Chương 10 N -...

24
Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI www.vuilen.com 197 Chương 10 Năm đó rét nàng Bân kéo dài. Tháng Ba hoa đào nở rộ, còn xuất hiện một trận tuyết nhỏ. Tôi đang trên đường từ phòng thực nghiệm về kí túc xá thì bắt gặp Trình Tử Lương. Rõ ràng anh đã đứng đó đợi tôi, không biết bao lâu rồi, tuyết vương trắng đầu. Nhiệt độ tăng lên khá cao, mặt đất ướt sườn sượt và không có tuyết đọng. Vũng nước phản chiếu hàng rào xanh rờn ven đường. Phía sau hàng rào những cây hoa đào, khắp trời tuyết bay lả tả. Chúng tôi im lặng đi bộ trên con đường rợp bóng cây giữa sân trường, rốt cuộc Trình Tử Lương vẫn là người lên tiếng trước: Vì sao không nghe điện thoại của anh?Đang là giờ tan lớp nên đông người qua lại, chúng tôi hòa vào dòng người cứ đi về phía trước. Tôi ngẩng đầu nhìn những tòa cao ốc đằng xa thấp thoáng giữa tán cây, nói: “Em gặp Lý Vân Kỳ rồi.” Trình Tử Lương định lên tiếng nhưng tôi ngăn anh lại: “Anh nghĩ xem, chị gái anh phản đối chúng ta yêu nhau. Lý Vân Kỳ lại rất hợp với anh, hai người môn đăng hộ đối, chị ấy cũng xinh đẹp nữa.Trình Tử Lương dừng lại, quay sang nhìn tôi với vẻ nghiêm túc. “Hợp, nhưng anh không thích.Lòng tôi xót xa, tôi hỏi anh: Nếu em cũng không thích anh thì sao?” Nếu không thích anh thì vì sao em còn bận tâm tới Lý Vân Kỳ?” Ánh mắt anh sáng quắc, chăm chú nhìn tôi. “Nếu phải lựa chọn giữa anh và Tô Duyệt Sinh, em sẽ chọn Tô Duyệt Sinh, phải không?Tôi chợt nhớ đến câu nói của Tô Duyệt Sinh: “Giữa anh Trình Tử Lương, bất kì cô gái nào cũng sẽ chọn anh!Cổ họng tôi khô rát, không rõ cảm giác lúc này trong lòng mình là gì. Tại sao lại nhắc đến Tô Duyệt Sinh chứ, tôi đã cố gắng gạt anh ấy ra khỏi đầu, nhất là khi đang đối diện với Trình Tử Lương. Tôi không tự chủ được nói: Tô Duyệt Sinh đẹp trai hơn anh.Ừ.Tô Duyệt Sinh giàu có hơn anh.

Transcript of Chương 10 N -...

Page 1: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 197

Chương 10

Năm đó rét nàng Bân kéo dài. Tháng Ba hoa đào nở rộ, còn xuất hiện một

trận tuyết nhỏ. Tôi đang trên đường từ phòng thực nghiệm về kí túc xá thì bắt gặp Trình Tử Lương. Rõ ràng anh đã đứng đó đợi tôi, không biết bao lâu rồi, tuyết vương trắng đầu.

Nhiệt độ tăng lên khá cao, mặt đất ướt sườn sượt và không có tuyết đọng. Vũng nước phản chiếu hàng rào xanh rờn ven đường. Phía sau hàng rào là những cây hoa đào, khắp trời tuyết bay lả tả.

Chúng tôi im lặng đi bộ trên con đường rợp bóng cây giữa sân trường, rốt cuộc Trình Tử Lương vẫn là người lên tiếng trước: “Vì sao không nghe điện thoại của anh?”

Đang là giờ tan lớp nên đông người qua lại, chúng tôi hòa vào dòng người cứ đi về phía trước. Tôi ngẩng đầu nhìn những tòa cao ốc đằng xa thấp thoáng giữa tán cây, nói: “Em gặp Lý Vân Kỳ rồi.”

Trình Tử Lương định lên tiếng nhưng tôi ngăn anh lại: “Anh nghĩ xem, chị gái anh phản đối chúng ta yêu nhau. Lý Vân Kỳ lại rất hợp với anh, hai người môn đăng hộ đối, chị ấy cũng xinh đẹp nữa.”

Trình Tử Lương dừng lại, quay sang nhìn tôi với vẻ nghiêm túc. “Hợp, nhưng anh không thích.”

Lòng tôi xót xa, tôi hỏi anh: “Nếu em cũng không thích anh thì sao?”

“Nếu không thích anh thì vì sao em còn bận tâm tới Lý Vân Kỳ?” Ánh mắt anh sáng quắc, chăm chú nhìn tôi. “Nếu phải lựa chọn giữa anh và Tô Duyệt Sinh, em sẽ chọn Tô Duyệt Sinh, phải không?”

Tôi chợt nhớ đến câu nói của Tô Duyệt Sinh: “Giữa anh và Trình Tử Lương, bất kì cô gái nào cũng sẽ chọn anh!”

Cổ họng tôi khô rát, không rõ cảm giác lúc này trong lòng mình là gì. Tại sao lại nhắc đến Tô Duyệt Sinh chứ, tôi đã cố gắng gạt anh ấy ra khỏi đầu, nhất là khi đang đối diện với Trình Tử Lương.

Tôi không tự chủ được nói: “Tô Duyệt Sinh đẹp trai hơn anh.”

“Ừ.”

“Tô Duyệt Sinh giàu có hơn anh.”

Page 2: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 198

“Ừ.”

“Tô Duyệt Sinh không có chị gái.”

“Ừ.”

Tôi nhìn Trình Tử Lương. Dù tôi có nói gì, anh cũng chỉ “ừ” một tiếng hờ hững. Tôi tức giận nói: “Vì thế đương nhiên em sẽ chọn anh ấy mà không chọn anh.”

Trình Tử Lương im lặng nhìn tôi, mãi đến khi tôi thấy trái tim mình đau nhói lên từng cơn, anh mới nói: “Em nhất định sẽ chọn anh, chứ không phải anh ta.”

Tôi không dám nói, sợ một cử chỉ nhỏ của mình cũng sẽ khiến nước mắt rơi xuống. Tôi không biết vì sao bản thân lại trở nên mềm yếu như vậy, cơ hồ có thể bật khóc bất kì lúc nào.

Anh đứng trong màn tuyết mông lung, kiên định nói: “Xưa nay em vốn ngốc nghếch nên em sẽ chọn anh mà không chọn anh ta.”

Khóe mắt tôi ngân ngấn nước, không rõ là bởi câu nói kia của anh hay vì nỗi sợ hãi mơ hồ ẩn giấu dưới đáy lòng.

Trình Tử Lương đột nhiên ôm lấy tôi. Cách bụi tuyết bay nhè nhẹ, cách làn gió xuân se lạnh, anh ghì chặt tôi trước lồng ngực.

“Em nhất định sẽ chọn anh.”

Nói rồi, anh dịu dàng hôn tôi, mặc kệ những tiếng hò reo, những cái vỗ tay dồn dập của đám sinh viên xung quanh.

Cái ôm của anh thật ấm áp. Tình yêu giống như hoa tuyết giữa trời xuân, xinh đẹp nhưng mong manh. Chỉ một cái ôm này tựa hồ cũng đủ xóa tan bao nhiêu đau khổ bấy lâu.

Sau này, trong những mảnh kí ức vụn vỡ còn lại, hình như đó chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi.

Chẳng rõ Trình Tử Lương làm cách nào, Trình Tử Tuệ không hề phát hiện ra chúng tôi quay lại với nhau. Tôi cũng giấu giếm mẹ, hằng ngày chỉ đợi đến giờ tan học buổi chiều là ra ngoài gặp Trình Tử Lương. Chúng tôi cùng nhau đến tất cả những địa điểm hẹn hò trong thành phố, thậm chí cả khu vui chơi.

Đó là những ngày tháng ung dung tự tại nhất của chúng tôi, vui vẻ đến nỗi tôi có cảm giác mình đang nằm mơ. Có lẽ thứ mà tôi khao khát chính là ảo giác không chân thực này. Chắc hẳn là tôi thích Trình Tử Lương, đây là sự thật

Page 3: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 199

không thể chối cãi, tôi nên hiểu rõ tất cả. Đã nhiều lần tôi phải tự nhủ với bản thân điều đó, bởi lẽ Tô Duyệt Sinh khiến lòng tôi nhiễu loạn.

Bất kể ra sao, trái tim tôi cũng không ngừng nhắc nhở, tôi thích Trình Tử Lương, tôi nên ở bên anh.

Không biết có phải do duyên phận ngẫu nhiên hay không, thời gian đó, Trình Tử Lương đưa tôi đến một vài hội quán sang trọng nhưng đều không bắt gặp Tô Duyệt Sinh. Đương nhiên, đây là chuyện tốt, nếu gặp lại anh, tôi sẽ cảm thấy khó xử.

Mãi đến tận mùa hè, tôi mới nghe tin về Tô Duyệt Sinh. Lần đó, Trình Tử Lương vô tình nói: “Sắp tới anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, Tô Duyệt Sinh sắp đính hôn.”

Tôi không biết nói gì, chỉ “à” một tiếng. Tôi nghĩ thầm, một công tử phong lưu như Tô Duyệt Sinh mà cũng sắp đính hôn rồi, đúng là chuyện lạ.

Trình Tử Lương nói tiếp: “Thực ra anh rể anh cũng rất ngạc nhiên. Anh ấy còn nghĩ Tô Duyệt Sinh tuyệt đối không kết hôn trước ba mươi tuổi. Thật không ngờ lại sớm như vậy.”

