Chicken Soup For the Unsinkable Soul

255

Transcript of Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Page 1: Chicken Soup For the Unsinkable Soul
Page 2: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Chicken Soup for the UnsinkableSoul

Jack Canfield

Page 3: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Về tác giả và sự ra đời củaChicken Soup for the Soul

Về tác giảTTO - Jack Canfield là một diễn

thuyết gia nổi tiếng người Mỹ, tốtnghiệp Đại học Harvard, nhận bằngcao học của Đại học Massachusetts vàhọc vị tiến sĩ của Đại học SantaMonica. Với kiến thức sâu rộng, cáchnói chuyện thuyết phục và lôi cuốn,ông đã giúp rất nhiều người khám phásức mạnh bản thân để theo đuổi vàthực hiện ước mơ của mình.

Trong suốt 25 năm qua, ông đã thựchiện nhiều buổi nói chuyện với những tậpđoàn lớn như: Virgin Records, SonyPictures, Merrill Lynch, FederalExpress, Sonic Burger, Income Builders

Page 4: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

International...Mark Victor Hansen cũng là một

diễn thuyết gia rất tâm huyết. Ông đãthực hiện hơn 4 ngàn buổi nói chuyệncho hơn 2 triệu thính giả ở 32 quốc giavề những đề tài liên quan đến cuộc sống,tìm kiếm sức mạnh tinh thần và phát triểnnội tâm, chiến lược kinh doanh và hiệuquả trong công việc. Ông nhiều lần đượcmời nói chuyện trên các đài truyền hìnhvà phát thanh nổi tiếng như: ABC, CBS,PBS, CNN... và hiện đang là một trongnhững nhân vật được khán thính giả yêuthích nhất.

Sự ra đời của “Chicken Soup forthe Soul”

Trong những buổi diễn thuyết củamình, Jack Canfield và Mark Victor

Page 5: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Hansen thường tiếp cận với thính giảbằng những câu chuyện có thật, xúc độngvà ý nghĩa, có tác dụng động viên tinhthần, giúp mọi người có thể cảm nhậnsâu sắc được những ý tưởng và tinh thầncủa buổi nói chuyện.

Sau những lần như vậy, thính giả ởkhắp mọi nơi mong muốn được đọc vàlưu giữ những câu chuyện thú vị ấy. Mộtsố người đề nghị Jack và Mark tập hợpnhững câu chuyện thành một quyển sách.Đến năm 1990, họ mới bắt tay vào thựchiện ý tưởng này. Nhưng việc chuyểnnhững câu chuyện kể thành một quyểnsách không đơn giản như họ từng nghĩ.Hai người gặp rất nhiều khó khăn, nhất làtrong quá trình biên tập các bài viết. Sau3 năm làm việc miệt mài, cả hai chỉ mới

Page 6: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tổng hợp được 68 câu chuyện, còn quá ítso với con số 101 câu chuyện - con sốmà họ tin là sẽ tạo nên dấu ấn cho sựthành công của một quyển sách.

Jack và Mark quyết định tìm đến cácnhà diễn thuyết khác để thu thập thêm câuchuyện bổ sung vào quyển sách. Cáchnày giúp cả hai đã có được nhiều câuchuyện hay và cảm động từ những conngười bình thường nhưng có thể vượt lênlàm được điều phi thường.

Một lần nữa, Jack và Mark tiếp tụcnhờ 40 nhà diễn thuyết chuyên nghiệpkhác đọc và thẩm định từng câu chuyện,và cho thang điểm từ 1 đến 10 về tínhchân thực, gây xúc động và có giá trịđộng viên tinh thần. Sau cùng, 101 câuchuyện có điểm cao nhất đã được tuyển

Page 7: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

chọn.Thế nhưng quyển sách này vẫn chưa

có tên. Cả hai sớm nhận thấy rằng chínhtên quyển sách góp phần rất lớn vào sựthu hút bạn đọc. Jack nhớ lại những lầnbị ốm, ông thường được ăn xúp gà do mẹnấu. Mẹ Jack nói loại xúp này có thểgiúp phục hồi sức khỏe cho những ngườiđang đau yếu. Một ý tưởng bừng sángtrong Jack. Quyển sách này cũng có tácdụng chữa lành những bệnh, không phảicho cơ thể như xúp gà đơn thuần mà chotâm hồn con người. Tên sách “ChickenSoup for the Soul” ra đời từ đó và nhanhchóng trở nên nổi tiếng khắp thế giới.

Không từ bỏ ước mơĐể quyển sách đến được với mọi

người, việc đầu tiên là phải thuyết phục

Page 8: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

một Nhà Xuất Bản đồng ý in.Nhà xuất bản đầu tiên đọc xong và

ghi nắn nót trên bản thảo: "Gửi trả.Không hợp tác! Đề tài quá bình thường".

Nhà xuất bản thứ hai trả lời "Khôngcó ý tưởng gì lạ cả, những chuyện này aimà chẳng biết, ai mà chẳng trải quanhững chuyện tương tự như vậy".

Nhà xuất bản thứ ba nhận xét: "Sứcbán hạn chế - sách này chỉ dành chonhững người thần kinh có vấn đề”.

Nhà xuất bản thứ ba mươi cũng vậy.Kết quả tệ hại này nằm ngoài dự kiến vàsức tưởng tượng của hai người. Jack vàMark đã phải chịu đựng đến 33 lần từchối trong 3 năm đi khắp nơi gửi bảnthảo chứ không phải chỉ trong vài batháng như dự kiến. Có những lúc tưởng

Page 9: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

chừng như đã bỏ cuộc nhưng họ vẫn cốgắng vượt qua và quyết tâm kiên trì đếncùng.

Năm 1992, Jack và Mark tham dựHội thảo Nghiệp đoàn Bán sách Hoa Kỳ(American Booksellers' AssociationConvention). Tại đây, hai người đi từgian hàng này đến gian hàng khác, tròchuyện với các biên tập viên, và chia sẻquan điểm của họ về những giá trị tinhthần sâu sắc mà quyển sách này sẽ manglại. Hai người nhấn mạnh rằng những câuchuyện trong quyển sách sẽ giúp mọingười rộng mở trái tim, nhận thức đượcnhững giá trị tinh thần và duy trì lòng canđảm để theo đuổi ước mơ, khát vọng củamình. Sau đó, bản thảo đã được gửi đếnPeter Vegso, Chủ tịch Tập đoàn Xuất

Page 10: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bản Health Communications. May mắnthay Peter Vegso sớm nhận ra giá trị tiềmẩn của quyển sách và đồng ý xuất bảnngay.

Trải qua chặng đường gian nan, đếnngày 28/6/1993, quyển “Chicken Soupfor the Soul” đầu tiên đã ra đời và trởthành món quà mừng Giáng Sinh và nămmới được yêu thích nhất lúc bấy giờ.Những ai mua một quyển sách đều quaylại mua thêm nhiều quyển nữa để làm quàtặng người thân và bạn bè. Khắp nơi aicũng nói về quyển sách của "một loạixúp kỳ diệu cho tâm hồn". Mọi người kểlại cho nhau nghe những câu chuyệntrong sách mỗi khi ai đó có vấn đề tươngtự. Quyển sách đã thật sự tạo nên mộtcơn sốt và hiện tượng trong ngành xuất

Page 11: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bản.Chinh phục thế giớiĐến tháng 9 năm 1994, “Chicken

Soup for the Soul” đã nằm trong danhsách sách bán chạy nhất theo bình chọncủa thời báo New York Times, TheWashington Post, Publishers Weekly,USA Today và thêm 5 tờ báo có uy tíncủa Canada.

Đầu năm 1995, “Chicken Soup forthe Soul” đạt giải thưởng ABBY(American Bestseller's Book of theYear) - một giải thưởng có danh tiếng,được bình chọn bởi khách hàng của cáchệ thống phát hành sách toàn nước Mỹ.

Cuối năm 1995, “Chicken Soup forthe Soul“ tiếp tục nhận giải thưởng"Quyển sách trong năm - Book of the

Page 12: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Year" do tạp chí Body, Mind & Soulbình chọn.

Năm 1996, bộ sách “Chicken Soupfor the Soul” đã được American FamilyInstitute trao giải thưởng "Non-FictionLiteracy Award". Riêng quyển“Condensed Chicken Soup for the Soul”và “A Cup of Chicken Soup for theSoul” được trao giải "Story TellerWorld Award" cho bộ tuyển chọn nhữngcâu chuyện hay nhất được độc giả bìnhchọn.

Trong hai năm 1997 và 1998, JackCanfield và Mark Victor Hansen đã liêntục giữ vị trí "Tác Giả Có Sách BánChạy Nhất Trong Năm - The Best-Selling Authors of the Year".

Và vào ngày 24/5/1998, Jack và

Page 13: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Mark đã được ghi tên vào bộ sách kỷ lụcthế giới Guinness là tác giả được yêuthích nhất có cùng lúc 7 tựa sách trongbộ “Chicken Soup for the Soul” đượcthời báo New York Times bình chọn lànhững sách bán chạy nhất.

Ngày nay, bất cứ ai cũng biết đến cáitên “Chicken Soup for the Soul”. Mọingười chuyền tay nhau, gửi e-mail, kểcho nhau và bình luận những câu chuyệntrích từ bộ sách này. Và “Chicken Soupfor the Soul” đã trở thành một thươnghiệu lớn có giá trị không chỉ về mặtthương mại mà còn ở tính nhân văn caođẹp. Ở Mỹ, người ta gọi nó là "A BillionDollar Brand" (Thương hiệu trị giá hàngtỉ đô la). Thông qua những câu chuyệntrong bộ sách này, bạn có thể tìm lại

Page 14: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

chính mình, có thêm niềm tin, nghị lực đểthực hiện những ước mơ, khát vọng, biếtchia sẻ và đồng cảm với nỗi đau củanhững người xung quanh, tìm lại đượcnhững giá trị đích thực của cuộc sống.Đó chính là điều giúp bộ sách “ChickenSoup for the Soul” tồn tại mãi với thờigian và trong lòng mọi người.

“CHICKEN SOUP FOR THESOUL” Cái tên thân quen với tất cảmọi người - Một thượng hiệu trị giáhàng tỉ Đô la.

Số lượng sách đã bán: 85 triệu bảnĐược dịch sang: 37 ngôn ngữ(Việt

Nam là ngôn ngữ thứ 38)Số tiền ủng hộ từ thiện: hơn 8.5 tỉ

đô laSố tựa sách bán chạy nhất theo

Page 15: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bình chọn của New York Times : 11 tựasách

Thời gian liên tục giữ vị trí sáchbán chạy nhất theo thống kê của NewYork Times: 10 năm

Số tựa sách dịch sang tiếng TâyBan Nha trên thị trường Bắc Mỹ: 16tựa sách

Sách dành cho thanh thiếu niên: 12tựa sách

Số lượng độc giả được truyền cảmhứng từ bộ sách: không thể đếm được

Jack Canfield & Mark VictorHansen

Nguồn: Condensed Chicken Soupfor the Unsinkable Soul – Dành chonhững người không bao giờ gục ngã -First News và NXB Văn hóa Sài gòn

Page 16: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

phối hợp ấn hànhLời giới thiệu - Chicken Soup for

the Unsinkable SoulTTO - Chicken Soup for the

Unsinkable Soul là một tuyển tập cáccâu chuyện về những con người đã đốimặt thử thách với một niềm tin, sự hàihước và cả con tim.

Tất cả chúng ta đều không ít lần gặptrở ngại trong cuộc sống. Có khi đó chỉlà những khó khăn nhỏ khiến ta vấp nhẹtrước khi ta có thể tự đứng vững trên đôichân của mình, nhưng cũng có khi đó lànhững trở ngại lớn lao hệt như những ángmây mờ báo trước cơn mưa. Chúng tagiải quyết những tình huống đó như thếnào, điều đó sẽ quyết định đến cuộc đờicủa chính chúng ta, liệu chúng ta sẽ sống

Page 17: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

trong nước mắt và giận dữ hay sẽ dễdàng đón nhận cuộc sống này với tất cảniềm hân hoan.

Chúng tôi biên soạn cuốn sáchChicken Soup for the Unsinkable Soulnhằm giúp bạn đọc có thể vượt quanhững trở ngại trong cuộc sống thườngnhật. Đó là những con người đang phảiđối mặt với những mất mát tình cảm,đang chống trả với bệnh tật, đang trảiqua những thăng trầm trong cuộc sống, vìấp ủ cả đời một ước mơ hoặc chỉ đơngiản là đang muốn tự hoàn thiện mình.

Từ những câu chuyện hài hước đếnnhững câu chuyện về lòng quả cảm, từnhững hoàn cảnh có vẻ rất khó tin đếnnhững tình huống rất đời thường, mỗi câuchuyện đều làm nổi bật khả năng chế ngự

Page 18: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

hoàn cảnh của từng nhân vật dù mức độcó khác nhau.

Đọc từng trang sách, bạn sẽ vô cùngkinh ngạc về cách mà những con ngườiấy đã mạo hiểm và luôn giữ vững lòngtin trong mọi tình huống, ngay cả khinhiều người khác vẫn bảo với họ rằng:“Điều đó không thể thực hiện được”.

Cuốn sách này cũng sẽ giúp bạn làmthế nào để “nhìn cuộc sống bằng đôi mắtcười”, làm thế nào để xem những trởngại là một bậc thang giúp ta tiến đếnnhững điều tuyệt vời khác và làm thế nàođể biết trân trọng những thứ mình đangcó.

Tiếp đến, Chicken Soup for theUnsinkable Soul cũng sẽ giúp bạn nhậnra giá trị đích thực của những tấm lòng

Page 19: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

biết sẻ chia không vụ lợi. Chúng tôi hyvọng những câu chuyện nhỏ ấy sẽ khuyếnkhích bạn tìm đến mọi người khi bạn cầnđược giúp đỡ cũng như sẽ giúp bạn mởrộng trái tim mình với những ai đang cầntựa đầu vào bờ vai bạn.

Và cuối cùng, có rất nhiều câuchuyện sẽ chứng minh cho chúng ta thấyrằng nhiều khi trở ngại cũng chính làngười thầy tốt nhất của mỗi người. Chúngcó thể khơi dậy sức mạnh tiềm tàng củata, nhắc chúng ta nhớ về những khía cạnhmình cần hoàn thiện, chỉ dẫn chúng tacách giữ vững lòng tin vào chính mình vàhướng dẫn ta cách chấp nhận những việcvượt ngoài khả năng kiểm soát của bảnthân.

Chúng tôi muốn dành tặng cuốn sách

Page 20: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

này cho bạn. Chúng tôi hy vọng rằng bạnsẽ xem món quà này như một lời nhắcnhở, giúp bạn luôn nhớ rằng bạn hoàntoàn có khả năng để thực hiện những giấcmơ của mình.

Jack Canfield & Mark VictorHansen

________________________Introduction: Chicken Soup for the

Unsinkable SoulChicken Soup for the Unsinkable

Soul is a collection of stories of personwho faces any challenge with hope,humour and heart.

We all face obstacles - some are tinyhurdles that may trip us up for a timebefore we land on our feet; others loomlike ominous clouds. How we handle

Page 21: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

these situations determines the course ofour life; whether we will live with tearand anger or acceptance and joy.

We compiled Chicken Soup for theUnsinkable Soul to help readersovercome the obstacles in their dailylives, whether they’re dealing with anemotional loss, battling an illness,

experiencing the ups and downs ofpursuing a lifelong dream, or trying

to make themselves a better person.From the humorous to the heroic,

from the extraordinary to the everyday,each story emphasizes victory in spite ofthe odds.

With each turn of the page in thisbook, you’ll find yourself amazed at howothers have taken risks and kept their

Page 22: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

faith even when others told them, “Itcan’t be done!”

This book also will show you howto view life through hopeful eyes - to seea hurdle as a possible stepping stone tosomething great - and to appreciate thethings you have.

Next, you’ll come to realize thepriceless value of unconditional supportby reading this Chicken Soup for theUnsinkable Soul. We hope these storiesencourage you to reach out to otherswhen you need help and to open yourheart to someone who needs a shoulderon which to lean.

And finally, there are some storiesproves that many times obstacles are ourbest teachers: They shine a light on our

Page 23: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

strengths; remind us of the areas we needto improve; show us to have faith inourselves; and force us to accept thingsthat are beyond our control.

We offer this book as a gift to you.We hope you find it a reminder that youdo have the power to achieve yourdreams.

Jack Canfield & Mark VictorHansen

Cùng bạn đọc - Chicken Soup Forthe Unsinkable Soul

TTO - Sau khi thực hiện các tậpHạt Giống Tâm Hồn và những cuốnsách chia sẻ về cuộc sống, First Newsđã nhận được sự đón nhận và đồngcảm sâu sắc của đông đảo bạn đọckhắp nơi.

Page 24: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Chúng tôi đã nhận ra rằng sự chia sẻvề tâm hồn là một điều quý giá và có ýnghĩa nhất trong cuộc sống hiện nay, giúpchúng ta vượt qua những nỗi buồn,những thất vọng để hướng đến một ngàymai tươi đẹp hơn với những ước mơ,hoài bão của mình và cảm nhận cuộcsống trọn vẹn hơn.

Trên tinh thần đó, First News tiếptục giới thiệu đến các bạn những câuchuyện hay được chọn lọc từ bộ sáchChicken Soup for the Soul nổi tiếng củahai tác giả Jack Canfield và Mark VictorHansen.

Đây là lần đầu tiên bộ sách ChickenSoup for the Soul được trình bày dướidạng song ngữ để bạn đọc có thể cảmnhận được ý nghĩa câu chuyện bằng cả

Page 25: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

hai ngôn ngữ. Việc chuyển tải trọn vẹnvà chính xác ý nghĩa sâu sắc của nhữngcâu chuyện theo nguyên bản tiếng Anh làmột cố gắng lớn của chúng tôi. Rất mongnhận được những ý kiến đóng góp củabạn đọc để những tập sách tiếp theo củachúng tôi hoàn thiện hơn.

Mong rằng cuốn sách này sẽ là ngườibạn đồng hành với bạn trong cuộc sống.

- First NewsSức mạnh những câu chuyệnĐôi khi chỉ cần một câu chuyện để...Truyền cảm hứng một ngày mớiXây dựng mối thân tìnhThay đổi một hướng điChữa lành một trái timHàn gắn một vết rạn vỡSống dậy một tâm hồn

Page 26: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Chuyển biến một mối quan hệNuôi dưỡng một ước mơCứu một cuộc đời.Một câu chuyện có thể làm thay đổi

cuộc đời bạn.“Mỗi câu chuyện là một thông điệp

có thể hàn gắn vết thương, làm thay đổisuy nghĩ, tâm hồn và đôi khi, cả cuộc đờibạn. Chúng tôi thật sự tin rằng những câuchuyện này sẽ làm nên điều khác biệt,mang lại nguồn cảm hứng vô tận cho bạn,vì chính cuộc sống tinh thần của chúngtôi cũng tốt hơn sau mỗi lần đọc một câuchuyện hay. Một khi đã được truyền cảmhứng, bạn đều có thể đem đến những điềutốt đẹp cho bản thân mình và nhữngngười xung quanh.”

Jack Canfield & Mark Victor

Page 27: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

HansenĐừng lo quá, hãy cứ vui lênTTO - Tại một buổi tiệc cách đây

sáu năm, một người lạ mặt đã hỏi đứacon gái nhỏ Melissa của tôi: “Cháumấy tuổi rồi?”.“Cháu hai tuổi ạ”, conbé trả lời. Người phụ nữ lạ mặt lại tiếptục trêu ghẹo con bé: “Cháu có lập giađình chưa đấy?”.

Melissa mỉm cười đáp trả: “Đươngnhiên là chưa ạ”. Rồi con bé nghiêm mặt,giọng nói đầy trịnh trọng: “Nhưng mẹcháu thì có gia đình rồi, bố cháu cũngvậy”.

Đứng cách đó một khoảng cáchtương đối an toàn, tôi lén theo dõi cuộcchuyện trò của con gái mình với ngườiphụ nữ lạ mặt, tự hỏi chẳng biết điều gì

Page 28: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

sẽ xảy ra. Liệu Melissa với vốn từ đãkhá của mình, có kể cho người phụ nữkia rằng cha mẹ mình đã ly hôn? Hoặc tệhơn, đứa con gái bé bỏng của tôi liệu códám bày tỏ thái độ của nó bằng cách đấmvào mặt người phụ nữ ấy hay nó có khóctoáng lên không?

Nhưng không, tôi đã rất ngạc nhiênkhi nghe con bé vui vẻ nói thêm: “Mẹcủa cháu và bố của cháu đã cưới nhauđấy”. Nói rồi con bé lững chững đi đâumất.

Hai mươi tháng trước đó, khiMelissa chỉ vừa mới được sáu thángtuổi, chồng tôi đã bỏ rơi tôi như người tabỏ một đôi giày đã sờn rách và thế vàochỗ tôi là cô bạn học chung hồi phổthông. Không một lời giải thích. Chỉ có

Page 29: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

sự quay lưng vô tình, lặng lẽ để rồi điđến một kết cục bất ngờ cho cuộc hônnhân bề ngoài trông có vẻ như rất hạnhphúc.

Mỗi sáng thức giấc vì tiếng khóc củaMelissa, tôi chợt nhận ra mình đang thumình trong góc của một chiếc gường nệmrộng lớn, tay cố níu tìm nơi đã từng làgối nằm của một người trong suốt sáunăm qua. Cố lê mình khỏi giường, tôimặc vội quần áo rồi đi lo bữa sáng vàthay đồ cho con bé.

Trước khi đưa Melissa đến nhà trẻrồi trở về chôn kín nỗi buồn riêng trongcông việc tám giờ mỗi ngày, tôi cố trangđiểm nhẹ để che đi những quầng thâmdưới mắt. Dù sao đi nữa tôi cũng phảitìm thấy sự thay đổi, giúp tôi bám trụ với

Page 30: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

cuộc sống này.Cứ mỗi đêm về, sau khi đặt con gái

vào nôi trong phòng ngủ được tranghoàng bằng những bức tranh cầu vồng vàvầng thái dương, tôi lại lê bước về cănphòng chẳng còn chút sinh khí của mình,bám lấy điện thoại và gọi cho tất cảnhững người quen biết để trốn chạy cảmgiác cô đơn.

Một ngày dài trôi qua, rồi hai ngày,ba ngày và khi dần qua được nhữnghoang mang tôi nhận ra rằng dù cuộc hônnhân đã tan vỡ, tôi vẫn còn cả cuộc sốngtrước mắt để bước tiếp. Cuối cùng, tôi tựđẩy mình ra khỏi nhà và tham gia vàomột nhóm tương trợ những người ly hôn,gia nhập vào hội những người mẹ trẻ,làm thành viên của một câu lạc bộ xã hội

Page 31: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

của địa phương và cuối cùng tôi cònđăng ký tìm bạn bốn phương.

Trong lúc đó, Melissa dần biết bòrồi chập chững đi, sau đó là tập tễnhchạy và biết nói. Mặc dù chỉ được làmquen với cuộc sống bằng những chuỗingày phải gặp rồi chia tay, chia tay rồilại gặp cả bố và mẹ của mình, nhưng conbé vẫn luôn thể hiện mình như một đứatrẻ khôn trước tuổi, vẫn vui vẻ và dễthích nghi với mọi việc.

Những tính cách đó dường như đã cósẵn trong con bé, mà cũng có thể con béhọc được từ cha mẹ mình mỗi người mộtít.

Từ rất sớm, con bé đã có một vốn từvựng phong phú và khả năng nhận thức lạkỳ. Khi vừa hai mươi hai tháng tuổi, con

Page 32: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bé nhìn thấy tôi và bố nó đang tranh cãi,với một ngón tay chỉ vào chúng tôi,Melissa ngọng nghịu bảo: “Đừng giận dữthế, chúng ta phải vui vẻ lên!”. Hai tuổi,khi nghe tôi than phiền một số chuyện,con bé bảo: “Mẹ đừng lo”.

