Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

65
``-------------1 Phạm Việt Long BI BI VÀ MẶT ĐEN

description

Trích tập truyện cổ tích thời hiện đại của Phạm Việt Long, chuẩn bị xuất bản bởi NXB Dân trí.

Transcript of Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

Page 1: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------1

Phạm Việt Long

BI BI VÀ MẶT ĐEN

(Tập truyện cổ tích thời hiện đại – Trích)

Page 2: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------2

CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ

Hôm ấy, ông Ngoại đèo Bi Bi ra công viên Mùng một tháng sáu chơi. Ông Ngoại dựng xe, cùng Bi Bi dạo chân chầm chậm bên mấy luống hoa. Bỗng nhiên có tiếng chiếc xe máy đổ đánh huỵch và tiếng bước chân chạy thình thịch. Nhìn lại, ông Ngoại thấy một thằng bé đen nhẻm đang chạy thục mạng. Theo phản xạ, chẳng hiểu chuyện gì, ông Ngoại cũng chạy theo thằng bé. Gần đến nơi, ông thấy thằng bé thở hổn hển, chỉ tay về phía trước: “Ông ơi, có đứa lấy cái túi trên xe máy của ông!”. Quả nhiên, nhìn theo tay thằng bé, ông Ngoại thấy một thằng nhóc cao gầy tay cầm cái túi, chân lao đi. Ông bảo: “Thôi, cái túi chỉ có mấy tờ báo, quyển sách. Kệ nó!”. Thằng bé vẫn chạy đuổi theo thằng nhóc cao gầy, bảo: “Không được ông ạ, nó ăn cắp mà.” Vừa lúc ấy thì thằng nhóc cao gầy quăng cái túi lại. Cái túi rơi đúng chân thằng bé, làm nó ngã nhào. Bi Bi cũng vừa chạy đến, vội đỡ thằng bé dậy. Một khuôn mặt đen nhẻm ngước lên, nhoẻn cười. Đúng như hình dạng, chú bé có tên là Mặt Đen.

Hai ông cháu đưa Mặt Đen quay lại chiếc ghế đá. Thấy đầu gối Mặt Đen rơm rớm máu, Bi Bi bảo ông:

- Túi của cháu có khăn ăn. Đem lau cho Mặt Đen ông nhé!- Phải đấy cháu ạ!Hai ông cháu thấm thấm vết thương cho Mặt Đen. Vẫn tươi cười, Mặt

Đen bảo:- Cháu chỉ bị hơi hơi thôi.Bi Bi bỗng nghe có tiếng lục bục phát ra từ bụng Mặt Đen. Bé giật

giật tay ông Ngoại. Ông Ngoại ghé tai xuống nghe Bi Bi thì thào:- Mặt Đen đói quá, bụng kêu đấy, ông có nghe thấy không?- Ông cũng nghe thấy thế.Trả lời Bi Bi rồi, ông hỏi Mặt Đen:- Cháu ăn bánh bao nhé!Mặt Đen ngơ ngác:- Ông ơi, bánh bao là gì ạ?- Là cái bánh làm bằng bột mì có nhân thịt, trứng ấy mà!- Bi Bi nhanh

nhảu đáp.

Page 3: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------3

Ông gọi hàng bánh bao đến, mua một cái loại ngon nhất đưa cho Mặt Đen:

- Cháu cứ ăn đi rồi khắc biết.Mặt Đen cầm chiếc bánh bao, rụt rè ăn. Dần dần, cậu bé ăn mạnh dạn

hơn. Chẳng mấy chốc thì hết veo chiếc bánh. Vừa lúc ấy có người bán kem rong đi qua, ông gọi:

- Kem ơi, cho ba ốc quế nào!Cầm chiếc kem do ông đưa, Mặt Đen lúng túng không biết ăn thế nào.

Bi Bi bảo cho Mặt Đen cách ăn kem ốc quế là ăn từ trên xuống. Vừa cắn một miếng kem, Mặt Đen kêu lên:

- Ối giời ơi! Con gì cắn, buốt răng quá!Bi Bi trấn an:- Không sợ đâu. Cứ ăn từ từ từng miếng nhỏ cho quen miệng đi.- Như có con gì cắn môi em ấy!Bi Bi hóm hỉnh:- Em cứ ăn từ từ từng miếng nhỏ thôi thì sẽ không bị kem cắn!Dần dần, Mặt Đen ăn kết cái kem. Đấy là buổi đầu tiên hai chị em gặp nhau, để rồi sau này trở nên thân

thiết và cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện kỳ thú.

BA NGỌN GIÓ

Hôm ấy Bi Bi và Mặt đen ra hồ Đống Đa chơi. Gió vi vu, mát rượi. Bỗng nhiên, có một làn gió lạ mầu đen thổi vù vù quanh cổ Mặt Đen. Mặt đen ngọ ngoạy một tý rồi lại ngồi im. Ngọn gió xoay qua Bi Bi. Nó xoáy quanh cổ Bi Bi. Một vòng. Hai vòng. Ba vòng… Bi Bi ngọ ngoạy rồi bắt đầu ho, rồi hắt hơi, sổ mũi.

- Chết rồi, chị bị ho rồi!- Không biết tại sao ấy nhỉ?- Chắc là tại thằng gió độc rồi. Nó bay quanh cổ em nhưng em quen

chịu đựng, không bị sao. Còn chị, chắc là chưa quen! Mặt Đen nghĩ mà tức. Trời đang đẹp là thế, tại sao lại có ngọn gió độc

đến khiến cho chị Bi Bi bị viêm họng?Lần khác, hai chị em lại ngồi chơi bên hồ. Mặt Đen bảo chị quấn sẵn

một chiếc khăn ở cổ. Còn em thì có cái này hay lắm, nhưng bí mật...

Page 4: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------4

Gió thổi vi vu. Lại có một ngọn gió đen lượn quanh cổ Bi Bi. Bi Bi bình thản bởi vì đã có một cái khăn dày bảo vệ rồi. Mặt Đen thì thầm: “Chị ơi, em có cái lọ này nhốt được gió, chị mở nắp ra, giấu dưới khăn, chỉ để hở ra tí miệng lọ. Khi gió chui vào, chị đậy nắp lại thật nhanh nhé!”.

Ngọn gió đen lại quay quanh cổ Bi Bi. Vèo vèo vèo... Tù… ù… ụt! Gió chui tụt vào cái lọ. Bi Bi vội lấy tay úp vào miệng lọ để Mặt Đen lấy nắp vặn chặt lại. Thế là ngọn gió bị nhốt chặt trong lọ. Loay hoay mãi không tìm được đường ra, nó khóc rống lên!

Một lúc sau, có tiếng gọi:- Gió con ơi! Gió con ơi!Rồi “Ào, ào” hai ngọn gió lớn bay tới. Hóa ra đây là hai ngọn gió

lành. Ngọn gió mẹ khóc: “Con tôi đâu rồi! Hu hu...!”. Gió bố bay tới chỗ hai cháu bé hỏi: ‘Các cháu ơi! Các cháu có thấy gió con của bác đâu không?” Mặt Đen vừa định trả lời thì Bi Bi bấm bấm vào đùi ra hiệu đừng nói. Bác gió gái cũng đến bên và khóc: “Con ơi là con, đi đâu mất rồi!”. Bi Bi hỏi:

- Bác ơi, gió con là thế nào mà bác đi tìm?- Nó là con trai bác.- Ô, con bác có ngoan không?- Nó ngoan nhưng hay nghịch ngợm. Thỉnh thoảng nó chạy theo thằng

gió xấu chọc phá người.- Đúng thế hả bác? Mọi khi nó ngoan hả bác?- Đúng thế cháu ạ!- Thế thì cháu biết rồi bác ạ. Lúc nãy nó đến chọc họng cháu nên cháu

nhốt vào lọ này rồi ạ?- Ối giời ơi! Khổ thân con tôi! Cháu tha cho nó giúp bác với!- Vâng ạ!Bi Bi mở nắp lọ. “Vèo”, ngọn gió con thoát ra ngoài, vọt lên trời.Mẹ gió bảo:- Dừng lại ngay! Lại đây!Ngọn gió con nhào xuống, cuộn quanh gió mẹ.- Lại xin lỗi chị đi!Gió con bay vòng đến, chắp tay: “Xin lỗi chị, em đã trót dại nghịch

ngợm làm chị viêm họng. Từ nay em không thế nữa!”. Ngó ngoáy một lúc, gió con nói tiếp:

- Nhưng chị ơi! Nếu mà chị gặp gió độc thì chị vẫn bị viêm họng. Vậy từ sau, chị cần có khăn quấn kín cổ nhé!

Page 5: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------5

- Ừ, nhưng mà hôm nọ không rét nên chị không quấn khăn.- Nhưng chị phải cảnh giác, xung quanh đây có nhiều gió độc. Em bị

thằng gió độc rủ đi, bắt em chọc cổ chị!- Thế nó đâu rồi. Bắt nó đi!- Nhưng em không thấy nó đâu!- À, bây giờ chị bỏ khăn ra, để cái lọ dưới áo, em gọi nó đến nhé! Hai

bác gió nấp vào chỗ khác nhé!- Gió đen ơi! Đến đây chơi nào!Ù ù... Một ngọn gió đen ào đến, Nhanh chóng, nó lao tới, xoáy tròn

quanh cổ Bi Bi:- Hà hà! Tao chui được vào cổ mày rồi! Mày ho bây giờ đây này...Nhưng đúng lúc ấy thì nó chui tụt vào cái lọ và Bi Bi nhanh tay đậy

nắp lọ lại! Bi Bi ho lên một tiếng! Gió con lo lắng hỏi: - Chị lại bị viêm họng à?- Không sợ đâu, chị chỉ bị sơ sơ thôi. Về chị xịt mũi và súc họng nước

muồi mấy lần là hết thôi!Gió mẹ rủ hai chị em về nhà chơi! - Các cháu nhắm mắt vào nhé!Vu Vu... Hai đứa bay bổng lên trời. Chẳng mấy chốc đã đến một ngọn

núi cao, ở đó có một cái hang lớn là chỗ ở của gia đình gió. Tất cả quây quần quanh chiếc bàn đá đầy hoa hoa quả! Từ đây, Bi Bi và Mặt Đen có ba bạn đặc biệt có sức biến hóa khôn lường và sẽ giúp các em nhiều trong bước đường trưởng thành.

BẾP VÀ CHẢO AI GIỎI HƠN

Hôm ấy, nhà vắng vẻ, bếp và chảo đùa bỡn rồi lại tranh luận với nhau. Chảo bảo:

- Bếp ơi, sao bếp nguội lạnh thế? Bếp thật là vô dụng. Mọi người ghét bếp rồi!

Bếp cũng bảo:- Chảo ơi, bạn trống rỗng quá, chẳng có gì trong bụng. Mọi người

cũng ghét chảo rồi!Chảo cãi:

Page 6: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------6

- Bạn mới vô dụng. Còn tôi, mới là người giỏi. Tôi rán được cá, xào được rau, rang được cơm… Thức ăn vào đến bụng tôi đều trở nên thơm ngon, ai mà chẳng thích!

Bếp ngơ ngác:- Có vẻ như thế nhỉ. Nhưng… để tôi nghĩ đã.Buổi trưa, mẹ Bi Bi về, bật bếp, bắc chảo lên. Mẹ phi hành mỡ, rán

trứng thơm khắp nhà.Chảo tự hào:- Bếp thấy chưa, tôi làm cho quả trứng thơm lừng lên như thế, giỏi

thật đấy chứ!Bếp nửa tin nửa ngờ:- Ừ nhỉ, quả trứng để ngay cạnh tôi mà tôi chẳng thấy mùi gì, đến khi

vào bụng bạn thì lại thơm như thế, chắc là bạn giỏi lắm.Mẹ Bi Bi lại xào thịt bò với rau cải, thơm ngon vô cùng. Trước vẻ tự

hào của chảo, bếp càng thấy tự ti:- Mình chẳng làm được gì, chán nhỉ!Một lúc sau, mẹ chuẩn bị rán cá thì tự nhiên bếp tắt phụt một cái. Hóa

ra là hết ga. Cá nằm cạnh bếp, cứ trắng hếu ra và tỏa mùi tanh tanh. Lúc ấy, bếp gọi:

- Chảo ơi, sao lại để cá nằm trơ ra trên đĩa thế, lại có mùi tanh tanh nữa, nấu đi chứ!

Chảo nghĩ thầm: “Không có lửa thì mình nấu thế nào được!”, nhưng vì sĩ diện, cậu ta chống chế:

- Vì mình mệt quá, nghỉ một tý thôi. Rồi mình sẽ nấu, cứ mặc kệ mình!

Chảo lại tự nhủ: “Ừ, làm nhiều việc như bếp thì cũng phải có lúc nghỉ chứ. Mình thật là đồ vô tích sự!”.

Lát sau, mẹ đã gọi người chở ga đến. Sau khi chú thợ lắp thùng ga mới, mẹ bật lửa đánh xẹt một cái. Một ngọn lửa xanh xanh tỏa ra hơi nóng rừng rực. Mẹ bắc chảo lên, đổ dầu vào. Dầu kêu xèo xèo. Vừa bỏ vào chảo một con cá thì mẹ nghe tiếng chuông điện thoại reo vang trên nhà. Mẹ và Bi Bi vội chạy lên. Mẹ mải nói chuyện điện thoại, quên cả việc rán cá. Lửa cứ cháy phừng phừng. Chảo kêu:

- Ối giời ơi, tôi nóng quá! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!Cá trong chảo bắt đầu vàng rộm rồi chuyển qua mầu đen, cháy xèo

xèo. Cá kêu:

Page 7: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------7

- Tôi bị cháy rồi, đừng đốt tôi nữa!Thế nhưng, chảo bất lực.Và rồi, cá cháy đen. Chảo thấy đắng quá vì

cái chỗ cá cháy cứ áp chặt vào bụng mình. Chảo vội kêu to:- Anh bếp ơi, anh cứu tôi với. Anh đừng nấu nữa!Bếp ngạc nhiên:- Tôi mà làm gì được!Lúc này, chảo mới nói thực:- Phải có anh thì tôi mới làm cho thức ăn chín được chứ. Anh mà đốt

quá như thế này, thì cháy hết cả!Bếp chưa biết giải quyết thế nào thì ở trên nhà, Bi Bi ngửi thấy mùi

khen khét, vội kêu lên:- Mẹ ơi, cá bị cháy rồi!Nhanh chân, Bi Bi chạy xuống và tắt bếp. Chảo thở phào:- May quá, đỡ đau rồi!Lúc ấy, bếp bảo:- Bây giờ chẳng thấy thức ăn ngon đâu, chỉ thấy mùi khét thôi, tài của

bạn để đâu rồi?Bi Bi cứ im lặng lắng nghe hai bạn chảo, bếp nói qua nói lại. Đến khi

chảo cao giọng: “Đấy là chẳng may nên tôi làm cháy thức ăn, chứ tôi mới là người giỏi, nấu chín được các loại thức ăn!” thì Bi Bi cười thành tiếng. Chảo giật mình hỏi:

- Sao chị lại cười tôi?Bếp cũng bảo:- Chị cười cái gì đấy?Bi Bi hóm hỉnh:- Hừ, có người giỏi mà không biết nhé! Có người giỏi vừa thôi lại

nhận là giỏi nhất nhé!Mặc cho cả hai đang ngơ ngác, Bi Bi bắc chảo xuống lấy con cá bị

cháy ra rồi cọ sạch chảo. Sau đó, cô bé gọi:- Mẹ ơi, mẹ rán tiếp cá đi!Chảo thấy vậy, lại nói phét:- Bếp chờ nhé, tôi lại sắp làm cho cá thơm lừng lên rồi đây này!Mẹ Bi Bi xuống nhưng chưa bật bếp. Bà đứng lật qua lật lại mấy con

cá và lẩm nhẩm: “Phải chuẩn bị cà chua để sốt cá đã” và bỏ ra rửa cà chua. Bếp sốt ruột, giục:

- Anh chảo ơi, sao lâu thế?

