Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

921

description

Tiểu thuyết ngôn tình

Transcript of Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Page 1: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien
Page 2: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tên Ebook: Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tác Giả: Lâm Phỉ Nhiên

Thể Loại: Hiện đại, Ngôn tình, Vănhọc phương Đông

Nhà xuất bản: NXB Văn Học

Page 3: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Dịch Giả: Vương Thanh Tâm

Kích thước: 14 x 20.5 cm

Số trang: 408

Ngày xuất bản: 28/11/2014

Giá bìa: 95.000 ₫

Page 4: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Công ty phát hành: Văn Việt

Nguồn: nghiepdu.net

Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook -http://www.dtv-ebook.com

Ebook được blog Đào Tiểu Vũ hoànthành với mục đích phi thương mại,nhằm chia sẻ với những bạn ở xa hoặckhông có điều kiện mua sách, khi saolưu xin ghi rõ nguồn.

Page 5: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong điều kiện có thể bạn hãy muasách để ủng hộ nhà xuất bản và tác giả.

Mục lụcGiới thiệu:Cảm nhận bởi Sun Lucky:MỞ ĐẦUChương 1.1Chương 1.2Chương 1.3Chương 2.1Chương 2.2Chương 3.1Chương 3.2

Page 6: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chương 4.1Chương 4.2Chương 5.1Chương 5.2Đoạn kết

Giới thiệu:

Nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi côgái đều từng có một người con trai nhưvậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗitương tư thầm kín của riêng bạn, hoặccũng có thể bạn là một người may mắnđược thần tình yêu chiếu cố, hai người sẽcùng nắm tay nhau đi hết quãng đường

Page 7: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đời. Có thể anh ta không đẹp trai cholắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vìcó sự xuất hiện của một thứ tình cảm gọilà “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt.Bạn khao khát được anh ta để mắt đến,bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổibản thân, bạn sẵn sàng vì anh ta mà trởnên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ“yêu”.

Cảm nhận bởi SunLucky:

Về tác giả Lâm Phi Nhiên trước đây tôiđã tình cờ đọc một tác phẩm của cô , vàđó là Giá Lại Có Một Người Như Em.

Page 8: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đến tác phẩm thứ 2 này chẳng thể nói lờiyêu văn phong của Lâm Phi Nhiên, vẫnnhư vậy chưa có gì tiến triển. Bằng lònglà tác giả có trí tưởng tượng khá phongphú, nhưng tôi vẫn còn thấy thiếu thiếumột cái gì đó sau khi đọc xong cuốntruyện này. Cách diễn đạt của Lâm PhiNhiên tôi nghĩ tác giả cần luyện tập thêmvì có khá nhiều chỗ miêu tả lủng củng vàkhó hiểu.

MỞ ĐẦU

Tại một thành phố miền Nam tuyết khôngngừng rơi, kênh truyền hình nào đó đangphát Chương trình buổi tối, có vẻ nhưđang đến đoạn cao trào, trên sân khấu,

Page 9: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trần Dịch Tấn cất cao giọng hát: “Xinem hãy nói cho anh biết, chúng ta vì saolại trở thành người dưng? Xin em hãy nóicho anh biết, có điều gì đau đớn hơn sựtrầm lặng?...”

Lời bài hát Sall we talk.

Cả thành phố đột ngột bị nhấn chìm trongánh đèn neon và pháo hoa rực rỡ.

Chợt nhớ tới người ấy khi mười bảy tuổi,chàng trai anh tuấn tiến về phía cô vànói: “Đừng sợ, có tớ ở đây”.

Cảnh vật trong hồi ức như thước phimquay chậm, gương mặt Cố An Sênh ân

Page 10: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hiện giữa tầng tầng lớp lớp tro bụi của dĩvãng.

Đó là chàng trai mà cô thầm thích nhiềunăm, anh cũng giống như nhiều người contrai khác, biết chơi bóng rổ, biết đánhguitar, anh có đôi mắt quyến rũ và nụcười mê hồn. Có lẽ do cô đã tự mìnhphóng đại lên quá nhiều, giống như tháiđộ khinh bỉ của Lập Hạ sau này: “Cậu làví dụ điển hình của hội chứng thiếu nữmơ mộng, xem quá nhiều phim thầntượng. Cuộc sống hiện đại đang hìnhthành một tầng lớp người có xu hướngsuy nghĩ khác thường, kiểu người này hễcó cảm tình với ai đó thì liền tô vẽ,tưởng tượng ra đủ thứ hào quang rực rỡ

Page 11: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rồi áp đặt lên người kia. Thực ra Cố AnSênh có gì đặc biệt đâu, chẳng qua làđẹp trai hơn người ta một chút, học giỏihơn người ta một chút, IQ cao hơn ngườita một chút mà thôi.”

Đúng thế, chỉ như vậy mà thôi, đâu đếnnỗi xuất sắc cho lắm, chưa biết chừnggiữa biển người mênh mông quơ tay mộtcái là vơ được cả rổ.

Nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi côgái đều từng có một người con trai nhưvậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗitương tư thầm kín của riêng bạn, hoặccũng có thể bạn là một người may mắnđược thần tình yêu chiếu cố, hai người sẽ

Page 12: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cùng nắm tay nhau đi hết quãng đườngđời. Có thể anh ta không đẹp trai cholắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vìcó sự xuất hiện của một thứ tình cảm gọilà “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt.Bạn khao khát được anh ta để mắt đến,bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổibản thân, bạn sẵn sàng vì anh ta mà trởnên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ“yêu”.

Cố An Sênh không hề biết rằng, NguyễnTô Mạch đã nghe về anh từ khi cô mớimười ba tuổi. Làm thế nào để nói raquãng thời gian thậm chí chẳng thể gọi là“quá khứ” kia? Là thanh mai trúc mã,hay là “tương tư, tương vọng, bất tương

Page 13: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thân”?

Tôi chỉ sợ, tôi kể thiếu chính xác khiếnngười nghe không hiểu được cô ấy đãtừng cẩn trọng, từng dè dặt thích ngườicon trai ấy thế nào.

Chương 1.1

Năm 1999

Cố An Sênh và Nguyễn Tô Mạch cùng ởtrong con ngõ nhỏ mang tên Tịnh Thủy.Cả ngõ chỉ có hơn mười hộ gia đình,“thú vui tao nhã” của mọi người là hễđến chạng vạng sẽ tập trung ở đầu ngõnghe tiếng kêu thảm thiết của Cố An

Page 14: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sênh. Hầu như ngày nào cũng vậy, vàođúng giờ đó, còn chuẩn hơn cả đồng hồBig Ben. Nguyễn Tô Mạch miêu tả nhưthế không phải để cố ý phá hỏng “hìnhtượng đàn ông” của Cố An Sênh, chẳngqua lúc ấy anh tạo cho người ta một ấntượng khó phai. Người lớn thỉnh thoảnglại bàn tán Cố An Sênh vừa gây rachuyện tày đình gì, thiếu giáo dục ra sao.Nghe đồn, bố của Cố An Sênh sau khiđến một thành phố lớn làm ăn đã cóngười mới và không trở về. Mọi ngườiđều cho rằng, tính ngỗ ngược của Cố AnSênh là do từ nhỏ đã thiếu sự dạy bảocủa người bố.

Những năm tháng ấy, điều mà Tô Mạch

Page 15: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nghe được nhiều nhất chính là “chiếntích” hiển hách của Cố An Sênh, đốtcháy củi khô nhà này, trộm gạo nhà kia,đánh con nhà nào đó chảy máu mũi,… Làmột đứa trẻ chịu sự giáo dục nghiêmkhắc và luôn có suy nghĩ “phản cáchmạng”, Tô Mạch vô cùng kính nể Cố AnSênh.

Vào tuổi này, bất kỳ cậu bé, cô bé nàocũng cất giấu trong lòng những ý nghĩquỷ quái và nghịch ngợm. Phần lớn bọnchúng bộc lộ sự bất mãn ra ngoài, nhưngvẫn có một số ít cố gắng nuốt vào trong,mà Nguyễn Tô Mạch lại nằm trong số ítđó. Nếu có bị mắng nhiếc vì nhữngchuyện vặt vãnh, cô sẽ không bao giờ cãi

Page 16: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lại, chỉ cúi đầu khẽ cau mày và không đểai nhìn thấy.

Vì sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ,Nguyễn Tô Mạch chưa bao giờ dám thamgia vào bất kỳ vụ tụ tập nào, thế nên, tuyđã nghe tới cái tên Cố An Sênh nhiều lầnnhưng cô vẫn chưa được gặp người thật.Điều này khiến Tô Mạch vô cùng buồnbực, cô nghĩ, vì sao hai người ở cùngmột con ngõ mà chẳng một lần gặp nhau,vô duyên đến vậy ư? Thế nên, khi gặpđược Cố An Sênh, Nguyễn Tô Mạchđúng là cần cảm ơn một người, cho dùđó là người mà cô rất ghét.

Trong ngõ Tịnh Thủy hồi ấy có một tên

Page 17: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

con trai họ Đổng, tai to mặt lớn, mỗi khicậu ta chán chường thì kiểu gì cũng nghĩra vài trò bắt nạt người khác. Cố AnSênh đặt cho cậu ta biệt danh là “Đổngđầu sỏ”.

Lần nọ, Đổng đầu sỏ dẫn theo đám taychân của mình đi bắt nạt Nguyễn TôMạch. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cơ thểmập mạp còn chưa dậy thì của cô vàcười lớn: “Ha ha… Tô Mạch, mày ănkiểu gì mà có được thân hình như thếnày?! Bố mày đã chết rồi mà mày vẫn rấttròn trịa, thật không dễ dàng gì!”.

Sau đó là một trận cười ầm ĩ.

Page 18: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ký ức lại ùa về. Bố cô qua đời vì bệnhnặng, trụ cột trong nhà phút chốc sụp đổ,mọi gánh nặng đều đè lên đôi vai của mẹcô. Áp lực cuộc sống và sự thiếu thốntình cảm khiến Lâm Tịch mệt mỏi, tínhkhí dần trở nên khó chịu, thường xuyêngắt gỏng vô cớ. Nguyễn Tô Mạch từ lâuđã luyện được cách nhắm mắt làm ngơtrước những trận mắng nhiếc đinh tainhức óc của mẹ. Cô không trách mẹ, cógì đáng trách đâu? Nhiều năm trôi qua,cô đã dần trưởng thành, cũng giống nhưnhững bạn nữ cùng trang lứa, cô có tâmsự, có nỗi phiền muộn riêng. Cuộc sốngkhông đến nỗi tệ, chỉ là thỉnh thoảng phảilàm quá nhiều việc nhà khiến cô mệtmỏi. Về phương diện vật chất, vì không

Page 19: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tiếp xúc nhiều nên cô cũng không có hammuốn. Đối với cô, chuyện hài lòng nhấtcó lẽ chính là được nhận giấy khen ởtrường và những viên kẹo Thỏ trắng ngònngọt, mềm mềm.

Nguyễn Tô Mạch cũng biết, mẹ là ngườiyêu thương cô nhất, nếu không, mẹ đãchẳng hao tổn tâm tư để cô được vào họctrường tiểu học tốt nhất thị trấn. Ngôitrường này là do mấy vị lãnh đạo thànhphố thành lập, muốn vào học phải trảiqua một kỳ thi tuyển khó khăn. Cũng may,về chuyện học hành, Tô Mạch khôngkhiến mẹ lo lắng, cô dễ dàng nhận đượcgiấy báo nhập học. Mẹ vui mừng thưởngcho cô một túi kẹo thỏ trắng thật to, gặp

Page 20: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ai cũng không ngớt miệng khoe con gáihọc giỏi. Tô Mạch thích nhất là ngắmnhìn gương mặt mang chút kiêu ngạo củamẹ, vì thế cô càng nỗ lực học tập đểkhiến mẹ hài lòng, mẹ hài lòng thì sẽkhông mắng mỏ cô, ngược lại còn thưởngco cô càng nhiều kẹo.

Hứng chịu sự châm chọc của Đổng đầusỏ, Tô Mạch rất muốn phản kích. Côtưởng tượng ra cảnh mình là nữ chínhtrong những bộ phim truyền hình, khôngchịu khuất phục trước thế lực độc ác, cónhư thế thì về sau cô mới gặp được bạchmã hoàng tử của mình và sống nhữngtháng ngày hạnh phúc như truyện cổ tích.Tô Mạch đảo mắt xung quanh tìm kiếm,

Page 21: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đáng tiếc không có thứ gì để cô dùng làmvũ khí. Sau đó, vẫn là tình tiết cũ mèm,Cố An Sênh xuất hiện, giống như từ trêntrời rơi xuống, chân cưỡi mây, đầu mangvầng hào quang sáng chói.

Nguyễn Tô Mạch từng kể cho rất nhiềungười nghe câu chuyện “truyền kỳ” ấy,cũng không rõ vì lý do gì cô làm nhưvậy. Khi đó, gương mặt Cố An Sênh vẫncòn mơ hồ, nhưng cô lại nhớ kỹ đoạn kýức đó, từng động tác nhỏ, từng thay đổitrên vẻ mặt của anh.

Mỗi lần nghe cô kể xong, mọi người đềuhỏi một câu: “Mày đang kể chuyện TônNgộ Không đấy à?”.

Page 22: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng Tô Mạch lại nghĩ, Tôn NgộKhông thì Tôn Ngộ Không! Dù sao thờikhắc ấy đối với cô mà nói, sự xuất hiệncủa Cố An Sênh chẳng khác nào mộtthanh gỗ trôi nổi giữa biển cả mênhmông, chỉ có bám chặt lấy anh, mớikhông bị chết đuối.

Có lẽ khi đó, những lời của Đổng đầu sỏcũng đã chạm tới lòng tự tôn của Cố AnSênh, anh đứng chắn trước mặt Tô Mạch,phóng ánh mắt lạnh băng về phía nhữngkẻ không mời mà đến kia, dõng dạc chửi:“Mày mới là đứa mất bố! Cả họ nhà màyđều mất bố!”.

Page 23: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đám trẻ con cười ầm lên, Đổng đầu sỏtức đỏ mặt tía tai, xông đến quyết sốngmái một trận với Cố An Sênh. Mặc dùĐổng đầu sỏ có lợi thế về vóc dáng,nhưng Cố An Sênh cũng không vừa.Dưới sự “huấn luyện” của mẹ, anh vừakhỏe vừa mạnh vừa thông minh hơnnhững đứa trẻ cùng trang lứa. Cuối cùng,Đổng đầu sỏ ngã lăn ra đất, Cố An Sênhđạp cho cậu ta một cái rồi cất giọng uyhiếp: “Mày còn dám bắt nạt người khácthì cẩn thận tao đốt tóc mày!”. Dứt lời,anh quay lưng bỏ đi, dường như chợt nhớtới vẫn còn một người nên đi được vàibước, anh liền quay lại, kéo tay cô gáiđang đứng sững kia theo cùng, còn khôngquên cướp túi kẹo Thỏ trắng trên người

Page 24: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tên Đổng béo.

Tịnh Thủy là một con ngõ nhỏ nằm ở nơihẻo lánh trong thị trấn, ra khỏi nhà chưabao xa đã có thể trông thấy bốn bể đều làcây cối và đồng cỏ.

Cố An Sênh có vẻ vẫn chưa hết giận, anhhùng hổ lôi Nguyễn Tô Mạch đi mộtđoạn đường dài, hai người một trướcmột sau leo lên đỉnh đồi nhỏ. Cố AnSênh quên mất rằng người đi cùng mìnhlà một cô gái. Nguyễn Tô Mạch lúc đầucó hơi do dự, nhưng thấy người phíatrước không hề có ý định quay lại trợgiúp nên cô chỉ có thể cắn răng, cố gắngbám víu lấy những cây cỏ dại ven đường

Page 25: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mà leo lên.

Hai người ngồi trên đỉnh đồi, cùng nhauăn gói kẹo Thỏ trắng ngọt lịm, giống nhưđang dè dặt chia sẻ bao buồn vui của sốphận. Hai đứa trẻ mười ba tuổi nhưngsuy nghĩ lại trưởng thành hơn so với bạnbè cùng trang lứa.

Cố An Sênh bỏ viên kẹo vào miệng, nóivới Tô Mạch cũng như với chính mình:“Mặc dù gia đình chúng ta đều khôngtoàn vẹn, nhưng chúng ta là những ngườibình thường, có tay có chân đầy đủ. Saunày lớn lên, tớ sẽ kiếm tiền nuôi giađình, cậu sẽ tìm được một người chồngnhư ý để kết hôn. Cuộc sống của chúng ta

Page 26: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sẽ rất tốt”.

Nói xong, anh đứng dậy, hiên ngang…ănnốt viên kẹo cuối cùng trong tay rồi ngồilại vị trí cũ, nhỏ giọng nói: “Vì thế, đừngbuồn!”.

Có lẽ, Tô Mạch trời sinh đã có thói…mêtrai đẹp, cô ngây thơ cho rằng câu nóikia là lời an ủi của Cố An Sênh dành chomình, thế nên cô quay sang ôm chầm lấyanh. Nước mắt tuôn như suối, Tô Mạchnói trong tiếng nức nở: “Tớ không buồn,tớ chỉ vui quá thôi, vui đến bật khóc…”

Cố An Sênh bị tập kịch đột ngột, taychân luống cuống không biết làm sao, cứ

Page 27: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngây ra như phỗng. Về sau, khi đã biếtthế nào là mối tình đầu, nụ hôn đầu,Nguyễn Tô Mạch cảm thấy cực kỳ maymắn, vì mình đã là chủ nhân cái ôm đầutiên của Cố An Sênh.

Mặt trời đã ngả bóng, chim về tổ, ngườivề nhà. Hoàng hôn buông xuống nhữngvạt nắng cuối cùng, cô gái tựa đầu vàovai chàng trai khóc thút thít. Lẽ ra sẽ làmột bức tranh tuyệt đẹp, nhưng vì sự “rụtrè” của Tô Mạch mà mọi thứ đã bị pháhỏng.

Về đến nhà, Tô Mạch phát hiện lòng bàntay đầy những vết tích của cỏ cây hằn lại.Cô tủm tỉm cười. Lâm tịch đứng cạnh,

Page 28: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như đang nhìnbệnh nhân tâm thần.

Đêm đó, mẹ của Đổng đầu sỏ dắt theothằng con trai mặt mũi bầm dập đến tậnnhà họ Cố để tính sổ, đương nhiên, CốAn Sênh bị mẹ đánh một trận tơi bời.

Đó là lần đầu tiên Tô Mạch trốn mẹ chạyra ngoài xem náo nhiệt. Giữa đám đôngvây xem, Tô Mạch không thể chen vàotrong, nhưng cô dường như có thể tưởngtượng ra cảnh mẹ Cố An Sênh cầm chổiđánh liên hồi vào người anh.

Tô Mạch chợt cảm thấy có lỗi, đồng thờilại cảm thấy vui mừng, bởi đây là lần

Page 29: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đầu tiên Cố An Sênh vì cô mà chịu đòn.

Sau sự kiện “anh hùng thấy việc bất bìnhchẳng tha” đó, hai người chưa từng gặplại. Nguyễn Tô Mạch cực kỳ phiền muộn.Trong phim chẳng phải đều là nữ chínhyếu đuối lâm nguy được nam chính liềumình cứu giúp sau đó hai người ở bênnhau ư? Vì sao đã lâu như vậy mà vẫnchưa thấy có động tĩnh gì? Chẳng lẽtrong đời thực thì nữ chính cần phải chủđộng hơn? Nghĩ vậy, mỗi lần đi ra tiệmbách hóa mua đồ, Tô Mạch đều cố ý đivòng qua trước cửa nhà Cố An Sênh, hyvọng ngẫu nhiên gặp được anh, thậm chícô cũng đã nghĩ cẩn thận sẽ nói gì khigặp anh. Vậy mà cuối cùng vẫn không có

Page 30: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cơ hội.

Về sau, Tô Mạch kể với Lập Hạ chuyệnnày, những tưởng sẽ nhận được một trậncười nhạo từ đối phương, nào ngờ, LậpHạ nghiêng đầu nghe rất chuyên tâm, rồihỏi: “Sau đó thì sao?”.

Sau đó ư?

Người bố đã biệt tích chín năm trời củaCố An Sênh đột nhiên áo gấm về làng,xóa bỏ những lời đồn đại ác ý bấy lâu.Dưới ánh mắt đầy ngưỡng mộ của xómgiềng, cả gia đình họ lên chiếc ô tô sangtrọng và rời khỏi thị trấn vô danh này.

Page 31: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch nghĩ, quả nhiên anh đã làmđược như lời anh nói, anh sống rất hạnhphúc. Còn cô thì sao? Trong lòng côtrước giờ chỉ có một người duy nhất,người ấy tên Cố An Sênh.

Thực ra, Tô Mạch hiểu rất rõ, trong cuộcđời Cố An Sênh, cô chỉ là một khúc nhạcđệm ngắn ngủi. Cô vẫn chờ một lần đượcnói với anh: “Cố An Sênh, tớ tên NguyễnTô Mạch”, nhưng trước giờ anh chưatừng hỏi. Trên thế gian này, có hàng trămngười hợp với chúng ta, nhưng chúng talại luôn cố chấp lựa chọn người đầu tiên.Cố An Dênh chỉ dùng mấy viên kẹo vàmột trận ẩu đả đã có thể khiến NguyễnTô Mạch bận lòng vì anh.

Page 32: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Có lẽ từ nay về sau, cảm giác ấy sẽchẳng xuất hiện lần nữa, chẳng còn viênkẹo Thỏ trắng nào khiến cô cảm động,chẳng còn những lời an ủi tấm lòng thuởxưa.

Lần thứ hai gặp lại Cố An Sênh là nămTô Mạch học lớp mười hai. Trườngtrung học Tường Long Thất của Cố AnSênh vừa được công nhận trường chuẩnquốc gia. Vì muốn quán triệt chính sáchgiáo dục toàn quốc, trường cũng bắt đầuxúc tiến hoạt động giao lưu với cáctrường khác. Nhờ có thành tích học tậpxuất sắc, Nguyễn Tô Mạch dễ dàng đượcnhận vào học lớp A ban Tự nhiên củatrường trung học Tường Long Thất.

Page 33: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch đứng trên bục giảng, nhìn toànbộ phòng học sáng sủa với những bộ bànghế mới tinh. Khi ánh mắt chạm tới bênkhung cửa sổ, cô bắt gặp gương mặtnghiêng nghiêng quen thuộc ấy, cô chợtcăng thẳng đến mức lòng bàn tay ướtđẫm mồ hôi. Đối phương không ngẩngđầu lên, anh vẫn chăm chú làm việc củamình, tựa như sự tồn tại của cô là hư vô.Tô Mạch không hề cảm thấy hụt hẫng,ngược lại, cô còn lấy làm may mắn vìkhông bị anh bắt gặp bộ dạng lúng túngcủa mình.

Nhờ những câu chuyện ngồi lê đôi máchcủa bà con hàng xóm, Tô Mạch biếtđược tin Cố An Sênh thi đỗ vào trường

Page 34: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tường Long Thất. Trước giờ cô vẫn luôntin anh là một người thông minh, xưa kiaanh học không tốt chẳng qua là vì bảnthân anh không muốn. Một khi anh đãquyết tâm thì chẳng có gì cản nổi bướcchân anh. Quả nhiên, lòng tin của cô rấtchính xác.

Kỳ thi vào cấp ba gần tới gần, ngoài làmmấy việc vặt trong nhà, Tô Mạch khôngdám lãng phí thời gian vào bất cứ chuyệngì khác. Sự nỗ lực của cô thậm chí cònkhiến mẹ Lâm vừa kinh ngạc vừa lo lắng.Thấy con gái liều mạng lao vào học, LâmTịch đương nhiên rất thương con, chỉ cóđiều xưa nay bà ăn nói có phần độc địa,thế nên mỗi lần muốn nhắc Tô Mạch đi

Page 35: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngủ, bà chỉ hậm hực nói những câu đạiloại như: “Ngủ sớm đi cho đỡ tốn tiềnđiện!”. Tô Mạch hiểu tính mẹ, cũng quenvới cách nói chuyện khác người của mẹ,nên khi nghe vậy, trong lòng cô khôngkhỏi mừng thầm, tinh thần càng thêmphấn chấn.

Đáng tiếc, lúc kết quả thi được công bố,cô không nhận được giấy báo trúng tuyểncủa Tường Long Thất.

Cơ hội bước chân vào ngôi trường nàyxa vời thế nào, Tô Mạch biết rõ. Rấtnhiều gia đình giàu có mong muốn conem mình được học ở đây, cho dù kết quảhọc tập của cô xuất sắc cỡ nào cũng

Page 36: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không bì nổi những người vừa có phiếuđiểm đẹp lại vừa có tiền như họ.

Tô Mạch cầm giấy báo điểm trong tay,ngồi ngoài hiên khóc nức nở. Đó là lầnđầu tiên trong đời cô khóc lóc thảm thiếtđến vậy. Lâm Tịch nhìn con gái, chỉ biếtthở dài. Nếu như, nếu như có một giađình tốt…

Cuối cùng, Tô Mạch buộc phải vào họctrường Thập Nhất của thị trấn. Con gáimuốn thành tài, ngoài đường học ra nàocòn lựa chọn khác? Lúc phân ban, TôMạch vẫn kiên định lựa chọn ban Tựnhiên dù cô vốn không thích. Cô ra sứchọc, nỗ lực giữ vững thành tích. Cô nghĩ,

Page 37: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một người kiêu ngạo như Cố An Sênhchắc hẳn không muốn cầm cuốn sách Văndày bịch mà học thuộc, được suy nghĩ vàlàm cùng một dạng bài tập với anh, điềunày đối với cô đã là tốt lắm rồi.

Cứ như vậy, Nguyễn Tô Mạch ngỡ rằng,cả đời này hai người sẽ không có cơ hộitương phùng nữa.

Chuẩn bị lên lớp mười hai, đột nhiêntrường Tường Long Thất và Thập Nhấtcó Chương trình trao đổi học sinh, banXã hội và ban Tự nhiên mỗi ban có mộtsuất. Tô Mạch đương nhiên không thể bỏlỡ cơ hội ngàn năm có một đó. Với điểmtổng kết đứng đầu toàn khối, cô nghiễm

Page 38: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhiên trở thành lựa chọn duy nhất củaban Tự nhiên tham gia Chương trình traođổi học sinh, hơn nữa, còn vô cùng maymắn được xếp vào đúng lớp của Cố AnSênh.

Tất cả những điều này khiến cô tin rằng,mười bảy năm bất hạnh đã trôi vào dĩvãng, từ giờ phút này trở đi, may mắn bắtđầu mỉm cười với mình.

Tường Long Thấy là ngôi trường tốt nhấtở đây nên chính quyền địa phương khôngtiếc tiền đầu tư vào cơ sở hạ tầng, quangcảnh trường đẹp như trong tranh vẽ.

Cố An Sênh chú ý tới Nguyễn Tô Mạch

Page 39: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

là nhờ vào màn giới thiệu độc nhất vônhị của cô. Vì quá chú ý tới một mình CốAn Sênh nên khi giáo viên chủ nhiệm đềnghị tự giới thiệu về bản thân, NguyễnTô Mạch đã thốt lên: “Xin chào các bạn,mình tên Cố An Sênh”.

Cả lớp cười ồ lên. Anh bạn Chu GiaNgôn huých tay Cố An Sênh: “Này, cóđứa con gái trùng cả tên lẫn họ với cậunày”.

Cố An Sênh lúc ấy đang mải mê với bứctranh phong cảnh sắp hoàn thành củamình, vốn chẳng bận tâm tới việc sĩ sốlớp tăng lên hay giảm đi một người.Nhưng câu nói của Nguyễn Tô Mạch

Page 40: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đúng là rất có sức hút, khiến anh khôngthể không ngẩng đầu lên.

Dường như ngay khoảnh khắc đó, anh đãnhận ra đối phương.

Con ngõ Tịnh Thủy đó đới với Cố AnSênh mà nói, chẳng có gì đáng để hoàiniệm. Nhưng anh vẫn nhớ như in đôi mắtấy, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và nỗlực trấn an bản thân. Nhiều năm đã qua,cô bé mập mạp ngày nào từng ôm anh màkhóc nay đã trở thành một thiếu nữ xinhđẹp.

Thấy Cố An Sênh nhìn đăm đăm về phíamình, Tô Mạch mới ý thức được bản

Page 41: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thân lỡ lời, cô cuống quít: “Xin lỗi, xinlỗi, mình tên Nguyễn Tô Mạch, chuyển từtrường Thập Nhất tới, mong…”.

Cô còn chưa nói xong, bên dưới đã lạixôn xao. Đám con gái thì lườm nguýtkhinh bỉ, nhỏ to nới cô là một đứa mêtrai, đám con trai thì quay sang trêu chọcCố An Sênh. Thực ra, ngoại hình của TôMạch cũng không đến nỗi nào, dángngười mảnh khảnh, môi đỏ răng trắng,nếu thêm chút son phấn vào thì cực kỳbắt mắt.

Vì nóng lòng muốn giải vây cho Cố AnSênh, Tô Mạch không kịp suy nghĩ đãthốt lên: “À…mình…mình không quen

Page 42: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cố An Sênh.”

Câu nói chẳng khác nào một quả bomđược tung ra.

Thấy lớp học ồn ào như chợ vỡ, giáoviên chủ nhiệm đành ra mặt: “Đủ rồi đủrồi, thừa thời gian để bàn tán nữa hả?Đợi thi xong các cô các cậu muốn nhốnnháo thế nào tôi cũng không can thiệp!”

Chủ nhiệm lớp là một cô giáo trẻ dạymôn tiếng Anh, chừng hai tám tuổi. Côđeo chiếc kính cận gọng màu xanh lamnhã nhặn, thoạt nhìn có vẻ dễ gần. Dùsao cũng là giáo viên ở một thành phốlớn, có kiểu học trò nào chưa từng dạy

Page 43: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

qua, có tình huống nào chưa từng đượcgặp? Huống hồ cô giáo còn trẻ như vậy,đương nhiên sẽ không nghiêm trọng hóavấn đề tình cảm học đường.

Trong lớp không còn thừa chỗ, NguyễnTô Mạch được xếp vào ngồi chiếc bànphụ kê thêm gần cuối lớp, cách vị trí củaCố An Sênh ba hàng. Xa như vậy nhưngtrái tim của Tô Mạch vẫn không chịungoan ngoãn quay về nhịp đập bìnhthường.

Vừa mới bình tĩnh được một chút đểchuẩn bị nghe giảng thì Tô Mạch lại bịquấy rầy. Một viên giấy nhỏ nhỏ, trắngtrắng lượn một đường cung hoàn hảo trên

Page 44: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không trung rồi rơi trúng vào hộp bút củacô. Tô Mạch tưởng ai đó trêu chọc mình,nào ngờ ngẩng đầu lên thì bắt gặp Cố AnSênh đang nhìn cô, tay chỉ về phía mảnhgiấy. Tô Mạch ngơ ngác chỉ ngón tay vàongười mình như muốn xác định, Cố AnSênh gật đầu sau đó nhanh chóng quaylên trước khi giáo viên kịp phát hiện.

Hồi còn học ở Thập Nhất, thỉnh thoảngTô Mạch cũng bắt gặp mấy trò tiểu xảokiểu này trong lớp, thường là của mấybạn đang thích nhau. Lúc ấy, cô còn cảmthấy vô vị và tẻ nhạt, nhưng không ngờkhi sự việc xảy ra với mình, cô lại thấyngọt ngào và phấn khích đến vậy.

Page 45: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đúng thế, làm sao không ngọt ngào chođược? Khi người kia là chàng trai mà côthầm mến bốn năm trời! Tất cả nhữngđiều mà cô từng huyễn tưởng xa xôi bỗngchốc trở nên gần trong gang tấc.

Niềm hạnh phúc tới quá đột ngột khiếnTô Mạch bối rối không biết phải làmsao. Cô cẩn thận mở mảnh giấy vo trònkia ra, chỉ có sáu chữ nhỏ xíu tạo thànhmột câu hỏi.

Ngõ Tịnh Thủy, kẹo Thỏ trắng?

Vừa nhìn, mắt đã ngân ngấn nước.

Thật tốt quá, anh còn nhớ! Thật tốt quá!

Page 46: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô không nhìn nhầm người!

Cố An Sênh tính tình phóng khoáng nêncó nhiều bạn bè, nhưng thân nhất là ChuGia Ngôn. Tiếp xúc một thời gian,Nguyễn Tô Mạch mới phát hiện ra, CốAn Sênh bây giờ không còn là cậu bé cụccằn năm xưa nữa. Chín chắn, phong độmới là những tính từ miêu tả đúng về anhlúc này. Anh đã thay đổi rất nhiều, caohơn, gầy hơn, gương mặt kiên nghị hơn,cười nhiều hơn, chỉ có điều, sự lạnh nhạtcũng tăng lên theo năm tháng. Tô Mạchnghĩ, cái tên Cố An Sênh quả thực là hợpvới con người anh.

Chơi với hai người họ một thời gian dài,

Page 47: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch càng quan sát càng cảm thấy,ngoại hình của Chu Gia Ngôn thực sự rất“hại nước hại dân”, chỉ có điều cậu taquá dẻo mép lại hay chơi bời, các bạnnữ tặng quà, cậu ra đều không từ chối.Bao nhiêu sôcôla, bánh gatô các loại,Chu Gia Ngôn đều đem về cho em gáimình xử lý hộ, hiện tại thì đã có thêm TôMạch để cậu ta chia sẻ. À không, nên gọilà “san sẻ gánh nặng” thì đúng hơn.Nguyễn Tô Mạch ở nội trú, đồ ăn trongcăng tin trường cực kỳ khó nuốt, khi cácbạn liên tục gầy đi thì cô lại tăng cân.Cũng may, xương cô nhỏ nên nhìn khôngđến nỗi béo lắm.

Dù đã lớn, Tô Mạch vẫn yêu tha thiết

Page 48: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

món kẹo Thỏ trắng, vì thế Chu Gia Ngônhay gọi cô là “Kẹo Sữa”.

Thi thoảng dưới vòm trời xanh trong,giữa chốn đông người, Chu Gia Ngônlớn tiếng hét biệt danh của cô: “KẹoSữa!”.

Tô Mạch lúc ấy cũng sẽ có những biểuhiện mà lứa tuổi này nên có: hờn dỗi,không đáng yêu nhưng lại mang một vẻthú vị riêng biệt. Cố An Sênh thôngthường sẽ chỉ đứng bên cạnh yên lặngnhướng mày.

Từ khi mười ba tuổi gặp được Cố AnSênh, Tô Mạch đã hình thành thói quen

Page 49: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

viết nhật ký. Tuy rằng mấy năm qua, côchỉ viết những mẩu chuyện vụn vặt,nhưng cô không muốn quên đi cảm giáccủa mình dành cho Cố An Sênh vào từngthời điểm, không biết mười năm sau,thậm chí mấy chục năm sau, cô có cònnhớ rõ những cảm xúc ấy hay không. Cônghĩ, nếu thật sự cô quên đi, thì vẫn códấu vết của thời gian giúp cô nhớ lại.Giống như sự xuất hiện của cô gái bướngbỉnh và lương thiện tên Lập Hạ kia, côấy bước vào cuộc sống của cô thế nào,cô đã không còn nhớ rõ nữa.

Cạnh trường có một quán ăn nhanh nhỏnằm khiêm tốn giữa những cửa hiệu sangtrọng. Trên tường, từng mảng sơn tróc ra,

Page 50: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

để lộ ra lớp xi măng xám xịt. Chủ quánlà một đôi vợ chồng ngoài bốn mươituổi, tính tình cởi mở. Tô Mạch đến lầnđầu tiên liền thích ngay món ăn năm hàomột bát của quán, những viên đồ ăn nhỏnhỏ giống con nòng nọc vừa bỏ vàomiệng đã vội tan ra. Sau này có vài lầnkhi Chu Gia Ngôn và Cố An Sênh chơibóng rổ xong, cô cùng hai người họ đếnđây ăn, cũng đều gọi món này. Về sau cômới biết tên gọi của nó là tôm lạnh . TôMạch thích nhất là ngồi đối diện nhìn CốAn Sênh ăn. Anh ăn rất nhanh, bộ dạnghệt như một đứa trẻ con, khác hẳn vớilúc anh ở trong trường luôn tỏ ra lạnhlùng và khó gần đối với tất cả các cô bạnhọc khác.

Page 51: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tôm lạnh là món ăn vặt rất phổ biến ởTrùng Khánh, Tứ Xuyên, Nghi XươngHồ Bắc,… nó được chế biến bằng cáchcho bột gạo loãng lên bếp đun và khuấyđều thành dạng sệt, sau đó dùng thìa nhỏtừng giọt bột gạo dạng sệt vào trongnước lạnh, vì nó có hình dạng đầu tođuôi mảnh hơi giống con tôm nên mónnày có tên là tôm lạnh. Món này được ănkèm với nước đường, là một món ngọtcực kỳ thanh mát dùng để giải khát trongnhững ngày hè oi ả.

Là vì không thích nên mới cố tình giữkhoảng cách ư?

Tô Mạch nghĩ, biết đâu có một ngày cô

Page 52: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cũng sẽ gia nhập vào hàng ngũ kia, tìmcách lấy lòng Cố An Sênh, tìm hiểu anhthích gì, ghét gì, thậm chí còn lập hẳnmột tập hồ sơ lý lịch về anh. Chỉ mớinghĩ thế thôi cô đã thấy thầm vui rồi,nhưng trong lòng cô không tránh khỏi cóchút chua xót. Người ta trí ít còn có dũngkhí để bày tỏ, cô thì ngay đến cái danh“yêu thầm” cũng trở nên quá xa vời.

Chẳng bao lâu, chủ quán đồ ăn nhanh đãquen mặt ba người. Thỉnh thoảng, ChuGia Ngôn sẽ đứng từ xa vẫy tay với bácchủ quán để mua hàng. Tô Mạch mỗi lầntới ăn cũng được bác gái niềm nở mời:“Mạch Mạch phải không? Ăn nhiều vàonhé, thiếu bảo bác lấy thêm cho!”.

Page 53: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mỗi lần như vậy, Tô Mạch đều nhớ tớimẹ mình. Khi bố cô chưa qua đời, mẹ côcũng là một người phụ nữ nhã nhặn, dịudàng với giọng nói ngọt ngào. Lúc côhọc ở nhà trẻ Hoa Hồng, mẹ thường haynựng má cô và nói: “Kẹo Ngọt của mẹnhất định sẽ có tương lại xán lạn!”. Lúccô lười biếng, mẹ sẽ nói: “Tô Mạch, conmà không chịu làm bài tập thì mẹ sẽ nổigiận đấy, từ mai con sẽ không có kẹo ănđâu!”.

Bàn tay tạo hóa thay đổi thất thường đãbào mòn sự dịu dàng nhỏ nhoi còn sót lạicủa mẹ.

Tô Mạch lâu lắm rồi không được gặp

Page 54: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mẹ, thỉnh thoảng cô vẫn hay nằm mơ vềnhững chuyện trong quá khứ, thấy gươngmặt tươi cười đầy mãn nguyện của mẹ.Giật mình tỉnh dậy, cô mới phát hiệnnước mắt đã ướt đẫm gối. Cô mongngóng kỳ nghỉ hè, mong ngóng được vềnhà với mẹ.

Về sau, có một lần trường Tường LongThất và một trường cấp ba khác trongthành phố tổ chức thi đấu giao hữu bóngrổ. Tô Mạch không hiểu môn thể thaonày, càng không hiểu vòng đấu loại NBAlà gì. Cô chỉ có thói quen đứng bên ngoàisân bóng, cầm áo khoác giúp Cố AnSênh và Chu Gia Ngôn, xem hai ngườihọ hết mình chơi bóng. Kỳ thi đại học đã

Page 55: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tới rất gần, trường học quyết định tổchức thi đấu bóng rổ mục đích là giúphọc sinh lớp mười hai có thể thư giãn,gạt bỏ áp lực thi cử. Lúc Lập Hạ xuấthiện, Cố An Sênh vừa chạy vào khu vựcba điểm. Tô Mạch thấy anh ném bóng, vôthức kêu lên: “Yeah!”, vừa dứt lời thìnghe được một giọng châm chọc: “Mêtrai!”.

NBA (National Basketball Association):Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ.

Cô quay đầu lại, thấy một người rất quenmắt, hóa ra là cô bạn cùng lớp tên LậpHạ. Tô Mạch áy náy cười, không biết cóphải do mình lớn tiếng làm ảnh hưởng tới

Page 56: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người khác hay không.

Điều này cũng khó trách. Bình thườngngoài Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn rathì Tô Mạch không chơi với ai trong lớp.Cô có ấn tượng với cô bạn ngồi trướchai bàn này là do sự kiện xảy ra trongbuổi kiểm tra tiếng Anh. Hôm ấy, côThạch đột ngột bị gọi đi họp, sau khi dặndò lớp phó kỷ luật trông coi lớp, côThạch liền rời khỏi phòng học. Có lẽ docậu bạn cùng bàn quay sang hỏi bài, LậpHạ bực mình nói: “Cậu phiền thế hả!Tâm trạng tớ đang rất không tốt nhé,đừng có hỏi tớ, đừng có lại gần tớ!”.

Cả lớp đang yên tĩnh tập trung làm bài,

Page 57: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tiếng nói của Lập Hạ đột ngột vang lênnghe rất rõ ràng. Tô Mạch cũng khôngtránh khỏi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn.Hiển nhiên, các bạn đã cố tình nghe chữ“hỏi” thành chữ “hôn” rồi bắt đầu trêuchọc Lập Hạ và cậu bạn cùng bàn, đầutêu là Chu Gia Ngôn.

“Hỏi” và “hôn” trong tiếng Trung cócách phát âm gần giống nhau.

Cả lớp cười ầm lên, Tô Mạch cúi đầucười trộm. Lập Hạ vẫn rất thản nhiên, vẻmặt dửng dưng không một gợn sóng:“Cậu hỏi thừa! Đến lúc thích hợp đươngnhiên sẽ “hôn” rồi. Sao nào? Liên quangì tới cậu?”.

Page 58: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong khi Lập Hạ tỏ ra không hề hấn gì,thì anh bạn họ Hồ kia đã đỏ bừng mặt,chỉ một mực cúi đầu không dám hé răng.

Chu Gia Ngôn cũng không ngờ Lập Hạlại đáp trả như thế, cậu ta ngẩn người,mãi mới thốt ra được một câu: “Giờ mớibiết, cậu còn mạnh bạo hơn nhiều so vớitưởng tượng của tớ”.

Đúng lúc này, lớp phó kỷ luật đứng lênổn định lại lớp, sự việc kết thúc nhưngcõi lòng Lập Hạ thì không còn được bìnhyên như ban đầu.

Tưởng tượng?

Page 59: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đối với Lập Hạ, chữ này rất mờ ám.Trong tưởng tượng của Chu Gia Ngôn,cô là người thế nào? Hiền lành ngoanngoãn hay vô lý ngang ngược?

Thôi thì thế nào cũng được, nhưng cậu ấyđã từng tưởng tượng về cô ư?

Tuổi trẻ đều như vậy, đáy lòng chúng taluôn cất giấu một bóng hình, chúng ta sẽvì một câu nói vu vơ của người ấy màvui mừng không ngớt. Có lẽ câu nói ấychỉ là vô tình, không hề có dụng ý gì đặcbiệt, nhưng như vậy cũng đâu sao, miễnvui là được, chúng ta còn trẻ mà! Kẻ sĩchết vì người tri kỷ! Người con gái làmdáng vì kẻ mình yêu. Có như vậy, sau này

Page 60: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hổi tưởng lại, chúng ta mới có thể mỉmcười vui vẻ vì cuối cùng những thángnăm của tuổi thanh xuân đã không trôi đitrong uổng phí.

Địch ý của Lập Hạ đối với Tô Mạchkhông phải vô duyên vô cớ mà có. Vìsao Tô Mạch lại thân thiết với “hot boy”của lớp như thế chứ? Chuyện này khôngquan trọng, quan trọng là vì sao Tô Mạchcũng lại thân thiết với Chu Gia Ngôn?Họ suốt ngày dính lấy nhau, cùng nhauđến căng tin, cùng nhau đến quán ăn vặt,Tô Mạch còn được Chu Gia Ngôn gọibằng biệt danh, được cầm hộ áo khoáccủa Chu Gia Ngôn… Lập Hạ vô cùngtức giận, nhưng chẳng thể nói ra lời.

Page 61: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nguyễn Tô Mạch đương nhiên khônghiểu rõ nội tình, chỉ nghĩ rằng mình đãlàm ảnh hưởng tới người khác, nên vộivàng nói: “Xin lỗi cậu.”

Từ khi chuyển tới trường này, hình nhưchuyện Tô Mạch thường xuyên làm nhấtchính là nói câu “xin lỗi”.

Không cẩn thận lỡ miệng. – Xin lỗi.

Vô ý có hành động gì khiến các “fan”của hai anh bạn Cố – Chu lườm nguýt. –Xin lỗi.

Nguyễn Tô Mạch, hôm nay đến phiên cậutrực nhật, sao không lau bảng? – Xin lỗi.

Page 62: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Giống như hiện tại, rõ ràng chẳng có lỗigì nhưng cô vẫn bật ra câu xin lỗi theophản xạ.

Tô Mạch không hề muốn như vậy, nhưngchỉ cần ở gần Cố An Sênh là cô luônkhúm núm, dè dặt. Cô thừa nhận, có mộtphần là do cô cố tình. Thỉnh thoảng côvẫn có những suy nghĩ hẹp hòi, cô cũngmuốn lén lút tặng cho những người quađường đáng ghét kia một cái trừng mắt;muốn những lúc gặp phải chuyện khókhăn thì được hét lên thật lớn; muốn phảnbác lại những người cứ nhằng nhẵng theođuổi Cố An Sênh rằng không phải côbám đuôi anh, mà là chính anh tự kết thânvới cô; cô cũng muốn thẳng thắn hỏi Cố

Page 63: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

An Sênh: “Cậu có biết mình thích cậuhay không? Cậu thông minh nhạy bén nhưthế chẳng lẽ không biết bên cạnh có mộtngười vẫn luôn điên cuồng thích cậu?”.

Thế nhưng, tất cả những điều này, cô đềukhông dám làm.

Cô không muốn Cố An Sênh nghĩ mình làmột người nông cạn, hay so đo. Cô nghĩ,nếu đã không thể làm công chúa, thì ítnhất cũng có thể làm một người tùy tùnghiểu lễ nghĩa, lặng lẽ ở bên cạnh hoàngtử. Dường như cô đã quên mất bản thânnăm mười ba tuổi đã từng cướp đi cáiôm đầu của người con trai ấy. Vì lo lắngtới quá nhiều thứ nên khi ở trước mặt Cố

Page 64: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

An Sênh, Tô Mạch càng thu mình lại.Giống như câu nói của Trương Ái Linh:Trở nên nhỏ bé như hạt bụi nhưng đáylòng vẫn nở rộ hoa.

Trong lúc Tô Mạch cúi đầu nói xin lỗivới Lập Hạ, hai chiếc áo đang cầm trêntay rơi xuống. Sáng sớm có cơn mưanhỏ, tuy giờ đã tạnh nhưng sân vận độngvẫn ướt. Lập Hạ phản ứng nhanh nhạy,gần như ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấyáo khoác của Chu Gia Ngôn trước khi nóchạm đất. Tô Mạch đang cuống quýt xốclại áo của Cố An Sênh nên không chú ýtới hành vi đối lập của cô bạn. Mãi đếnkhi thấy trên tay Lập Hạ là chiếc áo củaChu Gia Ngôn, cô mới ngờ ngợ hiểu ra

Page 65: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

điều gì đó.

Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo,Lập Hạ bị Tô Mạch nhìn đến mức lúngtúng, cuối cùng đành dúi áo khoác củaChu Gia Ngôn vào tay Tô Mạch, tráchmóc: “Cậu cầm áo hộ người khác thì cầmcho cẩn thận! Giặt không khó nhưng bộtgiặt chẳng rẻ đâu! Một đồng cũng là tiềncả đấy”.

Gia thế của Chu Gia Ngôn từ lâu đãchẳng phải là chuyện gì bí mật. Thịtrưởng Chu nổi danh chính là bố cậu ta,nghe nói sắp nhậm chức bí thư thành ủy.Mẹ Chu Gia Ngôn là một nhân vật máumặt trong giới tài chính.

Page 66: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tiền?

Tô Mạch mím môi cố gắng nén cười.Lập Hạ đỏ bừng mặt: “Cậu tiếp tục xembóng rổ của cậu đi, nhìn tớ làm gì? Tớxấu lắm chắc? Này! Cười cái gì màcười!”.

Tô Mạch cười mãi không ngừng. Trênsân bóng, hai chàng trai đang đuổi theonhau. Cô quay đầu lại nhìn thì bắt gặpánh mắt của Chu Gia Ngôn. Cậu ta vừachạy vừa vẫy tay với cô, dùng khẩu hìnhnói: “Đi thôi!”. Tô Mạch gật đầu, quaylại đã thấy Lập Hạ rời đi. Cô vô thứcgọi: “Cậu đi cùng bọn tớ đến quán đồ ăn

Page 67: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lạnh đi. Ừm… Chu Gia Ngôn cũng ởđó!”.

Lập Hạ dừng chân, quay đầu lại nhìnchằm chằm Tô Mạch, dè dặt hỏi: “Biểuhiện của tớ rõ đến thế sao?”.

Tô Mạch giả ngu đáp: “Gì cơ?”.

Sau đó, cửa hàng ăn vặt xuất hiện hìnhảnh bốn người cùng ngồi ăn với nhau.

Có thêm Lập Hạ, bốn người họ trở thànhnhóm bạn thân của lớp A, đi đâu cũngdính lấy nhau. Dần dần Lập Hạ còn pháthiện ra Tô Mạch có máu ghen tuông. Vídụ, mỗi lần Cố An Sênh nhận được thư

Page 68: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tình hay sôcôla, chỉ cần để ý gương mặtcủa Tô Mạch sẽ thấy ánh mắt đầy hằnhọc và vẻ thống hận hiện rõ mồn một. Ấntượng ban đầu của Lập Hạ về Tô Mạchlà yếu đuối và hờ hững như không bậntâm tới mọi thứ xung quanh. Nhưng giờcô mới biết là mình bị lừa.

Mọi chuyện bắt đầu từ “vận đào hoa”của Cố An Sênh, điểm khác biệt duy nhấtchính là “bông hoa đào” lần này dườngnhư đã khiến Cố An Sênh rung động.Người đó là Hà Huân.

Tô Mạch quan sát rất lâu rồi, từ khi pháthiện ánh mắt của Cố An Sênh luôn dừnglại ở lớp A ban Xã Hội, bản năng phụ nữ

Page 69: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cho cô thấy dự cảm không hay.

Vẫn như mọi khi, bốn người ngồi trongquán ăn nhỏ, gọi cùng một loại trà sữa,tán dóc những chuyện vô vị. Đột nhiên,Chu Gia Ngôn quay sang nhìn Cố AnSênh và vô tư hỏi: “Người anh em, cậuvới Hà Huân tiến triển đến đâu rồi?”.

Đúng giờ tan học, quán nhỏ đông nghịthọc sinh, Chu Gia Ngôn vốn không biếtgiữ ý, nói cực to khiến mọi người đềuquay sang nhìn.

Cố An Sênh nhíu mày: “Cậu muốn cả thếgiới đều biết đấy hả? Chuyện này đối vớicon gái rất không tốt!”.

Page 70: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe vậy, Chu Gia Ngôn liền đưa tay lênche miệng, vờ kinh ngạc: “Cậu lại cònbênh bạn ấy nữa cơ à? Tớ có nghe nhầmkhông thế? Hôm nay mặt trời mọc đằngTây à? Lập Hạ, cậu mau véo tớ một cáixem có phải tớ đang nằm mơ haykhông?”.

“Sao cậu không bảo tớ đá cậu một cúluôn hả?”

Mắng xong, Lập Hạ cảm giác đượcngười ngồi bên cứng đờ. Cô quay sangnhìn, thấy sắc mặt Tô Mạch càng lúccàng xấu. Lập Hạ có phần tức giận vớisự đần độn của Chu Gia Ngôn, đến tận

Page 71: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bây giờ vẫn không nhận ra tình cảm đặcbiệt mà Tô Mạch dành cho Cố An Sênh.Một cô gái vì sao phải cả ngày bám lấyhai đại thiếu gia? Nếu không phải vì tiền,không phải vì lợi dụng, thì chẳng lẽngười ta rảnh rỗi quá hay sao? Chẳng thàbỏ thời gian vào việc học còn hơn. Đốivới đám con nhà giàu như Cố An Sênhvà Chu Gia Ngôn, thì đại học chẳng bõbèn gì, có trượt thì xuất ngoại du học làxong, sau đó về nước lập tức thừa kế sảnnghiệp gia đình, làm rạng rỡ tổ tông. CốAn Sênh dù thỉnh thoảng trốn học hay ngủgật trong giờ thì điểm thi của anh vẫnluôn đứng thứ nhất, tên của Tô Mạchluôn xếp sau anh. Thế nhưng, thời gianchính là vàng bạc, nói thế nào cũng

Page 72: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không thể lãng phí được. Chu Gia Ngônkhông biết thì thôi, nhưng thông minh nhưCố An Sênh chẳng lẽ lại không nhìn ra tíchút dấu hiệu nào hay sao? Câu châmngôn mắng đàn ông là khúc gỗ quả thậtkhông sai.

Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo,Cố An Sênh có lẽ đã nhận ra hành vi củamình hơi khác thường, anh uống mộtngụm trà sữa rồi nói: “Có gì đâu, chẳngqua cảm thấy bạn Hà Huân ấy rất tốtthôi”.

Nào ngờ, Cố An Sênh vừa dứt lời, TôMạch đột nhiên đứng phắt dậy, đập tayxuống bàn, khiến mọi người giật bắn

Page 73: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mình. Những lời sau đó của cô còn đángngạc nhiên hơn.

“Tốt? Thế nào là tốt? Cậu còn chưa qualại với bạn ấy sao đã biết bạn ấy tốt?Bạn ấy tốt đến mức dù đi học muộnnhưng vẫn sẵn sàng dìu người già quađường hay là học bác Lôi Phong làmviệc nghĩa không cần lưu danh? Rốt cuộcbạn ấy có điểm gì hấp dẫn? Lúc thì làcông chúa, lúc lại là cô bé lọ lem, lúc làthiên thần, lúc lại là ác quỷ. Khốn khiếp!Biến đi biến lại như thế người ta gọi làphù thủy đấy! Ngay đến cả Đổng TồnThụy phá lô cốt vẫn phải xét thứ tự trướcsau, vì sao bao nhiêu bạn nữ khác đếntrước Hà Huân đều hi sinh anh dũng như

Page 74: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thế mà cậu không thèm liếc nhìn người talấy một cái, còn Hà huân lại có thể khiếncậu biết thương hoa tiếc ngọc hả? Bạn ấychẳng qua chỉ học giỏi hơn người khácchút thôi, như thế mà cậu đã thích rồi hả?Giờ đã là mùa hè rồi đấy, chẳng lẽ bâygiờ “khúc gỗ” mới bắt đầu hồi xuân?”

Chu Gia Ngôn lúc này tỏ ra kinh ngạchơn gấp vạn lần so với lúc nghe Cố AnSênh bênh vực Hà Huân. Cậu ta nhìn CốAn Sênh, hai người nhìn nhau, vẻ mặtcòn kinh hãi hơn cả trông thấy khủnglong.

Đại não Tô Mạch dường như đã ngưnghoạt động, nếu hiện giờ có ai hỏi cô chủ

Page 75: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tịch Mao Trạch Đông qua đời năm nào,nhất định cô sẽ ngơ ngác hỏi lại một câu:“Chủ tịch Mao đã qua đời sao?”.

Bản tính Tô Mạch có lẽ đã bộc phát rahoàn toàn rồi. Cô có hối hận hay không?Đương nhiên là hối hận chết đi được rồi!Sắm vai thục nữ lâu như thế, cuối cùngthì đánh vỡ trong chốc lát. Nhưng hốihận có tác dụng gì? Cô không có chiếchộp Nguyệt Quang , không thể nói mộtcâu mà có thể khiến thời gian quayngược trở lại. Vốn dĩ nghĩ rằng có thể cứnhư hiện tại cho đến khi tốt nghiệp, sauđó hai người sẽ cùng thi vào một trườngđại học. Dù cho tới lúc ấy Cố An Sênhvẫn chưa thích cô, nhưng rồi sẽ có một

Page 76: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngày anh quen với sự tồn tại của cô.

Bảo vật được nhắc đến trong bộ phimĐại thoại Tây du của đạo diễn Lưu TrấnVĩ. Bảo vật này có thể giúp con ngườixuyên qua thời không quay về quá khứ.

Quen rồi sẽ thành thân thuộc, thân thuộcrồi sẽ không thể chia xa.

Sự im lặng kỳ lạ. Không một ai lên tiếng,dường như không thể tiếp nhận được sựthay đổi đột ngột của Tô Mạch. Cuốicùng, Lập Hạ là người đầu tiên có phảnứng, ngụm trà sữa trong miệng phun raphá vỡ sự im lặng.

Page 77: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Woa! Không ngờ Tô Mạch nhà chúng talại hài hước đến thế! Đào tạo cẩn thận cókhi sau này trở thành diễn viên hài ấynhỉ?” Nói xong, Lập Hạ còn quay sangnháy mắt với Chu Gia Ngôn.

Chu Gia Ngôn vẫn chưa bắt kịp tìnhhình, mãi đến khi thấy Lập Hạ nháy mắtra hiệu, cậu ta mới lắp bắp tiếp lời:“Đúng đúng, sao trước đây chúng takhông phát hiện ra Kẹo Sữa cũng có năngkhiếu này nhỉ? Biết sớm thì lần trước bịbố bắt đi thi cuộc thi vớ vẩn kia tớ đãkéo theo cậu ấy rồi, chỉ cần cậu ấy thuậnmiệng đọc một bài vè là đoạt giải nhấtngay!”.

Page 78: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong khi hai người kẻ tung người hứng,Tô Mạch cũng dần bình tĩnh lại, cô ngồixuống, cố gắng giải thích: “Tớ không cóý gì cả, chẳng qua là lo sắp thi đại họcrồi, cậu lại bị phân tâm. Yêu thì lúc nàochẳng được, cần gì phải ngay bây giờ?Cậu định thi trường Q phải không?Trường Q và B rất gần, lúc ấy hai ngườimuốn gặp nhau ngày ba lần cũng được,tha hồ mà yêu đương.”

Chu Gia Ngôn bỗng dưng tiếp lời: “KẹoSữa, cậu không biết à? Cố An Sênh quyếtđịnh thi trường B cùng Hà Huân rồi”.

Sét đánh giữa trời quang.

Page 79: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong lòng mỗi người đều có một vếtsẹo, bạn tưởng rằng chỉ cần không vạchtrần nó thì có thẻ bình yên vô sự. Nhưngsự xuất hiện của Hà Huân chẳng khácnào tên lửa đạn đạo, làm nổ tung phòngtuyến của Tô Mạch. Cô những tưởng cóthể hờ hững như không có chuyện gì xảyra, nhưng cuối cùng lại chẳng thể giả vờnổi. Cô đã từng nghĩ đến vô số khả năngtồi tệ có thể xảy ra, thậm chí cũng đã tựnhủ bản thân phải kiên cường như cỏ dại,lửa thiêu không cháy hết, gió thổi lại sinhsôi, phải mạnh mẽ cướp Cố An Sênh vềtay mình. Cô đã nghĩ chu đáp như vậy, vìsao chỉ một câu nói của Chu Gia Ngônđã khiến cô thất bại thảm hại?

Page 80: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trước giờ, cô luôn cho rằng “theo đuổi”là từ lãng mạn nhất. Anh đi, em theobước. Đó chẳng phải là từ để hình dungmối quan hệ giữa cô và Cố An Sênh ư?Vì sao lúc này nghe lại cảm thấy nựccười đến thế?

Chương 1.2

Tô Mạch nhìn không rời mắt vào vầngtrán nhẵn bóng của Cố An Sênh, hồi lâumới nói: “À, hóa ra là vậy. Thế thì tốtquá rồi, dù sao cậu học các môn Xã hộicũng rất giỏi. Cậu đúng là có khả năngdự đoán trước tương lai, học tốt cả Tựnhiên lẫn Xã hội. Sau này cậu với HàHuân kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tớ

Page 81: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhé, cả tiệc đầy tháng con đầu lòng cũngphải mời tớ tới uống rượu. Quà cưới vớiphong bì thì miễn nhé, nói thế nào chúngta cũng là đôi bạn từng “chung hoạnnạn”. Cậu…”

Chưa nói hết câu cuối cùng, giọng củaTô Mạch đã lạc đi. Không kiềm chế nổinữa, cô chạy ra khỏi quán. Kẻ châm ngòinổ là Chu Gia Ngôn hoàn toàn choángváng, Lập Hạ tức đến nỗi chỉ muốn đánhcho cậu ta bầm dập. Trong khi đó, đươngsự thấy Tô Mạch bỏ chạy thì vội vàngđứng dậy định đuổi theo. Nhưng vừa điđược mấy bước anh đã dừng lại. Đuổitheo để làm gì? Cố An Sênh nghĩ.

Page 82: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Anh không biết cách an ủi người khác,huống hồ tình huống hiện tại lại là một côgái. Anh và Tô Mạch đã thống nhất sẽ thiđại học Q cùng nhau, với học lực của haingười, hẳn là không có vấn đề gì. Sựxuất hiện của Hà Huân là một điều ngoàiý muốn, chính bản thân anh cũng khôngrõ mình thích cô bạn ấy nhiều đến đâu,chỉ là ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cócảm tình với Hà Huân. Cô giống như mộtđóa hoa hướng dương kiều diễm, côthẳng thắn thổ lộ, anh nhận lời, hai ngườicứ như vậy mà thành một đôi. Hà Huânnài nỉ anh thi cùng một trường với mình,dù biết như vậy là ích kỷ, nhưng anh vẫnđồng ý. Mỗi là cùng Chu Gia Ngôn đưaTô Mạch về ký túc, anh đều chần chừ

Page 83: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

muốn nói lại thôi. Không phải anh khôngnhận ra tình cảm của Tô Mạch dành chomình, anh đâu phải kẻ ngốc. Nhưng đơngiản là anh không thích, vì không thíchnên mới giả mù giả điếc như không biếtgì.

Anh đã từng nghĩ phải chấm dứt hy vọngcủa cô, phải đối xử với cô xa cách nhưnhững cô gái khác. Thế nhưng, thấy cô tỏra ngoan ngoãn, chịu an phận, anh lạikhông nỡ.

Trong ký ức của Cố An Sênh, Tô Mạchkhông phải như vậy. Anh nhớ kỹ dánh vẻcô gái năm xưa dù sợ hãi đến run ngườinhưng ánh mắt vẫn kiên định, nhớ kỹ lúc

Page 84: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô ôm lấy anh mà khóc nức nở khôngkiêng dè. Nếu bây giờ cô vẫn như ngàyấy, liệu anh có thích cô không? Có lẽ có.Từ khi bất ngờ gặp lại nhau cho đến hiệntại bốn người thân thiết, anh hầu nhưkhông tìm ra được một chút dáng vẻ nămmười ba tuổi nào trên người Tô Mạch.

Cô che giấu quá kỹ, hay anh không đủtinh tế để nhận ra?

Thật lòng, anh có phần tiếc nuối.

Đáng tiếc không phải em, theo anh tớicuối con đường.

Tô Mạch lần đầu tiên biết chuyện Lập

Page 85: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hạ và Chu Gia Ngôn yêu nhau là vào giờra chơi một ngày nọ. Lúc ấy, cô đang giảiquyết bài tập Vật lý khó nhằn khiến côđau đầu suốt mấy ngày qua. Lập Hạ ởđâu đi tới, ngồi cạnh cô, có vẻ như phảiđấu tranh tinh thần dữ lắm mới quyếtđịnh nói ra.

“Cái gì? Cậu cưỡng hôn Chu GiaNgôn?”

Tô Mạch không khỏi kinh ngạc thốt lên.Cũng may trong lớp không có nhiềungười, nửa tháng nữa là bước vào kỳ thiđại học nên ai nấy đều chăm chỉ “càybừa”, không có hơi sức đâu mà chú ý tớinhững chuyện xung quanh. Đáng tiếc,

Page 86: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn và Cố An Sênh từ quán ăntrở về, vừa bước vào cửa thì nghe thấycâu nói của Tô Mạch. Chu Gia Ngônsững người đứng chôn chân tại chỗ. CốAn Sênh hết nhìn bên này lại nhìn bênkia, không biết làm thế nào.

Ngày đó, sau khi Tô Mạch tức giận bỏđi, Cố An Sênh cũng phiền muộn rờikhỏi quán, chỉ còn lại hai người ngoàicuộc là Chu Gia Ngôn và Lập Hạ ở lạicãi nhau om sòm. Thậm chí suốt dọcđường từ quán ăn về đến con hẻm nhỏdẫn vào nhà Lập Hạ, họ vẫn không ngừngtranh cãi.

“Chu Gia Ngôn! Cậu đúng là cái đồ ngu

Page 87: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngốc. Chưa thấy ai dại dột như cậu.”

“Tớ hài lòng với cái ngu của ớ đấy thìsao? Hơn nữa, tớ làm sao biết được KẹoSữa thích Cố An Sênh, cậu ấy đã bao giờnói với tớ đâu. Tớ mà biết thì có đánhchết tớ cũng không bao giờ để nước chảyruộng ngoài như thế, mà sẽ kiên quyếtgiúp cậu ấy làm cách mạng, tớ…”

“Xì! Cậu là cái đồ ba hoa, cứ lúc quantrọng thì phá hỏng mọi việc. Ngoài nóilắm ra thì cậu còn tài nào khác nữa đâu!Cậu bị mù à mà không nhìn ra Tô Mạchcực kỳ quan tâm tới Cố An Sênh? Cậukhông thấy hai người họ rất hay liếc mắtđưa tình với nhau à?”.

Page 88: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tớ mà nhìn ra được thì còn ở đây làmgì? Tớ lại chẳng hành nghề thầy bói kiếmsống luôn rồi ấy chứ. Với cả như thếcũng đâu có gì đặc biệt, cậu cũng hayliếc mắt đưa tình với tớ còn gì? Chẳng lẽcậu thích tớ?”

Bị nói trúng tim đen, Lập Hạ thẹn quáhóa giận, xông lên tát Chu Gia Ngôn mộtcái. Sau khi định thần lại, không ngờmình có thể làm thế, cô chột dạ cúi đầu,nhưng không lên tiếng xin lỗi.

Chu Gia Ngôn bất ngờ bị ăn tát, ngâyngười ra hồi lâu. Chu đại thiếu gia từ nhỏđến lớn được cưng chiều, làm sao có thể

Page 89: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chịu nỗi nhục này? Vì thế cậu ta lao đếntrước mặt Lập Hạ.

“Lập Hạ, cậu điên à?”

Nghe vậy, Lập Hạ cũng nổi cơn tambành, cô nàng lầm bầm trong miệng màkhông biết mình nói cái gì.

“Tớ dù không điên cũng bị cậu làm chophát điên rồi!...Nói cậu là cái đồ trì độncậu còn không thừa nhận? Cậu thôngmình thì vì sao không nhận ra hai ngườihọ có vấn đề? Cậu thông minh thì vì saokhông nhận ra tớ thích cậu?”

Sau đó, cả hai đều im lặng.

Page 90: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trời tối dần, mãi đến khi Lập Hạ quayđầu đi vào cổng nhà, Chu Gia Ngôn mớigọi cô lại, khẽ nói: “Lập Hạ, tớ thấy,chúng ta vẫn nên là…”.

Không để Chu Gia Ngôn nói hết câu, LậpHạ đã lao vào người cậu ta.

Đó là một nụ hôn không ngọt ngào, khônglãng mạn, không thiên thời địa lợi nhânhòa, thậm chí trong mắt người lớn, nócòn không được gọi là hôn.

Mười giây, hai mươi giây, hoặc là lâuhơn. Hai người dường như quên mất phảihô hấp. Mãi đến khi không thể nín thở

Page 91: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nổi nữa, Lập Hạ mới buông tay xuống ,trả tự do cho Chu Gia Ngôn.

Chắc chắn đây là lần đầu Lập Hạ đượctrông thấy vẻ mặt này của Chu Gia Ngôn.

Kinh ngạc? Sợ hãi? Hay ghê tởm?

Cô không có ý định phân tích.

Hai người tựa lưng vào bức tường loanglổ bám đầy dây leo xanh mướt.

Mùa hạ tới thật rồi.

Kỳ thi đại học đến trong căng thẳng. Kếtthúc môn thi cuối, Tô Mạch và Cố An

Page 92: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sênh vô tình gặp nhau ngoài cửa lớp. Từsau sự kiện “ngoài ý muốn” kia, haingười hầu như không nói chuyện vớinhau. Tô Mạch nghiêng người nhườngCố An Sênh đi trước, nào ngờ đốiphương quay lại, hỏi: “Làm bài thếnào?”.

“À… Tạm được. Vật lý câu cuối làmkhông ra, chắc sẽ bị mất ít điểm. Cậu thìsao?”

“Cũng tạm, không đến nỗi áp lực lắm. À,tớ vẫn ghi danh vào đại học Q, Hà Huâncũng ủng hộ việc này.”

Cố An Sênh nhìn Tô Mạch, mong muốn

Page 93: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trông thấy vẻ vui mừng trong mắt cô.Đáng tiếc, Tô Mạch lại hờ hững đáp:“Đương nhiên, cậu mà chọn trường B thìđúng là não bị ẩm IC”.

Nói xong, Tô Mạch lè lưỡi, nhỏe miệngcười với Cố An Sênh. Biểu hiện này củaTô Mạch, Cố An Sênh lần đầu tiên nhìnthấy. Anh thậm chí còn dùng một cụm từmà ngay cả bản thân cũng cảm thấy khoatrương để hình dung: cười tươi như hoa.Anh thích nhìn cô như lúc này, dườngnhư đó mới thật sự là Nguyễn Tô Mạch.

Giấy báo điểm được gửi về, không ngoàidự liệu, cả Cố An Sênh và Tô Mạch đềutrúng tuyển đại học Q. Trước đó, Lập Hạ

Page 94: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

và Chu Gia Ngôn cũng đã bàn bạc, muốncả bốn người cùng học ở thành phố B.Lực học của Lập Hạ và Chu Gia Ngôntương đương nhau, điểm thu của cô cũngchỉ nhỉnh hơn điểm sàn mười chín điểm,điền nguyện vọng vào một ngành khôngquá hot của trường đại học B có vẻ khánguy hiểm, nhưng may là vẫn đỗ.

Vậy mà xem hết cả bảng danh sách dàidằng dặc, Lập Hạ vẫn không thấy tên ChuGia Ngôn. Cô không tin cậu ta trượt, chorằng nhất định mình đã bỏ sót nên tìm lạimột lượt nữa. Mắt không dám chớp lấymột cái, đến lúc xem xong thì đỏ ửng lên.

Lớp trưởng Trần Tư Mẫn đứng bên cạnh

Page 95: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cười nói: “Lập Hạ, cậu đừng tìm nữa!Chu Gia Ngôn không hề điền nguyệnvọng”.

Câu nói này như tiếng sấm nổ đùng trongđầu Lập Hạ. Cô hỏi Trần Tư Mẫn cóphải đã nhầm lẫn rồi không, nhưng TrầnTư Mẫn lại nheo mắt nhìn cô, đáp:“Chẳng phải cậu rất thân với Chu GiaNgôn sao? Hôm trước tớ đến văn phònglấy phiếu nguyện vọng, nghe thấy cậu ấynói chuyện với thầy Hữu mà. Cậu khôngbiết Chu Gia Ngôn sẽ đi Anh du học à?Tưởng cậu có bản lĩnh giữ chân được“con rùa vàng” ấy chứ!”.

Từ sau khi xác định mối quan hệ, Lập Hạ

Page 96: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hoàn toàn vô tư thể hiện sự quan tâm đặcbiệt của mình đối với Chu Gia Ngôn ởtrên lớp. Đôi khi, Chu Gia Ngôn cảmthấy phiền phức, trốn tránh Lập Hạ càngxa càng tốt. Thế nhưng, Lập Hạ lúc nàocũng bám lấy Chu Gia Ngôn như hìnhvới bóng. Những người tinh ý đều nhậnra mối quan hệ không bình thường giữahọ, vậy mà tình cảm ấy lúc này dườngnhư trở thành trò cười cho người khác.

Lập Hạ tức giận nhìn Trần Tư Mẫn, cườikhẩy: “Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc?Thôi cái trò giả vờ giả vịt ấy đi. Cậu cóý đồ với Chu Gia Ngôn chẳng phải ngàymột ngày hai gì, người khác không biếtnhưng tôi thừa hiểu. Đúng đấy, tôi không

Page 97: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

có bản lĩnh đấy, sao nào? Cậu thì bảnlĩnh lớn lắm, thùng rỗng kêu to, cậu códát vàng lên mặt người ta cũng chẳngthèm đâu.”

Thấy tình hình không ổn, Tô Mạch vộivàng chạy đến kéo Lập Hạ lùi lại.

Trần Tư Mẫn bị nói trúng tim đen, tứcgiận đến run cả người. Lúc này, phía sauvang lên một tiếng ho khan, Lập Hạ quayđầu lại, bắt gặp Chu Gia Ngôn đangđứng cạnh Cố An Sênh.

Chu Gia Ngôn lẳng lặng tránh né ánh mắtcủa Lập Hạ. Chẳng cần hỏi, Lập Hạ cũngbiết được câu trả lời.

Page 98: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô bình thản ra khỏi phòng học, đi quasân bóng rổ, sân bóng đá. Học sinh lớpmười hai đang luyện tập, tiếng bóng đậpvào bảng rổ vang lên không dứt. Lập Hạnhư trông thấy cảnh tượng quen thuộc, côvà Tô Mạch ngồi ở khác đài ăn kem, ChuGia Ngôn đứng trên sân vận động, cườivô tư.

Có thứ chất lỏng rơi xuống tí tách từnggiọt. Lập Hạ nghe rõ mồn một.

Cô cảm thấy mình không hề sai. Thíchmột người thì có gì sai chứ? Để đượcnhư ngày hôm nay, cô đã phải lấy baonhiêu dũng khí để từ bỏ cả lòng tự tôn

Page 99: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

của bản thân.

Trừ sự kiện ngoài ý muốn kia, hai ngườikhông hề có bất cứ cử chỉ thân mật nào,không nắm tay, không một câu “chúc ngủngon”, không một câu “tan học tớ đợicậu”. Cho dù Lập Hạ có tỏ ra chủ độngvà nhiệt tình đến đâu thì Chu Gia Ngôncũng đều tránh né. Không phải Lập Hạkhông cảm nhận được điều đó, chỉ là côlựa chọn vờ như không biết. Đã rất nhiềulần cô nổi giận, muốn mắng chửi ChuGia Ngôn, nhưng rồi cuối cùng cô cũngnhẫn nhịn được, cô chỉ muốn đối xử thậttốt với Chu Gia Ngôn, đáng tiếc cậu tachẳng hề thích cái tốt ấy.

Page 100: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đám người đứng trước bảng thông báodần tản đi. Cố An Sênh và Hà Huân đicùng nhau, chỉ còn lại Tô Mạch đứng lạivới Chu Gia Ngôn. Những điều Lập Hạmuốn biết mà không dám lên tiếng hỏi,Tô Mạch muốn giúp cô ấy tìm hiểu chorõ ràng. Nhưng hiện giờ cô cũng đã quênmất mình từng hỏi những gì, cô chỉ ngớgiọng nói trầm ấm của Chu Gia Ngônngày ấy.

“Tớ thích cậu ấy, nhưng mỗi người đềucó con đường riêng của mình. Cậu ấy cóước mơ, tớ cũng có.”

….

Page 101: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Hơn nữa, gia đình tớ chắc chắn sẽkhông đồng ý cho tớ qua lại với con gáicủa một gia đình viên chức bình thường.Tô Mạch, những điều thực tế phũ phàngnày, cậu chưa hiểu đâu.”

“Nếu đã không thể cho Lập Hạ thứ màcậu ấy muốn thì không nên làm lỡ dởcuộc đời cậu ấy, đúng không?”

Tô Mạch không nói gì. Cô nghĩ, mìnhkhông có tư cách lên tiếng trong chuyệnnày. Thủy tinh trong suốt bị nhiễm ánhhoàng hôn của mùa hạ, xung quanh tiếngnói cười vẫn vang lên giòn giã, ve trên

Page 102: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cây không ngừng kêu, tựa như đang thaycô trả lời: biết rồi, biết rồi.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh,Chu Gia Ngôn cũng chào đón sinh nhậtthứ mười tám của mình. Bố mẹ cậu ta vộivã từ thành phố B trở về, tổ chức tiệcsinh nhật hoành tráng cho con trai. TôMạch định về quê luôn thì bất ngờ nhậnđược thiệp mời của Chu Gia Ngôn. Nghenói Cố An Sênh và Hà Huân cũng thamdự, cô rất muốn từ chối.

Chu Gia Ngôn liếc mắt một cái đã nhìnra sự chầm chừ của Tô Mạch, bèn nói:“Coi như cậu đến cùng Lập Hạ đi, tớmời cả cậu ấy nữa. Dù gì chúng ta cũng

Page 103: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

là “bộ tứ siêu đẳng”, bạn bè với nhaukhông thể nói bỏ là bỏ được, vì thế cả bađứa đều phải có mặt. Hơn nữa, cậu màkhông đến thì Lập Hạ sẽ giết tớ mất.”

Chu Gia Ngôn khuyên nhủ một hồi, cuốicùng Tô Mạch cũng đồng ý.

Ngay sau hôm biết điểm thi đại học, ChuGia Ngôn đã đi lấy visa. Trên đường vềnhà, ngang qua con ngõ nhỏ quen thuộckia, cậu liền kêu tài xế dừng xe. Cậu cảmthấy mình còn nợ Lập Hạ một lời giảithích.

Đứng ngoài cổng chần chừ một lúc lâuthì Chu Gia Ngôn trông thấy Lập Hạ ra

Page 104: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngoài đổ rác. Cô mặc chiếc áo phôngcộc tay màu vàng, đằng trước có hìnhDoraemon đang nhếch môi cười. Lần đầutiên cậu trông thấy cô mặc trang phụckiểu này, còn nhớ khi trời vừa sang hè,cậu đã pha trò trêu chọc cô: “Lập Hạ, aikhông biết thì tưởng cậu còn trẻ con,nhưng thực ra cậu già đầu rồi mà cònthích cưa sừng làm nghé!”. Lúc ấy, LậpHạ đã giơ chân lên định đạp cậu.

Trong ký ức, có vô số lần cô vờ nhưmuốn đánh cậu nhưng thật sự xuống taychỉ có hai lần. Lần đầu tiên là cái tát ởquán ăn, sau đó là một buổi chiều tối,Lập Hạ quay lại lớp để lấy tập đề thimẫu, vừa ra khỏi cổng trường thì trông

Page 105: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thấy Chu Gia Ngôn đi cùng một đám ducôn, trong tay cầm điếu thuốc đang hútdở. Hôm ấy, Lập Hạ thực sự đã nổi giận,hét lên một tiếng “Chu Gia Ngôn!” rồilập tức lao đến định cướp điếu thuốc.Chu Gia Ngôn giật nảy mình, sau khinhìn kỹ đối phương là ai, bèn giơ điếuthuốc lên cao. Lập Hạ cố gắng mấy lầnkhông lấy được, tức giận muốn đánhngười, nhưng Chu Gia Ngôn đã nhanhnhẹn tóm lấy cổ tay cô. Điếu thuốc chọcvào da khiến Lập Hạ đau đớn kêu lênmột tiếng. Chu Gia Ngôn hốt hoảng némđiếu thuốc đi, vô thức kéo cô vào lòng,lo lẳng hỏi: “Sao không? Sao không?”.

Đó là lần đầu tiên Lập Hạ cảm nhận

Page 106: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được cái ôm ấm áp của Chu Gia Ngôn.

Lúc ấy, Chu Gia Ngôn kiên quyết muốnđưa cô tới bệnh viện xử lý vết bỏng,tránh để lại sẹo. Nhưng cô nói: “Thếcàng tốt, sau này nếu cậu dám bắt nạt tớ,tớ sẽ dùng vết sẹo này đến tòa án tố cáocậu tội ngược đãi.” Thấy Lập Hạ còn vuivẻ tranh cãi với mình như thế, cậu mớiyên tâm phần nào.

Đang chìm đắm trong hồi ức, Chu GiaNgôn không hề hay biết Lập Hạ đã đi tớitrước mặt mình.

Hai người im lặng rất lâu, mãi đến khitài xế ở đằng xa lên tiếng gọi: “Cậu

Page 107: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chủ!”, Lập Hạ mới mở miệng: “Cậu tìmtớ?”.

Chu Gia Ngôn sững sờ một lát mới trảlời: “Ừ, tớ đến tìm cậu.”

Rồi sao nữa?

“Lập Hạ, không phải tớ thích cậu, cũngkhông phải tớ vô trách nhiệm muốn bỏ đimà không nói một tiếng.”

Lập Hạ nhớ rõ ngày ấy, trong lúc nóichuyện, Chu Gia Ngôn bất giác liếc nhìnxuống tay cô, nơi có kiệt tác do cậu tạora.

Page 108: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cuối cùng thì sao?

Thời gian như ngừng trôi. Rất lâu. Lâunhư cả một thế kỷ đã đi qua. Đối phươngdừng như sắp đưa ra một quyết định quantrọng, còn cô, đứng đó chờ tuyên án.

“Lập Hạ! Tớ…Hay là, tớ không đi nữa?”

Trong khoảnh khắc nhận thấy sự biến đổitrên nét mặt cô, Chu Gia Ngôn liền thayđổi quyết định. Cậu đột nhiên muốn dũngcảm một lần vì chính mình. Cậu không rõbản thân thích cô gá này nhiều đến đâu,cũng không phải thiếu cô thì không sốngnổi. Cậu chỉ đơn giản không muốn cuộcsống của mình thiếu vắng sự tồn tại của

Page 109: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô, bởi lẽ cậu đã quen thuộc với việcđấu khẩu cùng cô mỗi ngày.

Nói xong, Chu Gia Ngôn lấy tấm visatrong balô ra định xé, nhưng Lập Hạ đãkịp thời lao đến giữ tay cậu.