Nhưng không thể. Tôi lo lắng về việccon gái bé bỏng của mình có thể chia sẻtình yêu thương với người phụ nữ mớicủa bố nó. Tôi lo rằng liệu mẹ con tôi cóthể gặp được một người đàn ông, mộtngười bố dượng đáng mến để con bé biếtthế nào là tình yêu và sự tận tụy, kháchẳn với những gì mà bố ruột nó và tôi đãdạy. Tôi còn lo lắng rằng Melissa sẽmãi mãi chỉ là con một, hoặc tệ hơn, mộtngày nào đó con bé sẽ có anh chị là conriêng của chồng sắp cưới của tôi, khủng

Page 33: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

khiếp hơn con bé sẽ có những đứa em làcon của chồng cũ tôi với người phụ nữmới sau này.

Liệu tôi có thể chịu đựng được nhữngnỗi đau về tình cảm đó? Liệu tôi có thểnuôi lớn con gái mình thật khỏe mạnh đểqua đó dạy nó hiểu rằng không phải bấtkì mối quan hệ nào cũng kết thúc trongđau buồn? Liệu tôi có đủ dũng khí đểchấp nhận sự đồng thuận của con bé đốivới cuộc sống mới của bố nó khi chínhđiều đó đã giằng xé tâm can tôi.

Tôi đã cố gắng. Tôi gặp gỡ nhiềungười bạn mới để có thể lấp đầy nhữngkhoảng trống trong lòng. Tôi tìm lại niềmhứng thú trong các mối quan hệ làm ăn,bắt đầu thiết kế và bán nữ trang như mộtcách khiến mình bận rộn và lấy lại sự tự

Page 34: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tin trong cuộc sống. Tôi học cách tậnhưởng những ngày nghỉ và dành thời gianvui chơi với con gái mình.

Công việc bận rộn khiến đầu óc tôinhư minh mẫn hơn và vóc dáng cũng thongọn lại. Tôi bắt đầu hẹn hò.

Sau nụ hôn ngọt ngào đầu tiên chúngtôi trao cho nhau, tôi bắt đầu cảm thấynhư vừa được sống lại từ cõi chết tâmhồn.

Hôm nay, tám năm sau ngày chia tayngười chồng cũ, tôi cố gắng làm việc cậtlực để có thể chu cấp cho Melissa cuộcsống tốt nhất mà con bé đáng đượchưởng. Tôi thường giúp con gái mìnhcách đạt được những mục tiêu cá nhânnhư giúp con tập viết kiểu chữ thảo, đọcsách, trượt tuyết. Melissa có thể tâm sự

Page 35: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

với tôi về mọi điều nó quan tâm như vềtình bạn, nghệ thuật và về thế giới độngvật. Mỗi khi gặp các thầy cô củaMelissa, trái tim tôi lại trào dâng niềmhạnh phúc và hãnh diện vì qua học bạ tấtcả họ đều đánh giá rằng con gái tôi làmột cô bé luôn được nhiều người yêumến, có lòng tự trọng, thông minh và rấtsáng tạo trong mọi việc. Mới tuần trước,cô giáo lớp ba của Melissa mô tả con bénhư một đứa trẻ cực kì dễ thương, nó sẽ“pha nước chanh nếu cuộc sống trao vàotay nó những trái chanh”. Ừ, cuộc sốngđã thật sự trao vào tay Melissa nhữngtrái chanh và con bé cũng đã thích nghivới chuyện đó.

Với riêng mình, tôi đã làm tốt mọiviệc và đã tái hôn. Tôi chọn người đàn

Page 36: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

ông tuy không khiến con tim tôi đập lênrộn rã ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên nhưngngười đàn ông ấy đã mang lại cho tôimột chỗ dựa vững chắc mà tôi hằng aoước. Cuối cùng, lòng tôn trọng, sự tậntụy, tình yêu thương và sức lôi cuốn đãlớn lên mạnh mẽ giữa chúng tôi chứkhông phải là những ham muốn nhục dục.Tôi chẳng những phải biết ơn về mốiduyên mới này mà còn vì con gái tôi đãcó được một người cha kế đáng kínhcùng một người chị mà con bé rất yêuquý.

Tuy nhiên, nỗi ám ảnh của ly hôn vẫntồn tại trong cuộc sống của chúng tôi.Hàng tuần, Melissa đều đặn đến thămcha ruột của mình tại nơi mà ông ấy đangsống cùng người vợ mới - may thay, cô

Page 37: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

ấy chẳng phải là người phụ nữ đã khiếnchồng tôi phải ruồng bỏ gia đình mình.Một thời gian ngắn sau khi người chồngcũ của tôi “vứt bỏ” cô vợ từng học chungthời phổ thông cách đây vài năm, tôi đãrất lo sợ chẳng biết rồi ông ấy sẽ tiếp tụcchọn ai làm mẹ kế cho con gái mình, vìvậy tôi quyết định giới thiệu ông ấy vớimột người phụ nữ tôi rất mến nhưng cũngchỉ biết rất ít về cô ta, và hiện giờ cô ấylà vợ của chồng cũ tôi. Mỗi khi Melissađến thăm gia đình họ, tôi luôn phải tựtrấn an rằng mình chỉ tạm “mất” con gáithôi, rằng con gái tôi sẽ trở về ngay ấymà, điều này hoàn toàn khác so với việctôi từng đánh mất mãi mãi người chồngvà cuộc hôn nhân của mình. Quan trọnghơn, tôi đã học được từ con gái của

Page 38: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

mình rằng tất cả cũng chỉ là những lolắng thái quá của tôi mà thôi, còn con gáitôi vẫn cư xử rất khéo.

Còn nhớ hai năm về trước, lúc ấyMelissa vừa tròn sáu tuổi, một lần saukhi vừa nghe xong câu chuyện “Nàng tiêncá” được kể qua đài, con bé đã vỗ tayủng hộ hết mình cho đám cưới của nhânvật Ariel cùng hoàng tử Eric. Nhưngngay sau đó, con bé lại tháo tai nghe ravà ném mạnh lên bàn.

“Đừng làm vậy chứ con”, tôi vẫn rấtbình tĩnh nhưng cũng nghiêm nghị nói vớicon bé. “Con có biết là mình đã làm đaucái bàn chỉ vì con cảm thấy tức giận khinàng tiên cá và hoàng tử Eric cưới nhaucòn cha và mẹ thì không thể?”, tôi hỏi,dường như rất đúng theo sách hướng dẫn

Page 39: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

cha mẹ khi muốn con cái bộc lộ tình cảmcủa mình.

“Không phải vậy đâu mẹ”, con bévừa đáp lại giọng nhanh nhảu và quảquyết vừa nhìn tôi như thể tôi vừa gọinhầm tên quả táo thành quả cam vậy.“Cái tai nghe nó làm tai con đau quá.Con xin lỗi mẹ ạ.” Rồi con bé điềm tĩnhtiếp tục làm việc gì đó.

Cuối cùng vào ngày hôm đó tôi cũngđã học được bài học cho riêng mình:“Nhẹ lòng đi nào mẹ ơi! Cuộc sống vẫntiếp diễn sau chia ly, đổ vỡ”. Có nhiềuđiều rất lạ trong thế giới của cô nhóc bénhỏ này, và trong thế giới của riêng tôicũng vậy. Con gái tôi sẽ chẳng hề gì saubao nhiêu biến cố. Tất cả chúng ta rồi sẽbình yên. Đừng lo quá nhé, hãy vui lên đi

Page 40: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

nào!- Mindy Pollack-FusiJack Canfield & Mark Victor

Hansen_________________Don’t worry, be happy“How old are you?” a stranger asked

my daughter, Melissa, at a party sixyears ago.“Two,” she answered.“Andare you married?” the woman teased.

“No!” Melissa answered, smiling.Then she dropped her smile, and in aserious tone added, “But my mommywas, and my daddy was.”

I eavesdropped from a safe distance,wondering what might follow. WouldMelissa, with her advancedvocabu¬lary, tell this stranger that her

Page 41: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

parents were divorced? Even worse,would my toddler act out and hit thewoman, or start crying?

To my surprise, with glee, Melissaadded, “My mommy was married to mydaddy.” She then toddled off.

Twenty months earlier, whenMelissa was six months old, my husbanddiscarded me like a well-worn pair ofshoes and replaced me with his high-school crush. No explanation. Just asilent, seeping withdrawal thatculmi¬nated in an abrupt exit from whathad seemed on the sur¬face a happymarriage.

As I’d wake at dawn to Melissa’scries, I’d find myself curled up in acorner of the huge mattress, clutching

Page 42: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

what for six years had been someoneelse’s pillow. I’d drag myself out ofbed, throw on some sweatpants then feedand dress my baby.

Just before driving Melissa to daycare and burying my grief in my work foreight hours, I’d dab on some make¬up ina feeble attempt to cover the bags undermy eyes. Somehow, I had to find aswitch that got me through the day.

But by nighttime, after I’d tucked herinto the crib in a bedroom filled withrainbows and sunshine, I’d crawl nextdoor to my lifeless room and cling to thephone, call¬ing everyone I knew just tokeep from feeling so alone.

One long day evolved into two, thentwo into three, and slowly, through the

Page 43: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

haze, I recognized that even though mymarriage had died, I was still alive.Eventually, I propelled myself out thedoor and joined a divorce sup¬portgroup, a new-mother’s network, a localsocial club and, eventually, datingservices.

Meanwhile, Melissa grew from acrawler to a walker to a toddler to atalker. Despite knowing life with herpar¬ents as a series of good-byes andhellos, she was emerging as aprecocious, happy, well-adjusted littlegirl.

These traits may have been plantedin her genes, or they may have derivedfrom the one-on-one attention shereceived from each parent.

Page 44: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

From early on, my daughter had anextensive vocabu¬lary and uncannyperception. When she was twenty-twomonths old, she saw me and her fatherarguing and babbled, with fingerpointing: “Don’t be so angry so much, behappy.” At two, she heard me complainabout something and told me “not toworry.”

Yet I did. I worried about competingfor her affections with the woman in herfather’s life. I worried about whether Icould ever provide us with a loving manand stepfather so she could learn aboutlove and commit¬ment differently thanher father and I had taught her. I worriedshe’d forever be an only child, or,worse, that one day she’d have step- or,

Page 45: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

horrors, half-siblings who would be thechildren of the woman my husband hadturned to when he left me.

Could I stand the emotional pain?Could I nurture my daughter in a healthyway that would teach her that not allrelationships end in suffering? Could Iback off enough to permit her acceptanceof her father’s new life, when it tore meapart?

I tried. I met new people who mademy life fuller. I rebuilt my interest in mypublic-relations business and startedmaking and selling jewelry as both ameans to keep busy and a way to recovermy self-esteem. I learned to enjoy mydays off and took time with my daughter.

With my head clearer and my body

Page 46: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

thinner from my workouts, I begandating.

After my first luscious kiss, I felt I’dexpe¬rienced life after death!

Today, eight years after my ex-husband left, I’m working hard toprovide Melissa with a life shedeserves. I help her tackle her personalgoals, like writing in cursive, readingbooks and learning to ski, and we talkabout things that matter to her, likefriendships, art and animals. My heartswells with pride whenever I meet withone of her teachers, because theirreports consistently paint a picture of awell-liked child demonstrating healthyself-esteem, intelligence and creativity.Just last week her third-grade teacher

Page 47: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

described Melissa as a child who isalways so pleasant, she would “makelemonade if life handed her lemons.”Well, life did, and she did!

As for myself, I’m doing well andhave remarried. I chose a man whodidn’t make my heart throb at first, butwho provided me with the stability Idesperately desired. In time, the respect,devotion, love and attraction that hasgrown between us is far more solid thanlove sparked mainly by lust! I’m gratefulnot only for my new union, but for mydaughter’s delight over having a lovingstep¬father and an older step-sisterwhom she adores.

Nonetheless, divorce is always withus. Several times each week Melissa

Page 48: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

goes off to her father’s house where helives with his new wife fortunately notthe woman he left me for. Shortly afterhe “dumped” her a few years ago, Ipanicked over whom he would choosenext to be in my daughter’s life; so Iintroduced him to a woman I hardlyknew but liked, and she is now his wife!When Melissa spends time with them, Iconsciously remind myself I’m onlytemporarily “losing” her, that she’ll beback, that it’s quite different from losinga husband and a marriage for¬ever.More important, I’ve learned from mydaughter that these are my concerns, andshe is still doing fine.

Two years ago at age six, when anaudiotape of The Little Mermaid ended,

Page 49: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Melissa applauded Ariel and PrinceEric’s wedding. But one second later,she removed her head¬phones andbanged them against our coffee table.

“Please don’t do that,” I calmly butfirmly said. “Do you think you struck thetable because you were feeling angrythat Ariel and Prince Eric are married,yet your parents aren’t any more?” Iasked, as though straight from theparenting manual on drawing out achild’s feelings.

“No, Mommy,” she promptly andassertively replied, looking at me asthough I’d just called an apple anorange. “These headphones have beenhurting my ears. Sorry.” She then calmlycontinued with her next activity.

Page 50: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

That day I finally learned my lesson:“Lighten up, Mom! There’s life afterdivorce!” There are many wondrousnew things in this little girl’s world andin mine. She’ll be okay. We’ll all beokay. Don’t worry so much; be happy.

- Mindy Pollack-FusiJack Canfield & Mark Victor

HansenMột ngày mới trong cuộc đời

DorothyTTO - Trong khi người phụ nữ vẫn

đang đều đều nói chuyện, tôi đưa mắtnhìn quanh căn phòng chứ chẳng để ýlắm đến những gì bà ta đang nói. Bà ấyđang kể về Dorothy, đứa con gái támtuổi bị chậm phát triển trí tuệ.Dorothy là đứa giữa trong năm đứa

Page 51: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

con của bà.“Con bé chẳng nói được từ nào”,

người mẹ cứ lặp đi lặp lại. “Các bác sĩbảo rằng không có chút hy vọng gì cả.Chúng tôi đã mang con bé đến Bostonnăm ngoái và...”

Tôi đang tập trung quan sát các bứcrèm bằng vải gấm hoa màu xanh lục checác khung cửa sổ cao hướng ra đại lộPark. Căn phòng đẹp làm sao! Nào lànhững ngọn đèn chùm bằng pha lê sánglấp lánh, nào là cây đàn dương cầm thậtto, và khắp phòng còn có rất nhiều hoatươi. Bà mẹ này là một phụ nữ thật đángmến, một ca sĩ thính phòng mà tôi đã biếtdanh trước khi nhận được lá thư bà đãgởi để đề nghị giúp đỡ cho Dorothy.

Vâng, người phụ nữ ấy quả thật rất

Page 52: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tuyệt vời, nhất là tình cảm mà bà dànhcho cô con gái nhỏ của mình – một bệnhnhân mà tất cả các chuyên gia đều chorằng không thể chữa khỏi. Vì thế tình yêuthương là thứ bà cần phải dồn cả cho côbé. Vừa giả vờ chăm chú lắng nghe, tôivừa để ý đến những kết quả của bài kiểmtra phản xạ và điện não đồ của con bé.Qua những năm tháng tiếp xúc với nhiềuđứa trẻ bị chậm phát triển trí tuệ, tôikhám phá ra rằng mình không được quantâm nhiều đến những thiếu sót của cácbé, mà chỉ nên quan tâm đến những khảnăng tiềm ẩn bên trong những đứa trẻnày.

Tôi chắc rằng mỗi đứa trẻ ấy đều cónhững năng lực tiềm tàng của mình. Vàtôi cũng tin rằng luôn có một điều gì đó

Page 53: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

rất thiêng liêng ngự trị trong cuộc sốngcủa mỗi chúng ta, và nhiệm vụ của nhữngngười làm thầy là khơi dậy những tiềmnăng ấy.

Dorothy và tôi gặp nhau vào cuốituần sau đó. Trong lòng tôi lập tức nảysinh một tình cảm yêu mến ngay từ lầngặp đầu tiên ấy. Với dáng vẻ xinh đẹp,mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh biếcthế kia hẳn cô bé phải là người rất dễthương. Dẫu vậy, Dorothy lại nhìn tôivới ánh mắt rất khó hiểu.

“Ơn Chúa, hôm nay là một trong sốrất ít ngày con bé chịu ngồi yên”, ngườimẹ nói. “Vào những lúc con bé bị kíchđộng, không gì có thể kiểm soát đượcnó”. Tâm trí tôi nghĩ ngay đến nhữngngày ấy, và tôi, nói thật ra, lại thích

Page 54: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

những ngày như vậy. Những ngày ấy sẽcho tôi biết rằng có một con người đangbị giam giữ, nhưng đó cũng là một conngười đang vùng vẫy đòi quyền đượcngười khác thông hiểu và thừa nhận. Tôinói với mẹ cô bé rằng tôi sẽ cố thử làmtrong một tháng xem sao.

Khởi đầu bao giờ cũng có một chútkhó khăn. Buổi chiều, tôi dẫn Dorothyđến tham gia một lớp học đặc biệt dànhcho trẻ chậm phát triển. Cô bé chỉ ngồiyên trên ghế, nhìn thẳng về phía trướcquan sát, tuyệt nhiên không tỏ ra có ýđịnh tham gia bất cứ một hoạt động nàocả.

“Chẳng thể nào chạm được vào conbé”, cô giáo của bé nói với tôi. “Chẳnghiểu sao gia đình vẫn cứ muốn đưa nó

Page 55: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đến đây.”Tôi đưa mắt nhìn những đứa trẻ khác

trong phòng, tất cả đều đang say mê thựchiện những bài tập vận động một cách rấtmáy móc, và tôi ngầm đồng ý với nhữngphản ứng của Dorothy. Có gì khó khăn đểlắp một mảnh gỗ vuông vào một cái lỗcũng hình vuông nốt kia chứ? Thế rồi vớisự đồng ý của bố mẹ cô bé, tôi khôngđưa Dorothy đến lớp học đó nữa.

Tôi nhận thấy rằng dường như nhữngvấn đề Dorothy gặp phải đều không đượcmọi người xung quanh cô bé mong đợi.Còn nhớ một buổi sáng nọ, khi tôi vàngười bảo mẫu đưa tất cả năm anh emDorothy đi ăn ở một nhà hàng nhỏ trongthị trấn. Trong khi bốn đứa trẻ kia nhanhchóng ăn hết phần thức ăn của mình thì

Page 56: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

cô bé Dorothy cứ ngồi ngẩn ra để nhìnmọi thứ xung quanh và chẳng mảy mayđụng đến phần ăn của mình.

“Phải có người đút con bé mới chịuăn!”, cô bảo mẫu sốt ruột hét lên.

“Cô bé có thể tự ăn được”, tôi nói.“Nhưng tôi cho rằng có thể cô bé đangquá hào hứng với những gì diễn ra xungquanh thôi.”

“Hào hứng à?”, cô bảo mẫu khịt mũicó vẻ mỉa mai. “Nó chẳng biết chuyện gìđang xảy ra đâu. Thật là phát ngượng khinó ngồi ở đây. Nó chỉ khiến anh chị emnó thêm bực bội thôi.”

Không đúng! Các anh chị em củaDorothy, nhất là cô chị Martha, có vẻ rấtthích được ở bên cạnh cô bé. Nhưng khổnỗi Martha cũng nhiễm phải thói quen

Page 57: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

của cô bảo mẫu, tức là chỉ nói với nhauvề cô bé (“Hôm nay trông Dorothy xinhquá” hay “Mình phải chải tóc lại choDorothy chứ?”) chứ không phải trực tiếpnói chuyện với cô bé. Điều này cũng dễhiểu, vì cô bé chẳng nói được, cũngchẳng hiểu gì nhiều về mọi người xungquanh.

Tôi đã hiểu ra được vấn đề. Tôi cảmnhận được điều đó mỗi khi cùng Dorothyđi dạo ở công viên Trung Tâm. Còn nhớlúc ấy là vào tháng mười, trời cuối thunắng ấm, và tôi cùng Dorothy đã cùngnhau tản bộ hàng giờ liền. Khi cảm thấybầu không khí im lặng đang nuốt dần haichúng tôi, tôi khẽ cất tiếng hát.

Tôi bắt đầu bằng bài thánh ca mà tôiđã thuộc từ thuở ấu thơ khi còn sống ở

Page 58: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Anh. Dorothy có vẻ như rất thích bài hátấy. Vì chân cô bé nhún nhảy theo điệunhạc và cái đầu thì lắc lư nhịp nhàngtheo bài hát.

Chúng tôi cũng mang theo giấy và bútchì mỗi khi vào công viên chơi. Tôi từngrất thích thú với một số bức vẽ trongphòng của Dorothy, đó là những mẫu vẽcác đường gợn sóng dập dềnh, được vẽđi vẽ lại nhiều lần. Tôi không chắc lắmvề ý nghĩa của những bức tranh đó,nhưng chắc chắn chúng không phải lànhững bức vẽ nguệch ngoạc như lời côbảo mẫu nóng nảy kia vẫn thường nói.

Chúng tôi ngồi trên ghế đá công viênvẽ. Tôi vẽ cây cối, những con ngườiđang tản bộ trong công viên và cả nhữngchiếc chuồng bồ câu xa xa nơi cuối công

Page 59: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

viên kia, còn Dorothy vẽ những chú chimbồ câu hiền lành. Quả thật, đây là lần đầutiên tôi thấy những chú chim bồ câu nhưvậy. Có thể những nét thảo ban đầukhông giống lắm so với những chú chimbồ câu mà nhiều người vẫn vẽ, nhưngđiều quan trọng là bức tranh rất có hồn,đó chắc chắn là những chú chim bồ câuhiền lành, dễ thương. Rồi tay cô bé thoănthoắt đến nỗi mắt tôi không theo kịp: nàolà đôi cánh đang tung bay, cái cổ gậtgưỡng và cả dáng đi oai vệ.

Thu vàng thấm thoát trôi qua. Rồimột buổi sớm mai khi cơn mưa trútxuống bên khung cửa sổ và từng cơn giókhua những cánh cửa chạm lạch cạch vàonhau, Dorothy ngồi cạnh tôi, bên chiếcđàn dương cầm, còn tôi thì hát những bài

Page 60: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

hát tôi đã hát cho bé nghe trong nhữngchiều dạo bước ở công viên. Tôi bắt đầuvới một ca khúc của Fenwicke Holme,bài “Bài ca của sự im lặng”

Khi tôi hát được nửa ca khúc thì điềukỳ diệu xảy ra. Lúc đầu tôi chỉ hát mộtmình, rồi Dorothy hát theo tôi, từng từmột, đúng tông, đúng điệu. Quá đỗi bấtngờ, tay tôi cứ say sưa nhảy múa trênphím đàn mà không hề muốn dừng lại vàmong sao điều kỳ diệu ấy đừng tan biếnđi. Quả thật là một ký ức tuyệt vời. Tuyệtdiệu biết bao khi cô bé có thể thuộc lờicủa từng bài hát, năng lực ấy vượt trộihẳn so với bất kỳ một đứa trẻ tám tuổibình thường nào.

Tôi chợt nghe tiếng ai đó đang thổnthức. Tôi quay lại và thấy mẹ Dorothy

Page 61: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đứng ngay ngoài cửa, nước mắt bà giàngiụa chảy dài trên má, chẳng thể làm gìhơn ngoài việc dang rộng vòng tay ômlấy cô con gái bé bỏng của mình.

Từ lúc đó, cuộc sống trở nên kháchẳn với Dorothy. Ban đầu là hát nhữngkhúc ca, rồi chẳng bao lâu sau, cô bé đãcó thể nói được mặc dù những lời nói ấyvẫn lúc nào cũng phải mở đầu bằng âmnhạc. Hai cô trò chúng tôi bắt đầu sángtác nhạc về tất cả mọi thứ quanh mình.

“Nước này, và khăn mặt nữa, nhìnxem, tôi muốn gì nào? Đầu gối mà lắmbẩn cũng sẽ được rửa sạch ngay thôi ấymà.” . “Trong vũ trụ, ta có thể nhìn ngắmcác vì sao; kia là sao Kim, và đây saoHỏa.”