Page 8: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------8

Bi Bi bảo với chảo:- Kìa, chảo, rán cá đi chứ!Chảo phân bua:- Chưa có lửa thì tôi rán thế nào được, bếp phải bật lửa lên chứ!Bi Bi lại bảo với bếp:- Bếp bật lửa lên đi!Bếp cũng xin chịu. Lúc ấy, Bi Bi mới giải thích:- Thế mà bạn không biết à? Mẹ tôi mới là người nấu chứ, mẹ chưa nấu

thì đố chảo nào làm cho thức ăn chín được đấy!Mẹ Bi Bi bật bếp, bắc chảo, đổ dầu vào rồi lại rán cá. Lần này, mẹ

đứng hẳn bên bếp, dùng đũa lật qua lật lại mấy con cá trong chảo. Mỡ kêu xèo xèo, Cá vàng dần, vàng dần, tỏa mùi thơm lừng đầy hấp dẫn. Bi Bi hỏi chảo và bếp:

- Đố các bạn, ai nấu ăn giỏi nhất?Hai bạn đồng thanh:- Nấu ăn giỏi nhất là mẹ chị Bi Bi!Mẹ Bi Bi cười hiền từ:- Tất cả đều giỏi. Phải có bếp, có ga mới có lửa. Phải có chảo mới nấu

được thức ăn. Bác chỉ làm cái việc điều khiển cho các cháu cùng làm việc với nhau thôi mà!

Tất cả cười vang. Mùi thức ăn bốc lên thơm lựng…

MÁY MÓC PHẢN ỨNG

Bi Bi thỉnh thoảng cũng quá đà trong việc xem truyền hình hoặc đĩa hình, nhất là đĩa “Rô bô trái cây”. Có hôm Bi Bi xem cả mấy giờ liền. Hôm ấy là ngày nghỉ, ông Ngoại phải đi họp mặt bạn bè thời chiến, ông dặn:

- Hôm nay cháu không đi học, ở nhà chơi với bà. Xem truyền hình ít thôi. Rồi ra ngoài sân đi xe đạp hoặc hóng gió với bà cho khỏe nhé!

- Vâng ạ!Bi Bi bật đĩa “Rô bô trái cây” xem hết đĩa một, thấy hấp dẫn quá lại

lắp đia hai vào. Xem mê mải đến gần hết đĩa, Bi Bi mới giật mình nghĩ tới lời ông dặn. Bi Bi định đứng dậy tắt máy thì gặp cảnh chiến đấu gay cấn quá, lại ngồi xuống. Cứ thế, hai ba lần đứng lên ngồi xuống mà Bi Bi chưa tắt được máy. Đang dán mắt vào màn hình thì Bi Bi giật bắn mình vì thấy

Page 9: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------9

những tia chớp xanh lè loằng ngoằng hiện lên trên màn hình. Tiếng xẹt xẹt nổi lên liên hồi. Một giọng nói khô khốc vang lên:

- Ta mệt lắm rồi!Một tia sáng xanh lè phóng thẳng vào phía mắt Bi Bi. Bi Bi nhắm tịt

mắt lại, lăn ra giường. Bi Bi thấy chiếc máy thu hình thò đôi tay dài ngoằng ra gí vào mắt mình:

- Ai bảo đôi mắt này cứ trừng trừng nhìn vào ta? Ta chán lắm rồi!- Tôi nhìn để xem phim, sao lại cáu tôi?- Xem gì thi xem, không được xem lâu như thế! Tôi nhức đầu lắm rồi!Một luồng gió thổi vù vù, chiếc máy thu hình reo lên Mát quá! Mát

quá! Và thu tay lại. Hóa ra bác gió đến giúp Bi Bi làm dịu cơn nóng của anh máy thu hình.

Vừa kịp hoàn hồn thì Bi Bi lại thấy chiếc đầu DVD bay vèo ra khỏi giá máy, quay tít thò lò. Cả ổ đĩa cũng chìa ra ngoài, quay như chong chóng. Bi Bi chóng cả mặt, kêu:

- Đừng quay nữa đầu đĩa ơi! Tôi chóng mặt quá!- Em bắt chị quay nhiều quá, bây giờ chị loạn óc rồi, cứ quay thôi!Chiếc đầu đĩa cứ xoay tròn quanh Bi Bi, phả ra hơi nóng hầm hập. Bi

Bi bảo thế nào nó cũng không dừng lại. May là bác gió lại đến, thổi nhẹ nhàng vào ổ đĩa, đỡ nó hạ xuống từ từ.

Lúc sau, Bi Bi giật mình nghe tiếng gầm: “Ùm… oàm… Ùm… oàm…”. Chưa kịp định thần thì đã thấy cái máy tăng âm tự di chuyển đến gần tai mình, gầm gào. Hai chiếc loa cũng bay theo, áp sát vào tai Bi Bi mà ùm ùm… oàm oàm…

- Ôi, thôi, tôi nhức đầu quá rồi. Tại sao hôm nay các anh chị cứ làm loạn lên thế?

Lại có một luồng gió mát rượi thổi tới làm dịu cơn nóng của máy tăng âm và đôi loa, kéo chúng trở về vị trí cũ.

Tưởng đã yên thân, Bi Bi nằm thẳng lại, mắt lim dim. Nhưng cô bé giật thót mình vì bị cái gì đó đập mạnh vào tay. Định thần nhìn lại, hóa ra đó là cái điều khiển máy. Nó vung lên đập xuống hết tay trái lại qua tay phải Bi Bi, kêu lên the thé:

- Chị cứ bấm em liên tục làm cho em nhức mỏi quá! Em phải đập cho chị chừa!

- Bé ơi, tha cho chị. Từ nay chị không bấm nhiều nữa!- Chị có hứa là từ nay ít bấm em và bật máy không?

Page 10: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------10

- Có, từ nay chị chỉ xem ít thôi! Mỗi ngày chị chỉ xem một tiếng như ông Ngoại dặn.

Trong số máy móc, bé Bấm là loại hiền lành nhất, cho nên nghe Bi Bi hứa như thế thì thôi đập tay Bi Bi và nhẹ nhàng trở về giá đựng.

- Tôi xin hứa! Tôi xin hứa!Bi Bi hét to lên lời hứa và mở choàng mắt ra. Hóa ra ông Ngoại đã về

từ lúc nào, đang ngồi cạnh Bi Bi. Ông bảo:- Tại sao cháu thét to thế?- Ông có thấy lũ máy móc bay lên hò hét không?- Không! Chỉ thấy cháu vừa ngủ vừa hét thôi!- Thế ông có thấy cái điều khiển nó bay đến đập tay cháu không?- Không? Tất cả đều nằm im nhưng chưa được tắt điện!Ngẫm nghĩ một lúc, ông bảo:- Chắc là cháu xem quá nhiều nên mệt, ngủ thiếp đi và nằm mơ chứ

gì?Bi Bi vẫn nửa tin nửa ngờ. Những cảm giác mà lũ máy móc gây ra

cho Bi Bi vẫn mạnh mẽ và sống động, lẽ nào lại là giấc mơ? Tuy vậy, Bi Bi vẫn tự nhủ: “Thôi, từ này xem phim ít thôi!”.

XÚC XÍCH DÍNH MŨI

Bi Bi và Mặt Đen đi trên phố, thấy một chú bé quần áo rách rưới đứng cạnh một chiếc xe đẩy của người bán bánh mì, xúc xích. Mùi xúc xích bốc lên thơm lừng. Chú bé đứng sát chỗ xúc xích, hít lấy hít để. Lúc người bán xúc xích cúi xuống làm việc gì đó, chú bé nhanh tay vồ lấy một cái xúc xích. Chú vừa chạy vừa đút cái xúc xích vào miệng. Nhưng vì chạy gấp, bước thấp bước cao, chú không thể đưa cái xúc xích vào miệng được, mà lại trúng phải mũi. Không ngờ cái xúc xích dính chặt vào mũi, lắc la lắc lư theo nhịp chân.

Nghe tiếng hô “Kẻ cắp! Bắt lấy!” của người bán xúc xích, mọi người vội đuổi theo thằng bé. Bi Bi và Mặt Đen cũng chạy trong tốp người ấy. Đuổi một lúc thì mọi người dừng lại, chỉ còn hai chị em chạy theo chú bé, không phải là để bắt mà để hỏi thăm chú ấy khổ như thế nào mà phải ăn cắp. Chạy thêm được một đoạn, chú bé ngã xuống, nằm ngửa ra. Cái xúc xích dính trên mũi vẹo qua một bên, trông chú càng thêm thảm hại. Chú bé thở

Page 11: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------11

dốc, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn về phía người đuổi mình. Thấy hai người đã đến sát mình, dù mệt đứt hơi, chú vẫn cố chắp tay lạy lấy lạy để:

- Em van anh chị, em biết tội rồi ạ!Bi Bi đỡ chú bé dậy, bảo:- Biết lỗi rồi là tốt. Nhưng chắc em đói quá cho nên mới thế phải

không?Thằng bé thút tha thút thít:- Vâng, em đói quá. Suốt từ hôm qua tới giờ em chưa ăn gì!- Trước kia em có thế này không?- Không ạ. Đây là lần đầu tiên em ăn cắp ạ!Bi Bi ngồi xuống cạnh thằng bé, bảo:- Em ngồi im để chị kéo cái xúc xích ra cho em nào.Bi Bi cầm vào cái xúc xích, vừa kéo một cái thì thằng bé kêu ái... đau

quá! Và chiếc mũi cũng bị kéo dài ra. Bi Bi lại bảo:- Hay là để chị cắt cái xúc xích ra.Bi Bi lấy con dao nhỏ ra, vừa cứa nhẹ vào cái xúc xích thì thằng bé đã

kêu toáng lên:- Ối, đau quá!Hóa ra cái xúc xích đã gắn liền vào mũi thằng bé, như một bộ phận

của cơ thể. Bi Bi bóp thử cái xúc xích thì thằng bé lại kêu lên:- Ôi, chị bấm mũi em đau quá!- Chị bấm vào cái xúc xích đấy chứ!- Chết rồi, bây giờ cái xúc xích trở thành cái mũi thứ hai của em rồi!Thằng bé than vãn như vậy rồi khóc òa lên. Bi Bi và Mặt Đen bàn

nhau phải đưa thằng bé về nhà nhờ ông Ngoại tìm cách dứt ra. Động viên mãi, thằng bé mới đứng dậy đi theo hai chị em, vừa đi vừa lấy tay che mũi. Bi Bi dẫn thằng bé lại chỗ bác bán xúc xích:

- Bác ơi, chúng cháu trả bác tiền cái xúc xích vừa nãy!Bác bán xúc xích nheo mắt nhìn ba chị em, thấy thằng bé nhem

nhuốc, tiều tụy quá, động lòng thương:- Thôi, bác cho.Bác còn lấy thêm ba cái xúc xích để cho ba chị em. Thằng bé hoảng

sợ:- Thôi ạ, cháu không dám động đến xúc xích nữa đâu.Bi Bi cũng từ chối rồi cảm ơn bác bán xúc xích, dẫn hai em về.

Page 12: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------12

Khi mở cửa, ông Ngoại ngạc nhiên thấy có tới ba đứa bé, trong đó có một đứa mũi dài ngoằng. Ông đón ba đứa vào, nói nhỏ với Bi Bi:

- Cháu nào mà mũi dài như Bu ra ti nô thế?Bi Bi kể lại với ông sự việc và nhờ ông giúp đỡ. Ông bảo:- Thôi, hai cháu ở nhà, để ông đưa Bu ra ti nô đi bệnh viện khám đã.Ngay lúc ấy, trong nhà bỗng vang lên tiếng nói:- Không được cắt! Nếu cắt, cái xúc xích sẽ biến thành hai cái mọc hai

bên lỗ mũi đấy! Thằng bé khóc rống lên:- Ối, ông ơi! Ông đừng cắt!Tiếng nói kì lạ lại vang lên:- Muốn rụng cái xúc xích thì phải làm được ba việc tốt! Cứ mỗi lần

làm được một việc tốt thì xúc xích tự rụng đi một phần ba.Thằng bé mừng quá, rối rít:- Vâng, cháu xin làm ba việc tốt.Nhưng rồi nó lại ngớ người ra vì chưa biết làm ba việc tốt như thế nào

và bằng cách nào. Ông Ngoại bảo:- Thôi, bây giờ ông đưa cháu về nhà rồi tính tiếp.Ông Ngoại lấy xe máy chở chú bé Bu ra ti nô về. Vừa đi, ông vừa

động viên nó bình tĩnh, rồi mọi việc sẽ qua. Thằng bé cứ ôm mũi ngồi im sau xe ông. Đi qua một khúc đường vắng, thàng bé bỗng bảo ông:

- Ông ơi, dừng lại một tí.Ông vừa đỗ xe, thằng bé nhảy xuống, quay lại nhặt từ cái hốc bên lề

đường một cái ví. Nó đưa cho ông và bảo:- Hình như của ai đánh rơi ông ạ.Cái ví dày cộm, hé ra mép những đồng tiền. Ông hỏi thử thằng bé:- Bây giờ làm gì với cái ví hả cháu? Hay là cháu nhặt được thì cháu cứ

giữ lấy.Thằng bé nói dứt khoát:- Không được đâu ạ. Cái này không phải của cháu, cháu không được

lấy. Bây giờ phải đem nộp công an thôi ạ.Ông xoa đầu thằng bé, chở nó đi tiếp đến đồng công an nộp cái ví.

Nộp xong, hai ông cháu vui vẻ ra xe. Lúc bảo thằng bé lên xe để đi tiếp, ông ngạc nhiên kêu lên:

- Ơ, cái mũi ngắn hẳn đi rồi.Thằng bé vuốt vuốt cái mũi, vô cùng sung sướng:

Page 13: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------13

- Thế thì nó sẽ rụng đi đấy ông ạ.Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên vèo, một

chiếc xe máy phóng từ phía sau vượt qua xe ông. Hai cậu thiếu niên không đội mũ bảo hiểm, lộ ra mớ tóc dựng đứng ngổ ngáo, chở nhau lượn lách trên đường.

Một chú bé con chạy ngang đường. Cái xe của hai cậu tóc dựng phóng vèo tới, hất chú bé ngã lăn chiêng. Hai thằng phóng mất dạng. Hai ông cháu đi tới, dừng xe. Quên cả xấu hổ, thằng bé Bu ra ti nô bỏ tay che mũi, nhảy xuống ôm em bé dậy:

- Em có làm sao không?Thằng bé rên khe khẽ, ngồi dậy. Ông bảo Bu ra ti nô ôm lấy thằng bé

ngồi lên xe để ông chở đi bệnh viện. Lúc này, Bu ra ti nô chẳng còn để ý gì đến cái mũi dài của mình nữa, xốc em bé lên, bế ngồi sau xe để ông chở đi.

May mà chú bé chỉ bị thương nhẹ do xe quệt phải. Nó kêu khát nước. Bu ra ti nô hăng hái chạy lại đầu hành lang bệnh viện lấy cốc nước. Loáng một cái, nó đã quay trở lại, bê cốc nước đưa cho chú bé. Ông nhìn thằng bé, ngạc nhiên:

- Ơ, mũi của cháu...Ông chưa dứt lời thì thằng bé vội lấy hai tay bịt lẫy mũi sợ mọi người

thấy cái mũi dài của mình. Nhưng nó cũng ngạc nhiên, xoa xoa mũi:- Nó ngắn lại rồi ông ạ!Ông xác nhận:- Đúng là mũi cháu trở lại bình thường rồi!Thằng bé thắc mắc:- Ông ơi, tại sao mà tự nhiên cháu lại khỏi mũi ông nhỉ?- À, cháu vừa làm việc tốt đấy thôi.- Thế ạ, nhưng nếu thế thì cháu mới làm được hai việc tốt thôi mà.- Chắc là hai việc tốt có ý nghĩa lớn cho nên cháu được giảm một việc

đấy.Ông vừa nói xong thì thằng bé tái mặt và xỉu xuống. Hóa ra nó đói

quá. Lúc thì lo mũi dài, lúc lại lo làm việc giúp người khác, nó quên mất cái bụng rỗng tuyếch của mình. Bây giờ xong việc, nó mới xỉu xuống. Nhìn thằng bé, ông biết ngay là nó bị hạ đường huyết. Ông nhanh chóng chạy ra mua hai bịch sữa tươi Mộc Châu có đường vào. Quả nhiên, chỉ mới uống hết một bịch sữa, nó đã tỉnh táo lại. Ông bảo:

- Cháu uống tiếp đi!