Tôi đáp: “Nhất định đó phải là tiên nữ giáng trần!”

Ai có thể giữ nổi chân Tô Duyệt Sinh chứ? Anh cao ngạo và kén chọn như vậy kia mà. Trước đây, anh để mắt tới tôi tôi chỉ nghĩ rằng anh bị lú lẫn, hoặc là buồn chán nên trêu tôi cho vui. Nói thế nào nhỉ, đó gọi là “ngứa nghề”. Thấy tôi không có biểu hiện “say nắng” nên hẳn là anh “ngứa nghề” nổi máu chinh phục.

May mà tôi chạy nhanh.

Trình Tử Lương nói: “Đúng là rất xinh, nhưng phụ nữ bên cạnh Tô Duyệt Sinh ai cũng xinh cả, lần này chắc anh ta thực sự tu thành chính quả rồi.”

Tôi đáp: “Có gì mà gọi là tu thành chính quả chứ. Công tử phong lưu được rửa tay trong chậu vàng còn gì.”

Trình Tử Lương bật cười, hỏi tôi: “Thế nếu em lấy anh, chúng ta có được coi là tu thành chính quả không?”

Tôi đã quên mất khi đó mình trả lời thế nào, dù sao, những ngày tháng đẹp đẽ ấy cũng đã vội vàng trôi đi như một giấc mơ.

Ngày xảy ra chuyện, tôi đang ở trường học, điện thoại di động trong túi xách nên tôi không biết mẹ gọi. Sau khi hết giờ học, mẹ gọi lại mấy lần nhưng tôi không nghe. Gần đây hình như mẹ lờ mờ nhận ra điều gì nên hay gọi điện tra

Page 4: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 200

xét tôi. Lần nào tôi cũng phải bịa đặt vài câu để giấu giếm, cảm thấy vô cùng phiền toái. Mãi đến khi kết thúc buổi học sáng, tôi mới gọi lại cho mẹ.

“Mẹ gọi con nhiều thế làm gì, con đang trên lớp mà!”

Giọng mẹ run lên trong điện thoại, dường như vô cùng hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Không... không có gì, tối nay về nhà rồi nói, con gái, tối nay nhớ về nhà ăn cơm nhé!”

Tôi linh cảm có chuyện không hay. Mẹ nói câu được câu không, thậm chí còn không nói sẽ bảo tài xế đến đón tôi. Bình thường, mỗi lần gọi tôi về, mẹ đều căn dặn tôi không được tự bắt taxi, sợ tôi gặp nguy hiểm..

Tôi nhờ bạn xin phép nghỉ hai tiết học buổi chiều rồi đi taxi về.

Mẹ ở trong phòng khách đi đi lại lại, đến nỗi cô giúp việc cũng thấy lạ, vừa trông thấy tôi, cô ấy đã vội nói: “Bà chủ khóc.”

Tôi càng thêm bất an. Tưởng sự việc bại lộ, tôi liền bảo cô giúp việc ra ngoài, ngộ nhỡ có bị mẹ đánh cũng đỡ mất mặt. Tôi rón rén đi đến cạnh mẹ. “Mẹ!”

Mẹ ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng. Những tia máu đỏ hằn lên như thể đã nhiều đêm không ngủ. “Thất Xảo.”

Tôi bám lấy tay mẹ, đáy lòng xót xa. Nếu mẹ mắng tôi vì tôi vẫn qua lại với Trình Tử Lương thì tôi sẵn sàng chịu đựng. Thế nhưng mẹ chỉ lặng yên ngồi xuống ghế, thẫn thờ hồi lâu mới lại gọi tên tôi.

Rốt cuộc tôi cũng nhận ra sự khác thường của mẹ, nếu là chuyện của Trình Tử Lương, mẹ sẽ nổi trận lôi đình với tôi chứ không hồn bay phách lạc thế này.

Tôi cuống quýt hỏi: “Mẹ sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ chỉ đờ đẫn nhìn tôi. Tôi sợ hãi lay lay cánh tay mẹ. “Có chuyện gì mẹ mau nói với con đi! Nói ra rồi mẹ con mình cùng nghĩ cách giải quyết, trời có sập cũng chẳng có gì đáng sợ cả.”

Mẹ đột nhiên ôm mặt, nước mắt tràn khỏi bờ mi. Tôi vào phòng vệ sinh nhúng khăn ấm rồi mang ra lau mặt giúp mẹ. Sau khi bình tĩnh lại, mẹ mới kể rõ sự tình cho tôi nghe.

Hóa ra, quan hệ giữa mẹ tôi và Lý Chí Thanh vẫn êm thắm, thậm chí đã đi đến dự định kết hôn. Ban đầu mẹ tôi còn lo ngại về Lý Vân Kỳ, nhưng cô ta đã ra nước ngoài, làm ngơ chuyện của hai người. Vì sự việc xảy ra ở tiệc sinh nhật mẹ tôi cũng nói bóng gió vài lần với Lý Chí Thanh, nhưng ông ta khéo léo tỏ rõ

Page 5: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 201

quan điểm, rằng ý kiến của con cái chỉ để tham khảo, không ảnh hưởng tới quyết định của mình. Lăn lộn chốn thương trường nhiều năm, Lý Chí Thanh đương nhiên không phải người đơn giản, vì thế mẹ tôi tin rằng thái độ của Lý Vân Kỳ thực sự không ảnh hưởng đến ông ta.

Ba tháng trước, khi hai người bàn đến chuyện đăng kí kết hôn, Lý Chí Thanh lại sắp hợp tác với một công ty khác thành lập công ty cổ phần, mở rộng sang lĩnh vực kinh doanh mới. Lý Chí Thanh bàn bạc với mẹ tôi, nói rằng tự ông ta nắm giữ cổ phần thì không tiện lắm, muốn để mẹ tôi đứng tên làm cổ đông.

“Dù sao sau khi kết hôn cũng thành nguời một nhà, chút kinh doanh nhỏ này tương lai sẽ để em quản lí, coi như đốt thời gian.” Đó là nguyên văn câu nói của Lý Chí Thanh.

Mẹ tôi nghe vậy, lấy làm cảm động. Khoản đầu tư cả đống tiền mà Lý Chí Thanh yên tâm giao cho mẹ tôi, có thể chứng minh ông ta rất tin tưởng vào tương lai của hai người.

Mẹ tôi cũng là dân kinh doanh lâu năm, hơn nữa lòng tự trọng lớn, cảm thấy không tiện ăn trắng mặc trơn. Thấy lộ trình phát triển của công ty mới rõ ràng, mẹ tôi quyết định góp thêm vốn của mình vào. Vì tiền mặt không nhiều, mẹ còn thế chấp thẩm mỹ viện để vay thêm. Nào ngờ, vụ làm ăn kia là một cái bẫy. Công ty sản xuất túi da đó hoạt động chưa được mấy tháng, vốn lập tức bị rút sạch, tất cả cổ đông đều lặn mất tăm, chỉ có mình mẹ tôi là người ở vùng này, còn là người đứng tên đại diện.

Bấy giờ mẹ tôi mới phát hiện ra sự tình không ổn, gọi điện cho Lý Chí Thanh không được, đến công ty tìm cũng không thấy người đâu. Trái lại, chính Lý Vân Kỳ chủ động gặp mẹ tôi. Cô ta đắc ý cười. “Bà Trâu, nếu con gái bà biết điều thì không nên dây dưa với người ta, như thế thì bà đã bình an vô sự, không cần ngồi bóc lịch.”

Lúc ấy mẹ tôi mới vỡ lẽ rằng mình đã mắc bẫy, lái xe về nhà trong trạng thái hồn bay phách lạc nên giữa đường đã xảy ra tai nạn. Xe được công ty bảo hiểm mang đi sửa, sắc mặt mẹ tôi trắng bệch như bị bệnh, phải nhờ đến cảnh sát giao thông đưa về nhà.

Lòng tôi hoang mang tột độ, tôi nghĩ tất cả những việc này đều là do Lý Vân Kỳ giở trò. Mấy tháng vừa qua, cô ta im ỉm không tỏ thái độ gì, hóa ra là vì một cú này.

Cô ta quả thực mưu kế đa đoan, chọn đúng thời điểm để ra tay. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, nhắm vào mẹ tôi chẳng khác nào nhắm vào tôi, càng khiến tôi khổ sở hơn. Thời gian này, Trình Tử Lương đang đi giao lưu ở nước

Page 6: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 202

ngoài, hơn ba tháng nữa mới về. Cho dù anh ở đây, tôi cũng chẳng thể mở miệng nhờ anh giúp đỡ.

Mẹ tôi trúng mỹ nam kế ư?

Tôi cảm giác cả người run lên từng cơn, nhưng không biết phải làm sao. Tôi nói với mẹ: “Hai bố con họ thật quá bỉ ổi, mẹ đừng lo, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”

“Thẩm mỹ viện là mạng sống của mẹ...” Mắt mẹ đẫm lệ. “Do mẹ quá tham lam, cảm thấy dự án kia rất ổn nên mới đầu tư, hi vọng kiếm thêm được chút ít sau này lo cho con.”

Không phải mẹ tôi tham lam, mà là bị người ta hãm hại. Khi tình cảm biến thành công cụ, còn có chuyện gì không thể đem ra lợi dụng cơ chứ?

Sống lưng tôi lạnh toát. Sống mười tám năm trên đời, trải qua vô vàn điều không như ý, nhưng đến tận hôm nay tôi mới thấy cuộc đời này thật cay đắng, đến nỗi tôi chẳng dám nhìn trực diện.

