đức Giêsu còn đặt ra cho những
người nghe mình một câu khó trả lời. Sau khi đã loan báo cái chết của mình là
nguồn mạch sự sống cho thế gian, bây giờ Ngài đề cập đến việc Ngài trở về với
Cha. Ngài nói với họ : “Điều đó, anh em lấy làm chướng, không chấp nhận được
ư ? Thế thì anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao ?”
Lần này thì quá lắm rồi ! Tác giả Tin Mừng viết tiếp : «Từ lúc đó, rất nhiều môn đệ
rút lui, không còn đi với Người nữa.»
Chính lúc đó, lúc mà hầu như mọi người bỏ rơi mình, Đức Giêsu quay sang «nhóm
mười hai » (hạt nhân của một dân mới) là tên mà Tin Mừng thứ bốn gọi lần đầu
tiên. Ngài nói với họ, thúc ép họ phải có một chọn lựa dứt khoát : hoặc bỏ đi hoặc
Page 471 of 793
ở lại và theo Ngài cho tới Lễ Vượt Qua của Ngài, như Ngài đã hỏi họ tại miền
Cêsarê Philipphê (Mt 16,15 ; Mc 6,1415 ; Luc 9,7-8) : « Cả anh em nữa, anh em
cũng muốn bỏ đi sao ? »
2.... Và lời tuyên xưng đức tin của Simon-Phêrô :
- Simon-Phêrô nhân danh «nhóm mười hai » (ông xưng hô ở ngôi nhất số nhiều)
tuyên bố sự gắn bó của các ông với Đức Giêsu : « Lạy Thầy, bỏ Thầy chúng con biết
đi với ai ? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng
con tin và biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa. »
+ Thánh Phêrô bắt đầu : « Chúng con biết đi với ai ? ». Tác giả Tin Mừng đặt trên
môi Phêrô động từ « đi » là động từ đã được dùng trước đó để chỉ sự « rất nhiều
môn đệ » bỏ rơi Thầy. Rõ ràng, ngược lại với đám đông môn đệ đó, «nhóm mười
hai » đã dấn thân theo Thầy.
+ Chính việc mạnh mẽ tuyên xưng đức tin đã làm tan biến mọi do dự ; tuyên xưng
đức tin không phải là gắn bó với những chân lý trừu tượng, nhưng với con người
Đức Giêsu : « Thầy có… Thầy là… ». X. Léon-Dufour chú giải : Lời tuyên xưng
đức tin của « Phêrô vọng lại điều Đức Giêsu vừa mạc khải : lời Ngài là « sự sống
đời đời ». Phêrô mặc nhiên hoàn toàn chấp nhận tất cả nội dung của diễn từ mà
các môn đệ khác xét là không thể chấp nhận được. Chắc chắn, theo tình hình câu
chuyện được kể lại trong Tin Mừng, ông vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa trọn vẹn những
lời Đức Giêsu, nhưng ông đã tin tưởng vào điều chính yếu nhất, đó là sứ điệp của
Đức Giêsu đem đến sự sống đời đời. » (“Lecture de l’Evangile selon Jean”, tập 2,
Seuil, tr. 188)
Và trong lời tuyên xưng đức tin, Phêrô đã dành cho Đức Giêsu một danh hiệu chưa
từng có : « Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa », nghĩa là Đấng mang trong
chính mình một cái gì thánh thiện của chính Thiên Chúa.
X. Léon-Dufour đặt câu hỏi : « Đấng Thánh của Thiên Chúa nói lên điều gì ? Đây
là một tên gọi hãn nữu, khó giải thích. Phêrô không dùng lại một tên nào mà Đức
Giêsu đã sử dụng trong diễn từ để chỉ chính Ngài (Con, Bánh trường sinh, Đấng
Thiên sai, Con Người) ; thậm chí ông cũng không dùng một danh hiệu truyền
Page 472 of 793
thống nào về sự mong đợi Đấng Cứu Thế trong đạo Do thái… Điều đặc biệt ở đây
là Phêrô đã diễn tả Đức Giêsu là ai theo cách của riêng ông. Phải chăng ông lập
lại danh hiệu này theo Thánh vịnh 16, trong đó có nói đến danh hiệu « Đấng
Thánh của Ngài », theo bản dịch Bảy mươi ? (xem Tông đồ công vụ 2,27) Thánh
vịnh này ca tụng tình thân mật sâu xa giữa Thiên Chúa và người cầu nguyện ; phải
chăng Phêrô cũng muốn nói đến tình thân mật sâu xa giữa Đức Giêsu với Thiên
Chúa ? Đức Giêsu đã công bố sự kết hợp giữa Ngài với Chúa Cha (5,19-30), sau
đó, Ngài còn loan báo mình đã được « Thiên Chúa thánh hiến » (10,6 ; 17,19).
Danh hiệu « Đấng Thánh Của Thiên Chúa » cao vượt hơn danh hiệu «Thiên
Sai » rất nhiều và thích hợp với danh hiệu « Con Thiên Chúa » mà Simon-Phêrô
tuyên xưng trong Mát-Thêu 16,16. » (Sách đã dẫn, tr. 189)
- Trong cơn khủng hoảng Giáo hội hiện phải đương đầu, các kitô hữu ngày nay cũng
đang đứng trước câu hỏi cốt yếu xưa kia Đức Giêsu đã đặt ra cho các môn đệ Ngài :
câu hỏi về căn tính con người của Ngài, về sứ vụ của Ngài và về sứ vụ của Giáo
Hội. Dựa trên đức tin của Simon-Phêrô và nhóm Mười Hai, chúng ta có cương quyết
chọn đi theo Đức Giêsu để trở nên nhân chứng cho Tin Mừng mà thế giới đang
mong đợi không ?
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Đức tin : một cuộc mạo hiểm (H. Vulliez, “Thiên Chúa rất gần, năm B”,
DDB, tr.141-142)
« Cuộc khủng hoảng rất trầm trọng. Nó lan tới cả những người thân cận với Đức
Giêsu. Đây là một khủng hoảng về niềm tin đưa đến mọi đổ vỡ. “Diễn từ bánh
trường sinh”, một trong những đỉnh cao của sứ điệp, mang dáng dấp một thất bại
thảm não. Đủ rồi ! không hiểu biết, thất vọng, bối rối vọng lên từ những tiếng xầm
xì… Trước đám người lạc hướng hoặc thù nghịch này, sao Đức Giêsu không bớt
giọng một chút ? Ngài có thể nắm họ trong tay nếu làm họ cảm động. Nhưng
không thế ! Không có một nhượng bộ nào ! Không có một dễ dãi nào để người ta
dễ tin vào chân lý hơn.
Page 473 of 793
Đức Giêsu thậm chí đã sẵn sàng để nhìn cảnh các tông đồ bỏ đi. Đối với Ngài,
trung tín với Chúa Cha, với Lời, nguồn mạch của tất cả hiện hữu, là trên hết. Chính
Ngài là Ngôi Lời trở thành xác thể ; là Lời Thiên Chúa hiện thân trong xác phàm.
Rõ ràng chính đó mới là điều không thể chấp nhận được.
« Còn anh em, anh em có muốn bỏ đi không ? » Bỏ đi, không ở lại là một tình
huống rất có thể xảy ra, ngay cả đối với những người bạn thân nhất. Ngài còn đưa
ra câu hỏi lấp lửng như để chất vấn thính giả của mình : « Thế thì khi anh em thấy
Con Người lên nơi ở trước kia thì sao ? »
Nicôđêmô đã không còn chỗ bám víu để rồi cuối cùng hiểu được ông phải « sinh
lại » cách nào. Ông đã tin. Chỉ có Đức tin mới soi sáng cho chúng ta hiểu xa hơn
những gì từ ngữ nói lên, những gì chúng ta nghĩ rằng mình đã hiểu, những gì
chúng ta tưởng tượng, kể cả những gì chúng ta tin rằng mình đã tin. Xa hơn ?
Người ta ngừng bước… hãy đi xa hơn. Người ta ngừng bước khi không còn lắng
tai nghe… hãy vượt xa hơn. Người ta bám lấy những ý kiến riêng, kể cả những
thành kiến riêng. Người ta từ chối không chịu nhúc nhích, không chịu để mình bị
thúc ép.
(…) Tin, chính là nhận ra ánh sáng le lói bên kia những từ ngữ, bên kia những nghi
lễ. Tin cũng còn là“ăn” Lời và được nuôi dưỡng bằng Lời.”
2. Tin vào Đấng Thiên Chúa sai đến và bước theo Ngài. (J. Guillet, trong
“Đức Giêsu trong niềm tin của những môn đệ đầu tiên”, Desclée de
Brouwer, 1995, tr.82…84).
« Giữa sự tuyên xưng đức tin tại Capharnaum và tại Cêsarê có những điểm giống
nhau lạ lùng, tuy nhiên giống về hoàn cảnh và nội dung hơn là ngôn từ (…) Đó là
lúc khủng hoảng, là giây phút chọn lựa (…)
Chịu ảnh hưởng của Mác-cô nên ngay khi bắt đầu câu chuyện, các tác giả Tin
Mừng nhất lãm đã cho thấy một câu hỏi nổi cộm về nhân vật Giêsu. Đứng trước uy
thế phát xuất từ lời Người nói, sức mạnh từ các phép lạ Người làm, và nhất là lời
Người khẳng định mình là Bánh Hằng Sống, mọi người thắc mắc hỏi nhau: Đức
Giêsu là ai? Câu hỏi này có liên quan trực tiếp đến số phận của dân Do thái và số
Page 474 of 793
phận của chính Đức Giêsu, bởi vì sự chúc phúc mà Abraham lãnh nhận đã gắn liền
số phận của Israel với số phận của tất cả mọi dân tộc. Đó là vấn đề phần rỗi của cả
nhân loại. Trung tâm của vấn đề trọng đại và lớn rộng này là nhân vật Giêsu và sự
đón tiếp Người. Đây cũng là vấn đề đức tin : dưới ánh sáng của Thiên Chúa, các
tác giả Tin Mừng nhất lãm trình bày làm thế nào Phêrô là người đầu tiên đã biết trả
lời cho Đức Giêsu, và nhờ đó dẫn Giáo Hội vào con đường cứu rỗi.
Nơi Gioan, với cách trình bày khác, câu trả lời của Phêrô chứa đựng cùng một nội
dung và phát xuất từ cùng một niềm tin : Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa, Thầy
từ Thiên Chúa mà đến, Thầy thuộc về một thế giới mà loài thụ tạo không thể tiếp
cận được, thế giới của mọi ước vọng, thế giới của Thiên Chúa Cực Thánh. Tất cả
mọi hình thức đức tin đều giống nhau về điểm này. Nhưng theo cách riêng của mình,
Tin Mừng Gioan đã đem đến cho lời tuyên xưng đức tin này một tầm mức hết sức
quan trọng. Lời tuyên xưng đó được đặt vào một bối cảnh hết sức rộng lớn. Bối cảnh
đó là số phận dân Israel và lịch sử của họ. Suốt chương VI, rất nhiều chi tiết cho
thấy những diễn tiến từ lúc Đức Giêsu sang bờ bên kia biển hồ Galilê (6,1) cho đến
lúc Phêrô tuyên xưng đức tin và Đức Giêsu khen ông đều diễn ra song hành với
những biến cố lớn của sách Xuất hành diễn tả sự ra đời của dân tộc Israel.
(…)
Những điểm tương cận đó (…) mang một ý định rõ rệt. Đàng sau những trùng hợp
này (…), Gioan lưu ý đến mối liên hệ sâu xa giữa biến cố Xuất Hành, giải phóng
dân riêng, vượt biển Đỏ, băng qua sa mạc, và kinh nghiệm mà Đức Giêsu muốn
các môn đệ Người trải qua. Theo Môisê ngày xưa và theo Đức Giêsu hôm nay, tự
căn bản, tiến trình cũng là một. Giữa những đồng bào thù nghịch và trong một
tương lai đen tối, vấn đề là nhận ra, nơi con người mà bề ngoài như bất lực kia, sự
hiện diện của Thiên Chúa và quyền năng Người, cũng như nhận ra sự đảm bảo một
tương lai hạnh phúc. Vấn đề cũng là bước theo Người, và sống niềm tin như
Abraham xưa kia và Đức Giêsu Kitô ngày nay.
Page 475 of 793
3. Trở thành môn đệ và chứng nhân cho Thiên Chúa của Đức Giêsu
Kitô. (Thư Hội đồng giám mục gởi cho người công giáo nước Pháp, Cerf, tr.
19…21)
“Vào cuối thế kỷ XX này, người công giáo Pháp ý thức rằng mình đang phải đối
đầu với một tình thế nghiêm trọng. Triệu chứng của tình thế này thì nhiều và đôi
khi đáng ngại. Dĩ nhiên, không được quá thổi phồng cơn khủng hoảng hiện
nay : báo cáo của Hội đồng giám mục về « trình bày đức tin cho thế giới hôm
nay » cho thấy ngay giữa những khó khăn, nhiều tín hữu đã đương đầu với thử
thách đức tin. Họ là những người đã tìm thấy nơi Giáo hội những lý do để tin, để
đối đầu với những khó khăn trong cuộc sống, và để dấn thân lãnh nhận trách nhiệm
trong đời sống xã hội.
Nhưng không phải vì thế mà chúng ta bưng bít những dấu hiệu đáng lo, đó là số người
đi lễ nhà thờ giảm sút, ký ức Kitô giáo phần nào mất đi, và sự phục hồi khó khăn. Ngày
nay, trong xã hội chúng ta, chính chỗ đứng và tương lai của đức tin bị đặt thành vấn đề
(…)
Chính trong bối cảnh xã hội này, từ Tin Mừng, chúng ta có thể chọn lựa những gì
phù hợp để giúp thế giới phát triển, nhưng cũng không quên Tin Mừng có thể phản
bác lại trật tự của thế giới và xã hội khi trật tự này trở nên vô nhân.
Tóm lại, chúng tôi nghĩ rằng thời buổi hiện tại không bất lợi cho việc loan báo Tin
Mừng hơn những thời kỳ trước đây. Trái lại, tình thế nghiêm trọng hiện nay càng
thúc đẩy chúng ta trở về nguồn của đức tin cũng như thúc đẩy chúng ta trở nên
những môn đệ và chứng nhân cho Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô một cách cương
quyết hơn và dứt khoát hơn ».
CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN
« GIỚI RĂN THIÊN CHÚA »
VÀ « TRUYỀN THỐNG LOÀI NGƯỜI »
(Mc 7,1…23)
Page 476 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Từ sạch sẽ của đôi bàn tay đến trong sạch của tâm hồn :
Máccô có chủ tâm khi đặt đoạn Tin Mừng chúng ta đọc hôm nay trong «phần nói
về bánh », giữa hai lần bánh hóa nhiều : lần thứ nhất tại vùng đất Do thái (6,35 và
tiếp theo), và lần thứ hai tại vùng đất dân ngoại (8,1-9). Quả thật, đó là cuộc tranh
luận giữa Đức Giêsu với những người biệt phái cùng ký lục về « sạch » và « ô uế»,
và, sâu xa hơn, về thái độ kỳ thị của người Do thái đối với dân ngoại. Họ cho rằng
dân ngoại thì « ô uế », do đó không được đi lại với những người này.
Tranh luận bắt đầu từ một phản ứng của biệt phái và ký lục từ Giêrusalem đến điều
tra « xì căng đan » do các môn đệ Đức Giêsu gây ra : vài người trong các ông
« dùng bữa (nghĩa đen : ăn bánh) với đôi bàn tay dơ, nghĩa là không rửa ».
Và Máccô kể cho những người dân ngoại đọc Tin Mừng của ông, một vài tập tục
nhằm bảo vệ người Do thái khỏi bị lây nhiễm những tập tục ngoại lai và giữ cho dân
Chúa được toàn vẹn về mặt xã hội cũng như tôn giáo. J. Potin viết : « Nhờ cả một
mạng lưới chằng chịt những điều cấm bao trùm từng giây phút, từng tình huống
trong đời sống hằng ngày mà dân Do thái vẫn giữ cẩn thận luật về trong sạch
(pureté) mà một thành viên của dân Thiên Chúa phải có. Ví dụ, tư tế phải thanh tẩy
hằng ngày trước khi bước qua tiền đường vào đền thờ. Những hy lễ đền tội dâng
tiến trong các cuộc hành hương ở Giêrusalem, những lễ nghi rửa tay, sự chay tịnh,
bố thí, những lời cầu nguyện đều nhằm tìm lại sự trong sạch (pureté). Đôi khi sự
trong sạch này bị mất đi vì những “sinh hoạt” của cuộc sống hằng ngày như: sinh
đẻ, lỗi luật, tiếp xúc với xác chết hoặc với người ngoại, người cùi, … Theo cách nói
của các rabbi (thầy dạy), luôn có một bức tường vây kín toàn bộ đời sống của người
Do thái để bảo vệ họ. » (Xem « Đức Giêsu, lịch sử đích thực », Centurion, tr.192-
193). J. Potin viết tiếp, những tập tục này tất nhiên đòi phải có : « lối sống định canh
định cư rất khác biệt với hoàn cảnh sống rầy đây mai đó của Đức Giêsu và các môn
Page 477 of 793
đệ. Hơn nữa, một số môn đệ là người bình dân nên dĩ nhiên không được chuẩn bị
sẵn sàng để tôn trọng những thói tục của dân thành thị. » (sách đã dẫn, tr. 193-194).
Sau khi trả lời những người biệt phái và ký lục, Đức Giêsu nói với đám đông rồi mới nói
với các môn đệ.
+ Chẳng những không tìm cách xin lỗi cho các môn đệ, Đức Giêsu còn cự lại những
người chống đối và đánh giá họ là « những kẻ giả hình », khi dùng những lời tiên tri
Isaia để nói về họ : « Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì
xa Ta. Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích ; và giáo lý chúng dạy là những giới
luật phàm nhân. » (Is. 7,6-7 và 29,13)
Kế đó, để tiếp tục phản công, Ngài tố cáo những « truyền thống » do cha ông truyền
lại (những «truyền thống » của loài người) thường cho phép thay đổi cả những giới
răn của Thiên Chúa. Thậm chí Ngài đưa ra một ví dụ điển hình (sách bài đọc không
nói đến) để lột mặt nạ tính giả dối của những kẻ hay soi mói: « Hãy thờ cha kính
mẹ », đó là giới luật tuyệt đối Thiên Chúa đã truyền cho dân Ngài qua miệng
Môisen ; tuy nhiên, người biệt phái đoan chắc rằng nếu ai hứa dâng cúng của cải
mình cho Ngân khố đền thờ thì được miễn nuôi dưỡng cha mẹ già (Họ nói rằng cái
gì đã hứa cho Thiên Chúa thì không thể cho người khác được nữa !) J. Potin giải
thích : « Đó rõ ràng là cách thay thế giới luật nền tảng của Thiên Chúa bằng sự
thánh hiến tiền bạc giả danh tôn giáo. Đây là một trường hợp quá đáng nên chính
những người Do thái cũng chống lại vì họ rất gắn bó với gia đình. Đức Giêsu làm
mọi người cảm nhận rõ ràng do đâu những truyền thống phát xuất từ cơ chế tôn
giáo có thể làm biến chất chính điểm căn bản nhất của nó và thậm chí cả hướng đi
trong sáng nhất của nó nữa. » (sách đã dẫn, tr. 194)
+ Rồi Đức Giêsu quay sang nói với « đám đông ». Sau khi đã vượt lên trên sự đối
nghịch sạch/ô uế theo nghi lễ, Ngài đi ngược lên tận nguồn gốc của sự ô uế luân lý,
nơi xuất phát mọi quyết định của con người : đó là « lòng » họ. Chỉ có một sự ô uế
thật sự mà con người mắc phải khi tự do quyết định theo điều dữ : «chính cái từ
con người xuất ra, là cái làm con người ra ô uế ».
Page 478 of 793
M. Quesnel khẳng định : «Chắc chắn đó là bài học chủ yếu của đoạn Tin Mừng
này : không có gì ở ngoài con người có thể làm họ trở nên dơ. Về điều này, Máccô
là một nhà cách mạng đối với người Do thái thời ông ; ông tỏ rõ rằng những
người tin vào Đức Kitô và gia nhập Giáo hội không còn lệ thuộc vào sự tuân giữ
những luật lệ của Israel về sạch/ô uế nữa : đụng một xác chết hay một người cùi,
ăn uống với người ngoại, uống máu những con vật, đối với người Do thái, tất cả
những hành vi này gây ra sự ô uế về lễ nghi, nhưng đối với người tin vào Đức
Kitô, thực sự chúng không còn chút khả năng nào để tách rời họ khỏi Thiên
Chúa. » (« Đọc Tin Mừng Thánh Máccô thế nào ?», Seuil, p.125)
+ Nhưng điều Đức Giêsu vừa nói với đám đông thì lập tức tiếp đó Ngài nói với các
môn đệ «trong nhà ». Sau khi đã kể ra một loạt những thói xấu và tội lỗi, Ngài kết
luận : « Tất cả những điều xấu xa đó đều từ bên trong xuất ra, và làm con người ra
ô uế. »
2. Từ phân biệt… đến cởi mở và thông hiệp :
Chính Máccô giải thích : « Như vậy Đức Giêsu tuyên bố mọi thức ăn đều thanh
sạch ».
Câu này (không có trong sách bài đọc) chắc chắn gây nên một cú sốc: « Ngay lập
tức, Đức Giêsu tuyên bố những truyền thống nhằm chia xã hội thành hai khối :
người tốt và kẻ xấu theo cách của đạo manichéisme (đạo thiện ác) là những truyền
thống lạc hậu. Theo kiểu phân chia này, một bên là những người « sạch », tức
người biệt phái (nghĩa từ này là « những người được tách biệt ra ») và bên kia là
những người ô uế, nên tránh, tức những người tội lỗi. Như vậy, Đức Giêsu vừa
thiết lập một xã hội mở. Phần Thiên Chúa, Người thông hiệp với tất cả những ai là
nạn nhân của sự phân biệt xã hội và tôn giáo do chủ trương của phái « những
người sạch và khắc nghiệt », tức những người biệt phái. Ngài ăn uống với những
kẻ ô uế, « những kẻ bị loại trừ » (người thu thuế, đĩ điếm, lính rôma, v.v.) Chính
điều mới mẻ này sẽ xô đổ những ngăn cách tai hại vào thời Đức Giêsu. » (J.
Hervieux, “Tin Mừng thánh Máccô”, Centurion, tr. 103)
Page 479 of 793
Một lời nói rõ ràng và có sức giải phóng dành cho những người đọc Tin Mừng
Máccô ở một thời đại mà Giáo hội sơ khai đang trải qua những căng thẳng và xung
đột giữa những Kitô hữu gốc Do thái và Dân ngoại. J. Potin nhận xét thêm : « Điều
phê phán trên chứng tỏ rằng việc áp dụng giáo huấn này không dễ dàng, như sách
tông đồ công vụ đã chứng minh : Phêrô đã phản đối : « Trong đời tôi, không bao
giờ tôi ăn những gì nhơ nhớp và ô uế », khi trông thấy một rổ những loài vật thiên
thần mời ông ăn trong giấc mơ (10,14). Nhưng vì người Do thái và dân ngoại cùng
hiện diện đồng bàn trong cộng đoàn Kitô hữu nên bắt buộc phải bãi bỏ những điều
cấm về ẩm thực dành riêng cho người Do thái một khi chúng không có chiều kích
luân lý. » (Sách đã dẫn, tr.195196) Qua việc công bố về sạch và ô uế, Đức Giêsu
mở ra con đường của tự do Kitô giáo.
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Giới răn của Thiên Chúa và tập tục phàm nhân. (Nocent, trong
« Célébrer Jésus Christ », Editions universitaires, số 7, tr.20…22)
Một cộng đoàn Kitô trẻ trung gặp khó khăn trong đời sống cụ thể trước những luật
lệ phải bỏ và phải duy trì. Không phải chỉ thời Cựu ước và trong đạo Do thái người
ta mới bị cám dỗ muốn ẩn trốn sau những tập tục và giới luật để được an tâm.
Cũng không phải chỉ ở thời đại chúng ta Kitô giáo mới biết đến những cám dỗ như
thế. Chính Giáo hội sơ khai cũng đã phải trải qua những cám dỗ này.
Thánh Phaolô chứng minh cho chúng ta thấy những luật lệ Do thái và sự trong
sạch nệ luật gây ra những thái độ cần phải chỉnh đốn. Sách tông đồ công vụ, thư
gởi tín hữu Galata, thư thứ nhất gởi tín hữu Côrintô, thư gởi tín hữu Rôma đều lần
lượt ám chỉ đến vấn đề này.
Thư gởi tín hữu Galata cho chúng ta thấy chính Phêrô cũng do dự trước tình hình
nghiêm trọng do phản ứng mạnh của một số người. Ông dùng bữa chung với người
ngoại giáo, nhưng khi một số người thân cận của Giacôbê từ Giêrusalem đến, ông
lẩn tránh và không dám tiếp xúc với người ngoại giáo nữa vì sợ những người đã cắt
bì. Thấy vậy, một số người Do thái khác cũng bắt chước ông. Thánh Phaolô đã
kịch liệt đả kích thái độ « ỡm ờ» này.(Galata 2,11-14)
Page 480 of 793
Chương 10 trong Tông đồ công vụ thuật lại : trong lúc Phêrô phải đương đầu với
những khó khăn này thì một thị kiến đã dạy ông thái độ cần có và ông đã vào nhà viên
bách quan dù theo luật như chính ông đã biết : người Do thái bị cấm vào nhà người
ngoại giáo.
Một vấn đề khác, đó là việc cắt bì. Một số muốn dân ngoại khi trở lại phải chịu cắt
bì (Ac 15). Chính Phêrô, thủ lãnh của Giáo hội, cũng cảm thấy khó mà quyết định
về những vấn đề này ; ông đã can đảm giải quyết nó nhưng không phải là không
phân vân.
Thánh Phaolô cảm thấy cần phải nhấn mạnh tầm quan trọng thứ yếu của những tập
tục về thức ăn, nên ông viết : « Thức ăn dành cho bụng và bụng dành cho thức ăn.
Thiên Chúa sẽ hủy diệt cả cái này lẫn cái kia. » (1 Cor. 6,13) Trong thư gởi tín hữu
Rôma, về vấn đề này, ông đưa ra một phán đoán rất quân bình : « Nước Thiên
Chúa không phải chuyện ăn chuyện uống, nhưng là sự công chính, bình an và
hoan lạc trong Thánh Thần. » (14,17) Tuy nhiên, bằng cách khích lệ là cần phải
làm đúng lúc vì « những người yếu đuối », Phaolô nói tiếp : « Đừng vì một thức ăn
mà phá hủy công trình của Thiên Chúa. » (14,20) Tất nhiên mọi thức ăn đều sạch,
nhưng chúng sẽ trở nên sự dữ đối với người ăn chúng mà gây gương mù.
Những sự kiện này giúp chúng ta hiểu rõ hơn giáo huấn của thánh Máccô dành cho
các tín hữu của ông. »
2. Truyền thống là gì ? (H. Vulliez, trong « Thiên Chúa rất gần. Năm B »,
Desclée de Brouwer, tr. 146)
« Những người biệt phái trách các môn đệ Đức Giêsu «không rửa tay trước khi ăn »,
nghĩa là không trung thành với truyền thống. Nhưng truyền thống là gì ?
Trong đạo Do thái, luật bắt buộc các tư tế phải rửa tay trước khi cử hành phụng vụ
(Xuất hành 30,17-21). Các Rabbi biến luật này thành phức tạp hơn khi thêm vào đó
những chi tiết và những giải thích cho rõ ràng hơn.
Đàng khác, họ áp đặt lễ nghi này cho mọi người Do thái trước khi họ dùng bữa,
« lấy cớ là tất cả các bữa ăn đều là một hành vi tôn giáo và toàn thể Dân Israel là
dân tư tế ».
Page 481 of 793
Rồi, dựa vào một tiến trình mà ai cũng biết để biện minh cho những luật lệ này, họ nói
rằng chúng có nguồn gốc từ thời ông Môisen, người đã giải phóng dân tộc. Nên đó là
« Truyền thống ».
Nhằm phá vỡ tính máy móc của sự khép kín này, cũng như nhằm tháo bỏ nó khỏi
chủ nghĩa hình thức và chủ nghĩa nệ truyền thống, khởi đi từ sự đối lập giữa sạch
và ô uế, cái bên trong và cái bên ngoài, Đức Giêsu lập luận : «Không có gì từ bên
ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được ; nhưng
chính cái từ con người xuất ra mới là cái làm con người ra ô uế ».
Khi bên ngoài lấn át bên trong, dáng vẻ bề ngoài lấn át con tim, lễ nghi lấn át ý nghĩa,
trình diễn ngoạn mục lấn át nội tâm, luật lệ lấn át tinh thần ; thì đó sẽ là điều đồi bại.
Bản văn chính thức chúng ta đọc trong chúa nhật này đã bỏ đi một câu tố cáo sống
sượng sự phản bội dưới vỏ bọc của một truyền thống sai lạc : « Bất cứ cái gì từ bên
ngoài vào trong con người, thì không thể làm con người ra ô uế được, bởi vì nó không
đi vào lòng, nhưng vào bụng người ta rồi thải ra ngoài ».
Chỉ có một truyền thống đích thực, đó là dòng chảy từ con tim của Thiên Chúa đến
con tim của con người. Nhưng để dòng chảy lưu thông thông suốt, đương nhiên
cần có những ống dẫn. Những ống này càng mịn màng tinh tế càng ít cản trở dòng
chảy ».
3. Đức Giêsu giải phóng chúng ta. (Mgr Daloz, trong « Vậy, Ngài là ai ? »,
Desclée de Brouwer, tr.43)
« Đức Giêsu là con người tự do. Ngài giải phóng. Ngài là người con say mê tìm
vinh quang của Cha mình. Ngài bảo vệ các môn đệ chống lại các cuộc tấn công của
những kẻ nệ luật ; Ngài bảo vệ giới luật của Thiên Chúa không để chúng bị thay
thế bởi những luật lệ loài người. Đức Giêsu mời gọi chúng ta đi đến tận « tâm
điểm », tức tận trung tâm của con người mà từ đó phát xuất ra những gì là sạch và
ô uế. Ngài kêu mời chúng ta phải lãnh trách nhiệm của chính mình. Ngài cũng kêu
gọi hãy có sự trong sạch của tâm hồn, chứ không phải của đôi bàn tay. Chính khi
làm thế chúng ta ở trong chân lý, không giả hình, không biện minh vụn vặt cho
những chọn lựa nhỏ nhặt của mình, không kết án nhân danh những luật lệ chính
Page 482 of 793
chúng ta nặn ra. Đức Giêsu bắt người ta vừa phải đối diện với chính mình, với
cái « tâm » của mình, vừa phải đối diện với « giới luật của Thiên Chúa ». Đó chính
là hai tiêu chuẩn để đo lường sự chính trực. Như vậy, Đức Giêsu đưa chúng ta trở
về với điều cốt yếu nhất và giải phóng chúng ta khỏi ách nô lệ của những điều vụn
vặt, những hình thức bên ngoài… »
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG NIÊN
CHỮA NGƯỜI CÂM ĐIẾC
TẠI VÙNG ĐẤT DÂN NGOẠI
(Mc 7, 31-37)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Tại vùng đất dân ngoại...
Sau khi tranh luận với những người biệt phái và các ký lục về « sạch » và « ô uế »,
Đức Giêsu vào vùng dân ngoại, một cử chỉ cho thấy lời nói và việc làm của Ngài
luôn đi đôi với nhau. Khi đi ngang qua miền Tyrô và Siđôn (hiện nay thuộc
Libăng), nhận lời cầu xin của một phụ nữ Syrô-phênêxi, Ngài đã đuổi quỉ ám ra
khỏi con gái bà (7, 24-30 : Sách bài đọc năm B không trích câu chuyện này). Giờ
thì Ngài đã ở trong miền Thập Tỉnh (Đêcapôli) : Nơi chốn Máccô xác định ở đây
có tính cách thần học hơn là địa lý, vì người Do Thái coi miền có mười thành phố
này, ở phía Đông sông Gióc-đa-nô, như vùng đất ngoại giáo và ngoại quốc. Theo
Marcô, câu chuyện đã xảy ra chính tại miền này, và chỉ trong Tin Mừng của Ngài
mới có : « Người ta đem một người vừa điếc vừa câm đến với Đức Giêsu, và xin
Ngài đặt tay trên anh ».
2. Nguời câm điếc được chữa lành cách lạ lùng...
Lúc chúng ta chờ đợi Đức Giêsu chữa lành người câm điếc bằng một cử chỉ và lời
nói đầy quyền năng của Ngài, thì Máccô làm chúng ta kinh ngạc khi ông thuật lại
Đức Giêsu đã chữa lành theo cách các thầy lang ngoại giáo và Do thái thời đó
Page 483 of 793
thường làm.
Để tránh những con mắt tò mò, Ngài kéo riêng người câm điếc : « xa khỏi đám
đông » .
Ngài : « đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh ».
Chúng ta thấy Đức Giêsu cũng dùng nước miếng để chữa người mù ở Bét-sai-đa
trong Máccô 8, 23, và chữa người mù từ mới sinh trong Gioan 9,6.
J. Potin xác nhận : « Những cách thức chữa bệnh này rất thông dụng trong các đền
thờ ngoại giáo và vẫn còn thịnh hành trong các môi trường Kitô giáo» (« Đức
Giêsu, Lịch sử đích thực », Centurion, tr. 172). Ở đây phải chăng cũng cần nhắc là
trước thời canh tân phụng vụ, trong lễ nghi Rửa tội, có cử chỉ vừa lấy nước miếng
sức vào lỗ tai và miệng của đứa trẻ vừa đọc lại lời của Đức Giêsu ?
Ngài ngước mắt lên trời, một cử chỉ cầu nguyện và khẩn nài quen thuộc cho thấy
quyền năng của Đức Giêsu từ đâu mà có.
Ngài rên lên một tiếng. Đây không phải là tiếng kêu cảm thương đối với người
bệnh cho bằng một lời mời gọi sức mạnh thần linh đến để chiến thắng quyền lực sự
dữ.
Ngài phán một lời mầu nhiệm mà Máccô đã có ý thuật lại bằng tiếng araméen,
ngôn ngữ Đức Giêsu dùng, mặc dù ông viết Tin Mừng bằng tiếng hy lạp, đó là
« Effata », nghĩa là « hãy mở ra ».
Lời nói và cử chỉ của Đức Giêsu có hiệu lực ngay tức thì : đôi tai của người câm
mở ra, lưỡi của anh như được tháo cởi, anh bắt đầu nói rõ ràng ; và, như trong
những câu chuyện khác về phép lạ, việc Chúa chữa lành làm dấy lên sự phấn khởi
nơi đám đông chứng kiến phép lạ, dù Đức Giêsu đã khuyên họ giữ kín.
3. . . .dấu chỉ thời đại Đấng Thiên Sai, …
Page 484 of 793
Lời tung hô Máccô trích dẫn để kết luận câu chuyện cho chúng ta thấy chìa khóa của
bài đọc : « Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả : ông làm cho kẻ điếc nghe được và kẻ
câm nói được. »
Phần thứ nhất của lời tung hô qui chiếu về sách Sáng tạo : « Thiên Chúa thấy tất cả
những gì Ngài đã làm đều tốt đẹp. » (Sáng thế 1, 31). Như vậy, nó ám chỉ việc Đức
Giêsu chữa lành bệnh tật là những dấu chỉ về sự sáng tạo mới mọi người chờ đợi
trong thời buổi cuối cùng.
Phần thứ hai hiển nhiên ám chỉ đến những sấm ngôn của Isaia, nhất là sấm ngôn
trong sách bài đọc của chúa nhật thứ 23 này : « Bấy giờ mắt người mù sẽ mở ra…và
miệng người câm sẽ reo hò mừng rỡ. » Điều này có nghĩa là tất cả những gì các
ngôn sứ loan báo đều được hoàn tất nơi Đức Giêsu. Nó cũng chào đón sự mở đầu
của thời đại Đấng Thiên Sai.
4…. Loan báo sự chữa lành khác : sự chữa lành thiêng liêng :
Việc Chúa chữa người câm điếc ở miền Thập Tỉnh được kết thúc bằng lời tung hô
chào đón những dấu chỉ Ơn cứu độ của Thiên Chúa. Nó chuẩn bị cho việc chữa
người mù ở Bét-sai-đa trong 8, 22-26 (sách bài đọc năm B không có). Việc chữa
lành này sẽ mở đường cho các môn đệ nhận ra Đức Giêsu là Đấng Thiên Sai.
Như vậy, theo Máccô, phép lạ này cho chúng ta thấy ý nghĩa tượng trưng của việc
chữa lành thiêng liêng mà các môn đệ Đức Giêsu đang cần. Trong câu chuyện, các
môn đệ không được chỉ đích danh. Các ông hình như vắng mặt. Nhưng lời mời gọi
đầy rung cảm : « Hãy mở ra » nhằm đến các ông trước tiên vì các ông vẫn còn câm
điếc một cách bướng bỉnh trước sứ điệp của Thầy mình. Chính các ông có tai mà
vẫn không nghe, nên tai các ông cần phải mở ra để có thể nghe lời Thầy mình và
lưỡi các ông cũng cần được tháo cởi để có thể lấy đức tin đáp trả lời mời gọi ấy.
Chính các ông có mắt mà không thấy (8,18), nên mắt các ông cần được mở ra và soi
Page 485 of 793
sáng để có thể tuyên xưng cùng với lòng tin tưởng: « Thầy là Đấng Thiên Sai »
(3,29).
Sau cùng, Máccô có chủ ý để phép lạ này xảy ra trong phần đất dân ngoại và đặt nó
trong « đoạn về bánh trường sinh » là đoạn hoàn toàn nói đến việc dân ngoại được
mời gọi lãnh nhận ơn cứu độ và được tham dự vào bàn tiệc Thánh Thể ; ông cũng có
chủ ý khi đặt trên môi những người ngoại giáo lời tung hô : « Ông ấy làm việc gì
cũng tốt đẹp cả : ông làm cho kẻ điếc nghe được và kẻ câm nói được ». là muốn
công bố và báo trước lời tuyên xưng đức tin của các cộng đoàn Kitô hữu đã sinh ra
và sẽ sinh ra từ việc truyền giáo cho dân ngoại. Như vậy, những độc giả xuất thân từ
ngoại giáo trước kia cũng như ngày nay có thể dễ dàng lắng nghe đoạn Tin Mừng
này, đồng hóa mình với người câm điếc được chữa khỏi cũng như với đám đông
nhân chứng. Họ cũng được mời gọi « cởi mở đón nhận Lời và Hành động của Đấng
Cứu Thế », và « đừng sợ hãi khi phải ‘công bố’ chúng với thế giới » (Xem J.
Hervieux, « Tin Mừng Máccô », Centurion, tr. 107)
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. « Hãy mở ra ! » (H. Vulliez, « Thiên Chúa rất gần. Năm B », DDB, tr. 147-
148).
« Phải chăng Đức Giêsu là người chuyên làm phép lạ để lòe bịp dân chúng, lôi
cuốn họ theo mình và làm cho họ sống sảng khoái mê li trong một thế giới hư ảo ?
Khi thuật lại cho chúng ta trình tự chi tiết về việc chữa lành người câm điếc,
Máccô, tác giả Tin Mừng, hướng dẫn chúng ta nhìn xa hơn, nhằm giúp hiểu Đức
Giêsu cách sâu sắc hơn. Khi chữa người khuyết tật để anh có thể nghe và nói được,
Đức Giêsu mạc khải Ngài là ai : hơn hẳn một người có phép thần thông, Ngài
chính là Đấng Thiên Sai.
Thực vậy, Isaia đã loan báo điều ấy. Lúc Đấng Thiên Sai đến giải thoát dân Ngài,
« thì mắt người mù sẽ mở ra và tai người điếc nghe được ». Đối với sự điếc lác,
mù tối, câm nín và tê liệt, Ngài là dấu chấm hết. Ngài sẽ tạo nên những con người
mới. Và giờ đây, nhờ Đức Giêsu, người mù xem thấy, người điếc nghe được,
Page 486 of 793
người câm lên tiếng và người tê liệt bước đi. « Mọi sự Ngài làm đều mới lạ… và
tất cả những gì Ngài thực hiện đều đáng ca ngợi ».
Thời kỳ Đấng Thiên Sai được thể hiện mỗi khi con người đi từ tháp Babel nơi
không ai hiểu ai đến Lễ Ngũ Tuần là lúc mọi người đều nghe và hiểu nhau nói gì,
dù rất khác biệt về ngôn ngữ, chủng tộc và văn hóa ; mỗi khi lời người khác không
bị phớt lờ và giải thích một chiều ; mỗi khi lời nói của những người đã từng không
thể phát biểu trong những cuộc họp, những đại hội, trước micro và máy quay phim,
nay được vang lên khắp nơi, không còn bị cấm đoán nữa ; mỗi khi những kẻ xấu
không còn dám khẳng định mình làm « việc nhân đạo » bằng cách chiếm đoạt
quyền ăn nói của những người «thấp cổ bé miệng » trong xã hội vì sau cùng, ai
cũng có quyền lên tiếng ; mỗi khi ai nấy đều chăm chú lắng nghe những khát vọng
cao đẹp nhất của tâm hồn và những cảm hứng đúng đắn nhất của tinh thần nơi bản
thân mình cũng như nơi người khác.
Thời kỳ đấng Thiên Sai cũng được thể hiện mỗi khi chúng ta phá tung được bức
tường giam hãm mỗi người. Bức tường hình thành bởi tính tình và sự giáo dục đã
nhận, hoặc bởi sức ép của xã hội và chính trị ; mỗi khi thay đổi được điều kiện làm
việc ở xưởng thợ, trong dịch vụ, nơi văn phòng, điều kiện làm việc khiến con người
khó hoặc không thể giao tiếp với nhau.
Thời kỳ đấng Thiên Sai cũng được thể hiện mỗi khi con người cùng nhau tạo lập
được thế quân bình chính đáng giữa lời phải nói và sự im lặng để lắng nghe ; mỗi
khi trong gia đình, trong nhóm, trong các đám đông, mối dây giao tiếp trở thành
mối dây hiệp thông ; mỗi khi các tín hữu phân định được tiếng Chúa trong những
điều con người nói với nhau ; mỗi khi những bạn hữu của Đức Giêsu không còn ấp
úng trong việc loan báo Tin Mừng và ca ngợi những kỳ công của Thiên Chúa.
2. Kỳ diệu thay những cử chỉ của Đấng Nhập Thể ! (N. Quesson, trong « Những
cuộc đàm đạo ngày chúa nhật. Năm B », Droguet et Ardent, tr. 187-188)
« Sự chữa lành hay sự giải thoát Đức Giêsu muốn thực hiện nơi chúng ta đến với chúng
ta bằng cách nào ? Các giáo phụ trả lời : « Bằng nhân tính thánh thiện của Đức Giêsu ».
Đúng vậy, Đức Giêsu chữa lành chúng ta bằng Thân Thể Ngài và bằng cách tiếp xúc
với thân thể chúng ta ! Marcô nhấn mạnh rất nhiều đến khía cạnh này của dấu chỉ :
Page 487 of 793
« Ngài đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Rồi Ngài
ngước mắt lên trời, rên lên một tiếng… » Tòan bộ hành vi cứu độ của Đức Giêsu Cứu
Thế được giải thích qua những cử chỉ thân xác. Chúng ta thường có khuynh hướng xóa
bỏ những hình ảnh đầy cảm tính của Đức Giêsu dù chúng « rất người ». Nhưng chúng
ta sẽ không thể gạt bỏ điều này, đó là Đức Kitô cứu độ chúng ta không phải bằng lời
nói mà bằng những cử chỉ biết nói : bữa Tiệc ly, máu đổ ra từ Thập giá, hòn đá được
lăn ra khỏi ngôi mộ trống. Chính những cử chỉ cụ thể này đã nói lên điều muốn nói !
Kỳ diệu thay những cử chỉ của Đấng Nhập Thể !
Do đó, đương nhiên, các bí tích cũng nằm trong chiều hướng chung của việc Nhập
Thể : một mình gặp gỡ Thiên Chúa không qua những cử chỉ cứu độ của Đức
Giêsu… là một giấc mơ hão huyền mau qua và sẽ kết thúc mau lẹ bằng việc không
còn sống-với-Thiên-Chúa nữa, nhưng là sống theo bản tính tự nhiên : con-ngưòi-
khép-kín-trong-chính-mình, con người điếc, câm, mù tối trước những thực tại cao
cả. Chúng ta chỉ gặp gỡ Thiên Chúa thực sự nhờ đôi tai, cái lưỡi và đôi mắt. Sự
gặp gỡ với Đức Giêsu chỉ có sức mạnh biến đổi thực sự nhờ những dấu chỉ bí tích,
những dấu chỉ thuộc thân xác và trong Giáo hội là Thân Thể mầu nhiệm của Đức
Kitô.
Còn chúng ta thì sao ? Chúng ta có thái độ nào đối với những cử chỉ Đức Kitô
muốn thực hiện trên chúng ta ? Chúng ta sẽ đến gần Đức Giêsu để Ngài biến đổi
chúng ta thành con người mới, con người được chữa khỏi câm điếc hay không ?
Con người từ nay trở đi hoàn toàn rộng mở ! [3]
CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN
- “TRÊN ĐƯỜNG”, MỘT LỜI LOAN BÁO LÀM HOANG MANG.
- “Ở NHÀ”, MỘT LỜI DẠY GÂY KINH NGẠC
(Mc 9,30-37).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. “Trên đường”, một lời loan báo làm hoang mang.
Page 488 of 793
Ngay sau khi Phêrô tuyên tín ở miền Xê-sa-rê Phi-lip-phê, Lần đầu tiên, Đức Giêsu
loan báo cuộc thương khó và sống lại của Người (Mc 8,27-31). Sau cuộc hiển dung
trên núi cao (9,2-8), Chúa đang băng qua miền Galilê cùng môn đệ. “Người không
muốn cho ai biết”, thánh sử ghi rõ, bởi vì từ này Người muốn dùng thời gian để
huấn luyện các môn đệ. Người cố gắng hướng dẫn các ông chấp nhận cái viễn tượng
đảo lộn hướng tư duy là: một Đấng Mêsia bị chính dân Người ruồng bỏ.
“Trên đường” (câu 33), địa điểm tượng trưng cho cuộc hành trình về Giêrusalem,
Người giáo huấn họ bằng cách nhắc lại lời loan báo lần trước: “Con Người sẽ bị nộp
vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ
sống lại”. Từ ngữ Chúa dùng hầu như giống hệt lần trước.
- Cũng như ở câu 8,31, Đức Giêsu nói về chính mình bằng cụm từ “Con Người”,
một nhân vật bí nhiệm và uy quyền, mà ngày tận thế sẽ đến trên đám mây để phán
xét loài người (Đn 7,13-14).
- Nhưng khác lần trước, lần đó, Chúa loan báo Người sẽ phải “chịu đau khổ
nhiều” “bị các kỳ mục, thượng tệ cùng kinh sư loại bỏ”, còn ở đây, Người chỉ
nói “bị nộp vào tay người đời”, giống những vị tử đạo trong Cựu Ước bị nộp vào
tay quân bách hại (Gr 26,24; Tv 71,4; Tv 140; Đn 7,22).
Khi áp dụng cách nói này cho chính mình, Đức Giêsu coi cuộc khổ nạn của Người
giống với cuộc bách hại các ngôn sứ và các người công chính trong Cựu Ước phải
chịu; và Người cũng dấn bước trên con đường trung tín với Thiên Chúa đến tận cái
chết.
- “Bị nộp”: Đức Giêsu quả thật đã bị Giuđa nộp cho các thượng tế (14,10); bị các
thượng tế nộp cho Philatô (15,10) và sau cùng bị Philatô giao nộp cho lý hình
(15,15).
- Một chi tiết đáng ngạc nhiên: Đức Giêsu nói về cuộc khổ nạn của Người ở thì
hiện tại: “Con Người bị nộp vào tay người đời...”. Chắc chẳn thánh sử muốn chỉ
một tương lai gần, khi dùng thì hiện tại. Nhưng cũng có thể ông muốn nói rằng kế
hoạch cứu độ của Chúa Cha đã bắt đầu được thực hiện, tuy không thấy nhưng cũng
không thể đảo ngược.
Các môn đệ vẫn một mực nghe mà không hiểu. H.Hervieux giải thích: “Vẫn là vấn
đề “không hiểu” của các môn đệ trước những cố gắng của Đức Giêsu, khi Người
Page 489 of 793
muốn đưa các ông vào mầu nhiệm cuộc đời Người. Như ta đã thấy, Phêrô đã tỏ
thái độ phản loạn đích thực khi nghe loan báo về cái chết của Chúa (8,32). Còn
lần nầy, tâm trí kín mít của các môn đệ được tỏ rõ bằng cách các ông không dám
hỏi Thầy, không dám bàn tiếp về những thử thách đang chờ đợi Thầy. Qua đó,
chúng ta thấy rằng trực diện với cái chết khó chừng nào!” (“L'Evangile de Marc”,
Centurion, trang 133).
2.”Ở nhà”, một lời dạy gây kinh ngạc.
Giờ đây chúng ta “ở Ca-phác-na-um” tức là “ở nhà”, địa điểm tượng trưng cho
những cuộc trò chuyện kín đáo, chủ ý dạy dỗ các môn đệ.
- Với cương vị một tôn sư dầy dạn kinh nghiệm, Người hỏi các môn đệ về đề tài
mà trên đường các ông đã tranh luận sôi nổi, những cuộc tranh luận mà người ta
thường coi là quan trọng trong quá trình huấn luyện của các vị tôn sư. Các ông
không dám nói sự thật nên ngậm miệng làm thinh. Bởi vì trong khi thầy mình loan
báo về con đường khổ nạn sắp tới, thì các ông chỉ tranh luận về ngôi thứ, về vinh
dự: “các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả”.
- Rồi, Đức Giêsu ngồi xuống gọi “Mười Hai ông lại”. “Mười Hai ông” một danh
xưng hiếm thấy nơi Máccô (3,14;6,7), điều đó nghĩa là giáo huấn mà Chúa sắp nói
đây nhằm nhóm các Tông đồ, những người nắm giữ trọng trách trong Giáo Hội
tương lai. GIáo huấn này đảo lộn ngôi thứ thường tình trong phẩm trật nhân
loại: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục
vụ mọi người”.
J.Hervieux giải thích: “Chúa lấy người rốt hết đối chọi với ngừơi đứng đầu, lấy
“người đầy tớ mọi người đối chọi với người cai quản. Điều nghịch lý này tất nhiên
có nghĩa rõ rệt nhất khi nhìn cuộc đời Đức Giêsu, Đấng đã thực hiện trong bản
thân và trong sứ mạng của Người. Người là Đấng cao cả hơn hết đã tự đặt mình
vào chỗ rốt hết để phục vụ mọi ngừơi” (Sđd, trang 135).
- Và để biết chắc mọi môn đệ đều hiểu, Chúa đã soi sáng lời nói bằng một cử chỉ
đầy ý nghĩa. Thời đó người ta coi trẻ nhỏ là “đồ bỏ”, vậy mà Đức Giêsu đem một
em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: “Ai tiếp đón một em nhỏ như
em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy. Và ai tiếp đón Thầy thì không phải là
Page 490 of 793
tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy”.
J.Hervieux giải thích tiếp: “Cử chỉ này có một tầm quan trọng không ngờ. Đem
một em nhỏ đặt vào giữa nhóm môn đệ và ôm hôn nó: các cử chỉ này đều đi ngược
phong tục hồi đó. Xã hội cổ đại không quan tâm tới trẻ em. Trái lại, thay vì đối xử
với chúng như những người sẽ lớn, người ta coi chúng như “vô giá trị”, như đồ
bỏ. Tục lệ còn dạy người ta loại bỏ, khai trừ chúng ra khỏi cộng đoàn tôn giáo vì
chúng không hiểu biết Lề Luật” (Sđd, trang 135-136).
Như vậy, đặt một em nhỏ vào giữa nhóm môn đệ, em nhỏ ở đây tượng trưng cho
những người nghèo, những người bị loại trừ, Đức Giêsu đã trả lời rõ ràng cho vấn đề
các ông tranh cãi lúc đi đường: “Ai là người lớn nhất?” - “Tìm kiếm vinh dự là điều
trơ trẽn nơi những người theo Đức Giêsu, lúc Người đang bước vào con đường khổ
nhục của cái chết. Làm “đầy tớ” mọi Người, mở cửa pháo đài Hội Thánh cho
những người hèn kém nhất, những người nghèo đói nhất, đó là “dịch vụ” mà Đức
Giêsu truyền cho các môn đệ phải thi hành. Để thêm trọng lượng cho giáo huấn
này, Đức Giêsu kết luận bằng từ “đón nhận”. Người là Đấng Chúa Cha sai đến.
Đón nhận Người qua những ai nhỏ bé là đón nhận chính Thiên Chúa. Thiên Chúa
mặc hình dáng một trẻ nhỏ, đó là một sứ điệp bất ngờ, rất độc đáo của trang Tin
Mừng đẹp đẽ hôm nay” (Sđd, trang 136).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Thang giá trị mới (Đức Cha L.Daloz trong “Qui donc est-il?”, DDB, trang 55-
56).
Đây là lần thứ hai Đức Giêsu loan báo cho môn đệ điều sẽ xảy đến cho Người.
Người biết mình sẽ đi về đâu và Người nói không úp mở về cái chết gần kề và sự
sống lại của Người. Phải chăng Người đã phải chịu nỗi lo âu về cuộc khổ
nạn: “Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho Con khỏi uống chén này?”. Người còn lo
lắng hơn, e rằng cuộc thử thách này bỗng nhiên ập xuống trên các môn đệ, những
kẻ đã theo Người cho đến lúc này. Nhưng họ lại không hiểu gì và họ sợ không dám
hỏi Người. Phải chăng họ cũng tiên cảm được mối nguy đang rình chờ? Chúng ta
đôi khi cũng không hiểu Đức Giêsu nói gì. Có lẽ vì ta sợ phải hiểu chăng? Qua im
lặng, các môn đệ bình thản ở lại trong sai lầm: Nước Trời mà họ mơ tưởng là nước
Page 491 of 793
mà ở đó họ đóng vai ông lớn, là nơi mà họ tranh cãi xem ai trong nhóm họ là người
lớn nhất. Khi Đức Giêsu hỏi họ: “Lúc đi đường các anh đã tranh luận gì thế?”, họ
làm thinh. May thay, Đức Giêsu dịu dàng và kiên nhẫn loại bỏ sự im lặng và suy
nghĩ sai lầm của họ. Vương quốc của Chúa là vương quốc của người phục vụ, là
nơi người trước hết trở nên rốt hết, người nhỏ bé nhất trở nên người lớn nhất. Đức
Giêsu hiểu rất rõ bản tính con người. Người không cho phép các môn đệ giam
mình trong sự thinh lặng để che giấu nỗi sợ hãi và tham vọng. Người đi bước đầu,
loan báo, chất vấn, giải thích. Rồi Người đặt một em bé ở giữa các ông, để tỏ cho
các ông thang giá trị mới, nó bắt nguồn từ tình yêu đối với Chúa Cha”.
2. “Ai là người lớn nhất?” (Noel Quesson, trong “Les entretiens du
Dimanche. Année B”, Droguet & Ardant, trang 194-195).
“Trong xã hội loài người, tự nhiên ai cũng muốn chiếm được vị trí quan trọng. Đó
cũng là luật lệ của thế giới loài vật, một thế giới rất có phẩm trật: luật rừng xanh, nơi
kẻ mạnh đè bẹp kẻ yếu, nơi người lớn thống trị người bé. Nhưng Đức Giêsu đến đảo
ngược lô-gic đó: “Ai muốn làm đầu thì hãy làm người rốt hết... Ai muốn làm người
lớn thì hãy làm đầy tớ mọi người”.
Những câu nói khiêu khích, cách mạng này không do các tông đồ sáng chế ra đâu,
vì chính họ là người mong chiếm được địa vị cao. Nhưng chính Đức Giêsu đã đảo
ngược khuynh hướng tự nhiên của con người. Nếu chỉ đổi chủ mà thôi thì không
hơn gì: nếu người bị thống trị lại trở thành người thống trị, nào có thay đổi gì. Vậy
mà lịch sử loài người lại đầy dẫy những cuộc nguỵ cách mạng, những người hò
hét “đả đảo quân bóc lột” lại trở thành nỗi kinh hoàng cho những người thấp cổ bé
miệng.
Đức Giêsu đề nghị một giải pháp khác: ông chủ tự nguyện làm đầy tớ mọi người.
Đây là một cuộc cách mạng diễn ra trong nội tâm con người: một cuộc đổi mới tâm
hồn, một sự từ bỏ quyền thống trị người khác.
Để làm điều đó Đức Giêsu nêu ra một minh hoạ: đứa bé.
Trẻ em là một sinh vật nhỏ bé, không được trọng vọng ngoài xã hội, không có khả
năng tự vệ, lại dễ bị người ta loại bỏ, kể cả bằng cách phạm pháp, như giết nó ngay
Page 492 of 793
khi còn trong bào thai, nghĩa là vào lúc nó không có một chút khả năng nào để tự
vệ. Đứa bé là một kẻ nghèo hèn đúng nghĩa nhất vì nó chẳng có quyền gì. Lúc nào
và ở đâu, người ta cũng có thể trao nó vào tay những kẻ mạnh, kẻ có quyền lực.
Vào những ngày này, khi bắt đầu các hoạt động, chúng ta tự hỏi xem mình sẽ phục
vụ ở đâu?”.
CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN
“Ở NHÀ”, VÀI LỜI NHẮN NHỦ
ĐỨC GIÊSU GỞI ĐẾN CỘNG ĐOÀN CÁC MÔN ĐỆ
(Mc 9,38-48).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Đi theo Con Người.
Chúng ta vẫn “ở nhà” tức tại Ca-phác-na-um, nơi đây mang một ý nghĩa tượng
trưng, nghĩa là nơi Đức Giêsu dạy dỗ riêng cho các môn đệ. Đức Giêsu dừng chân
ở đây trên đường lên Giêrusalem. Người sẽ chịu cuộc tử nạn mà trước đây Người
loan báo hai lần tại thành này.
- Đặt trong bối cảnh trên đường lên Giêrusalem, chúng ta sẽ rất dễ hiểu những lời
Đức Giêsu. Trong “Tin Mừng theo thánh Máccô”, B. Standaert nhận xét như
sau: “Việc Máccô ghép giáo huấn luân lý của ông vào cuộc khổ nạn của Đức Kitô
thật đáng suy nghĩ. Thay vì lên lớp dạy luân lý, hoặc trích dẫn luật lệ trong Kinh
Thánh này nọ, ông không nhìn nhận nền tảng đời sống luân lý Kitô giáo nào khác
ngoài việc noi gương bắt chước Đức Kitô. Những trình thuật lớn loan báo số phận
của Con Người thật ra không phải là những lời khuyến khích, nhưng khởi đi từ
thân phận Đức Kitô, ta có thể hiểu ra những việc làm cần thiết mà người Kitô hữu
phải tuân giữ. Ta sẽ không còn ngạc nhiên thấy đời sống thực hành này là quyết
liệt, không khoan nhượng (...). Thập giá hiện diện không những trong việc đảo lộn
thân phận, làm cho người lớn nhất trở nên kẻ phục vụ mọi người, mà còn trong
khả năng dám chặt tay, chặt chân, móc mắt bỏ đi, nếu những chi thể này làm cớ sa
Page 493 of 793
ngã”. (Cerf, tr. 78-79)
Những lời Chúa nói được Máccô thuật lại còn vượt ra ngoài phạm vi các môn đệ,
để nhắm đến các cộng đoàn Kitô hữu. Điều này có thể làm cho óc suy luận kiểu
Tây phương của ta kinh ngạc và lạc hướng. Điều quan trọng trong các những lời
Đức Giêsu nói, không phải là những đề tài, mà là những từ đặt trong ngoặc kép,
như: “nhân danh” Đức Giêsu, trong phần đầu đoạn Tin Mừng này, “kẻ bé
mọn” và “làm cớ sa ngã” trong phần cuối.
2. Dẹp bỏ tinh thần bè phái.
Giáo huấn đầu tiên của Đức Giêsu phát xuất từ phản ứng bè phái của Gioan, con
ông Giêbêđê, có biệt danh là “con của sấm sét” (3,17). “Thưa Thầy, chúng con
thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy
không theo chúng ta”. Đức Giêsu không đồng ý, Người cảnh giác các môn đệ về
nguy cơ muốn chiếm độc quyền về đức tin và Thánh Linh. J.Hervieux cắt
nghĩa:“Đức Giêsu không chấp thuận cho Hội Thánh của Người có “tinh thần kín
cổng cao tường” “tinh thần pháo đài”. Lệnh của Chúa là phải mở rộng vòng tay
đón tiếp hết thảy những ai không tỏ ra thù nghịch với mình. “Ai không chống lại
chúng ta, là ủng hộ chúng ta”. Chắc hẳn những lời này rất quan trọng đối với một
Hội Thánh như cộng đoàn của Máccô, vì lúc đó cuộc bách hại thúc đẩy họ co cụm
lại, sống kín cổng cao tường” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 137-138).
- Chúa còn đẩy ý tưởng đó đi xa hơn, nên nêu thí dụ “ly nước lã”. Một cử chỉ nhỏ
bé nhất được thi hành giúp các môn đệ của Người “vì lẽ anh em thuộc về Đấng
Kitô” có giá trị trước mặt Thiên Chúa:“người đó sẽ không mất phần thưởng đâu”.
3. Dám liều chọn lựa hy sinh.
Giọng điệu còn trở nên nghiêm trọng hơn với một chuỗi dài những câu được liên kết
bằng “từ mấu chốt”:“làm cớ sa ngã”.
- Trước hết, một lời cảnh cáo nghiêm khắc cho những người dựng lên chướng ngại
vật, làm cho những“kẻ bé mọn” (tức là những tín hữu mà đức tin còn non yếu) bị
vấp ngã.
Ta còn nhờ thánh Phaolô đã cống hiến một phần lớn thư của Người bàn về nguy cơ
Page 494 of 793
làm cớ sa ngã. Khi giải thích cho những Kitô hữu đang hoang mang ở Côrintô rằng họ
đã được giải phóng khỏi những luật lệ Do thái giáo, thánh tông đồ liền dặn
thêm: “Nhưng hãy coi chừng kẻo sự tự do của anh em nên dịp cho những người yếu
đuối sa ngã... Thế là sự hiểu biết của bạn làm hư mất một người yếu đuối, một người
anh em mà Đức Kitô đã chịu chết để cứu chuộc” (1Cor 8,9-12).
Hôm nay từ miệng Đức Giêsu, chúng ta cũng đón nhận giáo huấn đó. Vào lúc,
Đấng Mêsia-Tôi Tớ, đi lên Giêrusalem để trao nộp mạng sống vì yêu thương,
Người long trọng tuyên bố: trong cộng đoàn các môn đệ, phải hết sức tôn trọng
người nhỏ bé nhất trong số các anh em của Người.
- Kế đó là ba lời cảnh giác đối với ba chi thể của ta, vì chúng có thể lôi kéo người
môn đệ sa ngã:“Nếu tay anh... Nếu chân anh... Nếu mắt anh...”.
M.Quesnel tự hỏi: “Sao chỉ có 3 chi thể đó? Chắc hẳn vì chúng tiêu biểu cho
những gì loài người thường vi phạm, đó là: trộm cướp, bạo lực, ước muốn
xấu...” (Mc 7,21-22).
Ngoài ra, tay mắt và chân là thứ mà ta có từng đôi, mà nếu mất đi một thì cũng
không đến nỗi tàn phế. Việc hài tên chúng lần lượt từng cái một là một kiểu nói
hùng biện có tác dụng mạnh đến người nghe.
Thật ra cách nói khoa trương cũng không phải là không có trong những câu có
hình thức mâu thuẫn này. Hội Thánh không bao giờ giải thích theo nghĩa đen;
ngôn ngữ thì đầy hình ảnh và có tác dụng là nhờ những câu đối lập nhau. Géhenne
là thung lũng sâu khó xuống được, nằm ở phía dưới thành Giêrusalem, là nơi
người ta đốt những rác rưởi, đồ phế thải, nên ở đó luôn xông lên những mùi nồng
nặc kinh khủng, như vậy, Géhenne đối lập với sự sống hay Nước Thiên Chúa. Mọi
người cần tránh xa nó, vì đó là nơi tiêu huỷ tận diệt... Trái lại, sự sống và Nước
Thiên Chúa là một thách thức đáng cho ta tận dụng mọi nỗ lực để đạt tới. Tất cả
những gì làm ta tách xa sự sống và Nước Thiên Chúa đều xấu xa. Sự sống và Nước
Thiên Chúa ấy đáng cho ta quyết tâm lựa chọn, dù có phải thiệt mất một phần thân
thể.” (“Comment lire un évangile? Marc”, Seuil, trang 170).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
Page 495 of 793
1. Rừng cấm! (F.Deleclos trong “Prends et mange la Parole” Centurion -
Duculot, trang 169-171).
Mọi câu lạc bộ ưu tuyển, dòng tộc, giáo phái hoặc ghet-tô, dù chúng thuộc dòng tu
hay triều, thường gây ra và nuôi dưỡng những cơn ganh tị. Mọi cộng đoàn hoặc
nhóm khép kín, co cụm, đều ra sức bám víu vào những đặc quyền, đặc lợi đã có (...).
Sách Dân số cung cấp cho ta một thí dụ điển hình. Khi Giosuê ganh tị, bực tức thấy
có hai người nói tiên tri, mặc dầu họ không được uỷ quyền, cũng không được “thụ
phong”. Họ là những tay săn trộm trong rừng cấm.
Đây cũng là một cơn ghen thực sự mà Gioan, đại diện cho nhóm Mười Hai, mắc
phải. Hãnh diện vì thuộc về nhóm tông đồ được tuyển chọn và được quyền “xua
trừ các thần dữ” nhân danh Đức Giêsu, các ông thấy đặc quyền của mình bị đe dọa
bởi “một người không đi theo (Đức Giêsu)” mà làm được các phép lạ... Các ông
giận dữ, chống đối, tố cáo, đòi lên án. Khốn cho tên cạnh tranh bất lương!
Phản ứng và câu trả lời của Môsê cũng như của Đức GIêsu, tuy rất vắn gọn, nhưng
mang cùng một ý nghĩa và một giáo huấn trong sáng có thể đưa đến những kết quả
khôn lường. Các anh la lối, tức giận vì thấy một điều thiện, một điều tốt được thực
hiện bởi một người không công khai, chính thức thuộc về nhóm “ưu tuyển”, hoặc
thuộc về cộng đoàn của Đức Kitô sao? Trái lại, nào các anh không nên vui mừng vì
thấy Thần Khí Chúa tỏ mình, và thấy thần dữ bị xua trừ sao? Các anh lấy quyền gì
để hạn chế Thiên Chúa can thiệp; tự mình đặt ra những biên giới, những điều kiện
bắt Thiên Chúa phải tuân theo? Các anh nghĩ rằng Thiên Chúa của Ápraham, của
Isaac, của Giacóp và của Đức Giêsu, Đấng Thiên Sai, là tư hữu độc quyền của một
dân tộc, một Giáo Hội, một đường lối tu đức, hoặc một đường lối mục vụ sao? (...).
Trong lúc họp nhau cử hành Thánh Thể, ta ý tứ đừng tạo ra một “nhóm người
sạch”, và hãy áp dụng cho ta lời thánh vịnh: “Ai có thể nhận ra những lầm lỗi của
mình? Lạy Chúa, xin thanh tẩy con khỏi những tội con không hay biết. Xin gìn giữ
tôi tớ Người khỏi tính kiêu căng: xin cho nó đừng bao giờ chiếm giữ lòng con”.
2. Cạm bẫy của ngôn từ “xin” và “cho” (“Points de repère en pastorale
sacramentelle”, Document - Episcopat, số 10-11, juin 94, introduction, trang 2-3).
Chúng ta thường bị mắc kẹt bởi cách dùng ngôn từ: cho và xin. Ta tự nghĩ mình,
Page 496 of 793
và chỉ có mình, là những người cho, vì mình có các bí tích, như thể chúng ta tạo ra
và phân phát các ơn lành do bí tích ban. Nhưng phải nhìn nhận rằng cả chúng ta
cũng chỉ là những người xin khi lãnh nhận hoặc ban các bí tích. Vì lý do thần học,
có một điều ta không dám nêu lên trong lãnh vực mục vụ bí tích, đó là Chúa Thánh
Linh đã hoạt động trong tâm hồn con người trước chúng ta, và rằng Nước Thiên
Chúa luôn vượt ra ngoài ranh giới của Giáo Hội hữu hình. Nhờ hoạt động của
mình, Thánh Linh thực hiện tác vụ ngôn sứ nơi những người nhận lãnh, để mạc
khải cho ta công trình Thiên Chúa thực hiện nơi họ.
(...) Nói cách khác, chúng ta cần học hỏi nơi những người đến với ta hoặc ta đến
gặp họ: đó là học để biết nhìn họ với con mắt khác, để tìm ra một điểm gặp gỡ
khác, chứ không chỉ qua các bí tích. Phải chấp nhận để Thánh Linh được tự do nói
với ta qua họ, về Thiên Chúa và về cách khám phá ra Người.
Vì những lý do này, mục vụ bí tích không chỉ là mục vụ đức tin hoặc khai mở đức
tín. Nó còn là mục vụ tình thương vô vị lợi, biết đón tiếp và biết lắng nghe. Chúng
ta có thể cải hoá bản thân mình nhờ điều mà những người này nói với ta về cuộc
sống của họ, hoặc nhờ những câu họ hỏi về Thiên Chúa, về Hội Thánh, nhất là khi
lòng họ bị tổn thương, oán giận hoặc những ước muốn mơ hồ.
Đón tiếp luôn đi đôi với cố gắng để nhận định những mong muốn thầm kín thường
được che giấu bởi một đòi hỏi trực tiếp.
3. Tự do của Thiên Chúa (Các Giám mục Pháp, trong “Lettre aux
catholiques de France”, Cerf, trang 76-77).
Kinh nghiệm về việc Phúc Âm hoá ngày nay giúp ta có nhận xét sơ khởi này: ngày
nay trong xã hội chúng ta, có một số người đang mong đợi điều gì đó từ Hội
Thánh, và họ có thể bày tỏ sự mong đợi đó khi tiếp xúc với Hội Thánh bằng cách
này hay cách khác: hoặc đến xin lãnh bí tích rửa tội, hôn phối; hoặc vào lúc, những
biến cố vui mừng hay thử thách xảy ra trong đời họ; hoặc do tình cờ họ gặp một
cộng đoàn Kitô hữu, một nhóm nào đó, hoặc cũng có thể họ gặp một phong trào có
tổ chức, giới thiệu cho họ con đường khai tâm dẫn tới Tin Mừng, tuỳ theo hoàn
cảnh sinh sống của họ.
Page 497 of 793
Ta không công nhận rằng: những gặp gỡ như vậy thường chất vấn ta và đẩy lùi
kiểu lô-gíc truyền giáo đã in sâu trong tâm trí ta đó sao? Bởi vì theo lô-gíc thương
mại, hoặc lô-gíc chức năng, chúng ta tưởng rằng muốn truyền giáo, Giáo Hội cần
phải giữ một thứ luật cung cầu, nghĩa là Giáo Hội ở phía người cung, còn những kẻ
khác, những người mong đợi, ở phía người cầu.
Trong hoàn cảnh thực tế cũng như trong kinh nghiệm thực tiễn mà Giáo Hội có
qua sự gặp gỡ những người này, điều gì đã thực sự xảy ra và con đường dẫn tới
đức tin đã diễn tiến như thế nào?
Không được phép coi những người mong đợi này như những khách hàng của Giáo
Hội luôn sẵn sàng tiêu thụ điều mà chúng ta bày ra, theo kiểu lô-gíc thương mại.
Trước hết, ta nên nhớ, họ là những người nam hoặc nữ, do lòng mong đợi và sự
tìm kiếm, họ làm chứng cho sự tự do của Thiên Chúa và công việc của Chúa
Thánh Linh, Đấng có thể khơi dậy nơi mọi người ước muốn vượt lên trên những gì
họ đang sống. Bằng cách thế, đôi khi gây sửng sốt, họ nhắc nhở ta rằng địa chỉ
hàng đầu cho Phúc Âm hoá chính là cuộc sống con người, rằng sẽ không có Phúc
Âm hoá nếu không có đối mặt thực sự giữa Tin Mừng Đức Kitô, mạc khải của
Thiên Chúa và sự mong đợi thẳm sâu nơi mỗi người.
Nhưng đối lại, khi hiểu được mong đợi của con người và đáp lại lòng mong đợi ấy,
Giáo Hội có trách nhiệm phải bày tỏ cho thấy, Giáo Hội không chỉ muốn đáp lại
những mong đợi tức thời của họ, mà còn có sứ mạng đã lãnh nhận từ Đức Giêsu,
sứ mạng đó là trình bày và mở đường dẫn họ đến với Người.