Cố gắng không cho ánh nhìn nhòe đi,trong đầu cô chợt xuất hiện câu nói kia:anh đưa tôi lên thiên đường, rồi lại khiếntôi rơi xuống địa ngục.

“Chu Gia Ngôn! Tớ có một câu hỏi.”

“Cậu hỏi đi!”

“Vì sao cậu làm như vậy?”

Page 110: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Không ngờ cô sẽ hỏi thế, Chu Gia Ngônhơi ngây người. Nhưng một giây sau, cậuquay đầu đi, ngượng ngùng nói: “AnSênh nói, từ bỏ cậu, tớ sẽ hối hận. Tớkhông muốn bản thân phải hối hận”.

Tâm tư của mình nhưng lại dùng lờingười khác để làm cái cớ. Đây rõ ràngkhông phải đáp án mà Lập Hạ muốnnghe. Thế nhưng, ẩn ý trong đó, cô hoàntoàn hiểu được. Mấy chữ kia có nói rahay không cũng đâu quan trọng? Chỉ cầncậu nguyện lòng bày tỏ để cô có thể hiểu.

Lần tiếp theo Tô Mạch gặp Lập Hạ chínhlà vào ngày sinh nhật của Chu Gia Ngôn.

Page 111: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hôm đó, Lập Hạ chạy tới tìm cô hỏi vềchuyện mặc gì đi dự tiệc. Những sự kiệnkiểu này, chắc chắn mọi người đều sẽ ănmặc rất đẹp, hai người không thể cứ mặcáo phông quần jean như thường ngàyđược. Đau đầu suy nghĩ một hồi, TôMạch chợt nhớ ra điều gì đó, vội vànglục tung tủ đồ lên tìm, may sao thấy đượchai chiếc váy mà mẹ chuẩn bị cho cô từkhi cô chuyển tới trường Tường LongThất, kiểu dáng khác nhau nhưng đều làmàu đỏ thẫm. Một chiếc có ren ở vạtváy, dài ngắn không đồng đều, chiếc cònlại truyền thống hơn, bên hông có gắn nơcon bướm nho nhỏ, trông rất đáng yêu.

Vì màu sắc quá sặc sỡ nên Tô Mạch

Page 112: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không có ý định dùng tới, thậm chí cònchẳng buồn lôi ra khỏi hòm. Nếu khôngphải đi dự sinh nhật Chu Gia Ngôn, erằng cô đã quên mất sự tồn tại của chúng.

Lập Hạ vừa trông thấy chiếc váy gợi cảmkia, hai mắt sáng rực lên. Cô đứng trướcgương mà ngắm nghía, miệng lẩm bẩm:“Tô Mạch, cậu dám cất giấu nhiều bảobối thế này hả?”.

Dưới sự quan sát của Tô Mạch, Lập Hạvừa nỗ lực kéo chiếc khóe váy lên, vừathan thở: “Mẹ cậu hồi trẻ vóc dáng đẹplắm phải không? Tớ thấy tớ không béomà sao mặc không vừa thế này? Mau rakéo giúp tớ!”.

Page 113: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nếu có thể dùng độ nông sâu của thùngnước để hình dung việc thích một ngườithì ngay khi cảm nhận được sự lạnh lùngcủa Chu Gia Ngôn đối với mình, Lập Hạđã vô cùng thất vọng, thùng nước ấy nhưbị rò rỉ, vơi đi từng chút, từng chút một.Nhưng lúc cậu ta xuất hiện trước mặt cô,nói với cô rằng: “Lập Hạ, tớ không đinữa”, niềm hạnh phúc lại ngập tràn tronglòng cô. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhângì đi nữa, sự thật vẫn là cậu ta vì cô màquyết định, nghĩ vậy, Lập Hạ đã cảm thấythỏa mãn rồi.

Còn điều gì cảm động hơn năm chữ “tôicam lòng vì em”?

Page 114: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau tới nhàChu Gia Ngôn, lúc đi qua vườn hoa nhỏ,chuẩn bị vào nhà thì bắt gặp Cố An Sênhvà Hà Huân. Hai người họ vừa đi vừavui vẻ nói cười. Cố An Sênh mặc áo sơmi cộc tay màu trắng, Hà Huân tuy cótrang điểm nhẹ nhưng cũng chỉ mặc rấtđơn giản, áo tay lỡ phối với quần soóc,để lộ đôi chân dài xinh đẹp. Cô nàngthấp hơn Cố An Sênh nửa cái đầu, thoạtnhìn hai người họ đúng là một đôi trai tàigái sắc.

Cố An Sênh mải nói chuyện với HàHuân, suýt nữa đụng phải Lập Hạ và TôMạch. Anh đứng lại, ngẩng đầu lên, trongmắt thoáng qua sự xấu hổ nhưng rất

Page 115: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

Hà Huân đứng bên cạnh liếc nhìn đi chỗkhác tỏ ý khinh miệt. Người khác có thểkhông nhận ra nhưng Tô Mạch thì thấyrất rõ ràng, bởi lẽ trong lòng cô vẫn đangâm thầm so sánh bản thân với Hà Huân.

Khuôn mặt? Ừ thì duyên hơn.

Vóc dáng? Cao như thế làm gì, cô khôngcần!

Làn da? Ngày nào cũng dùng sữa rửa mặtlàm gì chứ?

Còn có, ánh mắt!

Page 116: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô ta cho rằng cô ta là ai mà dùng ánhmắt ấy nhìn mình chứ?

Lập Hạ cầm lấy tay Tô Mạch, cảm nhậnđược rõ ràng cơ thể bạn mình run lên.Cho rằng gặp Cố An Sênh ở đây khiếnTô Mạch căng thẳng, Lập Hạ liền kéo côđi, miệng lẩm bẩm: “Có phải làm việc gìkhuất tất không dám nhìn người khácđâu? Sao cậu phải sợ sệt như thế? Thậtlà phụ lòng bộ trang phục hôm nay.Không phải chỉ là một đôi nam nữ thôisao? Đầy đường chỗ nào chẳng có, nếugặp ai mà cậu cũng thế này, không sợ bảnthân sẽ chết non à?”.

Page 117: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch chỉ cảm thấy một đàn quạ đenvừa bay qua đầu, vội vàng kéo Lập Hạchạy vào trong nhà.

Vào cửa, Tô Mạch mới hiểu vì sao CốAn Sênh và Hà Huân lại nhìn mình bằngánh mắt đó. Bởi lẽ, không ai ăn mặc kiểucách giống hai cô, mọi người đều mặcquần áo bình thường, cùng lắm là trangđiểm nhẹ nhàng một chút hoặc thay đổikiểu tóc. Lập Hạ cũng ngẩn ra, hồi lâumới định thần lại. Cô nhìn Chu Gia Ngônđang đứng nói chuyện vui vẻ với mộtđám người, khẽ gọi mấy tiếng.

Chu Gia Ngôn quay đầu, trông thấy haicô liền tủm tỉm cười. Những người xung

Page 118: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

quanh nhìn Tô Mạch và Lập Hạ bằng ánhmắt kinh ngạc, cuối cùng Chu Gia Ngônkhông nhịn nổi nữa đành cười ra tiếng,hai tay ôm mặt. Anh chạy tới bên cạnhTô Mạch và Lập Hạ, ngắm nghía một lát,định nói lại thôi. Lập Hạ cố gắng néncơn giận, nhỏ giọng giải thích với ChuGia Ngôn rằng mình và Tô Mạch khôngkịp chuẩn bị quà sinh nhật, đành đến dựtrước rồi quà sẽ tặng sau. Nào ngờ, ChuGia Ngôn lại nói: “Lập Hạ, đây đã làmón quà vô cùng đặc biệt rồi”.

Dứt lời, Chu Gia Ngôn cười rộ lên. LậpHạ giơ tay định đấm, nhưng Chu GiaNgôn đã kịp tránh, sau đó cậu đột ngộttóm lấy tay cô. Còn chưa hết ngạc nhiên

Page 119: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ đã thấy Chu Gia Ngôn hơinghiêng người, thò tay vào túi quần lấyra một vật rất nhỏ, giơ lên trước mặt cô.Một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, hoavăn chạm rỗng, dòng chữ PT995 đượckhắc ở phía trong đã cho thấy mức độ xaxỉ của nó. Xem ra thứ đồ bằng bạch kimnày luôn luôn được dùng để tượng trưngcho tình yêu.

Tô Mạch kinh ngạc che miệng lại, mắttròn xoe nhìn hai người họ: “Hai…haicậu…”, nhưng ngay sau đó cô đã kịp tựtrấn an bản thân, cười nói: “Như vậycũng tốt”.

Lập Hạ bấy giờ chỉ cảm thấy trời đất

Page 120: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rung chuyển, sự việc đến quá bất ngờkhiến cô nhất thời không thể tiếp nhận.Cô rụt tay lại theo phản xạ, rất sợ đây chỉlà một giấc mơ. Cô nghĩ, có lẽ lúc nàyThượng Đế đang ngủ quên, cho nên mớiđể cô trông thấy ảo giác.

Thấy Lập Hạ chần chừ, Chu Gia Ngônvội nắm chặt tay cô, ánh mắt kiên định:“Cơ hội chỉ có một lần, không nên bỏ lỡ.Lập Hạ, cậu không muốn?”.

Sao lại không muốn chứ? Trong mơ côcũng thấy cảnh tượng này cơ mà. Cômuốn, rất muốn.

Mãi đến khi Chu Gia Ngôn giả vờ thu tay

Page 121: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

về, Lập Hạ mới cuống quýt nhảy lêngiằng lấy chiếc nhẫn trong tay cậu. Côngẩng đầu, thận trọng hỏi: “Suy nghĩ kỹchưa? Tớ mà đã đeo nó thì cả đời này tớsẽ dính lấy cậu như keo 502 luôn đấy”.

“Nếu cậu không dính chặt lấy tớ thì tớ sẽdính chặt lấy cậu”.

“Không phải hổ thẹn, không phải kíchđộng? Cậu chắc chắn lúc này rất lý trí?”

“Thực ra tớ cũng không hiểu vì sao muốngiữ cậu bên mình. Tớ chỉ biết, hiện tại tớmuốn làm như vậy”.

“Chu Gia Ngôn, cậu thật lòng muốn?”

Page 122: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Thật lòng.”

Thận trọng như đang ở trong hôn lễ,chàng trai cầm lấy tay cô gái, không hềdo dự mà đeo chiếc nhẫn vào ngón taycô.

“Lập Hạ, sau này nếu không có tiền làmđám cưới, chỉ cần hai chúng ta mỗingười vài đồng, đến cục dân chính đăngký kết hôn là được”.

Nghe vậy, gương mặt đang căng thẳngcủa Lập Hạ liền giãn ra, nụ cười rạng rỡtrên môi.

Page 123: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Suy nghĩ khi ấy sao mà quá đỗi giản đơn,cho rằng một cái nắm tay chính là chuyệncả đời.

Thấy ánh mắt dò xét của mọi người, TôMạch rốt cuộc cũng phải lên tiếng chấmdứt màn tỏ tình lãng mạn này: “Chu GiaNgôn… cậu nghĩ cách để bọn tớ đi thayđồ trước đã”.

Bây giờ, Chu Gia Ngôn mới chợt nhớđến cô em gái song sinh của mình. Cậuvội vàng chạy vào phòng em gái, lấy haibộ quần áo trang nhã, rồi gọi Tô Mạchvà Lập Hạ lên gác thay đồ.

Thế nhưng hai người vừa chạy lên tới

Page 124: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đầu cầu thang tầng hai thì đụng phải mộtngười phụ nữ chừng bốn mươi tuổi. TôMạch cuống quýt cúi đầu nói xin lỗi,đang định kéo Lập Hạ đi tiếp thì nghethấy đối phương lên tiếng: “Cháu là LậpHạ? Cô có thể nói chuyện với cháu mộtlát được không? Cô họ Hoa, là mẹ củaGia Ngôn.”

Xem ra, chuyện hai người yêu nhau đã bịmẹ của Chu Gia Ngôn biết được từ lâu.Lập Hạ căng thẳng đến nỗi mồ hôi ướtđẫm lòng bàn tay. Tô Mạch phóng ánhmắt động viên về phía cô bạn, sau đócầm quần áo một mình đi trước.

Phòng nào? Bên trái hay bên phải? Tô

Page 125: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch đứng ngoài cửa đắn đo hồi lâu.Ban nãy Chu Gia Ngôn nói gì, cô đều đãquên cả. Thôi cứ vào bừa vậy, giờ nàymọi người đều ở tầng một, chắc không aiđể ý tới cô.

Thế là Tô Mạch mở cửa vào phòng. Cănphòng tối đen, chỉ có ánh đèn đường yếuớt len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào bêntrong. Tường sơn màu vàng nhạt, rất nữtính, có lẽ đây là phòng của em gái ChuGia Ngôn. Nghĩ vậy, Tô Mạch càng yêntâm hơn, cô không bật đèn, đứng trướcmột tấm gương lớn nhanh chóng thayquần áo.

Cô chỉ thầm mong thần không biết quỷ

Page 126: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không hay, dù sao thì cũng là cô tự ý vàophòng người khác khi chưa được chophép, bị phát hiện sẽ rất khó giải thích.

Ấy vậy mà, Tô Mạch vừa mới mặc quầnáo xong, đang định ra khỏi phòng thì đènbỗng bật sáng. Cô giật bắn mình, quayđầu lại, nhìn thấy một người đàn ông lạhoắc đứng bên cạnh công tắc điện.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng khoác vestđen bên ngoài. Nếu không phải điều hòađang chạy, Tô Mạch thật sự lo lắng anhta sẽ bị rôm sẩy.

Cổ áo anh ta không cài khuy để lộ rakhuôn ngực quyến rũ. Đôi mắt sâu thẳm

Page 127: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đang nhìn chằm chằm cô. Không biết cóphải là ảo giác hay không, Tô Mạch cảmthấy anh ta đang cười mình. Cô nuốtkhan, chợt nhớ Lập Hạ từng nhận xét ChuGia Ngôn có ánh mắt đào hoa. Giờ phútnày, Tô Mạch chỉ muốn lao đi tìm LậpHạ để nói với cô ấy rằng: “Cậu sai rồi,đào hoa thực sự phải như người đangđứng trước mặt tớ đây này”.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, gươngmặt của Chu Gia Ngôn vẫn đậm chất trẻcon, còn người đàn ông này rất cươngnghị, thế nhưng vẫn phảng phất một vẻđẹp dịu dàng.

Tô Mạch không thể không thừa nhận, anh

Page 128: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ta rất đẹp trai.

Cô chợt cảm thấy khinh bỉ bản thân giờnày vẫn còn tâm trạng để quan sát diệnmạo đối phương. Nếu đoán không nhầm,ban nãy khi cô thay đồ, cái tên “cuồngnhìn trộm” này đã thấy tất cả.

May mà cô không bật đèn, chắc là…không nhìn thấy nhiều đâu…

Mặc dù tự trấn an bản thân như thế,nhưng nếu anh ta thừa nhận đã nhìn thấytất cả, Tô Mạch dám chắc mình sẽ bậtkhóc ngay tức thì.

“Vừa nãy…anh đều thấy cả rồi?”

Page 129: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Người đàn ông kia tựa lưng vào tường,vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không có ýđịnh nói xin lỗi.

“Đương nhiên.”

Giọng điệu lười nhác của anh ta giốngnhư đang chứng minh: tôi không có hứngthú với cô.

Tô Mạch thở phào, xoa ngực để trấn tĩnhtrái tim đang đập thình thịch của mình.Ngay lập tức, giọng nói trầm ấm đầy namtính kia lại vang lên giữa không gian tĩnhlặng.

Page 130: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Nhưng mà tôi nhìn thấy cũng nhưkhông!”

Phản ứng đầu tiên của Tô Mạch là cúiđầu nhìn người mình. Đâu đến nỗi tệ nhưthế chứ? Cái nên có cũng có đủ rồi,chẳng qua không được coi là đường congchữ S mà thôi.

Nghe thấy tiếng cười xùy giễu cợt, mặtcô nóng ran. Nếu như giết người khôngphạm pháo, cô nhất định sẽ giết chếtngười đàn ông này.

Tần Sở sống hai mươi ba năm nay, bâygiờ mới biết hóa ra vẻ mặt con người tacó thể biến hóa nhiều kiểu chỉ trong vòng

Page 131: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mười giây. Nhìn cô gái trước mặt, anhcảm thấy vô cùng buồn cười. Rõ ràng côtức giận muốn chết, nhưng chỉ có thểdùng ánh mắt để trừng trị anh.

Tần Sở đột nhiên có hứng thú muốn xemxem sức chịu đựng của cô gái này lớnđến cỡ nào. Anh vươn tay tóm lấy TôMạch.

“Có hai lựa chọn. Một, tất cả mọi ngườiở tầng một sẽ biết có người lén lút mòvào phòng ngủ của chủ nhà, bị bắt quảtang. Hai,…”

Tần Sở hất cằm, đánh mắt về phía chiếcváy vừa bị Tô Mạch thay ra.

Page 132: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Em mặc lại váy, xuống dưới kia khiêuvũ cùng tôi.”

Tô Mạch tức giận cười khẩy: “Bỏ tay ra.Anh đừng quên chính anh cũng mò vàophòng chủ nhà. Hơn nữa, tôi chỉ vào đểthay quần áo, nếu cần nhân chứng, cóngười làm chứng cho tôi”.

Tần Sở bật cười: “Thế nếu tôi khôngphải người ngoài, mà chủ nhân căn phòngnày chính là vợ tương lai của tôi thìsao?”.

Nghe vậy, Tô Mạch có phần hụt hẫng.

Page 133: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô cũng không thể ngờ rằng, tương lai cómột ngày, người đàn ông này khoác taymột cô gái xinh đẹp, đi lướt qua cô nhưhai kẻ xa lạ. Lúc ấy, trong đầu cô chỉ cónăm chữ: Tần Sở, đồ khốn kiếp.

Tần Sở được đà lấn tới: “Nếu tôi khôngnhìn nhầm, vừa rồi em có vẻ tiếc nuối?Haha… đừng nói là trúng tiếng sét áitình với tôi rồi nhé?”.

Vừa nói, anh vừa cúi đầu về phía trước,kề sát vào mặt cô.

Tô Mạch quả nhiên có cảm giác bị điệngiật, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chiếm nhiềuhơn, cô chỉ có thể dùng sự phẫn nộ để

Page 134: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

che giấu cảm xúc hiện tại: “Ừ đấy. Tôitrúng tiếng sét ái tình đấy, anh thả tôi rađược chưa?”.

Cô càng vùng vẫy, Tần Sở càng giữ chặt.Trò chơi bắt đầu và kết thúc chỉ có thểdo anh quyết định.

Thấy đôi phương đứng sừng sững trướclối đi, không để lộ một khe hở nào chomình lách, Tô Mạch cố sức đẩy. Đángtiếc, sức lực nhỏ bé của cô không thểlàm xoay chuyển tình thế.

Tần Sở đột nhiên mỉm cười, nụ cười cóthể làm tan chảy trái tim của bất cứ côgái nào.

Page 135: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nỗi bất an trong lòng Tô Mạch càngthêm lớn.

Bỗng Tần Sở cầm cổ tay cô, kéo vàotrong góc phòng và dừng trước một ngăntủ. Anh bừa khống chế cô vừa lấy sợidây chuyền trong hộp ra, bỏ vào túi áocô.

“Giờ thì em nghĩ xem mình có thể thoátthân an toàn nổi không? Mất dây chuyền,bạn gái tôi sẽ tin tưởng tôi hay em?”.

Tên khốn này thật vô liêm sỉ, không đạtđược mục đích thì không chịu từ bỏ!

Page 136: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đó là ấn tượng đầu tiên của Tô Mạch đốivới Tần Sở.

Cô không biết vì sao người đàn ông nàykhông chịu buông tha mình, cô đâu cógây sự gì với anh ta? Rõ ràng là anh tavô đạo đức nhìn lén cô, cô còn chưa truycứu chuyện này!

Phải làm sao đây?

Kháng cự đến hơi thở cuối cùng? Nhưthế chắc chắn sẽ khiến Chu Gia Ngônkhó xử.

Đầu hàng vô điều kiện? Không được, CốAn Sênh cũng có mặt, nếu trông thấy cô

Page 137: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khiêu vũ cùng một người đàn ông xa lạ,ngộ nhỡ cho rằng cô là một người dễ dãi,tùy tiện thì sao?

Quan trọng nhất là: cô không biết khiêuvũ!

Tô Mạch còn đang mải nghĩ cách thì đãbị Tần Sở lôi ra phía ngoài.

“Cho em mười phút, “cô bé Lọ Lem” củatôi!”

Bốn chữ “cô bé Lọ Lem” kèm với giọngđiệu làm nũng ngọt ngào khiến hai má TôMạch thoáng cái đỏ như gấc.

Page 138: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nếu sớm biết đây là khởi đầu của cơn ácmộng thì có đánh chết Tô Mạch cũngkhông mặc chiếc váy đỏ rực này đến dựsinh nhật Chu Gia Ngôn. Cùng lắm thìmất mặt một lần, còn hơn là bây giờ bịlâm vào đường cùng.

Chương 1.3

Lúc này ở một gian phòng khác, cũngđang diễn ra sự việc làm chuyển ngoặtcuộc đời của một người.

Lập Hạ rất căng thẳng, cảm giác căngthẳng hoàn toàn khác với khi cô biếtmình thích Chu Gia Ngôn. Khi đó, côcho rằng mình và Chu Gia Ngôn không

Page 139: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cách biệt gì nhiều, anh không phải thiênthần, mà là một người bình thường tồn tạichân thật bên cạnh cô nhưng có thể khiếncô ngưỡng mộ, khiến cô rung động.

Còn giờ phút này, đối diện với ngườiphụ nữ tên Hoa Hội, Lập Hạ cảm thấy áplực vô cùng lớn, đến nỗi cơ thể khôngngừng run rẩy. Ngay cả khi cưỡng hônChu Gia Ngôn, cô cũng không run đếnmức ấy. Cô rất sợ mình nói sai câu gì, sẽđập tan giấc mộng đẹp vừa mới bắt đầu.

Hoa Hội có vẻ không muốn tốn lời vớiLập Hạ. Vừa mới bắt đầu, bà ta đã chẳngnói chẳng rằng, giơ ra tờ chi phiếu trị giáhai mươi vạn tệ.

Page 140: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ cau mày: “Cô làm gì thế ạ?”.

Bấy giờ, Hoa Hội mới nói bằng giọngkhinh khỉnh: “Cháu tỉ mỉ nghĩ lại cho tôi,Gia Ngôn là con trai tôi, nó ở trường làmnhững gì làm sao qua nổi mắt tôi? Cháulà con gái gia đình tử tế, vì sao lại khôngbiết vô liêm sỉ như vậy?”.

Vừa nghe, Lập Hạ đã biết ngay Hoa Hộiđang nhắc đến vụ việc “cưỡng hôn” kia,ý tứ rõ ràng là con trai bà ta bị hại.

Vũ trụ nhỏ bé của Lập Hạ gần như nổtung, cô muốn mở miệng phản bác, nhưngmay mắn là lời sắp thốt ra đã kịp thời bị

Page 141: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lý trí ngăn lại. Ý thức được người trướcmặt là mẹ của Chu Gia Ngôn, Lập Hạ cốgắng kìm nén nỗi tức giận.

“Cô Hoa, cô không tán thành cách làmcủa cháu, cháu hoàn toàn hiểu. Nhưngcháu tin là cô cũng từng có một thời kíchđộng như vậy. Yêu một người, lúc nàocũng muốn được ở bên người ấy, muốnmọi thứ tốt nhất cho người ấy. Cháu chỉbiến nỗi kích động ấy thành hành độngmà thôi.”

Hoa Hội không đếm xỉa tới lý do củaLập Hạ.

“Tôi biết vào tuổi các cháu kiểu gì cũng

Page 142: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không tránh được chuyện có tình cảm vớinhau. Nhưng mà tôi phải nói cho cháuhay, cháu không phải đối tượng của ChuGia Ngôn. Tôi làm mẹ, tôi hiểu rõ contrai mình. Tương lai của hai đứa thế nàotôi hoàn toàn có thể nhìn thấu, chia tay làchuyện sớm muộn. Vì sao không nhân lúctình cảm còn chưa quá sâu đậm mà kếtthúc đi?”

Lập Hạ mỉm cười châm chọc: “Vậy côcho rằng nhân tài như thế nào mới phùhợp với cậu con trai quý tử của cô ạ?”.

Hoa Hội dường như đã sớm đoán đượcLập Hạ sẽ hỏi điều này.

Page 143: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Đừng có giở chữ nghĩa ra mà phản báctôi. Con trai tôi có phải quý tử hay khôngkhông cần cháu bình phẩm, cháu khôngcó tư cách. Mẹ cháu chỉ là người làmcông trong một quán ăn bình thường, bốcháu lĩnh đồng lương cỏn con của mộtcông ty sắp phá sản đến nơi để sống quangày. Cháu có thể vào học ở Tường LongThất, ngoài cái thành tích học tập củacháu ra, không biết bố cháu đã phải chạyvạy xin xỏ bao nhiêu cửa. Cho dù thếnào đi chăng nữa, chúng tôi cũng khôngchấp nhận một người có gia cảnh nhưcháu. Nếu biết tự lượng sức mình thìcháu nên giữ khoảng cách với những thứvốn không thuộc về mình.”

Page 144: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ xưa nay chưa từng nghĩ nghềnghiệp của bố mẹ mình có gì đáng xấuhổ. Ngay cả lúc nghe Hoa Hội nói nhữnglời kia, cô cũng không cảm thấy đúng.Con người sinh ra đều có số mệnh, phúquý tại trời. Nhưng cô không thể khôngthừa nhận, sâu trong đáy lòng mình vẫncó một chút tự ti. Trước giờ cô luôn chorằng, Chu Gia Ngôn không phải thiênthần, hiện giờ cô mới phát hiện, tất cả làdo bản thân trốn tránh, không chịu thừanhận sự thật mà thôi.

Thế nhưng, cô đã nắm được tay anh rồi,chẳng có lý gì lại dễ dàng buông xuôi.Khoảnh khắc Chu Gia Ngôn nói: “Tớkhông đi nữa”, trong đầu cô chỉ có một

Page 145: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

suy nghĩ duy nhất: bên nhau đến đầu bạcrăng long.

Nhìn thái độ cao ngạo của Hoa Hội, LậpHạ cố gắng đè nén nỗi chua xót tronglòng. Cô cười chế giễu, thầm nghĩ, nếumình thật sự kết hôn với Chu Gia Ngôn,người phụ nữ này liệu có tức đến chếthay không? Bà ta còn chưa biết Lập Hạcô là người có thù tất trả, có oán tất báo.Hiện tại, cô thậm chí còn ác độc tưởngtượng ra vẻ mặt hận đến nghiến răngnghiến lợi của bà ta trong hôn lễ của côvà Chu Gia Ngôn.

Cuối cùng, Lập Hạ nhướng mày nói:“Người khác nghĩ thế nào, cháu không

Page 146: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

muốn biết. Cháu chỉ quan tâm tới suynghĩ của Chu Gia Ngôn thôi. Chắc là tiếptheo, cô sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi nhà và cắttoàn bộ nguồn chi tiêu phải không?”.

Bất ngờ trước sự phản kháng đến cùngcủa Lập Hạ, Hoa Hội giận dữ hít sâu:“Tôi không thừa nước bọt để thuyết phụccháu rời xa Gia Ngôn. Bởi vì cháu khôngcó tư cách để cò kè mặc cả với tôi. Tôibiết hiện tại cháu rất cần khoản tiền này.Mẹ cháu đang ốm, bố cháu đang bị đedọa bởi bọn cho vay nặng lãi. Chắc cháukhông muốn bố mình bị đánh cho tàn phếvì không trả nổi lãi chứ?”.

Câu nói đâm trúng nỗi đau của Lập Hạ.

Page 147: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vì muốn giảm bớt gánh nặng kinh tế chogia đình mà bố cô phải đi vay nặng lãiđể hùn vốn làm ăn, nào ngờ gặp phảingười xấu, trở nên trắng tay.

Lập Hạ không muốn cho ai biết chuyệnnày, thậm chí là Tô Mạch, cô cũng khôngtiết lộ. Giờ nghe Hoa Hội nhắc tới, côkhông khỏi giật mình kinh ngạc.

Lập Hạ vừa định mở miệng nói thì HoaHội đã ngăn lại: “Hơn nữa, Gia Ngôntháng sau sẽ sang Anh. Nếu cháu cònmuốn tiếp tục với nó thì cũng chẳng cókết quả tốt đẹp gì đâu”.

Page 148: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hoa Hội quay lưng lại, nhìn màn đêmngoài ô cửa sổ, giọng nói sắc bén trànđầy sự tự tin: “Có phải cháu lại muốn cãilại tôi, Gia Ngôn đã đồng ý với cháu làsẽ không đi nữa, ở lại học đại học Bcùng cháu? Lập Hạ, cháu quá ngây thơ,ngây thơ đến ngu xuẩn!”.

Lập Hạ nhíu mày.

Tô Mạch đứng trên lan can dõi theongười đàn ông tên Tần Sở đang đượcmột đám người vây quanh. Anh ta cầm lyrượu vang đỏ trong tay, chạm cốc vớimột vài người. Trực giác mách bảo Tô

Page 149: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch rằng đó không phải là tính cáchthật của Tần Sở. Trên gương mặt anh taluôn thường trực nụ cười, thế nhưng nụcười đó rất hời hợt, ánh mắt lộ một vẻlạnh lùng xa cách. Tô Mạch đột nhiênkích động muốn lao tới gỡ bỏ chiếc mặtnạ dối trá của người đàn ông kia xuống.Nhưng rồi cuối cùng cô chỉ có thể cúiđầu, bất lực nhìn bộ váy đỏ vẫn ở trênngười mình.

Cảm giác bị người khác điều khiển thựcsự rất khó chịu.

Tầng một mỗi lúc một đông, người nàongười nấy gương mặt rạng rỡ, mang theoquà sinh nhật tới tặng Chu Gia Ngôn. Rõ

Page 150: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ràng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật bìnhthường mà long trọng chẳng khác nào lễcưới.

Chu Gia Ngôn ngoài mặt tươi cười đáplễ mọi người, nhưng trong lòng đangnóng như lửa đốt, không biết vì sao TôMạch và Lập Hạ đi thay đồ lâu đến thế?Cậu ngước lên nhìn cầu thang, phát hiệnTô Mạch đang đứng ngây ra đó.

“Sao chưa thay quần áo?”

Tô Mạch buộc phải nói dối: “Tớ thấymặc thế này cũng được mà”.

“Thế Lập Hạ đâu?”

Page 151: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“À hồi nãy bọn tớ vừa lên trên tầng haithì gặp mẹ cậu, mẹ cậu muốn nói chuyệnriêng với Lập Hạ nên tớ đi trước.”

Chu Gia Ngôn nghe xong liền nhíu mày,vội vàng chạy lên tầng hai.

Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưngthấy Chu Gia Ngôn khẩn trương như vậy,Tô Mạch cũng cuống quýt đuổi theo. Đếntrước cửa phòng, Chu Gia Ngôn dừnglại, quay đầu nhìn Tô Mạch, hai ngườibình ổn lại nhịp thở, sau đó đẩy cửa vàotrong.

Trông thấy Lập Hạ, Chu Gia Ngôn hơi

Page 152: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khựng người lại, rồi tiếp tục đi về phíacô.

Lập Hạ vô thức chìa tay ra, nhưng ngaykhi đối phương chỉ còn cách cô hai bướcchân, cô bỗng nói: “Dừng lại”.

Chu Gia Ngôn quả nhiên đứng bất động.

“Vẫn sẽ đi sao?”

Nghe Lập Hạ hỏi câu này, sắc mặt ChuGia Ngôn đột nhiên sa sầm.

Cũng giống như ngày thông báo trúngtuyển đại học, chẳng cần tốn nhiều lời,chỉ bằng ánh mắt, Lập Hạ vẫn có được

Page 153: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đáp án chính xác nhất. Trái tim vốn ấmáp của cô lúc này như bị quẳng vào núibăng ở Nam cực.

Cô đã tin tưởng, anh thật sự vì mình màtừ bỏ ý định du học.

Cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, chỉ cầnhai người dành tình cảm cho nhau thìchia cách hai nơi cũng không thành vấnđề. Cô vốn định trong bữa tiệc sinh nhậthôm nay sẽ nói với Chu Gia Ngôn: “Cậuđi đi, nếu cậu muốn bay, tớ sẽ không baogiờ ngăn cản cậu”.

Hóa ra, tất cả chỉ là một lời nói dốikhiến cô hạnh phúc trong phút giây ngắn

Page 154: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngủi.

Lập Hạ mấp máy môi, cuối cùng vẫnchẳng thể nói thêm được câu nào. Cô đẩyChu Gia Ngôn sang một bên, cô đơn rờikhỏi căn phòng.

Chu Gia Ngôn đứng bất động, bờ vai đaunhức. Trước giờ anh không hề biết, hóara chỉ một cái đẩy nhẹ của cô cũng có thểtrở thành tảng đá đè nặng trong lòng cậu.

Tô Mạch vội vàng đuổi theo Lập Hạ, rấtsợ lúc này tâm trạng Lập Hạ không tốt sẽxảy ra chuyện không hay.

Hai người một trước một sau chạy xuống

Page 155: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cầu thang, thu hút sự chú ý của mọingười dưới tầng một. Tần Sở vừa trôngthấy Tô Mạch liền đi tới kéo cô lại,giọng nói sang sảng: “Anh chờ em lâulắm rồi đấy!”.

Tô Mạch giãy giụa không được, bèn cúiđầu cắn vào bắp tay Tần Sở. Nào ngờ,đối phương chẳng những không buông côra mà còn giữ chặt hơn. Tô Mạch giậndữ trợn tròn mắt: “Đồ du côn!”.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phíanày. Cố An Sênh quay đầu lại, ngạcnhiên lên tiếng: “Tô Mạch!”.

Nhưng Tô Mạch không nghe thấy, cô

Page 156: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đang cố gắng đánh lạc hướng Tần Sở.Đáng tiếc, anh ta không hề bị lừa, vẫngiữ chặt lấy cô không chịu buông.

Tô Mạch bất lực nhìn chằm chằm ngườiđàn ông trước mặt. Bỗng dưng, khóe môicô co giật, sau đó hai chân mềm nhũn,ngã khuỵu xuống.

Lần này đến phiên Tần Sở kinh ngạc.Chẳng lẽ anh đáng sợ đến mức có thểkhiến người khác ngất lịm đi hay sao?Anh bất đắc dĩ lắc đầu, bế Tô Mạch lênđi thẳng ra ngoài. Nào ngờ, vừa mới rakhỏi cửa lớn, Tô Mạch đột nhiên mởmắt. Tranh thủ lúc Tần Sở còn chưa kịpđịnh thần lại, cô cấp tốc nhảy xuống đất,

Page 157: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dốc sức chạy thật nhanh. Được một đoạn,cô dừng lại, quay đầu lè lưỡi với anh ta.

Tần Sở ngây người. Ban đầu chỉ vì quánhàm chán nên muốn kiếm đối tượng trêuchọc mua vui, cuối cùng lại hóa thànhmình bị đem ra làm trò đùa, Tần Sở saocó thể nuốt trôi cục tức này?

Anh nhớ lại lúc ở trong phòng khách, cóngười gọi tên cô.

Tô Mạch phải không?

Được, giỏi lắm!

Lập Hạ không có ở nhà. Tô Mạch ngồi

Page 158: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trước cổng, chờ đến khi trời tối mịt mớithấy ngoài đầu ngõ có bóng người lữngthững đi vào. Cô chạy ra vài bước, quảnhiên trông thấy Lập Hạ. Bên cạnh còncó một đôi vợ chồng trung niên, chânngười đàn ông không bình thường, phảinhờ tới người vợ dìu đi từng bước.

“Lập Hạ, đây là…?”

“Bố mẹ tớ.”

Tô Mạch vội cúi đầu lễ phép nói: “Cháuchào cô chú”.

Bố mẹ Lập Hạ đều là những người hiếukhách, thấy đã muộn, bèn nhất quyết giữ

Page 159: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô ở lại một đêm.

Tô Mạch còn đang chần chừ không biếtnên từ chối thế nào thì Lập Hạ đi ra, khẽnói: “Đêm nay hai đứa mình ngủ chungnhé”.

Không cần thêm lời nào thừa thãi, nhưvậy cũng đủ để Tô Mạch hiểu rằng, hiệntại Lập Hạ rất cần có người ở bên. Đánhrăng, rửa mặt xong, Tô Mạch ra khỏiWC. Lập Hạ còn đang dọn dẹp phòngkhách bừa bộn. Mẹ Lập ngồi trên ghế,bôi thuốc cho bố Lập.

Cả gian phòng yên ắng đến ngột ngạt.

Page 160: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Một lúc sau, mẹ Lập phá vỡ sự im lặng,giọng nói của bà lộ rõ vẻ thấp thỏm xenlẫn hoài nghi.

“Sao đột nhiên nghe một cuộc điện thoạixong lại bảo chúng ta không cần phải trảnợ nữa nhỉ?”

Vừa nghe vậy, Lập Hạ liền khựng người.

Cô nhớ tới hôm tốt nghiệp, về đến nhàbắt gặp cảnh tượng lộn xộn như bãi chiếntrường. Nếu không có bức ảnh cưới củabố mẹ treo trên tường thì cô đã tưởngmình đi lạc vào trường quay phim xã hộiđen.

Page 161: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Món nợ một người hai vạn tệ của bố côbỗng được xóa sổ, chẳng cần hỏi, LậpHạ cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối đi ngủ, Lập Hạ quay lưng vềphía Tô Mạch, nhịp thở đều đều. Thếnhưng Tô Mạch biết cô vẫn còn thức.

“Chẳng lẽ Gia Ngôn vì muốn giúp bốcậu trả nợ nên đã đồng ý với mẹ cậu ấysẽ đi du học?”

Lập Hạ xoay người lại, lấy tay che miệngcô: “Tô Mạch, tớ xin cậu, đừng nói gìthêm nữa”.

Tô Mạch cảm thấy xót xa thay bạn. Cô

Page 162: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kéo Lập Hạ lại gần, để cô ấy tựa đầu vàovai mình.

“Tô Mạch, tớ thà tự mình gánh chịu, chứcũng không muốn Chu Gia Ngôn biếtchuyện, càng không muốn cậu ấy phải hisinh cho tớ nhiều như thế.”

Nói tới đây, Lập Hạ rốt cuộc không kiềmchế được mà bật khóc nức nở, bờ vaigầy không ngừng run rẩy, những giọtnước mắt nóng hổi đua nhau rơi xuống.

Tình yêu thời niên thiếu, một khi đã chịusự chi phối của gia đình thì sẽ chẳng cònđơn thuần được nữa.

Page 163: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Những thứ mà Lập Hạ sở hữu trong taykhông nhiều, Chu Gia Ngôn là câuchuyện cổ tích, là giấc mộng duy nhấtcủa cô. Vậy mà hôm nay, giấc mộng ấyđã tan thành mây khói. Nhớ tới gươngmặt của anh, cô đau đớn nhắm mắt lại.

Chu Gia Ngôn, liệu tớ có thể đợi đượccậu hay không?

Đêm hôm ấy, bầu trời vắng bóng nhữngngôi sao.

Sáng hôm sau, Tô Mạch mang theo vétàu đã mua sẵn về quê. Lúc đợi xe buýt,tình cờ trông thấy Cố An Sênh, cô bènvẫy tay gọi anh.

Page 164: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Đang định đi tìm cậu.”

“Có việc gì à?”

Cố An Sênh không đáp, chỉ lẳng lặngmóc tờ giấy trong túi ra dúi vào tay TôMạch.

“Đây là số điện thoại di động của tớ. Tớmua điện thoại cũng khá lâu rồi nhưngnghĩ không dùng tới nên cứ để ở nhà.Vừa nãy mới đi mua sim, về quê có việcgì thì liên lạc với tớ nhé.”

“Ừ, Hà Huân đâu? Hai người không đicùng nhau à?”

Page 165: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cố An Sênh ngập ngừng một lát mới trảlời: “Mấy hôm nay không liên lạc, cũngkhông phải ngày nào cũng dính lấy nhau”,anh liếc nhìn va li hành lý của cô:“Chuẩn bị về quê à?”.

Tô Mạch gật đầu.

Mấy hôm nay không liên lạc?! Như vậycó nghĩa… mình là người đầu tiên biếtsố điện thoại của Cố An Sênh?

Trong lòng Tô Mạch như có ngàn vạnchùm pháo hoa rực rỡ. Chàng trai cô gáinào cũng vậy, luôn mong muốn trở thànhđộc nhất vô nhị trong lòng người mìnhthầm mến.

Page 166: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cố An Sênh đưa Tô Mạch đến ga tàu.Sân ga lúc nào cũng tấp nập người đếnngười đi. Hai người kéo theo va li hànhlý về hướng lối vào, giữa đường, Cố AnSênh nhìn thấy một quầy bán quýt, bèndừng lại mua. Trả tiền xong, quay đầulại, anh thấy Tô Mạch đang đứng chờmình. Anh bước đến bên cạnh cô, đưa túiquýt cho cô và nói: “Trên đường thấykhát thì bỏ ra ăn nhé”.

Thấy Tô Mạch không nói gì mà chỉ nhìnchằm chằm mình, Cố An Sênh ngạcnhiên, đưa tay lên sờ mặt: “Có gì lạ à?”.

Tô Mạch mím môi lắc đầu, lát sau cô

Page 167: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mới chỉ vào túi quýt, hỏi: “Chỗ này baonhiêu tiền?”.

“Hai mươi hai đồng.”

Tô Mạch “á” một tiếng: “Cố An Sênh,cậu bị lừa rồi, chỗ này chỉ tầm một cânrưỡi thôi chứ mấy. Quýt mà làm nhưvàng”.

Cố An Sênh liếc túi quýt, mặt đỏ ửng:“Tớ… không biết nhìn cân”.

Cái gì? Học sinh xuất sắc ban Tự nhiêncủa trường Tường Long Thất mà khôngbiết nhìn cân? Ai tin?

Page 168: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch bỗng cảm thấy tức giận, giốngnhư người bị lừa là chính mình. Cô cầmtay Cố An Sênh định kéo anh quay lạihàng hoa quả.

Khoảnh khắc ấy, như có một dòng điệnchạy qua người Cố An Sênh.

Trước đây đã từng nhiều lần nắm tay HàHuân, đi xem phim, đi dạo phố, thỉnhthoảng trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon,thế nhưng cảm giác hoàn toàn khônggiống lúc này. Đối với Hà Huân là thảnnhiên đón nhận, còn đối với Tô Mạch làsự ngại ngùng thật sự.

Tô Mạch vẫn không phát hiện ra sự khác

Page 169: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thường của Cố An Sênh, cứ vô tư tiến vềphía trước, đến nơi mới phát hiện rahàng hoa quả vừa rồi đã không cánh màbay. Cô không thể tin được một người cóthể biến mất trong khoảng thời gian ngắnnhư vậy.

Cô tức giận thốt ra một tràng dài: “Giờthì hai năm rõ mười rồi nhé, đúng là dânlừa đảo. Xã hội càng tiến bộ, đời sốngcàng nâng cao thì đạo đức càng đixuống”.

Cô cứ thế trút giận, hoàn toàn quên mấtbên cạnh mình còn một người nữa, ngườimà cô từng mong muốn mình trở thànhcông chúa đứng trước mặt anh.

Page 170: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong khi đó, Cố An Sênh cảm thấy nhưđược lần thứ hai gặp lại Nguyễn TôMạch ở quán ăn vặt ngày nào. Bìnhthường trông cô có vẻ nhút nhát, an phận,nhưng một khi đã nổi xung lên thì kiểu gìcũng khiến người khác phải giật mìnhkinh hãi.

Thấy người đi đường quay đầu lại dòxét, Cố An Sênh đành phải hạ thấp giọngkhuyên nhủ Tô Mạch: “Ừ đúng vậy, xãhội bây giờ càng ngày càng nhiều thóixấu… Tô Mạch, cậu đừng tức giận nữa,hay là lát nữa chúng ta làm búp bê vảitrút giận những người vô lương tâm kiađi”.

Page 171: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch phì cười: “Cố thiếu gia, cậu cócần độc ác như thế không? Người tachẳng qua chỉ lừa cậu chút tiền thôi, cậuđịnh nguyền rủa người ta nửa đời còn lạihả?”.

Không ngờ bản thân lại nói ra những lờiấu trĩ đó, Cố An Sênh ngây ra hồi lâu rồicũng bật cười theo Tô Mạch. Hai ngườihoàn toàn không ý thức được mình vẫnđang nắm tay đối phương. Mãi đến khinhấc túi quýt lên để chuyển sang tay kia,Tô Mạch mới phát hiện những ngón taycủa Cố An Sênh đang bị tóm chặt tronglòng bàn tay mình, cô giật nảy mình, vộivàng buông ra.

Page 172: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thực sự không phải cô cố ý, cô rất sợCố An Sênh sẽ hiểu lầm, nghĩ cô là mộtđứa con gái dễ dãi, tùy tiện.

Thế nhưng lúc ấy, trong lòng Cố An Sênhlại thoáng xuất hiện một tia hụt hẫng.

Chỉ là bạn bè bình thường, vì sao anh lạimuốn nắm tay cô, vì sao buông tay lạicảm thấy mất mát?

Cố An Sênh không dám nghĩ tiếp, tiềmthức chỉ muốn chạy trốn. Và thực tế là,ngay khi tiễn Tô Mạch lên tàu, anh đãvội vã rời khỏi sân ga, thậm chí quên cảnói “tạm biệt”.

Page 173: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đoàn tàu lao đi vun vút, phong cảnhngoài cửa sổ lướt qua chớp nhoáng,thanh âm xình xịch không ngừng vanglên. Tô Mạch mơ mơ màng màng ngủthiếp đi, đến khi tỉnh lại, cánh tay đã đauê ẩm. Lúc này, tàu vừa vào ga, tiếng nóichuyện huyên náo cả một vùng.

Chỉ có vài người xuống tàu. Cũng chẳngcó gì lạ vì nơi này là một thị trấn nhỏ,thậm chí cái tên còn xa lạ với rất nhiềungười. Tô Mạch kéo chiếc va li nặng nềra cửa lớn chờ xe khách, vừa may đúnglúc có một chuyến bắt đầu khởi hành. Cólẽ do mấy ngày qua ngủ không đủ giấcnên vừa ngồi xuống ghế, Tô Mạch đãthiếp đi. Trong mơ cô gặp ác mộng, cô

Page 174: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thấy mình bị một con rắn rất to quấn lấy,cô kêu lên thất thanh mà không ai tớicứu. Cuối cùng, cô giật mình tỉnh giấc,trán và mặt ướt đẫm mồ hôi.

Tô Mạch cảm thấy đầu óc choáng váng,hai mắt mờ đi. May mà lúc này xe đã tớibến.

Vừa xuống khỏi xe, cô đã trông thấybóng dáng thân thương của mẹ ở đằng xa.Có vẻ như đã đợi rất lâu, ánh mắt mẹtoát lên sự lo lắng. Tô Mạch khẽ gọi:“Mẹ!”.

Hai mẹ con đã nương tựa vào nhau màsống dưới một mái nhà ngần ấy năm trời,

Page 175: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thế nhưng tiếng gọi “mẹ” vào thời khắcnày bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Về tới nhà, còn chưa kịp cất hành lý TôMạch đã bị mẹ kéo vào buồng trong. Bàlấy dưới gối ra một túi vải nhỏ cũ kỹ,đưa cho cô, ý bảo cô mở ra xem.

Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm rấtmới.

Thấy con gái nhìn chằm chằm con số ghitrên sổ, Lâm Tịch mới lên tiếng: “Đây làtiền cho con nộp học phí và sinh hoạt,con phải tự chi tiêu sao cho hợp lý”.

Trong thời khắc ấm áp như vậy mà giọng

Page 176: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nói của bà vẫn cứ lạnh lùng. Có lẽ nhiềunăm qua, cách nói chuyện ấy của bà thậtsự không thể thay đổi được nữa.

Tô Mạch kinh ngạc thốt lên: “Mẹ lấy đâura nhiều tiền thế?”.

Lâm Tịch cáu kỉnh đáp: “Mày quan tâmlàm gì, mẹ đưa thì chỉ việc cầm lấy”.

Nhận thấy rõ sắc mặt mẹ không tốt, TôMạch không dám nói tiếp vấn đề nàynữa. Cô nhận cuốn sổ tiết kiệm, địnhbụng sẽ tìm thời cơ thích hợp để tìmhiểu.

Con ngõ Tịnh Thủy vẫn như xưa, điều

Page 177: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

duy nhất thay đổi chính là anh chàngĐổng đầu sỏ - sợi dây định mệnh nốiduyện phận giữa cô và Cố An Sênh lạivới nhau. Bây giờ cậu ta đã bớt ngỗngược hơn nhiều, gặp người quen cònchào hỏi dăm ba câu. Tô Mạch đang giặtđồ ngoài bờ sông thì vô tình trông thấyĐổng đầu sỏ đi ngang qua, cậu ta dừnglại bắt chuyện với cô.

“Về rồi à? Nghe nói cậu đỗ vào trườngđại học tốt nhất, chúc mừng nhé.”

Mặc dù biệt danh rất thô tục nhưng Đổngđầu sỏ lại sở hữu một cái tên vô cùng ưunhã: Đổng Phi Dật. Tô Mạch nghĩ, nếumời cậu ta đóng quảng cáo thì thật hay

Page 178: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ho, Phi Dật Phi Dật, vừa nghe đã liêntưởng ngay tới một bộ tóc dài bay baytrong gió.

Vốn còn ghi hận trong lòng vì sự việcnăm xưa, nhưng thấy đối phương nhiệttình chào hỏi, Tô Mạch thoáng cái đãquên sạch chuyện cũ. Cô vừa vò chiếc áovừa cười đáp: “Cảm ơn nhé”. Chợt nghĩtới điều gì, cô vờ như vô ý hỏi: “Lúc tớkhông có ở nhà, mẹ tớ làm việc vất vảlắm phải không?”.

Đổng đầu sỏ ngẩn ra: “Cậu cũng biết à?Đúng vậy đấy, cậu vừa đi là cô Nguyễnkiêm thêm mấy công việc liền, vừa làmcho xưởng xay bột, lại vừa mua vải về

Page 179: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhà may quần áo. Nhà tớ cũng sang giúpmẹ cậu hái sen, nhưng hết vụ mùa thìthôi. Lúc ấy hình như vừa kết thúc kỳ thiđại học, biết tin cậu thi đỗ vào trường tốtnhất, cô Nguyễn vui lắm, gặp ai cũngkhoe con gái mình giỏi giang, có tươnglai, hại tớ bị mẹ mắng là đồ ngu dốt, chỉthi vào được một trường dạy nghề…”.

Đổng đầu sỏ còn nói những gì sau đó, TôMạch đều nghe không vào. Cô mải miếtgiặt quần áo, hai tay nhanh thoăn thoắt, lỗtai ù đi. Những chuyện này mẹ chưa baogiờ kể với cô.

Tô Mạch từng cho rằng, mình và LâmTịch là cặp mẹ con lạnh nhạt nhất thế

Page 180: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giới. Nhưng giờ cô mới hiểu, mỗi ngườiđều có một cách thể hiện tình cảm riêng,có người nồng nhiệt như lửa, có ngườidịu dàng như gió, lại có người lựa chọngiữ kín trong lòng.

Thoáng chốc, trên mặt nước xuất hiệnnhững vòng tròn lan tỏa.

Mùa hè năm ấy có lẽ là mùa hè khó khănnhất trong cuộc đời Tô Mạch.

Thời tiết ban ngày nóng cực điểm, vềđêm, nhiệt độ hạ được chút ít nhưng lúcnào cũng váng đầu vì tiếng ve kêu. Cólần Tô Mạch tỉnh dậy vào nửa đêm, vẫnthấy phòng ngoài sáng lờ mờ. Cô cẩn

Page 181: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thận vén màn lên xem, trông thấy mẹđang ngồi dưới ngọn nến vàng nhợt nhạt,chăm chú khâu từng mũi kim. Cô nhẹnhàng lùi lại, xoa sống mũi cay cay, sauđó mới khẽ gọi: “Mẹ!”.

Lâm Tịch dừng tay, ngẩng đầu lên mỉmcười với cô: “Kẹo Ngọt!”.

Tô Mạch vừa nghe cái tên quen thuộc ấythốt ra từ miệng mẹ, viền mắt cô liền đỏhoe, giống như hai mẹ con đã vượt quakhoảng cách xa xôi của thời gian, quaytrở lại thời thơ ấu. Cô xuống giường,chạy tới ôm cổ mẹ mà khóc nức nở:“Mẹ, con sẽ chăm chỉ học tập, sau nàynhất định sẽ không để mẹ phải vất vả

Page 182: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nữa”.

Đây là cái ôm đầu tiên của hai mẹ con từsau khi cô trưởng thành. Da cổ của mẹ đãcó phần thô ráp, nhưng đối với cô, đó làthứ nhung lụa mềm mại nhất trên đời.

Chẳng mấy chốc mà gần một tháng hè đãtrôi qua.

Xẩm tối, cơm nước xong xuôi, Tô Mạchvào bếp rửa bát đĩa, Lâm Tịch ngồi hónggió ngoài sân, chiếc quạt hương bồ[5]đều đặn đung đưa.

[5] Quạt làm từ cây hương bồ.

Page 183: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nắng cuối ngày nhuốm đỏ trời chiều, cólẽ khung cảnh tĩnh lặng dễ khiến người tachìm vào hồi ức. Lâm Tịch nói nhiều hơnbình thường, bà gọi vọng vào nhà, kêuTô Mạch bê ghế ra sân ngồi cùng mình.

Hai mẹ con tâm sự rất nhiều chuyện, từchuyện học hành, cuộc sống đến tìnhcảm. Cuối cùng, mẹ còn kể cho cô nghechuyện giữa bố và mẹ. Tô Mạch đứngdậy đi lấy hai cốc nước mát đặt lên ghếđá, rồi lại ngồi xuống say sưa lắng nghe.Giọng nói thủ thỉ ngọt ngào của mẹ đưacô trở về với thời thơ ấu yên bình.

Bố của Tô Mạch vốn là con trai của mộtgia đình giàu có, từ nhỏ đã tỏ ra thông

Page 184: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

minh lanh lợi hơn anh cả. Năng lực tàigiỏi cộng thêm sự hậu thuẫn từ gia đìnhgiúp ông dễ dàng bước vào giới quantrường và thăng tiến nhanh như diều gặpgió. Thời bấy giờ, tư tưởng coi trọngdòng dõi và hôn nhân môn đăng hậu đốiđã ăn sâu vào tiềm thức con người. ÔngNguyễn nhiều lần thuyết phục người nhàchấp nhận Lâm Tịch mà không thành, saukhi bà mang thai, ông đã quyết định từ bỏsự nghiệp lẫn gia đình, cùng bà tới vùngquê hẻo lánh này sinh sống.

“Bố con vốn không phải họ Nguyễn đâu.Trước đây khi bỏ nhà đi, ông ấy đã đứngtrước mặt ông bà nội con và nói: con làđứa bất hiếu, bố mẹ hãy coi như con đã

Page 185: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chết. Sau đó, bố mẹ lang bạt tới vùngnày, thay tên đổi họ. Mặc dù cuộc sốngcơ cực, nhưng ngày nào cũng vui vẻ. Chỉhận ông trời không chiều lòng người, bốcon lúc làm việc ở công trường bị ngấtxỉu, đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói ông ấybị ung thư gan.”

Tô Mạch gối đầu lên đùi mẹ, im lặnglắng nghe. Câu chuyện tới đây vốn có thểdừng lại, thế nhưng người kể chuyệncàng nói càng kích động.

“Thực ra bố con hoàn toàn có cơ hộiđược cứu chữa. Bác sĩ nói ung thư chưachuyển sang giai đoạn cuối, tế bào ungthư phát triển không quá nhanh, có thể

Page 186: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chữa khỏi. Thế nhưng bấy giờ nhà mìnhlấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mẹ đãgiấu bố con quay về tìm ông nội để cầuxin sự giúp đỡ, nhưng mẹ bị ông ấy đuổiđi, ông ấy nói, không có đứa con nào nhưvậy.”

Tô Mạch không muốn mẹ tiếp tục chủ đềnày nữa, nhưng Lâm Tịch vẫn cứ nói,viền mắt bà đã hoen đỏ.

“Mẹ chưa từng hối hận khi yêu bố con,càng chưa từng nghĩ mình yêu sai người.Nhiều lúc mẹ đã nghĩ đến chuyện buôngxuôi mọi thứ để đi theo bố con, nhưngcuối cùng vẫn chẳng thể bỏ mặc con lạimột mình. Mỗi lần trông thấy con, mẹ

Page 187: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đều nhớ tới quãng thời gian bố con cònsống, mẹ…”

“Kẹo Ngọt, con đã lớn rồi, từ nay vềsau, con phải học cách tự lo cho bảnthân, mẹ rất ích kỷ, mẹ có lỗi với con.”

Tô Mạch không lên tiếng, cô nắm chặtlấy bàn tay gầy gò của mẹ. Rõ ràng đanglà mùa hè nhưng cô lại cảm thấy tay mẹlạnh băng.

Tối hôm ấy, Lâm Tịch tỏ ra rất khácthường, bà đi ngủ sớm, Tô Mạch thu dọnxong xuôi mới leo lên giường nằm cạnh

Page 188: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mẹ. Thấy mẹ đã ngủ say, cô khẽ kề sátvào người mẹ. Một lúc sau, cảm nhậnđược có giọt nước ấm áp rơi vào cánhtay, cô tưởng mẹ vẫn đang nhớ lại chuyệncũ mà khóc thầm. Trở dậy bật đèn, TôMạch giật nảy mình khi trông thấy mộtvũng máu đỏ tươi.

Những chuyện xảy ra ngày hôm ấy in sâuvào trí nhớ của cô. Cô lao ra ngoài trờimưa xối xả, chạy sang gõ cửa nhà Đổngđầu sỏ nhờ giúp đỡ.

Nửa đêm, hành lang bệnh viện tĩnh lặngđến rợn người. Câu nói của bác sĩ cứ lởnvởn trong đầu Tô Mạch.

Page 189: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Không thể cứu chữa.”

“Trong dạ dày có thuốc trừ sâu, khả nănglớn là tự sát. Bệnh nhân đã từng tới bệnhviện kiểm tra, phát hiện dấu hiệu của ungthư gan. Chắc cháu cũng biết, nếu khôngcó một khoản tiền lớn thì không thể chạychữa được căn bệnh này. Vì vậy, xin nénđau thương.”

Giọng điệu khô khan đã được công thứchóa, thậm chí không có lấy một chút xótthương. Tô Mạch không biết mình đãđứng bao lâu trước buồng điện thoạicông cộng. Cô siết chặt ống nghe, bấm

Page 190: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dãy số mà cô thuộc nằm lòng. Cuộc gọivừa nối thông, cô còn chưa kịp lên tiếngthì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nóithân thuộc: “Tô Mạch phải không?”.

Nước mắt dường như chỉ chờ thời khắcnày để tuôn rơi. Cô có rất nhiều điềumuốn nói nhưng nhất thời chẳng thể thốtra lời. Cả người Tô Mạch lả đi, côkhông giải thích bất cứ điều gì, chỉ đơngiản nói: “Cố An Sênh, cậu mau tới đâyđi, cầu xin cậu…”.

Lúc ấy, Cố An Sênh đang ngồi ở bàn ăn,vừa bưng bát cơm lên thì nhận được điệnthoại của Tô Mạch. Anh vừa mừng vừangạc nhiên, nhưng sau khi nghe thấy

Page 191: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giọng nói khác thường của cô, anh vôcùng lo lắng. Anh cố gắng trấn an cô, hỏirõ địa chỉ, sau đó chạy lên gác thay quầnáo rồi vội vã ra khỏi nhà, thậm chí chẳngkịp trả lời câu hỏi đi đâu của bố.

Ra tới cổng, Cố An Sênh lại quay vàonhà, lấy chùm chìa khóa xe mà Cố Minhtreo ngay gần cửa.

Rời khỏi Tịnh Thủy một thời gian dài,Cố An Sênh từ lâu đã không nhớ rõđường đi lối lại. Anh lái xe tới sân ga,hỏi thăm một người đang ngồi đợi xekhách về Tịnh Thủy.

“Chú có thể chỉ đường cho cháu tới bệnh

Page 192: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

viện XX được không? Cháu có xe, cháusẽ đưa chú về Tịnh Thủy không tính phí.”

Đối phương nửa tin nửa ngờ nhìn anh,rồi lại phóng ánh mắt ra xa ngóng chuyếnxe của mình. Không thấy bóng dáng xekhách đâu, mới quay lại gật đầu với vẻthấp thỏm.

Về nghỉ hè được ít ngày, Cố An Sênhliền học lái xe, tuy nhiên anh mới chạyxe được vài lần, chưa thi lấy bằng, hiệngiờ chỉ có thể dựa vào chút ít kiến thứchọc được để điều khiển xe. Dọc đường,Cố An Sênh không ngừng nghĩ tới TôMạch, lo lắng về cô khiến anh quên mấtcả nỗi căng thẳng khi lái xe.

Page 193: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đường tới Tịnh Thủy ngoằn ngoèo hiểmtrở, một bên là vách núi cao dựng đứng.Trời mưa lớn nên đường trơn, không cẩnthận sẽ mất tay lái. Người đàn ông trungniên ngồi ở ghế lái phụ có vẻ thấp thỏm,nếu không phải vội về nhà với người ốmthì ông ta cũng sẽ không lên xe của CốAn Sênh.

Hết rẽ rồi lại ngoặt, cuối cùng hai ngườiđã đến nơi an toàn. Xuống xe, Cố AnSênh mới để ý lòng bàn tay mình toàn làmồ hôi.

Thị trấn chỉ có một bệnh viện nhỏ, thiếtbị y tế vừa thiếu thốn vừa cũ kỹ, bệnh

Page 194: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nặng đơn thuần đã chẳng thể cứu chữađược, nói gì đến ung thư.

Tô Mạch ngước lên nhìn gương mặt quenthuộc của người con trai trước mắt.Không biết có phải do ánh đèn hay khôngmà hai gò má Cố An Sênh đỏ bừng. Xungquanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ cônghe rõ mồn một tiếng thở hổn hển củaanh.

Giờ này lẽ ra chưa có xe khách tới TịnhThủy. Ban nãy sau khi gác máy, Tô Mạchđã cảm thấy hối hận vì sự kích động củabản thân. Thế nhưng cô cũng không ngờanh sẽ tới, chỉ vì một câu nói của mình.

Page 195: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Khoảnh khắc Tô Mạch tiến lên và dùngánh mắt để nói với anh rằng: “Một mìnhthật đáng sợ!”, Cố An Sênh mới ý thứcđược bản thân vừa làm một chuyện hếtsức điên rồ. Bố mẹ chỉ có một mình anh,ngộ nhỡ trên đường đi xảy ra sự cố, anhcòn mặt mũi nào gặp lại họ? Thế nhưnggiờ phút ấy, anh rất muốn gặp cô, chỉ cónhư vậy mới khiến anh yên tâm.

“Cố An Sênh, tớ không còn mẹ nữa rồi.”Nói xong câu ấy, Tô Mạch đã khóckhông ra tiếng.

Cố An Sênh sững người, anh không biếtphải nói gì, chỉ lặng lẽ kéo Tô Mạch tựavào ngực mình, nghe những tiếng nức nở

Page 196: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gián đoạn của cô.

“Mẹ tớ từng nói, mấy năm qua, tớ là viênkẹo ngọt ngào duy nhất của mẹ. Thếnhưng… tớ chưa mang lại một chút hạnhphúc nào cho mẹ…”

Giây phút ấy, Cố An Sênh cảm thấy tráitim mình như bị một bàn tay vô hình nàođó bóp nghẹt. Anh khó khăn lên tiếng:“Đừng sợ, không sao cả, có tớ ở đây”.

Có lẽ đây là câu nói dịu dàng nhất mà CốAn Sênh từng nói với Tô Mạch. Đừngsợ, có gì phải sợ chứ? Cho dù phải vượtqua núi đao biển lửa thì tớ vẫn luôn ởbên cậu.

Page 197: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngày có dài đến mấy đi chăng nữa, cuốicùng cũng sẽ bị màn đêm nhấn chìm.Nhưng trên thế gian này, luôn có mộtngười mang đến cho ta ngọn nến khi ta ởgiữa nơi u tối nhất.

Lễ tang của Lâm Tịch rất đơn giản, thậmchí chẳng thể gọi là một lễ tang. Nhữngngười trong xóm giúp đào mộ phần và antáng cho bà.

Trong lúc Cố An Sênh cùng Tô Mạch loliệu mọi chuyện, mẹ anh đã gọi điện giụcanh về rất nhiều lần. Anh không muốn đểTô Mạch lại đây một mình nên đề nghịđưa cô về nhà mình.

Page 198: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô từ chối.

“Có lẽ sau này sẽ ít có cơ hội quay vềđây, tớ muốn ở lại thêm vài ngày.”

Cố An Sênh đành chiều ý cô, thế nhưnganh vừa mới ra khỏi cổng được mấybước thì trông thấy trấn trưởng dẫn theomột đoàn người vào nhà Tô Mạch.Người đàn ông ngoài năm mươi có nướcda ngăm đen nhìn Tô Mạch với ánh mắtthương hại, dù không đành lòng nhưngvẫn lên tiếng: “Tô Mạch, bác đưa ngườita tới nhận nhà”.

Bấy giờ Tô Mạch mới biết khoản tiếtkiệm lớn kia từ đâu mà có, cũng hiểu ra

Page 199: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vì sao mẹ căn dặn cô phải tự dựa vàobản thân mình. Chỗ dung thân bé nhỏ nàycũng không còn thuộc về cô nữa rồi.

Dưới tình thế bất đắc dĩ, Tô Mạch buộcphải trở lại thành phố C cùng Cố AnSênh, mang theo bên người bức ảnh chụpvới mẹ hồi nhỏ và khoản tiền mẹ để lạicho cô.

Trước khi rời khỏi Tịnh Thủy, hai ngườiđến trước mộ Lâm Tịch cáo biệt bà.Ngay bên cạnh chính là mộ phần của bốTô Mạch.

Hôm nay trời nắng đẹp và không quánóng, Cố An Sênh đứng cạnh Tô Mạch,

Page 200: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cúi lạy ba cái, chợt có cơn gió thoảngqua làm vạt áo anh khẽ lay động.

Tô Mạch ôm chặt cuốn nhật ký của mẹtrước ngực, trong đó chất chứa tình yêucả một đời của người phụ nữ. Cô vốnđịnh để nó nằm cạnh mẹ, nhưng lại khôngnỡ chôn vùi cuộc tình sâu nặng ấy, khôngmuốn để nó biến mất như chưa từng xảyra. Nếu có thể, cô muốn khi về già, đượcngồi trên ghế mây và kể câu chuyện cảmđộng ấy cho con cháu mình nghe. Mặc dùđây không phải một huyền thoại, nhưngcô cảm thấy nó vô cùng vĩ đại.

Đúng thế, rất vĩ đại.

Page 201: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thế gian này có được bao nhiêu ngườisẵn sàng từ bỏ cuộc sống nhung lụa xahoa để chạy theo tình yêu?

Nếu phong cảnh luôn là một chữ “tốtđẹp”, thì cớ sao lại có câu “cảnh cònngười mất”?

Tô Mạch ngồi trên xe, suy nghĩ về rấtnhiều chuyện. Mấy ngày trước cô cònmột mình ngồi xe chạy trên con đườngxóc nảy này, nôn nóng trở về nhà với mẹ.Hôm nay, cũng vẫn là con đường ấy, bêncạnh có thêm một người mà cô vẫn ngàyđêm nhung nhớ, nhưng là rời khỏi quêhương, rời khỏi nơi cô sinh ra và lớnlên.

Page 202: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cuộc sống luôn có những điều bất ngờkhiến người ta không thể lường trước. Aibiết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện kinhthiên động địa gì?

Tới thành phố C, Cố An Sênh lập tứcgiúp Tô Mạch thuê nhà, nhưng Lập Hạđã chủ động đề nghị Tô Mạch về ở nhàmình.

“Để Tô Mạch một mình, tớ không yêntâm, nhà tớ tuy hơi chật nhưng vẫn đủchỗ cho cậu ấy.”

Tô Mạch cũng không muốn dựa dẫm quánhiều vào Cố An Sênh. Cô sợ mắc nợ

Page 203: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

anh rồi, sẽ không thể đường hoàng sánhvai bên anh.

Bố mẹ Lập Hạ là người phúc hậu, hiếukhách, luôn tỏ ra thân thiết hỏi han cô,giúp cô bớt cảm giác gượng gạo. TôMạch tiếp nhận ý tốt của họ, lúc này côkhông còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.

Tháng Bảy, thời tiết càng ngày càng oibức. Nhờ Cố An Sênh giới thiệu, TôMạch và Lập Hạ tìm được công việc làmthêm ở một quán café. Chủ quán là đốitác làm ăn với nhà họ Cố nên hai ngườiở lại làm việc cũng khá thuận lợi.

Chu Gia Ngôn lên máy bay vào ngày 21

Page 204: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tháng 8. Lập Hạ không đi tiễn vì sợ mìnhkhông kiềm chế được sẽ níu giữ Chu GiaNgôn, càng sợ phải chứng kiến cảnh anhquay lưng rời đi. Tô Mạch khuyên giảicô nhiều, nhưng không khiến cô đổi ý,chỉ có thể ôm cô mà an ủi: “Mọi thứ sẽổn thôi, Lập Hạ, cậu phải tin tưởng, cậu,tớ, và cả chúng ta”.

Mặc dù không được ở bên nhau, nhưngchỉ cần trong lòng luôn hướng tới ngườikia, nhất định sẽ có ngày tiếp tục mốinhân duyên. Lập Hạ và cả Tô Mạch đềutin tưởng như vậy.

Tô Mạch xin nghỉ một buổi ở quán cafeđể ra sân bay tiễn bạn, tới nơi đã thấy Cố

Page 205: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

An Sênh và Hà Huân ở đó.

Khi tiếng máy bay ù ù trên đỉnh đầu, LậpHạ đang thu dọn bàn khách vừa đi. Côkhựng tay lại, ngẩng đầu lên. Chiếc máybay đã ở trên không trung cao hàng ngànmét. Lập Hạ ngây người nhìn theo mộtlát, rồi lại làm như không có chuyện gìxảy ra, tiếp tục công việc của mình.

“Chu Gia Ngôn, cậu nhất định phải hiểu,nhất định phải trở về!”

Chương 2.1

Kỳ nghỉ hè kết thúc, bốn người cùng nhautới thành phố B.

Page 206: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sự xuất hiện đồng thời của Tô Mạch vàCố An Sênh ở trường đại học Q thu hútsự chú ý của rất nhiều nữ sinh. Đươngnhiên, Tô Mạch hiểu rõ bản thân khôngcó sức hút lớn đến thế, hoàn toàn là do“pho tượng sống” đi bên cạnh cô gâynên. Lúc đăng ký ngành học, cả cô và CốAn Sênh đều chọn ngành Vật lý.

Ban đầu Tô Mạch định ở nội trú, nhưngvừa mới chuyển vào, Lập Hạ đã hùng hổchạy đến nói ký túc xá trường mìnhchẳng ra sao, thu phí lại đắt hơn nhiều sovới đại học Q. Thế là hai người quyếtđịnh ra ngoài thuê phòng trọ, vừa thoảimái, vừa tiện cho việc làm thêm. Ngaychiều hôm ấy, Tô Mạch và Lập Hạ liền

Page 207: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đi tìm nhà. Vận may khá tốt, hai ngườitìm được căn hộ chung cư nhỏ gồm mộtphòng khách và một phòng ngủ, gần cảtrường Q và trường B. Thoạt nhìn tuy cũkỹ nhưng bên trong khá tốt, giá thuê phảichăng, vậy nên hai người không suy nghĩnhiều mà quyết định chọn căn hộ này.

Mới bắt đầu, Chương trình học khôngnhiều, Lập Hạ nhanh chóng tìm đượcviệc làm thêm, Tô Mạch cũng xin làmthêm trong nhà ăn của trường. Ngoài việctrả tiền thuê nhà, số tiền kiếm được cũngvừa đủ để chi trả sinh hoạt phí nếu biếttiêu pha tiết kiệm.

Nhưng chưa đầy một tháng sau, Lập Hạ

Page 208: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nói để quên đồ gì đó ở nhà rồi vội vàngquay về thành phố C, ít ngày sau trở lạitrường, người gầy đi trông thấy, hai mávốn phúng phính đáng yêu đột nhiên hóplại, lộ rõ cả xương cằm. Cũng từ lúc đó,Tô Mạch thấy Lập Hạ ôm đồm rất nhiềucông việc khác nhau, vừa phục vụ trongquán ăn nhanh, vừa phát tờ rơi, sau đócòn làm nhân viên quầy bar. Tô Mạch rấtlo lắng, khuyên bạn không nên liều mạngquá, sức khỏe giảm sút, sau này nhiềutuổi mới thấy tác hại. Thế nhưng Lập Hạchỉ cười đáp: “Chuyện sau này thì để saunày rồi nói, hiện tại còn trẻ thì phải tranhthủ kiếm tiền chứ, mai sau già còn có cáimà ăn. Cậu thì khác, cậu có Cố An Sênhrồi, cho dù không làm được Cố phu nhân

Page 209: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thì ít nhất cũng là em gái…”.

Lần nào cũng vậy, Tô Mạch luôn bị LậpHạ nói cho đến mức á khẩu không đáplại được câu nào, sau đó hai người sẽcãi nhau ầm ĩ một trận.

Năm đầu tiên đại học kết thúc, dưới sựrủ rê xen lẫn cưỡng chế của Lập Hạ, TôMạch mới chịu thử một lần ra ngoài dạophố.

Một đô thị phồn hoa, náo nhiệt như thếnày vốn được sinh ra để dành riêng chomột bộ phận đặc biệt của xã hội.

Nhìn dòng xe cộ nườm nượp trên con

Page 210: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đường rộng thênh thang với ánh đèn neonrực rỡ, Tô Mạch càng cảm thấy thànhphố này không hợp với mình. Lập Hạ thìngược lại, cô nàng tỏ ra vô cùng thíchthú kéo tay Tô Mạch nhảy chân sáo trongvườn hoa bên lề đường dành cho ngườiđi bộ, vừa đi vừa ngân nga ca khúc nàođó.

“Bài này tớ mới học được ở quán bar tốiqua. Hay không?”

Rất êm tai!

Tô Mạch vốn chỉ muốn trả lời như vậy,nhưng khi thốt ra miệng thì câu nói lạitrở thành: “Cậu ta vẫn còn liên lạc với

Page 211: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cậu hả?”.

Lập Hạ giả ngu: “Ai? Lưu Minh Nghĩaấy hả?”.

Thấy Tô Mạch nhìn chằm chằm mình hồilâu, Lập Hạ mới chịu nghiêm túc trở lại:“Tô Mạch, không hiểu sao tớ lại cảmthấy sự chờ đợi lúc này thật vô vọng”.

Thực ra thời gian đầu, Chu Gia Ngôn cóliên lạc với Lập Hạ, nhưng về sau độtnhiên mất tích. Lập Hạ nghĩ, có lẽ do anhquá bận chuyện bài vở, vậy nên mặc dùcó số điện thoại và địa chỉ bên Anh củaChu Gia Ngôn, nhưng cô cũng không chủđộng liên lạc, sợ sẽ quấy rầy anh.

Page 212: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô một mực chờ, chờ cả hai tốt nghiệp,chờ Chu Gia Ngôn về nước, cô sẽ lậptức lao tới trước mặt anh, ôm anh mộtcái thật chặt và nói: “Gia Ngôn, đã lâukhông gặp”.

Tuy vậy, trong tiềm thức cô vẫn nuôi mộttia hy vọng. Cô mong muốn vào một ngàyđẹp trời nào đó, hoặc giả một ngày giôngbão mây đen giăng kín bầu trời, có thểnghe thấy tên mình thốt lên từ phía ngườikia. Cho dù giọng nói của anh đã thayđổi, đã trở nên xa lạ, nhưng chỉ cần đó làanh, cô vẫn cảm thấy hài lòng.

Đáng tiếc, cô vẫn chưa đợi được ngày

Page 213: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đó.

Thấy đôi mắt Lập Hạ đã ngân ngấn nước,Tô Mạch định nói vài câu an ủi, nhưngkhi nghe câu nói quả quyết xen lẫn tuyệtvọng kia, cô bất giác nghĩ tới chuyệngiữa mình và Cố An Sênh. Có lẽ, đíchđến của tình cảm này cũng xa xôi và mờmịt như vậy.

Cuối cùng, Lập Hạ còn chưa khóc thì TôMạch đã tủi thân rơi lệ.

Hai cô gái phiền muộn rủ nhau đi muabia để uống giải sầu. Ông chủ cửa hàngtạp hóa nhiệt tình nói bằng giọng địaphương: “Hoan nghênh lần sau trở lại”.

Page 214: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chào xong, ông ta còn nhe hàm răng xỉnmàu vì hút thuốc của mình ra tươi cườivới hai cô.

Tô Mạch và Lập Hạ không khỏi rùngmình, vội vàng xách túi bia rồi nhanhchóng rời khỏi cửa hàng. Đến khi về tớinhà, hai người mới nhìn nhau bật cười hahả.

Đêm đó, trên sàn nhà lăn lốc vỏ bia. TôMạch nằm gối đầu vào vai Lập Hạ, mơmàng nghe thấy đối phương khẽ gọi tênChu Gia Ngôn.

Cô vô thức đáp lời: “Chu Gia Ngôn làmsao? Chu Gia Ngôn chết rồi!”.

Page 215: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ấy vậy mà vừa dứt lời, cô đã bị Lập Hạliên tục nện bùm bụp vào lưng: “Cậu ấykhông chết!”.

Sáng hôm sau, Tô Mạch vừa tỉnh dậy đãcảm thấy sống lưng đau ê ẩm. Cô tóm lấycánh tay Lập Hạ: “Lập Hạ, tớ biết uốngrượu bia sẽ bị đau đầu, nhưng không biếtcòn bị đau lưng nữa!”.

Lập Hạ cũng đã quên béng chuyện xảy rađêm qua, hồn nhiên vén áo ngủ của TôMạch lên xem. Trầm tư một lát, cô thốtlên: “Tô Mạch, ở đây không lẽ có ma?”.

Tô Mạch sợ đến nỗi suýt lăn từ trên

Page 216: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giường xuống.

“Này! Cậu đừng có dọa tớ! Thầy bói nóitớ dương khí thấp, sợ nhất là gặp phảima. Nếu thật sự có ma, người đầu tiên bịám là cậu đấy.”

Lập Hạ chỉnh lại áo ngủ cho Tô Mạch,sau đó vừa tìm quần áo để thay, vừa nói:“Từ bao giờ lại có thầy bói phán mệnhcho cậu thế hả?”.

Tô Mạch ngồi dậy, hạ thấp giọng hết cỡ:“Trong mơ…”.

Lập Hạ quay đầu lườm cô một cái: “TôMạch, chuyện cười này chẳng buồn cười

Page 217: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tẹo nào”.

Buổi sáng không phải đến trường, TôMạch tiếp tục lười nhác nằm dài trêngiường, đắc ý nhìn Lập Hạ đang cuốngcuồng tìm quần áo.

“Trời ơi, cái áo phông trắng của tớ để xónào không biết?”

“Ô thứ hai bên trái ấy!”

“Thế còn cái quần bò xanh?”

“Thẳng cái áo phông lên trên, trông thấycái áo khoác len mỏng cổ chữ V không?Nhìn sang phải, phía dưới hai hay ba bộ

Page 218: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gì đấy.”

Tìm được quần áo, ánh mắt của Lập Hạliền thay đổi từ khinh bỉ thành sùng bái.Cô đang định nhào vào Tô Mạch ôm hônthắm thiết thì nghe thấy đối phương thảnnhiên nói: “Cậu có thấy chúng mìnhgiống cặp vợ chồng già cùng trải quasinh tử hoạn nạn không?”. Thế là cái hôngió chưa kịp thực hiện lập tức tan biến.

“Nguyễn Tô Mạch! Mong bạn tha lỗi, tớchưa có đủ bản lĩnh để chạy theo tràolưu đâu!”

“Xì! Nghĩ hay ho gớm. Cẩn thận đi đượcnửa đường, anh chàng Lưu công tử nhà

Page 219: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cậu xuất hiện ám sát cậu đấy!”

Câu nói của Tô Mạch khiến Lập Hạ giậtmình đến nỗi chân nọ đá chân kia. Côquay lại trừng mắt, Tô Mạch vờ nhưkhông trông thấy, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Nhắc đến Lưu Minh Nghĩa, không chỉLập Hạ cảm thấy rùng mình, mà TôMạch cũng có cảm giác tương tự. Vì thế,lôi tên anh ta ra để dọa Lập Hạ, chẳngkhác nào Tô Mạch tự dọa mình.

Lưu Minh Nghĩa là bạn cùng lớp của LậpHạ, ngay từ hồi mới vào học, anh ta đãcông khai theo đuổi cô. Anh ta khôngcao, không đẹp, cũng không xấu, nói như

Page 220: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kiểu của Lập Hạ thì là “chẳng có gì đặcbiệt”. Từ trước tới giờ, cô chưa từngdành cho Lưu Minh Nghĩa một ánh nhìnthiện cảm nào. Thế nhưng chàng trai nàychưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bỏ côngsức ra tìm hiểu tất tần tật mọi thứ về LậpHạ, thậm chí còn đến tận trường đại họcQ để tìm Tô Mạch, hy vọng cô sẽ giúpđỡ mình.

Hôm ấy, Cố An Sênh hẹn Tô Mạch đếnthư viện tìm tài liệu, Hà Huân cũng cómặt, hai người họ hằng tuần đều gặp nhaumột ngày như vậy. Nhóm ba người vừarẽ vào cổng thư viện thì trông thấy mộtchàng trai lạ tóm lấy người qua đườnghỏi: “Xin hỏi bạn có biết ai tên là

Page 221: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nguyễn Tô Mạch, sinh viên năm haikhoa Vật lý không?”.