Tôi an ủi mẹ: “Kiểu gì cũng có cách thôi, vẫn còn thời hạn trả nợ mà? Bây giờ phải nghĩ cách xoay tiền đã, cho dù thực sự mất sạch, mẹ con mình làm lại từ đầu là được. Lúc con còn nhỏ, chỉ có một mình mà mẹ còn chẳng sợ, huống hồ bây giờ con đã lớn rồi, hai mẹ con mình cùng cố gắng, chắc chắn sẽ mạnh hơn năm xưa một mình mẹ chống trọi.”

Mẹ tôi miễn cưỡng vựng dậy tinh thần. “Được, nghĩ cách xoay sở đã!”

Đó là những tháng ngày lao tâm khổ tứ của mẹ con tôi. Mẹ tìm gặp các mối quan hệ để vay tiền, nhưng không biết vì sao tất cả mọi người đều đồng loạt trở mặt, phớt lờ mẹ tôi, thậm chí còn có người nói: “Nhà họ Lý quyền thế đầy mình, cô lấy gì mà đấu với họ.”

Tôi vô cùng bất bình. Hai bố con họ Lý kia đúng là vô liêm sỉ, chẳng còn gì để nói với họ nữa.

Mẹ tôi chạy vạy khắp nơi dưới cái nắng hè oi bức, trong lòng lại nhiều lo toan, chẳng mấy chốc liền đổ bệnh phải nhập viện. Chỉ còn một mình tôi vừa chăm sóc mẹ vừa ứng phó với chủ nợ, đồng thời quán xuyến việc kinh doanh của thẩm mỹ viện, bận rộn đến độ quanh miệng nổi lên những vết phồng rộp, đau tới mức chẳng húp được cháo. Cũng may, ít lâu sau đó là kì nghỉ hè, tôi có thể dành cả ngày chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và thẩm mỹ viện. Đúng là họa vô đơn chí, không biết chỉ là trùng hợp hay do nhà họ Lý ngấm ngầm giở trò, mấy hôm nay có vài nhân viên của thẩm mỹ viện lần lượt xin thôi việc, liên kết lại thành lập một thẩm mỹ viện riêng. Quãng thời gian đó, tôi thực sự ăn không ngon ngủ không yên, nhưng chẳng dám để mẹ biết, sợ mẹ càng thêm lo lắng.

Page 7: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 203

Giữa tâm bão, Trình Tử Tuệ đến tìm tôi. Tôi chẳng còn sức lực mà đối phó với chị ta, nếu chị ta định hắt cà phê vào người tôi thì cứ mặc vậy.

Kết quả, Trình Tử Tuệ không tới để hắt cà phê, cũng không lên mặt hống hách với tôi. Ngược lại, chị ta khách khí nói: “Dạo này chắc vất vả lắm?”

Tôi cũng khách khí đáp lại: “Không đến nỗi nào.”

Sau khi xảy ra chuyện, tôi vẫn chưa kể với Trình Tử Lương. Tôi nghĩ, nếu lúc này hỏi vay tiền Trình Tử Lương, nhất định Trình Tử Tuệ sẽ cho rằng tôi ôm toan tính trong lòng.

Dù khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ không trông cậy vào tiền của nhà họ Trình.

Khi còn trẻ, người ta luôn có một sự kiêu ngạo kì lạ, nhất là ở trước mặt người mình thích, dù gặp khó khăn gì cũng không chịu kể khổ với đối phương. Huống hồ, giữa chúng tôi còn có Trình Tử Tuệ chắn ngang.

“Tôi biết cô đang gặp phải chuyện gì.” Trình Tử Tuệ cười vô cùng tao nhã. “Tôi đã quan sát khá lâu, xác thực Tử Lương ở nước ngoài không hề biết chút gì, thật không ngờ cô vẫn chưa nói với nó.”

Tôi không tiếp lời. Trong giọng Trình Tử Tuệ hàm chứa sự hân hoan: “Lúc đầu tôi đã hiểu sai về cô, không ngờ con người cô cũng rất có chí khí.”

Tôi vẫn giữ im lặng, Trình Tử Tuệ ngừng một lát rồi hỏi: “Cô không thấy kì lạ à?”

Tôi hỏi lại: “Cái gì lạ?”

“Nhà họ Lý có tiếng tăm, lại đi đối phó với hai mẹ con cô thâm độc như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ sao?”

Tôi thực sự rất mệt mỏi. Chí Thanh dù gì cũng là nhân vật nổi tiếng trong vùng, nếu muốn mẹ tôi sống không yên ổn thì thiếu gì cách mà phải dùng phương thức đê tiện này. Cho dù không ai biết những việc ông ta làm, nhưng giấy nào gói được lửa, tin đồn lan ra thì thanh danh của ông ta ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, bạn bè trên thương trường sẽ nhìn ông ta thế nào chứ.

“Khoản đầu tư cả đống tiền, tốn bao nhiêu tâm huyết như thế chỉ vì mấy cái viện thẩm mỹ cỏn con của mẹ cô, chẳng phải lợi bất cập hại sao?”

Tôi không kiềm chế được nữa, hỏi: “Chị muốn nói gì?”

Trình Tử Tuệ cười. “Trâu Thất Xảo, tôi chẳng ưa gì cô, nhưng nếu kẻ địch của tôi muốn làm gì đó, tôi lại rất vui nếu thấy hắn thất bại. Vì thế tôi quyết định

Page 8: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 204

nói cho cô biết một chuyện. Cô có biết người khiến nhà họ Lý lao đao, khiến mẹ cô lâm vào tình cảnh chật vật này là nhân vật nào không? Ai có khả năng sai khiến bố con Lý Chí Thanh, chỉ một câu nói đã khiến khoản đầu tư bạc tỷ biến mất dạng?”

Đầu óc tôi xoay mòng, Trình Tử Tuệ vẫn cười nhàn nhạt. “Cô cũng quen người đó đấy.”

Những người tôi quen đâu có bản lĩnh ghê gớm như vậy chứ?

À không, có một người. Đó là Tô Duyệt Sinh.

Nhưng vì sao Tô Duyệt Sinh phải làm thế?

Tôi khó hiểu nhìn Trình Tử Tuệ.

Chị ta vẫn cười rất tươi. “Đoán ra ai rồi phải không? Cô quen biết cậu ta chưa được bao lâu, sao mà hiểu hết được con người cậu ta chứ. Đại thiếu gia nhà họ Tô, từ nhỏ đến lớn ngồi mát ăn bát vàng, có thứ gì cậu ta muốn mà không được? Nếu một ngày xuất hiện thứ mà cậu ta không có được cô đoán xem, cậu ta sẽ làm gì? Hiện giờ, mẹ cô lâm vào tình cảnh khốn cùng như thế, nhất định cô đang tìm cách vay tiền trả nợ ngân hàng phải không? Nhưng ai cho mẹ con cô vay chứ? Nếu cô không nói với Tử Lương, chẳng lẽ có người bạn nào vô tư cho cô vay gấp cả đống tiền? Giả sử hỏi vay Tô Duyệt Sinh thì sau này cô biết lấy gì trả anh ta món nợ ân tình lớn như vậy? Ha ha... Theo tôi thấy, chỉ có lấy thân báo đáp mới đủ! Dẫu sao người ta cũng ra tay trợ giúp lúc hai mẹ con cô lâm vào đường cùng.”

“Tô Duyệt Sinh không phải loại người đó.” Tôi nói. “Tôi không tin chị đâu.”

Trình Tử Tuệ cười nhạt. “Tin hay không là chuyện của cô, tôi nói với cô chuyện này thực ra cũng chẳng phải ý tốt gì.”

Chị ta tự nhận bản thân không có ý tốt, tôi lại càng nghi ngại.

Chị ta tiếp tục: “Tô Duyệt Sinh hình như sắp đính hôn phải không? Tôi cực kì không muốn cái hôn sự đó xảy ra, cô hãy đến Bắc Kinh, dùng bất kì thủ đoạn nào để ngăn cản lễ đính hôn đó, những chuyện còn lại, tôi sẽ giúp cô giải quyết, kể cả khoản nợ ngân hàng của nhà cô.”

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Trình Tử Tuệ ra vẻ thản nhiên. “Chẳng phải cô không tin đây là cái tròng do Tô Duyệt Sinh tạo nên ư, cô cũng không cần phải làm gì khác, chỉ cần đi Bắc Kinh, bảo cậu ta đừng đính hôn nữa, xem cậu ta có nghe lời cô không. Nếu thực sự Tô Duyệt Sinh nghe theo, cô cũng đoán được thực hư ra sao rồi.”

Page 9: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 205

Mặc dù tôi cảm nhận được thái độ của Tô Duyệt Sinh với mình, nhưng tôi cũng không nghĩ bản thân có sức hút với anh đến nỗi anh sẽ hủy hôn. Chuyện này chắc chắn tôi không làm được.

Tôi nói: “Nực cười! Sao có thể như vậy được!”

Trình Tử Tuệ phản bác: “Nực cười sao? Cô nghĩ Tô Duyệt Sinh sẽ không nghe lời cô à? Vậy cô cứ thử xem, cô nên biết Tô Duyệt Sinh đã vì chuyện này mà giở bao nhiêu chiêu trò, tốn bao nhiêu sức lực, cậu ta đã chìm đắm vào cô quá sâu rồi, vì thế chỉ cần cô mở miệng, cậu ta nhất định sẽ hối hận. Bởi vì cậu ta từ lâu đã mong ngóng cô đi tìm mình rồi.”

Tôi đương nhiên không tin, chuyện này quá nực cười, những gì Trình Tử Tuệ nói đều là hoang đường.

“Đối tượng đính hôn của Tô Duyệt Sinh là một cô gái môn đăng hộ đối. Thành thực mà nói, tôi không muốn cuộc hôn nhân đó giúp cậu ta như hổ thêm cánh, vì thế tôi mới nói cho cô. Có thể cô cho rằng lời của tôi không đáng tin, nhưng lợi ích thì rất đáng tin. Tình hình hiện tại có thể thấy, hai chúng ta cùng hưởng lợi.”

