CHƯƠNG II R -...

28
Tác Gi: Hng Phượng ĐƯỜNG VKNIM CHƯƠNG II Ri khung ca s, Triu Phiên co ro tng bước đổ dc dài xung mt quán cà phê khá xinh, nm khut sau giàn hoa ti-gôn phơn pht màu hng thm, cui chân đồi. Đêm tàn nhn, thn nhiên trút lá khô xung đường. Tiếng nhc vang vang: “Phnúi cao, phnúi đầy sao…” Tiếng lá ào vvn, thng tht. Nhìn vphía núi xa xa nơi có ánh đèn màu ht lên bu tri đen huyn o. Gió tng đợt khe khlun qua làn áo, qun ly da tht lnh but khiến Triu Phiên phi rùng mình n lnh. Cơn đói cùng vi ni choáng váng qun lên trong khp người li thêm lòng mênh mang mt ni nim bơ vơ qunh qu. Đâu đây mt vài cp tình nhân đi như lướt qua, bn phía chcòn là rng thông lao xao và cái đầu đặc quánh mun phin… Quán cà phê “Tigôn” đã hin ra trước mt. Triu Phiên vào quán như kmng du. Đẩy chiếc ca kính sang bên, Triu Phiên bước đến chiếc bàn nhkê cnh khóm hành lang và gi mt ly cà phê đen – ít đường. “Có ai như mình không nh? Khuya lơ, khuya lc cô đơn, lng lvào quán cà phê trong cái rát but da ca tri Đà Lt…?” Triu Phiên thdài, cô nâng tách cà phê nóng hi lên môi nhp tng git nh, đắng ngt. Và cũng giây phút này đây, ni nhđược dp tràn vgào thét. Tt ccnhư va mi hôm qua, ri li như xy ra tbao gixa lc. Nào my ngđược thiên kim tiu thơ Trnh Triu ngày nào gili chng khác gì k“trôi sông lc ch”, cơm không đủ no, áo không đủ m bôn ba phiêu bt xngười. Ri Nha Trang, đặt chân lên Đà Lt này được năm hôm và năm hôm Triu Phiên lê chân khp nơi để tìm vic làm. Mi vic đã không ddàng, thun li như Phiên nghĩ. Đi đến đâu Triu Phiên cũng chnhn được nhng cái lc đầu cau có hay cái bĩu môi khó chu: - Xin li chúng tôi va mi đủ người. - Chúng tôi không tuyn nhân viên n. - Chúng tôi chnhn nhng người có li lch rõ ràng, mong cô thông cm! - Cô không có phương tin đi li rt tiếc! Ôi! Đủ thlý do để tchi thng thng như thế hoc lch shơn đôi chút, chng như chiu này khi Triu Phiên tìm đến bit th“Rng Thông”… cũng để xin vic. www.phuonghong.com www.taixiu.com 6

Transcript of CHƯƠNG II R -...

Page 1: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

CHƯƠNG II

Rời khung cửa sổ, Triều Phiên co ro từng bước đổ dốc dài xuống một quán

cà phê khá xinh, nằm khuất sau giàn hoa ti-gôn phơn phớt màu hồng thắm, ở cuối chân đồi.

Đêm tàn nhẫn, thản nhiên trút lá khô xuống đường. Tiếng nhạc vang vang: “Phố núi cao, phố núi đầy sao…” Tiếng lá ào vỡ vụn, thảng thốt. Nhìn về

phía núi xa xa nơi có ánh đèn màu hắt lên bầu trời đen huyền ảo. Gió từng đợt khe khẽ luồn qua làn áo, quấn lấy da thịt lạnh buốt khiến Triều Phiên phải rùng mình ớn lạnh. Cơn đói cùng với nỗi choáng váng quặn lên trong khắp người lại thêm lòng mênh mang một nỗi niềm bơ vơ quạnh quẽ. Đâu đây một vài cặp tình nhân đi như lướt qua, bốn phía chỉ còn là rừng thông lao xao và cái đầu đặc quánh muộn phiền…

Quán cà phê “Tigôn” đã hiện ra trước mắt. Triều Phiên vào quán như kẻ mộng du. Đẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều

Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ kê cạnh khóm hành lang và gọi một ly cà phê đen – ít đường.

“Có ai như mình không nhỉ? Khuya lơ, khuya lắc cô đơn, lặng lẽ vào quán cà phê trong cái rát buốt da của trời Đà Lạt…?”

Triều Phiên thở dài, cô nâng tách cà phê nóng hổi lên môi nhấp từng giọt nhỏ, đắng ngắt.

Và cũng giây phút này đây, nỗi nhớ được dịp tràn về gào thét. Tất cả cứ như vừa mới hôm qua, rồi lại như xảy ra tự bao giờ xa lắc. Nào mấy ngờ được thiên kim tiểu thơ Trịnh Triều ngày nào giờ lại chẳng khác gì kẻ “trôi sông lạc chợ”, cơm không đủ no, áo không đủ ấm bôn ba phiêu bạt xứ người.

Rời Nha Trang, đặt chân lên Đà Lạt này được năm hôm và năm hôm Triều Phiên lê chân khắp nơi để tìm việc làm.

Mọi việc đã không dễ dàng, thuận lợi như Phiên nghĩ. Đi đến đâu Triều Phiên cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu cau có hay cái bĩu môi khó chịu:

- Xin lỗi chúng tôi vừa mới đủ người. - Chúng tôi không tuyển nhân viên nữ. - Chúng tôi chỉ nhận những người có lại lịch rõ ràng, mong cô thông cảm! - Cô không có phương tiện đi lại rất tiếc! Ôi! Đủ thứ lý do để từ chối thẳng thừng như thế hoặc lịch sự hơn đôi chút,

chẳng như chiều này khi Triều Phiên tìm đến biệt thự “Rừng Thông”… cũng để xin việc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

6

Page 2: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Ra tiếp Phiên là một người phụ nữ đã luống tuổi, gương mặt trông phúc hậu nhưng lại khá lạnh lùng:

- Xin lỗi! Cô tìm ai? - Tôi đến để xin việc, thưa bà! – Triều Phiên cố lấy giọng thật nhỏ nhẹ. Người phụ nữ ngó Triều Phiên lom lom một lúc, sau đó bà ta phẩy tay: - Cô có đọc kỹ mục đăng tin không? Triều Phiên đáp nhanh: - Có ạ! - Vậy cô nắm được yêu cầu của chúng tôi đặt ra chứ? Triều Phiên lại gật nhẹ: - Vâng! Tôi đọc kỹ và nhớ rất rõ. Mục rao tin gồm hai yêu cầu. Ngoại hình

dễ nhìn. Tuổi không dưới hai mươi. - Đã rõ thế sao cô còn tới đây gõ cửa? Triều Phiên ngẩn người ra: - Xem chừng bà ấy có thể không hài lòng về mình! Nhưng không hài lòng về

mặt nào mới được chớ? Tuổi tác ư? Thì cô đã trên hai mươi rồi còn gì! Nói ngoại hình? Tuy không sắc nước hương trời, cũng đâu thể cho là xấu như ma lem được, bởi chẳng phải cô đã từng đoạt danh vị hoa khôi trong cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” hè sao? Vậy thì lý do gì? Hơi nhích người tới trước, Triều Phiên nhăn mặt:

- Tôi chưa hiểu bà đang nói gì? Tôi… Người phụ nữ lạnh lùng cắt ngang lời Phiên: - Chả lẽ cô không thấy tuổi tác mình có vấn đề à? Này! - Người phụ nữ

nhướng mày. - Đừng nói với tôi là cô đã trên hai mươi nhé! Triều Phiên ngơ ngác: - Vậy theo bà tôi phải là bao nhiêu mới đúng? - Hừ! Nếu tôi đoán không nhầm thì gương mặt non choẹt như cô thế kia, độ

mười bảy, mười tám là cùng! Người phụ nữ xua tay dài giọng: - Trẻ con quá sẽ chẳng đảm đương nổi công việc đâu! Dù đang bực bội vì nghĩ rằng mình đang bị từ chối, nhưng Triều Phiên cũng

không khỏi bật cười: - Bà lầm rồi! Tôi không đến nỗi trẻ con như bà vừa nói! Tôi đã ngoài hai

mươi, chính xác hơn là hăm rồi đấy.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

7

Page 3: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Người phụ nữ khựng lại, mày cau nhẹ:

- Cô có gạt tôi không?

- Tôi gạt bà để làm gì nào? Hơn nữa trước sau bà cũng biết sự thật kia mà! Đây, bà xem nhé…

Vừa giải thích, Triều Phiên vừa rút trong ví ra tờ chứng minh nhân dân trao cho người phụ nữ, rồi nói tiếp:

- Có phải là tôi không?

Giữ lấy thẻ chứng minh của Triều Phiên trong tay, người phụ nữ hết nhìn ảnh rồi lại ngớ người, cuối cùng đáp lại sự nôn nóng của Triều Phiên, người phụ nữ ôn tồn:

- Thôi được! Cô cứ để địa chỉ lại, tôi sẽ liên lạc với cô sau.

Triều Phiên xịu xuống như quả bóng bị xì hơi, trên mặt có vẻ thất vọng không giấu được:

- Bà không thể quyết định ngay bây giờ được ư?

- Cô nghĩ tôi là ai chớ? - Người đàn bà kêu lên. – Cô gái à! Tôi chỉ là một quản gia thôi.

- Thế còn ông bà chủ? – Phiên chưng hửng.

- Ông chủ đã đi vắng rồi!

- Bao giờ họ mới về? – Triều Phiên hỏi tới.

Đôi mày bà quản gia giãn ra, bà ậm ự:

- Về việc này, tôi không rõ! Nhưng tôi đã nói, cô cứ ghi địa chỉ để lại, khi ông chủ về đến, tôi sẽ báo qua cho ông ấy biết ngay! Hay là vậy – Bà quản gia gật gù nói tiếp khi thấy Triều Phiên vẫn còn đứng xớ rớ ở đấy. – Cô có bức ảnh nào đó không?

- Có ạ! Nhưng để làm gì cơ? – Triều Phiên ngạc nhiên.

Bà quản gia xua tay?

- Ông chủ thương ít khi ở nhà lâu. Tôi sẽ tranh thủ giúp cô, bằng cách đưa ảnh ra cho ông ấy xem trước.

Triều Phiên ngần ngừ:

- Tiếc rằng ảnh chụp không được rõ lắm.

- Ôi dào! Miễn có là ổn rồi.