Trong nhiều cộng đoàn và các nhóm khác nhau, Giáo Hội được mời gọi không những
phải đón tiếp rộng rãi và vô vị lợi mà còn phải tỉnh thức tích cực, để nhận ra những dấu
chỉ bất ngờ của Thiên Chúa qua vô số những đòi hỏi của con người thời nay, đồng thời
cũng hiểu rằng những đòi hỏi này kêu gọi có một cuộc khai tâm kéo dài dẫn đến mầu
nhiệm Đức Kitô, Lời Người, các bí tích và sự sống mới mà Người là nguồn mạch”.
CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN
Page 498 of 793
HỌ CHỈ LÀ MỘT XƯƠNG MỘT THỊT
(Mc 10,2-16).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ cuộc tranh luận “khi đi đường”...
Đã hai lần (và sẽ còn một lần thứ ba nữa) Đức Giêsu loan báo cuộc khổ nạn của
Người. Trên đường lên Giêrusalem, nơi Người sẽ chịu khổ nạn và chịu chết, Người
tới miền Giuđê và vùng bên kia sông Giođan.
B.Standaert nhận xét như sau: “Việc Máccô ghép giáo huấn luân lý của ông vào
cuộc khổ nạn của Đức Kitô thật đáng suy nghĩ. Thay vì lên lớp dạy luân lý, hoặc
trích luật này luật nọ trong Kinh Thánh, ông nhìn nhận chỉ có một nền tảng duy
nhất cho đời sống luân lý Kitô giáo là việc noi gương Đức Kitô. Những trình thuật
quan trọng loan báo số phận của Con Người thật ra không có gì là khích lệ, nhưng
chính từ định mệnh Đức Kitô, ta sẽ hiểu được những đòi hỏi thực tế của Kitô giáo.
Do đó, ta sẽ không còn ngạc nhiên thấy đời sống đó có những đòi hỏi quyết liệt,
không khoan nhượng.”
Ông nhận xét tiếp: “Theo Máccô trình bày, noi gương Đức Kitô là chìa khoá của
tất cả đời sống luân ly. Sự tương cận giữa đời sống Đức Giêsu và đời sống người
Kitô hữu mà Máccô đề ra vẫn là gương mẫu cho nỗ lực tìm hiểu đời sống Kitô
giáo. Máccô mời gọi ta suy nghĩ lại tất cả những thực hành, hoạt động, bi kịch và
ước vọng của ta dưới ánh sáng duy nhất của tấn thảm kịch mà Đức Giêsu đã trải
qua: “bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết
chết Người sẽ sống lại” (9,31)” (“L'Evangile selon Marc”, Cerf, trang 78-79 và
81).
- Có lẽ ở Giuđê, nơi dân cư là người Do thái sống chung quanh thủ đô Giêrusalem,
Đức Giêsu chạm trán với nhóm Pharisêu. Nhóm này muốn thử thách Người nên
đặt vấn nạn về vấn đề ly hôn: “Chồng có được phép rẫy vợ không?”
Vào thời đó, việc chồng rẫy vợ trên nguyên tắc được mọi người chấp thuận. Sách
Đệ Nhị luật 24,1 có viết: “Nếu một người đàn ông đã lấy vợ và đã ăn ở với nàng
rồi, mà sau đó nang không đẹp lòng người ấy nữa, vì người ấy thấy nơi nàng có
điều gì chướng, thì sẽ viết cho nàng một chứng thư ly dị, trao tận tay và đuổi ra
Page 499 of 793
khỏi nhà”. Người ta chỉ bất đồng ý kiến về lý do mà người đàn ông viện ra để rẫy
bỏ vợ mình.
+ Phái bảo thủ, muốn bênh vực quyền lợi cho người đàn bà trong xã hội do đàn
ông thống trị, (môn phái Shammai) chỉ nhận duy nhất một lý do là hợp pháp: đó là
thói lăng loàn bất trị của người vợ, hoặc một hành động khiến có thể nghi ngờ lòng
chung thuỷ của nàng.
+ Phái tự do (môn phái Hillel) cho phép rẫy bỏ vợ bất cứ vì lý do nào, thí dụ như
vô sinh, hiếm muộn, gặp được người đàn bà khác mình thích hơn, hoặc chỉ vì nấu
ăn dở.
Nhóm Pharisêu tự hỏi xem Đức Giêsu sẽ gia nhập phái nào? Nhưng họ cũng biết
quá rõ, cho dầu chọn môn phái nào, Người cũng bị sập bẫy. Vì người ta sẽ chụp
mũ Người là “cứng cỏi” hoặc là “buông thả” đối với Lề Luật thánh, và như vậy,
không ai còn tin giáo huấn của Người.
- Nhưng Đức Giêsu không rơi vào cạm bẫy của họ. Người trả lời bằng một câu
hỏi: “Thế ông Môsê đã truyền dạy các ông điều gì?”. Khi dùng từ truyền dạy,
Người buộc những người chất vấn phải nhìn nhận công khai, đó không phải “một
lệnh truyền” của Môsê, mà chỉ là một “nhân nhượng” vì lý do nhân đạo. Họ thú
nhận: “Ông Môsê đã cho phép viết giấy ly dị mà rẫy vợ”.
Bấy giờ, Đức Giêsu nại đến một quyền lực cao trọng hơn quyền lực của Môsê
trong việc cắt nghĩa Lề Luật. Như những lần tranh luận về ngày sabát, ở đây, Đức
Giêsu cũng nại đến ý Thiên Chúa từ thuở ban đầu: “Lúc khởi đầu công trình tạo
dựng, Thiên Chúa đã làm nên con người có nam có nữ; vì thế người đàn ông sẽ lìa
cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt”. Việc rẫy
vợ, dù rằng có trao tờ ly hôn chỉ là một nhân nhượng, nó không huỷ bó ý muốn ban
đầu của Thiên Chúa, và tính cách vĩnh viễn của hôn ước. “Vì thế họ sẽ thành một
xương một thịt. Vậy sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân
ly”.
J.Hervieux giải thích: “Ra đời trước sách Đệ nhị luật rất lâu, sách Sáng thế mà
Chúa trích dẫn, đã trình bày sự phối hợp người nam người nữ như nền tảng vững
chắc, trên đó nhân loại được xây dựng, chớ không bị hủy diệt. Con người được tạo
dựng có nam có nữ, nên cả hai phái tính: đàn ông và phụ nữ đều là “hình ảnh của
Page 500 of 793
Thiên Chúa”. Sự cao quí của việc kết hợp nam nữ là ở đó. Đức Giêsu rút ra kết
luận mà Đấng Tạo Dựng mong muốn: “Vì lý do đó, cả hai thành một xương một
thịt”... Lời lẽ thật hết sức rõ rệt. Đàn ông và phụ nữ được ơn gọi làm nên một tế
bào gia đình tự lập. Đôi uyên ương họ tạo lập trở nên một đơn vị nền tảng, phát
xuất do mối tương quan tình yêu và giới tính. Cái đơn vịhàng đầu này, được tạo
lập do ý định của Thiên Chúa, là một thực thể cần được bảo vệ bằng mọi giá. Đức
Giêsu cương quyết nhắc nhủ điều đó: “Vậy sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài
người không được phân ly” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 141-142).
2. ... đến cuộc chuyện vãn thân mật “ở nhà”.
Thay vì bị mắc vào âm mưu của các luật sĩ, Đức Giêsu cương quyết tái xác định ý
nghĩa sự phối hợp hôn nhân do Thiên Chúa sắp đặt tự nguyên thuỷ; Người không
làm luật, Người chỉ đề nghị một thái độ đạo đức cơ bản: đó là đặt mình vào kế
hoạch của Đấng tạo thành. Người mở ra con đường khắt khe hơn quan điểm
thường tình của người phàm. Cũng thế, vừa khi trở về nhà (nơi biểu trưng cho
những giáo huấn mà Đức Giêsu dạy dỗ riêng các môn đệ) các môn đệ thay thế cho
nhóm Pharisêu đặt câu hỏi: Và Đức Giêsu trả lời họ: “ai rẫy vợ mà cưới vợ khác,
là phạm tội ngoại tình, đối với vợ mình; và ai bỏ chồng để lấy chồng khác cũng
phạm tội ngoại tình”.
Ta thấy, khi chuyển lời Chúa đến địa chỉ mới là những Kitô hữu gốc ngoại giáo,
thuộc thế giới Hy-La, nơi mà luật pháp cho phép phụ nữ cũng như đàn ông được
quyền tự ý ly dị, Máccô cũng để ý đến hoàn cảnh đặc biệt này. Ông lần lượt nêu ra
trường hợp người chồng, rồi người vợ, lìa bỏ người bạn đời của mình; dù cho phía
nào gây ra cuộc phân ly cũng sẽ có “ngoại tình” nếu đi lấy người khác, nghĩa là
nếu kéo theo cuộc phối hợp khác.
J.Hervieux nhận xét: “Ý kiến cứng rắn của Đức Giêsu về vấn đề ly dị được áp dụng cho
Giáo Hội sơ khai trong bối cảnh mới mẻ. Đem áp dụng cho Giáo Hội hôm nay cũng
không là điều đáng ngạc nhiên. Giáo Hội luôn phải đối mặt với những trường kết hợp
vợ chồng bị đổ vỡ rồi tái tạo. Dù sao đi nữa, ta phải luôn nhớ rằng ý kiến của Đức
Giêsu không dựa trên quan điểm “duy luật” và Người luôn dang rộng tay đón tiếp
những người bị khai trừ và những kẻ tội lỗi” (Sđd, trang 142).
Page 501 of 793
- Tiếp ngay sau giáo huấn này, là việc một số cha mẹ dẫn con họ đến với Đức
Giêsu để “Người đặt tay trên chúng” và họ chạm phải phản ứng thô bạo của các
môn đệ: các ông thẳng tay xua đuổi chúng.
Ta dễ hiểu phản ứng của các môn đệ, nếu ta nhớ rằng vào thời Đức Giêsu, trẻ nhỏ
thường bị người lớn khinh thường (...). Tất cả những chú nhóc chen chúc nhau
trong cộng đồng do thái đều mù tịt về luật Môsê (...) chúng bị liệt vào hạng “bị
khai trừ”, như bệnh nhân, phụ nữ và nô lệ.
Bực tức trước thái độ như thế, Đức Giêsu lợi dụng cơ hội này để dạy về thái độ tinh
thần mà người môn đệ của Nước Trời phải có: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng
ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa là của những ai giống như chúng”. “Nếu Vị
Tôn sư nêu trẻ nhỏ ra làm gương mẫu cho người lớn bắt chước, chính là, theo quan
niệm của thời đó, vì chúng nhỏ bé, nghèo khó, bị khai trừ. Như đã nói, vào thời Đức
Giêsu, trẻ nhỏ là “người nghèo”: nghĩa là một sinh vật hoàn toàn lệ thuộc vào
người khác. Nhưng trẻ nhỏ cũng là dấu chỉ sống động cho khả năng biết lắng nghe
và biết tin tưởng. Chính khả năng dễ hoà nhập của trẻ nhỏ là một tấm gương cho
các tín hữu. Đức Giêsu long trọng quả quyết điều đó (câu 15). Bởi vậy, ta nhận ra
rằng Đức Giêsu luôn lo lắng để uốn nắn cái nhìn của các môn đệ, mà Người đang
đào tạo để trở nên những người lãnh trách nhiệm trong Hội Thánh. Họ cần phải dẹp
bỏ tính tự cao tự đại (9,33-34), phải trở nên nhỏ bé để đón nhận Nước Thiên Chúa
với tâm hồn khiêm nhượng và rộng mơ.” (Sđd trang 142).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Do bản tính yếu đuối của con người (H.Vuillez, trong “Dieu si proche. Année
B”, DDB, trang 158-159).
“Do bản tính yếu đuối của con người” đó là câu nói cửa miệng để biện minh cho
luật lệ và quy chế. Không có nó, con người sẽ đi về đâu? Có lẽ xã hội sẽ do những
người mạnh nhất, hoặc những kẻ xấu nhất thống trị. Luật lệ là điều cần thiết dù ở
thời đại nào, hay trong nền văn minh nào cũng vậy. Đó là lời thú nhận về những
giới hạn của thân phận con người (...).
Trả lời cho nhóm Pharisêu có ý gây hấn và đầy ác tâm, Đức Giêsu vạch một luống
cày để gieo hạt giống cho sự sống vĩnh cửu. “Chính vì lòng chai dạ đá của các ông
Page 502 of 793
mà Môsê đã ban hành luật như thế, kể cả luật hôn nhân, để các ông khỏi chìm
xuống sâu hơn, đúng hơn để các ông giữ được độ cao và biết đâu, các ông có thể
sẽ muốn vươn lên cao hơn”.
Một cái nhìn đầy tin tưởng đối với nhân loại! Người không lợi dụng điểm yếu của
họ. Người khơi dậy điều tốt nhất nơi họ, điều làm cho một tạo vật nên giống hình
ảnh của Đấng Sáng Tạo, tức lương tri và trí tuệ mở rộng vô biên đến tận cõi trời
vĩnh phúc.
Như vậy, Đức Giêsu dẫn đối thủ của Ngài về với ý định đầu tiên mà cũng là cuối
cùng của Thiên Chúa, đó là con người sống hoà hợp với nhau và với vũ trụ. Thiên
đường tại thế và Nước Trời. Giữa hai thế giới ấy, những yếu đuối của con người
được coi là “sự cứng cỏi của con tim”, là trái tim từ chối đập theo nhịp của Thiên
Chúa. Là từ chối hoạt động cho sự hòa hợp trong vũ trụ theo ý muốn của Đấng
Sáng Tạo”.
2. Những đòi hỏi của Tin Mừng về hôn nhân: đường lối khả thi để xây
dựng cuộc sống gia đình. (“Lettre des Evêques aux Catholiques de France”,
Cerf, trang 93).
Để xem xét mục vụ về bí tích Hôn nhân, chúng ta phải thực sự quan tâm đến
những điều kiện thực tế hiện nay của đời sống lứa đôi: cuộc sống tạm bợ, bấp bênh
về tương lai, bất ổn về đời sống lứa đôi không ngừng gia tăng, đổi thay của thân
phận phụ nữ, những vấn đề do việc điều hoà sinh sản đặt ra. Khi để ý đến những
điều kiện này, ta có thể trình bày những đòi hỏi của Tin Mừng về hôn nhân như
một đường lối khả thi để xây dựng đời sống lứa đôi và gia đình. Một đường lối khả
thi, nghĩa là đi theo nó, đôi vợ chồng không bị bỏ rơi, nhưng, nhờ sự nâng đỡ của
một nhóm hay một cộng đoàn Kitô hữu, chính họ được mời gọi để hiểu rằng Lời
Đức Kitô dạy về tình yêu nhân loại đáp ứng được điều sâu thẩm nhất, mà cũng
mỏng giòn nhất nơi con người”.
Page 503 of 793
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU GẶP NGƯỜI THANH NIÊN GIÀU CÓ.
Nguy hiểm của sự giàu sang
(Mc 10,17-30).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ ánh mắt Đức Giêsu nhìn người thanh niên giàu có...
Bối cảnh của đoạn Tin Mừng này cũng giống như Chúa nhật trước, đó là cuộc
hành trình lên Giêrusalem, đây là dịp hai lần, và còn lần thứ ba nữa, Đức Giêsu
loan báo cuộc khổ nạn của Người. Khi Đức Giêsu vừa lên đường, có một người
chạy đến trước mặt Người. B.Standaert nhận xét: “Cuộc gặp gỡ với người thanh
niên giàu có nêu lên một đề tài quan trọng trong giáo huấn đầu tiên của Kitô giáo:
vấn đề giàu có. Thánh sử đạo diễn tấn kịch này hết sức cẩn thận. Từng nấc một,
ông đã đưa người ta tiến dần đến điểm giới hạn tột cùng: “Như vậy thì ai có thể
được cứu”, Có thể nói sự giàu có là một vách đá vững chắc mà mỗi khi vỗ vào, các
đợt sóng cố gắng của con người đành phải vỡ vụn, cho đến khi Thiên Chúa can
thiệp: “Đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được” (10,27)”(“L'Evangile selon
Marc”, Cerf, trang 80).
- Từ lúc đầu của cuộc gặp gỡ, mọi sự báo trước một kết thúc may mắn:
+ Dáng vội vã của người thanh niên “chạy đến” và “quỳ xuống” trước mặt Đức
Giêsu, một cử chỉ trong nghi thức phụng vụ.
+ Thái độ sẵn sàng nội tâm ta có thể cảm nhận được qua câu hỏi anh đặt ra: “Thưa
Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”. Trong
câu trả lời của Đức Giêsu, Nguời đã tự xóa nhòa trước Thiên Chúa duy nhất, khi
nói rằng chỉ mình Thiên Chúa mới “nhân lành”, và dành ưu tiên cho mối tương
quan với tha nhân, khi Người hướng dẫn người thanh niên về Lề Luật Thiên
Chúa: “Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp,
chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thảo kính cha mẹ”.
+ Lòng ngay thẳng và trung thực của anh được bộc lộ qua câu anh trả lời Đức
Giêsu: “Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ”. J.Potin
nhận xét: “Đức Giêsu biết mình gặp được một người Do thái sống ngay thẳng
Page 504 of 793
trước mặt Thiên Chúa và luôn cố gắng tôn trọng tha nhân trong mọi hoàn cảnh.
Hẳn người này thuộc hạng người có phẩm chất tốt hơn những người giàu có khác
mà Chúa thường gặp” (“Jésus, l'histoire vraie”, Centurion, trang 233).
- Bấy giờ Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh (lưu ý là trong vài câu thôi mà Máccô đã
nói tới ba lần về điểm này) và Người mời gọi anh. Lời mời gọi này là chóp đỉnh và
khúc ngoặc quyết định của cuộc gặp gỡ này.
+ Đức GIêsu “đưa mắt nhìn anh ta” và “đem lòng yêu mến”.
+ Một ánh mắt đầy âu yếm và quí trọng, được diễn tả ngay thành một lời mời gọi
tha thiết: “Anh chỉ còn thiếu có 1 điều là hãy đi bán những gì anh có mà cho người
nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi”.
. Đức Giêsu đề nghị dẫn anh đi xa hơn nữa trên con đường tìm kiếm Thiên Chúa,
con đường tuy gồ ghề, nhưng chỉ là nối tiếp con đường anh đã đi từ thuở nhỏ để
được sự sống đời đời làm gia nghiệp; đó là: từ bỏ của cải để cho người nghèo.
. Nhưng điều hoàn toàn mới nằm trong lời mời gọi ở câu kết: “Rồi hãy đến theo
tôi”. Đức Giêsu mời gọi người Do thái trung thực này vượt lên khỏi đức tin của
cha ông để gắn bó với Người, là trở nên môn đệ của Người.
- “Nghe lời đó”, cuộc gặp gỡ từ đầu đến đây đã diễn tiến đầy hứa hẹn, bỗng đột ngột
chấm dứt: “Người thanh niên sa sầm nét mặt, và buồn rầu bỏ đi”, thánh sử cho ta
biết, bởi vì “anh ta có nhiều của cải”.
“Trên đường đi theo Đức Giêsu, người thanh niên giàu có này vấp phải một
chướng ngại, đó là lòng gắn bó với gia tài sản nghiệp. Của cải như tấm kính mờ
đã che lấp ánh sáng, lúc ánh sáng muốn thâm nhập vào lòng anh. “Anh sa sầm nét
mặt và buồn rầu bỏ đi”. Đức Giêsu đã đem lòng yêu mến anh. Nếu niềm hy vọng
có một con đường dẫn thẳng tới Thiên Chúa đã khơi dậy niềm vui to lớn thế nào
thì giờ đây, thay vào đó, là một nỗi buồn sâu xa không kém.” (Sđd, trang 234).
2. ... đến ánh mắt Chúa nhìn các môn đệ.
- Người thanh niên giàu có vừa đi khỏi, Đức Giêsu liền đưa mắt nhìn các môn đệ
đang “ở chung quanh Người”.
+ Người tuyên bố: “Những người giàu có thì khó vào Nước Thiên Chúa biết
bao”. Người còn làm cho các môn đệ sững sờ hơn khi nhấn mạnh theo kiểu phương
Page 505 of 793
Đông: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa”.
+ J.Potin giải thích: “Các môn đệ càng cảm thấy sửng sốt hơn nữa vì theo cách giữ
đạo thời đó, thì càng giàu càng có nhiều thuận lợi. Có tiền thì người giàu có thể
dâng lễ vật cho Thiên Chúa theo Luật buộc để được xá tội, có thể dâng cúng một
phần mười tài sản mà các tư tế đòi, hoặc có thể bố thí cho người nghèo... Dường
như có một thoả thuận ngầm giữa Thiên Chúa và những người giàu. Như vậy, giàu
có của cải không phải là dấu chỉ của người đẹp lòng Thiên Chúa đó sao?” (Sđd,
trang 234).
Bởi đó mới có câu hỏi: Thế thì ai có thể được cứu rỗi? “Nếu người giàu không
được cứu rỗi, thì còn ai có thể được?”. J.Potin giải thích tiếp: “Nếu họ theo sát lối
tư duy của đạo truyền thống, họ là những người không thể có đủ tiền mua những lễ
vật dồi dào, cũng không mua được những bộ chén dĩa cần thiết để giữ luật lệ về
sạch sẽ. Còn người giàu, họ có thể mà!” (Sđd, trang 235).
+ Nhìn các môn đệ một lần nữa, Đức Giêsu nói thêm: “Đối với loài người thì
không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên
Chúa mọi sự đều có thể được”. , Đây là lời tuyên xưng niềm tin-cậy đã ghi một
dấu ấn quan trọng trong lịch sử kitô giáo ngay từ buổi đầu. Thiên thần đã chẳng
tuyên bố với Ápraham về việc Sara sẽ làm mẹ, dù bà hiếm muộn và đã già: “Có
phép lạ nào mà Chúa không thể thực hiện được?”. Và Thiên thần đã chẳng tuyên
bố với Đức Maria về việc bà Êliasbét sắp sinh con trong lúc tuổi già: “Bởi vì không
có gì mà Thiên Chúa không làm được” đấy sao? Chúng ta không được cứu độ
bằng việc thực thi các lề luật, hoặc nhờ những của lễ sang trọng quí giá, hay nhờ
việc từ bỏ, hy sinh anh hùng; ơn cứu độ là ân huệ cần phải đón nhận, chính Thiên
Chúa đưa ta vào Nước Trời, ân sủng cao cả của Người có thể làm nên những việc
lạ lùng. Câu nói trên của Đức Giêsu là một lời cổ vũ làm cho cái khó của sứ điệp
trước giảm nhẹ đi.
Câu chuyện kết thúc khi Phêrô hỏi: “Thầy coi, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo
Thầy”. Đức Giêsu hé mở cho thấy niềm vui “gấp trăm lần”, những gì đã từ bỏ, niềm
vui ấy bất cứ ai đã bỏ mọi sự vì Người và vì Tin Mừng sẽ cảm nghiệm được “ở đời
này” và “đời sau”. Nhưng Người cũng không che giấu những cuộc “bách hại” đang
Page 506 of 793
chờ họ. J.Potin kết luận: “Người môn đệ phải tham gia vào việc rao giảng Tin Mừng
với Đức Giêsu... Nhưng cũng như Người, giữa niềm vui về những điều thiện hảo của
Nước Chúa, họ phải chuẩn bị để chịu đựng những cuộc bách hại. Ngay từ buổi đầu,
Đức Giêsu đã đào tạo họ theo chiều hướng này! Phạm trù để phân xử đều bị đảo lộn.
Người giàu mà ta trông thấy đang ở chỗ nhất trong Nước Trời, nay bị đưa xuống chỗ
rốt hết. Còn môn đệ và người nghèo được mời lên ngồi vào chỗ nhất, Sau khi đã cùng
Thầy mình trải qua thử thách của sự bách hại.” (Sđd, trang 235).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Con đường khó đi. (Mgr. Daloz, trong “Qui donc est-il?”, DDB, trang 62-63)
Đức Giêsu lên đường. Ta sẽ biết con đường ấy dẫn đến đâu: “Này chúng ta lên
Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp...”. Ngay lúc ấy, có một người đến tìm Người.
Anh ta đi tìm sự sống, sự sống đời đời. Anh ta đã nghiêm túc tìm kiếm bằng con
đường tuân giữ các giới răn: “Tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở
nhỏ”. Anh ta cảm thấy cần phải tiến xa hơn, nên đến hỏi Chúa: “Tôi phải làm
gì?...”.Và Đức Giêsu đem lòng yêu mến anh. Người yêu mến sự tìm kiếm và lòng
quảng đại của anh. Người chỉ đường cho anh: “Anh chỉ còn thiếu một điều: hãy đi
bán những gì anh có...”. Nhưng con đường này làm người thanh niên khiếp
sợ “bởi vì anh ta có nhiều của cải”. Con đường này cũng khiến các môn đệ khiếp
sợ vì họ đã bỏ mọi sự mà theo Chúa.. “Như vậy thì ai có thể được cứu”. Bấy giờ,
Đức Giêsu mời gọi nhìn vào cái vô hình. Người bảo đảm với người thanh
niên: “Anh sẽ được kho tàng ở trên trời”. Nói với Phêrô, Người hứa ban “gấp
trăm lần” và mai sau được sống đời đời. Như Đức Giêsu, số phận của các môn đệ
được sắp đặt trên nền tảng của sự vĩnh cửu. Vật đặt cược chính là sự sống đời đời.
Và cái khó ở đây là phải ưu tiên cho cái vô hình trước cái hữu hình ta đang
có. “Đối với loài người thì không thể được.” Đây là một cuộc vượt qua có tính
quyết định giống cuộc Vượt qua của Đức Giêsu. Đức GIêsu sắp hy sinh mạng
sống. Người mời gọi ta theo Người, từ bỏ mọi sự vì Người và vì Tin Mừng. Hy
sinh mạng sống vì những điều này cũng đáng lắm chứ. Nhưng thực hiện cuộc vượt
qua này trong đức tin và không để cái hữu hình lôi cuốn mình là điều không phải
dễ. Chỉ có quyền năng Thiên Chúa mới có thể thực hiện điều đó nơi ta: “Đối với
Page 507 of 793
Thiên Chúa mọi sự đều có thể được”. Nhưng còn cần ta để cho Người thực
hiện...”.
2. Bước vào con đường khôn ngoan đích thực, Khôn Ngoan của Thiên Chúa.
(L.Sintas, “Parole de Dieu pour la méditation et l'homélie”, tr. 124-125).
Đức Kitô là Sự Khôn Ngoan Thiên Chúa nhập thể. Ai đặt tin tưởng vào Đức Kitô,
thì từ nay sẽ không theo sự khôn ngoan nào khác ngoài Lời của Đức Kitô. Thư gởi
tín hữu Do Thái dạy ta điều này rất rõ. Đối với người Kitô hữu, Đức Kitô, Lời chân
thật của Thiên Chúa trở nên một tiêu chuẩn tối hậu để nhận biết sự khôn ngoan
đích thực. Bởi vậy, lời của Đức Giêsu tuy có vẻ điên rồ theo cách suy luận của ta,
nhưng vẫn là lời khôn ngoan hơn bất cứ danh ngôn phàm trần nào.
Chính điều đó đã thể hiện trong truyện người thanh niên giàu có theo Tin Mừng
Máccô. Anh chạy đến Đức Giêsu. Anh đi tìm sự khôn ngoan. Lạy Thầy nhân lành,
tôi phải làm gì để được sự sống đời đời? Đức Giêsu nói theo lương tâm đạo đức
ngay thẳng của người thời đó, Người nhắc nhủ anh về những giới răn của Luật
Môsê. Nhưng tất cả các giới răn đó anh đã giữ cặn kẽ từ nhỏ. Nếu anh đến tìm
Chúa, là vì anh khao khát điều gì khác, điều mà việc tuân giữ các giới răn đã không
thoả mãn được.
Đức Giêsu chăm chú nhìn anh. Trước khát vọng của anh, Người ban cho anh một
Lời mới mẻ. Người mở ra trước mắt anh một con đường, mà dù có trung thành cặn
kẽ mấy đi nữa, anh cũng không nghĩ ra. Người đề nghị với anh một điều có vẻ điên
rồ trước mắt người đời: Hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, rồi hãy
đến theo tôi.
Ta chỉ hiểu những lời này qua hệ luỵ chúng gây ra trong cuộc sống của ta thôi. Nào
là bỏ tất cả, mất tất cả, bán tất cả, cho tất cả. Nhưng điều quan trọng không ở đó.
Điều quan trọng nằm ở phần thứ hai của câu nói: Rồi hãy đến theo tôi! Theo Đức
Giêsu là theo Lời Thiên Chúa, là theo Sự Khôn Ngoan Thiên Chúa. Theo Đức
Giêsu là muốn Sự Khôn Ngoan Thiên Chúa hơn tất cả mọi sự. Chỉ có lòng yêu
mến như vậy, tuy không thấy, không nắm bắt được, mới biện minh cho hành vi từ
bỏ tất cả mọi sự được. Khốn nỗi, việc mất đi mọi sự che lấp chân trời rộng mở, cản
trở ta cảm nghiệm được Sự Khôn Ngoan đích thực của Thiên Chúa. Theo Đức
Page 508 of 793
Giêsu là dám liều mất tất cả. Và đó là điều Chúa đòi hỏi. Bạn có đủ tin tưởng vào
Tôi để nghe theo lời tôi khuyên nhủ không? Thực sự, bạn chỉ cảm nghiệm được giá
trị của nó sau này thôi! Còn lúc này, bạn có thể tin tôi không, khi tôi nói rằng bạn
sẽ được thoả lòng?
Thật ra, Đức Giêsu đặt người thanh niên vào đúng vị trí của ông Ápraham, Cha của
Người trong đức tin. Người đề nghị với anh hãy tin và hãy tín nhiệm vào Lời vừa đòi
hỏi vừa hứa hẹn.
Tin Mừng thuật rằng: người thanh niên bỏ ra về, bởi vì anh có nhiều của cải. Và
Tin Mừng cũng nói rõ thêm: Anh sa sầm nét mặt. Niềm vui đã tan biến. Khát vọng
chân thật mà người thanh niên bộc lộ lúc ban đầu gặp Chúa, bây giờ tàn lụi, tắt
ngấm. Nó không còn có thể làm nẩy sinh niềm vui đến từ lòng khát vọng sống
động.
Trình thuật này được viết ra không phải để chúng ta buồn lòng về trường hợp
người thanh niên ấy, nhưng để Lời Chúa đánh động tâm hồn ta. Lời Chúa cũng
muốn vươn tới khát vọng chân thật của ta, cũng muốn khơi dậy đức tin chân thật
nơi ta, cũng muốn đưa ta vào con đường khôn ngoan chân thật, đó là Khôn Ngoan
của Thiên Chúa.
CHÚA NHẬT XXIX THƯỜNG NIÊN
CON NGƯỜI ĐẾN KHÔNG PHẢI ĐỂ ĐƯỢC PHỤC VỤ,
NHƯNG ĐỂ PHỤC VỤ.
(Mc 10,35-45).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Sau khi loan báo cuộc khổ nạn lần thứ ba...
Trên đường lên Giêrusalem, lúc này đã gần tới nơi, bầu không khí càng lúc càng
thêm bi thảm.“Người dẫn đầu các ông”, những người đi theo “kinh
hoàng” và “sợ hãi”, tiến trên đường dẫn đến cái chết.
Đây là lần thứ ba Chúa loan báo cuộc Khổ nạn và Phục sinh của Người. Loan báo
Page 509 of 793
mà Đức Giêsu gởi tới nhóm Mười Hai, là tế bào đầu tiên và cũng là những người
phụ trách cộng đoàn các môn đệ của Người. Một lời loan báo rõ rệt hơn hai lần
trước (8,31-33 và 9,32-33), vì đã phác họa trước những gì sẽ xảy ra: bị nhà cầm
quyền Do thái kết án (xem 14,64), trao nộp cho quan Philatô, kẻ “ngoại giáo”(xem
15,1), bị phỉ báng và chịu cực hình: “chúng sẽ nhạo báng Người” (xem 15,30-
31) “chúng sẽ khạc nhổ vào Người” (xem 14,65 và 15,19), “chúng sẽ đánh đòn
Người” (xem 15,15) “chúng sẽ giết Người” (xem 15,37) “và ba ngày sau Người
sẽ sống lại”.
Cũng như các lần loan báo trước, lần loan báo thứ ba này gây ra những phản ứng
chứng tỏ các môn đệ không hiểu, nên Đức Giêsu phải giải thích cho họ.
2. ... Thái độ không hiểu tái diễn nơi các môn đệ...
Rõ ràng lời xin xỏ của Giacôbê và Gioan chẳng thích đáng chút nào trong bối cảnh
đó (Đức Giêsu vừa mới loan báo về cuộc khổ nạn của Người). Hai ông đã từng là
những người được gọi ngay thời kỳ đầu sứ vụ rao giảng (1,19-20), lúc Chúa hồi
sinh con gái ông Giairô, hai ông đã có thể xác minh quyền năng của Người trên sự
chết (5,37); hai ông đã cùng với Phêrô là những người duy nhất được chứng kiến
Chúa hiển dung trên núi (9,28); và sau này cũng cùng với Phêrô chứng kiến Chúa
hấp hối trong vườn Ghêtsêmani (14,33).
Khi Đức Giêsu vừa mới loan báo cuộc khổ nạn lần thứ ba, thì hai ông nóng lòng
muốn bảo đảm chiếm cho được chỗ tốt, được một tương lai sáng lạn trong vương
quốc. Các ông tiến lại thưa Chúa: “Xin cho hai anh em chúng con được ngồi một
người bên hữu, một người ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang”. Số phận
mỉa mai thật! khi sau này Chúa hấp hối trên thập giá, hai người được đặt ở bên tả
bên hữu Chúa là hai người trộm cướp (15,37) đang cùng chia sẻ cực hình với
Người!
- Đức Giêsu cố gắng tỏ cho hai ông biết: đặc ân họ xin là quá lớn và họ thật quá vô
tâm, nhưng vô ích.“Các anh không biết các anh xin gì”. Rồi dùng hình ảnh mạnh
mẽ, như “chén phải uống”, “phép rửa phải chịu” để đưa các ông đến trước mặt
những gì sắp xảy ra: “Các anh có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được
phép rửa Thầy sắp chịu không?”.
Page 510 of 793
+ Trong Cựu Ước, “Chén” đôi khi người ta nói chén chúc tụng, nhưng thường là
nói về chén đắng để diễn tả những đau đớn trước lúc chết. Lúc hấp hối, Đức Giêsu
đã xin Chúa Cha cất chén đắng cho Người, nhưng cũng nói tiếp: “Nhưng đừng
theo ý Con, chỉ xin theo ý Cha mà thôi” (14,36).
+ Trong “Bí tích rửa tội”, toàn thân được dìm xuống nước, tượng trưng cho
việc “chìm đắm” trong cái chết trước khi “chỗi dậy” trong đời sống mới. Trong
cuộc khổ nạn, Đức Giêsu sẽ trải qua một phép rửa thật sự, Người sẽ bị dìm xuống
làn nước chết, trước khi chỗi dậy vào ngày thứ ba.
Xin được vinh dự bên cạnh Chúa trong Nước Người, tức là dấn thân theo cùng một
con đường Người đã đi.
Hai môn đệ có dám theo Chúa tới đó không? “Thưa được” hai ông đáp không hề
do dự, không đếm xỉa gì đến những điều Chúa đã cảnh báo.
- Mười ông kia đã nghe rõ câu chuyện. Nếu họ “tức tối” thì chắc hẳn không phải
vì chê trách mưu đồ của Giacôbê và Gioan, mà vì sợ hai anh em ông này dành
được chỗ nhất.
3. ... Giáo huấn mới của Đức Giêsu: sự đảo nghịch của Tin Mừng.
Đức Giêsu qui tụ nhóm Mười Hai lại và long trọng giảng giải cho các tông đồ về
sự đảo nghịch của Phúc Âm.
Khi nói với các tông đồ, cũng như với những người chịu trách nhiệm về các cộng
đoàn kitô hữu có mặt lúc đó hay trong tương lai, Đức Giêsu nêu lên một luật đối
trọng với cách thế mà các xã hội dân sự chủ trương về quyền hành: “Những người
được coi là thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn
thì lấy quyền mà cai trị dân”. Điều luật này chống lại lòng ham muốn thống trị và
lòng khao khát quyền lực ta mang trong mình, như Giacôbê và Gioan và mười tông
đồ còn lại. Điều luật này không chỉ là một điều luật bình thường, mà Đức Giêsu coi
nó là Hiến chế cho các cộng đồng môn đệ Người: mỗi người là đầy tớ mọi người
(J.Delorme).
Đây là một đảo lộn tận gốc, một lý thuyết cách mạng bắt đầu cho một mối tương
quan mới giữa người với người: “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm
người phục vụ anh em” (người phục vụ, tiếng Hylạp là diakonos, còn có nghĩa là
Page 511 of 793
thầy phó tế).
Lý do và gương mẫu cho nguyên lý cách mạng này chính là cách đối xử của Đức
Giêsu, Người kết luận:“Vì Con Người đến không phải để được người ta phục vụ,
nhưng để phục vụ và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người”. Câu này nhắc lại
lời ngôn sứ nói về Người Tôi Tớ đau khổ (Bài đọc I), nhờ lời này soi sáng, Đức Giêsu
nhận biết số phận của Đấng Mêsia-Tôi Tớ; Lời đó còn nói lên ý nghĩa sự sống và cái
chết của Người và loan báo lời mà Chúa sẽ tuyên bố về “chén” vào thứ năm, trước
khi Người bị bắt:“Này là máu Thầy, máu Giao ước sẽ đổ ra cho nhiều người”.
Để có thể sống như một Kitô hữu chân chính, cộng đoàn môn đệ, hôm nay, hôm
qua cũng như ngày mai, cần phải xét xem lối hoạt động của mình có hợp với ý và
gương mẫu của Đấng Sáng lập, Đấng đã đưa tinh thần phục vụ đến tột đỉnh không.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Vinh quang đầy mâu thuẫn của Con Người (B.Standaert trong
“L'Evangile selon Marc”, Cerf, trang 80-81).
Cuộc chuyện trò cuối cùng của Đức Giêsu với các môn đệ (10,38-43) là cuộc thảo
luận lần nữa về ngôi thứ trong cộng đoàn, như vậy, nó nối kết với ý tưởng của
phần đầu chương này. Lời xin của hai anh em Giacôbê và Gioan đưa đến cuộc
chuyện trò này, đồng thời cũng biểu lộ ước muốn chỗ cao nhất: ngồi bên tả bên
hữu Chúa trong vinh quang.
Diễn tiến của ước muốn này mang dấu ấn của Máccô. Trước hết, khi hai tông đồ
vừa tỏ lộ ước muốn của mình, Đức Giêsu hỏi ngay: “Các anh muốn Thầy thực
hiện cho các anh điều gì?”. Đức Giêsu thăm dò, tìm hiểu hết mọi khát vọng của ta,
đôi khi những ước muốn mà chính ta cũng không hiểu rõ("Các anh không biết các
anh xin gì"). Con đường mà ước muốn phải đi qua để tới đích không gì khác hơn là
thập giá, ở đây được diễn tả bằng hai hình ảnh: chén và phép rửa. Cách nói lặp lại
nhiều lần (ở đây lặp lại bốn lần) là đặc điểm của Máccô. Đối với ông, điều không
thể tránh được trong cuộc sống Kitô hữu chính là thập giá. Còn vinh quang là một
ơn hoàn toàn nhưng không, ta không thể biết trước, chỉ một mình Thiên Chúa biết
mà thôi. “Cho những người mà Thiên Chúa đã chuẩn bị”. Đối với những người
Page 512 of 793
xin nhiều, xin cả đến vinh quang Thiên Chúa, thì Máccô đề nghị họ sống theo tấm
gương của Con Người, một tấm gương đi ngược lại với cách sống của người đời:
đến để phục vụ, và hiến mạng sống mình làm giá chuộc muôn người” (10,45).
Sống theo gương Đức Giêsu là đề tài rất phổ biến, nhất là từ khi cuốn
sách “Gương Chúa Giêsu” xuất bản ở thời Trung cổ, trở thành nền tảng cho toàn
bộ “luân lý”, và chính thánh sử Máccô đã trình bày cho chúng ta điều đó. Ngài đã
nói lên mối quan hệ gần gũi giữa đời sống của Đức Giêsu (nhất là cuộc khổ nạn
của Người) và đời sống của người Kitô hữu. Mối quan hệ gần gũi đó luôn là ví dụ
điển hình cho mọi nỗ lực tìm hiểu cuộc sống người Kitô hữu. Máccô mời gọi ta
suy nghĩ lại những thói quen giữ đạo, những hoạt động, bi kịch, và khát vọng của
ta dưới ánh sáng của tấn thảm kịch duy nhất của Đức Giêsu “Bị nộp vào tay người
đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau sẽ sống lại” (9,31).
2. Đối với Đức Giêsu, chức quyền là để phục vụ (N.Quesson, “Les entretiens
du dimanche, Année B”, tr. 208-209).
Chức quyền cũng như tiền bạc, tự nó không xấu. Bất cứ nhóm nào cũng cần có một
người phụ trách. Nhưng theo ý Chúa, phụ trách trước hết không phải một địa vị
thống trị, hưởng lợi, hưởng uy thế, mà là một địa vị để phục vụ nhiều hơn. Trong
Hội Thánh nói riêng, người cầm quyền là những thừa tác viên: trong tiếng Latinh từ
này có nghĩa là “đầy tớ” - Bản Hylạp của Tin Mừng Máccô dùng hai từ diakonos =
đầy tớ và doulos = nô lệ. Điều đáng buồn là ngày nay đôi khi còn có những người
tranh giành quyền lực trong Hội Thánh. Đức Giáo Hoàng cũng tự xưng mình là “Tôi
tớ các tôi tớ” của Thiên Chúa.
Thật vậy, cần phải đạt tới cách sống như thế. Người lãnh đạo giỏi là người biết làm
cho người dưới cùng chịu trách nhiệm. Giáo sư giỏi là người biết khơi dậy sáng
kiến của môn sinh. Chủ doanh nghiệp giỏi là người biết hỏi ý kiến của công nhân
và cán bộ của mình. Cha mẹ tốt là người biết nghệ thuật làm triển nở con cái một
cách tích cực. Những giáo xứ mạnh là nơi mà các tín hữu biết tham gia cộng tác ở
mọi tầng lớp và trong mọi việc.
Có lẽ người ta đã quên rằng từ “quyền thế” trong tiếng Latin: “auctoritas” bởi
Page 513 of 793
gốc “augere” = làm cho lớn lên, thêm lên. Đối với Đức Giêsu, chính là như vậy:
quyền hành là sự phục vụ trong một nhóm, nhằm giúp các thành viên lớn lên, dám
tự mình chịu trách nhiệm. Người lãnh đạo chân chính là người biết nghe, hiểu,
đánh giá, tôn trọng người khác, chứ không phải là người thống trị, hạ nhục, lợi
dụng người khác, và để người khác thụ động vô trách nhiệm”.
CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN
BÁC-TI-MÊ,NGƯỜI MÙ
THÀNH GIÊRICÔ ĐƯỢC CHỮA LÀNH
(Mc 10,46-52).
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Từ tình trạng bất động của người bị loại trừ...
Đức Giêsu đang trên đường đi lên Giêrusalem, nơi sẽ diễn ra cuộc khổ nạn của
Người, như Người đã báo trước tới ba lần. Lúc này Người đang đi ngang qua
Giêrico. Bất cứ ai đi từ miền bên kia sông Gioan vào Israel đều phải đi qua thành
này. Có các môn đệ và “đám đông dân chúng” đi theo Đức Giêsu. Tinh thần các
môn đệ vẫn còn mù tối.
Đúng lúc ra khỏi thành, Người gặp anh mù. A. Paul nhận xét: “Diễn tiến của phép
lạ chữa lành người mù Giêricô giống với phép lạ chữa lành người mù ở Bétsaiđa
(8,22-26). Phép lạ ở Bétsaiđa diễn ra liền trước lúc Phêrô tuyên xưng đức tin tại
Xêsarê và tiếp liền sau lời tuyên xưng này, là lời loan báo về cuộc khổ nạn (8,27-
30). Cũng vậy, tiếp sau phép lạ ở Giêricô là lời ca ngợi Đấng Cứu Thế khi Đức
Giêsu vào thành Giêrusalem, và sau đó là trình thuật về cuộc khổ nạn (...)
Trong viễn tượng thần học này, phép lạ làm cho đôi mắt người mù mở ra có giá trị
như một dấu chỉ.”(“Assemblée du Seigneur”, số 61, trang 45).
Để làm nổi bật ý nghĩa phong phú của phép lạ, thánh sử tường thuật rất rõ ràng sự
việc đã xảy ra:
- Ông nêu tên người mù là “Bác-ti-mê”, nhưng sợ rằng độc giả nói tiếng Hylạp
Page 514 of 793
không hiểu tiếng a-ra-mê, nên ông ghi chú thêm “con của Timê”.
- Ông diễn tả người này như một người tàn tật, mà tật khiếm thị đã buộc anh phải
ăn xin, và vĩnh viễn không đi lại được, bị liệt vào loại người bị loại trừ. “Anh ngồi
ở vệ đường”, vệ đường có ý chỉ tình trạng bị loại trừ.
2. ... Đến cú đứng phắt dậy khi Đức Giêsu gọi.
Thật ngược đời: ở giữa đám đông những người sáng mắt rầm rộ đi theo Đức Giêsu,
anh mù là người duy nhất tỏ ra nhìn rõ, anh có thể nhận ra Đấng đang đi qua là “Con
vua Đavít”, Đấng Mêsia mọi người hằng trông đợi, và anh đã lớn tiếng hô lên.
Người ta nạt nộ bảo anh im đi - vì họ nghĩ rằng để cho anh mù quấy rầy Đức Giêsu
trên đường là điều không nên - nhưng anh càng kêu lớn hơn: “Lạy Con vua Đavít, xin
dủ lòng thương tôi!”. Cho đến khi Đức Giêsu dừng lại và bảo người ta: “Gọi anh ta
lại đây”, thì người ta mới để ý đến người tàn tật khốn khổ đang la lối này. Sứ điệp
được chuyền đi ngay lập tức: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy”. Đức
Giêsu giúp anh lột bỏ được tình trạng bất động của người chết.
Tiếng gọi của Chúa có kết quả liền: “người mù liền vất bỏ áo choàng lại (áo
choàng mà anh dùng để đựng đồ xin được) đứng phắt dậy mà đến gần Đức
Giêsu”. J.Hervieux giải thích: “Những chi tiết này thật là lạ lùng. Mọi sự xảy đến
dường như Bác-ti-mê không còn mù nữa. Khi vất bỏ áo choàng, anh cũng vất bỏ
luôn tình trạng bị loại trừ (...). Cái áo choàng là vật duy nhất mà người nghèo sở
hữu. Vất bỏ nó, Bác-ti-mê đã thực hiện điều mà Đức Giêsu đã không làm được với
chàng giàu có: anh đã bỏ mọi sự mà đi theo Chúa. Đi theo cách nào? Anh nhảy
lên, đứng phắt dậy. Cú nhảy trong đêm tối là cú nhảy đức tin vì mắt anh vẫn còn
mù.” (“L'Evangile de Marc”, Centurion, trang 156).
“Rab-bô-ni”, thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được!”. Anh mù đã đáp lại câu hỏi
của Chúa, cũng là câu mà Chúa đã hỏi hai người con ông Giêbêđê: “Anh muốn tôi
làm gì cho anh?”. Đàng sau khát vọng được nhìn thấy, Đức Giêsu đã nhận ra nơi
anh đức tin, khát vọng được biết nhiều hơn về Đấng Mêsia, được nhìn thấy thực tại
tối hậu ẩn sau dáng vẻ bên ngoài. Người ăn xin tàn tật không những được chữa
lành, mà còn được “cứu” nhờ đức tin. “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh”.
Từ này, anh nhìn thấy, không chỉ bằng con mắt xác thịt, mà còn bằng ánh mắt đức
Page 515 of 793
tin. Đó là tấm gương cho các môn đệ, đó là tấm gương cho người đã được thánh
tẩy, được soi sáng nhờ gặp gỡ Đức Giêsu Kitô. Anh đi theo Người trên con đường
Người đi. Con đường lên Giêrusalem. Con đường dẫn đến thập giá.
J.Hervieux kết luận: “Ở đây, nghệ thuật kể chuyện của Máccô đạt đến đỉnh hoàn
thiện. Hai hình ảnh thật trái ngược nhau: hoàn cảnh ban đầu của Bác-ti-mê (ngồi
ở vệ đường, mù loà, ăn xin) và hoàn cảnh kết thúc (đứng, đi trên đường, nhìn thấy
và đem Tin Mừng đi). Không còn nghi ngờ gì, tác giả đặt trình thuật này vào lúc
Đức Giêsu đi lên Giêrusalem, dẫn theo bạn bè và đám đông tiến về “ánh sáng” soi
rõ hơn thân thế và sứ mạng của Người. Câu chuyện này là một minh họa cho thấy
nhờ đâu, người ta mới trở nên “người môn đệ đích thực”. Người môn đệ cần phải
để Thầy mình dẫn đến sự giác ngộ đức tin. Phép lạ chữa người mù ở Bétsaiđa đã
thúc đẩy các môn đệ Đức Giêsu khám phá Người là Đấng Mêsia. Giờ đây, Đức
Giêsu lại mời gọi họ - những kẻ muốn đi theo Người - hãy mở rộng đôi mắt tâm
hồn để đón nhận Đấng Mêsia đau khổ và khải hoàn trong đức tin,.
Máccô đã không thể đặt trình thuật này vào lúc nào tốt hơn là lúc Đức Giêsu vào
thành Giêrusalem: người ta có nhận ra Người vì thân thế của Người, và vì những
gì Người đã làm không? Đấng đến cứu loài người theo đuổi hai mục đích: vừa trả
lại cho họ quyền lợi trong xã hội họ đang sống, vừa giúp họ hội nhập vào cộng
đoàn yêu thương mà Người sáng lập.” (Sđd, trang 157).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Chúng ta thuộc loại “trung gian” nào đây? (Mgr.Daloz, trong “Qui
donc est-il?”, DDB, trang 66).
Đây là người mù Bác-ti-mê đang kêu cầu Đức Giêsu. Anh nói lên khát vọng được
chữa lành, nhưng cũng biểu lộ đức tin của anh “Lạy Con Vua Đavít, xin dủ lòng
thương tôi”. Khi người ta nạt nộ bảo anh phải im đi, thì anh lại càng la to hơn. Bấy
giờ Chúa dừng lại và gọi anh. Những người “trung gian” vừa lúc trước mới nạt nộ
anh, giờ đây đổi giọng: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”. Chỉ cần
chúng ta có can đảm la lên, mặc dầu mọi người bảo ta phải im đi. Đức Giêsu sẽ
không giả điếc làm ngơ đâu... Còn chúng ta, chúng ta thuộc loại “trung gian” nào
Page 516 of 793
đây? Chúng ta thường không nghe ai, lại còn bắt người ta im đi nữa. Còn Đức
Giêsu, Người nghe, Người luôn để tai nghe. Người nghe tiếng kêu của những
người van xin Người dủ lòng thương xót, van xin Người cho họ được nhìn thấy,
được đứng dậy. Nếu ta nhận biết Chúa quan tâm đến tiếng kêu xin của con người,
chắc ta sẽ trở thành những “trung gian” tốt, để nói với họ: “Hãy an tâm, đứng dậy,
Người gọi anh đấy”.
2. Sáng mắt hay mù? (F.Deleclos, trong “Prends et mange la Parole”, Centurion-
Duculot, trang 176).
“Anh muốn tôi làm gì cho anh?”. Cùng một câu hỏi mà Đức Giêsu đã hỏi Giacôbê
và Gioan. Câu hỏi là một, nhưng câu trả lời trái ngược hẳn. Hai anh em thì xin
quyền thế và vinh quang, còn người mù thì chỉ xin ánh sáng. Các môn đệ muốn áp
đặt tham vọng của mình, còn người ăn xin thì chỉ xin được nhìn thấy. Vậy ở đây có
hai người mù và một kẻ sáng mắt.
Với Bác-ti-mê, Đức Giêsu không nói gì về tật nguyền của anh, không nói đến con
mắt mù loà, cũng không nói rằng sẽ chữa lành. Người chỉ nói: “Anh hãy đi, lòng
tin của anh đã cứu anh”. Nhờ sự tín nhiệm và đức tin, người bị gạt ra bên lề xã hội
đã được nâng lên hàng môn đệ. Một đức tin cứu độ đến nỗi người này bắt đầu nhìn
thấy và đi theo Đức Giêsu, không chỉ theo trong tinh thần, mà còn bước đi trên
đường. Một cuộc tuyển mộ tuyệt hảo.
Đức Giêsu thường được vây quanh bởi những môn đệ mù tối, còn lề đường thì lại
đầy những người mù sáng mắt. Nhóm trước bị khép kín trong những bảo đảm vĩnh
viễn, bị ràng buộc bởi những tham vọng và vướng mắc nhỏ nhen. Nhóm sau thì có
lòng khiêm nhường và tin tưởng, có đức khôn ngoan để biết nghe và luôn học hỏi,
sẵn sàng đón nhận những bất ngờ của Thánh Linh và những từ bỏ có sức giải thoát.
Để được chữa lành tật mù loà, cần phải tuyên xưng đức tin, “vất bỏ áo choàng” và
đi theo Chúa Kitô mọi nơi Người dẫn đi, và không buộc Chúa phải theo lộ trình do
những tham vọng trần tục của ta vẽ ra. Đường lối của Chúa không giống đường lối
của ta”.[4]
Page 517 of 793
CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN
CHỜ ĐỢI NGÀY CHÚA ĐẾN
(Mc 13,24-32)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Từ những hình ảnh Khải huyền
Chương 13 của Tin Mừng Máccô đã được trích đọc vào Chúa nhật I Mùa Vọng để
khai mạc năm phụng vụ B, mà cũng được trích đọc hôm nay để kết thúc năm
phụng vụ này.
Vào lúc Đức Giêsu ra khỏi đền thờ để rồi không bao giờ trở lại đây nữa, một trong
số các môn đệ của Ngài mong muốn Thầy chia sẻ lòng thán phục của mình: “Này
Thầy nhìn kia, những phiến đá rực rỡ biết bao, tòa kiến trúc lộng lẫy chừng
nào!” Ngôi đền thờ thật ra có những gì đáng thán phục. J.Potin giải thích: “Đền
thờ do Hêrôđê xây lên đã là một trong những công trình đẹp nhất thế giới. Ngay cả
đến Roma cũng không có được ngôi đền thờ tôn giáo nào hùng vĩ như vậy. Tính
bạo tàn của người xây lên nó cũng giám bớt hung hãn trước vẻ tráng lệ của nó; nó
còn vượt xa đền thờ vinh hiển của vua Salomon. Nền móng vững chắc của nó bảo
đảm nó có thể đứng vững nhiều thế kỷ, vẻ sáng ngời của cẩm thạch và vàng bạc
trang trí ngời lên đức tin độc thần lan đi khắp cả hành tinh” (“Jésus, lhistoire
vraie”, Centurion, trang 396).
Câu trả lời của Đức Giêsu làm người môn đệ cụt hứng: “Sẽ không còn phiến đá
nào chồng trên phiến đá nào” (13,1-2). Nào đền thờ không biểu trưng cho Thiên
Chúa hiện diện giữa dân Người đấy ư? Phải chăng lời loan báo về đền thờ sẽ bị
tiêu hủy là mào đầu cho một thiên tai to lớn hơn: đó là ngày tận cùng cả thế giới
hoặc ngày tận cùng của một dân tộc?
Vì vậy, ngay khi Đức Giêsu vừa ngồi ở sườn núi Cây Dầu mà từ đây người ta có
một cái nhìn toàn cảnh cả thành thánh và đền thờ, thì Phêrô, Giacôbê, Gioan, Anrê,
những môn đệ được Chúa gọi đầu tiên, xin Chúa trả lời những câu hỏi đầy lo lắng
của họ: “Xin Thầy nói cho biết khi nào các sự việc ấy xảy ra và khi tất cả sắp đến
hồi chung cục, thì có điềm gì báo trước?” (13,3).
Lời thỉnh cầu của bốn môn đệ này là cơ hội để Đức Giêsu nói lên diễn từ dài nhất
Page 518 of 793
trong Tin Mừng thánh Máccô: trong diễn từ đó, cái nhìn hướng về sự tiêu hủy của
đền thờ pha trộn với cái nhìn hướng về ngày thế mạt. Lối văn dùng nhiều kiểu nói
của những sách Khải huyền, mang niềm hy vọng đến cho những người sống trong
cơn khủng hoảng trầm trọng. Những hình tượng màu mè, tuy hoàn toàn truyền
thống, không chủ ý gieo rắc nỗi lo sợ kinh hoàng, nhưng muốn làm nổi bật cuộc xáo
trộn do sự can thiệp của Thiên Chúa gây nên. J.Hervieux trong cuốn “L'Evangile de
Marc”, (Centurion, tr. 192) cảnh báo rằng:“Người đọc mà hiểu theo mặt chữ thì
cách hiểu của họ và của người Do thái thế kỷ I xa nhau hàng trăm dặm”. Mặt trời ra
tối tăm, mặt trăng không còn chiếu sáng, các vì sao từ trời rơi xuống, các quyền lực
trên trời bị lay chuyển... chỉ là loan báo cuộc hiển thắng cuối cùng của Chúa vào
ngày tận cùng của lịch sử.
2. Đến Tin Mừng mà những hình ảnh ấy loan báo.
Trong bối cảnh một vũ trụ được đổi mới tận căn này, Đức Giêsu đã loan báo Tin
Mừng về Vương quốc công chính và hòa bình của Người được biểu lộ vào lúc tận
cùng thời gian. Người tự đồng hóa với Con Người của sách ngôn sứ Đaniel (Bài
đọc I Chúa nhật tới), Đấng ngự trong đám mây mà đến, sẽ sai các thiên sứ đi tập
họp những kẻ được Người tuyển chọn - tức là những người đã luôn trung thành
qua các cuộc thử thách - từ bốn phương về, từ đầu mặt đất cho đến cuối chân trời.
Ngày Chúa trở lại sẽ là ngày tuyệt vời, ngày mà tình thương và sự sống chiến
thắng quyền lực sự ác và sự chết.
J.Hervieux gợi ý: “Các môn đệ nêu lên câu hỏi về sự cố hủy diệt đền thờ: bao giờ
việc ấy xảy ra? Câu đáp của Chúa đưa các ông vượt qua biến cố đó một quãng xa.
Không nên chỉ nhìn Đền thờ như một địa điểm tụ họp. Nó sẽ điêu tàn và cả những
gì thuộc về nó cũng vậy. Cần phải ngước mắt nhìn lên Đấng, còn cao hơn Đền thờ,
sẽ là Đấng tập họp toàn thể nhân loại đã được giải thoát khỏi Thần Ác. Đó là Đức
Kitô hiển vinh, Đấng Phục sinh” (Sđd, trang 195). Thật là đầy ý nghĩa, Máccô
trước khi bước sang chương 14 tường thuật cuộc khổ nạn của Đức Giêsu, đã
muốn “vén bức màn” (đó là nghĩa của từ Apocalypse = mạc khải), để hé mở cho ta
nhìn thấy ánh sáng chói ngời của ngày Người trở lại trong vinh quang, ngày khiến
lịch sử cuộc đời ta có ý nghĩa.
Page 519 of 793
3. Và đen thái độ mà những hình ảnh ấy khơi dậy: tỉnh thức.
Cây vả, loại cây có trái trễ, rất quen thuộc đối với các thính giả, cung cấp cho Đức
Giêsu tư liệu của một dụ ngôn minh họa cho sứ điệp của Người. Nó rụng hết lá vào
mùa đông, và khi bước sang mùa xuân ngắn ngủi của vùng Palestin, thấy xuất hiện
chồi non và rồi đến lá non, báo hiệu mùa hạ, mà trong mùa đó trái vả ngọt ngào sẽ
chín mùi. Vâng, cũng như bất cứ người nông dân biết quan sát nào cũng có khả năng
đoán biết mùa hạ sẽ đến sớm hay đến trễ, thì các môn đệ Chúa cũng phải học cách
đọc các dấu chỉ thời đại để nhận ra ở giữa lòng lịch sử thời đại mình có “Đấng đã
đến gần”, có “Đấng đang đứng ở cửa”. Đó là Con Người.
Đức Giêsu còn nói tiếp: “Thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy
ra”. Một câu nói gây nhiều rắc rối cho các nhà chú giải Kinh Thánh, và họ cắt
nghĩa mỗi người một cách.
Ta chỉ nên lưu ý rằng kiểu nói này khá mơ hồ và khái quát, nên không chỉ ám chỉ
những độc giả của Máccô (là những Kitô hữu đang phải đương đầu với những xáo
trộn và với cuộc bách hại), nhưng còn chỉ bất cứ thế hệ tiếp theo nào của lịch sử: như
thế hệ chúng ta ngày nay, thế hệ sắp bước sang thiên niên kỷ thứ ba.
Đức Giêsu kết luận: “Còn về ngày hay giờ đó thì không ai biết được... ngay cả Con
Người cũng không, chỉ có Chúa Cha biết mà thôi”.
Sự không biết của Chúa Con này có thể khiến ta kinh ngạc. Dù sao, nó nhấn mạnh
đặc biệt nhân tính của Đức Giêsu. Và Máccô cho rằng đó là thêm một lý do để chấm
dứt những suy diễn và tò mò có hại về ngày giờ xảy ra tận thế, vì đó là bí nhiệm
tuyệt đối của Chúa Cha, và là lý do để kêu gọi mọi tín hữu sống giây phút hiện tại
trong tinh thần chờ đợi Đấng sẽ đến.
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Ơn gọi của người môn đệ cho đến ngày tận thế là làm người canh
thức cho thế giới(Mgr. L. Daloz, “Vậy Ngài là ai?”, DDB, trang 83-84).
Chương này dựng cảnh trí cho Đức Giêsu nói đến bi kịch của thế giới sẽ diễn ra:
viễn ảnh của ngày tận thế. Sự chết và sống lại của Đức Giêsu làm cho lịch sử nhân
Page 520 of 793
loại có ý nghĩa. Tại núi Câu Dầu, đối diện với Đền thờ, Đức Giêsu tâm sự với bốn
môn đệ mà Người kêu gọi trước hết là “Phêrô, Giacôbê, Gioan và Anrê...”. Qua
các ông, Người mặc khải cho chúng ta ý nghĩa của thời kỳ ta đang sống: đó là thời
kỳ chờ đợi, người môn đệ phải là người canh thức, ngóng chờ chủ trở về. Đó là
thời kỳ đầy mơ hồ cần sự phân định, và chúng ta được mời gọi phải canh phòng
cẩn mật, đừng để bị phỉnh gạt chạy theo những đấng Mêsia giả hiệu. Đó là thời kỳ
phấn đấu và chịu bách hại, thời kỳ chuyển bụng của một thế giới đang đau đớn
trước khi sinh con. Đó là thời kỳ được ban cho các nhân chứng để rao giảng Tin
Mừng cho mọi dân mọi nước. Đó là thời kỳ của Thần Khí, Đấng hướng dẫn miệng
lưỡi các vị tử đạo... Sự chết và sự sống lại của Đức Giêsu phá vỡ cái vòng luẩn
quẩn của những biến cố xoay vần bất tận. Xuyên qua ngay cả những bất an và
những cùng khổ, từ nay lịch sử quy hướng về Con Người đang đến. Ngay khi mọi
chỗ nương tựa chắc chắn hữu hình và cả đến “trời và đất” đều sụp đổ, Người để lại
cho các môn đệ Người một chỗ nương tựa vững chắc, đó là những lời Người
không thể qua đi. Họ có bổn phận phải kiên trì quan sát những cành cây vả, để
nhận ra và loan báo rằng, cây sắp đâm chồi nẩy lộc, và sau mùa đông rét buốt thì
mùa hạ đang đến gần. Họ có bổn phận phải lắng tai để nghe hồi chuông báo hiệu
giờ quyết định, mà không ai ngoài Chúa Cha được biết, và phải mở to đôi mắt để
chiêm ngắm ngày mới, tỏa ánh vinh quang của Con Người. Từ nay ơn gọi của
người môn đệ cho đến ngày tận cùng thời gian là làm người canh thức cho thế
giới... “Lạy Đức Giêsu, xin hãy đến!”.
2. Hôm nay, hãy đón nhận sự sống mới Thiên Chúa ban và hãy thay đổi
cuộc đời. (H.Vulliez, trong “Dieu si proche - Année B.” DDB trang 176-177).
Sự sống mới sẽ bừng lên vào ngày Chúa đến, việc ta phải làm là thánh hóa mọi
điều mới mẻ do Thiên Chúa để cho xảy ra hằng ngày. Sự sống bí ẩn, không thể sờ
mó, không thể nắm bắt, vọt lên từ thẳm sâu con người, là điều mới mẻ vĩnh hằng.
Con Người (đó là danh xưng mà Đức Giêsu thường dùng để chỉ chính mình) đang
ở gần bên. Người ở ngay ngoài cửa, cửa của lương tâm bạn. Người là sự mới mẻ
của đời sống; Người là cuộc sống phục sinh. Mỗi người cần phải mở tâm hồn để
Page 521 of 793
đón nhận sự mới mẻ của Thiên Chúa và sống khác đi. Đừng trì hoãn nữa! Đừng để
lỡ cuộc hẹn này. Nếu không, bạn sẽ liều mình lỡ cuộc hẹn chót đấy. Bạn hãy nghe
Chúa dạy bảo. Bạn thấy chưa? Cây vả mà bạn đã tưởng rằng chết queo, vậy mà giờ
đây cành của nó trở nên mềm mại và nẩy lộc, loan báo mùa hạ tươi sáng ấm áp.
Ít ngày trước cuộc trò chuyện về ngày tận thế này, một môn đệ đã mời Đức Giêsu
chiêm ngưỡng đền thờ: “Thầy nhìn kìa. Những phiến đá đẹp đẽ biết bao! Công
trình kiến trúc huy hoàng lộng lẫy chừng nào!”. Và không sợ làm cụt hứng những
bạn thân nhất, cũng là những tông đồ trung thành nhất của mình, Đức Giêsu đã trả
lời: “Tất cả đều sẽ bị phá hủy. Sẽ không còn tảng đá nào trên tảng đá nào”.Còn
với bọn biệt phái chuyên tìm cớ gây tranh cãi thì Người thách thức họ: “Các ông
cứ phả hủy đền thờ này đi. Và các ông sẽ thấy, nội trong ba ngày tôi sẽ xây dựng
lại”. Lời nói khó hiểu, ngay cả đối với những bạn bè thân nhất của Đức Giêsu.
Thánh sử Gioan cố gắng soi sáng cho các độc giả nên đã viết: “Người nói về chính
mình Người”. Và chúng ta có thể nói thêm: “Người nói về cuộc sống lại của
Người”.
Như vậy, Chúa bảo không nên tin tưởng vào những phiến đá quý hoặc vào đền đài
nguy nga, nhưng vào sự sống. Thánh Phaolô đã viết cho giáo đoàn Côrintô: “Thế
giới cũ đã qua đi, và một thế giới mới đã sinh ra”. Thế giới cũ qua đi và thế giới
mới sinh ra mọi giây phút, mỗi khi có thêm tình thương, tình liên đới và sự công
bình. Chính những cái đó là những phiến đá sống vậy”.
3. Vẻ bình tĩnh đến khó hiểu... ngay ngưỡng cửa cuộc khổ
nạn (N.Quesson, “Les entretiens du Dimanche, Année B”, Droguet &
Ardant tr. 223-224).
Vâng, chỉ ít ngày trước khi chịu chết, trong bài giảng cuối cùng - “bài giảng cánh
chung”, nghĩa là“bài giảng về thời tận thế” - Đức Giêsu giữ một vẻ bình tĩnh lạ
kỳ, vẻ lạc quan khó có thể tưởng tượng. Trong khi nói lên nhận định buồn thảm về
sự chuyển biến của lịch sử, và về số phận của chính bản thân, là cuộc sống bị đứt
đoạn vào tuổi thanh xuân lúc 30 tuổi đời, Đức Giêsu tuyên bố: “Khi anh em xem
thấy những tai ương đó xảy ra... thì anh em hãy biết rằng “mùa hạ” đã đến gần.
Page 522 of 793
Mùa hạ là mùa đẹp trời được báo hiệu khi cây vả đâm chồi và nẩy lộc non vào
mùa xuân” (Mc 13,28).
Không nhìn những tai ương trong vũ trụ và lịch sử như những điềm báo rằng vũ trụ
này bị hủy diệt hoàn toàn, Đức Giêsu lại coi nó như điềm báo một niềm hy vọng vĩ
đại: “Anh em hãy biết rằng Con Người đã đến gần, đang ở ngay ngoài cửa nhà
anh em”. Đang khi tất cả xem ra như sụp đổ chung quanh Người, khi mà cái chết
đã gần kề, Đức Giêsu quả quyết rằng “mùa hạ” đang đến. Đó là đoạn kết chung
cục của lịch sử: “Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh
quang ngự trong đám mây mà đến. Lúc đó Người sẽ sai các thiên sứ đi, và Người
sẽ tập họp những kẻ được Người tuyển chọn từ bốn phương về, từ đầu mặt đất cho
đến cuối chân trời”. Lời tuyên bố quá ngạo mạn, nếu người ta chỉ nhìn Đức Giêsu
như một người ở Nagiarét. Nhưng không, con người nghèo khổ yếu đuối này, biết
mình sẽ chịu chết ít ngày nữa đây, không thể tóm gọn vào trong chiều kích khố khổ
phàm trần: Người nhìn xa, Người nhìn rộng, xem như bỗng chốc Người chiếm địa
vị Thiên Chúa... Người coi mình như vị thẩm phán chung cục của mọi thời đại, nói
theo sách ngôn sứ Đaniel (7,13-14). Người loan báo kế hoạch toàn cầu của Thiên
Chúa thành công: những người được tuyển chọn, những người được Thiên Chúa
yêu thương sẽ tập họp để hưởng hạnh phúc toàn vẹn và bền vững. “Trời đất sẽ qua
đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu”. Đúng là một cá tính vượt trên
người phàm. Tính lạc quan bất khuất.
ĐỨC KITÔ VUA VŨ TRỤ
VƯƠNG QUYỀN CỦA ĐỨC KITÔ
(Ga 18,33-37)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Đức Giêsu Vua, nhưng khác với vua trần thế.
Ta đang tham dự vụ án xử Đức Giêsu trước toàn án Rôma, tại Giêrusalem trong
dinh tổng trấn Philatô. Ông làm tổng trấn xứ Giuđê từ năm 26 đến 36.
Page 523 of 793
Ngay lúc đầu cuộc thẩm vấn do Philatô đứng xét hỏi, phía thù nghịch đã nêu lên
cáo trạng chống lại Đức Giêsu, tìm cách chuyển vụ án sang lãnh vực chính trị để
đạt được mục đích của họ, là lên án tử hình cho Đức Giêsu. Vậy quan tổng trấn
hỏi: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?”.
X. Léon-Dufour giải thích: “Cần lưu ý rằng, dưới thời đế quốc Rôma cai trị, dân
Do Thái thường xen lẫn ý nghĩ chờ đợi Đấng Mêsia với lòng mong mỏi độc lập cho
quốc gia, do Đấng Mêsia thiết lập (Cv 1,6) và khởi đầu một thời đại mới. Trong
Tin Mừng thứ bốn, ta thấy hai giai thoại phản ánh bầu khí này. Đó là sau phép lạ
hóa bánh ra nhiều, đám đông dân chúng Galilê đã muốn bắt lấy “vị Ngôn sứ” để
tôn lên làm vua; bấy giờ Đức Giêsu phải trốn lên núi mới thoát khỏi (Ga 6,14-15).
Rồi sau khi Chúa cải tử hoàn sinh cho Ladarô, niềm phấn khởi của quần chúng đối
với Đức Giêsu biểu lộ bằng việc từng đoàn lũ cầm cành vạn tuế, biểu hiệu của
thắng trận, đi đón rước Chúa vào thành Giêrusalem, tung hô Ngài là “Vua
Israel”, vì họ coi Ngài như vị cứu tinh giải phóng quốc gia. Bấy giờ Chúa đã tỏ rõ
sự bất đồng tình của Người và tố giác sự ngộ nhận của cuộc đón rước bằng cách
chọn một con lừa nhỏ để cỡi.” (“Lecture de l’Evangile selon Jean”, tập IV, Seuil,
1996, tr. 82). Một lần nữa Đức Giêsu gạt phăng mọi hiểu lầm.
- Trước hết, Chúa dùng một câu hỏi, truy tìm nguồn gốc của lời tố cáo này: “Ngài
tự ý nói điều đó, hay những người khác đã nói với Ngài về tôi?”. Philatô nhìn nhận
đó là cuộc tranh luận nội bộ của người Do Thái, nên trả lời: “Tôi là người Do Thái
sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm gì?”.