Nhiều đổi thay khác cũng đã diễn ra

Page 62: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

với Dorothy. Tình trạng căng thẳng vànhững nỗi thất vọng thường ngày của côbé biến mất, nét “dài dại” trong conngười bé cũng không còn. Còn cô bảomẫu vì không thể thích nghi với nhữngthay đổi ấy cũng đã xin nghỉ việc để tìmmột công việc khác.

Tôi chỉ kéo dài thời gian ở cùngDorothy thêm một tháng nữa cho đến khicô bé học xong bảng chữ cái. Thời điểmtôi rời nhà Dorothy cũng là lúc cô bé đãtrở lại trạng thái bình thường, có khảnăng tự lập như bao đứa trẻ mười ba tuổikhác.

Bình thường ư? Sẽ không phải là nhưvậy nếu chữ “bình thường” ở đây đượchiểu theo nghĩa là “trung bình”. Tất cảchúng ta đều có những điểm mạnh và

Page 63: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

những điểm yếu riêng, và ở Dorothy, mọithứ đều “quá mức”. Sự “quá mức” ở đâycũng chính là những suy nghĩ, diễn đạtmà chúng ta chẳng bao giờ hiểu được.

Chẳng hạn như bức tranh Dorothytừng vẽ đi vẽ lại nhiều gợn sóng dậpdềnh, khi đã có đủ vốn từ cô bé đã nóivới tôi: “Đó là gió đấy”.

Dorothy - đôi mắt em có thể nhìnthấy được những vật thiêng liêng sâuthẳm trong thâm tâm, đôi tai em có thểnghe được cả tiếng nói của tĩnh vật, thếgiới của em đã rung lên theo điệu nhạc.À, nếu Thượng đế có bỏ sót một chi tiếtnào đó trong con người em, Người cũngchỉ có thể lấp đầy nó bằng chính tâm hồncủa Người thôi!.

- Frances E. Leslie

Page 64: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Những tâm hồn luôn tràn đầy lòng tốtvà sự cảm thông sẽ luôn được vui vẻ.

- Parke GodwinJack Canfield & Mark Victor

Hansen____________________A new day for DorothyAs the lady talked in monotony, I

tried to look around the beauti¬ful roomaround us instead of on her words. Forshe was telling me about Dorothy, hereight-year-old daughter, the middle oneof her five children, a mentally retardedchild.

“She’s never spoken a single word,”the mother repeated. “The doctors sayit’s hopeless. We took her up to Bostonlast year and....”

Page 65: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

I fixed my thoughts on the greendamask draperies framing tall windowsthat looked out on Park Avenue. Howhandsome the whole room was, with itscrystal chandeliers, its concert-grandpiano, its fresh flowers everywhere.What a lovely woman the mother was,an opera singer whose name I hadknown even before her letter cameasking me if I would consider a job withDorothy.

Yes, a lovely woman and especiallyher love for this little girl whom all theexperts said should be put away. So, thelove was the thing to concentrate on.And so while pretending to listen, Iclosed my ears to the results of reflextests and encephalograms. In my years of

Page 66: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

working with retarded children I haddiscovered that my attention must not goto the lacks but to the special strengths ofsuch children.

There was strength in each one ofthem, I was sure. I believe that a little ofGod lives in every one of us, and that tobring it out is the only job of any teacher.

Dorothy and I met the next weekend.With me it was love at first sight: thisbeautiful, blonde, blue-eyed child surelya very lovely person lived in such aform. Nevertheless, Dorothy only staredat me with inscrutable eyes.

“It’s one of her quiet days, thankheaven,” her mother said. “On her wildones, there’s no controlling her.” Mymind considered those wild days. I liked

Page 67: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

the sound of them. They told me therewas a person here trapped in prison butan individual struggling to be seen andrecognized. I told her mother I would trythe job for a month.

It was a hard one from the beginning.In the afternoons I would take Dorothy toa special class for retarded chil¬dren.She just sat in a chair, staring straightahead, mak¬ing no effort to join in theactivities.

“She’s unreachable,” her teachertold me. “I don’t know why they keepsending her.”

I gazed around the room at the otherchildren, all engrossed in simplemechanical tasks, and I silently

agreed with Dorothy. What was

Page 68: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

challenging’about fitting a square peginto a square hole? Hence, with herparents’ per¬mission we stopped goingthere.

Dorothy’s problem, it seemed to me,was the nonexpectation of everyonearound her. I remember breakfast onemorning when the other four childrenand their nurse had come into town. Theothers quickly fin¬ished their cereal butDorothy, dazzled by the activity aroundher, hadn’t touched hers.

“Just spoon it into her!” the nursecried impatiently.

“She can eat by herself,” I said. “Iguess she’s just too interested in what’sgoing on.”

“Interested?” Nurse gave a snort of

Page 69: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

contempt. “She doesn’t have any moreidea what’s happening than that canary.It’s a shame she’s allowed at the table.She just upsets the other children.”

It wasn’t true. Dorothy’s brothersand sisters espe¬cially her older sisterMartha seemed genuinely happy to bewith her. But even Martha had fallen intoNurse’s habit of talking about her(“Dorothy looks nice today.” “Dorothy’shair needs combing. Shall I do it?”)rather than to her. It was so easy toassume that because she had no wordsshe had no understanding either.

I understood the problem. I felt itmost during our daily walk in CentralPark. It was October, warm sunnysummer, and Dorothy and I spent hours

Page 70: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

just walking. When the silencethreatened to absorb us both, I sang.

I started with the hymns Iremembered from my own childhoodback in England. Dorothy seemed to likethe songs, for her feet marched in time tothe music and her head noddedrhythmically.

We also brought sketch pads andcrayons to the park. I was fascinated bysome drawings I had found in Dorothy’sroom, a pattern of graceful waving lines,drawn over and over again. What itmeant I had no idea, but it certainlywasn’t “scribble” as Nurse impatientlycalled it.

And so we would sit on a park benchand sketch. I drew trees and strolling

Page 71: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

people and the loft skyline beyond thepark, and Dorothy drew good-naturedpigeons. I saw the very first time whatthey were, not perhaps the outside ofpigeons like other people draw, but thesouls of the birds instead, the veryway itfeels to be lovely and good-naturedpigeons. Faster than my eyes couldfollow, her hand moved: the wings inflight, the thrust for the neck, the self-important walk.

The golden autumn passed tooswiftly. Then a day dawned when therain streamed down the windows andwind rattled the doors, Dorothy sat onthe piano bench beside me as I sang thesongs I had sung in the park. I started offwith one of Fenwicke Holme’s “Songs

Page 72: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

of the Silence.”Halfway through this joyous song the

miracle hap¬pened. One moment I wassinging alone, the next Dorothy wassinging with me, word for word inperfect tune. Electrified, I played on andon without a break, praying that the spellwould not be broken. What a mem¬ory!How marvelously her mind had retainedthe words of song after song far betterthan an average eight-year-old!

I heard someone sob. I turned andsaw Dorothy’s mother in the doorway,tears streaming down her cheeks, unableto do anything but hold out her arms toher child.

From that moment on, life wasdifferent for Dorothy. From singing, it

Page 73: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

was not far to speaking, although wordswith music always came first. We madeup songs for everything.

“Water, a washcloth, see what Imean? Knees that are dirty will soon beclean!” “At the planetarium I can watchthe stars; There is Venus, here is Mars.”

Other changes took place in Dorothy.Her tensions disappeared along with thefrustrations of a spirit; so did herwildness. The nurse never adjusted tothe difference in her and took anotherjob.

I lengthened my stay: just anothermonth until she learned the alphabet.When I left, Dorothy was a poised, self-sufficient thirteen-year-old.

Normal? Not if normal means

Page 74: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

“average.” All of us have strong pointsand weak points, and in Dorothy

every¬thing is extreme. But thismeans extremes of knowing andexpressing that most of us never reach.

Those wavy lines, for instance, theones she drew again and again, when shehad enough words she told me, “That’swhat the wind looks like.”

Dorothy, your eyes see deep down,spiritual things. Your ears hear silentthings, your world is set to music. Oh, ifGod left something out of you, it wasonly to fill it with himself.

- Frances E. LeslieThe souls that perpetually overflow

with kindness and sympathy will alwaysbe cheerful.

Page 75: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

- Parke GodwinJack Canfield & Mark Victor

HansenCội rễ của sự trưởng thànhTTO - Hồi còn nhỏ tôi có một

người hàng xóm mà mọi người vẫn gọilà bác sĩ Gibbs. Ông không giống nhưbất kì bác sĩ nào tôi từng biết. Mỗi lầngặp ông, tôi đều thấy ông mặc bộ quầnáo rộng thùng thình được may bằngvải bông chéo, đầu đội chiếc mũ rơmlụp xụp có máng chiếc kính mát bằngnhựa màu xanh lục ở vành trước.

Ông luôn miệng cười, nụ cười ấy rấtxứng với cái nón ông vẫn thường đội, cũkỹ, nhàu nát và sờn rách. Ông chẳng baogiờ la mắng khi thấy bọn trẻ chúng tôivui đùa trong sân vườn nhà ông. Nhắc

Page 76: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đến ông, tôi chỉ nhớ đấy là một người rấttử tế chứ chẳng nhớ lắm đến những chitiết vụn vặt khác.

Khi không còn làm việc nữa, ông bắtđầu quan tâm nhiều hơn đến việc trồngcây. Nhà ông tọa lạc trên một cánh đồngrộng mười mẫu, và mục tiêu của đời ônglà biến nó thành một khu rừng.

Vị bác sĩ hiền lành ấy có những lýthuyết trồng cây thật thú vị. Ông đã từngtham gia vào một trường đào tạo về nghệthuật trồng cây với phương châm “khôngkhổ luyện, không thành quả” mà. Khôngbao giờ ông tưới nước cho những câymới sinh trưởng, ngược hẳn với sự hiểubiết thông thường. Một lần tôi thắc mắchỏi ông vì sao như vậy, ông giải thíchrằng tưới nước như thế sẽ làm chúng sinh

Page 77: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

ra hư hỏng, và thế hệ cây kế tiếp sẽ ngàymột yếu đi. Vì thế cần phải tập cho chúngđối mặt với khắc nghiệt. Cây nào khôngchịu nổi sẽ bị nhổ bỏ ngay từ đầu.

Rồi ông giải thích rằng tưới nướccho cây cũng sẽ khiến rễ của nó mọcngày càng nông trên mặt đất, và rằngnhững cây bị khô hạn thì sẽ phải tự bénrễ sâu mà tìm nguồn nước. Tôi hiểu ýông muốn nói rằng rễ cây bám sâu vàomặt đất thì cây sẽ vững chắc và dễ thíchnghi.

Thảo nào, chẳng bao giờ tôi thấy ôngtưới cây cả. Ông trồng một cây sồi, mỗisáng thay vì tưới nước, ông lấy tờ báocuộn tròn lại và đập vào nó: Bốp! Bốp!Bốp! Tôi hỏi ông tại sao thì ông trả lời:Để nó chú ý.

Page 78: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Bác sĩ Gibbs từ giã cõi đời chỉ vàinăm sau khi tôi rời gia đình mình để đilàm ăn xa. Giờ đây, mỗi khi đi ngang nhàông, tôi vẫn ngắm nhìn những hàng câymà tôi từng thấy ông trồng 25 năm vềtrước. Những thân cây ngày ấy nay đãlớn mạnh và tràn trề sức sống. Nhưnhững thanh niên cường tráng, mỗi sángthức dậy, chúng tự hào ưỡn ngực và uốngnhững tách cà phê đen đắng nghét.

Mấy năm sau tôi cũng tự trồng lấycho mình vài cây xanh. Mỗi khi vào mùahè cháy nắng, tôi xách nước, tưới và cầunguyện cho chúng. Chúng cao gần chínmét sau hai năm, nhưng là những thân câyluôn dựa dẫm vào bàn tay người chămbẵm. Chỉ cần một ngọn gió lạnh lướt qua,chúng đã run rẩy và đánh cành lập cập -

Page 79: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

trông chẳng khác gì những kẻ yếu đuối!Những cây trồng của bác sĩ Gibbs rất

ngộ nghĩnh và thú vị. Nghịch cảnh và sựtúng thiếu lại khiến nó phát triển mạnhmẽ và tự lập, những điều mà sự thuận lợivà dễ dàng có thể chẳng bao giờ đem lạicho chúng.

Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi vẫnthường ghé phòng hai đứa con trai vàngắm nhìn chúng ngủ ngon lành. Nhìnthân thể nhỏ bé đang phập phồng nhịpthở của cuộc sống, tôi luôn cầu nguyệncho chúng có cuộc sống dễ chịu: “XinChúa đừng để bọn trẻ gặp gian khổ”.Nhưng gần đây, tôi chợt nghĩ đã đến lúccần phải thay đổi lời nguyện cầu ấy.

Phải thay đổi vì chúng ta không thểtránh khỏi những cơn gió lạnh thấm vào

Page 80: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tận tâm can. Tôi biết chắc các con mìnhrồi sẽ phải đương đầu với gian lao, thửthách, vì vậy lời cầu nguyện trước kiacủa tôi sao ngây thơ quá đỗi. Đâu đótrong cuộc đời vẫn luôn có những ngọngió rét buốt thổi qua.

Vì vậy tôi sẽ thay đổi lời cầu nguyệncủa mình. Dù muốn hay không, cuộc đờibao giờ cũng lắm chông gai. Tôi cầumong cho “gốc rễ” của con mình sẽ bénthật sâu, để chúng có thể hút được sứcmạnh từ những suối nguồn còn tiềm ẩnnơi Thượng đế vĩnh hằng.

Chúng ta đã nhiều lần cầu xin sự anlành, nhưng rất hiếm khi những ước muốnấy được thỏa nguyện. Điều chúng ta cầnlà cầu sao cho gốc rễ của ta ăn sâu vàonguồn sống vĩnh hằng đó, để khi mưa

Page 81: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

giông, bão tố, chúng ta sẽ không bao giờgục ngã.

- Philip GulleySức mạnh của chúng ta bắt nguồn từ

trong chính sự yếu đuối của mình.- Ralph Wildo EmersonJack Canfield & Mark Victor

Hansen____________________Growing rootsWhen I was growing up, I had an old

neighbor named Dr. Gibbs. He didn’tlook like any doctor I’d ever known.Every time I saw him, he wore denimoveralls and a straw hat, the front brimof which was green sunglass plastic. Hesmiled a lot, a smile that matched his hatold and crinkly and well worn. He never

Page 82: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

yelled at us for playing in his yard. Iremember him as someone who was alot nicer than circumstances warranted.

When Dr. Gibbs wasn’t saving lives,he was planting trees. His house sat onten acres, and his life’s goal was tomake it a forest.

The good doctor had someinteresting theories concern¬ing planthusbandry. He came from the “no pain,no gain” school of horticulture. He neverwatered his new trees, which flew in theface of

conventional wisdom. Once I askedwhy. He said that watering plantsspoiled them, and that if you water them,each successive tree generation willgrow weaker and weaker. So you have

Page 83: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

to make things rough for them and weedout the weenie trees early on.

He talked about how watering treesmade for shallow roots, and how treesthat weren’t watered had to grow deeproots in search of moisture. I took him tomean that deep roots were strong andadaptable.

So he never watered his trees. He’dplant an oak and, instead of watering itevery morning, he’d beat it with arolled-up newspaper. Smack! Slap!Pow! I asked him why he did that, and hesaid it was to get the tree’s attention.

Dr. Gibbs went to glory a couple ofyears after I left home. Every now andagain, I walk by his house and look atthe trees that I’d watched him plant some

Page 84: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

twenty-five years ago. They’re granitestrong now. Big and robust. Those treeswake up in the morning and beat theirchests and drink their coffee black.

I planted a couple of trees a fewyears back. Carried water to them for asolid summer. Sprayed them. Prayedover them. The whole nine yards. Twoyears of

coddling has resulted in trees thatexpect to be waited on hand and foot.Whenever a cold wind blows in, theytremble and chatter their branches. Sissytrees.

Funny thing about those trees of Dr.Gibbs’s. Adversity and deprivationseemed to benefit them in ways comfortand ease never could.

Page 85: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Every night before I go to bed, Icheck on my two Sons. I stand over themand watch their little bodies, the risingand falling of life within. I often pray forthem. Mostly I pray that their lives willbe easy. “Lord, spare them fromhardship.” But lately I’ve been thinkingthat it’s time to change my prayer.

This change has to do with theinevitability of cold winds that hit us atthe core. I know my children are going toencounter hardship, and my praying theywon’t is naive. There’s always a coldwind blowing somewhere.

So I’m changing my eventide prayer.Because life is tough, whether we wantit to be or not. Instead, I’m going to praythat my sons’ roots grow deep, so they

Page 86: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

can draw strength from the hiddensources of the eternal God.

Too many times we pray for ease,but that’s a prayer seldom met. What weneed to do is pray for roots that reachdeep into the Eternal, so when the rainsfall and the winds blow, we won’t beswept asunder.

- Philip GulleyOur strength grows out of our

weakness.- Ralph Wildo EmersonJack Canfield & Mark Victor

HansenNhững chiến binh tí honTTO - Tôi dự định chuyển đội quân

nhỏ của mình đến một nơi tốt hơntuyến lửa này. Là một người mẹ đơn

Page 87: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

thân 27 tuổi, một nách bốn đứa conthơ, tôi quen với ý nghĩ rằng tôi đíchthị là một nhà lãnh đạo can trườngchăn dắt lũ con của mình. Thật ra thìđời sống của chúng tôi có khác gì đangtrong một trại huấn luyện tân binhquân dịch đầy khắc nghiệt đâu?

Cả năm mẹ con chúng tôi phải chenchúc trong một nơi kín bít bùng – mộtcăn hộ có hai phòng ngủ ở bang NewJersey – sống đời sống với những quyđịnh nghiêm ngặt tự đặt ra.

Tôi đã không thể lo đủ cho các conmình ngay cả những nhu cầu thiết yếuhàng ngày - chứ đừng nói gì đến nhữngthứ xa xỉ - như những bậc cha mẹ khác,và ngoài mẹ tôi ra, không ai khác tronggia đình tôi chịu ngó ngàng, quan tâm đến

Page 88: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

cuộc sống của lũ trẻ con tôi cả.Tất cả đều khiến tôi bất đắc dĩ phải

nhận lãnh vai trò của người tổng chỉ huyđội quân của mình. Nhiều đêm, tôi thaothức trên giường hoạch định những chiếnlược làm sao để cuộc sống của các contôi đầy đủ hơn. Dù chúng chưa bao giờphàn nàn về sự thiếu thốn và dường nhưrất yên tâm sống dưới sự đùm bọc yêuthương của tôi nhưng tâm trí tôi vẫn cứluôn thôi thúc phải tìm mọi cách để cảithiện cuộc sống đạm bạc của chúng. Chonên khi tìm thấy căn hộ có năm phòngngủ trong một ngôi nhà ba tầng -tầng haivà tầng ba chúng tôi được toàn quyền sửdụng – tôi đã chớp ngay cơ hội này. Ít ra,chúng tôi cũng có thể nới rộng nó rathêm. Ngôi nhà này thậm chí có cả một

Page 89: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

sân sau khá rộng rãi.Bà chủ nhà hứa sẽ sửa sang lại mọi

thứ trong vòng một tháng. Tôi đồng ý vềviệc sửa chữa và trả ngay bằng tiền mặtcho bà số tiền thuê của tháng đầu tiên vàluôn cả tiền bảo vệ an ninh, rồi vội vã ravề báo cho “lính” của tôi biết rằng chúngtôi sắp chuyển chỗ ở. Lũ nhóc rất phấnkhởi. Đêm đó tất cả chúng tôi nằm cocụm trên giường, tính toán những điềuphải làm cho tổ ấm mới.

Sáng hôm sau, tôi thông báo chongười chủ nhà nơi chúng tôi đang ở rồibắt đầu gói ghém đồ đạc. Chúng tôi chấtnhững thùng đồ một cách chính xác giốngnhư một cái máy đã được vô dầu mỡtrơn tru. Nhìn đội quân của tôi làm việc,lòng tôi cũng thấy ấm áp.

Page 90: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Và rồi tôi nhanh chóng nhận ra sailầm chết người của mình. Tôi đã khôngcó chìa khóa của căn nhà này. Rồi hếtngày này qua ngày khác, với những cúđiện thoại không người trả lời và nhữnglần kiếm cách đột nhập vào căn nhà đềuthất bại, tôi bắt đầu phát hoảng. Tôi dòhỏi mọi người xung quanh đồng thời gọiđiện thoại cho công ty địa ốc hỏi thămtình hình. Họ cho biết là ngôi nhà này đãcó người khác thuê. Tôi đã bị lừa.

Lòng nặng trĩu, tôi đưa mắt nhìnnhững khuôn mặt háo hức của các conmình và cố tìm lời để nói với chúng vềtin chẳng lành này. Chúng đón nhận mộtcách bình thản mặc dù bản thân tôi thìchỉ muốn khóc vì thất vọng.

Với tâm trạng não nề của kẻ bại trận,

Page 91: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tôi lại phải đối mặt với những khó khăncòn tồi tệ hơn nữa. Bao nhiêu tiền tôi cóđã dốc sạch cho nơi ở mới này rồi, cònđâu nữa để tính chuyện đi thuê nơi khác.Mẹ tôi rất muốn giúp đỡ, nhưng nơi cănhộ nhỏ bà đang thuê, người chủ nhàkhông cho phép trẻ con cùng ở. Tuyệtvọng, tôi quay sang nhờ một người bạngiúp đỡ. Chị ấy cũng là một “cựu chiếnbinh” như tôi: một mình nuôi năm đứacon và cũng đang vật lộn với cuộc sốngkhông khác gì tôi. Chị ấy cố gắng hết sứcđể chứng tỏ lòng hiếu khách. Nhưng chínđứa trẻ cùng sống trong bốn căn phòng.Bạn thử hình dung xem.

Sau ba tuần, tất cả đều không thể chịunổi. Chúng tôi phải ra đi. Chẳng còn sựlựa chọn nào khác và tôi cũng chẳng biết

Page 92: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

làm gì hơn. Chúng tôi phải cuốn gói thôi.Tôi gom hết đồ đạc, nhét những quần áoấm của mấy mẹ con vào cốp sau chiếc ôtô Escort màu vàng của mình và thôngbáo cho những chiến binh tí hon rằng giờđây chúng tôi không có nơi nào để trúchân ngoài chiếc xe hơi.

Hai con trai tôi, đứa lên 6 và đứa lên10, nhìn tôi và chăm chú lắng nghe.

“Tại sao chúng ta không ở nhà bà hởmẹ?”, đứa lớn nhất hỏi. Theo sau câu hỏiđó là một lô một lốc các đề nghị củanhững đứa khác về các nơi mà chúng tôicó thể ở. Với mỗi lời đề nghị, tôi đềuphải cho chúng biết sự thật khắc nghiệt.

“Mỗi người đều có cuộc sống riêng,các con ạ. Chúng ta phải tự giải quyếtviệc này. Chúng ta có thể làm được mà!”

Page 93: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Nhưng nếu như thái độ ra vẻ can đảmcủa tôi làm chúng yên tâm thì những lý lẽđó không thể lừa phỉnh được tôi. Tôi cầnphải có thêm sức mạnh. Mà tôi biết trôngcậy vào ai bây giờ?

Trời bắt đầu sụp tối, tôi tập hợpnhững chiến binh tí hon của tôi lại vàhành quân về phía chiếc xe của mình.Đám trẻ bình tĩnh và ngoan ngoãn vânglời, nhưng đầu óc tôi lại cứ tập trung vào“tình hình chiến sự ác liệt” trước mắt.Tôi có nên làm thế này với các con mìnhkhông? Mà thực ra tôi có thể làm gì khácđược bây giờ?