Tôi ngập ngừng, không biết nói gì cho phải.

“Cô còn quá trẻ, không hiểu hết lòng dạ con người thâm sâu hiểm ác thế nào, cho nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi cô không muốn coi Tô Duyệt Sinh là kẻ xấu.”

Trình Tử Tuệ đứng dậy. “Thế này đi, cô hãy suy nghĩ cho kĩ nếu quyết định đi Bắc Kinh thì gọi điện cho tôi. Tôi nói rồi, chỉ cần cô khiến cho Tô Duyệt Sinh không đính hôn, tôi sẽ giải quyết vấn đề của mẹ cô.”

Trình Tử Tuệ rời đi rất lâu, tôi vẫn đờ đẫn tại chỗ. Tôi không tin những điều cô ta nói, nhưng cha con họ Lý kia vì sao lại đối xử với mẹ con tôi như vậy, điều này thực sự khiến tôi ngờ vực.

Nếu chỉ vì tiền, mẹ tôi có được mấy đồng mà Lý Chí Thanh phải hao tâm tổn sức lừa gạt chứ?

Tôi càng nghĩ càng sợ hãi, chuyện này không thể hỏi bất kì ai, huống hồ tôi cũng chẳng có mấy người bạn để tâm sự.

Tôi thẫn thờ hồi lâu rồi thu dọn đồ chuẩn bị đến bệnh viện. Cô giúp việc đã hầm canh để tôi mang cho mẹ.

Trong phòng bệnh không nóng vì có điều hòa. Mẹ tôi nằm viện đã già nửa tháng nên tôi đến đây khá thường xuyên. Còn chưa bước vào phòng, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện với ai đó.

Page 10: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 206

“Về số tiền đó, tôi vẫn đang nghĩ cách...”

“Sao có thể như vậy chứ, tôi nhất định sẽ trả...”

“Chẳng lẽ chút tín dụng của tôi cũng không còn sao?”

Hóa ra mẹ đang nói chuyện điện thoại với người ta, từng lời đứt quãng chui vào tai, giọng mẹ mềm nhũn: “Làm gì có chuyện đó, anh đừng nghe người ta đồn vớ vẩn.” Rồi mẹ cười mấy tiếng như thể làm nũng. Tôi xách cặp lồng canh đứng ngoài cửa, bất giác thấy lòng khó chịu.

Trước đây, tôi đã quen với việc mẹ trò chuyện với người ta qua điện thoại bằng cái giọng ngọt xớt, nhiều khi vừa cúp máy mẹ liền chửi thề mấy câu. Người giang hồ, ai mà chẳng có nhiều mối quan hệ xã giao, huống hồ mẹ tôi là một người phụ nữ độc thân, ngoại hình xinh đẹp, biết bao nhiêu kẻ muốn lợi dụng. Khi còn nhỏ, tôi không cảm thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ chứng kiến cảnh tượng này, hệt như có mũi kim đâm vào tim.

Từ đáy lòng tôi vang lên những giọng nói lạ lùng.

Cùng lắm là đi Bắc Kinh một chuyến, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

Không cần biết Trình Tử Tuệ nói thật hay giả, cô ta đã đồng ý rồi, chỉ cần Tô Duyệt Sinh không đính hôn nữa, cô ta sẽ giải quyết tất cả.

Thử một lần cũng không chết.

Tô Duyệt Sinh sẽ không nghe theo mày đâu.

Nhưng cứ thử xem sao.

Tôi thì thầm nói với mình: “Thử một lần cũng không chết được.”

Đúng vậy, chỉ là thử mà thôi, được hay không, vẫn còn hơn ngồi nhà đoán già đoán non.

Tôi lưỡng lự ngoài hành lang chừng năm phút mới đẩy cửa vào phòng, tươi cười nói: “Mẹ, con mang canh đến rồi. À, sắp tới trường cử con đến Bắc Kinh tham gia hoạt động tình nguyện...”

Mẹ vừa nghe tôi nhắc đến trường học liền không nghi ngờ gì cả, chỉ hỏi có giáo viên đưa đi không, rồi ủ rũ nói: “Mẹ lại đang nằm viện thế này, không thể chuẩn bị hành lí giúp con được.”

“Con đã lớn rồi, chuẩn bị hành lí có gì mà không làm được chứ? Với cả con chỉ đi mấy hôm, hoạt động kết thúc con sẽ về ngay.” Tôi qua quít chuyển đề tài. “Con mua vịt quay về cho mẹ nhé, vịt quay Bắc Kinh ngon lắm.”

Page 11: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 207

“Đừng phung phí tiền làm gì!” Mẹ tôi có vẻ rất vui. “Trời nắng nóng thế này, mang về đến nhà cũng hỏng mất.”

“Có túi chân không mà.”

“Thế thì không ngon nữa, dù sao con cũng đừng mua làm gì, mẹ không thích ăn.” Mẹ cầm tay tôi rồi xoa cánh tay tôi. “Gầy thế này rồi, haizz, con đừng lo quá, mẹ sẽ nghĩ ra cách thôi, cứ yên tâm đi Bắc Kinh. Bạn bè của mẹ nhiều, vay mỗi người một ít là được ngay.” Mẹ ngừng lại. “Bần gia phú lộ, ra ngoài đừng có tiếc tiền làm gì, ăn uống cho đầy đủ vào nghe chưa?”

Tôi gật đầu, thầm nghĩ, nhất định phải thử, dù kết quả có ra sao.

Ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi điện cho Trình Tử Tuệ, nghiêm túc hỏi: “Lời chị nói hôm trước là thật chứ?”

“Đương nhiên.” Trình Tử Tuệ khẽ cười. “Hơn nữa, nếu cô không yên tâm, lúc gặp Tô Duyệt Sinh có thể hỏi vay tiền cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ để ý.”

Tôi lạnh lùng nghĩ nếu thực sự Tô Duyệt Sinh đứng sau việc này, tôi đương nhiên không thèm hỏi vay anh ta.

Mùa hè ở Bắc Kinh mát hơn miền Nam nhiều. Xuống sân bay, tôi liền bắt taxi đến khách sạn đã đặt qua mạng từ trước sau đó thu dọn hành lí rồi gọi điện cho Tô Duyệt Sinh.

Lòng tôi rối bời, trấn tĩnh mấy giây rồi mới dám nghe.

“...”

Tôi không biết nên nói gì, Tô Duyệt Sinh cũng không lên tiếng, nhất thời cả hai cùng trầm lặng, có phần gượng gạo. Cuối cùng vẫn là anh nói trước: “Có chuyện gì?”

Giọng điệu của anh vẫn bình thản như thường, tôi bất giác hỏi anh: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe.”

“Em mời anh đi ăn được không?” Tôi dè dặt hỏi.

“Không tiện lắm.” Anh nói. “Mấy tháng nay anh đều không về.”

“À...” Tôi thở một hơi dài. “Em đang ở Bắc Kinh.”

Một thoáng trầm mặc trong điện thoại. Tôi mơ hồ nghe được tiếng gió thổi, có lẽ anh đang ở một nơi rộng và thoáng. Lát sau, tôi nói một tiếng “a lô”, anh mới trả lời: “Em đang ở đâu?”

Page 12: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 208

Tôi nói tên khách sạn cho anh biết. Cúp máy, tôi vô cùng căng thẳng, cũng không biết vì sao lại thế. Tôi hoàn toàn không cho rằng những chuyện kia là do Tô Duyệt Sinh làm, càng không nghĩ anh sẽ nghe lời tôi mà hủy hôn. Nhưng đã tới đây rồi, dù sao vẫn phải gặp mặt.

Tôi vào phòng vệ sinh trang điểm qua một chút. Vì mẹ kinh doanh thẩm mỹ viện nên ngay từ khi học cấp hai, tôi đã nghịch đủ thứ mỹ phẩm, lên cấp ba thì có thể trang điểm nhuần nhuyễn. Trường học cấm học sinh trang điểm nên tôi đã lén lút giúp các bạn kẻ mày vẽ mắt trong kí túc, cho dù sau đó phải rửa sạch thì đứa nào đứa nấy cũng vẫn vui vẻ. Vào đại học, tôi lại chẳng có hứng thú đó nữa, có lẽ bởi da tôi khá đẹp, chỉ cần thoa chút son môi là đã nổi bật như thể trang điểm kĩ càng.

Tôi vừa soi gương vừa tô son, ngón tay không ngừng run rẩy. Tô xong lại cảm thấy hơi quá, bèn lau sạch đi, để như bình thường. Tôi tự an ủi mình rồi chạy đi thay một chiếc váy khác. Cũng không biết vì sao bản thân lại căng thẳng như vậy, tôi chỉ có thể tìm việc mà làm để đánh lừa cảm giác. Sau khi tôi đã thử mấy chiếc váy khác nhau, chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên. Tôi trông thấy Tô Duyệt Sinh qua lỗ mắt mèo, bèn rón rén mở cửa.

Anh không vào, chỉ đứng ngoài hỏi tôi: “Đi đâu ăn?”

“Tùy anh.” Chợt nhớ có lần anh nói ghét nhất con gái trả lời “tùy anh”, tôi vội bổ sung một câu: “Em không rõ Bắc Kinh lắm.”

Khi tôi ra khỏi khách sạn thì đã là xế chiều. Thành phố này lạ lẫm và quá đỗi rộng lớn, mặt trời khổng lồ thấp thoáng giữa khoảng trống của những tòa cao ốc san sát nhau, hệt như lòng đỏ trứng gà, thong thả lặn xuống.