Chắc rằng người trùng lý lịch trên đờikhông có nhiều đến thế, Tô Mạch bèn đitới: “Mình là Nguyễn Tô Mạch, sinhviên năm hai khoa Vật lý”.

Một giây tiếp theo, đối phương mừngquýnh bổ nhào đến ôm chầm lấy cô.

“Bạn là Nguyễn Tô Mạch? Cuối cùngmình cũng tìm thấy bạn rồi.”

Tô Mạch hoảng hốt đẩy cậu ta ra rồi giậtlùi vài bước. Lưu Minh Nghĩa đang địnhtiếp tục lao tới thì đã bị Cố An Sênh lạnh

Page 222: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lùng cản lại. Thực ra sắc mặt anh vẫnluôn như vậy, lúc nào cũng tạo cho ngườiđối diện một cảm giác khó gần.

Cố An Sênh tóm lấy tay Lưu MinhNghĩa: “Cậu là ai? Có chuyện gì thì nóicho đàng hoàng, đừng có động tay độngchân”.

Lưu Minh Nghĩa đang phấn khích thì bịlàm mất hứng. Lúc ấy, anh ta không biếtCố An Sênh cũng là bạn lâu năm của LậpHạ nên tỏ ra không khách khí mà hỏi lại:“Thế cậu là ai? Tôi có chuyện cũngkhông phải nói với cậu, cậu sốt sắng cáigì?”.

Page 223: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngay lập tức, cả Tô Mạch và Hà Huânđều nghe rõ mồn một tiếng “rắc”, sau đólà tiếng thét chói tai của Lưu MinhNghĩa.

Tô Mạch che mắt, cô quên không nói choLưu Minh Nghĩa biết kỹ thuật vặn tay củaCố An Sênh rất tốt.

Toàn bộ sự việc diễn ra trong vài giâyngắn ngủi, khi mọi người còn chưa kịpđịnh thần lại thì Cố An Sênh đã dõng dạctuyên bố: “Tôi là bạn trai của cô ấy”.

Thời gian ngưng trệ.

Không khí tắc nghẽn.

Page 224: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngột ngạt và áp lực.

Tô Mạch, Hà Huân và cả Cố An Sênhđều sửng sốt.

Chỉ có Lưu Minh Nghĩa là mải xuýt xoacổ tay vừa được buông ra.

Cố An Sênh không thể hiểu nổi vì saomình lại thốt ra câu nói kia. Anh chỉ biếtbản thân vô cùng khó chịu khi thấy mộttên con trai lạ hoắc ôm lấy Tô Mạch. Rõràng anh không phải một người ưa bạolực, nhưng giây phút ấy, anh lại khôngthể kiềm chế được nỗi kích động.

Page 225: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hà Huân mím chặt môi, mắt đỏ hoe ngấnnước, dường như nỗi tức giận đã tích tụrất lâu, bây giờ mới được bộc phát.

“Cậu ấy là bạn gái cậu, vậy tớ là cái gì?”

Câu hỏi của Hà Huân thu hút cái ngoáinhìn của những người qua đường.

Im lặng.

Một lúc sau, không nhận được lời giảithích, Hà Huân chăm chăm nhìn Cố AnSênh và Tô Mạch, như muốn dùng ánhmắt để kết tội hai người họ. Cảnh tượnglúc này hệt như những tình tiết quenthuộc trong phim truyền hình, nữ chính

Page 226: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ấm ức bỏ đi.

Cố An Sênh chưa dồn hết sức lực nênthương tích của Lưu Minh Nghĩa khôngquá nặng. Thấy tình hình không ổn, cậu taquay sang hỏi Tô Mạch: “Bạn không saochứ?”.

Tô Mạch vốn phản cảm với anh chàngkhông biết ở đâu chui ra này, nhưng saukhi thấy sự xuất hiện của cậu ta đã giúpmình đánh bại Hà Huân không cần tốnsức thì tâm trạng cô vui hẳn lên.

Cố An Sênh quay đầu lại, Tô Mạch bènhỏi Lưu Minh Nghĩa: “Bạn là ai?”.

Page 227: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bấy giờ đối phương mới chịu giải thíchrõ ngọn ngành.

“Mình tên Lưu Minh Nghĩa, là bạn cùnglớp với Lập Hạ, đồng thời là “bạn traitương lai” của cậu ấy.”

Cố An Sênh vừa mới bình tĩnh trở lại,nghe vậy không khỏi kinh ngạc thốt lên:“Hả?”.

Tô Mạch cũng nửa tin nửa ngờ quan sátLưu Minh Nghĩa. Lát sau cô nói: “Đầuóc bạn có vấn đề à?” rồi vội vàng kéoCố An Sênh chạy đi, giống như sợ đốiphương sẽ nổi điên lên.

Page 228: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tối hôm ấy, Lập Hạ không đi làm thêmnhưng về nhà rất muộn. Thấy Lập Hạ cóvẻ mệt mỏi, Tô Mạch tắt ti vi, quay sanghỏi han.

“Sao trông cậu như gà chọi thua trận thế?Gọi điện thì không được.”

Lập Hạ móc chiếc di động Nokia đời cũtrong túi xách ra, màn hình tối thui.

“Hết pin.”

“Thế làm gì mà về muộn thế? Phí cả móncanh cá nấu dưa người ta làm cho cậu.”

Lập Hạ uể oải nói: “Chăm sóc người ốm.

Page 229: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

À đúng rồi, hôm nay có một tên con traiđến trường tìm cậu phải không?”.

Tô Mạch ngẩn ra: “Ừ đang định hỏi cậuđấy”.

“Ngày trước tớ từng kể với cậu là có mộtngười đang theo đuổi tớ rồi còn gì.Chính là cậu ta đấy.”

“Chẳng trách! Thế cậu ta tới tìm tớ làmgì?”

Lập Hạ đã thay đồ ngủ xong, phì cườiđáp: “Đang định nói với cậu chuyện nàyđây, buồn cười chết mất. Có phải lúcchiều cậu mắng người ta là đầu óc có

Page 230: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vấn đề phải không? Hiện giờ đầu cậu tađúng là có vấn đề thật”.

Hóa ra Lưu Minh Nghĩa đi gặp Tô Mạchđể lôi kéo nhưng không thành, trên đườngvề không ngừng tự mắng bản thân, vừa đivừa lẩm bẩm trong miệng: “Mày đúng làđồ vô dụng!”. Đúng lúc ấy, có một ngườihành khất đi đến, tưởng Lưu Minh Nghĩachâm chọc mình, bèn xông vào đánh anhta một trận tơi bời. Người đi đường thấynhưng không dám can ngăn, sợ gặp phảikẻ tâm thần lại bị vạ lây. Người hànhkhất kia cứ nhằm vào đầu Lưu MinhNghĩa mà đánh, đến nỗi anh ta phải nhậpviện. Hôm nay Lập Hạ vào viện chính làđể chăm sóc anh ta.

Page 231: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Lưu Minh Nghĩa nằm trên giường vừakêu đau vừa than thở với tớ, người chịem tốt của cậu thật là độc miệng.”

Tô Mạch bật cười khanh khách. Về saumỗi lần gặp Lưu Minh Nghĩa, cô đềucảm thấy có phần áy náy, cho dù đóchẳng phải là lỗi của mình.

Tối hôm ấy, Cố An Sênh nhận được điệnthoại từ Chu Gia Ngôn. Hai người tròchuyện rất lâu, Cố An Sênh mới thử dòhỏi về Lập Hạ, nào ngờ Chu Gia Ngôngạt phăng đi.

“Anh em mình nói chuyện, lôi ngườikhác vào làm gì?”

Page 232: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Cậu thật sự chấm dứt như vậy hả?”

“Vậy cũng tốt chứ sao. An Sênh, chuyệnquá khứ tớ không muốn nhắc tới nữa, vớicả tình cảm của bọn tớ chưa quá sâu sắc.Hai năm qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều, cólẽ trước kia chưa từng gặp cô gái nàochủ động như Lập Hạ nên tớ nảy sinh tòmò. Nhưng tò mò không phải yêu.” ChuGia Ngôn ngừng một lát: “Hơn nữa, tớcó bạn gái rồi”.

Tới đây, Cố An Sênh nghe thấy đầu bênkia có giọng nữ vọng vào: “Merle, ăncơm thôi”.

Page 233: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hai người không nói gì nữa, Cố An Sênhnhìn chằm chằm vào bức ảnh bốn ngườichụp chung đặt trên tủ. Tô Mạch có phầne dè, trong khi đó vẻ mặt của Lập Hạ vàChu Gia Ngôn vô cùng sinh động. Tỉ mỉquan sát một lúc, Cố An Sênh mới pháthiện ra Lập Hạ đang giẫm chân lên đôigiày sáng bóng của Chu Gia Ngôn.

Thấy Cố An Sênh im lặng, Chu Gia Ngônlên tiếng gọi. Hai người nói chuyện qualoa vài câu rồi gác máy.

Có vẻ như Chu Gia Ngôn và cô bạn gáikia đang sống chung. Cố An Sênh rất khóxử, không biết có nên kể chuyện này vớiLập Hạ hay không.

Page 234: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đã ba tuần trôi qua từ cái ngày lắm sónggió ấy. Hà Huân chưa hề xuất hiện lại ởtrường đại học Q. Tô Mạch có thể cảmnhận rõ sự thiếu tập trung của Cố AnSênh. Mặc dù từng muốn lén lút cướp CốAn Sênh về với mình, nhưng cô cũnghiểu, câu nói ngày hôm đó của anh là dotình thế ép buộc. Anh muốn bảo vệ cônên mới không kịp suy nghĩ mà nói nhưvậy. Sau đó, thái độ của anh đối với côvẫn như bình thường, không có gì thayđổi.

Tô Mạch thừa nhận, khoảnh khắc ngheđược câu nói kia thốt ra từ miệng Cố AnSênh, cô vô cùng hạnh phúc. Nhưng lúcnày, thấy hàng lông mày của anh nhíu lại,

Page 235: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô mới biết, niềm hạnh phúc ấy chẳngcòn quan trọng nữa. Hai người họ giậndỗi, cô còn đau lòng hơn cả anh. Rốtcuộc thì cô vẫn không có bản lĩnh làmcái trò tranh đoạt kia.

Thứ Sáu, Lập Hạ được nhận lương. Đãcơm rau cả tháng nên cô muốn nhân dịpnày rủ Tô Mạch ra ngoài ăn. Nhà hàngnằm giữa con phố ăn vặt là nơi mà haingười thích nhất, nhưng rất lâu mới códịp đến ăn một lần.

Quả nhiên, thứ không chiếm được luôn làthứ quý nhất.

Lập Hạ hí hửng về tới nhà thì Tô Mạch

Page 236: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đã đi vắng. Nằm trên giường xem ti vi cảbuổi, cuối cùng sốt ruột quá, cô phải gọiđiện cho Tô Mạch.

Gọi đến cuộc thứ mười ba vẫn khôngliên lạc được, Lập Hạ vô cùng tức giận:“Về đây rồi chị xé xác”.

Đột nhiên Lập Hạ nhớ lại đêm qua, hìnhnhư Tô Mạch có nói gì đó với mình. Lúcấy vừa mệt vừa buồn ngủ, cô chỉ ậm ừcho qua. Nếu cô nhớ không nhầm, tronglúc mơ màng, cô nghe thấy được mộtcâu, đại loại là: “Tớ muốn đi tìm HàHuân giải thích, cậu thấy sao…”.

Lúc này Hà Huân hẳn là đang coi Tô

Page 237: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch là kẻ thù, Tô Mạch đi tìm cô takhác nào tự đi tìm cái chết?

Lập Hạ vội vàng gọi điện thoại báo choCố An Sênh.

Nghe xong, Cố An Sênh vô thức nhíumày: “Sao cậu không ngăn Tô Mạchlại?”.

Nếu lúc này trông thấy vẻ mặt Cố AnSênh, chắc chắn Lập Hạ sẽ không tránhkhỏi hoài nghi anh có tình cảm đặc biệtđối với Tô Mạch.

“Thì tớ tưởng cậu ấy nhất thời nảy ra ýnghĩ đó thôi, ai biết sẽ làm thật! Cậu mau

Page 238: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

qua xem Tô Mạch có ở đó không đi, từnhà tớ đến đó xa hơn từ chỗ cậu. Có gìthì gọi điện báo tớ ngay nhé, chỉ sợ haiđứa nó đánh nhau thôi.”

Thực lòng, Lập Hạ không sợ hai ngườihọ đánh nhau, mà chỉ lo Tô Mạch bị bắtnạt. Làm bạn với nhau ba năm, Lập Hạhiểu rõ điểm mạnh của Tô Mạch chỉ làgiỏi võ mồm, chứ thật ra rất hiền lành.

Tô Mạch đến ký túc xá nữ của đại học Btừ lúc ba giờ chiều, nhưng Hà Huânkhông có trong phòng. Cô bèn ngồi chờdưới hàng cây nhỏ trước sân ký túc. Cáinắng ba mươi tư độ xuyên qua tán câynhư thiêu đốt cơ thể cô. Nhưng Tô Mạch

Page 239: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không quan tâm, cô chỉ muốn giúp Cố AnSênh giải thích sự việc, cho dù ngườigây ra rắc rối chẳng phải cô.

Trời mỗi lúc một tối, Cố An Sênh vừavào cổng đại học B thì trông thấy ngayTô Mạch đang ngồi xổm dưới đất. Côcầm một viên gạch nhỏ, hì hụi viết cái gìđó. Cố An Sênh đi tới, cúi đầu gọi: “TôMạch!”.

Tô Mạch giật mình, vội vàng xóa chữmình vừa viết đi. Cố An Sênh nhìnthoáng qua, hình như là một chữ “Cố”.Anh lặng im một lát mới hỏi: “Đợi ở đâybao lâu rồi?”.

Page 240: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch đứng dậy: “Ừm… tớ vừa đếnthôi”.

Cố An Sênh không nói gì thêm, nhìnchằm chằm Tô Mạch hồi lâu rồi cầm taycô, định kéo cô về.

Hành động giản đơn ấy của anh khiến côrất cảm động. Cô có thể nhận thấy anhthật sự quan tâm tới mình. Nhưng càngnhư vậy, cảm giác áy náy trong lòng càngnhiều thêm. Cô nghĩ chính mình là ngườiphá hỏng tình cảm giữa anh và Hà Huân,vì thế, cô ngoan cố nói: “Tớ nhất địnhphải gặp được cậu ấy thì mới yên tâm”.

Cố An Sênh lập tức lớn tiếng phản bác:

Page 241: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Không phải lỗi của cậu”.

“Nhưng đằng nào đã đến đây rồi, chuyệncủa hai người ra sao cũng phải có mộtcái kết rõ ràng chứ?”

Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Cố AnSênh thật sự không biết phải làm sao.

“Lát nữa tớ sẽ giải thích với Hà Huân,cậu về trước đi, được không?”

Cố An Sênh vừa dứt lời thì trông thấymột chiếc Ferrari 550 màu tro lao thẳngtới, anh vội vàng kéo Tô Mạch sang mộtbên. Không biết ai to gan đến thế, dámlái xe vào khu vực ký túc xá nữ.

Page 242: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Xe dừng trước lối đi trên hành lang. Cửamở ra, Hà Huân bước xuống trong bộdạng khác hẳn thường ngày. Cô nàngtrang điểm tỉ mỉ và ăn mặc rất sangtrọng.

Ba người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cố An Sênh vốn đang nghĩ cách kéo TôMạch rời khỏi đây, trông thấy cảnh tượngtrước mắt, anh khựng người lại tronggiây lát. Sau đó, anh quay đầu lại phíacô, nhưng bờ mi đã cụp xuống, Tô Mạchkhông thấy được tâm trạng anh lúc này.Những ngón tay của anh bám vào vai cô,giọng nói lạnh băng: “Đi thôi”.

Page 243: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch vẫn không chịu nhúc nhích. Cômuốn nói gì đó để phá tan cục diệngượng gạo này, bèn chủ động bắt chuyệnvới Hà Huân: “Hi!”.

Nào ngờ vừa dứt lời, cơ thể cô đã mềmnhũn ngã khuỵu xuống. Cố An Sênh nhanhtay đỡ lấy cô, bấy giờ mới phát hiệnngười cô cực kỳ nóng. Anh không chầnchừ thêm, lập tức bế cô rời đi.

Đi được vài bước, anh nghe thấy HàHuân gọi giật giọng: “Cố An Sênh! Cậumà đi thì chúng ta kết thúc hoàn toàn”.

Cố An Sênh dừng chân, hơi nghiêng đầulại, lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ bây giờ còn

Page 244: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chưa kết thúc hoàn toàn sao?”.

Dứt lời, anh nhanh chóng biến mất khỏitầm nhìn của Hà Huân.

Ngồi ở ghế lái, Tần Sở đã quan sát toànbộ sự việc. Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽđược gặp lại Nguyễn Tô Mạch.

Lần trước có công việc cần xử lý ở thànhphố C, vừa vặn đúng vào dịp sinh nhậtChu Gia Ngôn nên tới tham dự. Gặp phảiTô Mạch ở đó là một sự tình cờ, nhưngđồng thời cũng là nỗi sỉ nhục đối vớianh. Một người cao ngạo như anh làmsao có thể chấp nhận được chuyện bị mộtcô gái đùa giỡn? Lần trước giải quyết

Page 245: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

xong việc, anh phải lập tức trở về thànhphố B, nên mới không thèm chấp cô. Cònbây giờ…

Tần Sở nhìn bóng dáng người khuất khỏitầm nhìn, nụ cười thấp thoáng trong đáymắt.

Nhận được điện thoại, Lập Hạ hấp tấpchạy tới bệnh viện. Cố An Sênh đã đitheo y tá lấy thuốc, chỉ còn Tô Mạch phờphạc nằm trên giường bệnh.

Lửa giận trong lòng lại bùng lên, Lập Hạđặt túi hoa quả lên tủ đầu giường, cốcnhẹ vào đầu Tô Mạch: “Cậu có nãokhông thế hả? Giải thích lúc nào chẳng

Page 246: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được, sao phải khổ sở giữa trời nắngchang chang như thế? Có phải muốn thểhiện mình rất vô tư, rất vĩ đại hay không?Xem phim với đọc tiểu thuyết nhiều quánên nhiễm rồi hả?”.

Biết bạn đang lo lắng cho mình, cũngbiết mình đuối lý, Tô Mạch chẳng thểphản bác, cô chỉ khẽ kêu lên: “Cậu nhẹtay thôi chứ…”.

Lập Hạ thấy thế cũng không nỡ tráchmắng Tô Mạch nữa. Cô kéo ghế đẩu,ngồi xuống cạnh giường rồi cầm quả táogọt lấy gọt để.

Tô Mạch lấy làm kinh hãi: “Lập Hạ, cậu

Page 247: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đừng như thế, trông cậu cứ như đang coiquả táo là đầu ai không bằng…”.

“Đầu cậu chứ còn ai vào đây!”

Đúng lúc này điện thoại của Lập Hạ đổchuông, giải vây cho Tô Mạch. Lập Hạvội vàng nghe máy, ông chủ quán bar hỏicô có muốn tiếp tục làm nữa không, nếucó thì tối nay đến tăng ca vì có một đoànkhách quan trọng. Lập Hạ chần chừ, côđương nhiên muốn làm, tiền lương ở đótrả tuy không đến mức cao lắm nhưngvẫn tốt hơn những công việc khác. Nhưnghiện giờ Tô Mạch cần người chăm sóc,cô không yên tâm rời đi.

Page 248: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cố An Sênh không biết đã trở về từ khinào, anh đứng ngoài cửa phòng, thấy vẻkhó xử của Lập Hạ, bèn chủ động nói:“Lập Hạ, cậu có việc bận thì cứ đi, tớ sẽở lại chăm sóc Tô Mạch”.

Bấy giờ Lập Hạ mới yên tâm rời khỏibệnh viện.

Lập Hạ đi rồi, Cố An Sênh và Tô Mạchrơi vào trầm mặc, không ai hé răng nóimột câu. Lát sau, y tá vào kiểm tra phòngbệnh, trông thấy gói thuốc vẫn bị Cố AnSênh giữ khư khư trong tay, chị ta khóhiểu nhắc nhở: “Gần đi ngủ phải uốngthuốc đấy nhé”.

Page 249: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe vậy, Cố An Sênh mới nhớ ra, anhđặt túi thuốc xuống tủ rồi đi rót nước choTô Mạch.

Từ nhỏ tới lớn, Tô Mạch sợ nhất là uốngthuốc, cảm giác như vạn mũi tên xuyênqua tim. May mà thể chất cô không đếnnỗi nào, ngay cả cảm cúm cũng ít khinhiễm.

Nhìn cô nhăn mặt nhăn mày cố nuốt chobằng được viên thuốc, Cố An Sênh chợtthấy buồn cười. Anh đứng dậy, ra khỏiphòng bệnh. Một lúc sau, anh quay vềđưa cho cô một gói kẹo Thỏ trắng.

“Tô Mạch, ăn kẹo cho bớt đắng.”

Page 250: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đó là câu nói cảm động nhất mà TôMạch từng nghe, nhưng cô không hề biếtrằng, mình sẽ chẳng bao giờ được nghenó thêm lần nào nữa. Giây phút ấy, côchỉ cầu mong một đời bình yên, giốngnhư cái tên của Cố An Sênh.

Thời gian không ngừng trôi, chớp mắt đãtới cuối kỳ.

Tô Mạch và Lập Hạ đang thu dọn phòngtrọ, bỏ đi những món đồ không dùng nữa.Cửa sổ đã kéo rèm che nhưng ánh mặttrời gay gắt vẫn rọi được vào. Tô Mạchngoảnh lại nhìn Lập Hạ mồ hôi mướtmải, đột nhiên hỏi: “Cậu làm ở quán bar

Page 251: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hơn một năm rồi, còn thiếu bao nhiêunữa mới đạt tới con số kia?”.

Lập Hạ đang sắp xếp lại đống giấy tờ,ngừng lại một chút rồi đáp: “Còn thiếunhiều, trong tay bây giờ chưa đến haimươi nghìn tệ”.

Cô đã từng cho rằng rất đơn giản, chỉ cầnnỗ lực hết mình là sẽ nhanh chóng trảđược hết khoản nợ kia. Sau đó, cô mớicó thể đường hoàng theo đuổi Chu GiaNgôn. Nhưng bây giờ xem ra thật sự quákhó, chẳng biết khi nào mới trả hết.

“Sao tiền lại khó kiếm thế cơ chứ? Ngàynào cũng thấy một đống tiền nhưng mà

Page 252: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

của người khác chứ không phải của mình,sốt ruột chết đi được. Tớ cũng phải dấnthân vào hàng ngũ ấy, chưa biết chừngđến một ngày nào đó sẽ trúng số độcđắc!”

Tô Mạch lắc đầu: “Hay là thôi đi, cái hốkia tớ sợ cậu càng lấp càng sâu”.

Lập Hạ lườm cô một cái, hai ngườikhông nói gì nữa, tiếp tục dọn dẹp đồđạc. Phải một lúc lâu sau, Lập Hạ mớiđột ngột ngẩng đầu lên, lặng im quan sátTô Mạch rồi dò hỏi: “Học kỳ sau giờhọc của cậu rải rác cả tuần phải không?Hay là đến quán bar làm với tớ đi? Làmở nhà ăn của trường lương chẳng được

Page 253: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bao nhiêu, trang trải sinh hoạt phí cònkhông đủ, nói gì đến tiết kiệm. Hai đứamình làm cùng chỗ còn có thể chăm sóclẫn nhau”.

“Không được đâu! Khó khăn lắm tớ mớigiấu được Cố An Sênh chuyện cậu đilàm thêm ở quán bar, giờ tớ mà đi nữa,kiểu gì cũng bị cậu ấy phát hiện…”

Lập Hạ ngắt lời: “Chẳng lẽ tớ lại rủ cậunhảy vào hố lửa hay sao? Yên tâm đi,quán bar đấy rất nghiêm chỉnh, khônghỗn tạp như những nơi khác đâu. Bây giờvào kỳ nghỉ rồi, ở đó lại thiếu người, cậucứ thử đi xem sao. Dù thế nào chúng tacũng không thể so bì với đám cậu ấm cô

Page 254: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chiêu kia được, Cố An Sênh lo lắngchẳng qua là vì cậu ấy chưa hiểu rõnhững thứ này, hoặc là về vấn đề kinh tế,cậu ấy không phải lo nghĩ gì. Với cả, cậukhông việc gì phải nhất nhất nghe theolời Cố An Sênh, cậu ấy là gì của cậu màcậu cứ phải cung phụng như thần linhthế?”.

Vì không chịu nổi sự lải nhải của Lập Hạnên tối hôm ấy, Tô Mạch cùng Lập Hạđến quán Moment.

Vừa vào cửa, Lập Hạ đã kéo cô đếnquầy pha chế gặp quản lý Tony. Ông ta là

Page 255: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người nước ngoài nhưng nói tiếng Trungrất chuẩn, lại có vẻ dễ gần và tốt tính.Sau đó, hai người vào phòng thay đồ,chuẩn bị ra ngoài làm việc. Đúng lúc ấyTô Mạch nhận được điện thoại của CốAn Sênh. Anh hỏi cô có thời gian rangoài đi ăn cơm với mình không. TôMạch không biết phải viện cớ gì, đànhnói là không muốn ăn, chỉ cảm thấy buồnngủ. Lúc này, quán đã bắt đầu đôngkhách. Nghe thấy nhiều âm thanh ồn ào,Cố An Sênh lại hỏi: “Cậu đang ở đâu?Không muốn ăn có phải lại ốm rồikhông? Hay để tớ mang thuốc đến chocậu?”.

Cái gì? Cô có nghe nhầm không?

Page 256: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch nghĩ mình sắp phát điên.

“Tớ… tớ đang ở trong “thời kỳ đặcbiệt”, nên trong người không… thoải máicho lắm…” Nói ra câu này, hai má TôMạch đỏ bừng bừng. Có một ngườikhách đi về phía cô, cô vội vàng dậpmáy.

Cố An Sênh còn muốn nói thêm vài câunhưng đầu kia đã vang lên tiếng tút tútliên hồi, một cảm giác hụt hẫng thoángqua trong lòng anh.

Quán bar này làm ăn rất được, khách đếnkhách đi nườm nượp không ngớt. TôMạch đang đứng ngoài sảnh lớn chờ

Page 257: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khách gọi đồ uống thì một nhân viên phụcvụ khác hớt hải chạy ra gọi cô: “Lập Hạhình như gặp rắc rối rồi, đang ở VănCác”.

Cô lập tức quẳng lại giấy bút rồi vộivàng chạy vào trong.

Trước khi tới làm, Tô Mạch đã nghe LậpHạ nói qua về khu vực Văn Các. Lượngkhách đặt phòng riêng ở đây khá ít, phầnlớn đều là những nhân vật có máu mặt.Lập Hạ nói với cô, nếu được phục vụ ởVăn Các, sẽ có cơ hội nhận tiền boabằng cả tháng lương. Ban nãy khi quản lýyêu cầu Lập Hạ phục vụ trong Văn Các,Tô Mạch đã nghĩ, Lập Hạ thật may mắn.

Page 258: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thế nhưng có vẻ như cái may mắn ấy đãhóa thành sao Chổi mất rồi.

Cửa phòng khép hờ, Tô Mạch đẩy cửa đivào, đúng lúc Lập Hạ đang hớt hải lao rangoài, vẻ mặt hoang mang.

Lập Hạ tóm lấy tay Tô Mạch, hai côngước nhìn người đàn ông trung niêntrước mặt. Chiếc áo vest của ông ta cómột mảng ướt sũng màu đỏ nhạt, trông cứnhư vừa bị rượu đổ vào. Nhìn thoángqua cũng có thể đoán được ở đây vừaxảy ra chuyện gì.

Tô Mạch biết nhãn hiệu chiếc áo kia.Còn nhớ lần hai người đi ngang qua cửa

Page 259: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hàng thời trang, Lập Hạ đã chỉ vào nó màthề thốt rằng: “Sau này chị phát tài, chịnhất định sẽ mua mày về cho Chu GiaNgôn mặc làm áo ngủ, mỗi ngày ba bộ”.

Còn hiện giờ, công dụng của nó là gìkhông quan trọng, chỉ biết là, vị kháchkia khăng khăng đòi bồi thường.

Đám người trong phòng ngồi xem trò vui.Tô Mạch vô cùng tức giận, rốt cuộc đãhiểu thế nào là mặt người dạ thú. Lập Hạcũng phẫn nộ không kém, cô chỉ muốncầm chai rượu trên bàn đổ hết vào ngườigã kia, chẳng phải chỉ là một chiếc áo vớvẩn thôi sao? Nhưng nếu làm thật thìcông việc khó khăn lắm mới xin được

Page 260: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

này sẽ không còn nữa, vì thế cô buộcphải nhẫn nhịn.

Tô Mạch liều lĩnh lên tiếng: “Chúng tôisẽ bồi thường quý khách, xin ông chobiết giá chiếc áo này?”.

Đối phương rõ ràng chỉ muốn làm khóhai cô nên mới cô tình dây dưa như vậy.Ông ta ung dung ngồi xuống sofa, khinhmiệt nói: “Bồi thường? Các cô lấy gì bồithường? Bán mình đi cũng không đủđâu”.

Trong lòng Tô Mạch thầm hỏi thăm tổtông mười tám đời gã kia. Bỗng nhiên,cô cảm giác có ánh mắt dán vào lưng

Page 261: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mình khiến toàn thân cô nóng ran. Đangđịnh quay đầu lại nhìn thì một giọng nóilười nhác vang lên: “Vậy ông nói đi, baonhiêu mới đủ?”.

Đối với Tô Mạch, cảm giác khi trôngthấy sự xuất hiện của Tần Sở chỉ có thểkhái quát trong một câu: Giá như đừnggặp anh.

Có phải quá trùng hợp rồi hay không?Thế giới rộng lớn như vậy cơ mà, rộnglớn đến nỗi hai người lúc nào cũng cóthể chia cách đôi ngả, mất hút giữa biểnngười mênh mông và mãi mãi chẳng thểtìm lại nhau.

Page 262: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng nếu có thành ý thì sao?

Tần Sở đứng ngoài cửa phòng, bình thảncởi áo khoác rồi tiện tay cầm lấy ly rượumà nhân viên phục vụ vừa mang vào.

Người đàn ông trung niên kia lập tứcthay đổi thái độ, tiến lên trước thân thiếtchào hỏi: “Hóa ra là bạn của cậu Tần?Tôi đúng là có mắt như mù, nếu sớm biếtthì cho dù cả mười cái áo tôi cũng sẵnsàng để cho hai vị tiểu thư đây làmhỏng”.

Nghe ông ta ngọt giọng nịnh hót, TôMạch hừ lạnh một tiếng, thấp giọngmắng: “Đồ cẩu nô tài”. Dường như mọi

Page 263: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người xung quanh đều nghe thấy. Vịkhách trung niên kia giận tím mặt, nhưngvì nể mặt Tần Sở mà không dám ho he.Nghe nói Tần Thị sắp “nuốt chửng” côngty Kim Lợi mà trong tay ông ta còn nắmgiữ hơn ba mươi phần trăm cổ phần củacông ty này, vì ôm hy vọng nên chưa thựchiện di dời tài chính. Nếu lúc này đắc tộivới Tần Sở, không chừng sáng sớm maibáo chí sẽ đăng tin: Cổ đông XX bị bắtgiữ vì thực hiện hành vi điều động tàisản bất hợp pháp.

Cạn một vài ly rượu, nói vài câu xin lỗi,mọi chuyện đã được giải quyết xongxuôi.

Page 264: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau dọn dẹp.Lập Hạ ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: “Cậuquen anh ta à?”.

“Không.”

Sao có thể gọi là quen được chứ? Hômấy ở tiệc sinh nhật của Chu Gia Ngôn,chính người đàn ông kia là kẻ nhìn lén côthay quần áo, nghĩ tới là cô chỉ muốn lộtda anh ta. Hơn nữa, cô cũng không muốnnhắc đến cái tên Chu Gia Ngôn trướcmặt Lập Hạ.

Lập Hạ không hỏi gì thêm. Sắp đến giờquán bar đóng cửa, hai người thu dọnxong liền rời khỏi quán. Một chiếc xe thể

Page 265: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thao màu xám bạc không biết đã dừngbên ngoài từ khi nào. Vừa trông thấy, TôMạch liền nhận ra đó chính là chiếc xeđã đưa Hà Huân về ký túc hôm trước.Cô nhớ rõ như vậy là bởi hai số cuốitrên biển số xe trùng với ngày sinh củacô - 19. Cô tò mò tới gần, muốn xem làthần thánh phương nào đã “nẫng tay trên”bạn gái của Cố An Sênh, nào ngờ, chưakịp nhìn cho rõ thì đối phương đã xuốngxe, chủ động chào hỏi hai cô.

Tô Mạch lúc ấy chỉ có một suy nghĩ,người đàn ông này đúng là âm hồn bấttán. Cô biết như thế là không phải, dùsao thì vừa nãy anh ta cũng đã giúp đỡmình. Vậy nên, cô đành lịch sự cúi đầu

Page 266: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nói cảm ơn, rồi vội vàng kéo Lập Hạ đi.

Thế nhưng, Tần Sở đã kịp vươn cánh tayra, giữ Tô Mạch lại. Đôi mắt mị hoặccủa anh ta nhìn thẳng vào cô.

“Lại muốn chạy? Cảm ơn một câu nhưthế là xong ư? Tôi không phải nhà từthiện giúp người mà không cần đền đáp!”

Giọng nói lạnh băng của anh ta vang lên.

Ngoài đường giờ này người qua lại thưathớt, Tô Mạch cảnh giác níu chặt cánhtay Lập Hạ, trong đầu lập tức hiện lênnhững vụ thiếu nữ bị hãm hại đăng trênbáo. Cô vừa cố gắng giãy giụa để thoát

Page 267: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khỏi Tần Sở, vừa hét lên với Lập Hạ:“Chạy mau!”.

Thế nhưng, một lúc sau, cả Lập Hạ vàTần Sở đều không có phản ứng gì, ngaycả sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi. TôMạch bất lực cúi xuống cắn vào bắp tayTần Sở, giống như cô đã làm hôm ở nhàChu Gia Ngôn. Đáng tiếc, sức lực yếu ớtcủa cô không có bất kỳ tác dụng nào.

Có lẽ quá ngán ngẩm hành vi ấu trĩ nàycủa Tô Mạch, Tần Sở đột ngột kéo mạnhcô về phía mình.

Thắt lưng đập vào ô tô khiến Tô Mạchđau đến chảy nước mắt.

Page 268: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở cười khẩy: “Thôi nghĩ xa xôi điTô Mạch! Cho dù tôi có là tên háo sắccũng chẳng dậy nổi hứng thú với cơ thểcủa cô đâu”.

Tô Mạch vẫn tiếp tục giãy giụa, mãi saumới sửng sốt thốt lên: “Sao anh biết têntôi?”.

Tần Sở gian tà đáp: “Tôi có miệng thìhỏi. Cô cho rằng lần trước cô cắn tôi mộtnhát rồi đùa giỡn tôi như thế, tôi đã quênsạch rồi sao? Con người tôi không có ưuđiểm gì ngoài nhớ dai”.

Chưa đợi Tô Mạch định thần lại, Lập Hạ

Page 269: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Vậy anhmuốn chúng tôi phải trả ơn anh thế nàomới chịu?”.

Tần Sở trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩngđầu lên, chỉ vào Tô Mạch và nói: “Tôikhông cần hai cô, tôi cần cô ấy”.

Vừa nghe vậy, Tô Mạch sợ tái mặt. Côvừa đánh liên tục vào vai Tần Sở, vừamắng chửi: “Đồ khốn khiếp, tôi có chếtcũng không để anh muốn làm gì thì làm”.

Đột nhiên, Tần Sở quay đầu lại, lấy từbăng ghế sau trong xe ra một chiếc hộpmàu xanh lá mạ, đưa cho cô. Tô Mạchthôi không đánh nữa, dè dặt nhận lấy:

Page 270: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Không lẽ vì muốn trả thù tôi mà anh đãchuẩn bị sẵn cả thuốc nổ?”.

Tần Sở tặng cô một cái nhìn khinh bỉ:“Bớt nghĩ nhăng nghĩ cuội đi, cô khôngđáng để tôi phải hương tàn ngọc nátđâu”.

Tô Mạch nghi hoặc mở nắp hộp ra xem,bên trong là chiếc váy dạ hội hở vai màuhồng phấn rất đẹp. Cô thầm xuýt xoatrong lòng rồi len lén nhìn về phía TầnSở, vô thức nghĩ tới những câu chuyệnnhất kiến chung tình trong tiểu thuyết.Bỗng hình ảnh Cố An Sênh hiện lên trongđầu cô. Cô chần chừ giây lát, sau đóđóng nắp đẩy chiếc hộp về lại phía Tần

Page 271: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sở: “Không công không thể hưởng lộc”.

Tần Sở đang nhìn vào trong gương đểchỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối tung củamình, nghe vậy bèn quay đầu lại, anhnhìn thẳng vào mắt Tô Mạch, nói ngắngọn: “Tối mai có một buổi dạ hội, tôichưa kiếm được bạn nhảy. Mặc dù dángngười cô không được đẹp cho lắm nhưnggương mặt cũng coi như tạm chấp nhậnđược. Vừa được chơi, vừa được ăn uốngthỏa thích, trả ơn như vậy là quá tốt rồicòn gì?”.

Tô Mạch xấu hổ vì ý nghĩ ban nãy củamình: “Chỉ đơn giản như vậy?”.

Page 272: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở nheo mắt nhìn cô: “Cô tưởng làgì? Cô muốn tự nguyện dâng hiến, tôichưa chắc đã nhận ấy chứ. Bảy giờ tốimai gặp nhau ở cổng trường cô”.

Dứt lời, Tần Sở lên xe, nhấn ga lao đi.Bóng dáng trong gương chiếu hậu mỗilúc một nhỏ dần, anh mơ hồ có thể nghethấy cô gái kia đang mắng chửi mình làngười hẹp hòi, không có phong độ. Khóemôi không khỏi cong lên.

Chạng vạng tối hôm sau, Tần Sở lái xetới trước cổng lớn đại học Q. Đợi mãikhông thấy Tô Mạch ra, anh sốt ruột láixe vào trong. Đến phòng tự học, người tanói với anh Tô Mạch vừa đi WC. Anh

Page 273: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhìn ngó xung quanh một hồi, không thấycó người, mới khẽ gọi: “Nguyễn TôMạch?”.

Nghe được bên trong vọng ra tiếng đáplại, Tần Sở mới thở phào nhẹ nhõm, anhcứ tưởng cô đã đổi ý.

Thực ra Tô Mạch thay quần áo xong từlâu nhưng cứ đứng trong WC, do dựkhông dám ra ngoài. Chiếc váy dạ hộinày như được may riêng cho cô, vừa vặnvà tôn dáng đến nỗi cô cũng phải tự hỏicó phải mình không hiểu rõ cơ thể mìnhhay không? Màu hồng phấn dịu dàng,điểm thêm một vài bông hoa, nơi cần bósát thì bó sát, kín đáo mà không mất đi

Page 274: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vẻ quyến rũ.

Phải thừa nhận rằng, gu thẩm mỹ của TầnSở rất tốt. Mặc dù Tô Mạch không hiểurõ lắm về đồ hiệu nhưng chỉ cần sờ vàochất vải cũng đoán được giá chiếc váynày đắt đến cỡ nào. Chính vì thế, cô mớisợ mặc nó đi ra ngoài, thu hút sự chú ýcủa mọi người.

Tô Mạch rón rén thò đầu ra, kinh ngạctrông thấy Tần Sở đang đứng ở hànhlang, buồn chán đùa nghịch với chiếc bậtlửa. Ngọn lửa xanh lam cứ bùng lên rồilại vụt tắt, liên tiếp không ngừng.

Phát hiện Tô Mạch thập thò sau cánh

Page 275: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cửa, Tần Sở dừng tay, trêu chọc cô: “Côđang làm kẻ trộm đấy à?”.

Tô Mạch cố gắng kiềm chế, mềm giọngthương lượng: “Tôi có thể không đi đượckhông? Tần thiếu gia thích mời ngườiđẹp nào đi mà chẳng được…”.

Đáng tiếc, đối phương có vẻ rất thíchđấu khẩu với cô.

“Đêm nay là để “cải tạo” phụ nữ xấu, tôiđưa một mỹ nữ đi sẽ không phù hợp vớichủ đề. Hơn nữa, tôi cũng không phải“má mì”.”

Quả nhiên, sự công kích này rất hữu

Page 276: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dụng. Tô Mạch hùng hổ bước ra ngoài,lúc bị Tần Sở tóm lấy, cô mới tỉnh ngộmình vừa mắc bẫy. Hai người giằng cohồi lâu trước cửa WC, cuối cùng TôMạch cũng phải chịu thua, bị Tần Sở lôiđi.

Lúc hai người xuống đến tầng một, cóvài bạn học trông thấy Tô Mạch, vừachào hỏi vừa nhìn cô bằng ánh mắt dòxét. Tô Mạch biết càng giải thích càngdở, chỉ hận mặt đất không có khe hở nàođể mình chui xuống.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạch tham giamột sự kiện long trọng nên không tránhkhỏi hồi hộp. Xung quanh, từng nhóm

Page 277: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người đang đứng quây quần, chạm cốcvới nhau. Trên gác lửng, dàn nhạc đangchơi một bản hòa tấu du dương. Quảnhiên nơi này không phải thế giới dànhcho cô.

Ngay sau đó, ánh mắt Tô Mạch sáng rựclên khi trông thấy những chiếc bánh ngọtvà món điểm tâm được trang trí hấp dẫn.

Tần Sở khinh bỉ nhìn cô: “Cô đừng làmtôi mất mặt như thế có được không?”.

Cơn thèm ăn của Tô Mạch phát tác,nhưng đúng lúc này, mấy người đàn ôngđứng đằng xa nâng ly rượu lên, mỉm cườihướng về phía cô và Tần Sở.

Page 278: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở cũng làm tương tự đáp lễ. Một sốngười bất ngờ tiến lại.

“Cậu Tần, sao không thấy cô Bạch đicùng cậu?”

Tần Sở không trả lời ngay, mà thản nhiênuống cạn ly rượu đỏ trong tay, sau đó hơinghiêng đầu, trao cho Tô Mạch một ánhmắt nóng bỏng. Không để cô kịp tiếpnhận chuyện gì đang xảy ra, anh đã ômlấy eo cô. Đối phương trông thấy vậy, tựkhắc hiểu ra vấn đề.

Tô Mạch tức sôi máu, chỉ muốn gạt cánhtay Tần Sở xuống. Nhưng sau khi bình

Page 279: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tĩnh lại, cô nghĩ, nếu làm thế, không biếtanh ta sẽ còn gây khó dễ gì cho mìnhnữa. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ,cô đã có cảm giác Tần Sở là một quảbom hẹn giờ, nhất định không thể đếngần, kẻo tan xương nát thịt lúc nào khônghay.

Tần Sở dường như không thích nóichuyện với đám người kia cho lắm. Thấybầu không khí trở nên gượng gạo, TôMạch đành chủ động tìm chuyện để nói:“Cô Bạch là ai?”.

Tần Sở không hề bỏ qua bất kỳ cơ hộinào để trêu chọc cô: “Sao thế em yêu?Em ghen à?”.

Page 280: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch ngước lên, mỉm cười một cáchgiả tạo: “Anh yêu à, giờ thì em đã hiểu vìsao mẹ anh lại đặt tên anh là Tần Sở rồi.Triêu Tần, mộ Sở[1], quá hợp với anhluôn”.

[1] Thành ngữ chỉ những người có thóitráo trở lật lọng, thay đổi thất thường.

Tần Sở nhướng mày.

“Thực ra trước kia tên anh là Tần Trì.Nếu nói theo cách của em thì anh đúng làmột người si tình rồi nhỉ?”[2]

[2] Trong tiếng Trung “Tần Trì” có cách

Page 281: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

phát âm gần giống với “si tình”.

Tô Mạch á khẩu.

Thấy hai người kẻ tung người hứng, vịkhách kia liền cho rằng thái độ của TầnSở đối với Tô Mạch rất đặc biệt, ông tachớp thời cơ nịnh nọt.

“Phong thái của cô Bạch Ly làm sao cóthể sánh với vị tiểu thư đây được!”

Cái tên này nghe có vẻ quen tai. TôMạch ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũngnhớ ra Bạch Ly là người giành giải quánquân trong cuộc thi tìm kiếm người mẫugần đây, đồng thời cũng là tân binh trong

Page 282: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giới giải trí. Có lần Lập Hạ trông thấyhình của Bạch Ly trên báo, liền chỉ vào,nói: “Cầu trời đừng cho Chu Gia Ngôngặp phải loại phụ nữ có dung nhan nhưhồ ly tinh thế này”.

Bạch Ly là bạn gái cũ của Tần Sở?

Tô Mạch kinh ngạc. Nếu thế thì “ngườichống lưng” cho cô ta mà báo chí haynhắc đến chính là Tần Sở?

Nghĩ tới đây, Tô Mạch đột nhiên tránh rathật xa, chỉ vào Tần Sở mà nói: “Hoá raanh chính là người họ Tần trước kia dínhtin đồn bị một kẻ đồng tính cướp ngườiyêu?”.

Page 283: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien
Page 284: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chương 2.2

Tô Mạch vừa dứt lời, sắc mặt Tần Sởliền sa sầm.

Nhân vật vừa giàu có vừa quyền thế nhưTần Sở, hẹn hò qua lại với vài cô gáicũng chẳng phải chuyện gì lạ. Nhưngkhông hiểu sao, trong số họ, có đến ba côđều bị người đồng tính cướp đi. Hồi đó,khi đọc được tin này trên báo, cả TôMạch và Lập Hạ đều tỏ ra vô cùng thôngcảm cho người đàn ông họ Tần kia. LậpHạ còn nghiêm túc nói: “Chắc là anh tacó vấn đề!”. Nhưng Tô Mạch không thểnào ngờ tới, ngày hôm nay, đối tượng ấyđang đứng sừng sững trước mặt mình.

Page 285: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn Tần Sởthoáng qua chút thương hại.

Miệng lưỡi thế gian quả thật đáng sợ, từngười này sang người khác, câu chuyệnđã thay đổi hoàn toàn. Đúng, Tần Sở vẫncòn nhớ mình từng qua lại với ba cô gáikia, nhưng rõ ràng là sau khi anh chia tayvới họ, những chuyện mà báo chí đề cậpmới xảy ra, nào có liên quan gì tới anh?

Anh thật sự không thể chịu nổi cái nhìnđầy cảm thông của Tô Mạch. Giống nhưđọc được ý nghĩ trong đầu cô, anh lớntiếng nói: “Em yên tâm, anh không cóvấn đề gì hết”.

Page 286: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngay lập tức, tất cả mọi người đềuphóng ánh mắt về phía họ.

Mặt Tô Mạch nóng ran, cô cắn môi, tứcgiận nói: “Anh có vấn đề gì hay khôngthì liên quan gì tới tôi? Anh đi chết đi!”.

Dứt lời, cô chạy ra cửa.

Tần Sở chỉ còn biết than thầm, cái tínhưa chạy trốn của cô gái này thật khôngđáng yêu chút nào! Anh vội vàng đuổitheo, tóm được cô ở bên đài phun nướcngay ngoài cửa lớn.

“Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, cô đã muốnlàm cô dâu chạy trốn rồi à? Tôi thật sự

Page 287: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không hiểu nổi, vì sao mỗi lần thấy tôi,cô đều bỏ chạy? Tôi đáng sợ đến thếsao?”

Thực ra, bản thân Tô Mạch cũng khôngbiết tại sao lại như vậy. Cô chỉ cảm thấymỗi lần gặp Tần Sở là y như rằng sẽ cóchuyện xui xẻo xảy ra với mình. Ngườiđàn ông này chẳng khác nào sao Chổi,khắc tinh của cô.

Cuối cùng thì Tô Mạch vẫn bị lôi vàotrong.

Chủ trì bữa tiệc này và Tần Thị vừa kýkết xong một hợp đồng xây dựng, Tần Sởđương nhiên trở thành khách quý, vừa

Page 288: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được ngồi ở hàng ghế trên, vừa đượcmời lên khiêu vũ đầu tiên.

Tô Mạch ghé tai anh thì thầm: “Tôi đãnói với anh từ lâu, tôi không biết nhảy”.

Tần Sở nửa tin nửa ngờ nhìn cô. Nhận rađộ thành thật trong mắt Tô Mạch, anhngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên cúingười xuống, cởi đôi giày cao gót củacô. Tô Mạch khó hiểu hỏi: “Anh làm gìthế?”.

Tần Sở không trả lời, cũng không dừngtay. Đúng lúc người dẫn Chương trìnhtuyên bố dạ hội chính thức bắt đầu thìanh cũng cởi xong giày ra khỏi chân cô.

Page 289: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chưa để Tô Mạch kịp nhận thức tìnhhình, anh đã kéo cô ra giữa sàn nhảy, ổnđịnh trọng tâm đứng của cô. Tiếng nhạcnổi lên, Tần Sở nhỏ giọng nói bên tai cô:“Đừng cử động”.

Anh nâng cánh tay cô, hơi dùng lực đầumũi chân để bàn chân cô giẫm lên đôigiày Ý sáng bóng của mình.

Tô Mạch hết sức kinh ngạc, năm đầungón tay bám chặt vào bả vai Tần Sở. Cảngười run rẩy nhưng cô không dám cửđộng. Cô nghe thấy đám đông xung quanhcó những tiếng xuýt xoa xen lẫn trầm trồ.Có lẽ đây sẽ là ngày mất mặt nhất, hoặcsẽ là ngày khó quên nhất trong cuộc đời

Page 290: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô.

Dàn nhạc đang chơi một ca khúc quenthuộc, cô đã từng vài lần nghe Lập Hạhát.

Tell me you love me when you leave.You’re more than a shadow that’s what Ibelieve. You take me to places I neverthought I’d see…[3]

[3] Lời bài hát Perfect moment.

Phút giây em rời xa, xin hãy nói yêu tôi.Tôi tin tưởng em không chỉ là một ngườiđi ngang qua cuộc đời tôi. Em cho tôiđược sống trong những cảm xúc mà tôi

Page 291: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chưa bao giờ biết tới…

Khi những ánh đèn màu bật sáng vàkhông ngừng chuyển động khắp sàn nhảy,mỗi một cái xoay người, một cái nhấcchân hay đứng im, mọi người đều phảilấy bạn nhảy làm trọng tâm, như thế mớikhông dễ bị ngã. Đối với Tô Mạch lúcnày, Tần Sở chính là điểm tựa ấy. Rõràng cơ thể không hề cử động, nhưng côthực sự cảm nhận được trái tim mìnhđang đập theo mỗi động tác của anh.

Bản nhạc đầu tiên kết thúc, Tô Mạch đènén sự căng thẳng, rời khỏi sàn nhảytrong cái khoác tay của Tần Sở, đi vềphía bàn ăn. Hết người này đến người

Page 292: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khác tới mời rượu, đương nhiên họ sẽkhông bỏ qua cơ hội tìm hiểu xem TôMạch là ai.

Tần Sở không có ý định uống đỡ rượugiúp cô vì cho rằng uống thứchampagnes này không dễ bị say. Nàongờ tửu lượng của cô quá kém, mới đượcvài ly mà đã bắt đầu có dấu hiệu thần chímơ hồ, nói năng lảm nhảm.

“Chẳng hay cô Nguyễn và anh Tần quennhau thế nào?”

Tô Mạch uống cạn một ly champagnes,sau đó chỉ về phía Tần Sở đứng cách đómấy bước chân, dõng dạc nói: “Anh ta

Page 293: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhìn trộm tôi thay quần áo!”, dứt lời, còn“Ợ!” một tiếng.

Đám đông lặng thinh. Tần Sở sa sầm nétmặt.

Tô Mạch, cô chết chắc rồi!

Tránh để Tô Mạch mở miệng ra dọangười, Tần Sở đành phải đưa cô vềtrước khi dạ tiệc kết thúc. Anh đi đằngtrước, cô lững thững theo sau. Tiếng gótgiày lộc cộc gõ xuống mặt đường, bướcđi loạng choạng không vững. Nghe thấy“Á!” một tiếng, Tần Sở giật mình quayđầu lại. Tô Mạch đang nằm sõng soài,má phải áp xuống mặt đất, vậy mà có vẻ

Page 294: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

như cô không hề có ý định đứng lên,trong miệng lẩm bẩm câu gì đó. Tần Sởvốn định cứ mặc kệ cô, nhưng đột nhiênthấy cô chống tay ngồi dậy, vừa cởi giàycao gót ra, vừa nhìn anh oán giận: “Đauquá!”.

Ánh mắt ấm ức và tủi hờn.

Tần Sở vô thức tiến lại gần, chìa tay ra.

Đó là lần thứ hai anh bế Tô Mạch. Vẫnnhẹ như trước.

Tần Sở giật mình, vì sao anh vẫn cònnhớ cảm giác lần đầu tiên bế cô gái này?

Page 295: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thấy cô đang phụng phịu nói gì đó, anhcúi đầu xuống nghe cho rõ. Bỗng dưng,Tô Mạch hét to một câu khiến anh sợ đếnnỗi suýt buông tay ra. Nhưng lần này thìanh đã nghe rõ mồn một.

Cô nói: Cố An Sênh, cậu nhất định phảihạnh phúc.

Chẳng hiểu sao khi nghe vậy, Tần Sở chỉmuốn quẳng cô lại bên vệ đường.

Ngoài quyền uy và vật chất ra, anh khôngcòn gì khác. Hạnh phúc đối với anh mànói là một thứ quá xa xỉ. Có lẽ, nhiềungười khi sở hữu hai thứ kia đã cảm thấyhạnh phúc, nhưng anh thì không. Cũng

Page 296: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chưa bao giờ có người nói với anh: emmong anh hạnh phúc.

Hóa ra trên thế gian này, thật sự cónhững thứ không liên quan gì tới anh.

Đôi mắt Tần Sở thoáng trở nên lạnh lùngvà tối sẫm lại, che giấu đi tất cả cảmxúc, dường như đây mới chính là conngười anh - một Tần Sở xảo quyệt vàtinh ranh chốn thương trường.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Mạch cảmthấy đầu đau muốn nứt toác. Cô rên rỉgọi: “Lập Hạ!”.

Không thấy ai trả lời.

Page 297: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô kêu to hơn: “Lập Hạ!”.

Lúc này, Tần Sở mở cửa WC đi ra, nhìnTô Mạch vẫn trong trạng thái nửa tỉnhnửa mê: “Gọi cái gì mà gọi. Ở đây khôngcó Lập Hạ! Chỉ có Lập Bang[4]”.

[4] Tên tiếng Hán của nhãn hiệu sơnNippon.

Nghe thấy tiếng đàn ông trong phòng, TôMạch hoàn toàn tỉnh ngủ. Phản ứng đầutiên là vén chăn lên nhìn người mình.Không có gì bất thường, quần áo cònnguyên vẹn. Dù vậy, cô vẫn không quênkéo chăn che kín tới tận cổ, hốt hoảng

Page 298: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nói: “Sao anh lại ở đây?”.

Tần Sở khinh bỉ không thèm trả lời mà đithẳng ra ngoài phòng khách.

Tô Mạch vội vàng quan sát xung quanh,bấy giờ mới nhận ra đây không phải nhàmình. Căn phòng rất rộng và thoáng, giấydán tường mang hơi hướng cổ xưa vớinhững hoa văn rườm rà phức tạp. Trongphòng chỉ có một chiếc ti vi tinh thể lỏng42 inch, một tủ quần áo gần cửa ra vàovà chiếc giường to đến mức cả cô vàLập Hạ cùng nằm, lăn qua lăn lại cũngkhông sợ ngã. Sau khi hồi tưởng lạinhững chuyện xảy ra đêm qua, Tô Mạchphỏng đoán đây là nhà riêng của Tần Sở,

Page 299: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không xa hoa như trong tưởng tượng củacô.

Chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc, Tô Mạchxấu hổ ra khỏi phòng ngủ. Tần Sở đangđứng trong bếp loay hoay làm bữa sáng.

“Sao anh không đưa tôi về nhà tôi?”

“Tôi cũng muốn quẳng cô về nhà cô lắmchứ! Nhưng đáng tiếc tôi không biết nhàcô ở đâu cả, lại càng không muốn lãngphí thời gian đi tìm.”

Sau đó cả hai im lặng.

Bữa sáng kiểu phương Tây có bánh mì

Page 300: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gối cắt lát ăn kèm mứt hoa quả và mộthộp sữa bò rất to.

Nhìn thấy đồ ăn, Tô Mạch mới có cảmgiác đói, nhưng cô không thích ăn mấythứ này, bèn hỏi Tần Sở: “Tần Sở, nhàanh có cơm nguội không?”.

Tần Sở buông dao nĩa xuống, mặt lạnhtanh.

“Tôi không ăn ở nhà.” Anh chỉ tay vào tủtường: “Trong đó có mì, cô ăn không?”.

Lớn lên ở nông thôn, Tô Mạch từ nhỏ đãhọc được từ mẹ rất nhiều thứ, đặc biệt lànữ công gia chánh. Cô thường hay tìm tòi

Page 301: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

những công thức nấu nướng mới, cáchkết hợp nguyên liệu để tạo ra những mùivị khác biệt. Khi Tô Mạch bưng đĩa mìxào thơm phức đặt xuống bàn ăn, Tần Sởhơi khựng lại. Nhưng làm sao anh có thểmất mặt đi hỏi cô? Thế nên anh đành cúiđầu, tiếp tục ăn miếng bánh mì khô khốctrong miệng.

Tô Mạch thừa sức nhìn ra tâm tư củaanh. Cô lẳng lặng quay vào kệ bếp, lấythêm một cái bát rồi san nửa đĩa mì xàocủa mình sang, đẩy tới trước mặt Tần Sở.

“Tôi làm nhiều quá, ăn không hết. Anh ăngiúp tôi đi.”

Page 302: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Biết mình bị cô gái nhỏ này đi guốc trongbụng, Tần Sở buồn bực, nhưng cũngkhông nói gì thêm, chỉ bưng bát mì lênăn.

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Ăn xong, Tần Sở đặt bát xuống bàn, bấtđộng nhìn chằm chằm Tô Mạch. Độtnhiên anh lên tiếng: “Nguyễn Tô Mạch!Cô đừng như thế!”.

Tô Mạch khó hiểu ngẩng lên: “Hả?”.

Tần Sở trốn tránh cái nhìn của cô, nhưngrồi ngay lập tức anh quay đầu lại: “Côcòn tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn thế này,

Page 303: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sẽ khiến tôi muốn “lấy thân báo đáp”đấy. Nguyễn Tô Mạch, cô có muốnkhông?”.

Cô có muốn không?

Có muốn không?

Có muốn không?

Sau này, thỉnh thoảng Tô Mạch nhớ lạicảnh tượng ngày hôm đó.

Ánh ban mai bị tấm rèm cửa sổ ngăn lạibên ngoài, đèn trong phòng khách mờnhạt, gương mặt nửa nghiêm túc, nửa đùagiỡn của Tần Sở.

Page 304: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lúc ấy, cô đã trả lời thế nào?

“Được thôi Tần Sở. Anh đã muốn lấythân báo đáp thì tôi sẽ giúp anh thực hiệncái yêu cầu vô lý này.”

Sao có thể chứ!

Thực tế, giây phút ấy cô còn chưa kịplên tiếng thì Tần Sở đã chấm dứt đề tài.Anh đứng dậy, đẩy bát đĩa về phía cô:“Tưởng thật chắc? Cô nghĩ cô đẹp lắmhả? Đi rửa bát đi!”.

Thế là Tô Mạch lại một lần nữa đượclĩnh giáo năng khiếu trời cho của Tần Sở

Page 305: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

- làm người khác mất hứng!

Tô Mạch đùng đùng nổi giận, mang bátđĩa vào bếp rửa. Sự tức giận của côkhông phải vì phải rửa mấy cái bát cỏncon này, mà nhiều hơn thế, cô tức giậnchính bản thân mình. Vì sao giờ phút ấy,cô lại có thể nghiêm túc suy nghĩ tới câuhỏi của Tần Sở? Nhất định là do sợ quánên dây thần kinh não bộ có vấn đề. Cảthế giới này đều biết, cô một lòng vớingười con trai có tên Cố An Sênh kiamà.

Đúng, Cố An Sênh.

Sau khi Tần Sở nhận xong một cuộc điện

Page 306: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thoại bèn đi ra cửa, anh quay đầu lại nóivới Tô Mạch vẫn đang loay hoay trongbếp: “Tôi có việc phải tới công ty bâygiờ, sáng nay cô phải học không? Đợi láttôi về sẽ đưa cô đến trường”.

Tô Mạch rầu rĩ đáp: “Không cần, tôi tựđi được”.

Tần Sở nhếch môi: “Thế cô biết chỗ nàylà chỗ nào không?”.

Bấy giờ Tô Mạch mới ngẩn ra. Khôngbiết câu trả lời, cô chỉ có thể cọ mạnhmấy chiếc bát, cho chúng va chạm vàonhau tạo ra những tiếng leng keng.

Page 307: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở thở dài, đi vào bếp, cầm lấy taycô lau sạch bằng khăn mặt.

“Thôi để tôi đưa cô về trước.”

Ngồi trên chiếc xe đắt tiền, nhưng TôMạch không hề cảm thấy thoải mái. Gâysự chú ý cho người khác thật sự khôngphải chuyện gì hay ho. Người ta vẫn nói,có của cũng không nên khoe khoang,nhưng điều này với Tần Sở có vẻ nhưhoàn toàn vô tác dụng.

Đến nơi, Tô Mạch đang định xuống xethì bị Tần Sở gọi lại. Một chiếc chìakhóa chìa ra trước mặt cô. Tô Mạch khóhiểu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Page 308: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Chẳng phải cô cần công việc sao? Quánbar là nơi rất phức tạp, đừng đến đó nữa.Lần sau ngộ nhỡ xảy ra chuyện chắc gìđã gặp người tốt bụng như tôi cứu cô?Dù sao tôi cũng chán cảnh ăn cơm ởngoài lắm rồi, cuối tuần cô đến nấu cơmcho tôi, tiền công cao, còn được bảođảm an toàn!”.

Tô Mạch càng nghe càng mơ hồ, có cảmgiác mình bị ép bán thân! Cái gì mà bảođảm an toàn? Ở bên cạnh người đàn ôngnày mới là không an toàn!

Đang định từ chối, Tô Mạch lại nghethấy câu nói tiếp theo của Tần Sở: “Nếu

Page 309: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô không đến, tôi không được ăn cơmnóng canh ngọt, tâm trạng không tốt, côngviệc của cô cũng chẳng được yên ổnđâu!”.

Cuối cùng, Tô Mạch buộc phải thốt ramột câu: “Được!”.

Nhận được câu trả lời như ý, Tần Sởliền phóng xe đi.

Lúc ấy, Tô Mạch cũng không nghĩ tớichuyện vì sao nhất định phải là mình đichăm sóc cái dạ dày của Tần Sở. Côkhông phải là đầu bếp tài giỏi, chẳngphải tiên nữ giáng trần, thậm chí có lượnlờ liên tục trước mặt Tần Sở cũng sẽ

Page 310: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không lọt vào mắt anh ta.

Tô Mạch vừa vào tới cửa lớp đã trôngthấy vẻ mặt giận dữ của Cố An Sênh.

“Tối qua cậu đi đâu?”

Anh có vẻ không khống chế được tâmtrạng. Hôm qua trông thấy Tô Mạch đicùng một người đàn ông, anh gọi điệncho cô cả tối mà không ai nghe, Lập Hạthì tắt máy. Anh lo lắng chạy tới nhà trọcủa hai người nhưng cũng không thấy aiở nhà. Lập Hạ đi làm ở quán bar mãi gầnsáng mới về. Còn anh thì sốt ruột cả đêmkhông ngủ được. Đến tận lúc này trôngthấy Tô Mạch, anh mới nhẹ nhõm được

Page 311: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một chút, nhưng nỗi tức giận đã lập tứckéo đến thế chân.

“Cậu đi đâu hả?”

Thấy sắc mặt Cố An Sênh không tốt, TôMạch hoảng hốt kể hết mọi chuyện, từviệc cô và Lập Hạ đi làm thêm ở quánbar, gặp rắc rối, được Tần Sở giúp đỡ,dự dạ tiệc,…

Về sau có lần Lập Hạ cốc đầu cô, mắng:“Nguyễn Tô Mạch! Cố An Sênh là ôngtrời của cậu hả? Cậu nói dối cậu ta mộtphút thì sẽ dùng cả nửa đời còn lại đểsám hối phải không?”. Tô Mạch cũngtừng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Page 312: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cuối cùng, cô rút ra kết luận, mình hoàntoàn có thể nói dối. Ví dụ như sau khi đãchơi thân với Lưu Minh Nghĩa, có lầncậu ta hỏi: “Tô Mạch, cậu thấy tớ có đẹptrai không?”.

Không muốn đả kích sự tự tin của cậubạn, Tô Mạch chớp mắt hai cái ra chiềusuy nghĩ rồi đáp: “Lưu Minh Nghĩa, cậukhông đẹp trai, mà là đẹp trai một cáchtrái tự nhiên, đẹp đến nỗi mất cả cá tính.Chính vì cậu đẹp trai đến nỗi đánh mấtcá tính nên Lập Hạ mới không thích cậu.Vì thế, cậu có thể đừng đẹp trai như thếnữa được không?”.

Lưu Minh Nghĩa nghe mà thấy rối tinh

Page 313: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rối mù, hoàn toàn không hiểu ra ý tứ sâuxa trong câu trả lời của Tô Mạch. Chỉ cótừ “đẹp trai” chui lọt vào tai cậu ta, thếlà cậu ta vui vẻ bá vai cô: “Tô Mạch, cócâu này của cậu, dù là núi đao biển lửagì, chỉ cần cậu gọi một tiếng, tớ nhất địnhsẽ có mặt!”.

Còn hiện tại, Cố An Sênh đang vô cùngphẫn nộ, Tô Mạch chưa bao giờ tự hỏibản thân, rằng vì sao mình phải báo cáomọi thứ với anh? Cho dù chơi thân đếnmức nào thì mỗi người đều có cuộc sốngcủa riêng mình cơ mà? Có lẽ, nguyên dochỉ là một chữ - thích.

Đúng thế, người con trai này, cô đã thích

Page 314: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rất lâu, rất lâu rồi. Còn anh, cũng đãkhép cửa trái tim rất lâu, rất lâu rồi.

Nghe Tô Mạch giải thích xong, Cố AnSênh tuy chưa nguôi giận, nhưng cũngcảm thấy bớt lo lắng, vẻ mặt đã khôngcòn cau có như trước.

“Hai cậu đừng đến quán bar đó làm nữa.Công ty của bố tớ gần đây làm ăn thuậnlợi, sắp tới sẽ mở chi nhánh ở thành phốB. Đến lúc ấy, cậu với Lập Hạ vào làmchân thư ký văn phòng chắc không thànhvấn đề.”

“Hôm nay về tớ sẽ bảo Lập Hạ xin chotớ thôi việc. Cậu đừng giận nữa!”

Page 315: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch rất hiếm khi thấy Cố An Sênhgiận dữ như thế. Cô không muốn làmnhững việc mà anh không thích. Vậy cònchuyện đến nhà Tần Sở làm thì sao?

Chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè.Tô Mạch và Lập Hạ nằm trên giường bànchuyện kiếm việc làm thêm.

Vừa nghe Tô Mạch kể Tần Sở đưa chìakhóa cho cô, Lập Hạ đã thốt lên: “Cóphải anh ta thích cậu rồi không?”.

Tô Mạch lắc đầu: “Không đâu. Tớ có cáigì mà anh ta thích chứ! Tớ chỉ đến nấucơm cho anh ta thôi mà”.

Page 316: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ không tin: “Dở hơi! Có cả tá phụnữ xếp hàng chờ anh ta “khâm điểm” ấychứ! Hiền lành có, ngây thơ có, hoangdại có,… anh ta muốn kiểu nào mà chẳngđược. Nếu không phải có ý gì đó với cậuthì anh ta gọi cậu đến nấu cơm làm khỉgì? Sao không gọi tớ đi?”.

“Ý cậu là sao? Cậu tự nhận mình là hiềnlành, ngây thơ, hay hoang dại?”

Hai người đang mải tranh luận thì Cố AnSênh gọi điện rủ đi hát karaoke. TôMạch vui vẻ đồng ý không chút do dự.Cảm thấy hổ thẹn với Lưu Minh Nghĩavề chuyện lần trước, cô bèn bảo Lập Hạgọi cậu ta đi cùng.

Page 317: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vừa vào cửa, cả đám liền trông thấy mộtbó hoa cực lớn đặt ở chính giữa, thẳngbên trên là chiếc đèn chùm sáng lunglinh. Lưu Minh Nghĩa không biết giữ ý,lắc đầu nói: “Haizz… sao mà tầmthường thế!”.

Tô Mạch, Lập Hạ, Cố An Sênh đềukhông lên tiếng. Lưu Minh Nghĩa cứ mộtmình thao thao bất tuyệt, nhân viên phụcvụ đi đằng trước khó chịu quá liền quayđầu lại liếc cậu ta một cái như muốn nói:“Mày không tầm thường thì sao lại đếncái nơi tầm thường này?”.

Bốn người vào một căn phòng riêng,

Page 318: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhân viên mang đồ ăn vặt và đồ uống lênrồi rời đi. Lưu Minh Nghĩa vừa nhìn thấychiếc máy chọn bài, mắt liền sáng nhưđèn pha, bổ nhào tới chọn một danh sáchbài thật dài. Thấy danh sách toàn mấybài hát sến sẩm, Tô Mạch ngán ngẩm vôcùng, vì thế cô ngồi xuống vị trí gần máychọn bài, nhân lúc Lưu Minh Nghĩa đang“nghỉ giải lao”, liền xóa hết những bàianh ta chọn đi, thay bằng một ca khúc hátđôi kinh điển Chuyện tình Hiroshima.

Tô Mạch muốn hát chung với Cố AnSênh, nhưng Lưu Minh Nghĩa không biếtđiều cứ giữ micro không chịu buông, đãthế còn lớn tiếng nói: “Tô Mạch, bài nàytớ cũng thích lắm. Tụi mình hát đôi đi!”.

Page 319: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch tức giận lao tới cướp micro.Hai người giằng co một hồi không phânthắng bại, ấy vậy mà chỉ cần ba chữ“Lưu Minh Nghĩa!” được Lập Hạ gằngiọng, anh chàng họ Lưu kia đã ngoanngoãn đầu hàng.

Thực ra, Cố An Sênh không thườngxuyên đến mấy chỗ này. Hôm nay chủđộng mời chẳng qua là vì đã lâu bangười không tụ tập. Lần đầu tiên háttrước mặt nhiều người, Cố An Sênh cóchút không quen, lúc mới cất giọng, tiếngrất nhỏ, sau mới to dần lên rồi cuối cùnglà dõng dạc và kiên định. Giọng hát củaanh có sự tinh tế giống với Trương TínTriết, nhưng hát Chuyện tình Hiroshima

Page 320: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bằng giọng của Trương Tín Triết nghehơi buồn cười. Tuy nhiên, Tô Mạch vẫnbị đắm chìm vào đó.

Đến phần lời của nữ, Tô Mạch hát khôngcó kỹ thuật, nhưng lại chan chứa tìnhcảm. Ai tinh ý sẽ nhìn thấy trên vẻ mặtcô như viết rõ hai chữ “thâm tình”,dường như cô chính là nữ chính trong cakhúc đó.

Không cam tâm tình nguyện để ngườikhác vượt mặt, Lưu Minh Nghĩa ngay sauđó chọn một bản tình ca buồn da diết.Lúc thể hiện, vẻ cợt nhả trên mặt anh tahoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánhmắt nghiêm nghị không ngừng nhìn về

Page 321: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

phía Lập Hạ. Nhưng Lập Hạ một mựcquay đầu đi chỗ khác, cố tình làm nhưkhông thấy.

Nếu tám mươi tuổi em vẫn chưa có áocưới, anh có thể tặng em một bó hoa haykhông? Đáng tiếc, em nói cả đời này chỉlấy mình anh ta.

Quan tâm em, yêu thương em, quý trọngem, nhưng chẳng thể đợi được em.[5]

[5] Lời bài hát Vạn năm cô đơn do ca sĩLý Khắc Cần trình bày bằng tiếng QuảngĐông.

Tô Mạch đột nhiên có cảm giác, con

Page 322: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người Lưu Minh Nghĩa không giống vớivẻ bề ngoài. Dường như không một thứgì có thể cướp nụ cười ra khỏi cuộc sốngcủa cậu ta, càng bị vùi dập lại càng mạnhmẽ. Thái độ của cậu ta đối với Lập Hạthực sự rất giống với sự kiên định màLập Hạ dành cho Chu Gia Ngôn. Ngườitrong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnhtáo.

Hóa ra, mỗi người đều là duyên nợ củamột người khác. Bạn yêu ai thì nợ ngườiđó.

Tô Mạch không thể chịu đựng thêm đượcnữa, cô cầm điện thoại của Lập Hạ đangđể trên bàn, kéo Lập Hạ đứng dậy, ra

Page 323: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khỏi phòng.

Hành lang rất yên tĩnh, Tô Mạch dùngtốc độ nhanh nhất bấm một dãy số. Côbiết, Lập Hạ trước giờ không dám chủđộng liên lạc với Chu Gia Ngôn là bởisợ phải nghe được một câu hỏi lạnh nhạt:“Bạn là ai?”.

Lập Hạ dõi theo ngón tay của Tô Mạch,chẳng khó khăn gì để nhận ra những consố mà cô đã thuộc nằm lòng. Cô khôngngăn cản. Thực ra, cô cũng rất muốnđược nghe giọng nói của người ấy.

Cuộc gọi được nối thông, Tô Mạch đangmải nghĩ xem phải mắng mỏ Chu Gia

Page 324: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngôn thế nào thì lại nghe thấy một giọngnữ trả lời: “Hello, this is Grace”.

Lặng im.

“Hello?”

Không thấy hồi âm, đối phương mớichuyển sang nói bằng tiếng Trung: “Bạncủa Gia Ngôn phải không?”.

Nháy mắt, mọi chuyện đã được sáng tỏ.

Tô Mạch tức giận hét vào điện thoại:“Bảo Chu Gia Ngôn đi chết đi!”, sau đóliền tắt máy, bàn tay run run đến nỗi phảiấn mấy lần mới được.

Page 325: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ đứng bên cạnh, thoáng cái đãhiểu ra mọi chuyện.

Cuối cùng thì điều cô sợ hãi nhất cũng đãxảy ra.

Hai người quay trở vào phòng hát, CốAn Sênh và Lưu Minh Nghĩa đã đi đâumất tăm, có lẽ là đi tìm hai cô.

Tô Mạch cho rằng Lập Hạ sẽ suy sụp, sẽkhóc lóc. Nhưng lúc này Lập Hạ vẫn tỏra bình thản, cô ngồi lặng im hồi lâu, sauđó đột nhiên cầm micro lên rồi cất tiếnghát mà không cần nhạc đệm.

Page 326: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Không biết nỗi đau khổ này sẽ kéo dàibao lâu, nhưng tôi tin nhất định sẽ rất côđộc.

Hóa ra thiên trường địa cửu là để hìnhdung nỗi đau đớn, thủy chung son sắc đểrồi cuối cùng chỉ nhận lấy cô đơn.

Anh ấy không có lỗi, mà là tình yêu củaanh ấy quá ngắn ngủi. Anh ấy không cólỗi, mà là tôi đã tự lao đầu vào lửa.

Tôi chỉ mong có một thứ gọi là kỷ niệm,chứ chẳng ôm mộng mơ về một cái kếtbền lâu.

Anh ấy không có lỗi, chỉ là không sẵn

Page 327: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lòng ở lại bên tôi. Anh ấy không có lỗichỉ là tình yêu đến không đúng lúc màthôi.

Anh ấy không có lỗi, chỉ là không ở bêntôi đến phút giây sau cùng.

Anh ấy không có lỗi, không có lỗi… [6]

[6] Lời bài Anh ấy không sai do ca sĩPhạm Vỹ Kỳ trình bày.

Tô Mạch chẳng rõ mắt mình đã nhòe đitừ bao giờ. Bài hát kết thúc, Lập Hạ bỏmicro xuống, quay sang bên cạnh mớiphát hiện Tô Mạch đang lặng lẽ khóc.

Page 328: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô nói: “Tô Mạch, tớ muốn có một thứgọi là kỷ niệm, nhưng cũng muốn có cảmột cái kết”.

Nhìn vẻ mặt của Lập Hạ lúc này, TôMạch cảm thấy trái tim mình đau nhói.Cô để Lập Hạ tựa vào vai mình, đôi môimím chặt, âm thầm đưa ra một quyết địnhquan trọng.

Thứ Bảy, Tô Mạch gọi điện thoại choTần Sở, nói hôm nay sẽ không nấu cơm ởnhà mà mời anh ta ra ngoài ăn.

Bên kia, Tần Sở im lặng vài giây mới cấtcao giọng hỏi: “Hồng Môn Yến?”.

Page 329: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch tức giận nghiến răng nói:“Không đi thì thôi”, rồi lập tức dập máy.Cô thầm nghĩ, Tần Sở nhất định sẽ gọilại, nào ngờ, đợi mãi không thấy tăm hơiđâu.

Thôi được rồi! Muốn nhờ vả người khácthì phải có lòng.

Tô Mạch tự nhủ như vậy, sau đó mặt dàygọi lại cho Tần Sở. Cuộc gọi được nốithông, cô chưa kịp nói gì đã nghe thấytiếng người đàn ông kia hừ lạnh.

Tần Sở lên tiếng trước: “Nguyễn TôMạch, cô có là Tôn Ngộ Không cũngkhông thoát khỏi năm đầu ngón tay của

Page 330: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tôi đâu”.

Hết giờ làm, Tần Sở liền lái xe tới địađiểm Tô Mạch đã hẹn trước.

Nơi này khá hẻo lánh, anh phải hỏi thămmấy lần mới tìm thấy. Hai bên đường lànhững sạp hàng nằm kề nhau, nhữngngười bán hàng chào mời khách liên tụckhông biết mỏi mệt.

Vừa bước vào quán lẩu nhỏ chật kínngười, Tần Sở đã trông thấy Tô Mạchđang vẫy tay gọi mình. Không gian vừanhỏ vừa ồn ào, anh hơi nhíu mày, nhưng

Page 331: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vẫn đi đến chỗ cô.

“Tôi biết ngay mà, chỗ cô hẹn chắc chắnchẳng có gì hay ho.”

“Tần Sở! Anh đừng tưởng chỉ những chỗđốt tiền mới là những chỗ tốt nhất. Quánnày làm đồ ăn truyền thống cực kỳ ngonđấy.”

Lúc này, phục vụ đem nồi lẩu đến. Trôngthấy nồi nước đỏ sôi sùng sục, Tần Sởbất giác đưa tay lên che mũi và miệng.Tô Mạch không để ý biểu hiện khác lạcủa anh. Một lát sau, không thấy Tần Sởđộng đũa, cô mới chủ động gắp thức ănvào bát cho anh.

Page 332: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Anh ăn thử mà xem, ngon thật mà!”

Tần Sở bấy giờ mới miễn cưỡng lêntiếng: “Cô làm quản gia thật tắc trách.Chẳng lẽ cô không biết tôi ăn đồ cay sẽbị dị ứng?”.

Tô Mạch mất hứng, buông đũa nói: “Tôiđâu phải con giun trong bụng anh, anhkhông nói thì sao tôi biết được”.

Tiếp xúc một thời gian, Tần Sở đã hiểuđược phần nào tính cách của Tô Mạch.Càng cãi nhau, cô càng hưng phấn, vì thếanh hạn chế tranh luận với cô. Anh đứngdậy vờ như muốn bỏ đi, quả nhiên Tô

Page 333: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch vội vàng giữ anh lại.

“Này, anh nếm thử chút đi mà. Món nàyngọt, nhìn đỏ thế thôi chứ không hề cay.”

Chẳng mấy khi thấy cô đáng yêu thế này,Tần Sở mềm lòng, lại ngồi xuống, gắpmột miếng bỏ vào miệng. Sau đó, anhmím môi, gượng gạo “ừm” một tiếng.

“Ừm” là thế nào? Ngon hay không ngon?

Thấy Tần Sở ăn hết thức ăn mà cô gắpsẵn, rồi lại nhìn vào trong nồi lẩu, TôMạch bấy giờ mới yên tâm.

Rất nhiều thứ, nếu không thử thì sẽ chẳng

Page 334: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thể nào biết được mùi vị của nó. Cũnggiống như đối với con người, nếu khôngtiếp xúc, thì làm sao biết được bản chấtcủa họ?

Trong quán đông người nên ngột ngạt,Tần Sở đã cởi áo khoác nhưng vẫn nhễnhại mồ hôi.

Bỗng nhiên, ai đó hô lên một tiếng:“Thanh tra đến!”.

Những người bán hàng rong vội vàng thudọn quán và bỏ chạy tán loạn. Tần Sởvẫn ung dung ngồi ăn, Tô Mạch vội vàngkéo anh đứng dậy.

Page 335: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Sao thế?” Tần Sở ngơ ngác nói.

Tô Mạch hơi ngây người trước bộ dạngcó vẻ “ngốc nghếch” này của anh.

“Có thanh tra an ninh, mau đi thôi, kẻochủ quán gặp phiền phức.”

Tần Sở nhìn cô mấy giây rồi kéo cô lại.

“Gì thế?” Tô Mạch hỏi.

“Chúng ta nên giúp một tay chứ nhỉ?”Anh thản nhiên đáp.

Đồ đạc trong quán khá nhiều, chủ quánxoay sở không kịp. Đúng lúc này thì một

Page 336: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chiếc xe tuần tra lao đến, mấy người đànông mặc đồng phục nhảy xuống, chẳngnói chẳng rằng liền khuân hết bàn ghếchất lên thùng xe. Chủ quán luôn miệngvan nài, cậu con trai chừng mười tuổiđứng bên cạnh sợ hãi khóc lớn, nhưngđám người kia chẳng thay đổi sắc mặt.Xung quanh, người dân xúm lại xem mỗilúc một đông. Tô Mạch rất thương hai bốcon chủ quán nhưng chẳng thể giúp gì, côquay lại phía sau định “giận cá chémthớt” thì phát hiện Tần Sở đang đứngđằng xa nói chuyện điện thoại. Cô chỉkịp nhìn thấy anh nói câu cảm ơn rồi dậpmáy. Ngay sau đó, một người mặc đồngphục thanh tra nhận được điện thoại,không rõ có chuyện gì, Tô Mạch thấy anh

Page 337: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ta ra lệnh cho những người khác trả lạibàn ghế cho chủ quán.