Thật bất ngờ, chính đội quân nhỏ củatôi đã mang cho tôi nguồn sức mạnh màtôi đang cần. Bốn tuần kế tiếp chúng tôiphải sống trong xe hơi, tắm rửa tại nhà

Page 94: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

mẹ tôi vào buổi sáng và ăn uống tạinhững quầy thức ăn nhanh, ấy thế mà bọntrẻ lại tỏ ra thích thú với lề thói kỳ quặcnày. Chúng không bỏ học ngày nào,không phàn nàn và cũng chẳng hạch hỏigì về quyết định của tôi. Chúng tin tưởnghoàn toàn vào sự khôn ngoan của ngườichỉ huy đến nỗi tôi bắt đầu thấy mình trởnên can đảm. Chúng tôi có thể vượt quamà! Mỗi đêm chúng tôi dừng xe tại mộtđiểm khác nhau, đó là những khu vực đènthắp sáng trưng cạnh các tòa nhà. Đêmxuống, trời trở lạnh, bọn trẻ rúc vào băngghế sau đã được hạ xuống để làmgiường, cùng nhau chia sẻ hơi ấm của cơthể mình và của những tấm chăn. Tôingồi ghế trước, vừa trông chúng vừachập chờn trong giấc ngủ để thỉnh thoảng

Page 95: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

dậy nổ máy xe để dùng bộ phận sưởicủa xe sưởi ấm cho tất cả chúng tôi.

Khi tôi kiếm đủ tiền để thuê một cănhộ thì không nơi nào chấp nhận bốn đứatrẻ, vì thế chúng tôi đăng ký ở trọ tạikhách sạn. Thật tuyệt vời chẳng khác gìmột kỳ nghỉ phép trong quân đội. Chúngtôi hồi hộp, mừng vui khi có hệ thốngsưởi, những chiếc giường và cảm giác antoàn. Chúng tôi lén đem khẩu phần ăncủa mình vào nấu nướng và học cáchchuẩn bị những bữa ăn ngon miệng bằngcái lò hai bếp. Chúng tôi làm lạnh nhữngmón bơ sữa bằng bồn tắm. (Bởi kháchsạn có rất nhiều đá.)

Cuối cùng, sau nhiều tháng, ngườichủ căn nhà hứa cho thuê trước đã gửimột lệnh phiếu trả lại tất cả số tiền của

Page 96: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tôi và hết lời xin lỗi. Tôi đã dùng số tiềnnày tìm thuê một căn hộ khác.

Chuyện đó xảy ra cách đây 13 năm.Giờ đây tôi đang chia sẻ quyền chỉ huyvới người chồng mới của tôi, và cùngnhau chăm sóc các con chúng tôi trongmột ngôi nhà rộng tuyệt vời. Mỗi sáng,khi tôi đi kiểm tra đội quân của mình -giờ đã rất cao lớn - tôi nhớ đến sự tuyệtvọng ngày nào, kẻ thù khủng khiếp màchúng tôi đã cùng nhau chiến đấu vàchiến thắng. Tôi cảm tạ Ơn Trên đã bancho tôi những chiến binh tí hon này: độiquân bé nhỏ lì lợm, dũng cảm - nhữngchiến binh chẳng bao giờ chùn bướctrong cuộc hành quân ghê gớm đó. Lòngcan đảm của chúng chính là chất liệu làmnên sự vĩ đại nhất của các anh hùng.

Page 97: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

- Rachel BerryMỗi người đều có thể trở nên vĩ

đại... chỉ cần trái tim bạn chan chứa lòngkhoan dung, và tâm hồn bạn luôn trànngập tình yêu thương.

- Martin Luther KingJack Canfield & Mark Victor

Hansen_____________________Small soldiersI intended to move my troops to a

better location, not into the line of fire.As a twenty-seven-year-old singlemother of four children, I tended to thinkof myself as a fearless leader of mybrood. And, in fact, our life oftenreflected the austere setting of bootcamp. The five of us were crammed into

Page 98: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

close quarters a two-bedroom apartmenti n New Jersey and we lived a life ofself-deprived discipline. I couldn’tafford any of the niceties and luxuriesother parents did, and aside from mymother, none of the rest of our familywas involved in the kids’ lives at all.

That left me as commander in chief.Many nights, I lay awake on my bed,planning strategies to get more things formy children. Though my children nevercomplained about what they lacked andseemed to bask in my love, I wascontinually on the alert for ways toimprove their simple lives. When Ifound a five-bedroom apartment in athree-story house the second and thirdstories belong¬ing completely to us I

Page 99: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

leapt at the opportunity. At last, wecould spread out. The home even had abig backyard.

The landlord promised to haveeverything fixed up for us in a month. Iagreed on the repairs, paid her in cashfor the first month’s rent and the same insecurity, and hur¬ried home to informmy troops we were moving out. Theywere excited, and we all camped on mybed that night, planning what we’d do tothe new home.

The next morning, I gave notice tomy current landlord and started packing.We loaded our boxes with thepreci¬sion of a well-oiled machine. Itwarmed my heart to see the troops inaction.

Page 100: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

And then I realized my strategicerror. I had no keys to the new house inhand, and when day after day of

unre¬turned phone calls and fruilesssearches produced no access to thehouse, I began to panic. I did someespionage work and called the utilitycompany. They told me some¬one elsehad just requested new service for thesame address. I’d been duped.

With a heavy heart, I looked at mychildren’s expectant faces and tried

to find the words to tell them the badnews. They took it staunchly, though Ifought back tears of disappointment.

Already feeling defeated, I facedeven worse obstacles. I couldn’t affordrent on a new place because I’d paid so

Page 101: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

much for the house. My mother wantedto help, but children were not allowed inher small apartment. Desperate, I askeda fellow veteran fighter to help: a singlemother of five who was struggling asmuch as I. She tried her best to behospitable, but nine kids in four rooms...Well, you get the picture.

After three weeks, we were allmutinous. We had to get out. I had nooptions left, no new orders to follow.We were on the run. I storedourfurniture, stuffed our winter clothesin the back of our yellow Escort, andinformed my small soldiers that we hadnowhere to camp for the pres¬ent timeexcept in our car.

My sons, six and ten, met my gaze

Page 102: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

and listened intently.“Why can’t we stay at Grandma’s?”

my oldest asked. That question wasfollowed by several suggestions ofothers we should be able to stay with. Ineach case, I had to tell them the harshtruth.

“People have their own lives,Honey. We have to handle this on ourown. We can do this.”

But if my bravado appeased them, itdidn’t fool me. I needed strength. Wherecould I get help?

Knowing it was time to turn in forthe night, I gathered up my troops, andwe marched to the car. The childrenwere calm and compliant, but mythoughts were engaged in fierce warfare.

Page 103: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Should I do this to them? What elsecould I do?

Unexpectedly, it was my own troopswho gave me the strength I needed. Aswe lived in our car for the next fourweeks, showering at my mother’s in themornings and eating at fast-food joints,the kids seemed to enjoy the odd routine.They never missed a day of school,never com¬plained and neverquestioned my judgment. They were socertain of their commander’s wisdomthat even I began to feel courageous. Wecould manage this! We parked in adifferent spot each night, well-lightedareas near apart¬ment buildings. Whenthe nights grew cold, the kids cuddled inthe back seat that folded down into a

Page 104: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bed, sharing body heat and blankets. I satin the front, keeping watch betweendozes and starting the motor every sooften to run the heat.

When I had earned enough to affordrent someplace, I couldn’t find any

apartments that would accept fourchil¬dren, so we checked into a

hotel. It was like being on a fantasticfurlough. We were thrilled, reveling inthe heat, the beds, the safety. Wesneaked in our rations to cook andlearned to prepare savory meals with atwo-burner hot plate. We cooled dairyitems in the bathtub. (Hotels have lots ofice.)

Finally, many months later, thelandlord of the promised house sent

Page 105: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

me a money order refunding all that wasdue me, with many apologies. I used themoney to find us an apartment.

That was thirteen years ago. I’msharing command now with a husband,and we keep our children in awonder¬fully large house. Everymorning, when I run the inspec¬tion onmy troops taller now, I think back on thehorrible enemy of desperation that wefought and defeated together. And then Ithank God for my small soldiers: acourageous, tough little crew who neverstumbled in their frightening march.Their bravery was the stuff of thegreatest of heroes.

- Rachel BerryEverybody can be great... You only

Page 106: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

need a heart full of grace. A soulgenerated by love.

- Martin Luther KingJack Canfield & Mark Victor

HansenVượt qua bức tường câm lặngTTO - Cuộc phiêu lưu của tôi bắt

đầu vào tháng 10 năm 1966 khi côNeff - bác sĩ trị liệu của tôi - dẫn tôivào căn phòng cũ kỹ không cửa sổ củacô ấy. Đó là một phụ nữ 30 tuổi, caokhoảng 1,5 mét, nhưng có khả năngkhiến những học viên khuyết tật đượccoi là “bất hợp tác” tại trường Dr. J.P. Lord phải run sợ. Là một trong sốđó, tôi sợ đến chết được mỗi khi côđến gặp tôi mà chẳng hề báo trước.

Tôi vốn được gán cho biệt danh là

Page 107: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

“thằng nhóc đáng ghét” bởi tôi thườngkhông thực hiện đúng yêu cầu của bác sĩtrị liệu. Tôi còn có vẻ như rất bất trị chỉvì tôi hoàn toàn không hợp tác với cácbác sĩ của mình, kết quả là sau nhiều nămáp dụng các phương pháp trị liệu, tôi vẫnchưa thể đi lại, nói chuyện hay cử độngtay chân.

Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao mình phảinỗ lực nhỉ? Cô Neff đã từng nói với chamẹ tôi rằng: “Chúng tôi luôn cố gắng làmtất cả những gì có thể, tất cả những gìchúng tôi đã áp dụng với những trườnghợp tương tự, và nếu vẫn không có kếtquả, chúng tôi sẽ tìm kiếm một phươngán mới”. Nhưng tất cả các phương pháp,từ cổ truyền đến tân tiến đều chẳng ănthua gì với tôi.

Page 108: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Hôm ấy, dù không phải giờ trị liệucủa mình, tôi vẫn bị đẩy vô văn phòngcủa cô Neff. Tôi sợ chết điếng và khôngkhỏi hoang mang. Mình lại làm gì saiđây? Họ đã bó tay với chứng bệnh củamình rồi chăng? Hay là mình sắp bị đuổikhỏi trường? Tôi cảm thấy vô cùng ngộtngạt.

Cô Neff đặt tôi ngồi trước bàn cô,còn cô ngồi phía sau bàn, trên một chiếcghế không tay vịn. Thay vì la mắng tôinhư tôi vẫn tiên đoán, cô cho tôi xem vàitấm hình được sao bằng máy rônêô, trênđó là hình của một vật gì đó từa tựa nhưcái súng cao su dáng lớn nhưng có vẻkém sắc sảo bị bào tròn ở phần đượcphân nhánh. Tôi thấy nó thật là lố bịch.Rồi cô cho tôi xem hình một đứa nhóc

Page 109: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đang đánh máy với dụng cụ kỳ cục đóđược gắn trên đầu.

Thì ra trong thời gian hội nghị giáoviên diễn ra năm đó, cô Neff cùng vớimột nhà trị liệu về ngôn từ, nhà trị liệuvề thể chất và cô Clanton - giáo viênmới của lớp tôi - đã tham dự thêm mộtcuộc họp nữa tại một ngôi trường đặcbiệt khác ở thành phố Iowa. Tại đây, họđã thấy một sinh viên dùng dụng cụ nàyđể ghi chép bài học.

“Đây là công cụ trị liệu ngôn từ”, côNeff nghiêm nghị nói, “chứ không phải làđồ chơi hay vũ khí. Chúng tôi nghĩ em cóthể sử dụng nó nếu em muốn nhưng sẽ rấtkhó khăn đấy. Nếu tôi thấy em dùng nóđể đâm thọc ai đó thì tôi sẽ tịch thu ngay,hiểu không?”.

Page 110: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Tôi khó nhọc gật đầu.Cô nói tiếp: “Tại cuộc họp phụ

huynh sắp tới, tôi sẽ hướng dẫn để mẹem về nhà tập thêm cho em những bài tậpluyện cơ cổ. Tôi khuyên em nên tập ởnhà vào mỗi sáng vì lúc đó em còn thấykhỏe. Sẽ mệt đấy, nhưng em có thể làmđược”.

Sau khi cô Neff thuyết giáo với tôixong là đến lượt cô Clanton. Khác vớinhững bác sĩ trị liệu khác, vị bác sĩ nàychưa từng chứng kiến nhiều thất bại củatôi nên cô chỉ nói một câu đơn giản: “Tôinghĩ em làm được mà, phải không?”.

Tôi khẽ gật đầu. Thế là cuộc hànhtrình thoát khỏi sự biệt giam của tôi bắtđầu. Mỗi sáng tôi đều thực hiện nhữngbài tập cơ cổ trước khi đến trường. Sau

Page 111: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

khi gia đình một người bạn làm giúp tôimột cái máy trị liệu, tôi đã sử dụng dụngcụ đó để lật những trang sách đóng gáylò xo, để chỉ vào hàng chữ trên tấm bảngngôn ngữ rất phức tạp do bác sĩ trị liệungôn từ đưa ra, và dĩ nhiên để tập cảnhững bài tập cổ “ngộ nghĩnh”. Thậtkhông thể mô tả cảm giác ngây ngất trướcnhững thành công đầu tiên trong đờimình. Cứ như một giấc mơ vậy! Trướckhi có dụng cụ trị liệu ấy, mọi biện phápcác bác sĩ thử cho tôi đều không hiệu quảvì tôi không hợp tác, nên đã phải bỏ cuộcvì tuyệt vọng. Nhưng giờ đây mọi sự đãkhác!

Tôi hoàn toàn tin vào cô ấy. Nếu côbảo rằng tôi có thể bay, thì tôi cũngchẳng ngần ngại gì mà không nhảy ra

Page 112: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

khỏi tòa nhà Empire State, đập mạnh đôitay khẳng khiu của mình cho đến khi nàorơi xuống vệ đường mới thôi. Cô ấy vừalà bạn mà cũng là một người thầy. Tôicòn nhớ cô đã cùng chơi bóng chày vớilớp tôi như thế nào để “đền bù” lại mộtgiờ nghỉ giải lao buồn tẻ mà chúng tôi đãphải ngồi trong im lặng để xem một vởkịch câm. Vì vậy tôi cố gắng hết sức đểlàm vui lòng cô, không để tâm lắm đếnthất bại trong phương án điều trị mớinày.

Giáo viên và các bác sĩ trị liệu củatôi cho rằng tôi rất thông minh bởi vì họđã quan sát đôi mắt tôi, để ý những biểuhiện trên gương mặt tôi mỗi khi tôi chămchú nghe giảng. Nhưng cô Clanton lạinói với cha mẹ tôi rằng: “Chúng tôi

Page 113: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

không có cách nào để kiểm tra kiến thứcmỗi môn học của cậu bé cả”.

Đỉnh cao của cuộc phiêu lưu này làkhi cô Neff đặt tôi vào chiếc ghế tựa cótay vịn. Cô ấy phải buộc chặt tôi vì tôikhông thể tự giữ thăng bằng. Rồi cô ấydùng một miếng vải để cột một cây búttrên đầu tôi, sau đó cô đẩy tôi đến chỗđặt một chiếc máy đánh chữ màu đen cổlỗ sĩ. Tôi cược là cái máy ấy từng đượcThomas Edison sử dụng.

Cô Neff bảo tôi mở cái máy cũ kỹ đóra. Thật ngạc nhiên, tôi làm được mộtcách nhanh chóng! Cô bảo tôi đánh máytên mình. Tôi cũng làm được. Cô bảo tôigõ các ký tự alphabet, tôi cũng làm tốt.Cùng lúc đó, các bác sĩ trị liệu về ngônngữ và thể chất cùng cô Clanton cũng đã

Page 114: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

được mời đến phòng trị liệu chức năngvà lặng lẽ chia sẻ vinh quang với tôi.

Mọi người tập trung trong căn phòngcũ kỹ không có cửa sổ - kể cả bản thântôi - nghĩ rằng khả năng giao tiếp của tôitới đó là hết mức. Nhưng chúng tôi đãlầm. Năm tháng trôi qua khả năng giaotiếp của tôi phong phú hơn và phát triểnnhờ đang sống trong kỷ nguyên vi tính.

So với việc chinh phục ngọn Everesthay vượt đại dương bằng bè gỗ thì cuộchành trình của tôi thật nhỏ nhoi nhưng đốivới tôi, đó là cả một kỳ tích. Nhờ đó,Thượng đế có thể giúp tôi chinh phụcnhững ngọn núi cao hơn và vượt quađược đại dương rộng lớn. Vì giờ đây,Người đã giúp tôi phá vỡ biên giới câmlặng đã giam giữ tôi suốt 11 năm trời.

Page 115: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

- William L. RushKhông gì ngăn được người có thái độ

đúng đắn đạt được mục đích của mình;và không gì có thể giúp kẻ có thái độ sailệch đạt được điều đó.

- Thomas JeffersonJack Canfield & Mark Victor

Hansen____________________Journey out of silenceMy adventure began in October

1966, when Miss Neff, my occupationaltherapist, took me into her stale,win¬dowless room. She was a thirty-year-old woman barely above five feettall, but she could make a student whowas labeled as uncooperative at the Dr.J. P. Lord School for the Physically

Page 116: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Handicapped tremble in his wheelchairwith fear. As one of them, I was scaredto death when she came to get me for anunscheduled visit.

Then, I was labeled a horrible littleboy who wouldn’t do what his therapisttold him to do. I seemed rebelliousbecause I was so uncoordinated: Evenafter years of therapy, I still could notwalk, talk or use my hands.

Sometimes I asked myself, Whyshould I make the effort? As Miss Nefftold my parents, “We always try to dowhat we’ve done in other, similarsituations, and if that doesn’t work, welook for something new.” But nothingold or new was working for me.

There I was, at any rate, being

Page 117: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

pushed by Miss Neff into her officewhen it wasn’t even time for my therapy.I was petrified! What had I done wrongthis time? Had they finally given up onme? Was I getting kicked out of school?I felt too stuffy.

Miss Neff parked me in front of hersteel teacher’s desk, then she sat in her

armless chair behind it. Instead ofscold¬ing me, as I had anticipated, sheshowed me some mimeo¬grapheddiagrams of what looked like a large butpoorly shaped slingshot that wasrounded at the fork. It looked ridiculousto me. Then she showed me anotherdiagram of a kid typing with thiscontraption on his head.

During that year’s teachers’

Page 118: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

convention, Miss Neff along with theschool’s speech therapist, physicaltherapist and Mrs. Clanton, my newclassroom teacher attended anotherspecial school that was in Iowa City. Atthat school, they saw a student using aheadstick to type his schoolwork.

“This is a headstick,” she saidsternly. “It is not a toy or a weapon. Wethink that you will be able to use it if youwant to, but it will be very hard work.And if I ever see you using it to pokesomebody, I’ll take it away from youimmediately. Understand?”

I nodded stiffly.“Now,” she continued, “at the next

PTA meeting, I will give your mothersome directions for exercises to

Page 119: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

strengthen your neck. I suggest that youdo them at home every day. I alsosuggest that you do them in the morningwhen you are fresh. It will be tiresomework, but you just might be able to doit.”

After Miss Neff lectured me, Mrs.Clanton who, unlike all my therapists,had not witnessed my many failures saidsimply, “I think you can do it. Do you?”

I nodded. My journey from solitaryconfinement had begun. Every day I didmy neck exercises before going toschool. After a family friend crafted mea home-made headstick to use, Ipracticed using it at school to turn thepages of a spiral-bound book; to point towords on an elaborate language board

Page 120: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

made by my speech therapist, and, ofcourse, to do those lovely neckexercises. I cannot give you adescription of my first real taste ofsuccess. It was like a dream. Up untilthis adventure with the headstick,everything the therapist had tried on mehad not worked because I was souncoordinated that I gave up infrustration. But this was different.

I full-heartedly believed in her. Ifshe’d said I could fly, I would havejumped off the Empire State Buildingwithout any reservations and flapped myspindly arms until I splattered on thesidewalk. She was a friend as well as ateacher. I still remember how she playedbaseball with my class to make up for an

Page 121: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

extremely dull recreation hour when wehad to sit through an inaudible play. So Iworked hard to please her, not mindingthe very few dis¬appointments of thisproject.

My teacher and therapists thoughtthat I was intelli¬gent because theywatched my eyes and facialexpres¬sions during my lessons. But asMrs. Clanton told my parents, “We haveno way of testing his knowledge of eachof his subjects.”

The climax of this successfuladventure came when Miss Neff put mein a straight-backed wooden chair witharms. She tied me in because I couldn’tbalance on my own. She put the bandwith a stylus attached to it on my head.

Page 122: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Then she pushed me up to an ancientblack type¬writer. I swear thattypewriter was used by Thomas Edison.

Miss Neff told me to turn the oldtypewriter on. To our surprise I didquickly! She told me to type my name. Idid. She told me to type the alphabet. Idid! By this time, the speech therapist,the physical therapist and Mrs. Clantonhad been called into the occupationaltherapy room to share in my victory oversilence.

The people who were crowded intothat stale, window¬less room thoughtthat my communication had gotten thebest that it could have gotten. We wereso wrong. Throughout the years myability to communicate has been

Page 123: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

enriched and augmented by the computerage.

Although this adventure may besmall compared with climbing MountEverest or sailing the ocean on a raft, itwas just as important. Through it Godenabled me to

con¬quer higher mountains and sailwider seas, now that he had helped mebreak the bounds of silence that held mefor eleven years.

- William L. RushNothing can stop the man with the

right mental attitude from achieving hisgoal and nothing on earth can help theman with the wrong mental attitude.

- Thomas JeffersonJack Canfield & Mark Victor

Page 124: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

HansenAlbertTTO - Chăm sóc các bệnh nhân

mới bị đột quỵ trong bệnh viện là mộtcông việc có thể đưa người ta đến haithái cực hoặc có tất cả, hoặc chẳngđược gì. Bởi các bệnh nhân hoặcthường hết sức mang ơn khi được cứusống hoặc chỉ muốn chết. Chỉ cần nhìnthoáng qua người bệnh là ta biết tấtcả.

Albert đã dạy tôi rất nhiều về chứngđột quỵ.

Một buổi chiều, trong khi đang đidạo loanh quanh các phòng bệnh tôi gặpông đang nằm co tròn như một bào thai.Đó là một ông già trông như đã cạn hếtsức sống, xanh xao, có cái nhìn như một

Page 125: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

người chết, đang vùi nửa đầu dưới tấmchăn. Ông ấy không hề nhúc nhích khi tôitự giới thiệu và cũng chẳng nói gì khi tôihối ông ta ăn tối.

Một người phục vụ tại phòng y tá chotôi biết một số thông tin về ông. Ôngchẳng còn người thân nào cả và cũng đãcao tuổi lắm rồi. Vợ ông đã qua đời cáchđây 30 năm, còn năm người con trai cũngđã bỏ rơi ông.

Có lẽ tôi sẽ làm gì đó để giúp ông.Là một y tá đã ly hôn, tuy thấp người vàhơi quá khổ một chút nhưng khá xinh xắnvà đang tránh né những người đàn ôngmà công việc không đòi hỏi phải tiếpxúc, tôi có thể giúp được ông. Tôi bắtđầu “ve vãn”.

Ngày hôm sau, tôi mặc một chiếc áo

Page 126: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đầm trắng, không phải là bộ đồng phục ytá thường ngày. Tôi đến phòng Albert -căn phòng không mở đèn và các màn cửađều được buông xuống.

Albert la hét đuổi các nhân viên rangoài. Tôi kéo ghế lại ngồi gần giườngông ta, bắt chéo đôi chân quyến rũ củamình, nghiêng đầu và nở một nụ cười hếtsức duyên dáng.

“Hãy để mặc tôi. Tôi muốn chết.”“Anh làm như thế là có tội đó. Phụ

nữ độc thân chúng tôi còn đầy ra cảđấy!”