Page 14: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------14

Thằng bé lắc đầu:- Cháu uống đủ rồi ạ. Bịch kia, cháu đem về cho em cháu...

AI BẮT CÁ GIỎI NHẤT

Ở một vùng hồ rất rộng và sạch, đẹp trên quê Mặt Đen có bao nhiêu là loài vật và cây cỏ sinh sống.

Hôm ấy cư dân vùng hổ tổ chức lễ hội, có cuộc thi bắt cá.Cò xung phong đầu tiên. Chú ta buông thân mình trắng lốp, gầy gò của

mình xuống bờ đầm. Chú lò dò bước rồi chẹp một cái, cặp trong mỏ một con tép trắng bé bằng hai ngón tay. Mọi người ồ lên khen cò nhanh nhẹn.

Bói cá bay lên treo lơ lửng ngang trời, phô bộ lông mầu xanh óng ả, nói:- Tôi giỏi hơn. Từ trên cao, tôi lao xuống là bắt được cá ngay, không phải

lò dò như cò bắt tép thế kia.Vừa dứt lời, Bói cá lao xuống như một tia chớp xanh, cắp lên một con cá

to bằng ba ngón tay. Mọi người lại ồ lên khâm phục. Khi đám đông đang ồn ào, bác bồ nông rẽ bụi rậm bước ra oai vệ:- Cả hai cũng chưa giỏi, chỉ bắt được mỗi con cá. Tôi bắt một lúc mấy

con cho mà xem!Bác ta ưỡn ngực bơi trong nước, ra tít ngoài xa ngụp lặn một lúc rồi bơi

vào bờ, thả từ trong cái mỏ to như cái gầu sòng của mình cả chục con cá. Cá dãy đành đạch, vảy ánh lên trong nắng giữa tiếng hoan hô của mọi người. Bồ nông nghiêng qua nghiêng lại như thể tìm xem có ai dám ra tranh tài cùng mình hay không.

Bỗng nhiên, mặt nước như bị xé đôi bởi một con vật mình thú có lông mầu tro lướt nhanh như tên bắn từ bờ bên kia sang. Không nói không rằng, con vật ngoi lên ngụp xuống, có lúc lặn mất tăm, có lúc lại rẽ nước ào ào bắt lên những con cá to lớn. Quả thật, so với cò, bói cá, bồ nông, thì con vật này vượt trội ở chỗ bắt được nhiều cá và cá to. Đó chính là con rái cá.

Trọng tài vịt kêu quạc quạc:- Còn ai ra tranh tài không? Có ai giỏi hơn rái cá không?Một cậu bé người chắc nịch, da đen bóng bước ra. Trọng tài vịt hỏi:- Cậu bé kia có tài gì hơn các anh các bác lúc nẫy không?Cậu bé chỉ nói:- Cứ để tôi làm thử xem sao.

Page 15: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------15

Cậu bé lấy ra chiếc cần câu, mắc mồi vào lưỡi rồi quăng xuống chỗ nước sâu. Lát sau, cậu giật lên một con cá chép to. Mọi người hoan hô rào rào. Nhưng trọng tài vịt phán:

- Cũng mới chỉ tài bằng anh bói cá thôi!Cậu bé im lặng cầm lấy chiếc nơm, lội vào chỗ nước nông úp úp một lúc,

được liền bốn con cá nhỏ. Tiếng hoan hô chưa kịp dứt thì bác trọng tài vịt kêu:- Chưa được, mới tài bằng anh cò thôi!Không nói năng gì, cậu bé giở chiếc chài ra, vung tay quăng chài thành

một vòng tròn. Cậu rút dây dần dần, thu chiếc chài lại. Cả một đàn cá bị mắc trong đó, quẫy lung lung. Tiếng hoan hô lại nổi lên như sấm. Nhưng trọng tài vịt lại nói:

- Chưa ăn thua, mới bằng bác bồ nông!Cậu bé vẫn im lặng đẩy chiếc thuyền ra giữa hồ, giăng lưới. Cái lưới to

đến nỗi quây được cả một vòng quanh đoạn gấp khúc của hồ. Cậu bé cứ đẩy thuyền từ từ tiến, thu lưới lại. Chẳng bao lâu, lưới về đến bờ, kéo theo cả mấy đàn cá, con nào con nấy to tướng, dãy đành đạch. Bác vịt bèn tuyên bố:

- Vô địch là chú bé này!Phóng viên chích chòe lao ngay đến phỏng vấn:- Xin anh cho biết quý danh!Chú bé cười phô hàm răng trắng:- Tôi là Mặt Đen!- Anh là vô địch rồi, ai cũng công nhận. Nhưng anh còn có độc chiêu gì

phô diễn nữa không?- Tôi sẽ giúp bà con vui cười thêm lần nữa chứ không có tài gì để phô

diễn đâu ạ! Lần này, tôi sẽ luồn vào hang cá chình dưới đáy hồ để bắt lên một con!

Trọng tài vịt vui vẻ:- Khoan đã! Để tôi hỏi các đấu thủ khác trước đã. Nào, anh cò có lặn

được xuống cùng người không?- Không ạ! Tôi chỉ có thể mò mẫm thôi!- Thế bói cá?- Cũng không ạ. Tôi chỉ có thể đột kích từ trên cao xuống thôi!- Thế bồ nông?- Tôi cũng chỉ bơi trên mặt nước, lặn xuống một đoạn thôi!- Còn anh rái cá?- Tôi lặn được nhưng không thể vào hang bắt cá chình đâu ạ!

Page 16: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------16

Thế là bác vịt tuyên bố:- Tất cả các đấu thủ đã tâm phục khẩu phục anh Mặt Đen. Bây giờ anh

Mặt Đen góp vui thêm cho bà con nào!Vịt vừa nói xong, Mặt Đen nhảy tòm xuống nước, lặn một mạch. Sau khi

nổi sóng lao xao, mặt hồ lặng dần, lặng dần. Mọi người nín thở quan sát. Nhìn bên nọ bên kia vẫn chỉ thấy mặt hồ tĩnh lặng. Có những tiếng lao xao:

- Chết rồi, cậu bé chết đuối rồi chăng?Mặt hồ lúc này hoàn toàn im lặng. Bi Bi tuy tin ở tài lặn của Mặt Đen,

vẫn lo sợ buột miệng gọi:- Mặt Đen ơi! Em đâu rồi?Mặt hồ gợn sóng. Rồi một thân hình nho nhỏ trồi từ lòng hồ lên, bơi vun

vút vào bờ, kéo theo một con cá dài bằng cả người cậu ta. Sau một hồi hoan hô như muốn vỡ mặt nước, mọi người quay qua bàn tán:

- Giỏi dến thế là cùng!- Chưa từng thấy ai lặn bắt được cá tận đáy hồ lên!Mặt Đen cười tươi, răng trắng lóa càng nổi nật lên giữa làn da đen bóng!

Lâu lắm rồi vùng hồ này mới có một ngày hội vui như thế.

CHĂN TRÂU

Một buổi sáng mùa hè, Bi Bi và Mặt Đen dắt trâu đi chăn. Đó thực sự là một con trâu khỏe khoắn và vui vẻ. Hai chị em dắt trâu đi. Trâu cứ kêu “Nghé ọ! Nghé ọ!”. Bi Bi bảo mặt đen: “Trâu kêu đói hay sao ấy nhỉ!”. Mặt Đen trả lời: “Đúng rồi chị ạ, nó đói rồi. Phải cho nó ra bãi cỏ non bên bờ đê chị ạ”.

Đến bờ đê, Mặt Đen dắt con trâu xuống bãi cỏ tươi tốt. Trâu cúi đầu gặm cỏ mải miết, rồi ngẩng lên nhai rất kĩ, sùi cả bọt mép ra. Bi Bi bảo: “Trâu nhai cỏ kĩ quá nhỉ! Ông Ngoại chị cũng dặn mình ăn phải nhai kĩ. Chắc là trâu cũng được ông Ngoại dặn như mình đấy nhỉ.”. Mặt Đen không đáp lại, mà chỉ cười.

Hai chị em để cho con trâu tự do gặm cỏ, còn mình vào ngồi dưới một lùm cây. Lúc ấy, có một chú sáo đen sà đến, đậu trên mình trâu. Chú ta cứ nhảy nhảy trên lưng trâu, mổ mổ vẻ thích thú. Bi Bi vội giật tay Mặt Đen: “Kìa, con sáo mổ con trâu kia, đuổi nó đi nhé!”. Mặt Đen cười hì hì mà không đuổi sáo đi. Bi Bi nhìn kĩ một lúc rồi so sánh: Hồi nãy chưa có con sáo, con trâu luôn luôn vẫy đuôi, vẫy tai có vẻ rất khó chịu. Còn bây giờ, bị “mổ” mà con trâu lại hết vẫy đuôi, vẫy tai, có vẻ dễ chịu lắm. Nhìn kĩ hơn, Bi Bi “à” lên một tiếng. Mặt

Page 17: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------17

Đen hỏi: “Chị à cái gì thế?”. Bi Bi lại cười: “Chị biết rồi. Bí mật…”. Trâu lim dim mắt, gặm cỏ rồi lại nhai, ung dung, khoái trá.

Bống nhiên có con chim bách thanh đậu trên một ngọn tre kêu lên the thé. Con trâu vểnh tai lên nghe. Mặt Đen cũng nghiêng đầu lắng nghe. Tự nhiên, Mặt Đen lại hiểu được tiếng chim. Hóa ra con chim bách thanh đang chêu trọc trâu: “Thằng trâu to xác mà hèn hạ kia, mày để cho con sáo nhóc tì nhảy lên lưng làm đủ chuyện mà không biết xấu hổ à?”. Con trâu gườm gườm mắt. Con sáo vẫn vô tư nhảy nhảy, mổ mổ trên lưng trâu. Nó bắt được một con ve to tướng, bụng tròn căng, mọng máu. Trâu thấy nhẹ cả người. Nhưng nó lại bị chói tai bởi tiếng hót lanh lảnh của con bách thanh. Mặt Đen giải thích cho Bi Bi rằng con bách thanh vẫn chê con trâu hèn, để cho con sáo nhảy lên lưng bắt nạt. Con trâu dừng gặm cỏ, rùng rùng mình rồi lấy đuôi quật mấy cái lên lưng. Con sáo suýt bị đuôi trâu quật phải, hốt hoảng bay vọt lên. Con chim bách thanh cười khanh khách. Mặt Đen bảo Bi Bi: “Con trâu dại quá, bị con bách thanh lừa. Con bách thanh đang nhảy tưng tưng lên vì khoái trá kia kìa!”. Quả thật, Bi Bi thấy con bách thanh bay lên cao lượn mấy vòng vẻ thích thú. Một lúc sau, hai chị em dắt trâu sang chỗ khác, nhiều cỏ hơn. Trâu đang ăn thì phải dừng lại, rùng rùng mình, quật đuôi lia lịa, đầu lắc qua lắc lại, không ăn được. Hóa ra lũ rận, ruồi trâu thừa cơ không có con sáo canh chừng, ùa lên cắn, đốt con trâu. Trâu ù cả tai, nhưng vẫn nghe tiếng con bách thanh châm chọc: “Đồ trâu ngu, trâu ngu! Đáng kiếp, bây giờ tha hồ làm mồi cho ruồi muỗi rận”. Trâu tức quá, cúi đầu, gồng mình lao tới bụi tre, nơi con bách thanh vừa đậu. Nhưng không ăn thua, vì con bách thanh đã bay vọt lên cao. Lúc ấy, sáo đen đã gọi thêm cả đàn đến. Trâu ngẩng cổ, kêu: “Nghé ọ!” đầy thân thiện. Mặt Đen bảo: “Trâu đang mời sáo lên lưng đấy!”. Sáo vẫn bay vòng trên cao. Trâu cứ nghển cổ chờ. Bi Bi lo lắng hỏi: “Sáo có giận trâu không nhỉ? Nếu sáo giận, không chơi với trâu nữa thì khổ thân trâu quá!”. Vừa lúc ấy, đàn sáo bốn con sà xuống, đậu cả lên lưng trâu. Hóa ra sáo không có tính giận hờn. Mấy con sáo vừa bắt rận, ve, vừa sáo sáo với nhau rất rôm rả. Bi Bi hỏi: “Nó nói gì với nhau thế hả em?”. Mặt Đen trả lời: “Nó bảo khổ thân trâu quá, vừa một tí mà đã bị bao nhiêu vết đốt chảy máu”. Một lúc sau thì trâu thấy hết ngứa ngáy, lại ung dung gặm cỏ. Bi Bi chợt nhớ hôm nọ ở Hà Nội, hai chị em đang đi chơi trong công viên Thủ Lệ thì có một anh bảo: “Cô bé kia trắng xinh như vậy mà lại chơi với cái thằng mặt đen sì thế à?”. Lúc ấy, Bi Bi chỉ gườm mắt nhìn anh ấy và càng thân với Mặt Đen hơn.

Page 18: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------18

Bách thanh vừa bay đi, thấy đàn sáo đậu trên mình trâu, lại quay lại đậu trên ngọn tre, chêu chọc: “Đồ trâu ngu đần hèn hạ, để cho cả bầy sáo mổ mình!”. Hứng chí, nó bay vọt lên cao. Nhưng, nó bỗng hoảng hốt bay sà xuống thấp. Một bóng chim cắt to lớn lao đến. Bách thanh gảo lên: “Cứu tôi với!” và rúc xuống bụi cỏ gần con trâu. Trâu gồng mình, cúi đầu định húc. Mặt Đen bảo:”Trâu ơi, thôi, tha cho bách thanh, nó chỉ hay xúc xiểm chứ không ác độc!”. Bầy sáo cũng bảo: “Anh ơi, đuổi con chim cắt đi!”. Mặt Đen lấy súng cao su ra ngắm bắn. “Vèo!” – viên đạn bằng đất sét nặn bay vèo đi, trúng ngay vào cánh con chim cắt. Chim cắt đau đớn cố bay lên cao rồi lượn đi chỗ khác. Con bách thanh chui ra khỏi bụi cỏ, nhảy đến trước mặt con trâu, kêu chíu chít. Hóa ra nó đang xin lỗi anh trâu và nhà sáo. Mặt Đen bảo: “Thôi, xin lỗi như thế đủ rồi. Bách thanh có tài gì thì thể hiện đi!”. Bách thanh trả lời: “Em chỉ có tài hót thôi!”. Mặt Đen cười: “Hót hay cũng là tài, trổ tài đi!”. Bách thanh nghe thế sướng quá, bay vọt lên cao. Nhưng rồi, nó lại vội vàng nhào xuống, đậu ở một cành thấp. Mặt Đen hỏi:”Sao thế? Lên cao cho mát, hót cho hay chứ!”. Bách thanh run run “Ứ, sợ con chim cắt lắm!”. Mặt Đen trả lời: “Bây giờ không sợ nữa, vì cứ hót cho mọi người vui thì không ai để cho chim cắt bắt nạt em đâu. Anh luôn luôn có khẩu súng cao su đây này!”. Bách thanh yên tâm bay lên ngọn tre hót líu lo. Tiếng hót lảnh lót của nó làm dịu cả bầu trời đang nắng nóng. Từ đó, bách thanh hay đi cùng trẻ chăn trâu và sáo vẫn cứ đi cùng trâu. Kẻ bắt ve, rận… kẻ hót cho đời thêm vui! Mà lũ muỗi lại rất sợ tiếng chim hót cho nên bay giạt ra tít ngoài bãi sông.

BẮT CUA

Bi Bi và Mặt Đen về quê Mặt Đen được một hôm thì Mặt Đen bảo:- Chị ơi, hôm nay chị em minh đi bắt cua nhé!- Ơ, cua là gì?- Cua là cua ấy mà!- À, chị biết rồi. Con cua nó to bằng cái đĩa, có hai cái càng to đùng chứ

gì?- Không, đấy là của bể. Cua đồng ở quê em nhỏ thôi, chỉ bằng mấy ngón

tay!- Có ngon không?- Ngon lắm!