Thái độ của họ đột nhiên quay ngoắt mộttrăm tám mươi độ như thế, Tô Mạchcũng có thể lờ mờ đoán ra nguyên do. Cônghiêng đầu nhìn Tần Sở, trong lòngbỗng xuất hiện một thứ cảm giác khó tả.

Trong thành phố này, đi đến đâu cũng bắtgặp những ô cửa sổ sáng lung linh. Mànđêm sáng rực, sáng đến nỗi gương mặtngười đàn ông tuấn tú đang đứng cạnh côcũng có thứ gì đó tỏa ra lấp lánh.

Tần Sở lái xe đưa Tô Mạch về nhà. Đếnđầu ngõ, xe đã dừng nhưng Tô Mạch

Page 338: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chần chừ không xuống ngay. Tần Sở cũngkhông hỏi, hai người cứ ngồi lặng im nhưvậy rất lâu.

Dường như đã sắp xếp hoàn chỉnh câunói, Tô Mạch mới cẩn thận lên tiếng:“Tôi… có thể nhờ anh một việc đượckhông?”.

Tần Sở nhướng mày: “Tôi đã đợi rất lâurồi đấy, Tô Mạch! Tối nay cô đột nhiênngoan ngoãn như thế, tôi không quen chútnào. Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Nghe vậy, Tô Mạch chỉ muốn mắngngười đàn ông này một trận, nhưng sợđắc tội với anh ta, lại làm hỏng chuyện

Page 339: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

của Lập Hạ, thế nên cô đành nhẫn nhịn.

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được nửa tháng,Tô Mạch ngán ngẩm lật giở quyển sáchtham khảo trong tay. Thời tiết thì nóngnực, chiếc quạt điện bé tí ì ạch quay nhưđuổi ruồi, đã thế còn phát ra những âmthanh ro ro nhức óc, càng khiến Tô Mạchthêm bực dọc.

Lập Hạ cầm túi kem quẳng tới trước mặtcô.

“Mới có một tuần không gặp mà nhưngười mất hồn! Cái đồ lụy tình!”

Tô Mạch chẳng buồn mở miệng đôi co.

Page 340: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng một giây tiếp theo, điện thoại báocó tin nhắn đến. Trông thấy cái tên CốAn Sênh, hai mắt cô sáng rực như đènpha, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Công ty của ông Cố Minh đã chuyển tớithành phố B, mới đi vào ổn định tổ chứcnên cần tuyển rất nhiều trợ lý và lễ tân.Cố An Sênh sau khi hỏi ý kiến bố, liềngọi điện báo cho Tô Mạch và Lập Hạchuẩn bị tới phỏng vấn xin việc.

Hai cô mừng rỡ cùng nhau chọn lựatrang phục. Tô Mạch thử hết bộ này đếnbộ khác, đứng trước gương ngắm nghíathật lâu, còn hỏi Lập Hạ: “Cậu thấy bộnày có phải hơi thiếu trang trọng

Page 341: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không?”.

Lập Hạ đã chọn xong từ lâu, đang ngồitrên giường xem Tô Mạch trình diễn thờitrang, bèn cất tiếng trêu chọc: “Đâu phảicon dâu ra mắt mẹ chồng, cậu phấn khíchnhư thế làm cái gì chứ?”.

“Ngộ nhỡ tớ gặp bố của An Sênh thìsao? Tớ nhất định phải để lại ấn tượngtốt cho bác ấy, chưa biết chừng sau nàytớ là con dâu nhà họ Cố ấy chứ!”.

Nói ra câu này, Tô Mạch cũng cảm thấybuồn cười. Lập Hạ ném cho cô một cáilườm.

Page 342: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đúng lúc này thì Tần Sở gọi điện tới.

“Đang ở đâu?”

Tô Mạch thành thật nói mình đang chuẩnbị đến Cố Thông phỏng vấn, nào ngờ lạibị Tần Sở châm chọc: “Cô định chuyểnhướng kiếm tiền sang bên đó?”.

Thật không hiểu người đàn ông này bịlàm sao mà ăn nói khó nghe đến mức ấy!Thù cũ hận mới đan xen, Tô Mạch nổigiận: “Anh bị thần kinh à? Gọi một cuộcđiện thoại chỉ để mắng tôi chuyển hướngkiếm tiền thôi sao? Tiền thì có ai chênhiều bao giờ? Chẳng phải Tần đại thiếugia giàu có như vậy mà vẫn phải lao đi

Page 343: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kiếm tiền đấy thôi? Anh thanh cao đếnnỗi không thèm tiền thì đóng cửa công tytôi xem nào!”.

Tần Sở hẳn là tức giận lắm, nhưng anhkhông thèm đôi co với cô.

“Vậy được, trước mặt kẻ tâm thần là tôiđây hiện giờ đang có một thứ tên gọi sọtrác. Đồ mà người chị em tốt của cô đangcần, tôi để trong đó, cô muốn lấy thì đếnbãi rác tìm về nhé!”

Sau đó là một chuỗi tít dài.

Tô Mạch sửng sốt gần một phút đồng hồmới hiểu Tần Sở đang nhắc đến chuyện

Page 344: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gì. Không kịp giải thích với Lập Hạ, côvội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà, bắttaxi đến thẳng công ty của Tần Sở.Đường khá xa, cô nhìn con số khôngngừng tăng lên trên đồng hồ tính tiền màtiếc đứt cả ruột.

Xuống xe, cô tức tốc chạy vào sảnh lớnnhưng bị người ta ngăn lại.

“Xin hỏi, chị có hẹn trước hay không?”

Cái khó ló cái khôn, Tô Mạch giả vờ mờám, nhỏ giọng nói với cô lễ tân: “Tổnggiám đốc Tần tối qua bỏ quên chùm chìakhóa này ở chỗ tôi, tôi mang đến trả lạicho anh ấy”. Vừa nói, cô vừa lôi trong

Page 345: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

túi xách ra chùm chìa khóa nhà của TầnSở.

Thấy vậy, nhân viên lễ tân đương nhiênmặc định Tô Mạch chính là bạn gái mớicủa Tổng giám đốc, liền dễ dàng để chocô vào.

Đúng lúc này thì Tần Sở bước ra từthang máy riêng. Tô Mạch vội gọi: “TầnSở!”, nhưng đối phương chẳng thèm liếccô lấy một cái mà ung dung đi thẳng rangoài cửa. Anh không lên xe, mà đi bộbên vỉa hè, để mặc cô lững thững chạytheo sau.

Không rõ Tần Sở đi đâu, nhưng Tô Mạch

Page 346: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chắc chắn anh đang cố tình trêu đùamình. Đi một lúc lâu, chân đã mỏi nhừ,cô đành phải lên tiếng: “Thôi tôi chịuthua. Anh muốn thế nào đây?”.

Bấy giờ Tần Sở mới dừng chân, ngoảnhlại trông thấy Tô Mạch đang víu lấy cộtđèn, đầu gối khuỵu xuống, một tay khôngngừng xoa lưng.

“Một mình ăn tối chán lắm!”

Kết quả là, Tô Mạch phải cùng đi ăn tốivới Tần Sở. Cả bữa ăn, cô chỉ nhấmnháp mấy sợi mì trong đĩa, cuối cùng, côbỏ một miếng thật lớn vào miệng mà nhaingấu nghiến, tưởng tượng đó là thịt người

Page 347: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đàn ông đáng ghét kia.

Về đến nhà đã là chín rưỡi, Tô Mạchném tấm visa xuống trước mặt Lập Hạ,rồi quay chiếc quạt điện về phía mình.

Trong tiếng ù ù của chiếc quạt, cô lơđễnh nói: “Tớ nghĩ có một số chuyện nêntrực tiếp gặp mặt để nói sẽ tốt hơn.Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cầnmột cái kết!”.

Nghe Tô Mạch nói vậy, Lập Hạ hơi sữngngười. Một lúc sau, cô mới ngồi dậy, ômlấy Tô Mạch: “Cảm ơn cậu!”.

“Nhưng sao cậu có cái này?” Lập Hạ lại

Page 348: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hỏi.

Tô Mạch không trả lời. Đáp án dườngnhư đã rất rõ ràng.

“Tần Sở giúp?”

Tô Mạch gật đầu.

Lập Hạ tái mặt.

“Anh ta chắc chắn không tốt bụng đếnmức giúp người không công đấy chứ? Cóphải cậu đã ký giao kèo gì đó không bìnhthường với anh ta không? Mau trả cáinày về đi.”

Page 349: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch lắc đầu: “Làm gì có giao kèo gìkhông bình thường, chỉ là… anh ta muốnmình ở bên anh ta một đêm mà thôi”.

Lập Hạ trợn trừng mắt: “Cái gì???”.

Tô Mạch bấy giờ mới bật cười khanhkhách: “Lừa cậu đấy!”.

Nhưng vẻ mặt Lập Hạ vẫn rất nghiêmtúc, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Mạch, nói:“Sao cậu có thể lừa tớ? Tớ luôn cho rằngngười duy nhất trên thế gian này khôngbao giờ lừa tớ, chính là cậu”.

Tô Mạch chột dạ, hổ thẹn nói: “Xinlỗi… cậu đừng giận nhé, Lập Hạ!”.

Page 350: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ bỗng nhiên ôm bụng cười: “Tớcũng lừa cậu đấy! Ha ha…”.

Tô Mạch xám xịt mặt.

Tình bạn, có lẽ là một trong những thứtình cảm đẹp đẽ nhất mà Thượng Đế banphát cho nhân loại. Trên đường đời dàidằng dặc này, chẳng ai trong chúng ta cóthể một mình chống chọi đến cuối cùng.

Vé máy bay đã đặt vào cuối tuần.

Sáng sớm, Cố An Sênh và Tô Mạch đưaLập Hạ ra sân bay, Lưu Minh Nghĩa sốngchết đòi đi theo. Không ai nói cho anh ta

Page 351: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

biết Lập Hạ sang Anh làm gì, nhưng cólẽ Lưu Minh Nghĩa cũng đã lờ mờ đoánra. Trước lúc Lập Hạ lên máy bay, anh tacố gặng hỏi: “Cậu sẽ quay về chứ?”.

Lập Hạ cầm hộ chiếu đánh vào đầu anhta, giống như quở trách một đứa trẻkhông nghe lời: “Chị gái, em nhất định sẽvề, em còn chưa tốt nghiệp!”.

Cố An Sênh dặn dò Lập Hạ mấy câu, TôMạch cũng lưu luyến nhào vào ôm cô.

“Cậu cẩn thận đấy nhé, có chuyện gì nhấtđịnh phải gọi về nói với tớ, nếu không,tớ sẽ tuyệt giao với cậu. Tên Chu GiaNgôn kia mà bắt nạt cậu thì tớ sẽ kéo Cố

Page 352: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

An Sênh qua đó xử cậu ta.”

Lưu Minh Nghĩa cũng xen vào: “Ai dámbắt nạt cậu, tớ sẽ không để cho cả nhà kẻđó yên”.

Cố An Sênh nghe vậy không khỏi buồncười, anh kéo Tô Mạch lại: “Thôi đượcrồi, để Lập Hạ vào làm thủ tục đi”.

Lập Hạ chợt nhớ tới ngày Chu Gia Ngônxuất ngoại. Anh cũng đã từng ở trongkhung cảnh này, tiếng máy bay này, độcao này, điều không giống duy nhất giữacô và anh có lẽ là, cô có mặt ở đây lúcnày là vì một người, một người độc nhấtvô nhị trong lòng.

Page 353: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chương 3.1

http://i.imgur.com/RTckBZM.gifhttp://i.imgur.com/beNbOLj.gif

Lát sau, Lưu Minh Nghĩa chợt nói: “LậpHạ, cậu biết không? Từ trước tới giờ cậuchưa bao giờ chủ động gọi điện cho tớ,càng chưa bao giờ nói nhiều với tớ nhưvậy!”.

Đến lượt Lập Hạ im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Lưu Minh Nghĩachuyển đề tài: “Nhớ gửi bưu thiếp và ảnhcho tớ xem nhé, tốt nhất là ảnh chụp ở

Page 354: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đồng hồ Big Ben ấy. Cậu bình an trở vềlà tốt rồi”.

Đứng trên mảnh đất xa lạ, một nơi khôngthuộc về mình, Lập Hạ đột nhiên có cảmgiác thật nhẹ nhõm, cô đã có thể buôngtay, có thể từ bỏ Chu Gia Ngôn.

Cô rốt cuộc đã hiểu, không yêu mộtngười có bao nhiêu tàn nhẫn với ngườiấy, giống như cô với Lưu Minh Nghĩavậy.

Lúc này, Lưu Minh Nghĩa gác máy rồimà tâm trạng vẫn lâng lâng khó tả. Cúđiện thoại của Lập Hạ đối với cậu ta làmột bước chuyển ngoặt có ý nghĩa vô

Page 355: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cùng lớn.

Ông Trời, ông đã nghe thấy lời cầu xincủa con rồi phải không?

Vị khách mua thuốc sốt ruột lên tiếnggiục: “Nhanh lên một chút!”.

Lưu Minh Nghĩa bấy giờ mới giật mìnhquay về thực tại, vội vàng chạy đi lấyhàng cho khách. Người đàn ông cầm baothuốc lá xong mới biết mình quên khôngmang ví. Ông ta áy náy nói xin lỗi, đangđịnh quay đi thì nghe thấy giọng nói phấnkhích của Lưu Minh Nghĩa.

“Không sao không sao! Cháu tặng chú

Page 356: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đấy, cháu yêu rồi! Đây là thuốc hỉ!”

...

Cùng thời điểm đó, Tần Sở ngồi trongphòng khách chăm chú nghiên cứu giá cổphiếu. Thấy Tô Mạch thỉnh thoảng liếcnhìn mình như thăm dò, anh bèn buông tờbáo xuống, nheo mắt nhìn cô: “Cóchuyện gì?”.

“Không có gì, Lập Hạ nhờ tôi chuyển lờicảm ơn tới anh.”

Tần Sở cầm tờ báo lên, “ừ” một tiếng rồitiếp tục đọc. Tô Mạch vẫn đứng yên,không có ý định rời đi.

Page 357: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lát sau, Tần Sở lại buông tờ báo xuống,thở dài: “Nguyễn Tô Mạch!”.

Nhân lúc anh còn chưa nổi giận, TôMạch vội vàng dò hỏi: “Ngày mai... tôicó thể nghỉ làm được không? Chỉ mộtngày thôi, được không?”. Vừa nói, côvừa chắp tay giả vờ cầu xin.

Mai là sinh nhật tròn hai mươi tuổi củaCố An Sênh, cô rất muốn cùng anh tổchức tiệc mừng.

Tần Sở có vẻ rất hứng thú với việc này:“Chà! Đúng là kỳ lạ! Chuyện gì quantrọng đến nỗi cô phải ăn nói khép nép

Page 358: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

như thế?”.

Tô Mạch phớt lờ giọng châm chọc củaanh: “Anh nói đi, đồng ý hay không?”.

Tần Sở nhướng mày, ung dung ngả lưngra thành ghế.

“Cho tôi một lý do!”

Tô Mạch sốt ruột.

“Cầu xin anh đấy! Chuyện này có liênquan tới hạnh phúc cả đời của tôi!”

Tần Sở trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thốtra một câu: “Thời buổi này, kiểu con gái

Page 359: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nào cũng có thể mơ mộng được nhỉ?”.

Mối tình đầu đẹp đẽ của mình bị ngườikhác nói thành “mơ mộng”, Tô Mạch rốtcuộc không thể nhịn được nữa, cô voviên tờ báo ném về phía người đàn ôngtrước mặt. Tần Sở nhanh nhẹn né được.Tô Mạch càng giận dữ, cô lao tới vừađấm vừa đánh anh.

Thấy cô không có ý định chịu thua, TầnSở mới bất đắc dĩ tóm lấy hai cổ tay cô.Không dùng được tay, Tô Mạch dùngđến chân, Tần Sở lại cố định chân côbằng đầu gối của mình, đè cô xuống sofa.

Đến khi Tô Mạch hoàn toàn không nhúc

Page 360: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhích nổi, dừng trò phản bác vô dụng nàylại, hai người mới ý thức được tư thếhiện tại cực kỳ mờ ám.

Mùa hè, bảy rưỡi mà trời vẫn chưa tốihẳn, những tia nắng muộn lặng lẽ chiếuqua rèm cửa. Thời gian cứ thế trôi, mangtheo vô vàn nỗi đau thương không thểdiễn tả bằng lời.

Tần Sở chậm rãi cúi đầu.

Dù trong thâm tâm biết rõ chuyện có khảnăng xảy ra tiếp theo là gì nhưng khônghiểu sao, Tô Mạch lại không cử động.Gương mặt anh càng gần, cơ thể cô càngrun lên.

Page 361: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở cảm nhận rõ điều đó, khi chỉ còncách chóp mũi cô năm centimét, anhdừng lại, thấp giọng nói: “Cô sợ?”.

Tô Mạch quả nhiên sợ đến nỗi khôngdám động đậy.

Cuối cùng, Tần Sở ngồi thẳng người,nâng chén trà lên uống. Một lúc sau, anhmới nhàn nhã nói: “Sáng mai cô muathức ăn về để sẵn trong tủ lạnh, sẽ cóngười đến nấu”.

Tô Mạch bấy giờ mới hoàn hồn, đứngbật dậy khỏi sofa. Câu nói của Tần Sởkhiến cô có cảm giác mình vừa nhận

Page 362: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được thù lao bán thân!

Cô ghét người đàn ông này, vô cùng ghét!

“Sầm” một tiếng, Tần Sở biến mất saucánh cửa phòng sách cuối hành lang. Anhđứng tựa lưng vào cửa, lấy một điếuthuốc từ trong hộp ra. Thoáng cái, lànkhói trắng nhàn nhạt đã lượn lờ trướcgương mặt cương nghị của anh.

Ngày thứ hai ở Anh, Lập Hạ ngủ thỏathích cho đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.Không phải đi học, không phải đi làm,cảm giác thật tuyệt vời. Trước kia thấybạn bè xung quanh không phải lo lắngchuyện cơm áo gạo tiền, cô cũng cảm

Page 363: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thấy thèm muốn, nhưng rồi cô lại nghĩ,đây là cuộc sống của chính mình, cho dùcó trách trời oán đất cũng vô dụng. Nếuthan thở có thể làm vận mệnh thay đổi thìđã chẳng có nhiều người chết đói đếnthế.

Lập Hạ ngồi dậy, vươn vai một cái,chuẩn bị đi ra ngoài dạo phố. Đã tới đâyrồi, không thể ngày nào cũng chết dítrong phòng được, uổng phí bao nhiêutiền của, hơn nữa, cơ hội như thế nàykhông phải lúc nào cũng có.

Lập Hạ đeo ba lô vừa đi vào thang máyvừa buộc tạm mái tóc dài và thẳng củamình lên. Từ khi hẹn hò với Chu Gia

Page 364: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngôn, suốt mấy năm qua, cô chưa từngcắt tóc. Tất cả chỉ vì Chu Gia Ngôn thíchcon gái có mái tóc thẳng và dài tới thắtlưng. Anh từng nói, cắt tóc là cắt mốitương tư. Giờ cô đã hiểu, tóc có thể cắt,tương tư chẳng thể ngừng.

Kể cũng lạ, tóc cô rất khó dài, mấy nămtrời không động kéo mà chẳng dài ra baonhiêu. Có lần nghe Tô Mạch kể, ngườigià ở quê cô ấy nói những ai tóc khó dàithì thường phúc mỏng, Lập Hạ đã mắngTô Mạch một trận, sau đó còn sống chếtbắt Tô Mạch cắt tóc ngắn bằng mình.Vậy mà bây giờ, tóc Tô Mạch đã dài hơncô rất nhiều rồi.

Page 365: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Có lẽ, thật sự là như vậy, số trời đã địnhcô phúc mỏng.

Ra khỏi cửa xoay của khách sạn, Lập Hạtùy tiện leo lên một chiếc xe buýt, trùnghợp làm sao, tuyến xe này chạy qua danhthắng đồng hồ Big Ben. Nhớ tới lời hứavới Lưu Minh Nghĩa, cô bèn dừng lại,chụp một kiểu ảnh ở đây. Lúc người thợchụp ảnh giơ ống kính lên, cô cảm thấycực kỳ mất tự nhiên. Cô vốn là ngườikhông thích chụp ảnh, bức ảnh duy nhấttrong ký ức cũng là chụp cùng Tô Mạch,Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn.

Lúng túng một hồi vẫn không biết phảitạo dáng thế nào, Lập Hạ bèn bắt chước

Page 366: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

số đông mọi người, giơ hai ngón tay lêntạo hình chữ V. Nhưng trước đó, thợ ảnhđã nhanh chóng chụp lại dáng vẻ nghiêngđầu suy nghĩ của cô. Cuối cùng, anh tađưa cho cô cả hai tấm ảnh, nhưng chỉ lấytiền một tấm. Hành động nhỏ bé ấy phầnnào giúp Lập Hạ cảm thấy ấm áp giữanơi đất khách quê người.

Trạm tiếp theo là quảng trườngTrafalgar, nằm ở phía nam Bảo tàngNghệ thuật Quốc gia[1]. Chính giữaquảng trường là cột Nelson, chân đế củanó được bảo vệ bởi bốn bức tượng sưtử. Bình thường nơi này có rất nhiềuchim bồ câu nên còn có tên gọi khác là“quảng trường bồ câu”.

Page 367: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

[1] National Gallery.

Lập Hạ đứng nhìn một đôi tình nhân đangnắm tay nhau đi dạo đằng xa, trong lòngngập tràn sự ngưỡng mộ.

Điểm đến tiếp theo là công viên Hydenằm ở trung tâm khu vực phía đông dòngsông Thames, phía đông bắc công viên làKhải Hoàn Môn được xây bằng đá cẩmthạch, phía đông nam là cổng vòmWellington.

Sau đó cô tiếp tục đi trong vô định,không mục đích, không phương hướng.Sắc trời đã dần tối, người ta nói, lạcđường ở London là chuyện vô cùng lãng

Page 368: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mạn. Khi lững thững đi trên vỉa hè, bắtgặp những nghệ sĩ đường phố với gươngmặt hài hước, Lập Hạ chợt cảm thấy câunói kia rất chính xác.

Em tới thành phố của anh, đi trên conđường anh đi.

Nhưng thành phố này thuộc về anh và côấy.

Rõ ràng đang mỉm cười, vậy mà đôi mắtlại rưng rưng, nỗi bi ai trong lòng cuộntrào như thủy triều. Lập Hạ đứng ngây ra,thầm cảm thấy mình may mắn.

Ở nơi đây, không ai biết cô, không ai

Page 369: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhận ra cô, rốt cuộc cũng có thể mềm yếumột lần.

Nước mắt thoáng trào ra.

Cùng lúc ấy, Chu Gia Ngôn đang lái xeđi gặp một người bạn, vừa quay đầu rangoài cửa kính liền bắt gặp bóng dángquen thuộc kia. Chuyện cũ trong ký ứcnối đuôi nhau ùa về.

Bạch Lâm ngồi ở ghế lái phụ, gọi mấycâu không thấy Chu Gia Ngôn trả lời,không khỏi tò mò nhìn vào gương chiếuhậu. Đằng xa là một cô gái mặc quầnjean và áo phông, mái tóc không quá dàibuộc cao sau đầu. Tuổi trẻ quả là không

Page 370: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gì sánh được, dưới vòm trời xanh trong,bóng dáng lẻ loi của cô gái ấy lại toátlên một vẻ trẻ trung thanh thoát.

Bạch Lâm cất cao giọng gọi: “GiaNgôn!”.

Bấy giờ Chu Gia Ngôn mới trở về thựctại.

“À... đột nhiên nhớ ra có một đườngkhác đi nhanh hơn.”

“Vậy thì đi thôi.”

Sau đó, Chu Gia Ngôn lặng lẽ xoay vôlăng chuyển hướng xe.

Page 371: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Anh và cô, giống như chưa từng gặp gỡ.Nhưng trong đầu anh vẫn quẩn quanh vôvàn hình ảnh của một khoảng ký ức xưacũ.

Trong con ngõ nhỏ hai bên tường loanglổ, nụ hôn dưới bóng chiều tà có chútngây ngô vụng dại.

Lập Hạ, sau này nếu không có tiền làmđám cưới, chỉ cần hai chúng ta mỗingười vài đồng, đến cục dân chính đăngký kết hôn là được.

Ý nghĩ giản đơn và thuần khiết ấy đã bịnăm tháng làm cho vỡ vụn. Chu Gia

Page 372: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngôn biết, những thứ đó một khi đánhmất thì cả đời này sẽ chẳng thể nào tìmlại.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạch nhận đượcđiện thoại từ Cố An Sênh. Anh hẹn côsáu rưỡi chiều đến nhà hàng cơm Tây cótên Thế Giới Hai Người. Mới nghe cáitên ấy, Tô Mạch đã thích thú mà cườingây ngốc hồi lâu. Cô ôm tâm trạng phấnkhích chạy đến siêu thị, mua thật nhiềuđồ ăn và hoa quả.

Đến nhà Tần Sở, cô kinh ngạc nhìnphòng bếp hỗn độn như bãi chiến trường.Xưa nay Tần Sở vốn mắc bệnh sạch sẽ,trong nhà một hạt bụi cũng không có,

Page 373: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không hiểu sao hôm nay lại bừa bộn nhưthế?

Tô Mạch oán giận thầm mắng Tần Sở,nhưng rồi vẫn xắn tay áo lên thu dọn gọngàng. Xong xuôi mọi thứ, đang định ra vềthì cô phát hiện cửa phòng sách khép hờ.Cho rằng Tần Sở chưa đi làm, cô cảmthấy nên vào chào hỏi anh ta một câu thìhơn.

Nội thất trong phòng sách mang phongcách u ám ưa thích của Tần Sở, ngay cảrèm cửa sổ cũng kéo kín mít. Tô Mạch bịthu hút bởi một khung ảnh đặt trên bànlàm việc. Cô cầm lên xem, trong ảnh làmột người phụ nữ có gương mặt hờ hững,

Page 374: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

phong thái nhã nhặn và thanh cao, thầnsắc hệt như ánh trăng ban đêm, lạnh lẽovà tĩnh mịch.

Tô Mạch cảm thấy người này rất quenmắt, nhưng nhìn mãi vẫn không nhớ ra làai.

Đang mải suy nghĩ thì có tiếng đóng cửavang lên, Tô Mạch giật mình, cuống quýtđặt khung ảnh về vị trí cũ, nhưng Tần Sởđã bước tới trước mặt cô. Anh nhíu mày:“Tôi nhớ rõ tôi chưa từng nói cho phépcô tùy tiện vào đây”.

Tô Mạch lẩm nhẩm một câu “đồ nhỏmọn” rồi đặt bức ảnh lên bàn.

Page 375: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở không thèm tranh cãi, anh nhận rahôm nay cô rất khác thường ngày, chẳngnhững trở nên thục nữ hơn mà gương mặtcòn trang điểm nhẹ.

“Hôm nay cô xuất giá đấy à?”

Trong lòng anh biết rõ Tô Mạch định đigặp ai. Ánh mắt anh bỗng tối sầm lại, uám như bầu trời đêm không một ngôi sao.

Tô Mạch không phát hiện ra thái độ kháclạ lùng của Tần Sở, cô vẫn đứng yên,dáng vẻ ngượng ngùng vì câu hỏi vừa rồicủa anh.

Page 376: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hồi lâu không ai nói gì, đến khi Tô Mạchngẩng đầu lên, Tần Sở đã không còn ởđó.

“Đến không một câu, đi không một lời!Tần Sở! Anh đúng là đồ mất lịch sự!”

Người đàn ông này đúng là có bản lĩnhchọc giận cô.

Khách đến nhà hàng Thế Giới Hai Ngườinày phần lớn đều là những đôi tình nhân.Vừa bước vào cửa, Tô Mạch đã vộivàng chạy đến trước tấm gương lớn đểchỉnh lại quần áo, đầu tóc. Quà sinh nhậtcũng đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Ban đầu, côkhông biết nên tặng gì, về sau quyết định

Page 377: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dùng một nửa số tiền làm thêm để muamột lọ nước hoa Adidas, cô cảm thấy rấthợp với Cố An Sênh.

Tô Mạch đến bên bàn ăn, Cố An Sênh đãngồi đó. Sau khi liên tiếp nhận được điệnthoại chúc mừng từ Chu Gia Ngôn vàLập Hạ, hai người tiếp tục lẳng lặng ăncơm. Thực ra, Tô Mạch có rất nhiều điềumuốn nói với anh, nhưng từ đầu tới cuốichẳng thể nào mở miệng. Cô muốn thờikhắc này phải thật hoàn hảo, vậy nên côgắng kìm nén tất cả những lời lẽ thừa thãixuống đáy lòng.

Hai người dùng món chính xong, nhânviên phục vụ mới mang bánh gatô ra. Lúc

Page 378: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

này, Tô Mạch rốt cuộc đã có thể nghethấy giọng nói của Cố An Sênh.

“Bọn mình hình như chưa bao giờ ănsinh nhật mà chỉ có hai người thế này,cảm giác hơi là lạ.”

Tô Mạch gật đầu tán thành: “Châm nếnđi đã”.

Cố An Sênh cầm chiếc bật lửa, thắp sánghai mươi cây nến nhỏ cắm trên bánh gatô. Tô Mạch hát mừng sinh nhật anh bằngcả tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Dưới ánhnến, gương mặt thuần khiết của Cố AnSênh sáng lạ thường. Đột nhiên Tô Mạchcó cảm giác sợ hãi. Cô sợ sau này anh sẽ

Page 379: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không còn là Cố An Sênh đơn thuần nữa,càng sợ anh vẫn đơn thuần nhưng khôngphải ở trước mặt cô. Ngần ấy năm trờithầm mến anh, từng có lúc cô nghiêm túctự hỏi bản thân, liệu có phải mình thật sựvô duyên vô phận với anh hay không?Nhưng hễ giữa hai người nảy sinh mộtvài điều mập mờ, cô lại chờ mong. Biếtđâu đấy, vẫn còn cơ hội...

Tâm trạng phấn khởi, Tô Mạch càng hátcàng vui vẻ.

Cố An Sênh lấy làm lạ: “Mình có cảmgiác hôm nay giống sinh nhật cậu hơn”.

Tô Mạch dùng tay khẽ quệt ngang mặt,

Page 380: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đè nén nỗi xúc động trong lòng.

“Không có gì, chỉ cảm thấy thời gian trôiqua thật nhanh, bọn mình đã chơi vớinhau ngần ấy năm rồi.”

Cố An Sênh cười: “Cậu thế này tớ cứtưởng cậu bị làm sao”.

Dứt lời, anh vươn tay gạt những sợi tóclòa xòa trước trán cô.

Cử chỉ quá đỗi dịu dàng của Cố An Sênhkhiến Tô Mạch cảm thấy vô cùng ấm áp.Cô thậm chí còn nghĩ, cho dù trước mặtlà một chén rượu độc, cô cũng cam tâmtình nguyện uống vì người con trai này.

Page 381: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Buổi tối hôm ấy, trăng rất mờ, ánh sángnhợt nhạt và lạnh lẽo. Có lẽ do cảnh vậtảnh hưởng tới tâm trạng, ngón tay Cố AnSênh chạm vào gương mặt Tô Mạch mãivẫn chưa định rút về. Sắc mặt anh lộ rõvẻ xúc động.

Đột nhiên, điện thoại của Tô Mạch vanglên âm báo tin nhắn. Hai người giật mìnhquay trở về thực tại. Tô Mạch luốngcuống mở điện thoại ra xem, tin nhắn củaTần Sở.

“Tôi đang ở ngoài cửa nhà hàng.”

Tô Mạch ngạc nhiên, hỏi: “Làm gì?”.

Page 382: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở không trả lời câu hỏi của cô, màchỉ nhắn lại ngắn gọn: “Cô có ba phút!”.

Tô Mạch chưa kịp hồi âm thì tin nhắntiếp theo của anh ta đã tới: “Đừng quêncô bạn tốt của cô còn đang ở Anh!”.

Tô Mạch cả kinh. Cô rất sợ, ngộ nhỡ TầnSở tức giận gây ra chuyện gì, Lập Hạmột mình ở Anh sẽ ra sao? Nhưng cô thậtsự không muốn bỏ dở bữa tiệc sinh nhậtcủa Cố An Sênh, vì thế cô kiên nhẫnnhắn tin cho Tần Sở.

“Có chuyện gì xảy ra? Lập Hạ bị làmsao?”

Page 383: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lần này, Tần Sở không trả lời.

Mười giây sau, Tô Mạch nghe tiếng độngcơ ôtô bên ngoài nhà hàng vang lên. Gầnnhư ngay lập tức, cô lao ra ngoài màkhông kịp giải thích bất cứ điều gì.

Thấy Tô Mạch có vẻ hốt hoảng, Cố AnSênh lo lắng nắm lấy tay vô nhưng chỉkịp chạm tới những ngón tay lạnh băng.Anh vội vàng đứng dậy đuổi theo, ra tớicửa, anh trông thấy cô lên chiếc xe thểthao màu xám bạc mà anh đã từng bắtgặp vô số lần. Chiếc xe lao đi vun vút,để mặc anh đứng đó cùng với nỗi hụthẫng.

Page 384: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Từ lúc xe rời khỏi nhà hàng đến khi vềtới nhà Tần Sở, Tô Mạch đã hỏi khôngbiết bao nhiêu câu, Tần Sở chỉ một mựcduy trì sự im lặng. Anh mở cửa, thaygiày, cởi áo khoác, pha một ly cafe rồithư thái ngồi xuống sofa nhâm nhi.

Tô Mạch tức giận lao tới cướp ly cafekhỏi tay Tần Sở.

“Anh mau trả lời đi!”

Tần Sở muốn lấy lại ly cafe, Tô Mạchtiếp tục giơ qua chỗ khác. Hai ngườigiằng co một lúc, cuối cùng toàn bộ cafechui hết vào trong dạ dày Tô Mạch. Côđặt cốc xuống bàn.

Page 385: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Anh bị thần kinh hả? Hùng hùng hổ hổlôi tôi về đây, hỏi thì không nói! Tôi biếtngay mà, lời anh nói nửa câu cũng khôngthể tin!”

Tần Sở nhướng mày: “Thế sao cô còntin?”.

Tô Mạch á khẩu. Cơn tức giận sôi sùngsục trong lòng. Hiếm hoi lắm cô mới cócơ hội ở bên cạnh Cố An Sênh, hơn nữa,cô rõ ràng cảm nhận được anh sắp nói ranhững điều có liên quan tới sự chờ đợicủa mình. Tất cả đã bị người đàn ôngđáng ghét này phá hỏng chỉ bằng ba tinnhắn. Vậy mà anh ta vẫn có thể ung dung

Page 386: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thản nhiên như không, chẳng một lời giảithích, chẳng một chút áy náy.

“Tôi ngu, được chưa! Tôi ngu nên mớitin anh!” Tô Mạch hét toáng lên.

Tần Sở đột nhiên đứng bật dậy. Tô Mạchsợ quá bất giác lùi lại phía sau, nhưngvẫn không chịu kém cạnh mà trừng to mắtđầy thách thức.

“Lườm cái gì mà lườm? Thẹn quá hóagiận à? Muốn giết người diệt khẩu sao?”

Tô Mạch đang định lên tiếng thì Tần Sởđã tiến lại gần cô. Thoáng cái, cô bị rơivào cái ôm mang theo mùi vị thuốc lá

Page 387: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

của anh. Tô Mạch cả kinh. Cô ghét khóithuốc, may mà xưa nay Cố An Sênh chưatừng hút thuốc, hoặc giả có hút nhưngkhông phải ở trước mặt cô. Còn ngườiđàn ông này, anh ta luôn tự ý hành độngmà không thèm đếm xỉa tới cảm xúc củacô.

Cằm cũng bị giữ lấy, Tô Mạch giãy giụavô ích.

Tần Sở đột nhiên cúi xuống.

Khoảnh khắc ấy, trời đất như xoaychuyển. Tô Mạch sững sờ, mở to mắtnhìn chằm chằm hàng lông mi gần tronggang tấc.

Page 388: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trước đây khi nghe Lập Hạ kể lại sựkiện “cưỡng hôn” Chu Gia Ngôn, cô đãnghĩ cảnh tượng ấy thật lãng mạn. Nhưnglúc này, cô chỉ cảm thấy toàn thân như bịyểm bùa, bị điểm huyệt bất động, quênmất phải kháng cự.

Từng giây chậm chạp trôi qua, mãi đếnkhi tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ lôihai người trở về thực tại.

Chớp mắt, cả thế giới như bừng sáng.Trong câu chuyện cổ tích xa xưa, cô béLọ Lem không ngồi xe ngựa, gương mặtcô vẫn lấm lem bụi bẩn, nhưng đã đượchoàng tử đưa đi ngắm một màn pháo hoa

Page 389: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rực rỡ.

Sau này, Tô Mạch nghĩ có thể dùngnhững câu miêu tả kia để hình dung vềkhoảnh khắc đó. Tuy rằng Tần Sở khôngcó phong độ nhã nhặn như hoàng tử,nhưng ít nhất thì anh cũng được một nửa.Chỉ có điều, ngay lúc ấy, cô chỉ có mộtcảm giác duy nhất là kinh ngạc.

Tô Mạch đẩy người đàn ông trước mặtra. Tần Sở cũng tự giác lùi lại mấybước, sau đó thản nhiên chỉnh đốn lạitrang phục.

“Thôi om sòm ngay lập tức cho tôi! Cònnữa Tô Mạch, tôi phát hiện ra, cô thật sự

Page 390: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không có khả năng quyến rũ ngườikhác...”

Tô Mạch nắm chặt tay, kiềm chế đểkhông xông tới đấm người đàn ông kia.Cô biết, ở trước mặt Tần Sở, mình chỉ làmột con mèo nhỏ cho người ta đùa giỡn.

Chuông điện thoại chưa ngừng reo. TôMạch vội bắt máy.

“Tớ xin lỗi. Vừa nãy có việc gấp nênphải đi ngay.”

Cố An Sênh không lên tiếng. Tô Mạchnghe thấy đầu dây bên kia có rất nhiềutiếng ồn.

Page 391: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Sao cậu không nói gì?”

Vẫn im lặng.

Tô Mạch sốt ruột liếc nhìn Tần Sở đangđứng tựa lưng vào tường.

Cô lại nhỏ giọng nói vào điện thoại:“Cậu vẫn ở nhà hàng hả? Đợi chút, tớquay lại ngay”.

Rốt cuộc Cố An Sênh cũng chịu mởmiệng: “Tớ ở Cánh Buồm”.

Thấy Tô Mạch tắt máy xong liền chạy raphía cửa, Tần Sở không do dự tóm lấy

Page 392: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tay cô: “Tiền của tôi không dễ cho ngườikhác như thế đâu! Cơm tối của tôi cô cònchưa làm, không được đi”.

Tô Mạch trợn mắt: “Tần Sở, anh nóikhông giữ lời! Rõ ràng hôm qua anh đãđồng ý cho tôi nghỉ làm hôm nay”.

Tần Sở bình thản đáp: “Tôi đồng ý,nhưng là cho phép nghỉ ban ngày, khôngphải tối”.

Tô Mạch giận run người: “Mặc kệ anh!”.

Tần Sở không nói thêm, cũng không nhúcnhích. Sự im lặng đáng sợ ấy khiến TôMạch không khỏi chột dạ. Nghĩ đến Cố

Page 393: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

An Sênh còn đang chờ mình, cô lấy dũngkhí, cả gan nói: “Mời anh tránh đường!”.

Tần Sở đứng yên, ỷ vào chiều cao, anhcúi đầu để cằm chạm vào trán cô.

“Cô đi thì đừng có hối hận!”

Nghe vậy, Tô Mạch rất muốn học theođiệu cười khẩy của Tần Sở, đáng tiếc,khóe miệng cô như bị đóng băng, khôngthể nào nhúc nhích. Cuối cùng, cô mỉmcười một cách châm chọc, dùng móng taybấm vào bả vai Tần Sở, đẩy anh ta sangmột bên rồi nói: “Tôi sẽ không hối hận.Anh yên tâm, nếu hối hận thì tôi sẽ manghọ của anh”.

Page 394: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nào ngờ, Tần Sở đắc ý đáp: “Ồ, đãmuốn mang họ chồng nhanh như vậy rồiư?”.

Tô Mạch á khẩu vì cái lý lẽ này. Côkhông tiếp tục tranh cãi vô ích nữa, đẩycửa chạy ra ngoài. Vốn tưởng Tần Sở sẽtiếp tục ngăn cản, nhưng khi cô ra khỏicửa, chỉ nghe thấy người đàn ông bêntrong nói lớn: “Nguyễn Tô Mạch, bất cứai cũng đều phải chịu trách nhiệm với lờimình nói, hy vọng cô may mắn không cóngày đó”.

Tô Mạch xì một tiếng khinh bỉ, sau đó đithẳng không quay đầu lại.

Page 395: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Căn nhà rộng lớn thoáng cái chìm vàotĩnh lặng.

Tô Mạch bắt xe buýt đến thẳng quán barCánh Buồm. May mà giờ này chưa quámuộn nên cô vẫn lên kịp chuyến cuốicùng. Vừa vào cửa, Tô Mạch đã trôngthấy ngay Cố An Sênh mà không cần phảicố gắng tìm kiếm, dường như ánh mắt côlúc nào cũng dán trên người anh, chưatừng rời xa.

Cố An Sênh đang ngồi đờ đẫn trướcquầy bar, khẽ lắc ly vodka trong tay. Đâylà lần đầu tiên anh nếm thử rượu ngoại,rất mạnh, yết hầu nóng ran và cay xè.Anh chỉ uống hai ngụm, nhưng mùi vị của

Page 396: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nó đã khiến người ta phải nhíu mày.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Tô Mạchkhông biết nên cảm thấy áy náy hay vuimừng. Hôm nay là sinh nhật Cố An Sênh,có phải cô bỏ đi giữa chừng nên anhđang mượn rượu giải sầu? Có phải tốinay mối tình thầm lặng của cô sẽ có mộtcái kết đẹp?

Tô Mạch chậm rãi bước tới cạnh Cố AnSênh. Bất ngờ, anh đẩy ly rượu sang bêncạnh, sau đó mới quay đầu mỉm cười vớicô.

“Đến rồi? Vốn định hôm nay nếm thửmùi vị rượu Tây xem sao, nhưng xem ra

Page 397: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không được ngon cho lắm!”

Tô Mạch cũng vui vẻ cười: “Đúng thế,cái gì vào dạ dày rồi cũng như nhau cả,mùi vị sao còn ngon được chứ!”.

Giọng của cô càng về cuối câu nói càngnhỏ dần. Cô thầm mắng mình ngu ngốc,vì sao trước mặt anh lại nói ra những câuthô tục đến vậy cơ chứ?

Cố An Sênh bật cười. Bờ môi ươn ướt vìvừa nhấp ngụm rượu, gương mặt đỏbừng. Tô Mạch gượng gạo ngồi xuốngchiếc ghế bên cạnh anh.

Bỗng nhiên Cố An Sênh thôi cười, anh

Page 398: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhìn cô, bất chợt nói: “Tô Mạch, vì saotrước giờ mình lại chưa từng phát hiệncậu đáng yêu đến thế?”.

Trống ngực Tô Mạch đập thình thịch. Côtrồng cây bấy lâu rốt cuộc đã đến ngàyhái quả rồi phải không? Sau rất nhiều lầncố ý cho đối phương thấy tình cảm củamình mà thất bại, cô đã quyết định cheđậy tất cả và chờ đợi. Hôm nay, tình cảmấy đang gào thét muốn chui ra, tựa nhưchiếc hộp Pandora huyền bí.

“Vậy hả? Đáng yêu như thế nào? Dịudàng hay cá tính?”

Tô Mạch không ngờ mình dám thốt ra

Page 399: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

câu hỏi ấy.

Cố An Sênh không trả lời. Anh chỉ lẳnglặng nhìn cô, thật tỉ mỉ. Tô Mạch chợtcảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc,giống lúc hai người ngồi ở nhà hàng cơmTây, anh gạt tóc mái cho cô. Bầu khôngkhí ám muội không ngừng khuếch tán,đáng tiếc nó đã bị Tần Sở đáng ghét pháhoại.

Bây giờ, cô nhất định sẽ không để aiquấy rầy nữa.

“Tô...”

“Cút ngay! Dám cản đường ông, mày

Page 400: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không có mắt à?”

Số phận thật tàn nhẫn. Hai người giốngnhư đang chơi đu quay, mỗi người ngồitrên một con ngựa gỗ, đuổi theo nhau,nhưng vĩnh viễn chẳng thể nào bắt kịpđối phương.

Tô Mạch đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh,lảo đảo suýt ngã khỏi ghế. Cố An Sênhnhanh tay đỡ lấy cô. Liếc nhìn đám thanhniên tóc vàng hoe, miệng phì phèo thuốclá, anh nhíu mày, lẳng lặng trả tiền rồikéo Tô Mạch đi. Lúc đi qua đám ngườikia, Tô Mạch vô thức lườm bọn họ. Mộttên côn đồ trông thấy, tức tốc kéo cô trởlại.

Page 401: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Mẹ nó! Dám lườm xong rồi bỏ đi!Tưởng đi dễ dàng thế à?”

Cố An Sênh quay đầu lại, trông thấy TôMạch đang cố sức giãy giụa. Anh khôngnói không rằng, xông vào bẻ tay gã ducôn kia, lực rất mạnh, không nhẹ như lầntrước dùng với Lưu Minh Nghĩa.

Đám du côn nháo nhác như ong vỡ tổ,bắt đầu lao vào bảo vệ đồng bọn. Cố AnSênh đẩy Tô Mạch sang một bên: “Đứngyên đấy, đừng qua đây!”.

Sau đó, cuộc đánh lộn bắt đầu.

Page 402: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tưởng rằng chỉ có mấy người này, nàongờ đồng bọn của chúng ở trong phòngbao gọi nhau ra viện trợ. Tốp năm tốp bavây lấy Cố An Sênh, ra tay cùng lúc. TôMạch chợt nhớ lại ngày bé ở ngõ TịnhThủy, lúc cô bị Đổng đầu sỏ bắt nạt, CốAn Sênh đã xuất hiện kịp thời cứu giúp,anh còn oai phong cảnh cáo tên Đổngđầu sỏ: “Sau này dám bắt nạt ngườikhác, tao sẽ đốt tóc mày!”.

Bao nhiêu năm qua, anh còn học thêm rấtnhiều chiêu võ để tự vệ. Ban đầu, TôMạch tin chắc anh sẽ thắng, cô yên tâmđứng đợi anh xử lý đám côn đồ này, sauđó hai người cùng trở về. Nhưng tìnhhình lúc này có vẻ không khả quan cho

Page 403: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lắm, đối thủ quá đông, một mình Cố AnSênh không thể chống đỡ nổi.

Mãi đến khi thấy Cố An Sênh may mắntránh được cú đánh bất ngờ và nhữngchiếc bàn xung quanh lần lượt đổ xuống,Tô Mạch mới ý thức được mức độnghiêm trọng của sự việc. Cô suy nghĩquá đơn giản mất rồi! Ngày nhỏ chỉ làcuộc ẩu đả của mấy đứa trẻ con, còn bâygiờ, người trưởng thành đánh nhau đãhoàn toàn khác.

Tô Mạch hoảng hốt không biết phải làmsao. Cô phóng ánh mắt sợ hãi tìm kiếmxung quanh xem có ai quen biết haykhông. Nhưng không có. Toàn bộ đều là

Page 404: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

những gương mặt xa lạ, họ đang dửngdưng như đứng xem kịch vui. Tô Mạchtuyệt vọng, trái tim như bị ném vào nồinước nóng, từ từ bị luộc chín.

Nhìn Cố An Sênh nằm dưới đất, lăn tráirồi lại lăn phải để tránh những cú đánhhung bạo, Tô Mạch đột nhiên nhớ tới mộtngười. Cô lập tức rút điện thoại ra, runrun tìm số máy quen thuộc kia.

Bạch Ly chậm rãi đi tới bên cửa sổ, vòngtay ôm lấy người đàn ông từ phía sau. Côta khẽ gọi: “A Sở!”.

Tần Sở vẫn đứng im. Chiếc di độngtrong tay không ngừng rung, nhưng anh

Page 405: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dường như không có ý định nghe máy.

Bạch Ly liếc nhìn dãy số xa lạ trên hiểnthị màn hình, chẳng rõ anh là do khônglưu số hay vốn dĩ đã ghi nhớ trong lòng?Tần Sở đột nhiên trở nên trầm mặc, còncố gắng quên đi cú điện thoại dai dẳngnày, vì sao? Anh đang bận tâm điều gì?

Bạch Ly khẽ xoay mình, nhướn ngườihôn lên môi anh.

Tần Sở không ngăn cản, nhưng khi pháthiện bàn tay đối phương đang cố tình lầnmò tới chiếc điện thoại di động, giốngnhư muốn tắt đi, anh liền tóm lấy cổ taycô ta rồi đẩy ra. Ngay sau đó, anh ấn nút

Page 406: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nghe.

Giống như sợ Tần Sở sẽ dập máy ngaytức khắc, Tô Mạch nói liền một hơi:“Tần Sở, tôi và Cố An Sênh đang gặprắc rối ở quán bar. Anh mau tới giúpchúng tôi!”.

Tần Sở thong thả đáp: “Chuyện của bạntrai cô, cô gọi điện thoại cho tôi làmgì?”.

Tô Mạch bần thần: “Chẳng phải anh cócách ư? Nhất định anh có thể giúp đượcphải không?”.

Tần Sở hừ lạnh: “Cô biết rõ, tôi là

Page 407: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thương nhân, không phải xã hội đen.Đừng có gộp tôi vào cùng với cái đámlưu manh đó!”.

Nghe giọng điệu ấy của Tần Sở, TôMạch vô cùng tức giận, nhưng thấy CốAn Sênh còn đang một mình chống chọivới đám người hung dữ kia, cánh tay đầymáu, cô lại hạ giọng cầu xin: “Tôi xinanh!”.

Tần Sở im lặng một lát mới rành mạchnói: “Nguyễn Tô Mạch, cô xác định làđang cầu xin tôi? Chẳng phải cô nói sẽkhông hối hận ư? Giờ đã muốn đổi họnhanh vậy sao?”.

Page 408: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lúc này Tô Mạch mới nhớ đến những gìmình đã mạnh miệng nói trước khi rờikhỏi nhà Tần Sở. Nhưng người đàn ôngnày sao có thể hẹp hòi đến thế chứ?

Biết chắc Tần Sở không vui thì sẽ khônggiúp mình, Tô Mạch cắn răng nói: “Đúngthế! Tôi muốn đổi họ rồi đấy, đượckhông?”.

Tô Mạch cứ ngỡ nghe vậy thì Tần Sở sẽvui vẻ mà đồng ý giúp mình. Ngờ đâu,một giây tiếp theo anh ta tỏ vẻ nuối tiếcnói: “Thật xin lỗi cô, cho dù vậy thì tôicũng không thể làm gì được. Tôi đánhnhau đâu có giỏi, phải không? Vì thế, haingười tự lo liệu lấy đi nhé, bye bye!”.

Page 409: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sau đó, cuộc gọi chấm dứt.

Tô Mạch hụt hẫng nghe những tiếng tútdài vang lên. Ừm, dường như cô đã quênmất rằng, Tần Sở không có lý do bắtbuộc phải giúp cô. Anh là gì của cô?Bạn bè không phải, cùng lắm chỉ là chủvà người làm thuê!

Tô Mạch ngẩng đầu lên, thể lực Cố AnSênh lúc này đã tiêu hao rất nhiều. Mộtgã thanh niên tóc nhuộm đỏ đá anh ngãgục xuống đất, mấy tên khác nhân cơ hộiđó xông tới. Tô Mạch vô thức chạy đến,cô đã quên mất lời anh dặn, quên mấtphải bỏ trốn. Trong mắt cô bây giờ chỉ

Page 410: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

còn những chai rượu đủ màu sắc bày laliệt trên quầy bar.

Khi một chai rượu vang đỏ đập vào đầumột tên trong đám du côn, tất cả mọingười mới kinh hãi dừng động tác. Gãkia quay lại, một tay ôm đầu, tay còn lạigiáng cho Tô Mạch một cái tát thật đau.Tô Mạch ngã khuỵu xuống sàn, trên mặtnhanh chóng nổi lên dấu những ngón tayđỏ lừ. Cố An Sênh gắng hết sức đứnglên, nhưng lại bị đám người kia ngăn lại.

Da mặt tê rần, Tô Mạch cúi đầu xoa xoakhóe miệng, chợt trông thấy một bên mắtcủa Cố An Sênh đã bị tóc mái che khuất,viền mắt hoen đỏ. Anh đang bị người ta

Page 411: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giữ lấy, liên tục giãy giụa mà không thểthoát thân. Cô muốn gọi anh, nhưng vừamới há miệng đã lại nhận thêm một cáibạt tai nữa. Rất đau.

“Mẹ con ranh! Dám đánh ông mày!”

Tô Mạch không đếm xỉa tới gã, chỉ nhìnCố An Sênh đang bị giữ chặt dưới mặtđất. Thấy cô bị đánh, anh càng giãy giụamạnh hơn, nhưng vô dụng. Cô rất muốngọi anh, bảo anh đừng cử động, vì cửđộng chắc chắn sẽ rất đau. Đáng tiếc, cáimiệng đã không còn nghe lời cô nữa,sưng tấy và nóng bừng như lửa thiêu.

Bất ngờ, một đám người ở ngoài xông

Page 412: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vào quán bar, mấy tên du côn đang đè CốAn Sênh thoáng cái bị lôi ra. Tô Mạchchẳng kịp nghĩ nhiều, cô lao tới đỡ anhdậy.

“Đồ ngốc! Cậu đánh nhau với chúng làmgì cơ chứ!”

Cố An Sênh chống tay đứng dậy. Anhbám vào quầy bar, gượng cười xoa tóccô: “Mình không sao. Cậu có đaukhông?”.

Tô Mạch chợt thấy sống mũi cay cay,thầm tự trách bản thân quá nóng nảy,chuốc vạ vào thân, mang lại phiền phứccho người khác. Cô đang định dìu Cố An

Page 413: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sênh thì bị một ai đó kéo lại. Cô ngoảnhđầu, vừa trông thấy người đàn ông kia,bao nhiêu quật cường và ngoan ngoãnlập tức biến thành đanh đá chua ngoa.Quên cả đau nhức, Tô Mạch cứ thế khuachân múa tay đánh đối phương.

“Vì sao? Vì sao dập máy? Vì sao khôngđến sớm? Lẽ ra không nên gọi anh là TầnSở, lại càng không nên gọi là Tần Trì,phải gọi anh là cầm thú[2]!”

[2] Trong tiếng Trung chữ “cầm” trong từ“cầm thú” có phát âm gần giống với chữTần trong tên của Tần Sở.

Tần Sở không chấp nhặt cô, anh nhẹ

Page 414: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhàng kéo cô vào lòng, sau đó sai ngườiđưa Cố An Sênh đến bệnh viện.

Đám người vây xem dần tản ra. Tần Sởdùng hai ngón tay nâng cằm Tô Mạchlên. Hệ thống đèn trong quán bỗng bậtsáng, vết thương trên mặt Tô Mạch lộ rõmồn một. Thần sắc Tần Sở vốn lạnh lùnglại càng trở nên u ám.

“Có phải dung nhan của tôi bị hủy rồikhông? Sao tôi cứ thấy như đây khôngphải mặt mình thế này? Anh nói xem cóphải rất xấu không...”

Tần Sở quan sát kỹ gương mặt cô, hếtbên trái rồi đến bên phải, sau đó anh

Page 415: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhìn thẳng cô và kết luận: “Không saođâu! Dung nhan của cô lúc này chẳngkhác phẫu thuật thẩm mỹ là mấy, nhìn cònkhiến người ta thích hơn trước kia rấtnhiều!”.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đivào, kính cẩn lên tiếng: “Cậu chủ! Khôngkẻ nào lọt lướt, có điều... một trong sốhọ là con trai của ông chủ Hoàn Vũ! Cậuxem...”.

Tần Sở trầm ngâm giây lát rồi từ tốn nói:“Đều xử lý như nhau!”.

Sau khi đã hiểu rõ chú ý của Tần Sở,người đàn ông trung niên kia liền đi ra.

Page 416: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch ngơ ngác hỏi: “Chẳng phải anhlà thương nhân đứng đắn không dính vàoxã hội đen ư?”.

Tần Sở gật đầu: “Mấy người đó khôngphải xã hội đen, mà là cảnh sát mặcthường phục!”.

Sau khi biết Cố An Sênh được đưa đếnbệnh viện, Tô Mạch sống chết đòi đếnthăm. Tần Sở không nói nhiều, chỉ bảocô lên xe rồi đưa cô đi.

Lúc khởi động xe, anh thấy cô giơ tay lênche miệng, mặt nhăn mày nhíu, xem ra rấtđau. Lòng anh chợt quặn thắt, nhưng bềngoài lại mỉm cười buông lời châm

Page 417: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chọc: “Với cái tính của cô ấy à, cứ phảiăn đòn mới biết sợ!”.

Tô Mạch bất mãn: “Tôi sửa là được chứgì! Thực ra tôi thấy mình đâu đến nỗi quáđáng ghét. Anh ghét tôi là bởi vì tínhcách chúng ta không hợp nhau mà thôi.Tần Sở, anh làm bao nhiêu chuyện xấu xanhư vậy, sao vẫn ung dung tự tại đến tậnbây giờ thế?”.

“Vậy cô trả lời tôi đi, vì sao đồ thiểunăng như cô vẫn có thể bình yên vô sựsống đến giờ?”

Tô Mạch bị nói đến nghẹn lời hết đườngphản bác.

Page 418: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Xe lao đi băng băng trên đường cao tốc.Bầu trời đêm nay vắng sao, phong cảnhhai bên đường lướt qua nhanh thoănthoắt.

Thấy phố xá nhà cửa mỗi lúc một xa lạ,Tô Mạch giật giật cánh tay Tần Sở: “Anhđang đưa tôi đi đâu thế này?! Sao tôi lạicó cảm giác mình vừa ra khỏi hang hùmđã chui vào miệng cọp thế?”.

Bất ngờ bị tóm, tay Tần Sở trượt khỏi vôlăng. Anh khẩn cấp giẫm phanh, xoay vôlăng để xe tấp vào lề đường. Xe vừadừng lại, một chiếc xe khác từ phía sauđã vượt lên, người lái xe giơ nắm tay ra

Page 419: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngoài cửa sổ dứ dứ đầy khiêu khích.

Tô Mạch hoàn toàn không ngờ hành độngvô ý của mình suýt nữa gây ra tai nạn.Cô ngẩn người. Tần Sở day day hai bênthái dương, đè nén cơn tức giận, anh gằngiọng: “Đi bệnh viện! Đến bệnh viện màcậu bạn trai của cô đang nằm! Đã vừa ýchưa hả đồ lắm lời?”.

Page 420: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chương 3.2

Tô Mạch thầm oán Tần Sở không nóisớm, hại cô phải lo lắng vớ vẩn. Nhưngsau đó cô thật sự không dám mở miệngnữa, rất sợ một câu nói hay hành động vôtình nào đó của mình sẽ hại cả hai.

Không bị quấy rầy, Tần Sở lái xe mộtmạch tới bệnh viện.

Vì không rõ thương tích của Tô Mạch làngoài ra hay chấn thương bên trong, anhbèn mời cả hai vị chuyên gia đến để chẩnđoán, hơn nữa còn đăng ký điều trị gấpnên có rất nhiều y tá đứng quanh phục vụ.Đối với các bác sĩ đã từng gặp vô vàn

Page 421: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kiểu chấn thương thì vết thương cỏn concủa Tô Mạch chẳng là gì, cùng lắm chỉbôi thuốc tiêu sưng và uống thuốc giảmđau là được.

Sau khi bôi thuốc, khóe miệng Tô Mạchvẫn còn một chút tê nhức. Cô dùng đầungón tay xoa nhẹ, dè dặt hỏi: “Tôi hỏianh một chuyện được không?”.

Tần Sở dừng chân, nhìn bộ dạng cô lúcnày không khỏi buồn cười: “Cái gì?”.

“Đây là bệnh viện nhà anh hả?”

Tần Sở nửa đùa nửa thật đáp: “Ừm, bệnhviện nhà chúng ta!”.

Page 422: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hoàn toàn không nghe ra ẩn ý đằng sauchữ “chúng ta”, Tô Mạch vận động cánhtay đau nhức, nói tiếp: “Chẳng trách! Mànhà anh không phải dân làm ăn ư? Saocòn nhúng tay vào cả ngành y thế? Muốnmột tay che trời hả? Tiền của người sốngngười chết, một đồng anh cũng không từbỏ, đúng là đồ tư bản”.

Tần Sở không giận mà còn bật cười,khiến Tô Mạch sợ đến run người. Anhnói: “Đúng thế, Tần Tô Mạch, nhà chúngta lĩnh vực nào cũng xí một chỗ. À bệnhviện Phụ sản nhà chúng ta cũng rất cótiếng đấy, bao giờ cô cần đến chỉ cần nóimột câu, mặc dù không miễn phí hoàntoàn nhưng chắc chắn sẽ giảm giá!”.

Page 423: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Dứt lời, anh còn liếc nhìn cô bằng ánhmắt đầy ẩn ý. Bấy giờ Tô Mạch mới pháthiện ra hai chữ “chúng ta” từ trong miệnganh là có liên quan tới sự việc tối nay.Thoáng cái, mặt cô đỏ đến tận mang tai.

“Ai là người của nhà anh! Vô duyên!”

“Ai vô duyên? Cô quên mất lúc nãy đãlớn tiếng thề trước cửa nhà tôi rằng nếucô hối hận thì sẽ đổi sang họ của tôi à!?Bây giờ tôi có thể trả lời, tôi đồng ý đểcô mang họ của tôi! Sao? Không thíchcái tên Tần Tô Mạch hả? Thế thì thaymột cái biệt danh khác nhé, ban nãy ởquán bar cô gọi tôi là gì? Cầm thú? Ok,

Page 424: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vậy gọi cô là Tiểu cầm thú?”.

“Thần kinh!”

...

Y tá dẫn hai người đến phòng bệnh củaCố An Sênh. Bác sĩ nói tình trạng củaanh không có gì đáng ngại, đều là vếtthương ngoài da, không quá nghiêmtrọng.

Tần Sở và Tô Mạch dọc đường đi khôngngừng đấu võ mồm, ồn ào khiến ngườinhà bệnh nhân vô cùng khó chịu. Đến bênngoài phòng bệnh của Cố An Sênh, TôMạch mới chịu giữ im lặng. Cô cúi đầu

Page 425: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kiểm tra lại quần áo, tháo dây buộc tócvà buông xõa tóc để che đi vết thươngtrên mặt.

Tần Sở đứng phía sau, trông bộ dạnglóng ngóng của cô, tâm trạng vốn đangvui vẻ bỗng trở nên mất hứng. Tô Mạchkiễng chân nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa,bàn tay đặt trên tay xoay chợt khựng lại.Tần Sở lấy làm lạ, bèn đi tới xem. Anhcao hơn cô nên có thể dễ dàng nhìn thấytoàn bộ tình hình bên trong.

Hà Huân vừa nói chuyện vừa gọt táo. CốAn Sênh nằm thẫn thờ trên giường bệnh,có lẽ đang mải suy nghĩ điều gì, ánh mắtkhông dịch chuyển.

Page 426: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nói mấy câu mà không thấy Cố An Sênhđáp lại, Hà Huân bỏ quả táo xuống, đứngdậy đi tới trước mặt anh. Hai người cứthế lặng im. Sau đó, Hà Huân cúi đầu,đặt một nụ hôn lên đôi môi bầm tím củaCố An Sênh. Anh không hề né tránh.

Giữa phòng bệnh trắng xóa, tuấn nam mỹnữ trao nhau nụ hôn hẹn ước, cảnh tượngấy trong mắt Tô Mạch đẹp đến mứckhiến người khác phải rơi lệ.

Cô đã ôm hy vọng viển vông rồi sao?

Rõ ràng tối nay Cố An Sênh đã định nóigì đó với cô cơ mà.

Page 427: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhìn hai người họ tình nồng ý đậm, TôMạch dường như đã hiểu ra tất cả.

Nếu không có sự xuất hiện của Hà Huân,cô đúng là sẽ có cơ hội. Tương tự nhưkhi còn học cấp ba, nếu Hà Huân khônglọt vào mắt Cố An Sênh, có lẽ anh đã đểý tới sự tồn tại của cô. Vậy nên, điềukiện tiên quyết là: không có Hà Huân.

Hóa ra, trong lòng anh, cô vĩnh viễn làsự lựa chọn số hai!

Đúng vậy không, Cố An Sênh?

Giây phút ấy, Tô Mạch thật sự muốnxông vào trong phòng hỏi Cố An Sênh

Page 428: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

điều đó. Nhưng cô không làm, có một sốviệc không thể nói ra thành lời, vì khi nóira, kết quả không ai có thể lường được.

Đường nhìn bỗng bị che khuất. Tô Mạchgạt bàn tay đang chắn trước mắt mình đi,nhưng chỉ tóm được đầu ngón tay của đốiphương. Giống như rơi xuống đầm lầyđược người đến cứu, cô ngoan ngoãn đểTần Sở lôi đi.

Tần Sở những tưởng Tô Mạch sẽ khóc,nhưng nhìn kỹ vào mắt cô, không thấymột giọt nước mắt nào.

Yêu phải người không yêu mình, bất kểbạn có làm bao nhiêu việc vì anh ta,

Page 429: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thậm chí sẵn sàng chết vì anh ta, thì tất cảnhững gì anh ta có thể cho bạn chỉ là vàigiọt nước mắt hổ thẹn, sau đó, sẽ lãngquên bạn theo dòng chảy của thời gian.

Tối nay, Tần Sở đặc biệt hào hứng, trênđường lái xe về nhà còn mở đài. Sau lờigiới thiệu của người dẫn Chương trình cógiọng nói ấm áp là giai điệu bi thươngcủa bản tình ca buồn da diết. Từng câutừng chữ, như khắc vào trái tim TôMạch, rất hợp với tâm trạng cô lúc này.

Ngang qua một cửa hàng tiện lợi mở cửa24/24, Tần Sở dừng xe, vào mua hai chainước. Lúc ra xe, anh thấy Tô Mạch đangkhom lưng tìm kiếm gì đó, vẻ mặt cáu

Page 430: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kỉnh không vui.

Anh gõ cửa kính: “Tìm hồn về đấy à?”,rồi mở cửa lên xe.

Tô Mạch ngẩng đầu: “Tôi đang muốn tắtđài đi!”.

Tần Sở nhìn cô nói: “Không tắt đượcđâu, sáu giờ sáng nó sẽ tự động tắt.Không hề hao điện mà còn chống trộmnữa”.

Tô Mạch kinh ngạc há hốc miệng, nhưngvừa nhếch môi lên liền cảm thấy đau. Côxuýt xoa một tiếng rồi mới nói: “Thật á?Xịn như vậy cơ à?”.

Page 431: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Ừ!” Tần Sở nhìn vẻ mặt ngạc nhiên củacô. Một giây, hai giây, ba giây. Sau đó,anh bật cười: “Đúng thật là! Tôi lừa côđấy! Nguyễn Tô Mạch, bảo cô là đồngốc cô còn không chịu nhận”.

Dứt lời, anh ấn nhẹ một phím, âm thanhtắt ngấm, trong xe trở lại trạng thái yêntĩnh.

Thế nhưng lúc này, Tô Mạch chợt cảmthấy viền mắt tràn ra dòng chất lỏng nónghổi. Cô bám lấy cánh tay Tần Sở, cấtgiọng oán trách: “Nghe anh nói thế, tôimới cảm thấy mình thật ngu ngốc. Vì saotôi phải làm một kẻ thế thân? Vì sao tôi

Page 432: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không thể đường hoàng mà yêu mộtngười?”.

Ngừng một lát, cô ngẩng cao đầu, hiênngang nói: “Tần Sở, anh nói xem, rốtcuộc thì Cố An Sênh có gì tốt?”.

Tần Sở tỏ vẻ đăm chiêu rồi trả lời: “Tôichẳng thấy có gì tốt cả!”.

Nghe vậy, đầu Tô Mạch gật liền mấy cáinhư gà mổ thóc: “Đúng thế! Lúc tôi thíchcậu ấy, cậu ấy cái gì cũng tốt, nhưng khitôi không thích cậu ấy, cậu ấy chẳng là gìcả. Vì thế tôi quyết định, từ nay sẽ khôngthích cậu ấy nữa”.

Page 433: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Theo quan điểm của Tô Mạch, kết hônchính là lấy người mình yêu. Nếu mộtngày nào đó bất đắc dĩ phải lấy ngườimà mình không yêu, đối với cô mà nói,đó không phải kết hôn, mà chỉ là có thêmmột người bầu bạn qua những tháng ngàyu buồn mà thôi.

Thực ra, từ bỏ và phủ quyết quá khứ làchuyện khiến người ta vô cùng đau khổ.Bởi lẽ, thứ bị phủ quyết không chỉ là mộtđoạn ký ức, mà còn là con người mìnhkhi đó. Có mấy người cam lòng vứt bỏhết mọi vui buồn của bản thân để bắt đầulại một lần nữa? Ừm, có lẽ là có, giốngnhư Lập Hạ từng nói, khi bên cạnh xuấthiện một người khác đối xử tốt với bạn,

Page 434: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thì quên người cũ là một chuyện khôngquá khó khăn. Thế nhưng bên cạnh TôMạch lúc này, không có ai sẵn lòng để côgửi gắm nỗi lòng.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, Tô Mạch ômchặt cánh tay Tần Sở, ấm ức nói: “Cố AnSênh thông minh như thế vì sao khôngnhận ra tôi thích cậu ấy?”.

Tần Sở không đáp, cũng không lên tiếngchâm chọc cô như mọi khi. Anh chỉ lẳnglặng nghe cô nói, nghe cô trút giận vềngười con trai duy nhất mà cô thầm yêu.

Thành phố B tháng Tám vẫn khá oi bức,có đôi khi Tô Mạch chợt nhớ về con ngõ

Page 435: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhỏ Tịnh Thủy. Những trưa hè tiếng verâm ran bên tai khiến cô dù có gặp phảichuyện gì cũng có thể bình yên chìm vàogiấc ngủ, còn ở chốn đô thị phồn hoa này,cô không rõ có ve hay không, cho dù cóthì cũng bị tiếng còi xe inh ỏi át đi.

Từ sau ngày rời khỏi bệnh viện, cả mùahè đó, Tô Mạch không liên lạc với CốAn Sênh mặc dù trong lòng vẫn ôm hyvọng anh sẽ chủ động giải thích, hoặc chíít cũng hỏi han một hai câu về thươngtích của cô. Thế nhưng hoàn toàn khôngcó.

Quãng thời gian đó, Tô Mạch tìm ra rấtnhiều việc để làm, khiến bản thân bận lu

Page 436: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bù. Đầu tiên là đến tiệm sách cũ mua rấtnhiều sách tham khảo dùng cho năm họcmới.

“Quyển này, quyển này, quyển này,...Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Sáu mươi tư tệ.”

“Trên mặt cháu có viết hai chữ “ngânhàng” ạ? Chỗ sách cũ này mà những sáumươi tư tệ thì thà cháu đi mua sách mớicòn hơn! Ba mươi hai tệ không hơn, bácbán không?”

“Cháu gái, bán thế là bác đã lỗ vốn rồiđấy!”

Page 437: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Ba mươi hai tệ là được rồi, bác xemhôm nay trời oi bức thế này làm gì có aira ngoài đi mua sách! Ba mươi hai tệnhé, bác nhé!”

“...”

Sau khi trả giá thành công, Tô Mạchmang theo túi sách nặng trịch đi siêu thịmua thức ăn về nhà Tần Sở để nấu cơm,tranh thủ đòi tăng lương!

“Thêm một ngàn?”

“Được.”

Page 438: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đồng ý nhanh vậy?! Chẳng lẽ do mìnhđòi ít quá???

“À tôi nhầm, một ngàn hai!”

“Chín trăm.”

“Một ngàn hai! Nhất định một ngàn hai!”

“Tám trăm.”

“Hic. Anh giàu thế mà keo kiệt! Giá cảthị trường đều tăng cả rồi, anh không thểbóc lột sức lao động của tôi được! Anhxem, vì nấu cơm cho anh mà tay tôi thôráp cả rồi đây này. Nhìn đi, nhìn đi! Cáinày gọi là tai nạn lao động!”

Page 439: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Giá cả cái gì cũng tăng, chỉ có tố chấtcủa cô là ngày càng giảm thậm tệ đúngkhông Nguyễn Tô Mạch? Mấy lời thô tụckia nói quen mồm quá nhỉ?”

Tô Mạch cắn môi, cảm thấy mình thậtngu xuẩn vì trước đây nấu cơm chongười đàn ông độc ác này lại không bỏthuốc sâu vào.

“Tám trăm thì tám trăm!”

Tần Sở nhíu mày, chậm rãi gắp mộtmiếng thức ăn từ trong đĩa ra.

“Tôi nhớ đã nói với cô là tôi không ăn

Page 440: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cà rốt!”

“Đây là cà rốt đỏ tự nhiên đấy!”

“Đương nhiên là cà rốt đỏ tự nhiên,chẳng nhẽ cô tiêm thuốc màu vào chắc?Vấn đề ở chỗ tôi không ăn cà rốt! Nămmàu bảy sắc gì không cần biết, hiểukhông?”

“Hiểu rồi.”

“Đây là lần đầu cô phạm lỗi nên tôikhông phạt nhiều, chuyện tăng lươngquyết định là bảy trăm. Cô thấy không,tôi đối xử với cô tốt như thế, chỉ giảm cómột trăm.”

Page 441: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“...”

Đúng là đồ gian thương. Bảo sao đồng ýnhanh như vậy, hóa ra là chờ sẵn để mìnhmắc bẫy?

Tô Mạch hậm hực tóm chặt một góc khăntrải bàn. Trông bộ dạng tức giận mà phảinhẫn nhịn ấy của cô, Tần Sở cảm thấy vôcùng khoái chí.

Sau bao nhiêu ngày ngóng trông, rốt cuộccũng đến ngày Lập Hạ trở về.

Vừa ra khỏi cửa hành khách, Lập Hạ liềnthấy một vật thể màu đỏ lao về phía

Page 442: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mình. Cô lập tức giơ chân lên đạp theophản xạ, sau đó nghe thấy một tiếng thétchói tai.

“Á! Lập Hạ! Nếu tớ mà tàn phế thì cậuphải ở bên tớ cả đời!”

Bấy giờ Lập Hạ mới nhìn kỹ người đanggiậm chân tức giận kia là Lưu MinhNghĩa. Chẳng hiểu sao mái tóc anh ta lạiđỏ chói như thế kia!

Tô Mạch từ xa đi tới, bá vai Lập Hạ,liếc nhìn Lưu Minh Nghĩa một cáchkhinh bỉ: “Cậu học chuyên ngành chế tạolò nướng đại học Mỏ đấy à?”.

Page 443: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ vờ trách móc: “Sao cậu lại nóithế? Tốt xấu gì cũng phải là phòng cháychữa cháy chứ!”.

Mọi người xung quanh cười ồ, ánh mắttập trung trên người đương sự.

Lưu Minh Nghĩa vốn muốn tạo một bấtngờ làm quà mừng Lập Hạ trở về, vìchuyện nhuộm tóc này anh ta đã bị mẹđuổi đánh bán sống bán chết nhưng nhấtđịnh không chịu đi nhuộm lại. Nhưng màcũng tốt, ít nhất bộ dạng này đã khiếnLập Hạ cảm thấy vui vẻ, không phải sao?Vì thế, sau khi đưa hai cô bạn về, LưuMinh Nghĩa liền ngoan ngoãn đến hiệulàm đầu.

Page 444: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vừa vào đến nhà, Tô Mạch đã kéo LậpHạ ngồi xuống ghế, thuật lại tình hình ởquán bar buổi tối hôm ấy. Cô nhắc đếnTần Sở, nhắc đến những chuyện xảy rasau đó.

Nghe xong, Lập Hạ lập tức linh cảmđược mối quan hệ giữa Tô Mạch và TầnSở có gì đó vượt lên hẳn mức bìnhthường. Cô sờ sờ vết thương trên mặt TôMạch, thấy không hề hấn gì mới yên tâm.

“Tần đại nhân thích đồ bã đậu nhà cậurồi phải không?”

Vốn định cãi lại cho ra ngô ra khoai,

Page 445: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhưng nể tình Lập Hạ vừa đi xa về, TôMạch không thèm chấp. Sau đó, haingười cũng không nhắc nửa chữ tới ChuGia Ngôn và nước Anh.

Buổi tối trước hôm khai giảng năm học,Tần Sở vẫn như thường lệ lái xe đưa TôMạch về nhà trọ. Lúc xuống xe, Tô Mạchchần chữ mãi không đóng cửa lại. TầnSở hỏi cô có chuyện gì, cô ngập ngừng:“Việc này rất khó nói...”.

“Vậy khỏi cần nói nữa!” Tần Sở gạt taycô ra khỏi cửa xe.

Tô Mạch cuống quýt giữ lại: “Ngày maianh đưa tôi đến trường được không?”.

Page 446: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngừng một lát, cô bổ sung: “Chỉ cần anhtới thôi, không cần đi xe này đến đâu!”.

Tần Sở nheo mắt nhìn cô, khóe miệngchợt nhếch lên: “Cô muốn đi tản bộ vớitôi sao, Nguyễn Tô Mạch?”.

Tô Mạch gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, tôinằm mơ cũng muốn. Anh Tần có thể đápứng một lần được không?”.

Thực ra, cô không muốn mất mặt với CốAn Sênh. Nếu anh với Hà Huân đã cóđôi có cặp, vì sao cô không thể tỏ ramình còn hạnh phúc hơn họ? Cô hoàntoàn có thể tìm một người con trai khác

Page 447: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

xuất hiện cùng mình, chứng tỏ rằng khôngcó Cố An Sênh, mình vẫn sống rất tốt.Mà Tần Sở chính là sự lựa chọn hàngđầu.

Đương nhiên, ý đồ này của cô làm saoqua nổi mắt Tần Sở? Nụ cười trên gươngmặt anh đột nhiên biến mất, giọng nóilạnh lùng vang lên: “Cô lấy đâu ra lắmtự tin như thế? Cô cho rằng tôi sinh ra làchỉ để cho kẻ khác lợi dụng thôi sao?”.

Lợi dụng?

Nghe hai chữ ấy, trong lòng Tô Mạchchợt có cảm giác bứt rứt khó tả. Dẫu saoTần Sở cũng được coi như một người

Page 448: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bạn của cô, lần trước anh đã sẵn lònggiúp đỡ Lập Hạ, chẳng lẽ lần này đóngmột màn kịch với cô lại khó khăn đếnvậy? Cô xấu xí lắm ư?

Câu hỏi nửa đùa nửa thật của Tần Sởkhiến Tô Mạch băn khoăn rất nhiều.

Không đợi cô trả lời, anh đã khởi độngxe. Chiếc xe lao đi và biến mất như lànkhói.

Sáng hôm sau, Tô Mạch dậy sớm. Thựcra cả đêm cô thấp thỏm không ngủ được,trong đầu cứ quẩn quanh vẻ mặt u ám củaTần Sở lúc anh lái xe đi. Thái độ quyếtliệt, hệt như muốn biến mất khỏi thế giới

Page 449: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

của cô.

Tô Mạch lững thững ra khỏi nhà, đếnquán ăn nhỏ gần khi chung cư mua mộttúi sữa đậu nành, vừa đi vừa uống. Dọcđường, cô vẫn mải nghĩ về chuyện có nênxin lỗi Tần Sở hay không, đến khi hút hếtsữa trong túi, tạo ra những âm thanh “sộtsột”, cô mới định thần lại, ném túi vàothùng rác. Sau đó, cô hắng giọng, nói:“Tần Sở, ý định ban đầu của tôi khôngphải là muốn lợi dụng anh đâu, thật đấy!Tôi thề có trời!”.

“Thế ý định ban đầu của cô là gì?”

Đằng sau bỗng có tiếng cười khẽ.

Page 450: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch giật mình quay đầu lại, trôngthấy Tần Sở trong trang phục thoải mái,hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt lấplánh nụ cười đang nhìn cô.

Tô Mạch sững người, lúng túng đáp: “Ýđịnh ban đầu của tôi... Tôi thấy anh cảngày toàn ngồi trong phòng làm việc,không thì cũng ru rú trong xe ô tô, chắcchắn anh rất ít khi vận động, vì thế muốngọi anh ra ngoài đi dạo cho khỏe ngườithôi...”.

Tần Sở không muốn vạch trần ý đồ củacô, tiếp tục hỏi: “Sao lại quan tâm tớitôi? Sao muốn tốt cho sức khỏe của

Page 451: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tôi?”.

Tô Mạch đứng hình không biết trả lời rasao.

“Mười vạn câu hỏi vì sao? Tôi trả lời thìcó được phần thưởng không?”

Chẳng hiểu sao hôm nay Tần Sở lại đặcbiệt có nhã hứng huyên thuyên với cô.

“Có thưởng. Cô trả lời đi!”

Biết không thể trốn được, Tô Mạch ấpúng nói ra một lý do mà cô cảm thấythích hợp nhất: “Bởi vì anh mà khôngkhỏe thì sẽ sinh bệnh, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ

Page 452: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

anh không sống nổi thì tôi biết nấu cơmcho ai? Ai trả tiền cho tôi? Vì thế, anhnhất định phải rèn luyện thân thể để giữgìn sức khỏe”.

Tần Sở gật gù: “Có lý!”.

“...”

“Bạn Nguyễn Tô Mạch, xin mời bạnnhận phần thưởng!”

Tô Mạch kinh ngạc. Thật sự có thưởngsao?

“Cái gì thế?”

Page 453: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở vẫy tay: “Qua đây thì biết!”.

Tô Mạch cảnh giác đi về phía Tần Sở.