Tô Duyệt Sinh lái một chiếc siêu xe dòng convertible1. Tôi không biết của hãng nào, chỉ cảm thấy đường nét vô cùng sắc sảo, nước sơn bóng loáng, nhìn thoáng qua cũng biết là loại đắt tiền.

Chúng tôi đi qua phố Trường An đúng lúc nghi thức hạ cờ được cử hành, quảng trường đông nghịt người đứng xem. Xe chạy với vận tốc tương đối chậm nên tôi có thể quan sát được hết. Khi đi qua Thiên An Môn, tôi đột nhiên nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết từng đọc, bèn hỏi Tô Duyệt Sinh: “Anh có dám quay đầu xe ở phố trường An không?”

“Ở đây cấm quay xe.”

“Nghe nói, muốn biết một người có máu mặt ở Bắc Kinh hay không chỉ cần xem người đó có dám quay đầu xe ở phố Trường An hay không.”

“Vớ vẩn.”

Page 13: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 209

Tuy rằng mặt anh vẫn nhăn nhó, nhưng khóe môi đã thấp thoáng nụ cười trong vô thức.

Bầu không khí giữa hai người không còn gượng gạo, anh từ tốn hỏi tôi: “Đến Bắc Kinh làm gì?”

“Trường học có chút việc.”

“Có cần anh đưa đi thăm Cố Cung hay đâu đó không?”

“Em thích Trường An.”

“Được thôi.”

Chúng tôi nói chuyện như hai người bạn, tôi không biết như vậy có ổn không, nhưng ít nhất thì tình hình vẫn khá hơn trong tưởng tượng của tôi.

Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến một quán ăn được trùng tu từ một tứ hợp viện nằm ở ven hồ Hậu Hải. Chúng tôi leo cầu thang gỗ lên sân thượng trên gác mái, bàn ăn đặt chính giữa. Lan can xung quanh làm từ gỗ mun già chạm trổ tinh xảo rõ ràng được dỡ bỏ từ những căn nhà cũ mang tới đây chế tác lại không biết họ thu thập từ đâu về. Ngồi ở nơi này, tôi có thể trông thấy những con thuyền lửng lờ trôi trên mặt hồ Hậu Hải, xa xa phía trước là chuỗi quán bar với tiếng nhạc xập xình mơ hồ truyền tới. Gió đêm lả lướt, cành liễu đong đưa, làn điệu ca dao xao xuyến lòng người.

Tô Duyệt Sinh vẫn uống rượu Thiệu Hưng, còn tôi thì uống nước trái cây. Những món được phục vụ ở đây gọi là “món quan phủ”, tôi cũng không rõ đó là cao lương mỹ vị gì, chỉ cảm thấy rất giống đồ Tây, mỗi món đều chia làm hai phần riêng cho từng người, ăn một ít thì được dọn đi để phục vụ món mới.

Tôi nếm chút này chút kia cũng lửng dạ, món tráng miệng là bánh bông lan vị matcha. Tôi rất thích viên kem bày ở trên bánh, Tô Duyệt Sinh bèn cho tôi phần kem của anh. Tôi ăn hai miếng kem liền no căng bụng.

Mùa hạ ở Hậu Hải vô cùng náo nhiệt, Tô Duyệt Sinh nói đưa tôi đi xem chợ hoa. Chúng tôi đi dọc theo hàng liễu ven hồ, lướt qua nhiều cặp đôi tay nắm tay, vai kề vai tình tứ. Thì ra đây là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân. Đang lúc tôi thất thần, mấy chiếc xe kéo từ trong hẻm bất ngờ lao ra. Chuông treo trước xe kêu leng keng, tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì thì đã được Tô Duyệt Sinh kéo sang bên kia.

Đoàn xe lướt qua người tôi như một cơn gió.

Tim tôi đập thình thịch, không biết do hoảng sợ hay vì Tô Duyệt Sinh đang ôm eo tôi.

Page 14: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 210

Chúng tôi kề sát nhau, hơi thở của anh dồn dập trong gang tấc khiến tóc tôi nhẹ nhàng bay. Tôi ngước lên nhìn anh. Ánh mắt của anh đen sẫm tựa màn đêm, chăm chú nhưng bối rối. Tôi ngẩng đầu lên trong vô thức đã khiến anh hiểu lầm thành ám thị khác. Anh nâng gáy tôi, cúi xuống hôn tôi.

Dây thần kinh của tôi như dây đàn căng ra rồi đứt đoạn, tất cả đột nhiên biến mất, chỉ còn lại cảm giác nóng rực và mềm mại trên môi, tia sáng le lói mông lung của đèn đường và bàn tay siết chặt của anh. Tôi bắt đầu thấy ngạt thở, chỉ có thể cố sức đẩy Tô Duyệt Sinh, thế nhưng hơi thở ấm nồng của anh cơ hồ nuốt chửng tôi. Tôi hoảng hốt không biết bấu víu vào đâu, tựa như con thuyền trên hồ Hậu Hải, lênh đênh vô định, vĩnh viễn không đến được bờ.

Một lúc lâu sau, Tô Duyệt Sinh rốt cuộc cũng chịu dừng lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó, gương mặt hai chúng tôi chỉ cách nhau chưa đến ba centimét. Anh nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Tôi chợt nhận ra đây chính là thời cơ thích hợp nhất. Tô Duyệt Sinh vẫn còn tình cảm với tôi. Giây phút này, tôi mới hiểu anh thực sự đã thích tôi, tuy không rõ vì sao. Tôi bất giác cảm thấy sợ hãi. Ban đầu, tôi vốn không tin những lời Trình Tử Tuệ nói, nhưng lúc này đây, ánh mắt như ngọn lửa bùng cháy giữa tăm tối của anh khiến tôi đột nhiên bừng tỉnh. Tôi tin rồi. Nhất định là do anh làm, chỉ cần anh muốn, anh sẽ không từ thủ đoạn ép tôi xuất hiện trước mặt anh.

Do dự giây lát, tôi buột miệng: “Anh đừng đính hôn, được không?”

Tô Duyệt Sinh rất kinh ngạc nhưng không hỏi vì sao. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rừng rực, tôi có cảm giác mình như hòn than sắp bị thiêu đốt.

Một lúc lâu, anh mới lên tiếng: “Hôn anh!”

Tôi ngỡ mình nghe nhầm. Sững sờ giây lát, tôi nhón chân lên hôn anh. Chỉ là một cái chạm nhẹ vào môi, nhưng anh có vẻ rất hài lòng. Anh ôm lấy vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. “Em muốn anh không đính hôn, anh sẽ không đính hôn.”

Tôi hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy nhất thời ngẩn ra. Tô Duyệt Sinh lại cúi đầu hôn môi tôi, mơ màng nói: “Ngốc!”

Tôi đúng là ngốc thật! Nụ hôn này triền miên quấn quýt, cơ hồ muốn chiếm lấy một phần mạng sống của tôi, hay nói đúng hơn, anh đã khống chế một phần linh hồn tôi. Đầu óc tôi mụ mị, chóp mũi ngập trong hơi thở ấm nồng của anh, mãi đến khi tôi thấy ngạt thở, anh mới chịu dừng lại.

Tôi vô cùng sợ hãi.

Cũng may, mấy ngày sau đó, Tô Duyệt Sinh không có hành động gì vượt quá quy cũ nữa. Chúng tôi vẫn bình thường như trước, anh lái xe đưa tôi đi

Page 15: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 211

thăm Trường Thành, rất ra dáng một hướng dẫn viên du lịch. Thi thoảng, anh sẽ nắm tay tôi, mỗi lần đưa tôi về khách sạn, trước khi tôi xuống xe, anh sẽ hôn nhẹ lên trán tôi. Lòng tôi thấp thỏm lo âu tình hình như vậy thực ra cũng chẳng có gì bất ổn.

Mẹ tôi vẫn đang nằm viện, tôi đã ở Bắc Kinh bốn ngày, cái cớ hoạt động của trường học cũng không còn tác dụng nữa, đến lúc tôi phải quay về rồi.

Tô Duyệt Sinh không hề níu giữ tôi, anh chỉ nói: “Trước khi em về, anh muốn em gặp một người.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ai thế!”

“Cô ấy đáng ra sẽ đính hôn với anh vào tuần tới. Nhưng...” Anh nói. “Nghe anh nói không đính hôn nữa, cô ấy đồng ý, nhưng muốn gặp em.”

Tôi lo lắng nhìn Tô Duyệt Sinh, chuyện tôi gây ra chẳng hay ho gì. Thậm chí tôi còn không thể đưa ra một lí do, chỉ một câu nói đơn giản liền phá hỏng hôn ước của anh với người con gái khác.

Vậy mà anh chẳng hề khó xử lấy một chút, lập tức đồng ý.

Có lẽ Trình Tử Tuệ nói đúng, anh đã lên kế hoạch từ rất lâu để đợi đến ngày hôm nay.

Tôi bất giác rùng mình.

Trông vẻ mặt của tôi, Tô Duyệt Sinh cơ hồ đã hiểu lầm, anh nói: “Anh sẽ đi cùng em. Anh và Lục Mẫn chơi với nhau từ nhỏ, cô ấy không phải người hẹp hòi, chỉ tò mò muốn biết em là người thế nào thôi.”

Dù vậy, tôi vẫn thấy bất an. Người ta vẫn nói, thà phá mười tòa tháp chứ không nên phá một cuộc hôn nhân. Mặc dù tôi không phải người cố hủ, nhưng chia rẽ Tô Duyệt Sinh và cô gái kia, ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ.