Page 19: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------19

- Nó có cắp không? Cua bể cắp đau lắm. Chị thấy người ta phải lấy dây buộc càng nó lại cơ!

- Cua này cũng cắp, nhưng càng nhỏ, không phải buộc đâu!Đêm ấy, Bi Bi thao thức không ngủ được, muốn dậy đi bắt cua. Vừa nghe

tiếng gà gáy ó ò o, Bi Bi đã vùng dậy. Mặt Đen vội ngăn lại:- Ngủ đã, còn sớm chị ạ!Bi Bi cố nhắm mắt lại, lát sau ngủ thiếp đi mất. Khi mở mắt ra thì trời đã

sáng trưng, không thấy Mặt Đen đâu.- Ới ông ơi, Mặt Đen đi bắt cua rồi à? Ông cười:- Ừ, đi bắt cua rồi!- Thế mà không chờ cháu!- Bi Bi phụng phịu.Bỗng có tiếng cười khúc khích ở dưới bếp:- Em đây cơ mà! Em đang luộc khoai chứ đã đi đâu!Sau đó, hai chị em ăn bữa sáng bằng khoai luộc, mà Bi Bi thấy ngon hơn

các loại bánh mà Bi Bi được ăn ở nhà. Mặt Đen cầm từ sau bếp ra hai cái gì tròn tròn. Bi Bi hỏi:- Cái gì đấy Mặt Đen?- Cái giỏ ấy mà!- Để làm gì?- Để đựng cua chị ạ.Mặt Đen lại lấy ra hai cái nón, đưa cho Bi Bi cái lành, còn mình đội cái

đã bị bung vành. Rồi hai chị em ra đồng, Mặt đen còn cầm theo một cái túi vải trắng trắng ngả mầu nâu, có một cái que thò ra. Bi Bi hỏi:

- Em cầm theo cái gì đấy?- Suỵt! Bí mật, rồi chị sẽ biết.Đến ruộng, Mặt Đen bước xuống, chân ngập trong bùn. Cúi nhìn một lúc,

Mặt Đen bảo:- Đây là hang cua, chị nhìn nhé. Hang nào mà hơi có vệt bùn thế này là

có cua ở trong đấy. - Chị bắt thử nhé!- Hượm, để em bắt cho chị xem đã.Mặt Đen cúi xuống, thò tay vào hang, lát sau rút tay ra cùng với một con

cua to đùng ngo ngoe mấy cái cẳng.- Chị thấy chưa? Thò tay vào, chộp vào cái mai vuông vuông này rồi rút

tay ra chị nhé! Bây giờ chị bắt thử cho em xem nào!

Page 20: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------20

Bi Bi hăng hái thò tay vào một cái hang do Mặt Đen chỉ. Lát sau, Bi Bi rút tay ra, trong tay có một con cua... bé tí.

Rồi hai chị em chia nhau men theo hai bờ ruộng mà bắt cua. Đang lội dưới ruộng, Bi Bi bỗng kêu:

- Ái! Ái! Có cái gì nó bám vào chị thế này!- Chị lên bờ em xem nào!Mặt Đen chạy lại:- Đây là con đỉa, nó hút máu đấy chị ạ!- Eo ơi! Lại có con hút máu nữa à?- Chị đứng yên, để em xử lý nó!Mặt Đen lấy ra cái túi lúc nãy, mở ra. Bi Bi thấy một gói vải mầu nâu nâu

được buộc vào một cái que ngắn. Mặt Đen cầm cái que, dí đầu bọc vải vào con đỉa. Lập tức, con đỉa co vòi lại và rơi xuống đất.

- Ô, sao em tài thế!- Bí mật mà lị! Đây là túi vôi và nước thuốc lào, gọi là nùi vôi, đỉa sợ

lắm.Mặt Đen nhai một tí thuốc lào và đắp vào vết đỉa cắn trên chân Bi Bi.

Thế là máu thôi chảy. Mặt Đen bảo:- Thôi, chị đứng trên bờ nhé!- Không, chị không sợ đâu, chị cứ xuống ruộng đây!Hai chị em cứ thế hí húi bắt cua. Bi Bi lại thấy một con đỉa nữa bơi thục

mạng đến mình. Bi Bi vội nhảy lên bờ. Mặt Đen đưa Bi Bi cái nùi vôi:- Chị cầm lấy, khi đỉa bu vào chân thì châm cho nó một nhát!Bi Bi bắt được một con cua rất to, reo lên phấn khởi, dơ lên cho Mặt Đen

xem, không ngờ bị trượt chân, làm rơi con cua xuống bãi cỏ. Nó vội chạy, Bi Bi đuổi theo định chộp thì nó giơ càng lên!

- A, mày đáo để nhỉ!Bi Bi lừa lừa, chộp thẳng vào mai cua. Không ngờ con cua này nhanh

quá, dùng chiếc càng to cắp ngay vào ngón tay cái Bi Bi.- Ối! Ối! Ối! Đau quá!Bi Bi vừa kêu vừa giơ cao tay lên vẩy vẩy, nhưng con của vẫn kẹp chặt

ngón cái của Bi Bi. Đang ở xa, vừa chạy lại, Mặt Đen vừa bảo:- Chị ngồi xuống, đặt con của xuống đất nhanh lên!Bi Bi làm theo, thế là con cua nhả cái càng ra, líu ríu bộ cẳng lủi vào cỏ.

Mặt Đen nhanh tay chộp lấy cậu chàng, cho mày vào giỏ, đáng kiếp mày! Lát sau, hai chị em đã bắt đầy hai giỏ cua.

Page 21: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------21

Về nhà, Mặt Đen đưa cua cho bà. Bà bóc yếm, bóc mai cua ra. Bà bảo Bi Bi:

- Cháu có biết khêu gạch không?- Gạch là gì ạ?- Đây này, nó nằm trong mai cua đây. Cháu lấy cái tăm khêu nó ra đĩa

nhé!Bi Bi cắm cúi ngồi khêu gạch cua. Bà khen:- Cháu làm khéo nhỉ! Khêu gọn mà nhanh thế!Ông đem cái cối đá ra giã cua.- Phạch, phạch, phạch!Bỗng “tẹp” một tiếng, bã cua bắn ra văng cả vào má Bi Bi. Mặt Đen cười

tít mắt. Bà bảo Bi Bi ngồi tránh xa cái cối ra. Giã một lúc, ông lấy ra cái rá che cái cối để xác cua khỏi bắn ra ngoài.

Bà lấy nước lọc xác cua, được một nồi đồng con thứ nước mầu xam xám, đùng đục. Rồi bà lấy rau đay, mồng tơi nấu canh. Bà bảo Bi Bi lấy lọ dầu mà Bi Bi đem ở nhà đến cho bà, đổ một tí vào chảo, phi hành lên rồi cho gạch cua vào. Một mùi thơm ngầy ngậy dậy lên! Bà cầm cái chảo nhỏ đổ gạch cua vào. Xèo... Thế là được một nồi canh của ngon lành.

Bữa ấy, Bi Bi ăn canh thấy ngon hơn cả mọi thứ canh mà Bi Bi đã được ăn ở Hà Nội.. Bi Bi tâm sự:

- Bà ơi! Khi về Hà Nội, cháu sẽ tìm lỗ cua bắt cua nấu canh cho mẹ cháu ăn.

Bà âu yếm nhìn Bi Bi. Con Mặt Đen thì cứ cười khúc kha khúc khích.- Sao Mặt Đen lại cười chị? - Chị ơi! Hà Nội làm gì có lỗ cua để chị bắt cua? Ơ, tẽn tò quá!- Ừ nhỉ, chị quên! Hay là chị đem cua về cho mẹ nhỉ!- Đúng rồi, mai mình lại đi bắt cua, đem về Hà Nội cho bố mẹ và ông bà

nhé!

CHUỒN CHUỒN CẮN RỐN BI BI

Page 22: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------22

Sau sự kiện Mặt Đen trổ tài bắt cá, Bi Bi phục lăn. Hóa ra Mặt Đen có nhiều tài thật, nhất là tài bơi lội. Thế nhưng, khi Mặt Đen rủ Bi Bi đi bơi, thì Bi Bi co người lại ối, chị sợ nước lán.

Một hôm trời nắng ấm, Bi Bi hỏi Mặt Đen:- Sao mà em bơi tài thế?Mặt Đen hơi hỉnh mũi lên, trả lời tỉnh bơ:- Có gì đâu. Em cho chuồn chuồn cắn rốn thôi.- Cho chuồn chuồn cắn rốn thì bơi được hả em?- Đúng rồi.- Thế chị cho chuồn chuồn cắn rốn có được không?- Dễ thôi.- Thế mình đi bắt chuồn chuồn nhé.Mặt Đen rủ Bi Bi ra cánh đồng. Hai chị em đội nón hăng hái đi trong cái

nắng như đổ lửa. Bi Bi nhìn thấy một con chuồn chuồn ớt đỏ chót đậu trên cành cây dành dành. Hai chị em lò dò đi tới. Mải nhìn con chuồn chuồn, Bi Bi vấp phải một mô đất, ngã xoài ra, tay vơ phải thứ gì đó nhão nhoẹt. Mặt Đen quay lại nhìn rồi kêu:

- Eo ơi, chị vồ phải bãi phân trâu rồi...Thế là Bi Bi phải xuống con mương gần đó rửa tay. Con chuồn chuồn ớt

chỉ bay lên một tí rồi lại đậu trên cành cây dành dành, như khiêu khích hai chị em. Nhưng khi Bi Bi bước tới thì con chuồn ớt bay vụt đi. Phía ruộng ngô có con chuồn chuồn ngô to đùng đậu im lìm. Hai chị em lại lò dò đi tới. Lần này thì Mặt Đen phân công:

- Em đi về phía trước đánh lạc hướng con chuồn chuồn, để chị dễ bắt nó.Mặt Đen đi dấn lên, vòng ra sau hàng ngô, vừa bước nhẹ tới vừa quay

quay bàn tay trước mặt con chuồn chuồn. Con chuồn chuồn ngô trở nên ngây ngô, cứ đứng im nhìn Mặt Đen. Thừa cơ, Bi Bi từ phía sau nhanh tay tóm lấy đuôi chú ta. Con chuồn chuồn cong mình, cắn vào cườm tay Bi Bi.

- Ối! A! Chị bắt được rồi. Nhưng nó cắn tay chị thì chị có bơi được không nhỉ.

- Không được đâu, phải cho nó cắn rốn cơ. Nào, chị vạch rốn ra.Bi bi vạch rốn, đưa con chuồn chuồn ghé sát vào. Nó cắn luôn vào rốn Bi

Bi một cái. Đau điếng, nhưng Bi Bi không kêu. Nó lại cong mình, cắn miếng nữa. Mặt Đen bảo:

- Chị phải để cho nó cắn nhiều mới nhanh biết bơi.

Page 23: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------23

Bi Bi nghiến răng cho con chuồn chuồn cắn thêm ba miếng nữa rồi buông tay cho nó bay đi.

- Nào, xuống sông bơi nhé. - Được rồi, nhưng xuống bãi này cho nông, bơi từ từ thôi.Bi Bi nhảy tùm xuống sông, nhưng chìm luôn. Mặt Đen vội kéo Bi bi lên.

Mặt Đen bảo:- Bây giờ chị phải làm theo em thì chuồn chuồn mới làm cho chị bơi

được.Mặt Đen bắt Bi Bi tựa vào tay mình để nổi lên và bảo Bi Bi đập đập chân

tay. Cứ thế, hai chị em bì bõm hồi lâu dưới sông.Hôm sau, Bi bi dậy từ sớm, gọi Mặt Đen:- Nhanh nhanh đi bắt chuồn chuồn nữa nhé. Đêm qua chị ngủ toàn mơ

thấy bơi được, chị thích quá.Ra bãi hoa dại bên bờ đê, thấy có nhiều bơm bướm, Bi Bi bảo:- Nhiều bươm bướm quá, cho bươm bướm cắn rốn có được không?Mặt Đen bụm miệng cười:- Bươm bướm có biết cắn đâu mà cho cắn rốn. Nào, bắt con chuồn chuồn

vàng kia nhé.Bi Bi hăng hái nhoài người, vồ con chuồn chuồn vàng. Hăng quá, Bi Bi

ngã nhoài. Thấy áo ươn ướt nhưng Bi Bi vẫn đứng dậy, tay nắm chặt. Mặt Đen bảo:

- Mở tay ra cho em xem nào.Bi Bi mở tay ra từ từ, sợ con chuồn chuồn bay mất. Mặt Đen hét:- Thả tay ra chị ơi, đấy là cọng cỏ chứ có phải là con chuồn chuồn đâu.

Mà áo chị lại dính phân bò rồi kìa!Bi Bi nhìn xuống, thấy áo dính phân nhoe nhoét, liền chạy nhanh xuống

sông:- Hôm nay không cần chuồn chuồn cắn rốn xem sao.Bi Bi, có Mặt Đen đỡ bụng, đập bì bạch hai tay, hai chân. Thấy mình nổi

lên khỏi mặt nước và tiến về phía trước được một đoạn, Bi Bi mừng lắm, nhưng Mặt Đen lại bảo:

- Chưa ăn thua. Mai lại làm tiếp nhé.Đêm ấy, đang ngủ thì Bi Bi kêu:- Mát quá, bơi thích quá!Cả nhà thức giấc. Hóa ra Bi bi ngủ mơ, hai tay vẫn đập đập trên chiếu

như đang bơi.

Page 24: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------24

Hôm sau, hai chị em lại đi bắt chuồn chuồn. Thấy con chuồn chuồn ớt, Bi Bi rút kinh nghiệm bước nhẹ từng bước chắc chắn rồi nhanh tay tóm lấy cánh nó. Không đợi Mặt Đen bảo, Bi bi đã vạch rốn cho con chuồn chuồn cắn liên tiếp năm miếng. Thả con chuồn chuồn ra, Bi Bi tự tin nhảy tòm xuống nước. Lần này có tiến bộ, Bi Bi bơi được mấy sải. Mặt Đen bảo:

- Chờ đã, phải làm theo em cơ.Mặt Đen lại đỡ cho Bi bi bơi. Mấy hôm liền như thế, rồi Mặt Đen bảo:- Chị cho em xem rốn nào.Bi Bi vạch rốn cho Mặt Đen xem, cậu ta chun mũi chê:- Eo ơi, vết cắn chi chít, thâm xì, xấu quá!- Kệ chị, xấu nhưng bơi được là chị thích rồi.Hai chị em lại lội xuống sông. Lần này thì Mặt Đen chủ động hô:- Bơi! Chị tự bơi đi!Bi Bi sải tay, đập chân, tiến băng băng trên mặt nước. Mặt Đen động

viên:- Chị tiến bộ nhanh thật, mới có bẩy buổi mà đã bơi được.- Tại vì chị cho chuồn chuồn cắn rốn nhiều phải không? Nhưng mà tại

sao cho chuồn chuồn cắn rốn lại bơi được nhỉ?- Đố chị biết đấy.- Chị chả biết.- Thế chuồn chuồn vừa cắn xong, chị có bơi được không?- Không.- Thế lúc đầu bơi, chị có thấy được đỡ lên mặt nước không?- Có, tay em đỡ chứ ai.- Rồi mấy lần sau thế nào?- Thì em bảo chị sải tay, đập chân...Nói tới đó, Bi Bi ngừng lại, rồi mắng Mặt Đen:- A, cái thằng này lừa chị rồi. Mấy ngày qua, em tập cho chị bơi chứ có

phải chuồn chuồn cắn rốn cho chị biết bơi đâu.Mặt Đen vẫn tỉnh bơ:- Đâu mà. Do chuồn chuồn cắn rốn đấy chứ. Rốn chị đầy vết răng chuồn

chuồn kia kìa, Ê... Ê... thâm xì... thâm xịt...- Thôi, chị đánh cho mấy cái bây giờ...Hai chị em cười vang cả mặt sông.