Triều Phiên ngán ngẩm ra về. Tuy bà quản gia đã nhận ảnh, đã hứa giúp, nhưng cô vẫn chẳng chút nuôi hy vọng. Đá tung một viên sỏi dưới chân, Triều Phiên thở dài:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

8

Page 4: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Có lẽ đây cũng là một cách từ chối, từ chối thật khéo léo không chê trách vào đâu được, thôi thì đành sáng mai ra chợ mua một tờ báo khác vậy!... Và giờ thì ngồi đây. Trầm ngâm, ưu tư bên ly cà phê đắng chát đã nguội dần, chỉ còn mỏng manh vươn vươn vài sợi khói nhàn nhạt. Ngửa cổ uống nốt những giọt cà phê cuối cùng, Triều Phiên gọi tính tiền rồi chầm chậm ra cửa.

Khu nhà Triều Phiên hiện trọ cách khá xa trung tâm thành phố Đà Lạt, nên mới giờ này, mà ngoài đường, không gian đã lặng ngắt cả lên. Chỉ thỉnh thoảng vài chiếc taxi, xe gắn máy phóng vút qua, ánh đèn pha quét sáng rực một góc trời như muốn xé toạc lớp sương mù đêm đen dày đặc bao phủ quanh cô. Đến lúc này, Triều Phiên mới cảm nhận được chiếc áo khoác cô đang khoác trên người quá phong phanh so với cái lạnh buốt tim của khí trời vùng cao Đà Lạt. Tất lại không đủ ấm đôi chân và cô thấy hơi lạnh lọt vào, Triều Phiên kéo chặt mép áo như để tránh bớt gió, nhưng cô đã làm một việc vô ích. Vì áo… mặc… áo và run thì cô cứ run.

Không thể nén được nữa, bất giác Triều Phiên rên lên, trong lúc hai hàm răng cô cứ va vào nhau lập cập:

- Ôi chao! Lạnh chi mà lạnh khiếp vậy hở trời? Biết thế, lúc tối nằm nhà cho xong, vừa khỏi phải rét cóng, vừa đỡ tốn tiền.

Miệng nói vậy, nhưng hôm sau, khi chiều đến, bóng tối thấp thoáng tràn về trên các chân đèo. Triều Phiên lại đổ dốc, lại uống cà phê và lại trở về trong tình trạng lạnh run, bởi Đà Lạt hầu như đêm nào cũng như đêm nào, về đêm nhiệt độ thường xuống thấp.

Thoắt đó mà đã một tuần, một tuần nặng nề trôi đi trong cảnh ăn không ngồi rồi. Niềm tin ở Triều Phiên bắt đầu lung lay, xao động.

- Hay Đà Lạt chưa phải là nơi đất lành chim đậu? Chưa phải là nơi để Trịnh Triều Phiên này dừng chân nếu là thế, thì cô phải đi đâu về đâu đây chứ?

Nghĩ ngợi mãi đến nhức cả đầu, Triều Phiên vẫn chưa kịp tìm ra câu trả lời thì tối ấy, khi Triều Phiên vừa tới quán cà phê trở về, cô chui nhanh vào chăn để ủ ấm và đánh giấc cho tan đi cơn mỏi mệt, bất chợt bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa và tiếng gọi giật của bà chủ nhà.

- Cô Triều Phiên à! Cô Triều Phiên có còn thức đấy không?

Cả một ngày “trèo đồi, lội dốc” rã rời chân tay, nên lúc ngả lưng rồi, Triều Phiên thật sự hết muốn ngồi dậy, nhưng cũng không thể nằm ì ra đó được. Vì thế cô đành mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường, tay lần chốt cửa, miệng uể oải hỏi:

- Chuyện gì vậy dì hai?

Bà chủ nhà tặc lưỡi:

- Có điện thoại của cô đấy! www.phuonghong.com www.taixiu.com

9

Page 5: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Điện thoại của cháu ư? – Triều Phiên tỉnh ngủ hẳn: - Ai gọi thế hở dì?

- Cô Phiên hỏi mới lạ! Bà chủ nhà tròn mắt – Người ta tìm cô, làm sao tôi biết được! - Trước khi bỏ đi bà chủ còn lầu bầu - Ừ! Sáng chẳng gọi, trưa chiều cũng chẳng gọi, nửa đêm lại gọi. Rõ là phiền phức!

Đã quen với tính tình không mấy cởi mở của bà chủ nhà trọ, nên Triều Phiên lặng thinh, phớt lờ nhấc ống nghe lên áp vào tai, hồi hộp:

- A lô! Triều Phiên đây!

- Là cô đó hở Triều Phiên? - Tiếng reo vui của một người đàn bà: - Ôi! May thật, vậy mà tự giờ tôi lại lo lắng rằng cô không còn ở đó nữa.

- Bà là… - Triều Phiên ngập ngừng.

- Không nhận ra tôi sao, cô Triều Phiên?

- Tôi là quản gia của biệt thự “Rừng Thông” mà cô đã gặp hôm rồi đấy!

- Là bà ư? – Triều Phiên mừng rỡ kêu lên

- Tôi thứ tư, cứ gọi là dì tư cho tiện! Cô Triều Phiên nè! Bà quản chợt hạ giọng - Điện thoại đến cô giờ này không phiền chứ?

Triều Phiên thoáng nhăn mặt khi nhớ tới cử chỉ bực dọc của bà chủ nhà trọ lúc nãy vì giấc ngủ bà đã bị phá bĩnh, tuy vậy cô vẫn cố lấy giọng thản nhiên:

- Dạ, không phiền đâu! Dì an tâm đi! Nhưng dì Tư gọi gấp như vậy hẳn có việc à?

- Dĩ nhiên rồi! – Dì Tư quản gia buông gọn. – Này nhá! Cô Triều Phiên nếu cô còn giữ ý định xin vào làm việc ở biệt thự “Rừng Thông” thì cô mau chóng chuẩn bị đồ đạc cho, sẽ có người đến đón cô đấy.

- Đón tôi ư? Khi nào?

- Chẳng phải ngay bây giờ thì còn khi nào nữa!

- Là ngay bây giờ? – Đứng thẳng người lên, Triều Phiên thảng thốt hỏi gặng, sau khi không quên nhìn lại đồng hồ. Mười hai giờ kém năm.

- Đúng thế, cô Phiên ạ!

- Nhưng tôi…

- Không nhưng gì cả! – Bà quản gia lẹ miệng ngắt lời Triều Phiên. – Ông chủ vừa về tới, ông ấy muốn gặp cô tức khắc.

Triều Phiên “tối mặt tối mày” vì quyết định của những người ở biệt thự “Rừng Thông”, cô ngần ngư:

- Dì Tư à! Sáng mai có được không?

- Sáng mai ông ấy ra Trung rồi!

www.phuonghong.com www.taixiu.com

10

Page 6: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

“Trời hỡi! Sao lại có kiểu nhận người làm kỳ cục thế này? Nửa đêm, nửa hôm dựng cổ người ta dậy, bảo tới trình diện cho bằng được!”

Dẫu không phải là kẻ nhát gan và dẫu Triều Phiên đã lòng dặn lòng! “Mặc kệ tất cả” vậy mà trước yêu cầu của bà quản gia, Triều Phiên vẫn không tránh khỏi sự hoang mang lẫn lo âu.

Trong lúc Phiên còn do dự chưa biết toan liệu sao thì tiếng bà quản gia lại vang lên, vẻ sốt ruột không giấu nổi:

- Cô có nghe tôi nói không Triều Phiên?

Rồi chẳng chờ Triều Phiên trả lời, bà quản gia lại nói tiếp:

- Tối nay hay sáng mai cũng vậy thôi!

Đã chấp nhận là kẻ làm thuê thì tốt nhất cứ tuân thủ lệnh chủ. Hơn nữa, vận may thường không đến hai lần cho một đời người đâu!

Triều Phiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Thôi được! Tôi đồng ý! Nhưng không cần phải phiền người đón đưa tự tôi, tôi sẽ đến.

Cô thật ngớ ngẩn! - Tỏ vẻ không hài lòng, bà quản gia cao giọng gắt - Chả lẽ cô chẳng biết đoạn đường từ chỗ nọ đến biệt thự “Rừng Thông” là rất xa sao? Lại đêm tối nữa! Hừ, không cần cô phải có ý kiến, cứ chuẩn bị sẵn sàng, mười phút sau có xe chờ cô ở cổng.

Tiếng máy dập mạnh phía bên kia đầu dây khiến Triều Phiên bất bình, cô nhăn mặt:

- Chỉ là quản gia, sao quyền hành khiếp thế?

Dù vậy, Triều Phiên cũng chẳng thể làm gì khác hơn được ngoài việc hộc tốc trở về phòng. Thu dọn hành lý, thanh toán tiền trọ để “chuẩn bị sẵn sàng, mười phút sau có xe đến đón” như lời bà quản gia vừa thông báo.

- Đừng đi cô Phiên! – Bà chủ nhà “nhiệt tình” ngăn lại: - Không nên tin họ dễ dàng như thế được.

- Có lẽ chẳng sao đâu dì hai! – Triều Phiên trả lời sau một thoáng do dự: Chỉ vì ông chủ của họ không có thời gian thôi mà.

Từ giã bà chủ nhà trọ khó tính nhưng tốt bụng. Triều Phiên ra xe với tâm trạng khá căng thẳng.

Ra đón Triều Phiên vẫn là bà quản gia. Vừa thấy mặt cô, bà đã thúc hối:

- Cô vào nhanh lên! Ông chủ đang chờ trong ấy. Hành lý cứ để đó, tôi sẽ giúp cô mang chúng lên phòng cho. - Chợt bà hạ giọng – Ông chủ hơi cộc tính, cô hãy lựa lời mà nói nhé!

www.phuonghong.com www.taixiu.com

11

Page 7: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Triều Phiên gật nhẹ. Cô miễn cưỡng bước theo chú tài xế. “Nhuệ khí” trong cô giảm đi rất nhiều khi nghĩ tới việc lát nữa cô phải qua một màn sát hạch mà chắc chắn rất khó “nuốt trôi”, của ông chủ nhà này dành riêng cô gọi là bước khai vị.

Chú tài xế ra hiệu Triều Phiên dừng lại, khi cả hai đứng trước gian phòng kín mít ở cuối dãy hành lang dài và tối. Chú tài xế khẽ khàng giơ tay gõ nhẹ:

- Ai đó! Vào đi, cửa không khóa. Thanh âm tiếng nói vang lên ồm ồm phá tan đêm trường tĩnh mịch của người

bên trong phòng, làm giật bắn cả người. Có điều Triều Phiên chẳng thể nào tưởng ra được, chủ nhân giọng nói ồm

ồm, to khỏe kia lại là một lão giã gầy gò, nhỏ thó, tóc bạc phếch, mặt xương xẩu, da xám xịt.