“Cái gì?”

Vừa dứt lời, lòng bàn tay chợt có cảmgiác ấm áp. Tô Mạch kinh ngạc nhìnxuống, Tần Sở đã nắm lấy tay cô. Cô khóhiểu ngẩng đầu, đôi mắt người đàn ôngđối diện đang lấp lánh nụ cười. Sau đó,cô nghe thấy anh nói rành mạch từng chữ.

“Phần thưởng chính là tôi! Sao? NguyễnTô Mạch, cô có thấy sung sướng tột độkhông?”

Page 454: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch chưa thoát khỏi trạng thái đờđẫn, Tần Sở đã nói tiếp: “Nguyễn TôMạch, trong thế giới của tôi, cô một làphải thành thật, hai là phải vô cùng thànhthật! Tốt nhất đừng có dối trá với tôi! Cômuốn tôi giúp cô chọc tức Cố An Sênh,không thành vấn đề, nhưng ít nhất côcũng phải cho tôi một danh phận chínhthức chứ? Vì thế, sự lựa chọn này côphải suy nghĩ thật kỹ, xem bản thân cômuốn là thật, hay vô cùng thật!”.

Trong đầu Tô Mạch chợt hiện lên hìnhảnh mình mặc cả với chủ hiệu sách cũ.Lúc ấy, cô cũng kiên quyết bắt người tachọn một trong hai: bán, không bán!

Page 455: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Quả nhiên là cười người hôm trước, hômsau người cười. Giờ đã đến lượt cô phảilựa chọn rồi.

Tô Mạch còn đang đắn đó, Tần Sở đã lạibổ sung: “Nói thật nhé Tô Mạch, cô theotôi thì có lợi nhiều hơn đấy. Ít nhất tôi sẽkhông để cô chết đói, chết rét”.

Nghe Tần Sở nói vậy, chẳng hiểu sao TôMạch lại cảm thấy giống như anh đangbao nuôi tình nhân. Vì thế, cô rút tay rakhỏi tay anh, nói: “Anh biến đi! Tôi cósống dở chết dở cũng không làm cáichuyện đó”.

Động tác của Tô Mạch quá mạnh, móng

Page 456: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tay xẹt qua da mặt Tần Sở khiến anh tứcgiận gằn giọng: “Nguyễn Tô Mạch!”.

Thấy tình hình không ổn, Tô Mạch vộivội vàng vàng đi tới trạm xe buýt, nhảybừa lên chiếc xe vừa mới đến, may màsố cô không đến nỗi tệ, lên đúng xe.

Đi từ điểm dừng xe buýt đến cổngtrường, Tô Mạch không ngừng suy nghĩlát nữa sẽ dùng thái độ nào để đối mặtvới Cố An Sênh. Cuối cùng cô quyếtđịnh nếu gặp cũng coi như không thấy.Cố An Sênh đã không chủ động tìm cô thìcần gì cô phải vui vẻ với anh?

Những chuyện mình không mong nó tới

Page 457: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thì càng cảm thấy nó tới quá nhanh. Thựclòng lúc này, Tô Mạch cũng không dámchắc khi gặp Cố An Sênh, mình có thể vờnhư không trông thấy hay không? Cô làngười bề ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ, nhưngkhi đứng ở chiến tuyến, thua là kết quảcó thể nhìn thấy trước.

Dù sao đó cũng là người con trai mà côthầm mến mấy năm trời, là người con traiđã từng bảo vệ cô, từng cho cô sự ấm áp,từng khiến cô thất vọng.

Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đếncửa lớp học. Tô Mạch hít sâu một hơi,cúi đầu lẳng lặng đi vào. Cô bạn Lilycùng lớp đi ngang qua, đánh tiếng chào

Page 458: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hỏi, Tô Mạch càng cúi đầu thấp hơn,giống như một đứa trẻ mắc lỗi khôngdám gây sự chú ý, sợ bị người lớn tráchphạt. Nhưng sợ cái gì? Cô không rõ. Côchẳng qua chỉ yêu một người không yêumình thôi mà!

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, TôMạch cố gắng trấn tĩnh bản thân. Vị thầygiáo nhiều tuổi đi vào, thầy nhìn khắpphòng học một lượt qua cặp kính lão sauđó mở sổ ra điểm danh. Vì Cố An Sênhlà học trò gương mẫu nên nhận được sựyêu quý của hầu hết giảng viên, tên củaanh luôn được gọi đầu tiên mỗi lần điểmdanh. Có một điều rất kỳ lạ là, khi cònhọc cấp ba, học lực của Tô Mạch được

Page 459: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

xếp vào loại tốt, nhưng không hiểu saođiểm thi của cô luôn kém Cố An Sênh.Có đôi lần cô tự hỏi, nếu thành tích họctập của mình mà bằng Cố An Sênh, liệuanh có vững tâm dừng lại chờ mìnhkhông? Đáp án là: không biết. Bởi lẽ,cho tới bây giờ, cô vẫn chưa đuổi kịpanh.

Trên bục giảng, vị giáo sư già nghiêmtúc đọc tên từng sinh viên, từ đầu tớicuối, không hề có ba chữ Cố An Sênh.Anh bạn tên Thành Phong dường nhưcũng ngạc nhiên vì mình bị gọi đầu tiên.Cả lớp xôn xao bàn tán. Vị giáo sư trướcnay không thích nhiều lời nhẹ nhàng gậpcuốn sổ vào, nói như giải thích: “Bạn Cố

Page 460: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

An Sênh đã xin nghỉ học, đáng tiếc!”.

Phòng học như nổ tung.

Tô Mạch chỉ cảm thấy hai tai ong ong,đầu óc quay cuồng. Cô bất giác nhớ lạingày đầu tiên mình chuyển tới trườngTường Long Thất, lúc ấy dù bị mọingười cười chê nhưng cô không hề tứcgiận, bởi vì cô được gặp lại người contrai mình thầm mến đã lâu. Khi ấy, CốAn Sênh mở to mắt nhìn thẳng về phía côkhông chút kinh ngạc. Còn hiện tại, tìnhhuống vẫn vậy, nhưng anh đã biến mấtkhỏi tầm nhìn của cô không một lời chào.

Tô Mạch cầm điện thoại lên, gọi vào dãy

Page 461: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

số quen thuộc. Đây là lần đầu tiên cô chủđộng liên lạc với Cố An Sênh từ saungày chứng kiến nụ hôn trong bệnh việnkia. Đáng tiếc, đáp lại cô là giọng nóingọt ngào đã được công thức hóa: “Xinlỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạmthời không liên lạc được. Xin quý kháchvui lòng gọi lại sau”.

Chưa bao giờ Tô Mạch cảm thấy cămghét giọng nói đó như lúc này. Cô rấtmuốn lao ra khỏi lớp để đi tìm Cố AnSênh, nhưng cô không làm thế. Bởi côbiết rõ, cô không thể tìm được anh. Khinhà họ Cố chuyển tới thành phố này sinhsống, Cố An Sênh liền dọn khỏi ký túcxá. Tô Mạch chưa từng hỏi địa chỉ cụ thể

Page 462: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhà anh ở đâu, càng không có chuyện tớinhà anh làm khách. Bây giờ anh biếnmất, cô hoàn toàn không có khả năng tìmra anh.

Buổi học kết thúc, Tô Mạch vẫn trongtrạng thái hoảng loạn. Vừa bước mộtchân ra khỏi cửa, cô liền bị ai đó tóm lấyvà lôi đi. Còn chưa kịp bình tĩnh lại thìcô đã nghe giọng nói lạnh lùng đậm chấtcủa nhà họ Tần vang lên: “Còn dámchạy? Cô chạy thử tôi xem!”.

Hiện giờ Tô Mạch không có tâm trí đểđấu võ mồm với Tần Sở. Cô cố gắngvùng ra nhưng vô dụng. Ngẩng đầu lên,trông thấy gương mặt cau có của người

Page 463: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đàn ông đối diện, Tô Mạch chợt nghĩ rađiều gì, vội vàng bám lấy cánh tay anh.

“Anh biết công ty Cố Thông ở đâukhông? Anh đưa tôi đến đó đượckhông?”

Tần Sở đột nhiên buông tay cô ra. Anhnhíu mày tỏ ý không hài lòng.

“Buồn cười! Tôi không giao du với mấycông ty cỏn con đó!”

Nghe vậy, Tô Mạch liền đẩy Tần Sởsang một bên rồi bỏ chạy. Anh không đưacô đi thì cô tự tìm.

Page 464: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bị đẩy bất ngờ, lưng Tần Sở va vào lancan. Anh đứng thẳng người, nhìn theobóng lưng nhỏ bé mỗi lúc một xa, tronglòng vô cùng khó chịu. Tối qua là ai đãcầu xin anh cùng đến trường? Khó khănlắm anh mới giải quyết xong công việcđể đến đây, thế mà cô lại bỏ đi? Đángchết! Trọng sắc khinh sếp!

Đang trong giờ hành chính nên bắt taxikhá dễ dàng. Tô Mạch vừa ra khỏi cổngtrường đã có xe. Nghe cô báo tên công tyCố Thông, tài xế không chần chừ liền láixe đến thẳng địa điểm. Trong lòng côthầm phản bác lời Tần Sở. Ai nói CốThông là công ty nhỏ chứ? Ít nhất thì taxicũng biết họ.

Page 465: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vừa đến nơi, chẳng kịp đợi tài xế trả lạitiền thừa, Tô Mạch đã xuống xe, đóngsầm cửa. Cô nóng lòng muốn gặp bố củaCố An Sênh, nóng lòng muốn biết anh đãxảy ra chuyện gì, vì sao lại thôi học. Thếnhưng, giống như khi đến Tần Thị tìmTần Sở, cô bị người ta ngăn lại. Chỉ cóđiều, lần đó là lễ tân, còn lần này là cảnhsát.

Tô Mạch mơ hồ cảm nhận được chuyệnkhông hay đã xảy ra. Cô bám lấy tay vịcảnh sát kia, sốt sắng hỏi: “Cho em hỏi ởđây có chuyện gì thế ạ?”.

Dường như đã bị hỏi quá nhiều lần, vịcảnh sát đáp với vẻ hơi cáu kỉnh: “Cô

Page 466: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cũng là đối tác làm ăn của công ty nàysao? Họ đã tuyên bố phá sản rồi, cô vềđi!”.

Phá sản?

Không thể nào!

Lần trước cùng đi karaoke, cô còn ngheCố An Sênh nói công ty mới chuyển đếnnhưng đã nhận được vài hợp đồng lớn.Làm sao trong thời gian ngắn như vậy đãphá sản?

Đúng lúc này, Tần Sở lái xe đến nơi.Trông thấy Tô Mạch như kiến bò chảonóng, anh vội kéo cô vào lòng, nhỏ giọng

Page 467: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trấn an: “Bình tĩnh nào!”. Sau đó, anhnhìn nhóm người mặc cảnh phục, hỏi:“Các anh là người của Đội III – Quânkhu Bắc?”.

Đối phương kinh ngạc gật đầu.

Vẻ thong dong và lịch lãm của Tần Sởtạo nên một sự đối lập rõ ràng với sựhoang mang và sợ hãi của Tô Mạch.

“Vậy phiền anh mời thủ trưởng của cácanh ra ngoài này gặp tôi một chút! Báovới anh ấy, có Tần Sở đến thăm.”

Nghe vậy, viên cảnh sát kia lập tức chạyđi báo cấp trên.

Page 468: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong lúc đó, Tô Mạch bỗng nhiên có dựcảm chẳng lành. Cô nghĩ, có lẽ mình sẽkhông còn được gặp lại Cố An Sênh nữa.

Tần Sở vẫn ôm lấy vai Tô Mạch. Chỉcần hơi nghiêng đầu anh đã có thể nhìnthấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn trắngbệch và đôi môi mím chặt của cô. Mộtcảm giác đau nhói như mũi kim đâm quatim khiến anh ngỡ mình bị ảo giác.

Khoảng mười phút sau, một người đànông từ góc hành lang đi ra. Thoạt nhìnanh ta còn khá trẻ, áng chừng hai lămtuổi, đẹp trai chẳng thua kém Tần Sở,dáng chuẩn như người mẫu, vào ngành

Page 469: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cảnh sát đúng là đáng tiếc. Anh ta mặccảnh phục như những người khác, nhưngsố ngôi sao trên vai áo thì khác. Có lẽđây chính là người mà Tần Sở muốn gặp.

Tô Mạch cảm nhận được bàn tay Tần Sởrời khỏi bả vai mình. Anh đi về phíangười đàn ông trẻ tuổi kia, tươi cườichào hỏi: “Thủ trưởng Kỷ bắt tôi chờ lâuquá!”.

Đối phương lập tức lùi lại một bước, rasức xua tay, sắc mặt từ nghiêm chỉnhchuyển thành sợ sệt: “Đừng đừng! Anhđừng có cười kiểu đó với em, lá gan củaem đang run bần bật đây này!”.

Page 470: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Những người xung quanh không có vẻ gìlà ngạc nhiên, hẳn là thường xuyên thấythủ trưởng của mình đùa giỡn như vậy.

Tâm tình Tô Mạch cũng vì câu nói đùaấy mà tốt lên hẳn, không khỏi bật cườithành tiếng. Cảm nhận được ánh mắt củaTần Sở phóng về phía mình, cô mới vộivàng che miệng, nhìn đi chỗ khác. Đángtiếc, người đàn ông họ Kỷ kia đã chú ýtới cô. Anh ta thì thầm gì đó với Tần Sởrồi đi về phía cô với nụ cười bí hiểm.

“Ồ, hóa ra đây là chị dâu tương lai?”

Nếu không phải vì bộ cảnh phục trênngười anh ta thì Tô Mạch đã coi anh ta là

Page 471: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một tên lưu manh và khẩu chiến ba trămhiệp rồi! Nhưng cô chẳng buồn để ý tớilời trêu chọc của đối phương, vì tâm trícô hiện tại chỉ có Cố An Sênh.

Cô nhìn về phía Tần Sở như muốn dùngánh mắt để dò hỏi tin tức. Ấy vậy mà chỉmột giây sau, viên cảnh sát họ Kỷ lạiđứng chắn trước mặt cô, khóe miệng vẫnduy trì nụ cười thiếu nghiêm túc.

“Đau lòng quá đi mất! Không ngờ KỷVân Chi tôi cũng có ngày bị phụ nữ phớtlờ!”

Tô Mạch bực mình nhưng không dám đẩyanh ta. Nói thế nào thì đối phương cũng

Page 472: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

là cảnh sát, ngộ nhỡ anh ta cáu lên gáncho cô tội danh tấn công người thi hànhcông vụ thì có nhảy xuống sông HoàngHà cô cũng không rửa sạch oan khuất.Thế nên, cô chỉ có thể lịch sự yêu cầu:“Anh có thể tránh sang một bên đượckhông?”.

Kỷ Vân Chi vờ như không nghe thấy, cốtình nói: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏicủa anh. Thôi để anh đoán vậy nhé, vụầm ĩ ở quán bar cách đây không lâu, emcũng có mặt, đúng không? Phiền tới cảthiếu gia Tần Sở phải ra mặt gọi điệncho bọn anh đến giải quyết, sau đó cònđích thân lái xe đưa em tới bệnh viện.Chà chà, anh tò mò về em lâu lắm rồi,

Page 473: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chúng ta kết bạn nhé!”.

Dứt lời, anh ta còn chìa tay ra tỏ ý muốnbắt tay.

Tô Mạch nhìn chằm chằm bàn tay của KỷVân Chi hồi lâu mà không chịu nắm lấy.Cô chú ý tới chiếc vòng tay có hình câythánh giá mà anh ta đang đeo, cảm thấyrất quen mắt. Cố gắng lục lọi lại ký ức,cô nhớ tới buổi tối hôm xảy ra chuyện ởquán bar, trên đường Tần Sở đưa cô đếnbệnh viện suýt bị chiếc xe đằng sau tôngvào. Trên cổ tay người ngồi trong xe đócũng có chiếc vòng y chang như vậy.

Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ lại gia tăng. Tô

Page 474: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch không suy nghĩ nhiều, buột miệng:“Đồ lưu manh!”.

Kỷ Vân Chi ngây người mất vài giây. Sauđó, anh ta tiếp tục giơ tay chắn lối.

“Ái chà! Em đứng lại nói rõ cho anhnghe đã, anh lưu manh ở chỗ nào? Emkhông thấy anh đang mặc cảnh phục haysao? Em mù màu hay mù chữ thế?”

Tô Mạch gạt tay anh ta xuống, cười khẩy:“Ai nói cứ mặc cảnh phục thì là chínhnhân quân tử? Thời buổi này, áo mũchỉnh tề cũng là cầm thú hết, anh chính làví dụ điển hình!”.

Page 475: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lần này, Kỷ Vân Chi hoàn toàn đứnghình.

Người đàn ông nãy giờ đứng xem kịchvui cũng phải bật cười. Anh tiến lại kéoTô Mạch qua một bên: “Thôi nào, ra xechờ tôi. Tôi hỏi thăm xem có chuyện gìrồi sẽ ra ngay”.

Thấy Tô Mạch khăng khăng không chịuđi, còn Kỷ Vân Chi thì đỏ mặt tía tai,Tần Sở lại nói: “Hai người thử cãi nhautiếp xem!”. Dứt lời, anh chỉ vào TôMạch: “Cô, ra ngoài! Nếu không thìđừng mong tôi can dự vào chuyện cậubạn trai của cô nữa!”. Sau đó, anh lạiquay sang bắt chuyện với Kỷ Vân Chi:

Page 476: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Cậu...”.

Chưa đợi Tần Sở nói hết câu, Kỷ VânChi đã lùi lại mấy bước: “Ấy ấy, khôngcần anh mỏi miệng, phí nước bọt! Emhiểu, em hiểu!”.

Thế là, Tô Mạch và Kỷ Vân Chi, mộtngười ra, một người vào.

Về sau, từng có lần Tô Mạch hỏi Tần Sởvề Kỷ Vân Chi: “Anh ta làm cảnh sátkiểu gì vậy? Chẳng có chí khí gì cả!”.Lúc ấy, Tần Sở đã nghiêm mặt nhìn cômà trả lời: “Nguyễn Tô Mạch, xưa naychưa từng có ai dám lớn tiếng với Kỷthiếu gia!”.

Page 477: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Vì sao?”

“Bởi vì những người từng lớn tiếng vớicậu ta đều biến mất!”

Nghe xong, Tô Mạch sởn da gà. Sững sờmột lúc, cô liền đánh bùm bụp vào lưngTần Sở mà mắng: “Em ngây thơ thật đấynhưng em không ngốc nhé! Anh ta màhành động kiểu xã hội đen như thế thì saocó thể làm cảnh sát được! Muốn xung độtnội bộ chắc?”.

Tần Sở phì cười: “Ồ! Không ngờ emcũng biết dùng từ chuyên ngành cơ đấy!”.

Page 478: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nói đi nói lại, Tô Mạch quả thật là cóchút sợ hãi. Nếu những điều Tần Sở nóilà đúng thì cô đã chẳng sống sót nổi saukhi dám lớn tiếng với Kỷ Vân Chi rồi!Có điều, cô chỉ là một cô gái bìnhthường, anh ta chắc hẳn sẽ không thèm sođo với cô, chưa biết chừng còn quên cảmặt mũi cô trông ra sao rồi ấy chứ! Vốndĩ đã bình tâm lại, Tô Mạch lại nghe thấyTần Sở nói: “À này Tô Mạch, dạo này rađường em có thấy hiện tượng gì kỳ lạkhông? Giả dụ như có người theo dõiem? Nhìn trộm em?”.

Nghe thế, Tô Mạch lập tức cầm gối ômtấn công Tần Sở: “Anh cút đi!”.

Page 479: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Xác thực là Tần Sở chỉ đang dọa cô, vậymà anh vẫn tỏ ra hiên ngang. Anh đẩy côxuống sofa, giằng lấy chiếc gối ôm némsang một bên, hai mắt chớp chớp:“Nguyễn Tô Mạch, em nhất định phải đềphòng Kỷ Vân Chi. Cậu ta là một kẻ rấthay ghi thù, trong người cậu ta chảy dòngmáu ưa bạo lực của gia tộc. Hồi cấp babọn anh học cùng trường, cậu ta kém anhmột lớp, suốt ngày gây chuyện đánh nhau.Mấy thằng bị đánh chẳng dám trả đòn,bởi vì chỉ cần động tay động chân là sẽbị đám bảo vệ của Kỷ Vân Chi xử lý đếnthừa sống thiếu chết. Nếu cậu ta vẫnchưa nguôi giận thì họng súng đen thui sẽchĩa vào đầu đối phương. Cả thành phốnày không ai dám đối đầu với nhà họ.

Page 480: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Anh nhớ rõ ràng có một cô nhóc, cô nhócnày...”.

Ngay sau đó, Tô Mạch lao đến bịt miệngTần Sở lại: “Khỏi cần chờ Kỷ Vân Chinữa! Tần Sở, anh còn nói tiếp thì haichúng ta một mất một còn!”.

Tần Sở cười khúc khích. Tô Mạch nhớmãi nụ cười ấy của anh, vừa sảng khoái,vừa vô tư như trẻ con.

Đương nhiên, đó là những chuyện củasau này. Còn hiện tại, Tô Mạch ngồi chờtrong xe của Tần Sở, mồ hôi chảy rakhiến những sợi tóc bết lại, nhưng côkhông để tâm, trong đầu chỉ suy nghĩ xem

Page 481: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cố An Sênh có thể ở nơi nào.

Một lát sau, Tần Sở đi ra. Tô Mạch sốtsắng hỏi: “Sao rồi? Có chuyện gì?”.

Tần Sở mím môi, do dự hồi lâu mới đáp:“Cô đừng tìm nữa, vô dụng thôi. CốMinh làm ăn thua lỗ, nợ nần khắp nơi,trong một đêm liền mang theo gia đìnhbỏ trốn, hiện giờ họ ở đâu không aibiết!”.

Tô Mạch cảm giác cả người mình mềmnhũn. Cô chưa bao giờ nghĩ thể chất mìnhlại kém đến thế. Lần trước đứng đợi HàHuân dưới trời nắng chang chang bốntiếng đồng hồ mới ngất xỉu, lúc ấy Cố An

Page 482: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sênh còn mặc kệ Hà Huân để đưa cô đibệnh viện... Đúng rồi! Hà Huân! Cố AnSênh chắc hẳn sẽ liên lạc với Hà Huân?

Ngay sau đó, Tần Sở phải lái xe đưa TôMạch đến đại học B.

Xe dừng lại, Hà Huân vừa mới bướcxuống đến cổng ký túc, Tô Mạch lập tứclao ra tóm lấy tay cô ta hỏi: “Cậu có biếtCố An Sênh ở đâu không?”.

Nghe Tô Mạch hỏi vậy, cơ thể Hà Huânhơi khựng lại, hai mắt mở to đầy kinhngạc. Sau đó, cô nàng bật cười với vẻđắc ý. Sắc mặt Tô Mạch cực kỳ khó coi.

Page 483: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở đứng phía sau Tô Mạch, nhìn HàHuân không rời mắt.

“Cậu ấy ở đâu?” Tô Mạch lại hỏi.

Hà Huân chỉ cười mà không đáp.

Tô Mạch đột nhiên cảm thấy đau khổkhông gì sánh bằng, bởi lẽ biểu hiện củaHà Huân cho thấy rõ, cô ta biết tung tíchcủa Cố An Sênh nhưng không chịu tiết lộ.

Cuối cùng, Tô Mạch chỉ có thể hỏi: “HàHuân, mình chỉ muốn xác nhận một việc,cậu ấy... vẫn ổn chứ?”.

Bấy giờ Hà Huân mới thôi cười, hờ hững

Page 484: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gật đầu: “Ổn”.

Tô Mạch chậm rãi buông tay đối phươngra.

Quả nhiên là Hà Huân biết.

Quả nhiên là trong lòng Cố An Sênh, côkhông bằng Hà Huân. Ngay cả việc rờikhỏi đây, anh cũng không nhắn nhủ dù chỉmột lời với cô.

Những kỷ niệm thời cấp ba ùa về, hìnhảnh bốn người đi đâu cũng có nhau cònrõ mồn một như thế. Còn hiện tại thì sao? Chu Gia Ngôn xuất ngoại, mang theosự quyến luyến của Lập Hạ. Cố An Sênh

Page 485: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bỏ đi, mang theo mối tình thầm lặng củaTô Mạch. Chỉ còn hai cô gái ở lại thànhphố B, nơi mà bốn người họ đã từng hẹnước sẽ sát cánh bên nhau. Tô Mạch chìmtrong hồi ức thật lâu, cuối cùng vẫn bịhiện thực xót xa nhắc nhở: thế sự xoayvần.

Rời khỏi đại học B đã là hơn hai giờchiều, Tần Sở và Tô Mạch đi bộ tới mộtquán ăn nhỏ gần đó để ăn trưa. Giờ nàyquán vắng khách, chủ quán niềm nở mờihai người ngồi rồi đưa thực đơn ra.

Nghe thấy Tần Sở gọi thịt xào ớt xanh,Tô Mạch liền nói: “Tôi không ăn ớtxanh!”.

Page 486: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thực ra cô không phải người kén ăn, từnhỏ đến lớn chỉ không động đũa vào mộtthứ duy nhất là ớt. Tần Sở lại cho rằngtâm trạng cô không tốt, nên không bậntâm tới.

Phục vụ dọn món lên, Tần Sở tốt bụnggắp thức ăn vào bát cho Tô Mạch nhưngcô hằn học ném đôi đũa lên bàn.

“Tôi đã bảo tôi không ăn ớt xanh rồi cơmà!”

Tần đại thiếu gia đâu chịu để người khácquát nạt như thế? Anh nghe xong, nhấtthời nổi xung, cũng quẳng đũa đi rồi gằn

Page 487: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giọng: “Nguyễn Tô Mạch! Cô nghĩ cô làai hả? Cô tưởng ai cũng phải chiềuchuộng, nhường nhịn cô ư? Nếu tôi mà làCố An Sênh, tôi cũng sẽ không thích cô!Cô chẳng có điểm gì đáng để người tathích cả! Bình thường trêu chọc vài câulà cô nổi đóa lên, coi như cô ngây thơ,nhưng thực chất cô đâu có ngây thơ, màlà vô tâm!”.

Tần Sở còn chưa nói hết đã bị Tô Mạchcắt ngang: “Anh lôi chuyện này vào làmgì? Tôi chỉ nói tôi không ăn ớt xanh!Không ăn ớt xanh là phạm tội chắc? Đãbảo anh đừng gọi món này rồi mà anh lờđi! Anh gọi mặc anh, tôi không ăn đấy thìsao? Không ăn là không ăn, cho anh tức

Page 488: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chết đi!”.

Thấy Tô Mạch giận dỗi đến mức nóinăng có phần lộn xộn, Tần Sở chẳng nỡđôi co thêm nữa. Anh cúi đầu nhìn, pháthiện cô đang khóc. Anh thở dài, kéo ghếđến ngồi cạnh cô, để cô dựa đầu vào vaimình rồi vừa vỗ lưng cô, vừa an ủi:“Không ăn thì thôi, có gì đâu mà phảikhóc!”.

Thực ra, trong lòng Tần Sở hiểu rõ TôMạch đang khó chịu về chuyện của CốAn Sênh, chẳng qua anh không muốnvạch trần mà thôi.

Tô Mạch khóc nức nở một trận, nước

Page 489: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mắt nước mũi lau hết vào áo của Tần Sở.Sau đó cô ngẩng lên, sụt sịt nói: “Tôimuốn đi uống rượu”.

Biết tửu lượng của Tô Mạch cực kỳ kém,Tần Sở không do dự từ chối: “Tôi muốnvề nhà!”.

Tô Mạch lại nói: “Thất tình được ưutiên!”.

Tần Sở nhất định không nhượng bộ: “Vềnhà!”.

Thế là hai người quyết định chọn giảipháp: về nhà Tần Sở uống rượu.

Page 490: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Kết quả, Tô Mạch hôm ấy vô cùng phấnkhích, tửu lượng cực kỳ tốt. Sau khi giảiquyết sạch sẽ chai Chateau Lafite 1987,cô còn bắc ghế lên lấy thêm một chaiMartell Cordon Bleu.

Vì chưa từng uống rượu Tây nên TôMạch không biết rằng rượu này phát tácchậm, không đổi đồ uống sẽ hại đến cổhọng. Tần Sở chưa kịp ngăn cản thì cô đãnốc một ngụm lớn.

Cổ họng bỏng rát. Tô Mạch ôm cổ nhảycẫng lên. Cô nhớ đến ngày nọ ở quán barvới Cố An Sênh, anh cũng uống phải thứgì đó rất khó nuốt, lúc ấy cô còn cười màđùa rằng, cái gì cho vào dạ dày rồi cũng

Page 491: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

như nhau, lúc ấy anh đã mỉm cười nói côđáng yêu...

Cô làm sao có thể ngờ được, đó là cuộcđối thoại cuối cùng giữa cô và anh.

Cái tên và khuôn mặt của Cố An Sênhkhông hề bị men say xua đi. Trái lại, TôMạch càng uống lại càng nhớ về anh.

Tần Sở đứng dậy, chẳng tốn chút sức lựcnào đã có thể lấy được chai rượu trongtay Tô Mạch. Cô cướp lại, hai người cứnhư vậy giằng co cho đến khi chai rượurơi xuống nền nhà. Mảnh thủy tinh bắntung tóe, chất lỏng màu đỏ bắn đầy ốngquần của Tần Sở. Anh sa sầm nét mặt:

Page 492: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Nguyễn Tô Mạch, từ mai trở đi, mỗitháng trừ hai trăm tệ vào tiền lương!”.

Mặc dù ngấm men rượu nhưng nghe đếnchuyện tiền nong, Tô Mạch lập tức tỉnhtáo. Cô hung hăng kêu gào: “Vì sao? Vìsao?”.

Tần Sở cười: “Tôi hỏi cô, nếu như mộtvật cô coi như bảo bối bị phá hỏng, côcó tức giận không?”.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Mạch đáp:“Đương nhiên là có!”.

“Vậy cô có bắt người làm hỏng đồ củacô đền không?”

Page 493: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch đang định nói: “Nếu quan hệtốt thì không cần...”, nhưng Tần Sở đã bổsung thêm một câu: “Giả dụ như tôi làmhỏng đồ của cô?”.

Gần như ngay lập tức, Tô Mạch đáp:“Nhất định rồi!”.

Thế là, Tần Sở đắc ý cười: “Vậy là đúngrồi! Tô Mạch, nhìn đi”. Vừa nói, anh vừanhấc một chân lên: “Giờ có cần tôi giảithích thêm không?”.

Nhìn chằm chằm vào ống quần ướt sũngvì rượu của Tần Sở, Tô Mạch khẽ cắnmôi. Cảm giác bị đưa vào tròng thật là

Page 494: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khó chịu.

“Đây là bảo bối của anh? Cho tôi xin! Vìmột chiếc quần rách mà làm khó thườngdân như tôi, anh không thấy xấu hổ à?”

“Đương nhiên, trong nhà này dù to dù bécái gì cũng là bảo bối của tôi cả!”

Nghe vậy, mặt Tô Mạch bỗng dưng đỏửng. Trong nhà này cái gì cũng là bảobối của anh ta ư? Hiện tại, cô cũng đangở trong nhà này mà!

Chợt nghĩ đến điều gì, Tô Mạch tỉ mỉquan sát Tần Sở. Cô nhìn anh rất lâu,khiến anh có chút mất tự nhiên. Sau đó,

Page 495: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô bỗng sờ lên mặt anh.

Tần Sở nhíu mày, né tránh ngón tay củacô.

Tô Mạch lại nói: “Tần Sở, cả đời này sẽkhông ai cần tôi nữa phải không?”.

Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc.Tần Sở có thể nhìn thấy rõ trong ánh mắtcô thoáng hiện lên một nỗi bi ai. Một látsau, anh mới khó khăn mở miệng: “Chắclà vẫn có!”.

Tô Mạch lập tức hỏi: “Ai? Ai? Vì saongười đó vẫn chưa đến tìm tôi? Anh tavẫn đang trên đường đi hay đã bị khó

Page 496: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khăn chông gai làm chết rồi?”.

Tần Sở càng nghe càng thấy không ổn.

“Rốt cuộc cô muốn nói gì? Tôi cảnh cáocô, không được say! Cô mà say tôi sẽném cô ra đường đấy!”

Nghe vậy, Tô Mạch liền mếu máo: “Anhthật độc ác! Nhưng mà Tần Sở, tôi nóicho anh biết, tôi không hề say, tôi chỉ...chỉ muốn hỏi anh... chuyện anh nói sángnay có tính nữa không? Anh còn muốnbao nuôi tôi nữa không?”.

Hỏi xong, Tô Mạch cũng cảm thấy vấnđề này buồn cười. Lúc sáng hai người

Page 497: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chỉ nói đùa mà thôi, sao cô có thể nghĩđến chuyện mượn tay người đàn ông nàyđể bám víu, thoát khỏi đầm lầy của CốAn Sênh? Anh sẽ đồng ý ư?

Đang trong trạng thái mông lung, cô chợtnghe thấy Tần Sở lên tiếng: “Cầu xin tôiđi!”.

Tô Mạch ngẩng đầu: “Hả?”.

Tần Sở nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại:“Nếu cô cầu xin tôi thì tôi sẽ chấp nhận”.

Tô Mạch cười khúc khích rồi vờ nghiêmtúc nói: “Tần đại gia, cầu xin ngài thunhận nô tì, được không?”.

Page 498: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở hơi nghiêng đầu, cười một cáchgian xảo: “Được!”.

...

Tần Sở không hề lừa Tô Mạch. Trong thếgiới tình cảm của anh, chỉ có thành thựcvà vô cùng thành thực. Nếu có dối trá,tốt nhất là đừng để anh phát hiện ra. Thếnhưng, Tần Sở biết rõ, Tô Mạch đưa rayêu cầu kia không phải vì thích mình. Côhiện tại như kẻ chết đuối muốn kiếm mộtcây sào để bám víu lấy. Từ bao giờ anhlại có thú vui đi giúp đỡ người khác nhưthế? Tần Sở cười tự giễu.

Page 499: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vốn ban đầu chỉ có mình Tô Mạch mượnrượu giải sầu, nhưng sau đó cả Tần Sởcũng góp vui vài chén. Cuối cùng, haingười say mềm, ngủ thiếp đi lúc nàokhông hay, phòng khách bừa bộn như bãichiến trường.

Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao. Tần Sởtỉnh lại với cái đầu đau như sắp nổ tung.Nhìn vào điện thoại, thấy những ba mươihai cuộc gọi nhỡ từ trợ lý, đến cuộc thứba mươi ba, anh mới chậm chạp nghemáy.

“A lô.”

Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng

Page 500: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sốt sắng: “Tổng giám đốc, chủ tịch bấtngờ về nước kiểm tra tình hình côngviệc. Thấy anh không ở công ty, chủ tịchđã đến nhà anh, giờ này chắc sắp tới nơirồi đấy ạ”.

Tần Sở day day thái dương, đáp vẻn vẹnba chữ: “Đã tới rồi!”, sau đó, anh gácmáy, nhìn người đàn ông trung niên đangngồi đối diện.

Lúc này, Tô Mạch vẫn đang đắm chìmtrong một giấc mơ vô cùng ngọt ngào.Trong mơ, cô quay về những ngày họclớp mười hai. Chu Gia Ngôn và Lập Hạcá cược với nhau xem Cố An Sênh thíchcô hay không. Sau đó, dưới sự giật dây

Page 501: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

của Lập Hạ, cô quyết định thổ lộ với CốAn Sênh. Nhưng chẳng hiểu sao, đứngtrước mặt anh, cô lại ấp úng không thểnói được lời nào. Lập Hạ và Chu GiaNgôn đứng một bên liên tục cổ vũ: “Nóiđi Tô Mạch, nhanh lên!”.

Tô Mạch vẫn lúng túng như gà mắc tóc,vừa mới thốt ra chữ “Mình...” thì Cố AnSênh đã mỉm cười xoa đầu cô: “TôMạch, cậu muốn ở bên tớ phải không?”.

Nghe vậy, Lập Hạ liền đắc ý quay sangnói với Chu Gia Ngôn: “Cậu thua rồi!Sau này phải ở rể nhà tớ!”.

Chu Gia Ngôn ngửa mặt lên trời thở dài:

Page 502: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Liệt tổ liệt tông nhà họ Chu, con có lỗivới các vị”.

Tô Mạch sau một hồi ngẩn ngơ cũng vộivàng gật đầu với Cố An Sênh: “Muốnmuốn!”.

Một giây tiếp theo, cảm nhận được cóthứ gì đang vỗ vào mặt mình, Tô Mạchmuốn tránh mà không được. Cô mở mắtra, lập tức trông thấy gương mặt của TầnSở ở cự ly rất gần. Anh cố tình tạo sựmập mờ, hỏi: “Bảo bối, em muốn cái gìcơ?”.

Giống như có dòng điện mười ngàn vônchạy qua người, Tô Mạch lăn sang một

Page 503: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bên, hét toáng lên: “Mẹ ơi!”. Sau đó, côcấp tốc ngồi dậy, bấy giờ mới biết mìnhđang nằm trên giường của Tần Sở. Ừ thìđêm qua cô uống say, nhưng cô nhớ rõràng mình ngủ trên sofa, sao tỉnh dậy đãở trên giường???

Vì thế, cô trợn mắt chỉ vào Tần Sở:“Anh, anh...”.

Tần Sở đột ngột nắm lấy ngón tay cô:“Vừa nãy có khách đến nhà! Chẳng lẽ emcó sở thích giả làm xác chết trước mặtngười khác?”.

Rụt tay về, Tô Mạch vẫn cảm thấy timmình đập liên hồi vì sự đụng chạm vừa

Page 504: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rồi. Cô gượng gạo nói: “Thế à... Ở nhàcũng bàn chuyện làm ăn cơ à? Anh cũngthật là chăm chỉ”.

“Không phải đối tác làm ăn, mà là bốanh!”

“Hả? Bố... bố anh?”

Tần Sở gật đầu đảm bảo: “Đúng thế, làbố anh. Trông thấy em, ông chỉ nói haicâu. Thứ nhất, hóa ra loài sinh vật ngủchảy nước dãi tồn tại thật! Thứ hai, tưthế ngủ của bạn gái anh quả là hiếm cókhó tìm”.

Lúc này Tô Mạch cũng chẳng có tâm

Page 505: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trạng mà để ý tới từ ngữ của Tần Sở, cônuốt nước bọt, nói: “Tôi muốn hỏi, tôivào phòng ngủ của anh lúc nào? Vàokiểu gì?”.

Tần Sở vẫn điềm nhiên: “Còn kiểu gìđược nữa? Đương nhiên là anh bế emvào đây! Chẳng lẽ em tự đi vào đượcà?”.

Tô Mạch á khẩu.

Phải công nhận một điều rằng, tư thế ngủcủa cô rất đáng sợ! Trước đây, Lập Hạtừng chê bai cô chuyện này, nhưng lầnnào cô cũng phản bác, không chịu thừanhận.

Page 506: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng thôi, vấn đề này không quantrọng. Chuyện lớn bây giờ chính là, côngủ ở nhà Tần Sở và bị bố anh bắt quảtang. Tệ hại hơn nữa, anh chẳng giảithích lấy một câu mà còn nghiễm nhiênbế cô vào phòng ngủ trước mặt bố anh.Ông sẽ nghĩ thế nào về cô đây?

Tô Mạch ra khỏi phòng ngủ thì Tần Sởđã tắm rửa và thay đồ xong. Anh cầmtách trà lên nhấp một ngụm, thong thảnói: “Nguyễn Tô Mạch, em vừa nằm mơchuyện gì không trong sáng phải không?Anh nói cho em biết, từ hôm nay trở đi,em là người đã có nơi có chốn rồi, emcòn dám tơ tưởng tới người đàn ông khácthì đừng có trách”.

Page 507: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Để mặc Tô Mạch đứng ngây ra nhưphỗng, Tần Sở đi ra cửa, xỏ giày, cầmchìa khóa, sau đó anh quay đầu lại bổsung: “Anh đã xin nghỉ học cho em rồi,cũng đã gọi điện báo cho cô bạn Lập Hạcủa em biết. Em ở đây nghỉ ngơi, tối đợianh về rồi cùng đi ăn”.

Câu nói của Tần Sở rõ ràng đã khiến TôMạch suy nghĩ rất nhiều. Cô có cảm giáchai người là một đôi vợ chồng, chồng đilàm, vợ ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng tanca sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn tốivui vẻ.

Cô và... Tần Sở...

Page 508: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sau khi Tần Sở ra khỏi nhà, Tô Mạchngồi ở sofa tỉ mỉ hồi tưởng lại toàn bộ sựviệc tối hôm qua. Cô không nhớ chi tiếtmọi thứ, nhưng cuộc đối thoại giữa cô vàTần Sở thì không sót một từ. Cứ như thế,cô đã có người yêu!

Tô Mạch càng nghĩ càng không thể ngồiyên. Biết sáng nay Lập Hạ không phảiđến trường, cô bèn vớ lấy di động để gọiđiện cho Lập Hạ.

Vừa nhìn vào màn hình di động đã thấymột loạt tin nhắn chưa đọc.

Tin thứ nhất: “Cậu chết ở xó nào rồi thếhả?”.

Page 509: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tin thứ hai: “Có cần đăng tin tìm ngườirồi đi nhặt xác cậu không?”.

Tin thứ ba... Có lẽ lúc đó Tần Sở đã gọiđiện thông báo với Lập Hạ nên nội dungtin nhắn này khá “không trong sáng”.

“Nguyễn Tô Mạch à Nguyễn Tô Mạch,xem ra không cần phải đi nhặt xác cậunữa, để mình nghĩ xem nên nhặt quần áocủa cậu thế nào!”

...

Gặp nhau ở quán trà sữa, Tô Mạch tỏ vẻhiên ngang tuyên bố: “Mình và Tần Sở

Page 510: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hình như đã hẹn hò rồi!”.

Lập Hạ không có biểu hiện gì gọi là kinhngạc. Sau đó, Tô Mạch mời Lập Hạ buổitối cùng đi ăn với mình và Tần Sở nhưngLập Hạ từ chối không hề do dự.

“Cái đồ hâm nhà cậu! Hai người hẹn hòcòn kéo mình đi làm gì?”

“Mình chưa quen đối mặt với anh ấybằng thân phận bạn gái!”

Lập Hạ lắc đầu, quan sát Tô Mạch từtrên xuống dưới một lượt rồi than thở:“Sao Tần Sở lại có thể thích cái đồ ngungốc nhà cậu chứ? Sau này nghe ai nói

Page 511: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chim sẻ không thể hóa phượng hoàng,mình sẽ lôi cậu ra làm triển lãm!”.

Tô Mạch tự ái đáp: “Chim sẻ là chim sẻthế nào! Là hỷ tước chứ! Sao lại cóngười hạ thấp bạn mình như cậu baogiờ!”.

Lập Hạ đang uống một ngụm trà sữa,nghe Tô Mạch nói xong liền phun ra, gậtđầu đáp: “Ờ ờ, từ giờ biệt danh của cậulà hỷ tước!”, sau đó, cô nghiêm mặt hỏi:“Mình thực sự không hiểu, rốt cuộc thìTần Sở thích cậu ở điểm gì nhỉ?”.

Tô Mạch ngẫm nghĩ một lát rồi mơ màngnói: “Hình như tối hôm qua mình cũng

Page 512: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hỏi anh ấy như thế thì phải”.

“Anh ta trả lời sao?”

Tô Mạch ảo não thuật lại câu nói kia củaTần Sở: “Như vậy thì hằng tháng anhkhông cần trả tiền công cho em nữa!”.

Lập Hạ bất chấp hình tượng bò lăn racười: “Trời ạ! Tần đại thiếu gia khônghổ danh là nhà tư bản!”.

“Chứ còn gì! Vì thế mới cần cậu mặt dàyđi cùng mình tối nay! Nếu không, ừm...hình như dạo này cước gọi điện thoạiđường dài sang Anh đang được ưu đãithì phải?”

Page 513: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhìn Lập Hạ tức mà không làm gì được,Tô Mạch vô cùng đắc ý. Cân nhắc rấtlâu, cuối cùng cô quyết định kể cho LậpHạ nghe nguồn cơn mọi chuyện.

Cố An Sênh và Lập Hạ không học chungtrường nên bình thường ít liên lạc, thêmnữa, Lập Hạ cũng sợ Cố An Sênh sẽnhắc tới Chu Gia Ngôn nên mặc nhiêntránh né. Bởi vậy, khi nghe Tô Mạch nóicông ty của gia đình Cố An Sênh phásản, Lập Hạ vô cùng sửng sốt, cảm giácnhư trời đất rung chuyển. Nỗi hụt hẫngchẳng kém Tô Mạch là bao. Vậy là thànhphố này lại vơi đi một người có liênquan tới mình, giờ chỉ còn cô và TôMạch nương tựa vào nhau.

Page 514: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hóa ra trên đời này, thực sự có mộtngười mà khi bạn nhớ đến người đó, tráitim bỗng trở nên hoang vu.

Buổi tối, Tô Mạch nhắn tin cho Tần Sởrồi mới dám lôi Lập Hạ đi cùng. Quảthực, cô vẫn chưa quen ở bên Tần Sởvới thân phận mới.

Hai người đến điểm hẹn thì đã thấy TầnSở ngồi chờ sẵn. Trên sân khấu nhỏ nằmchính giữa nhà hàng, nhạc công đangngồi bên cây dương cầm màu trắng sữa,chơi Bản giao hưởng số 38 của Mozart.

Khi ba người đã ổn định chỗ ngồi, nhân

Page 515: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

viên phục vụ đi ra dọn bàn chuẩn bịbưng đồ ăn lên. Tất cả đều là các mónthượng hạng, có nấm đen Pháp và trứngcá muối, kết hợp với rượu vang đỏ đượcpha chế theo công thức đặc biệt của nhàhàng. Tuy nhiên, Tô Mạch chỉ ăn đượcvài miếng bít tết, còn lại đều không độngđũa. Lập Hạ cũng không thích đồ Tâycho lắm, nhưng nhập gia tùy tục, mỗimón cô vẫn nếm một chút.

Nhận thấy Tô Mạch không muốn ăn, TầnSở bèn gọi phục vụ mang thêm một phầnđiểm tâm ngọt. Vừa ngẩng đầu lên, anhliền bắt gặp người quen. Đối phươngcũng nhìn thấy anh và đang đi về phíanày, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi

Page 516: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lại sửa thành: “A Sở, sinh nhật vui vẻ!”.Sau đó, cô nàng cúi xuống, đặt một nụhôn lên khóe môi Tần Sở.

Tô Mạch và Lập Hạ ngẩn người nhìncảnh tượng trước mắt. Mãi đến khi nữchính đi rồi, Tô Mạch mới nhớ đến bứcảnh đặt trên bàn trong phòng sách củaTần Sở. Hình như chính là người phụ nữnày. Tô Mạch đang mải suy nghĩ thì LậpHạ ngồi bên cạnh đã rút điện thoại ra, híhoáy bấm gì đó rồi kéo tay áo Tô Mạchra hiệu cho cô cúi xuống nhìn.

“Thế là thế nào? Bạch Ly vẫn bám lấyTần Sở không chịu buông à?”

Page 517: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bấy giờ Tô Mạch mới hiểu ra vì sao lúcnhìn bức ảnh kia lại cảm thấy quen mắt.Hóa ra đây chính là cô nàng trước kiadính tin đồn tình cảm với Tần Sở. Bầukhông khí trên bàn ăn bỗng trở nên kỳ dị,còn Tần Sở thì vẫn điềm nhiên ngồi ănnhư không có chuyện gì xảy ra.

Lập Hạ chưa bao giờ gặp phải trườnghợp này. Có người đàn ông nào trướcmặt bạn gái lại nghiễm nhiên nhận nụ hôntừ người phụ nữ khác không? Còn nữa,hôm nay là sinh nhật Tần Sở ư? Nếuđúng thế thì xem ra cô đã trở thành kỳ đàcản mũi thật rồi! Nghĩ vậy, Lập Hạ bèntìm lý do gì đó để bỏ về. May sao đúnglúc này thì Lưu Minh Nghĩa gọi điện tới.

Page 518: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đầu dây bên kia, Lưu Minh Nghĩa liêntục hỏi cô đã ăn tối chưa, hôm nay cómệt không, còn bên này, Lập Hạ lại liếnthoắng một tràng dài không ăn nhập: “Cáigì? Cậu bị đánh? Có nặng không? Đang ởviện nào? Được, tớ tới ngay đây!”.

Gác máy, cô vội vàng nói xin lỗi với TôMạch và Tần Sở rồi lao ra khỏi nhàhàng. Nếu còn chậm chạp không đi, erằng cô sẽ bị chết nghẹn mất.

Lập Hạ vừa đi, Tô Mạch liền rơi vàotình cảnh tứ cố vô thân, một mình mộtchiến tuyến. Tần Sở thì vẫn ung dung tựtại. Cảm thấy hai tay thừa thãi, Tô Mạchđành cầm dao nĩa lên, xắn một miếng

Page 519: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thức ăn bỏ vào miệng.

Rốt cuộc có nên hỏi hay không? Cô làbạn gái của Tần Sở cơ mà? Lẽ ra lúc nàynên tặng cho anh một cái tát, rồi cất bướcrời đi mới đúng chứ!

Thế nhưng, vì sao ngay cả dũng khí đichất vấn cũng không có?

Lát sau, Tô Mạch mới nhớ đến câu nóivừa rồi của Bạch Ly, cô bèn hỏi Tần Sở:“Hôm nay là sinh nhật anh à?”.

Tần Sở hờ hững “ừ” một tiếng.

“Bao nhiêu tuổi?”

Page 520: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Hai mươi sáu.”

“Lão già!”

“Em cũng không còn trẻ!”

Thấy khẩu chiến sắp bùng nổ, Tô Mạchvội chuyển đề tài.

“Sao không nói cho em biết!”

Nghe cô hỏi vậy, Tần Sở không trả lờingay mà bình thản cầm ly rượu lên, khẽlắc lắc.

“Nguyễn Tô Mạch, sinh nhật của Cố An

Page 521: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sênh là do cậu ta nói với em ư? Emkhông biết, không phải vì anh không nóivới em, mà là em không quan tâm!”.

Nói trúng tim đen.

Giống như ban nãy chứng kiến nụ hôncủa Bạch Ly với Tần Sở, thực ra TôMạch có vô vàn cách thể hiện sự bất mãncủa mình, nào là gào khóc om sòm, nàolà chất vấn anh vì sao không né tránh...Nhưng rồi cuối cùng cô đều lựa chọn imlặng.

Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tần Sở, Tô Mạchkhông khỏi tự trách bản thân, nói chínhxác hơn thì là cảm giác chột dạ. Cô đoạt

Page 522: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lấy dao dĩa trên tay Tần Sở, lúng túngnói: “Sinh nhật sao lại ăn thế này?”.

Sau đó, bữa cơm còn chưa ăn xong, TầnSở đã bị Tô Mạch kéo đi. Từ lúc rờikhỏi nhà hàng, anh không nói nửa lời.

Vừa về tới nhà Tần Sở, Tô Mạch lập tứcchạy vào bếp, còn Tần Sở đi thẳng vàophòng làm việc. Khoảng nửa giờ sau,nghe tiếng gõ cửa, anh đứng dậy mở cửaphòng, đập vào mắt là gương mặt tươicười đậm chất nịnh nọt của Tô Mạch

“Em đừng có cười với anh như thế, sợchết đi được!”

Page 523: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chẳng dễ dàng gì mới nặn ra được mộtnụ cười hẳn hoi mà bị nói là đáng sợ! TôMạch ấm ức lắm nhưng biết mình đuối lýnên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Côtiếp tục cười tươi như hoa, xúm xítquanh Tần Sở mà nói: “Nãy em thấy anhchưa ăn được gì nhiều, anh đói không?Nếu đói thì ra ngoài này ăn thêm đi, đồăn em vừa làm đấy...”.

Tần Sở dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô,rồi mới lách qua người cô đi ra phòngkhách. Trên bàn bày một bát mì trườngthọ, một bát canh rong biển và một đĩa cárán. Tần Sở dừng chân. Tô Mạch chạylên trước, nhanh nhảu nói: “Hồi nhỏ, nhàem dù nghèo nhưng mỗi lần sinh nhật em,

Page 524: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mẹ đều làm mì trường thọ cho em. Nghenói, món canh rong biển và cá còn có ýnghĩa là một năm no đủ. Em cũng khôngrõ những điều này có thật không, nhưngtrong tủ lạnh có nguyên liệu nên... nên emthử làm xem sao”.

Tần Sở ngồi xuống ghế, nhìn một bànthức ăn nóng hổi, ánh mắt anh toát lênnỗi lòng mà người khác không thể nhìnthấu.

“Tô Mạch!”, anh chợt nói: “Em cho rằngem làm nhiều món ăn thế này có thể thayđổi được sự thật em vô tâm với anhsao?”.

Page 525: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch đang cầm đũa lên định gắpmiếng cá, nghe Tần Sở nói vậy, tay côkhựng lại giữa không trung.

“Vậy anh muốn thế nào? Em phải hứngmột trận đòn anh mới chịu sao?”

“Được đấy!”

“Xí!”

“Lấy thân báo đáp đi!”

“Còn lâu!”

Không thể phủ nhận, những lời nói chânthành của Tô Mạch đã chạm tới nơi sâu

Page 526: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thẳm trong trái tim Tần Sở. Anh có cảmgiác mình đang dần dần rơi vào tay giặc,đi lệch khỏi quỹ đạo mà bản thân đãvạch sẵn. Anh rất sợ, sợ nhận được quánhiều sự ấm áp từ cô bản thân sẽ khólòng dứt ra. Giống như khi nhìn vào ánhđèn đường mờ nhạt, bạn xem nó là thứánh sáng chỉ đường dẫn lối để bản thântìm đến với tình yêu đích thực, nhưngbạn vẫn kiên quyết lựa chọn bước đi mộtmình.

Nhìn Tần Sở ăn ngon lành mà cô phátthèm, liên tục nuốt nước bọt. Người đànông này cứ như có con mắt thứ ba trênđỉnh đầu, mỗi lần cô rón rén chìa đôi đũara định gắp đều bị anh ngăn lại. Duy nhất

Page 527: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một lần cô “trộm” thành công, nhưng TầnSở hung bạo cốc đầu cô một cái khiến côtức giận đến mức chỉ muốn hất tung bàn.Đáng tiếc, chiếc bàn cẩm thạch nàykhông dễ để cô trút giận.

Tô Mạch tiếp tục ngồi nhìn, tiếp tục bứcxúc. Đột nhiên, Tần Sở ngẩng đầu lênmỉm cười với cô. Nụ cười của anh khôngđược lịch lãm cho lắm bởi vì trongmiệng vẫn còn thức ăn. Nhưng chẳnghiểu sao, cô lại cảm thấy anh đẹp...nghiêng nước nghiêng thành!? Xưa nay,cô vốn bị thiếu hụt khả năng đoán trướcsự việc, vậy mà lúc này cô bỗng có linhtính khác thường. Cô nghĩ, người đàn ôngđang ngồi trước mặt cô hiện giờ, một

Page 528: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngày nào đó sẽ làm nghiêng bức tườngthành trong trái tim cô, làm đảo lộn cuộcsống của cô.

Tô Mạch lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ cổquái kia. Cô đứng dậy, đi lên sân thượngngắm nhìn cảnh đêm lung linh của thànhphố. Căn hộ của Tần Sở nằm ở tầng caonhất của tòa nhà mười bảy tầng, nhưngbây giờ cô mới biết bên trên còn có mộtsân thượng.

Đứng một lát, cô chợt nghe thấy sau lưngtruyền đến giọng nói nghiêm túc hiếm có.

“Đúng là anh và Bạch Ly từng có thờigian qua lại với nhau.”

Page 529: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

...

“Thực ra, anh không thích tổ chức sinhnhật, bởi vì mẹ anh qua đời vào ngàysinh nhật mười bảy tuổi của anh.”

...

“Mẹ anh, và cô ấy, rất giống nhau! Em cóhiểu không?”

Hả? Chỉ nói ba câu ngắn gọn mà hỏi côhiểu không? Con người này, quả nhiênkhông hợp với việc giải thích. Nhưng TôMạch lại cảm thấy vui vì những lời nàycủa Tần Sở. Cô gật đầu như đập tỏi:

Page 530: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Ừm, em hiểu”.

Quay người lại, đã thấy Tần Sở đứng ởcự ly rất gần, cô nhìn thẳng vào mắt anh,do dự một lát mới nói: “Em xin lỗi”.

Không kịp chúc mừng sinh nhật anh, emxin lỗi.

Tần Sở khựng người lại khi nghe câu xinlỗi của cô. Anh làm mặt lạnh, mở miệng:“Tốt, biết lỗi là được rồi”.

Thấy anh nhanh chóng trở lại dáng vẻ bấtcần đời như thường ngày, Tô Mạch cóphần ủ rũ: “Tần Sở, anh nói thật cho embiết, có phải anh từng đi Tứ Xuyên học

Page 531: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kịch biến mặt[3] không hả?”.

[3] Kịch biến mặt là một loại hình nghệthuật dân gian của vùng Tứ Xuyên, TrungQuốc.

Không nghĩ cô lại hỏi như vậy, Tần Sởnhíu mày, cốc đầu cô: “Nghĩ lung tungcái gì thế hả?”.

Sau đó, anh xoay người chuẩn bị đi, chợtnhớ ra điều gì, anh quay lại nói: “Cònnữa, vừa nãy ở nhà hàng có phải emmắng anh là lão già không?”.

Không thể bắt kịp tư duy của người đànông này, Tô Mạch “A” lên một tiếng. Lúc

Page 532: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

này, Tần Sở đã ghé gương mặt sát lại cô,anh nói: “Sao, có cần anh chứng minhcho em thấy anh chưa già không? Hử?”.

Nghe vậy, Tô Mạch liền giẫm lên chânTần Sở rồi lập tức co cẳng chạy thậtnhanh để tránh hậu họa.

Nhìn theo bóng cô, Tần Sở mơ hồ cócảm giác chờ mong.

Nhưng chờ mong điều gì? Anh cũngkhông rõ.

Chương 4.1

Đại học năm tư đến và đi vội vã không

Page 533: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đợi chờ ai.

Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Tần Sở xuấthiện ở trường đại học Q trong bộ âu phụcsang trọng, thu hút sự chú ý của mọingười.

Khi đó, Tô Mạch đang ngồi ở hàng ghếthứ ba trong hội trường. Nghe thấy tiếngxì xào bàn tán đằng sau, cô quay lại,trông thấy Tần Sở đang đứng ngoài cửa,đưa ánh mắt dò xét bên trong. Mấy hômnay, Tô Mạch để ý thấy điện thoại củaanh reo liên tục, đoán là công việc ởcông ty bận rộn nên cô không nói với anhvề lễ tốt nghiệp. Nào ngờ, hôm nay anhlại đến đây.

Page 534: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vui mừng thật đấy, nhưng Tô Mạch cảmthấy khó xử nhiều hơn. Cô chẳng thích bịmọi người dò xét chút nào. Cô cúi đầugửi tin nhắn cho Lập Hạ: “Chết tớ rồi!Tần Sở xuất hiện”.

Lập Hạ trả lời tức khắc: “Anh ấy xuấthiện là chuyện rất bình thường mà, cậulàm gì mà kích động đến thế?”.

“Nhưng mà đây là trường học! Người tađể ý phiền chết đi được.”

“Mấy giờ rồi mà cậu còn xấu với chảhổ? Giả điên giả dại không phải là thếmạnh của cậu sao? Cứ coi như cậu là nữ

Page 535: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chính trong mấy bộ phim thần tượngchiếu lúc tám giờ tối đi! Mọi người xungquanh đều là khán giả hết, thế là OKmà!”

Lần thứ hai Tô Mạch ngẩng đầu nhìn raphía cửa thì Tần Sở đã chú ý đến cô.Anh không di chuyển, chỉ lặng yên chờxem cô có phản ứng gì hay không, thế màTô Mạch dám phớt lờ anh.

Nghe trợ lý nói đại học Q tổ chức lễ tốtnghiệp vào hôm nay, anh đã gạt hết mọichuyện sang một bên để đến tham dự.Anh đã có thành ý như vậy, nhưng lại bịcô lơ đi.

Page 536: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Buổi lễ đến hồi kết thúc cũng là lúc cơngiận hiện rõ mồn một trên mặt Tần Sở.Vị giáo sư già bước lên bục phát biểubằng giọng run run, cảm xúc ngổn ngangtrăm mối. Tần Sở rút điện thoại ra gọicho Tô Mạch.

Bình thường, Tô Mạch chỉ có thói quentắt nguồn trong giờ học, chứ chẳng mấykhi để chế độ rung. Vậy nên lúc này,tiếng chuông điện thoại vang lên giữa hộitrường yên tĩnh trở nên cực kỳ vô duyên.

Tô Mạch luống cuống tắt máy. Tần Sở lạigọi. Cứ như thế mấy lần, cuối cùng TôMạch dứt khoát tắt nguồn. Tần Sở chẳngvừa, đi thẳng vào trong không hề kiêng

Page 537: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dè.

Cả hội trường đang yên tĩnh bỗng xônxao hẳn lên vì sự xuất hiện của anh. TôMạch không dám quay lại nhìn. Nghetiếng bước chân mỗi lúc một gần, côđoán chắc 99,9% là Tần Sở, nhưng vẫncứng đầu không chịu đứng dậy, mãi đếnkhi giọng nói quen thuộc vang lên trênđỉnh đầu.

“Bạn gì ơi, tôi có thể ngồi bên cạnh bạnđược không? Tôi bị bạn gái bỏ rơi!”

Tần Sở! Anh đúng là yêu ma!

Tô Mạch thầm nguyền rủa trong lòng.

Page 538: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thấy cô hờ hững nhìn về phía trước làmnhư không nghe thấy, Tần Sở cũng khôngnóng vội vạch trần. Anh nhàn nhã ngồixuống vị trí còn trống cạnh cô.

Thực ra Tô Mạch đang rất căng thẳng, côdịch sang chỗ khác cách Tần Sở mấyghế, nào ngờ anh cũng dịch theo. Sợ anhsẽ nổi khùng lên mà kéo cô ra khỏi đâytrước mặt bao nhiêu người, cô đànhngoan ngoãn ngồi im.

Thế nhưng, thái độ này của Tô Mạchcàng khiến Tần Sở thêm hào hứng. Anhchậm rãi nghiêng đầu xuống vai cô. TôMạch liếc mắt thấy đối phương định tựa

Page 539: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vào vai mình, bèn nghiêng người tránh.Sau đó cô mới phát hiện, Tần Sở khônghề tựa vào vai mình, anh chỉ thay đổi tưthế ngồi mà thôi! Tô Mạch vô cùng xấuhổ, tiếp tục “nghiêm túc” nhìn lên sânkhấu. Đáng tiếc, Tần Sở lặp đi lặp lại tròcũ, cô chịu không nổi trò “tâm lý” này,một lát sau liền hét lên: “Tần Sở!”.

Toàn bộ hội trường đồng loạt hướng ánhmắt về phía hai người.

Tần Sở ngơ ngác nhìn Tô Mạch, nói:“Bạn quen tôi à?”.

...

Page 540: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lễ tốt nghiệp kết thúc trong những tiếngkhóc thút thít đầy quyến luyến.

Lúc rời khỏi trường, Tô Mạch mếu máonhư có chuyện muốn nói, còn Tần Sở thìtừ đầu tới cuối phát huy tác phong vốn cócủa Tần gia, không mở miệng nói nửalời. Đến khi ngồi vào xe, Tô Mạch mớilên tiếng: “Hôm nay cuối cùng cũng côngđức viên mãn rồi, anh cho em được... nổiloạn một chút được không?”.

Tần Sở khó hiểu hỏi lại: “Là sao?”.

“Trước giờ em chưa từng đi khu vuichơi!”

Page 541: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thế là sau đó, dưới cái nắng hè gay gắt,hai người một nam một nữ xuất hiệntrước cổng công viên trò chơi. Đôi mắtcô gái sáng long lanh, nhìn thứ gì cũngđầy thèm muốn. Khác với cô, sắc mặtchàng trai sa sầm, tỏ rõ sự chán ghét.

Vừa mua vé vào cửa, Tô Mạch đã chạybiến đi đâu mất, lát sau quay về với haique kem. Cô giữ lại một que, đưa choTần Sở một que. Thấy vẻ mặt ngán ngẩmvà chịu đựng của anh, cô bật cười khúckhích. Tần Sở chẳng buồn nhìn cô, quekem trên tay cứ chảy dần nhưng anh vẫnkhông chịu ăn dù chỉ một miếng. TôMạch tức giận mắng anh hoang phí củatrời rồi thẳng thừng lấy lại que kem, ăn

Page 542: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sạch sẽ.

Tần Sở bấy giờ mới chịu mở miệng:“Nguyễn Tô Mạch, em cầm tinh con heoà? Nghề nghiệp của em là trộm cướpsao?”.

Tâm trạng khá tốt nên Tô Mạch khôngthèm cãi cọ với Tần Sở, chỉ lườm anhmột cái. Nhớ lại trước đây từng ngheloáng thoáng chuyện anh sợ độ cao, côbèn rủ anh đi chơi vòng quay khổng lồ.Tần Sở không nói hai lời liền từ chối.

Tô Mạch đắc ý cười nhạo: “Tần đạithiếu gia, anh sợ độ cao phải không? Thúnhận đi, em sẽ không cười anh đâu!”.

Page 543: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chiêu khích tướng này quả nhiên rất cótác dụng. Tần Sở chần chừ giây phát rồiđi theo Tô Mạch, vẻ mặt không sợ trờikhông sợ đất.

Thực lòng mà nói, Tô Mạch cũng hơi sợđộ cao. Chẳng qua vừa rồi nổi hứng trêuchọc Tần Sở nên cô bất chấp tất cả. Đếnkhi đã ở trên cao, cô mới phát hiện ra,chứng sợ độ cao của mình không phải chỉlà “hơi hơi”.

Hai người ngồi bất động, quay mặt vàonhau.

Cao rồi lại thấp, thấp rồi lại cao.

Page 544: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cẳng thẳng nối tiếp căng thẳng.

Rốt cuộc, Tô Mạch đành lên tiếng phávỡ sự im lặng.

“Tần Sở, không biết anh đã từng nghe vềthuyết pháp này chưa?”

“Em không nói sao anh biết?”

“Vội cái gì chứ! Em nghe nói, nếu mộtđôi tình nhân hôn nhau ở điểm cao nhấtcủa vòng quay khổng lồ thì cả đời sẽkhông chia lìa, anh có tin chuyện nàykhông?”

Tần Sở nhíu mày: “Em nói gì?”.

Page 545: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Hôn ấy!”

Tô Mạch trả lời theo phản xạ tự nhiên,dứt lời mới ý thức được mình vừa làmmột chuyện điên rồ.

Hai má cô từ từ ửng đỏ.

Mặc dù lời nói vô ý, nhưng trong tìnhhuống này nó rất dễ gây hiểu lầm.

Tô Mạch ngẩng đầu lên, định giải thíchthì lại thấy Tần Sở đang nhìn mình bằngvẻ mặt mờ mịt: “Em là họ hàng với kiếnđấy à? Nói lí nha lí nhí, nói to lên xem!”.

Page 546: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch mừng quýnh vì anh không nghethấy. Đương nhiên cô chẳng dại gì mànhắc lại câu vừa rồi, bèn khôn ngoanngậm miệng lại.

Nhưng Tần Sở tỏ ra tức giận: “Lại gầnđây, nói nhanh!”.

Tô Mạch vô tư nghiêng người về phíatrước, nói lớn: “Tần Sở, không chỉ đầuóc anh có vấn đề mà cả lỗ tai cũng cóvấn đề!”.

Nào ngờ, Tần Sở đột nhiên mỉm cười,hơi nhổm người dậy, vươn một tay ra giữlấy cổ Tô Mạch, cúi đầu xuống...

Page 547: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Niêm phong đôi môi cô bằng một nụhôn...

Lúc này, vòng quay đã đưa hai người lênđiểm cao nhất. Cả thành phố rộng lớn ởdưới chân, nụ hôn say đắm cõi hồng trần.

...

Về tới nhà, Tô Mạch tự động lược bỏ sựkiện công viên trò chơi, chỉ kể với LậpHạ chuyện bực mình ở lễ tốt nghiệp.Chẳng ngờ nghe xong, Lập Hạ cười nhưđược mùa.

Tô Mạch bức xúc: “Sao tớ lại có cảmgiác cậu với tên họ Tần kia cấu kết chơi

Page 548: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

xỏ tớ thế hả?”.

Lập Hạ “hả” một tiếng, Tô Mạch lại nói:“Còn không phải? Là bạn rất rất rất rấttốt của tớ, chẳng lẽ cậu không nên đứngvề phe tớ, bày tỏ sự căm giận đối vớianh ta ư?”.

“Nhưng cậu với anh ta đâu phải kẻ địch,hai người là tình nhân cơ mà!”.

“Hả?”

“Tình nhân!”

“Cậu thắng!”

Page 549: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch đã tiếp nhận đề cử của giáo sư,thi nghiên cứu sinh tại trường. Cô hỏiLập Hạ dự định như thế nào sau khi ratrường.

Lập Hạ nói: “Chưa biết nữa, đến đâu hayđến đó vậy. Lúc trước đã đồng ý lời mờicủa một tòa soạn nhỏ rồi, hôm qua họvừa gọi điện kêu tớ đến thử việc batháng. Lương chính thức cũng tạm ổn.Chắc là tớ sẽ không thi nghiên cứu sinhđâu, cậu cũng biết tớ còn phải kiếm tiềnphụng dưỡng bố mẹ nữa mà!”.

Tô Mạch không đáp lời. Lát sau, cô thấyLập Hạ nhìn ra cửa sổ, nói: “Tớ muốnlăn lộn ngoài xã hội rồi”.

Page 550: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Để chúc mừng Tô Mạch và Lập Hạ tốtnghiệp, hôm sau Tần Sở hào phóng mởtiệc ăn mừng. Việc này thực ra cũngchẳng có gì khoa trương cả, chỉ có điềuxưa nay Tần Sở chưa từng rộng rãi vớiTô Mạch như vậy, cho nên cô không khỏikinh ngạc khi nghe Tần Sở nói sẽ mờikhách.

Lúc taxi lên cầu vượt, Tô Mạch và LậpHạ đều trông thấy tấm bảng điện quảngcáo to đùng ngoài cửa xe. Hai cô đờngười ra.

Lưu Minh Nghĩa ngồi ở ghế trước quayđầu lại hỏi: “Tô Mạch, bạn trai cậu làm

Page 551: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nghề gì?”.

Tô Mạch ngẩn ra. Cô không biết cụ thểTần Sở làm công việc gì, hiểu biết củacô về anh chỉ gói gọn trong bốn chữ: áckhẩu ác tâm. Vậy nên, cô ậm ừ trả lờiqua loa: “Bán hàng đa cấp!”.

Thế mà Lưu Minh Nghĩa cũng tin thật,anh ta hét toáng lên: “Cái gì? Cố AnSênh không thích cậu thì cậu cũng khôngnên ngốc nghếch đến mức đó chứ TôMạch!”.

Cái tên vốn đã bị bụi bặm phủ đầy bỗngnhiên bị nhắc đến, sắc mặt Tô Mạch chợttrầm xuống. Lập Hạ bất mãn gõ vào đầu

Page 552: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lưu Minh Nghĩa: “Đúng là đồ đại nguđần!”.

Lưu Minh Nghĩa sững sờ hồi lâu mới lêntiếng: “Lập Hạ, trình độ làm tổn thươngngười khác của cậu càng ngày càng lêntay!”.

Tô Mạch chẳng còn tâm trí đâu để ý tớicuộc đấu khẩu của hai người họ nữa. Côngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe.

Thật kỳ lạ, trước đây rõ ràng cô đã nhậnđịnh rằng thành phố này không hợp vớimình, nhưng sau vài năm gắn bó, cô lạicó cảm giác rất đỗi thân thuộc. Hóa ra lànhư vậy, chỉ có con người luôn cố gắng

Page 553: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

để thích ứng với hoàn cảnh sống, chứkhông bao giờ hoàn cảnh sống chủ độnglàm thân với con người. Ở đâu cũng thế,tất cả đều phụ thuộc vào việc bạn có sẵnsàng chấp nhận hay không.

Taxi dừng trước cửa nhà hàng. Vừa vàocửa, Lưu Minh Nghĩa đã bắt đầu liếnthoắng như bắn súng liên thanh: “Sao tớcó cảm giác bữa cơm này sẽ khiến tớ ănkhông ngon, tim đập loạn xạ thế nhỉ?”.

Lập Hạ mắng: “Người ta đều nói tôikhông có phúc, càng không được hưởngphúc. Nhưng hôm nay đem so với cậu,tôi thấy bản thân vẫn còn sướng chán”.

Page 554: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch tặng cho Lưu Minh Nghĩa mộtcái nhìn đồng cảm.

Sau khi ba người vào phòng riêng, nhânviên phục vụ đang định đưa thực đơn thìmột người khác có vẻ là quản lý tiến đếnnói: “Giám đốc Tần đã đặt món trướcrồi, cậu ra ngoài đi. Lúc nào cần sẽ gọi”.

Anh nhân viên kia gật đầu rồi quay ra.Đúng lúc này cửa phòng mở toang. TầnSở mặc một bộ quần áo thoải mái kháchẳn thường ngày, mái tóc đã được cắtngắn hơn để lộ tinh thần có vẻ đang rấtphấn chấn. Anh nhìn khắp căn phòng mộtlượt, sau đó mới thong thả bước về phíaTô Mạch.

Page 555: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ biết ý, ngồi cách Tô Mạch mộtghế. Tần Sở mỉm cười với cô rồi ngồivào vị trí ở giữa. Vì nụ cười ấy mà LậpHạ chợt nghĩ, người đàn ông này đúng làmầm tai họa.

Vừa mới yên vị thì chuông điện thoạireo, Tần Sở vô tư nghe máy: “Nói!”.

Không biết đối phương nói gì, anh bịtđiện thoại lại và hỏi ý kiến ba người TôMạch: “Có hai người bạn của anh tới,không vấn đề gì chứ?”.

Tô Mạch thầm nghĩ: Tần đại nhân nhàanh muốn làm thì ai dám không đồng ý?

Page 556: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lưu Minh Nghĩa nhỏ giọng lầm bầm:“Có phải những bậc anh tài đều mangtrong người khí thế bức bách như vậykhông?”.

Lập Hạ quay sang cười: “Lưu MinhNghĩa, tôi không biết có phải bậc anh tàinào cũng như thế không, nhưng tôi có thểchắc chắn là cậu vĩnh viễn sẽ không cóthứ khí chất đó! Giám định hoàn tất!”.

Lưu Minh Nghĩa hậm hực: “Tớ thật sựkhông có lấy một ưu điểm nào hay sao?Tớ kém cỏi đến thế sao?”.

Không muốn khiến đối phương thất vọng,Lập Hạ bèn đáp: “Vẫn còn cách kém cỏi

Page 557: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một khoảng xa!”.

Lưu Minh Nghĩa vô cùng ảo não, tựnhiên chuốc lấy nỗi hổ thẹn không đángcó.

“Bà chị của tôi, chị có thể đừng thẳngthừng đến mức ấy được không?”

Lúc này, Tần Sở đã gác máy, các món ăncũng bắt đầu được dọn lên. Mặc dù anhnói mọi người cứ tự nhiên dùng trước,lát sẽ gọi thêm, nhưng cả nhóm Tô Mạchđều không động đũa, kiên quyết đợi haingười bạn của Tần Sở đến.

Buổi trưa Tô Mạch và Lập Hạ chỉ ăn

Page 558: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một chút cháo nên dạ dày réo ầm ầm.Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, hai côvô cùng thèm thuồng, nhưng vẫn phảigắng đè nén cơn đói vì phép lịch sự.

Lưu Minh Nghĩa đúng là người kiên trì,nhìn sắc mặt cậu ta có vẻ chẳng sốt ruộtchút nào. Lập Hạ chịu không nổi, quaysang thì thầm: “Tớ đói quá!”. Không rõcó phải Lưu Minh Nghĩa vẫn đang giậndỗi chuyện ban nãy không mà lại bắt bẻLập Hạ: “Muốn khởi động trước rồi à?Xin cậu đấy, có thể giả vờ làm thiếu nữrụt rè một chút được không?”.

Rụt rè? Lập Hạ cô mà phải rụt rè?

Page 559: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Giữa lúc Lập Hạ cầm lấy chiếc thìa đangđịnh cốc lên đầu Lưu Minh Nghĩa thì cửaphòng được mở ra.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hai vịkhách mới tới. Không chỉ có Lập Hạ, cảTô Mạch cũng không dám tin vào mắtmình.

Bạch Lâm đang khoác tay Chu Gia Ngôn,vừa đi vừa dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc là aithế?”.

Do vừa xuống máy bay, chưa kịp điềuchỉnh chênh lệch múi giờ nên thần sắcChu Gia Ngôn có vẻ uể oải.

Page 560: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Một ông anh chơi khá thân.”

Lúc ấy, bàn tay cầm chiếc thìa của LậpHạ khựng lại giữa không trung. Ánh mắtcủa cô và Chu Gia Ngôn dường như đãgiao nhau, nhưng thời gian rất ngắn, ngắnđến mức có thể coi như không có gì.

Từ khoảnh khắc trông thấy Lập Hạ, sựchú ý của Bạch Lâm chưa từng dời sangđối tượng khác. Cô nàng bám chặt cánhtay Chu Gia Ngôn như sợ anh sẽ bị ai đócướp mất, đến khi ngồi vào bàn mới cựcchẳng đã phải buông ra.

Tần Sở đang định giới thiệu mọi ngườithì Chu Gia Ngôn đã lên tiếng trước.

Page 561: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Hi!”

Chỉ một chữ, nhưng cũng đủ khiến TôMạch phải ngả mũ bày tỏ sự kính nể vớiChu Gia Ngôn. Xuất ngoại một chuyếnquả là không uổng! Một tiếng “Hi!” ngắngọn đã bắt chuyện với tất cả mọi người,thậm chí chẳng có lấy một chút xấu hổ.

Sau đó, mọi người đều tập trung lo chocái dạ dày, không ai nói thừa một lời.Thỉnh thoảng, Tần Sở và Chu Gia Ngônqua lại vài câu, chủ yếu là về tình hình ởAnh. Ngay cả Lưu Minh Nghĩa bìnhthường nói nhiều nhưng hôm nay lại giữim lặng một cách đáng nể.

Page 562: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của BạchLâm liên tục bắn về phía mình, Lập Hạdứt khoát ngẩng cao đầu, giơ ly rượu lênvà nói: “Ở đây ngoài anh Tần Sở ra, mọingười đều vừa tốt nghiệp cả đúng không?Chúng ta nên cạn một ly chứ nhỉ?”.

Mặc dù tửu lượng của Tô Mạch khôngtốt nhưng người chị em của mình đã lêntiếng, cô không thể khước từ. Vì thế, côcầm ly rượu của mình, định đứng dậy thìbị người ngồi bên giữ lại. Cô nhỏ giọngtrách cứ Tần Sở: “Gì thế?”.

“Anh không muốn lát nữa phải khiêngmột con lợn về nhà! Đặc biệt là lợn tăngtrọng!”

Page 563: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhớ lần trước đưa Tô Mạch tham giayến tiệc, cô chỉ uống có mấy ly mà đãsay mềm, tay chân khua loạn xạ, hại anhphải bế ra xe. Hôm nay mà để mặc côuống, chắc anh chỉ còn nước để cô nằmngủ luôn dưới đất.

Trong khi Tần Sở và Tô Mạch vẫn nhìnnhau bằng ánh mắt chết người thì BạchLâm đã lên tiếng, rõ ràng muốn thị uy vớiLập Hạ.

“Gia Ngôn không phải mới tốt nghiệp đạihọc. Dưới sự hướng dẫn của giáo sư, anhấy đã hoàn thành Chương trình nghiêncứu sinh rồi. Mọi người ai cũng khen anh

Page 564: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ấy có tài năng thiên phú. Mình cũng rấttự hào về anh ấy.”

Nói xong, Bạch Lâm quay sang nhìn ChuGia Ngôn, nụ cười trên mặt cô dịu dàngnhư dòng nước.

Lập Hạ cứng đờ người, chậm rãi thu tayvề.

Đúng thế, cô không biết gì hết! Ngay cảchuyện Chu Gia Ngôn học gì, cô cũngkhông biết. Trước kia vì một phút nôngnổi mà cô chạy sang Anh, nhưng rồi cuốicùng vẫn ra về tay không. Về sau, thôngqua Cố An Sênh cô mới biết Chu GiaNgôn học ngành Luật, nghe nói anh còn

Page 565: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đạt được giải quán quân trong một cuộcthi biện luận nào đó. Lúc ấy, cô cảmnhận được rằng, hóa ra, cô và anh thựcsự không nằm trên cùng quỹ đạo. Đúng làhai người từng gặp nhau, nhưng chỉ ởmột điểm đó mà thôi, để rồi mãi mãi lạcmất nhau mỗi người một phương.

Chu Gia Ngôn, cậu thấy không? Cậu luônchạy phía trước tôi, còn tôi, vĩnh viễnchẳng thể nào đuổi kịp cậu!

Tình cảm của tôi với cậu cũng vậy! Ngaytừ lúc bắt đầu, nó đã bị cậu bóp nghẹt màchẳng thể kêu một tiếng.

Có người cố tình tạo ra khó xử, bầu

Page 566: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không khí càng thêm bất hòa.

Tô Mạch nghe Bạch Lâm nói xong còntức giận hơn cả Lập Hạ.

Cô là mẹ của Chu Gia Ngôn sao? ChuGia Ngôn là do cô chăm sóc dạy dỗ sao?Cô tự hào cái quái gì? Cái thời Lập Hạvà Chu Gia Ngôn oai phong một cõi ởtrường cấp ba Tường Long Thất, khôngbiết cô còn ở cái xó xỉnh nào!

Tô Mạch kích động, vùng khỏi tay TầnSở. Móng tay cô sượt qua mu bàn tayanh, nhưng anh không tức giận, cũngkhông kéo cô lại. Sự im lặng của Tần Sởchẳng khác nào cổ vũ cho Tô Mạch.

Page 567: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hiện giờ cô sẵn sàng bất chấp mọi thứđể giúp Lập Hạ trút giận.