Page 25: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------25

CHIẾN ĐẤU VỚI MỤ PHÙ THỦY

Bi Bi và Mặt Đen vào khu vườn của xã chơi. Nơi đây cây cối um tùm, rộng lớn, được gọi là Vườn cây các cụ, bởi vì ngày xưa, khi còn là hợp tác xã, các cụ phụ lão trong xã được chia đất để trồng cây. Bây giờ trở thành vườn cây chung của xã, nhưng vẫn mang tên Vườn cây các cụ.

Hai chị em đang mải len vào rặng ổi thì nghe có tiếng “vù... vù...”. Nhìn về phía sau rặng ổi thấy thấp thoáng bóng một người gầy nhom cưỡi cái chổi bay là là ngọn cây. Người cưỡi chổi bay tới gần hai chị em. Đó là một bà già gầy nhom, mũi nhọn và cong như mỏ diều hâu. Đích thị đây là mụ phù thủy trong các truyện cổ tích mà Bi Bi đã biết. Mụ chỉ vào hai chị em, sẵng giọng:

- Ai cho hai đứa mày vào vương quốc của ta?Mặt Đen ghé sát tai Bi Bi:- Làm sao bây giờ chị ơi.Bi Bi cứng rắn:- Không sợ. Chị đọc truyện cổ tích thấy phù thủy dữ như thế nhưng

chẳng làm gì được ai đâu. Nhưng, không hiểu tại sao ở đây lại có phù thủy?Vừa lúc ấy thì “Vèo... sạt... “, một tầu cau lớn rơi ngay trước mặt Mặt

Đen. Bi Bi reo:- Ta cũng có thảm bay rồi, lên mau.Hai chị em bước lên cái tầu cau. Bi Bi ngồi trước, Mặt Đen ngồi sau. Bi

Bi nắm cuống tầu cau giật giật, thế là nó bay lên từ từ, rồi tăng tốc dần. Mụ phù thủy lái cái chổi lao đến chỗ hai chị em. Tầu cau lạng qua một bên, bay vọt lên cao. Mặt Đen bảo:

- Em bơi giỏi, chị cũng biết bơi. Chị lái tầu cau ra sông, lừa mụ phù thủy lao xuống nước nhé!

Bi Bi làm theo. Chiếc tầu cau bay vù vù, vượt ra khỏi vườn cây, vọt lên đê rồi lao tùm xuống nước. Mụ phù thủy cùng cái chổi cũng lao xuống mặt sông. Nhưng mụ phù thủy đã nhanh chóng lái chổi bay là là mặt nước, lướt một đoạn rồi lại bay vọt lên. Còn hai chị em thì cùng với tầu cau chúi sâu xuống lòng sông, mãi mới ngoi lên được. Mặt Đen bơi nhanh đến bên Bi Bi. Bi Bi bảo:

- Yên tâm, chị được chuồn chuồn cắn rốn từ hôm nọ nên bơi được rồi.Nói vậy nhưng Bi Bi vẫn phải vịn vai Mặt Đen bơi dần vào bờ.

Page 26: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------26

Mụ phù thủy phóng chổi bay ngoặt lại, lướt qua, lướt lại khiến hai chị em cứ phải tránh chúi mãi. Mặt Đen thì thầm:

- Để em leo lên cây trị cho mụ này một trân.Mặt Đen trèo lên một cây mọc sát mặt nước, bẻ một cành, ngồi thu lu

chờ. Mụ phù thủy cưỡi chổi bay quặt lại, dang tay ném một vật gì tròn tròn vào Bi Bi. Bi Bi né qua, quả tròn tròn đập vào tảng đá nổ đánh “đoành” một cái. Mặt Đen nhanh tay ném cành cây về phía mụ phù thuỷ. Mụ phóng nhanh quá cho nên cái cành cây chỉ trúng vào đuôi chổi, khiến nó chòng chành một tý. Mụ phù thùy cười hà hà rồi lái chổi lao về phía Mặt Đen.

Bi Bi chợt nhớ trong cái túi đeo bên mình có dĩa bay Tosy, liền lấy ra. Ngắm đón đầu mụ phù thủy, Bi Bi rút mạnh dây, đĩa bay bay vù đi. Nhìn ánh đỏ rực lên trong buổi chiều tà của chiếc đĩa bay đang lao về phía mình, mụ phù thủy thét lên. Mụ định lái chổi tránh nhưng không kịp. Tosy dũng mãnh lao tới, đập vào mắt mụ rồi lại bay về với Bi Bi. Mụ phù thủy loạng choạng nhưng gượng lên được. Bi Bi giơ đĩa bay lên, hét:

- Mụ phù thủy khôn hồn thì cút. Không thì thần Tosy sẽ hạ gục ngay bây giờ.

Mụ phù thủy phóng đi mất tăm.Trong khi đó thì Mặt Đen leo xuống. Chẳng may quần của cậu bé mắc

phải cái mấu cây, cứ nhùng nhà nhùng nhằng. Mặt Đen cố gỡ nhưng không được và rồi thì “tùm...” một cái, cậu ta rơi xuống nước. Hết sức tự tin, Mặt Đen sải tay bơi vào bờ và bước lên bãi cát, tiến vê phía Bi Bi. Bi Bi cười:

- Trông kìa...Mặt Đen cúi nhìn xuống thì hóa ra quần mình đã bị toạc một miếng to

ngay trước bụng. Cậu ta vội ngồi thụp xuống, cuống quýt nói:- Chị ơi, lấy sợi dây chuối buộc túm lại hộ em với.Bi Bi vừa giúp Mặt Đen buộc túm chỗ quần rách lại thì nghe tiếng gió hú.

Ngẩng đầu lên đã thấy mụ phù thủy quay lại. Mặt Đen bảo:- Chị đưa anh Tosy cho em. Em làm mạnh hơn.Nói là làm, Nhưng Mặt Đen chưa biết cách quay đĩa bay nên cầm ngược.

Bi Bi bảo:- Thôi, để chị cầm cần và đĩa, em rút dây thật mạnh vào nhé.Bi Bi đưa chiếc đĩa bay lên cao quá đầu, hô:- Rút!Mặt Đen rút mạnh dây. Chiếc đĩa bay lao vút đi. Những bóng đèn trong

thân đĩa bay tỏa sáng xanh đỏ lập lòe, tạo thành vệt sáng kì lạ lao vụt vào mụ

Page 27: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------27

phù thủy. Mụ ta sợ hãi buông tay cầm cán chổi. Tosy lao thẳng vào mắt mụ phù thủy. Mụ ta ngã lăn quay xuống đất. Vừa lúc ấy thì Gió con ở đâu bay tói, thổi tung cái chổi xuống sông. Dòng nước chảy xiết đẩy cái chổi đi băng băng, lẫn vào đám rều rác đang kết bè trên mặt sông. Mụ phù thủy van nài:

- Tha cho tôi nào... Ôi, chổi của tôi đâu rồi.Gió con bảo:- Chị có tha không?Bi Bi trả lời:- Khoan đã, để chị hỏi mụ ta vài câu.Bi Bi hỏi:- Bà già kia, tại sao lại muốn hại chúng tôi.Mụ phù thủy thều thào đáp:- Dạ, tôi vừa lọt từ vườn cổ tích ra. Muốn thử xem trẻ con ở xứ này có dễ

bắt nạt không. Nếu dễ, thì tôi bắt mấy đứa về để chúng hầu hạ tôi.Bi Bi dứ dứ chiếc đĩa bay Tosy về phía mụ phù thủy:- Hừ, trẻ con thời hiện đại này mà thua mụ phù thủy thời cổ tích sao

được. Đừng có mà mơ!Mụ phù thủy lạy van:- Vâng ạ, tôi thấy sức mạnh của xứ hiện đại rồi ạ. Tôi xin chừa!- Thôi, tha cho mụ, nhưng bắt mụ ta trở về vườn cổ tích.Thế là Gió con tạo thành một vòng xoáy trên mặt sông, cuốn cái chổi lên

bờ. Bi Bi bảo:- Mụ phù thủy mau về xứ của mụ!Mụ phù thủy vừa kịp ngồi lên, thì chổi đã bay vèo đi. Mụ ta không tài

nào điều khiển được cái chổi như trước nữa. Hóa ra nó bay đi là do Gió con thổi. Nó lao đi, mỗi lúc một xa, chỉ còn là một cái chấm đen bé tí ở phương trời cổ tích.

Khi Bi Bi và Mặt Đen chuẩn bị về nhà, Gió con mới đưa ra một cuốn sách:

- Em thấy nó ở Vườn cây các cụ đấy.Bi Bi cầm lấy và vô cùng ngạc nhiên thấy đó chính là cuốn truyện “Mụ

phù thủy và cây chổi lạ kỳ” của mình do ông ngoại mua tặng. Mặt Đen bảo:- Em nhớ rồi, hôm qua hai chị em ra vườn cây chơi, chị đặt cuốn truyện

này lên tảng đá rồi quên đấy thôi.- Thảo nào mà tự nhiên ở Vườn cây các cụ lại xuất hiện mụ phù thủy.

Thôi, từ nay chị sẽ giữ sách cẩn thận...

Page 28: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------28

CHUỘT NGOÁY MŨI BI BI

Sau khi thoát khỏi cái lọ và cú vồ của con Mực, chú chuột ranh con trốn biệt, không ai biết tăm hơi chú ở đâu.

Một buổi trưa, mọi người đi vắng hết, Bi Bi hơi bị sốt cho nên ở nhà một mình. Đang lơ lơ ngủ thì Bi Bi thấy mũi buồn buồn, liền hắt hơi một cái rõ to. Chưa kịp định thần, lại thấy chân buồn buồn, Bi Bi quờ tay nhưng chẳng thấy gì.

Lúc này, nhà ông nội Mặt Đen đã chuyển về ở “ngôi nhà ma“, cho nên Bi Bi hơi chờn chợn nghĩ đến chuyện ma tại ngôi nhà này. Nhưng nghĩ lại, thấy đó chỉ là tiếng mèo kêu, tiếng gió thổi và hình nhân làm bằng quả bí đỏ, chứ chẳng có ma quái nào cả, Bi Bi lại nằm im. Lúc sau, thấy nhói ở tai, Bi Bi vùng dậy, thấy tai vẫn đau. Bi Bi kêu: ’’Meo Meo ơi về giúp chị với! Mực ơi về giúp chị với!“. Vừa hay lúc ấy chó và mèo cùng nhau chạy về. Chó chạy khắp nơi hít hít đánh hơi nhưng không phát hiện được gì cả. Mèo ta nhẹ nhàng đi quanh giường rồi tiến về phía góc nhà. Hai con vật phát hiện ở đó có một cái hang mới đào, còn sực nức mùi chuột. Chó còn ghé tai xuống đất nghe ngóng. Thấy tiếng kêu “Chít... chít...“ khe khẽ dưới lòng đất, chó dùng hai chân trước bươi đất ào ào. Mèo chạy xung quanh gào lên “ngoao... ngoao...“.

Một lúc sau, ông bà và Mặt Đen đi làm đồng về. Bi Bi khoe: “Ông bà ơi, con gì nó cắn vào chân cháu, gần chảy máu rồi đây này!“. Ông xem chân Bi Bi rồi an ủi: “May quá, mới chỉ xước da, chưa chảy máu!” những vẫn lấy lọ cồn ra bôi để sát trùng và bảo: “Hóa ra là vết răng chuột. À, chắc là con chuột con chạy trốn hôm nọ đấy mà“. Thấy chó cứ bới mãi đất mà không được gì, ông Nội bảo Mặt Đen đem lại bó rơm và mồi lửa. Rồi ông đốt rơm lấy khói hun chuột. Mặt Đen lúi húi đi quanh tìm xem khói còn bay ra từ lỗ nào nữa không? Quả nhiên có hai chỗ đùn khói lên. Ông phân công:

- Mặt Đen và Bi Bi xách nước vào đây. Meo Meo giỏi bắt chuột, canh ở lỗ khói lớn. Mực canh ở lỗ khói nhỏ. Bắt đầu nào!

Ông đổ nước từ từ vào miệng hang chuột, Nước ngập dần, ngập dần... Lúc lâu sau, một con chuột ướt sũng lóp ngóp chui lên từ cửa ngách phía Mực canh gác. Vừa lên khỏi mặt đất, nó chợt nhanh nhẹn khác thường, phóng một cái qua háng con Mực, chui ngay qua lỗ thủng ở vách bếp, thoát ra sân. Mực, mặc dầu rất cảnh giác, vẫn bị bất ngờ, vội lao theo thì đập phải vách bếp, bật

Page 29: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------29

ngược trở lại. Mèo nhảy vọt ra sân, ngơ ngác vì chẳng thấy bóng dáng chuột đâu nữa.

Thế là Mực lại bị trách là vụng về. Chú ta chỉ cúi đầu, cụp tai, chẳng có ý kiến gì.

BẮT DẾ

Một ngày đẹp trời ở quê Mặt Đen gợi hứng thú cho Mặt Đen trổ tài:- Chị Bi Bi ơi, đi ra bãi cỏ ven đê đi. Em bắt dế cho chị xem.Tuy đã rất thích chú dế mèn trong truyện “Dế mèn phiêu lưu lý” của ông

Tô Hoài, nhưng Bi Bi vẫn rất ngạc nhiên:- Ở đây cũng có dế à?Mặt Đen ưỡn ngực, đầy tự hào:- Quê em, gì mà chả có. Em bắt cho chị xem, dế ở đây còn oai hơn dế của

ông Tô Hoài msf chị kể cho em cơ! Dế ở đây đá khỏe lắm!Thế là hai chị em xách xô, hộp giấy, bay đào đất đi ra phía bờ đê. Đến bãi cỏ xanh rì ven đê, hai chị em lúi húi tìm. Mặt Đen gọi:- Chị ơi, hang dế đây rồi, chắc là con dế to lắm!Bi Bi chạy ngay lại:- Sao em biết?- Chị nhìn đây này, cửa hang có đất đùn lên từng hạt tròn tròn thế này là

có dế đấy.Bi Bi vô cùng thán phục tài của Mặt Đen, liền xách xô xuống mương

nước gần đấy múc một xô đầy về. Mặt Đen bê xô nước, thận trọng rót vào miệng cái lỗ. Bi Bi nín thờ trông chờ. Tự nhiên, cả hai chị em giật mình vì thấy từ trong hang, một vật tròn tròn, dài dài trườn ra, bò ngùng ngoằng. Hóa ra đó là con rắn. Nhìn hút theo con rắn, Bi Bi hỏi:

- Tại sao em bảo là hang dế lại hóa ra hang rắn? Em có nhầm không?- Không, em không nhầm. Chắc là con rắn này bò vào ăn con dế đấy mà.

Cái con này ba xi khơ quá!- May mà nó không cắn mình. Phải cẩn thận Mặt Đen nhé.Lại thấy một miệng lỗ tròn tròn. Bi Bi bảo:- Hay lại là hang rắn?Mặt Đen vẻ thành thạo:- Đúng là hang dế rồi. Đừng sợ!

Page 30: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------30

- Để chị đào thử xem sao.Nói rồi Bi Bi dùng bay xắn đất ở miệng hang. Xắn được mấy đoạn, chẳng

thấy gì, Bi Bi bảo:- Chắc là hang không, thôi, đi chỗ khác đi.Mặt Đen vẫn tin tưởng:- Chị phải tin em chứ. Em có nghề bắt dế mà, Nào, chị đi múc nước về

đây!Bi Bi lại xách xô nước về và tự tay đổ vào hang dế. Nước thấm dần, thấm

dần vào hang. Lúc sau, hai chị em giật mình vì một tiếng “vù” rồi một con vật nhỏ bé bay vụt lên từ phía sau búi cỏ, cách khá xa miệng hang. Con vật đó đậu xuống một tảng đá. Đó là một chú dế lực lưỡng. Không những không tỏ ra hoảng sợ, chú dế còn giương đôi cánh mầu nâu oai vệ, gáy “khé khè khe…” như chọc tức Mặt Đen. Mặt Đen nổi máu anh hùng, đuổi theo, nhưng vì chạy vội quá bị vấp ngã úp mặt xuống đất. May mà ở đây cỏ dầy, sạch, cho nên Mặt Đen chỉ bị dính mấy cọng cỏ xanh xanh, thơm thơm. Con dế, trước khi nhảy biến vào bụi cỏ rậm, còn gáy lên mấy tiếng rõ to như khiêu khích Mặt Đen nữa.