Thoạt trông ông không khác gì cành khô đã trút sách hết lá vàng để vào thu cho trọn vẹn.

- Cô là Triều Phiên? – Lão già chăm bẵm ngó Triều Phiên. Thoáng chùn bước trước cái nhìn như muốn thiêu đốt kẻ đối diện của lão già,

Triều Phiên nặng nề đáp: - Vâng! Là tôi ạ! Lão già khẽ nhíu mày, nói tiếp bằng giọng lạnh băng. - Bà quản gia đã giới thiệu với tôi về cô… cô đang cần một công việc làm. Đôi môi Triều Phiên khẽ mím chặt: - Thưa ông, đúng vậy! Ánh mắt lão già đảo nhanh: - Cô không phải là người ở đây à? - Vâng! - Thế còn người thân? Một chút đau khổ hiện qua mắt Triều Phiên, cô lắc đầu. - Tôi chỉ có một mình, không ai thân thuộc cả! Lão già xét nét: - Nghĩa là cô sẽ không bận bịu một ai chứ gì? Triều Phiên sầm mi, cô gật nhanh: - Đúng thế! Giọng lão già chợt sắt lại: - Đến xin việc nhưng cô có biết là sẽ được giao việc gì không?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

12

Page 8: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Triều Phiên khựng lại, cô ấp úng:

- Thú thật, tôi không biết vì trong lời đăng tin không hề nhắc nhở gì đến công việc, mà người đăng tin yêu cầu và bà quản gia thì cũng chưa nói qua.

- Vậy mà cô vẫn cứ đến! – Lão già hỏi nhẹ. – xem ra lá gan của cô đâu phải nhỏ!

- “Ông ta đang khen hay chê cô đây chớ” - Mặt Triều Phiên đỏ lên, trán cô nhăn tít.

Chẳng màng phản ứng Triều Phiên ra sao, lão già lại hắng giọng “bề trên” hỏi tiếp:

- Giờ vào đây rồi, cảm giác cô thế nào?

- Cảm giác ư? – Triều Phiên mở to mắt.

- Tôi không hiểu.

Lão già tặc lưỡi khó chịu:

- Là cô có sợ, có hối hận, có muốn rút lại ý định xin việc của cô không đấy?

- Tôi… ư… ơ…

Đến đây, Triều Phiên không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô hoàn toàn bị động trước hàng loạt câu hỏi chẳng đầu đuôi hệt như tra cung, như để uy hiếp đối phương của lão già.

“Trời ơi! Lão ta tưởng mình là ai chớ? Quan tòa còn phải hỏi có trước có sau, có gốc có ngọn? Lão ta thì lại búa xua cả lên, còn cô nữa, can chi phải lúng túng ta lúng túng hệt gà mắc tốc chẳng bằng…”

Lão già lại giục:

- Nói đi chớ! Có hay không! Dễ dàng như trở bàn tay mà.

Rõ lão ta đã ép người quá đáng. Được lão muốn nói thật, tôi sẽ chiều lão vậy, nhưng. Triều Phiên run nhẹ, nhỡ lão ta không nhận cô vào làm thì sao? Triều Phiên thừ người ra mất mấy giây. Ôi! Đành chịu thôi! Mưu sự tại nhân mà thành sự phó mặc “tại thiên” rồi.

Như thế nên Triều Phiên không đợi lão già giục tiếp nữa, ngẩng mặt lên, cô nói ngay:

- Là tôi có sợ! Sợ thật đấy! Nhưng tuyệt nhiên tôi không hối hận và cũng không bao giờ rút lại ý định xin việc của mình.

- Tại sao?

Đôi mắt Triều Phiên hơi trễ ra một chút, rồi cô cộc lốc buông gọn:

- Vì tôi đang cần tiền! www.phuonghong.com www.taixiu.com

13

Page 9: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Hỏi để được trả lời. Hỏi để biết sự thật. Nhưng khi nghe Triều Phiên đáp một cách trần trụi, không khách sáo vờ vĩnh, không giấu diếm, thẹn thùng như bao cô gái khác đã đến trước đây, lão già hơi hẫng người. Lại một lần nữa, lão giương mắt ngó Triều Phiên lom lom:

- Cô thẳng tính thế rất tốt!

Trán ông ta nhăn tít, hàng ngàn vết chân chim hiện lên:

- Được! Tôi sẽ giúp cô toại nguyện với điều kiện, cô phải làm việc cho ra trò, khó khăn hoặc thất bại cũng không được bỏ lỡ hoặc nhường bước. Và có lẽ tôi cũng cần cho cô biết, đây chẳng phải là công việc nhà bình thường như nấu cơm, giặt giũ, lau nhà, pha nước, đâu nhé!

- Chẳng phải công việc nhà ư? – Triều Phiên chưng hửng, cô kêu lên trong âu lo - Vậy là không ổn rồi!

- Sao chớ? – Lão già cụp mi.

Mặt Triều Phiên nhăn nhúm:

- Bởi tôi còn làm được gì hơn khi trong tay tôi ngoài mảnh bằng B ngoại ngữ Anh và hai năm đại học Kinh Tế dở dang, tôi hoàn toàn không có chuyên môn nào khác cả.

- Thế à? - Mắt lão già lóe lên tia ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua thôi, rồi tắt ngay, lão già lừ nhừ:

- Khá lắm đấy! Một thân, một mình, chẳng thân thích ruột rà sao lại có thể theo đuổi việc đến chừng ấy nhỉ?

- “Ai dà!”

Còn đang định kể lể tiếp nữa, bỗng dưng bị lão già chủ nhân biệt thự “Rừng Thông” xen vào bằng câu nói vô thưởng vô phạt thế, Triều Phiên không khỏi ngỡ ngàng, nhưng rồi sực nhớ ra Triều Phiên sửng người lại… nghẹn ngang…

Hóa trong phút hớ hênh, Triều Phiên đã vô tình bộc lộ ít nhiều “chi tiết” liên quan đến thân thế không mấy gì hãnh diện của cô, điều mà cô luôn luôn lòng dặn lòng dù bất kỳ hoàn cảnh nào cô cũng phải giữ kín tuyệt đối.

“Hờ! Vậy muôn đời, muôn kiếp Triều Phiên vẫn mãi mãi là con bé nói năng bộp xộp, vụng về chẳng chững chạc, chừng mực chi tiết! Giờ thì lời đã tuôn ra làm sao lấy lại được đây?”

Suy tới, tính lui, cuối cùng thì Phiên đành nuốt tiếng thở dài vào lồng ngực đang phập phồng, cô gượng gạo nói:

- Ông chủ à, thật ra tôi có điều khó xử, tôi muốn dành cho mình chút riêng tư ấy, được không ạ?

Không ngẩng lên, lão già ậm ự:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

14

Page 10: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Cô chẳng thích nói lẽ nào tôi lại miễn cưỡng. Tuy nhiên, cô chớ nên khẩn trương thế, vì tiêu chuẩn chọn người của tôi không phải chỉ căn cứ vào bằng cấp hay chuyên môn này nọ chi đâu. Mà điều tôi cần đấy là cái đầu, cái đầu thật sự, đúng nghĩa của một con người. Tôi tuyệt đối không chấp nhận sự tồi tệ, ù lì, kém hiểu biết, và thiếu nhạy bén trong mọi trường hợp. Nói chung tôi cần ở cô bản lĩnh và sự thông minh đó, cô hiểu chứ?

- Không! Tôi không hiểu chi hết! – Triều Phiên nhăn mặt. – Ông nên nói rõ hơn đi!

- Phải nói rõ hơn nữa sao? – Lão già đục giọng.

- Phải! – Triều Phiên mím môi nhắc lại. – Tôi nghĩ rằng nếu ông chịu khó giải thích cụ thể, chúng ta sẽ dễ bàn bạc và tôi sẽ cố gắng để không làm ông phải thất vọng.

Lão cau mặt, ngắt ngang:

- Cô có dám chắc thế không?

- Chắc ạ! – Triều Phiên đáp chẳng chút do dự.

Mắt lão già lim dim sau làn khói, co vai, lão cười nhạt:

- Cô không đang tìm cách nói để được phần mình đấy hở?

Giọng châm chọc của lão già làm Triều Phiên khó chịu không ít, lông mày dựng lên, cô gằn giọng cáu kỉnh:

- Xin lỗi ông! Tôi chưa từng có thói quen đó. Từ xưa đến giờ một khi tôi đã nói ra điều gì rồi, thì nhất định tôi phải làm cho bằng được.

Lại một tiếng cười nhạt nữa tiếp theo, và tiếng nói lạnh ngắt như đá tấm sương đêm vang lên.

- Vì đồng tiền, đôi khi con người ta có thể đạp bừa lên tất cả lòng tự trọng và danh dự, sẵn sàng gạt bỏ sang bên mọi thói quen tốt đẹp của mình, chẳng chút ngại ngần.

Mặt Triều Phiên cứng lại. Cô cảm thấy tự ái bị xúc phạm trầm trọng, động đậy hai bàn tay rét cóng dưới lớp khăn lông dày cô buông gằn từng tiếng một:

- Đủ lắm rồi! Nếu ông không có hứng thú để nhận tôi vào làm việc, ông có toàn quyền từ chối một cách thẳng thắn kia mà, cần gì phải dùng những lời lẽ khó nghe đến thế. Tuy tôi đang cần tiền thật đấy nhưng tôi còn sĩ diện của mình, mãi mãi tôi vẫn là tôi, là Trịnh Triều Phiên chớ không là ai khác cả, ông không nên vơ nắm hoặc nhập nhằng vậy…

Nhưng dường như phản ứng “khá” mạnh mẽ của Triều Phiên vẫn không làm lão già chủ nhân biệt thự “Rừng Thông” thay đổi sắc mặt vốn lạnh lẽo tựa trời đêm Đà Lạt của lão ta.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

15

Page 11: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Nhếch nhẹ môi, lão ung dung soọc tay vào túi áo dạ rút ra hộp xì gà, bóc một điếu, chậm rãi bật lửa rồi thong thả nhả khói. Triều Phiên dứt câu khá lâu mà lão già vẫn lặng thinh. Một sự thật lặng thinh đến ngột ngạt và khó hiểu khiến Triều Phiên mới vừa “sửng cồ” hùng hồn chừng ấy, giờ bỗng dưng đâm ra… bối rối trơ người ngó lão già không chớp mắt.