Trông ông có vẻ bực mình. Tôi cứluyên thuyên về việc tại sao tôi thích làmcông việc ở phòng phục hồi chức năng,bởi nó khiến tôi phải theo dõi bệnh nhâncó đạt được tối đa tiềm năng của họ

Page 127: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

không. Ông cũng chẳng hé lấy một lời.Hai ngày sau trong buổi họp giao

ban, tôi được biết Albert đã hỏi thăm khinào thì đến ca trực của tôi. Người y táđược giao trông nom ông đã ngầm bảoông là “bạn trai” của tôi và đồn đại khắpbệnh viện. Tôi cũng chẳng tranh cãi vềchuyện đó. Bên ngoài phòng bệnh, tôibảo mọi người đừng quấy rầy “Albertcủa tôi”.

Chẳng bao lâu sau, ông bắt đầu chịucử động. Ông ngồi ở mép giường để tăngsức chịu đựng khi ngồi và tập giữ thăngbằng. Ông đồng ý tập vật lý trị liệu nếutôi quay lại chuyện trò.

Hai tháng sau, Albert lên khung tậpđi. Đến tháng thứ ba, ông tập đi bằnggậy. Vào những ngày thứ sáu, chúng tôi

Page 128: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

thường tổ chức liên hoan ngoài trời chúcmừng những bệnh nhân xuất viện. Albertvà tôi đã cùng nhảy theo giọng ca của nữca sĩ Edith Piaf. Ông nhảy không được lảlướt, nhưng ông luôn là người dìu bướctôi. Chúng tôi rất bịn rịn khi phải từ biệtnhau.

Rồi theo mùa hoa hồng, hoa cúc vànhững bông đậu Hà Lan ngọt ngào đuanhau nở rộ. Albert xuất viện và trở lạilàm vườn như trước.

Một buổi chiều nọ, một phụ nữ mặcáo thêu hoa oải hương trông thật đángyêu đến bệnh viện và yêu cầu được gặp“người phụ nữ được coi là mất nết”.

Người giám sát gọi trong khi tôi đangdở tay lau giường.

“Ra là cô đây à. Chính cô là người

Page 129: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

phụ nữ đã nhắc cho Albert của tôi nhớrằng anh ấy là một người đàn ông đấyư!” Cô ta nghiêng đầu cười tươi và traocho tôi một tấm thiệp cưới.

- Magi HardTôi chỉ là một, nhưng tôi vẫn là một

người; tôi không thể làm tất cả mọi thứ,nhưng chí ít tôi cũng làm được một việcnào đó; và vì tôi không thể làm tất cảmọi việc, nên tôi sẽ chẳng từ chối làmnhững gì mình có thể.

- Edward Everett HaleJack Canfield & Mark Victor

Hansen___________________AlbertWorking in a hospital with recent

stroke patients was an all-or-nothing

Page 130: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

proposition. They were usually sograte¬ful to be alive or just wanted todie. A quick glance told all.

Albert taught me much about strokes.One afternoon while making rounds

I’d met him, curled in a fetal position. Apale, dried-up old man with a look ofdeath, head

half-buried under a blanket. Hedidn’t budge when I introduced myself,and he said nothing when I referred todinner “soon.”

At the nurse’s station, an attendantprovided some his¬tory. He had no one.He’d lived too long. Wife of thirty yearsdead, five sons gone.

Well, maybe I could help. A chunkybut pretty divorced nurse avoiding the

Page 131: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

male population outside of work, I couldsatisfy a need. I flirted.

The next day I wore a dress, not myusual nursing uni¬form but white. I cameto Albert’s room. No lights on. Curtainsdrawn.

Albert hollered at the staff to get out.I pulled a chair close to his bed,crossing my shapely legs, head tilted. Igave him a perfect smile.

“Leave me. I want to die.”“What a crime, all us single women

out there.”He looked annoyed. I rambled on

about how I liked working “rehab” unitbecause I got to watch people reach theirmaximum potential. He said nothing.

Two days later during shift report, I

Page 132: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

learned that Albert had asked when I’dbe “on.” The charge nurse referred tohim as my “boyfriend” and word gotaround. I never argued. Outside hisroom, I’d tell others not to bother “myAlbert.”

Soon he agreed to “dangle,” sit onthe side of the bed to build up sittingtolerance, and balance. He agreed to“work” with physical therapy if I’dreturn “to talk.”

Two months later, Albert was on awalker. By the third month, he’dprogressed to a cane. Fridays wecelebrated discharges with a barbecue.Albert and I danced to Edith Piaf. Hewasn’t graceful, but he was leading.Tear-streaked cheeks touched as we

Page 133: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bade our good-byes.Periodically roses, mums and sweet

peas would turn up. He was gardeningagain.

Then one afternoon, a lovelylavender-clad woman came on the unitdemanding “that hussy.”

My supervisor called; I was in themiddle of giving a bed bath.

“So you’re the one! The woman whoreminded my Albert that he’s a man!”Her head tilted in full smile as shehanded me a wedding invitation.

- Magi HardI am only one, but still I am one; I

cannot do everything but still I can dosomething; and because I can not doeverything, I will not refuse to do

Page 134: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

something that I can do.- Edward Everett HaleJack Canfield & Mark Victor

HansenHãy dám tưởng tượngTTO - Khi mọi người thấy tôi ra

tranh giải Đại hội thể thao Olympicthế giới, họ nghĩ rằng tôi hẳn phải làmột vận động viên điêu luyện, nhưngsự thật không phải thế. Tôi không phảilà người mạnh nhất, không phải làngười tiếp thu các bài rèn luyện nhanhnhất cũng không phải là người chạynhanh nhất.

Với tôi, trở thành một vận động viênOlympic không phải là phát triển năngkhiếu điền kinh tự nhiên, mà thật ra, đólà hành động thuộc về ý chí.

Page 135: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Tại đại hội Olympic 1972 ở Munich,tôi là một thành viên trong đoàn năm mônphối hợp của đội tuyển Mỹ, nhưng thảmkịch xảy ra cho các vận động viên Israelcộng với chấn thương nơi mắt cá châncủa tôi đã khiến lần tranh tài đó trở nênvô cùng chán nản. Tuy nhiên, tôi đãkhông bỏ cuộc, thay vào đó tôi tập luyệnkhông ngừng và cuối cùng tôi cũng đủtiêu chuẩn cùng đội tuyển Mỹ tham giatranh tài tại Thế vận hội 1976 ởMontreal. Kết quả cuộc thi lần này vượtxa sự mong đợi, tôi hồi hộp khi đượcxếp hạng 13. Nhưng tôi vẫn cảm thấymình có thể làm tốt hơn.

Trước khi Olympic 1980 diễn ra mộtnăm, tôi sắp xếp để tạm dừng công việccủa một huấn luyện viên ở trường đại

Page 136: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

học. Tôi tính rằng “24 giờ luyện tập mỗingày” trong suốt 12 tháng sẽ giúp tôi cókhả năng sắc bén cần thiết để mang mộttấm huy chương về cho đội nhà. Mùa hènăm 1979, tôi bắt đầu chuỗi ngày tậpluyện gian khổ cho kỳ thi tuyển chọn vậnđộng viên tham dự Olympic, sẽ tổ chứcvào tháng 6 năm 1980. Tôi đã vô cùngphấn chấn về sự chú tâm tập luyện và sựtiến bộ đều đặn của tôi hướng đến mụctiêu hằng ấp ủ của mình.

Nhưng tháng 11 năm đó, một khókhăn tưởng chừng không thể vượt qua đãxảy đến với tôi. Trong một lần bị tai nạnxe hơi, tôi bị chấn thương thắt lưng. Cácbác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên do nhưngtrước mắt tôi phải ngừng tập luyện vìmỗi khi cử động tôi lại đau đớn vô cùng.

Page 137: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Rõ ràng, tôi sẽ phải từ bỏ giấc mơ thamdự Olympic nếu không tiếp tục luyện tập.Ai cũng tỏ ra nuối tiếc cho tôi - tất cảmọi người, trừ tôi.

Thật kỳ lạ là bản thân tôi chẳng baogiờ tin rằng trở ngại này sẽ làm tôi chùnbước. Tôi tin tưởng các bác sĩ và nhữngnhà vật lý trị liệu sẽ sớm giúp tôi hồiphục và rồi tôi sẽ luyện tập trở lại. Tôiluôn khẳng định rằng: mình đang khá hơnmỗi ngày và sẽ là một trong ba ngườiđứng đầu ở kỳ thi tuyển chọn vận độngviên cho Olympic lần này. Điều đó hiểnhiện trong đầu tôi từng giây từng phút.

Tuy nhiên, sức khỏe của tôi tiến triểnrất chậm và các bác sĩ vẫn không chophép tôi tập luyện trong khi đang cònđiều trị. Thời gian trôi qua, tôi vẫn còn

Page 138: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đau và không thể cử động được. Chỉ cònvài tháng nữa thôi, tôi phải làm điều gìđó, nếu không tôi biết mình sẽ chẳng baogiờ đạt được điều mà tôi ấp ủ bấy lâu.Thế là tôi đã bắt đầu luyện tập theo cáchduy nhất tôi có thể: bằng cái đầu củamình.

Cuộc thi năm môn phối hợp bao gồm5 thể thức thi đấu, cả trên đường đua lẫntrên sân: 100 mét vượt rào, ném tạ, nhảycao, nhảy xa và cuối cùng là chạy nướcrút 200 mét. Tôi đã đi lùng tất cả cácphim nói về những người từng giữ kỷ lụcthế giới 5 môn này mang về nhà và xemđi xem lại. Đôi lúc, tôi cho đoạn băngchạy chậm hay xem từng cảnh một, đếnkhi nào chán tôi xem ngược lại đoạnbăng cho vui. Tôi đã ngồi xem hàng trăm

Page 139: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

giờ, học hỏi và nghiền ngẫm. Những lầnkhác tôi nằm dài trên đi-văng và hìnhdung chi tiết từng phút trong cuộc thi.Tôi biết có người nghĩ tôi điên, nhưngtôi không dễ dàng bỏ cuộc. Tôi cố gắngluyện tập hết sức mình - mà không hềphải vận động một cơ bắp nào.

Cuối cùng, các bác sĩ cũng chẩnđoán ra vấn đề của tôi là do một đĩa đệmở xương sống phình ra. Giờ đây, tôi hiểutại sao mình đau đớn mỗi khi cử động,nhưng tôi vẫn chưa thể luyện tập được.Sau đó, khi có thể đi lại được chút đỉnh,tôi đến đường đua của sân thi đấu và nhờngười dựng lên các nội dung của nămmôn tôi phải tranh tài. Dù không thể thựchành, tôi vẫn đứng tại đường đua và hìnhdung trong đầu tất cả mọi quy trình luyện

Page 140: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tập thể lực mà lẽ ra tôi đã trải qua nếunhư tôi được có mặt vào những ngày tậpluyện. Trong nhiều tháng liền, tôi khôngngừng tưởng tượng đến cảnh mình thi đấuvà khẳng định năng lực tại kỳ thi tuyểnchọn.

Nhưng liệu chỉ tập luyện trong tâm tríthôi thì có đủ không? Tôi có thật sự đủnăng lực để lọt vào tốp ba người giỏinhất ở kỳ thi tuyển chọn vận động viêntham dự Olympic này không? Tôi tin vàođiều đó bằng cả trái tim mình.

Trước khi cuộc tuyển chọn thật sựdiễn ra, tôi cũng vừa kịp hồi phục đểtham dự. Do cẩn thận trong các động táckhởi động làm nóng cơ bắp và gân cốt,nên tôi đã vượt qua năm thể thức nhưtrong mơ. Sau đó, khi đi ngang qua sân

Page 141: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

thi đấu tôi nghe tiếng nói trên loa phóngthanh thông báo tên mình.

Tôi như muốn ngừng thở, dầu đãtưởng tượng đến điều đó cả ngàn lầntrong đầu. Trong lòng tôi, một ngọn sónghân hoan trong lành dâng trào khi phátthanh viên công bố: “Hạng nhì 5 mônphối hợp Olympic 1980 - MarilynKing!”.

- Marilyn KingBác sĩ nói rằng tôi không thể đi lại

được nữa nhưng mẹ tôi bảo rằng tôi cóthể vì thế, tôi tin vào mẹ.

- Wilma Rodoiph“Người phụ nữ nhanh nhất hành

tinh”, đạt 3 huy chương vàng tại thế vậnhội Olympics 1960.

Jack Canfield & Mark Victor

Page 142: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Hansen_________________Dare to imagineWhen people find out that I

competed in the Olympics, they assumeI’ve always been an accomplishedathlete. But it isn’t true. I was not thestrongest, or the fastest, and I didn’tlearn the quickest. For me, becoming anOlympian was not developing a gift ofnatural athletic ability, but was, literally,an act of will.

At the 1972 Olympics in Munich, Iwas a member of the U.S. pentathlonteam, but the tragedy of the Israeliath¬letes and an injury to my anklecombined to make the experience adeeply discouraging one. I didn’t quit;

Page 143: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

instead I kept training, eventuallyqualifying to go with the U.S. team toMontreal for the 1976 Games. Theexperi¬ence was much more joyous, andI was thrilled to place thirteenth. Butstill, I felt I could do better.

I arranged to take a leave of absencefrom my college coaching job the yearbefore the 1980 Olympics. I figured thattwelve months of “twenty-four-hour-a-day training” would give me the edge Ineeded to bring home a medal this time.In the summer of 1979, I startedintensively

training for the Olympic trials to beheld in June of 1980. I felt theexhilaration that comes with single-minded focus and steady progress

Page 144: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

towards a cherished goal.But then in November, what

appeared to be an insur¬mountableobstacle occurred. I was in a caraccident and injured my lower back. Thedoctors weren’t sure exactly what waswrong, but I had to stop

training because I couldn’t movewithout experiencing excruciating pain.It seemed all too obvious that I wouldhave to give up my dream of going to theOlympics if I couldn’t keep training.Everyone felt so sorry for me. Everyonebut me.

It was strange, but I never believedthis setback would stop me. I trusted thatthe doctors and physical therapistswould get it handled soon, and I would

Page 145: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

get back to train¬ing. I held on to theaffirmation: I’m getting better every dayand I will place in the top three at theOlympic trials. It went through my headconstantly.

But my progress was slow, and thedoctors couldn’t agree on a course oftreatment. Time was passing, and I wasstill in pain, unable to move. With only afew months remaining, I had to dosomething or I knew I would never makeit. So I started training the only way Icould in my head.

A pentathlon consists of five trackand field events: the 100-meter hurdle,the shot put, the high jump, the long jumpand the 200-meter sprint. I obtainedfilms of the world-record holders in all

Page 146: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

five of my events and watched the filmsover and over. Sometimes, I watchedthem in slow motion or frame by frame.When I got bored, I watched thembackwards, just for fun. I watched forhundreds of hours, studying andabsorbing. Other times, I lay on thecouch and visualized the experience ofcompeting in minute detail. I know somepeople thought I was crazy, but I wasn’tready to give up yet. I trained as hard asI could without ever moving a muscle.

Finally, the doctors diagnosed myproblem as a bulging disc. Now I knewwhy I was in agony when I moved, but Istill couldn’t train. Later, when I couldwalk a little, I went to the track and hadthem set up all five of my events. Even

Page 147: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

though I couldn’t practice, I would standon the track and envision in my mind thecomplete physical training routine Iwould have gone through that day if Ihad been able. For months, I repeatedlyimagined myself competing andqualifying at the trials.

But was visualizing enough? Was ittruly possible that I could place in thetop three at the Olympic trials? Ibelieved it with all my heart.

By the time the trials actually rolledaround, I had healed just enough tocompete. Being very careful to keep mymuscles and tendons warm, I movedthrough my five events as if in a dream.Afterwards, as I walked across the field,I heard a voice on the loudspeaker

Page 148: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

announcing my name.It took my breath away, even though I

had imagined it a thousand times in mymind. I felt a wave of pure joy washover me as the announcer said, “Secondplace, 1980 Olympic Pentathlon:Marilyn King.”

- Marilyn KingThe doctors told me I would never

walk again, but my mother told me Iwould, so I believed my mother.

- Wilma Rodoiph“The fastest woman on Earth,” three-

time gold medalist, 1960 OlympicsJack Canfield & Mark Victor

HansenHãy tin rằng bạn có thểTTO - “Đến giờ tập luyện rồi”, tôi

Page 149: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

gọi lớn. Bọn trẻ cười rúc rích rồi xếphàng thẳng tắp trước những tấm thảmxanh. Megan lê những bước chân nặngnề và lẳng lặng đứng vào phía cuốihàng. Cô bé mới chỉ tám tuổi, bằngtuổi tôi khi tôi mới bắt đầu làm quenvới các bài tập nhào lộn.

Tôi cho cả lớp khởi động bằng bàitập uốn người, nhào lộn nhiều vòng liêntục và giữ thăng bằng trên hai tay. Bọntrẻ đã rất thuần thục bài tập này từ nhiềutháng trước đây. Đã có hai bé gái và mộtbé trai có thể tự nhào lộn ngược ra phíasau trong khi Megan vẫn phải tập giữthăng bằng trên hai tay và việc nhào lộncó thể sẽ phải mất thêm một thời giannữa.

Tôi đỡ lấy mắt cá chân Megan khi cô

Page 150: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bé lộn người chống hai tay xuống đất.Trong khi kiểm tra độ thăng bằng cơ thểcủa Megan, tôi luôn nhắc cô bé phảithẳng chân, cố gắng thẳng người với sànnhà và chú ý thu cằm vào. Khi cô bé mấtthăng bằng, tôi tiếp tục hướng dẫn vàchúng tôi bắt đầu làm lại một lần nữa.Mỗi lần Megan đứng dậy tôi lại tìm cáchngợi khen sự cố gắng của cô bé, đại loạinhư “Những ngón chân của con duỗithẳng ra mới xinh làm sao!”, “Con đãthẳng chân hơn những lần trước rồi” hay“Động tác thực hiện của con vừa rồi làdứt khoát nhất từ trước đến giờ”.

Một lần trước khi bắt đầu giờ học,bố của Megan muốn nói chuyện với tôi.Trông ông có vẻ không được vui và tôicũng không đoán được ông định nói gì

Page 151: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

với tôi.“Tôi đang định cho Megan nghỉ

học”, bố Megan nói với tôi.“Vì sao vậy? Tôi đã làm gì không

phải ư?”, tôi hỏi lại ông.Bố Megan đặt tay lên vai cô bé như

để che chở và nói “Megan không thể bắtkịp các bạn trong lớp và tôi không muốnvì nó mà cả lớp phải chờ đợi”.

Khi ông nói ra những điều này, tôi cóthể nhận thấy nét mặt đau khổ của ông.Megan lầm lũi nhìn xuống đất như thể côbé chỉ muốn tan biến đi khỏi thế giớinày.

“Tôi nghĩ ông đang quyết định sailầm”, tôi nói. “Megan cần lớp học này,và có lẽ cô bé còn cần lớp học này hơntất cả những học sinh khác. Tôi đã khởi

Page 152: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đầu sự nghiệp không phải với tư cách làmột vận động viên từng bảy lần vô địchquốc gia, mà tôi bắt đầu sự nghiệp củamình khi tôi mới vừa tròn tám tuổi, bằngtuổi với Megan bây giờ. Huấn luyện viênIgor của tôi, từng nói: ‘Có những em rấtcó khiếu, nhưng cũng có em giống trườnghợp Christine. Cô bé được mỗi cái siêngnăng’. Mỗi khi nhìn Megan tôi lại thấyhình ảnh của chính mình. Cô bé tập luyệnrất chăm chỉ.”

“Thưa ông, có thể con gái ông sẽchẳng bao giờ thắng được một cuộc thitài nào, cũng có thể sẽ không bao giờtham gia thi đấu nhưng tôi xin hứa mộtđiều rằng nếu Megan luôn cố gắng vàluôn tin vào khả năng của mình thì điềuđó còn quan trọng hơn việc đoạt được

Page 153: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bất cứ huy chương vàng nào. Tôi đặtniềm tin vào Megan. Tôi tin Megan cóthể đạt được những gì cô bé đặt ra chomình, dù có thể hơi chậm đôi chút.”

Khi tôi nói những điều đó, Meganngước nhìn tôi. Cô bé rơm rớm nước mắtvà nở một nụ cười như những nụ hoađang bắt đầu hé nở.

Cha của cô bé ôm chầm lấy tôi vànói khẽ: “Cám ơn cô. Cám ơn cô rấtnhiều”. Ông quay sang Megan và bảo:“Con gái của bố, hãy mặc đồng phục vàođi con. Đã đến giờ học rồi đấy!”.

Cuối cùng Megan cũng đã thực hiệnđược động tác nhào lộn cũng như nhiềukỹ năng khác dù có hơi chậm. Điều quantrọng hơn cả là cô bé không còn népmình ở phía cuối hàng nữa. Kể từ ngày

Page 154: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đó, mỗi khi tôi bảo bọn trẻ xếp hàngtrước giờ tập luyện, Megan đều hăng háichạy lên đứng ngay đầu hàng.

- Christine Van LooNếu bạn nghĩ mình có thể thì bạn sẽ

làm được.Và nếu bạn nghĩ rằng mìnhkhông thể thì bạn đã đúng.

- Mary Kay AshJack Canfield & Mark Victor

Hansen_________________If you think you can, you can“Tumbling time!” I called out. My

group of giggling children lined upbefore the sea of blue mats. Megantrailed behind and stepped quietly intothe back of the line. She was eight yearsold, the same age I was when I began

Page 155: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

sports acrobatics.I started the class with forward and

backward rolls, cart wheels andhandstand forward rolls. The childrenhad mas¬tered this series months ago.Two girls and a boy had even achievedback handsprings on their own. ButMegan was still working on handstandforward rolls. It simply took her a littlelonger to learn the tumbling moves.

I caught her ankles as she kicked intoa handstand. While checking her bodyalignment, I reminded her to straightenher legs, to push against the floor and totuck in her chin. When she lost her

balance, I continued to guide her andthen we started the process again. Eachtime she stood up I made a special effort

Page 156: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

to find something to compliment. “Whatbeautiful pointed toes you have,” or“Your legs were much straighter thanlast time,” or “That was the strongesthandstand I’ve seen you do yet.”

One day before class, Megan’sfather asked to talk to me. By his somberexpression I didn’t know what to expect.

“I’m thinking of taking Megan out ofclass,” he said.

“Why? Had I done somethingwrong?“ I asked.

His arm draped protectively overMegan’s shoulders, he said, “She isn’tcatching on like the other kids are. Idon’t want her to hold them back.”

I could see his pained expression ashe said this. Megan’s eyes were

Page 157: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

downcast as if she wanted to disappear.“I think you’re making a mistake,” I

said. “Megan needs this class, possiblymore than the other children need it. Ididn’t start out as a seven-time nationalchampion. I started out as an eight-year-old girl, just like Megan. My coach Igorused to say, ‘There are children withtalent, then there is Christine. She justworks hard.’ When I look at Megan I seemyself. She works hard.”

“Sir, your daughter may never win acompetition. She may never evencompete, but I promise you that if shekeeps trying and believing in herself, herself-esteem will be more important thanany gold medal ever won. I believe inMegan. I believe that she can

Page 158: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

accomplish anything she sets out to do,in her own time.”

As I said these words Megan lookedup at me. Her eyes were filled withtears, and she was smiling like a budflowering into bloom.

Her father hugged me andwhispered, “Thank you. Thank you somuch.” He turned to Megan and said,“Honey, go and put on your leotard. It’stime for your class.”

Megan eventually did learnhandstand forward rolls as well as manyother skills in her own time. Moreimportantly, she never again stood at theback of the line. From that day forward,whenever I asked the children to line upfor tumbling, Megan ran to stand in the

Page 159: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

front.- Christine Van LooIf you think you can, you can. And if

you think you can’t, you’re right.- Mary Kay AshJack Canfield & Mark Victor

HansenKhông bao giờ bỏ cuộcTTO - “Phim chụp MRI cho thấy

anh phải ngồi xe lăn, Jason à”, vị bácsĩ nói bằng giọng nghề nghiệp dành chonhững bệnh nhân mắc bệnh hiểmnghèo. “Anh cũng sẽ không giữ đượcthị lực, còn bàng quang của anh có thểkhông kiểm soát được.”