Trong khi Mặt Đen ngẩn mặt ra vì tiếc và tức mình, thì Bi Bi lúi húi tìm lỗ dế trên bãi cỏ sát chân đê. Bi Bi bảo:

- Đây rồi, lại một hang nhỏ tròn tròn có đất đùn lên ở miệng, chắc là dế to lắm.

Bi Bi tự xách nước, để ở gần cửa hang dế rồi lúi húi tìm xung quanh. Mặt Đen đến bên hỏi:

- Chị còn tìm gì nữa, đổ nước đi. - Chị nhớ ra rồi. Con chuột có mấy ngách hang để thoát thân thì con dế

chắc cũng có mấy ngách để chạy ra.Quả nhiên, Bi Bi thấy cách cái lỗ vừa nãy chừng một bước chân là một

cái lỗ to hơn, cũng đầy đất đùn lên. Hai chị em liền lấy bay xắn xuống, chặn cái lỗ lúc đầu lại, rồi đổ nước vào miệng lỗ thứ hai. Khi nước dâng lên ngấp nghé miệng hang, thì Bi Bi thấy hai cái râu thò lên, đưa qua đưa lại. Bi Bi bảo:

- Chuẩn bị, dế nhảy ra đấy!Bi Bi đổ thêm một ít nước nữa. Con dế nhảy tung ra khỏi hang. Mặt Đen

vội nhào tới, chẳng dè dính một cú đá trời dáng của chú dế hùng mạnh. Cậu ta kêu “ối!” một tiếng rồi định thần lại nhìn theo hướng con dế, lúc này đang nhảy từng bước cao tới bụng người. Bi Bi nhanh tay chụp một cái, tóm gọn con dế. Chú dế này đúng là dũng sĩ, không chịu để bị bắt, đạp lung tung trong tay Bi Bi khiến Bi Bi phải kêu lên:

Page 31: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------31

- Cứu chị với, con dế đá chị đau quá.Mặt Đen vội mở nắp hộp giấy, đưa về phía Bi Bi:- Chị thả nó vào đây!Bi Bi cho tay vào hộp, buông con dế ra rồi đậy nắp hộp lai. Con dế nhảy,

đá lộp bộp trong hộp giấy. Rồi nó còn gáy lên re ré như muốn phản đối hai chị em. Mặt Đen bảo:

- Thôi, về đi chị.Chú chàng rút cái bay khỏi miệng hang dế. Bất ngờ, lại một con dế nhảy

vọt ra. Lần này thì Mặt Đen nhanh hơn, đã tóm gọn chú dế này, to hơn chú dế kia, đầu vuông vuông, rắn chắc, chắc là con cái. Nhanh nư cắt, Mặt Den thả con dế vào hộp. Hai chị em vừa bước đi, lại thấy có gì đó cứ đạp pưng pưng dưới chân. Nhìn xuống thấy có hai chú dế con tí nhảy theo đá liên hồi vào chân hai chị em. Bi Bi ngồi xuống, hai con dế ngừng đá, đứng cao chân, giương cánh lên như thách thức. Nhưng nhìn kĩ, Bi Bi thấy vẻ buồn rầu hiện lên trên gương mặt hai con dế non này: mắt chúng tối sầm, râu chúng cụp xuống. Dường như hiểu được thái độ của Bi Bi, hai con dế non nhảy lên chân cô bé, lấy râu dụi dụi vào làn da Bi Bi. Chúng còn khe khẽ rúc lên bài ca não nùng của loài dế. Mặt Đen hô:

- Bắt luôn đi chị, cho luôn vào hộp đi.Bi Bi bảo:- Hình như đây là lũ con của hai con dế kia. Chúng kêu xin hay sao ấy.Mặt Đen cũng không còn hăng hái nữa:- Ừ, chắc là lũ dế con.- Thôi, thả bố mẹ chúng ra nhé.- Vâng, chị mở hộp ra đi.Bi Bi vừa mở nắp hộp thì cả hai con dế đạp mạnh càng, nhảy vọt ra, một

con bay xượt qua mặt Bi bi, một con bay xượt qua mặt Mặt Đen. Rơi xuống bãi cỏ rồi, chúng còn quay lại nghe ngóng. Con đực đá một cú vào chân Mặt Đen. Mặt Đen tức giận kêu lên:

- Bọn này không biết điều, người ta đã thả rồi mà còn đá!Con dế cái đứng im quan sát. Thấy hai con của mình đứng yên ổn trên

chân Bi Bi, nó bò lại, dùng râu vuốt ve hai con. Lũ dế con cũng dùng đôi râu ngắn củn của mình vuốt ve mẹ nó. Hình như đã hiểu sự việc, con dế đực bò lại phía Bi Bi, gáy lên một tiếng lanh lảnh. Rồi cả nhà dế dắt nhau về hang. Thế nhưng, khi đến cửa hang, cả bọn dế đứng sựng lại. Hóa ra nước vẫn còn đầy hang. Bi Bi lúng túng không biết làm thế nào thì Mặt Đen reo lên:

Page 32: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------32

- Em có cách rồi!Chú chàng chạy như bay lại phía bãi sậy, chặt lấy hai ống dài nhất rồi

quay lại, đưa cho Bi Bi một ống:- Hai chị em mình thay nhau hút nước ra nhé!Chỉ một lúc, hang dế đã cạn nước. Lũ dế đồng thanh rúc lên một đoạn

nhạc tạm biệt rồi nối đuôi nhau chui vào hang. Tuy vậy, con dế bố vẫn đứng ở cửa hang, như chờ đợi điều gì. Bi Bi ngạc nhiên ngồi xuống bên con dế, thì thấy ở cửa hang một vật tròn tròn, nâu bóng được nâng dần lên. Rồi con dế đực tiến lại, dùng cái đầu cứng rắn của nó ủi vật kia lại phía Bi Bi. Ôi, một vật đẹp lạ kì, mầu hổ phách óng ả, trong veo. Con dế ủi vật đó tới chân Bi Bi rồi quay lại hang – lại một vật tròn tròn như thế được chuyển về phía Mặt Đen. Mặt Đen reo lên:

- Ngọc dế chị ơi!Bi Bi vô cùng ngạc nhiên, vì bây giờ mới nghe nói đến ngọc dế. Mặt Đen tự hào khoe:- Ông em kể rằng chỉ có dế ở vùng quê em mới làm ra ngọc thôi nhé. Ai

mà có ngọc dế thì chẳng bao giờ viêm họng nữa.Bi Bi nghe nói đến viêm họng thì ho một tiếng, vì cô bé này hay bị viêm

họng lắm.Đợi Bi Bi và Mặt Đen cầm hai “viên ngọc“ trong tay rồi, chú dế lực

lưỡng kia mới đạp mạnh hai càng, tung mình lên trời, lượn một vòng qua mặt hai đứa bé và cất tiếng gáy ran. Từ lòng đất, râm ran những tiếng dế hòa theo tạo thành một bản nhạc đồng quê rộn rã nhưng thanh bình.

CON MÈO MÀ TRÈO CÂY CAU

Có một con mèo mới lớn, muốn tập tành võ vẽ. Nó nhảy nhót một lúc rồi bám vào cây cau trèo lên. Có bộ móng vuốt sắc nhọn, lại đươc cái gien trèo giỏi của tổ tiên truyền cho, chú mèo trèo một loáng đã lên tới ngọn cây cau.

Bi Bi bảo Mặt Đen:- Nó đi tìm chú chuột đấy.Mặt Đen hỏi:- Tại sao chị biết như vậy?- Thế em không biết câu ca dao “Con mèo mà trèo cây cau” à? Ngẩn mặt ra một lúc, rồi Mặt Đen gật gù:

Page 33: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------33

- Đúng rồi, em nghe bà em ru từ hồi còn bé cơ.Y như rằng, chú mèo trèo đến ngọn cau, lục lọi bẹ cau không thấy chuột

đâu liền hỏi: “Chú chuột đi đâu vắng nhà”?Lát sau, không biết từ đâu vẳng tới câu trả lời:- Chú chuột đi chợ đường xaMua mắm mua muối giỗ cha con mèo!Mèo giận giữ gào lên:- Đứa nào hỗn láo thế? Cha tao đang sống mà dám nói giỗ cha tao? Nhìn quanh không thấy con vật nào, mèo đổ riệt cho chuột:- Đúng là con chuột láo toét nói bậy rồi! Từ nay tao sẽ ăn thịt cả họ nhà

mày!Lúc này, con chuột vừa đi đâu về, lóp nga lóp ngóp tha theo một con cá.

Nó vừa thở vừa thanh minh:- Không phải đâu ạ. Con không nói gì đâu. Con vừa đi mua cá về đấy

chứ!Thấy mèo vẫn gầm gừ dữ tợn, chuột rụt rè tha con cá lại dâng cho mèo:- Con có đi chợ mua mắm mua muối đâu ạ. Con đi mua cá về mời ông

đây ạ!Mèo vồ ngay lấy con cá, nhai ngấu nghiến. Xong, nó vẫn khăng khăng:- Còn ai nữa? Chỉ có mày với tao, mày nói chứ còn ai?- Oan con quá!- Vậy thì ai nói?- Hay là cây cau nó nói!- Mày nói bừa quá, cây cau làm sao mà nói được? Mồm nó đâu? Thôi,

đích thị là mày nói láo rồi! Lại đây tao ăn thịt nào...Mặt Đen bảo:- Chị ơi, chúng nó cãi nhau điếc cả tai. Chị làm cho chúng nó im đi.Bi Bi nói với mèo:- Mèo ơi, đừng đổ oan cho chuột. Đúng là nó đi chợ đường xa, mua được

con cá thì mày tha mất rồi!- Thế tại sao nó lại đổ cho cây cau nói? Cây cau có nói được đâu!- Mèo nhìn kĩ chưa? Có con chim chích nó đậu cành chanh, nó nói đấy.Vừa lúc ấy thì chim chích kêu lên mấy tiếng “chích... chích..”. Bi Bi bảo:- Nhận ra cái giọng chinh chích của nó chưa?Thế nhưng, với uy thế của kẻ mạnh, mèo ta không chịu nhận sai lầm của

mình, nó gạt đi:

Page 34: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------34

- Thôi, chị đừng can thiệp vào chuyện của loài vật chúng tôi! Tôi bảo chuột nói láo thì đúng là chuột nói láo. Mà chim bay nhanh, bay cao, tôi không bắt được, thì thây kệ nhà chim. Từ nay, tôi sẽ săn lùng cả họ nhà chuột...

Thấy đến người bênh mà vẫn không xong, chuột vội chạy tọt vào bụi cây, nói bừa:

- Thế thì từ nay họ nhà chuột sẽ hát mãi câu “Chú chuột đi chợ đường xa/Mua mắm mua muối dỗ cha con mèo!”. Tao lấy cá dỗ cha mày cho cha mày đánh mày một trận chứ không thèm làm giỗ cho cha mày đâu.

Chuột vừa nói xong thì rộ lên một giọng đồng thanh của không biết bao nhiêu là chuột: “Mua mắm mua muối dỗ cha con mèo! Dỗ cha con mèo!”.

Mèo tức giận gầm gào, nhảy lung tung nhưng chẳng vồ được con chuột nào.

CÂY KIÊU THAM

1. Trong khu rừng gần nhà chú Lung có ngọn núi nhô cao, um tùm cây.

Chú bảo với Bi Bi, Mặt Đen:- Trước kia, trên đó có môt cái cây gọi là Kiêu Tham.Bi Bi và Mặt Đen ngạc nhiên:- Tại sao cây có cái tên lạ thế hả chú? Cháu chưa nghe thấy cái tên ấy

bao giờ.Chú giảng giải:- Còn nhiều cái mà ta chưa biết cháu ạ. Tên Kiêu Tham gắn liền với

một câu chuyện mà chú sẽ kể cho các cháu như sau: Trên ngọn núi đó, hồi xưa có một cái cây lớn nhanh khác thường, Nó

dõng dạc tuyên bố:- Ta là cây giỏi nhất vùng này. Ta đứng ở trên cao nhất. Ta cao to

nhất! Đúng như cây tự nhận, nó mọc tận trên đỉnh núi, vì thế nó chiếm hết

ánh sáng của các bạn và mọc lên nhanh nhất, trở nên cao to nhất. Nó còn tỏa rễ ra khắp nơi hút tranh thức ăn của các cây khác. Nó luôn vỗ ngực khoe mình là chúa tể nơi này. Vì thế, các bạn cây đặt tên nó là Kiêu Tham.

Thấy những cây xung quanh đang lớn dần, sợ chúng vượt lên khỏi mình, cây Kiêu Tham nghĩ kế hiểm độc. Hàng ngày, nó đâm rễ của mình ra

Page 35: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------35

xung quanh, chọc vào rễ các cây khác. Dần dần, một, hai, ba… cây bị thối rễ, chết rũ ra. Mấy bạn gần đấy vội cảnh báo:

- Bạn Kiêu Tham ơi, dừng lại đi. Nếu cứ đục rễ các bạn như thế, các bạn chết hết thì làm sao mà thành rừng được?

Cây Kiêu Tham hung hăng:- Ta không cần ai hết. Ta sống một mình trên cao này cho phóng

khoáng.- Bạn ơi, đừng nghĩ vậy. Nếu cây ở đây chết hết, chỉ còn một mình

bạn, thì gió độc sẽ đến quật ngã bạn đấy.- Ta sợ gì gió độc? Chúng mày sợ thì chạy đi chỗ khác mà sống, nếu

không, ta sẽ tiếp tục đục rễ chúng mày.- Trời đã đặt chúng tôi xuống đây, chúng tôi không đi đâu được!- A, còn bướng hả? Cái cây thông kia, mày cậy nhiều lá, lắm mồm,

mày cãi bướng hả? – Nói rồi cây Kiêu Tham phóng chiếc rễ nhọn hoắt của mình về phía cây thông, trúng ngay chiếc rễ cái. Cây thông rung lên, ứa nhựa. Kiêu Tham chọc tiếp mấy cái. Thông đứt hết rễ, rũ cành xuống.

- Còn bọn kia, đi nhanh hay là muốn như cây thông này?- Chúng em cắm rễ ở nơi này rồi, không đi đâu được nữa ạ!- Lại còn bướng hả? Cái cây vô danh tiểu tốt kia?- Vâng, em không có tên ạ. Anh tha cho em!- Tha này! Tha này! – Kiêu Tham vừa rít lên vừa tung rễ đâm thẳng

vào chùm rễ non nớt của cây vô danh. Chỉ nhận mấy chưởng của Kiêu Tham, cây vô danh đã lìa đời, lá rụng lả tả.

Dẹp được tất cả những cây gần mình rồi, Kiêu Tham ra sức hút thức ăn trong đất và hứng hết những tia sáng mặt trời, lớn nhanh như thổi. Cứ thế, những cây xung quanh chết dần, tạo ra khoảng trống lớn trên đỉnh núi để cho Kiêu Tham thỏa sức hút thức ăn từ đất và lấy ánh sáng từ mặt trời, trở nên cao to lừng lững. Cây càng kiêu, càng tham:

- Bọn cây kia, muốn sống thì phải hầu ta!- Hầu thế nào ạ?- Rụng lá nhiều vào làm thức ăn cho ta!Kiêu Tham lắc mạnh thân mình khiến đất chuyển rùng rùng. Các cây

khác sợ rúm lại. Từ đấy, cả bọn cây ngày nào cũng trút lá xuống. Lá mục ra trở thành thức ăn cho cây Kiêu Tham. Kiêu Tham càng cao to hơn. Những cây khác càng còi cọc đi. Thấy nguy đến nơi, cây lim bảo:

Page 36: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------36

- Mình đừng rụng lá nữa, phải chiến đấu chống lại thằng Kiêu Tham này.