Điều tôi không ngờ chính là cô gái Lục Mẫn này chẳng những xinh đẹp mà còn rất hòa đồng. Vừa gặp tôi, cô ấy đã tươi cười gọi tôi là “em gái”, sau đó vỗ vai Tô Duyệt Sinh, nháy mắt tinh nghịch. “Trâu già cuối cùng đã gặm được cỏ non rồi nhé!”

Tô Duyệt Sinh gạt tay cô ấy xuống. “Đừng có động chân động tay bừa bãi thế!”

“Ái chà, trước mặt cô em, khác quá nhỉ!” Lục Mẫn quay sang cầm tay tôi, cười nói: “Chúng ta gặp nhau một lần rồi đấy em gái nhớ không, hôm xe em bị hỏng giữa đường, anh ấy đùng cái mở cửa chạy ra ngoài làm chị sợ hết hồn.”

Page 16: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 212

À, thì ra cô nàng sành điệu trên chiếc siêu xe ấy chính là Lục Mẫn. Nhưng rõ ràng hôm đó sắc mặt cô ấy hoàn toàn lạnh lùng, đâu có nhiệt tình như hôm nay. Lục Mẫn cầm tay tôi, chốc hỏi tôi muốn ăn gì, chốc lại rót trà giúp tôi, cơ hồ rất vui vẻ.

“Rốt cuộc đã có người chịu thu phục tên ma quỷ Tô Duyệt Sinh này rồi. Em không biết đâu, nếu em còn không đến thì chị sẽ đính hôn với anh ấy đấy.” Lục Mẫn vô tư nói. “Chơi với nhau hơn hai mươi năm, bỗng một ngày trở thành vợ chồng, đúng là vô vị! Hồi đi nhà trẻ, chị và anh ấy ngủ cạnh giường nhau đấy, anh ấy chuyên gia giật tóc chị, nếu sau này thực sự phải ngủ cùng giường với anh ấy thì đúng là ác mộng.”

Tôi không ngờ Lục Mẫn cũng không hề muốn đính hôn, cô ấy nói rõ mọi chuyện với tôi, bấy giờ tôi mới hay cuộc hôn nhân này hoàn toàn là do quyết định của hai bên gia đình.

“Lúc đó chị thất tình, chẳng còn tâm trí nào nữa. Tô Duyệt Sinh thì buồn bã trở về Bắc Kinh. Bị bố mẹ hai bên ép nên anh chị đã bàn bạc với nhau, đính hôn thì đính hôn. Hợp tác với anh ấy còn hơn hợp tác với người lạ nào đó.” Lục Mẫn cười khì. “Không ngờ em lại chạy tới Bắc Kinh, tốt quá rồi!”

Tôi không biết nói gì cho phải. Lục Mẫn rất thích trò chuyện, mặc dù chỉ có ba người ăn cơm nhưng Tô Duyệt Sinh đặt một gian phòng rất rộng. Món ăn còn chưa được mang lên hết, Lục Mẫn đã kể đủ thứ chuyện hồi nhỏ của Tô Duyệt Sinh cho tôi nghe, nào là trốn học, đánh nhau, nào là bị phạt chép bài. Hóa ra ngày xưa Tô Duyệt Sinh cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy.

Cuối cùng, cô ấy nói: “Sau này em có thể nắm thóp anh ấy rồi nhé, nếu không ngộ nhỡ cãi nhau thì em không phải là đối thủ của anh ấy đâu.”

Tôi vẫn chỉ ngồi im mà nghe. Tô Duyệt Sinh sa sầm nét mặt. “Nói linh ta linh tinh.”

“Ha ha... cũng đâu có làm em ấy sợ.” Lục Mẫn làm mặt quỷ với Tô Duyệt Sinh, sau đó quay lại nói nhỏ với tôi: “Em đừng sợ anh ấy, trông vậy thôi chứ là cọp giấy đấy.”

Ăn cơm xong, Tô Duyệt Sinh lái xe đưa tôi ra sân bay. Dọc đường, anh khá trầm mặc, khi tôi đứng xếp hàng chờ lên máy bay, anh mới mở miệng: “Giải quyết xong chuyện ở đây, anh sẽ lập tức trở về.”

Tôi ấp úng nói không ra lời, anh chợt hôn nhẹ lên trán tôi, nói tiếp: “Đừng nghe Lục Mẫn nói vớ vẩn, sau này anh sẽ không cãi lộn với em.”

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười ẩn giấu nỗi khổ sở. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn. Không phải tôi chỉ bước chân vào vũng bùn, mà

Page 17: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 213

đó còn là đầm lầy sâu hoắm. Đương nhiên Tô Duyệt Sinh sẽ nhanh chóng hủy hôn, bởi lẽ anh không hề muốn có hôn ước này. Thế nhưng tôi đã khiến anh hiểu lầm, một khi biết rõ chân tướng, nhất định anh sẽ vô cùng tức giận.

Nếu sự thật đúng như những gì Trình Tử Tuệ nói, tiếp theo Tô Duyệt Sinh sẽ làm thế nào?

Suốt chuyến bay, trong tôi chỉ suy nghĩ về vấn đề này. Trình Tử Tuệ liệu có lừa tôi không? Chị ta nói vì lợi ích cá nhân nên không muốn cuộc hôn nhân kia diễn ra, bởi vậy mới bảo tôi đi Bắc Kinh.

Nếu không vì điều này thì còn lí do nào khác nữa?

Tôi nghĩ mãi không ra.

Vừa xuống máy bay, tôi liền đến thẳng bệnh viện thăm mẹ. Tinh thần mẹ khá tốt, mẹ nói với tôi rằng có một công ty sẵn sàng hợp tác và san sẻ nợ nần. Hơn nữa, công ty ảo mà mẹ rót vốn vào trước kia cũng đã phá sản, người phụ trách tài vụ đứng ra đầu thú, không ai truy cứu trách nhiệm của mẹ tôi nữa.

“Đúng là đại họa không chết, ắt có phúc về sau.” Mặt mày mẹ rạng rỡ. “Con cứ đợi mà xem, mười năm tới, mẹ nhất định sẽ kiếm được cả đống tiền.”

Chắc chắn là Trình Tử Tuệ đã thực hiện lời hứa của chị ta nên mọi chuyện mới được giải quyết nhanh gọn như vậy.

Tôi qua loa nói chuyện với mẹ vài ba câu rồi mượn cớ về nhà tắm rửa để rời khỏi bệnh viện. Tôi ngồi một mình trong công viên, chỉnh đốn lại tinh thần. Hoàng hôn rực cháy không khí nóng như thiêu như đốt xen lẫn khói xe ngột ngạt. Tôi nên làm gì bây giờ?

Nụ hôn của Tô Duyệt Sinh ở ven hồ Hậu Hải khiến tôi hiểu rõ lòng anh. Mặc dù tiếp xúc với anh không bao lâu, nhưng tôi biết anh là một nhân vật không đơn giản, ngay cả Trình Tử Tuệ cũng phải nhún nhường anh. Nếu biết tôi lừa anh, anh sẽ làm gì?

Còn cả Trình Tử Lương nữa. Tôi một mình chạy tới Bắc Kinh, anh mà biết nhất định sẽ tức giận.

Có lẽ đây cũng là mục đích của Trình Tử Tuệ, xưa nay chị ta luôn muốn phá hoại tình cảm giữa tôi và Trình Tử Lương.

Tôi cố gắng gạt phăng những suy nghĩ lộn xộn ấy ra khỏi đầu. Ngày mai, ngày mai rồi nghĩ tiếp vậy!

Tất cả những vấn đề phiền não, tất cả những vấn đề đau đầu, để ngày mai rồi nghĩ.

Page 18: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 214

Tôi về nhà ngủ một giấc thật sâu, mơ thấy mình bị giam cầm trong rừng rậm, chạy hoài không thoát. Một âm thanh lạ như tiếng ong vo ve vang lên khiến tôi tỉnh giấc.

Điện thoại di động đang rung, là Trình Tử Lương gọi đến. Tôi trở dậy nghe điện thoại. Mấy ngày ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng tôi cũng nhận được điện thoại của anh, nhưng tôi luôn kiếm cớ để tránh Tô Duyệt Sinh, đi chỗ khác nhận điện. Hình như Tô Duyệt Sinh không hề nghi ngờ.

Nhưng tôi vẫn thấy chột dạ.

Cũng may, nỗi dằn vặt này rất ngắn ngủi, hơn nữa, chuyện này tạm thời đã có thể dừng lại. Lòng tôi dần bình tĩnh lại. May mà tôi vẫn còn Trình Tử Lương, anh là vệt sáng duy nhất không bị vẩn đục trên thế gian này. Tôi nguyện lòng chờ đợi, nguyện lòng trả giá, chính vì có Trình Tử Lương ở đây. Chúng tôi yêu nhau, điều đó quan trọng hơn tất thảy. Nhiều lần tôi lặp đi lặp lại câu nói này với chính mình, đến nỗi bản thân sắp tê liệt.

Thế nhưng giờ khắc này cầm điện thoại lên mà không còn cảm thấy vui vẻ như xưa nữa. Có một cảm giác lạ lùng khiến tôi chỉ biết im lặng.

Trình Tử Lương hỏi tôi: “Về rồi đấy à?”

“Gì cơ?”

Tôi vẫn giấu anh chuyện đi Bắc Kinh. Lúc này, tôi đột nhiên rùng mình, linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra.

“Em từ Bắc Kinh về rồi à?”

Đầu tôi nổ “đoàng” một tiếng. Anh biết rồi ư?

“Em đi Bắc Kinh làm gì?”