Hai phút, ba phút, rồi năm phút trôi qua, chợt lão già đứng lên. Hối hả. Gấp gáp. Lão hướng tia nhìn của mình về phía chiếc đồng hồ treo tường, phẩy tay “phán” nhanh:

- Cô đã nói xong rồi phải không? Vậy cô hãy về phòng nghỉ đi! Triều Phiên chưa kịp ngỡ ngàng thì lão già đã đưa tay nhấn mạnh chiếc nút

nhựa trên bàn. Bà quản gia tê tái chạy vào: - Dạ, ông chủ gọi tôi! Không ngẩng lên, lão già cộc lốc: - Đưa cô ấy về phòng đi! - Ông đã nhận cô ấy vào làm rồi à? - Ừm! - Vậy tôi phải sắp xếp cô ấy thế nào đây? - Tạm thời dì Tư lo liệu đấy, chờ tôi ra Huế về hẵng hay. - Ông Trình Văn! – Dì Tư quản gia ngập ngừng. – Ông định đi ngay bây giờ

thật sao? - Ơ hay! – Lão trợn mắt. – Tôi đã nói với bà từ chập tối kia mà. Chả lẽ bà

nghĩ rằng tôi đùa. - À Không! – Dì Tư quản gia lúng túng giải thích. – Ông Trình Văn, ông

không thấy trời bên ngoài sắp mưa ư? “Một cũng Trình Văn, hai cũng Trình Văn, thì ra lão già chủ biệt thự này tên

Trình Văn!” - Thế ra! – Lão già cau mày. Cảm ơn vì đã quan tâm nhưng chẳng can gì

đâu, tôi quen rồi. Vừa nói, lão già vừa với tay lấy chiếc veston vắt trên lưng ghế, khoác lên

người rồi vội vã đi nhanh về phía “Ga ra” sau khi không quên đưa mắt ra hiệu cho chú tài xế Hà bước theo:

- Phiền chú nhé! Chú Hà tài xế kêu lên: - Ông chủ không nên nói vậy! Đây là bổn phận của tôi mà!

www.phuonghong.com www.taixiu.com

16

Page 12: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Cánh cửa kín đóng sầm lại sau lưng hai người đàn ông, một già, một trẻ. Triều Phiên chỉ còn biết nhìn theo và lắc đầu: - Lão ấy tính khí thất thường thế, xem ra cô cũng khó mà làm việc ở đây lâu

dài… Như đoán biết Triều Phiên đang nghĩ gì, dì Tư quản gia ôn tồn: - Ông ta là vậy đó, cô chớ nên bận lòng, miễn sao được nhận vào làm là ổn

rồi! - Giọng bà quản gia có vẻ dịu đi rất nhiều so với lần gặp Triều Phiên, bà chép miệng:

- Thân làm công, gặp lúc chủ vui hay buồng, ngọt ngào hay cáu bẳn gắt gỏng thì cũng phải nhẫn nhịn mà chịu đựng nếu không suốt đời sẽ chẳng có được một chỗ để nương thân.

Huống chi, ông chủ Trình Văn tuy nói năng thường cộc lốc, cá tính lại không giống ai, nhưng được nỗi ông ấy rất tốt với mọi người, kể cả kẻ ăn người ở. Cô liệu mà xử sự, đừng để ông ấy phiền lòng, chắc chắn cô sẽ được hậu đãi. Lẽ ra tôi không nên nói nhiều thế nhưng trông cô cũng dễ mến, tôi muốn giúp cô thế thôi, cô không cho tôi là nhiều chuyện chứ?

- À! Không! Không! Dì Tư à! – Triều Phiên xua tay. – Tôi hứa với dì, tôi sẽ cố gắng mà!

Dì Tư quản gia mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Và đây là nụ cười duy nhất mà Triều Phiên thấy được trên môi bà Tư lúc gặp mặt đến giờ.

- Cô hiểu được là tốt rồi! Giờ hãy theo tôi vào phòng, tôi đã cho người dọn sẵn riêng cô một căn phòng, mong rằng cô sẽ vừa ý nó!

- Vâng! Nhờ dì dẫn đường hộ vậy! Nhìn căn phòng gọn ghẽ và xinh xắn ngoài sức tưởng tượng, Triều Phiên

nghe lòng an ủi đôi chút. Ít ra căn phòng này cũng giúp cô vơi đi nỗi tủi thân khi nhớ đến cuộc sống trước kia và bây giờ của mình.

- Cô thấy căn phòng thế nào, Triều Phiên? – Dì Tư quản gia lại lên tiếng. Triều Phiên đáp khẽ: - Đẹp thật dì Tư ạ! Chưa bao giờ tôi dám nghĩ, với thân phận là công lại có

chỗ ở tốt như vầy! Dì Tư nhẹ giọng: - Đây là nơi xấu nhất trong biệt thự dành cho những người giúp việc. Để rồi

cô xem, nó chẳng thấm tháp gì so với căn phòng khác cả. Chỉ tiếc mỗi một điều, - Đang nói dì Tư quản gia chợt xịu mặt thở dài. – Nhà cửa, phòng ốc sang trọng thế này lại không có người ở.

Triều Phiên tò mò:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

17

Page 13: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Ông ấy chẳng có người thân sao dì Tư? - Có chứ, là một cậu con trai đấy, nhưng mà thôi, - dì Tư quản gia xua tay. -

Chuyện cha con họ dài dòng lắm, ở đây lâu ngày ắt cô sẽ hiểu ra ngay. Biết dì Tư không muốn nói, Triều Phiên cũng lờ đi, cô lẳng sang chuyện

khác: - Dì vào làm nhà này, bao lâu rồi dì Tư? - Hơn hai chục năm rồi! – Dì Tư đáp gọn lỏn. Triều Phiên trố mắt: - Lâu dữ vậy sao, dì Tư? Dì Tư quản gia cười cười không trả lời. Chỉ cho Triều Phiên mọi thứ trong

phòng rồi dì dặn dò thêm: - Sáng mai cô có thể ngủ đến khi nào tùy thích, ngoài công việc ông chủ sắp

phân công cho cô, cô khỏi phải mó tay vào việc gì hết! - Một mình dì quán xuyến mọi thứ à? - Không! – Dì Tư lắc đầu. - Bổn phận của tôi trong ngôi nhà này là quản lý

và sắp xếp, còn từng việc cụ thể đều có người khác. Như tài xế thì có chú Hà, phần chăm bón vun quén vườn tược là chú Bốn, bếp núc, cô Thanh, giặt giũ quét dọn, cô Hoa…

- Chỉ mỗi ông ta thôi mà phải cần đến ngần ấy người làm ư? – Triều Phiên ngạc nhiên kêu lên.

Dì Tư quản gia nhún vai: - Vậy mà những khi có khách chúng tôi lo không xuể nữa là… - Ông ấy thường có khách lắm hở dì? - Cũng không thường lắm, nhưng cũng chẳng phải là ít! Ngỡ Triều Phiên còn quá lạ lẫm với cuộc sống của người giàu tiền lắm của,

dì Tư quản gia ngó Triều Phiên bằng cặp mắt cảm thông. - Ôi cuộc sống của ông chủ không bình thường như chúng ta đâu, dần dần

rồi cô cũng sẽ quen thôi! Bước trở ra cửa dì Tư nói tiếp: - Đã khuya lắm rồi! Không làm phiền cô nữa. Tôi đi ngủ đây. Nếu cần gì cô

cứ gọi, phòng tôi ở sát bên này này. Dì Tư đi rồi, Triều Phiên đóng nhẹ cửa phòng lại, cô đưa mắt nhìn quanh căn

phòng mà lòng cảm thấy bồi hồi: Vẫn chăn êm nệm ấm, vẫn nhà cao cửa rộng nhưng cuộc đời cô từ nay đã

hoàn toàn đổi khác. Nghĩ đến quá khứ cô lại nghe nghẹn cứng ở cổ, xót xa,

www.phuonghong.com www.taixiu.com

18

Page 14: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

thấm thía và cay đắng ngập lòng. Cô cảm giác như bị mang bỏ sang phía bên kia của mặt trời mà bóng đêm luôn chực chờ mà bám chặt lấy cô. Cơ thể cô như đang kéo dài ra, căng thẳng ra, rồi bất thình lình buông chùng lại làm cô mệt mỏi, rã rời.

Những ngày tẻ nhạt, ở biệt thự “Rừng Thông” kéo dài khiến cho Triều Phiên, không chịu được nữa.

… Nhưng không chịu được thì làm gì chớ. Hỏi bà quản gia, bà bếp thậm chí chú bốn làm vườn cũng chả ai biết ông chủ Trình Văn của họ đi đâu cả.

- Cô có sốt ruột đến mấy cũng không giải quyết được điều gì đâu cô Triều Phiên ạ! – Dì Tư quản gia nhăn mặt ngăn Triều Phiên khi thấy cô cứ tới lui mãi trong phòng khách. - Chịu khó chờ đi, trước sau gì ông chủ cũng sẽ về thôi mà.

Và thế là lại tiếp tục ăn, tiếp tục rong ruổi, tiếp tục lang thang ngoài rừng thông bạt ngàn. Tối về trăn trở trên chiếc giường nệm trắng phau day dứt, dằn vặt với niềm đau, nỗi khổ riêng tư oằn nặng trong lòng mà không thể tâm sự hoặc tỏ bày cùng ai được.

Triều Phiên chặc lưỡi: “Thật tình mình không sao hiểu nỗi ông chủ Trình Văn này nữa. Nửa đêm,

nửa hôm dựng đầu cô dậy, cứ ngỡ là gấp gáp, là “dầu sôi lửa bỏng” nào ngờ… Mặc, đến đâu hay đến đó. Dẫu sao cũng tốt hơn là cứ phải lang thang ngoài đường với mảnh báo và mục rao tin tìm việc làm trên tay!”

Cuối cùng thì ông Trình Văn cũng đã về đến. Lần này là buổi sáng tinh mơ, trời còn tờ mờ sương phủ. Không chờ ông lên tiếng gọi,Triều Phiên đã đón ông ở phòng khách.

- Cô đấy à! – Ông Trình Văn nói ngay khi chạm mặt cô ở cửa. – Tôi cũng đang định chi người tìm cô đấy! Nhưng trước khi ta bàn việc cụ thể, cô nên tranh thủ trở về phòng thu dọn đồ đạc cá nhân, chuẩn bị cho một chuyến đi xa nhé!

- Tôi phải đi ư? – Triều Phiên kêu lên. – Nhưng đi đâu và đi bao lâu chớ? Ông Trình Văn nhăn mặt gắt: - Thì cô cứ làm theo lời tôi đi đã. Triều Phiên trở ra cũng vừa lúc lão già Trình Văn làm xong cái công việc

tắm táp của mình. Thấy Triều Phiên lựng khựng bên cửa sổ, bên cạnh cô là chiếc va li con, lão già Trình Văn gật gù, tỏ vẻ hài lòng.