Cả bọn đồng thanh:- Đúng đấy!Cây nào cây nấy tung rễ ra xung quanh, vươn cành, xòe lá đón ánh

mặt trời. Ngày lại ngày, cả bọn lớn dần. Cây lim càng lớn càng chắc khỏe.Thấy bị chống lại, Kiêu Tham điên tiết phóng rễ về phía cây lim, vì nó

biết rằng đó là cây thủ lĩnh. Á, đau quá! Kiêu Tham kêu lên đau đớn vì đụng phải rễ lim rắn quá. Cái rễ lớn nhất của nó toét ra, khiến nó đau đớn oằn cả thân lại. Tuy vậy, nó vẫn cố đâm rễ sang các cây xung quanh, chỉ tránh mỗi cây lim. Các cây kia vẫn ngày ngày trút lá xuống làm thức ăn cho nó. Cây lim nhờ vậy cũng dồi dào thức ăn, lớn lên từng ngày.

Đến một ngày, trời mưa gió đùng đùng. Nước mưa tuôn xối xả, làm tróc cả rễ cây Kiêu Tham. Cái rễ bị thương gặp nước mưa càng toét ra, thối dần. Thức ăn bị nước cuốn đi khiến cây đói lả. Không những thế, nó còn bị rụng lá tới tấp. Lá trôi xuống chỗ thấp, làm cho đất ở nơi ấy trở nên mầu mỡ. Chỉ có cây lim mọc ở đó, rễ lại cắm sâu xuống đất nên vẫn kiếm được thức ăn. vững vàng trước gió. Cây lim lớn nhanh như thổi. Cây Kiêu Tham suy yếu nhanh chóng. Đến lúc không còn sức mà giữ thể diện nữa, cây Kiêu Tham kêu rên thảm thiết:

- Trời đất ơi, cứu tôi với.!- Ác độc như thế, không ai cứu đâu!- Cứu tôi với. Cho tôi tựa vào với! Gió làm tôi oằn cả mình rồi!- Mày làm chết bao nhiêu cây xung quanh rồi, bây giờ lấy gì mà tựa!- Trời ơi, rễ tôi bung lên rồi! – từng chùm rễ bật lên. Nước vẫn xối tới,

làm tróc cái rễ cuối cùng của cây Kiêu Tham lên.Gió nổi lên dữ đội. Cây lim cũng oằn mình trước gió, nhưng nhờ bộ rễ

cắm sâu vào lòng đất nên nó vẫn vững vàng. Còn cây Kiêu Tham, do mải mê tỏa rễ ra xung quanh đánh các cây khác, rễ bám nông trên mặt đất nên chỉ sau vài cơn gió giật, chiếc rễ cuối cùng bật tung. Kiêu Tham đổ ầm xuống chết ngóm.

2. Chết rồi, hồn cây Kiêu Tham thấy hối hận vô cùng. Hồn chỉ tâm niệm

làm sao chuộc lỗi với rừng, với cây. Thấy thế, Trời hỏi:- Mi có thực lòng hối hận không?- Thưa có ạ!

Page 37: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------37

- Có muốn hóa thành kiếp khác không?- Vâng, nếu được như cậy thì con sung sướng lắm!Trời bỗng tối sầm lại. Gió nổi lên ào ào. Mưa trút xuống xối xả. Nước

mưa cuốn thân cây Kiêu Tham ra tận dòng sông lớn. Cây trôi bập bềnh theo dòng nước đỏ ngầu phù sa.

Trên sông có hai bố con nhà nghèo đang vớt củi. Thấy một thân cây đang dập dềnh trôi theo dòng nước, ông bố mừng rỡ reo:

- Bố con mình tới vớt cái cây kia đi! Hai bố con ra sức chèo thuyền tới, cột sợi dây thừng vào cây, kéo vào

bờ. Do được trời ngầm giúp sức cho nên hai bố con bơi thuyền khỏe lạ kỳ, vượt hết các lớp sóng xô, băng qua cả dòng nước chảy xiết, đưa được cây gỗ vào bờ. Lát sau, trời tạnh hẳn và nước sông cũng rút bớt một ít, để cây nằm trơ trên bờ.

Thấy thân mình bị phơi trên bãi sông, hồn cây tự hỏi: “Chả hiểu mình sẽ được hóa kiếp thế nào đây?”.

Khi ấy, có một đội thu mua gỗ đi ngang. Họ nhanh chóng ngã giá và mua cái cây Kiêu Tham chở đi. Hồn cây tự nhủ: “Bố con nhà kia nói với nhau đây là món tiền lớn nhất mà họ kiếm được trong năm nay. Thế là mình cũng làm được một việc thiện rồi”.

Trời tỏ vẻ hài lòng, vỗ về hồn cây:- Tốt lắm, ta sẽ giúp ngươi cải hóa đến cùng.Cây được chuyển về nhà máy giấy. Các chú công nhân đưa cây vào

cưa xẻ, khiến thân cây đau đớn trào hết nhựa ra. Từ trên cao nhìn xuống xác mình bì cưa xẻ tan tành rồi nghiền thành bột, hồn cây tự nhủ:

- Phải chịu mọi đớn đau mới hóa kiếp được.Qua biết bao công đoạn sản xuất, cuối cùng Kiêu Tham đã biến thành

những tờ giấy trắng tinh kẻ ô liu dùng cho học sinh. Hồn nhìn thấy thân mình hóa kiếp đẹp như vậy thì mừng lắm.

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào, vào đúng dịp khai giảng năm học mới, bố con người vớt củi lại ra chợ mua giấy bút và mua đúng vào số vở được làm ra từ bột cây Kiêu Tham. Chú bé lúc lao động thì cứng cỏi như thế, vậy mà bây giờ lại dịu dàng làm sao. Chú áp má vào vở làm cho hồn cây thấy ấm áp lạ thường. Chú ôm cả tập vở mà ngủ. Chú mơ thấy một cái cây biết nói mời chú về thăm quê của mình. Hôm sau, chú bảo bằng được bố dẫn mình đi về ngọn núi gần nhà. Tới đỉnh núi, chú thấy một cây lim cao lớn đứng sừng sững, lá reo rì rào trong gió. Gần đấy, có một đám đất trống, trên

Page 38: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------38

đó có một cây non đang mọc lên... Xung quanh, cũng có nhiều cây non dang đua nhau vươn mình trong nắng.

LẠC VÀO VƯỜN CỔ TÍCH

Không ngờ khi về thăm quê của chú Mặt Đen ở Hà Giang, Bi Bi và Mặt Đen lại lạc vào vườn cổ tích và phải trải qua bao nhiêu là thử thách, gặp bao nhiêu điều thú vị.

Hôm ấy cũng như mọi ngày, cứ ăn cơm chiều xong là mấy chú cháu lên ngồi trên tảng đá xám ở lưng đồi để nghe chú Lung kể những chuyện rất hay gắn với cuộc sống vùng rừng núi này. Sau khi kể xong chuyện Hang quỷ, chú Lung chỉ vào một cái hang nằm ở ngay vách núi gần nhà và nói:

- Truyền thuyết nói rằng sau cửa hang kia là vườn cổ tích. Ai đi qua cửa hang ấy sẽ được sống trong thế giới cổ tích kỳ lạ và cũng phải vượt qua nhiều thử thách khắc nghiệt. Nhưng không phải ai cũng bước được đến cửa hang. Chỉ những đứa bé nào giàu tính hiếu kỳ, giỏi tưởng tượng, lại có trái tim yêu thương mới lọt qua được cửa hang đó.

Chú Lung cũng không biết rằng đã có ai lạc vào vườn cổ tích chưa?Lời kể của chú Lung làm cho Bi Bi ngứa ngáy chân tay. Bi Bi rủ Mặt

Đen:- Chị em mình lại gần cái hang kia xem thế nào đi!Chú Lung bảo:- Lại gần cũng được, nhưng cẩn thận kẻo ngã nhé!Thế là hai chị em tiến theo con đường mòn ngoằn ngoèo leo dốc lên cửa

hang. Một làn gió mát lạnh từ trong hang thổi ra làm hai chị em thấy dịu cả

người. Lại có tiếng lá rì rào, tiếng nước nhỏ tí ta tí tách… hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc vừa êm dịu vừa trong sáng của thiên nhiên. Mải mê với những âm thanh kỳ diệu và cái mát lạ thường, hai chị em không còn để ý đến đường đi lối lại nữa.

Bỗng nhiên, hai chị em như được nâng bổng lên, bay qua một vùng tối đen rồi hạ xuống một cánh rừng thưa với những cây cối cao to, sạch sẽ. Một tiếng nói không rõ từ đâu vọng tới:

- Chào mừng các cháu tới thăm vườn cổ tích!

Page 39: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------39

Chưa kịp hiểu tiếng nói ấy có ý nghĩa gì, thì hai chị em nhìn thấy một con sói xám lừ lừ tiến tới. Hai chị em vội vàng trèo lên một cái cây cành lá sum xuê. Con sói chạy vòng quanh gốc cây, ngửa mặt lên tru những tiếng kinh khủng. Bi Bi bảo:

- Hình như đây là con sói trong truyện “Cô bé quàng khăn đỏ”!Vừa nói xong thì con sói biến mất. Ngay sau đó xuất hiện từ phía cửa

rừng một bà già cưỡi trên chiếc chổi lao thẳng vào hai đứa bé. Không hề sợ hãi, Bi Bi bảo:

- Đây là mụ phù thủy và chiêc chổi trong truyện cổ tích “Mụ phù thủy độc ác”.

Bà già và cây chổi lập tức biến thành một làn khói đen bay thẳng lên trời.Hai chị em bám vào các cành cây trèo xuống đất. Vừa chạm chân xuống

bãi cỏ thì hai chị em thấy mặt đất phía trước tách ra, một dòng suối trong vắt xuất hiện cùng với chiếc cầu rất hẹp bắc ngang và hai con dê đang đứng chụm đầu vào nhau. Bi Bi reo lên:

- A, truyện “Hai con dê húc nhau”!Thế là cả con suối, cái cầu, đôi dê lại tan biến như ảo ảnh. Chớp mắt một cái, mở ra thì Bi Bi đã trông thấy một cây khế trĩu quả

cùng với con chim phượng hoàng đang ra sức ăn những quả khế chín vàng. Bi Bi nói với Mặt Đen:

- Đây là truyện “Phượng hoàng và cây khế”!Cứ như vậy, biết bao hình ảnh lần lượt hiện ra rồi tan biến. Cuối cùng,

giọng nói lúc nãy lại vang lên:- Các cháu giỏi lắm, xứng đáng được du lịch trong vườn cổ tích. Nhưng

lúc nãy chỉ là bài kiểm tra kiến thức để chứng tỏ các cháu biết nhiều truyện cổ tích thôi. Rồi đây, các cháu sẽ phải tham gia các sự kiện như những nhân vật trong truyện cổ tích, lúc ấy mới thể hiện rõ đức tính, khả năng của các cháu.

Bi Bi và Mặt Đen đồng thanh: “Vâng ạ” rồi dắt tay nhau, tự tin đi vào những vùng bí ẩn của vườn cổ tích. Cùng lúc ấy, Bi Bi nghe tiếng gió thổi ù ù, rồi giọng nói của Gió con vang lên lanh lảnh:

- Gia đình Gió chúng em cũng bay vào vườn cổ tích với anh và chị đây!

Page 40: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------40

GẶP THỎ VÀ ỐC

Bi Bi và Mặt Đen đang đi dọc bờ suối thì thấy chú thỏ và chú ốc tranh cãi với nhau. Chú ốc riễu cợt:

- Anh thỏ kia, trông thế mà buồn cười quá!- Buồn cười cái gì?- Còn cái gì nữa. Trông nhanh nhẹn thế mà chạy thi lại thua cậu rùa vụng

dại.Thỏ ấp úng:- Tại vì... Tại vì...- Vì vì cái gì. Thua rùa thì cứ bảo là thua, vì vì cái gì.Bi Bi bảo Mặt Đen:- Con ốc này lại sắp thách con thỏ thi chạy rồi ăn gian đây.Hai chị em thì thào với nhau một lúc rồi cười đầy ý nghĩa.Hóa ra là con thỏ đã nhận lời thách chạy thi của con ốc.Sáng hôm sau, Bi Bi và Mặt Đen ra bờ suối thật sớm. Trong khi Bi Bi

ngồi lại tảng đá lớn bên một bờ suối đầy cát trắng tinh thì Mặt Đen đi ngược mãi lên phía cái thác nước, tay xách một cái giỏ.

Đúng như trong truyện mà Bi Bi đã được nghe, thỏ và ốc bắt đầu cuộc chạy thi. Rút kinh nghiệm cuộc chạy thi với rùa, vào cuộc là thỏ ra sức chạy. Nhưng lạ thật, cứ sắp đến đích của một chặng thì đã thấy tiếng ốc hú tại đó, báo tin chiến thắng. Thỏ chạy vã cả mồ hôi mà không tài nào vượt được ốc. Gặp Mặt Đen, thỏ hốt hoảng hỏi:

- Anh có thấy ốc chạy phía trước không?Mặt Đen xua xua tay:- Chẳng thấy gì hết. Nhưng cậu cứ chạy đi, đến đích cuối cùng là thắng

đấy!Thỏ cảm ơn rồi lại chạy tiếp. Đến chặng tiếp theo, vẫn nghe tiếng ốc hú

phía trước, thỏ trách Mặt Đen đã nói dối mình và chán nản định bỏ cuộc. Thế nhưng, nghĩ tới chuyện thua con rùa lần trước, muốn cứu lị danh dự, thỏ lại quyết tâm chạy. Băng qua một bãi cát dài dằng dặc, vượt lên một con dốc nhỏ, sắp tới thác nước, thỏ thử gọi ôc ơi! nhưng không thấy ai trả lời. Mừng rỡ, thỏ lao lên, tới đích, được bác trọng tài ễnh ương xác nhận bằng tiếng hô như sấm rền:

- Thỏ thắng cuộc rồi!

Page 41: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------41

Cũng lúc này, Bi Bi và Mặt Đen đi tới chúc mừng thỏ. Thỏ và bác trọng tài ễnh ương chưa hết ngạc nhiên và vui mừng thì lại trố mắt ra vì kinh ngạc hơn: Mặt Đen đem cái giỏ ra, đổ một lô ốc xuống hòn đá lớn, tức là đích đến cuối cùng của cuộc thi. Để một lúc cho tất cả đoán già đoán non, Bi Bi giải thích:

- Tôi đọc truyện biết họ nhà ốc này ăn gian. Nó có chạy gì đâu. Chỉ vì tối hôm qua, cả dàn ốc đã phân công nhau tới nấp ở các điểm đích trước, cho nên khi anh thỏ chạy thi, luôn luôn thấy các chú ốc ở phía trước. Nhưng Mặt Đen đã tới đích chính bắt chú ốc cuối cùng cho vào giỏ cho nên bài lừa đảo bị thất bại. Còn đây là các chú ốc mà tôi vừa bắt tại các điểm đích từng chặng đường.

Bi Bi cầm lên chú ốc to nhất bì sứt một tí ở miệng hỏi thỏ:- Có nhận ra ai không?Thỏ ngó qua rồi nói:- Chú ốc sứt hôm qua thách chạy thi với tôi chứ còn ai nữa!- Thế mà tôi vừa bắt được ở ngay vạch xuất phát đây!Lũ ốc nằm im thin thít, không dám cãi một lời nào.Bác ễnh ương phát biểu với cái giọng ồm oàm:- Chết tôi rồi, tôi mất cảnh giác làm cho chú thỏ suýt thua cuộc, các chú

ốc này ăn gian quá! Khu rừng này mà chấp nhận thói gian xảo thì sẽ gặp thảm họa. Tôi xin từ chức trọng tài!

Bi Bi vui vẻ:- Bác không phải từ chức đâu. Từ nay, thỏ sẽ không huyếch hoác nữa bác

ạ... Và ốc cũng cũng đã hứa sẽ thôi giở trò khôn vặt, ăn gian. Khôn vặt kiểu ấy thì chẳng bao giờ làm được việc lớn, ông Ngoại cháu đã dạy như vậy đấy.