Trong nháy mắt, tôi bỗng hiểu ra, Trình Tử Tuệ đã sớm lên kế hoạch tất cả. Chị ta biết tôi nhất định sẽ đi Bắc Kinh vì không chịu nổi áp lực, vì thế đã vạch sẵn mọi chuyện. Cho dù tôi đi Bắc Kinh vì mục đích gì, chị ta vẫn sẽ nói với Trình Tử Lương rằng tôi đến gặp Tô Duyệt Sinh, mà tôi lại chẳng thể nào biện bạch. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra thái độ và giọng điệu của Trình Tử Tuệ khi nói chuyện này với Trình Tử Lương.

Lòng tôi nguội lạnh như đống tro tàn. Khi Trình Tử Lương đến trường học tìm tôi, tôi vẫn tin rằng chúng tôi có khả năng tiếp tục ở bên nhau. Nếu giữa chúng tôi có ngọn núi cao chình ình chia cách, chỉ cần xẻ đôi ra là xong; nếu có biển rộng ngăn trở, chỉ cần múc cạn nước là được.

Page 19: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 215

Khi còn trẻ, người ta luôn có đủ dũng khí sẵn sàng đối đầu với cả thế giới.

Nhưng lúc này đây, tôi đã nản lòng thoái chí. Giữa chúng tôi không có núi cao, cũng chẳng có biển rộng, chỉ có một Trình Tử Tuệ. Chị ta còn mạnh hơn núi đao biển lửa.

Tôi mệt rồi.

Tôi nói: “Đúng vậy, em đi Bắc Kinh tìm Tô Duyệt Sinh. Anh ấy mọi mặt đều tốt hơn anh, vì thế em đã chọn anh ấy.”

Trình Tử Lương trầm mặc rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Nếu em nói không phải, anh cũng sẽ tin.”

Anh có thể tin tôi lần này, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?

Tôi biết, vĩnh viễn sẽ không có lần sau. Trình Tử Tuệ hạ quyết tâm khiến tôi không được yên ổn, chị ta sẽ lần lượt thao túng hết chuyện này đến chuyện khác.

Một vại nước dù có chắc chắn đến đâu, nếu mỗi ngày gõ ba lần, nhất định sẽ có một ngày nó vỡ thành trăm mảnh.

Tôi thực sự mệt rồi. Trong cuộc chơi vô vị và tàn khốc này, tôi rốt cuộc đã nản lòng. Cho dù không có Tô Duyệt Sinh không có bất kì ai xen vào, tôi và Trình Tử Lương cuối cùng vẫn sẽ đường ai nấy đi. Trước giờ, tôi đã tự tin đến mức ngây thơ, tình yêu là thứ không thể đem ra thử thách, bởi nó rất dễ bị tan vỡ. Tôi còn quá trẻ, khó mà hình dung ra tương lai bị vướng mắc trong sự dối trá của Trình Tử Tuệ.

Trình Tử Lương đúng là rất tốt, nhưng tôi quá mệt mỏi để tiếp tục yêu anh. Thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết trước kia rốt cuộc là mình yêu anh hay yêu bạch mã hoàng tử, mà mình tưởng tượng ra.

Có lẽ, cái chết của Trần Minh Lệ khiến chúng tôi gặp lại nhau trong lúc mềm yếu nhất nên tôi đã tưởng đó là tình yêu chăng?

Tôi thậm chí có thể bình tĩnh ngồi đây hồi tưởng mọi thứ một cách lí trí. Tôi và Trình Tử Lương ở bên nhau, vui có nhiều, buồn cũng không ít. Nếu anh ấy thật lòng yêu tôi, nếu tôi thật lòng yêu anh ấy, chúng tôi sẽ không biến thành bộ dạng ngày hôm nay. Ít nhất, anh sẽ không để Trình Tử Tuệ hại tôi hết lần này tới lần khác.

Vì sao ngay cả việc tôi lâm vào đường cùng mà anh cũng chẳng mảy may phát hiện? Thậm chí anh còn chẳng quan tâm săn sóc tôi như Tô Duyệt Sinh. Vừa nghĩ tới Tô Duyệt Sinh, tôi vô thức lãng tránh. Ba chữ ấy là thứ mà tôi

Page 20: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 216

không nên nghĩ tới. Nhưng hiện giờ tôi cần một lưỡi dao để chặt đứt dòng suy nghĩ rối tung này, Tô Duyệt Sinh có lẽ chính là lưỡi dao đó.

Tôi nói qua điện thoại: “Anh tin hay không thì tùy, chúng ta thực sự hết rồi.”

Tôi cúp máy, tiếp tục leo lên giường ngủ. Đang mùa hè nhưng tôi lại thấy rét thấu xương. Tôi cuộn tròn trong chăn như đứa trẻ còn nằm trong bụng mẹ. Tôi tưởng mình sẽ khóc, nhưng không, chỉ mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

Nửa đêm, tôi tỉnh lại, miệng lưỡi khô khốc, chân tay mềm nhũn, hình như đã bị ốm. Tôi gượng dậy tìm điện thoại, lật danh bạ một lượt không biết gọi cho ai. Mẹ thì nằm viện, bạn bè hẳn là đang ngủ, cuối cùng, tôi nhìn thấy cái tên Tô Duyệt Sinh. Đau ốm giữa đêm khuya một mình, người tôi có thể trông cậy duy nhất chỉ có Tô Duyệt Sinh.

Tôi gọi cho anh, mơ màng nói: “Hình như em ốm rồi.”

“Em đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

Hình như anh ngẫm nghĩ gì đó, lát sau mới hỏi tôi: “Anh bảo người đến tìm em, em ra mở cửa được không?”

“Được.”

Tôi chật vật rời giường, xuống tầng dưới ngồi đợi ở xô pha. Cả người mềm nhũn, cảm giác mỗi một hơi thở đều nóng hôi hổi. Không biết đợi bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng chuông, tôi lảo đảo đi ra mở cửa.

Đèn hiên chưa bật, bên ngoài tối đen như mực, một bóng người đang đứng sừng sững ở đó. Gió đêm khiến toàn thân tôi phát run, người nọ lên tiếng: “tôi là tài xế của anh Tô, họ Hứa...”

Vừa nghe đến chữ Tô, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn lảo đảo, may mà Tiểu Hứa kịp thời đỡ tôi.

Tối hôm đó, Tiểu Hứa đưa tôi vào bệnh viện, tôi sốt gần bốn mươi độ. Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt Sinh từ Bắc Kinh trở về, lúc anh đến thăm, tôi đang được truyền nước. Đầu óc vẫn còn khá váng, trông thấy anh, tôi vô cùng kinh ngạc nhưng không tài nào ngẩng đầu lên được vì cổ mỏi nhừ. Tôi ậm ờ nói: “Đừng nói với mẹ em.”

Tô Duyệt Sinh đồng ý với tôi, lát sau nói: “Mẹ em đâu?”

“Mẹ em đang nằm viện.” Đầu tôi như sắp được luộc chín, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực. Tôi vùi đầu vào gối, cố gắng tìm cảm giác mát mẻ dễ chịu. “Anh có biết chuyện mẹ em phải nhập viện không?”

Page 21: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 217

“Không biết.”

“Nói dối.” Tôi không biết mình có nói thành tiếng hay không, bác sĩ đã đến, Tô Duyệt Sinh quay ra nói chuyện với bác sĩ. Lỗ tai ù đi, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ, mãi đến chiều tôi mới tỉnh lại. Lần này, tôi cảm thấy trong người đã dễ chịu hơn nhiều, như thể vừa được lột xác một lượt.

Tô Duyệt Sinh vẫn còn ở đây, anh đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại. Ngược chiều ánh sáng, gương mặt anh bình thản không để lộ bất kì tâm tư nào. Tôi cứ lặng yên nhìn anh như thế cho đến khi anh nói chuyện xong, quay lại đi về phía tôi.

“Em bị thủy đậu, không thể ra gió. Bác sĩ nói sốt là hiện tượng bình thường, khoảng một tuần là khỏi.”

Nghe anh nói vậy, tôi đột nhiên căng thẳng. “Có ảnh hưởng đến dung mạo không?”

“Gì chứ, có phải bị đậu mùa đâu.”

Thủy đậu và đậu mùa khác nhau sao??? Tôi ngơ ngác.

Tô Duyệt Sinh lại nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa, nếu ngứa cũng đừng gãi nhé, bác sĩ dặn em phải cố chịu.”

Nghe anh nói vậy tôi mới cảm thấy quả thực da mặt mình đang ngứa ngáy. Tôi vô thức đưa tay lên nhưng bị anh giữ lại. “Đừng gãi, gãi là thành sẹo đấy.”

Bấy giờ tôi mới phát hiện ra mu bàn tay có mấy nốt phồng nước, để ý tiếp, liền thấy cả cánh tay cũng có. Xưa nay tôi vốn to gan lớn mật, chẳng hiểu vì sao lúc này đột nhiên thấy sợ hãi và tủi thân, òa khóc thành tiếng.

“Đừng khóc nữa.” Tô Duyệt Sinh vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến bộ dạng này của tôi. Anh lúng túng không biết làm gì, đành đưa hộp khăn giấy cho tôi. “Đừng khóc nữa.”

Anh cứ lặp đi lặp lại ba chữ đó, tôi thút thít nói: “Có bị hỏng nhan sắc thật không...”

“Vớ vẩn.” Anh cười khẽ. “Hay để anh gọi bác sĩ tới cho em hỏi?”

“Em không muốn ở bệnh viện.”

“Thế em muốn gì?”

“Anh hát một bài cho em nghe đi.”

Page 22: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 218

Không biết vì sao, vành tai Tô Duyệt Sinh đỏ ửng. “Về nhà rồi hát.”