Page 524 of 793
FICHES DOMINICALES -Chú giải lời Chúa
CN năm C
FICHES DOMINICALES -Chú giải lời Chúa CN năm C
FICHES DOMINICALES CHÚA NHẬT
NĂM C
Dịch từ Fiches dominicales Bulletin de liaison et d'animation des équipes
liturgiques du diocesè Saint - Brieuc et Tréguier.
CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG
SỐNG TRONG MỘT THẾ GIỚI MAU QUA
HÃY TIN RẰNG MỘT THẾ GIỚI MỚI ĐANG ĐẾN
(Lc 21,25-28, 31-36)
Page 525 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Qua lời lẽ kinh hoàng của lối văn Khải Huyền...
Bài Phúc Âm hôm nay giống như trích đoạn song hành trong Phúc Âm Máccô mà ta
đọc vào Chúa nhật 33 thường niên năm B. Trước vẻ đẹp hùng vĩ và tráng lệ của Đền
Thờ Giêrusalem, các môn đệ không ngớt lời trầm trồ khen ngợi và muốn Thầy mình
cùng chia sẻ lòng thán phục, thì Đức Giêsu lại nhân cơ hội này nói lên một bài dài
về con đường dẫn đến cuộc giải thoát.
Lời lẽ của bài diễn từ có thể gây kinh hoàng cho con người thời nay, nhưng lại rất
quen thuộc với những người sống cùng thời với Đức Giêsu. Đó là lối văn bàng bạc
trong từng trang Kinh Thánh mà người ta thường sử dụng để củng cố lòng tin của
các tín hữu trong những giờ phút gian truân khốn khó: lối văn “Khải
Huyền” muốn “vén bức màn” (đó là nghĩa của từ “apocalypse” = mạc khải) để hé
mở cho ta thấy rằng mặc dầu sự thể bên ngoài có trắc trở thế nào, thì Thiên Chúa
vẫn đang âm thầm hoạt động ngay trong hoàn cảnh đó. Việc mô tả - quá quen
trong lối văn chương này – “mặt trời ra tối tăm”, “mặt trăng không còn chiếu
sáng”, “các vì sao từ trời rơi xuống”, “các quyền lực trên trời bị lay chuyển”...
chỉ là một cách loan báo cuộc chiến thắng cuối cùng của Chúa vào ngày tận cùng
của lịch sử.
Thể văn của bài diễn từ và ngay cả từ “Khải Huyền” đều là điều kỳ bí đối với độc
giả thời nay – Hugues Cousin nhìn nhận: từ “Khải Huyền” do từ Hy
Lạp apocalypsis có nghĩa là “vén màn” cho thấy điều bí mật ẩn khuất bên trong.
Tại sao “vén màn” những bến cố liên quan tới Cánh Chung, những biến cố đi theo
liền sự sụp đổ của thế giới cũ – thế giới của chúng ta – để hướng tới thế giới mới?
Câu trả lời có cơ sở, đó là một niềm xác tín sâu xa trong Kinh Thánh rằng lịch sử
các dân tộc không phải vô nghĩa, bởi lẽ Thiên Chúa dẫn dắt lịch sử ấy tới một cùng
đích được sửa soạn chu đáo. “Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của
Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước
mắt họ. Sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa, vì
những điều cũ đã biến mất” (Kh 21,3-4). Đó chính là cuộc giải phóng chung cuộc,
vĩnh viễn của lịch sử nhân loại” (“L' Evangile de Luc”, Centurion, 1993, trg 278).
Page 526 of 793
2. ... là Tin Vui loan báo việc Chúa Quang lâm...
Chính trong bối cảnh một vũ trụ đổi mới, không còn một chướng ngại nào mà Đức
Giêsu trong Luca cũng như trong Máccô, loan báo Tin Vui xuất hiện Vương quốc
hòa bình và công chính của Người vào lúc thời gian kết thúc. Ở đây Người coi
mình như nhân vật kỳ bí của sách Đanien (Bài đọc 1, Chúa nhật trước) là “Con
Người” ngự giá mây trời mà đến cho đất trời cùng mở hội giao duyên.
Nhưng trong ngày ấy, kẻ sinh ra từ thế giới mới sẽ là người tuyệt vời, chính người
ấy đang hình thành,“đang tiến đến gần”. Thế nên người có lòng tin phải “đứng
thẳng và ngẩng đầu lên”. Lệnh Chúa mà thánh sử truyền lại không phải chỉ được
gởi đến cho những Kitô hữu vô danh nào đó còn đang sống vào lúc Đức Giêsu trở
lại; thánh sử cũng gởi đến cho các Kitô hữu thời ngài, đang là đối tượng của những
cuộc đàn áp khủng khiếp đầu tiên, sau khi đã ngao ngán chứng kiến cảnh đổ nát của
Đền thờ Giêrusalem; sau cùng, thông qua những tín hữu kia, “ngài gởi đến cho mọi
kẻ có lòng tin mà sau này sẽ nghe hoặc sẽ đọc Tin Mừng thứ ba. Những giáo hữu
của giáo đoàn thánh Luca – rồi chúng ta hôm nay – đều phải sống với niềm tin chắc
chắn rằng công cuộc giải phóng họ thực sự đang tiến hành, đang gần kề” (H.
Cousin, sđd, trg 282).
3. ... đòi hỏi người tín hữu phải luôn tỉnh thức.
Được phấn khởi vì Tin vui về một Thế giới mới sẽ tỏ hiện vào lúc tận cùng thời
gian và ngay từ lúc này không ngừng hình thành trong giòng lịch sử của đời ta,
người môn đệ Đức Kitô sẽ không được phép ngủ mê hay sống tiêu cực mà
phải “tỉnh thức”, phải “cầu nguyện luôn” để có thể “đứng thẳng”(tâm tình kinh
nguyện phụng vụ ngày Chúa nhật phục sinh) vào ngày Chúa trở lại trong vinh
quang đem lại sự giải thoát dứt khoát và toàn vẹn.
H. Cousin kết luận: “Người ta sẽ có thể hiểu rằng chương 21 của Tin Mừng Luca
không nhắm mô tả cho độc giả thấy trước diễn tiến của lịch sử cho bằng muốn thổi
cho họ một luồng sinh khí để họ sống hiên ngang giữa những cơn thử thách, nhắc
nhở họ rằng giây phút hiện tại thực sự mang một giá trị tích cực: chính lúc này
đây Chúa đang vẫy tay mời gọi ta đấy. Một bài diễn từ với ý nghĩa như thế vượt
quá cả ý hướng của khải huyền vốn phủ nhận lịch sử, đem đến một niềm hy vọng
Page 527 of 793
mang tính cánh chung đòi hỏi người tín hữu phải sống tích cực với giây phút hiện
tại “ở đây và lúc này”. Bởi lẽ, chính ngay bây giờ, chính trong thực tại khiêm tốn
của đời thường mà mầu nhiệm gặp gỡ với Đấng sẽ đến, được thực hiện. Một niềm
hy vọng như thế không làm suy giảm tầm quan trọng của những trách vụ trần thế,
nhưng đúng hơn còn giúp kiện toàn nhờ vào những động cơ mới” (Vatican II, sđd,
trg 278).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Anh em hãy ngẩng đầu lên” (H. Vulliez, trong “Dieu si proche. Năm C”,
Desclée de Brouwer, trg 9-10).
Phải có những biến cố hãi hùng, để ta tin rằng: Chúa đang có mặt ở đó chăng? Để
cho con người quay trở về với Chúa, có phải cần đến những tai ương làm sởn tóc
gáy mọi người chăng?... Có những giáo phái thích chủ trương phải có những tai họa
như thế để thuyết phục người ta tin rằng “Có Chúa”.
Phải chăng cũng có những tín hữu muốn nghĩ rằng vì người ta sợ hãi nên mới tin,
hoặc vì con người bỏ quên Chúa, nên Người mới giáng xuống những tai họa để
trừng phạt họ đấy sao?
Thế ra Thiên Chúa của Đức Kitô Kitô là một Thiên Chúa hay trả thù... Thế ra
Người chỉ nhắm gây tai họa cốt để cho người ta khám phá ra Người sao?!
Đức Giêsu mượn những hình ảnh ghê rợn kia trong một loại văn chương của thời
đại Người là lối văn “Khải Huyền”, không phải để loan báo sự tận cùng, sự chấm
dứt mọi sự, nhưng là để loan báo cho mọi người biết một Tin Vui là Đấng Cứu độ
đang đến. Đồng thời, để mời gọi mọi người đứng sẵn ở cửa, tỉnh thức và sẵn sàng
đón tiếp Người. Còn Người thì lúc nào cũng vẫn đến. Khi mầm của hạt giống làm
nứt vỏ hạt, người ta không nói là hạt chết, mà là sống. Khi những mảnh lá non hay
những cánh hoa chọc thủng phần ngoài của nụ hay chồi, không ai nói đó là một sự
xé rách, hay phá hoại, nhưng là vẻ đẹp.
Nào, vậy thì mời bạn hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên. Hãy nhìn đi, hãy chiêm
ngưỡng đi! Chúa đang đến đây nè.
2. “Tận thế sẽ là bó hoa kết dâng cuối cùng” (G. Boucher, trong “Le ciel sur
Page 528 of 793
terre”)
“Giờ phút kinh hoàng đã điểm. Người ta sẽ thấy núi phun lửa ầm ầm nhả ra những
dung nham nóng chảy, trái đất nứt nẻ, biển cả gào thét, gió xoáy điên cuồng, nhà nhà
sụp đổ. Người ta sẽ thấy đất trời rung chuyển, mặt trời ra tối tăm, mặt trăng không
còn chiếu sáng, các ngôi sao từ trời sa xuống.. Tắt một lời, đó là quang cảnh báo
trước ngày tận thế. Và toàn thể nhân loại đều phải phập phồng lo sợ cho cái giờ phút
hãi hùng ấy.
Tiếp theo những hiện tượng kinh khủng của trời đất, thì này đây bừng lên một cảnh
tượng thật là thanh bình và hoành tráng khi con người xuất hiện. Giống như xưa
giữa cơn phong ba bão táp, thì giờ đây một con người cũng đứng lên ra tay uy
quyền dẹp yên sóng gió.
Cái bề ngoài từng là chết chóc, tai họa lại đang báo trước cảnh thanh bình và hoàn
tất mỹ mãn.
Núp ẩn trong nhà ư? Độn thổ ư? Sống mà sợ hãi ư? Không, đây sẽ là ngày để ta
đứng thẳng dậy, tiến bước, mắt ngước lên, đầu ngẩng cao. Đây sẽ là khúc nhạo dạo
đầu chào mừng một thế giới mới bước vào vô biên.
Đó sẽ là nơi “cư ngụ” vĩnh viễn, là nhân loại đã hoàn thành.
Như vỏ trứng tự nứt nẻ để gà con nở ra thế nào, thì trời đất, đại dương cũng sẽ tự vỡ
ra như vậy để cho Con Người xuất hiện, và nhân loại mới cũng cùng xuất hiện với
Con Người.
Trong cảnh hỗn mang này, thực ra Chúa chỉ muốn đưa ra cho ta một lời mời gọi
này mà thôi: hãy chế ngự nỗi sợ hãi để niềm tin được thảnh thơi. Hãy sống những
thực tại của con người như là những giai đoạn dẫn đưa ta vào thời ân sủng và vinh
quang. Hãy lấy đức khôn ngoan mà phân định điều gì xảy đến với con người, giữa
các dân tộc, và ngay trung tâm các yếu tố của thế giới.
Và rồi hãy để cho đời sống và lịch sử của ta mở ra, hướng đến nguyện cầu. Nghĩa
là hãy nhận ra và tìm gặp được, ngay trong những giây phút quay cuồng của cuộc
sống, sự hiện diện ân cần và thân thương của Chúa Cha, lời Chúa Con mời gọi ta
hướng dẫn những biến cố theo chiều hướng đi lên và hoàn bị, sự nhạy bén đối với
Chúa Thánh Thần, Đấng hằng khơi gợi lên từ muôn dân trên mặt đất, những con
người luôn ấp ủ niềm hy vọng mà không sợ hãi.
Page 529 of 793
Một khi Thiên Chúa làm cho lịch sử kết thúc như vậy rồi, thì một người sẽ xuất
hiện trong quyền lực và vinh quang. Bấy giờ nhân loại sẽ đứng thẳng lên, ngỡ
ngàng phát hiện ra rằng dẫu sao mình cũng đã dự phần làm cho thế giới nên hoàn
bị.
3. Nhận ra sự hiện diện của Chúa (R. Meynet, trong “Tin Mừng theo thánh Luca. Phân
tích tu từ”, trg 197).
Dáng vẻ bên ngoài có thể che khuất thực tại. Vẻ đẹp của đá hoa cương và tòa nhà có
thể khiến khách tham quan chỉ chú ý đến vẻ lộng lẫy kia mà không nhận ra cái gì là
quan trọng. Đền đài hay Đấng ngự trong đền đài, cái nào quan trọng? Nếu việc loan
báo sự kết liễu Đền thờ Giêrusalem có gợi được sự quan tâm, thì phải chăng cũng
chỉ là để cho người ta chăm chú đến cái cốt lõi, sự Hiện diện? Cái kết thúc không
được làm cho ta quên đi cái Hiện tại, cũng như cái hiện tại mau qua kia không được
gây trở ngại cho việc chiêm ngưỡng Đấng chẳng hề qua đi. Hãy đón nhận những gì
được ban cho ta lúc này, chứ đừng thả mồi bắt bóng. Vậy phải đợi xảy ra những biến
cố kinh hoàng như chiến tranh, động đất, dịch tễ và chết đói ư? Phải đón chờ sự sợ
hãi và kẻ loan báo nỗi hãi hùng kia rồi mới lắng nghe tiếng đang nói đang mời gọi ta
hôm nay chăng? Chính không phải cái giờ phút ấy, cũng chẳng phải những tiếng nói
tiên báo tương lai kia mà ta phải chờ đợi. Điều quan trọng hơn cả, vẫn chính là tiếng
đang nói hôm nay, chỉ một tiếng nói đó mới nói thật rằng “Chính Ta đây” hoặc “Ta
đây”. Chỉ ngày hôm nay, chứ không phải ngày mai, “giờ khắc ấy đã đến gần” rồi.
Còn ai nữa đâu mà chờ đi theo?”.
CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG
HÃY DỌN ĐƯỜNG CỦA ĐỨC CHÚA...
VÀ MỌI NGƯỜI SẼ ĐƯỢC THẤY ƠN CỨU ĐỘ CỦA THIÊN CHÚA
(Lc 3,1-6)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Page 530 of 793
1. Lời hoạt động trong lịch sử con người:
Chúa nhật trước, chúng ta mượn ở Tin Mừng Luca một trích đoạn bài diễn từ mang
tính cánh chung, diễn từ về “tiến trình dài dẫn đến giải phóng” (H. Cousin). Hôm
nay, với lời kêu gọi và rao giảng của Gioan Tẩy giả, chúng ta đang ở vào giai đoạn
đầu của tiến trình ấy.
Bản văn hướng ta về một thời kỳ dài có nhiều báo trước một kỷ nguyên mới của
lịch sử.
- Tiên vàn hoạt động khởi sự được ghi vào lịch sử Israel một cách thật trang trọng,
bằng cách nhắc đến tên tuổi của sáu nhân vật:
+ Năm vị đầu là những vị đại diện cho quyền lực chính trị hiện hành tại Palestin và
trong một vài tỉnh lân cận.
+ Vị thứ sáu đứng đầu giới tư tế mà sau này cùng với Philatô và Hêrôđê sẽ là
những người đóng vai trò tích cực trong cuộc Khổ nạn của Chúa theo Tin Mừng
Luca 22 và 23.
Công việc mở đầu này, như tác giả xác định rõ, xảy ra vào “năm thứ mười lăm
dưới triều hoàng đế Tibêriô”, tức là năm 28.
- Vai chính của trang sử này, mặc dầu không ai nhìn thấy, cuối cùng cũng được chỉ
định là chủ thể của suốt thời kỳ dài lâu này. Đó “chính là lời của Thiên Chúa”.
- Chủ thể ấy được giới thiệu ở cuối câu, khi nói về người được kêu gọi làm trung
gian của lời này:“Gioan con ông Dacaria”.
“Việc sử dụng nhiều chi tiết trang trọng như thế để xác định về mặt lịch sử buổi khai
mào sứ mệnh của ông Gioan, theo Roland Meynet nhận xét, là điều không cần thiết.
Vả chăng, không phải để xác định rõ ràng về mặt địa lý một địa danh bé nhỏ của Đế
quốc, mà tác giả Luca đã muốn kể ra những địa danh khác nhau và tên tuổi những
vị tổng trấn và tiểu vương nắm quyền cai trị trên những miền đất ấy. Cuộc “diễu
hành” của những nhân vật tai to mặt lớn kia mà hoàng đế Rôma là người dẫn đầu,
thực ra có một cái gì long trọng và gây ấn tượng khác thường để nói lên tầm quan
trọng lớn lao của sự việc đang xảy ra. Và những con người đang sát cánh với nhau
khi ấy, là Do Thái hay Rôma đang cai trị Israel hay những miền dân ngoại, đều phải
mắt thấy tai nghe về một sự việc có liên can tới họ hết thảy. Việc gì xảy ra với Giêsu,
thì có liên can tới tất cả mọi người trên toàn thế giới” (“Tin Mừng theo thánh Luca.
Page 531 of 793
Phân tích tu từ”, Cerf, trg 44).
2. Gioan, người trung gian cho Lời:
Hai câu đầu đã chỉ cho ta thấy gốc gác con người của Gioan: Ông là “con ông
Dacaria” và sứ mệnh của ông có gốc gác của Thiên Chúa: ông đã được “lời Thiên
Chúa” kêu gọi. Giờ đây bóng dáng của vị ngôn sứ được rõ nét.
- Nơi Gioan thi hành sứ vụ là “vùng ven sông Giođan”.
- Chính ở đó, ông rao giảng một “phép rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội”.
- Giống như các thánh sử khác, Luca định nghĩa cho sứ mệnh của Gioan từ sách
Isaia đoạn 40: “Như có lời chép trong sách ngôn sứ Isaia rằng: “Có tiếng người
hô to trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường của Đức Chúa...”.
Nhưng chỉ có mình Gioan là người theo đuổi cho đến cùng lời trưng dẫn sau
đây: “Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa”. Tin Mừng mà
Gioan loan báo chính là Thiên Chúa cứu độ, và ơn cứu độ của Người dành cho hết
mọi người. Điểm phổ quát này, chính Luca, người ngoại giáo trở lại đón nhận đức
tin đã làm vang dội lên trong 2,30-31 rồi khi đặt vào miệng ông già Simêon lời
ca: “Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn cho muôn dân”.
Điểm son ấy, Luca sẽ không ngừng làm vang lên trong tác phẩm của mình, mà
Phaolô sẽ là người đưa ra phần kết khi tới Rôma, kinh đô của đế quốc: “Vậy xin
anh em biết cho rằng: ơn cứu độ này của Thiên Chúa đã được gởi đến cho các dân
ngoại, họ thì họ sẽ nghe.” (Cv 26,26).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Chính hôm nay, ta phải dọn sẵn con đường cho Chúa (F. Deleclos, trong
“Prends et mange la parole”, Centurion Duculot, trg 184).
Đây là giờ phút phải lựa chọn và quyết định, phải đắm mình vào tầng sâu của nội
tâm sám hối, để tính toán việc loại bỏ đi những chướng ngại cản đường Chúa tới
giải phóng.
Cái đáng ăn thua là được trở thành một thọ tạo mới, trở nên những con người đã
được tôi luyện và can trường...
Vậy để cho Thiên Chúa có thể đi đến được, ta hãy khai mở những con đường thênh
Page 532 of 793
thang của tâm hồn rộng mở và chan hòa yêu thương, hãy đạp đổ những bức tường
cách ngăn kỳ thị và phân biệt chủng tộc, hãy cất đi những rào chắn của tư lợi nhỏ
nhen, hãy đập tan những xiềng xích bất công và bất bình đẳng mà người ta đang la
ó đả đảo, hãy để cho lưỡi gươm Lời Chúa được thảnh thơi tung hoành, hãy thức
dậy và đứng thẳng người lên”.
2. “Chính hôm nay, ta phải khai mở những con đường” (J. Debruyne, trong
“Jésus, son Evangile”, Desclée, trg 14-16).
Tin Mừng thánh Luca cho rằng Ngôn sứ Isaia đã nhìn thấy tiếng nói ấy đến từ
xa: “Một tiêng nói phát ra như tiếng hô to vang lên giữa nơi hoang địa, rằng:
Hãy khai mở con đường của Chúa.
Hãy dọn sạch khắp mọi nẻo đường!
Con đường thẳng tắp giữa chốn hoang vu,
mọi thung lũng, phải lấp cho đầy,
mọi núi đồi, phải san thấp xuống,
lối quanh co, phải uốn cho ngay
đường lồi lõm phải san cho phẳng,
rồi hết mọi người phàm sẽ được thấy
ơn Cứu độ của Thiên Chúa chúng ta...”.
Nếu đường đi cần được mở,
là để ta đi tới nơi kia.
Vậy là hiện có một nơi,
Và đường dẫn tới cho người khát khao.
Đường kia phải mở làm sao,
Để không còn những hàng rào chặn ngang
Đường đi rộng rãi thênh thang,
Để ta vui bước mà lòng thảnh thơi.
Vẫn luôn có một con đường giải thoát,
Để con người không còn phải sống cảnh tù đày,
Để hy vọng luôn chiếu sáng con tim,
Và để tầm nhìn không còn bị mây mù che lấp.
Page 533 of 793
Nếu phải mở những con đường,
Chính là để ta phải cất bước ra đi,
Là để ta phải mau mắn lên đường
Để cho Lời cùng ta vui bước.
Nếu phải mở những con đường,
Thì cần phải có những bước chân khai sáng,
Những kẻ vạch đường,
Những kẻ tìm ra bao người không ai biết đến,
Những người thích đi chinh phục những thế giới mới.
Những bàn tay dám đục đá vá trời,
Những ai biết vượt khó vượt nguy,
Những ai biết khai phá, mở lối cho tương lai.
Những ai biết khoan đường hầm để lần ra ánh sáng.
Nếu phải mở những con đường,
Là vì tha nhân mà tôi vẫn hững hờ,
Thì nay phải trở nên người khẩn thiết.
Tha nhân ở đàng kia kìa,
Tôi phải vội vã lên đường,
Tôi phải đi để gặp cho được.
Thật bất ngờ
Không còn phải là lề luật
Mới là con đường tốt,
Chính là con đường
Trở thành luật.
Không còn phải là quy tắc
Cho thấy rõ con đường phải đi,
Mà chính là đường đi
Định ra quy tắc.
Vậy đây còn phải là Đền Thờ
Làm ra lề luật,
Đền Thờ đích thực, từ nay
Page 534 of 793
Chính là con đường.
Vậy, Thiên Chúa không còn ở
Trong bốn bức tường nữa,
Người đang đi trên đường”.
CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG
GIOAN RAO GIẢNG MỘT TIN MỪNG KÊU GỌI ĐỔI MỚI
(Lc 3,10-18)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. ...Từ những “ĐÁM ĐÔNG” hỏi Gioan cho biết phải làm gì...
Chúa nhật tuần rồi, Luca đã tán tụng gốc gác thần linh – “Lời Thiên Chúa” – sứ
mệnh của Gioan Tẩy Giả, trước khi liệt ông vào phẩm trật các ngôn sứ của Cựu
Ước mà ông đang thực hiện những lời loan báo về ông.
Hôm nay Luca trình bày cho ta công việc rao giảng của Gioan trong hai khung:
khung luân lý đạo đức (10-14) và khung mang tính thiên sai (15-18).
Trước hết là khung luân lý, gồm các câu được ngắt đều đặn như một điệp khúc bởi
cùng một câu hỏi đặt ra từ phía những người hưởng ứng lời ông kêu gọi “chịu phép
rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội”:“chúng tôi phải làm gì?”. Có nghĩa là: sẽ có
thể và sẽ phải thay đổi cụ thể đời sống như thế nào để gọi là tỏ lòng sám hối? Câu hỏi
này chúng ta sẽ còn gặp thấy trên môi miệng của những người được nghe bài giảng
đầu tiên của thánh Phêrô, trong ngày lễ Chúa Thánh Thần Hiện xuống: “Chúng tôi
phải làm gì?” (Cv 2,37). Ta sẽ còn lại được nghe câu hỏi ấy từ miệng viên cai ngục
khi mục kích Phaolô và Sila được giải thoát cách lạ lùng: “Thưa các ngài, tôi phải
làm gì để được cứu độ?” (Cv 6,30). Với mỗi người, Gioan đều đưa ra câu trả lời cụ
thể và thích hợp, mỗi lần câu trả lời đều nhắm tới cách đối nhân xử thế trong xã hội,
mà không nhất thiết bắt người ta phải dứt lìa với môi trường sống và nghề nghiệp của
họ, lại còn vượt xa khuôn khổ của Luật Môsê vốn áp đặt cho mọi người nữa.
- “Chúng tôi phải làm gì?”, “đám đông” hỏi Gioan, đám đông vô danh ấy chẳng
Page 535 of 793
bao lâu nữa sẽ nô nức đến với Đức Giêsu để nghe lời Người (Lc 5,1; 5,15; 6,19).
Gioan mời gọi họ hãy sống thiết thực giữa đời thường, coi nhau như anh em và chia
cơm sẻ áo cho nhau: “Ai có hai áo thì chia cho người không có; ai có gì ăn thì cũng
làm như vậy”.
- “Thưa Thầy, chúng tôi phải làm gì?”, tới lượt những người “Publicanô” hỏi; họ là
những người thu thuế cho ngân sách của quân Rôma chiếm đóng; hạng người này
đâu đâu cũng được nổi tiếng là bất lương và bị mọi người Do Thái khinh bỉ, liệt họ
vào hạng người tội lỗi công khai, khó mà sám hối được, trừ phi họ từ bỏ cái nghề bị
thiên hạ coi là “ô uế” kia.
Gioan không yêu cầu họ phải dứt bỏ nghề nghiệp, nhưng hãy hành nghề một cách
khác, một cách lương thiện: “Đừng đòi hỏi gì quá mức đã ấn định cho mình”.
“Còn anh em chúng tôi thì phải làm gì?”, đó là câu ỏi của “những binh lính”,
những tên lính đánh thuê cho Hêrôđê An-ti-pa, hoặc là thành viên của đội quân
chiếm đóng Rôma; họ cũng là hạng người bị dân chúng khinh miệt.
Gioan cũng không yêu cầu họ phải rời bỏ hàng ngũ, phải thay đổi nghề nghiệp, nhưng
hãy thay đổi cách hành nghề. Ông bảo họ: “Chớ hà hiếp ai, cũng đừng tống tiền người
ta, hãy an phận với số lương của mình”.
Roland Meynet nhận xét, “Mọi người đến với Gioan để xin chịu phép rửa. Bất cứ
ai trong đám dân chúng, cũng như trong số những kẻ hành quyền, dù ở cấp bậc bé
nhỏ nhất, thảy đều nhận được cùng chỉ thị: chẳng phải ăn chay, cầu nguyện hay
dâng lễ vật đền tội, mà chỉ phải thực thi công bình mà thôi. Với những ai muốn ỷ
vào quyền thế, Gioan đòi hỏi họ đừng làm quá những gì luật đã ấn định. Những
người thu thuế không được tăng thuế trên mức qui định; những binh lính thì không
được sách nhiễu hay vu cáo dân chúng để kiếm thêm tiền cho đồng lương của
mình. Công bình trước tiên có nghĩa là: thỏa thuận thế nào thì làm đúng như vậy,
và chỉ làm như đã ấn định. Công bình đối với tất cả mọi người, đối với quần chúng
có nghĩa là: mỗi người phải được hưởng cái họ phải có. Công bình cũng chính là
lập lại thế quân bình đã bị phá vỡ: người này thiếu ăn, trong khi người khác lại
quá dư thừa” (“Tin Mừng theo thánh Luca: Phân tích tu từ”, Cerf, trg 47).
2. ... đến “DÂN đang trông ngóng” việc Chúa sắp làm:
Page 536 of 793
Bây giờ tới khung mang tính Mêsia. Bên kia “đám đông” ấy, Luca đã nhận ra được
một thực tại mới đang hình thành: Một “dân” gồm những người hiệp nhất trong
cùng một niềm “trông ngóng”. Ở đây không còn vấn đề là hỏi cho biết
phải “làm” gì, nhưng là tìm cho biết việc Chúa đang làm và sắp làm, giống như
những nhân vật trong Tin Mừng và Công vụ Tông đồ khi tán tụng việc Chúa
làm: “Đấng toàn năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả... Chúa giơ tay biểu
dương sức mạnh... Chúa tỏ lòng thương xót với dân Người... Người sẽ cứu ta thoát
khỏi địch thù, thoát tay mọi kẻ hằng ghen ghét” (Lc 1,49, 51, 68, 71).
“Đang trông ngóng”, nên “dân” đó tự hỏi không biết Gioan Tẩy Giả có phải là
đấng cuối cùng được Chúa sai đến, “Đấng Mêsia” chăng? Gioan vội xóa mình đi và
xác định vai trò của mình đối với Đấng“đang đến”, “quyền thế hơn” ông. Câu này
được Luca đặt trên môi miệng của Gioan và sẽ được lặp lại ba lần trong sách Công
vụ Tông đồ, diễn tả tính liên tục giữa Gioan và Đức Giêsu, nhưng hơn nữa nó còn
đánh dấu bước vượt qua của giai đoạn quyết định: lịch sử của Giao Ước đã bước vào
một kỷ nguyên mới rồi.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Làm một dân mới” (Pierre-Marie Beaude, trong “Le monde de la Bible” số 89,
trg 2).
Gioan nói: Không có những con đường đặc biệt để đến với Chúa đâu. Trước vấn đề
cấp bách phải làm phát sinh hoa trái của đức công bình, thì mọi người đều như nhau
cả. Thế đã là một phép lạ rồi, khi lời của vị ngôn sứ ấy đã tập hợp lại được bên bờ
sông, những con người ít khi lo sống thánh thiện như các binh lính, các cô gái điếm,
các người thu thuế... Tất cả đều là những hạng người vốn xem thường những nghi
thức thanh tẩy, coi nhẹ việc thực hành luật, lại rất nhạy bén trong vấn đề khuếch
trương những mục đích họ theo đuổi trong tháng.
Những con người cặn bã với tư cách đáng ngờ như thế liệu có thể làm phát sinh được
cái gì tốt? Đơn giản là chỉ có một dân có lòng tin, có tâm hồn mới, thực thi đức công
bình mới làm được điều đó mà thôi. Những lời khuyên Gioan đưa ra thật rõ ràng: “Ai
có hai áo thì chia cho người không có, ai có gì ăn thì cũng làm như vậy”. Mà có cần
phải vào hoang địa mới nghe được những điều vốn đã được ghi trong sách Luật từ
Page 537 of 793
bao đời nay chăng? Tất nhiên là ở trong hoang địa, tai ta sẽ dễ đón nhận, dễ lắng nghe
hơn: nơi đây Thiên Chúa đã thử thách dân Do Thái để làm cho họ thành dân của
Người, nơi đây Thiên Chúa đã ban tặng họ Giao Ước và dùng những phép lạ củng cố
lòng tin của họ, nơi đây chính là một mái trường rèn luyện mà cũng là nơi con tim
Thiên Chúa và lòng tin con người được bộc lộ.
Một phép lạ được thực hiện bên bờ sông Giođan: Gioan đã quy tụ được những con
người vốn thường xa cách nhau. Ngài đã làm nên một cộng đồng có những tâm
hồn hối cải. Và cộng đồng này là phản bác sống động đối với tôn giáo của nhóm
Xa-đốc, Pharisêu, Etxênô là những nhóm chủ trương một lối sống thánh thiện tách
biệt. Ở Qumran, người ta không lẫn lộn một thầy kỳ cựu với một tập sinh. Những
người Pharisêu thì họp thành những cộng đoàn nhỏ, khép kín, rất tỉ mỉ về luật
thanh tẩy. Gặp một người kém thanh sạch, họ cho là mình bị mất giá. Phục hồi độ
thanh sạch, đòi hỏi phải tẩy rửa theo nghi thức. Hệ thống ấy, Gioan chỉ cứ việc làm
theo thôi. Vậy mà với tư cách là con trai của vị tư tế, Gioan lại không mấy quan
tâm đến nước sạch hay dơ, theo nghi thức hay không theo, khi bảo người ta lội
xuống giòng sông Giođan để dìm mình xuống. Sử gia Flavius Josèphe kể lại “Lúc
ấy tất cả người ta cùng lội xuống”. Người thanh sạch nhất cũng như người dơ bẩn
nhất, hết thảy đều cùng thú nhận tội lỗi của mình. Thế là một cuộc khởi hành mới
diễn ra, một dân mới đã có thể chỗi dậy để không sống theo câu nệ và hình thức
của lối sống thánh thiện tách biệt kia, nhưng nhắm thay đổi con tim và thực thi
công bình là điều trước nhất.
1. “Sám hối: một sự trở về từ cả hai phía” (Henri Denis, trong “100 mots pour
dire la foi”, Desclée de Brouwer, trg 147-148)
Sám hối. Đó là một từ rất gần gũi với thánh tẩy, một từ có ý nghĩa phục sinh, khơi gợi
sự trở về. Nhưng thật lạ, đó lại là vấn đề trở về từ cả hai phía: hai người cùng quay lại
phía của nhau...
Bạn biết chuyện xảy ra khi có người nào đó gặp mặt bạn trên đường đi hoặc ở
ngoài phố (dĩ nhiên là đi bộ), và người ấy chợt nhớ lại khuôn mặt bạn, tiếng nói
bạn, cuộc đời bạn. Trong giây lát hồi tâm người bạn ấy liền kêu tên bạn: “Ô
Phêrô... Ô chị Briditta”. Và rồi đến lượt chính bạn hồi tâm để nhớ lại người đó.
Page 538 of 793
Sám hối đúng là như vậy, cho dù ta có dùng những từ ngữ nào để nhân cách hóa
Thiên Chúa, những từ ngữ phàm trần, quá ư phàm trần thì cũng vậy thôi. Chính
Thiên Chúa khởi sự, và chính Thiên Chúa đã luôn luôn đi bước trước. Vô phúc cho
ta, nếu ta nghĩ rằng việc sám hối của ta, là phận vụ của ta!
Bởi vì Chúa ra hiệu trước, nên chính ta phải nhìn vào Người, phải nhận ra Người
và đi theo Người trong Đức Giêsu Kitô. Sám hối luôn luôn là một ân sủng, một ân
sủng thúc bách ta phải lên đường.
1. “Không phải chỉ thực hành luân lý; hãy đón nhận Tin Mừng một Thiên
Chúa đang đến”(Noel Quesson, trong “Les entretiens du Dimanche. Năm C”,
Droguet et Ardant, trg 20-22).
Không! Không thể để cho thế giới hư nát này cứ tiếp tục mãi được, một thế giới có
những con người phè phỡn ê hề, đang khi những người khác chết đói là chuyện
không thể được. Vậy thì “ai có gì ăn, thì chia cho người không có”. Những kẻ
nắm giữa địa vị quyền thế về phương diện nghiệp vụ, mà lại dành cho thuộc hạ của
mình những đặc quyền đặc lợi nào đó, là không thể chấp nhận được. Vậy thì, các
bạn là những viên chức thu thuế, là những binh lính... tất cả các bạn, nhờ địa vị mà
có được những phương thế để khống chế người khác, các bạn “chớ hà hiếp ai, chớ
gây thiệt hại cho ai”.
Chúng ta có nghe những lời nói quyết liệt kia của thánh Gioan Tẩy Giả chăng? Nhất
nữa, chúng ta có dám đặt ra cho mình câu hỏi được lặp lại ba lần trong Tin Mừng hôm
nay: “Còn anh em chúng tôi, thì phải làm gì?”, để rồi có cái gì đó làm thay đổi cuộc
đời ta và để có thể xây dựng thế giới mới, thế giới chan hòa “niềm vui của Thiên
Chúa và của chúng ta” chăng?
Người ta thường hay quên mất phần thứ hai của bài Tin Mừng hôm nay. Người ta
chỉ dừng lại ở phạm vị thực hành luân lý: “Chúng tôi phải làm gì?”. Thế nhưng,
sứ điệp của Gioan Tẩy Giả còn hàm chứa lời loan báo rằng những nỗ lực sám hối
của ta sẽ không bao giờ đủ. Ông nói, Thiên Chúa đang đến, Người “quyền thế hơn
tôi”. Người đến để “phát giác” anh em, để “thanh luyện” anh em. Người đến
như “lửa” để “đốt cháy” ta, để thanh luyện ta, giống như người ta dùng lửa thanh
tẩy những trang thiết bị dùng trong phẫu thuật vậy! Người là “Hơi thở”, là “Thần
Page 539 of 793
Khí” tiếng Do Thái là “Ruah” cũng có nghĩa là gió – gió thổi để tách hạt lúa ra
khỏi rơm. Là Thần Khí, Người ban cho ta sự sống.
Chúng ta có chấp nhận để dìm mình vào lửa, vào khí, vào gió đó chăng? Đó là ý
nghĩa của từ Phép Rửa hay Thánh tẩy vậy.
Để có thể nhảy lên vui sướng với Chúa, để có thể khám phá niềm vui của thế giới
mới, bạn đừng lỡ bỏ qua mất phép rửa trong Thánh Thần này đấy”.
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG
ĐỨC MẸ ĐI THĂM VIẾNG: CUỘC GẶP GỠ ĐẦU TIÊN
VÀ NHIỆM MẦU GIỮA ĐỨC GIÊSU VÀ GIOAN,
VỊ TIỀN HÔ CỦA NGƯỜI.
(Lc 1,39-45)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. ... Một cảnh liên hệ chặt với Truyền Tin...
Trước khi cáo từ ra đi, Sứ thần Truyền tin đã chỉ dẫn cho Đức Maria một dấu
chỉ: “Kìa bà Êlisabét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một
người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là “hiếm hoi”, mà nay đã có thai được sáu
tháng”. Thế là Đức Maria, hình ảnh Giáo Hội truyền giáo, người mang Tin Mừng
Đức Giêsu Kitô, tức thì “vội vã lên đường đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc
Giuđa”. H. Cousin nhận định: “Luận đề về con đường xuất hiện lần đầu tiên trong
một công trình, ở đó các nhân vật di chuyển nhiều. Lời khởi sự cuộc hành trình, và
cuộc chạy (“lanh lẹ”) của Lời cuối cùng dẫn Lời tới Rôma, biểu tượng của những
miền đất xa xôi có người ở” (Cv 1,8; 28,30-31) (L' Evangile de Luc”, Centurion, trg
30).
Chúng ta chẳng được biết gì hơn về cuộc hành trình của Đức Mẹ xuống miền Nam.
Như cha Lagrange tính toán, thì cuộc hành trình ấy có thể phải mất bốn ngày. Chủ
tâm của tác giả Luca là muốn tập trung vào lúc tới nơi để có thể tạo cảnh làm nhịp
cầu nối kết hai giai đoạn mà trước đây Luca đã triển khai riêng rẽ: giai đoạn của
Page 540 of 793
Gioan Tẩy Giả và giai đoạn của Đức Giêsu.
2. ... cho biết số mệnh nhiệm mầu của hai con trẻ sắp sinh ra.
Trong cảnh Truyền tin, Đức Maria vừa mới nhận được lời chào của Thiên thần, liền
chuyển lời chào ấy tới người chị họ của mình: “Bà vào nhà ông Dacaria và chào
hỏi bà Elisabet”. F. Bovon nhận xét,“Trong những chương này, có nhiều lời chào
hỏi, vì có nhiều cuộc gặp gỡ, bởi lẽ là Thiên Chúa can thiệp và khai mào ơn cứu độ
thông qua những mối tương quan của con người” (“Tin Mừng theo thánh Luca 1-
9”, Labor et Fides, trg 86). Và lời chào hỏi của Đức Maria châm ngòi cho tiến trình
ấy. Khi lời chào ấy vừa lọt tai bà Êlisabét thì đứa con trong bụng bà nhảy lên; một sự
nhảy mừng mà bản dịch đã dùng một từ làm giảm đi sức mạnh, bởi vì nguyên văn
tiếng Hy Lạp là “nhảy cẫng lên”, “nhảy tung lên”, “nhảy múa”.
- Vì được đầy tràn Thánh Thần, ngay cả trước khi chào đời, nên Gioan nhìn thấy
bình minh của kỷ nguyên mới đang ló dạng và, bằng cách thi hành trước sứ mệnh
của mình như vậy, ông nói tiên tri, không phải bằng lời nói, nhưng bằng cử động
nhảy tung lên, rằng Đấng mà người ta trông đợi đến vào ngày tận thế, thì từ này
Người đang có mặt đây rồi: “Thiên Chúa không chỉ dùng những lời nói, mà còn sử
dụng cả ngôn ngữ của thân xác nữa”, F. Bovon còn nhận xét thêm như vậy.
- Được đầy tràn Thánh Thần, bà Êlisabét đọc được ý nghĩa của động tác con trong
bụng mình nhảy lên vui sướng và ý nghĩa của cuộc hội ngộ mà bà đang sống.
+ Bằng một tiếng kêu lớn bày tỏ vẻ ngỡ ngàng, bà Êlisabét nhìn nhận rằng Đức
Maria và “hoa trái của lòng” mà Maria đang cưu mang đều được Chúa chúc phúc.
+ Rồi bằng danh hiệu “Thân mẫu Chúa tôi”, bà tung hô người con của người em
họ mình là Đấng mà Tv 109,1 đã loan báo, Đấng Kitô Đức Chúa.
+ Sau cùng theo hình thức một mối phúc, bà tán tụng lòng tin của Đức Maria: “Em
thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em”. Đức
Maria “đã cưu mang trong tinh thần trước khi cưu mang trong thân xác mình”,
điều mà thánh Augustinô sẽ chú giải sau này.
H. Cousin viết: “Mối phúc về lòng tin của Đức Maria, phân biệt tự căn bản người
thiếu nữ ấy với ông Dacaria (câu 45) và những câu 42-45 cho phép Luca kết hợp
lại trong chính bản thân Đức Maria 2 mối phúc: phúc được làm mẹ Thiên Chúa và
Page 541 of 793
phúc vì có lòng tin; sau này ở 11,27-28, hai mối phúc ấy lại được Luca tách riêng
ra. Nhờ tin rằng Thiên Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói, Đức Maria được
làm mẹ: lòng tin của Người cần thiết để Thiên Chúa phải thực hiện những gì
Người đã nói! Đức Maria là điển hình kẻ nghe Lời Chúa, là mô hình của người có
lòng tin, là tín hữu đầu tiên. Bởi vậy, ta không nên coi thường phần Luca đóng góp
vào kinh nguyện và suy niệm của Giáo Hội sau này liên can tới Đức Trinh Nữ
Nadarét. Không ai chối cãi được rằng kiểu nói “Thân Mẫu Chúa” cũng là phiến
đá đặt nền cho tước hiệu đầu tiên sau này, tước hiệu mà cả hai Giáo Hội Rôma
cũng như Chính Thống sẽ tôn phong và ca mừng Đức Maria: “Théotokos”, “Mẹ
Thiên Chúa”.” (“L’Evangile de Luc”, Centurion, trg 31)
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Thăm viếng: gặp gỡ giữa hai người phụ nữ, giữa hai con trẻ, giữa hai giao
ước (H. Vulliez, “Dieu si proche”, Desclée de Brouwer, trg 17-18).
“Thánh Kinh là cả một chuỗi dài những cuộc viếng thăm mà Thiên Chúa đã thực
hiện với dân Người. Mặc dầu những bất trung thất tín của con người, và đôi khi vì
chính những bất trung ấy mà từ chín tầng trời cao thẳm, Thiên Chúa vẫn thường
xuyên ngự xuống trần gian. Một ngày kia, qua trung gian Sứ thần Gabrien, Người
loan báo cho một thiếu nữ làng Nadarét, là Maria, biết tin con Người đến. Tức thì
người thiếu nữ ấy lên đường đi “thăm” người chị họ của mình là Êlisabét.
Hai người phụ nữ gặp nhau, và qua họ hai con trẻ là Gioan và Giêsu cũng gặp nhau.
Rồi qua hai con trẻ ấy, hai Giao ước cũ và mới gặp nhau. Tường thuật của Luca về
khoảnh khắc có một không hai này có giá trị còn hơn một trang sử giáo dục. Cuộc
viếng thăm này mở ra một tương lai cực kỳ mới lạ. Từ nay qua trung gian con
người, qua người con đã làm người mà Thiên Chúa viếng thăm nhân loại. Và cũng
chính khi thăm viếng người ta, là ta thăm viếng Chúa vậy. Trong chuyến viếng thăm
cuối cùng của Chúa vào ngày tận thế, người ta sẽ kêu lên ngỡ ngàng: “Nhưng có khi
nào chúng tôi đã viếng thăm Chúa đâu?”. Và Chúa sẽ đáp lời họ: “Mỗi lần anh em
thăm viếng những người ốm đau, nghèo khổ.. và bất cứ ai khác, là anh em đã thăm
viếng chính Ta, anh em đã mở ra trên trần gian này, những con đường xuyên đồi
đậm tình nghĩa thiết đời đời vậy”.
Page 542 of 793
2. “Cùng với Đức Maria, hãy tin vào Thiên Chúa Đấng làm được mọi sự ngay cả
những điều không thể được” (G. Boucher, trong “Le ciel sur la terre”).
“Thế là lịch sử chuẩn bị sang trang, để khai trương một kỷ nguyên mới. Vậy mà
thế giới vẫn chưa biết điều ấy. Chẳng bao lâu sau, một phần lớn nhân loại sẽ bắt
đầu tính số năm và thể kỷ từ một biến cố có vẻ như không có gì quan trọng cả.
Người ta còn gọi thêm nữa là: năm một sau Đức Giêsu Kitô, thế kỷ thứ nhất sau
Đức Giêsu Kitô, hai ngàn năm sau Đức Giêsu Kitô.
Trong niềm trông đợi ơn mạc khải về thế giới mới này, tất cả đều tuỳ thuộc vào
quyết định của một người phụ nữ rất bình dị. Chỉ một mình người phụ nữ khiêm
tốn, không tên tuổi ấy đang nắm giữ bí mật của đất và trời. Người phụ nữ ấy là
MARIA, đang mang trong máu thịt mình, những lời hứa về một người con cùng
chung một bản tính với Cha trên trời.
Những bà con của Người đã lấy làm lạ lùng. Trong nhà Dacaria và Êlisabét, người
ta linh cảm rằng ơn làm mẹ của người em họ trẻ tuổi này là do lời Chúa hứa.
Thật là tuyệt vời khi nghe người phụ nữ sơn cước ấy chúc tụng một phụ nữ làng
quê Nadarét, đồng thời cũng chúc tụng luôn cả hài nhi mà phụ nữ Nadarét ấy đang
cưu mang và hài nhi ấy không bao lâu nữa sẽ cho người ta biết mặt và kế hoạch
cứu nhân độ thế của mình!
Bà Êlisabét nhờ lớn tuổi hơn nên được đặc ân nhận ra một dấu lạ của trời ngay
trong tư cách làm mẹ của bà; bà cũng phát hiện cùng một dấu lạ như thế nơi người
em họ còn trẻ măng của bà. Khi nghe con mình nhảy mừng trong bụng, bà ức đoán
rằng người em họ của mình là một người mẹ đã cùng với Thiên Chúa dấn thân
trong cuộc phiêu lưu này.
Ai sẽ nói hết được những nỗi niềm và tâm tư mà hai chị em chia sẻ cho nhau lúc
ấy? Ai sẽ kể hết được những lời kinh tuyệt vời mà hai người mẹ ấy cùng dâng lên?
Bởi vì Tin Mừng vẫn luôn luôn nhấn mạnh đến một điều, đó chính là lòng tin của
hai người phụ nữ này. Nên hạnh phúc thật mà họ có được là vì người này cũng như
người kia đều đã tin vào một điều không thể xảy ra được.
Gần tới lễ Giáng sinh, chúng ta tán tụng lòng tin của Đức Maria. Một lòng tin đưa
Mẹ đến dấn thân vào một chuyến đi không biết trước hậu quả, trên những miền đất
Page 543 of 793
của Thiên Chúa. Một lòng tin khiến Mẹ mạo hiểm mang theo gánh nặng Chúa trao,
để lặn lội vượt đèo lội suối đi tới nhà người chị họ Êlisabét. Một lòng tin vào Thiên
Chúa Đấng làm được mọi sự. Một lòng tin tuyệt đối.
Ta hãy mừng vui ngây ngất trước nhan Mẹ! Nhưng còn mừng vui hơn nữa trước
một Thiên Chúa dám chọn con đường của phàm nhân để bắt liên lạc với nhân loại.
Bởi lẽ Đức MARIA cho phép ta nhận ra ân huệ Chúa ban cho Mẹ do lòng tin, ân huệ mà
Thiên Chúa cũng có ý định ban cho mỗi người chúng ta. Ta có biết đáp lại kế hoạch của
Chúa dành cho ta bằng cũng một niềm tin phó thác như Đức Maria không?
Phúc thay nếu ta tin rằng “không có gì mà Thiên Chúa không làm được!”.
LỄ ĐÊM GIÁNG SINH
CHÚA GIÊSU SINH RA. CÁC MỤC ĐỒNG HAY TIN
(Lc 2,1-14)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Chúa Giêsu sinh ra trong âm thầm...
Nếu trong lời tựa sách Tin Mừng của mình, Luca rõ ràng có ý định làm công việc
của một sử gia, thì không phải là sử gia theo nghĩa như người ta hiểu ngày nay, mà
như là một nhà thần học đặc biệt nhạy cảm đối với lịch sử cứu độ.
- Để ghi biến cố Đức Giêsu sinh ra vào lịch sử của thế giới, thánh Luca nối kết
biến cố này với “chiếu chỉ của hoàng đế Augustô truyền kiểm tra dân số trong
khắp cả thiên hạ” (việc kiểm tra này không phải là không đặt ra vấn đề lịch sử theo
một số các nhà chuyên môn).
- Để diễn tả lịch sử cứu độ có sự liên tục và được hoàn thành trong Đức Kitô, Luca
thích nhấn mạnh đến tính gia tộc của Đức Giêsu là con cháu vua Đavít.
+ Chính vì phải đi tới Belem “thành vua Đavít” mà Giuse phải rời bỏ thành
Nadarét miền Galilê để“trở về nguyên quán mà khai tên tuổi, vì ông thuộc về nhà
và gia tộc vua Đavít”.
+ Chính tại Belem mà “Maria, bạn ông lúc ấy đang mang thai” sẽ hạ sinh hài nhi bà
Page 544 of 793
đang cưu mang.
Giuse người đã giữ vai trò quyết định trong việc đi lên Bêlem, giờ đây mờ nhạt đi
để nhường cho Maria vai trò chủ động: “Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con,
rồi đặt nằm trong máng cỏ (một chi tiết không thể không gợi nhớ lại cảnh táng xác
ở Luca 23,53: “Ông lấy tấm vải gai mà liệm, rồi đặt Người vào ngôi mộ”), vì hai
ông bà không tìm được chỗ trong “phòng tập thể” (“Phòng tập thể” sau này ta sẽ
gặp thấy ở Luca 22,11 sẽ là phòng tiệc ly).
2. ... rồi Người được biểu dương long trọng.
Tương phản với cảnh sinh ra trong lặng lẽ, tăm tối và nghèo hèn, thì giờ đây “trong
vùng ấy” đêm bừng sáng, và văng vẳng lời tiết lộ ý nghĩa của biến cố vừa mới được
thực hiện: đất trời cùng mở hội giao duyên.
Những người đầu tiên được đón nhận mạc khải của biến cố, lại là những con người
mạt rệp của xã hội thời ấy: “những người chăn chiên”, một lớp người trong xã hội
bị khinh rẻ nhất, bị xếp cùng hàng với những người tội lỗi công khai và những người
thu thuế. H. Cousin giải thích: “Những người chăn chiên, thường bị mang tiếng xấu
ở Palestin, nơi đây người ta thường coi họ như những tên bất lương, phường trộm
cắp. Kinh Tan-mút của Babylon xếp họ vào hạng người “độc đáo”: “Những tên
chăn chiên, bọn thu thuế và Publicanô thật khó mà sám hối”. Những người ở nấc
thang cuối cùng của xã hội vốn bị khinh bỉ ấy lại là những người đầu tiên được chia
sẻ ơn giáng sinh của Đấng có một người mẹ là“kẻ khiêm hạ”, và Đấng ấy sẽ mang
Tin Mừng đến cho những người nghèo khổ (4,18). Hài nhi mới sinh đã là người rồi
đây sẽ gần gũi với những người tội lỗi và đồng bàn với họ” (15,2) (“Tin Mừng
Luca”, Centurion, trg 38-39).
- Sứ điệp mà “Thiên thần Chúa” gởi đến cho họ là “Một Tin Mừng” (một “Phúc
Âm”), một niềm vui trọng đại, Đó là tin vui “cho toàn dân”, tin vui về một hài nhi
giáng sinh, mà chỉ hài nhi đó mới có đầy đủ những danh hiệu là “Đấng Cứu độ”,
“Đấng Mêsia”, “Đức Chúa”, bởi vì hài nhi đó là mạc khải sống động của lòng nhân
hậu Chúa. Cả ba danh hiệu đó, ta sẽ gặp lại trên môi miệng của Phêrô (Cv 2,36) và
Phaolô (Cv 13,33), đều đã được Giáo Hội hát lên để tuyên xưng niềm tin phục sinh.
- “Dấu chỉ” được ban cho các người chăn chiên trong vùng Bêlem là “một trẻ sơ
Page 545 of 793
sinh bọc tã nằm trong máng cỏ”, hàm ý là Thiên Chúa muốn thực hiện ơn cứu độ đã
hứa, một cách thật lạ lùng, không ngờ được cho ai biết đón nhận dấu chỉ này.
R. Meynet quảng giải: “Kẻ đứng đầu trở nên người rốt hết. Chính Người là Đấng
Cứu độ, là Vua, là Đấng Mêsia sẽ được ban cho ngôi báu Đavít, lại đã nằm trong
máng cỏ bò lừa; Người được bọc tã nằm trong cái nôi của số phận nghiệt ngã, thì
sau này khi chết cũng sẽ được quấn khăn liệm đặt nằm trong ngôi mộ mượn thôi. Và
chính cái đó, cái dấu chỉ ngược đời này đã được ban cho các người chăn chiên cũng
như cho những kẻ có lòng tin của mọi thời. Bằng chứng oai phong của Chúa là sự
thấp hèn, bé nhỏ của Người, dấu chỉ quyền năng của Người là vẻ yếu đuối” (“Tin
Mừng theo thánh Luca. Phân tích tu từ”, Cerf, trg 36).
- “Bỗng chốc” trổi lên lời ca vang ngợi khen Thiên Chúa. Cả bầu trời vang dội
tiếng ca mừng biến cố, với quy mô lớn lao và hoành tráng, tương ứng với việc
kiểm tra dân số lớn lao của hoàng đế Augustô:“Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp
với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Vinh danh Thiên Chúa trên
trời; bình an dưới thế cho lòng người Chúa thương!”. Đất trời tưng bừng mở hội:
kỷ nguyên cứu độ đã bắt đầu. Vì Thiên Chúa coi việc thi ân giáng phúc là làm vinh
danh Người, nên Người sẽ ban tràn đầy cho con cái Người, ơn bình an mà Người
đã hứa ban trong thời kỳ cứu độ, nhưng không phải là thứ bình an của đế quốc
Rôma mà người ta trông đợi hoàng đế Augustô mang đến, nhưng là sự sống sung
mãn mà chỉ mình Người mới có thể bảo đảm thực hiện cho ta mà thôi.
Khi vùng quê Bêlem đã trở về với đêm tối và tĩnh mịch, các người chăn chiên đã hối hả
ra đi “để xem sự việc đã xảy ra”. “Họ thấy bà Maria, ông Giuse cùng với hài nhì đặt
nằm “trong máng cỏ”. Rồi, như những mẫu gương cho các nhà truyền giáo mà Luca sẽ
trình bày trong cuốn sách thứ hai của ông, sách “Tông đồ công vụ”, các người chăn
chiên ra về, vừa đi vừa ca tụng Thiên Chúa “vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai
nghe”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Ngôi Lời của Chúa nằm trong máng ăn súc vật” (F. Deleclos, trong “Prends
et mange la Parole, Duculot, trg 187-188).
“Mỗi năm đều kết thúc bằng “thời kỳ lễ nghỉ”: Noel, Đêm Giao Thừa, Ngày Đầu
Page 546 of 793
Năm.. Nổi bật hơn cả là lễ Noel với cây thông và máng cỏ. Rồi những thiệp mừng
được tới tấp gởi đi hay đến; những ông già Noel tung tăng đi lại giữa phố phường
hoặc vui vẻ đứng chào hàng trong cửa tiệm. Tiệc vui, kẹo bánh và đồ tặng ê hề
chất đầy những túi đựng có hình cái sừng. Nơi nơi tràn ngập bầu khí an vui của
những ngày nghỉ, ngày lễ. Tất cả như còn vương chút cảm xúc có màu sắc tôn giáo
vậy.
Dầu sao những trang trí và biểu hiện bên ngoài của ngày lễ cũng không che giấu
được hết những nỗi buồn, cảnh khổ, ghê tởm và chán chường vẫn dằn vặt bao
người. Có gì mà vui cho những người mới tốt nghiệp chưa có việc làm và những
người thất nghiệp, những người đang đói và những kẻ không nhà. Vui chi cho
những tâm hồn đang tan nát, bị bầm dập, những kẻ bị lưu đày, những người đang
phải sống vất vưởng bên lề xã hội thuộc đủ loại. Bóng tối vẫn còn mịt mùng!
Bầu khí của lễ Noel đầu tiên năm xưa cũng chẳng có gì đặc biệt là lễ cả. Xứ
Palestine đã bị người Rôma cai trị, những khát vọng tự do đã bị đe dọa hoặc đã bị
tiêu tan cả rồi; người ta nơm nớp lo sợ những cuộc nổi dậy, tù đày, hành hạ những
người ái quốc và những tín đồ Do Thái giáo như cơm bữa, những cảnh bạo lực
thường bị đàn áp, đôi khi bùng lên như điên cuồng.
Tuy nhiên trong lòng người khi ấy vẫn luôn ấp ủ một niềm hy vọng mãnh liệt và
lòng tin đã không chết. Đúng là một niềm tin vững chắc của cha ông vẫn neo sâu
vào lòng đất rất sôi động ấy. Từ nhiều thế hệ, các ngôn sứ đã loan báo dứt khoát
rằng: một Đấng cứu độ sẽ đến. Một “con người” sẽ thiết lập một triều đại, một
vương quốc công lý và hòa bình. Thiên Chúa đã hứa với dân Người như vậy.
Và này đây vào một ngày như mọi ngày, lời tiên tri ứng nghiệm, điều báo trước trở
thành hiện thực. Lấy gì làm bằng chứng? Chẳng có chứng cớ nào hết. Chỉ có một
dấu chỉ. Dấu chỉ ấy được ban cho “những người bé mọn”, những người sống tăm tối
với nghề chăn nuôi. Dấu chỉ quả là mong manh, bởi lẽ đó là một “con trai đầu
lòng” bọc tã nằm trong máng cỏ. Ngôi Lời Thiên Chúa nằm trong máng dành cho
súc vật!
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, đó là một bài học về khiêm hạ, về tình người. Khi
Thiên Chúa dám chịu phiền hà, khi Đấng giải phóng tỏ mình ra, chẳng có quảng cáo,
chẳng kèn trống rùm beng, chẳng có quần chúng nhiệt liệt ủng hộ, hay dương oai
Page 547 of 793
bằng võ khí. Tất cả những phô trương náo nhiệt ấy là của những người quyền thế để
nâng cao thanh thế của họ... Còn ở đây chỉ là khiêm tốn, là bình dị hoàn toàn, là khó
nghèo thực sự. Tất cả phải làm cho ta gai mắt và hoảng sợ nữa.
Hôm nay cũng vậy thôi, Người đến xô đẩy những gì ta coi là ưu tiên, những quan
điểm hẹp hòi và những chương trình của ta. Ở đâu người ta ít chờ đợi Người, thì
Người lại xuất hiện. Và một Đức Kitô như thế, thì rất có nguy cơ lại trở về tình
trạng như đêm Noel đầu tiên xưa thôi: chẳng ai đoái hoài đến, chẳng ai biết cho,
luôn bị đe doạ, bị thành phần ưu tú của tín hữu và những kẻ thế lực đời này ruồng
rẫy thôi. “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận”.
Mà tại sao lại thế? Là vì Người không chỉ bằng lòng với việc kêu gọi cầu nguyện
và tổ chức những lễ lạy rềnh rang, nhưng Người giảng dạy sự tha thứ và lòng xót
thương; Người tuyên bố phẩm giá và những quyền của con người phải được tôn
trọng. Là vì Người vạch rõ những con đường để thực thi công lý, hòa bình, hiệp
nhất và huynh đệ bằng việc hoán cải cái tâm, thay đổi cái tính và uốn nắn cái tình.
Thiên Chúa đến làm cho chúng ta trở nên “một dân hăng hái làm điều thiện”. Thế
nên ta hãy làm cho lòng ta thành một cái nôi lãnh nhận Lời ban sự sống. Và khi
bàn tay ta, giống như máng cỏ, giơ ra để nhận Lời hóa bánh, thì hãy nhớ rằng
Người đến trong ta để lấy đó làm nơi cư ngụ, để soi sáng, giải thoát, biến đổi ta và
để làm cho ta trở thành những chứng nhân và làm bằng chứng cụ thể cho tình yêu
của Người đối với mọi người vậy.
1. “Thế giới đảo ngược” (J. Debruyne, trong “Jésus, sa chair, ses racines”, Desclée, trg
201-202).
“Đêm đó
các người chăn chiên đã lên đường
đi tìm Chúa.
Phải chăng hài nhi sơ sinh kia
Là người thân của họ
Nên đã sinh ra trong chuồng bò lừa như thế?
Có lẽ rồi đây Người cũng sẽ là kẻ chăn chiên chăng?
Thế tại sao hài nhi bé bỏng kia
Page 548 of 793
Rồi đây lại không muốn làm
“một chú bé mục đồng”
Họ là những người canh giữ đoàn vật,
Luôn trông chờ bình minh mau tới,
Qua ánh sao, họ nhận ra dấu chỉ
Giữa trời đêm, họ đọc Thánh Kinh.
Họ là những người nay đây mai đó,
Mòn vết chân trên những đồng cỏ thưa,
Họ khéo léo tập họp bầy chó dại.
Và rất dễ dàng quy tụ đoàn chiên.
Hơn là bế bồng nâng niu em nhỏ,
Có lẽ họ là lời loan báo
Rằng đêm nay
Một cuộc xuất hành mới bắt đầu chăng?
Có lẽ vì họ là
Những con người của lều trại
Không cố định ở một chốn nào lâu
Vì họ là những anh em bà con của Chúa,
Nên khi ở với họ,
Chúa cảm thấy như ở nhà mình chăng?
Phải có được những con mắt như họ,
Mới có thể giữa trời đêm
Nhắm ánh sao mà tiến tới,
Để nhận ra Thiên Chúa ẩn mình
Dưới hình hài một trẻ sơ sinh...
Đêm hôm đó,
Đêm vui của những người nghèo,
Vẫn chưa trở thành ngày lễ
Cho những kẻ giàu sang.
Nét thanh bần
Vẫn chưa phải là lễ hội của quà chia,
Page 549 of 793
Đêm lặng lẽ đó,
Vẫn chưa phải là lễ hội đem tưng bừng thật sự.
Đêm hôm đó,
Chẳng cần cổ võ thêm những cuộc vui,
Mà nên triệt bỏ đi mới phải.
Nếu đêm nay Chúa đang ở đó,
Thì ta phải cúi xuống tìm gặp Người,
Và quỳ xuống
Để lượm lấy Người nằm dưới đất.
Hài nhi sơ sinh đó
Còn chưa nói ra được một tiếng
Thế mà lại đã là Lời
Mà ý nghĩa thật là đảo lộn.
Là thế giới đảo ngược,
Là đảo ngược các thang giá trị,
Là tương lai đã đang đi trên đầu rồi”.
LỄ BAN NGÀY
NGÔI LỜI ĐÃ TRỞ NÊN NGƯỜI PHÀM
VÀ CƯ NGỤ GIỮA CHÚNG TA
(Ga 1,1-18)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một bài thánh ca thay cho lời tựa.
Mátthêu mở đầu tác phẩm của mình bằng “Cuốn Sách Gia phả Đức Giêsu Kitô,
con cháu vua Đavít, con cháu tổ phụ Abraham”. Luca mở đầu “Bài tường thuật về
những điều đã thực hiện giữa chúng ta” (1,1) của ông bằng một trình bày thứ tự về
một vài tình tiết cuộc đời thơ ấu của Đức Giêsu: cuộc đời Đức Kitô cùng một lúc
được Luca đưa vào đó để giới thiệu trước. Máccô, như ta biết ở Chúa nhật thứ hai
Page 550 of 793
Mùa Vọng – lại thích đặt cho cuốn sách của ông cái danh hiệu rất ý nghĩa
này: “Khởi đầu Tin Mừng Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa”.
Còn Gioan như trổi lên khúc nhạo dạo đầu cho Phúc Âm của ngài bằng Lời Tựa
mang hình thức một bài thánh ca, mà nhiều nhà chú giải nghĩ rằng đã được cộng
đồng của Gioan hát trước khi được đem vào làm lời tựa cho Phúc Âm thứ tư. Theo
kiểu cách “dạo đầu” của một bản giao hưởng – hay đúng hơn theo cách thức
chuyển động nhịp điệu để chuẩn bị kết thúc – bài thánh ca này phối trí các chủ đề
một cách rất cô đọng.
Alain Marchadour giải thích, “Khi tìm nhập đề cho sách Tin Mừng của mình,
Gioan đã chọn và thích ứng bài thánh ca để làm nhập đề trình bày lần lượt những
chủ đề chính của Tin Mừng, tựa như phần nhạc dạo đầu của một vở nhạc kịch vậy:
Đức Giêsu mà Tin Mừng sắp kể lại thân thế và sự nghiệp khi sống giữa nhân loại,
được tác giả trình bày đi từ lịch sử và cuộc sống trần gian để tới cội nguồn của
Người. Người là Ngôi Lời đã có từ khởi thuỷ và mật thiết với Thiên Chúa đến độ
nhà thi sĩ, tác giả của bài thơ quả quyết rằng Người là Thiên Chúa. Vai trò của
người vượt ra ngoài phạm vi dân Israel, vì Người là Đấng tác tạo, là Sự Sống và
Ánh Sáng cho hết mọi người sinh ra ở trần gian này. Việc xuống thế nhờ mầu
nhiệm nhập thể đánh dấu việc Ngôi Lời đi vào lịch sử, quyết định gặp gỡ con
người và dân Do Thái: từ đó phân ra hai loại người: kẻ thì từ khước như dân Do
Thái, người thì đón nhận: đó là cộng đoàn Kitô hữu. Bài thánh ca này kể lại với
một vẻ trang trọng hành trình của Ngôi Lời, từ nơi Người là Thiên Chúa (1-2), đến
với loài người (3-5), chọn dân Israel (9-11), rồi nhập thể, (14) cho đến khi trở về
với Thiên Chúa, vì Người vốn ở trong cung lòng Đức Chúa Cha” (“Tin Mừng
thánh Gioan”, Centurion, 1992, trg 31).
2. ...để tán dương hành trình của Ngôi Lời Thiên Chúa:
Chúng ta sẽ lần lượt đi vào từng câu để thấy cách quảng diễn của bài thánh ca.
- Xuất xứ huyền nhiệm của Đức Giêsu, Ngôi lời tác tạo:
+ Hai từ đầu tiên “khởi đầu” nối kết việc Đức Giêsu đến, với những chương đầu của
sách Sáng Thế. Như thế Đức Giêsu được đọc lại từ khởi đầu của mạc khải: trải dài suốt
sách Tin Mừng, Người sẽ được trình bày như “thành quả của mọi mạc khải, là Đấng
Page 551 of 793
mạc khải tối cao, là ân huệ cuối cùng của
Thiên Chúa, là con đường duy nhất có thể đưa đến ơn cứu độ, là dung mạo Thiên Chúa
ở giữa loài người”(A. Marchadour, Sđd, trg 34).
+ “Ngôi Lời Thiên Chúa” (từ để chỉ Ngôi Hai Thiên Chúa, chỉ có trong Tin Mừng
Gioan thôi) trước hết được giới thiệu là có trước từ đời đời, vô cùng mật thiết với
Chúa Cha, khác biệt với Chúa Cha, có cùng bản tính Thiên Chúa: “Ngôi Lời vẫn
hướng về Thiên Chúa và Ngôi Lời là Thiên Chúa”.
Rồi bài thánh ca tán dương công trình tạo dựng vũ trụ của Đấng là Lời vĩnh hằng
của Thiên Chúa:“Nhờ Ngôi Lời vạn vật được tạo thành và không có Người thì
chẳng có gì được tạo thành”. Đồng thời Ngôi Lời ban sự sống cho thế gian và cho
thế gian hiện hữu.
- Ngôi Lời Thiên Chúa là Ánh Sáng và Sự Sống cho mọi người.
Mặc dầu vẫn hướng về Thiên Chúa và là chính Thiên Chúa, Ngôi Lời từ đời đời vẫn
có một tương quan độc đáo với loài người. người không chỉ là Đấng tạo thành;
Người ban “Sự Sống” và “Ánh Sáng”; Người không chỉ là nguồn mạch mọi sự
sống; việc Ngôi Lời hiện diện giữa loài người mang lại hoa trái là biểu lộ và thông
ban sự sống siêu nhiên cho con người. Ngôi Lời cũng là Ánh Sáng, không phải ánh
sáng vật chất của vũ trụ mà là ánh sáng của Thiên Chúa, ánh sáng siêu nhiên soi
sáng và hướng dẫn mọi người.
+ Chứng của Gioan Tẩy Giả.
Tương phản khác thường với vẻ trang trọng của những câu đầu của Lời Tựa, giờ
đây Gioan Tẩy Giả lên sân khấu: “Có một người...”.
Ánh sáng đến trong thế gian có người làm chứng đi trước: Gioan con ông Dacaria.
Ông này được nên cao cả là vì đã được Thiên Chúa sai đến và đã nhận lãnh sứ
mạng làm chứng cho Ánh sáng; với tư cách là Tiền Hô, ông đưa người ta đến với
niềm tin vào Đấng là Ánh sáng và là Đấng phải nắm giữ mọi địa vị: “Ông không
phải là Ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về Ánh sáng”.
- Ánh sáng đến thế gian.
+ Nhưng khi Ánh sáng đến thế gian, thì đã vấp phải sự chống đối và khước từ của
con người. Thế gian do Ngôi Lời tạo thành đã từ chối Ánh sáng, đó đã là một
chuyện tai tiếng rồi: “Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có,
Page 552 of 793
nhưng lại không nhận biết Người”. Còn một xì-căng-đan lớn hơn nữa, đó
là: “những người nhà”, dân của Lời hứa, dân của Giao Ước “không chịu đón
nhận”.
+ Thế nhưng “những ai đón nhận” là người Israel, hay không phải là Israel, “thì Người
cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa”.
- Ngôi Lời đã trở nên người phàm.
+ “Ngôi Lời đã trở nên người phàm”: Gioan đã không viết là Ngôi Lời đã trở nên
người; ông cao rao rằng Ngôi Lời đã trở nên người phàm, một từ chỉ toàn diện con
người cả xác lẫn hồn, yếu đuối, mỏng giòn, hay hư nát.
+ “và cư ngụ giữa chúng ta” (dịch sát chữ là: “đã dựng lều giữa chúng ta”): đối với
các độc giả của Gioan lúc ấy, kiểu nói “dựng lều” gợi nhớ ngay đến “nơi cư ngụ của
Chúa” giữa dân Người. Sự hiện diện của Thiên Chúa giữa dân Người xưa được biểu
tượng bằng Nhà Lều ở sa mạc thời Xuất Hành, rồi bằng Đền thờ Giêrusalem, thì giờ
đây được thể hiện một cách trọn vẹn và triệt để nơi Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người
(cf. Ga. 2,19-22: “... Đền thờ Người muốn nói ở đây là chính thân thể người”).
+ “Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của người”: nơi con người Đức Giêsu,
cộng đoàn của thánh Gioan quả quyết rằng họ đã được nhìn thấy vinh quang của
Thiên Chúa, nghĩa là nhìn thấy một phẩm chất, một ánh rạng ngời tỏ lộ Thiên
Chúa.
- Đức Giêsu Kitô đã tỏ cho thấy Thiên Chúa vô hình.
“Không ai đã thấy Thiên Chúa bao giờ, nhưng Con một là Thiên Chúa và là Đấng
hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết”.