- Xong xuôi tất cả rồi hả? Cô cũng nhanh nhẹn đấy! - Ông chủ à! – Sắn hai tay vào nhau Triều Phiên ngập ngừng. – Tôi có thể

khỏi phải đi đâu hết… có được không? Đôi mắt có phần dịu đi của lão già Trình Văn bỗng chốc lại quắc lên tia dữ

dội, đôi mày lão cau tít:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

19

Page 15: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Hừ! Cô lại lộn xộn, rắc rối gì nữa đây chớ? - Tôi… tôi…, - Triều Phiên ấp úng. Lão già Trình Văn gắt: - Tôi nhớ không nhầm thì cô đã hứa với tôi là sẽ làm tất cả mọi việc tôi giao

nếu có tiền sao? Triều Phiên đỏ mặt bối rối: - Quả thật là tôi có nói như thế, nhưng tôi không nghĩ là ông sẽ đưa tôi đến

một nơi khác. Tôi muốn ở lại đây cơ! Lão già Trình Văn khó chịu: - Nơi nào cũng thế, cũng công việc cũng lao động để kiếm tiền, miễn công

việc ấy đứng đắn và trong sạch là được rồi, cô lại còn đòi hỏi, yêu sách gì nữa? Triều Phiên cố lấy giọng nhỏ nhẹ để phân trần: - Ông đừng nên nghĩ là tôi yêu sách hay đòi hỏi, tôi biết mình làm gì có cái

quyền đó, hơn nữa tôi cũng không chê công việc, tôi chỉ nói là tôi không muốn đi xa.

Lão già Trình Văn xua tay: - Cô khỏi phải nói nhiều, tôi chỉ muốn biết, cô có đồng ý đi hay không? Nếu

không thì tôi thành thật xin lỗi cùng cô vậy. Có lẽ nơi này chẳng thích hợp để tiếp cô nữa rồi.

- Ông nói thế nghĩa là sao? – Triều Phiên tròn mắt. Lão già Trình Văn nhún vai cười nhạt: - Dễ hiểu thôi! Là tôi không cần sự có mặt của cô ở đây nữa, là cô có thể cút

xéo đi là vừa. - Ông… ông… đuổi tôi! – Triều Phiên đứng dậy, cô lắp bắp. - Phải! – Lão già Trình Văn gật đầu thật thản nhiên. – Tôi đuổi cô đấy! - Nhưng.. nhưng hôm trước, chính ông có nói là sẽ nhận tôi vào làm kia mà!

– Triều Phiên lắp bắp. - Đúng! Là tôi có nói! – Lão già vuốt nhẹ chóp mũi mình. - Tiếc rằng đó là

chuyện hôm trước, còn hôm nay… là do cô mà. Chẳng phải là cô mới vừa từ chối việc thực hiện lời nói của tôi sao?

Trình Văn cứng họng, cô nhìn sững chủ nhân biệt thự “Rừng Thông” - Tôi chỉ đề nghị vậy, nếu ông không đồng ý, ông có thể bác bỏ, sao ông lại

vô lý vịn cớ đó để đuổi tôi đi! - Tôi không chấp nhận kẻ làm công của mình bướng bỉnh trong bất kỳ mọi

trường hợp nào! – Ông Trình Văn buông gọn.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

20

Page 16: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Cho ý kiến thì gọi là bướng bỉnh ư? – Mím chặt môi, Triều Phiên kêu lên. – Sao lại có thể thế được?

Lão già Trình Văn sầm mắt: - Không một chủ nhân nào chấp nhận ý kiến của kẻ làm công cho mình cả,

nhất là khi những ý kiến ấy, đưa ra nhằm chống đối, phản kháng lại quyết định của họ! – Nhiu nhíu mày lão già bĩu môi. – Cứ tưởng cô là người biết giữ chữ tín, nào dè.

Triều Phiên nóng mặt, cô phát cáu lên khi bắt gặp ánh mắt chế giễu của lão già và chữ “nào dè” bỏ lửng một cách đáng ghét của lão ta, cô cao giọng xẳng xớm:

- Người không giữ chữ tín là ông chớ không phải tôi! Hai hàng lông mi rậm rịt của lão già run mạnh, mắt lão trợn ngược: - Cái gì chớ? Triều Phiên lạnh lùng nghênh mặt: - Vâng! Tôi nói ông mới chính là kẻ không giữ chữ tín. Chỉ vì chút tự ái của

kẻ bề trên mà ông lại đuổi tôi trong khi tôi hoàn toàn chưa mắc phải lỗi lầm chi cả. Làm thế ông chả thấy là mình quá cố chấp và độc tài lắm sao?

- Nè, nè, cô ăn nói kiểu gì vậy hả? – Lão già Trình Văn há hốc mồm nhìn trừng trừng vào Triều Phiên. - Chủ nhân ngôi nhà này là tôi hay cô hở? Được! Để tôi không trách là tôi độc tài, cố chấp, tôi sẽ dành cho cô một cơ hội, chú Hà à, chú Hà! Lão Trình Văn hét lớn.

Chú đã hết hồn chạy đến. Đây là lần đầu tiên chú mới thấy ông chủ giận dữ như vậy.

- Dạ! Ông gọi tôi! - Chú ra lấy xe! Chúng ta sẽ đến phi trường ngay bây giờ. - Thế còn cô Triều Phiên? – Chú tài xế Hà ngập ngừng. - Hẳn nhiên là cô ta phải đi rồi! – Lão già Trình Văn nói mà không thèm

nhìn đến Triều Phiên. - Không! – Triều Phiên tức tối. - Giờ thì tôi không đi nữa nếu ông không

chịu nói rõ đi đâu và làm gì. Lời nói biểu lộ sự bướng bỉnh của Triều Phiên đã làm lão già điên tiết. Dí

ngay điếu thuốc cháy dở vào chiếc gạt tàn bằng phe lê, lão già gầm lên: - Cô giỏi lắm, đáo để lắm. Xem như tôi chịu thua rồi đó! Này nhé, cô nghe

đây, lần này cô sẽ đến Sài Gòn. Nhiệm vụ của cô là xin được một chân công nhân trong công ty xuất nhập khẩu Á Châu ở dưới ấy, tìm cách tiếp cận với giám đốc Lưu Thái Thiên, mục đích để làm gì, sau này cô sẽ biết. Giờ máy bay sắp cất cánh, cô hãy mau ra xe giùm cho.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

21

Page 17: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Nhưng ông sẽ đi cùng tôi chứ? – Triều Phiên vẫn cố hỏi. - Vé máy bay chỉ có một, nghĩa là cô chỉ đi một mình. - Một mình tôi ư? Rồi tôi biết phải làm sao? – Triều Phiên kêu lên. - Cô khỏi “phải làm sao” hết ngoài công việc tôi vừa giao. Chỗ ăn ở đã đăng

ký dài hạn tại khách sạn “Sông Mây”, người của họ sẽ tới tận ga Tân Sơn Nhất để đón cô. À! Suýt nữa tôi lại quên mất, cả quần áo tôi cũng đã sắm sẵn, cô không cần phải mang theo chiếc va li cũ này, cứ để chúng lại, tôi sẽ dặn bà quản gia bảo quản chúng chờ ngày cô về! Còn đây! – Dúi vào tay Triều Phiên một gói giấy và tấm “cạc” màu hồng nhạt thơm phức, lão Trình Văn nói nhanh. - Với số tiền này cô sẽ đủ chi phí trong vòng một tháng, sau tôi sẽ gởi tiếp, tôi không muốn cô phải bận tâm vì những sinh hoạt vật chất thường ngày mà hãy dồn tất cả tâm huyết vào công việc. Một công việc không khó nhưng cũng chẳng phải là dễ dàng gì. Riêng tấm “cạc” có ghi rõ địa chỉ và số điện thoại của khách sạn mà cô sẽ đến, cô giữ nó phòng khi có điều trục trặc xảy ra. Tất cả là thế cô còn chi thắc mắc nữa không?

Lúc nãy thì giận dữ, nói cho hả hơi, nói cho sướng miệng, còn giờ thì, sau khi nghe câu trả lời của lão già Trình Văn, Triều Phiên lại đờ người ra ngớ ngẩn:

- Ông làm tôi quá bất ngờ ông chủ ạ! Và vì thế, thú thật với ông, tôi chẳng biết mình nên thắc mắc hay đặt vấn đề từ đâu nữa?

- Có lẽ lão già Trình Văn đã đôi chút cảm động trước câu nói thật lòng của Trình Văn nên giọng lão có phần dịu đi:

- Nếu vậy thì cô cũng không phải cố gắng làm gì thêm nặng đầu, rối trí, cứ thư giãn, thảnh thơi. Mọi việc chúng ta có thể bàn bạc sau khi cô đến Sài Gòn rồi, cứ mỗi hai hôm một lần tôi sẽ phone tới cô, chừng ấy cô thắc mắc gì cũng chưa muộn, được chứ?

Triều Phiên gật đầu một cách gượng gạo: - Được hay không thì cũng là chuyện đã rồi, ông đã sắp xếp đâu đó xong

xuôi, còn hỏi tôi để làm gì? Hiểu Triều Phiên đang tỏ ý bất bình trước sự sắp xếp gần như “áp đặt” của

mình, lão già Trình Văn vẫn lờ đi. Bởi lão chẳng còn phương cách nào khả dĩ hơn, tuy Phiên phản kháng lão ra mặt, nhưng lão tin tưởng ở cô gái này. Chắc chắn cô sẽ không phụ lòng trông cậy của lão.

Lão đã già rồi, cái tuổi gần đất xa trời đã kề cận bên mình lão rồi, lão không thể chần chừ, do dự, lão không thể để thời gian tiếp tục trôi đi trong phung phí và vô vọng mãi thế.

Bằng mọi giá lão phải giành lại những gì lão đã trót đánh mất vì sự nhu nhược và yếu mềm của chính mình, mà hơn hai mươi năm trời qua lão luôn canh cánh bên lòng chưa hề nghỉ ngơi hay yên tĩnh được.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

22

Page 18: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Và với quyết định riêng tư đầy bức xúc ấy của lão Trình Văn, chỉ mỗi mình lão biết, Triều Phiên một lần nữa phải dứt áo ra đi.

Cô tự an ủi lấn bản thân:

- Thôi thì Đà Lạt hay Sài Gòn hay đâu đâu nữa cũng thế thôi, cũng chỉ là nơi người lạ chốn xa và Trình Triều Phiên cũng là “kẻ lưu vong” không cửa không nhà.

Nhưng có điều, cho đến lúc này đây, đang sống trong cảm giác bồng bềnh trên chiếc phi cơ tuyến Đà Lạt – Sài Gòn, Triều Phiên vẫn không sao hiểu nỗi, lão già Trình Văn, chủ nhân của ngôi biệt thự “Rừng Thông” là một người thế nào, xấu tốt ra sao nữa.