Những lời đó như gáo nước lạnh dộivào vợ chồng tôi. Lúc ấy tôi 27 tuổi vàmắc phải căn bệnh đa xơ cứng. Tôi đã

Page 160: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

muốn đối mặt với tin xấu đó, nhưng tấtcả những gì tôi có thể nghĩ đến là biếnkhỏi phòng mạch ngay lập tức. Vị bác sĩnày chẳng hé mở tia hy vọng nào cả vàcòn đang làm chúng tôi thêm sợ hãi. Tôitrộm nhìn Tracy, vợ tôi bắt đầu thút thít.Tôi quàng tay qua an ủi người bạn đờithân thiết của mình. Chúng tôi lí nhí chàobác sĩ rồi vội vã ra về.

Tôi làm trong ngành xây dựng cùngvới bố tôi, người sở hữu công ty. Chúngtôi xây dựng nên những tòa nhà cao ngất,công việc khá vất vả và nó đòi hỏi ngườithợ phải dẻo dai trong nhiều giờ liền.Nhưng tôi rất yêu thích công việc củamình. Tôi đã từng đi trên những thanhthép mỏng hồi mới 14 tuổi; và có lẽ chỉnhững khi tôi ở tại công trình xây dựng,

Page 161: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tôi mới cảm thấy thân thuộc như đang ởnhà mình hơn bất cứ đâu. Cha đã dạy tôitất cả những cách thức làm việc.

Giờ đây, tôi không thể chịu nổi ýnghĩ mình sẽ khiến cho ông phải thấtvọng.

Sau khi đưa Tracy về nhà, tôi nóirằng có việc phải ghé qua văn phòng,nhưng thật ra tôi muốn đến một nơi màtôi đã biết từ rất lâu rồi.

Tôi ngồi trên băng ghế của nhà thờ,cảm thấỵ tràn ngập trong lòng những kỷniệm tuổi thơ. Tôi nhắm nghiền mắt và lolắng cầu nguyện. “Lạy Chúa, con khônglo gì cho mình, nhưng con sợ sẽ làm vợvà gia đình con thất vọng. Họ đã trôngmong vào con rất nhiều. Con cầu xinNgười hãy giúp con vượt qua thử thách

Page 162: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

này”, tôi thì thầm.Tôi đứng dậy ra về, trong lòng hy

vọng những lời nguyện cầu của mình sẽđược đáp lại. Nếu có lúc nào đó tôi phảigiữ vững niềm tin, thì đó chính là lúcnày.

Vài tuần sau, trong mục thể thao củatờ báo địa phương đăng một bài về mộtngười đàn ông tên Pat. Điều này như mộtphép màu bé nhỏ đến với tôi. Pat là mộthuấn luyện viên tại trường cao đẳng củatiểu bang, anh đã chiến thắng căn bệnh đaxơ cứng bằng một chế độ ăn kiêngnghiêm ngặt.

Cuối cùng tôi cùng đã tìm đượcngười đồng cảnh ngộ, cùng căn bệnh vàcó lẽ cùng chung những nỗi hồ nghi và sợhãi như tôi. Pat và tôi đã gặp nhau, trò

Page 163: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

chuyện hàng giờ về các loại thực phẩmbổ sung, vitamin và chế độ luyện tập.Nhưng có tám chữ vẫn văng vẳng trongđầu tôi là “Cậu làm được mà, Jason.Đừng bỏ cuộc”.

Tôi bắt đầu chế độ ăn kiêng đặc biệtvà tập những bài tập dành riêng cho cácbệnh nhân đa xơ cứng, và tôi tuyệt đốituân theo chế độ đó.

Cũng có nhiều ngày trôi qua một cáchu ám. Đó là những ngày tôi phải nhờTracy giúp tôi mặc quần áo. Trongnhững ngày ấy, Tracy rất tuyệt vời, luônyêu thương và nâng đỡ tôi - điều mà tôiđang rất cần. Tôi thấy mình thật maymắn. Dần dần, bệnh tật của tôi hồi phụcrõ ràng. Theo thời gian, những lời nóicủa vị bác sĩ ngày nào dường như xa

Page 164: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

thăm thẳm.Cuối cùng thì tôi cảm thấy đã sẵn

sàng thiết lập một mục tiêu cho mình.Thử thách xuất hiện dưới hình thức

rèn luyện thân thể. Hồi còn học trung họcvà cao đẳng, tôi đã từng chơi đá bóng vàcũng chẳng lạ gì với phòng tập cử tạ. Tôisiêng năng luyện tập 6 ngày trong tuầnvới một huấn luyện viên. Anh ta hướngdẫn tôi theo nhiều cách thức cử tạ khácnhau. Mục tiêu của tôi là ra tranh giảitrong một cuộc thi thể hình.

Vài tháng sau đó, bao công sức rènluyện cuối cùng cũng đã đưa tôi đến mộtcuộc thi với phần trình diễn trong baphút. Tôi nhận ra mình đang đứng trướcmột khán phòng chật kín người xem.

Tôi đã hoàn tất màn trình diễn của

Page 165: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

mình - gập cơ, duỗi cơ và phô diễn hìnhthể mà tôi đã dày công khổ luyện mới đạtđược - rồi đi ra. Trong khi chờ ban giámkhảo tính điểm, tôi trông thấy gia đìnhmình cùng bạn bè đang ngồi ở hàng ghếthứ tư. Khi các giám khảo thông báo tôixếp thứ sáu, lòng tôi trào dâng niềm hãnhdiện lẫn thư thái. Lúc cúi chào khán giả,tôi trộm liếc nhìn về phía gia đình mình,tất cả họ đều đang đứng dậy vỗ tay hếtmình chúc mừng tôi.

Trước khi chúng tôi đến một nhàhàng gần đó để ăn mừng, cha tôi đến bên,quàng cả hai tay lên vai tôi và nói:“Jason, cha rất tự hào về con. Với cha,con là nhất”.

Rồi cha nhìn thẳng vào mắt tôi:“Chúng ta xây dựng những nền tảng trong

Page 166: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

kinh doanh, nhưng cha muốn nói với conrằng, những nền tảng thực sự của cuộcsống chính là gia đình”.

Lúc đó, tôi ôm chặt cha và nhìn thấyTracy đang ra dấu chúc mừng thành côngcủa tôi, nàng nở một nụ cười tươi vàrạng rỡ.

Giờ đây, tôi và Tracy đã trở thànhnhững người cha người mẹ đáng tự hàocủa hai cô con gái nhỏ của chúng tôi.Chúng quý giá hơn nhiều so với những gìchúng tôi hăng tưởng tượng. Và mỗi ngàytôi đều nhớ đến lời cha:

“Nền tảng thật sự của cuộc đời chínhlà gia đình”.

- Jason MorinCơ hội thường ngụy trang dưới lớp

áo bất hạnh và thất bại nhất thời.

Page 167: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

- Napoleon HillJack Canfield & Mark Victor

Hansen_________________Never give up“You have the MRI of someone in a

wheelchair, Jason,” said the doctor, in avoice his profession reserves for severeillness. “Eventually, you may lose youreyesight, even your bladder control.”

The words hit my wife and Isquarely. I was twenty-seven and hadmultiple sclerosis. I wanted to come togrips with this news, but right now all Icould think of was ending this officevisit. This doctor offered no hope and hewas scaring my wife and me in theprocess. I stole a glance at Tracy, who

Page 168: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

began to cry softly. I reached over tocomfort her, my soul mate. We mumbledhurried goodbyes and left.

I was in the construction businessalong with my dad, who owned thecompany. We raised buildings from theground up and it was hard, demandinglabor filled with long hours. But I lovedit. I had walked the slender steel beamssince the tender age of fourteen andprobably felt more at home on aconstruction site than anywhere else. Mydad taught me the ropes.

I couldn’t bear the thought of lettinghim down now.

After I dropped Tracy off at home, Imentioned that I had to stop by the officefor something. But actually, I wanted to

Page 169: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

pay a visit to a place that I had knownfor a very long time.

I sat in the church pew, feelingchildhood memories wash over me. Myeyes were squeezed shut as I anxiouslyprayed. “Dear Lord,” I said. “I’m notafraid for myself, but I am afraid that Iwill let my wife and family down theycount on me for so much. Please, pleasehelp me beat this,” I whispered.

I got up, left the church and hopedthat my prayers would be answered. Ifever there was a time to keep my faithup, it was now.

A few weeks later, the local paperfeatured an article in the sports sectionon a man named Pat. It was like a littlemiracle had come my way. Pat was a

Page 170: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

coach at the state college, and hadconquered MS with the help of a strictdiet.

At last I had found an ally, someonewith the same symptoms, and likely thesame doubts and fears. Pat and I met andtalked for hours about food supplements,vita¬mins and working out. But theseeight words echoed in my brain: “Youcan do it, Jason. Never give up.”

I started a special diet and workoutregime designed for MS patients, andstuck faithfully to it.

There were plenty of dark days, too.Days when I had to ask Tracy to help mefinish dressing. Through all of this, shewas spectacular, giving me the love andsup¬port I needed. I felt so blessed.

Page 171: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Gradually, my recovery took shape. Intime, the words of the doctor seemed faraway.

Finally, I felt ready to set a goal formyself.

The challenge came in the form ofnatural bodybuilding. I had playedfootball in high school and college, and Iwas certainly no stranger to the weightroom. I began working out diligentlywith a trainer six days a week. He putme through different weight routines. Mygoal was to com¬pete in a bodybuildingcontest.

A few months later, all the hours ofsweat and training brought me to acompetition that included one three-minute routine. I found myself in front of

Page 172: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

an auditorium filled with people.I completed my routine flexing,

stretching, showing off the body I hadfought so hard to achieve and walkedoff. As I waited for the judges to tallymy score, I spotted my family andfriends in the fourth row. When thejudges announced that I had placed sixth,I felt a rush of pride and relief. As I tooka bow, I stole a quick glance at myfamily, who were all standing up andclapping and cheer¬ing as hard as theycould.

Before we left to celebrate at anearby restaurant, my dad came over andput both his hands on my shoulders.“Jason, I’m so proud of you. As far asI’m con¬cerned, you are number one!”

Page 173: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

he said.He looked me right in the eyes. “We

build foundations in our business, but letme tell you, the real foundations in lifeare family.”

I hugged my dad tightly then, and as Idid, I saw Tracy give me the thumbs-upsign and dazzle me with a smile as bigas all outdoors.

Today, Tracy and I are the proudparents of two little girls. They are moreprecious than we could have everimagined. And every day I remember myfather’s words:

“The real foundations in life arefamily.”

- Jason MorinOpportunity often it comes disguised

Page 174: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

in the form of misfortune or temporarydefeat.

- Napoleon HillJack Canfield & Mark Victor HanCâu chuyện về một nhà vănTTO - Điều kiện sinh sống tại

London vào thế kỷ 19 đã khiến chocậu bé 10 tuổi thật khốn khổ. Trongkhi cha cậu bé đang tiều tụy dần trongngục tù vì nợ nần thì ngày qua ngày,cậu bé cũng phải đối mặt với những đóikhát đang cào cấu bao tử của mình.Để mưu sinh, cậu bé đã nhận việc dánnhãn chai trong một kho hàng tồi tệ,đầy những chuột.

Cậu ngủ trong một căn gác tối tămcùng hai đứa nhóc bụi đời khác, đêmđêm vẫn thầm mơ rằng một ngày nào đó

Page 175: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

mình sẽ trở thành nhà văn. Dù chỉ họcđến lớp bốn, nhưng cậu bé vẫn rất tinvào khả năng viết lách của mình. Đểtránh những tiếng cười nhạo của đámbạn, vào một đêm khuya nọ, cậu lẻn rangoài để gửi đi bản thảo đầu tiên trongđời mình.

Hết bản thảo này đến bản thảo khácbị từ chối, nhưng rồi cuối cùng, một mẩutruyện của cậu cũng đã được chọn đăng.Tuy không được trả đồng nhuận bút nào,nhưng cậu cũng nhận được những lờikhen ngợi từ vị chủ bút.

Việc được thừa nhận khả năng khicâu chuyện đó được đăng đã thay đổicuộc đời cậu bé. Giả sử vào lúc ấykhông có bất kỳ sự khích lệ nào của vịchủ biên, hẳn cậu đã an phận làm một

Page 176: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

người công nhân lao động vất vả suốtđời gắn với cái nhà kho đầy chuột.

Bạn có thể đã nghe nói đến cậu béấy, tác giả của rất nhiều cuốn sách đemlại những cải thiện trong cách đối xử vớitrẻ em và người nghèo. Tên cậu làCharles Dickens, tác giả cuốn AChristmas Carol.

- Willy McNamaraTôi có thể sống thêm hai tháng chỉ

với một lời khen tặng.- Mark TwainJack Canfield & Mark Victor

Hansen_________________The story of a writerNineteenth-century life had dealt the

ten-year-old London lad a bad hand.

Page 177: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

While his father languished in debtors’jail, painful pangs of hunger gnawed athis stomach. To feed himself, the boytook a job pasting labels on blackingbottles in a grim,

rat-infested warehouse. He slept in adismal attic room with two other streeturchins, while secretly dreaming ofbecoming a writer. With only four yearsof schooling, he had little confidence inhis abil¬ity. To avoid the jeeringlaughter, he sneaked out in the dead ofnight to mail his first manuscript.

Story after story was refused, untilfinally one was accepted. He wasn’tpaid for it, but still, one editor hadpraised his work.

The recognition he received through

Page 178: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

the printing of that one story changed hislife. If it hadn’t been for theencouragement of that one editor, hemight have spent his entire working lifein a rat-infested factory.

You may have heard of this boy,whose books brought about so manyreforms in the treatment of children andthe poor: his name was Charles Dickens,author of A Christmas Carol.

- Willy McNamaraI can live for two months on a

compliment.- Mark TwainJack Canfield & Mark Victor

HansenTzippieTTO - Vào một ngày hè oi ả, đôi

Page 179: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

vợ chồng trẻ cùng cô con gái bốn tuổi,Tzippie, đang trên đường đi nghỉ máttrên núi trong vài tuần. Đột nhiên, mộtchiếc xe tải lớn đang chạy trên conđường hẹp bỗng đâm thẳng vào chiếcxe hơi của gia đình họ. Đôi vợ chồng bịthương nặng, còn cô con gái nhỏTzippie thì bị gãy xương ở nhiều nơi.

Tất cả lập tức được chuyển đến bệnhviện gần đó. Tzippie nằm ở khu điều trịdành cho trẻ em và cha mẹ cô bé đượcđưa sang khu vực chăm sóc đặc biệt. Cóthể hình dung được rằng Tzippie chẳngnhững hết sức đau đớn mà còn rất khiếpsợ khi chẳng thấy cha mẹ ở bên cạnhmình để an ủi vỗ về.

Martha, cô y tá được phân côngchăm sóc Tzippie, là một phụ nữ đứng

Page 180: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tuổi, độc thân. Hiểu nỗi sợ hãi và cảmgiác bất an của Tzippie, nên cô dành hếttình cảm cho bé. Khi Martha kết thúc catrực của mình, thay vì về nhà, cô tìnhnguyện ở lại chăm sóc Tzippie vào banđêm. Dĩ nhiên, Tzippie ngày càng cảmmến cô và cậy nhờ cô mọi thứ cần thiết.Martha còn mang bánh, tranh ảnh và đồchơi cho Tzippie, hát và kể vô số chuyệncho cô bé nghe.

Khi Tzippie có thể di chuyển được,Martha đặt cô bé lên một chiếc xe lăn vàđưa cô đến thăm bố mẹ mỗi ngày.

Sau nhiều tháng điều trị, gia đìnhTzippie được xuất viện. Trước khi họrời khỏi bệnh viện, cha mẹ cô bé hết lờicảm ơn Martha vì đã dành sự chăm sóctận tình và đầy yêu thương cho Tzippie

Page 181: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

và mời cô đến thăm gia đình họ. CònTzippie, cô bé không muốn xa rờiMartha chút nào, cứ nằng nặc đòi cô đếnsống cùng với mình. Tất nhiên, dùMartha không muốn xa Tzippie bé nhỏ,và ngôi nhà của cô là khu nhi trong bệnhviện, nên cô cũng không thể nào nghĩ đếnviệc từ bỏ cuộc sống của mình được.Cuộc chia tay giữa Tzippie và cô y táđáng mến đã diễn ra thật ngậm ngùi, xúcđộng. Gia đình Tzippie giữ liên lạc vớicô y tá Martha qua điện thoại được vàitháng vì họ sống khá xa cô. Nhưng khi họchuyển ra nước ngoài sinh sống, hai bênmất liên lạc với nhau từ đó.

Hơn 30 năm đã trôi qua. Một mùađông nọ, Martha, giờ đã bước vào tuổi70, bị mắc chứng viêm phổi nặng và

Page 182: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

được điều trị trong khu vực dành chongười lớn tuổi ở một bệnh viện gần nhà.Cô y tá trực nhận thấy bà Martha rấthiếm khi có người đến thăm. Cô y tá ấyluôn cố gắng hết mình dành cho ngườiphụ nữ lớn tuổi ấy sự quan tâm chăm sócđặc biệt, và cô nhận ra rằng bà ấy rấttinh tế và khéo léo.

Một đêm nọ, khi cô y tá ngồi bên vịbệnh nhân lớn tuổi ấy thì thầm tròchuyện, cô gái đã tâm sự với bà nguyênnhân khiến mình quyết tâm trở thành mộtnữ y tá. Cô kể rằng năm cô bốn tuổi, côvà cha mẹ của mình bị một tai nạn xehơi. Lúc ấy có một cô y tá tốt bụng đãgiúp cô hồi phục bằng sự tận tâm, tìnhyêu thương của cô ấy. Khi lớn lên, cô đãquyết tâm một ngày nào đó mình cũng sẽ

Page 183: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

trở thành một nữ y tá để có thể giúp đỡvà chăm sóc các bệnh nhân, từ trẻ emcho đến người lớn tuổi, hệt như cách màcô y tá năm xưa đã chăm sóc mình vậy.

Sau khi tốt nghiệp một trường đàotạo y tá ở nước ngoài, cô đã gặp và yêumột chàng trai người Mỹ. Sau ngày cưới,cả hai chuyển về nước sinh sống. Vàitháng trước họ đã chuyển đến sinh sống ởthành phố này, nơi chồng cô đã tìm đượcmột việc làm rất tốt và cô cũng may mắnxin được làm y tá tại bệnh viện này. Khicâu chuyện còn chưa kết thúc, những giọtnước mắt đã vội lăn dài trên khuôn mặtvị bệnh nhân già bởi bà chắc chắn rằngcô y tá đang ngồi cạnh mình là Tzippiebé nhỏ ngày xưa, người mà bà đã trựctiếp chăm sóc sau tai nạn khủng khiếp

Page 184: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đó.Khi cô y tá trẻ vừa kết thúc câu

chuyện, Martha khẽ nói: “Tzippie, chúngta lại gặp nhau; nhưng lần này con chămsóc cho cô!”. Cô y tá tròn mắt sửng sốtnhìn Martha, chợt nhận ra bà “Là cô đấyư?”, cô gái bật khóc. “Đã bao lần connghĩ về cô và mong một ngày nào đóchúng ta gặp lại nhau!”

Khi Martha bình phục, Tzippie lầnnày không cầu xin bà đến sống cùng giađình mình nữa - mà đã thu dọn đồ đạccủa Martha và đưa bà về nhà mình. BàMartha sống với gia đình Tzippie từ đấy.Chồng và các con của Tzippie cũng chàođón bà như bà ngoại thứ hai của gia đình.

- Ruchoma ShamJack Canfield & Mark Victor

Page 185: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Hansen_________________TzippieOne hot summer day, a young couple

and their four-year-old daughter,Tzippie, were on their way to themountains for a few weeks’ vacation.Suddenly, a huge truck in the oncominglane collided head-on with the family’ssmall car. The couple was injuredseriously, and little Tzippie sustainedmany fractures. They were imme¬diatelytaken to the nearest hospital, whereTzippie was brought to the children’sward and her parents were taken to theintensive care unit. As can well beimagined, Tzippie was not only in greatpain, but she was also very frightened

Page 186: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

because her parents were not nearby togive her comfort.

Martha, the nurse who was assignedto Tzippie, was a single, older woman.She understood Tzippie’s fear andinsecurity and became very devoted toher. When Martha finished her shift,instead of going home, she wouldvol¬unteer to stay with Tzippie at night.Of course, Tzippie grew very fond ofher and depended on her for her everyneed. Martha brought her cookies,picture books and toys; she sang songs toher and told her countless stories.

When Tzippie was able to bemoved, Martha put her in a wheelchairand took her to visit her parents everyday.

Page 187: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

After many months ofhospitalization, the family wasdis¬charged. Before they left thehospital, the parents blessed Martha forher devoted and loving care and invitedher to visit them. Tzippie would not letgo of Martha, and insisted that she cometo live with them. Martha also did notwant to be parted from her little Tzippie,but her life was in the children’s ward ofthe hospital, and she could not think ofleaving. There was a tearful parting asTzippie and the loving nurse said good-bye to each other. For a few months thefamily kept up a close relationship withMartha through phone calls only, sincethey lived quite a distance from her.When they moved abroad, however, they

Page 188: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

lost contact with each other.Over thirty years passed. One winter

Martha, who was now in her seventies,became seriously ill with pneumo¬niaand was hospitalized in the geriatricward of a hospi¬tal near her home.There was a certain nurse on duty whonoticed that Martha had very fewvisitors. She tried her best to give theelderly lady special care, and she sawthat she was a sensitive, clever person.

One night when the nurse was sittingnear her elderly patient and they werechatting quietly, she confided in her as towhat had prompted her to become anurse. When she was four years old, sheexplained, and her par¬ents had beeninjured in an automobile accident, there

Page 189: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

had been a wonderful nurse who hadbrought her back to health with herloving, caring devotion. As she grewolder, she determined that one day she,too, would become a nurse and helpothers from the young to the old just asthat nurse had done for her.

After she graduated from nursingschool overseas, she had met a youngman from America, and when theymarried, they moved to the States. A fewmonths earlier they had moved to thiscity, where her husband had beenoffered a very good job, and she washappy to get a position as a nurse in thishospital. As the nurse’s story unfolded,tears flowed from the elderly patient’seyes, as she realized that this must surely

Page 190: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

be her little Tzippie, whom she hadcared for after the accident.

When the young nurse had finishedher story, Martha said softly, “Tzippie,we are together again, but this time youare nursing me!” Tzippie’s eyes openedwide as she stared at Martha, suddenlyrecognizing her. “Is it really you?” shecried out. “How many times I havethought about you and prayed thatsomeday we would meet again!”

When Martha recovered from herillness, Tzippie this time did not beg herto come and live with her family.Instead, she just packed up Martha’sbelongings and took her home with her.She lives with Tzippie to this day, andTzippie’s husband and children have

Page 191: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

welcomed her like a most specialgrandmother.

- Ruchoma ShamJack Canfield & Mark Victor

HansenMột ngày trên bãi biểnTTO - Cách đây không lâu, tôi đã

rơi vào một giai đoạn rất tồi tệ trongcuộc sống mà có lẽ nhiều người trongchúng ta cũng đã nhiều lần trải qua.Đó là tình trạng tinh thần đột ngột sasút trong cuộc sống, nó thê thảm đếnnỗi mọi thứ đối với tôi đều trở nênnhạt nhẽo và vô vị, sức lực hao mòn,còn ngọn lửa nhiệt tình tắt ngấm.

Tác động của điều đó đối với tất cảcông việc của tôi thật đáng sợ. Mỗi sáng,tôi nghiến chặt răng rồi tự nhủ: “Hôm

Page 192: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

nay, cuộc sống lại tiếp tục trôi theo lốimòn của nó đấy. Mình phải vượt qua nó.Nhất định mình phải làm thế!”.