J. Perron lưu ý, “Vì ở đầu bài thánh ca đã có nói về Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên
Chúa, nên bài được kết thúc bằng nêu lên câu “Con một là Thiên Chúa và là Đấng
hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha”. Đó cũng chính là hành trình cuộc đời của Đức
Giêsu như Gioan đã tóm tắt lại ở phần cuối Tin Mừng của ngài trong câu: “Biết rằng
Người bởi Thiên Chúa mà đến, và sắp trở về cùng Thiên Chúa” (13,3). Nhưng khi lên
cùng Đấng mà chỉ có mình Người được biết (“Không ai đã thấy Thiên Chúa bao giờ,
ngay cả ông Môsê!”), thì Người muốn đem ta theo Người: “để Thầy ở đâu, anh em
cũng ở đó” (14,3). Hơn nữa, Người còn đưa chúng ta vào đời sống riêng tư mật thiết
này: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, Cha của Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha
Page 553 of 793
của Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy” (14,23) (“Đọc Thánh Kinh” số 52, trg
34-35).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Một lễ Noel đích thực chúng ta mừng hôm nay (“Célébrer”, tạp chí C.N.P.L. số
214, trang 41-42).
Phần phụng vụ tiếp theo Lễ Nửa Đêm mang mầu sắc thật trang trọng lạ lùng! Trong
Lễ Đêm, Tin Mừng Luca chỉ kể lại biến cố Chúa giáng sinh một cách quá giản dị, còn
Gioan thì đưa ra cho ta một bài suy niệm mà mỗi câu mỗi từ là một kỳ công.
Bài tường thuật của thánh Gioan không giản dị mà mang một tầm vóc vô cùng lớn lao
vượt ngoài sự hiểu biết của ta, điều mà không một bản văn nào cho thấy rõ hơn là Lời
tựa lạ lùng của Tin Mừng thánh Gioan.
Trong Tin Mừng Gioan, cũng có những bóng tối, nhưng không phải bóng tối của
đêm đen, mà là số phận tăm tối của con người.
Trong Tin Mừng Gioan cũng có cảnh thiếu chỗ để đón tiếp Chúa Giêsu, nhưng
không phải chỗ trong nhà trọ ở Bêlem xưa nữa, mà chính là những tấm lòng chai
đá của những kẻ không đón nhận “Ngôi Lời” của Thiên Chúa.
Trong Tin Mừng Gioan cũng nói đến một sự sinh ra, nhưng đó là sự sinh ra của
những kẻ sinh ra bởi Thiên Chúa, vì họ đón nhận Lời và tin vào Lời. Noel của Đức
Giêsu (Tin Mừng Luca) trở thành Noel của chúng ta (Tin Mừng Gioan).
Thế mới chính là một lễ Noel đích thực mà chúng ta phải mừng hôm nay. Đức
Giêsu sẽ không bao giờ còn sinh ra ở Bêlem nữa. Sự sinh ra ấy chỉ xảy ra một lần
mà thôi. Để bù lại, mỗi ngày Người làm cho chúng ta sinh ra bởi Thiên Chúa, nếu
chúng ta tiếp nhận Người; những ai tiếp nhận Người thì Người cho họ sinh ra bởi
Thiên Chúa. Bí tích Thánh Tẩy cho ta sinh lại làm con Chúa; nhưng đó mới là khởi
đầu. Trong mỗi giây phút của đời ta, Lời vẫn cho ta khả năng sinh lại làm con
Chúa. Phải chăng Người cũng ban ơn ấy, nhưng một cách kín đáo, mà chẳng ai
đếm nổi, cho bất cứ ai nhìn nhận rằng ánh sáng trong cuộc đời họ mạnh hơn bóng
tối.
Page 554 of 793
LỄ HIỂN LINH
BỊ DÂN NGƯỜI TỪ CHỐI,
ĐỨC GIÊSU ĐƯỢC DÂN NGOẠI ĐÓN NHẬN
(Mt 2,1-12)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Đọc lại dưới ánh sáng phục sinh:
Ta đừng để mình bị lừa dối vì cái vẻ bề ngoài có vẻ mộc mạc của câu chuyện về ba
nhà Đạo sĩ, mà thực ra lại được hình thành và kết cấu một cách rất tài tình và nghệ
thuật. Trong hai chương Tin Mừng về thời thơ ấu của Đức Giêsu, thánh sử
Mátthêu không hề có ý muốn thỏa mãn tính tò mò của người đọc khi đưa vào đó
một vài kỷ niệm cảm động. Dự tính của ngài nằm trong lãnh vực thần học: dưới
ánh sáng Phục sinh, tác giả Tin Mừng đã tìm về nguồn gốc của Đức Giêsu, cho
chúng ta khám phá thấy dạng còn tiềm ẩn, những gì rồi đây sẽ hiện tỏ trọn vẹn
trong cuộc đời và biến cố Vượt qua của Người.
A. Marchadour lưu ý: “Tác giả Kinh Thánh không mấy tìm tòi tính xác thực lịch sử
như chúng ta ngày nay vốn nặng đầu óc thực nghiệm. Nên nhớ rằng tất cả những
trình thuật về thời thơ ấu của Chúa Giêsu đều được biên soạn từ các dữ kiện có
sau và được đưa vào muộn màng sau này. Phải đọc lại quá khứ dưới ánh sáng của
hiện tại, tầm quan trọng của Cựu Ước như các lời tiên tri, vẻ huy hoàng của biến
cố Vượt qua, tất cả đều như vén lên bức màn cho thấy căn tính đích thực của Đức
Giêsu; tất cả đều cho phép chúng ta hiểu rằng những trình thuật về thời thơ ấu đều
đã được viết lại, và tính xác thực lịch sử không phải là bận tâm hàng đầu của các
tác giả Tân Ước.” (“Les dossiers de la Bible” số 44, trg 5).
2. Một bài tường thuật có rất nhiều biểu tượng.
Người ta dễ dàng thấy bài tường thuật được chia làm hai phần, cùng một bộ ba
cặp đối lập nhau:
1) Tại Giêrusalem: nơi của triều đình Hêrôđê.
- Ba nhà đạo sĩ – có lẽ là những nhà chiêm tinh xứ Babylon chuyên tìm đọc những
bí ẩn các vì sao – đã lên đường đi Giêrusalem để đến bái lạy “Đức Vua dân Do
Page 555 of 793
Thái”, bởi thấy sao của người loan báo việc Người xuất hiện (c. 1 và 2).
- Nhưng để gặp được Đấng họ tìm kiếm, ngôi sao lạ kia không đủ. Các ông cần
đến sự trợ giúp của dân Do Thái và Kinh Thánh của họ.
- Khi được các đạo sĩ đến hỏi, Hêrôđê và thành phần lãnh đạo tôn giáo ở
Giêrusalem quay sang tra cứu các lời sấm liên can đến Đấng Mêsia (c.3 và 6).
- Để trả lời cho các vị khách phương xa này, nhóm cầm quyền Do Thái giáo chú giải
một cách chính xác lời các ngôn sứ, nhưng vẫn không rời khỏi Giêrusalem lấy nửa
bước (c.7 và 8).
2) Tại Bêlem, nơi Đức Vua Giêsu đang chờ đón các vị đạo sĩ.
- Được ngôi sao (văn hoá của họ) và Kinh Thánh (Lời Chúa nói với dân Israel) chỉ
dẫn, các vị đạo sĩ đi tới Bêlem (c.9 và 10).
- Họ gặp được Chúa Giêsu và sấp mình bái lạy Người và dâng tiến lễ vật (c.11).
- Được báo mộng về những ý đồ giết người của Hêrôđê, nên các đạo sĩ đã “đi qua
lối khác mà về xứ mình” (c.12).
Một bộ ba những cặp đối lập nhau loan báo trước cuộc khổ nạn và làm thành cái
khung của câu chuyện được soạn thảo rất công phu.
1) Giêrusalem, trung tâm chính trị và tôn giáo, khước từ Đấng đến để hoàn tất
những lời hứa, đối chọi với Bêlem bé nhỏ, nơi hạ sinh con vua Đavít mà các ngôn
sứ đã loan báo.
2) Các thủ lãnh tôn giáo của dân Israel là những kẻ tự cho mình là hiểu biết nhờ
vào Kinh Thánh, nhưng lại không đếm xỉa đến điều Kinh Thánh nói; họ đối chọi
với các vị đạo sĩ là những người nước ngoài và ngoại giáo, nhưng đã biết tìm kiếm,
lên đường và sau cùng đã gặp thấy. Trong lúc phía bên kia “bối rối, xôn xao”, thì
phía bên này “mừng rỡ vô cùng”.
3) Hêrôđê, kẻ được tác giả tặng cho danh hiệu là “vua” và là kẻ luôn nơm nớp lo
sợ cho cái ngai báu của mình – đối chọi với Hài nhi Bêlem, Đấng thực sự là vua,
vì:
- Nơi Người (Hài nhi Giêsu) đã ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia 60 (Bài đọc 1) loan
báo ngày dân ngoại lũ lượt tiến về Giêrusalem, mang theo vô vàn châu báu để tiến
dâng.
- Nơi Người đã ứng nghiệm lời ngôn sứ Mica 5,1 nói đến Bêlem như nơi sinh của
Page 556 of 793
Đấng Mêsia: “Phần ngươi, hỡi Bêlem, nhỏ bé nhất trong hàng các bộ tộc Giuđa.
Chính tự nơi ngươi sẽ xuất hiện cho ta Vị có mệnh thống lĩnh Israel dân Ta”.
- Nơi Người đã ứng nghiệm lời sấm của Balam, một người ngoại giáo, báo trước sẽ
có một ngày xuất hiện “một ngôi sao mọc lên từ Giacóp” (Ds 24).
Như thế, qua nét tinh tế của bố cục và lối viết của mình, bài tường thuật này của
Mátthêu đã công bố cho mọi người biết căn tính nhiệm mầu của Đức Giêsu, sứ vụ
Người sẽ thi hành, việc Người sẽ bị những đầu mục của dân Người chối bỏ cũng
như sự kiện dân ngoại tìm đến với Hội Thánh. Tắt một lời, nói theo kiểu của C.
Tassin, chúng ta có ở đây “một sách Tin Mừng ở dạng thu nhỏ”.
Fr. Brossier tóm tắt: “Được đặt trong toàn bộ Tin Mừng Mátthêu, ý nghĩa của
đoạn văn này trở nên sáng tỏ: Những kẻ đáng lẽ ra phải đón nhận Đấng Mêsia mà
Thiên Chúa sai đến thì lại không nhìn nhận Người, bởi đầu óc họ đã ra chai đá,
cằn cỗi. Đang khi đó, chính những dân ngoại lại đón nhận Người là một chủ đề
bàng bạc trong khắp cả sách Tin Mừng, chủ đề đó đang được công bố rõ ràng ở
đây” (cf. “Le Monde de la Bible” số 85, trang 18).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Chúa Hiển Linh, một thực tại vẫn luôn luôn mới” (F. Deleclos, trong
“Prends et mange la Parole”, Centurion-Duculos, trg 190-191).
Các ngôn sứ xưa đã loan báo việc mở cửa cho các dân ngoại tiến đến với Chúa.
Nhưng đó là con đường một chiều. Ánh sáng tỏa ra ở Giêrusalem. Các dân tộc và
các vua chúa sẽ tuôn đến đó... Trái lại lễ Hiển Linh được Đức Giêsu khai trương lại
là con đường hai chiều. Là những người ngoại giáo, những người không cắt bì,
chính họ cũng sẽ mang đến phần chân lý của họ, sự phong phú về những khác biệt
thiêng liêng và văn hoá của họ. Là những người đã được rửa tội, có tâm hồn cởi
mở với Chúa Thánh Thần, họ sẽ lựa chọn được những con đường mới lạ và những
cách diễn đức tin độc đáo. Lòng tin hăng say với tinh thần truyền giáo của họ hơn
một lần sẽ làm cho lòng tin của những người“đạo ròng” hóa ra nhàm chán, không
có gì đặc sắc; và như vậy, họ có nguy cơ làm phật lòng những người dễ tự ái và tạo
ra những ghen tương đố kỵ.
Bởi đó, chư dân thuộc mọi chủng tộc, dù đã văn minh hay còn thô lỗ trong nếp
Page 557 of 793
sống ngoại giáo và sùng bái ngẫu tượng của họ, đã có thể nhờ vậy mà bắt tay vào
công việc bước đi theo ánh sao và gặp Đấng Phục sinh. Những con cái trai gái của
họ, một khi được trở thành “dân Thiên Chúa” đã lại cầm gậy lữ hành để đi loan
báo Tin Mừng Đức Giêsu Kitô cho những miền đất xa xăm ở bên kia bờ đại
dương. Họ đã neo con thuyền Giáo Hội ở đó.
Vậy mà lại đã có nhiều người đi gieo của hôm qua có khi vì đã thấm mệt, hóa ra trì
trệ hoặc vì thái độ tự hào về tầm quan trọng của họ, lại sinh lòng ngờ vực và e sợ
những nhà đạo sĩ mới đến từ Đông phương kia, những con người chỉ miệt mài tìm
kiếm ánh sao và những bất ngờ của Thần Khí vốn hay gây đảo lộn khác thường.
Là dân của thế giới Kitô giáo (chrétienté) già nua, chúng ta phải phát hiện và đón
nhận sự kiện mới mẻ của Chúa Hiển Linh, những câu hỏi tra vấn của những người
tân-ngoại giáo, ánh sáng chân lý nơi những anh em ly khai, Đức Kitô của những
người da màu và các vị thừa sai có đôi mắt xếch. Tất cả những “người nước
ngoài” này đang bước đi, mắt luôn hướng nhìn trời, họ có thể giúp chúng ta tìm ra
Đấng mà chúng ta không tìm nữa, bởi vội tin rằng ta đã “sở hữu” Người đầy đủ và
đã “tìm thấy”Người trọn vẹn rồi. Đã đến giờ để ta bắt tay vào công việc tân-phúc-
âm-hóa và mừng một lễ Hiển Linh khác.
2. “Một đoàn người đông đảo đang lê bước” (G. Boucher, trong “Le ciel sur
terre”, trg 14).
Phải rồi, việc các đạo sĩ ấy tới quả là có gây phiền hà. Dù họ là những ông vua hay
những nhà chiêm tinh thì họ cũng đã lên bờ với lòng tự tin. Họ biết rõ họ đang tìm
kiếm gì: một hài nhi vừa mới sinh mà lại được hứa nắm giữ ngôi báu trong dân Do
Thái. Thế là những kẻ có thế lực bị xáo trộn và hoang mang. Họ sợ hãi vì biết rằng
những vị khách phương xa kia đến đây để bái lạy một người con được mời gọi nắm
quyền cai trị trên khắp đất nước Do Thái. Họ tin vào điều này bao nhiêu thì cũng
sợ hãi bấy nhiêu...
Chúa ơi, hôm nay người ta vẫn còn chạy xô đến với Chúa sau một hành trình vất
vả qua sa mạc cô đơn của cuộc sống. Hoặc qua những miền đất khô cằn của cảnh
sống thất nghiệp hay thất bại ê chề. Họ bị giá lạnh đến tê cóng vì những luồng gió
bất an lùa tới; hoặc bị hao mòn vì những cuồng phong làm lung lay đời sống lứa
Page 558 of 793
đôi của họ. Họ đến với Chúa với tình yêu đã bị sứt mẻ, nặng nề lê những bước
chân sợ hãi kèm theo một độ dửng dưng về đạo như bao người. Và này dấu, họ
đang ở khúc quanh nơi mà đã bao lần họ quay trở ngược lại và bội ước, khác nào
như đứng trước bình minh sau khi đã trải qua cả một đêm dài trăn trở!
Nhưng lạy Chúa, xin hãy đoái nhìn họ. Họ là những con người có đôi bàn tay chai
sần nói lên nỗi cực nhọc họ đã phải chịu vì miếng cơm manh áo cho gia đình. Tim
họ phồng lên như điềm báo trước những tiếng thở dài vì đã mòn mỏi đợi trông.
Quá chán chường, nên họ dễ ngỡ ngàng thán phục. Quá mệt mỏi vì những gian lao
đã trải qua, nên họ dễ mở lòng ra đón nhận sự canh tân. Quá quen với nếp sống chỉ
có hôm nay, họ dễ sẵn sàng đi vào mạo hiểm. Già trước tuổi, họ đang cố đuổi theo
tuổi thơ của họ.
Lạy Chúa, hôm nay những con người ấy đang đến với Chúa, tay dắt đứa nhỏ đã lớn
khôn rồi để xin cho nó được rửa tội. Họ đẩy các con của họ đi học giáo lý, để
chúng được rước lễ lần đầu. Lòng họ chỉ có một nhu cầu là được Chúa chúc lành
cho gia đình họ. Thắp nến lên, họ cầu khấn cho đứa con gái lớn đậu được tú tài. Lạ
lẫm với kinh nguyện của Giáo Hội, họ lâm râm đọc đại đi một kinh để cầu cho
người mẹ già đang nằm viện. Nghẹn ngào không nói nên lời, họ xin cử hành nghi
lễ an táng cho người cha vừa mới rời bỏ họ.
Họ đang đến. Họ đang thấy Hài nhi Giêsu, cùng với Maria, mẹ Người. Và rồi họ ra
đi. Có khi nào ta sẽ gặp lại họ không? Họ lại tiếp tục lên đường. Ước mong đó là
con đường mới cho họ!.
THỨ TƯ LỄ TRO
CHIA SẺ, CẦU NGUYỆN, CHAY TỊNH
(Mt 6,1...18)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
Trong 5 phản đề liên tiếp, Đức Giêsu đề cao công chính mới chống lại “sự công
chính của các kinh sư và Pharisêu”.
Page 559 of 793
Trong bản văn sử dụng cho Thứ Tư Lễ Tro, Đức Giêsu đề cập đến 3 cột trụ chống
đỡ lòng đạo hạnh nơi người Do Thái cũng như nơi các tôn giáo khác: bố thí, ngày
nay ta gọi là chia sẻ (câu 1-4), cầu nguyện (câu 5-6) và chay tịnh (câu 16-18).
Thay vì miệt thị những việc đạo đức ấy, Đức Giêsu, trước khi xem xét từng việc,
đã chỉ ra tinh thần phải có khi thực hành: “Nếu các ngươi muốn trở nên công
chính, hãy tránh phô trương trước mặt người đời để được chú ý”. Sự công chính
đích thực hệ tại “hiệu chính” theo thánh ý Thiên Chúa. Chỉ có Thiên Chúa biết rõ
thâm tâm con người.
1. Sự chia sẻ dưới ánh mắt Chúa Cha:
Claude Tassin giải thích: “Là một cơ chế quan trọng trong đạo Do Thái, sự bố thí
vẫn giữ vị trí cứu trợ trong xã hội hiện đại, bày tỏ tình huynh đệ mà giao ước đòi
hỏi: việc cứu trợ người nghèo có hiệu quả tẩy xóa tội lỗi (Tb 12,9), có giá trị như
lễ hy sinh (Hc 4,6; 7,10).” (“Tin Mừng theo thánh Mátthêu, Centurion, 1991, trg
72).
Đức Giêsu không bài bác linh đạo này, nhưng Người tố cáo tính cách phô trương khi
thực hành. Bố thí không phải “để được người đời ca tụng” cũng không phải để trình
diễn (đó là ý nghĩa chính xác của từ“giả hình”), nhưng phải làm “kín đáo” chỉ mình
Chúa biết vì chỉ mình Người có thẩm quyền xét định giá trị của việc làm này: “Cha
ngươi thấy rõ những gì ngươi làm trong kín đáo: Người sẽ thưởng công ngươi”.
Đức Cha Daloz cảm nhận: “Mối nguy hiểm mà Đức Giêsu khuyên ta tránh xa... đó là
chú ý tới bên ngoài, tới những gì phô trương – đó không phải là mối nguy tưởng
tượng ngay cả đối với thời nay, dưới những hình thức mới... Sự vô vị lợi, sự kín đáo
không còn dễ giữ trong các cộng đoàn của Giáo Hội cũng như trong các hiệp hội đời:
là hội viên, là hội trưởng, là người tổ chức, ta đã chẳng bị cám dỗ qui về mình tất cả
những dịch vụ, những công tác mà trong đó ta đã quảng đại phục vụ sao? Và ta đã
chẳng bị cám dỗ khẳng định trước mặt người đời những quyền lợi, những giá trị của
mình sao?... Nhưng Đức Giêsu đã nói: “Thật vậy, ta bảo các ngươi, họ đã nhận được
phần thưởng rồi”.
Điều ta không tìm giữ cho ta, Thiên Chúa mới tiếp nhận được. Vấn đề này không liên
hệ gì tới lòng quảng đại... Cử chỉ chia sẻ mang trọn vẹn ý nghĩa trong tình yêu cho
Page 560 of 793
không. Chỉ có Chúa mới có thể tính sổ được tình yêu, vì thước đo tình yêu là vô tận”.
2. Lời cầu nguyện dưới ánh mắt Chúa Cha.
Cũng vậy, kinh nguyện đừng làm như “trình diễn” “để phô trương với người đời”,
nhưng là để ngỏ lời với “Cha Đấng ngự trong nơi kín đáo”: “Cha ngươi thấy tất
cả những gì ngươi làm trong kín ẩn: Người sẽ thưởng công ngươi”.
Đức Cha Daloz nói tiếp: “Đức Giêsu không ngừng mời gọi ta hãy trở về với sự
chân thực của tâm hồn, với nội tâm. Hãy sử dụng các phương tiện nhưng đừng làm
tổn hại cuộc gặp gỡ sâu xa, cá nhân với Chúa Cha.. Vì việc gặp gỡ Thiên Chúa rất
trọng đại, nên Đức Giêsu muốn ta tránh xa nguy cơ thay thế ánh mắt Thiên Chúa
bằng ánh mắt người đời. Cầu nguyện “cho người đời xem thấy”, thay vì cầu
nguyện với Cha “Đấng thấy rõ trong nơi kín ẩn”, đó là hạ giá lời cầu nguyện, là
đi trệch khỏi mục tiêu. Là một hình thức tôn thờ ngẫu tượng khi lời cầu nguyện của
ta thay vì hướng về Chúa lại qui về lợi lộc riêng tư của mình” (Sđd., trg 66).
3. Việc chay tịnh dưới ánh mắt Chúa Cha.
Còn về việc chay tịnh, Claude Tassin chú giải: “Căn bản đó là một dấu chỉ tang tóc.
Chẳng hạn ta chay tịnh nhân ngày tưởng niệm Đền thờ bị tàn phá. Tuy nhiên, người
Do Thái sùng tín còn biết đến một nguyên nhân tang tóc trầm trọng hơn một tai họa
cho cả dân tộc, đó là tội lỗi, cái chết thực sự của mối liên hệ sinh tử với Thiên
Chúa... Những người sùng tín gia tăng việc chay tịnh sám hối. Vì thế, những người
biệt phái ăn chay mỗi tuần 2 lần. Họ còn thêm thắt những dấu hiệu cho tăng phần
thảm não: Không tắm rửa, không xức thuốc thơm” (Sđd, trg 77).
Đức Giêsu không chối bỏ giá trị của những hình thức ấy. Nhưng Người cảnh giác
các môn đệ trước những thực hành phô trương. Chay tịnh là đúng, nhưng không
phải để cho người khác trầm trồ thán phục và “phô trương cho mọi người” biết là
ta ăn chay, mà là chay tịnh dưới ánh mắt Chúa Cha, phó thác tất cả cho
Người: “Cha ngươi Đấng thấy tất cả những gì ngươi làm trong nơi kín ẩn: Người
sẽ thưởng công ngươi”.
Một lần nữa, khi tường thuật những lời nói của Đức Giêsu, Mátthêu muốn cảnh
cáo các Kitô hữu trung thành với những thực hành đạo đức mà ngài không phản
Page 561 of 793
đối, đừng tìm xây dựng danh giá cho bản thân mà hãy phó thác cho sự chứng nhận
duy nhất của Chúa Cha.
Đức Cha Daloz còn trấn an rằng: “Nguy cơ giả hình ít đe dọa ta lắm. Để giữ được ý
nghĩa đích thực của việc chay tịnh Kitô giáo, cần phải có một loại phân định khác.
Giữa một thế giới pha tạp đủ loại tôn giáo và tinh thần thế tục, thái độ đức tin thực
sự đòi ta phải minh bạch trong ý nghĩa của việc chay tịnh. Chỉ cần trở về với giáo
huấn của Đức Giêsu là đủ: Việc chay tịnh mà Người đề cập ở đây trước hết không
phải là thanh tẩy hay giải phóng cá nhân, là nỗ lực hay khổ hạnh nhằm tiến xa hơn
trong việc chế ngự bản thân. Cũng không phải là giải phóng tinh thần nhờ chế ngự
thân xác, để ta có thể chiêm ngắm rõ hơn các thực tại thần linh. Đức Giêsu cũng
không trình bày việc chay tịnh như một phương tiện bày tỏ tình liên đới với những ai
đói khát, hay nhịn ăn bớt uống để chia sẻ. Tất cả những điều đó đều tốt và hữu ích,
Giáo Hội, phụng vụ và các tác giả đạo đức vẫn khuyên ta nên làm... Việc chay tịnh
đích thực đưa ta ra khỏi chính mình, bóc ta trần trụi trước mặt Thiên Chúa. Đó
không phải là một thành tựu thiêng liêng... Đó là một cách thế giữ ta nghèo nàn
trước mặt Thiên Chúa, một hiến dâng chính bản thân nhờ nỗ lực khổ hạnh, nhưng
trong Thiên Chúa, Đấng ban chính Người cho những ai, dù trong đêm tối và trần
trụi, vẫn yêu mến tin tưởng sống dưới ánh mắt Người mà không tìm kết quả... Cũng
như lời cầu nguyện, như việc bố thí, chay tịnh thực sự mà Đức Giêsu mời các môn
đệ thực hành phải diễn ra trong nơi kín ẩn của mối tương giao với Chúa Cha, kín ẩn
của đức tin” (Sđd, trg 82).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Mùa chay, thời gian tái thực tập sự tự do đích thực (L. Sintas, trong “Lời
Chúa để suy niệm và dọn giảng. Năm C”, Médiaspaul, trg 145).
Mùa Chay là thời gian thực tập, tái thực tập sự tự đo đích thực. Nếu Giáo Hội đã
giảm nhẹ rất nhiều việc đền tội trong Mùa Chay, đó không phải để ta xao lãng việc
hối cải đích thực. Trái lại, Giáo Hội muốn giúp ta sống việc hối cải dưới ánh mắt
Thiên Chúa chứ không phải dưới sự kiểm soát của người khác, cho dù đó là những
người anh em trong đức tin. Giáo Hội muốn ta nghe rõ hơn lời kêu gọi sống tự do
mà chỉ có niềm phó thác trọn vẹn trong ánh mắt của Thiên Chúa mới có thể ban
Page 562 of 793
cho ta.
2. Hoán cải, thống hối và giao hòa được thực hiện bằng nhiều cách: (“Cử hành
việc thống hối và hòa giải”, Chalet-Tardy, trg 13).
Dân Thiên Chúa thực hành và hoàn thành việc thống hối liên lỉ này dưới nhiều hình
thức khác nhau. Hiệp thông sự nhẫn nại của mình vào những đau khổ của Đức Kitô
(1 Pr 4,13), hoàn thành những công trình của lòng xót thương và của đức bác ái (1
Pr 4,8), khi hoán cải theo Tin Mừng Đức Giêsu Kitô mỗi ngày một hơn, ta trở nên
dấu chỉ giữa thế gian về sự hoán cải trở lại với Thiên Chúa. Điều đó Giáo Hội diễn
tả qua đời sống của mình và cử hành trong phụng vụ. Khi các tín hữu quây quần lại
tự nhận mình tội lỗi, nài xin sự tha thứ của Thiên Chúa và của anh em, như ta
thường làm trong các nghi thức cử hành việc sám hối, trong việc công bố Lời Chúa,
trong lời cầu nguyện, trong những phút sám hối khi cử hành thánh lễ.
Các Kitô hữu được mời gọi, cả riêng tư lẫn tập thể, đáp lại tiếng gọi của Tin Mừng.
Chẳng hạn như:
- Sự tha thứ cho nhau dưới những hình thức khác nhau.
- Sự chia sẻ, dưới những hình thức tương trợ khác nhau, cũng như mọi cố gắng
vượt thoát thói ích kỷ của mình.
- Phản đối bất công và đấu tranh cho sự công bình lớn hơn trong những mối tương
quan liên chủ thể và xã hội.
- Sự dấn thân tông đồ đòi phải có tinh thần phục vụ và quên mình.
- Cầu nguyện, dấu chỉ niềm hy vọng vào tương lai mà Thiên Chúa mở ra cho ta, vượt
qua những đổ vỡ và những va chạm.
Tất cả những việc làm trên ngầm chứa sự dấn thân cá nhân của các Kitô hữu.
Nhưng cuộc hoán cải và hòa giải mà Giáo Hội được mời gọi thực hiện còn quan
trọng hơn cả tổng số những hoán cải cá nhân. Giáo Hội như một thân thể, được kêu
mời thay đổi khuôn mặt và thái độ, trong một số trường hợp mà những thái độ tập
thể của các Kitô hữu đã bị tố cáo. Thật vậy, Giáo Hội không thoát khỏi gánh nặng
như những phản ứng của các nhóm xã hội: phản ứng co rút lại, phản ứng loại trừ
những người yếu ớt, những người sống ngoài lề xã hội. Tiếng gọi của Tin Mừng bị
phản chứng mỗi lần ta khép kín cửa lòng trước người nghèo, người bị bỏ rơi.
Page 563 of 793
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY
TUYÊN XƯNG ĐỨC TIN BẰNG HÀNH ĐỘNG
(Lc 4,1-13)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Liên hệ chặt chẽ với phép rửa của Đức Giêsu,...
Sau trình thuật về phép rửa, lúc tiếng nói từ trời tuyên bố: “Con là Con Cha. Hôm
nay Cha đã sinh ra Con”, Luca đưa vào bản gia phả của Người, nhắc lại tổ tiên
nhân loại của Đức Giêsu cho tới “Ađam, con Thiên Chúa”. Cũng trong mối liên
lạc chặt chẽ với quang cảnh phép rửa và với bản gia phả mà thánh sử định vị cho
giai đoạn cám dỗ: Đức Giêsu “đầy Thánh Thần” rời bỏ “bờ sông Giođan”;
Người “được Thánh Thần hướng dẫn vào hoang địa” – Đây là nơi mơ hồ, nơi mà
theo Kinh Thánh, con người bị thần dữ thử thách hoặc đi vào kết hiệp với Thiên
Chúa hằng sống – nơi mà “trong 40 ngày” Người sẽ bị “ma quỉ thử thách” với tư
cách là Con Thiên Chúa. Ma quỉ hói với Người: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy
truyền cho hòn đá này trở nên bánh... Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy nhảy xuống
đất...”.
2. ... Thử thách đầu tiên trong cuộc chiến toàn thắng.
Cũng như bản văn của Mátthêu – tuy thứ tự có khác – bản văn của Luca kết cấu
chung quanh 3 cuộc cám dỗ. Ba cuộc cám dỗ, chính Tin Mừng xác định rõ ràng ở
phần kết, đã “múc cạn mọi hình thức cám dỗ”: những cơn cám dỗ mà Đức Giêsu sẽ
phải đương đầu suốt dọc tác vụ của Người cho đến khi chết, những cơn cám dỗ mà
các môn đệ và mọi thành phần trong cộng đoàn của các ngài sẽ gặp. Ba cơn cám dỗ,
cũng như ba lời trích dẫn đã ghi chú cặn kẽ, đã được khéo léo lựa chọn từ sách Thứ
Luật (trích trong bài đọc 1 và thánh Phaolô trích dẫn trong bài đọc 2), chính là những
cơn cám dỗ mà dân Israel đã phải đương đầu, trong suốt 40 năm sa mạc. Có điều họ
đã sa ngã. Nay đến phiên Đức Giêsu phải đương đầu với những cơn cám dỗ ấy, suốt
Page 564 of 793
40 ngày trong sa mạc: Ba lần, địch thù thử thách lòng trung tín của người Con đối với
Thiên Chúa và với chương trình cứu độ của Người; trong cả 3 lần, Đức Giêsu đã
chiến thắng.
Hugues Cousin nhận xét: “Đây là trường hợp độc nhất trong văn chương Tin
Mừng. Đức Giêsu chỉ nói những lời trích từ Cựu Ước! Con Thiên Chúa phải trải
qua 3 cuộc thử thách mà xưa kia dân Israel trong chuyến Xuất hành đã đương đầu
và đã sa ngã; rút được kinh nghiệm từ những bài học trong sách Thứ Luật, cảnh
giác để khỏi tái diễn những lỗi lầm tương tự, Đức Giêsu đã chiến thắng đối
thủ” (“Tin Mừng theo thánh Luca”, Centurion, trg 62).
+ Cơn cám dỗ đầu tiên, giống như Mátthêu, là cơn cám dỗ về Sở Hữu, cơn cám dỗ
chỉ tìm lợi lộc vật chất, cơn cám dỗ của một chủ nghĩa Mêsia thiển cận: “Nếu ông
là Con Thiên Chúa, hãy biến hòn đá này thành bánh đi”.
Lần đầu tiên trích dẫn sách Thứ Luật 8,3 – đoạn nói về manna – Đức Giêsu trả lời
ngay tức khắc:“Người ta sống không nguyên bởi bánh”. Người từ chối làm phép lạ
vì lợi lộc riêng tư. Là “Con” thật sự, Người nhận tất cả từ Thiên Chúa, Cha của
Người và chỉ từ Chúa Cha mà thôi; nên Người phó thác tất cả cho Thiên Chúa, Cha
của Người và chỉ phó thác cho Chúa Cha mà thôi. Roland chú giải: “Con là kẻ
nhận được hiện hữu, sự sống không từ chính mình, nhưng từ một kẻ khác, từ Cha
của mình. Con là kẻ hiểu biết trong niềm vui và niềm biết ơn rằng mình sống nhờ
Cha... Người không phải là kẻ ra lệnh để có bánh; chính Chúa, Thiên Chúa của
Người sẽ ban lương thực cùng với Lề Luật. Con không ra lệnh, Người khẩn cầu:
“Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày” (“Tin Mừng theo thánh
Luca. Phân tích tu từ”, Cerf, quyển 3, trg 50).
+ Cơn cám dỗ thứ hai, khác với trình thuật của Mátthêu, là cơn cám dỗ về QUYỀN
LỰC; cơn cám dỗ về một chủ nghĩa Mêsia theo tham vọng loài người, dù phải trả
giá bằng sự thoả hiệp. “Nếu ông thờ lạy tôi, quỉ đoan chắc, ông sẽ có tất
cả” (“Mọi quyền lực và vinh quang của các vương quốc ấy”).
Lần thứ hai trích dẫn sách Thứ Luật 6,13 – đoạn nói về con bò vàng – Đức Giêsu trả
lời ngay: “Đã chép rằng: Người chỉ được thờ lạy Chúa, Thiên Chúa của ngươi mà
thôi”. Người từ chối không tôn kính thủ lãnh trần gian để hành xử vương quyền phổ
quát. Là Con thật sự, Người sẽ nắm giữ vương quyền từ Thiên Chúa, Cha của
Page 565 of 793
Người, và chỉ từ Cha Người mà thôi, theo con đường Cha đã chọn: con đường
khiêm nhường, nghèo hèn, thánh giá. R. Meynet chú giải: “Đức Giêsu sẽ nhận được
các vương quốc trần gian, Người sẽ là Đức Kitô, Vua, vì Người đã từ chối vương
quyền xấu xa của ma quỉ, vì Người đã tự nguyện trở nên tôi tớ của Thiên Chúa và
của nhân loại.” (Sđd).
+ Cơn cám dỗ thứ ba Luca đã cho diễn ra ở Giêrusalem, báo trước thử thách quyết
liệt sau này, đó là cơn cám dỗ MA THUẬT, cơn cám dỗ thử thách Thiên Chúa, đi
tìm những dấu chỉ kinh thiên động địa của Đấng Mêsia. Ma quỉ dùng Tv 90, cố
cám dỗ một lần cuối: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy gieo mình xuống; Có lời
chép rằng: Người đã ra lệnh cho các thiên thần gìn giữ ông”.
Lần cuối cùng trích dẫn sách Thứ Luật 6,16 – đoạn nói về Massa, nơi dân Do Thái
đã buộc Chúa phải cho họ nước uống – Đức Giêsu đáp tức khắc: “Đã chép rằng:
“Ngươi đừng thử thách Chúa là Thiên Chúa của ngươi”. Người từ chối sử dụng
quyền làm Con Thiên Chúa để bảo vệ mình... và mê hoặc người Do Thái bằng
những điều kỳ diệu. Người từ chối buộc Thiên Chúa phải can thiệp. Người không
đòi phép lạ để cứu mạng sống mình; Người chẳng đòi hỏi cả khi Người bị treo trên
thánh giá. R. Meynet nói tiếp: “Người tin chắc rằng Thiên Chúa sẽ cứu Người,
Người không có quyền kiểm chứng xem Chúa Cha có trung tín không; Thiên Chúa
chẳng cần phải chứng tỏ cho mọi người thấy Thiên Chúa có cứu Người” (Sđd).
3.... sẽ hoàn tất trên thánh giá.
Nếu, như nói ở trên, Luca hoán đổi vị trí 2 cơn cám dỗ sau, đó là vì muốn thiết lập
một thứ tự tiệm tiến cho tới cơn cám dỗ thứ ba: Tại Giêrusalem, nơi có cuộc đụng
đầu quyết liệt và nơi hoàn thành quyển sách đầu tiên của ngài. Đây là khúc nhạc mở
đầu loan báo cuộc thử thách lớn lao trong khổ nạn.
Hôm nay, đối thủ đành chịu khuất phục, nó rút lui “chờ giờ phút đã định”. Lúc ấy, nó
sẽ xuất hiện, ra những đòn cuối cùng tấn công Đấng Chịu Đóng đinh qua miệng các sĩ
quan, quân lính và cả người trộm dữ nữa.
- “Nếu ông là Đức Kitô, hãy cứu mình và cứu chúng tôi với!” một kẻ cùng chịu
đóng đinh với Người lên tiếng, thách thức.
Trong lúc thất bại ê chề trước mặt mọi người, Đức Giêsu vẫn vững vàng trong thử
Page 566 of 793
thách, vẫn gắn bó với thánh giá giữa các người bạn cùng đau khổ. Người phó thác
trọn vẹn cho Chúa Cha cội nguồn sứ mạng của Người... Và người trộm lành đã
sinh ra trong ánh sáng nên đã không nguyền rủa.
Quân lính chế nhạo: “Nếu ông là Vua dân Do Thái, hãy tự cứu mình đi”.
Trong lúc công cuộc của Người tưởng như vĩnh viễn lụi tàn, Đức Giêsu vẫn kiên
vững trong thử thách, vẫn lặng lẽ. Đấng Mêsia – Vua chịu đóng đinh và bất lực cầu
khẩn một mình với Chúa Cha“Lạy Cha, con dâng phó hồn con trong tay Cha” (Tv
30,6)... Thái độ của Người trước cái chết đã khiến viên sĩ quan Rôma phải thốt lên
những lời đầy hứa hẹn: “Quả thật ông này là người công chính”.
Thủ lãnh trong dân châm chọc: “Ông ta đã cứu được người khác: hãy tự cứu mình đi,
nếu ông ta là Đấng Mêsia của Thiên Chúa, “Đấng được tuyển chọn”.
Trong khi tất cả mọi người quấy rối, Đức Giêsu vẫn kiên vững trong thử thách, tha
thứ cho các đao phủ... Và sự đau khổ cũng như cái chết của Người, được đảm nhận
trong tình yêu, đã sinh hoa kết quả: Có người đã tách ra khỏi các thành viên của
hội đồng, đó là Giuse người Arimathia.
Có người sẽ hỏi, đâu là gốc rễ lịch sử của đoạn văn mà Mátthêu và Luca thuật lại.
H. Cousin trả lời:“Bên cạnh một biến cố xác thực, cuộc tĩnh tâm của Đức Giêsu
trong hoang địa sau khi chịu phép rửa, ta phải xét đến 2 thực tại: những cơn cám
dỗ chắc chắn phải có, đặc biệt là cơn cám dỗ về chủ nghĩa Mêsia trần tục, vì
chúng vẫn tồn tại trong suốt sứ vụ của Đức Giêsu; và Người vẫn kiên trì chống trả
không bao giờ chịu lùi bước nhượng bộ. Những dấu vết hiển nhiên tồn tại trong
suốt Tin Mừng Luca (10,25; 11,6 và kế tiếp; 22,42...) càng cho ta thấy rõ rằng:
Đức Giêsu là một Đấng Mêsia nghèo nàn và đau khổ. Các môn đệ làm chứng
Người luôn trung tín với Thiên Chúa, với sứ mệnh mà Người đã lãnh nhận. Luca
đã làm cho độc giả hiểu rằng Đức Giêsu đã phải chọn lựa một hình thức thi hành
sứ mệnh, một cách thế hiện hữu và chẳng phải dễ dàng để đi đến cùng chọn lựa
ấy” (Sđd, trg 63-64).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Cơn cám dỗ của Đức Giêsu trong hoang địa: một pha gây cấn (H. Denis
trong “100 từ ngữ diễn tả đức tin”, DDB, trg 111-112).
Page 567 of 793
Mùa Chay khai mạc – vào Chúa nhật đầu tiên – đưa ta đến trước một cảnh lạ lùng,
thậm chí đáng lo ngại: cơn cám dỗ Đức Giêsu trong hoang địa.
Ta muốn nói như Phêrô khi nghe loan báo cuộc khổ nạn: “Không! Thầy không phải
chịu như thế”. Đôi khi ta cố xoay sở, nhưng đó không phải là linh đạo tối ưu khi giải
thích sự vật như sau: Thực ra, Đức Giêsu không thực sự bị cám dỗ, Người đã chấp
nhận bị cám dỗ “vì ta”, để dạy ta biết phải chống lại các cơn cám dỗ như thế nào.
Nhưng giá phải trả cho lối giải thích này rất nặng. Làm như Đức Giêsu “giả
vờ” không bằng. Rồi sẽ suy ra Người giả vờ làm người, giả vờ học hành, giả vờ đói,
giả vờ đau khổ, giả vờ chết...
Nếu ta muốn chấp nhận Đức Kitô có nhân tính thực sự, ta phải tìm hiểu xem bằng
cách nào Đức Giêsu đã thực sự bị cám dỗ ra khỏi con đường thẳng tắp của sứ
mệnh của Người, và Người đã chống trả thế nào.
Cơn cám dỗ về bánh để nuôi dân no đủ vốn là cơn cám dỗ của mọi lãnh tụ, có tôn
giáo hay không. Đức Giêsu đã chống cự. Nếu có lần Người chấp nhận hoá bánh ra
nhiều, đó cũng chỉ nhằm giúp người ta có đủ sức nghe Lời phát xuất từ miệng
Thiên Chúa và để họ tìm được một thứ lương thực khác:“Này là Mình Ta, sẽ bị
nộp vì các con”.
Cơn cám dỗ về phép lạ, về những điều kỳ diệu cũng đã bị đẩy lui. Phải chăng đó đã
là dấu chỉ của một Đức Giêsu chỉ chữa bệnh vì Nước Trời? “Phúc cho ai không
thấy mà tin”.
Cơn cám dỗ về quyền lực trên trần gian cũng tinh vi không kém. Nhưng Đức Giêsu
biết rằng Satan ẩn nấp trong mọi thứ vinh quang không qui về Chúa Cha. Vinh
quang của Đức Kitô là vinh quang của sự hiến mình. Điều ấy sẽ được thực hiện trên
thánh giá, trong khó nghèo tột độ, khi mọi sự hoàn tất.
2. Những cạm bẫy tương tự trải dài suốt lộ trình của ta (F. Deleclos, trong
“Hãy cầm lấy Lời Chúa mà ăn” Centurion-Duculot, trg 193-194).
Thật tốt nếu ta vui vẻ để “Chúa Thánh Thần dẫn vào hoang địa”. Đó là cơ hội
sống động cho ta khám phá hoặc tái khám phá ra những cạm bẫy thường xuyên
giăng dưới bước chân người Do Thái, những cạm bẫy mà Đức Kitô đã gặp, cũng là
những cạm bẫy trải dài suốt hành trình và suốt lịch sử đời ta... Ta hãy học cách
Page 568 of 793
vạch trần những cơn cám dỗ để khỏi bị lệch hướng xa đường giao ước, xa đường
sứ mạng của ta.
Những cạm bẫy của Thần Dữ toả ra hào quang duyên dáng và lôi cuốn, mời mọc
tinh vi và đáng sợ, cộng với trí thông minh và sự kiên nhẫn của “Địch thủ của triều
đại Thiên Chúa”.
Đó là cơn cám dỗ dùng Lời Chúa phục vụ mọi ham thích của ta về sở hữu, về hiểu
biết, về quyền lực, là những nguồn không bao giờ cạn của “mọi loài hình cám
dỗ” luôn quấy phá các tín hữu và các Giáo Hội.
Đó là những ham hố quá đáng đi tìm điều lạ lùng, săn đuổi các cuộc hiện ra, các
phép lạ, làm lệch hướng những đòi hỏi khẩn cấp của Tin Mừng.
Đó là cầu nguyện sốt sắng bên ngoài để phiền nhiễu Thiên Chúa, mong rút tỉa được
đặc ân tránh khỏi thử thách, khổ đau.
Cạm bẫy còn là những an thân giả tạo, những bảo đảm hão huyền mà ta mải mê tìm
kiếm trong một mớ chồng chất những lễ nghi trống rỗng vô nghĩa vô hồn.
Cơn cám dỗ tinh vi cuốn ta vào đủ mọi thứ hy sinh đến từ tinh thần thống trị, lòng
ham thích sức mạnh và say mê quyền lực, Thiên đường các ngẫu tượng.
Làm cách nào trả lời 3 cuộc cám dỗ tiêu biểu nếu không phải là 3 câu trả lời bằng
ăn chay, cầu nguyện và chia sẻ... Gặp gỡ Chúa để Lời chân lý và sự sống đổ đầy
vào trái tim ta và vọt ra từ môi miệng ta. Khước từ những phồn vinh muốn chôn
vùi ta và khám phá thấy trong sự tiết độ những giá trị vững bền. Tình liên đới làm
phát sinh và nuôi dưỡng lòng quảng đại huynh đệ đối với biết bao kẻ đói khát sự
công chính và bình an, những người bị loại trừ khỏi tình yêu và lòng kính trọng,
những người bị áp bức ở mọi nơi, đám đông mênh mông những người bị đóng đinh
nơi đó Đấng giải phóng, Đấng Phục sinh hằng sống đang náu ẩn trong vô danh.
CHÚA NHẬT II MÙA CHAY
ÁNH SÁNG TRONG BÓNG TỐI CỦA HÀNH TRÌNH
VỀ GIÊRUSALEM
(Lc 9,28-36)
Page 569 of 793
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Trong bước đi tăm tối về Giêrusalem...
Rõ ràng thánh sử Luca muốn nối kết đoạn này vào những biến cố và những đoạn
văn trước đó:
. Câu hỏi then chốt của Hêrôđê về căn tính thực sự của Đức Giêsu: “Người này là
ai mà ta nghe nói đến nhiều?”. Ông thắc mắc và “ông tìm cách gặp Người” (9,9).
. Lời tuyên xưng của Phêrô với Đức Giêsu như với “Đấng Mêsia của Thiên
Chúa” (9,2) và lời tiên báo lần đầu về cuộc khổ nạn như một đoạn đường bắt buộc
phải đi không chỉ đối với Đức Giêsu: “Con Người phải chịu đau khổ rất nhiều, chịu
chối bỏ...; chịu chết nhưng đến ngày thứ ba Người sẽ sống lại”(9,22), nhưng còn đối
với các môn đệ thân tín của người: “Ai muốn theo Ta, hãy bỏ mình, vác thập giá
hằng ngày rồi theo Ta” (9,23).
Jean-Luc Vesco chú giải: “Định mệnh của trò cũng như của Thầy sẽ trải qua 2
giai đoạn, một giai đoạn khổ đau, một giai đoạn vinh quang. Các môn đệ khó mà
hiểu được giai đoạn một. Nhưng Đức Giêsu vẫn kiên quyết. Ai muốn theo Người
đều phải nối kết vận mệnh của mình vào cuộc Khổ nạn và Phục sinh của Người.
Hai khía cạnh của mầu nhiệm cứu độ vẫn là bất khả phân ly” (“Giêrusalem và
ngôn sứ của nó”, Cerf, trg 38).
Khoảng “8 ngày sau khi nói những lời này” là thời gian Luca đã định vị trình thuật
về cuộc Hiển Dung, trong đó hai khía cạnh của mầu nhiệm vượt qua sẽ nối kết với
nhau. Đó là khoảnh khắc thoáng qua lúc tấm màn che phủ căn tính Đức Giêsu
được vén lên, lúc vinh quang tàng ẩn trong Người, nhờ qua đau khổ và cái chết, sẽ
bừng lên vào buổi sáng lễ Phục sinh, sẽ từ thân thể Người chiếu toả ra.
2. ...một thị kiến chói loà trên núi.
Trừ hai ba chi tiết, Tin Mừng thứ ba lặp lại y nguyên những chi tiết giống như
Máccô và Mátthêu để gợi lại một kinh nghiệm không diễn tả được.
* Nơi biến cố diễn ra hoàn toàn có tính cách biểu tượng. Đó là 1 “ngọn núi”, theo
truyền thống Kinh Thánh, là nơi gặp gỡ Thiên Chúa, nơi Thiên Chúa tỏ bày mạc
khải của Người.
Page 570 of 793
* Sự lựa chọn các môn đệ đi theo cũng mang tính chất biểu tượng: “Phêrô, Gioan
và Giacôbê” những môn đệ được kêu gọi đầu tiên, những người tại nhà Zai-rô, đã
là chứng nhân của sự toàn thắng trên cái chết (8,31-56).
* Khung cảnh của biến cố cũng mang tính chất biểu tượng: Đó là cảnh Đức Giêsu
cầu nguyện. Chỉ mình Luca đề cập đến chi tiết này. Theo Tin Mừng thứ ba, lời cầu
nguyện luôn đi theo những giây phút trọng đại trong sứ vụ Đức Giêsu.
Lúc Người “cầu nguyện” trong ngày chịu phép rửa, trời mở ra, Chúa Thánh Thần
ngự xuống trên Người và có tiếng từ trời phán ra (3,21-22). Sau khi lánh vào “núi
rừng để cầu nguyện”, Người đã chọn 12 môn đệ (6,12-16). Khi Người “cầu
nguyện một mình” Người đã đưa ra câu hỏi dẫn tới lời tuyên xưng đức tin của
Phêrô (9,18-20). Và chẳng bao lâu nữa, ta sẽ thấy Người cầu nguyện trong vườn
Giệtsêmani để tìm sức mạnh đảm đương cuộc chiến cuối cùng; biến hơi thở cuối
cùng thành lời cầu nguyện (23,34 và 46); phục sinh rồi, giã từ môn đệ khi đọc lời
nguyện chúc phúc cho họ (24,50-51).
- Tại nơi đây, trên núi cao, chính “đang khi cầu nguyện” mà Đức Giêsu chiếu lên
luồng ánh sáng thần linh. Khác với Máccô và Mátthêu, Luca không nói về sự biến
hình biến dạng; Thánh sử chỉ nói “dung mạo Người trở nên khác thường” và “y phục
Người trở nên trắng rực rỡ”. Sau đó, Người viết rằng:“Phêrô và các bạn tỉnh giấc và
được thấy vinh quang Đức Giêsu”.
Hugues Cousin xác định: “Mặc lấy “vinh quang” có nghĩa là tham dự vào ánh sáng
huy hoàng của Thiên Chúa hằng sống, được nâng lên địa vị siêu tôn; y phục trắng
như ánh chớp, có nghĩa là Đức Giêsu đã tiến vào khung cảnh thiên đàng. Như thế,
Đức Giêsu như được tạm thời mặc trước nguồn vinh quang phục sinh mà Người sẽ
được thừa hưởng khi sống lại. Tuy nhiên Luca nghĩ rằng có lẽ nguồn vinh quang này
đã tiềm ẩn trong Đức Giêsu từ trước Phục sinh và do kết quả của việc cầu nguyện,
Đức Giêsu không thể ngăn chặn luồng vinh quang ấy chiếu toả ra từ thân thể
Người” (“Tin Mừng theo thánh Luca” Centurion, trg 137).
- Một chi tiết khác rất giàu biểu tượng đó là: Sự hiện diện của hai khuôn mặt lớn trong
Cựu Ước: Môsê và Êlia, là hai nhân vật tóm tắt tất cả Lề Luật (Môsê) và các tiên tri
(Êlia), hai nhân vật chính của Cựu Ước đã loan báo rằng: “Đức Kitô phải chịu đau
khổ rồi mới bước vào vinh quang” (Lc 24,26-27).
Page 571 of 793
Sự hiện diện của các ngài là chứng cớ sống động rằng lời tiên báo của Đức Giêsu
về tương lại của Người hoàn toàn phù hợp với Kinh Thánh.
- Một chi tiết riêng của Tin Mừng thứ ba đó là “cuộc lên đường của Người” (theo
sát nghĩa là: cuộc“Xuất hành” của Người: vừa chết, vừa phục sinh, vừa được tôn
vinh) mà hai nhân vật Cựu Ước bàn tới. Môsê không phải là con người của cuộc
Xuất hành, của núi Si-nai, của cuộc vượt qua Biển Đỏ sao? Và Êlia chẳng phải là
vị tiên tri lớn đã phải chịu đau khổ vì Thiên Chúa và vì dân tộc trước khi được cất
lên trong vinh quang thần thánh sao?
Như một Êlia mới, Đức Giêsu cũng được mời gọi chịu đau khổ trước khi
được “cất lên” (9,51) trong vinh quang thiên quốc, Người cũng là Môsê mới trong
cuộc Xuất hành mới, trong lễ Vượt Qua mới của một Giao ước mới, sẽ vượt qua
biển sự chết để giải phóng dân Người và dẫn đưa họ đến Đất Hứa thật sự là Vương
Quốc của Cha Người.
- Phêrô có lẽ nhớ đến lễ Lều như một biểu tượng báo trước sự chấm dứt của lịch
sử, đã đề nghị nắm chặt khoảnh khắc hiện tại bằng cách dựng “ba lều”. Nhưng
Luca đã ghi nhận rằng mong ước cuộc thần hiển này kéo dài “ông không biết phải
nói gì” vì ông vẫn chưa nhìn thấy viễn tượng khổ nạn như một đoạn đường buộc
phải đi qua.
- Lúc ấy Phêrô, Gioan và Giacôbê bị bao phủ trong “một đám mây” – Trong Kinh
Thánh đó là dấu chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa – giống như Đức Maria trong
ngày truyền tin, đám mây ấy “phủ bóng che rợp” các ngài. Các ngài “sợ hãi”.
- Chính lúc ấy “một tiếng nói” vang lên trong đám mây. Cũng là tiếng nói khi Đức
Giêsu chịu phép rửa ở sông Giođan. Nhưng hôm nay, tiếng ấy không còn nói với
Đức Giêsu nữa (“Con là Con Ta, hôm nay Cha đã sinh ra Con”), nhưng nói với
các môn đệ của Người: “Đây là Con Ta mà Ta đã tuyển chọn”. Người Tôi Tớ đau
khổ (xem Is. 42,1-8), Đức Giêsu, Người đang đồng hành với họ, thường che giấu
vinh quang của mình, nay đã thoáng tỏ ra cho họ, là Người Con, nơi Người, Cựu
Ước được hoàn thành; Người là Đấng nói năng với một uy quyền lớn hơn Môsê và
Êlia nên ta phải “lắng nghe”Người là Đấng ta phải đi theo trên con đường dẫn về
Giêrusalem: về vinh quang, qua thập giá.
Page 572 of 793
3. ... qui hướng về cuộc Xuất hành của Đức Giêsu
Giờ đây mọi sự trở lại bình thường; “họ chỉ còn thấy một mình Đức Giêsu”. Tạm
thời, các môn đệ“im lặng” cho tới buổi sáng sau đêm khổ nạn, mọi sự chợt có ý
nghĩa dưới ánh sáng ban mai ngày phục sinh, ngày mà Chúa Thánh Thần của Lễ
Hiện Xuống sẽ tháo cởi miệng lưỡi để họ làm chứng về những gì đã thấy đã nghe.
Nhưng “họ hiểu rằng từ nay họ sẽ cùng Người dấn thân vào một định mệnh vượt
quá sức họ. Cần phải lên đường, đường đi về Giêrusalem chỉ mới bắt đầu. Định
mệnh đó phải diễn ra trong niềm thao thức lắng nghe lời vị tiên tri, Con Thiên
Chúa và Người Tôi tớ vừa mạc khải cho biết chuyến xuất hành lên Giêrusalem là
thiết yếu. Giờ đây, Đức Giêsu chỉ còn một mình, nhưng ta phải bước theo Người.
Con Người tiến về sự chết, nhưng cũng là tiến về vinh quang mà cuộc biến hình
vừa biểu lộ và các tông đồ đều được mời gọi bước theo số phận của Người.” (J.-L.
Vesco, sđd, trg 41-42)
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Điểm dừng chân ơn phúc nơi cộng đoàn ngày Chúa nhật (F. Deleclos trong
“Hãy cầm lấy Lời Chúa mà ăn”, Centurion-Duculot, trg 195).
Phêrô, Giacôbê và Gioan đã bỏ thuyền, bỏ lưới mà theo Đức Giêsu, Sự sợ hãi đã
nhường chỗ cho lửa nhiệt tình và những lời hứa về Nước Trời đã chắp cánh cho
họ... Nhưng đường thăm thẳm và đích điểm còn quá xa vời. Từng say sưa với
những thành công vang dội của Thầy, giờ đây họ chán nản khi gặp chống đối dữ
dội. Đã thán phục và đón nhận Đấng Mêsia bây giờ vỡ mộng khi thấy Người bị
phản đối. Cứ phân vân giữa “những sự dưới đất” và “những sự trên trời”, ta có
thể tin tưởng vào ai, tin tưởng cái gì?
Đây là lúc thuận tiện để tỉnh cơn mê, vươn vai đứng dậy để chiêm ngưỡng “dung
nhan của Chúa” và sẵn sàng lắng nghe Lời Người. Ánh sáng chói chan, làn sóng
hạnh phúc khôn tả, thị kiến thoáng qua về “thế giới khác” với cõi phàm trần nơi ta
cư ngụ. Cám dỗ muốn bám vào cái kinh nghiệm tuyệt vời trong phút chốc.
Từ nay họ biết rằng Đức Giêsu là Đấng được Cha sai đến. Họ đã nhìn thấy vinh
quang của Người khiến dung mạo Người ra khác. Tuy đã thấy dung nhan đời đời
thực sự của Người, nhưng từ nay họ vẫn chỉ được nhìn khuôn mặt xác phàm của
Page 573 of 793
Người, khuôn mặt chẳng bao lâu nữa sẽ lênh láng máu.
Hãy nghe Lời Người! Nghe Người và theo Người tìm lại con đường phiêu lưu dưới
đồng bằng.
Dù vật vã say ngủ và thổn thức bất an, hay sa lầy trong những thói tật xưa cũ trên
đường, ta vẫn được Đức Giêsu mời gọi lên núi cầu nguyện.
Thánh lễ là điểm dừng chân ơn phúc, là ánh sáng chân lý, là mạc khải hành trình,
là ý nghĩa cuộc hành hương của ta. Một dừng chân vắn vỏi để lắng nghe, để chiêm
niệm, để biến hình, rồi sau đó với niềm phó thác, dấn thân sâu xa hơn trong mịt mờ
sương mù của những cái thường ngày.
2. Khi con người chiếu toả Thiên Chúa (G. Bessière trong “Thiên Chúa rất gần,
năm C”, DDB, trg 35-36).
Khi bị khinh miệt, bị săn đuổi, các Kitô hữu vẫn giữ được lòng can đảm nhờ nói về
Đức Giêsu. Trong số những kỷ niệm trao đổi cho nhau, có đoạn văn tươi đẹp này:
Đức Giêsu hiển dung, đột nhiên chói ngời ánh sáng thần thiêng. Việc toả sáng phát
xuất từ bên trong bản thân Người: “Dung mạo Người trở nên khác thường...”. Một
con người chiếu toả Thiên Chúa! Và khoảnh khắc khiêm tốn nhất của đời Người đã
đem đến sự Hiện Diện như thế.
Hằng ngày, ta vẫn nghe nói: “Nhân loại không xinh đẹp...” “Con người có thể làm
được tất cả”. Thật ra nhân loại thường bị biến dạng vì bạo lực, ích kỷ, hèn hạ, và
thật thảm hại, lịch sử những điều ghê sợ vẫn chưa chấm dứt. Cần phải tỉnh táo tiến
bước. Tuy nhiên nhân loại thật sự là đẹp, và con người – theo kiểu nói mạnh của
những Kitô hữu thế kỷ đầu tiên – “có khả năng đạt tới Thiên Chúa”.
Biết bao người, nổi tiếng hay vô danh, đã biểu lộ Thiên Chúa qua lòng can đảm,
qua sức mạnh tình yêu, qua sự hy sinh trong đời sống hằng ngày của họ. Sự biến
hình diễn ra hằng ngày ở khắp nơi trên trái đất: Sự biến hình là năng lượng thâm
sâu của lịch sử, năng lượng ấy giúp con người tiếp tục dong duổi đường trường.
Môsê, Êlia là hai khuôn mặt vĩ đại của quá khứ, hai con người bằng lửa đã đưa dân
qua những chặng đường hiển hách. Các ngài cũng có mặt và nói về “cuộc lên
đường của Đức Giêsu” về “cuộc xuất hành” của Người. Một chuỗi các thế kỷ vừa
khép lại và một kỷ nguyên mới sắp bắt đầu.
Page 574 of 793
Ba tông đồ, ba kẻ thân tín nhất, muốn ở lại cắm lều trong ánh sáng, khai mạc thành
đô và các lễ hội vinh quang. Không được, phải đi thôi. Cuộc biến hình đó chính là
một hành trình, phải mất hằng thiên niên kỷ. Ta vẫn chưa leo lên đỉnh núi... chưa
cầu nguyện cho đủ đâu.
Còn Đức Giêsu đã hướng đích điểm về Giêrusalem, sự đương đầu, phiên toà và cái
chết. Chính trên giá khổ hình mà Người đã xé đôi chân trời trần gian để thời gian
liên tục. Người vẫn là Tin Mừng, là nạm mem trong các lương tâm, và Người chỉ
cho ta thấy thành đô đang kêu gọi mọi xã hội hãy biến đổi tận gốc rễ. Đức Giêsu,
tiêu điểm, chuẩn mực, là khuôn mặt thần linh của nhân loại chúng ta. Cuộc sống của
Người sẽ mãi mãi biến hình cuộc sống của ta.
CHÚA NHẬT III MÙA CHAY
HÃY HOÁN CẢI VÀ ĐI THEO CON ĐƯỜNG TỰ DO
(Lc 13,1-9)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Hoán cải là khẩn cấp.
Sau cuộc hiển dung trên núi, Đức Giêsu quả quyết lên đường đi Giêrusalem, nơi sẽ
diễn ra cuộc “xuất hành”, cuộc “ra đi” của Người. Người khuyên đám đông hãy
biết phân định những dấu chỉ của Nước Trời và hãy đón nhận Tin Mừng đừng
chậm trễ.
Một sự kiện được các thính giả trình lên: Philatô tàn sát mấy người xứ Galilê tại Đền
thờ – các sử gia xác nhận ông đã dùng những cực hình tàn bạo – và lấy máu của họ
hoà vào máu các lễ vật của họ. Phải chăng họ là “những người tội lỗi hơn những
người Galilê khác?”.
Thay vì trả lời trực tiếp vào câu hỏi, Đức Giêsu dẫn sang một sự kiện khác đã diễn
ra tại Giêrusalem: tháp Siloê đổ đè chết 18 người. Người kết luận bằng cách nhắc
lại lời cảnh báo nghiêm trọng: “Ta bảo cho các ngươi biết: nếu các ngươi không
hoán cải, các ngươi cũng sẽ chết như họ”.
Page 575 of 793
Đứng trước những bất hạnh của người khác, ta tự nhiên tìm xem đâu là lỗi lầm của
nạn nhân. Họ đã chết như thế, có lẽ đó là hình phạt do tội lỗi của họ. Và ta tự cho
mình là công chính vì ta đã không bị nạn.
Đức Giêsu khuyên họ đừng nên tìm giải thích những cái chết tức tưởi, tốt hơn hãy
năng nhận biết mình tội lỗi và mau mắn hối cải.
H. Cousin chú giải: “Hai kiểu chết khốc liệt nói trên phải là lời cảnh báo cho những
ai không mau mắn thay đổi đời sống, không xét lại ý kiến và những hoài vọng lầm
lạc của họ. Cũng như từ đầu đã nói, hai thảm kịch kia diễn ra không có nghĩa là các
nạn nhân đã phạm phải một tội nặng nề nào, thì việc không gặp hoạn nạn cũng
không phải là dấu chỉ về sự vô tội của những “người sống sót”. Mọi người đều là
tội nhân và cần hoán cải trước khi bị Thiên Chúa phán xét. Trước khi gặp tai nạn,
khi cuộc đời xem ra tươi sáng, đã cần phải sám hối và đón nhận Lời cứu độ của
Thiên Chúa do Đức Giêsu loan báo. Để sau, e rằng quá muộn!.” (“Tin Mừng theo
thánh Luca”, Centurion, trg 91).
2. ... và sinh hoa kết quả như Chúa mong muốn.
Tiếp liền theo sau là dụ ngôn cây vả không trái. Dụ ngôn này làm dịu lại những lời
lẽ nghiêm khắc của Đức Giêsu.
Người thợ làm vườn mà dụ ngôn trình bày cho ta luôn hy vọng rằng cây vả của ông,
dù vẫn chưa ra trái, sẽ có ngày sinh hoa kết quả. Ông thuyết phục người chủ vườn hãy
hoãn lại quyết định đốn cái cây ăn hại đất một cách vô ích ấy; và ông đã nhận được
một án treo: “Xin hãy để nó sống thêm năm nay nữa... Biết đâu nó sẽ ra trái? Nếu
không, lúc ấy ông hãy đốn nó đi”.
Thiên Chúa là như thế. Tha thiết mong người ta hoán cải đừng chậm trễ và hãy
đem tình yêu đáp lại tình yêu đi bước trước của Người. Thiên Chúa của Đức Giêsu
nhẫn nại vô biên đối với người tội lỗi. Người chấp thuận cho họ một sự trì hoãn ân
huệ. Người không tuyệt vọng với bất kỳ ai. Ta vẫn thường hát rằng: “Với Chúa
chẳng có ai là quá xa,... Với Chúa chẳng có gì hư mất... Với Chúa chẳng có gì
chấm dứt” (phiếu L.82, “Chẳng có đứa con hoang đàng nào mà không được tha
thứ”).
H. Cousin kết luận: “Nếu giờ phán xét chưa đến ngay, đó là vì Thiên Chúa ban cho
Page 576 of 793
ta một ân huệ sau cùng để ta hoán cải, chứ không phải là Người đã chấp thuận các
hành vi của ta... Cây vả không trái chưa bị nhổ ngay là do lòng nhân hậu khôn tả,
tuy nhiên nó vẫn còn bị đe doạ phải chết nếu năm sau vẫn không ra trái... Lời khiển
trách cây vả – vì không ra trái – là lời cảnh báo cho thính giả của Đức Giêsu: họ
không được trì hoãn việc chính yếu đến ngày mai và phải quyết định sinh hoa kết
quả cho Chúa ngay” (Sđd, trg 192).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một tình yêu vừa nhẫn nại vừa đòi hỏi (F. Deleclos trong “Hãy cầm lấy Lời
Chúa mà ăn”, Centurion-Duculot, trg 196).
Không báo, không đài, chẳng có tivi, mà biến cố vẫn nhanh chóng loan truyền khắp xứ
sở. Lợi dụng lúc dân tụ tập trong đền thờ, bộ hạ của Philatô đã vét được một mẻ lưới vừa
gọn ghẽ vừa dễ dàng, rồi họ mau chóng biến thành một cuộc thảm sát. Nạn nhân là
những ai? Những người Galilê vốn có tiếng là có tinh thần dân tộc mạnh mẽ và bị chính
quyền thống trị Rôma coi như những hạt nhân cách mạng. Nhưng họ đã làm gì xúc phạm
đến Thiên Chúa đến nỗi phải chịu một tai hoạ như thế?
Câu hỏi gây lúng túng, nhưng đó là câu hỏi cần đặt ra cho vị tiên tri mới mà giáo lý
mới lạ của Người đã lôi cuốn biết bao đám đông. Mọi người đều có câu trả lời sẵn
phù hợp với truyền thống xưa cũ. Thiên Chúa chúc lành và thưởng công những
người công chính. Người trừng phạt kẻ tội lỗi. Thành công và giàu sang là những
dấu chỉ rõ ràng của sự ưu ái của Thiên Chúa. Thất bại và nghèo khổ đúng là phần
thưởng cho những kẻ tội lỗi.
Đức Giêsu đã trả lời cho những kẻ đến hỏi Người: Còn anh em, anh em nghĩ rằng
anh em là thánh, là những người được Chúa Quan phòng sủng ái vì anh em không
bị nạn ư? Tất cả anh em đều đáng bị kết án vì có tội. Đừng lừa dối mình về ý nghĩa
của các biến cố và nội dung của các dấu chỉ? Thiên Chúa không phải là một “ông
chủ” khắc nghiệt và nóng vội trừng phạt tức khắc và từ chối khoan giãn. Hình phạt
và phần thưởng, sẽ có, nhưng không phải theo cái lối mau chóng tức thời ấy.
Đừng gán ghép bất hạnh với tội lỗi, thành công với Chúa quan phòng. Những kẻ
thoát nạn không phải là những người được khen thưởng, cũng không phải là những
người khốn khổ vì có tội. Chẳng có ai vô tội. Tất cả mọi người đều được mời gọi
Page 577 of 793
hoán cải và sinh hoa kết quả. Đó mới là chính vấn đề.
Thiên Chúa là người thợ làm vườn nho đã bài bác lý lẽ của người chủ vườn và đã
đề nghị một khoan giãn ân huệ mới cho cây vả. Thật là một Thiên Chúa nhẫn nại.
Nhẫn nại nhưng lại rất đòi hỏi, phối kết hài hoà sức mạnh và sự dịu dàng, công lý
và xót thương, tình yêu con người và cương quyết chống lại điều ác.
2. Tính chất nghiêm trọng của những chọn lựa của ta (“Cử hành”, Tạp chí của
Trung tâm Quốc gia về Mục vụ Phụng vụ, số 217, trg 18).
“Nếu các ngươi không hoán cải, tất cả các ngươi sẽ phải chết”. Ta những muốn
xoá đi những câu Tin Mừng như thế. Nhưng làm sao thoát khỏi lời loan báo về
cuộc “phán xét”: những chọn lựa của ta tự nó mang một yếu tố quyết định, đó là
vấn đề sinh tử (“Sa ngã... bị loại trừ... chết”).
Tin Mừng giúp ta ý thức về tính chất nghiêm trọng của những lựa chọn và do đó
của tự do của ta.
Chọn được sống tức là trở nên hình ảnh của Thiên Chúa trong cuộc Xuất hành,
Đấng tự xưng: “Ta là”. Chọn sự sống hơn là những lối sống dẫn đến sự chết, là
bước theo Đức Giêsu trên con đường Phục sinh. Hoán cải là chọn sự sống. Nhưng
chẳng phải một lần mà xong. Đó là một hành trình kiên trì với Đức Kitô, có Thánh
Thể nuôi dưỡng.
3. Ngày mai sẽ là quá trễ. (Mgr. Daloz, trong “Thiên Chúa đã viếng thăm dân
Người”, DDB, trg 109).
Đoạn văn ta đang đọc khai mở cho các môn đệ và cho đám đông vây quanh Đức
Giêsu ý nghĩa của thời gian hiện tại: Đây là thời khẩn cấp phải hoán cải. Luca luôn
nhấn mạnh đến tính chất cấp thiết này: một thời gian trì hoãn đã ban cho ta, đừng
để nó trôi qua mất. Đây là lúc ta phải phân định những dấu hiệu tiên báo về một
tương lại gần đến, vì ta có thể đoán được ngày mai thời tiết ra sao: “Thời gian hiện
tại, làm sao ngươi không nhận biết?”. Đó là sắp xếp trước khi ra hầu toà, lúc ta
còn có thể thay đổi đời sống trước khi chịu số phận như những người Galilê mà
Philatô đã tàn sát.
Đây là năm trì hoãn mà người làm vườn ban cho cây vả, để nó mang lại những hoa
Page 578 of 793
trái mà ông chủ đang mong chờ... Đừng trì hoãn việc hoán cải đến ngày mai. Thời
giờ ngắn ngủi lắm, đây là lần gia hạn cuối cùng. Ngày mai sẽ là quá trễ. Ta có cơ
may được nghe những lời cảnh báo này. Ngày hôm nay là một ngày hồng ân của
Thiên Chúa, ta không được bỏ lỡ. Đức Giêsu mời gọi ta hãy phân định: ta qui
hướng về một tương lai mà ta có thể linh cảm thấy. Tin là bước đi trong đêm tối,
nhưng đức tin hướng ánh mắt ta về một thế giới tương lai và hé lộ cho ta thấy tính
cách khẩn cấp của việc hoán cải.