Cô nghiêng người chạm cốc với Lập Hạ,dùng lực mạnh đến nỗi rượu trong ly haingười đều sánh ra một ít. Chất lỏng cayxè chảy vào cổ họng. Tô Mạch tiếp tụcrót thêm một ly nữa, lần này cô chìa tớitrước mặt Bạch Lâm.

“Cậu ấy không phải vừa tốt nghiệp đạihọc thì cũng là tốt nghiệp nghiên cứusinh, đúng không? Cho dù cậu ấy cả đờinày không tốt nghiệp thì cũng là cậu tốtnghiệp, đúng không? Chẳng lẽ không thểcùng uống một ly?”

Page 568: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch nói bằng giọng khích bác, hoàntoàn không nể mặt Chu Gia Ngôn, nhưngTần Sở không ngăn cản, để mặc cô muốnlàm gì thì làm. Tình hình hiện tại khôngcho phép hai người đàn ông nhúng tayvào.

Bạch Lâm nghe xong, quả nhiên sắc mặtbiến đổi. Cô vốn dĩ không có ác ý, chỉ làmuốn thể hiện chủ quyền đối với ngườiyêu của mình mà thôi. Cô muốn tuyên bốcho tất cả mọi người biết, Chu Gia Ngônlà của cô.

Lưu Minh Nghĩa ngồi nhìn Tô Mạch vàLập Hạ bận rộn cụng ly, mặc dù khônghiểu rõ sự tình, nhưng cũng vội vã đứng

Page 569: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

dậy góp vui.

“Chúc... cách mạng không bao giờ sụpđổ!”

Lập Hạ trừng mắt: “Nói linh ta linh tinhcái gì thế?”.

“Vậy thì... chúc cậu trẻ mãi không già, ởbên người nào đó đến đầu bạc răng long!Đương nhiên, “người nào đó” chính làtại hạ!”

Nghe vậy, hai má Lập Hạ đỏ ửng, cô đáchân Lưu Minh Nghĩa: “Nghĩ đến làhay!”.

Page 570: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thực ra mấy lời đùa giỡn này của LưuMinh Nghĩa, Lập Hạ nghe đã mòn cả tai.Chẳng qua lúc này có mặt Chu Gia Ngônnên cô mới phản ứng như vậy.

Phía đối diện, Chu Gia Ngôn lắc nhẹ lyrượu trong tay, nét mặt không để lộ tâmtình, giống như không nghe thấy cuộc đốithoại đầy mờ ám giữa Lập Hạ và LưuMinh Nghĩa. Mấy năm nay, anh đã họcđược cách che giấu cảm xúc.

Thấy Tô Mạch sống chết chẳng chịu bỏqua, Bạch Lâm không muốn mất mặt, bènnhận lấy ly rượu. Chu Gia Ngôn độtnhiên quay sang hỏi: “Em biết uốngrượu?”.

Page 571: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô ngẩn ra: “Một chút!”.

Thế là, cuộc chiến âm thầm chính thứcbắt đầu.

Là người có tửu lượng kém nhất, TôMạch bại trận trước tiên, chẳng mấychốc đã chạy vào WC. Sau đó là đếnLưu Minh Nghĩa, và cuối cùng chỉ cònlại Lập Hạ.

Từ đầu tới cuối, Tần Sở và Chu GiaNgôn ngồi trò chuyện vui vẻ, không màngtới những người còn lại.

Lần thứ ba ra khỏi WC, Tô Mạch bắt gặp

Page 572: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn đứng trước bồn rửa tay.Hai người nhất thời lúng túng, không ainói với ai câu nào. Lúc này có ngườivừa ra khỏi WC, trông thấy một nam mộtnữ đứng ngoài cửa, do dự một lát bènquay vào.

Tựa như xem kịch câm, Tô Mạch cườikhanh khách một tiếng rồi lách qua ngườiChu Gia Ngôn đi ra ngoài.

Bấy giờ Chu Gia Ngôn mới chịu lêntiếng: “Tô Mạch! Cậu không sao chứ?”.

Tô Mạch vung tay: “Không sao!”. Nhưngvừa dứt lời, cô lập tức quay về bồn rửa,úp mặt xuống nôn thốc nôn tháo. Xong

Page 573: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

xuôi, cô ngẩng đầu lên, nói: “Chu GiaNgôn, bạn gái của cậu không chỉ biếtuống “một chút” đâu nhỉ!”.

Chu Gia Ngôn khẽ cười: “Tô Mạch, cậunói chuyện vẫn “sốc não” như ngàyxưa!”.

Thay đổi thật rồi! Trước kia, mỗi khiChu Gia Ngôn cười đều để lộ ra támchiếc răng cửa trắng bóng, cô gái nàonhìn thấy cũng phải mê mẩn. Còn bâygiờ, nụ cười của cậu ta đã đậm chấttrưởng thành, cẩn trọng.

Tô Mạch chợt cảm thấy nhớ vô cùng cậubạn thân Chu Gia Ngôn của ngày xưa,

Page 574: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người từng cả ngày cãi nhau với Lập Hạ,người từng vô tư cười đùa gọi cô là KẹoSữa.

Hồi lâu không thấy cô tiếp lời, Chu GiaNgôn bèn chuyển sang chủ đề khác.

“An Sênh đâu sao không tới?”

Vừa nghe cái tên ấy, Tô Mạch liền thấyđầu óc choáng váng như cả thế giới đangrung chuyển. Chu Gia Ngôn sợ cô ngã,vội vàng chạy đến đỡ, nhưng Tô Mạchđã gạt tay anh ra, chậm chạp nói: “Xincậu đấy Chu Gia Ngôn! Đừng có vừaxuất hiện đã phá vỡ mộng đẹp của ngườikhác được không?”.

Page 575: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch và Chu Gia Ngôn kẻ trướcngười sau trở lại phòng bao. Lúc này,Lưu Minh Nghĩa đã say khướt, nằm bò ramặt bàn, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng.Trong phòng có thêm một người đàn ôngnữa. Tô Mạch không lạ gì anh ta, bởi vìcô từng mắng đối phương là “đồ lưumanh”, là “cầm thú”.

Kỷ Vân Chi vốn đang ngồi cạnh BạchLâm, vừa trông thấy Tô Mạch đi vào,anh ta bèn chuyển chỗ sang ngồi cạnhLập Hạ để tiện bắt chuyện với Tô Mạch.

“Em còn nhớ anh không?”

Page 576: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch muốn nói có, nhưng sợ đốiphương tính sổ, còn nếu nói không, cô lạisợ chọc giận anh ta. Đang do dự, côbỗng nghe thấy Tần Sở lên tiếng giải vâycho mình.

“Đi chỗ khác chơi!”

Nhưng Tần Sở càng bảo vệ cô thì KỷVân Chi càng thêm hứng thú. Anh ta đápbằng giọng trẻ con hờn dỗi: “Không! Emmuốn chơi với cô ấy!”. Sau đó, khôngthèm để ý tới Tần Sở, Kỷ Vân Chi tiếptục nói chuyện với Tô Mạch: “Mau trảlời đi, em còn nhớ anh không?”.

Tôi và anh có thù hả? Sao anh cứ bám

Page 577: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

riết lấy tôi không chịu buông?!

Đương nhiên đây chỉ là những điều màTô Mạch thầm nghĩ trong lòng, còn lờinói ra miệng lại khác một trời một vực.

“Ừm, đối với những người đẹp trai, emluôn nhớ rất lâu.”

Dù khá ngạc nhiên vì thái độ của TôMạch bỗng quay ngoắt một trăm támmươi độ, nhưng Kỷ Vân Chi vẫn tỏ ra vôcùng hài lòng. Anh ta vươn tay ra địnhvỗ vai Tô Mạch thì cô đã nhanh nhẹnđứng phắt dậy, tay hơi run lên làm chấtlỏng trong ly đổ ra quần. Sau đó, cô hétlên một tiếng.

Page 578: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở quay sang nhìn Kỷ Vân Chi bằngánh mắt hằn học. Anh ta ủ rũ, vẻ mặt nhưmuốn nói: “Rõ ràng không phải lỗi tạiem!”.

Lúc này, Lập Hạ và Bạch Lâm vẫn đangmải mê đấu tay đôi. Thực ra cả hai đềuđã say mềm, nhưng không ai chịu giơ tayhàng trước.

Kỷ Vân Chi ngồi bên cạnh Lập Hạ, cảmnhận được cơ thể cô không ngừng lắc lư,nhưng vẫn cố uống hết ly này đến lykhác. Thấy vậy, anh ta bèn đoạt lấy lyrượu trong tay Lập Hạ, cúi sát vào mặtcô mà nói: “Em gái xinh đẹp, không uống

Page 579: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được thì đừng thể hiện!”.

Nói rồi, anh ta uống cạn ly rượu của LậpHạ.

Tô Mạch cảm thấy hành động này của KỷVân Chi rất có phong độ, ít nhất cũnghơn hẳn Tần Sở. Tần Sở lúc nào cũng chỉbiết nhếch mép cười, như thể đangthưởng thức mồi ngon. Cũng từ thời khắcấy, nỗi sợ hãi của Tô Mạch đối với KỷVân Chi hoàn toàn tan biến. Trái lại, côcòn thay đổi cái nhìn, nâng anh ta từ nhânvật phản diện lên một tầm cao mới:“nhân vật phản diện đẹp trai thượnghạng”.

Page 580: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ định thần lại thì mặt đã đỏ nhưgấc. Cô vô thức nhìn về phía Chu GiaNgôn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh. Tuyđường nhìn của hai người chỉ giao nhautrong giây lát nhưng cũng đủ khiến lòngcô mất bình tĩnh.

Thoáng chốc, cả căn phòng chìm trongsự ám muội. Nếu Lưu Minh Nghĩa khôngngủ say như chết, thì có lẽ vở kịch cònhay hơn.

Tô Mạch dùng khăn giấy lau khô vếtrượu trên quần. Thấy mọi người không ainói gì, cô bèn mở miệng: “Cậu về nướclàm gì? Ở Anh phát triển không phải tốthơn sao? Mẹ cậu cũng muốn cậu ở bên

Page 581: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đó luôn còn gì, đường tới thành Romerộng thênh thang!”.

Hai chữ “mẹ cậu” được Tô Mạch nhấnmạnh với ý trào phúng.

Nghe Tô Mạch nhắc đến Hoa Hội, sắcmặt Lập Hạ cũng bất giác biến đổi. Nếukhông phải năm xưa Hoa Hội lợi dụngchuyện của bố mẹ cô để uy hiếp, thì hiệngiờ cô và Chu Gia Ngôn đã ở bên nhau,chưa đến lượt Bạch Lâm chen chân vào.Cô vẫn thường nghĩ như vậy để an ủi bảnthân.

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, cuộc đờicó rất nhiều đổi thay, không phải nguyên

Page 582: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhân này thì là lý do kia. Chẳng thứ gì cóthể bảo đảm cô và Chu Gia Ngôn sẽ ởbên nhau mãi không lìa xa. Suy cho cùng,tất cả là do duyên phận chưa đủ. Nếu đãlà số phận định sẵn thì không một ai cóthể chia rẽ hai người.

Câu hỏi đột ngột của Tô Mạch khiến ChuGia Ngôn trầm ngâm hồi lâu. Anh lấy lạitinh thần, vừa cười vừa đáp với vẻ thảnnhiên: “Ông tớ bị ung thư giai đoạn cuối.Tớ làm cháu, sao không về gặp ôngđược?”.

Tô Mạch sững sờ, lát sau mới tiếp lời:“Xin lỗi, tớ không cố ý”.

Page 583: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn lắc đầu: “Không sao đâu,cậu không biết mà”.

Tô Mạch lại hỏi: “Ông cậu giờ đang nằmviện nào?”.

“Bệnh viện Trung tâm.”

“Ừm.”

Liếc thấy Tô Mạch đã lâm vào thế bí,Tần Sở đột nhiên ôm eo cô, vô tư nóilớn: “Sao mặt em nhăn như bị táo bónthế?”.

Tô Mạch xấu hổ cực điểm, giận dữ gạttay anh ra: “Anh bị táo bón thì có! Cả

Page 584: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhà anh đều bị!”.

Tần Sở chẳng những không tức giận, màcòn gật đầu với vẻ hài lòng: “Đúng rồi!Sao em biết? Không ngờ em yêu anhnhiều đến thế, ngay cả mấy chuyện vặtvãnh này cũng để ý”.

Lần này thì sắc mặt Tô Mạch trở nên vôcùng khó coi.

Bữa cơm kết thúc, mọi người ra về vớinhững mối suy tư của riêng mình.

Xe thể thao của Tần Sở không chở đượcnhiều người nên Lập Hạ chủ động đềnghị sẽ bắt taxi đưa Lưu Minh Nghĩa về.

Page 585: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng khi cô vừa đứng dậy thì tay lại bịKỷ Vân Chi giữ lấy.

“Con gái đi về một mình khuya thế nàysao được? Để anh đưa em với bạn traiem về!”

Lập Hạ định từ chối thì Tần Sở đã lêntiếng trước: “Cứ thế đi, có người đi cùngsẽ yên tâm hơn. Lập Hạ, anh đảm bảo vềnhân cách của cậu ta!”.

Nghe vậy, Lập Hạ không tiện từ chốinữa. Cô nhìn vẻ mặt nửa cười nửa khôngcủa Kỷ Vân Chi, chẳng hiểu sao cảm thấycó gì đó không thích hợp.

Page 586: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn lúc này cũng đứng dậy:“Bạch Lâm say quá rồi, chúng em vềtrước đây. Tần đại ca, hôm nào anh emmình liên lạc sau nhé!”. Nói xong, anhnhìn thoáng qua Lập Hạ và Tô Mạch:“Liên lạc sau!”.

Bóng Chu Gia Ngôn và Bạch Lâm đãkhuất sau cánh cửa, Lập Hạ mới thởphào nhẹ nhõm. Kỷ Vân Chi tinh ý nhậnra biểu hiện khác lạ của cô, khóe môi hơinhếch lên.

Xuống bãi đỗ xe, Tô Mạch mới biết hômnay Tần Sở đi xe bốn chỗ. Cô lấy làm lạ,vì sao ban nãy anh không nhận lời đưaLập Hạ và Lưu Minh Nghĩa về?

Page 587: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Phiền anh cho em một lời giải thích hợplý!”

Tần Sở ung dung đáp: “Yên tâm, khôngphải như những gì em đang nghĩ đâu. KỷVân Chi có người trong lòng rồi”.

Thấy cô cứ do dự đứng bên ngoài, TầnSở bèn khởi động xe, vờ như sắp rời đi.Tô Mạch vội vàng mở cửa ngồi vào xe.Đương nhiên cô không có gan lớn đếnmức một mình trơ trọi trong bãi đỗ xe tốiom này.

Từ lúc xe chạy, không ai nói một lời nào.Lát sau, Tần Sở đột nhiên bật cười thành

Page 588: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tiếng, Tô Mạch mới bắt đầu nổi giận:“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao anhkhông đưa Lập Hà về? Chẳng lẽ Tần đạithiếu gia keo kiệt đến nỗi sợ tốn chútxăng à?”.

Để Tô Mạch trách móc xong, Tần Sởmới nhàn nhã mở miệng: “Muốn chúng tacó thời gian riêng, được chưa hả?”.

Lần này đến lượt Tô Mạch há hốc miệng.Cô dè dặt vỗ cánh tay Tần Sở: “Em cónghe nhầm không? Anh thử véo em mộtcái xem nào!”.

Vốn chỉ là một lời nói đùa, Tô Mạchkhông ngờ Tần Sở lại làm thật.

Page 589: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô kêu lên: “Á! Đau!”.

“Không đau thì anh véo em làm gì! Lúcnãy đã dặn em không được uống rượu rồimà không nghe. Còn nhớ tác phẩm em đểlại trên mu bàn tay anh không hả?”

Không nghĩ Tần Sở lại nhỏ mọn như thế,Tô Mạch bĩu môi, vừa xoa tay vừa nói:“Anh đúng là đồ lập dị! Chuyên bắt nạtphụ nữ!”.

Tần Sở hơi nghiêng mặt liếc cô một cái,nghiêm túc nói: “Anh chưa bao giờ ghithù với ai cả!”.

Page 590: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch ngắt lời anh: “Em biết rồi, vìhễ có thù oán là anh giải quyết ngay tạichỗ rồi còn đâu!”.

Tần Sở không phủ nhận: “Em biết thì tốt.Nếu có người khiến anh đau một, anh sẽkhiến người đó đau gấp mười. Vì thế, emnhớ cho kỹ, tốt nhất đừng làm nhữngchuyện khiến anh tức giận. Nếu có làmthì nhớ thu dọn hậu quả cẩn thận, đừng cóđể anh tóm được!”.

“Không thì sao?”

“Anh sẽ khiến những người bên cạnh embiến mất. Còn em, sống không bằngchết!”

Page 591: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Biết anh chỉ nói đùa, nhưng giọng điệuvà sắc mặt của anh vẫn khiến Tô Mạchkhông khỏi sợ hãi. Nếu lúc này người láixe là cô, e rằng đã có tai nạn xảy ra. Côbắt đầu nghĩ, chuyện gì có thể khiến TầnSở tức giận? Mấy vụ cãi nhau lặt vặttrước kia thì không tính làm gì, cô biếtanh chỉ hơi ác miệng. Huống hồ, anh chỉxấu tính với cô, chứ đối với người ngoài,lúc nào anh cũng tỏ ra ung dung tự tại,buồn vui không ai biết. Rõ ràng là mộtlão hồ ly chính hiệu.

Tô Mạch tin, nếu một ngày nào đó, côkhiến anh tức giận, chắc chắn anh sẽ làmđúng như những gì anh nói.

Page 592: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trong chuyện tình cảm nam nữ, nhiều khichỉ có 1% là ngọt ngào, 99% còn lại đềulà đắng cay. Con người ta dù biết rõnhưng vẫn sẵn sàng lao vào đống lửa nhưcon thiêu thân, chỉ vì một phút giây huyhoàng ngắn ngủi.

Lúc này, Lập Hạ và Lưu Minh Nghĩađang ngồi trong xe của Kỷ Vân Chi. Ánhđèn neon vụt qua bên ngoài cửa sổ khiếnLập Hạ chói mắt, giống như tâm trạngcủa cô lúc này, vô cùng rối bời.

Vì sao lại rối bời? Vì Chu Gia Ngôn trởvề, vì anh hạnh phúc bên một người congái khác, không cam tâm ư?

Page 593: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chuyến đi Anh năm đó đã khiến cô từ bỏý nghĩ đối với Chu Gia Ngôn. Nhưng saoanh lại trở về làm nhiễu loạn lòng cô?

Lập Hạ đang trầm tư suy nghĩ thì xephanh gấp, trán cô đụng vào lưng ghếphía trước. Cô ngẩng đầu lên, phát hiệnKỷ Vân Chi đang nhìn mình qua gươngchiếu hậu. Ánh mắt thấp thoáng nụ cười.

Rõ ràng là anh ta cố ý.

“Anh làm gì thế?”

Kỷ Vân Chi dừng xe bên lề đường, hờhững đáp: “Anh muốn chết, em tinkhông?”.

Page 594: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ líu lưỡi không nói được câu gì.

Anh ta muốn chết? Nhưng cô không điênmà chết cùng anh ta!

Lập Hạ bèn mở cửa xe, nhưng Kỷ VânChi đã nhanh tay hơn khóa chốt cửa lại.Chưa bao giờ cô thấy hoảng loạn nhưhiện giờ, không biết người đàn ông nàycó ý đồ gì.

Đột nhiên, Kỷ Vân Chi lấy ở đâu ra mộtvật nhỏ bằng kim loại sáng bóng. Lập Hạnhìn kỹ, nhận ra đó là một khẩu súng.Đáng sợ hơn, anh ta chĩa súng về phíacô.

Page 595: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ vô thức hét toáng lên: “Đừng!”.

Một giây sau đó, tiếng “tách” vang ra từhọng súng, ngọn lửa xanh lét bập bùngxuất hiện. Kỷ Vân Chi lấy một điếu thuốcra châm lửa.

Lập Hạ vẫn chưa hoàn hồn.

Người đàn ông này đúng là một kẻ điên.

Kỷ Vân Chi hút vài hơi rồi đột nhiêncười: “Yên tâm, anh không nghĩ quẩn đếnthế đâu!”.

Lập Hạ sợ đến nỗi thở không ra hơi. Thậtsự không hiểu nổi vì sao đối phương lại

Page 596: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đùa giỡn mình, cô tức giận nhoài ngườilên cướp lấy điếu thuốc, ném xuống thảmxe rồi giẫm nát. Hành động nhanh chóngvà liền mạch của cô khiến Kỷ Vân Chicũng phải sững sờ.

Xong xuôi tất cả, Lập Hạ mới ý thứcđược bản thân vừa làm một chuyện điênrồ.

Có lẽ sự trở lại của Chu Gia Ngôn đã tácđộng đến tâm trạng của cô. Cả buổi tốicô đắm chìm trong những hồi ức lộn xộn,thậm chí đôi lúc còn không phân định rõthực tại.

“Xin lỗi, em... em không thích mùi khói

Page 597: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thuốc nên đã quá kích động.”

Kỷ Vân Chi bỗng im lặng nhìn cô.

“Nhưng anh không có thói quen nói“không sao”. Anh là người tương đốithực tế, em làm hỏng tấm lót sàn xe củaanh thì đền tiền là được rồi.”

Lập Hạ cúi đầu nhìn tỉ mỉ, đúng là cómột vết cháy nhỏ. Cô ngước lên nói:“Mấy số 0?”.

Kỷ Vân Chi không nghĩ Lập Hạ sẽ hỏinhư vậy, ngẩn ra một lát mới đáp: “Đểanh đếm!”.

Page 598: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thấy Kỷ Vân Chi trầm tư ngẫm nghĩ hồilâu, Lập Hạ vội vàng lên tiếng cắt ngang:“Thôi thôi, anh không cần đếm nữa đâu.Em không có tiền, muốn chém muốn giếtthì tùy anh đấy!”.

Kỷ Vân Chi cảm thấy Lập Hạ rất thú vị,bèn đùa tiếp: “OK. Vậy đền kiểu khác!”.

“Kiểu gì?”

“Lên ghế trước ngồi nói chuyện với anh,kẻo anh ngủ gật khi lái xe. Mạng của anhđáng giá lắm đấy!”

...

Page 599: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch về tới nhà được khoảng mộtgiờ đồng hồ mới thấy Lập Hạ về.

“Tớ tưởng cậu bị đem bán rồi chứ!”

“Là ai lớn giọng bảo đảm với tớ về nhâncách tên lập dị kia? Giả dụ tớ có bị bánthật thì giai nhà cậu cũng không tránhđược có liên quan!”

Ngừng một lúc, Lập Hạ lại hỏi: “Thếtóm lại gã đó làm gì?”.

Tô Mạch thành khẩn khai báo: “Xã hộiđen!”.

Lập Hạ không hề tỏ ra ngạc nhiên, trái

Page 600: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lại còn gật gù nói: “Chẳng trách...”.

“Chẳng trách cái gì?”

“Anh ta cầm súng chĩa vào tớ!...”

“Hả???”

“Nhưng thực ra nó là một cái bật lửa!”

Tô Mạch nhảy dựng lên đấm bôm bốpvào người Lập Hạ: “Nói thì không nóiluôn một lèo đi cho xong”, sau đó côhậm hực đi vào phòng ngủ.

Lập Hạ cười khúc khích phía sau: “Tớmuốn nói nhưng cậu không để tớ nói hết

Page 601: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đấy chứ!”.

Buổi đêm, Tô Mạch trở mình liên tụctrên giường. Lập Hạ nằm bên khẽ đạp cômột cái: “Làm cái trò gì thế?”.

Tô Mạch ngồi dậy bật đèn, kéo Lập Hạquay lại: “Này, cậu không có gì muốn nóivới tớ à?”.

Lập Hạ nhíu mày: “Nói gì?”.

“Thì nói ra suy nghĩ của cậu khi thấyngười nào đó đột nhiên quay về. Chẳnglẽ cậu không muốn nói gì à?”

Lập Hạ cũng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt

Page 602: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngái ngủ: “Có”.

“Ừ, nói đi!”

“Cậu ấy đẹp trai hơn xưa rồi!”

Nói xong, Lập Hạ lại nằm xuống, kéo cảTô Mạch: “Thôi ngủ đi, đừng có trởmình nữa. Mai là ngày thử việc đầu tiêncủa tớ đấy, cậu mà đạp đổ bát cơm củatớ thì tớ ném bom vào công ty của TầnSở!”.

Tô Mạch phụng phịu: “Cậu thích thì cứném, chẳng liên quan tới tớ!”.

“Thật? Thế cậu xác định hạnh phúc nửa

Page 603: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đời sau của cậu cũng bị hủy hoại theođi!”

Hai má Tô Mạch chợt nóng ran: “LậpHạ! Cậu đúng là đồ háo sắc, thiếu nộitâm!”.

Mỗi khi cãi không lại Lập Hạ, Tô Mạchluôn dùng cụm từ “thiếu nội tâm” đểmắng cô bạn.

Lập Hạ trùm chăn cười trộm. Nhưng hiệntại, chỉ cô mới biết, lồng ngực mình đauđớn đến mức nào.

Trong cuộc sống, có ai là không phảidùng đến mặt nạ để che giấu cảm xúc

Page 604: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thật? Cho dù ở bên cạnh người thânthuộc nhất, chúng ta cũng không muốntháo chiếc mặt nạ ấy xuống, bởi vì sợ đểlộ ra sự yếu đuối của mình.

Hôm nay trước khi ra về, Chu Gia Ngôncó nói với các cô “giữ liên lạc”, TôMạch biết đó chỉ là một lời khách sáomà thôi. Nếu thật sự muốn giữ liên lạcthì vì sao số điện thoại cũng không đểlại? Giây phút ấy, cô chỉ cảm thấy bithương tột cùng.

Thế nhưng, cuộc sống đúng là nhiều bấtngờ. Sáng hôm sau trên đường từ siêu thịvề, Tô Mạch bắt gặp Chu Gia Ngôn đi ratừ cửa lớn một khách sạn. Ngẫm nghĩ

Page 605: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một lát, cô bèn đánh tiếng chào hỏi.

“Chu Gia Ngôn !”

Chu Gia Ngôn ngoảnh lại, trông thấy TôMạch tay xách nách mang toàn nguyênliệu nấu ăn, rất ra dáng một bà nội trợ.Anh chợt nhớ tới một ngày nọ khi cònhọc cấp ba, bốn người đang ngồi trongquán ăn vặt thì Tô Mạch đằng đằng sátkhí gắt gỏng với Cố An Sênh: “Giờ đã làmùa xuân rồi đấy, chẳng lẽ bây giờ“khúc gỗ” mới bắt đầu hồi xuân?”.

Bộ dạng của Tô Mạch lúc này cũng ynhư vậy. Chu Gia Ngôn vừa thấy đã chộtdạ, bèn đứng lại hét lớn: “Tô Mạch, tớ

Page 606: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

phải đến bệnh viện ngay, hôm nào gặpnói chuyện sau nhé”.

Không ngờ, Tô Mạch lại vội vã chạytheo: “Xảy ra chuyện gì à?”.

“Nhịp tim của ông tớ đột nhiên thấtthường.”

Nói xong, Chu Gia Ngôn mở cửa xe địnhngồi vào ghế lái. Tô Mạch gần nhưkhông do dự lên tiếng: “Tớ đi cùngcậu!”.

Chu Gia Ngôn cảm thấy kỳ lạ nhưngkhông nói gì thêm.

Page 607: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hai người đến bệnh viện thì người nhàChu Gia Ngôn đã có mặt đầy đủ. Sắc mặtmọi người hiện rõ vẻ lo âu và căngthẳng. Tô Mạch đi theo cũng cảm thấynóng ruột.

Chu Gia Ngôn vừa đến, lập tức kéo HoaHội sang một bên hỏi thăm tình hình:“Ông sao rồi mẹ?”.

Hoa Hội nói: “Vừa cấp cứu xong, chuẩnbị đưa vào phòng phẫu thuật. Nhưng ôngnội con nhất định đợi con đến rồi mớichịu vào, còn đuổi tất cả mọi người rangoài. Con mau vào xem xem”.

Nghe vậy, Chu Gia Ngôn lập tức đẩy cửa

Page 608: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vào phòng.

Ông cụ nằm trên giường bệnh vẫn rấtminh mẫn, xung quanh có vài người đànông trung niên đang cầm giấy bút ghi ghichép chép gì đó. Có lẽ họ là luật sư doông Chu mời đến.

Bố mẹ Chu Gia Ngôn làm ăn ở thành phốC, nhưng ông nội anh cả đời dốc sứcchăm lo cho tập đoàn Chính Nhân. Ởthành phố B này, Chính Nhân và Tần Thịlà hai tập đoàn lớn nhất, đương nhiênviệc lập di chúc không thể qua loa sơsài.

Tô Mạch đứng ngoài hành lang, tò mò

Page 609: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngó vào xem xét tình hình bên trong. ÔngChu tuổi đã cao, bệnh tình nguy kịch,nhưng mỗi lời ông nói ra vẫn rõ ràng vàđầy uy lực. Tô Mạch cảm thấy kính nể vôcùng.

Sự xuất hiện của Chu Gia Ngôn khiếnquá trình soạn di chúc bị cắt ngang. Anhnhíu mày, nắm lấy bàn tay nhăn nheo củaông nội.

Tô Mạch chưa bao giờ thấy dáng vẻ ưuphiền này của Chu Gia Ngôn. Trong ấntượng của cô, anh là một người vui vẻ,cợt nhả, hay nói đùa. Nhìn anh như hiệngiờ, đột nhiên cô cảm thấy tâm trí rốibời.

Page 610: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Ông nội, việc này đợi sau khi phẫu thuậtxong làm cũng không muộn! Ông đồng ývới cháu, làm phẫu thuật trước đã, đượckhông?”

Ông Chu không có phản ứng gì với lờikhuyên của Chu Gia Ngôn, tiếp tục nóivới những vị luật sư kia: “Ba phần bấtđộng sản trong đó...”

Chu Gia Ngôn cắt ngang: “Ông!”.

Bấy giờ ông Chu mới chịu ngừng lại,giọng nói có phần bất đắc dĩ: “NgônNgôn, bảo bố mẹ cháu ra ngoài cả đi.Ông quyết định rồi, sẽ không tiến hành

Page 611: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

phẫu thuật. Ông chỉ muốn trước khi nhắmmắt được gặp cháu”.

Hai hàng lông mày của Chu Gia Ngôncàng nhíu chặt: “Có chuyện gì quan trọnghơn tính mạng của ông chứ!”.

Ánh mắt ông Chu chợt sáng lên.

“Sức khỏe ông thế nào, ông rõ nhất. Dùlần này phẫu thuật thành công nhưng chưachắc lần sau đã may mắn được như thế.Đã vậy hà tất phải tự làm khổ mình? Họaphúc đời này, ông đã nếm đủ rồi. Tiếcnuối duy nhất của ông là năm xưa đã quánghiêm khắc với chú hai của cháu, đoạntuyệt quan hệ với nó, khiến nó phải một

Page 612: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mình lăn lộn bên ngoài, qua đời khi cònquá trẻ. Giờ hối hận đã không còn tácdụng gì nữa rồi. Bây giờ ông mới biếtcảm giác nằm trên giường bệnh chờ chếtlà như thế nào, vậy mà khi xưa, chú haicủa cháu phải một mình đối mặt... Ôngmuốn sớm ra đi một chút, sớm được gặpchú hai cháu một chút. Ngôn Ngôn, bảobố mẹ cháu đừng cố thuyết phục ông làmgì. Cuộc phẫu thuật này không có ôngđồng ý thì sẽ không tiến hành được đâu.”

Những người đứng ngoài cửa nghe thấyvậy bèn xông vào, nhưng ông Chu đã lớntiếng gọi: “A Quang!”.

Ngay sau đó, quản gia tên A Quang dẫn

Page 613: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

theo bảo vệ ngăn những người kia lại.

Chu Gia Ngôn đang định mở miệng nóithì ai đó đã lên tiếng trước.

“Chu Phóng?!”

Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng tất cảmọi người đều nghe rõ mồn một. Ai nấycũng nhìn về phía phát ra câu nói kiabằng ánh mắt kinh ngạc, bởi vì cả gia tộcnhà họ Chu xưa nay chưa từng có ngườidám gọi thẳng tên họ của ông Chu.

Sau khi thốt ra hai chữ kia, Tô Mạch dứtkhoát xông vào phòng bệnh. Đám bảo vệngẩn ra giây lát rồi lập tức cản cô lại.

Page 614: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn nhìn chằm chằm Tô Mạch,không biết cô định làm gì. Lúc này, HoaHội cũng tiến lên mấy bước, lệnh chobảo vệ kéo Tô Mạch ra khỏi bệnh viện.

Tô Mạch vội vàng thốt ra câu thứ hai.

“Chu Lỗi!”

Lần này, ngay cả ông Chu cũng phải mởto mắt kinh ngạc. Như cảm nhận đượcđiều gì, ông giơ tay lên ra hiệu với bảovệ để cho Tô Mạch vào.

Đã không còn bị ai ngăn cản nhưng TôMạch lại đứng im không nhúc nhích,dường như ý thức được hành động vừa

Page 615: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rồi của mình quá thất thố.

Ông Chu chợt cất giọng uy nghiêm:“Cháu, vào đây!”.

Bấy giờ Tô Mạch mới run rẩy bước vào.Cô dừng lại bên giường bệnh, cúi đầu,mím chặt môi. Hồi lâu, cô chậm chạpngẩng đầu lên, quan sát gương mặt ngườiđàn ông nằm trên giường bệnh như muốnxác định rõ điều gì, sau đó chậm rãi nói:“Thật không thể tin được!”.

...

“Cháu biết, ông tên là Chu Phóng, cháuđã từng thấy tên ông được nhắc đến trong

Page 616: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cuốn nhật ký của mẹ cháu. Cháu biết, ônglà một nhân vật làm mưa làm gió ở thànhphố B, báo chí vẫn hay nói về ông và sảnnghiệp nhà họ Chu. Cháu còn biết, ôngcó hai người con trai, Chu Dịch và ChuLỗi, một người nổi tiếng trong giớithương nhân thành phố C, còn một ngườibị đuổi khỏi nhà vì mắc tội ngỗ nghịch,bất hiếu.”

Trực giác mách bảo có bí mật nào đóđang dần hé mở, ông Chu chăm chú lắngnghe không bỏ sót một chữ.

Tô Mạch hít sâu một hơi, khẽ cười rồinói tiếp: “Nếu đã tàn nhẫn đưa ra quyếtđịnh thì giờ này cần gì phải tự dằn vặt

Page 617: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bản thân? Vậy nên, ông hãy làm phẫuthuật đi! Bởi vì, ông có chết cũng vôdụng! Ông chết rồi, mỗi câu sám hối củaông sẽ chỉ khiến người đó không yêngiấc, ngăn cản người đó luân hồi đầuthai!”.

Những lời của Tô Mạch chẳng khác nàosấm giữa trời quang.

Chu Dịch nãy giờ đứng bên ngoài, lúcnày đã xông vào trong phòng, kích độngtóm lấy cổ tay Tô Mạch: “Chu Lỗi... ChuLỗi là gì với cháu? Là gì với cháu?”.

Nếu ở tình huống khác, chắc chắn TôMạch sẽ đá cho đối phương một cái rồi

Page 618: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mắng: “Đồ thần kinh!”. Nhưng cô khônglàm thế. Bởi vì cô biết, ngay từ khoảnhkhắc cô lên tiếng, tất cả mọi thứ đã thayđổi. Có lẽ, cuộc đời của cô sẽ rẽ sangmột hướng hoàn toàn khác.

“Chu Lỗi với cháu có quan hệ thế nào?”Chu Dịch lại hỏi.

Tô Mạch bật cười, để lộ ra hàm răng đềuvà trắng muốt.

“Đó là bố cháu!”

Bầu không khí xung quanh một lần nữađóng băng.

Page 619: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đột nhiên, toàn thân ông Chu run lên.Ông hét lớn: “Phẫu thuật! Lập tức làmphẫu thuật, tôi phải tiếp tục sống!”.

Page 620: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chương 4.2

Phòng phẫu thuật sáng trưng. Tình hìnhbên trong diễn biến thế nào, không một airõ.

Tô Mạch lúc này mới cảm thấy mìnhđiên rồ. Vì sao đối diện với người đãgián tiếp hại chết bố mình, cô lại kíchđộng ông ta nổi lên dũng khí muốn tiếptục sống? Người đàn ông già nua đóchính là thủ phạm khiến mẹ cô phải rờikhỏi cõi đời này trong nuối tiếc và nhớnhung, vậy mà cô lại tận lực muốn giữlại mạng sống cho ông ta! Phải chăngchính là đạo lý máu chảy ruột mềm? Chodù bản thân có hận người đó đến đâu

Page 621: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chăng nữa, nhưng dòng máu chảy trongngười cũng không thể thay đổi. Nào có aimuốn hứng chịu nỗi đau đớn khi ngườicó chung huyết thống với mình lìa xa cõiđời?

Trong lúc chờ đợi, Tô Mạch ra chỗ khácgọi điện thoại cho Tần Sở, định dặn anhtự mình lo liệu bữa tối. Nhưng khi nghethấy giọng nói của anh, cô lại do dự hồilâu, dường như điều cô muốn nói khôngchỉ có vậy.

Tần Sở chờ một lát không thấy cô nói gì,bèn gọi: “Nguyễn Tô Mạch?”.

“Ừm...”

Page 622: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thông thường, mỗi khi hai người nóichuyện thì kiểu gì cũng cãi nhau ầm ĩ,còn hôm nay, cô lại trầm mặc như vậykhiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.

“Em đang ở đâu?”

Tô Mạch nhìn xung quanh rồi đáp:“WC”.

Lúc này, Tần Sở đang ngồi trong phònglàm việc, một tay cầm điện thoại, một taycầm bút ký vào tập tài liệu mà thư kývừa mang lên. Nghe câu trả lời của TôMạch, tay anh run lên một chút, suýt nữathì nét bút bị nguệch.

Page 623: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tô Mạch, em có thể ngừng đùa giỡn điđược không hả?”

Đâu phải cô cố tình chứ!? Tô Mạch ấmức.

“Em không đùa, em ở trong WC thật!”

Tần Sở day trán: “Được, vậy em nói choanh biết, WC ở nơi nào khiến em mụ mịđầu óc đến mức này?”

Bấy giờ Tô Mạch mới nặng nề nói: “Emở trong bệnh viện”.

...

Page 624: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trở lại trước cửa phòng phẫu thuật, TôMạch cảm thấy vô cùng căng thẳng vìbầu không khí ngột ngạt lúc này. Chu GiaNgôn vẫn ngồi trên băng ghế, mắt dánvào cửa phòng. Chu Dịch đang đứngcuối hành lang nói chuyện điện thoại.Đám người đứng túm tụm ban nãy đã tảnđi, chỉ còn lại vài người nhà họ Chu vàbảo vệ. Hoa Hội vẫn chưa dám tin TôMạch là con gái của Chu Lỗi, bà ta đi tớitrước mặt cô, hỏi: “Mẹ cháu tên là gì?”.

Vì chuyện của Lập Hạ năm xưa Tô Mạchcũng chẳng ưa gì người phụ nữ này. Hiệngiờ nghe giọng điệu của bà ta, cô lạicàng thêm ghét, bà ta coi cô giống mộttên lừa đảo không bằng.

Page 625: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Có thể do ở bên cạnh Tần Sở lâu ngày,Tô Mạch dần dần học được chiêu “gậyông đập lưng ông”. Cô ngẩng cao đầu,nhìn thẳng Hoa Hội mà dõng dạc đáp:“Lâm Tịch”.

Không thấy đối phương hỏi thêm gì, TôMạch mới nói tiếp: “Sao nào? Cô có cầncháu nói thêm gì để chứng minh nữakhông? Ví dụ như, năm xưa bố cháu đãoai phong một thời ở thành phố C thếnào? Ví dụ như, sau khi bố cháu bỏ đicùng mẹ cháu, người nào đó mới có cơhội giậu đổ bìm leo? Hay... có người đãkhông từ thủ đoạn để đạt được mục đích,thậm chí uy hiếp cả một cô gái mềmyếu?”.

Page 626: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe xong, Hoa Hội giận đến tím tái mặtmày. Bà ta nắm chặt hai bàn tay, phỏngchừng rất muốn tát Tô Mạch. Thế nhưng,người có phong thái quý phái quả nhiênhành xử cũng không tầm thường, cho dùđối mặt với người mà mình vô cùng cămghét, vẫn có thể đè nén cảm xúc và tỏ rathờ ơ.

Hoa Hội cười khẩy một tiếng rồi nói:“Xem ra từ lâu cháu đã biết mình manghọ Chu nhưng không nói ra. Đúng lúc nàycháu đột nhiên xuất hiện nhận tổ tông.Mục đích của cháu là gì, có lẽ đứa trẻlên ba cũng biết!”.

Đúng, Tô Mạch đã biết mình mang họ

Page 627: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu từ lâu. Năm xưa sau khi lo hậu sựcho mẹ xong, cô mang theo cuốn nhật kýcủa mẹ quay trở về thành phố C cùng CốAn Sênh. Vì muốn tìm lại những ký ứcngọt ngào thuở bé, cô đã đọc cuốn sổ đó,không ngờ bên trong còn cất giấu sự thậtvề thân thế của mình.

Thế nhưng, cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽbước chân vào ngôi nhà không thuộc vềmình ấy! Gia đình của cô, kể từ sau khibố mẹ lần lượt qua đời, đã hoàn toàn tanvỡ. Cô không có cảm tình với bất luậnngười nào nhà họ Chu.

À, ngoại trừ Chu Gia Ngôn - người contrai mà Lập Hạ vẫn luôn nhớ nhung.

Page 628: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe câu chất vấn đầy ẩn ý của HoaHội, Tô Mạch không khỏi cảm thấy nựccười. Cô đã sớm đoán được bà ta sẽ nóinhư vậy.

“Ý cô là cháu trở về để đòi phân chia tàisản phải không? Được thôi, cháu nói thậtcho cô biết, cháu nhằm đúng lúc này về,mục đích chính là vì tài sản! Thế nhưng,không phải đòi phân chia, mà là lấy lạinhững gì vốn thuộc về cháu! Một xu cũngkhông được thiếu!”

Nói ra những lời hùng hồn kia, Tô Mạchcảm thấy sảng khoái vô cùng.

Page 629: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lần này thì Hoa Hội đã thực sự bị chọcgiận, bà ta vung tay lên, đúng lúc ChuGia Ngôn ngoảnh lại. Anh vội đứng dậymuốn ngăn cản mẹ mình nhưng đã cóngười khác nhanh chân hơn.

Tần Sở vừa tóm lấy cổ tay Hoa Hội, vừakéo Tô Mạch vào lòng mình. Anh nhìnthẳng vào người phụ nữ trước mặt, lạnhlùng nói: “Cô Hoa, xuống tay với mộtngười là bậc con cháu mình, chuyện nàyđồn ra ngoài không hay ho gì đâu”.

Chu Gia Ngôn không nhịn được phải lêntiếng: “Mẹ!”.

Hoa Hội chậm rãi buông tay xuống. Dù

Page 630: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sao, bà ta cũng không thể không nể mặtTần Sở.

Bấy giờ Tần Sở mới ôm Tô Mạch xoayngười rời đi. Thấy cô giãy giụa nhưmuốn ở lại, anh càng giữ cô chặt hơn,ghé vào tai cô nói nhỏ: “Hiện giờ, tốtnhất là em không nên ở lại đây”.

Chẳng hiểu sao, khi nghe Tần Sở nói vậy,Tô Mạch chợt có một cảm giác yên bìnhlạ. Thường ngày anh hay bắt nạt cô, côngkích cô, nhưng đến lúc quan trọng, anhluôn xuất hiện kịp thời để đứng ra chechắn cho cô, bảo vệ cô.

Ngoan ngoãn theo Tần Sở xuống tới tầng

Page 631: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một, Tô Mạch mới nhớ ra điều gì, dừnglại nói: “Em quên thức ăn rồi!”.

Tần Sở đang ôm vai cô, nghe vậy liền vỗnhẹ đầu cô mà mắng: “Anh thấy ngay cảnão em cũng bỏ quên mất rồi! Vừa nãytình hình như vậy mà em dám đối đầuvới người ta? Em cho rằng mình là ai?Có phải lần trước nếm mùi chưa đủ haykhông?”.

Giây phút ấy, nỗi ấm ức trong lòng TôMạch bỗng trào dâng.

Vừa rồi khi Hoa Hội giơ tay lên, cô đãchuẩn bị tinh thần chịu đòn. Nào ngờ,Tần Sở xuất hiện kịp thời, kéo cô tựa

Page 632: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vào ngực anh.

Hóa ra, đó là cảm giác được bảo vệ?

Nhớ tới ngày mẹ cô qua đời, Cố An Sênhvội vã chạy xe từ thành phố C trở về bêncô. Khi bóng hình người con trai ấy xuấthiện trong đường nhìn nhạt nhòa nướcmắt của cô, cô thậm chí còn không cócan đảm để bật khóc, chỉ nói vẻn vẹnmấy chữ: “An Sênh, một mình thật đángsợ!”.

Thấy viền mắt cô đỏ hoe, Tần Sở thôikhông trách móc cô nữa.

Tô Mạch hít sâu một hơi như thể muốn

Page 633: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kiềm chế điều gì. Làn nước trong mắtthoáng cái biến mất, cô chọc chọc cánhtay Tần Sở, nói: “Này, nếu ngày mai anhkhông còn sống trên cõi đời này nữa thìhôm nay anh muốn làm chuyện gì nhất?”.

Tần Sở nhìn cô mấy giây rồi đáp: “Anhkhông thích trả lời mấy câu hỏi khôngthực tế này!”.

Tô Mạch nài nỉ: “Anh nói đi mà! Ngộnhỡ thật sự có một ngày như thế, biết đâuem có thể giúp anh hoàn thành tâmnguyện, đúng không?”.

Nói xong, cô bật cười mấy tiếng gượnggạo. Đột nhiên, Tần Sở nghiêng người,

Page 634: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cúi đầu xuống. Hơi thở của anh bao phủlấy gương mặt cô, dịu dàng không gì sánhđược.

Khoảnh khắc đôi môi Tần Sở chạm vàotrán, nước mắt Tô Mạch bất ngờ tuôntrào như mưa. Cô bám chặt cánh tay TầnSở, tựa đầu vào hõm vai anh mà khócnức nở như một cô bé con bị người ta bắtnạt.

“Tần Sở, thực ra em rất sợ, anh biếtkhông? Lúc bố qua đời, em còn quá nhỏnên không có cảm giác gì đặc biệt, chỉthấy đáng tiếc vì sau này sẽ không cònđược ăn hai phần kẹo sữa nữa. Nhưngngày mẹ em ra đi, em mới cảm nhận sâu

Page 635: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sắc thế nào là cô độc. Anh sẽ không baogiờ hiểu được cảm giác khi bản thân chorằng cả thế giới không còn ai liên quantới mình, đột nhiên lại phát hiện ra vẫncòn có người chung dòng máu với mình.Anh càng không hiểu được nỗi đau đớntột cùng khi số phận lần thứ hai muốncướp đi người thân của mình.”

Tần Sở ôm lấy vai cô, nói: “Tô Mạch,những cảm giác đó của em, anh khôngcần phải hiểu! Mỗi người sống trên đờinày đều có những bí mật và nỗi đauriêng. Nhưng cuộc đời rất công bằng,chúng ta ai cũng chỉ có một lần sinh tử,vì thế đều phải dùng gần nửa cuộc đời đểcảm thụ sự cô độc, chỉ có như vậy, nửa

Page 636: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đời sau bản thân mới biết trân trọng hạnhphúc mà mình có được. Em hiểu không?”

Một lát sau, Tô Mạch mới thôi nức nở,ngẩng đầu lên nói với giọng rầu rĩ: “Anhtốt nghiệp đại học chuyên ngành gì thế?”.

Tần Sở đã quen với sự thay đổi thìnhlình của cô từ lâu nên không lấy gì làmngạc nhiên. Anh nhún vai: “Ngành Trungvăn, em tin không?”.

Tô Mạch sụt sịt mũi, gật đầu: “Tin! Bâygiờ anh có nói anh là một doanh nhânphong độ, chính trực, nhân phẩm tốt,...em đều tin”.

Page 637: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Anh vốn dĩ là người như vậy!”

“Thế anh tăng lương cho em thêm nămtrăm đồng mỗi tháng nhé!”

“Anh nghĩ anh vẫn nên làm một kẻ vôlương tâm thì hơn!”

Người ta vẫn hay nói, có động lực sốngthì sẽ vượt qua mọi bệnh tật. Tô Mạchcảm thấy, Chu Phóng chính là ví dụ điểnhình.

Cuộc phẫu thuật ngày đó tiến hành thuậnlợi, cả nhà họ Chu ai nấy đều thở phàonhẹ nhõm. Tô Mạch đến thăm ông Chumấy lần nhưng không vào trong, cô chỉ

Page 638: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cần biết tình trạng sức khỏe của ông tiếntriển tốt là đủ. Về phần nhận người thân,cô không nghĩ tới, cũng cảm thấy khôngquan trọng với mình.

Như mọi khi, hôm nay Tô Mạch đếnbệnh viện và lại đứng ngoài cửa nghe lénông Chu nói chuyện với Chu Gia Ngôn.Trùng hợp là Chu Gia Thanh mới từnước ngoài trở về, cũng vào thăm ông.Hai người chưa từng chạm mặt nhau nênTô Mạch không biết đó là em gái củaChu Gia Ngôn. Đang thập thò ngoài cửa,quay đầu lại đã thấy có người đứng sừngsững sau lưng, Tô Mạch giật mình héttoáng lên.

Page 639: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe thấy tiếng kêu, Chu Gia Ngôn đi ramở cửa, trông thấy Tô Mạch bị Chu GiaThanh kéo tay giữ lại.

“Chị chính là người “đại náo” bệnh việnhôm trước? Nguyễn Tô Mạch?”

Tô Mạch lúc này chỉ muốn mau chóngchuồn đi, vậy mà đối phương khăngkhăng giữ chặt cô, lại còn tỏ ra vô cùngphấn khích.

“Aaa...! Em rất ngưỡng mộ chị! Nhà emtừ xưa tới nay chưa từng có ai dám gọithẳng tên ông nội!”

Thái độ niềm nở của Chu Gia Thanh

Page 640: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khiến Tô Mạch ngẩn người. Lúc này, ChuGia Ngôn cũng đi ra, nhìn cô một lát mớinói: “Đến rồi à?”.

Giọng điệu như thể đã biết sớm muộn gìcô cũng xuất hiện ở đây.

Tô Mạch cứng nhắc gật đầu: “Ừm”.

Thế là, cuộc gặp mặt cô né tránh cuốicùng cũng vẫn xảy ra.

Ông Chu nằm trên giường bệnh, tỉ mỉngắm nhìn gương mặt Tô Mạch. Bề ngoàiông tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất, đáylòng lúc này không hề phẳng lặng.

Page 641: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đến khi bầu không khí trong phòng đãđông đặc vì sự yên tĩnh khác thường, ôngChu mới chậm rãi mở miệng: “Lông màycủa Chu Lỗi dày hơn một chút, nhưng màánh mắt thì rất giống”.

Thấy thái độ của ông không nghiêm nghịnhư mọi khi, Chu Gia Thanh mới dámđánh bạo làm nũng: “Ông nội, trong mắtông chỉ có chị Tô Mạch thôi, cháu khôngvui tẹo nào!”.

Chu Gia Ngôn cốc nhẹ vào đầu em gái:“Nói năng với ông thế à?”.

Ông Chu cười cười: “Ngôn Ngôn, đi báovới bệnh viện, hai ngày nữa làm thủ tục

Page 642: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

xuất viện cho ông”.

Sức khỏe của ông Chu đã phục hồi khánhiều sau ca phẫu thuật, phía bệnh việnđề nghị ông nằm viện thêm ít ngày đểtheo dõi. Nhưng ông đã kiên quyết raviện thì không ai cản được.

Chẳng bao lâu sau đó, thành phố C diễnra một buổi yến tiệc long trọng, chínhxác thì đó là một bữa tiệc nhận ngườithân. Tô Mạch chưa bao giờ nghĩ tớiviệc mình trở thành nhân vật chính trongcâu chuyện cổ tích con vịt xấu xí biếnthành thiên nga xinh đẹp. Sau mấy lờingắn gọn mà rõ ràng của ông Chu, toànbộ khách khứa đều nâng ly chúc mừng,

Page 643: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không một ai tỏ ra nghi ngờ độ chính xáccủa thông tin này.

Liên tục có người đến chạm cốc khiếnTô Mạch cảm thấy thiếu tự nhiên. Đôikhi nghe đối phương nói, cô cũng khôngbiết phải đáp lời thế nào. Cô vô thứcđưa mắt tìm kiếm xung quanh. Bất chợt,giọng nói quen thuộc vang lên. Tô Mạchlập tức ngoảnh đầu lại. Quả nhiên là TầnSở, anh đang nói chuyện với một ngườiđàn ông trung niên mà cô không quenbiết. Toàn những câu chữ khách sáo và từngữ chuyên ngành lạ tai.

Tô Mạch đứng khá gần Tần Sở, nhưnglại do dự không biết nên bắt chuyện với

Page 644: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

anh thế nào mới phải.

Tần Sở chợt nghiêng đầu, nhìn thấy TôMạch, anh liền đặt ly rượu trong tayxuống, đi về phía cô.

“Nếu anh khen em, liệu em có thấy khôngquen?”

Nghe được giọng điệu cợt nhả quenthuộc ấy, Tô Mạch mới cảm thấy bớtcăng thẳng.

“Tốt nhất là anh cứ đả kích em như trướcthì hơn!”

Đúng lúc này, Kỷ Vân Chi dẫn theo bạn

Page 645: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhảy đi tới, chen ngang cuộc nói chuyệncủa hai người: “Tẩm ngẩm tầm ngầm! Cóthể dùng cụm từ này để hình dung về emkhông nhỉ?”.

Trong tiềm thức Tô Mạch vốn đã hìnhthành một sự kiêng dè đối với Kỷ VânChi nên cô không dám đối đáp điều gìvới anh ta. Cô chỉ không ngờ, Tần Sở lạilên tiếng giúp mình trả đũa.

“Ăn không ngồi rồi là cụm từ để hìnhdung về cậu phải không?”

Kỷ Vân Chi chưa từng mất mặt trước phụnữ như vậy, bèn chỉ vào người Tần Sở,nói: “Anh! Ra ngoài đấu tay đôi!”.

Page 646: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở hất cằm: “Cậu chắc chắn?”.

Trong lúc Kỷ Vân Chi đang do dự thìLập Hạ khoan thai đi đến. Cô quan sátTô Mạch từ đầu tới chân rồi buông ra haichữ: “Đồ ngốc!”.

Tô Mạch oán trách: “Cậu đi chết đi! Tớđẹp như thế này mà cậu không biếtđường thưởng thức! Đợi cậu nãy giờ,tưởng cậu không đến chứ! Lưu MinhNghĩa đâu? Không đi cùng nhau à?”.

“Cậu ta bảo nhà có việc đột xuất nênkhông đi được. Còn tớ, làm một nhânviên quèn, có thể xin nghỉ nửa ngày đã là

Page 647: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tốt lắm rồi. Được chưa, còn muốn hỏi gìnữa không?”

Lập Hạ vừa dứt lời thì Kỷ Vân Chi cũngnhìn Tần Sở, nói tiếp vấn đề còn dangdở.

“Được! Đấu tay đôi!” Ngừng một lát,anh ta bổ sung: “Nhưng không phải đánhnhau, mà là đánh mạt chược”.

Chơi mạt chược trong tình huống này ư?

Tô Mạch cười khẩy.

Kỷ Vân Chi đột nhiên khoác tay lên vaiLập Hạ: “Chúng ta ở đây vừa đủ bốn

Page 648: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người, cùng chơi đi!”.

Sự thân mật thái quá của Kỷ Vân Chi cóphần khiến người khác phản cảm. Lập Hạtránh cánh tay anh ta, nói: “Em không cótiền”.

Tô Mạch lập tức tiếp lời: “Em khôngbiết chơi!”.

Kỷ Vân Chi chẳng hề tỏ ra tức giận, tráilại còn lấy làm thú vị. Anh ta giơ ngóntrỏ lên lắc lắc tỏ ý phản đối.

“Người đẹp, hôm nay em chỉ việc chơicùng thôi, nếu có thua thì anh trả! Cònem...”, Kỷ Vân Chi quay sang phía Tô

Page 649: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch: “Không biết chơi thì đã có thiếugia Tần Sở chỉ dạy”.

Dù sao cũng không có việc gì làm, TầnSở bèn nhất trí: “Còn thiếu một người”.

Đúng lúc này, Bạch Ly đi ngang qua, ánhmắt nửa vô tình, nửa cố ý liếc sang TầnSở. Tính đùa dai của Kỷ Vân Chi nổilên, anh ta gọi Bạch Ly lại. Thế là sauđó, đoàn người kéo nhau lên tầng ba,thuê một phòng riêng và bắt đầu trận mạtchược kỳ quặc.

Kỷ Vân Chi đúng là số đỏ, vừa ngồixuống đã thắng liền hai ván, tiền lũ lượtkéo nhau chui vào túi. Anh ta tủm tỉm

Page 650: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cười, nói với Tần Sở: “Đợi mãi cũngđến ngày được vùng dậy rồi! Đánh nhauthì em kém anh một bậc, nhưng đánh bàithì anh còn không mau cúi đầu chịu thua?Sao, phục không?”.

Tần Sở vốn không để ý tới Kỷ Vân Chi.Anh ngồi phía sau Tô Mạch, hai tay dangrộng như nhốt cô vào bên trong, thảnnhiên hướng dẫn cô chơi bài. Dáng vẻkiên trì hiếm thấy. Có lẽ vì tựa quá gần,mỗi khi anh nói, hơi thở phả vào gáy TôMạch.

Mặc dù ở bên nhau đã hơn một năm,nhưng thái độ của Tần Sở đối với TôMạch cũng không có gì đặc biệt. Điều

Page 651: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thay đổi duy nhất chỉ là anh đã không cònkén cá chọn canh về chuyện ăn uống. Vậynên, cử chỉ thân mật lúc này của Tần Sởkhông khỏi khiến Tô Mạch cảm thấy lạlẫm. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh,giống như mình đang chơi rất tập trungnhưng kỳ thực trong lòng cô rất căngthẳng.

Bạch Ly nắm chặt quân bài màu xanh lụctrong tay, nhìn đi hướng khác, khôngmuốn tiếp tục chứng kiến cảnh tình chàngý thiếp của hai người họ.

Trong lúc Tô Mạch thất thần, Kỷ VânChi đột nhiên hét to: “Ù! Đưa tiền đây,đưa tiền đây!”.

Page 652: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Loáng cái đã mất một đống tiền, TôMạch tiếc đứt ruột, cô đứng phắt dậy nóivới Tần Sở: “Em không chơi được đâu,anh vào đi, vào đi!”.

Kỷ Vân Chi thắng bài nên vô cùng đắc ý:“Ai cũng vậy thôi, hôm nay tôi quyết giếtsạch không bỏ sót người nào. Nhất làanh!”, anh ta nhìn Tần Sở vừa ngồi vàochỗ của Tô Mạch: “Đợi lát nữa chơixong em sẽ đến ngân hàng đổi toàn bộtiền thắng được thành tiền xu, ném chếtanh thì thôi!”.

Nào ngờ, anh ta vừa dứt lời thì thấy TầnSở đưa một tờ tiền cho Tô Mạch, thản

Page 653: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhiên nói: “Gạch xây dựng bây giờ haiđồng một viên, đi mua năm mươi viên,lát nữa ném lại cậu ta”.

Nụ cười trên mặt Kỷ Vân Chi tắt ngấm.Ngay cả Lập Hạ và Tô Mạch cũng phảisững sờ. Thế nào gọi là “giết người trongtích tắc”? Đây chứ còn gì nữa!

Tần Sở quả đúng là sinh ra để làm “khắctinh” của Kỷ Vân Chi. Vừa nãy Kỷ VânChi còn tỏ ra đắc thắng, vậy mà đến phútchót lại phải ngậm đắng nuốt cay nhìnthành quả cách mạng rơi vào tay Tần Sở.

Tô Mạch ngồi bên cạnh xem Tần Sở ùmấy ván liên tiếp, mặt mày rạng rỡ như

Page 654: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vớ được vàng.

Kỷ Vân Chi khinh bỉ ném một quân mạtchược về phía cô: “Còn chưa bước chânvào nhà họ Tần mà đã mang hồn vía họTần rồi”.

Tô Mạch còn chưa kịp biện minh thì TầnSở đã nhặt quân mạt chược kia lên, đồngthời đẩy mười ba quân bài của mìnhngửa ra.

“Ù!”

Mặt Kỷ Vân Chi càng thêm sa sầm lại.Không phải vì mất tiền, mà chủ yếu là vìmất mặt.

Page 655: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tiếp ván nữa!”

...

“Cửu sách!”

“Đợi đã!”

“Cậu ù?”

“Nhìn nhầm!”

...

“Thất sách!”

Page 656: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Á!”

“Sao?”

“Không sao.”

...

Còn lại một quân bài cuối cùng, đến lượtKỷ Vân Chi lấy. Anh ta oán giận: “Em bịanh bức phát điên mất rồi. Cho anh luônđấy!”.

Nói xong, anh ta đưa quân lục sách trongtay cho Tần Sở.

Tần Sở nhận lấy quân bài, mỉm cười tao

Page 657: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhã: “Vậy à? Thế thì cảm ơn cậu! Cóquân bài này nữa là đủ bộ rồi. Ù nhé!”.

...

Lập Hạ từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ.Đương nhiên rồi, vì người mất tiền đâuphải là cô?

Bạch Ly cũng không nói chuyện nhiềutrong lúc chơi bài, chỉ đôi lúc tỏ vẻ thấtthần.

Sau đó, Tô Mạch phát hiện, mấy lầnBạch Ly ra quân đều là những quân màTần Sở đang cần. Nhưng Tần Sở chẳngcó biểu hiện gì khác lạ, thậm chí là quân

Page 658: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cuối cùng, anh cũng chỉ thản nhiên ù bài.Tô Mạch cảm thấy có phần khó chịu.

Bất ngờ, cửa phòng được mở toang. ChuGia Ngôn và Bạch Lâm cùng nhau đivào.

Chu Gia Ngôn tươi cười nói với TôMạch: “Tớ đang thắc mắc không biếtdiễn viên chính chạy đi đâu, hóa ra làtrốn trong này!”.

Ngay lập tức, tên họ Kỷ điên khùng kialại gọi Chu Gia Ngôn ngồi xuống chơicùng.

Chu Gia Ngôn nhìn quanh một lượt rồi

Page 659: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

quay sang Kỷ Vân Chi, đáp với vẻ tựnhiên: “Hình như không có chỗ cho em”.

Lập Hạ vội vàng đứng dậy: “Tớ khôngchơi nữa, cậu vào thay đi!”.

Chu Gia Ngôn không từ chối, thong thảbước đến ngồi xuống cạnh Kỷ Vân Chi.Bạch Lâm cũng đi theo, ngồi giữa ChuGia Ngôn và Bạch Ly, sau đó cô nàngcòn quay sang bên cạnh gọi một tiếng:“Chị!”.

Tô Mạch và Lập Hạ sững sờ đưa mắtnhìn nhau. Hai người họ quả nhiên là chịem tốt hoạn nạn có nhau! Ngay cả tìnhđịch cũng chung một nhà.

Page 660: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Phải đến giữa ván mạt chược, thế chânvạc mới được hình thành. Tần Sở và ChuGia Ngôn mặt mày hớn hở, còn Kỷ VânChi thì thua thê thảm. Cuối cùng, anh tagiận dỗi như trẻ con, quyết định khôngchơi nữa: “Không chơi nữa, không chơinữa! Mấy người mang theo gia quyến nêncướp hết vận may của người khác rồi!”.

Tần Sở cười cười, quay sang bắt chuyệnvới Chu Gia Ngôn: “Có quay lại Anhnữa không?”.

“Học nhiều loạn óc!”

“Ở lại giúp việc làm ăn cho gia đình à?”

Page 661: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Em không thích bị người khác bàn tánvề cuộc sống của mình.”

Tần Sở gật đầu tán thành: “Hiện tại TầnThị đang thiếu một chân tư vấn luật, cóhứng thú không?”.

Chu Gia Ngôn vẫn duy trì bộ dạng điềmtĩnh: “Em không có kinh nghiệm làmviệc, tự dưng vào Tần Thị thì không haycho lắm”.

“Anh biết khi còn ở Anh, chú đã từnglàm thực tập sinh ở văn phòng luật L&X.Lúc đó có một vụ kiện rất hóc búa khiếnmọi người phải đau đầu. Nhưng cuốicùng một thực tập sinh như chú lại tìm ra

Page 662: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kẽ hở luật pháp. Vụ kiện đó đã ầm ĩ mộtthời.”

Đến đây, Bạch Lâm rốt cuộc không imlặng nữa: “Đúng thế, có mấy văn phòngluật đã nhiệt tình mời Chu Gia Ngôn đếnlàm việc. Nhưng vì ông nội sinh bệnhnên anh ấy mới quay về”.

Nghe hai chữ “ông nội” thốt ra từ miệngBạch Lâm, Tô Mạch trợn tròn mắt. Cháugái như cô còn cảm thấy gượng gạo màmột người ngoài lại có thể gọi trơn truđến thế. Cô ta mới gặp người nhà họ Chuđược mấy ngày chứ? Nói về gia thế,Bạch Lâm tuy là con cháu dòng dõi Nhohọc, nhưng nếu đem so sánh vẫn kém nhà

Page 663: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

họ Chu một bậc. Vì thế mà Hoa Hội cũngchưa hoàn toàn ưng ý về Bạch Lâm, thậmchí còn gây khó dễ cho cô nàng ngaytrước mặt Chu Gia Ngôn.

Vấn đề đến làm việc ở Tần Thị đã đượcấn định, lúc này Kỷ Vân Chi mới lêntiếng: “Mọi người ở lại nói chuyện nhé,tôi đưa Lập Hạ ra ngoài đi shopping”.

Tô Mạch lo lắng cho Lập Hạ nên đòi đicùng nhưng Tần Sở đã ngăn cô lại. ChuGia Ngôn không nói nửa lời, chỉ lặng lẽnhìn theo bóng lưng hai người họ chođến khi mất hút.

Rẽ vào góc khuất, Lập Hạ liền tách ra

Page 664: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khỏi Kỷ Vân Chi. Anh ta cũng chủ độngbuông tay, nói: “Thấy em đau khổ thốnghận như thế nên anh mới đưa em ra ngoàithôi!”.

“Ai đau khổ? Ai thống hận? Anh đi chếtđi!”

Mắng xong, Lập Hạ hùng hổ đi thẳng vềphía cửa lớn khách sạn. Cảnh tượng nàythật giống với những gì xảy ra ở bữa tiệcsinh nhật mười tám tuổi của Chu GiaNgôn. Cả hai lần, cô đều vì một ngườimà trốn chạy trong bộ dạng chật vật.

Kỷ Vân Chi theo sau Lập Hạ. Anh thấycô hấp tấp va vào người khác, bị người

Page 665: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ta mắng, rồi lớn tiếng cãi lại. Được mộtđoạn, cô cởi giày cao gót ra, xoa xoa bànchân, sau đó lại xỏ vào đi tiếp. Anhchứng kiến tất cả, nhưng không gọi cô.

Trời mỗi lúc một tối, Lập Hạ đi tới tậnbờ sông mới dừng lại. Bấy giờ đôi giàycao gót đã bị cô xách trên tay, cô ngồilên lan can bảo vệ, đung đưa đôi chântrần và ngắm nhìn những ánh đèn lunglinh bên bờ đối diện. Kỷ Vân Chi ngồicách đó không quá xa mà cô cũng khôngphát hiện ra.

Lựa chọn của em chỉ có thể là yêu anh,hoặc yêu anh nhiều hơn. Nhưng vì saolựa chọn của anh lại nhiều đến vậy? Anh

Page 666: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

có thể yêu em, hoặc không yêu em.

Lập Hạ đột nhiên cảm thấy, Chu GiaNgôn dường như cũng có nhiều lựa chọnnhư thế. Nếu tình cảm mà anh dành chocô đủ chắc chắn, đủ kiên trì, thì cho dùnăm xưa có xảy ra bao nhiêu hiểu lầm,con đường tương lai có bao nhiêu u ám,hai người vẫn sẽ nắm tay nhau đến cùng.Tựa như cô đối với anh vậy!

Đáng tiếc, Chu Gia Ngôn đã lựa chọnbuông tay. Anh giống loài động vật lưỡngcư, dưới nước hay trên cạn đều sống tốt.

Tiếng nilon bị xé rách kéo Lập Hạ thoátra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô quay

Page 667: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đầu lại, trông thấy Kỷ Vân Chi cầm mộttúi bánh mì, đang bẻ từng miếng bỏ vàomiệng. Chẳng hiểu sao, Lập Hạ chợt cảmthấy ấm lòng. Anh ta không hề nói mộtcâu, nhưng sự tồn tại của anh ta lúc nàyđã hơn hẳn ngàn vạn lời an ủi.

Kỷ Vân Chi là một người biết tiến biếtlùi đúng lúc. Anh ta không hiểu rõ vềLập Hạ, nếu lên tiếng động viên haykhuyên nhủ, sợ rằng sẽ khiến Lập Hạ cảmthấy anh ta đang thăm dò mình. Vì thế,anh ta lựa chọn cách im lặng ở bên. Đâychính là điều mà Lập Hạ chẳng bao giờdám mơ tới.

“Đủ rồi! Sao anh ăn mà còn điệu hơn cả

Page 668: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

con gái thế hả? Cong nốt ngón tay út lêncho đẹp!”

Kỷ Vân Chi nghiêng đầu nhìn Lập Hạ.

Giây tiếp theo, hơn nửa cái bánh mìtrong tay anh ta đã đổi chủ. Anh ta trợntròn mắt, miếng bánh trong miệng nghẹngiữa họng, không thể nuốt vào.

Lập Hạ cắn một miếng chiến lợi phẩmvừa cướp được, gượng gạo nói: “Em...em đói!”.

Ý giễu cợt lóe lên trong mắt Kỷ Vân Chirồi rất nhanh biến mất. Anh ta thò tay vàotúi áo, lấy ra một chiếc bánh mì khác còn

Page 669: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nguyên túi bọc ngoài, cố tình nhìn LậpHạ bằng vẻ thương hại: “Em bị bỏ đóimấy thế kỷ rồi?”.

...

Kỷ Vân Chi cùng Lập Hạ lên xe buýt vềnhà. Đây đã là chuyến cuối cùng, trên xechỉ còn thưa thớt vài người. Thi thoảng,những chiếc lá ở hàng cây bên lề đườngrơi xuống, chạm vào bàn tay đang hơi thòra ngoài cửa kính của Lập Hạ.

“Em khiến anh bỗng nhớ đến một câuthơ!” Kỷ Vân Chi đột nhiên lên tiếng.

Lập Hạ quay đầu lại: “Thơ gì?”.

Page 670: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Đó chẳng phải cánh hoa mà là một tráitim héo tàn.”

Lập Hạ sững sờ, cảm thấy toàn thân nổida gà: “Câu này từ miệng anh nói ra cứớn lạnh thế nào ấy!”.

Kỷ Vân Chi trợn tròn mắt, cứng họngkhông nói được lời nào.

Xuống xe, hai người đi bộ tới đầu ngõ thìLập Hạ dừng lại, cảm ơn Kỷ Vân Chi.Nào ngờ, anh ta lại thản nhiên nói: “Theophép lịch sự thì em nên mời anh vào nhàuống một tách cafe mới phải”.

Page 671: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cafethì không có, nhưng nếu anh thật sự khátthì có thể uống nước lọc đun sôi mộttrăm độ. Hoan nghênh!”.

Kỷ Vân Chi tươi cười: “Lập Hạ, emđúng là gấu trúc!”.

“Là sao?”

“Động vật quý hiếm!”

...

Thấy Kỷ Vân Chi gọi điện thoại cho aiđó, nói dăm ba câu, hình như gọi xe tớiđón, Lập Hạ mới vẫy tay chào tạm biệt

Page 672: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rồi đi vào nhà.

Ngõ không sâu lắm, ánh đèn dù yếunhưng vẫn đủ để nhìn rõ lối đi. Có điều,mặt đường khá gồ ghề, Lập Hạ lại đigiày cao gót nên bước chân chập choạngkhông vững. Đến nhà, cô dừng lại lấychìa khóa. Cửa vừa mở ra, cô đột nhiênbị ai đó từ phía sau bịt miệng, đẩy vàotrong nhà.

Lập Hạ giãy giụa, tháo giày cao gót địnhđánh nhưng đối phương tránh được. Sauđó, cô nghe thấy một giọng nói ấm ápvang lên bên tai.

“Là tớ.”

Page 673: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ khựng người lại. Cô ngửi thấymùi thuốc lá ở tay anh, cảm nhận đượclồng ngực anh phập phồng lên xuống,trong lòng cô không khỏi xót xa.

Chu Gia Ngôn vẫn chưa chịu buông tay.Anh ôm ghì lấy Lập Hạ, cằm tựa vào vaicô, nặng nề thở dài một hơi.

Buổi tối hôm ấy trăng sao dày đặc, trênbầu trời hình như có sự xuất hiện củachòm sao Bắc Cực. Nếu tốc độ ánh sángthật sự nhanh như khoa học đã chứngminh, Lập Hạ nghĩ, nhất định mình đãgặp ảo giác quay về năm năm trước, khimà cô đặt nụ hôn vụng dại lên môi Chu

Page 674: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Gia Ngôn. Giá mà thời gian có thể ngừnglại ở giây phút ấy mãi mãi, không cónhững lời tổn thương, không để lạc mấtnhau.

Chu Gia Ngôn ôm chặt Lập Hạ trongvòng tay, cất giọng khàn khàn đầy mịhoặc.

“Tớ không biết vì sao bản thân lại cố ýđi nghe ngóng tin tức về cậu, không biếtvì sao bản thân lại đến đây, không biết vìsao lại có hành động xốc nổi như vậy.Cậu biết không?”

Lập Hạ muốn lôi bàn tay đang bịt miệngmình xuống, nhưng đối phương càng giữ

Page 675: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chặt.

“Cậu không cần trả lời tớ! Nghe tớnói...”

Lập Hạ lại tiếp tục đứng im, không cửđộng nữa. Nếu lúc này cô nghiêng đầumột chút, sẽ phát hiện ra hai hàng lôngmày của anh chau lại.

“Lập Hạ!”

Năm năm! Đã năm năm rồi cô mới đượcnghe người ấy gọi tên mình. Cơ thể côrun lên.

“Lập Hạ, mấy năm qua, mỗi khi thấy

Page 676: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mưa sao băng, tớ cũng làm giống phầnđông mọi người, ngốc nghếch nhắm mắtvà ước. Chẳng hạn như, ước quên đi quákhứ, bằng lòng với thực tại. Chẳng hạnnhư, gặp được một cô gái thật tốt, sốngđến bạc đầu răng long. Chẳng hạn như,tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn. Thếnhưng, chưa một lời cầu nguyện nào trởthành hiện thực.”

...

“Tớ tưởng rằng đã quên rồi, nhưng cậu,vì sao lại xuất hiện ở Anh? Cậu rất ngốc,nhưng lại rất thông minh. Chỉ bằng mộtbóng lưng cũng có thể khiến tớ chao đảo,suýt nữa tớ đã tự tay đập vỡ hàng rào lý

Page 677: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trí mà khó khăn lắm mới xây lên được.”

...

“Hình như ngày xưa, chúng ta chưa từngcó một cái ôm thật sự nào. Bây giờ ômcậu, tớ mới biết hóa ra bao nhiêu nỗ lựccủa mình cũng không phải là uổng phí. Ítnhất, tớ đã có thể hoàn toàn buông tay, cóthể thôi nghĩ về cậu, có thể đối mặt vớicậu mà lòng không day dứt.”

Hóa ra là muốn tìm một cái kết?!

Đúng rồi, năm năm trước, cô đột ngột bỏchạy khỏi bữa tiệc sinh nhật của Chu GiaNgôn, anh cũng đột ngột xuất ngoại. Cả

Page 678: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hai đều chưa chính thức đặt một dấuchấm hết cho thứ tình cảm chẳng thể gọilà yêu này.

Lập Hạ cứ tưởng, lần này mình sẽ đượcsống lại trong thứ ánh sáng rực rỡ tránglệ của tuổi thanh xuân, sẽ được thỏa thíchlàm càn trước mặt người con trai ấy, bùlại nỗi đau khổ mà những năm năm quacô phải chịu đựng.

Cô rất muốn nói: Chu Gia Ngôn, thực ratớ đã biết ngày ấy tớ hiểu lầm cậu.

Chu Gia Ngôn, cậu có biết hay không?Tớ đã thích cậu rất lâu, có lẽ sẽ còn tiếptục thích cậu, mãi mãi thích cậu.

Page 679: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn, cây dây leo đã mọc kínbức tường, đã xanh mướt mấy mùa hèrồi. Nhưng chàng trai năm xưa, cậu ấycòn đứng đó không?

Cậu ấy đã đi đâu rồi?

Thế nhưng, cuối cùng cô chẳng thể mởmiệng, chỉ vì một câu: “Tớ đã có thểhoàn toàn buông tay, có thể thôi nghĩ vềcậu, có thể đối mặt với cậu mà lòngkhông day dứt”.

Lập Hạ lấy hết sức lực, kéo bàn tay củaChu Gia Ngôn xuống. Cô quay người lại,nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Page 680: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lúc này Chu Gia Ngôn cũng đã bình ổnlại tâm trạng, trong mắt không còn gợnmột chút cảm xúc rối ren nào.

Một lát sau, Lập Hạ mới lên tiếng: “ChuGia Ngôn, cậu sẽ cưới cô ấy sao?”.

“Hử?”

“Bạch Lâm.”

Chu Gia Ngôn gật đầu, hờ hững đáp:“Ừ”.

Lập Hạ chợt nhớ tới chiếc nhẫn bạch kimmà Chu Gia Ngôn tặng cho cô vào ngàysinh nhật mười tám tuổi của anh. Bấy lâu

Page 681: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nay, nó được cô cất kỹ trong chiếc hộpgấm màu hồng xinh xắn, tựa như lời hứahẹn anh sẽ cưới cô cũng được cô chônsâu dưới đáy lòng. Vậy mà lúc này, anhlại nói, anh sẽ kết hôn với người con gáikhác.

Lập Hạ cảm thấy có vật gì đó vừa đâmvào trái tim mình. Nước mắt không tựchủ được trào ra. Cô tức giận cầm cánhtay Chu Gia Ngôn lên và cắn. Vốn tưởnganh sẽ giằng tay ra rồi cho cô một cái bạttai, thế nhưng anh không làm thế. Anhđứng im để mặc cô cắn, không có bất cứphản ứng gì, càng không né tránh.

Lập Hạ hoàn toàn tuyệt vọng.

Page 682: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô chậm rãi thả cánh tay Chu Gia Ngôn.Vết răng đỏ ửng hằn trên da anh.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt.Đôi mắt tuy còn đẫm lẹ nhưng hiện rõ vẻkiên định.

Chu Gia Ngôn, cậu mới ngốc!

Vì trên đời này sẽ chẳng còn ai như tớ,dùng trọn vẹn quãng thời gian đẹp đẽ vàtrong sáng nhất để yêu cậu, chờ đợi cậu.

Sau đó, Lập Hạ yên lặng mở cửa, đẩyChu Gia Ngôn ra ngoài.

Page 683: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch nhất định không chịu chuyển tớisống trong nhà họ Chu, ông Chu tuy rằngthường ngày nghiêm khắc nhưng lại rấtchiều lòng cô cháu gái thất lạc đã lâu.

“Không ở cũng được, nhưng nhất địnhphải thường xuyên về nhà thăm ông. Ônggià rồi, sống được ngày nào biết ngàyấy.”

Nghe ông nói vậy, Tô Mạch cũng mềmlòng. Nhưng vì không nỡ để Lập Hạ ởmột mình nên cô vẫn kiên định với lựachọn của mình, đồng thời chấp nhận yêucầu của ông nội.

Vừa ra khỏi cửa nhà họ Chu, Tô Mạch

Page 684: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đã nghe tiếng còi xe inh ỏi. Cô ngoái đầulại, nhìn chiếc xe quen thuộc đang chầmchậm tiến về phía mình.

“Sao anh lại ở đây?”

Tần Sở không trả lời câu hỏi của cô, chỉra lệnh: “Lên xe!”.

Tô Mạch tức giận nói: “Ăn nhiều quá,muốn đi bộ cho tiêu cơm!”.

Tần Sở vừa định mở miệng thì chuôngđiện thoại reo. Tô Mạch vô tình ngó đầuvào, trông thấy màn hình hiện hai chữ“Bạch Ly”. Cô dứt khoát cất bước đithẳng, không thèm để ý tới Tần Sở nữa.

Page 685: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đi được một đoạn, cô ngoảnh đầu lại.Tần Sở vẫn ở nguyên vị trí cũ, không hềcó ý định đuổi theo. Giờ đã gần nửađêm, biết vậy cô đã đồng ý để tài xế nhàhọ Chu đưa về. Nếu Tần Sở không xuấthiện, cô chắc chắn không biết sợ là gì.Nhưng vì trông thấy anh, cô mới ý thứcđược mình chẳng qua chỉ là một cô gáichân yếu tay mềm, sợ bóng tối, sợ ma, sợtrộm cướp.

Quay lại nhìn lần nữa, cả xe và ngườiđều đã biến mất. Tô Mạch đột nhiên cảmthấy hụt hẫng.

Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho

Page 686: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ai đó. Nhưng ngẫm lại thì, ngoài Lập Hạvà Lưu Minh Nghĩa, cô chẳng còn ai làbạn. Lập Hạ cũng như cô, ra đường lúckhuya khoắt thế này càng không an toàn.Lưu Minh Nghĩa thì bận chuyện gia đình,cô không thể làm phiền. Đang do dự thìTô Mạch chợt nghe ai đó gọi tên mình.

“Tô Mạch!”