Bảo rằng là tốt! Tốt thì hà cớ gì lại có hành vi mờ ám, thiếu minh bạch. Âm thầm kêu cô tìm cách để vào công ty Á Châu làm công nhân viên, rồi lại tìm cách tiếp cận được với giám đốc của công ty ấy! Nếu cho rằng xấu? Điều này thì Triều Phiên lại càng không thể khẳng định được. Bởi chẳng phải cô đã từng nghe những người giúp việc của biệt thự “Rừng Thông”, ai ai cũng một mực xem ông ta là thần tượng với đức tính cao cả và hào phóng sao?

Còn tên tổng giám đốc Lưu Thái Thiên kia, hắn ta là ai? Nguyên nhân nào khiến lão Trình Văn “buộc” cô phải tiếp cận với hắn? Tiếp cận để làm gì? Khả năng cô, xác suất thành công hay thất bại là bao nhiêu phần trăm? Và thất bại thi lão ta định lẽ nào cho số phận của cô, còn nếu thành công thì cô phải làm cái chuyện “tày trời” gì nữa, bởi Triều Phiên tin rằng mục đích cuối cùng của lão già Trình Văn không dừng lại ở hai tiếng “tiếp cận” đơn giản ấy mà thôi. Càng nghĩ Triều Phiên càng rối rắm tơ vò.

Hàng loạt câu hỏi không lời đáp ứng thay phiên nhau đến với Triều Phiên, khiến cô có cảm giác như đang sa vào mớ bòng bong của lớp nhện chăng, cố tìm mãi nhưng chẳng thấy đâu ra lối thoát.

- Alô! Alô. Máy bay sắp hạ cánh, hành khách chú ý thắt dây an toàn… Alô…Alô… Hành khách chú ý.

Tiếng cô tiếp viên hàng không dịu dàng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Triều Phiên. Giật mình Trình Văn ngồi thẳng dậy và làm theo lời cô ta như một chiếc máy.

Phi cơ hạ thấp dần, rồi cuối cùng đừng hẳn ở phi đạo.

Tháo dây an toàn ra, Triều Phiên rời khỏi khoang máy bay đi về phía cầu thang.

Không khí bên ngoài nóng bức khiến Triều Phiên không những cử động khó khăn mà suy nghĩ cũng khó khăn luôn. Cơ thể mệt mỏi, mồ hôi vã ra, Triều Phiên vội cởi chiếc áo khoác, cầm hờ hững trên tay, mắt căng ra tìm kiếm. Cô không khỏi thất vọng khi nhìn thấy số lượng xe ra vào như mắc cửi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

23

Page 19: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Ai trong số ấy sẽ là người đón ta đây chứ? - Một ý nghĩ chợt đến với Triều Phiên làm tim cô thót nhẹ. – Có khi nào lão giã Trình Văn quên chẳng bảo cùng họ hôm nay cô đến không nhỉ?

Triều Phiên còn đang bận bịu với điều lo âu của mình thì bỗng một chiếc xe con trờ tới chắn ngang tầm mắt cô và từ trên xe anh thanh niên ăn mặc rất lịch sự bước xuống. Chỉ ba bước chân anh ta đã đứng trước mắt Triều Phiên:

- Xin lỗi! Có phải cô là Triều Phiên không ạ? Giật lùi về phía sau, Triều Phiên mở to mắt: - Sao anh lại biết tôi? Câu hỏi của Triều Phiên chính là câu trả lời xác thực nhất, anh thanh niên

mỉm cười: - Ông Trình Văn đã đưa ảnh của cô cho chúng tôi. Theo yêu cầu của ông ấy,

khách sạn đã cử tôi đến đây, đón cô. - À ra vậy! – Triều Phiên lầm bầm một mình trước khi lên xe. Lão ta chu đáo chẳng chê vào đâu được. Thế cũng tốt, ít ra cô cũng đỡ ngỡ

ngàng. Tiếng được, tiếng mất, anh thanh niên ngơ ngác quay người lại hỏi Triều

Phiên: - Cô bảo sao cơ? - A không… không có gì! – Triều Phiên xua tay nói khác đi. – Tôi chỉ không

hiểu từ đây đến khách sạn còn bao xa và chúng ta phải mất bao nhiêu thời gian nữa để tới nơi.

Tuy không tin nhưng anh thanh niên vẫn nói xuôi: - Chẳng xa lắm đâu cô Triều Phiên ạ, có điều đang giờ cao điểm, chúng ta lại

phải đi trên trục lộ chính nên tôi không thể lái nhanh được dù vậy cô cũng nên an tâm, chậm nhất hai mươi phút nữa ta sẽ về đến khách sạn.

Đúng như lời anh thanh niên nói, chưa đầy hai mươi phút sau, chính xác là chỉ mới mười sáu phút thôi chiếc Toyota đời mới do anh thanh niên dái đã đỗ xịt trước cổng của khách sạn Sông Mây.

Một nhân viên lễ tân đón Triều Phiên ngay cửa và đưa cô lên phòng. Giờ thì Triều Phiên đã hiểu thật sự của tự “hào phóng” mà người ở biệt thự

“Rừng Thông” dành cho lão Trình Văn. Chỉ để cho một lẻ làm công như Triều Phiên ở thôi mà lão Trình Văn đã đặt hẳn một căn phòng sang trọng với đầy đủ tiện nghi của nó, không ngại tốn kém.

Điều làm Triều Phiên bất ngờ hơn nữa đó là chiếc bàn phấn với những loại son phấn, nước hoa đắt tiền mà ngày xưa Triều Phiên thấy mẹ cô hay dùng cùng chiếc tủ lớn chứa đầy ắp quần áo các kiểu, các loại.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

24

Page 20: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Đã từng được ba mẹ sắm cho những bộ quần áo quý giá hàng nội có, hàng ngoại có. Thế mà lúc đứng trước tủ quần áo do lão già Trình Văn chọn lựa này, Triều Phiên không khỏi buột miệng kêu lên:

- Ôi chao! Đẹp thật!

Nhưng khi mới vừa ướm thử một bộ vào người, còn đang xoay người ngắm nghía tới lui, chưa kịp nở nụ cười hài lòng với bóng mình trong gương thì Triều Phiên đã phải đứng sững ra, đôi mày đen nhánh của cô cau tít lại, cô đang nhớ đến “chỉ đạo” của lão già Trình Văn và “sự mệnh” đặc biệt của cô ở Sài Gòn này.

- Ái dà! Không ổn rồi!

Buông phịch mình xuống ghế, Triều Phiên thở hắt một hơi dài:

- Ông chủ của mình sao vậy chớ? Lệnh mình đến công ty “Á Châu” để xin việc mà lại cho ăn mặc “lộng lẫy” kiểu này thì ai dám nhận đây? Hay lão ấy muốn gây khó cho mình? Cũng không phải. – Triều Phiên tự hỏi để rồi tự trả lời. Lão ấy có cái lý của lão bởi không ai có thể ăn nhà hàng, ở khách sạn, đi xe hơi lại ăn mặc rách rưới được! – Triều Phiên thừ người. - Vậy cô phải làm sao để vừa phù hợp, thích nghi với hoàn cảnh hiện tại này, vừa làm tròn nhiệm vụ của lão già Trình Văn giao cho? Hừ! – Triều Phiên mím môi khi một ý tưởng chợt đến với cô. - Chỉ còn cách tạm cất kỹ những bộ cánh sao trọng này vào tủ rồi tìm mua một số quần áo khác. Nhưng tìm mua ở đâu? Sài Gòn này quá rộng lớn và không ít “phức tạp” mà cô quê mùa, chân ướt chân ráo, lạ hoắc lạ huơ.

Tuy vậy, sáng hôm sau Triều Phiên cũng tìm ra được nơi cô cần đến nhờ sự mách nước của anh thanh niên đã đón cô từ phi trường về.

Không ngờ việc đi sục tung trong từng đống quần áo cũ cao như núi để tìm ra những bộ vừa mắt, vừa người đối với Triều Phiên lại là chuyện chẳng dễ dàng chút nào.

Hết áo trắng đến áo màu, hết áo dài sang áo ngắn, hết áo “ta” lại “áo tây”, quốc phục, âu phục.

Cầm lên, ngắm nghía, lắc đầu, ngán ngẩm và rồi bỏ xuống.

Nhưng chả lẽ:

“Đi không há lại về không?

Cái nợ “cầm thư” phải trả xong!”

Thế nên, dẫu muốn hay không, sau một buổi sáng chọn và lựa, mồ hôi, mồ kê nhễ nhại, Triều Phiên đành “bấm bụng” “ép lòng” nhờ cô bán hàng gói mười bộ mà cô tạm ưng ý nhất cho vai diễn của mình rồi gọi xe trở về khách sạn.

Qua hai ngày nghỉ ngơi và làm quen với không khí, sinh hoạt của Sài Gòn, Triều Phiên khởi đầu bắt tay vào việc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

25

Page 21: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Mua đã khó, lúc mặc vào lại càng khó hơn. Cái cảm giác gay gắt đến khó chịu cứ bám riết lấy Triều Phiên khi phải mặc chúng vào người, tuy nhiên cô cũng thầm lấy làm mãn nguyện.

Mặt chẳng son phấn, tóc mượt mà buộc túm sau gáy một chút hốc hác, một chút tai tái đậu lên làn da mịn màng như sa tanh, kể cả cái dáng gầy gầy và đôi mắt ngu ngơ buồn rầu đến tội nghiệp.

Với tất cả ngần thứ ấy, Triều Phiên tin rằng cô đã trang bị cho mình, tương đối đầy đủ khả năng, để làm cho người đối diện động lòng trắc ẩn, trong số ấy có cả tay giám đốc Á Châu nào đó.

Thật ra thâm tâm Triều Phiên rất áy náy vì việc làm mang đầy tính chất “lừa đảo, dối gạt” này nhưng để sống để tồn tại trên đời, Triều Phiên không còn con đường nào khác hơn.

Sự xuất hiện của Triều Phiên ở phòng tiếp tân sang trọng, khách sạn Sông Mây, trong bộ đồ cũ mèm, biểu hiện rõ sự nghèo nàn thiếu thốn đã khiến cho những vị khách đang có mặt đều tròn mắt kinh ngạc, họ nhìn cô lom lom.

Triều Phiên thẹn đến đỏ mặt tía tai, trong cô chỉ còn ý nghĩ duy nhất là làm sao để thoát nhanh ra ngoài, tránh khỏi các đôi mắt luôn chiếu thẳng vào cô.