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY
DỤ NGÔN NGƯỜI CHA NHÂN HẬU, CÂU TRẢ LỜI
CHO NHỮNG NGƯỜI PHARISÊU VÀ CÁC KINH SƯ.
(Luca 15, 1-32)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một dụ ngôn nhắm vào đám đông bị vấp phạm.
Tình hình ngày càng trở nên căng thẳng từ khi Đức Giêsu “lên Giêrusalem”. Qua
dụ ngôn cánh cửa đã đóng lại, Đức Giêsu tuyên bố: thuộc về dân Do Thái, không
có nghĩa là tự động được dự tiệc cứu rỗi. Người kết luận: “Anh em sẽ khóc lóc,
nghiến răng khi thấy Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được
ở trong Nước Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. Bấy giờ, thiên hạ sẽ từ đông
tây, nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.” (13,28-30). Những người
Pharisêu và các kinh sư suýt nghẹt thở mà chết khi ngay trong ngôi nhà của một vị
thủ lãnh Pharisêu đã mời Người, Đức Giêsu không những chỉ chữa một người bệnh
thuỷ thủng ngày sa-bát , mà còn kể cho họ nghe dụ ngôn tiệc cưới: những khách
được mời đã từ chối, thế là chủ tiệc cho mời “những người nghèo khó, què quặt,
đui mù” gom nhặt “ngoài công trường, trên phố xá, đường đi, lối ngõ” (14,15-24).
Và rồi, họ cảm thấy như bị xúc phạm, khi Chúa Giêsu hành động theo những gì đã
nói, Người : “tiếp đón những người tội lỗi”. Điều này còn tệ hại hơn nữa, vì theo
phong tục Đông phương, ý nghĩa biểu tượng của việc nhận biết và đón tiếp qua bữa
Page 579 of 793
ăn có tầm quan trọng đặc biệt - Người “Ăn uống với họ”! Bởi vậy, những người
Pharisêu và các kinh sư “kêu trách Người” như ngày xưa, khi vượt qua sa mạc, tổ
tiên họ đã kêu trách Chúa.
Chương 15 có giá trị thực sự là nhờ ba dụ ngôn Đức Giêsu kể cố ý nhắm vào các kinh
sư và những người Pharisêu vì họ tự cho mình là công chính, mà khinh khi những
người tội lỗi, và những người bị loại trừ.
Ba dụ ngôn này, được ngắt nhịp bằng một điệp khúc, ca ngợi tình thương Thiên
Chúa được tỏ bày nơi Đức Giêsu; tình thương ấy dành cho những người không
được thương yêu và không đáng yêu; những người, một cách gián tiếp, lên án sự
nghiệt ngã và nghiêm khắc mà những kẻ tự phụ là công chính dành cho họ: dụ
ngôn con chiên lạc “mất rồi lại tìm thấy”, dụ ngôn đồng bạc “mất rồi lại tìm
thấy”, dụ ngôn cậu con thứ “mất rồi lại tìm thấy”.
Chỉ dụ ngôn thứ ba này được đọc trong Chúa nhật thứ 4 Mùa Chay năm C này. Dụ
ngôn gồm hai cảnh liên kết với nhau. Cảnh thứ nhất: vai diễn là người con thứ.
Cảnh thứ hai: vai diễn là người con cả; trong cả hai cảnh ấy, người cha đóng vai
quan trọng có tính quyết định.
2. ... trong dụ ngôn ấy, người con thứ “đã mất rồi lại tìm thấy”.
Khuôn mặt của người con thứ được diễn tả hơi cường điệu trong cảnh thứ nhất của
dụ ngôn tuyệt diệu này. Không đợi tới khi người cha qua đời, anh đòi chia gia tài
ngay. Rồi ra đi để sống tự do. Mau chóng khánh kiệt vì cuộc sống phóng đãng.
Anh phải làm công cho một người ngoại giáo ở đất khách quê người, và miễn
cưỡng phải “chăn heo” cho chủ – đối với một người Do Thái, đây là công việc hèn
hạ – vì heo là một con vật dơ nhớp đối với Do thái giáo. Bị dằn vặt bởi ý nghĩ: Ở
nhà cha thì đồ ăn dư thừa, người làm công ăn không hết, thế mà ở đây anh đói
khát, chỉ mong được “tống đầy bụng những thứ heo ăn” mà không được.
Vừa đói khát, thiếu thốn vừa ân hận, một ngày kia, anh quyết định trở về. Anh
phác họa trong đầu những lời thống thiết nhất để xoa dịu cơn giận của người
cha: “Thưa cha, con đã lỗi phạm đến trời và đến cha, con thật không xứng đáng
được gọi là con cha nữa. Hãy coi con như một người làm công trong nhà thôi”.
Nhưng, chưa kịp thốt lên một lời, người cha đã giang rộng vòng tay xiết chặt lấy
Page 580 of 793
anh. Cho tới bây giờ, anh chưa một lần nghi ngờ tình yêu vô bờ bến của cha anh.
Con tim anh rộn ràng những nhịp đập thổn thức. Không phải đứa làm thuê! Con ta
chứ! Hãy mặc áo đẹp ngày đại lễ. Đeo nhẫn vào tay, biểu hiệu quyền uy. Xỏ giầy
vào chân, biểu hiệu người tự do. Hãy ngồi vào bàn tiệc. Mọi thành phần gia đình
đang quây quần bên bàn ăn cùng chia sẻ niềm vui của người cha.
3. ... Còn người anh trong tâm trạng “giận dữ”.
Người anh “từ ngoài đồng” về đến nhà thì cuộc vui đang diễn tiến. Nghe trong nhà
có nhạc vui, anh hỏi xem có chuyện gì? Hiểu ra, tâm trạng anh chuyển từ ngạc
nhiên sang “giận dữ”. Lại có thể cư xử như vậy với thằng con hư đốn ư? Như
phản ánh thái độ của các kinh sư và những người Pharisêu luôn chỉ nghĩ đến phụng
sự Chúa không sai một lời, nên, anh cằn nhằn với cha mình: “Đã bao năm con
phụng dưỡng cha, không bao giờ bất tuân hay trái lệnh, mà chẳng bao giờ cha cho
con một con dê để vui với bạn bè”. Để ở lại nhà cha, anh đã cư xử thật không khác
một người làm công, cần mẫn, nhưng vô tình, xa lạ. Anh không thể hiểu được ngôn
ngữ của Giao Ước mà cha anh nói với anh: “Con ơi! Con luôn ở bên cha, mọi sự
của cha là của con mà”. Anh chỉ nói bằng ngôn ngữ của quyền lợi và nghĩa vụ,
của mệnh lệnh và phần thưởng. Như các kinh sư và những người Pharisêu đối với
tội nhân, anh cũng giữ khoảng cách với đứa em mới trở về mà mọi người đang ăn
mừng. “Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn
điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo để ăn mừng”.
4. ... Lòng quảng đại phi thường của người cha.
Nếu phải coi chừng để đừng quên người con cả, thì chúng ta càng không được quên
chân dung người cha mà từ đầu đến cuối dụ ngôn luôn là một nhân vật trung tâm,
một người cha mà tình yêu luôn thôi thúc ông hướng về các con. Ông không chỉ
ngồi chờ. Phải “chạy ra” coi, và ông phải chạy ra đến hai lần.
Ông chạy ra. (Hấp tấp, một thái độ đặc biệt đối với người đông phương). Ôm lấy
cổ đứa con hoang đàng. Hôn nó tới tấp. Nâng nó lên, ngắt quãng những lời nó định
nói, đưa nó vào nhà. Nhà của nó mà.“Mau lên!” Ông nói với các đầy tớ không
chần chừ một giây. Phải mặc cho cậu chiếc áo đẹp nhất xứng với cậu, xỏ nhẫn vào
Page 581 of 793
ngón tay cậu, mang giầy vào chân cậu. Giết bê béo. Dọn tiệc ăn mừng.“Mau
lên!” vì một niềm vui đang trào ngập lòng ông: “ Con ta đây đã chết nay sống lại,
đã mất nay lại tìm thấy”.
Ông lại chạy ra để nài nỉ người anh vào nhà, để người anh nhìn nhận đứa em mà
anh ta đã miệt thị, để dự tiệc chung vui với mọi người.
Đây đúng là một dụ ngôn có tầm vóc thần học. Dụ ngôn của ân huệ Chúa ban tặng
con người. Dụ ngôn về tình yêu nhưng không Cha ban cho mọi người, dầu tội lỗi
mấy đi nữa. Cha muốn họ tham dự niềm vui, muốn mời họ khám phá ra tình huynh
đệ chân chính. Làm sao không nhìn ra qua dụ ngôn này, Đức Giêsu muốn trao cho
chúng ta bí mật trong cách cư xử và đời sống của Người? Người là người Con
được Cha sai đến loan báo sự hòa giải cho các tội nhân. Đó là những người mà
Đức Giêsu khắc họa hình ảnh nơi người em và đó cũng là những người được mời
gọi nhận ra chính mình nơi hình ảnh của người anh!
5. Một dụ ngôn đặt chúng ta trong tình trạng người anh.
Thật ra, dụ ngôn còn để ngỏ đó. Người anh cả có thuận theo lời khuyến dụ của cha
anh không? Anh có bằng lòng vào chung vui không? Anh có ưng thuận chung bàn
với người em đã trở nên “dơ” không? Hay anh vẫn giận dữ... Tường thuật của Tin
Mừng không trả lời... Có lẽ mục đích của Tin Mừng là để chúng ta tự phác họa cách
chúng ta sẽ đối xử với anh em mình.
Huguses Cousin kết luận: “Thính giả và độc giả hãy đặt mình vào vị trí của người
anh: chính tôi sẽ ưng thuận lời thỉnh cầu của người cha hay không. Thuận thì không
dễ đâu, có khi khổ nữa. Dụ ngôn cho thấy sự đáp ứng ý cha không tự đến cách dễ
dãi. Kết thúc của dụ ngôn đặt chúng ta vào vị thế người anh. Phụng vụ Mùa Chay
như chẳng hoan hỉ đặt chúng ta vào vị thế này, mà trái lại, như muốn chúng ta thấy
mình trong tâm trạng người em. Thánh Luca thì chắc chắn nhấn mạnh hơn đến thái
độ người anh. Dẫu sao, qua suốt câu chuyện, chúng ta vẫn thấy nổi bật lên tình yêu
và lòng cảm thương của người cha đối với từng người. Chính nhờ tình thương này
mà tội nhân hối cải, và chúng ta vui vì họ trở về dù đôi khi rất khó mà vui
được.” (“L'Evangile de Luc”, Centurion, trg 214-215).
Page 582 of 793
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Cả hai người con của dụ ngôn cùng hiện hữu trong ta (“Célébrer”, Tạp chí
của Trung tâm Quốc gia về Mục vụ Phụng vụ số 217, trg 22).
Niềm vui Phục sinh đã gần. Chúng ta có ưng thuận chia sẻ niềm vui của người cha
và đón nhận lời mời gọi dự lễ?
Như dân Israel vào đất Hứa, chúng ta cũng phải sống kinh nghiệm vượt qua, đó là
cuộc vượt qua của sự hòa giải, cuộc vượt qua này sẽ tái tạo chúng ta trong một hiện
hữu mới.
Dụ ngôn về người cha và hai người con vẫn để ngỏ! Không ai xác định được câu
chuyện sẽ kết thúc thế nào. Chúng ta hãy nhập vai. Cả hai người con cùng hiện
diện trong ta. Chúng ta có thể nhận ra mình trong những ảo tưởng của họ. Cả hai
cùng hiểu lầm về bản chất của mối tương quan giữa họ với cha và không biết tình
yêu của cha mình. Hãy theo sát những toan tính của người con khi trở về. Anh đã
sống lại nhờ người cha hân hoan loan báo sự tha thứ. Nhưng chúng ta cũng là
người anh, xơ cứng trong kiêu căng vì đã trung thành với cha. Anh sẽ cởi mở và
chọn một chỗ ngồi trong bàn tiệc tập thể với những kẻ mới đến, những kẻ từ xa trở
về. Còn đối với chúng ta, ai sẽ là “những người khác” mà cộng đoàn chúng ta phải
mở rộng cửa đón tiếp?
Nhận biết anh em là điều kiện để Cha nhận biết ta. Hòa giải với anh em là cửa ngõ
để hòa giải với Thiên Chúa. Đó là chân lý trong Thánh lễ tạ ơn (eucharistie) mà
chúng ta cử hành.
2. Tha thứ: từ ngữ đúng nhất của đức tin Kitô giáo (H. Denis, trong “100 từ
ngữ diễn tả đức tin”, DDB, trg 17-18).
Trong các từ ngữ chỉ đức tin Kitô giáo, thì chắc chắn tha thứ là ưu việt hơn cả.
Không phải tình cờ mà nó nằm trong kinh Lạy Cha.
Con chiên lạc, người con đi hoang, người phụ nữ ngoại tình, Dakêu trên cây sung,
người bại liệt được ròng xuống từ trên mái nhà. Đức Giêsu đã gặp tất cả những
người này. Họ là những người tội lỗi, lầm lạc, hư mất. Nhưng, Thiên Chúa tha thứ
cho họ trong Đức Giêsu mà không cần một điều kiện tiên quyết nào. Người không
đòi hỏi gì. Đức Giêsu không bảo: “Làm cái này rồi tôi tha thứ cho”. Không!
Page 583 of 793
Người tha thứ rồi mới nói: “Hãy về và đừng phạm tội nữa”.
Người ta có thể chấn vấn: tại sao tha thứ lại là một điều thần thiêng như vậy? Tại
sao tha thứ lại đưa người ta đến gần Thiên Chúa thế?
Câu trả lời có lẽ nằm trong chính từ ngữ: tha thứ vì tha thứ là một ân huệ ở trên
cao, siêu việt.
Ơn huệ thứ nhất ta được là hiện hữu của ta như một tạo vật. May mắn là chúng ta vẫn là
vậy. Nhưng cách cư xử, phong tục, lỗi lầm của chúng ta có thể phá hủy ơn huệ đầu tiên
này nơi ta, làm chúng ta bị “tha hóa”
Chính lúc đó ơn tha thứ đến, một loại ơn tái tạo. Chúng ta đã chết mà nay sống lại.
Chúng ta không còn phải chịu đựng lẫn nhau nữa, chúng ta lại chấp nhận lẫn nhau và
lại thương yêu nhau. Đó là một cuộc tái sinh, một sự Phục Sinh, một bước đi vào đời
sống mới.
Như vậy, thật là tốt đẹp khi chúng ta được tha thứ. Tuy nhiên, thẳng thắn mà nói,
liệu chính chúng ta có thể tha thứ được không? Tha thứ đây không phải là quên,
cũng không phải là chối bỏ những xác tín của chúng ta, mà là tìm đến với kẻ xúc
phạm ta. Và không cần để mất một chút gì về chân lý, hoặc về lương tri phân biệt
tốt xấu, để nói với kẻ phạm lỗi: bạn là anh, là chị tôi.
Và có thể thêm một lời phi thường này: chính bạn hãy tha cho tôi, vì bạn đã không
xúc phạm đến tôi nếu trước đó tôi đã không xúc phạm đến bạn.
CHÚA NHẬT V MÙA CHAY
ĐỨC GIÊSU MỞ RA CON ĐƯỜNG HƯỚNG VỀ TƯƠNG LAI
CHO NGƯỜI PHỤ NỮ PHẠM TỘI NGOẠI TÌNH,
TRONG KHI NHỮNG KẺ TỐ CÁO
LẠI MUỐN GIAM HÃM CHỊ TRONG QUÁ KHỨ TỘI LỖI.
(Gioan 8,1-11)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Trước bẫy giăng của đối thủ…
Page 584 of 793
Câu chuyện quí giá này tự nó có thể là một Tin Mừng nhỏ mà cốt lõi là: Đức Giêsu
từ nơi Thiên Chúa đến, không phải để tố cáo tội nhân, nhưng để cứu rỗi họ, và nhờ
đời sống, sự chết, sự sống lại của Người, Người dâng tặng họ chính sự sống của
Thiên Chúa.
Một văn bảo, nhưng sự có mặt của nó trong các bản văn Tin Mừng bị nghi ngờ. Các
thủ bản đầu tiên của thánh Gioan không có. Với những lý do tương cận về văn thể và
từ ngữ, các thủ bản của thánh Luca lại đặt câu chuyện sau Luca 21,38.
Tại sao có sự do dự này? A. Marchadour giải thích: “Câu chuyện thì xác thực.
Nhưng, các vị lãnh đạo Giáo Hội sơ khai e ngại sự phóng túng. Ngoại tình bị coi
như một trọng tội ít gặp. Để được tha, cần làm việc đền tội công khai, lại chỉ được
tha một lần thôi. Cách cư xử của Đức Giêsu đối với người phụ nữ ngoại tình, một số
vị chức trách cho là dễ dãi quá (Họ quên mất câu “Hãy về và đừng phạm tội nữa”).
Dễ dãi thế đe dọa sự trung tín trong hôn nhân.” (“L'Evangile de Jean”, Centurion
1992, trg 121).
Sau một ngày giảng dạy ở đền thờ, chiều xuống, theo thói quen, Đức Giêsu lên núi
Ôlivê. Sáng sớm hôm sau, Người lại vào Đền thờ giảng dạy dân chúng.
“Các kinh sư và những người Pharisêu” thù nghịch nghĩ rằng giáo huấn của Đức
Giêsu làm đảo lộn tất cả, nên họ quyết định trừ khử Người. Tuy nhiên, để đưa
Người ra xét xử, cần phải có một chứng cứ đúng đắn.
Một cơ hội không mong đã đến. Một thiếu phụ “bị bắt quả tang phạm tội ngoại
tình”. Rẽ đám đông, các kinh sư và những người Pharisêu dẫn chị vào “giữa” đám
đông đang tụ họp và nói với Đức Giêsu:“Trong sách Luật, ông Môsê truyền cho
chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao?”
Bẫy đã giăng. Thoát thế nào được! Tha, Đức Giêsu sẽ chống lại luật Môsê. Ném
đá, Người tự mâu thuẫn vì Người vẫn rao giảng lòng nhân từ của Thiên Chúa.
Đằng sau án xử người thiếu phụ là chính án xử Đức Giêsu.
Giờ đây, dây thòng lọng đang xiết dần cả người thiếu phụ, lẫn Đức Giêsu. Tệ thật!
Đây không còn là một vấn nạn nơi lớp học, nhưng là một câu hỏi sinh tử, đối với
người thiếu phụ cũng như đối với chính Đức Giêsu.
Vẫn ngồi trong dáng điệu của một ông thầy đang giảng dạy, Đức Giêsu “cúi
xuống” và thay vì trả lời, Người dùng ngón tay vẽ vẽ trên đất.
Page 585 of 793
Các nhà chú giải rất quan tâm tìm hiểu xem Đức Giêsu viết gì trên đất? Thánh
Hiêrônimô nghĩ: Người vạch tội những kẻ tố cáo. Nhiều tác giả khác thì cho rằng:
Người viết lại một câu trong Jêrêmia (17,13):“Tất cả những ai lìa bỏ Ngài sẽ phải
hổ thẹn, những kẻ quay lưng lại với Ngài sẽ phải ghi tên mình trong lòng đất”. A.
Marchadour cho rằng: “Tốt nhất nên trung thành với sự mơ hồ của bản văn. Đức
Giêsu vạch trên đất để kéo dài thời gian thinh lặng, làm cho lời phân xử sắp thốt ra
thêm trọng lượng.”(sđd, trg 124).
Người ta như không chú ý tới điều được ghi nhận tới hai lần: Đức Giêsu “cúi xuống”,
rồi “ngước lên”. X. Léon-Dufour thắc mắc: “Sao lại nhấn mạnh đến cử chỉ ấy trong
một câu chuyện ngắn ngủi như vậy?”Rồi trả lời: “Tên núi Ôliviê được nhắc đến ở
đầu câu chuyện đã đặt giai thoại này trong bối cảnh cuộc khổ nạn sắp đến. Cử chỉ
của Đức Giêsu mang một ý nghĩa Kitô học: nó nhắc đến sự hạ xuống, và đưa lên cao
mà qua đó, Đức Giêsu sẽ hòa giải nhân loại bị giam hãm trong tù ngục tội lỗi với
Thiên Chúa.”(“Lecture de l'Evangile selon Jean”, Cerf, tập 2, trg 313).
2. ... Trước hết, câu trả lời của Đức Giêsu là sự thinh lặng.
Họ nài nỉ. Trước khi lại chìm trong thinh lặng, Đức Giêsu nhắc họ lời Kinh
Thánh: “Ai trong các ngươi sạch tội, thì cứ lấy đá mà ném trước đi.” (Đệ Nhị Luật
13,9-10 và 17,7: “Người làm chứng sẽ ném đá kẻ phạm tội trước”). Từ lúc ấy, vụ
án xử bị cáo lại trở thành vụ án xử nguyên cáo.
Các kinh sư và những người Pharisêu đinh minh mình công chính, nấp sau Luật để tố
cáo người phụ nữ. Ở đây, Đức Giêsu đưa chính họ ra xét xử dưới ánh sáng của Luật.
Người buộc những quan tòa phải tự xét xử chính mình, trước hết, phải trở lại với lương
tâm mình, nhìn nhận mình cũng là tội nhân, cùng một thân phận như “người phụ nữ
kia”, người mà họ đã lôi ra giữa đám đông và giam hãm chị trong quá khứ tội lỗi của
mình.
Trong vòng vây của những nguyên cáo hung hăng, sự lưỡng lự biến thành cuộc lui
binh như thánh sử ghi nhận cách hài hước: “Họ rút lui từng người một, bắt đầu từ
người già nhất”.
3. ... Rồi Lời giải thoát đến:
Page 586 of 793
Khi Đức Giêsu “ngẩng đầu lên” lần thứ hai thì chỉ còn “mình Người đối diện với
người phụ nữ”. Thánh Augustinô chú giải: “Chỉ còn hai. Lòng thương xót và
người được xót thương.”(“Relicti sunt duo: misera et misericordia”: Tract. in Jo.
33,5)...
Nếu trước đó, những người tố cáo gọi chị là “hạng đàn bà đó” một cách khinh bỉ, coi
chị như đồ vật, thì giờ đây, chị thấy một ánh mắt khác nhìn chị, nghe một giọng khác
gọi chị như gọi một con người: “Này chị”. Hơn bất cứ ai khác, Đức Giêsu là người đo
lường chính xác nhất mức nặng nhẹ của tội lỗi; và thay vì giam hãm chị trong quá khứ
tội lỗi như các kinh sư và những người Pharisêu đã làm, Người thúc đẩy chị bước vào
con đường hối cải, và mở cho chị một tương lai mới “Không ai kết án chị sao?... Tôi
cũng vậy. Hãy về và từ nay đừng phạm tội nữa”.
Sau đó thì sao? Câu chuyện để ngỏ đó giống như dụ ngôn chúa nhật trước bỏ ngỏ
thái độ người anh. Một khi đã gặp Đức Giêsu, Đấng không lên án mà kêu gọi sống
đời sống thánh thiện “độc giả cũng thấy mình được kêu gọi để đừng khép mình vào
cái khuôn dĩ vãng chết chóc, nhưng là bước đi trong tự do của con cái Thiên
Chúa.” (X. Léon-Dufour, Sđd, trg 332).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một mạc khải sâu xa về bản chất của tội lỗi (N. Quesson, trong “Les
entretiens du dimanche, Année C, Droguet-Ardant, trg 59-60)
Câu chuyện là hạt ngọc quí của Tin Mừng. Chúa Giêsu rời núi Ôliviê, trở lại đền
thờ để cứu vớt một phụ nữ ngoại tình, một kẻ tội lỗi. Đừng hạ thấp giá trị của trang
Tin Mừng tuyệt vời này khi cho nó chỉ là bài học về sự khoan dung đối với những
yếu đuối nhân loại, sự khoan dung mà các bậc hiền triết thời nào cũng mến
chuộng.
Thật ra, trang Tin Mừng hôm nay là một mạc khải rất sâu xa về bản chất của tội
lỗi, và bản chất của sự tha thứ … theo cái nhìn của Thiên Chúa.
Tội lỗi, trước tiên là một thực tại loài người, rồi là một thực tại của lòng tin. Khi
nghiên cứu cách cư xử của con người, các nhà xã hội học khám phá ra:
- Sự phạm pháp: Xã hội bao gồm nam, nữ, gia đình, cộng đồng... không thể vận
hành nếu như không có một số luật lệ, cấm đoán. Không trộm cắp. Không nói dối.
Page 587 of 793
Tôn trọng đời sống lứa đôi. Không ngoại tình. Đừng hiểu ý nghĩa của trang Tin
Mừng này cách trái ngược: Đức Giêsu kết án tội ngoại tình là điều rất rõ. “Đừng
phạm tội nữa”.
- Ý niệm về lỗi phạm… Nếu trẻ em thường sai lỗi trong những điều cấm - đáng
tiếc cũng có cả một số người lớn còn ấu trĩ như vậy - , thanh thiếu niên chưa
trưởng thành trong nhận thức về điều cấm, điều được phép. Họ khám phá ra rằng:
những điều người ta cấm họ tác hại đến cá nhân họ: khi tôi nói dối, trộm cướp,
ngoại tình, tôi huỷ hoại một điều gì đó về nhân tính nơi tôi. Lỗi phạm như một con
sâu gặm nhấm một trái cây, một thiếu sót nơi bản thân, nơi ý chí tôi.
- Ý niệm về tội lỗi: Ở một mức cao hơn, theo nghĩa đúng nhất, tội lỗi làm gián
đoạn “mối tương quan với Thiên Chúa”. Chúa nhật trước, chúng ta đã thấy Chúa
Giêsu gợi ý, tội lỗi chính là sự đứt đoạn tình yêu với Cha: người ta cắt đứt mối
tương quan và bỏ đi xa. Hôm nay, Tin Mừng nêu lên một quan hệ khác: toàn bộ
Kinh Thánh ví tội của Israel như hành vi ngoại tình, phản bội giao ước giữa Chúa và
dân yêu dấu của Ngài. Các ngôn sứ thì ví loài người như một người vợ bất trung đối
với chồng. Cắt đứt giao ước tình thương. Xúc phạm một người luôn yêu mình. Đó là
mạc khải xác thực và sâu xa về tội lỗi.
Như vậy, đối với Đức Giêsu, người ta chỉ hiểu ý nghĩa của tội lỗi, khi hiểu ý nghĩa
về Thiên Chúa. Rốt cục, các thánh là những người sáng suốt nhất, vì các ngài nhận
ra hành vi phạm pháp và lỗi lầm làm tổn thương tình yêu của Thiên Chúa, Đấng
dựng nên ta và yêu thương ta vô cùng. Chính chúng ta làm tổn thương “khuôn
mặt” của Người… nơi chúng ta vì chúng ta được tạo dựng giống hình ảnh Ngài.
2. Một lời nói và một ánh mắt giải phóng và cứu độ. (F. Deleclos, trong “Prends
et mange la Parole”, Centurion. Duculot, trg 199-200)
Những người Pharisêu tốt lành và trung thành có một cơ hội tuyệt vời để tố cáo
Đức Giêsu. Người bị dồn vào chân tường. Hy sinh người phụ nữ để giữ Lề Luật
hay hy sinh Lề Luật để cứu người phụ nữ. Người bị kẹt giữa cả hai phía. Kết án
người phụ nữ tội lỗi này thì mâu thuẫn với những lời giảng về lòng thương xót và
ơn tha thứ. Tha cho chị thì phạm pháp vì bất tuân luật Môsê. Bị cáo sẽ chính là
Đức Giêsu.
Page 588 of 793
Sẽ không có sự kết án, cũng không có viên đá nào được ném ra (hình phạt ném đá
đến chết). Bẫy sẽ sập xuống trên chính những kẻ gài nó. Chỉ vài lời thôi, Đức
Giêsu đã hoán đổi vị trí, nguyên cáo biến thành bị cáo. Chị ta đã phạm tội. Đúng
vậy. Còn các ông? Chị không đến nỗi hư hỏng và tội lỗi như các ông nghĩ và các
ông cũng không công chính và trung tín như các ông tự phụ.
Một bài học thật là nặng nề, khó chịu nhưng cũng tuyệt vời. Đó là bài học về chân
lý, về cách Chúa dạy dỗ, về sự công chính theo Tin Mừng và về lòng thương xót
rất phù hợp với truyền thống mà các ngôn sứ bênh đỡ và duy trì trước những trận
gió và cơn sóng khắc nghiệt xuất phát từ lòng hẹp hòi của con người. “Đừng nghĩ
tới chuyện xa xưa nữa. Hãy quên đi quá khứ. Này ta đang tạo lập một thế giới mới:
Nó đang hình thành. Các ngươi có thấy không?”
Phán quyết của Chúa là lời tha thứ. Sự tha thứ không giam cầm người khác trong
lỗi lầm và trong quá khứ. Ánh mắt và lời nói của Đức Giêsu giải thoát và cứu rỗi.
Khác hẳn với những cái răng sắc nhọn, những lời nói như đá ném vào mặt, những
cái nhìn kết án như viên đạn xuyên tim. Cơn giận giả dối của “những người công
chính” cho rằng mình chẳng có điều chi đáng phiền trách nhưng lại luôn sẵn sàng
trừng phạt tội người khác.
3. Một vết nứt trên các hệ thống khép kín của chúng ta. (“Célébrer”, tạp chí của
Trung tâm Quốc gia về Mục vụ Phụng vụ, số 217, trg 26).
Ai cũng khát vọng một thế giới mới. Ai cũng nói về đổi đời. Đồng thời, đều cảm
thấy bị giam hãm trong những cơ chế gò bó (trong Xã hội cũng như Giáo Hội).
Làm sao thoát ra?
Theo các bài đọc hôm nay, gặp gỡ Đức Kitô và Tin Mừng của Người sẽ phá tung
ngục tù của thất vọng (bài đọc 1), làm tan vỡ khối rắn chắc của một lương tâm sơ
cứng vì lợi lộc tư riêng (bài đọc 2), bẻ gẫy gọng kìm bạo lực của những lời kết án (Tin
Mừng).
Trong hoang mạc của chủ nghĩa pháp chế khô cằn, lời kêu gọi biết dùng tự do có
trách nhiệm vọt lên như một dòng suối trong mát. Ngay đối với những người
Pharisêu khô cằn về luân lý, Chúa Giêsu vẫn có thể cấy trồng sự sống khi làm cho
họ hết phương chống đỡ, khi làm cho họ nhận ra rằng họ liên đới với nhau cả trong
Page 589 of 793
sự dữ, qua đó, cho thấy có hy vọng vào một lối thoát ra khỏi mọi hệ thống độc
đoán và hay kết tội người khác.
Người mở trước mắt ta cái nhìn nhân ái đích thực về mọi người: cái nhìn không
đóng kín chúng ta vào thất bại và tuyệt vọng của quá khứ, cái nhìn tái tạo cuộc
sống khi mời gọi chúng ta tiến bước. Tóm lại, đó là một tình yêu loan báo tương
lai.
Vết nứt trên các hệ thống khép kín của chúng ta cùng cái nhìn tái tạo này không
phải là điều chúng ta cảm nhận và sống trong bí tích hòa giải đó sao? Không phải
là cơ hội cảm nghiệm quyền năng của sự phục sinh đó sao?
Bàn tiệc Thánh Thể loan báo thế giới mới. Dân được cứu rỗi hát mừng những kỳ
công của Đấng mở lối vào tương lai.
CHÚA NHẬT LỄ LÁ
BÀI THƯƠNG KHÓ ĐỨC GIÊSU KITÔ THEO THÁNH LUCA
(Lc 22,14-23,56)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một trình thuật đặc sắc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trình thuật khổ nạn của Luca có liên hệ chị em với
trình thuật của Máccô. Tuy nhiên Luca vẫn có nét khác biệt. Ngoài việc đảo lộn
trật tự, những đoạn văn Luca còn bỏ qua nhiều đoạn có trong Máccô và nhất là có
những đoạn riêng biệt của ông.
- A. Vanhoye nhận định rằng: “Việc bỏ qua những đoạn văn có mục đích giảm nhẹ
những gì xúc phạm sổ sàng tới phẩm cách nhân loại của Đức Giêsu” (“Đọc Kinh
Thánh” số 55, trg 25). Chính vì thế Ngài không nhấn mạnh đến sự kiện bắt Đức
Giêsu. Ngài cũng không nhắc đến những chứng từ gian dối trích dẫn lời Đức Giêsu
nói về Đền thờ, những lời sỉ vả của quân lính Rôma, lời đề nghị cho người chịu
đóng đinh đang hấp hối uống dấm pha mộc dược.
- Trái lại, Luca thêm vào nhiều đoạn riêng của mình. Trong tổng số 127 câu có 50
Page 590 of 793
câu – trong số đó có hơn 20 câu từ miệng Đức Giêsu nói ra – Trong rất nhiều
những câu ấy, ta ghi nhận có: triển khai giáo huấn trước và sau khi lập phép Thánh
Thể; việc thiên thần xuất hiện và mồ hôi máu đổ ra trong cảnh hấp hối; việc chữa
tai cho người đầy tớ thầy cả thượng phẩm và ra lệnh đừng có hành vi chống cự;
ánh mắt Đức Giêsu nhìn Phêrô vừa chối Người; ba lần Philatô tuyên bố Người vô
tội; lời cầu nguyện cho các đao phủ; đối thoại với người trộm lành; tiếng kêu lớn
trên thánh giá trước khi tắt thở không phải là tiếng kêu vì đau khổ phần xác trước
cái chết: “Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi, sao Chúa nỡ bỏ rơi tôi”. (Tv 21 trong
Mátthêu và Máccô), nhưng là tiếng kêu nói lên sự mật thiết bất ngờ với Thiên
Chúa, là lời kinh chiều của mọi người Do Thái: “Lạy Cha, con phó linh hồn con
trong tay Cha”.
2. Con đường của Thầy, con đường của trò.
Xuyên qua những nét độc đáo trong trình thuật khổ nạn của Đấng Cứu thế, Luca
quảng diễn hai đề tài mà Hugues Cousin nhận định là “hội tụ”. Ông viết: “Cái chết
của Đức Giêsu là cuộc tử đạo của người công chính và các môn đệ coi đó là kiểu mẫu
phải noi theo”.
- Qua những đoạn văn bị loại bỏ và nhất là qua những đoạn riêng của mình, Luca,
khi giúp ta cảm nhận được vẻ tôn quý và sự cao cả của Đấng Vô tội bị kết án một
cách bất công, đồng thời cũng cho thấy sức chiếu tỏa của lòng thương xót của
Người qua suốt trình thuật, đã khẳng định rằng Đức Giêsu, khi tự hiến mạng sống
vì tình yêu, là người chiến thắng sự dữ, rằng nhờ cuộc khổ nạn, Người chính là
nguồn ơn cứu độ cho hết mọi người, rằng triều đại Thiên Chúa và sự phục sinh đã
bắt đầu. Thật vậy, Giuđa đã được đón tiếp rất lịch sự. Tai của anh lính hầu bị chém
đã được chữa lành. Trái tim của Phêrô đã bồi hồi thống hối qua ánh mắt của người
Thầy mà ông vừa chối bỏ; các đao phủ nhận được sự tha thứ; anh trộm lành hoán
cải khi thấy thái độ của Người dữ nhận được lời hứa ban Nước thiên đàng; vì khi
Đức Giêsu trút hơi thở cuối cùng trong lời cầu nguyện phó thác linh hồn cho Chúa
Cha, viên sĩ quan đã tuyên xưng: “Quả thật, người này là người công chính”, các
chứng nhân hối hận“đấm ngực ăn năn”, bác bạn bè và các phụ nữ theo
Người “hướng nhìn” về Người.
Page 591 of 793
- Đồng thời, qua các nhân vật xuất hiện trong trình thuật, Luca muốn nhắn gởi các độc
giả xưa cũng như nay một lời khuyên tha thiết – hãy bước theo Đức Giêsu.
E. Charpentier đã viết trong “Đức Kitô” số 55 trang 118-119: “Luca mời ta bước
vào cuộc khổ nạn với Đức Giêsu, cùng Phêrô nhận biết thân phận yếu hèn của
mình, mà ăn năn sám hối khi gặp ánh mắt nhân hậu, cùng Simon vác thập giá
mình theo Người, cùng Người phó linh hồn trong tay Chúa Cha... Ngay từ đầu, một
câu hỏi đã được đặt ra: “Ta, môn đệ của Chúa, sẽ bước theo cuộc khổ nạn như thế
nào?”. Nếu, như Phêrô, ta đã có lần chối bỏ Đức Giêsu, thì cũng như Phêrô, ta
vẫn còn cơ hội cảm thấy ánh mắt tha thứ của Đức Kitô đang nhìn ta. Chắc chắn ta
không thể bước theo cuộc khổ nạn như một đấng thánh, nhưng ta vẫn luôn luôn có
thể bước theo cuộc khổ nạn như một tội nhân được tha thứ”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Đối diện với lửa thù hừng hực, Đức Giêsu tỏa ra ánh sáng của lòng thương
xót. (“Sách lễ các ngày Chúa nhật Emmaus”, trg 196-197).
Trong trình thuật khổ nạn, qua khối lượng to lớn các chi tiết, Luca đã nêu bật thái
độ của Đức Giêsu, trước lửa hận thù hừng hực, đã chiếu tỏa ánh sáng của lòng
thương xót cho đến cùng. Bữa Tiệc ly đã cho thấy sự tương phản giữa một người
tự hạ mình làm tôi tớ, tự hiến toàn thân cho bạn hữu với các môn đệ mù quáng
khép kín trong hưởng thụ, lại còn mâu thuẫn chống báng nhau. Tương phản nữa,
giữa các tông đồ, là những người đang chống lại bọn lính đến tấn công, với người
Thầy chữa lành vết thương cho đầy tớ vị thượng tế. Thánh sử nêu bật sự dịu hiền
của người bị tố cáo khi đứng trước những kẻ tố cáo Người. Trên đường lên núi Sọ,
Người vẫn lo âu cho sự khốn khổ của đám dân đã chối bỏ Người. Trên thập giá,
Người tha thứ cho anh trộm hối cải. Philatô quả đã không lầm: Ông nhận biết
Người vô tội. Nhưng vì yếu đuối, ông đành cộng tác với các kẻ thù của Đức Giêsu
mà kết án Người. Sau khi đóng đinh Người, cả một viên sĩ quan ngoại đạo cũng
thốt lên chân lý hiển nhiên, chân lý mà tòa án Do Thái phá huỷ: “Quả thật, Người
này là Con Thiên Chúa”.
2. Thánh giá, công trình hòa giải (“Kinh thánh ngày chúa nhật”, trg 493-494).
Page 592 of 793
Luca là thánh sử của tình yêu Thiên Chúa và lòng thương xót của Người. Chẳng lạ
gì mà thánh nhân đã đọc và giải thích các biến cố của cuộc Khổ nạn khởi đi từ hai
thái độ ấy. Tin Mừng thứ ba, khi dõi theo đường thánh giá Đức Giêsu, đã khám
phá ra tình yêu của Thiên Chúa dành cho Con của Người và cho tất cả mọi người,
kể cả những kẻ thù nghịch.
Chính vì thế Luca không giữ lại những món nợ đè nặng trên vai người Do Thái và
trên các môn đệ Đức Giêsu: tìm trách nhiệm làm gì khi máu Đức Giêsu đã chuộc
tội tất cả? Vì thế thánh nhân chẳng nhắc đến chuyện các môn đệ thiếp ngủ trong
vườn Giệtsêmani, hay chuyện các ông đào tẩu lúc Người bị bắt; không giữ lại
những lời nguyền rủa của vị thượng tế, những lời nhục mạ của quân lính. Thánh
nhân không muốn thấy Đức Giêsu cô đơn trên thập giá nên đã lo cho bạn hữu và
các môn đệ vây quanh để tham dự vào sự đau khổ của Người.
Cuộc Khổ nạn trở nên một phép lạ hàm chứa ơn tha thứ: .. người lính có vành tai bị
cắt được chữa lành tức khắc; Đức Giêsu vẫn còn thời gian nhìn Phêrô sau khi ông
phản bội để giúp ông sám hối. Ngay cả những lời Đức Giêsu thốt ra trên thập giá
cũng được thay thế bằng những lời tha thứ và xót thương đối với anh ăn trộm, với
những người Do Thái nhạo cười và với chính viên sĩ quan. Hoà giải hiện diện khắp
nơi. Ngay cả kẻ cừu địch bất cộng đái thiên như Hêrôđê và Philatô cũng lợi dụng
cuộc khổ nạn của Đức Giêsu để làm bắt tay nhau, cũng như trong Giáo Hội, hai
phe Do Thái và dân ngoại cũng đã làm như thế.
Chúa Cha không ngừng bày tỏ tình yêu với Chúa Con: Luca thay đổi bản văn tả cảnh
cầu nguyện của Đức Giêsu tại vườn Giếtsêmani, biến nó thành một mạc khải về sự kết
hiệp mật thiết giữa Đức Giêsu và Cha Người. Thánh nhân lưu ý ta về mối quan tâm của
Thiên Chúa: khích lệ Con của Người trong cơn hấp hối.
Thật bất ngờ, nhưng thử thách lớn lao vẫn là sự hiện diện của Thiên Chúa và bí
tích tình yêu cùng sự tha thứ lạ lùng của Người. Thánh giá là công trình hòa giải và
lễ dâng của Đức Giêsu hiệu quả ở điểm qui tụ được tất cả những kẻ thù địch ác liệt
nhất trong một mối hiệp nhất.
THÁNH LỄ TIỆC LY
Page 593 of 793
THẦY VÀ CHÚA TRỞ THÀNH NGƯỜI PHỤC VỤ
(Ga 13,1-15)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một cử chỉ gây kinh ngạc của Đức Giêsu.
Bài đọc trong Bữa Tiệc ly tưởng nhớ Chúa không tường thuật việc lập Phép Thánh
Thể, nhưng tường thuật một cử chỉ khác của Đức Giêsu: việc rửa chân (câu 4+5) dẫn
đến mẩu đối thoại với Phêrô (câu 6-11) và diễn từ giải thích (câu 12 và kế tiếp).
Phần nhập đề trang trọng một cách đặc biệt. Phần này nêu bật ý thức cao cả của
Đức Giêsu: “Trước lễ Vượt Qua, biết rằng đã đến giờ Người rời bỏ thế gian mà về
cùng Cha, Đức Giêsu yêu thương những kẻ thuộc về Người còn ở trần gian, Người
yêu thương ho cho đến cùng”. Ý nghĩa của việc sắp diễn ra đã được loan báo đầy
đủ: đó là Chúa Cha và Đức Giêsu bày tỏ một tình yêu đến tuyệt đỉnh, trong sự tự
do hoàn toàn.
Cảnh tượng rửa chân diễn ra. Tương phản mãnh liệt với tất cả những gì trước đó.
Cảnh tượng này được miêu tả hết sức tỉ mỉ, dừng lại trên từng cử chỉ. Nói theo
ngôn ngữ điện ảnh, thánh sử đã “quay chậm” cảnh rửa chân: “Đức Giêsu... đứng
dậy, rời bàn ăn, cởi bỏ áo ngoài, lấy khăn thắt lưng; rồi Người đổ nước vào thau,
và bắt đầu rửa chân cho các môn đệ”.
Một cử chỉ gây ngạc nhiên hai lần cho những ai chứng kiến: đó không phải chỗ và
cũng không phải là vai trò của Người.
- Cử chỉ hiếu khách rất phổ biến thời xưa ấy, theo đúng lý phải thực hiện trước bữa
ăn. Còn Đức Giêsu, trái lại, thi hành “giữa bữa ăn”.
- Đàng khác, đó là nhiệm vụ của gia nhân: việc rửa chân ngầm hiểu một thân phận
kẻ dưới. Hơn nữa, nô lệ Do Thái không buộc phải rửa chân cho chủ. Thế mà ở đây
Đức Giêsu dù là “Thầy”, là “Chúa”lại đích thân rửa chân các môn đệ.
2. Một diễn xuất biểu tượng cho cái chết của Người.
Đây không đơn thuần là một cử chỉ khiêm nhường. Lời nhập đề trang trọng đã cho
thấy điều này. Đúng hơn đây là một loại diễn xuất miêu tả cái chết của Người.
- X. Léon Dufour nhận định: “Thật vậy, trong tất cả tiến trình (các cử chỉ của Đức
Page 594 of 793
Giêsu) không có gì cho thấy Đức Giêsu có ý định hạ mình trước mặt các môn
đệ” (“Đọc Tin Mừng theo thánh Gioan”, quyển 3, Seuil, trg 28-29).
- Trái lại, những động từ được sử dụng để miêu tả cử chỉ của Đức Giêsu, “cởi
bỏ” áo ngoài rồi sau đó“mặc lại” rõ ràng là những động từ chính môi miệng
Người đã thốt ra ở chương 10 để nói Người tự hiến mạng sống rồi mới lấy
lại: “Cha yêu Thầy và Thầy hiến mạng sống, để sau đó lấy lại. Không ai có thể lấy
được mạng sống Ta: chính Ta ban tặng mạng sống, Ta có quyền ban tặng và có
quyền lấy lại”. “Cởi bỏ” và “mặc lại” là hai động từ thánh sử dùng để chỉ cái chết
của Đức Giêsu do Người tự do chấp nhận để được sống lại.
- Mẩu đối thoại với Phêrô, kẻ từ chối không cho Người rửa chân, cho phép ta đi sâu
hơn vào cách giải nghĩa cử chỉ rửa chân đầy bất ngờ. Không còn là một giải
nghĩa “luân lý” nữa: một cử chỉ đơn thuần khiêm tốn. Nhưng là một giải nghĩa “thần
học”, :một cử chỉ biểu lộ, một mạc khải của Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô.
X. Léon – Dufour quả quyết: “Trong cảnh rửa chân, ta có một diễn xuất biểu
tượng cái chết tự nguyện của Đức Giêsu: không đánh mất quyền làm Chúa mà địa
vị làm con ban cho Người, Đức Giêsu tự coi mình như người phục vụ” (Sđd, trg
34). Người đồng hóa với người “Tôi tớ của Thiên Chúa” trong sách Isaia, công
chính hóa muôn người nhờ những đau khổ của mình.
3. Một cử chỉ phải noi theo trong việc phục vụ anh em.
Với Đức Giêsu, đó là một cử chỉ phải được noi theo. Cử chỉ duy nhất mà Người đã
làm chiều hôm ấy để biểu trưng cái chết của Người cũng là một “mẫu gương” mà
các môn đệ phải noi theo trong cung cách xử đối với nhau: “Đây là một mẫu gương
Thầy ban cho các con, để các con cũng làm như Thầy đã làm cho các con”. Nếu
Người, “là Chúa và là Thầy” mà còn đến để phục vu chớ không để được phục vu
thì đến lượt các môn đệ, cũng phải đi đến chỗ tự hiến toàn thân theo gương Đức
Giêsu để phục vụ anh em. X. Léon-Dufour viết: “Tấm gương ấy, ta có thể gọi là một
trình bày, Đức Giêsu không đơn thuần giới thiệu như một hình thức bên ngoài phải
bắt chước, nhưng như một hiến dâng làm phát sinh cung cách sống mà các môn đệ
phải có... Có thể nói thêm vào: “Khi làm thế, Thầy muốn anh em cũng làm như
vậy” (Sđd 36-37).
Page 595 of 793
Đặt vấn nạn về sự khiếm khuyết trình thuật lập Phép Thánh Thể trong Tin Mừng
theo thánh Gioan (với lệnh trước tái diễn: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”)
để ưu tiên cho trình thuật rửa chân(với lệnh tái diễn: “Để các con cũng biết rửa
chân cho nhau như Thầy đã rửa chân cho các con”), X. Léon-Dufour kết
luận: “Như thế Kitô hữu có hai “ký ức”. Cả hai đều mở ra một tương lai định hình
do mối tương quan minh nhiên của tín hữu với Đức Giêsu ở hai lãnh vực khác
nhau: phượng tự và hiện sinh. Cả hai đều muốn làm cho Đấng vắng mặt hiện diện
trong đời sống người môn đệ, dù không cùng một phạm trù: tái diễn cử chỉ của
Đức Giêsu khi lập bữa Tiệc ly, hiến mình phục vụ anh em. Cả hai đều có chức
năng thiết lập cộng đoàn các môn đệ Đức Giêsu và cả hai đều phải giữ nguyên
tương quan biện chứng, ký ức này không thể đứng vững nếu thiếu ký ức kia.
Nếu Gioan đã đề cập đến Bí tích Thánh Thể ở chương 6, mà triển khai ở đây
truyền thống Tân Ước miêu tả Đức Giêsu trong hành vị phục vụ cao cả, đó là vì
truyền thống ấy phát sinh ra “thực tại” mà sau cùng Bí tích Thánh Thể phải tăng
cường nơi các tín hữu: tình bác ái huynh đệ phát nguồn từ thần linh. Việc rửa chân
không phải là một dư thừa tùy tiện, nhưng rất cần thiết để cho thấy rằng phượng tự
tự nó chưa đủ, có khi còn rơi vào ảo tưởng, phượng tự chỉ tìm thấy tất cả ý nghĩa
trong thực thi một tình yêu thực sự. Nếu bí tích Thánh Thể làm nên Giáo Hội thì
“gương” rửa chân là hành vi nền tảng nhờ đó Giáo Hội tồn tại” (Sđd, trg 57)
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Thiên Chúa khoác áo tôi đòi (L. Sintas trong “Lời Chúa để suy niệm và dọn
bài giảng. Năm C”, Mediaspaul, trg 45).
Đức Giêsu Kitô chẳng có ý hướng nào khác hơn là mạc khải cho ta lòng thương
xót của Thiên Chúa. Mà lòng thương xót của Thiên Chúa thì thật lạ lùng... Thiên
Chúa đã quyết định tự nguyện hoàn toàn phục vụ ta. Vâng, Thiên Chúa đã khoác
áo tôi đòi. Người buộc khăn vào thắt lưng và quỳ gối xuống trước mặt từng người.
Đức Giêsu đã không muốn dành cho mình địa vị cao sang mà mọi tôn giáo dâng
kính Thiên Chúa, tưởng như thế là kính trọng sự cao cả và sự siêu việt của Người.
Nghịch lý không tưởng tượng nổi. Không phải con người quì gối trước mặt Thiên
Chúa, mà chính Thiên Chúa quỳ gối trước mặt mỗi người.
Page 596 of 793
Nếu ta bắt chước Phêrô khăng khăng từ chối, dù sự từ chối phát xuất từ lòng kính
trọng sâu xa đối với Thầy Chí Thánh, ta sẽ không nhận được ơn cứu độ. Hãy như
Phêrô chấp nhận để Đức Giêsu rửa chân cho ta, không chỉ rửa chân mà toàn thân ta
nữa. Rồi, như Đức Giêsu đã rửa chân cho ta, ta hãy rửa chân cho tha nhân.
2. Để tưởng nhớ Chúa. (G. Boucher , “Thiên đường tại thế”, Kerampir, 29820 Bohars,
trg 31).
Cả nhóm 12 ngồi quanh Đức Giêsu đều ý thức về tầm quan trọng của bữa ăn mà họ
sắp dùng với nhau. Chẳng phải đó là bữa ăn nghi thức tưởng nhớ cuộc giải phóng
dân tộc khỏi ách nô lệ các Pharaô bên Ai Cập sao?
Họ cũng ý thức rằng Đức Giêsu đã đến một bước ngoặt. Họ còn khuyên Người
đừng liều lĩnh xuất hiện trước đám đông ở thủ đô nữa. Chẳng phải Tôma, một
người trong nhóm đã nói: “vì không thể thuyết phục được Người, vậy ta hãy theo
Người chắc chắn Người sẽ chết và chúng ta cũng sẽ chết”.
Mọi người đều có mặt, Đức Giêsu, các tông đồ, các môn đệ, tim họ se thắt khi cơn
bi thương chờ đón họ đang đến gần, với Đức Giêsu, với họ, các môn đệ của Người.
Còn Đức Giêsu, Người cứ thẳng đường tiến tới. Chẳng có gì ngăn chặn được sứ vụ
của Người. Và nghi thức phụng vụ bữa tiệc chiên vượt qua gợi cho Người: ngoài
cuộc xuất hành khỏi Ai Cập, là ơn cứu độ Người phải hoàn thành.
Từ nay, nhóm 12 có bổn phận tiếp tục tái diễn biến cố bữa Tiệc ly để nhớ đến
Người.
Nhưng bữa tiệc này đã diễn ra thế nào? Thoạt tiên là nghi thức chia sẻ một tấm
bánh, một chén rượu trong đó Đức Giêsu đã tự hiến chính bản thân mình: Bánh
này là sinh mạng Ta đã trao nộp. Rượu này là máu Ta đổ ra cho cả nhân loại.
Trong cũng một động tác, Người khai mào một cử chỉ đầy tình người diễn tả trách
nhiệm tôn giáo và bí tích của việc chia sẻ Thánh Thể.
Nếu đối với nhóm 12 việc chia sẻ tấm bánh và ly rượu qui chiếu về cái chết của
Đức Giêsu bị trao nộp vì nhân loại, thì một bí tích như thế phải đi song song với
một đời sống tự hiến, một đức bác ái thể hiện bằng hành động.
Đức Giêsu biểu trưng cái chết và cuộc phục sinh của Người qua việc chia sẻ bánh
rượu. Đồng thời Người thể hiện tình yêu và sự tự hiến mạng sống mà phép Thánh
Page 597 of 793
Thể biểu trưng và thánh giá diễn tả trong cử chỉ rửa chân.
Thiên Chúa, Thầy và Chúa trao nộp mạng sống và bắt đầu rửa chân cho con người.
Giờ đây nhóm 12 phải thi hành cùng một động tác để tưởng nhớ Người.
Chúng ta cũng phải hòa nhập vào cùng một tiến trình cuộc sống ấy, cùng một tái diễn
bí tích ấy, để tưởng nhớ đến Người.
THỨ SÁU TUẦN THÁNH
BÀI THƯƠNG KHÓ ĐỨC GIÊSU KITÔ THEO THÁNH GIOAN
(Ga 18,1-19,42)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Những trật tự bị biến đổi theo đức tin của tác giả.
Được viết rất lâu sau các biến cố gần với các Tin Mừng Nhất Lãm, trình thuật của
Gioan về cuộc khổ nạn, chỉ chọn lựa những biến cố ý nghĩa nhất và bỏ qua nhiều
biến cố khác: như cơn hấp hối mà ông đã nhắc lại phần chính yếu ở chương 12,
23.27, như cuộc trốn chạy của các môn đệ, như việc Đức Giêsu ra hầu toà trước
Hội đường.
Phải tìm trong viễn tượng thần học của thánh sử lý do dẫn đưa ngài tới chỗ biến
đổi một vài trật tự để làm rõ hơn ý nghĩa ấn giấu trong cuộc khổ nạn của Chúa cứu
thế.
Đâu là viễn tượng thần học này? Để trả lời cho câu hỏi, thiết tưởng không gì bằng
trích dẫn E. Charpentier trong “Để đọc Tân Ước” (Cerf, trg 99).
- “Ngài trình bày cuộc khổ nạn như tiến trình khải hoàn của Đức Giêsu về với
Chúa Cha. Đức Giêsu biết Người sắp từ bỏ cõi đời. Người biết cái chết nào đang
đợi Người và Người thản nhiên bước tới:“Mạng sống Ta không ai ấy được, nhưng
chính Ta tự ý ban tặng” (10,8).
- Gioan nêu bật sự oai nghiêm của Con Thiên Chúa chịu đau khổ. Khi quân lính
đến bắt Người, ... chỉ cần Người nói: “Ta đây” là các địch thù ngã lăn ra sấp mặt
xuống, Đức Giêsu bị đóng đinh với tư cách là Vua. Philatô nhận ra điều đó khi xét
Page 598 of 793
xử Người (19,13) và tấm bảng treo trên thập giá công bố điều đó bằng nhiều thứ
tiếng (19,19-20).
- Gioan không tách biệt cái chết với niềm phấn khởi. Việc treo Đức Giêsu trên thập
giá cũng là cuộc Người ngự lên trong vinh quang Thiên Chúa để từ đó Người ban
Thánh Thần cho nhân loại (19,30). Thánh giá trở thành ngai tòa vinh quang, từ đó
Đức Giêsu thiết lập Giáo Hội.
- Bức tranh, riêng của Gioan, diễn đạt ý nghĩa cái chết của Đức Kitô. Người là
chiên vượt qua của Giao Ước mới. Hơn nữa, Người còn là Thiên Chúa bị đâm thâu
như Zacharia đã báo trước (12,10 và tiếp theo). Đức Giêsu là Đền Thờ đích thực
trong đó Thiên Chúa ngự trị, Đền thờ mà Êdêkien 47,1-12 đã nhìn thấy từ bên phải
vọt ra dòng nước tượng trưng cho Thánh Linh. Trong Giáo Hội, Nước và Máu biểu
tượng cho hai bí tích rửa tội và Mình Thánh Chúa.
2. Một trình thuật được xây dựng hoàn hảo.
Bắt đầu ở một khu vườn, nơi Đức Giêsu bị bắt và kết thúc trong một khu vườn nơi
táng xác, nơi sự sống nẩy mầm, trình thuật của Gioan diễn biến trong một không
gian hạn chế. A. Marchadour ghi nhận: “Năm nơi chốn: một khu vườn, dinh thầy
cả thượng phẩm về hưu, dinh Philatô, đồi Golgotha và lại một khu vườn nữa. Cả
năm cảnh đều được xây dựng chung quanh cảnh Trung tâm như lược đồ sau đây
minh hoạ.
- Khu vườn (18,1-11)...
- Anna thẩm vấn (18,12-27)
- PHILATÔ XỬ ÁN (18,28-19,16)
- Đồi Golgotha (19,16-37)
- An táng tại ngôi mồ trong vườn (19,38-42).”
(Tin Mừng Gioan, Cenrurion, trang 218-219).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Cái chết khai mạc một sự hiện diện mới của Đức Chúa (“Kinh Thánh ngày Chúa
nhật”, trg 571-572).
Page 599 of 793
Trong suốt trình thuật khổ nạn, Gioan không ngừng hình thành câu hỏi mà toàn bộ
Tin Mừng nêu lên: Đức Giêsu là ai? (Ga 18,4,7; 19,9). Câu trả lời nổ tung trong
phút hiện tại với tất cả sự xác định rõ ràng: “Đức Giêsu là Thiên Chúa và những
người Do Thái đến bắt một người, khi ngã sấp mặt xuống, mới ý thức được sự hiện
diện của Thần linh (Ga 18,6). Vì là Thiên Chúa, nên trong vụ án Đức Giêsu chẳng
cần gì đến những nhân chứng loài người như trong các Tin Mừng Nhất lãm: Chỉ
cần Cha Người làm chứng cho Người là đủ (Ga 8,18). Vả lại ai có thể xét xử một
Thiên Chúa như thế? Hội Đường? Gioan thậm chí chẳng nói đến nữa! Dân được
tuyển chọn? Trái lại là khác, phiên xử Thiên Chúa diễn ra trước mặt thế giới và đế
quốc (Ga 19-15) và bản án được viết bằng ba ngôn ngữ phổ biến nhất thời ấy (Ga
19-20), để lôi kéo mọi người đến quanh Thánh Giá (Ga 12,32). Lo lắng tìm ra
những dấu chỉ thần tính của Đức Giêsu và bảo đảm sự vĩnh cửu của công trình của
Người, Gioan đã rút ngắn đáng kể việc miêu tả những khổ đau của Đức Kitô cũng
như những đột biến trong cuộc khổ nạn. Dưới mắt thánh nhân, chỉ có một điều
quan trọng duy nhất: Cái chết của Đấng Người-Chúa là giờ phút quyết định để con
người có thể tiến đến một sự hiệp thông thực sự với Thiên Chúa. Cái chết của Đức
Giêsu không phải là một kết thúc, trái lại, nó khai mạc sự hiện diện của Đức Chúa
đối với thế giới và Giáo Hội, theo nghĩa này cái chết là vượt qua từ một thế giới hư
hèn sang một thế giới khác, thế giới của Giáo Hội (là mẹ các tín hữu như trong
Ga19,26-27), thế giới của các bí tích (nước và máu trong Ga19,34), thế giới của
chức linh mục vĩnh viễn thực sự mở ra lối đi về Thiên Chúa (chiếc áo không có
đường may của các linh mục, Ga 19,23), sau cùng là thế giới của sự sống con
người kết hiệp với Thánh Linh (mà Đức Giêsu giao nộp trong cái chết, Ga 19,30).
Để nhắc nhớ kỹ lưỡng cuộc vượt qua từ một thế giới sang một thế giới khác, Gioan
đặt cuộc Khổ nạn của Đức Giêsu vào dịp lễ Vượt Qua của người Do Thái, là
lễ “quá độ” tuyệt hảo. Từ đó ông mới thường xuyên đề cập đến lễ Vượt Qua (Ga
18,28,39; 19,14), đến con chiên vượt qua (Ga 19,36) đến cành lá hương thảo trong
nghi thức Vượt qua (Ga 19,29), và trên hết ý định của Gioan khác với các Tin
Mừng Nhất lãm, cho giờ chết của Đức Giêsu trùng hợp và giờ sát tế chiên vượt
qua. Giờ đã điểm: nhân loại không chỉ bước vào một thời đại tự do với con chiên
vượt qua theo nghi lễ, nhưng còn bước vào một thời đại hiệp thông vì chia sẻ cuộc
Page 600 of 793
sống với Thiên Chúa.
LỄ VỌNG PHỤC SINH
CÁC PHỤ NỮ VIẾNG MỒ
(Lc 24,1-12)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Các phụ nữ bấn loạn vì Lời:
- Ngày hôm sau ngày Sabbat, “ngày thứ nhất trong tuần” mau chóng trở thành Ngày
Chúa nhật của các Kitô hữu. Một nhóm phụ nữ đi viếng mồ. Các bà đã theo Đức
Giêsu ngay từ những ngày đầu ở Galilê, các bà là những nhân chứng về cái chết của
Người, việc hạ xác Người xuống và việc táng xác trong mồ.“Sáng sớm”, trung thành
với tập tục, các bà đem dầu thơm để làm nghi thức ướp xác đã chịu nhục hình của
Thầy.
- Làm sao không ngạc nhiên khi các bà thấy “tảng đá đã lăn qua một bên cạnh mồ”.
Làm sao không lo lắng khi vào mà chẳng thấy “xác của Đức Chúa đâu”. H. Cousin
nhận định: “Ở đây việc sống lại chỉ được nói thoáng qua cho độc giả, liệu họ có
hiểu rằng một thân xác như thế không thể bị giữ lại trong một ngôi mộ nữa
không?” (“Tin Mừng thánh Luca”, Centurion, trg 325).
Hốt hoảng, các bà “chẳng còn biết nghĩ sao”.
- Bỗng xuất hiện hai thiên sứ y phục sáng láng, hai vị nghĩa là lời chứng của các
ngài về sự phục sinh là có giá trị (cf. Tl 19,15). Như, thái độ cung kính của
Abraham khi đến gần Thiên Chúa (St 17,3),“các bà cúi mặt xuống đất”.
Ngay khi ấy, một tin vui ngoài sức tưởng tượng được loan báo: “Tại sao các bà đi
tìm Đấng đang sống ở nơi những kẻ chết? Người không còn ở đây, Người đã sống
lại”. Đức Giêsu không còn thuộc về thế giới kẻ chết; Người thuộc về một thế giới
mới, thế giới sự sống. Đấng mà các bà tìm kiếm giữa những kẻ chết là “Đấng đang
sống” (danh hiệu nói về Thiên Chúa trong Cựu Ước), là chính nguồn mạch sự
sống.
Page 601 of 793
Các thiên sứ mời các bà hãy “nhớ lại” các lời lẽ Đức Giêsu đã nói với họ khi Người
còn ở Galilê: “Con Người phải chịu nộp vào tay những kẻ tội lỗi, phải chịu đóng
đinh nhưng ngày thứ ba Người sẽ sống lại”.
H. Cousin giải thích: “Niềm tin vào Đức Kitô phục sinh không thể phát nguồn từ một
biên bản của cảnh sát điều tra: ngôi mộ trống rỗng, chẳng có vết chân nào... Vậy,
Người đã sống lại. Ngôi mộ ấy phải được soi sáng bằng một lời nói của Thiên Chúa
mới có ý nghĩa”. Nghe lời các thiên sứ nói, các bà nhớ lại những lời của Đức Giêsu và
tìm lại được sự hiện diện của Người: trong ngôi mộ trống rỗng, các bà nhận ra rằng tất
cả các lời tiên tri đều đã ứng nghiệm. Các bà nhìn bằng cặp mắt khác và các bà đã tin.
Các bà tin và tức khắc làm chứng đức tin của mình: các bà chạy về “thuật lại tất cả
những điều ấy cho 11 tông đồ và mọi người”.
2. Các môn đệ chậm tin.
- Là những người cuối cùng ở lại bên Đức Giêsu và những người đầu tiên biết Tin
Mừng Phục sinh, các bà đã trở thành tông đồ của các Tông đồ, những người đầu
tiên rao giảng Tin Mừng.
- Nhưng lời chứng của Maria Mađalena, của Gioan và Maria, mẹ Giacôbê, được
các phụ nữ khác đồng thanh xác nhận, lại chỉ được 11 tông đồ đón nhận với sự
hoài nghi khinh bạc: “Với họ những lời lẽ ấy dường như hoang đường”.
Để hết nghi ngờ, chính họ phải tìm lại được ký ức sống động về các lời Đức Giêsu
nói.
- Tuy thế Phêrô cũng chạy đến mồ. Ông nhận thấy ngay là tảng đá đã bị lăn ra
và “cúi xuống, ông chỉ thấy tấm khăn liệm”. Tất cả những điều ấy xác nhận lời các
phụ nữ nói, nhưng ông chỉ thấy ngạc nhiên và lạ lùng: “Ông trở về, kinh ngạc về
những gì đã xảy ra”.
H. Cousin kết luận: “Vị tông đồ đi đến mồ để kiểm tra lời kể của các phụ nữ. Ông
thấy ngôi mộ trống..., và ông ngạc nhiên. Sự không hiểu này chẳng có liên quan gì
đến niềm tin... Phêrô không nhớ lại lời Đức Giêsu đã nói và chẳng có cuộc hiện ra
nào đến bổ khuyết sự quên lãng ấy để giải nghĩa ngôi mộ trống... Tuy nhiên, Phêrô
đã có một sáng kiến, tuy chưa hoàn hảo, và Đấng Phục sinh đã mau chóng hoàn tất
bằng cách tỏ mình ra cho ông (câu 34). Do đó, ta thấy được vai trò đặc biệt của vị
Page 602 of 793
Tông đồ này trong nội bộ nhóm các môn đệ (cf. 22,32) cũng như bên ngoài
nhóm” (cf 5,10; Cv 2,14) (Sđd, trg 326-327).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
Đài tưởng niệm thực sự của Đức Giêsu (Roland Meynet, trong “Tin Mừng theo
thánh Luc. Phân tích tu từ”, quyền 2, trg 235).
Nơi Đức Giêsu, còn lại gì, nếu không chỉ là thi hài và nấm mồ của Người? Các phụ
nữ bám víu vào đó một cách tuyệt vọng, theo như Lề luật cho phép. Từ nay đó còn
là mối liên hệ duy nhất nối kết họ với Thầy và Chúa của họ. Các bà, dù đem hết tài
sản phục vụ Người khi Người còn sống, sẽ tiếp tục trong khoảnh khắc thời gian ít
ỏi còn lại để chăm sóc thi thể Người. Rồi họ chỉ còn có thể đến mộ mà tưởng nhớ
đến Người. Nhưng hai người y phục sáng láng đã chỉ họ một nơi khác của ký ức,
nơi các bà sẽ gặp Người, vì đài tưởng niệm mồ mả đã trống rỗng. Đừng tìm Người
ở đây, nhưng hãy tìm trong Lời Người. Chắc chắn các bà làm sao quên được cái
chết của Đức Giêsu và việc chôn táng Người trong mồ, nhưng các bà sẽ nhớ lại
ngay từ ban đầu tại Galilê Người đã loan báo rằng ngày thứ ba sẽ sống lại từ trong
kẻ chết. Đài tưởng niệm thực sự của Người không phải là nơi thân xác đã chết của
Đức Giêsu an nghỉ, nhưng là ở trong ký ức sống động của các bà về những lời loan
báo cuộc khải hoàn của sự sống qua cái chết và nấm mồ của Người...
Trả lời cho cái chết và nấm mồ chỉ có thái độ câm lặng của tuyệt vọng. Trái lại,
nhớ lại những lời ban sự sống sẽ phát sinh những lời loan báo vui tươi về sự sống
lại. Lời các phụ nữ nói với các tông đồ là kết quả của một truyền thống lâu dài. Đó
chẳng là gì khác hơn những điều Đức Giêsu đã nói rất nhiều lần khi còn ở với các
môn đệ. Lời của Đức Giêsu thực ra cũng chỉ là lặp lại điều các tiên tri đã loan báo
từ lâu và các ngài vừa đích thân nhắc lại khi mặc y phục sáng láng như tia chớp.
Đó là những lời xa xưa nhưng lại trở nên mới mẻ vì được loan báo lúc này, mới mẻ
trước hết vì đã được ứng nghiệm trong ngày hôm nay, và sau cùng mới mẻ vì
những lời ấy là khởi điểm cho một cuộc công bố mới.
Ngày thứ nhất trong tuần, các phụ nữ đem thuốc thơm đến mộ. Giây lát sau, các bà
đem lời sự sống đến cho 11 tông đồ và các môn đệ khác. Các bà bỏ thân xác đã
Page 603 of 793
chết của Đức Giêsu vì thân thể sống động của cộng đoàn các môn đệ. Với các bà,
Giáo Hội đã trở nên thân thể Đức Kitô, khuôn mặt của sự hiện diện hữu hình của
Người. Tuy nhiên, với điều kiện là lời Người phải sống động trong Giáo Hội cũng
như đã được hoàn tất nơi Người. Với điều kiện là các môn đệ tin tưởng và đừng
rao giảng sự Phục sinh như bài học thuộc lòng.
LỄ PHỤC SINH
NGÔI MỘ MỞ TUNG VÀ TRỐNG RỖNG
`(Ga 20,1-9)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Người đang sống …
Thật nghịch lý, Tin Mừng ngày Lễ Phục sinh chỉ dừng lại ở chỗ khám phá ra ngôi mộ
mở tung và trống rỗng mà không dẫn ta đi đến cùng câu chuyện, cho đến khi gặp
Maria Madalêna cùng với Đấng Phục sinh và lời loan báo cho các môn đệ: “Tôi đã
thấy Đức Chúa, và đây là lời Người nói với tôi” (câu 28). Dường như phụng vụ hôm
nay muốn mời ta đi lại hành trình đức tin theo gót những chứng nhân đầu tiên.
Trong đoạn Tin Mừng ta đọc sáng nay, tác giả rõ ràng đã sắp xếp một quá trình “tiệm
tiến gây ấn tượng”.
- Trước tiên đó là những “di chuyển” rất nhiều và rất nhanh: động từ “chạy” được
lặp lại ba lần chỉ trong một câu. Sau khi khám phá ra ngôi mộ mở tung, Maria
Madalêna chạy đi “tìm Simon-Phêrô và môn đệ kia”. Simon-Phêrô và môn đệ kia
chạy đến mồ, môn đệ kia tới trước. Các cuộc chạy nối tiếp nhau để tìm ra một câu
trả lời đầu tiên cho câu hỏi không thể hiểu nổi về ngôi mộ mở tung và trống rỗng.
- Kế đó là những “dấu chỉ” ngày càng rõ nét (với những động từ “nhìn”, “thấy”),
và “lời giải thích”về các dấu chỉ do chính các tác nhân đưa ra.
* Maria Madalêna “thấy” phiến đá lấp cửa mộ “được cất đi” và kết luận rằng thi
thể của Thầy mình cũng đã “bị lấy đi”.
* Môn đệ kia tới trước. Tuy nhiên ông không vào mộ trước Phêrô, “cúi xuống, ông
Page 604 of 793
thấy tấm khăn liệm còn đó”.
* Còn Simon-Phêrô, sau khi đã vào trong mộ, “ông nhìn tấm khăn liệm nằm đó,
tấm vải phủ đầu, không ở cùng chỗ với khăn liệm, nhưng cuộn lại và để riêng ra”.
Khác với Tin Mừng của Luca (24,12) gợi lên ở đây sự “kinh ngạc” của Phêrô,
thánh Gioan không đi xa hơn những gì nhận thấy. Mãi sau này, khi đã gặp gỡ Đấng
Phục sinh và đã nhận tràn đầy Thánh Thần, Phêrô mới hiểu tại sao ngôi mộ lại
trống và tâm hồn ông mới mở ra để hiểu lời Thánh Kinh. Tin Mừng thứ tư nói
rõ: “Thật vậy, cho đến lúc ấy các môn đệ vẫn chưa tin rằng theo Thánh Kinh Đức
Giêsu phải phục sinh từ trong kẻ chết”.