Cô quay đầu lại, trông thấy Chu GiaNgôn đang đứng cách mình mấy bướcchân. Dù trời tối, nhưng ánh sáng mờ củangọn đèn đường vẫn đủ giúp Tô Mạchnhìn thấy vết máu trên cánh tay phải củaChu Gia Ngôn.

Page 687: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tay sao thế?”

Chu Gia Ngôn lắc đầu cười: “Không cógì đâu! Tự dưng muốn uống rượu, đicùng không?”.

Tô Mạch kinh ngạc nhìn Chu Gia Ngôn.Trước kia, anh không phải là một đứacon trai thích uống rượu.

Giống như đọc được suy nghĩ của TôMạch, Chu Gia Ngôn nói: “Yên tâm, tớđảm bảo sẽ giữ tỉnh táo đưa cậu về nhàan toàn! Tớ nào dám sơ suất chứ, ông nộisẽ xử tớ mất”.

Tô Mạch bật cười. Đang giận dỗi Tần

Page 688: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sở, cô bèn đồng ý đề nghị của Chu GiaNgôn, cô đã quên mất chỉ cần uống mộtchút rượu là mình đã say mềm.

Tô Mạch dẫn Chu Gia Ngôn đến quánCánh Buồm, là vô thức, hay muốn hoàiniệm? Vì đó là nơi cô và Cố An Sênhgặp nhau lần cuối ư?

Đúng rồi, Cố An Sênh! Đã lâu không cóai nhắc tới cái tên ấy. Nếu không phảiđang đứng trước cửa quán bar quenthuộc này, không phải cách bày trí quenthuộc này, cô đã ngỡ mình vừa ngủ mộtgiấc thật dài, tỉnh mộng chợt phát hiệnngười con trai kia đã biến mất. Ngườicon trai ấy, năm mười chín tuổi chỉ vì

Page 689: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một câu nói “Cậu mau tới đây đi!” củacô mà lập tức chạy xe từ thành phố C vềngõ Tịnh Thủy, trong khi anh còn chưa cógiấy phép lái xe.

Bầu không khí cuồng say nơi này khiếnngười ta dễ sinh ảo giác. Tô Mạch nhầmtưởng Chu Gia Ngôn chính là Cố AnSênh. Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽkhông bao giờ đánh đồng hai người họvới nhau. Nhưng hiện tại đã khác, ChuGia Ngôn càng ngày càng trở nên điềmđạm, trầm ổn, khiến cô không khỏi liêntưởng tới Cố An Sênh.

Mặc dù đã đổi đồ uống khác, nhẹ hơn,nhưng người cố tình muốn say thì chẳng

Page 690: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ai ngăn được. Thần trí Tô Mạch bắt đầutrở nên mơ màng, cô chỉ tay về phía ChuGia Ngôn, bật cười khúc khích: “Cố AnSênh!”.

Chu Gia Ngôn khựng người. Lần cuốicùng anh nhắc tới Cố An Sênh trước mặtTô Mạch, đã bị cô lờ đi và nói sangchuyện khác, lúc ấy anh đã cảm nhậnđược điều gì đó không bình thường. Ítlâu sau đó, anh nghe được tin Cố AnSênh thôi học vì việc gia đình. Nhưngnhư vậy cũng đâu cần phải cắt đứt liênlạc với mọi người? Chỉ có một khả năngduy nhất - là trốn tránh! Cố An Sênhmuốn trốn tránh tình cảm của Tô Mạch.

Page 691: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe Tô Mạch không ngừng gọi tên CốAn Sênh, Chu Gia Ngôn lại nhớ đến LậpHạ. Ánh mắt anh càng tối sầm lại, đáylòng bứt rứt không yên.

Tô Mạch úp người xuống mặt quầy bar,miệng liên tục lẩm nhẩm gì đó, mãi đếnkhi một bóng người xuất hiện trong tầmmắt của cô, giằng ly rượu trong tay cô rarồi kéo cô dậy. Tô Mạch giãy dụa quayđầu lại nhìn. Gương mặt đối phương lúcmờ lúc tỏ trong ánh đèn bảy sắc. Cuốicùng, cô đưa tay lên miệng, cười khúckhích.

“Cố An Sênh, cậu đã tới rồi!”

Page 692: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Dứt lời, Tô Mạch lập tức cảm nhận đượccánh tay đang ôm ngang eo mình siết chặtlại, dường như người đó muốn bóp nátcô. Cơn đau kéo ý thức vừa đi lạc quaytrở về, Tô Mạch ngước mắt lên, quan sátthật kỹ. Trước mặt cô lúc này chính làngười đàn ông thích lấy việc đùa giỡn,bóc lột cô làm thú vui. Từ chiều hômnay, cô đã đặt cho anh ta một biệt danhmới: “Triêu Tần tịch Sở”.

Tô Mạch sống chết cũng không chịu theoTần Sở đi. Chu Gia Ngôn tới khuyên nhủcũng không được.

Cô nói, nhất định phải uống hết rượu,không thể lãng phí.

Page 693: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở càng lúc càng thêm tức giận, anhđoạt lấy ly rượu đang uống dở của TôMạch, ngửa đầu uống cạn, sau đó gằngiọng hỏi: “Như thế đã được chưa?”.

Tô Mạch làm như không nghe thấy, cầmmột chai rượu khác, mở nắp, rót ra ly.Tần Sở lại uống, cứ như thế cho đến khitrong chai không còn sót một giọt nào.Tô Mạch càng thêm căm tức.

Lát sau, Tần Sở lên tiếng: “Đi thôi!”.

“Không!”

“Vẫn muốn uống nữa?”

Page 694: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Muốn!”

Tần Sở không nói gì thêm. Anh nghiêngđầu, định gọi nhân viên mang thêm mộtchai rượu ra thì bỗng có thứ gì đó sà vàolòng mình. Khuôn ngực hơi đau nhức,anh cúi đầu nhìn Tô Mạch đang ôm ghìlấy mình mà nói: “Không!”.

Dù biết đây chỉ là hành động vô thức củacô, nhưng Tần Sở vẫn không khỏi xúcđộng. Cái ôm bất ngờ của cô khiến anhthực sự cảm thấy ấm lòng.

...

Khi xe tiến vào khu chung cư của Tần

Page 695: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sở, Tô Mạch mới tỉnh táo hơn một chút.Cô hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh:“Đến đây làm gì?”.

Tắt động cơ xong, Tần Sở mới nói: “Đếnhỏi em cả ngày hôm nay vì sao cứ như bịđộng kinh? Rốt cuộc là xảy ra chuyệngì?”.

Tô Mạch vờ cười: “Không, làm gì cóchuyện gì. Mắt anh có vấn đề rồi à? Emchẳng sao cả. Anh nể mặt người tình cũmà xuống tay nhẹ nhàng là anh có phongđộ, không ảnh hưởng đến em! Anh nhậnđiện thoại của người tình cũ rồi bỏ mặcem giữa đường đêm hôm khuya khoắt,em chẳng bận tâm! Dù sao em cũng

Page 696: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không phải “hàng ế”, vẫy tay một cái làhàng tá người xếp hàng theo đuổi”.

Nghe những lời này của cô, Tần Sở bấtgiác mỉm cười, cơn giận khi nghe cô gọitên Cố An Sênh thoáng cái tiêu tan. Hóara cô đang ghen?

“Tô Mạch, em đúng là đồ keo kiệt!Người ta nói, trên đời này có hai việckhiến con người ta đau khổ nhất đó chínhlà mất người và mất của! Cô ta đã để mấtanh rồi, chẳng lẽ em còn muốn người tathua bạc nữa? Sao em lại thiếu tìnhthương đến thế hả?”

Không rõ có phải say rượu nên bạo mồm

Page 697: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bạo miệng hay không? Nghe Tần Sở nóivậy, Tô Mạch lập tức cãi lại: “Khôngđược, không được, không được! Anh làcủa em, tiền cũng là của em! Cả ngườilẫn của đều không thể dễ dàng ném chongười khác!”.

Sau đó, bãi đỗ xe vang lên tiếng cười ẩnnhẫn của một người đàn ông.

Tần Sở để mặc Tô Mạch đấm liên tụcvào người mình, lát sau anh mới nghiêmtúc nhìn cô: “Tô Mạch, có biết trông emthế này, anh muốn làm gì không?”.

Thấy đối phương ghé sát vào ngườimình, Tô Mạch vội vàng ngả người về

Page 698: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sau, lắp bắp hỏi: “Làm... làm gì?”.

“Hôn em.”

Nếu phải dùng một từ ngữ nào đó để hìnhdung thì lần đầu tiên hôn là ngoài ýmuốn, lần thứ hai là... đáng đời, vậy cònlần này? Tô Mạch nghĩ rồi lại nghĩ, cảmthấy đúng là “tự chuốc vạ vào thân”.

Bất chợt, có thứ gì đó mềm mại chạmvào môi. Cảm giác không hề lạ lẫm. Lúcbị Tần Sở cướp đi nụ hôn đầu tiên cũngbất thình lình như vậy. Mặc dù lúc đó,đầu óc Tô Mạch rối bời vì không có sựchuẩn bị, nhưng cô vẫn nhớ như in cảmxúc ấy. Mỏng manh và lạnh lẽo.

Page 699: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng lần này, anh không buông ra ngaymà chậm rãi thưởng thức đôi môi cô nhưnhấm nháp một món ăn ngon, triền miênkhông dứt.

Tô Mạch cứng đờ người.

Rất lâu sau, Tần Sở mới lưu luyến rờikhỏi môi cô. Anh cất giọng khàn khàn:“Tô Mạch, lương tháng tăng hai nghìn,được chưa?”.

Vừa nghe nhắc đến tiền, hai mắt TôMạch sáng rực lên. Cô kinh ngạc khôngdám tin vào tai mình, thốt lên một tiếng:“Hả?”.

Page 700: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở mỉm cười đắc ý, rồi lại cúixuống đặt một nụ hôn thật sâu lên bờ môicăng mọng kia.

Sự yên tĩnh này có lẽ là điều tốt nhất choTô Mạch. Nếu vết thương đã ngủ say,cần gì phải đánh thức nó dậy?

Hiện tại, Chu Gia Ngôn đảm nhận vai tròtư vấn luật cho Tần Thị, gặp nhau thườngxuyên là việc khó tránh khỏi. Thế nhưng,Tô Mạch thật sự không hiểu nổi, “tìnhcảm” giữa hai người họ tốt đến mức nàomà liền mấy ngày, hễ đến bữa cơm là đềugọi điện thoại? Không phải cô ghen, chỉcó điều, mỗi lần Chu Gia Ngôn gọi điệntới là bữa cơm cô vất vả nấu nướng đều

Page 701: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

phải đổ hết vào thùng rác.

Hôm nay cũng vậy!

Vừa gác máy, Tần Sở liền buông bát đũa,cầm khăn giấy lau miệng một cách taonhã, rồi đứng dậy, đi vào phòng khách.Chưa được bao lâu, anh đã lại xuất hiệntrước mặt cô trong bộ comple nghiêmchỉnh.

Tô Mạch ngậm đầu đũa, đăm chiêu đánhgiá: “Ưu điểm của hàng hiệu chính làgiúp người bình thường thêm tự tin vàobản thân, giúp người tự tin càng thêmthực dụng!”.

Page 702: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở phớt lờ lời châm chọc của cô.

Tô Mạch mất hứng, cúi đầu tiếp tục giảiquyết phần thức ăn trong bát. Lát sau, côvừa nhai vừa nói: “Anh và Chu GiaNgôn có “tình ý” với nhau đấy à? Gì màchăm gặp nhau như thế?”.

Mấy ngày nay tâm trạng của Tần Sở cóvẻ rất phấn chấn, đối đáp với cô xongxuôi mới ra khỏi nhà.

“Chính là vụ kiện lần trước đã nói vớiem đấy!”

“Vụ nào? À... Gã công tử bột của HoànVũ đã tát em ở quán bar đấy hả? Gã đó

Page 703: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tìm anh gây phiền phức à?”

Tần Sở gật đầu.

“Chà, lại có người dám hoạnh họe Tầnđại thiếu gia cơ đấy? Thích quá đi...”

“Vô lương tâm! Lúc đó là ai gọi điệnthoại cầu xin anh giúp đỡ hả?”

Nghe vậy, Tô Mạch cũng không khỏi mắccỡ. Cô chắp tay trước ngực, cười cười:“Em nói đùa ấy mà. Giờ cầu nguyện choanh đây...”.

Ngẫm nghĩ một lát, cô nghi hoặc nhìnTần Sở: “Nhưng lần trước không phải

Page 704: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

anh nói giải quyết êm đẹp cả rồi sao?”.

“Này Nguyễn Tô Mạch, em cho rằng tiềnnhà họ Tần dễ lấy như thế sao? Chu GiaNgôn có học vị, có kinh nghiệm, nhưngtất cả đều là chúng ta nghe nói, chưađược tận mắt chứng kiến. Anh đâu có hồđồ đến mức nhận người bừa bãi, khôngkiểm tra sao biết được!”

Tô Mạch bấy giờ mới hiểu ra.

“Ý anh là cố tình bày chướng ngại vật rađể thử thách Chu Gia Ngôn? Tần Sở, anhđúng là đồ bụng dạ đen tối!”

“Theo anh lâu như thế cũng sáng dạ ra

Page 705: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được chút ít đấy nhỉ!”

“Anh không thấy mệt à?”

Câu hỏi của Tô Mạch khiến Tần Sởkhựng lại.

Tô Mạch tiếp tục: “Không học đượccách tin tưởng, cả ngày sống trong lừagạt giả dối, chuyện giỏi nhất là đoán suynghĩ của người khác. Nhưng đoán điđoán lại, cuối cùng lại quên mất bản thânmình muốn gì”.

Tô Mạch không rõ vì sao mình lại nóivới Tần Sở những điều gì, chỉ là độtnhiên nghĩ tới.

Page 706: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở quay đầu lại, không trả lời câuhỏi của cô, chỉ nửa cười nửa không nói:“Tô Mạch, xem xét một vấn đề nào đókhông thể chỉ nhìn bề ngoài. Có lẽ ngườimà em tin tưởng nhất chính là người sẽđâm em một nhát dao. Không phải anhkhông học được cách tin tưởng, mà làkhông có ai đáng để tin tưởng cả”.

Con người vốn dĩ cô độc, rất sợ bỏ raquá nhiều tín nhiệm sẽ chỉ nhận lại sựtuyệt vọng.

Chương 5.1

Thời gian thử việc kết thúc, Lập Hạ trở

Page 707: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thành nhân viên chính thức chưa đượcbao lâu thì nhận được yêu cầu của sếp,đến phỏng vấn tổng giám đốc Tần Thị.Cô nói với Tô Mạch: “Đột nhiên tớ cócảm giác mình vừa được đi cửa sau!”.

Tô Mạch khinh bỉ nói: “Hy vọng cửa saunày dẫn tới con đường khiến tiền đồ rộngmở”.

Đến ngày phỏng vấn, Lập Hạ đi sớm hẳnmột tiếng đồng hồ. Lúc cô tới nơi, TầnSở đang họp. Cô ngồi chờ trong phòngkhách ở tầng mười tám, chuẩn bị mọi thứcho tốt. Đêm qua Lập Hạ thiếu ngủ, hiệntại ngồi trong phòng có máy sưởi, nênđược chừng ba mươi phút, cơn buồn ngủ

Page 708: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đã ập đến.

Chu Gia Ngôn vừa bước vào cửa liềnbắt gặp được cảnh tượng Lập Hạ ngồitrên ghế, đầu hơi nghiêng về một bên,mắt nhắm nghiền. Anh tiến lại gần, côkhông hề phát giác. Thấy Lập Hạ sắpngã, Chu Gia Ngôn bèn ngồi xuống bêncạnh. Đầu cô vừa vặn ngả vào vai anh,hàng lông mi của cô khẽ động, dườngnhư ngủ không mấy yên giấc.

Chu Gia Ngôn quan sát gương mặt gầntrong gang tấc, nhận thấy bờ môi của côkhông đỏ tươi như bình thường mà hơikhô nẻ, có lẽ vì thời tiết chuyển lạnh.

Page 709: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hai người cứ ngồi lặng im như thế. Quamột lúc, bên ngoài có ai đó đánh rơi đồ,tiếng thủy tinh vỡ vụn đánh thức Lập Hạ.Chu Gia Ngôn lập tức đứng dậy.

Lập Hạ mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu,trông thấy người đàn ông trước mặt, côsửng sốt giây lát.

Sắc mặt của Chu Gia Ngôn vẫn rất tựnhiên, anh nhìn đồng hồ đeo tay và nói:“Còn khoảng mười lăm phút nữa!”.

Lập Hạ đờ đẫn gật đầu.

Chu Gia Ngôn thong thả đi ra cửa, mộtchút xúc động vừa rồi trở thành bí mật

Page 710: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vĩnh viễn nằm sâu trong lòng anh.

Cuối tuần, cả Lập Hạ và Tô Mạch đều ởnhà. Giờ lên lớp của nghiên cứ sinh kháít, phần lớn thời gian đều là tự học hoặclàm thí nghiệm nên Tô Mạch tương đốirảnh rỗi. Lập Hạ trước đây một lòngmuốn làm việc ở tòa soạn báo, nhưng saukhi trở thành nhân viên chính thức, lượngcông việc tăng chóng mặt trong khi tiềnlương thì chỉ nhích được một chút.

Cô ấm ức bám lấy cánh tay Tô Mạch:“Có muốn tớ sống nữa hay không đây?Ước gì tớ cũng có người bao nuôi…”.

Tô Mạch gạt tay bạn ra: “Nuôi đâu mà

Page 711: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nuôi, tớ cũng phải lao động cực khổ lắmchứ cậu tưởng được ăn không à? Mỗingày hai lần chui vào bếp nấu cơm dễlắm đấy!”.

“Cũng phải!” Lập Hạ gập đầu với vẻthông cảm. “Tớ cứ tưởng khẩu vị củaTần đại thiếu gia là “con gái nhà lành”.Giờ mới biết, hóa ra thứ anh ấy coi trọngthật sự là tài bếp núc của cậu! Thế thì tớcũng không lấy gì làm lạ nữa rồi.”

“…”

Đúng lúc này, chiếc điện thoại Nokia củaLập Hạ đổ chuông. Vừa nhìn cái tên hiệntrên màn hình, Lập Hạ đã cuống quýt cả

Page 712: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lên.

“Chết rồi, làm sao bây giờ?”

Tô Mạch khó hiểu hỏi: “Cái gì làmsao?”.

“Tên khùng kia hôm qua gửi tin nhắn tỏtình với tớ!”

Tô Mạch bình thản gạt mấy sợi tóc mái:“Ồ, lại tỏ tình nữa à?”.

Không thể trách Tô Mạch coi nhẹ lời thổlộ của Lưu Minh Nghĩa. Chẳng qua là,anh ta lúc nào cũng treo câu nói “tớ thíchcậu” bên miệng, thậm chí, càng bị từ

Page 713: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chối lại càng kiên trì. Ngay cả người cốchấp như Lập Hạ cũng phải bội phục LưuMinh Nghĩa.

Tô Mạch hết sức cảm thông với Lập Hạ:“Không sao, tớ đi cùng cậu”.

Ba người gặp nhau trong một quán cơmTây. Mặc dù Lập Hạ đã đề nghị đổi sangmột địa điểm khác không quá phôtrương, nhưng Lưu Minh Nghĩa khôngđồng ý.

Sau khi tốt nghiệp, Lưu Minh Nghĩa đãđến làm việc ở công ty của người nhà, dùkhông phải công ty lớn nhưng cũng đảmbảo được hằng tháng có túi tiền rủng

Page 714: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rỉnh.

Trước khi ra khỏi nhà, Tô Mạch nhậnđược điện thoại của Tần Sở. Anh nói cầnvề nhà lấy đồ nhưng quên mang chìakhóa, muốn tới lấy chùm chìa khóa côđang giữ. Tô Mạch nói cho anh biết địachỉ nhà hàng sau đó cùng Lập Hạ đễnchỗ hẹn.

Tới nơi, hai người vô cùng kinh ngạc khithấy Lưu Minh Nghĩa ăn mặc rất trangtrọng. Anh ta ngồi đối diện Tô Mạch vàLập Hạ, chìa thực đơn ra và nói: “Gọithoải mái nhé, hôm nay tớ đang cóhứng!”.

Page 715: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch nghĩ bụng: “Xem cậu hứngđược bao lâu!”.

Tuy vậy, cô vẫn nhận lấy thực đơn từ tayLưu Minh Nghĩa, đang định mở ra xemthì Lập Hạ ngăn lại.

Lập Hạ nói với Lưu Minh Nghĩa: “Trênđời này, ngoài bố tớ ra thì có lẽ cậuchính là người con trai đối xử với tớ tốtnhất”.

Lưu Minh Nghĩa cầm cốc soda lên, nhấpmột ngụm rồi nói: “Câu này cậu đã nóivới tớ hai lần rồi thì phải”.

Tô Mạch nghe cuộc đối thoại của hai

Page 716: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người họ, buồn cười lắm nhưng phải cốnhịn.

Lập Hạ cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đóngẩng lên hỏi: “Còn cái gì tớ chưa nóikhông?”.

Lưu Minh Nghĩa đáp: “Cậu không hỏi thìtớ cũng chẳng để ý đâu. Hình như baonhiêu lời tàn nhẫn, cậu đều quẳng cho tớhết rồi!”.

Nghe vậy, Tô Mạch rốt cuộc không kiềmchế nổi, bật cười khúc khích.

Lập Hạ cau có, giơ hai tay lên, chĩa bộmóng về phía Lưu Minh Nghĩa, đanh

Page 717: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giọng lại: “Không được phép thích tôi!Nếu không, tôi sẽ cắn chết cậu”.

Lưu Minh Nghĩa sững sờ, một lúc lâuvẫn chưa trở về trạng thái bình thường.

“Anh đến thế này có làm phiền mọingười không?”

Cả ba người cùng nhìn về phía phát ratiếng nói.

Tần Sở đứng khá gần vị trí của Tô Mạch,khóe mắt anh dường như thấp thoáng nụcười. Hẳn là anh đã chứng kiến toàn bộsự việc vừa diễn ra.

Page 718: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Vấnđề là bên cạnh Tần Sở còn có Chu GiaNgôn.

Lập Hạ chưa bao giờ cảm thấy quẫnbách như lúc này. Cô cúi gằm mặt. TôMạch vội vàng đứng dậy, đưa chùm chìakhóa cho Tần Sở.

Hai người họ đi khuất rồi, Lập Hạ mớithở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lưu MinhNghĩa cũng lên tiếng: “Lập Hạ! Cậu cònđộc thân, tớ còn chờ! Cậu nói khôngmuốn yêu nữa, tớ vẫn chờ. Cho dù saunày cậu có một khởi đầu mới, tớ vẫn mộtlòng chờ cậu! Đôi lúc có thể sẽ cảm thấybản thân hèn mọn, trên đời này nhiều phụ

Page 719: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nữ như vậy, sao nhất định phải là cậu?Nhưng lựa chọn của tớ là chờ đợi, tớ tinrằng sẽ có một ngày cậu phát hiện ra, bêncạnh luôn có một người dõi theo cậu, làtớ. Không ngờ, cuối cùng vẫn chỉ là mộtcâu xin lỗi?”.

Không chỉ Lập Hạ, ngay cả Tô Mạchcũng rơi vào trạng thái trầm mặc. Cô rấthiểu cảm giác của Lưu Minh Nghĩa, bởivì cô đã từng trải qua, chỉ có điều, sựnhẫn nại của cô so ra còn kém Lưu MinhNghĩa rất nhiều.

Quãng thời gian sau đó, có đôi lúc TôMạch chợt nghĩ về Cố An Sênh. Cô nhớđến những chuyện trong quá khứ, những

Page 720: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

việc anh từng làm, những lời anh từngnói, rồi bỗng cảm thấy, hình như anhcũng không hoàn toàn vô tình với mình.Thế nhưng, nếu đã không vô tình thì vìsao anh lại biến mất như thể muốn đoạntuyệt mọi thứ với cô? Còn nếu đã muốnđoạn tuyệt thì vì sao vẫn giữ liên lạc vớiHà Huân?

Tô Mạch càng nghĩ càng rối bời.

Thành phố B một đêm trước tết Dươnglịch, dòng người đổ ra đường phố mỗilúc một đông, mặc cho những cơn giólạnh buốt nối đuôi nhau ập đến.

Năm mới lẽ ra phải là thời khắc vui vẻ,

Page 721: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhưng sự qua đời đột ngột của ChuPhóng khiến cả gia đình họ Chu rơi vàokhông khí tang thương.

Tô Mạch chạy tới bệnh viện cũng là lúcông Chu được đưa ra khỏi phòng phẫuthuật, vải trắng trùm kín người. Chu GiaNgôn lao tới bên giường gào khóc.

Đối với sự ra đi của người ông khôngmấy thân thuộc này, Tô Mạch không đếnnỗi đau khổ như Chu Gia Ngôn, nhưngtrong lòng vẫn có một cảm giác mất mátkhó diễn tả. Có lẽ vì muốn bù đắp cho côcháu gái thất lạc mà ông đối xử với côrất tốt, hoàn toàn khác với vẻ nghiêmkhắc thường ngày, ít nhất điều đó cũng

Page 722: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khiến cô cảm nhận được mình còn cómột gia đình. Bây giờ ông đã qua đời,cũng giống như mẹ cô năm xưa lẳng lặngbỏ cô mà đi.

Thấy Tô Mạch đứng bất động một góc,bàn tay tóm chặt vạt áo không buông,Chu Gia Ngôn liền đi tới, vỗ vai cô anủi: “Bệnh tình của ông vốn đã nguy kịch,nếu không nhờ có cậu thì ông đã buôngxuôi từ lâu. Ông gắng gượng được thêmmấy tháng như vậy đã là kỳ tích rồi. TôMạch, cậu đừng quá buồn! Trước khinhắm mắt được gặp cậu, chắc chắn ôngđã cảm thấy toại nguyện rồi”.

Nghe vậy, hai bàn tay của Tô Mạch mới

Page 723: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

buông lỏng, nước mắt cũng lập tức tràora.

Không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếnggiường đẩy vang lên trong hành lang dàihun hút.

Ngày đọc di chúc, Tô Mạch đang ở trongphòng thực nghiệm thì nhận được điệnthoại của Chu Gia Ngôn gọi cô về nghe.Tô Mạch cảm thấy khó xử, bởi lẽ hai vợchồng Chu Dịch và Hoa Hội vốn khôngcoi cô là người nhà. Nhưng Chu GiaNgôn đã nói nhất định cô phải có mặtnên cô chỉ có thể xin nghỉ học, lập tứcđến nhà họ Chu.

Page 724: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thực ra, Tô Mạch cũng đoán được ôngnội sẽ chia tài sản cho mình, nhưng côkhông ngờ nó lại nhiều đến thế.

Ba mươi phần trăm cồ phần của ChuThị?

Tô Mạch không biết ngần ấy trị giá baonhiêu tiền, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặtcủa Hoa Hội, cô cũng hiểu đó là một consố không nhỏ. Vừa nghe luật sư tuyên bố,bà ta đã lao đến đoạt lấy tờ di chúc trongtay ông ta, sốt sắng hỏi có phải đã đọcsai hay không?

Chu Gia Ngôn chán nản kéo mẹ mình lại:“Mẹ, con cũng là luật sư, thật giả thế nào

Page 725: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chẳng lẽ con không phân biệt được? Đâylà nguyện vọng của ông nội trước khinhắm mắt, ông cũng từng hỏi ý con, vậynên mẹ đừng nghi ngờ, cũng đừng có làmồn nữa”.

Hôm ấy về nhà, Tô Mạch hỏi Tần Sở:“Ba mươi phần trăm cồ phần của ChuThị là bao nhiêu tiền?”.

Anh hờ hững đáp: “Có nói em cũngkhông hiểu”.

“Thế anh cứ nói theo cách dễ hiểu nhấtấy.”

“Mua được khoảng… ừm… một trăm

Page 726: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

căn biệt thự ven biển.”

Nghe xong, Tô Mạch làm rơi luôn chiếcđĩa đang cầm trên tay. Tần Sở quay lại,liếc cô một cái: “Bỗng dưng biến thànhngười giàu, không thích ứng kịp à?”.

Tô Mạch ngồi xuống, vừa nhặt mảnh vỡ,vừa nói: “Kịp chứ, nhưng không chỉthích ứng thôi đâu, em còn rất vui mừngnữa”.

Nghe vậy, Tần Sở bèn đi đến cạnh cô,ngồi xuống, nâng cằm cô lên thong thảnói: “Nếu vui thì sao vẻ mặt lại như sắpkhóc thế?”.

Page 727: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở biết rõ Tô Mạch đang cần trút bỏnỗi lòng, vì thế anh cố tình mở miệng nóikhó nghe một chút, hòng tạo cơ hội chocô, không muốn cô phải âm thầm chịuđựng.

Bị chọc đũng chỗ ngứa, Tô Mạch lớntiếng phản bác: “Đây là vui phát khóc,anh không hiểu à? Từ giờ trở đi em sẽkhông bao giờ bị anh bóc lột sức laođộng nữa. Anh còn dám bắt nạt em, emsẽ dùng tiền ném chết anh! Nhớ đấy!”.

Tần Sở nhún vai: “Đáng tiếc, trong tayanh có tới sáu mươi phần trăm cổ phầnTần Thị cơ! Quan trọng hơn nữa, anh cònbiết làm cho tiền đẻ ra tiền, lợi sinh ra

Page 728: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lợi! Em có chắc mình có bản lĩnh dùngtiền đánh chết anh không?”.

Nhắc đến chữ “đánh”, Tô Mạch thật sựgiơ tay lên định đánh Tần Sở: “Anhkhông thể nói câu nào tử tế với em đượcà?”.

Tần Sở nhanh chóng tóm lấy tay cô:“Anh luôn thừa nho nhã lễ đọ đối vớinhững người không quan trọng, em mongmuốn anh cũng như vậy với em sao?”.

Tô Mạch ngẩn ra một lát mới nói: “Ýanh là, em rất quan trọng với anh hả?”.

Tần Sở đứng dậy, đồng thời kéo cô lên.

Page 729: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Gì thế?”

“Đưa em về nhà.”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Tô Mạch cẩn thận quan sát, phát hiện saukhi nghe cô hỏi, sắc mặt anh có một chútbiến đổi. Không rõ là do ánh đèn trongnhà hay vì lý do nào khác, gương mặtanh hình như… phiếm hồng.

“Hãy lược bớt chữ “rất” đằng trước chữ“quan trọng” đi giúp anh, cảm ơn!”

Tô Mạch xì một tiếng: “Ai thèm!”.

Page 730: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở không hề biết vẻ mặt cô lúc nàyhệt như Lập Hạ mỗi lần mắng mỏ LưuMinh Nghĩa. Đương nhiên, Tô Mạchcũng không hay, khóe miệng anh đang khẽcong lên.

Chiều tối ngày cuối năm, Tần Sở vẫnphải làm việc, Lập Hạ thì dự tiệc Tấtniên của tòa soạn, chỉ còn một mình TôMạch ở nhà. Cũng may, căn hộ của haicô khá nhỏ nên không cảm thấy quá hiuquạnh.

Tô Mạch mở ti vi xem Chương trình canhạc chào năm mới. Trên sân khấu, TrầnDịch Tấn đang cất cao giọng: “Xin emhãy nói cho anh biết, chúng ta vì sao lại

Page 731: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trở thành người dưng?”.

Lúc này, tiếng pháo hoa giòn giã đột ngộtvang lên.

Tô Mạch tựa vào cửa sổ, ngắm nhìnnhững chùm pháo hoa rạng rỡ nở bungtrên nền trời đen kịt. Nghe bên ngoài cóngười kêu lên: “Tuyết rơi rồi!”, cô bènchìa bàn tay ra, hứng lấy những bôngtuyết đầu mùa.

Chuông điện thoại reo, Tô Mạch cầm lênxem màn hình, lập tức ấn nút nghe.

“Thế nào? Đại nhân xong việc rồi hả?”

Page 732: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đầu dây bên kia, Tần Sở thoáng mỉmcười, đáp: “Còn việc cũng không thể đểbạn gái ở nhà cô độc một mình được!”.

Tô Mạch chợt cảm thấy ngọt ngào như códòng mật chảy vào tim.

“Anh định làm gì để em không phải côđộc đây?”

“Mười lăm phút nữa đi ra ngoài nhé!”

Gác máy, Tô Mạch tủm tỉm cười hồi lâu,khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Anh coi mìnhlà ông trời chắc, bảo người ta ra làngười ta phải ra à?”.

Page 733: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sau đó, cô đặt điện thoại sang một bên,ánh mắt lướt nhanh qua màn hình hiển thịgiờ. Mười lăm phút, chắc là kịp thayquần áo nhỉ?

Tô Mạch buộc lại tóc, mặc thật ấm rồi rakhỏi nhà. Thực ra cô cũng không mặcnhiều lắm, chỉ có một chiếc áo len mỏngbên trong áo lông, nhưng vì chiếc áolông khá dày nên nhìn có vẻ lù xù.

Những hạt tuyết nhỏ như mưa bụi vẫnchưa ngừng rơi. Tô Mạch thử “A” mộttiếng, hơi thở nóng hổi thoát ra khỏimiệng lập tức biến thành những đốmnước li ti. Cô dè dặt đi từng bước dướiđèn màu cam u ám. Vừa ngẩng đầu lên,

Page 734: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch chợt bắt gặp ở đằng xa mộtbóng hình quen thuộc, nhưng thoáng cáiđã không thấy đâu. Cô quả quyết vỗ vàomá mình mấy cái cho tỉnh táo. Đúng lúcnày, tiếng còi xe vang lên.

Trông thấy Tô Mạch đi ra, Tần Sở nhíumày: “Sao em lại mặc thế này? Anhchuẩn bị đưa em đến một nơi mà phụ nữphải mặc váy dạ hội”.

Tô Mạch đang mở cửa thì dừng tay lại,chớp mắt mấy cái, chút ẩm ướt nơi khóemắt cũng bị ẩn đi.

“Anh thần kinh à? Trời rét thế này bắtngười ta mặc váy dạ hội?!”

Page 735: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở nửa cười nửa không: “Em làngười dễ lừa nhất trong số những nạnnhân từng bị anh lừa!”.

Tô Mạch phẫn nộ: “Anh biến đi!”.

Xe ra khỏi khu nội thành và dừng lạitrước một tòa cao ốc. Hai người vàothang máy, lên thẳng tầng cao nhất. Vừabước ra, Tần Sở liền đi tới chỗ đặt kínhviễn vọng, loay hoay một hồi, Tô Mạchtranh thủ nhìn ngó xung quanh, lát sauTần Sở vẫy tay gọi cô đến.

Tô Mạch háo hức nheo mắt nhìn vào ốngkính, sau đó cô quay sang nói với Tần

Page 736: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sở: “Sao không thấy gì hết?”.

“Vốn dĩ chẳng có gì!”

“…”

Tô Mạch tức giận nắm chặt tay.

Tần Sở không để ý tới sự phẫn nộ củacô, chỉ nghiêng đầu nhìn đồng hồ. Sau đónhân lúc Tô Mạch không để ý, anh kéocô vào lòng, một tay khẽ ấn đầu côxuống.

Lúc này, có giọng nói vọng lên từ quảngtrường đằng xa: “5… 4… 3… 2… 1…0!”. Chuông đồng hồ và tiếng nói cười

Page 737: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

huyên náo cả một vùng.

Khoảng không đen kịt phía trước kínhviễn vọng bỗng nhiên sáng rực. Hàngloạt bóng đèn lần lượt bật lên, quảngtrường Nhân Dân đông nghịt người chàođón năm mới. Tô Mạch thích thú nhìnvào kính viễn vọng, gương mặt rạng rỡnụ cười.

Tần Sở đứng phía sau, nhẹ nhàng vònghai tay ôm lấy cô, nhưng cô không hềphát hiện ra. Cô chăm chú xem cảnhtượng cảnh náo nhiệt, còn anh, chăm chúxem cô.

Duy trì một tư thế quá lâu, Tô Mạch cảm

Page 738: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thấy mỏi, bèn đứng thẳng người dậy. Bấygiờ cô mới phát hiện mình đang đượcngười nào đó ôm lấy. Cô lập tức trở nêncăng thẳng, cử động không được, bấtđộng cũng không xong.

Tần Sở tựa cằm vào vai Tô Mạch, thìthầm: “Mai về nhà ăn cơm cùng anhnhé!”.

“Hả?”

“Ý anh là về nhà anh!”

“…”

Không thấy hồi âm, Tần Sở bỗng có cảm

Page 739: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giác hụt hẫng. Anh buông cô ra.

“Bị dọa sợ chết khiếp rồi à? Anh còntưởng em sẽ vui mừng chứ?”

Tô Mạch xoay người lại, mỉm cười:“Không phải, chỉ là em chưa chuẩn bịtinh thần thôi…”.

Nếu trước mặt có một tấm gương, TôMạch chắc chắn sẽ nhận ra điệu cười củamình gượng gạo đến nỗi chính cô cũngphải khó chịu.

“Quan điểm của anh là gượng ép sẽkhông có kết quả tốt. Em cứ trả lời anhđi!”

Page 740: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“…”

“Trả lời!”

“Có thể… chờ một thời gian nữa đượckhông?”

Tần Sở trầm mặc một lát rồi gật đầu.Ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, khóemiệng khẽ mỉm cười.

Người không thân thuộc có lẽ sẽ chorằng tâm trạng anh lúc này rất tốt. Chỉ TôMạch mới biết, nụ cười kia của anhkhông hề có một chút ấm áp nào. Rấtlạnh, vô cùng lạnh. Thậm chí còn mang

Page 741: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

theo cả sự trào phúng.

“Nếu những lời này, anh nói với em từtrước thì sao? Chẳng hạn như lúc nãy gọiđiện cho em, hay bất cứ thời điểm nàotrước khi em biết được Cố An Sênh đãtrở về?”

Tô Mạch sững người. Cô cứ tưởng mìnhnhìn lầm. Suốt dọc đường đến đây, côkhông ngừng tự nhủ bản thân, chỉ là ảogiác. Cô càng không ngờ anh cũng biết.Bởi lẽ, biểu hiện của anh vẫn rất bìnhthường.

Tô Mạch không trả lời, Tần Sở cũngkhông hỏi gì thêm. Hai người cứ đứng im

Page 742: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

như vậy hồi lâu.

Bỗng nhiên, anh mở miệng: “Chưa thấyai ngốc như em, Tô Mạch ạ! Vừa nãymới bị lừa một vố, giờ lại bị lừa tiếp!Em thật sự cho rằng anh muốn đưa em vềgặp bố sao? Ngốc vừa thôi! Cuộc đờicủa em, ngoài bị lừa ra còn ý nghĩa gìkhác không?”.

Tô Mạch ngước lên nhìn gương mặt bìnhthản của Tần Sở. Giọng điệu châm chọccủa anh khiến cô cảm thấy tiếc nuối nhưvừa đánh mất thứ gì đó.

Cô hé miệng, đang định nói thì tiếngchuông điện thoại đã cắt ngang. Là Lập

Page 743: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Hạ gọi tới.

“Đừng có nới với tớ là cậu uống say,muốn tớ đến đón nhé!” Vừa nhấc máy,Tô Mạch đã nói luôn.

Đầu dây bên kia hoàn toàn im ắng khiếncô có dự cảm chẳng lành.

“Tô Mạch, Lưu Minh Nghĩa xảy rachuyện rồi!”

Tần Sở và Tô Mạch đến bệnh viện thìthấy Lập Hạ đang ngồi thẫn thờ trướccửa phòng cấp cứu, mặt mũi trầy xước,đầu tóc rối bời, vai áo còn bị rách mộtmảng lớn.

Page 744: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch kinh hãi chạy tới: “Lập Hạ!”.

Vừa trông thấy cô, Lập Hạ liền bật khócnức nở.

“Tớ đã bỏ lại cậu ấy một mình!”

Tô Mạch sững sờ trong giây lát, sau đóôm lấy Lập Hạ: “Không sao đâu Lập Hạ,mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Giống như nhiều năm về trước, khi ChuGia Ngôn xuất ngoại, Tô Mạch cũng ômLập Hạ an ủi: “Không sao đâu Lập Hạ,mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cả cậu, tớ, vàchúng ta”. Thế nhưng cuối cùng, kết quả

Page 745: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không như long người mong đợi.

Tần Sở giữ im lặng từ đầu tới cuối. Anhcởi áo ngoài, khoác lên người Lập Hạ,chỉ tiếp xúc trong giây lát nhưng anh vẫncảm nhận rõ ràng cơ thể cô run lên từngđợt.

Từ đó về sau, hằng đêm Lập Hạ đều gặplại cảnh tượng đáng sợ ấy trong giấc mơ.Sau khi kết thúc bữa tiệc mừng năm mớiở tòa soạn, Lập Hạ tự bắt taxi về nhà.Xuống xe, cô đi mua một vài món ănkhuya cho Tô Mạch. Vừa vào đầu ngõ,điện thoại liền báo có tin nhắn. Trông

Page 746: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thấy cái tên Lưu Minh Nghĩa, Lập Hạkhông cần mở ra xem cũng đoán đượcnội dung. Mấy năm qua, cứ đến tếtDương lịch là Lưu Minh nghĩa đều gửicho cô ba chữ: “Tớ yêu cậu”.

Năm nay thì khác, Chu Gia Ngôn đã trởvề, hít thở chung một bầu không khí vớicô. Giữa đêm đông giá lạnh này, tin nhắncủa Lưu Minh Nghĩa chợt khiến cô cảmthấy ấm áp hơn. Một người con trai đốixử tốt với cô như vậy, sao cô lại khôngthích?

Lập Hạ cúi đầu trầm tư, đi được mấybước, bỗng nhiên có người chặn đường.Rồi không rõ thế nào, cô bị gã đàn ông to

Page 747: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lớn đó đè xuống, không thể cử động. Sauđó, Lưu Minh Nghĩa xuất hiện. Trong kýức của mình, cô chưa bao giờ thấy cậu taphong độ, khí khái như thế. Mặc cho hắnta đánh, đá, cậu vẫn ôm chặt chân gã đànông to béo kia, cắn răng không kêu lấymột tiếng.

“Cậu muốn bị hãm hiếp sao mà còn đứngđấy! Mau chạy đi!”

Có lẽ đây là lần duy nhất Lưu MinhNghĩa nặng lời với cô.

Rốt cuộc, hai chữ “hãm hiếp” cũng khơidậy nỗi sợ hãi của Lập Hạ. Cô nghĩ, nếukhông rời khỏi đây thì cuộc đời mình sẽ

Page 748: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thật sự bị hủy hoại. Thế là, Lập Hạ từ bỏý định tìm kiếm vật gì đó tấn công đốiphương, cô lùi lại mấy bước, sau đóchạy thục mạng.

Tiếng gào thét của gã đàn ông mỗi lúcmột xa dần, nhưng Lập Hạ không thểnghe thấy giọng nói của Lưu Minh Nghĩa.Cô biết, cậu ta không dám phát ra tiếngkêu, vì sợ cô sẽ quay trở lại.

Thực ra, trước lúc bỏ chạy, Lập Hạ cũngđã trông thấy ánh sáng lóe lên từ một vậtkim loại trong tay gã đàn ông kia. Chínhvì lẽ đó mà cô càng sợ hãi, càng dồn sứcmà chạy. Cuộc chiến này vốn đã định sẵnkhông có khả năng thắng, quay lại đồng

Page 749: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nghĩa với việc tự tìm đến cái chết. Lúcấy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duynhất, cô phải báo cảnh sát.

Lúc bố mẹ Lưu Minh Nghĩa đến bệnhviện. Lưu Minh Nghĩa vẫn đang đượccấp cứu. Lập Hạ cúi đầu, nghẹn ngàonói: “Cháu xin lỗi!”.

Gương mặt đôi vợ chồng trung niênthoáng cái như già đi hai mươi tuổi, khóemắt hằn sâu nỗi đau đớn và bi thương.Hai người họ bản chất thiện lương,không hề mở miệng nói một lời tàn nhẫnnào với Lập Hạ, nhưng cũng không thể

Page 750: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngay tức khắc tha thứ cho cô. Họ lặng imtựa vào nhau chờ đợi.

Đèn ngoài cửa phòng cấp cứu vụt tắt.Bác sĩ đi ra, tháo chiếc khẩu trang xuốngrồi bình tĩnh thông báo tình huống khôngmấy lạc quan của bệnh nhân. Lưu MinhNghĩa vẫn trong trạng thái hôn mê, chưathể nói trước được khi nào sẽ tỉnh lại.Nghe vậy, tâm trạng của Lập Hạ dườngnhư được thả lỏng một chút.

Chỉ cần cậu ấy không chết, chỉ cần cậuấy còn thở. Như vậy là tốt rồi.

Mấy ngày sau đó, Lập Hạ xin nghỉ việcđể đến bệnh viện chăm sóc Lưu Minh

Page 751: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghĩa. Cô cứ ngồi đờ đẫn nhìn chàng traingày nào còn khỏe mạnh giờ phải nằmtrên giường bệnh chống chọi với tử thần,lòng không khỏi xót xa.

Một tuần sau, người của Tần Sở báo tinđã tìm được kẻ tình nghi ở một quán barhoạt động ngầm. Tần Sở đưa Lập Hạ đếnxác nhận. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đãnhận ra gã đàn ông trọc đầu kia. Cô nhớrõ trên cổ tay gã có một vết bớt màu nâu.

Trong khoảng khắc gã phát hiện ra sựxuất hiện của Lập Hạ ở quán bar, tiếngcòi xe cảnh sát cũng dồn dập vang lên.

Gã trọc bị còng tay và đưa đi. Lúc ra

Page 752: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đến cửa, có thứ gì đó trong túi gã rơi ra.Lập Hạ nhặt lên, nắm chặt đến nỗi lòngbàn tay vã mồ hôi.

Lấy lời khai xong xuôi, rời khỏi đồncảnh sát thì đã là hừng đông, Tần Sở đưaLập Hạ về nhà trọ. Xuống xe, cô nhìnngười đàn ông ngồi ở ghế lái và nói:“Tần Sở, cảm ơn anh rất nhiều. Trướcđây em cho rằng anh là một người đànông lãnh đạm, bây giờ xem ra cũng khônghoàn toàn như vậy”.

Tần Sở nhướng mày: “Có thể hiểu là emđang khen ngợi anh được không?”.

“Có thể.”

Page 753: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở không khỏi buồn cười, lát sauanh nghiêm túc nói: “Lập Hạ, nhữngchuyện đã qua đều là quá khứ rồi. Emnên giữ gìn sức khỏe, đừng khiến chonhững người quan tâm em phải lo lắng”.

Lập Hạ sửng sốt, sau đó gật đầu.

Tần Sở đợi đến khi cô vào trong cổngmới lái xe rời đi.

Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên Lập Hạlàm là bỏ đồ vật nhặt được của gã trọckia ra xem. Chẳng hiểu sao, lúc trôngthấy chiếc điện thoại di động này rơi ra,trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô

Page 754: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tự hỏi, chuyện xảy ra tối hôm ấy có thậtsự là ngẫu nhiên? Thật sự là cô xui xẻo,bước ra đường gặp kẻ xấu? Trực giácnói với cô, mọi chuyện không đơn giảnnhư vậy.

Lập Hạ đứng tựa cửa, mở thư mục tinnhắn ra xem. Tổng cộng mười sáu tin,đều là tin rác hoặc đám bạn giang hồ củagã rủ nhau đi đánh bài. Cô lại kiểm tradanh bạ, nhưng vẫn không có gì khả nghi.Lập Hạ thất vọng, đang định từ bỏ thì côchợt nhớ ra điều gì, bèn mở nhật ký cuộcgọi ra xem. Cô phát hiện, vào ngày 31tháng 12 hôm ấy, khoảng gần mười giờđêm, có một cuộc gọi đến từ dãy sốkhông được lưu trong danh bạ, kéo dài

Page 755: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hai mươi phút. Lập Hạ bắt đầu nghi ngờ,trong lòng càng thêm căng thẳng. Do dựmột lát, cô gọi lại vào số điện thoại kia.

Chuông reo rất lâu mà không ai nghemáy, Lập Hạ càng thêm hồ nghi, nỗi bấtan cứ lớn dần trong ngực. Nếu thật sự cókẻ đứng sau giật dây, cô nhất định sẽkhông bỏ qua cho thủ phạm thực sự khiếnLưu Minh Nghĩa nằm bất tỉnh trêngiường bệnh. Mấy ngày qua, cảm giác tộilỗi đã khiến cô gần như suy sụp. Nếungay cả việc trả thù giúp Lưu MinhNghĩa mà cô cũng không thực hiện được,cô sẽ cảm thấy dằn vặt đến sống khôngbằng chết.

Page 756: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ đang mải suy nghĩ, đầu dây bênkia đã có người đột ngột nghe máy.Giọng điệu thiếu kiên nhẫn truyền vào lỗtai cô.

“Còn gọi đến làm gì?”

Lập Hạ cảm thấy như bầu trời sụp xuống,mặt đất nứt toác ra. Giọng nữ kia, dù cóbiến thành tro cô cũng nhận ra.

Người ta vẫn nói, tình địch thường khámẫn cảm với nhau. Huống hồ, cô vàBạch Lâm từng ngồi ăn cơm, chơi mạtchược chung một bàn.

Lập Hạ nắm chặt điện thoại, mở miệng

Page 757: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nói bằng giọng khẳng định.

“Bạch Lâm!”

Đối phương lập tức gác máy.

Nỗi bi ai trong lòng Lập Hạ cuồn cuộndâng lên. Cô không thể tin được, mộtngười con gái nhìn bề ngoài đơn thuần,dịu dàng lại có thể vì tình yêu mà gây raviệc kinh thiên động địa như vậy. Hơnnữa, Chu Gia Ngôn đã lựa chọn từ lâu,vì sao cô ta còn phải làm thế?

Lập Hạ lúc này rất muốn tới gặp BạchLâm để làm cho rõ mọi chuyện, nhưng sốđiện thoại kia đã không còn liên lạc

Page 758: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

được. Cô chạy vào phòng ngủ, Tô Mạchđang nằm trên giường, vẫn chưa bị đánhthức. Lập Hạ cầm di động của Tô Mạch,mở danh bạ tìm số điện thoại của ChuGia Ngôn.

Sau mấy tiếng tút tút, đầu dây bên kiatruyền tới giọng nói bình tĩnh: “A lô”.

“Chu Gia Ngôn, là tớ.”

Chu Gia Ngôn im lặng giây lát rồi đáp:“Tớ biết”.

Sau đó, cả hai không nói gì.

Hồi lâu, Chu Gia Ngôn phá vỡ sự bế tắc:

Page 759: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Chuyện kia tớ đã nghe nói, cậu đừng tựtrách mình”.

Đối với những lời an ủi kiểu này, mấyngày qua Lập Hạ đã nghe nhiều đến mứcmiễn dịch. Cô ý thức được lúc này khôngphải thời gian cho mình suy nghĩ vẩn vơ,bèn nói: “Không, Chu Gia Ngôn! Tớkhông tự trách bản thân, thủ phạm thật sựcòn nhởn nhơ, vì sao người bị hại như tớphải tự trách?”.

“Ý cậu là gì?”

“Bạch Lâm đang ở đâu?”

“Sao cậu lại hỏi đến Bạch Lâm?”

Page 760: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Chu Gia Ngôn, cậu đừng giả vờ khôngbiết. Tớ chỉ hỏi cậu, Bạch Lâm đâu?”

Chu Gia Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Haingười có hiểu lầm, nhưng tớ hiều BạchLâm, cô ấy là người lương thiện, sẽkhông làm ra chuyện này”.

Lập Hạ đột nhiên muốn cười khẩy.

Đang định nói tiếp thì Chu Gia Ngôn đãdập máy. Cô tức giận đùng đùng, vừaxoay người lại thì phát hiện Tô Mạch đãtỉnh, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Là cô ta?”

Page 761: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ gật đầu không do dự: “Ừ, về cơbản đã xác định được là cô ta”.

Tô Mạch khẽ nhếch môi, trong đầudường như đã có dự định. Người đầutiên có nghĩ tới là Tần Sở. Chỉ cần tìmanh, mọi việc đều có thể giải quyết. Côhoàn toàn không phát hiện ra, bản thâncàng ngày càng trở nên ỷ lại vào anh.

Sáng hôm sau, Lập Hạ và Tô Mạch cùngnhau đến bệnh viện. Lập Hạ dũng tămbông chấm nước rồi xoa lên bờ môi khônẻ của Lưu Minh Nghĩa. Làm đi làm lạinhiều lần, nhưng những mảng da trắngvẫn cứ bong ra.

Page 762: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở gọi điện tới. Nghe anh báo tinxong, Tô Mạch kéo Lập Hạ ra ngoàihành lang, nói: “Bạch Lâm bị gọi đếnđồn cảnh sát để thẩm vấn nhưng sáng nayđã được Chu Gia Ngôn bảo lãnh về”.

Nghe vậy, Lập Hạ cảm thấy như bị sétđánh.

“Sao lại thế? Đám cảnh sát kia đầu óc cóvấn đề hết rồi sao? Chẳng lẽ không gọitới số điện thoại kia thử xem?”

“Gọi rồi, nhưng không liên lạc được. Họcòn lấy điện thoại của Bạch Lâm để xácnhận tại chỗ, kết quả… không phải sốđó.”

Page 763: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Vậy… vẫn có thể điều tra cơ mà! Số diđộng đều được đăng ký bằng chứng minhnhân dân không phải sao?”

Tô Mạch ngập ngừng: “Điều tra rồi.Đúng là một người phụ nữ, nhưng khôngphải Bạch Lâm. Người đó cũng đã nhậntội, cô ta nói là bạn đại học của cậu, vìđố kỵ với thành tích học tập của cậu nênlàm thế”.

“Là Bạch Lâm, chắc chắn là Bạch Lâm!Tô Mạch, cậu hãy tin tớ, tớ không baogiờ nghe nhầm!”

Tô Mạch cầm tay Lập Hạ: “Tớ tin cậu!

Page 764: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chỉ có điều, hiện giờ chúng ta không thểvạch trần cô ta! Lập Hạ, cậu phải bìnhtĩnh, không được cuống”.

Lập Hạ đang định nói gì đó thì một giọngnam từ phía sau vang lên.

“Không biết tớ có thể giúp gì đượckhông?”

Lập Hạ và Tô Mạch cùng quay đầu lại,lập tức kinh ngạc đến sững người.

Cố An Sênh đưa tay lên che miệng, hokhan vài tiếng, hình như đã bị cảm lạnh.Không thấy hai cô lên tiếng, anh lại nói:“Tô Mạch, Lập Hạ”.

Page 765: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch vốn cho rằng bóng người trôngthấy vào tối hôm tết Duong lịch chỉ là ảogiác. Còn hiện tại, trong hành lang sángtrưng của bệnh viện, từng đường nét trêngương mặt ấy đều hiện rõ mồn một trướcmắt cô, thậm chí anh còn điềm đạm gọitên cô.

Hai người cứ lặng lẽ trao nhau ánh mắtnhư vậy, thật lâu.

Tô Mạch không ngừng tự nhủ bản thânphải bình tĩnh. Cô rất sợ, thực sự rất sợđây lại là một giấc mộng. Cân nhắc hồilâu, cô dè dặt thốt ra một câu: “Tớ còntưởng cậu không về nữa?”.

Page 766: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cố An Sênh cười: “Sao có thể chứ?”.

Không cho Tô Mạch có thời giờ nhớ lạichuyện cũ, anh lập tức chuyển chủ đề:“Vừa nãy thấy hai cậu có vẻ sốt sắng,xảy ra chuyện gì à?”.

Lập Hạ kể lại đầu đuôi sự tình với CốAn Sênh. Nghe xong, anh trầm mặc giâylát rồi nói: “Suy đoán không được chấpnhận tại tòa án. Lập Hạ, thứ quan tòacần, chính là bằng chứng”.

Câu nói của Cố An Sênh như một cú đẩybất ngờ, khiến Lập Hạ rơi xuống đáy vựcsâu.

Page 767: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khácsao? Cứ để kẻ phạm tội nhởn nhơ nhưvậy ư?”

“Không hẳn! Có câu, lưới trời lồng lộngthưa nhưng khó lọt. Cậu nói, tối hôm quagọi điện vẫn là Bạch Lâm nghe, nhưnghôm nay đã thành người khác. Như vậythì chắc chắn có người đứng sau giúp đỡ.Có lẽ là Gia Ngôn”.

Nói đến đây, Cố An Sênh dừng lại quansát sắc mặt Lập Hạ, rồi mới tiếp tục:“Nếu có người sửa lại thông tin chủ thuêbao di động, chắc chắn phía nhà mạng sẽcó ghi chép”.

Page 768: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ và Tô Mạch trăm miệng một lời:“Vậy thì đi kiểm tra ghi chép!”.

Cố An Sênh lại bình tĩnh nói: “Nhưng tớnghĩ, nếu có người cố tình bao che, họ sẽxử lý chu toàn những việc này. Có điều,chúng ta cứ thử xem sao”.

Bất luận ra sao, những điều Cố An Sênhphân tích cũng mang lại chút hy vọng.Tâm tình Lập Hạ vì vậy cũng thả lỏnghơn.

Tô Mạch len lén quan sát gương mặtquen thuộc của Cố An Sênh. Lúc nay cômới cảm nhận được sự chân thực. Anhđã trở về, chính tại thời điểm các cô cần

Page 769: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sự giúp đỡ nhất.

“Hiện giờ, người có khả năng xoaychuyển tình thế nhất chính là gã đồng bọncòn lại. Lập Hạ, cậu có nhớ rõ diện mạongười đó không?”

Lập Hạ kích động: “Sao tớ lại không nhớrõ cho được? Hắn có tan xương nát thịttớ vẫn nhận ra”.

Cố An Sênh gật đầu: “Vậy chúng ta phảitìm ra gã”.

Tô Mạch cũng gật gù. Hai chữ Tần Sởlại hiện lên trong đầu cô.

Page 770: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ba người cùng nhau đến công ty viễnthông, kết quả đúng như Cố An Sênh suyđoán. Lập Hạ có phần thất vọng. Từ lúcra khỏi công ty, chẳng ai nói một lời.Trên đường, đi ngang qua một cửa hàngbán dao kéo, Lập Hạ chợt dừng bước, đivào xem. Tô Mạch và Cố An Sênh cũngđi theo. Trông thấy Lập Hạ cầm một condao gọt hoa quả lên ngắm nghía, Cố AnSênh bèn bước lên trước, cẩn thận lấycon dao ra khỏi tay cô, đặt lại vị trí cũ.

Tô Mạch kéo Lập hạ lại: “Tớ biết cậunóng lòng muốn trả thù cho Lưu MinhNghĩa, nhưng cậu không được kíchđộng!”.

Page 771: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Lập Hạ trợn tròn mắt: “Cái gì thế? Conmụ Bạch Lâm độc ác kia mà xứng để tớphải mạo hiểm mạng sống ư? Tớ chỉđang chọn dao gọt hoa quả thôi mà!”.

“Ừ, không xứng”, Cố An Sênh mỉm cười,“Cậu và Tô Mạch nói chuyện vẫn nhưxưa, thật tốt”.

Nghe vậy, trái tim Tô Mạch chợt mềmnhũn. Đột ngột biến mất không một lời từbiệt thì đã sao? Xa cách hai năm trời thìđã sao? Chẳng phải anh vẫn nhớ kỹ ngàyxưa đấy ư? Đã nhiều lần cô tưởng tưởngtới ngày tái ngộ, có trách móc, có gàokhóc,… Nhưng cuối cùng lại trái ngượchoàn toàn. Có lẽ, trước mặt Cố An Sênh,

Page 772: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cô luôn là người thua cuộc.

Buổi chiều, Tô Mạch rẽ qua chợ mua đồăn rồi về nhà Tần Sở nấu cơm. Bìnhthường vào tầm sáu giờ, anh vẫn chưatan ca. Nhưng hôm nay, Tô Mạch vừacắm chìa vào ổ khóa thì cửa đã được mởtừ bên trong. Hơi nóng của máy sưởi phảvào mặt, Tô Mạch không kịp thích ứng,cơ thể khẽ run lên. Cô vừa đi vào nhàvừa nói: “Sao hôm nay anh về sớmthế?”.

Tần Sở cười xùy một tiếng, chậm chạpquay vào phòng khách.

Page 773: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tô Mạch, đừng có biểu hiện sự vui vẻrõ ràng trên mặt như thế!”

Tô Mạch quay đầu lại: “Hả?”.

“Trước giờ em chưa từng quan tâm tớichuyện anh về sớm hay muộn. Huống hồ,hôm nay cũng không phải là quá sớm!”

“Anh nghĩ quá nhiều rồi!”

“Mặt mày em quá hớn hở!”

“Anh thần kinh à!?”

Nhận thấy dấu hiệu chiến tranh sắp bùng

Page 774: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nổ, Tần Sở thôi tranh cãi, ngồi xuống ghếtiếp tục đọc báo. Tô Mạch cũng chán nảnxách túi đồ vào bếp. Cuộc chiến thầmlặng tiếp tục diễn ra trên bàn ăn. Haingười thi nhau dùng đũa khua loạn xạ.Khởi đầu là Tô Mạch chiếm thế thượngphong, nhưng sau đó, Tần Sở dễ dàngtranh được miếng trứng gà vào bát mình.Dưới tình thế cấp bách, Tô Mạch hơinhổm người dậy, nhằm đúng lúc Tần Sởđang gắp miếng trứng đưa lên miệng mà“phụt”. Nháy mắt, nước bọt của cô đãvăng đầy miếng trứng.

Tần Sở trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó, anhnhếch miệng cười.

Page 775: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Em đúng là có một không hai! Độc áckhông ai sánh kịp!”

Tô Mạch chưa phát giác ra điều gì khácthường, vẫn ngồi cười như động kinh.

“Ăn đi! Sao không ăn nữa???”

Tần Sở ngồi im không nhúc nhích. Mặcdù hai người hôn nhau vài lần, nhưng nóicho cùng thì đây không phải hôn. Đối vớingười ưa sạch sẽ như anh, việc ăn miếngtrứng dính nước miếng này là nhiệm vụbất khả thi! Vì thế, anh lâm vào tình cảnhtiến thoái lưỡng nan, không thể ăn, nhưngcũng không thể để Tô Mạch đắc ý.

Page 776: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thấy Tần Sở mải suy nghĩ đến thất thần,Tô Mạch liền chớp thời cơ, cướp lạimiếng trứng, đưa nhanh lên miệng. Thếnhưng, giay tiếp theo, cô lại nghe đượcmột tiếng “phụt”.

Kinh hãi ngẩng đầu, Tô Mạch trông thấyTần Sở đang mím môi, ngồi thẳng lưng,vẻ mặt vô cùng bình thản.

Thực ra, trong lòng Tần Sở lúc nàykhông hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài.Chính bản thân anh cũng không ngờ mìnhlại làm cái việc ấu trĩ ấy. Chẳng lẽ bị TôMạch truyền nhiễm thói hư tật xấu rồi?Gần mực thì đen, không thể trách anhđược!

Page 777: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch dường như khó có thể tiếp nhậnsự thật này. Cô đờ đẫn nhìn miếng trứnghồi lâu rồi mang vứt vào thùng rác trongbếp. Tần Sở ngồi yên, tủm tỉm cười nhưđứa trẻ.

Tô Mạch trở lại bàn ăn, Tần Sở đã khôngcòn ở đó. Cô đi về phía phòng đọc sách,nhìn qua khe cửa khép hờ, quả nhiêntrông thấy anh đang đứng trong phòng,dáng vẻ nghiêm túc. Cô chép miệng:“Haizz, có vị đại gia nào lại muốn bịtheo dõi thế này không cơ chứ!”.

Nhưng Tô Mạch lại tự hỏi, liệu trên đờicó thật sự tồn tại kiểu đàn ông mà bất

Page 778: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

luận anh ta ở đâu, làm gì, cũng đều toátlên thứ khí chất đặc biệt khiến ngườikhác không thể rời mắt?

Chí ít thì ngay lúc ngày, ánh mắt của côcũng đang bị người đàn ông kia hấp dẫn.Gương mặt góc canh đầy nam tính, chiếccằm gợi cảm và khuôn ngực rắc chắcthấp thoáng sau cổ áo chữ V.

Có lần, chứng kiên Tần Sở tất bật vìchuyện của Lưu Minh Nghĩa, Tô Mạchnói đùa với Lập Hạ: “Đẹp trai không?Người đàn ông của tớ đấy!”. Sau đó, LậpHạ nhìn cô đầy khinh bỉ: “Người đàn ôngcủa cậu?! Sao cậu không dám nói như thếtrước mặt anh ấy, trước mặt đám phụ nữ

Page 779: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

lởn vởn quanh anh ấy? Nói thế với tớlàm gì?”.

Tô Mạch cứng lưỡi, mãi mới thốt rađược một câu: “Tớ nói đùa thôi!”.

Lập Hạ bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi: “TôMạch, nếu có một ngày, Cố An Sênh vàTần Sở cùng vươn tay ra trước mặt cậu,cậu sẽ nắm tay ai?”.

Tô Mạch cười ha hả: “Lập Hạ, không cóchuyện đó đâu. Cố An Sênh không thíchtớ!”.

“Nếu thích thì sao?”

Page 780: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Nhưng cậu ấy không thích!”

“Nếu!”

“Được rồi, cho dù Cố An Sênh cuốicùng cũng nhận ra tình cảm của tớ dànhcho cậu ấy, thì giả thiết kia của cậu cũngkhông thành hiện thực được.”

“Vì sao?”

Tô Mạch vô tư cười: “Lập Hạ à Lập Hạ!Cứ cho là Cố An Sênh chịu hạ thấp bảnthân đi, cậu cho rằng Tần Sở sẽ làm cáichuyện ấu trĩ đó à? Đó là ai chứ? Là TầnSở, Tần đại thiếu gia!”.

Page 781: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch đứng ngoài cửa phòng đọc sáchtư lự hồi lâu, chợt nghe tiếng Tần Sởvọng ra: “Ghét nhất là có kẻ lén lén lútlút theo dõi. Lăn vào đây!”.

Tô Mạch cúi xuống lấy chiếc dép, giả vờném về phía Tần Sở, nhưng cuối cùngchỉ có thể ngậm ngùi xỏ lại, sau đó đẩycửa đi vào phòng. Cô kéo ghế ngồi đốidiện anh, tay chống cằm cười thật tươi,hệt như có việc muốn nhờ cậy. Thếnhưng Tần Sở chẳng thèm ngẩng đầu nhìncô lấy một cái. Cuối cùng, Tô Mạch mấtkiên nhẫn, gõ tay xuống mặt bàn mấytiếng.

Chương 5.2

Page 782: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

http://i.imgur.com/TZ4e4fA.jpg

http://i.imgur.com/tb74Egx.jpg

Gã trọc đột nhiên đứng phắt dậy, Cố AnSênh nhanh nhẹn kéo Tô Mạch và LậpHạ về sau, sợ hắn ta giở trò. Thế nhưng,gã lại quỳ xuống, nói: “Tôi sai rồi. Thựcra có người đứng đằng sau thao túngchuyện này. Tôi nói cho các người biếtchủ mưu, tôi đứng ra làm chứng, cácngười có thể xin tòa giảm án với tôiđược không?... Trong này, thực sự khôngphải nơi dành cho người sống”.

Page 783: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Rời khỏi trại giam, cả ba người đều imlặng. Bạch Lâm vì Chu Gia Ngôn mà cóthể xuống tay tàn nhẫn như vậy, Lập Hạquả thực không dám so bì. Chẳng lẽ thứtình yêu giành giật bằng thủ đoạn đó vẫncó hạnh phúc ư?

“Bây giờ có nhân chứng rồi, chúng ta cầnlàm gì tiếp theo?” Lập Hạ đột nhiên phávỡ sự im lặng.

Tô Mạch nhún vai: “Tìm luật sư”.

Cố An Sênh bình thản tiếp lời: “Nếu cáccậu không chê, tớ sẵn sàng đảm nhậnnhiệm vụ này”.

Page 784: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch và Lập Hạ kinh ngạc nhìn nhau.

Cố An Sênh nhướn mày: “Thời gian “mấttích”. Tớ cũng không để nó trôi qua uổngphí đâu. Hai năm qua tớ học luật, sau đóthi lấy chứng chỉ luật sư. Hiện giờ đanglàm việc ở văn phòng luật KIN”.

Lập Hạ thốt lên: “KIN? Ý cậu là vănphòng luật phỏng vấn nghiêm ngặt, “kinhdị” nhất thành phố B?”.

Thấy Cố An Sênh thản nhiên gật đầu, mắtLập Hạ càng trợn lớn. Cô giơ ngón trỏ raphía trước, nói: “Cậu đúng là tẩm ngẩmtầm ngầm mà đấm chết voi!”.

Page 785: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch cũng phải than thở: “Tớ thựcsự đố kỵ với những người muốn làm gìđều làm được, lại còn làm với tốc độnhanh gấp đôi người khác. Ông trời đúnglà bất công!”.

Cố An Sênh bật cười, xoa đầu cô: “Cậucứ nói quá lên!”.

Lập Hạ và Tô Mạch đều sửng sốt. Ngaycả bản thân Cố An Sênh cũng không khỏigượng gạo vì cử chỉ vô tư của mình.

Chia tay Cố An Sênh và Tô Mạch, LậpHạ một mình đến bệnh viện thăm LưuMinh Nghĩa.

Page 786: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bố mẹ Lưu Minh Nghĩa đều là ngườihiền lành, huống hồ xưa kia họ từ vùngxa xôi hẻo lánh chuyển tới thành phố B,không hiểu nhiều về luật pháp nên khônggiúp được gì. Mọi việc đều do Lập Hạđứng ra giải quyết. Còn nhớ hồi đại họcnăm thứ hai, Lưu Minh Nghĩa từng nói:“Bố mẹ tớ thật thà lại nhiệt tình nữa.Khách tới mua hàng bỏ quên đồ, bố mẹtớ còn đăng báo tìm người”.

Vì vậy, mỗi lần trông thấy hai người họ,cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòngLập Hạ.

Cô dùng khăn ẩm lau mặt cho Lưu MinhNghĩa. Bỗng cô phát hiện, cậu ta rất gầy.

Page 787: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Trước kia, cậu ta lúc nào cũng nhảy nhótxung quanh cô, tinh thần hăng hái tột độ,khiến cô luôn nghĩ rằng thể chất của cậuta rất tốt. Càng nghĩ, cô càng tự trách bảnthân. Nếu ngày đó, cô không ích kỷ bỏchạy một mình, biết đâu vết thương màLưu Minh Nghĩa phải hứng chịu sẽ ít hơnmột chút, sắc mặt cậu ta sẽ không trắngbệch thiếu sức sống thế này.

Thay một chậu nước ấm khác, Lập Hạvừa lau chân tay cho Lưu Minh Nghĩa,Vừa kể chuyện.

“Sẽ nhanh thôi! Tớ sẽ khiến cho kẻ hạicậu ra nông nỗi này chịu trừng phạt thíchđáng.”

Page 788: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Cậu còn nhớ Bạch Lâm không? Cậutừng nhận xét, đó là người bề ngoài hiềnlành, nhưng lòng dạ khó lường.”

“Làm chuyện sai trái thì phải trả giá,đúng không?”

“Lưu Minh Nghĩa, cậu phải mau tỉnh lại.Sắp Tết rồi, hai bác đang chờ cậu về nhàmình ăn Tết.”

“Cả Tô Mạch nữa, nhất định cậu ấy sẽthích lắm. Tô Mạch suốt ngày than thởTần Sở đối xử tệ bạc với cậu ấy, rồikhen cậu tốt với mình.”

Page 789: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Không khí ngày Tết càng lúc càng rõ,phố xá tấp nập rộn ràng, thỉnh thoảng đâuđó lại vang lên những tiếng pháo ròn rã.

Một đêm trước ngày ra tòa, Chu GiaNgôn đột nhiên gọi điện cho Lập Hạ, hẹncô ra ngoài nói chuyện.

Lập Hạ đến quán nước thì thấy Chu GiaNgôn đã đợi sẵn. Cô ngồi đối diện anh,nhìn đồng hồ rồi nói: “Có chuyện gì cậunói nhanh lên, tớ phải về sớm”.

Chu Gian Ngôn cũng không vòng vo:“Lập Hạ, rút đơn kiện đi”.

Page 790: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mấy chữ giản đơn ấy khiến Lập Hạ nổicơn thịnh nộ. Cô đã đoán trước đượcmục đích cuộc hẹn này của Chu GiaNgôn, nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫnchẳng thể kiềm chế nổi mình.

“Cậu đừng tốn công vô ích. Ngày maithôi cậu sẽ biết, cô bạn gái “thánh thiện”của cậu “vô tội” như thế nào!”

Chu Gia Ngôn bình thản lấy ra một điếuthuốc và châm lửa.

Khói thuốc lượn lờ khiến Lập Hạ nhìnkhông rõ gương mặt người con trai đốidiện. Cô cũng mong mình không nhìn

Page 791: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thấy anh, thậm chí không nghe thấy nhữnglời anh nói. Nhưng câu tiếp theo của ChuGia Ngôn đã khiến cô rơi xuống vực sâu.

“Lập Hạ, cậu cho rằng tớ vẫn là thằngcon trai ngốc nghếch năm xưa sao? Cậuthật sự nghĩ tớ không biết Bạch Lâm đãlàm gì ư?”

Thực ra, ngày Lập Hạ đến công ty củaTần Sở phỏng vấn, mọi hành động củaChu Gia Ngôn đều đã bị Bạch Lâm bắtgặp. Tiếng thủy tinh vỡ lúc ấy chính làdo Bạch Lâm gây ra. Chu Gia Ngôn nhớkỹ từng chữ mà Bạch Lâm nói sau đó.

“Anh coi em là kẻ ngốc sao Chu Gia

Page 792: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngôn? Anh tưởng em không biết cô ta đãđến Anh sao? Anh tưởng em không biếtvì lý do gì mà hôm ấy đang lái xe, anhđột nhiên dừng lại sao? Anh tưởng emkhông nhận ra mặt anh biến sắc khi tìnhcờ gặp cô ta trong nhà hàng ư?”.

Chu Gia Ngôn vừa dứt lời, Lập Hạ liềntrợn tròn mắt. Gần như vô thức, cô cầmly nước trái cây hắt vào mặt anh.

“Chu Gia Ngôn! Cậu có biết suýt nữa tôibị cưỡng bức không hả?”

Chu Gia Ngôn dập điếu thuốc, thong thảlau những bọt nước trên mặt và nói: “Dùsao cũng là “suýt nữa”.”

Page 793: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe vậy, Lập Hạ không thể kiềm chếnổi nữa, cô giáng cho Chu Gia Ngônnmột cái tát rồi giận dữ bỏ đi.

Chu Gia Ngôn nói với theo: “Tớ chỉ đếnđể nói cho cậu biết, cậu nên rút đơn kiện,vì ngày mai ở tòa án, các cậu nhất địnhsẽ thua”.

Lập Hạ quay đầu lại nhìn người con traimà cô từng cho rằng mình sẽ yêu cả mộtđời. Cười chua chát.

“Chu Gia Ngôn, đừng quá tự tin như thế!Bằng chứng chất cao như núi. Cho dùcậu có ranh mãnh đến đâu cũng không

Page 794: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thay đổi được sự thật. Hãy chờ xem tôisẽ đưa Bạch Lâm vào tù như thế nào.”

Dứt lời, Cô Mạnh mẽ xoay người bỏ đi.

Chu Gia Ngôn muốn nói gì đó nhưng lạithôi. Vài giây sau, anh bỗng đứng lên,chạy theo giữ tay Lập Hạ, mặc kệ cô giãygiụa thế nào cũng không chịu buông.

“Lập Hạ!”

Anh gằn giọng, nhìn đăm đăm vào mắtcô.

“Lập Hạ, ngày mới sang Anh, vì muốnnhặt tấm ảnh bốn người chúng ta chụp

Page 795: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chung mà tớ suýt bị ô tô đâm. ChínhBạch Lâm là người đã đẩy tớ ra. Cô ấybị thương nặng, bác sĩ nói cô ấy khôngthể có con”.

“…”

“Lập Hạ, món nợ đối với Bạch Lâm quálớn, cho dù cả đời này trả không hết, tớvẫn phải trả.”

Một khi sự thật được phơi bày, chẳngkhác nào trời long đất lở.

Không phải tôi đã quên, không phải tôikhông yêu, mà là tôi không thể.

Page 796: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chúng ta từng ở bên nhau trải qua hếtthảy mọi thứ trên đời này. Đáng tiếc,giữa chúng ta lại thiếu một thứ gọi làduyên phận.

Lập Hạ, cậu hiểu không?

Dường như trong ký ức, chưa từng cómột thời khắc nào khiến Lập Hạ cảm thấyđau đớn như lúc này. Cô cúi xuống, lạnhlùng nhìn vết sẹo trên cổ tay mình - kiệttác của Chu Gia Ngôn. Năm xưa cô cứnghĩ rằng chỉ cần thế này là đủ giữ đượcanh, nhưng cô không ngờ lại xuất hiệnmột người con gái khác dùng cả tínhmạng để bảo vệ anh. Nếu là cô, chắcchắn cô cũng sẽ lao ra không một chút

Page 797: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chần chừ. Chỉ tiếc rằng, không có cơ hộicho cô.

“Chu Gia Ngôn, tớ chỉ có thể nói, tất cảmọi chuyện, tớ không trách cậu nữa.Nhưng đúng như cậu nói đấy, cậu nợBạch Lâm, cậu phải trả, vậy món nợ côta nợ người khác thì sao? Chẳng lẽ cô takhông cần trả?”

Việc đến nước này, Chu Gia Ngôn khôngcòn lời nào để nói. Anh buông tay. Haingười tiếp tục giấu tất cả đau thương vàosâu tận đáy lòng.

Lập Hạ quay lưng, đi ra cửa. Cô rấtmuốn hỏi Chu Gia Ngôn một câu: “Cậu ở

Page 798: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bên Bạch Lâm chỉ vì trách nhiệm, vậy…rốt cuộc cậu có thích tớ hay không?”.

Có hay không?

Thế nhưng, cô đã không hỏi.

Nếu khoảnh khắc ấy, Lập Hạ ngoảnh đầulại, cô sẽ trông thấy nỗi đau đớn hiện rõtrong đáy mắt Chu Gia Ngôn.

Hôm sau, phiên tòa diễn ra nhưng nhânchứng duy nhất lại không xuất hiện. Thậmchí, khi người của tòa án đến gọi, hắn tacòn phủ nhận chuyện mình đồng ý ra toànlàm chứng.

Page 799: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bạch Lâm đi xuống từ vị trí bị cáo, lúcngang qua chỗ Lập Hạ, cô ta tươi cườinói: “Biết trên đời này cái gì mê hoặccon người ta nhất không? Chính là tiền!Tiền có thể mua được sự công bằng,đáng tiếc, cô không có!”.

Tô Mạch nắm chặt tay, muốn xông lêndạy cho Bạch Lâm một bài học. Đãkhông thể khiến cô ta ngồi tù thì cũngphải đánh cho cô ta một trận tơi bời.May mà Chu Gia Ngôn xuất hiện kiphthời, gật đầu với cô và Lập Hạ, sau đókéo Bạch Lâm đi.

Hai người họ vừa rời khỏi thì bệnh việngọi điện tới báo tin dữ. Lập Hạ nghe rõ

Page 800: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

mồn một tiếng khóc xé ruột xé gan của bốmẹ Lưu Minh Nghĩa ở đầu dây bên kia.

Lưu Minh Nghĩa, có phải cậu cũng cảmthấy quá bất công, quá oan khuất, nênmới lựa chọn ra đi vào thời khắc nàykhông?

Trên hành lang dài hun hút, người ta thấymột đôi vợ chồng già đang gắng sức cảnlại chiếc giường đẩy trùm vải trắng xóa.

Người con trai duy nhất của họ đã quađời, vào đúng dịp lễ đoàn viên.

Lập Hạ thất thần đi về phái trước. Đầuóc cô trống rỗng, chỉ chứa duy nhất hình

Page 801: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ảnh Bạch Lâm xấc xược nói với cô:“Tiền có thể mua được sự công bằng,đáng tiếc, cô không có!”.

Ngăn lại hàng nước mắt sắp tràn mi, cônắm lấy bàn tay Lưu Minh Nghĩa, nói:“Thế giới đầy rẫy dối trá này không xứngđáng để cậu ở lại”.

Tô Mạch nhìn đôi tay gầy gò tái nhợt ấy,nỗi xót xa như thủy triều cuồn cuộn. Cônhớ đến ca khúc mà Lưu Minh Nghĩa hátở quán karaoke ngày nào, nhớ đến câu“Tớ chờ cậu” mà cậu ta nói với Lập Hạ.

Yêu một người, chờ đợi cô ấy cả mộtđời, cho dù cuộc đời này quá đỗi ngắn

Page 802: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ngủi.

Tô Mạch ngoảnh mặt đi, không dám tiếptục nhìn cảnh tượng đau thương ấy. Côbám lấy cánh tay Cố An Sênh, giống nhưmuốn tìm kiếm một chỗ dựa. Tâm trạngbất ổn khiến cô có cảm giác buồn nôn.Cô che miệng chạy vào WC, nhưngkhông nôn ra bất cứ thứ gì.

Ngẩng đầu lên, Tô Mạch chợt trông thấykhuôn mặt xa cách đã lâu xuất hiện tronggương.

Cô không quay người lại, để mặc cho đốiphương kéo mình vào trước ngực.

Page 803: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy theogò má cô, rơi xuống ngón tay anh.

“Tần Sở!”

“Ừm!”

“Tiền thực sự có thể mua được mọi thứư?”

Người phía sau trầm tư một lát rồi kiệnđịnh đáp: “Ừ”.

Đêm đó, Lập Hạ ở lại với bố mẹ LưuMinh Nghĩa. Cô cũng muốn tranh thủnhững phút giây ít ỏi cuối cùng bênngười con trai đã dùng cả tính mạng để

Page 804: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bảo vệ mình.

Tô Mạch cũng không dám ở một mình.Dường như cả thế giới này chìm vào tămtối, bốn phía xung quanh đều là vực sâukhông đáy.

Tần Sở đưa cô về nhà, lúc anh mở cửa,cô chợt dừng bước, dáng vẻ ngập ngừng.Anh hỏi: “Sao thế?”.