Nhưng rồi chuỗi ngày nhàm chán vẫnkéo dài lê thê, và tình trạng tê liệt dườngnhư ngày một tệ hơn. Đã đến lúc tôi biếtmình cần sự giúp đỡ.

Người tôi đến nhờ cậy là một bác sĩ.Chẳng phải một chuyên gia về tâm thầnhọc, chỉ đơn giản là một vị bác sĩ. Ông talớn tuổi hơn tôi và đằng sau vẻ ngoàikhông mấy thiện cảm kia là một conngười rất uyên thâm và từng trải. Tôi kểvới vị bác sĩ một cách đau khổ, rằng tôichẳng biết chuyện gì không ổn đang xảyra nhưng dường như tôi cảm thấy rất bếtắc. “Liệu bác sĩ có thể giúp tôi không?”

“Tôi không biết”, vị bác sĩ chậm rãi

Page 193: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

trả lời, rồi chống tay nhìn chằm chằmvào tôi một lúc lâu. Đột nhiên, ông hỏi:“Hồi bé anh thích nơi nào nhất?”.

“Hồi bé à?”, tôi hỏi lại. “Ồ, tôi nghĩlà ở bãi biển. Gia đình tôi có một ngôinhà nghỉ bên bờ biển. Cả nhà đều thíchnó.”

Vị bác sĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, đưamắt theo những chiếc lá thu rơi rụng lả tảvà hỏi tiếp. “Thế anh có thể làm theo lờihướng dẫn của tôi trong nguyên một ngàykhông?”

“Tôi nghĩ là được”, tôi trả lời vẻ sẵnsàng để thử làm bất cứ việc gì.

“Được rồi. Tôi muốn anh làm nhưvầy.”

Theo lời vị bác sĩ, hôm sau tôi phảilái xe đến bãi biển một mình và không

Page 194: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

được đến trễ quá 9 giờ sáng. Tôi có thểăn trưa, nhưng không được đọc, viết,nghe đài hay nói chuyện với bất kỳ ai.Thêm nữa, ông ta nói: “Tôi sẽ đưa choanh một toa thuốc, cứ cách 3 giờ thì dùngmột lần”.

Rồi ông xé bốn mảnh giấy trắng, viếtvài chữ lên mỗi miếng, gấp lại và đánhsố rồi trao chúng cho tôi. Anh hãy dùngnhững liều thuốc này vào lúc 9 giờ sáng,12 giờ trưa, 3 giờ chiều và 6 giờ tối theosố thứ tự.

“Bác sĩ nói nghiêm túc đấy chứ ạ?”,tôi hỏi lại.

Vị bác sĩ bật cười: “Anh sẽ khôngcòn nghĩ là tôi đùa khi tôi lấy tiền khámbệnh của anh”.

Sáng hôm sau, với niềm tin nhỏ nhoi

Page 195: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

về phương thuốc của vị bác sĩ, tôi lái xeđến bãi biển. Quang cảnh ở đó thật vắngvẻ. Một cơn gió mùa đông bắc thổi qua,mặt biển trông xám xịt và những consóng vỗ gầm gào như đang giận dữ. Tôingồi trong xe hơi, phía trước tôi là cảmột ngày dài đằng đẵng và trống rỗng.Rồi tôi mở mảnh giấy thứ nhất ra xem:“Hãy chăm chú lắng nghe”.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ.Không thể hiểu nỗi! Chắc vị bác sĩ đóđiên mất rồi! ông ta đã cấm tôi nghenhạc, đọc báo và tiếp xúc với nhữngngười khác rồi, còn cái gì khác nữa đểmà nghe cơ chứ?

Tuy nhiên, tôi vẫn ngẩng đầu lắngnghe. Chẳng có âm thanh nào ngoài tiếngsóng gào thét ầm ầm đều đặn, tiếng kêu

Page 196: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

léc chéc của con mòng biển và tiếng ầm ìcủa vài chiếc máy bay trên bầu trời.Những âm thanh thật quen thuộc!

Tôi ra khỏi xe. Một cơn gió mạnhthổi đến làm cửa xe đóng sập vào. Tôithắc mắc phải chăng vị bác sĩ đề nghị tôiphải chú ý lắng nghe những âm thanh đó?

Tôi leo lên một đụn cát và nhìn raphía xa bãi biển hoang vắng. Ngồi ở đâytôi nghe thấy tiếng sóng biển đang gầmthét rất lớn, át cả những âm thanh khác.Và đột nhiên tôi nghĩ, hẳn phải có nhiềuâm thanh khác nữa bên dưới những tiếngsóng đó - tiếng sột soạt nhẹ của cát trôigiạt, tiếng thì thầm của gió trong đám câydại mọc ở cồn cát - nếu như người nghethật chăm chú.

Như bị thôi thúc, tôi nhảy xuống

Page 197: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

biển, ngụp lặn trong làn nước. Bỗng thấybuồn cười về hành động của mình, tôichúi đầu vào đám rong biển. Ngay lúcấy, tôi khám phá ra rằng: nếu chú tâmlắng nghe, ta còn có thể nghe được từngkhoảnh khắc khi mà tất cả mọi thứ đềungừng lại như chờ đợi. Trong khoảnhkhắc yên lặng đó, mọi suy nghĩ thoángqua trong lòng ta đều ngưng đọng và tâmtrí ta hoàn toàn được nghỉ ngơi.

Tôi trở lại xe và nằm thượt sau taylái, tiếp tục chăm chú lắng nghe. Khi tôinghe lại lần nữa tiếng gầm vang lên từsâu thẳm trong lòng đại dương, tôi hìnhdung về sự thịnh nộ của những cơn giôngtố nổi lên như một con thú đang nhenhững chiếc răng nanh trắng hếu đe dọa.Lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi đang nghĩ

Page 198: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đến những thứ còn to lớn hơn cả chínhbản thân mình - và lòng tôi thấy khuâykhỏa với điều ấy.

Dù vậy, buổi sáng trôi qua rất chậmchạp. Thói quen ném mình vào một vấnđề rắc rối đã in sâu vào tôi đến nỗi tôithấy mình bị chìm nghỉm, mất mát nếukhông có nó.

Đến trưa, gió lớn đã xua tan nhữngáng mây trên nền trời và mặt biển đangtỏa những tia sáng lấp lánh như đang vuicười. Tôi mở toa thuốc thứ hai ra. Mộtlần nữa, tôi lại thấy nửa vui nửa cáu. Toathuốc lần này có ba từ: “Cố hồi tưởng”.

Hồi tưởng điều gì nhỉ? Hẳn nhiên lànhững ký ức đẹp trong quá khứ rồi.Nhưng tại sao lại phải như thế chứ, khitất cả những lo lắng của tôi đều liên quan

Page 199: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đến hiện tại hay tương lai?Tôi rời xe và bắt đầu vừa đi dọc

theo những đụn cát vừa trầm ngâm suynghĩ. Vị bác sĩ kia đã giúp tôi trở lại bãibiển này, nơi ghi dấu biết bao kỷ niệmhạnh phúc thời thơ bé của tôi. Đó có lẽlà những gì tôi cần phải làm để tìm lạinhững niềm hạnh phúc mà tôi đã để rơivãi sau lưng quá nhiều.

Tôi quyết định sẽ thực hiện côngviệc của một họa sĩ, sẽ làm sống lạinhững cảm giác đã nhạt nhòa ấy bằngcách chỉnh sửa màu sắc và tô đậm thêmcác nét phác họa. Tôi sẽ chọn những tìnhtiết cụ thể và ghi lại càng nhiều chi tiếtcàng tốt. Tôi sẽ hình dung những conngười trong bức tranh ấy ăn mặc và vuiđùa như thế nào. Tôi sẽ tập trung lắng

Page 200: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

nghe chính xác âm thanh giọng nói cũngnhư tiếng cười của họ.

Thủy triều đang xuống dần, nhưngtiếng sóng vẫn vỗ ầm ầm. Tôi để cho tâmtrí của mình quay trở lại thời điểm củachuyến đi câu cá cuối cùng của tôi vớiđứa em trai 20 năm về trước. Nó đã tửtrận trong Thế chiến thứ hai, nhưng tôinhận ra rằng nếu tôi nhắm mắt và thật sựcố gắng, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh emtôi sống động đến ngạc nhiên, thậm chítôi còn nhìn thấy cả nét hóm hỉnh và sựhăm hở trong ánh mắt nó.

Thật ra tôi đã thấy toàn cảnh bứctranh ngày hôm đó: Bờ biển cát ngà nơichúng tôi câu cá lượn vòng như lưỡi mộtthanh đại đao, ánh bình minh ló dạng trênbầu trời phía đông, những đợt sóng cuồn

Page 201: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

cuộn đánh vào bờ một cách oai vệ vàchậm chạp. Tôi cảm thấy những dòngnước xoáy ngược ấm áp vây quanh đầugối, chiếc cần câu của em tôi đột nhiêncong vòng khi một con cá bị dính mồi vàtôi nghe tiếng la mừng rỡ của nó. Tôi đãhọa lại bức tranh ấy từng mảng một, rấtrõ ràng và không hề thay đổi như đượcphủ dưới lớp sơn thời gian trong suốt.Rồi những hình ảnh ấy nhòa dần.

Tôi chậm rãi đứng dậy. Cố gắng tìmvề quá khứ của mình. Những người hạnhphúc thường là những người tự tin và quảquyết. Nếu bạn thong thả quay lại tìm vàchạm tay tới những điều hạnh phúc, lẽnào lại không tìm được những tia sánghay nguồn sức mạnh nhỏ nhoi nào?

Giai đoạn thứ hai trong ngày đã trôi

Page 202: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

qua nhanh chóng hơn. Khi mặt trời bắtđầu chếch bóng, tâm trí tôi hăm hở đitrên cuộc hành trình về quá khứ, sống lạinhững khoảnh khắc, phát hiện ra nhữngđiều mà tôi đã hoàn toàn lãng quên. Tôiđã nhớ ra rất nhiều sự kiện trong mấynăm qua và từ một cảm giác ấm áp chợtdâng lên trong lòng, tôi hiểu rằng chẳngcó lòng tốt nào là lãng phí hay mất đi ýnghĩa của nó.

Đến ba giờ chiều nước đã xuống vàâm thanh của những con sóng giờ chỉ nhưtiếng thì thầm đều đều từng nhịp, như mộtgã khổng lồ đang thở. Những đụn cát giờnhư đã là tổ ấm của tôi, tôi cảm thấy thưgiãn, hài lòng và hơi tự mãn. Tôi nghĩnhững liều thuốc của vị bác sĩ thật dễuống.

Page 203: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Nhưng tôi chưa sẵn sàng uống liềuthuốc thứ ba. Lời yêu cầu lần này khôngphải là gợi ý nhẹ nhàng. Nó giống nhưmột mệnh lệnh hơn: ”Xem kỹ lại động cơcủa mình”.

Khi đọc những dòng chữ ấy, phảnứng đầu tiên của tôi chỉ là tự vệ. Nhữngđộng cơ của tôi chẳng có gì là xấu, tôi tựnhủ. Tôi muốn thành công – ai mà chẳngthế? Tôi muốn được công nhận, nhữngngười khác cũng như tôi thôi. Tôi muốnđược an toàn hơn – và tại sao lại khôngđược như thế chứ?

Có lẽ - một tiếng nói nhỏ vang lênđâu đó trong đầu tôi - những động cơ đókhông hoàn toàn trong sáng. Có thể đóchính là lý do khiến các bánh xe cuộcđời không còn quay đều nữa.

Page 204: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Tôi bốc một nắm cát rồi để nó luồnqua những kẽ tay mình. Trước kia, nhữngđiều tôi làm tốt đều xảy đến một cách tựnhiên, không hề dự tính trước hay phải loâu gì. Gần đây, mọi việc hầu như đều cósự tính toán, chuẩn bị kỹ lưỡng phù hợpvới khả năng nhưng lại chẳng đến đâu.Tại sao? Bởi tôi đã nhìn xa hơn mụcđích công việc, tôi chỉ nghĩ đến nhữngphần thưởng mà tôi hy vọng nó sẽ manglại cho mình. Công việc chỉ đứng mộtchỗ, nó đã trở thành một phương tiện chỉđể kiếm tiền và thanh toán các khoản chiphí mỗi tháng. Ý thức cho đi điều gì đó,giúp đỡ người khác, cống hiến đã bị mấthút trong cảm giác điên cuồng khi chỉbiết bám lấy sự an toàn cho bản thânmình.

Page 205: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Thoáng chốc, tôi đã nhận ra một điềuchắc chắn rằng nếu động cơ của mộtngười thiếu đi sự trong sáng thì chẳng cóviệc gì là đi đúng hướng cả. Dù bạn làmột người đưa thư, thợ hớt tóc, mộtngười bán bảo hiểm, một bà nội trợ haymột ông bố thì cũng chẳng có gì khácnhau. Chỉ khi bạn cảm thấy mình đangphục vụ cho người khác, bạn mới thựchiện công việc tốt được. Còn nếu chỉquan tâm phục vụ cho riêng mình, hiệuquả công việc của bạn sẽ giảm đi. Đó làquy luật bất di bất dịch của cuộc sốnggiống như luật hấp dẫn trong vũ trụ vậy.

Tôi ngồi một lúc lâu. Xa xa về phíacồn cát ngầm, tôi nghe tiếng sóng vỗ rìrào chuyển thành tiếng gầm gào do thủytriều lên. Phía sau tôi những tia nắng

Page 206: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

cuối cùng của ngày gần như khuất dạngsau chân trời. Một ngày ở biển của tôi đãgần kết thúc, tôi miễn cưỡng thừa nhận vịbác sĩ cùng những toa thuốc của ông,chúng vừa giản dị lại vừa công hiệu. Giờđây tôi đã thấy đó là những liều thuốcquý giá cho bất cứ ai đang phải đối mặtvới bất kỳ khó khăn nào.

Chăm chú lắng nghe: Để làm dịu mộttâm trí điên rồ, giảm bớt cường độ củanó, chuyển mọi muộn phiền trong lòng rathế giới bên ngoài.

Cố gắng tìm về quá khứ: Bởi trí óccon người chỉ có thể lưu một ý nghĩ trongmột lúc, vì vậy hãy xóa đi sự lo lắnghiện tại khi bạn vừa chạm được vàoniềm hạnh phúc trong quá khứ.

Xem xét lại động cơ của mình: Đây

Page 207: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

là điều cốt lõi của “quá trình điều trị”.Đấy là một thách đố vì phải đánh giá lại,đặt những động cơ của một người ngangbằng với khả năng và lương tâm củangười đó. Nhưng bạn phải có lương tâmtrong sáng và thái độ chấp nhận khi làmviệc.

Bầu trời phía tây đã ngả sang màu đỏthẫm khi tôi mở mảnh giấy cuối cùng raxem. Liều thuốc lần này gồm sáu chữ.Đọc xong hàng chữ viết trên ấy, tôi đichậm ra biển. Khi chỉ còn vài mét nữa làđến mép nước, tôi dừng lại và đọc dòngchữ lần nữa: “Viết những ưu phiền lêncát”.

Tôi thả mảnh giấy bay đi, cúi xuốngnhặt một mảnh vỏ sò vỡ. Quỳ tại đó dướivòm trời cao vút, tôi đã viết thật nhiều

Page 208: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

trên mặt cát, hết nỗi ưu phiền này đến nỗiưu phiền khác của tôi. Sau đó tôi quaybước đi và không hề nhìn lại. Tôi đã viếtnhững ưu phiền của mình lên cát. Vàngoài kia thủy triều đang dâng lên.

- Arthur GordonHãy cho mọi muộn phiền vào một cái

túi bị thủng.- Old PostcardJack Canfield & Mark Victor

Hansen________________The day at the beachNot long ago, I came to one of those

bleak periods that many of us encounterfrom time to time, a sudden drastic dipin the graph of living when everythinggoes stale and flat, energy wanes,

Page 209: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

enthusiasm dies. The effect on my workwas frightening. Every morning Iclenched my teeth and muttered: “Todaylife will take on some of its old meaning.You’ve got to break through this thing.You’ve got to.”

But the barren days dragged on, andthe paralysis grew worse. The timecame when I knew I needed help.

The man I turned to was a doctor.Not a psychiatrist, just a doctor. He wasolder than I, and under his surfacegruffness lay great wisdom andexperience. “I don’t know what’swrong,” I told him miserably, “but I justseem to have come to a dead end. Canyou help me?”

“I don’t know,” he said slowly. He

Page 210: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

made a tent of his fin¬gers, and gazed atme thoughtfully for a long while. Then,abruptly, he asked, “Where were youhappiest as a child?”

“As a child?” I echoed. “Why, at thebeach, I suppose. We had a summercottage there. We all loved it.”

He looked out the window andwatched the October leaves siftingdown. “Are you capable of followinginstructions for a single day?”

“I think so,” I said, ready to tryanything.

“All right. Here’s what I want you todo.”

He told me to drive to the beachalone the following morning, arrivingnot later than nine o’clock. I could take

Page 211: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

some lunch, but I was not to read, write,listen to the radio or talk to anyone. “Inaddition,” he said, “I’ll give you aprescription to be taken every threehours.”

He tore off four prescription blanks,wrote a few words on each, folded them,numbered them and handed them to me.Take these at nine, twelve, three and six.

“Are you serious?” I asked.He gave me a short honk of laughter.

“You won’t think I’m joking when youget my bill!”

The next morning, with little faith, Idrove to the beach. It was lonely, allright. A northeaster was blowing; the sealooked gray and angry. I sat in the car,the whole day stretching emptily before

Page 212: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

me. Then I took out the first of the foldedslips of paper. On it was written:“Listen carefully.”

I stared at the two words. Why, Ithought, the man must be mad. He hadruled out music and newscasts andhuman conversation. What else wasthere?

I raised my head and listened. Therewere no sounds but the steady roar of thesea, the croaking cry of a gull, the droneof some aircraft, overhead. All thesesounds were familiar.

I got out of the car. A gust of windslammed the door with a sudden clap ofsound. Was I supposed, I asked myself,to listen carefully to things like that?

I climbed a dune and looked out over

Page 213: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

the deserted beach. Here the seabellowed so loudly that all other soundswere lost. And yet, I thought suddenly,there must be sounds beneath sounds thesoft rasp of drifting sand, the tiny wind-whisperings in the dune grasses if thelistener got close enough to hear them.

Impulsively, I ducked down and,feeling fairly ridiculous, thrust my headinto a clump of seaweed. Here I made adis¬covery: If you listen intently, thereis a fractional moment in whicheverything pauses, waiting. In that instantof still¬ness, the racing thoughts halt.The mind rests.

I went back to the car and slidbehind the wheel. Listen carefully. As Ilistened again to the deep growl of the

Page 214: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

sea, I found myself thinking about thewhite-fanged fury of its storms. Then Irealized I was thinking of things biggerthan myself and there was relief in that.

Even so, the morning passed slowly.The habit of hurl¬ing myself at aproblem was so strong that I felt lostwithout it.

By noon the wind had swept theclouds out of the sky, and the sea had apolished and merry sparkle. I unfoldedthe second “prescription.” And again Isat there, half-amused and half-exasperated. Three words this time:“Try reaching back.”

Back to what? To the past,obviously. But why, when all myworries concerned the present or the

Page 215: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

future?I left the car and started tramping

reflectively along the dunes. The doctorhad sent me to the beach because it wasa place of happy memories. Maybe thatwas what I was supposed to reach forthe happiness that lay half-forgottenbehind me.

I decided to work on these vagueimpressions as a painter would,retouching the colors, strengthening theoutlines. I would choose specificincidents and recapture as many detailsas possible. I would visualize peoplecom¬plete with dress and gesfures. Iwould listen (carefully) for the exactsound of their voices, the echo of theirlaughter.

Page 216: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

The tide was going out now, butthere was still thunder in the surf. So Ichose to go back twenty years to the lastfishing trip I made with my youngerbrother. He had died during World WarII, but I found that if I closed my eyesand really tried, I could see him withamazing vividness, even the humor andeagerness in his eyes.

In fact, I saw it all: the ivoryscimitar of beach where we fished, theeastern sky smeared with sunrise, thegreat rollers creaming in, stately andslow. I felt the backwash swirl warmaround my knees, saw the sudden arc ofmy brother’s rod as he struck a fish,heard his exultant yell. Piece by piece Irebuilt it, clear and unchanged under the

Page 217: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

transparent varnish of time. Then it wasgone.

I sat up slowly. Try reaching back.Happy people were usu¬ally assured,confident people. If, then, youdeliberately reached back and touchedhappiness, might there not be releasedlittle flashes of power, tiny sources ofstrength?

This second period of the day wentmore quickly. As the sun began its longslant down the sky, my mind rangedeagerly through the past, reliving someepisodes, uncovering others that hadbeen completely forgotten. Across allthe years, I remembered events, andknew from the sudden glow of warmththat no kindness is ever wasted, or ever

Page 218: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

completely lost.By three o’clock the tide was out and

the sound of the waves was only arhythmic whisper, like a giantbreath¬ing. I stayed in my sandy nest,feeling relaxed and con¬tent and a littlecomplacent. The doctor’s prescriptions,I thought, were easy to take.

But I was not prepared for the nextone. This time the three words were nota gentle suggestion. They sounded morelike a command. “Reexamine yourmotives.”

To those words my first reactionwas purely defensive. There’s nothingwrong with my motives, I said to myself.I want to be success¬ful who doesn’t? Iwant to have a certain amount of

Page 219: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

recognition, but so does everybody. Iwant more security than I’ve got andwhy not?

Maybe, said a small voicesomewhere inside my head, thosemotives aren’t good enough. Maybethat’s the rea¬son the wheels havestopped going around.

I picked up a handful of sand and letit stream between my fingers. In the past,whenever my work went well, there hadalways been something spontaneousabout it, something uncontrived,something free. Lately it had beencalculated, competent and dead. Why?Because I had been looking past the jobitself to the rewards I hoped it wouldbring. The work had ceased to be an end

Page 220: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

in itself; it had become a means to makemoney, pay bills. The sense of givingsomething, of helping people, of makinga contribution, had been lost in a franticclutch of security.

In a flash of certainty, I saw that ifone’s motives are wrong, nothing can beright. It makes no difference whether youare a mailman, a hairdresser, aninsurance salesman, a stay-at-home momor dad whatever. As long as you feel youare serving others, you do the job well.When you are concerned only withhelping yourself, you do it less well.This is a law as inexorable as gravity.

For a long time, I sat there. Far outon the bar I heard the murmur of the surfchange to a hollow roar as the tide

Page 221: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

turned. Behind me the spears of lightwere almost hori¬zontal. My time at thebeach had almost run out, and I felt agrudging admiration for the doctor andthe “prescrip¬tions” he had so casuallyand cunningly devised. I saw, now, thatin them was a therapeutic progressionthat might well be valuable to anyonefacing any difficulty.

Listen carefully: To calm a franticmind, slow it down, shift the focus frominner problems to outer things.

Try reaching back: Since the humanmind can hold but one idea at a time, youblot out present worry when you touchthe happiness of the past.

Reexamine your motives: This wasthe hard core of the “treatment.” This

Page 222: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

challenge was to reappraise, to bringone’s motives into alignment with one’scapabilities and conscience. But themind must be clear and receptive to dothis.

The western sky was a blaze ofcrimson as I took out the last slip ofpaper. Six words this time. I walkedslowly out on the beach. A few yardsbelow the high-water mark I stopped andread the words again: “Write yourtroubles on the sand.”

I let the paper blow away, reacheddown and picked up a fragment of shell.Kneeling there under the vault of the sky,I wrote several words on the sand, oneabove the other. Then I walked away,and I did not look back. I had written my

Page 223: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

troubles on the sand. And the tide wascoming in.

- Arthur GordonSubmitted by Wayne W. Hinckley

Put your troubles in a pocket with a holein it.