Ngay cả tôi cũng cảm thấy gượng gạo, chợt nghĩ đến chuyện lần trước anh hát dỗ dành tôi. Thế nhưng, cứ gặp Tô Duyệt Sinh, tôi lại không ý thức được mà làm nũng anh như vậy, có lẽ vì biết rõ anh luôn nhường nhịn tôi nên tôi luôn làm theo ý mình. Người ta lúc ốm đau luôn yếu đuối, lúc yếu đuối mà trông thấy người chiều chuộng mình, liền quên đi tất cả.

Tôi cười, anh cũng cười. “Tối nay muốn ăn gì?”

Suốt một ngày một đêm tôi chưa ăn, đến giờ bụng đã lép xẹp gần như dán vào lưng. Tôi liến thoắng kể tên một loạt những món mình muốn ăn nhưng đều bị Tô Duyệt Sinh phản bác, cái này không được, cái kia không được.

“Thế thì em ăn gì mới được?” Tôi chỉ muốn khóc thét.

“Anh bảo cô giúp việc làm sủi cảo, lát nữa mang đến cho em.”

Đúng là người Bắc có khác, lúc nào cũng cho rằng sủi cảo là ngon nhất.

Sủi cảo mà cô giúp việc làm quả thực rất thơm. Tôi ăn loại nhân thịt nạc cà chua, còn Tô Duyệt Sinh ăn xúp vằn thắn. Tôi thèm muốn chết nhưng anh nhất quyết không chịu cho tôi dù chỉ một miếng.

“Em không thể ăn tôm.”

Bỏ hai con tôm vào xúp vằn thắn để tạo hương vị, trong nhân bánh lại chẳng có miếng tôm nào, đúng là khiến người ta thèm chết đi mà. Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh. Cuối cùng, anh múc một thìa nước canh lên đút cho tôi. “Nhanh lên, bác sĩ mà thấy kiểu gì cũng mắng chúng ta.”

Tôi lập tức nuốt “ực”, ngon không gì sánh nổi.

Tối đó, tôi ăn sáu miếng nhân vằn thắn bỏ vỏ, thêm vài miếng sủi cảo. Nằm trên giường bệnh với cái bụng no căng, tôi cảm thấy khá hơn nhiều.

Cả ngày nay tôi không đến thăm mẹ được, nhất định mẹ sẽ thấy lạ lắm. Nhưng thôi, còn chuyện gì cũng để ngày mai rồi nghĩ tiếp.

Tôi tự an ủi mình như thế rồi yên tâm ngủ.

Hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho mẹ, thành thật khai báo chuyện bị thủy đậu. Đằng nào cũng không giấu được mẹ, có khi còn khiến mẹ nghĩ theo chiều hướng xấu.

Quả nhiên, mẹ rất yên tâm, thủy đậu cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ cần tránh gió phòng cảm là được. Mẹ còn định bảo cô giúp việc ở nhà đến viện chăm sóc tôi nhưng tôi vội từ chối, nói là có bạn giúp đỡ.

Page 23: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 219

Tôi không muốn để cô giúp việc chạm mặt Tô Duyệt Sinh nhất định cô ấy sẽ nhiều chuyện kể lể với mẹ.

Tô Duyệt Sinh tuy là quý công tử, nhưng thật ra rất biết săn sóc người khác. Trong bệnh viện đã có y tá, tôi thì vẫn đi lại bình thường, sinh hoạt thường ngày không có gì khó nhọc cần giúp đỡ, vậy mà anh ngày nào cũng vào viện thăm tôi, xem tôi có thiếu hay cần gì không. Thi thoảng, anh lại sai Tiểu Hứa đi mua vài thứ đồ lặt vặt giúp tôi, thậm chí anh còn mang cả máy tính xách tay vào cho tôi chơi game. Phần lớn thời gian nằm viện, tôi đều dành để chơi game. Về khoản này, tôi thực sự phục Tô Duyệt Sinh sát đất. Cấu hình máy tính của anh rất cao, đã vậy anh lại vô cùng nhanh tay, dù bận làm việc khác nhưng anh vẫn có thể thao tác ổn. Một tay gõ bàn phím, một tay di ô cảm ứng, chẳng cần dùng đến chuột rời, hàng loạt động tác phức tạp diễn ra, thế mà không hề sai sót dù chỉ một chút. Tôi thực sự không theo kịp.

Tôi quấn quít đòi anh dạy đánh boss, còn bắt anh chơi bằng tài khoản của mình mấy ngày liền để thăng hạng, nhưng dù gì tự chơi vẫn thú vị hơn. Chúng tôi ngồi trên xô pha cắm đầu chơi game, hết sức chăm chú đánh boss, đúng vào thời điểm quan trọng nhất, có người mở cửa bước vào phòng bệnh. Tôi tưởng y tá vào đo nhiệt độ nên cũng chẳng ngẩng đầu nhìn, nói: “A... đợi nửa phút nữa, nửa phút nữa là xong rồi!”

Tôi vừa dứt lời, vòng vây quái thú đã chảy máu xanh biếc, ngã xuống ầm ầm. Tôi thở phào một hơi, cười khì với Tô Duyệt Sinh. “Cửa tiếp để em đánh!”

Nói rồi, tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa, toàn thân cứng đờ. Trình Tử Lương đang đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi và Tô Duyệt Sinh, mặt đỏ rần vì phẫn nộ. Tô Duyệt Sinh cũng đã đứng dậy nhưng hoàn toàn bị Trình Tử Lương phớt lờ. Anh ta chỉ nhìn tôi, phải đến nửa phút sau mới mở miệng: “Anh tin tưởng em, vậy mà em lại đối xử với anh như thế này à?”

Tôi không trả lời, cũng không biết phải nói gì mới phải. Việc này, người sai là tôi.

Trình Tử Lương đột nhiên tát tôi một cái. Không ngờ anh ta lại tức giận đến mức động tay. Tô Duyệt Sinh lập tức xông lên, một tay kéo tôi về sau lưng anh, một tay tóm lấy tay Trình Tử Lương. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Mặt tôi nóng rát. Giọng nói đầy căm hận của Trình Tử Lương vang lên: “Còn gì để nói nữa!” Đoạn, anh ta vung tay đấm Tô Duyệt Sinh một cú.

Tô Duyệt Sinh nghiêng đầu tránh được. Anh buông tay tôi giữ Trình Tử Lương lại. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Cả hai cánh tay Trình Tử Lương đều bị Tô Duyệt Sinh giữ chặt, anh ta bèn nhấc chân lên định đá. Tôi từ phía sau lao lên, chen vào giữa hai người họ, hứng trọn cú đá của Trình Tử Lương vào bụng mình.

Page 24: Chương 10 N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/dungnhacemnholai10.pdf · cả những địa điểm hẹn hò trong ... Tôi nhờ bạn xin phép

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

www.vuilen.com 220

Trình Tử Lương dùng sức quá mạnh, tôi đau điếng người. Tô Duyệt Sinh vội vàng ôm lấy tôi, giọng điệu của anh cũng thay đổi: “Thất Xảo!”

Cả người tôi mất hết sức lực, giọng như hụt hơi. Trình Tử Lương cơ hồ định tiến lại xem tôi thế nào nhưng rồi kìm nén được. Tôi ôm bụng, nén đau nói với anh ta: “Em đã nói rõ qua điện thoại với anh rồi còn gì, sau này anh đừng đến tìm em nữa.”

Trình Tử Lương dường như rất khổ sở, lúng túng nhìn tôi.

Tôi đau đến toát cả mồ hôi. Tô Duyệt Sinh bế tôi lên rồi đặt tôi nằm xuống giường. Tôi nghe thấy anh gào lên gọi bác sĩ mà quên mất rằng có chuông bấm khẩn cấp. Bác sĩ và y tá chạy tới, dồn dập hỏi đã xảy ra chuyện gì, rồi vội đưa tôi đi siêu âm xem có tổn thương nội tạng hay không. Sau một hồi lộn xộn, tôi được đưa lên xe đẩy. Tô Duyệt Sinh dường như vô cùng căng thẳng, gọi cả bác sĩ ngoại khoa đến, mấy người vây quanh màn hình siêu âm để quan sát tỉ mỉ.

Kết quả siêu âm cho thấy nội tạng không bị ảnh hưởng. Y tá mang túi chườm đá đến xoa vết thương cho tôi. Không thấy hai người kia đâu, tôi nằm nghỉ một lúc mới thấy Tô Duyệt Sinh quay lại. Anh cũng cầm theo một túi đá, tiếp tục chườm mặt cho tôi.

Cảm giác lạnh buốt chạm vào da thịt, tôi cảm thấy đáy lòng vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, không rõ cảm giác lúc này là gì.

“Trình Tử Lương đi rồi, vừa nãy anh đã nói chuyện với anh ta, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Tô Duyệt Sinh nói.

Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Sau này, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu ấm ức nữa.”

Tôi nhắm hờ mắt, nghe câu này của anh, tôi lại càng không muốn mở mắt ra.

Tôi không biết anh đã nói gì với Trình Tử Lương, nhưng tôi biết tôi và Trình Tử Lương lần này thực sự đã chấm dứt. Tôi cảm thấy rất kì lạ, vì sao bản thân có thể trấn tĩnh đối diện với tất cả như vậy? Chẳng lẽ bởi tôi đã chịu quá nhiều giày vò? Tình cảm giữa tôi và Trình Tử Lương hệt như một tấm sắt nóng rực, khi hắt một bát nước lạnh vào, sắt vẫn đỏ bừng, còn nước lập tức hóa thành một màn sương trắng. Thế nhưng nếu hắt vô số bát nước lạnh vào đó, tấm sắt cuối cùng rồi sẽ nguội.

Có lẽ thực sự là như vậy.

Ghi chú:

1. Kiểu xe hai cửa, mui xếp hoặc mui trần. Phần lớn là loại xe thể thao hai chỗ ngồi.