Quay qua thỏ, Bi Bi hỏi:- Thế thỏ có lấy phần thưởng dành cho người thắng cuộc không?Thỏ lắc đầu:- Thi cho vui thôi mà.Tất cả cười vang.

GẶP CHÚ ẾCH

Bi Bi và Mặt Đen thong thả bước trên con đường nho nhỏ ven một hồ nước trong xanh.

Page 42: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------42

Trên bờ hồ có một chú bò to lớn, bụng tròn căng ung dung gặm cỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng cổ rống lên một tiếng bò...ò... ò... vang rền, đến nỗi làm cho đàn cò đang mải miết mò tôm bắt tép trên đầm giật mình bay vụt lên. Có những chú ếch tò mò nhảy lên bờ nhìn chăm chăm chú bò. Chú ếch to nhất trong đám ếch nhảy hẳn lên một tảng đá xám ngồi ộp... oạp... như muốn bắt chuyện với chú bò. Bi Bi bảo Mặt Đen:

- Ta phải cứu con ếch này, nếu không thì nó vỡ bụng mà chết đấy!Mặt Đen ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì chú ếch đã lên tiếng:- Anh bò ơi, anh rống to gớm nhỉ. Nhưng tôi sẽ gầm còn vang rền hơn

anh cơ!Chú bò không thèm để ý, cúi xuống gặm cỏ. Ếch ta bực vì bị coi thường,

càng rống lên: “Nghe đây, có đáng nể không?”. Ếch hít đầy hơi làm cho cái bụng phình ra rồi phồng mồm phát ra mấy tiếng ộp... oạp...

Con bò vẫn nhởn nhơ gặm cỏ.Bi Bi rủ Mặt Đen:- Lại cứu ếch mau, không thì chú ta vỡ bụng bây giờ!- Tại sao thế chị?- Trong truyện kể rằng chú ta cố phình bụng cho to để lấy hơi rống to như

bò cho nên bị vỡ bụng.Hai chị em tiến lại bên hòn đá. Bi Bi dỗ:- Ếch muốn kêu to được như bò, thì nghe lời chị nhé!Thấy người quan tâm tới mình, ếch ộp oạp tỏ vẻ hài lòng. Bi Bi tiếp:- Để chị nịt bụng ếch lại cho có dáng thể thao nhé!Mặt Đen đưa ra cuộn băng dính loại to bản. Hai chị em quấn quanh bụng

ếch hai vòng. Ếch thú vị:- Trông em như vận động viên điền kinh. Để em biểu diễn nhé!Ếch vươn minh, hít hơi thật mạnh, rồi lại hít, lại hít. Nếu cứ như trong

truyện, chắc chắn là bụng ếch vỡ rồi. May mà bụng éch đã được nịt chặt bằng băng dính cho nên chỉ hơi căng lên thôi. Thế nhưng, do được ép chặt cho nên hơi cũng khá mạnh, khiến ếch ta phát ra được âm thanh khá to và trong trẻo, khác hẳn với tiếng ộp oạp hàng ngày. Lúc ấy, con bò mới dừng gặm cỏ, hướng về phía con ếch lắng nghe...

Ếch tỏ vẻ khoái trá. Bi Bi bảo:- Nếu ếch muốn làm cho bò phục tài thì gọi các bạn lại đây.Chưa hiểu rõ ý định của Bi Bi nhưng thấy Bi Bi vừa giúp mình một việc

thú vị quá, ếch liền ôp... oạp... gọi bầy. Cả một đàn ếch hơn hai chục con nổi

Page 43: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------43

lên, bơi vào vờ và nhảy đến tụ tập trên tảng đá xanh, quanh con ếch lớn. Bi Bi bảo:

- Các em ếch nghe đây, khi nào chị hô “hai ba” thì các em đồng thanh kêu to lên nhé. Chuẩn bị... hai... ba!

Đàn ếch đồng thanh “Ộp” một tiếng vang cả cánh đồng. Con bò giật mình nhìn sang, đáp lại một tiếng “Bò...” khiêm tốn. Rồi bò từ từ tiến lại gần đàn ếch, nói vẻ chân thành:

- Thấy các bạn đông vui, đồng thanh, tôi thích quá. Tôi phải trở về đàn chơi với các bạn bò khác của tôi chứ không ăn mảnh như thế này nữa.

Đàn ếch tiễn bò trở về đàn trong triếng “Ộp... oạp” rộn rã.

GẶP CÁO VÀ QUẠ

Bi Bi và Mặt Đen đi trong một khu rừng, ngao du trong một thế giới đầy cây xanh, không khí mát mẻ. Qua một cánh rừng, hai chị em bắt gặp ngôi nhà gỗ ấm cúng của bác nông dân. Bi Bi bảo:

- Trong truyện cổ tích, đây là ngôi nhà mà con quạ lấy cắp pho mát.Vừa nói xong thì đã thấy bác nông dân ra tận ngõ, đon đả mời chào:- Hai cháu ơi, vào nhà bác chơi. Bác đãi pho mát do nhà bác làm đây

này!Hai chị em vui vẻ vào nhà. Ngồi uống nước, nghe tiếng quạ kêu quạ

quạ... Bi Bi bảo:- Bác ơi, bác cẩn thận không thì bọn quạ ăn cắp pho mát đấy!- Thế hả cháu? Để bác đi cất nhé...Bác nông dân chưa kịp đứng lên thì quạc một cái, con quạ đã tha mất một

miếng pho mát to tướng. Bi Bi bảo:- Cháu sẽ tìm cách lấy lại cho bác.Hai chị em ra khỏi nhà. Nhìn xa xa, Bi Bi thấy con quạ đậu trên một cành

cây tương đối thấp. Cô bé mỉm cười, nghĩ thầm con này sắp được con cáo nịnh như trong truyện đây! Hai chị em ẩn mình sau những lùm cây, tiến sát tới cái cây mà con quạ đậu. Mặt Đen cầm chắc cái vợt muỗi trong tay. Bi Bi thì thầm: “Con cáo sắp nịnh con quạ là đẹp đây này!”. Vừa dứt lời thì đã nghe tiếng con cáo ỏn ẻn:

- Chị quạ ơi, sao mà chị đẹp thế. Mầu đen của chị nổi bật trên nền trời xanh thẳm như một ngôi sao...

Page 44: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------44

Mặt Đen bậm môi cười vì thấy chị Bi Bi nói đúng quá.Con quạ nghiêng nghiêng cái đầu, tỏ vẻ thú vị lắm.Trong rừng vẳng lên tiếng chim sơn ca hót líu lô. Cáo lại bảo:- Chị sơn ca hót hay quá chị quạ nhỉ. Nhưng tiếng sơn ca hơi chua, không

bì được với tiếng trầm ấm ngọt ngào của chị đâu!Quạ khoái chí ậm ừ trong họng, quên cả ăn miếng pho mát. Cáo cao

giọng hơn:- Em chỉ muốn nghe tiếng chị quạ hát thôi! Chị hãy hát lên một bài hành

khúc hùng tráng xem nào!Bi Bi nháy nháy Mặt Đen cầm chắc cái vợt, chuẩn bị nhé!Thấy quạ vươn mình, nghển cổ, cáo ta động viên:- Chị hát đi nhé! Em đếm đến ba thì chị bắt đầu nhé!- Một... hai...Chuẩn bị đếm đến ba, cao vươn mình lên, há mồm ra:- Ba...Cáo nhắm tịt mắt, chờ miếng pho mát rơi vào miệng mình. Nhưng, chẳng

thấy gì cả. Nó mở mắt ra thì thấy cái vợt do Mặt Đen cầm đã đón gọn miếng pho mát, đang đung đưa như trêu tức nó. Nó lẩm bẩm không đúng với cái kết trong truyện rồi và liếm mép nhìn miếng pho mát.

Bi Bi và Mặt Đen được một trận cười vỡ bụng:- Quạ ơi, tiếng quạ ồm ồm nghe chán lắm. Còn con cáo này, chỉ giả dối

thôi! Quạ dã nhận ra chân tướng của cáo, kêu lên một tiếng rõ to rồi bay lên

cao, định lấy đà bổ nhào vào con cáo.Cáo ta hoảng sợ chạy thẳng vào rừng. Qụa bay quanh, kêu quạ... quạ... Bi

Bi và Mặt Đen đem miếng pho mát trả cho bác nông dân.

GẶP PHƯỢNG HOÀNG VÀ CÂY KHẾ

Một buổi chiều, Bi Bi và Mặt Đen đi đến một ngôi làng, gặp một anh nông dân hiền lành đang ngồi ủ rũ bên gốc một cây khế. Bi Bi bảo Mặt Đen:

- Đây là người em trong truyện “Phượng hoàng và cây khế”. Trước đây, hai anh em đùm bọc nhau. Nhưng khi người anh lấy vợ thì vì nghe lời vợ mà chiếm hết của cải, chỉ cho người em cây khế này.

Page 45: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------45

Bi Bi, Mặt Đen chào anh nông dân và cùng vào ngồi nghỉ mát dưới bóng cây khế. Thấy người em cứ ủ rũ, Bi bi bảo:

- Chú đừng buồn. Cháu đọc truyện rồi, cháu biết là chú sẽ được thưởng.Chú nông dân không nói gì mà chỉ rót nước vối mời hai cháu uống. Bi Bi

dặn chú:- Đêm, nếu nghe tiếng động thì chú nhanh chóng ra gốc cây khế này.

Thấy con chim, chú cứ túm chặt lấy chân nhé! Sau đó, cứ làm theo lời con chim.

Không hiểu rõ Bi Bi định bảo điều gì, nhưng vốn thật thà cả tin, chú nông dân hứa sẽ làm theo lời Bi Bi. Đêm ấy, chú nông dân cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Gần sáng, nghe tiếng chim đập cánh rồi tiếng cây khế xào xạc, chú nông dân nhẹ nhàng tiến tới gốc khế. Thấy một con chim phượng hoàng to lớn đang ăn khế, chú nông dân tóm ngay lấy đôi chân của nó. Nó vùng vẫy nhưng không thoát. Nó liền van nài:

- Tôi biết lỗi của tôi rồi. Tôi sẽ đền cho anh. Ngày mai, anh chuẩn bị một cái túi rộng ba gang và tôi sẽ chở anh đi.

Anh nông dân thả cho phượng hoàng bay đi.Đúng hẹn, sáng hôm sau phượng hoàng bay đến. Anh nông dân đã chuẩn

bị sẵn túi ba gang, trèo lên lưng chim. Chim chở anh nông dân bay qua một vùng biển xanh thẳm, đến một hòn đảo hoang. Nó đỗ xuống đúng nơi có bao nhiêu là vàng. Chim bảo:

- Anh lấy vàng đi rồi về với tôi, kẻo tối!Anh nông dân bình tĩnh lấy vàng cho vào đấy chiếc túi ba gang rồi trèo

lên lưng phượng hoàng. Chim tung cánh bay lên, vượt qua biển cả, trở về cây khế.

Bi Bi chào đón chim và người em, rồi bảo:- Nếu anh của anh sang hỏi chuyện, thì anh cứ nói thực và dặn anh ấy

phải nghe lời chim, nếu làm không đúng lời chim thì sẽ gặp nguy đấy.Quả nhiên, người anh sang đòi người em cho mình mượn cây khế và lại

bắt được phượng hoàng. Phượng hoàng cũng hẹn như đã hẹn với người em. Khi Phượng hoàng bay đi rồi, Bi Bi nói với người anh:

- Chú chỉ được may túi ba gang thôi nhé!- Kệ tao, mày trẻ con, biết gì mà nói! Mà mày ở đâu lại thế?- Cháu ở Hà Nội...- Hà Nội là ở đâu?

Page 46: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------46

- Ở xa lắm, không phải trong vườn cổ tích này đâu. Ở Hà Nội cháu có nhiều truyện lắm. Cháu đã đọc truyện về chú, cho nên cháu không muốn chú bị lộn cổ xuống biển!

- Mày chỉ nói láo thôi! Cút đi, tao không nghe lời mày. Tao sẽ may túi bảy gang...

Bi Bi xuống ngôi nhà nhỏ nói chuyện với chú em. Chú em bảo rằng dù rằng ông anh có lấy hết của cải, nhưng vẫn là anh mình, chú vẫn yêu quý anh lắm. Vả lại, ông anh cũng không làm điều gì ác độc với em cho nên em vẫn muốn anh được giàu có, sung sướng.

Bi Bi nghe nói thế thì thấy thương chú em quá. Bi Bi liền gọi:- Gió ơi! Gió ơi! Đến giúp tôi với!Trong khi đó, người anh đã ôm túi bảy gang leo lên lưng phượng hoàng

bay ra đảo vàng. Anh ta tọng đầy ắp cái túi to tướng, ì ạch khuân lên lưng phượng hoàng. Con chim cố vươn mình, vỗ cánh bay lên và lặc lè bay đi. Nó không thể bay lên cao mà chỉ là là mặt biển. Có lúc gặp gió ngược, cánh chim chao đảo. Nó kêu:

- Nặng quá anh ơi! Anh mở túi thả bớt vàng xuống đi!Người anh không nghe lời. Cánh chim càng chao đảo. Chim chúi mình

lao xuống. Cả hai sắp đâm sầm vào làn nước mặn chát của biển thì khựng lại, rồi được nâng lên, Một luồng gió lạ lùng nâng bổng cánh chim. Có tiếng nói nhẹ nhàng từ trên trời buông xuống:

- Tôi là ngọn gió lành. Bi Bi nhờ tôi đến cứu anh. Nhưng anh phải thả bớt vàng xuống, nếu không thì chết đấy!

Vẫn tiếc rẻ, người anh từ chối:- Không! Chim sẽ bay về, không chết được!Người anh vừa dứt lời thì chim lại chúi xuống. Tiếng nói trên trời vang

lên:- Thả nhanh vàng xuống!Lúc này mới thấy hết sự nguy hiểm, người anh mở túi vàng, dốc xuống

biển. Nhìn từng thỏi vàng lao ra khỏi túi, chìm nghỉm trong làn nước xanh lè, người anh xuýt xoa định đóng túi lại. Tiếng nói từ trên trời lại vang lên:

- Phải thả nữa xuống, khi còn bằng túi ba gang mới được.Miến cưỡng, người anh tiếp tục dốc bao, thả vàng xuống bể. Chim

phượng hoàng bay bổng lên. Tiếng nói từ trên trời lại vọng xuống:- Thôi, được rồi, đóng túi lại!

Page 47: Bi Bi và Mặt Đen - Phạm Việt Long

``-------------47

Thế là người anh cùng chim phượng hoàng bay về đất liền. Gần đến nơi, Phượng hoàng đuối sức, loạng choạng. Nó cố hạ thấp dần độ cao, sà về phía cây khế. Bi Bi hô cả ba chú cháu đưa tay lên đón, phượng hoàng, nhờ vậy phượng hoàng đã đưa người anh hạ cánh an toàn. Người anh thở phào:

- May quá, nếu không có ngọn gió giúp thì chú đã chết rồi! Nếu chú nghe lời cháu thì đâu đến nỗi...

Bi Bi bảo:- Bây giờ chú có nhiều vàng rồi, chú phải chia bớt cho người nghèo nhé!- Chú sẽ nhớ lời các cháu!Quay sang người em, Bi Bi bảo:- Chú ơi, bây giờ mình tặng cây khế này cho chim phượng hoàng nhé!Người em vui vẻ:- Đúng rồi, bây giờ mình tặng cây khế này cho phượng hoàng để phượng

hoàng đến ăn tự do!Mủm mỉm cười, Bi Bi bảo:- Cây sẽ bay về đảo vàng với chim cơ!Chưa kịp hiểu lời nói của Bi Bi thì mọi người sững lại khi thấy cây khế

từ từ bứt lên khỏi mặt đất, rồi bay lơ lửng trên trời, hướng ra biển. Hóa ra, Bi Bi đã nhờ gió Mẹ cuốn cây khế về đảo của chim phượng hoàng. Bi Bi giục:

- Thôi, phượng hoàng bay theo cây khế đi!Mọi người vui vẻ vẫy tay chào phượng hoàng và cây khế, lúc này chỉ còn

là hai chấm đen bé tí trên nền trời đỏ ửng phía Đông.