Tô Mạch dè dặt hỏi: “Em có làm phiềnanh không?”.

“Làm phiền rồi! Thế nên giờ phải chịuphạt.”

Page 805: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nghe vậy, Tô Mạch cứng đờ người. TầnSở kéo cô vào nhà, cô lại bám cửa khôngchịu đi.

Anh trừng mắt: “Lại gì nữa?”.

Cô lắc đầu: “Sợ anh gặp phiền hà chứcòn gì nữa”.

Giống như đoán được suy nghĩ của cô,anh cười châm chọc: “Sao tự dưng lại sợsệt thế? Tô Mạch! Anh mà muốn làm gìthì em đã chẳng còn bình yên đến giờ”.

“Ai thèm sợ! Anh mắc chứng hoangtưởng à?”

Page 806: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Biết cứ tiếp tục chắc chắn sẽ lại cãinhau, Tần Sở đầu hàng: “Được rồi đượcrồi, anh bị hoang tưởng, được chưa?”.

Tính nết Tô Mạch thế nào, anh đã rõ đếntừng chân lông sợi tóc.

“Em yên tâm! Chỉ có mình em là nữ giớitừng bước chân vào nhà anh.”

Nghe vậy, mặt Tô Mạch nóng ran. Cô gạttay Tần Sở ra: “Sao phải giải thích vớiem chuyện này, anh thích cho ai vào thìcho…”. Miệng thì nói vây nhưng chân đãbước vào nhà.

Tần Sở bất đắc dĩ lắc đầu.

Page 807: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tắm rửa xong, Tô Mạch đi ra phòngkhách thì Tần Sở cũng vừa mở cửa đitới. Anh lết đôi dép lê, dáng vẻ uể oải,trong tay cầm vật gì đó.

Bất ngờ, anh bế cô lên, ném vào sofa.

Tô Mạch hốt hoảng kêu to: “A… Anhlàm gì thế?”.

Cô vừa dứt lời, lại bị anh đè xuống. Dùchưa hết choáng váng nhưng cô vẫn cốgắng tránh né, vơ lấy chiếc gối ôm chetrước ngực, lắp bắp nói: “Tần đại thiếugia, Tần công tử, Tần thổ địa… Anhmuốn làm cũng đừng dùng đến em, em

Page 808: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không có kinh nghiệm, sẽ… khiến anhmất hứng…”.

Nghe vậy, Tần Sở rốt cuộc không nhịnnổi cười. Anh cười đến toàn thân run lên,ngồi phịch xuống sofa mà nói: “TôMạch, anh có đói khát đến thế nào cũngvẫn phải chọn đối tượng”.

Vì quá sợ hãi nên Tô Mạch không nghera ý chê bai trong lời nói của Tân Sở.

“Thế… thế anh định làm gì?”

Tần Sở nhét vật đang cầm vào tay TôMạch. Cô dưa lên ngắm nghía, hóa ra làmột lọ kem trị nẻ.

Page 809: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Anh…”

“Da tay em sắp toác ra rồi đấy. Xấu nhưma! Cầm vào không có cảm giác.”

Mặc dù Tần Sở ăn nói khó nghe, nhưngTô Mạch cảm thấy ấm áp vô cùng.

Về sau, bất luận đi đâu, bất luận là xuânhạ thu đông, cô đều mang theo lọ kem ấybên mình, nhưng không hề dùng tới.

Hôm sau là cuối tuần, Tô Mạch dậy rấtsớm. Gọi mãi mà Tần Sở không chịu dậy,cô đành đi mua bữa sáng.

Page 810: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ra khỏi nhà chưa được bao xa, Tô Mạchbắt gặp một chiếc xe thể thao màu vàngchạy vụt qua. Trông thấy đôi nam nữtrong xe, cô giật mình. Đứng ngây ra mộtlát, cô tức tốc quay về nhà gọi Tần Sở.

Năm lần bảy lượt bị đánh thức, đại thiếugia Tần Sở không khỏi bực mình: “Emlại phát điên cái gì thế?”.

Tô Mạch nôn nóng: “Lần trước anh nóivới em, anh không muốn nhúng tay vàochuyện này vì muốn bảo vệ một người.Người đó không phải Bạch Ly, mà là KỷVân Chi, đúng không?”.

Lần này, câu hỏi của Tô Mạch khiến Tần

Page 811: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sở hoàn toàn tỉnh ngủ. Phản ứng của anhlà đáp án chĩnh xác nhất cho nghi vẫntrong lòng cô.

Cô buông tay đang nắm áo ngủ của anhra, hỏi: “Kỷ Vân Chi và Bạch Lâm cóquan hệ như thế nào?”.

“…”

“Người yêu? Không đúng, người BạchLâm yêu là Chu Gia Ngôn, yêu đến điêndại.”

“…”

“A… đúng rồi, trước đây anh nói, Kỷ

Page 812: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vân Chi từng là xã hội đen. Vậy thì,Bạch Lâm tìm được gã côn đồ kia là nhờKỷ Vân Chi giúp đỡ?”

“…”

“Vì sao anh ta phải giúp Bạch Lâm? Họhàng? Không đúng, hai họ Bạch và Kỷkhông thể nào có dính dáng! Anh từngnói với em, Kỷ Vân Chi có người anh tathích. Vậy thì, khả năng lớn nhất chính làanh ta yêu đơn phương Bạch Lâm.”

Tấn Sở rất nhanh chóng khôi phục vẻ mặtbình thường. Anh ngáp dài mấy cái, rồingoảnh đầu ra nhìn ban mai ngoài cửasổ.

Page 813: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tô Mạch, em tưởng mình là Conansao?”

“Đừng có giả vờ giả vịt nữa! Anh chỉcần trả lời em, đúng hay sai?”

Tần Sơ quay đầu lại, giọng điệu bìnhtĩnh: “Đúng hay sai thì quan trọng gì?Được thôi, anh nói cho em biết, em đoánđúng! Nhưng thế thì đã sao? Em có thểđấu thắng ai? Em và cô bạn Lập Hạ củaem co thể thắng nổi ai?”.

Tô Mạch run rẩy, ánh mắt tối sầm lại.

Hồi lâu, cô mở miệng: “Tần Sở, đừng

Page 814: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tưởng rằng các anh có thể không coi ai ragì! Những việc các anh làm, ông trời đềubiết, rồi các anh sẽ bị báo ứng!”.

Dứt lời, Tô Mạch lập tức bỏ đi.

Lúc đó, Tần Sở cũng chủ quan, khôngmấy để tâm tới những gì cô nói. Nhưngmột tuần sau, khi Bạch Lâm lần thứ haibị triệu ra tòa, anh mới hiểu cô muốn làmgì.

Phiên tòa bắt đầu, Kỷ Vân Chi ngồi ởhàng ghế cuối cùng dành cho người xemxét xử. Lập Hạ không biết vì sao anh talại đến đây, còn Tô Mạch thì hừ lạnh:“Rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi”.

Page 815: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chỉ khi vô tình bắt gặp Kỷ Vân Chi vàBạch Lâm liếc mắt đưa tình, Lập Hạbỗng nhiên ý thức được điều gì. Cô rùngmình.

Đúng lúc ấy, Kỷ Vân Chi quay sang phíaLập Hạ. đường nhìn giao nhau trong tíchtắc, rồi cả hai lại chăm chú nhìn thẳnglên phía quan tòa.

Lập Hạ chợt thấy mình quá ngu ngốc vìtừng cảm động trước người đàn ông này.Cô thậm chí còn cho rằng, hai người cóthể làm bạn. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, tấtcả đều do cô ngộ nhận.

Page 816: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đợi Lập Hạ quay đầu đi, Kỷ Vân Chi lạiphóng ánh mắt về phía cô. Ngay từ đầuanh đã biết mối quan hệ giữa cô và ChuGia Ngôn. Khi còn ở Anh, Bạch Lâmtừng nhiều lần nhờ anh điều tra việc lớnviệc nhỏ liên quan tới hai người họ. Vìthế, trong bữa tiệc mừng tốt nghiệp củaTô Mạch, Lập Hạ và Lưu Minh Nghĩa,anh mới xuất hiện một cách “trùng hợp”như vậy, sắm vai người giải vây cho LậpHạ, nhưng mục đích chính là để dò hỏithực hư.

Thế rồi, vào cái đêm hè đó, khi cùng LậpHạ đứng bên bờ sông ăn bánh mì, nụcười rạng ngời của cô khiến anh khôngthể rời mắt. anh không thể phủ nhận,

Page 817: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khoảnh khắc ấy, trái tim anh đã đậpnhanh hơn một nhịp.

Thế nhưng, sự tồn tại của Bạch Lâm đốivới Kỷ Vân Chi mà nói, giống như mộtthói quen ăn vào trong máu. Chỉ cần làcô, anh sẽ không bao giờ nói lời từ chối.Không biết từ chối một người, chắc chắcsẽ phải làm một người khác tổn thương.

Quen biết, không quen biết; quan trọng,không quan trọng. Lập Hạ thuộc vào loạinào? Kỷ Vân Chi không thể tìm ra đượccâu trả lời thích hợp.

Tại phiên tòa, thủ phạm còn lại đã bịcòng tay đưa đến vị trí nhân chứng. Hắn

Page 818: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ta rành rọt thuật lại rõ ngọn nguồn. TôMạch thở phào một hơi, quay sang ômlấy người bên cạnh.

Tình hình chuyển biến đột ngột khiến LậpHạ ngây người hồi lâu vẫn không kịpthích ứng.

Cô tò mò hỏi Tô Mach: “Tần Sở giúpà?”.

Tô Mạch không gật đầu, cũng không lắcđầu.

Bạch Lâm xuống khỏi bục bị cáo, đi lướtqua hai cô giống như phiên tòa lần trước.Nhưng hôm nay, theo sau cô ta còn có

Page 819: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người của viện kiểm sát áp giải. Vẻ mặtBạch Lâm vẫn thản nhiên không một chútsợ hãi, dường như người sắp ngồi tùkhông phải cô ta.

Cô ta lạnh lùng nói với Lập Hạ: “Cho dùtôi phải vào tù, nhưng không lâu nữa, tôisẽ được thả ra. Cô tin không?”.

Lập Hạ vừa há miệng định mắng, TôMạch đã cướp lời: “Chúng tôi tin! CôBạch là ai chứ? Xung quanh cô có cảmột đám người thần thông quảng đại giúpđỡ, bảo vệ cơ mà, đương nhiên tôi tinchẳng bao lâu nữa, sẽ có vô số lý dogiúp cô được hoãn thi hành án. Thếnhưng, bao công sức cô bỏ ra để được ở

Page 820: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bên Chu Gia Ngôn, tôi sẽ không để côđược toại nguyện”.

Sắc mặt Bạch Lâm đột nhiên biến đổi:“Ý cô là gì? “.

Chu Gia Ngôn bấy giờ mới lên tiếng:“Lẽ ra tớ nên sớm nghĩ đến điều này”.

Tô Mạch bật cười: “Đúng thế Chu GiaNgôn! Có thể cướp người trong tay KỷVân Chi, chắc chắn phải là một nhân vậttrong giới chính trị, hơn nữa còn phảicao hơn nhà họ Kỷ vài cấp bậc. Màngười như thế, tôi chỉ quen có một. Cậunên sớm nghĩ đến, tôi sẽ đi tìm mẹ cậu”.

Page 821: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bạch Lâm không dám tin: “Không thểnào, cô Hoa rất ghét cô, nhất định côHoa sẽ không giúp cô”.

Nụ cười của Tô Mạch càng thêm tươi:“Bạch Lâm, tất cả đều nhờ cô dạy tôi cảđấy! Cô quên rồi ư? Cô nói với tôi, tiềncó thể mua được mọi thứ. Dễ dàng nhưvậy, tôi cũng muốn dùng tiền mua lạicông bằng cho Lưu Minh Nghĩa!”.

“…”

“Thật đáng tiếc, cô thuê người hại LậpHạ, hòng triệt để loại trừ tình địch.Nhưng tôi nói cho cô biết, dù cô có thoátđược trại giam, cô cũng không thể ở bên

Page 822: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn được đâu! Cô muốn biếttôi và mẹ Chu Gia Ngôn đã trao đổi điềukiện gì không?”.

“…”

“Cô - Bạch Lâm, vĩnh viễn không baogiờ có thể bước chân vào nhà họ Chu!”

Tô Mạch vừa dứt lời, Bạch Lâm và cảTần Sở đứng gần đó đồng thanh kêu lên.

“Cô điên rồi!”

“Em điên rồi!”

Lần đầu tiên Tần Sở có cảm giác bất lực

Page 823: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đến vậy. Mọi chuyện đã đi lệch khỏi quỹđạo vốn có, tất cả đều không phải kết quảanh mong muốn. Anh phóng ánh mắt lạnhbăng về phía cô.

Tô Mạch biết, anh đang phẫn nộ cựcđiểm. Nhưng vì sao cô lại có một cảmgiác khác thường đến quái dị?

Anh giúp đỡ Kỷ Vân Chi vẽ đường chohươu chạy, giúp Bạch Lâm giấu giếm.Tất cả những việc đó, anh đều dựa vàotính tình của cô mà làm, muốn kiếm mộtcái cớ để hai người cãi nhau một trậnlớn.

Lúc này, sắc mặt Bạch Lâm trắng bệch

Page 824: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

như không còn một giọt máu. Cơ thể côta không ngừng run lên.

Đột nhiên, Bạch Lâm chỉ vào Lập Hạ rồicười điên cuồng. Mấy viên cảnh sát ápgiải phía sau nhận thấy tình hình bất ổn,bèn đẩy cô ta đi. Nhưng Bạch Lâm vẫnđứng vững không chịu nhúc nhích. Cô tachỉ tay vào mặt Lập Hạ, nhưng ánh mắtlại nhìn chằm chằm Tô Mạch.

“Cô thật đáng thương, Nguyên Tô Mạch!Cô tưởng rằng mình vĩ đại lắm đúngkhông? Nói cho cùng, cô chỉ là một conngu! Một con rối bị hết người này đếnngười kia đùa giỡn mà thôi.”

Page 825: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“…”

“Chắc cô không ngờ đâu nhỉ? Người chịem tốt của cô, người mà cô tin tưởngnhất, quý mến nhất này, năm xưa đã vì bavạn tệ mà đem bán cô cho Tần Sở nhưmột con kỹ nữ! Vậy mà hôm nay cô còntốt với cô ta như thế, giúp cô ta trả thù,giúp cô ta trút giận! Ha ha… đây đúng làtruyện cười hay nhất trên đời…”

Nói xong, Bạch Lâm liền bị áp giải rakhỏi tòa. Kỷ Vân Chi và Chu Gia Ngôncũng theo sau.

Tô Mạch sững sờ. Còn chưa kịp vuimừng, cô đã phải nghe bí mật kinh thiên

Page 826: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

động địa này. Thế nhưng, chưa đến mườigiây sau, cô đã khôi phục trạng thái bìnhthường, cười nói vui vẻ: “Lập Hạ, mặckệ Bạch Lâm đi, cô ta điên rồi. Chúng tađi uống mừng chiến thắng thôi, đêm naykhông say không về”.

Vừa nói, Tô Mạch vừa bám lấy cánh tayLập Hạ, kéo ra phía cửa. Nhưng Lập Hạđứng im như mọc rễ dưới chân, sau đó,cô bật khóc.

“Tô Mạch, cậu mắng chửi tớ đi, đánhchết tớ đi! Đừng cố làm như không cóviệc gì, cũng đừng tươi cười với tớ…”

Tô Mạch buông tay, bình tĩnh nhìn ngưởi

Page 827: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bạn thân mắt đẫm lệ.

“Ngày ấy, cậu đột nhiên rủ tớ đến quánbar làm thêm, ngay hôm đó, cậu làm đổrượu vào người khách, rồi Tần Sở xuấthiện đúng lúc giải vây cho chúng ta. Từđó, Tần Sở cứ như vậy chen chân vàocuộc đời tớ. Tất cả, đều là kế hoạch đãđược dàn dựng sẵn. Bạch Lâm nói“bán”, là như vậy đúng không?”

Lập Hạ cắn chặt môi, sợ mình sẽ khócthành tiếng.

Tô Mạch tiếp tục hỏi: “Vì sao?”.

Ánh mắt cô chuyển sang hướng Tần Sở.

Page 828: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô nghiêng đầu nhìn anh, lặp lại: “Vìsao”.

Tần Sở đang định cầm tay Tô Mạch thìCố An Sênh bất ngờ đứng ra, ôm lấy vaicô, nhìn Tần Sở bằng ánh mắt tràn ngậpthù hằn: “Vì muốn trả thù!”.

Tô Mạch há hốc mồm, nhất thời khônghiểu “trả thù” ở đây là ý gì.

Sau đó, cô mới biết, năm xưa ở ngõ Tịnhthủy, những tin đồn về Cố Minh - bố củaCố An Sênh không phải hoàn toàn sai.Ông ta lên thành phố làm ăn và đúng làđã có tình nhân.

Page 829: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bà ta tên Nhâm Đề Oanh - mẹ của TầnSở, cũng chính là người phụ nữ trongbức ảnh đặt trên bàn làm việc của TầnSở. Tô Mạch đã năm lần bảy lượt trôngthấy bức ảnh đó, và ánh mắt luôn bị thuhút bởi gương mặt xinh như hoa nhưngọc của bà ta.

Cố An Sênh nghênh ngang đón nhận cáinhìn hằn học của Tần Sở.

“Năm hai mẹ con tôi được đón đi khỏingõ Tịnh Thủy cũng chính là năm mẹ anhqua đời vì tai nạn xe. Anh đã đổ hết tộilỗi lên đầu bố tôi, hận người nhà họ Cốchúng tôi. Anh tìm trăm phương ngàn kếtiếp cận Tô Mạch, bởi vì nhận ra tình

Page 830: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cảm tôi dành cho cô ấy không đơn giảnnên muốn lợi dụng cô ấy để trả thù tôi.Buổi tối hôm sinh nhật tôi, đám côn đồgây chuyện ở quán bar cũng do anh chỉđạo. Mục đích là muốn Tô Mạch phảicầu xin anh. Sau đó, tôi nằm ở giườngbệnh, bỗng nhận được một tin nhắn hìnhtừ số điện thoại xa lạ. Trong ảnh là anhvà Tô Mạch đang hôn nhau, tin nhắn đólà anh gửi. Sự xuất hiện của Hà Huân, cólẽ cũng là do anh sắp xếp.”

Cố An Sênh cảm nhận rõ ràng cơ thể TôMạch cứng đờ trong vòng tay mình.

Tần Sở nhíu mày. Anh đi tới như muốnkéo tô Mạch về phía mình, nhưng lại bị

Page 831: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ánh mắt của cô khống chế.

Cố An Sênh nói tiếp: “Có lẽ anh độtnhiên chán trò mèo vờn chuột, nên đãmua chuộc nhân viên của Cố Thông, làmgiả sổ sách, sau đó thông báo cho KỷVân Chi đưa ngươi đến thanh tra. Với tộidanh trốn thuế, Cố Thông và người nhàhọ Cố cả đời cũng chẳng gượng dậy nổi.Vậy là mục đích của anh đã đạt được.Anh đứng giữa đám đông, giương mắtchứng kiến cơ nghiệp cả đời của bố tôibị hủy hoại, chứng kiến ông phát bệnhphải vào viện tâm thần sau đó tự sát”.

Rõ ràng đứng trong phòng kín nhưng TôMạch lại có cảm giác từng đợt gió đang

Page 832: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gào thét thổi vào mặt mình.

Nghe xong tất cả, Tô Mạch tựa hồ quênmất câu nói kia của Cố An Sênh: Tìnhcảm tôi dành cho cô ấy không đơn giản.Lúc này, cô chỉ muốn gào lên với TầnSở: “Anh quá bỉ ổi, màn kịch rẻ tiền nàymà cũng nghĩ ra được! Chút ít ngưỡngmộ mà tôi dành cho anh đã tan biến sạchsẽ rồi”.

Đối mặt với lời cáo buộc hùng hồn củaCố An Sênh, Tần Sở vẫn giữ được sựbình tĩnh hiếm có. Anh nhún vai hỏi:“Nói xong chưa?”, rồi đi tới cầm một tayTô Mạch kéo về phía mình.

Page 833: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch cảm thấy cổ tay đau buốt.Nhưng khi nhìn sang Lập Hạ, cô lại thấykhông còn đau nữa.

Lập Hạ đứng bên cạnh vành móng ngựa,đột nhiên có cảm giác mình chính làphạm nhân. Dưới ánh mắt nóng ran củaTô Mạch, cô tự vả vào mặt mình, sau đónhỏ giọng nói: “Tô Mạch, tớ biết món nợnày, tớ không thể trả nổi cậu”.

Dứt lời, Lập Hạ xoay người chạy đi,chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầmnhìn của mọi người.

Tô Mạch còn nhớ, có lần mình từng nói:Lập Hạ là người được sinh ra để dành

Page 834: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

riêng cho Tô Mạch. Hai người có the cãivã, nhưng tuyệt đối không chiến tranhlạnh; luôn tin tưởng nhau, yêu thươngnhau, vĩnh viễn không phản bội nhau.

Vậy mà hiện tại, người mà cô tin tưởngnhất lại bán đứng cô, dạy cho cô một bàihọc: “Trên đời này, không một ai đángtin cả. Bạn không nhẫn tâm thì chính bạnsẽ bị đánh gục”.

Đang thất thần, Tô Mạch không đế ýmình đã bị Tần Sở kéo ra đến gần cửa.Cô giật mình dừng bước, ngoảnh đầu lạinhìn Cố An Sênh. Bỗng nhiên, anh tiếntới nắm một tay cô. Chưa bao giờ côphát hiện sức lực của anh cũng mạnh đến

Page 835: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thế.

Tần Sở gằn giọng: “Buông ra”.

“Câu đó phải để tôi nói mới đúng!”

“Tôi có vô vàn cách khiến cậu thân bạidanh liệt, Cố An Sênh, cậu có muốn thửkhông?”

Cố An Sênh cười khẩy: “Anh Tần, chẳngphải anh đã cho tôi nếm thử rồi đây thôi?Tôi không ngại nếm lại lần nữa đâu!Huống hồ, anh không cảm thấy nên hỏi côấy xem có muốn đi cùng anh không à?”.

Tần Sở lạnh lùng cười: “Người tôi

Page 836: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

muốn, trước giờ đều thuộc về tôi”.

Dứt lời, anh liền cảm nhận được lòngban tay đau nhói. Anh trừng mắt với TôMạch: “Em dám buông? Thử xem!”.

Tần Sở càng dọa dẫm, càng khơi dậy ýchí phản kháng của Tô Mạch. Cô giãygiụa không ngừng.

Đột nhiên Cố An Sênh lại lên tiếng: “TầnSở, theo lý mà nói, Tô Mạch đã hết giátrị lợi dụng với anh từ lâu! Lẽ ra anh cóthể sớm dứt ra, nhưng vì sao còn dâydưa đến giờ? Đừng nói với tôi, anh đãyêu cô ấy rồi nhé! Tất cả mọi người đềubiêt, gia đình anh sẽ không chấp nhận

Page 837: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

một cô gái bình thường như Tô Mạchlàm dâu. Hơn nữa, anh lại rất nghe lời bốanh, chắc chắn sẽ không vì cô ấy mà đốiđầu với người thân duy nhất của mình.Đáp án rất đơn giản, Chu Gia Ngôn vềnước, anh liền cố ý gọi cậu ta đi ăn cùng,tạo cơ hội để Tô Mạch xuất hiện nhânông nội vào điểm thích hợp. Từ lâu anhđã biết rõ thân phận của Tô Mạch!”.

Tin tức lần này thật sự đã đập tan chút lýtrí cuối cùng của Tô Mạch, ngay cả dũngkhí chất vấn, cô cũng không còn.

Tô Mạch bất động, Tần Sở lại càng lolắng. Anh nắm chặt tay cô, vội vàng nói:“Anh thừa nhận, mọi chuyện do anh sắp

Page 838: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đặt. Nhưng Tô Mạch, nếu anh nói vớiem, cho dù hiện giờ em đã hai bàn taytrắng, anh vẫn muốn ở bên em. Em có tinkhông?”.

Chưa bao giờ nghe Tần Sở nói những lờingọt ngào, chưa bao giờ thấy anh trongbộ dạng luống cuống, Tô Mạch đột nhiêncảm thấy đầu ngón tay run rẩy, sắc mặtthoáng đỏ thoáng trắng.

“Tần Sở, thế giới của anh quá phứ tạp,trái tim anh quá phức tạp. Có anh ở bêncạnh, mọi chuyện đều trở nên phức tạp.Tôi không muốn cả ngày phải đoán suynghĩ của anh, tất cả những kế hoạch,những mưu tính của anh, tôi đếu không

Page 839: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

muốn! Vì thế, xin anh hãy buông tôi ra!”.

Rốt cuộc, Tần Sở chậm rãi buông tay.

“Quả nhiên, bất luận thế nào, em cũngkhông chọn tôi!” Anh đứng thằng người,mắt nheo lại, cười khẩy một tiếng.“Nguyễn Tô Mạch, rồi em sẽ hối hận!Nhưng nếu em hối hận, cũng đừng tới tìmtôi. Bởi vì cho dù em đi tìm tôi, tôi cũngkhông còn đứng chỗ cũ đợi em nữa.”

Tô Mạch lặng lẽ nhìn theo Tần Sở, mãicho đến khi bóng anh khuất thật xa.

Ngày hôm ấy, rõ ràng đã vào đông,nhưng ánh mặt trời lại cực kỳ gay gắt.

Page 840: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tuy vậy, vẫn chẳng thể khiến người tabớt lạnh lẽo.

Trở lại nhà trọ, Tô Mạch phát hiện đồđạc của Lập Hạ đã không còn. Sự biếnmất nhanh đến nỗi cô có cảm giác cuộcđời mình chưa từng xuất hiện một ngườinhư thế.

Lập Hạ để lại một phong thư và chiếc vỏbọc điện thoại đối với cô.

“Tô Mạch, xin lỗi cậu! Năm đó, Tần Sởđến quán bar tìm tớ, nói rằng đã nhấtkiến chung tình với cậu từ sau bữa tiệcsinh nhật Chu Gia Ngôn. Tớ đã tin anhta. Vì thế, đồng ý giúp anh ta tiếp cận

Page 841: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cậu.

Tô Mạch, xin lỗi cậu! Nếu thời gian cóthể quay trở về, tớ nghĩ, tớ vẫn sẽ làmnhư vậy. Cậu còn nhớ năm nhất đại học,tớ đột ngột trở lại thành phố C mộtchuyến? Khi đó mẹ tớ mắc bênh suy thận,bố tớ âm thầm đi bán máu để kiếm tiềnchạy chữa cho mẹ tớ. Cuối cùng, ngất xỉutrên đường.

Tô Mạch, xin lỗi cậu! Tớ không thể đứngnhìn bố ngày một gầy đi vì bán máu cứumẹ…”

Chỉ mấy dòng ngắn ngủi nhưng Tô Mạchbiết, nhất định Lập Hạ đã khóc.

Page 842: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đã lâu lắm rồi không trông thấy cô ấykhóc.

Tô Mạch còn nhớ, ngày mà cô đưa choLập Hạ tấm visa sang Anh, cô ấy đãnghiêm túc nhìn cô và nói: “Tô Mạch, tớbiết trên đời này cậu là người duy nhấtkhông bao giờ lừa gạt tớ”.

Thực ra, cô cũng rất muốn nói với LậpHạ như vậy, nhưng cô là người khônggiỏi ăn nói, vì thế, cô tận lực dùng hànhđộng để chứng minh. Chỉ là không ngờ,cuối cùng chính Lập Hạ, chính người bạnmà cô yêu quý nhất lại tự tay phá hủy sựtin tưởng ấy.

Page 843: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Tô Mạch, nếu một ngày nào đó chúng tagặp lại nhau trên đường, xin cậu đừngnói câu tha thứ với tớ.”

Quả thực sau đó, Tô Mạch cũng không đitìm cô bạn có nụ cười ấm áp như nắngmùa thu ấy nữa. Mặc dù cô biết, Lập Hạvẫn luôn ở thành phố B. Chính Lập Hạtừng nói, chăm sóc bố mẹ Lưu MinhNghĩa là trách nhiệm cả đời này của côấy. Vậy nên, Tô Mạch có thể dễ dàng tìmra Lập Hạ nếu muốn. Thế nhưng côkhông đi tìm. Hơn ai hết, cô hiểu rõ,quãng thời gian đồng cam cộng khổ xưakia đã vô phương lấy lại. Hy vọng củacô và Lập Hạ bây giờ chỉ là quên đi quákhứ đâu thương ấy.

Page 844: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sau này…

Nghe nói Bạch Lâm phát điên trong trạigiam. Điên thật, điên giả, không ai biếtrõ. Chu Gia Ngôn nộp tiền bảo lãnhBạch Lâm ra tù, hai người họ cùng sangAnh

Sau này…

Khi tất cả mọi người đều đã bỏ đi, TôMạch cuối cùng cũng được như ýnguyện. Một sáng sớm nào đó, bàn tay côđược Cố An Sênh nắm lấy, cảm nhận sựấm áp, dịu dàng của mối tình thầm lặngmười một năm.

Page 845: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Sau này, mọi thứ của sau này, đã khôngcòn như xưa nữa.

Đoạn kết

Đầu xuân, đường phố ngập màu xanhmơn mởn của cây cối, hoa cỏ.

Chạng vạng, trong lúc cùng Cố An Sênhđi tản bộ, ngang qua cửa hàng váy cưới,Tô Mạch dừng chân, chỉ vào đôi trai gáitrong tấm áp phích khổ lớn và nói: “Saunày kết hôn, tớ cũng muốn một bộ váyđẹp như thế kia !”.

Cố Anh Sênh gật đầu cười: “Được”.

Page 846: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Đêm hôm ấy, Tô Mạch nhận được mộtcuộc điện thoại lạ.

Hai người giữ máy hơn một tiếng đồnghồ, nhưng không ai nói câu nào. Đến khidi động báo pin yếu, Tô Mạch mới mởmiệng: “Điện thoại hết pin rồi, em gácmáy đây”.

Bên kia rốt cuộc truyền tới tiếng thở dài.

“Anh đang ở ngoài cửa nhà em.”

“Hả?”

“Tô Mạch, anh đã từng nói với em chưa?Năm mười bảy tuổi, anh chết hụt.”

Page 847: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Bố mẹ anh kết hôn không phải vì yêu,chỉ là quan hệ làm ăn. Từ lúc lọt lòng,anh đã không nhận được tình thương củamẹ, chưa một lần được mẹ bế, cho dùanh học giỏi, ngoan hơn nhiều so vớinhững đứa trẻ cùng tuổi. Mẹ anh rất đẹp,nhất là lúc cười. Thế nhưng, mẹ chưabao giờ cười trước mặt anh. Năm mườibảy tuổi, anh theo mẹ tham gia một bữatiệc, mẹ không cho tài xế đi cùng mà tựmình lái xe. Ngồi trong xe, mẹ bỗngdưng nói với anh rất nhiều chuyện. Thậmchí, mẹ không nhìn đường, mà chỉ nhìnanh, vừa nhìn vừa nói: Nếu cuộc hônnhân này không có mày, anh Minh sẽ

Page 848: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

không lo lắng nhiều như vậy. Tao đã cóthể yên ổn sống cùng anh ấy. Bố con màylà hung thủ bóp chết hạnh phúc của tao!”

“Sau đó, mẹ anh rú ga như điên lao vàorào chắn bên vệ đường. Bà muốn hủyhoại tất cả những thứ ngăn cản tình yêucủa bà. Nhưng anh mạng lớn, sống đếnbây giờ…”

“Tô Mạch, em từng hỏi anh, ngày nàocũng sống trong lừa gạt, dối trá, có mệthay không? Nếu em trải qua cảm giác bị

Page 849: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người thân nhất đẩy xuống địa ngục, liệuem có còn tin tưởng vào thế giới nàykhông? Anh sai ư? Anh không nên hậnthù ư?”

Tô Mạch khẽ nói: “Anh có thể hận,nhưng không nên đánh đồng tất cả”.

Tần Sở lặng im. Lát sau, anh chợt lêntiếng: “Hôm nay, anh đã nhìn thấy em,em và Cố An Sênh”.

“Ừm…”

“Giấc mộng bao niêu năm qua trở thànhhiện thực, rất hạnh phúc phải không?”

Page 850: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tô Mạch không đáp.

Anh lại nói tiếp: “Tô Mạch, hiện giờđiều anh ghét nhất chính là chứng kiếnem hạnh phúc! Hễ thấy em hạnh phúc,anh lại muốn phá hoại”.

“Ừ. Xưa nay anh vốn không phải ngườilương thiện.”

“Anh có nên đeo tấm biển kẻ ác đó đếncuối cuộc đời không?”

“Tô Mạch, có những chuyện, anh khôngbao giờ nói lại lần thứ hai. Vì thế em

Page 851: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nghe cho kỹ!”

“Anh nói đi!”

Tô Mạch không biết sau đó Tần Sở nóinhững gì, bởi vì cô đã quên, hoặc cốgắng quên.

Nhưng nếu được lựa chọn, cô vĩnh viễnkhông muốn nhớ đến cuộc điện thoại ấy.

Anh nói…

“Khi Lưu Minh Nghĩa chưa qua đời, emtừng hỏi anh, vì sao anh không giúp? Lúc

Page 852: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đó anh trả lời, anh muốn bảo vệ mộtngười. Em đoán Bạch Ly, sau đó lại đoánlà Kỷ Vân Chi. Nhưng, đều không phải!

Tô Mạch, người anh muốn bảo vệ, thựcra là em. Anh sợ em biết sự thật, sẽ thấtvọng, sẽ đau đớn, giống như cảm giácanh đã từng trải qua, rồi em sẽ không tinvào bất cứ ai nữa! Anh kông muốn emphải nếm trải mùi vị của loại thuốc kịchđộc ấy…

Tối hôm đó, nửa đêm em gọi điện nóivới anh, mọi chuyện là do Bạch Lâmlàm. Ngay sang hôm sau, anh đã đi tìmBạch Lâm. Lúc ấy, cô ta quá hoảng loạn,anh chỉ cần mớm lời là cô ta khai bằng

Page 853: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sạch. Em biết cô ta nói gì không?

Bạch Lâm nói, tối hôm Giao thừa, cô tacũng có mặt ở ngõ nhà em, chứng kiếnLập Hạ bị dọa cho hồn bay phách lạc, côta đã mềm lòng. Lúc ấy, cô ta đang địnhra mặt bảo gã kia dừng lại thì bị ngườikhác kéo về. Người ngăn cản cô ta,Chính là Cố An Sênh của em!

Cậu ta nói với Bạch Lâm, đã đâm lao thìphải theo lao! Thế là Bạch Lâm đã vôtình giúp cậu ta diễn một vở kịch hay.Còn nữa, em cho rằng vì sao gã trọc độtnhiên thay đổi khẩu cung, không đến làmnhân chứng trong phiên tòa đầu tiên?Ngoài em, Lập Hạ, Cố An Sênh ra, còn

Page 854: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

ai biết các em đã đến gặp gã? Ai đã mậtbáo cho Chu Gia Ngôn biết để cậu ta đibịt miệng nhân chứng? Em nghĩ Cố AnSênh thật sự muốn giúp em và Lập Hạthắng kiện ư? Cậu ta chỉ lợi dụng lòng tincủa em và Lập Hạ mà thôi.

Về phần vì sao màn kịch cuối cùng lạikhông lên sàn, anh nghĩ, đó là vì cậu tamềm lòng. Vì sao mềm lòng? Vì em.”

Sau đó, Tần Sở còn nói rất nhiều, chưabao giờ anh nói nhiều đến thế, dườngnhư anh đang muốn tạm biệt cô.

“Tô Mạch, em nhất định cũng không biếtnăm mười bảy tười, sau khi tỉnh lại từ vụ

Page 855: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tai nạn xe đó, anh đã đến ngõ Tịnh Thủy.Anh muốn đến xem rốt cuộc con trai củangười đàn ông mà mẹ anh yêu là đứa trẻnhư thế nào? Có gì xuất sắc hơn anh?Vừa tới nơi, cảnh tượng đầu tiên đập vàomắt anh chính là em đang bị một đám trẻcon khác bắt nạt. Lúc đó em bao nhiêutuổi nhỉ? Cùng lắm là mười ba, thân hìnhtròn trịa ngồi bệt dưới đất, vậy mà vẻmặt vẫn ương ngạnh, nhìn em lúc ấy rấtbuồn cười. Chắc em lại nghĩ anh là mộtkẻ máu lạnh phải không? Trông thấy vậymà không thèm ra giúp đỡ? Thực ra làcó, nhưng anh chậm hơn Cố An Sênh mộtbước.

Tô Mạch, em biết không? Anh chưa bao

Page 856: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

giờ tin vào số phận. Nhưng từ khi emxuất hiện, anh đã tin! Ngày em nhận ôngnội, em có nhớ đã hỏi anh câu gì không?Em hỏi, nếu chỉ còn sống một ngày, anhmuốn làm gì. Lúc ấy, anh nói không muốntrả lời câu hỏi phi thực tế của em, nhưngthực ra là anh không biết! Anh không biếtmình sẽ làm gì, hay muốn làm gì! Nhưnghiện tại, anh đã có thể trả lời em rồi.

Nếu ngày mai phải lìa xa cõi đời này,việc anh muốn làm chính là, nhắc nhởbản thân, vĩnh viễn không được đem lòngyêu em!”

Như là định mệnh, Tần Sở nói đến đây,di dộng của Tô Mạch cũng tự động sập

Page 857: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nguồn. Cô đè xuống nỗi kích động tronglòng, trở dậy tìm sạc pin. Tìm được rồi,bàn tay lại không ngừng run rẩy đễn nỗimãi không thể cắm rắc vào.

Cô biết, anh sắp kết hôn. Ngày mai thôi.

Cô nhớ tới tấm áp phích mình nhìn thấylúc chiều, nhớ tới vẻ mặt ảm đạm của CốAn Sênh khi đó.

Trong hình, cô gái mặc váy cưới có vẻđẹp thanh tao, dịu dàng, đứng khép népbên cạnh người đàn ông tuấn tú, lỗi lạc.Người đàn ông ấy đã từng tựa cằm vàovai cô khi hai người đứng trên đài ngắmcảnh cao nhất thành phố B, ngắm nhìn

Page 858: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

màn pháo hoa mừng năm mới.

Đi tản bộ trở về, hình ảnh đôi nam nữ ấyvẫn không ngừng ẩn hiện trong đầu cô.Dừng lại trước đầu con ngõ nhỏ, TôMạch quay người lại, nói với Cố AnSênh: “Cậu hôn tớ được không?”.

Có lẽ đó là câu nói bạo dạn nhất trongcuộc đời cô.

Nhưng khi gương mặt Cố An Sênh kề sátlại, viền mắt cô chợt hoen đỏ.

Cố An Sênh hơi sững người. Lát sau, anhđứng thẳng dậy, mỉm cười nói: “TôMạch, có phải chúng ta đã bỏ lỡ thời

Page 859: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

gian đẹp nhất rồi hay không?”.

Nghe vậy, Tô Mạch vội nhìn đi nơi khác,nhỏ giọng nói: “Cố An Sênh, xin lỗi!”

“Điều mà tớ tiếc nuối nhất, chính là vàothời điểm thích hợp, đã không đích thânnói với cậu: tớ thích cậu.”

Cũng vì lẽ đó, mà buổi tối khi Tần Sởgọi điện hỏi cô: “Giấc mộng bao nhiêunăm qua trở thành hiện thực, rất hanhphúc phải không?”, cô đã im lặng. Biếttrả lời sao đây? Chẳng lẽ lại nói, độtnhiên quay đầu mới phát hiện, người mà

Page 860: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

em chờ đợi bất lâu dưới ngọn đènđường, hóa ra luôn là anh?

Cô không dám.

Cô hối hận rồi, nhưng không có can đảmthừa nhận.

“Nguyễn Tô Mạch, nếu em hối hận, đừngtới tìm tôi. Bởi vì cho dù em đi tìm tôi,tôi cũng không còn đứng chỗ cũ đợi emnữa.”

Cô nhớ kỹ câu nói đõ của anh, vậy nên,dù lúc nãy giữa hai người chỉ cách nhaumột cánh cửa, cô vẫn cảm thấy như cáchnhau cả một dải ngân hà.

Page 861: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động cơ ôtô. Tô Mạch vội vàng chảy ra mở cửa,vô thức đuổi theo vài bước. Chiếc xe thểthao màu xám bạc mất hút trong manđêm.

Cô biết, lần này anh sẽ không trở lại.

Ít lâu sau đó, một sinh viên khoa nhiếpảnh đã đăng bức hình mình chụp đượclên mạng internet. Tại đầu ngõ nhỏ tốităm, một thiếu nữ đứng bên vệ đường,nhìn về nơi xa.

Bức ảnh được ghi kèm một dòng chữnhỏ:

Page 862: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Một chàng trai rời bỏ cô, cô quay đầu,khóc trong con hẻm nhỏ.

Ngoại Truyện Lập Hạ: Chẳng bao giờgặp lại

Lập Hạ còn nhớ rõ, khi Tần Sở tìm đếncô, đó là một ngày hè nóng nực. Cô vừanhận được tiền lương ở quán bar liền híhửng gọi điện cho Tô Mạch để rủ đi ănkhao, nhưng lúc ấy, Tô Mạch đã chạyđến đại học B tìm Hà Huân. Lập Hạnghĩ, có một vài chuyện, nhất là nhữngchuyện liên quan đến hai chữ “tình cảm”,đâu có thể dễ dàng để người ngoài nhúng

Page 863: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tay vào? Vì vậy, cô không suy xét quánhiều, lập tức gọi điện cho Cố An Sênh.

“Cậu mau đi xem xem, tớ sợ hai ngườihọ sẽ xảy ra xô xát!”.

Nhận được tin Tô Mạch nhập viện, LậpHạ lòng như lửa đốt, bắt xe đến ngay.Trên đường đi cô nghĩ, một cô gái tiếtkiệm như Tô Mạch, bình thường ốm đếnmấy cũng chẳng chịu uống thuốc, còn giảbộ hùng hồn nói: “Thuốc nào cũng có tácdung phụ, nếu không uống thuốc mà cốchịu đựng cho đến khi bệnh tự khỏi thìsức đề kháng sẽ được tăng cường!”.

Ấy vậy mà, lần này đã đến mức phải vào

Page 864: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

viện, hẳn là rất nghiêm trọng rồi!

Dọc đường, Lập Hạ đã nghĩ ra rất nhiềukế hoạch trả thù giúp Tô Mạch. Nào ngờ,vào tới nơi mới biết, Tô Mạch chỉ bịcảm nắng nên ngất xiu. Cô cầm túi hoaquả vừa mua dưới tầng, quẳng lên tủ đầugiường, mắng vài câu tỏ vẻ tức giận, thấyTô Mạch gục đầu chịu trận mới thôi.Đúng lúc đó, quản lý ở quán bar gọiđiện, yêu cầu cô phải tới ngay. Cô đànhđể Cố An Sênh ở lại chăm sóc Tô Mạch,rồi vội vội vàng vàng tới quán bar.

Đến nơi, cô được người ta dẫn vào môtphòng bao hạng sang. Tần Sở ngồi trênghế sofa, tóm gọn mục đích của mình

Page 865: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bằng ba chữ “Nguyễn Tô Mạch”.

“Tại sao?

“Thích.”

Lời ít ý nhiều.

Đương nhiên, Tần Sở đã chuẩn bị kỹtrước khi tìm gặp Lập Hạ. Vì thế sau khibị cô cười nhạo cự tuyệt, anh đã đưa racon át chủ bài.

“Nếu mẹ cô phải thay thận mới giữ đượcmạng sống thì số tiền này hẳn là vừa đủ.”

Chẳng cần thêm mắm thêm muối vào để

Page 866: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

khuyên bảo hay đe dọa, chỉ cần một câunói đơn giản như vậy cũng đủ khiến LậpHạ phải khuất phục hoàn toàn và camtâm tình nguyện.

Sau đó, cuộc đời Tô Mạch đã rẽ sangmột hướng khác.

Mặc dù ban đầu không rõ mục đích thậtsự của Tần Sở là gì, nhưng suy cho cùngthì hành động của cô chính là bán đứngbạn vì tiền. Vậy nên, ở trên tòa, sau khibị Bạch Lâm vạch trần, Lập Hạ khôngdám nhìn Tô Mạch, sợ bắt gặp sự khinhthường và thất vọng trong ánh mắt củabạn. Mãi đến khi về tới nhà trọ, tinh thầncủa Lập Hạ mưới ổn định lại một chút,

Page 867: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bắt đầu làm công tác tư tưởng cho bảnthân: Không sao, chỉ bị Tô Mạch mắngmột trận là cùng, dỗ dành cô ấy một chútlà được ngay, cô không tin Tô Mạch sẽkhông bỏ qua cho cái lỗi nhỏ đó.

Tự an ủi mình xong, Lập Hạ soi gươngvà mỉm cười một cái, đúng lúc chuôngđiện thoại vang lên. Là mẹ cô gọi.

“Lần trước con nói con và Tô Mạch sẽvề nhà mình ăn Tết. Bố mẹ đợi mãikhông thấy hai đứa gọi điện về, có phảixảy ra chuyện gì rồi không?”

Năm đó, khi gửi số tiền kia về nhà để mẹthay thận, Lập Hạ đã nói dối là tiền Tô

Page 868: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mạch vay của bạn trai, sau này đi làm sẽtrả dần. Cô còn dặn bố mẹ tránh nhắcđến chuyện này trước mặt Tô Mạch. Bốmẹ cô vì thế vẫn luôn cảm kích TôMạch, coi như con cháu trong nhà.

Nghe mẹ hỏi, Lập Hạ nhất thời khôngbiết nói gì, ấp úng mãi mới trả lời: “TôMạch đang học nghiên cứu sinh, bài vởbận rộn lắm mẹ ạ. Con vừa tiếp nhậncông việc ở tòa soạn, phải tranh thủ tăngca để được đánh giá tốt. Chắc tạm thờitụi con chưa về được”.

Mẹ Lập có phần thất vọng. Nhưngthương con gái bận rộn, bà cũng khônggượng ép: “Đành vậy, bố mẹ sẽ để phần

Page 869: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đồ ăn cho hai đứa, vẫn gửi đến địa chỉcũ hả? Lâu rồi bố mẹ không gặp con, quaTết nhớ thu xếp công việc rồi đưa TôMạch về nhà chơi nhé.”

Lập Hạ bỗng nhiên nhớ đến giờ này nămngoái. Hai cô cuộn tròn trong chăn, cùngbàn xem bữa tối ăn gì, ai nấu. Đúng lúcđó thì mẹ Lập gọi điện, hỏi han ân cầnđôi ba câu rồi nói sẽ gửi quà Tết cho.Lập Hạ mở loa ngoài, Tô Mạch vừa nghethấy vậy liền ngồi phắt dậy, bổ nhào vềphía cô để giành lấy điện thoại: “Cô ơi,cô gửi nhiều nhiều vào nhé!”. Lúc đó, côđã quẳng cho Tô Mạch một cái nhìn nảylửa rồi bịt ống nghe điện thoại lại, tránhnhững lời nói không hay lọt vào.

Page 870: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Cậu bị bỏ đói bao lâu rồi hả?”

Hôm nay, cô cũng đang nghe điện thoạicủa mẹ, cũng nói về chuyện gửi quà Tết,chỉ có điều, cô bạn lém lỉnh kia đã khôngcòn ở bên cạnh.

Thực ra Lập Hạ biết, cho dù nút thắttrong chuyện này được gỡ bỏ thì trở ngạigiữa hai người mãi mãi sẽ không bao giờbiến mất. Có lẽ đúng như những gì côvừa tự an ủi, chỉ cần nỗ lực bù đắp, TôMạch sẽ tha thứ. Nhưng chỉ dừng lại ởtha thứ mà thôi, cô sẽ không thể nào cóđược sự tin tưởng hoàn toàn của TôMạch nữa.

Page 871: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Vì quá quan trọng, nên không chấp nhậnmột tì vết nào.

Cuối cùng, Lập Hạ lựa chọn ra đi. Cô đểlại lá thư ngắn gọn và chiếc ốp điệnthoại có kiểu dáng giống của Tô Mạch.

Lúc kéo va li hành lý ra cửa. Lập Hạ gặpbác gái chủ nhà đang bưng một đĩa lạpxường. Bác tươi cười hỏi chuyện: “Cháuvề nhà ăn Tết đấy à? Bác tưởng hai đứađều không về chứ? Mấy hôm trước cháugái kia đã mua rất nhiều đồ Tết gửi ở chỗbác, con bé nói đều là những thứ cháuthích, nhưng mấy hôm nay bác đến gõcửa phòng thì không thấy ai trả lời”.

Page 872: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Mùa đông năm nay dường như nắng đẹphơn năm ngoái rất nhiều.

Lập Hạ đột nhiên ngồi xổm xuống, nướcmắt lăn dài trên má.

Cô chợt nhớ tới cái ngày Tô Mạch đưatấm visa cho mình. Lúc đó, cô đã nóiđùa: “Cậu là người mà tớ tin tưởng nhất,sao cậu lại có thể lừa dối tớ?”.

Thực ra Lập Hạ biết đó là điều mà TôMạch muốn nói, mặc dù trước giờ cô ấychưa từng nói ra. Cô ấy chỉ làm, chỉchứng minh bằng hành động thực tế.

Trong cuộc đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều

Page 873: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người bạn, tốt có, xấu có, nhưng vị trí tốtđẹp nhất thì chỉ có một. Chúng ta coi nóquan trọng hơn bất kì điều gì, nhưng đếnmột thời điểm nào đó, khi mọi thứ đều bịphá vỡ, bạn mới hiểu thế nào là cõi lòngnguội lạnh.

Lập Hạ biết, cho dù có tìm kiếm bao lâuđi chăng nữa, cô cũng chẳng thể nào gặpđược một Tô Mạch thứ hai.

Tô Mạch, cô gái đã thầm yêu Cố AnSênh nhiều năm.

Cô gái hay tỏ ra mạnh mẽ.

Cô gái hay cãi nhau với Tần Sở.

Page 874: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cô gái hay nói với cô: “Lập Hạ, cậu làđứa con gái khiến người khác phải yêuquý”.

Ngoại Truyện Chu Gia Ngôn: Khoảngcách đau đớn nhất

Chu Gia Nggon đến trại giam thăm BạchLâm. Mới chỉ qua một thời gian ngắn, cônữ sinh với nụ cười dịu dàng ngày nàođã không còn nữa. Thay vào đó là máitóc bù xù, ánh mắt dường như vẩn đục,giọng nói khàn khàn: “Anh còn đến đâylàm gì?”.

Page 875: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn khẽ đáp: “Thăm em”.

Nghe vậy, cô gái đứng bên trong songcửa liền cười như điên dại.

“Chu Gia Ngôn, đừng coi em là conngốc. Anh tưởng em không nhìn ra anhthích cô ta đến nhường nào sao? Anhtưởng em không biết anh vội vàng chạyra ngoài đường để nhặt lấy bức ảnh, chỉlà vì trong bức ảnh đó có người mà anhyêu sao? Anh tưởng em không phát hiệnthấy mỗi khi cô ta xuất hiện thì ánh mắtanh lại có nhiều phân vân hay sao? Nếuem không bắt gặp anh để cô ta tựa vàovai thì chí ít em vẫn có thể tự lừa dối

Page 876: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bản thân, nhưng tại sao anh lại muốn emphải đối diện với sự thật tàn nhẫn ấy!”

Chu Gia Ngôn hơi cúi mặt, không phảnbác, cũng không nói một lời nào. Thấyvậy, Bạch Lâm lại càng tức giận.

“Đừng tưởng không nói gì là xongchuyện, mau đưa em ra khỏi nơi quỷ quáinày đi!”

Lúc này, người đàn ông luôn im lặng kiamới mở miệng nói chuyện.

“Anh đã thu xếp tương đối rồi. Em cốgắng chiu đựng thêm mấy ngày nữa.”

Page 877: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thế nhưng, điều Bạch Lâm muốn nghedường như không chỉ có vậy. Cô nhìnchằm chằm đối phương, chờ đợi và chờđợi, tâm trạng điên khùng đã từ từ dịuxuống.

Một lát sau, cô tiến đến gần phía songcửa sổ, lấy can đảm nói: “Gia Ngôn, hứavới em. Cho dù em không thể bước chânvào nhà họ Chu, nhưng nếu em không chophép, cả đời anh cũng không được quayvề tìm cô ấy”.

Sự lặng im bao trùm một lúc lâu, ChuGia Ngôn và Bach Lâm nhìn nhau, khôngchớp mắt.

Page 878: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Cuối cùng Chu Gia Ngôn khẽ đáp:“Được”.

Có lẽ không ngờ Chu Ngôn lại đồng ýmột cách nhanh gọn như vậy, Bạch Lâmngây người trong phút chốc. Cô đứngthẳng dậy với vẻ mãn nguyện, chuẩn bịrời đi không lời chào tạm biệt. Vừa quayđầu, một giọt nước mắt rơi xuống.

Gia Ngôn, anh biết không? Nếu anhkhông đồng ý, nếu anh nói “không”, thìcuối cùng em đã có thể từ bỏ anh. Em sẽtự nhủ với bản thân rằng một người đànông không giữ lời hứa, vô trách nhiệmnhư anh thì có điểm gì đáng để em yêu?Thế nhưng, tại sao anh lại nói “được”?

Page 879: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Anh đồng ý, sẽ chỉ khiến em cảm thấyđau xót mà thôi! Em không từ thủ đoạnđể giữ anh lại bên mình, nhưng chẳng thểgiữ được trái tim anh.

Rõ ràng muốn yêu nhưng lại chẳng thểyêu.

Bạch Lâm đi rồi, Chu Gia Ngôn vẫn ngồiyên, ánh mắt xa xăm.

Không một ai biết rằng, mấy năm ở nướcngoài, anh đã từng trở về.

Anh ngồi ở hàng ghế cuối trên chiếc xebuýt kiểu cũ ở London, ngắm bức hình

Page 880: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

bốn người chụp chung, ngón tay vuốt nhẹlên khuôn mặt xinh xắn trên tấm hình, đikhắp các con phố lớn nhỏ. Xe buýt lácđác vài người, bỗng có giọng nói lanhlảnh vang lên, anh ngẩng đầu, trông thấymột cô gái với gương mặt điển hình củacon gái châu Âu. Cô đang cố gắng đoạtlấy điếu thuốc trên tay chàng trai bêncạnh. Giây phút ấy, Chu Gia Ngôn bịnhấn chìm trong hồi ức dạt dào, vẻ mặtngang ngạnh của Lập Hạ, vết sẹo trên cổtay, nụ hôn nhẹ nhàng, tất cả đều hiện lênrõ ràng trong tâm trí, vô cùng sắc nét.Thế là, anh lấy điện thoại ra, đặt vé máybay, vội vang trở về.

Đặt chân xuống thành phố B là năm giờ

Page 881: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sáng, đi chuyến bay đường dài liên lụctrong mười một tiếng, Chu Gia Ngôn gầnnhư không chợp mắt chút nào. Anh khôngdám tin mình lại liễu lĩnh trở về như vậy,chỉ bởi vì một động tác giống người ấy.Cố An Sênh từng nói cho anh biết địa chỉcủa Lập Hạ, thế nên vừa xuống máy bay,anh liền bắt taxi đến thẳng nhà cô.

Trời vẫn còn nhá nhem tối, xe chạy đượcmột tiếng đồng hồ, sắc trời mới dần sáng.

Bảy giờ, xe dừng trước con ngõ nhỏ. Đầungõ có quầy bán đồ ăn sáng, một vàingười vây quanh, chen lấn xô đẩy để gọiđồ.

Page 882: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Chu Gia Ngôn ngồi trong taxi chờ lấy lạitiền thừa, nghiêng đầu nhìn bọn họ, bấtgiác mỉm cười. Anh đoán, những ngàymình không ở đây, cô gái mà anh yêu cólẽ cũng như thế này, tinh thần luôn phấnchấn.

Đang mải mê suy nghĩ, một bóng dángquen thuộc bỗng ùa vào tầm mắt, hệt nhưnàng Alice lạc vào xứ sở thần tiên.

Giữa cơn mua lá vàng của mùa thu, côgái vẫn phong cách ngày nào, áo sơ midài tay với quần jean, đeo ba lô chạy đếnquầy bán đồ ăn sáng mua sữa đậu nành.So với hình ảnh trong trí nhớ của anh, côdường như gầy hơn và đen hơn. Thế

Page 883: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhưng, cái cách cô đột phá vòng vây,chen vào bên trong đám người thì vẫnkhông hề thay đổi.

Chu Gia Ngôn không khỏi phì cười,gương mặt càng thêm rạng rỡ.

Anh vốn muốn xuống xe, nhưng cánh tayđưa ra để mở cửa xe đột nhiên chơi vơigiữa không trung. Chiếc đồng hồ đeo trêncổ tay chói lóa dưới ánh nắng của buổisớm mai. Đó là món quà Bạch Lâm tặnganh.

Phải rồi, bên cạnh anh lúc ấy đã có mộtngười con gái - người mà anh cần phảichăm sóc, người đã vì anh mà chịu bao

Page 884: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tổn thương. Dù chỉ có mấy năm ở nướcngoài nhưng Chu Gia Ngôn đã trưởngthành hơn rất nhiều. Anh hiểu được rằng,cuộc sống không chỉ có tình yêu, mỗingười còn gánh trên vai trách nhiệmkhông thể thoái thác. Anh có thể trốntránh, thậm chí có thể cao chạy xa bay,thế nhưng anh không nghĩ rằng sau khilàm vậy, mình vẫn có tư cách để trở vềđem lại hạnh phúc cho Lập Hạ.

Bàn tay chần chừ đặt trên cửa xe hồi lâu.Cuối cùng dưới ánh mắt sốt ruột của tàixế, Chu Gia Ngôn nói: “Phiền anh đưatôi quay lại sân bay”.

Điều đáng hận duy nhất, chính là không

Page 885: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

sớm nhận ra.

Nếu như anh trở về sớm một chút, vứt bỏtất cả băn khoăn và sự kiêu ngạo, trướckhi Bạch Lâm xuất hiện, trước khi sự cốkia xảy ra, giữa chúng ta liệu có phải làmột dấu chấm tròn trịa xót xa đến vậy?

Hóa ra, khoảng cách đau đớn nhất chínhlà: em không ở bên cạnh tôi, nhưng lại ởtrong trái tim tôi.

Ngoại Truyện Cố An Sênh: Bỏ quên

Từ đầu tới cuối, Cố An Sênh vẫn không

Page 886: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thể nói rõ tình cảm của mình đối với TôMạch là thứ tình cảm gì. Nếu nhất địnhphải có một đáp án, thì có lẽ chỉ là haikhả năng.

Vẫn luôn thích.

Vẫn luôn không thích.

Ngay từ khoảnh khắc Tô Mạch xuất hiệntrong cuộc sống của Cố An Sênh, anh đãđối xử với cô theo một cách đặc biệt.Chẳng hạn như, hồi cấp ba có bạn học tỏý muốn theo đuổi Tô Mạch, nhưng lại bịCố An Sênh thẳng thừng ngăn cản.

“Đừng có trêu chọc cậu ấy!”

Page 887: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Vì sao?”

“Ảnh hưởng tới học tập!”

Sự xuất hiện và chủ động của Hà Huândường như chỉ giúp một đứa con traimười tám tuổi hiểu được rằng, tình yêucần phải thuận theo tự nhiên. Vì thế, mỗilần thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Mạchkhi bắt gặp anh và Hà Huân đi cùngnhau, Cố An Sênh đều cảm thấy vô cùngkhoái chí. Tựa như một đôi nam nữ cãinhau, chàng trai cố tình tiếp xúc với nữsinh khác để chọc giận bạn gái.

Có vẻ như, chẳng ai nghiêm túc suy xét

Page 888: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đến cùng rằng, Cố An Sênh thực ra đangcất giấu một chút tự ti dưới đáy lòng.

Từ sau khi được bố đón đi khỏi TịnhThủy, Cố An Sênh đã bắt đầu hiểu đượcmột vài chuyện. Bố phản bội, mẹ suốtngày khóc lóc ầm ĩ đòi tự tử. Dần dà, anhbắt đầu nảy sinh một rào cản tâm lý vôhình. Anh sợ bị từ chối, sợ không có kếtquả như ý, thậm chí không dám tin vàocái gọi là tình yêu. Vậy nên, anh lựa chọngiấu kỹ nó dưới đáy lòng.

Trên tình bạn một chút, kém tình yêu mộtchút.

Sinh nhật năm hai mươi tuổi, suýt nữa

Page 889: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tình cảm mà anh dày công che giấu ấy đãbại lộ. Cuối cùng, mọi thứ đã ngoặt sangmột hướng hoàn toàn khác, chỉ vì mộttrận ẩu đả ở quán bar. Lúc nằm trongbệnh viện, nhận được tin nhắn là bức ảnhchụp Tô Mạch hôn Tần Sở, anh thừanhận, bản thân đã ghen, đã đố kỵ. Anhphẫn nộ đến mức gần như mất đi lý trí.Trùng hợp, Hà Huân gọi điện tới, hỏi anhđang ở đâu. Thế là, mọi thứ cứ như vậydiễn ra, tự nhiên như nước chảy thànhsông.

Sau khi xuất viện, Hà Huân đưa anh vềnhà. Nào ngờ chỉ trong một đêm, CốThông bị người ta hãm hại, phải tuyên bốphá sản. Anh chỉ biết trừng mắt nhìn

Page 890: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

người ta kéo bố mình vào trại tâm thần.Ít ngày sau, tin Cố Minh tự sát trong bệnhviện truyền ra, mẹ anh vì quá đau buồnmà đổ bệnh qua đời. Những ngày thángđau khổ ấy, Hà Huân luôn ở cạnh anh.

Tình cờ trông thấy Tần Sở đứng trongđám người với nụ cười đắc ý xen lẫnmỉa mai, Cố An Sênh mới lờ mờ đoán rađược chân tướng.

Vào cái đêm Lập Hạ bị người ta hại,không phải anh không muốn đứng ra cứugiúp. Chẳng qua, nỗi thù hận quá lớn làmlu mờ lý trí. Anh ngăn cản Bạch Lâm,thậm chí kích động cô ta làm đến cùng.

Page 891: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thấy Bạch Lâm kinh ngạc nhìn mình, CốAn Sênh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giúp côgiữ bí mật chuyện này. Trước mặt ChuGia Ngôn, tôi sẽ đổ thêm dầu vào lửa!Đổi lại, cô giúp tôi thuyết phục Kỷ VânChi nói với Tô Mạch, thực ra Tần Sởtiếp cận cô ấy là có ý đồ”.

Cố An Sênh vốn dĩ đã lên kế hoạch chuđáo, mục đích của anh là muốn Tô Mạchvề phe với mình, muốn cô lợi dụng tìnhcảm của Tần Sở để trộm sổ sách của TầnThị. Nhưng rõ ràng, nếu sự việc chót lọt,chính Tô Mạch cũng sẽ bị đẩy xuống vựcsâu, cả đời không gượng dậy được. Vìthế, tại giờ phút cuối cùng, anh đã thu tayvề. Lý do là gì, bản thân anh cũng không

Page 892: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

rõ.

Về sau, có một dịp trở lại Tịnh Thủy, CốAn Sênh không ngờ mình sẽ gặp được cốnhân.

Tô Mạch mặc chiếc áo khoác thật dày,hai má đỏ ửng vì lạnh. Cô xách theo mộttúi màu vàng hương và hoa quả, có lẽ làvề thăm bố mẹ. Đường xá ở đây khônghề thay đổi, nên anh vẫn nhớ rõ lối đi,không hiểu sao, Tô Mạch lại đứng ngâyra không nhúc nhích.

Cố An Sênh quan sát xung quanh, nếuanh nhớ không nhầm, đây chính là nơi màTô Mạch từng bị Đổng đầu sỏ bắt nạt

Page 893: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

năm mười ba tuổi.

Anh đang định tiến lên thì thấy Tô Mạchtháo ba lô, lục tìm một hồi, lấy ra chiếchộp nhỏ. Cô nắm chặt nó trong tay, sauđó dùng hết sức ném thật xa, đồng thờihét lớn: “Tần Sở, anh chết đi!”.

Tiếng hét của cô khiến Cố An Sênh đứngchôn chân tại chỗ. Nỗi bi ai dấy lênmãnh liệt hơn bao giờ hết.

Anh nhớ tới buổi xế chiều đưa Tô Mạchđi bách bộ, trông thấy ảnh cưới của TầnSở với một cô tiểu thư nhà giàu nào đó,cô chỉ tay vào và nói: “Sau này kết hôn,tớ cũng muốn có một bộ váy đẹp như thế

Page 894: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

kia”. Lúc ấy, anh có hàng ngàn điềumuốn nói với cô, vậy mà cuối cùng chỉthốt lên được một chữ: “Được”.

Anh tưởng rằng, có những chuyện mãimãi không nói ra thì có thể coi như khôngtồn tại. Nhưng giây phút Tô Mạch lảngtránh nụ hôn của anh, mọi thứ đã sụp đổ.

Anh nhớ kỹ hình ảnh cô nghẹn ngào nóitrong nước mắt: “Cố An Sênh, xin lỗi.Điều mà tớ tiếc nuối nhất, chính là vàothời điểm thích hợp, đã không đích thânnói với cậu: tớ thích cậu”.

Khoảnh khắc ấy, Cố An Sênh sâu sắccảm nhận được có một chuyện anh tha

Page 895: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

thiết muốn làm, tha thiết muốn cứu vãn.Có lẽ, anh đã thật sự để lỡ mất thứ gì đó,vì sự nhu nhược của bản thân.

Cuối cùng, Cố An Sênh chìa tay, launhững giọt nước mắt trong như pha lêtrên gương mặt cô.

“Nếu như vậy, tớ lại nợ cậu một câu xinlỗi rồi!”

Xin lỗi, Tô Mạch.

Trong tất cả những phong cảnh kiều diễmdọc đường, tớ đã quên mất, duy nhất mộtmình cậu.

Page 896: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Ngoại Truyện Tần Sở: Hoa hồng gặp tìnhyêu

Hôn lễ long trọng kia cuối cùng đã kếtthúc một cách “ồn ào”.

Không phải vì quá lãng mạn, hay cóngười đào hôn, mà là chú rể té xỉu trướcmặt quan khách.

Kỷ Vân Chi vừa xông vào phòng bệnhliền đạp một cái vào thành giường:“Được lắm! Hiện giờ chỉ có một mìnhem! Anh đừng giả vờ! Tinh thần của Tầnthiếu gia thế nào chẳng lẽ em còn khôngrõ? Lấy đâu ra chuyện anh ngất xỉu hả!”.

Page 897: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Quả nhiên, người đàn ông trên giườngmở mắt. Kỷ Vân Chi ngồi phịch xuốngsofa, chân vắt chéo.

“Tóm lại là làm sao? Anh thật sự khôngmuốn kết hôn? Thật sự có ý định giữmình vì cô gái đó?”

Tần Sở không trả lời. Anh nhớ đến lầnđầu tiên gặp Tô Mạch ở thành phố C.Lúc ấy, vì muốn trốn thoát mà cô giả vờngất. Chẳng ngờ cũng có ngày anh dùngđến chiêu quỷ quái đó của cô.

Ngày thứ bảy Tần Sở nằm viện, vị kháchkhông mời mà đến Kỷ Vân Chi lại xuất

Page 898: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hiện. Anh ta phấn khích chìa máy tínhbảng ra trước mặt Tần Sở, thần thần bí bínói: “Ái chà chà, có thứ này hay ho lắmmuốn cho anh xem!”.

Trên một diễn đàn có tên Intro, bức ảnhchụp cô gái đứng ở đầu con ngõ nhỏđang được phát tán với tốc độ chóngmặt. Tần Sở nhìn thoáng qua đã nhận raTô Mạch. Anh bỗng có cảm giác hô hấpcủa mình tắc nghẹn.

Hôm diễn ra hôn lễ, Tần Sở đứng trướcbục tuyên thệ, ánh mắt nhìn chằm chằmvào cô gái có gương mặt xa lạ bên cạnhmình. Trong đầu anh lúc đó chợt vanglên giọng nói: “Không phải cô ấy!”.

Page 899: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Thanh âm như một lời cảnh tỉnh đúnglúc, mang đến cho anh một lý do chínhđáng: Trong thế giới của anh, trước naychưa từng có hai chữ “tạm bợ”. Vậy nên,nếu không phải cô ấy thì nhất định khôngđược!

Trước khi quen biết Tô Mạch, Tần Sởcho rằng, thú vui lớn nhất đời mình chínhlà gài bẫy người khác. Nhưng sau khi côấy xuất hiện trong cuộc sống của anh, anhlại nghĩ, thú vui lớn nhất đời mình chínhlà… bắt nạt cô.

Đúng như những gì Cố An Sênh nói, tròmèo vờn chuột này đang chơi rất hăng

Page 900: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

say, nhưng anh vội vã kết thúc giữachừng. Khi tận mắt chứng kiến Cố Minhnhảy lầu, anh đã thở phào một hơi. Lý dorất đơn giản, từ nay anh đã có thể đốidiện với Tô Mạch bằng cảm xúc thật củamình, không cần cố gắng kiềm chế, cốgắng giả tạo, thậm chí không cần phảinhắc nhở bản thân: cô ấy chỉ là một quâncờ.

Ngày Tô Mạch say rượu ngủ quên ở nhàanh và bị Tần Lĩnh bắt gặp, không rõ côgặp mộng đẹp gì mà mặt hướng lên trầnnhà, khóe môi mỉm cười, chân gác lênthành ghế. Tư thế vô cùng khiếm nhã.

Thấy thế, Tần Lĩnh nhướn mày, nói:

Page 901: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Muốn kết hôn với con bé này sao?”.

Bố đã đi thẳng vào vấn đề, anh cũngkhông thể né tránh.

“Tạm thời con chưa nghĩ đến vấn đề này.Nhưng nếu thật sự có ngày đó, nếu thậtsự đối tượng là cô ấy, con nhất định sẽbáo với bố!”

“Hồ đồ!”

Sau khi Tần Lĩnh ra về, Tần Sở đứng dậyđi thay quần áo, chuẩn bị đến công ty.Ngang qua phòng ngủ, anh bèn vào xemcô thế nào. Có lẽ điều hòa mở không đủmát, cô dùng một chân hất tung chăn ra.

Page 902: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở bất giác nhíu mày. Tướng ngủthật đúng là không đẹp chút nào! Anhbước lại gần, kéo chăn đắp ngay ngắncho cô. Bất chợt, đầu ngón tay chợt dừnglại khoảng mười giây. Sau đó, anh lậttấm chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnhcô. Nhắm mắt. Một phút sau, anh mở mắtnghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cuốicùng, anh ngước lên trần nhà, thì thầmvới chính mình: “Cảm giác cũng khôngđến nỗi nào!”.

Tần Sở ngồi dậy, hơi cúi đầu kề sát vàomặt cô, khóe môi cong lên: “Là em thì tốtrồi!”.

Có lẽ tương lai sẽ xuất hiện nhiều người

Page 903: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

tốt hơn em, nhưng anh không cần họ. Bởivì, anh rất lười tìm kiếm.

Vậy nên Tô Mạch, ở bên cạnh em, có lẽcũng là một chuyện không tồi phải không!

Thoát ra khỏi hồi ức, Tần Sở lần nữanhìn vào bức ảnh trên màn hình. Kéoxuống phía dưới, trông thấy một trò chơicó tên “Cùng nói dối nào!”, anh bỗngdưng có hứng thú muốn chơi.

Thế là, chỉ mấy giây sau, trên màn hìnhđã xuất hiện một ID với tên “Tần Sở”.Kỷ Vân Chi vô cùng tò mò, ghé đầu vàoxem. Anh thấy con trỏ được di tới ô nhậplời nhắn, sau đó, một dòng chữ ngắn gọn

Page 904: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

nhanh chóng hiện ra: Tôi chưa từng nghĩtới chuyện sẽ vì cô ấy mà từ bỏ mọi thứ!

Ngoại Truyện: Lễ tình nhân

Trong căn phòng nóng nực, anh chàng lậptrình viên quay đầu nhìn về phía Tần Sở,giọng nói run run: “Giám… giám đốc…cho tôi thêm một chút thời gian, tôi cóthể làm được”.

Tần Sở cầm lấy điện thoại di động, nhànnhã đứng dậy, Vỗ vai nhân viện lập trìnhnói: “Không, cậu không thể làm đượcđâu!”.

Page 905: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Môi khẽ mấp máy, rốt cuộc lại không nóira câu “trừ hai tháng lương”. Thôi đượcrồi, mai là lễ Tình nhân, anh cũng nêntích đức một chút.

Vừa ra khỏi tòa cao ốc Tần Thị, tiếngchuông cứng nhắc liền vang lên. Tần Sởưu nhã đặt điện thoại kề bên tai, thậm chíchẳng thèm nhìn màn hình xem ai gọiđến.

“Địa điểm?”

Trong một quán cafe nào đó.

Page 906: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Từ địa chỉ IP có thể nhận thấy, cậu làngười đã hack mất tài khoản của tôi?”

Đối diện Tần Sở là một người đàn ôngcó hàng mi dài, mặc một chiếc áo khoácđen dáng dài. Nghe anh hỏi vậy, đốiphương nhấp một ngụm cafe rồi mỉmcười: “Con người tôi ấy à, mấy năm quađã mắc phải một cái tật rất xấu. Hễ thấyai sống tốt là lại ngứa tay muốn đi hủyhoại. Nghe nói đêm nay có người muốnlên diễn đàn tìm lại bài đăng trong game“Cùng nói dối nào” để làm quà nhân dịplễ Tình nhân! Tôi chẳng qua chỉ nhất thờingứa tay mà thôi! Nếu anh đã có thờigian hẹn gặp tôi thế này, thì sao khôngtranh thủ mà tìm cách khắc phục đi!”.

Page 907: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Tần Sở cười ha hả mấy tiếng: “Cô ấy mànghe thấy cậu nói nhưng lời này thì thầntượng trong lòng sẽ sụp đổ mất!”.

Cố An Sênh cũng bật cười: “Câu nói kiahình như cũng là anh dạy tôi thì phải, gìấy nhỉ? Ngàn vàng khó mua được niềmvui”.

Tần Sở không đáp nữa, anh đặt tách cafetrong tay xuống, đứng dậy, vừa xốc lại áokhoác vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậumột việc khác! Ngàn vàng khó mua nổiniềm vui, nhưng vạn vàng thì có thể! Vậynên, đã khiến “Vua máy tính” cậu nhọclòng rồi!”.

Page 908: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Nói xong, Tần Sở nghênh ngang rời khỏiquán.

Mười một rưỡi đêm, trên diễn đàn Introbỗng xuất hiện hàng triệu lượt đăng ký.Cố An Sênh bấy giờ mới hiểu ý tứ củaTần Sở là gì. Tần Sở đã có dự tính từlâu, đêm nay nhất định anh sẽ công bốmột tin quan trọng trên diễn đàn. Cố AnSênh dù có năng lực hay chỉ số IQ caođến đâu, cũng không thể đấu lại với hàngtrăm hàng ngàn người cùng lúc.

Có lẽ đấu tay đôi Tần Sở, anh luôn kémmột bậc.

Lúc này, Tần Sở đang bị vây giữa làn xe

Page 909: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

cộ đông nghịt trên đường đi tới đài ngắmcảnh cao nhất thành phố. Với tính tìnhcủa Tô Mạch, bắt cô đợi một mình ở nơigió lồng lộng kia hai tiếng đồng hồ, khỏicần nghi ngờ, chắc chắn hôm nay là ngàytận thế của anh.

“Tôi nói cho anh biết, tên họ Tần kia!Trong vòng mười phút nữa mà anh khôngtrình diện thì mai tôi sẽ mua năm cânAlpenliepe đến công ty ném thẳng vàomặt anh!”

“…”

Tần Sở phải thừa nhận, anh rất sợ điềunày.

Page 910: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Đừng đừng, qua đoạn đường này là anhđến nơi rồi.”

“Nếu trước mười hai giờ mà anh vẫnchưa qua thì sao?”

“Chắc chắn qua được!”

“Nếu không?!”

“Có thể mà!”

Hai người cứ nói qua nói lại như thếchừng mười lăm phut, xe vẫn đứng im tại

Page 911: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

chỗ không nhúc nhích được một phânnào. Đột nhiên, có tiếng huyên náo truyềnđến. Tần Sở hạ cửa kính xuống xem. TôMạch cũng nghe được âm thanh ồn ào,bèn hỏi: “Có chuyện gì thế?”.

“Có người vì yêu mà phát điên.”

“… Anh ta giống như kẻ ngốc vậy!”

“Hiếm thấy chúng ta đồng quan điểm thếnày!”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó,Tô Mạch hạ thấp giọng: “Nhưng anhchưa từng vì em mà làm chuyện điên rồnhư vậy dù chỉ một lần”.

Page 912: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

“Có người nào đang bình thường lạimuốn bị điên không?”

“Nhưng mai là lễ Tình Nhân!”

“Không phải lễ Giáng sinh, không có ônggià Noel.”

Tần Sở dứt lời, Tô Mạch cũng khôngthèm nói gì thêm. Nửa phút sau, cô tứcgiận dập máy.

Anh thở dài nhìn màn hình di động đenthui, rồi lại nhìn hàng dài những chiếc xenối đuôi nhau đằng trước, trong đầunhẩm tính xem lát nữa mình nên chạy

Page 913: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trong khoảng thời gian là bao nhiêu đểrời khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt,tránh sự dòm ngó của quần chúng.

Sau đó, 11 giờ 45 phút, Tần Sở cởi áokhoác, lấy can đảm mở cửa xe.

Cố An Sênh lúc này đang tập trung caođộ trước máy vi tính, chiến đấu với độiquân hùng hậu của Tần Sở. Đêm nay đãđịnh trước là một đêm không thái bìnhmà!

Khi Tần Sở chấp nhận mất mặt xuống xechạy được một đoạn mới phát hiện mình

Page 914: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

quá ngây thơ. Đèn đường dày đặc nốiđuôi nhau nhiều hơn rất nhiều so vớimức tưởng tượng của anh. Đau lòng hơn,anh chạy đến tận đầu cầu rồi mà vẫn bịphát hiện, người nọ cao giọng gọi: “TầnSở?!”.

Là Kỷ Vân Chi.

Mặc kệ cậu ta!

Trong đầu Tần Sở lúc này chỉ có một suynghĩ duy nhất, nhanh chóng rời khỏi câycầu và đứng trước mặt Tô Mạch trướcmười hai giờ.

Đáng tiếc, tên phá đám họ Kỷ lại chặn

Page 915: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

trước mặt anh.

“Anh chạy đi đâu thế?”

“…”

“Anh đi đâu vậy? Hả?”

“…”

“Anh…”

Kết thúc cho chữ “Anh” của Kỷ Vân Chilà một cú đấm vào ngực. Đúng lúc này,tiếng chuông điểm mười hai giờ cũngvang lên.

Page 916: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

Điện thoại của Tần Sở báo có thư đến.Anh mở ra xem, là thư từ diễn đàn Intro.Anh vừa thở phì phò vừa thốt ra một câu,không rõ là vui hay buồn: “Được lắm,chống trọi được đến tận lúc này!”.

Đúng là một ngày lễ Tình nhân đáng nhớ!Tắc đường, chạy marathon, vật lộn,…vậy mà cuối cùng vẫn không có kết quả.Tần Sở bỗng hoài nghi, không biết cuộcđời mình thế này là thật bại hay thànhcông?

Kỷ Vân Chi vô duyên vô cớ bị lãnh trọnmột cú đấm, bây giờ mới lóc ngóc đứngdậy, đang định bổ nhào về phía Tần Sởthì lại nghe thấy từng đợt âm thanh tít tít

Page 917: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

vang lên. Vẫn là thư báo từ diễn đànIntro, thông báo số người theo dõi bàiđăng.

Tần Sở đang định cho người đính chínhthông tin kia là giả thì vô tình trông thấybài đăng trên trang đầu tiên.

Không phải dòng chữ anh từng viết trongtrò chơi “Cùng nói dối nào”, mà là tấmảnh chụp Tô Mạch đuổi theo xe anh buổitối hôm ấy, phía dưới có thêm một bứcảnh khác. Góc chụp của bức thứ haikhông có gì là nghệ thuật, hẳn là đượcchụp từ camera của trạm giám sát. Tuynhiên, hình ảnh người đàn ông ngồi trongchiếc xe thể thao dừng bên sườn dốc vẫn

Page 918: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

hiện lên rõ nét. Anh đang nhìn vào gươngchiếc hậu, lặng lẽ dõi theo bóng dángnhỏ bé nơi góc đường.

Hai bức ảnh đặt cùng nhau, hàng ngànbạn đọc trên trang Intro thoáng cái liềnhiểu ra mối liên quan giữa chúng.

“Anh ấy tìm được cô ấy chưa?”

“Hai người họ đã ở bên nhau chưa?”

“Hai người họ, vẫn ổn cả chứ?”

Tần Sở đứng lặng người. Rốt cuộc anh

Page 919: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đã hiểu vì sao Cố An Sênh nhất địnhphải giữ vững chiến tuyến đến phút cuốicùng. Những điều anh muốn nói màkhông nói lên lời. Cố An Sênh đã giúpanh nói, tại thời khắc thích hợp nhất.

Lúc này trên đài ngắm cảnh, Tô Mạchđang chăm chăm nhìn vào màn hình diđộng. Hai hàng nước mắt chậm rãi lănxuống. Ánh mắt cô dừng lại ở dòng cuốicùng của bài đăng.

“Xin lỗi, trong tất cả những phong cảnhkiều diễm dọc đường, tớ đã quên mất,duy nhất một mình cậu.

Nhưng tớ rất muốn cho cậu biết, sự chờ

Page 920: Chẳng thể Nói Lời Yêu - Lam Phi Nhien

đợi của cậu, chưa bao giờ là đơn độc.”

Tô Mạch - Tần Sở, hai người họ vẫnchưa gặp nhau, một người ở trên cao,một người ở dưới thấp. Nhưng điều maymắn chính là, họ đang đứng dưới cùngmột bầu trời đêm, cùng thưởng thức mànpháo hoa rạng ngời của lễ Tình nhân.

END.Mời bạn ghé thăm Đào Tiểu Vũ’s

eBook để tải nhiều ebooks hơn nữa.