- Old PostcardJack Canfield & Mark Victor

HansenMỗi ngày là một món quàTTO - Anh rể tôi kéo cái ngăn

dưới cùng của chiếc bàn nơi chị tôi vẫnthường ngồi làm việc và lấy ra một cáigói được bọc bằng giấy lụa. “Đây làchiếc quần lót”, anh nói. Anh xé chiếcgói bên ngoài và cho tôi xem một chiếcquần nhỏ ở bên trong. Chiếc quầnđược may rất khéo: hàng lụa mềm,

Page 224: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

may bằng tay có viền ren như tơ nhện.Trên đó vẫn còn nguyên miếng nhãnghi giá, một số tiền không nhỏ.

“Jan đã mua nó khi lần đầu tiên anhchị đến New York, cách đây ít nhất là đã8, 9 năm rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờmặc nó. Cô ấy định để dành chờ một dịpđặc biệt nào đó. Anh nghĩ lần này là dịpđặc biệt đây.

Anh đón lấy chiếc quần từ tay tôi, đặtnó lên giường cùng với những quần áokhác mà chúng tôi định chôn theo chị tôi.Anh mân mê nó một lúc rồi đóng sầmngăn kéo và quay về phía tôi nói:

“Đừng bao giờ giữ lại bất cứ điều gìđể chờ một dịp đặc biệt. Mỗi ngày tồntại trên cõi đời chính là một dịp đặc biệtrồi đó.”

Page 225: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Những lời của anh cứ văng vẳng mãibên tai tôi suốt thời gian diễn ra đámtang và cả trong những ngày kế tiếp, khitôi giúp anh và đứa cháu thu xếp nhữngviệc lặt vặt trong nhà sau cái chết bấtngờ của chị tôi. Trên chuyến bay trở vềCalifornia sau đám tang chị tôi, tôi cứnghĩ về những lời nói ấy. Tôi cũng nghĩđến những điều mà chị ấy chưa đượcthấy, được nghe và được làm và cả vềnhững điều chị đã làm mà không nhận rarằng nó là điều đặc biệt.

Tôi vẫn cứ mãi suy nghĩ về những lờinói của anh rể, vì chính lời nói ấy đãthay đổi cuộc đời tôi. Tôi bắt đầu đọcsách nhiều hơn và ít bận tâm đến nhữngđiều nhỏ nhặt. Tôi thích thú ngắm nhìncảnh vật khi ngồi trên boong tàu và

Page 226: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

không còn rối lên khi thấy đám cỏ dạitrong vườn. Tôi dành nhiều thời gian chogia đình, bạn bè hơn và hạn chế tham dựnhững cuộc gặp gỡ không mấy bổ ích.Bất cứ lúc nào có thể, tôi đều tận hưởngcuộc sống tươi đẹp này thay vì cứ vậtlộn với cảm giác cam chịu. Tôi luôn cảmnhận và trân trọng từng khoảnh khắc quýgiá trong cuộc sống.

Tôi không để dành bất cứ điều gìnữa: Tôi dùng tất cả những món đồ sứ vàđồ pha lê xinh đẹp của mình vào mỗi dịpcó ý nghĩa – chẳng hạn như giảm đượcmột ký lô, bồn rửa hết bị nghẹt hay khibông hoa trà đầu tiên hé nở.

Tôi mặc chiếc áo đẹp đi chợ nếuthấy thích. Nguyên tắc sống của tôi là nếutrông tôi có vẻ là người làm ăn phát đạt,

Page 227: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tôi có thể trả 28,49 đô la chỉ cho một túihàng tạp phẩm nhỏ mà không cau mày.Tôi không để dành lọ nước hoa quý nhấtcủa mình cho những dịp đặc biệt nàonữa, vì thế các cô bán hàng ở tiệm đồngũ kim hay các nhân viên ngân hàng vàcả đám bạn tôi đều có dịp thưởng thứchương thơm quyến rũ đó.

Những cụm từ “một ngày nào đó” hay“nội trong vài ngày” lâu nay vẫn bámchặt vào kho từ vựng của tôi như gọngkềm nay đang dần biết mất. Nếu có điềugì đáng xem, đáng nghe hoặc đáng làm,tôi sẽ thực hiện ngay.

Tôi không chắc chị tôi sẽ làm gì nếubiết rằng “ngày mai” - ngày mà tất cảchúng ta đều mặc nhiên nghĩ rằng sẽ đến- chị sẽ không còn trên cõi đời này nữa.

Page 228: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Tôi nghĩ chị hẳn sẽ gọi điện cho nhữngngười trong gia đình và vài bạn bè thân.Có lẽ chị cũng sẽ gọi một vài người bạncũ để xin lỗi và để hàn gắn sau nhữngmâu thuẫn đã qua. Tôi muốn nghĩ rằngchị cũng sẽ ra ngoài dùng một bữa cơmTàu. Tôi chỉ đoán vậy thôi chứ chẳngbao giờ tôi biết được điều đó.

Những điều nhỏ nhoi chưa làm đượcsẽ khiến tôi bực bội nếu tôi biết thời giancủa mình chỉ có giới hạn. Bực bội bởitôi đã trì hoãn đi thăm những người bạntốt mà tôi định sẽ liên lạc vào một ngàynào đó. Bực bội bởi tôi đã không viếtnhững lá thư mà tôi đã định viết trongmột vài ngày. Tôi sẽ bực mình và nuốitiếc vì đã không thường xuyên nói vớichồng và con gái mình rằng tôi thật sự

Page 229: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

yêu họ biết bao. Tôi đang cố gắng rấtnhiều để không phải trì hoãn, níu kéo hayđể dành bất cứ điều gì mang thêm tiếngcười và làm cho cuộc sống của chúng tôithêm tươi đẹp.

Và mỗi buổi sáng khi thức giấc, tôitự nhủ rằng, hôm nay là một ngày đặcbiệt. Mỗi ngày, mỗi phút , mỗi hơi thởđều là một món quà mà Thượng đế bancho tôi.

- Anne WellsJack Canfield & Mark Victor

Hansen_________________A story to live byMy brother-in-law opened the

bottom drawer of my sister’s bureau andlifted out a tissue-wrapped package.

Page 230: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

“This,” he said, “is a slip.” Hediscarded the tissue and handed me theslip. It was exquisite: silk, handmadeand trimmed with a cobweb of lace. Theprice tag with an astronomical figure onit was still attached.

“Jan bought this the first time wewent to New York, at least eight or nineyears ago. She never wore it. She wassaving it for a special occasion. Well, Iguess this is the occasion.”

He took the slip from me, and put iton the bed with the other clothes wewere taking to the mortician. His handslingered on the soft material for amoment, then he slammed the drawershut and turned to me.

“Don’t ever save anything for a

Page 231: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

special occasion. Every day you’re aliveis a special occasion.”

I remembered those words throughthe funeral and the days that followed,when I helped him and my niece attendto all the sad chores that result from anunexpected death. I thought about themon the plane returning to California aftermy sister’s funeral. I thought about allthe things that she hadn’t seen or heardor done. I thought about the things thatshe had done without realizing that theywere special.

I’m still thinking about his words,and they’ve changed my life. I’m readingmore and dusting less. I’m sitting on thedeck and admiring the view withoutfussing about the weeds in the garden.

Page 232: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

I’m spending more time with my familyand friends and less time in committeemeetings. Whenever possible, lifeshould be a pattern of experiences tosavor, not endure. I’m trying torecognize these moments now andcherish them.

I’m not “saving” anything: We useour good china and crystal for everyspecial event such as losing a pound,getting the sink unstopped, the firstcamellia blossom.

I wear my good blazer to the marketif I feel like it. My theory is if I lookprosperous, I can shell out $28.49 forone small bag of groceries withoutwincing. I’m not saving my goodperfume for special parties: Clerks in

Page 233: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

hardware stores and tellers in bankshave noses that function as well as myparty-going friends.

“Someday” and “one of these days”are losing their grip on my vocabulary. Ifit’s worth seeing or hearing or doing, Iwant to see and hear and do it now.

I’m not sure what my sister wouldhave done had she known that shewouldn’t be here for the tomorrow weall take for granted. I think she wouldhave called family members and a fewclose friends. She might have called afew former friends to apologize andmend fences for past squabbles. I like tothink she would have gone out for aChinese dinner. I’m guessing; I’ll neverknow.

Page 234: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

It’s those little things left undone thatwould make me angry if I knew that myhours were limited. Angry because I putoff seeing good friends whom I wasgoing to get in touch with someday.Angry because I hadn’t written certainletters that I intended to write one ofthese days. Angry and sorry that I didn’ttell my husband and daugh¬ter oftenenough how much I truly love them. I’mtrying very hard not to put off, hold backor save anything that would add laughterand luster to our lives.

And every morning when I open myeyes, I tell myself that it is special.Every day, every minute, every breathtruly is a gift from God.

- Anne Wells

Page 235: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Jack Canfield & Mark VictorHansen

“Cha bạn bị làm sao vậy?”TTO - Cho đến khi lên trung học

tôi mới nhận ra cha mình có khuyết tậtbẩm sinh là bị sứt môi và hở hàm ếch.Nhưng trong mắt tôi, cha chỉ có mộtgương mặt duy nhất kể từ ngày tôimới chào đời. Tôi nhớ trong một lầnhôn chúc cha ngủ ngon lúc còn bé, tôihỏi cha rằng liệu mũi mình có bị xẹpxuống không nếu tôi cứ hôn cha nhưvậy suốt đời.

Cha trấn an tôi rằng chuyện đó sẽchẳng bao giờ xảy ra đâu. Lúc ấy, tôithấy ánh mắt cha lấp lánh niềm vui. Chắclà cha quá ngạc nhiên vì có một cô congái thương yêu mình hết mực đến nỗi tin

Page 236: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

rằng chính những nụ hôn chứ không phải33 lần phẫu thuật đã làm biến dạng khuônmặt ông.

Cha tôi là người tử tế, nhẫn nại, chínchắn, và giàu lòng nhân ái. Cha chính làthần tượng của tôi và là người mà tôi rấtmực yêu thương. Cha luôn nhìn thấytrong mỗi người mà ông gặp một điểm tốtnào đó. Ở sở làm, cha thuộc hết tên mọingười từ những người lao công, các thưký cho đến ban giám đốc. Thật ra, tôinghĩ là cha thích những người lao cônghơn cả. Ông luôn hỏi thăm về gia đình vàvề cuộc sống của họ. Cha luôn để ý lắngnghe những phản ứng và nhớ tất cả cáccâu trả lời của họ.

Chưa bao giờ cha để diện mạo khiếmkhuyết của mình chi phối cuộc đời cha.

Page 237: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Khi người ta chê ngoại hình của chakhông phù hợp với công việc giao dịchbuôn bán, cha tự đạp xe đi giao hàng vàvạch ra lộ trình riêng cho mình. Khikhông được gọi nhập ngũ, cha tìnhnguyện đăng ký. Thậm chí, có lần chacòn đánh tiếng mời một thí sinh tham dựcuộc thi Hoa hậu Mỹ đi chơi. Sau nàycha bảo tôi: “Nếu không thắc mắc hỏi thìlàm sao biết được”. Hiếm khi nào chanói chuyện qua điện thoại bởi lẽ lúc đóngười ta khó mà nghe và hiểu đượcnhững điều cha nói. Chỉ đến khi gặp mặt,trông thái độ thân thiện và nụ cười thânmật của cha người ta mới cởi mở và thôikhông để tâm đến khiếm khuyết trênkhuôn mặt cha nữa. Cha đã kết hôn vớimẹ tôi, một phụ nữ xinh đẹp và có bảy

Page 238: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

đứa con hoàn toàn khỏe mạnh. Tất cảchúng tôi - những đứa con thân yêu củacha luôn tin rằng cả hai vầng nhật, nguyệtđều hiện lên khuôn mặt của cha mình.

Thế mà, khi bước sang tuổi mới lớnnhiều cắc cớ, tôi thấy mình hầu nhưkhông thể ở cùng phòng với người đànông mà suốt cả chục năm qua luôn để chotôi ngồi xem ông cạo râu mỗi sáng.

Bạn bè tôi đứa nào cũng bảnh bao,tân thời và sành điệu, còn cha tôi thì tráingược hẳn: già nua và cổ hủ. Một đêm,tôi về nhà với một xe đầy nhóc lũ bạn.Chúng tôi đi chơi khuya và ghé vào nhàtôi để kiếm cái gì đó ăn lót dạ. Cha tôi rakhỏi phòng ngủ, chào các bạn tôi rồi làmnước uống và món bắp rang bơ để mờihọ. Trông thấy cha, một đứa bạn kéo tôi

Page 239: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

ra hỏi nhỏ: “Mặt ba bạn bị làm saovậy?”.

Đột nhiên tôi đưa mắt nhìn cha, đó làlần đầu tiên trong đời tôi nhìn cha mìnhbằng con mắt không thành kiến. Tôi bịsốc - cha tôi quái dị vậy sao? Tôi yêucầu mọi người rời khỏi nhà tôi ngay lậptức. Tôi cảm thấy mình thật ngờ nghệch.Làm sao trước đây tôi lại không thể thấyđược điều này nhỉ?

Đêm đó tôi đã khóc thật nhiều -chẳng phải do xấu hổ vì thấy cha khácbiệt mọi người mà vì tôi nhận ra mìnhthật nông nổi và đáng khinh. Tôi có mộtngười cha dịu dàng và nhân hậu mà baongười mơ ước thế mà tôi lại nỡ đi phánxét Người qua hình dạng bên ngoài.

Đêm đó, tôi cũng hiểu ra rằng một

Page 240: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

khi đã hết lòng yêu thương ai đó mà lạinhìn người ấy với cặp mắt thiếu hiểubiết, sợ hãi và khinh thường, bạn sẽ hiểurõ được ý nghĩa sâu xa của hai chữ“thành kiến”. Tôi đã nhìn cha mình nhưtất cả những người xa lạ khác, để rồi thấycha mình trở thành một người nào đó, dịdạng và không bình thường. Tôi đã hoàntoàn quên rằng đó là một người tốt, hếtmực thương yêu vợ con và cả nhữngngười xung quanh. Cha cũng có niềm vuivà nỗi khổ của riêng mình và đã sốngcuộc đời luôn bị người ta xét đoán quabề ngoài. Tôi vô cùng biết ơn vì cuộcđời đã cho tôi biết được cha trước khicó người nào đó chỉ cho tôi những khiếmkhuyết trên cơ thể cha.

Giờ cha tôi đã khuất xa. Tất cả gia

Page 241: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

tài cha để lại là sự cảm thông, lòng trắcẩn và sự quan tâm đến mọi người xungquanh. Với tôi, đó chính là quà tặng quýbáu nhất mà đấng sinh thành có thể để lạicho đứa con mình. Đó chính là khả năngchấp nhận yêu thương người khác bất kểđịa vị, chủng tộc, tôn giáo hay nhữngkhuyết tật trên cơ thể họ, những món quàdo lòng kiên trì và tinh thần lạc quanmang lại. Mục tiêu cao nhất trong cuộcđời tôi là hãy luôn thương yêu để tôi cóthể đón nhận đủ các nụ hôn làm xẹp cảmũi mình.

- Carol DarnellCó bao giờ bạn nghe ai đó nói rằng:“Điều quan trọng là chỉ nên dành ít

thời gian cho cách ta nhìn một vấn đề vàdành nhiều thời gian để suy nghĩ xem ta

Page 242: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

phải hiểu vấn đề đó như thế nào.”?Nếu chưa, thì cũng nên có một người

nói lên điều đó.- Carmen Richardson RutlenJack Canfield & Mark Victor

Hansen_________________“What’s wrong with your dad?”I was in high school before I

realized my father had a birth defect. Hehad a harelip and cleft palate, but to mehe looked like he had always lookedsince the day I was born. I can rememberkissing him goodnight once when I wasyoung and asking if my nose would goflat after a life¬time of kisses. Heassured me that it would not, but Iremember a twinkle in his eyes. I am

Page 243: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

sure he was mar¬veling about a daughterwho loved him so much she thought thather kisses, not thirty-three operations,had reshaped his face.

My father was kind, patient,thoughtful and loving. He was my heroand first love. He never met a person inwhom he could not find good. He knewthe first names of janitors, secretariesand CEOs. In truth, I think he liked thejanitors the best. He always inquiredabout their families and how life wastreating them. He cared enough to listento their responses and remember theiranswers.

Dad never let his disfigurement rulehis life. When he was considered toounattractive for sales work, he took a

Page 244: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

bike out on deliveries and created hisown route. When the army wouldn’t lethim enlist, he volunteered. He even onceasked a Miss America contestant out fora date. “If you don’t ask you’ll neverknow,” he told me later. He rarely talkedon the phone, because people had a hardtime understanding him. When they methim in person with his positive attitudeand friendly smile, people just seemedto take his disability in stride. Hemarried a beau¬tiful woman, and theyhad seven healthy children, all of whomthought the sun and moon rose in hisface.

When I was a “sophisticated teen,”however, I barely tolerated being in thesame room with this same man who for a

Page 245: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

decade had let me watching him shaveevery morning.

My friends were chic, trendy andpopular; my dad was old and outdated.One night I came home with a car full offriends, and we stopped at my house formidnight snacks. My father came out ofhis bedroom and welcomed my friends,pouring sodas and making popcorn. Oneof my friends pulled me aside and asked,“What’s wrong with your dad?”

Suddenly, I saw him for the first timewith unbiased eyes. I was in shock. Mydad was a freak! I made everyone leaveimmediately. I felt so foolish. Howcould I have never seen it before?

Later that night I cried, not because Irealized that my dad was different, but

Page 246: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

because I realized what a pathetic,shallow person I was becoming. Herewas the sweetest, most loving personyou could ask for, and I had judged himon his looks.

That night I learned that when youlove someone totally and then see themthrough the eyes of ignorance, fear orcontempt, you begin to understand theprofound depths of prejudice. I had seenmy dad as strangers did, as someonedifferent, deformed and not normal. Notremem¬bering that he was a good personwho loved his wife, his children and hisfellow human beings. He had joys andsorrows and had already lived a lifetimeof people judging him on hisappearance. I was grateful that I got to

Page 247: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

know him first, before others showed mehis flaws.

Dad is gone now. Empathy,compassion and concern for fellowhuman beings are the legacy he left me.They are the greatest gifts a parent couldleave a child the capacity to love otherswithout considering their social stature,race, religion or disabilities, the gifts ofjoyful per¬severance and optimism. Thelofty goal of being so loving in my lifethat I receive enough kisses to make mynose go flat.

- Carol DarnellHas anyone ever said, ”It is

important to spend less time on how welook and more time on how we see.”? Ifnot, someone should.

Page 248: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

- Carmen Richardson RutlenJack Canfield & Mark Victor

HansenKết thúc để khởi đầuTTO - Đôi khi trong cuộc sống, có

những sự việc xảy đến khiến chúng taphải thay đổi các thứ tự ưu tiên trongđời mình. Có thể đó là một dịp sinhnhật không như ý hoặc khi một ngườibạn đang đối mặt với những khủnghoảng. Với tôi, cái chết của người bạnthân nhất đã khiến tôi thấy mình thậtyếu đuối hoang mang và bắt đầu hoàinghi về mục đích sống của mình.

Tôi muốn rút hết tiền trong tài khoảnngân hàng của mình để đến Tahiti. Tôimuốn trải đầy những chiếc đĩa nhựa trênlối đi và lái xe cán nát chúng đi. Tôi

Page 249: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

muốn theo học một khóa múa ba lê. Tôicũng muốn quẳng hết những bông hoa giảxấu xí và thay vào đó là những chùm dâyleo và cây cỏ. Tôi còn muốn dỡ hếtnhững tấm thảm lên, rũ mạnh để bụi bẩnmuốn bay đi đâu thì bay.

Vào một đêm nọ, tôi chợt ngẫm nghĩvề cuộc sống của mình, như sắp xếp lạinhững lá bài cho một ván đấu mới rồi tựnhủ nhiều điều với lòng mình. Tôi khôngmuốn phải hối tiếc như người phụ nữ trêntàu Titanic ngày xưa, dấn thân lên chiếctàu cứu hộ mà chẳng biết tương lai sẽnhư thế nào, để rồi cứ phải mãi thổn thứctrong đau đớn.

Vậy thì hãy sẵn sàng! Từ nay, tôi sẽlà một người phụ nữ năng động, sẽ bắtđầu sống hết mình mỗi ngày, như thể hôm

Page 250: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

nay là ngày cuối cùng được sống!Khi nhớ ra tôi có một cây nến lớn

hình hoa hồng để trong phòng khách đãbị bụi bám đầy và bị mềm đi vì khí nóng mùa hạ, hôm qua, tôi đã thắp nó lên.

Còn trên cửa kính xe hơi bên phía tôingồi có một vết nứt nhỏ mà vợ chồng tôitính sẽ thay khi nào bán xe thì sao? Nóđã được thay rồi!

Hãy đoán xem chủ nhật này, nhà tôisẽ có ai đến ăn cơm tối ? Đó là Evie vàJack - hai người bạn đã rất lâu chúng tôikhông được gặp.

Còn lon cá hộp thật lớn mà tôi cứchần chừ chẳng muốn khui vì trong nhàchỉ có mình tôi ăn cá, và tính tôi lạikhông muốn bỏ phí phần còn dư. Vậy thì,còn đợi gì nữa!

Page 251: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Khi tôi đang rửa tay với bánh xàphòng hình vỏ sò biển màu hồng, chồngtôi trêu: “Anh cứ tưởng em để dànhchúng chứ! Vì khi gặp nước, mấy bánhxà phòng ấy chẳng còn giống vỏ sònữa!”.

Tôi nhìn xuống bàn tay ướt đẫm bọtxà phòng. Vỏ sò sẽ chỉ mãi là vỏ sò nếunhư tôi không cho nó cơ hội trở thànhmột thứ khác.

- Erma Bom BeckHãy khiêu vũ như thể chẳng ai đang

nhìn bạn và hãy yêu như thể sẽ chẳng baogiờ bạn đau khổ vì những cuộc tình.

- Khuyết danhJack Canfield & Mark Victor

Hansen__________________

Page 252: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

At wit’s endEvery once in a while, something

happens in our lives to cause us toreshuffle our priorities. Sometimes it’s atraumatic birthday or a friend facing acrisis. To me, it was the funeral of agood friend that left me vulnerable,con¬fused and doubtful as to what I amall about.

I wanted to draw all our savings outof the bank and go to Tahiti. I wanted toput the plastic dishes in the drivewayand back over them with a car. I wantedto take ballet lessons. Throw away allthe imitation flowers and replace themwith a jungle of vines and greenery. Iwanted to take up all the carpets and letthe dust fall where it wanted to.

Page 253: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

That very night, I took a look at mylife, rearranged my cards into a wholenew hand and made a vow. I am notgoing to be like the woman on theTitanic who, as she climbed into thelifeboat facing an uncertain future,sobbed in anguish.

So get ready! Miss Practical is goingto start liv¬ing each day like it’s herlast.

Remember that big candle in thesitting room that’s shaped like a rose thatgathers dust and gets soft in the summer?I lit it yesterday.

And the car window the one on myside that has a thin crack in it that wesaid we’d have replaced when we sellthe car? Well, it’s been replaced.

Page 254: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

Guess who’s coming to dinner onSunday? Evie and Jack, whom wehaven’t seen for a long time.

And that big tin of fish that I didn’twant to open because I’m the only onewho eats fish and I couldn’t bear towaste the rest of it? Well, so what!

As I washed my hands with a pieceof pink soap shaped like a sea shell, myhusband said, “I thought you were

saving those. You got them wet andthey don’t look like a shell anymore.”

I looked down at the handful of suds.A shell only holds life, I had just given ita chance to be something more.

- Erma Born beckYou’ve got to dance like nobody’s

watching, and love like it’s never going

Page 255: Chicken Soup For the Unsinkable Soul

to hurt.- Source UnknownJack Canfield & Mark Victor

Hansen-à Thu Ba 28.11.2006