Cánh cửa kính khép lại sau lưng, Triều Phiên thở phào nhẹ nhõm. - Hừ! Chỉ là cách ăn mặc bên ngoài thôi mà, sao họ lại quan trọng thế chứ.

Cứ như là người từ hành tinh khác đến vậy! Miệng Triều Phiên không ngớt lầm bầm, có lẽ cho đỡ quê, tay cô vẫy một

chiếc xích lô vừa trờ tới. - “Giờ thì cô không thể leo lên taxi để tới lui được nữa rồi!” – Triều Phiên bí

xị. Ngã giá xong xuôi, Triều Phiên lên xe. Bác xích lô đưa Triều Phiên đến công

ty xuất nhận khẩu Á Châu khá sớm, chỉ hơn sáu giờ ba mươi. Nhìn tấm biển đồng sáng rực và cánh cổng sắt đóng im ỉm, Triều Phiên đâm

ra rụt rè: - Vẫn chưa đến giờ làm việc ư? Cuộn chặt xấp hồ sơ xin việc, trên tay như để tăng thêm một chút can đảm

vừa mất đi của mình, Triều Phiên men về phía cổng bảo vệ, cô lân la làm quen: - Bác à! Bác ơi! Ngẩng lên, nhận ra một gương mặt không quen, bác bảo vệ nhíu mày: - Cô là ai? Cô cần gì thế? Triều Phiên mềm giọng: - Bác à! Cháu… muốn… xin việc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

26

Page 22: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Xin việc ư? – Bác bảo vệ xua tay. – Công ty đã đủ người rồi, không tuyển nhân viên mới nữa đâu! Với lại có tuyển hay không cũng chờ đến đợt.

Triều Phiên thất vọng: - Thế phải chờ đến bao lâu hở bác? Bác bảo vệ nhăn mặt: - Về chuyện này cô nên hỏi lãnh đạo, nhân viên bảo vệ như tôi làm sao biết

được! Nhưng cô ở đâu mà đến đây xin việc, nếu tôi đoán không nhầm thì cô không phải là người thành phố này?

Triều Phiên thật thà: - Quê cháu xa tận mãi miền Trung, bác ạ! Rồi nào là mẹ mất sớm, cha làm ăn thua lỗ, buồn rầu, sinh bệnh qua đời, nhà

cửa gia sản phải bán tháo, bán đổ để trả nợ, bản thân cô phải bỏ xứ mà đi để tìm kế sinh nhai và cũng để mong quên đi nỗi bất hạnh đời mình.

Mới mười lăm phút thôi, với giọng nhỏ nhẹ và rầu rầu, Triều Phiên đã tóm tắt được hoàn cảnh tội nghiệp có ba mươi phần trăm phần chân thật của mình. Và cũng có lẽ nhờ vào con số ba mươi phần trăm này, Triều Phiên đã chiếm được tình cảm của bác bảo vệ.

Dù vậy khi cô lên tiếng cậy nhờ thì bác vẫn một mực từ chối: - Cháu thông cảm, bác không thể… cháu Triều Phiên thở mạnh: “Có lẽ không nên “ép” bác ấy nữa “dục tốc” sẽ “bất đạt”!” Nghĩ như thế nên Triều Phiên cố nén, nuốt nỗi thất vọng vào lòng, cô bậm

môi đáp xuôi xị: - Bác đã nói thế thì thôi vậy! Cháu sẽ tìm đến nơi khác! Không làm phiền

bác nữa! Cháu đi nhé! Bên ngoài cổng, công nhân viên của công ty đã lục tục kéo đến, nhìn Triều

Phiên lủi thủi ra về mà ánh mắt buồn rầu của cô vẫn không ngớt ngó lại cổng công ty với vẻ tiếc rẻ, bác bảo vệ già cảm thấy nao lòng, không dằn được, bác bảo vệ gọi với theo:

- Cháu nè! Hay là cháu cứ cho bác địa chỉ của cháu, nếu có tin gì mới bác sẽ đến tìm cháu để báo tin.

- Địa chỉ ư? – Triều Phiên thoáng lúng túng. - Chết rồi, bác ấy mà biết ra cô đang ở khách sạn thuộc loại sang của thành phố thì kể như mọi việc làm, mọi sự cố gắng của cô suốt mấy ngày nay bỗng chốc sẽ trở nên công cốc ngay. Nhưng chả lẽ lại bảo rằng không có địa chỉ? Đâu thể nào? Dù ở trong một căn trọ nhỏ hẹp, tồi tàn đến mấy cũng phải có số chứ?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

27

Page 23: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Thấy cô gái đang đứng trước mặt mình cứ thừ người ra không trả lời, ngỡ cô muốn che giấu sự nghèo nàn và mặc cảm bản thân nên bác bảo vệ già vội “tế nhị” xua tay.

- Thôi được! Cháu không nói cũng được. Giờ bác sẽ ghi địa chỉ nhà cho cháu. Nếu rảnh rỗi, cháu cứ đến, bác hứa sẽ cố gắng giúp cháu nhưng bác có nói trước, là sẽ không chắc đâu nhé!

Triều Phiên mừng rỡ, cô quay phắt lại:

- Ôi! Cám ơn bác! Chỉ cần bác hứa giúp, còn được hay không tùy ở cơ may và số phận của cháu thôi. Bác à! Cháu sẽ không trách bác đâu, bác an tâm đi! Giờ xin phép bác, cháu về vài hôm nữa cháu sẽ đến thăm bác. Nói là “vài hôm” nhưng mới vừa tờ mờ sáng sau, Triều Phiên lại có mặt trước cổng công ty Á Châu, nhưng lần này, cô không vào mà ngồi tránh ở một quán cà phê đối diện. Trong thời gian chờ đợi tin từ phía bác bảo vệ, cô cần phải biết mặt giám đốc của công ty Á Châu trước đã.

Chủ quán là một cô gái còn khá trẻ, khi nghe Triều Phiên hỏi cô ta nhanh nhảu đáp ngay:

- Chị cần tìm ông ấy à? Chị cứ ngồi đây, nếu ông ấy đến em sẽ báo cho chị tức khắc.

Nhưng hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, sáng cũng như chiều, Triều Phiên đều chẳng thấy tăm hơi của người mà cô muốn tìm đâu cả.

Triều Phiên đâm ra hoài nghi “lòng nhiệt tình” của cô chủ quán.

- Có khi nào vì muốn giữ khách mà cô ta giấu đi tông tích của giám đốc công ty ấy không nhỉ?

Năm ngày trôi qua, Triều Phiên không chịu được nữa, thêm cứ hai hôm lão già Trình Văn, lại “phone” từ Đà Lạt xuống một lần, chẳng phải để thăm nom sức khỏe của cô mà là mỉa mai, thúc hối.

- Lại cũng chưa… chứ gì? Đừng nói với tôi là cô mãi bận ăn, bận ngủ và bận chơi cho thỏa thích nhé!

Vẫn kiểu cách nói năng lạnh lùng và tiếng cười nhạt nhẽo muôn thuở khiến Triều Phiên nóng mũi và bực bội không dằn lòng được, cô hậm hực:

- Ông chủ! Nếu ông đã tin tưởng tôi thì ông nên dành cho tôi một khoảng thời gian bằng không ông hãy chọn người khác có năng lực cũng như nhanh nhẹn hơn tôi để thay thế, tôi cảm thấy mình mệt mỏi trong công việc này lắm rồi!

So vai, lão Trình Văn phát ngang: - Mỏi mệt hay không đó là phần của cô, chẳng can dự gì đến tôi cả! Riêng

tôi, tôi vẫn có thói quen, hễ leo lên lưng ngựa rồi thì dù trăm ngàn lần khó khăn,

www.phuonghong.com www.taixiu.com

28

Page 24: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

trở ngại, tôi nhất định cũng phải đi tới đích. Tôi không thích đôi tay mình trống không, ôm thất bại, rời khỏi ngựa.

Triều Phiên cũng kêu lên:

- Những lời như thế mà ông cũng nói được hay sao? – Cô tức tối. – Ít ra ông cũng phải đôi chút để ý đến cảm nhận của người khác nữa chứ?

- Cô không cần phải dạy khôn tôi! - Giọng lão già Trình Văn khô như đá núi. – Tôi chỉ nói những điều tôi cần thiết phải nói! Còn cô, cô nên nhìn lại mình đi.

- Tôi sao cơ?

- Thời gian để cô rên rỉ, thở than cùng tôi, tốt hơn hết cô dành nó cho công việc sẽ có lợi cho cả tôi lẫn cô nữa đấy. Tôi được việc, cô được cuộc sống đầy đủ, bảo đảm. Đồng tiền tôi đã bỏ ra rồi thì tuyệt đối không thể để mau những lời than van hay sự thất bại do lười biếng, ngại khó. Hơn nữa, bản thân cô đã tiêu xài, đã sử dụng đồng tiền ấy thì mặc kệ vì lý do gì, vô lý hay hợp lý cô cũng không được thoái thác hoặc trốn tránh trách nhiệm. Ở đời, phải có ý thức sòng phẳng, cô bé ạ!

Triều Phiên tưởng chừng cô có thể phát điên lên được trước bài “giáo huấn” dài ngoằng với những lời lẽ đặc sệt “chất” tiền bạc và quan điểm sống rất ư là thực dụng của lão già Trình Văn.

Lão chủ của cô quả là… có một không hai, một lão chủ độc tài, ích kỷ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình, ai sống, ai chết mặc thiên hạ.

Lão ta mà biết được vì công việc của lão giao mà suốt mấy ngày qua cô đã phải “trực” ở quán cà phê Hương Dung, đối diện công ty Á Châu, mười trên hăm bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày và đã phải “xơi” vào bụng biết bao ly cà phê. Uống mãi, uống đến nỗi trên làn da mịn màng như sa tanh của cô đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm những nốt mụn đỏ.

Giờ chỉ cần thoảng qua hai tiếng cà phê thôi, là Triều Phiên đã nghe ớn lạnh đến tận óc, dù đây là thức uống mà cô rất thích, nếu không nói là nghiện nặng trước đó.

- Hứ! Triều Phiên cong môi. - Vậy mà có lúc mình đã nghĩ tốt cho lão ta.

Triều Phiên thầm tiếc rẻ và hối hận khi đã lỡ nài nỉ để được vào làm công cho lão.

Nhưng hối hận không có nghĩa là bỏ cuộc, cô không thể để lão già Trình Văn xem thường cô được.