* Riêng người môn đệ kia, sau đó cũng vào mộ, ông nói rằng ngay lần cảm nghiệm
phục sinh đầu tiên đó “ông đã thấy và ông đã tin”.
2. ... và ông đã tin”.
Dưới mắt Giáo Hội, Phêrô vào trước và đương nhiên trở thành chứng nhân thứ
nhất. Trái lại, “Môn đệ kia” được trình bày ở đây như mẫu mực của người môn đệ,
người môn đệ tuyệt hảo. “Người môn đệ được Đức Giêsu yêu mến”, người trong
bữa Tiệc ly đã “tựa đầu vào lòng Đức Giêsu”, với trực giác của tâm hồn, đã nhìn
thấy trong cõi rỗng không của ngôi mộ, vị trí của tấm vải liệm – xếp đặt gọn gàng
chứ không bừa bãi – biết bao dấu chỉ về một Thực Tại khác, chỉ có đức tin mới
cảm nhận được:“Ông đã thấy và ông đã tin”. Theo ông, chẳng có ai “lấy đi” thi
thể của Đức Giêsu như Maria Madalêna đã loan báo: Kẻ cắp nếu đã lấy trộm xác
Thầy làm sao có thời giờ cởi bỏ vải liệm rồi cẩn thận xếp đặt gọn gàng đến thế?
Theo ông, sự chết đã hoàn toàn bị sự sống tước đoạt hết sức mạnh. Trong ông đã
hình thành một “chuyển biến từ “thấy” đến hoàn toàn tin vào Đức Giêsu phục
sinh. Khăn liệm được xếp đặt ngay ngắn đã chứng tỏ rằng thi thể Đức Giêsu không
hề bị lấy cắp, nhưng chính Đức Giêsu đã đi ra, để lại khăn liệm gọn gàng thứ tự
tại nơi Người đã được liệm. Khác với Lazarô đi ra vẫn quấn khăn liệm, Đức Giêsu
chẳng cần y phục vì Người giã từ thế giới loài người”(A. Marchadour, “Tin Mừng
thánh Gioan”, Centurion, trg 244).
Là một trong những chứng nhân đầu tiên đã “thấy” Đức Giêsu phục sinh, người
môn đệ kia đồng thời là mẫu mực cho những ai tin theo lời chứng của ông: “tin dù
Page 605 of 793
không thấy” (Ga 20-29, Tin Mừng Chúa nhật tới).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Khi sinh ra trong đức tin, Phêrô và Gioan mời ta theo các ngài: “Cử hành” (tạp
chí của Trung tâm Quốc gia về Mục vụ và phụng vụ) số 237, trg 41-42).
Các động từ chỉ sự di chuyển tràn ngập trình thuật: ra đi, chạy, vào. Những động từ
ấy nói lên các giai đoạn trong hành trình của các môn đệ đồng thời kéo theo hành
trình của độc giả. Hành trình này không kết thúc ở đoạn cuối của một giai thoại.
Các cuộc hiện ra với Maria Mađalêna, với các môn đệ, với Tôma, vẫn còn biết bao
chặng đường thiết yếu để đi đến cùng: “Tin dù không thấy” và tin nhờ vào quyển
sách của các chứng nhân (Ga 20,29-31).
Trong chặng đầu tiên, ta đuổi theo một câu trả lời đầu tiên. Bí hiểm ngay ở khởi
điểm: “Chúng tôi không biết họ đã đặt Đức Chúa ở đâu”. Cần một cuộc điều tra.
Một loạt động từ thứ hai điểm nhịp theo tiến trình: nhìn, thấy. Ta đi từ ghi nhận này
đến ghi nhận khác. Ghi nhận đầu tiên là của Maria Mađalêna: tảng đá được cất đi,
thi thể bị lấy đi. Ghi nhận thứ hai là của các môn đệ: vài liệm xếp gọn gàng. Ghi
nhận thứ ba nhưng liệu có trùng với hai ghi nhận trên không? Người môn đệ Đức
Giêsu yêu quý “đã thấy và đã tin”.
Ánh sáng đức tin phát xuất từ Kinh Thánh và Lời Đức Giêsu. Nhưng ngôi mộ mở
tung, đầy những dấu chỉ của một thi thể người chết nhưng biến mất, bước đầu cho
phép ta có cảm tưởng rằng Đức Chúa đang sống ở nơi khác. Hai con người đang
sinh ra trong đức tin, mỗi người cất bước theo con đường riêng, dắt dìu nhau. Họ
mời ta hãy bước theo họ.
2. Tại ngôi mộ để ngỏ (G. Boucher trong “Thiên đường tại thế” (Kerampir, 29820
Bohars).
Buổi sáng hôm ấy một phụ nữ, Maria Madalena đến viếng mộ Đức Giêsu. Nhưng,
sững sờ: cửa mộ để ngỏ, mở tung ra. Ai đã lăn tảng đá lấp cửa mộ ra rồi.
Thoạt nhìn ngôi mộ mở tung gợi lên một trò lừa đảo, gian lận, một trò bỡn cợn đê
tiện, hoặc một sự tục hóa không chấp nhận được.
Phải, phản ứng thế nào trước một xì căng đan như thế? Trước hết Maria Madalena tham
Page 606 of 793
vấn các môn đệ. Bà chạy đến với Phêrô. Tức tốc Phêrô và Gioan thoát ra khỏi tính e dè,
khỏi sự im lặng sợ sệt. Ông rời bỏ nơi ẩn náu. Ông chạy đến xem và ghi nhận tại chỗ.
Thật là một sự báng bổ, ghi nhận đầu tiên là thế.
Phêrô và Gioan cùng chạy. Họ chạy đến ngôi mộ mở ngỏ. Họ phải đối diện với
một biến cố quan trọng. Và Gioan đã thấy. Ông đã thấy và đã tin.
Gioan thấy. Mà thấy gì? Chẳng thấy gì cả! Có gì đâu mà thấy. Vậy mà điều ông
thấy đã khiến ông tin.
Ta hãy cùng Gioan cúi xuống. Ta thấy gì? Một lổ hổng đen ngòm, đầy màu trắng.
Một sự trống rỗng mênh mông chứa đầy sự sống. Những vật trang hoàng cho lễ tang
đã biến thành y phục sáng láng. Một sự vắng mặt la lên sự có mặt. Một sự im lặng
chết chóc hùng hồn hơn tất cả những bài diễn văn. Một bức tường chỉ thấy được phần
bị khoét lổ. Một kết thúc tất cả mang vóc dáng sự khởi đầu. Một cái chết nối kết với
một sinh thành. Một mầu nhiệm mà ta khám phá ra bí quyết.
Ai đã sáng chế ra từ ngữ ngôi mộ trống rỗng? Ngôi mộ đâu có trống rỗng. Bằng
chứng là Gioan thấy được trong mộ chân dung đích thực của Đức Giêsu, bạn ông.
Ngôi mộ đâu có trống rỗng. Đâu có hoang vu. Đâu có câm nín. Đâu có bay mùi
chết chóc. Ngôi mộ nói. Nó sẽ nói. Hôm nay nó vẫn còn nói với ta. Ta sẽ bỡ ngỡ.
Vì sự vắng mặt ấy, tuy to lớn như một nấm mồ, lại là một sự hiện diện, vĩ đại như
một phép lạ.
Dưới ánh mắt của não trạng hiện đại đã ăn sâu vào mỗi người, chết là chấm dứt tất cả.
Là dấu chấm hết. Sau đó chẳng còn gì. Chẳng còn gì ngoài đêm đen. Chẳng còn gì
ngoài sự trống rỗng và hư vô. Cái chết khép lại tất cả. Cái chết giam kín ta.
Nhưng này đây cái chết mở ra. Ngôi mộ của Người mở tung. Mở ra một mầu nhiệm
lớn lao. Một mầu nhiệm loan báo sự sống. Có tên là chỗi dậy. Phục sinh.
Ngôi mộ mở tung lòng trí và tâm can ta. Ký ức ta lấy được sự sống và hồi sinh. Ta
mở lòng ra cho đức tin. Sau cùng ta hiểu rằng khi vượt qua bức tường sự chết, khi
nâng tảng đá cửa mộ lên, Đức Giêsu hoàn thành cuộc phục sinh đã báo trước.
CHÚA NHẬT II PHỤC SINH
Page 607 of 793
TỪ NHẬN BIẾT ĐẾN RAO GIẢNG TIN MỪNG
(Ga 20,19-31)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ Chúa nhật...
Chúng ta đang ở vào thời điểm sau cái chết của Đức Giêsu, vào chiều ngày thứ
nhất của một tuần lễ, ngày tụ họp của các Kitô hữu đầu tiên, thời gian ưu tiên cho
sự hiện diện của Chúa Phục sinh giữa cộng đồng mà Người triệu tập để chia sẻ cho
họ Lời và Bánh và sai họ vào thế giới.
Trong trình thuật này, chúng ta gặp ba thời điểm đặc biệt của tiến trình Vượt qua:
1- Đấng phục sinh chủ động đến. 2- Nhận ra Đức Giêsu đang sống sau khi biết rõ
Người đã chết. 3- Tiếp nhận sứ mệnh của Đấng Phục sinh.
1/ Đấng Phục sinh chủ động đến.
Các môn đệ tụ họp trong một căn phòng đóng kín cửa. Họ sợ người Do Thái, đúng
hơn, sợ các vị chức sắc trong giáo quyền Giêrusalem. Với chi tiết này, có lẽ tác giả
muốn các độc giả Tin Mừng của mình liên tưởng đến các cuộc bách hại mà tới lúc
này đã lan rộng. Bị trục xuất khỏi hội đường vì dám tin nhận Chúa Giêsu là Đức
Kitô (người mù bẩm sinh bị đuổi khỏi hội đường: Ga 9,34). Họ như dần dần được
chỉ dẫn để tụ họp ở một nơi riêng tránh sự dòm ngó của những kẻ bách hại họ.
Họ tụ tập. Đức Giêsu đến trước mặt họ. Lời đầu tiên Người nói là lời cầu chúc bình
an: Bình an cho anh em (Shalom). Không chỉ là lời chào xã giao, nhưng là một xác
nhận ân huệ phát sinh: vui mừng, bình an.
2/ Nhận ra Đức Giêsu đang sống sau khi biết rõ Người đã chết.
Đức Giêsu chỉ cho họ thấy tay và cạnh sườn Người (liên tưởng tới lưỡi giáo đâm:
Ga 19,34). Alain Marchadour chú giải rằng: “Dù thuật lại những lần hiện ra lạ
lùng của Đức Giêsu, thì những vết đinh đóng và cạnh sườn bị đâm thủng chứng tỏ
rằng thánh sử không muốn độc giả lầm tưởng đó là bóng ma, nghĩa là, một ai khác
chứ không phải Đấng chịu đóng đinh. Đúng ra, sự hiện diện thể lý thông thường
đã chấm dứt, nhưng Đấng đang hiện diện trước mặt họ đây, chính là Đức Giêsu họ
biết và yêu mến, từ nay, đã thăng hoa bởi sự phục sinh. Không sợ hãi nữa, các
tông đồ trở nên vui mừng”(“L'Evangile de Jean, Centurion”, trg 246).
Page 608 of 793
3/ Tiếp nhận sứ mệnh Đấng Phục sinh trao.
Đấng Phục sinh hiện đến, không phải chỉ là một chuyến ngao du, nhưng còn để
trao một sứ mệnh. Sai họ đi với sức mạnh của Chúa Thánh Thần. Để đem Tin
Mừng Ơn Tha Thứ của Thiên Chúa đến cho mọi người.
2. … đến Chúa nhật sau.
Lần Chúa đến chiều Chúa nhật trước, Tôma đi vắng. Nhờ đó mà có bản tường
thuật thú vị Chúa nhật này. Điển hình của sự cứng lòng tin, Tôma không đón nhận
điều mà các anh em kể lại; chắc gì đã là Đức Giêsu phục sinh! Ông chủ trương:
phải thấy tận mắt, sờ tận tay mới đáng tin. Thế là Đức Giêsu lại đến. Cùng một
cung cách tường thuật. Đức Giêsu đến khi các cửa cài chặt. Người lặp lại lời chào
phục sinh: “Bình an cho anh em”. Người lại chỉ cho các ông thấy tay và cạnh
sườn. Với Tôma, Người nhấn mạnh đến sự liên tục và đồng nhất giữa Đấng chịu
đóng đinh và Đấng đang vinh hiển: “Xỏ ngón tay vào đây và nhìn cho kỹ bày tay
Thầy. Hãy thọc bàn tay vào cạnh sườn Thầy mà coi”. Gerard Bessière tự
hỏi: “Đến như thế thì vị Tông đồ cứng lòng còn biết làm gì bây giờ! Người ta đã
tranh luận nhiều. Các bức họa thường trình bày Tôma chỉ giơ tay hướng về các vết
thương nơi tay hoặc cạnh sườn Chúa. Điều quan trọng là lời: “Thôi! Đừng cứng
lòng nữa, hãy tin”.” (“Dieu si proche”, DDB, trg 53-54).
Thế là Tôma tuyên xưng lòng tin. Một cách tuyên xưng đức tin độc đáo của Tân
Ước. Một tuyên xưng mà chúng ta nghe vang vọng nơi các kinh Tin Kính của các
cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi. Chúng ta cũng tuyên xưng như thế mà. Các định tín
sau này cũng không vượt qua lời tuyên xưng ấy: “Lạy Chúa tôi, lạy Chúa Trời
tôi”.
Quang cảnh kết thúc bằng một mối phúc! “Vì con đã thấy Thầy nên con tin. Phúc
thay kẻ đã không thấy mà tin”. Mối phúc sau cùng của Tin Mừng đấy. Mối phúc của
người tín hữu. A. Marchadour ghi tiếp:“Đó là kết luận của toàn bộ Tin Mừng, một
điệp khúc của luận đề quan trọng trong Do Thái giáo: giữa thấy và tin, hình ảnh và
lời thoại, hiện tượng và ngôn từ. Vế thứ hai trong các cặp luận đề vừa nêu làm nên
điều kiện bình thường và lý tưởng của lòng tin. Ngay cả kẻ đã thấy thì cũng còn phải
vượt qua những gì mình thấy để mà tin. Ngôi Lời, từ khi trở nên xác phàm, đã để
Page 609 of 793
cho các môn đệ thấy xác thể, phần nhân loại. Nhưng họ phải “thấy Thiên Chúa tỏ
hiện trong vinh quang”. Là những kẻ thừa hưởng Tin Mừng, chúng ta thật diễm
phúc. Chúng ta không thấy. Chúng ta chỉ nhờ vào chứng từ của các Tông đồ mà gắn
kết với Đức Kitô, trở thành tín hữu”. (Sđd, trg 248).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Tôma, một vị tiền hô (“Célébrer”, tạp chí của Trung tâm Quốc gia về mục vụ phụng vụ,
số 2348, trg 18).
Nhân vật có tên Tôma và sự cứng lòng tin của ông vẫn luôn gây chú ý. Cần cả một
bài giảng mới đề cập đủ về nhân vật này. Xin gợi lại điều mà thánh Gioan nói về
ông: nhiệt thành vô lối (11,16), hoang mang (14,5). Bản tính thế nào thì phản ứng
như vậy, nên trong trường hợp này, cũng dễ thông cảm với ông. Ông là loại người
muốn đi tới cùng nhưng lại không đặt tin tưởng vào một ai.
Đức Giêsu chấp nhận vào cuộc (chỉ cho ông các vết thương) và đã khơi gợi nơi
ông cửa ngỏ của lòng tin: đó là lòng cậy trông sâu thẳm nơi ân huệ nhưng không.
Và Tôma đang trên con đường biến đổi : từ lòng tin và những lần đón Chúa xuất
hiện đến niềm tin của Giáo Hội khuất dạng Đấng Phục sinh. Tại sao lại không nhận
ra điều này: Tôma không phải một kẻ cản trở lòng tin, mà là vị tiền hô của lòng tin
như Gioan Baotixita? Theo thánh Gioan, kẻ sau hết tin vào Đấng Phục sinh hiện
diện lại là kẻ trước tiên không còn cần thấy và chạm đến Chúa để được kêu
lên “Lạy Chúa tôi, lạy Chúa Trời tôi”. Ngài dám đặt ra câu hỏi làm cớ cho chúng
ta nhận được câu trả lời cứu độ của Đức Giêsu Kitô.
2. Phúc cho những ai đã không thấy mà tin (L. Sintas, trong “Lời Chúa để suy
niệm và dọn giảng. Năm A”, Médiaspaul, trg 51).
“Phúc cho những ai đã không thấy mà tin”. Cần nhấn mạnh tới lời Đức Giêsu nói
đây. Những lời ấy hé cho thấy sự ưu tư của Đức Giêsu, của các môn đệ ghi chép
Tin Mừng. Sự ưu tư của những ai không gặp Chúa khi Người đến trần gian. Họ
Page 610 of 793
hiểu ra rằng: tình cảnh của họ không cam go hơn tình cảnh các Tông đồ, những
chứng nhân tiên khởi. Nói những lời ấy, Đức Giêsu nghĩ tới chúng ta, 20 thế kỷ
sau các Tông đồ, chúng ta cũng nhận được cùng một ánh sáng rọi chiếu như các
ngài. Nếu chỉ quan tâm tới những gì mắt thấy, có lẽ các Tông đồ diễm phúc hơn
chúng ta, nhưng nếu xác tín rằng Đức Tin là một ân huệ của Thiên Chúa, thì chúng
ta cũng được xếp vào cùng hàng ngũ với các Tông đồ là những kẻ cũng phải có
cùng một xác tín. Cùng với các vị đặt nền móng cho Giáo Hội, chúng ta dâng lên
Chúa lời cảm tạ vì ân huệ đã nhận được. Năng lực chúng ta có cũng sẽ tương xứng
như thế. Đến lượt mình, chúng ta cũng có thể là những người đặt nền móng cho
các Giáo Hội đang được thành lập vào lúc khởi đầu của thiên niên kỷ mới này.
Giáo Hội thuộc mọi thời đều qui tụ trong ân huệ duy nhất của Chúa, trong niềm vui
duy nhất của Chúa. Như Tôma, sự chậm tin của chúng ta sẽ giúp chúng ta cảm
thông và hiểu biết sâu xa đối với những tất cả những ai chưa được đón nhận ân huệ
đó.
CHÚA NHẬT III PHỤC SINH
ĐỨC GIÊSU PHỤC SINH VẪN HIỆN DIỆN
TRONG HỘI THÁNH CỦA NGƯỜI.
(Ga 21,1-14)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Tảng sáng, Đức Giêsu đã có mặt trên bờ biển hồ.
Các câu 30-31: “Còn nhiều phép lạ...” kết thúc bài Tin Mừng Chúa nhật trước
hiển nhiên là đoạn kết của Tin Mừng thánh Gioan. Bởi vậy, nhiều nhà chuyên môn
coi đoạn 21 như một phụ lục được thêm vào sau.
Alain Marchadour nhanh chóng quả quyết: “Đoạn phụ lục này không phải chỉ là
một “lời bạt”, nhưng là một nối tiếp có tính Giáo Hội học cho một Tin Mừng nặng
tính Kitô học. Giữa Tin Mừng tập trung vào Đức Kitô coi như kết thúc sau đoạn 20
và phụ lục là đoạn 21 không có mâu thuẫn mà chỉ là sự chuyển hướng nhắm vào
Page 611 of 793
Giáo Hội (I. Zumstein). Những trung gian cần thiết để Đấng Mạc Khải tiếp tục
công trình đều được trưng diễn: bữa ăn tạ ơn trong đó sự hiện diện của Người
được tiếp tục, nhiệm vụ mục tử của Phêrô và các đấng kế vị, nhiệm vụ của người
môn đệ được Chúa yêu và Giáo Hội của Ngài” (“L'Evangile de Jean”, Centurion,
trg 253).
Một lần nữa, chúng ta lại thấy 3 giai đoạn của tiến trình Phục sinh:
- sáng kiến của Đấng Phục sinh
- nhận ra Đức Giêsu đang sống sau khi biết Người đã chết
- sứ mệnh Đấng Phục sinh trao cho Phêrô
a/ Khung cảnh diễn ra trên bờ hồ Tibêriát, nơi họ gặp Đức Giêsu Nadarét. Simon
Phêrô và 6 anh em khác: Tôma, Nathanael quê Cana xứ Galilêa, hai con ông
Zêbêđê và hai môn đệ nữa đang dưới thuyền đánh cá. Nhưng không được gì
hết: “Nhưng suốt đêm ấy, họ không bắt được gì.” (so sánh với bản tường thuật
khởi đầu sứ vụ tại Galilê của Luca 5,1-11).
b/ Tảng sáng, Đức Giêsu phục sinh hiện đến trên bờ hồ. Các môn đệ không nhận ra
Người. A. Marchadour chú giải rằng: “Họ không nhận ra Người. Sự Phục sinh đã
tạo một biến đổi nào đó nơi Đức Giêsu. Vì sự biến đổi đó nên các bản tường thuật
cũng có những chi tiết khác biệt. Ở đây, cả sự hiện diện thể lý, cả giọng nói cũng
không làm cho các môn đệ nhận ra, trừ người môn đệ được Chúa yêu.” (Sđd, trg
256).
Khi Đức Giêsu hỏi: “Các con bắt được con cá nào không?” (Hãy nghĩ tới câu Chúa
hỏi các môn đệ trên đường đi Emmaus: các bạn nói chuyện gì mà rầu rĩ thế?) họ thú
thật: vất vả thâu đêm mà chẳng được gì, nhưng, vâng lời Người, “họ thả lưới”.
c/ Sau đó, mẻ cá lạ lùng được trình bày như một biểu trưng cho sứ mệnh tông đồ
của cộng đoàn. Các tông đồ, tự sức mình, không thể thành công trong sứ mệnh,
nhưng, dựa vào lời Đấng Phục sinh, họ bắt tay vào việc, và ngoài sự mong đợi, họ
tập hợp được muôn người khắp nơi (bội thu: 153 con cá, gợi nhớ ở tiệc cưới Cana
nơi Ga 2; bánh hóa nhiều Ga 6). Lại còn hình ảnh hợp nhất (thánh sử đã muốn
tượng trưng bằng chi tiết: lưới không bị rách, theo ngữ nghĩa Hy Lạp, không bị
phân ly, không có chia rẽ).
Page 612 of 793
2. Chúa đó.
- Gioan, người môn đệ Chúa yêu (như nơi Ga 20,2-10: “ông thấy và ông tin”), đã
tỏ ra bén nhạy với dấu lạ. Và nhờ trực giác chiêm niệm này mà mắt các anh em
khác mở rộng để thấy Đấng Phục sinh hiện diện trên bờ hồ: “Chúa đó”. Thánh
Phêrô Chrysologue chú giải: “Kẻ được yêu thấy trước, vì con mắt tình yêu tinh
hơn, và kẻ được yêu cảm nhận bén nhạy hơn.”
- Lời của Gioan làm cho Phêrô tin tưởng, ông vội khoác áo vào và nhảy ùm xuống
(Thi vị thật. Phêrô đang ở trần. Xin nhớ đến Luca 5,8 : “Lạy Thầy, xin xa con ra,
con chỉ là tên thuyền chài”).
- Cái gì làm cho tâm trí Phêrô trì trệ vậy? Ông vẫn là người ban phát cho người
khác mà bây giờ phải nhờ người khác mách bảo? Vẫn thánh Phêrô Chrysologue
chú giải: “Đâu rồi lời tuyên xưng “Thầy là Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống”.
Hay tại ông đã chối Thầy khi nghe một đứa nữ tỳ tra vấn? Khi nghe bạn ông nói
“Thầy đó”, ông vơ lấy áo vì đang ở trần, nhảy xuống biển, như muốn rửa sạch các
vết tội nhơ chối Thầy 3 lần. Ông, người đứng đầu các Tông đồ, trở thành kẻ sám
hối đầu tiên.”
- Vào tới bờ, các môn đệ thấy bánh và cá đã nướng sẵn đó.
Trong bữa ăn mà Chúa đã chuẩn bị để đãi họ (“đến mà ăn”). Ánh sáng thâm nhập
tâm hồn: Không môn đệ nào còn hỏi Người Thầy là ai? Vì họ đều biết đó là Chúa!
A. Marchadour chú thích rằng: “Trong những bích họa cổ, bánh và cá biểu tượng
tiệc Thánh Thể. Như vậy, trình thuật này của thánh Gioan, muốn nhắc độc giả nhớ
rằng: cử hành Thánh Thể là sự nối dài và hiện thực hóa điều mà các chứng nhân
tiên khởi của biến cố Phục sinh tin nhận. Trong sứ vụ cũng như công việc đời
thường, các tín hữu cần nhớ: Chúa Giêsu vinh hiển đang chờ họ, đang chuẩn bị
cho họ bữa ăn nuôi sống họ và làm cho họ có sức mà gặp được Người.” (Sđd, trg
257).
3. Hãy chăn các chiên của Ta.
Toàn bộ trình thuật của Gioan khẩn khoản mời chúng ta hướng về Phêrô. Ở bờ hồ,
Phêrô được liệt kê trước hết trong danh sách các môn đệ. Ông là kẻ khởi xướng
chuyến ra biển, các anh em khac theo ông và xuống thuyền của ông; chính ông
Page 613 of 793
nhào xuống nước lội vào gặp Đấng mà Gioan vừa chỉ ra là Chúa; và rồi, chính ông
trở lại thuyền để kéo lưới vào tận bờ, đầy những cá lớn và trình mẻ cá cho Đức
Giêsu thấy.
Và bây giờ, trong câu chuyện có tính quyết định, Phêrô đóng vai trò chính yếu
nhất, khi Đấng phục sinh long trọng xác nhận sứ mệnh tông đồ đặc biệt của ông
cũng như những điều kiện cần thiết để chu toàn sứ mệnh ấy.
Ba lần hỏi: “Con có yêu mến Thầy Không? Con có yêu mến Thầy hơn những người
này không?”Những câu hỏi vừa gợi lại vừa sửa lỗi ba lần Phêrô đã chối Thầy (Ga
13,37 và 18,17.25.27). Đức Giêsu đón nhận một tội nhân sám hối.
Ba lần trao nhiệm vụ. Kẻ mới chối Người, Người lại trao một nhiệm vụ đặc biệt
trong Giáo Hội Người. Ba lần trao nhiệm vụ theo thói quen thời đó, Đức Giêsu đã
chính thức uỷ thác cho Phêrô nhiệm vụ chăm sóc đàn chiên.
Nhiệm vụ này, Phêrô đã chu toàn khi “theo” Thầy mình cho tới cái chết để làm
chứng. (Ga 13,36): tham dự vào sứ mệnh của Đức Giêsu, chính là tham dự vào mầu
nhiệm chết và sống lại của Người; và cũng chính là chấp nhận hiến dâng mạng sống
cho những anh em đã được Chúa trao phó như Đức Giêsu.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Đức Giêsu trên bờ biển Hồ (“Bible du Dimanche”, trg 582).
Đức Giêsu đã hứa với các Tông đồ: Người sẽ gặp các ông ở Galilê sau khi sống lại.
Người đang ở bờ biển Hồ (biểu tượng của vĩnh cửu), trong khi các môn đệ đang
vất vả trên mặt biển, trong thử thách, hiểm nguy. Các Tông đồ không nhận ra
Người ngay. Chỉ đức tin mới làm cho người ta nhận ra Người qua những dấu chỉ
Người tỏ bày.
Đức Chúa vinh hiển, Đấng từ xa kêu gọi và chỉ tỏ mình trong đức tin, lại cũng
chính là người phục vụ chuẩn bị bữa ăn và mời gọi chúng ta ngồi chia sẻ bữa ăn
ấy. Đức Kitô sai các Tông đồ đi chài lưới người ta. Mẻ chài này, Người điều khiển.
Người làm cho cá vào đầy lưới, biểu tượng Nước Trời (Mt.13,47). Người trao
nhiệm vụ chủ chăn cho Phêrô. Uy quyền này được trao cho một con người rất bình
thường (Simon con Giona), một con người mỏng giòn, đã chối bỏ Người và không
thể yêu Người sâu xa hơn ngoài sự gắn bó thuần tình cảm.
Page 614 of 793
Nhưng từ đây, Đức tin của Phêrô dựa trên Đức Giêsu chứ không dựa trên sức
mình: “Thầy biết”. Phêrô không đòi chia sẻ mọi tâm tư của Thầy, ông chỉ còn việc duy
nhất phải làm: theo Thầy.
Số phận của Phêrô cũng sẽ là số phận của các tín hữu: từ lòng tin nhiệt thành phác họa
lối đi, ông tiến tới đức tin chín chắn, dám để cho Chúa dẫn dắt cuộc đời cho tới chết,
tới tử đạo.
2. Người của bờ biển Hồ (G. Bessière, trong “Dieu si proche, Năm C”, DDB, trg
57-58).
Không ai nhận ra con người đứng trên bờ biển Hồ. Người môn đệ Đức Giêsu yêu
đã kêu lên: “Chúa đó!” Vào sáng phục sinh, ông là người đã đến mồ trước
tiên, “ông đã thấy và đã tin”: và trong ánh sáng của tình yêu, ông còn là người đầu
tiên nhận ra Đấng Phục sinh. Phêrô cũng là người có phản ứng rất đặc biệt: nhảy
ùm xuống nước mà lội vào với Chúa.
Bản tường thuật như quên những anh em khác để tập chú vào hai nhân vật này.
Mỗi người một vẻ. Người thì được Đức Giêsu quá yêu thương. Người thì là thủ
lãnh năng động của tập thể. Giáo Hội sơ khai cần nhận ra đặc điểm của hai khuôn
mặt vĩ đại này. Đó là hai cực sống động của những cộng đồng quan trọng tiên khởi,
hai trào lưu khác nhau của Kitô giáo thuở đầu. Cả hai vị đều tiếp nhận từ Đức
Giêsu vai trò đặc biệt của mình.
Còn một biểu tượng rất giàu ý nghĩa: người ta chèo thuyền, người ta thả lưới, đêm
dài vô tận, bình minh nhợt nhạt, mà thuyền cá nhẹ tênh. Phải nhìn ra Đấng Phục
sinh đang ở xa xa, phải biết đi tới tận cùng thế giới. Nghe Người chỉ mà quay lại
quăng lưới. Chỉ Người có thể dẫn ta vào những cuộc mạo hiểm khi nhắc cho ta
những đòi hỏi và hạnh phúc của cuộc mạo hiểm đó. Đời sống của Giáo Hội phải
luôn được “hiệu chỉnh” dưới ánh mắt của Đức Giêsu.
Lưới không rách. Cộng đồng Kitô giáo cũng vậy. Nhiều dị biệt. Nhưng là nơi
người ta nghe nhau, hiệp thông với nhau dù rất khác biệt.
Đức Giêsu luôn mời gọi. Người hiến tặng bánh và cá, như thời nuôi dân trong
hoang địa, như bữa tiệc chiều ly biệt. Chúng ta thoáng nhận ra hình ảnh bữa tiệc
ngày thế mạt mà Người muốn mời cả loài người. Chân trời này gợi nơi ta một mối
Page 615 of 793
quan tâm vô cùng sâu sắc.
Các Kitô hữu, thực hiện sứ mệnh mỗi người mỗi cách, nhưng phải tương hợp với ý
Đức Giêsu, nhận ra Người, nghe được tiếng Người khi thi hành sứ mệnh (.....).
Chính Người nuôi dưỡng và làm cộng đồng sống động: chúng ta nghĩ đến Bữa tiệc
Thánh Thể. Và như tại Emmaus, chúng ta nhận ra Đấng Phục Sinh nhờ cử chỉ khi
hiện diện, phục vụ và chia sẻ của Người.
CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH
“TA LÀ ĐẤNG CHĂN CHIÊN LÀNH”
Gioan 10, 27-30
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Đức Giêsu, Đấng chăn chiên lành.
Bản văn Chúa nhật này quá ngắn, cần đưa trở lại văn mạch tổng thể một chút. Vào
dịp lễ Lều, sau khi chữa một người mù bẩm sinh và anh ta bị trục xuất khỏi hội
đường, Đức Giêsu tỏ ra là một “Đấng chăn chiên đích thực”, “hiến tặng đời mình
cho đàn chiên.” (Ga 10,11)
Giờ đây, chúng ta trở lại lễ Cung Hiến, lễ kỷ niệm hằng năm ngày cung hiến đền thờ
và bàn thờ thời Giuđa Macabê. Đức Giêsu đi đi lại lại nơi hành lang Salômôn (nơi
mà sau khi Chúa về trời, các môn đệ thường tụ họp, Cv 5,12). Những người Do Thái
– từ ngữ chỉ chung các thù địch của Đức Giêsu, trong Tin Mừng Gioan – tụ tập
quanh Đức Giêsu (đúng ra là “vây quanh Người”, 10,22). Tin Mừng ghi:“Lúc đó là
mùa đông”: (Ga 10,22); nói thế, để từ thời tiết, chúng ta dễ nghĩ tới “sự băng
giá” của lòng người theo thánh Augustinô sẽ viết sau này. “Nếu ông là Đấng cứu
thế, hãy nói huỵch toẹt cho chúng tôi biết đi”.
Những người vây quanh không nắm rõ nội dung từ Cứu thế, nên Đức Giêsu không
trực tiếp trả lời câu hỏi, Người kêu gọi thính giả suy nghĩ về những công việc của
một vị Cứu thế, nhất là việc chữa người mù bẩm sinh mới đây. A. Marchadour giải
thích: “Các phép lạ được coi như những dấu chỉ, nhờ đó mà nhận ra Đấng Cứu
Page 616 of 793
thế.” Rồi, Người tiếp tục đề tài người chăn chiên, hình ảnh truyền thống của Đấng
cứu thế dòng dõi Đavít; ở đây, Người nhấn mạnh đến những con chiên mà Chúa
Cha trao phó cho Người.
2. Làm một với Chúa Cha.
Và bây giờ, một đề tài mới, cho tới lúc này, chưa đề cập tới lần nào: sự thân mật với
Chúa Cha: “Cha tôi và tôi, chúng tôi là một”. Một khẳng định xác lập cội nguồn sứ
mệnh của Đức Giêsu. Tình yêu của Chúa Cha, một tình yêu toàn bích bao bọc các con
chiên đến nỗi không ai có thể cướp được một con nào. “Cha tôi, Đấng đã ban chúng
cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha.”
Đối với người Do Thái, nói thế là quá quắt rồi. Phạm thượng! Ai lại dám xưng
mình là Cứu thế và lại còn thân mật quá thế với Thiên Chúa. Họ lượm đá để ném
Người. Họ nói: “Ông chỉ là phàm nhân mà lại tự cho mình là Thiên Chúa”.
Tác giả Tin Mừng kết thúc: “Nhưng Người đã thoát khỏi tay họ”. Tác giả như
muốn mời chúng ta đọc đoạn này dưới ánh sáng của cuộc tử nạn trên thập giá và sự
Phục sinh từ cõi chết. Với ánh sáng ấy, chúng ta sẽ khám phá ra Đức Giêsu, Con
Thiên Chúa, đã hoàn tất tới cùng sứ mệnh của mình bởi tình yêu đối với các con
chiên thế nào; trên con đường Sự Sống nào, Người muốn dẫn đưa những ai nghe
tiếng Người và đi theo Người; Mối tình hiệp thông yêu thương nào với Chúa Cha
mà Người muốn dẫn đưa chúng ta tham dự vào!
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Theo Đức Giêsu (G.Boucher, trong “Thiên đường tại thế” (Kerampir, 29820
Bohars, trg 38).
Lạy Chúa, chúng con không muốn mình bị đồng hóa với đàn súc vật. Con không
thích là một chú chiên chỉ biết đi theo người chăn chiên. Con cũng không muốn
kêu be be như con chiên. Con nói điều con nghĩ, đi nơi con thích. Con không muốn
bị dắt đi.
Ngày nay, chúng con nhấn mạnh đến sự thức tỉnh của lương tâm:mỗi người sẽ chọn
lấy hướng đi mà mình muốn. Mong sao có trong tay phương tiện thực hiện sự lựa
chọn của mình.
Page 617 of 793
Ngày nay, chúng con thích chịu trách nhiệm về số phận mình. Chúng con không
muốn trao tấm bảng trắng đời mình cho các nhà lãnh đạo hoặc những người chúng
con bầu ra để họ muốn làm gì thì làm. Ngược lại, họ phải trả lời cho chúng con về
những việc họ đã làm.
Nhưng, Chúa lại nói với con rằng: giữa con và Chúa là sự hiệp thông. Mong sao
Chúa nói lời soi sáng và hướng dẫn đời con. Chúa thuộc một bình diện hoàn toàn
khác.
Nghe Chúa và đi theo con đường Chúa đã vạch ra, con sẽ sống cuộc sống tốt đẹp và
trọn vẹn, cho tới nỗi cuộc sống ấy sẽ không ngừng lại khi sự hiện hữu trần thế chấm
dứt. Cuộc mạo hiểm mà Chúa dắt con đi sẽ dìm con vào sự sống vĩnh hằng.
Với Chúa, mọi sự sẽ đổi khác. Chúng con không còn nguy cơ sẽ bị huỷ diệt nữa.
Không ai tiêu diệt được chúng con. Không gì có thể xâm phạm đến chúng con.
Nghe lời Chúa và đi theo con đường Chúa thiết lập là chúng con lên đường với
Chúa. Con muốn nói: với Thiên chúa. Với Thiên Chúa của sự sống và của sự vĩnh
cửu. Với Thiên Chúa mà Chúa đã gọi là Cha.
2. Ngày thế giới cầu nguyện cho ơn gọi (Sứ điệp của Đức Gioan-Phaolô II).
Ngày nay, vẫn còn nhiều nguyên do cản ngăn thanh thiếu niên và các bạn trẻ sống
sự thực của tuổi đời mình trong sự gắn bó quảng đại với Đức Kitô. Biết bao bạn trẻ
đang đánh mất năng lực phát triển đích thực.
Vậy, nên mong đợi gì? Trong thâm tâm mỗi thế hệ luôn ẩn tàng một ước muốn tạo
lập một ý nghĩa cho đời mình. Trên hành trình cuộc sống, các bạn trẻ luôn tìm một
người biết thảo luận với họ những vấn đề làm họ bức xúc và đồng thời đề ra được
những giải pháp, những giá trị, những viễn cảnh đầu tư được sự dũng cảm đương
đầu với tương lai.
Điều người ta đòi hỏi hôm nay là: một Giáo Hội biết trả lời cho sự kỳ vọng của tuổi
trẻ. Đức Giêsu mong muốn thảo luận với họ qua thân thể Người là Giáo Hội. Người
muốn đề nghị với họ viễn cảnh của một chọn lựa có tính quyết định cuộc đời. Như
Người đã đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmaus, Giáo Hội ngày nay cũng
phải lên đường đồng hành với các bạn trẻ đầy ưu tư, bất mãn và mâu thuẫn, để loan
báo cho họ Tin Mừng kỳ diệu của Đức Kitô phục sinh.
Page 618 of 793
Điều người ta đang cần là một Giáo Hội cho các bạn trẻ, một Giáo Hội nói chuyện
được với tâm hồn họ, hâm nóng con tim họ bằng niềm vui của Tin Mừng, bằng sức
mạnh của Thánh Thể, một Giáo Hội biết đón tiếp và mời gọi những ai đang đi tìm
mục đích cuốn hút toàn bộ cuộc sống của họ; một Giáo Hội không sợ đòi hỏi nhiều
sau khi đã cho đi không ít; một Giáo Hội không sợ đòi hỏi nơi bạn trẻ sự nhọc mệt
của một cuộc mạo hiểm cao thượng và chân chính, cuộc mạo hiểm
bước “theo” Tin Mừng.
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH
GIỚI RĂN MỚI: “CÁC CON HÃY YÊU THƯƠNG NHAU
NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG CÁC CON”.
(Gioan 13, 31-35)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Tiếng hô thắng trận.
Nằm ở giữa việc Đức Giêsu rửa chân và diễn từ sau tiệc ly, trong đó, nhiều ý tưởng
lớn được Đức Giêsu đề cập đến, đoạn Tin Mừng này bắt đầu, ngay khi Giuđa vừa đi
khỏi, bằng tiếng hô thắng trận của Đức Giêsu: “Giờ đây, Con Người được tôn vinh,
và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người”. X. Léon-Dufour chú giải: “Từ lúc
này trở đi, Đức Giêsu thấy cái chết đã theo ngay sau Người, Người cảm thấy được
Thiên Chúa tôn vinh. Độc giả cũng phải sống viễn cảnh ấy và lắng nghe Đức Kitô
vinh quang lên tiếng.”
Tác giả đoạn chú giải vừa rồi viết tiếp: “ Từ “giờ đây” đánh dấu một thời điểm.
Nó diễn tả một xác tín thuở đầu. Phục sinh xác định một giai đoạn mới. Vượt qua
cái chết, “giờ đây”, Đức Giêsu bước vào một khúc rẽ nhiệm mầu, bỏ lại sau những
điều kiện bình thường của con người bị lệ thuộc vào thời gian, nghĩa là hiện tại chỉ
phát xuất từ một quá khứ và hướng tới một tương lai mờ mịt. Từ giờ trở đi, hiện tại
của Đức Giêsu là một hiện diện vĩnh cửu trong vinh quang Thiên Chúa.” (“Lecture
de l’Evangile selon saint Jean, quyển III, Seuil, trg 50-51)
Page 619 of 793
2. Từ “như” chỉ một cội nguồn.
Người ta thường trích lời Đức Giêsu: “Các con hãy thương yêu nhau”, nhưng lại
hay bỏ nửa sau“như Thầy đã yêu thương các con”. Và nhiều người coi
từ “như” này như một liên từ so sánh: các môn đệ được kêu gọi để bắt chước sự
xử thế của Thầy mình.
Nhưng, liên từ “như” này của bản văn Tin Mừng không chỉ biểu thị sự so sánh, mà
còn biểu thị nguồn gốc của tình yêu mà Đức Giêsu đòi hỏi nơi các môn đệ mình.
Có thể diễn dịch: “Các con hãy yêu thương nhau, theo như Thầy đã yêu thương
các con.”, hoặc ... “Các con hãy yêu thương nhau...vì Thầy đã yêu thương các con
để các con yêu thương nhau như Thầy”. Hoặc “Các con hãy thương yêu nhau
bằng tình yêu mà Thầy đã yêu thương các con.” X. Léon-Dufour chú giải: “Tình
yêu của Chúa Con đối với các môn đệ làm phát sinh lòng bác ái nơi các ông.
Chính tình yêu của Người lưu chuyển đến họ làm cho họ yêu thương anh em, và họ
được mến yêu. Tình yêu của Đức Giêsu triển nở nơi các tín hữu mang dấu ấn tình
yêu Chúa Cha”. (Sđd, trg 82-83).
3. Tính cách mới mẻ của giới luật yêu thương.
Yêu đồng loại. Cựu Ước đã biết đến đòi hỏi này. Các triết gia ngoại giáo trước Đức
Giêsu đã rao giảng tình yêu tha nhân, cả đến tình yêu đối với thù địch.
Thế thì, tính cách mới mẻ trong giới răn yêu thương huynh đệ của Đức Giêsu là gì?
Điều mới mẻ này chính là nơi bản chất của tình yêu huynh đệ mà các môn đệ Đức
Giêsu thể hiện: đó là tình yêu của chính Đức Giêsu thể hiện nơi họ. X. Léon-
Dufour kết luận: “Một kỷ nguyên mới đã khởi đầu. Qua các môn đệ của Chúa Con
mà tình yêu mạc khải từ nay hiện diện trong nhân loại... Tình yêu nhau giữa các
môn đệ sẽ tỏ bày cho mọi người, - nghĩa là cho cả những người lân cận chưa tin –
họ thuộc về Đức Kitô và nhờ Người mà nhân loại vượt qua cái chết để tới sự
sống.” (Sđd, trg 84-85).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Hãy làm cho giới luật yêu thương sáng lên (L. Sintas, trong “Parole de Dieu
Page 620 of 793
pour la méditation et l’homélie”, Médiaspaul, trg 57).
Từ nay, qua việc chăm sóc người bất hạnh, người nghèo, Giáo Hội và các cộng đoàn
tỏ bày tình thương của Thiên Chúa đối với con người và đồng thời tỏ bày ý hướng
cứu rỗi họ. Phải, Giáo Hội đã nhận lãnh sứ mệnh đem vào hiện hữu và lịch sử con
người một luật có khả năng làm sống động nhân loại bằng chính sự sống của Thiên
Chúa. Luật ấy là thế này: Hãy thương yêu nhau như Thầy đã yêu thương các con.
Thiên Chúa biết thời đại chúng ta đang kêu gào lớn tiếng một luật sống khác với luật
sống của máu lửa, sắt thép đang huỷ diệt khắp chốn. Hãy biết khiêm tốn để làm sáng
lên trong đời chúng ta, trong nhiệm vụ của chúng ta, trong gia đình, cơ quan, nơi vui
chơi giải trí, trong lãnh vực kinh tế, chính trị, một chút gì đó của giới luật yêu thương.
2. Tình yêu-bác ái, lời giảng đầu tiên của việc Phúc Âm hóa (F. Deleclos,
“Prends et mange chaque dimanche la parole”, Centurion-Duculot, trg 208-209).
Chỉ vương quyền bác ái mới có thể thay đổi thế giới, mới biến hận thù thành yêu
thương, chiến tranh thành hòa bình. Chỉ “hãy yêu thương nhau như Thầy đã
thương yêu các con” mới có thể tạo lập một mẫu người và xã hội huynh đệ. Bác ái
không thể định nghĩa được bằng ngôn từ cảm tính hay sùng mộ. Olivier Clément
viết: Bác ái “không phải là đường mà là muối”. Ngôn từ của bác ái “không phải là
bạc nhược, nhưng là tự chủ và dũng cảm”. Thế giới này nghĩ bác ái là điều khó và
thậm chí không thể thực hiện được. Bác ái đích thực không tránh né bạo lực, mà là
chuyển đổi nó thành sự phấn đấu trong cuộc sống, là tạo lập Công bình và Thẩm
Mỹ.
Tình yêu-bác ái là công trình của lòng tin, là dấu chỉ hữu hình và cần thiết để
chứng tỏ sự thuộc về Đức Kitô Phục sinh. Nó là lời giảng đầu tiên của việc Phúc
Âm hóa, là sự hiện diện trước tiên có thể cảm nhận được của Đức Kitô.
Nền văn minh tình yêu là một mầm cây được trồng nơi thửa đất gọi là Giáo Hội, là
đầu cầu dẫn vào vương quốc, với điều kiện là trước hết, các Kitô hữu phải tập và có
kinh nghiệm yêu thương nhau, rồi mới có thể yêu thương mọi người.
Tình yêu-bác ái là năng lực vô song làm cho con người và xã hội có được sức sống
mới. Cuộc viếng thăm một hội đường Do Thái ở Rôma của Đức Giáo Hoàng đã
nhắc nhở chúng ta điều này. Công cuộc giải phóng của Kitô giáo phải hoàn toàn
Page 621 of 793
được hướng dẫn bởi tính năng động của giới luật yêu thương vĩ đại này.
CHÚA NHẬT VI PHỤC SINH
“THẦY BAN CHO ANH EM SỰ BÌNH AN CỦA THẦY...
THẦY RA ĐI VÀ TRỞ LẠI VỚI ANH EM.”
(Gioan 14,23-29)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Loan báo một sự hiện diện khác.
Sách Bài đọc Chúa nhật này trích trong chương 14 của Tin Mừng thánh Gioan, một
đoạn xoay quanh chủ đề “ra đi”, chủ đề được diễn tả bởi những từ được lặp đi lặp
lại: “ra đi”, “đi”, “trở về”, “con đường”... Tin Mừng ám chỉ hành trình nào? Đức
Giêsu trở về với Chúa Cha. Rõ rồi. Nhưng, đây cũng còn là hành trình của các môn
đệ được Người hướng dẫn về với Cha.
- Với Đức Giêsu, sự ra đi của Người đã đến gần. Các môn đệ ưu phiền vì viễn
tượng này. Người nói với ho rằng Người đi, rồi trở lại với họ, để bắt đầu giữa họ
và trong họ một cách hiện diện khác, nhiệm mầu, chỉ dành cho những ai trung tín
với lời Người. Người không có ý đề cập đến sự trở lại với hình dạng thể lý, cũng
không phải sự trở lại huy hoàng ngày thế mạt; nhưng, ngay từ bây giờ, là sự hiệp
thông nghĩa thiết với Thiên Chúa trong mầu nhiệm Ba Ngôi “Ai yêu mến Thầy, thì
sẽ giữ lời Thầy, Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, chúng ta sẽ đến và ở lại với người
ấy”.
- Một thời kỳ đã kết thúc, thời kỳ người ta thấy được bằng mắt, nghe được bằng
tai. Với biến cố phục sinh, một thời kỳ mới bắt đầu, một cách thế khác cho liên hệ
giữa Người với các môn đệ. Thời kỳ của Chúa Thánh Linh mà “Cha sẽ sai đến
nhân danh Thầy”. Người sẽ dẫn các ông tới chỗ hiểu thấu đáo lời nói và cử chỉ của
Đức Giêsu.
X. Léon-Dufour giải thích rằng: “Tiếp theo thời kỳ mạc khải của Đức Giêsu
Nadarét, là thời kỳ của Đấng Bầu Chữa. Người tỏ lộ cùng một mạc khải, nhưng
Page 622 of 793
đầy đủ, trọn vẹn. Sứ vụ trần gian của Đức Giêsu kết thúc, nhưng đối với các môn
đệ, Chúa Thánh Linh còn rọi sáng những lời Đức Giêsu dạy rõ hơn khi các ông
nghe lúc trước.” (“Lecture de l'Evangile selon Jean”, Seuil, trg 129).
Hai từ ngữ chỉ chức vụ đã được uỷ thác cho Chúa Thánh Linh, Đấng Bầu Chữa: “dạy
dỗ”, “nhắc lại”.
* Người sẽ dạy dỗ họ tất cả những gì Đức Giêsu thừa lệnh Chúa Cha thông truyền cho
nhân loại. Như vậy, những gì mà các ngôn sứ loan báo sẽ thực hiện ngoài sự trông
đợi: “mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy bảo” (Is 54,13; xem thêm Giêrêmia
31,33ss).
* Người sẽ nhắc họ nhớ lại tất cả những gì Đức Giêsu đã nói với họ. Không phải
chỉ là ôn lại, nhưng theo cách nói của Kinh Thánh, là khám phá ra ý nghĩa những
lời nói và cử chỉ của Đức Giêsu dưới ánh sáng của biến cố phục sinh.
X. Léon-Dufour chú giải: “Khi nhắc các môn đệ nhớ lời của Đức Giêsu, Chúa
Thánh Linh không chỉ lặp lại giọng điệu của Thầy cho những trí nhớ quá tệ, nhưng
Ngài còn giải nghĩa dưới ánh sáng Phục sinh cho các ông nắm bắt được ý nghĩa mà,
cho tới lúc này, còn rất tối tăm đối với các ông... Nhiệm vụ giải thích của Chúa
Thánh Linh liên quan tới sứ điệp của Ngôi Con, nhằm làm cho cộng đoàn thành nơi
mạc khải luôn được tiếp tục và hiện thực một cách sáng tạo trong đời sống các tín
hữu. Như thế, lời Đức Giêsu luôn sống động qua thời gian “(Sđd, trg 132).
2. Ơn bình an.
Rồi để từ biệt những người thân của mình, và vào lúc sắp sửa vượt qua thung lũng
Cédron để tới Giếtsêmani, như báo trước lời đầu tiên của Đấng phục sinh, Đức
Giêsu ban bình an cho các các môn đệ.
Bình an, đối với người quen thuộc Thánh Kinh, không phải chỉ là sự vắng bóng bạo
hành, tĩnh lặng trong tâm hồn, mà chính là sức khỏe, sự thịnh vượng, hạnh phúc
sung mãn, ơn cứu độ. Và chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể ban bình an này. Vì
đó là phúc lộc cứu độ tuyệt vời nhất: “Lúc đó, sự công chính nở rộ và bình an lớn
lao tới khi mặt trăng khuất bóng” (TV 72,7).
Đức Giêsu, Đấng Chúa Cha sai đến, là Đấng trung gian của sự bình an này, nên
Người có thể gọi đó là sự bình an của mình: “Thầy ban bình an của Thầy cho anh
Page 623 of 793
em”.
Không phải là thứ bình an giả tạo mà nhiều lần các ngôn sứ đã cảnh báo và Đức
Giêsu đã từ chối đem xuống trên mặt đất, nhưng là bình an đích thực của Thiên
Chúa, mà để ban cho thế gian, Đức Giêsu đã hy sinh mạng sống.
Hiệu quả của ơn bình an này là: các môn đệ không còn xao xuyến nữa, dù trước
viễn tượng Đức Giêsu sẽ khuất dạng, hay trước nhiệm vụ đang chờ họ, chính họ sẽ
là những người đem Tin Mừng cứu độ vào giữa lòng thế giới.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một tạm biệt cho hôm nay (X. Léon-Dufour, trong “Lecture de l'Evangile
selon Jean, Seuil, trg 147-148).
Lời tạm biệt của Đức Giêsu không để đành tới ngày mai, nhưng là ngay hôm nay.
Người ta suy diễn từ sự hỗn độn trong cách dùng thì của động từ. (Ngôn ngữ tây
phương rõ rệt hơn). Có lúc Đức Giêsu nói trong thì hiện tại: “Thầy sẽ không để
anh em mồ côi, Thầy đến với anh em.” (14,28), nhưng chỉ một lúc sau đó, Người
lại nói ở thì tương lai: “Chúng ta sẽ đến và ở lại với người ấy” (14,23); và rồi,
Người lại dùng thì hiện tại: “Thầy ra đi và trở lại cùng anh em” (14,28). Đức
Giêsu đến làm đảo lộn thời gian chúng ta vẫn quen: Điều này có nghĩa là Đức
Giêsu đến từ một thế giới khác, nhưng cũng có nghĩa là Người làm chủ tiến trình
lịch sử: với kẻ tin, Đức Giêsu còn thực hiện những công trình lớn lao hơn những
điều Người đã thực hiện khi còn sống đời dương thế, và qua hành động này của
Đức Kitô, các môn đệ cảm nghiệm được sự hiện diện của Đức Giêsu. Đấng luôn ở
với họ.
Có thể suy diễn như thế về những người đã ra đi trước chúng ta không? Thánh
Têrêxa Hài Đồng Giêsu đã can đảm nêu lên: “Tôi muốn rời trời cao để đi gieo
hạnh phúc cho trái đất”. Đối với chị, những bậc “chân phước” không thể làm ngơ
trước thân phận con người còn tại thế. Người chết hiện diện trước mắt ta, một sự
hiện diện như chính sự có mặt của Đức Kitô. Dĩ nhiên, chúng ta không có ý đề cập
đến lời nói và chữ viết cầu cơ. Sự hiện diện này tương tự với sự hiện diện của
Thánh Linh do Chúa Con sai đến. Mầu nhiệm của sự hiệp thông sâu xa này chắc
chắn không được tỏ lộ rõ ràng; đó là mầu nhiệm mà thần học gọi là “các thánh
Page 624 of 793
cùng thông công”.
2. Chìm ngập trong Thánh Linh – Đấng Bầu chữa (Henri Denis, trong “100 từ
ngữ diễn tả đức tin”, DDB, trg 161-162).
Đấng Bầu chữa, đó là từ dịch từ tiếng Hy Lạp, lúc đầu có nghĩa tố tụng là trạng sư,
người bênh vực, trợ giúp. Rồi nghĩa rộng là Đấng an ủi, chuyển cầu. Điều hơi lạ là
lúc đầu, chữ này dùng chỉ Đức Kitô (Trong thư thứ nhất của thánh Gioan
2,1) “Nếu có ai phạm tội, chúng ta có Đấng Bầu Chữa trước mặt Chúa Cha: đó là
Đức Giêsu Kitô, Đấng công chính”. Nhưng phần nhiều dùng chỉ Chúa Thánh Linh.
Và nếu hiểu về Chúa Thánh Linh với tất cả những đức tính nêu trên, chúng ta sẽ
nhận ra rằng: ở trần gian này, không thể một mình mà trung tín với Đức Kitô được.
Tuy nhiên, Đức Giêsu đã tiên liệu một phương thế: các con sẽ không cô độc đâu.
Đức Kitô khuất dạng đã nhường chỗ cho Đấng biện hộ. Ngài đem đến cho các Kitô
hữu một liều thuốc kháng độc cần thiết để họ sống đúng đời Tin Mừng giữa trần
gian nhiều thử thách.
Thật là đúng khi tin tưởng rằng - từ khi Đức Giêsu ra đi, tức lúc Người lên trời –
Tất cả những gì Đức Kitô thực hiện cách tỏ tường trong thế giới này đều được thực
hiện bởi những người dám liều mình vì đức tin, nhiều khi hy sinh cả mạng sống
nữa.
Họ không cô độc là thế! Đấng thi công vĩ đại, khi hợp nhất mọi người, hợp nhất chính
Giáo Hội, chính là Đấng Bầu chữa vô hình. Người đem sức mạnh đổ xuống tràn đầy
trên người yếu đuối, đem dũng cảm đổ xuống tràn đầy trên người sợ sệt. Đó là ơn an
ủi của Chúa Thánh Linh, như một ngọn lửa cháy lan từ Kitô hữu này sang Kitô hữu
nọ, từ thế hệ này sang thế hệ kia.
Để kết thúc, đề nghị bạn cùng tôi đọc những câu đầu trong thư thứ hai của thánh
Phaolô gởi tín hữu Côrintô (1,3-7) và thay những từ trạng sư, bênh vực, an ủi, bằng
chính từ Hy Lạp Paraclitos. Bạn sẽ cảm thấy một ấn tượng kỳ lạ. Nhờ lặp lại nữa đi
(Chín lần), Bạn sẽ hiểu chúng ta thực sự chìm ngập trong Paraclitos, Thánh Linh-
Bầu Chữa.
“Chúc tụng Thiên Chúa là thân phụ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta. Người là
Thiên Chúa mọi niềm an ủi; Người đã ban Đấng Bầu Chữa cho chúng ta trong mọi
Page 625 of 793
nỗi gian truân, để chúng ta có thể trở thành kẻ bầu chữa cho tất cả những ai trong
cơn hoạn nạn nhờ Đấng Bầu Chữa mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta. Và cũng
như chúng ta chia sẻ muôn nỗi khổ ải của Đức Kitô, thì nhờ Người, chúng ta cũng
được chứa chan niềm an ủi. Chúng tôi phải chịu gian nan ư? Chính là để anh em
được ủi an và cứu độ. Chúng tôi nhận lãnh Đấng Bầu chữa ư? Cũng là để anh em
được nhận lãnh Đấng Bầu chữa. Chúng tôi lấy làm an tâm về anh em, vì biết rằng
anh em thông phần thống khổ với chúng tôi thế nào, thì cũng được thông phần an
ủi như vậy.”
CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH
LỜI CẦU NGUYỆN TRỌNG ĐẠI CỦA ĐỨC GIÊSU:
XIN CHO HỌ NÊN MỘT
(Ga 17,20-26)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Tiếp theo diễn từ giã biệt...
Xưa kia, trước khi ông Môsê lìa xa các môn đệ, thì ở phần cuối những lời từ biệt, ông
đã cầu xin Thiên Chúa chúc lành cho các chi tộc Israel (Đnl 33). Cũng thế, trong Tin
Mừng Gioan, Đức Giêsu, Môsê mới, trước khi lìa xa các môn đệ cũng ngước mắt lên
trời đàm thoại với Cha Người. Người thâu tóm một trật trong lời cầu của mình, cả quá
khứ những ngày sống ở trần gian, cả tương lai đang chờ đón Người và các môn đệ.
- Trước hết Người cầu cho chính mình (c.1-5).
- Rồi nhắc đến tình thế do cuộc ra đi của Người gây nên, Người cầu cho các môn
đệ (c.6-19).
- Và sau cùng Người cầu cho các tín hữu tương lai (c.20-26). Sách Bài đọc đã trích
đoạn sau cùng này để đọc trong Chúa nhật VII Phục sinh.
2. ... là lời cầu nguyện trọng đại của Đức Giêsu.
- Đức Giêsu cầu xin: “Xin cho họ nên một” bằng hai vế (c.20-21 và 22-23), được kết cấu
Page 626 of 793
theo kiểu song hành.
Từ ngữ “nên một” không phải được sử dụng lần đầu nơi Gioan. Đức Giêsu dùng
từ ngữ đó để chỉ sự liên kết giữa Người với Cha (10,30) và Người cũng đã áp dụng
cho các tín hữu: “sẽ chỉ có một đoàn chiên và một mục tử” (10,16). Còn trong lời
cầu nguyện cho các môn đệ lúc này, từ ngữ đó còn vượt xa mối liên hệ tình cảm
giữa các tín hữu, nó chỉ sự hiệp nhất thuộc hữu thể và xuất phát từ sự hiệp thông
của Thiên Chúa. X. Léon-Dufour giải thích: “Thật vậy, đọc mấy câu trước và câu
sau này thì ta hiểu: sự hiệp nhất nên một của các tín hữu bắt nguồn từ sự hiệp nhất
của Chúa Cha và Chúa Con”(“Lecture de l'Evangile selon St. Jean”, Seuil, cuốn 3,
trg 306-307).
Chính nhờ sự hiệp nhất của các môn đệ mà người đời sẽ nhận biết rằng Đức Giêsu
là Đấng Chúa Cha sai đến: “Như vậy, thế gian sẽ nhận biết là chính Cha đã sai
Con”.
- “Rằng Con ở đâu thì họ cũng ở đó với Con”. Ở với Đức Giêsu bên cạnh Chúa Cha
chính là “chiêm ngưỡng vinh quang của Người” - tác giả giải thích tiếp - là được
thấy Người mặt đối mặt, “Người thế nào, chúng ta sẽ thấy Người như vậy” (1Ga
3,2).
- Nhưng việc các tín hữu được dự phần vào vinh quang của Người Con duy nhất,
phát xuất từ việc cũng ở lại với nhau, vốn sẽ là đặc điểm của đời sống đức tin. Bởi
vậy, lời nguyện kết thúc bằng câu:“Để tình Cha đã yêu thương Con ở trong họ, và
Con cũng ở trong họ nữa”. Sự chiêm ngưỡng cuối cùng chỉ có thể xảy ra, nếu nó
đã được khởi đầu trong cuộc đời người Kitô hữu.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Dấu chỉ của Thiên Chúa nơi trần gian (Đức Cha Daloz: “Nous avons vu sa gloire” ,
DDB, trg 214-216).
Đức Giêsu đã sống những giờ phút sau hết của cuộc đời trần thế của mình với
nhóm nhỏ môn đệ. Người sắp bị nộp vào tay những kẻ toan giết Người.
Đó là “giờ của Người”. Tuy nhiên ánh mắt của Người không bị lu mờ vì những lo
âu của giờ phút ấy. Ánh mắt ấy mở rộng tầm nhìn hướng về đám đông những
người sẽ tin theo Người cho đến ngày tận thế. Chúng ta cũng nằm trong số những
Page 627 of 793
kẻ được Chúa cầu nguyện cho, cùng với các môn đệ Chúa thuộc mọi thế hệ. “Con
không chỉ cầu cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin
vào Con”. Chúng ta được lời cầu nguyện của Chúa nâng đỡ. Đó không phải là nơi
nương tựa của ta đó sao?
Người cầu xin điều gì cho các kẻ tin? Người chỉ xin có một điều duy nhất: “Cho
họ được nên một, như Cha ở trong Con và như Con ở trong Cha, cho họ cũng ở
trong chúng ta”. Ta luôn bị cám dỗ hiểu sai những lời này, không dám bạo dạn và
hiểu đúng tầm mức. Có khi chúng ta hiểu những lời đó như một bổn phận Đức
Giêsu trao cho ta, để cổ võ sự hiệp nhất và xóa bỏ những chia rẽ. Sự hiệp nhất nên
một mà Đức Giêsu nói ở đây không phải là một bổn phận Chúa trao cho ta đâu. Nó
là một ân huệ của Chúa Cha, một ân huệ mà Đức Giêsu cầu xin cho ta. Nó chỉ là
một nhiệm vụ phải chu toàn, bởi vì trước hết nó là một ân huệ. Hơn nữa, sự hiệp
nhất mà Đức Giêsu xin cho ta nằm ngoài tầm tay của sức lực loài người: làm sao ta
có thể hiệp nhất nên một cách thân mật như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha?
Sự hiệp nhất thần linh này chỉ có thể thực hiện nơi chúng ta, nếu chính Thiên Chúa
thực hiện trong ta. Đó chính là điều Đức Giêsu nói: “Con đã ban cho họ vinh
quang mà Cha đã ban cho Con, để họ được nên một, như chúng ta là một...” Ước
vọng của Đức Giêsu là các môn đệ đi vào sự hiệp thông đời sống, là chính sự sống
của Thiên Chúa. Chính vì thế, Người mới tỏ cho họ biết danh Chúa Cha và thông
truyền cho họ tình yêu duy nhất phát xuất từ Chúa Cha: “để tình Cha đã yêu
thương Con ở trong họ, và Con cũng ở trong họ nữa”.
Bởi vậy, cộng đoàn các môn đệ có thể trở thành dấu chỉ của chính Thiên Chúa giữa
trần gian, dấu chỉ của Thiên Chúa là Tình yêu. Bởi vì họ ở trong Thiên Chúa và
Thiên Chúa sống trong họ, chính nhờ họ mà Thiên Chúa tỏ mình ra cho thế gian.
Tình yêu nối kết họ là tình yêu của chính Thiên Chúa, là chính tình yêu nối kết Chúa
Cha với Chúa Con. Cũng bởi vậy, cộng đoàn các môn đệ có thể khơi dậy đức
tin:“Như vậy để thế gian tin rằng Cha đã sai Con”. Đức Giêsu hướng về một mình
Thiên Chúa. Sự hiệp nhất toàn bích đến từ Thiên Chúa và liên kết các môn đệ lại với
nhau, là biểu hiện sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa thế gian. “Như vậy, thế gian
có thể nhận biết rằng chính Cha đã sai Con và đã yêu thương họ như Cha đã yêu
thương Con”. Ơn gọi của chúng ta vĩ đại dường nào! Này đây chúng ta được gọi để
Page 628 of 793
trở nên địa điểm cho Thiên Chúa tỏ mình cho thế gian! Chỉ có sức mạnh lời cầu
nguyện của Đức Giêsu mới có thể thực hiện được điều đó trong chúng ta.
2. Hội Thánh là hiệp thông (HĐGM Pháp: “Giáo lý cho người lớn”, trg 187-188).
“Tôi tin Hội Thánh duy nhất, thánh thiện, công giáo và tông truyền”. Khi các tín
hữu tuyên xưng đức tin trong kinh Tin Kính, họ xác quyết rằng Hội Thánh được
nhận biết nhờ những đặc điểm đó. Đó là những “điểm son” của Hội Thánh. Vì
không chỉ mô tả mặt ngoài của Hội Thánh, mà còn nói lên chân lý sâu xa về mầu
nhiệm Hội Thánh. Xác quyết những điều đó thuộc lãnh vực đức tin, chứ không
phải chỉ nguyên nhờ nhìn bề ngoài mà biết được.
“Hội Thánh toàn cầu xuất hiện như một dân tộc mà hiệp nhất do sự hiệp nhất giữa
Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần” (HC “Ánh Sáng muôn dân” 4, trích th.
Cyprianô).
Nguồn phát sinh sự hiệp nhất của Hội Thánh được nói đến trong thư thánh Phaolô
gởi tín hữu Êphêsô:“Chỉ có một thân thể, một Thần Khí, cũng như anh em đã được
kêu gọi để chia sẻ cùng một niềm hy vọng. Chỉ có một Chúa, một niềm tin, một phép
rửa. Chỉ có một Thiên Chúa, Cha của mọi người, Đấng ngự trên mọi người và trong
mọi người” (Ep 4,4-6).
Bởi vậy, Hội Thánh cả quyết rằng sự hiệp nhất Hội Thánh có được không do chính
mình, mà là hồng ân của Chúa Thánh Thần.
Sự hiệp nhất này có thể nhìn thấy được, và theo lời Đức Kitô hứa, sẽ không bao
giờ mất đi. Nó biểu hiện trong việc tuyên xưng cùng một đức tin, được định thức
trong cùng một kinh Tin. Sự hiệp nhất ấy có nền tảng là một phép Rửa duy nhất,
làm cho mọi môn đệ Đức Kitô nên một dân tộc duy nhất. Bí tích Thánh Thể, bí tích
của sự hiệp nhất, củng cố, xây dựng và không ngừng canh tân sự hiệp thông giữa
các tín hữu, liên kết họ lại với nhau bằng dây đức ái. Tác vụ tông đồ, tác vụ các
Giám Mục, linh mục, phó tế là phục vụ cho sự hiệp thông của Hội Thánh.
Bởi vì sự hiệp nhất của Hội Thánh không chỉ do cơ cấu tổ chức tốt đẹp hay do kỷ
luật chặt chẽ, mà do sự hiệp thông. Coi Hội Thánh như hiệp thông đó là “một khái
niệm trung tâm và nền tảng” (Thượng HĐGM đặc biệt năm 1985) . Khái niệm này
được triển khai trong các tài liệu của Công Đồng Vatican II. Sự hiệp thông này là
Page 629 of 793
hiệp thông giữa Chúa Cha, với Con của Người, Đức Giêsu Kitô, trong Chúa Thánh
Thần (xem 1 Ga 1,3) và là sự hiệp thông giữa các môn đệ trong tình bác ái.
Sự hiệp nhất còn là một yếu tố căn bản và cần thiết cho việc làm chứng của các tín
hữu sống trong thế gian và cho sự khả tín của việc truyền giáo.
CHÚA LÊN TRỜI
“CHÍNH ANH EM LÀ CHỨNG NHÂN”
(Lc 24,46-53)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Đối với Đức Giêsu: hoàn tất mầu nhiệm Vượt Qua.
Trong sách Công Vụ Tông đồ, chúng ta đã đọc thấy biến cố Lên Trời xảy ra vào ngày
thứ Bốn mươi sau Phục sinh. Trái lại, trong sách Tin Mừng, Luca lại đặt biến cố này
vào ngay chiều ngày Phục sinh. Làm như thế Luca muốn nêu bật tính thống nhất
không thể tách biệt của mầu nhiệm Vượt Qua: biến cố Lên Trời biểu lộ vinh quang
của Đấng phục sinh và quyền bá chủ thần linh của Người. Biến cố ấy đóng dấu ấn kết
thúc cuộc đời và Tin Mừng của Đức Giêsu bằng việc tôn phong thiên quốc của Đấng
Mêsia. Mâu thuẫn rõ ràng về thời gian - điều hoàn toàn tương hợp với cách hành văn
của thời ấy - không nhằm mục tiêu nào khác hơn là phô bày tất cả vẻ phong phú của
biến cố cứu độ này.
Sau khi tỏ mình cho các môn đệ nhận ra mình: “Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy
đây mà” (c.39), Đức Giêsu mở tâm hồn cho họ hiểu ý nghĩa của biến cố phục
sinh: “Tất cả những gì sách luật Môsê, sách các Ngôn sứ và các Thánh vịnh đã chép
về Thầy đều phải được ứng nghiệm” (c.44). Tất cả những gì các ông vừa trải qua
cùng với Người, đều hiện rõ ý nghĩa dưới ánh sáng của Thánh Kinh, và chính Thánh
Kinh được thực hiện hoàn hảo trong mầu nhiệm Vượt Qua:
“Đấng Kitô phải chịu khổ hình rồi ngày thứ ba từ cõi chết sống lại, rồi phải nhân
danh Người mà rao giảng cho muôn dân, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội”.
Khi dẫn các môn đệ tới tận Bêtania, giờ đây, Đức Giêsu từ biệt và chúc lành cho
Page 630 of 793
các ông là những người kế thừa mình theo cách các thánh tổ phụ chúc lành cho các
con vào lúc lìa cõi thế.
Và đang khi Người được “đem lên trời” các môn đệ “phủ phục bái lạy Người”,
một cử chỉ tôn thờ chỉ dành riêng cho Thiên Chúa mà thôi.
Mặc dầu chia ly hoặc phải chia ly, nhưng tất cả mọi người đều chấp nhận từ nay
không còn được trông thấy, mà chỉ sống bằng lòng tin nên các môn đệ cũng “lòng
đầy hoan hỉ”-, “các ông trở lại Giêrusalem, ở trong Đền thờ” - nơi mọi việc đã
khởi đầu khi thiên thần báo tin cho ông Dacaria – các ông “không ngớt chúc tụng
Thiên Chúa”.