Và chính vì thế nên dẫu không vui, Triều Phiên cũng trở lại công ty Á Châu tìm bác bảo vệ với quyết tâm, nếu kết quả vẫn chưa mấy gì khả quan thì tự cô sẽ cầm hồ sơ lấy, xông thẳng vào văn phòng giám đốc, gặp trực tiếp ông ta để xin việc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

29

Page 25: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Chẳng ngờ may mắn đã đến với Triều Phiên, vừa gặp lại cô, chưa kịp hỏi han, bác bảo vệ đã vui mừng báo tin:

- Cháu đi đâu mất biệt vậy Triều Phiên? Hai hôm nay bác cứ ra vào ngóng cháu mãi.

- Có chuyện chi hở bác? – Triều Phiên hỏi nhanh, vẻ hồi hộp không giấu được.

- Thì còn chuyện gì ngoài chuyện đi làm của cháu chứ? Cháu biết không trong công ty có một cô tạp dịch vừa xin nghỉ việc vì lý do sức khỏe, bác đã gởi đơn của cháu vào và công ty đã chấp thuận. Vậy sáng đầu tuần sau, cháu hãy đến để nhận việc nhé!

- Ôi! Có thật không bác? Suýt nữa là Triều Phiên đã nhảy cẫng lên vì mừng rỡ nhưng cô bỗng khựng

lại, mặt cô xịu nhanh xuống. Bác bảo vệ gì ngạc nhiên: - Cháu sao vậy Triều Phiên? Nguyện vọng của cháu đã đạt được thế mà.

Cháu không vui à? Hay cháu chê công việc tạp dịch? Xua tay, Triều Phiên đáp xuôi xị: - Bác chớ hiểu lầm cháu! Cháu vui lắm đấy chứ, nhưng thú thật với bác, -

Triều Phiên cắn môi, ngập ngừng. – Làm tạp dịch là làm những gì, cháu sợ mình kham không nổi sẽ ảnh hưởng đến uy tín của bác thôi.

Bác bảo vệ già thở phào: - Vậy mà nhìn nét mặt của cháu, bác cứ ngỡ… - Ôn tồn bác bảo vệ nói tiếp –

Không sao đâu cháu ạ! - Tổ trưởng tổ tạp dịch là cháu họ nhà bác, bác sẽ nhờ con bé ấy hướng dẫn cháu từng việc cụ thể, yên trí rồi chứ?

- Bác tốt với cháu quá – Triều Phiên chớp mắt, cô thật sự xúc động trước lòng tốt của bác bảo vệ già – Cháu chẳng biết phải lấy gì để đáp lại thạnh tình của bác đây nữa.

Bác bảo vệ cười hiền: - Chỉ cần cháu siêng năng làm việc là được rồi, bác chẳng đòi hỏi gì hơn. À,

mà cháu này. – Bác bảo vệ già nhắc thêm Triều Phiên khi cô từ giã bác để ra về - Ngày đầu tiên đi làm, cháu nên tranh thủ đến sớm tí nhé!

- Vâng, cháu sẽ nhớ! Cháu sẽ đến thật sớm bác ạ! Rời khỏi công ty xuất nhận khẩu Á Châu, Triều Phiên vội vã gọi xe trở về

khách sạn, cô muốn liên lạc với lão già Trình Văn ngay, cô cần có người để chia sẻ niềm vui và người ấy không ai khác hơn chính là lão Trình Văn ấy.

Bởi ngoài lão ra, có còn ai quan tâm đến cô nữa đâu. Dù sự quan tâm này của lão, Triều Phiên thừa hiểu chỉ đơn thuần là sự quan tâm giữa chủ với tớ, một

www.phuonghong.com www.taixiu.com

30

Page 26: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

sự quan tâm xuất phát từ lợi nhuận riêng của lão nhưng dẫu sao có còn hơn không. Triều Phiên cay đắng nhủ thầm.

Và cô tin rằng khi nhận được nguồn “thông tin” này, lão già Trình Văn sẽ vô cùng hài lòng thích thú, ít nhất cũng có một lời biểu dương khen thưởng gởi đến cô. Nhưng Triều Phiên đã nhầm, khi nghe xong “báo cáo” của cô, chẳng những không một lời khen thưởng mà trái lại, Triều Phiên có cảm giác sự lạnh lùng trong lão Trình Văn còn tăng thêm theo cấp số nhân. Giọng lão khô hơn ngói nung:

- Đây mới chỉ là thành công bước đầu, là chuyện nhỏ thôi, cô có vẻ vui mừng quá sớm rồi đó!

Triều Phiên đổ cáu lên vì hụt hẫng và thất vọng: - Ông xem là chuyện nhỏ nhưng đối với tôi là cả một vấn đề đấy! - Thế à? – Lão già Trình Văn dửng dưng - Nếu vậy thì cô có còn sức lực, khả

năng để làm tiếp nữa không? Triều Phiên kêu lên: - Ông không thể để cho tôi kịp thở sao? - Vẫn có thể đấy chứ, nhưng cô chẳng muốn mau chóng trở về Đà Lạt ư? Buông thông tay, Triều Phiên xuôi xị: - Vậy bây giờ ông muốn tôi phải làm gì nữa? Ông cứ nói hết ra một lần đi để

tôi liệu đường mà toan tính. - Sợ là lúc nghe xong, cô sẽ không giữ bình tĩnh được thôi. Triều Phiên nhăn trán: - Nhưng công việc ấy có nhất thiết là tôi phải làm không? - Không cô thì ai vào đây? Cô hỏi lạ và ngớ ngẩn quá. Bỗng dưng bị lão già Trình Văn mắng, Triều Phiên đỏ mặt, cô ấm ức rắn

giọng: - Thế thì ông chớ rào đón hay giả vờ thoái thác nữa, tôi sẵn sàng để nghe

đây. Sau phút im lặng, lão già Trình Văn buông gọn: - Tôi muốn giữa cô và giám đốc công ty Á Châu Lưu Thái Thiên ấy có một

mối quan hệ tốt đẹp, nếu không bảo là mật thiết. - Ông Trình Văn, ông không đùa đấy chứ? - Lặng người ra mất mấy giây,

Triều Phiên thảng thốt. - Tôi không rảnh để đùa – Lão già Trình Văn cộc lốc - Lời tôi vừa nói là thật,

rất thật!

www.phuonghong.com www.taixiu.com

31

Page 27: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Triều Phiên rên lên: - Ông chủ, ông nghĩ tôi là ai hở? Thà ông bảo tôi nhảy vào lửa xem có lý và

dễ nghe hơn, đằng này ông lại xúi tôi làm một việc chẳng ra sao hết. Người ta đường hoàng là một giám đốc bề thế cớ gì lại đi quan hệ mật thiết với một công nhân tạp dịch của công ty ông ta chứ. Ghé mắt ngó qua thôi, ông ta còn chẳng màng nói chi đến việc bắt tay thân quen. Ông Trình Văn à, làm ơn tha cho tôi đi, tôi không muốn chết kiểu này đâu. Ông có thể sai bảo tôi bất cứ việc gì, ngoại trừ việc này.

Lão già Trình Văn nạt ngang: - Cô học thói mè nheo ở đâu và bao giờ thế? Công việc là công việc. Lớn,

nhỏ, nọ, kia, cũng là công việc. Mà hễ gọi là công việc thì cô lấy quyền gì để từ chối hoặc không nhận đây!

Tiếng máy đánh cộp bên kia đầu dây cho Triều Phiên biết cô đã hết hy vọng ở lão già Trình Văn một sự thay đổi. Trước tình huống này cô chẳng hiểu phải nên khóc hay nên cười nữa. Khóc cũng không được mà cười cũng không xong.

Tay giám đốc công ty ấy người ngợm ra sao? Cao, thấp, béo, gầy thế nào? Cô chưa một lần diện kiến giờ phải lên “kế hoạch” để được “quan hệ mật thiết” với ông ta, nhỡ đó là một lão già lọm khọm hay gã đàn ông nhiều vợ lắm con hoặc anh thanh niên ăn chơi bạt mạng, trác táng… Chừng ấy cuộc đời của cô sẽ đi đâu về đâu khi hôm nay, chính cô đã mang nó ra mà đánh đố với những điều không may của số phận và cạm bẫy của cuộc sống với đầy thử thách, bon chen.

Ngán ngẩm, lo âu và hoang mang… khiến Triều Phiên cứ đứng người ra ngó mãi vào chiếc điện thoại trên bàn.

- Cũng chẳng trách sự vô tình của lão già Trình Văn được. Lão ta có tiền, cô lại cần tiền, lão ta lại là nước lã người dưng… Trách chăng là trách những người đã sinh ra cô. Phải chi ba cô đừng mù quáng mang trái tim đặt nhầm chỗ, phải chi mẹ cô còn thì ngày nay con gái họ đâu phải “ba chìm bảy nổi, bốn long đong” thế này? Tại sao vậy chứ? Tại sao cha cô lại nỡ nông nổi, mẹ cô lại quá yếu đuối.

Càng nghĩ, Triều Phiên càng ức kinh khủng. Nước mắt tủi thân bỗng đâu xối xả tuôn về. Phải chi cô còn có một người thân? Phải chi lúc xưa, nghe lời bác Trần

Phương, cô ở lại Nha Trang? Phải chi hôm đó cô đừng cứng cỏi, bướng bỉnh? Bây giờ, trong phút này đây, Triều Phiên mới biết cô đã giả dối và ngốc nghếch khi cứ nghĩ rằng: Cô cóc cần ai thương hại. Và những câu hỏi “phải chi” chẳng khác nào những nhát búa bổ vào đầu Triều Phiên long bong đến nhức buốt.

Thốt nhiên cô muốn nổi xung, muốn hét to lên, muốn đạp phá một cái gì đó. Song tất cả có cái gì là của cô đâu mà cô có quyền đập phá và đập phá để làm chi hay được gì chứ?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

32

Page 28: CHƯƠNG II R - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem02.pdfĐẩy chiếc cửa kính sang bên, Triều Phiên bước đến chiếc bàn nhỏ

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Tất cả những hành động ấy, nếu có, biết đâu chỉ làm tăng thêm nỗi chán chường đang tràn ngập trong lòng Phiên thôi.

- Lão Trình Văn thật quái ác, chỉ cần một câu nói ngọt ngào, và cử chỉ ưu ái của lão thôi, sẽ giúp cô đủ sức để mà chịu đựng, đủ sức để vượt qua thế nhưng lão đã mặc nhiên không thèm đếm xỉa hay bận tâm tới.

Nghẹn ngào, Triều Phiên nuốt ực nỗi đau đớn, tủi nhục đang cuồn cuộn dâng lên chẹn lấy cổ họng cô, cuối cùng không nén được, trên chiếc giường rộng mênh mông của khách sạn, Triều Phiên co người kéo tấm chăn trùm kín đầu và bật khóc trong nỗi cô đơn, buồn khổ riêng mình.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

33