Roland Meynet quảng giải: “Các môn đệ xem thấy Đức Giêsu lần cuối, cuộc chia ly thế
là dứt khoát rồi. Tuy nhiên, các ông không buồn sầu, ngược lại, các ông trở lại
Giêrusalem lòng đầy hoan hỉ. Chính là vì Thầy không đi vào cõi chết như họ đã trông
thấy ba ngày trước, nhưng được đưa lên trời, đến cùng Chúa Cha. Các ông bái lạy
Người và không ngớt chúc tụng Thiên Chúa. Nếu Đền thờ là nơi và là dấu chỉ sự hiện
diện của Thiên Chúa ở giữa dân Người, thì các ông biết rằng: nếu các ông luôn ở lại
trước mặt Đấng Tối Cao, các ông sẽ không phải xa cách Đấng vừa về với Ngài. Liệu các
ông có lòng đầy hoan hỉ như thế, nếu các ông không tin chắc rằng Đức Giêsu luôn ở với
các ông, mặc dầu không trông thấy? Xem như nghịch lý: cuộc chia ly đối với các ông lại
trở thành dấu chỉ rằng Đức Giêsu luôn ở bên các ông” (“L'Evangile selon saint Luc”,
Cerf, cuốn 2, trg 239).
2. Đối với Hội Thánh: Khai mở một kỷ nguyên mới.
Kế hoạch của Thiên Chúa được ghi trong Kinh Thánh không chấm hết cùng với cái
chết, phục sinh và lên trời vinh hiển của Đức Giêsu, mà còn tiếp tục trong Hội
Thánh. Sứ điệp Tin Mừng được hoạch định “cho muôn dân”, được rao giảng “bắt
đầu từ Giêrusalem”.
“Anh em là chứng nhân của những điều đó”. Đức Giêsu đã tuyên bố với các môn
đệ như vậy. Và trước khi “lìa bỏ các ông” để “được đưa lên trời”, Người loan báo
cho các ông biết rằng, các ông sẽ“nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống”,
quyền năng mà Cha đã hứa, để hoàn thành sứ mạng vĩ đại vượt quá sức riêng của
các ông.
Page 631 of 793
Một giai đoạn lịch sử cứu độ được hoàn tất. Một kỷ nguyên mới được chuẩn bị, kỷ
nguyên đi gieo rắc Tin Mừng bắt đầu từ Giêrusalem cho đến tận cùng trái đất.
Công việc gieo trồng này sẽ bội thu, bởi vì nó bắt rễ từ những gì vừa hoàn thành tại
Giêrusalem, đó là việc “Đức Giêsu chịu khổ nạn, sống lại và sự sám hối được rao
giảng nhân danh Người để được ơn tha tội”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Loan báo Tin Mừng bằng lời nói và bằng hành động (G. Bessière: “Dieu si
proche” Năm C, DDB, trg 68-69).
Tận cùng lại là một khởi đầu.
Mọi sự đều xảy ra tại Giêrusalem.
Các môn đệ đã cảm nghiệm được sự hiện diện của Đức Giêsu, Người đã phục sinh.
Các ông đã bắt đầu hiểu rằng sự việc phải đi tới đích điểm đó và phải được hoàn
thành cách vinh quang. “Cần phải...”. Đây không phải là do định mệnh an bài.
Cụm từ đó chỉ có ý nói rằng mọi biến cố tìm được ý nghĩa trong Thiên Chúa và
chúng là tiếp nối của một quá khứ cao quý nhất. Một nụ hoa hé nở, một việc kỳ
diệu Thiên Chúa làm ở giữa dân Người.
Đức Giêsu được “đưa lên trời”. Những lời trăn trối cuối cùng của Người là
lệnh “sai đi”, và là lời loan báo cho họ một “sức mạnh từ trời cao”, đó là Thần
Khí được ban xuống, Thần Khí mà các Ngôn sứ đã loan báo. Từ nay, những con
người ấy sẽ mang trên tay và trong trái tim ơn tái sinh. Các ông sẽ làm lây lan ơn
Thiên Chúa, biến đổi cả nhân loại. Đức Giêsu đi về cùng Cha Người, cốt để các
ông ra đi đến tận cùng trái đất.
Cử chỉ cuối cùng của Đức Giêsu thâu tóm cả cuộc đời của Đức Giêsu trên trần
gian: “Đang khi giơ tay chúc lành cho các ông, thì Người lìa các ông...”. Đức
Giêsu lên trời đang khi chúc lành, hình ảnh cuối cùng đó sẽ còn mãi: bàn tay đang
chúc phúc.
Còn các ông “lòng đầy hoan hỉ” và “các ông không ngớt chúc tụng Thiên Chúa
trong đền thờ”. Giữa trời và đất, giữa đất với trời, lời chúc phúc được giao lưu.
Giờ đây các môn đệ Đức Giêsu - những môn đệ thời xưa và những môn đệ thời
nay - cần phải loan báo Tin Mừng cho đến tận cùng thế giới và tận cùng lịch sử,
Page 632 of 793
bằng lời nói và bằng hành động. Phải không ngớt chúc tụng.
2. Được sai đi truyền giáo thế chân các tông đồ. (G. Boucher: “Le ciel sur terre”
Kerampir 29820 Bohars).
Đức Giêsu đã lên trời thế nào? Ta hãy nghe thánh Luca tường thuật thật giản
dị: “Đức Giêsu lìa khỏi các môn đệ và được đưa lên trời”.
Có điều lạ là các môn đệ không biến cuộc chia ly thành một tấn bi kịch. Tác giả
thuật lại rằng các ông trở lại Giêrusalem lòng đầy hoan hỉ. Dường như các ông đã
được soi sáng cho hiểu rằng: Đức Giêsu đã hoàn thành trọn vẹn sứ mạng cứu thế
của Người. Từ nay đến lượt các ông có nhiệm vụ làm chứng.
Biến cố Lên Trời cho thấy công trình cứu độ này đã hoàn thành: mọi điều Thánh
Kinh loan báo đều là lời của Thiên Chúa. Tất cả đều đã được thực hiện, cả đến việc
phục sinh. Từ nay, làm cho thế giới sám hối trở lại.
Biến cố Lên Trời chứng tỏ rằng Đức Giêsu chuyển giao nhiệm vụ cho các chứng
nhân. Giờ đây đến lượt các môn đệ hoạt động. Họ có nhiệm vụ làm cho kế hoạch
đã được hoàn thành nơi Đức Giêsu được tỏ hiện cho mọi dân mọi nước.
Đồng thời biến cố Lên Trời cũng còn là một lời hứa. Một sức mạnh nội tâm sẽ
được ban xuống cho các chứng nhân của Đức Giêsu. Một sức mạnh nội tâm sẽ
được ban xuống cho họ từ trời cao. Sức mạnh ấy củng cố trí tuệ và tâm hồn các
ông, sẽ biến các ông nên can đảm.
Biến cố Lên Trời là lời chúc phúc từ trời. Một phúc lành làm cho con người cảm
nghiệm năng lực của Thiên Chúa thấm nhập vào mình, cảm thấy mình được tôn
trọng trong tự do và có khả năng sáng tạo để đạt kết quả.
Biến cố Lên Trời còn được tiếp nối bằng lời cầu nguyện vui tươi và tinh thần hoan
hỉ. Các môn đệ không bị mồ côi chút nào. Các ông có Chúa Thánh Thần ở cùng.
Các ông ở nhà của Người là Đền thờ. Các ông ca tụng những thiện hảo của Thiên
Chúa, các ông chúc tụng Người.
Niềm vui của ta, hỏi rằng có ngang tầm với niềm vui của các môn đệ đầu tiên
không? Lời cầu nguyện của ta có hòa nhập với lời tạ ơn của các ông không? Cuộc
sống thường ngày của ta có phải là cuộc dấn thân truyền giáo theo chân các tông
đồ không?
Page 633 of 793
Bởi vì biến cố Lên Trời của Chúa phải được sống và được cử hành như thế đó.
CHÚA NHẬT LỄ HIỆN XUỐNG
NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA TẠO THÀNH MỚI
ĐỨC GIÊSU PHỤC SINH THỔI HƠI VÀO CÁC MÔN ĐỆ VÀ BẢO
ANH EM HÃY NHẬN LẤY THÁNH THẦN
(Xem chú giải ở Chúa nhật II phục sinh)
(Ga 20,19-23)
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. Một hơi thở nhẹ như làn gió thoảng. (G. Bessière, trong “Dieu si proche,
Année C”, DDB, trg 73-74)
Làm thế nào mà một hơi thở từ cửa miệng lại có thể trở thành cơn bão trong lịch sử?
Người ta sẽ không bao giờ nói cho hết được về làn gió thoảng đổi mới vũ trụ này.
Từ buổi bình minh của vũ trụ, nó đã lên tiếng ngợi ca làm bừng lên dòng nhựa sống
đầu tiên. Ngôn sứ Êdêkiel đã trông thấy nó làm sống lại cả một cánh đồng đầy
xương khô: đó là hình ảnh dân tộc bị lưu đày biệt xứ và bị hạ nhục vào thế kỷ thứ VI
trước Công nguyên. Và giờ đây, Đức Giêsu đang mấp máy môi, dường như để ban
cho các bạn hữu của Người đang hoảng sợ một linh hồn khác: “Anh em hãy nhận
lấy Thánh Thần”.
Chính Thần Khí này đã bay lượn trên làn nước nguyên sơ, đã vực các ngôn sứ đứng
lên, đã đánh thức cả một dân tộc đang mê ngủ. Trong ngôn ngữ Hípri, từ Thần Khí
thuộc giống cái. Dường như hơi thở của Thiên Chúa có chức năng từ mẫu là sinh sản
một nhân loại tương lai, tương lai mà Người muốn cho họ được hưởng.
Hiệu quả của nó thật là khôn lường và ấm áp. Còn đâu nữa cánh cửa cài then vì sợ
hãi. Nhưng bình an đang tỏa lan trên những khuôn mặt. Bình an vì không còn
chinh chiến, bình an của tâm hồn. Họ ra đi người này đến với người kia như những
người được Thiên Chúa sai đi, giống như chàng thợ mộc thành Nadarét xưa đã
Page 634 of 793
chứng tỏ tình thương của Chúa Cha bằng những việc làm đầy tình thương xót. Họ
sẽ mạnh hơn cả tội lỗi vốn làm méo mó, ti tiện và xuyên tạc hình ảnh con người.
Vì Thiên Chúa đã ban cho họ năng lực biến đổi của Người là ơn tha thứ, một sức
mạnh lạ lùng nhất của vũ trụ, có thể biến đổi những con người lúc này và mãi mãi
muôn đời.
Họ sẽ không quên những thương tích của Đấng Công chính bị tử hình vì đường họ đi
đôi khi sẽ là gian khổ. Họ sẽ không quên lời Người nói vì như lời Người, men của họ
sẽ làm dậy các tâm hồn. Họ sẽ không quên các việc Người làm, vì nhờ đó, họ sẽ lay
chuyển và luôn thúc đẩy mọi người, mọi nhóm, mọi xã hội lại cất bước lên đường.
Không hoàn cảnh thực tế nào sẽ làm cho những hạt giống này chết đi và làm tiêu ma
sự bảo đảm của Thiên Chúa. “Các môn đệ lòng đầy hân hoan”.
Liệu chúng ta có biết lắng nghe và cảm nhận luồng hơi thở nhẹ như gió thoảng kia
là sự sống của Thiên Chúa chăng?
2. Người canh tân bộ mặt địa cầu (F. Deleclos, trong “Prends et mange la Parole”
(Centurion-Duculot, trg 212-213).
Thần Khí luôn luôn đi đôi với những gì là đổi mới, là tái tạo, là cởi mở và giải
thoát, là sai đi và qui tụ. Người là tác nhân không mệt mỏi luôn canh tân và hiện tại
hóa mọi sự. Từ một đám đông gồm nhiều thành phần khác nhau, Người làm nẩy
sinh và khơi dậy sự hiệp nhất và cả tình hiệp thông...
Là nguồn sự sống không bao giờ cạn kiệt, Thần Khí không rời khỏi thế giới sau hành
động ban đầu còn ghi trong sách Sáng Thế. Và cũng vậy, sự can thiệp “ồn ào” của
Người nơi các môn đệ hoảng sợ đến tê liệt, không phải là lễ Hiện Xuống duy nhất và
cuối cùng, chỉ gợi cho lòng ta luyến tiếc mỗi khi nhớ lại mà thôi. Thiên Chúa không
ngừng gởi hơi thở của Người đến và ta vẫn còn có thể nghe tiết Người, tuy không biết
hơi thở từ đâu đến và sẽ đi đâu. Thế nhưng, người ta có thể cảm nhận rõ sự hiện diện
và hoạt động của Người đem lại hiệu quả thực sự. Thần Khí mở toang mọi cánh.
Người làm cho người ta phải bung ra khỏi những bức tường khép kín và giã từ những
tổ ấm được coi là an toàn, vững chắc và đạo đức phô trương.
Thần Khí đánh thức, chỉ trích và uốn nắn. Người dứt ta ra khỏi niềm luyến tiếc về
quá khứ, khỏi nỗi nhớ nhung tìm lại “thiên đường đã đánh mất” để hòa nhập với
Page 635 of 793
hiện tại luôn biến chuyển như bãi phù sa, cho lòng ta tràn đầy hy vọng để chuẩn bị
cho ngày mai. Thần Khí làm trẻ lại những con người trì trệ, khiến người bại liệt
đứng dậy và chạy nhảy. Người ban cho những ai bị suy sụp tinh thần vì thứ tôn
giáo sợ sệt, vì thứ lề luật cứng ngắc và mù quáng và vì những mớ giáo lý khô khan,
tìm lại được can đảm, mạnh bạo và niềm vui. Thần Khí dẫn ta vào cốt lõi của
Thiên Chúa, và của con người: tức là chân, thiện, mỹ, nghĩa là mối quan hệ hoàn
hảo, sự truyền thông thành công, sự hiệp thông. Thần Khí không phải là Thiên
Chúa tự hiến mình đó sao? Và hoa quả đầu tiên mà Người đem đến cho kẻ tiếp
nhận Người, không phải là đức ái đó sao?
Cũng phải kể là dấu chỉ của Thần Khí, khi tính đồng nhất nhường chỗ cho sự hiệp
nhất; khi tính đa dạng được canh tân nhờ những ân huệ và đặc sủng, nhờ những
chức năng và hoạt động, đẩy lui được những cám dỗ muốn thống trị và độc quyền,
tính cạnh tranh và ghen tuông, tính tự tôn và những phán quyết không thể thay đổi.
Thần Khí là sự dịu hiền và là sức mạnh, là nước và ánh sáng, là quyền năng và êm
ái. Người là tiếng thì thầm và là gió bão, là lửa cháy. Người canh tân bộ mặt trái
đất.
(Có thể đọc: Ga 14,15-26: Lời Hứa ban Thần Khí Sự Thật. Xem phần chú giải ở Chúa
nhật VI phục sinh).
II. BÀI ĐỌC THÊM
Chúa Thánh Thần hiện tại hóa sự hiện diện của Đấng Phục sinh trong đời
sống Kitô hữu.
Đức Giêsu hứa sẽ gởi Chúa Thánh Thần đến cho các môn đệ, khi Người “vượt
qua” trần thế để về cùng Cha, như vậy, chắc hẳn ân huệ của Thánh Linh liên hệ rõ
rệt với mầu nhiệm vượt qua. Tiếp nối sự hiện diện hữu hình của Đức Giêsu, giờ
đây là một quan hệ khác với Người, quan hệ trong Thánh Thần, Đấng được mô tả
như là:
- “Paraclet”, Đấng bảo trợ, bênh vực nơi tòa án trong vụ kiện chống các nhân chứng,
giống như Đức Giêsu.
- “Thầy chân lý”, giống như Đức Giêsu, chứng nhân của chân lý (18,37). Người
được Chúa Cha ban“để ở với anh em luôn mãi” và ở với mọi người được sai đi.
Page 636 of 793
Thánh Linh như chính Đức Giêsu, hiện diện bên các môn đệ suốt thời kỳ của Hội
Thánh.
Hoạt động của Người nơi các tín hữu được mô tả là:
- Người là tác nhân tạo nên sự trung thành với Lời của Đức Giêsu và Tình yêu của
Người.
- Người là dấu chỉ Thiên Chúa hiện diện: “Chúng ta sẽ đến và ở lại với người ấy”.
- Người dần dần dẫn dắt họ tới sự hiểu biết đầy đủ sứ điệp của Đức Giêsu: “Người
sẽ giúp anh em nhớ lại mọi điều...” Với tư cách Đấng Bảo Trợ, là Hiện diện, là Ký
ức, Thần Khí hiện tại hóa sự có mặt của Đấng Phục sinh trong cuộc sống người
Kitô hữu.
LỄ CHÚA BA NGÔI
CHÚA CON ĐÃ SAI THÁNH LINH
ĐỂ TIẾP TỤC CÔNG TRÌNH CỦA NGƯỜI Ở TRẦN GIAN
(Ga 16,12-15)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ thời kỳ của Đức Giêsu...
Vào giờ Đức Giêsu sắp “phải bỏ thánh gia mà về với Chúa Cha”, ta thấy có hai
giai đoạn trong bài diễn từ sau bữa Tiệc Ly.
- Thời kỳ của Đức Giêsu, thì các môn đệ “không làm sao có sức chịu nổi” những
lời Người.
- Thời kỳ của Thánh Linh “thì chính Người sẽ dẫn các ông tới sự thật toàn vẹn”.
X.Léon-Dufour quảng giải: “Bây giờ” của bữa tiệc ly đối tương phản với thời kỳ
Đấng Bảo Trợ đến; và việc đến này tùy thuộc vào lễ Vượt Qua của Chúa
Con” (“Lecture de l'Evangile de St Jean”, cuốn 3, Seuil, trg 231).
2. ... Đến thời kỳ của Chúa Thánh Thần.
- Thần Khí này, Đức Giêsu hứa với các tông đồ: “sẽ dẫn các ông đến sự thật toàn
Page 637 of 793
vẹn”. Việc Chúa Thánh Thần đến soi sáng vào quá khứ của Đức Giêsu, sẽ khiến cộng
đoàn các môn đệ của Người hiểu sâu thêm những lời nói và việc làm của Người, hiểu
để áp dụng và đi vào cuộc sống. Hơn nữa, Người còn cho các môn đệ thông hiệp vào
hiện tại của Đức Giêsu, Người Con đã được tôn vinh nơi Thiên Chúa và đang muốn
thông ban cho các môn đệ chính con người vinh quang của mình.
- Thần Khí này, Đức Giêsu phán tiếp “sẽ lấy những gì của Thầy mà loan báo cho
anh em”. Để dẫn đến sự thật, Thần Khí “sẽ nói lên” hay là “sẽ diễn tả” điều mà
Người nhận từ Chúa Con... X. Léon-Dufour giải thích thêm: “Nếu Đức Giêsu
ngừng nói bên tai, thì việc Người nói trong tim (đồng nghĩa với “mạc khải”) vẫn
còn tiếp tục nhờ trung gian của Thần Khí. Quả vậy, Thần Khí không nói nhân danh
quyền năng của mình, cũng giống như Đức Giêsu đã không nói tự ý mình; Thần
Khí sẽ nhận từ Đức Giêsu cũng giống như Đức Giêsu nhận từ Chúa Cha (8,26).
Tiếng nói của Thần Khí chắc chắn không đập vào lỗ tai, nhưng thấm sâu tận tâm
hồn. Như vậy, Chúa Con tiếp tục mạc khải của mình bằng cách thế khác trước,
cách thế “thần linh”... Chúa Thánh Linh sẽ là người biểu lộ Đức Giêsu vậy”.
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. “Nguồn suối không hề cạn” (H. Vulliez, trong “Thiên Chúa rất gần, Năm C”,
DDB, trg 76-77).
“Thầy còn nhiều điều phải nói với anh em”. Vào lúc ly biệt, những lời kín đáo này
phát ra từ môi miệng Đức Giêsu để kết thúc buổi hàn huyên đầy tình hiệp thông.
Vấn đề không tại điều muốn nói, mà tại ý nghĩa thẳm sâu nằm ở những lời ấy.
Sánh với những gì nằm sâu trong lòng biển cả bao la, thì lời nói cũng chỉ như đám
bọt biển trắng xoá trên mặt mà thôi. Điều mà Thầy muốn ban cho anh em, chia sẻ
với anh em là những gì tự đáy lòng Thầy, là những gì là sâu xa nhất từ nội tâm
Thầy.
Không phải là Thầy không còn thời giờ, cũng chẳng phải là Thầy còn nói thêm
nhiều điều khác. Thầy chỉ mong muốn lặp đi lặp lại mãi mãi điều cốt lõi. Ước chi
điều cốt lõi được lặp lại hoài này, luôn có được vẻ tươi mát của buổi bình minh
đang xuất hiện.
Nội tâm Thầy như mạch nước muốn vọt lên nhưng lại không vọt lên được. Điều
Page 638 of 793
Thầy muốn nói ra thì lại không thể diễn tả được. Và người nghe không bao giờ có
thể hiểu, cũng không thể cảm nghiệm được với ánh sáng và cường độ mà Thầy
mong muốn, vì điều đó thuộc về Thầy một cách quá lạ thường. Cái “tôi” thẳm sâu
này không sao tả xiết.
“Thầy còn nhiều điều phải nói với anh em”. Nhưng lúc này, như thế là đủ rồi. Không
thể nói thêm nữa, và người nghe cũng không thể tiếp thu hơn. Sự truyền đạt từ người
này sang người kia kết thúc, vào lúc mối hiệp thông không còn có thể hiệp nhất thêm
nữa.
“Thầy còn nhiều điều phải nói với anh em”. Khi Đức Giêsu tâm sự điều này với
các bạn hữu của Người, thì tình thầy trò thân mật trước lúc chia ly rất phong phú
đến nỗi không có thể nói gì hơn nữa.
Vả lại, Người còn có thể mạc khải gì hơn về Người hoặc về Chúa Người chăng?
Người chẳng phải là mạc khải đầy đủ về Thiên Chúa rồi đấy sao? Đây không phải
một “món hàng tàng trữ” ngủ yên trong tủ sắt, hoặc được nâng niu giữ gìn trong
hộp quý. Không đâu, đây là một dòng suối không hề cạn kiệt.
Thần Khí, trong khi giúp người ta hiểu biết và nhìn nhận Đức Giêsu, sẽ khiến
người ta không ngừng đói khát muốn hiểu biết hơn nữa. Thần Khí khơi dậy nơi
lòng người tín hữu sự hiện diện của Đấng Phục sinh. Người giúp khám phá sự hiện
diện đó là gì, có hệ quả gì trong cuộc sống thường nhật cũng như trong những giờ
phút trọng đại của lịch sử.
Một sự hiện diện kín đáo và mãnh liệt.
Một sự hiện diện đầy bình an và tình thương.
Và sự hiện diện này là Sự sống.”
2. Thiên Chúa mà Đức Giêsu mạc khải, Người là ai? (N. Quesson, trong “Les
entretiens du dimanche. Année C”, Droguet -Ardant, trg 101-102)
Mầu nhiệm Chúa Ba Ngôi, cũng như tất cả những mầu nhiệm đặc biệt Kitô giáo,
không tự nhiên dễ hiểu đối với những trí tuệ thích lý luận của con người. Mới đây
một đứa trẻ đã nói với cha nó rằng:“Ba mà cũng còn tin những chuyện ấy à?”.
Phản ứng của đứa trẻ này minh họa rõ ràng cái não trạng vụ khoa học mà ta đã bị
thấm nhiễm, và não trạng đó có khuynh hướng chủ trương cái gì có thể kiểm
nghiệm được, mới được coi là có thật.
Page 639 of 793
Tuy nhiên, mầu nhiệm Chúa Ba Ngôi là một trong những mầu nhiệm đáp ứng được
những ước mơ thâm sâu nhất của nhân loại. Bí mật của thế giới chúng ta không
phải là cái gì trừu tượng, hoặc một sức mạnh vô danh tăm tối, nhưng là một tình
thương..., có thể nói được rằng: “đó là nhịp đập của ba trái tim thương yêu
nhau” hoặc nói theo ngôn ngữ truyền thống hơn, nhưng cùng một thực tại lạ lùng
đó, ta nói: Thiên Chúa là ba ngôi vị, nhưng ba ngôi là một Chúa duy nhất.
Thật vậy, bạn hãy mở sách Tin Mừng bất kỳ trang nào, bạn sẽ thấy rằng Đức Giêsu
không khi nào đóng vai giáo sư dạy môn tôn giáo hoặc môn triết học. Người đã
không hề giảng bài về Chúa Ba Ngôi. Người cũng không bao giờ nói ra từ ngữ đó.
Không! Nhưng đơn giản là Người đã sống. Người đã sống như một người Con.
Người chỉ mang trong tim, chỉ nói ra nơi cửa miệng cái tên của lòng yêu thương,
các tên của Đấng mà, các trẻ nhỏ Do Thái ngày nay vẫn còn dùng để gọi cha của
chúng trên các đường phố Giêrusalem.
Chúng ta vừa mới nghe những lời rất đơn sơ của Tin Mừng: Mọi sự thuộc về Cha,
do thánh Gioan kể lại (Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu phiên dịch cách hồn
nhiên là: à Papa le Bon Dieu”: thuộc về “Ba” Chúa Trời) những gì thuộc về Cha
Thầy, là của Thầy. Rồi Người nói tiếp liền: “Thần Khí sẽ lấy những gì của Thầy
mà loan báo cho anh em”.
Như vậy, cách sử sự và những lời của Đức Giêsu đưa ta vào làm quen với “Ba
Ngôi” vừa hoàn toàn tách biệt, tuy nhiên, lại vừa hoàn toàn liên kết nên một. Vâng,
Đức Giêsu là Đấng luôn “quy hướng về Đấng khác”.
Quả thật, , trong suốt lịch sử của nhân loại đi tìm kiếm từ tôn giáo, Đức Giêsu và
chỉ một mình Đức Giêsu là người đủ bạo dạn để dám nghĩ rằng: Thiên Chúa không
phải là Đấng cô đơn, xoay tròn chung quanh mình, giam hãm mình trong một thứ
ích kỷ thánh thiêng..., nhưng Thiên Chúa là Đấng khởi nguồn và làm nẩy sinh mối
liên hệ yêu thương.
LỄ MÌNH MÁU CHÚA KITÔ
Page 640 of 793
ĐỨC GIÊSU BẺ BÁNH, PHÂN PHÁT DƯ DẬT
CHO DÂN CHÚNG TRONG HOANG ĐỊA
(Lc 9,11-17)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một trình thuật được sáng tỏ nhờ nội dung bản văn.
- Luca đã đặt trình thuật hóa bánh ra nhiều vào giữa hai câu hỏi về thân thế của
Đức Giêsu:
+ Câu hỏi của vua Hêrôđê, ông không biết nghĩ sao khi nghe những dư luận rất
khác nhau về Đức Giêsu. “Có kẻ nói: Đó là ông Gioan Tẩy Giả từ cõi chết sống
lại. Kẻ khác nói: Ông Êlia xuất hiện đấy. Kẻ khác nữa lại nói: Đó là một ngôn sứ
thời xưa sống lại. Còn vua Hêrôđê thì nói: Vậy thì ông này là ai mà ta nghe đồn
những chuyện như thế? Rồi vua tìm cách thấy mặt Đức Giêsu.” (9,7-9).
+ Câu hỏi của chính Đức Giêsu (9,12-20): “Đám đông nói Thầy là ai?... Còn anh
em, anh em bảo Thầy là ai?”. Và Phêrô sẽ đáp lại bằng lời tuyên xưng đức
tin: “Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa”(Tin Mừng Chúa nhật tới).
- Luca cũng đặt trình thuật này vào bước ngoặt của sứ vụ Chúa thi hành ở Galilê,
khi sứ vụ sắp kết thúc. F. Prod’hom giải thích: “Tấm thảm kịch tới hồi bi thảm,
một bên là nhà cầm quyền sẽ thù nghịch, và đám đông hồ hởi lúc ban đầu, nhưng
rồi chán nản vì lòng mong mỏi một Đấng Kitô trần tục không được đáp ứng; một
bên là các môn đệ và Đức Giêsu thì cố gắng làm cho họ hiểu bản chất đích thực
của sứ vụ cứu thế của Người... Ta không thể đọc trình thuật về việc hóa bánh ra
nhiều, mà không nghĩ đến lúc này Đức Giêsu đang bị cơn khủng hoảng: Người tự
thấy mình bị một số người lìa bỏ, những người đã không có thể vượt lên trên
những mong mỏi trần tục của họ; cũng lúc này Phêrô và các bạn được mời gọi
chứng tỏ lòng tin yêu phó thác, quyết tâm đi theo Đức Giêsu.” (“Assemblée du
Seigneur”, số 32, trg 60-61).
- Sau cùng, Luca liên kết trình thuật này với việc sai mười hai ông đi truyền giáo lần
đầu, các ông được sai đi “công bố Vương Quốc Thiên Chúa” (9,1-2). Các ông trở về
và “báo cáo cho Đức Giêsu những việc các ông đã làm”. Rồi Đức Giêsu dẫn các ông
vào nơi vắng vẻ. Chính lúc đó thì đám đông đi theo Chúa và biến cố đã xảy ra, khi mà
Page 641 of 793
Mười Hai trình bày cho Thầy mình biết nhu cầu của đám đông và thú nhận sự bất lực
trước tình thế cấp bách như vậy, thì Đức Giêsu truyền cho các ông phân phát cho mọi
người năm chiếc bánh và hai con cá. Công cuộc truyền giáo được kết thúc bằng việc
phục vụ đám đông.
2. Một trình thuật, mô tả cảnh thiếu thốn nhường chỗ cho cảnh dư dật.
“Ngày đã bắt đầu tàn”. Các môn đệ hỏi nhau: Chúng ta đang ở “một nơi hoang
vắng”. “Lấy gì ăn đây?”. Bởi vì có tới “năm ngàn người” mà lương thực dự trữ
chỉ có “năm ổ bánh và hai con cá”. Trong khi các ông nghĩ rằng tốt nhất là giải
tán cho họ về nhà, thì Đức Giêsu lại trả lời: “Chính anh em hãy cho họ ăn đi”.
Trước hết, Đức tin truyền cho các ông: “Anh em hãy bảo họ ngả mình xuống. Rồi
Người cầm lấy bánh, cá, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ để các
ông phân phát cho đám đông. Thức ăn dư dật đến độ còn dư thừa “12 thúng” ”.
Mỗi thúng cho một ông trong nhóm mười hai.
3. Một trình thuật viết dưới ánh sáng Phục sinh.
Mọi nhà chú giải Thánh Kinh đều đặt trình thuật việc lập Bí tích Thánh Thể đối
chiếu với việc hoá bánh ra nhiều. Nhưng còn có sự đối chiếu song hành nổi bật hơn
nữa, đó là đối chiếu với trình thuật về hai lữ khách đi Emmaus.
- Cũng như ở Luca 24,13-35 (“Rồi bắt đầu từ ông Môsê và tất cả các ngôn sứ,
Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong Sách Thánh”).
Việc chia sẻ Lời Chúa (“Đức Giêsu nói với họ về Nước Thiên Chúa”) xảy ra trước
dấu lạ bánh được chia sẻ và được hóa ra nhiều là chóp đỉnh của trình thuật.
- Cũng như ở Luca 24,29 (“Mời Ngài ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều và
ngày sắp tàn”) thì cũng vào lúc “ngày bắt đầu tàn” xảy ra việc hoá bánh ra nhiều.
- Cũng như ở Luca 24,40, thì ở Luca 22,14 cũng tả tư thế của những người tham
dự là thế nằm (“anh em hãy bảo họ ngả lưng xuống”) theo phong tục của thời đó
khi ăn tiệc lớn.
- Cũng như ở Luca 24,30 thì ở Luca 22,14 chúng ta gặp thấy 4 động từ đặc điểm
của việc dâng lễ “tạ ơn”: Đức Giêsu cầm lấy 5 ổ bánh... ngước mắt lên trời, dâng
lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ.
Page 642 of 793
“Hành động mà Đức Giêsu đã làm và những lời Người đã nói lúc ấy, để “làm dấu
chỉ” cho sứ mệnh của Người là tái lập Nước Thiên Chúa, đã không được hiểu ngay
lúc ấy. Nhưng sau cuộc khổ nạn và “biến cố vinh quang”, “trong ánh sáng của
Thánh Linh” thì cộng đoàn tiên khởi đã làm sáng tỏ điều Người “thực sự đã làm
và đã dạy” (F. Prod’homme. Sđd, trg 61).
4. Một trình thuật dưới dạng dụ ngôn.
Sau hết, ta nhận thấy trình thuật này được trình bày như một dụ ngôn bằng hành
động mô tả sứ mệnh của Đức Giêsu và của Hội Thánh Người như thế nào.
- Trước đám đông dân chúng, mải miết đi theo Người vào chốn hoang vắng này,
đến nỗi quên rằng giờ đã muộn và lại ở xa với địa điểm có thể tìm được lương
thực, thì Đức Giêsu là một vị Ngôn sứ thượng thặng (vượt xa những ngôn sứ trong
Cựu Ước, như Êlia, vị ngôn sứ đã nuôi 100 người bằng 20 ổ bánh (2V 4,44), qui tụ
và nuôi sống Dân Thiên Chúa.
Trong Người, Nước Thiên Chúa đã khai mở, sự trông ngóng của muôn người được
đáp ứng ngoài mong đợi. Của ăn mà Người vừa cung cấp cho họ một cách nhưng
không và dư dật tràn trề, chính là ơn cứu độ của Thiên Chúa.
- Đám đông không còn tản mát và bơ vơ, mà đã được qui tụ, được tổ chức “thành
từng nhóm năm mươi người” (giống như dân Israel trong sa mạc: Xh 18,21-25; Ds
31,14; Đnl 1,15) làm thành một cộng đoàn cùng nhau dự tiệc, gợi nhớ đến Dân mới
và Bữa tiệc cánh chung mà, theo lời Chúa hứa,“kẻ nghèo sẽ được ăn uống no nê”.
- Còn về Nhóm Mười Hai, tác vụ tông đồ các ông thi hành ở đây mang một ý nghĩa
biểu trưng. Đức Giêsu cho các ông hợp tác cụ thể với sự nghiệp của Người (“Các
anh em hãy cho họ ăn”), chia công tác cho các ông, truyền cho các ông tổ chức
dân chúng (“Anh em hãy bảo họ ngả mình từng nhóm năm mươi người...”), và
phân phát bánh đã hóa nhiều cách rộng rãi (“Đức Giêsu đọc lời chúc tụng, bẻ ra,
trao cho các môn để các ông phân phát cho mọi người”).
Khi nói đến bánh dư thừa thu gom lại được “12 thúng”, thì tuy trình thuật kết thúc
ở đây, nhưng vẫn mở ra cho sứ mệnh phổ quát của Hội Thánh qua không gian và
thời gian.
Francois Bovon kết luận: “Nhìn theo quan điểm Giáo Hội học, Đức Giêsu mời gọi
Page 643 of 793
sự cộng tác của các môn đệ, dù rằng, trước phục sinh, các ông chưa hoàn toàn
hiểu được điều đang xảy ra. Việc làm trung gian mà Người trao cho Nhóm Mười
Hai báo trước tác vụ và trách nhiệm tương lai của các ông sau phục sinh. Như vậy
đã rõ, Đức tin thiết lập tác vụ như một sự phục vụ chứ không phải như một sự
thống trị. Căn nguyên của tác vụ này và những thiện ích phát sinh từ đó ra, không
hệ tại bản thân thừa tác viên, nhưng hệ tại Thiên Chúa, Đấng tuyển chọn và bổ
nhiệm. Công việc của thừa tác viên giống như đời sống của Giáo Hội có phát triển
bên ngoài (I,1-16,10a) và bên trong (9,10-17) đó là phải bung ra thế giới ngoại
giáo, đồng thời phải xây dựng cộng đoàn thánh thiện.
Dân Thiên Chúa vì thế phải lên đường cả ngày lẫn đêm, nơi thôn quê cũng như
thành thị, và sa mạc. Chắc chắn Chúa yêu thương họ, săn sóc và nuôi dưỡng họ
bằng cách thế không thể ngờ. Người ban tặng họ ân huệ cao quý và dư dật, nhờ
Con của Người và nhờ những môn đệ mà Con Chúa đã tuyển chọn. Ơn huệ dồi
dào này không chỉ dành riêng cho nhóm dân khác. Thông hiệp vào tình yêu của
Thiên Chúa không phải là hình thức loại trừ, nhưng là sự hội nhập có tính năng
động.” (“L'Evangile selon St Luc 1-9”, Labor et Fides, 1991, trg 464).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Một cử chỉ làm thay đổi thực tại đời ta (L. Sintas trong “Parole de Dieu pour
la méditation”).
Đức Giêsu đang nói với đám đông về Vương quốc Thiên Chúa. Vậy mà khi vừa
mới giảng về Nước Thiên Chúa, Đức Giêsu liền truyền cho đám đông ngồi xuống
như để đưa ra cho họ một hình ảnh cụ thể. Thế còn cử chỉ Người làm trước mắt họ
là cử chỉ nào? Đó là việc hòa bánh ra nhiều. Vua đích thật của Vương quốc chẳng
có gì kiêu kỳ cả. Người biết rất rõ đám thính giả của Người đang đói. Đám đông
đói lả này tượng trưng cho cả nhân loại. Người ta nói rằng đám đông ấy đông vô
kể. Phần các môn đệ, các ông nghĩ là nên giải tán để cho họ đi vào các làng lân cận
mà lo kiếm của ăn. Nhưng Đức Giêsu lại nghĩ khác. Người yêu cầu cho họ ngồi
xuống. Chính Người sắp lo liệu cho đám dân này mà Người lại làm công việc đó
một cách khiêm tốn. Người đã không coi chuyện năm ổ bánh và hai con cá nghèo
nàn mà các môn đệ nói cho biết là chuyện nghiêm chỉnh chăng? Chính những ổ
Page 644 of 793
bánh và những con cá này mà Người hóa ra nhiều đấy.
Chúng ta cũng được biết trong trí của Đức Giêsu (việc hóa bánh ra nhiều) là dấu lạ
loan báo một của ăn khác. Nếu ta vận dụng ý nghĩa của cử chỉ Chúa làm, thì ta có
thể cả quyết rằng phép Thánh Thể cũng như phép lạ ta vừa chứng kiến, không phải
là một trò ảo thuật. Việc làm của Đức Giêsu dựa trên việc hiến dâng 5 ổ bánh và 2
con cá. Đó chính là vai trò hết sức chủ động dành cho ta trong phép Thánh Thể. Đức
Kitô muốn ghép hồng ân Thánh Thể vào chính bánh và cá cũng như cuộc sống của
ta. Thánh Phaolô sẽ nói lên điều đó. Chúng ta là thân thể của Đức Kitô. Vì thế, trong
khi cử hành bí tích Thánh Thể cũng như mọi bí tích khác, chính chúng ta cũng phải
cống hiến 5 ổ bánh và 2 con cái mà ta có. Những thứ đó chẳng là gì sánh với đám
đông đang đói lả ngày nay. Tuy nhiên, nếu không có những thứ đó, Bí tích Thánh
Thể sẽ chỉ còn là một trò ảo thuật. Đức Giêsu, với quyền năng của Người, Người sẽ
biến đổi, sẽ hiến thánh sự nghèo nàn của những việc ta làm và thực tại cuộc sống
của ta.
Nước Thiên Chúa sẽ hoàn tất cách tuyệt hảo những gì mà con người có can đảm
cống hiến cho người nghèo đang van xin, cho người đau yếu đang rên rỉ, cho tù
nhân đang đòi hỏi công lý, cho người cùng khổ đang đau đớn và than khóc. “Điều
gì anh em làm cho người bé nhỏ nhất trong các anh em Ta đây, là đã làm cho
chính Ta vậy” (Mt 25,40)”.
2. Lễ Mình Máu Chúa Kitô (Fête-Dieu, tạp chí “ Célébrer” do CNPL., số 219, trg
42)
Đức Giêsu tiếp đón đám đông dân chúng. Cụm từ đó đi liền trước và dẫn vào trình
thuật về bánh được phân phát trong Tin Mừng Luca. Bí tích Thánh Thể, chính là
việc Thiên Chúa tiếp nhận chúng ta vào bàn ăn của Người, và việc Người đón tiếp
thì rất cụ thể: trong khung cảnh một bữa ăn để ta có cái ăn.
Thiên Chúa tiếp đón chúng ta ở bàn tiệc sự sống của Người. Bánh và rượu được
ban để làm cho sự sống của Chúa hoạt động trong ta “trong sinh hoạt thường
ngày”. Lễ Mình Máu Chúa Kitô còn vọng lại âm thanh của mùa phục sinh vừa mới
kết thúc, mầu nhiệm Thiên Chúa được tỏ ra trong việc Đức Giêsu chết và sống lại
vì chúng ta. Lễ này cũng nhắc lại sự hiệp thông trong Ba Ngôi Thiên Chúa, mà ta
Page 645 of 793
vừa mới cử hành Chúa nhật vừa qua trong lễ Chúa Ba Ngôi. Đức Giêsu tiếp nhận
ta vào sự sống của chính Thiên Chúa. Khi ăn bánh và uống chén rượu, chúng ta
hiệp thông với Thiên Chúa. Đây là giờ phút để ta “cám ơn”, tạ ơn Thiên Chúa.
Trong lễ Mình Máu Chúa (Fête-Dieu)... Thiên Chúa sẽ hoan hỉ khi mọi con cái loài
người đều có chỗ ngồi và có của ăn. Và trong “sinh hoạt thường ngày”, ai sẽ được
trao nhiệm vụ đón tiếp đám đông để nói cho họ về Nước Thiên Chúa? “Anh em
hãy cho họ ăn đi”. Trọng trách được trao cho các môn đệ. Ân huệ kéo theo nhiệm
vụ. Nếu ân huệ là cụ thể, thì nhiệm vụ cũng vậy thôi. Chúa không ngừng hướng
dẫn Hội Thánh Người đến với những người đang đói.
CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN
NHỮNG TIỆC CƯỚI Ở CANA
(Ga 2,1-12)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Từ một tiệc cưới làng quê... đến những tiệc cưới của Thiên Chúa với dân Người.
Chúa nhật trước chúng ta đã chú ý đến bài tường thuật của Mátthêu về ba nhà đạo
sĩ, một bài rất giàu ý nghĩa biểu tượng. Bài tường thuật của Tin Mừng Gioan về
tiệc cưới ở Cana mở đầu cho “Cuốn sách về các Dấu chỉ” cũng giống như vậy. Và
như A. Marchadour cảnh giác, chắc chắn rằng qua câu chuyện được kết cấu như
thế, “tốt hơn ta nên, từ bỏ ý nghĩ muốn biết đích xác sự việc xảy ra như thế nào.
Thánh Gioan là người vốn thích nhìn từ một sự việc cụ thể đích thực để nhận ra ý
nghĩa thần học tiềm ẩn, cốt làm cho lịch sử có được nét sáng giá hơn” (“L'
Evangile de Jean”, Centurion, 1992, tr. 55).
- Việc giới thiệu các nhân vật và quan hệ hỗ tương của họ là chìa khoá thứ nhất
dẫn vào lối đọc ý nghĩa biểu tượng của trình thuật này.
+ Thực vậy, các nhân vật mà người kể chuyện nói đến là “Đức Giêsu”, “thân mẫu
Đức Giêsu”, các“môn đệ” Người, rồi ở phần tiếp của đoạn văn có người “quản
tiệc” và “tân lang”.
Page 646 of 793
+ Theo A. Marchadour nhận xét, tất cả những nhân vật này, “đều được giới thiệu
quy chiếu về Đức Giêsu: thân mẫu Người, các môn đệ Người. Các môn đệ sẽ
không có vai trò chủ động nào, nhưng lại quan trọng, đồng thời là chứng nhân của
cảnh tượng và là những con người được biến đổi: cuối chuyện các ông trở thành
những con người có lòng tin” (Sđd.)
+ Còn chính tân nương sẽ không có vấn đề gì hết.
- Một chìa khóa khác đó là sự lặp đi lặp lại từ “tiệc cưới” ở đầu bản văn (c.1.2) rõ
ràng là có ý làm nổi bật ý nghĩa biểu tượng của câu chuyện, tiệc cưới chỉ là cái
khung để lồng những biểu tượng ấy.
Qua khắp cả Kinh Thánh, từ sách tiên tri Ô-xê cho đến sách Nhã Ca, Thiên Chúa luôn
được trình bày như tân lang của dân Người là Israel. Giao Ước giữa Giavê Thiên
Chúa và Israel là một giao ước hôn nhân, nghĩa là bền chặt, không thể tiêu huỷ được;
giao ước ấy dựa trên nền tảng là tình yêu trọn vẹn và hỗ tương. Chính Tân Ước cũng
thường xuyên sử dụng chủ đề này.
Chính chủ đề này được quảng diễn ở đây, trong bài tường thuật của thánh Gioan.
Bên kia buổi lễ cưới của những cặp vợ chồng trẻ ở Cana, thánh sử muốn hướng
tầm nhìn của ta vào cảnh khai trương một cuộc lễ khác, cho những tiệc cưới khác:
Lễ cưới của Thiên Chúa với dân Người trong Đức Giêsu Kitô Con Người, mà các
ngôn sứ đã loan báo.
2. Từ nước của Luật cũ... đến rượu nho của Giao Ước mới.
Càng chú ý đọc bài tường thuật này, người ta càng thấy rõ góc độ biểu tượng này.
- Gioan đã đặt biến cố vào “ngày thứ ba”. Có phải coi kiểu xác định thời gian vắn vỏi
được nói ở đây, theo J.B. Michaud hiểu, là muốn đưa về mạc khải mà Gioan có ý nói
đến ở 1,51 chăng? Nói cho đúng, theo như X. Léon-Dufour, há người ta chẳng đọc
thấy ở đây ý hướng của người kể chuyện là muốn cho câu chuyện này có liên hệ với
những biến cố vĩ đại của lịch sử thánh cũng xảy ra vào “ngày thứ ba” như: hiến tế
Isaac, trong St 22,4, Chúa hiện ra trên núi Sinai trong Xh 19,11 đấy sao? Việc “xác
định ngày tháng” này có lẽ muốn loan báo “một khúc quanh quyết định trong lịch sử
của Giao Ước” (“Lecture de l'Evangile selon Jean”, cuốn I, tr. 222). Sau cùng, như A.
Marchadour gợi ý, phải chăng việc ghi chú“ngày thứ ba” như thế muốn gợi nhớ lại
Page 647 of 793
biến cố Phục sinh, ngày thứ ba lúc Chúa Giêsu tỏ bày vinh quang, và lúc ấy các môn
đệ đã tin.
- “Họ hết rượu rồi”, lời nói này của “thân mẫu Đức Giêsu” bỗng dưng khiến
người ta phải chú ý.
+ Ta đừng quên rằng rượu nho là đồ uống trong ngày lễ, nhất là lễ cưới thường kéo
dài nhiều ngày nên phải lo dự trữ sao cho đủ; rượu nho cũng là biểu tượng các tiệc
cưới mang tính thiên sai giữa Thiên Chúa với dân Israel mà các ngôn sứ hằng ca
ngợi và trông đợi.
+ Sự cố thiếu rượu là điểm khởi đầu câu chuyện. Tác giả không quan tâm đến lý do
của sự thiếu rượu cho bằng ý nghĩa biểu tượng của sự kiện đó: nỗi khốn khó và
lòng dân Israel trông đợi ân huệ Chúa ban.
+ Chính Đức Maria “thân mẫu Chúa Giêsu” – Gioan luôn dùng từ này để gọi Đức
Maria – có sáng kiến báo cho Đức Giêsu biết nhà đám thiếu rượu.
- “Thưa Bà, chuyện đó can gì đến Bà và con”. Câu trả lời là khá bí ẩn.
+ Trước hết Đức Giêsu xưng hô với mẹ Người không phải bằng
tiếng “má” (imma), tương đương với tiếng “ba” (abba), mà lại dùng tiếng “Bà”.
Ta đừng coi đây như một lời lẽ thiếu kính trọng nào đó, cũng đừng coi đó là một lúc
bực mình bột phát. Kiểu gọi Đức Mẹ như thế ở đầu Tin Mừng Gioan và một lần nữa ở
cuối Tin Mừng, khi ở trên Núi Sọ thiết tưởng nên được đặt ở một bình diện tương
quan khác với bình diện của đời thường và của gia đình.
+ Rồi phần tiếp theo của câu trả lời càng củng cố điều ta vừa nói ở trên: “Chuyện
đó can gì đến bà và con”. Đó là một kiểu nói Do Thái nhằm từ chối một sự can
thiệp chưa hợp thời, chưa đúng lúc, đồng thời cho thấy có sự hiểu lầm giữa người
nói và người nghe. Các dịch giả và các nhà chú giải Kinh Thánh thì cố gắng lựa lời
để làm dịu đi vẻ cứng cỏi của kiểu nói này. Như A. Marchadour gợi ý, cách trả lời
của Đức Giêsu, phải chăng là “tạo một khoảng cách: Chúa muốn thúc giục thân
mẫu Người đi xa hơn, vượt lên chức năng làm mẹ theo huyết nhục, để sinh ra làm
người môn đệ nữa” (Sđd, tr. 56).
- “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo”, Đức Maria nói ngay với những gia
nhân. Hưởng ứng lời kêu gọi của con, Đức Maria đã vượt khoảng cách để trở thành
người môn đệ đầu tiên.
Page 648 of 793
Mấy lời trên đây mà bài tường thuật đặt vào môi miệng Đức Maria chứa chất biết
bao ký ức xa xăm về Kinh Thánh:
+ Nó gợi nhớ lời vua Pharaô nói với dân Ai Cập đến xin lương thực: “Hãy đến cùng
Giuse, người bảo gì, các anh cứ việc làm theo” (St. 41,55). Hình ảnh Đức Maria mờ
nhạt đi trước Đấng đang làm ứng nghiệm những lời tiên tri loan báo, một Giuse mới
đang cho dân ăn, đưa dân từ thiếu thốn đến sung túc.
+ Nó gợi nhớ lời đáp lại của dân Chúa trước đề nghị của Giao Ước khi tụ họp ở núi
Sinai: “Mọi điều Đức Chúa phán bảo, chúng tôi xin làm theo” (Xh. 19,8). Ở đây,
ngay lúc khởi đầu Giao Ước mới, thánh sử đặt vào môi miệng Đức Maria lời tuyên
xưng đức tin của dân được tuyển chọn. Thánh sử giới thiệu ngài là hình ảnh của
Israel mới.
- Bài tường thuật tiếp tục “Ở đó, có đặt sáu chum đá dùng vào việc thanh tẩy theo
thói tục người Do Thái”. Thật là kỳ lạ, thay vì những vò đất nung hay những bình
da người ta dùng đựng rượu trong tiệc cưới ở Cana, và những bình ấy chắc hẳn đã
cạn hết rượu rồi, thì Đức Giêsu lại bảo những người giúp việc đổ đầy nước vào các
chum đá vốn không đựng rượu, mà đựng nước dùng vào việc “thanh tẩy theo thói
tục người Do Thái”. Và chính từ những cái chum đá đổ đầy nước “tới miệng” này
(chừng 700 lít) mà các gia nhân sẽ múc rượu ngon ra, thứ rượu ngon hơn rượu đãi
lúc đầu, “người quản tiệc”xác nhận như vậy.
Việc nước hóa thành rượu trong bữa tiệc cưới ở làng quê tượng trưng cho Luật cũ
chuyển qua Luật mới. Rượu nho của thời đại cứu thế thay thế cho nước của giao
ước đầu tiên.
3. Từ “khởi đầu các dấu lạ”.. đến “Giờ” thực hiện.
- Bài tường thuật về tiệc cưới Cana mở đầu “Sách các dấu lạ” sẽ kết thúc ở 12,50,
để từ đó sẽ khởi đầu “Sách về Giờ của Đức Giêsu”.
+ Thánh sử lưu ý: chúng ta đang ở vào thời kỳ “khởi đầu các dấu lạ”. Khi
làm “dấu lạ” đầu tiên này, Đức Giêsu bắt đầu tỏ cho các người thân của mình biết
thân thế và sứ mệnh của Người. Cana đánh dấu bước thứ nhất trên con đường đức
tin của các môn đệ: “Các môn đệ đã tin vào Người”.
Nhiều “dấu lạ” khác sẽ theo sau: hóa bánh ra nhiều (Ga 6), chữa người mù bẩm
Page 649 of 793
sinh (Ga 9), cho Ladarô sống lại (Ga 11) sẽ triển khai mạc khải ban đầu kia và góp
phần làm nên những chặng đường trong hành trình đức tin của các môn đệ.
+ Nhưng “Giờ Người chưa đến”, Đức Giêsu tuyên bố như thế, Giờ nhiệm mầu ấy
sẽ đan xen cả giờ Khổ nạn, giờ được tôn vinh, lẫn giờ tràn đầy ơn ban của Chúa
Thánh Thần. Để rồi trong ánh sáng rạng ngời của mầu nhiệm Vượt qua, mọi ý
nghĩa đều được sáng tỏ và các môn đệ sẽ trở thành những con người gắn bó hoàn
toàn với Đức Giêsu, nhìn nhận Người là Đấng Mêsia, là Con Thiên Chúa.
+ Về phần “thân mẫu Chúa Giêsu”, Người “ở đó” để chứng kiến dấu lạ khai mào
Giao Ước mới:“Thưa Bà, chuyện đó can gì đến Bà và con?”, cũng như Người
sẽ “ở đó, gần thập giá” (19,25) lúc“Giờ” đóng ấn Giao Ước mới trong máu, sẽ
điểm, lúc ấy, Đức Giêsu sẽ nói với thân mẫu Người rằng: “Thưa Bà, đây là con
của Bà”. Thân mẫu Đức Giêsu có mặt lúc “khởi đầu” thì Người sẽ có mặt
khi“hoàn tất” (cf. 19,30: “Thế là đã hoàn tất”).
- Bài tường thuật này được viết sau biến cố Phục sinh.
A. Marchadour kết luận: “Phép lạ ở Cana, được viết cho các tín hữu đọc, vì họ là
những người đã có kinh nghiệm về niềm tin Chúa phục sinh và đã đoạn tuyệt với
Do Thái giáo. Kết cấu câu chuyện cho ta thấy rõ điều đó. Mở đầu và kết luận đặt
người đọc trong bối cảnh phục sinh... Toàn bộ bài tường thuật mô tả việc chuyển
từ Do Thái giáo sang Kitô giáo được thực hiện như thế nào trong Đức Giêsu.
Thân mẫu Đức Giêsu có mặt ở đó có nghĩa là nhờ Người mà lễ hội giao duyên
giữa Thiên Chúa và loài người trở thành khả dĩ. Người dẫn đưa Israel mới (mà
các gia nhân ở đây là biểu tượng) đến cùng Đức Giêsu. Nhưng khi nói với gia
nhân: “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo”, thì chính Người lại đóng vai
người phụ nữ, hình ảnh Israel mới phải phục tùng con mình. Rượu vừa nhiều vừa
ngon ám chỉ rằng thời đại Đấng cứu thế vui như ngày hội đã bắt đầu và từ nay
rượu sẽ không bao giờ thiếu. Một giáo phụ tự hỏi: “Người ta đã uống cạn chăng?
Không, vì hiện giờ chúng ta vẫn còn uống.” (Sđd, tr. 58).
II. BÀI ĐỌC THÊM
Page 650 of 793
1. “Rượu nho mới” (G. Bessière, trong “Dieu si proche. Năm C”, DDB, trg 83-
84).
Đức Giêsu có mặt trong tiệc cưới mừng cho tình yêu của cặp trai gái làng Cana.
Người sắp làm phép lạ đầu tiên trong tiệc vui này. Bài tường thuật của thánh Gioan
về tiệc cưới ấy dọi một tia sáng vào quá khứ của Israel, vào tương lai của Đấng
Chúa sai đến và vào đời sống của Giáo Hội.
Thời Môsê, Êlia, Êlisê, Thiên Chúa đã làm những dấu lạ để củng cố sứ mệnh của
các vị ấy thế nào, thì Người cũng sắp chứng thực sứ mệnh của Đức Giêsu như vậy
khi cho Người thực hiện những việc lạ lùng: đó chính là những “dấu chỉ”. Trong
Kinh Thánh, rượu nho thường là biểu tượng ơn khôn ngoan do Lời Chúa ban cho.
Rồi đây Đức Giêsu sẽ là người được ban tặng ơn ấy một cách dồi dào và triệt để.
Đức Giêsu hóa nước thành rượu trong sáu chum đá dùng cho nghi thức thanh tẩy
mà người Do Thái vốn tuân giữ rất cặn kẽ; chi tiết này ám chỉ rằng Đức Giêsu sắp
mang đến một sự canh tân cho Do Thái giáo. Lúc ấy, ở đó có sáu cái chum: số sáu
được coi như con số không hoàn toàn muốn chỉ tỏ rằng quá khứ phải nhường chỗ
cho một tương lai mới.
Sách các Ngôn sứ thường ví dân được tuyển chọn như một hôn thê bất trung, bội
tín. Nên với sự hiện diện của Đức Giêsu, bây giờ là lúc những tiệc cưới giữa Thiên
Chúa và nhân loại đã dứt khoát bắt đầu. Đây là những tiệc cưới mà “Giờ” chưa
đến: tiệc của rượu nho trong bữa Tiệc ly và của máu trên thập giá, tiệc Thánh Thể,
trung tâm đời sống của Giáo Hội vẫn tiếp tục ca tụng thứ rượu nho của những tiệc
cưới đời đời.
Đức Giêsu chính là rượu nho được Thiên Chúa ban một cách hào phóng và là giao
ước luôn luôn mới.
2. “Vương quốc mới được khai trương” (F. Deleclos, trong “Prends et mange la
Parole”. Centurion–Duculot, trg 217).
Ta phải vượt lên Cana và buổi lễ ở làng quê hôm đó để có thể nắm bắt được những
luồng tư tưởng lớn của các ngôn sứ vẫn xuyên suốt Lịch sử Thánh. Phải tìm lại
những dấu chỉ của Giao Ước và tất nhiên là những tiệc cưới giữa Thiên Chúa với
dân Người.
Page 651 of 793
Việc Đức Giêsu khởi sự làm những dấu lạ, rõ ràng loan báo vương quốc mới, triều
đại của Đấng Mêsia. Ngày ấy được ngôn sứ Isaia mô tả là ngày mà “Đức Chúa
toàn năng sẽ khoản đãi một bữa tiệc thịnh soạn đầy thịt cùng các món hảo hạng
với rượu ngon nổi tiếng... Ngày ấy người ta sẽ nói: Đây là Thiên Chúa chúng ta!
Chính Người là Đức Chúa chúng ta từng trông đợi” (Is. 25,9).
Vương quốc mới được khai trương. Đấng cứu độ được loan báo và được hứa cuối
cùng thì cũng đã có mặt đây rồi. Đã hết rồi những lề luật khắc khe, những nghi
thức thanh tẩy được tượng trưng bằng sáu cái chum, một con số nói lên sự bất toàn.
Từ nay những cái đó không còn giá trị nữa. Phải nhường chỗ cho một giao ước tình
yêu; với giao ước đó, Thiên Chúa trở nên rất gần gũi, gần gũi đến độ trở nên một
người ở giữa chúng ta. Phải nhường chỗ cho những niềm vui của tiệc cưới và cho
thứ rượu nho mới của Thần Khí Thiên Chúa, Đấng đến làm đảo lộn những tập
quán, phá bỏ những truyền thống và không quan tâm đến những thói vụ luật.
CHÚA NHẬT III THƯỜNG NIÊN
HÔM NAY ĐÃ ỨNG NGHIỆM LỜI KINH THÁNH QUÝ VỊ VỪA NGHE
(Lc. 1,1-4 và 4,14-21)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Trang minh họa dự tính của Luca :…
Vì là người ngoại đến với đức tin kitô giáo, Luca đã không được biết Đức
Giêsu nhiều. Bởi vậy, trước khi viết về Đức Giêsu, Luca đã muốn “cẩn thận tra
cứu đầu đuôi mọi sự” và cố gắng căn cứ vào những nguồn tài liệu có giá trị, để cho
tác phẩm của mình hữu ích và có nét độc đáo đối với phần đông độc giả là những
người cũng từ ngoại giáo trở lại như ngài, mà điển hình là “ngài Thêôphilê đáng
kính”.
Nếu Luca có ý “tuần tự viết ra câu chuyện” thì không phải là viết theo cách
thức những nhà nghiên cứu lịch sử ngày nay vốn quan niệm, mà chỉ là để phục vụ
và hỗ trợ cho một suy tư thần học mà thôi, như ngài sẽ nói lên điều đó trong tác
Page 652 of 793
phẩm thứ hai của mình. Dự tính của Luca là chỉ muốn kể lại “việc Thiên Chúa mở
cửa cho các dân ngoại đón nhận đức tin như thế nào” (Cv. 14,27). Vì thế tác phẩm
của Luca gồm hai cuốn sách trình bày chương trình cứu độ về mặt lịch sử và cũng
cả về mặt địa lý nữa.
- Chương trình cứu độ xét về mặt lịch sử :
+ Sau thời kỳ LỜI HỨA
+ thì đến thời kỳ THỰC HIỆN
với thời Chúa Giêsu, Thần Khí xưa đã tác động các ngôn sứ, thì nay càng tỏ hiện
tràn đầy trong ngôn ngữ và hành động của Đức Giêsu.
với thời của Giáo hội, thời của Thần Khí được thông ban tràn đầy qua Đức Kitô
phục sinh.
- Chương trình cứu độ về mặt địa lý được diễn ra chung quanh Giêrusalem.
+ Giêrusalem , nơi mọi sự bắt đầu với lời Sứ thần báo tin cho ông Dacaria ở trong
Đền thờ, sẽ là thành đô cho Đức Giêsu lên đó để sống trang sử “Xuất Hành” của
Người và cũng là nơi, như cuối phúc âm Luca có ghi, để các Tông đồ ngày ngày sẽ
lên Đền thờ mà chúc tụng Đức Giêsu như là Đức Chúa phục sinh (Phúc âm theo
thánh Luca). Sách Tin mừng của Luca mở đầu từ trong Đền thờ thì cũng kết thúc ở
đây.
+ Giêrusalem, nơi mọi sự bắt đầu với biến cố Thăng thiên, cũng sẽ là thành đô để
từ đó các người phục vụ Lời Chúa sẽ bung ra trên mọi nẻo đường nhân loại để
mang Tin Mừng “cho đến tận cùng trái đất” (Sách Công vụ Tông đồ).
2. … buổi hội họp ở hội đường…
“Được đầy Thánh Thần” khi chịu phép rửa ở sông Giođan, và được Thánh
Thần dẫn vào hoang địa để đối đầu quyết liệt với ma quỷ và Người đã chiến thắng,
giờ đây Đức Giêsu đã trở về Galilê và đến Nadarét là “nơi Người sinh trưởng”.
Như một người Do thái đạo đức, Người vào hội đường “như Người vẫn quen làm
trong ngày sabát”.
Khác với Mát-thêu và Mác-cô đặt biến cố này – thiết tưởng có vẻ đúng hơn
– vào cuối thời kỳ thi hành sứ vụ ở Galilê, còn Luca thì đã đặt vào đầu thời kỳ, để
phục vụ tốt hơn cho dự tính của mình và đã kết cấu bài tường thuật của mình như
Page 653 of 793
một “biến cố điển hình” khai mở và tóm tắt trước những gì sắp xảy ra, tức là việc
Đức Giêsu bị dân Người chối bỏ và công cuộc loan báo Tin Mừng cho các dân
ngoại.
- Hôm đó là “ngày Sabát”, là ngày để nghe đọc Sách Thánh, ngày kỷ niệm
cuộc giải phóng khỏi ách nô lệ Ai-cập, ngày mà người có lòng tin trong khi chúc
tụng Thiên Chúa giải thoát dân Người thì cũng phải nghĩ đến việc giải thoát chính
mình và người khác khỏi ách nô lệ.
- Chúng ta đang “ở trong hội đường” và Luca đưa ra cho chúng ta một bức
tranh quý giá về phụng vụ diễn ra vào mỗi ngày thứ bảy. Nếu như Luca bỏ qua
phần nghi thức mở đầu (lời khái quát, kinh cầu nguyện, lời chúc lành), cũng như
không gợi lại bài đọc thứ nhất, thì ngài lại mô tả cách rất tỉ mỉ và gần như khoan
thai, mọi cử chỉ và nghi thức mà Chúa Giêsu đã làm.
3. ... lúc ấy Chúa Giêsu loan báo “Tin Mừng” …
Theo tập tục để lại từ bao đời (cf. Công vụ Tông đồ 13,15 và tiếp theo : Phao-
lô và Banaba viếng thăm hội đường ở An-ti-ô-khi-a miền Pixidia), Đức Giêsu được
cộng đồng tôn giáo Do thái tiếp đón, mời đứng lên đọc một đoạn sách thánh; sau đó
Người ngồi xuống để giải thích đoạn sách Tiên tri vừa đọc.
Đoạn sách của buổi phụng vụ hôm đó đúng là Isaia 61,1-2 :”Thần Khí Chúa
ngự trên tôi v.v.”Đây là một trong những lời sấm lớn vốn nuôi dưỡng niềm hy
vọng của dân tộc Do thái. Truyền thống của họ coi đây là lời loan báo về Đấng
Thiên sai đến; Người đầy tràn Thần Khí, Người đem đến “Tin mừng”, là loan báo
về thời đại mới bắt đầu khai mở, dân tộc Israel được giải phóng và khởi đầu triều
đại của Thiên Chúa.
4. … về “hôm nay” ứng nghiệm lời Kinh thánh.
Bây giờ là lúc Chúa GIêsu đã cuộn sách lại và trả cho người giúp việc hội
đường Người ngồi xuống và bắt đầu giải thích những lời vừa đọc. Một bài giải
thích mà Luca đã tóm tắt lại bằng một câu tuyệt vời :”Hôm nay đã ứng nghiệm lời
Kinh thánh quý vị vừa nghe”. R. Meynet chú giải: “Kinh thánh tuy là những lời
nằm chết trong sách, lại có được sức sống nhờ được đọc lên lúc này. Được nói lại
Page 654 of 793
từ một cửa miệng, Kinh thánh lại trở thành lời mang ân sủng cho những ai nghe
…Phép lạ của việc đọc sách thánh là làm cho những lời xưa của vị tiên tri đã chết
rồi, trở thành lời sống động của Đấng được sai đến hôm nay” (“Phúc âm theo
thánh Luca. Phân tích tu từ”, Cerf, tr. 62).
Cùng với Đức Giêsu và trong Đức Giêsu, tất cả những lời tiên tri loan báo
đều ứng nghiệm : Người là đấng Mêsia được sai đến (Is. 61) tràn đầy Thần Khí của
Đức Chúa; bản thân và sứ điệp của Người là “Tin Mừng được loan báo cho kẻ
nghèo hèn”. Cùng với Người và trong Người, thời đại mới của ân sủng, thời
đại “công bố một năm hồng ân của Chúa” được khai trương. Cùng với Người và
trong Người, Thiên Chúa ra tay hành động để giải thoát mọi người, “người bị giam
cầm, người mù, người bị áp bức”, tất cả đều được Người ban ơn cứu độ và tha thứ.
Cùng với Người và trong Người,“hôm nay” của hồng ân Chúa ùa tràn vào dòng
lịch sử của loài người.
Trong hội đường Nadarét, Đức Giêsu khởi đầu sứ mệnh của Người “với quyền
năng Thánh Thần”của phép rửa Người chịu. Sứ mệnh đó, Người sẽ theo đuổi xuyên
suốt dòng lịch sử trong Giáo hội của Người, “với quyền năng Thánh Thần” của ngày
Hiện Xuống.
Chúa nhật tuần tới, chúng ta sẽ chăm chú đọc nốt phần cuối của đoạn phúc
âm này.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. Một bản toát lược về sứ mệnh của Đức Giêsu. ( H. Vulliez, trong “Dieu si
proche. Năm C”, DDB, trg 86)
“Hành động mở màn cho sứ vụ của Đức Giêsu đã diễn ra ở Nadarét… Trong
hội đường, vào ngày sabát. Vì là một người ngoại giáo trở lại, nên Thánh sử Luca
chủ tâm nêu bật hai điều này : sứ điệp trước tiên đã được gởi đến cho người Do
thái, sau đó nhờ một khúc quanh lịch sử nhiệm mầu, sứ điệp ấy sẽ được loan báo
cho dân ngoại. Câu chuyện này giống như một việc làm trước thời hạn, diễn tả
những gì sẽ sảy ra. Đúng là một bản toát lược về sứ mệnh của Đức Giêsu . Câu
chuyện vay mượn quá khứ tôn giáo của dân tộc Do thái và sách tiên tri Isaia thứ ba
được viết từ năm thế kỷ trước, như để nhấn mạnh rằng cội nguồn không bị đứt
Page 655 of 793
đoạn và truyền thống cũng chẳng bị mai một, có nghĩa là cội nguồn và truyền
thống vẫn được tiếp nối và duy trì.
Ba từ ngữ mang âm thanh vang dội và làm đảo lộn trật tự sẵn có là : kẻ
nghèo, giải phóng, năm hồng ân. Người ta ngờ vực, cũng là điều dễ hiểu thôi. Các
đồng bào và đồng hương Nadarét của Đức Giêsu sẽ chống đối quyết liệt. Làm sao
mà chấp nhận được một đấng Mêsia cổ vũ việc giải phóng người nghèo và tuyên
bố: “Năm hồng ân là chính hôm nay”.
Nếu “theo sách Isaia thứ ba”, Tin Mừng là lời loan báo cho những người lưu đầy
được hồi cư, thì với Đức Giêsu, Tin Mừng lại chính là lời loan báo cho những
người nghèo biết rằng họ là “những người được Thiên Chúa yêu thương đặc biệt”,
rằng họ được giải phóng. Với Đức Giêsu, hôm nay chấm dứt mọi kiếp nô lệ lầm
than. Tóm lại, nhờ Thần Khí và Tình yêu, hôm nay là cuộc giải phóng toàn diện,
giải phóng mọi hình thức bất công và tội lỗi.
Sau cùng, loan báo Tin Mừng còn là loan báo “năm hồng ân”. Năm nay phải là
năm đại xá, năm nợ nần sẽ được tha hết, nô lệ sẽ được giải phóng, là năm mà con người
nhờ tuân theo luật Chúa sẽ lập lại được một trật tự trần gian ngày càng nên giống Nước
Trời hơn”.
2. “Mầu nhiệm của Lời Chúa”. ( J. Thunus, “Dans vos assemblées”, tập 2, DDB,
trg 395)
“Hôm nay, bạn có nghe tiếng Người chăng?” Câu nói trong thánh vịnh 94
này đã là khởi điểm để bức thư gởi tín hữu Do thái triển khai rộng rãi về tính hôm
nay của Lời Chúa (Dt. 3,7 – 4,11). Bài giảng của Đức Giêsu ở hội đường Nadarét
càng làm cho tính cách “hôm nay” này mang ý nghĩa đặc biệt.
“Đức Giêsu cuốn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi
xuống. Mọi người trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. Rồi Người bắt đầu
nói với họ: Hôm nay ứng nghiệm lời Kinh thánh quý vị vừa nghe” (Lc. 4,20-21).
Mầu nhiệm sâu xa rõ ràng là nằm trong lời nói đó. Lời Chúa đã được ghi chép
lại ở một thời điểm của lịch sử là Lời nói cho mọi thời và là lời hằng sống và thực tế
cho người biết lắng nghe trong tâm tình thờ phượng. Sự sống của Lời Chúa là sự sống
của Thần Khí, đấng sẽ “dẫn tới sự thật toàn vẹn” (Ga. 16,13)
Page 656 of 793
3. “Loan báo Tin Mừng : một trách vụ của mọi tín hữu”. (M. Degraeve, trong
“Unité des chrétiens”, tháng Mười 1994, số 96, trg 23 và 24)
“Hiệp thông huynh đệ, sống trong cùng một mái nhà là một thực tại phải xây
dựng không ngừng. Sự hiệp thông phải được thể hiện dần dần. Thực sự, sự hiệp
thông đã có đó rồi. Rất nhiều khi chúng ta chỉ thấy được những mối chia rẽ giữa
các tín hữu, giữa các Giáo hội cùng tin Đức Kitô, nhưng cũng thấy ngay trong nội
bộ của mỗi Giáo hội, cả trong nội bộ của các cộng đoàn của chúng ta nữa. Nhìn kỹ
vào những mối bất hòa kia, ta có thể nghiệm thấy rằng nếu biết dùng những
phương tiện của sự hiệp thông, chúng ta sẽ xây dựng được cuộc sống huynh đệ. Để
được như vậy, chúng ta phải biết nhìn nhận nhau là những con người khác nhau,
nhưng đã được quy tụ lại bởi cùng một Lời và cùng tự nhủ là phải ráo riết thể hiện
Nước Chúa bằng việc rao giảng Tin Mừng.
Ý muốn chối bỏ những khác biệt thường dẫn tới sự từ chối người khác. Dẫu
sao, giữa các cộng đoàn và các Giáo hội của ta cũng như giữa các Giáo hội cùng
tin Đức Kitô, tính khác biệt là một quy luật chung, không ai chối cãi được. Phải tôn
trọng tập thể khác đã đành, mà bản thân mỗi người cũng phải biết tôn trọng nhau
nữa. Như thế, chúng ta mới có thể chia sẻ những đau khổ của nhau, giống như
những phần mình của một thân thể cùng chung phần đau đớn với phần khác trong
thân thể vậy : đó chính là giáo huấn cơ bản của thánh Phaolô. Nhận biết điều này
và tôn trọng nhau như vậy không còn gì phù hợp với lẽ phải hơn, bởi lẽ chỉ một
Thánh Thần sống trong ta và một Đức Kitô là đầu mới có thể cho phép ta thực hiện
được điều này mà thôi. Chính Đức Kitô, Lời nhập thể là sự thiện chung mà mọi
người cùng hưởng. Lời Chúa quy tụ chúng ta lại, cách riêng vào mỗi ngày Chúa
nhật, ngày mà chúng ta cùng nhau chúc tụng tôn vinh Đức Kitô phục sinh, nên các
Giáo hội kitô của chúng ta, dù khác biệt nhau thế nào, thì Lời này vẫn phải được
chia sẻ, hiểu biết, để Lời mang lại hoa trái và hoa trái tồn tại.
Nếu chúng ta thực sự ý thức một cách đầy đủ tầm quan trọng của Lời này,
thì ta sẽ càng có khả năng hơn để thực hiện được việc rao giảng Tin Mừng cho
những người nghèo khổ, việc giải thoát cho những kẻ bị giam cầm, bị áp bức và
đem ánh sáng đến cho kẻ mù lòa. Đây là trách vụ chung mọi người cùng phải gánh
Page 657 of 793
vác, dù các Giáo hội và cộng đoàn của ta có là gì chăng nữa. Nếu chúng ta muốn
sống tình bác ái huynh đệ giữa các kitô hữu với nhau, ta phải bắt tay xây dựng một
thế giới chan hòa tình huynh đệ.
CHÚA NHẬT IV THƯỜNG NIÊN
ĐỨC GIÊSU, LỜI BAN ÂN SỦNG CHO MỌI NGƯỜI
(Lc. 4,21-30)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Một sứ mệnh không biên giới :
Chúa nhật trước, chúng ta đã bắt đầu đọc trình thuật của thánh Luca vê việc
Đức Giêsu đến thăm hội đường ở Nadarét. Trình thuật đó đã được thánh Luca đặt
vào lúc Đức Giêsu bắt đầu thi hành sứ vụ và được trình bày như một cảnh khái
quát chương trình, một biến cố-điển hình có dụng ý khai mở và tóm tắt những gì
sắp xảy ra.
Sau khi đứng lên đọc đoạn sách Isaia 61 :”Thần Khí Chúa ngự trên tôi…”, theo
tập tục, Đức Giêsu ngồi xuống, giảng một bài và tuyên bố không úp mở rằng :”Hôm
nay ứng nghiệm lời Kinh thánh quý vị vừa nghe”.
Đầu tiên những người có mặt trong hội đường hôm ấy đều “tán thành và thán
phục những lời ban ân sủng (= những lời hay ý đẹp) thốt ra từ miệng Người”. Họ bảo
nhau: ”Ông này không phải là con ông Giuse đó sao ?”. (Đức Giêsu mà thánh sử đã
ghi trong gia phả của Người, được coi là con của Giuse : 3,23).
Đức Giêsu nắm lấy ngay vai trò chủ động của mình bằng hai giai đoạn.
- Trước tiên, bằng cách tố giác hy vọng úp mở của những người đồng hương
khi họ muốn Chúa làm cho họ, tại quê hương Người, những việc lạ lùng mà Người
đã làm ở những nơi khác và muốn Người thi hành lời ban ân sủng để mưu ích cho
họ. Dựa vào một câu tục ngữ, Người nói với họ :”Hẳn là các ông muốn nói với tôi
câu tục ngữ : Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình. Tất cả những gì chúng tôi nghe nói
ông đã làm tại Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!
Page 658 of 793
Lẽ nào ta lại không có thể coi đây như điều báo trước về lời nhục mạ mà người ta
sẽ nhắm vào Đức Giêsu khi Người hấp hối trên thập giá :”Hãy tự cứu mình đi, nếu
ông là Đấng Kitô”(Lc. 23,35.7.39) ?
- Rồi, bằng cách loan báo sứ mệnh của mình có tính phổ quát, Đức Giêsu đưa
các thính giả của mình trở về với hai khuôn mặt lớn của Cựu ước là ngôn sứ Êlia và
Êlisa; đây là hai vị ngôn sứ có những hoạt động vượt ranh giới về mặt lãnh thổ cũng
như tôn giáo. Vị thứ nhất đã hóa bánh và dầu ăn ra nhiều giúp nuôi sống một góa phụ
ở Sarepta là miền đất thuộc dân ngoại (1. CV. 17,7-27). Vị thứ hai là ngôn sứ Êlisa,
môn đệ của Êlia đã chữa khỏi bệnh cùi cho một viên tướng người Syria đích thân tới
gặp vị tiên tri ngay trên đất Israel (2 CV. 5,1-27). Góa phụ Sarépta và Naaman người
Syria được coi như những người cầm đầu đoàn lũ đông đảo những dân ngoại mà công
cuộc giải phóng họ đã được loan báo trong sách Isaia 61, thì “hôm nay” được ứng
nghiệm nơi Người là Đức Giêsu.
“Gương Êlia và Êlisa ban ơn huệ của Thiên Chúa cho dân ngoại, như J.
Dupont nhận xét, cho người ta thấy trước rằng một khi Chúa Giêsu đã bị dân
Israel cũng như các đồng hương của mình chối bỏ thì sứ điệp cứu độ sẽ chuyển
sang cho các dân ngoại. Vì thế biến cố ở Nadarét là điềm báo trước những gì
người ta thấy xảy ra đối với Phaolô ở Antiôkhia miền Pixiđia và ở Rôma khi ngài
quay về phía các dân ngoại. Cách xử sự như vậy của Phaolô lúc này đã được hai
vị ngôn sứ Êlia và Êlisa thực hiện trong thời buổi của các ngài như để tiên báo và
biện minh cho hành động của Phaolô vậy”.
2. Một sự chối bỏ báo trước sự chối bỏ khác :
Lời loan báo Israel không còn được hưởng đặc ân và Thiên Chúa tiếp đón
các dân ngoại đã khiến cho cử tọa của hội đường đầy phẫn nộ. Y hệt như thái độ
của những người Do thái ở Antiôkhia Pixiđia lúc đầu còn thiện cảm, tử tế rồi
không bao lâu sau chuyển thành giận dữ khi họ thấy dân ngoại“nghe Lời Thiên
Chúa “ (Cv. 13,44-45).
Thì này đây, những người đồng hương của Đức Giêsu đang đứng dậy lôi
Người “ra khỏi thành” “để xô Người xuống vực”. Giống như những thù địch của
Chúa rồi đây sẽ lôi Người “ra khỏi thành” Giêrusalem để đóng đinh Người. Chẳng
Page 659 of 793
khác gì những người Do thái sẽ lôi Stêphanô “ra khỏi thành” để ném đá ông
vậy (Cv. 7,54).
Nhưng giờ của Người chưa tới, nên “Người băng qua giữa họ mà đi”; Đức
Giêsu còn phải tiếp tục con đường sẽ dẫn Người tới thành đô Giêrusalem, nơi sẽ
diễn ra cuộc khổ nạn của Người, và là nơi Người sẽ sống lại và tỏ mình ra cho các
môn đệ vào sáng ngày Lễ Vượt Qua.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Một bài tường thuật để loan báo tương lai” ( H. Vulliez trong :Dieu si
proche. Năm C”, DDB, trg 90)
“Luca đã viết câu chuyện này để báo trước tương lai hơn là để tường thuật lại
những gì sảy ra ở Nadarét. Biến cố xảy ra trong hội đường hôm ấy là một giai đoạn
mào đầu bi thảm báo trước những gì sẽ xảy ra cho sứ mệnh của Đức Giêsu khi ở giữa
loài người. Một sứ mệnh sẽ vươn tới mọi dân tộc. Một sứ mệnh sẽ dẫn Người tới cái
chết : Người sẽ bị người nhà của mình lên án tử, nhưng phàm những ai thuộc mọi dân
tộc, thuộc mọi mầu da nước tóc, đón nhận Người thì Người sẽ cho họ được làm con
Thiên Chúa”.
2. “Con người luôn có khuynh hướng muốn giam hãm Thiên Chúa” (Deleclos,
trong “Prends et mange la Parole”, Centurion-Duculot, trg 220)
Những con người ấy nhận mình là những kẻ tin Chúa chân thành, có lòng đạo đức
và thực hành đạo, thế mà sau khi đã ca ngợi Đức Giêsu ở trong hội đường, chính
họ lại “đầy phẫn nộ, đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành… kéo Người lên tận đỉnh
núi, để xô Người xuống vực”. Vậy có ai dám nhận mình giống những người ấy
không?
Dù là ai chăng nữa, chúng ta thảy đều có khuynh hướng muốn giam hãm Chúa và Đấng
Kitô của Người trong một phạm vi nhất định của Giáo hội ta, trong lời lẽ của những
giáo điều, những truyền thống, những thực hành và ngay cả trong những cách sùng mộ
của chúng ta nữa. Chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng nắm độc quyền về các ân sủng, phép
lạ, ánh sáng của Chúa và ngay cả đức ái mà Người là nguồn mạch nữa. Vậy mà Phúc
âm hôm nay khẳng định mạnh mẽ với ta rằng những người thân của Đức Giêsu thường
Page 660 of 793
sẵn sàng tống cổ Người ra khỏi nhà thờ, nghề nghiệp, quyết định và gia đinh của họ,
mỗi khi sứ điệp của Chúa không làm vừa lòng họ, mỗi khi cuộc viếng thăm của Người
gây phiền hà cho họ. Còn chính Chúa Giêsu thì lại nhắc nhở ta rằng Thiên Chúa đã
thực hiện được những sự lạ lùng nơi các dân ngoại, đã cho những người cùi, những
người thù địch của Israel, dân Chúa, được lành sạch. Đối với Thiên Chúa tình yêu, chỉ
có tình yêu là tiêu chuẩn cuối cùng làm nên giá trị và sự thật cho tư tưởng và hành động
của ta.
3. “ Một sự hiểu lầm đáng sợ” (G. Boucher, trong “Le ciel sur terre”)
Tại sao người con của quê hương lại không thực hiện đuợc ở quê quán mình những
việc lạ lùng mà người ấy đã làm ở những nơi khác ?…
Và rồi có thể đến lượt chúng ta cũng sẵn sàng trở mặt từ khen ngợi đến phẫn nộ đấy.
Bởi lẽ, về phần Đức Giêsu thì Người nói rõ rằng điều cốt yếu mà Người muốn trình
bày cho họ không phải chỉ có vấn đề các việc lạ lùng, mà Người muốn mạc khải cho
họ tình yêu và lòng trung thành của Thiên Chúa . Cái đó mới là điều hạnh phúc và
may mắn thực cho chúng ta.
Lẽ ra Đức Giêsu phải cung cấp cho những người đồng hương của mình tiền bạc
hoặc chữa cho họ khỏi những bệnh này tật nọ mới đúng. Xem ra người ta ao ước
một điều, thì Chúa lại đưa ra điều ngược lại. Bởi lẽ ai nấy đều thích được lãnh nhận
… trong khi Đức Giêsu lại đòi hỏi phải cho đi, cho đi bản thân mình, cho đi mạng
sống mình. Và kết cục sẽ là thành công và hạnh phúc.
Đức Giêsu có hy vọng những người đồng hương của mình sẽ hiểu biết và thông cảm
hơn với Người không? Bởi vì họ là những người nhà của Người mà! Họ biết Người
hơn, từng sát cạnh liền kề với Người, quý chuộng Người và yêu mến Người mà!
Vậy mà chỉ mới ngay trong buổi nói chuyện đầu tiên, họ đều nổi xung lên với
Người. Cả đám đều đứng dậy xô đẩy Người ra ngoài, loại bỏ và trục xuất Người
khỏi cộng đồng của họ. Là vì Đức Giêsu không đáp ứng điều họ mong đợi. Họ
nghĩ là Người lừa gạt quần chúng!
Chừng nào sứ điệp của Người còn là lời kêu gọi hoán cải cuộc đời… và chừng nào
người ta chỉ thích sống dễ dãi, thì việc chối bỏ Đấng Thiên Chúa sai đến đã khởi sự
rồi…
Page 661 of 793
Họ muốn cho Người phải chết, nên họ tìm cách loại bỏ người con của quê
hương này ra khỏi nhà họ bằng cách xô Người xuống vực thẳm.
Nhưng Đức Giêsu “băng qua giữa họ mà đi”. Người là kẻ tự do, hết sức tự do.
Người cứ thảnh thơi đi con đường của mình lòng đầy tự tin và tin vào sự trung tín
của Thiên Chúa Cha Người. Con đường Người đi đã được vạch sẵn. Không có gì
sẽ làm cho Người phải lui bước!
CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN
BÊN BỜ HỒ GHEN-NÊ-XA-RÉT, NGƯ PHỦ SIMON
ĐƯỢC CHÚA KÊU GỌI TRỞ THÀNH PHÊRÔ,
KẺ BẮT NGƯỜI NHƯ BẮT CÁ
(Lc. 5,1-11)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Một chiếc thuyền đánh cá…
Một lần nữa, chúng ta lại sắp được thấy Luca vẽ nên bức tranh này một cách
rất tài tình. Khi đặt việc Đức Giêsu kêu gọi những môn đệ đầu tiên trong bối cảnh
một mẻ lưới lạ lùng, mà ta sẽ gặp lại ở Phúc Âm Gioan 21,1-11, Luca có ý lấy
Simon-Phêrô làm một nguyên mẫu, và dùng chiếc thuyền làm biểu tượng Giáo hội
truyền giáo.
- Theo phúc âm Máccô và Mátthêu, hành động đầu tiên của Đức Giêsu khi thi
hành sứ vụ là kêu gọi các môn đệ. Còn trong phúc âm Luca, đầu tiên Đức Giêsu lại
được giới thiệu xuất hiện một mình đứng trước đám đông, rồi chỉ sau đó Người
mới kêu gọi các môn đệ.
+ Trước tiên là “Simon”, chủ chiếc thuyền mà lát nữa Đức Giêsu sẽ ngồi vào
vị trí của ông. Chỉ trong có ít dòng mà tên ông được nói tới năm lần, trong đó có
một lần và là lần đầu tiên ông được gọi là Simon-Phêrô. Lúc này ông là tâm điểm
của bài tường thuật, mà cũng sẽ là tâm điểm trong phúc âm của Luca nữa.
+ Rồi đến “hai con ông Zêbêđê là Giacôbê và Gioan, bạn chài với ông
Page 662 of 793
Simon”
+ Cả ba ông, được kêu gọi trước tiên, sẽ là những chứng nhân đặc tuyển được
chứng kiến việc hồi sinh cho con gái ông Giairô, việc Chúa biến hình sáng láng trên núi
Taborê (Lc.9,28).
- Khung cảnh là “ven bờ Biển hồ Ghennêxarét” : Đức Giêsu giảng dạy bên bờ
hồ, bao quanh Người là đông đảo dân chúng chen lấn nhau “để nghe lời Thiên
Chúa ”. Có hai chiếc thuyền đậu gần đó. Còn “những người đánh cá thì đã ra khỏi
thuyền và đang giặt lưới”, sau khi đã đi đánh cá trở về.
R. Meynet nhận xét: “Đức Giêsu giảng dạy bên bờ hồ, bao quanh Người là
đông đảo dân chúng chen lấn nhau. Trong khi đó, những người dân chài đang lo
toan công việc thường ngày của họ : họ đang giặt lưới. Đám đông có đó, nhưng họ
lại không tham dự cùng với đám đông. Đám đông đang lắng nghe lời Chúa, còn họ
đang lao động” (“L’Évangile selon saint Luc. Phân tích tu từ”, tập 2, trg 70).
2…. Trở thành tòa giảng …
Bỗng dưng mọi sự bắt đầu đảo lộn. Đức Giêsu xuống một chiếc
thuyền, “thuyền đó của ông Simon và Người xin ông chèo thuyền ra xa bờ một
chút”.
Thế là từ đây hai người, Đức Giêsu và ông Simon, là những kẻ “đồng hội đồng
thuyền” dấn thân vào cùng một cuộc phiêu lưu : Simon, người dân chài của Biển hồ
sát cánh liền kề với Đức Giêsu, người đang “ngồi” trong tư thế của một vị tôn sư dạy
dỗ các môn sinh của mình , để ngỏ lời với đám đông.“Con thuyền của Phêrô đã trở
thành tòa để giảng dạy” (Sđd).
3. ... và cũng là biểu tượng Giáo hội truyền giáo.
- “ Hãy chèo ra chỗ nước sâu, mà thả lưới bắt cá”, giờ đây Đức Giêsu lệnh
cho ông Phêrô như vậy. “Bắt cá”, chuyện đó các ông đã vất vả “suốt cả đêm rồi
mà không bắt được gì cả” dù rằng đêm tối vẫn là thời điểm thích hợp nhất cho việc
đánh cá. Vậy mà, đang lúc các bạn chài người Nadarét của ông từ chối đề nghị kia
của Đức Giêsu, thì Simon lại đầu hàng trước lệnh của người dân quê miền đồi núi
ấy vốn chẳng biết gì về chuyện chài lưới cả, ông đáp: “Thưa Thầy, dựa vào lời
Page 663 of 793
Thầy, tôi sẽ thả lưới”.
- Lời của Đức Giêsu tỏ ra rất hữu hiệu, vì mẻ lưới bắt được rất nhiều cá, đến
nỗi lưới hầu như bị rách; họ phải “làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền kia
đến giúp”, dẫu sao hai thuyền đều đầy cá đến gần chìm.
- Đối với người dân chài chân chất kia, chẳng có gì phải nghi ngờ nữa : trong
Đức Giêsu Nadarét này, đúng là Thiên Chúa đã đột nhập vào đời sống của Người.
Thế là ông liền quỳ gối sấp mặt dưới chân người hành khách trên thuyền của mình
như sấp mặt trước “Đức Chúa” vậy. Con người ông giờ đây bỗng dưng giống như
Isaia xưa khi được thị kiến ở trong Đền Thờ (bài đọc thứ nhất), đang ý thức được
khoảng cách tách biệt ông với Đấng, mà như ông thấy, đang thực hiện những việc
lạ lùng trong con thuyền của ông :”Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội
lỗi”.
- Câu trả lời Simon nhận được từ Đức Giêsu sẽ đánh dấu một khúc quanh
quyết định cho cuộc đời của ông :”Đừng sợ, từ nay anh sẽ bắt người như bắt cá”.
+ “Đừng sợ” : kiểu nói thường đi theo sau mọi loan báo quan trọng trong
Kinh thánh : loan báo cho Ápraham trong sách Sáng thế 15,1; loan báo cho Zacaria
trong Luca 1,13; loan báo cho Đức Maria trong Luca 1,30.
+ “Từ nay” cuộc đời của Simon, vị quan thầy-ngư dân bắt đầu mở sang trang
mới. Cuộc đời của ông xoay chiều đổi hướng để hướng đến một bến bờ khác.
+ “Từ nay”: một giai đoạn mới của chương trình cứu độ, giai đoạn truyền giáo,
được mở ra ngay tức thì.
+ “Anh sẽ bắt người” : sát nghĩa là : anh sẽ bắt những con người sống, có nghĩa là
anh sẽ giựt lên những con người đang sống, anh sẽ kéo họ ra khỏi thế lực của sự ác
để bảo đảm cho họ được sống an lành. Là “ngư dân”, Simon-Phêrô vẫn sẽ giữ
nghề đánh cá, nhưng cái nghề đi tìm cá ban đêm của ông, một khi thay đổi đối
tượng, thì cũng sẽ thay đổi ý nghĩa.
“Từ nay”, sứ mệnh của ông sẽ là lôi kéo người ta ra khỏi vòng kiềm tỏa của sự ác
và cái chết, mà thời đó người ta vốn dùng hình ảnh biểu tượng là chỗ nước sâu, để
đưa họ đến cõi sống nên R. Meynet có thể viết : “Mẻ lưới lạ lùng hôm nay, chỉ là
hình ảnh báo trước mẻ lưới lạ lùng đích thực. Giống như mẻ lưới lạ lùng xưa, mẻ
lưới lạ lùng đích thực cũng sẽ diễn ra dựa vào Lời của Đức Giêsu “ (Sđd, tr.68).
Page 664 of 793
- Thế rồi, sau khi đã đưa thuyền vào bờ, Simon-Phêrô, Giacôbê và Gioan “bỏ
hết mọi sự mà theo Đức Giêsu “ “để dấn thân vào con đường mà theo kiểu nói của
Ph. Bossuyt và J. Radermakers, sẽ là một cuộc thả lưới lâu dài nhất và phi thường
nhất trong cả cuộc đời của các ông” (“Đức Giêsu, Lời ban Ân sủng theo thánh
Luca”, tr.183).
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Tin là dám liều” (L. Sintas, trong “Parole de Dieu pour la méditation et l’homélie.
Năm C”, Médiaspaul, trg 78-79).
Bài Tin Mừng hôm nay tường thuật việc Đức Giêsu kêu gọi ông Phêrô. Chúa
xuống thuyền của ông; Người đi vào đời ông. Đúng là sáng kiến từ phía Chúa. Mà
điều Chúa yêu cầu Phêrô làm cũng chẳng có chi là hoàn toàn mới lạ cả. Người đòi
Phêrô hành nghề của ông. Phêrô làm nghề đánh cá. Nghề này thì ông rành quá rồi;
ông biết phải đánh bắt khi nào, đánh bắt ở đâu. Nên ông chẳng sợ hãi gì khi phải
thưa với Chúa rằng ông gặp ngày không hên thôi. Dựa vào sự hiểu biết và tay nghề
của mình, Phêrô thành thực nói cho Thầy biết rằng điều Thầy yêu cầu là hoàn toàn
sai lầm. Vậy mà điều Chúa yêu cầu ông thực hiện lại là điều mới lạ : tin cậy vào lời
của Người. Và thế là Phêrô, dù bụng dạ chẳng vững chút nào, ông vẫn mạnh dạn
thả lưới. “Chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả, Nhưng dựa vào
lời Thầy, tôi sẽ thả lưới”. Phêrô dám đặt cọc vào sự tin tưởng hơn cả uy tín của
mình. Và cá đang ở điểm hẹn.Vai trò chủ động của con người trước sáng kiến của
Chúa được phúc âm mô tả như vậy đó. Nó hệ tại ở một lòng tin tưởng. Lòng tin
tưởng ấy không phải là thái độ thụ động, mà đôi khi là sự anh hùng và luôn luôn là
sự dám liều, táo bạo. Lòng tin tưởng thường là một thái độ tình nguyện can đảm
nhất, bởi lẽ lòng tin tưởng không bị ai chỉ huy nhưng là một sự tặng ban, một hành
vi tự do”.
2. “Một bài tường thuật lúc nào cũng có tính thời sự” (F. Deleclos, trong
“Prends et mange la Parole”. Centurion-Duculot, trg 221-222)
Nếu bài tường thuật của Luca, chỉ là kể lại một phép lạ tỏ tường, thì chúng ta
chỉ cần vỗ tay ca ngợi, và bày tỏ vẻ ngỡ ngàng cùng cảm tạ Chúa vì quyền năng
Page 665 of 793
của Người đã được biểu lộ ra trong Đấng Mêsia của Người, thiết tưởng cũng đủ
rồi… Nhưng còn hơn một phép lạ nữa, “mẻ lưới lạ lùng”chính là một ẩn dụ
mà “mỗi chi tiết của câu chuyện đều quy chiếu về một thực tại thiêng liêng”,
và“mỗi nét biểu hiện đều đòi hỏi phải được cắt nghĩa bằng biểu tượng”. Không
chỉ là một cú ngoạn mục diễn ra trên Biển hồ Ghennêxarét cách đây gần hai ngàn
năm mà thôi, mà chính là một vấn đề lúc nào cũng mang tính thời sự.
Ở thế kỷ XX hôm nay cũng như ở thế kỷ đầu, Đức Kitô vẫn luôn bồn chồn đi
lại dọc theo các bờ sông, bờ biển và các nẻo đường của chúng ta. Người hòa mình
với dân chúng, đi vào các nhà, năng lui tới các nơi làm việc hay các khu vui chơi
giải trí. Gặp lúc thuận tiện hay không thuận tiện, Đấng Mêsia vẫn không mệt mỏi
loan báo, đề nghị Tin Mừng kêu gọi sám hối, Tin mừng chữa lành, Tin mừng giải
thoát. Như thời ngôn sứ Isaia, Người là Thiên Chúa làm cho những người mắc
bệnh cùi dơ bẩn được lành sạch. Người tha thứ tội lỗi và muốn cho những người
hối cải đáp ứng lời Người kêu gọi và tự nguyện hiến thân phục vụ Người…
Hôm nay vị Tôn sư ấy vẫn còn gặp gỡ “những ngư phủ” do ơn gọi, có năng
lực, giầu kinh nghiệm và đảm đang; họ đã neo thuyền không người của họ ở bến an
toàn. Họ đã được huấn luyện rất sâu và kỹ, đã theo những lớp đào tạo lại, đã phác
thảo một cách ý thức và thông minh những chương trình và kế hoạch, đã chọn nơi
và những hoàn cảnh thuận lợi… Họ đã trở về tay không và chán nản; lưới chẳng
dính lấy được một con tép; trái tim họ bị đâm xiên và lòng trí thật ê chề…
Nhưng con thuyền của Phêrô không thể cứ trú ẩn mãi ở cảng, cũng chẳng được bỏ
neo an toàn ở một vùng vịnh thanh bình không còn sợ gì nguy hiểm. Cùng với Chúa và
theo lệnh Người, Giáo hội phải ra khơi, bất chấp những hiểm nguy của miền nước sâu
gợi lên bao loài thủy quái cùng những hang sâu vực thẳm là vương quốc của những
hung thần, của Satan và sự chết.
Không thể nào đánh cá được, những chuyên viên từng tuyên bố và lặp đi lặp
lại như vậy. Còn các vị “quân tử gàn” mà lòng tin đã què quặt, nỗi sợ đã làm họ tê
liệt và phần họ lại chỉ muốn được an thân thì tuyên bố : thật là sự điên rồ giết
người, là sự thiếu khôn ngoan và lệch lạc, là muôn vàn khó khăn nguy hiểm không
sao tính được.
Nhưng ta phải tin tưởng vào Thầy chứ…
Page 666 of 793
Phêrô, các bạn đường của ông và các cộng đoàn kitô hữu tiên khởi cuối cùng
đều đã hiểu rõ lời kêu gọi của Đấng-Phục-sinh là phải rời bỏ cái nôi của buổi ấu
thơ đã được những truyền thống và luật lệ lỗi thời và trì trệ bao kín. Với sự can
đảm, nếu không muốn nói là anh hùng, họ đã cất đi những hàng rào bao quanh khu
vực khép kín của họ để liều lĩnh đi vào miền đất dân ngoại, đối đầu với thế gian,
bất chấp những cám dỗ bị lây nhiễm, bị hiểu lầm, phải thất bại hay phải chết vì
đạo…
Hôm nay đức tin vẫn đủ để đương đầu với những khu vực nguy hiểm, dám
đối thoại, mở toang những cánh cửa vẫn đóng kín, từ bỏ lối độc quyền cao ngạo về
chân lý, về độc quyền rao giảng Tin Mừng và sự thánh thiện. Hãy tách những con
thuyền của các bạn ra! Hãy ra xa bờ! Hãy tiến ra khơi và thả lưới ngay ở nơi mà
bạn đã vất vả và thất bại ê chề!
Tuy nhiên, ẩn dụ về mẻ lưới không phải là một công cuộc đi chinh phục để
chiếm đất đai, hay quyền lợi hoặc bổng lộc. Không phải là vấn đề lôi kéo những
con cá ra khỏi thiên đường của chúng, để cắt xẻ thịt nó, mà ăn cho thỏa, hoặc đem
đi buôn bán. Những kẻ đánh bắt người như bắt cá phải là những con người cứu
nhân độ thế, những người giải phóng nô lệ và tù nhân khỏi bóng tối, giải phóng
những ai bị trói buộc vì những dục vọng mù quáng, hay bị bầm dập vì những bất
công, những ai ngụp lặn trong vòng tư lợi nhỏ nhen bẩn thỉu, những ai bị chới với
vì những thử thách gian truân. Chính trong những vực sâu tăm tối này, chính trong
những ngục tù không chắn song kia mà lưới của nhà giải phóng ấy làm nên những
việc thần kỳ. Nghĩa là một bầu khí tự do, một vùng trời đầy ánh sáng, một niềm
hân hoan trở về miền đất hứa, nhưng luôn luôn là có các bạn chài của chiếc thuyền
kia đến giúp”.
CHÚA NHẬT VI THƯỜNG NIÊN
TÌM ĐÂU RA HẠNH PHÚC THẬT?
LÒNG NGƯỜI CHỈ TOẠI NGUYỆN
KHI BƯỚC THEO ĐỨC GIÊSU
Page 667 of 793
(Luca 6,17-26)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI.
1. Đường dẫn đến hạnh phúc thật…
Chỉ có Mátthêu và Luca tường thuật lại các mối phúc. Tuy hai ông có lẽ cùng truy
cứu chung một nguồn, nhưng mỗi người lại khai thác dữ liệu một cách độc đáo,
khiến cho hai bản viết, bên cạnh những nét tương đồng rõ rệt, vẫn có những dị biệt
tỏ tường về nội dung và con số các mối phúc cũng như về cấu trúc, thể văn và ý
hướng.
- Nội dung các mối phúc theo thánh Luca rất khác với nội dung Bài giảng trên
Núi của thánh Mátthêu.
Đức Giêsu lên núi, nơi “Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên
Chúa”, trước khi chọn lấy mười hai ông trong số các môn đệ, mà Người gọi họ
là “tông đồ” nghĩa là kẻ được sai đi. Giờ đây Người đóng vai một Môsê
mới, “xuống núi”, mang theo sứ điệp của Thiên Chúa và “dừng lại ở một chỗ đất
bằng”, đối diện với “đông đảo môn đệ của Người” và đoàn lũ “dân chúng”, tiêu
biểu cho những con người đến từ “khắp miền Giuđê, Giêrusalem” lẫn lộn với
những người từ những miền dân ngoại thuộc “miền duyên hải Tyrô và
Siđôn”. Những lời Người sắp tuyên bố là các mối phúc, được dành cho hết mọi
người, vì chỉ có mình Người mới có thể thỏa mãn được khát vọng hạnh phúc của
con người. Cộng đoàn các môn đệ của Người, một khi đã lãnh hội và sống các mối
phúc ấy, sẽ phải làm chứng về các mối phúc ấy cho mọi người.
- Con số các mối phúc trong Matthêu là chín. Còn trong Luca chỉ có bốn. Điểm
khác biệt nữa là : Luca cho thêm vào bốn “mối họa” đặt rất song hành với
bốn “mối phúc”; đây không phải là những lời “nguyền rủa”, mà chỉ là những lời
thiết tha kêu gọi những “người bất hạnh” ăn năn hối cải khi họ lỡ bước lao mình
vào con đường sa đọa.
- Sau cùng, thể văn và ý hướng của các mối phúc này đều rất khác nhau. Thánh
Matthêu trình bày các mối phúc ấy ở ngôi thứ ba số nhiều và nhắm những thái độ
nội tâm: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó…” Còn Luca lại diễn tả ở ngôi thứ hai
số nhiều và chỉ ra những loại người trong xã hội, mà “bây giờ” đang thực sự phải
Page 668 of 793
nghèo khổ, phải đói, phải khóc, bị nguyền rủa hay bị ngược đãi :”Phúc cho anh em
là những kẻ nghèo khó… Phúc cho anh em là những kẻ bây giờ đang phải đói…”
Nếu mối phúc thứ hai hay thứ ba loan báo một sự đảo ngược hoàn cảnh hoàn toàn
thì tuyệt nhiên không phải có ý khuyến khích đương sự chịu đựng, luồn cúi vì hy
vọng ở thế giới bên kia. Mối phúc thứ nhất và cuối cùng nói ở thì hiện tại :”Nước
Thiên Chúa là của anh em”, “vì này đây, phần thưởng dành cho anh em ở trên trời
thật lớn lao”; những mối phúc ấy tỏ cho biết rằng triều đại cứu thế đang được khai
mở trong con người Đức Giêsu .
R. Meynet viết: “Nước Thiên Chúa , không phải đợi tới ngày tận thế, Nước
ấy đang ở đây, ngay hôm nay cho ai biết chọn lựa nước ấy… Cũng giống như
Nước Chúa, thiên đàng (trời) không phải đợi mai sau mới có, thiên đàng là đây,
ngay bây giờ, chứ không phải tìm kiếm ở nơi đâu khác; thiên đàng thuộc về một
trật tự khác, trật tự của Thiên Chúa chứ không phải của loài người” (“L’Evangile
selon saint Luc. Phân tích tu từ”, Cerf, trg 79).
2. … theo chân Đức Giêsu :
“Các mối phúc-mối họa” là mạc khải có tính tiên tri thúc giục ta hoán cải những
quan niệm phàm trần của ta về hạnh phúc, nghèo đói và than khóc, theo ánh sáng
của mầu nhiệm được tỏ ra ở đây : mầu nhiệm về Thiên Chúa muốn tỏ mình cho
người ta chiêm ngưỡng Người trong mầu nhiệm Đức Giêsu, nơi Người mầu nhiệm
về con người được soi sáng.
- Ở đây, người ta khám phá ra mầu nhiệm về Thiên Chúa đầy lòng xót thương
những kẻ nghèo khổ. Ph. Bossuyt và J. Radermakers còn giải thích: “Thực vậy,
những người này, được tuyên bố là “người hạnh phúc”, bởi vì Thiên Chúa quan
tâm tới họ. Và Người quan tâm tới họ, không phải vì họ có công trạng gì, nhưng vì
chính hoàn cảnh của họ : nghèo khổ, phải đói, phải khóc, bị ngược đãi…Đây chính
là mầu nhiệm khơi nguồn cho hiến chương Nước Trời vậy” (Sđd, trg 241)
- Ở đây, chúng ta cũng được đưa vào chính trung tâm mầu niệm Đức Giêsu mà
ngay từ bài giảng khai mạc ở hội đường Nadarét Người đã hé mở cho thấy trước số
phận Con người sẽ phải chịu : số phận một người bị hiểu lầm, bị chối bỏ.
Hai tác giả trên tiếp tục: “Vì vậy, chân lý của Thiên Chúa về các mối phúc, không
Page 669 of 793
tỏ ra tách biệt với số phận của Con người. Hơn nữa chân lý ấy còn có một nền
tảng vững chắc là tin vào lòng trung tín của Thiên Chúa như vẫn được biểu lộ ra
trong con người Đức Giêsu. Những kẻ nghèo khổ, đói khát, khóc than là những
người có phúc, bởi lẽ, trong Đức Giêsu, Thiên Chúa đã hành động quyết liệt để
bênh vực họ, khi cho Người sống lại từ trong kẻ chết…Người là đấng thực hiện
niềm hy vọng của họ”(Sđd, trg 242).
- Sau cùng, người ta thấy vén lên ở đây mầu nhiệm về con người, một sinh vật có
một trang sử để sống, được kêu gọi để tự do lựa chọn, được mời gọi sống theo
khuôn mẫu của Chúa được bày tỏ ra nơi Đức Giêsu Kitô, Con của Người. Tóm lại
là dám nối gót theo chân Đức Giêsu chết và phục sinh.
II. BÀI ĐỌC THÊM.
1. “Đức Giêsu đã làm đảo lộn quan niệm về hạnh phúc cách khác thường” (F.
Deleclos, trong“Prends et mange la Parole”, Centurion – Duculot, trg 223)
Chẳng có gì là ngạc nhiên, khi thấy Đức Giêsu , Lời Thiên Chúa hóa thân, tự giới
thiệu và khẳng định mình là “đường, sự thật và sự sống”. Ngay cả trước khi được
gọi là kitô hữu, những ai đã đặt lòng tin cậy nơi Đức Giêsu đều được gọi là “người
môn đệ của Đường”. Người là con đường tốt, là sự chọn lựa đúng cho ta, là đầu tư
ngắn hạn và dài hạn rất tốt, vì thế mà thánh Phaolô mới nói rõ :“Nếu chúng ta đặt
hy vọng vào Đức Kitô, chỉ để mưu ích cho cuộc sống này mà thôi, thì chúng ta là
những kẻ đáng thương hơn hết mọi người”.
Thực ra khi tuyên bố về các mối phúc, Đức Giêsu đã đảo ngược bậc thang truyền
thống về các giá trị và đặc biệt làm đảo lộn cả quan niệm về hạnh phúc. Vậy mà
thánh Luca vẫn không do dự giới thiệu các mối phúc ấy với các tín hữu ở thế kỷ đầu
vốn đã phải gian nan vì bị ngờ vực, khinh bỉ và bách hại. Không chỉ coi đây là một
lời hứa hay là quy tắc sống, phải chăng Luca còn muốn phác họa chân dung những
con người bé mọn kia, họ đã nhờ Đức Kitô mà thay đổi hẳn ý nghĩa cuộc đời của
họ? Kìa, những con người ấy cảm thấy hạnh phúc ngay trong những hoàn cảnh mà
ta cho là không có mảy may khả năng nào để mà hạnh phúc và vui sướng được. Vậy
mà đó lại là kinh nghiệm và chứng từ của những người nam cũng như nữ chịu để
cho Thần Khí tác động và hướng dẫn, đặt niềm tin tưởng vào Người và đi theo con
Page 670 of 793
Đường của Người.
2. “Nguồn đích thực của tự do và hạnh phúc” ( “Théo”, trg 775)
Có những người đặt tất cả hy vọng và dùng hết sức lực của mình để đạt cho được
tự do và hạnh phúc bao lâu còn sống ở đời này: họ chẳng hy vọng gì ở thế giới bên
kia.
Người khác đã có được niềm tin chắc chắn rằng cuộc sống trần gian chỉ là điểm
xuất phát, là một chuyến đi hay là một cuộc tập nghề và cuộc sống ấy sẽ được viên
mãn ở thế giới bên kia, sau khi chết. Vì thế không nhất thiết phải khinh chê những
vui sướng phàm trần. Họ coi những vui sướng trần gian kia vừa mong manh vừa
giới hạn nên chỉ là hình ảnh mờ nhạt tượng trưng cho cái được hứa cho con người.
Hầu hết các tôn giáo đều ấp ủ niềm xác tín này.
Ngay từ Cựu ước, Thiên Chúa đã được khẳng định là cội nguồn hạnh phúc đích
thực và duy nhất : người công chính là kẻ “bước đi với Chúa”. Trong quan niệm cổ
xưa của Kinh thánh, hạnh phúc ấy được thực hiện ngay ở đời này khi Thiên Chúa
ban ân huệ cho người trung tín như được sống lâu, đông con nhiều cháu, khỏe mạnh,
giàu có…Thế nhưng vẫn có những người công chính phải khốn khổ, bị khinh chê, bị
bách hại : những người đó, Thiên Chúa hứa cho họ một sự đền bù mà bản chất thế
nào thì còn bị che khuất.
Chính nhờ giáo huấn của Đức Kitô mà ta được biết rõ bản chất của hạnh phúc
Thiên Chúa hứa ban cho con người, hạnh phúc của một tình yêu trọn vẹn, tuyệt
đối, hoàn hảo : đó cũng chính là tình yêu hiệp nhất của Ba Ngôi trong tương quan
với nhau.
Thư thứ nhất của thánh Gioan tông đồ, như bị chi phối hoàn toàn bởi một thứ tiếng
lòng thổn thức“Thiên Chúa là Tình Yêu”, thường diễn tả và quảng diễn lời mời gọi
này của Thiên Chúa gởi đến cho con người : “Ai ở lại trong tình yêu thì ở lại trong
Thiên Chúa và Thiên Chúa ở lại trong người ấy. Tình yêu của Thiên Chúa đối với
chúng ta được biểu lộ như thế này: Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian để
nhờ Con Một của Người mà chúng ta được sống. Tình yêu cốt ở điều này: không
phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta
và sai Con của Người đến làm của lễ đền tội, vì tội lỗi chúng ta. Thiên Chúa đã
Page 671 of 793
ban sự sống đời dời, và sự sống này ở trong Con của Người”.
Vậy con đường mà người con ấy là Đức Giêsu Kitô đề nghị cho con người để đạt
được sự sống và tình yêu sung mãn (sự sống và tình yêu luôn liên kết với
nhau) được diễn tả đặc biệt trong đoạn Phúc âm nổi tiếng thường được biết dưới
cái tên là bài giảng trên Núi hay đúng hơn, là bài giảng về các mối phúc thật (phúc
ở đây là hạnh phúc thật).
Thực ra, người ta có thể hiểu các mối phúc mà các phúc âm Mátthêu (5,3-11) và
Luca (6,20 và tiếp) trình bày, là phần dẫn nhập vào luân lý kitô giáo, một nền luân
lý chủ trương hạnh phúc là vì Thiên Chúa muốn cho con người được hạnh phúc,
ngoài ra các mối phúc vừa đưa ra một lời hứa,vừa là con đường đưa đến hạnh
phúc.
Lời hứa ban hạnh phúc bắt đầu được thực hiện ngay từ hôm nay, vì rằng thứ hạnh
phúc Chúa ban cho con người đây, tiên vàn không phải là kết quả do sức riêng của
con người, nhưng là sự cởi mở đón nhận ân huệ của Thiên Chúa, ân huệ mà Chúa
ban cho hết thảy mọi người là được hiệp thông sự sống với Người. Sống luân lý
theo kitô giáo là đáp lại ân sủng của Chúa một cách tự do tự nguyện.
Con đường hạnh phúc là một lược đồ gợi ra những thái độ nội tâm phải sống (tâm
hồn nghèo khó, đơn sơ, tin tưởng), những cách xử sự đối với tha nhân (lòng
thương xót, ý muốn hòa bình), những hoàn cảnh khó khăn phải đối phó (những thử
thách về tâm hồn và vật chất, những sự bắt bớ). Tất cả những điều này đều hòa
hợp chặt chẽ trong bản thân Đức Giêsu, Đấng được coi như thực hiện trọn vẹn nơi
mình khát vọng hạnh phúc. Chính Người đã muốn sống cách hoàn hảo tinh thần
của Mối Phúc trong cuộc sống của mình và đến cả trong cái chết của Người nữa.
Nếu như các mối phúc dẫn nhập vào một luân lý chủ trương hạnh phúc, thì không
phải vì luân lý ấy có những lời khuyên thực hành rõ rệt, hoặc đòi hỏi phải tự mình
cố gắng mới được, nhưng luân lý ấy chỉ muốn đưa ra cho người ta một ân huệ nhưng
không của Thiên Chúa, ân huệ được hiệp thông trong sự sống và hoan lạc với
Người. Ân huệ này, người ta sẽ bắt đầu tiếp nhận bằng cách ngày qua ngày sống hai
giới luật về tình yêu của Chúa là yêu Chúa và yêu người. Giống như con đường
hạnh phúc mà Đức Giêsu đã khởi sự và đi trước vậy.
Với người tín hữu, hãy hành động như Thiên Chúa, luôn sáng tạo và có sáng kiến
Page 672 of 793
như Người, biết hiến thân như Đức Kitô, đó là suối nguồn đích thực của tự do và
hạnh phúc.
CHÚA NHẬT VII THƯỜNG NIÊN
“THƯƠNG XÓT NHƯ CHA LÀ ĐẤNG THƯƠNG XÓT”
(Luca 6,27-38)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Một tình yêu không loại trừ và vô vi lợi…
Thánh sử Luca đã nhập đề bài Chúa giảng “ở chỗ đất bằng” bằng những “mối
phúc”/ “mối họa”Chúa gởi đến cho những người bị cuộc sống bầm dập hoặc phải
chịu bách hại vì đức tin. Giờ đây Luca muốn đề cập đến một thái độ hoàn toàn đặc
trưng của người môn đệ Đức Giêsu : lòng yêu thương những kẻ thù, những
kẻ”ghét” họ, “nguyền rủa” họ, những kẻ muốn chiếm đoạt danh tiếng, của cải và
thân xác họ.
- Đức Giêsu bắt đầu trình bày đòi hỏi cơ bản này :”Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho
kẻ ghét anh em. Hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em và cầu nguyện cho kẻ
vu khống anh em”.
H. Cousin xác định :”Đây không phải là lòng quý mến ta có đối với người trong gia
đình, hay là tình bằng hữu đối với người đồng trang lứa, càng không phải là tình yêu
say đắm! Đó là vấn đề biết quý trọng và cư xử tốt với kẻ thù và biết biểu lộ tâm tình
ấy bằng cử chỉ và lời nói” (“L’Evangile de Luc”, Centurion, tr. 96)
- Tiếp theo là những thí dụ Đức Giêsu đưa ra để mời gọi các môn đệ khi bị người
ta đối xử hung bạo, thì đáp lại bằng thái độ bất hung bạo, hãy nhường nhịn hết
mình :”Ai đoạt áo ngoài của anh, thì cũng đừng cản nó lấy áo trong…”
- Sau cùng, Đức Giêsu đưa ra luật vàng cho cung cách cư xử của các môn đệ :
không chỉ yêu thương kẻ yêu thương mình, bởi lẽ “ngay cả người tội lỗi cũng làm
như thế”, hãy yêu thương nhau cách vô vị lợi, không tính toán, chỉ chờ đợi sự đáp
Page 673 of 793
trả ở một mình Chúa mà thôi : “Như vậy phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn
lao”.
2. … giống tình yêu của Chúa Cha :
- Khi cư xử như vậy, khi thực hành yêu thương kẻ thù, khi từ chối cướp quyền
thẩm phán của Thiên Chúa, các môn đệ sẽ là “con Đấng Tối Cao, vì Người vẫn
nhân hậu với cả phường vô ân và quân độc ác”; khi noi gương lòng nhân hậu của
Thiên Chúa, họ sẽ nên giống Người.
- Khi cư xử như vậy, người môn đệ sẽ theo gương Thầy mình là Đấng, suốt cuộc
đời và một cách trổi vượt trong cuộc Khổ nạn của Người, đã thực thi tình yêu
thương và tha thứ, mà Người đã đòi hỏi nơi họ. R. Meynet bình giảng: “Đức Giêsu
đã chịu để cho tên đầy tớ Thầy cả Thượng phẩm tát mình, và đã chịu để cho người
ta đánh đòn, Người ta đã lột không chỉ áo ngoài của Người, mà cả áo trong nữa.
Người đã giang hai tay và đưa cả hai chân ra cho người ta đóng đinh vào thập
giá. Khi sắp trút hơi thở cuối cùng và phó linh hồn, Người còn cầu xin Cha tha thứ
cho những kẻ hành hình Người. Thế mới biết, khi Chúa Cha yêu thương phường vô
ân và quân độc ác, tình yêu ấy đã dẫn Người đi tới tận đâu : Người đã không từ
chối ban chính Con Một mình. Tình yêu của Chúa Cha đối với mọi người đã hóa
thân trong con người Đức Giêsu” (“L’Evangile selon saint Luc. Phân tích tu từ”,
tập 2, trg 80).
II. BÀI ĐỌC THÊM
1. “Nếu chúng ta muốn bắt chước Chúa Giêsu” (L. Sintas, trong “Parole de Dieu
pour la méditation et l’homélie. Năm C”. Médiaspaul, 1994, trg 83)
Nếu ta đọc những lời này vào lúc lòng ta không có điều chi ray rứt và ta đang vui
tính, thì có thể thấy những lời ấy thật tuyệt vời. Trái lại trong trường hợp ta bị nhục
mạ, phải cay đắng vì là nạn nhân của một bất công, thì những lời của Đức Giêsu
xem ra không thể chịu nổi. Thế nhưng chính trong những giờ phút ấy, Lời Chúa
mới tỏ cho thấy nó có sức mạnh và sự thật. Thế nghĩa là thế nào?
Chúa nói với ta rằng :”Ngay cả người tội lỗi cũng yêu thương kẻ yêu thương
Page 674 of 793
họ”. Bằng lời vắn gọn đó, Đức Giêsu ban cho ta một cái nhiệt kế để đo lường mức
độ lòng tin của ta.
Thực ra, vấn đề đích thực là thế này: Lòng tin làm thay đổi cái gì trong cuộc sống
của tôi? Có khi nào tôi đề ra những việc làm mà giả như không phải là kitô hữu, thì
tôi sẽ không đặt ra chăng? Yêu thương kẻ làm hại tôi, việc làm đó, một người có
lương tri bình thường không nghĩ ra đâu. Để gợi ý cho tôi, Thiên Chúa đã không nề
hà, vì tự mình chúng ta sẽ không nghĩ ra được điều đó. Thiên Chúa đã xuống trần,
sống kiếp phàm nhân giống hệt chúng ta. Người đã phải sống trong những hoàn
cảnh đáng ghét, hoàn cảnh của một người mà chung quanh chỉ gặp toàn là thù địch.
Trong hoàn cảnh như thế đó, Đức Giêsu đã xin tha thứ cho những kẻ làm khổ
Người. Nếu ta muốn bắt chước Đức Giêsu, thì việc chọn sống những tâm tình và
thái độ của Người đến độ biết tha thứ cho kẻ thù, thiết tưởng là điều khẩn thiết!
Là kitô hữu là tin rằng Đức Giêsu đã cuốn hút ta đến độ chính Người sống trong ta.
Người muốn nhờ chính con người của ta, con tim và trí tuệ, ánh mắt và lời nói của
ta để nói với những con người thời nay, điều mà Người đã nói cách đây hai ngàn
năm, trước mặt những người đương thời với Người. Người đã nói gì? Chỉ một sự
thật này thôi : Thiên Chúa thương xót tất cả những ai thù ghét Người. Làm sao
những người đồng thời với chúng ta hôm nay sẽ nghe được lời này của Đức Giêsu,
nếu chính chúng ta không nói cho họ biết ơn tha thứ của Thiên Chúa là như vậy
đó?
2. “Chúng ta được mời gọi phải vượt thắng chính mình” (“Célébrer”, tạp chí
của Trung tâm quốc gia về Mục vụ và Phụng vụ, số 216, trg 26)
Những lời Tin Mừng này có lẽ khiến ta phải hoài nghi, và xem ra càng không mấy
thích hợp với những thực tại khắc nghiệt thường ngày bị chi phối bởi luật rừng. Có
người sẽ bĩu môi cười : “giơ má kia à”.
Ta đừng lẫn lộn tử tế với ngu xuẩn… ! Há chính Đức Giêsu đã không vặn hỏi kẻ
đánh Người rằng :”Tại sao anh đánh tôi?”, mà không giơ má bên kia đó sao?
Ta thấy rõ rằng Đức Giêsu muốn kêu gọi ta vượt lên chính mình; Người thúc ép
ta phải có lối cư xử ngoại hạng của người kitô hữu.
Sứ điệp của Người được gởi đến “cho anh em là những người đang nghe tôi đây”,
Page 675 of 793
những người đang đón nhận mạc khải của phúc âm. Đó là những người đã chịu
phép rửa, những người đã trở lại để sống trong giáo hội và học dưới mái trường
của vị Tôn sư dạy làm điều phi thường. Nhờ ánh sáng đức tin, họ am hiểu lời
Người. Có khó tính chăng nữa cũng phải nhận rằng cách cư xử theo kitô giáo, việc
noi gương bắt chước Đấng hằng tha thứ, dù là kẻ hành hình mình, bất quá chẳng
phải là diều quá phi lý. Chẳng qua là con đường khôn ngoan vượt bực còn bí ẩn đối
với “kẻ phàm trần” thôi.
Há chúng ta chẳng có được kinh nghiệm về niềm vui lớn lao khi ta xử sự theo lòng
thương xót hoặc khi ta được chứng kiến những việc làm của tinh thần vị tha, tinh
thần chia sẻ, tinh thần tha thứ và tinh thần yêu thương “điên rồ” đó sao?
Những lời của Đức Giêsu vẫn có thể được những người sống ngoài Giáo hội hữu
hình “nghe ra” và thực hành. Không thiếu những lời nói và hành động phi thường
nơi những con người “sống ngoài”Giáo hội. Đó phải là động cơ thúc đẩy ta dâng
lên lòng biết ơn và niềm vui, vì chính họ cũng là con Đấng Tối Cao.
Chớ gì lòng thương xót luôn luôn là cái đấu để chúng ta đong cho người khác…
nhưng phải là cái đấu đã dằn đã lắc và đầy tràn!.
CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN
NHÌN VÀ HÀNH ĐỘNG NHƯ MÔN ĐỆ ĐÍCH THỰC
CỦA ĐỨC GIÊSU
(Lc 6,39-45)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một cái nhìn sáng suốt và ân cần.
Hai tuần trước, với “các mối phúc” / “những lời than” ta khai mào Diễn từ trong
bình nguyên. Chúa nhật tuần rồi, ta tiếp tục với giáo huấn về tình yêu không giới
hạn, tình yêu, như Chúa Cha giàu lòng thương xót, đến độ yêu thương cả kẻ thù.
Hôm nay, ta sẽ đọc đoạn kết gồm 4 câu riêng rẽ của Đức Giêsu mà Luca tập hợp
lại do liên ý, rồi xếp chúng vào mục “các dụ ngôn”.
Page 676 of 793
Ba câu đầu nói về cái nhìn. Cái nhìn phải sáng suốt và trước tiên phải nhìn vào
chính mình. Với tha nhân, cái nhìn phải ân cần.
Đó là những lời “chỉ nam” cho đời sống cộng đoàn. Vì đôi khi cộng đoàn trở nên
mù quáng, lôi kéo những người khác sa ngã theo. Những lời đó cũng có thể nói cho
các môn đệ, lúc nào cũng vội vàng xét đoán và chỉ trích người khác hơn là sửa đổi
chính mình. Sẽ sai lầm nếu muốn trở nên nhân chứng của lòng xót thương mà lại có
trái tim và ánh mắt không thương xót.
Hugues Cousin viết: “Sống đức tin là một cuộc chuẩn bị lâu dài để nên hoàn thiện
(“được đào tạo chu đáo”) theo câu nói “môn đệ sẽ giống như Thầy” là Đức Giêsu:
Người tin rằng ai cũng có thể hoán cải, thay đổi lối sống. Ước gì mọi người đều được
đào tạo trong trường học Đức Giêsu để lòng thương cảm đối với người tội lỗi sẽ
khiến họ có khả năng hướng dẫn người khác. Thật là giả hình đóng kín, khi ca tụng
một con đường chính trực mà bản thân không theo. Chỉ có sự hoán cải không ngừng
nghỉ mới đưa tới nếp sống chân thực, giúp thoát khỏi cảnh mù tối và cho phép ta sửa
lỗi người khác” (“L'Evangile de Luc”, Centurion, trg 98).
2. Một hành động thấm đẫm Tin Mừng:
Câu cuối cùng đề cập đến hành động của Kitô hữu: như ta biết “cây” nhờ “quả”,
cũng thế hành vi và lời nói bộc lộ cho thấy trái tim người Kitô hữu có thực sự thấm
nhuần Tin Mừng không. Louis Monloubou bình luận rất xác đáng rằng: “Vì, con
người hành động theo bản chất của mình; dù giả dối, hành vi và lời nói cũng phản
chiếu chính xác những gì sâu xa trong đáy lòng anh ta. Ai không có tinh thần Tin
Mừng chẳng thể nói ra những lời lẽ mang âm hưởng Tin Mừng” (“L'Evangile de
Luc”, Salvator, tr. 149).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Ánh mắt Đức Giêsu (Mgr. L. Daloz, trong “Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người”,
DDB, trg 50-51)
Ánh mắt Đức Giêsu nhìn khác ta và Người mong ánh mắt ta cũng được đổi mới:
sao cho ánh mắt ấy không phải là ánh mắt đui mù dẫn người khác sa vào hố sâu.
Sao cho ánh mắt ta không bị cây xà che kín nhưng được sáng tỏ. Ánh mắt Đức
Page 677 of 793
Giêsu, ánh mắt Thiên Chúa nhìn vào thực tế hiện hữu của ta, vào sự thực của nếp
sống ta, là một ánh mắt khích lệ, khơi gợi, hoạt động. Lời lẽ mà ánh mắt ấy phiên
dịch không chỉ là những chỉ dẫn cho trí khôn, nhưng đã trở nên lời lẽ động viên.
Lời ấy dẫn đến hành động và xây dựng một đời sống mới trên nền đá vững chắc.
Khi nhìn ai, Người thấy trong đó hình ảnh Thiên Chúa, Cha của Người, Người
thấy những đứa con. Người tỏ cho họ biết họ là ai và phải sống như thế nào để trở
nên những người con đích thực của Cha”.
2. Những người thực sự kiến tạo một thế giới mới. (“Sách lễ các Chúa nhật
Emmaus”, trg 1012).
Ai chẳng mong muốn kiến tạo một thế giới mới chan hòa tình yêu và bình an?
Nhưng rất nhiều khi, hành động vì thế giới của ta bắt đầu bằng phê phán kẻ khác.
Thế là ta đã tự động chiếm chỗ của Thiên Chúa phán xử. Làm thế, ta chỉ chà đạp
những người chung quanh và loại mình ra ngoài cuộc chơi mà thôi. Cứ nghĩ mình
ngay tình, cứ tưởng mình hành động cho việc thiện ích, ta tiếp tục gây chia rẽ.
Khi tố cáo giới chức quyền Do Thái, những kẻ thực sự phản chứng do thái độ của
họ, Đức Giêsu kết án xu hướng bản năng của mọi người. Chúng ta ai mà chẳng kết
án tha nhân, khi cứ tự coi chân lý của riêng mình như là Chân Lý viết hoa. Như thế
ta chỉ là những tiên tri giả, phá huỷ thế giới mới mà ta tự hào là góp tay kiến tạo.
3. “Lời lẽ và con tim” (Mgr. L. Daloz, trong “Nước Trời đã đến gần” DDB, 1994, trg
182-183).
“Điều nói ngoài miệng, tràn ra từ tâm hồn...”
Nhiều lần, Đức Giêsu đã phải lên tiếng về tầm quan trọng của lời nói.
Đức Giêsu mời ta khám phá lại nguồn cội của lời nói. Thật hữu ích khi nghe
Người, nhất là trong thời buổi mà người ta dễ dãi cho rằng lời nói bay đi. Tìm lại
tính chất nghiêm trọng của lời nói, nội dung và hệ quả của nó, là góp phần vào việc
sám hối của Kitô hữu. Ngày nay lời nói thường hời hợt mau qua. Đức Giêsu tái lập
trách nhiệm của con người với lời nói. Người truy nguyên lời nói từ trái tim. Lời
nói mang dấu ấn của người nói. Lời nói chứa chất những ý hướng và tình cảm của
người nói, ngay cả khi lời nói trung dung hoặc diễn tả dưới hình thức thật khách
Page 678 of 793
quan: luật Rôma, luật Napôlêon đều mang dấu ấn tinh thần của thời đại họ sống và
quan niệm của những nhà làm luật!... Tin Mừng soi sáng mọi hoàn cảnh, kể cả
những hoàn cảnh hiện thực nhất. Lối so sánh mà Đức Giêsu sử dụng thật mạnh mẽ:
so sánh cây và quả. So sánh mạnh mẽ và rất ý nghĩa, vì quả lớn lên nhờ nhựa cây
nên quả chứa đựng nhiều phẩm chất cũng như những khiếm khuyết của cây... Cũng
vậy, lời lẽ không chỉ ở bên ngoài con người. Lời nói chính là sự bộc bạch của tâm
hồn: “Vì lòng có đầy miệng mới thốt ra”. Lời nói cho biết con người. và những gì
họ chất chứa trong lòng. Lời nói chứa đầy những tư tưởng, tình cảm, đam mê của
người nói. Như thường lệ, Đức Giêsu kéo ta chú ý đến nội tâm con người. Người
đi đến tận thâm tâm con người. Chẳng có luật lệ bên ngoài để xét xử lời nói. Chính
lời nói biểu lộ phẩm chất, con người của họ. “Người tốt rút ra từ kho tàng tốt lành
của mình những điều tốt đẹp. Người xấu, rút ra từ kho tàng xấu xa của mình những
điều xấu xa”. Lời nói bộc bạch loại kho tàng mà người nói cất giấu trong mình.
CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN
TUYÊN XƯNG ĐỨC TIN CỦA PHÊRÔ
VÀ LOAN BÁO CUỘC KHỔ NẠN LẦN THỨ NHẤT
(Lc 9,18-24)
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Một mạc khải ăn sâu vào tâm tình cầu nguyện hiếu thảo của Đức Giêsu...
Không có đoạn chuyển tiếp, từ cảnh hóa bánh ra nhiều để nuôi đám đông (Tin
Mừng Chúa nhật vừa qua), qua đó Đức Giêsu tỏ mình như một vị ngôn sứ của thời
kỳ sau hết sang cảnh Phêrô tuyên xưng đức tin và Đức Giêsu loan báo cuộc khổ
nạn của Người lần thứ nhất.
Đức Giêsu đang cầu nguyện.
- Ghi chú câu này nói lên chủ ý của Luca muốn báo trước rằng: biến cố sắp được
thuật lại là biến cố quan trọng. Thật vậy, ta đang ở vào bước ngoặt cuộc đời công
khai của Đức Giêsu và hành trình đức tin của các môn đệ; thời kỳ bản lề giữa sự vụ
Page 679 of 793
rao giảng ở Galilê đang kết thúc, và hành trình lên Giêrusalem (bài Tin Mừng
Chúa nhật tới 9,51) sau biến cố Hiển Dung trên núi cao. Còn lại một mình với
nhóm môn đệ, Đức Giêsu cầu nguyện chuẩn bị bước vào giai đoạn mới này.
- Ghi chú này cũng muốn nêu bật một điều là người ta chỉ có thể thực sự nhận ra
căn tính đích thực của Đức Giêsu là Con Thiên Chúa trong mối tương quan của
Người với Ngôi Cha, mối tương quan mà các môn đệ dường như “được móc” vào,
theo cách diễn tả của Ph. Bossuyt và J. Rademakers (“Jésus, Lời ân sủng theo
thánh Luca”, tr. 263).
2. Một mạc khải về đường đi của Con Người...
Vấn đề căn tính của Đức Giêsu luôn vang lên theo nhịp điệu của lời giảng và các
hoạt động của Người. Gioan Tẩy Giả từ trong ngục đã hỏi Người, qua trung gian
các môn đệ được sai đi: “Ngài có thật là Đấng phải đến không hay chúng tôi còn
phải chờ một vị khác?” (7,19). “Ông này là ai mà lại tha được tội?” (7,49) những
khách dự tiệc ở nhà ông Simon biệt phái đã kêu lên như vậy. Rồi các môn đệ hỏi
nhau khi họ thấy Người dẹp yên sóng gió: “Người này là ai mà ra lệnh cho cả
sóng gió, và sóng gió phải tuân lệnh?” (8,25). Rồi chính vua Hêrôđê, người đã
chém đầu Gioan Tẩy Giả cũng phải suy nghĩ: “Người này là ai mà ta nghe nói
nhiều về ông như thế. Và ông tìm cách gặp Người”.
Câu hỏi này đôi khi đã được giải đáp. “Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa
chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người!”. Những người chứng kiến cảnh
con trai bà góa Naim được sống lại đã đồng thanh tung hô như thế. Một ít người
khác nói: “Đó là Gioan Tẩy Giả từ cõi chết sống lại” có người khác lại bảo: “Đó là
ông Êlia đã xuất hiện”, cũng có người khác nói: “Đó là một trong các ngôn sứ thời
xưa đã sống lại”.
- Giờ đây Đức Giêsu tự ý đặt câu hỏi về chính thân thế của mình với các môn đệ. Câu
hỏi này có 2 thì:
+ Trước hết Người lên tiếng hỏi “Dân chúng bảo Thầy là ai?”. Và (như ta đã thấy)
các môn đệ kể ra những ý kiến khác nhau, đồn thổi về thân thế của Người,
như “Gioan Tẩy Giả”, “ngôn sứ Êlia” (vị ngôn sứ đến trước loan báo Đấng
Mêsia), “một trong các ngôn sứ thời xưa nay sống lại”.
Page 680 of 793
+ Đức Giêsu hỏi tiếp ngay “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”. Như thế các môn đệ
bị bắt buộc phải đưa ra ý kiến của mình.
Phêrô đáp: “Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa”. Còn hơn Gioan Tẩy Giả, hơn cả
Êlia hay một ngôn sứ nào thời xưa. Đức Giêsu là vị Thiên Sai của Chúa, Đấng đã
được Thiên Chúa xức dầu, “Đấng Mêsia” (Mêsia tiếng Aram dịch sang tiếng Hy
Lạp là Kitô = Đấng được xức dầu).
- Đức Giêsu liền nghiêm giọng truyền các ông “không được nói điều ấy với ai”.
Không phải vì Người từ chối danh hiệu mà Phêrô vừa tặng cho Người. Nhưng bởi
vì sử dụng danh hiệu đó là quá sớm, vì danh hiệu Mêsia lúc ấy còn rất hàm hồ
trong ý nghĩ của những người đồng hương và ngay cả các môn đệ Người. H.
Cousin nhắc lại rằng: “Một văn bản Pharisêu được soạn thảo 24 năm về trước,
Thánh vịnh vua Salomon 17 - miêu tả Đấng Mêsia xua đuổi người di cư và ngoại
kiều ra khỏi Đất Thánh để thanh tẩy mọi ô uế, và Người cai trị mọi dân nước trên
hoàn cầu bắt đầu từ Giêrusalem”(“L'Evangile de Luc”, Centurion, trg 133-134).
Sẽ đến lúc khi thấy Thầy mình phải đi qua con đường thập giá, và trong ánh sáng
phục sinh, thì các môn đệ mới thực sự hiểu được rằng Thầy mình được gọi
là “Đấng Mêsia của Thiên Chúa” theo ý nghĩa nào. Không phải là Đấng Mêsia
theo mơ ước phàm trần là áp đặt công cuộc khôi phục thời đại mới bằng dũng lực,
nhưng là Đấng Mêsia khiêm tốn, hòa bình, mở đường cứu rỗi cho hết mọi người
bằng đường lối phục vụ, cho đến độ hy sinh thân mình. Như thế Đức Giêsu tiếp nối
việc tuyên xưng đức tin của Phêrô, bằng việc loan báo lần đầu tiên cuộc khổ nạn /
sống lại của Người: “Con Người cần phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục,
thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và ngày thứ ba sẽ chỗi dậy”. Khi
nói “Con Người cần phải...” là Chúa dùng một kiểu nói bày tỏ sự tuân phục tự
nguyện trước kế hoạch nhiệm mầu của Chúa Cha đã được nói trước trong Sách
Thánh. - Kỳ mục, thượng tế, kinh sư là ba thành phần của Thượng Hội Đồng.
3. ... đó cũng là con đường của mọi môn đệ Chúa.
Cho đến đây là lời Chúa nói với các môn đệ. Còn bây giờ, Người ngỏ lời với “mọi
người”, H. Cousin chú giải, “tất cả những ai sau này sẽ đón nhận lời Phúc Âm. Họ
cần phải biết rõ, việc đi theo Đức Kitô đòi hỏi những gì” (Sđd, tr. 134). “Mọi
Page 681 of 793
người” nếu muốn bước theo Người cũng sẽ phải liên kết với thân phận của Thầy
mình. Người nói với họ: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ mình, vác thập giá mình
hằng ngày mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai liều
mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy”.
Những lời cứng rắn mạnh mẽ này đã không ngừng và còn không ngừng vang dội
trong tâm hồn hàng ngàn hàng vạn người đã được Tin Mừng chinh phục. H.
Cousin nhận xét: “Chính Người vừa loan báo mình sẽ bị giết, lại là người đặt điều
kiện cho những ai muốn theo, phải đi trên cùng một con đường Người đã đi, và
phải là môn đệ của Người dù phải lấy cái chết để làm chứng nếu hoàn cảnh đòi
buộc.
Tuy nhiên, điều trước tiên ta nên tìm kiếm trong ba mệnh lệnh trên là trung tín mỗi
ngày trong đời sống người Kitô hữu hơn là những điều đặc biệt, phi thường (câu
23). Dứt khoát nói “không” với chính mình không có nghĩa là phải ghét mình, bởi lẽ
ta phải yêu tha nhân như chính mình (10,27); nhưng chính là không quy hướng mọi
sự về mình. Dứt khoát nói “không” đó cũng chính là hiện tại hóa việc vác thập giá.
Chính thập giá của riêng tôi mà tôi phái vác lấy, thập giá của cuộc sống đè nặng vai
tôi; tôi đừng mơ tưởng một thập giá khác. Đó không phải là chứng bệnh tự hành hạ
mình, tự làm khổ mình, nhưng chính là vì biết chắc rằng tôi không thể mến Chúa và
yêu tha nhân, nếu không hy sinh cách này hoặc cách nọ, và nếu không đi qua đau
khổ. Khi bắt chước Đức Kitô như vậy, tôi mới thật là môn đệ của Người” (Sđd, trg
135).
II. BÀI ĐỌC THÊM:
1. Đáp lại câu hỏi của Chúa bằng hành động, một câu hỏi luôn đặt ra cho
ta (G.Bessière, trong “Dieu si proche”, DDB, trg 112-113).
Câu hỏi nổi lên từ giây phút Chúa cầu nguyện trong thinh lặng: Hôm đó “Chúa cầu
nguyện một mình”.
Đức Giêsu thường tìm nơi thanh vắng. Người mau mắn đến đó, Người siêng năng
đến đó để tìm gặp một Ai đó. Và chắc chắn cũng để bồi bổ sức lực để lại ra khơi.
Câu hỏi Người đặt ra cho các môn đệ Người, sẽ tồn tại qua các thế kỷ. Nó sẽ đánh
động hàng ngàn hàng vạn lương tri. Bao lâu trái đất còn tồn tại, câu hỏi đó vẫn luôn
Page 682 of 793
luôn rộng mở “Đám đông nói Thầy là ai?”.
Đức Giêsu sẽ là nhân vật được yêu mến nhất trong lịch sử nhân loại. Người ta
tuyên xưng tên Người khắp năm châu. Mọi cá nhân và tập thể đều ghi nhớ khuôn
mặt của Người. Cả đến điện ảnh, ca nhạc, hoạt hình cũng nhắc lại hình ảnh bác thợ
mộc thành Nadarét, vị ngôn sứ lữ hành, Đấng bị đóng đinh, Đấng phục sinh... Tuy
nhiên, Người là ai đối với đám đông? Người là nhân vật mà người ta hân hoan
mừng chúc mà không hề mảy may quan tâm đến lời nói, và hành động của Người,
là nhân vật mà người ta trông đợi mọi sự ở đời sau, mà không muốn phấn đấu để
đổi mới thế giới hiện tại chăng? Là nhân vật mà người ta gọi tên nhưng không hề
tìm hiểu con đường Người đã khai mở chăng?
Các bạn hữu Người sẽ trả lời khi Người hỏi: “Còn các anh, các anh bảo Thầy là
ai?”. Phêrô trả lời không ngần ngại: “Thầy là Đấng Mêsia của Thiên Chúa”.
Nghĩa là: là Đấng người ta trông đợi, là Đấng khôi phục Israel, là Đấng đại diện
Thiên Chúa quyền năng. Câu trả lời này chưa làm Đức Giêsu thỏa mãn.
Người sẽ đưa ra câu trả lời của mình, dường như người ta hỏi ngược lại Người.
Nhưng Người sẽ không dùng một công thức, một danh hiệu hoặc một chức vụ làm
câu giải đáp. Người sẽ nói lên những nguy hiểm mà Người đã trải qua. Nói lên cái
chết mang lại cả ý nghĩa cho cuộc đời Người và cả sự phục sinh của Người nữa.
Người đi về phía đám đông và la to: Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ mình, vác thập
giá mình hằng ngày mà theo. Để cứu được mạng sống, Người đòi người ta phải
liều mạng sống mình, phải hiến dâng mạng sống mình.
Ngày nay, trong thế giới này, dư dật và đói khổ, tiến bộ và thất vọng, khôn ngoan
sáng suốt và vô tâm dửng dưng tất cả cùng chen vai sát cánh bên nhau, thì “theo
Đức Giêsu” thế nào đây? Làm sao để được giải thoát, rồi trở thành người giải
phóng đây? Làm sao đáp lại bằng hành động cho câu hỏi Chúa luôn đặt cho ta đây?
2. “Các anh bảo Thầy là ai?” Câu Chúa hỏi ta mỗi ngày (F. Deleclos, trong
“Prends et mange la Parole de Dieu”, Centurion, trg 232-233)
Chính vào lúc vừa tâm sự thân mật với Cha Người xong, Đức Giêsu khởi đầu một giai
đoạn mới trong việc đào tạo các môn đệ và đám đông dân chúng. Lòng tin, những ước
mơ và niềm hy vọng được an thân của họ sắp bị lung lay tất cả. Đúng là “cớ vấp
phạm cho người Do Thái, điên dại đối với dân ngoại”.